Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1504


CHƯƠNG 1504

Đường Tiểu Nhiên hơi sững người, nhìn Cảnh Hiên.

Cảnh Hiên không có nhìn cô, ánh mắt quật cường nhìn xuống đất.

“Trẻ con đùa giỡn là khó tránh, nếu đã là lỗi của Cảnh Hiên, vậy thì tôi xin lỗi.” Cô nói.

Người phụ nữ lại không chịu thôi: “Ổ, một câu xin lỗi thì xong rồi sao? Trên trán của con trai tôi còn đang bị thương đó!”

Nghe vậy, Đường Tiểu Nhiên tìm ví tiền, từ trong đó rút ra tờ 5 nghìn, “Mua urgo dán vào là được.”

Người phụ nữ há to miệng, thật sự không thể tin được: “5… 5 nghìn?”

“Không cần sao?”

Cô nhìn vẻ mặt mỉa mai của người phụ nữ: “Một miếng urgo một nghìn, năm nghìn mua đủ năm miếng urgo.”

Cảnh Hiên trước giờ sẽ không đánh bạn nhỏ.

Động tay đánh người, chắc chắn là có nguyên do.

Cô tin tưởng Cảnh Hiên.

“Phí lời! 5 nghìn tôi có thể cần sao? Cô cho rằng tôi là ăn xin à?” Người phụ nữ há miệng bắn không ngừng.

Đường Tiểu Nhiên không có hứng thú nghe tiếp nữa, đưa tay kéo Cảnh Hiên qua, ở trước mặt người phụ nữ trực tiếp đóng cửa lại.

Khi cửa sắp đóng lại, cô nghe thấy tiếng của người phụ nữ: “Chẳng trách là đồ con hoang, không có giáo dưỡng! Trông mong một người què còn có thể dạy tốt được trẻ con, thật là nực cười! Cũng chẳng trách chồng nhà mình và người phụ nữ khác lại đi vào khách sạn.”

Bàn tay để trên tay nắm cửa hơi khựng lại, Đường Tiểu Nhiên ngây ra tại chỗ.

Thì ra bất luận cô dạy dỗ con tốt cỡ nào, ở trong mắt của người khác đều là đứa trẻ do người què dạy ra…

Cô căn bản không quan tâm người khác nói mình, nhưng không thể đồng ý với sự nghi ngờ trong câu chữ như này đối với Cảnh Hiên.

Tuy nhiên, đợi cô mở cửa phòng ra, cặp mẹ con đó đã không thấy bóng dáng đâu.

Thần sắc Cảnh Hiên nhìn cô rất dè dặt cẩn thận, luôn không dám lên tiếng.

Cô ngồi xuống: “Bị thương ở đâu rồi?”

Cắn môi, Cảnh Hiên vén tay áo của mình lên.

Trên cánh tay có vết thương bị cào rách, có tia máu chảy ra.

Đường Tiểu Nhiên lấy hòm hộp thuốc ra, dùng tăm bông tẩm cồn khử trùng cho cô, sợ cậu đau không chịu được, bèn bỏ viên đường vào miệng cậu bé: “Cắn.”

Bầu không khí luôn rất yên tĩnh.

Cậu bé luôn dũng cảm hơn những đứa trẻ khác, lúc này cũng không kêu đau.

“Sau này, nếu ai ra tay đánh con thì đánh trả lại, hiểu rồi chứ?”

Cặp lông mày nhỏ của Cảnh Hiên nhíu chặt lại: “Mẹ, mẹ từng nói không thể đánh nhau, phải chung sống hòa bình với bạn học khác.”

Đường Tiểu Nhiên nói từng câu từng chữ, dặn dò: “Nhưng con càng phải bảo vệ bản thân, không thể để bản thân bị thương.”

“Vâng ạ.” Cảnh Hiên gật đầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1505


CHƯƠNG 1505

Một lát sau, cậu bé mới mở miệng nói: “Mẹ, ba có phải thật sự không cần chúng ta nữa không?”

Động tác trong tay dừng lại, có điều chỉ duy trì hai giây, cô mở miệng nói: “Không có, đó chỉ là đồng nghiệp trong công việc.”

“Vậy—”

Cảnh Hiên còn muốn hỏi thêm điều gì đó, Đường Tiểu Nhiên cắt ngang lời của cậu bé: “Câu hỏi ngày hôm nay sao lại nhiều như vậy, những ngày trước mua cho con quyển 10 vạn câu hỏi vì sao còn chưa đọc hết nhỉ, đi đọc đi.”

Giống như nghĩ tới điều gì đó, Cảnh Hiên lại nói: “Mẹ, cặp sách của con rách rồi.”

Cô dắt Cảnh Hiên ra ngoài, không chỉ cặp sách, cũng nên sắm một ít quần áo, quần áo mùa hè của Cảnh Hiên rất ít.

Đi tới trung tâm thương mại, tầng ba là khu đồ dùng của trẻ em.

Ở khu thương hiệu trong nước và thương hiệu nước ngoài, cô tới quầy chuyên bán thương hiệu trong nước.

Cảnh Hiên rất nghe lời, trước nay sẽ không chủ động đòi đồ chơi gì cả.

Trừ phi là gặp phải thứ đặc biệt thích, mới mở miệng.

Cô chọn mấy bộ giá tầm trung, và cả cặp sách.

Sau khi mua xong, cô dẫn cậu bé đi thang máy, đi xuống tầng dưới.

Khi thang máy từ từ đi xuống, Đường Tiểu Nhiên trong lúc vô tình nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông không thể quen thuộc hơn.

Tô Chính Kiêu!

Bên cạnh anh có một người phụ nữ, cô chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng.

Nhưng cô nhìn rất rõ, góc nghiêng gương mặt đó giống Tả Như Bội đến 70-80%.

Là người phụ nữ tối đó cùng với anh đi vào khách sạn.

Tầng ba là khu đồ dùng cho trẻ em, tầng hai là khu thời trang của nữ.

Trên tay người phụ nữ xách túi, rõ ràng là đến mua quần áo.

Tô Chính Kiêu cùng với cô ta đi mua quần áo…

Đường Tiểu Nhiên không tự chủ mà siết chặt tay vịn, một cảm giác bi thương còn cả đau đớn càn quét trong trái tim của cô.

Anh chưa từng mua đồ gì cho cô, cũng chưa từng mua thứ gì cho Cảnh Hiên.

Bây giờ lại đi mua sắm với một người phụ nữ khác.

Đây là so sánh rõ ràng mà đối lập cỡ nào!

Sự khác biệt giữa yêu và không yêu, thật là lớn!

Khi thang máy sắp xuống tới tầng một, Tô Chính Kiêu vừa hay nhìn qua.

Cách khoảng cách xa như vậy, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Nhìn hai lần, Đường Tiểu Nhiên thờ ơ cụp mắt xuống.

Tuy, anh là chồng của cô.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1506


CHƯƠNG 1506

Nhưng cô không có tư cách chỉ trích, chất vấn.

Thậm chí, điều có thể làm chỉ là giả vờ như không nhìn thấy, coi như người xa lạ.

Bi ai biết bao.

Giống như không nhìn thấy, cô nắm tay của Cảnh Hiên, che chắn tầm mắt của cậu bé.

Ra khỏi trung tâm thương mại ồn ào, nhìn ánh mắt trời trên đỉnh đầu, cô vậy mà hơi choáng, đứng không vững.

Loại đau đớn này không phải là đau như xé ruột xé gan.

Mà là nhâm nhấm, từ từ ăn sâu vào trong tim, đau tới mức không thể kìm nén.

Cảnh Hiên còn chưa phát hiện sự khác thường của cô.

Cậu bé cầm cặp sách và quần áo của mình, bước chân đi rất chậm.

Khi có người dùng ánh mắt khác thường và ghét bỏ nhìn sang Đường Tiểu Nhiên, cậu bé giống như con thú nhỏ, sẽ hung dữ mà trừng lại.

Hít thở sâu, cô đè nén cảm xúc, dẫn Cảnh Hiên đến tiệm thuốc, mua vitamin cho cậu bé.

Hình ảnh ở trung tâm thương mại, cô đã không muốn nhớ lại nữa.

Nhưng, muốn quên, lại rất khó khăn.

Có một số cảnh tượng, có một số thứ, không phải cô muốn quên thì có thể dễ dàng quên được, bạn không muốn bản thân đau thì sẽ không đau nữa sao?

Không thể nào.

Con người không phải là máy móc, con người có máu có thịt.

Về đến chung cư, Đường Tiểu Nhiên nấu bữa trưa, đều là những món Cảnh Hiên thích ăn.



Tô Chính Kiêu bởi vì cái liếc nhìn trong lúc vô tình đó, lông mày lúc này vẫn nhíu chặt.

Trong lòng có hơi cáu kỉnh, tâm trạng cũng trở nên càng lúc càng tệ!

Lông mày nhíu chặt, anh muốn hút thuốc.

Đến khu hút thuốc, rút một điếu thuốc ra, châm lửa, ánh mắt xuyên qua cửa kính nhìn xuống.

Đường Tiểu Nhiên vừa hay dẫn Cảnh Hiên đến bên đường đối diện.

Cô đi không nhanh, Cảnh Hiên đi rất chậm.

Hai người cầm tay nhau, xách đồ, ở trong đám đông, chân cô một bên cao một bên thấp, một bên ngắn một bên dài

Rõ ràng lại chói mắt như vậy…

Cố Nhược Thiện vẫn đang chọn quần áo.

Trong vô thức, quần áo mà cô ta chọn đều là phong cách mà Tả Như Bội thích.

Cô ta biết, chỉ có như vậy anh mới vui, cũng mới đối xử tốt với cô ta.

Trước đây, cứ thấy anh rất biến thái, coi cô ta thành dáng vẻ của một người phụ nữ khác, bây giờ lại không cảm thấy như vậy nữa.

Ở trong mắt của người khác có thể là biến thái, nhưng ở trong mắt cô ta thật ra chỉ là yêu một người phụ nữ quá sâu đậm, không rút ra được, cho nên mới như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1507


CHƯƠNG 1507

Nếu thật sự có thể có một người đàn ông có thể đối xử với cô ta như vậy, cô ta chết cũng không tiếc nuối!

Ở lại thành phố S khoảng thời gian dài như vậy, cô ta dần dần cảm thấy cô đơn.

Cộng thêm, cũng đến độ tuổi nhất định, vô tình hay hữu ý mọi người xung quanh đều có cặp có đôi, cũng chỉ có cô ta vẫn lẻ bóng.

Cũng không phải không muốn đi tìm, mà là sau khi gặp được Tô Chính Kiêu, chung quy sẽ lấy người đàn ông bên cạnh so sánh với anh.

Kết quả đến cuối cùng, lại không thể phát hiện một ai so được với anh.

Bất luận diện mạo, gia thế.

Anh nổi giận, nhưng rất ít.

Nhiều lúc lại đối xử đặc biệt tốt với cô, thật sự là chiều chuộng đến cùng cực.

Chỉ cần cô bắt chước vẻ mặt và cách nói chuyện, cách ăn mặc của người phụ nữ đó.

Anh sẽ không nổi giận, mà sẽ đối xử rất dịu dàng với cô ta.

Ngoài một cái tát đánh cô ta ở thành phố S ra, anh chưa từng động tay với cô.

Còn cả chuyện đưa cô ta lên giường của sếp Hoắc, cô ta tin cũng chỉ là kế hoạch của anh mà thôi!

Tuy nhiên, đến khi sự việc kết thúc, sếp Hoắc cũng không có chạm với cô ta.

Nhưng cô ta luôn tin rằng, Tô Chính Kiêu sẽ không để sếp Hoắc chạm vào cô.

Anh tuyệt đối sẽ vào thời khắc mấu chốt nhất, quan trọng nhất mà xuất hiện.

Trong lòng cô ta từ đầu đến cuối luôn có loại ý nghĩ và cách nghĩ như vậy.

Tô Chính Kiêu đối với cô ta, là có vài phần tình cảm!

Có rất nhiều người phụ nữ giống với Tả Như Bội, anh lại có tiền có quyền như vậy, hoàn toàn có thể tìm được người giống hơn.

Cũng có thể khiến người phụ nữ khác chỉnh sửa toàn bộ thành dáng vẻ của Tả Như Bội.

Nhưng tại sao anh không có, mà cứ tìm tới cô ta?

Điều này đã kiểm chứng câu nói kia, trong âm thầm, mọi chuyện đều đã tự có sắp xếp.

Đây là duyên phận của cô ta và anh…

Duyên phận đến rồi, cản cũng không được!

Ở một bên khác!

Sắc đêm tăm tối, Cảnh Hiên đang xem TV.

Đường Tiểu Nhiên ngồi ở bên cạnh, sững sờ ngây người.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô nghe máy.

Là chú Lưu gọi đến, nói cậu chủ có mấy bản văn kiện để ở chung cư, bảo cô đưa tới nhà họ Tô.

Nghe vậy, Đường Tiểu Nhiên trực tiếp từ chối: “Cháu không có thời gian, cũng không tiện.”

“Mợ chủ cô giúp đỡ đi, cậu chủ bảo tôi đi lấy, nhưng con trai của tôi bây giờ đang nằm viện thật sự không đi được, tôi cũng thật sự hết cách rồi!”

Chú Lưu cũng rất bất lực.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1508


CHƯƠNG 1508

Cậu chủ nói cần dùng gấp, nhưng ông ta thật sự không đi ra.

Lương của công việc này không thấp, ông ta không muốn mất.

Chú Lưu là người tốt, bình thường giúp cô không ít việc, huống chi lúc cô bị cảm nặng còn giúp cô, ân tình này, cô không thể không trả.

Cuối cùng, cô đáp lại: “Được.”

Văn kiện để ở trên tủ, Đường Tiểu Nhiên mặc áo khoác vào.

Cảnh Hiên chạy lại: “Mẹ, mẹ đi đâu ạ?”

“Đến nhà họ Tô đưa văn kiện cho ba con, con muốn ở nhà hay là đi cùng với mẹ?” Cô hỏi.

Cảnh Hiên còn chưa lên tiếng, cô lại mở miệng nói: “Đi mặc áo khoác đi, để con ở nhà một mình, mẹ cũng không yên tâm.”

“Nhà họ Tô? Đó là nơi ba ở hay sao?” Cảnh Hiên tò mò mở miệng hỏi.

Đường Tiểu Nhiên ngược lại quên mất, khi ông cụ nhà họ Tô còn sống, cô từng đến đó mấy lần, về sau không còn tới nữa, Cảnh Hiên cũng chưa từng đến.

Nhà họ Tô, Tô Chính Kiêu không dễ để người khác bước vào.

Đối với anh mà nói, đó là nhà chính của nhà họ Tô, người bình thường không thể tùy ý ra vào.

Thậm chí, bao gồm cả con trai của mình.

Có lẽ là để giữ gìn sự yên tĩnh của nhà họ Tô, có lẽ là để giữ lại hơi thở của những người nhà họ Tô.

Anh không cho phép người khác đến làm phiền.

Cảnh Hiên từng nhìn thấy ảnh của ông bà nội, ông cố nội, còn cả cô của cậu bé, trong chung cư có, là trước kia Tô Chính Kiêu cho người đưa tới.

Mặc áo khoác cho cậu bé, Đường Tiểu Nhiên bắt taxi, đi tới nhà họ Tô.

Diện tích của nhà họ Tô không nhỏ, khung cảnh xung quanh càng đẹp, không khí thanh mát, là ngôi biệt thự độc lập, ông cụ xây thành khi còn trẻ.

Chiếc xe chạy thẳng một mạch.

Nửa tiếng sau cuối cùng cũng tới bên ngoài nhà họ Tô.

Ở cổng lớn chạm khắc hoa văn tinh tế có bảo vệ, nhìn thấy là cô thì cho vào.

Cô dắt Cảnh Hiên, đi về phía trước.

Nhà họ Tô thật ra rất đẹp, có loại cổ kính và trang nghiêm, còn mang theo vài phần uy nghiêm.

Chỉ là những năm nay nhà họ Tô quả thật chết không ít người, cũng mang theo vài phần lạnh lẽo.

Đi tới trước cửa lớn, Đường Tiểu Nhiên ấn chuông cửa.

Cửa mở ra, cô lại ngây người tại chỗ, đầu ngón tay ghim vào trong tay của Cảnh Hiên.

Cảnh Hiên rất đau, nhưng nhìn sắc mặt của mẹ, cậu bé không có mở miệng.

Người mở cửa là Cố Nhược Thiện.

Cơn đau như kim đâm lăn khắp trong cơ thể, cô cố gắng nhịn, mở miệng: “Tô Chính Kiêu đâu?”

Cố Nhược Thiện biết anh đã kết hôn sinh con, nhưng cũng nghe nói quan hệ của anh và vợ không tốt, lạnh lẽo như nước đá, một năm chỉ gặp mấy lần.

Tin tức liên quan tới vợ của anh thì càng ít đến đáng thương, không tra được gì cả.

Cho nên, cô ta không biết người đứng trước mắt là vợ của Tô Chính Kiêu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1509


CHƯƠNG 1509

“Tạm thời có việc ra ngoài rồi, xin hỏi cô là?”

Cuộc đối thoại hiện nay lại đảo ngược rồi!

Câu nói này lẽ nào không nên là cô hỏi người phụ nữ trước mắt sao?

Hiện nay lại do cô ta hỏi ngược lại cô!

Tay của Đường Tiểu Nhiên lần nữa siết chặt.

Cảnh Hiên đau, nhưng vẫn không lên tiếng, ngược lại mở miệng: “Dì là ai? Nơi này là nhà của ba cháu, cũng là nhà của cháu, dì ở đây làm gì?”

Cố Nhược Thiện chợt sững người.

Cô ta tuyệt đối không ngờ người đứng trước mắt lại là vợ của Tô Chính Kiêu.

Nhưng chân của cô ta hình như có tật, là người què!

Cảnh Hiên buông tay của Đường Tiểu Nhiên ra, trực tiếp đi vào, ngồi ở trên sô pha: “Mẹ vào đi, chân của con có hơi không thoải mái, con muốn đợi ba trở về!”

Đường Tiểu Nhiên đứng ở đó, ánh mắt lặng lẽ dừng trên người của Cố Nhược Thiện.

Nhìn ở khoảng cách gần, cảm thấy càng giống.

Đối với Cố Nhược Thiện, Cảnh Hiên có loại chán ghét, không thích theo bản năng.

Cất bước, Đường Tiểu Nhiên cũng đi theo vào phòng khách.

Cô có mấy năm không đến đây.

Mà cách bài trí hiện nay vẫn giống hệt với trước kia, không hề có sự thay đổi nào khác.

Nếu tiếp tục ở lại phòng khách, với quan hệ giữa hai người chỉ cảm thấy ngại ngùng, vặn vẹo, không tự nhiên.

Cố Nhược Thiện cảm thấy, người ta dù sao là vợ của Tô Chính Kiêu.

Cho dù không được Tô Chính Kiêu thích, nhưng cũng có tầng quan hệ này bày ở đó, cô ta đứng ở đây thì ra cái gì?

“Mời cô ngồi, tôi về phòng trước.”

Cô ta lạnh nhạt chào hỏi, xoay người, đi về phía tầng hai.

Cô ta ở đây vậy mà còn có phòng!

Móng tay dài của Đường Tiểu Nhiên đâm vào trong lòng bàn tay, máu xỉ ra.

Cô cảm thấy mình cũng thật ngốc, nếu là ở đây, sao có thể không có phòng?

Có điều, trong lòng cô thật sự có chút tò mò.

Cô ta ở phòng nào ở đây?

Hoặc nói, liệu có ở chung một phòng của Tô Chính Kiêu?

Nhà chính của nhà họ Tô trông thì lớn, nhưng phòng lại có số lượng.

Ba Tô mẹ Tô một phòng, ông cụ một phòng, Hoài Giang một phòng, sau đó là Tô Chính Kiêu một phòng.

Phòng của Tô Chính Kiêu cũng là phòng tân hôn của bọn họ, tuy chưa từng ở.

Ngoài những phòng này ra, trong nhà chính không có phòng trống.

Khách và người giúp việc của nhà họ Tô đều ở một tòa biệt thự nhỏ khác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1510


CHƯƠNG 1510

Những căn phòng này ở nhà chính, ngoài người giúp việc mỗi ngày quét dọn sạch sẽ ra, Tô Chính Kiêu căn bản không cho phép bất kỳ ai bước vào.

Vậy thì, rốt cuộc cô ta ở trong phòng nào!

Thật ra Cố Nhược Thiện căn bản không ở đây, cô ta luôn sống trong khách sạn.

Hôm nay là sinh nhật của Tả Như Bội, cô ta mới được dẫn tới đây.

Đương nhiên, phạm vi hoạt động của cô ta ở nhà họ Tô cũng có hạn.

Ngoài đến căn phòng ở góc rẽ ở tầng hai, những chỗ khác tuyệt đối không thể bước vào một bước.

Cô ta đã đến được ba tiếng, luôn ở trong căn phòng đó.

Thay vì nói là căn phòng, không bằng nói là…

Nghĩ đến căn phòng, Cố Nhược Thiện lắc đầu, căn phòng đó luôn cho người ta một loại cảm giác lạnh lẽo và đáng sợ.

Không có nghĩ nhiều nữa, cô ta đứng ở trước căn phòng.

Khi đang chuẩn bị mở cửa phòng ra, lại nghe thấy tiếng bước chân vang dội và rõ ràng.

Cúi đầu, bóng dáng nhỏ bé đó đã đứng ở bên cạnh cô ta, là Cảnh Hiên.

“Mở cửa!” Cảnh Hiên ngẩng đầu lên, nhìn Cố Nhược Thiện, giọng nói non nớt vậy mà cũng mang theo sự uy nghiêm khó nói.

Cố Nhược Thiện không có nhúc nhích.

Dưới cầu thang, Đường Tiểu Nhiên cũng từ từ đi lên.

“Cháu là con trai của ba, nhà của ba là nhà của cháu, mở cửa ra, cháu muốn đi vào!”

Thần sắc lúc này của Cảnh Hiên như một khuôn đúc ra với vẻ lạnh lùng của Tô Chính Kiêu.

Nếu là bình thường, Đường Tiểu Nhiên sớm đã mở miệng gọi Cảnh Hiên.

Nhưng hôm nay cô lại không.

Cô có chút ích kỷ.

Liên quan đến căn phòng này, trong lòng cô muốn biết bên trong rốt cuộc là gì.

Cho nên không có ngăn cản Cảnh Hiên, chính là cái cớ để đi vào mà thôi.

Tay để trên tay nắm cửa, Cố Nhược Thiện do dự.

Cảnh Hiên lại nhảy lên, tay để lên tay nắm cửa, muốn vặn mở.

Nhưng cậu bé vẫn bé quá, sức lực có hạn.

Lại khựng một lát, sau đó, Cố Nhược Thiện mở cửa ra, đi vào trước tiên.

Sau đó lại là Cảnh Hiên, cuối cùng mới là Đường Tiểu Nhiên.

Khi Đường Tiểu Nhiên bước vào, chỉ cảm thấy cơ thể giống như rơi vào trong hầm băng vạn năm!

Sự lạnh lẽo thấu xương khó thể chịu đựng được bao trùm lấy cô.

Lúc này, cô đã không còn trải nghiệm được cảm giác của mùa xuân nữa, không biết sự ấm áp rốt cuộc là một loại cảm giác như thế nào.

Trong cả căn phòng bày kín ảnh, còn cả sách, quần áo và một số đồ trang trí nhỏ.

Những thứ đó, tất cả đều liên quan tới một người…

Không sai, là Tả Như Bội…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1511


CHƯƠNG 1511

Căn phòng không tính là nhỏ, nhưng đồ thuộc về Tả Như Bội lại có thể bày kín căn phòng, đủ để thấy anh đã dụng tâm thế nào.

Đau là loại cảm giác gì?

Đường Tiểu Nhiên không trả lời được.

Bởi vì, khi đau đến mức độ nhất định thì sẽ tê dại.

Cảnh Hiên tò mò nhìn căn phòng, kéo tay của cô: “Mẹ, dì đó là ai?”

Cảm nhận được sự đung đưa truyền tới, Đường Tiểu Nhiên mới hoàn hồn.

Cô không có trả lời, vấn đề như vậy không thể trả lời cậu bé.

Mà Cảnh Hiên cũng hiểu chuyện, cậu bé không có hỏi nữa.

Hôm nay là sinh nhật của Tả Như Bội, Tô Chính Kiêu dẫn cô ta tới đây, còn anh muốn làm cái gì, Cố Nhược Thiện không biết.

Có điều cô ta nghĩ, chắc sẽ là những món đồ của cô ta thích.

Sự xung kích mà Đường Tiểu Nhiên cảm nhận quá mãnh liệt, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Vẫn một lúc sau mới từ từ dịch bước chân.

Trong tay Cố Nhược Thiện cầm vài thứ, ngồi ở ghế nằm ở trước cửa sổ ngắm nhìn.

Khi đi tới trước tủ kính, ánh mắt của Đường Tiểu Nhiên quét qua, dừng ở đó.

Ánh mắt của cô bị thu hút bởi khung ảnh thủy tinh.

Có lẽ là Cảnh Hiên cảm thấy căn phòng có hơi nhàm chán quá, cậu bé đi ra ngoài, trước khi rời đi còn không quên nói với Đường Tiểu Nhiên: “Mẹ, con ở phòng khách đợi mẹ.”

Tuy nói là khung ảnh thủy tinh, nhưng không giống.

Bởi vì hình vẽ chính là vẽ trên thủy tinh. Không có hình ảnh đính lên.

Tô Chính Kiêu mặc chiếc áo sơ mi trắng với chiếc quần tây màu đen, hơi nheo mắt ở dưới bóng cây, trong trẻo và sạch sẽ.

Tỏa ra một sức quyến rũ thuộc về đàn ông, khóe miệng như có như không mà cong lên, dịu dàng, vui vẻ.

Tả Như Bội với chiếc váy dài màu vàng chanh, trong trẻo giống như hồ nước xanh.

Cơ thể của cô ấy hơi nghiêng sang, hai tay khoác cánh tay của Tô Chính Kiêu, môi đặt trên mặt của anh, vẻ mặt của anh nhìn trông có hơi hoảng hốt và ngạc nhiên.

Ánh nắng xuân, cây cối xanh mơn mởn, tất cả đều đẹp rạng ngời.

Vẻ mặt như vậy, cô có khi nào từng nhìn thấy từ trên mặt của Tô Chính Kiêu?

Trước giờ chưa từng có!

Anh đối với cô, không dịu dàng, không vui vẻ, chỉ có sự mỉa mai lạnh lùng, sự mất kiên nhẫn và cáu kỉnh không hề che giấu.

Ý nghĩ hơi xoay chuyển, Đường Tiểu Nhiên mở tủ kính ra.

Lấy tấm thủy tinh trong suốt bên trong ra, lúc này mới phát hiện, thì ra không phải là ảnh, hai người và cảnh vật bên trong hóa ra là vẽ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1512


CHƯƠNG 1512

Tâm tư tinh tế cỡ nào.

Cố Nhược Thiện cũng có hơi nhàm chán, cầm khung ảnh bày ở một bên xem, trong phòng vô cùng yên tĩnh.

“Cạch” một tiếng.

Cửa bị đẩy ra.

Sau đó, một tiếng gầm trầm thấp vang lên: “Để xuống!

Âm thanh bất ngờ quá, Đường Tiểu Nhiên không có dự liệu.

Tim của cô đập loạn, bị dọa đến mức run tay.

Tấm thủy tinh trong suốt rơi xuống sàn, chỉ nghe thấy một tiếng ‘choang’, tấm thủy tinh bị vỡ thành nhiều mảnh.

Cố Nhược Thiện cũng không tốt đi đâu được, tay cũng run theo, khung ảnh cũng rơi xuống sàn.

“Ai cho phép các người đụng chạm lung tung?”

Mặt mày của Tô Chính Kiêu ảm đạm và âm trầm, đường nét càng lạnh lùng và sắc bén, con người đã đến bờ vực của cơn thịnh nộ.

Đường Tiểu Nhiên nhìn sắc mặt của anh, nói: “Xin lỗi, em không phải cố ý!”

“Em cũng không phải!” Cố Nhược Thiện cũng vội mở miệng.

Nhưng những lời này không thể làm bình ổn cảm xúc tức giận của Tô Chính Kiêu, ngược lại giống như đổ thêm dầu vào lửa, càng nghe càng giận: “Nếu không phải là cố ý, vậy đương nhiên là cố tình!”

Đồ trong tay bị anh để trên bàn, Tô Chính Kiêu đi mấy bước tới.

Anh bóp cổ của Cố Nhược Thiện, mắt đỏ ngầu: “Ai cho cô động vào khung ảnh?”

Chỉ cần là đồ liên quan tới Tả Như Bội, Tô Chính Kiêu rất nhanh sẽ mất đi lý trí, bị một loại cảm giác tự dưng khống chế, hai mắt đỏ ngầu, hoàn toàn không theo khống chế!

Cố Nhược Thiện bị thần sắc của anh dọa.

Không thể hít thở, gương mặt của cô ta bị nghẹt thở đến đỏ bừng, không nhịn được mà ho khẽ.

Đường Tiểu Nhiên cũng bị Tô Chính Kiêu dọa rồi.

Cô chưa từng nghĩ đến anh sẽ tức giận như vậy!

“Em lúc đầu… không có chạm vào, nhìn thấy cô ấy chạm vào, em mới cầm lên…”

Cố Nhược Thiện nín thở chầm chậm nói, dùng giọng nói gần nhất với Tả Như Bội: “Chính Kiêu… em đau…”

Giọng nói này là anh bắt cô học, bắt chước, cô có thể bắt chước giống như đúc.

Cảm xúc giận dữ của Tô Chính Kiêu giống như núi lửa phun trào dung nham, có thể làm bỏng chết người khác.

Anh chưa từng có tâm tư sẽ tha cho Cố Nhược Thiện.

Nhưng nghe thấy câu nói này, cảm xúc của Tô Chính Kiêu đang từ từ tan đi.

Hơi thở ở khoang mũi của anh rất dồn dập, thở hồng hộc từng tiếng.

Gương mặt của Cố Nhược Thiện ở trước mắt dần dần hòa thành một với Tả Như Bội.

Cô ta hờ hững nhìn anh, dùng giọng nói vừa vô tội vừa bi ai mê hoặc anh, nói: “Chính Kiêu… em đau… anh tại sao lại đối xử với em như vậy?”

Ngay lập tức, Tô Chính Kiêu giống như chạm vào điện.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1513-1515


CHƯƠNG 1513

Một giây trước tay còn để ở cổ của Cố Nhược Thiện lập tức dịch ra, nín thở.

Một giây trước, anh lại ôm Cố Nhược Thiện vào trong lòng, giọng nói mang theo sự đau khổ bị kìm nén: “Xin lỗi!”

Đứng ở bên cạnh, tận mắt chứng kiến một màn như vậy.

Đường Tiểu Nhiên đau tới mức gần như không thể đứng thẳng.

Cơ thể ngả ra sau, cô dựa vào bức tường.

Có phải nhắm mắt lại thì có thể không nhìn thấy hình ảnh trước mắt không?

Nhưng, sự việc không có kết thúc như vậy.

Một lát sau, Tô Chính Kiêu buông người phụ nữ trong lòng ra.

Anh đi từng bước tới, ánh mắt đỏ ngầu dừng trên đất.

Nhìn mảnh vỡ của tấm thủy tinh, đôi tay buông thõng ở bên cạnh người anh kêu răng rắc.

Đây là thứ anh thích nhất, cũng là thứ anh trân trọng nhất.

Cho nên mới để ở vị trí quan trọng nhất trong tủ kính, hiện nay lại bị cô làm vỡ tan.

Ngọn lửa sôi sục lần nữa bốc lên, lần này, Tô Chính Kiêu bóp cổ của Đường Tiểu Nhiên: “Ai cho cô làm vỡ nó!”

“Em nói rồi… không phải cố ý…”

Tay của anh dùng sức rất lớn, Đường Tiểu Nhiên căn bản không thể thoát khỏi.

“Không phải cố ý thì là như nào? Cô trả nó lại cho tôi! Trả lại cho tôi!”

Lực đạo trên tay Tô Chính Kiêu tăng lên vài phần.

Đường Tiểu Nhiên nghẹt thở.

Giống như người không biết bơi lại nhảy xuống nước, cổ bị người khác bóp chặt.

Một giây sau thì sẽ tắt thở.

Từ đầu đến cuối, anh không có ý muốn buông tay, ngược lại càng siết càng chặt, tơ máu trong mắt cũng càng lúc càng đậm, càng lúc càng nhiều, giống như máu không hòa tan.

Lúc này, anh khát máu.

Khiến người khác hoảng sợ, chỉ thấy sợ hãi.

Gò má của Đường Tiểu Nhiên đỏ bừng thì bị bóp nghẹt, ngay cả ho cũng không thể phát ra.

Mắt của cô đã bắt đầu trợn lên.

Vừa rồi, anh có thể tha cho người phụ nữ kia.

Lúc này lại không thể tha cho cô, ha ha…

Tia máu dao động trong mắt anh giống như một ác ma, chất chứa sự căm ghét, thù hận.

Tin tức truyền tới là anh muốn gi3t chết cô!

Vì một bức ảnh thân mật với Tả Như Bội, anh vậy mà có ý nghĩ muốn giết cô…

Anh có thể tha cho người phụ nữ giống Tả Như Bội 70-80%, nhưng muốn giết cô, đây là một loại bi ai như thế nào chứ?

Lòng người thương sẽ chết đi trong một t khoảnh khắc bị phụ lòng.

CHƯƠNG 1514

Coi như bạn bị phụ lòng, khoảnh khắc đó, trái tim sẽ chết cực kỳ nhanh, ngay cả một chút đau thương cũng không sinh ra.

“Thật sự vì một tấm thủy tinh, anh muốn giết em?” Cô nói chuyện đã rất khó khăn.

“Một tấm thủy tinh, ha ha…”

Tô Chính Kiêu mím chặt môi, trong tiếng cười mang theo hàn ý thấu xương và sự mỉa mai: “Cô biết gì chứ? Đó là đồ Tả Như Bội tặng tôi!”

Đường Tiểu Nhiên lúc này không nhịn được mà bật cười, cười rất khẽ, rất trống rỗng.

Cô cắn răng, cố ý nói: “Tả Như Bội thì như nào? Không nói tới chuyện cô ta đã là một người chết, cho dù là sống thì như thế nào? Em là vợ của anh, cô ta cái gì cũng không phải! Đừng nói một khung ảnh thủy tinh, em cho dù hủy cả căn phòng này thì sao chứ? Em là người vợ mà Tô Chính Kiêu anh cưới về, em là người của nhà họ Tô, em có quyền xử lý tất cả chuyện này! Tô Chính Kiêu anh đừng quên, em có như thế nào cũng là vợ của anh, con dâu của nhà họ Tô! Tả Như Bội cô ta ở nhà họ Tô chả là cái cọng rơm gì cả, còn nữa, một người chết sao lại tranh với một người sống chứ?”

Những lời này thật sự đã hoàn toàn chọc giận Tô Chính Kiêu.

Đôi mắt sâu thẳm của anh tối sầm, lần nữa túm chặt cổ của cô, lạnh lùng nhìn:

“Đường Tiểu Nhiên, cô nghĩ cô là ai, tính là cái thá gì? Cô có quyền xử lý tất cả chuyện này sao? Ha ha, thật là câu chuyện nực cười nhất thế gian!”

“Đừng quên quyền này là do ai quản lý, là ai cho cô quyền sỉ nhục cô ấy chửi rủa cô ấy, cô không có vốn liếng cũng không có tư cách, thật là nực cười! Tôi nói cho cô biết, rất nhanh, cô ngay cả tư cách đứng ở trước mặt tôi và đứng ở nhà họ Tô cũng sẽ biến mất!”

Ho một cách khó khăn, trong lòng Đường Tiểu Nhiên dần sáng tỏ: “Anh có ý gì?”

“Ý rất rõ ràng dễ hiểu, rất nhanh, cô sẽ không phải là vợ của tôi, cũng sẽ không còn là con dâu của nhà họ Tô, hiểu rồi chứ?”

Tơ máu trong mắt của Tô Chính Kiêu vẫn chưa tan biến, bàn tay lớn hất lên, quăng cô sang một bên.

Cả quá trình anh đều mang theo hận ý, không hề thương tiếc.

Mái tóc dài rối xù, gò má đỏ bừng giống như tụ máu, hoàn cảnh vừa khó xử lại vừa nhếch nhác.

Đường Tiểu Nhiên há to miệng hít thở.

Trái tim cùng lúc bị mười con dao đâm vào, hơn nữa còn đều đâm vào chỗ mềm yếu nhất, cô đau tới cùng cực.

Cô đứng không nổi, hai chân mềm nhũn.

Cuối cùng, vẫn là tay chống vào bàn mới khó khăn đứng dậy được.

Nhìn cô, Tô Chính Kiêu nói bằng giọng nói lạnh giá: “Bản thỏa thuận ly hôn ngày mai sẽ có người cầm tới cho cô, bây giờ, cút!”

Đồng tử của Đường Tiểu Nhiên phóng to, sau đó bỗng nhiên co rút lại.

Ừm, giống như có ai đó rắc nắm muối vào vị trí đang chảy máu, mang tới sự đau xót kịch liệt.

Kìm nén nỗi đau thấu xương đó, phản ứng của Đường Tiểu Nhiên lại bình tĩnh và lạnh lùng nằm ngoài dự liệu, giống như hai người hoàn toàn khác với một khắc trước, lạnh nhạt nói: “Được, tôi đợi.”

Cô không cãi, không quậy, anh cho, cô lấy.

Cất bước chân, cô đi ra khỏi phòng, khi sắp đi ra ngoài, bước chân hơi khựng lại, thuận thế hỏi một câu: “Còn giết tôi nữa không? Nếu không giết tôi thì tôi rời đi trước, tránh cho anh nuốt lời rồi lại đuổi theo.”

Thứ đổi lại lại là một tiếng gầm giận dữ: “Cút!”

“Được…”

CHƯƠNG 1515

Ở trên taxi.

Cảnh Hiên ngồi ở đó, Đường Tiểu Nhiên luôn ho không ngừng, gương mặt đỏ bừng đã mờ dần.

Cậu bé lo lắng, bàn tay nhỏ vỗ nhẹ lưng của cô: “Mẹ, mẹ chậm chút.”

Trong lòng vô cùng xót xa, lúc này, cơn đau giống như dây leo đang bò một cách không hề kiêng kỵ trong cơ thể của cô, chi chít, từ gót chân lên tới đỉnh đầu.

Đường Tiểu Nhiên không có nói chuyện.

Một lát sau, mới xót xa nói: “Để mẹ ôm con một lúc…”

Cảnh Hiên rúc vào trong lòng cô, lòng bàn tay ấm nóng nhẹ nhàng sờ gương mặt nhỏ của cô.

Nếu nói người cô không nỡ nhất, đó chính là cậu bé.

Cô mang thai mười tháng sinh ra cậu bé, không có ai giúp cô, tất cả dựa vào bản thân từng chút chăm khôn lớn.

Cậu bé là tâm can của cô, miệng thịt trong trái tim cô.

Hốc mắt của cô cay cay, nước mắt trào ra, đưa tay hoảng loạn lau đi, không để nước mắt rơi xuống.

Cậu bé năm nay đã 8 tuổi, cô đã chăm sóc cậu bé 8 năm.

Bắt đầu từ khi chào đời, bao nhiêu ngày đêm!

Cảnh Hiên là đứa trẻ mẫn cảm, rúc ở đó, có thể cảm nhận được cảm xúc của cô: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

Không nói chuyện, Đường Tiểu Nhiên cứ ôm cậu bé như vậy, yên lặng dựa vào bờ vai nhỏ của cậu bé.

Cậu bé rất nhỏ, còn quá nhỏ.

Bờ vai quá gầy yếu không gánh vác nổi cái gì, nhưng lúc này, lại biết nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, an ủi không lời.

Trong nháy mắt, cơ thể của cô dường như đau thấu tim gan.

Tô Chính Kiêu, còn không bằng một đứa trẻ 8 tuổi.

Về đến nhà, Cảnh Hiên chớp mắt: “Mẹ, con đói rồi muốn ăn gì đó.”

Đường Tiểu Nhiên gắng gượng nấu cho cậu bé một ít cháo.

Cô không ăn, loại tâm trạng hiện nay của cô, sao có thể ăn vào?

Cô không ăn, Cảnh Hiên cũng ăn rất ít, ăn một bát rất nhỏ.

Không có xem TV, sau khi tắm rửa thì cậu bé đã buồn ngủ, rất nhanh đã ngủ thiếp đi, tiếng hít thở bình ổn khẽ khàng.

Đường Tiểu Nhiên không buồn ngủ.

Cô đứng ở trước cửa sổ, không bật đèn.

Sắc đêm tối tăm đồng thời cũng nhuộm màu tối tăm cho phòng khách, đêm nay vậy mà không có trăng, giống như trái tim của cô không hề được thắp sáng.

Kiên trì 8 năm, lúc này cuối cùng đã mệt rồi, đã tổn thương, đã đau khổ, đã bi thương.

Cô, thật sự rất mệt.

Trong đầu, không khỏi hiện ra tình cảnh của năm đó.

Ngày đưa Cảnh Hiên mới sinh từ bệnh viện đi ra thì bị Tô Chính Kiêu tức giận đùng đùng chặn đường đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1516


CHƯƠNG 1516

Anh mặt mày âm trầm, giống như gió lốc tàn phá.

Lúc đó, cơ thể của cô vẫn rất suy nhược, anh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, giống như Diêm Vương mặt đen đến đòi mạng.

Chân lập tức mềm nhũn, Đường Tiểu Nhiên nhớ rất rõ.

Cô lúc đó dựa vào người của Hoài Giang mới không ngã xuống đất.

Tô Chính Kiêu đùng đùng đi tới, không có nhiều lời, ánh mắt chĩa thẳng vào đứa bé quấn tã trong lòng cô, lời ít ý nhiều: “Đưa đứa trẻ cho tôi!”

“Không!”

Cô lắc đầu, vô cùng yếu ớt mà van xin.

Đứa trẻ mới sinh ra, sao có thể đưa cho anh!

“Tôi không muốn ra tay cướp, trước lúc đó, chủ động đưa đứa trẻ cho tôi!”

Sắc mặt của anh càng lạnh lùng, sắc bén, không hề mềm lòng.

Cô biết mình không đấu lại anh, điều duy nhất có thể làm chính là ôm chặt đứa trẻ, ôm khư khư!

Nhưng, sức của phụ nữ sao có thể so với đàn ông.

Cuối cùng không thể tranh được với anh, đứa trẻ bị cướp đi, mới sinh con chưa được bao lâu khí huyết thiếu hút, hai mắt chợt tối đen, trực tiếp ngất đi.

Đợi cô tỉnh lại lần nữa, đã là sáng ngày hôm sau.

Đứa trẻ bị Tô Chính Kiêu mang đi, cũng không đưa trở về, Tô Hoài Giang ngồi ở bên cạnh cô.

Nỗi đau thương dấy lên trong tim, cô không kìm được nỗi đau đớn kịch liệt trong lòng, giọng nói khàn khàn mà bật khóc, chỉ nhớ mong đứa trẻ.

Tô Hoài Giang thấy cô cả ngày không ăn gì, cũng sốt ruột vô cùng, trong tình thế khẩn cấp cô ấy đã gọi điện cho ông cụ.

Lúc đó, ông cụ Tô vẫn còn sống.

Sau khi nghe xong, ông cụ Tô đến thăm cô, mở miệng nói: “Đứa trẻ nếu đã sinh ra, những cái khác ông không nói nhiều nữa, kết hôn với Chính Kiêu đi. Nếu không, không có khả năng tiếp tục nói chuyện nữa, cho cháu nửa ngày suy nghĩ!”

Bởi vì do Tả Như Bội, Tô Chính Kiêu mãi không chịu lấy vợ.

Ông cụ Tô đang đau đầu, lúc này có cách giải quyết, ông cụ tất nhiên không bỏ qua.

Cô hiểu ý trong lời nói của ông cụ Tô, nếu đồng ý kết hôn, vậy thì có thể chăm sóc đứa trẻ, nếu không cô ngay cả gặp cũng không gặp được!

Cô suy nghĩ cả một đêm, trong lòng chỉ nghĩ về đứa trẻ, con có đói không, có khóc không, nghĩ mà trái tim cô lại đau.

Ngày hôm sau, ông cụ Tô tới, hỏi cô suy nghĩ như thế nào.

Cô khựng lại giây lát, rồi nói bằng lòng.

Nhưng, vẫn có hơi lo lắng Tô Chính Kiêu sẽ không chịu.

“Cháu chỉ cần nói ra suy nghĩ của cháu là được, còn nó ông tự có cách.” Ông cụ Tô trực tiếp ném cho cô một câu.

Sau khi về đến nhà họ Tô, cũng không biết ông cụ Tô và Tô Chính Kiêu đã nói những gì.

Tuy sắc mặt của anh rất khó coi, nhưng chung quy đã đồng ý kết hôn.

Khi kết hôn, nhà họ Tô bảo cô ký vào một bản thỏa thuận.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1517


CHƯƠNG 1517

Nếu có một ngày không thể không ly hôn, quyền nuôi dưỡng của đứa trẻ cô không thể nhận được.

Đồng ý thì kết hôn, không đồng ý, vậy thì đám cưới này bỏ.

Cô trước giờ không có quyền có thể lựa chọn, chỉ có thể đồng ý.

Nhưng trong lòng cũng hiểu rõ như một tấm gương.

Đoạn hôn nhân này chỉ duy trì tạm thời, nếu đợi khi ông cụ Tô chết, vậy thì không ai có thể hạn chế được anh.

Vậy nên, ly hôn là một chuyện có thể đề xuất bất cứ lúc nào.

Cô không sợ ly hôn, chỉ là không nỡ rời xa Cảnh Hiên.

Nếu Tô Chính Kiêu không mở miệng nhắc chuyện ly hôn, cô đương nhiên sẽ không nhắc.

Một khi nhắc đến thì bản thân cô chủ động từ bỏ Cảnh Hiên.

Đến hiện nay, anh cuối cùng cũng mở miệng, cô cũng không thể không đối mặt.

Cuối cùng, vẫn đi tới điểm cuối cùng.

Đường Tiểu Nhiên luôn mềm lòng, cô thích chó, nhưng lại chưa từng nuôi chó.

Bởi vì cô biết, không chỉ có con người, chó cũng sẽ có sinh lão bệnh tử.

Cô sợ, sợ tình cảm của mình đặt vào quá nhiều.

Đợi đến khi chú chó không thể ở bên cô được nữa, khi chết đi, cô sẽ đau khổ một khoảng thời gian rất dài.

Đối với chó đã như vậy, huống chi là con người?

Khi kết hôn, cô cực kỳ yêu thương Cảnh Hiên, trong vô tình, cũng xen lẫn một chút xa cách.

Bởi vì cô biết, cô và Cảnh Hiên, cũng sẽ có lúc chia xa.

Nhưng, Cảnh Hiên không như đứa trẻ khác.

Cậu bé vừa không có sự yêu thương của ông bà nội, vừa không có sự yêu thương của ba, cậu bé cũng chỉ có cô.

Đối với cậu bé, cô dành trọn tình yêu của mình, bù đắp những thiếu thốn của cậu bé.

Nhưng cũng không thể không xa cách, đó là một loại mâu thuẫn như nào?

Màn đêm càng lúc càng tối sầm, gương mặt của Đường Tiểu Nhiên cũng theo đó mà đen lại.

Đối mặt với kính thủy tinh của cửa sổ, cô mở miệng thầm nói với chính mình: “Đường Tiểu Nhiên, được rồi, lâu như vậy, mày cũng mệt rồi…”

Cô yêu anh, dồn năm tháng tươi đẹp nhất của người con gái cho anh.

Đến lúc cô cái gì cũng không có được, đổi lại chỉ là một thân thương tích…

Trên thế giới này, không phải tất cả tình yêu cuối cùng đều có thể có được một kết cục viên mãn.

Chỉ có điều, cô vừa hay nằm trong đó mà thôi.

Nhà họ Tô.

Tia máu trong mắt đang dần dần nhạt đi, cảm xúc của Tô Chính Kiêu dần dần khôi phục trở lại bình thường.

Sau đó là cơn đau đầu không thể chịu nổi ập tới, giống như muốn xé toạc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1518


CHƯƠNG 1518

Anh ngồi ở trên ghế dài, hai tay đặt trên đỉnh đầu, hô hấp nặng nề.

Cố Nhược Thiện từ từ đi tới, đặt tay mình lên vai của anh mà xoa bóp, dịu dàng hỏi: “Có muốn uống ít nước không?”

“Cút!”

Giọng nói thô ráp của Tô Chính Kiêu giống như hùng sư trong gầm rú.

Cố Nhược Thiện không dám nói gì nữa, co rúm cơ thể mà rời đi.

Tia máu của sự giận dữ và sự khống chế của một loại sức mạnh nào đó đã tan biến, ánh mắt của Tô Chính Kiêu dừng trên mảnh thủy tinh vỡ.

Đây là thứ duy nhất Tả Như Bội tặng anh, cũng chính là thứ anh quý trọng nhất, giữ gìn nhất.

Cô làm vỡ tấm thủy tinh, nói ra những lời tổn thương Tả Như Bội, khiến anh cực kỳ oán hận cô…

Nhưng khi cảm xúc cố chấp điên cuồng trong tim anh cuồng trào, cái gì cũng không thể ngăn cản.

Dù sao sự việc đã đến nước này, vậy thì cứ tiếp tục như vậy đi, làm theo những gì đã nói trước đó, ly hôn đi.

Anh không yêu, đối với cô ngược lại có chút hận.

Hiện nay giải thoát, không cần thiết quay lại như ban đầu nữa.

Đợi khi cơn đau ở đỉnh đầu dần dần tan biến, anh đứng dậy, đi ra khỏi căn phòng đó.

Cố Nhược Thiện vẫn ngồi ở trong phòng khách.

Tô Chính Kiêu không có nhìn cô ta, trực tiếp bảo tài xế đưa cô ta rời đi.

Anh đi xuống căn phòng dưới tầng, ngược lại cũng quên đi sinh nhật của Tả Như Bội.

Quên đi hoa tươi và bánh kem vẫn còn để ở trong phòng.

Anh không buồn ngủ, nghĩ tới bóng lưng khi rời đi của Đường Tiểu Nhiên, lông mày nhíu lại.

Sau đó, cảm xúc bực tức dấy lên, càng lúc càng phiền, anh trực tiếp đi vào phòng tắm.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Cảnh Hiên đến trường.

Đường Tiểu Nhiên sắp xếp đồ của mình, quần áo và một số đồ vật nhỏ, để vào vali.

Luật sư Vương đã tới, cô ngồi qua.

“Cô Tô cô xem bản thỏa thuận ly hôn, sau đó ký tên.”

Luật sư Vương bảo cô xem qua.

Đường Tiểu Nhiên xem sơ qua bản thỏa thuận, bên trên viết rất rõ ràng.

Sau khi ly hôn, tài sản của cô có căn chung cư này, còn cả một căn biệt thự.

Ngoài ra còn có một chi phiếu 30 tỷ.

“Cô Tô, có ý kiến gì không?”

Đường Tiểu Nhiên gật đầu: “Có.”

Nghe vậy, sắc mặt của luật sư Vương trở nên có hơi khinh thường.

Quả nhiên, phụ nữ đều tham lam.

“Nếu có ý kiến thì phải thương lượng với anh Tô, tôi chỉ phụ trách truyền đạt ý của anh Tô.”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1519


CHƯƠNG 1519

Đường Tiểu Nhiên tiếp tục mở miệng: “Không phiền phức như vậy, chỉ là một ý kiến nhỏ, luật sư Vương chắc có thể làm chủ.”

Nghe thấy lời này, luật sư Vương ngược lại có hơi tò mò: “Ý kiến gì?”

“Bản thỏa thuận ly hôn, tôi sẽ ký tên, nhưng căn chung cư và biệt thự, còn cả tấm chi phiếu 30 tỷ, toàn bộ để cho Cảnh Hiên.”

Cô khả năng không sống được bao lâu nữa.

Những thứ này, buộc phải để lại cho Cảnh Hiên.

Luật sư Vương nói: “Cô Tô, cô có thể âm thầm đi làm những việc này.”

Đường Tiểu Nhiên lắc đầu, tiếp tục nói: “Anh thêm một điều ở trong này là được.”

Có lẽ, Tô Chính Kiêu sau này sẽ còn kết hôn, sẽ còn có con.

Anh và Cảnh Hiên vốn không chung sống bao nhiêu thời gian cả, ngộ nhỡ đến lúc đó lại có con, cô sợ Cảnh Hiên sẽ không được yêu thương.

Dù sao, cậu bé không dẻo miệng, sẽ không nói lời ngọt ngào gì đó, cũng sẽ không nịnh người.

Những thứ này, ít nhất có thể cho Cảnh Hiên một chút bảo đảm.

Còn nữa, lúc đầu cô kết hôn đều là vì Cảnh Hiên.

Hiện nay phải ly hôn, nhận lấy những thứ này thì khác gì cô bán con của mình, cô không cần.

Luật sư Vương nói: “Được.”

Đường Tiểu Nhiên gật đầu, không có ý kiến khác nữa.

Cô cầm bút lên, chậm rãi mà trịnh trọng ký tên của mình.

Hoàn thành nhiệm vụ, luật sư Vương rời đi.

Anh ta trở về nhà họ Tô.

Tô Chính Kiêu dựa vào sô pha, nhắm mắt dưỡng thần.

Nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt của anh ngước lên.

“Anh Tô.” Luật sư Vương lên tiếng.

Tô Chính Kiêu liếc nhìn anh ta: “Sự việc làm xong rồi sao?”

“Phải.”

Lông mày của Tô Chính Kiêu hơi nhíu lại: “Chắc chắn làm xong rồi? Cô ta không giở trò gì sao?”

“Phải, ngoài đưa ra một chút yêu cầu nhỏ kêu tôi sửa đổi ra, ký tên rất dứt khoát.”

Anh có chút tò mò: “Ý kiến nhỏ gì?”

“Chuyển đổi người sở hữu tài sản nhận được khi ly hôn thành Cảnh Hiên.”

Khi nói chuyện, luật sư Vương đưa bản thỏa thuận ly hôn qua.

Tô Chính Kiêu nhận lấy, liếc nhìn.

“Cái khác, cô ta không nói sao?”

Luật sư Vương lắc đầu: “Không có.”

Ánh mắt của Tô Chính Kiêu nheo lại, sắc mặt hơi tối sầm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1520


CHƯƠNG 1520

Điều này không giống phong cách của Đường Tiểu Nhiên.

Trước đó, đòi sống đòi chết gả cho anh, bây giờ ly hôn lại dứt khoát như vậy sao?

Thấy anh rơi vào trầm tư, luật sư Vương sờ chóp mũi: “Anh Tô, anh xem lúc nào tiện để đến ủy ban nhân dân làm thủ tục ly hôn?”

Tô Chính Kiêu thu hồi dòng suy nghĩ: “Càng nhanh càng tốt.”

“8 giờ sáng mai.”

“Được.”

Ở một bên khác.

7 giờ tối, Đường Tiểu Nhiên nhận được điện thoại của luật sư Vương.

Nói rõ 8 giờ sáng mai, gặp ở ủy ban nhân dân, làm thủ tục ly hôn.

Mắt của Đường Tiểu Nhiên cụp xuống: “Được, tôi biết rồi.”

Tô Chính Kiêu thật là nóng lòng, ngay cả thời gian thở cũng không cho.

Nghe thấy ly hôn thì vui như vậy sao?

Hai tay của cô ôm đầu gối ngồi ở trên sô pha, cười tự giễu.

Thời gian 8 năm.

Cho dù là tảng đá, cũng nên bị cô hâm nóng rồi.

Nhưng Tô Chính Kiêu giống như một tảng băng vạn năm không tan.

Mặc kệ sưởi thế nào, cũng lạnh kinh người.

Từ trước đến nay, người chết tranh không lại người sống.

Nhưng bây giờ xem ra, là người sống mãi mãi cũng không so được với người đã chết.

Có lẽ, có thể hơn được!

Nhưng, nhất định sẽ không phải là cô!

Đồng hồ điểm chín giờ.

Cảnh Hiên trở về nhà sau lớp học phụ đạo.

Đường Tiểu Nhiên nấu một bàn đồ ăn ngon, tất cả đều là những món mà Cảnh Hiên thích ăn.

Sau khi rửa mặt xong, Cảnh Hiên bước ra từ trong nhà vệ sinh.

Nhìn bàn đồ ăn đầy ắp, cậu vô cùng kinh ngạc: “Mẹ ơi, hôm nay là ngày lễ gì ạ?”

“Không có đâu, mau đến đây ăn đi.”

Cảnh Hiên chớp chớp mắt: “Vậy sao mẹ lại nấu nhiều món ăn ngon như thế.”

Đường Tiểu Nhiên chỉ cười mà không nói.

Cô vừa xoa đầu cậu vừa nói: “Con không thích hả?”

“Thích chứ ạ.” Cảnh Hiên vội vàng gật đầu: “Chỉ cần là mẹ nấu thì con đều thích hết.”

“Cái miệng này được lau mật ong hay sao mà ngọt như thế, chờ đến lúc lớn lên chắc chắn sẽ giỏi dỗ dành con gái thích lắm đây.”

Vừa mới nói xong, trái tim Đường Tiểu Nhiên liền nhói lên một chút.

Cô sẽ không thấy được ngày hôm đó.

Cảnh Hiên lắc đầu: “Con mới không cần có con gái thích đâu, con chỉ cần có mẹ thôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1521


CHƯƠNG 1521

Đường Tiểu Nhiên nói: “Như vậy không được, con trai trưởng thành thì phải hẹn hò rồi kết hôn, đến lúc đó con phải cưng chiều bạn gái của mình, không được bắt nạt con bé.”

Cảnh Hiên gãi gãi đầu: “Mẹ ơi, con còn nhỏ mà, thật sự không muốn có bạn gái đâu, với lại sau này lớn lên con chỉ nghe lời mẹ thôi.”

“Con không thể là một đứa con trai chỉ biết có mẹ.”

Đường Tiểu Nhiên ngồi xổm người xuống, dặn dò con vô cùng nghiêm túc.

“Mặc dù mẹ rất thích con nghe lời, nhưng mà con phải có chính kiến và nhận định của mình, không thể cái gì cũng nghe lời mẹ. Mẹ sinh con ra đời là muốn cho con dùng cặp mắt của mình để nhìn thế giới này, không phải là vì để nghe lời mẹ, có hiểu chưa?”

Cảnh Hiên gật đầu: “Vâng ạ.”

“Được rồi, ăn cơm nhanh lên đi, đồ ăn sắp nguội rồi.”

Vừa mới nói xong, điện thoại di động ở trên bàn liền vang lên.

Đường Tiểu Nhiên nhìn lướt qua thấy là của luật sư Vương gọi tới, trong lòng cô vô cùng trào phúng nhưng mà vẫn nhấn nghe: “A lô.”

“Chị Tô, sáng mai anh Tô có một buổi họp, thời gian sẽ được đổi thành ba giờ chiều.”

Cô điềm nhiên nói: “Tôi biết rồi.”

Luật sư Vương nhắc nhở: “Ba giờ chiều mai ở cổng ủy ban nhân dân, nhất định phải gặp mặt, hi vọng chị Tô có thể đến đúng giờ.”

Đường Tiểu Nhiên không đáp lời mà trực tiếp cúp điện thoại.

Cảnh Hiên rất đói bụng, cứ ăn như hổ đói.

Cô nhìn con trai mình thật lâu, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn cho cậu: “Ngày mai con có đi học không?”

“Dạ ngày mai là thứ ba, chắc chắn phải đi học rồi.”

“Ngày mai không đi học nữa, không phải là con vẫn luôn muốn đi chơi ở ngoại ô à, mẹ đi cùng với con.” Đường Tiểu Nhiên nói. Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Cảnh Hiên sửng sờ, chớp chớp mắt, trên gương mặt viết đầy biểu cảm bất ngờ: “Mẹ, mẹ như vậy là đang kêu con trốn học ạ?”

“Con học giỏi như thế, cho dù thỉnh thoảng nghỉ một ngày cũng không sao hết, mẹ tin tưởng con mà.”

“Vâng ạ, con chưa từng đi ngoại ô chơi với mẹ, ngày mai chúng ta đi đâu đây?” Cảnh Hiên vô cùng hứng thú và phấn khởi.

“Con ăn cơm trước đi, chờ sau khi con ăn xong rồi thì chúng ta xem trước những nơi gần đây.”

Ăn bữa tối xong, hai mẹ con ngồi tụm lại một chỗ, cuối cùng mới lựa chọn Đại Hạp Cốc.

Non xanh nước biếc, sông núi hữu tình, phong cảnh tuyệt đẹp, đúng là một nơi đáng để đến.

Mang theo vẻ hứng thú dạt dào, Cảnh Hiên chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào.

Đường Tiểu Nhiên dựa người ở bên giường mà không ngủ, cứ nhìn chằm chằm vào Cảnh Hiên như thế.

Suốt cả một đêm ngay cả mắt cũng không hề chớp một cái nào, thỉnh thoảng đưa tay vỗ về gương mặt, tóc, cái mũi của cậu.

Cô cho rằng mình và con trai có thể ở bên cạnh nhau thật lâu.

Nhưng sự thật là cũng chỉ có thể đi với cậu đến đây, con của cô, Cảnh Hiên…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1522


CHƯƠNG 1522

Ngày hôm sau.

Trời vừa sáng là hai người đã sắp xếp đồ đạc xong xuôi và bắt đầu xuất phát đến địa điểm đã chọn.

Cảnh Hiên rất phấn khích, tự mang giày thể thao cho mình, còn mặc cả quần áo thể thao.

Đến lúc ra cửa vẫn không quên bỏ hộp cơm vào trong ba lô rồi mang lên vai.

Đến Đại Hạp Cốc cần một tiếng đồng hồ.

Cảnh Hiên rất hào hứng.

Lần đầu tiên được đi du lịch với mẹ, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.

Trong mắt Đường Tiểu Nhiên là cảm xúc ưu thương bao trùm, gió thổi không đi, nước tát không hết.

Con trai vẫn còn nhỏ, cậu không chú ý đến nhiều chuyện, cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy.

Trong lòng cậu chỉ biết rằng đây là lần đầu tiên đi ra ngoài chơi cùng với mẹ, cậu bé vui vẻ không chịu được.

Cách một lớp kính, cô nhìn cảnh sắc ở bên ngoài, có làm thế nào cũng không thể vui vẻ.

Đại Hạp Cốc rất sâu, chân của Đường Tiểu Nhiên bất tiện nên đi tương đối chậm, Cảnh Hiên dù tò mò nhưng cũng nghe lời mẹ mà không tự mình chạy ra xa, vẫn luôn đi theo bên cạnh cô.

Bậc thang vừa cao lại vừa dài, còn hơi dốc đứng.

Cô lại một chân cao một chân thấp, đi vô cùng bất tiện, thậm chí còn có thể nói là khó khăn, bởi vì bậc thang quá nhỏ hẹp.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Hiên đều là mồ hôi: “Mẹ ơi, mẹ đưa ba lô con mang cho.”

Đường Tiểu Nhiên lắc đầu: “Nặng lắm, để mẹ mang là được rồi.”

“Con đã tám tuổi rồi, đã là một chàng trai nhỏ, chắc chắn có thể mang nổi mà, mẹ phải tin tưởng con chứ.”

Mặc dù gương mặt nhỏ nhắn của Cảnh Hiên đầy vẻ non nớt nhưng lại rất cố chấp.

Không có cách nào khác, Đường Tiểu Nhiên bèn đưa ba lô cho cậu.

Cảnh Hiên vui vẻ mang ba lô ra sau lưng: “Mẹ ơi, con đã trưởng thành rồi, bây giờ đã có thể chăm sóc cho mẹ.”

Đường Tiểu Nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng.

Trên bậc thang có lớp rêu xanh rất trơn trượt, chân cô lại không tiện đi xuống bậc thang, vẫn có chút khó khăn.

Xung quanh có rất nhiều người qua lại, thỉnh thoảng sẽ có người tò mò mà nhìn cô rồi nhìn chân cô.

Đường Tiểu Nhiên rụt rụt chân ra phía sau, đứng vững bước chân, che đi không muốn để cho người ta thấy.

Cảnh Hiên quay đầu nhìn lại.

Bàn tay nhỏ nhắn lau những hạt mồ hôi ở trên trán, tiện tay nhặt một nhánh cây trên mặt đất đưa tới trước mặt Đường Tiểu Nhiên: “Mẹ ơi, mẹ nắm lấy cành cây đi, để con kéo mẹ.”

“Được rồi.” Cô đáp lại một tiếng, đứa bé càng hiểu chuyện thì càng làm người khác phải đau lòng.

Tay cầm nhánh cây nên tương đối dễ đi hơn, cô bước từng bước một.

Cảnh Hiên rất có kiên nhẫn, bước chân vô cùng chậm, thỉnh thoảng còn quay đầu lại vì sợ cô bị té ngã.

“Mẹ ơi, mẹ đi chậm một chút, không cần phải vội đâu, cứ đi ngang thì sẽ không bị té.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1523


CHƯƠNG 1523

Trong lòng Đường Tiểu Nhiên vui vẻ nói không nên lời.

Có lẽ là do kiếp trước đốt cao hương, cho nên kiếp này mới có thể sinh ra một đứa con trai vừa quan tâm mình mà lại hiểu chuyện như thế.

Đi một lúc lâu mới đến điểm tham quan thứ nhất, động Thính Vũ, một cái tên rất dễ nghe.

Ở bên ngoài là vách núi mọc đầy rêu xanh, dòng nước chảy xuống từ trên vách núi hình thành một đầm nước, trong đầm nước có một cái hố, ở bên trong cũng là nước chảy, chỉ là có hơi khó đi.

Đường Tiểu Nhiên không đi vào trong mà đứng ở bên ngoài chờ Cảnh Hiên.

Vừa chờ đợi vừa sốt ruột.

Lo lắng có khi nào cậu bị bắt cóc, hoặc là bị ngã.

Nhưng mà may là Cảnh Hiên nhanh chóng bước ra.

Đến trưa, hai người đi ăn cơm trưa, ăn canh rong biển rồi tiếp tục chuyến đi.

Cả đoạn đường thác nước trong veo cùng với dòng nước khiến người khác mãn nhãn.

Cảnh Hiên rất vui vẻ: “Mẹ ơi, cho đến bây giờ con cũng chưa từng đến một nơi đẹp như thế.”

Nghe câu nói này, trong lòng Đường Tiểu Nhiên cảm thấy chua xót.

Cô chưa từng dẫn Cảnh Hiên đi đến khu vui chơi, chủ yếu là do chân bất tiện, sẽ bị người khác chê cười.

Còn Tô Chính Kiêu thì anh lại càng không dẫn cậu đi.

Cô vẫn muốn dốc hết sức mình mà đối xử tốt với cậu, nhưng mà cuối cùng vẫn mắc nợ cậu.

Cậu rất nghịch ngợm, thỉnh thoảng sẽ hứng một ngụm nước vẩy lên mặt cô rồi cười khanh khách.

Đường Tiểu Nhiên nở nụ cười nhẹ, cứ để mặt cậu chơi đùa.

Ngày hôm nay, cậu là ông trời.

Chỉ cần cậu vui vẻ là được rồi.

Thời gian này, cảnh sắc ở Đại Hạp Cốc vừa đúng đẹp, cây cối xum xuê, thác nước uốn lượn, tiếng chim hót líu lo, mọi thứ đều khiến tâm trạng của con người thoải mái hơn.

Nhưng mà trái tim của Đường Tiểu Nhiên lại chìm vào đáy cốc, không còn bao lâu nữa là đã đến ba giờ.

Chờ đến lúc trở lại thành phố, hai người mệt mỏi đến nỗi ngay cả cử động cũng không muốn cử động.

Đường Tiểu Nhiên cố gắng gượng dậy để dẫn cậu đến trung tâm thương mại.

Hai mẹ con đi dạo trong khu vực dành cho thiếu nhi, Cảnh Hiên hết nhìn chỗ này đến nhìn chỗ kia: “Mẹ mới mua quần áo cho con, con vẫn còn mà, mẹ mua cho mẹ đi: “

Đường Tiểu Nhiên cố nén nụ cười, chọn mấy món đồ có kiểu dáng mới nhất cho cậu, còn có cặp sách, mua không ít đồ.

Còn dẫn cậu đi ăn lẩu, dẫn cậu đi xem phim 3d mà cậu thích nhất, mua đồ chơi mà cậu thích cho cậu.

Cảnh Hiên rất vui vẻ thích thú.

Mẹ chưa từng chiều chuộng cậu như thế.

“Mẹ ơi.” Cậu ngẩng cái đầu nhỏ lên, nhỏ giọng gọi một tiếng.

“Hửm, sao vậy?”

“Con cứ cảm thấy ngày hôm nay như đang nằm mơ.”

Đường Tiểu Nhiên có chút khó hiểu: “Tại sao lại cảm thấy như vậy?”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1524


CHƯƠNG 1524

“Bởi vì ngày hôm nay mẹ không chỉ đi chơi với con mà còn mua đồ chơi cho con nữa.”

Nghe con trai nói như vậy, trái tim Đường Tiểu Nhiên hơi co lại, bỗng chốc xuất hiện một cảm giác đau đớn chưa từng có: “Con có vui không?”

Cảnh Hiên gật đầu chắc chắn: “Vô cùng vui luôn ạ! Hi vọng là sau này mẹ có thể đi ra ngoài chơi với con giống y như là ngày hôm nay.”

“Được rồi, chỉ cần sau này có thời gian thì mẹ sẽ thường xuyên đi cùng với con, nhưng mà có một chuyện mẹ phải nói cho con biết.”

Vẻ mặt của Đường Tiểu Nhiên không còn cười nữa mà vô cùng nghiêm túc: “Lại đây, mẹ nói cho con nghe một chuyện.”

Cảnh Hiên ngồi thật ngay ngắn: “Mẹ nói đi ạ, con nghe đây.”

Do dự một hồi lâu, một lúc sau cô mới chậm rãi mở miệng nói: “Mẹ và ba sẽ ly hôn với nhau, từ nay về sau con phải sống cùng với ba.”

Trong lòng cô rất đau, thắt chặt giống như một con dao đâm vào trong tim.

Mỗi khi nói nhiều thêm một chữ, máu tươi trong lòng lại chảy nhiều hơn.

“Mẹ, mẹ lừa con, mẹ lừa con, mẹ không thể không quan tâm tới con.” Cảnh Hiên lắc đầu, cảm xúc đột nhiên thay đổi kịch liệt.

“Không phải là mẹ không quan tâm đến con, trước khi sinh con ra thì ba và mẹ đã có thỏa thuận với nhau, mẹ và ba ly hôn với nhau thì con phải đi cùng với ba.”

Tuy cậu còn nhỏ, nhưng mà cậu cũng có quyền biết được mọi chuyện, cô không thể giấu diếm cậu.

Lúc này, Cảnh Hiên liền bật khóc, nước mắt cứ chảy không ngừng: “Mẹ ơi, mẹ đừng ly hôn với ba mà có được không mẹ?”

Nhìn thấy nước mắt của con trai, Đường Tiểu Nhiên đau đến nỗi thở không ra hơi, nước mắt cũng lượn lờ trong hốc mắt: “Có một số chuyện giữa người lớn mà trẻ con không thể hiểu được, cho dù mẹ có nói với con thì con cũng sẽ không hiểu.

Nhưng mà mẹ vẫn phải nói với con, ba của con không thích mẹ, sống cùng với mẹ, ba con sẽ không hề vui vẻ gì.

Cho nên mới thường xuyên không về nhà, mà mẹ cũng không vui, cho dù ly hôn thì con vẫn mãi mãi là cục cưng của mẹ, mẹ luôn luôn yêu con.”

Cảnh Hiên vẫn còn đang khóc, khóc thở không ra hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng: “Mẹ dẫn con theo đi, mẹ dẫn con đi cùng đi có được không mẹ, con không muốn ở cùng ba, con muốn mẹ cơ.”

Ba sẽ không cõng cậu lúc cậu bị đau, ba cũng sẽ không nấu đồ ăn cho cậu khi cậu đói bụng, cũng sẽ không giặt quần áo cho cậu.

Kể từ khi sinh ra đến bây giờ, tám năm nay, Cảnh Hiên đều ở chung với Đường Tiểu Nhiên, cậu không thể rời khỏi mẹ.

“Nhưng mà con chỉ có thể sống cùng với ba, mẹ không mang con đi được.”

Câu nói cuối cùng như thắt cả ruột gan, cô lại chìm vào nỗi tuyệt vọng kể từ sau khi sinh cậu ra: “Con hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác, cho nên con đừng khóc, ba và mẹ ly hôn không phải là bởi vì Cảnh Hiên, mà là vấn đề giữa ba và mẹ, con có hiểu không?”

Lần này, Cảnh Hiên không tiếp tục khóc nữa mà duỗi lòng bàn tay trắng nõn ra lau nước mắt trên mặt cô, giọng nói non nớt nhưng lại rất trưởng thành.

“Con biết mẹ sống không vui vẻ gì, ba cũng không thích mẹ, ba có thể đi ra ngoài với cái dì xinh đẹp, còn lên tivi và cả báo chí.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1525


CHƯƠNG 1525

Nhưng mà lại không ở bên cạnh mẹ, sinh nhật mẹ ba cũng không trở về chúc mừng mẹ, cũng sẽ không gọi điện thoại, sinh nhật của mẹ bạn học khác đều sẽ nhận được những món quà xinh đẹp do ba của bạn ấy tặng.

Còn mẹ thì ngay cả một lần cũng không được nhận, mỗi tối thỉnh thoảng mẹ sẽ khóc, thỉnh thoảng sẽ ngẩn người, con chưa từng nhìn thấy mẹ cười.

Cho nên mẹ và ba ly hôn với nhau không phải là bởi vì không cần con, có đúng không ạ?”

Đường Tiểu Nhiên khóc không thành tiếng, hai tay ôm chặt thân thể nhỏ bé vào trong ngực, sao cô lại có thể không cần thằng bé được chứ?

Làm sao có thể?

Cảnh Hiên vùi đầu vào ngực cô, hai tay nắm chặt lấy áo cô.

“Mẹ sẽ thường xuyên đến thăm con, nếu như con nhớ mẹ thì cứ gọi điện thoại cho mẹ…” Cô thật sự không muốn khóc, nhưng mà có làm thế nào cũng không thể kiềm chế được.

Cảnh Hiên gật đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, hốc mắt đỏ bừng.

Mẹ đã nói là con trai không thể khóc, cậu sẽ không khóc.

Nhưng mà thân thể nhỏ bé của cậu lại run rẩy dữ dội.

Trong lòng cậu đã âm thầm hạ quyết tâm.

Dù sao thì cậu cũng sẽ không để ba và mẹ ly hôn, nhất định sẽ không!

Bây giờ cậu đồng ý với mẹ, chỉ là không muốn để mẹ đau lòng.

Nhìn đồng hồ, Đường Tiểu Nhiên nói: “Được rồi, bây giờ có một chút việc, mẹ đưa con đến chỗ của dì Lâm Thanh trước nha.”

Cảnh Hiên hỏi: “Không thể đưa con đi cùng ạ?”

Đường Tiểu Nhiên lắc đầu.

Thế là Cảnh Hiên cũng không hỏi gì thêm.

Đường Tiểu Nhiên bắt một chiếc xe taxi, hai người leo lên xe.

Cũng không biết là xe chạy quá nhanh và liên tục thắng gấp, hay là ngày hôm nay quá mệt mỏi, cô ngồi ghế sau mà cảm thấy lồ ng ngực khó chịu, thở không ra hơi.

Một tay che ngực, Đường Tiểu Nhiên hạ cửa sổ xe xuống để hít thở không khí.

Nhưng mà cảm giác ngột ngạt ấy không hề biến mất, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Mặt cô trắng bệch như không còn một giọt máu, ngay cả đôi môi cũng hoàn toàn trắng bệt.

Tài xế đảo mắt nhìn vào kính chiếu hậu, trong lúc vô tình liền nhìn thấy vẻ mặt của Đường Tiểu Nhiên, ông ta thật sự bị giật mình mà kêu lên, quan tâm hỏi: “Cô ơi, hình như là sức khỏe của cô không tốt cho lắm, cô có muốn đi bệnh viện không.”

Cô lắc đầu, khóe miệng vẫn còn mỉm cười: “Không có gì đâu, chắc là ăn không tiêu thôi.”

Tài xế lại liếc mắt nhìn.

Sắc mặt cô đúng thật quá kinh khủng, không giống như là bị ăn không tiêu.

Nhưng mà khách hàng đã nói như vậy rồi thì ông ta cũng không tiện hỏi thêm cái gì.

Nửa tiếng đồng hồ sau, xe đến chung cư.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom