Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Thẩm Tổng Tài

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: 40: Mưu Sâu Kế Bẩn


Thấy có thuyền lạ đến gần đảo và sắp cập bến, pháo đài và đạn pháo đã sẵn sàng chờ chỉ huy trưởng của họ hạ lệnh.
Trang Thiên Tích được Cô Tinh dìu đứng trước mũi thuyền...cậu cầm bộ đàm lên và trầm tĩnh lên tiếng "Ta là Trang Thiên Tích, xin mọi người buông vũ khí".
//Là cậu chủ nhỏ thật sao ?
Chỉ huy trưởng lấy ống nhòm ra xem, anh từng gặp qua Trang Thiên Tích vì cậu đã lên đảo không ít lần...thấy đúng là Trang Thiên Tích, bên cạnh cậu còn có cả Cô Tinh thì hạ lệnh buông vũ khí.
*Cậu chủ nhỏ ! Chúng ta an toàn rồi.
Lính canh gác thấy Trang Thiên Tích thì nhanh chóng xếp hàng đón tiếp.
Thuyền vừa cập bến, binh lính đã đồng loạt làm động tác chào kiểu quân đội !
Cô Tinh ôm Trang Thiên Tích nhảy lên bãi cát.
Thẩm Cảnh Liên ngạc nhiên khi thấy Trang Thiên Tích được người những tên lính trên đảo cung kính.
"Giữa Trang Thiên Tích và bọn họ có quan hệ gì ?"
…………
//Tư lệnh !
Sao rồi ?
//Đã mấy giờ liền rồi, chưa tìm được người.
Lục Dận Diễn thấy phía trước có chiếc thuyền đang chạy với hải lý cao, ông khẽ nhíu mày "con thuyền phía trước là của ai ?"
Lưu Điền ôn tồn lên tiếng..."như là thuyền của đội trưởng Trương !"

Hắn cho thuyền chạy nhanh như thế làm gì chứ ?
Tăng tốc đuổi theo !
//Lưu Điền lắc đầu "chúng ta đã cố gắng hết sức rồi !"
Lục Dận Diễn bực tức, ông đi đến mũi tàu và chấp tay sau lưng...đứng nhìn về phía con tàu đang lướt nhanh phía trước.
Buộc con thuyền phía trước neo lại và lên kiểm tra.
//Rõ !
…………
//Chủ nhân !
Lục Thiên Hoành lạnh lùng nhìn tên thuộc hạ "chuyện gì ?"
//Thuyền của tổng bộ đang đuổi theo chúng ta phía sau.
Biết rồi, ra lệnh cho các thuyền trưởng và thủy thủ cứ tiếp tục đi về phía trước.
Qua vài giờ đuổi theo, vượt nghìn dặm hải lý thì thuyền của tổng bộ cũng đuổi kịp thuyền của Lục Thiên Hoành.
//Người trên thuyền nhanh cho thuyền neo lại...chúng tôi cần phải kiểm tra.
Lục Thiên Hoành nheo mắt "các người muốn kiểm tra, thì kiểm thôi".

………
//Chủ nhân, đã đưa Trương đội trưởng đến rồi rồi.
Lục Thiên Hoành liếc nhìn Trương Vệ Thanh bị chuốc thuốc từ trước, được hai người đỡ lên boong.

Có lẽ cũng sắp hết thuốc.
Ừ...m...không tồi, hôm nay mới có dịp nhìn kỹ tên Trương Vệ Thanh này, quả nghiên cũng là anh hùng kiệt xuất.
//Chủ nhân còn có gì dặn dò ?
Lục Thiên Hoành liếc nhìn Trang Điềm Điềm vẫn còn nằm bất động "sắp xếp cho đôi nam thanh nữ tú này cùng một giường là được".
//Tôi rõ rồi chủ nhân.
Nói xong, Lục Thiên Hoành mặc vào bộ đồ lặn và lao mình xuống biển, rất nhanh anh hoà nhịp cùng biển cả mênh mông...anh giờ tựa như cá mập xanh...vừa nhanh vừa khỏe lặn sâu vào đại dương mênh mông, lạnh lẽo.
//Nhanh cho thuyền neo lại !
Lục Dận Diễn lạnh giọng lên tiếng "sao các người không cho thuyền dừng lại ?"
//Bẩm tư lệnh "Trương đội trưởng bảo chúng tôi không được dừng lại !"

Thật to gan !
Trương Vệ Thanh đâu, bảo hắn ra đây gặp ta
//Đội trưởng...đội trưởng...
Lục Dận Diễn tức giận hầm hầm !
Tên lính trước mặt (tay sai của Lục Thiên Hoành) run sợ, toát cả mồ hôi hột.

Nhưng điều anh ta lo sợ cũng sẽ đến sau vài giây !
Tõm...
A...a...
Âm thanh tóe nước nghe rợn người, anh ta bị Lục Dận Diễn đá một đá rơi thẳng xuống biển.

Cút...
Lục Dận Diễn tự bản thân mình đi xuống khoang thuyền lục soát.

Ông lục soát khắp nơi...chỉ còn lại chỗ này là chưa.
Rầm...
A...a...
Trương Vệ Thanh lúc này cũng vừa hết thuốc, anh tỉnh dậy nhưng vẫn tưởng mình còn đang mơ, vì bên cạnh anh là một mỹ nhân tuyệt thế "nhưng sao quần áo cô ấy xộc xệch đến vậy chứ ?"
Trương Vệ Thanh nhớ lại..."buổi tối mình đã cùng cấp dưới uống vài chai, sau đó...sau đó, thế nào...sao mình hoàn toàn không còn nhớ gì nữa ? Hiện tại mình đang ở đâu đây ?"
Lục Dận Diễn lúc này như muốn ăn tươi nuốt sống Trương Vệ Thanh "cậu...cậu đã làm ra chuyện gì ?"

Trương Vệ Thanh hốt hoảng lắc đầu "tư lệnh, tôi hoàn toàn không biết gì cả !"
Không biết sao ? Đây là thuyền riêng của cậu ! Lúc nãy thuyền của tổng bộ đuổi theo, sao cậu không cho dừng lại ? Và còn chuyện tán tận lương tâm này...đó là con gái của Lục Dận Diễn ta, cậu lại dám ra tay ?
*Không đâu tư lệnh, tôi thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tôi hoàn toàn không hay biết gì cả mà !
R...ố..p...
Lục Dận Diễn cướp cò và chĩa nòng súng vào đầu Trương Vệ Thanh...
Lưu Điền ngăn lại "tư lệnh, điều tra rõ rồi hẳn ra tay".
Lục Dận Diễn thấy Trang Điềm Điềm vẫn còn hôn mê thì nhíu mày "đúng là đồi bại mà, dám chuốc thuốc con gái của ta đưa lên thuyền !"
Nhốt hắn vào địa đạo
Địa đạo mà Lục Dận Diễn nhắc đến, là nơi bí mật sâu dưới lòng đất...là nơi chỉ để chế tạo vũ khí và một gian phòng riêng vừa âm u vừa tăm tối, dùng để nhốt người...những người tội nặng, hoặc người sắp bị đưa đến hoàng tuyền.
Lục Dận Diễn nhìn về phía xa xôi, bình minh vừa ló dạng, mặt trời hồng rơi trên mặt biển, hải âu từng đàn chao lượn.

Biển là như vậy, bao giờ cũng đẹp...dù là hoàng hôn hay bình minh.
Lục Dận Diễn ngắm đến say mê "đã lâu rồi, mình không ngắm bình minh trên biển !"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: 41: Trang Thiên Tích Hứa Từ Bỏ Cuộc Thi


*Cậu chủ nhỏ !
Trang Thiên Tích nghe giọng nói của Cô Tinh thì mỉm cười "có tung tích của mẹ cháu chưa ạ ?"
*Cô chủ đang trên đảo !
Cô Tinh không dám nói gì thêm, bản thân Cô Tinh cũng không ngờ rằng Lục Thiên Hoành, con trai của mình lại dám làm ra những chuyện tán tận lương tâm đến như vậy.
Cũng may Cô Tinh đã vô tình phát hiện ra được kế hoạch của Lục Thiên Hoành.

Nếu không thì Trang Thiên Tích mất mạng rồi.

Đã thế lại còn ra tay với Trang Điềm Điềm.
Cô Tinh không vui sao ạ ?
*Tôi không sao !
Nhưng cháu thấy cảm thấy Cô Tinh không vui, trong lời nói rất buồn !
Cô Tinh bật khóc "đúng là một đứa bé ngoan, còn biết quan tâm đến người khác.

Vậy mà con người tán tận lương tâm kia lại nỡ ra tay với nó".
*Lục Dận Diễn à Lục Dận Diễn, ông tranh giành với tôi, và rồi ông nuôi dạy ra loại người gì đây ?
Trang Thiên Tích là một người rất thông minh, tuy tuổi đời còn rất nhỏ.


Thậm chí cậu còn có thể nhìn ra được suy nghĩ của người đối diện.

Cậu biết Cô Tinh đang gặp chuyện không vui, nhưng cảm nhận được Cô Tinh không muốn nói ra, cậu cũng đành thôi im lặng.
*Cậu chủ nhỏ !
Sao ạ ?
*Tôi có một việc muốn cầu xin cậu.
Trang Thiên Tích nhíu mày "cầu xin sao ?"
*Đúng vậy !
Trang Thiên Tích cũng không có chút ngần ngại "được ạ !"
Cậu tin tưởng Cô Tinh, dù bất luận xảy ra chuyện gì thì cậu cũng sẽ chọn cách tin tưởng Cô Tinh.

Cậu biết Cô Tinh là một người tốt, và cũng là ân nhân cứu mạng cậu...cậu mơ hồ nhớ lại lúc cậu bị Lục Thiên Hoành đẩy xuống biển, lúc ấy cậu sắp chết lịm, cơ thể cậu lạnh đến mức sắp đóng băng...bỗng dưng có một người phụ nữ trung niên không ngại nguy hiểm lao theo ôm lấy cậu vào lòng, một cảm giác ấm áp xuất hiện...cả đời cậu sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc đáng nhớ ấy.
Cô Tinh nói đi ạ ! Nếu trong khả năng của cháu thì cháu hứa sẽ giúp đỡ hết lòng ạ !
*Cậu chủ nhỏ đúng là một cậu bé hiểu chuyện.

Cảm ơn cậu !
Thế Cô Tinh muốn cháu giúp chuyện gia đình ạ ?
Cô Tinh liền quỳ xuống trước mặt Trang Thiên Tích "cậu chủ nhỏ !"
Kìa Cô Tinh, xin đừng làm thế ạ ! Có gì xin cứ nói ra
*Cậu chủ nhỏ chắc hẳn đã biết rõ người hại cậu, đúng không ?
Dạ đúng ạ ! Cháu đương nhiên là biết được kẻ đã hại mình...cái mạng nhỏ này của cháu cũng là được Cô Tinh lượm về, ân tình này cháu nguyện sẽ đền đáp xứng đáng.
Cô Tinh lắc đầu "cậu chủ nhỏ ! Cô Tinh tôi nào dám nhận sự đền đáp của cậu chứ".
Trang Thiên Tích không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe "không biết chuyện Cô Tinh định nhờ vả là gì".
*Xin cậu đừng khai ra người đã hãm hại cậu.
Tại sao vậy ạ ?
*Điều này tôi không thể nói ra, nhưng tôi xin cậu...hãy chừa cho Lục Thiên Hoành một con đường lui.
Vậy hắn ta có chừa cho cháu con đường nào để lui không ?
Cô Tinh im bặt, Trang Thiên Tích nói đúng, Lục Thiên Hoành không hề cho cậu ấy con đường nào để lui.
Cảm ơn được sự tuyệt vọng của Cô Tinh, Trang Thiên Tích khẽ lên tiếng "được rồi...lần này cháu sẽ không truy cứu hắn ta, nhưng tuyệt đối sẽ không có lần sau".
*Cô Tinh tôi nghìn vạn lần cảm ơn cậu chủ nhỏ !
Không có gì, xem như đền ơn Cô Tinh đã cứu mạng cháu.

Cháu muốn được gặp mẹ.
*Được !
Lòng Trang Thiên Tích thật sự rất buồn, cậu buồn vì không biết đôi mắt của mình có thể chữa khỏi hay không.

Cậu không muốn bị mù cả đời, mẹ cậu là người phụ nữ hiền lành, cậu cần phải bảo vệ mẹ, cậu ra thế này không những không thể bảo vệ mẹ mình...mà còn trở thành gánh nặng cho mẹ.
………
- Tích nhi !
Mẹ...
Trang Điềm Điềm ôm chặt con trai vào lòng, cô đã bị uất ức...nhớ lại việc cô cùng Trương Vệ Thanh ngủ cùng giường, cô thật sự rất buồn.
- Tích nhi, còn thấy trong người thế nào rồi ?
Trang Thiên Tích cố gắng làm cho bản thân mình bình tĩnh, cậu không muốn mẹ mình lại lo lắng.

Không muốn để mẹ biết mình đang không nhìn thấy.
*Được rồi Trang tiểu thư, để tôi giúp cậu chủ nhỏ tiêm thuốc.
Trang Điềm Điềm khẽ nhíu mày "Tích nhi vẫn chưa ổn sao ?"
*Ơ...cậu...
Trang Thiên Tích nhanh miệng trả lời mẹ mình "con ổn rồi, chỉ là tiêm vài ống thuốc bổ !"
Trang Điềm Điềm mỉm cười "ra là vậy, cũng đúng, thời gian con bị thương nặng đã không ăn uống gì được, nên giờ cũng nên bổ sung".
Dạ...dạ...mẹ trở về nghỉ ngơi trước đi ạ !
- Được,, vậy mẹ về phòng trước đây !
Trang Điềm Điềm vừa rời đi...thì Lục Dận Diễn lại đến !
Nghe tiếng bước chân vững chãi đang tiến về phía mình, Trang Thiên Tích ngồi nghiêm túc hơn.

Chào ngài tư lệnh !
Lục Dận Diễn nheo mắt "ta là ông ngoại của con đó".
Trang Thiên Tích cười cười "nhưng mà bà ngoại có vẻ không hài lòng với cách xưng hô ấy !"
Lục Dận Diễn đen mặt "chết tiệt, thằng cháu ngoại này...xem ra thì cũng không được đáng yêu lắm !"
Cô Tinh đứng bên cạnh nhưng cố tình giả chết.
Lục Dận Diễn có chút đắng lòng, nhưng thôi vậy..."việc chuẩn bị cho đợt thi sắp tới, con đã chuẩn bị đến đâu rồi ?"
Có lẽ con sẽ không tham gia !
*Tại sao vậy ?
Không tại sao cả !
*Kỳ thi tuyển chọn này rất có ý nghĩa, ai đứng đầu cuộc thi lần này sẽ chính thức trở thành người chế tạo tiếp theo, người này sẽ được thừa kế cả khu vực Trung Đông...bao gồm cả những kho báu và khai thác tài nguyên.

Còn có cả nắm quyền kiểm soát vũ khí và đạn dược trên đảo.

*Con thật sự muốn rút lui ?
Trang Thiên Tích nhíu mày "chiến lợi phẩm cao như vậy, chả trách Lục Thiên Hoành lại bất chấp tất cả".



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: 42: Chào Đón Thẩm Cảnh Liên Bằng Ngư Lôi


Nhị thiếu gia, phía trước là vùng đảo của nhà họ Lục !
Thẩm Cảnh Liên trầm tư nhìn về phía trước, thấy trước mắt mình là một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ nằm hiên ngang sừng sững giữa biển khơi.

Lòng thầm cảm thán "chỉ có Lục Dận Diễn mới có được cái uy nghiêm này !"
Nghe tiếng tù và vang lên lồng lộng, Thẩm Cảnh Liên xoa nắn mi tâm "thật sự là không dễ đặt chân lên đảo".

Lần trước cũng thế, vừa đưa Trang Thiên Tích và Cô Tinh lên đảo thì Thẩm Cảnh Liên đã bị mời rời khỏi đảo.

Tuy không hài lòng vẫn phải xuống thuyền trở về đất liền.

Lòng buồn phiền, Thẩm Cảnh Liên nghĩ ngợi vu vơ "cuối cùng thì Trang Thiên Tích có quan hệ gì với Lục Dận Diễn ?"
Nhị thiếu gia !
Pằng!
A! a!
Tạ Tân giật mình hét vang !
Không cần nói chỉ cần hành động, quy định của đảo! có thuyền lạ đột nhập hoặc đến gần, hoặc đi ngang qua đảo! đều sẽ bị bắn chìm thuyền.

Không xong rồi nhị thiếu gia ! Chúng ta không thể tiến về phía trước.

Thẩm Cảnh Liên nhíu mày "cho thuyền neo lại".


Các người cho thuyền neo lại đi !
…………
//Tư lệnh !
Lục Dận Diễn lạnh lùng lên tiếng hỏi "đã xảy ra chuyện gì ?"
//Bẩm tư lệnh "có thuyền lạ đột nhập đảo !"
Quy định của đảo thế nào ?
//Bẩm tư lệnh "quy định của đảo là có thuyền lạ đột nhập hoặc đến gần vùng đảo thì cho pháo đài bay thẳng lên thuyền! không cần phải hỏi ý kiến của cấp trên !
Lục Dận Diễn cười lạnh "vậy các người đang làm đúng quy định của đảo đấy à ?"
Anh lính gác cúi mặt nhìn mũi giày, miệng ấp úng thốt lên từng từ "người! người đến, là! là, là Thẩm Cảnh Liên".

Sắc mặt Lục Dận Diễn càng lạnh lùng hơn "hừ! nếu đúng là tên Thẩm Cảnh Liên đó thì càng phải mạnh tay hơn !"
Anh lính gác đưa tay lên gãi gãi đầu mũi !
Lục Dận Diễn từng bước oai nghiêm đi lên đài quan sát, ông lấy kính viễn vọng ra nhìn! thấy đúng là Thẩm Cảnh Liên đang hiên ngang đứng trước mũi thuyền thì chán ghét quăng đi chiếc kính viễn vọng !
C! ố! p!
Lục Dận Diễn tức giận quay bước trở về thư phòng "Người gì đâu! vừa nhìn mặt đã thấy khó ưa ! Cũng may là con gái của mình không yêu hắn, nếu không thì tức chết mình".

……………
Qua mấy giờ liền, Thẩm Cảnh Liên vẫn cho thuyền neo tại chỗ.

Lục Dận Diễn tức quá! đi đi lại lại giữa thư phòng !
Tên nhóc thối Thẩm Cảnh Liên kia cứng đầu thật !
//Tư lệnh, tôi thấy cậu ta gan dạ chứ không phải là cứng đầu, trước mặt cậu ta là đại bác, không phải là súng nước.

Lục Dận Diễn nheo mắt "gan dạ sao ? Được! để tán thưởng cho sự gan dạ của cậu ta! hạ lệnh xuống cho pháo binh "cứ mỗi năm phút cho phóng ngư lôi một lần! xấp xỉ 20 hải lý !"
Lưu Điền há hốc mồm "tư lệnh, ngài có cần suy nghĩ lại không ?"
Tại sao ?
//Hiện tại Thẩm Cảnh Liên đang neo thuyền cách đảo khoảng 20 hải lý!
Thế thì sao ?
//Tư lệnh, dù gì thì Thẩm Cảnh Liên cũng là chồng cũ của tiểu thư.

Mẹ kiếp, nhắc đến thì càng khiến ta oán hận! hắn có xem con gái của Lục Dận Diễn ta ra gì đâu !
//Chắc là có nhiều hiểu lầm trong chuyện này !
Ta mặc kệ, dựa vào việc hắn dám đối xử tệ bạc với con gái ta thì đã đáng bị ăn đại bác.

Nói gì đến việc hắn còn dính vào biết bao nhiêu là tội trạng khác.


//Tư lệnh, cậu ta là ba của cậu chủ nhỏ ! Tư lệnh ra tay như thế! liệu có ổn không vậy ?
Lục Dận Diễn giật giật mi mắt "ổn không à ?"
Lưu Điền gật đầu !
Ta lại mặc kệ ! Nhanh hạ lệnh đi !
Lưu Điền thở dài rồi quay lưng rời đi!
//Các người nghe rõ đây! tổng tư lệnh hạ lệnh cho các người "cứ mỗi năm phút cho phóng ngư lôi một lần! với vòng cung là xấp xỉ 20 hải lý.

///Rõ !
Lưu Điền lắc đầu "Thẩm Cảnh Liên à Thẩm Cảnh Liên, cậu hãy tự cầu nguyện cho bản thân mình nhé ! Tôi có lòng nhưng lại không đủ sức".

Trầm tư một lúc thì Lưu Điền dứt khoát rời đi.

! ! !.

.

Ầm! ầm!
Ào!
Nhị thiếu gia !
Thẩm Cảnh Liên nhíu mày !
Thiếu gia! hay mình cho thuyền lùi xa hơn một chút có được không ?
"Không !"
Thiếu gia à ! Đó là đạn dược đó!
"Hừ! "
Tạ Tân lo lắng! đi đi lại lại trên boong "nhị thiếu gia thật cố chấp mà! Họ Lục có dễ giỡn mặt đến thế đâu chứ !"
Ầm!

Ầm!
Cứ cách vài phút là lại có tiếng nổ, nước văng tung toé, mùi thuốc súng vẫn cứ nồng nặc.

Sắc mặt Thẩm Cảnh Liên càng lúc càng xám xịt "đúng là giàu có khác, sử dụng thuốc súng mà phung phí như rải bột mì".

Nhị thiếu gia, hay là chúng ta bỏ cuộc đi ! Họ Lục có dễ gì đụng đến.

Thẩm Cảnh Liên lạnh lùng liếc nhìn Tạ Tân "cút !"
Haiz! tôi mặc kệ cậu đấy ! Tôi còn chưa biết vợ là gì, tôi còn có trách nhiệm cao cả! đó là nối dõi tông đường cho nhà họ Tạ, cậu cứ ở đây chờ chết một mình đi, đừng kéo tôi vào !
"Con trai của tôi đang trên đảo ! Sao tôi có thể rời đi ?"
Haiz! lần trước chúng ta đưa Trang Thiên Tích lên đảo, còn chưa bước qua khỏi bãi cát đã bị đuổi lên thuyền rồi.

Thẩm Cảnh Liên nhớ lại chuyện bị đuổi khỏi đảo mà siết chặt tay, trên chốn thương trường anh chưa hề thua bất kỳ ai! nhưng sao lại không làm gì được Lục Dận Diễn, Thẩm Cảnh Liên càng nghĩ càng tức giận.

"Cậu muốn về thì về, tôi không về !"
Nhị thiếu gia, cậu ngồi ở đây thì có tác dụng gì ?
"Mặc kệ tôi !"
Thẩm Cảnh Liên lấy kính viễn vọng nhìn lên đảo, mắt vô tình nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai lướt qua mặt, anh giật mình thốt lên "Trang Điềm Điềm, cô ấy cũng có mặt trên đảo.

Giữa bọn họ có quan hệ gì chứ ?"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: 43: Bị Thương Nặng


Xảy ra chuyện gì ? Sao pháo binh lại phóng ngư lôi liên tục vậy ?
//Báo cáo phó tư lệnh, tổng tư lệnh đã hạ lệnh cho phóng ngư lôi! cảnh cáo chiếc thuyền đang neo gần đảo !
Hửm ? Kẻ nào lại to gan đến vậy ?
//Báo cáo, là thuyền của Thẩm Cảnh Liên.

Thẩm Cảnh Liên ?
Lục Thiên Hoành cười lạnh "đám pháo binh ăn hại kia nhắm không chuẩn tý nào, để Lục Thiên Hoành ta giúp họ vậy !"
Anh lính nghe thế liền giật mình !
Lục Thiên Hoành không nói gì thêm, anh sải từng bước rộng đi đến bên đài bắn pháo.

//Phó tư lệnh !
Lục Thiên Hoành lạnh lùng nhìn các pháo binh "các người đang làm gì thế ?"
//Báo cáo phó tư lệnh "chúng tôi đang kéo pháo !"
Hửm ?
Lục Thiên Hoành xuýt xoa chiếc cằm vuông rộng đầy nét nam tính của mình "Được rồi, ta thấy các người phóng chẳng chuẩn chút nào".

//Phó tư lệnh vừa nói gì ?
Các người nghe không hiểu à ?
Chỉ huy trưởng nhanh miệng lên tiếng "báo cáo phó tư lệnh! tổng tư lệnh hạ lệnh cho pháo binh phóng ngư lôi năm phút một lần và xấp xỉ 20 dặm hải lý! con thuyền phía trước đang neo ở dặm thứ 20 tính từ vị trí chúng ta đang đứng".

Vậy ta hỏi các người, xấp xỉ là bao nhiêu ?
Chỉ huy trưởng ú ớ, không nói thành lời "chuyện! chuyện này! "

Lục Thiên Hoành lạnh giọng lên tiếng "để ta phóng cho! ta phóng sẽ chính xác hơn nhiều so với các người !"
Chỉ huy trưởng giật giật mi mắt rồi phất tay ngầm bảo các pháo binh nhường chỗ cho Lục Thiên Hoành.

Lục Thiên Hoành đứng trước ống phóng lôi và cười cười "Thẩm Cảnh Liên chứ gì! được thôi !"
Ầ! m!
Ào!
Phình!
Quả đầu tiên đã xé đôi thuyền của Thẩm Cảnh Liên.

*Cái gì vậy chứ ?
*Nhị thiếu gia, thuyền đắm rồi !
"Khốn kiếp, cái lão già nham hiểm độc ác Lục Dận Diễn này !"
*Bây giờ thì làm thế nào đây nhị thiếu gia ?
Ầ! m!
*Nhị thiếu gia ! Áo phao đây cậu mặc vào đi, cố gắng rời khỏi vùng biển này
Mặt mày Thẩm Cảnh Liên u ám! "mẹ kiếp, cũng may là không bị thương !"
Nhưng có lẽ may mắn sẽ không bao giờ có đến hai lần.

Ầ! m!
*Nhị thiếu gia!
Bên tai Thẩm Cảnh Liên vẫn còn văng vẳng tiếng hét chói tai của Tạ Tân, nhưng có lẽ đã kiệt sức nên anh chỉ muốn ngủ một giấc.

Thẩm Cảnh Liên từ từ khép lại đôi mí mắt đang nặng trĩu, lòng thầm nhũ lòng "mệt rồi hãy ngủ đi! ngủ một giấc thật sâu và thật dài, đến khi tỉnh giấc sẽ gặp được mẹ con cô ấy".

"Trang Điềm Điềm hãy trở về bên tôi, tôi rất cần cô và con trai !"
*Nhị thiếu gia!
Nhìn cơ thể đang đầy máu tươi của Thẩm Cảnh Liên mà lòng Tạ Tân đau xót khôn cùng "nhị thiếu gia, cậu đừng bao giờ xảy ra chuyện gì! tôi sẽ cố gắng hết sức để đưa cậu rời khỏi đây !"
Một mình Tạ Tân giữa biển cả mênh mông, anh đang cố gắng hết sức để đưa Thẩm Cảnh Liên ngoi lên khỏi mặt nước.

*Ông trời ơi ông trời, xin hãy cứu lấy nhị thiếu gia nhà tôi, cậu ấy tuy ngu ngốc nhưng cũng chẳng làm ra việc ác gì.

Cậu ấy đang bị thương rất nặng, tôi xin ông đấy ông trời, hãy cứu cậu ấy.

…………
//Báo cáo tổng tư lệnh !
Lục Dận Diễn đang không được thoải mái nên cũng không mấy để tâm người đến báo cáo là ai.

Nói !
//Báo cáo, thuyền của Thẩm Cảnh Liên đã bị xé đôi, có lẽ cậu ta cũng đang bị thương nặng.


Cạch!
Lục Dận Diễn buông cây bút trên tay xuống bàn "sao lại như vậy ?"
//Báo cáo tổng tư lệnh "phó tư lệnh đã lên đài phóng ngư lôi".

Lục Dận Diễn nhanh chân chạy lên đài quan sát, chỉ thấy phía trước mặt mình là khói thuốc súng vẫn còn nghi ngút trên mặt biển, ông khẽ nhíu mày !
Cho thuyền con ra đó vớt người lên mai táng
Nói xong, Lục Dận Diễn liền quay lưng rời đi!
Cô Tinh nghe pháo binh liên tục phóng ngư lôi nên cũng chạy ra xem đã xảy ra chuyện gì! vì xưa nay đâu có ai dám xâm nhập vào vùng biển này.

Đâu phải người trong thiên hạ này không biết Lục Dận Diễn là người như thế nào, và những quy định của ông ấy đưa ra! ông ấy đã từng công khai thông báo "nếu kẻ nào dám đến gần và xâm nhập đảo thì giết không tha !"
Thấy thuyền con đang lũ lượt ra khơi, Cô Tinh khẽ nhíu mày "xảy ra chuyện gì rồi chứ ?".

…………
Ba cho gọi con !
Rầm.

.

Lục Dận Diễn tức giận đập bàn "ai cho phép con lên pháo đài bắn pháo lung tung ?"
*Ba à ! Quy định của đảo chúng ta, nếu có kẻ xâm nhập sẽ giết không tha !
Đó là việc của pháo binh, không phải việc của con !
*Con không có quyền bảo vệ đảo khi có kẻ lạ xâm nhập à ?
Lục Thiên Hoành, con cố tình hiểu sai ý của ba có đúng không ?
Lục Thiên Hoành nheo mắt "ba đang đau lòng cho con rể quý của ba sao ?"
Khốn kiếp, nếu con không phải là con trai ruột của ta thì với thái độ này của con đã đủ ăn đạn nát sọ rồi !
Lục Thiên Hoành im lặng không lên tiếng !
Nói cho ta biết, lý do vì sao con lại ra tay với Thẩm Cảnh Liên ?

Lục Thiên Hoành cười khẩy "pháo binh trên đảo kéo pháo quá tệ, đã tốn hàng tấn thuốc súng vẫn không bắn nổi một con thuyền, con là sợ họ Lục chúng ta bị mất mặt mà thôi !"
Con!
Lục Dận Diễn thở dài "lui ra ngoài! đừng để ta nhìn thấy mặt con".

Lục Thiên Hoành ung dung rời đi!
Đi chưa chưa được mười bước đã thấy Cô Tinh hối hả chạy vào!
*Tư lệnh !"
Lục Dận Diễn lạnh lùng quay mặt đi "đến đây là gì ?"
*Tại sao ông lại ra tay với Thẩm Cảnh Liên ?
Đó không phải là việc của bà !
Cô Tinh cười khổ "tôi là vợ của ông mà xưa nay tôi chưa từng có được quyền hành gì trên cái đảo này! thậm chí là lên tiếng !"
Đủ rồi !
Lục Thiên Hoành thấy có chút khó chịu trong lòng! bên tai luôn văng vẳng câu nói của Cô Tinh "Cô Tinh là vợ của ba sao ?"
………
//Phó tư lệnh, sao cậu lại ngồi uống rượu một mình vậy ? Là không vui sao ?
Choang!
Ly rượu vang đỏ đã bị Lục Thiên Hoành ném vỡ vụn.

Rồi thất thỉu rời khỏi quầy bar.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: 44: Thẩm Cảnh Liên Bị Thương Nặng


*Trang tiểu thư !
Trang Điềm Điềm nhíu mày khi thấy Cô Tinh hồi hộp chạy về phía khu vực y tế...
Trang Điềm Điềm lo lắng chạy theo sau Cô Tinh, mặc dù cô chẳng biết đã xảy ra chuyện gì !
Cánh cửa phòng mổ vừa được mở ra, Cô Tinh đã vội vã bước vào.
Trang Điềm Điềm khẽ hỏi cô quân y đang mang vài thứ cần thiết cho ca mổ và chuẩn bị đi vào phòng mổ "làm ơn cho tôi hỏi...người chuẩn bị phẫu thuật là ai vậy ?"
Là người được cứu trên biển !
Trang Điềm Điềm nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, lúc đầu cô còn tưởng đó là anh trai cô, nhưng giờ thì cô khẳng định là không phải.
Cộp...
Cộp...
Nghe thấy tiếng bước chân, Trang Điềm Điềm liền quay gót rời đi...nhưng chỉ vài bước thì cô chợt khựng lại "Lục Dận Diễn, sao ông ấy lại đến đây chứ ?"
Chân bước ngập ngừng, cô nghĩ mãi không ra được người bị thương trong phòng mổ kia là ai mà lại khiến cho Lục Dận Diễn đích thân đến.
Do dự một lúc, Trang Điềm Điềm mới tiếp tục bước đi.

//Tổng tư lệnh !
Lục Dận Diễn lạnh lùng lên tiếng "hắn chết chưa ?"
Cô quân y giật giật mi mắt "báo cáo tổng tư lệnh...sống chết vẫn chưa rõ !"
Hửm ? Hy vọng là hắn nên chết quách cho đỡ chướng mắt.
Cô quân y một lần nữa xo.a nắn mi tâm "đúng là...nếu muốn người ta chết thì còn đưa lên đảo trị thương làm gì, lại còn làm phiền đến kỳ nghỉ phép của Cô Tinh !"
Vô tình liếc mắt thấy cô quân y bĩu môi, Lục Dận Diễn chột dạ nên quay lưng rời đi "hừ..."
…………
Nắng ấm chiếu rọi qua lớp cửa kính, khiến cho nhiệt độ bên trong căn phòng càng thêm ấm áp.
Người trên đảo ai nấy đều lo việc của mình,, người thì lo việc hậu cần, người thì lo việc y tế, người thì lo việc tập huấn và rèn luyện kỹ năng, có những người thì đã rời khỏi đảo từ sáng sớm tinh mơ để đến với những trận chiến tàn khốc...
Thẩm Cảnh Liên từ từ mở mắt, thấy xung quanh mình là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ, anh mơ hồ nhớ lại khoảnh khắc thuyền anh bị xé đôi vì quả ngư lôi đó.

Anh nhớ là mình đã bị thương nặng lắm và rồi những việc tiếp theo thì anh không có chút ấn tượng gì.

Hiện tại thì anh thấy được trên cơ thể mình đầy dấu kim tiêm và đặc biệt là vùng ngực...có lẽ anh đã được phẫu thuật ngay vùng ngực, nơi vết thương cũ.
Nghe có tiếng giày gõ đều xuống mặt sàn, Thẩm Cảnh Liên đưa mắt nhìn sang hướng cửa ra vào...thấy người đến là Cô Tinh, anh khẽ nhíu mày "sao lại là người phụ nữ đó...bà ta có vai trò quan trọng trong cuộc sống mình mà lại xuất hiện trước mặt mình nhiều lần đến như vậy chứ ?"
*Thẩm thiếu gia, cậu thấy trong người thế nào rồi ?
"Tôi không sao !"
Cô Tinh bước đến thăm khám giúp Thẩm Cảnh Liên "cậu cũng thật là...đối đầu với tổng tư lệnh của chúng tôi làm gì chứ ?"
Thẩm Cảnh Liên nhíu mày "tổng tư lệnh mà Cô Tinh nói đến...chẳng lẽ là Lục Dận Diễn, chắc chắn là ông ta rồi !"
"Cô cứu tôi, thế không sợ tổng tư lệnh của cô tức giận sao ?"
Cô Tinh mỉm cười rồi lắc đầu, làm sao có thể nói với Thẩm Cảnh Liên được tổng tư lệnh đích thân đưa về đảo chứ.

Cái lão già trong nóng ngoài lạnh kia, chỉ được cái ác miệng cho thiên hạ nguyền rủa, chứ nhân phẩm thì lại không đến nỗi nào.


Đôi lúc thì tính tình có quái đản một chút, xong...thì không hẳn là người xấu.

Thẩm Cảnh Liên nhìn chăm chú lên gương mặt xinh đẹp của Cô Tinh, tuy Cô Tinh đã đến cái ngưỡng năm mươi nhưng không có chút gì là dấu hiệu của thời gian.

Nếu không phải đã từng quen biết sơ với Cô Tinh thì còn tưởng Cô Tinh chỉ là người phụ nữ xấp xỉ tuổi ba mươi.

Nhìn Cô Tinh đang nghiêm túc thăm khám cho mình, Thẩm Cảnh Liên khẽ lên tiếng hỏi "tôi chắc hẳn là không có vấn đề gì đúng không ?"
Cô Tinh gật đầu "đúng vậy, chỉ là vài vết thương nhỏ...không đến nỗi nào phải lấy mạng cậu, nhưng vết thương trên ngực trái thì không nhẹ lắm...nó lập lại trên vết thương cũ trước đây, cậu cần phải dưỡng thương một thời gian khá dài".
"Trang Thiên Tích thế nào rồi ?"
*Cậu chủ nhỏ ấy à ?
Cô Tinh thở dài "lúc rơi xuống biển, đầu có va đập vào vật c.ứng...trong não có ứ lại máu bầm nên khiến đôi mắt cậu ấy tạm thời không thể nhìn thấy...trước mắt thì vẫn đang uống thuốc điều trị, nếu qua một tuần vẫn không có tiến triển tốt thì buộc phải làm phẫu thuật loại bỏ".

Thẩm Cảnh Liên thoáng buồn, con trai anh vẫn còn bé như vậy đã bị kẻ khác ra tay sát hại...
"Tôi muốn gặp thằng bé !"
*Cậu đùa gì thế Thẩm thiếu gia ?

"Hửm ? Tôi muốn gặp con trai của mình ! Thì có gì không ổn ?"
Cô Tinh nheo mắt "cậu đừng quên mình đang bị thương đấy nhé !"
Thẩm Cảnh Liên bực bội bước xuống giường...!
Phịch...!
Thẩm Cảnh Liên hốt hoảng "đôi chân của tôi..."
*Haiz...chân của cậu tạm thời vẫn chưa thể đi lại được.

"Đã xảy ra chuyện gì ?"
*Cậu bị thương tủy sống, khiến cho đôi chân của cậu tạm thời chưa thể đi lại được.

Thẩm Cảnh Liên chết lặng !

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: 45: Gặp Lại Con Trai


*Thẩm thiếu gia, cậu phải cẩn thận chứ.

"Sao bảo vết thương trên người tôi không nguy hiểm ?"
*Thì cậu vẫn sống sờ sờ đó thôi !
Thẩm Cảnh Liên nheo mắt "người phụ nữ này..."
*Được rồi, đừng làm cho sắc mặt mình khó coi như thế nữa...để tôi đỡ cậu.
"Không ngờ rằng mình lại có lúc nương tựa phụ nữ".
Cô Tinh nặng nhọc đỡ Thẩm Cảnh Liên ngồi lên xe lăn và đẩy anh đến thăm Trang Thiên Tích...vừa đến đã thấy Trang Thiên Tích đang mò mẫm tìm kiếm gì đó...
Choang...
*Cậu chủ nhỏ cẩn thận !
A...a...
Trang Thiên Tích phải hít hà vài hơi khi bị những mảnh vỡ thủy tinh đâm vào lòng bàn tay.
*Kìa cậu chủ nhỏ, có sao không ?
Cháu khát !
*Sao không nhờ người giúp ?
Cháu có gọi nhưng không thấy ai.

*Để tôi xem vết thương trên tay giúp cậu đã.
Cháu không sao, chỉ vài mảnh vỡ thủy tinh thôi ạ !
Thẩm Cảnh Liên đau lòng nhìn con trai.
Cảm nhận được trong phòng không phải chỉ có cậu và Cô Tinh, Trang Thiên Tích khẽ lên tiếng hỏi "ai vậy ?"
Cô Tinh giúp Trang Thiên Tích rửa vết thương trên tay "cậu chủ nhỏ đừng quá chủ quan, vết thương tuy nhẹ nhưng cũng phải sát trùng sạch sẽ thì nó mới nhanh lành".
Trang Thiên Tích im lặng không lên tiếng, cậu đang suy nghĩ....vì không biết người đến là ai.
Cô Tinh đến cùng ai vậy ?
Cô Tinh nhìn Thẩm Cảnh Liên nhưng không lên tiếng.
"Là ta !"
Nghe giọng nói trầm ấm của Thẩm Cảnh Liên, Trang Thiên Tích mỉm cười "là chú à ? Chú đã cứu cháu...cháu còn chưa có dịp để đền đáp".
Thẩm Cảnh Liên nheo mắt "chú ?"
Trang Thiên Tích gật đầu "không thể xưng hô như thế sao ạ ? Cháu xin lỗi...vậy cháu nên xưng hô thế nào ?"
"Ba !"
Trang Thiên Tích giật mình "ba ?"
"Ừm !"
Trang Thiên Tích đưa ngón tay trỏ lên gãi mũi "có luôn..."
"Ta là ba của con"
Cô Tinh nghe xong cũng không lấy làm lạ, vì lần trước Thẩm Cảnh Liên đã từng truyền máu cho Trang Thiên Tích.

Hơn nữa thì Cô Tinh cũng đã xác thực sự thật bằng cách giám định ADN của hai người họ.

Khụ...khụ...
Thẩm Cảnh Liên biết mình hơi đường đột nên ho khan vài tiếng "con thế nào rồi ?"
Cảm ơn chú, cháu không sao...chỉ là tạm thời mắt cháu vẫn chưa thể nhìn thấy !
Thẩm Cảnh Liên lăn xe đến bên cạnh Trang Thiên Tích và vỗ nhẹ bàn tay cậu "cố lên !"
Trang Thiên Tích ngại ngùng rụt tay về "cháu...cháu cảm ơn chú !"
Tim Trang Thiên Tích có chút rộn rã, cậu không hiểu tại sao bàn tay to lớn kia lại ấm áp đến thế.
Thẩm Cảnh Liên càng nhìn càng thấy Trang Thiên Tích rất đáng yêu, nét bầu bĩnh của trẻ con, đôi mắt tròn xoe...mi dài như đôi cánh bướm, làn da trắng mịn như chiếc bánh bao.


Cô Tinh thấy đau lòng cho hai ba con, lần trước cũng vậy...dù bản thân đang bị thương rất nặng nhưng Thẩm Cảnh Liên vẫn truyền máu cho Trang Thiên Tích.
……………
Khụ...khụ...
*Tổng tư lệnh !
Lục Dận Diễn không để tâm đến Cô Tinh, mắt ông dán đàn chặt lên người Thẩm Cảnh Liên "thế mà vẫn chưa chết à ?"
Thẩm Cảnh Liên giật giật mi mắt "ngài Lục đây thất vọng à ?"
Trang Thiên Tích nghe cách nói chuyện giữa hai người đàn ông trước mặt mình, cậu thầm nghĩ giữa họ chắc chắn thù hằn gì với nhau, cậu cảm nhận được bầu không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt, nên khẽ lên tiếng phá tan sự ngột ngạt "báo cáo ngài tư lệnh...chú đây đã từng cứu mạng cháu !"
Lục Dận Diễn nheo mắt "ta biết...ta biết cậu ta đã từng có ơn cứu mạng cháu"
Ngừng một lúc ông lại nói tiếp "nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ta có quyền tự do đi lại trên đảo !"
Người đâu...canh giữ cậu ta cho cẩn thận vào
Cô Tinh nghe thế thì há hốc mồm "gì chứ ? Cái lão già này lại nữa rồi....cậu ta đang bị thương mà cũng không được yên thân".
Thẩm Cảnh Liên cười cười nhưng không lên tiếng, lòng chỉ thầm nghĩ "cái lão già hẹp hòi này thật đáng ghét !"
Cháu ngoại của ta thấy trong người thế nào rồi ?
Trang Thiên Tích ghét bỏ bĩu môi "hừ...ông ngoại gì chứ...tôi sẽ gọi ngài là ông ngoại, khi được bà ngoại tôi cho phép !"
Lục Dận Diễn đen mặt "nhóc con này...thật khó nhằn mà !"
Thẩm Cảnh Liên như đã hiểu được những điều bí mật của một gia tộc lớn...à ! Mà nói đúng hơn thì là bí ẩn của hai gia tộc.

Người đời cứ luôn thắc mắc người đàn của Trang Diễm Hiền là ai, nhưng ai cũng không thể ngờ được người đàn ông sau lưng bà ta lại là cái lão trùm khủng bố này...tội phạm xuyên quốc gia chứ có phải vừa.

Đúng là khẩu vị của bà ta mặn thật đấy !

Thẩm Cảnh Liên ho khan vài tiếng "Khụ...khụ..."
Lục Dận Diễn chán ghét liếc nhìn Thẩm Cảnh Liên "cậu ho gì mà ho".

Trang Thiên Tích cười khúc khích "không phải ngài tổng tư lệnh đây luôn tự nhận Trang Thiên Tích tôi là cháu ngoại sao ?"
Hừ...cái gì mà tự nhận cháu ngoại chứ...ta vốn thật lạ ông ngoại của cháu mà !
Trang Thiên Tích xuýt xoa chiếc cằm của mình và cười ma mị "hề hề...vậy ân nhân cứu mạng cháu ngoại...ông cũng nên tiếp đãi tử tế chứ nhỉ !"
Cô Tinh chớp mắt lia lịa "trời ạ ! Thật ma mãnh mà".

Lục Dận Diễn nheo mắt "lại còn thế !"
Thẩm Cảnh Liên cười đắc ý "đảo chủ à...ngài không có ý kiến gì chứ ?"
Lục Dận Diễn lườm Thẩm Cảnh Liên một cái rồi quay mặt đi với một bụng ấm ức..."nhưng thôi...Tích nhi của ta cũng đã lên tiếng rồi !"
Được rồi, cháu ngoại bảo bối của ta cứ yên tâm, ta sẽ giúp cháu tiếp đãi hắn một cách tử tế !
"Đa tạ đảo chủ !"
Hừ...gì mà đảo chủ ? Riêng cách xưng hô thôi đã khó ưa rồi !
Trang Thiên Tích lắc đầu !

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: 46: Gia Đình Họp Mặt


Tích nhi !
Mẹ !
- Tích nhi ! Mẹ con mình ra ngoài ngắm biển nhé !
Dạ !
Nhưng cậu chợt nhớ ra "thôi chết ! Mẹ sẽ phát hiện ra đôi mắt mình không thể nhìn thấy, mẹ sẽ rất lo lắng cho mình.

Không được, tạm thời không thể để mẹ phát hiện".
Ờm...mẹ à, hôm nay con có lịch tiêm.

Chút nữa đây Cô Tinh sẽ đến tiêm thuốc giúp con !
Trang Điềm Điềm lo lắng hỏi "Tích nhi, Cô Tinh bảo với mẹ là con không sao mà ?"
Dạ...con không sao !
- Vậy tại sao lại phải tiêm thuốc ? Con giấu mẹ điều gì sao ?
Không không...con không có giấu gì cả !
Nhìn Trang Thiên Tích phản ứng dữ dội quá, Trang Điềm Điềm cũng thấy ngỡ ngàng "không giấu mẹ thì sao con lại phản ứng mạnh thế ?"
Trang Thiên Tích biết mình quan trọng quá vấn đề nên cậu điều tiết lại cảm xúc "Dạ được rồi mẹ yêu của con, chúng ta cùng đi dạo quanh bờ biển vậy !"
- Không phải con cần tiêm thuốc sao ?

Tiêm sau cũng được ạ !
- Thôi, vậy đợi con tiêm thuốc xong thì chúng ta sẽ đi dạo.
Trang Điềm Điềm nhìn ngắm khắp nơi trên cơ thể con trai "Tích nhi, con đã bị thương chỗ nào vậy ?"
Khụ...khụ...
Dạ, mẹ đừng lo lắng quá như vậy.

Thật ra thì Cô Tinh chỉ giúp con chăm sóc vết thương cũ thôi ạ !
Trang Điềm Điềm vén áo con trai lên và nhìn vào vết thương trên ngực, cô không khỏi đau lòng vì vết thương vừa dài vừa rộng.

Nước mắt cô chợt rơi tí tách "con còn đau lắm có phải không ?"
Trang Thiên Tích hốt hoảng, cậu cảm nhận được mẹ mình đang rất đau lòng...thậm chí là đang khóc.
Mẹ đừng khóc mà...
Trang Điềm Điềm ôm chặt con trai vào lòng "Tích nhi, giá mà người bị thương là mẹ, mẹ chấp nhận lãnh chịu hết tất cả những gì khiến con đau đớn !"
Mẹ đừng như vậy mà !
Cô Tinh vừa đến đã thấy hai mẹ con Trang Điềm Điềm đang ôm nhau khóc thì quay bước trở ra...
*Haiz...
Từ khu đối diện chợt xuất hiện một người ngồi xe lăn, anh đang tiến về hướng này.

Cô Tinh liền khựng lại, bà không yên tâm...vì giữa họ đã xảy ra không ít khúc mắc.
Thẩm Cảnh Liên khẽ gật đầu với Cô Tinh, coi như thay câu chào.
Nghe có tiếng động, Trang Điềm Điềm quay đầu lại nhìn, thấy người ngồi trên xe lăn là Thẩm Cảnh Liên thì cô ngỡ ngàng "đã...đã xảy ra chuyện gì vậy ?"
Trang Thiên Tích lắng tai nghe thì đoán được người đến là Thẩm Cảnh Liên, cậu im lặng không lên tiếng !
"Vợ anh đang chăm sóc con trai à ?"
Trang Điềm Điềm há hốc mồm "ai là vợ anh chứ ?"
"Vợ của anh như thế này là ý gì đây ? Chúng ta cũng đã kết hôn...còn cùng nhau...và sinh ra con trai".
- Anh ăn nói thì bớt lấp lửng đi !
Thẩm Cảnh Liên kéo Trang Điềm Điềm ngồi lên đùi mình.

Anh khòm người gần cô hơn, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Chát...!
Một cái tát trời váng in lên nửa khuôn mặt đầy nam tính của Thẩm Cảnh Liên.

Đó là cái tát giòn tan, vang dội cả một khu bệnh.
"Tiểu bạch thỏ của anh đã trở nên lợi hại rồi nhỉ !"
Nhìn nắm ngón tay in rõ lên mặt Thẩm Cảnh Liên, cảm giác mặt anh như sắp rỉ máu, Trang Điềm Điềm thầm thấy hối hận "Sao mình lại ra tay nặng đến thế chứ ?"
Cô Tinh đứng cách đó không xa, cũng cảm nhận được nó rất rát.
Thẩm Cảnh Liên nào chịu buông tha cho Trang Điềm Điềm, anh lại chiếm tiện nghi thêm một lần nữa.

Lần này cô dùng sức để đẩy anh ra và đứng lên.
Trang Thiên Tích ngồi thừ người, cậu nghe cuộc nói chuyện của mẹ mình và Thẩm Cảnh Liên thì không khỏi ngạc nhiên !
Mẹ...sao vậy ?
Trang Điềm Điềm lúc này mới ngại đến đỏ mặt, lòng thầm mắng Thẩm Cảnh Liên "anh ta làm gì vậy chứ ! Đang ở trước mặt con trai".
"Con trai của ba thế nào rồi ?"
Trang Điềm Điềm ngạc nhiên "anh...anh gọi bừa gì vậy chứ ?"
"Sao nào ? Ý em Tích nhi không phải con của anh sao ? Vậy trong thời gian chúng ta là vợ chồng...em đã lên giường với ai vậy hửm ?"
- Lên...lên giường sao ?
Thẩm Cảnh Liên gật đầu !
- Lưu manh...anh là tên lưu manh.
Mặt Trang Điềm Điềm lúc này đã đỏ như ớt chín.
Thẩm Cảnh Liên vẫn cứ đùa dai, nắm tay cô không chịu buông.

Thấy cô ngại ngùng, anh khẽ cong môi.
Cô Tinh mắt nhìn mũi, giả chết...
Cộp...
Cộp...

Nghe tiếng giày này, Trang Thiên Tích đoán được...người đến là Lục Dận Diễn.
Thẩm Cảnh Liên không quay đầu lại nhìn nhưng cũng đoán được người đến là "ba vợ cực phẩm của mình !"
Lục Dận Diễn liếc nhìn Thẩm Cảnh Liên một cái sắc lạnh.
"Chào đảo chủ !"
*Hừ...có những người...vừa nhìn mặt đã ưa không nổi rồi.
Trang Điềm Điềm cúi đầu chào Lục Dận Diễn rồi quay sang nhìn Trang Thiên Tích "mẹ ra ngoài trước, Cô Tinh giúp con tiêm thuốc xong thì mẹ sẽ đưa con ra ngoài dạo !"
Biết mẹ mình không thích gặp mặt Lục Dận Diễn, Trang Thiên Tích ngoan ngoãn gật đầu cái rụp "Dạ mẹ !"
Lục Dận Diễn thấy lòng mình khó chịu vì Trang Điềm Điềm luôn tránh mặt ông.
*Cháu ngoại của ta thế nào rồi ?
Trang Thiên Tích ghét bỏ với cách xưng hô này "hừ...mẹ mình còn không muốn nhận ông ấy là ba, vậy mình làm sao dám nhận ông ấy là ông ngoại chứ ! Mình đâu muốn chống đối với hai người phụ nữ bên cạnh mình...đặc biệt là bà ngoại vẫn chưa chịu thừa nhận ông ấy là chồng.

Mình tuổi gì !"
Chào ngài tổng tư lệnh !
*Cháu vừa gọi ta là gì ?
Tổng tư lệnh !
*Hừ...hai cha con các người...đúng là khó ưa như nhau.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: 47: Tranh Cãi


Trang Điềm Điềm đưa Trang Thiên Tích ra bãi biển dạo chơi.

Suốt cả đoạn đường, cô không nghe con trai lên tiếng...cô lo lắng hỏi "Tích nhi, con sao vậy ?"
Dạ con không sao đâu ạ !
- Sao con không nói gì ?
Trang Thiên Tích cười tươi "con đang lắng nghe biển hát đó ạ !"
Trang Điềm Điềm há hốc mồm "Sao cơ ? Mẹ không nghe nhầm chứ ?"
Trang Điềm Điềm thầm cười "con trai mình đa sầu đa cảm quá, lại còn biết lắng nghe biển hát nữa chứ !"
Lòng Trang Thiên Tích buồn rười rượi, cậu không biết rồi đây đôi mắt mình còn có thể chữa khỏi hay không, nếu mẹ biết được thì chắc hẳn sẽ rất đau lòng.
- Tích nhi !
Sao ạ ?
- Con thấy biển có đẹp không ?
Dạ...dạ đẹp ạ !
Chiếc xe lăn vẫn lăn đều trên bãi cát...
- Đợi sau khi con khỏe hẳn thì mẹ con mình sẽ rời khỏi đây.
Dạ !
Thẩm Cảnh Liên cũng được Cô Tinh đưa ra ngoài dạo...anh nhìn đăm chiêu phía đàn hải âu đang dạo chơi trên bờ cát.
*Thẩm thiếu gia, cậu thấy nơi này thế nào ?

Thẩm Cảnh Liên nhẹ giọng lên tiếng "nơi này rất yên bình !"
Anh ngước mặt nhìn lên, bầu trời chiều trong xanh vời vợi, mây trắng xếp thành từng cụm bay la đà, hải âu sải cánh thật rộng...thỏa sức bay lượn, nơi đây như là nhà của chúng.

Mặt trời đã dần dần xuống biển, ánh nắng vàng đã hoàn toàn dịu hẳn, biển xanh xanh như màu mắt...đó là dấu hiệu của hoàng hôn buông.
Thẩm Cảnh Liên khẽ lên tiếng "cô trở về đi...tôi muốn ngắm thêm một lúc !"
Cô Tinh gật đầu "được, tôi không làm phiền cậu !"
Thẩm Cảnh Liên ngồi ngắm đến say mê, cho đến khi những giọt nắng cuối cùng dần tan biến, mặt trời đã chìm nơi cuối chân trời xa xăm.

Biển lúc này bình yên đến lạ, sóng xô bờ lăn tăn, những tiếng rì rào của gió và biển hoà nhập vào nhau...như tiếng nhạc chiều, du dương và êm dịu.

Cuối cùng thì hoàng hôn cũng phải nhường chỗ cho màn đêm buông xuống, nghìn vì sao trên trời chiếu rọi xuống mặt biển như nghìn viên kim cương sáng lấp lánh.

Sự kỳ diệu mà thiên nhiên ban tặng cho con người là những báu vật vô giá.
Thẩm Cảnh Liên thả hồn mình vào giữa không gian vô tận...
Trang Điềm Điềm đẩy chiếc xe lăn đưa Trang Thiên Tích dạo quanh khắp nơi trên bãi biển, thấy trời tối nên cô vội vã đẩy về...cô sợ gió đêm sẽ khiến cho con trai mình lạnh.
Nhưng cô chợt khựng lại vì phía trước mặt cô là chiếc xe lăn mà Thẩm Cảnh Liên đang ngồi.
Nghe có tiếng động, Thẩm Cảnh Liên nghiêng đầu nhìn sang thì thấy Trang Điềm Điềm đang đẩy Trang Thiên Tích.
Lúc này cậu bé đã ngủ say, có lẽ là do gió biển thổi qua man mác khiến cậu ngủ thiếp đi.
Trang Điềm Điềm cúi mặt đẩy xe lướt qua mặt Thẩm Cảnh Liên...
Nhưng cô lại bị anh kéo lại, cô mất thăng bằng và ngã vào lòng anh.
- Khốn kiếp, anh lại giở trò gì thế ?
"Ai giở trò ? Rõ ràng là cô ngã vào lòng tôi mà !"
- Thẩm Cảnh Liên, anh...
Thẩm Cảnh Liên cúi xuống hôn lên môi cô, một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước.

Khiến cô còn chưa cảm nhận được sự ấm áp của môi anh thì đã vội lượt.
Trang Điềm Điềm ngại ngùng, hai má đã căng lên như sắp rỉ máu, cô đẩy Thẩm Cảnh Liên ra "đồ khốn kiếp, sao anh luôn tìm cách chiếm tiện nghi vậy chứ ?"
"Đơn giản thôi, vì em là vợ của tôi !"
- Cút...
- Giữa tôi và anh chẳng liên quan gì đến nhau cả.

Thẩm Cảnh Liên cong môi thành một vòng cung hoàn mĩ "vậy còn Tích nhi thì sao ?"
Cô khẽ nhíu mày "Tích nhi là con của tôi ! Không liên quan đến anh".


"Không liên quan sao ?"
- Đúng vậy !
"Vậy ba của Tích nhi là ai vậy hửm ?"
- Là ai thì liên quan gì đến anh ? Đừng làm phiền đến cuộc sống êm đẹp của mẹ con tôi nữa.

Vợ anh đang ở nhà anh, đang đợi anh về đó.

Thẩm Cảnh Liên đen mặt "câm miệng !"
- Sao vậy ? Anh có biết là tôi rất căm ghét anh và cả họ Thẩm của anh...còn có vợ của anh nữa, Kiều Nhiễu Như gì đó.

Tại cô ta mà mẹ con tôi bị thương, còn anh trai tôi cũng vì cô ta mà đến giờ vẫn nằm yên bất động trên giường, chưa biết sống chết thế nào.

Thẩm Cảnh Liên siết chặt tay, anh nhớ đến vụ nổ bom hôm ấy...nhưng có giết chết anh thì anh cũng không thể tin được Nhiễu Như lại có được cái khả năng đó...một cô gái ngu ngốc như Nhiễu Như thì làm gì có được cái năng lực đó chứ.

"Chuyện này nhất định là có ẩn tình, Nhiễu Như nhất định không thể gây ra vụ nổ bom hôm ấy !"
- Anh không cần phải bao che cho cô ta.

"Tôi không có !"
Trang Điềm Điềm cười khổ "sự thật đã rành rành trước mắt, cô ta đã bắt chúng tôi, còn đâm nhiều vết dao lên ngực Tích nhi, cô ta muốn dồn chúng tôi vào đường chết.

Vậy mà anh còn bao che cho cô ta, cũng đúng thôi, cô ta là vợ của Thẩm Cảnh Liên...là người nhà họ Thẩm cơ mà !"
"Đủ rồi !"

- Anh lớn tiếng như vậy với tôi làm gì ?
"Xin lỗi !"
Thẩm Cảnh Liên không muốn tranh cãi, càng tranh cãi càng sai.

Điều anh cần làm là tìm ra được sự thật.

Chỉ có như thế thì anh mới có thể nói chuyện được với Trang Điềm Điềm.

- Sau này, tôi không muốn gặp lại người nhà họ Thẩm.

Thẩm Cảnh Liên nheo mắt "miệng mồm cũng ghê gớm lắm rồi !"
Trang Điềm Điềm chuẩn bị đẩy xe lăn đứa Trang Thiên Tích về phòng.

Thẩm Cảnh Liên vội cởi áo khoác ngoài, chồm người qua đắp lên người Trang Thiên Tích "đừng để Tích nhi bị cảm lạnh !"
Trang Diễm Hiền không có phản ứng gì, cô đẩy xe rời đi.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: 48: Trở Về Nhà


Nhị thiếu gia !
"Chuẩn bị về đất liền"
Tạ Tân nhìn Thẩm Cảnh Liên rồi khẽ hỏi "phải về thật sao nhị thiếu ?"
"Ta có việc quan trọng cần phải giải quyết !"
Vậy tôi đi chuẩn bị ngay
Thẩm Cảnh Liên đảo mắt nhìn quanh, rơi vào mắt anh là dáng dấp oai phong của một người đàn ông, thấy người đó đang đi về phía mình...Thẩm Cảnh Liên nhìn không chớp mắt, cho đến khi lướt qua mặt nhau thì Thẩm Cảnh Liên càng thêm ngỡ ngàng "Sao hắn ta lại giống Lục Dận Diễn quá vậy chứ ?"
Lục Thiên Hoành khựng bước nhưng không quay đầu lại nhìn Thẩm Cảnh Liên, lòng cười lạnh "đồ tàn phế !"
Cảm giác được người phía sau lưng nhìn mình, Thẩm Cảnh Liên quay đầu lại nhìn.
……………
Thẩm gia trong thời gian này !
Thẩm phu nhân đang chăm sóc Nhiễu Như trong bệnh viện trong suốt thời gian dài, bác sĩ đã giúp Nhiễu Như phục hồi phần lưỡi bị mất.
*Bác sĩ, con dâu tôi thế nào rồi bác sĩ ?
//Thẩm phu nhân ngồi trước đã !
Bác sĩ rót tách trà đặt trước mặt Thẩm phu nhân "mời phu nhân dùng trà !"
Thẩm phu nhân cầm lấy tách trà nhưng không uống, tay mân mê thành tách rồi đặt về vị trí.
//Thiếu phu nhân đang tiến triển rất tốt, chúng tôi đã dùng cơ đùi để thay thế cho phần lưỡi bị mất.


Chỉ cần một thời gian nữa thì có thể bắt đầu giao tiếp.
Thẩm phu nhân vui mừng như vớ được vàng, cuối cùng thì con dâu bà cũng có thể cứu chữa được.

………
Tạ Tân đẩy chiếc xe lăn tiến vào cổng lớn nhà họ Thẩm...
Thẩm Cảnh Liên có chút chạnh lòng, lâu rồi không về nhà...phút chốc nữa đây, thế nào rồi mẹ cũng làm ầm ĩ lên khi trông thấy cái bộ dạng này của mình.

Anh thở một hơi thật dài !
Rất nhanh sau đó, nghe người giúp việc hoảng hốt thét to "nhị thiếu gia..."
Má Dung giật mình khi nghe tiếng hét chói tai của cô giúp việc trẻ "cô có bị điên hay không mà la hét um sùm thế ? Phu nhân đang xem tivi trong phòng khách".
Người giúp việc lắc đầu "tôi...tôi không có cố ý, nhưng..."
//Nhưng cái gì ? Cô mới tập nói à ?
Thẩm Cảnh Liên chán ghét nhìn má Dung rồi liếc sang cô giúp việc trẻ, xưa nay anh vốn không ưa má Dung vì bà luôn dựa hơi Thẩm phu nhân mà vênh váo.
//Nhị thiếu gia, chân cậu...
Thẩm Cảnh Liên liếc nhìn má Dung "tàn phế rồi !"
Má Dung thụt lùi về sau vài bước rồi cố gắng lấy lại bình tĩnh và chạy vào phòng khách...
//Không xong rồi phu nhân...
Nhìn mặt mày má Dung xanh mét, Thẩm phu nhân khẽ nhíu mày..."đã xảy ra chuyện gì rồi ?"
//Nhị...nhị thiếu...
Tay má Dung chỉ về phía Thẩm Cảnh Liên đang được Tạ Tân đẩy trên xe lăn.
Thẩm phu nhân choáng váng mặt mày "Con trai của ta...Cảnh Liên !" rồi bà liền ngất đi.

"Mẹ..."
//Phu nhân...!
Nhị thiếu gia, bộ dạng này của cậu đã hù cho phu nhân sợ đến ngất rồi kìa !
Thẩm Cảnh Liên nheo mắt "dùng lời lẽ cho cẩn thận vào !"
Ờm...tôi nói nhầm rồi...phu nhân thấy cậu ra thế này nên đau lòng quá mà ngất đi rồi.
"Còn không mau gọi bác sĩ"
Tôi biết rồi !
Thẩm Cảnh Liên lo lắng nhìn mẹ mình được người giúp việc đỡ nằm xuống sofa.
Trong cơn mơ màng, nước mắt Thẩm phu nhân vẫn cứ tuôn rơi thành hai hàng.

Thẩm Cảnh Liên dịch chuyển bánh xe tiến đến bên cạnh Thẩm phu nhân, anh nắm lấy bàn tay của mẹ mình và hôn nhẹ lên mô bàn tay "con không sao đâu, mẹ đừng lo lắng...thời gian nữa sẽ ổn"
.........
Nhị thiếu !
"Ả Nhiễu Như kia thế nào rồi ?"
Cô ta đang ở bệnh viện quốc tế, vừa tiến hành ca phẫu thuật ghép lưỡi xong.
Thẩm Cảnh Liên nhìn chằm chằm vào tấm hình khi còn bé của mình, lòng thấy thương thương nhớ nhớ đến Trang Thiên Tích.

Giá mà mình đưa được hai mẹ con cô ấy về Thẩm gia, những ngày tháng sau này mình sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho hai mẹ con cô ấy.
Nhị thiếu gia !
"Chuẩn bị đến bệnh viện quốc tế !"
…………………
Nhiễu Như đang ngồi chơi với chú mèo con, thấy Thẩm Cảnh Liên được Tạ Tân đẩy vào, cô hốt hoảng nên đưa tay lên bụm kín miệng, đôi mắt trợn tròn.

"Hoảng sợ à ?"
Nhiễu Như lắc đầu nguầy nguậy !
Thẩm Cảnh Liên đưa tay bóp chặt cổ Nhiễu Như.
Ư...m....!
Khụ...khụ...
Phịch !
Nhiễu Như bị Thẩm Cảnh Liên ném nằm dài ra sàn nhà...một cảm giác rát buốt xuất hiện, cô đưa hai cánh tay lên nhìn, thấy khuỷu tay mình đang trầy xước.

Nhiễu Như tủi thân quá nên khóc mướt !

"Câm miệng, khóc lóc gì ?"
Nhiễu Như lại tiếp tục khóc, cô vẫn chưa thể nói chuyện được, vậy nên chỉ có thể khóc.

Thẩm Cảnh Liên lạnh giọng lên tiếng "tại sao cô lại dám ra tay sát hại Trang Điềm Điềm và Trang Thiên Tích ?"
Nhiễu Như lo sợ cúi mặt !
"Sao cô dám ra tay với họ ? Ai cho cô cái lá gan đó vậy hả ?"
Nhiễu Như lắc đầu !
Lúc bấy giờ nước mắt Nhiễu Như đã đầm đìa.

Thẩm Cảnh Liên chán ghét liếc nhìn Nhiễu Như một cái sắc lạnh "về sau, cô nhớ liệu hồn đó, đừng tưởng rằng cô được mẹ tôi chống lung thì tha hồ làm càn".

Ư...m...
"Chỉ cần cô dám đụng đến mẹ con cô ấy, thì đừng trách Thẩm Cảnh Liên tôi không nể tình".

"Đến lúc đó mẹ tôi cũng không thể cứu nổi cô đâu !"
Nhiễu Như nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Cảnh Liên, rồi cô chợt buồn tủi, vì trong ánh mắt kia không hề tồn tại chút yêu thương nào, cũng không chứa sự dịu dàng..."anh ấy không hề có chút tình cảm nào với mình !"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: 49: Thăm Người Trong Trại Giam


Nhị thiếu gia !
"Sao rồi ?"
Kiều Chấn Đông lĩnh án phạt là mười năm tù giam, tất cả tài sản đều bị tịch biên.
Thẩm Cảnh Liên lạnh lùng không lên tiếng, lòng chỉ thầm nghĩ "con gái của họ Kiều các người hại con trai ta sém chút đã mất mạng, vậy mà chỉ trả giá đơn giản như thế thôi sao, ta cảm thấy chưa hài lòng lắm !"
Nhị thiếu gia, tiếp theo chúng ta phải làm gì ?
Cốc...cốc...
Tạ Tân bước ra mở cửa phòng !
Phu nhân !
Thẩm phu nhân bước đến ngồi đối diện với Thẩm Cảnh Liên "con thấy trong người thế nào rồi ?"
"Con không sao"
"Mà sao mẹ không nghỉ ngơi ?"

*Haiz...đã mấy ngày liền mẹ nằm lì trong phòng, xương cốt cũng mềm nhũn cả rồi !
"Con thấy mẹ đã gầy đi nhiều rồi, mẹ phải nghỉ ngơi...không lại đổ bệnh".
Thẩm phu nhân cười cười "sức khoẻ của mẹ trước giờ tương đối tốt, chỉ có con mới khiến cho mẹ lo lắng mà đổ bệnh thôi !"
Thẩm Cảnh Liên cười hiền hoà "con xin lỗi vì đã khiến cho mẹ phải lo lắng vì con !"
"Được rồi...mẹ về phòng nghỉ ngơi trước đi ! Con còn có việc bận, phải ra ngoài ngay bây giờ".
*Con lại đi...xem con đó, đã thành ra bộ dạng gì rồi ?
"Không sao đâu mà mẹ ! Mẹ về phòng nghỉ ngơi trước đi".
*Nói cho mẹ biết "kẻ nào đã khiến con phải ngồi xe lăn thế này ?"
Thẩm Cảnh Liên khẽ cười "là bọn trùm khủng bố !"
*Trùm khủng bố sao ? Đất nước chúng ta tương đối an ninh, lấy đâu ra trùm khủng bố ? Con đừng đùa với mẹ.
Thẩm Cảnh Liên nheo mắt, anh chợt nhớ đến cái ngày mà anh bị Lục Dận Diễn cho pháo binh phóng ngư lôi "haiz...ông già vợ cực phẩm ấy của mình...không gọi là trùm khủng bố thì là gì, chiến tích lý lịch đen có phải dạng vừa gì đâu...là tội phạm xuyên quốc gia đấy, ông ấy mà không hài lòng với mình, có khi lại cho vài cổ pháo đài đặt trước cổng lớn nhà mình cũng nên".
Lòng suy nghĩ vu vơ, rồi lại nghĩ đến những ngày trên đảo...mỗi ngày trôi qua anh đều được gặp Trang Điềm Điềm".
Thẩm phu nhân nghiêng đầu nhìn con trai "tên nhóc này đã ngồi xe lăn rồi mà còn cười hạnh phúc đến như vậy !"
*Con trai, sao không đến bệnh viện thăm vợ của con đi chứ ?
"Dạ, mẹ cứ yên tâm, con sẽ đến thăm cô ta mà...và còn thay mẹ chăm sóc cho cô ta một cách ân cần nhất có thể !"
Thẩm phu nhân nghe con trai mình nói thế thì vui mừng, và nghĩ con trai mình đã chấp nhận Nhiễu Như.
*Được ! Nhiễu Như giao lại cho con, từ nay về sau mẹ yên tâm rồi.
Thẩm Cảnh Liên cười cười nhưng trong lòng anh thì không giống như nét vui vẻ thể hiện ra bên ngoài..."đương nhiên là mình sẽ chăm sóc cho ả ta một cách chu đáo rồi...lại còn vô cùng dịu dàng nữa là khác !"
……………
Khu trại giam lớn...nằm cách thủ đô khoảng ba mươi kilomet.


Trại giam này chỉ để dành cho các quan chức cấp cao phạm tội tham ô, hối lộ.

Chỉ riêng con đường dẫn vào trại giam thôi cũng đã nổi bật, phía sau lưng là dãy núi cao.
Thẩm Cảnh Liên được Tạ Tân đẩy xe lăn tiến vào bên trong...!
Kiều Chấn Đông được nhân viên cai ngục dẫn ra khu vực thăm nuôi, thấy Thẩm Cảnh Liên đang ngồi trầm tư trên chiếc xe lăn...ông lo lắng vì không biết đã xảy ra chuyện gì, ông cũng không biết mình đã đắc tội với ai mà bản thân thành ra thế này.

Phải nói là người có khả năng thu thập được chứng cứ tham ô của ông thì phải là một kẻ rất có máu mặt, trong nước không có được đến mấy người, vì chứng cứ tham ô của ông có dính dáng đến không ít các quan chức cấp cao trong chính phủ.
Trong thời gian qua, Kiều Chấn Đông vắt óc suy nghĩ...nhưng mãi vẫn không nghĩ ra được người đẩy mình vào là ai.
Thẩm Cảnh Liên nhìn thấy Kiều Chấn Đông trong cơ thể gầy guộc mà không khỏi chạnh lòng, anh nheo mắt rồi thở dài "bị giam mới có mấy hôm mà lão hồ ly kia đã thành ra thế này rồi !"
//Con rể à ! Sao con lại ra thế này ? Đã xảy ra chuyện gì ? Con đã tìm được Nhiễu Như chưa ?
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh trong lòng "lúc nào lão hồ ly này cũng tỏ ra mình là người cha hiền, haiz...cũng biết quan tâm đến đứa con rể này, nhưng rất tiếc...mình vẫn thích ông già vợ cực phẩm Lục Dận Diễn kia hơn, thích thì lấy thuốc súng ra rải khắp nơi ! Còn cái lão già hồ ly này chỉ được cái giả bộ hiền từ, nhìn thôi đã thấy chán".
Thấy Thẩm Cảnh Liên không có phản ứng gì, Kiều Chấn Đông lo lắng hỏi lại "con rể sao vậy ?"
Thẩm Cảnh Liên mỉm cười "xem ra thì Kiều tổng không quen chịu khổ nhỉ !"
Kiều Chấn Đông nhíu mày, một tia buồn thoáng qua khiến tim ông thấy đau nhói, vì Thẩm Cảnh Liên trước giờ vẫn không hề xem ông là ba vợ...ông thấy thương xót cho con gái của mình !
//Nhiễu Như thế nào rồi ?

"Ừm...con gái cưng của Kiều tổng, Kiều tiểu thư đang sống rất tốt ! Mẹ tôi ngày ngày vẫn luôn yêu thương chăm sóc cho cô Kiều"
Kiều Chấn Đông biết Thẩm phu nhân rất yêu thích Nhiễu Như, từ khi Nhiễu Như vừa chào đời đã được Thẩm phu nhân yêu thích.

Nhưng còn Thẩm Cảnh Liên...
Kiều Chấn Đông thở dài "con rể à ! Hãy thay ta chăm sóc cho vợ của con".
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh "đương nhiên rồi, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho vợ của mình mà !"
Kiều Chấn Đông hài lòng gật đầu "dựa vào câu nói này của con, Kiều Chấn Đông ta có chết cũng yên lòng".
Thẩm Cảnh Liên xoa nhẹ đôi mày đang nhíu chặt của mình, lòng thầm nghĩ "ta đương nhiên là sẽ chăm sóc tốt cho vợ của mình, còn việc vợ ta là ai thì lại không liên quan đến họ Kiều các người".



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: 50: Thẩm Cảnh Liên Tức Giận Dọn Ra Riêng


Choang...
Trang Điềm Điềm hốt hoảng chạy vội đến bên cạnh Trang Thiên Tích "Tích nhi, con sao vậy? Đôi mắt của con?"
Mẹ! Con...con không sao!
- Tại sao lại giấu mẹ?
Không phải vậy đâu mẹ!
Trang Điềm Điềm ôm lấy con trai vào lòng "Tích nhi"
Con không sao đâu mà, mẹ hãy bình tĩnh lại.

Mẹ đừng kích động như vậy có được không!
- Con bảo mẹ làm sao có thể bình tĩnh được đây?
Được rồi mẹ! Con chỉ là tạm thời thôi, vài hôm sau con sẽ khỏi
- Mẹ không tin.
Trang Điềm Điềm đứng lên và chạy đi tìm Cô Tinh...
Cô Tinh đang xử lý vết thương cho người lính được trở về từ trận chiến.
- Cô Tinh, sao lại giấu tôi việc Tích nhi không còn nhìn thấy?
Cô Tinh nhíu mày rồi khẽ thở dài "Trang tiểu thư, cậu chủ nhỏ vì sợ cô lo lắng cho cậu ấy nên yêu cầu chúng tôi không được nói ra.

Cho thấy cậu chủ nhỏ là một người rất hiếu thảo, lại rất hiểu lý lẽ".
*Tiểu thư đừng quá lo lắng, cậu chủ nhỏ chỉ là tạm thời không nhìn thấy vi lần trước bị thương...não bị tụ máu.

Qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi!

Trang Điềm Điềm nấc nghẹn "Tích nhi, con trai của tôi".
*Tiểu thư đừng đau lòng đến như vậy "nếu qua tuần mà cậu chủ nhỏ vẫn chưa có dấu hiệu nhìn thấy ánh sáng thì tôi sẽ giúp cậu ấy tiến hành phẫu thuật loại bỏ máu bầm".
Trang Điềm Điềm nhìn Cô Tinh nhưng không nói gì.

Tuy Cô Tinh nói thế có nghĩa là con trai mình sẽ không có nguy hiểm, nhưng nghĩ đến lại thấy thương cho con trai...còn bé thế mà đã gặp không ít nguy hiểm.

Biết thế này thì lúc trước cô ở lại Đan Mạch, mẹ con cô đã có được những ngày tháng yên bình.
...----------------...
//Mẹ...
Thẩm phu nhân cười tươi như hoa khi nhìn thấy con dâu cưng của mình xinh tươi trong bộ váy ngắn.
Nhìn Nhiễu Như vừa xinh đẹp vừa gợi cảm, lòng Thẩm phu nhân thầm cảm thán "Cảnh Liên nhà ta thật may mắn khi có được một cô vợ vừa xinh đẹp quyến rũ vừa ngoan hiền như thế này!"
Nhiễu Như nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Thẩm phu nhân và ôm lấy bà, dịu dàng lên tiếng "mẹ...con thật sự cảm ơn mẹ vì những chuyện mà mẹ đã làm cho con".
Thẩm phu nhân đưa ngón tay trỏ chỉ vào trán Nhiễu Như và mắng yêu mấy câu "cô đó, cứ khéo nịnh, miệng mồm lúc nào cũng ngọt như mật ong vậy đó".
Nhiễu Như cười híp mắt!
Thẩm phu nhân khẽ lên tiếng "con là đứa hiểu chuyện nên mẹ thấy yên tâm, lúc đầu mẹ còn lo lắng...sợ sau khi con biết chuyện Kiều gia của con gặp nạn thì con sẽ không thể vượt qua được cú sốc lớn này".
//Mẹ, chuyện cũng đã xảy ra rồi.

Con có gào khóc thì được gì, cũng không ai có thể giúp được con.
Thẩm phu nhân vỗ nhẹ lên mô bàn tay Nhiễu Như "con còn có mẹ và Thẩm gia".
Nhiễu Như bật khóc "cảm ơn mẹ!"
……
Thẩm Cảnh Liên vừa từ bên ngoài trở về, anh đang ngồi trầm tư trên chiếc xe lăn.
Vừa thấy Thẩm Cảnh Liên, Nhiễu Như đã vội chạy đến trước mặt anh "Cảnh Liên, anh về rồi!"
Vừa nói Nhiễu Như tay vừa chạm vào cánh tay Thẩm Cảnh Liên.

Cô liền bị Thẩm Cảnh Liên hất văng ra.
Nhiễu Như mất đà nên ngã xuống sàn nhà.
Thẩm phu nhân thấy thế thì nhíu mày, bà chạy đến đỡ Nhiễu Như đứng lên, bà tức giận nên lớn giọng quát "Cảnh Liên, con bị điên sao mà lại đẩy vợ con ngã vậy chứ?"
Thẩm Cảnh Liên không lên tiếng, anh chỉ liếc mắt ra hiệu cho Tạ Tân đẩy xe đưa anh về phòng.
Vừa mở cửa vào đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, Thẩm Cảnh Liên nhíu chặt mày "người đâu?"
Người giúp việc vội chạy lên "nhị thiếu gia, có chuyện gì sai bảo?"
"Tôi đã bảo với các người là dọn hết đồ đạc của cô ta đến phòng dành cho khách cơ mà!"
Cô giúp việc cúi mặt, miệng ấp úng "Dạ...dạ, là phu nhân ra lệnh bảo chúng tôi dọn đồ của nhị thiếu phu nhân về phòng".
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh "được thôi! Xem có vẻ như mẹ tôi cần ả ăn hại kia hơn cần thằng con trai như tôi!"
Người giúp việc giả chết, không dám ngẩn đầu lên...giờ phút này thì im lặng là vàng.
Thẩm Cảnh Liên lạnh giọng ra lệnh cho Tạ Tân "cậu giúp tôi thu dọn hành lý!"
Nhị thiếu gia, cậu muốn đi đâu?

"Đến khu biệt thự của tôi!"
Thẩm phu nhân vừa bước đến, nghe thế thì không nhịn được nữa, lần này bà thật sự thấy tức giận "có giỏi thì con cút khỏi Thẩm gia cả đời này cũng được, sau này không cần nhìn đến mặt mẹ!"
Thẩm Cảnh Liên không lên tiếng, sắc mặt đang u ám, lần này anh cũng thật sự rất tức giận.

Anh tự lăn bánh xe rời đi...mặc kệ Thẩm phu nhân có cảm giác gì, anh cần phải quyết đoán hơn...không thể lúc nào cũng chiều theo ý của mẹ anh, nếu không thì giữa anh và Trang Điềm Điềm sẽ vĩnh viễn kết thúc.

Thẩm phu nhân tức giận siết chặt tay "con nhắm khả năng của con có khôn hơn mẹ không?"
...----------------...
Tại bệnh viện lớn nhất Thủ Đô!
Thẩm phu nhân nắm tay Nhiễu Như tiến vào khu vực chăm sóc sức khỏe và sinh sản.
//Chào Thẩm phu nhân!
Thẩm phu nhân không quan tâm đến những lời chào hỏi nhàm chán kia, bà vớ tay kéo lấy chiếc ghế ngồi đối diện bác sĩ.

*Tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp!
Vị bác sĩ ôn tồn lên tiếng hỏi "Chẳng hay Thẩm phu nhân cần chúng tôi giúp đỡ về vấn đề gì?"
*Tôi muốn con dâu tôi mang thai.

Vị bác sĩ nhíu mày "chuyện này...Thẩm phu nhân, xin hãy nói rõ hơn!"
*Đây là Kiều Nhiễu Như, vợ của Cảnh Liên nhà tôi.

Vị bác sĩ gật đầu "ý phu nhân là..."
*Giúp tôi cho con bé mang thai.

Bác sĩ mỉm cười "Thẩm nhị thiếu gia và thiếu phu nhân vẫn còn trẻ khỏe, vấn đề mang thai chắc hẳn không cần đến y học can thiệp".

*Không, tôi muốn y học can thiệp.


Bác sĩ đứng lên vì giật mình "chẳng hay là do Thẩm thiếu gia có vấn đề hay do thiếu phu nhân đây? Đã từng thăm khám qua ở đâu rồi?"
*Hoàn toàn không, tôi nói với cậu chuyện này.

//Xin Thẩm phu nhân cứ nói!
*Con trai tôi không hài lòng về hôn sự được sắp xếp này, nó còn dọn ra ngoài sống.

Vậy nên tôi muốn con dâu tôi mang thai cho nhà họ Thẩm bằng cách thụ thai nhân tạo.

//Chuyện này...!
*Cậu yên tâm, tôi sẽ cho cậu một khoản hậu hĩnh nếu chuyện này thành công.

//Thẩm phu nhân, đây không phải là chuyện đùa.

*Tôi không đùa với cậu.

Bác sĩ thở dài "số **** **** dự trữ của Thẩm nhị thiếu ở trong kho...nếu dùng đến thì cũng phải cho hỏi ý kiến của cậu ấy, không thể tuỳ tiện".

*Nó sẽ không bao giờ đồng ý.

//Chuyện này!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: C51: Sự thâm độc của thẩm cảnh liên


Nhị thiếu gia!

"Chuyện gì?"

Vừa nãy tôi ghé về Thẩm gia lấy hành lý cho cậu, tôi có vô tình nghe loáng thoáng...như là cái gì thiếu phu nhân nhất định phải mang thai.

Thẩm Cảnh Liên nheo mắt "nhất định phải mang thai sao?"

Phải, tôi nghe Thẩm phu nhân bảo thiếu phu nhân nhất định phải mang thai.

Thẩm Cảnh Liên cười lạnh "vậy à?"

Tôi thấy có gì đó bất thường thì phải!

"Đương nhiên là bất thường rồi".

Nhị thiếu gia, tôi nghe nói phu nhân và thiếu phu nhân có đến bệnh viện khám chữa bệnh gì gì đó.

Thẩm Cảnh Liên vuốt cằm "xem ra thì lần này mẹ mình sẽ có kế hoạch gì đó rất động trời thì phải".

"Cậu cho người âm thầm theo dõi ả ăn hại Kiều Nhiễu Như kia, để ý đến mọi nhất cử nhất động của ả ta".

Tôi biết rồi nhị thiếu gia!

…………


* Thế nào rồi bác sĩ?

//Thẩm phu nhân đến rồi!

* Cậu nói tôi biết, việc thụ thai của con dâu tôi sẽ thành công bao nhiêu phần trăm?

//Phu nhân yên tâm, sức khỏe thiếu phu nhân rất tốt, việc thụ thai sẽ tương đối thành công.

*Cậu hãy dốc lòng giúp con dâu tôi, sau khi việc thành, cậu sẽ được một khoản hậu hĩnh.

Tôi lại lo...chuyện này Thẩm nhị thiếu gia biết được sẽ không để yên cho chúng ta.

*Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về chuyện này. Chẳng lẽ nó dám làm gì mẹ của nó.

Vị bác sĩ nghe Thẩm phu nhân nói thế thì cũng phần nào yên tâm. Nói chung thì chuyện này vô cùng hệ trọng.

...----------------...

Một thời gian sau!

* Nào...con dâu đến đây ngồi xuống, đang thai nghén không nên đi lại nhiều, nhỡ chóng mặt thì nguy hiểm. Ngồi nghỉ đi con!

Nhiễu Như mệt nhọc ngồi xuống bên cạnh Thẩm phu nhân, mặt mũi cô đã tiều tụy thấy rõ, cái thai trong bụng đã hành cô mất ăn mất ngủ. Đứa bé này khiến cô khá quá vất vả, suốt quá trình thụ thai là một nỗi ám ảnh lớn nhất đời cô, một tháng nằm yên trên giường xương cốt cô như sắp mềm nhũn. Nhưng nghĩ đến việc bản thân mình mang thai đứa con của Thẩm Cảnh Liên thì lòng lại trào dâng nỗi hạnh phúc...vì nó là con của cô và Thẩm Cảnh Liên, Kiều gia của cô đã không còn gì, giờ chỉ hy vọng vào cái thai trong bụng mình...vì chỉ có nó mới khiến cô trói chân Thẩm Cảnh Liên.

*Vất vả cho con rồi!

"Mẹ đừng nói thế, được mang thai cho anh Cảnh Liên là điều hạnh phúc của con.

*Con yên tâm, con chịu sinh cháu nối dõi cho nhà họ Thẩm, ta sẽ không bao giờ để con chịu thiệt.

Con cảm ơn mẹ!

Nhiễu Như chợt nhớ đến sự lạnh nhạt của Thẩm Cảnh Liên mà không khỏi buồn phiền, cô khẽ lên tiếng "mẹ...anh Cảnh Liên..."

Thẩm phu nhân vỗ nhẹ mô bàn tay Nhiễu Như và dịu dàng an ủi "yên tâm đi con, đã có mẹ, mẹ sẽ thay con đòi lại công bằng!"

……………

Tại trung tâm thương mại!

Nhiễu Như hốt hoảng khi nhìn thấy Trang Điềm Điềm nắm tay Trang Thiên Tích..."là cô và tên nghiệt chủng kia..."


Bắt đầu Nhiễu Như cảm thấy hơi run sợ, vội đưa tay lên vuốt nhẹ vùng bụng "họ đã trở về...vậy Cảnh Liên...và con của mình cùng Cảnh Liên!"

Trang Điềm Điềm dựng lại trước mặt Nhiễu Như, ánh mắt oán giận nhìn chằm chằm lên người Nhiễu Như, rồi khẽ nhíu mày "nhìn cô ta giống như đang mang thai thì phải!"

Nhiễu Như cũng nhìn chằm chằm lên người hai mẹ con Trang Điềm Điềm và Trang Thiên Tích.

Mụ đàn bà độc ác kia

Nhiễu Như cúi mặt!

- Mình đi thôi con trai, quan tâm đến loại người đó làm gì.

Trang Thiên Tích ngoan ngoãn gật đầu "Dạ!"

Trang Điềm Điềm nắm tay Trang Thiên Tích, hai mẹ con ung dung bước đi.

Nhiễu Như lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Trang Điềm Điềm "thật đáng ghét..."

...----------------... Truyện Huyền Huyễn

Nhị thiếu gia!

Thẩm Cảnh Liên nâng mi mắt lên nhìn Tạ Tân "Sao?"

Thiếu phu nhân đã mang thai gần bốn tháng, nghe đâu đã có chuẩn đoán...là...là con trai.

Thẩm Cảnh Liên cười lạnh "ừm...ta biết rồi!"

Vậy là nhà họ Thẩm có người nối dõi rồi! Tạ ơn trời.


Tạ Tân liếc mắt nhìn qua Thẩm Cảnh Liên thì đúng lúc mặt mày Thẩm Cảnh Liên đang âm u lạnh lẽo, Tạ Tân liền hoá đá.

"Đứa bé ấy không phải là con cháu nhà họ Thẩm, càng không phải là con trai của ta".

Tạ Tân nghe Thẩm Cảnh Liên nói thế, lòng có chút khó hiểu "ý nhị thiếu gia là sao?"

Cậu có tin tức gì của hai mẹ con Trang Điềm Điềm không?

Tạ Tân lắc đầu "thiếu gia có thể nói rõ hơn về việc cái thai trong bụng thiếu phu nhân được không? Tôi không hiểu, rõ ràng là phu nhân rất vui mừng khi hay tin thiếu phu nhân mang thai mà!"

"Có gì đáng để bận tâm, đó chỉ là một sự lố bịch của mẹ ta và cái ả ăn hại kia".

Tạ Tân bám dai như đỉa, anh cứ quyết tâm hỏi cho bằng được vụ việc của Nhiễu Như.

Thẩm Cảnh Liên cũng đành bất lực trước sự tò mò của Tạ Tân nên đành phải miễn cưỡng giải thích sơ qua "ừm...chuyện là mấy tháng trước mẹ ta cùng ả ăn hại kia thông đồng với nhau đi đến bệnh viện để làm thụ thai nhân tạo, ta cũng vì nghi ngờ họ sẽ làm thế, nên đã cho người tráo đổi số tinh chuẩn bị mang đến thụ thai cho cô ta".

Tạ Tân há hốc mồm "nhị thiếu gia à...tin tức này, phu nhân mà hay được thì sẽ sang chấn tâm lý mất!

Thẩm Cảnh Liên lạnh nhạt lên tiếng "con trai của ta là Trang Thiên Tích...không phải cái thứ trong bụng của ả ăn hại kia".

Tạ Tân đưa ngón tay cái lên "nhị thiếu gia quá lợi hại!"

"Bất luận là kẻ nào cũng không được phép tính kế trên đầu của Thẩm Cảnh Liên ta".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: C52: Sự xảo quyệt của nhóc con


Reng...reng...

Alo!

*Cảnh Liên à con, tối nay nhà chúng ta có tổ chức bữa tiệc gia đình nho nhỏ...con cố gắng thu xếp thời gian trở về nhà một chuyến.

Sắc mặt Thẩm Cảnh Liên liền trở nên lạnh lùng "được..."

Thẩm phu nhân cười toe toét "vậy con tranh thủ nhé!"

"Dạ!"

Sau khi tắt máy, Thẩm Cảnh Liên liền siết chặt tay "mẹ ơi là mẹ...con hy vọng mẹ biết dừng lại đúng lúc, cái gì cũng không nên đi xa quá".

Nhị thiếu gia!

Nhìn Tạ Tân hối hả chạy vào...Thẩm Cảnh Liên lạnh giọng hỏi "cậu bị ma đuổi à?"

Nhị thiếu gia, vừa nãy tôi gặp Trang tiểu thư...

"Ở đâu?"

Trên phố! Tôi thấy Trang tiểu thư lướt qua mặt tôi, đông người qua lại nên đã lạc dấu cô ấy.

Thẩm Cảnh Liên cười lạnh, đưa tay xuýt xoa chiếc cằm vuông đầy nam tính của mình rồi chợt nheo mắt "đợi cô ấy đến mức râu ria lún phún rồi nhỉ!"


Thẩm Cảnh Liên liền lăn xe vội vã ra cổng...

Tạ Tân hỏi vớ theo "nhị thiếu gia định đi đâu?"

"Làm đẹp!"

Tạ Tân liền đứng hình "mình có nghe nhầm không vậy?"

Ngơ ngác vài giây, Tạ Tân liền đuổi theo "này nhị thiếu gia, để tôi đưa cậu đi!"

…………

Nhị thiếu gia, cậu có thể tiết lộ một chút thông tin về chuyến đi này có được không?

Thẩm Cảnh Liên cười cười "cậu có vẻ như rất tò mò nhỉ!"

Tạ Tân gật đầu rồi liền lắc đầu "không phải...là vì nếu nhị thiếu gia cho tôi biết cậu muốn đi đâu thì tôi mới biết đường mà lái xe".

Nụ cười vừa nãy đã tắt từ sớm, còn lại trên khuôn mặt đẹp trai kia là sự lạnh lùng, Tạ Tân gãi gãi mũi "nụ cười của nhị thiếu gia nhà mình đến và đi nhanh như gió".

Thẩm Cảnh Liên đưa mắt nhìn ra cảnh vật bên ngoài qua kính xe...lòng thầm buồn "lẽ ra mình đã có được một gia đình hoàn hảo, có người vợ hiền lành, có đứa con trai ngoan ngoãn và thông minh! Nhưng chính mình đã đánh mất nó..."

Tạ Tân nhìn ra được nhị thiếu gia của mình đang không được vui nên không dám làm phiền, theo kinh nghiệm nhiều năm làm việc cho nhị thiếu gia...những lúc như thế này mình nên giả chết là sự lựa chọn thông minh nhất "Vừa nãy nhị thiếu gia có bảo là muốn đi làm đẹp...vậy thì mình nên tìm một salon tóc sang trọng cho nhị thiếu gia là được rồi, quyết định như vậy đi!"

Suốt cả chặn đường đi đến salon tóc, Thẩm Cảnh Liên không lên tiếng.

Tạ Tân cũng giữ im lặng, nhằm giảm bớt đi sự tồn tại của mình để khỏi phải bị trúng đạn lạc.

...----------------...

Tại quán cafe sang trọng giữa đất Thủ Đô phồn vinh. Tiếng nhạc du dương êm đềm, khiến cho tâm trạng của con người giảm bớt sự căng thẳng. Buổi sáng khí trời mát mẻ, càng khiến cho người ta thấy dễ chịu hơn.

Thẩm Cảnh Liên tay nâng tách cafe lên nếm thử, hài lòng gật đầu "đúng là cả đất Thủ Đô, chỉ có cafe quán này mới hợp khẩu vị của mình".

Mẹ ơi! Sao mình lại ngồi quán cafe này ạ?

- Tích nhi của mẹ không thích ở đây sao?

Trang Thiên Tích lắc đầu "Dạ không, nơi này rất đẹp mắt và khá yên tĩnh, nó chỉ dành cho những người đang cô đơn mà thôi!"

Trang Điềm Điềm há hốc mồm "gì cơ?"

Trang Thiên Tích nhún vai "Dạ không có gì ạ!"

Hai mẹ con đang đi thong thả vào quán...


Trang Thiên Tích chợt khựng lại..."mẹ, con muốn đi ăn sáng ạ!"

- Ăn sáng sao?

Trang Thiên Tích gật đầu cái rụp "Dạ phải ạ!"

- Nhưng chúng ta vừa mới ăn xong mà con?

"Dạ...con vẫn còn thấy đói lắm!

Trang Điềm Điềm nhíu mày "con đói đến như vậy sao?"

Dạ...Dạ!"

Chiều con trai, Trang Điềm Điềm để mặc cho con trai nắm tay kéo mình đi...

Thẩm Cảnh Liên ngồi quan sát cả quá trình rồi nheo mắt "Nhóc con này..."

Trang Thiên Tích liếc mắt nhìn lại phía sau lưng rồi nhếch miệng cười.

Thẩm Cảnh Liên hoá đá "Nhóc con này là đã nhìn thấy mình ngay từ đầu, là cố tình...đúng là xảo quyệt mà".

Trang Thiên Tích còn không quên làm mặt quỷ chọc tức Thẩm Cảnh Liên.

Thẩm Cảnh Liên nheo mắt "nhóc con hãy đợi đấy!"

Trong trí nhớ của Trang Thiên Tích thì Trang Cẩn Cẩn đã từng nói với cậu...người đàn ông vừa nãy là người xấu "cậu của mình đã nói người đàn ông kia là người xấu thì chắc chắn không sai".

Thấy con trai mình như đang có tâm sự gì đó, Trang Điềm Điềm khẽ lên tiếng hỏi "Tích nhi, con sao vậy?"

Dạ con không sao ạ!"


- Mẹ thấy con như có vẻ trầm tư vậy?

À! Là con đang nghĩ xem nên ăn gì"

Trang Điềm Điềm gõ nhẹ vào trán con trai "Nhóc con háo ăn!"

Cảm giác vui vẻ không được mấy giây thì mặt mày Trang Thiên Tích liền trở nên u ám "hừ...đúng là âm hồn không tan!"

Thẩm Cảnh Liên nhìn khẩu hình trên miệng Trang Thiên Tích mà đoán được cậu vừa nói gì, anh cong môi cười "con trai của ta...sao vậy?"

Trang Điềm Điềm sửng sốt khi gặp lại Thẩm Cảnh Liên...

Trang Thiên Tích đen mặt "con trai? Ông ta là...và chính giọng nói kia!"

Trang Điềm Điềm ôm con trai vào lòng "Thẩm Cảnh Liên khốn kiếp, anh nói năng lung tung gì vậy chứ?"

"Anh nói gì mà lung tung chứ hả bà xã?"

Trang Thiên Tích trợn tròn mắt "hai người đang nói gì vậy chứ?"

- Tích nhi đừng nghe những lời bậy bạ đó!

"Anh không thấy bản thân mình nói gì sai"

Trang Thiên Tích không lên tiếng, cậu tự có câu trả lời trong lòng "người đàn ông trước mặt chắc chắn là ba ruột của mình, kết quả là thì như thế...còn quá trình chế biến ra mình thì không rõ lắm...vã lại giọng nói này chính là giọng nói của người đã cứu mạng mình trên biển".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: C53: Con tuyệt đối không bán đứng mẹ


Thẩm Cảnh Liên, anh im đi và cút khỏi tầm mắt tôi. Về nhà mà lo cho cô vợ đang kỳ bầu bí của anh đi...đừng làm phiền mẹ con tôi.

Thẩm Cảnh Liên cười cợt "bà xã của anh đang ghen à?"

- Cút...

- Ai thèm ghen với người phụ nữ độc ác kia.

Thẩm Cảnh Liên lạnh mặt "bằng với ả ăn hại kia mà cũng đủ tư cách để làm vợ anh sao? Đợi xử lý xong mọi việc, anh sẽ cho em câu trả lời thỏa đáng!"

- Bớt diễn tấu đi...

"Diễn tấu?"

- Phải!

- Hơn nữa thì như tôi đã nói rồi, giữa tôi và nhà họ Thẩm của anh không đợi trời chung. Nhất là cô vợ xinh đẹp..."tuyệt trần" của của anh đó.

Thẩm Cảnh Liên nheo mắt "Xinh đẹp tuyệt trần?"

- Hừ...tôi lại không biết có phải nhà họ Thẩm của anh có phúc ba đời nên mới thỉnh về được một nàng dâu cực phẩm đến thế, hay do Thẩm Cảnh Liên anh nhân phẩm tốt mới cưới được một người vợ hiếm và độc lạ đến mức khiến cho người khác muốn nhổ.

Thẩm Cảnh Liên cười cười "cảm ơn bà xã, em quá khen rồi!"

- Đồ không biết xấu hổ.


"Thẩm Cảnh Liên anh ở trước mặt vợ mình, thì cần gì phải sợ xấu hổ".

Trang Thiên Tích đưa tay gãi gãi chóp mũi, cậu thấy mình cần phải cảnh giác hơn với người đàn ông này.

Trang Điềm Điềm không muốn đôi co với Thẩm Cảnh Liên, cô nắm tay Trang Thiên Tích và thong dong rời đi...

Thẩm Cảnh Liên nhìn theo hun hút bóng của hai mẹ con cô, anh rất muốn đuổi theo và ôm lấy cô nhưng...chỉ trách đôi chân ăn hại này của mình, mãi vẫn chưa thể đứng lên được.

…………

Mẹ ơi!

Trang Điềm Điềm mãi suy nghĩ viễn vong nên không nghe con trai mình gọi!

Mẹ!

Trang Thiên Tích giật giật bàn tay mẹ mấy lần nhưng vẫn không nghe thấy tiếng trả lời.

Mẹ...

Trang Điềm Điềm giật mình sau tiếng gọi lớn của Trang Thiên Tích "Sao...sao thế con?"

Mẹ ơi! Chú đẹp trai khi nãy là ba ruột của con có đúng không?

Trang Điềm Điềm há hốc mồm "Chuyện này..."

Mẹ không cần phải giấu con, con sẽ tuyệt đối không bán đứng mẹ...khi nào mẹ thừa nhận thì con mới gọi chú ấy là ba!

Trang Điềm Điềm giả chết "tên nhóc con này có cần phải hiểu biết nhiều đến như vậy không chứ!"

...----------------...

Tiệc mừng nhà họ Thẩm!

Nói là tiệc mừng cho có hình thức. Thật ra chỉ là muốn Thẩm Cảnh Liên về nhà.

Thẩm Cảnh Liên được Tạ Tân đẩy vào sảnh lớn nhà họ Thẩm. Lòng chợt nhận ra có gì đó không đúng.

"Hửm? Không phải là nhà có tiệc mừng sao?"

*Cảnh Liên về rồi à?


Nhiễu Như đứng nép bên cạnh cầu thang, thấy Thẩm Cảnh Liên mang sắc mặt lạnh lùng, lòng cô có cảm giác run sợ..."liệu anh ấy có chấp nhận đứa con trong bụng mình không đây?"

Thẩm phu nhân thấy Nhiễu Như đang buồn phiền, bà khẽ cười và dịu dàng lên tiếng "Nhiễu Như, đến đây ngồi đi con!"

Vừa nghe Thẩm phu nhân goi tên mình, Nhiễu Như thấy mình như được cứu mạng. Cô chậm rãi bước về phía Thẩm phu nhân "mẹ!"

*Ngồi đi con dâu của mẹ.

Thẩm Cảnh Liên chỉ lạnh lùng nhìn về phía vô định, lòng chán ghét đến tột cùng.

*Cảnh Liên, vợ của con đang mang thai, con nên dành nhiều thời gian cho con bé và hãy quan tâm đến nó nhiều hơn.

Thẩm Cảnh Liên cười lạnh "thai sao?"

*Đúng vậy!

"Mẹ à, con nhớ không nhầm thì con vẫn chưa cùng cô ta lên giường...à mà nói đúng hơn là con vẫn chưa chạm đến tay cô ấy, sao lại mang thai rồi? Hay là mẹ đã thông đồng cho cô ta ngủ cùng người đàn ông khác?"

Nhiễu Như bật khóc!

Thẩm phu nhân im lặng!

Thẩm Cảnh Liên không nhanh không chậm buông một câu "mẹ giải quyết thế nào thì giải quyết, đứa nghiệt chủng này có chết con cũng không thừa nhận...vì nó chắc chắn không phải là con của Thẩm Cảnh Liên...cho dù là phải thì con cũng sẽ không bao giờ thừa nhận. Thẩm Cảnh Liên con không phải là con rối mà ai muốn làm gì thì làm".

Nhiễu Như hoàn toàn sụp đổ, cõi lòng tan nát.

Sắc mặt Thẩm phu nhân hết xanh đến đỏ "câm miệng...những lời độc miệng như vậy mà con cũng nói ra được sao?"

"Mẹ nên dừng lại đúng lúc! Đừng bao giờ làm ra những trò lố bịch như thế này nữa!"

*Con...


Thẩm Cảnh Liên không nói gì thêm, anh ngoắt tay ra lệnh cho Tạ Tân đẩy xe rời đi.

Thẩm phu nhân tức đến thở phì phò "con đừng quên đi những gì miệng con từng nói hôm nay".

"Điều đó là đương nhiên!"

…………

Thẩm phu nhân thấy con dâu mình chịu thiệt nên vô cùng thương xót "cái thằng trời đánh đó...con đừng quá đau lòng, mẹ không tin là nó sẽ không thừa nhận đứa bé trong bụng con, đợi sau khi đứa bé chào đời...xem nó có bỏ mặc được không!"

Nhiễu Như ôm lấy bụng con mà không khỏi đau lòng "con yên tâm, mẹ sẽ vì con mà cố gắng!"

Nhiễu Như chợt nhớ đến Trang Điềm Điềm và Trang Thiên Tích "mẹ...con gặp Trang Điềm Điềm và đứa nghiệt chủng đó".

*Con gặp bọn chúng ở đâu?

Trung tâm thương mại ạ!

Thẩm phu nhân vỗ về an ủi Nhiễu Như "mẹ sẽ không để con chịu thiệt đâu".

Mẹ...con từng nghe Cảnh Liên bảo đứa trẻ kia là con ruột

*Con vừa nói cái gj:?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: C54: Cùng đón bình minh


Nhị thiếu gia cậu bỏ đi đột ngột như vậy, không biết phu nhân có buồn không?

Thẩm Cảnh Liên gạt thắng xe đột ngột, khiến Tạ Tân sắp ngã nhào về phía trước.

Mặt mày lạnh lùng u ám, Thẩm Cảnh Liên thở dài "vậy...cậu nói xem tôi nên làm thế nào đây?"

Tạ Tân im lặng!

"Mẹ tôi làm ra những việc hoang đường như vậy, bà ấy có sợ tôi buồn không?"

Nhưng nhị thiếu gia à...dù sao thì phu nhân cũng là mẹ ruột của cậu!

"Tạ Tân, cậu làm việc cho tôi hay làm việc cho mẹ tôi?"

Ờm...tôi...

"Cậu yên tâm đi...Thẩm Cảnh Liên tôi tự có chừng mực!"

Vậy giờ chúng ta nên làm gì đây?

Thẩm Cảnh Liên đưa tay lên xoa nhẹ vùng trán..."ngày kia tôi phải ra nước ngoài, cần tìm một bệnh viện nổi tiếng để xem lại đôi chân!"

Vậy tôi đi với nhị thiếu gia!


"Ai nhờ, ai mượn?"

Tạ Tân há hốc mồm "vậy..."

"Cậu đến nước A đi, xem tình hình hoạt động của công ty thế nào".

Nhưng tôi không yên tâm để nhị thiếu gia đi một mình!

Thẩm Cảnh Liên đen mặt "Thẩm Cảnh Liên tôi cũng sắp ba mươi tuổi rồi, cậu vẫn không yên tâm sao? Tôi tự có tính toán của mình. Cậu nên lo tốt việc của công ty đi".

Được rồi, vậy nhị thiếu gia hãy hết sức cẩn thận.

"Tạ Tân à! Tôi lại phát hiện ra cậu rất giống bà vú đấy...cậu rất có tố chất làm một bà vú".

Gì cơ?

Thẩm Cảnh Liên tự lăn xe rời đi, thật ra trong lòng anh rất buồn phiền. Anh sợ mình mạnh tay sẽ làm tổn thương đến mẹ mình, nhưng cứ dung túng cho bà thì không biết rồi đây bà sẽ làm ra chuyện động trời gì nữa!

...----------------...

Từ sau lần gặp gỡ trong quán cafe hôm ấy, khi trở về nhà...lòng Trang Thiên Tích luôn suy nghĩ về Thẩm Cảnh Liên..."mẹ không phủ nhận thì chắc chắn chú đẹp trai ấy là ba ruột của mình!"

Trang Thiên Tích tung văng tấm chăn ra khỏi người rồi nhảy xuống giường chạy đến bàn đọc sách...cậu mở laptop ra tra thông tin về Thẩm Cảnh Liên, nhị thiếu gia nhà họ Thẩm. Không tiết lộ ngày tháng năm sinh...chỉ đề cập đến việc "không phải là người thừa kế gia sản nhà họ Thẩm, tự tìm lối đi riêng cho mình...hiện tại đã là vua một cõi...CEO của tập đoàn kinh tế lớn IFILE EMS tại nước A, kết hôn cùng con gái cưng của nhà họ Kiều".

Cậu cười cười "ừm thì cũng xem như có chút bản lĩnh...có người ba như thế này thì cũng không khiến mình bị mất mặt".

Cậu khép lại chiếc laptop "việc này rất hệ trọng, cậu không thể tuỳ tiện...trừ khi mẹ thừa nhận thì mình mới nhận ba".

Tuy không biết trước đây đã xảy ra chuyện gì giữa những người lớn với nhau, cũng không biết vì sao ba mẹ của cậu lại mỗi người một nơi. Kể cả việc ba cậu kết hôn với người đàn bà độc ác kia, dù không ai nói cho cậu biết, nhưng cậu quyết tâm sẽ tìm ra sự thật.

……………

Ting...ting...

Trang Thiên Tích vẫn còn đang ngủ say trên giường, nghe tiếng chuông cửa...cậu khẽ nhíu mày!

Trang Điềm Điềm đang nấu bữa sáng trong phòng bếp, trong lòng có chút khó hiểu "mới sáng sớm, ai đã nhấn chuông thế...mình có quen biết ai đâu, trước giờ người quan tâm đến mình cũng chỉ có anh trai, nhưng anh ấy vẫn còn trị thương trên đảo!"

Ting...ting...

- Là ai vậy chứ?


Trang Điềm Điềm chạy ra mở cửa...

Nhưng vừa mở cửa ra thì cô cảm thấy mình rất hối hận, vì trước mắt cô là một người đàn ông ngồi trên chiếc xe lăn.

Thẩm Cảnh Liên cười nhạt "sao sắc mặt em khó coi quá vậy bà xã?"

- Anh Thẩm bớt ngộ nhận đi...ai là bà xã của anh chứ?

Mẹ ơi, là ai đến vậy ạ?

- Kẻ thù!

Thẩm Cảnh Liên mặt đen hơn đít nồi "dám bảo anh là kẻ thù?"

- Hừ! Thẩm nhị thiếu gia cầm tinh con đỉa sao?

"Chắc vậy?"

Trang Thiên Tích vẫn chưa được tỉnh ngủ, cậu vừa đi vừa đưa tay lên dụi dụi mắt, vừa thấy Thẩm Cảnh Liên trước cửa nhà mình thì hai mắt cậu sáng quắc "là ba...không, là chú đẹp trai..."

Thấy Trang Thiên Tích đứng như pho tượng, Thẩm Cảnh Liên khẽ cười "ba chào con trai!"

Trang Thiên Tích chớp chớp mắt "Chào chú đẹp trai!

Trang Điềm Điềm há hốc mồm "anh cút ngay đi...để mẹ con tôi còn đón bình minh tươi đẹp!"

"Cùng nhau đón"

Thẩm Cảnh Liên lăn xe thẳng vào nhà...vừa đến bậc thềm, anh chợt khựng lại.


Trang Điềm Điềm mỉm cười "Sao rồi nhị thiếu gia? Anh không thể leo lên được bậc thềm kia có đúng không?"

Thẩm Cảnh Liên ngồi yên lặng, mắt nhìn về phía bình minh lên, nơi ấy có ánh nắng vàng ấm áp, vài chú bướm đang bay lượn chập chờn, muôn hoa khoe sắc thắm trong sương mai mát mẻ. Anh nhìn đến say sưa, trong lòng anh trào dâng một loại cảm xúc lạ "đó chính là sự khát khao...khát khao được mãi bên cạnh Trang Điềm Điềm và con trai, khát khao mỗi một ngày trôi qua sẽ được cùng với mẹ con cô ấy đón bình minh lên!"

Trang Điềm Điềm thấy anh đưa mắt nhìn về phía nắng lên bằng ánh mắt đăm chiêu thì nhíu mày "anh sao thế?"

"Anh đang đón bình minh tươi đẹp cùng em và con!"

Trang Điềm Điềm ngại ngùng quay mặt đi "hừ, ai mà rảnh đón bình minh với tên khốn kiếp như anh chứ!"

Thẩm Cảnh Liên không nói gì, chỉ kéo tay cô. Anh kéo mạnh quá nên khiến cô chao đảo và ngã xuống người anh.

Á...á...

- Lưu manh!

Thẩm Cảnh Liên ôm chặt cô vào lòng, mặc kệ cô ra sức vùng vẫy.

- Anh lưu manh vừa thôi, nhanh buông tôi ra...

Thẩm Cảnh Liên vẫn mặc kệ, anh hôn nhẹ lên tóc cô...mùi hương tóc cô vừa dịu dàng vừa thanh mát, anh tham đắm hít thêm một lúc.

Trang Thiên Tích đứng gãi gãi mũi "hai người họ quên mất sự tồn tại của mình sao?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: C55: Thèm muốn được một gia đình ấm cúng


Thẩm Cảnh Liên vẫn chai mặt, cố gắng để cho chiếc xe lăn leo lên bậc thềm và lăn xe thẳng vào nhà, ngồi chễm chệ giữa phòng khách.

Trang Điềm Điềm há hốc mồm "Thẩm Cảnh Liên, giờ anh muốn gì đây?"

Nghe mùi thơm phức phát ra từ bếp, Thẩm Cảnh Liên nghe bụng mình cồn cào "Muốn cùng ăn sáng với em và con!"

- Tôi chỉ nấu đủ cho hai mẹ con tôi ăn thôi, không có phần của anh đâu.

"Nhưng anh rất đói!"

- Anh Thẩm đói thì liên quan gì đến tôi.

"Anh mặc kệ, anh muốn ăn sáng cùng em và con"

- Hừ...vợ anh còn đang bầu bí nặng nhọc mà anh giở trò phong lưu sau lưng cô ta rồi. Tôi lại không biết sau khi cô ấy biết được con người của anh khốn kiếp như vậy thì sẽ có cảm giác gì nữa.

Thẩm Cảnh Liên trầm buồn "nặng nhọc sao? phụ nữ mang thai rất nặng nhọc sao?"

- Đúng vậy! Chứ anh tưởng phụ nữ mang thai thì sung sướng lắm à?

Thẩm Cảnh Liên không nói gì, tia đau lòng chợt len lỏi qua tim "vậy là Điềm Điềm đã chịu đựng không ít vất vả để sinh ra con trai cho mình!"

"Anh xin lỗi!"

Trang Điềm Điềm há hốc mồm "tôi nghe nhầm sao? Nhưng xin lỗi chuyện gì?"

Thẩm Cảnh Liên cười cười "thu xếp hành lý đi!"


- Của ai và để làm gì?

"Của em và con, để cùng anh ra nước ngoài!"

Trang Điềm Điềm ngây ngốc "Sao...sao giống như anh ta muốn đưa mình và con trai cao bay xa chạy vậy chứ?"

Suy nghĩ lệch lạc xuất hiện trong đầu, cô đưa tay lên vỗ nhẹ vào đôi má đang ửng đỏ của mình..."Trang Điềm Điềm, mày đừng có nghĩ lung tung...anh ta là đàn ông đã có vợ, chớ nên vây vào".

Nhìn Trang Điềm Điềm đang ngây ngô ngốc nghếch, Thẩm Cảnh Liên thấy cô lúc này thật đáng yêu, anh liền đưa tay lên véo nhẹ vào má cô. Một cảm giác mềm mại mịn màng như da em bé, khiến anh phải ngạc nhiên "Sao lại mềm mại đến thế chứ!"

- Anh sờ gì mà sờ.

"Anh sờ vợ mình, ai cấm?"

Trang Thiên Tích cười cười "mẹ mình vẫn còn trẻ đẹp, nếu để mẹ sống lẻ loi như thế này thì tội cho mẹ...chú đẹp trai đó với mẹ rất xứng đôi, hơn nữa thì chú ấy lại là ba ruột của mình. Nếu họ đến được với nhau thì còn gì bằng...nhưng rất tiếc chú ấy đã kết hôn! Thôi quên đi...không khéo lại làm tổn thương đến mẹ mình".

Trang Thiên Tích trầm tư một lúc rồi tự nhủ lòng "không được...chú ấy là ba ruột của mình, đương nhiên không thể nhường cho kẻ khác. Với lại không ai xứng với mẹ hơn chú ấy..."

Những suy nghĩ gian xảo loé sáng trong đầu Trang Thiên Tích.

- Nhắc nhở anh bao nhiêu lần rồi...Đừng làm phiền đến mẹ con tôi.

"Em phải cùng anh ra nước ngoài, để chữa trị đôi chân của anh".

- Sao tôi lại phải đi cùng anh chứ? Đôi chân của anh thì liên quan gì đến tôi?

Thẩm Cảnh Liên nhàn nhạt lên tiếng "ba của em đã khiến cho đôi chân của anh thành ra thế này, thế nên em phải chịu trách nhiệm với những việc ba em đã gây ra!"

- Cái gì chứ? Ba? Ba nào?

"Hừ...Lục Dận Diễn còn không phải là ba ruột của em sao?"

Khụ...khụ...

Nghe tiếng ho khan, Thẩm Cảnh Liên và Trang Điềm Điềm cùng quay đầu nhìn lại sau lưng, thấy Trang Thiên Tích đang đứng khoanh tay như người nhàn rỗi...lúc bấy giờ hai người phụ huynh kia mới sực nhớ đến trong nhà vẫn còn có nhóc con.

- Tích nhi!

"Chào buổi sáng, con trai!"

Trang Thiên Tích có chút bối rối "Chào...chào chú đẹp trai!"

"Sao con không gọi là ba?"

Khụ...khụ...

- Thẩm Cảnh Liên, anh thôi đi!


Thẩm Cảnh Liên cười hiền hoà "chúng ta là một gia đình mà..."đúng không con trai?"

Chuyện...chuyện này...

Thật ra trong lòng Trang Thiên Tích rất thích người ba này.

Từ thuở mới biết đi chập chững, Trang Thiên Tích đã quấn quýt bên mẹ, lúc ấy bản thân cậu không biết ba là gì...người đàn ông duy nhất xuất hiện trong đời cậu chính là Trang Cẩn Cẩn người cậu ruột của mình.

Cho đến khi được Trang Cẩn Cẩn đưa lên đảo gặp Lục Dận Diễn, người đàn ông thứ hai xuất hiện trong đời cậu...khi biết được người đó chính là ông ngoại của mình, lòng cậu vui lắm.

Dần dà cậu tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, cậu mới biết được...Con người ta không chỉ có mẹ mà còn có ba, cậu rất ngưỡng mộ những bạn trẻ trên phố...các bạn ấy được ba bế trên đôi tay khỏe khoắn, rất nhiều lần cậu cũng thèm muốn được như các bạn nhỏ khác, thèm được ba bế...cũng rất nhiều lần cậu muốn hỏi mẹ ơi ba đâu, nhưng cậu không dám hỏi, chỉ lén nhìn mẹ những lúc mẹ ngồi khóc một mình.

Cậu nhìn chằm chằm lên người Thẩm Cảnh Liên "người đó là ba ruột của mình, mình thật sự rất thích ba mình!"

- Con sao vậy Tích nhi, sao lại đứng thừ người ra như thế?

Dạ con không sao, nhưng con cảm thấy đói!

- Được rồi, để mẹ dọn bữa sáng lên.

Thẩm Cảnh Liên người nhìn Trang Điềm Điềm đang loay hoay cho bữa sáng. Một cảm giác ấm cúng len vào lòng anh, anh thấy mình rất cần bầu không khí gia đình này...nói đúng hơn là anh rất khao khát.

Chú!

Thẩm Cảnh Liên nheo mắt "con không thể gọi ba được sao?"

Không!

"Tại sao vậy?"

Mẹ sẽ tức giận!

Thẩm Cảnh Liên liếc nhìn Trang Điềm Điềm "nhưng ba là ba ruột của con, ba rất thích con, con không thích ba sao?"


Trang Thiên Tích cúi mặt, lòng thầm nghĩ "Sao lại không thích...còn rất thích, nhưng mẹ sẽ tức giận mất!"

Thấy Trang Thiên Tích im lặng không lên tiếng, Thẩm Cảnh Liên khẽ lên tiếng hỏi "Con sao vậy?"

Trang Thiên Tích lắc đầu "không sao ạ!"

"Con có thích ba không?"

Trang Thiên Tích lưỡng lự một lúc rồi khẽ hỏi "chú có thích mẹ cháu không?"

"Có!"

Mặc dù Thẩm Cảnh Liên không biết thế nào là thích...nhưng tự suy xét thấy được anh rất cần cô, anh luôn muốn được gặp mặt cô và hay suy nghĩ về cô. Có lẽ những điều đó chính là thích mà Trang Thiên Tích hỏi đến.

Vậy chú theo đuổi mẹ cháu đi...

"Theo đuổi?"

Ừm!

"Nhưng ba không biết theo đuổi thế nào!"

Kém cỏi thế thì đừng hòng được làm ba của cháu, cho chú hay...mẹ cháu có rất nhiều người theo đuổi đó!

Mặt mày Thẩm Cảnh Liên u ám "nhiều người theo đuổi sao?"

Đương nhiên, không thấy mẹ cháu rất xinh đẹp sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56: C56: Trang điềm điềm tức giận


Bữa sáng đến rồi đây!

Thức ăn của hai mẹ con rất đơn giản...ít cháo loãng, vài chiếc tiểu long bao và vài chiếc giò chéo quẩy, tất cả đều tự tay cô làm.

Thức ăn trên bàn tuy rất đơn giản nhưng Thẩm Cảnh Liên vẫn nhìn đến không chớp mắt, một cảm giác thèm được ăn hiện rõ lên đôi mắt "những thứ đó là do Điềm Điềm tự tay chuẩn bị sao? Chúng có vẻ như rất ngon thì phải".

Thấy Thẩm Cảnh Liên có vẻ như rất thèm thuồng được ăn, Trang Thiên Tích cười toe toét "chú đẹp trai...mình cùng ăn sáng đi!"

"Có được không con trai?"

Trang Thiên Tích gật đầu cái rụp "Dạ được ạ!"

Trang Thiên Tích liền đặt chén cháo và chiếc tiểu long bao trước mặt Thẩm Cảnh Liên "chú ăn đi!"

Thẩm Cảnh Liên cười tươi "cảm ơn con trai!"

Trang Điềm Điềm há hốc mồm "Tích nhi của mẹ hiếu khách quá nhỉ!"

Thẩm Cảnh Liên nhàn nhạt lên tiếng "em nói sai rồi bà xã...con trai chúng ta hiếu thảo chứ không phải hiếu khách".

Khụ...khụ...


Trang Điềm Điềm múc muỗng cháo đầu tiên cho vào miệng đã sặc đến não khi nghe Thẩm Cảnh Liên nói ra câu kinh khủng như thế.

Mẹ không sao chứ ạ?

Thẩm Cảnh Liên đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Trang Điềm Điềm "bà xã à...ăn từ từ thôi!"

- Chết tiệt! Thẩm Cảnh Liên, anh có thôi đi không. Sao anh cứ thích nói ra những lời khiến tôi cảm thấy buồn nôn như vậy chứ?.

Mặc kệ Trang Điềm Điềm nói gì...Thẩm Cảnh Liên cứ ngồi ăn một cách nhàn nhã, anh cắn nhẹ vào chiếc tiểu long bao...nước sốt nóng hổi chảy ra thơm phức, lòng anh thầm cảm khái "chưa bữa sáng nào ngon như bữa sáng này!"

Trang Thiên Tích thấy Thẩm Cảnh Liên ăn ngon lành như thế thì mỉm cười "nhìn chú ấy có vẻ như rất mãn nguyện thì phải".

Cả ba đều giữ im lặng và ăn sáng, trong lòng mỗi người họ đều thấy rất ấm cúng. Họ vốn dĩ là một gia đình, nên đã cảm nhận được sự ấm áp của tình yêu thương. Chỉ là một trong ba người họ không dám nhìn thẳng vào sự thật.

Ánh mắt Thẩm Cảnh Liên nhìn Trang Điềm Điềm dịu dàng như nắng mai "người phụ nữ này đã chịu đựng không ít thiệt thòi, mình nhất định phải đền bù cho cô ấy!"

………………

Tại Luxembourg, tuy chỉ là một đất nước nhỏ nhưng lại vô cùng phồn vinh!

Trang Điềm Điềm không tình nguyện nhưng vẫn phải đẩy xe lăn giúp Thẩm Cảnh Liên...

Suốt cả chặng đường dài cô không hề lên tiếng, trong lòng cô luôn thầm nguyền rủa anh.

Trang Thiên Tích vẫn đang say sưa nhìn ngắm những hình ảnh đẹp trước mắt, cậu chưa bao giờ được thấy một nơi phồn vinh như thế này.

Bỗng dưng thấy có một chiếc siêu xe dừng lại phía trước, chặn lối đi...

Trang Điềm Điềm nhíu mày "hừ...mấy tên nhà giàu đều láo cá như nhau, thật đáng ghét".

Cửa xe vừa mở ra, một đôi chân dài và nõn nà, bước xuống...

Trang Điềm Điềm trầm trồ "wao...đẹp...đẹp quá, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần!"

*Anh Cảnh Liên!


Bóng người cao cao gầy gầy chợt lao đến bá cổ Thẩm Cảnh Liên và cười khanh khách.

Thấy Thẩm Cảnh Liên không hề ghét bỏ cái ôm này, Trang Điềm Điềm ngạc nhiên nhìn "họ...họ thân mật đến thế sao? Tên Thẩm Cảnh Liên này thật quá đáng, rõ ràng vợ anh ta đang trong thời kỳ bầu bí...vậy mà anh ta lại lăng nhăng như thế, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi!"

Ngay lập tức, Trang Điềm Điềm buông xe lăn và nắm tay Trang Thiên Tích rời đi...

Mình đi đâu vậy mẹ?

- Về nước..

Nhưng không phải là mẹ phải ở lại Đại Công Quốc để chăm sóc cho chú ấy trong thời gian chú ấy chữa trị đôi chân sao ạ?

- Tích nhi à! Mẹ nghĩ là tên đại háo sắc đó không cần đến mẹ phải chăm với sóc đâu.

Mẹ đang ghen đúng không?

Trang Điềm Điềm chớp chớp mắt "mẹ mà thèm ghen sao? Con nói gì thế?"

Trang Thiên Tích lắc đầu nguầy nguậy "Dạ không...con không nói gì cả!"

Trang Thiên Tích quay đầu nhìn lại phía sau, thấy cô gái xinh đẹp kia vẫn đang quấn lấy Thẩm Cảnh Liên, cậu nheo mắt "chú vô dụng kia giỏi lắm, lần này thì thật sự khiến cho mẹ tức giận rồi!"

Thẩm Cảnh Liên đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy Trang Điềm Điềm và Trang Thiên Tích đâu nữa, mi mắt anh khẽ rung "lại bỏ chạy rồi!"

Anh Cảnh Liên, cô ấy là người mà anh đã kể với em có đúng không?


Thẩm Cảnh Liên gật đầu và khẽ lên tiếng "San San giúp anh giữ chân cô ấy lại!"

(San San có ba là một đại tỷ phú người Hoa Hạ, mẹ là người của Đại Công Quốc. Mẹ San San là em gái ruột của Công Tước phu nhân, Công Tước phu nhân là người đứng đầu Đại Công Quốc)

San San cười tươi như hoa mùa xuân, giọng điệu ngọt ngào khẽ lên tiếng "được thôi...muốn em giữ chân người phụ nữ xinh đẹp kia cũng được, nhưng em có điều kiện trao đổi!"

"Em nói đi...đó là gì?"

San San ôm lấy Thẩm Cảnh Liên từ phía sau lưng, tay vuốt nhẹ nhàng vùng ngực anh "điều kiện là anh phải đóng giả người yêu của em trong vòng 24h...trong 24h đó anh phải làm theo sự quyết định của em".

Thẩm Cảnh Liên giật giật mi mắt "em đang đùa với anh sao San San?"

San San nhún vai "vậy thì anh tự mình tìm cô ấy vậy!"

"San San..."

San San quay mặt đi...mặc kệ Thẩm Cảnh Liên, cô ngước mặt lên nhìn bầu trời trong xanh.

Thẩm Cảnh Liên ngước nhìn San San, khuôn mặt cô đầy nét quyến rũ, yêu kiều. Thẩm Cảnh Liên không nỡ mắng cô, trước giờ anh luôn nuông chiều cô.

Thẩm Cảnh Liên và San San đã gặp gỡ và quen biết nhau ở Thụy Sĩ, thuở ấy cả hai đều là du học sinh. Toàn trường ai cũng nghĩ rằng họ sẽ đến với nhau và nhất định họ là một cặp đôi hoàn hảo nhất, nhưng sau khi ra trường họ đều trở về nước của mình. Cả hai đều có tình cảm với nhau rất tốt, nhưng vì rất nhiều vấn đề xảy ra mà giữa họ không thể tiến xa hơn được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57: C57: Được mời về làm khách


Nhìn mẹ mình hiện rõ lên nét tức giận trên khuôn mặt xinh đẹp, Trang Thiên Tích nhíu mày "không ngờ rằng lúc mẹ mình tức giận, lại xinh đẹp đến vậy!"

Mẹ ơi! Con thấy rất đói!

Trang Điềm Điềm nhìn sang bên kia đường thấy có quán ăn của người Bỉ nên khẽ hỏi "con có muốn ăn vài món của người Bỉ không?"

Dạ có ạ!

- Được! Vậy mẹ con mình sang bên đấy.

Nhưng ở đây xe cộ tấp nập quá ạ!

- Không sao đâu con.

Trang Điềm Điềm đưa con trai sang đường, hai mẹ con ai cũng rất mệt và đói. Cả hai tìm được vị trí hài lòng thì liền ngồi xuống.

Trang Thiên Tích khẽ hỏi "mẹ ơi...ở Đại Công Quốc này, người ta sử dụng ngôn ngữ gì thế ạ?"

Trang Điềm Điềm nhún vai "cái này thì mẹ chịu!"

Cô phục vụ xinh đẹp mang quyển menu đến cạnh bàn với một câu chào bằng tiếng Pháp.

Trang Thiên Tích cười toe toét "hoá ra người Bỉ ở Đại Công Quốc vẫn sử dụng tiếng Pháp, cũng may là quán này không sử dụng tiếng Luxembourg, mình lại biết rất nhiều tiếng Pháp!"

Trang Thiên Tích gọi giúp Trang Điềm Điềm vài món ngon tiêu chuẩn...như "chicons au gratin, boulet au sauce lapin và món thứ ba là cá hầm waterzooi".


Cậu gấp lại quyển menu, rồi đặt vào tay cô phục vụ.

Một lúc sau thức ăn được đưa lên...

Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn trên bàn, Trang Điềm Điềm nuốt nước bọt cái ực và rồi ăn lấy ăn để, giống như đã bị bỏ đói nhiều năm.

Trang Thiên Tích giật giật mi mắt "xem ra thì mẹ còn đói hơn cả mình!"

Cậu vẫy tay khẽ gọi phục vụ mang lên thêm vài món.

Và lúc này đây Trang Điềm Điềm đã trở thành dũng sĩ diệt mồi thực thụ. Đến khi cô dừng lại, trên bàn đã chất đầy kín chén đĩa, cô ngạc nhiên "hai mẹ con mình đã hết ăn từng ấy món ăn sao?"

Trang Thiên Tích thầm thì trong lòng "là một mình mẹ đã ăn hết từng ấy thức ăn, con đã được động vào đâu!"

Cậu gật đầu "mẹ thấy no chưa?"

Khụ...khụ...

- Mẹ no lắm rồi!

- Con no chưa?

Trang Thiên Tích đưa tay lên đỡ trán "mẹ thật là...bao nhiêu thức ăn đưa lên đều bị mẹ xử lý cả rồi, làm gì đến lượt mình mà mẹ còn hỏi no chưa!"

Cậu thở dài rồi nhặt lấy mẫu bánh mì còn sót lại trên bàn rồi đưa lên miệng nhai ngấu nghiến!

- Sao mẹ thấy con giống như vẫn còn rất đói vậy?

Cậu lắc đầu "không, con thấy no lắm rồi, mình tìm khách sạn nghỉ ngơi thôi mẹ!"

- Được!

Vừa rời khỏi quán ăn, hai mẹ con đã nhìn thấy chiếc siêu xe quen mắt đỗ cách đó không xa.

Trang Thiên Tích trố mắt nhìn thẳng về phía chiếc xe, thấy bóng dáng yêu kiều của San San đang đứng dựa vào xe. Cậu khẽ cười "lần này mẹ gặp tình địch siêu ngầu rồi!"

Trang Điềm Điềm lạnh mặt, quay ngược hướng với San San rồi sải từng bước dài rời đi.

Đôi chân ngắn ngủn, Trang Thiên Tích cố gắng đuổi theo. Cậu biết mẹ mình đang nổi cơn ghen khi cô gái xinh đẹp kia xuất hiện.

Bíp...bíp...

Bíp......

Mấy đợt còi xe inh ỏi, khiến Trang Điềm Điềm bực mình quay đầu lại nhìn...


- Lại là cô ta!

San San mở cửa xe bước xuống và dang tay chặn đường Trang Điềm Điềm.

- Cô muốn làm gì đây?

San San mỉm cười "mời khách!"

Trang Điềm Điềm nhìn San San chằm chằm nhưng không lên tiếng.

*Trang tiểu thư, tôi là Cố San San...là bạn gái của Thẩm Cảnh Liên, anh ấy bảo tôi đến đón hai mẹ con cô về nhà làm khách vài hôm.

- Không cần, Cố tiểu thư bảo với tên Thẩm Cảnh Liên khốn kiếp kia...Trang Điềm Điềm tôi có việc bận đột xuất rồi, tôi sẽ trở về nước ngay bây giờ.

*Ế..vậy sao được!

- Tôi lại không thấy có gì là không được.

San San không nói nhiều, cô lập tức đẩy Trang Điềm Điềm vào xe rồi đóng cửa lại.

Trang Thiên Tích cũng lặng lẽ bước lên xe và ngồi nghiêm túc. Cậu cũng rất muốn quay trở lại gặp Thẩm Cảnh Liên để hỏi cho ra lẽ, không thể nào để mẹ mình chịu thiệt thòi như thế này được.

…………

Xe lướt nhanh qua vài đường phố đầy hoa lệ, thì được dừng lại trước cổng tòa lâu đài nguy nga.

Trang Điềm Điềm nhìn đến ngơ ngác "này...cô đưa tôi đến đây làm gì?"

*Tôi nói rồi, đưa cô về làm khách.

Ngay lập tức Trang Điềm Điềm bị San San kéo vào bên trong.


Trang Thiên Tích nhíu chặt mày "người phụ nữ này, tuy xinh đẹp nhưng không có chút dịu dàng nào cả!"

Này! Cố tiểu thư

San San nhìn lại sau lưng, thấy Trang Thiên Tích đang đứng lạnh lùng..."nhóc con này, giống Cảnh Liên như hai giọt nước vậy. Luôn cả lúc tức giận cũng giống như anh ấy!"

*Có chuyện gì?

À! Tôi chỉ muốn nhắc nhở Cố tiểu thư...nhẹ nhàng một chút, mẹ tôi không bạo lực như Cố tiểu thư đâu. Khéo, Cố tiểu thư lại làm mẹ tôi bị thương.

San San há hốc mồm "tên nhóc con này..."

Đi được đến giữa sân lớn của tòa lâu đài đã thấy Thẩm Cảnh Liên ngồi trên chiếc xe lăn, có lẽ là đang ngồi đợi.

Trang Điềm Điềm quay mặt đi!

Trang Thiên Tích nhìn Thẩm Cảnh Liên bằng ánh mắt lạnh lùng nhưng cũng không lên tiếng.

Thẩm Cảnh Liên cảm nhận được bầu không khí hiện tại vô cùng quỷ dị, anh khẽ hỏi "mọi người về rồi!"

San San nhào đến ôm lấy Thẩm Cảnh Liên "anh yêu đang đợi em về sao?"

Trang Thiên Tích nheo mắt "hừ...để xem chú giải quyết vấn đề này thế nào!"

Thẩm Cảnh Liên định gỡ tay San San ra, trước giờ anh không thích kiểu thân mật thế này, dù tình cảm giữa anh và San San vốn rất tốt nhưng anh cũng không thích bị bám chặt như thế. Nhưng khi liếc mắt nhìn về phía Trang Điềm Điềm, anh cũng muốn thử xem cô sẽ có phản ứng gì khi anh cùng người phụ nữ khác thân mật. Anh liền ôm chặt lấy vòng eo San San.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58: C58: Trang tiểu thư là đang ghen sao


Trang Điềm Điềm bĩu môi "thật buồn nôn!"

Vừa dứt câu, cô liền quay mặt đi...chân bước vội vàng về phía cổng chính.

Thẩm Cảnh Liên nhíu mày "Trang tiểu thư là đang ghen sao?"

Trang Điềm Điềm khựng bước nhưng không thèm quay đầu lại nhìn, tức giận thốt lên "Tại sao tôi phải ghen? Thẩm Cảnh Liên, anh nên biết vị trí của mình ở đâu".

Thẩm Cảnh Liên lạnh mặt "cô ấy thật sự tức giận rồi sao?"

Thẩm Cảnh Liên liền chuyển ánh mắt lên người Trang Thiên Tích nhưng thấy cậu đang giả chết., Thẩm Cảnh Liên nheo mắt "nhóc con này...thật sự thấy chết không cứu sao?"

Đọc được suy nghĩ trong đầu Thẩm Cảnh Liên, Trang Thiên Tích lạnh giọng buông một câu "tự làm tự chịu, trách ai bây giờ!"

Ngay sau đó, Trang Thiên Tích liền nhanh chân đuổi theo mẹ mình...

Trang Điềm Điềm đã đi càng lúc càng xa dần...

Thẩm Cảnh Liên đẩy San San ra và vội vàng lăn xe theo...

Trang Thiên Tích há hốc mồm "mẹ như thế này thì có được tính là bỏ con giữa chợ không đây ta?

Thẩm Cảnh Liên cố gắng để đuổi theo Trang Điềm Điềm nhưng không tài nào đuổi theo kịp. Thấy bóng dáng yêu kiều của cô trước mắt nhưng đuổi mãi vẫn không kịp.


Hơn bao giờ hết, vào thời điểm này...anh thấy mình thật sự quá vô dụng.

Trang Thiên Tích lắc đầu "haiz...trên đời này, việc làm ngu xuẩn nhất của loài người là tự lấy đá đập chân mình!"

Trang Điềm Điềm như cảm nhận được có người đang bám theo mình, cô quay đầu nhìn lại thì thấy Thẩm Cảnh Liên đang cố gắng lăn xe theo cô...phía sau lưng anh là Trang Thiên Tích đang đi thong thả, hai tay cho vào túi quần.

Lúc bấy giờ Trang Điềm Điềm mới chợt nhớ ra rằng mình đã bỏ quên con trai..."mình đúng là người mẹ vô tâm, thế mà lại bỏ quên cục cưng!"

Bíp...bíp...

Cửa xe vừa mở ra, San San đã nhanh chóng bước xuống..."các người đang chơi trò đuổi bắt à?"

*Làm ơn lên xe cả đi.

Trang Thiên Tích cảm thấy mình và mẹ đang ở xứ lạ quê người, không quen đường xá và phong tục tập quán nơi này, cậu khẽ nói với mẹ mình "mẹ à...chúng ta cứ theo cô ta về trước đã...ít ra thì trong khoảng thời gian này mẹ con mình sẽ khỏi phải tốn tiền thuê khách sạn!"

Trang Điềm Điềm quay mặt đi...

Mẹ à...nghe con một lần đi, con nghĩ rằng mình sẽ gặp khó khăn và kẻ xấu khi lang thang trên phố. Ở đây cái gì mình cũng không biết, lạ lẫm với mọi thứ.

Trang Điềm Điềm nghe lời con trai nên ngồi vào xe nghiêm túc. Mặt cô đang lạnh lùng u ám nhìn ra đường phố đang tấp nập xe cộ.

*Anh yêu, anh thấy đói chưa?

Thẩm Cảnh Liên nheo mắt "Cố San San!"

San San nhún vai "Thẩm Cảnh Liên, anh có vẻ như rất tức giận với bạn gái của mình thì phải!"

Trang Điềm Điềm ngồi ghế sau, nghe hai từ bạn gái thì ghét bỏ bĩu môi!

Thẩm Cảnh Liên nhìn vào kính, thấy được Trang Điềm Điềm đang rất tức giận thì khẽ cười...nụ cười xuất hiện rồi biến mất nhanh như cơn gió.

Xe vừa về đến lâu đài, quản gia đã đưa hai mẹ con Trang Điềm Điềm và Trang Thiên Tích về phòng nghỉ ngơi.

Thẩm Cảnh Liên cũng được đưa về phòng nghỉ ngơi, cánh cửa phòng vừa được mở rộng, Thẩm Cảnh Liên nhìn đến xuất thần "đúng là một căn phòng nguy nga!"

Thẩm Cảnh Liên vừa tắm rửa xong đã lấy điện thoại ra liên lạc với bác sĩ, người chịu trách nhiệm về việc chữa trị đôi chân cho anh. Phải nói là ở Đại Công Quốc y học đứng hàng đầu thế giới.


Bất chợt có vòng tay mềm mại ôm chặt, Thẩm Cảnh Liên nheo mắt "San San, em đừng đùa mơn trớn như thế!"

*Cảnh Liên, anh định qua cầu rút ván sao? Rõ ràng đã hứa sẽ làm người yêu của em 24 giờ mà.

"San San à! Giả tức là giả, em nên biết điểm để dừng lại".

*Cảnh Liên, tại sao vậy anh? Tại sao anh lại không thể chấp nhận em? Không phải anh luôn quan tâm đến em sao? Chẳng lẽ giữa em và anh chỉ dừng lại ở những sự quan tâm vô nghĩa đó thôi sao?

"San San, anh chỉ xem em như một người bạn thân mà thôi! Không hề có tình cảm trai gái".

*Em có chỗ nào không tốt hả anh?

"Vấn đề không phải là tốt hay không, chúng ta sinh ra vốn không thuộc về nhau. Em nên hiểu điều đó!"

Nước mắt San San rơi lã chã "Cảnh Liên, em không thể sống thiếu anh...thời gian qua em rất đau khổ vì nhớ anh, em đến Hoa Hạ để tìm anh mấy lần nhưng không được gặp anh!"

"Anh không thường xuyên ở trong nước!"

*Cảnh Liên, anh hãy một lần chấp nhận em, có được không?

"Anh xin lỗi! Anh không thể".

*Tại sao?

"Tại vì em không phải là mẫu phụ nữ anh thích!"

San San cười lạnh "vậy mẫu phụ nữ mà anh thích chính là loại phụ nữ ngốc nghếch như Trang Điềm Điềm sao?"


"Đủ rồi San San!"

*Thẩm Cảnh Liên, anh vừa phải thôi! Em đã đợi anh cả thanh xuân...cuối cùng thứ mà em nhận được từ anh là sự lạnh nhạt của anh sao?

Thẩm Cảnh Liên thở dài "San San, anh đã nói với em rất nhiều lần rồi...chúng ta chỉ có thể là bạn thân!"

*Cảnh Liên, em thật sự yêu anh mà!

"Đừng lãng phí thời gian vì anh nữa San San".

San San không cam tâm, cô nhào đến ôm lấy Thẩm Cảnh Liên và hôn lên môi anh nhưng anh né mặt qua.

Thẩm Cảnh Liên đẩy San San ra và lăn xe rời khỏi phòng...

*Cảnh Liên, nhưng vẫn chưa hết 24 giờ giao hẹn giữa anh và em.

"Em vẫn còn cố chấp như vậy sao San San?"

*Cảnh Liên...

"Như thế là đủ rồi San San!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59: C59: Sự uy hiếp đáng ghét


*Cảnh Liên!

Thẩm Cảnh Liên không muốn nói gì thêm, anh thật sự rất tức giận...một mạch lăn xe rời đi...

San San không cam tâm, cô vội đuổi theo "Cảnh Liên, nếu hôm nay anh rời khỏi ban công này thì em sẽ từ ban công này nhảy xuống bên dưới!"


Thẩm Cảnh Liên nhíu mày "đây là tầng năm, cô ấy nhảy xuống..."

"San San...em dám uy hiếp anh?"

*Không...em không uy hiếp anh, nhưng nếu mất anh thì em sống có còn ý nghĩa gì nữa!


"Haiz...San San, em đừng ngốc nghếch như vậy, em vẫn còn trẻ và xinh đẹp, rồi sẽ có người thật sự yêu em. Em đừng lãng phí thời gian vì anh".

*Cảnh Liên, em không làm được...e...

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom