Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lầu Trên Lầu Dưới - Tô Mã Lệ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Lầu Trên Lầu Dưới - Tô Mã Lệ
Chương 61


Ngày hôm sau Phó Nhàn Linh suýt nữa đến muộn, tối hôm qua cô ngủ khá ngon, gần như một đêm không mộng. Buổi sáng thức dậy, khi phát hiện chàng trai ôm mình thật chặt trong lòng ngực, người trần truồng, không mặc gì cả, bàn tay của chàng trai bao bọc bầu ngực của mình.

Cậu ôm cô từ phía sau, cằm tựa lên cổ cô, hơi thở nóng hổi.

“Vu Hướng Tây.” Cô nhẹ nhàng đẩy cậu ra, Vu Hướng Tây hàm hồ “ừm” một tiếng, xoay người cô lại, ôm cô vào lòng ngực, giọng nói khàn vô cùng, “Chị.”

“Dậy đi.” Cô đẩy cậu ra, tóc cậu rất mềm, sờ vào cực kỳ dễ chịu. Cô xoa hai lần, phát hiện chàng trang vùi vào trong ngực mình, đôi môi mỏng cọ như không cọ, khuôn mặt cô đỏ bừng, “Vu Hướng Tây!”

Vu Hướng Tây híp mắt cười, “Sao vậy chị?”

Giọng nói vừa mới tỉnh dậy hơi khàn, cực kỳ quyến rũ.

Phó Nhàn Linh suýt nữa bị mê hoặc, cô đỏ mặt đẩy cậu ra, “Dậy đi, lấy quần áo cho tôi.”

Vu Hướng Tây ôm cô, nghiêng đầu hôn lên bả vai của cô, lúc này mới ngoan ngoãn đứng dậy đi ra ban công thu quần áo. Lúc đi vào, nhìn thấy Phó Nhàn Linh đang trốn trong chăn mặc quần áo, còn cậu thay quần áo xong liền đi rửa mặt, chạy xuống lầu mua bữa sáng.

Khi Phó Nhàn Linh từ phòng tắm đi ra, cậu đã hâm nóng sữa.

“Chị ăn đi.”



Phó Nhàn Linh nhìn đồng hồ, còn thời gian nhưng cô chưa trang điểm, cũng chưa bôi kem chống nắng.

Cô cảm ơn, ngồi xuống cầm đũa gắp miếng quẩy đưa vào miệng, lại cắn một miếng trứng trà đã bóc vỏ, uống một hớp sữa bò, còn Vu Hướng Tây đi vào phòng ngủ thay sang quần áo chỉnh tề.

Cậu mặc một bộ vest màu đen, bên trong mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, cà vạt đen, bởi vì dáng người cao nên trông cậu trưởng thành một cách lạ thường.

Vu Hướng Tây đi tới, đứng trước mặt Phó Nhàn Linh, đôi mắt sáng ngời nhìn cô, “Chị khen em đi.”

Phó Nhàn Linh buồn cười, “Rất đẹp trai.”

Cô vừa mới uống sữa, khóe môi dính một ít, Vu Hướng Tây cúi đầu tiến lại gần, liếm sạch giọt sữa trên khóe môi cô, khi tách ra, cậu lại ngậm môi cô, nhẹ nhàng mút.

Phó Nhàn Linh bị hôn đến mức sống lưng run lên, cô đẩy cậu ra, cười hỏi: “Cậu ăn sáng chưa?”

“Em chưa, không vội.” Vu Hướng Tây đi tới ngồi đối diện cô, cầm bánh bao nhét vào miệng, lại uống một hớp nước, sau khi ăn xong ba cái bánh bao, cậu cầm túi đi ra hành lang thay giày, “Chị, em ra ngoài trước.”

Phó Nhàn Linh gật đầu.

Ăn xong, cô dọn dẹp bàn như thói quen, sau đó thay giày đi ra ngoài, hàng xóm bên cạnh vẫn đứng nói chuyện điện thoại trước cửa, hút thuốc lá, la hét gì đó với đầu dây điện thoại bên kia.



Phó Nhàn Linh kiên nhẫn đợi một lúc, nghe thấy cô nàng tức giận hét to: “…Tôi ăn ngủ cùng với cậu, bây giờ cậu lại làm chuyện này với tôi! Tôi mặc kệ, nếu cậu vẫn cần mặt mũi thì mau chuyển tiền cho tôi, nếu cậu không biết xấu hổ, tôi sẽ bất chấp tất cả, xem ai xấu hổ hơn ai…A, hiện tại chê tôi đắt? Vậy sao cậu không chăm sóc tốt thân dưới hai lạng thịt của cậu?...Cậu dám cúp máy, hôm nay tôi sẽ dẫn người đến công ty cậu làm ổn!”

Phó Nhàn Linh không biết nhiều về cô gái hàng xóm này, cô chỉ biết cô nàng này ăn mặc đẹp hàng ngày, thường xuyên lái những chiếc BMW, Mercedes-Benzs, nhưng cô biết đó không phải xe của cô nàng, đó là xe cô nàng nàng thuê. Có lần cô nghe thấy cô nàng gọi điện đến cửa hàng 4S để hỏi xem phải đền bao nhiêu tiền nếu xe bị trầy xước.

Bên tai không có âm thanh, Phó Nhàn Linh nhìn sang, thấy Vu Hướng Tây đi thang máy lên, còn cô Hoàng gái đĩ kia châm một điếu thuốc đi vào thang máy.

Phó Nhàn Linh vội vàng đi vào thang máy, Vu Hướng Tây đưa tay lau mồ hôi trên trán cô, bị cô vỗ nhẹ: “Cẩn thận bị người ta nhìn thấy.”

Vu Hướng Tây gật đầu, ngoan ngoãn đứng cách cô nửa mét, nhưng ánh mắt của cậu vẫn dừng trên người cô, con ngươi đen nhánh sáng lên, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười.

Phó Nhàn Linh bị cậu nhìn cũng mỉm cười, thang máy xuống thẳng tầng hầm, cô bước ra khỏi thang máy , thấy cậu không đi theo, cô gọi cậu lại: “Tôi lái xe đưa cậu qua đó.”

“Chị sẽ đi làm muộn.” Vu Hướng Tây đưa tay giữ cửa thang máy, cậu cách cô rất gần, muốn cúi đầu hôn cô nhưng lại sợ bị nhìn thấy, cậu chỉ cười nói, “Em sẽ nhớ chị, chị, tạm biệt.”

Cậu buông tay ra, lùi lại vài bước vào thang máy, nhấn nút đóng cửa.

Bộ vest màu đen tuyền làm nổi bật dáng người cao lớn của cậu, khuôn mặt như ánh mặt trời kia cực kỳ tuấn tú, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, khóe môi mỏng nhếch lên, để lộ răng nanh đáng yêu.

Phó Nhàn Linh không tự chủ được mà đi vào, kiễng chân hôn cậu, trước vẻ mặt vừa mừng vừa sợ của chàng trai, cô đỏ mặt bước nhanh ra ngoài.
 
Chương 62


Mặc dù buổi sáng suýt đến muộn vì tắc đường nhưng tâm trạng của cô cả ngày hôm đó không tệ chút nào.

Thứ hai khá bận rộn, Phó Nhàn Linh sao chép tài liệu, chạy tới chạy lui trong văn phòng, có điều sai thời gian giao hàng nên lại chạy xuống dưới lầu xác nhận, bận rộn một lúc lâu mới quay lại chỗ làm thì thấy trên bàn đặt sẵn một phần cơm.

“Chị Phó, cơm của chị này, em lấy giúp chị.” Một nữ đồng nghiệp vừa mới tốt nghiệp mỉm cười với cô, “Hoa đẹp lắm luôn.”

Phó Nhàn Linh đã nhìn thấy, có bốn bông hoa hồng đỏ bọc trong giấy gói màu đen, nó được đặt ngay trên hộp cơm, khi cầm lên, có thể nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười phía dưới hộp cơm.

Cô không nhịn được mà mỉm cười.

“Ghen tỵ quá.” Mấy đồng nghiệp nữ xung quanh ai cũng ngó qua: “Chồng cỗ lãng mạn thật đấy.”

Phó Nhàn Linh cười nhạt không giải thích, cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn Vu Hướng Tây gửi tới: 【 Chị, buổi sáng em có đơn hàng rượu vang, buổi chiều phải đi thử rượu, có lẽ em sẽ say, chị đến đón em được không? 】

Phó Nhàn Linh mỉm cười trả lời: 【 Có thể. 】

Trước khi tan làm, Thôi Hiểu rủ cô đi mua sắm, Phó Nhàn Linh thấy vẫn còn sớm nên đi cùng cô ấy, cô mua bốn bộ quần áo mới để đi làm và hai đôi giày.

Khi đi ngang qua cửa hàng quần áo nam, cô chọn hai bộ vest cho Vu Hướng Tây.



“Sao cậu mua cho cậu ta mà không mua cho tớ?” Thôi Hiểu đứng bên cạnh nheo mắt, cố ý ghen tỵ hỏi: “Có phải trong lòng cậu chỉ có một mình cậu ta mà không có tớ không?”

Phó Nhàn Linh: “…”

Cô lại mua cho Thôi Hiểu một cái váy, phía trên là vest, phía dưới là váy dài, Thôi Hiểu mặc thử, thấy khá vừa ý nên Phó Nhàn Linh trực tiếp quẹt thẻ.

“Cậu có biết Hoàng Đan Đan sống ở tầng hai khu nhà cậu không?” Mua quần áo xong, Thôi Hiểu mua hai cốc nước đá, uống hai hớp, dường như nhớ ra điều gì đó, nói với Phó Nhàn Linh, “Hôm qua một người chị tớ quen đi xem phòng về nói với tớ người bán nhà là một cô nhóc, vì muốn bán được phòng mà ngủ với người ta, mà người đàn ông kia là một tay chơi chính hiệu, chuyên làm chuyện này, cũng không biết tên đó ngủ với bao nhiêu cô gái, mà chị ấy còn gửi ảnh chụp cho tới xem, tớ xem qua, đây chẳng phải cô gái môi giới ở tầng dưới nhà cậu sao.”

Phó Nhàn Linh nhớ tới những lời mình nghe được vào buổi sáng, cô thở dài một hơi, không nói gì.

“Lần trước tặng đồ tớ đã nói cô ta không có ý tốt rồi, đã thế còn chỉ cậu giới thiệu cho mình người có tiền.” Thôi Hiểu cắn ống hút, trong mắt tràn ngập khinh thường, “Cả người toàn là đồ giả, lần trước tớ hỏi cô ta mua cái túi kia ở đâu, cô ta còn nói một người chị bên Hong Kong xách tay về cho cô ta, buồn cười, cái túi kia tờ vừa nhìn đã biết là giả.”

Tháng trước quả thực Hoàng Đan Đan lên lầu tặng quà cho cô, là một hộp bánh quy nướng, nói mình tự làm ở nhà bảo cô nếm thử, món quà xem như có lòng, lúc ấy Thôi Hiểu ở đó, ăn thử liền nói cô ta nói dối, ăn một lần liền biết bánh này được mua.

Hoàng Đan Đan ngồi ở phòng khách một lúc, Phó Nhàn Linh mời cô ta uống trà, cùng với sầu riêng và dứa mà Thôi Hiểu mang đến, cô ta nói đùa rằng nếu sau này ai muốn mua nhà, có thể giới thiệu với cô ta hay không.

Phó Nhàn Linh mỉm cười nói có thể.

Thôi Hiểu cười to ba tiếng, cầm điện thoại ra ngoài ban công chơi, rõ ràng không để ý đến cô ta, sau đó Hoàng Đan Đan cảm thấy hơi xấu hổ, ngồi một lúc liền về.

“Chuyện này lan truyền khắp nhóm Wechat, chắc cô ta xấu hổ quá không dám đến tìm cậu, nếu cô ta tìm cậu thì cậu đừng để ý, cũng đừng giới thiệu công việc cho cô ta.” Thôi Hiểu nhắc nhở cô.



Phó Nhàn Linh gật đầu, “Tớ biết rồi.”

“Thông cảm với loại người như vậy làm gì, cô ta tự làm tự chịu.” Thôi Hiểu nhìn biểu cảm của Phó Nhàn Linh, biết cô đang tiếc cho Hoàng Đan Đan, “Nếu cô ta có phẩm chất tốt, giống như Vu Hướng Tây vậy, cái khác không nói chứ dù cô ta là người lạ, tớ nhìn vài lần cũng không nhịn được mà muốn giúp cô ta.”

Phó Nhàn Linh cười khẽ, “Cậu gặp Vu Hướng Tây nhiều lần như vậy, sao cậu không giúp cậu ấy?”

“Aiz, cậu đừng nói nữa, ai bảo cậu ta không coi trọng tớ.” Thôi Hiểu bày ra biểu cảm tiếc nuối: “Nếu ánh mắt cậu ta tốt hơn, coi trọng tớ thì hiện tại cậu ta chính là tiểu bạch kiểm của tớ rồi.”

Phó Nhàn Linh mỉm cười đẩy cô ấy, “Lúc nào cũng nói chuyện không đứng đắn.”

“Con người cậu ta quá sạch sẽ.” Thôi Hiểu nghiêm túc suy nghĩ, “Ở bên cạnh cậu ta, có vẻ trông tớ sẽ thô tục.”

“Cậu đừng so sánh với cậu ấy.” Phó Nhàn Linh vạch trần cô ấy, “Cậu ở bên ai cũng thô tục thôi.”

Thôi Hiểu uất ức, “Chị em tốt, cậu thật sự không yêu tớ nữa rồi.”

Phó Nhàn Linh giơ tay lên nhìn, nói, “Tớ phải đi đây, cậu có đi không?”

“Đi đi đi, đi đón cún con của cậu.” Thôi Hiểu xách túi đuổi theo.
 
Chương 63


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 64


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 65


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 66


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 67


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 68


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 69


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 70


Phó Nhàn Linh xin nghỉ phép không đi làm, Trương Tuyền Phong cũng không đi, cô không nghe thấy tiếng mở cửa nên cũng không dám mở cửa đi ra ngoài.

Sau khi xác nhận Trương Tuyền Phong không đứng ở cửa, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô tìm một chiếc chăn đắp lên người, trời tháng năm, cô bị dọa sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

Sau khi cúp điện thoại, Thôi Hiểu gửi tin nhắn cho cô bảo cô đợi cô ấy.

Sau khi trả lời tin nhắn cô mới nhìn thấy tin nhắn của Vu Hướng Tây: 【 Chị vẫn chưa dậy sao? 】

Không biết có phải cậu đang đợi mình hay không, Phó Nhàn Linh gõ tin nhắn nói nhà mình xảy ra chuyện, hôm nay sẽ không đi làm.

Vu Hướng Tây trả lời: 【 Chị, sự việc có nghiêm trọng không ạ? Em có thể xin nghỉ phép đi cùng chị. 】

Hốc mắt của Phó Nhàn Linh chua xót, cô trả lời: 【 Không cần đâu, cậu đi làm đi. 】

Vu Hướng Tây gửi một nhãn dán ngoan ngoãn.

Phó Nhàn Linh ngồi xổm trong phòng ngủ, đợi hơn một tiếng mới nghe thấy giọng nói của Thôi Hiểu từ bên ngoài truyền đến: “Con bé ngốc nghếch này! Anh ta ngoại tình còn có mặt mũi dây dưa với cậu sao? Cậu tắm rửa sạch sẽ rồi mau ra đây!”

Lúc này cô mới mở cửa phòng ngủ.

Trương Tuyền Phong đứng ở phòng khách, Thôi Hiểu dẫn theo bốn người đàn ông, bao gồm một luật sư, một trợ lý và hai vệ sĩ, tất cả đều mặc vest đen, đeo kính râm, đứng trước mặt cô.

“Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, không liên quan gì đến cô.” Trương Tuyền Phong lạnh lùng nhìn Thôi Hiểu, từ trước đến nay hắn đã không thích cách sống của cô ấy, đồng thời cũng không thích người này.



Thôi Hiểu ít khi tiếp xúc với hắn, có mấy lần đến gặp Phó Nhàn Linh vào buổi tối, hắn lúc đó không tăng ca thì là đi công tác, cô ấy còn tưởng người này trọng sự nghiệp, không ngờ lại là một thằng khốn nạn, thích mấy con điếm lẳng lơ ở bên ngoài, nếu không cũng sẽ không bỏ mặc Phó Nhàn Linh dịu dàng, đức độ để ngoại tình.

“Không liên quan gì đến tôi?” Thôi Hiểu cười lạnh, “Tôi nói cho anh biết, Trương Tuyền Phong, chuyện của Phó Nhàn Linh cũng là chuyện của tôi!”

Cô ấy nói với luật sự đứng đằng sau: “Đối phương ngoại tình, bằng chứng tin nhắn thoại và video vô cùng xác thực, anh nói cho anh ta biết thủ tục ly hôn tiến hành như thế nào đi.”

Luật sư mở một tập tài liệu trên tay, đi đến trước mặt Trương Tuyền Phong: “Ông Trương, dựa theo bản video và lịch sử tin nhắn mà bà Thôi cung cấp, ông bắt đầu ngoại tình vào tháng 4 hai năm trước…”

Sắc mặt của Trương Tuyền Phong xanh mét, ngắt lời luật sư: “Câm miệng!”

Luật sư không quan tâm, tiếp tục đọc tài liệu trong tay, “Người phụ nữ xuất hiện trong video của ông đã được xác nhận…”

Trương Tuyền Phong nghiến răng hét, “Ly hôn! Tôi và Phó Nhàn Linh sẽ nói chuyện trực tiếp!”

Nghe vậy, Phó Nhàn Linh chậm rãi đi đến phòng khách, nhìn Trương Tuyền Phong nói, “Được, anh nói đi.”

Trương Tuyền Phong tức giận nhìn cô, “Phó Nhàn Linh, nếu cô ly hôn với tôi, sau này cô sẽ không bao giờ gặp được người nào tốt hơn tôi, cô phải suy nghĩ thật kỹ!”

Phó Nhàn Linh còn chưa kịp nói gì thì Thôi Hiểu đã bật cười, “Không phải, người anh em, anh cho rằng mình là ai vậy? Anh là Kim Thành Vũ hay Bành Vũ Yến? Anh thật sự biến mình thành củ hành, tôi còn không nỡ nhìn kích cỡ của anh trong video, anh cũng không biết xấu hổ mà dám quay lại.”

Khuôn mặt của Trương Tuyền Phong đen sì, hắn trừng mắt nhìn Thôi Hiểu, sau đó lại chuyển mắt sang nhìn Phó Nhàn Linh, “Được, cô muốn ly hôn, có thể, tài sản chia 3:7, bởi vì tôi kiếm nhiều tiền nhất.”



Thôi Hiểu nói: “Dựa vào đâu! Anh mẹ nó mới là người ngoại tình!”

“Cô câm miệng!” Trương Tuyền Phong hét vào mặt cô ấy, “Tôi đang nói chuyện với cô sao!”

“Tôi mẹ nó nói vậy thì sao?! Anh khốn nạn không biết xấu hổ!” Thôi Hiểu hét to.

Phó Nhàn Linh đập đôi giày cao gót màu xám mà Trương Tuyền Phong tặng cô xuống đất, toàn bộ phòng khách lập tức im lặng, cô quay đầu nhìn Trương Tuyền Phong, nói, “Người nên câm miệng là anh, Trương Tuyền Phong, anh không có tư cách nói cô ấy.”

Trương Tuyền Phong thở hổn hển, hắn kéo cổ áo, nghiến răng nói, “Cô ba tôi bảy, nếu cô đồng ý chúng ta sẽ ly hôn.”

Phó Nhàn Linh gật đầu, “Được.”

Thôi Hiểu nhíu mày, “Cậu ngốc quá!”

Phó Nhàn Linh trấn an nhìn cô ấy, khẽ lắc đầu, Thôi Hiểu không cam lòng nhưng cũng không nói gì nữa, yêu cầu luật sư và trợ lý đặt thỏa thuận ly hôn đến trước mặt Trương Tuyền Phong.

Lúc lái xe trên đường cô ấy đã liên lạc với luật sư và trợ lý, hiệu suất phải nói cực kỳ cao.

Phó Nhàn Linh nhìn bốn chữ thỏa thuận ly hôn, hốc mắt cô chua xót, cô vẫn nhớ lúc cô và Trương Tuyền Phong chụp ảnh, ký tên lên giấy chứng nhận ở Cục Dân Chính, khi đó cô ôm một túi kẹo, đi ngang qua một người lạ, cô liền phát kẹo cho họ, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.

Nhưng hiện tại, cảnh còn người mất, cô đang ngồi trong căn phòng khách bừa bộn, ký giấy ly hôn với Trương Tuyền Phong.

Từ giờ trở đi, cô và người này không còn quan hệ gì nữa.
 
Chương 71


Sau khi hai người ký tên xong, Phó Nhàn Linh ngồi xe của Thôi Hiểu đến Cục Dân Chính giải quyết đơn xin ly hôn, Thôi Hiểu nói hiện tại là thời gian cân nhắc ly hôn, cũng có thể nộp đơn online, nhưng sợ Trương Tuyền Phong giở trò nên đi cùng cô, xe của hai người đi đằng trước, Trương Tuyền Phong lái xe đi theo sau.

“Không sao chứ?” Lên xe, Thôi Hiểu lấy ra một điếu thuốc lá đưa cho cô, “Hút một điếu bình tĩnh lại.”

Phó Nhàn Linh không biết hút thuốc, nhưng cô vẫn đưa tay cầm lấy, tâm trạng của cô quả thực không ổn định, đầu tiên là bị dọa sợ, sau đó ký đơn ly hôn với Trương Tuyền Phong, lúc này trong lòng cô cực kỳ trống rỗng.

Cô rít một hơi thuốc, bị sặc khói thuốc lá, ho vài tiếng, nước mắt rơi xuống.

“Không sao đâu, chị em cậu ở đây, muốn khóc thì cứ khóc đi.” Thôi Hiểu vỗ lưng cô, lấy giấy ở ghế trước đưa cho cô, trợ lý lái xe lấy điện thoại trên bảng điều khiển đưa cho cô ấy, “Chị Thôi, chị có điện thoại.”

Thôi Hiểu cẩm điện thoại, là Lão Hà gọi tới, hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì mà chạy vội như vậy, gọi mười mấy cuộc điện thoại đều thông báo máy bận.

“Có việc, mấy ngày nữa sẽ tìm anh chơi.” Giọng điệu của Thôi Hiểu rất qua loa.

Lão Hà ở bên kia cười lạnh, “Đùa gì vậy, cô tưởng rằng tôi ngu lắm sao? Trước kia không phải cô thích tiểu bạch kiểm sao? Đừng hành hạ người lương thiện.”

Thôi Hiểu ‘chậc’ một tiếng, “Tôi đổi khẩu vị không được sao? Đừng nói nữa, mấy ngày nữa tôi sẽ đến nhà máy rượu.”

Lão Hà hừ một tiếng, “Tôi sẽ quay lại thành phố, dù sao cô cũng biết chỗ đó, đến lúc đó cô tự mình đến đi.”

Thôi Hiểu cúp điện thoại, ném điện thoại vào hộp đựng đồ, sau đó nghiêng đầu nhìn, Phó Nhàn Linh đã hút xong điếu thuốc, nước mắt đã lau sạch sẽ, đang lấy son môi từ trong túi thoa lên môi.

Thôi Hiểu hỏi luật sự ngồi ghế lái kẹo cao su, luật sư nhanh chóng đưa qua, cô ấy cầm lấy, xé vỏ, nhét vào miệng Phó Nhàn Linh, Phó Nhàn Linh cảm ơn xong lại nói cảm ơn với luật sư.

Luật sư cười nói không có gì.

Thôi Hiểu nhìn cảnh này, trực tiếp cười nói, “Mẹ nó, cậu vẫn còn tâm tư cảm ơn người khác nữa.”

Phó Nhàn Linh cũng cười theo, cô quen rồi, cha mẹ dạy dỗ cô có học thức, lễ phép, hiểu chuyện, ngoan ngoãn, cô thực hiện theo nó từ nhỏ đến giờ, hình thành thói quen in sâu trong xương tủy, mặc dù đang ở trong bất kỳ tình huống nào cô cũng sẽ vô thức cảm ơn người ta.



Khi đến Cục Dân Chính, Thôi Hiểu đang định xuống xe nhưng Phó Nhàn Linh không cho cô ấy xuống, nói một mình mình đi được, vì vậy Thôi Hiểu ngồi trong xe đợi.

Ước chừng nửa tiếng sau mới nhìn thấy Phó Nhàn Linh và Trương Tuyền Phong lần lượt đi ra ngoài, hai người đứng ở cửa nói với nhau mấy câu, sau đó Phó Nhàn Linh xoay người đi về phía Thôi Hiểu.

“Anh ta nói cái gì?” Thôi Hiểu hỏi.

Phó Nhàn Linh nhìn về phía trước, hơi nhíu mày, “Anh ta nói mang quà cho cha mẹ tớ, ngày mai sẽ cùng tớ về nhà.”

Thôi Hiểu trực tiếp chửi ầm lên, “Đầu óc của tên khốn Trương Tuyền Phong này không phải có bệnh rồi chứ?”

Phó Nhàn Linh ngồi ở ghế sau, thở dài nói, “Anh ta không muốn người khác biết chuyện chúng tớ ly hôn, cha mẹ tớ bên kia cũng muốn gặp anh ta.”

“Vậy còn cậu? Cậu vẫn muốn sắm vai vợ chồng với anh ta sao?” Thôi Hiểu nổi giận đến mức rút điếu thuốc, tự châm lửa cho mình, “Cậu không sợ anh ta có ý gì khác sao? Người như anh ta, chắc chắn sẽ cố gắng tìm mọi cách, dùng thủ đoạn khác để giành lại cậu, cậu đừng mắc mưu của anh ta. Người này rất tà ác, chắc chắn muốn lợi dụng cậu vì mục đích khác.”

“Tớ biết.” Phó Nhàn Linh mệt mỏi nhắm mắt lại.

“Đợi đến lúc lấy được giấy ly hôn, cậu và cún con tìm thời gian thích hợp công khai đi, tớ sợ đến lúc đó Trương Tuyền Phong nắm được nhược điểm gì đó, đi tìm cha mẹ cậu gây chuyện.” Thôi Hiểu hít một hơi thuốc, nói.

Phó Nhàn Linh mở mắt ra, nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”

“Cậu muốn giải sầu không? Có một nhà máy rượu, hai ngày nữa cậu đi cùng tớ đi.” Thôi Hiểu dập điếu thuốc, “Buổi chiều ngày mai tớ phải tổ chức hai tiệc cưới, tối nay phải tăng ca nên không ở bên cạnh cậu được.”

Phó Nhàn Linh cười khẽ, “Không cần đâu, cậu đi đi.”

“Tớ tìm cơ hội mang theo cún con đi cùng.” Thôi Hiểu quay đầu nhìn cô, “Cậu có đi không?”

Phó Nhàn Linh: “…Đi.”
 
Chương 72


Phó Nhàn Linh và Thôi Hiểu ăn trưa ở bên ngoài, khi về đến nhà, phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Trương Tuyền Phong đang ngồi trên ghế sô pha, thấy cô về thì hỏi, “Em ăn cơm chưa?”

Phó Nhàn Linh không ngờ hắn vẫn còn ở đây, trước cửa Cục Dân Chính, hắn nói hắn sẽ dọn ra ngoài, để lại nhà cho cô, cô cũng ra ngoài bốn tiếng rồi, ai ngờ hắn vẫn chưa đi.

“Ừ.” Cô dừng lại ở lối vào, bình tĩnh nhìn hắn, “Anh còn chuyện gì sao?”

“Anh gọi cho em nhưng em không nghe máy.” Trương Tuyền Phong nói.

“Cho nên anh muốn nói gì?” Phó Nhàn Linh đang ăn cơm thì nhận được hai cuộc gọi của hắn, cô không bắt máy, tắt điện thoại, mãi đến khi ăn cơm xong mới về nhà.

“Ngày mai anh tới đón em, chúng ta cùng nhau về nhà. Lát nữa em có muốn đi mua quà cùng anh không?” Trương Tuyền Phong đứng dậy, đi mấy bước đến lối vào trước cửa, nhìn Phó Nhàn Linh nói, “Nếu em vẫn giữ thái độ đó với anh, cha mẹ em thấy sẽ không tránh khỏi lo lắng.”

Phó Nhàn Linh cười lạnh trong lòng, kết hôn ba năm, có lần nào về nhà không phải cô mua quà. Hiện tại bọn họ đã ly hôn, cuối cùng hắn cũng nhớ ra việc mua quà về thăm cha mẹ, tiếc là quá muộn rồi!

“Anh không cần mua, tôi sẽ mua, ngoài ra, tôi sẽ tự mình lái xe đến đó.” Giọng điệu của cô rất kém, sắc mặt càng tệ hơn.

Trương Tuyền Phong lại tiến lên một bước, “Phó Nhàn Linh, em đừng nổi nóng nữa được không?”

Vật lộn cả nửa ngày hắn vẫn nghĩ cô đang giận, Phó Nhàn Linh quả thực không biết nên nói gì, cô mệt mỏi, giơ tay chỉ vào cửa, “Anh đi đi, nếu anh không đi, phòng này cho anh ở, tôi ra ngoài sống.”

Sắc mặt của Trương Tuyền Phong thay đổi, cuối cùng kiên nhẫn nói, “Được.”

Hắn xách theo một túi đựng tài liệu, không lấy thứ gì cả, trước khi đi ra ngoài, hắn ném chiếc điện thoại dự phòng vào thùng rác ngay trước mặt Phó Nhàn Linh.

Phó Nhàn Linh coi như không nhìn thấy, sau khi Trương Tuyền Phong rời đi, cô đổi mật khẩu nhà, sau đó gửi mật khẩu mới cho Thôi Hiểu, rồi bắt đầu dọn dẹp.



Chiều tối, có lẽ do uống nước lạnh nên bà dì đến sớm hơn mấy ngày, cô tắm rửa sạch sẽ rồi nằm xuống giường, đến khi tỉnh lại thì trời đã tối.

Cầm điện thoại lên nhìn, Thôi Hiểu gọi hai cuộc điện thoại, Vu Hướng Tây gửi hơn chục tin nhắn.

Cô gọi lại cho Thôi Hiểu trước, “Có chuyện gì sao?”

“Có chuyện gì sao? Cún con không gọi được cho cậu nên gọi điện tìm tớ, tớ vẫn chưa nói chuyện cậu đã ly hôn, dù sao thì vẫn chưa ổn thỏa, có phải cậu đi ngủ không?” Thôi Hiểu hỏi.

“Ừm.” Phó Nhàn Linh cảm ơn, hai người nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.

Cô trả lời tin nhắn của Vu Hướng Tây: 【 Xin lỗi, tôi vừa mới nhìn thấy tin nhắn. 】

Cô đi vào phòng tắm, khi quay lại, vừa hay Vu Hướng Tây gọi điện thoại tới, hỏi cô có cần giúp đỡ không.

Phó Nhàn Linh nghe thấy giọng nói của cậu, trong lòng ấm áp, “Không.”

Cô bật đèn phòng khách, đi vào phòng bếp xem xét, chuẩn bị nấu ăn, Vu Hướng Tây nghe thấy âm thanh, hỏi, “Chị, chị chưa ăn cơm ạ?”

“Ừm, sao cậu biết?” Phó Nhàn Linh đóng cửa tủ lạnh lại, buông tiếng thở dài, “Không muốn động đậy, lát nữa tôi gọi cơm hộp, nói chuyện với cậu sau.”

“Anh ta ở nhà ạ?” Vu Hướng Tây hỏi.

Phó Nhàn Linh cầm điện thoại, đầu ngón tay vuốt ve mặt điện thoại mấy lần mới nói, “Gần đây đừng đến tìm tôi.”

“Em biết.” Vu Hướng Tây thấp giọng nói, “Chị, em gọi đồ ăn cho chị nhé, chị muốn ăn gì không?”



“Không.” Giọng nói của Phó Nhàn Linh hơi mệt mỏi, cô dựa vào ghế sô pha, áp điện thoại vào má, một lúc sau mới nói: “Ngọt, nóng, đừng lạnh.”

Vu Hướng Tây dừng một lúc mới hỏi, “Có cần miếng dán nhiệt không ạ?”

Phó Nhàn Linh cười khẽ, “Cái này mà cậu cũng biết.”

“Em từng mua cho em gái.” Vu Hướng Tây cũng cười, “Chị, đợi em hai mươi phút.”

Sau khi cúp điện thoại, Phó Nhàn Linh ôm gối dựa vào ghế sô pha nhắm mắt một lúc, khi sắp ngủ, cô nghe thấy tiếng chuông cửa, cô tưởng là người giao hàng, lúc đi ngang lối vào, nhìn thấy khuôn mặt xuất hiện trên video.

Cô mở cửa, chàng trai đứng ở cửa, trên tay cầm một túi đồ ăn to, trán cậu lấm tấm mồ hôi, trên người có mùi mồ hôi rõ ràng, cậu không nói gì, chỉ đưa chiếc túi vào tay cô.

Thấy sắc mặt của Phó Nhàn Linh hơi tái nhợt, cậu giơ tay định chạm vào mặt cô, nhưng lại rơi xuống giữa không trung, chỉ nhẹ nhàng nói, “Chị.”

Phó Nhàn Linh đột nhiên muốn ôm cậu.

Nhưng cô chỉ mỉm cười với cậu, cầm đồ ăn vào nhà rồi đóng cửa lại.

Đặt đồ ăn lên bàn trà, cô mở ra nhìn xem, bên trong có một gói miếng dán nhiệt hình con gấu đáng yêu, một cốc sữa chuối nóng, một cốc ca cao nóng, một bát nấm tuyết long nhãn táo đỏ, dưới cùng là một chiếc bánh bao, một phần hoành thánh nhỏ, dưới cùng là một gói sô cô la.

Cô xé miếng dán nhiệt sưởi ấm lên bụng, sau đó cắm ống hút vào đồ uống nóng, uống một ngụm đầu tiên, nước mắt vô cớ lăn dài trên mặt.

Cô hít sâu một hơi, nghiêm túc ăn hết đồ ăn, sau đó mới cầm điện thoại lên nhìn.

Vu Hướng Tây gửi tin nhắn Wechat cho cô: 【 Chị, em sẽ ghi nhớ kỹ, sau này em sẽ chăm sóc chị. 】

Những giọt nước mắt cô kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng rơi xuống.
 
Chương 73


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 74


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 75


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 76


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 77


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 78


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 79


Buổi tối Thôi Hiểu ở lại, ngủ cùng Phó Nhàn Linh trên một chiếc giường.

Hai người nói chuyện rất lâu, Phó Nhàn Linh biết chuyện mẹ Trương và mẹ Phó đến tìm Trương Tuyền Phong vào buổi sáng đi làm, không phải mẹ Phó nói, cũng không phải mẹ chồng nói mà là Trương Tuyền Phong nói với cô.

Lúc đó giọng điệu của hắn rất tệ, có thể gọi là nổi giận, “Phó Nhàn Linh! Đây là kế hoạch của cô đúng không?! Đuổi tôi đi, sau đó gọi mẹ tôi tới đúng không! Tốt lắm! Tôi cứ nghĩ cô là một người dịu dàng, hiền huệ, không ngờ cô tâm cơ như vậy!”

Thật ra nếu là trước kia, Phó Nhàn Linh chắc hẳn sẽ buồn rất lâu khi nghe thấy lời này.

Nhưng nhìn hoa hồng trên bàn và giấy ghi chú dán trên máy tính, tâm trạng của cô chợt bình tĩnh lạ thường, cô nói với đầu dây điện thoại bên kia, “Không phải tôi, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây.”

Sau khi cúp điện thoại, cô vẫn rất bình tĩnh, thậm chí cô còn đứng dậy photo tài liệu cho mọi người trong văn phòng.

Giữa trưa, cô nhận được điện thoại của Vu Hướng Tây, khi xuống dưới lầu, nụ cười của chàng trai khiến cô rung động, lúc đó trái tim cô đập rất nhanh, nó nói cho cô biết cô muốn ôm cậu, muốn hôn cậu.

Nhưng cô không làm gì cả, cô chỉ bước tới cầm đồ trong tay cậu, mỉm cười cảm ơn sau đó vẫy tay, xoay người về công ty.

“Cậu thích cún con rồi đúng không?” Thôi Hiểu hỏi, “Là vì những chuyện cậu ta làm hả?”

Phó Nhàn Linh đỏ mặt đẩy cô ấy, “Không phải vì chuyện đó.”

“Ồ, ha ha, cậu thừa nhận mình thích cậu ta.”



“…”

Phó Nhàn Linh dùng chăn che mặt, một lúc sau cô mới vén chăn ra, nói, “Đúng vậy, tớ thích cậu ấy, có gì không? Cậu có ý kiến gì sao?”

Thôi Hiểu không nhịn được cười, “Không có ý kiến, tớ thì có ý kiến gì, tớ dùng cả hai chân đồng ý.” Cô ấy vùi đầu vào trong chăn, nhỏ giọng nói, “Vu Hướng Tây, cậu nghe thấy không? Chị cậu nói thích cậu.”

Phó Nhàn Linh đột nhiên vén chăn của Thôi Hiểu lên, cô đỏ mặt giật điện thoại của cô ấy, mặc dù màn hình điện thoại của Thôi Hiểu sáng nhưng không có cuộc gọi nào, quả nhiên đang lừa cô.

“Thôi Hiểu!” Cô vô cùng tức giận.

Thôi Hiểu cười lớn, “Làm gì!”

Hai người ồn ào một lúc lâu Phó Nhàn Linh mới nhẹ nhàng nói, “Thôi Hiểu, từ khi gặp Vu Hướng Tây tớ mới nhận ra được người khác yêu là một chuyện may mắn cỡ nào, tớ hy vọng sau này gặp được người kia cũng thích cậu giống như cậu thích anh ấy.”

“Vậy thì cả đời này tớ cũng không gặp được rồi.” Thôi Hiểu xấu hổ nói, “Tớ sẽ không thích ai cả.”

“Nói chắc chắn như vậy sao?” Phó Nhàn Linh không tin.

“Cậu tin hay không thì tùy, thôi, đừng nói nữa, tớ buồn ngủ quá.” Nói xong câu đó Thôi Hiểu liền ngủ mất.

Phó Nhàn Linh lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn chúc ngủ ngon Vu Hướng Tây gửi tới, cô mỉm cười trả lời ngủ ngon, sau đó nhắm mắt, bình yên chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau Phó Nhàn Linh dậy muộn, lúc đi vào phòng tắm, cô vừa đi vào đã che mắt hét lên: “Thôi Hiểu!”



Thôi Hiểu đang nằm trong bồn tắm, tay cầm một chiếc máy rung màu đen, cô ấy ngửa cổ, thoải mái không ngừng hít thở, đôi mắt nheo lại, giọng nói hơi khàn: “Cậu kêu cái gì? Tớ còn chưa kêu đâu.”

Phó Nhàn Linh đi tới, nhặt cái hộp trên mặt đất lên, lúc trước Thôi Hiểu tặng cho cô rất nhiều món đồ chơi, đây là món đồ cô chưa mở, nghe Thôi Hiểu nói đó là hiện vật thủy triều tức thời, mặt trước có chức năng hút, khi cắm vào sẽ rung lên, cuối cùng Thôi Hiểu dùng một từ “dục tiên dục tử” để hình dung.

Nhưng Phó Nhàn Linh xấu hổ, vì vậy cô để đó một năm mà không đụng vào, cho tới hôm nay nó bị Thôi Hiểu mở ra, chiếc hộp viết chữ【LELO】, Phó Nhàn Linh không nhớ rõ tiếng Trung của thương hiệu này, nhưng cô chỉ nhớ Thôi Hiểu lúc đó đã nói có một câu chuyện về sự ra đời của món đồ chơi tình dục này, mà câu chuyện bắt đầu ở Thụy Điển, nơi các kỹ sư và nhà thiết kế muốn lựa chọn một món quà sinh nhật độc đáo cho một người đã kết hôn, cũng chính là món đồ chơi tình dục, kết quả họ đi tìm khắp nơi cũng không thấy món đồ chơi tình dục lý tưởng, thế là họ bắt tay tự thiết kế đồ chơi tình dục và tặng cho người phụ nữ một cái.

Cô bỏ câu cuối cùng sang một bên, lúc trước Phó Nhàn Linh tin, tình bạn giữa bạn bè có lẽ cũng giống như tình bạn giữa cô và Thôi Hiểu, hai người có thể nói chuyện về đời sống tình dục mà không hề cố kỵ, còn tặng đồ chơi cho nhau.

Chỉ là…

Phó Nhàn Linh đặt chiếc hộp sang một bên, lấy khăn tắm ném lên mặt cô ấy, “Sao cậu lại làm chuyện này trong bồn tắm của tớ!”

“Cậu đùa gì vậy, đâu phải cậu chưa từng làm.” Thôi Hiểu vừa thở hổn hển vừa nói: “Tớ chỉ định đi tắm thôi, thoải mái quá nên nhân tiện muốn sướng một chút thôi mà.”

“Cậu đừng giục, xong ngay đây…Shh…A…” Thôi Hiểu kéo chiếc khăn tắm trên mặt, một tay nắm lấy thành bồn, ngửa cổ hét lên.

Phó Nhàn Linh cầm bàn chải điện ra ngoài đánh răng, khi đóng cửa phòng tắm, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ the thé bên trong.

Sau khi đánh răng xong, cô bước vào, cô nhìn thấy Thôi Hiểu đang dùng máy phun sương xịt vào cây gậy rung màu đen kia, trong tay còn cầm một miếng vải, lau sạch xong còn hôn cô, “Lần sau gặp nhé.”

Phó Nhàn Linh: “…”
 
Chương 80


Sáng thứ bảy, Phó Nhàn Linh lái xe của Thôi Hiểu, cô mua một ít đồ ăn, đến nhà cha mẹ nấu một bàn đồ ăn, ăn cùng cha mẹ rồi vào bếp dọn dẹp.

Suốt hai ngày mẹ Phó bị mẹ Trương lôi kéo, nói cái gì mà cho Trương Tuyền Phong một cơ hội, xin bà đừng nói với Phó Nhàn Linh, mẹ Phó từ chối, bà cầm điện thoại, nhưng không biết liệu con gái có chấp nhận chuyện này hay không cho nên kéo dài cho tới hiện tại vẫn chưa nói.

Rửa bát xong, Phó Nhàn Linh thấy mẹ đứng bên cạnh, vẻ mặt lưỡng lự muốn nói gì đó, cô đóng cửa bếp lại rồi mới nói, “Mẹ, con và Trương Tuyền Phong ly hôn rồi.”

Mẹ Phó trợn mắt, “Cái gì, chuyện khi nào?”

“Hôm thứ ba.” Phó Nhàn Linh rửa tay sạch sẽ, nhìn bà nói, “Con sợ mẹ không chấp nhận được nên không nói cho mẹ biết.”

“Con biết nó ngoại tình?” Mẹ Phó không dám tin hỏi lại.

Phó Nhàn Linh gật đầu, “Con biết lâu rồi.”

Biết từ rât lâu rồi.

Mẹ Phó cực kỳ đau lòng, bà đi đến trước mặt cô, xoa mặt cô, nói, “Con gái ngốc quá không tốt đâu, con phải nói với mẹ, nếu mẹ biết…Nếu mẹ biết, sao mẹ có thể không chấp nhận được…”

Mẹ Phó không dám khóc thành tiếng, nước mắt cứ rơi xuống.

Hốc mắt của Phó Nhàn Linh đỏ hoe, cô ôm mẹ Phó, vỗ lưng bà, “Mẹ, mẹ đừng khóc, đừng khóc, là lỗi của con.”

“Sao con lại không tốt…Con gái của mẹ tốt đến chừng nào…” Mẹ Phó khóc lóc ôm cô, “Đừng lo lắng, sau này mẹ nuôi con.”

Phó Nhàn Linh nghẹn ngào lắc đầu, giọng nói nặng nề, “Mẹ, con xin lỗi.”

Mẹ Phó lau nước mắt, đưa tay lau nước mắt cho cô, “Con nói gì vậy, con không làm gì sai cả.”



Hai người không dám để cha Phó ngồi ở phòng khách nghe thấy, ngay cả khóc cũng không dám phát ra âm thanh, ở trong bếp gần một tiếng đồng hồ mới rửa tay đi ra ngoài.

Cha Phó thấy đôi mắt của hai mẹ con đỏ hoe, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Phó Nhàn Linh cười nói, “Mẹ kể cho con chuyện lúc sinh con ra thôi ạ.”

Mẹ Phó mang thai Phó Nhàn Linh không hề dễ dàng, trước Phó Nhàn Linh thực ra còn một đứa khác, nhưng sức khỏe của mẹ Phó không tốt, lúc ấy đi trên đường bị người ta đâm trúng, về đến nhà đứa bé đã không giữ được, lúc đưa đến bệnh viện, bào thai đã chết, mẹ Phó khóc rất lâu. Đến khi mang thai Phó Nhàn Linh, ban đầu bà có dấu hiệu sinh non, mẹ Phó ở bệnh viện dưỡng thai ba tháng, sau khi xuất viện càng cẩn thận hơn, rồi mới đợi được đến lúc Phó Nhàn Linh chào đời.

Sau đó hai người không dám sinh thêm đứa nữa, bởi vì cảm thấy việc Phó Nhàn Linh có thể bình an chào đời đã là một món quà Chúa ban tặng rồi.

“Nói chuyện đó làm gì chứ?” Cha Phó không đồng tình liếc nhìn mẹ Phó, sợ mẹ Phó nói nhiều ảnh hưởng đến Phó Nhàn Linh khiến cô bị áp lực tâm lý, vốn dĩ Phó Nhàn Linh vẫn chưa có con, không biết phải chịu áp lực đến nhường nào.

“Lớn tuổi, sau này tôi không nói nữa.” Mẹ Phó đi đến bàn trà, bóc vỏ bưởi đưa cho cha Phó, “Ăn một ít đi.”

Phó Nhàn Linh cũng ngồi xuống, một nhà ba người vừa nói vừa cười cho đến khi chiều tối. Phó Nhàn Linh vừa ra khỏi nhà cha mẹ, trước khi xe rời khỏi tiểu khu, cô nhận được điện thoại của Thôi Hiểu, “Mau tới chỗ cún con đón tớ.”

“Sao cậu lại tới đó?” Phó Nhàn Linh hỏi.

“Đến chặn người. Mẹ kiếp, không chặn được, người đàn ông chó má kia trốn tớ, mẹ nó, lão Hà nói hôm nay bọn họ tới giao rượu, tớ canh ba tiếng đồng hồ cũng không thấy người đâu.” Thôi Hiểu tức giận muốn chết, “Đi, buổi tối chúng ta qua đó giết người.”

“Đi đâu?” Phó Nhàn Linh đánh tay lái rời khỏi tiểu khu.

“Nhà máy rượu.” Dường như Thôi Hiểu nhớ tới cái gì đó, “À đúng rồi, trên đường đi đến đây cậu ghé vào siêu thị mua mấy hộp bao cao su nhé, kích thước lớn một chút.”

Phó Nhàn Linh: “…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top