Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lầu Trên Lầu Dưới - Tô Mã Lệ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Lầu Trên Lầu Dưới - Tô Mã Lệ
Chương 20: Chị còn sợ không?


Tóm tắt chương trước: "Cậu mời cô đi xem phim, cậu trai muốn đến đón cô mà cô không chịu, trước khi đi cô thấy cổ mình có dấu hôn nên dùng khăn lụa che đi, lúc đến rạp chiếu, vì chưa đến giờ chiếu nên 2 người ngồi đợi mua bắp nước, trong lúc chờ cô thấy xung quanh có nhiều cặp đôi trẻ ngồi nói chuyện với nhau, nhưng chỉ có mình là lớn nên cảm thấy buồn và suy nghĩ, lúc suy nghĩ cô vô tình nắm chặt tay nên làm đổ nước nóng trong ly, cậu vì đỡ nên bị bỏng tay, cô thấy vậy hỏi thăm, xong thì tới giờ chiếu lúc chiếu cô mới biết mình đang xem thể loại phim gì..."

Tui tóm tắt cho những nàng theo dõi truyện lâu òi mà chưa có chương nhớ lại tình tiết ó hjjjjjj :>> Tui côm bét lại đây hứa sẽ siêng hơn, bỏ bê đứa con nuôi này lâu qué rầu ⊂⁠(⁠◉⁠‿⁠◉⁠)⁠つ

Phó Nhàn Linh chưa bao giờ dám xem phim kinh dị.

Trước đây Thôi Hiểu có gửi cho cô một đoạn video ngắn trên WeChat, đó là một căn phòng, bên trong có bàn, ghế sô pha và một số đồ nội thất khác, cô xem rất lâu, nhưng không thấy có gì đặc biệt nhưng trước khi tắt nó đi, mới thấy một bòng người màu trắng cực kỳ nhanh xuất hiện trước mắt, đó là một khuôn mặt quỷ.

Cô sợ đến mức hét toán lên khoảng một phút, khi dừng lại trên mặt toàn nước mắt, tim run lên vì sợ, lúc gọi cho Thôi Hiểu để phàn nàn cô vẫn khóc không ngừng, cô ấy nhiều lần đảm bảo về sau sẽ không gửi cho cô những video như này nữa.

Cô quay đầu nhìn Vu Hướng Tây “Không được, tôi không xem kinh dị, tôi...”

Cậu trai nắm tay cô “Chị, thả lỏng nào, phim kinh dị không chỉ có đáng sợ, mà còn có thể giải tỏa căng thẳng.”

Cậu tách các ngón tay cô ra, mười ngón tay đan chặt vào nhau, nhịp tim cô đập rất nhanh, đang muốn dời lực chú ý, thì bên tai truyền đến một tiếng la thất thanh, Phó Nhàn Linh theo bản năng nhìn về phía màn hình, một mái tóc dài với khuôn mặt quỷ xuất hiện trước mặt, cô bịt mắt hét lên.

Vu Hướng Tây duỗi tay ôm Phó Nhàn Linh vào trong ngực, cô sợ đến mức tim đập kịch liệt, được Vu Hướng Tây ôm trong lòng, cô tức giận vươn tay đánh cậu một cái “Vu Hướng Tây!”

Cậu trai luồn tay qua mái tóc đặt lên gáy Phó Nhàn Linh, cúi đầu ngậm lấy môi cô, dùng đầu lưỡi thô bạo cạy mở răng cô ra, liếm cắn môi cô.

Nhịp tim đang đập kịch liệt của Phó Nhàn Linh đột ngột dừng lại.



Cô vươn tay đẩy cậu, tiếng rên không tự chủ được phát ra từ khoang mũi, tiếng gào hét tràn ngập bên tai, mặc dù bị âm thanh lấn át, nhưng cảm giác xấu hổ lại càng thêm sâu.

Xung quanh có rất nhiều người.

Nhưng lại tối đen như mực, chỉ có ánh sáng lập lòe trên màn hình soi sáng cả không gian.

Cô nhìn thấy chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt sáng như sao, cậu say đắm hôn cô, tiếng thở dốc nơi cổ họng đều lọt vào tai cô, gợi cảm muốn chết.

“Chị…”

Cô đưa tay chạm vào cậu, cả người run lên vì nụ hôn “Vu Hướng Tây.”

Rốt cuộc cậu cũng buông cô ra, một tay cởi khăn lụa ra, đôi môi nóng bỏng trượt xuống cổ cô, bị liếm láp khiến cả người run lên cô cắn môi, run giọng nói “Vu Hướng Tây——“

Nam sinh nhỏ giọng đáp lại, khàn giọng hỏi “Chị à còn sợ không?”

Phó Nhàn Linh thực sự muốn đánh chết cậu chàng.

Cô đẩy cậu ra, ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình, giữa chân đã ướt sũng nước, cả người cũng nóng bừng, cô nhìn xung quanh, đến xem phim kinh dị đều là những cặp tình nhân, đâu đâu cũng có cặp đôi ngồi sát nhau tay đan trong tay nắm rất chặt.

Trên màn hình lại xuất hiện thêm một con ma khác, xung quanh đều có tiếng la hét của các cô gái, Phó Nhàn Linh cũng sợ hãi hét lên nghiêng đầu không dám nhìn, Vu Hướng Tây thuận thế ôm cô vào lòng.



Phó Nhàn Linh vùng vẫy, nhưng không vùng ra được nên để tùy ý cậu ôm.

Chóp mũi ngửi được mùi hương quen thuộc từ cậu chàng, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của cậu trai, cảm giác sợ hãi vừa rồi biến mất một cách thần kỳ, thay vào đó chính là những rung động không rõ.

“Vu Hướng Tây, cậu cố ý đúng không?” Cô nằm trong ngực cậu, giọng nói bị đè nén, khi truyền đến tai giống như là đang làm nũng.

Nam sinh cười cười, lồng ngực khẽ run, giọng nói rất thấp “Thật sự em muốn dẫn chị đến đây để thả lỏng.”

Phó Nhàn Linh đẩy cậu ra một chút, khi ngẩng mặt lên, chỉ thấy đôi mắt sáng ngời trong bóng tối của thiếu niên, trên mặt mang theo nụ cười, khóe môi cong lên, lộ ra răng nanh đáng yêu.

Nhìn nhau một lúc, cậu trai nâng cằm, tiến lại gần Phó Nhàn Linh, môi cậu nhẹ nhàng áp lên môi cô.

Cô đặt tay lên ngực Vu Hướng Tây, cổ tay tê dại vì nhịp đập dữ dội từ cậu chàng, cậu mút cắn môi cô, nuốt lấy nước bọt trong khoảng miệng, thậm chí tiếng mút hôn còn làm lu mờ cả hiệu ứng âm thanh trên màn ảnh.

Bên tai vang lên tiếng hét thất thanh của một cô gái, Phó Nhàn Linh đột ngột đẩy cậu ra, đỏ mặt ngồi ngay ngắn lại, cầm lấy ly nước nóng bên cạnh nhấp một ngụm, vốn tưởng chỉ là một ly trà nóng, không ngờ trong đó còn có sữa bò và mật ong, hương vị rất ngon, đến nỗi cô phải uống thêm hai ngụm nữa.

Chàng sinh viên vươn tay nắm tay cô, Phó Nhàn Linh muốn rút ra, chợt nhớ tới nắm mu bàn tay đang bị phỏng của cậu, cho nên cô không giãy giụa nữa, chỉ là trái tim đập loạn nhịp.

Vu Hướng Tây làm cô sinh ra ảo giác, cho rằng mình cũng giống như những cô gái nhỏ trong rạp chiếu phim này, là có một tình yêu cuồng nhiệt, nếu sợ hãi hét lên thì sẽ có bạn trai bảo vệ mình thật chặt trong lòng.

Cô biết rằng mình không phải, còn vì phần ảo tưởng ngắn ngủi ấy làm cho thất thần, nhưng cô vẫn muốn tận hưởng niềm hạnh phúc khó tả này.
 
Chương 22: Tới nhà cậu


Từ hồi tiểu học lên đến đại học thậm chí ngay cả khi đi làm Phó Nhàn Linh luôn nhận được rất nhiều lời tỏ tình.

Nhưng trong lòng cô luôn ghi nhớ rằng trong tương lai mình sẽ kết hôn với Trương Tuyền Phong, chính vì thế cô đã lịch sự từ chối những sự theo đuổi ấy.

Ngoài Trương Tuyền Phong ra, cô không bao giờ đi ăn hay đi xem phim với một bạn học nam nào khác, thậm chí cả lúc đi xem phim... Có nắm tay, ôm hôn.

Vu Hướng Tây là người đầu tiên.

Cô biết mình đã sai, khi vừa hưởng thụ hiện tại, nhưng trong lòng lại mâu thuẫn bất an, cô không biết Trương Tuyền Phong ngoại tình khi nào, liệu có cảm thấy áy náy tội lỗi giống như cô lúc này hay không.

Thấy Phó Nhàn Linh cúi đầu không nói gì, Vu Hướng Tây đem thịt cua đã bóc vỏ đặt vào dĩa của cô, nhỏ giọng nói "Chị à, chị đừng khó chịu mà, nếu như chị không thích nghe, về sau em không nói nữa đâu."

Trái tim Phó Nhàn Linh như có bàn tay khều nhẹ vào, ngẩng đầu nhìn cậu chàng, rõ ràng là có chút thất vọng, nhưng lại gượng cười nói “Chị vui lên đi mà? Chị mà buồn, em cũng buồn theo.”

“Không có.” Cô cười lắc đầu với cậu “Tôi có buồn gì đâu.”

Nhìn mắt thường cũng thấy rõ tâm trạng Vu Hướng Tây đã tốt hơn hẳn, mắt cậu sáng lên "Chị à, mau ăn thôi."

Cậu bỏ dầu thêm chút gia vị cho cánh gà chân gà rồi đem nướng lên, làm xong thì chuyên tâm lột tôm, bóc sạch năm con tôm bày lên đĩa, bưng đến trước mặt Phó Nhàn Linh.

“Chị ơi, cho chị nè.”

“Không cần.” Phó Nhàn Linh thấy có chút mất tự nhiên, rõ ràng là cô lớn hơn cậu vài tuổi, lại cố ý cho cậu em trai này quan tâm cô mọi lúc.



Cô phụ trở cánh gà đang nướng, song gắp râu bạch tuộc đã nướng chín đặt vào dĩa Vu Hướng Tây "Mau ăn đi, đừng mãi gắp cho tôi."

“Cảm ơn chị.” Vu Hướng Tây mỉm cười ăn miếng bạch tuộc, hiển nhiên vẫn còn hơi nóng, cậu thổi vài cái, sau đó cắn vào miệng, nóng đến hút khí.

“Ăn từ từ thôi.” Phó Nhàn Linh không nhịn được cười bảo.

Vu Hướng Tây cười tươi "Bởi vì chị đã gắp cho em mà, em vui lắm đó."

Phó Nhàn Linh không biết nên nói gì cho phải, đành gắp cho cậu thêm miếng râu bạch tuộc nữa "Cứ ăn từ từ đi, đợi lát nướng xong tôi gắp tiếp cho cậu."

“Cảm ơn chị.” Thấy ly nước nóng trước mặt đã hết, Vu Hướng Tây đứng dậy lấy cho cô thêm ly nữa.

Cậu vừa cẩn thận lại dịu dàng, khi nói chuyện với cô, cặp mắt như lấp lánh sao trời luôn tỏa sáng, mặc kệ anh có nói không, trong lòng Phó Nhàn Linh ấp ủ vài câu nói nghiêm túc nhưng giờ đây lại không thể thốt ra.

Hai người ăn xong cũng đã hơn 10 giờ tối, lúc ra ngoài Phó Nhàn Linh vươn tay bắt taxi, vì tài xế không bật đèn trong khoang xe, nên Vu Hướng Tây đã nắm tay dẫn cô ngồi vào ghế sau.

Phó Nhàn Linh không tránh, chỉ là lòng bàn tay cậu hơi nóng, sức nóng không giải lý được đang đốt cháy trái tim cô.

Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác cậu chàng đang tiến sát lại gần, lỗ tai nhột nhột nhưng cô không nhúc nhích, Vu Hướng Tây ghé vào tai cô thì thầm "Chị ơi, chị tới nhà của em nha?"

Lòng cô khẽ động, rút tay về "Không được."



Vu Hướng Tây không nói nữa.

Khi đến nơi, nhân lúc Vu Hướng Tây đang thanh toán, Phó Nhàn Linh đã cầm túi của mình vội vã mở cửa xe bước ra ngoài.

Cô nhanh chân vào thang máy, ấn tầng ba rồi ấn nút đóng cửa, Vu Hướng Tây đuổi kịp tới nơi, đứng trước cửa thang máy thở dốc nhìn cô.

Thấy cô nhanh tay nhấn nút, cậu mím môi đứng trước cửa thang máy, không đi vào, khi cánh cửa chỉ còn một khe hở, mới cất tiếng “Chị ngủ ngon.”

Phó Nhàn Linh đợi cửa thang máy đóng lại, liền che mặt thở dài.

Mình đang làm cái gì vậy trời?

Lúc cửa mở ra, cô đứng hình nhìn cậu trai bên ngoài cửa.

Ngực Vu Hướng Tây phập phồng không ngừng, là do cậu chạy từ cầu thang lên đây, Phó Nhàn Linh không thể tưởng tượng được làm thế nào trong thời gian ngắn mà cậu có thể chạy lên được tầng ba và vẫn đứng trước mặt cô như vậy.

“Chị.” Anh thở dốc, cầm đoá hồng đỏ trong tay đưa đến trước mặt cô.

Giọng hụt hơi nói "Hoa của chị này."

Trái tim Phó Nhàn Linh đập mạnh, cô bước ra khỏi thang máy, lập tức đi đến đứng trước mặt cậu.

“Vu Hướng Tây.” Cô mở miệng, giọng nói run run vì căng thẳng “Tới nhà cậu đi.”
 
Chương 23: "Chị à, sờ nữa đi."


10 giờ 27 phút tối.

Phó Nhàn Linh vào nhà Vu Hướng Tây, cậu trai đang đợi sẵn ở cửa, vừa bước vào, cô bị cậu ôm lấy, trao xuống nụ hôn nồng cháy.

Cô vốn đã run vì hồi hộp, ngay khoảng khắc nụ hôn rơi xuống, sống lưng cô tê dại.

Ngón tay thon dài luồn vào trong quần áo cô, cách lớp nội y xoa nắn khuôn ngực đầy đặn, nụ hôn khiến Phó Nhàn Linh không thở nổi, bàn tay chống nhẹ lên phần ngực rắn chắc của cậu.

Cậu hôn cô dai dẳng lại sắc tình, giọng nói khàn đục không rõ “Chị ơi.”

Nghe được âm thanh đó, Phó Nhàn Linh nổi cả da gà, choàng tay ôm lấy cổ cậu, đem cơ thể xích chặt vào nhau hơn.

Cậu cởi áo ngực cô, năm ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy khối thịt mềm mại, đặt vào trong lòng bàn tay xoa nắn vuốt ve đầu nhũ, Phó Nhàn Linh cắn môi tràn ra tiếng rên, vùng giữa chân cô đã ướt đẫm, dựa vào lòng ngực cậu trai, cả người lung lây không đứng vững được.

Vu Hướng Tây cởi quần áo cô ra, cúi đầu muốn hôn lên ngực Phó Nhàn Linh, nhưng cô xấu hổ, một tay che ngực một tay đẩy đầu cậu “Không được, tôi còn chưa tắm.”

“Người chị thơm mà.” Vu Hướng Tây vẫn cúi đầu hôn lên đầu nhũ đang phát run, chiếc lưỡi nhẹ nhàng liếm dọc theo bầu ngực, da đầu Phó Nhàn Linh tê rần vì bị liếm, hai tay cô luồn vào tóc cậu, cắn môi khẽ ngâm nga.

Song, cậu há miệng ngậm lấy đầu v* cô, sống lưng Phó Nhàn Linh tê dại, cô ưỡn người ngẩng cao cổ, một tay che miệng, tay còn lại bị khoái cảm khích thích hung hăng nắm lấy tóc cậu chàng.

Đầu nhũ bị khoang miệng ấm áp bao bọc, ngậm ở giữa hai hàm răng, lưỡi liếm quanh một vòng, bất chợt cậu mở lớn miệng đem cả quầng vú ngậm vào, mút táp lớn tiếng.

Tiếng liếm mút khiến cho phía dưới Phó Nhàn Linh lại tiết thêm dịch, cô kẹp chặt hai chân, miệng che không khỏi nức nở phát ra tiếng “Vu Hướng Tây...”



Cậu liếm thêm bên ngực còn lại, Phó Nhàn Linh có cơ thể rất chuẩn, cô không lùn, dáng người mảnh khảnh, là người phụ nữ có vòng eo thon cùng với bộ ngực lớn, làn da trắng nõn, thậm chí ngay cả bộ ngực của cô cũng rất đẹp.

Đầu nhũ hồng hào run rẩy dựng thẳng, giống như đoá hoa mận nở rộ trong tuyết.

Vu Hướng Tây giữ lấy hai bầu ngực đầy đặn trong tay, áp chúng vào nhau, cúi đầu đưa cả hai đầu đỉnh vào miệng liếm cắn, Phó Nhàn Linh được liếm khiến cho xương cốt rã rời, cô cầm lòng không đậu mà ngẩng cao cổ kêu lên “A... Ưm... A...”

Cậu mút mác làm hai nhũ hoa trở nên ướt đẫm, lần nữa hôn lên môi cô, hai tay ôm lấy mông Phó Nhàn Linh bế lên, bước vào phòng tắm.

Cậu bật đèn, áp cô lên bức tường sứ, dùng chiếc lưỡi dày càn quét trong khoang miệng cô.

Phó Nhàn Linh được hôn rất thoải mái, xoang mũi thường xuyên phát ra tiếng hừ hừ, trước tiên Vu Hướng Tây mở nước điều chỉnh nhiệt độ, chờ nhiệt độ phù hợp, mới cởi quần áo Phó Nhạn Linh xuống, cầm lấy vòi sen tẩy rửa từ chân lên đầu.

“Chị có lạnh lắm không?” Cậu cởi áo phông ra, áp lòng ngực nóng lên lưng Phó Nhàn Linh, bóp sữa tắm thoa lên ngực cô.

“Không, không lạnh.” Da đầu Phó Nhàn Linh lân lân vì những cái chạm lướt sắc tình, cô xoay người lại, hai bầu thịt trắng như tuyết căng tròn đầy đặn, tiếp đến là nhũ hoa hồng hào mềm mại.

Thấy ánh mắt rực lửa của Vu Hướng Tây khi nhìn chằm chằm vào ngực mình, cô có chút ngại ngùng, một tay che ngực, tay còn lại cầm lấy vòi sen xối sạch bọt trên đó.

Mái tóc dài đến vai bị trúng nước, nên có chút ẩm ướt.

Vu Hướng Tây vươn tay giữ tóc cho cô, đợi khi cô tắm xong, mới cởi quần mình ra, chỉ vào dương v*t nói với Phó Nhàn Linh “Chị ơi, giúp em tắm với.”



Cô quay đầu nhìn dương v*t dữ tợn đang mạnh mẽ dựng thẳng, nó hưng phấn hướng về phía Phó Nhàn Linh, như thể sẽ cắm vào cơ thể cô trong giây tiếp theo.

Cô đỏ mặt, cầm lấy vòi sen chỉa về hướng dương v*t cậu.

Bên tai nghe được tiếng khó nhịn của cậu chàng “Chị à, bôi chút sữa tắm lên đi.”

Lông mi Phó Nhàn Linh run lên, rốt cuộc cô vẫn là lớn hơn cậu vài tuổi, cố nén cảm xúc xấu hổ, bóp sữa tắm, cầm lấy dương v*t, tim cô đập thình thịch.

Cầm thân cán nóng hổi trong tay, vừa cứng vừa nóng.

So với Trương Tuyền Phong của cậu lớn hơn nhiều, Phó Nhàn Linh luôn mặt đỏ tim đập nhanh mỗi khi nhìn thấy nó, cô di chuyển ngón tay vài lần, bôi sữa tắm lên đó rồi rửa sạch bằng nước.

Vừa định buông tay, cậu trai lại nắm lấy tay cô, đặt lên dương v*t nóng bỏng của mình, khàn giọng nói “Chị à, sờ nữa đi.”

Phó Nhàn Linh đỏ cả hai tai, cô cúi đầu, khuôn mặt trắng nõn nổi rận mây hồng, ngón tay đeo nhẫn thon dài nắm lấy dương v*t dữ tợn, chiếc nhẫn khiến động tác của cô không được lưu loát.

Trương Tuyền Phong chưa bao giờ để cô thủ dâm giúp mình, bình thường nếu muốn đều trực tiếp đi vào, màn dạo đầu rất ít, lúc cô chưa thể nào tiết ra dịch được anh ta đã đúc vào, chờ đến lúc cô ướt thì anh ta đã xong việc.

Phó Nhàn Linh không ngờ rằng, mình đang loát dương v*t giúp cậu trai này, phía dưới đã bị kích thích đến chảy dịch nhầy.

Cậu thẳng lưng ở trong lòng bàn tay cô cọ vài cái, Vu Hướng Tây bất ngờ nắm lấy bàn tay còn lại, chiết sữa tắm vào lòng bàn tay cô, song áp tay lên lồng ngực cường tráng của mình, men theo bờ ngực săn chắc mà đi xuống, mượn tay cô để thoa sữa tắm lên múi bụng gồ ghề.

“Chị à, chị còn chưa khen em...” Cậu cúi đầu, ngậm lấy vành tai cô mút cắn, hơi thở nóng phả vào, giọng khàn khàn không rõ “Chỗ đó của em có đẹp không?”
 
Chương 24


Cậu ấn tay cô xuống, cầm cả hai tay cô chạm vào dương vật của mình.

Đầu óc của Phó Nhàn Linh nóng bừng, trong lúc nhất thời cô không biết gì cả, cậu đang hỏi cơ bụng, hay là…dương vật cứng rắn, nóng bỏng trong lòng bàn tay kia.

Cô không có thời gian suy nghĩ, liền nói: “Đẹp.”

Nói xong, dương vật trong tay cô hưng phấn nhảy lên.

Cô vừa giật mình vừa xấu hổ, cô ngước mắt nhìn khuôn mặt của chàng trai, chỉ thấy chàng trai vươn tay ra, ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn cô một lần nữa.

Trong lúc hôn cô, cậu nắm tay cô, bao quanh dương vật cứng rắn của mình, vuốt ve vài lần.

Dòng nước ấm áp từ trên đỉnh đầu đổ ập xuống, thân hình cậu cao lớn chặn dòng nước cho cô, sợ tóc cô bị ướt nên càng giữ tóc cô không buông tay.

Sau khi tắm rửa đơn giản xong, cậu cúi người ôm cô vào lòng, vừa đi vào phòng ngủ vừa hôn cô, đôi môi và cái lưỡi nóng bỏng dọc theo cổ cô đi xuống dưới.



Phó Nhàn Linh thở hổn hển kêu: “Nhẹ chút, đừng để lại dấu vết.”

“Em biết.” Cậu trầm giọng đáp lại, giọng nói vừa khàn vừa gợi cảm.

Sau khi mút xong hai núm vú ướt đẫm kia, cậu lập tức hôn xuống giữa hai chân cô, chóp mũi cậu nồng nặc mùi sữa tắm, cậu kéo chân cô ra, cúi đầu ngậm phần thịt non đang co rút, run rẩy vào trong miệng.

Phó Nhàn Linh không nhịn được mà đẩy đầu cậu, cô không có thói quen bị người khác làm như vậy, kích thích lớn hơn khoái cảm, chẳng mấy chốc đã ép cô chảy nước mắt.

“Nơi này của chị đẹp quá.” Vu Hướng Tây chỉ liếm thôi vẫn chưa đủ, cậu còn muốn nói ra để cô nghe thấy, dâm thủy bị cậu hút vào miệng phát ra âm thanh ừng ực, kích thích Phó Nhàn Linh, sống lưng cô run lên, ngón tay siết chặt tóc anh, cổ họng bật ra tiếng rên rỉ, “Ư…Đừng…A…”

Âm vật đỏ ửng bị cậu ngậm trong miệng, hàm răng cạ qua cạ lại, một lúc sau, Phó Nhàn Linh nức nở lên đỉnh.

Chân cô vẫn còn đang run rẩy, chàng trai đột ngột lật người cô lại, bắt đầu hôn từ gáy cô xuống dưới, một đường liếm hôn đến tận cặp mông của cô, cậu dùng răng cắn cặp mông trắng nõn mềm mại, phả ra hơi thở nóng hổi, nóng đến mức toàn bộ eo và bụng của Phó Nhàn Linh run lên.
 
Chương 25


Cậu nằm ngửa trên giường, chui vào giữa hai chân cô, ôm eo cô, đầu lưỡi luồn vào cái lỗ mềm mại của cô, mút cắn cánh hoa, cơ thể vừa mới lên đỉnh, căn bản không chịu nổi kích thích như vậy, một lúc sau, eo cô run rẩy dữ dội, phun ra một đợt dâm thủy.

Người Phó Nhàn Linh mềm nhũn, chàng trai nằm ở giữa hai chân cô, há miệng nuốt hết toàn bộ dâm thủy của cô, sau đó ôm eo cô, lật người cô lại, để cô nằm ngửa rồi đi tới trước bàn, lấy bao cao su trong ngăn kéo, xé vỏ rồi đeo lên.

Âm đạo sau khi lên đỉnh mềm mại và chặt hẹp, mặc dù nhiều nước nhưng kích thước của cậu quá to nên khi cầm dương vật cắm vào vẫn gặp khó khăn.

Phó Nhàn Linh bị cắm đến mức cổ ngửa cao, dương vật cứng rắn đâm thẳng đến chố sâu bên tỏng, cảm giác căng trướng, xé rách khiến bụng cô đau nhức.

Vu Hướng Tây thở hổn hển, cậu thong thả đâm thọc vào cơ thể cô, khi nghe thấy tiếng nước, cậu mới dần tăng tốc.

Phó Nhàn Linh thoải mái vô cùng, đầu tiên cô dùng hai tay nắm lấy ga giường, sau đó nắm lấy cánh tay cậu, khi bị khoái cảm xâm chiếm, cô duỗi thẳng eo, mu bàn chân duỗi thẳng, hai tay siết chặt cái gối bên dưới, thở hổn hển hét chói tai.

Vu Hướng Tây cúi người xuống, hôn lên môi cô, một tay đè chân cô xuống ga giường, một tay khác nâng chân cô lên đặt trên vai, điên cuồng đẩy hông đâm vào cơ thể cô.



Dương vật va chạm phát ra âm thanh bạch bạch, toàn bộ giường cũng bị động tác mạnh mẽ mà kêu cọt kẹt, Phó Nhàn Linh bị làm đến mức không kiềm chế được tiếng nức nở, âm thanh run rẩy kèm theo tiếng nức nở, vô cùng quyến rũ.

“Chị ơi…” Vu Hướng Tây cúi đầu hôn cô lần nữa, dương vật cắm vào cơ thể cô vừa tàn nhẫn vừa mạnh, cắm đến mức eo và bụng Phó Nhàn Linh run rẩy, hai tay véo cánh tay cậu, há to miệng hét, “A a a…Chậm một chút…Làm ơn…Vu Hướng Tây…”

Khi lên đỉnh, khuôn mặt của Phó Nhàn Linh đầy nước mắt, khoái cảm khiến ý thức của cô rơi vào khoảng trống trong thời gian ngắn, cơ thể run rẩy với tần suất cao, bức tường chặt hẹp bên trong điên cuồng co rút lại, Vu Hướng Tây bị kẹp đến mức thở hổn hển, cậu cúi đầu ngậm tai cô, thở hổn hển cắn vành tai của cô.

“Chị…”

Giọng nói của cậu rất khàn, hơi thở lại càng nóng bỏng hơn.

“Đừng kẹp em.”

Toàn bộ cổ, thậm chí cả cánh tay cậu nổi đầy gân xanh, nói xong câu đó, cậu ưỡn eo, tiếp tục đâm vào trong cơ thể cô.
 
Chương 26


Trên giường mới làm xong một lần mà Phó Nhàn Linh đã lên đỉnh năm lần.

Khi Vu Hướng Tề ấn lưng cô, cắm vào từ phía sau, cô bị cắm đến mức linh hồn như bay lên trời, toàn bộ cơ thể sung sướng kêu gào thoải mái, cổ họng không ngừng bật ra tiếng rên rỉ chói tai, dâm thủy cũng nhiều đến mức làm ướt ga giường.

Chàng trai vừa cắm vừa cúi đầu mút hôn phần xương nhô lên trên lưng cô, khi nụ hôn rơi xuống, cơ thể cô không nhịn được mà run rẩy, trong cơ thể bị gậy sắt nóng hổi kia cắm đến ngập nước, chẳng mấy chốc nước sẽ dọc theo giữa hai chân chảy xuống dưới.

Phó Nhàn Linh nằm trên giường, miệng cắn chặt ga giường, bị đụ đến mức nước mắt và nước miếng đều chảy ra, ý thức gần như không còn, nhưng cơ thể vẫn đang run rẩy trong dư vị cao trào.

Vu Hướng Tây ôm cô vào phòng tắm tắm rửa, thấy cô mệt đến mức không mở được mắt, cậu giúp cô lấy bàn chải đánh răng mới, đánh răng cho cô, rửa mặt cho cô, sau đó mới quấn khăn tắm đặt cô trên ghế sô pha, sau khi đổi ga giường xong mới đặt cô lên giường.

Cậu cúi đầu kiểm tra cơ thể của cô, đầu gối cô có vết bầm tím sau cú ngã tối hôm qua, trông hơi rợn trên làn da trắng nõn của cô.



Vu Hướng Tây tìm một ít cồn rồi đổ lên lòng bàn tay, xoa đầu gối của cô mấy phút, sau khi rửa tay, cậu quay lại kiểm tra ngón tay bị thương của cô, dường như vẫn chưa khỏi hẳn, cậu lấy một ít thuốc sát trùng lau qua rồi dán băng gâu hình con gấu cho cô.

Cậu mua cái này ở cổng trường, nghe nói nhiều con gái thích kiểu băng gâu như vậy.

Sau khi làm xong, cậu yên lặng nằm xuống bên cạnh Phó Nhàn Linh, cẩn thận nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, Phó Nhàn Linh rất xinh đẹp, da trắng, mắt đen long lanh, lúc cười trông vô cùng dịu dàng.

Thực ra lúc mới chuyển đến đây cậu đã gặp cô, nhưng cô không nhớ cậu là ai.

Vu Hướng Tây cúi đầu hôn lên môi cô lần nữa, lần này cậu làm lâu hơn nên Phó Nhàn Linh mệt đến mức vừa chạm vào giường liền ngủ say, cũng không thấy nhắc chuyện phải về nhà. Vu Hướng Tây rất vui vì cô có thể ở lại, cậu ôm chặt cô trong lòng ngực cả đêm, thỉnh thoảng cúi đầu hôn cô.
 
Chương 27


Trong lúc ngủ Phó Nhàn Linh cứ luôn cảm thấy người mình như bị ai đè, đến khi tỉnh dậy cô mới phát hiện mình thật sự bị đè, Vu Hướng Tây cao 1m85, cơ bụng và cơ ngực săn chắc, cánh tay dài đặt lên ngực cô, ép bầu ngực của cô đến mức thay đổi hình dạng, không biết đầu vú bị kích thích khi nào mà run rẩy đứng thẳng.

Cô nhìn xuống thì thấy cả tay lẫn chân của chàng trai đều đè lên người mình, lông chân rậm rạp chọc vào khiến da cô vừa tê vừa ngứa, cô cử động mới phát hiện bản thân không mặc gì, cơ thể trần truồng áp sát chàng trai, mà chàng trai chỉ mặc quần lót màu trắng, bởi vì “chào cờ” nên quần lót đã phồng lên cao thành một cái lều.

Vu Hướng Tây cũng tỉnh, tối qua cậu ngủ rất muộn, vừa mở mắt liền nhìn thấy Phó Nhàn Linh đang mở to mắt nhìn mình, cậu không nhịn được mà hôn lên mặt cô, “Chào buổi sáng chị.”

“Hôm nay tôi phải đi làm.” Giọng nói của Phó Nhàn Linh hơi khàn, cô kéo chăn lên ngồi dậy tìm quần áo để mặc, nhiệt độ điều hòa hơi thấp, cô rùng mình co rúm vào trong chăn.

Vu Hướng Tây tắt điều hòa, ra ban công lấy quần áo cho cô, đêm qua cậu không ngủ được bèn đứng dậy, sau khi giặt sạch quần áo bằng tay cho cô, cậu cho vào máy giặt vắt khô, sau đó phơi ở ban công, mở cửa sổ, sau một đêm, quần áo đã khô.

Cậu cầm quần áo tới, nhưng Phó Nhàn Linh đang ngơ ngác nhìn băng gâu trên ngón trỏ của mình.

“Quần áo của chị này.” Vu Hướng Tây đưa cả đồ lót của cô qua.

Phó Nhàn Linh đỏ mặt cầm lấy, phát hiện đã được giặt sạch sẽ, lỗ tai nóng lên, “…Cậu giặt rồi à?”

“Ừm.” Vu Hướng Tây gật đầu, thấy cô trốn trong chăn mặc quần áo, cậu không nhìn cô nữa, mở tủ quần áo tìm quần áo của mình rồi thay.

“Cảm ơn.” Phó Nhàn Linh mặc xong quần áo, cô đứng dậy, eo đau, chân tê vô cùng, nhưng hôm nay không thể xin nghỉ làm được nữa, cô chỉ có thể vội vàng chạy đến công ty.



Cô không có dép lê, nhìn quanh giường một lúc, Vu Hướng Tây liền đưa tay ôm cô lên.

Cô ôm cổ cậu theo phản xạ có điều kiện, ngẩng đầu nhìn yết hầu đang chuyển động của chàng trai, giọng nói bất giác run lên, “Tôi đi chân đất cũng được.”

“Không được.” Lúc nói chuyện, yết hầu của cậu lại chuyển động, “Sàn nhà lạnh lắm.”

Tối hôm qua cô ngậm yết hầu của cậu, còn hôn nó rất lâu.

Thôi Hiểu từng hỏi cô đâu là nơi quyến rũ nhất của đàn ông.

Thôi Hiểu thích eo của đàn ông nhất, nói cái gì mà vòng eo chó của đàn ông ở trên giường rất lợi hại, Phó Nhàn Linh không hiểu vòng eo chó là gì, chỉ là trong lúc lén xem phim, cô thích chú ý đến yết hầu của đàn ông nhất.

Trương Tuyền Phong không quá lùn, nhưng cổ không thon dài, yết hầu không phù hợp với khuôn mặt của hắn.

Mà yết hầu và cả quai hàm của Vu Tây Hướng đều đẹp đến hoàn mỹ, cho nên mỗi lần lên giường với cậu, Phó Nhàn Linh đều không nhịn được mà hôn lên yết hầu của cậu.

Cậu bị ngậm yết hầu còn kiềm chế kêu:

“Chị…”
 
Chương 28


Khi Phó Nhàn Linh được đặt xuống, tai và mặt cô đều đỏ.

Cô thay giày, nhìn thời gian, sợ ra ngoài đụng phải hàng xóm, cô lặng lẽ mở cửa quan sát một lúc, sau đó xách túi vội vã chạy đến chỗ cầu thang.

Tối hôm qua cô cũng đi từ cầu thang xuống.

Về đến nhà, cô đi vào phòng tắm rửa mặt trước, sau đó trang điểm, dấu hôn trên cổ vẫn chưa biến mất nên cô dùng kem nền che đi, rồi vỗ nhẹ một lớp phấn, sợ không may bị trôi, cô quàng khăn lụa, sau khi làm xong, vội vàng xách túi đi ra ngoài.

Vu Hướng Tây đứng chờ ở dưới lầu, trên tay cầm hai phần ăn sáng, thấy cô đi ra, liền đưa bữa sáng cho cô: “Chị, bữa sáng chị nhờ em mua cho chị.”

Xung quanh còn có những hàng xóm khác, Phó Nhàn Linh căn bản không dám nhìn vào mắt cậu, cúi đầu nói: “Cảm ơn.”

Hai người lần lượt bước ra ngoài, Vu Hướng Tây vẫy taxi, nói với Phó Nhàn Linh “Chị, vừa hay tiện đường, chúng ta đi cùng nhau đi.”

Nơi nào tiện đường, Phó Nhàn Linh căn bản không dám phản bác, gần nhà ga có mấy bác gái đi mua đồ đứng đó, mấy người nhìn thấy bọn họ còn tươi cười chào hỏi, Phó Nhàn Linh không dám làm gì kỳ quặc, cô mỉm cười đáp lại, sau đó cúi đầu ngồi vào.



Vu Hướng Tây cũng ngồi ghế sau, mặt Phó Nhàn Linh nóng bừng, cô sợ hàng xóm nhìn thấy sẽ bàn tán, may là khi cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không có ai để ý tới bọn họ.

Cô không khỏi thở phào một hơi.

Đi được nửa đường, Vu Hướng Tây giơ tay nắm lấy tay cô, Phó Nhàn Linh muốn rút tay về liền thấy cậu nhẹ nhàng xé miếng băng gâu trên ngón trỏ của cô, thay băng gâu mới cho cô

Mặt trời đã mọc, ánh nắng xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào mặt cậu, khuôn mặt chàng trai trong trẻo dưới ánh mặt trời, lông mi dài và dày, cậu chăm chú nhìn ngón trỏ của cô, động tác nhẹ nhàng, sau khi thay xong, cúi đầu hôn lên đầu ngón tay cô.

Tim Phó Nhàn Linh đập thình thịch, cô không được tự nhiên rút tay về, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi không khỏi nhếch lên.

“Chị, chị mà ở tầng mấy?” Vu Hướng Tây nhẹ giọng hỏi.

“Tầng 13.” Phó Nhàn Linh nghiêng đầu nhìn sang, nhỏ giọng hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
 
Chương 29


Đôi mắt của Vu Hướng Tây sáng lấp lánh nhìn cô, “Vậy bữa trưa chị đừng đặt cơm, em sẽ đặt.”

“Không cần, tôi tự đặt cơm hộp là được.”

“Chị, em đặt cho chị được không?” Vu Hướng Tây chờ mong nhìn cô, ngón tay nhẹ nhàng kéo áo cô.

Phó Nhàn Linh không nhịn được bật cười thành tiếng, cô lấy tay che miệng, hai mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm.

Thấy vậy, Vu Hướng Tây thậm chí còn đến gần mặt cô như một đứa trẻ, kéo tay áo của cô, lắc nhẹ, “Chị, có được không?”

Xe dừng lại, Phó Nhàn Linh cầm túi xách, trước khi mở cửa xe, cô quay đầu nhìn cậu, nói: “Được.”

Hôm nay là thứ sáu, công việc rất bận rộn, đồng nghiệp xung quanh bận đến mức than không sống nổi, nhưng tâm trạng của Phó Nhàn Linh không tệ, khi ăn cơm trưa, Thôi Hiểu gọi điện thoại đến nói với cô vài câu, còn hỏi cô có chuyện gì mà tâm trạng tốt như vậy.

Phó Nhàn Linh liếc nhìn bữa trưa đặt trên bàn mà Vu Hướng Tây đặt cho mình, rau thịt kết hợp hài hòa, đủ loại màu sắc, còn có bạch tuộc, chân giò hun khói, trứng tráng hình trái tim, trong túi còn kèm theo hai bông hoa hồng đỏ.

Phó Nhàn Linh cắn đũa, kiềm chế nụ cười trên môi, “Không có gì, đồ ăn khá ngon.”

“Ồ.” Thôi Hiểu lại hỏi, “Tối nay hay ngày mai cậu về nhà?”

Thôi Hiểu đang hỏi khi nào về thăm cha mẹ.



Phó Nhàn Linh suy nghĩ một lúc, “Ngày mai đi.”

“Được rồi, vậy sáng mai chúng ta cùng đến cửa hàng nội thất nhé, sô pha ở nhà bố mẹ tớ cũ lắm rồi, tớ thay cái mới cho họ thuận tiên cũng đổi một bộ cho cha mẹ cậu.”

“Không cần đâu.” Phó Nhàn Linh thở dài, “Cậu đừng tiêu tiền bừa bãi.”

“Chốt như vậy nhé, sáng mai tớ đến đón cậu.” Thôi Hiểu là người kiên quyết khi đưa ra quyết định, nói xong liền cúp máy.

Ăn xong Phó Nhàn Linh đi rửa tay, nhưng ngón trỏ bị thương, không thể để nước dính vào băng gâu.

Nữ đồng nghiệp ngồi cạnh cô buổi sáng đi tới hỏi cô mua băng gâu ở đâu, Phó Nhàn Linh không trả lời được, đối phương ghen tỵ không thôi, “À, hóa ra là chồng cô mua, ôi chao, không nhìn ra đó, tôi còn tưởng đàn ông chỉ biết mua loại băng gâu có ở hiệu thuốc thôi.”

Thông tin hồ sơ của Phó Nhàn Linh ghi là đã kết hôn, mọi người đều biết cô đã có chồng, đương nhiên cho rằng băng gâu này do chồng cô mua.

Cũng đương nhiên cho rằng cơm và hoa hồng hôm nay đều là chồng cô đặt.

“Tại sao lại tặng cô hai bông hồng vậy?” Một đồng nghiệp tò mò hỏi.

Phó Nhàn Linh thở dài nhớ tới hoa hồng đỏ tối qua, mơ hồ đoán được điều gì đó, cô mỉm cười, khẽ lắc đầu, “Tôi không rõ lắm.”
 
Chương 30


Buổi tối Phó Nhàn Linh ở lại một lúc, tăng ca chuẩn bị tài liệu, sau khi gửi cho giám đốc, lúc này cô mới xách túi, chào các đồng nghiệp đã hẹn ra ngoài ăn tối và hát karaoke rồi rời đi.

Các đồng nghiệp khác mời cô tham gia nhưng cô mỉm cười từ chối.

Một đồng nghiệp trêu ghẹo nói một người xinh đẹp, đức hạnh như Phó Nhàn Linh sau giờ làm việc chắc chắn phải về nhà nấu cơm, đợi chồng về cùng ăn tối.

Phó Nhàn Linh chỉ cười chứ không nói gì.

Năm ngoái, kể từ khi ở nhà chuẩn bị cho việc mang thai đã từng như vậy, ngày nào cô cũng nấu cơm chờ Trương Tuyền Phong về nhà, đôi khi hắn nói cô không cần chờ, đôi khi hắn quên, cô ngồi trên ghế sô pha, vừa đọc sách vừa chờ hắn.

Những ngày ấy thực sự rất cô đơn, cô có rất ít bạn bè, người bạn thân duy nhất bên cạnh cô chỉ có một mình Thôi Hiểu, nhưng Thôi Hiểu có công việc riêng, không thể dành thời gian cho cô mỗi ngày được, khi nhàm chán cô sẽ đi mua đồ ăn, đi tập gym, về nhà không nấu cơm thì là đọc sách.

Sau đó là sự chờ đợi dài đằng đẵng.



Hiện tại ngẫm lại, cô gần như không dám tin bản thân ngu ngốc như vậy, tại sao phải chờ người đàn ông không yêu mình về nhà ăn tối.

Vừa ra khỏi thang máy, cô nhìn thấy một chàng trai đứng đợi trước cửa tòa nhà, dáng người cao ráo, chân dài, đeo một chiếc cặp trên vai, chân đi một đôi giày thể thao, cả người tràn ngập hơi thở thanh xuân.

Cậu thường xuyên mặc áo phông trắng, cánh tay lộ ra gân xanh, cậu hơi dựa vào cột, thỉnh thoảng quay đầu nhìn, đường cong quai hàm thẳng tắp, mịn màng, yết hầu nhô lên gợi cảm và hấp dẫn.

Khi Phó Nhàn Linh đi đến trước mặt cậu, nhìn thấy cổ tay cậu đeo một chiếc vòng, trên đó đính một bông hồng nhỏ.

Cô nhìn chằm chằm một lúc, trong đầu vô cớ nhớ lại cảnh tượng trong phòng tắm, cậu nắm tóc cô, đè cô lên tường, hôn thật sâu, tay còn lại nắm tay cô, vuốt ve dương vật nóng bỏng.

Tai nóng bừng, cô tiến về phía trước vài bước, chàng trai không nói gì, chỉ đi theo phía sau cô.
 
Chương 31


Cạnh công ty có rất nhiều địa điểm ăn uống, ngã tư cũng đông đúc người qua lại, cô vẫy tay gọi taxi, Vu Hướng Tây cũng theo cô vào xe, mãi cho đến khi cửa xe đóng lại, cô mới dám quay đầu nhìn cậu,

Nhưng chỉ vừa mới quay đầu, cơ thể cô đã bị chàng trai ôm lấy, trên người cậu có mồ hôi, nhưng mùi không khó ngửi, hơi nóng trong lồng ngực xuyên qua lớp áo thun không ngừng truyền vào da cô, trái tim cô gần như bị bóp nghẹt, nhịp tim đập gấp gáp.

“Chị.” Cậu ghé sát vào tai cô, lo lắng tài xe nghe thấy, giọng nói rất nhỏ, khàn khàn, “Em nhớ chị lắm.”

Tim Phó Nhàn Linh đập chệch một nhịp.

“Đi đâu?” Tài xế hỏi.

Phó Nhàn Linh đẩy Vu Hướng Tây ra, ho nhẹ một tiếng nói, “Dừng ở ngã tư phía trước.”

Chàng trai đã buông cô ra, nhưng lại đưa tay nắm tay cô, lòng bàn tay khô nóng, nắm ngón tay tiến vào khe hở giữa ngón tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

Khi xe dừng lại, cậu mới buông tay trả tiền.

Phó Nhàn Linh xuống xe liền đi về phía trước, tìm một quán ăn, mở cửa ra, không quá yên tĩnh, trong sảnh tương đối nhiều người, vừa mở cửa bước vào, tiếng cười nói ồn ào xung quanh bao vây.

Thôi Hiểu thích những nơi như thế này, nói rằng những nơi này tương đối bình dân, ăn uống cũng thoải mái, không giống như những khách sạn đó, yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng dao nĩa, không cẩn thận xì hơi đều có thể bị người ta nghe thấy.

Phó Nhàn Linh nghe xong không khỏi bật cười, nói rằng tính tình cô ấy quá hoang dã, sau này sẽ quen dần.



Sau đó, Thôi Hiểu chưa kịp thích ứng, cô đã trở thành một người nội trợ, buồn chán đến mức nhớ nhung nơi ồn ào trước đó, sau đó cô liền đi ăn một mình.

Thôi Hiểu nói đúng, đây là một nơi rất thoải mái, chỉ khi ở giữa nơi ồn ào, náo nhiệt, cô mới nhận ra mình cô đơn đến mức nào.

Sau bữa ăn đó, cô không bao giờ đến mội nơi như thế này nữa.

Phó Nhàn Linh đặt hai chỗ ngồi, cùng Vu Hướng Tây ngồi chỗ cạnh tường, hai người mặt đối mặt, sau khi Phó Nhàn Linh đặt túi xách xuống, Vu Hướng tây đứng dậy đi đến phía sau lưng cô, buộc mái tóc dài cho cô.

Khi cậu ngồi xuống lần nữa, Phó Nhàn Linh nhìn cậu: “Thành thạo như vậy, trước kia hẹn hò không ít nhỉ?”

Vu Hướng Tây có ưu điểm, đẹp trai, cao ráo, thân hình cân đối, cậu đối xử với người khác rất nhẹ nhàng, những người như vậy, chắc chắn rất nổi tiếng ở trường.

Chàng trai nhìn cô, “Chỉ một lần, nhưng em chưa từng buộc tóc giúp cô ấy, em chỉ từng buộc tóc cho em gái em thôi.”

Phó Nhàn Linh ngạc nhiên khi biết cậu từng có một cô bạn gái, nhưng cô không hỏi sâu mà hỏi sang vấn đề khác: “Cậu có em gái?”

“Vâng, em ấy học lớp 12.” Vu Hướng Tây nhìn cô, nở nụ cười trên môi, “Chị, trước kia chị đã dạy em ấy.”

Phó Nhàn Linh sửng sốt, “Cái gì?”

“Em ấy tên Vu Hoan.” Vu Hướng Tây nhỏ giọng nói: “Có một lần họp phụ huynh em đi muộn, chúng ta từng chào nhau, nhưng chị…quên em.”
 
Chương 32


Phó Nhàn Linh nhớ rõ Vu Hoan.

Cô bé đó rất xinh đẹp, thành tích học tập tốt, có một lần bởi vì thiếu máu nên ngất xỉu, lúc cô đến phòng y tế, cô bé vẫn nằm trên giường, cầm cuốn từ điển tiếng Anh to bằng lòng bàn tay.

Cô tặng cho cô bé một hộp sôcôla, lúc mới kết hôn, cô mua rất nhiều sôcôla tặng bạn bè, không cẩn thận mua nhiều quá nên cô mang tới trường chia cho các thầy cô, cuối cùng vẫn dư mấy hộp.

Vu Hoan cảm ơn cô nhưng lại không nhận món quà của cô.

Phó Nhàn Linh cảm thấy cô bé này hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng, cô hỏi cô bé tại sao?

Cô bé nói anh trai từng nói nếu cô bé muốn thứ gì đó, anh trai sẽ kiếm tiền mua cho cô bé, bảo cô bé không được nhận quà của người khác.



Người anh trai mà cô bé nhắc tới chỉ lớn hơn cô bé ba tuổi, vừa mới vào đại học, cũng vừa học vừa làm, chi tiêu tiết kiệm, dùng một nửa số tiền kiếm được cho cô bé làm phí sinh hoạt, một nửa gửi về nhà, mà bản thân thì bữa no bữa đói.

Khi nhắc đến anh trai, Vu Hoan khóc rất nhiều, nói anh trai rất vất vả, cô bé không thể làm gì khác ngoài việc chăm chỉ học tập, thi đỗ đại học, như vậy mới có thể giảm nhẹ gánh nặng cho anh trai mình.

Sau đó Phó Nhàn Linh chú ý đến Vu Hoan hơn, cô bé này sau khi chạy 800 mét lại ngất xỉu, việc đầu tiên sau khi tỉnh lại là bảo người bên cạnh đừng gọi điện thoại về nhà, Phó Nhàn Linh an ủi cô bé, cô không gọi điện thoại thông báo với người nhà của cô bé.

Cô đưa thẻ ăn của trường cho cô bé, bảo cô bé ăn uống đầy đủ, nhưng cô nhóc này khóc lóc không chịu nhận nên Phó Nhàn Linh giả vờ uy hiếp: “Vậy cô sẽ gọi điện thoại cho anh trai của em.”

Lúc này Vu Hoan mới chịu cầm, cứ cảm ơn cô mãi, còn nói sau này chắc chắn sẽ trả lại cho cô.

Sau đó, trong buổi họp phụ huynh, người đến người đi, khắp nơi đều là những gương mặt mới, với tư cách là chủ nhiệm lớp, cô phải nói chuyện riêng với từng phụ huynh, đến khi sắp xếp xong điểm số của các em, phụ huynh của Vu Hoan không tới, người tới là anh trai của cô bé.
 
Chương 33


Phó Nhàn Linh nhớ tới cảnh tượng đó, cô bật cười nhìn người trước mặt, nói: “Cậu khi đó, hình như rất đen?”

Vu Hướng Tây mỉm cười để lộ răng nanh đáng yêu; “Phơi nắng.”

Khi đó cậu làm việc ngoài đường, cuối tuần nhận phát tờ rơi, công việc kéo dài ba tiếng, cậu kiêm một lúc ba công việc, mỗi cuối tuần đều phơi nắng ngoài đường, da cũng xuống hai tông.

Phó Nhàn Linh thật sự không nhận ra cậu, cô chỉ dạy Vu Hoan năm lớp 10, lớp 11 chia ban, cô không dạy cô bé nữa, sau đó cô từ chức, ở nhà chuẩn bị cho việc mang thai.

Quên đi, Vu Hướng Tây cô gặp ba năm trước, lúc ấy là anh trai mà Vu Hoan nhắc tới là một chàng trai vừa đen vừa gầy, khi cười lộ ra hàm răng trắng trẻo trong ấn tượng của Phó Nhàn Linh.

Phó Nhàn Linh nhìn chằm chằm Vu Hướng Tây một lúc, ngập ngừng hỏi: “Cậu sẽ không vì tôi mà mới chuyển đến đây chứ?”

Vu Hướng Tây vội xua tay, tốc độ nhanh hơn vài phần, “Không không không, không phải, không phải, chỉ là trùng hợp thôi, em giúp bạn cùng phòng viết luận văn, cậu ấy hứa cho em thuê nhà, nhưng em không ngờ cậu ấy thuê chỗ tốt như vậy, tình cờ em gặp chị ở dưới lầu, sau đó…”

“Lúc ấy, cậu nhận ra tôi?” Phó Nhàn Linh hỏi.

Vu Hướng Tây gật đầu, cười đầy xấu hổ, “Nhưng chị không nhận ra em, em xấu hổ không dám nói.”

Người phục vụ bưng phần cơm lên, trước khi rời đi còn liếc nhìn Vu Hướng Tây mấy lần, dường như Vu Hướng Tây đã quen với ánh mắt kiểu này, cậu mỉm cười cảm ơn phục vụ.

Phó Nhàn Linh làm như không thấy, sau khi cảm ơn, cô cúi đầu cầm thìa, bắt đầu ăn, “Ăn cơm trước đi, tôi đói bụng.”

“Chị, có phải chị có chuyện muốn nói với em không?” Vu Hướng Tây nhỏ giọng hỏi.

Phó Nhàn Linh không ngờ cậu có thể nhìn thấu tâm tư của cô, cô khẽ gật đầu: “Ăn trước đi, ăn xong chúng ta sẽ nói chuyện.”



Vu Hướng Tây nhỏ giọng hỏi: “Tin tốt hay tin xấu?”

Phó Nhàn Linh nuốt thức ăn trong miệng xuống, cô đứng dậy, uống một ngụm nước, lúc này mới nói: “Tại sao hôm nay lại tặng hoa cho tôi? Hai bông hoa có ý nghĩa gì?”

“Chị, em không muốn chọc chị giận, nếu chị không thích, sau này em sẽ không tặng nữa.” Vu Hướng Tây thấy trên mặt cô không có nụ cười, tưởng cô giận nên vội vàng nói, “Em chỉ muốn làm chị vui thôi.”

Phó Nhàn Linh nhớ tới lời Vu Hoan nói trước đó, “Anh trai em là người tốt nhất trên thế giới này.”

Lúc đó cô cười hỏi: “Tốt như thế nào?”

Cô bé kiêu ngạo nói: “Nếu cô gặp anh em, cô sẽ biết.”

Phó Nhàn Linh nhìn chàng trai trước mặt, cậu liên tục thổ lộ tình cảm của mình, ngay cả Thôi Hiểu cũng dễ dàng nhìn ra cậu thích cô, nhưng cô không biết, cô thực sự không cảm nhận được, hoặc giả vờ không biết.

Cô cầm thìa múc cơm trong bát.

Nhẹ nhàng nói: “Tôi rất vui.”

Cô ngẩng đầu, nhìn Vu Hướng Tây, hỏi: “Nhưng cậu biết mình đang làm gì không?”

“Em biết.” Vu Hướng Tây nghiêm túc nhìn cô, giọng nói trầm, bay bổng trong không khí.

“Em chỉ muốn nhìn thấy chị vui, không muốn thấy chị buồn.”
 
Chương 34


Phó Nhàn Linh dừng một lúc rồi mới hỏi: “Người kia là cậu sao?”

Vu Hướng Tây nhẹ nhàng gật đầu.

Ba tháng trước, cũng chính là sau ngày Lễ Tình Nhân, một mình cô đến một nơi náo nhiệt ăn cơm, sau khi về, cha mẹ cô gọi điện hỏi hôm qua cô đi chơi ở đâu, cô nói mình đi chơi với Thôi Hiểu, xem phim, ăn đồ ăn ngon.

Cha mẹ lại hỏi Trương Tuyền Phong tặng quà gì cho cô, Phó Nhàn Linh thuận miệng nói một câu: “Hoa hồng, sôcôla.”

Sau khi cúp điện thoại, cô mở hộp thoại nhắn tin với Trương Tuyền Phong, không biết hắn đã quên hay vì lý do gì mà hôm qua không hề tìm cô, năm đầu kết hôn, hắn tặng cô một chiếc đồng hồ vào ngày lễ tình nhân, năm thứ hai bắt đầu chuyển tiền vào thẻ, năm nay liền trực tiếp bỏ qua.

Thực ra cô không tủi thân gì cả, chỉ là ngày hôm qua sau khi ra ngoài với Thôi Hiểu, nhìn những cặp đôi trò chuyện vui vẻ xung quanh, cô cũng muốn Trương Tuyền Phong về nhà xem phim cùng cô, tay trong tay, vui vẻ nói chuyện, nhưng kể từ khi hai người kết hôn, ngoại trừ đi ăn, hai người gần như không có thời gian đi mua sắm, dạo phố với nhau.

Cô càng nghĩ càng tủi thân, vừa trở về tiểu khu, nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống, sợ hàng xóm bắt gặp, cô cúi đầu che đôi mắt lại suốt đường đi, đến thang máy, một bàn tay đưa ra trước mặt cô, trong tay người đó là một tờ giấy.



Cô nhận lấy, nghẹn ngào nói lời cảm ơn.

Qua khóe mắt, cô chỉ nhìn thấy một đôi giày thể thao, sau đó, khi thang máy tới tầng 3, cô liền mở cửa vào nhà, ngồi trong phòng khóc lớn một lúc.

Phó Nhàn Linh dùng thìa múc một miếng cơm, sau khi nuốt xong mới nói: “Hôm đó tâm trạng của tôi không tốt.”

Vu Hướng Tây đổ thêm nước vào cái cốc trước mặt cô, “Chị, hôm đó chị uống say, cũng khóc nữa.”

Phó Nhàn Linh khựng tay lại, cô ngẩng đầu nhìn về phía Vu Hướng Tây, chẳng trách lúc đó cậu không hỏi cô, có lẽ bởi vì sợ cô xấu hổ.

Cô thở phào một hơi, “Đúng vậy, tôi đã khóc, lúc đó hơi buồn.”
 
Chương 35


Đâu chỉ buồn, quả thực giống như trời sập vậy, cô ở nhà chuẩn bị cho việc mang thai, Trương Tuyền Phong ngoại tình, cô từ bỏ công việc để theo đuổi tình yêu, yêu một tên khốn nạn còn không bằng cứt chó.

Cô giao phó nhầm người, yêu sai người, suốt 28 năm qua, mọi cố gắng của cô chỉ là một trò đùa.

Nghĩ đến Trương Tuyền Phong, lồng ngực cô chua xót cực kỳ, cô hít sâu một hơi, thử ngẩng đầu lên để ức chế hơi nóng trong mắt, nhưng giọng nói đã mang theo ít giọng mũi, “Anh ta ngoại tình.”

Nói xong bốn chữ đó, nước mắt cô cũng rơi xuống.

Cô cầm giấy lau nước mắt, gượng cười: “Xin lỗi, chúng ta chuyển chủ đề đi.”

Thật kỳ lạ khi cô lại chủ động nói chuyện này với cậu. Cô nghĩ ngoại trừ Thôi Hiểu ra, cô sẽ không để lộ dáng vẻ tủi thân của mình trước mặt những người khác.

Vu Hướng Tây nắm lấy tay cô, trịnh trọng nói, “Nếu anh ta không yêu chị, em sẽ yêu chị.”

Phó Nhàn Linh cười, cô lắc đầu, “Cái gì mà yêu hay không yêu, tôi không phải trẻ con.”

Vu Hướng Tây vẫn cố chấp nắm tay cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Chị, chị là người tốt, em sẽ đối xử tốt với chị, chị tin tưởng em được không?”

Phó Nhàn Linh tin cậu là một người tốt.



Chỉ là, chuyện cô làm sai, không cần thiết vì mình mà trì hoãn một người tốt.

“Vu Hướng Tây, cậu rất tốt.” Cô đặt thìa xuống, cố gắng mỉm cười, “Ở bên cậu tôi rất vui.”

Cô rút tay ra, nhìn chàng trai đối diện, nói từng câu từng chữ: “Nhưng, chúng ta dừng ở đây đi.”

“Tại sao?” Vu Hướng Tây buồn bã nhìn cô, “Em làm gì sai sao? Hay là em nói gì sai? Chị nói cho em biết đi, sau này em sẽ sửa.”

Khắp nơi đều ồn ào, Phó Nhàn Linh tưởng sự náo nhiệt này sẽ phân tán cảm xúc buồn bã của cô, nhưng không hề, khi nói, trái tim cô như bị một bàn tay siết lấy, chặt đến mức cô không thở nổi.

“Tôi không thể ly hôn.”

“Tôi cũng không thể ở bên cậu.”

Cô nhìn Vu Hướng Tây, vẫn cố gắng mỉm cười: “Cậu hiểu không?”

Đôi mắt của Vu Hướng Tây đỏ hoe, cậu mím môi nói: “Chị.”

“Chị đừng bỏ rơi em.”
 
Chương 36


Lúc ra khỏi quán, trái tim của Phó Nhàn Linh ngột ngạt đến mức khó thở.

Khi lên taxi, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, chàng trai đứng ở cửa quán, nhìn cô từ xa, đôi mắt trên khuôn mặt trắng nõn lúc này đỏ hoe.

Cậu không nói gì, nhìn cô từ xa, cố gắng nở một nụ cười với cô.

Phó Nhàn Linh quay mặt đi, không nhìn cậu nữa, đến khi xe đi xa, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà che đôi mắt chua xót của mình, cô khó chịu đến mức muốn khóc, thậm chí cô còn không hiểu bản thân mình bị làm sao.

Cô chỉ đang quá cô đơn, muốn tìm kiếm an ủi, mà cậu lại xuất hiện đúng lúc.

Cô cúi đầu nhìn băng gâu trên ngón trỏ, trong lòng tự hỏi: Sao mình có thể…thích cậu.

Về đến nhà, cô đi siêu thị mua một ít hoa quả về ép nước, lúc vào phòng tắm tắm rửa, cô mới phát hiện mình đang buộc tóc, cô tháo dây xuống, đặt trong lòng bàn tay, ngắm nhìn

Một bông hồng nhỏ đính trên dây buộc tóc.

Cô cất vào hộp trang điểm, lấy một chiếc dây buộc tóc khác buộc tóc lên, sau khi tắm xong, cô đắp mặt nạ rồi ngồi bên cửa sổ đọc sách.



Bình thường cô luôn có thời gian như vậy, nhưng hôm nay cô không thể bình tĩnh được, một lúc sau, chữ trong sách biến thành lời nói của chàng trai:

【 Nếu anh ta không yêu chị, em sẽ yêu chị. 】

【 Chị, chị đừng bỏ rơi em. 】

Cô gấp sách lại, hít một hơi thật sâu, tháo mặt nạ rồi đi rửa mặt, thoa kem dưỡng da xong liền lên giường đi ngủ.

Có lẽ do tối nay cô nói hơi nhiều với Vu Hướng Tây, nhắc tới một số chuyện trong quá khứ, những chi tiết về cậu đột nhiên xuất hiện trong đầu cô.

Lúc cậu mới chuyển đến đây, số lần hai người gặp nhau ở dưới lầu cũng không nhiều, kể từ sau Tết, số lần gặp nhau nhiều hơn, buổi sáng cô xuống lầu sẽ luôn gặp cậu ở thang máy, từ phòng tập gym về cũng gặp cậu.

Mắt cậu luôn sáng khi nói chuyện với người khác, còn khi nói chuyện với cô, tai cậu lúc nào cũng đỏ.

Khi ý thức chìm vào trong giấc ngủ, bên tai bất ngờ vang lên giọng nói trầm thấp của một chàng trai: “Chị ơi, em rất thích chị…”
 
Chương 37


Sáng hôm sau, chưa đến 7 giờ Thôi Hiểu đã tới ấn chuông cửa nhà nhưng không có phản hồi, cô ấy trực tiếp ấn mật khẩu đi vào, đi thẳng đến phòng ngủ, Phó Nhàn Linh vẫn đang ngủ, cô ấy kéo rèm ra, nói, “Cô nương của tôi ơi, cậu nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, tớ còn đang định qua đây ăn chùa bữa sáng, còn cậu thì vẫn đang ngủ đây. Tối hôm qua cậu tăng ca à?”

Phó Nhàn Linh xoa mắt ngồi dậy: “Không, tớ dậy ngay đây.”

Đêm qua cô cứ nằm mơ, ngủ không ngon, trong giấc mơ, cô bị chàng trai quấn lấy, ôm cô không chịu buông, đến nửa đêm lại biến thành mộng xuân, bản thân trong giấc mơ bị chàng trai đụ đến mức hét to.

Sau khi nhận ra là một giấc mơ, cô sờ quần lót thì phát hiện nó đã ướt đẫm. Cô đứng dậy đi vào phòng tắm, thay quần rồi giặt sạch sẽ mới quay lại ngủ tiếp.

Thôi Hiểu xoay người đến gần, trực tiếp chọc vào cổ cô, nhìn kỹ một lúc mới hỏi: “Cậu đừng nói với tớ là cậu vẫn còn ngủ với Trương Tuyền Phong nhé?”

Dấu hôn trên cổ Phó Nhàn Linh vẫn chưa biến mất. Tối hôm qua cô tắm xong, soi gương nhìn thử, dấu hôn này ít nhất một tuần nữa mới biến mất, Trương Tuyền Phong vốn đã dùng lực để lại dấu, sau đó lại bị Vu Hướng Tây mút mạnh.

Phó Nhàn Linh nhớ tới nhiệt độ nóng bỏng khi chàng trai liếm hôn mình, xương sống đột nhiên rùng mình.

Cô vén chăn, đi xuống giường, “Hôm đó anh ta muốn, nhưng tớ không đồng ý.”

“Mẹ kiếp, cậu nên thiến chết anh ta mới đúng.” Thôi Hiểu tức giận đến mức chế nhạo, “Với kích cỡ đó của anh ta, nhiều lắm cũng chỉ 5cm.”



Phó Nhàn Linh cười khẽ, vô cớ nhớ tới Vu Hướng Tây, chàng trai nắm tay cô, ấn lên nơi nóng bỏng kia, giọng vô cùng khàn: “Chị ơi sờ tiếp đi…”

Thôi Hiểu từng nói nếu một người đàn ông có sống mũi cao, dáng người cao thì phía dưới sẽ không nhỏ.

Cô chỉ mới nhìn thấy của Trương Tuyền Phong, so sánh thì Vu Hướng Tây lớn hơn anh ta rất nhiều.

Cô đi vào phòng tắm, vỗ vỗ mặt mình, sáng sớm nghĩ cái gì không biết nữa.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô đi ra ngoài, Thôi Hiểu hỏi cô, “Cún con ở tầng dưới nhà cậu xảy ra chuyện gì à?”

Tim Phó Nhàn Linh đập thình thịch, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, “Sao vậy?”

“Đôi mắt đỏ hoe giống như đã khóc, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không?” Thôi Hiểu cắn quả táo vừa mới rửa sạch, hàm hồ nói, “Lúc tớ đến thì gặp cậu ta ở tầng dưới, tớ không tiện hỏi, nếu không cậu hỏi thử xem.”

Phó Nhàn Linh không nói gì, chỉ khẽ trả lời: “Ừm.”
 
Chương 38


Thôi Hiểu rất thích mấy cửa hàng nội thất, cô ấy là người tổ chức đám cưới, thường xuyên đến mấy cửa hàng nội thất tìm cảm hứng, cô ấy còn nói những nhân viên nam ở đó ai cũng đẹp trai.

Nghe vậy, Phó Nhàn Linh chỉ cười: “Tớ thấy cậu không phải Túy Ông tìm rượu, tìm linh cảm gì đó đâu, mà là tìm trai đẹp mới đúng.”

Thôi Hiểu búng ngón tay: “Không sai, bị cậu phát hiện mất rồi.”

Phần lớn nhân viên của phố bán đồ nội thất là nữ, nhưng cũng có nhân viên nam, những thứ như sô pha, nệm chuyên dụng…thường là nhân viên nam giới thiệu, mặc vest chỉnh tề, rất chuyên nghiệp, cũng rất đẹp trai.

Phố buôn bán nội thất rất rộng, có hai cửa Đông Tây, muốn đi dạo hết phải mất từ hai đến ba tiếng, người buôn bán thường đến đây mua, giữ giá mở mức thấp nhất, một lần mua hàng từ chục triệu đến hơn hai trăm triệu tệ. Còn người mua lẻ đa phần đến cửa hàng trong thành phố mua trực tiếp, mà ở khu vực nội thành, đa số là phục vụ nữ.



Lần này Thôi Hiểu trực tiếp đưa Phó Nhàn Linh đến phố buôn bán nội thất, cô ấy vốn không thích làm người trung gian kiếm tiền chênh lệch, cho nên lúc mua sẽ đến thẳng nơi sản xuất, trực tiếp mặc cả với ông chủ.

Hai người đi dạo một vòng, thăm quan toàn bộ cửa Đông, Phó Nhàn Linh cảm thấy hơi mệt, hôm nay cô đi giày đế bằng, ngồi trên sô pha nghỉ ngơi một lúc, có nhân viên phục vụ rót cho cô một tách trà, cô cảm ơn, cầm tách trà nhấp một ngụm nhỏ.

Thôi Hiểu đã sang cửa hàng tiếp theo, Phó Nhàn Linh nghỉ ngơi một lúc, đang định đi theo thì Thôi Hiểu đột nhiên chạy tới, kéo cô đi ra ngoài, “Cún con! Cún con!”

Mỗi khi Thôi Hiểu thấy trai đẹp đều như vậy, Phó Nhàn Linh quá quen rồi, nhưng cô không ngờ lúc đi vào mình lại gặp Vu Hướng Tây.

Chàng trai mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu đen, thắt cà vạt, dáng người cao ráo, khuôn mặt trắng trẻo, mũi cao, môi mỏng, quai hàm thẳng tắp, đôi mắt đen nhánh, cậu đang nói chuyện với khách hàng, môi lúc nào cũng nở nụ cười.
 
Chương 39


Vu Hướng Tây vừa ngửa mặt lên nhìn thấy cô, rõ ràng cậu sửng sốt.

Phó Nhàn Linh xấu hổ muốn quay về lại bị Thôi Hiểu kéo vào trong.

“Này, sô pha này cậu bán như thế nào? Mua một bộ sô pha có được tặng một anh chàng đẹp trai không?” Thôi Hiểu cười hỏi Vu Hướng Tây.

Ánh mắt của Vu Hướng Tây luôn nhìn chằm chằm Phó Nhàn Linh, một lúc sau mới nói: “Nếu chị ấy mua thì tặng.”

Thôi Hiểu lập tức há miệng thành hình chữ “O”, cô ấy kéo Phó Nhàn Linh, thì thầm vào tai cô: “Má, cậu ta táo bạo quá, cậu còn muốn nói cậu ta không thích cậu sao? Thôi đi nha!”

Phó Nhàn Linh đỏ mặt, cô kéo tay cô ấy: “Cậu nói nhỏ thôi!”

Lúc hai người đang tranh cãi thì một vị khách mới tiến vào, Vu Hướng Tây thấy có khách, cậu liền nói với Phó Nhàn Linh: “Chị qua đó ngồi một lát đi, em đi tiếp khách đã.”

Phó Nhàn Linh gật đầu, kéo Thôi Hiểu, nói: “Chúng ta sang cửa hàng khác đi, đừng gây phiền phức cho người ta.”

“Cái gì mà thêm phiền phức, cậu không thấy cậu ta vừa nhìn thấy cậu, tâm trạng lập tức trở nên tốt hơn sao? Người ta cũng đã nói mua sô pha sẽ tặng một anh chàng đẹp trai, nhưng chỉ tặng cho một mình cậu thôi, cậu nghe thấy không?” Thôi Hiểu không hề khách khí mà nói.



Phó Nhàn Linh đỏ mặt muốn véo cô ấy, “Được rồi, cậu đừng nói nữa.”

“Cún con mặc vest cũng đẹp trai lắm nha.” Thôi Hiểu nhìn chằm chằm Vu Hướng Tây, “Người cao ít nhất cũng phải 1m88? Có lẽ còn cao hơn, đôi chân cũng dài, vòng eo này…Trên giường chắc chắn rất lợi hại.”

Phó Nhàn Linh đột nhiên che miệng Thôi Hiểu, “Cậu nói nhỏ thôi!”

Thôi Hiểu nhún vai, “Tớ nói nhỏ mà, cậu căng thẳng như vậy làm gì? Bên cạnh chúng ta không có ai khác, cậu ta cũng không nghe thấy.”

Dừng một lúc, cô ấy nghi ngờ nhìn chằm chằm Thôi Hiểu, “Sao cậu lại đỏ mặt?”

“…”

Phó Nhàn Linh quả thực bị cô ấy chọc tức chết.

Vị khách mà Vu Hướng Tây tiếp đón là một người đàn ông và một người phụ nữ.

Chẳng mấy chốc người đàn ông đi tính tiền, còn người phụ nữ đứng đó nói chuyện với cậu, còn đặt tay lên cổ áo của cậu, giúp cậu chỉnh lại cà vạt.
 
Chương 40


Người phụ nữ kia có mái tóc xoăn sóng to, mặc váy dài màu vàng, chân đi giày pha lê, đeo một chiếc túi LV, dáng người và ngoại hình ưu nhìn, khuôn mặt trang điểm, nhìn rất trưởng thành.

“Má?” Thôi Hiểu trợn mắt, “Mẹ nó không phải cũng là tra nam đó chứ? Một giây trước còn tỏ vẻ trung thành với cậu, giây tiếp theo lại tình chàng ý thiếp với người phụ nữ khác?”

Phó Nhàn Linh có thể nhìn thấy vẻ mặt của Vu Hướng Tây khá khó chịu, mặt cậu căng thẳng, quả nhiên đang kiềm chế cảm xúc của mình, chỉ kéo bàn tay của người phụ nữ đang cầm cà vạt của mình ra, đứng cách xa người phụ nữ vài bước.

Thôi Hiểu nhanh chóng kéo Phó Nhàn Linh, giả vờ đi ra ngoài, cố tình lướt qua hai người bên tai nghe thấy giọng nói giận dữ của người phụ nữ: “Sao nào, không cho tôi chạm vào sao? Có tin tôi bảo anh ta không mua thì cậu không bao giờ kiếm được một phần trăm tiền hoa hồng nào không?”

Vu Hướng Tây lạnh mắt nói: “Hiện tại cô có thể bảo anh ta không mua nữa, sau này cô cũng đừng đến đây.”



“Vu Hướng Tây, cậu nên nhận thức rõ một điều là cậu rất nghèo, cậu cần tiền, đừng vì tôn nghiêm và thể diện mà chà đạp lòng tốt của người khác, sau này cậu sẽ hiểu.”

“Tôi dù nghèo cũng không cần cô bố thí.” Vu Hướng Tây hít một hơi thật sâu, nói với người phụ nữ: “Sau này cô đừng đến đây nữa, tôi không muốn bị liên lụy vì cô, tôi có người mình thích rồi, tôi không muốn cô ấy hiểu lầm.”

Không biết tại sao mà Phó Nhàn Linh đột nhiên nhớ tới người bạn gái duy nhất mà Vu Hướng Tây nói tối hôm qua.

“Người cậu thích?” Cô gái cười khúc khích, “Chẳng bao lâu nữa cô ta sẽ phát hiện cậu rất nghèo, sau đó sẽ bỏ rơi cậu. Vu Hướng Tây, người thực sự có thể giúp được cậu chỉ có tôi thôi, nếu cậu nghĩ thông suốt có thể gọi điện thoại cho tôi.”

Người đàn ông mua ghế sô pha đi tới, cô gái lại ôm cánh tay người đàn ông cười nói gì đó, Thôi Hiểu nhìn thôi cũng không khỏi nổi da gà.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top