Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Người Mẫu Khỏa Thân – Tô Mã Lệ

Người Mẫu Khỏa Thân – Tô Mã Lệ
Chương 80


Dư Ôn và Quý Nam Uyên quyết định tổ chức hôn lễ vào ngày 7/7

Ba mẹ của Dư Ôn đã mua một căn nhà nằm ngay trung tâm thành phố làm phòng tân hôn và nhà ở cho cô.

Nhưng Dư Ôn lại cự tuyệt, cô thích sống trong căn chung cư cũ nát kia của Quý Nam Uyên.

Nơi đó tràn ngập kỷ niệm của hai người.

Cô nhờ thợ sửa sang hành lang tầng 3, sau đó sơn lại màu tường, còn trồng rất nhiều hoa trước cửa.

Ban ngày ai bận việc nấy, Dư Ôn ở triển lãm còn Quý Nam Uyên ở văn phòng. Sau khi tan làm, anh sẽ lái xe đến đón cô đi chợ mua thức ăn nấu bữa tối.

Thỉnh thoảng Dư Ôn tan tầm sớm sẽ bắt taxi đến chỗ Quý Nam Uyên, ngồi ngẩn ngơ trong văn phòng của anh cả một buổi trưa.

Cô không bao giờ quấy rầy trong lúc anh làm việc, chỉ đợi đến khi xong xuôi hết mới ngồi dựa vào nhau nói chuyện phiếm, xem album ảnh rồi thân mật thì thầm qua lại.

Buổi tối trở về nhà sau khi mua nguyên liệu xong, Dư Ôn liền mặc tạp dề vào rồi đi theo Quý Nam Uyên học nấu ăn. Quý Nam Uyên ôm cô từ đằng sau, hai người cùng nhau rửa và cắt rau, thậm chí lúc xào rau cũng không buồn tách ra.

Đã có vài lần Quý Nam Uyên muốn đi gặp ba mẹ Dư Ôn nhưng đều bị cô ngăn cản.

Buổi tối hôm đó, hai người vừa mới nấu cơm xong thì tiếng gõ cửa vang lên.

Quý Nam Uyên ra mở cửa, bên ngoài là ba mẹ của Dư Ôn.

“Chú dì.” Anh nghiêng người sang một bên, “Mời vào.”

Dư Ôn cầm đôi đũa đã rửa sạch bước ra xem, vừa thấy cảnh này liền nhìn chằm chằm vào mẹ Dư rồi đặt đôi đũa lên bàn, đi đến khoác tay Quý Nam Uyên.

Mẹ Dư xấu hổ đứng ở cửa, bà nhìn Dư Ôn một cái rồi lại quay sang phía Quý Nam Uyên, “Quý Nam Uyên, dì tới đây là để xin lỗi cháu.”

Quý Nam Uyên đã đoán được ý định của bà thông qua biểu hiện chột dạ trên mặt.

“Chuyện bà nội của cháu là do dì không đúng. Hôm trước chú dì đã về quê cháu để tạ lỗi với bà cụ, hiện tại muốn gửi một lời xin lỗi trịnh trọng và chân thành nhất với cháu.” Mẹ Dư lùi lại một bước, cúi đầu trước Quý Nam Uyên.

Khi Quý Nam Uyên nghe được những lời này, biểu tình có hơi xúc động.

Anh siết chặt năm ngón tay rồi lại thả lỏng ra, cuối cùng mới mở miệng, “Chú dì vào đi.”

Mẹ Dư liếc nhìn con gái.

Dư Ôn ôm cánh tay Quý Nam Uyên nói, “Ba mẹ vào đi, hai người đã ăn cơm chưa?”

Toàn bộ quá trình ba Dư đều im lặng, thẳng đến khi nghe Dư Ôn lên tiếng mới mở miệng, “Ăn rồi… Hai đứa giờ này mới ăn sao? Ăn gì đó?”

Ba Dư lúc nào cũng bận rộn với sự nghiệp, không có nhiều thời gian ở bên Dư Ôn, nhưng ông lại rất chiều chuộng cô, luôn muốn cho cô những thứ tốt nhất, mặc kệ là cô muốn cái gì, ông cũng đều đáp ứng.

Sau khi Dư Ôn đi lãnh chứng với Quý Nam Uyên thì gần như cắt đứt liên lạc với gia đình.

Cô muốn mẹ Dư tự mình đến xin lỗi Quý Nam Uyên, nếu không sẽ không bao giờ dẫn anh về gặp mặt bọn họ.

Tuy ba Dư rất sốt ruột, nhưng mẹ Dư bao năm qua vẫn luôn sống kiêu ngạo, làm sao có thể chịu mất mặt mà đi xin lỗi Quý Nam Uyên. Thế là hai người cứ giằng co mãi cho đến bây giờ.

Thấy ngày kết hôn của con gái đã cận kề, cuối cùng mẹ Dư cũng không nhịn được nữa, đành phải kéo ba Dư đến đây ngay trong đêm.

Dư Ôn chỉ lên bàn, “Con làm cá chua ngọt, mộc nhĩ xào trứng, bông cải xanh xào tôm bóc vỏ, còn có canh bắp hầm xương.”

Ba mẹ Dư có chút kinh ngạc.

Dư Ôn đã được nuông chiều từ bé nên chưa từng phải xuống bếp, trong túi lúc nào cũng đầy tiền, mặc dù sống ở Pháp vài năm tuy nhiên lúc nào cũng ăn ở bên ngoài, nhà bếp cả bốn năm không có ai vào làm cơm.

Nhưng hiện tại lại vì Quý Nam Uyên mà xuống bếp học nấu ăn?

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
 
Chương 81


Ba Dư đã sớm nghe qua danh tiếng của Quý Nam Uyên.

Tuy rằng hai người làm việc ở hai lĩnh vực khác nhau, nhưng nhân duyên của Quý Nam Uyên khá tốt, biết cách kết giao và làm quen với người khác, nên thường được sếp lớn trong công ty đưa đến các buổi giao lưu, trong ngành không ít người biết tới anh.

Ba Dư cũng từng thấy Quý Nam Uyên ở một buổi tiệc rượu, nhìn phong thái điềm tĩnh và trầm ổn của anh, ông liền cảm thấy chàng thanh niên này sẽ có một tương lai chói lọi.

Nhưng ông không biết rằng, con gái nhà mình đã sớm quen biết Quý Nam Uyên, thậm chí còn có một đoạn tình cảm trong quá khứ, càng không biết phu nhân của mình từng dùng tiền ép Quý Nam Uyên chia tay với Dư Ôn.

Sau khi biết mọi chuyện, ông đã cho rằng hai người sẽ không bao giờ quay lại với nhau nữa.

Nhưng không nghĩ tới, Dư Ôn vừa mới từ Pháp trở về liền đi tìm người ta, chưa đầy một tuần đã ra cục dân chính lĩnh chứng, triển lãm cũng dọn về nước, ngay cả ngày cưới cũng đã quyết định xong xuôi.

Kể cả có thích ứng nhanh đến mấy thì đây cũng là lần đầu tiên ông chính thức gặp mặt Quý Nam Uyên.

Ba Dư đặt hai tờ giấy chứng nhận bất động sản, hai chìa khóa nhà và hai chìa khóa xe lên bàn rồi nhìn Quý Nam Uyên nói, “Đây là quà cưới cho hai đứa.”

Không đợi Quý Nam Uyên lên tiếng, ông lại nói tiếp, “Nhà không ở thì cứ để đó, đợi sau khi giá đất tăng lên thì bán, xe cũng vậy, mấy món quà này chỉ là muốn biểu lộ một chút tâm ý, không dùng cũng không sao cả.”

Quý Nam Uyên: “… Cảm ơn.”

Dư Ôn nhìn logo trên chìa khóa xe, đều là xe cả trăm vạn, cô lại mở chứng nhận bất động sản ra, hai căn đều nằm ở trung tâm thành phố, vị trí rất đẹp, còn có gác mái và sân thượng.

Thấy Dư Ôn nhìn chằm chằm vào mấy thứ trên bàn, ba Dư vội vàng lấy ra một tấm thẻ tín dụng, “Còn tấm thẻ này nữa, con muốn mua cái gì thì mua.”

Dư Ôn nhanh chóng cầm lấy, “Cảm ơn ba.”

Quý Nam Uyên: “…”

“Hai đứa mau ăn cơm đi, đồ ăn sắp nguội rồi.” Mẹ Dư ngồi bên cạnh nói.

Lúc này Dư Ôn mới kéo kéo cánh tay Quý Nam Uyên, Quý Nam Uyên lại nghiêng đầu hỏi ba mẹ Dư, “Chú dì cũng ăn cùng đi?”

Dù sao thì hai người cũng chưa từng ăn đồ do con gái nấu, nhất thời đều gật đầu.

Dư Ôn nở một nụ cười rồi vào bếp lấy thêm hai bộ chén đũa.

Mẹ Dư nếm thử vài món, “Không tồi nha”

Dư Ôn đắc ý nhướng mày, “Đương nhiên rồi.”

Ba Dư gật gật đầu theo, “Rất ngon, ngon hơn mấy món ba ăn ở Duke.”

Duke là khách sạn 5 sao, nơi đó có rất nhiều đầu bếp hàng đầu từ khắp nơi trên thế giới.

Dư Ôn cười cười gắp đồ ăn cho bọn họ, “Vậy ba mẹ ăn nhiều một chút.”

Quý Nam Uyên múc chén canh đặt trước mặt Dư Ôn.

Cô húp vài miếng rồi cầm đũa gắp tôm bỏ vào miệng, sau đó lại gắp thêm một con để bên môi Quý Nam Uyên, “Hình như lần này xào hơi mặn?”

Quý Nam Uyên nếm thử, “Cho nhiều muối quá.”

Dư Ôn trực tiếp gắp con tôm từ trong miệng anh ra rồi bỏ vào miệng mình, “Vậy thì đừng ăn nữa.”

Quý Nam Uyên ngại ba mẹ Dư ngồi đối diện nên không cướp về, chỉ nhướng mày nhìn cô một cái.

Dư Ôn nhai nhai con tôm trong miệng, còn cười khoe khoang với anh.

Ba mẹ Dư thật sự không nhìn nổi nữa, vội vàng ăn cho xong rồi rời đi

Cửa vừa đóng lại, Quý Nam Uyên liền cởi áo thun, kéo quần xuống đi vào nhà bếp.

Không có ai hết.

Dư Ôn đã sớm trốn mất rồi.

Anh mở cửa phòng ngủ, vẫn không có ai ở đây.

Vừa bước vào toilet liền thấy Dư Ôn đang khỏa thân đứng trước bồn rửa mặt, hai tay tự xoa nắn nhũ thịt trắng nõn của mình, ánh mắt quyến rũ nhìn về phía anh.

Quý Nam Uyên lập tức cương lên.

Anh vội cởi quần lót xuống, hung hăng cầm “súng” xông tới kéo hai chân Dư Ôn ra, cắm thật mạnh vào.

Dư Ôn hét lên, “A, nhẹ một chút!”

“Đang ăn cơm mà dám câu dẫn anh.” Quý Nam Uyên ngậm lấy vành tai mẫn cảm của cô, hơi thở nóng bỏng phun ra, “Xem đêm nay anh thao khóc em như thế nào!”

Anh bóp eo cô, mạnh mẽ thọc vào rút ra, thẳng đến khi Dư Ôn nức nở.

“Ông xã… Nhẹ thôi…”

Đêm còn rất dài, trong khu chung cư cũ kỹ lại truyền đến tiếng rên rỉ của phụ nữ.

Cảm giác rất đau đớn, mà cũng rất sung sướng.

Giống như những đêm dài trước đó, vang lên mãi không dứt.
 
Chương 82


Dư Ôn chọn công viên làm nơi tổ chức hôn lễ, xung quanh là thảm cỏ xanh mướt.

Đám cưới không quá xa hoa, mọi thứ đều được đơn giản hóa, nhưng lại có rất nhiều sinh viên trong trường đổ xô đến xem hôn lễ của hai huyền thoại xuất thân từ học viện mỹ thuật.

Vào ngày hôm đó, Dư Ôn mặc một chiếc váy cưới dài màu trắng, đầu đội vòng hoa, đi chân trần trên bãi cỏ về phía Quý Nam Uyên trong bộ vest đen.

Có vài đàn anh đàn chị ngồi bên dưới kể cho tân sinh viên nghe về chuyện tình yêu của hai người, lâu lâu Khổng Tiện Nghi ở bên cạnh lại chen miệng vào bổ sung, “Không phải! Cậu nói bậy rồi! Để tớ kể cho! Hôm đó, Phùng ma đầu tới tìm Quý Nam Uyên làm người mẫu khỏa thân…”

Lúc này Phùng ma đầu đang đứng gần đó, ánh mắt mang theo ý cười mà nhìn chăm chú vào hai người đang hôn nhau trên sân khấu.

Khi Dư Ôn quay đầu lại liền nhìn thấy Phùng ma đầu, vội vẫy vẫy tay với cô.

Còn Quý Nam Uyên thì gật đầu chào.

Hai mắt Phùng Xuân Lệ ướt đẫm, cô mỉm cười gật đầu lại rồi xoay người rời đi.

Cuộc đời này của cô đã gặp được hai người có thiên phú làm họa sĩ, một là em gái cô, nhưng đáng tiếc nó lại vướng vào bệnh tật, ba năm trước không còn chịu đựng nổi nữa mà qua đời.

Hai là Quý Nam Uyên.

Là người được em gái cô tận tay chỉ bảo, đôi lúc cô cũng sẽ đưa ra hai ba câu góp ý.

Quý Nam Uyên là đứa trẻ chịu được gian khổ, có nghị lực, có kiên trì.

Lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, sức sống bền bỉ hơn những bạn cùng lứa tuổi, giống như một cái bánh răng không ngừng quay đều từ ngày này sang ngày khác.

Quan trọng nhất chính là, đứa trẻ này rất thiện lương.

Trong nhà ba mẹ mất sớm, bà nội bệnh nặng, một mình Quý Nam Uyên chăm lo mọi việc.

Nhưng Phùng Xuân Lệ không ngờ tới, đứa trẻ này chưa bao giờ gục ngã, vẫn luôn luôn duy trì tâm thái vững thái, giống như một cây thông, vừa ngay thẳng vừa kiên cường, không chịu ảnh hưởng của bất kỳ thứ gì.

Trong suốt cả sự nghiệp giảng dạy của mình, Quý Nam Uyên là học sinh đầu tiên khiến Phùng Xuân Lệ cảm thấy đau lòng.

Còn Dư Ôn vẫn luôn là một tồn tại kỳ lạ trong lòng Phùng ma đầu.

Cô bé hoạt bát năng động, lúc đi học cực kỳ không an phận, tuy là kỹ năng phác hoạ khá kém, nhưng bù lại lại vẽ tranh sơn dầu rất tốt. Phùng Xuân Lệ vẫn luôn không biết nên định nghĩa Dư Ôn như thế nào.

Nhưng phải thừa nhận một điều rằng, Quý Nam Uyên và Dư Ôn đều là học sinh cô xem trọng nhất.

Có thể nhìn thấy hai người đến với nhau, trong lòng cô vừa hạnh phúc vừa vui mừng.

Nếu em gái cô và bà nội Quý còn ở đây, có thể nhìn thấy cảnh này… thì tuyệt vời biết mấy.

Lần này Chu Đức Hoa lại bắt được hoa cưới.

Dư Ôn quở trách hắn một lúc lâu, “Ngay cả bạn trai cậu còn không có mà cứ giành hoa hoài làm gì! Cậu cũng chẳng vội kết hôn!”

“Tớ thích vậy đó! Tớ phải lấy hoa của cậu!” Chu Đức Hoa kêu gào, “Làm gì có ai quy định tớ không được lấy chứ! Mọi người đều được thì tớ cũng được!”

Lúc này Quý Nam Uyên đang cụng ly và trò chuyện với ông chủ quán bar anh làm thêm hồi trước thì vô tình nhìn thấy Khổng Khang Tuấn trong đám đông.

Chỉ qua mấy năm không gặp mà Khổng Khang Tuấn gầy và đen hơn hẳn.

Sau khi hai người đánh nhau ở phòng vẽ tranh, Khổng Khang Tuấn phải nằm viện vài ngày, vết thương vừa khỏi liền muốn đi tìm Quý Nam Uyên tính sổ nhưng lại nghe người ta nói bà nội của Quý Nam Uyên đã qua đời.

Nên hắn nhẫn nhịn không động thủ.

Không lâu sau lại nghe tin Dư Ôn ra nước ngoài, và cô cũng chia tay với Quý Nam Uyên.

Khổng Khang Tuấn đột nhiên mất phương hướng.

Dư Ôn đã không chấp nhận ai hết và bỏ đi một mình.

Giờ hắn có tìm Quý Nam Uyên tính sổ cũng vô dụng, vì bọn họ đều bị bỏ lại.

Khoảng thời gian đó hắn sống trong hoang mang lạc lõng, không có mục tiêu cụ thể. Sau khi tốt nghiệp thì tìm một phòng tập làm huấn luyện viên bóng rổ.

Bốn năm thay bốn cô bạn gái, nhưng cuối cùng lại chẳng có ai bằng Dư Ôn cả

Hắn rất nhớ cô.

Nghe tin cô về nước liền vội vàng muốn đến gặp.

Ngày Khổng Tiện Nghi kết hôn, hắn cũng tới, nhưng còn chưa gặp được Dư Ôn đã thấy Quý Nam Uyên.

Bốn năm trước vẫn là một đứa người mẫu khỏa thân nghèo kiết xác.

Ai có thể ngờ rằng chỉ sau bốn năm lại biến thành một kẻ có tiền, tây trang cao cấp phẳng phiu đứng trước mặt mọi người, mỗi cử chỉ đều toát ra vẻ phong độ, điềm đạm.

Khổng Khang Tuấn cúi đầu nhìn lại mình rồi hổ thẹn xoay người bỏ đi.

Sau khi trở về, hắn nhốt mình trong phòng tập mấy ngày, không nghĩ tới sau khi ra ngoài, chuyện đầu tiên hắn nghe được lại là tin Dư Ôn lĩnh chứng kết hôn với Quý Nam Uyên.

Rõ ràng là Quý Nam Uyên đã lừa Dư Ôn, anh ta không yêu cô, nhưng vì cái gì mà cô vẫn muốn kết hôn với anh ta?

Khổng Khang Tuấn không hiểu nổi, vì thế nên hôm nay hắn tới đây chính là muốn hỏi cho rõ ràng.

Nhưng còn chưa đến được chỗ của Dư Ôn thì Quý Nam Uyên đã phát hiện ra hắn rồi bước tới gần.
 
Chương 83


Khổng Khang Tuấn là sinh viên trường thể thao nên khá cao, nhưng khi đứng trước Quý Nam Uyên lại thấp hơn mấy cm, khí thế càng không cần bàn tới.

Quý Nam Uyên cầm một ly rượu đưa qua.

Khổng Khang Tuấn nhận lấy rồi nói, “Tôi chỉ muốn đến xem mà thôi.”

Quý Nam Uyên nhấp một ngụm rượu, trầm tĩnh nhìn hắn, “Có cái gì thì cứ nói thẳng đi.”

Khổng Khang Tuấn siết chặt ly rượu trong tay, đôi mắt mang theo tơ máu mà trừng lên với Quý Nam Uyên, “Quý Nam Uyên, mày yêu Dư Ôn sao? Mày thật sự yêu cô ấy sao? Mày không cần hủy hoại hạnh phúc cả đời của người khác chỉ vì muốn trả thù tao.”

“Mày đến đây là vì muốn xác nhận điều này?” Quý Nam Uyên bình tĩnh trả lời, “Vậy thì không cần lo lắng đâu, tụi tao rất yêu nhau.”

“Tao không tin! Lúc trước mày vì muốn trả thù tao nên mới tiếp cận Dư Ôn! Đáng lẽ người kết hôn với cô ấy bây giờ là tao mới đúng! Không phải mày!” Khổng Khang Tuấn hét to khiến những người xung quanh chú ý tới.

Khổng Tiện Nghi cũng nhận thấy điều này rồi vội vàng chạy đến giải thích vài câu với khách khứa, “Hahaha uống nhiều quá! Mọi người cứ tự nhiên! Không sao đâu, không có vấn đề gì!”

Lúc này những người khác mới tiếp tục.

Khi Khổng Tiện Nghi quay người lại liền thấy Dư Ôn đứng bên cạnh giàn hoa, cả người bị hoa che khuất nên không ai phát hiện ra.

Khổng Tiện Nghi kinh ngạc nhìn cô.

Dư Ôn nghiêng nghiêng đầu, ý bảo Khổng Tiện Nghi đi ra chỗ khác.

Khổng Tiện Nghi cũng im lặng nhìn Khổng Khang Tuấn và Quý Nam Uyên một cái rồi lặng lẽ rời đi.

“Khổng Khang Tuấn.” Quý Nam Uyên đưa tay chạm nhẹ vào bó hoa trắng xanh bên cạnh, giọng nói trầm thấp đầy cảm xúc, “Nếu lúc trước mày tôn trọng Dư Ôn hơn một chút thì có lẽ tao đã không cướp cô ấy đi.”

Khổng Khang Tuấn hét to, “Tao không tôn trọng cô ấy khi nào?!”

“Vào ngày đầu tiên chúng ta chạm mặt nhau ở toilet, chắc hẳn mày còn nhớ rõ mày đã nói gì trong điện thoại.” Con ngươi đen nhánh của Quý Nam Uyên lẳng lặng dừng trên người Khổng Khanh Tuấn, cảm xúc lãnh đạm khiến cho hắn trông như một tên hề.

Anh thu bàn tay lại, không mặn không nhạt nhìn Khổng Khang Tuấn, “Tao đã nói rồi, chỉ có đàn ông cấp thấp nhất mới đem phụ nữ ra đùa cợt, mày không xứng với cô ấy.”

Khổng Khang Tuấn giật mình rồi chợt nhớ tới ngày đầu tiên gặp Quý Nam Uyên ở trong toilet của học viện mỹ thuật.

Lúc đó hắn mới làm tình với Dư Ôn xong, vừa ra khỏi phòng vẽ tranh liền thấy đám bạn cùng ký túc xá gọi tới hỏi buổi tối có về không.

Có người trêu ghẹo bảo buổi tối khẳng định hắn có chuyện quan trọng muốn “Làm”, còn có người nói mấy nữ sinh không đàng hoàng phải bị thao vài lần mới thỏa mãn, nhưng trông Dư Ôn lại rất thanh thuần trong sáng, không giống như kiểu người đã từng bị ngủ qua.

Sự hư vinh phù phiếm của đàn ông bỗng dưng trỗi dậy khiến hắn ta dùng tông giọng dâm đãng nói vài câu với người đầu dây bên kia.

Thật ra Khổng Khang Tuấn cũng không nhớ chính xác mình đã nói cái gì, chỉ biết là đại loại như vừa gặp mặt là Dư Ôn lập tức cầu hắn làm linh tinh.

Điều duy nhất hắn nhớ rõ chính là sau khi nói câu đó xong, ngẩng đầu lên liền thấy Quý Nam Uyên đứng trước cửa hút thuốc.

Sương khói lượn lờ xung quanh nên chỉ có thể nhìn thấy vài đường nét mơ hồ.

Quý Nam Uyên khẽ cong môi, có chút giễu cợt, cũng có chút khinh thường, sau đó dập tắt điếu thuốc rồi nhấc chân đi ra ngoài.

Khổng Khang Tuấn phải thừa nhận rằng hắn thực sự rất sợ Quý Nam Uyên.

Sợ Quý Nam Uyên tiết lộ quá khứ và vạch trần thân phận phú nhị đại giả của hắn.

Còn sợ thêm cái gì nữa thì Khổng Khang Tuấn cũng không rõ lắm.

Nhưng khi vừa nhìn thấy Quý Nam Uyên, hắn liền cảm giác như sắp có điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra.

“Tao đã nói rồi mà, mày sẽ hối hận.” Quý Nam Uyên tiến đến gần, giơ tay vỗ vỗ lên vai hắn, sau đó xoay người rời đi.

Trái tim Khổng Khang Tuấn trống rỗng như mất đi tất cả.

Hai chân hắn mềm nhũn, cả người loạng choạng ngã xuống bãi cỏ làm đổ ly rượu trong tay.

Khổng Khang Tuấn ngơ ngác nhìn lá cây màu xanh trước mặt, bỗng nhiên trong tầm mắt xuất hiện một góc váy trắng, hắn ngẩng đầu lên.

Dư Ôn trong bộ váy cưới xinh đẹp đang đứng trước mặt hắn, đầu đội vòng hoa tươi rực rỡ, trên cổ đeo sợi dây chuyền vàng hình con cá và một chiếc nhẫn lấp lánh ở ngón áp út.

Cô chỉ nhìn hắn mà không nói gì, sau đó bước ngang qua, xuyên qua đám đông đến chỗ Quý Nam Uyên, nhẹ nhàng ôm anh từ đằng sau.

Khổng Khang Tuấn nhìn cô gái xinh đẹp hoạt bát trong ký ức của mình giờ phút này đang ôm một người đàn ông khác, cười đến cong cả mắt.

Trong đầu hắn lại nhớ đến những lời Quý Nam Uyên từng nói trong quán bar, nó hoàn toàn trùng hợp với một màn vừa rồi.

“Mày sẽ hối hận.”

“Vì đã nói ra câu đó.”

Hắn hối hận.

Thật sự rất hối hận.

Khổng Khang Tuấn đau khổ nhắm mắt lại, cả khuôn mặt vùi xuống bãi cỏ, không cho ai nhìn thấy hốc mắt đỏ bừng của mình.
 
Chương 84


Bào Thông Dĩnh cũng tới đây.

Dáng vẻ ung dung thoải mái mà nâng ly chúc mừng Quý Nam Uyên và Dư Ôn.

Dù có không cam lòng thì cũng chẳng thay đổi được gì nữa.

Tuy Dư Ôn đã bỏ đi khi Quý Nam Uyên cần cô ấy nhất, và cô mới là người ở bên cạnh anh suốt bốn năm khó khăn. Nhưng Quý Nam Uyên đã dùng bốn năm đó để nói cho Bào Thông Dĩnh biết rằng: Anh không hề có chút tình cảm nào với cô.

Từ sáng đến giờ Dư Ôn và Quý Nam Uyên đều chưa có gì bỏ bụng nên Khổng Tiện Nghi đã bưng một dĩa trái cây tới. Dư Ôn lấy một miếng táo để bên môi Quý Nam Uyên.

Bào Thông Dĩnh nhẹ kêu lên, “Anh ấy không thể…”

Còn chưa kịp dứt lời thì Quý Nam Uyên đã mở miệng ăn hết.

Dư Ôn quay sang hỏi, “Sao vậy?”

Bào Thông Dĩnh nhớ rõ sau khi ba mẹ Quý Nam Uyên xảy ra tai nạn, có lần cô đưa cho anh một quả táo, Quý Nam Uyên chỉ cắn một ngụm liền nôn ra, sau đó không bao giờ chạm vào táo nữa.

Hóa ra ai rồi cũng sẽ thay đổi.

Bào Thông Dĩnh lắc đầu cười nhẹ, “Không có gì.”

“Chụp ảnh nè! Tiểu Dư!” Khổng Tiện Nghi vẫy tay với Dư Ôn rồi lại kêu Chu Đức Hoa, “Trư Bát Giới! Mau tới đây chụp ảnh!”

Chu Đức Hoa hô to, “Summer! Tiểu Khổng Tước kêu tớ là Trư Bát Giới kìa!”

Dư Ôn bật cười bước qua, “Đừng có lôi tớ vào, tớ không biết nên giúp ai đâu.”

Quý Nam Uyên dùng một tay ôm lấy eo cô rồi đi đến chỗ nhiếp ảnh gia, ba mẹ Dư cũng tới ngồi đằng trước Dư Ôn và Quý Nam Uyên.

Dư Ôn quay đầu nhìn xung quanh, nói với đám bạn ở học viện mỹ thuật, “Mau tới chụp ảnh chung đi! Cô Phùng đâu? Kêu cô ấy lại đây!”

Mọi người đều hô to, “Cô Phùng!”

Nhưng không biết ai lại hét lên, “Phùng ma đầu!”

Dư Ôn phụt cười thành tiếng rồi nhìn sang Khổng Tiện Nghi bên cạnh. Cả hai người đều không thể nhịn cười nổi nữa.

Buổi tối cả đám người náo động phòng ở nhà của Dư Ôn, Quý Nam Uyên dùng hết sức lực của bản thân để chặn đám người ở bên ngoài, còn phải cùng họ uống rượu, chơi giải câu đố.

Dư Ôn ở bên trong thoải mái thanh nhàn nằm trên giường nói chuyện phiếm với Khổng Tiện Nghi, đầu giường còn có Chu Đức Hoa đang ngủ nửa tỉnh nửa mê do bị người ta rót quá nhiều rượu.

Khổng Tiện Nghi nhìn chùm đèn trên đỉnh đầu rồi thốt lên, “Hôm nay tớ vừa nghĩ ra ý tưởng này… Tớ sẽ đem chuyện tình yêu lãng mạn của cậu vẽ thành một bộ truyện tranh.”

Phòng tân hôn của Dư Ôn là căn hộ mà ba Dư đã cho trước kia.

Do khu chung cư cũ nơi cô và Quý Nam Uyên đang ở có quá nhiều thứ riêng tư, trong phòng ngủ treo đầy tranh sơn dầu khổ lớn vẽ cảnh hai người làm tình.

Mỗi khi rảnh rỗi bọn họ sẽ vẽ tranh trần truồng của đối phương, thậm chí còn vừa vẽ vừa làm.

Chỗ nào trong nhà cũng từng dính đầy tinh dịch và d*m thủy.

Cô không hy vọng có người xa lạ bước vào.

Bởi vậy nên phòng tân hôn đã được bố trí trong căn hộ cao cấp mà ba Dư tặng.

Không gian nơi đây rất lớn, gần cả trăm người tới náo động phòng mà vẫn chứa đủ.

Dư Ôn nghe động tĩnh ngoài cửa xong rồi mới trả lời Khổng Tiện Nghi, “Vẽ tụi tớ? Cũng được đó! Nhớ vẽ tớ đẹp một chút.”

“Hừ! Thật là… Tớ sẽ vẽ nam thần họ Quý đẹp trai hơn.” Khổng Tiện Nghi trông rất nóng lòng muốn thử, do hôm nay cô kể cho đám tân sinh viên nghe về chuyện tình của Dư Ôn và Quý Nam Uyên nên đã nảy ra ý tưởng này.

“Vậy cậu đặt tên truyện là gì?” Dư Ôn hỏi, “Chuyện tình ngang trái ở học viện mỹ thuật?”

“Quá thô tục.” Khổng Tiện Nghi chống cằm, “Tớ nghĩ nên đặt là tổng tài bá đạo cùng tiểu kiều thê!”

Dư Ôn lườm Khổng Tiện Nghi một cái, “Cái quỷ gì vậy? Ai là tổng tài bá đạo? Cậu nói tớ sao?”

Khổng Tiện Nghi: “…”

Chu Đức Hoa mơ mơ màng màng nói, “Người mẫu khỏa thân.”

Hôm nay hắn đã nghe rất nhiều chuyện về Quý Nam Uyên, tất cả mọi người đều nói rằng Quý Nam Uyên từng làm người mẫu khỏa thân ở học viện mỹ thuật, hiện tại trong đầu hắn chỉ toàn là hình trần truồng của Quý Nam Uyên.

Dư Ôn nhìn sang, “Cậu tỉnh rồi sao?”

Khổng Tiện Nghi vỗ tay, “Wow! Trư Bát Giới! Tên này nghe hay nè! Được rồi! Tớ quyết định sẽ đặt là người mẫu khỏa thân!”

Ánh mắt Dư Ôn lộ ra vẻ uy hiếp, “Cậu mà dám vẽ hình trần truồng của anh ấy thì biết tay tớ!”

“Tiểu Dư, cậu đừng có tiêu chuẩn kép như vậy! Tại sao cậu có thể vẽ mà tớ không thể!” Khổng Tiện Nghi nghiến răng.

“Vì tớ là vợ của anh ấy!”
 
Chương 85


Quý Nam Uyên đã bị người ta chuốc rất nhiều rượu, phải vào toilet nôn mửa và tắm rửa lại ba lần.

Dư Ôn đành pha một ly nước mật ong rồi đút cho anh từng muỗng.

Quý Nam Uyên uống xong liền ghé người vào bàn.

Khi say anh rất yên tĩnh, không ồn ào hay quậy phá.

Dư Ôn muốn đỡ Quý Nam Uyên lên giường, nhưng đàn ông vốn cao lớn và nặng hơn phụ nữ rất nhiều nên cô phải loay hoay cả nửa tiếng mới xong.

Mồ hôi đã chảy đầy người.

Đang định đi tắm thì bất ngờ bị anh giữ tay lại rồi kéo lên trên giường, đè ở dưới thân.

“Anh nặng quá…” Dư Ôn vừa la vừa vỗ vỗ bả vai Quý Nam Uyên, “Đè chết em mất…”

Quý Nam Uyên ôm cô, giọng nói khàn khàn vang lên, “Không được đi.”

“Em đi tắm.” Dư Ôn vỗ lên lưng anh trấn an, “Tắm xong sẽ quay lại.”

“Không được đi.” Anh càng ôm cô chặt hơn.

Dư Ôn cười bất lực, “Được rồi, em không đi nữa.”

“Không được đi.” Quý Nam Uyên vẫn còn lẩm bẩm.

Xem ra là say thật sự.

Dư Ôn nhẹ nhàng vuốt tóc anh, nói đi nói lại một câu, “Em vẫn luôn ở đây, không có đi đâu hết, Quý Nam Uyên, em ở đây.”

Anh cứ vậy mà đè lên người cô rồi chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Quý Nam Uyên đã vô cùng hoảng sợ khi không thấy Dư Ôn ở trong phòng, anh vội vàng mở cửa lao ra ngoài.

Lúc này Dư Ôn đang ở trong bếp nấu bữa sáng.

Quý Nam Uyên đứng ngây ngốc tại chỗ, sững sờ một lúc lâu.

“Tỉnh rồi sao?” Dư Ôn liếc mắt thấy anh đi chân trần, vẻ mặt hoảng sợ nên vội tắt bếp rồi bước tới hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

Quý Nam Uyên kéo cô vào lòng ngực, “Tỉnh lại không thấy em.”

Trái tim Dư Ôn rung lên, “Em đói bụng nên dậy sớm làm chút đồ ăn, anh đói chưa?”

Quý Nam Uyên gật đầu.

“Vậy em đi đánh răng rửa mặt với anh rồi chúng ta cùng nhau ăn” Dư Ôn hôn lên cằm anh.

Khi Quý Nam Uyên chưa tỉnh rượu có chút dính người.

Nhưng Dư Ôn lại rất thích như vậy, cô cạo râu, lau mặt, đánh răng cho anh, rồi lại dẫn người đi tắm rửa.

Y như là đang chăm sóc cho một đứa trẻ.

Hai người cứ thuận theo tự nhiên mà hôn môi rồi làm tình trong phòng tắm.

Khi sắp bắn tinh, Quý Nam Uyên định rút ra thì bị Dư Ôn túm chặt tay ngăn lại, “Cho em đi.”

Trên cổ anh nổi đầy gân xanh, chưa kịp suy nghĩ gì nhiều thì đã bắn hết vào bên trong rồi.

Dư Ôn thở hổn hển rồi hôn lên môi anh, “Anh thích có con trai hay con gái?”

Quý Nam Uyên ôm chặt eo cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm, “Đều thích hết.”

“Tham lam!” Dư Ôn cắn nhẹ lên ngực anh một cái, “Nếu sinh con xong em trở nên xấu xí thì anh có bỏ em không?”

Hơi thở nóng bỏng của Quý Nam Uyên phun lên cổ cô, “Sẽ không.”

Dư Ôn lại cắn lên ngực anh một cái, cố ý làm ra vẻ dữ tợn, “Nếu anh dám không cần em nữa, thì em sẽ mang theo con bỏ nhà đi.”

Khóe môi Quý Nam Uyên hơi cong lên, âm thanh trầm thấp êm tai, “Mang anh theo với.”

Dư Ôn vui vẻ cười lớn.

Quý Nam Uyên đưa tay vuốt ve khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của Dư Ôn rồi hôn lên môi cô, hai đầu lưỡi ướt át quấn lấy nhau, dương v*t bên dưới mới vừa mềm xuống lại cương cứng, chậm rãi tiến vào nơi nóng ấm mê người.

Tiếng bạch bạch nhịp nhàng lại lần nữa vang khắp toilet.

Dấu móng tay của Dư Ôn đã hằn sâu lên vai anh, cô bị thao đến mức hơi thở đứt quãng, không ngừng rên rỉ.

“Quý Nam Uyên…” Dư Ôn nức nở kêu lên.

Quý Nam Uyên vừa cắm vừa nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, thở dốc nói, “Anh đây.”

Động tác thọc vào rút ra vừa sâu vừa nhanh, khoái cảm mãnh liệt ập tới khiến khuôn mặt Dư Ôn toàn là nước mắt, cô cắn răng dựa vào ngực Quý Nam Uyên.

Hết lần này đến lần khác đều chỉ kêu mỗi tên anh.

“Quý Nam Uyên…”
 
Chương 86


“Mẹ! Sau này con cũng muốn làm người mẫu khỏa thân!”

Dư Ôn đang uống nước thì bị dọa đến phun hết ra, “Con nói cái gì?!”

Công chúa nhỏ bốn tuổi Quý Tiểu Tiểu cầm một quyển truyện tranh đưa cho cô xem, “Con muốn trở thành người mẫu khỏa thân giống như ba vậy!”

Dư Ôn vội vàng giật lấy, “Con không được xem cuốn truyện này!”

“Vì sao chứ?” Quý Tiểu Tiểu bĩu môi, giọng nói non nớt hỏi, “Dì Khổng Tước nói, đây là cuốn truyện kể về ba, tại sao con không được xem?”

Dư Ôn thầm mắng Khổng Tiện Nghi hơn chục lần rồi mới mỉm cười nhìn Quý Tiểu Tiểu, “Con còn nhỏ, sau này trưởng thành rồi sẽ không muốn làm người mẫu khỏa thân nữa đâu.”

“Nhưng ba trưởng thành rồi mà vẫn làm người mẫu khỏa thân mà.”

“…”

Dư Ôn tức giận hét lên, “Quý Nam Uyên! Anh mau ra đây cho em!”

Quý Nam Uyên đeo kính đi tới, trước tiên là ôm Quý Tiểu Tiểu vào trong lòng ngực, thơm má cô bé một cái, rồi đến trước mặt Dư Ôn hôn lên môi cô, “Làm sao vậy? Bảo bối nhỏ chọc bảo bối lớn tức giận sao?”

“Con bé nói nó muốn làm người mẫu khỏa thân! Anh coi tự giải quyết đi!” Dư Ôn xoay người tiếp tục vẽ tranh.

Quý Nam Uyên nhìn cuốn truyện tranh trên bàn rồi để Quý Tiểu Tiểu ngồi lên đùi mình, vừa cầm xem vừa nói, “Chỉ có con trai mới có thể làm người mẫu khỏa thân, bảo bối nhỏ của ba là con gái, không thể làm được.”

Quý Tiểu Tiểu cau mày, “Ba, con muốn trở thành con trai để có thể làm người mẫu khỏa thân.”

“Sao con lại cứ muốn làm người mẫu khỏa thân vậy?” Quý Nam Uyên hôn lên má cô bé.

“Bởi vì ba rất giỏi.” Quý Tiểu Tiểu nói.

Quý Nam Uyên cười lớn, “Ba chỉ giỏi vẽ tranh thôi.”

“Nhưng mẹ vẽ đẹp hơn mà.” Quý Tiểu Tiểu cau mày, “Lúc nào ba cũng nói mẹ vẽ đẹp hơn ba.”

“Phải, mẹ con vẽ đẹp hơn ba.” Quý Nam Uyên mỉm cười rồi liếc mắt nhìn Dư Ôn đang vẽ tranh bên cạnh.

Dư Ôn nhướng mày, không nói gì hết..

“Dì Khổng Tước nói, sau khi ba làm người mẫu khỏa thân liền trở nên rất lợi hại.” Quý Tiểu Tiểu quay đầu nhìn Quý Nam Uyên, biểu tình vừa đáng yêu vừa nghiêm túc, “Vậy nên con cũng muốn làm người mẫu khỏa thân, như vậy sau này có thể lợi hại giống như ba mẹ.”

Quý Nam Uyên sờ sờ cái đầu nhỏ của cô bé, “Con không làm người mẫu khỏa thân cũng có thể trở nên lợi hại giống như ba mẹ được mà.”

“Thật vậy sao?” Quý Tiểu Tiểu kinh ngạc mở to miệng.

“Thật.”

Quý Nam Uyên ôm cô bé vào một căn phòng, bên trong có đầy đủ dụng cụ vẽ tranh nhưng đều là loại nhỏ hơn cái người lớn hay dùng.

Các tác phẩm để trên giá vẽ đều rất đẹp, có hoa lá cây cỏ, có người, phong cảnh, động vật, thậm chí còn có con kiến con nhện.

Tuy phong cách hay thay đổi, nhưng màu sắc lại rất táo bạo và sáng tạo.

Căn bản không ai nghĩ rằng đây là tác phẩm của một đứa trẻ bốn tuổi.

Lúc trước Khổng Tiện Nghi đến thăm nhà, vừa nhìn thấy tranh của Quý Tiểu Tiểu liền há hốc mồm kinh ngạc, lập tức dùng điện thoại chụp mấy tấm đăng lên vòng bạn bè, rất nhiều giáo viên của học viện mỹ thuật bình luận bên dưới bài viết.

Thậm chí Phùng Xuân Lệ còn gọi điện cho Quý Nam Uyên, muốn anh sau này cho cô bé học ở học viện.

Quý Nam Uyên ngồi xổm xuống, nhìn Quý Tiểu Tiểu nói, “Bảo bối nhỏ rất lợi hại, sau này trưởng thành sẽ còn giỏi hơn cả mẹ con nữa.”

Quý Tiểu Tiểu vui vẻ, “Tốt quá, vậy con không làm người mẫu khỏa thân nữa, sau này sẽ trở thành họa sĩ giống mẹ.”

Quý Nam Uyên hôn lên đỉnh đầu cô bé, “Ngoan lắm.”

Sau khi Dư Ôn vẽ xong liền đĩnh eo đi tới.

Quý Nam Uyên sờ sờ lên bụng cô, “Đói bụng chưa?”

“Đói” Dư Ôn dựa vào lòng ngực anh, biểu tình dẩu miệng không vui y đúc như Quý Tiểu Tiểu, “Dạo này em ăn nhiều quá, sắp béo phì tới nơi.”

Quý Nam Uyên hôn lên môi cô, “Không béo, là tiểu tổ tông trong bụng ăn.”

Dư Ôn cực kỳ hưởng thụ, khóe môi cong lên, “Vậy tiểu tổ tông muốn ăn sườn heo chua ngọt.”

“Lập tức đi làm.” Quý Nam Uyên ra ngoài cầm gối dựa vào đặt lên ghế, đỡ cô ngồi xuống rồi lại hôn lên môi cô, sau đó mới xoay người vào bếp.

Sau khi Dư Ôn mang thai, anh liền mang mọi công việc về nhà làm, buổi sáng ba mẹ Dư sẽ tới đón Quý Tiểu Tiểu đi học, còn Quý Nam Uyên thì ở nhà chăm sóc Dư Ôn.

Hai người cùng nhau ăn cơm, cùng đi công viên tản bộ, cùng xem phim điện ảnh, thỉnh thoảng Dư Ôn muốn hát hò, anh còn phải tìm một nơi an tĩnh để cô hát cho thỏa thích.

Sau khi nấu cơm xong, anh quay lại phòng vẽ tranh nhỏ, chỉ thấy Dư Ôn dựa người vào ghế, vừa vuốt bụng vừa xem Quý Tiểu Tiểu vẽ tranh.

Lực bút của Quý Tiểu Tiểu không đủ, nhưng lại biết cách tận dụng ưu điểm của mình, cô bé vẽ hình dáng của một người phụ nữ chỉ trong vài nét đơn giản rồi tạo thành một cái bụng tròn.

Đây chính là Dư Ôn.

Sau đó lại vẽ một cái gọng kính, thân hình cao lớn với bộ vest đen.

Là Quý Nam Uyên.

“Mẹ, ba và mẹ quen nhau là do vẽ tranh sao?” Quý Tiểu Tiểu vừa vẽ vừa hỏi.

Một nụ cười tươi hiện lên mặt Dư Ôn, “Trước khi vẽ tranh.”

“Nhưng dì Khổng Tước nói, hai người là do đi vẽ tranh mới quen nhau.” Quý Tiểu Tiểu hoang mang hỏi, “Vậy sao ba mẹ lại biết nhau chứ?”

“Do ba của con quá đẹp trai nên mẹ đã nhất kiến chung tình.” Dư Ôn sờ sờ bụng, “Sau đó mẹ liền theo đuổi ba con, tốn rất nhiều năm mới thành công đó nha.”

“Nhất kiến chung tình là gì vậy mẹ?” Quý Tiểu Tiểu khó hiểu hỏi.

Dư Ôn nghiêng nghiêng đầu, “Chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên, vừa gặp liền muốn gả.”

“Vậy mẹ đã gả cho ba sao?”

“Đương nhiên rồi, nếu không thì sao có con được chứ.”

Quý Nam Uyên dựa vào khung cửa, dịu dàng nhìn cảnh tượng trước mặt.

Trong đầu hiện ra tám chữ:

Cuộc đời bình yên, năm tháng an lành.

• HOÀN CHÍNH VĂN •

———
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top