Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lầu Trên Lầu Dưới - Tô Mã Lệ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Lầu Trên Lầu Dưới - Tô Mã Lệ
Chương 41


Phó Nhàn Linh cúi đầu sờ nệm sô pha, Thôi Hiểu hỏi cô, “Mua ở đây hay mua chỗ khác?”

Phó Nhàn Linh nhớ lại lời cô gái nói, cau mày, “Mua ở đây đi.”

“Được.” Thôi Hiểu chọn hai bộ ghế sô pha, cô ấy không nhắc chuyện cô gái kia với Vu Hướng Tây, cầm thẻ thanh toán, Phò Nhàn Linh ở bên ngoài điền địa chỉ, chốt thời gian để nhân viên sắp xếp thời gian giao hàng.

Vu Hướng Tây đứng trước mặt cô, đợi đến khi xung quanh không có ai, lúc này mới nói: “Chị, đó bạn gái cũ của em.”

Phó Nhàn Linh đoán được, cô gật đầu, lại cúi xuống viết số điện thoại của Thôi Hiểm, hai địa chỉ đương nhiên phải có hai số điện thoại.

Nhìn thấy trên mặt Phó Nhàn Linh không có biểu cảm gì, Vu Hướng Tây nhận ra hình như cô không muốn nghe, vì thế cậu không nói nữa.

Chỉ là lúc Phó Nhàn Linh đặt bút xuống, cô hỏi, “Tại sao lại chia tay?”

Vu Hướng Tây mở miệng, một lúc lâu sau mới nói: “Em quá nghèo.”

Khi đó Vu Hướng Tây mới lên đại học, ngoại trừ thời gian học cậu còn đi làm thêm bên ngoài, có một lần đang đi phát tờ rơi bên ngoài vào cuối tuần, chị gái kia cầm tờ rơi hỏi cậu ăn cơm lúc mấy giờ, sau đó đứng sang một bên chờ cậu làm xong, cậu mời chị gái đó ăn một chiếc hamburger.

Hai người quen nhau chưa đến hai tuần, chị gái đó dẫn cậu đi thuê phòng.

Chị gái đó thậm chí còn ngạc nhiên hỏi cậu: “Đây là lần đầu của cậu à?”

Vu Hướng Tây gật đầu, khi cậu nói sẽ chịu trách nhiệm, chị gái đó cười vui vẻ, nói cậu thật đáng yêu.



Khi hai người mới hẹn hò, Vu Hướng Tây đang thiếu tiền, nhưng cậu thường xuyên tiết kiệm tiền để mua đồ ăn cho chị gái đó, nhưng lại không thể tặng quà khác cho cô gái.

Không lâu sau, Vu Hướng Tây phát hiện cô gái đó có bạn trai giàu có bên ngoài, sau khi hai người chia tay, cậu chưa từng có bạn gái.

“Vậy tại sao bây giờ cô ấy lại đến tìm cậu?” Phó Nhàn Linh lại hỏi.

Vu Hướng Tây cúi đầu, cậu không nói gì.

Phó Nhàn Linh mơ hồ đoán được, cô gật đầu.

Có lẽ tên bạn trai giàu có kia không khiến cô ta thỏa mãn, mà cô ta lại nghĩ đến Vu Hướng Tây, muốn dùng tiền bao nuôi cậu, nhưng Vu Hướng Tây từ chối.

Dường như Vu Hướng Tây còn muốn nói thêm gì nữa nhưng Thôi Hiểu đã đi tới, cậu chỉ có thể nhìn Phó Nhàn Linh không chớp mắt.

“Hai người có chuyện muốn nói sao?” Thôi Hiểu nhướng mày với Phó Nhàn Linh, “Vậy tớ ở trong xe chờ cậu.”

Phó Nhàn Linh trừng mắt nhìn cô ấy, “Không cần.”

Cô đi thẳng ra ngoài, Vu Hướng Tây vẫn luôn đi theo sau.

Phó Nhàn Linh xoay người: “Cậu còn có chuyện gì muốn nói sao?”

Vu Hướng Tây lắc đầu, miễn cưỡng nở nụ cười: “Chị, em chỉ muốn nhìn chị thêm một lúc thôi.”
 
Chương 42


Lúc Phó Nhàn Linh lên xe, Thôi Hiểu khẽ hỏi, “Cậu ta nói gì với cậu thế?”

“Không có gì.” Phó Nhàn Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, chàng trai vẫn đứng ở đó, ánh mắt nhìn cô chằm chằm không chớp.

Thôi Hiểu mở cửa sổ, hét về phía Vu Hướng Tây: “Buổi tối cậu có hẹn không? Ăn cơm cùng nhau thế nào?”

Ban đầu Vu Hướng Tây rất vui vẻ, sau đó nhìn về phía Phó Nhàn Linh ngồi ghế phụ, vẻ mặt do dự. Cậu tiến lại gần vài bước, nhìn Phó Nhàn Linh qua cửa sổ xe, hỏi: “Chị, em có thể đi không?”

Phó Nhàn Linh trừng mắt nhìn Thôi Hiểu, khi đối diện với ánh mắt của chàng trai, lời từ chối biến thành đồng ý, “Ừ, ăn cùng nhau một bữa cơm đi.”

Dù sao cũng chỉ là ăn cơm mà thôi.

Chàng trai lập tức vui vẻ, khóe môi cong lên, để lộ chiếc răng nanh đáng yêu, đôi mắt sáng như sao trời.

Sau khi Thôi Hiểu lái xe rời đi, cô ấy vẫn còn ngạc nhiên, “Trời ơi, đó chính là thay đổi sắc mặt. Cậu không thấy đâu, so với lúc cậu ta nhìn cô gái kia với lúc nhìn cậu, trông giống như cún con nhìn thấy chủ nhân vậy…”

Phó Nhàn Linh không nhịn được mà phản bác: “Cậu mới là chó.”

“Ồ, hiện tại bắt đầu biết che chở rồi.” Thôi Hiểu nhướng mày nhìn cô.



Phó Nhàn Linh dứt khoát không quan tâm cô ấy nữa.

Xe lái tới nhà cha mẹ Phó Nhàn Linh, Thôi Hiểu xuống xe vào chơi, cô ấy để rất nhiều quà ở cốp xe, phải đi hai chuyến mới chuyển được hết.

Mẹ Phó kéo tay cô ấy, quả thực còn thích cô ấy hơn cả con gái ruột của mình: “Hiểu Hiểu xinh đẹp, lần sau cháu đừng mua nhiều đồ như vậy, nhà bác có đủ cả.”

Cha Phó nằm trên ghế sô pha, Phó Nhàn Linh đi qua ngồi bên cạnh nói chuyện với ông, bóp vai cho ông một lúc rồi theo mẹ vào bếp nấu bữa trưa.

Thôi Hiểu ngồi trên ghế sô pha nói chuyện với cha Phó, trong phòng khách thỉnh thoảng vang lên tiếng cười nói của hai người.

“Sao gần đây cảm giác con gầy đi vậy? Con có ăn cơm đầy đủ không đấy?” Mẹ Phó rửa sạch gừng rồi đặt lên thớt.

Phó Nhàn Linh đã đeo tạp dề, cúi đầu thái gừng, “Con ăn đầy đủ mà, tại mùa hè dễ gầy đi thôi.”

“Lần sau đưa cả Tuyền Phong đến đây nữa nhé.” Mẹ Phó nói, “Lâu rồi mẹ không gặp nó.”

Phó Nhàn Linh gật đầu.
 
Chương 43


Mỗi tháng cô đến đây đều sẽ tự tay nấu một bữa cơm cho cha mẹ, Thôi Hiểu cũng đi theo tới đây ăn ké, tuy là ăn ké bát cơm nhưng cũng chỉ là lý do để thăm hai người mà thôi.

Người ta thường nói cha mẹ một con là người cô đơn nhất, thỉnh thoảng Phó Nhàn Linh sẽ đến nhà Thôi Hiểu làm khách, ăn uống vui vẻ cả một ngày, buổi tối trò chuyện một lúc, an ủi cha mẹ cô đơn.

Ăn cơm xong, Phó Nhàn Linh đi rửa hoa quả, Thôi Hiểu phụ trách rửa bát, mẹ Phó đứng bên cạnh hỗ trợ, cười hỏi Thôi Hiểu: “Thế nào mà vẫn chưa tìm được đối tượng kết hôn vậy? Cháu xem Tiểu Nhàn đã hết hôn được ba năm rồi.”

“Không phải cháu vẫn chưa tìm thấy sao?” Thôi Hiểu cọ người mẹ Phó, “Khi nào dì giới thiệu cho cháu với nhé? Tốt nhất là một anh chàng thật đẹp trai, người đó vừa bước ra, trong vòng trăm mét sẽ không có sự sống.”

Mẹ Phó buồn cười, “Đó còn là con người sao?”

Phó Nhàn Linh cũng cười, “Cậu ấy luôn biết cách điều hành xe lửa.”

Ngồi đến hai giờ chiều, ghế sô pha giao tới, không ngờ Vu Hướng Tây cũng đi theo, Phó Nhàn Linh đứng ở cửa, thấy cậu tới cũng không nói gì, ngược lại, Thôi Hiểu từ trong bếp cầm một miếng dưa đưa cho Phó Nhàn Linh, sau đó đẩy cô: “Cậu đưa cho người ta đi.”

Phó Nhàn Linh đành phải bước tới, đưa nửa miếng dưa hấu trong tay cho cậu.

Vu Hướng Tây mỉm cười cầm lấy, “Cảm ơn chị.”

Cậu cúi đầu cắn một miếng, sau đó cười nói với Phó Nhàn Linh: “Ngọt lắm ạ.”

Nụ cười của cậu khiến Phó Nhàn Linh rung động, cô xoay người muốn đi vào lại bị cậu gọi: “Chị.”

“Sao vậy?” Cô quay đầu hỏi.

Đôi mắt chàng trai lấp lánh, khóe miệng nở nụ cười sâu, thấp giọng cười nói, “Không có gì, em chỉ muốn gọi chị thôi.”

Phó Nhàn Linh: “…”



Cô đỏ mặt đi vào nhà.

Mẹ Phó vẫn đang tiếp đón những người giao hàng khác, khi đi ra, nhìn thấy Vu Hướng Tây, không khỏi khen ngợi, “Cậu nhóc này đẹp trai quá.”

Phó Nhàn Linh đi ra kéo bà vào nhà: “Mẹ, ngoài trời nóng lắm, mẹ mau vào nhà đi.”

“Nào nào nào, chàng trai cũng vào đi.” Mẹ Phó gọi Vu Hướng Tây vào.

Vu Hướng Tây là người duy nhất ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi trắng quần đen, khí chất nổi bật, dáng người cao ráo, nét mặt tươi sáng, đẹp trai, mẹ Phó vừa nhìn thấy cậu đã thích, bà mời cậu ngồi xuống sô pha, đặt hoa quả chất thành đống đến trước mặt cậu, cười tủm tỉm hỏi: “Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

Phó Nhàn Linh biết mẹ Phó muốn mai muối cho Thôi Hiểu nên cô đứng một bên, chỉ cười chứ không nói gì.

Vu Hướng Tây không hiểu rõ, chỉ biết mẹ Phó Nhàn Linh đang hỏi mình, căng thẳng trả lời, “23 ạ.”

“Mới 23 tuổi thôi sao?” Mẹ Phó hơi ngạc nhiên, bà nhìn Thôi Hiểu: “Hiểu Hiểu 28 tuổi, hai đứa kém nhau 5 tuổi…Nhưng, tuổi tác không phải là vấn đề.”

Thôi Hiểu ngồi bên cạnh, cười đầy nham hiểm, “Đúng đúng đúng, không phải vấn đề, nhất là cún con.”

Lúc này Vu Hướng Tây mới hiểu ra, tai cậu lập tức đỏ bừng, cậu đặt trái cây trong tay xuống, còn không quên lấy giấy lau sạch bàn trà: “Dì ơi, cháu, cháu có việc, cháu đi trước ạ.”

Trước khi đi còn nghe thấy tiếng mẹ Phó mắng Thôi Hiểu, “Cháu sao thế, ít nhất cũng phải rụt rè một chút chứ, người ta bị dọa chạy rồi kìa.”

Thôi Hiểu kéo Phó Nhàn Linh đi ra ngoài: “Sợ cái gì, cháu đuổi theo sẽ quay lại thôi.”

Mẹ Phó: “…”
 
Chương 44


Lúc Phó Nhàn Linh xuống lầu, Vu Hướng Tây đang định nhảy lên xe tải, trên đó vẫn còn một bộ ghế sô pha, lát nữa sẽ giao đến nhà Thôi Hiểu.

Thôi Hiểu đứng từ xa nhìn thấy, cười nói: “Này cún con! Tôi lái xe đưa cậu đi.”

Nghe thấy cách xưng hô của cô ấy, Vu Hướng Tây không nhịn được mà liếc nhìn Phó Nhàn Linh, Phó Nhàn Linh nở nụ cười, đánh Thôi Hiểu, “Cậu có thể đừng gọi cậu ấy như vậy được không.”

“Sao thế?” Thôi Hiểu nhướng mày cười, “Hợp với cậu ấy mà, vừa ngoan vừa nghe lời, lại còn đẹp trai.”

Cô ấy lại nói tiếp, “Cậu mau nói gì đi, người ta đang chờ cậu nói đấy, cũng không biết tại sao lại nghe lời cậu như vậy.”

Phó Nhàn Linh hoàn toàn không nghe thấy lời cô ấy nói, cô nói với Vu Hướng Tây: “Vừa hay chúng tôi định qua đó, cậu có thể ngồi cùng xe.”

“Cảm ơn chị.” Vu Hướng Tây nhanh chóng leo xuống.

Thôi Hiểu mở cửa xe, cầm kính râm chỉ về phía Vu Hướng Tây: “Này, tôi mới là người lái xe chở cậu, tại sao cậu chỉ cảm ơn cậu ấy?”

“Cảm ơn chị Thôi Hiểu.” Vu Hướng Tây vội vàng cảm ơn.

Thôi Hiểu từ chối, “Không được, cậu cũng gọi tôi một tiếng chị đi.”



Vu Hướng Tây nhìn Phó Nhàn Linh, mấp máy môi nói: “…Chị Thôi.”

“Mẹ kiếp!” Thôi Hiểu ngồi vào ghế lái, “Quên đi, tha cho cậu, mau lên xe đi.”

Vu Hướng Tây chào tài xế xe tải, sau đó mới lên xe của Thôi Hiểu, ngoan ngoãn ngồi ghế sau, không tự chủ được mà nhìn Phó Nhàn Linh đang ngồi ghế phụ.

Thôi Hiểu hỏi cậu: “Sao cậu lại làm việc ở khu bán hàng nội thất vậy?”

“Kiếm được tương đối nhiều tiền.” Vu Hướng Tây thành thật trả lời, “Một người bạn đã giới thiệu cho em, tiền hoa hồng bên đây khá cao, mã giảm giá em đưa sao chị Thôi Hiểu lại không dùng vậy ạ?”

“Không phải ý của tôi, là ý của chị cậu.” Thôi Hiểu đeo kính râm rồi lái xe ra ngoài.

Phó Nhàn Linh quay đầu trừng mắt nhìn Thôi Hiểu, qua kính chiếu hậu, cô có thể nhìn thấy khóe miệng của Vu Hướng Tây nhếch lên, cậu lại thấp giọng nói: “Cảm ơn chị.”

Thôi Hiểu nhại theo cậu, “Cảm ơn chị~”

Phó Nhàn Linh không nói nên lời nhìn cô ấy, “Cậu tập trung lái xe đi.”

“Ồ.” Thôi Hiểu lại hỏi Vu Hướng Tây, “Dáng người của cậu khá đẹp, bình thường cậu có thường xuyên tập thể dục không?”
 
Chương 45


“Dạ.” Vu Hướng Tây gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn Phó Nhành Linh ngồi ghế phụ, “Năm nhất em bị các bạn cùng phòng kéo vào đội bóng rổ, chơi bóng rổ hơn ba năm, bây giờ cuối tuần sẽ đến trường để chơi bóng rổ.”

“Có cơ bụng không?” Thôi Hiểu hỏi.

Phó Nhàn Linh không nhịn được nữa, “Thôi Hiểu!”

Thôi Hiểu huýt sáo, “Sao vậy? Tới hỏi một chút cũng không được sao? Tớ vẫn chưa nói tớ muốn sờ đâu.”

Tai Vu Hướng Tây đỏ bừng, giọng nói rất nhẹ, “Không được, không thể cho chị sờ.”

Vừa nói xong, không hiểu sao tai của Phó Nhàn Linh lại đỏ bừng, người nóng đến mức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đổi chủ đề khác: “Xe tải kia đâu rồi?”

“Ở ngay phía sau.” Thôi Hiểu liếc nhìn gương chiếu hậu, nói với Vu Hướng Tây, “Cún con có bạn gái chưa? Chị đây bao nuôi cậu được không?”

Vu Hướng Tây ngạc nhiên mở to mắt.

Phó Nhàn Linh quay đầu trừng mắt nhìn Thôi Hiểu: “Cậu nói linh tinh cái gì đấy!”

Thôi Hiểu chỉ tay về phía Phó Nhàn Linh, hỏi Vu Hướng Tây: “Tôi bao nuôi cậu, cậu hầu hạ chị em của tôi, thế nào?”

“Không…” Tai Vu Hướng Tây đỏ bừng, mặt cũng đỏ, “Không cần bao nuôi.”



Thôi Hiểu nhướng mày: “Không cần bao nuôi, vậy cậu nguyện ý hầu hạ cô ấy?”

Phó Nhàn Linh kêu, “Thôi Hiểu!”

“Cậu gấp cái gì? Không phải tớ đang hỏi giúp cậu sao?” Trông Thôi Hiểu rất bình tĩnh, “Cậu đừng hét chứ.”

Cô ấy liếc nhìn gương chiếu hậu, hỏi: “Cún con, cậu có thích cậu ấy không? Cậu nói thật cho tôi biết.”

Mặc dù Vu Hướng Tây đỏ mặt nhưng vẫn gật đầu, “Đúng vậy.”

Tim của Phó Nhàn Linh gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Giọng nói của Thôi Hiểu vang lên bên tai cô, “Vậy được, cậu cố gắng bắt được cậu ấy, nếu không bắt được thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ hạ thuốc mê cậu ấy đưa tới cho cậu, còn công việc kia của cậu, kiếm như vậy chắc chắn không đủ, ngày mai tôi kiếm một công việc khác cho cậu, cậu không cần phải quan tâm, chắc chắn nhiều hơn số tiền cậu kiếm được hiện tại.”

“Cảm ơn chị Thôi Hiểu.

“Đừng khách sáo, nếu thành công, sau này chúng ta là người một nhà ha ha ha.”

Phó Nhàn Linh: “…”

Cô khẽ thở dài, bất lực che mặt lại, hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này.
 
Chương 46


Sau khi xuống xe, Phó Nhàn Linh đi thẳng lên tầng hai, cha mẹ của Thôi Hiểu sống ở tầng hai, nghe thấy tiếng động liền đi xuống.

Không giống như mẹ Phó, mẹ Thôi rất vui khi thấy Thôi Hiểu mua một chiếc ghế sô pha mới, “Hôm đó mẹ còn nói với cha con hôm nào có thời gian đi chọn một bộ ghế sô pha, sao con lại mua rồi.”

Phản ứng đầu tiên của mẹ Phó nhìn thấy ghế sô pha chính là hỏi giá, còn mẹ Thôi nhìn thấy sô pha không ngừng khen ngợi: “Đẹp quá, mấy đứa trẻ các con có gu thẩm mỹ tốt hơn, sô pha đẹp thế này, đẹp hơn nhiều so với chiếc sô pha mà cha con mua.”

Cái mà cha Thôi mua có giá hơn 600 nghìn tệ, trong mắt mẹ Thôi nó lỗi thời không có giá trị, là một người làm ăn, bà thích những thứ đẹp đẽ, sao có thể thưởng thức món đồ lỗi thời kia.

Căn biệt thự đơn lập họ ở trước đó vì quá vắng vẻ nên họ nhanh chóng mua một căn chung cư cách nhà cha mẹ Phó không xa, còn nhờ thầy xem hộ phong thủy, cuối cùng lựa chọn nơi ở hiện tại, cách nhà cha mẹ Phó Nhàn Linh chỉ mười phút lái xe, cũng không xa lắm.

Công nhân vận chuyển xuống xe, đầu tiên vào nhà xem vị trí đặt ghế sô pha, sau đó bắt đầu tháo ghế sô pha chuẩn bị dọn đi.

Khi Vu Hướng Tây xuống xe, mẹ Thôi nhìn cậu, ngay sau đó nhìn về phía Thôi Hiểu, “Bạn trai mới?”

Thôi Hiểu bật cười, “Đúng vậy, mẹ thấy thế nào? Nếu mẹ không thích, ngày mai con sẽ đổi người khác.”

“Đi đi.” Mẹ Thôi khẽ đẩy cô ấy, “Nghiêm túc một chút, đừng đùa giỡn với tình cảm của người ta.”



“Người này không thích con mà” Thôi Hiểu cười nói, “Vừa rồi con nói muốn bao nuôi cậu ấy nhưng cậu ấy không đồng ý.”

Mẹ Thôi tặc lưỡi, “Anh bạn trẻ có phẩm chất, mà con ra giá bao nhiêu?”

Thôi Hiểu dùng tay ra hiệu, “Con đã bao nuôi người ta, ít cũng phải tầm này chứ nhỉ? Nếu không tin tức truyền ra ngoài không hay đâu.”

Mẹ Thôi gật đầu, “Số tiền này không ít, con không đủ tiền thì nói với mẹ.”

“Vâng ạ.”

Phó Nhàn Linh đứng bên cạnh hoàn toàn không nghe được, cô vội vàng đi lên tầng hai. Tai Vu Hướng Tây đỏ ửng, đi đến chỗ công nhân vận chuyển chuẩn bị giúp đỡ dọn dẹp.

Sau khi lắp đặt ghế sô pha xong, mẹ Thôi mời công nhân uống nước, ăn hoa quả, đồng thời chuẩn bị riêng một phong bao lì xì màu đỏ cho Vu Hướng Tây, “Nào, chàng trai, cái này cho cháu.”

Vu Hướng Tây xua tay không nhận, “Cảm ơn dì ạ, không cần đưa cháu cái này đâu.”

Mẹ Thôi nhét phong bì đỏ màu túi cậu, “Nhà của chúng tôi ngoài tiền ra thì không có gì cả, tôi thấy cháu hợp mắt, cầm đi, lần sau có cơ hội thì tới nhà tôi ăn bữa cơm nhé.”
 
Chương 47


Thôi Hiểu đáp lời, “Đúng vậy, mẹ tôi nói đúng, nhà chúng tôi nghèo đến nỗi chỉ còn tiền thôi.”

Mẹ Thôi nhíu mày, “Mẹ có nói như vậy sao?”

“Dù sao thì ý cũng không sai biệt lắm.” Thôi Hiểu nhún vai.

Phó Nhàn Linh: “…”

Vu Hướng Tây vẫn không nhận phong bì, sau khi chào hỏi mọi người, cậu lên xe cùng với công nhân vận chuyển rời đi.

Phó Nhàn Linh cùng mẹ Thôi ngồi trên ghế sô pha một lúc, sau đó đứng dậy dọn dẹp giúp bà, lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra, phân loại rồi vứt đồ hết hạn đi. Sau đó cô và Thôi Hiểu đi ra ngoài, mua một bó hoa tươi cắm vào bình, đến gần 5 giờ mới ra khỏi nhà cô ấy.

“Lần sau tới chơi lâu thêm nhé, đừng nghĩ đến việc dọn dẹp giúp dì nữa, trong nhà có giúp việc rồi.” Mẹ Thôi tiễn cô ra ngoài, đưa cho Phó Nhàn Linh một chiếc túi Hermes mới mua đặt trong tủ, “Màu này trẻ quá, tặng cháu này.”

Phó Nhàn Linh mỉm cười đẩy về, “Cháu không dùng đâu ạ.”

“Sao lại không dùng? Cháu nhìn Thôi Hiểu đi, ngày nào nó cũng mang theo một chiếc túi.” Mẹ Thôi đeo chiếc túi lên vai cô, nói, “Cháu xem, trông đẹp quá, cháu cầm đi, lần sau đến chơi nữa nhé.”

Nói xong liền đóng cửa lại.

Phó Nhàn Linh thở dài, nhìn Thôi Hiểu nói: “Lần sau tớ không dám đến nhà cậu nữa đâu.”

Lần trước tới đây, mẹ Thôi tặng cô một chiếc vòng tay ngọc, nhìn màu sắc cô đã biết nó thuộc dạng hảo hạng, Phó Nhàn Linh không chịu nhận, kết quả về nhà mở túi ra, không biết mẹ Thôi để chiếc vòng ngọc vào trong túi xách của cô từ khi nào.



Cô không cần hỏi cũng biết chiếc vòng tay đó đắt như thế nào, cô yêu cầu Thôi Hiểu trả lại nhưng Thôi Hiểu không chịu, nói nhà mình có rất nhiều vòng tay.

Thôi Hiểu cười ôm lấy vai cô, “Ai bảo bà ấy quý cậu chứ, bà ấy vẫn luôn hào phóng với những người bà ấy quý.”

Phó Nhàn Linh chỉ cười chứ không nói gì, Thôi Hiểu giống mẹ cô ấy, luôn hào phóng với những người mình quý.

Lúc cô kết hôn, Thôi Hiểu tặng cô món quà trị giá 990 nghìn nhân dân tệ, cô ấy lo toàn bộ kế hoạch cho đám cưới, bao gồm cả tiệc cưới, Phó Nhàn Linh không cần lo gì cả, cũng không cần phải chi tiền, cô ấy nói cho cô nợ, đợi sau khi cô kết hôn thì trả lại, Phó Nhàn Linh mỉm cười đồng ý.

Phó Nhàn Linh đưa tay ôm cô ấy, “Thôi Hiểu, cảm ơn cậu đã tốt với tớ suốt những năm qua.”

“Cảm ơn gì mà cảm ơn.” Thôi Hiểu tùy tiện vỗ vai cô, “Cậu rất tốt với tớ, đương nhiên tớ phải tốt với cậu rồi.”

Lúc Thôi Hiểu vẫn còn đi học, cha mẹ bận rộn việc kinh doanh, bản thân ốm sốt đều là Phó Nhàn Linh chăm sóc, lúc ấy Thôi Hiểu tủi thấn đến mức rơi nước mắt, Phó Nhàn Linh không ngừng an ủi cô ấy, nói đợi cô ấy khỏi bệnh sẽ đưa cô ấy về nhà ăn cơm.

Hai người quen biết nhau từ khi còn nhỏ, tình bạn ngày càng sâu sắc hơn sau khi trưởng thành, nói họ là chị em nhưng lại trông giống gia đình hơn.

Thôi Hiểu cúi đầu xem giờ, “Đi thôi, chọn nơi nào đó mời cún con ăn cơm.”

Nói xong cô ấy quay đầu nhìn Phó Nhàn Linh: “Hôm nay cậu mặc quần lót gì vậy? Có mặc quần lót chữ Đinh (丁) không?”

Vừa rồi Phó Nhàn Linh vẫn còn cảm động, lúc này mặt lại đỏ bừng vì tức giận: “Cậu cút đi!”
 
Chương 48


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 49


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 50


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 51


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 52


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 53


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 54


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 55


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 56


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 57


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 58


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 59


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 60


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top