Cập nhật mới

Dịch Full Không Có Ngày Mai

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80


TẤM CHÌ BỌC QUANH CÁNH CỬA sập dẫn lên tầng thượng được gò bằng búa thành những đường cong gọn ghẽ. Không có những góc sắc. Tôi đặt các ngón tay đeo găng vào dưới rìa đối diện với bản lề, giật mạnh. Không có kết quả gì. Thế nên tôi tập trung hơn. Hai bàn tay, tám ngón, co chân, hít sâu. Tôi nhắm hai mắt. Tôi không muốn nghĩ về Peter Molina. Thế nên thay vào đó tôi tưởng tượng ra nụ cười điên dại của Lila Hoth trước ống kính máy quay ngay sau khi cô ta kiểm tra mạch đã lịm đi của người lái xe taxi ở Kabul.

Tôi giật mạnh cửa.

Và màn đêm bắt đầu hiện ra ngay phía dưới, ngay lúc này.

Tôi đã hy vọng rằng các ốc vít của bản lề móc khóa sẽ bị kéo tung ra khỏi cánh cửa hoặc khung cửa. Nhưng chúng bật khỏi cả hai. Chiếc ổ khóa cùng bản lề móc khóa vẫn dính vào nhau rơi tự do từ độ cao ba mét và đập mạnh xuống sàn gỗ phía dưới. Một tiếng động to, rõ ràng, váng tai. Sâu, vang, rõ, ngay sau đó là tiếng keng của chiếc bản lề và tiếng lanh canh của sáu chiếc ốc vít khác nhau.

Không tốt.

Chẳng tốt chút nào.

Tôi đậy cánh cửa sập dẫn lên tầng thượng lại sau lưng rồi ngồi xổm trên mái quan sát và lắng nghe.

Trong một giây không có gì xảy ra.

Rồi tôi nghe tiếng một cánh cửa mở ra dưới tầng bốn.

Tôi nâng khẩu MP5 lên.

Trong một giây không có gì xảy ra. Rồi một cái đầu xuất hiện ngó lên cầu thang. Tóc sẫm màu. Một gã đàn ông. Trong tay hắn có súng. Hắn trông thấy chiếc khóa nằm trên sàn. Tôi thấy những bánh xe quay trong đầu hắn. Khóa, sàn, ốc vít, rơi theo chiều thẳng đứng. Hắn nhìn thẳng lên trên. Tôi thấy mặt hắn. Số mười một trong danh sách của Springfield. Hắn thấy tôi. Đám mây phía trên đầu tôi sáng lên vì ánh sáng rực rỡ của thành phố. Tôi nghĩ là bóng của tôi in rất rõ. Gã kia ngập ngừng. Tôi thì không. Tôi bắn hầu như theo chiều thẳng đứng xuyên qua đỉnh đầu hắn. Một loạt ba viên. Một loạt ba phát. Ba tiếng tạch tạch tạch. Một tiếng rên tắc nghẹn. Hắn đổ xuống, tiếng giày, hai tay và cơ thể va xuống sàn nghe rất to, hai tiếng thịch cuối cùng rất lớn khi phần còn lại của đầu hắn chạm xuống trước rồi tới khẩu súng va vào ván sàn. Tôi quan sát cầu thang thêm một giây dài rồi nhảy qua cửa dẫn lên tầng thượng, rơi qua không khí và hạ hai bàn chân xuống trước cạnh gã đàn ông, gây nên một tiếng động lớn khác.

Chúng tôi đã qua thời điểm giữ bí mật với nhau.

Đã hết mười một viên đạn, còn mười chín viên, bốn tên đã bị hạ, hai tên vẫn đứng.

Cộng thêm mẹ con nhà Hoth.

Điện thoại rung lên trong túi tôi.

Không phải bây giờ, Lila.

Tôi nhặt khẩu súng của gã kia lên, mở cánh cửa dẫn vào phòng ở mặt tiền phía trái rồi lùi lại góc tối. Tì vai vào tường rồi nhìn ra cầu thang.

Không có kẻ nào xuất hiện.

Thế bí.

Khẩu súng tôi tước của gã vừa chết là loại Sig-Sauer P220, gắn thiết bị giảm thanh to. Do Thụy Sĩ sản xuất, đạn Parabellum cỡ chín ly, trong hộp đạn có thể tháo rời có chín viên. Cùng loại đạn tôi đang dùng. Tôi lấy ngón tay cái đẩy mấy viên đạn khỏi hộp rồi thả vào túi. Tôi đặt khẩu súng không đạn xuống sàn. Rồi tôi lùi lại hành lang và thò đầu vào căn phòng mặt tiền bên phải. Nó trần trụi, trống không. Theo trí nhớ về căn phòng phía dưới, tôi hình dung ra cách sắp xếp của căn hộ một phòng đa dụng. Tủ đồ, phòng tắm, bếp, phòng khách. Tôi bước tới nơi tôi cho là giữa phòng khách và giậm mạnh chân. Trần của một phòng là sàn một phòng khác. Tôi cho là Lila Hoth ở ngay phía dưới tôi, đang lắng nghe. Tôi muốn làm cô ta hoảng sợ, sởn lên tận óc. Cảm giác sợ hãi nhất trong mọi cảm giác. Trên ấy có gì đó.

Tôi giậm mạnh lần nữa.

Tôi nhận được phản ứng.

Phản ứng xuất hiện dưới dạng một viên đạn bắn lên xuyên qua các tấm ván sàn cách bên phải tôi chín mươi phân. Nó khoan một cái lỗ nham nhở rồi vùi mình vào trần nhà trên đầu tôi, để lại những vệt bụi và khói trong không khí.

Không có tiếng súng. Tất cả đều có thiết bị giảm thanh.

Tôi bắn trả, một loạt ba phát xuống dưới theo phương thẳng đứng, thẳng qua đúng lỗ vừa tạo ra. Rồi tôi lùi lại nơi tôi cho là bếp của chúng.

Hết mười bốn viên. Còn mười sáu viên, chín viên rời nằm trong túi tôi.

Một loạt nữa xuyên qua sàn. Cách tôi hai mét. Tôi bắn trả. Chúng bắn lại. Tôi bắn trả lần nữa và cho là chúng đang bắt đầu hiểu ra kiểu của tôi, thế nên tôi bò ra hành lang tới đầu cầu thang.

Đây là lúc tôi thấy rằng chúng cũng đang suy luận chính xác cùng một điều: tôi đang hành động theo một kiểu có quy luật. Một tên đang bí mật đánh úp tôi. Số hai trong danh sách của Springfield. Trong tay hắn có một khẩu Sig P220 khác. Gắn thiết bị giảm thanh. Hắn thấy tôi trước. Bắn một phát và trượt. Tôi thì không. Tôi nã một loạt ba viên vào sống mũi hắn, đạn leo lên tới giữa trán hắn và máu cùng óc phọt lên bức tường sau lưng hắn. Hắn trở lại nơi xuất phát với hình dạng một đống thịt.

Khẩu súng rơi theo hắn.

Những vỏ đạn đồng của tôi lanh canh lăn trên sàn gỗ thông.

Đã hết hai mươi ba viên. Còn bảy viên, cộng thêm chín viên rời.

Một tên còn đứng, cộng thêm mẹ con nhà Hoth.

Điện thoại rung trong túi tôi.

Giờ này mà mặc cả thì muộn quá rồi, Lila ạ.

Tôi lờ cô ta đi. Tôi hình dung cô ta đang bò rạp ở tầng phía dưới. Svetlana bên cạnh. Còn tên cuối cùng chắn giữa tôi và mẹ con Hoth. Hai kẻ này sẽ sử dụng hắn như thế nào? Chúng không phải loại ngốc. Chúng là những kẻ thừa kế một truyền thống tàn độc lâu đời. Chúng đã đánh lừa, luồn lách và nghi binh ở vùng đồi núi suốt hai thế kỷ. Chúng biết mình đang làm gì. Chúng sẽ không cho gã kia lên theo cầu thang. Không làm thế lần nữa. Làm thế không có kết quả. Chúng sẽ cố tấn công vào sườn tôi. Chúng sẽ cho gã kia lên theo đường thoát hiểm. Chúng sẽ dùng điện thoại để đánh lạc hướng tôi và cho gã kia leo lên qua cửa kính bắn vào lưng tôi.

Khi nào?

Hoặc ngay lập tức hoặc một lúc lâu nữa. Không có khoảng thời gian trung bình. Bọn chúng muốn khiến tôi ngạc nhiên hoặc chán nản.

Chúng chọn cách làm ngay lập tức.

Điện thoại rung lên trong túi tôi.

Tôi bước lui vào căn phòng bên trái và kiểm tra góc quan sát. Nếu lấy vị trí của tôi làm chuẩn, chiếc thang sắt chạy từ phải qua trái. Tôi sẽ trông thấy đầu gã kia khi hắn từ dưới leo lên. Đó là điều tốt. Song góc của tôi thì không thuận lợi. Đường phố hẹp. Đạn Parabellum cỡ chín ly là đạn dành cho súng ngắn. Chúng được coi là phù hợp với môi trường đô thị. Nhiều khả năng chúng giống như đạn súng trường, găm vào mục tiêu và không bay thêm. Với đạn Parabellum bay gần bằng tốc độ âm thanh thì càng nhiều khả năng như thế. Nhưng chẳng gì được đảm bảo chắc chắn. Và trên phố có những người vô tội không liên can gì tới vụ đấu súng này. Cửa sổ phòng ngủ, bọn trẻ đang say giấc. Những viên đạn xuyên tâm có thể bay tới chỗ họ. Đạn bắn chệch hướng có thể bay tới chỗ họ. Và đạn nẩy ra, hoặc mảnh đạn. Và chắc chắn đạn bắn trượt mục tiêu có thể bay tới chỗ họ.

Những thiệt hại đi kèm, đang chờ chực xảy ra.

Tôi bò qua suốt phòng và ép người vào tường cửa sổ. Liếc ra ngoài. Không có gì cả. Tôi rướn tay lẩy chốt cửa sổ. Thử cả tay nắm cửa sổ. Cửa sổ bị kẹt. Tôi bước đến trước lớp kính, chộp lấy tay nắm mà giằng. Cửa sổ di chuyển, kẹt lại và di chuyển lần nữa rồi bật mạnh trong khung và mở toang ra mạnh đến nỗi ô kính cửa sổ nứt dọc từ đầu nọ tới đầu kia.

Tôi lùi trở lại tường lần nữa.

Lắng nghe thật kỹ.

Và nghe thấy gót giày cao su va nhè nhẹ trên lớp sắt. Hơi đều theo nhịp. Hắn đang tiến đến nhanh nhưng không chạy. Tôi để cho hắn tới. Tôi để cho hắn leo lên hết quãng đường. Tôi để hắn thò cả đầu và hai vai vào phòng. Tóc sẫm, da sẫm. Hắn mang số mười lăm trong danh sách của Springfield. Tôi thẳng người song song với bức tường phía trước của tòa nhà. Hắn liếc sang trái. Hắn liếc sang phải. Hắn thấy tôi. Tôi kéo cò. Một loạt ba viên. Tên này dịch chuyển đầu.

Tôi bắn trượt. Có thể viên đạn đầu tiên hoặc cuối cùng trong số ba viên đã cắt rời tai hắn song hắn vẫn sống và tỉnh táo, hắn bắn trả điên cuồng và thụp người né ra. Tôi nghe tiếng hắn ngã va vào lối đi hẹp bằng sắt.

Bây giờ hoặc không bao giờ.

Tôi bám theo gã.

Tôi thấy hắn ngã va đầu vào cầu thang trước. Hắn cũng xuống được tầng bốn, lăn người và nâng khẩu súng của mình lên như thể nó nặng hàng nửa tạ. Tôi leo xuống thang sau hắn, ngả người xa khỏi tòa nhà và kẻ một đường ba viên đạn vào giữa mặt hắn. Khẩu súng của tên này bắn ra, rơi lộn xuống hai tầng nhà và mắc ở độ cao phía trên vỉa hè chừng ba mét.

Tôi hít vào.

Tôi thở ra.

Sáu gã đã bị hạ. Bảy bị bắt. Bốn đã trở về nhà. Hai đang bị giam.

Mười chín trên mười chín.

Cửa sổ trên tầng bốn đang mở. Rèm được kéo ra. Một căn hộ một phòng đa chức năng. Bị bỏ mặc nhưng không bị phá hủy. Lila và Svetlana Hoth đang đứng cạnh nhau dưới quầy bếp.

Đã hết hai mươi chín viên.

Còn một viên.

Trong đầu tôi lại vang lên giọng của Lila: Ta phải dành viên đạn cuối cùng cho bản thân bởi ta không muốn bị bắt sống, nhất là bởi tay những phụ nữ bộ tộc.

Tôi leo qua bậu cửa sổ bước vào phòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81


CĂN PHÒNG ĐƯỢC BỐ TRÍ GIỐNG HỆT như căn phòng bị phá ở tầng hai. Phòng khách ở mặt trước, tới khu bếp, phòng tắm, tủ chứa đồ ở phía sau. Các bức tường vẫn đứng yên. Vôi vữa vẫn nằm đúng chỗ. Có hai chiếc đèn đang sáng. Một cái giường gấp dựa vào tường trong phòng khách. Cộng thêm hai chiếc ghế cứng. Chẳng có gì khác nữa. Khu bếp có hai quầy song song và một tủ bát đĩa dựa vào tường. Không gian bé xíu. Lila và Svetlana dồn vào trong đó, hông kề hông. Svetlana bên trái, Lila bên phải. Svetlana mặc váy ở nhà màu nâu. Lila mặc quần túi hộp đen và áo phông trắng bằng vải cô tông. Quần may bằng vải dù. Tôi đoán là khi cô ta di chuyển nó kêu sột soạt. Cô ta trông đẹp như bất kỳ lúc nào khác. Mái tóc đen dài, đôi mắt sáng xanh, làn da hoàn mỹ. Nụ cười nửa miệng hơi giễu cợt. Đó là một cảnh thật kỳ dị. Cứ như một tay nhiếp ảnh thời trang theo lối cách tân nào đấy đã đặt cô người mẫu tuyệt vời nhất của mình vào bối cảnh đô thị bụi bặm.

Tôi lấy mục tiêu cho khẩu MP5. Đen và độc ác. Nóng. Nó tỏa mùi thuốc súng, mùi dầu, mùi khói. Tôi ngửi thấy mùi nó khá rõ.

Tôi nói, “Cả hai đặt tay lên trên quầy.”

Chúng làm theo. Bốn bàn tay hiện ra. Hai bàn tay màu nâu và xương xẩu, hai bàn tay có da sáng hơn và mảnh. Chúng xòe hai bàn tay ra như sao biển, hai bàn tay vuông và thô, hai bàn tay dài hơn và mỏng manh hơn.

Tôi nói, “Lùi lại và tựa vào quầy.”

Chúng chấp hành. Điều đó khiến chúng bất động. An toàn hơn.

Tôi nói, “Các người không phải mẹ và con.”

Lila nói: “Đúng, không phải.”

“Vậy các người là thế nào?”

“Thầy và trò.”

“Tốt. Tôi không muốn bắn con gái trước mặt bà mẹ. Hoặc bắn bà mẹ trước mặt con gái.”

“Nhưng ông sẽ bắn một học trò trước mặt thầy cô ấy chứ?”

“Có thể thầy trước.”

“Vậy thì làm đi.”

Tôi đứng yên.

Lila nói, “Nếu ông thực sự có ý đó, đây là nơi ông làm việc ấy.”

Tôi quan sát bàn tay của cả hai. Tìm kiếm sức căng, hoặc nỗ lực, hoặc các cơ di chuyển, hoặc áp lực gia tăng ở các đầu ngón tay. Tìm các dấu hiệu chúng chuẩn bị di chuyển tới vị trí nào đó.

Không có các vị trí như thế.

Điện thoại rung lên trong túi tôi.

Trong căn phòng yên lặng, nó phát ra một âm thanh nhỏ. Một tiếng vu vu, một tiếng vo vo, một tiếng rin rít. Một xung động nhỏ nhịp nhàng. Nó nảy lên, cọ vào đùi tôi và rung.

Tôi chằm chằm nhìn hai bàn tay của Lila. Ép phẳng. Đứng yên. Trống không. Chẳng có chiếc điện thoại nào.

Cô ta nói, “Có lẽ ông nên trả lời.”

Tôi chuyển khẩu MP5 sang tay trái và lôi điện thoại ra. Cuộc gọi hạn chế. Tôi mở máy và đưa lên tai.

Theresa Lee nói, “Reacher à?”

Tôi nói, “Gì thế?”

“Anh ở đâu thế? Em đã cố gọi anh suốt hai mươi phút rồi.”

“Anh bận.”

“Anh đang ở đâu?”

“Làm sao em có được số máy này?”

“Anh đã gọi vào máy di động của em, nhớ chứ? Số máy của anh nằm trong phần quản lý cuộc gọi.”

“Tại sao số của em bị chặn?”

“Tổng đài đồn khu vực. Em đang gọi bằng máy bàn. Anh đang ở chỗ quái quỷ nào vậy?”

“Có chuyện gì vậy?”

“Nghe cẩn thận nhé. Anh có thông tin xấu. Bộ An ninh Quốc gia đã liên lạc lại với bọn em. Một trong mấy tên người Tajikistan đã lỡ chuyến bay chuyển tiếp ở Istanbul. Thay vào đó hắn đã đi qua London và tới Washington. Có hai mươi gã chứ không phải mười chín.”

Lila Hoth nhúc nhích và gã đàn ông thứ hai mươi bước ra khỏi phòng tắm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82


CÁC NHÀ KHOA HỌC ĐÃ CHIA NHỎ thời gian tới đơn vị pico giây. Một phần nghìn tỷ giây. Họ cho rằng mọi chuyện đều có thể xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn chừng ấy. Vũ trụ có thể hình thành, các hạt có thể tăng tốc, các nguyên tử có thể tách ra. Điều xảy ra với tôi trong vài pico giây đầu tiên là một loạt điều khác nhau. Đầu tiên tôi đánh rơi điện thoại vẫn còn mở, vẫn còn kết nối. Đến lúc nó rơi xuống ngang tầm vai tôi, cả một đoạn hội thoại với Lila như hét lên trong đầu tôi. Cũng qua chiếc điện thoại này, trước đây vài phút, trên đại lộ Madison, tôi đã nói, Cô chỉ còn sáu gã cuối cùng thôi. Cô ta chuẩn bị nói gì đó nhưng ngừng bặt. Cô ta sắp sửa nói, Không, tôi có bảy người, giống như trước đó cô ta chuẩn bị nói, Thế chẳng phải gần tôi đâu. Hơi đã bật ra. Nhưng cô ta đã tự dừng mình lại. Cô ta đã học hỏi.

Chỉ một lần thôi, cô ta đã không nói quá nhiều.

Và tôi vẫn chưa nghe đủ.

Đến khi điện thoại rơi xuống ngang hông, tôi tập trung vào tên thứ hai mươi. Hắn trông chỉ giống như bốn hay năm tên trước đó. Có thể hắn là anh em trai hoặc anh em họ của chúng, có khi thế thật. Chắc chắn hắn trông quen thuộc. Nhỏ người, rắn chắc, tóc đen, da có nếp, ngôn ngữ cơ thể bộc lộ sự cảnh giác và hiếu chiến. Hắn mặc quần dệt thể thao tối màu. Áo lạnh dệt tối màu. Hắn thuận tay phải. Tên này cầm súng ngắn giảm thanh. Hắn đưa nó theo một đường cong dài hướng lên trên. Hắn đang tìm cách giữ cho nó cân bằng. Ngón tay hắn quặp chặt cò súng. Hắn sẽ bắn vào ngực tôi.

Tôi đang cầm khẩu MP5 bằng tay trái. Hộp đạn rỗng không. Viên đạn cuối cùng đã lên nòng. Nó phải có ý nghĩa quan trọng. Tôi muốn đổi tay. Tôi không muốn bắn bằng tay không thuận, bằng con mắt vốn không dùng để ngắm.

Không có lựa chọn nào. Đổi tay thì phải mất nửa giây. Năm trăm tỷ pico giây. Quá dài. Cánh tay của gã kia đã gần như nằm ở đó. Đến khi điện thoại rơi xuống ngang đầu gối tôi, lòng bàn tay phải của tôi đang lật lên trên đỡ lấy nòng súng. Tôi xoay lại, thẳng người lên và kéo tay cầm của khẩu súng về phía ngực tôi. Lòng bàn tay phải tôi dừng lại, đỡ lấy nòng, ngón trỏ tay trái kéo cò với sự điềm tĩnh quá mức. Lila đang di chuyển phía bên trái tôi. Cô ta đang đi ra khỏi căn phòng. Ngón tay tôi làm xong việc kéo cò, khẩu súng nổ, viên đạn cuối cùng của tôi bắn trúng mặt gã đàn ông.

Chiếc điện thoại chạm xuống sàn. Nó phát ra tiếng động như chiếc ổ khóa. Tiếng động lớn khi va mạnh xuống sàn gỗ.

Vỏ đạn cuối cùng của tôi bắn ra và lạch cạch lăn ngang phòng.

Gã thứ hai mươi sụp xuống cả người, đầu và khẩu súng, chết trước khi đổ xuống sàn do bị bắn xuyên qua phần gốc não bộ.

Một phát bắn vào đầu. Một phát bắn rất tốt. Không tồi đối với tay trái tôi. Trừ một điều là tôi đã nhằm vào giữa người hắn.

Lila vẫn di chuyển. Lượn đi, nhào xuống, cúi thấp.

Cô ta trở lại với khẩu súng của gã vừa chết. Một khẩu Sig P220 khác, một thiết bị giảm thanh khác.

Do Thụy Sĩ sản xuất.

Một hộp đạn có thể tách rời chứa được chín viên.

Nếu Lila cố giành lấy khẩu súng, nó là khẩu duy nhất trong phòng. Trong trường hợp đó, nó đã bắn ít nhất ba viên, xuyên qua sàn.

Còn tối đa sáu viên.

Sáu chống lại không.

Lila chĩa súng vào tôi.

Tôi chĩa súng vào cô ta.

Cô ta nói, “Tôi nhanh hơn.”

Tôi nói, “Cô nghĩ thế sao?”

Phía bên trái tôi, Svetlana lên tiếng, “Súng của ông không có đạn.”

Tôi liếc nhìn bà ta. “Bà nói tiếng Anh hả?”

“Tương đối tốt.”

“Tôi đã nạp đạn lúc ở trên tầng rồi.”

“Vớ vẩn. Từ dưới này tôi có thể trông thấy. Ông đã đặt chế độ bắn loạt ba viên. Nhưng ông chỉ bắn đúng một viên. Vì vậy đó là viên đạn cuối cùng của ông.”

Chúng tôi đứng yên như thế trong khoảng thời gian có vẻ lâu. Khẩu P220 nằm chắc chắn trong tay Lila. Cô ta đứng cách tôi năm mét. Phía sau cô ta, cơ thể gã đàn ông mới chết đang chảy đủ các loại nước ra khắp sàn. Svetlana đứng trong bếp. Trong không khí có đủ loại mùi. Từ cửa sổ mở có một cơn gió thổi vào. Không khí thổi vào, cuộn trong phòng, xoáy theo cầu thang và ra ngoài theo lỗ trên mái.

Svetlana nói, “Bỏ súng xuống.”

Tôi bảo, “Các người muốn chiếc USB mà.”

“Ông không giữ nó.”

“Nhưng tôi biết hiện nó ở đâu.”

“Chúng tôi cũng vậy.”

Tôi chẳng nói gì.

Svetlana Hoth nói, “Ông không có nó nhưng ông biết nó đang ở đâu. Vì vậy ông đã vận dụng quy trình suy luận. Ông nghĩ ông là người có tài năng độc nhất sao? Ông nghĩ rằng các quy trình loại suy ấy không có ở những người khác à? Chúng ta có chung các dữ kiện. Chúng ta đều có thể đưa ra những kết luận tương tự.”

Tôi chẳng nói gì.

Bà ta nói, “Ngay từ lúc ông bảo ông biết nó ở đâu, chúng tôi đã bắt đầu suy nghĩ. Ông đã thúc đẩy chúng tôi. Ông nói quá nhiều, Reacher. Ông đã tự biến mình thành người thừa.”

Lila nói, “Bỏ súng xuống. Có chút danh dự đi. Đừng có đứng đó như thằng đần cầm khẩu súng không đạn.”

Tôi đứng yên.

Lila hạ súng xuống khoảng mười độ và bắn vào khoảng sàn nằm giữa hai chân tôi. Cô ta tạo ra một lỗ thẳng hàng với và nằm chính giữa hai mũi giày tôi. Chẳng phải phát bắn dễ dàng. Cô ta là nữ xạ thủ kiệt xuất. Ván sàn rách tướp. Tôi giật mình một chút. Thiết bị giảm thanh của khẩu Sig gây ồn lớn hơn khẩu H & K. Như tiếng cuốn danh bạ đập xuống, chứ không phải rơi. Một vệt khói bốc lên ở điểm mảnh đạn đốt cháy phần gỗ thông, vỏ đạn bắn ra theo một đường cung màu đồng và lăn lanh canh ngang sàn.

Còn năm viên.

Lila nói, “Bỏ súng xuống.”

Tôi vòng quai đeo qua đầu mình, cầm lấy tay nắm, đưa nó xuống một phía sườn. Nó chẳng còn tác dụng gì nữa đối với tôi, ngoại trừ như một chiếc dùi cui thép nặng ba cân. Và tôi hoài nghi cái khả năng tôi đến được đủ gần một trong hai kẻ kia để cho chiếc dùi cui phát huy tác dụng. Mà giả sử đến được gần như thế, tôi thích đánh tay đôi hơn. Một chiếc dùi cui thép nặng ba cân là tốt. Nhưng chiếc dùi cui người nặng trăm mười lăm cân vẫn tốt hơn.

Svetlana Hoth nói, “Ném qua đây. Nhưng làm cho cẩn thận. Nếu ném trúng một trong hai chúng tôi, ông sẽ chết.”

Tôi từ từ đung đưa khẩu súng rồi bỏ nó ra. Nó lười biếng lộn vài vòng trong không khí, bật đầu nòng lên rồi va vào bức tường ở góc xa.

Svetlana nói, “Giờ thì bỏ áo khoác ra.”

Lila chĩa súng vào đầu tôi.

Tôi làm theo. Tôi giũ chiếc áo khoác ra rồi ném sang phía bên kia phòng. Nó rơi xuống cạnh khẩu MP5. Svetlana bước từ phía sau quầy bếp ra, lục hết các túi. Mụ già tìm thấy chín viên đạn Parabellum rời và cuộn băng dính đã sử dụng một phần. Bà ta dựng đứng chín viên đạn lên quầy thành một hàng gọn ghẽ. Bà ta đặt cuộn băng dính bên cạnh hàng đạn.

Svetlana lệnh tiếp, “Găng tay.”

Tôi làm theo. Tôi cắn và lôi găng khỏi tay rồi ném nó theo chiếc áo khoác.

“Giày và tất.”

Tôi lò cò nhảy lùi rồi dựa vào tường để giữ cho người đứng vững đoạn cởi dây, tuột giày ra, tụt đôi tất xuống. Tôi ném từng chiếc về phía đống đồ.

Lila nói, “Cởi áo phông ra.”

Tôi nói: “Tôi sẽ cởi nếu cô cởi.”

Cô ta hạ cánh tay xuống mười độ và bắn thêm một viên vào khoảng sàn giữa hai bàn chân tôi. Tiếng kêu của thiết bị giảm thanh, phần sàn gỗ toác ra, làn khói, tiếng va mạnh của vỏ đạn.

Còn bốn viên.

Lila nói, “Lần sau tôi sẽ bắn vào cẳng ông.”

Svetlana nói, “Áo phông.”

Thế là lần thứ hai trong vòng năm giờ đồng hồ tôi lột áo phông của mình ra theo yêu cầu của một phụ nữ. Tôi vẫn dựa vào tường và giơ cao tay ném chiếc áo về đống đồ. Lila và Svetlana nhìn những vết sẹo của tôi một lúc. Có vẻ cả hai thích chúng. Đặc biệt là vết thương do mảnh bom. Đầu lưỡi Lila thè ra, hồng, ẩm và nhọn giữa làn môi.

Svetlana nói, “Giờ đến quần ông.”

Tôi nhìn Lila bảo, “Tôi nghi súng cô hết đạn rồi.”

Cô ta nói, “Không. Tôi còn bốn viên. Hai cẳng chân và hai cánh tay.”

Svetlana nói, “Cởi quần ra.”

Tôi tháo cúc. Tôi cởi khóa. Tôi đẩy chiếc quần bằng vải jean cứng xuống. Tôi rút hai chân ra khỏi quần. Tôi vẫn dựa lưng vào tường mà đá chiếc quần về đống đồ. Svetlana nhặt nó lên. Lục hết các túi. Đặt các thứ đồ của tôi lên quầy thành một đống cạnh chín viên đạn rời và cuộn băng dính. Tiền giấy cùng vài đồng xu. Cuốn hộ chiếu đã hết hạn. Thẻ ATM của tôi. Thẻ đi tàu điện ngầm. Danh thiếp NYPD của Theresa Lee. Rồi chiếc bàn chải đánh răng gập.

“Không nhiều,” Svetlana nói.

“Mọi thứ tôi cần,” tôi nói. “Chẳng có gì tôi không cần.”

“Ông là một gã nghèo.”

“Không, tôi là người giàu. Có mọi thứ ta cần, đó là định nghĩa về sự sung túc.”

“Thế thì đó là giấc mơ kiểu Mỹ. Chết trong sung túc.”

“Cơ hội cho tất cả.”

“Ở quê hương chúng tôi, chúng tôi có nhiều hơn các ông.”

“Tôi không thích dê.”

Căn phòng trở nên yên lặng. Có vẻ ẩm và lạnh. Tôi đứng mà trên người chẳng có gì trừ chiếc quần đùi lót mới màu trắng. Khẩu P220 vẫn nằm chắc chắn trên tay Lila. Các cơ như những sợi dây mảnh lộ rõ trên cánh tay cô ta. Cạnh phòng tắm, gã đàn ông chết vẫn tiếp tục rỉ ra các chất lỏng. Ngoài cửa sổ đã là 5 giờ sáng, thành phố bắt đầu chuyển động.

Svetlana bận rộn đi lại gom khẩu súng, đôi giày, quần áo của tôi thành một ôm gọn gàng rồi ném về phía sau quầy bếp. Mụ ta ném theo chúng hai chiếc ghế cứng. Mụ ta nhặt điện thoại của tôi lên, tắt nguồn và quăng đi. Mụ này đang dọn sạch phòng. Mụ ta đang dọn trống nó. Phòng khách là một phần của căn hộ có kích thước khoảng sáu mét nhân ba mét rưỡi. Tôi dựa lưng vào chỗ giữa của một trong hai bức tường dài. Lila đi quanh trước mặt tôi, vẫn giữ khoảng cách, tay chĩa súng. Cô ta dừng ở góc xa, cạnh cửa sổ. Giờ thì cô ta đối mặt với tôi theo một góc hẹp.

Svetlana đi vào bếp. Tôi nghe thấy tiếng lạch cạch mở ngăn kéo. Nghe thấy nó đóng lại. Thấy Svetlana trở ra.

Cùng hai con dao.

Là loại dao dài của người bán thịt. Để mổ, lạng thịt hoặc xương. Cán màu đen. Lưỡi bằng thép. Lưỡi cắt rất mỏng đầy nguy hiểm. Svetlana ném một trong hai con cho Lila. Cô ta dùng bàn tay còn rỗi bắt lấy cán dao một cách điêu luyện. Svetlana di chuyển tới góc đối diện với cô ta. Cả hai hợp với tôi tạo thành hình tam giác, Lila ở bên trái tôi bốn mươi lăm độ, Svetlana ở bên phải tôi bốn mươi lăm độ.

Lila vặn phần người trên và nện mạnh thiết bị giảm thanh của khẩu P220 vào góc giáo giữa bức tường phía trước và tường bên. Cô ta dùng ngón tay cái gạt lẫy nằm ở chân báng và thả băng đạn xuống. Nó rời ra và rơi xuống sàn ở góc phòng. Trong băng lộ ra ba viên đạn. Thế là một viên vẫn ở trong ổ đạn. Cô ta ném khẩu súng về góc kia phòng, phía sau lưng Svetlana. Giờ thì khẩu súng và băng đạn nằm cách nhau sáu mét, một bộ phận nằm sau lưng một phụ nữ, bộ phận còn lại sau lưng người phụ nữ kia.

“Như cuộc săn tìm kho báu,” Lila nói. “Súng sẽ không nổ nếu không lắp băng đạn. Để ngăn chặn tình trạng nổ súng bất ngờ nếu sơ ý để cho một viên trong ổ đạn. Dân Thụy Sĩ là kiểu người thận trọng. Thế nên ông cần nhặt khẩu súng rồi nhặt băng đạn. Hoặc ngược lại. Nhưng tất nhiên trước hết ông phải vượt qua chúng tôi.”

Tôi không nói gì.

Cô ta nói, “Nếu như ông thành công trong cuộc vật lộn điên cuồng ở trạng thái bị thương, tôi khuyên ông hãy dùng viên đạn đầu tiên cho chính mình.”

Rồi cô ta mỉm cười và dịch về phía trước một bước. Svetlana cũng làm hệt như vậy. Cả hai giữ dao thấp, ngón tay đặt dưới cán, ngón cái để trên. Như các chiến binh đường phố. Như các tay bậc thầy.

Những lưỡi dao dài lấp lánh dưới ánh đèn.

Tôi đứng yên.

Lila nói, “Chúng tôi thích trò này hơn ông có thể tưởng tượng đấy.”

Tôi chẳng làm gì.

Lila nói, “Sự chậm trễ cũng hay. Nó làm gia tăng sự phỏng đoán.”

Tôi đứng yên.

Lila nói, “Nhưng nếu chán chờ đợi rồi, chúng tôi sẽ tiếp cận và tiêu diệt ông.”

Tôi không nói gì. Đứng yên.

Rồi tôi với tay ra sau và rút về cùng con dao Benchmade 3300, từ nơi nó đã được gắn vào thắt lưng tôi bằng băng dính.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83


TÔI DÙNG NGÓN TAY CÁI BẤM NÚT NHẢ, lưỡi dao bật ra với một âm thanh nằm giữa tiếng “tạch” và tiếng “bụp”. Một âm thanh lớn trong căn phòng yên tĩnh. Và một âm thanh đau khổ. Tôi không thích dao. Tôi chưa bao giờ thích dao. Tôi không có khiếu dùng dao là mấy.

Nhưng tôi có bản năng tự vệ mạnh như bất kỳ ai khác.

Có khi còn mạnh hơn hầu hết người khác.

Và, về điểm này, tôi đã đánh lộn ngay từ khi lên năm, và tất cả những trận thua của tôi đều không đáng kể. Tôi thuộc típ người luôn quan sát học hỏi. Tôi đã chứng kiến những trận đánh bằng dao trên khắp thế giới. Viễn Đông, châu Âu, những vùng đầy bụi rậm nghèo khó ngoài các căn cứ quân sự ở miền Nam nước Mỹ, trên phố, trong ngõ, ngoài các quán bar và quán bi a.

Nguyên tắc đầu tiên: không để bị dính đòn sớm. Không gì khiến ta mất sức nhanh hơn mất máu.

Svetlana thấp hơn tôi trên ba mươi phân, vóc người đậm và rộng, hai cánh tay cân với người. Lila cao hơn, mềm dẻo hơn, duyên dáng hơn. Nhưng tóm lại, thậm chí phải chống lại những lưỡi dao dài hơn dao của tôi mười lăm phân, tôi vẫn có lợi thế.

Cộng thêm việc tôi đã thay đổi cuộc chơi, trong khi chúng vẫn đang đối mặt với sự ngạc nhiên.

Cộng thêm việc chúng chiến đấu cho vui, tôi thì chiến đấu vì mạng sống của mình.

Tôi muốn tới được bếp, thế nên tôi nhảy về phía Svetlana, kẻ chắn giữa tôi và bếp. Mụ ta chăm chú, dao hạ ngang đầu gối, dứ trái, dứ phải. Tôi giữ dao thấp, để cho ngang tầm với dao của mụ. Mụ ta vung dao lên. Tôi uốn người về sau. Lưỡi dao của Svetlana vụt qua đùi tôi. Tôi giật hông về sau, đẩy hai vai về phía trước và nện cho mụ một cú móc. Nó lướt qua lông mày Svetlana rồi dồn toàn lực vào cạnh mũi của mụ.

Trông Svetlana sửng sốt. Như hầu hết những kẻ chiến đấu bằng dao, mụ ta nghĩ rằng cuộc đấu hoàn toàn liên quan đến chất thép. Mụ ta đã quên mất rằng người ta có hai bàn tay.

Svetlana lật bật đứng thẳng lại và Lila từ phía trái tôi nhảy vào. Dao hạ thấp. Xỉa, đâm. Miệng mở rộng khi mặt nhăn nhó trông thật xấu. Rất tập trung. Cô ta đã hiểu. Đây không còn là trò chơi nữa. Không còn vui nữa. Cô ta lao vào, thoát ra, dứ đòn, lùi lại, luôn luôn hoạt động. Tất cả chúng tôi nhảy như thế một lúc. Điên cuồng, hổn hển, những cử động ngắn đột ngột, bụi, mồ hôi và nỗi sợ hãi trong không khí, mắt cả hai gắn chặt với lưỡi dao của tôi, mắt tôi đảo liên tục giữa hai lưỡi dao của chúng.

Svetlana tiến vào. Lùi ra. Lila tiến đến tôi, người cân bằng, tập trung cảnh giác. Tôi ẩy hông ra sau và chồm hai vai về trước. Tôi vung thẳng lưỡi dao về phía mặt Lila. Đòn rất nặng. Dứ ra rồi giật lại. Như thể tôi đang muốn ném một trái bóng đi xa trăm hai chục mét. Lila nhảy lùi lại. Cô ta biết cú chém sẽ đi trượt, bởi cô ta sẽ khiến cho nó đi trượt. Svetlana biết nó sẽ trượt, bởi bà ta tin tưởng Lila.

Tôi biết nó sẽ trượt, bởi tôi chủ định không đánh trúng.

Tôi dừng động tác mạnh mẽ này lại giữa chừng và quay ngược lại, tung một đòn trái tay thật hiểm và thật bất ngờ nhắm thẳng vào Svetlana. Tôi chém thẳng vào trán mụ ta. Một cú chẻ chắc tay. Tôi cảm nhận được lưỡi dao chạm vào xương. Một lọn tóc của mụ rơi xuống ngực. Con dao Benchmade đã hoạt động đúng như nó nên làm. Thép D2. Ta có thể thả một tờ bạc mười đô lên lưỡi nó và lấy được hai nửa tờ. Tôi đã tạo một đường rạch nằm ngang dài mười lăm phân giữa đường tóc và lông mày của Svetlana. Sâu tới tận xương.

Mụ già loạng choạng lùi lại và đứng yên.

Không đau. Chưa đâu.

Các vết rạch ở trán không bao giờ đe dọa tính mạng ngay. Nhưng chảy máu rất nhiều. Sau vài giây máu đã tràn xuống hai mắt Svetlana. Làm mụ không nhìn được. Nếu đang đi giày, tôi đã có thể giết mụ ta ngay tại đây rồi. Hạ gục mụ ta bằng một đòn đá vào hai đầu gối, rồi đá cho đầu mụ ta nhũn ra. Nhưng tôi sẽ không mạo hiểm xương bàn chân mình với tấm thân dày thịt của mụ ta. Mất khả năng di chuyển cũng khiến tôi chết nhanh như vậy.

Tôi nhảy lùi lại.

Lila lao thẳng vào tôi.

Tôi đẩy hông về phía sau và né đường cung vun vút tạo nên bằng lưỡi dao của cô ta. Trái, phải. Tôi chạm vào bức tường phía sau. Tôi tính toán thời gian và đợi cho tới lúc cánh tay Lila nằm ngang trước thân cô ta thì liền xoay ngang người, dùng vai húc cô ta khiến cô ta bật về phía sau. Tôi quay ngoắt lại về chỗ Svetlana đang vừa lảo đảo tới lui vừa cố lau máu khỏi hai mắt. Tôi đập cho cánh tay cầm dao của mụ ta văng đi, nhảy tới đâm một nhát vào cổ ở phần phía trên xương đòn mụ ta rồi lùi lại.

Rồi Lila chém trúng tôi.

Cô ta đã tìm ra cách tiếp cận. Cô ta đang cầm chuôi dao bằng đầu mút ngón tay. Cô ta lao vào đâm. Tóc cô ta bay. Hai vai Lila nhô về trước. Cô ta đang tìm kiếm mọi ưu thế nhỏ nhoi có thể giành được. Cô ta dừng lại với chân trước cứng, gập xuống thấp, chúi người về trước và điên cuồng chém vào bụng tôi.

Và chém trúng.

Một vết chém tệ. Một cú chém điên cuồng, lực cánh tay mạnh, lưỡi dao sắc như dao cạo. Rất tệ. Một vết cắt chéo dài dưới rốn và trên đai chiếc quần lót. Không đau. Chưa đau. Chỉ một tín hiệu ngắn gọn lạ lùng từ da tôi, cho tôi biết rằng nó không còn liền nhau toàn bộ.

Tôi ngừng lại một thoáng. Không tin nổi. Rồi tôi làm điều tôi luôn làm khi ai đó làm tôi bị đau. Tôi nhảy vào, không phải nhảy ra. Đà của Lila đã đưa con dao của cô ta đi quá hông tôi. Lưỡi dao của tôi thấp. Tôi đâm dao theo thế ngược tay vào đùi cô ta và rạch một vết sâu, rồi đẩy chân trụ phía sau và dùng tay trái thoi một cú vào mặt Lila. Ngay chóc. Một cú đấm gây sững sờ, toàn lực. Cô ta bắn ra, tôi lại nhảy về phía Svetlana. Mặt của mụ ta là chiếc mặt nạ nhuộm máu. Mụ già vung dao sang phải. Rồi lại sang trái. Mụ ta mở ra sơ hở. Tôi xông tới đâm xuống một nhát vào phía trong cẳng tay mụ. Tôi rạch sâu tới tận xương. Mạch máu, gân, dây chằng. Mụ ta rống lên. Không phải vì đau. Đau sẽ xuất hiện sau. Hay là không. Mụ rống lên vì sợ hãi, vì mụ đã bị loại bỏ. Cánh tay của Svetlana đã trở nên vô dụng. Tôi khiến mụ ta xoay vòng bằng một đòn vào vai rồi đâm một cú vào thận. Lút mười phân, với một cú lách hiểm ác sang phía bên. Làm vậy an toàn. Khu vực đó không có xương sườn nào. Không có khả năng trúng xương và làm lưỡi dao kẹt lại. Rất nhiều máu lưu thông qua hai thận. Tất cả các loại mao mạch. Hỏi bất kỳ bệnh nhân chạy thận nào mà xem. Mỗi ngày tất cả lượng máu trong cơ thể một người lưu thông qua hai thận nhiều lần. Nhiều đơn vị. Nhiều lít. Bây giờ trong trường hợp của Svetlana, máu sẽ chảy vào mà không chảy ra.

Mụ ta sụp gối xuống. Lila đang cố gắng hiểu mọi chuyện. Mũi cô ta đã gãy. Gương mặt không chút tì vết đã bị hủy hoại. Cô ta lao vào tôi. Tôi vờ né sang trái rồi di chuyển sang phải. Chúng tôi nhảy nhót quanh Svetlana đang ở tư thế quỳ. Thành một vòng tròn. Tôi trở lại nơi tôi đã bắt đầu rồi luồn vào bếp. Bước giữa các quầy. Túm lấy một chiếc ghế cứng mà Svetlana đã dồn vào. Tôi dùng tay trái ném chiếc ghế vào Lila. Cô ta né, gập người, chiếc ghế đập trúng lưng. Tôi ra khỏi bếp, bước đến phía sau Svetlana và túm lấy tóc, kéo giật đầu bà ta về phía sau. Nghiêng người rạch dao quanh họng bà ta. Từ tai nọ sang tai kia. Công việc vất vả, ngay cả với lưỡi dao tuyệt vời của hãng Benchmade. Tôi phải kéo, giật và cưa. Cơ, mỡ, thịt cứng, dây chằng. Lưỡi thép cọ vào xương. Những âm thanh như của người bị lao từ khí quản bị cắt của mụ ta dội vào tôi. Khò khè khọt khẹt. Máu phọt lên thành vòi khi các mạch của Svetlana bị cắt đứt. Phun ra tung tóe trước mặt mụ. Máu bắn vào bức tường bên kia. Ướt đẫm tay tôi và làm nó trơn tuột. Tôi bỏ tóc Svetlana ra và mụ ta đổ về phía trước. Mặt mụ ta đập bụp xuống ván sàn.

Tôi bước ra, thở dốc.

Lila nhìn tôi, thở dốc.

Căn phòng nóng và bốc mùi máu như mùi của đồng.

Tôi nói, “Một đã bị hạ.”

Cô ta nói, “Một vẫn còn.”

Tôi gật đầu. “Trông có vẻ trò giỏi hơn thầy.”

Cô ta nói, “Ai bảo tôi là trò?”

Đùi Lila đang chảy nhiều máu. Có một vết đứt ngọt ở lớp quần bằng vải nylon đen, máu đang chảy xuống chân cô ta. Một chiếc giày cô ta đẫm máu. Chiếc quần lót của tôi đẫm máu. Chuyển từ màu trắng sang màu đỏ. Tôi nhìn xuống thấy máu đang phun ra từ cơ thể mình. Nhiều máu. Tồi tệ. Nhưng vết sẹo cũ đã cứu mạng tôi. Vết thương do mảnh bom ở Beirut, từ lâu rồi. Lớp da trắng lồi lên do những đường chỉ khâu MASH vụng về cứng, nổi cục đã hãm lưỡi dao của Lila lại và khiến nó chệch hướng. Nếu không có nó, đuôi vết rạch sẽ dài hơn và sâu hơn nhiều. Suốt nhiều năm tôi cứ cay cú chuyện bác sĩ mổ cấp cứu cho tôi đã làm ăn như mèo mửa. Nhưng giờ thì tôi biết ơn về chuyện đó.

Cái mũi gãy của Lila bắt đầu chảy máu. Máu chảy xuống miệng, cô ta ho và khạc nhổ. Nhìn xuống sàn. Trông thấy con dao của Svetlana. Nó mắc giữa vũng máu đang lan rộng. Vũng máu đã bắt đầu đặc lại. Nó đang ngấm vào lớp sàn cũ. Máu đang chảy vào các khe kẽ của sàn. Tay trái Lila cử động. Rồi dừng lại. Cúi xuống nhặt con dao của Svetlana thì sẽ khiến cô ta kém thế. Với tôi cũng tương tự. Tôi còn cách khẩu P220 mét rưỡi. Cô ta cách băng đạn mét rưỡi.

Cơn đau bắt đầu. Đầu tôi quay cuồng và kêu ù ù. Áp suất máu đang giảm.

Lila nói, “Nếu ông yêu cầu tử tế, tôi sẽ để cho ông đi.”

“Tôi không yêu cầu.”

“Ông không thể thắng được đâu.”

“Cứ mơ tiếp đi.”

“Tôi sẵn sàng chiến đấu đến chết.”

“Cô không thể lựa chọn về vấn đề này. Quyết định đó đã được đưa ra rồi.”

“Ông có thể giết một phụ nữ sao?”

“Tôi vừa mới làm đó thôi.”

“Một người như tôi à?”

“Đặc biệt là một người như cô.”

Lila khạc lần nữa và thở vất vả qua đằng miệng. Cô ta ho. Cô ta nhìn xuống chân mình. Cô ta gật đầu và nói, “Được rồi.” Cô ta nhìn tôi với đôi mắt sửng sốt.

Tôi đứng yên.

Cô ta nói, “Nếu ý ông thực sự như vậy thì đây là nơi ông làm việc ấy.”

Tôi gật đầu. Tôi muốn nói thế thật. Vậy nên tôi làm việc ấy. Tôi đang yếu, nhưng việc này dễ dàng. Cái chân đang làm cô ta di chuyển chậm chạp hơn. Cô ta thở khó khăn. Xương sống mũi của cô ta đã dập. Máu đang đọng lại ở phía sau cổ cô ta. Cô ta hoa mắt và choáng váng, từ lúc dính đòn của tôi. Tôi lấy chiếc ghế thứ hai trong bếp và tấn công Lila. Bây giờ không có gì chống được sải tay của tôi. Với chiếc ghế, tôi đẩy Lila lùi lại góc tường và cho cô ta nhận hai cú đánh tới khi buông dao mà gục xuống. Tôi ngồi xuống bên cạnh và siết cổ Lila. Một cách từ từ, bởi tôi đang xuống sức nhanh chóng. Nhưng tôi không muốn dùng dao. Tôi không thích dao.

Sau đó tôi bò trở lại bếp và rửa con dao Benchmade dưới vòi nước. Rồi tôi dùng phần lưỡi ngắn của nó để cắt chỗ băng dính đen thành băng chéo cánh bướm. Tôi dùng các ngón tay ép miệng vết thương và lấy băng cánh bướm giữ nó lại. Một đô rưỡi. Ở bất kỳ cửa hàng bán đồ dùng nào. Trang bị thiết yếu. Tôi chật vật mặc lại quần áo. Tôi nhét các thứ trở vào túi. Tôi lại đi giày vào.

Rồi tôi ngồi xuống sàn. Chỉ một phút. Nhưng hóa ra lại lâu hơn. Một nhân viên y tế sẽ nói rằng tôi ngất đi. Tôi thì thích nghĩ là mình đã ngủ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84


TÔI TỈNH DẬY TRÊN GIƯỜNG BỆNH VIỆN. Tôi mặc đồ bệnh nhân màu trắng. Đồng hồ trong đầu tôi cho biết bây giờ là 4 giờ chiều. Mười tiếng. Vị trong miệng tôi cho biết rằng hầu hết nhờ có thuốc. Ở ngón tay tôi có một cái kẹp. Nó có dây. Chắc chắn dây được kết nối với thiết bị theo dõi của y tá. Chắc chắn cái kẹp đã phát hiện ra kiểu thay đổi nào đó của nhịp tim bởi khoảng một phút sau khi tôi tỉnh dậy, cả một loạt người kéo vào. Một viên bác sĩ, một y tá, rồi Jacob Mark, rồi Theresa Lee, rồi Springfield, và rồi Sansom. Bác sĩ là nữ còn y tá là nam.

Bác sĩ lăng xăng đi quanh chừng một phút, kiểm tra biểu đồ, theo dõi màn hình hiển thị. Rồi cô ta cầm cổ tay tôi kiểm tra mạch, việc này hơi thừa khi mọi loại công nghệ hiện đại đều nằm trong tay cô ta. Rồi để đáp lại những câu hỏi tôi chưa đặt ra, cô bảo tôi rằng tôi đang ở trong bệnh viện Bellevue và tình trạng của tôi rất ổn. Người trong phòng cấp cứu của cô đã vệ sinh vết thương, khâu nó lại, tiêm đầy thuốc chống nhiễm trùng, chống uốn ván và truyền cho tôi ba đơn vị máu. Cô bảo tôi tránh nâng nhấc vật nặng trong một tháng. Rồi cô đi khỏi. Tay y tá đi ra cùng cô.

Tôi nhìn Theresa Lee mà hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra với anh thế?”

“Anh không nhớ à?”

“Tất nhiên là anh nhớ. Nhưng theo thông tin chính thống thì thế nào?”

“Anh được tìm thấy trên đường phố ở phía Đông Village. Mang vết thương do dao không rõ nguyên do. Chuyện ấy lúc nào cũng có. Rồi họ kiểm tra độc chất và phát hiện ra dấu vết của thuốc an thần. Họ coi vụ của anh như một vụ buôn ma túy không thành.”

“Họ có báo cho cảnh sát không?”

“Em là cảnh sát đây.”

“Anh đến khu Đông Village bằng cách nào?”

“Anh không đến. Bọn em đưa anh tới thẳng đây.”

“Bọn em?”

“Em và ông Springfield.”

“Làm thế nào em tìm ra anh?”

“Bọn em xác định vị trí điện thoại di động. Việc đó đưa bọn em tới khu ấy. Địa chỉ chính xác là ý của ông Springfield.”

Springfield nói, “Cách đây hai mươi lăm năm có một thủ lĩnh du kích Hồi giáo đã cho chúng tôi biết về thói quen rút về những vị trí đã bị bỏ.”

Tôi hỏi, “Sẽ có cáo buộc ngược nào không?”

John Sansom nói, “Không.”

Đơn giản là thế.

Tôi nói, “Ông chắc chắn chứ? Trong căn nhà ấy có chín cái xác.”

“Ngay bây giờ người của Bộ Quốc phòng đang ở đó. Họ sẽ tuyên bố rộng rãi là không có bình luận gì. Và cố ý tạo nụ cười khinh bỉ. Được sắp đặt để mọi người tin là công của họ.”

“Giả sử gió đổi chiều thì sao. Chuyện đó đôi khi xảy ra. Ông biết mà.”

“Về hiện trường tội phạm, nó là một mớ lộn xộn.”

“Tôi đã để lại máu ở đó.”

“Ở đó có nhiều máu. Nó là tòa nhà cũ. Nếu bất kỳ ai làm xét nghiệm, họ cũng sẽ gặp DNA của chuột, chủ yếu thế.”

“Trên quần áo tôi có máu.”

Theresa Lee nói, “Bệnh viện đốt quần áo của anh rồi.”

“Tại sao?”

“Nguy cơ độc hại sinh học.”

“Đồ mới tinh mà.”

“Ướt sũng máu. Không ai mạo hiểm với máu nữa.”

“Các vân tay của bàn tay phải,” tôi nói. “Phía trong các tay nắm cửa sổ và trên cửa thông lên tầng thượng.”

“Tòa nhà ấy cũ rồi,” Sansom nói. “Nó sẽ bị kéo đổ và xây dựng lại trước khi gió đổi chiều.”

“Các vỏ đạn,” tôi nói.

Springfield nói, “Chuẩn đạn của Bộ Quốc phòng. Tôi tin chắc là họ thấy vui. Có thể họ sẽ để lọt một cái cho cánh báo chí.”

“Họ vẫn đang tìm tôi chứ?”

“Không. Thế thì chỉ tổ làm rối báo cáo.”

“Cuộc chiến giành lãnh địa,” tôi nói.

“Rõ ràng họ đã giành chiến thắng.”

Tôi gật đầu.

Sansom hỏi, “Chiếc USB đang ở đâu?”

Tôi nhìn Jacob Mark. “Anh ổn chứ?”

Anh đáp: “Không hẳn.”

Tôi nói, “Anh sẽ phải nghe một số chuyện.”

Anh đáp, “Được thôi.”

Tôi chuyển sang tư thế ngồi. Không đau chút nào. Tôi nghĩ cơ thể mình đang đầy thuốc giảm đau. Tôi co hai gối, túm chăn, kéo diềm áo bệnh nhân lên nhìn vết thương. Không thấy được. Người tôi bị quấn kín băng gạc từ hông tới tận lồng ngực.

Sansom nói, “Anh đã bảo chúng tôi rằng anh có thể đưa chúng tôi đến cách nó năm mét.”

Tôi lắc đầu. “Không còn thế nữa. Thời gian đã trôi qua. Chúng tôi sẽ phải làm điều đó bằng cách ghi lại và lần theo quá trình di chuyển.”

“Tuyệt. Từ trước tới giờ anh toàn huyên thuyên với chúng tôi. Anh chẳng biết nó đang ở đâu.”

“Chúng ta biết hình dạng cơ bản của nó thế nào,” tôi nói. “Chúng đã lên kế hoạch suốt ba tháng và thực hiện nó trong tuần cuối cùng. Chúng đã gây sức ép lên Susan bằng cách sử dụng Peter. Cô ấy đã lái xe tận từ Annadale lên đây, dính vào một vụ tắc đường dài tới bốn tiếng, coi như từ 9 giờ tối đến 1 giờ sáng, và rồi cô ấy đến Manhattan lúc gần 2 giờ sáng. Tôi cho rằng chúng ta biết chính xác khi nào cô ấy ra khỏi đường hầm Holland. Thế nên điều chúng ta phải làm là lần ngược lại và xác định chính xác nơi cô ấy đã bị mắc kẹt lúc nửa đêm.”

“Chuyện đó có ích cho ta thế nào?”

“Bởi vào lúc nửa đêm cô ấy ném chiếc USB ra ngoài cửa sổ xe.”

“Làm thế nào anh biết điều ấy?”

“Bởi khi cô ấy tới, cô ấy không mang theo điện thoại di động.”

Sansom liếc Lee. Lee gật đầu. Nói, “Chìa khóa và một chiếc ví. Chỉ có thế. Cũng không ở trong xe cô ấy. FBI đã lưu giữ những thứ trong đó.”

Sansom nói, “Không phải người nào cũng dùng điện thoại di động.”

“Đúng,” tôi nói. “Tôi là kẻ như vậy. Kẻ duy nhất trên thế giới không có điện thoại di động. Chắc một người như Susan phải có một chiếc.”

Jacob Mark nói, “Chị ấy có một chiếc.”

Sansom nói, “Thế thì sao?”

“Mẹ con nhà Hoth đã ra tối hậu thư. Gần như chắc chắn là lúc nửa đêm, nếu Susan không xuất hiện, bọn chúng ra tay. Chúng đã đe dọa, và chúng thực hiện đe dọa đó. Và chúng đã chứng minh điều ấy. Chúng đã gửi qua điện thoại một ảnh chụp bằng điện thoại. Có thể là một đoạn phim quay trực tiếp. Peter nằm trên phiến đá, vết mổ dài đầu tiên. Cuộc đời Susan thay đổi, một cách rõ ràng, đúng vào lúc nửa đêm. Cô ấy vô vọng với vụ tắc đường. Điện thoại di động trong tay cô ấy đột nhiên trở nên khủng khiếp và nổi loạn. Cô ấy ném nó ra ngoài cửa sổ xe. Theo sau nó là chiếc USB, vốn là biểu tượng cho tất cả rắc rối của cô ấy. Cả hai thứ vẫn còn nằm đó, trong thùng rác bên lề đường I-95. Không giải thích thêm.”

Không ai nói gì.

Tôi nói, “Có lẽ ở dải phân cách làn xe. Susan sẽ chọn làn cho xe vượt một cách vô thức, bởi khi đó cô ấy đang vội. Ta đã có thể dò vị trí chiếc điện thoại di động, nhưng tôi nghĩ giờ thì quá muộn rồi. Pin sẽ hết sạch.”

Im lặng trong phòng. Cả một phút. Chỉ có tiếng rầm rì và tiếng bíp bíp của thiết bị y tế.

Sansom nói, “Thế thật điên rồ. Mẹ con nhà Hoth đã phải biết rằng chúng đang mất quyền kiểm soát chiếc USB ngay khi chúng gửi bức ảnh qua điện thoại. Chúng đang từ bỏ công cụ gây áp lực của mình. Đáng lẽ Susan có thể lái xe thẳng tới đồn cảnh sát.”

“Hai câu trả lời,” tôi nói. “Mẹ con nhà Hoth đã điên rồ, theo một kiểu thì như vậy. Chúng là những kẻ theo trào lưu chính thống. Chúng có thể diễn vai của mình trước công chúng, song ẩn dưới đó thì với chúng hoàn toàn là đen hoặc trắng rõ ràng. Không lẫn lộn. Đe dọa là đe dọa. Nửa đêm là nửa đêm. Nhưng dù sao rủi ro với chúng cũng rất nhỏ. Chúng có một tên bám theo Susan suốt cả chặng đường. Hắn có thể ngăn chặn cô ấy đi báo tin.”

“Kẻ nào?”

“Tên thứ hai mươi. Tôi không nghĩ rằng đến Washington là một sai sót của chúng. Không phải chúng lỡ chuyến bay chuyển tiếp ở Istanbul. Đó là thay đổi kế hoạch vào phút chót. Chúng đột nhiên nhận thấy rằng với một việc như thế này chúng cần một tên ở khu Washington. Hoặc nhiều khả năng hơn là bên kia sông, ở một trong các khu tập thể của Lầu Năm Góc. Thế nên tên thứ hai mươi đi thẳng tới đó. Rồi hắn bám theo Susan suốt chặng đường tới đây. Sau năm hoặc mười xe, như các ông làm. Mọi chuyện suôn sẻ, cho tới khi đường tắc. Cách năm hoặc mười xe trong một vụ tắc đường thì cũng tệ như tụt lại cả dặm. Tất cả bị quây kín, có lẽ một chiếc xe thể thao lớn chặn phía trước, chắn tầm nhìn. Hắn không thấy chuyện gì xảy ra. Nhưng hắn vẫn bám theo cô ấy. Hắn đã ở trên tàu, mặc áo phông NBA. Tôi nghĩ hắn trông quen quen, khi tôi lại chạm mặt hắn. Nhưng tôi không thể khẳng định điều đó bởi tôi đã bắn vào mặt hắn chỉ sau đó một phần tích tắc. Hắn be bét hết cả.”

Lại im lặng nữa. Rồi Sansom hỏi, “Vậy Susan đã ở đâu lúc nửa đêm?”

Tôi nói, “Ông suy luận ra đi. Thời gian, cự ly, tốc độ trung bình. Hãy lấy một tấm bản đồ, thước kẻ, giấy và bút chì.”

Jacob Mark từ Jersey tới. Anh bắt đầu nói về các cảnh sát tuần tra đường cao tốc anh biết, về chuyện các cảnh sát tuần tra đường cao tốc có thể hỗ trợ ra sao. Họ tuần tra đường I-95 cả ngày lẫn đêm. Họ thuộc nó như lòng bàn tay. Họ có camera giao thông. Những hình ảnh ghi lại của họ có thể đảm bảo tính chính xác cho tính toán trên giấy. Cơ quan quản lý đường cao tốc sẽ hợp tác. Mọi người nói chuyện sôi nổi. Họ chẳng để tâm gì tới tôi. Tôi nằm xuống gối và tất cả họ bắt đầu đi ra ngoài. Người ra sau cùng là Springfield. Anh ta dừng lại ở ngưỡng cửa, quay lại hỏi, “Ông cảm thấy thế nào về Lila Hoth?”

Tôi nói, “Tôi thấy ổn.”

“Thật sao? Tôi thì sẽ không. Ông suýt bị hai phụ nữ xơi tái. Đó là việc làm không cẩn thận. Với những chuyện như vậy, ông nên hoặc thực hiện cho đúng hoặc không làm tí gì.”

“Tôi không có nhiều đạn.”

“Ông có ba mươi viên. Lẽ ra ông nên dùng chế độ bắn từng viên. Những loạt bắn ba viên liên quan đến sự giận dữ. Ông đã để cảm xúc chi phối. Tôi đã cảnh báo ông về chuyện đó rồi.”

Anh ta nhìn tôi cả một giây, gương mặt không biểu lộ gì. Rồi anh ta bước ra hành lang và tôi không bao giờ trông thấy Springfield nữa.

Hai giờ sau Theresa Lee trở lại. Cô cầm theo một túi dùng khi mua sắm. Lee bảo tôi rằng bệnh viện muốn sử dụng giường nên NYPD sẽ đưa tôi vào một khách sạn. Cô đã mua quần áo cho tôi. Cô cho tôi xem. Giày, tất, quần jean, quần đùi lót, sơ mi, tất cả hệt như những món mà người của phòng cấp cứu đã đốt bỏ. Đôi giày, tất, quần jean và quần lót đều đẹp. Chiếc sơ mi thì kỳ lạ. Nó làm bằng chất cô tông xơ mềm, trắng. Nếu soi bằng kính hiển vi thì nó gần như chất lông. Nó chật, là loại dài tay. Có ba cúc ở cổ. Trông giống như áo ba lỗ đã lỗi mốt. Mặc vào là tôi trông giống như ông nội mình đây. Hoặc như một thợ đào vàng ở California hồi năm 1849.

“Cảm ơn em,” tôi nói.

Lee bảo tôi rằng những người khác đang đánh vật với trò tính toán. Cô bảo rằng họ đang tranh luận về tuyến đường Susan sử dụng để đi từ Turnpike tới đường hầm Holland. Người dân địa phương sử dụng đường tắt xuyên qua các phố trên mặt đất mà nếu dựa trên các biển chỉ đường thì có vẻ là sai.

Tôi nói, “Susan không phải người địa phương.”

Lee đồng ý. Cô có cảm nhận rằng Susan sẽ dùng tuyến đường được chỉ dẫn rõ ràng.

Rồi cô nói, “Họ sẽ không tìm được bức ảnh, anh biết đấy.”

Tôi nói, “Em nghĩ thế hả?”

“Ồ, họ sẽ tìm thấy chiếc USB, cái đó thì chắc rồi. Nhưng họ sẽ nói rằng không thể đọc được dữ liệu của nó, hoặc nó đã bị xe chèn, hỏng hay vỡ nát, hoặc rốt cuộc trong đó chẳng có gì xấu xa cả.”

Tôi không trả lời.

“Tin điều ấy đi,” Lee nói. “Em biết các chính trị gia, và em biết chính phủ.”

Rồi cô hỏi, “Anh cảm thấy thế nào về Lila Hoth?”

Tôi nói, “Nói chung lại thì anh thấy ân hận về phương pháp đã áp dụng lúc trên tàu. Với Susan. Anh ước gì anh đã cho cô ấy thêm vài ga nữa.”

“Em sai. Cô ấy không thể vượt qua nổi chuyện ấy.”

“Ngược lại,” tôi nói. “Trong xe cô ấy có một chiếc tất chứ?”

Lee nghĩ về những thứ FBI đã thu giữ. Gật đầu.

“Sạch phải không?” tôi hỏi.

“Vâng,” cô đáp.

“Vậy thì hãy nghĩ về lúc Susan bắt đầu chuyến đi. Cô ấy đang trải qua một cơn ác mộng. Nhưng cô ấy không biết chính xác nó tệ hại đến cỡ nào. Cô ấy không thể tin nổi rằng nó tệ như cô ấy đã nghi ngờ. Có lẽ tất cả là một trò đùa ác hay mối đe dọa không có thật. Hay một cú lừa. Nhưng cô ấy không chắc. Cô ấy mặc những đồ cô ấy mặc khi đi làm. Quần đen, áo cánh trắng. Cô ấy đang hướng về một tình huống không rõ ràng trong một thành phố tệ hại to lớn xấu xa. Bản thân cô ấy là phụ nữ, sống ở Virginia, đã phục vụ quân đội nhiều năm. Vậy nên cô ấy mang theo súng. Có lẽ nó vẫn còn quấn trong chiếc tất, như cô ấy đã cất nó trong ngăn kéo. Cô ấy bỏ nó vào túi. Cô ấy ra khỏi nhà. Cô ấy kẹt trong đám tắc đường. Cô ấy gọi điện. Có khi nhà Hoth gọi cô. Chúng sẽ không lắng nghe. Chúng cuồng tín và là người nước ngoài. Chúng sẽ không hiểu. Chúng nghĩ sự cố tắc đường là chuyện không thể thông cảm được.”

“Rồi cô ấy nhận được thông điệp lúc nửa đêm.”

“Và cô ấy thay đổi. Vấn đề là cô ấy có thời gian để thay đổi. Cô ấy mắc kẹt trong đám tắc đường. Cô ấy không thể thoát ra. Cô ấy không thể đến gặp cảnh sát. Cô ấy không thể lao xe vào một buồng điện thoại với tốc độ chín mươi dặm một giờ. Cô ấy đã mắc kẹt. Cô ấy phải ngồi đó mà suy nghĩ. Không lối nào khác. Và cô ấy đi tới một quyết định. Cô ấy sẽ trả thù cho con trai mình. Cô ấy vạch ra kế hoạch. Cô ấy lấy khẩu súng khỏi chiếc tất. Chằm chằm nhìn nó. Cô nhìn thấy chiếc áo khoác cũ màu đen ném ở ghế sau. Có khi nó đã nằm ở đó từ mùa đông. Cô ấy muốn đồ tối màu. Cô ấy mặc nó vào. Rốt cuộc dòng xe cũng di chuyển. Cô tiếp tục lái xe tới New York.”

“Còn về bản danh sách?”

“Cô ấy là người bình thường. Có khi chuẩn bị để giết một kẻ khác cũng tạo ra những cảm xúc hệt như đang chuẩn bị để giết bản thân mình. Đó là việc cô ấy đang làm. Cô ấy đang leo lên lưng cọp. Nhưng cô ấy vẫn chưa thực sự lên tới đó. Anh đã chen ngang vào việc của cô ấy quá sớm. Thế nên cô ấy bỏ cuộc. Cô ấy tìm đường khác để thoát ra. Có lẽ tàu tới phố 59 thì cô ấy mới sẵn sàng.”

“Cô ấy không tham gia trận đấu đó vẫn tốt hơn.”

“Có lẽ đánh thì cô ấy thắng rồi. Lila mong chờ cô ấy lấy ra thứ gì đó từ túi áo hoặc túi xách của cô ấy. Sẽ có một thứ gây ngạc nhiên.”

“Cô ấy có một khẩu súng lục. Bọn chúng có tới hai mươi hai người.”

Tôi gật đầu. “Chắc chắn cô ấy sẽ chết. Nhưng có thể cô ấy được chết một cách toại nguyện.”

Một ngày sau Theresa Lee trở lại khách sạn thăm tôi. Cô bảo tôi rằng Sansom đã khoanh vùng một khu có thể là mục tiêu dài chừng nửa dặm, cơ quan quản lý đường cao tốc bang Jersey đã cách ly khu vực này bằng các thùng màu cam. Sau khi tìm kiếm ba giờ, họ thấy điện thoại di động của Susan. Một giây sau, cách đó hơn một mét, họ tìm thấy chiếc USB.

Nó đã bị xe chèn qua. Nó đã nát bét. Không thể đọc được.

Hôm sau tôi rời New York. Tôi đi về phía Nam. Suốt hai tuần sau đó tôi bị ám ảnh bởi những gì có thể đã xuất hiện trọng bức ảnh ấy. Tôi nghĩ ra đủ loại phỏng đoán, một số liên quan tới những vi phạm luật lệ Hồi giáo về mặt kỹ thuật, một số liên quan tới loài vật đã được thuần hóa. Đan xen với những cảnh tưởng tượng đầy khủng khiếp từ căn lều ở thung lũng Korengal là hình ảnh cú đánh vào mặt Lila Hoth cứ lặp đi lặp lại không ngừng. Cú đánh thẳng bằng tay trái, tiếng vỡ của xương và sụn dưới nắm đấm của tôi. Dung nhan bị hủy hoại. Cảnh tượng ấy liên tục lặp lại trong óc tôi. Tôi không biết vì sao. Tôi chỉ đâm cô ta bằng dao và sau đó tôi bóp cổ cô ta, hầu như tôi chẳng thể nhớ nổi những hành động ấy. Có lẽ đánh phụ nữ là đi ngược với các giá trị trong tiềm thức của tôi. Đó là điều hoàn toàn phi logic.

Nhưng rốt cuộc những hình ảnh đó nhạt nhòa dần, tôi trở nên chán cái việc tưởng tượng cảnh Osama bin Laden giỏi điều khiển đám dê của gã. Qua một tháng tôi đã quên tất cả. Vết thương của tôi đã lành, vết sẹo mỏng và trắng. Các đường khâu gọn và nhỏ xíu. Phần cơ thể dưới của tôi giống như minh họa trong sách giáo khoa: chỗ này là cách nên thực hiện theo, chỗ kia là cách không nên thực hiện. Nhưng tôi không bao giờ quên những đường khâu xuất hiện sớm hơn, vụng về hơn đã cứu mạng mình. Nhân nào quả ấy. Một kết quả có lợi, từ vụ chiếc xe bom ở Beirut, được lên kế hoạch, trả tiền và lái tới đó bởi những kẻ người ta không biết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85: Ghi chú


[1] 1 dặm xấp xỉ 1,6 km.

[2] Michael R. Bloomberg, thị trưởng hiện nay của New York, là một người sáng lập và sở hữu 88% cổ phần của công ty Bloomberg L.P. Ông tự mô tả mình là một hành khách thường xuyên của tàu điện ngầm New York.

[3] National Basketball Association: Hiệp hội bóng rổ quốc gia Mỹ.

[4] Chuỗi cửa hàng bán lẻ đồ điện tử, điện thoại, máy tính... rất phổ biến ở Mỹ.

[5] Xấp xỉ 2,54 cm. Một phần tám inch bằng khoảng 0,3 cm.

[6] New York Police Department: Sở Cảnh sát thành phố New York.

[7] Special Weapons & Tactics: Đội Chiến thuật và Vũ khí Đặc biệt.

[8] Robert E. Lee (1807-1870), một tướng quân sự kiệt xuất của phe Liên bang thời Nội chiến Mỹ.

[9] Đề cập đến tranh cãi từ việc dịch kinh thánh từ tiếng Hebrew. Kinh thánh tiếng Hebrew dùng từ “almah”, có nghĩa là người phụ nữ thành niên. Sau này các học giả Do Thái dịch sang kinh Cựu ước lại dùng từ “bethulah”, có nghĩa là trinh nữ. Do đó nếu dịch theo Sách tiên tri Isalah tiếng Hebrew gốc sang tiếng Anh thì Đức mẹ Maria là người phụ nữ thành niên, chứ không phải đồng trinh.

[10] Ngôn ngữ Do Thái.

[11] Một thủ tục khi bắt giữ người ở Mỹ.

[12] Một loại thẻ có giá trị như giấy chứng minh và giấy phép lao động, cấp cho công dân các nước tại Mỹ.

[13] Federal Bureau of Investigation: Cục Điều tra Liên bang Mỹ.

[14] Central Intelligence Angency: Cục Tình báo Trung ương Mỹ.

[15] Defense Intelligence Angency: Cục Tình báo Quân đội Mỹ.

[16] District of Comlumbia: Thủ đô Washington (phân biệt với bang Washington).

[17] Cự ly khoảng 21,2 km.

[18] Luật nhằm ngăn chặn và tiêu diệt chủ nghĩa khủng bố do Mỹ ban hành sau khi xảy ra sự kiện 11/9/2011. Những người phản đối cho rằng luật này trao cho chính phủ quá nhiều quyền trong việc theo dõi công dân.

[19] Non-commissioned officer: sĩ quan chưa phong hàm.

[20] Nghĩa: Công ty Đảm bảo và Chắc chắn.

[21] Chuỗi cửa hàng làm đại lý bán lẻ, cung cấp các dịch vụ như chuyển hàng, in ấn, sao chụp, xuất bản…

[22] Một trung tâm huấn luyện của quân đội Mỹ nằm ở bang Alabama.

[23] Tạm dịch: Cục Nhân lực, Bộ Tư lệnh bộ binh Mỹ.

[24] Một thành phố ở bang New York, nổi tiếng nhất với đại hội nhạc rock tổ chức vào giữa tháng 8/1969.

[25] Los Angeles Police Department: Sở Cảnh sát Los Angeles.

[26] Margaretha Geertruida (1876-1917): một vũ nữ và điệp viên nổi tiếng về mỹ nhân kế, bị Pháp xử bắn do làm gián điệp cho Đức trong Thế chiến Thứ nhất.

[27] Một căn cứ đóng ở Bắc Carolina.

[28] Mã tổng đài kết nối các cuộc gọi, có thể nhiều khu vực sử dụng một mã tổng đài.

[29] Jack-không tên đệm-Reacher.

[30] Chuỗi khách sạn bình dân Mỹ.

[31] Một loại đồ ăn nhanh, làm từ bánh mềm như bánh mì nướng rồi để nguội và kẹp nhân (tùy chọn).

[32] Cơ quan An ninh Liên bang của Liên Xô (cũ).

[33] National Security Agency: Cơ quan An ninh Liên bang Hoa Kỳ.

[34] Một tạp chí kinh tế của Anh, nổi tiếng khắp thế giới.

[35] Distinguished Service Medal: Huân chương Thành thích Đặc biệt, là huân chương cao quý nhất trao tặng cho quân nhân vì những hành động phục vụ đáng khen thưởng khôngliên quan đến tham gia chiến trận.

[36] Distinguished Service Cross: Huân chương Chữ thập Anh dũng, cấp cao thứ nhì, được trao cho thành viên quân lực Hoa Kỳ do hành động gan dạ quên mình trong lúc chiến đấu với lực lượng địch có vũ trang.

[37] Institutional memory: tập hợp các dữ kiện, khái niệm, kiến thức… mang tính tập thể do một nhóm người nắm giữ.

[38] Sea, Air & Land Team: Lực lượng Hải cẩu, đội hành động đặc biệt của Hải quân Hoa Kỳ, hoạt động trên cạn, trên không và dưới mặt nước.

[39] Đạo luật Lend-Lease do Tổng thống Mỹ Franklin Roosevelt ký tháng 3/1941, theo đó Mỹ cung cấp vũ khí, trang bị và nhiều loại vật chất cho khối Đồng minh trong Thế chiến thứ hai với danh nghĩa cho vay, cho thuê.

[40] Từ đồng âm: Gorilla (đười ươi) và guerilla (du kích).

[41] Thức ăn Trung Quốc sử dụng nhiều bột ngọt, có một thời gian được cho là nguyên nhân gây ra hội chứng “Chinese restaurant syndrom”, một kiểu dị ứng với bột ngọt.

[42] “Đi giày của người khác” còn hàm ý “đặt mình vào hoàn cảnh của người khác”.

[43] Lời cảnh báo được cảnh sát thông báo cho nghi phạm hình sự ngay khi bị bắt giữ hoặc trong tình trạng bị giam giữ: “Anh có quyền giữ im lặng. Bất cứ điều gì anh nói có thể và sẽ được sử dụng để chống lại anh trước tòa án. Anh có quyền nói chuyện với luật sư, và có luật sư hiện diện trong quá trình xét hỏi. Nếu anh không thể thuê luật sư, anh vẫn sẽ được cung cấp một luật sư bằng nguồn tài chính của chính phủ.”

[44] Tên nhân vật là Reacher, “reach” nghĩa là tầm tay, tầm với.

[45] CSI: Crime Scene Investigation.

Hết.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom