Cập nhật mới

Dịch Khởi Nguyên Hệ Thống

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 120: Tiến công (6)


"Mẹ nó, tiểu tử này xuất thân từ đâu, còn nhỏ như thế mà đã chém Huyền Quang cảnh huyền thú như chém người rơm thế hả? hơn nữa hắn là Huyền Vân cảnh".

"Vượt cả một đại cảnh giới chém giết nhẹ nhàng như thế, nếu cho hắn thời gian trưởng thành thì…".

Đám tu sĩ nghe đến đây thì liền trầm mặt.

Hiện tại đã có thể vượt một đại cảnh giới chém giết, chờ tiểu tử này đến Đan Linh cảnh thì không phải có thể chơi với Hồn Linh cảnh sao?.

Người khác thì chưa chắc có thể đột phá Đan Linh cảnh nhưng tiểu tử này yêu nghiệt như vậy đột phá Đan Linh cảnh chỉ sợ là sớm hay muộn mà thôi.

Trên tường thành, những thế lực lớn cũng đều chú mục Diệp Thiên, đồng thơi tiếc hận, yêu nghiệt như thế làm sao để Vân gia tìm được.

Hơn nữa làm bọn hắn kinh ngạc là Diệp Thiên đôi mắt vậy mà giống như của Vân Ngọc công chúa, còn cả cái huyền kỹ phân thân kia nữa, Vân Ngọc công chúa chỉ phân ra 2 cái đã có thể nhẹ nhõm vượt cấp khiêu chiến còn chiếm thượng phong.

Hiện tại Diệp Thiên vậy mà phân ra tận 12 cái, điều này cực kì khủng bố bằng chứng xác thực nhất là tình huống trước mắt, Diệp Thiên giống như có mặt ở khắp nơi, ở mỗi nơi đều có thể chém giết huyền thú như chân thân không khác gì.

Điều quan trọng nhất, mặc dù bọn hắn không biết khi phân thân của Diệp Thiên bị thương thì có ảnh hưởng gì chân thân hay không nhưng nó không quan trọng vì có ảnh hưởng đi nữa cũng không nguy hiểm đến tính mạng, đồng nghĩa với việc ngươi chỉ cần tạo ra phân thân rồi để mấy việc nguy hiểm cho nó làm thì không hề có vấn đề đến tính mạng.

Chỉ nhiêu đây thôi đủ thấy cái huyền kỹ này của Diệp Thiên biến thái cỡ nào, có nó không phải có thật nhiều cái mạng sao?.

“Haiz… tiểu tử này đúng là để người ta nhìn không thấu mà”.

Vân Nhạc lắc đầu nói.

Những người khác cũng gật đầu đồng ý.

“Tên tiểu tử này còn chưa dùng tới một nữa chiến lực thực sự nữa là”.

Liễu Mộc nói.

Diệp Thiên từng ở kế bên sân viện của hắn tu luyện nên hắn là người rõ ràng thực lực của Diệp Thiên nhất ở đây.

Chiến lực Diệp Thiên hiện tại bày ra quả thật chấn động nhân tâm nhưng đó chưa phải tất cả, Diệp Thiên vẫn còn nhiều con bài chưa lật, hắn luôn biết điều đó.

“Ừm… Hắn không phải mấy tên thiên tài thường gặp, luôn tự ngạo, coi mình là long phượng trong người, thích khoe mẽ này kia có thể so sánh được”.

“Tiểu tử này bình thường rất tự tiện nhưng tâm tính rất trưởng thành, lần này hắn lấy mình làm bia đỡ tên cho Ngọc nhi nhưng cũng biết giới hạn bản thân, biết tính trước đường lui cho sau này”.

Vân Long không hề kiệm lời khen ngợi Diệp Thiên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

“Haiz… đáng tiếc, ta không có con gái, tên tiểu tử này cũng còn quá nhỏ nếu không ta đã để hắn làm rễ rồi”.

Vân Hồng tiếc nuối nói.

“Ngươi nói bậy cái gì đó”.

Vân Phi trừng mắt với hắn nói.

“Rắc rắc…”.

Đúng lúc này, trên bầu trời từng đám mây tích điện xuất hiện, từng tia lôi điện chằng chịt đan xen nhau phát ra tiếng động kinh thiên.



“Hừ!”.

Đang không ngừng chém giết Diệp Thiên như cảm giác được gì đó, hắn lập tức ngẩn đầu nhìn lên trời hừ nhẹ một cái.

Ngay sau đó, hắn liếc nhìn một mảnh rừng phía xa rồi cơ thể hắn lập tức biến mất.

“Xẹt xẹt… đùng đùng…”.

Âm thanh lôi đình đinh tai nhứt óc vang lên, từng tia từng tia lôi điện từ trên trời giáng xuống chiến trường.

Chính xác hơn là chiến trường ngay chỗ phân thân và Diệp Thiên chiến đấu nãy giờ.

“Ầm ầm… rẹt rẹt…”.

Không phân biệt địch ta, lôi điện đánh thẳng lên từng cá thể trên chiến trường.

Tu sĩ, huyền thú, tất cả đều bị lôi điện dày đặc như thác nước đánh lên thân thể.

“Bụt…bụt…bụt…”.

Phân thân của Diệp Thiên đang chém giết huyền thú cũng bị đánh bị thương biến mất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 121: Tiến công (7)


“Diệp Thiên!”.

Đám người chỗ Vân Long giật mình kêu lên.

Lôi điện đánh xuống quá đột ngột, bọn hắn chưa kịp làm gì thì cả một khoảng đất chỗ Diệp Thiên vừa đứng đã bị đánh thành tro tàn.

“Là con Lôi Linh hổ kia”.

Vân Hồng nhạy cảm với lôi, còn đánh qua một lần nên mơ hồ cảm giác được khí tức của Lôi Linh hổ bên trong lôi điện.

"Không sao, Diệp Thiên vẫn khỏe mạnh".

Vân Phong bận bịu lấy ra một mẫu giấy trắng nhỏ, nhìn thấy mẫu giấy không bị gì thì thở phào một cái báo tin.

Đây là giấy sinh mệnh của Diệp Thiên lúc học viện tranh tài đưa cho Vân Phong để dễ dàng tập trung với nhau nhưng lúc đó mọi chuyện đã ổn nên không có dịp dùng nhiều chỉ để trong Trữ giới vật, hiện tại mới nhớ ra.

"Hô…".

Đám người nghe hắn nói lập tức thở phào một cái.

Diệp Thiên hiện tại không đơn giản chỉ là một hậu bối thiên tài, bên trong vương thành hắn có sức ảnh hưởng quá lớn, thậm chí cả Vân gia, Dương gia cũng thế.

Vân Lam quốc tương lai có thể sẽ nhờ có Diệp Thiên mà trở nên huy hoàng, hơn nữa hắn là đồ đệ của cao nhân thần bí, sơ suất một cái chọc giận cao nhân thì bọn họ khó thoát tội.

"RỐNG…!!!".

Ngay lúc này bên trong rừng vang lên tiếng rống của Lôi Linh hổ.

"Ầm…ầm…".

Tiếp đó không ngừng có huyền thú từ bên trong Vạn Thú sơn mạch lao ra như thủy triều dày đặc.

"GRRR….Tê".

Từng đầu huyền thú rống dài lao lên tấn công.

Mỗi đầu huyền thú đều có Huyền Ấn cảnh tầng thấp trở lên, hơn hết bên trên lưng một số huyền thú còn có thân ảnh người của Vạn Thú tông.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});"Bọn chúng nếu đã ra tay thì chúng ta cũng không cần kiềm chế nữa".

Vân Long đế uy bộc phát nói.

"Giết!!!".

Vân Hồng dẫn đầu lao xuống tường thành thả người vào đám thú triều.

Tiếp theo các trưởng lão và những tu sĩ cao tầng còn trên tường thành cũng theo sau hắn.

Bên trên tường thành chỉ còn lại Vân Long, Dương Bá Nhật, Liễu Mộc và đám người Vân Phong.

"Băng Phượng".

Vân Hoa ra chiêu đầu tiên, muốn dùng năng lực tấn công một nhóm huyền thú do người của Vân Thú tông điều khiển.

"GRR…!!!".

Băng Phượng vừa bay được nữa đường thì bị một luồng lôi điện từ trong rừng đánh ra ngăn chặn.

Tiếp đó một thân ảnh khổng lồ xuất hiện trên không, không ngừng tiến lại gần đám người Vân Hồng.

"Haha, đám rùa đen các ngươi rốt cuộc chịu chiu đầu ra".

Vân Hồng nhìn thấy thân ảnh lập tức cười lớn khinh bỉ.

Người đến không ai khác là Vạn Thú tông tông chủ Trần Thanh, Lý gia Lý Thương, Thạch gia Thạch Minh, bọn hắn đứng trên Lôi Linh hổ nhìn xuống đám người.

"Ta cho các ngươi cơ hội cuối cùng, truyền ngôi cho Lý Thương, đồng thời tự phế tu vi, ta sẽ cân nhắc ta mạng cho các ngươi".

Trần Thanh ngạo nghễ nhìn về phía tường thành nói.

Khi âm thanh tiếng nói của hắn vang khắp chiến trường thì mọi thứ như ngưng lại, trên chiến trường huyền thú, tu sĩ cũng dừng chém giết nhìn lên bầu trời, thấy 3 người 1 hổ đều là Đan Linh cảnh thì đổ mồ hôi.

Bọn hắn biết trước lần này địch nhân không dễ chơi nên cũng hơi ngạc nhiên một chút liền hết, qua một lúc mọi người nhìn về phía tường thành đợi câu trả lời của Vân Long.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 122: Tiến công (8)


Vân Long nhìn Trần Thanh một lúc rồi bay lên không, vị trí còn cao hơn đám người Trần Thanh một chút rồi uy nghiêm nhìn xuống.

"GIẾT!".

"GIẾT… GIẾT…".

Chỉ một chữ nhưng lại làm sĩ khí toàn bộ tu sĩ dâng cao lao lên tiếp tục chém giết huyền thú.

"Lên".

"Lên".

Trần Thanh lẫn Vân Long cùng lúc ra lệnh để Đan Linh cảnh bên mình tiến lên.

"Báo thù cho Lý gia/Thạch gia".

Lý Thương cùng Thạch Minh cùng bay ra công kích đám người Vân Hồng gần đó.

“Hừ… lấy trứng chọi đá".

Vân Hồng hừ lạnh rồi gọi ra một đạo lôi điện tấn công.

“GR…”.

Lôi Linh hổ rầm nhẹ một tiếng một đạo lôi điện khác phóng ra, hai đạo lôi điện va chạm biến mất.

“Lão tứ tạm thời đừng chiến, chỉ cần hạn chế con hổ kia là được”.

Vân Phi nhìn ra được tình huống nên lập tức ra lệnh rồi mang theo 2 trưởng lão khác tiến lên tiếp đón kẻ địch.

“Lý Thương để ta, hai ngươi hợp lực nhanh chóng chém Thạch Minh”.

Vân Phi chọn tốt chiến thuật lập tức ra chiêu.

“Đại Nham quyền”.

Đại quyền khổng lồ bằng dung nham công kích hướng Lý Thương.

“Hừ, một Huyền Ấn cảnh cũng dám công kích ta”.

“Cực Viêm quyền”.

Lý Thương đánh ra một quyền, huyền lực ngưng tụ thành hỏa quyền khổng lồ đấm tới Vân Phi.

“Ầm…tích tích…”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

“Hơ? Làm sao có thể?”.

Lý Thương không thể tin được nhìn phía trước.

Hắn Đan Linh cảnh tu sĩ đánh ra huyền kỹ lại không thể hoàn toàn phá vỡ chiêu của đối phương một Huyền Ấn cảnh, nham quyền kia bị phá nhưng vẫn còn không ít văng ra tứ phía.

Hắn không biết năng lực của Vân Phi về cơ bản mạnh hơn, Đan Linh cảnh huyền lực hóa hình cuối cùng cũng chỉ là huyền lực ngưng hóa ra chứ không phải đồ thật như Vân Phi lúc ra chiêu đều là hàng thật.

Nếu không phải Vân Phi chưa thể dùng hết tiềm năng của Trái ác quỷ thì đã có thể thắng hắn nhưng nhiêu đây đã đủ để Vân Phi vượt cấp dong dài với hắn rồi.

“Lạp…lạp…”.

Thấy Lý Thương ngẩn người vì bất ngờ, Vân Phi khơi động huyền lực tạo thành những luồng nước xoáy công kích Lý Thương.

“Liệt Ma chưởng”.

Lý Thương thấy công kích đến lập tức tĩnh lại, hai tay không ngừng vung chưởng đón đỡ.

“Xùy xùy…”.

Hỏa chưởng đốt cháy xoáy nước tạo ra một ít hơi nước che đạy xung quanh.

“Vụt…vụt…”.

Hàng loạt nham tương hình răng nanh lao hướng Lý Thương.

“Làm sao ngươi có thể dùng hai loại thuộc tính huyền lực một lúc?”.

Lý Thương vừa đỡ đòn vừa hướng Vân Phi rống giận.

“Hừ”.

Vân Phi không thèm trả lời bay thẳng tới Lý Thương ra quyền công kích.

Lý Thương thấy thế vẻ mặt vẫn tức giận nhưng khóe miệng lại nâng lên nụ cười.

Ngay lúc này Vân Phi một quyền đã sát ngực Lý Thương, Lý Thương dùng lực xoay người một vòng tránh thoát, đồng thời một quyền từ trên thẳng xuống lưng của Vân Phi.

“Haha… ngu ngốc, tưởng áp chế ta được một lúc liền thắng chắc sao? Chết đi”.

Lý Thương cười ha hả dùng thêm lức đánh xuống.

“Ba lạp… xì xì”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 123: Tiến công (9)


Lý Thương không thể tin được tình huống trước mắt.

Hắn đánh xuống một quyền trên lưng Vân Phi nhưng quyền vừa chạm đến Vân Phi thì cơ thể Vân Phi bỗng nhiên hóa thành dung nham tách ra một khoảng vừa đủ để một quyền này của hắn đánh hụt xuyên qua.

Khi quyền của hắn vừa hụt qua thì dung nham lại hợp lại hóa trở lại thành một phần cơ thể của Vân Phi.

“Hừ… chết”.

Vân Phi đã đợi thời cơ này, lập tức cánh tay hóa thành vuốt dung nham dùng hết lực trảo lên người Lý Thương.

“Hự… ầm”.

Lý Thương chưa kịp tĩnh hồn thì bị một trảo đánh thẳng xuống đất nằm trong hố to.

“Phá!”.

Chỉ một tiếng quát.

Vân Phi từ trên không lao xuống một quyền lên thẳng ngực Lý Thương.

“Ầm…ầm…ầm…”.

Đại địa xung quanh tan vỡ thành nhiều mãnh, dung nham từ các khe nứt nổ tung mà ra, đất đá đều bị đốt chảy.

Tình cảnh như giữa một ngọn núi lửa đang hoạt động.

“Ha…”.

Lý Thương vung lên một viêm quyền lên người Vân Phi.

“Hự…”.

Vân Phi cũng vung nham quyền đỡ lấy, nhưng sức mạnh chênh lệch, hắn bay ra ngoài một đoạn mới dừng.

Lý Thương tranh thủ phi người thẳng lên trời.

Quần áo hắn đã bị đốt cháy không ít, nhất là một trảo của Vân Phi lên ngực hắn, ngay phần y phục chỗ ngực đã cháy mất có thể thấy một vết thương lớn không ngừng rỉ máu.

Lý Thương nheo mắt nhìn vết thương, may mà hắn phản ứng kịp thời tạo ra huyền lực hộ thể ngăn chặn phần lớn sát thương nếu không sẽ không chỉ bị thương bên ngoài đơn giản như vậy.

Hắn liếc nhìn sang bên Thạch Minh đang không ngừng chống đỡ băng hàn cùng quang thiểm, trên người Thạch Minh đã xuất hiện không ít vết thương, mặc dù chỉ là ngoài da nhưng cứ kéo dài như vậy không phải cách.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});“Không được, không ngờ tới đám trưởng lão Vân gia lại mỗi kẻ đều có thể dùng hai loại thuộc tính huyền lực, hơn nữa chiến lực còn kinh khủng như thế, tiếp tục nữa bên ta chắc chắn bại”.

“Thạch Minh mau dùng thiên bạo đan nhanh chóng giết chết đám lão già này”.

Lý Thương hô một tiếng xong cũng tự lấy một viên thiên bạo đan ra nuốt xuống.

Đây là viên cuối cùng của hắn, hắn định dùng để giết Vân Long nhưng hiện tại xem ra không thể không dùng.

“Giết”.

Cảm nhận được thực lực tăng lên, hắn lập tức lao hướng Vân Phi giết tới.

Bên này Thạch Minh nghe thấy tiếng của Lý Thương thì nhìn quay sang, thấy Lý Thương cũng bị thương thì không còn do dự lấy ra thiên bạo đan, đây cũng là viên cuối của hắn, hiện tại người có thiên bạo đan chỉ có Trần Thanh tông chủ.

“Mơ tưởng”.

Vân Nhạc nghe tiếng Lý Thương nhắc nhở Thạch Minh nên đã sớm chuẩn bị.

Hắn vừa thấy Thạch Minh lấy ra thiên bạo đan cầm trên tay thì lập tức hóa thành kim quang lướt qua người Thạch Minh cướp được thiên bạo đan.

“Không”.

Thạch Minh tuyệt vọng hét lớn, phi người hướng Vân Nhạc muốn cướp lại thiên bạo đan, nhưng đáng tiếc bị Vân Hoa ngăn cản còn tặng thêm một chưởng vì sơ hở.

Hắn chủ tu là luyện đan, chiến đấu chỉ là thứ yếu, nếu không có thiên bạo đan làm sao có thể đánh với hai tên kia.

“Hả?”.

Lý Thương đang dồn Vân Phi vào gốc thì nghe tiếng hét của Thạch Minh nên ngừng động quay sang.

“Chết”.

Vân Phi không hề để ý đến lập tức thừa cơ ra một cái đại nham trảo.

“Hừ”.

Lý Thương ra chiêu đón đỡ.

Thực lực tăng lên, cho dù không dùng hết sức vẫn có thể phá chiêu của Vân Phi đẩy hắn ra xa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 124: Tiến công (10)


Đẩy Vân Phi ra xa, Lý Thương lập tức bay lại chỗ Thạch Minh.

“Chuyện gì?”.

Lý Thương hỏi.

“Tên kia cướp thiên bạo đan của ta”.

Thạch Minh hung dữ nhìn chằm chằm Vân Nhạc.

“Đáng chết”.

Lý Thương căm tức nói.

Nếu Thạch Minh dùng thiên bạo đan thì bên hắn chắc chắn sẽ thắng nhưng hiện tại thì chưa nói chắc được điều gì.

“Giết”.

Vân Phi tranh thủ ăn một viên đậu thần rồi tới tập trung với hai người Vạn Hoa sau đó lập tức tranh thủ giết tới, mục tiêu đầu tiên là Thạch Minh.

Trong lúc bọn họ đấu nhau thì Trần Thanh đã bay đến gần tường thành đối mặt với Vân Long.

“Nếu đây là câu trả lời của ngươi thì ta đành ra tay vậy”.

“Trấn Địa quyền”.

Trần Thanh hai tay hai quyền cùng vung hướng Vân Long đám người.

Trần Thanh công pháp tu luyện là thổ thuộc tính, nhờ có thổ khắc lôi nên hắn mới có thể may mắn thu phục Lôi Linh hổ nếu không với lực chiến của một Thuần thú sư như hắn làm sao có thể thu phục Lôi Linh hổ.

Hắn tu vi là Đan Linh cảnh tầng 5 nhưng chiến lực thực tế chỉ miễn cưỡng tầng 4 mà thôi, hơn nữa không thể kéo dài chiến đấu, nhưng chiến với một Đan Linh tầng 3 cùng 2 cái tầng 1 thì vẫn vừa đủ nếu không được thì dùng thiên bạo đan.

“Độc giao loạn vũ”.

“Phách Thiên đao”.

“Liệt địa kiếm”.

3 người Vân Long cùng hợp lực đớn đỡ hai quyền của Trần Thành.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});“Ầm…Ầm…”.

2 cơn dư chấn trùng điệp thổi bay mọi thứ xung quanh.

Huyền lực Vân Long ngưng tu thành nước trải rộng xung quanh rồi dầng hóa thành hai con độc giao quấn quanh người hắn.

“Giết”.

Vân Long quát một tiếng dẫn đầu công kích Trần Thanh.

“Giết!!!”.

Dương Bá Nhật cùng Liễu Mộc lập tức theo sau tiến lên.

*****

Diệp Thiên đứng im lặng trong rừng quan sát các phương chiến trường.

Bên Vân Long đều là cao thủ bật nhất, muốn phân ra thắng bại sợ là phải mất một thời gian.

Bân đám Vân Phi trưởng lão thì cơ hội chiến thắng khá lớn.

Thạch Minh mất đi thiên bạo đan thực lực không thể nhảy vọt, Lý Thương vừa đánh vừa yểm trợ hắn cũng rất tốn công, ngược lại bạn Vân Phi trưởng lão thì tập trung dùng năng lực hơn là huyền lực nên sẽ không tiêu hao huyền lực nếu kéo dài phần thắng sẽ ngày càng lớn.

Cuối cùng là Vân Hồng cùng Lôi Linh hổ.

Vân Hồng lần trước giao thủ với Lôi Linh hổ nên biết cách biệt giữa hai bên nên hắn luôn giữ khoảng cách nhất định với nó.

Lôi Linh hổ động thì hắn ra ngăn, Lôi Linh hổ công kích hắn thì hắn tránh né rồi tiếp tục giữ khoảng cách nên hai bên cứ giằng co không lối thoát.

Vân Hồng đánh không lại Lôi Linh hổ nhưng có đủ sức gây tổn thương tới nó nên nó cũng không thể bỏ qua Vân Hồng.

Nó cực kỳ phiền muộn, tiến cũng không được, lui cũng không ổn, nó chỉ có thể cùng Vân Hồng bốn mắt nhìn nhau.

“Haiz… trời cũng sắp sáng rồi, nên ra mặt”.

Diệp Thiên bình tĩnh nhìn trời rời thì thầm.

Hắn cực kỳ thong dong, không hề có một chút áp lực nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 125: Thương lượng


“Xẹt…xẹt…”.

Lôi Linh hổ không ngừng dùng lôi điện tấn công Vân Hồng nhưng luôn bị né tránh rồi giữ khoảng cách.

“Đáng chết…GRRR…”.

Lôi Linh hổ bị cảm giác gò bó làm tức điên.

Nó nhìn thấy bên Lý Thương bắt đầu thua thiệt muốn qua đó hỗ trợ nhưng hiện tại nó không thể thoát khỏi chỗ này.

“Ầm…ầm…”.

Lôi điện điên cuồng từ trên trời nện xuống tấn công Vân Hồng như tất cả đều bị Vân Hông né tránh và ngăn chặn.

Vân Hồng bình thường tính khí hơi nóng một chút nhưng không phải kẻ ngốc, hắn biết tình hình hiện tại đang có lợi cho bên mình nên cũng không gấp gáp muốn đánh đấm cái gì, chỉ cần câu giờ là được.

“Hửm?”.

Vân Hồng định công kích hấp dẫn sự chú ý của Lôi Linh hổ thì bỗng ngẩng người quay ra sau.

“Diệp Thiên!”.

“Tiểu tử ngươi ở đâu ra vậy hả?”.

Vân Hồng nhìn thấy hình bóng phía sau thì vui mừng nói.

Mặc dù nghe tin Diệp Thiên không sao nhưng chưa thấy chân thân thì cũng có một phần chưa yên tâm.

“Hiện tại chiến đấu đã không phải ngươi có thể tham gia, mau chóng nấp đi chỗ khác”.

“Tứ trưởng lão không cần gấp, ta đến đương nhiên có chuẩn bị, nếu có chuyện ta sẽ đi ngay”.

Diệp Thiên cười nói, không hề xem trọng chuyện trước mắt.

“Hả? tiểu tử ngươi chưa chết?”.

Lôi Linh hổ ở một bên nhìn thấy Diệp Thiên liền kinh ngạc.

Từ lúc ở bên trong rừng chờ đợi thời cơ thì bọn hắn đã để ý đến thiên phú nghịch thiên của Diệp Thiên rồi nên vừa ra mặt liền cố ý mạt sát, lúc đầu bọn hắn tưởng Diệp Thiên đã chết trong mưa lôi rồi nên không để tâm, hiện tại nhìn thấy Diệp Thiên thì kinh ngạc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Diệp Thiên thiên phú quả thật quá đáng sợ hiện tại có thể không thể chạm đến bọn hắn nhưng tương lai chắc chắn có thể nên bọn hắn không muốn để lại bất kỳ đại họa nào cho sau này.

“Hahaha… tiểu tử, nếu ngươi ban đầu trốn đi thì ta còn không biết hiện tại ra mặt không phải là đến nạp mạng sao?”.

Lôi Linh hổ cười thoải mái nhìn Diệp Thiên.

Nếu Diệp Thiên chạy trốn thì tương lai bọn hắn sẽ không yên bình nhưng hiện tại Diệp Thiên tại trước mặt, không phải đây là một cơ hội trừ khử tốt nhất sao?.

“Ta đến là để thương lượng chứ không phải đánh nhau”.

Diệp Thiên nhìn nó nói.

“Một tiểu tử cũng muốn ngang hàng thương lượng với ta? hừ”.

Lôi Linh hổ hừ lạnh một tiếng, một đạo lôi điện lập tức hướng Diệp Thiên công kích tới.

“Ngươi quên có ta ở đây sau?”.

Vân Hồng phất tay tạo ra một đạo lôi điện ngăn chặn.

“Dù sao ngươi và Vân Hồng trưởng lão cũng không thể ngay lập tức phân ra thắng bại, tại sao lại không bình tĩnh nghe ta nói một chút chứ?”.

Diệp Thiên vẫn thong dong nói chuyện với Lôi Linh hổ.

“Ngươi chưa đủ tư cách”.

Lôi Linh hổ gầm nhẹ khinh thường.

“Tư cách? Được thôi”.

“Amaterasu!”.

Diệp Thiên ngay lập tức đổi mắt sang Mangekyou Sharingan dùng ra Amaterasu.

“Phựt!”.

Hắc hỏa bỗng nhiên xuất hiện trên vuốt của Lôi Linh hổ thiêu đốt phừng phừng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 126: Thương lượng (2)


“Grr…”.

Lôi Linh hổ cảm nhận được đau rát gầm gừ.

Nó nhìn lại móng vuốt của mình thầy phát hiện hắc hỏa không biết từ khi nào đã bao trùm cả cái hổ trảo, còn đang dần lan ra xung quanh.

“Lần trước là ngươi đốt ta?”.

Lôi Linh hổ tức giận hướng Diệp Thiên gầm lớn.

Vừa nhìn chằm chằm Diệp Thiên, nó vừa dùng huyền lực tranh thủ dập tắc hắc hỏa.

Lần trước ăn trái đắng một lần nên biết hắc hỏa khủng bố ra sao, may mà hắc hỏa đốt là móng vuốt của nó, nơi cứng nhất trên cơ thể nó nên tổn thương không lớn chỉ là ngoài da.

"Đúng vậy, là ta làm".

Diệp Thiên nhìn Lôi Linh hổ gật đầu thừa nhận.

"Ngươi…".

Lôi Linh hổ định nói gì thì bị Diệp Thiên cắt đứt.

"Ngươi bình tĩnh đi, bây giờ ta đủ tư cách rồi chứ, nếu ta và tứ trưởng lão cũng lên thì chắc chắn có thể khiến ngươi bị trọng thương, người muốn liều hay là bình tĩnh nghe ta nói?".

Diệp Thiên kiên nhẫn nói.

Lôi Linh hổ gầm gừ nhẹ híp mắt nhìn Diệp Thiên như đang suy nghĩ.

Vân Hồng đứng một bên cũng kinh ngạc, hiện tại hắn đã xác định người hôm đó giúp bọn hắn không ai khác là tiểu tử Diệp Thiên này.

"Haiz… đúng là không thể đánh giá nổi tên này nữa rồi".

Vân Hồng thầm nghĩ.

Mặc dù không biết Diệp Thiên muốn làm gì nhưng hắn biết tiểu tử này sẽ không làm bậy nên hắn chỉ đứng bên cạnh cảnh giác.

"Ngươi nói".

Lôi Linh hổ như đã bình tĩnh lại hướng Diệp Thiên nói.

Hắc hỏa mặc dù đốt rất chậm nhưng nó muốn dập cũng không phải dễ, hơn nữa còn có Vân Hồng cản trở thì càng khó dập.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Cuối cùng cũng chỉ có biện pháp hòa bình là nghe lời thương lượng của tên tiểu tử kia.

"Vậy thì, ngươi thấy tiềm năng của ta như thế nào?".

Diệp Thiên nhìn Lôi Linh hổ cười hỏi.

"Hừm… Thiên phú của ngươi quá tốt, đây là lần đầu ta gặp một nhân tộc có thiên phú tốt đến mức nghịch thiên như ngươi vậy".

"Tiềm năng của ngươi sau này ta chỉ có thể nói là vô lượng, nói thật, ta cũng không muốn cùng ngươi là địch".

Lôi Linh hổ đánh giá Diệp Thiên cực kỳ cao, đây cũng là lời nói thật của nó.

Vân Hồng đứng một bên cũng không thể không gật đầu đồng ý với địch nhân.

"Vân gia là bằng hữu, đồng thời là đồng minh của ta, ngươi nghĩ sao về tương lai của Vân gia, của Vân Lam vương quốc".

Diệp Thiên tiếp tục hỏi.

"Một người làm quan cả họ được nhờ, Vân gia có ngươi nhất phi trùng thiên".

Lôi Linh hổ không cần nghĩ ngợi quá nhiều liền trả lời.

"Vậy thì ta vào vấn đề chính".

"Ta muốn mời ngươi trở thành hộ quốc linh thú cho Vân Lam vương quốc, ngươi nghĩ thế nào?".

Diệp Thiên nhìn Lôi Linh hổ hỏi.

"Hả?".

"Hửm?".

Không chỉ Lôi Linh hổ mà cả Vân Hồng cũng đơ người sửng sốt.

Hộ quốc linh thú không phải không có, nhưng toàn là đế quốc mới có, hoàng quốc rất hiếm, lát đát không có mấy.

Vì muốn có hộ quốc linh thú thì phải có thuần thú sư cỡ như Trần Thanh mới có thể thu phục được huyền thú đỉnh cấp làm hộ quốc, nhưng thuần thú sư như Trần Thanh không những hiếm thấy mà còn cao ngạo không muốn bị gò bó dưới trướng ai, nếu không Trần Thanh cũng không lập tông thu đệ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 127: Tình hình


“Hahaha… đây cũng là thương lượng sao? Đây là đào người à nha, hahaha…”.

Lôi Linh hổ ngữa đầu cười lớn.

"Nếu ngươi nghĩ như thế thì cũng được thôi, vậy ngươi nghĩ sao về chuyện này?".

Diệp Thiên vẫn thong dong nói.

“Ta tự hỏi, ngươi lấy đâu ra tự tin để bàn chuyện này, ngươi có thứ gì để có thể đến đây đào người?”.

Lôi Linh hổ nhìn hắn thích thú nói.

“Có lẽ ngươi còn không rõ tình hình hiện tại, vậy để ta nói cho ngươi một chút”.

“Nói về Đan Linh cảnh thì bên bọn ta nhiều hơn bên các ngươi, mặc dù tu vi thấp hơn một chút nhưng lực chiến cùng số lượng có thể bù khuyết điểm này”.

“Nói về bài ẩn, bên các ngươi chỉ có thiên bạo đan, nhưng ngoại lực cuối cùng cũng có giới hạn, hiện tại Lý Thương cùng Thạch Minh đã rơi vào hạ phong, chỉ cần thời gian đến bọn hắn chắc chắn sẽ bại”.

“Tiếp đó chỉ còn ngươi và Trần Thanh, đến lúc đó cho dù Trần Thanh có dùng thiên bạo đan thì 2 tay khó địch 4 tay, còn ngươi nhiều nhất chỉ có thể một đấu hai, tình cảnh không tốt đi nơi nào, trừ khi các ngươi còn có bài ẩn chưa lật thì còn dễ nói, nếu không…”.

Diệp Thiên nhìn Lôi Linh hổ chậm rãi nói, ánh mắt thâm tường nhìn Lôi Linh hổ.

Lôi Linh hổ híp mắt suy nghĩ.

Nó cũng không nghĩ đến tình cảnh hiện tại lại khó đoán đến như thế, theo như lúc đầu bọn hắn lên kế hoạch và nhận được thông tinh thì Vân gia tứ trưởng lão cũng không đáng quan tâm, nhưng hiện tại cả 4 người đều có chiến lực như một Đan Linh cảnh, chính đều này khiến mọi tính toán bên bọn hắn đều thành công cóc.

Hiện tại còn thêm ra một tiểu tử thiên phú nghịch thiên, rõ ràng chỉ là Huyền Vân cảnh lại có thể tổn thương Đan Linh cảnh.

Hiện tại thủ đoạn của bọn hắn chỉ còn lại một là thiên bạo đan, mặc dù hắn biết Trần Thanh còn một ít thủ đoạn khác nhưng những thủ đoạn đó không thích hợp để dùng chiến đấu, có dùng tình cảnh cũng chưa thể khả quan lên.

Lôi Linh hổ trầm mặt, trong đầu không ngừng tính toán, không ngừng suy nghĩ đến từng trường hợp có thể xảy ra.

Nó quay đầu nhìn qua bên đám Lý Thương đang không ngừng bị ép sát, vất vả ngăn chặn công kích, Thạch Minh càng là bị thương, còn 3 người Vân Phi mặc dù bị thương không ít nhưng chiến lực không giảm.

Nó lại nhìn bên Trần Thanh, 3 người Vân Long bị thương rất nhiều quần áo cũng rách nát không ít nhưng Trần Thanh cũng không khá hơn, biểu hiện đã bắt đầu xuống sức, không bao lâu hẳn là phải dùng thiên bạo đan đến liều.

Lôi Linh hổ suy nghĩ, nếu Trần Thanh dùng thiên bạo đan nhanh chóng giết chết đám Vân Long thì có bọn hắn có thể chiến thắng, nó nhìn chằm chằm Trần Thanh như muốn bảo Trần Thanh mau dùng thiên bạo đan.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

“Ha…”.

Diệp Thiên nhìn Lôi Linh hổ rồi cười một tiếng quay sang phía đám Vân Phi.

“Mau dùng đậu thần”.

Âm thanh có huyền lực phụ trợ vang xa.

“Hừm…”.

Đám Vân Phi lập tức nghe thấy Diệp Thiên, 3 người nhìn nhau rồi gật đầu.

Lập tức trên tay Vân Hoa cùng Vân Nhạc xuất hiện một hạt đậu, cả hai cùng lúc bỏ vào miệng cắn xuống.

Chỉ trong tích tắc thương tích trên cơ thể 2 người lập tức khôi phục, chiến ý một lần nữa nâng cao điên cuồng hướng Thạch Minh công kích.

Vân Phi đã dùng một viên nên không còn đậu thần trong người.

“Làm sao có thể như thế?”.

Lý Thương, Thạch Minh nhìn thấy đối thủ bỗng nhiên thương thế toàn bộ khôi phục thì chiến ý thoái lui nhanh chóng, cơ thể như ểu oải hơn rất nhiều.



“Làm sao có thể? Rốt cuộc là thứ gì?”

Lôi Linh hổ không tin nổi nói.

“Hết hy vọng rồi chứ?”.

Diệp Thiên nhìn Lôi Linh hổ hỏi.

Lôi Linh hổ trầm mặt, nó còn chưa từ bỏ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 128: Tình hình (2)


Mặc dù thương thế hồi phục nhưng muốn chém giết Lý Thương, Thạch Minh cũng cần một đoạn thời, nếu Trần Thanh nhanh một chút vẫn còn hy vọng.

“Haiz…”.

Diệp Thiên đương nhiên biết nó nghĩ gì nên đánh quay người một hô to lần nữa.



“Hoàng thượng, mau dùng đậu thần!”.

Một lần nữa âm thanh của Diệp Thiên vang lên thẳng đến chỗ đám Vân Long đang khổ chiến.

“Răng rắc…”.

Không một chút do dự, cả 3 người Vân Long lập tức lấy ra đậu thần ăn xuống, thương thế tất cả đều khôi phục như ban đầu.

“Lão tam”.

“Biết rồi”.

Vân Hoa quay người gọi Vân Nhạc, Vân Nhạc lập tức hóa thành kim quang bay hướng Vân Long.

Tranh thủ lúc Trần Thanh còn đang kinh ngạc vì sao đám Vân Long lại có thể khôi phục thương thế nhanh như vậy thì đưa cho Vân Long một hạt đan.

Viên đan này không phải thứ gì khác mà chính là thiên bạo đan hắn cướp được của Thạch Minh.

Vân Long không nói hai lời lập tức dùng xuống, tu vi nhanh chóng đẩy cao 3 tầng.

“Ngươi…ngươi lấy đan ở đâu?”.

Trần Thanh không còn bình tĩnh chỉ Vân Nhạc gằn hỏi.

“Cướp… hắc hắc”.

Vân Nhạc cười âm hiểm chỉ chỉ Thạch Minh.

“Đáng chết… quả là một đám phế vật”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Trần Thanh tức điên người, hắn không thể tin được loại thủ đoạn cứu mạng này mà loại để bị cướp, tên kia là heo sao?.

“Giết”.

Không còn cách khác, hắn chỉ có thể dùng thiên bạo đan rồi tiến giết Vân Long đám người.

Hiện tại mọi thứ đã ra khỏi tầm kiểm soát của hắn nên chỉ có thể liều mạng, không phải Vân Long chết chính là hắn vong.

Vân Nhạc sau khi xong việc chuyển đan lập tức phi thân trở lại tranh thủ chém giết Lý Thương, Thạch Minh.



“Hiện tại là cơ hội cuối cùng của ngươi”.

Diệp Thiên nhìn Lôi Linh hổ đang trầm mặt.

“Thật ra ngươi cũng không cần suy nghĩ làm gì, nói quyền thế Vân Lam vương quốc mặc dù nhỏ nhưng vẫn hơn Vạn Thú tông, nói tài nguyên Vạn Thú tông càng không thể so sánh, nói tiềm lực, Trần Thanh thiên phú ngươi nghĩ hắn có thể đột phá Đan Linh tiến vào Hồn Linh sao?”.

“Ngươi theo hắn được bao nhiêu, làm hộ quốc linh thú bọn ta sẽ bồi dưỡng ngươi, còn theo theo Trần Thanh ngươi cuối cùng cũng chỉ là một sủng vật”.

“Ngươi là muốn cùng bên hắn tử chiến đến cùng hay trở thành hộ quốc linh thú?”.

Diệp Thiên không ngừng thúc đẩy Lôi Linh hổ.

Lôi Linh hổ trầm mặt hướng Trần Thanh nhìn lại.

Nó là sủng thú bên cạnh Trần Thanh nhưng từ trước đến nay chưa được hưởng thụ quá nhiều, nó đi theo Trần Thanh đã hơn 10 năm nhưng cuối cùng vẫn không thể đột phá nổi một tầng cảnh giới, còn Trần Thanh từ tầng 4 lên tầng 5, từ một tiểu tông chủ vô danh thành một đại tông chủ vang danh tứ phương vương quốc.

Nó ở bên Trần Thanh bấy lâu, biết con người thật của Trần Thanh ra sao thế nên nó cũng không thân thiết gì với Trần Thanh, cả 2 quan hệ chỉ đơn giản là chủ và sủng.

Hiện tại nó có thể lựa chọn, đứng yên không nhúng tay đợi Trần Thanh chết, linh ước giữa nó và Trần Thanh cũng từ đó mà mất, nó lại được tự do.

Sau khi có tự do nó có thể làm hộ quốc linh thú cho Vân Lam vương quốc cũng có thể bỏ chạy vào Vạn Thú sơn mạch tiếp tục làm một đời thú vương như xưa, dù sao với tu vi này nó muốn bỏ chạy không ai ở đây đủ sức ngăn.

Suy nghĩ, lưỡng lự, do dự một lúc về sau nó cuối cùng cũng đưa ra quyết định, một quyết định ảnh hưởng cả đời của nó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 129: Hỗ trợ


“Được rồi, ta sẽ làm hộ quốc linh thú của Vân Lam vương quốc”.

Lôi Linh hổ thở dài nói.

Làm hộ quốc linh thú chắc chắn sẽ không tự do bằng làm thú vương nhưng ở đây có yêu nghiệt nghịch thiên như Diệp Thiên thì tương lai nó sẽ có cơ hội rất lớn bước vào Hồn Linh cảnh giới.

Tương lại Vân Lam vương quốc hắc không biết sẽ ra sao nhưng có Diệp Thiên làm đồng minh thì mọi thứ đều rất có thể, hắn đoán tương lại Vân Lam vương quốc có thể sẽ thành hoàng quốc thậm chí đế quốc đỉnh phong thế lực.

Đế quốc trên Linh Huyền Đại Lục lát đát không có mấy, cả Nam châu này cũng chỉ có 2 cái, thế nhưng mỗi một đế quốc đều là một thế lực khủng bố nhất trên Linh Huyền Đại Lục này.

“Mặc dù ta và Trần Thanh thực hiện linh ước ngang hàng nhưng ta đã từng hứa sẽ không động thủ với hắn”.

Lôi Linh hổ nói.

“Ừ… Tứ trưởng lão ở lại đây, ta đi qua kia”.

Diệp Thiên nói với Vân Hồng rồi hóa bóng đi mất.

Vân Hồng nhìn Diệp Thiên mà thổn thức, cả một cuộc chiến hiểm nguy khôn lường lại bị Diệp Thiên lần lượt hóa giải.

Không, phải nói là từ lúc xuất hiện thì bất cứ cuộc chiến nào xảy ra thì hầu như đều đã kết quả từ đầu.

Từ học viện tranh tài đến vây công Lý gia Thạch gia, rồi lại thú triều lần này, mỗi cuộc bên hắn gần như đã định là bại nhưng Diệp Thiên xuất hiện mọi thứ đều khác, bọn hắn không nhưng thắng mà còn thắng rất đậm.

Học viện tranh tài bọn hắn mất một nữa thiên tài nội viện nhưng người ta thì mất sạch chỉ còn 6 học viên hạch tâm viện bị đánh cho bầm đầu.

Vây công Lý gia Thạch gia, dưới nhiều thủ đoạn bài tẩy của đối phương bên hắn muốn thắng cũng là thắng thảm, Diệp Thiên vừa ra tay đối phương liền diệt tộc, đánh đuổi hung địch rời đi.

Thú triều lần này bọn hắn đã chuẩn bị tinh thần dù có thảm thế nào cũng phải thắng, Diệp Thiên một tiếng hót kinh thiên địa, không chỉ chém giết nhiều huyền thú, địch nhân hạn chế tổn thất bên mình, hiện tại còn thông dong không phí một chút sức lực liền thu được một đầu Đan Linh cảnh huyền thú làm hộ quốc linh thú.

Hiện tại hắn cảm giác được ngày đó Vân Long quyết định lập huyết thư với Diệp Thiên là đúng đắng cỡ nào, nếu không có Diệp Thiên hỗ trợ bọn hắn sợ là không thể vượt qua tai kiếp lần này.



Diệp Thiên di chuyển đến gần nơi chiến đấu của đám Vân Long rồi ẩn nấp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Có hệ thống chỉ cần hắn không kích phát huyền lực thì không ai thăm dò được tu vi của hắn, cho dù ở gần nhưng nếu mắt Trần Thanh không nhìn thấy hắn thì vẫn không có gì nguy hiểm.

“Ngũ thức quy nhất, Càn Khôn nhất kiếm”.

“Hoành Sơn Thập Bát đao”.

“Độc Giao loạn vũ”.

3 người Vân Long dồn dập công kích Trần Thanh.

Liễu Mộc và Dương Bá Nhật tu vi quá thấp so với đối thủ nên ngoài mục địch đả thương thì chỉ có thể mở đường tranh thủ cơ hội cho Vân Long giết tới.

“Phá Sơn ấn”.

Trần Thanh cũng không rảnh rỗi, hai tay liên tục ra chiêu ngăn chặn đồng thời tìm đường công kích.

“Chính là lúc này”.

Diệp Thiên thấy Trần Thanh cả người tập trung đối kháng 3 người Vân Long thì lập tức ra tay.

“Amaterasu!”.

“Hừ…”.

Cảm giác đau nhứt từ đôi mắt truyền đến Diệp Thiên chỉ hừ lạnh một tiếng gạt qua một bên.

“Phựt…”.

“Ahhh…!!!”.

Không bao lâu sau chỉ nghe thấy tiếng hét đau đớn của Trần Thanh vang vọng thiên địa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 130: Hỗ trợ (2)


“Rốt cuộc là kẻ nào? Kẻ nào dám ám toán ta?".

Trần Thanh tức giận ngửa mặt la lớn.

Chỉ thấy trên lưng hắn có một đoàn hắc hỏa không ngừng thiêu đốt lấy, y phục phần lưng đã biến tro, da thịt đã bị đốt đến chảy máu tầm tã thấy cả thịt trắng.

Trần Thanh cắn răng trợn mắt nhịn đau không ngừng dùng huyền lực đến dập tắt hắc hỏa.

"Mau công kích, không được để hắn dập hỏa".

Dương Bá Nhật nhìn thấy tình thế chuyển biến tốt lập tức thúc giục hai người Vân Long.

Từng chiêu từng chiêu công kích bay đến trước mặt Trần Thanh.

"Khốn kiếp… cút ra cho ta".

Trần Thanh bị đau đớn làm cho điên cuồng, hắn vung tay ra chiêu ngăn chặn công kích, sau đó nhờ dư chấn lui về sau tranh thủ dập hỏa.

"Truy".

Vân Long lập tức phi tới không để cho Trần thanh có thời gian dập hỏa.

"Đáng chết… rốt cuộc là kẻ nào? Mau cút ra cho ta".

Trần Thanh vừa chạy vừa kêu gào cuồng nộ.

"Chật chật… không hổ là Đan Linh cảnh, đốt đến thế mà vẫn có thể dùng huyền lực chống chịu".

"Nhưng cũng chỉ là cố gắng vô ích".

Diệp Thiên cười gằn thầm nghĩ.

"Chết ~… Amaterasu!".

Một lần nữa Diệp Thiên dùng ra Amaterasu, đây cũng là giới hạn hiện tại của hắn.

"Ư…Ahhh…".

Tác dụng phụ khiến mắt của hắn đâu đến tê liệt mất đi thể lực, trên khóe mắt thậm chí có máu đang chảy ra.

"Tác dụng phụ quá mạnh, phải mau rời khỏi chỗ này".

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Dùng tay che mắt, cả người hắn hóa thành bóng đen chui xuống đất rời đi.

"AAAHHH…".

Trần Thanh một lần nữa gào lớn, thậm chí lần này còn thê thảm hơn.

Giữa ngực hắn bỗng xuất hiện thêm một đoàn hắc hỏa phừng phừng thiêu đốt.

"Bịch…".

"Không…không…".

Trần Thanh từ trên không rơi xuống đất, hoảng sợ lăn lộn xung quanh dùng huyền lực dập đi hắc hỏa.

Nhưng hai đoàn hắc hỏa thiêu đốt quá khủng khiếp, huyền lực của hắn chỉ miễn cưỡng ngăn chặn hai đoàn hắc hỏa lan ra.

Hắc hỏa không thể lan ra nhưng dần ăn sâu vào trong, từng chút từng chút một, đau đớn không tưởng tượng nổi.

Hắn hoảng sợ, hắn sợ cái cảm giác chết dần chết mòn trong đau đớn này.

Rất nhanh chóng nỗi sợ của hắn chuyển sang tuyệt vọng, hắn nhìn thấy đám người Vân Long phi đến gần.

"Không… tại sao? Đến cùng là ai làm?".

Hắn hoảng sợ, tuyệt vọng cùng không cam tâm, lần trước hắc hỏa đã khiến hắn phải trắng tay lui binh, lần nay lại càng đưa hắn vào chỗ chết.

Nhưng đến cuối cùng hắn vẫn không biết ai là kẻ đằng sau làm ra hết thảy, hắn muốn biết đáp án, hắn hối hận.

"Ta không cam tâm".

Trần Thanh bất lực nói ra lời cuối.

Hắc hỏa đã đốt vào xương ngực của hắn, sẽ chẵng bao lâu nữa sẽ là trái tim.

"Chết".

Đám Vân Long chạy đến không một chút do dự công kích thẳng vào ngực của Trần Thanh.

Bọn hắn chỉ đám từ xa ra chiêu vì sợ hắc hỏa dính thân, hắc hỏa này quá kinh khủng, Đan Linh cảnh cũng không tha.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 131: Thú triều lui


“Là…a…i…?”.

Giữa ngực trống rỗng, Trần Thanh dần mất đi sinh cơ.

Đến tận lúc chết hắn vẫn không biết là ai dùng hắc hỏa ám toán hắn.

Trần Thanh chết, hắc hỏa vần không tắt mà tiếp tục thiêu đốt, ăn mòn toàn bộ thi thể của hắn thì mới chậm rãi tắt mất.

“Hừ, cho ngươi mưu đồ bất chính, bây giờ chết không toàn thây”.

Dương Bá Nhật nhổ một bãi vào đống tro khinh bỉ nói.

“Hắc hỏa này quả thật ghê gớm, Đan Linh cảnh cũng bị nó đốt đến không thể chống đỡ, bị thiêu thành tro tàn, may mà ta nhanh chóng một chút”.

Liễu Mộc đưa cho Vân Long một chiếc nhẫn.

“Không biết là ai ra tay?”.

Vân Long tiếp nhân chiếc nhẫn thầm hỏi.

"Được rồi, Trần Thanh đã chết mau đi hỗ trợ các trưởng lão giết địch sau đó tập trung đẩy lui thú triều".

Gạt suy nghĩ qua một bên, hắn quay người nói với Liễu Mộc hai người.

"Đi".

3 người nhanh chóng phi thân đi đến chiến trường tiếp theo.



"Các ngươi đầu hàng chịu chết đi".

Vân Phi vừa công kích vừa hướng Lý Thương hai người nói.

"Vọng tưởng, chết cho ta".

Lý Thương không hề nghe lọt tiếp tục phản kháng.

“Đợi Trần tông chủ xử lý tên Long cẩu kia là lúc các ngươi xuống hoàng tuyền”.

Thạch Minh cả người máu me dữ tợn rống lớn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Đáng tiếc lúc sắp chết Trần Thanh rống lớn rất nhiều lần nhưng lo dập hắc hỏa nên không hề vận dụng huyền lực nên âm thanh của hắn giữa cuộc thú triều âm ỉ này chỉ như tiếng rơi của một hòn đá nhỏ rơi xuống biển.

Bởi vì như thế nên Lý Thương hai người mới có thể tự tin rống lớn như thế, bất quá quả thật có người đang hướng bên hắn di chuyển tới chỉ là người đến không phải người mình mà thôi.

“Rất xin lỗi vì để các ngươi thất vọng”.

Một âm tham rơi xuống.

“Ngươi… các ngươi?”.

Thạch Minh quay sang hướng phát ra âm thanh, khi thấy là ai đến thì đầu óc hắn lập tức trống rỗng, người đến không ai khác là 3 người Vân Long.

“Chuyện này… CHẠY”.

Lý Thương ngẩn người, chỉ trong chớp mắt trong đầu hắn suy diễn xong lý do bọn Vân Long ở chỗ này, hoảng sợ nhưng không chút do dự, hắn xoay người phóng người bỏ chạy thậm chí không màng đến sống chết của Thạch Minh.

“Lý Thương… ngươi…”.

Thạch Minh thấy Lý Thương quay người bỏ chạy lập tức tuyệt vọng.

Hắn tu vi không được, còn kiệt sức, là luyện đan sư, đan dược không ít nhưng đã dùng thất thất bát bát, số còn lại đã không còn tác dụng, muốn chạy cũng chỉ là người si nói mộng, hắn nhắm mắt từ bỏ tất cả, thân thể hắn từ trên không rơi xuống đất không chút ý nghĩ phản kháng.

Hắn mặc dù ham sống sợ chết nhưng tất cả hiện tại đã không quan trọng, gia tộc cũng diệt, minh hữu cũng vứt hắn bỏ chạy lấy người, hắn hiện tại đã mất tất cả, sống hay chết cũng thế.

Hiện tại hắn hối hận vì sao năm xưa lại để hùng tâm làm mờ mắt rồi cùng Lý gia liên minh mưu đồ bất chính.

Hiện tại hối hận đã muộn, hắn hiện tại chỉ cách cái chết nữa bước chân.

“Bịch… bịch…”.

Vân Phi, Vân Hoa thả người đáp xuống, hai mắt nhìn chằm hắn.

“Các ngươi ra tay đi”.

Đến nước này Thạch Minh đã coi nhẹ cái chết.

“Ngươi đừng lo, giết ngươi là chuyện chắc chắn nhưng chưa phải ngay lập tức”.

Vân Hoa khuôn mặt lạnh băng nhìn hắn nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 132: Thú triều lui (2)


“Ngươi chạy không thoát”.

Một đạo kim quang bay đến trước mặt Lý Thương hóa thành Vân Nhạc.

“Cút ra”.

Lý Thương không muốn bị ngăn cản vung chưởng đánh về hướng Vân Nhạc.

“Hừ, huyền lực của ngươi còn lại bao nhiêu chứ?”.

Mặc dù Lý Thương đã kiệt sức còn bị thương không nhẹ nhưng cảnh giới trên lệch lớn, Vân Nhạc cũng không muốn liều, chỉ có thể ra chiêu phá thế công của Lý Thương rồi kéo dài khoảng cách cố gắn cản đường hắn.

“Lý Thương, chịu chết đi”.

Dương Bá Nhật đuổi đến lập tức vung đao.

“Ngươi còn chưa đủ sức cản ta”.

Lý Thương quát lớn.

“Vậy ta thì sao?”.

Vân Long từ trên cao nhìn xuống Lý Thương nói.

Lý Thương nhìn Vân Long cám giác áp bách dần lớn hơn.

“Long cẩu, ngươi chớ đắc ý, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, cho dù hôm nay có phải trả giá đắc cỡ nào chỉ cần thoát khỏi đây tương lai ngươi sống không yên”.

Lý Thương khuôn mặt dữ tợn, ngón tay chỉ thẳng Vân Long quát lớn.

“Qua hôm nay sẽ chẳng còn Lý Thương ngươi nói gì đến mười năm”.

Vân Long lãnh lùng đáp trả.

“Câu này nói còn sớm lắm”.

“Gahhh…”.

Nói xong Lý Thương cắn răng hai tay bắt ấn, cả người đỏ như máu.

“Xùy xùy…”.

Lập tức huyền lực của Lý Thương ngày càng dân cao.

“Không ổn, là Nhiên Huyết thuật, mau công kích ngăn cản hắn”.

Dương Bá Nhật hô lớn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Nhiên Huyết thuật không phải là bí thuật gì ghê gớm, thiên hạ tu sĩ phần lớn đều biết, sau khi dùng sẽ thiêu đốt tinh huyết tạm thời nâng cao chiến lực gấp bội.

Nhưng tác dụng phục cũng rất lớn, nhẹ thì tu vi giảm mạnh không thể tiến thêm, nặng thì thành phế nhân.

Tác dụng phụ rất mạnh nhưng bọn người Vân Long không muốn ngồi chờ Lý Thương chạy thoát, ai biết được tên này còn có lá bài gì chưa ra nếu để hắn thoát tương lai có thể sẽ gây họa.

“Chết tiệt, không kịp rồi”.

Vân Nhạc là người có tốc độ cao nhất trong đây mà vẫn không kịp lao lên cắt đứt Lý Thương vận dụng Nhiên Huyết thuật.

“Rắc rắc… ầm!!!”.

Ngay lúc mọi người đều cho là đã không thể ngăn cản được Lý Thương thì trên trời bỗng nhiên hạ xuống một đội lôi điện đánh thẳng lên Lý Thương.

“Ầm…”.

Lý Thương bị đánh từ trên không thẳng xuống mặt đất, cả người máu đỏ đầy người, vết thương lít nha lít nhích, trên các vết thương xuất hiện vết cháy đen do lôi gây ra.

“Khặc khặc…”.

Lý Thương nằm trên đất không ngừng ho ra máu.

Kích phát Nhiên Huyết thuật thất bại gây tổn thương nội thể, hắn hiện tại chỉ có thể chờ chết không thể làm gì hơn.

“Lôi… khặc Linh hổ… ha ha khặc… ra là như vậy”.

Hắn lập tức biết được kẻ ra tay là ai, trong lôi điện có thiên địa trợ uy không phải Vân Hồng có thể tạo ra, chỉ có thiên phú của Lôi Linh hổ mới tạo ra được.

Mà thời khắc này hắn cũng sáng tỏ vì sao Lôi Linh hổ làm như vậy, đó là lập công, với tình hình hiện tại Lôi Linh hổ hẳn là đã quy hàng Vân Long nên muốn lập công để thêm một phần bảo đảm cho bản thân.

Quả nhiên, không bao lâu hắn liền thấy Lôi Linh hổ cùng Vân Hồng bay tới.

Đám người Vân Long hiện tại mới phản ứng lại tình hình trước mắt, tất cả đều hạ xuống chỗ Lý Thương.

“Muốn chém muốn giết, tùy! Khặc khặc…”.

Lý Thương nhìn xung quanh bình tĩnh nhắm mắt nói.

“Giết ngươi là điều chắc chắn, chỉ là không phải hiện tại, chém đầu thị chúng ngươi xem như là cái bàn giao cho các gia tộc đã cống hiến sức lực cho lần thú triều này”.

Vân Long mặt lạnh nói.

“…”.

Lý Thương không trả lời, chỉ lẳng lặng nằm đó như người đã chết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 133: Thú triều lui (3)


Vân Long cũng không để ý, Lý Thương hiện tại đã không còn làm gì được, hắn nhìn về phía Vân Hồng đang bay đến.

“Ai da, mọi chuyện đều xong rồi sao? Ta còn chưa được động tay a”.

Vân Hồng vừa đến liền nhìn Lý Thương một cái cười mỉa nói.

"Chuyện này là sao?".

Vân Long nhìn Lôi Linh hổ rồi lại nhìn Vân Hồng nói, những người khác cũng nhìn Vân Hồng chờ câu trả lời.

"À, chuyện là…".

Vân Hồng lập tức thuật lại mọi chuyện cho đám người nghe.

Nghe xong cả đám đều bất khả tư nghị nhìn nhau rồi lại nhìn Lôi Linh hổ.

"Các ngươi yên tâm, ta nói là làm, đã nói trở thành hộ quốc linh thú cho Vân Lam vương quốc các ngươi thì chắc chắn sẽ làm".

Lôi Linh hổ thấy tất cả đều nhìn hắn thì lập tức nói.

Mặc dù trước đó suy nghĩ rất nhiều cũng do dự qua nhưng hiện tại hắn đã quyết định làm hộ quốc linh thú.

Hắn biết rõ mình cần thứ gì, thứ hắn muốn là đột phá Đan Linh cảnh tiến vào cảnh giới Hồn Linh thậm chí là Đấu Linh chi cảnh, mà điều này chỉ dựa vào bản thân hắn thì quá khó khăn.

Hắn bước vào Đan Linh cảnh cũng đã gần mười năm nhưng một chút dấu hiệu đốt phá dù chỉ là một tầng tiểu cảnh cũng không có.

Ngay lúc này lại gặp Diệp Thiên, một kẻ khiến hắn có cảm giác đó chính là chìa khóa cho nan đề của hắn, cho nên hắn không muốn bỏ qua cơ hội này, hắn muốn thử dù thất bại cũng chẳng sao.

"Tạm thời cứ như thế, hiện tại chuyện trọng yếu là thanh trừ thú triều, Nhị trưởng lão mang theo Lý Thương trở về trước".

Vân Long nhìn Lôi Linh hổ một cái rồi ra lệnh, mặc dù tin tưởng quyết định của Diệp Thiên nhưng trước đó còn là kẻ thù sống còn Lôi Linh hổ hiện tại đã là người mình, trước tình huống này cho dù tâm trí vững chắc như hắn cũng cần một chút thời gian để điều chỉnh.

"Chuyện thú triều cứ để ta giải quyết".

Lúc mọi người định quay người xông lại thú triều thì Lôi Linh hổ lên tiếng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});"Hừm, được rồi".

Vân Long nhíu mày nhìn Lôi Linh hổ một lúc sau mới giãn ra nói.

Thú triều là do Thú Vương Lôi Linh hổ ra lệnh tấn công hiện tại do nó ra lệnh rút đi chỉ là chuyện nhỏ.

Chuyện quét sạch thú triều hiện tại có một đám Đan Linh cảnh ở đây thì chỉ là thời gian nhanh hay chậm, vấn đề là Lôi Linh hổ có ý muốn xin tha cho đám Huyền thú còn lại.

Huyền thú thường không sống chung trừ những loài sống theo bầy nhưng nói thế nào đều là Huyền thú nên Lôi Linh hổ không thể để bọn nó chết một cách vô nghĩa vì mục tiêu ban đầu của hắn.

Vân Long biết suy nghĩ của Lôi Linh hổ nên cuối cùng vẫn là để mọi chuyện cho nó, chém giết Huyền thú sẽ nhận đạt được các tài liệu quý hiệm trên người chúng nhưng so với một Lôi Linh hổ Đan Linh cảnh thì không là gì, hắn không thể bỏ lớn lấy nhỏ.

"Đa tạ!".

"GRAOOOOOO…!!!".

Lôi Linh hổ nói với Vân Long một tiếng rồi bay lên không rống lớn một tiếng.

"GRAOOOOOO…!!!".

Âm thanh hổ gầm vang cả chiến trường.

Mọi chỉ Huyền thú nghe thấy tiếng rống này lập tức ngẩn đầu đáp lại, sau đó không chút do dự thả người chạy vào Vạn Thú sơn mạch.

Từng chỉ từng chỉ Huyền thú to, nhỏ, bị thương,không bị thương tất cả đều thành đàn chạy trở về Vạn Thú sơn mạch, trở về nhà của chúng.

"Thắng… chúng ta đã thắng!".

"OHHHHHH…!!!".

"HAHAHA…!!!".

Tu sĩ kháng thú triều nhìn thấy Huyền thú đều bỏ chạy thì lập tức hớn hở rống lớn ăn mừng chiếc thắng.

Cả mảnh chiếc trường đều mang âm sắc vui mừng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 134: Huyền Quang cảnh


Sau thú triều là công việc quét dọn chiến trường, thu thập tài liệu từ Huyền thú tử trận, sửa chửa tường thành,…

Nhóm người Vân Long, trừ Đại trưởng lão Vân Phi ở lại quản lý mọi việc còn lại đều trở về giải quyết việc nhà.

Rất nhiều thứ cần làm, ít nhất phải mất vài ngày để mọi thứ trở về như cũ.



Bên trong phòng, Diệp Thiên ngồi xếp bằng tịnh tu.

Sau khi chắc chắn mọi việc đã xong hắn lập tức trở lại tu luyện nhằm điều chỉnh lại tình thần lực bị Sharingan cắn trả làm cho rối loạn.

"Hô…".

Thở ra một hơi kết thúc việc tu luyện Diệp Thiên mở mắt.

"Kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến (Nhánh) ngăn chặn thú triều cùng Vạn thú tông bảo vệ Vân Lam vương thành thưởng Hộp quà sủng x1, 100 vạn linh tệ, tăng 1 cấp".

"Kí chủ đã Max cấp ở cảnh giới hiện tại, phần thưởng sẽ lưu lại đợi kí chủ đột phá cảnh giới hiện tại sẽ trả!".

Diệp Thiên cười nhẹ hài lòng, nhiệm vụ vẫn còn 1 cái nhưng phải đợi Lý Thương chết mới được.

"Hiện tại ta đã cấp 50, Huyền Vân cảnh tầng 10, tranh thủ lúc này không phải bận tâm chuyện gì đột phá luôn vậy".

Tạm thời không nói đến phần thưởng khác, có thể đột phá mà không làm cảm giác rất khó chịu nên hắn ưu tiên việc này trước.

Nói là làm ngay, hắn lần nữa nhắm mắt điều chỉnh trạng thái chuẩn bị đột phá Huyền Vân cảnh.

Muốn đột phá Huyền Vân cảnh lên Huyền Quang cảnh cần để một đám mây thuộc tính trong đan điền trở thành một viên quang cầu.

Diệp Thiên dùng một đạo tinh thần lực khéo léo bao khỏa lại một đám mây thuộc tính, tiếp đó lại dùng một đạo tinh thần lực trộn lẫn vào bên trong đám mây thuộc tính.

Đây là một bước quan trọng mà khó khăn, đòi hỏi người tu luyện phải vận dụng tinh thần lực ở trình độ cao, mỗi một tia tinh thần lực lẫn vào đám mây thuộc tính phải bám vào từng giọt tựa hơi nước tạo thành đám mây thuộc tính.

Diệp Thiên thực hiện rất chậm nhưng không hề xảy ra bất kỳ sai lầm nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Không biết qua bao lâu, đám mây thuộc tính màu trắng mờ như sương trong đan điền của hắn hiện tại như đang phát sáng.

Đám mây thuộc tính không một tiếng động trở thành một khỏa mặt trời với hình thù không cố định, đám mây cứ phát sáng ra ánh sáng màu trắng đơn giản mà xinh đẹp.

Hiện tượng này xảy ra khi đám mây thuộc tính và tinh thần lực hoàn toàn hòa nguyện vào nhau.

Kế tiếp, bên trong đám mây thuộc tính, từng tia từng tia cực nhỏ tinh thần lực đang kết nối với nhau tại một điển giống như là tơ nhện.

Khi tất cả đều đã được nối với nhau bằng sợi tơ tinh thần lực Diệp Thiên dùng tinh thần lực để kéo, đám mây thuộc tính thu lại tại một điểm, một quả cầu ánh sáng dần được hình thành, phát ra ánh sáng màu trắng càng thêm rực rỡ.

Đạo tinh thần lực bao khỏa xung quanh đám mây tinh thần ban đầu cũng dần nhỏ theo kích thước và hình dạng của đám mây.

Quả cầu ánh sáng hình thành, đạo tinh thần lực này cũng co lại đến khi tiếp xúc được với bề mặt của quả cầu.

"Ngưng!".

Diệp Thiên bỗng quát một tiếng, tinh thần lực ồ ạc xông đến đan điền chèn ép mọi hướng của quả cầu ánh sáng.

"Tinh!".

Một tiếng động trong veo vang nhẹ, quả cầu ánh sáng càng phát sáng.

“Cuối cùng thành công”.

Diệp Thiên mở mắt cười hài lòng.

“Chúc mừng kí chủ thăng đến cấp 51! Thưởng một Hộp quà may mắn!”

“Phần thưởng thăng 1 cấp hiện tại có hiệu quả!".

“Kí chủ đã thăng cấp 52!”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 135: Trúng lớn


Đột phá Huyền Quang cảnh là một bước tiến lớn đối với hắn, không như những tu sĩ bình thường, mỗi lần hắn đột phá một đại cảnh giới là một lần chiến lực nâng cao một đoạn lớn.

Không những tiến gần đến việc có thể học những kỹ năng cao cấp bên trong ký ức mà còn có một lần nâng cao những thứ hắn đang có hiện tại như: Sharingan, Bát Môn Độn Giáp,…

Hiện tại Amaterasu là lá bài tẩy mạnh nhất của hắn, có thể vượt qua nhiều cấp gây tổn thương cho kẻ thù nhưng lại có giới hạn nên không thể dùng lung tung.

“Trước hết mở hộp quà cái đã”.

Diệp Thiên tạm gác lại chuyện nâng cấp khả năng, mở hộp quà có khi sẽ giúp hắn đỡ tốn tiền nâng cấp, bên trong Cửa Hàng hệ thống bán rất nhiều đồ nhưng hắn vẫn thích cảm giác chờ mong khi mở quà thưởng.

“Hệ thống mở hộp quà may mắn”.

“Đinh!”.

“Chúc mừng kí chủ nhận được Skill Phục Hồi (Sơ cấp)!”.

“Phục Hồi??? ta đã có thân thể bất tử còn cần cái skill này làm gì?”.

Diệp Thiên bĩu môi xem thường.

- Phục Hồi (Sơ cấp): có thể phục hồi mọi thương tổn, có thể nâng cấp thành Skill cao cấp “Phục Sinh”.

Đang bĩu môi thì nhìn thấy thông tin skill thì hắn lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Không một chút do dự hắn mở ra Cửa Hàng hệ thồng tìm kiếm skill Phục Sinh.

- Phục Sinh: Có thể phục sinh bất kì sinh vật sống nào đã chết, skill đặc biệt chỉ có thể sở hữu thông qua việc nâng cao skill Phục Hồi.

“Quào… mẹ ơi quá bá, bất kì sinh vật nào đều được”.

“Mặc dù hiện tại chỉ có thể chữa trị nhưng tương lai… hahaha”.

Diệp Thiên nhìn thấy skill bá đạo này lập tức hớn hở vui mừng.

Tương lai một khi hắn sở hữu kỹ năng này thì chỉ cần hắn còn sống thì nhưng người bên cạnh hắn sẽ chẳng khác nào bất tử.

“Haiz… đáng tiếc hiện tại chưa thể nâng cấp tiếp tục”.

Diệp Thiên thở dài bình tĩnh lại, tham quá thì thâm hắn biết đạo lý này nên cũng chỉ than vãn một tý mà thôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});“Tiếp tục, mình có một quả trứng nữa mà”.

“Hệ thống, ta được trứng của con gì thế?”.

“Hiện tại kí chủ chỉ có quyền chọn mà thôi!”.

“Vậy lấy cho ta một quả trứng rồng đi, hắc long ấy”.

Diệp Thiên lập tức đưa ra lựa chọn của bản thân, kiếp trước xem phim, độc truyện này nọ toàn thấy mấy con rồng đen thường bá nên quyết định chọn ngay.

“Quyền chọn của kí chủ là chọn ngẫu nhiên! Hiện tại bắt đầu tự động ngẫu nhiên chọn lựa!”.

“Mẹ nó… sao ngươi không thông báo sớm một chút, làm ta mừng hụt một vố”.

Diệp Thiên vỡ mộng lập tức chút giận lên hệ thống.

“Đinh!”.

“Chúc mừng kí chủ nhận được trứng Nhị Vĩ Matatabi! Phần thưởng đã chuyển vào Túi Đồ!”.

Hệ Thống không thèm nhìn Diệp Thiên tiếp tục công việc.

“Phụt… ngươi không có nhầm chứ, Nhị Vĩ??? Không phải vĩ thú đây sao?”.

Diệp Thiên trợn mắt nhìn quả trứng trong Túi Đồ.

Hắn không thể tin được rằng mình lại trúng lớn đến như thế.

Trong thế giới Naruto mặt dù xuất hiện ít nhưng dù sao cũng là vĩ thú a, bá đạo không cần bàn cải.

“Hahaha… không ngờ vận khí ta lại tốt đến thế”.

Nhưng khi hắn vừa vui mừng thì hệ thống lại thông báo.

“Trứng Nhị vĩ cần thời gian ấp nở là 1 năm, trong thời gian đó mong ký chủ không đem quả trứng ra ngoài túi đồ!”.

Nhìn hệ thống thông báo mặt dù hơi thất vọng một chút nhưng lập tức lên tinh thần lại, dù sao chỉ 1 năm mà thôi tu sĩ như hắn 1 năm chẳng mấy chốc sẽ qua.

Hiện tại mọi phần thưởng đều đã mở rồi, chỉ còn lại việc nâng cấp skill thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 136: Thực lực sau đột phá


Diệp Thiên mở ra hệ thống nâng cấp trực tiếp nâng lên skill phân thân, Sharingan,Bát Môn Độn Giáp,…

Phân thân tăng lên 16 cái phân thân.

Chuyển Bóng tốc độ cùng khả năng ẩn nấp càng nâng cao hơn trước.

Bát Môn Độn Giáp mở ra Thương môn, nếu dùng lực lượng thân thể sẽ lập tức bạo tăng gấp 5 lần.

Đột phá Huyền Quang cảnh thể chất của hắn hiện tại đã vượt qua mức 10 vạn tiến đến 12 vạn lực lượng, gấp 5 là 60 vạn dù không dùng huyền lực cũng có thể chiến với Huyền Ấn cảnh tầng đầu, tất nhiên là trường hợp bình thường chứ nếu công pháp của đối phương thuộc cao cấp tăng phúc nhiều thì chiến lực sẽ không chỉ như thế.

Đây là chưa hết, hắn dùng số tiền lớn nâng cấp Sharingan, hiện tại đã theo như ý nguyện của hắn tăng đến đỉnh cao Eternal Mangekyou Sharingan, không còn bị giới hạn bởi số lần sử dụng, nhưng mà…

- Eternal Mangekyou Sharingan: là dạng cao cấp của Sharingan khắc phục nhược điểm giới hạn sử dụng của Mangekyou Sharingan.

- Amaterasu: Tạo ra một ngọn lửa màu đen có thể thiêu đốt vạn vật thành tro bụi, người dùng có thể khống chế hình dạng và độ mạnh yếu của ngọn lửa dựa vào tinh thần lực, chỉ có thể dập tắt(trong khoẳnh khắc) khi người dùng muốn hoặc cao hơn người dùng 20 cấp, chênh lệch cấp càng nhiều càng dễ bị dập tắt.

- Tsukuyomi: Ảo thuật cao cấp, tạo ra ảo giác đặt lên kẻ khác không cao hơn người dùng 20 cấp, kẻ bị rơi vào ảo giác hoàn toàn bị khống chế, không thể vận dụng bất kỳ một chiêu thức nào để có thể phản công lại, song người dùng có thể khống chế, điều khiển hết thảy mọi thứ bên trong ảo giác, tinh thần lực người dùng càng mạnh càng có thể khiến kẻ có đẳng cấp cao hơn bản thân trúng chiêu.

- Skill 3: Khóa.

- Skill 4: Khóa.



“U hú… là khả năng của Itachi, mặc dù nghĩ đến rồi nhưng lúc có được lại cảm thấy thật vui vẻ”.

Diệp Thiên hài lòng cười.

“Nhưng mà năng lực hình như giảm xuống thì phải?”.

Hắn nhíu mày nhìn thông tin skill từ 30 cấp rớt xuống 20 cấp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});“Khả năng vượt cấp tấn công chỉ là hệ thống hỗ trợ kí chủ một phần để kẻ khác không thể phát hiện ra trước khi trúng chiêu, hiện tại thực lực của kí chủ đã tăng cao một chút nên có thể dựa vào bản thân sử dụng tấn công, tương lai sự hỗ trợ của hệ thống sẽ biến mất tất cả dựa vào bản thân kí chủ”.

Như nghe thấy thắc mắc của hắn, hệ thống lập tức trả lời.

“Hừm…”.

Diệp Thiên nghiền ngẫm một lúc mới cảm thấy đúng.

Lúc trước nhiều lần dùng Amaterasu nhưng lại không bị phát hiện, nên nhớ cảnh giới của hắn cùng đối phương cách biệt rất lớn chỉ cần tập trung nhìn đối phương cũng sẽ để đối phương cảm nhận được sát ý nhưng hết lần này đến lần khác đối phương chưa từng phát giác ra cho đến khi đã dính chiêu.

Mặc dù hệ thống hỗ trợ giảm xuống nhưng độ tự do tăng cao, ngày trước dùng Amaterasu sẽ cố định phóng ra một ngọn lửa lớn cỡ một cái đầu người, không thể điều khiển kích thước hình dáng như Sasuke nhưng hiện tại thì có thể còn có thể dựa vào tinh thần lực mạnh yếu đến tăng cường hoặc giảm bớt ngọn lửa lúc dùng, trong chiến đấu sẽ có nhiều lựa chọn cách ra chiêu hơn.

Hơn nữa phải biết tinh thần lực của hắn là gấp 10 lần bình thường gần như luôn ở cực hạn trong cảnh giới cực kì khủng bố, nên nếu dựa vào tinh thần lực thì đúng là không cần dựa vào hệ thống nhiều lắm, chỉ cần hắn khiến đối phương sơ hở là có thể bỏ qua phần hệ thống hỗ trợ.

Suy nghĩ được những thứ này hắn lập tức cân bằng lại, không còn buồn bực cho là hệ thống hố hắn.

Eternal Mangekyou Sharingan vẫn còn skill chưa mở khóa hẳn là cần về sau nâng cấp, hắn cực kì mong muốn mở ra skill Susanoo, trong phim nhìn thôi đã thấy ngầu rồi không biết lúc tự thân dùng sẽ thế nào.

“Không biết đột phá lần này đã qua mấy ngày”.

“Nên ra ngoài một chút”.

“Để Kim Sơn tìm vài thứ nâng cao trang bị mới được”.

Diệp Thiên nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ nói thầm, hắn lấy ra thanh Ngân Trọng kiếm cầm trên tay tỏ vẻ tiếc nuối.

Trải qua cuộc chiến trong thú triều, hắn dùng Ngân Trọng kiếm chém giết không biết bao nhiêu Huyền thú, hiện tại Ngân Trọng kiếm toàn thân vết tích thậm chí còn có cả vết nứt nhỏ, Ngân Trọng kiếm đã không thể tiếp tục dùng.

Đây là thanh kiếm đầu tiên hắn dùng từ lúc tu luyện đến giờ nên cũng đáng tiếc, cũng có thể do hắn quá đa cảm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 137: Thỉnh cầu


Diệp Thiên từ trên phi đảo hạ xuống Thượng Vân Lâu tìm Kim Sơn.

“Thiếu gia, ngài đã đến”.

Bên trong phòng làm việc Kim Sơn nhìn thấy Diệp Thiên lập tức đứng dậy chào.

“Ừm, ta có một số tài liệu cần ngươi thu thập”.

“Vâng”.

Kim Sơn lập tức lấy ra bút giấy đưa đến cho Diệp Thiên.

Diệp Thiên tiếp nhận bắt đầu ghi lên tên từng loại tài liệu, một lát sau đưa trở lại cho Kim Sơn.

“Oh,…tinh huyết của huyền thú Huyền Ấn cảnh không có vấn đề gì nhưng số lượng có hơi lớn, còn có một số dược tài khá hiếm thấy, thiếu gia cần ngay sao?”.

Kim Sơn nhìn tài liệu trên giấy một lượt rồi hỏi.

“Không cần gấp, chỉ cần chất lượng tốt liền được nhớ xem xét cẩn thận đừng để xảy ra sai sót”.

Diệp Thiên nói.

“Vâng, vậy ta lập tức đi làm ngay”.

Kim Sơn nhận lệnh ra ngoài làm việc.

“Hừm… tên này làm việc rất tốt cũng rất hiểu ý hợp tính ta, có lẽ nên bồi dưỡng một chút”.

Diệp Thiên nhìn bóng lưng Kim Sơn có chút suy nghĩ.

Kim Sơn là người đi theo hắn đầu tiên trong lúc hắn không có gì, mặc dù có phần là do hoàn cảnh nhưng cũng không thể phủ nhận biểu hiện của hắn.

Diệp Thiên muốn bồi dưỡng Kim Sơn, sau này Diệp Thiên có phát triển thế nào cũng sẽ để hắn theo sau thay Diệp Thiên làm việc giống như một quản gia.

Mặc dù Kim Sơn thiên phú thường thường nhưng có Diệp Thiên ở đây mất chuyện thiên phú tốt xấu không ảnh hưởng đến khả năng phát triển nhiều.

Kim Sơn thiên phú kém Diệp Thiên cho hắn công pháp, tài nguyên tu luyện, Kim Sơn tu luyện chậm chạm khó đột phá Diệp Thiên luyện vài viên đan giúp hắn là được.

Nhưng vấn đề là Kim Sơn làm việc có để hắn hài lòng hay không nếu không Diệp Thiên sẽ tìm kẻ khác còn Kim Sơn ở lại trong coi Thượng Vân Lâu là được rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});“Aiz… nên đến hoàng cung”.

Diệp Thiên vươn vai lười biếng.



Chỉ một lúc Diệp Thiên liền đến hoàng cung.

Hắn cực kì quên thuộc một đường tìm đến chỗ Vân Long.

Bên trong phòng ngoài Vân Long còn có bốn vị trưởng lão cùng Liễu Mộc đang ngồi bàn bạc chuyện gì đó.

“Hừm… sao ngươi lại đến đây?”.

Vân Long đám người nhìn Diệp Thiên đi vào liền cười hỏi.

“Sao? Không được đến?”.

Diệp Thiên cười hỏi rất tự nhiên tìm cái ghế ngồi xuống.

“Làm sao lại không, ngươi hiện tại là công thần nha”.

Vân Nhạc chỉ Diệp Thiên cười nói.

“Được rồi đừng nói những thứ này, lúc nãy các ngươi bàn chuyện gì thế?”.

“Cũng không có gì chỉ là quyết định 7 ngày sau công khai xử tử Lý Thương cùng Thạch Minh trước toàn thành còn có xử lý việc Lôi Linh hổ như nào”.

Vân Long không hề giấu diếm thoải mái nói ra.

“Oh, chuyện Lôi Linh hổ thì các ngươi không cần bận tâm, tương lai lúc ngươi chính thức khai quốc nó sẽ trở thành hộ quốc linh thú nó sẽ không làm gì vượt quá giới hạn đâu”.

Diệp Thiên cười cợt nói, hắn biết Lôi Linh hổ cần gì nên không lo lắng nó có làm phản hay không.

Diệp Thiên có nhiều cách để thỏa mãn những gì nó cần nhưng hắn muốn dùng cách nhẹ nhàng hiệu quả nhất để Lôi Linh hổ một khi nếm mật ngọt sẽ không muốn rời đi nữa.

Hắn cũng rất trông mong đến 7 ngày sau xử tử Lý Thương, tất nhiên không phải mong chờ phần huyết tinh mà là mong chờ phần thưởng nhiệm vụ kìa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 138: Thỉnh cầu (2)


“Được rồi ta đi qua chỗ Vân Ngọc chỉ điểm nàng tu luyện”.

Đây mới là mục đích đi đến hoàng cung của hắn còn việc đến đây gặp Vân Long chỉ là lịch sự chào hỏi một cái mà thôi dù sao cũng là nhà người ta.

“A ngươi chờ chút đã”.

Nhìn thấy hắn định rời đi Vân Long liền kêu lên.

“Chuyện gì?”.

Diệp Thiên ngồi lại ghế thắc mắc hỏi.

“Chuyện là… Linh Huyền học viện ở Thiên Linh hoàng quốc sắp tổ chức chiêu sinh, chỉ cần người từ 25 tuổi xuống đều có thể tham gia khảo hạch tiến vào”.

Vân Long từ từ nói.

“Hừm…”.

Diệp Thiên im lặng gật đầu chờ hắn nói tiếp.

“Những lần trước người của chúng ta phái đi tham gia đều tay không mà về nhưng lần này nhờ có ngươi mà tu vi bọn Vân Phong đều nhanh chóng đột phá, ta nghĩ để bọn họ đi tham gia lần chiêu sinh này”.

“Hừm…Linh Huyền học viện tình huống ra sao?”.

Diệp Thiên hỏi.

Dù sao người ta cũng ở hoàng quốc nha, bên trong ít nhất phải có một cường giả Hồn Linh cảnh, Đan Linh cảnh bao nhiêu không biết nhưng chắc chắn không ít.

Với một hoàn cảnh toàn được những cường giả đó chỉ dậy này nọ thôi cũng đủ làm tâm tư một người lung lây, chứ đừng nói đến tài nguyên tu luyện ở một hoàng quốc dồi dào ra sao, tu sĩ tu luyện ai không ước mong mình ngày càng mạnh, xảy ra những tình huống đào người như thế đều rất bình thường.

“Linh Huyền học viện là do Tứ Đại thế lực cộng tác lập ra, mỗi một hoàng quốc cùng đế quốc đều có một cái Linh Huyền học viện chiêu sinh dạy học nhưng học viện không làm việc cho bất kì ai, bọn hắn chỉ đào tạo thiên tài cho mình dùng hoặc dương danh kiếm lợi từ đó, có gia nhập bọn họ cũng không xem là địch, hơn nữa bọn Vân Phong tâm tính ra sao ta nắm chắc”.

Vân Long cười nói.

Tứ Đại thế lực ở đây tức Đan các, Luyện Khí công hội, Trận Pháp công hội cùng Thiên Nguyệt các, mà Tứ Đại thế lực lại luôn giữ vị trí trung lập không tham gia vào chuyện vào chuyện của bất cứ thế lực nào.

Chính vì thế cho dù đám người Vân Phong có bị đào cũng không lo gì, Tứ Đại thế lực không tranh với đời nhưng tài nguyên, người tài đều không thua bất cứ ai, nếu không làm sao tự xưng Tứ Đại thế lực trấn thủ một phương không ai dám động.

Tất nhiên đây không thể hoàn toàn chính xác, mỗi một thế lực lớn đều sẽ xuất hiện những kẻ vì lợi vì lòng tham mà làm việc ám muội, Vân Long chắc chắn cũng biết điều đó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

“Vậy ta có liên quan gì?”.

Diệp Thiên cười hỏi.

"Haha, là vầy… ta dự định để ngươi tham gia chung với đám Vân Phong, có ngươi trông trừng cũng tốt".

Vân Long nhìn Diệp Thiên cười nói không nhìn ra ý bên trong.

"Ha… chưa gì đã muốn ta làm bảo mẫu, tính toán tốt lắm".

Diệp Thiên nói.

"Haiz… ta biết đây là thỉnh cầu này hơi quá nhưng bọn họ còn trẻ với tâm tính bọn họ ta không yên tâm, không may gây ra chuyện gì bị người ở đó chú ý liền khó rồi".

"Uy, bọn họ trẻ ta còn trẻ hơn bọn họ, tâm tính bọn họ không được ta một đứa trẻ được sao?".

Diệp Thiên xụ mặt hỏi.

"Xin lỗi nhưng với hành động, cử chỉ của ngươi ta đúng là quên mất chuyện ngươi còn là một đứa trẻ".

Vân Long hiển nhiên nói, đám người xung quanh cũng im lặng gật đầu.

Quả thật với biểu hiện của Diệp Thiên cho tới nay bọn họ quả thật khó mà coi Diệp Thiên là một đứa trẻ bình thường.

"Ây… mà thôi cũng được, bên trong vương thành lâu rồi chưa từng ra ngoài, tranh thủ lần này nhìn ngắm đây đó một chút cũng tốt".

Diệp Thiên nhìn vẻ mặt của đám người suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là đồng ý.

"Vậy tốt quá, có gì muốn hỏi thì ngươi cứ tìm Liễu viện trưởng".

Vân Long nghe được Diệp Thiên đáp ứng liền vui mừng.

"Được rồi, ta qua bên Vân Ngọc trước sau đó lại đến học viện tìm ngươi".

Diệp Thiên phất phất cánh tay nhỏ bé nói một cách lười biếng rồi rời đi.

P/S: ở đây mình xin lấy lại tên chung của tứ đại thế lực, còn ở Vân Lam quốc chỉ là phân bộ nên có tên hơi khác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 139: Dạy bảo


Rời khởi chỗ Vân Long, Diệp Thiên đi đến chỗ Vân Ngọc công chúa. 

“Hây…Hây…”. 

Vừa bước vào đến Diệp Thiên liền nghe tiếng Vân Ngọc hình như đang làm gì đó. 

Diệp Thiên bước đến liền thấy Vân Ngọc đang không ngừng dùng ngón trỏ chỉ hướng tảng đá đánh ra. 

“Vút… rắc…”. 

Nàng vừa ra một chỉ lập tức một đạo huyền lực từ đầu ngón trỏ của nàng bay ra đánh vào tảng đá. 

Nhìn kỹ trên tảng đá mới thấy rõ một đạo huyền lực màu vàng kim, nhỏ như cây kim đâm vào tảng đá một khoảng nhỏ, đạo huyền lực kia nhanh chóng tan vỡ tiêu tán. 

“Ahh… tại sao luyện mãi mà vẫn không được”. 

Vân Ngọc thấy đạo huyền lực biến mất lập tức dậm chân tức giận. 

“Tất nhiên là không được rồi”. 

Diệp Thiên cười đi đến. 

Hiện tại hắn đã biến thành hình dạng của Diệp Hàn, dù sao trước mặt đồ đệ không thể để mất mặt được, ai đời đồ đệ trẻ con sư phụ còn trẻ con hơn cả đồ đệ. 

“Sư phụ!”. 

Vân Ngọc quay người nhìn thấy Diệp Thiên liền vui vẻ chạy đến. 

“Ừm… dạo này tu luyện thế nào?”. 

Diệp Thiên quan tâm hỏi. 

“Tu vi chỉ đột phá một tầng, huyền kỹ lúc đầu con tu luyện huyền kỹ thuộc tính thủy cùng thuộc tính mộc rất thuận lợi nhưng hiện tại đến kim thuộc tính thì lại không thể thành thạo”. 

Vân Ngọc nói. 

“Huyền kỹ kim thuộc tính lúc nãy ta đã nhìn thấy, huyền kỹ này muốn dùng cần phải có cả tinh thần lực phụ trợ vào mới được, hiện tại con chưa tu luyện được”. 

“Hơn nữa con thích hợp thuận theo tương sinh ngũ hành, thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, tiếp đó con nên học huyền kỹ thuộc hỏa mà không phải kim, mặc dù không ảnh hưởng gì nhưng vẫn ít nhiều ảnh hưởng đến khả năng vận dụng huyền lực của con”. 

Diệp Thiên giảng giải cho Vân Ngọc các tu luyện. 

“Vâng, sư phụ”. 

Vân Ngọc ngoan ngoãn đáp. 

“Ngoài ra, hiện tại con không cần quá chú trọng vào huyền kỹ nhiều, học cho biết minh ngộ áo nghĩa bên trong là được rồi, đợi sau này tu vi đủ cao khi đó mới cần huyền kỹ thích hợp nâng cao chiến lực, hiện tại có học sau này chưa chắc đã dùng tới”. 

“Hiện tại con cần tập trung vào luyện thể, con trời sinh dị thể tu luyện nhanh chóng chiến lực không thua trong đồng cấp nhưng cơ thể cuối cùng là có giới hạn không thể theo kịp sự phát triển tu vi của con”. 

“Chỉ khi thân thể trở nên càng mạnh thì con mới có thể đào móc tiềm năng trong thân thể của bản thân càng nhiều, con còn rất nhiều thời gian trưởng thành không cần gấp đột phá tu vi, có thể kìm nén được bao lâu thì cứ kìm nén bấy lâu, tu dưỡng căn cơ càng tốt sau này đột phá lên con càng mạnh, lùi một bước tiến nhiều bước, hiểu chưa”. 

Diệp Thiên từ từ nói. 

“Vâng, con sẽ làm như sư phụ chỉ bảo”. 

Vân Ngọc nghiêm túc gật đầu. 

“Ừm… tốt”. 

“Được rồi, tiếp đó ta sẽ chỉ con cách luyện thể nhớ tập trung”. 

Diệp Thiên bắt đầu chỉ dậy Vân Ngọc. 

Ngoài những cách mà Diệp Thiên thường dùng hắn còn dạy Vân Ngọc cách dùng sinh khí bên trong cơ thể có được nhờ Ngũ Hành Tuyệt Thể sinh ra để luyện thể. 

Sinh khí bên trong cơ thể nàng mỗi lúc đều được sinh ra để tẩm bổ thân thể nàng nhưng đó chỉ là một cách vô thức nên thân thể nàng chỉ hấp thu được một ít không có hiệu quả nhiều. 

Hiện tại hắn dạy nàng cách chủ động vận dụng sinh khí bên trong cơ thể, việc luyện thể sẽ không có gì khó khăn đối với nàng. 

Dạy Vân Ngọc xong xuôi Diệp Thiên rời đi, trước khi đi hắn còn để lại một đống truyện cho nàng. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom