Cập nhật mới

Dịch Khởi Nguyên Hệ Thống

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 140: Linh Huyền học viện


Diệp Thiên ra khỏi hoàng cung một đường đi đến Vân Lam học viện. 

Mục đích hắn đến không chỉ gặp Liễu Mộc mà còn để tìm huyền kỹ thích hợp tu luyện. 

Những huyền kỹ hiện tại của hắn mặc dù vẫn dùng được nhưng đã không thể phát huy hết khả năng của hắn nên hắn phải một lần nữa tìm một số huyền kỹ thích hợp để nâng cao chiến lực. 

Kỹ năng mấy cái này trong ký ức của hắn nhiều vô số kể nhưng những cái thực dụng hiện tại vẫn chưa đủ sức tu luyện, theo hắn tính toán ít nhất phải đợi hắn đột phá Huyền Ấn cảnh mới có thể chọn một số tu tập. 

Trong lúc nhìn đông nhìn tây trên đường thì Diệp Thiên đã đến học viện, dựa theo đường cũ đi đến Huyền kỹ các. 

Đến Huyền kỹ các hắn lấy ra lệnh bài của Liễu Mộc đưa hắn từ sau khi học viện tranh tài ra cho lão giả trông coi, hắn thuận lợi đi vào. 

Lệnh bài này Liễu Mộc đưa hắn rất lâu nhưng hắn không cần dùng nên toàn bỏ phế trong trữ giới vật. 

Bước vào Huyền kỹ các hắn bỏ qua các tầng dưới chậm rãi bước đến tầng 4, tầng này chỉ có học viên hạch tâm viện mới được đến. 

Hắn không dừng lại nữa bước tiếp tục đi lên tầng trên. 

Tầng 5 chứa huyền kỹ thấp nhất cũng Huyền cấp trung phẩm cao nhất Huyền cấp cực phẩm huyền kỹ. 

Huyền kỹ tầng này chỉ có lão sư hoặc người có địa vị cao trong học viện mới được vào xem học tập. 

Diệp Thiên rảo bước bên trong, hắn đến gần một giá sách cầm lấy một quyển lật xem rồi lắc đầu bỏ xuống tiếp tục xem quyển khác. 

Hắn cứ lật hết quyển này đến quyển khác cho đến khi lật hết hơn một nữa tất cả huyền kỹ bên trong tầng 5 mới hài lòng cầm 2 quyển đến chỗ ngồi gần đó tỉ mỉ xem xét. 

Với tinh thần lực hiện tại hắn chỉ cần tỉ mỉ xem một lần sẽ nhớ mãi không quên không cần phải đem về chậm rãi xem. 

Tốt gần một giờ hắn mới đem hai loại huyền kỹ này nhớ kỹ, trả lại thư tịch lại giá sách hắn rời khỏi Huyền kỹ các đi tìm Liễu Mộc. 

Theo đường cũ mà đi, chỉ một lúc hắn liền đến chỗ Liễu Mộc đình viện. 

“Đến rồi!”. 

Liễu Mộc ở bên trong đang ngồi uống trà đợi hắn. 

“Ừm… nói một chút chuyện Linh Huyền học viện đi?”. 

Diệp Thiên không dài dòng ngồi xuống tự rót trà cho mình rồi hỏi Liễu Mộc. 

“Tiểu tử ngươi luôn trực tiếp như vậy”. 

Liễu Mộc cười cợt nói. 

“Linh Huyền học viện lấy việc đào tạo thiên tài làm chủ, thiên tài được bọn họ dạy ra phần lớn sau này đều nhập vào bọn họ, phần còn lại sau khi ra khỏi học viện thì muốn làm sao thì làm vậy bọn họ không quan tâm”. 

“Bằng cách này bọn họ không chỉ có được đại lượng người tài nhập trướng tăng cường nội tình mà còn có thể giao hảo với phần lớn người trong thiên hạ, phải biết bất kỳ ai từ bên trong đi ra đều có thành tựu không thấp, nhờ vậy mà bọn họ không chỉ không có bao nhiêu kẻ thù mà còn có được sự ủng hộ của người trong thiên hạ đứng vững địa vị”. 

Liễu Mộc từ từ nói. 

“Bọn họ cũng thật biết suy nghĩ”. 

Diệp Thiên nói ra đánh giá. 

Với cách làm này của Tứ Đại thế lực thì cho dù có 2 châu trên Linh Huyền đại lục này chiến tranh với nhau thì bọn họ cũng không ảnh hưởng gì nhiều thậm chí còn có thể nhờ đó phát triển thêm cũng không biết chừng. 

“Nhưng bọn họ chỉ đào tạo thiên tài nên khảo nghiệm chiêu sinh cũng rất khó khăn, mỗi 3 năm 1 lần chiêu sinh nhưng chỉ lấy mấy trăm người thậm chí có năm thiên tài ít người có thể thông qua khảo nghiệm vì vậy mà chỉ thu hơn trăm người”. 

Liễu Mộc thở dài nói. 

Vân Lam quốc từng nhiều lần đến tham gia nhưng đều không thể thông qua điều này khiến hắn vô cùng xấu hổ, cảm khái. 

Vân Lam học viện bên trong Vân Lam quốc là đứng đầu, thiên tài bên trong đi khắp vương quốc cũng khó tìm, vậy mà khi tham gia chiêu sinh ở nơi khác lại không thể thông qua dù chỉ một người. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 141: Trước khi lên đường


“Thế bọn họ khảo hạch như nào?”. 

Diệp Thiên nhìn Liễu Mộc hỏi. 

“Đầu tiên phải từ 25 tuổi trở xuống tu vi thấp nhất cũng phải đạt tới Huyền Vân cảnh, tiếp đó sẽ xem xét Huyền Đan tốt xấu”. 

“Huyền Đan cần phải có độ tinh khiết từ 85 phần trăm trở lên, kích thước huyền đan từ 30m trở lên và không có dấu hiệu rạn nứt căn cơ bất ổn thì mới thông qua”. 

Liễu Mộc giải thích cách khảo hạch của Linh Huyền học viện. 

“Hừm… cái này thì không có vấn đề”. 

Diệp Thiên gật đầu thầm nghĩ. 

Không nói hắn, bọn Vân Phong được hắn truyền dạy công pháp mới, lại được hắn thỉnh thoảng chỉ dạy tu luyện căn cơ đã vượt qua lúc đầu rất nhiều. 

Mặc dù không thể sánh với căn cơ của hắn nhưng không thua cho những thiên tài bình thường, theo như hắn đánh gia thì bọn họ cũng thuộc hàng trên nhất dạng thiên tài. 

“Cái này đối với bọn Vân Phong hiện tại đúng là không có gì trở ngại nhưng vấn đề nằm ở những phần khảo hạch phía sau”. 

Liễu Mộc thở dài nói. 

“Thiên tài có tu vi cao là chuyện bình thường nhưng đồng thời cũng phải có tài năng hơn người thì mới gọi là thiên tài”. 

“Vậy mấy phần khảo hạch sau thế nào?”. 

Diệp Thiên hỏi. 

“Cửa thứ hai mỗi lần đều đổi một cách khảo hạch nên không thể đoán trước, cửa thứ 3 cũng là cửa cuối cùng, dùng cách quyết đấu để lọc bỏ phần lớn thiên tài chỉ để lại những thiên tài có tiềm năng cao nhất đưa vào học viện”. 

“Mặc dù chỉ cần Huyền Đan cảnh là có thể tham gia chiêu sinh nhưng khi vào 2 cửa phía sau thì khó mà tỏa sáng được”. 

Liễu Mộc thở dài nói. 

Giữa một nơi thiên tài như rừng như thế mà không thể phát ra một chút hào quang để người khác chú ý thì sau này có vào được học viện cũng khó tranh giành nhiều tài nguyên cho mình sử dụng. 

“Vậy khi nào bắt đầu chiêu sinh?”. 

Diệp Thiên suy nghĩ rồi hỏi. 

“Giữa năm sau, nếu ngồi trên huyền thú phi hành chỉ cần hơn tháng là đến Thiên Linh hoàng quốc nhưng ta muốn để bọn Vân Phong đi bộ đến đó”. 

“Tại sao?”. 

Diệp Thiên khó hiểu. 

“Ta muốn để bọn họ vừa đi vừa tu luyện, trải nghiệm bên ngoài một chút”. 

Liễu Mộc nghiêm túc nói. 

“Hừm… cũng tốt, ta cũng muốn nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài vương thành thế nào”. 

Diệp Thiên gật đầu cười nói. 

Con đường tu luyện của hắn không có bình cảnh nên không cần cực khổ tiềm tu như người khác, trái lại ra ngoài nhìn đây đó một chút có lẽ sẽ giúp tâm cảnh của hắn tăng lên tu luyện cũng dễ dàng hơn. 

“Nếu đi theo cách thông thường thì không có mấy tháng thời gian không tới được Thiên Linh hoàng quốc, ngươi định nào thì xuất phát?”. 

Diệp Thiên quay đầu hỏi. 

“Một tháng đi, dự phòng trên đường có chuyện làm trễ nãi, đến nơi còn phải thu thập thông tin nữa”. 

Liễu Mộc tính toán một chút nói. 

“Một tháng à… cũng đủ rồi”. 

Diệp Thiên nâng cầm ngẫm nghĩ. 

“Thế ai là người dẫn đội?”. 

“Ta!”. 

Liễu Mộc chỉ chính mình cười nói. 

“Ngươi sao?”. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 142: Trước khi lên đường (2)


“Đúng vậy!”. 

Liễu Mộc cười cợt uống một ngụm trà. 

“Vậy chuyện Vân Lam học viện? hơn nữa ngươi là một trong trụ cột của Vân Lam quốc à?”. 

Diệp Thiên nói. 

“Mấy lần trước đúng là có người khác dẫn đội nhưng lần này khác”. 

“Trong Vân Lam đã không có hiểm họa cần đặc biệt chú ý, chuyện học viện chỉ là việc nhỏ ai làm không được, trụ cột trong quốc nhờ ngươi mà tăng thêm nên ta đi một chuyến cũng không ảnh hưởng gì”. 

“Hơn nữa lần này đội hình có chút đặc biệt nha, bọn Vân Phong thân phận không bình thường cũng là thiên tài tốt nhất cả quốc, còn có tiểu quái vật ngươi nữa ta không đi không được”. 

Liễu Mộc cười ha hả nói. 

Lý gia Thạch gia không còn hắn không còn áp lực gì nữa, bình thường tu luyện xong cũng có chút thời gian uống trà ngắm chiều tà. 

“Hmm… vậy lần này cũng mang theo Lôi Thiên hổ đi, ta có vài thứ cần làm với nó”. 

Diệp Thiên nghĩ một chút rồi cười nói. 

“Ngươi định mang theo nó làm gì?”. 

Liễu Mộc cảm thấy không sao nhưng cũng có chút hiếu kỳ. 

“Hahaha… cũng không có gì quan trọng, chủ yếu muốn tăng thêm lòng trung thành của nó thôi”. 

Diệp Thiên cười. 

“Được rồi, ta cũng nên trở về”. 

Hắn đứng lên nói một tiếng rồi rời đi. 

“Cái tên tiểu tử này…”. 

Liễu Mộc nhìn bóng lưng Diệp Thiên cười cợt một tiếng, tiếp tục uống trà. 

….. 

Trên phi đảo. 

Diệp Thiên từ chỗ Liễu Mộc trở về cũng không gấp rút tu luyện huyền kỹ. 

Hắn ngồi trên giường điều chỉnh trạng thái một lúc mới mở mắt. 

“12 vạn lực lượng, đủ để ngưng tụ huyết khí rồi”. 

Huyết khí là một dạng khí đặt biệt sinh ra từ cơ thể, mỗi người đều có huyết khí trong cơ thể nhưng quá ít ỏi mỏng manh không thể ngưng tụ hoàn chỉnh rất khó kiểm soát. 

Nhưng thân thể hắn hiện tại đã có 12 vạn lực lượng, có thể ngưng tụ ra một đạo huyết khí hoàn chỉnh. 

Hắn nhắm mắt dùng tinh thần lực dò xét thân thể. 

Trong thân thể hắn hiện tại khắp nơi không khí đều hiện lên màu đỏ nhạt, sền sệt, đây là huyết khí khi chưa thành hình tạo ra. 

“Hô…”. 

Hắn thở ra một hơi chuẩn bị tinh thần. 

“Đến…!!!!!”. 

Hắn trở tay lấy ra ngân châm cầm trên tay sau đó không ngừng đâm lên thân thể, chỉ một lúc sau khắp người hắn đều có ngân châm dính lên. 

Hắn dùng tinh thần lực nhìn trong thân thể, không khí màu đỏ trong thân thể hắn hiện tại không ngừng di động tụ tập lại cùng một chỗ. 

Theo thời gian trôi qua tất cả khí sắc màu đỏ đều tụ thành một đoàn ở giữa ngực hắn giống như một ngụm máu tươi. 

“Bịch bịch bịch…”. 

Không ngừng lại ở đó, nhìn thấy khí sắc đều tụ lại hắn hai tay đánh ra từng đạo pháp quyết, pháp quyết tụ trên ngón trỏ và ngón giữa đang chập lại thành kiếm của hắn. 

“Ngưng!”. 

Pháp quyết đánh vào giữa ngực chỗ khí sắc tụ tập. 

“Ục ục…xì xì…”. 

Khí sắc ổn định phát ra tiếng nước động, dần dần phát ra uy thế cuồng bạo. 

“Huyết khí thành!”. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 143: Trước khi lên đường (3)


Huyết khí về mặt nào đó cũng khá giống huyền lực thường dùng để tăng cường thân thể hoặc vận dụng thể thuật trong chiến đấu. 

Ngoài đó ra huyết khí còn có một tác dụng, mà tác dụng này là mục tiêu chủ yếu của Diệp Thiên hiện tại, đó là Khai khiếu huyệt. 

Trong thân thể người có 1008 đạo khiếu huyệt, dùng huyết khí mở khiếu huyệt, sau khi mở mỗi một đạo khiếu huyệt thân thể sẽ tăng 1 vạn lực lượng. 

Sau khi mở ra tất cả khiếu huyệt, cơ thể sẽ như được thuế biến không chỉ lực lượng tăng mạnh mà cả tốc độ tu luyện cũng tăng nhanh. 

Hiện tại tốc độ tu luyện của Diệp Thiên nhanh nhưng cần tích lũy huyền lực quá nhiều, rất lâu mới có thể đột phá 1 tiểu cảnh giới dù hắn có nhiều huyền thạch thì tốc độ hấp thụ của hắn cũng có giới hạn.

Khai khiếu huyệt tăng cường thân thể là biện pháp tăng nhanh chiến lực của hắn hiện tại. 

“Hô… làm thôi”. 

Hắn lần nữa nhắm mắt tịnh tâm. 

Huyết khí của hắn đã thành hình ổn định nên chỉ cần vận dụng là có thể điều khiển. 

Đạo huyết khí di chuyển theo kinh mạch đi đến nơi có khiếu huyệt đầu tiên. 

Khiếu huyệt ở hai tay và hai chân là dễ đột phá nhất nên hắn bắt đầu từ tay phải. 

Huyết khí di chuyển một lúc mới đến được nơi có khiếu huyệt đầu tiên, khiếu huyệt phía trước như có một tầng bảo hộ chắc chắn. 

Diệp Thiên để huyết khí hóa thành hình dạng một thanh kiếm. 

“Phá”. 

Huyết khí chi kiếm lao nhanh mà đến, mũi kiếm đâm vào tầng bảo hộ trước khiếu huyệt. 

“Rắc…”. 

“Hừ…”. 

Kiếm đâm đến nhưng chỉ để lại một vệt nứt nhỏ, Diệp Thiên cảm giác được một chút tê ở tay. 

Mỗi lần khai khiếu huyệt đều sẽ xuất hiện đau đớn, hiện tại chỉ là khiếu huyệt yếu nhất đợi đến những khiếu huyệt quan trọng nỗi đau càng lớn. 

Luyện thể là một dạng khổ tu, nhiều người chỉ kiên trì được thời gian ngắn liền bỏ cuộc. 

Những người có thể một lòng đi theo đến cuối đều long phượng trong người nhưng ai biết được họ phải trả giá ra sao. 

“Phá”. 

Diệp Thiên không ngừng vận dụng huyết khí chi kiếm công kích khiếu huyệt, cánh tay không ngừng truyền đến đau nhứt nhưng hắn không dừng lại mà tiếp tục đều đặn công kích khiếu huyệt. 

“Trời sáng rồi sao?”. 

Một đêm đi qua, Diệp Thiên mở mắt nhìn thoáng qua cửa sổ tự hỏi. 

Cảm thụ được lực lượng tăng lên hắn cười hài lòng đứng dậy ra khỏi phòng. 

Thân thể lực lượng của hắn hiện tại là 14 vạn, hao tốn một đêm mở được hai đạo khiếu huyệt, đau nhứt cả người đều là mồ hôi hắn muốn đi tẩy hết. 

Theo tốc độ này mà nói, nhanh thì hơn năm chậm thì 2 năm hắn có thể mở hết khiếu huyệt. 

Nhưng hắn không việc gì phải gấp gáp, cứ chầm chậm là được nhanh quá cũng không tốt, hắn cần ôn dưỡng lại khiếu huyệt vừa mở để sau này không xuất hiện điều gì bất ổn. 

“Còn mấy ngày nữa là hoàn thanh nhiệm vụ, khoảng thời gian này cũng không việc để làm, cứ tu luyện đi”. 

Diệp Thiên suy nghĩ. 

Kim Sơn còn chưa thu thập xong những thứ hắn cần nên cũng không phải làm gì. 

… 

Mấy ngày kế tiếp Diệp Thiên ban ngày tu luyện huyền lực, luyện kiếm, tu luyện huyền kỹ mới, buổi tối thì tập trung mở khiếu huyệt. 

Đến ngày xử lý Lý Thương, Diệp Thiên đã tranh thủ mở ra được hơn mười đạo khiếu huyệt. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 144: Trước khi lên đường (4)


“Haiz… huyết khí ngày càng nhiều nhưng khiếu huyệt cũng ngày càng khó đột phá”. 

Diệp Thiên ngồi trên giường thở dài. 

“Mà thôi, tốc độ như vậy đã rất nhanh nếu không phải vừa bắt đầu ta đã rèn luyện thân thể không để lại bất cứ tạp chất nào thì tốc độ sẽ chậm không biết bao nhiêu lần, con người nên biết đủ thì hơn”. 

Suy nghĩ một chút hắn liền tỉnh táo trở lại. 

“Thiếu gia, sắp đến giờ rồi”. 

Bên ngoài phòng truyền vào tiếng của Kim Sơn. 

“Hừm… nên đi”. 

Diệp Thiên đứng dậy mở cửa, đi ra khỏi phòng liền gặp Kim Sơn. 

“Những tài liệu ta bảo ngươi chuẩn bị thế nào rồi?”. 

Vừa đi hắn vừa hỏi. 

“Vâng, hiện tại đã thu thập đủ 8,9 phần, không qua hai ngày hẳn là đầy đủ”. 

Kim Sơn báo cáo. 

“Ừ… tiếp tục thu thập, sau khi hoàn thành việc này ngươi cũng bắt đầu tìm một số người thay ngươi quản lý Thượng Vân lâu đi, không qua bao lâu chúng ta sẽ ra ngoài đi đây đó một thời gian”. 

Diệp Thiên tiếp tục nói. 

“Vâng!”. 

Kim Sơn nghe vậy lập tức vui mừng đáp. 

Những lời này hắn làm sau nghe không hiểu, thiếu gia ra ngoài đem theo hắn đây là chấp nhận để hắn bên cạnh a, Thượng Vân lâu có thể giúp hắn kiếm rất nhiều tiền tài cũng cho hắn đầy đủ danh tiếng mà hắn từng mơ ước nhưng so với việc có thể đi theo thiếu gia thì chỉ là việc cỏn con không đáng so sánh. 

Diệp Thiên đi trước không nói gì, hắn đi ra ngoài biến thành hình dáng Diệp Hàn rồi dẫn theo Kim Sơn hướng quảng trường bay đi. 

Việc Lý Thương hắn không quan tâm nhưng dù sao cũng không có gì làm nên đi xem một chút. 

Từ trên cao nhìn xuống xung quanh quảng trường người nhiều như kiến, nhiều tu sĩ còn nhảy lên các mái nhà từ xa nhìn. 

Diệp Thiên cùng Kim Sơn đáp xuống tầng cao nhất của một tửu lâu gần quảng trường nhất. 

Kim Sơn đã đặt sẵn nơi này nên không cần chen chút làm gì, chỉ là cạnh bàn của hắn cũng không ít tu sĩ bàn luận việc xử lý Lý Thương nên hơi ồn ào một chút. 

Kim Sơn đã thay đổi hình dáng còn Diệp Thiên với hình dáng là Diệp Hàn cũng không gây ra chú ý, dù sao người nhìn thấy hình dáng Diệp Hàn chỉ giới hạn những người đến dự sinh nhật của Vân Ngọc. 

“Mau mau nhìn, sắp bắt đầu rồi!”. 

Xung quanh bàn tán xôn xao, một người chỉ hướng quảng trường nói lớn tất cả người trong lâu đều đứng dậy quan sát. 

Diệp Thiên cũng theo người xung quanh đứng quan sát, mặc dù cách xa quảng trường một chút nhưng với thị lực của tu sĩ thì rất dễ dàng nhìn thấy. 

… 

“Đùng đùng đùng…”. 

Trên quảng trường tiếng trống vang lên không ngừng báo hiệu sắp đến giớ phán quyết. 

Trên đài cao, có Vân Long cùng 4 đại trưởng lão, Liễu Mộc và cả Dương Bá Nhật cùng một số trưởng gia tộc cùng ngồi. 

Giữa quản trường Lý Thương bị một cây gậy dài xuyên qua hai tay trói lại cả người quỳ trên đất cực kỳ chật vật. 

Đã từng là tộc trưởng một gia tộc lớn, song là một cường giả Đan Linh cảnh thông thiên triệt địa. 

Hiện tại lại chẳng khác ăn mày là bao, đầu tóc rối bời, ánh mắt vô thần, thân hình không chút sinh lực giống như một lão già đang chờ chờ đợi cái chết. 

“Đùng…”. 

“Thời gian đã đến, mời hoàng thượngtuyên chỉ!”. 

Tiếng trống dừng lại, Vân Long đứng lên với khí thế uy nghiêm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lý Thương cùng Thạch Minh đang chật vật quỳ bên dưới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 145: Trước khi lên đường (5)


“Tộc trưởng Lý gia Lý Thương,tộc trưởng Thạch gia Thạch Minh, cấu kết ngoại nhân Vạn Thú tông mưu đồ bất chính khiến nhiều người chết thảm ảnh hưởng bản quốc, nay công khai trảm đầu xử tội ngươi còn muốn nói gì sao?”. 

Vân Long âm thanh hùng hồn lạnh băng vang khắp quảng trường. 

Nghe Vân Long kể tội tất cả người nhìn xem đều phẫn nộ la hét bất bình đòi nhanh chóng trảm Lý Thương cùng Thạch Minh. 

Thú triều phòng thủ thành công nhưng thương vong thảm trọng, có Vạn Thú tông đến dẫn dắt huyền thú chiến lực tăng cao, tu sĩ ra trận nằm xuống vô số, nhiều hơn rất nhiều những lần thú triều thường xảy ra. 

Phải biết mỗi cá nhân tu sĩ đều là lực lượng của Vân Lam vương quốc, bên trong còn có không ít thiên tài chờ ngày tỏa sáng, trấn thủ một phương hiện tại lại chết đi, tổn thất không thể đong đếm. 

Nhiều tộc trưởng ngồi trên đài đều dùng ánh mắt tràn đầy sát ý nhìn Lý Thương, nếu ánh mắt có thể giết người thì Lý Thương, Thạch Minh đã chết vạn lần có hơn. 

“Hừ… thắng làm vua thua làm giặc!”. 

Lý Thương nhỏ một ngùm nước bọt nhìn thẳng Vân Long chửi một câu. 

Lý Thương điên cuồng cười lớn. 

Thạch Minh thì hai mắt vô thần im lặng chịu chết. 

“Đưa lên trảm đầu đài!”. 

Vân Long ánh mắt sát lạnh từ trên cao nhìn xuống nói. 

Lý Thương, Thạch Minh cùng lúc bị lôi đến một cái bục cao rồi bị ấn đầu xuống khóa lại. 

Hai đại hán cao gần 2m bước đến, trên tay cầm một thanh đại đao dài đến ngang vai, thanh đại thân to bị lôi trên đất kêu xèn xẹt như cố tình mài đao chuẩn bị trảm đầu. 

“Giết, giết, giết…”. 

Tiếng rống giận từ người xung quanh ngày càng đồng đều, chỉ một chữ “Giết!”. 

“TRẢM!”. 

Vân Long ra lệnh. 

“Gư Ha…”. 

Hai đại hán nhận lệnh cầm lên đại đao một cách nặng nề. 

“18 năm sau ta lại trở về báo thù”. 

Lý Thương rống lên lời thế cuối cùng. 

“ONG~…”. 

Đại đao buông xuống mượt mà không một chút khựng lại chạm xuống đất. 

Thủ cấp hai ngời Lý Thương, Thạch Minh từ trên rơi xuống lăn lộn trên đất vài vòng rồi dừng lại lộ ra nét mặt nộ hận, chết không nhắm mắt. 

“Hay, hay… Giết tốt”. 

“Loại người này chết như vậy là quá nhẹ nhàng”. 

Người xung quanh chưa nguôi giận bàn tán một cách khốc liệt. 

Nhưng dù thế nào thì mọi chuyện đến đây là kết thúc, trên đài Vân Long và các đại nhân vật đều bắt đầu giải tán trở về bắt đầu tiệc tùng ăn mừng chiến thắng. 

Trên trảm đầu đài thì được lệnh treo xác Lý Thương, Thạch Minh lên cột gỗ 3 ngày nhằm răng đe thiên hạ. 

… 

“Đinh!”. 

“Kí chủ hoàn thành nhiệm vụ Chính Tuyến: Hỗ trợ Vân gia cùng Dương gia tiêu diệt Lý gia và Thạch gia thưởng Hộp Quà Skill, 300 vạn Linh Tệ, thăng 1 cấp!”. 

“Kí chủ thăng cấp 53!”. 

“Vất vả mấy tháng cuối cùng cũng hoàn thành”. 

Diệp Thiên mỉm cười vui vẻ. 

“Ngươi trở về trước, ta đến hoàn cung gặp bệ hạ”. 

Hắn nhìn sang Kim Sơn phân phó rồi hóa bóng mà đi. 

Kim Sơn không vì theo sau Diệp Thiên quan sát chút chuyện nhỏ này mà thất vọng, ngược lại Diệp Thiên để hắn theo sau trong những chuyện nhỏ như thế này càng làm hắn vững tin Diệp Thiên đã chấp nhận hắn. 

Nếu không chỉ đến quan sát xử trảm thì Diệp Thiên một mình đến là bình thường nhưng rõ ràng Diệp Thiên cố tình đem theo hắn. 

Điều này nói rõ hắn đã không còn là thủ hạ của Diệp Thiên mà là quản gia, cả 2 đều làm việc như nhau nhưng một là có cũng được mà không có cũng chẳng sao và một là tin tưởng giao phó việc làm, hắn hưng phấn bừng bừng trở lại Thượng Vân lâu làm việc
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 146: Trước khi lên đường (6)


Diệp Thiên đến hoàng cung bàn chuyện mang theo Lôi Linh hổ đi cùng đến Thiên Linh hoàng quốc. 

Lôi Linh hổ hiện tại ở trong ngự hoa viên, bình thường cũng không làm gì ngoài tu luyện. 

Mặc dù nó đồng ý làm hộ quốc linh thú nhưng dù sao cũng mới vào chưa bao lâu nên Vân Long cũng không để nó làm việc gì để biểu hiện cả. 

Hiện tại nghe được Diệp Thiên đòi mang theo Lôi Linh hổ hắn cũng không ngại gì đồng ý ngay. 

Diệp Thiên ý định mang theo Lôi Linh hổ một là để phòng nguy, hai là giúp nó đột phá bình cảnh một chút và dựa theo điều này chắc chắn sẽ làm nó càng trung thành hơn. 

Được Vân Long đồng ý hắn không ở lại hoàng cung nữa mà đi qua chỉ điểm Vân Ngọc một chút rồi trở lại phi đảo. 

… 

Trở về phi đảo, Diệp thiên nóng lòng không chờ được mở ra hệ thống phần thưởng. 

“Đinh!”. 

“Chúc mừng kí chủ nhận được skill Gate!”. 

- Gate: Mở ra một cổng không gian đi đến bất kỳ nơi nào người dùng từng đi qua. 

“Wow, mẹ nó quá ngon”. 

“Không hổ là phần thưởng của nhiệm vụ chính tuyến, bùm một cái là skill bá đạo bay ra”. 

Diệp Thiên xoa tay cười lớn. 

Dịch chuyển từ nơi này đến nơi khác trong thiên địa này, đừng nói Đan Linh cảnh cho dù có là Đấu Linh cảnh cũng không thể. 

Đấu linh cảnh nhiều nhất chỉ có thể súc địa thành thốn, bước đến một nơi nào đó cách đó trong phạm vi giới hạn, hơn nữa không phải Đấu Linh cảnh nào cũng làm được, chỉ có những Đấu Linh cảnh đã đột phá nhiều năm mới có thể làm được. 

“Được rồi, có thời gian sẽ kiểm tra skill này, bay giờ nên tiếp tục khai khiếu huyệt”. 

Diệp Thiên điều chỉnh lại trạng thái tiếp tục tu luyện. 

Hiện tại hắn có rất nhiều thời gian rảnh để tu luyện nhưng sau khi lên đường thì không như thế nữa nên hắn muốn dành thời gian còn lại tập trung vào việc khai thông khiếu huyệt. 

Đáng tiếc vấn đề là hắn một ngày chỉ có thể khai thông hai đạo khiếu huyệt, sau khi khai thông khiếu huyệt sẽ bị tổn thương nên cần hắn dành thời gian ôn nhưỡng lại mới có thể tiếp tục khai thông các đạo huyệt tiếp theo. 

Trong lúc Diệp Thiên dành thời gian tu luyện thì vương thành đang tiếp tục xôn xao vì chuyện Lý gia cùng Thạch gia. 

Những gia tộc từng có liên hệ với hai gia tộc này cũng bị Vân gia đàn áp kích liệt. 

Vân Phong, Dương Phượng Vũ, Trương Hổ điều đang cố gắng tu luyện hết mình, có lẽ một phần là do bị biểu hiện của Diệp Thiên trong thú triều kích thích đến. 

Một phần là do nghe tin Linh Huyền học viện chiêu sinh nên phấn đấu chuẩn bị trước khi lên đường. 

….. 

Bên trong hoàng cung, ngự hoa viên. 

Lôi Linh hổ thân hình khổng lồ nằm giữa khoảng đất trống gần bìa rừng lười biếng. 

Vân Long từ bên ngoài bước từ từ đến. 

“Có chuyện gì?”. 

Lôi Linh hổ ngẩn đầu hỏi. 

Mặt dù hiện tại đồng ý làm hộ quốc linh thú nhưng người nó muốn bám là Diệp Thiên chứ không phải những kẻ này. 

“Diệp Thiên tiểu tử tháng sau muốn lên đường đến Thiên Linh hoàng quốc tham gia chiêu sinh vào Linh Huyền học viện”. 

Vân Long nhìn nó nói. 

“Hửm? tiểu tử Diệp Thiên kia còn chưa thực hiện lời hứa với ta à nha”. 

Lôi Linh hổ nghe thế liền ngồi dậy. 

“Đừng lo, hắn nói sẽ mang theo ngươi”. 

Vân Long trả lời. 

“Oh hừm… thế thì theo ý hắn”. 

Lôi Linh hổ trở lại lười biếng. 

“Đến ngày ta sẽ thông báo”. 

Nói xong Vân Long rời đi. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 147: Lên đường


Một tháng trôi qua rất nhanh.

Trong một tháng này, Diệp Thiên cũng khá là bận bịu này nọ.

Tu luyện tu vi, tu luyện kiếm pháp, khai thông khiếu huyệt, đến khi Kim Sơn chuẩn bị đầy đủ tài liệu hắn cần còn luyện đan, luyện khí.

Không chỉ thế hắn còn dành ra nhiều thời gian để chạy qua chỗ Vân Ngọc dạy dỗ nàng cách tu luyện.

Lần này đi thời gian cũng khá dài nên hắn muốn truyền dạy nhiều nơi cần chú ý trong tu luyện cho nàng để lúc hắn không chú ý nàng cũng không bị lạc đường khiến căn cơ thiếu hụt.

Thêm nữa, hắn còn nói nhiều chuyện cho Vân Long chú ý trước khi thay đổi công pháp.

Vân Long tu vi đã cao căn cơ đã thành muốn đổi công pháp cho dù công pháp Diệp Thiên đưa có bá đạo áp chế cả công pháp cũ thì cũng cần rất nhiều thời gian, sau khi đổi công pháp còn phải mài giũa, bù đắp lại căn cơ ban đầu nữa không phải nói xong là xong.

Đến gần ngày đi Diệp Thiên thấy sắp đến xuân nên còn xin Vân Long cho hắn quyền quản lý cả vương thành một ngày nữa.

Mục đích cũng không có gì to tác, chỉ là Vân Ngọc đọc manga One Piece thấy bên trong mô tả hoa anh đào rất xinh đẹp nên đòi hắn muốn nhìn, thấy nàng vẫn còn tuổi ham chơi, thời gian lúc nhỏ do thể chất hoành hành mà không có bao nhiêu ký ức đẹp nên hắn cũng ra tay làm cho nàng.

Lấy quyền quản lý vương thành hắn lập tức dùng hệ thống để trồng hoa anh đào khắp mọi nẻo đường trong vương thành, trên phi đảo cùng khu vực Thượng Vân lâu đều có những cây hoa anh đào to khổng lồ.

Cả vương thành đều tràn ngập một màu hồng tươi tắn xinh đẹp một cách huyền ảo, ngoài ra hắn còn sẵn tiện đổi đường lát đá của vương thành thành đường nhựa.

Dù sao Thượng Vân lâu đang bán xe hơi a, không thể chỉ để người mua chỉ có thể chạy vòng vòng gần đó được, mặc dù chạy ra ngoài không sao nhưng qua sóc nảy nhiều người không thích.

Làm xong những chuyện cần thiết thì cũng đã đến ngày lên đường hướng về Thiên Linh hoàng quốc.



Trước cửa vương thành, Vân Long, mấy vị trưởng lão cùng người của Dương gia đều ra đưa tiễn.

Chỉ là một lần đi tham gia chiêu sinh mà vương một quốc đều ra tiễn đủ thấy cân nặng.

“Lần này lên đường nhớ cẩn thận, không được xảy ra sai sót gì”.

Vân Long cùng Liễu Mộc nói.

“Đó là tất nhiên”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Liễu Mộc nói.

“Ngươi cũng không cần lo lắng quá, dù sao cũng không phải lần đầu”.

“Biết là như thế nhưng lần này hơi đặc thù a”.

Vân Long vừa nói vừa nhìn sang đám người Diệp Thiên đang đứng cách đó không xa chờ đợi lên đường.

“Được rồi, lần này có ta, còn có nó nữa muốn xảy ra chuyện rất khó”.

Liễu Mộc nói, thuận tay chỉ vào con vật như mèo đen nhưng hơi to đang đứng kế bên chân Diệp Thiên tung tăng nhảy nhảy.

“Ây, cứ cẩn thận là được rồi”.

Vân Long nhìn con vật một chút nói.

Hai người ở đây nói chuyện bên Diệp Thiên cũng thế.

“Tiểu Hổ a, lần này lên đường thu lại tính khí bình thường cho ta, đừng gây rối cho người khác, nghe không?”.

Cha của Trương Hổ không ngừng căn dặn.

“Ta biết rồi ngươi đừng lặp lại lần nào nữa”.

Trương Hổ vẻ mặt đau khổ nói.

Một bên kia Dương Bá Nhật cũng lo lắng căn dặn Dương Phượng Vũ đủ điều, hình tượng tộc trưởng, cường giả Đan Linh cảnh đều mất cả.

Dương Thiên Vũ cô bé này cũng ôm Dương Phượng Vũ không muốn rời xa.

Một lát sau, Vân Long cùng Liễu Mộc đều tiến đến, Vân Long vỗ vai Vân Phong nói vài câu rồi cũng trở về cổng thành hướng về đám người phất tay.

“Đi đường bình an!”.

Không có uy nghiêm vương giả, không có phong phạm cao thủ, chỉ đơn giản nhẹ nhàng như một người cha.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 148: Lên đường (2)


Sau một đoạn chia tay nhẹ nhàng, đám người chính thích lên đường, Diệp Thiên chính thức bước ra khám phá thiên địa rộng lớn.

Lịch trình thì hắn và Liễu Mộc đã thương lượng từ lâu.

Lần này chủ yếu là lịch luyện cho đám người Vân Phong, để họ nâng cao tu vi, kinh nghiệm chiến đấu,… nên phần lớn đều lựa chọn đường rừng, sơn mạch này nọ khó đi.

Thời gian còn nhiều đám người cũng không vội vã, chỉ đi bình thường như du sơn ngoạn thủy mà thôi.

Liễu Mộc đi đầu dẫn đường không gì để nói.

Diệp Thiên vừa đi vừa cầm một máy chụp hình lấy hình ngay mua từ cửa hàng, hắn không ngừng chụp cảnh đẹp hay những hành động của người trong đoạn, nhìn qua thật sự không khác nào đi du lịch dù cho bọn hắn đang ở ngay trong lãnh địa của huyền thú hung ác.

Kim Sơn đương nhiên một mực ở cạnh hầu hạ hắn.

Dương Phượng Vũ thì nhìn thấy con mèo đen Diệp Thiên mang theo mình rất đáng yêu nên không ngừng ôm trong ngực đùa giỡn thích ý.

Chỉ có Vân Phong cùng Trương Hổ là nghiệm túc không ngừng cảnh giác, đến chỗ an toàn hay dừng chân thì đi ra tỷ thí bàn luận huyền kỹ.

Đã mấy ngày từ lúc bắt đầu lên đường, mặc dù một số buổi tối có huyền thú tập kích nhưng đều là tép riu nên cũng không thể cho bọn Vân Phong nhiều điều kiện để gia tăng kinh nghiệm chiến đấu.

Mà thôi, dù sao cũng giúp họ tăng thêm chút kiến thức và kinh nghiệm sinh tồn.

Mỗi ngày cả đoàn đều bình yên di chuyển, hôm nay cũng thế nhưng mọi thứ đã thay đổi khi Diệp Thiên lên tiếng trong lúc nghỉ trưa.

Bọn họ đang nướng một con huyền thú vừa bắt được để ăn trưa thì Diệp Thiên lên tiếng.

“Bạch tiểu thư có muốn ra đây cùng ăn chung?”.

Diệp Thiên cười cợt nhìn về hướng xa xa trong rừng lớn tiếng nói.

Bọn người Vân Phong giật mình, thậm chí cả Liễu Mộc cũng thế, chỉ có Kim Sơn quen Diệp Thiên lâu mới không lo, thiếu gia còn chưa lo nữa kia, nếu thiếu gia thật sự lo lắng gì thì lúc đó hắn cũng chẳng làm được gì có gì phải lo chứ.

Hắn cảnh giác rất đủ nhưng chưa từng bắt qua khí tức ai khác a, sao Diệp Thiên lại nói thế?.

“Xào xạc…”.

Bạch Linh cùng Trúc lão từ nơi khuất mắt từ từ đi ra, đến gần đám người Diệp Thiên.

Thấy được người bước ra là ai cả đám Vân Phong cũng thả lỏng không ít, Liễu Mộc thì vẫn đề cao cảnh giác nhìn hai người.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

“Không ngờ lại gặp Diệp công tử ở đây, chúng ta thật là có duyên”.

Bạch Linh cười tươi tự tin nhìn Diệp Thiên nói.

“Từ lúc rời vương thành đến hiện tại đã mấy ngày, Bạch tiểu thư đều theo phía sau chúng ta làm sao có thể nói là ngẫu nhiên được?”.

Diệp Thiên cười nói nhưng không cảnh giác gì.

Trúc Ly là Đan Linh cảnh cao tầng nếu muốn ra tay thì đã sớm ra tay bọn hắn mấy người cộng lại cũng không thể chống đỡ cần gì đợi đến giờ.

“Haha… Diệp công tử thật là, thật sự chỉ là ngẫu nhiên mà thôi”.

Bạch Linh nghe Diệp Thiên nói cũng không biểu hiện khác vẫn tự tin cười nói.

“Các ngươi lần này là muốn đi Thiên Linh hoàng quốc đi, bọn ta cũng có việc cần đến đó nên trùng hợp ở ngay sau các ngươi mà thôi”.

“Thật sao? Vậy cũng không cần giữ khoảng cách vừa đủ không chút thay đổi đâu nhỉ?”.

Diệp Thiên tiếp tục nhìn Bạch Linh nói.

“Haiz, xem ra là ta đánh giá thấp Diệp công tử, nói thật lúc đầu quả thật là trùng hợp nhưng sau đó thì ta thuận thế muốn quan sát công tử đây một chút mà thôi”.

“Dù sao cũng thuận đường, chúng ta đi chung thế nào?”.

Bạch Linh thở dài nói.

“Ừm…”.

Diệp Thiên cảm thấy cũng không có gì, đề nghị cũng không tồi nên hắn đồng ý luôn, có thêm Trúc Ly thì độ an toàn sẽ cao hơn.

Diệp Thiên nhìn qua Liễu Mộc khẽ gật đầu để hắn yên tâm xuống.

“Được rồi, cùng ngồi xuống ăn một chút đi”.

Đoàn người có thêm thành viên gia nhập khoan thai ngồi ăn, tán chuyện như chưa có gì xảy ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 149: Thú đan


Đoàn người tiếp tục thong dong lên đường.

Trong đoàn lại có thêm nữ giới, Bạch Linh cũng không tầm thường chỉ một chốc lát đã lấy lòng được Dương Phượng Vũ, cả hai nói cười tự nhiên như bằng hữu đã quen từ lâu.

“Con tiểu miêu này là thế nào vậy?”.

Bạch Linh nhìn cục bông màu trắng trong tay Dương Phượng Vũ thì hỏi.

“Ta cũng không biết, nó là của Diệp Hàn, rất kén người lúc đầu chẳng cho ai gần chỉ có đến giờ ăn là hứng khởi vui vẻ nhưng mà lại cực kỳ kén chọn chỉ ăn đan dược của Diệp Hàn đưa ra còn lại đều không thèm nhìn”.

“Nếu không phải Diệp Hàn đưa cho ta bao đan dược cho nó ăn thì nó cũng chẳng cho ta ôm đâu”.

Dương Phượng Vũ vừa cười vừa nói, trong lời nói có phần ganh tỵ.

“Oh… là đan dược gì vậy?”.

Bạch Linh hiếu kỳ đan dược hơn là tiểu miêu, trong mắt nàng đây chỉ là một con tiểu miêu bình thường mà thôi ngay cả huyền thú cũng không đến.

Cũng khó trách nàng nghĩ như thế nếu huyền thú thì phải toát ra khí tức như tu sĩ bình thường còn trường hợp không cảm nhận được khí tức tức chỉ rõ đây là huyền thú có tu vi cao hơn nàng rất nhiều nhưng nếu là như vậy thì làm sao có khả năng lại nhỏ xíu như vậy kia chứ.

“Đây này”.

Dương Phượng Vũ từ trong trữ giới vật lấy ra một viên đan dược màu đỏ hồng xinh đẹp như một viên ngọc, bên trên còn ẩn hiện hoa văn màu trắng mờ ảo đưa cho Bạch Linh.

“Đây là… đan văn, hoàn mỹ chất lượng, dựa theo mùi thuốc tài liệu luyện ra viên đan này phải thuộc Lục giai hạ đẳng”.

Bạch Linh kinh ngạc há mồm nhìn viên đan trong tay.

Đan văn là một hiệu ứng đặc thù khi luyện thành đan, nếu đan dược đạt đến chất lượng hoàn mỹ không chút tạp chất, dược hiệu của tài liệu không bị tổn thất trong lúc luyện đan, khống chế hỏa hầu không chút sai lầm,… tất cả gom lại mới có thể luyện ra một viên hoàn mỹ đan dược và bằng chứng cho nó là đan văn.

Trúc Ly kế bên cũng ghé đầu qua nhìn, nhìn thấy đan dược thì biểu hiện trên mặt không khác Bạch Linh là mấy.

Trên thiên hạ người luyện ra được Lục giai đan dược rất nhiều nhưng ở Vân Lam chỉ có một mình các chủ Đan các có thực lực đó hơn nữa rất ít ra tay, nhưng các chủ Đan các năm nay đã lớn tuổi mới có thể đủ trình độ luyện ra Lục giai đan dược, Diệp Hàn mới bao lớn? không đến 20 đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Thiên tài luyện đan sư bình thường ở 20 tuổi luyện ra được Tam giai đan dược đã xem như tiền đồ vô lượng, luyện ra đến Tứ giai đan dược thì không một ai không phải hòn ngọc quý bị thế lực lớn trên thiên hạ thồm thèm muốn bắt lấy.

Diệp Hàn thì sao, không đến 20 tuổi luyện ra Lục giai đan dược hơn nữa còn là hoàn mỹ chất lượng đan dược, Diệp Hàn đã không còn nằm trong giới hạn của thiên tài nữa rồi.

Mà càng kinh khủng hơn là cho dù là Bạch Linh hay Trúc Ly đi nữa cũng không nhìn ra khỏa đan dược trong tay là loại đan dược gì, có công hiệu thế nào.

Các nàng từ nhỏ đã tiếp xúc với thiên tài địa bảo, kì trân dị bảo hiếm lạ thế nào đều thấy qua nhưng hiện tại lại không biết đan dược trên tay lại là gì.

Bạch Linh cùng Trúc Ly kinh ngạc ngây người không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Hàn đang đi phía trước không xa.

“Diệp Hàn công tử”.

Bạch Linh không kìm được sự tò mò lập tức bước nhanh đi đến gần Diệp Thiên.

“Chuyện gì?”.

Diệp Thiên quay đầu nhìn nàng hỏi, mặc dù hắn đã nghe hết cuộc trò chuyện nãy giờ, dù sao khoảng cách cũng không xa, thính giác tu sĩ lại nhạy bén như vậy.

“Không biết công tử có thể nói cho ta đây là loại đan dược gì không?”.

Bạch Linh không dài dòng lập tức vào chủ đề chính.

“Luyện Huyết đan, người thường không dùng được chỉ để huyền thú dùng”.

Diệp Thiên cũng không giấu diếm gì, chỉ là một viên đan mà thôi.

“Huyền thú dùng? Vậy con tiểu miêu kia là huyền thú à?”.

Bạch Linh hơi bất ngờ sau đó lại ngạc nhiên chỉ con tiểu miêu nằm lười trong tay Dương Phượng Vũ.

“Ừ…”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 150: Thú đan (2)


“Không thể nào? Huyền thú cho dù mới sinh ra cũng sẽ có khí tức của riêng mình mới đúng, không lý nào ta không thể dò ra”.

Bạch Linh há miệng ngạc nhiên không có chút hình tượng một các chủ gì cả.

Dương Phượng Vũ cùng Trúc Ly cũng nghe được bọn họ nói chuyện nhanh chân đi tới gần, haiz đúng là bản chất nữ nhân.

“Ai nói với ngươi nó là con non?”.

Diệp Thiên híp mắt nhìn nàng giễu cợt.

"Không phải con non? Ta chưa từng nghe nói qua loại huyền thú nào trưởng thành lại như con mèo nhỏ như vậy a?".

Bạch Linh nói ra tiếng lòng của mọi người.

Không biết từ lúc nào những người khác cũng chú ý đến cuộc trò chuyện này rồi cũng đến gần tham gia.

"Các ngươi không chỉ biết, các ngươi còn gặp qua nó nữa kìa".

Diệp Thiên cười hắc hắc nói.

Không chỉ Bạch Linh mà những người khác cũng ngạc nhiên dừng bước, trong đó có cả Liễu Mộc đang dẫn đầu thích ý nghe trộm người khác nói chuyện.

"Nó là người bạn vừa chạy đến Vân Lam chơi mấy tháng trước thôi?".

Hắn vừa nói ra câu này Liễu Mộc liền cứng người hai mắt nhìn tiểu miêu cơ mặt giật giật.

Hắn lúc trước còn tưởng Diệp Thiên từ chỗ nào bắt được con tiểu miêu này làm thú nuôi, ai ngờ lại không phải a.

Nhưng ngoài Liễu Mộc biết tình huống ra thì không ai biết nữa cả.

"Được rồi không cần quan tâm nó làm gì, chỉ cần các ngươi đừng chọc nó là được".

Diệp Thiên nhìn đám người lạc vào sương mù cũng không nói chi tiết.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

"Vậy tác dụng của Luyện Huyết đan là gì?".

Mặc dù rất muốn biết chân tướng ra sao nhưng thấy Diệp Thiên không muốn nói nên Bạch Linh đành tìm con đường khác thỏa mãn tính tò mò của bản thân.

"Huyền thú tu hành rất chậm so với tu sĩ bình thường, nhưng có nhiều cách đẩy nhanh tốc độ tu luyện của chúng nó lên mà cách chủ yếu nhất là hấp thụ tinh huyết của huyền thú khác".

"Đối với huyền thú mà nói huyết mạch quyết định tiềm năng sau này của chúng, hấp thụ tinh huyết của huyền thú khác giúp chúng nó tăng nhanh tốc độ tu luyện nhưng lại gây ảnh hưởng đến huyết mạch của bản thân chúng, gây sự pha tạp trong huyết mạch khiến chúng khó có thể đột phá bình cảnh sau này mà tác dụng của Luyện Huyết đan là tinh luyện lại huyết mạch bị pha tạp này lấy cái cần, bỏ cái không cần làm cho huyết mạch của bọn chúng càng thêm tinh thuần, tiềm năng phát triển của bọn chúng cũng sẽ tăng theo".

"Huyết mạch cao thấp khiến huyền thú ít có bình cảnh hơn tu sĩ bình thường nhưng lại giới hạn sự tiềm năng của bọn chúng khiến chúng nó ít có khả năng vượt qua tổ tiên mình nhưng nếu huyết mạch vừa tinh thuần vừa bá đạo vượt qua tổ tiên nó thì không gì là không thể cả".

Diệp Thiên không ngừng phân tích hiệu quả của Luyện Huyết đan.

"Nếu không phải huyết mạch huyền thú càn pha tạp tài liệu cần để luyện chế Luyện Huyết đan càng quý hiếm khó tìm thì đào tạo ra vài con thánh thú nuôi sau nhà cũng không phải là không thể".

Hắn thở dài tiếc nuối.

Người khác nghe đến tác dụng của Luyện Huyết đan đều ngạc nhiên đến há hốc mồm, nghe đến hắn thở dài thì liền muốn lao lên đạp hắn một trận.

Đan dược kì diệu bậc này lại bị Diệp Thiên xem như thức ăn cho sủng đây không phải là để người ta nhỏ nước bọt sao?.

Huyền thú cao đẳng như Thú Hoàng, Thú Đế nếu biết tin này còn không phải lùng khắp thiên hạ bắt cho được Diệp Thiên sao?.

Chỉ cần hắn không ngừng luyện ra Luyện Huyết đan, không qua bao lâu sợ rằng Linh Huyền đại lục đều phải đổi thành Huyền Thú đại lục a.

Tin tức lớn như thế mà tên này lại nói muốn tạo ra vài con thánh thú nuôi trong nhà chơi.

Thánh thú từ trước đến này đều là truyền thuyết chưa ai gặp qua hắn lại muốn đem làm thú nuôi canh nhà.

Liễu Mộc liếc mắt nhìn tiểu tiểu miêu như ngộ ra, ‘thảo nào tên này lại bằng lòng vứt bỏ mặt mũi thú vương giả làm sủng thú’, nếu là hắn trong trường hợp đó chắc cũng sẽ làm như thế thôi, tiền đồ vô lượng a ai không muốn.

p/s: mình xin sửa lại: đan dược chia làm Nhất giai đến Cửu giai, độ khó luyện đan chia làm hạ,trung,thượng đẳng, chất lượng chia làm hạ,trung,thượng,cực,hoàn mỹ phẩm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 151: Di Nguyệt tông


Bạch Linh cùng Trúc Ly thoáng nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự kinh hãi trong mắt đối phương.

Điệp Hàn không chỉ trận pháp tạo nghệ cao cường mà luyện đan chế dược cũng thuộc hàng đứng đầu trong đám thiên tài thiên hạ.

Mặc dù hiện tại chưa có sự chắc chắn nhưng theo như những chứng cứ hiện tại có thì Diệp Thiên có thể là đệ đệ của Diệp Hàn, Diệp Thiên nhỏ tuổi, không phải nói là cực kỳ nhỏ tuổi đã có chiến lực kinh thiên nhân hù thiên hạ đến mức gần như khó có thể tin.

Vấn đề liền nằm ở đây, các nàng hiện tại đang tự hỏi rốt cuộc là danh môn vọng tộc nào có thể bồi dưỡng ra thiên tài đến mức yêu nghiệt đến mức này.

Thậm chí người ta còn không xem như bảo bối giấu trong nhà mà đem quăng ra ngoài cho tự do lịch luyện.

Những thế lực khác có được một người như vậy thôi đã đủ khiến họ điên cuồng, thà giấu trong nhà thờ phụng chứ không dám đem ra ngoài khoe khoang tránh gặp rủi ro.

Đằng này nhìn xem thái độ của Diệp Thiên hai người liền biết có thể ra ngoài lịch luyện chỉ là chuyện thường trong nhà, đây là chuyện đương nhiên không có vấn đề gì cần cân nhắc.

Các nàng đau đầu tự hỏi rốt cuộc là thế lực của họ lại khủng bố đến mức nào lại dám làm như thế và làm thế quái nào lại bồi dưỡng ra được hai con quái vật bá đạo đến mức lấy thiên tài ra so cũng ảm đạm phai mờ.

Nhưng đáng tiếc dù suy nghĩ rất lâu nhưng các nàng vẫn không nghĩ ra được là thế lực nào nên đành kìm lại.

“Haha… không ngờ tài luyện đan của công tử lại cao cường đến thế”.

Bạch Linh quay lại cười nói kiềm lại tính tò mò của mình.

“Bạch tiểu thư chê cười rồi, Bạch tiểu thư hẳn cũng là người trong nghề, theo ta quan sát thì hẳn là Tam giai luyện đan sư đi".

Diệp Thiên cười nhẹ nói, rất gần gũi.

“A… làm sao công tử biết được?”.

Bạch Linh bất ngờ, nàng thật sự là Tam giai luyện đan sư không sai hơn nữa còn luyện được Tam giai trung đẳng đan dược, chỉ là không phải mười phần chắc chắn thôi.

“Là do mùi thuốc còn sót lại trên tay Bạch tiểu thư đã cho ta biết điều đó, gần đây Bạch tiểu thư hẳn là muốn luyện Tam giai trung đẳng đan dược nhỉ?”.

Diệp Thiên cười nói.

“Ra vậy, ta thật đang muốn luyện một số Tam giai trung đẳng đan dược luyện tay để chuẩn bị tham gia Luận Đan”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạch Linh nói.

“Luận đan?”.

Diệp Thiên chưa nghe nói cái thứ này là gì.

“Công tử không biết sao? Luận đan cũng được Linh Huyền học viện tổ chức sau thời gian chiêu sinh nhằm chiêu thu thiên tài về mặt đan đạo, ngoài ra còn có vài cuộc thi liên quan đến luyện khí, trận pháp”.

Bạch Linh giải thích.

“Ra là vậy, thế thì với thân phận của Bạch tiểu thư thì không nhất thiết phải tham gia đi?”.

Diệp Thiên khó hiểu, thân phân Bạch Linh không nhỏ cần gì chạy đến Linh Huyền học viện làm gì.

“Mục đích cũng không có gì to tác, chủ yếu là muốn thử sức mình với thiên hạ thiên tài một chút, ngoài ra thì 10 người đứng đầu lần này sẽ có được tư cách bước vào một tòa di tích cổ có liên quan đến luyện đan sư, ta muốn xem xem bên trong có gì thú vị hay không”.

Bạch Linh tự tin cười nói.

Nàng không phải là thiên tài bình thường, thi tài lần này không nắm chắc thắng mới là chuyện lạ, chỉ là một cuộc thi của hoàng quốc mà thôi khó thế nào với nàng được.

“Công tử sao không thử tham gia cùng, với thực lực của công tử thì không có gì là khó”.

Bạch Linh hỏi dò.

“Ta sẽ cân nhắc sau”.

Diệp Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.

“Mà ngươi cũng không cần gọi ta công tử này nọ đâu, chỉ cần xưng hô như bằng hữu là được rồi”.

“Được thôi”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 152: Di Nguyệt tông(2)


“Nói đến di tích thì gần biên giới Vân Lam quốc có một di tích từng là tông môn do Đan Linh cảnh đỉnh phong đứng đầu, có lẽ đi thêm hai ngày nữa sẽ đến”.

Liễu Mộc nhiều kinh nghiệm chu du bên ngoài lên tiếng.

“Mặc dù đã không còn gì để tìm kiếm nhưng có cơ hội nhìn qua cũng tốt”.

“Oh ho, đi xem một chút”.

Diệp Thiên sáng mắt nói.

Những người khác cũng không phản đối.

“Khi nào thì đến phạm vi có huyền thú trung tầng thế?”.

Diệp Thiên hỏi.

Đi ra đã mấy ngày nhưng đều đi qua rừng rậm có huyền thú cấp thấp mà thôi, một chút hung hiểm cũng không có thì làm sao có thể gọi là lịch luyện được chứ.

Hắn muốn tìm một khu vực tốt để rèn luyện đám Vân Phong 3 người, song hắn cũng muốn tìm một số tài liệu luyện đan, đan dược hắn tranh thủ luyện trong một tháng vừa rồi không ít nhưng thời gian đến đích còn đến mấy tháng chắc chắn không đủ dùng.

Nếu không có đan dược phụ trợ thì thời gian mở khiếu huyệt của hắn sẽ chậm xuống, không chỉ thế hắn phát hiện 3 người Vân Phong thân thể rất yếu nên cần đan dược tăng tốc độ luyện thể của họ.

Haiz, ngày xưa nghèo khổ chỉ có thể dùng nước thuốc hiện tại giàu rồi có thể mua tài liệu luyện ra đan dược sử dụng nhưng lại khó ở chỗ Vân Lam quốc mặc dù kế bên Vạn Thú sơn mạch tài nguyên dồi dào nhưng cũng có giới hạn, những tài liệu hắn cần lại thường quý hiếm khó tìm mới chết.

Đây là một trong những cái khó khi đi trên con đường luyện thể, khó khăn trong tu luyện, đốt tiền mua tài nguyên phụ trợ, người nghèo khó mà có thể đi xa được.

“Cũng không bao lâu nữa đâu, qua khỏi di tích ta nói là đã ra ngoài biên giới của Vân Lam quốc, đi thêm vài ngày sẽ đến một dãy tuyết sơn, ta định đến đó cho các ngươi rèn luyện một chuyến”.

Liễu Mộc nói.

“Vậy thì tốt quá”.

Diệp Thiên cười cợt sau đó híp mắt nhìn 3 người Vân Phong.

“Ngươi nhìn bọn ta làm gì?”.

Vân Phong cảnh giác hỏi, Dương Phượng Vũ cùng Trương Hổ cũng lùi ra sau một khoảng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

“Haha… đừng lo cho mấy ngày nay xem như đi du ngoạn thay đổi tâm tình một chút, đến lúc ra khỏi Vân Lam quốc thì khóa rèn luyện của các ngươi xem như bắt đầu, ta chỉ hy vọng các ngươi không bởi vì khó mà lui”.

Diệp Thiên cười nói.

“Không đến mức đó chứ?”.

Trương Hổ cười hề hề nói.

“Đến lúc đó ngươi sẽ biết”.

Diệp Thiên cười bí ẩn.

3 người Vân Phong lập tức cảm giác không thoải mái không ngừng suy nghĩ rốt cuộc là rèn luyện thế nào.

Mặc dù là bằng hữu nhưng bọn hắn tiếp xúc Diệp Thiên khá ít, hơn nữa Diệp Thiên từ trước đến nay đều khó đoán nên bọn hắn cũng khó mà đoán được ý đồ của hắn.

“Nè nè, ta thấy thiên phú của bọn họ cũng không tệ chưa 25 mà tu vi đều đã tiếp cận Huyền Quang cảnh, muốn vào Linh Huyền học viện không phải không thể ngươi còn cần rèn luyện họ sao?”.

Bạch Linh đi đến bên cạnh cười nói.

“Căn cơ bọn hắn không ổn, tài năng cũng không bằng người ta nên cần rèn luyện thêm để kích phát tiềm năng bên trong họ, nếu ngươi muốn ta cũng dạy ngươi một chút”.

Diệp Thiên quay qua nói với nàng.

“Thôi đi, tu vi của ta có khi còn cao hơn ngươi đó”.

Bạch Linh cười hắc hắc.

“Tu vi cao không đại biểu chiến lực cũng cao, tu vi ngươi hơn ta nhưng luận bất cứ khoảng nào ngươi đều thua ta, từ chiến đấu cho đến luyện đan thậm chí là ngộ tính”.

Diệp Thiên ưỡn ngực chắp tay sau lưng nói nhẹ như trưởng bối nói với vãn bối.

“Hứ, vậy để ta xem ngươi làm sao dạy họ”.

Bạch Linh nhìn bộ dáng của hắn khẽ hừ một cái bỏ sang bên Dương Phượng Vũ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 153: Di Nguyệt tông (3)


Bạch Linh đi đến chỗ Dương Phượng Vũ, Kim Sơn bước lên. 

“Bạch cô nương này theo ta quan sát thì không phải kẻ tầm thường, chắc chắn bối cảnh sâu xa, thiếu gia hay chọc nàng, sẽ không sao chứ?”. 

Kim Sơn khẽ nói, hắn đã dùng huyền lực phong bế xung quanh nên người khác là không thể nghe thấy. 

“Mặc dù hiện tại ta không thể chắc chắn thân phận của nàng nhưng 20 tuổi ra mặt tu vi Huyền Quang cảnh trung tầng, lại còn có thể luyện ra Tam giai đan dược thì theo như ta được biết chỉ có ở nơi tầm cỡ như đế quốc mới có thể ra thiên tài, hơn nữa cực kỳ ít ỏi”. 

Diệp Thiên cười nói. 

“Vậy…”. 

Kim Sơn định nói gì thì bị Diệp Thiên cắt đứt. 

“Ngươi không cần lo, mục tiêu của nàng chỉ là thăm dò ta và thế lực sau lưng ta mà thôi theo tính cách của nàng thì mười phần chắc chín nàng sẽ giao hảo với ta nên ngươi cứ thả lỏng, còn nữa nên nhớ đừng manh động điều tra nàng”. 

Diệp Thiên bình tĩnh tự tin nói. 

“Vâng!”. 

Kim Sơn suy nghĩ tĩ mỹ một chút liền buông xuống lo lắng. 

Vài câu chuyện nhỏ qua đi đoàn người lại tiếp tục lên đường. 

Diệp Thiên vẫn tiếp tục chụp hình khắp nơi, chỉ cần đẹp là chụp. 

Kim Sơn không phải nói nhiều, luôn luôn bên cạnh hầu hạ hắn. 

Dương Phượng Vũ cùng Bạch Linh ghé tay nhau nói chuyện quên trời quên đất. 

Vân Phong, Trương Hổ thì vẫn không thể ngừng suy nghĩ Diệp Thiên sẽ làm thế nào để rèn luyện bọn hắn, đồng thời bọn hắn cũng đang không ngừng tưởng tượng thành tựu sau đó. 

Trải qua nhiều việc bọn hắn luôn tin tưởng vào việc làm của Diệp Thiên, không phải vì thứ gì chỉ cần bằng chứng sống là Diệp Thiên còn thì bọn hắn sẽ luôn tin tưởng điều Diệp Thiên nói. 

Liễu Mộc vẫn đi đầu dẫn đường, nhưng hiện tại không còn buồn chán một mình nữa, Trúc Ly cũng đi kế bên quan sát xung quanh có chuyện nàng sẽ phản ứng đầu tiên. 

Liễu Mộc cũng không đơn giản, đi kế bên cường giả tu vi cao hơn bản thân không những không sợ hãi lo lắng mà còn tươi cười chủ động bắt chuyện, hỏi hang vấn đề tu luyện. 

Trúc Ly cũng vì mong muốn lấy được chút thông tin hữu dụng về Diệp Thiên từ miệng Liễu Mộc nên cũng bắt chuyện trao đổi. 

Khung cảnh thoải mái nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, không hề có một chút giống một đoàn người ra ngoài lịch luyện tăng cường tu vi. 

Đến tối cả đoàn lại ngồi gần đống lửa ăn tối, mỗi bữa đều là do Kim Sơn phụ trách, dù sao hiện tại hắn cũng không có nhiều việc để làm nên xung phong nhận việc, bất ngờ là tay nghề tên này cũng không tệ, mỗi bữa đều làm ra món ăn ngon khiến người ta thèm thuồng. 

… 

2 ngày khoang thai qua nhanh, đoàn người hiện đã đến chỗ di tích phía biên giới của Vân Lam quốc. 

“Di Nguyệt tông!”. 

Diệp Thiên nhìn một tấm bản cũ kỹ dưới đất gần thạch môn bị phá nát nói khẽ. 

“Nghe nói rất lâu trước đây, Di Nguyệt tông có Hồn Linh cảnh tọa chấn bốn phương đều biết nhưng không biết nguyên do gì trong một đêm bị diệt, không một người trốn thoát”. 

Liễu Mộc dẫn đầu đi vào, khắp nơi kiến trúc đổ nát đều bị cây cỏ mọc cao che khuất. 

“Nhưng điều kỳ lạ là tất cả bảo vật bên trong tông đều còn nguyên không mất, các thế lực xung quanh lúc ấy tranh giành huyết chiến chiếm lấy bảo vật khiến kiến trúc xung quanh tông này tan nát”.

Liễu Mộc thở dài. 

“Được rồi, chúng ta tạm thời nghỉ ngơi ở đây các ngươi cứ việc khắp nơi xem đi, mặc dù không có bảo tàng gì nhưng tăng thêm kiến thức cũng tốt”. 

Đám người Vân Phong lập tức vui vẻ chia nhau chạy khắp nơi nhìn ngắm. 

Bạch Linh thì nhận lấy tiểu miêu từ tay Dương Phượng Vũ bắt đầu chơi đùa. 

Liễu Mộc, Trúc Ly cùng Kim Sơn đi vào một tòa kiến trúc còn dùng được để sắp xếp chỗ nghỉ. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 154: Di Nguyệt tông (4)


3 người Vân Phong chia nhau nhìn ngắm khắp nơi.

Mặc dù là con cháu đại gia tộc nhưng di tích không phải chỗ nào cũng có, Di Nguyệt tông là di tích đầu tiên họ tận mắt thấy, chỉ tiếc là đã không còn gì để lấy.

Bạch Linh rất thờ ơ không có gì là cảm giác mới lạ nên hẳn là nàng đã nhìn tiến qua không ít di tích thế này thậm chí là những di tích thật sự.

Diệp Thiên cũng không trông mong gì đi dạo xung quanh chụp hình, nhưng rồi một vài thứ đã gây chú ý cho hắn.

Hắn đi đến trung tâm của di tích, đây là một bãi đất trống ở giữa có một tòa thạch đài hình vuông bên trên trạm trỗ hình dáng của một con huyền thú nhưng vì hư hại phần lớn nên không nhận ra được là huyền thú gì, trung tâm thạch hình tròn đài bằng phẳng hẳn là để cho người ngồi.

Nơi này hẳn là nơi để tiền bối trong tông dùng để giảng bài cho các thành viên trong tông.

Bốn góc thạch đài có dấu tích của cột trụ bị phá vỡ, hắn nhìn xung quanh quả nhiên bắt gặp rất nhiều mảnh vỡ to nhỏ phân tán khắp nơi bị hoa cỏ che đậy.

Hắn đi đến bước lên thạch đài, đến trung tâm thạch đài hắn khom người xuống tay dùng huyền lực loại bỏ vết bẩn, rong rêu trên mặt đá.

Bốn phía đều tan hoang nhưng trên thạch đài ở phần trung tâm lại không có vẻ gì là tổn hại chỉ là hơi cũ kỹ mà thôi.

Diệp Thiên tỉ mỉ xem xét xung quanh, rong rêu khắp nơi khá phiền toái nên hắn một lần nữa dùng huyền lực tẩy sạch cả thạch đài.

Trở lại tìm kiếm, hắn rất chậm rãi cẩn thận, thậm chí dùng ra cả sharingan để tăng thị lực lên.

Không bao lâu hắn liền tìm được một khe nhỏ bên dưới trung tâm thạch đài, đường của khe kéo dài đến một chỗ trên thạch đài, mà chỗ này lại là đầu của con huyền thú được trạm trên thạch đài.

Đường khe cực kỳ nhỏ nếu không phải cẩn thận nhìn kỹ sẽ không thể phát hiện ra.

Diệp Thiên theo nương theo nhìn liền phát hiện điểm cuối của đường khe lại là con mắt của huyền thú, con mắt đá bị lõm vào một chút.

“Ở đây chắc chắn có vật gì đó được gắn vào, hy vọng vẫn còn ở đâu đây”.

Hắn phân ra vài cái phân thân để hỗ trợ.

“Có rồi”.

Diệp Thiên vui mừng nhìn một viên đá nhỏ cách đó không xa, hắn chạy tới nhặt lên quan sát.

Viên đá trong suốt như thủy tinh, nhưng bên trên lại đầy rẫy những hoa văn nhỏ tí.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});“Một tiểu trận văn”.

Diệp Thiên nhìn kỹ liền nhận ra.

Hắn nhanh chóng tiến đến thạch đài đặt viên đá xuống vết lõm.

“Hẳn là đầy đủ rồi, chỉ còn cách kích hoạt môn đạo nữa là xong”.

Diệp Thiên hài lòng suy nghĩ.

“Thứ có khả năng là chìa khóa nhất là 4 cây cột này”.

Hắn nhìn quanh một lượt rồi bắt đầu kiểm tra 4 cây cột bị vỡ ở 4 góc thạch đài.

“Xạc xạc…”.

“Hừm… có thể xoay, xem ra là đúng rồi”.

Hắn nắm lấy một cái cột thử nghiệm vài cái rồi vui mừng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng.

Hắn thử nghiệm cả 4 cái đều như nhau có thể xoay tới xoay lui, nhưng ngoài đó không còn gì khác, thạch đài cũng không có vẻ gì là hoạt động.

“Xem ra mấu chốt ở thân cột bị phá kia”.

Diệp Thiên nhìn mảnh vỡ của những cây cột rồi hít một hơi phân thân ra.

“Được rồi làm việc thôi nào, là giàu là nghèo quyết định ở chỗ này đấy”.

Các Diệp Thiên cười cợt chia nhau ra thu thập mảnh vỡ, sắp xếp chúng lại rồi tìm hiểu.

“Xem ra 4 cây cột này chỉ có nhiệm vụ tụ tập ánh sáng rồi chiếu đến một nơi nào đó mà thôi, không có cũng không sao”.

Sau một phen tìm hiểu Diệp Thiên liền biết được tác dụng của 4 cây cột và cũng nhờ vào đó mà biết được cách hoạt động của cơ quan này.

“Xem ra phải đợi đến tối mới có thể xác định phán đoán”.

Diệp Thiên khẽ cười cầm lấy viên đá trên thạch đài rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 155: Bắt đầu huấn luyện


Trở lại tòa kiến trúc tập hợp thì trời đã trưa. 

Bọn Vân Phong cũng đã trở về sau một chuyến tham quan di tích đổ nát. 

“Sao rồi, có thêm được tý kiến thức hay tìm được thứ gì không?”. 

Diệp Thiên cười hỏi. 

“Ngoài mấy cục đá ra không còn gì khác”. 

Trương Hổ cực kỳ thất vọng nói. 

“Có một số mật đạo nhưng đều bị người bới móc hết cả rồi”. 

Vân Phong lắc đầu. 

“Ta tìm được một vài quyển huyền kỹ nhưng đã rách nát, cũ kỹ đến mức không thể nhìn ra thứ gì”. 

Dương Phượng Vũ vừa cho tiểu miêu ăn vừa trả lời. 

Bạch Linh, Kim Sơn đều không để ý đến chuyện này, dù sao Liễu Mộc đã nói từ trước. 

“Vậy thì nghỉ ngơi một chút chúng ta liền lên đường”. 

Liễu Mộc cười nói, hắn đã đoán trước được vẻ mặt thất vọng của đám trẻ này. 

Trúc Ly không nói gì xem như tán thành. 

“Không vội, ở đây thêm vài ngày nữa đi”. 

Diệp Thiên lắc đầu nói. 

Nghe hắn nói như thế đám người đều quay đầu khó hiểu nhìn hắn. 

“Chỗ này rất thích hợp để bắt đầu rèn luyện cho các ngươi, hơn nữa ta có vài thứ cần thử nghiệm nên phải ở lại thêm vài ngày, Bạch Linh cô nương không không phiền chứ?”. 

Diệp Thiên nhìn qua Bạch Linh hỏi ý kiến. 

“Không hề gì, ta cũng muốn xem ngươi dạy họ những gì”. 

Bạch Linh cười nói. 

“Nếu muốn ngươi cũng có thể đến tham gia”. 

Diệp Thiên cười không hề gì. 

“Vậy được rồi, chúng ta ở lại thêm vài ngày, dù sao thời gian còn rất nhiều cứ thông thả là được”. 

Liễu Mộc không phản đối cười nói. 

Hắn cũng muốn biết Diệp Thiên làm thế nào để dạy 3 người Vân Phong. 

3 người Vân Phong thì lập tức nghiêm túc lên, bọn hắn đã muốn bắt đầu từ sớm nhưng Diệp Thiên luôn nói để bọn hắn thong thả một chút. 

Mặc dù được ra ngoài lịch luyện rất vui nhưng bọn hắn không quên mục đích chuyến đi lần này nên khi làm việc bọn hắn rất nghiêm túc. 

Bọn hắn biết Diệp Hàn là Diệp Thiên và cũng biết chiến lực của hắn khủng bố bực nào, bọn hắn cũng muốn mạnh được như thế, có thể nói không biết tự bao giờ mục tiêu của bọn hắn lại là Diệp Thiên, không cầu vượt qua chỉ cầu theo kịp. 

“Thấy các ngươi nghiêm túc như vậy ta cũng không làm mất thời gian”. 

Diệp Thiên nhìn biểu hiện của bọn hắn xong liền cười nói. 

“Sát khí là thứ mà khi ngươi giết người hay huyền thú sẽ thu được và nhiều hay ít tùy thuộc vào giá trị sống của kẻ bị các ngươi giết, giá trị sống gồm rất nhiều thứ như tu vi, hình thể to nhỏ,…, sát khí rất mơ hồ khó nhận thấy nhưng nếu nhiều đến mức độ nhất định thì sẽ cảm nhận được, các ngươi hẳn là đều cảm nhận được nhỉ?”. 

Diệp Thiên hỏi. 

“Ừm…”. 

Không chỉ 3 người Vân Phong mà cả những người khác đều gật đầu. 

“Vấn đề nằm ở đây, khi thu được sát khí thì đồng thời các ngươi cũng thu được các ý chí tiêu cực của kẻ mà các ngươi giết dù muốn hay không, những ý chí này sẽ tích tụ dần đến một mức độ nhất định nó có thể trở thành xiềng xích khiến các ngươi tu luyện chậm chạp, không thể đột phá bình cảnh, nặng hơn là khiến các ngươi hiếu sát, điên cuồng,… tình huống như thế đều rất thường gặp, và hơn nữa là nó sẽ thành tâm ma của các ngươi, các ngươi nên hiểu tâm ma kinh khủng thế nào nhỉ?”. 

Diệp Thiên tiếp tục. 

Tất cả đều tỏ ra ngạc nhiên, bọn họ không hề biết về chuyện này nhưng bây giờ nghe Diệp Thiên nói mới thấy có lý. 

“Chỉ cần tinh thần các ngươi vững chắc thì không sao nhưng những xiềng xích đó nó vẫn ở đó và ảnh hưởng lên các ngươi, ảnh hưởng nhiều nhất là tinh thần, tâm cảnh của các ngươi nên hiện tại ta cần các ngươi tinh lọc toàn bộ sát khí của mình, sau khi hoàn thành việc này chúng ta sẽ chính thức bắt đầu rèn luyện, được chứ?”. 

Diệp Thiên cười hỏi. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 156: Bắt đầu huấn luyện (2)


“Nhưng tinh lọc sát khí bằng cách nào?”. 

Bạch Linh nhíu mày hỏi, xem ra nàng cũng muốn thử. 

“Nó chủ yếu ảnh hưởng lên tinh thần và tâm cảnh của các ngươi nên các ngươi có thể từ hai hướng này mà làm”. 

Diệp Thiên trả lời. 

“Làm bất cứ chuyện gì có thể tăng lên tâm cảnh của mình như luyện mấy thứ như cầm, kỳ, thi, họa, điêu khắc, vân du tứ hải tìm hiểu nhân sinh,… để mài mòn ý chí tiêu cực kia, ngoài đó thì cách đơn giản nhất là dùng Tâm pháp”. 

Tâm pháp là một môn bí pháp bổ trợ tu luyện, dùng tâm pháp có thể nhanh chóng tĩnh tâm đề cao hiệu quả tu luyện, hạn chế tẩu hỏa nhập ma, những tâm pháp cao thâm thậm chí có thể dùng để tăng cường tinh thần lực, tham ngộ thiên địa pháp tắc. 

“Các ngươi ngồi xuống mở ra tâm pháp đi”. 

Diệp Thiên hướng dẫn. 

Tâm pháp thâm ảo khó tìm nhưng loại thường thường thì hầu như tu sĩ nào cũng có một nên hắn không cần truyền dạy cái gì. 

Tâm pháp không như công pháp nếu ngộ tính không đủ mà dùng tâm pháp cao thâm sẽ dẫn đến lạc lối trong tu luyện, Diệp Thiên cũng không dám dùng tâm pháp quá cao thâm mà chỉ dùng loại thích hợp với hắn hiện tại mà thôi. 

Đám người từ trẻ đến già đều nghe theo Diệp Thiên mà làm trừ Kim Sơn ra, hắn từ trước đến nay đều làm thương gia tu luyện chỉ để tăng tuổi thọ hay để dễ quản lý người dưới hơn mà thôi, chưa từng giết qua ai sát khí gần như bằng 0. 

“Tốt, hiện tại các ngươi hãy vận dụng tâm pháp để tìm kiếm một phần ý chí tiêu cực bên trong sát khí của mình, việc tiếp theo thì chỉ có thể dựa vào các ngươi người khác không giúp được”. 

Diệp Thiên nhẹ nhàng nói. 

Đám người cũng làm theo hắn nói. 

“Vù…”. 

Một cơn gió lạnh thổi qua, không khí trong căn phòng mục nát đột ngột giảm xuống. 

Diệp Thiên híp mắt nhìn qua hai vị Đan Linh cảnh Liễu Mộc cùng Trúc Ly. 

Khi tinh lọc sát khí thì một phần nhỏ sát khí sẽ vô tình toát ra ngoài, Liễu Mộc là Đan Linh cảnh sát khí đậm là bình thường nhưng còn thua xa sát khí của Trúc Ly, sát khí đậm đến nhiệt độ cũng giảm dù đây chỉ một phần nhỏ sát khí rò rỉ ra, số lượng kẻ chết dưới tay của vị lão phụ nhìn có vẻ hiền từ này có thể thấy được lác đác. 

“Hừm… không thể xem thường vị này”. 

Diệp Thiên suy nghĩ. 

Kim Sơn thì đã sởn lông chạy đến sau lưng hắn từ lâu, Diệp Thiên dùng sát khí của mình để cản lại sát khí của Trúc Ly mới khiến hắn bình tâm lại. 

Hắn lại nhìn qua mấy người khác. 

Bạch Linh cô nương này sát khí là có nhưng cũng không bao nhiêu. 

Mà cũng đúng thôi người ta thân phận sợ là không thấp có giết ai thì một câu nói là được đâu cần động tay chân, có giết chắc cũng là một vài con huyền thú để rèn luyện mà thôi. 

Vân Phong 3 người thì rất không tệ, sát khí cũng rất nhiều nếu xét theo tu vi thì nhiêu đây đã vượt qua chỉ tiêu một ít. 

Đương nhiên một phần trong đó là trong thú triều lần trước thu được, Diệp Thiên lần đó để phân thân ở bên hỗ trợ bọn hắn chém giết không ít huyền thú cùng tu vi và vượt tu vi. 

“Rất không tệ, cũng sắp tỉnh rồi”. 

Diệp Thiên hài lòng. 

3 người Vân Phong cùng Bạch Linh trên trán đều ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt trắng bệch như thiếu máu. 

“Gaa… hô hô…”. 

Dương Phượng Vũ cùng Bạch Linh gần như cùng lúc mở mắt kêu khẽ một tiếng nhìn xung quanh một vòng rồi thở phì phò mệt mỏi. 

Không lâu lắm sau đó Trương Hổ cùng Vân Phong cũng đồng loạt đột ngột tỉnh lại, tình trạng không khá hơn 2 người trước là bao. 

Liễu Mộc, Trúc Ly thì lâu hơn rất nhiều nhưng cũng phải dừng lại sau khoảng 10 phút. 

Tất cả 6 người đều như kiệt sức, mồ hôi đổ nhiều ước cả y phục, ánh mắt cũng mệt mỏi lả lơi. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 157: Bắt đầu huấn luyện (3)


“Thế nào, các ngươi tinh lọc được bao nhiêu sát khí của mình rồi?”. 

Diệp Thiên cười nói. 

Tất cả đều im lặng nhìn hắn. 

“Những ý chí kia làm sao có thể tinh lọc hết được chứ?”. 

Trương Hổ lên tiếng đầu tiên. 

Lúc hắn nghe theo Diệp Thiên dùng tâm pháp tìm kiếm ý chí tiêu cực bên trong sát khí của mình thì bỗng nhiên tâm trí của hắn bị lạc vào một nơi nào đó. 

Ở đó chẳng có gì ngoài một màu đỏ, sau đó những cái bóng đen đủ loại hình thù từ người cho đến các loại huyền thú xuất hiện lao lên tấn công hắn. 

Hắn liều mạng chém giết từng cái từng cái nhưng giống như bất tận vậy càng giết càng nhiều, về sau hắn kiệt sức ngay cả một cái cũng giết không được nên hắn chạy nhưng bóng đen vậy mà hợp lại với nhau tạo thành một cự nhân khổng lồ, chỉ một quyền oanh xuống, mặc dù hắn đã kịp né tranh những vẫn bị đánh tỉnh. 

Tỉnh dậy cảm giác tâm cảnh chập chờn, tinh thần hỗn loạn khó bình tĩnh không ngừng nhớ lại khoảng khắc bị cự nhân dùng quyền đè bẹp hắn khiến hắn càng ngày càng khó thở. 

Những người khác cũng cùng một thắc mắc, rất mong chờ Diệp Thiên cho bọn hắn câu trả lời. 

“Tất cả những thứ ngươi nhìn thấy đều do oán niệm trước lúc chết của kẻ bị ngươi giết mà thôi, ngươi có thể giết một lần giết lần nữa có gì là không thể, giết trăm lần có gì là khó?”. 

Diệp Thiên nói. 

“Nhưng mà…”. 

Trương Hổ định hỏi thêm nhưng bị Diệp Thiên ngắt lời. 

“Chuyện này chỉ có thể do các ngươi đến làm, người ngoài không giúp được”. 

Diệp Thiên lắc đầu nói. 

“Được rồi các ngươi trước cứ tinh lọc sát khí trước đi, khi nào đã hoàn toàn tinh thuần thì bắt đầu học cái khác”. 

Hắn nói xong cũng nhắm mắt bắt đầu tu luyện, Kim Sơn cũng theo hắn tu luyện. 

“Các ngươi nói xem phải làm thế nào đây?”. 

Trương Hổ gãi đầu hướng 2 người Vân Phong hỏi. 

“Những gì hắn nói lúc nãy hẳn là có chứa thâm ý để vượt qua”. 

Bạch Linh rất tự nhiên tham gia vào thảo luận. 

3 người kia cũng gật đầu đồng ý. 

Nếu không nói đến thân phận bí ẩn của Bạch Linh thì cả 4 người có thể xem là rất hợp nhau, 3 người Vân Phong cũng không biết thân phận thật của nàng nên cũng dần thích ứng hòa hợp với nhau hơn. 

Không như người trẻ tuổi chỉ tập trung vào thứ trước mắt Liễu Mộc cùng Trúc Ly đồng thời nhìn qua Diệp Thiên một chút. 

Chỉ vừa mới nãy thôi, bọn hắn đã kiến thức được thứ bên trong sát khí của mình kinh khủng bật nào, nó hoàn toàn đã không cùng cấp bậc với đám người Vân Phong, biết rõ điều đó bọn hắn càng rõ ràng thứ kia ảnh hưởng đến tâm cảnh và tinh thần nhiều đến mức nào. 

Diệp Thiên có thể hiểu rõ những thứ này như vậy, theo cách nói của hắn thì chắc chắn hắn đã hoàn toàn tinh lọc sát khí của mình rồi, tinh thần của hắn vững vàng cỡ nào? Tâm cảnh cao đến đâu mới có thể vượt qua được. 

Mặc dù 2 người không lấy mình so mà lấy 4 người Vân Phong để so nhưng như thế thì càng thấy Diệp Thiên càng khủng bố hơn. 

Bọn hắn tưởng mình đã đánh giá cao Diệp Thiên nhưng xem ra là bọn hắn sai, cái tên này căn cơ cũng quá chắc đi. 

Ngươi càng có thiên phú càng dễ lỡ bước lệch đường sinh ra căn cơ bất ổn, thiếu khuyết, nhưng cái tên này thì khác tu vi huyền lực vượt cấp khiêu chiến dễ như ăn cháo, biết luyện đan tinh thần lực không thể nào thấp, căn cơ thế này đừng nói đột phá Đan Linh cảnh coi như là Hồn Linh cảnh thậm chí là Đấu Linh cảnh cũng không phải không thể nào mà là phần chắc khá lớn. 

Kìm nén suy nghĩ của mình, bọn hắn không thể tiếp tục suy nghĩ nếu nghĩ nữa bọn hắn sẽ bắt đầu tự ti mất. 

“A, ta biết rồi, ta biết thâm ý của tên kia là gì rồi”. 

Bạch Linh vò đầu bứt tóc một hồi lâu bỗng đứng dậy vui mừng nói. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 158: Bắt đầu huấn luyện (4)


"Tất cả chỉ là huyễn cảnh, chúng ta không đủ kiên định nên mới thấy những thứ kia lợi hại như vậy, chỉ cần chúng ta kiên định một chút thì bọn chúng chẳng là gì". 

Bạch Linh đắc ý nói. 

Ngồi một bên tu luyện Diệp Thiên không khỏi khẽ mỉm cười. 

Không hổ là đại tiểu thư có thân phận lớn, đầu óc rất nhanh nhạy linh hoạt, chỉ một lần tiếp xúc với những thứ, từ một câu nhắc nhở liền thông ngộ. 

Nàng nói không sai, những ý chí tiêu cực bên trong sát khí chỉ là huyễn cảnh mà thôi nhưng tất nhiên không đơn giản như vậy, đối với tu vi và sát ý ít như các nàng mà nói thì chưa ảnh hưởng quá lớn nhưng nếu như Liễu Mộc hay Trúc Ly thì huyễn cảnh đó ảnh hưởng rất lớn nếu không đủ kiên định rất có thể bị phản phệ, hơn nữa huyễn cảnh đó đã dần tiến đến chân thực Diệp Thiên theo trong ký ức biết được rất nhiều người có tu vi cao bị huyễn cảnh đó nhốt lại tâm trí, cơ thể chỉ biết điên cuồng chém giết như một bản năng. 

Đám người nghe Bạch Linh nói như cảm thấy thật sự rất có lý nên tranh thủ bình tĩnh lại muốn một lần nữa thử tinh lọc sát khí. 

Qua một lúc lâu vẫn chưa thấy ai tỉnh lại, tình trạng cũng rất tốt không có biểu hiện kiệt sức hay gì cả. 

Điều này nói rõ lời Bạch Linh nói là chính xác, hiện tại bọn họ phải thừa thế xông lên tinh lọc sát khí nhiều nhất có thể. 

Rất nhanh trời tối liền đến. 

Tất cả vẫn đang trong trạng thái tu luyện, trừ Kim Sơn đã tỉnh lại chuẩn bị thức ăn cho tất cả. 

Tu sĩ đến cảnh giới này như bọn hắn không ăn mười ngày nửa tháng là không vấn đề nhưng thịt huyền thú rất tốt cho thân thể nên Diệp Thiên buộc đám người Vân Phong phải ăn. 

Phần rèn luyện của bọn hắn chủ yếu là luyện thể nên rất cần rất nhiều thịt huyền thú để bổ sung năng lượng cũng như tăng cao hiệu quả rèn luyện. 

Diệp Thiên tỉnh lại nhìn Kim Sơn đang chuẩn bị bữa tối lại nhìn ánh trăng trên trời cao. 

“Đến lúc lấy ra câu trả lời rồi”. 

Diệp Thiên đứng dậy ra khỏi tòa kiến trúc đi đến thạch đài. 

Hắn nhẹ đặt viên đá có khắc trận văn lên vị trí rồi đi đến chỗ cột trụ được hắn sắp xếp lại hồi sáng. 

“Rốp…”. 

Hắn cầm lấy một mảnh rồi mạnh tay bóp nát. 

Đất đá bị phủi đi lộ ra một vật hình tròn lồi lõm, xung quanh viền có khắc trận văn. 

Diệp Thiên cầm lấy nó đi đến thạch đài, hắn cầm nó trên tay để song song với viên đá đặt trên thạch đài hướng nó xuống dưới. 

“…”. 

Chỉ sau một vài hơi thở thứ hắn cầm trên tay lập tức phát ra ánh sáng trắng dịu nhẹ rồi dần hội tụ vào trung tâm. 

Ánh sáng hội tụ đến tận cùng bắn ra một tia dài thẳng lên hòn đá trên thạch đài. 

“…”. 

Hòn đá trên thạch đài cộng hưởng phát sáng, ánh sáng ngày càng rõ đến một lúc thì ổn định lại. 

“…”. 

Ánh sáng từ hòn đá bắt đầu đổ vào đường khe nhỏ nối với trung tâm thạch đài. 

Ánh sáng như một dòng suối dần đi theo khe rãnh hướng trung tâm đi đến. 

“...”. 

Nhưng khi đến gần trung tâm thạch đài thì bỗng dưng ánh sáng dừng lại không tiếp tục đi chuyển tiếp, ngoài phát sáng nhẹ nhàng không còn gì khác. 

“Haiz…”. 

Diệp Thiên nhìn thấy thế thì thở dài thu tay lại. 

“Xem ra không chỉ là ánh sáng mặt trăng đủ là được mà nguyệt lực cũng phải đầy đủ mới được”. 

Diệp Thiên thuận tay thu lại hòn đá, thong dong bước chân trở về. 

“May mà ngày trăng tròn cũng sắp đến nếu không phải phiền phức đám Liễu Mộc rồi”. 

Đã biết cách vào bảo tàng nên hắn không còn bị cảm giác tò mò làm phiền lòng nữa. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 159: Bắt đầu huấn luyện (5)


Diệp Thiên trở về thì phát hiện Bạch Linh đã rời khỏi trạng thái tu luyện. 

“Tinh lọc hoàn toàn rồi sao?”. 

Hắn cười nhẹ hỏi. 

“Tất nhiên rồi”. 

Bạch Linh đắc ý nói. 

“Vậy cảm giác thế nào?”. 

Diệp Thiên tiếp tục hỏi. 

“Chỉ cảm giác tinh thần tăng trưởng một ít”. 

Bạch Linh thoáng cảm nhận một chút nói. 

“Ừm, quá trình tinh lọc sát khí cũng là rèn luyện tinh thần lực, đối với luyện đan sư rất có ít”. 

Hắn gật đầu nhìn thoáng qua những người khác vẫn còn tu luyện thì im lặng ăn uống một chút rồi ngồi xuống bắt đầu việc khai thông khiếu huyệt. 

Hiện tại hắn chỉ có 3 việc cần làm nhất. 

Một là khai thông khiếu huyện, đây là một trong những con đường khiến chiến lực của hắn tăng nhanh mà không bị giới hạn quá nhiều. 

Hai là nâng cao tu vi, hắn không cần quan tâm căn cơ bất ổn như tu sĩ bình thường hắn chỉ quan tâm căn cơ của hắn có thích hợp để tăng cao tu vi hay không mà thôi. 

Hiện tại căn cơ của hắn quá tốt, thân thể không còn gì để nói, tinh thần lực nhờ dung hợp với linh hồn của Thánh nhân nên tinh thần lực của hắn luôn mạnh gấp 10 lần bình thường, hắn chỉ cần dành chút thời gian tu luyện thích ứng là hoàn hảo ngay. 

Còn về tâm cảnh thì cũng nhờ những lĩnh ngộ, ký ức trong linh hồn Thánh nhân mà tâm cảnh của hắn rất cao nếu không hắn cũng không thể lĩnh ngộ kiếm mang nhanh như gió được. 

Nhưng con đường này lại bị hạn chế ở việc căn cơ hắn quá tốt nên muốn đột phá tu vi cần phải tích lũy quá nhiều. 

Và con đường cuối cùng là kiếm mang, hiện tại hắn đã tạo ra được 25 đạo kiếm mang. 

Mặc dù hắn có thể phân thân ra để thay mình tu luyện nhưng kiếm mang thứ này thuộc loại lĩnh ngộ, cho dù hắn có được linh hồn Thánh nhân hỗ trợ thì cũng phải có thời gian mài dũa, cô động mới có thể tăng trưởng. 

Con đường tu luyện càng đi càng gian nan, hắn cũng ít khi có thể lười biếng như ngày trước nhưng hắn rất hài lòng với hiện tại, con đường tu luyện của hắn có thể nói là cực kì bằng phẳng nên không có gì để phàn nàn cả, người khác tu luyện còn cực khổ hơn hắn không biết bao nhiêu lần. 

… 

Một đêm tu luyện qua nhanh. 

Một đêm này cực kỳ yên bình, ngoài một số thời điểm có tiếng sói tru, côn trùng vo ve ra thì không còn gì khác. 

Những ngày trước hắn vì tăng lên khả năng sinh tồn của đám người Vân Phong mà để Liễu Mộc, Trúc Ly cùng Lôi Linh hổ thu liễm khí tức nhằm tạo cơ hội cho huyền thú tập kích trong đêm. 

"Hô,…". 

Bọn người Vân Phong từng người tỉnh dậy trong tu luyện. 

Diệp Thiên đã cảm nhận sát khí của họ từ trước nên biết là cả 3 người đều đã hoàn toàn tinh lọc được sát khí của bản thân. 

"Ừm, thế nào rồi?". 

Diệp Thiên nhìn họ hỏi thăm. 

"Cảm giác rất tốt". 

Cả 3 đều gật đầu hưng phấn. 

Tinh lọc xong sát khí bọn họ lập tức cảm nhận được tinh thần lực của mình tăng lên một mảng lớn, hơn nữa bọn họ đã thử tu luyện một lúc, bọn họ giật mình phát hiện tốc độ tu luyện vậy mà tăng cao mấy phần có hơn, đã tiếp cận gấp đôi. 

Sự tôn trọng của bọn họ đối với Diệp Thiên càng tăng thêm, chỉ một lần chỉ điểm này thôi đủ để bọn họ hoàn toàn tin phục cố gắng làm theo sự chỉ dẫn của Diệp Thiên rồi. 

Chỉ có theo cách của Diệp Thiên thì bọn họ mới có thể đuổi theo kịp Diệp Thiên, mục tiêu cường giả của bọn họ. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom