Cập nhật mới

Dịch Khởi Nguyên Hệ Thống

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 180: Đại lục khác


“Còn vấn đề thứ 2 thì cũng không có gì đặc biệt”. 

“Thứ ta dùng không phải huyền kỹ, nó gọi là nhẫn thuật nó không có trên Linh Huyền đại lục này”. 

Diệp Thiên cười nói giải thích. 

Nhưng hắn càng nói đám người càng khó hiểu. 

“Nếu đó là thuật sao lại không có trên thiên hạ?”. 

Dương Phượng Vũ nghiêng đầu nói. 

“Hừm… nếu muốn giải thích thì phải giải thích nhiều thức khác nữa, mà thôi lần này xem như cho các ngươi thêm kiến thức vậy”. 

Diệp Thiên vuốt cằm suy nghĩ một lúc rồi khẽ cười nói. 

“Bạch Linh ngươi luôn thắc mắc ta từ đầu xuất hiện, thân phận thật sự là gì nhỉ? Hiện tại ta sẽ nói sơ qua một chút cho các ngươi”. 

Diệp Thiên nhìn Bạch Linh và Trúc Ly rồi nói. 

Bạch Linh nghiêm túc chú ý, nàng đã luôn tìm cách truy tìm thân phận, nơi xuất thân của Diệp Thiên nhưng luôn thất bại, hắn giống như bỗng nhiên xuất hiện vậy không có bất kỳ dấu vết nào là từng sống trên đời. 

“Hừm… đây là Linh Huyền đại lục”. 

Diệp Thiên vừa nói vừa dùng một cành cây khô vẽ lên đất một vòng tròn. 

“Bên trong là Linh Huyền đại lục mà ta đang đứng, bên ngoài là một vùng không gian vừa hư vô mờ mịt vừa vô cùng vô tận”. 

“Vùng không gian này không phải phía bên ngoài bầu trời kia đâu, cũng không phải địa phủ, tất cả những thứ trên đều thuộc vùng bên trong”. 

Diệp Thiên chỉ vào bên trong hình tròn. 

“Muốn đến vùng bên ngoài thì phải xé rách bình trướng của cả thiên địa này”. 

Diệp Thiên lại chỉ ra ngoài vòng tròn. 

“Vùng bên ngoài, ở một nơi nào đó lại có thêm một đại lục khác nhưng ở đó pháp tắc thiên địa lại khác ở Linh Huyền đại lục, không có huyền lực mà là một dạng năng lượng khác và con người ở đó lại có một cách thức tu luyện khác”. 

“Không chỉ 2 mà vùng bên ngoài này còn có rất nhiều rất nhiều đại lục khác, mỗi nơi đều có cách thức hoạt động riêng, cấu trúc riêng biệt”.

“Ta ở một trong những nơi này mà đến, cho nên cho dù hiện tại các ngươi có biết nơi này đi chăng nữa các ngươi cũng không đủ sức để đến đâu”. 

Diệp Thiên giải thích xong đứng dậy mỉm cười nhìn đám người. 

Cả đám vừa bị lượng thông tin vừa rồi rung động chưa kịp bình tĩnh lại, chỉ biết chết đứng nhìn chằm chằm Diệp Thiên. 

“Uy… các người không sao chứ?”. 

Diệp Thiên quơ tay trước mặt cười hỏi. 

“À à… không sao”. 

Đám người rối rít điều chỉnh tâm tình. 

“Vậy người không phải người ở đây, ở Linh Huyền đại lục này?”. 

Bạch Linh nuốt nước bọt hỏi Diệp Thiên. 

Nàng hơi có vẻ lo sợ, vì nếu như lời Diệp Thiên nói là thật thì người ở chỗ Diệp Thiên sợ là phải mạnh hơn người ở Linh Huyền đại lục không biết bao nhiêu, cường giả đỉnh phong của Linh Huyền đại lục xé rách không gian đi từ chỗ này sang chỗ khác đã là cực hạng, người ta xé cả thiên địa bình trướng, cả hai cơ bản không có gì để so sánh. 

“Ừm… có thể nói như thế, các ngươi cũng không cần lo lắng gì ta đến chỉ để thu thập tri thức là chính, tu luyện nâng cao tu vi để ngao du thiên hạ nhìn ngắm thế gian xem như lịch luyện mà thôi, ngoài đó ra không mục đích nào khác”. 

Diệp Thiên cười nói. 

Dù Diệp Thiên có nói như thế nhưng tâm tình đám người vẫn khó mà bình tĩnh lại, cần một chút thời gian để tiêu hóa đám thông tin này. 

“À mà các người đừng nói chuyện này với người khác nhá nếu không sẽ phiền phức lắm”. 

Diệp Thiên dặn dò. 

Mọi người vẫn đang trong tình trạng tiêu hóa. 

Chỉ có Kim Sơn là không ngừng run run cái vai. 

Hắn là đang vui sướng, vui sướng vì biết chủ của hắn bá đạo khủng bố đế mức nào, không riêng tài năng mà ngay cả thân phận cũng thế, một khi đã lộ ra là khiến lòng người rung động khó kiềm chế. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 181: Manga tri thức


“Như lúc nãy đã nói, nhẫn thuật là thuộc một đại lục khác, ở đó nhẫn thuật cũng giống huyền kỹ vậy”.

“À đúng rồi… những vị tiền bối ở chỗ ta đã đi qua rất nhiều đại lục khác nhau thu thập tri thức ở đó rồi dựa vào đó tạo ra rất nhiều tác phẩm thú vị, nếu muốn có cái nhìn khái quát hơn thì các ngươi có thể đọc thử một chút”.

Diệp Thiên nói xong lấy ra mấy chồng truyện tranh Naruto.

“Bình thường ta dùng nó để giải trí thôi, Bạch Linh ngươi không phải rất tò mò về Tả Luân nhãn của ta sao, bên trong có câu trả lời mà ngươi cần nhưng ta cần một lời hứa không tiết lộ cho người khác”.

“Mặc dù quen biết không lâu nhưng ta có cảm giác ngươi có duyên với ta nên ta mới tin tưởng tiết lộ cho người nhiều như thế”.

Diệp Thiên đưa cho Bạch Linh một quyển truyện tranh rồi nghiêm túc nói.

“Được, nhất ngôn cửu đỉnh”.

Nghe Diệp Thiên giải thích nãy giờ tâm tình nàng đã bình tĩnh lại phần nào, Bạch Linh đưa tay tiếp nhận nói.

Tất nhiên phần lớn là do tính hiếu kỳ đã chiến thắng và bỏ rơi cái tâm tình phiền phức kia.

“Các ngươi cũng đến, xem như thư giãn sau tu luyện đi, cứng quá dễ gẫy mà”.

Diệp Thiên cười nói với 3 người Dương Phượng Vũ.

Còn 2 vị tiền bối kia thì hắn không thể mời được, nếu họ muốn sẽ tự lấy.

Trong lòng hắn cũng thở phào một hơi, phải nói là hắn đã chém gió ra cả bão, dùng những thứ mình biết để bịa ra cả một câu chuyện như thế quả thật hắn cũng tự phục bản thân mình.

Hiện tại xem như đã tạo ra được một thân phận chắc chắn không thể bại lộ.

Quan trọng nhất là hắn nói cho Bạch Linh và Trúc Ly, nếu thân phận Bạch Linh cao chót vót như hắn đoán thì qua lần này hắn sẽ nhận được sự tin tưởng và thích thú cao độ của Bạch Linh, theo dự tính Bạch Linh sẽ trở thành tòa núi to lớn và vững chắc để hắn dựa vào.

Và nếu thân phận Bạch Linh cao như hắn đoán thì với quyền lực, sự ảnh hưởng của nàng sẽ giúp hắn làm được rất nhiều chuyện sau này.

Hiện tại quan trọng nhất là dựa vào Bạch Linh để bảo đảm an toàn cho Dương Phượng Vũ, Vân Phong và cả Trương Hổ, đối với hắn họ là bằng hữu thân nhất ở Linh Huyền đại lục này.

Kiếp trước vì tính cách hướng nội mà hắn không có bạn bè nhiều và cũng không quá thân thiết nên kiếp này hắn không muốn lặp lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Đáng tiếc hắn không giỏi giao tiếp nên chỉ có thể thông qua những gì mình có trao cho họ để tình cảm có phần mạnh mẽ hơn.

Vấn đề chủ yếu nhất là chân thân của hắn chỉ là một đứa trẻ vì vậy 3 người họ khó mà giữ vững cái nhìn bằng hữu đối với hắn, hắn không còn cách nào khác là tận dụng cái thân thể giả này để soát cảm giác, tương lai khi cơ thể hắn trưởng thành thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều, dù sao đối tu sĩ thì không quan trọng việc tuổi tác chênh lệch.

Trong lúc hắn suy nghĩ thì mọi người đều cầm lấy 1 quyển truyện tranh tìm chỗ ngồi đọc, ngay cả tiểu miêu Lôi Linh hổ cũng không ngoại lệ, nó trèo lên vai của Trương Hổ nằm xem cùng.

“Khung cảnh này… cũng không tệ”.

“Rắc…”.

Diệp Thiên khẽ cười lấy ra máy ảnh chụp một tấm rồi ngồi xuống hồi phục.

“À buổi chiều các ngươi không cần chạy bộ nữa, cứ thư giản giữ sức tối nay có bài tập khác”.

Diệp Thiên nhớ ra việc chính ngửa đầu hướng 3 người Vân Phong hô.

3 người Vân Phong đang bị truyện tranh hấp dẫn cũng hướng Diệp Thiên hô.

“Được”.

Sau đó lập tức cúi đầu tiếp tục xem.

“Hừm… không lẽ truyện tranh đối những người này có lực hấp dẫn vậy sao”.

Diệp Thiên khó hiểu.

Hắn chỉ lấy truyện tranh ra cho họ đọc để đỡ phải giải thích mà thôi.

Hắn nghĩ người ở đây tu luyện hằng ngày tâm tính đã không dễ bị hấp dẫn bởi những thứ như này rồi chứ.

“Xem ra là ta đối truyện tranh sức hút xem nhẹ”.

Diệp Thiên cười cợt rồi tiến vào tu luyện.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 182: Mật khố


Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Buổi tối, trừ Diệp Thiên ra những người khác vẫn còn đang đắm chìm trong việc tìm hiểu đại lục khác từ trong truyện tranh, dù là hai vị Đan Linh cảnh cũng như thế.

Mà cũng phải thôi, nếu ai đó nói với hắn rằng tìm được một vùng đất mới với những điều mới thì tính hiếu kỳ sẽ được bộc phát ra tối đa.

Diệp Thiên mở mắt nhìn lên trời ngắm nhìn trăng tròn thanh tĩnh treo trên bầu trời.

"Được rồi, Vân Phong, Phượng Vũ, Trương Hổ, Bạch Linh, hiện tại sẽ bắt đầu phần huấn luyện đặc biệt".

4 người bị Diệp Thiên kêu tên ngẩng đầu đứng dậy hướng Diệp Thiên đi tới.

"Này, sao ta cũng có phần?".

Bạch Linh nhìn hắn hỏi, nàng bình thường chỉ hướng Diệp Thiên học hỏi luyện đan mà thôi đâu có liên quan gì đến đánh đấm.

"Đi theo ta".

Diệp Thiên không trả lời mà quay đầu đi.

3 người Vân Phong không hỏi nhiều mà nhấc chân đi theo.

Bạch Linh cũng dậm chân một cái rồi đi theo.

Mặc dù không biết hắn định làm gì nhưng Liễu Mộc và Trúc Ly, Kim Sơn và cả tiểu miêu đều đứng dậy xem sao.

Diệp Thiên dẫn đầu đoàn người chậm rãi đi tới thạch đài.

"Đây là mật khố của Di Nguyệt tông, tuy rằng không biết bên trong có còn lại gì hay không nhưng chúng ta vẫn xuống dưới xem thử thế nào".

Đến gần thạch đài Diệp Thiên dừng lại tay chỉ thạch đài cao giọng nói.

"Mật khố???".

Kim Sơn phản ứng mạnh nhất, nghe đến hai từ trên lập tức kinh ngạc thốt lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Những người khác cũng kinh ngạc không kém vì theo thông tin thì Di Nguyệt tông ngày trước không những bị cường địch tấn công diệt tông mà sau đó tông môn di tích còn bị không ít thế lực xung quanh không ngừng dò tìm, sớm đã không còn lại gì.

"Mật khố? Trong thư tịch chưa từng đề cập đến Di Nguyệt tông có mật khố chỉ có bảo khố bị moi sạch mà thôi”.

Dương Phượng Vũ không hổ là con của thương gia những chuyện liên quan đến bảo vật đều thông thuộc hiểu biết.

“Thật ra mật khố này xây dựng cũng rất cao minh”.

Diệp Thiên bắt đầu giải thích nghi hoặc.

“Là mật khố nhưng xây dựng giữa nơi ai cũng nhìn thấy như này có thể nói là nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, vả lại mật khố này không dùng trận pháp thiết trí mà dùng cơ quan thiết trí nên không hề có huyền lực ba động thoát ra nhìn qua quả thật không khác gì một cái thạch đài bình thường”.

“Quả thật như thế, mặt dù thạch đài được xây dựng bằng tài liệu cao cấp nhưng những nơi như vầy thường được xem là bộ mặt của tông môn dùng tài liệu cao cấp làm ra cũng không thấy đặc biệt gì”.

Bạch Linh quan sát thạch đài cho ra ý kiến.

“Đúng vậy, nên có khả năng là chưa ai phát hiện ra mật khố này, điều này cũng có nghĩa là có tỷ lệ cao…”.

Diệp Thiên cao giọng nói rồi bỗng dừng lại, khóe miệng nâng lên điệu cười tham.

“Chúng ta sẽ độc chiếm bảo tàng!”.

Hắn vừa nói ra cả đoàn người đều sáng mắt, mặc dù Trúc Ly phản ứng khá yếu nhưng những người khác thì rất mạnh.

Kim Sơn tham tài không cần phải nói cả con miêu trên vai hắn.

Bạch Linh thì cực kỳ phẩn khích vì đây là lần đầu tiên nàng có thể thoải mái bước vào mật khố để tìm bảo, mặc dù trước kia đã từng có qua nhưng vì thân phận của nàng nên lúc nào cũng có người kè kè bên cạnh chẳng thoải mài hay vui vẻ tý nào.

Nên lần này được xem như lần đầu tiên.

Phượng Vũ cùng Trương Hổ thì khá hưng phấn vì đây đúng nghĩa là lần đầu tiên tiếp xúc một mật khố thật sự hơn nữa còn là của đại tông môn từng có Hồn Linh cảnh tọa chấn.

Vân Phong và Liễu Mộc phản ứng mạnh nhất, bọn hắn không ngừng thở gấp không kịp đợi để chui vào bên trong mật khố vơ vét tất cả.

Nên biết mật khố này hoàn toàn có khả năng để Vân Lam quốc phát triển nhanh vượt bậc trong thời gian ngắn, điều này có ý nghĩa trọng đại, là một cơ duyên khó có.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 183: Thăm dò


“Được rồi, ta biết các ngươi rất phấn khích nên lần này việc thăm dò mật khố này sẽ do 4 người các ngươi dẫn đầu, ta và những người còn lại sẽ theo sau các ngươi hỗ trợ và giải nguy nếu có tình huống xấu xảy ra”.

Diệp Thiên cười nói chỉ 4 người Vân Phong, Phượng Vũ, Trương Hổ và Bạch Linh.

“Bọn ta dẫn đầu???”.

Bạch Linh chỉ vào bản thân trợn to mắt hỏi.

“Ngươi chắc mình không có nói đùa chứ?”.

Trương Hổ bình thường hùng hổ bây giờ cũng có lúc do dự.

“Diệp Hàn ngươi phải biết đây là mật khố của tông môn từng có Hồn Linh cảnh tọa chấn, bên trong không biết được thứ gì bảo vệ nếu lỡ…”.

Dương Phượng Vũ cũng đứng ra nói nhưng chưa hết lời thì bị Diệp Thiên cắt đứt.

“Các ngươi đừng quá lo lắng, mật khố cao cấp ta biết nhưng đã qua mấy ngàn năm bỏ hoang không còn bao nhiêu thứ còn hoạt động nếu còn cũng không quá nguy hiểm cùng lắm là gây hại cho Huyền Ấn cảnh mà thôi”.

Diệp Thiên nói.

“Ngươi còn biết Huyền Ấn cảnh sao? Bọn ta mới Huyền Vân hoặc Huyền Quang cảnh mà thôi”.

Bạch Linh đi lên nói.

“Có 2 vị Đan Linh cảnh ở sau lưng mà các người còn lo thì làm gì được, tu sĩ nghịch thiên mà đi mới có chút khó khăn đã lo lắng sợ hãi thì sao này các ngươi làm sao tu luyện?”.

Diệp Thiên nghiêm túc nhìn bọn hắn.

4 người bị Diệp Thiên nhìn chằm chằm cũng im lặng suy nghĩ.

“Ta đi”.

Qua một lúc Dương Phượng Vũ tiến lên xung phong.

"Ta cũng đi".

"Tính luôn ta".

"Được, ta đi".

3 người khác cũng lần lượt chấp nhận.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Liễu Mộc cùng Trúc Ly nhìn thấy cảnh này không ngừng gật đầu.

Qua lần lựa chọn này bọn tâm cảnh của 4 người đã có phần nâng cao, đây là điều rất tốt, tâm cảnh thấp tương lai tu luyện sẽ rất khó khăn đây không phải điều bọn hắn muốn nhìn thấy ở mấy đứa trẻ này.

Thông qua lần thăm dò này bọn họ sẽ đạt được rất nhiều kinh nghiệm cần thiết để có thể bảo đảm tính mạng của mình tương lại bọn hắn sẽ có lúc dùng đến, là trưởng bối bọn hắn cũng an tâm, bớt lo.

"Tinh thần rất tốt, hy vọng sau này cũng sẽ như thế".

Diệp Thiên khen ngời.

"Được, bây giờ thì chuẩn bị thôi".

Diệp Thiên cười nói.

Hắn lấy ra viên đá được xem là chìa khóa cửa mật khố ra bước lên thạch đài thực hiện như lần trước.

"…".

Viên đá không ngừng hấp thụ nguyệt quang cũng nguyệt lực để kích hoạt bản thân.

"Ong ~…".

Nguyệt quang cùng nguyệt lực tràn đầy, từ viên đá bắn ra một tia sáng mảnh hướng thạch đài mục tiêu là con mắt của bức điêu khắc.

"Tinh! Xùy~…".

Nhận được năng lượng, từ mắt của bức điêu khắc chảy ra một luồng sáng trắng không ngừng men theo khe rãnh trên thạch đài uống lượn, chảy tới trung tâm thạch đài rồi vẽ một vòng tròn dọc theo tâm thạch đài.

"Rầm…rầm…rầm…".

Như cơ quan được kích hoạt từ trung tâm thạch đài không ngừng phát ra tiếng động.

"Rầm rầm…".

Sau một lúc phần tròn ở trung tậm thạch đài di chuyển như cửa tự động kéo ra một bên để lộ thứ bên dưới.

Bên dưới là một cầu thang đá dạng xoáy, cầu thang đá dẫn thẳng xuống lòng đất tối tăm không chút ánh sáng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 184: Thăm dò 2


"Tốt". 

Diệp Thiên nhìn thấy thông đạo đã mở lập tức vui vẻ. 

Không chỉ 4 người Vân Phong mà cả hắn cũng là lần đầu tiên đích thân khám phá một nơi như này. 

Ai cũng có mộng thám hiểm mà huống gì kiếp trước hắn chỉ là người bình thường nên chuyện thám hiểm luôn là một việc khiến người ta cảm thấy phấn khích, mong chờ. 

"Mời". 

Hắn khống chế lại tâm tình nhìn qua 4 người Vân Phong mỉm cười ra thế mời. 

"Để ta dẫn đầu, Phượng Vũ và Bạch Linh cô nương ở giữa, Trương Hổ ngươi ở phía sau hỗ trợ". 

Vân Phong xung phong tiến lên đầu tiên rồi quay đầu nói với 3 người còn lại. 

"Được". 

"Không vấn đề". 

Dương Phượng Vũ và Bạch Linh không phản đối. 

"Ở phía sau cứ yên tâm giao cho ta". 

Trương Hổ cũng tự tin đảm nhận trách nhiệm. 

4 người lập đội hình xong cũng hít lấy một hơi, sau đó chậm rãi bước vào mật khố. 

"Chúng ta cũng đi thôi". 

Diệp Thiên quay đầu nói với 2 vị tiền bối cùng Kim Sơn, tiểu miêu. 

4 người 1 thú cũng theo sau bước vào mật đạo. 

"Rầm rầm…". 

Sau khi tất cả đi vào năng lượng ở xung quanh trung tâm thạch đài biến mất, phiến đá trên cầu thang đá chậm rãi đóng lại. 

"Bốc…". 

Bên trong bóng tối Diệp Thiên búng tay một cái tạo ra một quả cầu lửa từ Kim Viêm hỏa soi sáng xung quanh. 

"Bạch… Bạch…".

Những tiếng bước chân không ngừng vang lên, xen lẫn vào nhau trong không gian. 

Cầu thang đá dẫn xuống rất sâu trong lòng đất nhưng ngoài đó ra không còn gì khác, không bẫy không khí độc,… nên đoàn người chỉ đơn giản là mất thời gian di chuyển. 

"…". 

Qua thật lâu, qua một quãng đường cầu thang dài cả 2 đoàn người cuối cũng cũng đến điểm cuối. 

Đoàn người của Diệp Thiên từ xa nhìn lại thì thấy đoàn người của Vân Phong đang đứng trước một cánh cửa to lớn cao cỡ 3m, cánh cửa trải qua nhiều năm không được tu sửa bảo trì nên đã cũ kỹ không nhìn ra được hình dáng ở mặt cửa. 

Từ xa Diệp Thiên đã thấy Bạch Linh từ trong đội hình bước ra tiến lại gần cánh cửa chăm chú nhìn. 

Trong 4 người nàng là người có nhiều kinh nghiệm nhất với mấy loại cơ quan này nọ nên xung phong nhận nhiệm vụ kiểm tra cánh cửa. 

"Trên cánh cửa này có trận pháp bảo vệ nhưng hiện tại đã mật hiệu lực nên cũng chỉ là cánh cửa bình thường thôi chúng ta dùng lực phá cửa là được". 

Một lúc sau nàng trở lại nói với 3 người Vân Phong những gì mình phát hiện. 

"Được, việc này cứ để ta". 

Trương Hổ bước lên không nói một lời lập tức ra quyền. 

"Ầm...". 

Đại quyền thêm Bá Viêm hỏa màu đỏ đầy sức phá hoại đánh thẳng lên cánh cửa. 

Khói bụi tản đi 4 người mới giật mình phát hiện trên cánh cửa chỉ để lại vết lõm to chứ chưa hoàn toàn bị phá hủy. 

"Cũng quá chắt đi". 

Vân Phong nhíu mày nói. 

Mặc dù vết lõm Trương Hổ đánh ra không nhỏ nhưng không sâu, thiệt hại gây ra so với cánh cửa chưa đủ một phần mười. 

"Chúng ta cùng lên một lượt". 

Vân Phong chỉ huy 3 người. 

"Được". 

3 người đồng ý, Trương Hổ cũng không sỉ diện này nọ mà làm mất thời gian của cả đội. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 185: Thăm dò (3)


“Bên trên cánh cửa bụi bẩn dày đặc lại đồng đều, không hề có dấu hiệu cho thấy có người từng tiến vào ít nhất vài nghìn năm”.

Liễu Mộc ở xa quan sát xung quanh và cả cánh cửa rồi nói.

“Quả thật khả năng rất cao mật khố vẫn còn”.

Trúc Ly gật đầu.

Nói đến đó nàng cũng tỏ ra hài lòng cùng mong chờ.

Liễu Mộc càng là hưng phấn không kiềm được, hai mắt không ngừng tỏa sáng nếu không phải lý trí còn tỉnh biết lần này là để rèn luyện đoàn người Vân Phong thì sợ rằng hắn đã lao lên thay bọn Vân Phong phá nát cánh cửa chết tiệt kia.

“Nếu mọi thứ đều tốt đẹp thì những tài nguyên ta tìm được ở đây sẽ giúp Vân Lam quốc sẽ phát triển nhanh hơn dự kiến rất nhiều, xem ra sau khi đến Thiên Linh hoàng quốc phải đẩy nhanh kế hoạch”.

“Nhưng Vân Long và 4 vị trưởng lão, thậm chí cả Dương Tiêu vẫn còn cần một khoảng thời gian trống để chuẩn bị… Aiz Vân Lam quốc, không phải là Vân gia và Dương gia, rốt cuộc hai gia tộc này có bí mật gì mà lại để hệ thống cho ra nhiệm vụ chính tuyến đây chứ”.

“Vẫn còn quá ít thông tin để có thể suy đoán, hiện tại không những không thể lý giải về hệ thống mà còn có nhiều thêm một câu hỏi, mình hoàn toàn bí đường rồi”.

“Thật khó chịu nhưng cũng phải chấp nhận hiện tại mình qua yếu, cho dù có biết gì đó thì sợ rằng không phải mình hiện tại có thể đối phó mà không có sự chuẩn bị chu đáo”.

Trong lúc đoàn người Vân Phong không ngừng công phá cánh cửa thì Diệp Thiên lâm vào dòng suy nghĩ của bản thân.

Và sau một lúc, hắn phát hiện mình hiện tại chỉ có thể không ngừng tu luyện những thứ khác không phải hắn lúc này có thể quan tâm.

“Hừm… Không tệ, tốc độ và phạm vi của chiêu thức đều tăng lên, hơn nữa nhờ vào lĩnh ngộ với huyền kỹ nên uy lực tăng tiêu hao giảm, biểu hiện rất tốt tiến bộ rất nhanh”.

Diệp Thiên nhìn 3 người Vân Phong hài lòng cười nói phân tích.

Còn về Bạch Linh thì do nàng không chú trọng vào chiến lực mà tập trung đan đạo nên trong tình huống này hắn không thể cho ra nhận xét.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});“Đúng vậy, nếu biết ngươi làm lão sư tốt như thế bọn ta cũng không cần đưa tất cả đi Linh Huyền học viện làm gì”.

Liễu Mộc vui vẻ nói.

“Cũng không thể nói như thế, Linh Huyền học viện nằm ở hoàng quốc tài nguyên bỏ xa Vân Lam quốc, để bọn hắn đến đó tu luyện là tốt nhất, hơn nữa ở đó bọn hắn sẽ phải giải quyết những tình huống mà bọn hắn chỉ có thể tự thân mình giải quyết, bọn hắn ở đó không còn là con cháu của đại gia tộc, hoàng tử của vương quốc chưa chắc đã được xem trọng, môi trường đầy áp lực như thế sẽ giúp bọn họ đào móc tiềm lực của mình tốt hơn, cũng tốt cho việc nâng cao tâm cảnh của bọn họ”.

Diệp Thiên híp mắt nhìn 3 người Vân Phong nói ra.

“Hừm… người nói rất đúng, là do ta quá mềm lòng”.

Liễu Mộc gật đầu, Vân Phong là cháu hắn tất nhiên là hắn cưng chiều, Phượng Vũ và Trương Hổ là con của thân hữu, hắn sao không thể không quan tâm đây.

Trúc Ly nhìn qua Bạch Linh ra vẻ trầm tư suy nghĩ.

Nàng không thể không thừa nhận năng lực truyền dạy của Diệp Thiên, chỉ dùng mấy ngày liền có thể để chiến lực 3 người Vân Phong tăng lên mấy phần đây là chưa nói đến thực chiến.

Nếu thực chiến sợ là 3 người họ mỗi người đều có thể vượt 5-6 tiểu cảnh giới chiến đấy hơn nữa còn có thể lấy một đánh nhiều.

Nàng có thể nhận thấy Diệp Thiên còn đang cố gắng kiềm nén 3 người để 3 người không đột phá cảnh giới quá nhanh nhằm xây dựng, đánh bóng căn cơ đến hoàn mỹ.

Nếu Diệp Thiên tiếp tục truyền dạy cho 3 người trong một thời gian dài thì tương lai 3 người chắc chắn sẽ trưởng thành thành một cường giả khó có địch thủ, mỗi 1 người ra tay đều có thể khiến thiên hạ rung động.

Vân Lam quốc chỉ cần vẫn còn họ sẽ khó mà suy, chỉ cần 1 người còn cũng đủ làm trụ cột vững chắc cho Vân Lam quốc muốn làm gì thì làm rồi.

“Phải tìm thời gian nói chuyện với tiểu thư mới được, không thể bỏ qua cơ hội như thế này”.

Trúc Ly bí mật nhìn qua Diệp Thiên đang nói chuyện với Liễu Mộc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 186: Thăm dò (4)


“Ầm… lạch cạch…”. 

Với 4 người Vân Phong hợp lực cũng phải mất một khoản thời gian để có thể đánh ra một lỗ đủ để người đi qua. 

Nhìn theo lỗ to trên cánh cửa có thể thấy cánh cửa cực kỳ kiến cố và cực dày. 

“Hô hô… cuối cùng cũng xem như thành công, không hổ là mật khố của tông môn lớn, chỉ một cánh cửa bình thường không có trận pháp bảo hộ đã bền vững như thế nếu có trận pháp bảo vệ sợ là Đan Linh cảnh ra tay cũng không dễ dàng công phá”. 

Bạch Linh không ngừng thở gấp nói ra. 

“Quả thật rất lợi hại”. 

Dương Phượng Vũ cũng lấy tay lau mồ hôi trên trán gật đầu. 

“Các ngươi còn tiếp tục được chứ?”. 

Vân Phong hỏi 3 người. 

“Không thành vấn đề”. 

Trương Hổ khỏe mạnh vỗ ngực nói. 

“Bọn ta chỉ hơi hao tổn huyền lực thôi, vừa mới dùng đan dược phục hồi, có thể tiếp tục”. 

Dương Phượng Vũ nói, Bạch Linh cũng gật đầu. 

“Vậy tiếp tục tiến lên, đội hình như cũ”. 

Vân Phong gật đầu rồi tiến lên dẫn đầu bước qua cánh cửa. 

Thấy đoàn người Vân Phong rời đi đoàn người Diệp Thiên cũng chậm rãi theo sau. 

“Trận pháp không tệ, là thất giai trận pháp không chỉ phòng ngự được Đan Linh cảnh cao tần công kích mà còn có thể dội ngược thể công của Đan Linh cảnh tầng đầu”. 

Diệp Thiên lúc đi qua cánh cửa liếc nhìn phần trận pháp hư hỏng trên cánh cửa rồi nói. 

“Đã hỏng nặng đến thể ngươi vẫn có thể nhìn ra sao?”. 

Trúc Ly kinh ngạc đến không kiềm chế được hỏi. 

Trận pháp kia đã gần như không thể nhìn ra thứ gì chỉ có thể từ trận văn mờ nhạt để nhận ra đó là trận pháp. 

“Trận văn mờ nhạt nhưng vẫn thấy được một chút công thêm hình dáng trận pháp, tài liệu làm ra cánh cửa này cũng đủ để suy diễn ra cấu trúc của trận pháp lúc còn nguyên vẹn, từ đó đoán ra công dụng”. 

Diệp Thiên vừa đi vừa trả lời. 

“Trận pháp như vậy đặt bên trong Di Nguyệt tông cũng được xem là vật trấn tông, nếu đây quả thật là mật khố như chúng ta đoán thì cách tạo lập trận pháp này hẳn là phải ở đâu đó trong đây thôi”. 

Liễu Mộc kinh nghiệm phong phú suy đoán nói. 

“Hẳn là”. 

Diệp Thiên cũng gật đầu. 

Phía sau cánh cửa là một hành lang dài, rộng và tối. 

Đoàn người Vân Phong đi trước, Dương Phượng Vũ cùng Trương Hổ dùng thú hỏa để soi đường. 

“Lạch cạch…”. 

Chỉ mới đi được một đoạn thì Bạch Linh bất ngờ dẫm phải một viên gạch có vẻ là bẫy. 

“Xì…xì…xì…”. 

2 bên vách tường, từ những khe hở nhỏ không ngừng có những luồng khí trắng đục phun ra dày đặc như sương mù. 

“Là khí độc mau dựng huyền lực hộ thuẫn”. 

Vân Phong nhanh chóng nhận ra nguy hiểm. 

“Xùy…xùy…xùy…”. 

“Không ổn khí độc này có thể ăn mòn huyền lực”. 

Vân Phong bật thốt. 

“Ah… ta…ta xin lỗi là do ta”. 

Bạch Linh luống cuống. 

Nàng không ngờ trong lúc bất cẩn nàng lại khiến đồng đội rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế này. 

Tình huống này nàng chưa từng gặp phải cũng chưa từng nghĩ đến nên trong phút chốc nàng không biết phải làm gì. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 187: Thăm dò (5)


“Làm sao bây giờ?”.

Bạch Linh không ngừng suy nghĩ trong hỗn loạn.

Nàng là cành vàng là ngọc từ trước tới nay đều không có việc gì không thuận lợi không việc gì không thể thành công nên trong tình huống này tình huống mà nàng phải trải nghiệm cái cảm giác thất bại đầu tiên, không những thế nó còn gây hại đến người khác đây là điều khiến nàng thấy thất vọng tự tránh nhất.

“Ngươi bình tĩnh một chút”.

Dương Phượng Vũ vừa tăng cường huyền lực hộ thuẫn vừa quay sang trấn tĩnh Bạch Linh.

“Nhưng mà…”.

Bạch Linh vẫn tự tránh.

“Đừng nói lời vô dụng, mau dùng giải độc đan rồi dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua thông đạo này”.

Vân Phong cực kỳ bình tĩnh chỉ huy.

Cũng nhờ sự chỉ huy rõ ràng khiến người tin tưởng nên 3 người phía sau cũng bình tĩnh phần nào lấy ra đan dược ăn vào.

Do thân phận hiện tại khá quan trọng nên trước khi đi bọn hắn đều được Vân Long chuẩn bị rất nhiều đan dược để dùng, ngoài ra còn nhiều thứ khác.

“Mau dùng tốc độ nhanh nhất xuyên qua thông đạo”.

Vân Phong thấy mọi người đều đã dùng đan dược lập tức dẫn đầu tăng tốc.

Đoàn người Vân Phong băng băng chạy nhanh, phía sau đoàn người cũng ung dung đuổi theo.

“Vân Phong rất không tệ, rất có tố chất người đứng đầu”.

Liễu Mộc vui vẻ khen cháu.

“Qua thật, lần đầu gặp tình hình nguy hiểm như thế mà vẫn bình tĩnh suy nghĩ giải quyết rất không tệ”.

Diệp Thiên cười nói.

“Tình huống bọn họ thật không nguy hiểm gì chứ? Cái thông đạo này có vẻ rất dài”.

Kim Sơn lo lắng nói.

Tu vi hắn yếu nhất lúc nãy huyền lực hộ thuẫn vừa tiếp xúc độc khí lập tức rạn nứt tan vỡ, nếu không phải Liễu Mộc mở rộng hộ thuẫn giúp hắn thì hắn đã xong rồi.

Biết rõ độc khí lợi hại nên hắn có phần lo lắng cho đoàn người Vân Phong.

“Không sao, độc khí này lúc đầu rất mạnh có thể phá huyền lực hộ thuẫn của Đan Linh cảnh nhưng qua mấy ngàn năm độc lực hiện tại chỉ nguy hiểm cho Huyền Ấn cảnh tầng đầu mà thôi”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Diệp Thiên dùng tinh thần lực phân tích độc khí rồi nói.

“Nhưng bọn Vân Phong chỉ mới Huyền Vân cảnh”.

Kim Sơn nghe Diệp Thiên nói như thế lập tức lo lắng dâng cao.

“Huyền lực hộ thuẫn cộng với đan dược vẫn có thể cầm cự được một lúc không nguy hiểm, chỉ cần trong khoảng thời gian an toàn đó chú ý đến một số thức là có thể giải được độc khí này”.

Diệp Thiên không lo lắng nói.

“Một số thứ?”.

Kim Sơn hỏi.

“Thứ này đây”.

Diệp Thiên chỉ chỉ một đoàn Kim Viêm hỏa hắn tạo ra để soi đường.

“Vù vù…”.

Theo điều khiển của hắn đoàn Kim Viên hỏa bay lên phía trước từ từ rơi xuống.

“Phập…PHÙ PHÙ PHÙ…”.

Đoàn Kim Viêm Hỏa chạm đất bùng phát ra ngọn lửa lớn bao trùm một đoạn thông đạo.

“…”.

Kim Viêm hỏa biến mất chỗ ngọn lửa bao trùng độc khí đều tan biến không còn tồn tại.

“Dị hỏa là khắc tinh của độc đấy”.

Diệp Thiên cười cợt tiếp tục tiến lên.

“Càng lúc ta càng thấy Dị hỏa mạnh mẽ, ta bắt đầu muốn có một cái”.

Liễu Mộc không quá kinh ngạc nói ra, hắn biết Diệp Thiên đã một khoảng thời gian nên mấy thứ này đã không thể khiến hắn kinh ngạc nữa.

“Phải có uy lực đạt đến Đan Linh cảnh mới thích hợp với ngài nếu không có cũng không thắng phúc được nhiều, đợi đến tuyết sơn nếu may mắn có lẽ viện trưởng sẽ tìm được 1 Dị hỏa thích hợp”.

Diệp Thiên nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 188: Thăm dò (6)


“Tu vi có ảnh hưởng đến thăng phúc của Dị hỏa rất nhiều sao?”.

Liễu Mộc hỏi.

“Đúng vậy, Dị hỏa chia làm Thú hỏa, Linh hỏa và Dị hỏa hay còn gọi là Chân hỏa”.

“Thú hỏa dễ tìm nhất nhưng cũng bị hạn chế nhiều nhất, Thú hỏa có đẳng cấp ngang với tu vi người luyện hóa thì thằng phúc khoảng 4 đến 5, nếu tu vi người luyện hóa cao hơn 1 đại cảnh giới thì 2 đến 3, nếu hơn 2 đại cảnh giới thì gần như không có”.

“Thứ hai, Thú hỏa đẳng cấp có thể thăng cấp thông qua việc cắn nuốt Thú hỏa khác nhưng bị giới hạn bởi tiềm lực của huyền thú đã từng mang nó, nên người luyện hóa Thú hỏa phải không ngừng thay đổi Thú hỏa để phù hợp với tu vi bản thân”.

“Thật ra thì dùng Dị hỏa để thăng phúc chiến lực chỉ là phụ, Dị hỏa năng lực chủ yếu vẫn là luyện đan, luyện khí”.

Diệp Thiên nói.

“Vẫn còn Linh hỏa cùng Chân hỏa? vậy nếu luyện hóa Linh hỏa đẳng cấp ngang tu vi thì sao?”.

Liễu Mộc hỏi.

“Linh hỏa thì khoảng 2 đến 3, Chân hỏa thì tùy theo là loại nào nếu thuộc loại chiến đấu thì 5 lần trở lên”.

“Nhưng tụi nó rất hiếm có, hơn nửa là có thể gặp mà không thể cầu, Đan Linh cảnh nếu luyện hóa Linh hỏa thì có khoảng một phần vạn cơ hội đã rất khá, thất bại là chết”.

Diệp Thiên cười nói.

“Đan Linh cũng chỉ có một phần vạn cơ hội, hơn nữa thất bại liền chết? vậy Chân hỏa không phải có thể giết Hồn Linh cảnh sao?”.

Trúc Ly nhíu mày khó tin, một vật ghê gớm như vậy mà lần đầu nàng mới nghe.

“Hồn Linh cảnh? Không không, kể cả Đấu Linh cảnh nếu luyện hóa Chân hỏa thì có một phần trăm vạn cơ hội nếu tu luyện công pháp hỏa hệ tốt thì có thể nâng cao cơ hội lên một chút, luyện hóa Chân hỏa phải dựa vào rất nhiều yếu tố, ta chỉ nói tỷ lệ thấp nhất thôi”.

Diệp Thiên cười cợt nói.

“Cái gì? Đấu Linh cảnh, cường giả đứng trên đỉnh của Linh Huyền đại lục cũng chỉ có một phần trăm vạn, một phần trăm vạn ngươi chắc mình không nói nhầm đó chứ”.

Trúc Ly lần này thật sự bị kinh ngạc.

“Linh hỏa cùng Chân hỏa là do thiên địa thai nghén mà thành không phải phàm vật đâu mà muốn chiếm liền chiếm”.

“Linh hỏa sinh ra còn đỡ, Chân hỏa thì thôi rồi”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Diệp Thiên thong dong dựa đầu lên hai tay nói.

“Chân hỏa thì sao?”.

Liễu Mộc hỏi.

“Linh hỏa sinh ra có thể ảnh hưởng một mảnh đất nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi”.

“Còn Chân hỏa thì khác, nó mà sinh ra là cả một vùng đất lớn đều bị ảnh hưởng hơn nữa theo thời gian uẩn dưỡng Chân hỏa sẽ sinh ra linh trí, mỗi một Chân hỏa đều mang một năng lực riêng”.

“Từng có một Chân hỏa gọi là U Linh Tử hỏa đã có linh trí, nó đốt mọi sinh vật thành bạch cốt rồi điều khiển đám bạch cốt kia, bạch cốt được U Linh Tử hỏa uẩn dưỡng theo thời gian có thể có chiến lực 7 phần 10 trước lúc chết hơn nữa mọi kỹ năng đều giữ lại, phòng thủ còn cao hơn trước lúc chết mấy phần”.

“Các ngươi thử tưởng tượng một chút mấy trăm vạn tu sĩ bị nó đốt thành bạch cốt rồi điều khiển, trong đó có không ít là Đan Linh cảnh, Hồn Linh cảnh thậm chí là Đấu Linh cảnh, thì chuyện gì sẽ xảy ra? Nam châu thì sao? Trung châu thì sao? Nó giận là xong đời”.

Diệp Thiên híp mắt nhìn qua 2 vị Đan Linh cảnh khẽ hỏi.

“Ực…”.

Không thấy 2 vị biểu hiện ra sau đã nghe thấy Kim Sơn nuốt nước bọt.

“Quá…Quá kinh khủng, chỉ một Chân hỏa thôi mà đã khủng bố như thế”.

Hắn không ngừng sợ sệt.

“Quả thật khó mà tin được”.

Liễu Mộc vẻ mặt khó tin.

“Không ngờ trong thiên địa lại có một thứ như thế”.

Trúc Ly cũng là khó tin nói.

“Các ngươi thấy Đấu Linh cảnh là ghê gớm, ta thì không, trong thiên địa còn rất nhiều rất nhiều thứ ghê gớm cần khám phá và ta ở đây là để thu thập thông tin về chúng để từ đó nâng cao sức mạnh của bản thân”.

Diệp Thiên cười khẽ nói.

Hắn không ngừng dùng những thông tin có sẵn để củng cố thân phận của bản thân, người mà hắn cần dao động là Trúc Ly và Bạch Linh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 189: Thăm dò (7)


“Cái thông đạo này rốt cuộc dài bao nhiêu, chạy lâu như thế vẫn chưa ra được”.

Trương Hổ bực tức kêu.

“Có thể nào chúng ta rơi vào trận pháp hay không?”.

Dương Phượng Vũ nhíu mày hỏi.

“Không thể nào, ta có mang theo bảo vật phá trận, nếu là ở bên trong trận pháp nó hẳn phải báo cho ta biết”.

Bạch Linh lắc đầu lấy ra một cái ngọc bài ở giữa có một viên ngọc đen.

“Không phải trận pháp thì thông đạo này cố tình được xây dựng như vậy, hẳn là để độc khí có thời gian ngấm vào người”.

Vân Phong vẻ mặt bình tĩnh nhưng đôi mắt lại không ngừng lo lắng.

“Lạch cạch…”.

“Không ổn”.

Vân Phong bất ngờ dẫm lên một mặt nền đá.

“Vút vút vút ~…”.

Hai bên vách tường không ngừng có những mũi tên bắn ra mang theo quang mang xanh lục trên mũi tên.

“Có bẫy, cẩn thận”.

“Vù… rắc rắc…”.

Vân Phong nhanh chóng dùng huyền kỹ kết hợp thú hỏa để tạo ra những tấm chắn bằng băng chống đỡ mưa tên.

“Giao giảo, Thiên Hàn hỏa”.

Vân Phong hai tay hai tung ra huyền kỹ sau đó xoay tay điều khiển huyền kỹ rồi lại dùng thú hỏa đóng băng huyền kỹ tạo thành một đường hầm băng.

“Mau di chuyển, nó sẽ không thể giữ được lâu đâu”.

“Lách tách… lách tách…”.

Vân Phong hối thúc.

Bên ngoài hầm băng không ngừng truyền đến tiếng tên đâm trúng mặt băng, rất nhanh chóng liền có thể thấy những vết nứt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});“Rắc ầm… rắc ầm…”.

Hầm băng không ngừng vỡ vụn một số mũi tên len lỏi qua khỏi mớ hỗn độn tiến tới tấn công 4 người.

“Liệt Viêm quyền”.

Trương Hổ hai tay hai quyền không ngừng vung ra.

Liệt Viêm quyền kết hợp Bá Viêm hỏa, đánh bay mọi mũi tên độc trong tầm nguy hiểm của 4 người.

“Rất tốt, tiếp tục tiến lên”.

Vân Phong thấy có hiệu quả lập tức chỉ huy.

“Lạch cạch…”.

Chưa kịp vui mừng lại một tiếng động quen thuộc vang lên, lần này là Trương Hổ.

“Ta…”.

Hắn định nói xin lỗi thì bị Vân Phong cắt.

“Đừng nói nhảm, tập trung tiến lên, cẩn thận bẫy mới”.

Vân Phong lớn tiếng chỉ huy.

“Xì Xì Xì ~ …”.

Như lúc ban đầu lại là khí độc nhưng lần này khí độc không nhạt mà rất đậm, ở những lỗ thả khí độc thậm chí dần bị hòa tan.

“Chết tiệt lại là khí độc”.

Vân Phong không còn giữ bình tĩnh, hắn tức giận mắng một tiếng.

Với tu vi của bọn hắn việc ngăn chặn khí độc lúc ban đầu đã rất khó khăn, lần này độc lực còn tăng lên, thông đạo này không biết dài bao nhiêu bọn hắn sợ là khó mà qua khỏi.

“Xì Xì… rắc rắc rắc…”.

Khí độc bám vào huyền lực hộ thuẫn dần dần ăn mòn.

Bạch Linh còn đỡ tu vi cao hơn 1 đại cảnh giới nên chưa sao nhưng 3 người Vân Phong sợ là sắp xong.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 190: Thăm dò (8)


“Làm sao bây giờ?”. 

Bạch Linh không ngừng lo lắng. 

“Giao giảo”. 

Vân Phong lần nữa tạo ra hầm băng để câu thêm thời gian. 

“Rắc rắc… ầm ầm…”. 

Nhưng hầm băng không chịu được bao lâu thì tan vỡ. 

“Độc lực quá mạnh, giải độc đan sợ là không giải nổi”. 

Dương Phượng Vũ trán đầy mồ hôi khó khăn nói. 

Nàng nhìn khí độc bao phủ cả thông đạo như sương mù nhìn về phía trước cũng khó, có thể thấy khí độc dày đặc cỡ nào. 

“Ah…”. 

Bỗng dưng nàng khẽ bất ngờ. 

“Không đúng, đây là…”. 

Nàng mở to mắt nhìn chằm chằm đoàn thú hỏa nàng dùng để soi sáng. 

“Xèo xèo…”. 

Đoàn dị hỏa không ngừng thiêu đốt mọi khí độc đến gần, nó phát ra tiếng đốt rất nhỏ, trong tình cảnh hỗn loạn này khó mà để ý đến nhưng nàng đã nghe thấy và nhìn thấy điều đang diễn ra. 

“Viêm chưởng”. 

Để chắc chắn suy đoán của mình Dương Phượng Vũ tung ra một chưởng kết hợp thú hỏa của bản thân. 

“Ầm…”. 

Chưởng kỹ bay đi thiêu đốt mọi thứ trên đường đi qua rồi nổ tung mở một khoảng cách xa rồi tiếp tục thiêu đốt mọi thứ bằng uy lực của vụ nổ. 

“Xì Xèo…”. 

Nơi chưởng kỹ đi qua khí độc biến mất nhưng dần dần lại được bổ khuyết. 

“Ngươi làm gì thế?”. 

Vân Phong quay đầu hỏi Phượng Vũ. 

“Thành công, ta tìm được cách thoát khỏi độc khí, để ta dẫn đầu”. 

Dương Phượng Vũ vui mừng đi lên trước Vân Phong trở thành người dẫn đầu. 

“Viêm chưởng, Viêm chưởng…”. 

Nàng không ngừng tung ra huyền kỹ tạo ra một con đường an toàn để di chuyển. 

Mặc dù không xóa bỏ hết khí độc nhưng cực kỳ an toàn. 

“Tốt quá rồi, có cách khắc chế độc khí rồi mọi người không cần gấp rút như trước tập trung cẩn thận di chuyển đừng kích hoạt bẫy nào nữa”. 

Vân Phong đi sau Dương Phượng Vũ chỉ huy. 

Đoàn người di chuyển nhanh nhưng cẩn thận không còn vụng về bất cẩn như trước. 

“Phù… rốt cuộc cũng thoát vòng nguy hiểm”. 

Đoàn người Diệp Thiên đi theo phía sau, Kim Sơn thở một hơi lo lắng vì bọn Vân Phong. 

“Đối mặt nguy hiểm mới tiến bộ nhanh được”. 

Diệp Thiên nói. 

“Đúng vậy, bây giờ bọn họ đã biết cẩn thận hơn rồi”. 

Liễu Mộc vui cười nói. 

“Tình cảnh lúc nãy cũng rất nguy hiểm”. 

Kim Sơn nhìn khí độc như sương mù xung quanh mà toát mồ hôi. 

“Trong dự liệu cả, tên độc lại có thể xuyên phá huyền lực hộ thuẫn là rất nguy hiểm nhưng Vân Phong bọn họ có thú hỏa nên không sao cả, có lẽ các ngươi không chú ý chứ thật chất hỏa từ thú hỏa đều là hỏa thực huyền lực đưa vào chỉ tăng mạnh uy lực của thú hỏa mà thôi”. 

Diệp Thiên nói. 

“Hửm… quả thật như thế, mặc dù lúc nãy Vân Phong đóng băng là huyền lực nhưng rõ ràng những mảng băng kia không hề tan biến vì hết huyền lực mà do độc khí ăn mòn”. 

Liễu Mộc giật mình nhìn lại đoạn đường phía sau, băng của Vân Phong bị độc khí ăn mòn vẫn còn lại một chút. 

Tên độc lúc nãy chủ yếu để khắc chế huyền lực hộ thuẫn chứ sát thương vật lý không cao. 

“Dị hỏa quả là thứ ghê gớm, có thể để tu sĩ dưới Đan Linh cảnh nắm giữ một phần năng lực huyền lực ngưng thực của Đan Linh cảnh”. 

Liễu Mộc than thở. 

“Nếu may mắn thì ngài sẽ sở hữu nó sớm thôi”. 

Diệp Thiên cười nói tiếp tục theo sau đoàn Vân Phong. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 191: Thăm dò (9)


Đoàn người Vân Phong không ngừng theo sau Dương Phượng Vũ chạy chối chết.

“Cái thông đạo này rốt cuộc dài bao nhiêu a?”.

Bạch Linh tức giận mắng.

“Thông đạo này hơi cong lại lệch xuống hẳn là dẫn xuống sâu trong lòng đất, hiện tại đã xuống rất sâu rồi hẳn là rất nhanh liền đến lối thoát”.

Vân Phong nhíu mày nói.

“Phượng Vũ, ngươi còn chống đỡ nổi chứ?”.

Hắn lo lắng hỏi Dương Phượng Vũ.

Nãy giờ liên tục chạy đã rất lâu nàng còn không ngừng đánh ra huyền kỹ tiêu hao huyền lực rất lớn.

“Không sao, vẫn có thể chống đỡ một lúc, nếu ta hết huyền lực Trương Hổ ngươi lập tức thay thế chỗ ta”.

Dương Phượng Vũ nghiêm túc trả lời, nàng vẫn không ngừng đánh ra từng chưởng hai tay đã xuất hiện mệt mỏi, cánh tay lúc vung chưởng hơi mất lực lại không ngừng run rẩy.

Nhưng may mắn rằng phán đoán của Vân Phong rất chính xác, bọn hắn tiếp tục không được bao lâu đã thấy độc khí ngày còn loãn.

“Sắp đến rồi”.

Bạch Linh vui mừng nói.

Ngay sau lời nói của nàng 4 người lập tức nhìn thấy từ xa, một cách cửa đóng kín khác nhưng không giống cánh cửa to lúc đầu, cánh của này nhỏ hơn rất nhiều chỉ cao 2m mà thôi.

“Trương Hổ, ta người hợp lực ra chiêu phá cửa”.

Vân Phong quay đầu kêu gọi Trương Hổ.

“Được”.

Trưởng Hổ gật đầu tăng nhanh tốc độ vượt lên Bạch Linh đến bên cạnh Vân Phong.

“Chuẩn bị… Phá!”.

Vân Phong lớn tiếng chỉ huy.

“Giao giảo”.

Vân Phong đánh thẳng lên cánh cửa.

Vẫn là huyền kỹ này nhưng lần này khác, lần này huyền kỹ không như một sợi dây thừng yếu kém mà như một đầu giao to lớn đầy uy lực há miệng to dùng nanh công kích cánh cửa.

“Bạo Viêm quyền”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Trương Hổ một quyền tung ra.

Quyền của hắn vừa đến cánh cửa như bị đánh bom, môt tiếng nổ tung cánh cửa liền bị đánh móp vào trong.

Hai người không ngừng thay phiên đánh phá cánh cửa, Dương Phượng Vũ thì ở phía sau chặn lại độc khí.

Độc khí đã loãng đi rất nhiều nên nàng không cần ra chiêu nhiều như lúc này.

Bạch Linh lấy đan được ra đưa ra cho nàng dùng sau đó cũng nhảy vào tham gia việc phá cửa.

Bạch Linh có thể nói lần này nàng hoàn toàn cảm nhận được sự bất lực của bản thân.

Không những dẫm bẫy khiến người khác rơi vào nguy hiểm mà còn không thể hỗ trợ được gì.

Nàng không thể loại bỏ độc khí, phản ứng cũng không đủ nhanh để ngăn chặn những mũi tên độc lúc đầu.

Ngoài việc phá cửa ra nàng chẳng làm được gì, nàng cảm thấy rất rất rất khó chịu.

“Rầm rầm rầm…”.

“ẦM…”.

Dưới sự nỗ lực của 3 người cánh cửa thoát khỏi thông đạo cũng bị phá.

“Đi nhanh”.

Vân Phong gọi Dương Phượng Vũ.

“Được”.

Dương Phượng Vũ đáp một tiếng rồi thả người rời đi thông đạo.

“Cuối cùng cũng ra được cái chỗ khó thở này rồi”.

Kim Sơn nhìn thấy đoàn người Vân Phong đều rời đi thì vui mừng nói.

“Chúng ta cũng đi thôi”.

Diệp Thiên cười một tiếng trên bàn tay một quả cầu lửa Kim Viêm hỏa thuận tay thả ra.

“Vù Vù…”.

Kim Viêm hỏa bao trùm cả một đoạn đường trong thông đạo xóa đi tất cả khí độc.

Làm xong hết thảy đoàn người mới rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 192: Thăm dò (10)


Bước qua cánh cửa thông đạo là một hành lang rộng.

Hai bên hành lang có một số cánh cửa khá giống cánh cửa vừa bị phá nhưng có một điều khác là bên trên những cánh cửa có khắc chữ.

“Đan, vũ khí, bảo, thư, công pháp, huyền kỹ”.

Trên 6 cánh cửa đều khắc các chữ khác nhau.

“Đây chẳng lẽ là…”.

Trương Hổ kích động.

“Chắc chắn là đúng rồi”.

Bạch Linh hớn hở.

“Hẳn là không sai đâu”.

Dương Phượng Vũ mỉm cười vui vẻ thật tươi.

Lúc cần nghiêm túc nàng sẽ cực kỳ nghiêm túc và ít khi nói, chỉ nói những điều cần thiết nhưng lúc bình thường nàng vẫn rất nhu hòa, trang nhã, tính cách cực kỳ rõ ràng.

“Ta cũng rất kích động nhưng các ngươi đừng quá hy vọng, di tích này đã không biết bao lâu bên trong không biết còn lại gì hay không, ta chỉ sợ kẻ diệt đi Di Nguyệt tông đã lấy đi sạch rồi”.

Vân Phong vừa kích động vừa lo lắng nói ra.

“Không phải chứ?”.

Hắn vừa nói ra 3 người khác lập tức xìu đi hơn nữa.

“Haha… chuyện này thì các ngươi đừng lo”.

Đoàn người Diệp Thiên đến gần bọn hắn.

Hiện tại đã không còn nguy hiểm nên xem như kết thúc huấn luyện.

“Đường đến mật khố này từ đầu đến cuối đều sạch sẽ không có dấu hiệu có kẻ đã từng vào, nên 5 thành mật khố bên trong có đồ, 5 thành còn lại thì là Di Nguyệt tông biết đại địch đến nên chuyển đi chổ khác để lại nơi này xem như bẫy địch”.

Diệp Thiên nói.

“Nếu nói vậy thì lần này phát tài rồi”.

Kim Sơn vui mừng đến nhảy cẩn lên, tiểu miêu bị hắn ôm trong lòng cũng khó chịu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

“Đúng vậy đúng vậy, mật khố của tông môn có Hồn Linh cảnh tọa trấn nha, không biết bao nhiêu là bảo vật”.

Trưởng Hổ híp mắt cười lớn.

“Vào xem là biết ngay thôi”.

Diệp Thiên cũng không đánh vỡ niềm vui của bọn hắn.

Hắn đến trước cửa có khắc chữ "Đan", Tử Huyền kiếm nắm trên tay.

"Xoẹt xoẹt xoẹt…".

Chỉ 3 đường kiếm nhẹ nhàng cánh cửa đã bị hắn cắt vỡ.

"Đi thôi".

Diệp Thiên cười một tiếng rồi đi trước bước vào.

"Oa~… lần này thật sự phát tài rồi".

"Quá tốt rồi".

"Tốt tốt tốt".

Bên trong phòng có rất nhiều kệ gỗ, bên trên đều đặt rất nhiều bình bình lọ lọ, mà ở ben trong đựng gì thì ở đây ai cũng đoán được.

Ai ai cũng vui mừng ra mặt.

"Các ngươi cẩn thận kiểm tra, bên trên đồ vật đều có một lớp độc mỏng, các người dùng thú hỏa hay huyền lực xóa đi đều được".

Diệp Thiên cẩn thận xem xét một bình đan gần đó nói ra.

"Mọi người phân tán ra kiểm ra sau đó báo cho Kim Sơn để hắn tổng kết lại rồi một lát chia sau thì chia".

Diệp Thiên nói ra.

Kim Sơn hớn hở đi vào giữa phòng lấy ra bàn ghế, bút mực chuẩn bị làm việc.

Trúc Ly cùng Bạch Linh thì chia nhau đi một bên.

Còn lại đều phân ra các nơi trong phòng không ngừng kiểm ra, xem xét thu thập, Diệp Thiên cũng là phụ một tay.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 193: Thu hoạch


Mất cả nửa ngày đoàn người mới thu thập xong tất cả đan dược trong phòng. 

Mặc dù có một phần lớn đan dược bị hỏng nhưng may mắn vẫn còn khá nhiều đan dược có thể sử dụng. 

“Hiện tại ta sẽ thông báo tổng thu hoạch của chúng ta”. 

Kim Sơn hớp bụng ưỡn ngực vinh hạnh cầm lấy tờ giấy chuẩn bị đọc. 

“Tứ giai đan dược: 4 vạn mai, ngũ giai: 6 vạn mai, lục giai 12 vạn 6500 mai”. 

Số liệu có vẻ lạ nhưng thật sự là như thế vì những đan dược cấp thấp tốc độ hư hỏng nhanh hơn nhiều so với những đan dược cấp cao nên tứ giai đan dược thì ít mà lục giai đan dược thì nhiều kinh khủng. 

“12 vạn 6500 mai?”. 

Bạch Linh, Trúc Ly và Diệp Thiên thì bình tĩnh nhưng những kẻ khác thì không. 

Ở Vân Lam quốc, Lục giai đan dược cực kì ít ỏi, một năm xuất hiện mấy ngàn viên đã rất nhiều hơn nữa không phải năm nào cũng thế, hơn 12 vạn mai Vân Lam quốc muốn tích lũy cũng phải mất hơn cả trăm năm. 

Bởi thế nên đám người Liễu Mộc mới kinh ngạc đến thế, quả thật là niềm vui đến quá bất ngờ. 

“Ta biết quý vị kích động nhưng để ta đọc xong đã”. 

Kim Sơn mặt bình tĩnh nhưng tay thì run không ngừng. 

“Thất giai đan dược: 2760 mai, các ngươi không nghe nhầm là 2760 mai”. 

Kim Sơn kích động hét to như đan đấu gia được món hời vậy. 

“Hơn 2000 mai”. 

“Oa… lần này thật sự phát tài rồi, cái gì cũng ngăn không được”. 

Đám người vui vẻ quên cả trời đất, chỉ biết hò reo. 

Nếu nói 12 vạn mai lục giai đan dược Vân Lam quốc cần hơn trăm năm để tích lũy thì hơn 2000 mai thất giai đan dược Vân Lam quốc cần ít nhất hơn 2000 năm bởi vì cả Vân Lam quốc cũng chỉ có 1 tên Thất giai luyện đan sư mà thôi, hơn nữa mấy năm mới luyện ra được một lò, một lò đan thì có bao nhiêu viên kia chứ?. 

Liễu Mộc càng là kích động đến mặt mo đều đỏ. 

“Tiểu Diệp à, ta… ta thật sự không có lời gì để nói, Vân Lam không có gì để bào đáp ân tình này của ngươi cả”. 

Hắn bất ngờ nhảy đến nắm tay Diệp Thiên kích động nói ra.

Lúc đi vào mật khố Diệp Thiên đã từng nói với hắn rằng Diệp Thiên sẽ chỉ lấy những thứ thích hợp với bản thân hoặc huyền thạch những thứ khác Diệp Thiên không cần, những thứ đó tất cả đều chia cho nhóm Vân Phong. 

Mà nhóm Vân Phong 4 người thì có 3 người đã là người của Vân Lam quốc rồi chỉ có Bạch Linh là người ngoài. 

Nói như vậy chẳng khác nào Diệp Thiên hoàn toàn nhường cho Vân Lam quốc, hắn thật sự không có lời nào để diễn tả tâm trạng lúc này. 

“Được rồi được rồi, ngài bình tĩnh đã có gì về sau rồi nói bên kia còn 5 căn phòng nữa ngài cứ thế này ta sợ ngài sẽ thổ huyết mất”. 

Diệp Thiên sợ hãi khuyên nhủ. 

“Được được, ta bình tĩnh một chút”. 

Liễu Mộc thế mới hơi bình tĩnh buông tay Diệp Thiên ra. 

Diệp Thiên cũng hiểu cho tâm trạng của hắn. 

Bản thân không những có hệ thống, hơn nữa còn sở hữu ký ức, cảm ngộ,… của Thánh nhân nên hắn không xem trọng những thứ vật chất này nhưng đối với Vân Lam quốc mà nói đây là cả một bảo tàng to lớn. 

Vân Lam quốc thường bị thú triều gây hại nên không dư giả gì nên lần này quả thật là trời ban phúc, là cơ hội để Vân Lam trở nên hùng mạnh. 

“Được rồi, tất cả nhanh chóng điều chỉnh tâm tình bên ngoài còn 5 căn phòng đầy bảo nữa cần chúng ta đến lấy đấy”. 

Diệp Thiên mỉm cười nói. 

“Được”. 

Tất cả vui cười nhanh chóng thu thập mọi thứ vào Trữ giới vật. 

Cả Bạch Linh và Trúc Ly cũng rất nhanh nhẹn làm việc. 

Mặc dù thân phận cao quý, từ nhỏ nhìn bảo vật nhiều đếm không xuể nhưng những đồ vật từ Thất giai trở lên đều là bảo. 

“Đi thôi”. 

Diệp Thiên dẫn đầu đoàn người tiếp tục hướng đến căn phòng tiếp theo. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 194: Thu hoạch (2)


Kế tiếp đoàn người không ngừng thăm dò 5 căn phòng theo thứ tự là Vũ khí, Bảo, Công pháp, Huyền kỹ và cuối cùng là Thư phòng. 

Bên trong phòng Vũ khí thì không cần phải nói rồi. 

Tràn ngập Vũ khí, đầy đủ chủng loại, từ Tứ giai đến Thất giai đều có đủ. 

Huyền khí dễ bảo quản hơn đan dược rất nhiều nên phần lớn huyền khí ở đây đều có thể dùng được. 

Nhưng huyền khí số lượng chế tạo ít hơn đan dược rất nhiều, vì thế Thất giai đan dược là hơn 2 ngàn mai nhưng huyền khí chỉ có hơn trăm thanh. 

Diệp Thiên từ bên trong lấy ra một thanh kiếm Thất giai và một cái đan lô thất giai, ngoài ra không lấy gì thêm. 

Tiếp đó đoàn người tiếp tục tiến vào càn quét phòng Bảo. 

Phòng Bảo là phòng để bảo vật, tài liệu chân quý. 

Chỉ vừa bước vào liền biết căn phòng này là nhiều đồ tốt nhất trong các phòng. 

Thiên tài địa bảo tràn ngập khắp nơi, khoáng vật nhiều đến ném sang một bên tạo thành một tòa núi nhỏ. 

“Oh… đây là Lục Mạch Đằng giúp ít rất nhiều cho ngày sau khai thông kinh mạch, số lượng không nhiều nhưng cũng vừa đủ, thật là may mắn”. 

Diệp Thiên mở ra một cái hợp bảo, nhìn thấy vật bên trong hắn liền vui vẻ thu vào Trữ giới vật. 

Tất nhiên không ai dị nghị việc hắn lấy cả vì hắn là người tìm ra chỗ này mà, kẻ nào mà lên tiếng thì quả là lòng tham không đáy. 

“Đây là Hắc Ma Ngưu hài cốt, hơn nữa chỉ bị hư hao khoảng 30% vẫn còn rất tốt, sau này có thể dùng để luyện đan hỗ trợ bọn Vân Phong tu luyện hậu thiên dị thể”. 

Diệp Thiên đi vào góc phòng thấy một bị hài cốt màu trắng hơi đen thì kinh hỉ. 

“Chết tiệt, đây là Phượng Nguyên Thạch từng dính qua bổn nguyên chi hỏa của phượng hoàng có thể dùng để dò xét tìm kiếm phượng hoàng, tên khốn nạn nào lại quăng nó vào một só không thèm bảo quản”. 

Diệp Thiên quay đầu nhìn thấy một hòn đá màu đỏ thẫm như ruby, bên trong không ngừng có tia hỏa lượn lờ thì hắn tức giận cầm hòn đá lên mắng. 

“Hừm… Tụ Lôi Thạch, đáng tiếc chỉ có một viên nhỏ nhoi không thể xây lôi trì nhưng tạo dẫn lôi trận thì đầy đủ, dẫn lôi nhập thể tôi luyện thể phách không tệ không tệ”. 

Diệp Thiên vừa tung hứng một hòn đá cỡ nắm tay vừa suy nghĩ cách dùng nó. 

Diệp Thiên đi loanh quanh nhìn thấy bảo vật thú vị thì không kiềm được không ngừng lẩm bẩm. 

Những người còn lại đều ngạc nhiên không lời. 

Từ lúc bọn hắn quen biết Diệp Thiên thì đây là lần đầu tiên thấy hắn có biểu hiện như vậy, bình thường Diệp Thiên không bình tĩnh tu luyện thì là cà lơ phất phơ lười biếng ăn uống đọc truyện. 

Bọn hắn là chưa từng thấy qua Diệp Thiên biểu hiện một lúc nhiều trạng thái như vậy, hưng phấn, kinh hỉ, tức giận, thở dài đáng tiếc,… quả thật như đứa trẻ vừa tìm thấy những thứ thú vị để chơi. 

Nhưng để 3 người Vân Phong cảm động là trong lúc này Diệp Thiên vẫn không quên suy nghĩ cho 3 người bọn họ. 

Bây giờ nghĩ lại mới thấy, từ lúc gặp Diệp Thiên đến hiện tại toàn là Diệp Thiên giúp đỡ bọn hắn còn bọn hắn chưa từng làm gì cho Diệp Thiên. 

Suy nghĩ này vừa xuất hiện bên trong bọn hắn như có gì đó vỡ tan không ngừng tràn ra, ánh mắt bọn hắn lúc nhìn Diệp Thiên không ngừng sáng lên. 

Liễu Mộc cũng là như thế, Diệp Thiên từng nói bọn họ có duyên nên mới giúp đỡ nhưng hiện tại hắn cảm thấy Diệp Thiên như người luôn cho bọn hắn chỗ tốt mà bọn họ thì cái gì cũng không, hắn cảm thấy có chút không cân bằng. 

Sau khi có cơ hội trở về Vân Lam quốc Liễu Mộc phải cùng Vân Long nói đến chuyện này nếu không bọn hắn quả thật không có mặt mũi nhìn lấy Diệp Thiên. 

Trong lúc Liễu Mộc suy nghĩ bên kia Bạch Linh cũng là đang kinh ngạc nhìn Diệp Thiên. 

Nàng từ nhỏ nhìn thấy bảo vật nhiều đếm không hết, chủng loại phong phú, kì kì quái quái nhưng cũng không thể như Diệp Thiên liếc mắt liền biết. 

Hơn nữa lúc Diệp Thiên cầm Phượng Nguyên Thạch hay Tụ Lôi Thạch nàng liền giật mình, bởi nàng không hề biết đến hai loại bảo vật này. 

Nhưng Diệp Thiên không những biết mà còn biết rất rõ là đằng khác, từ cách hình thành đến công dụng đều rõ mồn một. 

Đứng trước Diệp Thiên nàng có cảm giác thất bại nặng nề, tu vi nàng cao hơn thì sao người ta ngay cả Đan Linh cảnh cũng dám tỷ thí, đan đạo nàng còn phải không ngừng lĩnh giáo hắn vậy càng không nói đến luyện khí, trận pháp cái gì. 

Nhưng để nàng sụp đổ là ngay cả khoảng giám định bảo vật, lĩnh vực mà nàng am hiểu nhất cũng bị Diệp Thiên bỏ xa phía sau. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 195: Thu hoạch (3)


Diệp Thiên hứng thú bừng bừng không ngừng đi quanh căn phòng.

Một khi tìm thấy vật gì có ích hắn lập tức thu vào trữ giới vật.

“Aiz… lâu rồi mới tìm được nhiều thứ hay ho như vậy, chuyến đi lần này xem như là đã không uổng”.

Diệp Thiên cười híp mắt cảm khái.

“Được rồi, mọi người nhanh chóng thu thập mọi thứ đừng để sót thứ gì”.

Hắn vui vẻ hướng những người còn lại cười nói.

“Hahaha… lần này đúng là may mắn, đạt được cả một mật khố của đại tông môn mà không tốn quá nhiều sức lực”.

Kim Sơn sung sướng cười đến cơ thể không ngừng run rẩy.

“Thật ra cũng không hẳn như thế, nếu như là mấy trăm mấy ngàn năm trước lúc những cái bẫy kia chưa bị hư hỏng, sói mòn hiệu lực thì cho dù có là Đan Linh cảnh cũng không dám bước vào”.

Liễu Mộc vuốt râu nói.

“Đúng vậy, mặc dù hơi đáng tiếc vì nơi này không thể khiến các ngươi rơi vào khó khăn nguy hiểm nhưng ít nhất cũng cho các ngươi thêm chút kinh nghiệm để lần sau gặp tình huống tương tự sẽ không chạy loạn rồi đặt mình vào nguy hiểm”.

Diệp Thiên gật đầu đồng ý.

3 người Vân Phong cúi đầu xấu hổ.

“Sao ngươi không thử thăm dò mật khố chứ?”.

Bạch Linh bị Diệp Thiên nói ra khuyết điểm thì tức giận.

“Thôi đi nếu ta gia nhập thì đây sẽ chỉ là một buổi đi dạo mà thôi”.

Diệp Thiên bĩu môi.

“Hơn nữa xúc động bẫy rồi đưa mình vào nguy hiểm là bản thân các ngươi, sau khi bước qua đại môn lúc ban đầu thì ở gần đó có một cơ quan có thể mở đường an toàn dẫn thẳng xuống đây, tại các ngươi bất cẩn không chịu quan sát cẩn thận sao có thể trách người khác”.

Diệp Thiên cười cười nói.

“Hứ…”.

Bạch Linh nhìn thấy dáng cười của hắn thì càng tức giận nhưng không thể làm gì vì những thứ hắn nói đều đúng cả.

“Thiếu gia, gần đại môn thật sự có cơ quan sao?”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Kim Sơn tò mò hỏi.

“Tất nhiên, nhưng nếu dùng nó thì còn gì là thú vị nữa”.

Diệp Thiên ranh ma nói.

“Được rồi các ngươi tranh thủ thu thập bảo vật đi, còn ngươi thì theo ta”.

Diệp Thiên phất phất tay nói rồi nắm lấy gáy của tiểu miêu nhấc lên đi ra khỏi phòng.

“Có chuyện gì a ngươi?”.

Lôi Linh hổ trong hình dáng tiểu miêu mở miệng hỏi.

Cả tháng trời phải đóng giả làm con mèo, nói chuyện chẳng được mấy câu làm nó bực mình muốn chết.

Nếu không phải Diệp Thiên vẫn để Dương Phượng Vũ đều đặn cho hắn ăn đan dược hắn sẽ nghĩ rằng Diệp Thiên đã quên luôn nó thật ra không phải mèo mà là hổ.

“Ngưng ngay cái bản mặt đấy lại cho ta”.

Diệp Thiên trừng mắt với nó.

“Rồi rồi, tiểu tử ngươi có gì cứ nói”.

Lôi Linh hổ lười biếng vuốt vuốt râu.

“Hừm… vừa nãy tìm thấy vài viên thú đan của huyền thú Đan Linh cảnh thích hợp với ngươi, còn dự định cho ngươi hấp thụ nhưng xem ra là không cần nữa”.

Diệp Thiên lấy ra một viên thú đan nắm trên tay không ngừng lắc lắc trước mặt Lôi Linh hổ như đang khiêu khích.

“Hây…”.

Lôi Linh hổ bị viên thú đan mê hoặc nhảy người lên định chộp lấy viên thú đan nhưng ngay lập tức bị Diệp Thiên thu tay cất đi.

“Ây da… thiếu gia, thiếu gia à ta chỉ là lỡ miệng thất lễ mà thôi ngài đừng xem là thật chứ”.

Lôi Linh hổ lập tức quýnh lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 196: Thu hoạch (4)


“Van xin vô ích, con hổ chết tiệc nhà ngươi”.

“Bình thường ta để ngươi ăn rồi ngủ quen rồi đúng không? Nếu ngươi chỉ có thể như thế ta lập tức dùng hắc hỏa đem ngươi làm thành hổ nướng”.

Diệp Thiên tức giận.

“Thiếu gia, ngài đừng như vậy mà có gì ngài cứ phân phó, ta chắc chắn sẽ làm hết sức mình, liều mạng hoàn thành a”.

Lôi Linh hổ chớp chớp con mắt lập tức hiểu ý Diệp Thiên, nó nhảy tới ôm đùi Diệp Thiên than khóc.

“Công việc tức nhiên là có, hơn nữa còn rất là nhẹ nhàng thoải mái”.

Diệp Thiên cười nói nhẹ nhàng.

“Một, sau khi rời khỏi đây mỗi ngày ngươi chỉ cần dùng thiên phú của mình gọi vài tia lôi xuống để ta luyện thể”.

“Đây có gì là khó, ngài cứ yên tâm ta sẽ khống chế tốt lực lượng lôi điện lúc đánh xuống”.

Lôi Linh hổ dùng đôi chân nhỏ bé của mình vỗ ngực tự tin.

Diệp Thiên không để ý nói tiếp.

“Hai, ta cần nửa chén tinh huyết của ngươi, ngươi sẽ giúp ta chứ?”.

Diệp Thiên nhìn Lôi Linh hổ cười hiền hòa.

“Thiếu gia,…”.

Lôi Linh hổ nghe đến nửa chén tinh huyết liền hốt hoảng.

“Ngài đừng nói chơi chứ, nửa chén? Trích huyết xong sợ là ta cũng đi nửa cái mạng à thiếu gia, ngài không thể như thế được”.

Lôi Linh hổ không ngừng kể lể.

“Oh… ngươi không muốn cũng không sao, chỉ là nếu cứ tiếp tục như thế này không biết đến khi nào huyết mạch của ngươi mới có thể tinh luyện xong, không biết khi nào ngươi mới có thể đột phá đến cảnh giới cao hơn”.

Diệp Thiên nhìn Lôi Linh hổ lắc lắc cái đầu tỏ vẻ đáng tiếc.

“Trích tinh huyết có liên quan gì đến huyết mạch của ta?”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lôi Linh hổ mờ mịt.

“Tất nhiên là có nhiều là đằng khác, trích tinh huyết xong ngươi sẽ bước vào thời kỳ suy yếu, không những thân thể mà còn cả huyết mạch của ngươi. Huyết mạch suy yếu thả lỏng nếu có thể đan dược thích hợp để kích phát nó lúc này sẽ có tỷ lệ rất lớn xuất hiện hiện tượng đột phá hoặc ít nhất cũng khiến huyết mạch trở nên tinh khiết không chút vết bẩn, phương pháp này gọi là thay huyết”.

“Ngươi nói xem ngươi có lợi hay không có lợi?”.

Diệp Thiên dùng âm thanh nhẹ nhàng uyển chuyển không ngừng rót vào tai của Lôi Linh hổ.

“T-Thật sao?”.

Lôi Linh hổ không ngừng tâm động nhưng cũng không ngừng hoài nghi.

“Tất nhiên rồi, ngươi là cái quái gì mà ta phải lừa ngươi, nếu không phải ta nhìn thấy ngươi có tiềm lực lại có thiên phú rất thích hợp để ta dùng để luyện thể thì ngươi nghĩ ta sẽ không công bồi dưỡng ngươi sao? Nếu ngươi đã không muốn thì thôi”.

Diệp Thiên thấy tâm tình Lôi Linh hổ chập chờn lập tức thay đổi thái độ để hù dọa nó.

“T-Thiếu gia, thiếu gia bình tĩnh, ta chỉ đang suy nghĩ mà thôi đâu có nói là không đồng ý yêu cầu của thiếu gia”.

Lôi Linh hổ không ngừng cười gượng uốn lưỡi với Diệp Thiên.

Nó không phải là không tin Diệp Thiên mà là từ đầu đã tin, Diệp Thiên mỗi ngày cho nó ăn đan dược kia quả thật khiến cho huyết mạch của hắn không ngừng bị tinh luyện trở nên tinh khiết.

Bình cảnh của hắn cũng không ngừng thả lỏng nhưng dù sao lần này là tinh huyết a, tinh huyết của tu sĩ hay huyền thú đều là thứ trân quý a, mất một giọt thôi cũng mất 10 ngày nửa tháng mới bổ lại được, nếu mất quá nhiều có thể tổn hại căn cơ, tai họa ngầm không phải chuyện đùa.

Hắn bị bình cảnh dằn dặc quá lâu khiến hắn cũng hơi nhạy cảm với mấy cái liên quan đến tu vi.

“Suy nghĩ xong chưa, nếu rồi thì nhanh chóng lập xong lời hứa đừng mất thời gian”.

Diệp Thiên bĩu môi trừng mắt với Lôi Linh hổ.

“Được được, ta đồng ý chuyện này chỉ mong thiếu gia đảm bảo cho ta trước 1 phần thú đan”.

Lôi Linh hổ bất đắc dĩ đồng ý, hết cách rồi muốn mạnh thì phải trả giá.

“Chuyện này không có vấn đề, 3 viên thú đan này đưa trước cho người xem như tiền làm tin đi”.

Diệp Thiên lấy ra 3 viên thú đan ném cho nó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 197: Thu hoạch (5)


Trong thời gian nói chuyện với Lôi Linh hổ thì bên trong phòng tất cả mọi bảo vật đều bị đám người thu lại. 

Tiếp đó là căn phòng Công pháp. 

Vừa vào đã nghe thấy mùi giấy mực nhàng nhạc trong không khí. 

Trong phòng từng giá từng giá sách xếp thành hàng sâu vào trong. 

Những giá sách bên ngoài đều để những quyển sách làm từ giấy bình thường bên trong là làm bằng da huyền thú hay giấy cao cấp, trong cùng căn phòng là những chiếc bàn gỗ. 

Bên trên để những chiếc bảo hộp, bên trong chứa những công pháp cao cấp cần bảo quản cẩn trọng. 

“Công pháp cũng thật nhiều, nhìn sơ cũng vài trăm bộ, thậm chí hơn ngàn bộ”. 

Liễu Mộc cảm thán. 

Ở học viện công pháp nhiều cũng chỉ 100-200 thôi, hơn nữa còn là công pháp cấp thấp để học viên vào học đâu như ở đây, toàn bộ công pháp ít nhất cũng huyền giai công pháp. 

“Thu thập tất cả sau đó sao ra nhiều phần như vậy không cần chia nữa”. 

Diệp Thiên nói. 

Hắn hoàn toàn có quyền chọn lựa cách chia của ra sao. 

Bạch Linh cùng Trúc Ly cũng không nói gì, dù sao đi ăn kế nên không thể ý kiến. 

Nhóm người nhanh chóng thu thập tất cả công pháp bên trong phòng. 

Tổng cộng hơn 900 bộ, Huyền giai công pháp chiếm đa số gần 900 đều là Huyền giai, phần còn là Hoàng giai, có Hạ phẩm, có trung phẩm nhưng thượng phẩm và cực phẩm thì không. 

Những người khác nghe xong thống kê số lượng công pháp vẻ mặt đều cười nở hoa. 

Bạch Linh, Trúc Ly thì tốt hơn rất nhiều, vui thì vui nhưng không quá trớn chỉ cười nhẹ ăn mừng. 

Diệp Thiên thì hơi híp mắt như đang suy nghĩ chuyện gì. 

“Tiếp theo là phòng huyền kỹ”.

Kim Sơn cùng Trương Hổ không cầm được hưng phấn nhanh chân đi trước. 

Vân Phong và Phượng Vũ thì trầm ổn hơn một chút nên có hưng phấn cũng không thể hiện ra toàn bộ như thế. 

Phòng huyền kỹ không khác phòng công pháp là bao, vẫn là từng giá sách xếp theo hàng bên trên để từng bộ huyền kỹ từ thấp đến cao, từ ngoài vào trong. 

Cả nhóm người quen tay nhanh chóng thu thập tất cả các huyền kỹ có trong phòng. 

Tổng lại hơn 6000 bộ huyền kỹ từ thấp đến cao, thấp nhất Huyền giai, cao nhất Hoàng giai trung phẩm không khác lúc thu thập công pháp là bao. 

Cuối cùng là thư phòng. 

Bên trong thư phòng có giá sách có tủ, có hộp bảo. 

Thư phòng cất giữ những thứ như đan phương, trận pháp, cũng có lịch sử phát triển của tông môn cũng có một số bí mật nào đó được ghi chép lại cất giữ. 

Chỉ trong chốc lát toàn bộ 6 căn phòng đều bị nhóm người Diệp Thiên dọn sạch. 

Mật khố của một đại tông môn bị vài người không tốn chút sức dọn đi sạch, vận khí quả là để người ghen tỵ. 

Bên Liễu Mộc, Kim Sơn mấy người thấy lần này thu được nhiều thứ như vậy cả khuôn mặt đều là hỉ. 

2 người Bạch Linh cùng Trúc Ly cũng là cùng vui, mặc dù trong mắt Bạch Linh những thứ này chỉ xem là tương đối quý giá nhưng đây là thứ mà nàng đạt được bằng chuyến khám phá di tích đầu tiên của bản thân. 

Trúc Ly cũng vui lây nhưng ánh mắt lại không ngừng quan sát Diệp Thiên, thỉnh thoảng còn híp mắt một cái bí ẩn. 

“Được rồi, lần này thu hoạch được quá nhiều cũng cần có thời gian để phân chia, công pháp huyền kỹ cũng cần phải sao ra, chúng ta trở lại mặt đất nhanh thôi”. 

Liễu Mộc miệng không ngậm nhe răng cười nói. 

“Chờ đã”. 

Diệp Thiên bỗng ngăn cản. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 198: Thu hoạch (6)


“Chuyện gì vậy tiểu Diệp?”.

Liễu Mộc quay đầu nhìn Diệp Thiên nghi hoặc.

“Các ngươi không phát hiện điều kỳ lạ gì sao?”.

Diệp Thiên nhíu mày hỏi.

“Chuyện gì a?”.

Bạch Linh nghiêng đầu suy nghĩ.

“Ngươi có thấy không?”.

Vân Phong, Dương Phượng Vũ, Trương Hổ 3 người quay mặt nhìn nhau 6 con mắt tràn đầy khó hiểu.

“Aiz… các ngươi không phát hiện tất cả những thứ chúng ta đạt được đều chỉ đạt đến Thất giai trung tầng sao? Thất giai trung phẩm đan dược, Thất giai trung phẩm huyền khí, Hoàng giai trung phẩm công pháp, huyền kỹ, ngay cả bảo vật cũng chỉ Thất giai hạ phẩm”.

“Nhìn như bình thường nhưng Di Nguyệt tông có Hồn Linh cảnh tọa trấn ta không tin mật khố một tông môn như thế chỉ có đến như thế”.

Diệp Thiên giải thích.

“Có Hồn Linh cảnh có được mật khố như này đã rất ghê gớm rồi”.

Bạch Linh tự tin phán xét.

“Đúng đấy tiểu Diệp, trong thư tịch chỉ ghi Di Nguyệt tông có Hồn Linh cảnh tọa trấn chứ không ghi có bao nhiêu có khi thực tế chỉ có 1, thư tịch cũng không ghi Hồn Linh cảnh kia tu vi chính xác tầng bao nhiêu có thể chỉ vừa bước vào Hồn Linh cảnh mà thôi”.

Liễu Mộc gật đầu đồng ý nói.

Những người còn lại cũng gật đầu đồng tình thuyết pháp này.

“Vậy thì càng phi lý”.

“Một, ta đã kiểm tra nhưng không tìm được cách bày trận của đại trận bên ngoài kia”.

“Hai, công pháp chúng ta lấy được dù là 3 bộ được đặt trong hộp bảo Hoàng giai trung phẩm kia đi nữa, người tu luyện nó có là thiên tài đi nữa cũng khó mà đột phá Đan Linh cảnh đỉnh phong chứ đừng nói Hồn Linh cảnh”.

“Ba, mấu chốt nhất, chúng ta vào đây quá dễ dàng”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Diệp Thiên nhíu mày nói.

“Đại trận có thể nói là Di Nguyệt tông ngẫu nhiên đạt được nên không có cách bày trận là bình thường”.

Dương Phượng Vũ nói.

“Làm sao ngươi biết 3 bộ công pháp kia không thể tu đến Hồn Linh cảnh?”.

Bạch Linh nhìn Diệp Thiên hỏi.

“Mấy bộ công pháp rách nát ta nhìn sơ một cái là biết tiền cảnh tu luyện ra sao ngay, thậm chí khuyết điểm ta cũng tìm được nhiều đến không muốn nhìn”.

Diệp Thiên khinh bỉ cười.

“Vậy công pháp của ngươi có thể tu đến Hồn Linh không mà nói như thế?”.

Bạch Linh liếc Diệp Thiên, vẻ mặt của hắn làm một tiểu thư như nàng khó chịu.

“Đấu Linh cảnh cũng dư thừa, ngược lại là ngươi đấy, công pháp của ngươi cùng lắm đến Đấu Linh cảnh tầng 7 là hết cỡ, muốn đột phá tiếp, khó…”.

Diệp Thiên bĩu môi nhìn nàng.

“Ngươi…Ngươi làm biết công pháp của ta?”.

Không những Bạch Linh mà Trúc Ly hay những người khác đều kinh ngạc nhìn Diệp Thiên.

“Chỉ cần nhìn đường vận chuyển huyền lực trong kinh mạch của ngươi đủ biết công pháp của ngươi yếu cỡ nào rồi”.

Diệp Thiên nhìn nàng nói.

“Chỉ nhìn đường vận chuyển huyền lực liền biết? ngươi đùa ta chắc?”.

Bạch Linh tức giận giơ tay muốn đánh hắn một cái lại nhớ mình đánh không lại tên đáng ghét này.

“Sao hả? chỉ trở thành học trò ta lại thề rằng không phản bội ta là ta cho ngươi một bộ công pháp hai thuộc tính băng hỏa thích hợp với ngươi”.

Diệp Thiên vẻ mặt thay đổi, không cười cợt như lúc nãy mà bình tĩnh híp mắt nhìn Bạch Linh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 199: Thu hoạch (7)


“Ngươi…”.

Bạch Linh tay chỉ Diệp Thiên.

Trúc Ly cũng là trừng mắt nhìn Diệp Thiên, chỉ cần Diệp Thiên nói gì tổn thương tiểu thư nàng thôi cũng đủ lý do nàng ra tay.

“Chuyện này không cần gấp, cứ từ từ bình tĩnh mà suy nghĩ”.

Diệp Thiên bình thản nói.

Thông qua mấy ngày nay chỉ giáo nàng về luyện đan Diệp Thiên nhận thấy Bạch Linh cực kỳ có tài, tinh thần lực cũng cao hơn người thường rất nhiều nên hắn có ý định chỉ đạo cho nàng nhận nàng làm trò, không phải đồ đệ, nàng tài năng hơn người nhưng chưa đủ tài làm đồ đệ hắn đâu.

“Bây giờ trở lại vấn đề lúc nãy”.

“Lúc đầu ta nghĩ nơi này bỏ hoang lâu nên những cơ quan bẫy rập ở đây đều xuống cấp không gây nguy hiểm cho các ngươi, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy thật vô lý”.

Diệp Thiên nhíu mày nói.

“Làm sao lại vô lý?”.

Liễu Mộc không nghĩ ra.

“Cho dù mọi thứ vẫn còn mới thì nếu một Đan Linh cảnh bước vào thì khí độc kia, mũi tên độc kia có gây nguy hiểm cho hắn?”.

Diệp Thiên như đang tự hỏi.

Những người khác chăm chú nghe, Bạch Linh cũng bình tĩnh lại lắng nghe.

“Câu trả lời là có nhưng không nguy hiểm đến tính mạng”.

“Khí độc đầu tiên ăn mòn cả huyền lực nhưng yếu chỉ khiến người bên trong sợ hãi một chút. Đến mũi tên độc, lần này là có nguy hiểm mũi tên không những có còn có thể xuyên phá huyền lực hộ thuẫn nhưng rõ ràng vị trí đặt bẫy lại quá thưa, tu sĩ Đan Linh cảnh một khi phát động thân pháp mấy mũi tên kia làm sao có cửa động đến bọn hắn. Cuối cùng là khí cực độc nguy hiểm rõ ràng nhất, độc lực cực mạnh lại thêm đường dài không có lối thoát là rất nguy hiểm nhưng tại sao lại không có thêm bẫy này, chỉ thêm mũi tên thôi cũng đủ chắc chắn hạ sát một đám Đan Linh cảnh đột nhập nhưng lại không hề có thứ gì cả”.

Diệp Thiên phân tích.

“Có nghĩa là…”.

Liễu Mộc phát giác.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});“Cố tình”.

Dương Phượng Vũ bật thốt.

“Đúng vậy, Di Nguyệt tông cố tình thiết đặt như thế, ngay cuối con đường là cánh cửa có trận pháp, trận pháp này mạnh thì mạnh nhưng chỉ có thể đối phó 5 cái Đan Linh cảnh là cùng nếu nhiều hơn không bao lâu chắc chắn hỏng, nếu ngươi muốn diệt Di Nguyệt tông ngươi sẽ chỉ đem theo 5 cái Đan Linh cảnh sao?”.

Diệp Thiên mặt cười.

“Đòi diệt tông môn có Hồn Linh cảnh tọa trấn, bên dưới Đan Linh cảnh không có mười mấy cái mới là kỳ lạ, 5 cái Đan Linh cảnh sao chơi?”.

Trương Hổ cười lớn khinh bỉ.

“Người si nói mộng”.

Vân Phong nói.

“Cho nên phá trận không còn khó khăn, chỉ một chốc là vượt qua nguy hiểm đến chỗ này nơi chúng ta gọi là mật khố, nơi chỉ có 6 cánh cửa nhỏ với mỗi cái là một trận pháp nhỏ chém vài cái liền xong, các ngươi không thấy là quá dễ dàng sao?”.

Diệp Thiên hai tay đánh lách bách hỏi.

“Quả thật dễ dàng cực kỳ, cơ hồ chỉ cần chạy liên tục là đến”.

Dương Phượng Vũ trả lời.

“Khí độc ban đầu gây bất ngờ, tên độc sợ hãi, khí cực độc cùng con đường dài gây áp lực cộng thêm đại trận ghê gớm gây khổ chiến, cuối cùng giải thoát gặp ngay mật khố này thì dưới tình huống tinh thần căng cứng như thế người ta bình thường sẽ nghĩ lầm đây là mật khố thật sự của Di Nguyệt tông”.

Trúc Ly chầm chậm nói ra suy đoán.

“Tiền bối kinh nghiệm phong phú”.

Diệp Thiên cười nói.

“Cho nên có lẽ đâu đó ở gần đây sẽ có con đường bí mật để đến mật khố thật sự”.

Diệp Thiên nói ra nhóm người lần nữa hưng phấn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom