Cập nhật mới

Dịch Khởi Nguyên Hệ Thống

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 100: Khai chiến (2)


Hoàng cung, bên trong võ trường hiện tại đã có hàng vạn bình lính đang xếp hàng ngay ngắn.

Ở đây đều là lính tinh nhuệ do Vân gia tập trung bồi dưỡng, mỗi cá nhân đều có tu vi từ Huyền đan cảnh đến Huyền Ấn cảnh, Huyền ấn cảnh chỉ có 6 người, có 5 người đều ở tầng đầu cảnh giới, còn người cuối cùng là Dương Tiêu ở tầng 5.

“Nghiêm!”.

Không lâu sau, Dương Tiêu nhìn thấy những bóng người xuất hiện trên đài cao thì lập tức ra lệnh.

Người đến không ai khác ngoài Vân Long cùng 4 vị trưởng lão.

4 vị trưởng lão vẫn như bình thường không khác gì lúc trước chỉ khác là tướng mạo trẻ lại rất nhiều.

Vân Long không mặc hoàng bào mà một bộ y phục màu vàng trên thân mặc một bộ áo giáp màu vàng hình đầu rồng, sau lưng màu vàng phi phong bay phấp phới, không những mang đế uy mà còn mang theo khí chất một vị đại tướng uy mãnh vô song trên chiến trường.

“Hôm nay triệu tập các ngươi cũng biết là chuyện gì nên ta không nhắc lại, mục tiêu của chúng ta hôm nay chỉ có một, đó là xóa sổ Lý gia cùng Thạch gia khỏi Vân Lam quốc vì tội cấu kết kẻ ngoài nguy hại đến Vân Lam quốc cùng có ý đồ đoạt ngôi”.

Vân Long âm thanh trầm trọng vang lên, tăng thêm uy thế của Đan Linh cảnh làm binh lính cả võ trường đều không dám cãi lệnh đồng loạt hô lớn ‘Xóa sổ Lý gia, xóa sổ Thạch gia’.

“Dương Tiêu làm chỉ huy, hiện tại bắt đầu chấp hành mệnh lệnh”.

“Rõ”.

Dương Tiêu chắp tay hô rồi quay đầu hô lớn.

“Đi”.

Người trong cả võ trường di chuyển nhanh chóng bắt đầu chấp hành mệnh lệnh.



Tốc độ binh lính quá nhanh chỉ trong một thời gian cực kì ngắn đã phân rõ vị trí bắt đầu bao vây gia viên của Lý gia cùng Thạch gia.

Cả hai gia tộc gia viên đều nằm ở phía Đông vương thành cách không quá xa nhau nên rất nhanh cả hai gia viên đều bị bao vây lại.

Do cử động quá lớn nên người của cả vương thành đều rất bàng hoàng, có không ít gia tộc cùng thế lực cử người đến xem xét báo cáo để tranh gây họa cho mình.

“Theo ta tiến lên”.

Dương Tiêu cùng một đội trưởng có tu vi Huyền ấn cảnh dẫn theo một đại đội phá cửa xông vào gia viên của Lý gia.

3 người đội trưởng khác cũng dẫn đầu một đội quân tiến vào gia viên của Thạch gia.

“Các ngươi là ai? Sao dám xông vào Lý gia?”.

Người bên trong hai gia viên lập tức ra tay ngăn cản người của Vân gia.

“Giết”.

Dương Tiêu lập tức ra lệnh, đồng thời cầm rút ra đại đao bắt đầu huyết tẩy Lý gia.

Vân Long cùng 4 vị trưởng lão đề phòng bất trắc chia nhau canh giữ xung quanh hai đại gia viên.

“Vút…”.

Một tiếng xé gió truyền đến, Liễu Mộc lập tức xuất hiện bên cạnh Vân Long.

“Đã bắt đầu”.

Liễu Mộc nhìn tình huống nhẹ giọng nói.

“Xin lỗi hoàng thượng, tại hạ đến trễ”.

Lại một tiếng xé gió, một trung nhiên xuất hiện bên cạnh Vân Long.

“Bá Nhật huynh khách sáo rồi, chỉ mới bắt đầu thôi”.

Vân Long quay đầu cười nói với người mới đến.

Người này là Dương Bá Nhật, tộc trưởng Dương gia, quan hệ rất tốt với Vân gia.

Theo sau Dương Bá Nhật là người của Dương gia chạy đến hỗ trợ bao vây 2 gia viên.



Diệp Thiên ở đằng xa nhìn cuộc chiến.

- Tên: Dương Bá Nhật

- Cấp: 71 (Đan Linh cảnh tầng 1)

“Oh… thì ra đây là tộc trưởng Dương gia”.

Diệp Thiên lẩm bẩm.

Hắn thăm dò xung quanh một lượt, biết được chiến lực bên mình ra sao rồi mới tiếp tục xem trò hay.

“Chết tiệc, Vân Long”.

Sâu bên trong gia viên của Lý gia bỗng nhiên vang lên một giọng nói tràn đầy căm tức.

“Chịu ra rồi sao?”.

Dương Bá Nhật cười nói.

Bên trong gia viên Lý gia lập tức xuất hiện số lớn cao thủ đi ra ngăn cảng bước tiến của quân lính Vân gia, đồng thời trên không một bóng người xuất hiện.

“Ta cùng Vân gia ngươi không đội trời chung”.

Bóng người không ai khác ngoài Lý Thương tộc trưởng Lý gia, hắn tức giận nhìn đám người Vân Long, hắn đoán trước Vân gia sẽ hành động nhưng không ngờ lại nhanh chóng và đột ngột như vậy.

Theo hắn suy đoán Vân gia hẳn là đang tìm cách đối phó thú triều cùng Vạn thú tông mới phải, đâu có dư hơi mà đến khai chiến với Lý gia hắn nhanh như vậy.

Lúc Dương Tiêu đánh vào hắn đang tu luyện, mất một lúc mới kịp phát hiện, nhưng con cháu Lý gia hắn đã chết không ít.

“Vút…”.

Một đạo thân ảnh xuất hiện bên người Lý Thương, người này chính là Thạch Minh Thạch gia tộc trưởng.

“Hiện tại thế nào?”.

Hắn cũng giống Lý Thương nhìn chằm chằm cảnh giác đám người Vân Long.

“Ây nha, các ngươi ra cùng lúc như thế cũng đỡ cho bọn ta truy tìm mệt mỏi”.

Dương Bá Nhật tự tin chế giễu.

Đám người Vân Long cũng bay lên, Vân Long ánh mắt sắc bén nhìn Lý Thương cùng Thạch Minh lạnh giọng nói.

“Các ngươi mấy năm nay gây sóng gió không ít, bây giờ cũng đến lúc phải trả giá rồi”.

Nói xong cả người Vân Long lập tức phát ra huyền lực khí thế dâng cao, Liễu Mộc cũng phát ra khí thế, sau đó rút kiếm ra, khi hắn di động thân kiếm thì xung quanh lập tức xuất hiện từng đạo từng đạo kiếm mang dày đặc sắc bén, Dương Bá Nhật cũng không thua kém bộc phát khí thế.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 101: Thiên Bạo đan


“Đây là các ngươi ép bọn ta”.

Lý Thương gằn nói.

“Lập tức đại trận thủ hộ”.

Hắn lớn giọng ra lệnh.

Lập tức một màn sáng khổng lồ xuất hiện bao xung quanh cả Lý gia cùng Thạch gia.

“Hừ… ngay cả đại trận cũng dùng chung 2 nhà, xem ra bọn ngươi cũng có chuẩn bị không ít”.

Dương Bá Nhật nói.

“Vốn dĩ còn chưa muốn động thủ sớm như thế nhưng đã thế này thì không cần giữ kẻ nữa”.

Lý Thương cười lạnh rồi bộc phát khí thế.

“Ngươi… ngươi đã đột phá Đan Linh cảnh tầng 2?”.

Liễu Mộc kinh ngạc nói.

“Hừ… người nhiều hơn thì giỏi sao? Thạch Minh huynh”.

Lý Thương cười khoái chí nhìn đám người Vân Long rồi đưa tay ra nói với Thạch Minh.

Thạch Minh lập tức hiểu ý lấy ra hai viên đan dược màu đỏ rồi đưa cho Lý Thương một viên.

“ỰC…”.

Lý Thương không do dự nuốt vào.

Lập tức khí thế của hắn không ngừng dâng cao nhanh đến chóng mặt.

“Hahaha… Vân Long, hiện tại ta muốn xem ngươi có thể đắt ý được nữa hay không?”.

Lý Thương cười lớn xông lên.

“Hừ…”.

Vân Long cũng lao lên tiếp chiêu.

“Ầm…Ầm…”.

“ẦM…”.

Cả hai giao thủ trong nháy mắt, Vân Long lập tức bị đánh lùi trở về.

“Chuyện gì?”.

Dương Bá Nhật hết hồn hỏi, Liễu Mộc cũng tiến lên lo lắng.

“Huyền lực của hắn còn mạnh hơn ta mấy phần”.

Vân Long khó tin nhìn Lý Thương.

“Hahaha… có phải rất ngạc nhiên không? Thứ ta dùng là Thiên Bạo đan, có thể nâng cao huyền lực của một người lên 3 tầng cảnh giới, hiện tại ta đã nắm giữ huyền lực của một Đan linh cảnh tầng 5, ngươi chịu chết đi”.

Lý Thương cuồng tiếu lao lên.

“Ta cùng ngươi ứng phó hắn”.

Liễu Mộc lập tức ra chủ ý.

“Được”.

Vân Long lấy lại bình tĩnh cùng Liễu Mộc phối hợp lao lên.

“Ầm…Ầm…Keng…Ong~”.

Tiếng va chạm giữa các chiêu thức không ngừng vang lên trong không khí, huyền lực va chạm tản mát tàn phá khắp nơi kinh động cả vương thành.

“Ta cũng nên chơi cùng ngươi nhỉ?”.

Dương Bá Nhật nghiêm túc nhìn Thạch Minh rồi lao lên.

“Ta không thể thắng ngươi nhưng hòa cũng không sao”.

Thạch Minh cười khẽ rồi lao lên tấn công.

“Rầm…Đùng…Ầm…Rắc rắc…”.

Trên không ngũ đại cao thủ Đan Linh cảnh chiến đấu kịch liệt, bên dưới cũng không thau kém, người của hai bên không ngừng chém giết, gia viên hai đại gia tộc hiện tại không khác gì hồ máu, hoàn toàn bị phủ một lớp sơn đỏ làm bằng máu.

“Dương đội trưởng không ổn, kẻ địch sau khi ăn vào đan dược gì đó thì bỗng nhiên chiến lực tăng cao mấy phần, trận pháp cũng được kích hoạt tiếp viện không thể xông vào”.

Một đội trưởng chém giết xong kẻ thù đến bên cạnh Dương Tiêu báo cáo.

“Chết tiệc, ra lệnh cho tất cả người ở bên trong tập hợp lập trận hình vừa công vừa thủ chờ viện bình xông vào”.

Dương Tiêu lập tức ra lệnh.

*******

Ở phía xa xa Diệp Thiên ngồi trên một mái nhà quan sát chiến đấu.

“Đây là chiến lực của Đan Linh cảnh sao? Quả nhiên kinh khủng”.

Mặc dù đã chọn nơi cách xa để an toàn quan sát nhưng Diệp Thiên vẫn cảm giác được uy áp của huyền lực lan truyền đến.

“Cực Viêm chưởng”.

Lý Thương dùng huyền kĩ vung ra một chưởng tấn công.

Huyền lực hòa thành một hỏa chưởng khổng lồ che khuất bầu trời đánh tới Vân Long cùng Liễu Mộc.

Hỏa chưởng hình dáng không tản mát như những huyền kĩ Diệp Thiên từng thấy mà cực kì ngưng tụ, hình dáng hoàn toàn giống một bàn tay chứ không như hỏa quyền trước kia Lý Thông dùng chỉ giống một ngọn lửa uống lượn thành hình nắm đấm mà thôi, không hề có lực ngưng tụ.

“Độc giao loạn vũ”.

Vân Long cũng vung ra một chưởng, huyền lực hóa thành một con đại giao há miệng lao lên cắn hỏa chưởng.

“Liệt địa nhất kiếm”.

Liễu Mộc cũng ra kiếm chiêu tấn công.

“ẦM…Đùng…Vù vù…”.

Huyền kĩ hai bên chạm nhau nổ tung hóa thành từng đợt gió lớn thổi bay mọi thứ.

“Đây là huyền lực hóa hình, quả nhiên ghê gớm như trong thư tịch miêu tả”.

Diệp Thiên ngạc nhiên nói.

Huyền lực hóa hình là dấu hiệu đặc trưng chỉ Đan Linh cảnh mới có, huyền lực ngưng tụ thành thật chất, uy lực gấp mười lần huyền lực bình thường.

“Ngũ giai thượng phẩm Phòng ngự trận pháp, nhiều nhất chịu được sức tấn công của Huyền Ấn cảnh tầng giữa, nếu Huyền ấn cảnh tầng cao ra tay thì cũng sớm sập thôi”.

Diệp Thiên nhìn đại trận khổng lồ lắc đầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 102: Năng lực Trái ác quỷ


“Thiên Bạo đan là Lục giai đan dược, ở Vân Lam vương quốc cơ bản không tìm được”.

Bạch Linh nói.

“Ừm… theo tình báo thì Thạch gia từng phát hiện một động phủ của luyện dược sư, Thiên Bạo đan hẳn là từ đó tìm được”.

Trúc Lý nói.

“Thiên Bạo đan dược lực cực kì mãnh liệt, nhẹ thì tu vi tụt lùi nặng thì thành phế nhân, trừ phi dùng là hoàn mỹ phẩm Thiên Bạo đan chỉ làm thực lực yếu ớt trong mười ngày thì bình thường chỉ lúc nguy cấp mới dùng”.

Bạch Linh nói.

Nàng từ nhỏ nhìn qua không biết bao nhiêu kì trân dị bảo, những loại đan dược này tuy hiếm thấy nhưng không đến nổi xem là bảo vật.

“Lúc nãy ta có quan sát, viên đan của Lý Thương dược lực nội liễm, to tròn óng ánh nên hẳn là hoàn mỹ phẩm đan dược, tác dụng phụ không lớn”.

Trúc Lý giải thích.

“Vậy thì lần này bên Vân gia khó làm việc rồi, Thạch Minh còn chưa dùng Thiên Bạo đan nữa mà”.

Bạch Linh híp mắt nói.

*******

“Ầm…Ầm…Vụt…vụt…”.

“Thạch Minh huynh mau xử lý tên kia rồi đến giúp ta nếu không chiến đấu càng dài chúng ta càng bất lợi”.

Lý Thương vừa cùng Vân Long, Liễu Mộc giao thủ vừa nói với Thạch Minh.

“Được”.

Thạch Minh cũng nhận thấy tình hình không ổn nên nuốt xuống một viên Thiên Bạo đan, khí thế không ngừng dâng cao, hắn lập tức đổi từ thế bị động thành chủ động tấn công dồn dập Dương Bá Nhật.

“Khốn nạn”.

Dương Bá Nhật càng đánh càng lui tức giận mắng, tiếp tục đối chiến.

“ĐÙNG!!!”.

Bỗng nhiên một đạo lôi đình đánh thẳng xuống chỗ Thạch Minh.

“Hừ…”.

Thạch Minh lắc người né tránh.

“Rầm…”.

Lôi đình đánh xuống đất nổ ra một lỗ to.

“Đùng… Đùng…”.

Tiếp theo đó không ngừng có lôi đình từ trên trời đánh xuống, nhưng kì lạ là lôi đình chỉ đánh một mình Thạch Minh.

“Chết tiệt, chuyện gì thế này?”.

Thạch Minh không ngừng né tranh và dùng huyền kĩ đánh chặn lôi đình.

“Bá Nhật, ta đến hỗ trợ ngươi đây”.

Vân Hồng bay đến bên cạnh Dương Bá Nhật cười ha hả nói.

Trước khi khai chiến Diệp Thiên đã cho mấy vị trưởng lão mỗi người một sợi dây chuyền bay để dễ hành động.

“Là ngươi dùng lôi đánh hắn à? Không phải ngươi tu công pháp thủy thuộc tính sao?”.

Dương Bá Nhật nhận ra sợi dây chuyền nên hiểu vì sao Vân Hông bay được, nhưng hắn không hiểu vì sao Vân Hồng có thể khiển lôi đánh Thạch Minh.

"Đúng vậy, hahaha…".

Vân Hông chỉ trả lời câu hỏi trước rồi chỉ cười ha hả.

Dương Bá Nhật thấy hắn không muốn trả lời cũng thôi, nhưng vẫn còn ngạc nhiên tên này vậy mà có thể dùng ra lôi đình có uy lực lớn đến như vậy, hoàn toàn có thể so với uy lực huyền lực của Đan Linh cảnh như hắn rồi.

"Được rồi, ngươi lên đánh hắn ta hỗ trợ".

Vân Hông lập tức nghiêm túc trở lại nói.

"Tốt".

Dương Bá Nhật đáp một tiếng rồi lao lên tự tin cùng Thạch Minh đối chiến.

Thạch Minh ăn đan dược xong thực lực không thập nhưng công pháp không bá đạo bằng hắn nên hắn chỉ hơi bị động mà thôi, bây giờ có ngươi hỗ trợ lập tức đánh trả Thạch Minh nhẹ nhàng.

Phía trên không chiến đấu lại lần nữa trở lại sự cân bằng nhưng bên dưới đất thì khác.

"Rắc Rắc…".

"Rầm…Rầm…".

"Chíu chíu… ầm ầm…".

Xung quanh đại trận phòng thủ không ngừng bị binh lính công kích, nhưng không hề có chút chuyển biến gì.

Ngay lúc này, một phần của đại trận bỗng nhiên bị một lớp băng bao phủ, một bên lại bị những nắm đấm dung nham khổng lồ tấn công và một bên bị những chùm ánh sáng bay đến nổ tung.

3 vị trưởng lão của Vân gia trấn thủ xung quanh gia viên của hai gia tộc nhìn thấy đại trận bị tấn không có dấu hiệu sụp đổ thì lập tức hợp lực ra tay.

"Rắc rắc…".

Vân Hoa tạo ra một con phượng băng phóng tới đại trận.

"Bùm…".

Vân Phi tập trung dung nham tạo ra một cánh tay dung nham khổng lồ rồi dùng lực đẩy đi như hỏa tiễn tấn công đại trận.

"Chíu…".

Vân Nhạc dùng hai tay tập trung ánh sáng rồi giải phóng nó như một tia laser bắn vào đại trận.

"Rắc rắc… rắc rắc… lách tách lách tách…".

Chỉ trong chớp mắt màn sáng của đại trận xuất hiện từng đạo vết nứt khếch tán khắp nơi, cuối cùng đại trận vỡ tung như một mảnh thủy tinh.

"GIẾT~…".

Binh lính thấy đại trận vỡ tan thì lập tức hô lớn xông lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 103: Đại trận thứ hai


“Oh… trận pháp của Lý gia đã sụp đổ, Lý gia cùng Thạch gia lại lần nữa trở lại thế bất lợi”.

Bạch Linh từ trên đảo nhìn xuống nói.

“Thiên Bạo đan chỉ có hiệu lực một giờ, nếu Lý gia cùng Thạch gia không nhanh lên thì khó thoát khỏi tai kiếp lần này”.

Trúc Ly không biểu cảm nói.

“Nhưng cũng thật kì lạ, Vân gia công pháp chủ yếu là thủy thuộc tính, tại sao 4 vị trưởng lão của Vân gia lại dùng những thuộc tính khác nhau, uy lực không những lớn mà ta còn không cảm nhận được huyền lực khi họ ra chiêu”.

“Không cảm nhận được huyền lực? vậy thì thật sự rất kì lạ”.

Bạch Linh suy nghĩ.

“Không chỉ thế, tên trưỡng lão giúp Dương Bá Nhật đánh từ nãy đến giờ vẫn không đổ một giọt mồ hôi, rất có thể mỗi lần ra tay hắn đều không hao tổn gi”.

Trúc Ly phân tích nói.

“Sợ là tên Diệp Hàn kia lại ra tay nữa rồi”.

Bạch Linh nói.

“Rất có khả năng”.

Trúc Ly gật đầu.

“Tiểu thư ngươi nhìn đằng kia”.

Trúc Lý đảo mắt một vòng bỗng chỉ về một hưởng nói với Bạch Linh.

“Hửm… là tên Diệp Hàn kia”.

Nhìn theo ngón tay của Trúc Ly, Bạch Linh liền nhìn thấy một thân ảnh của Diệp Thiên ngồi trên mái nhà cách chiến trường không xa quan sát chiến đấu.

“Rốt cuộc tên này làm thế nào để một người có thể phát ra uy lực ngang với Đan Linh cảnh mà không tốn một chút huyền lực chứ?”.

Bạch Linh nheo mắt tự hỏi.

*******

Trong lúc Bạch Linh cùng Trúc Ly đặc ra nhiều dấu chấm hỏi thì bên dưới gia viên hai nhà đã bị quân lính tiếp viện xông vào chém giết.

Có thêm 3 vị trưởng lão tham gia, người của Lý gia cùng Thạch gia không ngừng ngã xuống đất.

“Khốn nạn Vân gia, Dương gia”.

Lý Thương thấy không thể chiếm thượng phòng mà chỉ ở thế hòa với Vân Long cùng Liễu Mộc, lại thêm tình hình gia tộc nguy kịch thì tức giận gào thét.

“Biết có hôm nay, ngày trước tại sao phải làm”.

Liễu Mộc mặt lạnh nói.

“Haha… ngươi không cần đắc ý, viện trợ của chúng ta sẽ đến sớm thôi, đến lúc đó người đến là các ngươi”.

Lý Thương cười gằng nói.

“Tình hình không ổn, ngươi định thế nào?”.

Thạch Minh tìm cơ hội thoát vòng vây bay đến bên cạnh Lý Thương.

“Chỉ có thể chờ, lần này là tình nhầm, không ngờ mấy lão già Vân gia kia lại có chiến lực mạnh đến như thế, vậy mà trong tình báo không hề nhắc đến”.

Lý Thương cắn răng nói.

“Nhưng đừng lo, trước khi xông ra ta đã báo tin cho Trần tông chủ rồi, hắn đang chạy đến nên hiện tại chúng ta chỉ có thể cố thủ thôi”.

“Thiên Bạo đan dược hiệu không còn bao nhiêu, phải liều mạng thôi”.

Thạch Minh trầm giọng nói.

“Chết tiệc, tại sao lão già của Vân gia kia lại khó chơi đến như vậy? nếu không thì ta và ngươi có thể chém giết được Vân Long rồi?”.

Thạch Minh nhìn chằm chằm Vân Hồng.

“Lên”.

Thạch Minh lấy ra một cái trận bàn rồi kích hoạt.

“Ong~…”.

Lập tức gia viên hai nhà lại một lần nữa xuất hiện một màn sáng bao quanh, không chỉ như thế bên trong còn không ngừng vang lên nhưng âm thành kì quái tối nghĩa.

“Là sát trận, mau lên”.

Dương Bá Nhật hô to rồi cùng Vân Long đám người lao lên.

“Cố thủ đại trận”.

Thạch Minh cùng Lý Thương phi người đến gần đại trận cố thủ ngăn cản đám người Vân Long dùng lực phá trận.

Hai bên lần nữa chiến đấu kịch liệt, dư chấn tán phá khắp nơi nhưng lại không đủ lực phá trận.

Đám người Vân Long không ngừng tìm cơ hội công kích trận pháp nhưng tất cả đều bị chặn lại.

“Đáng ghét, dược hiệu của viên đan dược kia cũng quá mạnh đi, đánh lâu như thế mà hai tên kia vẫn còn sung sức”.

Dương Bá Nhật tức giận múa đao điên cuồng.

“Mấy vị trưởng lão bên trong vẫn chưa thấy động tĩnh hẳn là chưa tìm được đường phá trận, người của chúng ta bên trong càng lâu càng nguy hiểm, phải tốc chiến tốc thắng”.

Vân Long nheo mắt nói.

Đám người một lần nữa xông lên tìm cơ hội phá trận.

*******

“Oh…vẫn còn một cái Ngũ giai thượng phẩm trận pháp, còn là sát trận”.

Diệp Thiên bất ngờ.

“Hừm, trận pháp không tồi, hai loại âm thanh, một âm thanh công kích, một âm thanh gây rối loạn tinh thần nếu tinh thần lực yếu có thể sinh huyễn cảnh, không tồi không tồi”.

Diệp Thiên dùng Sharingan để tăng tầm nhìn quan sát đại trận.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 104: Hắc hỏa khủng bố


“Đan dược của Thạch Minh, Lý Thương hẳn là sắp hết công hiệu nhưng người trong trận rất nguy kịch, thú triều sắp đến không thể để mất quá nhiều lực lượng tinh nhuệ như thế”.

Diệp Thiên suy nghĩ.

“Haiz… xem ra phải giúp một chút”.

“Mangekyou Sharingan”.

Diệp Thiên chuyển đổi Sharingan thành Mangekyou sharinga rồi đứng dậy phi người hướng đại trận bay đi.

“Ở đây là được rồi”.

Đến gần đại trận hắn dừng lại, ở chỗ này khoảng cách gần đại trận mà vẫn không bị người khác chú ý phát hiện.

“Amaterasu!”.

Hắn nhìn đại trận mở to mắt rồi quát khẽ một tiếng.

“Phựt… xì xì… rắc rắc…”.

Trên đại trận bỗng bùng phát một ngọn lửa màu đen bí ẩn không ngừng thiêu cháy đại trận, âm thành thiêu đốt cùng vỡ tan không ngừng vang lên, ngọn lữa màu đen không ngừng thiêu cháy lan ra đại trận như một kẻ tham ăn cắn nuốt tất cả.

“Xong xuôi”.

Diệp Thiên nhìn thấy đại trận không ngừng tan vỡ thì cười cợt rời đi.

Hắn ra tay một là vì trong trận có Dương Tiêu người đã cứu hắn lức mới bước vào thế giới này, hai là hắn cần Vân gia giữ vững chiến lực để đối kháng thành công thú triều nếu không nhiệm vụ của hẳn sẽ xong đời, nếu không hẳn chỉ cần ở bên ngoài nhìn đám người Vân Long làm thịt Lý Thương, Thạch Minh khi dược hiệu của bọn hắn biến mất.

Trở về chỗ cử hắn tiếp tục quan sát chiến đấu.

*******

“Tên Diệp Hàn kia chạy đến chỗ đại trận”.

Trúc Lý trên đảo nhìn xuống thấy Diệp Thiên phi người hướng đại trận bay đi thì nghi hoắc.

“Trận pháp tạo nghệ của hắn rất cao nên hẳn là muốn giúp Vân gia phá trận”.

Bạch Linh suy đoán.

“Hắn dừng lại rồi, khoảng cách đại trận còn một khoảng xa nữa, hẳn ở đó làm gì?”.

Trúc Lý tiếp tục nghi hoặc, nếu Diệp Thiên thật sự đến phá trận thì sao lại đứng đó, ở đó làm sao phá trận.

“Khoang đã, mắt của hắn đã chuyển thành đôi mắt kì lạ kia”.

“Vậy sao? Hắn muốn làm gì?”.

Bạch Linh tu vi thấp nên không thể nhìn xa như Trúc Ly được, nàng chỉ thấy thân ảnh của Diệp Thiên mà thôi chứ không thể thấy chi tiết.

“Phựt…”.

“Ngọn lửa màu đen kia là?”.

Bạch Linh nheo mắt nhìn ngọn lửa đen đang cấu xé đại trận khó hiểu.

“Là tên Diệp Hàn kia làm, ta thấy hắn mở to mắt nhìn đại trận rồi khẽ nói cái gì thì ngọn lửa kia lập tức xuất hiện, rất có thể đó là năng lực của đôi mắt kì lạ kia”.

Trúc Ly nghiêm mặt nói, khi nhìn vào ngọn lửa kia nàng có một cảm giác nguy hiểm không nói nên lời.

Nàng thật sự muốn biết ngọn lửa đó là gì mà có thể tạo cho nàng cảm giác như thế chỉ bằng một cái nhìn.

“Chỉ một ngọn lửa lại có thể nhẹ nhàng thiêu rụi một cái Ngũ giai thượng phẩm trận pháp, ghê gớm”.

Bạch Linh cảm thán.

“Không chỉ như thế, tiểu thư người nhìn”.

“Làm sao có thể?”.

Bạch Linh nhìn thay hướng Trúc Lý chỉ thì thấy Lý Thương cùng Thạch Minh không ngừng đánh ra huyền lực muốn dập tắc ngọn lửa màu đen kia.

Nhưng điều khó tin là bọn hắn đánh ra thật nhiều huyền lực lại chỉ có thể làm cho ngọn lửa màu đen kia yếu đi một chút mà thôi, phần lớn đại trận vẫn tiếp tục bị ngọn lửa kia thiêu cháy dần tan vỡ.

“Ngọn lửa kia rốt cuộc là thứ gì lại bá đạo đến mức khiến hai Đan Linh cảnh phải chật vật dùng huyền lực mới có thể dập tắt một phần”.

Bạch Linh vẻ mặt khó tin nói.

“Nếu ngọn lửa này thật là do đôi mắt của Diệp Hàn phát ra thì thật kinh khủng, chỉ cần địch nhân bị hắn nhìn trúng thì không chết cũng tàn”.

“Ừm…”.

Trúc Ly im lặng gật đầu, hiện tại nàng biết vì sao lại có cảm giác nguy hiểm khi nhìn vào ngọn lửa kia rồi.

“Xem ra Lý gia cùng Thạch gia khó qua được kiếp nạn lần này rồi”.

Bạch Linh nói.

“Vậy thì chưa chắc đâu tiểu thư”.

Trúc Lý cười nói.

“Oh…”.

Bạch Linh khó hiểu.

“Rầm…rầm…”.

“Rắc rắc… xẹt xẹt…”.

Ngay lúc nàng suy nghĩ câu nói của Trúc Ly thì trên bầu trời phía tây không ngừng vang lên tiếng sấm chớp từ xa truyền tới, tiếng sấm mỗi lúc một đến gần vương thành.

“Grao…”.

Không bao lâu sao, ở phía tây vương thành vang lên tiềng gầm gừ đầy uy áp truyền đến.

“Xẹt…xẹt…”.

Bạch Linh lập tức thấy một đầu hắc hổ vằn xanh khổng lồ, xung quanh thân thể nó lôi điện không ngừng chớp động xoay quanh, trên đầu hắc hổ là một người trung niên nhân vai u thịt bắp mày rậm mắt bén.

“Vạn thú tông tông chủ? Bọn Lý gia xem ra đã biết trước sẽ khó thắng nên thông báo hắn đến hỗ trợ”.

Bạch Linh ngạc nhiên một chút rồi bình tĩnh lại.

“Haha… như thế càng thú vị”.

Nàng cười với ánh mắt đầy hưng phấn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 105: Trần Thanh


Diệp Thiên ngồi trên mái nhà nhìn tình hình phía trước.

Đại trận đã bị hắc hỏa thiêu phá, người bên trong đã không còn bị ảnh hưởng tiếp tục giết địch.

“Hừm, Amaterasu mặc dù có thể thiêu đốt những kẻ không cao hơn mình 30 cấp nhưng nếu nhiều người hợp lực vẫn có thể dập tắt”.

Hắn phân tích khả năng của bản thân qua lần sử dụng này.

“Hừm???”.

Hắn bỗng quay đầu nhìn về phương xa.

“Rầm…rầm…”.

Mây đen kéo đến cùng sấm chớp rền vang, một đầu hắc hổ không lồ đạp cước trên không phi đến nơi hai bên đang chiến đấu.

“Đây là?”.

Hắn nhìn trên đầu của hắc hổ.

- Tên: Lôi Linh hổ

- Cấp: 71 (Đan Linh cảnh tầng 1)

- Tên: Trần Thanh

- Cấp: 75 (Đan Linh cảnh tầng 5)

“Vạn thú tông tông chủ”.

Diệp Thiên nghiêm mặt.

“Nếu Lý Thương cùng Thạch Minh bị hắn cứu đi thì rắc rối”.

Hắn lập tức hóa thành cái bóng đi chuyển đến gần chiến trường.

*******

“Grao…”.

Âm thanh gào thét vang vọng khắp nơi.

“Đến rồi”.

Lý Thương cùng Thạch Minh đồng lọa vứt bỏ chiến đấu nhìn hướng âm thanh phát ra.

“Hai vị khổ rồi”.

Trung niên nhân đứng trên đầu Lôi Linh hổ nhìn Lý Thương hai người nói.

“Mong Trần tông chủ hỗ trợ”.

Lý Thương chắp tay nói.



“Tông chủ, là Vạn thú tông”.

Bên đám người Vân Long nghe được cách Lý Thương hai người xung hô với kẻ mới đến thì lập tức biết là ai.

“Xuất hiện sớm hơn là chúng ta dự tính”.

Vân Hồng nói.

“Hiện tại có hắn chúng ta sẽ rơi vào thế bất lợi”.

Dương Bá Nhật.

Vân Long đám người cảnh giác nhìn Trần Thanh.



“Hahaha… các vị không cần lo lắng, lần này đến chỉ để hỗ trợ Lý gia cùng Thạch gia rời đi thôi, nếu các vị không cản thì ta cũng không ra tay”.

Trần Thanh ngạo nghễ đứng trên đầu hắc hỗ cười nói.

Hắn nhìn ra Lý Thương cùng Thạch Minh đều ăn Thiên Bạo đan vì hắn được họ tặng một viên.

Nếu hắn có ở đây từ đầu thì người thắng sẽ là bọn hắn nhưng hiện tại dược hiệu Thiên Bạo đan đã sắp hết nếu còn ở lại đánh tiếp đến lúc dược hiệu hết thì chỉ còn hắn cùng Lôi linh hổ là có thể tiếp tục còn Lý Thương hai người sẽ bị rơi vào suy yếu.

Hắn tu vi cao nhưng không tự mãn tự tin có thể chống lại nhiều Đan Linh cảnh như vậy, lúc nãy vừa đến hắn thấy dưới đất vẫn còn 3 người có thể so với Đan Linh cảnh nếu họ tiếp viện thì bất lợi vẫn là hắn.

“Nếu ta nói không thì sao?”.

Vân Long ưỡn ngực đứng thẳng bộc phát vương uy nói.

“Vậy thì ta đành thỉnh giáo vài chiêu với ngươi”.

Trần Thanh băng lãnh nói.

“GRAO…”.

“Rắc rắc…rầm rầm…”.

Tiếng nói của hắn vừa dứt, Lôi linh hổ lập tức hiểu ý ngửa đầu gầm lớn lôi đình không ngừng từ mây đen đánh xuống mấy người Vân Long.

“Rắc rắc… đùng đùng…”.

“Hừ, hổ con ta đến chơi lôi với ngươi”.

Vân Hồng không thua kém dùng năng lực triệu hồi lôi đình đánh trả Lôi linh hổ.

“Không biết sống chết”.

Lôi linh hổ nhìn Vân Long trầm giọng phát ra tiếng người.

“Grao…”.

Lôi linh hổ mổ lớn hổ khẩu gầm một tiếng, một đạo lôi đình khủng bố đánh về phía Vân Long.

“Ta sợ con súc sinh ngươi sao, Lôi Long”.

Vân Long hừ lạnh một tiếng, xung quanh hắn xuất hiện nguồn lôi điện khổng lồ hóa thành hình dáng của một con rồng, Lôi long há miệng gầm lớn lao về Lôi linh hổ.

“ẦMMMM…”.

Hai đạo lôi đình hỗn loạn điên cuồng va chạm nổ tung tán mát dư âm phá tan cả một khu vực Đông khu dù cuộc chiến là ở trên không cách mặt đất rất xa.

“Grao… ngươi đáng chết”.

Lôi Linh hổ nhìn thấy chiêu thức bị phá mà Vân Hồng vẫn không chút tổn thương thì tức giận khiếu thiên.

“GAO…”.

Lôi linh hổ thủ thế gầm lớn, cơ thể nó ngay lập tức không ngừng bị lôi đình đánh lên, nhưng nó không những không bị thương mà lôi đình dần ngưng tụ xung quanh cơ thể nó trở thành một chiếc áo giáp bằng lôi đình, uy áp của nó tỏa ra càng lúc càng khủng bố rung động thiên địa.

“CHẾT”.

Lôi linh hổ thốt lên một tiếng rồi hung hăng phi lên trước tấn công Vân Hồng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 106: Lôi chiến Lôi


“Ta cùng ngươi liều mạng”.

Đám người Vân Long cảm nhận uy áp thì dự tính muốn liều mạng ngăn cản thì Vân Hồng cắn răng hét lớn một tiếng lao lên trước đám người.

“Lôi Thân”.

Vân Hồng quát lớn.

Cơ thể hắn dần chuyển hóa thành sấm sét, hắn không ngừng to lớn lên đến mức có thể so với Lôi linh hổ.

Với cơ thể không lồ cùng lôi đình vườn quanh, xung quanh hắn uy áp tăng nhanh như bão táp hoàn toàn không thua kém Lôi Linh hổ.

“GIẾT”.

Âm thanh như lôi đình vang khắp thiên địa, Vân Hồng dùng hết lực vung ra một quyền hướng Lôi Linh hổ.

“ẦM… RẮC RẮC… XẸT XẸT… ĐÙNG ĐÙNG…”.

Hai cơ thể được bao bọc bởi lôi đình va chạm nhau khuếch tán không hết những tia lôi điện đánh loạn xạ khắp cả bầu trời, lôi điện đánh xuống tận mặt đất hủy diệt cả một mảnh lớn Đông khu.

Người của các thế lực khác nhìn thấy chiến đấu kinh khủng như thế đã sớm bỏ chạy hết, Đan Linh cảnh đánh nhau ai dám xen vào, trù khi kẻ đó đầu có vấn đề.

Vân Hoa trưởng lão nhìn thấy trên không đánh nhau kịch liệt ảnh hưởng đến cả mặt đất nên đã tạo ra một cái kén khổng lồ bằng băng để phòng thủ, nếu không lôi điện đánh xuống người của bọn hắn cũng không tránh khỏi nguy hiểm.

“Grao…”.

Lôi linh hổ thấy Vân Hồng vẫn có thể chặn lại chiêu thức của nó thì tức giận gầm một tiếng, lôi đình bao bọc cơ thể nó một lần nữa tăng cường.

“Hự…”.

Vân Hồng cảm giác như đang ngăn cản một ngọn núi, hắn không ngừng lùi về sau bắt đầu bị Lôi linh hổ đánh trùng không ít.

“Không ổn, mau lên giúp đỡ”.

Vân Long thấy tình hình bất ổn lập tức nói.

“Các ngươi đi qua đó được sao?”.

Trần Thanh cùng Lý Thương, Thạch Minh xuất hiện trước mặt đám người Vân Long, trên mặt còn không ngừng tiếu ý.

“Chết tiệt”.

Dương Bá Nhật tức giận mắng.

Tình thế hiện tại tiến thối lưỡng nan khó giải quyết, Vân Hồng đang rơi vào hạ phong nhìn có vẻ không thể chống đỡ lâu thêm nhưng bọn hắn lại không thể hành động thiếu suy nghĩ, trước mặt họ là hai Đan Linh cảnh tầng 5 cùng một kẻ tầng 4, có đánh bọn hắn cũng không thắng được, chỉ có thể bất động chờ dược hiệu Thiên Bạo đan kết thúc mới có cơ hội.

*******

“Lôi linh hổ bên trong huyền thú cũng là vương giả, thiên phú còn là ngự lôi, chiến lực ít nhất cũng vượt 2-3 cấp so với người thường, Vân Hồng có có trái ác quỷ nhưng chưa đào móc hết khả năng của nó, có thể đánh với Lôi linh hổ lâu như thể xem như đã rất tốt”.

Diệp Thiên ở cách đó không xa quan sát tình hình chiến đấu suy nghĩ.

“Ầm…ầm…”.

Quả nhiên như hắn suy đoán, không bao lâu Vân Hồng lập tức bị Lôi linh hổ dùng hổ trảo đánh trúng, Vân Hồng bay ngược về sau như đạn pháo phá hủy các kiên trúc lúc tiếp xúc, cuối cùng đập người mạnh vào tường thành mới dừng lại.

Lôi thân của hắn cũng biến mất, hiện tại hắn không thể tiếp tục chiến đấu.

“Vút… vút… vút…”.

3 vị trưởng lão khác thấy huynh đệ bị như thế lập tức vứt bỏ chiến trường dưới đất dùng dây chuyền bay lên không hỗ trợ Vân Long.

“Xem ra phải ra tay”.

"Amaterasu!”.

Diệp Thiên lần nữa dùng ra Amaterasu, mục tiêu của hắn là Lôi linh hổ, Lôi linh hổ vừa đánh thắng chắc chắn sẽ đắt ý không phòng bị sẽ đễ đắc thủ hơn, nếu là kẻ khác rất có thể sẽ dùng huyền lực hộ thể thì thứ hắn đốt sẽ chỉ là một màn huyền lực vô dụng.

“Ah…”.

Dùng xong Amaterasu hắn lập tức cảm nhận được sự đau nhói ở đôi mắt.

“Ra vậy, giới hạn là 3 lần một ngày nhưng càng dùng sẽ càng phản phệ mạnh hơn”.

Hắn suy nghĩ.

“Xem ra trước khi được Sharingan vĩnh cửu nên hạn chế sử dụng thì hơn”.

Đau đớn qua đi hắn lập tức hóa thành cái bóng rời đi để không bị phát hiện.

*******

“Hừ… không biết sống chết”.

Lôi Linh hổ chiến thắng địch nhân, kiêu ngạo nói.

“Haha… xem ra chiến thắng đã thuộc về chúng ta rồi”.

Lý Thương cười ha hả ác độc nhìn Vân Long.

“Ngươi hay là chịu thua rồi truyền ngôi cho Lý Thương đi, cũng đỡ phiền phức”.

Thạch Minh cười hắc hắc nói.

“Các ngươi…”.

Đám trưởng lão Vân gia tức giận muốn xông lên thì ngừng lại.

“GRAO…”.

Lôi linh hổ bỗng nhiên gầm thảm thiết, gấp gáp dùng huyền lực nhằm muốn dập tắc ngọn lửa nhưng tốc độ dập tắc quá chậm làm nó đau đớn bay loạn trên không.

“L-Lại là ngọn lửa đen kia”.

Tất cả nghi hoặc nhìn qua thì nhìn thấy một ngọn lửa màu đen đang thiêu đốt âm ỉ trên người Lôi linh hổ, Lý Thương cùng Thạch Minh nhìn thấy ngọn lửa thì hốt hoảng.

Bọn hắn còn nhớ rất kỹ mới đây thôi, đại trận của bọn hắn là bị ngọn lửa kia thiêu nát, bọn hắn dùng huyền lực cũng chỉ dập được một phần nhỏ rồi ngọn lửa kia thiêu nát cả đại trận mới chịu biến mất, nhưng điều khiến họ hốt hoảng là bọn hắn cảm nhận được huyền lực của bọn hắn tiếp xúc với ngọn lửa kia thì cũng lập tức bị thiêu mất một phần lớn.

Một ngọn lửa đến cả huyền lực của Đan Linh cảnh cũng thiêu được kinh khủng cỡ nào, bọn hắn cũng không dám nghĩ đến, bây giờ Lôi linh hổ lại bị như thế làm tinh thần bọn hắn hơi loạn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 107: Lui


“Chuyện gì xảy ra?”.

Trần Thanh nhìn thấy nét mặt hai người Lý Thương như thế thì lập tức cảnh giác nhìn ngọn lửa.

Hắn lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm từ ngọn lửa lan đến bản thân, kiềm chế cảm giác đó đi hắn hỏi Lôi Linh hổ.

“Ta cũng không biết, bỗng nhiên ngọn lửa chết tiệt này xuất hiện đốt ta, dùng huyền lực dập cũng rất khó khắn…Grao…”.

Lôi Linh hổ cố gắng nói hết rồi gầm lên trong đau đớn.

“Ta đến thử xem”.

Trần Thanh luôn tin tưởng bản lĩnh của mình tiến lên dùng huyền lực hỗ trợ dập lửa.

“Làm sao có thể?”.

Ngay sau đó hắn giật mình vì sự khủng bố của ngọn lửa màu đen bí ẩn kia, mặc dù dùng không ít huyền lực cũng dập được lửa nhưng đó chỉ là một phần nhỏ, vẫn còn một mảnh lớn trên lưng của Lôi linh hổ vẫn đang bị thiêu đốt từng giây.

“Khốn kiếp là kẻ nào…chết tiệt…”.

Hắn quay đầu nhìn khắp nơi muốn tìm ra kẻ thủ phạm nhưng ngoài hai phe cánh đang chém giết nhau kịch liệt bên dưới hai gia viên thì không còn lại gì.

Hắn nhìn chằm chằm đám người Vân Long suy nghĩ một chút lập tực ra lệnh.

“Đi”.

Nói xong hắn vừa dùng huyền lực hỗ trợ Lôi Linh hổ vừa rời đi.

“Nhưng còn con cháu gia tộc của ta”.

Lý Thương cùng Thạch Minh cùng lúc hoảng hốt nói.

“Nếu hiện tại không đi thì chỉ có con đường chết”.

“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn”.

Trần Thanh quay đầu trầm giọng nói rồi xoay người bay đi cùng Lôi Linh hổ.

“T-Ta…Ta chắc chắn sẽ trở về báo thù này, Vân gia, Dương gia chắc chắn sẽ diệt tộc”.

Lý Thương cùng Thạch Minh mắt đỏ như máu nhìn xuống gia viên, nắm tay xiết chặt tức giận ngửa mặt lớn giọng nói rồi dứt khoát xoay đầu rời đi.

Bọn hắn biết tình hình hiện tại, nếu Thiên Bạo đan hết dược hiệu thì chỉ có con đường chết.

Trong cả kế hoạch bọn hắn không làm sai điều gì chỉ tính sai chiến lực của đối phương, không ngờ bên đối phương lại xuất hiện 4 tên đủ sức chống lại Đan Linh cảnh, nếu điều này không xảy ra kẻ thắng chắc chắn là bọn hắn, Vân gia cùng Dương gia sẽ chỉ là lịch sử, tương lai là của Lý gia cùng Thạch gia bọn hắn.



“Truy”.

“Dừng lại”.

Đám người Dương Bá Nhật muốn truy đuôi địch nhân nhưng lập tức bị Vân Long ngăn lại.

“Tại sao?”.

Liễu Mộc hỏi.

“Trên tay Trần Thanh có cầm Thiên Bạo đan, nếu đuổi theo ép hắn liều mạng thì không tốt”.

Vân Long híp mắt nói.

Lúc Trần Thanh rời đi hắn thấy được trên tay của Trần Thanh cầm một viên đan dược giống hệt Thiên Bạo đan nên hắn không thể manh động.

“Chết tiệt, cơ hội tốt như thế…”.

Dương Bá Nhật giận mắng.

“Ít nhất có thể quét dọn căn cơ của Lý cùng Thạch gia, Lôi Linh hổ cũng bị thương đến lúc thú triều tới sẽ dễ đối phó nó hơn”.

Liêu Mộc an ủi tất cả.

“Ừm…”.

“Vút…”.

“Tình hình thế nào rồi?”.

Mọi người vừa gật đầu đồng ý thì tiếng xé gió xuất hiện, Vân Hồng y phục tơi tả, đầu tóc rối bời chạy đến, giọng khàn khàn vì máu hỏi.

“Mọi chuyện hiện tại đã ổn, Tam trưởng lão mau ăn nó vào”.

Thấy hắn bị thương nặng như thế, Vân Long lập tức đi đến nói rồi đưa cho hắn một hạt đậu.

“Ừm…”.

Vân Hồng cũng không khách khí cầm lấy ăn vào.

“Rột rột…”.

Vân Hồng nuốt xong hạt đậu, vết thương trên cơ thể lập tức phục hồi với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy.

“Ha… quả nhiên công hiệu”.

Vân Hồng cảm nhận vết thương trên cơ thể đã khỏi, trận chiến lúc nãy hắn dùng năng lực Trái ác quỷ nên không tốn huyền lực nên mặc dù còn uể oải về tinh thần nhưng trạng thái rất tốt.

“Cái gì thế này? Ngươi cho hắn ăn cái gì thế”.

Dương Bá Nhật cùng Liễu Mộc ngạc nhiên hỏi.

Bọn hắn vừa nhìn thấy Vân Hồng chật vật như sắp chết, chỉ vài hơi thở sau đã khôi phục lại bình thường.

“Trở về rồi nói, hiện tại đừng để dư nghiệt chạy thoát dù chỉ một tên”.

Vân Long nghiêm mặt nhìn hai gia viên hạ lệnh.

“Vâng”.

Đám người lập tức lap xuống càn quét những kẻ còn lại của Lý gia cùng Thạch gia.

Thật ra lúc người của hai gia tộc này nghe thấy tiếng hô lớn của Lý Thương cùng Thạch Minh thì đã mất ý chí chiến đấu rồi nên rất nhanh đều bị Vân gia cùng Dương gia quét sạch.

Sau khi quét sạch địch nhân thì đến phần tìm bảo.

Lý gia cùng Thạch gia mấy năm nay quản lý Đông khu cùng Nam khu rất giàu có nên huyền thạch không thiếu, bảo vật cũng cả một thủ kho lớn,…

Nhìn thấy chiến lợi phẩm Dương Bá Nhật là thương nhân nên là vui mừng nhất, chỉ một lần hành động này thôi đủ để bù đắp thất thoát mấy năm nay rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 108: Xây tượng


Trận chém giết của 4 đại gia tộc đã làm sự chú ý của người trong vương thành rời bỏ dị tượng lúc Vân Ngọc kích hoạt thể chất thay vào là những thế lực đi theo Lý gia cùng Thạch gia bắt đầu tìm cách cải thiện mối quan hệ với Vân gia cùng Dương gia.

Vân gia cùng Dương gia mặc dù đồng ý với điều đó nhưng cũng ra tay làm khó không ít để làm tin và hạn chế những gia tộc lớn.

Song với nhưng thứ đó là mọi gia tộc, mọi thế lực trong vương thành đang chuẩn bị cho việc đối kháng thú triều.

Bên ngoài thành phía Vân thú sơn mạch hiện tại có đếm không hết những cạm bẫy lớn nhỏ để hỗ trợ giảm bớt số lượng huyền thú lúc thú triều.

Đồng thời cũng có không ít nhóm bình lính tinh nhuệ liên tục ra vào Vạn thú sơn mạch tuần tra động thái của huyền thú cùng Vạn thú tông, cùng với nó là việc bí mật truy lùng nơi của đám người Trần Thanh.



Hoàng cung,trong nghị sự phòng.

“Tình hình thế nào rồi?”.

Vân Long ngồi trên ghế hỏi.

“Huyền thú tu vi cao dần di chuyển ra Vạn Thú sơn mạch, nếu tính toán không lầm hẳn là khảng 10-15 ngày sau huyền thú sẽ xuất hiện bên ngoài Vạn thú sơn mạch”.

Vân Nhạc nói.

“Quân đội cùng người của các gia tộc tham gia đối kháng thú triều đã được sắp xếp thích hợp, số lượng ngày càng tăng, có cả người của các thành khác”.

Vân Hoa nói.

“Ừm… như thế chiến lực sẽ càng lớn, đối kháng thú triều càng có hiệu quả”.

Vân Hồng nói.

“Ta đã thăm dò Vạn thú sơn mạch nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Trần Thanh”.

Liễu Mộc nói.

“Hừm, chuyện này đã đoán được trước”.

Vân Long không thấy ngạc nhiên.

“Với tình hình trước mắt chúng ta cũng chi có thể chờ”.

Vân Phi nói.

“Ừm…”.

Mọi người gật đầu đồng ý, chuyện cần làm bọn hắn đã làm hết, nếu kẻ địch chỉ trốn mà không tấn công bọn hắn cũng không thể làm gì.

“Vẫn còn thứ các ngươi có thể làm”.

Lúc này người luôn im lặng uống trà ăn bánh Diệp Thiên bỗng lên tiếng.

“Chuyện gì?”.

Vân Long hỏi hắn.

“Xây tượng”.

“Xây tượng???”.

Cả đám nghe hắn nói lập tức nghiêng đầu khó hiểu.

“Muốn tu luyện Nhân Hoàng kinh ngươi cần tính ngưỡng chi lực, hiện tại ngươi không thể tu luyện Nhân Hoàng kinh ngay nhưng có thể tích lũy sẵn để sau này sử dụng và thứ ngươi cần là một bức tượng”.

“Ngươi cứ làm một bức theo trong chỉ dẫn ta đưa là được, nếu trận chiến này thắng lợi ngươi sẽ tích lũy được không ít tĩnh ngưỡng chi lực đâu”.

Diệp Thiên giải thích.

“Ta sẽ cho người làm ngay”.

Vân Long hiện tại rất tin tưởng Diệp Thiên nên lập tức ra lệnh.

“Được rồi, ta trở về chuẩn bị một chút đây, ta chưa muốn chết trẻ như này đâu”.

Diệp Thiên cười cợt đứng dậy rời đi.

“Tên tiểu tử này vẫn như thế”.

Vân Phi nhìn Diệp Thiên rời đi nói.

“Ừm…”.

Mọi người cùng gật đầu đồng ý.

“Mà nói đi cũng nói lại, ngọn lửa màu đen bí ẩn đó thật sự do hắn làm ra sao?”.

Vân Hoa nghi hoặc nói.

“Không chắc chắn được”.

Vân Nhạc đáp.

“Cũng đúng, ngọn lửa kia đến cả Trần Thanh cùng Lôi linh hổ hợp lực cũng khó dập tức, uy lực kinh khủng Diệp Thiên mới Huyền Vân cảnh thực sự có thể làm được sao?”.

“Ta thì nghĩ đó chính là do tiểu tử này làm ra”.

Liễu Mộc nhẹ nhàng nói.

“Tại sao ngươi chắc chắn như vậy?”.

Mọi người cùng nghi hoặc.

“Vì tên tiểu từ này từ lúc biết hắn đến nay ta chưa từng thấy hắn làm gì bình thường”.

Liễu Mộc chầm chậm nói.

“Cài này…”.

Cả đám trưởng lão lập tức cứng họng, ngay cả Vân Long cũng không ngoại lệ.

Từ trong tình báo có thể thấy rõ, Diệp Thiên xuất hiện đến nay biểu hiện của hắn quá chói sáng, tu vi đột phá nhanh như lôi đình mà căn cơ lại khủng bố đến khó có người so.

Chưa hết, Luyện đan, Trần pháp, kiếm đạo tên tiểu tử này đều có trình độ không hợp tuổi tác, nhất là kiếm đạo, thiên phú cao đến mức Liễu Mộc cũng ngại ngùng không muốn so.

Gần đây tên tiểu tử này càng khó hiểu hơn, xây ra một nơi tưởng như không có trong thực tại Thượng Vân lâu, đôi mắt kì lạ của hắn cùng Vân Ngọc công chúa, cả một thứ hạt kì lạ lại có công hiệu như đan dược trong truyền thuyết.

Trên hết công dụng của Trái ác quỷ vượt qua cả tưởng tượng của bọn họ, chỉ ăn một loại trái cây lại có thể cho người đó một loại năng lực đặc biết, chiến lực còn nâng cao không biết bao nhiêu.

Qua trận chiến vừa rồi bọn hắn rõ ràng thấy được chiến lực khủng bố của Vân Hồng mặc dù hắn chỉ là Huyền Ấn cảnh tầng 9 lại có thể chống lại Đan Linh cảnh huyền thú trong một thời gian không ngắn.

Khủng bố như thế nhưng Diệp Thiên lại nói bọn hắn vẫn chưa đào móc hết khả năng của bản thân, nếu đúng như hắn nói thì không biết khi bọn hắn dùng hết khả năng của bản thân sẽ khủng bố đến mức nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 109: Ẩn thế tông môn


Từng ngày trôi qua, tình hình thú triều ngày càng rõ rệt, người trong cả vương thành gấp gáp chuẩn bị tất cả mọi thứ để đối kháng thú triều.

Do trận chiến vừa qua của 4 đại gia tộc, Lý gia cùng Thạch gia đã biến mất khỏi vương thành.

Nhưng cũng chính vì thế chiến lực bên trong vương thành cũng giảm đi rất nhiều, 2 Đan linh cảnh cùng không ít Huyền Ấn cảnh trở xuống, nên chiến lực chuẩn bị đối kháng thú triều cũng giảm sút nhiều.

May mắn là hiện tại Vân gia xuất hiện 4 vị trưởng lão đủ chiến lực đối kháng Đan Linh cảnh nếu không tình hình sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

*******

Trên đảo của Thiên Nguyệt lâu.

“Cả vương thành đang tập trung nhân lực đối kháng thú triều, tiểu thư có muốn phái người ra hỗ trợ không?”.

Trúc Ly hỏi Bạch Linh.

“Dù sao nếu vương thành tổn thất quá nhiều cũng không có lợi cho ta nên cứ phái ra một ít cao thủ tham gia là được”.

Bạch Linh suy nghĩ nói.

“Vậy ta sẽ phái người đi”.

Trúc Ly đáp.

“Ừm… mà mấy ngày nay Vân gia có hành động gì không?”.

Bạch Linh hỏi.

“Ngoài chuẩn bị đối kháng thú triều thì trong tình báo có nói bọn hắn đang dựng một bức tượng”.

“Tượng?”.

Bạch Linh nghi hoặc.

“Đúng vậy”.

“Bọn hắn không lo lắng thú triều cùng Vạn thú tông lo dựng tượng làm cái gì?”.

Bạch Linh càng nghe càng khó hiểu.

“Hiện tại vẫn không biết chính xác Vân gia muốn làm gì, nhưng bà lão ta nghĩ tên Diệp Hàn kia rất có thể có một tay trong chuyện này”.

Trúc Ly cười đáp.

“Tên Diệp Hàn kia đối với trận pháp hiểu biết rất cao, trận pháp trên thiên hạ không ít loại kì quái, cách bố trận cũng không bình thường, nếu là hắn thì rất có thể dùng tượng để bố trận cũng không chừng”.

Bạch Linh gật đầu.

“Đôi mắt kia của hắn cũng thật khủng bố, ngay cả Đan Linh cảnh cũng phải tạm thời thua thiệt lui binh”.

“Đúng là rất khủng bố nhưng chắc chắn phải có hạn chế nào đó nếu không đám người Trần Thanh cũng không thể nhẹ nhàng rời đi như vậy”.

Trúc Ly có rất nhiều kinh nghiệm trong những thứ như này hơn là Bạch Linh.

“Cũng đúng, nếu không có hạn chế hắn có thể trọng thượng hoặc ít nhất giết chết một tên”.

Bạch Linh suy nghĩ.

Suy đoán của 2 người rất đúng, Diệp Thiên chỉ có thể dùng Amaterasu 3 lần một ngày, hơn nữa lần kia là lần đầu hắn sử dụng nên dùng lên đại trận để thử uy lực, lần sau mới ra tay hỗ trợ Vân Long đám người, chỉ là phản phệ lớn nên đành dừng lại để Trần Thanh đám người rời đi.

“Đôi mắt kia quả là kì lạ, không biết còn có năng lực gì hay không?”.

Bạch Linh tò mò cười nói.

“Lúc sinh nhật công chúa Diệp Hàn từng nói đôi mắt của công chúa vẫn chưa thuế biến như hắn, hắn nói nếu đôi mắt của nàng thuế biến sẽ mang năng lực mạnh hơn”.

“Lời nói của hắn có hai khả năng là sau khi đôi mắt của công chúa thuế biến sẽ mang năng lực tạo ra hắc hỏa như hắn hoặc trường hợp thứ hai là nàng sẽ có năng lực khác nhưng mạnh không kém hắn”.

Trúc Ly phân tích.

“Oh…nếu thật sự là trường hợp thứ hai thì sư môn hắn không phải tầm thường đâu”.

Bạch Linh thích thú nói.

“Đúng như thế”.

“Nhưng ta chưa từng nghe qua tông môn hay gia tộc, thế lực nào có bí pháp tu luyện nhãn đồng như thế”.

Bạch Linh nghiêng đầu suy nghĩ.

“Rất có thể là một tông môn ẩn thế, bí pháp khủng bố như thế không phải tông môn tầm thường có thể sở hữu”.

Trúc Ly nói.

“Ừm”.

Bạch Linh gật đầu.

Tông môn không lớn như một quốc nhưng người bên trong không ai là tầm thường cả, những tông môn đỉnh phong nhất nhiều khi còn không nhìn người của quốc gia khác nữa kia.

Tông môn ẩn thế là những tông môn lâu đời nhất trên thiên hạ, trải qua không biết bao nhiêu năm tháng bồi đắp, căn cơ khủng bố đến khó mà tin nổi, may mắn là họ lựa chọn sống ẩn không màng thế sự bên ngoài nếu không thiên hạ khó mà yên bình.

Mặc dù ẩn thế nhưng họ vẫn bí mật ra ngoài thiên hạ chu du tìm kiếm người thích hợp đưa vào tông môn bồi luyện nhằm duy trì truyền thừa.

Truyền thừa của mỗi tông môn ẩn thế qua nhiều đời, nhiều kì tài bù đắp thiếu sót nên mỗi công pháp, mỗi huyền kỹ cũng như bí pháp đều bên trong tông môn đều bá đạo hơn rất nhiều so với bình thường.

Gia nhập một tông môn ẩn thế là ước mong của nhiều thiên tài trên thiên hạ nhưng người được những tông môn này chọn lựa lại vô cùng ít ỏi, không những thế các tông môn thường chọn lựa những người chưa trưởng thành để bồi dưỡng.

Như thế người được chọn sẽ có lòng trung thành hơn cũng như tu luyện một đường sẽ thuần túy là truyền thừa của tông môn đó.

Chính vì những những điều này mà cho dù là đỉnh phong đế quốc cũng chỉ muốn làm bạn với các tông môn mà không phải làm kẻ thù.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 110: Thăm dò


Trong hoàng cung, Diệp Thiên đang đứng trướng một bức tượng to lớn, hình dáng bức tượng là hoàng đế Vân Long đang chắp tay phía sau mắt nhìn thằng về đường chân trời.

Phía dưới Diệp Thiên không ngừng đánh pháp quyết vào bức tượng, bên cạnh đó không ít tài liệu quỷ hiếm không ngừng được hắn dẫn vào bức tượng để liên kết với pháp quyết hình thành một loại đồ án.

Mất mấy giờ sau tốc độ của hắn mới giảm xuống.

“Ngưng”.

Hắn khẽ quát một tiếng, hai tay nhanh chóng bắt ấn.

“Ong~…”.

Sau tiếng quát của hắn là một đạo hào quang màu vàng xuất hiện quanh thân bức tượng.

“Chíu…”.

Đạo hào quang nhanh chóng tụ lại rồi lại chia ra thành ba đạo kim quang, hai đạo bay vài đôi mắt của bức tượng, một đạo bay vào giữa trán.

“Ong~…”.

Ngay lập tức đôi mắt của bức tượng làm bằng đá bỗng phát sáng rồi bình tĩnh lại, nhưng đôi mắt bức tượng hiện tại không còn làm bằng đá mà giống như được làm bằng hổ phách.

Trên trán bức tượng cũng phát sáng nhưng cực kì yếu ớt, hào quang biến mất giữa trán bức tượng không hề xuất hiện bất kì thứ gì khác.

“Hô…Xong”.

Diệp Thiên biết mình không phải thất bại mà là có nguyên do nên hài lòng vươn vai thư giãn gân cốt.

“Thành công sao?”.

Vân Long từ xa đi đến hỏi.

“Ừm… bên trong tượng có máu của ngươi nên ngươi và nó sẽ sinh ra một liên kết, sau này người nào đến trước nó bái lạy ngươi sẽ biết và lúc đó ngươi sẽ thu được tín ngưỡng chi lực”.

“Ngoài ra vẫn còn một vài cách sử dụng nhưng phải đợi ngươi có tín ngưỡng chi lực đủ nhiều đã”.

Diệp Thiên giải thích.

“Vậy tạm thời cứ như thế, ta sẽ cho người đặt nó trong vương thành”.

Vân Long hiểu rõ lời Diệp Thiên nói, ra lệnh cho thuộc hạ làm việc.

“Đã có tin chính xác thú triều sẽ xuất hiện trong 2-3 ngày tới, đến lúc đó ngươi có ra trận không?”.

Vân Long hỏi Diệp Thiên.

Tu vi Diệp Thiên đối với tình huống này khá thập nhưng hắn biết chiến lực của Diệp Thiên khủng bố đến mức nào, nên nếu Diệp Thiên muốn ra trận hắn cũng không phản đối, vừa có thể rèn luyện cho Diệp Thiên vừa có thể tăng thêm uy danh cho Vân gia hắn vì có một kì tài yêu nghiệt đến thế.

“Làm sao lại không”.

Diệp Thiên cười đáp.

Thú triều nơi mà huyền thú nhiều như sao trên trời, mặc dù số lượng hắn chém giết có giới hạn nhưng cũng là một con số EXP khổng lồ có thể nhanh chóng hỗ trợ hắn tăng cao tu vi, vừa có thể sử dụng kinh nghiệm chiến đấu có sẵn để nâng cao bản thân, hơn nữa trong lúc giết huyền thú nếu may mắn hắn có thể thu thập được một ít tài liệu tốt để luyện khí.

“Nhưng ta sẽ dùng chân thân để ra trận”.

Diệp Thiên thêm một câu.

Mặc dù cuộc chiến của 4 đại gia tộc đã làm sự chú ý của người trong vương thành sang hướng khác nhưng dị tượng lúc Vân Ngọc vẫn là một bí ẩn được nhiều kẻ chú ý, lần này nếu một thiên tài nhỏ tuổi như hắn có thể làm những kẻ đó chú ý thì sẽ giúp Vân Ngọc rất nhiều phiền phức.

“Không sao cả, đó là quyết định của ngươi thôi”.

“Nhưng ta có một vài thắc mắc muốn ngươi nói cho ta biết”.

Vân Long bỗng nghiêm túc nhìn Diệp Thiên nói.

“Chuyên gì?”.

Diệp Thiên cũng bỏ đi tiếu ý nghiêm túc nói.

“Rốt cuộc là người nào để ngươi phải hết mực giúp đỡ Vân gia ta?”.

Vân Long hỏi.

“Hửm? sao ngươi không hỏi là tại sao ta phải làm như thế? Mà lại nhận định rằng có người khác?”.

Diệp Thiên khó hiểu hỏi.

“Là vì tính cách của ngươi”.

“Tính cách của ta?”.

Diệp Thiên nghe được đáp án lại càng khó hiểu hơn.

“Theo như tình báo mà ta có được từ lúc Dương Tiêu cứu ngươi trở về đến nay thì ta hoàn toàn chắc chắn rằng ngươi là một kẻ lười biếng, ham chơi, ngươi từng nói với ta ngươi tu luyện là vì tiêu dao, phần lớn chắc cũng là phục vụ cho tính cách của ngươi vì nếu ngươi không mạnh hơn kẻ khác ngươi sẽ chẳng thể dạo chơi khắp thế gian này được”.

“Chính vì tính ham chơi nên trong tình báo ta thấy một vài hành động không có ý nghĩa của ngươi như hỗ trợ Dương Phượng Vũ thua Lý Hạo, giúp muội muội nàng luyện đan chẳng hạn, ta nghĩ lúc đó ngươi cảm thấy thú vị nên mới giúp các nàng nhỉ?”.

“Chính vì tính lười biếng nên chỉ trong thời gian đầu là ngươi chịu ra ngoài tìm hiểu thông tin còn sau này ngươi chỉ thích ở trong nhà lười biếng chỉ chịu hoạt động nếu có việc mà thôi”.

“Chính vì tính cách của ngươi nên ta đoán chắc chắn có người sau lưng yêu cầu ngươi hỗ trợ Vân gia ta hết mực như thế nếu không chỉ vì Ngọc nhi là đệ tử của ngươi thì ta không nghĩ ngươi sẽ ra tay hết mực như thế: Đậu thần, Trái ác quỷ, công pháp cao thâm, mỗi thứ đều kì trân mà ta chưa từng nghe mà công dụng lại khủng bố đến như thế, ngươi sẽ không nói với ta rằng ngươi đưa nhầm?”.

Vân Long chậm rãi nói ra suy đoán của mình.

“Bóp bóp bóp… chỉ nhìn tình báo mà có thể phân tích chi tiết đến như thể ngươi là bản thân ta vậy, xem ra ta còn phải học hỏi nhiều lắm”.

Diệp Thiên im lặng nghe Vân Long nói hết thì cười vui vẻ vỗ tay.

“Đúng như ngươi nói ta là một kẻ lười biếng ham chơi nếu không phải sư phụ nói ta và các ngươi có duyên cần phải hỗ trợ các ngươi hết lòng thì ta đã đem Vân Ngọc dạo chơi thiên hạ rồi”.

Diệp Thiên nửa thật nửa giả nói ra.

Hắn thật không ngờ Vân Long lại phân tích chi tiết đến ghê gớm như thế, cả việc hắn bị hệ thống buộc làm nhiệm vụ cũng nhìn ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 111: Trước thú triều


“Ra là sư phụ ngươi”.

Vân Long hiện tại hiểu rõ lý do Diệp Thiên giúp đỡ Vân gia nhiều đến như vậy.

"Lúc đầu ta cũng không tin nhưng nếu suy nghĩ kĩ thì rất có thể như lời sư phụ ta nói, Vân gia ngươi cứu ta, Vân Ngọc thể chất nghịch thiên xuất hiện trong Vân gia ngươi, cũng chính vì thế Vân gia ngươi gặp rắc rối ta đã giải quyết, nếu Vân gia ngươi lúc đầu không cứu ta thì ta nghĩ sẽ không có nhiều chuyện đến như thế, nên ta nghĩ chữ Duyên này rất có thể đúng".

Diệp Thiên muốn Vân Long chắn chắc tin tưởng không nghi ngờ nên dùng những dữ liệu có sẵn để phân tích thêm.

"Ngươi cũng không cần phải nghi ngờ ta làm gì, dù sao chúng ta đã lập huyết ước nên ngươi có thế an tâm".

"Ta tin tưởng ngươi nhưng ta chỉ muốn biết câu trả lời của những câu hỏi trong lòng ta mà thôi".

Vân Long đáp.

"Vậy được rồi, thú triều sắp đến cũng nên chuẩn bị để phòng bất trắc, ta đi trước".

Diệp Thiên hóa thành bóng biến mất.

*******

Diệp Thiên rời đi hoàng cung lúc trên đường trở về thì thấy không ít người đứng xung quanh bức tượng của Vân Long bàn tán khó hiểu.

Trong lúc thú triều sắp đến như thế này thì làm những chuyện như thế cũng không lạ tại sao mọi người khó hiểu.

Hơn nữa chưa từng có vị hoàng đế nào lại cho đúc tượng của bản thân để cho dân chúng bái lạy cả, quả thật có chút kì quái, không ít người bắt đầu điều tra mục đích của hoàng đế Vân Long là gì nhưng không ai biết là gì.

Cả những người được lệnh thực hiện việc đúc tượng cũng không hề biết chút gì vì họ chỉ đơn giản là đúc ra một bức tượng bằng đá đợn giản mà thôi còn bí mật bên trong nó chỉ có Diệp Thiên cùng cao tầng Vân gia mới biết được.



Trên đảo Thiên Nguyệt các.

"Hắn thực sự đúc tượng sao?".

Bạch Linh đứng bên mép đảo nhìn xuống đất cười hỏi.

"Ừm… lúc nãy ta có đến gần quan sát thử, ta chỉ phát hiện một chút khí tức kì lạ tử đôi mắt bức tượng tỏa ra còn lại không có gì kì lạ".

Trúc Ly nói.

"Oh, xem ra bức tượng này không tầm thường, mà dù sao cũng không quan trọng nếu có tác dụng chắc chắn bọn hắn sẽ dùng thôi".

Bạch Linh cười đẹp nói.

"Vậy còn Diệp Hàn thì sao?".

"Lúc nãy ta phát hiện hắn từ bên ngoài trở về đảo, hẳn là đến tìm Vân gia bàn bạc chiến thuật thôi".

Trúc Ly đáp.

"Vậy sao, haiz… chờ đợi thật là buồn chán".

Bạch Linh thở dài buồn chán nói.

"À đúng rồi, thú triều cũng sắp đến không biết Diệp Hàn hay tên tiểu tử Diệp Thiên kia sẽ ra trận nhỉ?".

"Diệp Hàn am hiểu trận pháp, mặc dù có đôi dị đồng kia nhưng lại bị hạn chế, chiến lực đến hiện tại chưa biết nên khả năng cao là sẽ không ra trận, còn tên tiểu tử Diệp Thiên thì rất có khả năng sẽ ra trận".

Trúc Ly nói.

"Haha… ta thật muốn nhìn tên tiểu tử này sẽ biểu hiện ra sao".

Bạch Linh cười nói.



Trên đảo của mình Diệp Thiên đang ngồi trong phòng tu luyện.

Những ngày này hắn không ngừng dùng huyền thạch gấp gút tu luyện, hiện tại đã đột phá Huyền Vân cảnh tầng 7, chiến lực lại tăng thêm vài phần.

Kiếm mang đã đạt 15 đạo, uy lực lại tăng cao, lực lượng thân thể cũng tăng một cách đều đặng, hiện tại đã tiếp cận 9 vạn nếu dùng Bát Môn Độn Giáp thì con số này sẽ tăng lên đến hơn 30 vạn.

Hiện tại chỉ dùng thể chất để chiến đấu thì hắn vẫn có đủ lực để làm thịch một kẻ có tu vi Huyền Quang cảnh đỉnh phong, nếu thêm huyền lực cùng những chủ bài khác thì Huyền Ấn cảnh tầng đầu cũng không phải đối thủ của hắn, chiến lực của hắn hiện tại chỉ có thể dùng kinh khủng để hình dung.

Không chỉ như thế, kinh nghiệm có sẵn của hắn cũng là một món vũ khí không thể xem thường dù hắn vẫn chưa thể phát huy hết tất cả kinh nghiệm dó.

*******

Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, ngày thú triều tiến đến rốt cuộc đến.

Binh lực của vương thành được trải rộng ra để có thể toàn lực đối kháng thú triều bảo hộ toàn diện mặt Tây tường thành.

"Tình hình thế nào?".

Vân Long mặc hoàng kim chiến giáp đứng trên tường thành hỏi.

"Huyền thú đã tiến đến vòng ngoài Vạn thú sơn mạch, tin chắc sẽ không bao lâu nữa thú triều sẽ kích phát".

Dương Tiêu chắp tay báo cáo.

"Số lượng ra sao?".

"Hiện tại ước tính khoảng 2000 vạn, chủ yếu huyền thú ở Huyền Vân cảnh trở xuống".

Dương Tiêu đáp.

"Ừm… vẫn còn bên trong phạm vi khống chế".

Vân Long cùng các vị trưởng lão gật đầu.

Mỗi lần thú triều xuất hiện ít nhất cũng 3000-5000 vạn và một con huyền thú Đan Linh cảnh cầm đầu, lần này chỉ 2000 vạn đã xem như ít đi rất nhiều nhưng lần này bọn hắn không chỉ đối kháng thú triều mà còn phải chiến với 4 tên Đan Linh cảnh nên tình hình cũng không khá khẩm gì.

"Ngươi thấy thế nào?".

Vân Long nhìn qua Diệp Thiên đang trong hình hài trẻ con hỏi.

Nơi này chỉ có mình Vân Long cùng Dương Tiêu không có người ngoài nên hình ảnh kì lạ hoàng đế hỏi nhóc con không bị ai phát hiện.

"Việc có thể làm chúng ta đã làm hết, hiện tại chỉ có thể chờ đợi".

Diệp Thiên vác trên vai Ngân Trọng kiếm bình tĩnh nói.

Tư thế, hình dáng cùng lời nói của hắn hoàn toàn không ăn khớp gì với nhau khiến Dương Tiêu và cả Vân Long đều muốn há mồm cười nhưng do ý chí đủ mạnh nên đã kiềm nén lại được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 112: Thú triều


"Ngươi không sợ sao?".

Vân Long hỏi.

“Có gì phải sợ, ta đâu phải chưa bao giờ giết huyền thú?”.

Diệp Thiên trả lời.

“Nhưng hai tình huống này khác nhau rất lớn đấy”.

Dương Tiêu nói.

Bọn hắn nghĩ Diệp Thiên dù chiến lực cao đến mấy thì kinh nghiệm cũng không cao đến đâu nên muốn nhắc nhở Diệp Thiên chuẩn bị tinh thần một chút, hình ảnh một biển huyền thú hung tợn cùng lao lên tấn công hoàn toàn khác so với một con huyền thú lúc bình thường.

Nhiều người trẻ tuổi có kỹ năng rất khá, bình thường chém giết huyền thú cũng không phải số ít nhưng khi biết hình ảnh thú triều là như thế nào thì ngay cả 1 thành thực lực chân chính cũng phát huy ra được từ đó đưa mình vào nguy hiểm thậm chí vẫn lạc.

“Các ngươi không cần lo, đây cũng không phải sinh tử quyết đấu nếu không đánh lại ta có thể chạy mà”.

Diệp Thiên hiểu ý của hai người nói ra.

Hắn biết hai người muốn nói gì nhưng hai người kia lại không biết hắn có gì, hắn dùng phân thân chém giết huyền thú không ít, kinh nghiệm, sực phán đoán, khả năng bình tĩnh lúc nguy hiểm,… của hắn đều từ đó mà đạt đến một trình độ nhất định.

Thậm chí một lúc chém giết nhiều huyền thú hắn cũng không phải không gặp và với ký ức của hắn thì thú triều gần như chẳng ảnh hưởng gì đến tinh thần của hắn cả, chẳng có gì phải lo.

“GRAO…”.

Lúc mọi người còn đang nói chuyện với nhau thì mọt tiếng gầm kinh thiên địa xuất hiện từ sâu bên trong Vạn thú sơn mạch vang vọng khắp bốn phương tám hướng.

“Là tiếng của Lôi linh hổ, thú triều bắt đầu rồi”.

Diệp Thiên khẽ nói.

“Gầm…Gừ…Rít…Minh…”.

Ngay sau khi tiếng gầm của Lôi Linh hổ biến mất, bên trong Vạn Thú sơn mạch trầm tĩnh lập tức không ngừng vang lên tiếng huyền thú gáo thét, những tiếng xé gió từ huyền thú phi hành tạo ra khi bay làm người lạnh sống lưng, những tiếng bước chân như động đất hùng hồn khiến mọi thú như sụp đổ ngày càng rõ rệt.

“GRR… GAO…Tê….”.

Không bao lâu người trên tường thành hay người bên dưới tường thành đều có thể một biển huyền thú khủng bố không có điểm đang không ngừng tiếp cận.

“GIẾT!!!...”.

Vân Long rút ra đế kiếm chỉ về hướng thú triều tỏa ra đế uy lớn giọng hạ lệnh.

“GIẾT…GIẾT…”.

Như một làn sóng, bị đế khí thế của Vân Long kích động binh lính không ngừng hô to lấy ra vũ khí lao vào thú triều bắt đầu chém giết.

“Ta cũng lên đây”.

Diệp Thiên nhìn xung chọn lấy một chỗ có nhiều huyền thú có tu vi cao cao một chút rồi phi người lao xuống tường thành bắt đầu càn quét.

Do chỉ mới bắt đầu nên tu vi huyền thú không quá cao người thường vong cũng chưa xuất hiện.

“Ngai an tâm để hắn đi như thế sao?”.

Dương Tiêu nhìn Diệp Thiên không ngừng vung kiếm chém giết huyền thú hỏi Vân Long.

“Không sao, ta đã bảo đại trưởng lão ở gần xung quanh bảo vệ hắn”.

Vân Long cười trả lời.

Hắn tất nhiên đã nghĩ đến vấn đề này rồi, Diệp Thiên địa vị ra sao Dương Tiêu không biết nếu không sẽ không hỏi như thế.



“Xoạt…xoẹt…phụt…”.

Diệp Thiên di chuyển với tốc độ cực nhanh, mỗi nơi hắn đi qua mỗi lần hắn vung kiếm đều sẽ xuất hiện một huyền thú ngã xuống.

“Bụt…bụt...bụt…”.

Nhưng như thế này hắn vẫn chưa hài lòng, hắn dùng lại tạo ra 12 phân thân rồi chia chúng ra bắt đầu cuộc tàn sát lần 2 với quy một lớn hơn.

Hắn không quan tâm những tại liệu trên người những huyền thú cấp thấp này mà chỉ lấy đi huyền đan của huyền thú hệ lửa để sau này cho Kim Viêm chi hỏa cắn nuốt những thứ còn lại đều không lót nổi mắt hắn.

“Diệp Thiên”.

Vừa chém giết xong một huyền thú thì hắn nghe thấy tiếng gọi từ phía sau lưng.

“Sao ngươi ở đây?”.

Diệp Thiên quay đầu nhìn thấy người đến là Dương Phượng Vũ thì ngạc nhiên hỏi.

“Ta xin phép cha để ta tham gia để tăng thêm kinh nghiệm thực chiến”.

Dương Phượng Vũ cười đẹp nói.

“Ngươi là nữ nhi mà sao thích đánh đấm thế?”.

Diệp Thiên cười khổ hỏi.

“Nữ nhi thì sao? Không biết bao nhiêu nam nhi đều bị ta đánh bại đấy”.

Dương Phượng Vũ cười cợt tự tin nói.

“Rồi rồi…”.

Diệp Thiên bó tay trả gật đầu cho qua.

“Một lát huyền thú càng lúc càng mạnh ngươi nên ra bên ngoài thì hơn”.

“Ngươi có thể ở trong sao ta không được?”.

Dương Phượng Vũ híp mắt nhìn Diệp Thiên.

“Ta chỉ lo ngươi chiến lực không đủ mà thôi, nếu muốn tiếp tục thì đừng đi quá xa ta nếu không ta không lo được”.

Diệp Thiên nhắc nhở rồi tiếp tục lao vào chiến đấu.

“Ohho… ngươi là lo lắng cho ta sao?”.

Dương Phượng Vũ cười hỏi.

"Không hoàn toàn, ngươi chạy theo ta nếu ngươi bị gì thì cha ngươi sẽ tìm ta đầu tiên, mặc dù ta không sợ Đan Linh cảnh nhưng hiện tại chưa đánh lại hắn".

Diệp Thiên nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 113: Thú triều (2)


Số lượng huyền thú quá nhiều, mặc dù hiện tại chỉ có những huyền thú tu vi thấp nhưng kiến cắn voi lâu ngày cũng chết nên bên đây đã bắt đầu có thương vong nhỏ.

Nhưng dù sao thương vong cũng chỉ là những kẻ có tu vi thấp, chủ yếu là tán tu tham gia vì muốn kiếm một món hời.

“Xoạt…Xoạt…Phụt…Phựt…Rầm…”.

Trong Vạn thú sơn mạch, Diệp Thiên không ngừng vung kiếm, xác huyền thú không ngừng tăng.

Nhưng trong lúc vung kiếm vẻ mặt của hắn hơi khó coi.

“Các ngươi đi theo ta làm cái quái gì?”.

Diệp Thiên bực bội quay ra sau nói.

Lúc đầu chỉ có mình Dương Phượng Vũ nên hắn không cảm thấy ra sao, lát sau lại thêm Vân Phong xuất hiện, hắn cũng không nói gì, ai ngờ tiếp theo Trương Hổ, 3 tên thiên tài hạch tâm viện đi theo Vân Phong cũng nhập cuộc đi theo sau hắn không rời làm hắn bắt đầu khó chịu.

“Phụ hoàng bảo ta theo ngươi học tập”.

“Cả nhà ta đều theo Liễu viện trưởng, hắn là cháu hắn tất nhiên ta phải theo rồi”.

“Bọn ta cũng tương tự thế”.

Từng người nói ra lý do một cách vô tư.

“Haiz… mà cũng chả sao”.

Diệp Thiên thở dài lén liếc mắt nhìn một hướng rồi thu lại.

Hắn biết có người theo sau bảo vệ nên cũng không cần phải lo lắng bọn họ chỉ là cảm giác hơi gò bó khiến hắn khó chịu.

Tiếp tục con đường chém giết huyền thú, vừa di chuyển vào sâu Vạn Thú sơn mạch.

“GAO…”.

Đột nhiên một đám huyền thú có tu vi Huyền quang cảnh xuất hiện lao thẳng về phía đám người Diệp Thiên.

“Hừm… không thể một mình ta chiến được, các ngươi cũng lên đi”.

Diệp Thiên nhìn thấy tu vi của đám huyền thú trước mắt chỉ là Huyền quang cảnh tầng đầu thì lập tức cười cợt quay đầu nói với đám Vân Phong rồi lắc người lui về phía sau đội hình để đám Vân Phong lên trước.

“Được thôi”.

Vân Phong cười bước lên trước nghênh chiến.

Dương Phượng Vũ, Trương Hổ và 3 thiên tài đi theo Vân Phong cũng bước lên chiến đấu.

“Keng keng... ầm ầm… rắc rắc…”.

Tiếng va chạm không ngừng vang lên, chiến đấu rất kịch liệt.

“Hô hô… Dương Phượng Vũ 3 người tu vi nâng cao không ít, Vân Phong Huyền vân cảnh tầng 8, Phượng Vũ tầng 7, Trương Hổ tầng 6, chiến lực không thua Huyền quang cảnh tầng đầu, không tệ không tệ, có thời gian mài dũa căn cơ thì sẽ càng tốt”.

Diệp Thiên đánh giá 3 người, còn 3 thiên tài kia mặc dù tu vi không tệ nhưng chiến lực cũng rất tầm thường vượt cấp chiến đấu rất khó chứ không nhẹ nhõm như 3 người Vân Phong.

“Lên”.

Cả 3 người Vân Phong mặc dù không thua đám huyền thú trước mặt nhưng vẫn không thể chiếm thế thượng phong nên cả 3 quyết định dùng ra Dị hỏa của mình.

“Rắc rắc…”.

“Phừng phựt…”.

Hỏa của Vân Phong đánh đến đâu kẻ địch đều không ngừng bị hàn băng đông cứng lại, còn hỏa của Phượng Vũ cùng Trương Hổ thì đốt thẳng lên da thịt của kẻ thù khiến chúng bị thương không nhẹ.

“Hừm… không tệ”.

Diệp Thiên nhìn thấy 3 người không ngừng đánh lui đám huyền thú thì gật đầu.

“Hử?... nhanh lùi lại”.

Diệp Thiên bỗng phát hiện ra thứ gì lập tức hô to.

Đám người Vân Phong không biết chuyện gì nhưng vẫn nhanh chóng lùi lại không tiếp tục chiến đấu.

“GRR…TÊ…MINH…GAO…”.

Ngay lập tức từ sâu bên trong Vạn thú sơn mạch những huyền thú có tu vi từ Huyền Vân cảnh trở lên không ngừng lao ra như vỡ đê.

Phải mất một lúc sau đám huyền thú như thủy triều vô tận kia mới giảm bớt rời biến mất.

“Hây…”.

Đám người Diệp Thiên từ trên vây cao nhảy xuống quan sát 4 phía cảnh giác.

“Xém tý nữa là tiêu đời”.

Trương Hổ lau mồ hôi trên trán nói.

"Được rồi, huyền thú cao giai đã bắt đầu hành động nếu còn ở trong đây thì rất nguy hiểm, nhanh ra bên ngoài thôi".

Vân Phong nói.

"Ừm…".

Tất cả gật đầu đồng loạt phi thân chạy trở về bên ngoài Vạn thú sơn mạch.



"Haiz… cuối cùng cũng thoát khỏi đám này".

Đám người Vân Phong vừa rời đi không lâu, Diệp Thiên từ bóng cây xuất hiện.

Tận dụng lúc mọi người đều tập trung quan sát thú triều hắn đã nhanh chóng tạo ra một cái phân thân để thay thế còn chân thân thì lặn xuống bóng ẩn núp.

Đi cùng đám người Vân Phong xuất hiện rất nhiều hạn chế đối với hắn, nhất là khả năng toàn lực chiến đấu vì hắn phải dành ra một phần tập trung để theo dõi bọn người Vân Phong để không có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Dù hắn biết có người đi theo bảo vệ hắn cùng đám người Vân Phong nhưng chuyện bất ngờ thì ai cũng không thể kịp thời phản ứng được.

"Nên tiêp tục thôi".

Diệp Thiên cười khẽ rồi phân thân ra phân tán khắp nơi tiếp tục chém giết huyền thú.

Huyền thú hiện tại cao nhất cũng chỉ Huyền Vân cảnh đỉnh phong nên đối với chiến lực hiện tại của hắn thì không hề có nguy hiểm gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 114: Bị bao vây


"Lên".

Diệp Thiên cảm giác được sự theo dõi đã biến mất, hẳn là cũng bị phân thân của hắn lừa đi thì không ngần ngại dùng ra Kim Viêm chi hỏa cùng Kiếm mang tăng lên tốc độ chém giết huyền thú.

Huyền thú ở đẳng cấp này không thể chịu đựng được quá mấy chiêu của hắn, tộc độ chém giết huyền thú nhanh như đang quét rác dễ dàng.

Môi con đường, mỗi một lần ra chiêu của hắn cùng phân thân đều tạo ra một cái thi thể huyền thú mới, cả một mảnh rừng rộng lớn đều trải dài các thi thể của huyền thú lớn nhỏ, giống loài.

"Hửm…".

"Thu".

Diệp Thiên bỗng cảm giác được gì đó lập tức thu lại Kim Viêm chỉ hỏa, kiếm mang cũng như phân thân.

"Đã đến rồi thì ra đi".

Hắn bình tĩnh nhìn xung quanh nói.

"Oh… vậy mà bị phát hiện, tiểu tử ngươi hẳn là tiểu ma đầu Diệp Thiên mà vương thành bàn tán nhỉ?".

Một thanh niên khôi ngô từ xa đi ra khỏi tán cây cười nhìn Diệp Thiên.

"Xạt…xạt…".

Không chỉ như thế, xung quanh các tán cây quanh chỗ Diệp Thiên cũng vang lên tiếng lá cây động.

Từng bóng người xuất hiện bao vây hắn vào giữa.

"Ỷ lớn hiếp nhỏ sao?".

Diệp Thiên cười khinh nói.

- Tên: Lý Đào

- Cấp: 60 (Huyền Quang cảnh tầng 10)

"Hừm… Đại công tử Lý gia, đồ đệ Vạn thú tông Tông chủ".

"Hô hô… tu vi không tệ, may mà chưa đột phá Huyền Ấn nếu không thì hơi phiền".

Diệp Thiên nhìn thông tin cười thầm.

Hắn cũng nhìn xung quanh xem xét tu vi đám người nhưng bọn này chỉ ở Huyền Quang cảnh tầng đầu mà thôi chỉ cần cẩn thận một chút thì không không có nguy hiểm.

"Haha… trong tình thế như vậy mà vẫn bình tĩnh xem ra lời đồn không sai, mà ngươi nói cũng đúng nên ta sẽ cho ngươi một cơ hội".

"Ta cùng ngươi khiêu chiến, ta nhường ngươi 3 chiêu, hy vọng ngươi biết trân trọng 3 cơ hội này".

Lý Đào hung ác cười lớn nhìn khiêu khích Diệp Thiên.

Đám người đi theo hắn cũng cười rộ cả lên.

"Được thôi, mong ngươi đừng hối hận".

Diệp Thiên nhìn mặt hắn mà tỏa ra thương hại nói.

"Chuyển bóng".

Dứt lời không chừng chừ một giây nào hắn lập tức hóa thành cái bóng chui xuống đất, chỉ trong tích tắc hắn lần nữa xuất hiện thì đã ở trước mặt Lý Đào đồng thời hai mắt sát lạnh đâm ra một kiếm mục tiêu là cổ họng của Lý Đào.

"Ha…".

Lý Đạo bất ngờ hốt hoảng không kịp phản ứng, muốn lùi về sau nhưng tốc độ của Diệp Thiên quá nhanh cũng quá bất ngờ hắn khó mà né tránh được.

"Keng…".

Nhưng khi mũi kiếm sắp chạm vào cổ họng của hắn thì một bộ móng vuốt sắc bén xuất hiện trảo thẳng vào thân kiếm đánh bật ra.

"Oh…".

Diệp Thiên cũng hơi ngạc nhiên nhưng khi nhìn thấy là ai gây ra thì khẽ cười rồi lùi lại.

- Tên: U Ảnh báo

- Cấp: 61 (Huyền Ấn cảnh tầng 1)

"Ra là U Ảnh báo, bảo sao…".

Diệp Thiên lẫm bẩm.

U Ảnh báo công kích mạnh, tốc độ nhanh, không chỉ thế thiên phú ẩn núp cực kì cao cường, chính vì thế nên mới thoát được dò xét của Diệp Thiên còn chặng được hắn một chiêu lấy mạng Lý Đào.

"Hô…hô… chết tiệt…".

Lý Đào lùi ra sau thoát khỏi cơn nguy hiểm thở hổn hển, hắn không thể tin được rằng hắn xém tý mất mạng dưới tay một tên tiểu tử trong chớp mắt.

"Xem ra ta đã xem thường người rồi".

Hắn độc ác nhìn Diệp Thiên.

"Giết hắn".

Hắn ra lệnh cho thuộc hạ cùng xông lên.

"Haiz… người lớn gì mà nói không giữ lời gì cả, mà thôi cũng không sao".

Diệp Thiên lắc đầu cười cợt rồi lập tức phân thân ra.

"Xoạt…xoạt…phụt…rắc rắc…".

"Ahh…Ch…Ngươi…".

Trong chớp mắt tất cả kẻ bao vây Diệp Thiên đều bị xóa sổ khi chưa kịp phát huy ra năng lực của mình.

"Ngươi…ngươi…".

Lý Đào hoảng sợ chỉ ngòn tay vào mặt Diệp Thiên không thốt lên lời.

"Rồi rồi, hiện tại tới ngươi đây".

"Sharingan".

Diệp Thiên cười đùa rồi dùng ra sharingan nhìn thẳng vào mắt Lý Đạo.

"A…".

Lý Đào định làm gì đó thì bỗng nhiên cơ thể cứng đờ không nhút nhít.

"Xoẹt…".

Diệp Thiên hóa thành bóng xuất hiện phía sau Lý Đào cho hắn một cái lau cổ.

"GRAO…".

U Ảnh báo phát hiện Diệp Thiên biến mất khỏi chỗ lập tức cảnh giác nhưng Diệp Thiên ra tay quá nhanh nên khi nhìn thấy Diệp Thiên thì mọi chuyện đã xong cả.

"Ngươi cũng hóa thành EXP cho ta luôn đi".

Diệp Thiên nhanh chóng dùng cả Kiếm mang cùng Kim Viêm chi hỏa bao phủ thân Ngân Trọng kiếm rồi đâm một nhát thật nhanh vào miệng U Ảnh báo khiến nó chết mà không kịp gầm gừ tiếng nào.

Cơ thể huyền thú rất cứng rắn nhưng chỉ bên ngoài mà thôi còn bên trong cũng không thua bình thường là bao, chỉ một chiêu này của Diệp Thiên cũng đủ để phá nát tất cả nội tạng của nó rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 115: Tiến công


“Ohho… da báo không tệ, có thể dùng để chế tạo một bộ trang phục”.

Diệp Thiên nhìn xác U Ảnh báo không bị hư hại chút gì thì gật đầu vui vẻ.

Quăng cả thi thể U Ảnh báo vào Trữ giới vật xong thì hắn bắt đầu thu thập đồ đạc của đám người Lý Đào rồi mới thiêu hủy xóa bỏ dấu vết.

“Tiếp tục kiếm EXP thôi”.

Diệp Thiên nhìn quanh xác định phương hướng rồi phóng người rời đi.

Thú triều không hổ là thú triều, Huyền thú mọi nơi đều có hơn nữa đẳng cấp ngày càng cao, Diệp Thiên cùng phân thân chém giết điên cuồng, đẳng cấp cũng vì thế mà thăng lên 48 tức Huyền Vân cảnh tầng 8, không bao lâu nữa chắc chắn sẽ thăng lên 49.

*****

Bên ngoài Vạn Thú sơn mạch, bên trên tường thành.

“Giết…”.

Vân Long nhìn xung quanh các nơi đang không ngừng đối kháng thú triều, tiếng hô hào, va chạm vang lên không dứt.

Thú triều đại bộ phận là Huyền thú Huyền Vân cảnh giới, nhưng sau hơn nữa ngày không ngừng chém giết, Huyền thú Huyền Vân cảnh tầng cuối cùng Huyền Quang cảnh tầng đầu cũng dần xuất hiện không ít khiến cho việc đối kháng càng khó khăn hơn gấp bội.

Ban đầu Huyền thú cảnh giới thấp, linh trí không cao nên bọn hắn có thể dùng nhiều chiến thuật khác nhau để tăng thêm hiệu quả chém giết nhưng hiện tại Huyền thú cảnh giới cao hơn xuất hiện thì lại khác.

Lục chiến cao, linh trí cũng cao hơn khiến bên bọn hắn khó khăn lập chiến thuật hay thay đổi tu sĩ đã thấm mệt, việc hy sinh trong lúc chiến đấu cũng theo đó mà tăng.

“Khai trận!!!”.

Vân Long nhìn thấy tình hình không tốt thì quát lớn hạ lệnh.

“Nhanh… mau mau mở trận pháp”.

Âm thanh Vân Long vang khắp chiến trường, những người được giao nhiệm vụ điều khiến trận pháp lập tức nhanh chóng mở trận.

"Ong~…Ong~…".

Từng màn chắn trận pháp nhanh chóng xuất hiện trên chiến trường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Để giữ lại lực chiến của những tu sĩ cấp cao nhằm về sau chiến đấu với Huyền Thú cấp cao cùng người của Vạn Thú tông, Vân Long đã bỏ ra không ít tài nguyên để người của Trận pháp công hội gấp rút chế tạo trận bàn đến đối phó Thú triều.

Mặc dù những trận pháp này đều là Tứ giai hạ phẩm không đủ giết Huyền thú Huyền Quang cảnh tầng trung trở lên nhưng nhiêu đó đã đủ, mục đích chủ yếu không phải chắc chắn chém giết được Huyền thú mà chỉ cần áp chế bọn nó, còn việc chém giết vẫn phải cần tu sĩ đích thân đến làm nhưng như thế đã hạn chế rất nhiều thương vong đồng thời tăng lên hiệu xuất chém giết.

Tứ giai hạ phẩm trận pháp ở Vân Lam vương quốc đã rất khó có, 4 đại gia tộc mỗi nhà cũng mới chỉ có 1,2 Ngũ giai trận pháp nên tứ giai trận pháp đối với những gia tộc khác mà nói đã rất bá đạo.

Nếu không phải lần này thú triều hung hiểm mỗi nhà, mỗi thế lực cùng góp chút ít thì đã không thể làm ra nhiều tứ giai trận pháp trận bàn như vậy.

"Mọi thứ vẫn trong tầm không chế".

Vân Hoa nhìn chiến trường nói.

“Đừng mất cảnh giác, hiện tại chỉ mới bắt đầu mà thôi”.

Vân Phi nhìn chân trời phía xa nói.

“Ừm…”.

Mọi người đều hướng mắt nhìn mặt trời đang lặng phía xa rồi gật đầu.

Ban đêm là thế giới của Huyền thú, Huyền thú có thể nhìn trong bóng tối lực chiến sẽ không giảm nhưng tu sĩ nhân loại thì khác, họ không thể nhìn trong đêm nên lực chiến, sự linh hoạt sẽ giảm mạnh, hơn nữa chiến trường là rừng rậm, sân nhà của Huyền Thú, tu sĩ bên bọn họ càng bất lợi hơn nữa.

“GRAO…”.

Đúng lúc này, sâu bên trong Vạn Thú sơn mạch, tiếng gầm của Lôi Linh hổ lần nữa vang vọng như ban bố mệnh lệnh.

“Gao…Tê…”.

Tất cả Huyền thú như đáp lại gầm lớn, càng điên cuồng chém giết nhân loại.

“Grao…GRRRR…ầm ầm ầm…”.

Không bao lâu sau, từng tiếng gầm, từng tiếng chấm động đại địa không ngừng xuất hiện, hơn nữa ngày càng tiếp cận phía tường thành.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 116: Tiến công (2)


“Ầm ầm ầm… xào xạc…”.

Tiếng chấn động cùng tiếng là cây không ngừng đan xen khiến lòng người rung động.

“Giết…”.

“GRRR…”.

Khi chấn động đến gần tường thành thì âm thanh nhân loại bỗng vang lên từ bên trong cơn chấn động, tiếp đó là tiếng gầm của nhiều chủng Huyền thú vang lên.

“Là người của Vạn Thú tông”.

Không bao lâu nguyên nhân cơn chấn động xuất hiện trước mắt mọi người.

Hàng trăm đệ tử của Vạn Thú tông cưỡi sủng thú cùng Huyền thú ra lệnh lao lên giết về phía tu sĩ đang chém giết quanh các trận pháp.

“Thuần một màu Huyền thú Huyền Quang cảnh, không ít còn là tầng cao”.

Vân Phi nhìn một lượt chiến trường nói.

“Còn có vài con thuộc Huyền Quang cảnh đỉnh phong, thậm chí có 3 con là Huyền Ấn cảnh”.

Vân Long bổ sung nói ra.

“GIẾT…”.

Nói xong hắn đứng lên trầm giọng hạ lệnh.

“Giết..!!!”.

Những tu sĩ Huyền Quang cảnh tầng cao cùng Huyền Ấn cảnh tầng đầu đồng loạt nhận lệnh lao xuống tường thành, phóng người thẳng hướng chiến trường.

“Có cơ hội lập tức diệt sát đệ tử Vạn Thú tông!”.

Dương Tiêu cũng thống lĩnh một đại đội xong ra bắt đầu điên cuồng chém giết.

Không hổ là lực lượng tinh nhuệ bảo vệ vương thành cùng hoàng cung, mỗi một bình sĩ trong đại đội đều thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú.

Chỉ trong một khoảng khắc sau khi Dương Tiêu ra lệnh lập tức nhanh chóng tổ thành nhiều tiểu đội mỗi đội 5 người tập trung chém giết Huyền Thú một cách nhanh chóng, hạn chế tiêu tốn huyền lực cùng thể lực, nhanh chóng hạ sát từng đầu Huyền thú.

Dương Tiêu cùng những tu sĩ Huyền Ấn cảnh khác tập trung chém giết 3 đầu Huyền thú Huyền Ấn cảnh, đồng thời hạn chế đệ tử Vạn Thú tông dùng sủng vật điều khiển Huyền thú.

“Rắc rắc… ahhh…”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Một tiếng tan vỡ cùng tiếng hét xuất hiện.

Một đệ tử Vạn Thú tông dùng sủng thú cùng Huyền thú giết chết người điều khiển trận pháp sau đó tiếp tục chạy đến mặt khác trận pháp.

“ahhh…”.

“Rắc rắc…”.

“GRRR…”.

Từng tòa trận pháp nhanh chóng tan vỡ, những Huyền thú vị áp chế bên trong trận được thả ra lập tức gầm lớn chém giết tu sĩ xung quanh, thương vong thảm trọng.

“Giết…”.

Đệ tử Vạn Thú tông sĩ khí nâng cao điều khiển Huyền Thú xông lên.

Đây là một trong những điều khiến nghề Thuần thú sư trở nên khủng bố.

Huyền thú cấp thấp linh trí thấp chỉ cần có chiến thuật hợp lý sẽ chém giết được nhưng có Thuần thú sư điều khiển thì kết quả sẽ khác, mặc dù không thể ra lệnh quá khó nhưng chỉ cần những lệnh đơn giản để đám Huyền thú phối hợp nhau đã đủ tạo thành một đội quân mạnh mẽ rồi.

“Xông lên giết chết đám Vạn Thú tông kia”.

Một số tu sĩ Huyền Ấn cảnh lập tức đuổi theo ý định giết chết đệ tử Vạn Thú tông hạn chết đám Huyền thú cùng giảm sĩ khí bên địch.



“Chết tiệt”.

“Không được ta phải ra đó giết sạch đám con hoang kia”.

Vân Hồng tức giận khó nén muốn xông ra chiến trường.

“Không cần”.

Lúc này âm thanh của Diệp Thiên từ phía sau xuất hiện.

“Làm sao?”.

Đám người nhìn qua hắn hỏi.

Diệp Thiên phân thân sau khi cùng đám người Vân Phong chém giết Huyền thú trên chiến trường đến gần tối bọn Vân Phong mới tiêu hết huyền lực trở về tường thành hồi sức.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 117: Tiến công (3)


“Ta sẽ ra trận”.

Diệp Thiên cười cợt ngón tay chỉ phía xa xa.

“Hả?”.

Đám người theo hướng ngón tay chỉ lập tức thấy một Diệp Thiên đang cầm kiếm hướng một đệ tử Vạn Thú tông chạy tới.

“Khoan đã, vậy ngươi là?”.

Vân Phong lập tức phản ứng nhìn Diệp Thiên kế bên.

“Hắc hắc…Bụt…”.

Diệp Thiên cười một tiếng rồi hóa thành một làn khỏi biến mất.

“Ây, tên tiểu tử này vậy mà lừa cả ta”.

Vân Phi lắc đầu nói.

Đám người cũng chỉ có thể cười khổ, cái huyền kỹ này bọn hắn là biết, lần trước Vân Ngọc công chúa có dùng qua, hiệu quả cực kì khủng bố, nàng có thể dùng Diệp Thiên thì càng khỏi phải nói, bọn hắn vậy mà quên mất.

“Cái huyền kỹ này cũng quá bá đi, không khác gì chân thân của hắn cả, chạm được, đánh được, cũng dùng huyền kỹ chém giết cả buổi, chẳng ai nhận ra”.

Trương Hổ mắt chữ A mồm chữ O nói.

Hắn cùng đám Vân Phong ở bên cạnh Diệp Thiên từ sáng đến hoàng hôn điên cuồng chém giết Huyền thú, Diệp Thiên còn thỉnh thoảng chỉ ra điểm yếu của bọn hắn để bọn hắn tiến bộ, bây giờ ai ngờ lại là một cái phân thân mà thôi.

Đám người Vân Phong cũng chỉ có thể cười trừ.

Vân Long cùng 4 vị trưởng lão thì lập tức quan sát Diệp Thiên xem hắn hiện tại đã có tu vi gì, chiến lực ra sao.

*****

Diệp Thiên sau khi rời khỏi chỗ bọn người Lý Đào thì lập tức bôn ba tứ phía chém giết Huyền Thú tăng EXP.

Hiện tại hắn đã đạt cấp 49 chỉ còn một cấp nữa là có thể bắt đầu đột phá Huyền Quang cảnh.

Trong lúc hắn tập trung chiến đấu thì trời đã tối, tiếng gầm của Lôi Linh hổ làm hắn ngừng lại việc chém giết bên trong rừng mà bắt đầu di chuyển trở ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Chưa kịp lui ra khỏi Vạn Thú sơn mạch thì đã xuất hiện một đám thú triều Huyền Quang cảnh tầng cao cùng 3 con Huyền Ấn cảnh chạy ra.

Bất đắc dĩ hắn đành hóa bóng ẩn núp một lúc mới có thể tiếp tục lui ra Vạn Thú sơn mạch.

Vừa ra tới đã thấy đám đệ tử Vạn Thú tông bắt đầu công phá trận pháp giải cứu Huyền thú đang bị áp chế bên trong trận, đồng thời hiệu lệnh bọn chúng chém giết nhân loại.

“Hoho… đành dùng các ngươi để tăng cao danh tiếng của ta vậy”.

Diệp Thiên híp mắt nhìn đám đệ tử của Vạn Thú tông.

Hắn không quên mục đích chính lần này ra trận.

Vân Ngọc trên bữa tiệc bày ra thiên phú để người khác ngấp nghé, mặc dù bên trong hoàng cung cường giả bảo vệ nhiều nhưng minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng.

Những kẻ đối địch với Vân gia trong Vân Lam vương quốc cùng những vương quốc bên ngoài sẽ không nguyện ý để một người kế thừa Vân gia có tiềm lực lớn đến như thế.

Nên lần này hắn phải hướng sự tập trung của mọi phía về mình, hắn không phải người Vân gia chỉ là quan hệ tốt một chút mà thôi nên cho dù những kẻ có ý nghĩ bất chính thì cũng chỉ cần nhắm vào hắn.

Đến lúc đó hắn có thể một mình chạy đâu thì chạy, không liên lụy đến Vân gia, Vân Ngọc sẽ có thời gian để phát triển, chỉ cần một thời gian ngắn đợi hắn có đủ thực lức hoàn toàn có thể giết trở về xóa sổ những kẻ đó.

Quyết định xong mục tiêu Diệp Thiên dùng Vân Phong bộ tăng tốc hướng một tên đệ tử Vạn Thú tông lao tới.

Đệ tử Vạn Thú tông đang tập trung điều khiển Huyền thú chém giết nên không để ý phía sau có người lao tới.

“Phựt…”.

“Chết!”.

Diệp Thiên cầm Ngân Trọng kiếm, lại dùng Kim Viêm chi hỏa thăng phúc lao đến vung ngang một kiếm.

“Xoẹt…”.

“Hơ…???”.

Để tử Vạn Thú tông không hiểu chuyện gì xảy ra, hẳn chỉ cảm thấy mình như mất trọng lực, ánh mắt quay cuồng sau đó thì không nhận thức gì được nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 118: Tiến công (4)


Hoàn thành chém giết xong mục tiêu Diệp Thiên không dừng lại tiếp tục dùng Vân Phong bộ nhanh chóng di chuyển tìm đến mục tiêu tiếp theo.

Diệp Thiên nhanh nhẹn, linh hoạt lượt qua từng đầu Huyền Thú trước mặt một đường hướng phía đệ tử Vạn Thú tông lao đến.

“Xoẹt…xoẹt…”.

Hai nhát kiếm chém ra 2 khỏa đầu lập tức rơi xuống, một người một thú, máu phún ra tung tóe hấp dẫn một ít tu sĩ nhìn qua.

Nhưng khi đám tu sĩ nhìn sang thì chỉ thấy 2 cổ thi thể một người một thú ngã xuống vũng máu còn người làm là ai thì không ai hay biết.

“Xoẹt…Xoẹt…Xoẹt…”.

Trên chiến trường không ngừng xuất hiện đầu đệ tử Vạn Thú tông rơi xuống, tạo thành một phong cảnh kì lạ hấp dẫn nhiều người.

Đệ tử Vạn Thú tông ngã xuống càng nhiều, Huyền thú bị điều khiển mất đi người ra lệnh thì không còn khó khăn đối phó như trước, thương vong lập tức dần dần giảm xuống, song tốc độ Huyền thú ngã xuống tăng lên.



“Tất cả đứng thành nhóm, cảnh giác xung quanh”.

Một gã đệ tử Vạn Thú tông lớn giọng ra lệnh, hẳn là đệ tử tinh anh.

Vị trí của hắn ở phía ngoài, dễ quan sát người của mình nên phát hiện người của mình mỗi một lúc lại mất đi, hơn nữa tốc độ mất ngày càng tăng.

Cơ thể của Diệp Thiên nhỏ nhắn lại thêm Vân Phong bộ nhanh nhẹn khó đoán khiến tên đệ tử này mặc dù thấy người mình ngã xuống nhưng chưa kịp nhìn ra hắn.

“Ngươi là kẻ đứng đầu bọn kia nhỉ?”.

Trong lúc đang tập hợp người đề cao cảnh giác, người đệ tử Vạn Thú tông này bỗng nghe thấy một âm thanh non nớt nhưng đầy sát khí phía sau lưng mình.

“Ai?”.

Hắn giật mình quay lại ngay lập tức, vừa quay lại hắn liền thấy một tên nhóc con chừng 6-7 tuổi cầm kiếm đứng trên lưng sủng thú của mình.

Bình thương nhìn thấy một đứa bé như thế hắn sẽ chẵng thèm quan tâm, nhưng hiện tại đang trên chiến trường không thể xuất hiện một đứa trẻ như thế nên hắn lập tức phản ứng, hắn lật tay muốn đánh ra một chưởng nhưng tay của đứa bé kia bỗng động.

“Phập…phập”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Tay đứa bé di động, tốc độ nhanh đến hắn không kịp nhìn rõ thì thanh kiếm trên tay đứa bé đã đâm xuyên qua ngực hắn, sau đó rút kiếm lại ngay lập tức.

“Hự…phốc!”.

Phun ra một vũng máu hắn không thể tin được nhìn đứa bé trước mặt rồi dần ngã sang một bên rơi khỏi sũng thú nằm trên đất lạnh đầy mùi máu tanh.

“Thật đơn giản”.

Trước khi nhắm mắt, bên tai hắn như nghe được tiếng nói bình thản của đứa bé.



“Tu sĩ bình thường toàn dựa vào huyền lực, thân thể chỉ bỏ phế”.

Diệp Thiên vừa di chuyển vừa lẩm bẩm.

Đúng như hắn nói, hắn tu luyện cũng ít lâu, gặp tu sĩ mạnh yếu cũng xem như nhiều nhưng hầu hết đều chỉ tập trung huyền lực mà ít quan tâm đến thân thể nên hiện tại có là Huyền Ấn cảnh cao thủ đi nữa một khi bị hắn áp sát người thì chỉ có chết.

Chém giết Huyền thú Huyền Ấn cảnh hắn còn phải dùng kiếm mang hoặc Kim Viêm chi hỏa thăng phúc cho kiếm mới phá hủy được phòng ngự của chúng.

Còn tu sĩ nhân loại thì một khi đã áp sát được gần người thì việc của hắn chỉ đơn giản là vung kiếm là xong không cần bất cứ chiêu trò gì nữa.

Nếu hắn tính toán không lầm thì một cường giả Đan Linh cảnh tu luyện công pháp không bổ trợ tu luyện thân thể thì có là Đan Linh cảnh tầng cao đi nữa lực lượng thân thể cũng chưa chắc đã qua được hắn.

“Khi về phải để Vân Ngọc chú trọng luyện thể mới được”.

Diệp Thiên lẩm bẩm.

Vân Ngọc hiện tại đã không lo ngại việc Ngũ Hành chi khí mất cân bằng nên có thể thả lỏng việc tu luyện huyền lực tập trung vào rèn luyện thân thể để tạo căn cơ cho sau này.

Thân thể mạnh yếu có ảnh hưởng lớn đến việc tu luyện như thân thể mạnh thì hấp thụ huyền khí chuyển hóa thành huyền lực sẽ nhanh hơn, tinh thuần hơn không để lại bất kì hậu hoạn gì.

Quan trọng hơn là sau này theo tu vi tăng cao huyền lực ngày càng khủng bố, nếu không có một thân thể đủ sức chịu đựng loại huyền lực đó thì mọi thứ sẽ sụp đổ.

Theo hắn nghĩ thì đây là một trong những nguyên nhân khiến tu sĩ Huyền Ấn cảnh đỉnh phong khó đột phá Đan Linh cảnh như thế, vì Đan Linh cảnh huyền lực chất lượng tăng gấp 10 lần so với Huyền Ấn cảnh, mà tu sĩ đến Huyền Ấn cảnh thường đã nữa bước vào quan tài thì làm sao cơ thể có thể chịu được khi đột phá.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 119: Tiến công (5)


Vừa suy nghĩ Diệp Thiên vừa chạy băng băng chém giết từng con huyền thú.

Tất cả đệ tử của Vạn Thú tông sau khi nhận thức được tình hình không ổn, đồng thời nhìn thấy sư huynh tông mình ngã xuống thì lập tức tập trung thành từng nhóm nhỏ với một một đám huyền thú bao bọc xung quanh, vừa cảnh giác vừa dựa vào số lượng huyền thú mà giết chết tu sĩ xung quanh.

“Quả là một chiến thuật ngu ngốc”.

Diệp Thiên vừa chém chết một đầu huyền thú, nhìn qua đám người Vạn Thú tông thì cười lạnh một cái.

Hắn di chuyển đến nơi ít người chú ý rồi nhìn lên trời.

“Vụt!!!”.

Chỉ trong tích tắc hẳn đã xuất hiện trên bầu trời cao cao nhìn xuống từng nhóm đệ tử Vạn Thú tông trên chiến trường.

“Bụt…bụt…bụt…”.

12 phân thân lập tức xuất hiện xung quanh, 13 cái Diệp Thiên mỗi cái nhìn chằm chằm một nhóm đệ tử Vạn Thú tông rồi nhẹ nhàng giơ hai chưởng.

“Hỏa liên chưởng!”.

Hắn đã luyện đến viên mãn môn huyền kỹ này nên một lúc có thể ra 2 cái chưởng.

“Vụt…vụt…vụt…”.

26 hỏa cầu cỡ nắm tay bay thẳng đến 26 nhóm đệ tử Vạn Thú tông bên dưới.

“Phựt… phựt…”.

“Bùm…bùm…”.

“AHH…AHH!!!”.

“Rống… GRRGRRR!!!”.

Trong khoảng khắc hỏa cầu với thế không thể đỡ rơi xuống đất trung tâm mỗi nhóm người, từng đóa viêm hoa khổng lồ bao trùm lấy mọi thứ xung quanh.

Đệ tử Vạn Thú tông còn không biết chuyện gì xảy ra thì đã bị viêm hoa thiêu đốt thành than, những đệ tử tinh anh thì chưa chết ngay thì đau đớn quằn quại rên la thấu trời.

Huyền thú xung quanh bọn hắn cũng không tốt hơn, huyền thú thể chất hơn người nên thời gian bị hành hạ trước lúc chết càng dài, có vài huyền thú vòng ngoài của Hỏa liên chưởng vẫn chưa chết nhưng bị thương cũng khá nặng.

Với uy lực huyền lực của Diệp Thiên hiện tại thì trừ khi có Huyền Ấn cảnh tầng trung huyền lực hộ thể bảo vệ nếu không thì không chết cũng tàn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

“Hể?...”.

“Là ai làm?”.

Những tu sĩ lúc nãy đang liều chiến với từng nhóm đệ tử Vạn Thú tông nhìn thấy tình huống trước mắt thì ngẩn người.

Bọn hắn dóc hết sức bình sinh liều mạng chiến đấu còn chưa thể phá vòng bảo vệ của huyền thú để tấn công đệ Vạn Thú tông thì mấy chục đóa viêm hoa xuất hiện dọn sạch mọi thứ, chỉ để lại vài con huyền thú đang hấp hối.

Không ít tu sĩ xung quanh nhìn nhau muốn biết tình huống thế nào.

"Bịch…bịch…bịch…".

Đúng lúc này, từ phía trên không xuất hiện từng bóng người, trong chớp mắt hơn mười cái thân ảnh nhỏ nhắn rơi xuống mặt đất.

"Tiểu hài tử???".

"Trên người tiểu tử này vậy mà phát ra khí tức Huyền Vân cảnh?".

Từng tu sĩ như quên mất mình đang trên chiến trường chỉ lo quan sát Diệp Thiên.

"Sharingan!".

"Đi!".

Diệp Thiên không thèm nhìn đám người chuyển đổi mắt thành Sharingan rồi một tay giơ kiếm lên trước mặt quát một tiếng.

"Vụt…vụt…".

12 cái phân thân trong nháy mắt cầm kiếm chia ra tứ phương tám hướng lao đi, một tay vung kiếm một tay Hỏa liên chưởng tùy thời mà ra, từng đầu huyền thú ngã xuống như rơm rạ.

"Vãi cứt ~".

"Tên tiểu tử này có phải người không thế, nhìn dáng dấp mới bao nhiêu tuổi? chiến lực làm sao khủng bố như thế?".

"Ta biết rồi, tên tiểu tử này nhất định là Tiểu ma đầu của Vân Lam học viện mấy tháng trước vừa nhập học liền phế người".

"Má ơi, lúc đó nghe tin đồn không tin hiện tại ta liền tin, quả nhiên là Tiểu ma đầu, tên không sai".
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom