Cập nhật mới

Dịch Khởi Nguyên Hệ Thống

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: Đi dạo


“Woah… ở đây đẹp thật, thiết kế cũng thật lạ”.

“Woah… món này là gì mà lại lạnh như vậy!”.

“Woah… mấy món trang sức này thật là tinh sảo”.

Bạch Linh ngạc nhiên không ngừng.

Dương Thiên dẫn nàng đi khắp nơi, cũng không dừng giải thích cho nàng biết mọi thứ ở đây như tại liệu mà Diệp Thiên đã đưa cho bọn hắn.

“Thứ này là gì?”.

Bạch Linh đi chỉ một chiếc xe thể thao phía trước hỏi.

Có một vài nơi Diệp Thiên để một chiếc xe để trang trí đây chỉ là một trong số đó.

“Haha… đây là xe hơi công dụng giống như xe ngựa nhưng dùng huyền thạch để kích hoạt, tốc độ nhanh hơn xe ngựa hơn nữa thiết kế rất đẹp và còn nhiêu thứ khác”.

Dương Thiên nhìn thấy thứ nàng chỉ thì cười tươi nói.

Hắn là người thay mặt Dương gia tham gia quản lý ở đây nên mấy ngày nay hắn tìm hiểu rất nhiều về mọi thứ ở đây, xe hơi hắn cũng học lái xong rồi, cảm giác lúc lái rất tuyệt vời hắn còn đặt mua sẵn một chiếc mình thích với Kim Sơn rồi.

“Oh… ta có thể thử không?”.

Bạch Linh quan sát, sờ sờ chiếc xe rồi hỏi.

“Chiếc này chỉ để trang trí mà thôi, mấy chiếc có thể dùng ở nơi khác, nếu Bạch các chủ thích có thể lấy một chiếc xem như quà”.

Dương Thiên giải thích.

“Vậy thì có cơ hội ta sẽ thử một lần mới được”.

Bạch Linh cười nói.

Tiếp đó 4 người tiếp tục đi tham quan nơi khác.

Đến khu giải trí, Bạch Linh đặc biệt thích thú không ngừng chơi thử các trò chơi, từ bài bạc đến game điện tử, nàng còn bỏ ra một khoảng thời gian để xem phim chiếu ở rạp.

Rạp chiếu chiếu hầu hết đều là những bộ anime movie, phần còn lại là những bộ dài đã hoàn thành, ban đầu không ít người đến xem vì tò mò nhưng khó hiểu nội dung nhưng dần dần không ít người bị nó lôi cuốn trở thành khách thường xuyên, cũng xem như là một thành công.

Bạch linh dành chút thời gian để xem vài tập Naruto, dù chỉ vài tập những có vẻ nàng rất thích nó, nếu không phải Trúc Ly nhắc nhở chắc nàng đã tiếp tục xem không ngừng.

Tốn thật nhiều thời gian, Bạch Linh rốt cuộc xem hết một vòng Thượng Vân lâu, nơi cuối cùng nàng đến là tầng cao nhất của Thượng Vân lâu.

“Khung cảnh thật tuyệt hảo”.

Bạch Linh nhìn qua lớp kính trong suốt ngắm nhìn cả vương thành nói.

“Những căn phòng ở những tầng cao nhất này có thể nhìn ngắm cả vương thành, đẹp nhất là vào buồi tối, lúc đó Bạch các chủ có thể nhìn thấy một diện mạo khác của vương thành này”.

Dương Thiên nói.

“Hả? những thứ bay trên kia là gì?”.

Bạch Linh nhìn lên trời nhìn thấy những hòn đảo bay mập mở trong mây hỏi.

“Bạch các chủ thật tinh mắt, trên mỗi hòn đảo đó đều là những nơi cao cấp nhất của Thượng Vân lâu”.

“Trên mỗi đảo đều có một sân viện, phong cảnh càng đẹp hơn nơi này lại bay trong mây, có thể nói không khác nào bồng lai tiên cảnh”.

Dương Thiên giới thiệu.

“Quan trọng nhất là trên mỗi hòn đảo đều có một cái Tụ linh trận, chính vì thế huyền khí trên đảo ít nhất gấp 3 lần bình thường”.

“Oh… không ngờ còn một nơi như thế”.

Bạch Linh cùng Trúc Ly bất ngờ, sau đó hai người nhìn nhau trao đổi gì đó rồi cùng gật đầu.

“Vậy chúng ta lên đó quan sát một chút”.

Bạch Linh nói.

“Tất nhiên rồi”.

Dương Thiên dẫn đường lên sân thượng.

“Huýt…”.

Lên đên sân thượng Bạch Linh khẽ huýt sáo một cái.

“Ó…”.

Không bao lâu sao, một con bạch điểu khổng lồ bay đến đậu lên sân thượng.

Bạch điểu hình dáng giống đại bàng nhưng đuôi dài hơn rất nhiều, Bạch Linh vuốt ve nó vài cái rồi ngồi lên lưng nó võ võ nhẹ.

“Ó…”.

Bạch điểu nhận lệnh bay lên không trung di chuyển theo hướng nàng muốn.

“Thiên Phong điểu, bên trong phi hành huyền thú chi vương tốc độ khó có loài sánh kịp, quý hiếm khó thuần”.

Liễu Mộc kiến thức rộng rãi nhìn một cái ra ngay.

“Không hổ là Thiên Nguyệt các”.

Dương Thiên cảm thán.

“Vút…”.

Trúc Ly lão bà phòng người bay lên theo sau Bạch Linh.

“Má… Đan Linh cảnh”.

Dương Thiên nhìn thấy thì hết hồn chửi tục.

“Giờ người mới biết sao?”.

Liễu Mộc trừng mắt hắn nói.

“Thì làm sao ta biết được chứ, tu vi ta kém hơn người ta”.

Dương Thiên biện minh.

“Biết thì cẩn thận một chút, chỉ có thể là bạn không thể là thù”.

Liễu Mộc nhắc nhở hắn một câu rồi cũng phi người bay lên.

“Haiz… không hổ là Thiên Nguyệt các, Đan Linh cảnh cũng chỉ làm người hầu”.

Dương Thiên lắc đầu lẩm bẩm rồi lấy ra một chiếc dây chuyền đeo lên cổ.

“Fly”.

Một tiếng ra lệnh cơ thể hắn bay lên theo sau 3 người phía trước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: Diệp Hàn


“Tiểu thư, bên kia có người, huyền lực cũng đậm đặc hơn những chỗ khác”.

Trúc Ly bay lên gần với Bạch Linh chỉ một hướng nói.

“Oh… qua đó xem một chút, ta muốn xem người nào lại được đãi ngộ hơn cả ta như vậy”.

Bạch Linh hiếu kì nói.

Lập tức nàng vỗ vỗ Thiên Phong điểu để nó thay đổi hướng bay, Trúc Ly cũng nhanh chóng theo sau.

“A, chỗ kia là chỗ của Diệp Thiên, nhanh lên”.

Dương Thiên cùng Liễu Mộc nhìn thấy Bạch Linh bỗng đổi hướng thì tăng tốc độ.



“Ó…”.

Thiên Phong điểu đập cánh giảm tốc độ đáp lên đảo bay.

Bạch Linh từ trên lưng nó nhảy xuống từ trong Trữ giới vật lấy ra đồ ăn cho nó, trong lúc đó Trúc Ly cũng đã đến bên cạnh nàng.

“Bạch các chủ dừng bước, đảo này đã có chủ”.

Liễu Mộc gấp gáp lên đảo nói.

“Đúng vậy Bạch các chủ, Thượng Vân lâu đã chuẩn bị một đảo riêng cho ngài”.

Dương Thiên cũng nhanh chóng lên đảo hỗ trợ nói.

“Oh… ngươi làm sao biết phi hành?”.

Bạch Linh bỏ qua lời nhắc nhở chỉ chú ý điểm khác thường ở Dương Thiên.

“Haha… cũng không có gì to tác, ta phi hành được là do sợi dây chuyền này mà thôi”.

Dương Thiên không giấu diếm chỉ chỉ dây chuyền trên cổ nói.

“Một món trang sức có thể cho người khác tự do phi hành cực kì hiếm có, Xích Dương thương hội quả nhiên không hổ là thương hội lớn nhất Vân Lam vương quốc”.

Trúc Ly tinh mắt nói.

“Haha… nào có nào có”.

Dương Thiên xua tay cười không muốn ý kiến.

“Nói lại thì ta thật tò mò không biết ai lại có thể được đãi ngộ vào đây ở trước khi Thượng Vân lâu các người khai trương”.

Bạch Linh nói.

“Cái này,… người nọ hơi đặc biệt một chút”.

Dương Thiên khó khăn nói.

Địa vị hiện tại của Diệp Thiên cực kì mẫn cảm, là người hợp tác ngang hàng với Vân gia cùng Dương gia, thậm chí hơn một chút.

Nếu để người ngoài biết sẽ có rất nhiều chuyện rắc rối xảy ra.

Hơn hết thiên phú của Diệp Thiên là một trong những ác chủ bài lớn nhất trong tình hình hiện tại nên bọn họ không thể để Diệp Thiên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được.

Địa vị của Diệp Thiên hiện tại không khác nào một vị Đan Linh cảnh, cực kì trọng yếu.

“Vậy tại sao ở đây huyền khí lại đậm đặc hơn những hòn đảo còn lại? Các ngươi rõ ràng không công bằng nha”.

Bạch Linh nói.

“Cái này…”.

Dương Thiên bị làm khó, hắn có phải người lập trận đâu mà biết.

“Vì ta là người bố trận”.

Đang lúc Dương Thiên cùng Liễu Mộc khó khăn một âm thanh vang lên, mọi người lập tức quay đầu nhìn.

Một thanh niên 18-19 tuổi mặc áo bào xanh lam, nhìn qua không có gì đặc biệt, khuôn mặt cũng chỉ bình thường nhưng làn da trắng hồng cộng thêm đôi mắt to khiến người thanh niên nọ hơi dễ mến một chút.

"Tại hạ Diệp Hàn gặp qua Bạch các chủ".

Người này không ai khác chính là Diệp Thiên biến thân thành.

"Oh… ta nhìn qua trận pháp ở đây đẳng cấp không thấp ít nhất cũng là Ngũ giai, một người trẻ tuổi như ngươi đủ bản lãnh bố ra sao?".

Bạch Linh nhìn Diệp Thiên một lát thì đầy hừng thú hỏi.

"Tài năng không thể dùng tuổi tác để phán đoán, không phải Bạch các chủ đây cũng như thế sao?".

Diệp Thiên cười cợt nói.

"Vậy sau này Diệp công tử có thể đến đảo của ta bố một trận như thế không?".

Phía sau khăn che Bạch Linh khẽ cười nói.

"Được một mỹ nữ như Bạch các chủ mời thì tại hạ sao có thể từ chối".

Diệp Thiên nói.

“Diệp công tử nói quá rồi”.

Bạch Linh tiếu ý nhìn Diệp Thiên.

"Nào có, chỉ là ta thật không nghĩ đến Bạch các chủ cũng có nghiên cứu về trận pháp".

"Lúc rãnh rỗi tìm hiểu tăng thêm kiến thức mà thôi".

Diệp Thiên cùng Bạch Linh trao đổi vui vẻ như bạn thân gặp nhau.

Dương Thiên cùng Liễu Mộc thì há hóc mồm nhìn.

"Lão Mộc à, trước mặt chúng ta thật sự là tiểu tử kia sao?".

Dương Thiên không phân biệt được thật giả nói.

"Hẳn là không sai đâu, trong tình báo thì hắn đã từng dùng qua, Ngọc nhi cũng được hắn dậy môn huyền kỹ này rồi, lần trước ta gặp con bé còn biến cho ta xem".

Liễu Mộc khẽ nói.

"Môn huyền kỹ này cũng thật bá đạo, ngay cả ta cũng chỉ cảm giác được không đúng mà thôi ngoài ra không còn gì nữa, cơ bản là không sợ bị nhận ra".

Liễu Mộc cảm thán nói.

"Tiểu tử này quả nhiên đủ trò lợi hại".

Dương Thiên gật đầu nói.

Qua một lúc Bạch Linh cũng không bướng bĩnh muốn vào đảo của Diệp Thiên nữa mà ngồi trên Thiên Phong điểu rời đi.

Liễu Mộc cùng Dương Thiên cũng theo sau dẫn đường nàng đến đảo riêng của Thiên Nguyệt các.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: Hai tên kì tài


"Thế nào?".

Bay theo phía sau Dương Thiên cùng Liễu Mộc, Bạch Linh quay đầu hỏi Trúc Ly.

"Hắn là người đến xem đấu giá Dưỡng Nhan đan lần thứ nhất do hắn dùng phòng Địa cấp nên không thể sai".

Trúc Ly khẳng định nói.

"Vậy Dưỡng Nhan đan không phải hắn luyện thì cũng là của sư phụ hắn".

Bạch Linh nhớ lại lúc nói chuyện với Diệp Thiên thì có nghe hắn nói hắn có sư phụ, tài nghệ cũng từ đó mà ra.

"Nếu của sư phụ hắn thì người đó chắc chắc là một vị luyện đan sư tài nghệ thâm sâu, nếu do hắn luyện ra thì người này có thể nói là thiên tài khó có cho dù ở Trung Châu đi nữa muốn kiếm một người ở tuổi này song tu hai loại nghề nghiệp, một cái ít nhất Tam giai, một cái Ngũ giai thì chỉ có những thế lực lớn mới lấy ra được".

Trúc Ly nói.

"Không những thế, lúc nãy ta có thăm dò hắn một chút nhưng chỉ cảm nhận được sự mờ mịt, cơ bản không dò ra cái gì, trên người hắn hẳn là có bảo bối che giấu khí tức phẩm giai không thấp, thân phận sợ là không tầm thường".

Nàng là một Đan Linh cảnh cường giả, có thể qua mặt nàng thì không phải phàm vật.

"Thật là thú vị, chỉ một cái vương quốc nhỏ nhỏi lại có thể một lúc nhô lên hai tên kì tài".

Bạch Linh khẽ cười nói.

“Mà Trúc lão à, ngươi có thấy họ của hai người họ đều là họ Diệp hay không?”.

“Thiên hạ to lớn trùng tên trùng họ chỉ là chuyện thường, nếu có quan hệ thật thì ta nghĩ hai người là huynh đệ thì rất hợp lý”.

Trúc Ly nói, nàng thử so sánh dung mạo của Diệp Thiên cùng biến thân của hắn thì cảm thấy có vài nết tương đồng.

Hai người họ không hề nghĩ đến tất cả đều là một mình Diệp Thiên vì hai người nghĩ Diệp Thiên chỉ là một đứa bé cho dù thiên phú tốt đến đâu cũng không thể cư xử như một người trưởng thành được.

“Xem ra sau khi về phải để người chú ý đến 2 tên này, cả Vân gia cùng Dương gia cũng phải giúp đỡ một hai”.

Bạch Linh nói.

“Oh… tiểu thư muốn nâng đỡ Vân gia cùng Dương gia?”.

Trúc Lý quay đầu sang hỏi.

“Ta muốn nhìn xem hai gia tộc này có gì kì lạ lại có thể khiến 2 tên kia đồng ý cùng một chiến tuyết dù biết hai gia tộc này có thể sẽ bị diệt trong nay mai”.

Bạch Linh híp mắt nói.

“Đúng là rất thú vị, lão bà ta cũng thật tò mò”.

Trúc Ly cười đáp.

*******

“Đan Linh cảnh quả nhiên không tầm thường”.

Diệp Thiên nhìn hướng 4 người Liễu Mộc rời đi thở dài.

“May mà skill biến thân này cũng không phải tầm thường nếu không thì thật rắc rối”.

Skill biến thân này nếu không phải có gì đặc thù thì không thể xem xét được chân thân của hắn, bình thường cho dù muốn dò xét thì cũng có thể tay không ra về.

“Ít nhất có thế xác nhận cảm giác ngày trước của ta là do lão bà Trúc Ly kia”.

Diệp Thiên lẩm bẩm.

Lúc nãy Trúc Ly thăm dò hắn thì hắn lập tức cảm nhận được cảm giác quen thuộc, cảm giác đó xuất hiện lúc hắn chiến đấu cùng Lý Thông.

Lúc chiến đấu với Lý Thông hắn luôn có cảm giác có người nào đó trong bóng tối quan sát hắn, hiện tại có thể xác nhận là Trúc Ly, người của Thiên Nguyệt các.

“Haiz… vẫn là tu vi không đủ, người ta theo dõi cũng chỉ mơ hồ cảm giác được”.

Diệp Thiên thở dài.

“Vẫn là chăm chỉ tu luyện thôi”.

Hắn lẩm bẩm rồi thả bước thong dong đi trở vào nhà.



Thượng Vân lâu sau khi khai trương mỗi ngày khách đến khách đi đếm không hết, ngay cả người của nơi khách cũng nghe tiếng mà tìm đến, mỗi ngày dù đã chia phần ra nhưng Diệp Thiên vẫn kiếm được một hai trăm vạn huyền thạch.

Hắn dùng huyền thạch để tăng tốc độ tu luyện, đồng thời mua đồ dự trữ trong Thương Thành cho Thượng Vân lâu.

Đây chỉ mới là bắt đầu, hiện tại chỉ mới khai trương nên mọi thứ đều rẻ hơn giá chuẩn, còn nhiều nơi chưa cho thuê, đấu trường thú cùng trường đua cũng chưa mở.

Đến sau này chỉ một đấu trường thú thôi cũng đủ so ngang với thu nhập hiện tại.

12 đảo bay hiện tại đã có vài đảo có chủ, là Diệp Thiên, Thiên Nguyệt các, Đan các, Linh khí các, Trận pháp sư công hội, Vân gia cùng Dương gia.

Những đảo còn lại vẫn còn đang bị nhiều gia tộc tranh giá thuê, mỗi đảo không chỉ cảnh đẹp mà huyền khí còn đậm đặc hơn mấy lần chỉ việc thả vài tên thiên phú không tồi trong gia tộc vào tu luyện thôi đã là một thu hoạch không nhỏ rồi, nếu có thể từ nhỏ ở lâu sau này căn cơ cũng tốt hơn người thường.

Chính vì những thứ này mà các đại gia tộc trong ngoài vương thành đều tranh nhau đến đổ máu vì để có thể thuê đảo bay một thời gian dài.

*******

Trong lúc vương thành dao động vì Thượng Vân lâu thì bên trong Lý gia, một phòng lớn với một cái bàn tròn xung quanh ngồi hơn mười người.

“Hiện tại Thượng Vân lâu làm ăn tiền lời ngày càng nhiều đã sắp vượt qua cả Đông khu cùng Nam khu”.

“Không chỉ thế, Thiên Nguyệt các cùng Trận pháp sư công hội có dấu hiệu ẩn hiện hỗ trợ cho Vân gia cùng Dương gia”.

“Tình hình càng ngày càng lệch khỏi kế hoạch của chúng ta”.

Trên bàn không ngừng có tiếng bàn tán.

Tất cả người ở đây đều là người của Lý gia cùng Thạch gia.

“Ngươi thấy thế nào?”.

Trên hai chiếc ghế lớn nhất một lão nhân quay đầu hỏi người bên cạnh.

Người này là Thạch gia tộc trưởng Thạch Minh, là một vị Ngũ giai luyện đan sư, bên trong Đan các cũng có quyền hành không nhỏ.

Người kế bên hắn là Lý Thương Lý gia tộc trưởng, bề ngoài râu tóc dài nhưng vẫn còn đen hẳn là còn chưa đến tuổi.

“Nếu cứ tiếp tục như vậy sợ là Vân gia cùng Dương gia sẽ tìm được hy vọng, đó là thứ chúng ta không hề mong muốn thấy được”.

“Chính vì thế kế hoạch không thể chờ thêm, để người đến Vạn Thú tông thông báo cho con trai ta phải thực hiện kế hoạch nhanh nhất có thể”.

Lý Thương ánh mắt sát lạnh nói.

“Đồng ý”.

Tất cả người có mặt ở đây đều ra dấu tán thành.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: Ma pháp trận Dịch Chuyển


“Đinh!”.

“Kí chú thăng cấp 42!”.

“Hô…”.

Diệp Thiên thở ra một hơi đứng dậy từ giường.

“Haiz… tốc độ tu luyện ngày càng chậm”.

Diệp Thiên cảm nhận sức mạnh của mình thở dài.

Nếu có người nghe hắn nói thế sợ là sẽ chém hắn thành muôn mảnh.

Hắn từ một người bình thường đến hiện tại chỉ 3-4 thàng lại có thể tu luyện đến cấp 42, tốc độ như lôi đình đánh ngang mà còn chê chậm thì không biết thế nào mới gọi là nhanh.

“Còn một hộp quà chưa mở, mở thừ một chút thay đổi tâm trạng xem”.

Diệp Thiên mở Túi đồ nhìn trong góc có hộp quà thì nhớ ra.

Không đợi nữa hắn lập tức dùng hộp quà.

“Đinh!”.

“Kí chủ nhận được Ma pháp trận Dịch Chuyển!”.

- Ma pháp trận Dịch Chuyển (Cố định): có thể dịch chuyển qua lại giữa hai ma pháp trận. Mỗi lần dùng tối đa 5 người.

“Haha… đang buồn ngủ thì có người đưa gối”.

Diệp Thiên cầm quyển trục trên tay cười cười.

Hắn đang sầu não vì tốc độ tu luyện chậm, hiện tại có thứ này hắn có thể dịch chuyển đi lại giữa nơi này và Vạn Thú sơn mạch để chém giết huyền thú tăng lên tốc độ tu luyện.

Mặc dù chém giết huyền thú ở đẳng cấp ngang với hắn kinh nghiệm không quá nhiều nhưng tích tiểu thành đại, Vạn thú sơn mạch nhiều nhất chính là huyền thú nên hắn có thể tích cực thu thập EXP.

Ngoài đó ra sau khi giết huyền thú còn được thưởng Linh tệ, thi thể của huyền thú cũng là của hắn, cơ thể huyền thú mỗi nơi đều có tác dụng, có thể xem như một cách cung cấp nguyên liệu cho Thượng Vân lâu.

Huyền đan của huyền thú hệ lửa đối với hắn có tác dụng rất lớn, Kim Viêm chi hỏa đến hiện tại vẫn chưa thể thuế hóa một lần nào, nếu thuế biến rồi thì hỏa lực càng tăng cao càng có lợi cho hắn luyện thể.

Bên trong Vạn Thú sơn mạch thiên tài địa bảo thì càng là ngập tràng, nếu có thể tìm đến vài thứ có tác dụng tăng chiến lực cho hắn thì không thể tốt hơn.

“Xoạt… định”.

Diệp Thiên không chừng chừ mở quyển trục ra, bên trên có hai vòng ma pháp bị phong ấn vào, hắn để tay lên quát khẽ một tiếng.

Một vòng ma pháp màu xanh lam từ trang giấy bay ra trôi nổi trên không trung, dần dần hạ xuống giữa căn phòng của hắn rồi in dấu lên sàn nhà, ánh sáng từ ma pháp trận biến mất mọi thứ trở lại bình thường.

“Xong một cái, hiện tại chỉ cần chọn nơi đặt cái thứ hai là có thể dùng”.

Diệp Thiên cười hài lòng.

Đã quyết định việc cần làm, Diệp Thiên không do dự đi ra ngoài lấy ra sợi dây chuyền đeo lên cổ phi người rời đi.



Mặc dù bay nhưng cũng phải mất không ít thời gian Diệp Thiên mới đến được khu vực của huyền thú tu vi Huyền Quang cảnh.

Huyền thú Huyền đan cảnh đã không còn một chút uy hiếp gì đến hắn rồi, có chém giết cũng không thể tăng lên kinh nghiệm chiến đấu.

Nên hắn bắt đầu ở lãnh địa huyền thú có tu vi Huyền quang cảnh, nếu chạy thêm sâu vào trong sẽ là nơi của huyền thú Huyền Ấn cảnh, huyền thú ở cấp bậc đó thì phải do chân thân Diệp Thiên ra mặt còn phân thân thì khó mà ăn lại nếu huyền thú ở Huyền Ấn cảnh tầng cao vì phân thân sức phòng thủ quá yếu chỉ một lần trúng chiêu là biến mất ngay.

Đã vào khu vực này Diệp Thiên đáp xuống cẩn thận đi trên đất, tiêu hao thêm một chút thời gian hắn rốt cuộc tìm được một hang động nhỏ phía sau một con thác.

“Xoạt… định”.

Diệp Thiên nhanh chóng lấy ra quyển trục cố định ma pháp trận ở giữa hang.

Ma pháp trận chỉ hoạt động lúc sử dụng còn bình thường thì không khác gì một đạo hoa văn nên Diệp Thiên không cần làm gì để che giấu cả.

“Bụt…Bụt…”.

Làm xong ma pháp trận, Diệp Thiên phân thân ra 12 cái phân thân.

“Thu thập tài nguyên vào đây”.

Diệp Thiên lấy ra vài chiếc Trữ giới vật đưa cho 4 cái phân thân sau đỏ để 4 cái phân thân này chia làm 4 tổ bắt đầu càng quét xung quanh.

Còn bản thân Diệp Thiên thì đi đến ma pháp trận.

“Khởi”.

Khẽ quát một tiếng, ma pháp trận sáng lên ánh sáng dịu nhẹ, Diệp Thiên bước vào bên trong, chỉ trong nháy mắt thân hình Diệp Thiên biến mất trong ánh sáng.



“Ừm… tốt”.

Mở mắt ra Diệp Thiên đã trở về phòng của mình, hắn hài lòng với kết quả rồi đi đến nhà tắm bắt đầu luyện thể.

“Cốc cốc…”.

Chưa kịp bước ra khỏi phòng Diệp Thiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Người đến có chuyện gì?”.

Diệp Thiên mở cửa hỏi Vân Phong đứng phía sau cánh cửa.

“Phụ hoàng nói 3 ngày nữa sẽ tổ chức sinh nhật cho hoàng muội ở hoàng cung, đến lúc đó mời ngươi đến tham dự”.

Vân Phong cười nói.

“Oh…Hình như hơi sớm thì phải?”.

Diệp Thiên ngẩm nghĩ nhớ đến sinh nhật của Vân Ngọc còn một thàng mới đến làm sao lại tổ chức sớm như thế.

“Thì lần trước ngươi nhắc nhở trước khi hoàng muội ta đột phá Huyền đan cảnh thì sẽ có dị biến cần chú ý, dị biến thế nào hiện tại vẫn chưa biết, tu vi của hoàng muội sớm muộn gì cũng bị người biết nên tranh thủ lúc chưa có chuyện gì xảy ra chúng ta ra bài bất ngờ, vừa để thị uy vừa tránh sau này bọn họ nhân dịp thế này mà giở trò”.

Vân Phong giải thích.

“Ừm… có lý, vậy đến lúc đó ta sẽ đến”.

Diệp Thiên suy nghĩ thấy đúng, gật đầu nói.

Ngũ Hành Tuyệt thể lúc kích hoạt sẽ xảy ra dị biến, còn thế nào thì hắn cũng chỉ đọc qua mô tả trong cổ mộ của người trước chứ không biết chính xác sẽ thế nào.

Nếu Vân Ngọc lúc kích hoạt thể chất bị người biết rồi sau đó làm sinh nhật không phải là cho người ta cơ hội ám sát nàng sao.

Hiện tại làm sớm sẽ làm người khác hiểu lầm là tranh thủ trước khi bệnh tình nàng phát tác làm một cái sinh nhật cuối cùng như vậy người khác lúc đến có biết tình hình hiện tại của nàng đi nữa cũng đã mất cơ hội.

Vân gia có thể nghĩ cẩn thận như vậy cũng đỡ cho hắn, việc cần làm hiện tại là tìm quà cho nàng, dù sao cũng là sinh nhật của đồ đệ đầu tiên của hắn, không thể mất mặt được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: Sinh nhật công chúa


“Thiếu gia, sắp đến giờ tổ chức sinh nhật cho công chúa rồi”.

Đang tu luyện bên trong phòng Diệp Thiên liền nghe thấy tiếng nhắc nhở của Kim Sơn.

“Ta ra ngay”.

Hắn trả lời rồi dừng tu luyện, thay đổi một bộ áo bào xanh, đeo một miếng ngọc bên hông.

Mỗi lần mặc y phục của người ở đây hắn đều cảm giác thật phiền phức nhưng hiện tại hắn đang là Diệp Hàn muốn không bị người để ý chỉ có thể như thế, còn ở hình dáng thật của hắn thì chỉ là một đứa trẻ mặc kì lạ hơn cũng không bao nhiêu người để ý.

“Két…Đi thôi”.

Mở cửa đi ra, Diệp Thiên nói.

*******

Sinh nhật lần thứ 10 của công chúa, hơn nữa người đến tham dự đều nghĩ đây là sinh nhật cuối cùng của nàng nên người đến rất đông chỉ là phần lớn đều bên phe của Lý gia mà thôi.

Bọn họ tới chắc chắn là muốn để Vân gia khó chịu rồi.

“Diệp Th… à Diệp Hàn, ở bên này”.

Đi vào hoàng cung Diệp Thiên liền nghe thấy tiếng gọi, quay đầu xung quanh thì thấy đám Vân Phong đang ở phía trước vãy tay chỉ chỉ, gần đó có một bàn tiệc người ngồi ở bàn đều là người hắn quen, Dương Phượng Vũ, Thiên Vũ, Trương Hổ.

Lần sinh nhật này được tổ chức ở khu vực trống phía trước nơi thượng triều, người đến rất nhiều, tất cả đều là người của các gia tộc trong vương thành, phần còn lại là các thành chủ của các thành trong Vân Lam vương quốc.

“Các ngươi cũng đến sao?”.

Diệp Thiên đi đến ngồi xuống hỏi.

“Tất nhiên rồi, mà ta thật không ngờ ngươi lại chính là tên Diệp Hàn lần đó”.

Dương Phượng Vũ cười nói.

“Haha… chỉ là tình cảnh bắt ép mà thôi”.

Diệp Thiên cười nghiêng cho qua chuyện.

“Ta cũng không biết Diệp Hàn ca ca lại là một tên nhóc”.

Dương Thiên Vũ nhìn trái nhìn phải mặt hắn hờn dỗi nói.

“Hahaha…”.

Cả đám nói cười vui vẻ.

“Haha… các ngươi vui cái gì chứ? Sợ rằng tiếp theo cái sinh nhật này là một cái đám tang”.

Lúc cả đám đang vui vẻ nói chuyện thì một tiếng nói đáng ghét vang lên ở phía sau, không chỉ đám người Diệp Thiên mà những người xung quanh đó cũng nhìn qua.

“Lý Hạo, ngươi đừng có ăn nói bậy bạ”.

Vân Phong lạnh giọng nói.

Người nói những lời kia không ai khác chình là nhị thiếu gia của Lý gia Lý Hạo, hắn là người thay mặt Lý gia đến dự, bên người hắn còn có một nữ tử đi kế bên, Diệp Thiên nhìn nàng thì nhận ra không phải là người yêu cũ của Kim Sơn.

“Ha, xem ra cô nàng kia đã thành món đồ bị Lý Hạo vứt đi rồi”.

Diệp Thiên cười cợt giùm Kim Sơn.

“Hừ, ta nói có sai sao? Cả vương thành ai không biết muội muội ngươi tính mạng đã khó giữ chứ? Không cần dối mình dối người làm gì".

Lý Hạo hả hê cười lạnh.

"Ngươi…".

Trương Hổ tình tình nóng nảy muốn xong lên thì bị Vân Phong cản lại.

"Bình tĩnh, cứ để hắn nói gì thì nói".

Vân Phong vẫn bình tĩnh, thong dong ngồi xuống tiếp tục uống trà trò chuyện.

"Hừ…".

Lý Hạo thấy Vân Phong không có biểu hiện gì thì cụt hứng rời đi.

Người xung quanh thấy sóng gió đã qua thì cũng không nhìn nữa tiếp tục nói chuyện với nhau.

"Các ngươi đem quà gì tặng cho Vân Ngọc thế?".

Để thay đổi không khí Diệp Thiên hỏi.

"Ta tìm được một chiếc vòng tay, là Tứ giai thượng phẩm trang sức trong lúc nguy cấp có thể đỡ được một chiêu toàn lực của Huyền Quang cảnh đỉnh phong".

Vân Phong lấy ra một chiếc hộp gỗ rồi mở ra, bên trong là một chiếc vòng màu bạc thiết kế tin sảo, cực kì xinh đẹp.

"Lợi hại".

Đám người nhìn chiếc vòng gật đầu khen.

"Trang sức lại hình huyền binh rất hiếm thấy công dụng lại tốt như thế rất quý giá".

Dương Phượng Vũ là con thương nhân nên hiểu rất rõ giá trị vật phẩm.

"Còn ngươi?".

Diệp Thiên quay sang hỏi Trương Hổ.

"Lão đầu nhà ta không nói nên ta cũng không biết lão định tặng cái gì".

Trương Hổ nhún vai nói.

"Thế còn Dương gia ngươi?".

"Dương gia ta mấy ngày trước tìm được một quả trứng của Xích Hỏa hồ, lần này sẽ làm quà tặng công chúa".

Dương Phượng Vũ nói.

"Oh… Xích hỏa hồ, không những xinh đẹp đáng yêu mà còn có chiến lực rất mạnh làm sủng thú rất thích hợp, quả nhiên không hổ là thương hội lớn nhất quốc".

Vân Phong ngạc nhiên.

"Không tệ không tệ".

Diệp Thiên mừng thầm cho đồ đệ của mình.

"Ngươi hỏi chúng ta vậy còn ngươi?".

Dương Phượng Vũ quay sang hỏi Diệp Thiên.

"Quà của ta hơi đặt biệt nói ra các ngươi cũng không biết".

Diệp Thiên cười cười.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85: Quà


Khách đến ngày càng đông, đến tận gần trưa mới hết.

Diệp Thiên cùng đám Vân Phong trò chuyện với nhau, trong lúc trò chuyện Vân Phong cùng Dương Phượng Vũ cũng không ít lần giới thiệu cho Diệp Thiên biết một số nhân vật quan trọng cùng những gia tộc thua phe mình hay Lý gia.

Sau một buổi hắn đã nắm rõ tình hình hiện tại thêm không ít, về cơ bản thì hiện tại lực lượng giữa hai phe không chêch lệch nhiều, vấn đề ở Đan Linh cảnh mà thôi, bên ta 3 bên đối phương 4.

Nhưng điều này cũng không làm Diệp Thiên quá lo lắng, mặc dù bên ta ít Đan Linh cảnh hơn đối phương nhưng chiến lực cũng không thua nhiều.

Theo như tình báo của Vân Long thì Lý gia cùng Thạch gia đều có một Đan Linh cảnh tầng 1, bên Dương gia cũng như thế nhưng Vân gia có Vân Long là Đan linh cảnh tầng 3, Liễu Mộc mặc dù tầng 1 nhưng có Kiếm mang lực chiến không phải Đan Linh cảnh tầng 1 bình thường có thể chiến.

Thứ mà bọn họ kiêng kị là tông chủ của Vạn thú tông, Đan Linh cảnh tầng 5 may là hắn là một thuần thú sư chiến lực thập hơn Đan Linh cảnh tầng 5 bình thường Vân Long hẳn là có thể đánh một trận.

Nhưng bên cạnh hắn vẫn còn một sủng thú Đan Linh cảnh tầng 1, huyền thú sinh ra đã có khả năng vượt cấp khiêu chiến.

Nên nếu thật sư giao thủ thì Vân Long sẽ đánh với Vạn thú tông tông chủ, Liễu Mộc với con huyền thú của hắn, Dương gia phải một chọi hai cực kì bất lợi Thạch gia lấy luyện đan luyện khí xưng tên chiến lực chắc chắn yếu ớt nhưng dầu gì cũng là hàng thật giá thật Đan Linh cảnh, đâu phải ai muốn khiêu chiến cũng được.

Nhưng vấn đề này Diệp Thiên đã nghĩ ra được vài phương án rồi nên hắn không có gì lo lắng cả.

“Hoàng thượng giá đáo”.

Đang lúc mọi người chuyện trò với nhau thì một vị công công bước vào hô to.

Vân Long dẫn theo Liễu Nghi đi bên trái, Vân Ngọc đi theo bên trái hắn, Vân Long bước đến ngồi trên kim tọa, Liễu Nghi cùng Vân Ngọc cũng ngồi trên ghế của mình.

“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”.

Tất cả người ở đây đều quỳ một chân hô, chỉ riêng một vài người địa vị cao thì chỉ cúi người chắp tay hô, tất nhiên có cả Diệp Thiên.

“Bình thân”.

Vân Long ngồi trên kim tọa phát tay tỏa ra uy thế nói.

“Tạ hoàng thượng”.

Tất cả đứng dậy nhưng không ai ngồi lên ghế mà chờ Vân Long muốn nói gì.

“Hôm nay sinh nhật 10 tuổi của Ngọc nhi con gái ta nên các ngươi cứ thả lỏng không cần quá cứng nhắc”.

Vân Long cười nói.

“Vâng”

Nghe xong lời nói này người ở dưới mới yêm tâm ngồi xuống.

Vân Ngọc đã học được cách giấu khí tức mà người đến dự tiệc hôm nay không có ai có tu vi quá cao nên không có người nhận ra nàng đã có thể tu luyện.

“Tấu nhạc”.

Vị công công lúc đầu nhìn thấy mọi người đã vào chỗ thì hô to ra lệnh.

Lập tức rất nhiều cung nữ đi vào, một nhòm chơi nhạc cụ, một nhóm múa ca, một nhóm đem thức ăn bày lên.

Nghe nhạc xem múa làm mọi người ở đây thả lỏng hẳn và bắt đầu nói chuyện tán dóc như trước khi Vân Long đến.

“Dâng quà”.

Tiếp theo là phần tặng quà cho công chúa, nhân vật chính của ngày hôm nay.

“Vũ gia tặng một Bạch ngọc vạn năm”.

“Lôi gia tặng một bộ y phục làm từ vật liệu quý hiếm”.

“…”.

Các loại bảo vật không ngừng xuất hiện khi các đại diện của các gia tộc, thế lực lớn bước lên.

“Đan các tặng một viên Ngũ giai thượng phẩm Băng Linh Đan”.

“Oh… không ngờ Đan các lại bạo tay đến vậy”.

“Đúng vậy, Các chủ của Đan các cũng chỉ là một Lục giai luyện đan sư, hiện tại lại lấy Ngũ giai thượng phẩm đan dược trân quý ra làm quà tặng”.

“Chậc chậc, Băng Linh đan người tu luyện công pháp băng hàn thuộc tính hay thủy thuộc tính đều có thể trợ giúp rất lớn, một viên Băng Linh đan chí ít cũng phải 1000 vạn huyền thạch”.

Nghe đến quà tặng của Đan các đám người ngồi dưới đều không ngừng cảm thán Đan các giàu có.

“Linh khí các tặng một Ngũ giai hạ phẩm Thanh Ngọc kiếm”.

“Cái gì? Linh Khí các cũng bạo tay như Đan các?”.

“Ngũ giai hạ phẩm huyền binh, một món cũng hơn 1000 vạn hơn nữa còn quý hiếm khó cầu”.

Đám người ở dưới một lần nữa bất ngờ với hành động của hai thế lực này.

Nhưng bất ngờ của họ vẫn chưa dừng lại ở đó vì món quà tiếp theo.

“Trận pháp sư công hội tặng một Ngũ giai sát trận trận bàn”.

“Ngũ giai trận bàn, còn sát trận? thiệt hay giả?”.

Đám người ở dưới không thể tin được thốt lên.

Trận pháp phân chia rất nhiều loại nhưng sát trận là đứng đầu vì những trận pháp này sinh ra là để sát phạt, người vào trận cửu tử nhất sinh.

“Ngũ giai sát trận trong cả vương thành chỉ có 4 đại gia tộc có mỗi nhà một cái hiện tại Vân gia lại ra thêm một cái người ngoài càng khó làm loạn”.

Đối với các thế lực lớn cùng đại gia tộc thì trận pháp cực kì quan trọng vì nó không chỉ là ám thương bất ngờ chém giết địch thủ mà còn là phòng tuyến cuối cùng bảo vệ người mình tìm lấy một tia sinh cơ.

Cuồng phong chưa qua thì bão táp đã tới.

“Thiên Nguyệt các tặng hai quyển Huyền cấp hạ phẩm huyền kĩ cùng một quyển Huyền cấp thượng phẩm huyền kĩ”.

Công công run rẩy đọc phần quà.

“Cái gì? Chuyện gì thế này, mấy thế lực lớn này muốn làm cái gì vậy?”.

Hầu hết người đến dự đều giật mình.

Không chỉ Đan các, Linh khí các, Trận pháp sư công hội, mà hiện tại Thiên Nguyệt các cũng thế, vô cùng bạo tay.

Công pháp, huyền kĩ là căn cơ của một thế lực, vì một môn công pháp, huyền kĩ có thể vô hạn truyền thừa, bỗi dưỡng thiên tài tăng thêm lực chiến.

Huyền cấp hạ phẩm huyền kĩ đã là huyền kĩ trấn tộc của không ít gia tộc lớn ở đây, vậy mà Thiên Nguyệt các ra một lần 2 quyển.

Điên cuồng hơn nữa là Huyền cấp thượng phẩm huyền kĩ, cho dù là trong 4 đại gia tộc ở đây thì cũng được xem là bảo bối trấn tộc rồi, cả Vân Lam vương quốc số lượng Huyền cấp thượng phẩm huyền kĩ hai bàn tay đã đủ đếm hết, Thiên Nguyệt các vậy mà đem ra làm quà tặng.

“Chuyện quái gì thế này?”.

Lý Hạo cùng người của Thạch gia đổ mồ hôi tự hỏi.

Bọn hắn có cảm giác 4 thế lực này như đang giao hảo với Vân gia vậy, nếu thật sự như thế thì không ổn tý nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86: Ta là sư phụ của công chúa


“Hoàng thượng, chuyện này?”.

Liễu Nghi nhìn thấy tình huống khó hiểu quay đầu hỏi Vân Long.

“Ta cũng không biết chuyện này là sao?”.

Vân Long khẽ lắc đầu nói.

Hắn nhìn hướng chỗ ngồi của 4 thế lực lớn này, 4 đại diện của 4 thế lực này đang ngồi chung một chỗ còn ẩn hiện khẽ cười nói giao tiếp cái gì.

“Xem ra phải phái người tìm hiểu nguyên nhân”.

Vân Long suy nghĩ.



“4 đại thế lực sao bỗng dưng lại bạo tay như thế? Lần trước sinh nhật của hoàng muội họ chỉ tặng vài món cho có lệ mà thôi”.

Vân Phong nghi hoặc.

“Đúng vậy, gần đây bọn họ cũng yêu cầu một số hợp tác với Dương gia ta”.

Dương Phượng Vũ nói.

“Có khi nào là vì Thượng Vân lâu hay không?”.

Trương Hổ hỏi.

Lập tức mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Diệp Thiên.

“Không thể nào, Thượng Vân lâu cho dù tiền lời nhiều hơn nữa cũng không thể để họ làm như vậy vì họ chắc chắn nắm được tình báo bên ta bất lợi trước Lý gia, nếu Lý gia thắng thì Thượng Vân lâu không phải cũng thuộc Lý gia sao? Họ cần gì phải làm vậy”.

Thấy mọi người nhìn mình, Diệp Thiên nói ra phân tích của bản thân.

“Ừm… có lý”.

Đám người lần nữa rời vào nghi hoặc.



Thế lực, gia tộc trong vương thành khá nhiều nên việc tặng quà cũng tốn một ít thời gian.

Lý gia cùng Thạch gia mặc dù đến tham gia nhưng lại tặng mấy món tầm thường không tệ cũng không tốt.

Sau khi thấy người cuối cùng lên tặng quà, Diệp Thiên chuẩn bị đứng lên thì một âm thanh vang lên.

“Tiểu tử, ngươi là người của gia tộc nào đến dự tiệc còn không mang quà, hay là không có?”.

Lý Hạo từ lúc nãy đã ngứa mặt bọn người Vân Phong nên thấy Diệp Thiên từ đầu đến cuối đều ngồi một chỗ nói chuyện thì lập tức chớp thơi cơ làm xấu mặt hắn.

Lời của hắn vừa vang lên thì lập tức mọi ánh nhìn đều tập trung trên người Diệp Thiên.

“Mắt người mù mới không thấy ta đang đứng lên tặng quà”.

Diệp Thiên lập tức đáp.

“Ừm… tên này lúc nãy gặp hoàng thượng cũng không quỳ rõ ràng có ý đồ bất chính”.

Người của Thạch gia bên cạnh Lý Hạo cũng thêm một câu hỗ trợ Lý Hạo.

“Ta là sư phụ của công chúa, theo vai về ta cần quỳ sao?”.

Diệp Thiên bình thản nói.

“Hả?”.

Cả một mảnh người bất ngờ trước câu nói của Diệp Thiên.

“Hahaha… một tiểu tử như ngươi còn muốn làm sư phụ công chúa?”.

Không ít người bắt đầu khẽ cười nhìn Diệp Thiên, nhưng những người ở thế lực lớn thì không cười mà nhìn Vân Long vẫn đang bình tĩnh ngồi trên kim tọa không nói một lời nào.

Chỉ biểu hiện này thôi đã đủ để bọn họ nửa tin Diệp Thiên rồi, ngoài bọn họ cũng có một ít người tin mắt nhìn ra điều này.

“Haiz… Đồ nhi ngoan, đến đây”.

Diệp Thiên thở dài không muốn giải thích, hắn quay đầu hướng Vân Ngọc vẩy tay gọi.

“Hahaha…Hả?”.

Thấy hắn làm thế một đám người cười to một cái thì im phặc vị bọn họ nhìn thấy Vân Ngọc công chúa ngoan ngoãn từ trên ghế cao bước xuống từ từ đi đến trước mặt Diệp Thiên.

“Sư phụ”.

Vân Ngọc cuối đầu cung kính nói.

“Ừm…”.

“Cái gì? Tên nhóc đó thật là sư phụ của công chúa sao?”.

“Không phải công chúa từ nhỏ đã không thể tu luyện sao?”.

Người ở xung quanh đều ngạc nhiên, Lý Hạo cùng người của Thạch gia thì giật mình không thể tin được nhìn Diệp Thiên.

Diệp Thiên không quan tâm xung quanh bàn tán phản ứng ra sao mà lấy tay xoa đầu Vân Ngọc.

“Hôm nay là sinh nhật của ngươi, sư phụ cũng có quà tặng ngươi”.

“Người tặng con cái gì?”.

Vân Ngọc hai mặt chớp chớp mong chờ hỏi.

Mỗi lần Diệp Thiên tặng quà đều là những thứ kì lạ khiến nàng thích thú nên lần này nàng rất tò mò Diệp Thiên sẽ tặng gì cho nàng.

“Ta sẽ tặng con một đôi mắt”.

Diệp Thiên cười nói.

“Đôi mắt???”.

Vân Ngọc nghiêng đầu nghi hoặc.

Không chỉ nàng mà tất cả người ở đây đều nghi hoặc điều hắn vừa nói.

“Nhắm mắt lại”.

Diệp Thiên nói.

“Vâng”.

Vân Ngọc ngoan ngoãn làm theo.

Diệp Thiên để tay lên đầu nàng, ý thức mở ra Thương Thành.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 87: Dám đánh với ta một trận


“Được rồi”.

Diệp Thiên lấy tay xuống nói.

Vân Ngọc mở mắt ra nhưng không có gì khác biệt chỉ là biểu hiện như đang suy nghĩ cái gì.

“Con biết cách dùng cùng công dụng của nó rồi chứ?”.

Diệp Thiên hỏi.

“Vâng”.

Vân Ngọc trở lại bình thường, nàng cười đáp.

“Ừm, được rồi con nên trở về chỗ đi”.

Diệp Thiên nhắc nhở.

“Hahaha… giả thần giả quỷ, rõ ràng ngươi không có làm gì còn ở đó bày đặt làm màu”.

Lý Hải thấy Vân Ngọc không có gì thay đổi thì cười lớn trêu ghẹo, muốn làm xấu mặt Diệp Thiên lẫn Vân gia.

“Im miệng, ngươi không có tư cách vô lễ với sư phụ ta”.

Vân Ngọc tức giận nói.

“Công chúa à, người không cần cùng hắn giả vờ, ở đây rất nhiều người đều thấy, rõ ràng hắn không có tặng quà gì cho người cả”.

Lý Hạo nhún vai cười.

“Hừ… mở mắt chó ngươi nhìn cho kỹ”.

“Sharingan”.

Vân Ngọc mở to mắt khẽ quát.

Lập tức đôi mắt nàng chuyển sang màu đỏ máu quỷ dị, trên tròng mắt còn lần lượt xuất hiện hai cái hoa văn hình câu ngọc màu đen song song nhau.

“Cái gì vậy?”.

“Đôi mắt nàng bỗng nhiên biến đổi? hình dáng thật kì lạ”.

Đám người nhìn thấy mắt nàng thì lập tức tò mò hiếu kì.

“Mắt của Ngọc nhi?”.

Liễu Nghi phía trên nhìn thấy như thế cũng ngạc nhiên.

“Diệp Thiên sẽ không hại Ngọc nhi nàng yên tâm, nhưng chuyện này thật kì lạ”.

Vân Long an ủi nàng rồi hiếu kì nhìn con gái.

“Hừ… chỉ là thay đổi một chút mà thôi, dùng huyền kĩ cũng có thể làm được”.

Lý Hạo biết mình thất thố nên tìm cách giải vây.

“Hừ… vậy ngươi dám đánh với ta một trận”.

Vân Ngọc hừ lạnh nói, nàng tỏa ra huyền lực xung quanh thân thể.

“Oh…”.

Nàng vừa nói ra tất cả người ở đây đều bị gây lên hứng thú, đồng thời ngạc nhiên vì công chúa lại có tu vi thế này.

Cả vương thành ai cũng biết nàng từ nhỏ không thể tu luyện, hiện tại nhìn một cái liền phát hiện nàng đã là Dung Linh cảnh gần đột phá Huyền đan cảnh, ở cái tuổi này mà có tu vi như thể đã vượt qua tất cả thiên tài ở vương thành rồi.

Vân Long ở trên lo lắng nhìn Diệp Thiên, Diệp Thiên hiểu ý nhìn qua gật đầu với hắn ra hiều không sao.

Lý Hạo chỉ là Huyền Vân cảnh tầng 3, mặc dù Vân Ngọc chỉ là Dung Linh cảnh tầng 10 nhưng hắn đã kiểm tra qua nàng, mặc dù thể chất chưa ổn định nhưng đã tiếp cận khoảng đó nên chiến đấu cũng không có gì lớn chuyện.

Huyền khí uy lực mặc dù không bằng hắn nhưng cũng bá đạo hơn người thường gấp 3 lần, đây là thể chất nàng chưa ổn định nếu ổn định sợ là sẽ gấp 4, mặc dù vẫn còn chêch lệch rất nhiều với Lý Hạo nhưng không đáng ngại.

Ở đây cương giả không ít nếu có chuyện gì thì ngăn cản rất dễ dàng, dù sao tu vi hai người cũng không cao.

“Được”.

Lý Hạo lập tức đồng ý.

Hắn hiểu được tình hình hiện tại, công chúa có thể tu luyện, thiên phú còn cao kinh khủng nên nhiệm vụ hiện tại của hắn là phế đi nàng dù có vạch mặt với Vân gia đi nữa.

Vân gia không lâu trước đã chiêu mộ được Diệp Thiên khiến Lý gia hắn ăn không ngon ngủ không yên, hiện tại lại thêm Vân Ngọc công chúa thì tương lại không lâu sau Lý gia hắn sợ là khó tồn tại tiếp.

“Ohhoo…”.

Tất cả mọi người đều hô hào hứng thú.

Vân Ngọc cùng Lý Hạo bước lên giữa sân, mọi người ở đó cũng lùi ra sau tạo khoàng trống lớn cho hai người.

“Ngươi nói sẽ không sao chứ?”.

Vân Phong hỏi Diệp Thiên.

“Không có gì, sau khi xem xong ngươi nên chăm chỉ tu luyện thì hơn nếu không muốn nàng vượt qua”.

Diệp Thiên cười nhắc nhở hắn.



“Đến đây”.

Vân Ngọc đứng thẳng người vẩy tay khiêu khích.

“Là ngươi khiêu khích ta đấy”.

Lý Hạo cười gằn không khạch khí lao lên vung quyền hướng Vân Ngọc.

“Hừ…”.

Vân Ngọc lập tức đảo người né tránh, đồng thơi ra chưởng công kích.

Nàng vẫn chưa có kinh nghiệm chiến đấu nên Lý Hạo rất dễ dàng né tránh công kích trở lại.

Hại người liên tục so chiêu tốc độ ngày càng nhanh, nhưng cho dù Lý Hạo ra chiêu hiểm thế nào Vân Ngọc vẫn có thể né tránh công kích trở lại.

“Chết tiệt, làm sao nàng có thể né được?”.

Lý Hạo buồn phiền nói.

“Nếu cứ như vậy người không thể chạm vào người ta đâu”.

Vân Ngọc cười khiêu khích.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 88: Ngươi ngốc thật


“Oh… không thể tin được”.

“Làm sao nàng lại né tranh chiêu thức của Lý Hạo một cách nhẹ nhàng như vậy, mỗi lần tấn công đều nhằm thẳng vào điểm yếu của Lý Hạo nữa”.

Người xung quanh bàn tán, cực kì ngạc nhiên với biểu hiện của Vân Ngọc.

“Ngọc nhi giống như biết trước Lý Hạo sẽ ra chiêu thế nào vậy”.

Vân Long vui mừng nhìn con gái biểu hiện.



“Là ngươi muốn ta mạnh tay đấy”.

Lý Hạo không thể chịu nổi lùi về sau vận lên huyền lực bắt đầu tấn công dự dội hơn.

"Chỉ mình ngươi có huyền lực sao".

Vân Ngọc bĩu môi rồi cũng vận lên huyền lực lao lên.

"Vụt vụt".

Những tiếng gió khi hai người né tránh tấn công vang lên không ngừng.

"Ầm…".

Tốc độ của Lý Hạo nhanh hơn Vân Ngọc một chút khiến Vân Ngọc chỉ kịp dỡ đòn.

"Xạt… bịch…".

Trúng đòn nàng bay về sau ngã trên đất nhưng nàng lập tức đứng dậy nhìn Lý Hạo.

Vân Long nhìn Diệp Thiên thì thấy Diệp Thiên lắc đầu ra hiệu đừng ngăn cản.

"Haha… công chúa chêch lệch giữa hai ta là quá lớn, người chịu thua đi".

Lý Hạo đạt được mong muốn hả hê cười lạnh.

"Hừ… huyền lực mạnh hơn thì ngon sao?".

Nhìn thấy điệu cười đó của Lý Hạo, Vân Ngọc tức giận.

"Bụt… bụt…".

Bên cạnh nàng bỗng nhiên xuất hiện thêm hai thân ảnh y hệt như nàng.

"Giờ thì sao?".

Vân Ngọc cười khúc khích nói.

"Huyền kĩ gì thế này?".

Không chỉ Lý Hạo mà ngay cả những người xung quanh cũng thắc mắt, bọn hắn không thể phân biệt ra đâu là thật đâu là giả, cả 3 Vân Ngọc đều có cùng khí tức.

"Con bé này, bình thường hẳn là chơi đùa không ít, skill cũng tăng cấp luôn".

Diệp Thiên nhìn nàng mắt cười.

"Ngươi có huyền kĩ ta không có sao?".

Lý Hạo mặc dù bất ngờ nhưng cũng không e ngại cười lạnh.

"Viêm quyền".

Huyền lực của Lý Hạo hóa thành một hỏa quyền to lớn bay đến Vân Ngọc.

"Haha… trả lại cho ngươi".

"Viêm quyền".

Cả 3 Vân Ngọc cười lớn rồi cùng lúc vung quyền.

Huyền lực của cả 3 hóa thành 3 cái hỏa quyền bay hướng Lý Hạo.

"Ầm…".

Cả 4 hỏa quyền va chạm nổ tung ở giữa sân.

"Nàng cũng biết Viêm quyền?".

Lý Hạo nghi hoặc.

"Oh… huyền kĩ của công chúa thật lợi hại".

Không giống Lý Hạo đám người ở ngoài ngạc nhiên nhìn 2 cái phân thân của Vân Ngọc, bọn họ còn tưởng đó chỉ là ảo ảnh để đánh lừa Lý Hạo tìm cơ hội tấn công mà thôi, không ngờ 2 cái phân thân này lại có thể phát ra huyền kĩ y hệt chủ thể.

Đồng thời bọn hắn rất muốn sở hữu huyền kĩ này, vì có huyền kĩ này thì lúc chiến đấu chẵn khác nào 3 đánh một chỉ nhiêu đây đủ thấy huyền kĩ này bá đạo.

"Hừ… tiếp chiêu, Hổ ma trảo".

Lý Hạo tức giận ra chiêu.

Huyền lực hóa thành một đầu hỏa hổ phi đến Vân Ngọc vung ra hổ trảo.

"Không ngờ lại dùng Hổ ma trảo".

"Mặc dù không phải huyền kĩ trấn tộc nhưng chỉ có con cháu chính thống cùng trụ cột của Lý gia mới được học, uy lực không tầm thường".

Đám người ở ngoài ngạc nhiên không ngờ Lý Hạo lại dùng chiêu này.

"Tầm thường".

Vân Ngọc nói rồi cũng vung trảo tấn công.

"Hổ ma trảo".

3 trảo hóa thành 3 đầu hỏa hổ tấn công hỏa hổ lớn của Lý Hạo.

"Gầm… Grao…Ầm…".

Tứ hổ giằng co tấn công nhau cuối cùng nổ thành ánh lửa biến mất.

“L-Làm sao có thể như thế? Làm sao ngươi có thể dùng Hổ ma trảo”.

Lý Hạo trợn mắt nhìn Vân Ngọc không đám tin.

“Là…Là mắt của ngươi”.

Lý Hạo bây giờ mới nhớ đến đôi mắt của kì lạ của Vân Ngọc.

"Ngươi ngốc thật, đến bây giờ mời nhận ra".

Vân Ngọc bĩu môi xem thường nói.

"Mọi chiêu thức cùng điểm yếu của ngươi đều bị ta nhìn ra".

"Hơn nữa chỉ cần ngươi dùng huyền kĩ trước mặt ta thì ta đều có thể sao chép cho mình dùng, ngươi cơ bản không thể thắng ta, hahaha…".

Nàng hả hê cười nhìn Lý Hạo.

"Chiêu thức, điểm yếu địch thủ đều bị nhìn thấu, còn có thể sao chép huyền kĩ cho mình dùng".

"Vậy không phải không cần tu luyện vẫn có thể phát ra huyền kĩ, còn lấy của đối phương đánh đối phương".

"Đôi mắt này cũng quá bá đạo rồi".

Đám người ngồi xem trò vui hiện tại nhìn cặp mắt kì lạ của Vân Ngọc mà thèm nhỏ dãi, có đôi mắt này còn không phải vô địch sao?.

"Ừm món quà này của Diệp Thiên quả nhiên là vô giá".

Vân Long cười hài lòng.

Liễu Nghi cũng mừng vì con.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 89: Thêm dầu vào lửa


“Cho ngươi đám xem thường sư phụ ta, tiếp chiêu”.

Vân Ngọc hừ lạnh nói.

Nàng mở to mắt, đôi mắt đỏ sáng lên màu đỏ tươi nhìn chằm chằm Lý Hạo.

“Dừng lại ở đây”.

Diệp Thiên bỗng xuất hiện bên cạnh Vân Ngọc dùng tay che mắt của nàng.

Diệp Thiên nhìn ra nàng là muốn dùng Sharingan tạo ra huyễn cảnh tấn công Lý Hạo nhưng chiêu này nên là lá bài tẩy trong những lúc nguy hiểm để làm kẻ thù bất ngờ tạo ra nhất kích tất sát, giống như lần trước Diệp Thiên dùng lên Lý Thông vậy.

Nếu dùng ở đây để đánh bại một tên vô dụng như Lý Hạo mà bại lộ thì không đáng.

“Sư phụ”.

Vân Ngọc khó hiểu nhìn Diệp Thiên.

“Trận đấu còn chưa xong ngươi xen vào làm gì?”.

Lý Hạo tức giận mắng lớn.

“Hô… vậy ngươi còn muốn thăm dò đôi mắt của thầy trò ta nữa sao?”.

Diệp Thiên dùng ra Mangekyou Sharingan nhìn chằm chằm Lý Hạo hỏi.

“M-Mắt ngươi…?”.

Lý Hạo cứng họng, bị ánh mắt Diệp Thiên nhìn hắn cảm giác như mọi thứ đều bị Diệp Thiên nhìn thấu, điều này khiến hắn lạnh cả sống lưng.

Tất cả người ở đây đều kinh ngạc nhìn đôi mắt kì lạ như bông hoa đỏ của Diệp Thiên.

Diệp Thiên nhìn ra đám người ở đây đều muốn hiểu rõ Sharingan nên dùng ra Mangekyou Sharingan khiến họ cảm thấy Sharingan càng thêm bí ẩn không dám manh động, vì đôi mắt của Vân Ngọc đã kinh khủng như thế ai biết được đôi mắt của Diệp Thiên còn ghê gớm ra sao.

“Sư phụ mắt người?”.

Vân Ngọc cũng không ngoại lệ.

“Mắt của con chỉ là hình dáng ban đầu mà thôi khi nó thuế biến sẽ mang theo sức mạnh khác mạnh hơn, những thứ này lúc rãnh ta sẽ nói cho con”.

Diệp Thiên cười nói rồi thu lại Mangekyou Sharingan.

“Được rồi, con đi thay y phục đi”.

Diệp Thiên nói rồi trở lại chỗ ngồi.

Vân Ngọc nghe lời đi thay y phục, mọi người thấy chiến đấu đã hết thì trở lại tiếp tục dư tiệc nhưng trong miệng luôn nhắc đến Vân Ngọc cùng Diệp Thiên còn Lý Hạo bị họ bỏ qua một bên.

“Chết tiệt, chết tiệt…”.

Lý Hạo tức giận không có chỗ phát tác liên tục mắng khẽ.

“Haiz…”.

Người của Thạch gia nhìn thấy thế thì thở dài làm ngơ.



Đến tận chiều mọi thứ mới kết thúc.

“Ta đi trước”.

Diệp Thiên nhìn thấy xung quanh mọi người đều nhìn mình thì nhanh chóng chào đám Vân Phong một tiếng rồi dùng chuyển bóng biến mất.

“Tên này đi nhanh thế”.

Trương Hổ nói.

“Ngươi thử nhìn xung quanh xem, hiện tại sợ là ai cũng muốn có một đôi mắt có thể sao chép huyền kĩ như thế”.

Vân Phong cười nói.

“Hơn nữa lúc nãy hắn nói khả năng đó lại chỉ là bình thường còn có khả năng mạnh hơn thế, không bao lâu các thế lực, đại gia tộc đều muốn sỡ hữu đôi mắt như thế”.

Dương Phượng Vũ nói.

“Đối mắt đó quả thật bá đạo, lần trước tỷ thí với ngươi hắn còn chưa dùng nó”.

Trương Hổ nói với Dương Phượng Vũ.

“Ngươi cũng muốn có sao?”.

Vân Phong hỏi.

“Muốn thì muốn nhưng chỉ chút chút thôi, hắn truyền công pháp lợi hại như vậy cho ta đã rất tốt rồi, ta biết thế nào là đủ”.

Trương Hổ ưỡn ngực chính trực nói.

“Ừm…”.

Vân Phong cùng Dương Phượng Vũ gật đầu mạnh đồng ý.

“Được rồi đi thôi”.

Vân Phong nói.

“Muội muội đi thôi”.

Dương Phượng Vũ vỗ vỗ Dương Thiên Vũ gọi.

Tiểu cô nương ngồi một chỗ ăn uống nghe mọi người nói chuyện buồn chán đến ngủ gục.

Đánh thức nàng dậy cả 4 người cũng rời đi, hiện tại bọn họ ở trên đảo bay như Diệp Thiên vì hoàn cảnh tốt cho quá trình tu luyện của họ.



“Nhanh trở về báo cáo”.

Lý Hạo nhanh chóng rời đi, hôm nay mặt mũi hắn đã mất hết nhưng quan trọng hơn vẫn là báo cáo lại những gì xảy ra hôm nay.

Không chỉ về Vân Ngọc mà còn về sư phụ của nàng Diệp Hàn, cái tên này hắn nghe được từ lúc bọn Vân Phong nói chuyện với nhau.

Không chỉ thế mà hành động của 4 đại thế lực cũng làm hắn bất an nên phải nhanh chóng báo cáo sự tình càng sớm càng tốt.

*******

Bên trong phòng các chủ của Thiên Nguyệt các.

“Tiểu thư, người làm như vậy không phải thêm dầu vào lửa sao?”.

Trúc Lý đứng bên cạnh Bạch Linh hỏi.

“Như vậy không phải càng thú vị sao? Ta muốn sớm nhìn biểu hiện của hai tên kia”.

Bạch Linh cười nói.

“Ây, mặc dù thiên phú của cả 2 đều rất cao nhưng cũng cần thời gian để đào sâu phát triển, người lại để cả 4 thế lực lớn chúng ta công khai thiên vị Vân gia cùng Dương gia như vậy không phải thúc đẩy Lý gia nhanh chóng phản khảng sao?”.

Trúc Lý nói.

“Không sao cả, nếu bọn hắn thật sự là long thì người thắng sẽ là bọn hắn nếu bọn hắn là giun thì chết cũng không tiếc”.

Bạch Linh ánh mắt lộ ra vẻ trưởng thành không hợp với tính cách bình thường nàng thể hiện ra.

“Haiz… vậy ta cùng tiểu thư nhìn xem bọn họ”.

Trúc Lý thở dài, nàng biết tiểu thư đã quyết định thì không thể thay đổi được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 90: Huyền thú hành động lạ


Sau ngày sinh nhật của công chúa, cả vương thành đều nổi lên tin đồn về nàng.

Không chỉ thế, rất nhiều người bắt đầu để ý đến hành động của 4 đại thế lực trong vương thành.

Chỉ mới đây thôi bọn họ còn chả quan tâm trong vương thành xảy chuyện gì, cho dù Lý gia cùng Vân gia có đánh đến đầu rơi máu chảy sợ là bọn họ cũng không thèm nhúng tay mà ngồi một bên cười khúc khích vì hời một vụ lớn.

Nhưng hành động của 4 đại thế lực này ngày hôm qua đã gây nên rất nhiều sóng gió trong vương thành.

Nhiều gia tộc, thế lực trong vương thành thấy tình hình có biến lập tức phái người thăm dò.

Thăm dò một cái tất cả đều giật mình trước kết quả vì hiện tại 4 đại thế lực đều ẩn hiện mở rộng hợp tác với Vân gia cùng Dương gia, không chỉ thế 4 đại thế lực này bắt đầu có sự thờ ơ trước Lý gia cùng Thạch gia.

Gặp người của Vân gia cùng Dương gia thì thân thiết xưng huynh gọi đệ, gặp người của Lý gia cùng Thạch gia không mắng thì im không quan tâm.

Chính vì có được những tình báo như thế nên rất nhiều gia tộc bắt đầu có xu hướng muốn chuyển sang phe của Vân gia, Dương gia.

Tình hình trong vương thành mỗi lúc một căng thẳng.

*******

“Lý tộc trưởng, ngươi nói hiện tại phải làm thế nào?”.

Thạch Minh ngồi trên ghế hỏi Lý Thương.

Mọi người trong phòng đều im lặng chú ý nghe quyết định của Lý Thương.

“Các ngươi cứ bình tĩnh, 4 đại thế lực kia biểu hiện hiện tại chỉ là giao hảo với địch vẫn chưa có biểu hiện rằng sẽ hỗ trợ họ, bằng chứng là không có một đại diện có địa vị cao nào đi dự tiệc cả”.

Lý Thương bình tĩnh nói.

“Ừm… rất có lý”.

Mọi người trong phòng gật đầu đồng ý, trong lòng cũng yên tâm không ít.

“Nhưng nếu cứ để tình hình cứ tiếp diễn bên ta rất bất lợi, phải nhanh chóng hành động, để lâu tất có họa”.

“Vậy hiện tại cần làm gì?”.

Thạch Minh hỏi.

“Không làm gì cả, con trai ta đã gửi tin, nữa tháng nữa thì việc chuẩn bị sẽ hoàn thành, đến lúc đó Vân Lam không còn là của Vân gia nữa”.

Lý Thương ánh mắt sát lạnh nói.

“Các ngươi bí mật báo tin cho người của chúng ta trở về tập trung đừng để bọn chúng đi lung tung gây họa trong thời gian này”.

Thạch Minh nói.

“Ừm…”.

Lý Thương gật đầu đồng ý.

*******

Trên đảo của Diệp Thiên, hắn đang luyện kiếm thì một thân ảnh từ xa đi tới.

“Thế nào rồi?”.

Diệp Thiên dừng lại hỏi thân ảnh kia.

“Thiếu gia, Lý gia cùng Thạch gia chỉ triệu tập người trở về ngoài ra không có hành động nào khác”.

Kim Sơn đi đến nói.

“Ừm… xem ra là đang tích bão”.

Diệp Thiên bình thản nói.

“Hiện tại cứ gác qua một bên, tài liệu ta muốn ngươi đã có chưa?”.

“Vâng, tất cả đều ở bên trong, những loại tài liệu này khá hiếm nên chỉ có 2 phần”.

Kim Sơn lấy ra một chiếc Trữ giới vật đưa cho Diệp Thiên.

“Nhiêu đó là đủ rồi”.

Diệp Thiên dò xét kiểm tra một chút hài lòng nói.

"Được rồi, chú ý quan sát cử động của bên kia, mấy ngày nay ta sẽ ở trong cung có gì cứ đến đó tìm".

"Vâng".

Kim Sơn đáp lời rời đi.

"Nên chuẩn bị một chút cho nàng".

Diệp Thiên lẩm bẩm tính toán muốn rời đi.

"Hử?".

Diệp Thiên bỗng đứng lại nghi hoặc.

"Đám huyền thú này?".

Diệp Thiên lẩm bẩm.

Mỗi ngày hắn đều dùng phân thân đi vào Vạn thú sơn mạch chém giết huyền thú để tăng EXP, hôm nay cũng thế mỗi ngày đều chém giết ở khu vực huyền thú có tu vi Huyền Quanh cảnh hoặc Huyền Ấn cảnh tầng đầu.

Bình thường chém giết rất trôi chảy nhưng hôm nay có điều kì lạ xảy ra, huyền thú bên trong bỗng nhiên đi theo từng đàn dù không cùng loài.

Huyền thú rất xem trọng lĩnh địa và rất kiêu ngạo nên không đi chung với bất cứ ai trừ khi loài bầy đàn nhưng hiện tại lại xảy ra.

Không chỉ như thế khi phân thân của hắn giao chiến với chúng thì phát hiện trong lúc bọn chúng chiến đấu biết tiến thối tìm đường tấn công, phối hợp cũng rất tốt.

Huyền thú mặc dù mạnh nhưng linh trí thấp, trừ khi đến Đan linh cảnh tu vi thì mới mở linh trí đồng thời nói chuyện như người thường.

Chính vì phát hiện điều lạ nên phân thân của hắn sau khi hợp lực chém giết bọn chúng thì lập tức tự giải skill để chuyển thông tin cho hắn.

"Tình huống này chỉ có một cách giải thích chính là đám huyền thú kia là sủng thú của người, sủng thú có thể phối hợp ăn ý như thế hẳn là Thuần thú sư".

Diệp Thiên phán đoán.

"Thuần thú sư! Vạn thú tông!".

"Vạn thú tông nằm ở Tây Nam giáp với vương quốc kế bên không thể xuất hiện ở đây, vậy chỉ có một lý do là tên tông chủ kia để sủng thú Đan Linh cảnh của hắn tạo ra thú triều hỗ trợ Lý gia tấn công vương thành".

Diệp Thiên phân tích cùng suy đoán.

Thuần thú sư mặc dù ngang hàn với Luyện đan sư, Luyện khí sư… nhưng lại hiếm hơn vì mỗi con huyền thú tính cách thói quen khác nhau như con người nên rất khó thuần phục.

Nhưng nếu thuần phục được thì rất lợi hai, chiến đấu toàn là 2 đánh 1, sủng thú tu vi cao còn có thể hiệu triệu huyền thú hoang đã tạo thú triều vì huyền thú rất chú trọng kẻ yếu người mạnh, kẻ yếu bị loại kẻ mạnh thì được tôn sùng.

"Xem ra phải bàn chuyện này với bọn họ thôi".

Diệp Thiên thở dài phi người hướng hoàng cung bay đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 91: Phương án


“Thế nào có phát hiện là kẻ nào làm ra không?”.

Bên trong Vạn thú sơn mạch một đám người đang trao đổi với nhau.

“Không, ngoài dấu vết lúc chiến đấu ra thì không còn gì nữa, giống như tan biến mất vậy không để lại bất kì thứ gì”.

Một người chỉ chỉ chỗ mảnh rừng bị tàn phá, bên trong còn có 4 cái xác của huyền thú.

“Chết tiệt, các ngươi tiếp tục chia ra tìm kiếm”.

Một người tức giận ra lệnh.

“Vâng”.

Đám người lập tức phân tán ra rời đi.

“Sư huynh không cần tức giận như thế”.

Một người ở lại nói.

“Hừ… nhiệm vụ lần này địch thân tông chủ phân phó nếu có gì ngoài ý muốn chúng ta chết chắc”.

Người được gọi sư huynh hừ lạnh nói.

“Sư không đừng quá lo lắng, theo như vết tích để lại người giết chết đám sủng vật của ta tu vi không quá cao hẳn là người của Vân Lam học viện ra ngoài làm nhiệm vụ mà thôi, sẽ không phát hiện điều gì đâu”.

Người nọ nói.

“Ừm…”.

Nghe được lời này người sư huynh mới bình tĩnh lại.

“Nhưng ngươi cũng đừng chủ quan, làm việc cẩn thận thì tốt hơn kế hoạch sau nửa tháng sẽ bắt đầu, nhất định không được để xảy ra sai sót”.

Người sư huynh nhắc nhở.

*******

Bên trong hoàng cung, phòng nghị sự có 6 người đang ngồi.

Một là Vân Long, một là Diệp Thiên còn lại là Trưởng lão Vân gia.

Diệp Thiên cùng Vân gia đã lập lời thề rồi nên cũng được vào nơi này.

“Vân Ngọc đã sắp đột phá Huyền Đan cảnh, một lát nữa ta sẽ bố trận ở chỗ nàng sau đó các ngươi tìm người canh gác cẩn thận là được”.

Ngồi trên ghế Diệp Thiên nhẹ nhàng nói.

“Không thành vấn đề”.

Nhắc đến Vân Ngọc, Vân Long cùng các vị trưởng lão Vân gia đều mang tiếu ý trên mặt.

Thiên phú của nàng bọn hắn đã kiểm tra một lần nữa, đồng thời hôm trước nàng lấy Dung Linh cảnh đánh với Huyền Vân Cảnh còn chiếm thượng phong làm đám lão già này cả mặt đều nở hoa.

Tương lai có nàng, Vân gia còn không thể phát triển sao?.

“Còn một chuyện nữa là về Lý gia”.

Diệp Thiên nói.

Căn phòng lập tức trở nên trầm tĩnh.

“Ngươi phát hiện gì mới sao?”.

Vân Long hỏi.

“Ừm… ta phát hiện bên trong Vạn thú sơn mạch xuất hiện không ít huyền thủ đã qua huấn luyện”.

Diệp Thiên nói.

“Huyền thú đã huấn luyện? Vậy chắc chắc là đám sủng thú của bọn người Vạn thú tông kia rồi”.

Một vị trưởng lão nói, người này là Nhị trưởng lão Vân Hoa.

“Ừm…”.

Những người khác cũng gật đầu.

“Sủng thú của tông chủ Vạn thú tông là Đan Linh cảnh rất có thể bọn chúng muốn tạo thú triều đây mà”.

Tứ trưởng lão Vân Nhạc nói tiếp.

“Điều này rất có thể, hơn nữa bên trong Vạn thú tông có rất nhiều người sở hữu sủng thú có tu vi Huyền Ấn cảnh cũng rất có lực hiệu triệu huyền thú yếu hơn”.

Tam trưởng lão Vân Hồng nói.

“Nếu chúng ta có thủ được cũng đã đuối sức, Lý gia cùng Thạch gia chỉ cần đánh lén thì xem như xong”.

Đại trưởng lão Vân Phi nói.

“Ừm…”.

Diệp Thiên gật đầu.

“Chúng ta cần chuẩn bị kế hoạch cho chuyện này càng nhanh càng tốt”.

Vân Long nói.

“Đúng là thế, nhưng cứ cho là chúng ta xử lý được thú triều thì bên ta vẫn thua về mặt chiến lực”.

Vân Phi nói ra điểm mấu chốt.

Đúng vậy, cho dù xử lý xong thú triều thì bên kia vần còn 4 tên Đan Linh cảnh, mà bên ta chỉ có 3 nếu không giải quyết được vấn đề này thì chiến thắng chỉ là ảo mộng.

“Diệp Thiên, không phải ngươi có cách giúp chúng ta sao? Nói ra nghe một chút”.

Vân Long quay đầu nhìn Diệp Thiên.

“Ta chỉ có vài phương án mà thôi, nhưng phải có chi phí để thực hiện”.

Diệp Thiên xòe tay nói.

“Ây, sao ngươi lại tham tài đến như vậy chứ?”.

Vân Long cười khổ nói.

“Ngươi nên cảm ơn ta thì đúng hơn, nếu không đòi tiền thì khác nào Vân gia ngươi lại tiếp tục nợ nhân tình của ta chứ?”.

Diệp Thiên cười cợt nói.

“Được rồi, được rồi, ngươi muốn bao nhiêu?”.

Vân Long cùng các vị trưởng lão thấy rất đúng nên đành chấp nhận.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 92: Vị của nó rất tệ


“3000 vạn”.

Diệp Thiên đưa ra 3 ngón tay nói.

“Lại là 3000 vạn, tiểu tử ngươi thích con số này sao? Đấy cầm đi”.

Vân Long bó tay ném cho hắn một chiếc Trữ giới vật.

“Chờ một chút”.

Diệp Thiên thu lại tiền cười nói.

“Bịch… bịch… bịch…”.

Không lâu sau hắn lấy ra một chiếc túi nhỏ đặt lên bàn, sau đó là 4 loại trái cây với hình dáng kì dị còn có những hoa văn xoắn bao phủ bên ngoài, mỗi loại đều mang màu sắc riêng.

“Cái quái gì vậy?”.

Vân Hồng hiếu kì hỏi.

“Đây gọi là Đậu thần, cho dù ngươi tứ chi không còn ăn vào một hạt cũng có thể bình phục lại bình thường ngay lập tức, ở đây ta có 10 hạt”.

Diệp Thiên cầm lên túi nhỏ lấy ra một hạt đậu nhỏ nói.

Hắn muốn mua thêm để phòng hờ nhưng mỗi tháng hệ thống chỉ cho hắn mua 10 hạt.

“Oh… lợi hai như vậy, công dụng chẳng khác nào đan dược trong truyền thuyết”.

Cả đám oh lên bất ngờ.

Diệp Thiên thì cười cười, đan dược đúng là làm được nhưng phẩm giai không thấp một vương quốc nhỏ như Vân Lam vương quốc chạy đi đâu tìm.

“Còn 4 quả này gọi là Trái ác quỷ, người ăn vào sẽ có được năng lực đặc biệt không liên quan đến huyền lực hay tinh thần lực, lúc dùng ngươi sẽ không hao tổn bất cứ thứ gì”.

Diệp Thiên giới thiệu 4 loại trái cây.

“Năng lực đặt biệt?”.

Cả đám không hiểu rõ ý nghĩa câu nói của Diệp Thiên.

“Ví dụ như ngươi muốn phóng một đạo lôi điện thì cần phải hao tốn huyền lực nhưng nếu ngươi sở hữu năng lực thuộc tính lôi điện thì ngươi muốn phóng bao nhiêu thì phóng bấy nhiêu không mất gì cả”.

Diệp Thiên giải thích thêm.

“Ra vậy,… không ngờ còn có loại kì vật như thế trên đời, đúng là mở rộng tầm mắt”.

Đám trưởng lão cùng Vân Long ngạc nhiên nói.

“4 Trái ác quỷ ở đây theo thứ tự là Nham, Lôi, Quang và Băng Hàn, người ăn vào sẽ có được năng lực như trái ác quỷ họ ăn và mỗi người chỉ có thể ăn một quả nếu ăn quả thứ hai sẽ bạo thể mà chết”.

Diệp Thiên chỉ vào từng Trái ác quỷ nói.

“Còn một điều nữa là lý do nó được gọi là Trái ác quỷ là vì sau khi ăn nó thì người ăn sẽ mất đi khả năng bơi lội, thứ hai là sẽ yếu đi khi chạm vào nước biển”.

“Các ngươi có thể lựa chọn ăn hoặc không”.

Diệp Thiên nói rồi ngồi trở lại ghế.

“Ừm…”.

“Ta chọn trái có lôi thuộc tính”.

Trong lúc mọi người còn đang do dự suy nghĩ thì Vân Hồng đã đứng dậy đi đến cầm lấy một trái Trái ác quỷ nói.

“Ngươi suy nghĩ kĩ rồi chứ?”.

Vân Phi hỏi.

“Suy nghĩ cái gì, chỉ là không biết bơi mà thôi, cả đời ta còn chưa chạm qua nước biển nữa là, hơn nữa có huyền lực hộ thể nước biển chạm vào các ngươi được sao? Cần gì suy nghĩ nhiều như vậy”.

Vân Hồng một lời nói làm thức tỉnh người trong mộng.

Mọi người bỗng quên mất còn có thể dùng huyền lực hộ thể, có huyền lực hộ thể bọn hắn đi bộ xuống đáy biển còn được sợ gì chứ?.

“Lão tam nói rất đúng, vậy ta chọn Quang thuộc tính”.

Vân Nhạc nói.

“Ta lấy Băng Hàn”.

Vân Hoa cũng đi tới cầm một quả.

“Vậy thì ta thật muốn nhìn ăn xong sẽ có gì khác biệt”.

Vân Phi cầm lấy quả cuối cùng nói.

Phân chia xong xuôi cả 4 người lập tức ăn vào, có lời thề nên bọn hắn không lo Diệp Thiên sẽ hại bọn hắn.

"Khục khục… khục khục…".

Lập tức cả 4 người đều ho khan nhăng mặt.

"À ta quên nói, lý do thứ 3 nó gọi là Trái ác quỷ là vì vị của nó rất tệ".

Diệp Thiên cười cợt nói.

"Khục khục… tiểu tử ngươi là cố ý".

Vân Hồng nhăng mặt nói.

"Có gắng ăn hết thì hơn".

Diệp Thiên nhắc nhở.

4 vị trưởng lão ngậm đắng nuốt cay ăn hết Trái ác quỷ của mình.

"Hửm"

Ăn xong cả 4 bỗng nhiên khựng lại một chút rồi trở lại bình thuồng.

"Thế nào?".

Vân Long hỏi.

“Đi ra ngoài, ta muốn thử một chút”.

4 người không trả lời hắn mà nhìn nhau cười đồng loạt đi ra khỏi phòng nghị sự đến ngự hoa viên.

“Chuyện gì thế?”.

Vân Long không hiểu hỏi Diệp Thiên.

“Không sao cả, đi theo là được”.

Diệp Thiên cười đi theo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 93: Dùng thử khả năng


Diệp Thiên cùng Vân Long theo sau 4 vị trưởng lão đến ngự hoa viên.

“Để ta lên trước”.

Vân Nhạc giành trước Vân Hồng nói.

“Véo… véo…”.

Cơ thể Vân Nhạc bỗng hóa thành những hạt ánh sáng màu vàng di chuyển nhanh với tốc độ kinh khủng rồi hợp lại thành bản thân Vân Nhạc.

“Véo… véo…”.

Một lần nữa Vân Nhạc hóa thành những hạt ánh sáng bay lên trời.

“Tán”.

Vân Nhạc trở lại như cũ, từ trên không hắn xoay vòng tròn, trên hai bàn tay của hắn bắn ra từng tia ánh sáng thẳng với tốc độ kinh hồn.

“Ầm…ầm…ầm…ầm…”.

Các tia sáng chạm xuống đất nổ tung không ngừng, mọi thứ trong bán kính mấy trăm m đều bị hắn sang bằng, trên đất chỉ còn lại đếm không hết những hố to.

“Cắt”.

Chưa dừng lại ở đó, hắn chắp hai tay thành kiếm chém một đường thắng.

“Ong~… ầm ầm…”.

Một tia sáng dài bắn ra từ hai đầu ngón tay hắn cắt mặt đất thành hai, đồng thời mang theo tiếng nồ kinh hoàng.

“Ha…”.

Đáp xuống đất hắn vung một cước ngang.

Một đạo ánh sáng dẹp cong như lưỡi liềm bay đi chém đứt mọi thứ trên đường đi của nó.

“Xoẹt…ầm…”.

Trước khi biến mất, chiếc lưỡi liềm ánh sáng cắt xuyên qua cả một ngọn núi đá gần đó, cả ngọn núi rơi ở khoảng cách ngắn làm trấn động khắp nơi.

“Hô…hahaha… tuyệt vời”.

Vân Nhạc cười khoái chí.

“Ghê gớm, tốc độ, uy lực, cả tốc độ ra chiêu đều không thể tin được”.

Vân Long ngạc nhiên nói.

“Ngươi không cần ngạc nhiên, hiện tại hắn chỉ mới dùng được 3 phần 10 khả năng của Trái ác quỷ mà thôi”.

Diệp Thiên nói.

“Chỉ với nhiêu đây thôi chiến lực của Tứ trưởng lão đã có thể chiến với Đan Linh cảnh mà ngươi nói chỉ mới 3 phần 10 khả năng thực”.

Vân Long còn tưởng mình nghe nhầm.

“Ngươi quá xem thường Trái ác quỷ rồi, nhưng Trái ác quỷ ta chọn cho họ đều mang thuộc tính đặc biệt, cơ thể họ có thể hóa lỏng thành dạng thuộc tính đó, nếu không có thủ đoạt đặc thù thì đừng hòng chạm đến người họ”.

Diệp Thiên cười nói.

“Hahaha… lão tứ chơi đủ rồi thì đến ta”.

Vân Hồng cười lớn đi ra xa.

“Xẹt xẹt xẹt… rắc rắc…”.

Từ xa những tia sét từ cơ thể của Vân Hồng phát ra đánh lung tung phá hủy khắp nơi.

“Lôi”.

Vân Hồng đưa tay quát một tiếng, trên tay hắn lập tức xuất hiện một quả lôi cầu, lôi càng lúc càng to, lôi điện ngày càng thịnh.

“Phá”.

Vân Hồng dùng hết sức đập mạnh xuống đất.

“ẦM… rắc rắc…Xoẹt xoẹt…”.

Lôi cầu nổ tung, cả mặt đất bị nổ ra một hố to cả chục mét sâu không thấy đấy, xung quanh hố mặt đất đều là vết rạng nức, giữa lòng hố vẫn còn không ít tia điện chớp giật.

“Vụt... Lôi Vân”.

Vân Hồng nhảy lên cao từ dưới hố, miệng quát lớn.

“Xẹt..xẹt…”.

Cả bầu trời xanh bỗng bị che đậy bởi đám mây đen khổng lồ cùng với những tia sét ẩn hiện bên trong.

“Rầm…rầm…rầm…”.

Không lâu sau từng cột lôi điện từ đám mây đen đánh xuống như mưa, cả không gian đều bị một rừng lôi đình che giấu.

Đến khi mọi thứ dừng lại thì chỉ còn lại một khoảng đất trống, mọi thứ bên trong nó đều bị lôi đình đánh thành than, mặt đất vẫn còn một vài nơi bị nung chảy.

Cả một phiến rừng lớn lại bị hai tên này thử chiêu mà bị xóa sổ, may là bọn hắn đã đi sâu vào trong ngự hoa viên nếu ở bên ngoài sợ là cả hoàng cung đều bị bọn hắn sang bằng.

“Lôi…”.

“Được rồi, dừng lại đi”.

Vân Hồng vẫn chưa muốn dừng thì Diệp Thiên hô lớn nhắc nhở.

“Diệp Thiên ngươi muốn gi?”.

Vân Hồng đi lại gần thắc mắc.

“Các ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy sợ là bên ngoài đã không ít người chú ý, sắp đến sẽ có đại chiến thực lực của các ngươi không thể để lộ”.

Diệp Thiên chỉ chỉ xung quanh nói.

“Diệp Thiên nói có lý, dừng ở đây thôi, chúng ta đã biết hiện tại chúng ta đã đủ chiến lực đánh với một Đan Linh cảnh nhiêu đó đã đủ”.

Đại trưởng lão nói.

“Ừm…”.

Mấy người còn lại gật đầu.

“Được rồi, ta qua chỗ Vân Ngọc bố trận đây”.

Diệp Thiên nói rồi rời đi.

“Haiz… tiểu tử này vẫn thần bí như vậy, kì vật như thế hắn cũng có”.

Vân Hồng nhìn bóng lưng Diệp Thiên cảm thán.

“Ừm… Lý gia lần này thật xui xẻo”.

Vân Hoa góp lời.

Mọi người đều gật đầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 94: Đánh cược


Diệp Thiên đi đến sân viện của Vân Ngọc.

“Sư phụ”.

Vân Ngọc đang ngồi trên ghế đá thấy Diệp Thiên nàng liền dứng dậy cười nói.

“Ừm… ngươi còn bao lâu thì đột phá”.

Diệp Thiên cười hỏi.

“Khoảng 2 hoặc 3 ngày nữa thôi”.

Vân Ngọc tính toán một chút nói.

“Ừm… chăm chỉ tu luyện nhanh chóng đột phá, sau khi đột phá Huyền đan cảnh thì bệnh tình của con mới hoàn toàn chữa trị”.

Diệp Thiên khuyên bảo.

“Vâng”.

Vân Ngọc ngoan ngoãn nói rồi chạy vào phòng muốn bắt đầu tu luyện.

“Cũng nên bắt đầu chuẩn bị thôi”.

Diệp Thiên lẩm bẩm.

Hắn nhìn xung quanh sân viện một vòng ước lượng vị trí rồi mới lấy ra tài liệu bố trận.

“Lên”.

Diệp Thiên dùng tinh thần lực dẫn các tài liệu phân chia ra các vị trí khác nhau rồi lập tức bắt ấn tạo thủ pháp.

Lập tức trên mặt đất xuất hiện lít nhít các loại đồ án liên kết với nhau, tiếp theo Diệp thiên không ngừng thay đổi thủ pháp để các loại tài liệu dung nhập vào trận pháp tạo ra mối liên kết với nhau.

“Khởi”.

Qua hồi lâu, Diệp Thiên quát một tiếng một màn sáng trong suốt xuất hiện bao phủ cả sân viện của Vân Ngọc.

“Thành công”.

Diệp Thiên cười hài lòng.

Đây chỉ là đại trận dùng để che giấu khí tực, ba động,… mặc dù chỉ là Ngũ giai nhưng uy lực không thua lục giai trận pháp bao nhiêu hẳn là có thể che giấu Vân Ngọc lúc nàng đột phá.

*******

Tiếp đó mấy ngày Diệp Thiên ở một căn phòng có thể quan sát sân viện của Vân Ngọc để theo dõi tiến độ đột phá của nàng.

Sau khi Diệp Thiên bố trận xong thì Vân gia cũng cùng Dương gia bàn luận việc Lý gia cùng thú triều.

Sau khi bàn bạc xong, Vân Long lập tức tuyên bố với người bên ngoài rằng sắp có một trận thú triều cần chuẩn bị thủ thành loại bỏ thú triều.

Người trong cả vương thành lập tức hưởng ứng nhiệt liệt, Vân Lam vương thành nằm ở ranh giới giữa Nam châu và Tây châu, cách vài năm lại có thú triều nên khi Vân Long ra thông báo thì không ai nghi ngờ.

Thú triều tàn ác hung mãnh nhưng đối với nhưng gia tộc cùng thế lực lớn thì đó lại là một khi báo di động, người của Huyền thú toàn là bảo tất cả đều có thể dùng hoặc bán lấy tiền, thú triều yêu thú nhiều không đếm hết chỉ cần xử lý xong xuôi thì những thứ thu thập được từ đó có thể để một gia tộc phát triển nhanh thêm một bước, là cơ hội ngàn vàng.

*******

Trên đảo bay của Thiên Nguyệt các, Bạch Linh ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh.

“Xem ra đã bắt đầu, còn nhanh hơn ta đoán”.

Bạch Linh cười đẹp nói.

“Lý gia cùng Vạn thú tông ra tay sớm như vậy, Vân gia cùng Dương gia liệu có chống đỡ nổi”.

Trúc Ly ngồi trên ghế uống trà nói.

“Ta và Trúc lão đặt cuộc chứ?”.

Bạch Linh nhìn nàng nói.

“Tiểu thư hình như rất tự tin?”.

Trúc Ly hiếu kì hỏi.

“Không phải là ta tự tin mà là trong mắt ta hai tên kia không tầm thường chút nào, ta có linh cảm một thứ gì đó sẽ rất thú vị sẽ xảy ra”.

Bạch Linh cười nói.

“Vậy thì lão bà ta sẽ cược một lần với tiểu thư”.

Trúc Lý nói xong xuất ra một vật.

Đó là một đóa hoa sen màu đỏ rực, ở giữa hoa sen còn có 7 hạt sen màu đỏ vàng như hạt châu đang rực cháy.

“oh… Địa Tâm Liên, Trúc lão không tệ nha, lại có thể tìm được thứ hiếm như vậy”.

Bạch Linh nói.

Địa Tâm Liên là một bảo vật hiếm thấy nhưng giá trị không cao vì hạt sen chỉ có thể để dùng để tu luyện công pháp hỏa hệ, cánh hoa ngoài làm phụ liệu thay thế cho vài loại đan dược thì không còn gì nữa, nhưng vì xinh đẹp và quý hiếm nên không ít người muốn mua để sưu tầm.

“Vậy ta cũng phải ra đồ thôi”.

Bạch Linh cười khẽ vẩy tay, một chiếc hợp ngọc xuất hiện trên tay nàng.

Nàng nhẹ tay mở hợp ngọc, bên trong là một củ nhân sâm màu vàng tươi, hình dàng rất giống với một con người.

“Bạch niên sâm, không ngờ tiểu thư lại có thứ này”.

Trúc Lý ngạc nhiên nói.

Bạch niên sâm độ hiếm thấy không thua Địa Tâm Liên, nhưng công dụng lại to lớn hơn nhiều, một củ Bạch niên sâm có thể để tuổi thọ một người gia tăng ít nhất mấy chục, nếu có thể luyện chế thành Bách Niên đan thì có thể tăng thêm 100 năm tuổi thọ.

Cường giả tu luyện đến Đan Linh cảnh tuổi thọ chí ít 300, nếu trong thời gian này không thể đột phá tiếp một bước thì có mạnh hơn nữa cũng thành cát bụi.

Nhưng nếu ngươi có thêm 100 năm tuổi thọ thì biết đâu ngươi sẽ đột phá thêm một bước, địa vị cao hơn, sức mạnh lớn hơn, tuổi thọ cũng được đẩy lên rất nhiều.

Một cái là về với tro bụi, một cái là hưởng hết niềm vui nhân gian, có thể thấy một củ Bạch niên sâm giá trị cỡ nào.

“Vậy phải chờ xem hai bên xử lý thế nào”.

Trúc Ly cười nói tiếp tục uống trà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 95: Kích hoạt thể chất


Phòng nghị sự của Lý gia.

“Không ngờ thú triều lại bị phát hiện sớm đến như vậy, hiện tại xung quanh hai nhà chúng ta đều có người của Vân gia cùng Dương gia theo dõi”.

Một người nói.

“Sau khi Vân Long thông báo chuẩn bị đối kháng thú triều thì lập tức phong bề cửa thành không thể ra cũng không thể vào”.

Một người nói tiếp.

“Không sao cả, chờ đến lúc Vạn thú tông dẫn thú triều đến chúng ta ở bên trong thành phối hợp là được”.

Lý Thương nói.

“Nội ngoại cùng phối hợp, rất không tệ”.

Thạch Minh ngồi một bên gật đầu.

“Bọn hắn có chuẩn bị bên ta cũng có”.

“Lập tức thông báo để người phía dưới chuẩn bị đối chiến bất cứ lúc nào, đại trận cũng ở trong trạng thái chuẩn bị”.

Lý Thương ra lệnh.

*******

Bên trong hoàng cung.

“Sắp đột phá rồi”.

Diệp Thiên ngồi trên ghế đá trong sân viện của Vân Ngọc uống trà nói.

“Ngươi nói Ngọc nhi đột phá sẽ thế nào?”.

Vân Long ngồi kế bên hỏi, bên cạnh đó còn có Liễu Nghi cùng 4 vị trưởng lão.

Do Diệp Thiên nói sẽ có dị biến xảy ra nên bọn hắn đặc biệt chú trọng, ở gần cảnh giác nếu có chuyện cũng tốt ứng phó.

“Ta cũng không biết, sư phụ ta chỉ nói thể chất của Vạn Ngọc rất nghịch thiên nên khi kích hoạt sẽ có chuyện xảy ra ngoài ra không nói gì nữa”.

Diệp Thiên trả lời.

“Ây, nếu sư phụ ngươi nói vậy thì chỉ còn cách đợi thôi”.

Vân Long nói.

Hắn thật sự rất tò mò sư phụ của Diệp Thiên là ai mà lại có kiến thức uyên bác như thế, Ngọc nhi bệnh từ nhỏ đến lớn không ai chữa được, người ta chỉ cần đồ đệ miêu tả vài câu đã biết hết.

Còn dạy ra được cái tên biến thái Diệp Thiên, tuổi nhỏ đã thiên phú kinh người như vậy, sau này không biết sẽ thế nào.

“Vù…vù…”.

Đang lúc mọi người chở đợi cùng suy nghĩ lung tung thì từng đợt gió nhẹ thổi vào sân viện.

“Sắp rồi”.

Mọi người lập tức nhìn hướng phòng của Vân Ngọc.

“VÙ…VÙ…”.

Từng đợt gió nhẹ bắt đầu dần trở nên mạnh mẽ như một trận cuồng phong.

“Ngươi cũng tạo một màn chắn huyền lực bao xung quanh sân viện đi”.

Diệp Thiên nói với Vân Long.

“Được, Lên”.

Vân Long không hỏi lý do lập tức hành động.

Một màn chắn mờ ảo màu lam xuất hiện bao xung quanh sân viện.

“VÙ VÙ…VÙ VÙ…”.

“…”.

“Xùy…Xùy…”.

Cuồng phong mạnh lên bất thường rồi đột ngột biến mất, tiếp theo không bao lâu thì những âm thanh nhỏ vang lên.

“Chuyện gì vậy?”.

“Âm thanh này???”.

Các vị trưởng lão nghi hoặc.

“Xung quanh huyền khí bỗng dày đặc đến kinh người”.

Vân Long tu vi cao nhất lập tức nhận ra khác biệt.

“Không phải dày đặc lên mà là huyền khí từ mọi nơi đang hướng vào phòng của Ngọc nhi”.

Vân Long tiếp tục cảm nhận nói.

“Chuyện gì xảy ra?”.

“Vân Ngọc sắp kích hoạt thể chất của nàng nên hẳn là cơ thể nàng tự động hấp thu lượng lớn huyền khí để dẫn phát thể chất kích hoạt”.

Diệp Thiên phân tích.

“Chỉ để dẫn phát lại cần lượng huyền khí khổng lồ như vậy? ngươi xem huyền khí dày đặc đến nổi hóa thành sương mù luôn rồi”.

Đại Trưởng lão Vân Phi hết hồn nói.

Mọi người giật mình nhìn xung quanh quả nhiên cả sân viện đã bắt đầu bị che lập bởi sương mù tạo ra từ huyền khí.

“Trời ạ, ngày trước tộc trưởng đột phá Đan Linh cảnh cũng không dẫn nhiều huyền khí như vậy”.

Vân Hồng há hóc mồm nói.

“Thì không phải ta đã nói thể chất của nàng đúng nghĩa đen là nghịch thiên sao?”.

Diệp Thiên bình tĩnh nói.

Diệp Thiên không ngạc nhiên vì số lượng huyền khí Vân Ngọc cần để dẫn phát thể chất bởi kiếp trước ở Thành giới khi đột phá những cảnh giới cao hắn đều rút sạch năng lượng của mọi nơi xung quanh bản thân, đó mới gọi là khủng.

Hiện tại xung quanh sân viện huyền khí đúng là không ít nhưng những nơi bên ngoài cũng không bị rút sạch huyền khí, đây đã là không tệ rồi.

“Đúng là ngươi có nói nhưng tình huống này cũng quá bá đạo đi”.

Vân Hoa nói.

“Bá đạo? các ngươi đừng quên nàng còn chưa kích hoạt thể chất đấy”.

Diệp Thiên bĩu môi nói.

Nghe Diệp Thiên nói cả đám người liền đồng loạt quay đầu trợn mắt nhìn phòng Vân Ngọc không thể tin được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 96: Thiên địa cùng vang


Trong hoàng cung, sân viện của Vân Ngọc.

“Xùy…xùy…”.

Huyền khí không ngừng hội tụ đến trong phòng của Vân Ngọc.

“…”.

Đến tận một hồi lâu huyền khí mới chịu ngừng hướng vào phòng Vân Ngọc.

“Bụm…”.

Nhưng cũng chính lúc này, bên trong phòng đột nhiên phát ra một tiếng động nhỏ.

“Ong~…Ong~…”.

Ngay lập tức một luồng năng lượng vô hình từ bên trong phòng của Vân Ngọc lang tràn nhanh ra mọi hướng như vũ bão, luồng năng lượng không ngừng phát tán rộng giống như không có điểm dừng.

“Chuyện gì vậy?”.

Vân Long nói.

“Ta cũng không biết”.

Diệp Thiên nói.

“Các ngươi mau nhìn”.

Liễu Nghi bỗng lên tiếng chỉ về một hướng.

Cả đám lập tức nhìn theo ngón tay của nàng.

Chỉ thấy hướng đó đang không ngừng có hoa cỏ mộc lên với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy, chỉ một hơi thở sau những đóa hoa đã bắt đầu nở.

“Chuyện này? Không lẽ…”.

Vân Long nghĩ đến cái gì lập tức bay lên không.

Không lâu sau hắn đáp xuống với vẻ mặt kinh ngạc.

“Chuyện gì thế?”.

Vân Nhạc hỏi.

“Không chỉ ở đây, mà cả vương thành mọi nơi hoa cỏ đều đang bắt đầu sinh sôi, mặc dù không phải mùa xuân nhưng mọi cái cây ngọn cỏ đều nở hoa, không ngừng lại ở vương thành, những khu rừng bên ngoài vương thành và cả Vạn thú sơn mạch cũng đang bị ảnh hưởng”.

Vân Long khó tin nói.

“Không thể nào?”.

Vân Nhạc nói.

“Các ngươi nhìn lại bản thân của các ngươi đi rồi ngạc nhiên cũng không muộn”.

Diệp Thiên ngồi một bên vần bình tĩnh uống trà cười nói.

“Chuyện gì nữa?”.

Đám người không hiểu nhìn nhau hỏi.

“C-Cái gì? Lão tam… Lão nhị… còn cả ngươi nữa lão đại”.

Vân Nhạc nhìn chúng lão khó tin nói lắp.

“Chuyện gì vậy lão tứ?”.

3 người quay đầu hỏi thì im bặt.

“S-Sao ngươi lại trẻ như vậy?”.

“Các ngươi cũng thế?”.

4 lão kinh ngạc nhìn nhau.

“Chuyện gì đã xảy ra?”.

Vân Long đứng một bên hiểu rõ nhất, cả 4 vị trưỡng lão đều bỗng trẻ hẳn ra như nam nhân 30, chú không phải những lão gia gần đất xa trời.

“Thứ vừa rồi là sinh mệnh lực nên cây cối khi bị ảnh hưởng đều sẽ sinh sôi nhanh chóng, còn các ngươi thì được tẩm bổ cơ thể nhưng chỉ tạm thời mà thôi qua vài ngày là hết”.

Diệp Thiên giải thích.

“Sinh mệnh lực? thứ này không phải Hồn Linh cảnh mới có sao?”.

Vân Long hỏi.

“Thì ta đã nói rồi, Vân Ngọc nàng chỉ giải phòng một ít trong lúc dẫn phát thể chất mà thôi”.

Diệp Thiên nói.

“Hửm?”.

Bỗng nhiên hắn nhìn lên trời.

Đám người cũng theo hắn nhìn lên.

Hôm nay bầu trời trời quang mây tạnh rất ít mây nhưng hiện tại bỗng nhiên xuất hiện một đám mây lớn, không những thế đám mây kia có màu ngũ sắc.

Đám mây xuất hiện đột ngột rồi không ngừng lớn dần, không bao lâu bầu trời cả vương thành đều bị bao phủ, nhưng đám mây không ngừng lại mà tiếp tục lớn tiếp.

Thời gian không ngừng trôi, đám mây không ngừng lớn, đến hiện tại đám người Diệp Thiên đã không thấy điểm cuối của nó.

“Tinh…Tinh…Tinh…Tinh…Tinh…”.

“RỐNG…GRAO…GRRR…GÀOOO…Rít…Minh…”.

Một lúc sau những âm thanh thần thánh từ đám mây vang lên khắp thiên địa, theo sau đó là tiếng gầm thét của huyền thú khắp nơi vang lên một cách uy nghiêm rõ nhất là ở Vân thú sơn mạch.

Những âm thanh vang lên từ mọi nơi bao phủ thiên địa, người trong cả vương thành cảm giác như thời gian đều dừng lại để lắng nghe những âm thanh này.

Không biết qua bao lâu những âm mới dần biến mất, đám mây ngũ sắc trên trời cũng biến mất theo, thiên địa trở lại bình thường nhưng cả vương thành thì không như thế.

“Rốt cuộc xong rồi sao?”.

Diệp Thiên lẩm bẩm.

“Lần này khó rồi, động tĩnh lớn đến như thế?”.

Vân Hoa nghiêm mặt nói.

“Ừm… sợ là cả vương thành đều bắt đầu để mắt đến chúng ta rồi”.

Vân Phi nói.

“Có đại trận người khác sẽ không phát hiện khí tức của Vân Ngọc, cho dù có cao thủ đến đi nữa cũng chỉ cảm nhận được khí tức của ngươi nên họ sẽ hiểu lầm mọi thứ đều do ngươi mà không để mắt đến Vân Ngọc”.

Diệp Thiên nhìn Vân Long nói.

“Ngươi để ta tạo huyền lực màn chắn là vì phát tán khí tức của ta”.

Vân Long hiểu ra vấn đề nói.

“Hừm… như vậy sẽ đỡ gặp rắc rối rất nhiều”.

Mọi người yên tâm lại.

Vân Long dù sao cũng là đệ nhất cao thủ của Vân Lam vương quốc, dù người ngoài có nghi ngờ cái gì cũng phải hành sự cẩn thận nên không có quá nhiều lo lắng, nếu Vân Ngọc bị phát hiện mới là lớn chuyện.

Chỉ những dị biến ban nãy bọn hắn chứng kiến thôi đã đủ kinh người nếu để người khác biết là do một cô bé vì kích hoạt thể chất thiên phú của mình mà dẫn đến thì sợ là mọi kẻ thù đều liều mạng giết cho bằng được nàng.

Kích hoạt thể chất mà dị biến mà câu thông đến cả thiên địa cùng huyền thú thì không biết thiên phú sẽ kinh khủng đến mức nào, nghe thôi cũng đủ lạnh sống lưng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 97: Khó gả đi


“Đinh!”.

“Kí chủ hoàn thành nhiệm vụ sư đồ kích hoạt thể chất của đồ đệ Vân Ngọc! Thưởng Skill Dimension Move, 10 vạn Linh tệ, đẳng cấp thăng 1!”.

- Dimension Move: Có thể dịch chuyển tức thời đến bất kì đâu trong tầm mắt.

“Kí chủ thăng cấp 44!”.

“Đinh!”.

“Đồ đệ Vân Ngọc thăng cấp 31! Thưởng thăng 1 cấp!”.

“Kí chủ thăng cấp 45!”.

“Tốt”.

Diệp Thiên nhìn thông báo liên tục xuất hiện cười mừng rỡ.

“Ngươi sao vậy?”.

Vân Long hỏi.

“Không có gì, nàng sắp ra rồi”.

Diệp Thiên nhanh chóng trở lại bình thường.

“Kẽo kẹt…”.

Quả nhiên hắn vừa nói xong Vân Ngọc đã từ bên trong phòng mở cửa bước ra.

“Hửm…?”.

Nguyên đám ngươi nhìn nàng kinh ngạc.

Hình dáng của nàng không thay đổi gì, vẫn xinh đẹp đáng yêu như trước nhưng khí chất lại hơi thay đổi, nếu nói lúc trước nàng như một tiểu công chúa yếu đuối thì hiện tại giống như vị tiên nữ hạ phàm.

Mỗi bước đi đều mang theo khí chất cao quý khó ta, không khí xung quanh nàng như trở nên uyển chuyển thanh nhã giống như thiên địa đang nâng niu bảo vệ nàng, khi nhìn vào ánh mắt của nàng tinh thần lực của bọn hắn như bị hỗn loạn dữ dội.

“Hít…”.

Diệp Thiên lắc đầu bỏ đi sự hỗn loạn cười hỏi.

“Đột phá xong cảm thấy thế nào?”.

“Sư phụ, con cảm thấy rất tốt, cảm giác cơ thể tràn trề sức mạnh”.

Vân Ngọc chạy đến cười hì hì nói, khí chất có thế khác nhưng tính cách nàng vẫn thế.

“Haiz…”.

Diệp Thiên nhìn nàng lắc đầu thờ dài.

“Ngươi sao thế? Sao lại lắc đầu?”.

Vân Ngọc nghi hoặc hỏi.

“Đồ đệ ta không những thiên phú kinh người mà còn xinh đẹp như thế sao này ai có thể xứng đứng cạnh? Khó gả đi nha”.

Diệp Thiên cười hắc hắc nói.

“Ahh… con không nói chuyện với người nữa”.

Vân Ngọc đỏ mặt lúng túng.

“Hahaha…”.

Cả đám nhìn nàng như thế thì cười lớn vui vẻ.

“Phụ Hoàng, Mẫu hậu…”.

Vân Ngọc làm nũng.

“Được rồi, được rồi không cười nữa”.

Vân Long xoa đầu nàng mỉm cười nói.

“Ngọc nhi đã đột phá cũng nên trắc nghiệm xem một chút Huyền đan của nàng ra sao”.

Vân Phi nói.

“Ừm… cũng tốt”.

Vân Long gật đầu.

“Khởi”.

Vân Phi lấy ra trận pháp trắc nghiệm tu vi rồi khởi động lên.

“Ngọc nhi bước lên đi”.

Liễu Nghi cũng rất muốn biết tình trạng con mình thế nào nên thúc giục.

“Vâng”.

Vân Ngọc bước lên trận pháp bắt đầu vận công.

“Tinh…Xùy…”.

Lập tức một đốm sáng xuất hiện, theo sau là một một viên Huyền đan khổng lồ xuất hiện trên đầu nàng.

“Sao lại có 5 màu?”.

Đám người chưa giật mình vì kích thước của nó thì đã bị kinh ngạc vì màu sắc của viên Huyền đan của Vân Ngọc.

Viên Huyền đan của nàng có đến 5 màu, Trắng, Lục, Lam, Đỏ, Vàng, 5 màu cùng xuất hiện trên một viên huyền đan.

“Công pháp nàng tu luyện vốn dĩ là 5 thuộc tính cùng tu, huyền đan như thế có gì lạ?”.

Diệp Thiên nói.

“Đúng rồi”.

Đám người lập tức nhớ lại quả thật như thế, chỉ là tình huống quá đột ngột nên bọn hắn mới quên mất chuyện này.

Nhưng quả thật bọn hắn chưa từng nghe nói ngươi nào có thể nắm giữ một lúc 5 loại thuộc tính khác nhau.

“Hừm… Huyền đan ngũ sắc, không có một điểm tạp chất, độ to đến tận 80m”.

Vân Phi hưng phấn nói.

“Thiên phú như thế quả thật tương lai khó có người xứng với nàng”.

Vân Hoa xác định câu nói của Diệp Thiên.

“Nàng có thể tu luyện 5 loại thuộc tính của ngũ hành nên bình thường các ngươi tìm một ít huyền kĩ thuộc những thuộc tính này cho nàng tu luyện”.

Diệp Thiên nói.

“Đó là đương nhiên”.

Tất cả người ở đây đều vui mừng nói.

4 vị trưởng lão vui mừng vì không cần lo cho tương lại của Vân gia nữa, chỉ cần Vân Ngọc đủ thời gian trưởng thành thì Đan Linh cảnh chỉ là chuyện sớm muộn.

Vân Long cùng Liễu Nghi thì vui mừng và kiêu ngạo vì con gái của mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 98: Khó tin


Trên đảo của Thiên Nguyệt các.

“Trúc lão, lúc nãy là chuyện gì?”.

Bạch Linh nhìn Trúc Ly hỏi.

“Ta cũng không biết, chuyện xảy ra quá đột ngột, lúc âm thanh từ đám mây vang lên tinh thần của ta như bị đóng băng không thể làm bất cứ chuyện gì”.

Trúc Lý nghiêm mặt nói.

Bọn họ đang xử lý chuyện thường ngày bỗng nhiên nàng cảm giác được một luồng năng lượng khổng lồ, đi đến mép đảo nhìn xuống thì phát hiện cả vương thành cùng với những khu vực bên ngoài gần với vương thành cây cối đều tranh nhau nảy mầm sinh sôi.

Nàng đã kiến thức nhiều nên nhìn một chút liền biết đó là Sinh mệnh lực thứ mà chỉ có Hồn Linh cảnh mới có.

Truy lần đến nơi khởi điểm sinh mệnh lực phát ra thì lại là hoàng cung nên nàng cũng không tiện thăm dò mà tiếp tục theo dõi tình hình.

Không bao lâu đám mây ngũ sắc kì lạ xuất hiện theo sau là những âm thanh mang theo uy thế kinh khủng khiến tinh thần của nàng hoảng loạn.

Đến khi bình tĩnh trở lại thì đám mây ngũ sắc kia đã biến mất nên nàng không thăm dò được thứ gì nhưng tình huống dị thường đến mức có thể ảnh hưởng đến tinh thần của một Đan Linh cảnh như nàng thế này không thể không chú ý.

“Vậy có phát hiện ra điều gì đáng nghi không?”.

Bạch Linh nhíu mày hỏi.

“Sinh mệnh lực phát ra từ hoàng cung nên Vân gia là đáng nghi nhất”.

Trúc Ly nói.

“Hừm… lại là Vân gia, từ lúc Diệp Thiên xuất hiện cả vương thành đã bắt đầu không yên bình, sau này lại xuất hiện thêm một Diệp Hàn cùng Vân Ngọc công chúa với đôi mắt kì dị, bây giờ lại đến dị biến kì lạ này”.

Bạch Linh nói.

“Vân Lam vương quốc sợ là sẽ xảy ra rất nhiều đại sự, tương lai sợ là ảnh hưởng càng lớn”.

“Đúng vậy”.

Trúc ly gật đầu.

“Những người đi điều tra lai lịch của Diệp Thiên cùng Diệp Hàn tìm được gì rồi?”.

Bạch Linh hỏi.

“Tim được vài thứ, nghe nói Diệp Thiên mấy tháng trước là được Dương Tiêu Đội trưởng đội hộ vệ trong hoàng cung lúc vào Vạn thú sơn mạch cứu được, làm thư đồng cho công chúa cuối cùng tham gia khảo hạch nhập học học viện Vân Lam, bối cảnh của hắn hiện tại chưa tìm được gì”.

Trúc Ly nói.

“Chỉ như thế?”.

Bạch Linh hỏi.

“Còn một tin nữa nhưng rất khó tin”.

Trúc Lý do dự nói.

“Cứ nói”.

“Trong báo cáo nói lúc Dương Tiêu cứu Diệp Thiên từ Vạn thú sơn mạch về thì Diệp Thiên chỉ mới Luyện thể tầng 4”.

Trúc Ly chầm chậm nói.

“Hả??? ý ngươi nói tên tiểu tử kia chỉ dùng mấy tháng thời gian từ Luyện thể tầng 4 đột phá đến Huyền đan cảnh, chiến lực càng có thể chém giết Huyền Quanh cảnh???”.

Bạch Linh đứng dậy nói.

“Trong báo cáo nói như thế ta cũng không biết thật giả”.

Trúc Ly nói.

“Quả thật rất khó tin, chỉ mấy tháng ngắn ngủi làm sao hắn có thể tu luyện nhanh như vậy, nếu như dùng ngoại vật thì căng cơ sẽ bất ổn cơ bản không thể đối chiến với Huyền quang cảnh chứ đừng nói chém giết”.

“Không chỉ thế hắn còn tu luyện ra kiếm mang, thứ này bao nhiêu thiên tài kiếm đạo tu luyện đến nữa sống nữa chết cũng chưa chắc đã tu ra”.

Bạch Linh khó tin phân tích.

“Chuyện hắn có thật sự trong mấy tháng ngắn ngủi đột phá đến Huyền đan cảnh hay không hiện tại chưa biết, nhưng chuyện hắn có quan hệ với Diệp Hàn đã được chắc chắn”.

“Đôi mắt kì lạ của Diệp Thiên cùng với đôi mắt Diệp Hàn tặng cho công chúa hoàn toàn giống nhau nên chắc chắn hai người có quan hệ mật thiết với nhau, ta nghỉ rất có thể là đồng môn, còn đôi mắt kia là bí pháp chỉ truyền trong môn phái của họ”.

Trúc Lý nói.

“Hừm… rất có lý, vì công chúa là đồ đệ của Diệp Hàn nên mới được truyền lại, còn việc đôi mắt của hắn khác với Diệp Thiên cùng công chúa hẳn là hắn đã tu luyện đôi mắt đó đến một cảnh giới khác hai người”.

“Công chúa nói đôi mắt của mình có thể nhìn ra chiêu thức và có thể sao chép huyền kĩ của đối thủ, vậy thì đôi mắt của Diệp Hàn không chỉ đơn giản như thế, rất có thể mang một bí kĩ ghê gớm nào đó”.

Bạch Linh chầm chậm phân tích, đồng thời khóe môi nàng dần nâng lên.

“Haahaa… ta thật không ngờ ở một vương quốc nhỏ nhoi hẻo lánh này lại xuất hiện những thứ khiến ta không ngừng kinh ngạc, nhưng thứ mà ta chưa từng nghe nói đến khiến ta phải tò mò”.

“Diệp Hàn hẳn là sư huynh, Diệp Thiên là sư đệ, Diệp Thiên gặp nguy hiểm được Vân gia cứu nên rất có thể Diệp Hàn mới đến giúp Vân gia xem như trả ân tình”.

Trúc Ly nói.

“Hừm… tình huống này rất có khả năng”.

Bạch Linh suy nghĩ, cảm giác rất đúng nếu không thì Diệp Hàn sao lại giúp Vân gia dù biết tình huống trước mắt.

“Hửm??”.

“Chuyện gì thế?”.

Bạch Linh hỏi.

“Ta vừa thăm dò hoàng cung, chỉ cảm nhận được khí tức của Vân Long hoàng thượng tỏa ra ngay ở vị trí sinh mệnh lực phát ra lúc nảy”.

Trúc Ly nói.

“Vậy rất có thể Vân Long đã tìm ra bảo bối hoặc hắn đang bí mật làm chuyện gì đó, hắn là Đan linh cảnh nên rất khó thăm dò nên cứ để yên, dù sao không lâu nữa vương thành cũng loạn, đến đó hắn không muốn cũng phải ra thôi”.

Bạch Linh nói.

Trúc Lý gật đầu đồng ý.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 99: Khai chiến


Trong hoàng cung.

Diệp Thiên cùng mọi đang nói chuyện với nhau về việc lựa chọn huyền kĩ cho Vân Ngọc.

“Sư phụ”.

Vân Ngọc đi đến gần Diệp Thiên nói.

“Chuyện gì vậy?”.

Diệp Thiên hỏi.

“Con đột phá Huyền đan cảnh rồi ngươi không cho con quà sao?”.

Nàng dùng ánh mắt đáng yêu nói.

“Rồi, rồi, đây này”.

Diệp Thiên cười đưa tay ra.

“Hừng hực…”.

Một ngọn lửa màu trắng xuất hiện trên tay hắn.

“Đây là hỏa chủng của Hỏa Thiên điểu, uy lực Huyền vân cảnh, hỏa lực mạnh nhưng uyển chuyển dễ khống chế rất thích hợp với con”.

Diệp Thiên nói.

“Đây là Dị hỏa sao?”.

Vân Ngọc hiếu kì nhìn ngó ngọn lửa.

Không chỉ nàng mà những người xung quanh cũng nhìn, mặc dù bọn hắn đã biết đến Dị hỏa từ Vân Phong nhưng đây là lần đầu nhìn thấy hỏa chủng.

Bọn hắn cũng muốn có nhưng khó mở lời, đồng thời công pháp Vân gia bọn họ đều là thủy thuộc tính nên muốn tìm một cái huyền đan thích hợp để luyện thành hỏa chủng cũng khó nên đánh bỏ qua.

“Con biết Dị hỏa rồi sao?”.

Diệp Thiên hỏi.

“Vân Phong hoàng huynh có nói cho con”.

“Vậy ta chỉ con cách dung hợp, công dụng thì con đã biết”.

Diệp Thiên nói rồi chỉ nàng cách dung hợp, hắn không sợ người khác biết vì nếu không có hắn luyện hóa ra hỏa chủng thì cũng bỏ phế mà thôi.

“BÁO…”.

Vân Ngọc vừa ngồi xuống hấp thu hỏa chủng không lâu thì Dương Tiêu từ bên ngoài chạy vào quỳ gối chắp tay.

“Chuyện gì?”.

Mọi người đều thắc mắc.

“Người của chúng ta phái đi điều tra đã xác định người của Vạn Thú tông bên trong Vạn Thú sơn mạch, đồng thời chúng đang dùng sủng thú hiệu lệnh huyền thú bên trong sơn mạch”.

Dương Tiêu nói.

“Đinh!”.

- Nhiệm vụ chủ tuyến (Nhánh): Ngăn chặn thú triều cùng Vạn thú tông bảo vệ Vân Lam vương thành.

- Hoàn thành: Hộp quà sủng, 100 vạn linh tệ, tăng 1 cấp.

- Thất bại: Hệ thống biến mất.

“Hừm…ra vậy”.

Diệp Thiên nhìn hệ thống thông báo hiểu ra.

Hắn sớm nghi ngờ trong Vạn thú sơn mạch có dị động cũng đoán được có thú triều nhưng không xác định chính xác nên hệ thống không thông báo nhiệm vụ mà đến hiện tại mới có nhiệm vụ.

“Quả nhiên bọn khốn kia làm như vậy”.

Vân Hồng tức giận mắng.

“Quy mô thế nào?”.

Vân Phi hỏi.

“Không nhiều bằng thú triều thông thường nhưng có sủng thú đã qua bồi dưỡng của Vạn thú tông nên cũng khó mà đánh giá”.

Dương Tiêu nói.

“Ừm… quả thật, lần này sẽ có không ít huyền thú Huyền Ấn cảnh là sủng thú của địch mà còn có một con Đan Linh cảnh, do thời gian ngắn nên quy mô tuy nhỏ nhưng chất lượng không thua thậm chí còn hơn thú triều bình thường”.

Vân Phi nói.

“Lập tức cho người đi thông báo cả vương thành tập trung lực lượng nâng cao cảnh giác Vạn thú sơn mạch”.

“Dương Tiêu ngươi lập tức tập trung binh lính chuẩn bị chờ lệnh”.

Vân Long ra lệnh.

“Vâng”.

Dương Tiêu lập tức nhận lệnh rời đi.

“Quyết định rồi sao?”.

Vân Nhạc hỏi Vân Long.

“Ừm… Lý gia cùng Thạch gia nếu đã hành động, lý nào chúng ta lại ngồi yên, lần này ta muốn Lý gia cùng Thạch gia đều biến mất khỏi Vân Lam quốc của ta”.

Vân Long nghiêm mặt tỏa ra khí thế nói.

Bình thường Vân Long tính tình ôn dịu nhưng lúc này hoàn toàn bộc phát ra khí thế của một vị đế vương uy nghiêm nhìn xuống chúng sinh.

“Vâng”.

4 vị trưởng lão cùng đáp.

“Sắp có mưa máu sao?”.

Diệp Thiên đứng một bên thầm nghĩ.

Vạn Thú tông bên ngoài hợp lực cùng thú triều tấng công đã rất rắc rối nếu Lý gia cùng Thạch bên trong thành làm loạn nữa thì hậu hoạn vô cùng.

Minh thương dễ né, ám tiễn khó phòng nên việc đầu tiên cần làm là giải quyết hai đại gia tộc này trước, sau đó mới an tâm đối kháng thú triều.

“Tứ trưởng lão, phiền ngươi đến thông báo cho Dương gia cùng Liễu Mộc đại ca”.

Vân Long quay đầu nói.

“Ừm…”.

Vân Nhạc lập tức hóa thành một đạo ánh sáng biến mất.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom