Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Hẻm Mười Sáu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
693,477
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Hẻm Mười Sáu

Hẻm Mười Sáu
Tác giả: Thập Nhị Lý Nhàn
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Thập Nhị Lý Nhàn

Editor: Quýt – Clinomania

Beta: Khế – Clinomania

Thể loại: Hiện đại, truyện ngắn, tình yêu tuổi học trò, BE.

Giới thiệu:

Cây long não ở hẻm 16 là nơi bắt đầu một mối tình đơn phương, đó cũng là tuyệt bút yêu thầm cả đời của cô. 



Kiếp trước, cô thầm yêu hắn cả thanh xuân, thích hắn trọn một kiếp, chưa từng kết hôn, đến tận cuối đời vẫn gọi tên hắn. 

Nhưng kể từ khi hắn ra nước ngoài du học thì thi thoảng cô mới nghe được chút tin tức về hắn, hắn cũng có một cuộc sống mới không liên quan gì tới cô.

Có lẽ ông trời thương xót nên lại cho cô thêm một cơ hội, nhưng lần này, cô vẫn thích hắn. 

Vì vậy, kiếp này cô không muốn hèn nhát nữa. Cô phải đua một phen, phải dũng cảm một lần, ít nhất không để mình hối hận, bởi vì cho dù chết cô vẫn thích người ấy, cả hai kiếp đều không thể quên.

Mối tình đơn phương thời thanh xuân vẫn chưa kết thúc, quãng đời còn lại em sẽ mãi không quên.

Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Dư Hi, Chu Lâm Phong

Tóm tắt bằng một câu: Dù thêm một lần nữa, em vẫn sẽ thích anh

Lập ý: Sống trên đời phải dũng cảm một lần
 
Chương 1: Hạ chí


Mối tình đơn phương thời thanh xuân vẫn chưa kết thúc, quãng đời còn lại em sẽ mãi không quên.



Hạ chí, sắc trời nhuộm ánh cam phủ lên vạn vật đương xanh tươi đua nở, gió mùa hè chầm chậm lướt qua cây long não làm nó đung đưa đung đưa. Vài chiếc lá trượt khỏi cành rơi xuống, phiêu lãng giữa không trung rồi từ từ rơi vào lồ ng ngực của một bà lão dưới gốc cây.

Bà lão kia đang ngồi trên xe lăn, gương mặt hoà ái khẽ nhắm mắt thở dài, hơi thở vô cùng yếu ớt, bàn tay nhăn nheo cầm một tấm ảnh cũ đã sớm ngả màu.

Gió mùa hạ thổi tới, một nữ sinh cấp hai đến trước mặt bà: “Bà Dư, sao bà lại ra ngoài này rồi?”

Dư Hi nghe thấy tiếng liền biết là ai, bà không mở mắt, chỉ hơi mỉm cười để lộ nếp nhăn quanh miệng, vẻ ngoài dịu dàng mà giọng nói cũng rất nhỏ nhẹ yếu ớt: “A Duy đấy à!”

“Vâng! Bà Dư, cháu đến thăm bà.” Cô gái nhếch môi cười khẽ, sắc thái thanh xuân phơi phới.

Dư Hi là bà già duy nhất ở hẻm 16 không chồng không con. Hình như từ ba năm trở lại đây, cô nữ sinh cấp hai này mới thường đến đây tìm bà để nghe bà kể về hẻm 16 và chàng trai kia.

“Bà ơi, người trong ảnh là chàng trai bà thích ạ?” Cô gái chỉ vào tấm ảnh trong tay bà, hỏi.

Các góc ảnh đã ố vàng, sờn rách, nhìn thoáng qua đã biết nó bị lật thường xuyên.

Dư Hi mở mắt ra nhìn tấm ảnh một chút, khẽ cười, trong mắt vẫn ngập tràn tình yêu: “Đúng.”

“Bà ơi, tại sao hai người không thành đôi ạ?”

“Vì bà và người ấy cách nhau hai mùa người…”

Cô gái có vẻ không hiểu, lại đổi chủ đề: “Vậy nếu cho bà thêm một cơ hội, bà còn thích người ấy không?”

Mặt trời lên cao quá ngọn cây tản ra ánh sáng rực rỡ chiếu vào cây long não, xung quanh ấm dần lên. Dư Hi hơi ngửa đầu, chớp mắt nhìn vầng thái dương chói loà, như thể có thể xuyên qua nó để trông thấy chàng trai năm xưa.

Người ấy sinh ra vào ngày Hạ chí, là chàng trai được ví với mặt trời.

Bà từ tốn nói: “Có lẽ vẫn…”

Giọng nói yếu ớt hơi thở mỏng manh, nói xong liền cất tiếng thở dài. 

“Bà à, bà quả thật rất thích người ấy!”

Một cơn gió mạnh thổi qua, cướp mất chút tình cuối cùng của Dư Hi.

Sau này, bốn mùa luân chuyển, mùa hè vẫn như thế, chỉ tiếc người dưới tàng cây đã không còn.

Dư Hi đã chết vào ngày Hạ chí đó.

——

Sáng sớm mặt trời vừa mọc, trong nhà bật máy lạnh, cô gái đang vùi mình trong chăn giãy giụa vì nóng, bỗng từ cửa truyền đến tiếng quát tháo của mẹ: “Tiểu Hi! Nhanh lên, sửa soạn đi khai giảng mau con!”

Dư Hi bật dậy, kinh ngạc mở mắt. Cô nhìn xung quanh, nhận ra đây là phòng ngủ trước kia của mình liền cảm thán một chút: “Hiện tại thiên đường còn cung cấp dịch vụ hậu mãi sao, coi thật trân chưa kìa!”

Mẹ Dư mở cửa phòng, vào bật đèn phòng Dư Hi lên rồi thúc giục: “Sao con còn ở trên giường! Vọt lẹ lên, không nhanh là đến muộn bây giờ!”

Dư Hi nhìn mẹ của mình, lòng chợt bồi hồi xao xuyến, xuống giường ôm chặt mẹ mình: “Mẹ, đã lâu không gặp.”

Nghe xong, mẹ Dư vốn bị Dư Hi làm cảm động bỗng tụt hứng, cốc đầu cô: “Con nhóc này sáng sớm ra đã phát điên gì vậy! Nhanh cái chân lên, đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng.”

Dư Hi thấy đau lập tức kinh sợ, vội véo mình mấy cái.

Đau!
 
Chương 2: Tuyệt bút


Có thể là bởi vì đã từng trải nên Dư Hi luôn cảm thấy thời gian sau khi trùng sinh trôi qua rất mau, cứ như chỉ cần một cái chớp mắt là đến mùa hè.

Gần đến ngày Chu Lâm Phong ra nước ngoài.

Dư Hi ngồi ở trong phòng học nhìn về phía lớp khoa học tự nhiên ở lầu đối diện thông qua cửa sổ, đó là lớp của Chu Lâm Phong.

Đời trước Dư Hi thích Chu Lâm Phong là năm lớp mười một.

Vào ngày khai giảng đầu tiên của năm lớp mười một, Dư Hi rời nhà đi ngang qua hẻm mười sáu, trong con ngõ trồng đầy cây long não, mùi hương thơm mát lượn lờ quanh mũi, mặt trời vào ngày hạ chí nắng chói chang.

Lúc sắp ra đến đầu hẻm, cô thấy Chu Lâm Phong đứng dưới tàng cây long não, cậu mặc bộ đồng phục mùa hè xen lẫn giữa trắng và xanh, mái tóc ngắn mượt mà bị gió thổi, sống mũi cao thẳng, mặt mày tuấn tú, năm ngón tay thon dài trêu chọc chú mèo đang cuộn tròn uể oải dưới gốc cây, cánh môi mỏng khẽ cười, má bên phải hiện ra cái lúm đồng tiền.

Một dáng vẻ rất dịu dàng.

Dư Hi đứng cách chỗ cậu khoảng năm mét, khi đó gió thổi rất nhiều, cô đứng yên bất động, chỉ cảm nhận được trái tim mình đang đập.

Một giọng nam cất lên, đánh vỡ trái tim đang đập liên hồi của cô: “Chu Lâm Phong! Mau đi thôi!”

“Tới đây.” Chu Lâm Phong vội vàng xoa xoa đầu chú mèo, khẽ cười nhẹ giọng nói với nó: “Tạm biệt mèo nhỏ.”

Cậu đứng dậy chạy đi, trong hẻm 16 không còn dấu vết của cậu nữa, Dư Hi đứng ở phía sau vẫn luôn nhìn chỗ cậu vừa đứng đợi, rất lâu cũng chưa bình tĩnh được.

Sau này, cô tạo ra hết cuộc gặp gỡ tình cờ này đến cuộc gặp ngẫu nhiên khác ở trường, lặng lẽ thu thập tất cả những tin tức liên quan đến cậu.

Cô biết cậu sinh ra vào ngày Hạ chí, đó là một mùa đầy nắng và ấm áp vô bờ.

Mà cô lại sinh ra vào Đông chí, một mùa hoàn toàn tương phản với cậu.

——

Sống lại lần nữa, Dư Hi thật sự không muốn hèn nhát, đời người dù sao cũng phải dũng cảm một lần, dũng cảm cho người mà mình thích đến chết có gì mà không được.

Thất bại thì làm lại, dù sao tớ cũng sẽ thích cậu một lần nữa.

Cô đã dành thời gian một tháng để từ top 100 toàn trường lên top 50, tuy vẫn còn kém cậu rất nhiều nhưng cô cũng chỉ muốn cho cậu nhìn thấy tấm chân tình của cô.

Cô đã viết rất nhiều bức thư tình, nhưng dù có viết thế nào cũng cảm thấy không hài lòng, thế là xé đi, xé xong lại viết lại.

Cuối cùng, trên tờ giấy A4 trắng tinh chỉ còn lại 7 chữ.

Một câu đơn giản nhưng tràn đầy chân thành.

—— Chu Lâm Phong, tớ rất thích cậu.

Vào ngày kết thúc kỳ thi đại học, Dư Hi dựa vào ký ức kiếp trước tìm được Chu Lâm Phong.

Đó là một ngôi đình nhỏ trên ngọn núi phía sau trường, Chu Lâm Phong hình như rất thích đến chỗ đó, ở đó Dư Hi luôn có thể nhìn thấy cậu.

Cô đứng tại chỗ hít thở sâu vài lần, khóe miệng gợi lên một nụ cười mà cô đã luyện tập rất lâu trước gương, sau đó nhấc chân đi về phía cậu, tay khẽ run cầm bức thư tình, trái tim trong lồ ng ngực kích động đến khó chịu.

Cô nhìn chàng trai, vẫn là dáng vẻ dịu dàng đó.

“Xin chào bạn Chu Lâm Phong. Tớ là Dư Hi lớp 12A3, tớ thích cậu rất lâu rồi, có thể, làm quen, một tý không?” Dư Hi không dám giương mắt nhìn cậu, vành tai ửng hồng đã bộc lộ những cảm xúc không thể che giấu của cô, giọng nói run rẩy đứt quãng.

Rõ ràng đã luyện tập rất nhiều lần nhưng lúc chính miệng nói với cậu vẫn căng thẳng.

Bầu không khí trong gió tĩnh lặng vài giây, Dư Hi vừa định lấy bức thư tình sau lưng ra, giọng của Chu Lâm Phong liền vang lên.

Giọng nói của cậu trong trẻo dễ nghe, mang theo áy náy: “Thật xin lỗi vì đã phụ tâm ý của cậu, nhưng tôi đã có người mình thích rồi.”

Động tác của Dư Hi dừng lại, cứng đờ vài giây, vành mắt đỏ bừng, giọng nói hỗn loạn: “Xin lỗi, làm phiền cậu rồi, tôi, tôi đi trước đây.”

Nói xong liền rời đi giống như chạy trốn, vừa xoay người nước mắt liền rơi xuống, trái tim quặn đau, từng giọt từng giọt nóng hổi rơi xuống.

Gió hè thổi vừa mạnh vừa nóng như lò nướng, cô chỉ cảm thấy cả người mình đều đau.

Cô đã nghĩ tới sẽ thất bại nhưng không nghĩ tới lỡ như cậu có người yêu thì phải làm sao…

Nghĩ kỹ lại một phen mới phát hiện hóa ra chỗ mà cậu xuất hiện cũng đều sẽ có bóng dáng của một cô gái khác, thì ra ánh mắt mà cậu nhìn cô gái đó cũng giống như ánh mắt mà Dư Hi nhìn cậu, với một tình yêu đầy nhẫn nhịn.

Cuối cùng bức thư tình của Dư Hi vẫn chưa gửi đi.

——

Sau này bọn họ vẫn ở cách nhau hai nước.

Dư Hi dựa vào ký ức nhớ lại ngày mà Chu Lâm Phong kết hôn, cô chịu đựng như vậy, chịu đến bốn năm, chờ tới ngày cậu kết hôn.

Cô đã mua vé máy bay đi Mỹ, đến quảng trường nơi cậu làm lễ, hôm đó cũng là ngày Hạ chí, vừa lúc ánh nắng rực rỡ, quảng trường được bố trí thơ mộng khiến cho người khác ngưỡng mộ, hoàn hảo từ trong ra ngoài, cô có thể tận mắt nhìn thấy dáng vẻ mặc lễ phục của chàng trai mà cô thích hai kiếp.

Cả người mặc đồ tây màu trắng, thiết kế tinh tế, chàng trai ấy vẫn loá mắt như vậy, đẹp trai như vậy, làm cô muôn phần rung động giống như hồi trẻ. Nhưng lại không giống trước đây, cậu đã trưởng thành hơn nhiều, lại thêm một chút thâm tình, dáng vẻ như vậy cô hoàn toàn chưa thấy qua.

Dư Hi đứng bên ngoài, nhìn Chu Lâm Phong nói về mối tình thời thanh xuân của cậu và lời thề sau này, nhìn khuôn mặt Chu Lâm Phong tràn đầy tình yêu hôn cô dâu của cậu, nhìn Chu Lâm Phong vĩnh viễn cũng không thuộc về cô.

Mối tình của cậu cả hai đời đều có kết cục viên mãn, mà mối tình của cô trải qua hai đời đều chỉ là dang dở lại không có cách nào tiếp tục.

Vui mừng nhất là, đời này cô không có tiếc nuối, nhân vật chính trong mối tình của cô cuối cùng đã biết bí mật mà cô giấu hai đời.

Cho dù, có thể cậu sẽ không nhớ.

Chàng trai tôi yêu, tân hôn vui vẻ nhé!

Tôi sẽ mãi bảo vệ cậu ở phương xa.

Tạm biệt nhé, Chu Lâm Phong…

Cuối cùng, cô lại một lần nữa chết vào ngày Hạ chí.

——

Cây long não ở hẻm mười sáu khẽ lay động, hạ chí gió thổi nhẹ, bà lão dưới tàng cây khẽ cười.

Khó trách chúng ta không có kết quả, thì ra đây chỉ là giấc mơ cuối cùng trong phút chốc của cuộc đời tôi.

Cây long não ở hẻm mười sáu là nơi bắt đầu cho mối tình của cô thời thanh xuân cũng là tuyệt bút cho mối tình đời cô.

——

Câu chuyện kết thúc.Tác giả có lời muốn nói:

Tôi luôn cho rằng lời tỏ tình thâm tình nhất chính là —— tôi rất thích cậu.

Đời người rất ngắn nên phải dũng cảm một lần cho người mà mình thích đến chết, haizz, thật sự rất tàn khốc!

Thất bại cũng không sao, ít nhất sẽ không tiếc nuối.

Câu tỏ tình đó của tôi, chỉ có thể để Tiểu Hi nói thay tôi.

Bạn học Chu, tôi rất thích cậu!
 
Chương 3: Mười năm (Hoàn)


Ngày hạ chí năm 2006 cực kỳ nóng nực, tiếng ve kêu không ngớt, cây long não ra hoa không ngừng.

Năm đó, Chu Lâm Phong vừa lên lớp 7, cha mẹ cậu ly hôn vào ngày sinh nhật của cậu, mẹ cậu bỏ đi, chỉ còn lại hai cha con.

Thế là từ ngày đó trở đi cậu không thể nào vui vẻ ăn sinh nhật nữa.

Cho đến ngày khai giảng vào tháng 9, cậu bước vào ngôi trường mới, lớp mới và bạn cùng bàn mới.

Nhưng cậu chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ thích một người nhiều đến thế.

Tối hôm đó cha cậu làm ca đêm nên về nhà rất muộn, cậu cũng ở lại trường đợi rất lâu, khi xuống lầu cậu đi ngang qua tòa nhà nghệ thuật, nhìn thấy đèn sáng bèn tò mò bước tới.

Hóa ra khi đến gần mới phát hiện trong đó có nhạc, buổi tối các học sinh cuối cấp vẫn còn ở lại tự học, có lẽ là vì sợ làm phiền bọn họ.

Trong phòng tập múa, một cô gái mặc đồng phục học sinh đứng dưới ánh đèn sáng ngời, phong thái tao nhã múa ba lê, cô ấy rất xinh đẹp, khí chất dịu dàng mang theo tư thái oai hùng, dù mặc quần áo rộng thùng thình nhưng cô vẫn có thể múa ra động tác động lòng người, tự tin và mê hoặc khiến người ta không thể rời mắt.

Chu Lâm Phong đứng ngoài cửa sổ, ngoài tiếng nhạc rất nhỏ trong phòng thì tất cả những gì cậu nghe được chỉ là nhịp tim đập hỗn loạn của cậu.

Từ ngày đó trở đi ánh mắt cậu luôn không tự chủ mà nhìn vào cô gái đó, cậu biết cô ấy tên là Diệp Doãn Chi, cô ấy rất xuất sắc, gia cảnh rất tốt, cậu biết được hóa ra cô cũng sinh vào ngày hạ chí.

Kể từ đó, mỗi năm Chu Lâm Phong tổ chức sinh nhật không phải cho mình mà là cho Diệp Doãn Chi.

Sau nhiều lần tìm hiểu cậu biết được Diệp Doãn Chi sắp lên cấp ba, lần này cuối cùng cậu cũng được như mong ước, cậu và Diệp Doãn Chi trở thành bạn học cùng lớp.

Diệp Doãn Chi thời cấp ba vẫn rất ưu tú, năm nào cũng giành được vị trí thứ nhất, nhưng cô ấy không biết rằng mỗi lần khi thi toán Chu Lâm Phong luôn bỏ trống một câu cuối.

Cậu biết Diệp Doãn Chi thích sự yên tĩnh, luôn một mình đi đến cái đình nhỏ trên núi sau trường nên nơi đó trở thành nơi cậu thường lui tới.

Vào ngày kết thúc kỳ thi đại học, Diệp Doãn Chi không đến đình nhỏ nữa, cậu ngồi đó ngơ ngác một mình, muốn cùng cô ấy ra nước ngoài, nghĩ cách theo đuổi cô ấy, nghĩ đến mối quan hệ tương lai của hai người.

Có một cô gái đột nhiên đến tỏ tình làm rối loạn suy nghĩ của cậu, cô gái cúi đầu xuống nhưng cậu cũng có thể nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của cô, cậu suy nghĩ nên từ chối như thế nào để không làm cô tổn thương, nhưng cuối cùng chỉ có thể nói lời xin lỗi.

“Thật xin lỗi vì đã làm phụ tấm lòng của cậu, nhưng tôi đã có người mình thích rồi.”

Cậu nhìn thấy dáng vẻ cô gái luống cuống bỏ chạy, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ mình đã nặng lời rồi sao?

Nhưng cậu cũng hết cách, cậu đã có người mình thích sáu năm rồi.

——

Sau đó, cuối cùng Chu Lâm Phong cũng đạt được điều mình mong muốn, theo đuổi được cô gái mình thích. Thật ra cậu đã nghĩ đến việc sẽ kết hôn ngay lập tức, nhưng nghĩ như vậy hình như có hơi ích kỷ.

Bây giờ cậu vẫn chưa có gì để đảm bảo cho tương lai của Diệp Doãn Chi, vì vậy cậu đã dành thời gian ba năm học đại học ở Mỹ để tạo ra một thế giới chỉ thuộc về Chu Lâm Phong, trong ba năm đó, Diệp Doãn Chi vẫn luôn ở bên cạnh cậu, hai người họ đã cùng nhau trải qua biết bao thời điểm khó khăn.

Và người được hưởng lợi duy nhất trong thế giới đó chính là Diệp Doãn Chi.

Năm thứ tư đại học, khi sinh nhật của Chu Lâm Phong vừa qua, cậu đã đưa Diệp Doãn Chi đi đăng ký kết hôn.

Ngay sau khi tốt nghiệp, họ kết hôn.

Tất cả mọi thứ trong hôn lễ đều do một tay Chu Lâm Phong thiết kế, cậu muốn cho Diệp Doãn Chi một đám cưới lãng mạn nhất.

Diệp Doãn Chi xứng đáng với tất cả mọi thứ trên đời.

Trong hôn lễ Lâm Phong dùng giọng nói thuần khiết nhất, chân thành nhất của một chàng trai để nói.

“A Chi, thật ra anh đã thích em mười năm rồi, trước đây anh cảm thấy em quá ưu tú, dường như anh không xứng với em, nhưng sau này anh lại nghĩ rằng em tốt như vậy cũng chỉ có anh mới xứng với em, A Chi, anh dành thời gian mười năm chỉ muốn chứng minh một điều với em, đó là anh yêu em rất nhiều, vì vậy em hãy giao quãng đời còn lại của em cho anh, anh sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để khiến em hạnh phúc.”

Đôi mắt cậu đỏ hoe tràn đầy yêu thương, giọng nói chân thành: “Diệp Doãn Chi, em, có đồng ý lấy anh không?”

Diệp Doãn Chi rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Đồng ý.”

Cơn gió hạ chí lại thổi qua, quấn lấy quần áo của họ, họ tràn đầy tình yêu ôm hôn nhau dưới ánh đèn màu cam.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom