Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Y Hướng Tình Thâm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
701,051
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Y Hướng Tình Thâm

Y Hướng Tình Thâm
Tác giả: Tiểu Thoại Mai
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tên truyện: Y Hướng Tình Thâm

Tác giả: Tiểu Thoại Mai

Thể loại: Hiện đại, ngọt ngào

Độ dài: 8 chương

Editor + Beta: Hachonie

Poster: Hachonie

Giới thiệu

Cô ở phòng 1101, anh ở phòng 1102, vì tiếng ồn ào mà họ gặp nhau, nảy sinh mâu thuẫn. Thế nhưng, dần dần, hai người từ chán ghét nhau lại chuyển sang...
Dịch Nhất Y: Đời này không ngờ mình từ yêu đương đến kết hôn đều bị lừa vì một con mèo.
Cô liếc nhìn người nào đó đang vuốt ve con mèo, đằng sau màn kịch "bị lừa" này, chính là chủ nhân mèo xảo quyệt.
 
Chương 1


“A, tối rồi mà.”

Dịch Nhất Y bực bội gãi đầu, liên tục oán hận mà từ trên sô pha ngồi dậy.

“I promise that I"ll hold you when it"s cold out. And we"ll lose our winter coats in the spring. Cause lately I was thinking I never told you. That every time I see you my heart sings…”

Dịch Nhất Y đã từng nghe qua bài hát này, là ca khúc nổi tiếng "Nervous" của ca sĩ người Ireland, Gavin James. Giọng hát của anh ấy rất truyền cảm, đặc biệt là đoạn điệp khúc có một đoạn giả thanh vô cùng bắt tai. Lúc Dịch Nhất Y nghe được đoạn giả thanh này sau lập tức ghi nhớ và tải xuống bài hát này.

Nhưng khi Dịch Nhất Y mệt như chó sau khi tan ca về nhà, khi nghe bài này lại trở thành sự dày vò, đặc biệt là đoạn giả thanh kia, đúng là ác mộng, khiến toàn thân cô nổi da gà.

“Chết thật rồi.”

Dịch Nhất Y nằm trên sô pha, cuối năm, ở đơn vị có rất nhiều việc, cô đã liên tục tăng ca hơn nửa tháng, mỗi ngày về đến nhà cũng không không rảnh ăn cơm, không thay đồ, không tẩy trang, mà cứ nằm trên sofa để ngủ bù.

“Tôi chết rồi, còn chưa đủ sao?”

Dịch Nhất Y nghe ca khúc này được phát đi phát lại nhiều lần, bản thân rất mệt mỏi nhưng trong đầu cứ vang lên giai điệu này, nên không thể nào ngủ được nữa.

Dịch Nhất Y ghét nhất là khi ngủ không đủ, không thể chịu được. Cô cào mái tóc dài của mình, thậm chí không mang giày vào, trực tiếp đi chân đất đến căn hộ 1102 kế bên.

Khi Dịch Nhất Y gõ đến tiếng thứ 5, căn hộ 1102 mới có người mở cửa.

Người mở cửa là một người đàn ông, cũng có thể xem là một người đẹp trai, đặc biệt là khi khoác áo choàng tắm dài, càng tăng thêm vẻ đẹp trai của anh ta.

Dịch Nhất Y cao 1 mét 65, mà đối phương cao hơn 1 mét 83, Dịch Nhất Y nhìn thẳng phía trước, đúng lúc đối diện với mảng da vùng ngực bị lộ ra, tuy da trắng nõn nhưng dường như Dịch Nhất Y vẫn có thể thấy được đường cong cơ ngực.

“Khụ khụ.”

Đối phương dựa vào khung cửa, vẻ mặt không vui nhìn về phía Dịch Nhất Y, không đúng, phải là trừng mắt nhìn.

Thường ngày, Dịch Nhất Y thích nhất là xem phim Hàn, cũng khá mê trai đẹp, nhưng vì nghề nghiệp của mình nên cô nhanh chóng khôi phục lại thái độ bình thường.

Trong phòng vẫn còn phát bài hát kia, Dịch Nhất Y vừa nhớ tới mình bị bài hát này đánh thức nên liền tức giận. Thua người không thua trận, đừng tưởng anh nhìn đẹp trai thì bà đây sẽ nương tay, Dịch Nhất Y nhanh chóng đổi vẻ mặt.

“Chào anh, tôi là người bên căn hộ 1101, anh có thể tắt nhạc dùm tôi được không, anh làm phiền tôi đang nghỉ ngơi đó.”

Nghe Dịch Nhất Y nói xong, tuy người đó chưa nói gì nhưng khóe miệng hơi mang vẻ mỉa mai đã khiến Dịch Nhất Y bùng nổ lửa giận.

“Này anh, chúng ta cũng là hàng xóm, không muốn làm mối quan hệ căng thẳng, nếu anh cứ bật nhạc lớn như vậy vào buổi tối, tôi phải khiếu nại với quản lý, báo cảnh sát nói anh làm phiền đến người khác.”

“Làm phiền đến người khác?”

Lúc này, người trước mặt mới từ từ mở miệng hé răng, một tiếng cười trầm thấp truyền đến, giống như câu nói của Dịch Nhất Y là cực kỳ buồn cười và vô căn cứ.

“Cô à, tôi thấy cô nên lên mạng tra lại điều lệ về làm phiền người khác một chút, bây giờ là ở Bắc Kinh, căn cứ điều 63 “Luật phòng chống ô nhiễm tiếng ồn”, nếu gây tiếng ồn từ 22 giờ đến 6 giờ thì mới bị gọi là làm phiền người khác. Bây giờ ở Bắc Kinh là 21 giờ 13 phút, trước mắt khoan nói đến mức đề-xi-ben hiện tại, bây giờ cách giờ quy định còn hơn nửa tiếng đồng hồ nữa lận.”

Dịch Nhất Y sửng sốt, yên lặng nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, đúng là còn chưa đến 10 giờ, cô tăng ca đến điên rồi, vừa về đến nhà đã gục đầu ngủ, ngủ đến mơ màng, không biết phân biệt thời gian nữa rồi.

Xoay người đi? Cứng rắn cãi lại? Xin lỗi? Đầu óc Dịch Nhất Y nhanh chóng chuyển động, đang do dự không biết tìm bậc thang nào cho mình thì lúc này, đối phương lại lên tiếng.

“Cô này, trước tiên bỏ qua thời gian làm phiền đến người khác, nếu hiện tại đúng là đúng vào thời gian không được làm phiền đến người khác thì chắc tôi còn có tư cách đi khiếu nại hơn, nếu tôi nhớ không lầm, khi nãy, cô gõ cửa 5 lần, mỗi lần đều vượt xa âm thanh quy định theo “Tiêu chuẩn âm thanh trong thành phố”, trong khu dân cư, không được tạo ra âm thanh hơn 40 đề-xi-ben, cô đã làm phiền đến sinh hoạt thường ngày của tôi rồi đó.”

“Ta…”

Dịch Nhất Y cứng miệng, không trả lời lại được câu nào. Tức giận rời giường, cô không cứu vãn lại được, cô thừa nhận, khi cô gõ cửa đã dung sức không ít.

“Đương nhiên, giống như cô nói, chúng ta là hàng xóm, tôi sẽ không truy cứu.”

Thấy đối phương ra vẻ rộng lượng, vô tội, trong lòng Dịch Nhất Y như bị cục bông chặn lại, thấy nghẹn tức, oan ức không chịu được.

“Không còn chuyện gì khác đúng không? Vậy không quấy rầy nữa.”

Người kia nắm tay nắm đang chuẩn bị đóng cửa, đóng cửa một nửa thì đột nhiên mở ra, “Đúng rồi, hàng xóm, cho cô một lời nhắc nhở, lần sau nhớ mang giày vào, tuy mỗi ngày đều có người quét dọn nhưng dù sao cũng là hành lang. Có rất nhiều vi khuẩn đó.”

Dứt lời, “rầm”, cửa đóng lại.

Dịch Nhất Y nhìn xuống dưới, nhìn đôi chân trần của mình, cô đã đi làm nail hơn nửa tháng rồi, sơn móng chân đã dài được một nửa, từng khối vuông nhìn xấu muốn chết. Mặt Dịch Nhất Y nóng lớn, mặt mũi vứt hết, còn không mang giày. Nhưng cô không biết, làm cô mất mặt không chỉ là đôi chân trần mà còn có tóc như ổ gà và quần áo nhăn nhúm nữa.

Dịch Nhất Y xám xịt mặt về nhà, lập tức rót hail y nước đá.

Quá phẫn nộ, từ khi nào mà lại phẫn nộ đến như vậy! Tuy cô không phải là người dẻo miệng, nhanh mồm nhưng là lần đầu tiên bị nghẹn đến như vậy, uổng công mình làm việc ở tòa án ba năm.

Mấy ly nước đá được cho vào bụng, bên kia vẫn truyền đến ca khúc đó, Dịch Nhất Y không nhịn được, kêu “a” lên, đóng cửa kính ban công lại, giận dữ đi đến phòng ngủ.

Còn nhủ nhân căn hộ 1102 nhàn nhã ngồi trên ghế sofa ở ban công, tay cầm ly rượu vang đỏ, di chuyển theo bài hát, vừa rồi anh nghe rất rõ tiếng đóng cửa của Dịch Nhất Y.

Nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nhìn bầu trời đêm đen nhánh, không biết vì sao cảm thấy hôm nay mặt trăng thật là tròn. 
 
Chương 2


“Không xong, đến muộn rồi.”

Dịch Nhất Y nhìn thời gian, vội vã mang theo bình thuỷ mà chạy tới phòng làm việc.

Dịch Nhất Y là thư ký toà án, công việc của cô là tiếp nhận, theo dõi và quản lý hồ sơ vụ án từ khi khởi tố cho đến khi kết án và ra quyết định.

Công việc của thư ký tòa án rất đa dạng và phức tạp, từ việc liên hệ đương sự, gửi thư triệu tập, ghi lại quá trình thẩm vấn trên tòa án, tuyên án phán quyết, sửa lại hồ sơ của các vụ án từ nhỏ đến lớn đều do thư ký tòa án làm.

Mà Dịch Nhất Y lại càng bận rộn hơn các thư ký khác, ngoại trừ các công việc lớn nhỏ kể trên, cô còn phải giúp thẩm phán viết phán quyết, nguyên nhân là cô là thứ ký được đào tạo pháp luật chuyên nghiệp, lại còn từng được điểm cao trong cuộc thi tư pháp nữa.

Có ba loại thư ký tòa án, thứ nhất là nhân viên công vụ, thứ hai là nhân viên biên chế chuyên nghiệp, thứ ba là nhân viên ngoài biên chế, tuyển theo hợp đồng lao động. Phần lớn thư ký tòa án thuộc về loại thứ ba, hợp đồng lao động được đãi ngộ thấp, những người trẻ học pháp luật đến tòa án để tích lũy kinh nghiệm, không làm lâu lắm. Bởi vì đãi ngộ không tốt, các thư ký tòa án lưu động khá nhiều, hiện tại, tòa án thuê thư ký cũng mở rộng cho nhiều loại bằng cấp, thật ra, tòa án cũng không cần quá nhiều thư ký.

Mà nhờ phúc của người ba của mình, Dịch Nhất Y là loại thứ 2. Ba của Dịch Nhất Y là nhân viên biên chế ở tòa án, nhưng năm ngoái đã về hưu rồi, nên đã dư ra một chỗ. Phù sa không chảy ruộng ngoài, nhờ ba cô quạt gió, thêm củi, nên vị trí này đã rơi vào người Dịch Nhất Y.

Không đến hai phút nữa mới bắt đầu mở phiên tòa, nguyên cáo còn chưa đến. Dịch Nhất Y mừng thầm. Nếu mở phiên tòa rồi mới đến, nguyên cáo không đến tòa đúng giờ thì đơn kiện sẽ tự nhiên bị rút, có thể kết thúc vụ án này. Không cần làm nhiều, sao Dịch Nhất Y lại không vui cho được.

Khi Dịch Nhất Y đang nghĩ mọi chuyện thật tốt đẹp, lúc này thấy ở cửa có hai bóng người. Dịch Nhất Y thầm mắng chửi, quả nhiên trời cao không dễ dàng để cô được như ý nguyện.

“Nguyên cáo đúng không? Đem giấy chứng nhận lấy lại đây thẩm tra đối chiếu.”

Sau khi thẩm tra đối chiếu giấy chứng nhận của nguyên cáo, phía luật sư ủy thác cũng đưa đến một công văn.

Dịch Nhất Y nhận lấy tài liệu, lật xem qua loa, miệng lẩm bẩm lầm bầm tỏ vẻ không hài lòng, “Dự luật này đã được thông qua từ lâu mà lại không được cung cấp sớm hơn, đến bây giờ mới đưa.”

Phiền nhất chính là loại luật sư đến sát giờ mở phiên tòa mới đưa tài liệu. Vì ghi chép sơ bộ thường được chuẩn bị trước khi phiên tòa bắt đầu, giờ mới nhận được tài liệu, nghĩa là phải sửa lại ghi chép một lần nữa, dẫn đến việc trì hoãn thời gian mở phiên tòa.

Trên thực tế, dự luật mới trao cho luật sư nhiều quyền thủ tục hơn, bao gồm cả việc trình bày bằng chứng mới sau khi phiên tòa đã bắt đầu. Tuy nhiên, việc đưa bằng chứng mới sau khi phiên tòa đã bắt đầu, thậm chí đề cập đến phản tố, Dịch Nhất Y cũng đã gặp không ít trường hợp như vậy.

Dịch Nhất Y không thèm nhìn luật sư kia lấy một cái, ngón tay nhanh thoăn thoắt gõ trên bàn phím.

“Trương Bưu?”

Dịch Nhất Y cảm nhận được khí thế trong tên luật sư đại diện cho nguyên cáo, cô bỗng có cảm giác như đang xem phim xã hội đen.

A, sao quen mắt vậy? Dịch Nhất Y nhìn hình chụp của luật sư đại diện, hình như mình đã từng gặp người này. Cô không thể không ngước mắt nhìn về phía luật sư ngồi bên nguyên cáo.

Ặc, Dịch Nhất Y thầm mắng, tức thì cảm giác như có hàng trăm con ngựa đang phi nước đại trong lòng.

Đây không phải là chủ căn 1102, hàng xóm của cô sao.

Từ lần gặp trước đến nay đã hơn nửa tháng, Dịch Nhất Y không gặp lại anh ta lần nào, căn phòng bên cạnh cũng luôn im ắng, đến mức không nghe thấy tiếng nhạc, thậm chí cả tiếng đi lại, đóng cửa cũng không nghe thấy, Dịch Nhất Y còn từng nghi ngờ liệu có phải người hàng xóm đã dọn đi rồi hay không, không ngờ hôm nay lại gặp anh ta ở đây.

Khó trách mồm mép lợi hại như vậy, thì ra là luật sư. Nhớ lại chuyện hơn nửa tháng trước, đến giờ Dịch Nhất Y vẫn cảm thấy uất ức. Nhưng nhìn đến tên của anh ta, phần lớn uất ức cũng tan biến.

“Trương Bưu, Trương Bưu…”

Tên này thật đặc biệt, uông cho khuôn mặt đẹp trai mà lại có một cái tên như vậy, Dịch Nhất Y cười thầm, không ngờ khóe miệng đã gợi lên một nụ cười.

Ngay lúc Dịch Nhất Y đang trộm nhìn Trương Bưu, bỗng vang lên tiếng ho khẽ từ vị thẩm phán phía sau cô.

“Thư ký, chuẩn bị xong chưa sao?”

Bị gọi, Dịch Nhất Y lập tức lấy lại tinh thần, Trương Bưu cũng nhìn lại cô, hai người bốn mắt nhìn nhau. Đối mặt với nụ cười nửa miệng không rõ là cười hay không của Trương Bưu, Dịch Nhất Y bỗng rùng mình, lập tức đưa tay đẩy gọng kính to, vô thức vuốt tóc ra sau tai.

Thật ra thị lực của Dịch Nhất Y rất tốt, đừng nói là cận thị, đến bị hoa mắt cũng không có. Mắt kính của cô đương nhiên là kính không độ. Lý do cô mang kính chỉ đơn giản là để che giấu bản thân

Dù sao ở nơi như tòa án này, không có mâu thuẫn cũng sẽ không đến mức phải lên tòa án cấp cao, đặc biệt là cô chuyên phụ trách ghi chép cho các vụ kiện ly hôn, thậm chí cả một chiếc chăn bông cũng phải tranh cãi đến mức sống chết, mâu thuẫn càng không cần phải nói. Cô đã không ít lần bị đương sự dọa nạt, vì an toàn tính mạng của bản thân, mỗi lần mở phiên tòa, Dịch Nhất Y đều sẽ đeo một chiếc kính đen to che khuất gần hết khuôn mặt.

Với diện mạo này, Trương Bưu hẳn là không nhận ra cô đâu? Dịch Nhất Y lén lút liếc mắt nhìn, chỉ thấy Trương Bưu đang chăm chú đọc tài liệu.

Dịch Nhất Y nở nụ cười hài lòng, quay người về phía thẩm phán ra hiệu “ok”, rồi lại tập trung vào công việc ghi chép phiên tòa.

Không ngờ nụ cười của cô lại lọt vào mắt ai đó.

“Tòa án nhân dân quận XX hiện mở phiên tòa, công khai xét xử vụ án ly hôn của nguyên cáo Lý XX tố bị cáo Triệu XX. Căn cứ Điều 42 khoản 2, điều 120 và điều 145 Bộ luật Tố tụng dân sự Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, tóm tắt nội dung vụ án do thẩm phán viên...”

...

"Vì đến nay, hai bên không thể thống nhất ý kiến hòa giải, nên tòa án không chủ trì hòa giải. Vụ án sẽ được ấn định thời gian tuyên án khác. Hai bên đương sự đọc ghi chép, nếu không có sai sót thì ký tên xác nhận. Hiện tại, phiên tòa tạm nghỉ."

Dịch Nhất Y vặn vẹo thân mình, ngồi trước máy tính hai tiếng đồng hồ, cổ và eo có phần rã rời. Phiên tòa hôm nay diễn ra khá suôn sẻ, ít nhất hai bên đương sự không hề cãi vã.

Tuy nhiên, phải thừa nhận rằng Trương Bưu thật sự có mồm mép rất lợi hại, không hổ danh là luật sư. Anh ta trả lời mọi câu hỏi một cách rõ ràng, súc tích và luôn bám sát trọng tâm. Mặc dù số lượng bằng chứng mà anh ta trình ra không nhiều, nhưng mỗi bằng chứng đều mang tính then chốt, khác với những luật sư khác hay nộp cả đống thứ linh tinh, khiến thẩm phán hoa mắt chóng mặt. Toàn bộ phiên thẩm vấn hôm nay diễn ra theo hướng mà anh ta dẫn dắt. Theo kinh nghiệm chuyên môn của Dịch Nhất Y, nếu bị cáo không có bằng chứng phản bác mạnh mẽ, nguyên đơn sẽ có khả năng thắng kiện cao trong vụ kiện này.

Dịch Nhất Y lấy con dấu đóng lên bản ghi chép và đưa cho hai bên đương sự kiểm tra. Sau khi xác nhận không có sai sót hay thiếu sót, cô ký tên vào chỗ trống ở cuối mỗi trang.

Thu hồi bản ghi chép và đặt lại vào bìa kẹp. Dịch Nhất Y tải bản ghi chép điện tử lên hệ thống. Mặc dù thao tác này diễn ra trên máy tính, nhưng Dịch Nhất Y lại dựng tai lên nghe họ trò chuyện một cách quang minh chính đại.

Tất nhiên, người trò chuyện không phải là đôi vợ chồng kiện cáo trên tòa án mà là Trương Bưu và luật sư đại diện cho bị cáo.

"Luật sư Trương, quả nhiên danh bất hư truyền. Không ngờ anh chuyên về các vụ án hình sự mà lại có thể xử lý vụ án ly hôn xuất sắc đến vậy."

Trương Bưu vốn là luật sư chuyên về các vụ án hình sự, Dịch Nhất Y ngạc nhiên, chẳng trách trong ba năm làm thư ký ghi chép cho các vụ ly hôn, cô chưa bao giờ gặp anh ta.

"Quá khen, luật sư Mã mới là lão làng trong nghề."

"Khụ, khụ..." Dịch Nhất Y sặc một chút, suýt phun nước ra ngoài. Trương Bưu này thật là độc miệng, chẳng phải đang nói bóng gió rằng người ta là lão già sao.

Dịch Nhất Y dùng tay áo lau nước trên khóe miệng, giả vờ bình tĩnh kiểm tra tình hình ký tên.

Không xong, một người đã quên ghi ngày trên trang cuối cùng. Theo quy định, trang cuối cùng của bản ghi chép, ngoài chữ ký của đương sự, còn phải ghi ngày mở phiên tòa.

Là Trương Bưu quên ghi, Dịch Nhất Y kiểm tra lại mới phát hiện.

May mắn là anh ta chưa đi, Dịch Nhất Y không chút suy nghĩ gọi anh ta lại.

"Trang cuối cùng cần ghi ngày."

Dịch Nhất Y đưa trang ghi chép cuối cùng cho anh ta.

"Cảm ơn lời nhắc nhở của cô."

Trương Bưu ghi ngày, cười đưa bản ghi chép cho cô, "Thư ký Dịch Nhất Y."

Đối mặt với nụ cười kỳ quặc của anh ta, trực giác của Dịch Nhất Y cho biết rằng Trương Bưu đã nhận ra cô.

Quả nhiên, Trương Bưu cầm cặp da chuẩn bị rời đi, "Vậy tôi xin phép trước, tạm biệt hàng xóm."

Nhất định là anh ta cố ý, Dịch Nhất Y suy nghĩ nhanh chóng, trước tiên không nói đến việc anh ta là luật sư, những chi tiết nhỏ này anh ta chắc chắn sẽ không sơ suất, lại nói đương sự của anh ta đã ghi ngày, chắc chắn là anh ta nhắc nhở.

Bỗng nhiên cảm thấy như bị trêu chọc, Dịch Nhất Y khẽ nở nụ cười rạng rỡ nhưng giả tạo, "Tạm biệt không tiễn, đại luật sư Trương Bưu."

Dịch Nhất Y cố ý nhấn mạnh chữ "Bưu", trong lòng thoáng chốc cảm thấy thoải mái hơn nhiều. 
 
Chương 3


Từ sau lần tạm biệt ở tòa án, hầu như ngày nào Dịch Nhất Y cũng đều gặp Trương Bưu ít nhất một lần. Thường là gặp nhiều nhất vào giờ tan tầm, có khi đi siêu thị cũng gặp, thậm chí cả lúc đổ rác cũng gặp.

Khi thì cả tháng không gặp một lần, khi thì gặp mỗi ngày.

Tuy nhiên, hai người gặp nhau cũng không như kẻ thù mà lạnh lùng nhìn nhau, trái lại, từ góc nhìn của người ngoài, họ trông khá thân thiện.

Mỗi lần gặp mặt, Dịch Nhất Y đều lớn tiếng chào Trương Bưu: “Đại luật sư Trương Bưu”.

Đương nhiên, chữ "Bưu" vẫn được nhấn mạnh như cũ.

Mỗi lần như vậy, Trương Bưu đều cười đáp lại, rồi chào Dịch Nhất Y: "Thư ký Dịch Nhất Y".

Dần dần, hầu hết mọi người trong khu dân cư đều biết rằng khu dân cư của họ có một vị " đại luật sư Trương Bưu " và một vị thư ký tòa án tên "Dịch Nhất Y".

Thậm chí có một thời gian, không ít người đang kiện tụng đã tìm đến họ, có nhiều người chủ trong khu dân cư, còn có nhiều người chủ khác giới thiệu họ, khiến họ dở khóc dở cười.

Theo sự phát triển của pháp luật và đa dạng hóa quan hệ xã hội, mọi người ngày càng giỏi sử dụng pháp luật để bảo vệ quyền lợi của mình. Tuy nhiên, việc kiện tụng gia tăng khiến công việc của nhân viên tòa án ngày càng bận rộn.

Mỗi năm sau Quốc khánh, ngày nghỉ thứ Bảy vốn có cũng phải sắp xếp làm thêm giờ. Tất nhiên, thời gian làm thêm giờ của thẩm phán và trợ lý thẩm phán không chỉ giới hạn vào thứ Bảy. Để giải quyết án, một số thẩm phán ngoài việc phải tăng ca vào các ngày trong tuần, họ còn phải tăng ca vào cả cuối tuần.

Con đường sống không ngừng lại, chỉ có không ngừng xét xử các vụ án. Đây có thể nói là tiếng lòng sâu thẳm nhất của những thẩm phán và trợ lý thẩm phán.

Cứ việc miệt mài tăng ca, nhưng vẫn nhận được những lời than phiền của đương sự, mọi người có áp lực, chẳng lẽ thẩm phán sẽ ít áp lực hơn à? Mà thân kiêm nhiều chức vụ, Dịch Nhất Y càng chịu nhiều áp lực hơn.

Tuy nhiên, còn hai ngày nữa là Tết Nguyên Đán, nói cách khác, những ngày tháng tăng ca không ngừng nghỉ của các cô sắp đến hồi kết.

Dịch Nhất Y theo sát thẩm phán gần 12 tháng liền đã kết thúc gần 70 vụ án. Ngoại trừ một số vụ rút đơn kiện, chỉ riêng việc viết phán quyết đã chiếm đến 60 vụ, trung bình mỗi ngày phải viết hai vụ. Một số vụ án tương đối khó giải quyết, bản án dài đến ba bốn mươi trang cũng không thể dễ dàng viết xong trong một hai ngày. Trừ đi thời gian mở phiên tòa vào những ngày thường, có thể tưởng tượng khối lượng công việc này là vô cùng lớn.

Nhìn vào những cặp vợ chồng muốn ly hôn đang cầm phán quyết, Dịch Nhất Y có cảm giác bất lực. Tuy nhiên, nghĩ đến việc Tết Nguyên Đán sắp đến, nháy mắt cuộc sống lại tràn đầy hy vọng.

"Ôi, đây không phải là luật sư Trương Bưu đại diện vụ án kia sao?"

Hiệu suất làm việc của thẩm phán này cao thật, từ lập án đến kết án, toàn bộ quá trình chỉ mất chưa đến ba tháng, phải biết rằng có những vụ án tử hình phải chờ đến kỳ mở phiên tòa tiếp theo, ước chừng mất ba bốn tháng. Dịch Nhất Y lật xem bản án một chút, đúng như suy nghĩ của cô, nguyên cáo thắng kiện.

Một khuôn mặt đẹp trai hiện lên trong đầu Dịch Nhất Y, khóe miệng cô bất giác nở nụ cười, cô cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số.

"Alo, bạn nghe không, là luật sư Trương "Bưu" phải không?"

Điện thoại vừa kết nối, Dịch Nhất Y liền vội vàng nói.

“Xin chào, thư ký Dịch Nhất Y.”

Giọng nói trong trẻo và đầy ắp ý cười truyền đến tai Trương Bưu. Vừa nghe, anh đã nhận ra đó là giọng của Dịch Nhất Y. Bất đắc dĩ, anh lắc đầu, khóe miệng không biết từ khi nào cũng hiện lên nụ cười.

“Đại luật sư Trương Bưu, anh đại diện cho XX tố cáo XX, vụ án đã có phán quyết rôi. Anh…”

“Ngày mai tôi có một phiên tòa, ngày mai tôi sẽ đến tòa án.”

Không đợi Dịch Nhất Y nói xong, Trương Bưu liền nhanh chóng đáp lời.

Bỗng nhiên, lòng Trương Bưu khẽ động, khuôn mặt thanh tú linh động ấy lập tức hiện ra trong đầu anh. Lòng hồ phẳng lặng như gương bỗng bị ném vào một viên đá nhỏ, một cảm giác kỳ lạ như gợn sóng lan tỏa khắp người anh.

**

"Số thẻ căn cước của nguyên đơn ở đây sai rồi."

Trương Bưu chỉ vào chỗ sai sót trong bản án, nói với Dịch Nhất Y.

"Đúng là sai rồi."

Dịch Nhất Y thu lại nụ cười tinh nghịch thường ngày, nghiêm túc nhìn vào chỗ Trương Bưu đã chỉ ra.

Bản thảo đã được kiểm tra kỹ lưỡng trước đó mà vẫn không phát hiện ra lỗi sai, Dịch Nhất Y khẽ ho một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ không được tự nhiên: "Tôi xin thu hồi bản án trước, sau khi kiểm tra lại kỹ lưỡng nếu không có sai sót sẽ gửi cho anh bản mới."

“Cảm ơn, đã vất vả rồi, thư ký Dịch Nhất Y.”

Trương Bưu cúi đầu, đôi mắt đen long lanh tràn đầy ý cười lặng lẽ nhìn cô. Ngay sau đó, một tiếng cười trầm thấp và đầy thu hút vang lên bên tai Dịch Nhất Y, hơi thở ấm áp phả vào tai khiến cô rùng mình, mặt đỏ ửng lên vì xấu hổ.

**

Từ trước đến nay, Dịch Nhất Y luôn cẩn thận trong công việc, bản án đã được thẩm tra đối chiếu nhiều lần, đến cả dấu chấm câu cũng không sai sót. Cuối cùng, cô quyết định tự tay mang bản án đến cho Trương Bưu. Dù sao ngày mai là Tết Nguyên Đán, nếu muốn đến tòa án lấy thì phải đợi đến sau kỳ nghỉ. Hai người lại là hàng xóm nên Dịch Nhất Y quyết định mang bản án sang sau giờ tan làm.

Gõ cửa vài lần mà không thấy ai mở, Dịch Nhất Y áp tai vào cửa, định nghe ngóng xem bên trong có tiếng động gì, lực tay cô đang chống lên cửa thì bất ngờ cửa mở ra. Mất đà chống đỡ, theo quán tính, cô ngã về phía trước.

“Ôi mẹ ơi.”

Vốn tưởng rằng mình sẽ ngã sập xuống đất, nhưng Dịch Nhất Y lại bất ngờ ngã vào một thứ mềm mại ấm áp nào đó.

"A..."

Nghe tiếng rên, Dịch Nhất Y mở to mắt, nhận ra mình đã ngã vào lòng Trương Bưu. Một tay anh đang chống xuống đất, tay kia nhẹ nhàng ôm eo cô.

Dịch Nhất Y "Á" một tiếng, đẩy Trương Bưu ra. Nhìn thấy anh nhắm chặt mắt, cau mày, vẻ mặt khó chịu, cũng không nhúc nhích, trong lòng Dịch Nhất Y rất hoảng hốt.

Cân nặng của cô không đến mức khiến người ta ngã gục như vậy: "Trời ơi, đại luật sư Trương Bưu, anh không sao chứ?"

Dịch Nhất Y nhẹ nhàng vỗ vào người anh, "Tôi nặng vậy sao?"

Khi tay cô chạm vào da anh, cô nhận ra anh rất nóng.

“Anh sốt rồi.”

Dịch Nhất Y cẩn thận chạm vào trán anh, chỉ cảm thấy tay rất nóng. Hai má Trương Bưu đỏ ửng, có lẽ là do sốt.

"Hay là đi bệnh viện? Tôi đi gọi xe."

Khi Dịch Nhất Y định đứng dậy, Trương Bưu giữ tay cô lại.

"Tôi uống thuốc hạ sốt rồi, cô đỡ tôi qua đó nghỉ ngơi một lát là được.”

Nghe vậy, Dịch Nhất Y chống tay đỡ anh ta dậy

"Rột rột..."

Bỗng nhiên, một âm thanh kỳ lạ vang lên, là từ bụng Trương Bưu phát ra.

"Tôi..."

Mặt Trương Bưu tái nhợt, có chút xấu hổ, hai má vốn đã đỏ vì sốt nay càng đỏ hơn. Dịch Nhất Y chưa bao giờ thấy anh lộ ra vẻ mặt lúng túng như vậy.

Hoá ra là quá đói bụng?

Dù cố gắng nhịn cười, nhưng Dịch Nhất Y vẫn không thể kìm nén được, cô bật cười "Phụt" một tiếng.

“Đúng lúc hôm nay tôi có nấu cháo ngao sò, tôi lấy một chút cho anh nha.”

Dịch Nhất Y ôm bụng cười, không biết mình đã cười bao lâu. 
 
Chương 4


Cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ, Dịch Nhất Y ngủ một mạch đến tận 10 giờ. Ngủ đến giờ này, bữa sáng có thể bỏ qua, trực tiếp đến bữa trưa.

Lăn lộn một tiếng, cuối cùng Dịch Nhất Y cũng hoàn thành bữa trưa. Cô tháo tạp dề xuống.

Không biết Trương Bưu thế nào rồi, có cần gọi anh sang ăn cùng không. Dịch Nhất Y giật mình trước suy nghĩ của bản thân, cô dùng tay véo mặt mình, sao mình lại có ý nghĩ đó nhỉ?

Dịch Nhất Y nhìn đồ ăn đầy ắp trên bàn, nhìn đến ngây người. Chắc chắn là do làm nhiều, một mình cô cũng ăn không hết, vì vậy mới có ý nghĩ đó.

Đúng vậy, chắc chắn là vậy.

Nghĩ như vậy, Dịch Nhất Y ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, thoải mái gõ cửa nhà 1102.

Lần này, Trương Bưu mở cửa rất nhanh. Nhìn thấy người đến là Dịch Nhất Y, anh không hề ngạc nhiên chút nào, khóe miệng nở nụ cười nhợt nhạt, như thể đã sớm biết người gõ cửa là Dịch Nhất Y.

"Ăn cơm chưa?" So với tối qua, Trương Bưu trông vẫn như ngày thường, tinh thần sáng láng, hoàn toàn không giống như người vừa mới bệnh hôm qua.

"Tôi nấu đồ ăn hơi nhiều, nếu anh chưa ăn cơm thì qua bên tôi ăn chung đi.”

Chỉ là một lời mời đơn giản, nhưng Dịch Nhất Y lại cảm thấy hơi căng thẳng, hai bàn tay sau lưng đổ mồ hôi.

“Đúng lúc, tôi còn định đặt cơm bên ngoài.”

Không giống dáng vẻ bình tĩnh bên ngoài, trong lòng Trường Bưu cũng như mặt hồ gợn sóng, dâng lên niềm vui.

“Đặt cơm bên ngoài?”

Vừa mới khỏi bệnh mà ăn cơm hộp, Dịch Nhất Y cau mày.

"Tôi không nấu nướng."

Trương Bưu gãi đầu, có vẻ không được tự nhiên nhìn về phía Dịch Nhất Y.

Thật ra Dịch Nhất Y cũng đoán được một nửa, tối hôm qua ở nhà anh, không nói đến nguyên liệu nấu ăn, ngay cả gia vị cũng không thấy, có thể đoán được Trương Bưu cũng không tổ chức ăn uống ở nhà.

Món Dịch Nhất Y nấu hôm nay là canh suông, rau trộn thập cẩm và bánh kẹp thịt. Món ăn thanh đạm nhưng rất phù hợp với Trương Bưu mới khỏi bệnh.

Ăn đến một nửa, tiếng mở khóa cửa vang lên.

Dịch Nhất Y ngẩn người, ngơ ngác cùng Trương Bưu, bốn mắt nhìn nhau.

"Con gái, mẹ mang cho con rất nhiều đồ sấy đây."

Trước khi họ kịp phản ứng, một người phụ nữ trung niên ăn mặc thanh lịch với bộ váy áo màu tím nhạt xuất hiện trước mắt họ.

"Ôi trời!"

Nhưng sự thanh lịch này cũng không kéo dài được bao lâu, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bà liền bật cười, "Chồng ơi, hình như chúng ta bỏ lỡ điều gì đó rồi."

Bước vào nhà, ba Dịch nhìn thấy con gái mình cùng một người đàn ông lạ mặt đang ngồi ăn cơm, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền cười nói: "Xem ra chúng ta đến không đúng lúc rồi!"

"Ba mẹ, đừng hiểu lầm, anh ấy chỉ là hàng xóm của con, mới chuyển đến đây không lâu."

Dịch Nhất Y biết ba mẹ sẽ hiểu lầm, đành lắc đầu giải thích, khóe miệng nở nụ cười khổ.

"Con gái giỏi lắm, mới chuyển đến đã bắt được rồi, đúng là được di truyền phong thái của mẹ."

“Mẹ…”

Dịch Nhất Y cũng lười giải thích, vẻ mặt hận sắt không thể luyện thành thép.

“Bác Dịch, dì Lý, xin chào.”

Lúc này, Trương Bưu, người vẫn bị hai người đánh giá, đột nhiên lên tiếng.

"Cậu là…"

Ba mẹ Dịch Dễ phụ, dễ mẫu không ngừng đánh giá, Dịch Nhất Y cũng ngạc nhiên nhìn Trương Bưu.

Làm sao Trương Bưu có thể biết mẹ cô họ Lý?

"Ba con là Trương Thắng Phong, con đã từng thấy ảnh chụp chung của hai người với ba mẹ con trong album ảnh."

“Hóa ra là con trai của A Phong.”

Ba Dịch vui mừng: “Gần đây, ba mẹ con vẫn khỏe chứ?”

“Cảm ơn bác quan tâm, đều khỏe cả.”

Ba mẹ Dịch Nhất Y và ba mẹ Trương Bưu quen nhau từ thời trẻ, quen biết rất thân thiết.

Gặp lại con trai của bạn cũ, ba mẹ Dịch cũng vô cùng vui vẻ, bốn người trên bàn cơm trò chuyện rôm rả, như một gia đình.

Sau khi ăn xong, ba mẹ Dịch còn hẹn bạn đi uống nước, không nán lại lâu. Trước khi đi ba Dịch ân cần dặn dò Dịch Nhất Y một phen, bảo cô phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Đương nhiên cũng không quên Trương Bưu, đặc biệt là mẹ Dịch, thân thiết nắm lấy tay Trương Bưu, vẻ mặt như mẹ vợ, dặn dò anh: “Tiểu Bưu, Tiểu Y giao cho con, con gái của bác hơi hậu đậu, thường quên đóng cửa, lại hay dậy trễ…”

"Mẹ..."

Dịch Nhất Y nhận ra ý định muốn mai mối của mẹ, vội vàng gọi lại: "Ba mẹ, con đã nói nhiều lần rồi, con và anh ấy không phải..."

"Ba Dịch, dì Lý, con sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Y, hai người cứ yên tâm đi."

Tiểu Y? Gọi thân mật vậy làm gì? Dịch Nhất Y ngạc nhiên nhìn Trương Bưu, duỗi tay xoa cánh tay, cố gắng xoa dịu da gà đang nổi lên.

Nghe Trương Bưu trả lời, ba mẹ Dịch nở nụ cười hài lòng, rời đi.

"Anh nói gì vậy, họ sẽ hiểu lầm đó."

Sau khi ba mẹ đi khỏi, vẻ mặt Dịch Nhất Y oán trách nhìn Trương Bưu.

"Giả giả thật thật, thật thật giả giả, giả thành thật thì cũng thành thật, thật thành giả thì không được, giả thật cũng không được."

Trương Bưu liếc nhìn cô, cầm bát đũa đi vào bếp.

Nói bậy gì vậy chứ, Dịch Nhất Y khẽ hừ một tiếng, nhưng nhìn bóng dáng đang rửa chén trước bồn rửa chén, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. 
 
Chương 5


Kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán trôi qua nhanh chóng, sau ba ngày nghỉ ngơi, lại đến lúc nỗ lực làm việc.

Công việc và cuộc sống vẫn như cũ, điểm khác biệt duy nhất là Dịch Nhất Y có thêm một người bạn ăn cơm.

Ba ngày Tết Nguyên Đán, mỗi ngày cô đều ăn cơm cùng Trương Bưu. Từ lần trước cô mời, Trương Bưu đều tự nhiên đến, còn mang theo nguyên liệu nấu ăn tươi ngon. Đương nhiên, Trương Bưu không chỉ mua đồ mà không làm gì, anh còn giúp Dịch Nhất Y nấu nướng, sau khi ăn xong, anh còn là người rửa chén.

Không cần mua đồ ăn, không cần rửa chén, chỉ cần nhiều nấu một chút cơm, sao lại không làm chứ.

Dịch Nhất Y cũng vô cùng vui vẻ, không ngờ một cảm xúc khác thường đã sớm nảy sinh và lớn dần trong lòng cô.

Dịch Nhất Y nhìn mâm cơm phong phú trên bàn, khóe miệng bất giác nở nụ cười nhẹ.

Hôm nay sao lại lâu vậy? Dịch Nhất Y nhìn thời gian, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Trương Bưu thì một tin nhắn được gửi đến.

Người nhắn tin chính là Trương Bưu.

‘Đi công tác đột xuất một vòng ở tỉnh C, nhờ cô chăm sóc mèo Tiểu Mễ, chìa khóa để dưới thảm cửa. Đừng nhớ tôi quá nha.’

Hứ, ai thèm nhớ anh chứ! Dịch Nhất Y nhìn tin nhắn, hừ lạnh một tiếng, nhưng bản thân cũng không biết rằng khóe miệng cô đã hiện lên một nụ cười.

Trương Bưu nuôi mèo hồi nào vậy? Mấy ngày nay họ cùng nhau ăn cơm cũng không nghe anh ấy nói. Dịch Nhất Y đi tới trước cửa nhà Trương Bưu, xốc thảm lên, quả nhiên thấy được một cái chìa khóa màu bạc.

Vừa vào cửa, ngoại trừ thấy mấy món đồ chơi cho mèo, Dịch Nhất Y tìm nửa ngày cũng không thấy con mèo nào.

“Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, Tiểu Mễ…Meo meo meo…Ra đây ăn nào.”

Dịch Nhất Y gọi một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng của mèo Tiểu Mễ.

Trên bàn ăn đầy ắp thức ăn cho mèo, Dịch Nhất Y chợt nảy ra ý, cầm lấy bình thức ăn và lắc mạnh vài cái.

"Tiểu Mễ, ra ăn cơm nào, ra đây nào!"

Phương pháp của Dịch Nhất Y quả nhiên hiệu quả. Khi nghe tiếng bình lắc, một chú mèo xám nhỏ không biết từ đâu trong góc nhà đi ra.

Nó từ từ bước về phía Dịch Nhất Y, đi đến cách cô khoảng một mét thì dừng lại, nhìn cô với vẻ mặt cảnh giác.

"Tiểu Mễ ngoan, chị không làm hại em đâu.”

Dịch Nhất Y lấy một ít thức ăn cho mèo từ trong bình ra tay, muốn Tiểu Mễ buông lỏng cảnh giác, đến gần mình hơn.

Tiểu Mễ vẫn không tiến lên, nhưng ánh mắt không còn cảnh giác như lúc đầu, nó thè lưỡi hồng li3m li3m miệng, nhìn chằm chằm vào thức ăn cho mèo trong tay Dịch Nhất Y.

Có lẽ là không chịu được sự dụ dỗ của Dịch Nhất Y, cuối cùng, Tiểu Mễ cũng chậm rãi tiến đến chỗ cô, hướng về phía thức ăn cho mèo trên tay cô.

“Tiểu Mễ ngoan, ăn từ từ nhé, ăn xong chị sẽ chơi với em.”

Dịch Nhất Y nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Mễ, nó không hề kháng cự, thậm chí còn cọ xát khuôn mặt nhỏ vào mu bàn tay cô.

Sau khi ăn no, Tiểu Mễ ngoan ngoãn được Dịch Nhất Y đưa về nhà.

‘Tiểu Mễ đã về nhà.’

Trương Bưu, đang công tác xa ở tỉnh C, nhận được một tin nhắn, ngoài nội dung còn có một tấm hình đính kèm. Đó là ảnh Tiểu Mễ đang ngủ trong lòng Dịch Nhất Y.

Bàn tay mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng vuốt v e đầu Tiểu Mễ, bộ lông màu xám đậm của nó càng tôn lên làn da trắng nõn của Dịch Nhất Y. Khóe miệng Trương Bưu khẽ cong lên, một nụ cười đẹp hiện ra, một cảm xúc khó tả dâng trào trong lòng anh. 
 
Chương 6


Từ khi đi công tác xa, mỗi ngày, Dịch Nhất Y và Trương Bưu đều gọi điện thoại cho nhau. Ban đầu họ chỉ nói về Tiểu Mễ sau đó nói về cuộc sống của mình, mấy ngày nay đã làm gì, ăn gì, giống như một đôi tình nhân thật sự.

Dịch Nhất Y cúp điện thoại, ôm Tiểu Mễ đang ngủ trên ghế sofa vào lòng. Bị đánh thức, Tiểu Mễ kêu lên một tiếng meo meo, rồi lại tìm một tư thế thoải mái trong lòng Dịch Nhất Y, nhắm mắt ngủ tiếp.

"Bé lười biếng, ngay mai chủ của em về rồi.”

Dịch Nhất Y không thể giấu được niềm vui trong lòng, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào. Mới xa nhau một thời gian ngắn, nhưng mỗi khi nhìn Tiểu Mễ, Dịch Nhất Y lại nhớ đến khuôn mặt tuấn tú của Trương Bưu, cảm thấy một cảm xúc khó tả dâng trào trong lòng. Thậm chí cô đã lên kế hoạch cho những gì sẽ làm khi Trương Bưu trở về.

Nhưng kế hoạch không thể nào theo kịp sự thay đổi, Trương Bưu đã trở về sớm hơn một ngày.

"Sao anh về sớm vậy?" Nhìn Trương Bưu mệt mỏi vì đi đường xa, Dịch Nhất Y vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

"Sao vậy? Cô không mong tôi về sớm à?"

Trương Bưu nhướng mày, nhìn vào tờ giấy ghi chú màu vàng trên bàn trà.

Canh đậu phụ bạch quả thịt heo.

Thịt sườn kho tàu.

Tôm cuốn mắm ớt.

Cá kho cà tím.

Cải trắng xào tỏi băm.



Bốn mắt nhìn nhau, Dịch Nhất Y cảm thấy ánh mắt cực nóng của Trương Bưu như muốn nhìn thấu cô. Cô bối rối dời mắt đi.

"Đi thôi, dẫn Tiểu Mễ, chúng ta cùng đi ăn cơm."

Nói xong, Trương Bưu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô và dắt cô đi.

Bàn tay anh thật ấm áp. Dịch Nhất Y nhìn hai bàn tay nắm chặt của họ, một cảm giác ấm áp lan tỏa từ lòng bàn tay đến khắp cơ thể. 
 
Chương 7


"Ai vậy!!"

Dịch Nhất Y bực bội khi nghe tiếng điện thoại reo liên tục bên mép giường, đang chuẩn bị mắng người gọi, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc:

"Nhanh qua nhà anh."

"Làm gì?"

Nhận ra giọng nói của Trương Bưu, Dịch Nhất Y cố gắng kìm nén cơn buồn ngủ, "Em không muốn, em muốn ngủ."

"Mau qua đây, Tiểu Mễ..."

Trương Bưu không nói tiếp.

Tiểu Mễ? Tiểu Mễ đã xảy ra chuyện gì?

" Tiểu Mễ làm sao vậy?"

Dịch Nhất Y tỉnh táo hơn vài phần, bật dậy khỏi giường.

Chưa kịp rửa mặt, Dịch Nhất Y vội vàng xỏ dép lê rồi chạy sang nhà Trương Bưu.

Vừa ra khỏi cửa, cô đã nhìn thấy Trương Bưu đang lom khom lục lọi gì đó trước cửa nhà, còn Tiểu Mễ mà cô đang cô lo lắng vây quanh chân Trương Bưu, có vẻ rất bình thường, không có gì bất thường cả.

Thấy Dịch Nhất Y, Tiểu Mễ nhanh chóng chạy đến bên cô, kêu meo meo vài tiếng, cọ đầu nhỏ vào ống quần cô làm nũng.

Dịch Nhất Y cúi xuống bế Tiểu Mễ lên, nghiêm túc kiểm tra nó, không thấy gì khác thường, cô tức giận, trừng mắt nhìn Trương Bưu, "Tiểu Mễ không sao cả, sao anh lừa em?"

"Anh có nói Tiểu Mễ bị gì đâu?"

Dịch Nhất Y ngẩn người, đúng là anh không có nói. Nhưng mà, việc nói nửa vời như vậy khiến ai cũng hiểu lầm.

"Tiểu Mễ không sao thì em về ngủ đây."

Dịch Nhất Y khẽ cắn môi, định quay đi, nhưng Trương Bưu đã nhanh tay giữ cô lại.

“Đừng nhúc nhích, anh sẽ lưu vân tay của em vào.”

Dịch Nhất Y bị kéo lại cũng không có phản ứng, đưa tay đến khóa cửa điện tử nhận diện vân tay.

"Tích tích."

Khóa cửa điện tử báo hiệu đăng ký vân tay thành công.

“Em nói này, anh mật mã luôn đi.”

“115780.”

“Anh làm gì vậy?”

Dịch Nhất Y nhìn Trương Bưu đầy oán giận, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhập mật mã theo lời anh.

“Sao anh lại đổi khóa? Tại sao lại lưu vân tay của em vào?”

Dịch Nhất Y mới phản ứng lại, ngạc nhiên hỏi.

"Chẳng lẽ anh nói còn chưa đủ rõ ràng à?"

Anh nói cái gì? Dịch Nhất Y gãi đầu mình thành ổ gà.

Từ từ đã...

115780, Nhất Y, anh thích em?

Dịch Nhất Y vô cùng kinh ngạc nhìn Trương Bưu, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của anh nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt nồng nàn như muốn thiêu đốt cô.

"511."

Sau một lúc ngẩn người, Dịch Nhất Y cúi đầu nhẹ nhàng nói ba con số.

511, em đồng ý, không dị nghị. 
 
Chương 8: Hoàn


Hơn một năm đã trôi qua, họ đã bên nhau hơn một năm. Không chấn động như phim thần tượng, họ có những cãi vã, giận hờn, nhưng cũng có vô vàn khoảnh khắc bình dị, ấm áp và hạnh phúc.

Mỗi khi bị Trương Bưu hôn môi, Dịch Nhất Y không bao giờ quên được cảm giác bị tỏ tình khi tóc rối bời, chưa đánh răng, chưa rửa mặt.

Dù có chút kì lạ, nhưng cũng rất ngọt ngào và lãng mạn.

Sau hơn một năm, họ cũng không có sự thay đổi nào, thay đổi lớn nhất chính là Tiểu Mễ.

Tiểu Mễ từ chú mèo con năm xưa đã trở thành bố mèo của hai bé mèo con nhỏ xíu. Mẹ của mèo con không muốn nhận nuôi hai bé, hai bé mèo con cũng đến rất vội vàng, nhưng họ không thể nuôi cùng lúc ba con mèo. Sau khi bàn bạc, họ quyết định chia nhau mỗi người nuôi một bé mèo con.

Vào một kỳ nghỉ đẹp trời, Dịch Nhất Y thong thả ngồi trên bàn ăn, chờ bữa sáng. Một bóng người mặc tạp dề màu xanh nhạt bước ra từ bếp, tay bưng một đ ĩa thức ăn.

Từ khi Trương Bưu học nấu ăn, anh còn nấu nướng thường xuyên hơn cả Dịch Nhất Y.

"Được rồi, mèo con tham ăn, có thể ăn rồi."

Trương Bưu cởi tạp dề, véo nhẹ mũi Dịch Nhất Y, ánh mắt đầy yêu thương.

Dịch Nhất Y gắp một miếng thịt cá, chợt nhớ ra điều gì đó.

Ánh mắt cô hướng về phía Tiểu Mễ đang nằm trên sofa, " Tiểu Mễ, nhìn xem đây là gì? Đây là cá chiên em thích nhất, mau đến đây nếm thử nào."

Đáp lại cô là tiếng kêu meo meo khinh khỉnh của Tiểu Mễ.

Dịch Nhất Y thấy Tiểu Mễ ngoảnh mặt sang hướng khác, phớt lờ lời cô, bỗng dưng nổi giận.

“Chẳng phải mắng em một câu thôi sao, chẳng lẽ em làm sai còn muốn cãi lý. Hừ, không ăn thì thôi, chờ đói bụng đừng có tới tìm chị.”

"Em đừng giận, Tiểu Mễ lại làm chuyện gì sao?"

Trương Bưu bình tĩnh nhìn Tiểu Mễ một cái, rồi gắp thêm vài miếng thịt cho Dịch Nhất Y.

"Anh nói đến, em lại bực mình. Không phải tối qua Tiểu Mễ bị anh bế về nhà sao? Sáng này em lại phát hiện nó ở nhà em.”

Vẻ mặt Dịch Nhất Y vẻ mặt tức giận, ánh mắt không rời khỏi Tiểu Mễ.

"Chắc chắn nó nhảy từ ban công nhà anh sang nhà em, đây là tầng 11 mà, lỡ ngã xuống thì sao? Mọi người hay nói mèo có chín mạng, nhưng em không tin nó nhảy từ tầng 11 xuống mà không bị thương tí nào."

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Dịch Nhất Y, Trương Bưu đưa cho cô một ly nước để bớt giận.

"Anh có một cách để Tiểu Mễ không còn nhảy qua nhảy lại giữa ban công hai nhà chúng ta nữa."

"Cách gì?"

"Ta thông hai căn hộ với nhau."

“Đúng rồi, ý kiến hay đấy, sao em không nghĩ ra nhỉ.”

Ánh mắt Dịch Nhất Y sáng rực lên, theo bản năng hỏi, "Vậy nhà này sẽ thuộc về ai?"

"Thuộc về cả hai chúng ta."

"Ừ ừ."

"Chúng ta đi thôi.”

"Hả, đi đâu?”

"Cục Dân Chính."

Cả người Dịch Nhất Y như hóa đá, Trương Bưu mỉm cười, "Chẳng lẽ em không muốn danh chính ngôn thuận à?"

Danh chính ngôn thuận, tài sản chung của vợ chồng...

"Nhưng hôm nay là cuối tuần."

Dịch Nhất Y nói theo bản năng, nhưng trong lòng cô không hề có ý định từ chối hay đồng ý.

"Không nhớ hôm nay là ngày Lễ Tình Nhân à? Hôm nay Cục Dân Chính làm việc bình thường."

Huống hồ chi anh đã đặt lịch hẹn từ mấy tháng trước rồi.

"..."

**

Từ Cục Dân Chính đi ra, Dịch Nhất Y cầm trên tay hai quyển sổ đỏ rực rỡ, bỗng dưng cảm thấy mình bị lừa.

Nhưng lừa thì lừa đi, Trương Bưu có lừa cô thì đời cả đời này cô cũng sẽ không bao giờ hối hận.

Hết 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom