Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Hậu Cung Sum Họp

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
701,051
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Hậu Cung Sum Họp

Hậu Cung Sum Họp
Tác giả: Á Sơn Thập Tứ
Tình trạng: Đã hoàn thành




Hậu cung sum họp - Á Sơn Thập Tứ

[Đề Cử: Thời Khanh 
Editor: Thị Con Ma] 

Nay ta đã mười tám, nhưng vẫn chưa gả đi được. Mẫu thân ta lo lắng lắm, nắm tay ta dặn lát nữa nhất định phải thể hiện thật tốt.
Ta gật đầu.

Nhi tử thứ ba của Tống Thượng thư ôn nhuận như ngọc, áo trắng bay phất phới. Hắn còn chưa kịp vào, mẫu thân ta đã sai người đuổi hắn ra ngoài.

Ta nhìn mẫu thân với vẻ mặt nghi hoặc.
Mẫu thân ta thấm thía nói với ta: "Con à, áo trắng khó giặt, mẫu thân làm vậy là vì muốn tốt cho con."

"Mẫu thân, con gả đi rồi đâu cần phải giặt giũ."

"A!" Mẫu thân ta vỗ trán, "Ta quên mất."
 
Chương 1


Từ nhỏ ta đã không có phụ thân, khi ta hiểu chuyện hỏi mẫu thân, phụ thân ta đi đâu rồi, mẫu thân ta đều ngậm nước mắt, vẻ mặt đau đớn tận tâm can.

Bà ấy vuốt v e mặt ta, "Mộ Nhi à, phụ thân con... ông ấy cưới công chúa đương triều, ông ấy không cần mẫu thân nữa."

Vì thế nên ta hận phụ thân ta lắm.

Cũng hận vị công chúa đương triều kia.

Ta hỏi dì Đinh về công chúa, dì ấy tỏ vẻ ngạc nhiên nói:  "Công chúa? Hoàng đế đương triều không có nữ nhi đâu!"

Ta càng ngạc nhiên nói: "Vậy chắc chắn là trưởng công chúa."

Dì Đinh ngạc nhiên hơn cả ta: "Tiên hoàng cũng không có nữ nhi."

Khi ta mười bốn tuổi, vào ngày sinh thần, lại một lần nữa hỏi về phụ thân ta. Mẫu thân ta lại một lần nữa đau đớn tận tâm can: “Phụ thân con năm đó bảo vệ đất nước, đã c.h.ế.t trên chiến trường."

Ta trợn trắng mắt: "Lần trước người còn nói ông ấy cưới công chúa cơ mà!"

"Ồ ồ ồ, mẫu thân già rồi, quên mất lần trước đã nói gì rồi. Mẫu thân nói lại, con hãy quên câu nói vừa rồi đi."

Ta nói với mẫu thân rằng mẫu thân của Đậu Đinh thật xinh đẹp. Mẫu thân bảo ta chưa biết gì về đời. Ta hỏi người thế nào là biết đời. Đêm đó, mẫu thân dẫn ta đến thanh lâu lớn nhất, chúng ta cải trang thành nam nhân và ở đó một đêm.

Lúc này, mẫu thân vốn đang đút nho cho giai nhân trong lòng, chẳng biết trông thấy điều gì mà vội vàng đẩy giai nhân ra, hối hả chạy ra ngoài.

Mẫu thân  ta sau khi về nhà, phẫn nộ dựng cho phụ thân ta một mộ gió. Ngày hôm sau có người mang đến nhà ta một cây tì bà. Người đưa cây còn để lại một câu nói.

“Nếu cứ tiếp tục nghịch ngợm với Tiểu Khê như vậy thì sang năm cây tỳ bà sẽ cao lớn như một cái lều mất thôi.”

Đêm đó, khi ta thức giấc, thấy mẫu thân ta trước mộ phần của phụ thân. Trong đầu ta bất giác hiện lên hình ảnh một cô nương xinh đẹp mặc áo trắng, đau buồn nhớ thương lang quân, rưới rượu trước mộ. Đến gần mới nhận ra mẫu thân ta đang đi tiểu lên mộ…

Thấy ta ngượng ngùng, bà nói: "Ừm thì, ta sợ mộ phụ thân con không mọc cỏ, bón chút phân thôi."

Khi bọn lính đến nhà ta đòi thuế, mẫu thân ta giơ ngón giữa với chúng. Bà ta giải thích rằng: "Ngón giữa là ngón dài nhất, thể hiện sự tôn kính." sau khi bọn lính đi rồi, ta cũng nổi hứng giơ ngón giữa với bà, thế là bị bà đuổi đánh một trận tơi bời.

Mẫu thân ta chẳng biết cầm kỳ thi họa, giặt giũ nấu cơm lại thấy mệt. Nhưng mẫu thân ta lại rất khéo tay. Bà có thể dùng gỗ đóng xe lăn để ta đẩy bà đi dạo.Biết làm bàn giặt đồ để dì Đinh giặt giũ đỡ mệt hơn. Biết làm giàn gỗ, trồng nho leo lên giàn để ta cùng ngồi hóng mát phía dưới. Biết dùng cỏ kết lồ ng, cùng ta đi bắt dế, Khi vui, mẫu thân sẽ kể chuyện cho ta nghe. Khi không vui, bà sẽ bắt ta học hàm số.

Phụ thân ta đã trở về rồi.

Một thân hắc y, mày kiếm mắt sáng, cười lên còn để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ. Vừa thấy ông, mẫu thân ta đã đỏ hoe vành mắt, khẽ nói: "Ôm một cái."

Phụ thân ta mỉm cười dang rộng hai tay. Mẫu thân ta bất ngờ giơ tay lên, tát phụ thân ta một cái đau điếng.

"Lăng Ngôn Tiêu, ngươi còn biết đường trở về ư."

Phụ thân ta cũng đỏ hoe vành mắt, ôm mẫu thân ta vào lòng an ủi. Người nhẹ nhàng vỗ về lưng mẫu thân ta một hồi lâu rồi nhìn sang ta, nói: "Tiểu Khê, ta muốn cùng mẫu thân con nói chút chuyện."

"Vâng ạ." Ta mỉm cười nhìn họ.

Mẫu thân ta thò đầu ra nhìn ta, nói: "Ý phụ thân con là con đứng đây, khá thừa thãi."

Ta:……
 
Chương 2


Từ khi phụ thân ta trở về, mẫu thân ta không còn thích quấn quýt lấy ta nữa. Bà ấy luôn nói với phụ thân những lời kỳ quặc: "Huynh trưởng, đây là hà bao muội tặng huynh, từng đường kim mũi chỉ đều là muội tự tay may, huynh nhận lấy đi, muội không có ý gì khác đâu, tẩu tẩu sẽ không giận chứ?"

Phụ thân ta vô cùng căng thẳng, dè dặt lên tiếng: “Trà canh?"

Mẫu thân ta đáp: "Phải, chính là trà xanh!"

Phụ thân ta bỗng chốc nhẹ nhõm hẳn.

"Kẻ khoác vai bá cổ muốn kết nghĩa huynh đệ với ngươi là ai?"

Phụ thân ta nói: "Chẳng phải là ngươi sao?"

Mẫu thân ta sờ lấy chiếc gậy gỗ nhỏ. Phụ thân ta kịp thời sửa lời: "Đồ nam nhân lẳng lơ!"

"Không thể kể chi tiết cho khuê mật (bạn thân)."

Mẫu thân ta lại nói: "Nếu để lại ngọc bội thì sao?"

"Ngọc bội phải khắc tên mình lên, không thể để bị trộm."

"Nếu người được cứu trông có vẻ giàu có và quyền thế thì sao?"

"Nhanh chóng chuyển nhà đi, nếu không tên đần độn kia rất có khả năng bước tiếp theo sẽ diệt tộc, tàn sát cả làng."

Mẫu thân ta: "Nếu người đó không nhận ra con thì sao?"

"Vậy chắc chắn là bị người khác sắp đặt mất trí nhớ rồi."

"Nếu gặp phải sơn tặc thì sao?"

"Nhảy xuống vách núi, không c.h.ế.t còn có thể gặp được tình yêu đích thực."

Mẫu thân ta đột ngột vỗ bàn một cái: "Rất tốt!"

Mẫu thân ta rất nghiêm khắc với ta. Bà ấy muốn ta học y, để sau này người khác hãm hại ta thì ta có thể bảo toàn tính mạng, người khác hạ độc ta thì ta có thể tự cứu, người khác tặng ta xạ hương ta có thể ngửi ra mùi vị.

Còn muốn ta học được một nghề thủ công để kiếm tiền, như vậy ngày nào đó ta ly hôn cũng có cách kiếm sống, còn muốn ta học được cách tranh giành đấu đá trong vương phủ, để phòng khi bị người khác hãm hại.

Mẫu thân ta lo lắng đến bạc đầu vì chuyện thành thân của ta. Bà ấy lo lắng quá nhiều rồi, ta vốn dĩ không gả đi được.

Mẫu thân ta mở một tiệm thuốc nhỏ cạnh nhà, ta ở đó giúp việc, bà ấy kê đơn ta bốc thuốc. Tiệm thuốc này rất nổi tiếng ở kinh đô, ai nhắc đến Hồi Xuân Đường nhà ta đều phải nói một tiếng: "Tiệm đen."

Đêm nay mẫu thân ta đang chuẩn bị đóng cửa tiệm, nhưng lại có hai công tử loạng choạng đi vào. Một công tử áo xanh dìu một công tử áo trắng bị thương nặng. Công tử áo xanh nói rằng những tiệm thuốc khác đều đã đóng cửa, xin mẫu thân ta giúp đỡ cứu họ.

Mẫu thân ta tất nhiên là cứu rồi. Cho dù chỉ là nhìn ngọc bội chất liệu tốt bên hông họ cũng phải cứu. Con mồi béo bở tự dâng đến, làm sao có lý nào không "làm thịt".
 
Chương 3


Công tử áo xanh nhìn đơn thuốc giá cao cau mày: "Thuốc ở tiệm nhà ngươi đắt thế sao?"

Ta mặt không đổi sắc, vừa nhấm hạt dưa vừa đáp: "Thuốc lần này đều là thuốc có ước mơ, cho nên đắt hơn một chút."

Công tử áo xanh kia lấy ra một xấp giấy bạc... xé nát.

Nát rồi.

Ta mỉm cười túm lấy cây gậy bên tường, muốn cho hắn biết rõ vì sao hoa lại đỏ như vậy. Mẫu thân ta giữ công tử áo xanh kia lại để trả nợ.

Hắn tên là Tiêu Sở Địch.

Thoáng chốc ba tháng trôi qua, ấn tượng Tiêu Sở Địch để lại cho ta chính là: hoàn hảo tránh khỏi mọi dáng vẻ con người. Mẫu thân ta lúc ban đầu cũng từng thăm dò thân phận của bọn họ một cách kín đáo.

Mẫu thân ta hỏi: "Nhà ngươi còn có thân nhân khác không?"

Tiêu Sở địch chỉ vào bằng hữu của hắn, "Còn có hắn."

Mẫu thân ta liền không hỏi nữa.

“Người thấy hắn như vậy còn cần hỏi sao? Vỗ đầu hắn một cái là biết trong đầu hắn vẫn còn ba nghìn tấn nước thủy triều ầm ầm."

Ta bỗng có chút hảo cảm với Tiêu Sở Địch, không nhịn được cười thành tiếng, "Chẳng lẽ đây chính là trong đầu tể tướng có thể chở thuyền?"

Mẫu thân ta trừng mắt nhìn ta, "Lăng Mộ Khê, có phải mấy hôm nay con bị đau bụng, nên óc cũng bị tống ra ngoài rồi không?"

Sau khi không còn truy vấn về lai lịch của Tiêu Sở Địch nữa, mẫu thân bắt đầu kể về câu chuyện của chính mình. Ta cùng với mẫu thân và Tiêu Sở Địch quây quần bên đống lửa, mẫu thân ta vẫn nhàn nhã nhấm nháp hạt dưa.

"Tưởng năm xưa ta cũng có một nam nhân rất mực yêu thích, đáng tiếc về sau chia lìa." Bàthở dài não nề.

“Hả, vậy vì sao lại chia lìa?"

"Hắn nói hắn cảm thấy bản thân quá vô dụng, chẳng có chút năng lực nào, nói luyên thuyên đủ điều, rằng sống lay lắt thế này, thà nhảy lầu cho xong."

"Hắn c.h.ế.t nên hai người chia tay sao?"

"Không, ta muốn nói "ngươi đừng" nhưng lại nói nhầm thành "ngươi giỏi". Hắn không chết, nhưng chúng ta chia tay."

Tiêu Sở Địch cười nói: "Đây thật là một câu chuyện buồn."

Hắn nói với mẫu thân ta như vậy, ánh mắt lại luôn luôn dõi theo ta. Mẫu thân  ta đột nhiên mở miệng nói: "Tiêu Sở Địch, ngươi có biết tiêu chuẩn chọn rể của ta là gì không?"

Tiêu Sở Địch khẽ đứng bật dậy, trong lòng dấy lên một nỗi bồi hồi khó tả.

"Một giai nhân như nàng..." hắn ngập ngừng, lời nói như nghẹn lại nơi cổ họng. Tiêu Sở Địch kích động đến nỗi hai má đỏ ửng, khóe môi bất giác cong lên.
 
Chương 4


Mẫu thân ta lại chậm rãi nói: "Loại như ngươi thì không cần, những người khác ta sẽ xem xét."

Nụ cười trên môi Tiêu Sở Địch chợt tắt ngấm.

Giờ là cuối thu, tuyết chưa rơi nhưng lòng người đã lạnh giá Không rõ vì sao mẫu thân lại chẳng ưa gì Tiêu Sở Địch. Người để hắn ở gian ngoài bốc thuốc, còn ta thì bị nhốt trong phòng học toán.

Toán học thì có gì mà học chứ?

Chứng minh toán học chẳng qua chỉ có hai loại, một là "Cái này cũng cần chứng minh sao?", hai là "Cái này mà cũng chứng minh được á?". Toán học chỉ có thể ru ngủ người ta thôi.

Nhưng Tiêu ca ca mới là người có thể đem lại cho ta giấc ngủ ngon. Ta nhìn về phía Tiêu Sở Địch, lẩm bẩm: "Bảo bối của ta."

Phụ thân ta rùng mình, vẻ mặt chán ghét xoa xoa cánh tay, bảo ta sau này nên tránh xa mẫu thân ra một chút. Ta và Tiêu Sở Địch đã lâu không trò chuyện cùng nhau. Chống cằm nghe tiếng ve kêu râm ran, lòng ta càng thêm phiền muộn. Bỗng có tiếng đá ném vào khung cửa sổ gỗ, ta mở tờ giấy nhỏ quấn quanh viên đá ra.

"Ra ngắm sao không? Không ngắm sao cũng được, trước tiên cứ ra đây đã."

Ta nắm chặt tờ giấy, khóe miệng khẽ cong lên. Gió nhẹ thoảng đưa, tiếng ve râm ran, quả là thời tiết tuyệt vời để ngắm sao. Ta còn chưa ra đến sân, đã thấy mẫu thân khoanh tay đứng đó, mỉm cười nhìn ta: "Con làm gì thế? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, định đi tăng doanh thu cho y quán à?"

Ta siết chặt tờ giấy trong tay, gượng gạo cười: "Vâng ạ, thưa mẫu thân, con nghe nói thức khuya có thể giảm cân."

Mẫu thân khẽ hừ một tiếng: "Ừ, thức thêm chút nữa, người với hộp chắc còn có mười cân."

...

Sao người không mong cho con được chút tốt lành nào vậy? Xem ra chuyện ngắm sao là không thể rồi, ta chỉ đành dưới con mắt giám sát của mẫu thân mà trở về phòng. Nhưng ta không ngờ, mẫu thân đã sớm biết rõ mọi chuyện. Sau khi ta về phòng, người đã đi tìm Tiêu Sở Địch.

Tiêu Sở Địch nghe tiếng gõ cửa, trong lòng mừng rỡ hỏi: "Ai vậy?"

Giọng nói khàn khàn của mẫu thân vang lên: "Ta là ông nội nhà trâu của ngươi đây."

Ta không biết mẫu thân đêm đó đã nói gì với Tiêu Sở Địch, chỉ biết từ hôm đó hắn bỗng dưng biến mất. Mãi một ngày sau ta mới gặp lại hắn.

"Tiêu Sở Địch, hôm qua huynh đi đâu vậy?"

"Đi gom thuốc."

Ta mới hay mẫu thân đã yêu cầu hắn trong vòng một ngày phải gom đủ mười thùng thuốc, nếu không sẽ không cho hắn gặp ta nữa. Nhìn mười thùng thuốc nặng trĩu trước mặt, lòng ta dâng lên một nỗi xót xa. Những mười thùng cơ mà...

Hắn nhất định rất mệt mỏi.

"A Sở, mau để ta xem tay huynh." Ta vừa nói vừa tỏ vẻ đau lòng.

Tay của Tiêu Sở Địch trắng trẻo mịn màng, không hề có một vết xước nào. Đây mà là tay của người đi hái thuốc sao? Nhưng ta không thể để lộ ra điều đó, nếu không chẳng phải sẽ chứng minh ta vừa rồi thật ngốc nghếch sao.

Ta phải giả vờ đau lòng mới được. Nhưng xin lỗi, ta không diễn được.
 
Chương 5


Thế là ta nắm chặt lấy bàn tay của Tiêu Sở Địch mà vặn mạnh. Vẻ mặt đau lòng đã hiện rõ trên mặt ta.

"A Sở..."

Tiêu Sở Địch nhìn ta với vẻ mặt phức tạp. Nhưng hắn không dám nói gì. Nhưng phụ thân ta thì dám.

"Lăng Mộ Khê, con bị bệnh à?"

Tiêu Sở Địch xin phụ thân ta, hắn biếu mười thùng thuốc. Mẫu thân ta rất cảm động, không tiếc lời khen ngợi Tiêu Sở Địch là nhi tử tốt của bà. Mẫu thân ta cũng không phải người thích chiếm tiện nghi, bà nhận thuốc của Tiêu Sở Địch và cũng giao cho hắn căn phòng tốt nhất.

Nhưng căn phòng tốt nhất này trước đó đã có người ở.

Là ai vậy?

Là ta.

Mẫu thân ta rất không vui. Bà ấy chất vấn ta vì sao lại mua nhiều đồ như vậy khiến bà ấy vứt đi rất mệt. Ta không biết làm sao an ủi mẫu thân. Lúc này đây, ta chỉ muốn ôm lấy chính mình.

Có lẽ là chuyện tốt đến đôi, khi chúng ta đang chuẩn bị ăn cơm thì bằng hữu của hắn đột nhiên tỉnh lại. Mặc dù không biết mình đã nằm bao nhiêu ngày, cũng không rõ hiện tại đang ở nơi nào, nhưng hắn lại rất rõ chúng ta đang làm gì.

Khi chúng ta kịp phản ứng, hắn đã cầm đũa rất tự nhiên ngồi vào bàn, hỏi chúng ta sao còn chưa ăn.

"Đừng khách sáo, cứ xem như đây là nhà mình."

Ta thật lòng cảm ơn ngài.

Đột nhiên có thêm một người, thật là ngượng ngùng. Bởi vì trong nhà không còn chiếc ghế nào trống. Đừng có không tin. Ghế bốc thuốc, ghế khám bệnh đều đã có người ngồi rồi.

Không ngờ mẫu thân ta lại tiết kiệm đến vậy. Hiện tại chỉ có Tiêu Sở Địch là chưa kịp ngồi xuống. Ta cắn đũa cười thầm, đáng đời, để ngươi ra oai mấy hôm nay. Mẫu thân liên tục gắp thức ăn cho ta, còn âu yếm xoa đầu ta, sau đó bảo ta đứng dậy ăn.

Ta nhìn Tiêu Sở Địch ngồi xuống và mỉm cười với ta. Hình như hắn đã quên rằng hắn đến để cưới thê tử chứ không phải để nhận mẫu thân.

Ghế là của họ, chẳng liên quan gì đến ta.

Trên bàn ăn, bọn họ nói cười rôm rả.

Ta bỗng nhớ tới một câu nói của mẫu thân: "Niềm vui nỗi buồn của con người vốn chẳng thể nào hiểu thấu cho nhau, ta chỉ thấy họ thật ồn ào."

Sau khi cơm nước xong xuôi, mẫu thân ta mới nhận ra bằng hữu áo trắng của Tiêu Sở Địch có gì đó không đúng. Bà ấy phát hiện ra bằng cách nào ư? Cơm nước xong thì phải có người rửa bát chứ.

Ta đã phải ngồi xổm ăn bữa cơm này, mẫu thân cũng không nỡ sai bảo ta, bà ấy nhìn chàng công tử áo trắng một lúc, hy vọng hắn ta sẽ tự giác.

Chàng công tử áo trắng quả nhiên không phụ lòng người, đã hiểu ý tứ trong ánh mắt đó. Hắn ta lật tung cả bàn, bát đ ĩa vỡ tan tành.
 
Chương 6


ta nhìn chàng công tử áo trắng cười ngây ngô, giọng nói rất chắc chắn:"Ta vừa nhìn đã thấy hắn không bình thường rồi."

Đâu chỉ mình người, bốn người tám con mắt chúng ta đều nhìn thấy cả. Tiêu Sở Địch thăm dò hỏi hắn: "Ngươi còn nhớ mình tên gì không?"

"Gọi ngươi là đại ca."

Xem ra vẫn chưa mất trí hoàn toàn.

Trong khi mẫu thân ta còn đang đau đầu không biết sắp xếp hắn thế nào, hắn đã tự mình nghĩ ra cách giải quyết. Hắn rất ngoan ngoãn đi đến bên giường, cởi giày lên giường đắp vải trắng: "Lúc ăn cơm thì gọi ta là được, lúc có việc thì cứ coi như ta c.h.ế.t rồi."

Ta bỗng nhiên cảm thấy hắn ta thật may mắn. Dù sao hắn tuy đã ngốc, nhưng ngũ quan vẫn còn đoan chính. Còn mẫu thân ta đã bị chọc tức đến mức mắt lé mũi vẹo rồi.

Như mọi người đều biết, Hồi Xuân Đường không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi. Tiêu Sở Địch nói bằng hữu của hắn tên là Tiểu Bạch. Mẫu thân ta hỏi hắn có phải tên là Tiểu Bạch không.

Tiểu Bạch chỉ biết vỗ tay cười ngây ngô: "Nghe lời tên ngốc này đi."

Mẫu thân ta mang đến một nắm dược liệu bảo Tiểu Bạch nghiền thành bột. Bởi vì bà chỉ lấy một nắm, Tiểu Bạch cả ngày đều nghiền nắm dược liệu đó, cho đến buổi tối nghiền đến nỗi chẳng còn bao nhiêu bột.

Mặt mẫu thân ta dần dần đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím.

"Ngươi đem thuốc bột của ta nghiền thành hơi nước rồi?"

Tiểu Bạch vẫn ngây ngô cười. Mẫu thân ta đã không nhịn được nữa, xông ra sắp sửa đánh người. Phụ thân ta ôm chặt bà.

Tiêu Sở Địch ôm chặt ta.

"Ngươi ôm ta làm gì?"

"Ta không phải là vì hợp cảnh sao?"

Mẫu thá  chú ý tới động tĩnh bên chúng ta, bà ấy đánh hai gậy vào người Tiêu Sở Địch, sau đó nhẹ nhàng nói: "Sở Địch à, ta cũng vì con tốt thôi, nếu không ta sợ con ôm không yên tâm."

Tiêu Sở Địch: "..."

Trước khi đi, mẫu thân ta tức giận vứt cây gậy xuống, chỉ vào Tiểu Bạch nói nó là một kẻ ngốc. Ta cảm thấy mẫu thân  ta thật quá đáng. Tiêu Sở Địch cũng nghĩ vậy.

Tiểu Bạch mỉm cười, đồng tử đen như mực lấp lánh ánh sáng rực rỡ, "Ngươi nói ngươi so đo với một kẻ ngốc làm gì chứ?"

Ta lại cảm thấy mẫu thân ta mắng đúng lắm. Tiêu Sở Địch cũng nghĩ vậy. Mẫu thân của ta hoài nghi tiểu Bạch kỳ thật không ngốc.

Từ khi Tiểu Bạch tỉnh lại, khách đến Hồi Xuân đường chữa bệnh nhiều một cách lạ thường, phần lớn là vì Tiểu Bạch.

Dưới sự nỗ lực của Tiểu Bạch, thu nhập của Hồi Xuân đường bắt đầu tăng trưởng âm.

Việc ngủ dưới gầm cầu chắc cũng chẳng còn xa nữa. Ta phụng mệnh mẫu thân, tay lăm lăm cây gậy đứng đợi Tiểu Bạch ở cửa. Vừa rồi người kia đến làm gì thế? Ta liếc xéo vị khách vừa rời đi, hỏi Tiểu Bạch.

Đến xem bói cho con.
 
Chương 7


Bao nhiêu lượng bạc? Năm mươi lượng. Ta hận sao tay cầm gậy thay vì đao. 

“Giang Tiểu Bạch, ngươi phung phí năm mươi lượng bạc để xem bói?!”

Ta hít sâu nửa canh giờ mới nén giận hỏi được, hắn xem cho ngươi ra điều gì?

“Hắn xem chuẩn lắm, lại còn xem ra được ta chỉ có một mạng.”

Choang một tiếng, cây gậy bị ta đập lên bàn gãy làm đôi.

Từ đó trở đi ta không thích Giang Tiểu Bạch. Ta bắt đầu thay đổi cách nhìn về hắn từ khi nào nhỉ? Hình như là một hôm trời mưa, ta lỡ làm ướt cái giỏ đựng thuốc, hắn nhận tội thay ta. Ta xách giỏ ướt mà lòng lo lắng trở về phòng. Giang Tiểu Bạch hỏi ta làm sao vậy. Giỏ bị ướt rồi.

"Giỏ đã thấm ướt cả rồi."

Giang Tiểu Bạch ngước mắt nhìn lên trời cao: "Mưa lớn đến thế cơ à, mà nước mưa hắt vào cả chỗ ngươi rồi sao?"

"..."

Đúng lúc ấy, mẫu thân ta đi ngang qua, thấy chiếc giỏ ướt sũng trong tay ta thì tức giận.

“Giỏ thuốc này sao ướt sũng thế này?"

Giang Tiểu Bạch ngây ngô đáp, "Cái giỏ này chẳng phải để cho con đi tiểu sao?"

Tay mẫu thân ta quẳng cái giỏ đi còn nhanh hơn cả lúc đếm tiền.

Hôm sau, Tiêu Sở Địch lôi ta ra ngoài đòi nướng thịt xiên. Giang Tiểu Bạch không đồng ý, nói nướng xiên không hợp vệ sinh. Cuối cùng, chúng ta khuân ra cái vỉ nướng mà mẫu thân nhờ thợ rèn làm, dưới ánh trăng thanh gió mát cùng nhau nướng thịt.

Chúng ta còn gọi cả phụ mẫu ta đến.

Trước khi mẫu thân đến, ta còn lén hỏi Giang Tiểu Bạch, "Ngươi thật sự không sợ c.h.ế.t sao?"

Giang Tiểu Bạch nháy mắt với ta tồi đưa xiên thịt vừa nướng xong vào tay ta. Hàng mi của hắn thật dài, không giống như vẻ yêu nghiệt của Tiêu Sở Địch, Giang Tiểu Bạch mày kiếm mắt sáng, hàng mi dài như cánh bướm khẽ rung động, trông thật ngây thơ.

"Tiểu Khê đừng sợ, một khi người ta đã có ý định, bị đánh hay không cũng chẳng còn quan trọng."

Quây quần bên đống lửa, chúng ta nói cười vui vẻ. Tai cố gắng kìm nén một chút khó chịu trong lòng. Qua ngần ấy thời gian, chúng ta ít nhiều cũng đoán được thân phận của hai người họ không tầm thường, chia ly là chuyện sớm muộn, nhưng ta chẳng hề mong muốn điều đó.

Vẻ đẹp của đêm nay tan vỡ khi mẫu thân phát hiện ra sự tình.

"Các con dám lấy dược liệu của ta để nhóm lửa?"

“Mẫu…mẫu thân.  Tiểu Bạch nói nướng thịt như vậy tốt cho sức khỏe hơn."

Mẫu thân nói ta quỳ một đêm ngoài sân cũng rất tốt cho sức khỏe. Giang Tiểu Bạch sắc mặt không đổi, vẫn cười ngây ngô. Tiêu Sở Địch khẽ nhíu mày, định nói gì đó thì Giang Tiểu Bạch liếc mắt, ngăn lời hắn chưa kịp nói ra.

Giang Tiểu Bạch cứ thế quỳ suốt đêm ở sân giữa... chỉ là nói phét. Uổng công ta lo lắng bấy lâu, hắn ta đêm nay còn ngủ ngon lành hơn cả ta. Mãi đến khi ước chừng mẫu thân  sắp tỉnh giấc, hắn ta mới đúng lúc ngáp ngắn ngáp dài, quỳ xuống sân giữa diễn màn "hối lỗi" của mình.
 
Chương 8


Gặp gỡ một cách khó hiểu, rời đi không một dấu hiệu. Sáng hôm đó là lần cuối cùng ta gặp Giang Tiểu Bạch. Thấy Tiêu Sở Địch vẫn bình thản, biết Giang Tiểu Bạch bình an vô sự, chúng ta cũng yên tâm.

Ta quyết tâm mở rộng Hồi Xuân Đường, nhưng mẫu thân ta lại bán tiệm đi. Đêm hôm đó, Hồi Xuân Đường có vị khách không mời mà đến. Tuần Dương quận chúa cùng thuộc hạ xông vào Hồi Xuân Đường, nàng ta nhìn Tiêu Sở Địch bằng ánh mắt dịu dàng, trìu mến.

"A Sở, 142 ngày rồi, chàng thật sự không định trở về sao?"

Tiêu Sở Địch chỉ khẽ liếc nhìn nàng ta: "Nàng thật biết đếm ngày.”

Tiêu Sở Địch rời đi.

Giang Tiểu Bạch cũng đi rồi.

Chỉ cần nhìn thân phận của Tuần Dương quận chúa, ta cũng đoán ra được đôi chút. Nghe nói Hoàng thượng vi hành đã về cung thiết triều. Nghe nói vị tiểu vương gia bệnh nặng nhiều ngày đã khỏi bệnh.

Theo mạch truyện cứu giúp những nhân vật trâu bò, e rằng cả nhà chúng ta sắp bị diệt vong. Nếu ta là nữ chính, có khi chỉ mình ta sống sót. Nhưng mẫu thân chắc chắn không phải nữ chính.

Vì vậy, người đã bán hết gia sản, ngay đêm đó đưa chúng ta bỏ trốn.

Bỏ trốn mà, chắc chắn sẽ gặp phải thổ phỉ. Dù sao đây cũng là tiểu thuyết mà. Chuyện kể cũng không thể thoát khỏi lệ thường. Thổ phỉ cưỡi ngựa vung đao lớn.

Chắc là chê câu "Núi này do ta mở, cây này do ta trồng" quá quê mùa, bọn chúng đổi thành hát dân ca.

"Ê ê ~ người nào từ đâu đến đây, ê ê từ đâu đến đây?"

“Có thể cho vay chút tiền không đây, ê ê cho vay chút tiền."

"Kẻ cho vay thì sống được ây, tên nô tài giữ của c.h.ế.t cũng đáng ~"

Cả nhà ta vỗ tay rào rào, bọn cướp cười cười, ra hiệu chúng ta nên kín đáo một chút. Mẫu thân  ta không khỏi cảm thán: "Bọn cướp có học thức thật, e rằng đã tốt nghiệp đại học."

Phải chăng, không biết bọn cướp này có học vi tích phân không nữa.

Chúng ta được cứu rồi. Ta gỡ bịt mắt mới phát hiện đây là hoàng cung. Người đứng trước mặt ta cười ngạo nghễ là Giang Tiểu Bạch. Núi thổ phỉ kia đã bị san bằng. Giang Tiểu Bạch quả nhiên vẫn là người thù dai.

Phụ mẫu ta bị hắn đưa tới núi thổ phỉ để dạy đám thổ phỉ quy thuận bài toán gà thỏ chung lồ ng. Thực ra ta muốn cầu tình cho họ. Gà thỏ chung lồ ng quá tàn nhẫn, đổi sang học dân ca được không.

Giang Tiểu Bạch nói cho ta biết hắn tên là Văn Ngự Bạch. Tiêu Sở Địch mẹ nó là dị tính vương. Tiểu Bạch nói hắn ở bên cạnh mẫu thân ta thu được rất nhiều lợi ích. Mãi đến khi hóa thành thái giám theo hắn lên triều ta mới biết cái gọi là thu được rất nhiều lợi ích là chỉ phương diện nào.

Văn Ngự Bạch mắng đồng đội không hề nể nang. Sau khi Vương thừa tướng nói nhăng cuội một hồi, Văn Ngự Bạch mới thản nhiên lên tiếng: "Vương thừa tướng."

"Hửm?" Ông ta sững người.
 
Chương 9


"Ngài thật đúng là một tên ngốc."

"..."

Tình hình này không thể cứu vãn được nữa.

Người vẫn luôn không đụng đến các phi tần trong hậu cung, cũng không có con nối dõi. Đừng hỏi, cứ trả lời như này là được: "Hậu cung ba nghìn mỹ nữ ta chẳng màng, ây, chỉ là đùa vui."

Có một phi tần vấp ngã ở vườn hoa sau, tình cờ gặp Hoàng thượng. Văn Ngự Bạch thản nhiên liếc nhìn nàng ta, “Nàng có thể tự mình đứng dậy không, ta tính tình không tốt, sẽ đánh nàng đấy."

Hắn như đã nhìn thấu thế tục, đội trên đầu ngôi vị hoàng đế mà tu hành, chẳng khác nào "tu bằng cấp" mà mẫu thân vẫn thường nói.

Hắn còn lấy danh hiệu Vạn Tuế của mình ra để đùa với ta.

"Trẫm là nhất, sống lâu như trời."

Hết thuốc chữa rồi.

Ta từng bị ám vệ khống chế sau bình phong, tận mắt chứng kiến Tiêu Sở Địch lo lắng nói với Tiểu Bạch rằng cả nhà ta đã chuyển đi. Văn Ngự Bạch cũng lo lắng hỏi: "Vậy phải làm sao đây?"

Hắn cho Tiêu Sở Địch mượn binh đi tìm ta, còn dặn nếu phát hiện có kẻ nào làm hại ta, thì lập tức xử tử tại chỗ.

Vở kịch này diễn quả thật tài tình.

Sau khi Tiêu Sở Địch rời đi, Văn Ngự Bạch hỏi ta định làm gì.

"Dự định... ăn cơm trước đã."

Gần đây, nước láng giềng có động tĩnh, lũ loạn thần tặc tử cũng lộ ra không ít sơ hở, e rằng sợ Hoàng thượng không biết chúng là ai. Văn Ngự Bạch phái đại tướng quân Trữ Dần đi đánh Di Địch, phái Tống Cầm Thư làm quan phụ trách vận chuyển lương thảo.

Nhưng ba tháng trôi qua, Trữ đại tướng quân đóng quân ở Bình Đô không hề nhúc nhích, người không biết còn tưởng ông ta dẫn quân đến Bình Đô để nghỉ đông. Quan vận chuyển lương thảo còn lợi hại hơn, đường đi liên tục bị cản trở, cứ như thể tất cả ổ gà đều nằm trên con đường vận chuyển lương thảo của ông ta vậy.

Ta không thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Văn Ngự Bạch cũng chẳng thể kìm nén thêm. Thế là hắn gửi thư sang.

Vị tướng quân họ Trữ lại gửi thư hồi âm.

"Trẫm bảo ngươi đi đánh giặc, ngươi lại nằm ì ở Bình Đô những ba tháng trời, ngươi tưởng mình đang ở cữ à?"

"Thần không được khỏe."

"Không khỏe cái gì, ngươi mới bị thiến hay sao?"

Nửa tháng sau, đoàn quân đã đến được biên giới của vùng Di Địch. Thế là hắn lại bắt đầu viết thư mắng nhiếc Tống Cầm Thư.

Tống Cầm Thư hồi âm: "Đường đi khá hiểm trở."
 
Chương 10


"Hiểm trở thì sau khi áp tải xong lương thảo ngươi cũng không cần về nữa."

Tống Cầm Thư vẫn còn muốn biện minh: "Hoàng thượng, thần cho rằng mình không nên vận chuyển lương thảo."

"Sao cơ? Ngươi bị dị ứng với lương thực à?"

Tống Cầm Thư: "Thần chỉ là thấy mình có tài năng lớn, không hợp với việc áp tải lương thực."

Lời lẽ thật chẳng chút khách khí. Văn Ngự Bạch đáp trả cũng chẳng nể nang gì.

“Trẫm cũng thấy ngươi không hợp với việc vận chuyển lương thảo rồi, ngươi chỉ hợp với việc lên triều, ngươi ở trên triều ngoài việc diễn trò ra thì chẳng làm được gì.

Trẫm cũng rảnh quá, ngày nào cũng ngồi đó nghe các ngươi nói nhảm, thời gian đó trẫm ngủ thêm chút chẳng phải sướng hơn sao?"

Lương thảo thì cũng đã được chuyển đến._Trữ Dần đánh giặc cứ như người mù vậy._Thế là Văn Ngự Bạch lại bắt đầu mắng nhiếc.

Đêm đó, Trữ tướng quân nhận được một bức thư khẩn của hoàng thượng, trên đó chỉ có một câu: "Ngươi thật sự đánh giặc như người mù à?"

Sau bức thư đó, mặc dù chiến tích có cải thiện đôi chút, nhưng cũng chỉ là đôi chút mà thôi. Vì thế, Văn Ngự Bạch hạ chỉ cho Tiêu Sở Địch dẫn quân đi đánh dẹp vùng Di Địch.

Tiêu Sở Địch còn mang theo một thánh chỉ khác. Trữ tướng quân cùng các tướng sĩ quỳ xuống nghe Tiêu Sở Địch tuyên đọc.

“Ngươi có tin Phật không? Sao không g.i.ế.c người? Ngươi đang mang quân lính đi chịu c.h.ế.t à? Nếu ngươi thiếu tình thương của phụ thân, trẫm có thể bù đắp cho ngươi, không cần phải cung phụng quân địch như đích phụ vậy. 

Trẫm suy nghĩ cả đêm cũng không hiểu nổi, tốn bao nhiêu tiền của nuôi lũ vô dụng các ngươi để làm gì, để nhóm lửa nấu cơm à?

Đầu óc của ngươi dù có chút trí nhớ cũng không đến nỗi đần độn như vậy.

Diệp Hách Ương Đạt đã đứng ngay trước mặt mà ngươi còn rút lui, là chờ trẫm tập hợp lực lượng đánh một trận lớn sao?"

Các ngươi không chịu tấn công cứ như thể đang chờ đợi thành trì của địch tự sụp đổ vậy?

Bọn chúng chỉ cần cầm giáo dài là có thể khiến quân ta thương vong nặng nề, chẳng lẽ tấm khiên các ngươi mang theo chỉ để che nắng thôi sao?"

Đúng vậy, Văn Ngự Bạch đã không còn thỏa mãn với việc chỉ dùng thư từ để mắng nhiếc hắn nữa. Vì Văn Ngự Bạch lạnh nhạt với các phi tần trong hậu cung mà lại thường xuyên đến chỗ ta, ta đã bị gây khó dễ từ mọi phía.

Trước tiên là Thục phi, sau khi dùng bữa cùng ta thì bị trúng độc, liền đến ngự thư phòng tố cáo.

"Nàng cũng tài thật đấy. Nàng ấy vẫn khỏe mạnh mà nàng lại trúng độc, chẳng lẽ các nàng ăn hai nồi cơm khác nhau trên cùng một bàn sao?

Cho dù nàng có trúng độc thật, nàng không đi tìm thái y mà lại tìm trẫm để làm gì?

Dù trẫm có tuấn tú đến đâu cũng chỉ có thể chữa bệnh về mắt cho nàng thôi.

Hay là dạo này trẫm ăn nhiều rau xanh quá nên nàng sinh ra ảo giác, tưởng rằng trẫm là thuốc hay sao?

Hay nàngi sợ sau khi nàng chết, thánh chỉ của trẫm sẽ quá sơ sài, nên trước khi c.h.ế.t nàng bò đến tận ngự thư phòng để tự viết?

Đây, bút đây."
 
Chương 11


Thục phi nói rằng mình không có gì để viết, Văn Ngự Bạch bèn bảo nàng viết tên các món ăn, thái y vừa chữa trị, nàng vừa viết. Bánh hoàng kim hình rùa, vịt tám món sốt đặc biệt. Hoa phù dung, dây leo xanh mướt, Tôm mã não lấp lánh pha lê. Thịt xá xíu ngập trong son phấn, Bánh nướng xốp tựa tuyết nhung. Chả giò tam tiên mang ý nguyện, Ếch sông say bởi rượu Long Tỉnh.

Thục phi phụng chỉ vừa chép vừa đọc, Khiến thái y kê đơn sai đến mười hai lần. Trước khi đi, Văn Ngự Bạch vẫn mang vẻ mặt "vì muốn tốt cho ngươi", Nói với nàng: "Về sau vẫn nên ăn cơm nhà nhiều một chút. Y Hi điện có phải chật chội lắm đâu. Thực sự không được thì người cứ ra ngự hoa viên mà dùng bữa. Lúc nào cũng ăn nhờ nhà người ta, coi chừng trúng gió đất đấy."

Nghe nói Thục phi nương nương bị đả kích nặng nề, buông thả bản thân, từ hôm đó mỗi bữa ăn đều có thể ăn ba cái chân giò pha lê.

Lại là hoàng hậu nương nương không cam lòng muốn đặt ta dưới mí mắt để nắm thóp. Nàng chạy đi nói với hoàng thượng ta được sủng ái như vậy, chắc hẳn là có chỗ hơn người, bảo ta dạy nàng. Văn Ngự Bạch khen nàng hiếu học, rồi ban thánh chỉ. Ngày hôm sau mở lớp học Hướng Dương Nhỏ hậu cung, chủ yếu dạy toán, văn, tiếng Anh và thể dục.

Hoàng hậu nương nương không phải người tốt.

Học chưa được hai ngày, nàng ta bắt đầu trốn học. Cứ đến tiết toán là bị bệnh, một tháng có bao nhiêu tiết thể dục thì nàng ta có bấy nhiêu lần đến kỳ. Không cho ta đến Phượng Tê cung vấn an thì thôi, gặp ta ở ngự hoa viên còn quay đầu vén váy chạy mất dép.

Cứ như vậy hai tháng.

"Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đã quỳ bên ngoài nửa canh giờ rồi."

"Nàng ta nói gì không?"

“Hoàng hậu nói gì, lão bộc này nghe không hiểu."

Văn Uyển Bạch bĩu môi, ném bút lông, áp tai vào cửa ngự thư phòng nghe tiếng Hoàng hậu đang gào thét. Văn Ngự Bạch sa sầm nét mặt mà quở trách ta: "Kẻ nói muốn dạy học là nàng, kẻ nói không dạy cũng là nàng."

"Nàng còn nói đột ngột nghỉ dạy sẽ gây tổn thất lớn về kinh tế," 

Hắn khựng lại, tựa như đang cố nén giận, "Ta phải vất vả lắm mới moi được của Hoàng hậu nương nương năm mươi lượng bạc, đưa nàng hai lượng bạc phí công để nàng nghỉ dạy, thế mà..."

Hắn càng nói càng tức giận, "Rốt cuộc nàng có nghĩ đến khó xử của ta không?”

Thật tội nghiệp cho Hoàng hậu nương nương, sao người lại không hiểu rõ đối thủ của mình chẳng phải ta, mà là Văn Ngự Bạch cơ chứ

Nếu nói kẻ độc ác nhất chốn hậu cung, ắt hẳn là Hiền phi nương nương. Không ngờ nàng ta lại muốn tìm người hủy hoại thanh danh của ta. Nhưng không giống với những kẻ khác đố kị ta có quan hệ tốt với Văn Ngự Bạch, nàng ta là do nghe chuyện Hoàng hậu nương nương cùng Thục phi hai lần liên tiếp thất thế.

Hậu cung hai phen bại trận khiến nàng ta nổi lòng hiếu thắng. Để chứng tỏ mình cao tay hơn những phi tần khác, nàng ta muốn khiến ta phải cúi đầu van xin, và nàng ta đã thực sự thành công.

Hiền phi nương nương quyết tâm hủy hoại thanh danh của ta. Nàng ta đưa vào một tiểu cung nữ. Ta nghi ngờ nàng ta chọn một cung nữ cấp thấp. Nhưng ta thực sự mệt mỏi rồi, cũng chẳng còn để tâm Văn Ngự Bạch nhìn ta thế nào, thế là ta chủ động cởi y phục của tiểu cung nữ.

Tiểu cung nữ ngăn lại…

Nàng ta nắm c.h.ặ.t t.a.y ta van xin ta tha cho. Nàng ta nói mình là con nhà tử tế. Nàng ta nói còn muốn xuất cung gả đi.
 
Chương 12


Điều này khiến ta... ngại ngùng không nỡ ra tay. Ta giữ lại cung nữ này. Nghe nói nàng ta chủ động xin vào cung của ta. Ta phải xem thử tiểu cô nương tên Chi Chi này rốt cuộc có mục đích gì

Nàng quả thật to gan, bởi vì cung ta không người canh gác liền lẻn vào phòng ngủ của ta. Nàng ta cũng thật lanh lợi, chỉ lấy phần dưới của bánh, ăn xong lại bày như cũ, ta nhìn thoáng qua cũng chẳng biết bên trong đã rỗng.

Mưu kế hay ho... lại chỉ dùng vào việc ăn uống. Vậy ra đến cung của ta là vì bánh ngọt ở đây không đâu có?

Ta đưa nàng ta về.

Dù sao người của Hiền phi nương nương, ta đâu dám giữ lại. Nhưng ta có tặng nàng ta một ít bánh ngọt. Nào ngờ nàng ta lỡ lời, gián tiếp khiến ta khốn khổ. Hiền phi nương nương nghe chuyện bánh ngọt, ngày nào cũng canh cửa Ngự thiện phòng.

Khi thì một mình nàng ngồi trông bánh.Khi thì Thục phi cùng nàng, người canh giò heo, kẻ trông bánh ngọt. Một tháng rồi, ta nào có được miếng bánh nào đâu.

Nàng ta thật quá nhẫn tâm. Nhưng thân phận bọt bèo, biết làm sao đây. Ta đến cung Hiền phi, chưa kịp vào cửa đã nghe thấy tiếng Hoàng hậu: "Ngươi thật to gan, ta đường đường là Hoàng hậu, lẽ nào ngươi không biết dâng lên cho ta nếm thử, vậy mà ngươi dám ăn nhiều đến thế."

Ta bước thêm hai bước, nghe thấy Hoàng hậu tức giận quát tên Hiền phi: "Hứa Nghị Hoan, ngươi còn ăn nữa ư, ngươi có còn biết liêm sỉ không?"

Thiếu nữ ai mà chẳng đáng yêu. Nhưng điều này nào ngăn được nỗi nhớ mẫu thân trong  Nhưng ta biết rõ, Văn Ngự Bạch nào muốn thả ta đi.

Nên trưa nay, khi cùng hắn dùng bữa, ta viện cớ trong lòng buồn bực, lo lắng cho Tiêu Sở Địch, muốn lên núi cầu phúc cho hắn. Văn Ngự Bạch nhìn ta, chỉ cười mà chẳng nói.

Không hiểu sao lòng ta có chút hoảng hốt.

"Hoàng thượng lẽ nào không tin thiếp?"

"Tin chứ, nàng cũng đã có gan nói dối, trẫm nào dám không tin."

"..."

Văn Ngự Bạch nói hắn biết ta buồn bực trong cung, còn nghĩ muốn tìm cho ta một con thú cưng, hiện tại thú cưng đã tới, ta lại không dùng được nữa.

Ta rất cảm động, đáp ứng đi xem thử.

Văn Ngự Bạch cười đưa ta đến ngự thư phòng, nói thú cưng này vừa tìm được, chàng còn chưa thấy. Ta biết hắn không nói dối. Dù sao khi hắn nhìn thấy con rùa nhỏ kia, vẻ mặt cứng họng trên mặt là không thể giả vờ được.

Hắn ngẩng đầu nhìn Lý công công, "Đây chính là thú cưng ngươi tìm cho trẫm?"

Lý công công ôm lấy thái độ nịnh hót, "Lão nô nghĩ Hoàng thượng vạn thọ vô cương, nên nuôi một con thú cưng trường thọ."

Vạn tuế cùng vạn niên quy ân oán tình cừu.

Quả nhiên sắc mặt Văn Ngự Bạch càng khó coi hơn.

Đây chính là điển hình nịnh hót vỗ m.ô.n.g ngựa lại đá phải chân ngựa.

Văn Ngự Bạch nhìn Lý công công nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi so với con rùa này khác biệt lớn nhất chính là ngươi biết nói."
 
Chương 13


Ta rời khỏi hoàng cung. Đương nhiên, cũng không mang theo con rùa kia. Đại giang vẫn cứ là đại giang. Mẫu ta quả không hổ là mẫu thân ta.

Từng là núi thổ phỉ nay dưới sự nỗ lực của mẫu thân ta đã thành khu thắng cảnh cấp 5A. Lúc này mẫu thân ta đang đứng sau hàng rào chỉ huy ta đi mua vé. Ta có chút bất mãn, nhắc nhở bà ấy ta là nữ nhi ruột thịt của bà ấy.

Mẫu thân ta hình như cuối cùng cũng nhớ ra, bảo ta khi mua vé thì mua thêm mấy tấm để giúp bà ấy tăng doanh số.

"..."

Điều này không giống như là nhớ ta lắm.

Tiêu Sở Địch trở về rồi.

Còn mang theo một nữ nhân. Mẫu thân ta nghe xong bảo ta tức tốc về kinh thành.

"Tiểu Khê à, mẫu thân thật sự không nỡ xa con, nhưng mẫu thân cũng không thể trì hoãn hạnh phúc của con, con nhất định phải trân trọng Sở Địch và Tiểu Bạch.bDù sao trên đời này người mù không còn nhiều."

Sao không thể nói những lời người trần nói được. Còn về việc có luyến tiếc ta không… Bà ấy chỉ cần đừng cười khoa trương như vậy, miệng kéo đến tận mang tai, ta đoán là sẽ tin. Ta trở về rất đúng lúc, vừa vặn kịp bữa tiệc cung đình.

Tiêu Sở Địch nhìn thấy ta vội vàng chạy đến, hắn kích động nắm lấy tay ta hỏi vì sao ta dọn đi, những ngày này ở đâu?

"Ở hoàng..."

"Tiểu Khê!"

Ta còn chưa nói xong đã thấy Văn Ngự Bạch chạy tới nắm lấy tay còn lại của ta nói, "Tiểu Khê những ngày này nàng đi đâu vậy? Có biết trẫm lo muốn c.h.ế.t không hả?"

Hoàng hậu nương nương theo sát phía sau, "Chắc hẳn vị này chính là Lăng cô nương rồi, vẫn thường nghe Hoàng thượng nhắc đến cô, nữ nhi vẫn nên cẩn thận hơn."

"Đúng vậy," Thục phi nương nương tiếp lời, "Nếu gặp phải kẻ xấu thì nguy hiểm biết bao!"

"..."

Người trong hậu cung này... thật đoàn kết. Tiệc cung đình sắp bắt đầu, hoàng hậu nương nương vẫy tay gọi ta qua. Ta khom người hành lễ, "Hoàng hậu nương nương."

Hoàng hậu nương nương nhả vỏ hạt dưa” “Đúng, là ta."

Nàng ta hỏi ta có biết đánh mạt chược không,

“Thần thiếp biết."

Nàng ta hỏi ta có biết đánh bài lá không,

“Thần thiếp biết."

Nàng ta hỏi ta biết gì.

"Vừa nói là không biết, còn lại trừ những thứ không biết ra đều biết."

Ta nhanh chóng bắt được sự khinh bỉ thoáng qua trong mắt nàng ta. Nàng ta hỏi mẫu thân ta trước đây làm gì.

“Thần thiếp  từng nghe mẫu thân nói, trước đây bà ấy làm nghề mổ cá ở Đại Nhuận Phát."

Cuối tiệc cung đình, nữ nhân được Tiêu Sở Địch đưa về lên đài dâng vũ. Nhìn tay áo đỏ cùng ánh mắt quyến rũ tung bay, thánh tâm cùng long bào một màu. Ta đại khái đã hiểu, thì ra nữ nhân này được dâng cho Văn Ngự Bạch.

Những phi tần khác cũng hiểu ra. Thục phi nương nương nháy mắt với hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương nhân lúc không ai chú ý, ném hạt dưa về phía Hiền phi nương nương.

Nàng là công chúa của một nước đã mất nơi biên ải Di Địch xa xôi. Tiêu Sở Địch đưa nàng về đây là muốn Văn Ngự Bạch cho nàng một danh phận đàng hoàng. Nào ngờ sau buổi yến tiệc, Văn Ngự Bạch lại ban nàng công chúa ấy cho Tiêu Sở Địch.

Tiêu Sở Địch ngỡ ngàng không tin vào mắt mình. Văn Ngự Bạch chỉ cười khẩy đầy mưu mô.

Cao tay thật.

Con người đã lắm bộ mặt giả dối, đến loài chó cũng chẳng con nào giống con. Tiêu Sở Địch tuân theo luật lệ hai quân giao chiến không c.h.é.m sứ giả, đưa nàng công chúa kia về tiếp đãi trọng hậu.

Nào ngờ nàng công chúa kia lại là người tính tình ngang tàng. Từ trong tay áo rút ra chủy thủ đ.â.m thẳng về phía Văn Ngự Bạch. Chủy thủ lao vun vút về phía Văn Ngự Bạch, Hiền phi nương nương chứng kiến cảnh tượng này thầm thở phào nhẹ nhõm.
 
Chương 14


May mà không phải đến để lấy mạng ta. Giữa chốn yến tiệc đông người như thế, nàng ta chắc chắn không thể thành công.

Nhưng nàng lại trốn thoát được.

Hoàng thượng kinh hãi, lệnh cho Khương Trực, Tổng lĩnh Ngự Lâm quân tiếp tục truy bắt, còn Người thì được Hoàng hậu dìu về hậu cung.

"Hoàng thượng, Người chọn nói thật hay mạo hiểm?"

"Ta chọn nói thật."

Một thoáng thất vọng lướt qua nét mặt Hoàng hậu, "Vậy, khi dùng bữa, Hoàng thượng thích ngồi cạnh các phi tần, hay ngồi đối diện với họ?"

"Ta thích các nàng ngồi vây quanh ta hơn."

Nghĩ đến việc Tiêu Sở Địch suýt chút nữa đã cưới người khác, lòng ta bỗng thấy buồn phiền. Tiêu Sở Địch không để ý đến, nhưng Văn Ngự Bạch lại nhận ra.

"Trẫm thấy sắc mặt Tiểu Khê không được tốt, có phải nàng lo lắng công chúa kia sẽ trốn thoát không? Tiểu Khê đừng lo, Khương Trực nhất định sẽ bắt sống được ả."

Ta còn chưa kịp nói gì thì Khương Trực đã xin vào bệ kiến, tâu rằng đã để mất dấu nàng ta.

"..."

Văn Ngự Bạch liếc nhìn ta, có lẽ cảm thấy bản thân thật mất mặt. Hoàng hậu thì véo má mình để nhịn cười. Sắc mặt Văn Ngự Bạch đã khó coi lắm rồi, vậy mà Khương Trực vẫn không biết điều.

“Hoàng thượng, còn muốn tiếp tục truy bắt không?"

"Ngươi nói xem? Trẫm để ngươi mang quân ra khỏi thành không phải để đi bắt loạn tặc mà là để đi dạo mát hay sao?

Không bắt được người còn dám đến diện kiến, bảo ngươi g.i.ế.c một người còn khó hơn lên trời."

Trò chơi nói thật hay mạo hiểm chưa được bao lâu thì chúng tôi đã giải tán. Thục phi kéo ta và Hiền phi đến tẩm cung của Hoàng hậu. Mặc dù thời gian gần đây, mối quan hệ giữa ta và hai người họ đã trở nên thân thiết hơn, nhưng vẫn còn chút gì đó gượng gạo.

Vì vậy, ta muốn tiến từng bước một. Muốn xây dựng mối quan hệ, trước tiên phải bắt đầu bằng những lời khen ngợi nhau.

Nhìn vào tẩm cung của Hoàng hậu tràn ngập không khí tao nhã, ta bỗng nảy ra một ý.

“Thần thiếp nghe đồn Hoàng hậu nương nương tinh thông cầm kỳ thi họa, nay được tận mắt chứng kiến quả nhiên không hổ danh."

Ta cầm lấy một bức họa cuộn trên giá rồi mở ra.

"Chắc hẳn đây là bức họa của một bậc danh gia?"

Hoàng hậu lên tiếng ngăn cản nhưng đã quá muộn. Một bức xuân họa thật tuyệt mỹ. Mặt ta có chút nóng lên. Trái lại, Hoàng hậu nương nương lại bình tĩnh trở lại. Không sao, nàng không hoảng thì ta cũng chẳng việc gì phải hoảng.

Ta coi như không nhìn thấy bức họa, tiếp tục khen ngợi nàng.
 
Chương 15


cầm lên một tập giấy trên bàn. Hoàng hậu vội vàng lên tiếng nói rằng đó chỉ là những bức vẽ đùa nghịch của nàng.

Nhưng ta đã nhìn thấy rồi. Bên trong vòng tròn, ba chữ "Văn Ngự Bạch" được đặt ngay chính giữa. Hóa ra Hoàng hậu nương nương vẫn còn yêu thương hắn. Nhìn xuống phía dưới, ta thấy hình dáng một con rùa.

Không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngùng.

"Hoàng hậu nương nương... họa kỹ thật tuyệt vời."

Nàng giật lấy bức họa, cười trừ cho qua chuyện. Xem ra vòng tròn kia của Văn Ngự Bạch đã được dùng làm đầu rùa rồi. Xin chúc mừng Hoàng thượng nhận được giải thưởng "Người tham gia xuất sắc nhất".

Ta không tin là không được. Ta không tin nàng ta lại không có điểm gì đáng khen.

Ta bước nhanh về phía cây đàn của nàng, "Hoàng hậu nương nương, cây đàn cổ này thật tuyệt, màu sắc, chất liệu..."

Xin lỗi, vừa rồi đứng hơi xa, không nhìn rõ. Ta mới nhận ra đó là một cái vỉ nướng. Cấu trúc giống như dây đàn dùng để xiên thịt nướng quả thật rất hay.

"Hoàng hậu nương nương... ờ... âm thanh thật hay."

Tiêu Sở Địch theo chân Văn Ngự Bạch vào ngự thư phòng. Văn Ngự Bạch trịnh trọng hỏi han Tiêu Sở Địch: "Khanh lặn lội đường xa đến tận biên ải, chinh chiến nơi đất Di Địch, vất vả nhiều rồi. Lần này, khanh đã giúp trẫm giải quyết mối lo canh cánh trong lòng.

Ngươi đi biền biệt lâu như vậy, trẫm cũng nhớ ngươi lắm, không biết mấy ngày qua Tiêu khanh sống ra sao, việc đại tiểu tiện có bình thường không?"

"..."

"Thần cảm tạ sự quan tâm của Hoàng thượng, đường ruột của thần vẫn rất khỏe mạnh."

"Ồ, Tiêu ái khanh, người ta thường nói "tề gia mới trị quốc", ngươi cũng không còn trẻ nữa, hãy xem có cô nương nào vừa mắt không?"

Hoàng thượng lấy ra hơn mười bức chân dung thiếu nữ. Tiêu Sở Địch khẽ cau mày. "Thần chỉ một lòng vì nước vì dân, tạm thời chuyện yêu đương."

"Ấy, gia đình cũng là một quốc gia nhỏ mà."

Văn Ngự Bạch vừa nói vừa nhét hết những bức họa vào lòng Tiêu Sở Địch. Không biết nghĩ đến chuyện gì, nét mặt Tiêu Sở Địch bỗng trở nên dịu dàng hơn.

Hoàng thượng, thật ra vi thần đã có người trong lòng, vi thần nhớ rằng Hoàng thượng từng hứa cho vi thần một điều ước."

Sắc mặt Văn Ngự Bạch có chút thay đổi.

"Vi thần muốn xin Hoàng thượng tác thành cho vi thần và Lăng..."

"Ái khanh, trẫm thấy lời ngươi nói rất phải, đất nước còn chưa yên ổn, sao có thể chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương.

Có câu "Trong lòng không vướng nữ nhân, tuốt kiếm ắt thành thần. Trang đầu tiên của bí kíp kiếm pháp, chính là quên đi người trong lòng."

Ái khanh, trẫm rất kỳ vọng vào ngươi, ngươi mau về đi.”

Tiêu Sở Địch bị đẩy ra khỏi ngự thư phòng, Văn Ngự Bạch đóng sầm cửa lại.

Tiêu Sở Địch: "..."
 
Chương 16


Tiêu Sở Địch hẹn ta đi dạo chơi. Thư lại đến tay Hoàng hậu nương nương… Hoàng hậu nương nương cười đầy ẩn ý hỏi ta thích ai. Ta ấp a ấp úng mãi không nói nên lời. Nàng ta bỗng nhiên tỏ vẻ đã hiểu ra, "Hay là ngươi thích Hứa Nghị Hoan?"

Ta còn chưa kịp lên tiếng thì nàng đã nói tiếp.

"Ơ, chẳng lẽ ta không xứng sao?"

Chuyện này là sao chứ. Hoàng hậu nương nương nói nam nhân giống như chân giò heo, tình yêu giống như gia vị, nếu không dùng gia vị ướp thì nó vẫn chỉ là một thứ bốc mùi.

Ta luôn cảm thấy nàng có ý gì đó, nhưng lại không hiểu ra được.

"Hoàng hậu nương nương kia? Chẳng lẽ định cứ thế cô độc già yếu trong cung cả một đời sao?"

Nàng đã uống chút rượu, trên mặt thoa một lớp phấn mỏng. Hoàng hậu nương nương đã ngà ngà say, nàng kéo kéo bộ cung trang rườm rà: "Ở bên người mình yêu thương, sao có thể gọi là cô độc cả một đời được chứ?"

Nàng nũng nịu cười: "Ta nói chính là Hứa Nghị Hoan. Ưm, bộ cung trang này nóng quá, vẫn là kính trang thoải mái hơn."

Nàng say rồi, say đến mức không còn ra thể thống gì nữa. Văn Ngự Bạch lại bước đến bên cạnh ta trong lúc ta đang ngẩn người, hắn bế ngang hoàng hậu nương nương trở về Phượng Tê cung, cẩn thận vén chăn cho nàng.

Ta và Văn Ngự Bạch cùng đi đến Ngự Hoa Viên.

"Hoàng hậu nương nương hẳn là một cô nương phóng khoáng?"

"Ừ."

Hoàng hậu nương nương và Hiền phi nương nương từ nhỏ đã là bạn tốt, hai vị tiểu thư khuê các của hai nhà thế gia danh môn ấy suốt ngày chỉ nghĩ đến việc múa đao múa kiếm, tung hoành ngang dọc chốn giang hồ.

Cho đến khi con chim được nuôi nấng tỉ mỉ kia bị nhốt vào lồ ng son. Mọi chuyện sau đó ta đều có thể đoán được. Hoàng hậu nương nương chỉ muốn cả đời có một người duy nhất bên cạnh, nào ngờ Văn Ngự Bạch lại đưa cả Hiền phi nương nương vào cung. Nàng đau khổ đến c.h.ế.t lặng, từ đó khép kín trái tim, không còn yêu ai nữa.

Văn Ngự Bạch thở dài, nhìn ta bằng ánh mắt như đang quan tâm một đứa trẻ thiểu năng trí tuệ.

"Là hoàng hậu nương nương muốn trẫm đưa Hứa Nghị Hoan vào cung. Nàng ấy nói Hứa Nghị Hoan không có hứng thú với nam nhân, ở đâu cũng cô độc đến cuối đời. Vừa hay nàng ấy đang thiếu một người để đánh mạt chược."

Trong triều xuất hiện một vị thừa tướng trẻ tuổi. Từ đó về sau, ngày nào hoàng hậu nương nương cũng kéo ta leo tường.

Cũng chỉ có ta bằng lòng đi cùng nàng. Hiền phi nương nương rất khinh thường nam nhân có thời gian đó chẳng bằng cắn hạt dưa cho rồi.

Thục phi nương nương thì hai tai chẳng màng chuyện thế sự, chỉ một lòng muốn gặm chân giò. Hiền phi nương nương chỉ thích ăn hạt dưa, ta cũng đã ngán bánh ngọt rồi, vì vậy đồ ăn trong cung này đều bị Thục phi nương nương bao hết.

Nàng ấy không chỉ thích ăn, mà còn thích làm đồ ăn nữa. Mỗi khi nhắc đến tẩm cung của Thục phi nương nương, rất ít người nhớ ra Y Hà điện, mà theo bản năng đều nghĩ đến ngự thiện phòng.
 
Chương 17


Ngay cả khi phiên quốc thỉnh thoảng đưa đến một vài vật phẩm hiếm lạ, nàng ấy không cần vàng bạc châu báu, không cần gấm vóc lụa là, mà chỉ muốn "đồ ăn".

“Ăn cứt hả?"

Đây là lần đầu tiên Thục phi nương nương cẩn thận đánh giá khuôn mặt đáng ghét của Văn Ngự Bạch. Chính khuôn mặt này lần đầu tiên khiến nàng nảy sinh ý định chuyển nghề, không làm chuyên gia ẩm thực nữa, chuyển sang làm dịch vụ hỏa táng trọn gói.

Nhưng Thục phi nương nương vẫn còn điềm tĩnh, nghĩ việc trước nghĩ hậu quả, sau ba ngày không đếm xuể người nhà trong cửu tộc, nàng ta liền bỏ ý định đó đi.

Lúc đầu trèo tường Hiền phi nương nương còn theo sau, việc trèo tường đối với ta đã thành quen tay, nhưng Hoàng hậu nương nương lại chẳng có chút căn cơ nào.

Mỗi lần nàng ngã từ trên tường xuống đều vững vàng rơi vào lòng Hiền phi nương nương, Hiền phi nương nương chỉ biết thở dài một tiếng.

Lâu dần, Hoàng hậu nương nương trèo tường càng thêm thành thạo, Hiền phi nương nương cũng không còn đi theo nữa, chỉ là thỉnh thoảng lại đến dặn dò ta.

Ta cứ ngỡ nàng đến là để dặn dò ta chăm sóc tốt cho Hoàng hậu nương nương. Nào ngờ nàng lại nói: "Thang Dịch Dao hễ gặp mỹ nam là như lên cơn dại, ngươi tránh xa nàng ta ra một chút."

Ta: "..."

Giấy làm sao gói được lửa, huống hồ Thang Dịch Dao trèo tường chẳng hề giấu giếm, đầu ngẩng cao cứ như cán cờ. Mỗi lần bị Văn Ngự Bạch mặt mày xám xịt bắt gặp, nàng đều rụt rè ngồi xổm ở góc tường, tay cầm chiếc ô giấy dầu.

"Ngươi cũng là nấm sao?"

"Ta là đại bá của ngươi."

Thế giới muôn màu muôn vẻ, thật là đa dạng. Thang Dịch Dao kẹt ở màu vàng. Văn Ngự Bạch kẹt ở màu xanh lá. Hoàng đế đương triều suýt bị cắm sừng, nào còn giữ được thể diện. Nhưng mà trách mắng Thang Dịch Dao thẳng mặt thì nàng ta cũng mất mặt.

Thế là hắn ta bèn hỏi bóng gió Thang Dịch Dao có từng đọc sách không, Gần đây có mắc bệnh gì không, Đã uống thuốc chưa. Thang Dịch Dao trả lời rất nghiêm chỉnh.

Hắn vốn muốn khơi gợi lại những quy tắc nữ đức mà Thang Dịch Dao từng đọc qua, nào ngờ những năm tháng nàng ở chốn khuê phòng lại chỉ xem những thứ này.

Ngươi hỏi nàng thích sách gì ư? Chính là Kim Bình Mai.

Vì thế, Văn Ngự Bạch tìm một nữ sử đến hậu cung dạy nàng đọc sách thánh hiền. Hiền phi nương nương đối với việc này rất hài lòng, ngay cả nơi cắn hạt dưa cũng chuyển đến cửa Phượng Tê cung.

Nàng nói nơi đó không khí tốt.

Thực ra, ta đều hiểu tâm tư của nàng, chủ yếu là các cung nữ trong cung của nàng đều đang theo nàng học đánh bài lá, vỏ hạt dưa đều không có người quét, vì thế nàng ném hết vỏ hạt dưa đến cửa Phượng Tê cung.

Vốn dĩ là không có chuyện gì. Nhưng theo thời tiết nóng bức, nàng cũng ném cả vỏ dưa ở đó. Nữ sử đại nhân chỉ cần ra một cước, số phi tần học nữ đức đã tăng lên gấp đôi.

Hoàng hậu ngày ngày méo xệch cả mặt, cầu xin Văn Ngự Bạch tha cho mình, dù có phải học thứ khác cũng được. Nhìn nàng như vậy, Văn Ngự Bạch cuối cùng cũng mềm lòng.

"Thôi được, không học nữ đức thì học thơ cổ vậy."
 
Chương 18


Văn Ngự Bạch bỏ tiền thuê ta đi dạy nàng ta.

"Sàng tiền minh nguyệt quang" (Ánh trăng sáng trước giường).

Nàng ta nháy mắt đưa tình hỏi ta Minh Nguyệt là ai.

"Nhật chiếu hương lô sinh tử yên" (Nắng rọi lư hương khói tím bay).

Nàng ta mặt mày d@m đãng hỏi ta Triệu Hương Lô là ai.

"Thảo trường oanh phi nhị nguyệt thiên" (Cỏ xanh chim hót tháng hai trời).

Nàng ta hỏi ta tại sao tên của Thảo Trường Oanh Phi lại dài như thế nào.

May mà ta không phải người chuyên dạy sách thánh hiền, nếu không đã sớm ném sách vào mặt nàng ta rồi. Ta đã bắt đầu hoài nghi cuộc đời. Văn Ngự Bạch lại còn muốn kiểm tra kết quả học tập của nàng ta nữa chứ.

Tối đó ta xé nát sách vở, định ngày mai nấu cháo cho hoàng hậu nương nương ăn, thì bị Hiền phi nương nương ngăn lại. Nàng ta bảo có cách hay. Được, ta xem nàng có cách gì hay ho nào.

Hiền phi nương nương mượn cớ nói hoàng hậu nương nương học tiếng Anh rất tốt, để có thể thể hiện nhiều hơn trước hoàng thượng, quyết định sẽ dùng tiếng Anh trả lời. Toàn bộ bài thi đều là hai người họ vẽ vòng vòng lung tung.

Trình độ tiếng Anh của hai người họ ra sao ta không rõ, nhưng Văn Ngự Bạch học tiếng Anh khá lắm. Thế là hắn cầm tờ giấy thi, nhìn hai người họ với vẻ mặt nửa cười nửa không.

Ta không biết mình có thích Tiêu Sở Địch hay không, nhưng chắc chắn là không thích Văn Ngự Bạch. Hoàng hậu nương nương hỏi ta làm sao nhận ra không thích Tiểu Bạch.

"Thích một người, thấy người đó ở bên cô gái khác, lòng sẽ chua xót khó chịu.

Nhưng khi thấy hoàng thượng ở bên người, lòng ta chẳng hề xao động, thậm chí còn có hứng thú đẩy thuyền nữa."

Thang Dịch Dao nói ta không có mắt nhìn người, người thường nào lại đi ủng hộ nàng ấy và Văn Ngự Bạch chứ. Ta nghe vậy lắc đầu, cảm thấy bản thân vẫn rất bình thường. Nếu là mẫu thân ta, người chắc chắn sẽ ủng hộ Hoàng hậu và Hiền phi.

Lại một lần chúng ta tụ họp dùng bữa, Hoàng hậu nương nương đột nhiên hỏi Tiêu Sở Địch có thích ta hay không. Miệng nàng còn nhét đầy cơm, lúc ho sẽ rơi ra vài hạt cơm thừa.

Đúng lúc gần đây nàng thường xuyên ho. Nàng không mấy để ý, tiện tay lau một cái rồi bôi lên long bào của Văn Ngự Bạch đang ngồi bên cạnh. Sự chán ghét của Văn Ngự Bạch thể hiện rõ mồn một ngay cả trên lòng bàn chân.

"Ngươi có thể xoay mặt đi chỗ khác khi ho không?"

Hoàng hậu nương nương ngoan ngoãn gật đầu. Đôi má phúng phính vì đầy thức ăn làm cho nàng trông vô cùng đáng yêu. Văn Ngự Bạch có lẽ cảm thấy mình đã nặng lời, muốn mở miệng an ủi nàng. Lúc này Hoàng hậu nương nương lại muốn ho, nhớ tới lời Văn Ngự Bạch nên rất ngoan ngoãn quay đầu đối diện với hắn.

Cơm thừa phun đầy lên người Văn Ngự Bạch. Lời an ủi của Văn Ngự Bạch mắc kẹt lại nơi cổ họng. Ta phải dùng sức véo tay Tiêu Sở Địch mới có thể nhịn cười. Tiêu Sở Địch dường như không cảm nhận được đau đớn, chỉ mỉm cười điềm đạm.

Đột nhiên Thang Diệc Dao quay mặt lại, nhìn chằm chằm Tiêu Sở Địch. Ta có một dự cảm chẳng lành, nhưng đã quá muộn rồi.

"Tiêu Sở Địch, ngươi có thích Tiểu Khê không?"
 
Chương 19


Hửm? Vành tai Tiêu Sở Địch đỏ ửng, hắn cúi đầu không nói. Mặt đỏ bừng, ta đưa mắt ra hiệu cho Thang Dịch Dao. Thang Dịch Dao dường như không nhìn thấy.

Nhớ lại những lời ta nói hôm đó, Thang Dịch Dao bắt chước y như thật.

"Chính là lúc Tiểu Khê và ta ở bên nhau, chàng có cảm thấy trong lòng bàng quang sưng lên không?"

Tiêu Sở Địch: Hửm? Ở bên nàng?

Ta: Hửm? Bàng quang sưng lên?

Đại khái lúc ta nghe giảng toán cũng mơ hồ như trạng thái hiện tại của nàng vậy. Văn Ngự Bạch chỉ cúi đầu gắp thức ăn, không nói một lời. Hắn gắp một đũa thức ăn vào bát Thang Dịch Dao.

"Biết mình mù chữ thì nên nói ít thôi."

Thang Dịch Dao bĩu môi, hỏi lại: "Chàng không thấy hai người họ rất xứng đôi sao?"

Mặt Văn Ngự Bạch càng thêm đen lại.

"Nàng mù từ khi nào vậy?"

Trong cung cấm lửa trần, vì vậy khi Thang Dịch Dao biết được Văn Ngự Bạch cho phép đốt pháo hoa trong cung vào buổi tối, cả người nàng ấy vui sướng như phát điên. Văn Ngự Bạch mím môi liếc nhìn nàng. Đáy mắt ánh lên vẻ chán ghét rõ mồn một, không hề che giấu.

"Ngươi cứ vui vẻ đi, trẫm đi căn dặn bọn họ chuẩn bị."

Long bào màu vàng sáng bị Thang Dịch Dao túm lấy, Văn Ngự Bạch nhếch môi, ánh mắt như nhìn kẻ ngốc đánh giá nàng ta. Đôi mắt Thang Dịch Dao sáng lấp lánh, con ngươi đen láy như có cả dải ngân hà lấp lánh: "Hoàng thượng, kẻ ngốc này... có thể để ta giả vờ được không?"

Khi pháo hoa bay lên, hoàng thành sáng rực ba nghìn ánh đèn. Hoàng hậu nương nương đang nắm đèn cầu phúc của mình, cùng Hiền phi nương nương thảo luận xem rốt cuộc sai sót ở bước nào mà đèn không bay lên được.

Văn Ngự Bạch đứng thẳng, khóe miệng mỉm cười nhìn đèn cầu phúc của mình chậm rãi bay lên.

Thục phi nương nương vẫn còn đang loay hoay với chiếc đèn lồ ng.

Tiêu Sở Địch đang nắm tay ta, cùng ta viết điều ước. Ba nghìn chiếc đèn sáng chiếu rọi một hoàng thành cô độc. Văn Ngự Bạch nhìn Tiêu Sở Địch và Lăng Mộ Khê đang cười đùa vui vẻ, khẽ mỉm cười.

Ban đầu chỉ là một nụ cười nhếch mép, sau đó không biết nghĩ đến điều gì, hắn càng cười càng dữ dội, tiếng cười phóng túng và ngông cuồng. Lý công công nhìn Văn Ngự Bạch, dường như xuyên qua vị hoàng thượng đang mặc long bào này, lại nhìn thấy thiếu niên năm đó cả người vận trang phục gọn gàng, cưỡi ngựa cầm kiếm, phong nhã tuấn tú.

Mãi cho đến khi sắc đỏ lan đến khóe mắt, Lý công công mới chú ý tới vành mắt hoàng thượng đã đỏ lên. Văn Ngự Bạch kéo kéo cổ áo, vẫy tay về phía Lý công công. Trong ánh mắt kinh ngạc của Lý công công, hắn vừa cởi vừa mở, cười mà cởi bỏ long bào: "Tiểu Lý Tử, chiếc long bào này trói buộc trẫm... quá chặt rồi."

Lý công công mỉm cười, dưới pháo hoa ngập trời, ông ngẩng đầu nhìn kỹ vị đế vương trước mặt đang đỏ hoe mắt cười cởi long bào, rồi lại liếc nhìn hoàng hậu nương nương đang đuổi bắt đùa giỡn. Ông giơ tay áo lau nước mắt, đế vương quyết đoán hiện nay, nương nương đang nắm giữ ngọc tỷ truyền quốc hiện nay, đã từng cũng chỉ là hai đứa trẻ mới lớn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom