Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Âm Mưu - W Tòng Tinh

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
701,051
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Âm Mưu - W Tòng Tinh

Âm Mưu - W Tòng Tinh
Tác giả: W Tòng Tinh
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: W Tòng Tinh

Nhân vật chính: Đại hiệp x Ma đầu

Tag: Cổ đại, ngắn, 1v1, hài bựa

Số chương: 9

Văn án

Nghe nói đại ma đầu là một đại mỹ nam, dung mạo tuyệt trần, vì luyện công tẩu hoả nhập ma mà chuyên đi tìm các đại hiệp giang hồ giao hoan.

Sau đó không biết làm soa các đại hiệp kia lại chuyên tâm nhớ nhung đại ma đầu mà thôi.

Một vị đại hiệp cực kì phong lưu nghe thế nảy sinh tò mò, không biết rốt cuộc đại ma dầu kia công phu trên giường điêu luyện cỡ nào nên nóng lòng muốn thử.

Sau đó là màn chạm trán giữa đại ma đầu và đại hiệp.

Kết cục là….đại hiệp liệt!
 
Chương 1


Tác giả: W Tòng Tinh

Nhân vật chính: Đại hiệp x Ma đầu

Tag: Cổ đại, ngắn, 1v1, hài bựa

Số chương: 9

°°••♡••°° ❉❯ 1 ❮❉°°••♡••°°

Nghe đồn trên giang hồ có một ma đầu (nam) đẹp tuyệt trần, luyện công tẩu hỏa nhập ma nên buộc lòng phải tìm mấy đại hiệp tiếng tăm lừng lẫy giang hồ để gi@o hoan.

Sau khi đám đại hiệp gi@o hoan với y xong thì sinh lòng thương nhớ đêm xuân này, có lẽ trúng cổ độc gì của y nên từ đó về sau chỉ có d*c vọng với y, vì vậy đại hiệp phong lưu cách mấy cũng sẽ hồi tâm.

Một hôm nọ, đại hiệp phong lưu nhất nghe kể chuyện này thì không tin mình sẽ vì một mỹ nhân mà bỏ hết mọi bụi hoa, thế là quyết tâm lấy thân mình ra thử, đặt bẫy dụ ma đầu tới để xem rốt cuộc công phu trên giường của mỹ nhân này lợi hại cỡ nào.

Ma đầu bị hắn dụ đến thật.

Quả là một mỹ nhân có dung mạo tuyệt trần.

Trong lúc đánh nhau, đúng như những người kia nói, ma đầu sẽ tung thuốc mê tình để hắn nảy sinh d*c vọng.

Đại hiệp không tránh đi mà còn hít một hơi thật sâu.

Hôm nay hắn mặc đồ dễ cởi để lúc mụ mẫm có thể lâm trận mau chóng.

Thuốc phát tác rất nhanh làm chân hắn bủn rủn, bụng dưới nóng bừng, ngã phịch xuống đất.

Ma đầu cười lạnh nhìn hắn.

Đại hiệp ngồi dậy dựa vào cột, ra vẻ phẫn uất trừng ma đầu: "Ngươi thế mà...... thế mà hạ xuân dược cho ta!"

Hắn ngập ngừng một hồi, chuẩn bị hùng hồn nói mình sẽ không khuất phục đâu.

Ma đầu nói: "Ha ha, ai thèm hạ xuân dược cho ngươi."

Đại hiệp: "Ngươi là đồ vô liêm......"

Còn chưa nói hết thì ma đầu đã ngắt lời.

Ma đầu: "Ta hạ thuốc liệt dương nên không bắt ngươi làm gì đâu, yên tâm chưa?"

Đại hiệp ngẩng phắt lên: "?"

Ma đầu khoanh tay đứng trước mặt hắn, rũ mắt nhìn hắn rồi khinh thường nói: "Ta luyện công bị tẩu hỏa nhập ma nên tổn thương căn cơ, chướng mắt các ngươi ăn chơi đàn đúm, chi bằng liệt dương hết đi, có vậy ta mới vừa lòng."

Đại hiệp trố mắt: "Không phải chứ, ngươi......"

Thì ra đám đại hiệp kia nói chỉ chung thủy với ma đầu không phải vì hồi tâm hay trúng cổ mà là không tìm được cách giải độc, lại xấu hổ không dám nói mình bị liệt dương nên mới viện cớ này để che giấu.

Đại hiệp tức tối nhắm mắt lại chửi: "** má!"

Ma đầu nói: "Đừng **, ngươi không ** được nữa đâu."
 
Chương 2


Tóm lại là đại hiệp không được nữa.

Ma đầu còn trộn thêm thuốc tê liệt vào thuốc liệt dương nên lúc đó hắn không thể túm đối phương đánh một trận.

Thế là ban đêm không thể đi dạo thanh lâu nữa.

Bởi vì hắn không được.

Đại hiệp uể oải mấy ngày, đóng cửa nhốt mình trong nhà, chỉ thỉnh thoảng ra sân chém người gỗ. Vì không được nên hắn thấy nửa th@n dưới của người gỗ có một cái sừng thì trong lòng hết sức phẫn uất, lập tức rút kiếm chém đứt chỗ kia của người gỗ.

Bạn thân tới nhà thấy cảnh này thì khuyên hắn: "Mỗ huynh, chúng ta đến thanh lâu chơi đi! Ngươi cứ ru rú trong nhà mãi sớm muộn gì cũng bệnh thôi!"

Đại hiệp hoài nghi đối phương đến sỉ nhục mình nên trả lời: "Đi thanh lâu làm gì, chán chết!". Ngôn Tình Tổng Tài

Bạn thân nói: "Thì tới ngắm mỹ nhân rồi tán gẫu."

Chỉ tán gẫu thôi thì có ích gì!

Đại hiệp đứng vững lại, do dự nói: "Chẳng lẽ các ngươi đã có cách......"

Bạn thân chỉ cười bí hiểm chứ không giải thích.

Dù sao tất cả mọi người đều trúng thuốc liệt dương, mình có bất lực cũng không mất mặt. Đại hiệp nghĩ thầm ngu gì không đi, thế là nhận lời mời của bạn thân.

Đến lúc đó.

Phát hiện mỹ nhân là giả, tán gẫu là thật.

Trong phòng toàn là các đại hiệp tuyên bố mình yêu ma đầu thắm thiết.

Vừa bước vào cửa, đại hiệp đã mở miệng hỏi: "Các ngươi có cách chữa rồi à?"

Bạn thân rót trà cho hắn rồi nói: "Tai vách mạch rừng, huynh đừng nói to thế chứ."

Đại hiệp nhịn xuống, im lặng nghe bọn họ bàn đối sách.

Ngồi nửa ngày vẫn không nghe thấy cách giải quyết mà chỉ nghe đám người lập hội trà đạo, hội đánh cờ, hội câu cá.

Bạn thân còn khuyên hắn đã đến thanh lâu thì chi bằng chơi cờ tán gẫu, nâng cao phẩm chất văn hóa của mình, tu thân dưỡng tính, phong lưu dễ gây phiền toái, nói chuyện giang hồ vẫn thú vị hơn nhiều......

Đại hiệp: "?"

Khá lắm tiểu tử, đám người này đều chấp nhận hiện trạng.

Hắn không chấp nhận.

Thế là hắn lại đi tìm ma đầu kia.

Trên mái hiên, hắn cầm kiếm chỉ vào lưng ma đầu, lạnh lùng nói: "Độc này của ngươi...... không có thuốc giải thật sao?"

Ma đầu cười lạnh: "Có chứ."

Đại hiệp: "Mau nói đi!"

Ma đầu: "Cách thì có nhưng phải xem ngươi có can đảm không đã."

Xưa nay đại hiệp luôn cảm thấy mình dũng cảm, giờ phút này cũng không hề sợ hãi, hắn nói: "Ta chưa bao giờ thiếu can đảm cả!"

Ma đầu khen: "Tốt lắm!"

Đại hiệp: "Ngươi nói đi!"

Ma đầu: "Chặt đi thay cái khác!"
 
Chương 3


Cái này tất nhiên không được rồi! Giờ hắn chỉ không dùng được thôi, nếu chặt đi chẳng phải mất luôn sao!

Đại hiệp hoài nghi ma đầu lừa mình, lạnh lùng nói: "Nếu đã có cách thì sao ngươi không chữa đi!"

Ma đầu cười nói: "Ta đâu bị trúng độc, cách này tất nhiên không có tác dụng với ta rồi."

Đại hiệp: "......"

Đại hiệp: "Vậy có ai thử cách này chưa?"

Ma đầu: "Trước ngươi chưa ai có can đảm thử cả."

Đại hiệp: "......"

Mẹ, hắn cũng chẳng dám can đảm kiểu này đâu!

"Có mất mới có được," ma đầu lắc đầu nói, "Ngươi không chịu từ bỏ cái mình đang có thì làm sao có cái tốt hơn được.".



Đại hiệp cứ thấy sai sai nhưng nghe lại rất thuyết phục. Chỉ là cách này thực sự quá nguy hiểm, chưa biết chừng còn mất mạng nữa, hắn tuyệt đối không thể hành động bộp chộp được.

Hắn không cứng nổi nên cũng không thể thả ma đầu đi.

Ma đầu không phản kháng mà còn đòi đi với hắn, nói muốn cùng nhau tìm cách chữa liệt dương.

Tạm thời hắn chưa có cách nào nên đành phải nghe theo ma đầu.

Ma đầu đeo mặt nạ da người, giả làm huynh đệ của hắn rồi bắt đầu bôn ba giang hồ với hắn.

Vì hai người đều không có d*c vọng nên ban đêm buồn chán sẽ đánh đàn thổi sáo, người tung kẻ hứng hết sức ăn ý.

Về sau bọn họ cần tìm một loại thảo dược nào đó nên trà trộn vào một nhóm thương nhân, khi đến quán trọ nghỉ chân, đột nhiên có kẻ gian hạ độc vào nước trà của bọn họ.

Nhờ ma đầu cản lại nên đại hiệp không uống nước trà kia.

Khi những người khác lảo đảo ra nghênh chiến với kẻ địch, ma đầu đứng dậy nói: "Các vị đừng sợ, ta có thuốc giải đây!"

Uống thuốc hắn cho, quả nhiên đám người đều khỏe lại, chẳng mấy chốc đã đuổi bọn trộm kia đi.

Ánh mắt đại hiệp phức tạp, nói với ma đầu: "Không ngờ ngươi còn tốt bụng thế cơ đấy."

Ma đầu cười: "Ờ."

Nửa đêm đại hiệp đang ngủ bỗng nhiên bừng tỉnh, mở mắt nhìn ma đầu ngồi thiền bên cạnh.

Đại hiệp hít một hơi khí lạnh: "Chẳng lẽ ngươi......"

Ma đầu rũ đôi mắt đẹp nhìn hắn rồi cười nói: "Mỗ huynh, giờ bọn họ cũng liệt rồi...... Chúng ta đều là người chung cảnh ngộ."
 
Chương 4


Đại hiệp nghĩ thầm: Đệt, cái tên này thật độc ác.

Hèn gì người giang hồ đều gọi ma đầu kia là mỹ nhân rắn rết.

Bị con rắn độc này cắn không nguy hiểm tính mạng nhưng lại liệt dương.

Rõ ràng hắn nên khiển trách ma đầu, nhưng trong lòng hắn chợt cười nhạo những kẻ trúng chiêu kia, không hiểu sao còn hơi hả hê nữa.

Hắn ngồi dậy nhìn sâu vào đôi mắt cười của ma đầu, cảm thấy về mặt đạo nghĩa mình vẫn nên khiển trách đối phương.

Ma đầu nói: "Mỗ huynh, trên mặt ngươi đang cười kìa."

Đại hiệp: "......"

Hắn lập tức sờ mặt mình, phát hiện khóe môi đúng là thất đức nhếch lên, vội ho một tiếng rồi nghiêm nghị nói: "Ngươi nói muốn đi tìm thuốc giải với ta, thế mà giờ lại càng hại nhiều người hơn, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì hả!"

Ma đầu cũng không sợ hắn mà chỉ nói: "Mỗ huynh, trong thiên hạ càng nhiều người bị liệt dương thì càng có nhiều người đi tìm cách chữa, chẳng lẽ không tốt sao?"

Lời này nghe còn rất có lý!

Đại hiệp suy nghĩ một lát rồi đi theo ma đầu.

Trước khi những người khác phát hiện, bọn họ phải rời xa chỗ thị phi này.

Nghe nói trong rừng sâu có một vị đại sư rất am hiểu dược lý.

Bọn họ mai danh ẩn tích, đi theo một nhóm người giang hồ khác vào rừng.

Kết quả đại sư bày mê hồn trận khiến mọi người bị nội tâm tham lam vây hãm trong mộng.

Đại hiệp nhìn thấy mỹ nhân.

Rất nhiều mỹ nhân vây quanh hắn.

Nhưng trong lòng hắn không hề dao động, thân thể cũng chẳng có cảm giác gì.

Ánh mắt hắn rơi vào một chỗ, đứng đó là ma đầu mỹ nhân hại hắn lâm vào tình cảnh này, ma đầu mặc áo đỏ, dây lưng mảnh thắt quanh eo thon, nhìn hắn bằng đôi mắt ẩn chứa tình cảm.

Giọng ma đầu vang lên cách đó không xa, khẽ cười hỏi hắn: "Ngươi ở đây chẳng phải để chơi ta sao?"

Khi ngón tay lạnh buốt của đối phương chạm vào mặt hắn, hắn đột ngột rút kiếm chém tan huyễn cảnh này.

Trong nháy mắt tất cả mỹ nhân tan thành mây khói, tiếng sáo trúc cũng im bặt, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

"Mỗ huynh," ma đầu ngồi giữa đám người giang hồ hôn mê, đôi mắt mang theo ý cười nhìn hắn, "Ngươi có thể thoát khỏi mộng đẹp thật không dễ gì."

Cổ họng đại hiệp nóng ran, khóe miệng ứa ra máu tanh. Hắn cũng không để ý mà phá lên cười: "Ma đầu, chẳng phải bây giờ ta không chơi ngươi được sao?"
 
Chương 5


Đại hiệp quả thực không cam lòng, mặc dù hắn không được nhưng trong huyễn cảnh vẫn sẽ thấy ma đầu quyến rũ mình.

Ma đầu nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt đẹp sau lớp mặt nạ da người tựa như cười mà không phải cười.

Những người khác đều hôn mê, đại hiệp hờ hững lau máu trên khóe miệng rồi lạnh lùng nói: "Ngươi cứ tiếp tục như vậy, không sợ ngày nào bị người giang hồ hợp sức tấn công à?"

"Lòng tham và d*c vọng luôn tra tấn con người," ma đầu nói, "Không có hai thứ này sẽ sống thanh thản hơn đúng không? Ta chặt đứt tục căn của các ngươi, chẳng lẽ các ngươi không biết ơn ta sao?"

Đại hiệp nhận ra ma đầu không chỉ giỏi dùng thuốc mà miệng lưỡi còn rất trơn tru.

Nghe hai chữ "chặt đứt", chỗ không cứng nổi của hắn bỗng nhiên đau âm ỉ.

"Chẳng phải dạo này giang hồ bớt phân tranh hơn nhiều à? Rời xa tình yêu nam nữ, tập trung luyện võ, đánh đàn thổi sáo hoặc làm việc lớn vì nước vì dân, như vậy không tốt hơn sao?" Ma đầu nói, "Mỗ huynh, tầm nhìn của ngươi còn hạn hẹp lắm."

Đại hiệp nhíu mày.

Hắn phong lưu bao năm nhưng chưa bao giờ nghe cách nói này cả.

Người sống trên đời mà không có tình yêu chẳng phải sẽ nhàm chán lắm sao.

Ma đầu: "Mỗ huynh, ngươi lại hẹp hòi rồi."

Lúc y đứng dậy, chuông trên áo bị gió thổi kêu leng keng, tóc dài cũng bay lên, dáng vẻ thanh tao phóng khoáng.

Đại hiệp: "Ngươi nói ta hẹp hòi à?"

"Giữa ngươi và ta đâu có tình yêu đúng không?" Ma đầu nhếch môi cười, "Chẳng lẽ ngươi không thấy mấy ngày nay vui vẻ lắm sao?"

Đại hiệp: "......"

Cái khác thì không nói nhưng thời gian này đúng là rất vui, tên này hát khá hay, nói chuyện cũng thú vị, dung mạo dưới mặt nạ cũng rất hợp nhãn hắn.

Nhưng khi nghe ma đầu nói không có ý gì với mình, trong lòng đại hiệp hơi hụt hẫng.

Hắn nhẫn nhịn một lát rồi hỏi ma đầu: "Vậy tình bạn giữa hai chúng ta gọi là gì? Tình huynh đệ thuần khiết à?"

Ma đầu nhìn khu rừng phía xa, suy tư nửa khắc rồi lắc đầu nói: "Là tình tỷ muội mới đúng."
 
Chương 6


Sau khi phá tan huyễn cảnh, mấy trận pháp còn lại không lợi hại lắm, võ công hai người họ đều đứng đầu giang hồ nên mau chóng tới trước nhà trúc của đại sư.

Đại hiệp hơi lo lắng, cản lại ma đầu đang định đi vào trong: "Lỡ có bẫy thì sao."

"Đại sư này sống ở đây một mình, không thích giao tiếp với người khác." Ma đầu cười nói, "Mỗ huynh, ta và hắn từng gặp nhau một lần, chắc hắn vẫn còn nhớ ta đấy."

Đại hiệp xoa cằm, cứ cảm thấy ma đầu nói "gặp nhau một lần" có ẩn ý sâu xa, nghe là biết không phải duyên gì tốt lành.

Đang nghĩ ngợi thì ma đầu cất giọng gọi tên đại sư trong nhà, chốc lát sau, một thanh niên mặc áo xám ra mở cửa, mừng rỡ nhìn ma đầu nói: "Ma đầu! Ta chờ ngươi bao ngày, cuối cùng ngươi cũng tới gặp ta rồi!"

Ma đầu hất vạt áo ra sau, mỉm cười nhìn đại hiệp rồi bước lên bậc thang nhà trúc, còn nói với hắn: "Mỗ huynh, đi thôi."

Đại sư pha trà cho họ, hỏi thân phận đại hiệp rồi khách sáo vài câu, bầu không khí hết sức hòa thuận.

Chẳng lẽ người này là tình cũ của ma đầu? Đại hiệp bưng chén trà, trong lòng không khỏi ghen ghét.

"Nhân tình?" Ma đầu phá lên cười rồi vỗ vai đại hiệp nói, "Đúng là lúc đó hắn từng có ý với ta, nhưng chỉ là nhất thời nổi hứng chứ chẳng phải yêu đương gì đâu."

Đại sư cũng ở cạnh cười nói: "Gặp mỹ nhân như ngươi, động tâm cũng là lẽ thường tình mà đúng không?"

"Ha ha, ngươi nào có động tâm," ma đầu vén tóc mai ra sau tai, đôi mắt đẹp ngước nhìn thanh niên kia, "Chẳng qua ngươi chỉ động một lạng thịt dưới người thôi."

"Người khác là hai lạng thịt," đại sư cười nói, "Đến lượt ta lại thành một lạng à?"

"Ai biết được?" Ma đầu nói, "Lạng còn lại không chừng mọc trong đầu ngươi cũng nên."

Nhìn không giống nhân tình mà giống yêu nhau lắm cắn nhau đau hơn.

"Ngươi cũng hạ thuốc cho hắn à?" Khóe miệng đại hiệp giật một cái, thì thầm hỏi ma đầu.

Ma đầu: "Ừ."

Đại sư nói: "Nhưng không có tác dụng."

"Lúc đó ta mới chế ra thuốc," ma đầu thưởng thức trà, lắc đầu nói, "Nên tác dụng không mạnh, đối với kẻ dâm tà như hắn càng không có tác dụng."

Đại hiệp nghĩ thầm khá lắm, người trong ma đạo như ngươi mà còn chê người khác d@m tà nữa à.

Nhưng ngẫm lại hắn cảm thấy ma đầu đúng là người giữ thân trong sạch nhất mà hắn từng gặp trong đời, nói lời này cũng chẳng có gì lạ.

"Chẳng lẽ hắn hiếp......" Đại hiệp muốn nói lại thôi.

"Lúc đó ta vẫn chưa ẩn cư sơn lâm, trên giang hồ cũng xem như lãng tử phong lưu." Đại sư nhìn đại hiệp nói, "Lúc đó ta bắt y làm nương tử của mình, uống với ta mấy chén rượu giao bôi, sau đó......"

Ma đầu: "Sau đó ta bỏ thuốc xổ vào chén của ta và hắn."

Đại sư nói: "Ha ha, đúng vậy, thuốc xổ cực mạnh luôn."

Đại hiệp cạn lời.

Đại hiệp đặt chén trà xuống nói: "Ma đầu, ngươi cũng thật ác với mình......"

Ma đầu nói: "Ta sợ hắn phát hiện sẽ đòi đổi chén với ta nên bỏ cả hai chén cho chắc."

"Ta và ngươi ở trong nhà xí cả đêm, hôm sau đỡ nhau ra nghỉ ngơi, mông đau gần chết." Đại sư cụng chén với ma đầu rồi ôn hòa nói, "Cũng xem như cùng chung hoạn nạn, đồng tâm hiệp lực đúng không?"

Ma đầu nói: "Chẳng qua là cùng chung nhà xí thôi."
 
Chương 7


"Trước kia thuốc của ngươi không có tác dụng với hắn," đại hiệp thì thào hỏi ma đầu, "Còn bây giờ thì sao?"

Ma đầu: "Vì muốn kiểm chứng việc này nên ta mới đến đây."

Thì ra đại sư kia ẩn cư sơn lâm là để ngăn chặn tạp niệm, dốc lòng viết sách.

Đại hiệp lại hỏi đại sư: "Vậy ngài thành công chưa?"

"Chẳng phải không thành công nên mới ở đây mong ngóng y sao." Đại sư cười vang, "Lần đó y bỏ thuốc xổ hại ta thảm lắm, cứ thấy mỹ nhân thì lại đau bụng, đã vậy còn không kìm được d*c vọng, một ngày phải gọi nô bộc đến làm giúp ta năm sáu lần mới thoải mái."

Đại hiệp: "......Một ngày năm sáu lần?"

Mẹ, ghen tị chết đi được.

Gã này một ngày làm nhiều lần như vậy mà không thể chia cho hắn hai lần sao? Đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra mà!

Ma đầu: "Ngày ngày nghĩ chuyện dâm tà sẽ mau yếu đi đấy."

Đại sư: "Ngươi đừng trù ẻo ta, thể chất ta khỏe lắm."

"Nhìn ấn đường của ngươi biến thành màu đen," ma đầu bấm đốt tay tính toán, "Chắc túng dục quá độ nên suy thận rồi."

Đại sư biết ma đầu hay nói chuyện kiểu này nên xua tay nói: "Ngươi đừng đoán bừa nữa, mau cho ta xem thuốc mới đi, nghe nói trên giang hồ nhiều đại hiệp nhớ thương ngươi lắm, chắc đều trúng độc của ngươi chứ gì?"

Nói xong còn liếc nhìn nửa người dưới của đại hiệp.

Đại hiệp quay đi chỗ khác, cúi đầu ho khan một tiếng.

"Mỗ huynh," ma đầu vừa ném thuốc liệt dương vào tay đại sư vừa quay đầu nhìn đại hiệp, "Nếu loại độc này không có tác dụng với hắn, biết đâu có thể chế thuốc giải bằng máu của hắn cũng nên."

Đại hiệp ngồi thẳng dậy nói: "Có lý."

Nhưng với số người bị liệt dương trong giang hồ, đại sư này sẽ bị rút máu thành xác khô mất.

Trong lúc họ nói chuyện thì đại sư quệt bột phấn đưa lên mũi ngửi.

Ma đầu hỏi: "Thế nào?"

Đại sư nhắm mắt trầm ngâm một hồi mới nói: "Thuốc này của ngươi mạnh hơn lần trước nhiều, có trộn thêm dược liệu cực độc nào à?"

"Đâu có." Ma đầu bình tĩnh nói, "Chỉ là ta vừa mài thảo dược vừa tụng kinh, trộn thêm chút tứ đại giai không vào đó thôi."

Đại sư gật gù, mở mắt ra nhìn ma đầu nói: "Thảo nào mới nãy trước mắt ta lóe lên hào quang, suýt nữa thì được Phật Tổ siêu độ rồi."
 
Chương 8


Đại sư bội phục ma đầu từ tận đáy lòng.

Thường thì kẻ ác dùng độc làm người ta nghiện, sa vào hoan lạc hư vô không cách nào thoát ra, nhưng ma đầu thì khác, y chế độc này để người ta thanh tâm quả dục, tĩnh tâm ngắm hoa ngắm trăng, sông núi cỏ cây, làm những việc lợi mình lợi người. Truyện Tiên Hiệp

Hắn đốt gói thuốc, sau khi hít xong cả hai gói thuốc liệt dương thì chợt thấy mình hiểu thấu đạo lý nhân sinh, không bị ý nghĩ dâm tà khống chế, tựa như được thần tiên khai sáng, khi mở mắt ra ánh mắt sáng ngời.

Đại hiệp cũng bội phục đại sư, người này quen thói phong lưu như hắn mà lại tự nguyện thử độc khó giải của ma đầu.

Nghe trải nghiệm của đại sư, hắn cảm thấy như hai người trúng hai loại độc khác nhau.

"Thật sao?" Hắn nhịn không được hỏi, "Nhưng lúc ta trúng độc đâu có cảm giác này."

Đại sư gõ gõ tẩu thuốc rồi thở dài: "Đạo hạnh của ngươi không sâu, không cảm nhận được cũng là bình thường."

Đại hiệp nghẹn họng, lại tò mò hỏi: "Vậy độc này có tác dụng với ngươi không?"

Đại sư lắc đầu: "Ta cũng không biết nữa."

Thế là bảo ma đầu thử quyến rũ hắn xem một lạng thịt dưới người hắn có thể ngóc lên hay không.

Ma đầu cười lạnh: "Ta nghĩ kẻ tà dâm trong đầu cũng có một lạng thịt như ngươi, không cần ta ra tay thì ngươi cũng có d*c vọng sẵn rồi."

Đại sư gật gù: "Ngươi nói cũng đúng."

Vì ma đầu không chịu nên hắn chỉ có thể tưởng tượng ra cảnh mây mưa với ma đầu trên giường để tìm cảm giác.

Qua nửa ngày, đũng qu@n hắn phồng lên thật.

Ba người đều cúi đầu nhìn dưới người đại sư, ai nấy đều nhíu mày, ánh mắt phức tạp.

Đại hiệp nghĩ thầm người này đúng là dâm hết thuốc chữa, trầm trồ nói: "Hèn gì ngươi được gọi là đại sư......"

Đại sư khiêm tốn mỉm cười rồi cởi dây lưng ra.

Hắn vừa tụt quần xuống thì một con chim vàng lao ra từ dưới hông hắn, xòe cánh hót mấy tiếng rồi bay qua cửa sổ mở rộng.

Ba người: "......"

Đại sư: "......"

Đại hiệp: "...... Chim ngài bay đi rồi à?"

Đại sư hít sâu một hơi: "......"

Ma đầu hết sức bình tĩnh, cúi đầu gãi cằm nói: "Nhìn xem trên người ngươi có thêm gì không."

Dưới hông đại sư vẫn lóe sáng rực rỡ, hình như trên bụng có thêm vết đen.

Đại sư run tay: "Chẳng lẽ đây là dâm văn......"

Ma đầu: "Không, là kinh văn đấy."
 
Chương 9


Đại hiệp và ma đầu từ biệt đại sư, để thanh niên đã được siêu độ nửa người dưới kia ở trong nhà trúc hoàn thành kiệt tác muôn đời của mình, đi tiếp con đường mà họ nên đi.

Loại độc này đã được ma đầu luyện đến cực hạn, e là trên đời không ai có thể giải được.

Đại hiệp nghe nói trong cung có người ra giá cao để mua thứ này của ma đầu, chẳng bao lâu sau lại nghe nói hậu cung bị giải tán với lý do lãng phí quốc khố, thiên tử đích thân ra lệnh, sau đó một chồng một vợ, không cho người giang hồ nạp thiếp nữa.

Hoàng đế tận tâm quản lý, mỗi đại thần trong triều lo việc của mình, thanh lâu dần trở thành nơi giải trí đứng đắn cho đám người đánh cờ uống trà nghe hát, đất nước vốn suy tàn phát triển không ngừng, những việc dang dở đều hoàn thành, nhà nhà hoà thuận vui vẻ.

Trên giang hồ có thêm không ít nữ hiệp, bớt đi khá nhiều lãng tử phong lưu.

Đại hiệp đeo kiếm lên núi, gió thổi tóc hắn bay phất phơ, hắn nheo mắt ngẩng đầu nhìn mỹ nhân đứng phía trước.

Ma đầu đã gỡ mặt nạ da người, để lộ ra khuôn mặt từng làm hắn choáng ngợp hồi lâu, mặc áo đỏ đứng trên thềm đá cách đó không xa, mỉm cười nhìn hắn rồi gọi hắn một tiếng "mỗ huynh".

Trong mây có tiếng chim hót líu lo.

Nhịp tim hắn chợt tăng nhanh.

Trong lòng hắn biết ma đầu không thích mình, rõ ràng đã chạy tới đây mà không dám tiến lên.

"Sao mỗ huynh không đến?" Ma đầu cười hỏi, "Đây cũng đâu phải huyễn cảnh, ngươi có thể ôm ta vào lòng mà."

"Ma đầu, lòng ngươi thật lớn." Đại hiệp cũng cười theo rồi lắc đầu nói, "Tiếc là không dung được ta mang tạp niệm trong lòng."

Ma đầu: "Giang hồ từng có rất nhiều người cảm mến dung mạo của ta."

Đại hiệp: "Đúng là ngươi có gương mặt rất đẹp."

"Vì mặt của ta, vì thể xác của ta, đó chỉ là giả." Ma đầu nói, "Tình cảm giả tạo có gì đáng vương vấn đâu."

Đại hiệp nhìn khuôn mặt ma đầu thấp thoáng trong sương mù, nghĩ thầm: "Ma đầu, dù ngươi không có gương mặt này thì vẫn khiến ta rung động mà."

"Mỗ huynh."

Ma đầu lại cười gọi hắn.

"Nếu ngươi đến đây chỉ vì d*c vọng thì quay người xuống núi đi, từ nay hai chúng ta không bao giờ gặp lại nữa." Áo đỏ của y tựa như ngọn lửa rực cháy thiêu đốt trái tim đại hiệp, "Nếu vì yêu thì tới đây hôn lên má ta, tặng ta một trái tim chân thành."

Toan tính âm mưu nửa đời, tìm được một người cùng y đi khắp chân trời góc biển, đánh đàn thổi sáo, gửi quãng đời còn lại nơi sông nước.

[HOÀN]
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom