Cập nhật mới

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3774


Hắn không ngờ Thất điện chủ này lại giàu có như thế, tinh thể Vĩnh Hằng quý giá đến vậy mà lại có tận hơn một trăm viên.

Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng bình thường, Thất điện chủ này là người đứng đầu một điện, trông chừng một vùng vũ trụ rộng lớn, quyền lực to như thế sao có thể không vơ vét được chút của cải chứ?

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn nhìn về phía Hoành Sơn Ảnh ở một bên: “Hoành cô nương, đi theo ta”.

Dứt lời hắn dẫn theo Hoành Sơn Ảnh tiến vào trong Tiểu Tháp.

Sau khi Diệp Quân và Hoành Sơn Ảnh biến mất, Thiên Xích chợt cười nói: “Các vị, sau này chúng ta đã là người cùng một thuyền rồi”.

Tú Võ đột nhiên trầm giọng nói: “Ác Đạo Minh này tổn thất một vị Thất điện chủ, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua”.

Ác Đạo Minh!

Nét mặt mọi người đều trở nên hơi nặng nề.

Đương nhiên bọn họ cũng không dám coi thường thế lực này.

Lúc này Đạo Quân bên cạnh chợt cất lời: “Các vị lo lắng cũng là chuyện bình thường, dẫu sao Ác Đạo Minh này cũng không phải thế lực đơn giản, dù là đến bây giờ cũng chỉ lộ ra một góc núi băng, nhưng xin các vị nghĩ kỹ, dùng một tia kiếm khí gi ết chết một cao thủ cảnh giới Khai Đạo là khái niệm như thế nào?”

Mấy người nhóm Thiên Xích nhìn nhau, không thể không nói khi tia kiếm khí kia gi ết chết Thất điện chủ, bọn họ đều rất khiếp sợ.

Thất điện chủ kia từng lên Trọng Thiên thứ tư, dù lại bị đánh rớt.

Nhưng như thế cũng đã rất kinh khủng rồi.

Chỉ có những người từng đi tới Đăng Thiên Lộ mới biết khó khăn đến mức nào.

Nhưng một cao thủ tuyệt thế như vậy lại bị một tia kiếm khí g iết chết trong nháy mắt.

Chủ nhân của kiếm khí cũng không xuất hiện.

Quá khó tin.

Đạo Quân cười nói: “Thật ra các vị cũng đừng xem thường Diệp thiếu, bây giờ tuy cảnh giới của Diệp thiếu còn thấp, nhưng nếu các vị ở đây đấu tay đôi với hắn, ai dám nói có thể dễ dàng chiến thắng hắn không?”

Mọi người im lặng.

Không thể không nói, bọn họ khá là kiêng dè sức mạnh huyết mạch kia của Diệp Quân, đặc biệt là chiêu Nhất Kiếm Trảm Tuổi Thọ của hắn…

Tuổi thọ của bọn họ vốn không còn nhiều, nếu lại bị Diệp Quân chém cho mấy kiếm… Nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.

Đạo Quân lại nói: “Các vị, quý trọng khoảng thời gian này đi! Vì với thiên phú của Diệp thiếu, e rằng không bao lâu nữa sẽ không cần các vị giúp đỡ nữa đâu”.

Nói đến đây, trong mắt ông ta lộ vẻ phức tạp.

Ông ta tận mắt nhìn thấy sự phát triển của Diệp Quân trong khoảng thời gian này, tốc độ trưởng thành có thể miêu tả bằng từ bi3n thái.

Khó tin.

Mọi người đang có mặt đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều cười khổ.

Đúng thế, sức chiến đấu của Diệp Quân cũng khiến bọn họ rất kinh ngạc, nếu để Diệp Quân đạt đến Khai Đạo thì trong những người cùng cảnh giới, còn ai là đối thủ của hắn nữa?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3775


Lúc này, Từ Thiên đột nhiên đi tới cạnh Thiên Xích, sau đó nói: “Thí chủ, câu ông hét lên kia… là có ý gì vậy?

Thiên Xích quay đầu nhìn về phía Từ Thiên, sửng sốt, sao hoà thượng này không nghiêm chỉnh thế?



Trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân dẫn Hoành Sơn Ảnh đi tới trước Tiên Đạo Thụ, nhìn Tiên Đạo Thụ trước mặt, Hoành Sơn Ảnh rất rung động: “Tiên Đạo Thụ… Thật sự là của Thuỷ tộc”.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, Thánh tự Thuỷ tộc kia xuất hiện, hắn đưa Thánh tự cho Hoành Sơn Ảnh.

Hoành Sơn Ảnh nhận lấy Thánh tự, nhìn Thánh tự trước mặt, trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta nhất thời lộ cảm xúc phức tạp.

Diệp Quân nói: “Hoành Sơn cô nương, cô biết Thuỷ tộc à?”

Hoành Sơn Ảnh gật đầu: “Biết”.

Dứt lời, cô ta nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi biết chín tộc Chiêu Võ không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Hoành Sơn Ảnh nói: “Thuỷ tộc và tộc Hoành Sơn của ta đều từng là một trong chín tộc Chiêu Võ… Ngươi có biết chín họ Chiêu Võ không?”

Diệp Quân lại lắc đầu một lần nữa.

Hoành Sơn Ảnh hơi nghi ngờ: “Ngươi chưa từng nghe nói tới à?”

Diệp Quân mỉm cười: “Đúng là chưa từng”.

Hoành Sơn Ảnh trầm giọng nói: “Chín họ Chiêu Võ đại diện cho chín chủng tộc, trước đây đều là nền văn minh vũ trụ cấp năm, nhưng bây giờ ngoài tộc Thiên Võ, các tộc khác trong chín họ Chiêu Võ đều đã sa cơ thất thế”.

Diệp Quân thắc mắc: “Là vì nền văn minh Thiên Hành sao?”

Hoàng Sơn Ảnh gật đầu.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Các cô đều là nền văn minh vũ trụ cấp năm nhưng lại không thắng được nền văn minh Thiên Hành à?”

Hoành Sơn Ảnh lắc đầu: “Không đánh lại, thật ra nếu trước đây chúng ta liên thủ thì còn có cơ hội, nhưng mỗi người trong chín họ Chiêu Võ đều ích kỷ, hoàn toàn không thể hợp tác, vì thế chúng ta bị nền văn minh Thiên Hành lần lượt đánh bại, đánh bại toàn bộ, nền văn minh sa sút…”

Diệp Quân nói: “Tộc Thiên Võ đó có thể chống lại nền văn minh Thiên Hành à?”

Hoành Sơn Ảnh đáp: “Không thể, nền văn minh của bọn họ cũng đã sa sút, sở dĩ tốt hơn chúng ta một chút là vì bọn họ biết trốn, năm đó bọn họ rất thông minh, sau lần bại trận đầu tiên thì bọn họ chưa từng đối đầu trực diện với nền văn minh Thiên Hành một lần nào nữa, liên tục di chuyển nền văn minh, vì thế mới có thể giữ lại được nhiều cao thủ. Nhưng năm đó tiên tổ của bọn họ cũng đã chết trận…”

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Đều là nền văn minh vũ trụ cấp năm, vì sao nền văn minh Thiên Hành lại mạnh hơn nhiều như thế?”

Hoành Sơn Ảnh trầm giọng nói: “Thật ra thì ta cũng rất muốn biết”.

Diệp Quân: “…”

Hoành Sơn Ảnh nhìn Thánh tự trong tay, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp công tử, thứ này là Thuỷ tộc cho ngươi à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3776


Diệp Quân đáp: “Không phải, là ta lấy được từ một di tích nền văn minh, nhưng sau đó ta từng tiếp xúc với cao thủ của nền văn minh Thuỷ tộc”.

Dứt lời, hắn kể lại chuyện mình gặp mấy người Tù Linh.

Sau khi nghe xong, nét mặt Hoành Sơn Ảnh trở nên phức tạp: “Xem ra biết bao năm qua, Thuỷ tộc bọn họ cũng không sống dễ dàng”.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Hoành cô nương, ta nghe nói Thuỷ tộc này có hơn bốn trăm Thánh tự, đúng không?”

Hoành Sơn Ảnh gật đầu: “Phải, hơn nữa Thánh tự ngươi có cũng không được xem là cao cấp, nhưng tiếc là năm đó khi đối đầu trực diện với nền văn minh Thiên Hành, bọn họ đã hiến tế rất nhiều Thánh tự, vì vậy hiện tại bọn họ cũng không còn nhiều Thánh tự nữa”.

Hơn bốn trăm Thánh tự!

Diệp Quân nhìn Thánh tự trong tay, cảm thấy hơi sợ hãi, dù Thánh tự này không thể đánh nhau nhưng có thể tạo ra Tiên Đạo Thụ, kết thành thần vật là quả Đạo Linh, mà một thần vật như thế cũng đủ để tạo ra một nền văn minh vũ trụ cấp bốn đỉnh cao rồi.

Mà Thuỷ tộc có hơn bốn trăm Thánh tự là khái niệm gì.

Lúc này hắn mới phát hiện sự chênh lệch giữa nền văn minh vũ trụ cấp bốn và cấp năm là rất lớn.

Hoành Sơn Ảnh cất lời: “Thật ra ở Thuỷ tộc, Thuỷ tự không phải thứ mạnh nhất, mà là Thuỷ văn”.

Diệp Quân nhìn về phía Hoành Sơn Ảnh: “Thuỷ văn?”

Hoành Sơn Ảnh gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng là, đó là vật trấn tộc của bọn họ, một khi Thuỷ văn ra tay, thật sự khiến người ta sởn tóc gáy…”

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân im lặng một lát rồi nói: “Cô nương có hiểu biết nhiều về Ác Đạo Minh không? Thực lực của bọn họ đã đạt đến nền văn minh vũ trụ cấp năm chưa?”

Hoành Sơn Ảnh lắc đầu: “Ta không hiểu nhiều về bọn họ, cũng không qua lại với bọn họ, nhưng trước mắt, Ác Đạo Minh này đúng là không đơn giản, Diệp công tử vẫn nên cẩn thận một chút”.

Diệp Quân gật đầu, đương nhiên hắn không dám xem thường Ác Đạo Minh này, lần này có thể g iết chết Thất điện chủ kia hoàn toàn dựa vào mưu mô, nếu hai bên chiến đấu thì hắn không có chút chắc chắn nào cả.

Phải nâng cao thực lực!

Diệp Quân nghĩ đến Đăng Thiên Vực.

Bây giờ hắn thiếu kinh nghiệm thực chiến nhất, hắn phải dùng thực chiến rèn luyện thần tính của mình.

Sau khi đạt đến mười phần thần tính thuần tuý thì Khai Đạo.

Chỉ khi Khai Đạo, hắn mới được xem là cao thủ hàng đầu của vũ trụ hiện hữu này.

Đi đến Đăng Thiên Vực.

Lúc này Diệp Quân đưa ra quyết định.

Đại Chu có kiếm khí của cô cô, hắn không cần phải lo lắng, việc hắn phải làm bây giờ là nhanh chóng nâng cao thực lực của mình.

Diệp Quân rời khỏi Tiểu Tháp, hắn đi tới một gian đại điện, Chu Phạn đang phê duyệt tấu chương, dù bây giờ cô ta chưa lên ngôi, nhưng Hoàng Đế Đại Chu đã giao hết quyền hành, có thể nói cô ta chính là Nữ đế chân chính.

Hôm nay Chu Phạn mặc váy dài màu vàng nhạt, hoa văn thêu bên trên không phải rồng mà là phượng.

Dung mạo của cô ta vốn rất xinh đẹp, sau khi mặc váy thêu phượng hoàng lại càng có vẻ tao nhã hơn, trên người mang theo khí thế oai phong.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3777


Chu Phạn chậm rãi ngẩng đầu, khi nhìn thấy Diệp Quân, cô ta đặt bút trong tay xuống, hé miệng cười.

Diệp Quân đi tới trước mặt Chu Phạn, nhẹ giọng nói: “Ta phải đi đến Đăng Thiên Vực rồi”.

Chu Phạn gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Ta đoán được”.

Diệp Quân nói: “Vậy ta đi nhé?”

Chu Phạn đáp: “Được”.

Diệp Quân chớp mắt: “Ta đi thật đấy’.

Chu Phạn cười ung dung: “Đi đi! Chúng ta… sau này… gặp lại…”

Diệp Quân xoay người rời đi, nhưng sau khi đi mấy bước, hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, xoay người đi tới trước mặt Chu Phạn.

Kiếm Vực bao phủ, ngăn cách mọi thứ.

Tình cảm trước giờ sợ ly biệt, Kiếm Vực ngăn cách cởi xiêm y.

Lúc hai người yêu nhau mây mưa, dưới chân như có hương hoa mai thoang thoảng.

Nội dung chi tiết lược bớt một trăm nghìn chữ…



Thập điện.

Bát điện chủ ngồi trên thềm đá trước cửa đại điện, im lặng không nói một lời.

Gã ta đã im lặng ở đây một ngày một đêm rồi.

Mà trong đầu gã vẫn đang bao phủ bởi hình ảnh Thất điện chủ kia bị giế t chết trong nháy mắt.

Một tia kiếm khí chém chết Thất điện chủ.

Ngay cả bản thể cũng không xuất hiện.

Lần đầu tiên gã ta có cảm giác mình tựa như một con kiến.

Lúc này, thời không trước mặt gã ta đột nhiên rung động, sau đó thời không nứt ra, một cô gái mặc trường bào màu đỏ nhạt chậm rãi bước tới.

Cô gái vóc người cao gầy, tóc đen như mực, dung nhan vô cùng xinh đẹp, giữa hai ch@n mày cô ta có một dấu ấn màu đỏ như máu.

Nhìn thấy người đến, Bát điện chủ hơi nghi ngờ, vì gã ta cũng không biết cô gái trước mặt là ai.

Cô gái đột nhiên mở lòng bàn tay, một lệnh bài xuất hiện trong tay cô ta.

Thấy lệnh bài, Bát điện chủ thoáng sửng sốt, sau đó thay đổi sắc mặt rồi đứng lên cúi thấp người hành lễ: “Bái kiến Ngũ điện chủ”.

Ngũ điện Ác Đạo.

Bát điện chủ hoảng hốt, gã ta không ngờ bên trên lại phái Ngũ điện chủ tới.

Lúc này cô gái lại mở lòng bàn tay, một bản vẽ xuất hiện trong tay cô ta, trong tranh có một cô gái mặc váy trắng.

Cô ta nhìn chằm chằm Bát điện chủ: “Người giế t chết Thập điện chủ đây à?”

Bát điện chủ gật đầu, trầm giọng đáp: “Đúng thế, thực lực của người này cực kỳ kinh khủng…”

“Kinh khủng?”

Trên mặt cô gái không có chút cảm xúc, cô ta nở nụ cười khinh thường: “Cũng chỉ là kiếm tu của một nền văn minh cấp thấp mà thôi. Lần này ta đến đây là để giế t chết người này… Thiên Mệnh Váy Trắng? Chẳng khác nào một con kiến lại dám tự xưng là Thiên Mệnh, đúng là không biết sống chết, đợi khi ta tìm được cô ta, chắc chắn cô ta sẽ…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3778


Rắc!

Thời không trước mặt cô gái đột nhiên nứt ra, một cô gái mặc váy trắng xuất hiện…

Khi cô gái váy trắng xuất hiện, cô gái mặc trường bào đỏ nhạt kia còn chưa kịp hiểu là chuyện gì xảy ra đã có một bàn tay nắm lấy cổ họng của cô ta, sau đó đầu lưỡi của cô ta bị một lực lượng kéo ra ngoài.

Máu tươi phun ra như suối.

Cô gái trợn tròn mắt, cả người run rẩy.

Lúc này, tay phải của cô gái váy trắng thoáng dùng lực.

“Phịch!”

Hai chân cô gái kia mềm nhũn, lập tức quỳ xuống.

Cô gái: “…”

Cô gái váy trắng xoay người nhìn về phía Bát điện chủ bằng ánh mắt lạnh như băng, hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, hai tay giơ lên, run rẩy nói: “Ta đầu hàng…”

Đầu hàng.

Khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của Ngũ điện chủ kia, Bát điện chủ như sắp phát điên.

Mẹ kiếp!

Mẹ kiếp!

Mẹ kiếp!

Người này còn là người à?

Đây là Ngũ điện chủ đó!

Hơn nữa còn là một vị Ác Đạo từng trải qua ít nhất triệu lần Vũ Trụ Kiếp, nhưng thậm chí còn không có khả năng đánh trả trước cô gái váy trắng này.

Thật sự là không có khả năng đánh trả!

Đạo tâm của Bát điện chủ hoàn toàn sụp đổ.

Phản kháng?

Không, gã còn không có một chút suy nghĩ dám phản kháng nào cả, ở trước mặt người phụ nữ này, gã chỉ cảm thấy tuyệt vọng, tuyệt vọng vô cùng.

Đầu hàng!

Mẹ kiếp!

Đi theo chủ nhân khác.

Nhất định phải đi theo chủ nhân khác thôi.

Người phụ nữ váy trắng cũng không giết Bát điện chủ, bà ấy thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn xuống Ác Đạo Ngũ điện chủ trước mặt, trong mắt không chứa đựng chút cảm xúc: “Ngươi có tư cách liên tục gọi tên ta à?”

Ngũ điện chủ hoảng sợ nói: “Ngươi là trên Khai Đạo…”

Trên Khai Đạo!

Nghe thấy lời của Ngũ điện chủ, mí mắt của Bát điện chủ lập tức khẽ giật, không nói gì mà chỉ im lặng dập đầu.

“Trên Khai Đạo?”

Người phụ nữ váy trắng tỏ vẻ khinh thường: “Cũng giống như ngươi, cũng chỉ là một con kiến”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3779


Ngũ điện chủ: “…”

Trên Khai Đạo là kiến?

Đầu óc Bát điện chủ trống rỗng, sau đó gã lại im lặng dập đầu một cái.

Ngũ điện chủ đột nhiên gào thét, vô số lôi kiếp đáng sợ bất chợt hội tụ từ trong thiên địa, những lôi kiếp kia to như cột, thật sự là huỷ diệt đất trời.

Dù biết rõ không thể thắng được người trước mắt, nhưng cô ta vẫn muốn liều mạng một lần.

Người phụ nữ váy trắng giơ tay đập một cái về phía đầu của Ngũ điện chủ.

Bốp!

Đầu của Ngũ điện chủ lập tức nổ tung, máu tươi bắn tung toé.

Thần hồn tan biến!

Sắc mặt Bát điện chủ tái nhợt, gã lại im lặng dập đầu…

Không biết đã bao lâu trôi qua, thấy không còn động tĩnh gì nữa, gã mới dè dặt ngẩng đầu lên, mà lúc này người phụ nữ váy trắng kia đã không còn ở đây.

Bát điện chủ thoáng chốc xụi lơ ngã xuống đất, sức lực cả người như bị hút khô, đồng thời trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Không chết!

Lúc này cả người Bát điện chủ thật sự đều đã tê dại.

Ngũ điện chủ cứ thế bị đập chết trước mặt gã.

Hoàn toàn không có khả năng đánh trả.

Thật sự giống như kiến.

Như nghĩ đến điều gì, Bát điện chủ chợt ngồi dậy nhìn về phía trước mặt, trước mặt gã có một chiếc nhẫn không gian đang lơ lửng.

Trong nhẫn không gian có khoảng hơn một trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng, còn có hơn một nghìn Tổ Mạch.

Bát điện chủ cất nhẫn không gian gì, sau đó nói: “Cái này dùng để biếu Diệp Quân…”

Nói đến đây, gã như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên tát mình một cái: “Diệp Quân gì chứ, là Diệp thiếu…”

Dứt lời, gã đứng dậy biến thành một tia sáng biến mất ở cuối chân trời.



Đại Chu.

Trên tường thành, Chu Phạn mặc phượng bào màu vàng nhạt đang đưa mắt nhìn về phía chân trời, ở cuối chân trời có thể thấp thoáng nhìn thấy dấu vết một tia kiếm quang bay qua.

Lúc này Nguyên Tướng chợt xuất hiện bên cạnh Chu Phạn, ông ta cúi người hành lễ: “Điện hạ, nên trở về thôi”.

Chu Phạn thu hồi tầm mắt, gật nhẹ đầu: “Ừm”.

Dứt lời, cô ta xoay người rời đi.

Nguyên Tướng đi theo, ông ta chần chừ một lúc rồi nói: “Điện hạ, Diệp công tử có một thê tử ở vũ trụ Quan Huyên…”

Chu Phạn hỏi: “Nguyên Tướng muốn nói gì?”

Nguyên Tướng trầm giọng nói: “Điện hạ, đây vốn là chuyện riêng giữa người và Diệp công tử, chúng ta không nên nhúng tay vào, nhưng chuyện này liên quan đến Đại Chu của chúng ta…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3780


Chu Phạn bình tĩnh nói: “Các ông muốn ta trở thành người đứng đầu hậu cung à?”

Nguyên Tướng gật đầu: “Mọi người đều muốn như thế, chúng ta không có ý gì khác mà chỉ đang nghĩ cho lợi ích của Đại Chu thôi…”

Bọn họ biết có thể Chu Phạn không quan tâm đ ến chuyện này, nhưng thật ra thì bọn họ lại rất quan tâm, cũng hết cách, bọn họ ở Đại Chu, đương nhiên phải suy tính lợi ích vì Đại Chu rồi.

Chu Phạn lắc đầu: “Nguyên Tướng, sau này, Đại Chu cũng sẽ trở thành một phần của vũ trụ Quan Huyên”.

Nguyên Tướng sửng sốt.

Chu Phạn lại nói: “Về chuyện đứng đầu hậu cung… Nguyên Tướng, ta muốn giúp hắn hoàn thành sự nghiệp to lớn mà từ xưa đến giờ không ai có thể làm được, chứ không phải tranh đấu ở chốn hậu cung, ông hiểu ý ta chứ?”

Nguyên Tướng im lặng.

Chu Phạn lại nói: “Truyền lệnh xuống, Đại Chu bắt đầu liên kết về mọi mặt với vũ trụ Quan Huyên, còn nữa, Tiểu Ái cô nương muốn phái người đến xây dựng Tiên Bảo Các, chuyện này do ông tiếp đón, nhớ kỹ phải dốc hết sức phối hợp với cô ấy”.

Dứt lời, cô ta xoay người rời đi.



Diệp Quân ngự kiếm di chuyển trong tinh không rộng lớn.

Mục tiêu chuyến đi này của hắn là Đăng Thiên Vực, nơi vô số cao thủ Cảnh giới Khai Đạo muốn đi nhưng không dám đi kia.

Thực chiến!

Bây giờ hắn cần có rất nhiều kinh nghiệm thực chiến, hắn muốn dựa vào cách chiến đấu rèn luyện thực lực và thần tính của mình.

Về phần mấy người nhóm Thiên Xích, bọn họ cũng đã ăn quả Đạo Linh, sau đó tu luyện trong Tiểu Tháp rồi.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Diệp Quân đi tới một vùng tinh không hoàn toàn yên tĩnh, đưa mắt nhìn quanh, tinh hà vô cùng tĩnh lặng, ở cuối tầm mắt có một tấm chắn vô hình bảo vệ.

Biên giới vũ trụ.

Diệp Quân ngự kiếm đi thẳng đến chỗ biên giới vũ trụ.

Khi hắn muốn đến gần biên giới vũ trụ kia, một lực lượng bí ẩn đột nhiên rơi xuống từ trên trời, trấn áp hắn phải đứng tại chỗ.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, một tia kiếm ý bay lên cao.

Oanh!

Uy áp kia lập tức bị chém vỡ.

Lúc này trong biên giới vũ trụ phía xa có một ông lão chậm rãi bước ra.

Cảnh giới Bình Đạo.

Ông lão mặc trường bào rộng lớn, tay phải cầm một cây gậy, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân bằng ánh mắt lạnh lùng: “Muốn đi qua nơi này à?”

Diệp Quân gật đầu.

Ông lão bình tĩnh hỏi: “Có biết quy tắc không?”

Diệp Quân thoáng sửng sốt, sau đó hỏi: “Quy tắc gì?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3781


Ông lão nói: “Một trăm Tổ Mạch”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Dứt lời hắn mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn không gian bay tới chỗ ông lão kia.

Ông lão nhìn nhẫn không gian, sau đó cất nó đi.

Diệp Quân chắp tay, đang định ngự kiếm rời đi thì ông lão kia lại nói: “Đợi đã”.

Diệp Quân nhìn ông lão: “Tiền bối có chuyện gì sao?”

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Một trăm Tổ Mạch chỉ là phí qua đường, còn có tiền thủ tục mở biên giới vũ trụ nữa”.

Diệp Quân nhìn ông lão, hắn không nói gì mà mở lòng bàn tay, lại một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt ông lão, bên trong là một trăm Tổ Mạch.

Thấy Diệp Quân tuỳ tiện đưa ra một trăm Tổ Mạch, ông lão nhất thời sửng sốt, có tiền lại còn nghe lời như thế?

Xem ra đây là một kẻ không có chỗ dựa.

Làm người trông coi biên giới ở đây, ông ta luôn rất tin tưởng vào khả năng quan sát của mình, người có chỗ dựa nói chuyện làm việc đều rất khác, đặc biệt là người trẻ tuổi, chỉ cần trong nhà có chút thế lực thì kẻ đó sẽ vểnh mũi lên trời, chỉ muốn khắc hai chữ “chỗ dựa” vào gáy. Mà người nghe lời như thiếu niên trước mắt, bảo đưa là đưa, nhát gan như thế, không cần nghĩ cũng biết đây chắc chắn là một kẻ trong nhà không có cao thủ, tổ tiên vô dụng.

Có thể làm thịt!

Nghĩ vậy, ông lão cười nói: “Ngoài phí qua đường và phí thủ tục, còn có…”

“Láo toét”.

Lúc này, một tiếng hét phẫn nộ chợt vang lên từ phía xa, sau đó một tàn ảnh xông đến trước mặt ông lão kia, ông lão còn chưa kịp phản ứng thì người đó đã đè tay phải xuống, một lực lượng uy áp mạnh mẽ khiến ông lão quỳ xuống đất.

Nhìn thấy người đến, ông lão tỏ vẻ sợ hãi: “Cảnh giới Khai Đạo…”

Diệp Quân nhìn về phía người đó, hơi ngạc nhiên vì người đến không phải ai khác mà chính là Bát điện chủ kia.

Thấy người này, Diệp Quân hơi nghi ngờ, tại sao gã lại đến đây?

Kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn.

Bát điện chủ không để tâm đ ến ông lão kia mà xoay người nhìn Diệp Quân, gã chắp tay, dường như cảm thấy không đủ nên lại vội cúi người chào: “Diệp thiếu”.

Thấy Bát điện chủ như thế, Diệp Quân nhất thời hơi nghi ngờ: “Ngươi đang diễn tuồng gì vậy?”

Bát điện chủ cười ngượng ngùng: “Diệp thiếu, lần này ta đến để xin lỗi cậu”.

Diệp Quân càng nghi ngờ hơn: “Xin lỗi?”

Bát điện chủ gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân nhìn chằm chằm Bát điện chủ, không nói một lời.

Bát điện chủ mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn không gian bây tới trước mặt Diệp Quân, gã cung kính nói: “Đây là chút tấm lòng của ta, xin Diệp thiếu vui lòng nhận cho”.

Khi thấy thứ bên trong, Diệp Quân nhất thời hơi bất ngờ, không ngờ trong nhẫn không gian này lại có hơn hai nghìn Tổ Mạch, còn có hơn một trăm tinh thể Vĩnh Hằng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3782


Một số tiền lớn!

Đặc biệt là hơn một trăm tinh thể Vĩnh Hằng này, thật sự là một khối tài sản lớn.

Diệp Quân vẫn nhìn Bát điện chủ với vẻ nghi ngờ, người này khiến hắn không biết phải làm sao.

Xin lỗi?

Đền tội?

Cái gì thế này?

Nhưng thái độ của người này cũng không giống đang giả vờ.

Bát điện chủ đang định lên tiếng thì trong biên giới phía xa chợt truyền đến một khí thế đáng sợ.

Bát điện chủ xoay người nhìn lại, cách đó không xa có một ông lão mặc áo gấm bước tới, ông ta vừa xuất hiện, thời không xung quanh đã lập tức dao động.

Cảnh giới Ách Đạo.

Cũng giống như cao thủ cảnh giới Khai Đạo, đây cũng là một tồn tại vô cùng hiếm thấy ở vũ trụ hiện hữu.

Sau khi ông lão áo gấm bước ra, ông lão áo đen trước mặt Bát điện chủ vội nói: “Đại trưởng lão, cứu ta”.

Khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của ông lão áo đen, ánh mắt của ông lão áo gấm thoáng chốc trở nên lạnh như băng: “Người nào dám ức hiếp…”

Khi nhìn thấy Bát điện chủ, ông ta thoáng ngây người, sau đó sắc mặt thay đổi, run rẩy nói: “Khai Đạo…”

Khai Đạo?

Lúc nghe thấy lời của ông lão áo gấm, sắc mặt ông lão áo đen thoáng chốc trở nên trắng bệch.

Sau đó ông ta nhìn Diệp Quân phía xa bằng ánh mắt tràn đầy khiếp sợ, cao thủ cảnh giới Khai Đạo này kính trọng khách sáo với tên kia như thế…

Ông lão áo đen run rẩy nói: “Đại lão, ngài có lai lịch to lớn như vậy vì sao lại khiêm tốn thế?”

Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Ta sai rồi”.

Ông lão áo đen cười khổ: “Nếu ngài huênh hoang một chút, có đánh chết ta cũng không dám gây chuyện với ngại!”

Diệp Quân lắc đầu, thói đời này làm sao thế?

Lúc này Bát điện chủ đột nhiên vung tay áo, ông lão áo đen và ông lão áo gấm vừa xuất hiện kia đều bị tiêu diệt.

Gã mở lòng bàn tay, nhẫn không gian của hai người bay vào tay gã. Sau đó gã cung kính đưa hai chiếc nhẫn đến trước mặt Diệp Quân: “Diệp thiếu, của cậu đây”.

Diệp Quân không nhận lấy nhẫn, hắn nhìn chằm chằm Bát điện chủ: “Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì đấy?”

Bát điện chủ trầm giọng nói: “Diệp thiếu, ta là thật lòng phục tùng, xin Diệp thiếu cho ta một cơ hội giúp sức cho cậu”.

Diệp Quân nhíu mày: “Tại sao?”

Bát điện chủ chần chừ một lúc rồi nói: “Bị thuyết phục bởi sức quyến rũ và nhân cách của Diệp thiếu”.

Diệp Quân nhìn chằm chằm Bát điện chủ, nghiêm túc nói: “Ta suýt tin rồi đấy”.

Bát điện chủ cười ngượng ngùng, sau đó nói: “Diệp thiếu, ta là thật lòng phục tùng, nếu cậu không tin ta sẽ đưa cho cậu một thần hồn của mình”.

Diệp Quân giơ tay phải.

Bát điện chủ không chút do dự thả một tia thần hồn của mình vào tay Diệp Quân.

Diệp Quân cau mày.

Người này bị điên rồi ư?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3783


Thật sự phục tùng?

Chẳng lẽ bị nhân cách của hắn quyến rũ thuyết phục thật à?

Sao có thể được!

Diệp Quân lập tức phủ định suy nghĩ này của mình, hắn không cho rằng sức hấp dẫn của mình có thể thuyết phục Bát điện chủ trước mặt, thực lực của người này còn trên cả Cơ Tiểu Kiếm, sao có thể bị hắn thuyết phục được?

Cô cô váy trắng?

Nghĩ thế, Diệp Quân nhìn về phía Bát điện chủ: “Ngươi từng gặp cô cô của ta à?”

Bát điện chủ thoáng sửng sốt, rõ ràng là gã rất bất ngờ.

Thấy thế, Diệp Quân lập tức hiểu ra, lập tức hỏi: “Gặp bao giờ vậy?”

Bát điện chủ không thể nói dối được nữa, chỉ đành trả lời đúng sự thật: “Trước đây không lâu”.

Diệp Quân hỏi: “Bà ấy giết người à?”

Bát điện chủ chần chừ một lát, sau đó gật đầu.

Diệp Quân nói: “Kể nghe xem”.

Bát điện chủ kể lại chuyện người phụ nữ váy trắng giế t chết Ngũ điện chủ, lần này gã không chút giấu giếm, ở trước mặt người thông minh tốt nhất nên thành thật một chút.

Khi nghe thấy cô cô váy trắng gi ết chết một Điện chủ, Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, Ngũ điện chủ kia cũng thật là, nói xấu ai không nói lại đi nói xấu cô cô váy trắng.

Nhưng cũng tốt, giảm bớt một phiền phức lớn cho hắn.

Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn nhìn về phía Bát điện chủ: “Ngươi chắc chắn là muốn đi theo ta chứ?”

Bát điện chủ vội gật đầu: “Ta là thật lòng”.

Diệp Quân hỏi: “Tại sao?”

Bát điện chủ chần chừ một lúc rồi nói: “Có rất nhiều mục đích, thứ nhất là Diệp thiếu tài giỏi hơn người, triệu năm khó gặp, là…”

Diệp Quân thẳng thừng ngắt lời Bát điện chủ: “Nói sự thật”.

Bát điện chủ trầm giọng nói: “Sợ chết”.

Diệp Quân nhìn chằm chằm Bát điện chủ một lúc lâu rồi nói: “Đi theo ta”.

Dứt lời, hắn lập tức dẫn Bát điện chủ vào trong Tiểu Tháp.

Vừa tiến vào trong, Bát điện chủ đã trợn tròn mắt: “Con mẹ nó?”

Đương nhiên Diệp Quân cũng không bất ngờ trước thái độ ngạc nhiên của Bát điện chủ, hắn dẫn đối phương đi vào cũng là vì mục đích này.

Hắn biết rõ muốn dựa vào chính bản thân mình để thuyết phục những cao thủ cao cấp này hoàn toàn là chuyện không thể nào, cho nên chỉ đành mượn uy của cô cô thôi.

Bát điện chủ đột nhiên run rẩy nói: “Diệp thiếu, nơi này do cô cô của cậu tạo ra à?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Bát điện chủ đột nhiên tát mình một cái.

Diệp Quân sửng sốt: “Ngươi làm gì đấy?”

Bát điện chủ trầm giọng nói: “Ta có tài đức gì mà dám đối địch với Diệp thiếu chứ”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3784


Diệp Quân: “…”

Lúc này Bát điện chủ thật sự thấy hối hận, lúc trước gã từng điều tra người đứng sau Diệp Quân, gã cũng biết người đó có chút thực lực, nhưng gã không ngờ lại mạnh đến thế.

Đánh giá quá thấp.

Bát điện chủ thầm thở dài, không thể không nói gã còn có thể sống sót đúng là phước ba đời.

Đương nhiên nhiều hơn vẫn là vui mừng.

Ngày đó nếu không nhờ dập đầu nhanh, e rằng gã cũng đã đi theo Ngũ điện chủ rồi?

Diệp Quân chợt nói: “Nói ta nghe một chút về Ác Đạo Minh đi”.

Ác Đạo Minh!

Bây giờ hắn còn chưa hiểu quá nhiều về thế lực này, đặc biệt là mấy điện kia.

Bát điện chủ biết mình phải góp công mới được.

Gã đã chuẩn bị tâm lý trước với chuyện này rồi, lập tức nói: “Ác Đạo Minh có tổng cộng mười điện, lần lượt trông coi vũ trụ tinh vực khác nhau, bình thường gần như chưa từng cùng xuất hiện, nói về Bát điện của ta đi, chúng ta chỉ nghe lệnh của Nhị điện chủ và Ác Đạo Sứ”.

Diệp Quân nhíu mày: “Ác Đạo Sứ? Nhị điện chủ?”

Bát điện chủ gật đầu: “Đúng thế, nhưng ta cũng chỉ từng gặp Ác Đạo Sứ, chứ chưa từng gặp Nhị điện chủ trong truyền thuyết kia”.

Diệp Quân hỏi: “Thực lực của Ác Đạo Sứ thế nào?”

Bát điện chủ trầm giọng đáp: “Sâu không lường được”.

Diệp Quân hỏi: “Còn mạnh hơn cả ngươi à?”

Bát điện chủ gật đầu: “Mạnh hơn rất nhiều”.

Diệp Quân chợt hơi tò mò: “Các người đều là cao thủ cảnh giới Khai Đạo, vậy phân biệt mạnh yếu như thế nào?”

Bát điện chủ trầm giọng nói: “Đăng Thiên Vực”.

Diệp Quân nói: “Tham gia trận chiến Đăng Thiên à?”

Bát điện chủ gật đầu, giải thích: “Phải, thực lực của ta có thể đánh lên Trọng Thiên thứ tư, đương nhiên nói đúng hơn thì chỉ có thể coi là Trọng Thiên thứ ba. Vì nếu ta lên được Trọng Thiên thứ tư, ở trong đó chưa tới nửa khắc đã bị đánh xuống. Đương nhiên như thế cũng đã mạnh hơn nhiều cao thủ cảnh giới Khai Đạo ở Trọng Thiên thứ ba rồi”.

Diệp Quân nhất thời hơi tò mò: “Rốt cuộc Đăng Thiên Vực này là một nơi thế nào?”

Bát điện chủ trầm giọng nói: “Ta cũng không rõ cụ thể nó thế nào, vì trước mắt không ai biết rốt cuộc nó đã tồn tại bao lâu, nhưng ở bên đó có một vài truyền thuyết, đồn rằng trên Trọng Thiên thứ chín của Đăng Thiên Vực này là Đại Đạo hiện hữu, nhưng không rõ thật giả, dù sao trước mặt vẫn chưa có ai lên được Trọng Thiên thứ chín”.

Diệp Quân thắc mắc: “Trong mỗi Trọng Thiên sẽ có cao thủ thế nào?”

Bát điện chủ đáp: “Trong mỗi Trọng Thiên đều là một thời đại kỷ nguyên”.

Diệp Quân nhíu mày: “Thời đại kỷ nguyên?”

Bát điện chủ gật đầu: “Một kỷ nguyên là mấy tỷ năm, thật ra Trọng Thiên thứ chín là chín thời đại kỷ nguyên bị trấn áp, nếu trên Trọng Thiên thứ chín thật sự có Đại Đạo hiện hữu thì có nghĩa là Đại Đạo trấn áp chín thời đại”.

Diệp Quân trầm tư một lúc lâu rồi nói: “Các ngươi đến khiêu chiến Trọng Thiên thứ chín chỉ vì nâng cao thực lực à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3785


Bát điện chủ phủ nhận: “Không chỉ vì nâng cao thực lực mà còn vì tìm kiếm tài nguyên tu luyện nữa, linh khí trong Trọng Thiên thứ chín không giống thế giới bên ngoài, linh khí nơi đó còn chứa đựng cả sức mạnh vĩnh hằng, vì sau khi lên đến cảnh giới Khai Đạo, Tổ Mạch bình thường đã không còn tác dụng quá lớn với chúng ta, chỉ có linh khí chứa đựng sức mạnh vĩnh hằng mới có tác dụng với chúng ta thôi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Bát điện chủ lại nói: “Diệp thiếu thật sự thích hợp khiêu chiến trận chiến Đăng Thiên, trận chiến Đăng Thiên là một nơi tu luyện rất tốt, đương nhiên cũng rất nguy hiểm, biết bao năm qua, không biết có bao nhiêu thiên tài chết ở Đăng Thiên Vực…”

Diệp Quân nhìn về phía Bát điện chủ: “Ác Đạo Minh các ngươi còn có ai đến tìm ta nữa không?”

Bát điện chủ trầm giọng đáp: “Chắc chắn sẽ có, lần này Ác Đạo Minh thiệt hại nặng nề, bọn họ không thể bỏ quả được, trừ khi bọn họ biết thực lực chân chính cô cô của Diệp thiếu… Nhưng trước mắt ngoài ta, những người biết thực lực chân chính của cô cô cậu gần như đều đã chết hết”.

Diệp Quân im lặng suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Ngươi trở về Ác Đạo Minh đi”.

Bát điện chủ sửng sốt, nhưng chẳng mấy chốc đã hiểu ra: “Diệp thiếu muốn ta đi làm nội gián à?

Diệp Quân gật đầu: “Nếu Ác Đạo Minh vẫn còn có người đến thì chắc chắn sẽ đến tìm ngươi trước, đến lúc đó ngươi xoay sở giúp ta, nếu thật sự không xoay sở được thì dẫn bọn họ đến Đại Chu, nơi đó có kiếm khí cô cô ta để lại”.

Bát điện chủ: “…”

Diệp Quân nhìn về phía Bát điện chủ: “Đồng thời ngươi cũng dò la tin tức của Ác Đạo Minh giúp ta”.

Bát điện chủ gật đầu: “Được”.

Dường như còn nghĩ đến điều gì, Diệp Quân lại nói: “Ngươi có thân thiết với Cửu điện chủ kia không?”

Bát điện chủ lắc đầu: “Không thân lắm, ta chỉ biết hắn ta không phải người bình thường, đến từ một gia tộc cổ xưa”.

Nói đến đây, gã nhìn Diệp Quân: “Diệp thiếu quen hắn ta à?”

Diệp Quân gật đầu: “Hắn ta cũng là người của ta”.

Bát điện chủ: “…”

Diệp Quân đột nhiên mở lòng bàn tay, một quả Đạo Linh bay đến trước mặt Bát điện chủ.

Bát điện chủ ngạc nhiên: “Diệp thiếu, cái này…”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Làm việc cho tốt, Ác Đạo Minh có động tĩnh gì thì lập tức thông báo với ta, đương nhiên nếu ngươi thấy không tiện cũng chẳng sao”.

Bát điện chủ vội nói: “Không không, Diệp thiếu yên tâm, ta là thật lòng phục tùng, tuyệt đối không có chút suy nghĩ nào khác”.

Diệp Quân gật đầu, không nói gì thêm, hắn ngự kiếm biến mất ở phía xa.

Bát điện chủ đứng tại chỗ nhìn quả Đạo Linh trước mặt với vẻ khiếp sợ, đây là thần vật đó!

Diệp thiếu này đúng là hào phóng!

Bát điện chủ cất quả Đạo Linh, xoay người rời đi.



Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng Diệp Quân cũng đi đến Đăng Thiên Vực.

Trên một vùng đất rộng lớn, có một tấm bia đá cao vạn trượng sừng sững trong thiên địa, trên bia đá chỉ có hai chữ to cổ xưa: Đăng Thiên.

Khi đi tới trước bia đá, sắc mặt Diệp Quân nhất thời trở nên nặng nề, cũng không biết tấm bia đá này đã trải qua bao nhiêu năm tháng, nó tản ra một hơi thở xưa cũ và tang thương, hơi thở đó khiến người ta không nhịn được nảy sinh một cảm giác sợ hãi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3786


Đăng Thiên!

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn lại, trên đỉnh của bia đá là một cầu thang bằng đá, cầu thang nối dài đến cuối chân trời, mà trên những thềm đá này còn có chín cánh cửa đá sừng sững.

Trọng Thiên thứ chín!

Diệp Quân đang muốn ngự kiếm bay lên thì đột nhiên có giọng nói vang lên từ bên cạnh: “Đạo hữu”.

Diệp Quân quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có hai người đi tới, một nam một nữ, trông đều rất trẻ tuổi, nam mặc áo choàng trắng, phong độ nhẹ nhàng, nữ mặc váy trắng, rất xinh đẹp, nhưng lại hơi nhút nhát.

Dung mạo của hai người rất giống nhau.

Diệp Quân hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Người đàn ông đi tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Đạo Hữu muốn tham gia trận chiến Đăng Thiên à?”

Diệp Quân mỉm cười: “Muốn thử xem sao?”

Người đàn ông hỏi: “Đây là lần đầu tiên đạo hữu đến đúng không?”

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Sao ngươi biết?”

Người đàn ông cười to: “Muốn tham gia trận chiến Đăng Thiên phải có hai thứ trước, thứ nhất là Tích Đạo Phù, thứ hai là Đạo Dược”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ.

Người đàn ông cười giải thích: “Tích Đạo Phù có thể che giấu thần thức và hơi thở của mình, có thể xoá đi dấu vết ngươi để lại trong thiên địa, thứ này rất quan trọng, không chỉ có thể che giấu hơi thở của ngươi còn có thể khiến người khác không thể cảm nhận được ngươi. Nếu người khác không cảm nhận được hơi thở của ngươi sẽ không biết thực lực của ngươi mạnh bao nhiêu, đương nhiên cũng sẽ không dám tuỳ tiện ra tay với ngươi, còn về Đạo Dược…”

Nói đến đây, hắn ta cười khẽ: “Thứ này càng quan trọng hơn. Đạo Dược là thánh dược chữa thương, tiến vào trong Trọng Thiên thứ nhất vô cùng nguy hiểm, bị thương là chuyện khó tránh khỏi. Nếu không mang theo chút thuốc chữa thương thì sẽ rất nguy hiểm”.

Tích Đạo Phù!

Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, bây giờ ngươi có thể che giấu hơi thở cho ta không?”

Tiểu Tháp đáp: “Đương nhiên có thể, yên tâm, sau khi cải tạo, bây giờ dù là Bát điện chủ kia cũng không cảm nhận được hơi thở của ngươi ấy chứ”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó nhìn người đàn ông trước mặt, cười nói: “Đa tạ huynh đài nhắc nhở, nhưng ta không cần những thứ này”.

Người đàn ông cười đáp: “Được”.

Diệp Quân chắp tay, xoay người ngự kiếm bay lên, biến mất ở cuối chân trời.

Sau khi Diệp Quân đi, nụ cười trên mặt người đàn ông dần biến mất: “Thế nào?”

Cô gái đáp: “Rất đẹp trai”.

Người đàn ông đen mặt: “Ta có hỏi muội tướng mạo của hắn ta à?”

Sắc mặt người phụ nữ hơi ửng đỏ, sau đó nói: “Nếu huynh muội của bọn ta hợp sức, có cơ hội giết hắn nhưng bên cạnh hắn còn có cường giả Binh Chủ đó”.

Sắc mặt người đàn ông tối sầm lại.

Người phụ nữ lại nói: “Huynh, người này có thể khiến nhiều cường giả cảnh giới Khai Đạo đi theo như thế chắc chắn không tầm thường, chúng ta đừng mạo hiểm”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3787


Người đàn ông khẽ nói: “Nhưng điều kiện mà Ác Đạo Minh đưa ra thực sự rất hấp dẫn… hai trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng… Nếu có hai trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng, huynh muội chúng ta không chỉ có thể nâng cao thực lực, mà mẹ cũng sẽ có thể sống tiếp…”

Không lâu trước đó, một lệnh truy bắt của Ác Đạo Minh được gửi đến Đăng Thiên Vực, người nào giết được Diệp Quân sẽ được thưởng hai trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng, kèm theo đó là bức chân dung truy bắt.

Người phụ nữ lắc đầu: “Chúng ta chỉ biết hắn tên là Diệp Quân, nhưng không biết kẻ đứng sau hắn là ai, có thế lực gì, nếu tùy ý ra tay mà không biết chút thông tin gì, cho dù giết hắn e là cũng sẽ gặp nghiệp lớn. Đến lúc đó cho dù lấy được tinh thể Vĩnh Hằng, chỉ sợ cũng không có mạng để tiêu, hơn nữa rất có thể sẽ liên lụy đến gia tộc…”

Người đàn ông im lặng không nói.

Người phụ nữ lại nói: “Ác Đạo Minh gửi lệnh truy bắt Ác Đạo đến đây chắc không phải muốn người khác đi giết hắn”.

Người đàn ông quay đầu nhìn cô ta: “Là sao?”

Người phụ nữ phân tích: “Những người có thể đến Đăng Thiên Vực không phải ai cũng là những người tầm thường, đằng sau họ chắc chắn phải có thế lực mạnh. Ác Đạo Minh gửi lệnh truy bắt đến đây, rất nhiều người sẽ bị lay động, họ sẽ đi khiêu khích Diệp công tử này, nếu bị Diệp công tử đánh trả thì Diệp công tử sẽ nhiễm một đạo nhân quả… Nếu muội đoán không lầm, họ muốn Diệp công tử trở thành kẻ thù cả Chư Thiên Vạn Giới, sau đó họ sẽ hợp sức với Chư Thiên Vạn Giới để đối phó với Diệp công tử, hơn nữa ác nghiệp ở đây càng nhiều, đến lúc đó sẽ bị Đại Đạo áp chế càng mạnh…”

Người đàn ông híp mắt: “Ác Đạo Minh muốn hợp lực với Chư Thiên Vạn Giới đối phó với Diệp công tử”.

Người phụ nữ gật đầu: “Có khả năng đằng sau Diệp công tử có một thế lực cực mạnh, ngay cả Ác Đạo Minh cũng phải kiêng dè”.

Người đàn ông đang định nói thì lúc này thời không trước mặt rung chuyển, sau đó người đàn ông biến sắc.

Người phụ nữ hỏi: “Sao thế?”

Người đàn ông trầm giọng nói: “Tiền thưởng cho việc truy bắt Diệp công tử trên lệnh truy nã đã thay đổi từ hai trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng thành năm trăm viên rồi… hơn nữa còn là tinh thể Vĩnh Hằng cực phẩm”.

Người phụ nữ nhíu chặt mày: “Ác Đạo Minh đang bày bố bàn cờ”.

Người đàn ông nói: “Chúng ta rút ư?”

Người phụ nữ lắc đầu: “Không rút”.

Người phụ nữ lấy làm lạ.

Người phụ nữ trầm giọng nói: “Tất nhiên chúng ta không thể bước vào ván cờ này nhưng chúng ta có thể tạo nên thiện duyên, sau đó rút lui toàn bộ”.

Người đàn ông ngờ vực: “Làm thế nào?”

Người phụ nữ nói: “Đi thôi, đi thông báo cho Diệp công tử đó nói Ác Đạo Minh muốn giết hắn, như thế chúng ta có thể cho hắn nợ một ơn tình, sau đó rút lui”.

Nói rồi cô ta dẫn người đàn ông lao lên trời.



Sau khi đi vào cánh cửa đầu tiên, thoáng chốc Diệp Quân đã đến một vùng đất không biết tên.

Đây là một vùng hoang vu, mênh mông vô tận.

Diệp Quân đứng trên đồng hoang, vẻ mặt rất phòng bị.

“Ầm!”

Ngay lúc này mặt đất phía xa bỗng bắt đầu rung lắc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3788


Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn, mắt đất ở tận cuối tầm nhìn bỗng nứt ra, sau đó một người đàn ông trung niên cầm rìu chậm rãi bước ra.

Người đàn ông trung niên này mặc một bộ áo giáp cũ, chiếc rìu lớn đó cũng cũ nát, nhưng khí tức cả người lại cực kỳ đáng sợ.

Vừa đến đã đánh à?

Diệp Quân hơi ngạc nhiên nhưng sau đó lại bật cười, vừa đúng ý hắn.

Hắn đổi kiếm Thanh Huyên trong tay thành ý kiếm.

Lúc này người đàn ông trung niên bỗng nhảy lên, bổ một rìu xuống.

Cả trời đất nổ tung, cực kỳ đáng sợ.

Diệp Quân không lùi bước, chân phải giẫm mạnh xuống, sau đó bay lên trời.

Đối đầu trực diện!

Bụp!

Kiếm quang vỡ tan, Diệp Quân bị chấn động văng ra xa, hai cánh tay tê lại, mặc dù kiếm y không bị tiêu diệt nhưng cũng bị đánh vỡ.

Diệp Quân lùi về sau cả vạn trượng mới dừng lại, hắn cảm thấy kinh ngạc, cường giả Trọng Thiên mạnh thế sao?

Chưa kịp nghĩ gì thêm, người đàn ông trung niên ở đằng xa bỗng nhảy lên lần nữa rồi bổ một rìu vào hắn.

Thời không cả trời đất đều vỡ tan tành thành từng mảnh.

Sức mạnh cực kỳ khủng khiếp.

Diệp Quân nhếch môi, lại biến thành kiếm quang lao ra.

Hắn không dùng kiếm Thanh Huyên, cũng không dùng đến sức mạnh huyết mạch, chỉ có cơ thể và kiếm đạo đơn thuần.

Dĩ nhiên còn có võ đạo.

Đánh!

Chẳng mấy chốc, trận chiến giữa Diệp Quân và người đàn ông trung niên cầm rìu cực lớn trở nên khí thế hừng hực, mặc dù Diệp Quân đã bị sức mạnh của ông ta áp chế nhưng người đàn ông trung niên cũng không thể đè chết hắn, hơn nữa kiếm ý vô địch của Diệp Quân đang dần mạnh hơn.

Kiếm ý của hắn là kiếm ý kiểu chiến đấu, càng đánh càng mạnh.

Vèo!

Cứ thế không biết qua bao lâu, Diệp Quân lại bị đánh văng ra xa, ngay khi hắn văng đi đó, người đàn ông trung niên bỗng xoay người tại chỗ, chiếc rìu lớn trong tay thừa thế động lực bay về phía Diệp Quân.

Bụp!

Chiếc rìu phá tan không trung bay đến, thời không vô tận bị phá vỡ.

Diệp Quân ở đằng xa thấy chiếc rìu đó bổ xuống, sắc mặt thay đổi, tâm niệm hơi thay đổi, thoáng chốc vô số ý kiếm lao ra từ thời không trước mặt hắn, sau đó kiếm y nhanh chóng hợp lại thành một.

Tuế Nguyệt chồng chéo!

Vụt!

Kiếm rìu vừa chạm nhau, vô số kiếm quang nổ tung, Diệp Quân cũng bị sóng xung kích của sức mạnh cực lớn đó đánh văng ra xa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3789


Lúc này, người đàn ông trung niên vươn tay chộp lấy, chiếc rìu lớn đó bay ngược vào lại trong tay ông ta, cả người ông ta lại nhảy lên, sau đó vung rìu về phía Diệp Quân.

Đòn tấn công của người đàn ông trung niên rất đơn giản nhưng rất bạo lực, mỗi đòn đánh đều chứa sức mạnh muốn hủy diệt thế giới, cho dù là kiếm ý vô địch của Diệp Quân cũng không thể chống đỡ được, sẽ bị phân tán nhưng không thể tiêu diệt kiếm ý vô địch của hắn.

Thấy chiếc rìu lao đến, Diệp Quân híp mắt, hắn xòe tay ra, một thanh kiếm ý được ngưng tụ trong tay hắn, hắn cầm kiếm chém một nhát.

Tuế Nguyệt Nhất Kiếm!

Nhát kiếm này vừa được tung ra…

Khoảng trời đất này lập tức trở nên hư ảo, chiếc rìu cực lớn đó thế mà cũng đang biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy, khi đến trước mặt Diệp Quân, nó biến thành một đống tro bụi rồi bị cuốn theo gió.

“Ủa?”

Lúc này người đàn ông trung niên ngạc nhiên nói.

Lúc nghe thấy tiếng ngạc nhiên ngờ vực này, Diệp Quân sửng sốt, hắn nhìn người đàn ông trung niên: “Ông có ý thức?”

Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Đó là kiếm kỹ gì thế?”

Thú vị đấy!

Diệp Quân cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đánh đến giờ hắn còn tưởng đối phương chỉ là một bức tượng hư ảo.

Không ngờ là người sống.

Diệp Quân không nghĩ nhiều nữa, nói: “Nhất Giới Tuế Nguyệt”.

Người đàn ông trung niên nhíu mày: “Kiếm kỹ này có cả đạo Thời Gian, ngươi mới chỉ là cường giả mười phần thần tính, sao có thể có được nó?”

Diệp Quân nói: “Thiên tài đấy”.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, cau mày nói: “Kiếm tu như ngươi không thành thật, cường giả mười phần thần tính không thể nào chịu được sức mạnh Tuế Nguyệt, chắc chắn có người đang giúp ngươi”.

Diệp Quân thành thật gật đầu: “Ừ”.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Quả thật rất có thiên phú nhưng hơi khoe khoang, tâm địa cũng nhiều”.

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông trung niên xòe tay ra, một chiếc rìu lại ngưng tụ trong tay ông ta: “Nào, đánh tiếp chứ”.

Diệp Quân bỗng nói: “Tiền bối đợi một chút”.

Người đàn ông nhíu mày: “Làm gì?”

Diệp Quân hơi tò mò: “Tiền bối, ta nghe nói trong Cửu Trọng Thiên, mỗi một Trọng Thiên đều là một thời đại kỷ nguyên à?”

Người đàn ông gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân nói: “Tiền bối là đại tài thời đại nào?”

Người đàn ông khẽ lắc đầu: “Cũng không được xem là đại tài…”

Nói đến đây, ông ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi đến để nói chuyện à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3790


Dứt lời, ông ta không đợi Diệp Quân lên tiếng đã nhảy lên chạy về phía Diệp Quân.

Đòn tấn công như lôi đình, khí tức nghiền ép Diệp Quân như có một ngọn núi lớn đè lên, cực kỳ đáng sợ.

Thấy người đàn ông trung niên lao đến, Diệp Quân cũng không dám sơ suất, lập tức phóng ra kiếm ý vô địch của mình.

Lại đánh tiếp!

Cứ thế Diệp Quân và người đàn ông trung niên đánh nhau cả vài giờ, trong lúc đó kiếm ý vô địch của Diệp Quân ngày càng mạnh, mặc dù hắn vẫn bị áp chế nhưng bây giờ đã có thể thành thạo.

Không biết qua bao lâu, người đàn ông trung niên bỗng dừng lại, ông ta nhíu mày: “Kiếm ý này của ngươi…”

Diệp Quân ở phía xa đánh đến mức mặt đầy vẻ phấn khích.

Phải nói là trận đánh thoải mái như vậy rất sung sướng.

Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Nơi này, ta không thể làm gì người, ngươi có thể đến Trọng Thiên thứ hai”.

Nói xong, ông ta xoay người đi.

Diệp Quân bỗng nói: “Khoan đã”.

Người đàn ông trung niên xoay người lại nhìn Diệp Quân: “Sao thế?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Tiền bối, ông có thể ra khỏi nơi này không?”

Người đàn ông sầm mặt: “Ngươi thấy sao?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tiền bối, có lẽ ta có thể dẫn ông ra khỏi đây”.

Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Chàng trai trẻ, ngươi còn trẻ như vậy, thiên phú và sức chiến đấu đáng sợ như thế, đằng sau chắc có người có bản lĩnh, nhưng ngươi có biết đây là đâu không? Đây là Cửu Trọng Thiên, bọn ta bị Đại Đạo trấn áp ở đây, trên người có phong ấn của đại đạo… Ngươi có biết Đại Đạo không?”

Diệp Quân nói: “Mong tiền bối giải đáp”.

Người đàn ông trung niên lắc đầu không nói gì, muốn rời đi.

Diệp Quân bỗng nói: “Tiền bối, sao không cho mình một cơ hội?”

Người đàn ông trung niên dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Quân: “Cho dù ngươi có thể dẫn ta rời khỏi nơi này thật, nhân quả Đại Đạo cũng không phải là thứ mà ngươi có thể gánh được. Ngươi còn trẻ nên không biết, không biết nhân quả Đại Đạo lợi hại thế nào, ta có thể hiểu được nhưng ta không thể đâm đầu vào chỗ chết với ngươi”.

Nói rồi ông ta xoay người rời đi.

Lần này Diệp Quân không nói gì.

Lúc này, người đàn ông trung niên lại dừng lại, thầm nghĩ: Thiếu niên này không giống là người không có đầu óc, đối phương đã dám nói như vậy có lẽ thật sự có át chủ bài.

Sao không nói tiếp?

Dù sao cũng không tổn thất gì.

Nghĩ đến đây, người đàn ông trung niên xoay người nhìn Diệp Quân: “Ngươi muốn dẫn ta ra ngoài thế nào?”

Diệp Quân hỏi: “Nhân quả Đại Đạo này là gì?”

Người đàn ông trung niên nói: “Nhân quả mà Đại Đạo hiện có sinh ra, chẳng hạn như bọn ta bị nó nhốt, nếu ngươi cứu bọn ta tức là đã nhiễm phải nhân quả Đại Đạo…”

Diệp Quân nói: “Nhân quả này có thể di dời không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3791


Người đàn ông trung niên nhíu mày: “Di dời?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế, dời nhân quả không tốt vào người người khác… chẳng hạn như vào người cha ta”.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: “Ngươi hiếu thuận thật đấy”.

Diệp Quân: “…”

Chuyển dời nhân quả.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, thấy Diệp Quân không giống đang đùa thì cảm thấy khó hiểu, lẽ nào tên này không phải là con ruột à?

Dù sao ông ta chưa từng thấy ai gài bẫy cha mình như thế.

Diệp Quân lại nói: “Tiền bối, có thể không?”

Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: “Thực lực của cha ngươi thế nào?”

Diệp Quân thành thật nói: “Rất mạnh”.

Người đàn ông trung niên suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Cũng không phải không được”.

Diệp Quân mừng rỡ: “Có thể thật sao?”

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Nhưng ta phải nhắc ngươi, thực lực của cha ngươi phải đủ mạnh, nếu không nhân quả Đại Đạo thêm vào người ông ta, nếu không thể chịu được…”

Nói đến đây, ông ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi hiểu chứ”.

Diệp Quân mỉm cười: “Cha ta có thể làm được”.

Người đàn ông trung niên nói: “Ngươi cần ta làm gì?”

Dĩ nhiên ông ta không nghĩ thiếu niên trước mặt này sẽ cứu ông ta không công, người ta cứu ông ta chắc chắn có mục đích, trên đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí.

Diệp Quân nói: “Làm việc cho ta một trăm năm”.

Người đàn ông trung niên không do dự lập tức nói: “Được”.

Nếu một trăm năm có thể đổi lại sự tự do thì quá hời.

Thấy người trước mặt đồng ý nhanh như vậy, Diệp Quân lại thấy hơi ngạc nhiên, hắn không nghĩ nhiều bèn cười nói: “Tiền bối có thể nói một chút về nơi này cho ta không?”

Người đàn ông trung niên gật đầu, ông ta nhìn xung quanh, ánh mắt lóe lên tia phức tạp: “Nơi này từng tên là vũ trụ Thiên Khải, cũng được gọi là kỷ nguyên Thiên Khải …”

Nói đến đây ông ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi có biết tại sao nơi này được gọi là kỷ nguyên Thiên Khải không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói: “Vì ta tên Thiên Khải”.

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông trung niên lại nói: “Tất nhiên đó đều là chuyện đã qua, bây giờ ta chẳng qua chỉ là một tù nhân Đại Đạo”.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn, hơi tò mò nói: “Trên Cửu Trọng Thiên là Đại Đạo thật sao?”

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Nói chính xác hơn là Đại Đạo hiện hữu”.

Diệp Quân hơi không hiểu: “Tiền bối, ta không hiểu tại sao các ông lại bị nhốt ở đây?”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3792


Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói: “Nghịch thiên không thành, ngược lại bị đánh”.

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông trung niên thấp giọng thở dài: “Tuổi trẻ ngông cuồng, học được một chút bản lĩnh là tự cho rằng mình vô địch thiên hạ, nên mới muốn học theo vài người đã từng nghịch thiên nghịch đạo. Ở thời đại đó của bọn ta, hình như không gào lên hai câu “Mạng là do ta chứ không do trời” thì đều cho rằng mình không lợi hại”.

Nói đến đây ông ta nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân lắc đầu: “Ta chưa từng có suy nghĩ này, vì từ khi ta kế thừa gia nghiệp, cái gọi là Thiên Đạo đều làm công cho nhà bọn ta, đều là người của mình, ta đi khinh khi chúng làm gì”.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, cơ mặt khẽ giật.

Diệp Quân lại nói: “Tiền bối, có phải thực lực của các ông bị trấn áp không?”

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Một là bị Đại Đạo áp chế, người bên trong này cùng lắm chỉ có thể phát huy được một nửa sức chiến đấu. Ngoài ra, thân thể và linh hồn của bọn ta đã bắt đầu bị năm tháng ăn mòn, giống như một tòa căn nhà cũ kĩ bị dột nát ở khắp nơi, mặc dù vẫn chưa sập hẳn nhưng cũng đổ nát, không chịu được trọng lượng”.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao ông ta phải dừng lại nói nhiều hơn với Diệp Quân.

Thật ra đến bây giờ ông ta cũng không tin Diệp Quân có thể đưa ông ta ra khỏi đây, muốn ra khỏi đây không chỉ bị nhiễm phải nhân quả Đại Đạo mà còn phải giải trừ phong ấn Đại Đạo trên người ông ta.

Bị nhiễm nhẫn quả là tai họa.

Giải trừ phong ấn là việc khó như trời.

Nhưng ông ta vẫn muốn thử.

Dù sao cũng không tổn thất gì.

Ngộ nhỡ có thể thành công thì sao?

Diệp Quân nói: “Nói cách khác tiền bối ra khỏi đây là có thể hồi phục tu vi và thực lực?”

Thiên Khải nói: “Có thể nhưng vẫn cần khá nhiều tinh thể Vĩnh Hằng”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Nói rồi hắn nhìn Thiên Khải: “Ta cần làm gì?”

Thiên Khải không nói gì, chỉ giơ tay lên trời tung ra một quyền.

Ầm!

Trời đất chấn động.

Mấy ngàn trượng trên đỉnh đầu Thiên Khải xuất hiện một phù ấn Đại Đạo màu đỏ máu, sau khi phù ấn đó xuất hiện, một sức mạnh vô hình trấn áp Thiên Khải.

Thiên Khải nhìn Diệp Quân, vẻ mặt hết sức phức tạp: “Nếu ta ra khỏi đây thì phải phá được tù ấn Đại Đạo này”.

Diệp Quân gật đầu: “Chuyện nhỏ”.

Thiên Khải nhìn chằm chằm Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân bỗng xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên lao lên trời.

Vèo!

Chỉ một nhát kiếm đã phá vỡ tù ấn Đại Đạo đó khiến nó biến thành từng mảnh vỡ bay đầy trời.

Gần như trong cùng một lúc, sức mạnh bí ẩn quấn lấy Thiên Khải bỗng bị phá vỡ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3793


Thiên Khải ngây người.

Giải trừ được rồi hả?

Lúc này ánh mắt ông ta hiện lên vẻ hoang mang, tù ấn Đại Đạo này đã nhốt ông ta không biết bao nhiêu năm, bây giờ đã bị phá rồi.

Ông ta chỉ cảm thấy không chân thực, như một giấc mộng.

Ngay lúc này không trung xuất hiện từng nguồn năng lượng bí ẩn lao về phía kiếm Thanh Huyên.

Thiên Khải biến sắc: “Đây là nhân quả Đại Đạo”.

Nhưng Diệp Quân lại thở phào, vì mục tiêu của nhân quả Đại Đạo không phải hắn mà là kiếm Thanh Huyên.

Hắn chỉ muốn nói một câu: Làm tốt lắm.

Vô số nhân quả bí ẩn đến gần kiếm Thanh Huyên, ngay sau đó kiếm Thanh Huyên rung mạnh lên đánh vỡ tất cả nhân quả Đại Đạo.

Thấy thế Thiên Khải sửng sốt, mặt đầy vẻ ngờ vực: “Đây… đây là?”

Diệp Quân xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bay vào trong tay hắn, hắn bình tĩnh nói: “Bội kiếm của ta, nhân quả không đánh chiếm được nó”.

Thiên Khải nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, sau đó nói: “Lợi hại”.

Ông ta thật lòng khâm phục.

Ông ta cũng từng là cường giả cảnh giới Khai Đạo đỉnh cao, dĩ nhiên thực lực hạng nhất, nhưng lại bị tù ấn Đại Đạo này vây hãm rất nhiều năm, thế nhưng thanh kiếm này lại có thể dễ dàng phá giải, hơn nữa thanh kiếm này còn có thể cắt đứt nhân quả Đại Đạo.

Nghĩ đến đây, Thiên Khải thầm than: Con người sống còn chẳng bằng một thanh kiếm.

Diệp Quân cười nói: “Tiền bối, chúng ta đi thôi”.

Thiên Khải không suy nghĩ nữa, sau đó cúi người thật thấp với Diệp Quân: “Cảm ơn ơn cứu mạng của cậu Diệp, trong một trăm năm chỉ cần cậu Diệp có gì dặn dò, Thiên Khải sẽ tuân theo”.

Nếu là trước đây ông ta sẽ xem thường thiếu niên trước mặt, nhưng giờ phút này, ông ta đã hoàn toàn không còn sự khinh thường đó nữa, ngược lại còn khá kiêng dè hắn, lai lịch của thiếu niên này khá lớn, đối phương có thể cứu mình mà nói chắc cũng có thể giết mình, nếu mình không biết thức thời thì chuyện vốn dĩ là phúc đức sẽ lập tức trở thành đại họa.

Diệp Quân nói: “Tiền bối có thể vào trong tháp của ta tu dưỡng”.

Thiên Khải nói: “Trong tháp?”

Diệp Quân gật đầu, hắn đưa Thiên Khải vào Tiểu Tháp, vừa vào Tiểu Tháp, sắc mặt Thiên Khải trở nên nghiêm trọng.

Diệp Quân xòe tay ra, mười viên tinh thể Vĩnh Hằng xuất hiện trước mặt Thiên Khải, có cả một quả Đạo Linh.

Thiên Khải khá ngạc nhiên: “Đây…”

Diệp Quân nói: “Tiền bối dùng trước đi”.

Thiên Khải cười khổ: “Cậu Diệp, cậu cứu ta, bây giờ còn cho ta thần vật, ta hơi ngại đấy”.

Diệp Quân cười nói: “Không giấu gì ông, ta có một kẻ địch cực kỳ mạnh nên sau này sẽ cần tiền bối cố gắng nhiều, cho nên giúp ông hồi phục tu vi cũng coi như là giúp bản thân ta”.

Thiên Khải lập tức chắp tay lại: “Ta giỏi nhất là đánh nhau”.

Diệp Quân bật cười.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom