Cập nhật mới

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3799


Nhưng hắn lập tức bình tĩnh lại, càng lên cao, người ta lại càng mạnh, mà các cường giả tuyệt thế đó không thể dễ dàng thần phục người khác, vì vậy hắn phải thận trọng, nếu không đến khi lấy ra kiếm Thanh Huyền, có thể không thu phục được ngươi ta, ngược lại còn rước họa vào thân.

Diệp Quân không suy nghĩ nữa, hắn đi tới hòn hải đảo, Tiên Đạo Thụ thứ hai đã hoàn toàn lớn lên, không chỉ như vậy, phía trên đã kết trái được hơn hai mươi quả Đạo Linh, vẫn chưa hoàn toàn chín hẳn.

Thấy cảnh tượng này, khóe miệng Diệp Quân nhất thời nhếch lên.

Bây giờ hai cây cộng lại, hắn có khoảng hơn sáu mươi quả Đạo Linh.

Sức hấp dẫn của quả Đạo Linh đối với cưởng giả cảnh giới Khai Đạo thực sự quá lớn.

Đương nhiên, tất cả công lao đều thuộc về thời không đặc biệt trong Tiểu Tháp, ở trong tháp mười năm bằng bên ngoài một ngày, cũng bởi vì nguyên nhân này, hắn mới có được quả Đạo Linh nhanh như vậy, nếu ở bên ngoài thì chắc là hắn trồng cây, còn con cháu hưởng thụ.

Thứ duy nhất khiến hắn đau đầu là Tiên Đạo Thụ quá hao tốn Tổ Mạch.

Một trăm năm ít nhất cũng phải tiêu hao hết một trăm Tổ Mạch!

Tuy hiện giờ Tổ Mạch của hắn vẫn còn nhiều, nhưng dùng nhiều như vậy cũng hơi đáng sợ.

Vẫn phải nghĩ biện pháp kiếm tiền!

Bởi vì mỗi lần chăm sóc một cây Tiên Đạo Thụ đến khi kết quả, ít nhất phải hao phí một hai ngàn Tổ Mạch, đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn không tạo ra cây Tiên Đạo Thụ thứ ba.

Sau một thời gian ngắn tu luyện trong Tiểu Tháp, Diệp Quân rời khỏi Tiểu Tháp, sau đó rời khỏi Trọng Thiên thứ nhất.

Chỉ chốc lát, Diệp Quân nhìn thấy phố Đạo!

Phố Đạo!

Diệp Quân đột nhiên nói: “Tháp gia, ta nên phách lối thế nào đây? Ha ha…”

Tiểu Tháp: “…”

Phố Đạo.

Thật ra phố Đạo rất đơn giản, chỉ là một con đường đầy đất đá, cũng không lớn lắm, dài mấy dặm, rộng mấy trượng, hai bên chỉ rải rác vài ngôi nhà xập xệ, dân cư thưa thớt, chỉ có vài người buôn bán trên phố Đạo. Hơn nữa, sau khi giao dịch xong, họ sẽ vội vã rời đi, thế nên cả phố Đạo trông vô cùng vắng vẻ.

Hôm nay một thiếu niên bỗng đến phố Đạo.

Thiếu niên mặc đồ đen, sạch sẽ tinh tươm, thân hình thẳng tắp như giáo kiếm, mày kiếm mắt sao, khí thế uy nghiêm, tóc dài trắng như tuyết, tay trái cầm một thanh trường kiếm màu mực, sải bước đi tới, khí phách bất phàm.

Thiếu niên này vừa đến đã thu hút rất nhiều cường giả trong tối.

Diệp Quân!

Dĩ nhiên họ không lạ gì Diệp Quân, dù sao người này cũng là người đứng đầu trên bảng xếp hạng treo thưởng của Đăng Thiên Vực hiện nay.

Năm trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng cực phẩm.

Đây đúng là một khoản tiền cực lớn, nói không dao động là giả.

Nhưng người có thể đến đây đều không phải là người tầm thường, thế nên mặc dù động lòng nhưng không ai ra tay cả.

Vì chuyện này vốn dĩ hơi bất thường, mọi người đều thấy lạ, đều không muốn bị Ác Đạo Minh lợi dụng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3800


Hơn nữa cách đây không lâu Đăng Thiên Vực truyền ra một tin đồn, ý đại khái là cha ruột của Diệp công tử này là cường giả đỉnh cấp trên cảnh giới Khai Đạo.

Trên cảnh giới Khai Đạo?

Dĩ nhiên nhiều người đều hừ mũi khinh thường tin đồn này, hiện giờ vũ trụ hiện hữu vẫn chưa từng xuất hiện cường giả nào trên cảnh giới Khai Đạo.

Cha của Diệp Quân có tài đức gì mà có thể đạt đến trên cảnh giới Khai Đạo?

Mặc dù đa số đều xem thường chế giễu nhưng vẫn không có ai ra tay, vì lai lịch của Diệp Quân chắc chắn không đơn giản, nếu không thì không thể khiến Ác Đạo Minh kiêng kỵ như vậy, thế nên mọi người đều ẩn nấp trong tối quan sát.

Đều đang đợi người khác ra tay.

Ai cũng muốn ngư ông đắc lợi.

Ngay lúc này một cô gái bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Quân.

Người bước ra chính là Nhất Niệm.

Diệp Quân cố ý gọi Nhất Niệm ra, khoảng thời gian này Nhất Niệm đều ở trong Tiểu Tháp nghiên cứu thời không bí ẩn đó, cô ta đã trầm mê vào nghiên cứu.

Thật ra bây giờ trình độ và thao túng của Nhất Niệm với đạo Thời Gian mới thật sự đáng sợ. Nhưng bản thân cô ta không nhận ra điều này, cũng không quan tâm đến, hiện giờ cô ta một lòng nghiên cứu và đơn giản hóa nó, sau đó đưa cho Diệp Quân dùng.

Diệp Quân chủ động nắm lấy tay Nhất Niệm, Nhất Niệm nhìn hắn mỉm cười ngọt ngào.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó kéo Nhất Niệm đi đến phố Đạo.

Trong bóng tối, Tức Mặc Lan và ca ca của cô ta là Tức Mặc Khô đang nhìn Diệp Quân và Nhất Niệm, ánh mắt Tức Mặc Lan hiện lên vẻ tò mò, vì mặc dù Diệp công tử này là kiếm tu nhưng tính tình lại hiền hòa, tiếp xúc với hắn hệt như chạm vào gió xuân, chẳng có chút khí thế bức người của kiếm tu nào cả, khác hoàn toàn với những kiếm tu mà cô ta từng thấy trước đây.

Đa số kiếm tu đều khá cô độc, tính cách lạnh lùng, chỉ coi kiếm là tất cả, nhưng Diệp công tử trước mặt này lại khác, nếu không cầm kiếm trong tay thì không giống một kiếm tu.

Chẳng mấy chốc nỗi lo hiện lên trong mắt Tức Mặc Lan trở thành nỗi lo lắng, vì Diệp công tử không biết khoe khoang lắm.

Nếu giả vờ không giống thì không thể đe dọa được vài người nấp trong tối, phải biết là ngôn từ có thể đè chết quân tử, vẻ ngoài có thể chỉnh đốn tiểu nhân.

Trong thế gian, có rất nhiều người xem thường người khác.

Ngay lúc này Diệp công tử đó dẫn theo cô nương bên cạnh dừng lại ở lối ra vào phố Đạo.

Diệp Quân nhìn cách bên phải mấy trượng, nơi đó có một tấm bảng gỗ, bên trên ghi hai chữ xiêu vẹo: Phố Đạo.

Diệp Quân bỗng bước đến trước tấm bảng gỗ, mọi người đều khó hiểu.

Lúc này Diệp Quân dùng hai ngón tay vung thanh kiếm lên, thoáng chốc tấm bảng gỗ đó bị hắn cắt thành từng miếng gỗ nhỏ.

Mọi người đều kinh ngạc.

Tên này vừa đến đã gỡ tấm biển hiện của phố Đạo?

Hắn muốn làm gì?

Tức Mặc Lan nấp trong tối cũng đầy vẻ khó hiểu: “Hắn muốn…”

Tức Mặc Khô nhìn Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiểu Lan, kiếm tu này không đơn giản, có tính hơi khoe mẽ, muội phải cẩn thận…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3801


Tức Mặc lan hơi bất mãn: “Ca, Diệp công tử rất tốt”.

Tức Mặc Khô: “…”

Đúng lúc này, một ông lão bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Nhất Niệm, ông lão mặc một chiếc áo bào dài màu đen, nhìn chằm chằm Diệp Quân bằng ánh mắt không mấy thân thiện: “Ngươi làm gì vậy?”

Diệp Quân nhíu mày: “Ông ở đẳng cấp nào mà xứng nói chuyện với ta?”

Ông lão sửng sốt.

Mẹ kiếp!

Mẹ nó chứ, ngươi còn dám ngông cuồng thế à?

Câu này của Diệp Quân khiến ông ta ngây người.

Mà Diệp Quân lại chẳng để tâm đ ến ông lão, kéo Nhất Niệm ngồi sang một bên, sau đó lấy một con dê ra.

Nướng dê?

Thấy thế sắc mặt nhiều người nấp trong tối trở nên kỳ lạ.

Tên này chém gãy bảng hiệu của phố Đạo là để nướng dê à?

Ông lão đó sa sầm mặt mày, làm thế không phải là bắt nạt người khác quá đáng mà là đang sỉ nhục người ta.

Dù đằng sau ngươi có người chống lưng cũng không thể làm thế.

Không thể nhẫn nhịn được nữa, ông lão sải bước lên trước, vừa định ra tay thì lúc này Diệp Quân bỗng xòe tay ra, một ngọn lửa bỗng xuất hiện trong tay hắn.

Ông lão lập tức ngây người như bị điểm huyệt, ông ta trợn tròn hai mắt như thể nhìn thấy ma.

Lúc này tất cả cường giả trong tối cũng đều hóa đá.

Lửa!

Lửa Thiên Hành!

Rất nhiều cường giả trong tối đều như phát điên.

Tên này có lửa Thiên Hành, lẽ nào hắn đến từ nền văn minh Thiên Hành sao?

Tức Mặc Lan đó cũng trợn tròn hai mắt, trong mắt là vẻ khó tin.

Ngay lúc này chỉ thấy Diệp Quân lấy lửa Thiên Hành trong tay đặt vào trong đống củi đó.

Châm lửa…

Mọi người đều đờ đẫn.

Tên này lấy lửa Thiên Hành để nướng dê hả?

Trò gì đây?

Chẳng mấy chốc củi bốc cháy, Diệp Quân bắt đầu nướng dê nhưng hắn không thu lại lửa Thiên Hành.

Diệp Quân ngẩng đầu lên ông lão như bị điểm huyệt ở phía xa: “Có việc à?”

Ông lão hoàn hồn, không nói gì, chỉ xoay người rồi biến mất ở cách đó không xa.

Mọi người: “…”

Diệp Quân thu hồi tầm mắt bắt đầu chú tâm nướng dê cho Nhất Niệm.

Xung quanh tĩnh lặng như tờ.

Mọi người đều đang nhìn Diệp Quân ở đằng xa, nói chính xác hơn là nhìn lửa Thiên Hành đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3802


Diệp Quân này đến từ nền văn minh Thiên Hành ư?

Trong đầu mọi người đều hiện lên suy nghĩ này, nhưng rất nhanh lại cảm thấy không đúng.

Sao có thể là nền văn minh Thiên Hành được chứ?

Dù sao nền văn minh Thiên Hành nhìn thấy nền văn minh khác là phóng hỏa, nếu là nền văn minh Thiên Hành thật thì e là Đăng Thiên Vực không còn nữa.

Lẽ nào là giả?

Diệp Quân và Nhất Niệm ngồi trước đống lửa, thịt dê trên tay Diệp Quân đã tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.

Nhất Niệm nhìn chằm chằm thịt dê trước mặt, cũng đã ch ảy nước bọt.

Thấy dáng vẻ này của Nhất Niệm, Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói: “Xong ngay đây”.

Lúc này Nhất Niệm bỗng thổi vào đống lửa, lửa Thiên Hành lập tức trở nên lớn hơn.

Diệp Quân nhìn Nhất Niệm, mỉm cười nhưng không nói gì.

Vì ngọn lửa khá lớn nên chẳng mấy chốc thịt dê trong tay Diệp Quân đã được nướng đến chín vàng, mùi thơm tỏa ra xung quanh, cực kỳ hấp dẫn.

Diệp Quân xé một cái đùi rồi đưa cho Nhất Niệm, Nhất Niệm li3m môi, sau đó cầm lấy đùi dê gặm.

Diệp Quân mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Nhất Niệm nói: “Ăn từ từ thôi, không ai giành ăn với muội đâu”.

Nhất Niệm ngẩng đầu lên cong môi cười với hắn, sau đó tiếp tục ăn.

Diệp Quân quay đầu nhìn lửa Thiên Hành trước mặt, lặng im không nói.

“Ha ha”.

Ngay lúc này một âm thanh vang lên.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn thì thấy một thiếu niên đi đến. Thiếu niên này mặc một bộ đồ gấm, bên hông buộc một ngọc bội màu xanh cực kỳ chói mắt, trên tay cầm một cái quạt xếp.

“Tộc Vu Mã”.

Giọng Tức Mặc Lan bỗng vang lên trong đầu Diệp Quân: “Diệp công tử hãy cẩn thận, người này là Vu Mã Ách của tộc Vu Mã, mặc dù gã chỉ mới ở cảnh giới Bình Đạo nhưng sức chiến đấu cực kỳ mạnh, hơn nữa trên người gã có rất nhiều bảo vật, thế nên cũng có thể đánh nhau với cường giả cảnh giới Khai Đạo, hơn nữa đằng sau người này còn có cường giả cảnh giới Khai Đạo của tộc Vu Mã bảo vệ, nấp ở trong tối, Diệp công tử phải cẩn thận”.

Tộc Vu Mã!

Diệp Quân nhìn Vu Mã Ách, sau đó thu lại tầm nhìn, hắn xé một miếng thịt đưa cho Nhất Niệm bên cạnh, dĩ nhiên Nhất Niệm không từ chối.

Thấy Vu Mã Ách bước ra, rất nhiều người trong tối đều nở nụ cười.

Cuối cùng cũng có người chủ động thử giới hạn của Diệp Quân rồi.

Vu Mã Ách chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Quân và Nhất Niệm, gã nhìn lửa Thiên Hành trong đống lửa, cười nói: “Lửa Thiên Hành… Phải nói là làm cũng rất giống, ta suýt nữa nghĩ đó là thật đấy”.

Diệp Quân không nói gì, hắn cũng xé một miếng thịt dê gặm, không thể không nói từ sau khi đem theo những nguyên liệu nấu ăn của hệ Ngân Hà về, thịt nướng ngon hơn trước rất nhiều.

Người của hệ Ngân Hà đúng là biết cách tận hưởng.

Vu Mã Ách nhìn Diệp Quân, tay phải cầm quạt gõ nhẹ vào lòng bàn tay, cười nói: “Nếu ta đoán không lầm thì tin đồn cha ngươi là cường giả trên cảnh giới Khai Đạo gần đây là do ngươi cố ý bảo người tung ra nhỉ? Sở dĩ ngươi làm thế chắc chắn là muốn thu hút đối thủ, để mọi người nghĩ rằng ngươi không hề tầm thường, cha ngươi không phải là người bình thường…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3803


Nói đến đây, gã lắc đầu khẽ cười, chỉ vào lửa Thiên Hành nói: “Bây giờ ngươi đang cố ý làm như vậy càng khiến ta khẳng định ngươi đang cố ý giả bộ, muốn đe dọa mọi người bằng cách khoe khoang này. Ta chỉ có thể nói ngươi thật sự đã nghĩ người khác quá đơn giản rồi, ngươi cho rằng mọi người đều là đồ ngốc cả sao?”

Diệp Quân nhìn chiếc nhẫn trên tay Vu Mã Ách, không nói gì.

Vu Mã Ách nói tiếp: “Những người thực sự có hậu thuẫn và lai lịch không bao giờ nói mình có người đứng sau, chỉ có những người không có mới muốn thổi phồng mình lên… Như người xưa thường nói, càng thiếu cái gì thì càng muốn thể hiện ra”.

Diệp Quân cúi đầu gặm thịt dê, không nói gì.

Vu Mã Ách nhìn chằm chằm Diệp Quân, nhíu mày, bình tĩnh thế à?

Lẽ nào có chút bản lĩnh thật?

Nghĩ đến đây, Vu Mã Ách do dự không thôi.

Có ra tay hay không?

Lúc này Nhất Niệm bỗng kéo góc áo Diệp Quân, cô ta nhìn Vu Mã Ách sợ sệt nói: “Ta sợ”.

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân: “…”

Thấy thế Vu Mã Ách bật cười, trong lòng càng chắc chắn, gã tiến đến trước một bước tung ra một quyền với Diệp Quân.

Vèo!

Vu Mã Ách vừa tung ra một quyền, một thanh kiếm đã đâm vào giữa trán gã khiến gã đứng tại chỗ.

Vu Mã Ách trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng.

Mọi người xung quanh cũng đều rất kinh ngạc, nhát kiếm này nhanh như thế.

“Dừng tay”.

Lúc này, một người bỗng xuất hiện cách phía sau Vu Mã Ách không xa, ông lão nhìn Diệp Quân, vẻ mặt vô cùng cảnh giác: “Mong Diệp công tử hãy nương tay, tộc Vu Mã trong chín tộc Chiêu Võ ta sẽ rất biết ơn”.

Diệp Quân giơ ngón tay lên chém một nhát.

Vụt!

Đầu Vu Mã Ách văng ra xa cả mấy chục trượng.

Máu b ắn ra tung tóe.

Diệp Quân xòe tay ra, chiếc nhẫn của Vu Mã Ách bay vào trong tay hắn, hắn lạnh nhạt nhìn ông lão đó: “Tộc Vu Mã? Chào mừng các ông đến giết ta”.

Ông lão: “…”

Sắc mặt nhiều người sầm lại.

Tên này thật sự chẳng xem tộc Vu Mã ra gì.

Diệp Quân kéo Nhất Niệm lên, sau đó đi về phía phố Đạo đằng xa.

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân, hai tay siết chặt lại, cả người toát ra khí thế đáng sợ nhưng cuối cùng vẫn không dám ra tay.

Một nhát kiếm!

Mặc dù Vu Mã Ách không phải là cường giả cảnh giới Khai Đạo nhưng thực lực cũng không tệ, dù sao gã cũng là thiên tài được tộc Vu Mã chú tâm dạy dỗ từ nhỏ, thế nhưng lại không thể đỡ được một nhát kiếm của thiếu niên này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3804


Rất bất thường!

Ông lão liếc nhìn thi thể Vu Mã Ách ở đằng xa, cảm thấy hối hận vô cùng. Sở dĩ ông ta không ngăn cản Vu Mã Ách lại là vì muốn Vu Mã Ách thử sức với thiếu niên kiếm tu này, dù sao có ông ta âm thầm bảo vệ, dù đánh không lại thiếu niên này thì rút lui vẫn không thành vấn đề.

Thế nhưng ông ta không ngờ thực lực của thiếu niên này lại nghịch thiên như thế, một nhát kiếm đã lấy mạng Vu Mã Ách.

Đánh giá thấp thực lực của đối phương rồi.

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân và Nhất Niệm, sau đó xoay người rời đi.

Tộc Vu Mã có trả thù hay không không phải là việc ông ta có thể quyết định.



Trên phố Đạo, Diệp Quân kéo Nhất Niệm chậm rãi bước đi, hắn nhìn chiếc nhẫn, bên trong chỉ có hơn một trăm Tổ Mạch.

Diệp Quân hơi thất vọng.

Vu Mã Ách này cũng nghèo quá đấy.

Nghèo như thế mà cũng dám khoe khoang à?

Nghĩ sao thế?

Vu Mã Ách: “…”

“Ủa?”

Lúc này, Diệp Quân bỗng xòe tay ra, một ngọc bội bỗng xuất hiện trong tay hắn, ngọc bội này có màu xanh lục, bên trong chứa một nguồn năng lượng bí ẩn.

Lúc Diệp Quân đang cân nhắc thì giọng Thiên Khải bỗng vang lên: “Cậu Diệp cẩn thận”.

Ầm!

Thiên Khải vừa dứt lời, một tia sáng màu xanh bay ra từ trong ngọc bội, sau đó đâm vào giữa trán Diệp Quân.

“Nuốt Linh Thú”.

Giọng Tức Mặc Lan bỗng vang lên trong đầu Diệp Quân: “Cậu Diệp cẩn thận, đây là Nuốt Linh Thú trong truyền thuyết, chủ yếu ăn linh trí, là thần vật bảo vệ của tộc Vu Mã…”

Nuốt Linh Thú!

Diệp Quân lập tức cảm nhận được thứ gì đó đang hút lấy thần trí của mình nên không dám sơ suất, hắn xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bay vào trong thần thức.

“Gào!”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong thần thức của Diệp Quân.

Diệp Quân hồi phục như thường.

Trong thần thức, một con linh thú nhỏ gầy bị kiếm Thanh Huyên đâm chém.

Cả người linh thú màu xanh, hơi giống mèo nhưng có ba cái đuôi màu trắng, ánh mắt đỏ sẫm, lúc này đang run lẩy bẩy.

Nuốt Linh Thú?

Diệp Quân ném Nuốt Linh Thú này vào trong Tiểu Tháp, hắn không hứng thú lắm với yêu thú khác, dù sao trong nhà cũng có hai con mạnh nhất.

Diệp Quân kéo Nhất Niệm đi về phía xa, rất nhanh hai người đã đó một cái bảng thông báo, ở chính giữa bảng thông báo có một lệnh treo thưởng truy nã.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3805


Người truy nã chính là hắn, trên đó ngoài tiền thưởng còn có chân dung của hắn.

Năm trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó kéo Nhất Niệm xoay người rời đi.

Đi chưa được bao lâu, Diệp Quân nhìn thấy một quán rượu, quán rượu không lớn lắm, người ở bên trong cũng ít, chỉ có hai người.

Diệp Quân dẫn Nhất Niệm đi vào quán rượu, thấy Diệp Quân bước vào, một người trong đó vội đứng lên rời đi, còn lại một người.

Diệp Quân nhìn người đó, người đàn ông mặc một bộ áo bào hoa, rất nho nhã, ngồi tựa vào cửa sổ.

Thấy Diệp Quân đến, người đàn ông cười nói: “Diệp công tử, ngồi chung nhé?”

Diệp Quân gật đầu, sau đó kéo Nhất Niệm đi về phía người đàn ông, lúc này Nhất Niệm bỗng nói: “Ta về Tiểu Tháp nghiên cứu đây”.

Nói rồi cô ta quay lại trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân đi đến ngồi xuống đối diện người đàn ông trung niên, hắn nhìn ông ta nói: “Ác Đạo Minh?”

Sở dĩ hắn vào đây là vì trên đường đến đây, thần thức của người này cứ luôn đi theo hắn, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định.

Người đàn ông lắc đầu khẽ cười: “Không phải, ta chỉ là một tán tu, vừa rồi thấy Diệp công tử xuất kiếm nên cực kỳ tò mò mới muốn nói chuyện với Diệp công tử”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Người đàn ông trung niên cười nói: “Dám đánh tới Đăng Thiên Vực chỉ với cảnh giới mười phần thần tính, Diệp công tử giỏi thật đấy”.

Diệp Quân nói: “Tiền bối có gì cứ nói thẳng”.

Người đàn ông trung niên nói: “Không giấu gì, ta muốn mời Diệp công tử đánh Trọng Thiên thứ tư”.

Diệp Quân nhíu mày: “Đánh Trọng Thiên thứ tư ư?”

Người đàn ông trung niên gật đầu.

Diệp Quân không nói gì.

Người đàn ông trung niên nói: “Trọng Thiên thứ tư đã gây khó cho ít nhất chín mươi phần trăm người dân ở đây, mà Diệp công tử hẳn cũng biết trong mỗi Trọng Thiên đều là một thời đại kỷ nguyên, ngoài những cường giả cực kỳ mạnh, thật ra còn có rất nhiều di vật bí cảnh, trong Trọng Thiên thứ tư này chắc chắn có mỏ tinh thể Vĩnh Hằng trong truyền thuyết”.

Mỏ tinh thể Vĩnh Hằng!

Diệp Quân có hứng thú: “Làm sao mà biết?”

Người đàn ông trung niên lấy một viên tinh thể Vĩnh Hằng ra, cười nói: “Nơi xuất hiện tinh thể Vĩnh Hằng sớm nhất là Đăng Thiên Vực, nói chính xác hơn là Trọng Thiên thứ tư của Đăng Thiên Vực. Sở dĩ Trọng Thiên thứ tư khó đánh đến thế là vì thời đại bên trong có thể là nền văn minh cấp năm… Tất nhiên ta cũng không dám chắc, tất cả chỉ là suy đoán”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Có người từng đi vào Trọng Thiên thứ tư chưa?”

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Dĩ nhiên là có nhưng không nhiều, hơn nữa người đi vào chắc chắn sẽ không ra ngoài nói với người ở bên ngoài ở trong đó có gì, dù sao mọi người đều không quen”.

Diệp Quân bỗng nói: “Tại sao lại tìm ta?”

Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: “Thật ra sau khi Ác Đạo Minh phát lệnh truy nã Ác Đạo, ta đã nhờ người điều tra về Diệp công tử, được biết trên tay Diệp công tử có một thanh kiếm thần rất lợi, thanh kiếm thần này khắc được vài phong ấn và cấm chế, đúng không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3806


Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên, không nói gì.

Nhưng thầm trở nên cảnh giác.

Trước đây số nhiều mình dùng kiếm Thanh Huyên khá nhiều nên bị vài người có tâm để ý đến.

Người đàn ông trung niên mỉm cười nói: “Diệp công tử yên tâm, ta không có ý đối địch với ngươi, cũng không dám có địch ý, dù sao ngay cả Ác Đạo Minh cũng không dám công khai đến tìm ngươi, thì ta làm sao dám nhằm vào ngươi? Lần này ta tới tìm ngươi đúng thật chỉ là vì hợp tác, không có gì hơn”.

Diệp Quân lại lắc đầu: “Với thực lực hiện giờ của ta thì không thể đánh Trọng Thiên thứ tư, tạm biệt”.

Nói rồi hắn đứng lên rời đi.

Đánh Trọng Thiên thứ tư?

Hắn cũng không ngốc.

Mặc dù sức chiến đấu của hắn hơn hẳn cường giả bình thường nhưng hắn sẽ không tự đại cho rằng mình vô địch.

Ngay cả người phụ nữ Cơ Tiểu Kiếm đó cũng chỉ có thể đánh Trọng Thiên thứ ba, còn Bát điện chủ đó đi lên cũng bị đánh xuống, mà thực lực của hai người này chắc chắn mạnh hơn hắn.

Bây giờ mình đi đánh Trọng Thiên thứ tư?

Đó mới là điên rồ, tự mình tìm con đường chết.

Vẫn đi từng bước, phát triển từng bậc mới tốt.

Thấy Diệp Quân không do dự đứng lên rời đi, ánh mắt người đàn ông trung niên lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Lúc này trong quán trọ, một người phụ nữ vóc dáng đ ẫy đà bỗng bước ra, cô ta cười nói: “Cổ Khúc, thôi vậy”.

Người đàn ông trung niên tên Cổ Khúc cười nói: “Thiếu niên này rất điềm tĩnh khiến ta hơi ngạc nhiên”.

Người phụ nữ mập mạp nhìn Diệp Quân tận cuối phố Đạo, sau đó nói: “Quả thật thiếu niên này không tầm thường”.

Cổ Khúc cười nói: “Không tầm thường thế nào?”

Người phụ nữ mập mạp cười nói: “Thứ nhất, hắn không để mắt tới tộc Vu Mã – một trong chín tộc Chiêu Võ. Thứ hai, hắn không thèm để tâm đ ến Ác Đạo Minh, thế lực đằng sau người này không đơn giản”.

Cổ Khúc lắc đầu nói: “Cô đánh giá thấp rồi”.

Người phụ nữ mập mạp nhìn Cổ Khúc, Cổ Khúc nói: “Cô không chỉ đánh giá thấp thế lực đằng sau hắn, mà còn đánh giá thấp thực lực của hắn. Cô không tin thì một mình đi khiêu khích hắn xem, cô và ta đều không chắc chắn có thể giết được hắn”.

Người phụ nữ mập mạp cười nói: “Ông nói thế thì ta không tin rồi. Mặc dù hắn yêu nghiệt nhưng dù sao cảnh giới cũng quá thấp”.

Cổ Khúc mỉm cười, không giải thích gì thêm, ông ta quay đầu nhìn tận cuối phố Đạo ở ngoài cửa sổ: “Cô nói xem tộc Vu Mã sẽ bỏ qua không?”

Người phụ nữ mập mạp lắc đầu: “Không đâu, thiếu niên đó quá tuyệt tình, sẽ không để cho tộc Vu Mã có đường lui, hôm nay nếu tộc Vu Mã chịu thua thì chắc sẽ thành trò cười. Nếu là thế lực bình thường, có lẽ sẽ không quan tâm đ ến thể diện, nhưng tộc Vu Mã là một trong chín tộc Chiêu Võ, mặc dù thực lực không còn được như trước nhưng sự kiêu ngạo từ trong xương cốt vẫn còn, thế nên chắc chắn họ sẽ không bỏ qua”.

Cổ Khúc khẽ nói: “Trước kia từng huy hoàng, bây giờ suy tàn, nếu không thể thay đổi thái độ này thì là tai họa cực lớn”.

Người phụ nữ mập mạp ngạc nhiên nói: “Ông xem trọng thiếu niên này à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3807


Cổ Khúc nhìn chằm chằm cuối đường: “Lửa Thiên Hành đó một là giả, là thiếu niên đó tìm đến để hù dọa người khác, hai là đã bị ai đó trấn áp. Nếu là trường hợp sau… thì lai lịch của thiếu niên đó khá mạnh đấy”.

Bị trấn áp!

Người phụ nữ mập mạp nhìn về phía cuối đường, trầm giọng nói: “Chúng ta đều đã từng trải qua sự đáng sợ của lửa Thiên Hành, uy lực đó khủng khiếp đến mức nào? Nếu có người có thể trấn áp được nó, có đánh chết ta cũng không tin, vì nó quá mức đáng sợ”.

Cổ Khúc gật đầu: “Tộc Vu Mã chắc chắn cũng sẽ không tin”.

Trấn áp lửa Thiên Hành?

Vừa nghe đã thấy hoang đường.

Cực kỳ hoang đường!

Một ngọn lửa Thiên Hành có thể dễ dàng hủy diệt một nền văn minh vũ trụ đỉnh cấp cấp bốn, đừng nói là cấp bốn, ngay cả một số nền văn minh vũ trụ cấp năm cũng không chịu nổi.

Bị ai đó trấn áp?

Sao có thể?

Cổ Khúc bỗng nói: “Thiên Võ Tân, nghe đồn cha của thiếu niên này là cường giả trên cảnh giới Khai Đạo, cô tin không?”

Người phụ nữ mập mạp tên là Thiên Võ Tân không thể nhịn được cười: “Sao có thể chứ? Hiện nay vũ trụ này chưa từng có một cường giả nào trên cảnh giới Khai Đạo cả, đừng nói là cha hắn, ngay cả ông nội hắn cũng không thể… ta nghĩ tộc Vu Mã nói đúng, chắc chắn tin đồn này là do thiếu niên này cố ý tung ra, mục đích là để khiến mọi người hoang mang, khiến mọi người kiêng kỵ hắn…”

Nói đến đây, cô ta lắc đầu khẽ cười: “Kiếm tu thiếu niên này có khả năng khoác lác đây”.

Trong bóng tối.

Thấy bóng Diệp Quân biến mất ở cuối đường, Tức Mặc Khô mới nói: “Tiểu Lan, tên này hành xử không có chút cảm tình, e rằng sẽ gặp càng nhiều tai họa”.

Tức Mặc Lan lắc đầu: “Ca ca sai rồi”.

Tức Mặc Khô nhìn sang, nghe cô ta giải thích: “Nếu hắn không giết Vu Mã Ách thì mới càng gặp nhiều phiếu toái. Cuộc đời này là vậy, càng tỏ ra mềm yếu thì càng bị kẻ khác chà đạp. Việc hắn dứt khoát giết Vu Mã Ách mới khiến những người âm thầm ẩn nấp kia phải kiêng dè”.

Tức Mặc Khô hạ giọng: “Nhưng làm vậy chẳng khác gì gây thù chuốc oán với tộc Vu Mã. Muội cũng biết họ và tộc Thiên Vũ sĩ diện nhất, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện người tộc mình bị giết giữa ban ngày”.

Tức Mặc Lan chỉ hỏi: “Ca ca thấy tộc Vu Mã so với Ác Đạo Minh thế nào?”

Tức Mặc Khô thoáng chần chừ: “Tộc Vu Mã ở thời đỉnh cao có thể sánh với Ác Đạo Minh, nhưng bây giờ thì kém hơn”.

Tức Mặc Lan: “Diệp công tử kia còn không sợ cả Ác Đạo Minh thì tại sao lại phải sợ họ?”

Tức Mặc Khô không nói gì.

Tức Mặc Lan: “Nếu muội đoán không sai thì người của Ác Đạo Minh đã đi tìm họ rồi”.

Ác Đạo Thập Điện.

Sau khi từ biệt Diệp Quân, Bát Điện Chủ trở lại nơi này.

Và chờ đợi.

Chờ người của Ác Đạo Minh tìm đến, nhưng mãi mà không thấy động tĩnh gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3808


Có gì đó bất thường!

Bát Điện Chủ chắp tay sau lưng, đi qua đi lại với vẻ lo âu.

Không phải ông ta muốn phản bội Ác Đạo Minh, nhưng ông ta biết ở lại đây thì chỉ có con đường chết.

Vì Ác Đạo Minh tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Mối thù giữa Ác Đạo Minh và Diệp Quân đã không thể hòa giải, đã vậy còn mất hai Điện chủ vào tay Diệp Quân, thử hỏi Ác Đạo Minh sao có thể buông tha? Đã vậy Ác Đạo Minh còn muốn cứu Ác Đạo ở Chân vũ trụ, trong khi Diệp Quân và Chân Thần lại cùng một phe.

Mâu thuẫn không không thể hóa giải.

Chính vì vậy mà Bát Điện Chủ mới lựa chọn trở mặt.

Bởi vì sức mạnh của nữ kiếm tiên kia.

Nhớ lại vẫn khiến ông ta run rẩy.

Chỉ cần nghĩ tới việc phải trở thành kẻ địch của bà ấy, ông ta đã không nhịn được mà run cầm cập trong tuyệt vọng.

Lại nghĩ đến đi theo Diệp Quân thì được cùng phe với bà ấy, lại thấy an toàn vô cùng.

Đôi khi chỉ cần tìm hướng đi khác là cuộc đời nở hoa ngay.

Đúng lúc này, thời không trước mặt ông ta chấn động.

Bát Điện Chủ vươn tay, nghe một giọng nói truyền ra.

Một hồi sau, ông ta lấy một miếng truyền âm phù ra, nói: “Tuân lệnh”.

Rồi hóa thành tia sáng đen biến mất.

Vu Mã giới.

Một người đàn ông tuổi trung niên ngồi trong đại điện, trước mặt là một ông lão đứng với tư thế khiêm nhường.

Người đàn ông này chính là Vu Mã Tiêu, tộc trưởng đương nhiệm của tộc Vu Mã.

Là một trong chín họ Chiêu Võ, bọn họ đã từng chịu thiệt thòi trong quá khứ nên bây giờ hành sự vô cùng cẩn thận, chỉ cho phép một số ít người hoạt động bên ngoài, vị trí chính xác thì không ai biết được.

Nguyên nhân là để đề phòng văn minh Thiên Hành.

Mấy năm gần đây, Vu Mã Tiêu đang không ngừng đưa tộc nhân đi rèn luyện bên ngoài.

Cốt để chấn hưng gia tộc, trở lại đỉnh cao.

Đó là mục tiêu chung của cả chín tộc.

Ông ta mở miệng hỏi: “Chỉ một kiếm?”

Ông lão gật đầu: “Vâng”.

Vu Mã Tiêu: “Vì sao không ngăn cản?”

Ông lão: “Thanh niên kia xuất kiếm quá nhanh, Tiểu Ách lại quá gần, ta không kịp làm gì”.

Ánh mắt Vu Mã Tiêu đanh lại: “Ta hỏi vì sao không ngăn nó chọc giận người kia?”

Ông lão chần chừ: “Ta đã khuyên can nhưng Tiểu Ách cho rằng đối phương chỉ đang giả vờ nên một mực muốn thăm dò”.

“Ngu xuẩn!”

Vu Mã Tiêu tức giận quát: “Người bị Ác Đạo Minh truy nã với giá năm trăm tinh thể Vĩnh Hằng sao có thể bình thường cho được??”

Ông lão cúi đầu im thin thít.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3809


Vu Mã Tiêu lại lắc đầu: “Ngu xuẩn”.

Ông lão thấp giọng nói: “Thanh niên kia phách lối vô cùng, không hề nương tình với tộc Vu Mã…”

Vu Mã Tiêu ngắt lời: “Thì thế nào? Phái người ra giết hắn chắc?”

Ông lão chần chừ: “Chẳng lẽ cứ thế bỏ qua?”

Vu Mã Tiêu đứng dậy, chậm rãi đi đến cửa: “Ngươi thấy hắn như thế nào?”

Ông lão suy nghĩ một hồi, nói: “Thiên phú yêu nghiệt, nhưng ta không cho rằng cha hắn thật sự đã vượt qua cảnh giới Khai Đạo”.

Vu Mã Tiêu: “Vì sao?”

Ông lão: “Nếu đó là thật thì người ấy phải thuộc về văn minh cấp năm, nhưng hiện giờ chỉ có tộc Thiên Vũ và văn minh Thiên Hành đạt đến cấp độ đó mà thôi”.

Tộc Vu Mã trước kia cũng từng có cường giả trên cảnh giới Khai Đạo nhưng đã bị Văn minh Thiên Hành tiêu diệt, từ đó khiến cả tộc đi xuống.

Có thể nói, sở hữu cường giả trên cảnh giới Khai Đạo mới được gọi là văn minh cấp năm.

Vu Mã Tiêu im lặng một hồi mới nói: “Còn lửa Thiên Hành kia…”

Ông lão nói ngay: “Là giả. Cha hắn không phải cường giả trên cảnh giới Khai Đạo, cho dù là thật thì cũng không thể trấn áp loại lửa ấy, nên nó chắc chắn là giả. Nhưng phải nói nó trông như thật, khi hắn tạo ra còn khiến lão phu giật mình”.

Vu Mã Tiêu lắc đầu: “Chuyện này quá sức kỳ quặc, chúng ta cứ tiếp tục quan sát cho đến khi mọi việc sáng tỏ”.

Ông lão lại hỏi: “Thế thôi ư? Còn con thú Thôn Linh non nằm trong tay tên Diệp Quân…”

Thú Thôn Linh!

Sắc mặt Vu Mã Tiêu sa sầm. Nó là thần thú hộ mệnh của Vu Mã Tiêu, sau này trưởng thành sẽ có sức mạnh khổng lồ.

Đáng chết!

Ông ta quăng cho ông lão ánh mắt như đao xẻo, chỉ hận không thể đập chết tại chỗ.

Đối phương biết mình làm sai, không dám nói gì.

Vu Mã Tiêu hạ giọng: “Bây giờ ta cử người trong tộc đi trả thù lại chẳng phải đúng ý Ác Đạo Minh hay sao? Tam trưởng lão, sau này đừng lo tu luyện nữa, học cách dùng não đi”.

Ông ta vẫn còn bực tức vô cùng. Nếu lão già này biết nghĩ thì đã không cho Vu Mã Ách đi chọc Diệp Quân ngay từ đầu rồi để tránh rơi vào hoàn cảnh lúng túng này rồi.

Ông lão: “Nhưng nếu chúng ta không làm gì thì người ngoài sẽ nhìn ta thế nào…”

Quan trọng là thể diện.

Cho dù đã xuống dốc nhưng tộc Vu Mã vẫn thuộc chín tộc Chiêu Võ, không phải ai cũng có thể đè đầu cưỡi cổ.

Việc này lại có liên quan đến thể diện, nếu bọn họ không làm ra hành động gì thì sẽ bị người ngoài cười cho thối mặt.

Vu Mã Tiêu hỏi: “Chúng ta đang có bao nhiêu cường giả cảnh giới Khai Đạo?”

Ông lão đáp: “Tính cả hai ta thì chỉ có bốn”.

Vu Mã Tiêu: “Điều động tất cả”.

Ông lão: “Để tiêu diệt Diệp Quân?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3810


Vu Mã Tiêu trừng mắt: “Để chịu chết à?”

Ông lão: “…”

Vu Mã Tiêu: “Điều động ra ngoài, thả khí thế ra, làm cho rầm rộ lên”.

Ông lão: “Sau đó thì sao?”

Vu Mã Tiêu: “Che giấu khí tức, đi đâu đó một tháng sau rồi về”.

Ông lão sửng sốt.

Vu Mã Tiêu điềm tĩnh nói: “Tuy không thể thật sự trả thù nhưng vẫn phải làm cho có…”

Ánh mắt ông ta lạnh đi: “Lũ chó má kia đều đang chờ tộc Vu Mã chúng ta làm chim đầu đàn, hoàn thành mộng lớn cho chúng. Một lũ đần độn!”

Ông lão: “…”

Sau đó, có bốn khí tức hùng mạnh phóng lên từ tộc Vu Mã, nhắm thẳng Đăng Thiên Vực.

Họ đi tới đây, tinh vực sôi trào đến đấy khiến vô số cường giả kinh hãi.

Tin tức Vu Mã giới điều động bốn cường giả cao cấp đi trả thù Diệp Quân chẳng mấy chốc mà lan khắp Đăng Thiên Vực.

Ở Đăng Thiên Vực.

Diệp Quân đã đi đến Trọng Thiên thứ hai.

Hắn đang rất cần chiến đấu để tôi luyện kiếm ý, kiếm kỹ và thần tính.

Còn một chút xíu nữa là đạt được mười phần thần tính, khi ấy sức mạnh sẽ nâng cao lên một bậc.

Cảnh giới thì cứ từ từ mà đi, không cần vội.

Vừa đi vào, thời không trước mặt hắn đã chấn động rồi nứt đôi, để một người đàn ông trung niên mặc áo vải bước ra.

Ông ta để tóc dài xõa vai, mặt mày tuấn tú, trong tay chấp kiếm.

Kiếm tu ư?

Diệp Quân ngạc nhiên.

Người đàn ông nhìn hắn, không nói tiếng nào rồi biến mất.

Thời không quanh hắn lập tức vỡ ra khi ngàn vạn thanh kiếm rơi xuống như mưa.

Diệp Quân hoảng hốt, vội vàng gọi kiếm vực.

Uỳnh!

Tốc độ của mọi thanh kiếm đồng thời bùng nổ khi hàng loạt ý kiếm phóng ra từ cơ thể hắn.

Rầm!

Đất trời hóa thành kiếm hải trong phút chốc.

Có tiếng kiếm minh vang lên, sau đó là kiếm quang phá vỡ kiếm hải.

Ầm!

Kiếm quang nổ tung. Diệp Quân bị đánh bay đi nghìn trượng, khi vừa dừng lại thì thấy một thanh kiếm giáng xuống đầu.

U u u!

Ý kiếm trong cơ thể hắn bay lên chặn nó lại.

Người đàn ông đối diện hắn nâng tay trái lên rồi làm động tác chém ngang.

Xoẹt!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3811


Thời không trước mặt Diệp Quân vỡ ra khi hai thanh kiếm đồng thời xuất hiện chém tới.

Huỵch!

Ánh sáng vàng bao bọc cơ thể hắn.

Kim cương thể!

Người đàn ông kia nâng tay phải lên rồi hạ xuống.

Hai thanh kiếm rung lên.

Choang!

Đồng tử Diệp Quân rụt lại, thân thể nứt toác, máu phun tung tóe.

Vào khoảnh khắc cơ thể nổ tung, người Diệp Quân run lên, hắn lùi về phía sau, trong nháy mắt đã lùi lại cả vạn trượng, nhưng hai thanh kiếm kia vẫn đuổi theo dai như đỉa.

Diệp Quân nâng ngang kiếm lên chắn.

Ầm ầm!

Kiếm ý lập tức bị đánh vỡ, Diệp Quân bay ra xa.

Mà lúc này, hai thanh kiếm đột nhiên chém tới trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân không dám giữ sức một chút nào, cầm kiếm vung lên.

Nhất Giới Tuế Nguyệt.

Kiếm chém ra, thời không trong thiên địa lập tức trở nên hư ảo, trong nháy mắt hai thanh kiếm đã biến thành bụi rơi tán loạn.

“Hả?”

Trong mắt người đàn ông trung niên ở phía xa lộ vẻ ngạc nhiên: “Sức mạnh thời gian Tuế Nguyệt…”

Sau khi dừng lại, cơ thể Diệp Quân đã nứt ra như mạng nhện, máu tươi cuồn cuộn chảy ra, vô cùng đáng sợ.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn kiếm tu phía xa, trong lòng cực kỳ sợ hãi, hắn không ngờ cao thủ Trọng Thiên thứ hai này lại có thực lực kinh khủng đến thế.

Thực lực của kiếm tu trước mặt chắc chắn không thua kém gì Cơ Tiểu Kiếm mà hắn từng gặp.

Mẹ kiếp!

Cơ Tiểu Kiếm này đánh lên Trọng Thiên thứ ba kiểu gì thế?

Người đàn ông trung niên mở lòng bàn tay, hai thanh phi kiếm bay vào tay ông ta, im lặng lơ lửng bên trên, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Kiếm kỹ của ngươi khi nãy chứa đựng đạo thời gian Tuế Nguyệt, thực lực của ngươi bây giờ không thể nào có sức mạnh này, sao ngươi có thể làm được chứ?”

Diệp Quân lau đi máu tươi trên khoé miệng, sau đó nói: “Đè nén Tuế Nguyệt”.

Người đàn ông nhất thời hơi tò mò: “Đè nén bằng cách nào?”

Hỏi xong, ông ta nhất thời cảm thấy hơi không ổn, lập tức nói thêm: “Ta mạo muội rồi”.

Diệp Quân mỉm cười: “Nếu tiền bối tò mò, ta cũng có thể giải thích cho tiền bối nghe một chút”.

Người đàn ông hơi chần chừ: “Làm thế… có tiện không?”

Diệp Quân gật đầu: “Tiện chứ”.

Người đàn ông trung niên cất kiếm đi, chắp tay: “Vậy thì cảm ơn”.

Diệp Quân cũng không giấu giếm, lập tức nói ra phương pháp Nhất Niệm dạy cho mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3812


Thật ra kiếm kỹ này chỉ có thể là hắn tự học, vì nó phải đè nén thời gian Tuế Nguyệt, phải lợi dụng thời không đặc biệt trong người hắn để tiến hành chuyển đổi thời gian mới có thể đạt được hiệu quả như bây giờ.

Dù người khác có thể đè nén thời không Tuế Nguyệt cũng không thể nghịch chuyển thời gian, cùng lắm là khiến uy lực kiếm kỹ của mình trở nên mạnh hơn một chút mà thôi.

Sau khi nghe Diệp Quân nói xong, người đàn ông trung niên nhất thời thở dài: “Người có thể nghĩ ra cách này đúng là tài giỏi… Có điều ta thấy hơi nghi ngờ, muốn đè nén thời không Tuế Nguyệt cũng không khó, nhưng làm sao có thể khiến Tuế Nguyệt thoáng chốc trôi qua nhiều năm như thế được?”

Diệp Quân cười nói: “Ta còn có một loại thời không đặc biệt, có thể mượn nó tiến hành chuyển đổi thời gian”.

Dù người đàn ông rất tò mò, nhưng cũng không hỏi lại.

Nếu hỏi lại thì thật sự rất mất lịch sự.

Diệp Quân đột nhiên tò mò hỏi: “Tiền bối xưng hô thế nào vậy?”

Người đàn ông cười đáp: “Ta tên Lý Toại Phong, là một kiếm tu”.

Diệp Quân lại hỏi: “Tiền bối cũng bị Đại Đạo trấn áp ở nơi này à?”

Người đàn ông gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiền bối có biết một nữ kiếm tu không?”

Dứt lời, hắn mở lòng bàn tay, sau đó rạch nhẹ một cái, kiếm khí thể hiện thành bức tranh vẽ Cơ Tiểu Kiếm.

Thấy bức tranh vẽ Cơ Tiểu Kiếm, Lý Toại Phong gật đầu: “Cô ta từng đến đây”.

Diệp Quân hỏi: “Cô ta thắng tiền bối à?”

Lý Toại Phong cười đáp: “Cũng không thể nói như thế được, chỉ có thể nói là ta không làm gì được cô ta, nhưng cô ta cũng không làm gì được ta, vì thế cô ta đi tới Trọng Thiên thứ ba”.

Diệp Quân nhẹ giọng đáp: “Thì ra là thế”.

Lý Toại Phong quan sát Diệp Quân một lúc, sau đó nói: “Dù ngươi chỉ có cảnh giới mười phần thần tính nhưng lại dám đến nơi này, đúng là không đơn giản”.

Diệp Quân mỉm cười: “Ta cố tình đến đây để rèn luyện bản thân”.

Lý Toại Phong chần chừ một lúc rồi nói: “Người đừng đi tới Trọng Thiên thứ tư, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết, thực lực của ta bây giờ còn chưa đủ”.

Lý Toại Phong cười nói: “Không chỉ về thực lực, vị đạo hữu ở Trọng Thiên thứ tư rất nóng tính, vô cùng khó chịu với người bên ngoài… Không đúng, phải nói là chúng ta đều không thân thiện với người bên ngoài”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Vì sao?”

Lý Toại Phong giải thích: “Mỗi Trọng Thiên đều là một thời đại kỷ nguyên, mà mỗi thời đại kỷ nguyên đều có rất nhiều tài nguyên, mục đích người bên ngoài đi vào nơi này thật ra là vì cướp tài nguyên…”

Nói đến đây, ông ta đảo mắt nhìn xung quanh với nét mặt phức tạp: “Tài nguyên ở thời đại kỷ nguyên này của ta đã bị cướp sạch rồi”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Với thực lực của tiền bối…”

Nói đến đây, hắn chợt im lặng.

Lý Toại Phong cười: “Nếu là đấu tay đôi, đương nhiên là ta không sợ, nhưng nếu người bên ngoài hợp tác với nhau, ta cũng chỉ có thể đứng nhìn bọn họ cướp đi tài nguyên của nơi này thôi”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3813


Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Tiền bối có nghĩ đến chuyện tìm mấy người giúp đỡ không?”

Lý Toại Phong nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân cười nói: “Thiên Khải tiền bối”.

Thiên Khải lập tức xuất hiện.

Lúc này thực lực của Thiên Khải đã hồi phục được hai phần, hơi thở cũng mạnh hơn trước đây khá nhiều.

Đương nhiên điều này cũng đều nhờ có quả Đạo Linh và tinh thể Vĩnh Hằng.

Thấy Thiên Khải, Lý Toại Phong nhất thời ngạc nhiên: “Thiên Khải, huynh có thể rời đi sao?”

Thiên Khải gật đầu: “Đều nhờ Diệp công tử cả”.

Lý Toại Phong lập tức quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi có thể phá vỡ tù ấn Đại Đạo ư?”

Diệp Quân gật đầu.

Lý Toại Phong im lặng một lúc rồi nói: “Ngươi có yêu cầu gì?”

Diệp Quân đáp: “Giúp đỡ ta trăm năm”.

Giúp đỡ trăm năm!

Lý Toại Phong im lặng.

Là một kiếm tu, ông ta thật sự không muốn đi theo người khác.

Thiên Khải chợt cất lời: “Lý huynh, cũng chỉ có một trăm năm, hai chúng ta chỉ cần chớp mắt là qua. Hơn nữa Diệp thiếu rất thân thiện, tính cách thẳng thắn, không có nhiều mưu mô”.Lý Toại Phong nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp công tử, nếu phá vỡ tù ấn Đại Đạo thì chắc chắn sẽ dính vào nhân quả Đại Đạo, ngươi thật sự chịu được nhân quả này à?”

Không đợi Diệp Quân đáp lời, Lý Toại Phong lại nói: “Ta muốn nhắc nhở ngươi, nhân quả Đại Đạo này không phải nhân quả bình thường, một khi dính vào sẽ bị Đại Đạo chú ý, thậm chí còn sẽ trừng phạt ngươi”.

Diệp Quân hơi bất ngờ, kiếm tu trước mắt rất tốt bụng, thiện cảm của hắn với đối phương nhất thời tăng lên rất nhiều, hắn lập tức cười nói: “Tiền bối yên tâm, ta có một thanh kiếm phá vỡ được tù ấn Đại Đạo này, hơn nữa thanh kiếm này còn không bị dính bất cứ nhân quả nào trên thế gian”.

Lý Toại Phong nhất thời hơi tò mò: “Có thần kiếm như thế sao?”

Diệp Quân gật đầu, hắn mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên lập tức biến thành một tia kiếm quang phóng lên cao.

Xoẹt!

Thời không phía chân trời nứt ra, sau đó một tù ấn Đại Đạo xuất hiện, trong nháy mắt tù ấn Đại Đạo kia đã bị kiếm Thanh Huyên phá vỡ.

Quanh người Lý Toại Phong lập tức có một sức mạnh bí ẩn tản đi.

Ràng buộc biến mất.

Lý Toại Phong chậm rãi nhắm mắt lại, một lát sau ông ta mới chậm rãi mở mắt, trong mắt là cảm xúc hưng phấn khó kiềm chế: “Thật sự tự do rồi”.

Ông ta vốn cho rằng mình sẽ bị nhốt ở nơi này đến lúc chết, nhưng không ngờ hôm nay lại có cơ duyên được giải thoát.

Nghĩ vậy, Lý Toại Phong nhìn về phía Diệp Quân, cúi người chào: “Cảm ơn”.

Diệp Quân nói: “Bây giờ tiền bối có được mấy phần thực lực so với thời kỳ đỉnh cao?”

Lý Toại Phong đáp: “Khoảng ba phần”.

Diệp Quân thầm thấy hoảng sợ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3814


Đối phương chỉ còn ba phần sức mạnh so với thời kỳ đỉnh cao mà sức chiến đấu đã kinh khủng như thế, nếu khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao thì sẽ kinh khủng đến mức nào nữa?

Diệp Quân hơi hưng phấn.

Thứ hắn thiếu nhất bây giờ chính là một trợ thủ mạnh mẽ, sức chiến đấu cao cấp nhất. Dẫu sao hắn không thể chỉ dựa vào bản thân mình để thống nhất toàn bộ vũ trụ được, vẫn phải phát triển một vài trợ thủ đắc lực của riêng mình.

Mà bây giờ hắn đã có một nhóm trợ thủ mạnh mẽ rồi!

Đội ngũ này đang chậm rãi có quy mô.

Lúc này Diệp Quân dẫn hai người vào trong Tiểu Tháp, sau khi tiến vào Tiểu Tháp, Lý Toại Phong lập tức ngây người.

Thiên Khải bật cười, đương nhiên ông ta hiểu sự ngạc nhiên của Lý Toại Phong, lúc trước khi đi vào, ông ta còn kinh ngạc hơn cả Lý Toại Phong nữa.

Lý Toại Phong đột nhiên quay đầu nghiêm túc nói với Diệp Quân: “Ta vẫn đánh giá thấp Diệp công tử quá”.

Diệp Quân cười khẽ, sau đó hắn mở lòng bàn tay, một quả Đạo Linh bay đến trước mặt Lý Toại Phong: “Tiền bối, thứ này có thể giúp ông hồi phục tu vi”.

Lý Toại Phong nhìn thoáng qua quả Đạo Linh, hơi ngạc nhiên nói: “Thứ này rất tốt”.

Sau đó, ông ta chần chừ một lát rồi nói: “Vô công bất thụ lộc”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tiền bối, không giấu gì ông, ta có một kẻ thù rất mạnh, là Ác Đạo Minh, vì thế không lâu nữa, có lẽ còn cần tiền bối giúp đỡ nhiều”.

Lý Toại Phong hơi ngạc nhiên: “Ác Đạo Minh?”

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối cũng biết à?”

Lý Toại Phong gật đầu: “Đương nhiên là biết, lúc trước ta còn từng qua lại với bọn họ nữa”.

Diệp Quân chợt hỏi: “Tiền bối là người của thời đại nào vậy?”

Lý Toại Phong đáp: “Có lẽ thời đại của ta đã cách hiện tại mấy tỷ năm rồi”.

Sắc mặt Diệp Quân hơi kỳ lạ.

Lý Toại Phong mỉm cười: “Ngươi muốn nói dù là cao thủ cảnh giới Khai Đạo cũng không thể sống lâu như thế đúng không?”

Diệp Quân gật đầu.

Lý Toại Phong giải thích: “Có hai nguyên nhân, thứ nhất là khi tiếp xúc với bọn họ, ta còn chưa đạt đến cảnh giới Khai Đạo. Thứ hai, người nào bị Đại Đạo trấn áp, tuổi thọ đều sẽ trôi qua vô cùng chậm”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Lý Toại Phong nói: “Đây là sự trừng phạt của Đại Đạo với chúng ta, khiến chúng ta cả đời không thể chạy trốn. Đương nhiên dù tuổi thọ trôi qua rất chậm, nhưng cũng không phải chuyện tốt lành gì. Vì trong quá trình đó cơ thể và linh hồn của chúng ta cũng bắt đầu tan biến dần, nói một cách đơn giản hơn là cái chết mãn tính kết hợp với giày vò mãn tính, chúng ta biết rõ khi nào mình sẽ chết, nhưng lại không thể làm gì được”.

Diệp Quân nhẹ giọng đáp: “Thì ra là thế”.

Lý Toại Phong cất giọng nặng nề: “Nếu Ác Đạo Minh muốn giết cậu thì cậu sẽ rất nguy hiểm”.

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối từng qua lại với Điện chủ nào vậy?”

Lý Toại Phong đáp: “Tam điện chủ, người này là một kiếm tu, hơn nữa còn là một Ác Đạo, sử dụng hàng vạn hàng nghìn ác niệm để tạo thành Đạo cho kiếm, Khai Đạo… Sức chiến đấu cực kỳ đáng sợ”.

Diệp Quân im lặng.

Lý Toại Phong nghiêm túc nói: “Diệp công tử yên tâm, nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng, dù Tam điện chủ kia có đến, ta cũng liều mạng chiến đấu một trận, bảo vệ cậu chu đáo”.

Thiên Khải vốn cũng muốn bày tỏ gì đó, nhưng không biết ăn nói, chỉ có thể nói: “Ta cũng thế!”

Diệp Quân: “…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3815


Sau khi Lý Toại Phong gia nhập, bên phía Diệp Quân lại có thêm một cao thủ tuyệt thế, hơn nữa cao thủ tuyệt thế này còn là một vị kiếm tu, sức chiến đấu vượt xa cao thủ cảnh giới Khai Đạo bình thường.

Mà trong khoảng thời gian tiếp theo, mỗi ngày Diệp Quân đều ở trong Tiểu Tháp chiến đấu với Lý Toại Phong, rèn luyện kiếm ý và thần tính của mình.

Tu luyện trong Tiểu Tháp đương nhiên sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian cho hắn.

Tuy Lý Toại Phong chỉ có chưa đến ba phần sức chiến đấu, nhưng thực lực vẫn rất đáng sợ, sau mấy lượt giao thủ, Diệp Quân hoàn toàn bị áp chế, gần như không có khả năng đánh trả, nhưng Diệp Quân lại rất thích cảm giác này, đây là lần đầu tiên hắn chiến đấu với kiếm thu mạnh mẽ từ sau khi đạt đến mười phần thần tính.

Càng đánh càng sảng khoái.

Ầm!

Trong một cánh đồng hoang vu, khi một tia kiếm quang vỡ tan tành, Diệp Quân liên tục lùi lại cả nghìn trượng. Hắn vừa mới dừng lại, một tia kiếm quang bỗng nhiên chém tới, chính là Lý Toại Phong. Khi kiếm của Lý Toại Phong còn cách giữa chân mày Diệp Quân chưa đến nửa trượng, ông ta đột nhiên xoay người chém một kiếm xuống.

Oanh!

Một thanh kiếm ý lập tức bị chém bay!

Nhưng lúc này, lại một thanh kiếm xuất hiện sau lưng Lý Toại Phong.

Diên Trì Nhất Kiếm!

Nét mặt Lý Toại Phong rất bình tĩnh, tay phải cầm kiếm liên tục vung lên, trong nháy mắt, tất cả kiếm ý của Diệp Quân đều bị ngăn chặn.

Thấy cảnh này, Diệp Quân sa sầm mặt.

Mà lúc này, Lý Toại Phong đột nhiên dừng lại, ông ta nhìn về phía Diệp Quân, khá là bất ngờ: “Kiếm kỹ này của cậu rất đặc biệt, chỉ tiếc là tốc độ và uy lực còn chưa đủ, nếu không thì sẽ rất đáng sợ”.

Diệp Quân vội khiêm tốn thỉnh giáo: “Tiền bối, làm cách nào để nâng cao tốc độ và uy lực ạ?”

Lý Toại Phong cười đáp: “Luyện tập”.

Diệp Quân lại hỏi: “Luyện tập như thế nào?”

Lý Toại Phong nói: “Liên tục sử dụng, liên tục đột phá”.

Diệp Quân im lặng.

Lúc này hắn chợt hiểu ra điều gì đó.

Dù là thuật Bạt Kiếm, Diên Trì Nhất Kiếm hay thời không Tuế Nguyệt chồng chéo, hắn đều rất ít khi sử dụng, nói đúng hơn là từ trước đến giờ hắn trải qua quá ít những cuộc chiến sinh tử.

Gặp phải người bình thường, hắn còn có thể chiếm chút lợi thế, nhưng nếu gặp cao thủ cao cấp chân chính, ví dụ như Lý Toại Phong trước mặt, những kiếm kỹ này của hắn lập tức lộ ra khuyết điểm.

Lúc này, hắn cảm nhận được sâu sắc sự khiếm khuyết của bản thân.

Vẫn là chưa chiến đấu đủ.

Diệp Quân thôi suy nghĩ, sau đó nhìn về phía Lý Toại Phong: “Tiền bối, tiếp tục đi”.

Lý Toại Phong cười đáp: “Được”.

Dứt lời, phi kiếm trong tay ông ta đã nhanh chóng chém tới, chẳng mấy chốc đã bay đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân ở phía xa lập tức biến mất khỏi vị trí ban đầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3816


Tiếng kiếm reo vang vọng, chấn động đất trời.

Khoảng thời gian tiếp theo, mỗi ngày Diệp Quân đều điên cuồng đại chiến với Lý Toại Phong, mà trong quá trình đó Lý Toại Phong cũng dốc hết sức chỉ dạy, vì thế thực lực của hắn có thể nói là tăng mạnh vượt bậc.

Thật ra Lý Toại Phong cũng khá thích Diệp Quân, thiên phú và khả năng lĩnh ngộ thật sự rất tốt, chỉ cần dạy dỗ một chút là hiểu ngay, hơn nữa còn chịu được cực khổ, có lúc bị ông ta đánh đến mức thương tích đầy mình vẫn không hề lùi bước, hơn nữa còn càng đánh càng hăng.

Đúng là một hạt giống tốt!

Ông ta vốn có ý định nhận làm học trò, nhưng cuối cùng vẫn thôi, vì Diệp Quân đã có kiếm đạo của riêng mình, kiếm đạo cũng đã có ý chí riêng. Kiếm tu thế này có đạo của mình, cũng không phù hợp và không cần thiết đi theo con đường của người khác nữa.

Việc mà người như Diệp Quân cần làm là không ngừng học hỏi, tham khảo, mượn điều đó để hoàn thiện đạo của mình, chỉ không phải đi theo đạo của người khác.

Thời gian nhanh chóng thoi đưa.

Chẳng mấy chốc đã mười năm trôi qua.

Mười năm qua, mỗi ngày Diệp Quân đều chiến đấu với Lý Toại Phong, không ngại mưa gió.

Trải qua mười năm chiến đấu, lúc này thực lực của Diệp Quân đã tăng lên rất nhiều, đặc biệt là mấy kiếm khí của hắn, uy lực đã nâng cao hơn trước đây không biết bao nhiêu lần. Ngoài ra, thân thể và kiếm ý của hắn cũng được nâng cao.

Hơn nữa trong quá trình này thần tính của hắn cũng được tăng lên, ngày càng đến gần mức thuần tuý.

Tất cả mọi thứ đều nâng cao!

Trong một vùng đất hoang, một tiếng kiếm reo liên tục vang vọng, trong thiên địa có hai tia kiếm khí tung hoành khắp nơi, xé rách đất trời.

Ầm!

Lúc này, trong thiên địa chợt xuất hiện tiếng nổ vang, sau đó có hai tia kiếm quang đồng thời liên tục lùi lại.

Diệp Quân và Lý Toại Phong cũng gần như cùng dừng lại trong lúc đó.

Trên người Diệp Quân có mười mấy vết kiếm, mà Lý Toại Phong cũng giống như thế.

Lý Toại Phong nhìn vết kiếm trên người mình, sau đó cười nói: “Bây giờ ta đã không làm gì được cậu nữa rồi”.

Sau mười mấy năm chiến đấu, thực lực của Diệp Quân bây giờ đã tăng lên rất nhiều, ông ta đã hoàn toàn không làm gì được hắn nữa.

Hơn nữa nếu Diệp Quân sử dụng Nhất Giới Tuế Nguyệt bí ẩn kia, ông ta cũng không dám đỡ, chỉ có thể chạy trốn.

Kiếm kỹ đó quá kinh khủng, ông ta cũng rất kiêng dè, đương nhiên nếu thực lực của ông ta hoàn toàn khôi phục thì ông ta sẽ không sợ.

Ở phía xa, sau khi dừng lại, Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó cúi người chào Lý Toại Phong: “Mười năm qua, cảm ơn tiền bối hết lòng chỉ bảo”.

Mười năm qua hắn có thể tiến bộ nhanh chóng như thế không chỉ vì chiến đấu, mà còn nhờ tiền bối trước mặt dốc lòng chỉ bảo.

Thấy Diệp Quân vẫn khiêm tốn lễ độ, không có chút ngạo mạn nào, trong mắt Lý Toại Phong nhất thời lộ vẻ tán thưởng, ông ta cười nói: “So với ân tình của cậu, chút chỉ điểm này của tôi hoàn toàn chẳng đáng là bao, hơn nữa mười năm qua đối luyện với cậu, ta cũng có không ít thu hoạch, suy cho cùng thì ta mới là người được lợi”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3817


Diệp Quân cười nói: “Tiền bối, khoảng thời gian tiếp theo ông cứ ở trong tháp khôi phục tu vi đi, đợi sau khi tu vi của ông khôi phục hoàn toàn, ta sẽ lại tiếp tục thỉnh giáo”.

Lý Toại Phong gật đầu: “Được”.

Dường như nghĩ đến điều gì, ông ta lại nói: “Ta có thể cảm nhận được cậu hoàn toàn có thể đạt đến thần tính hoàn mỹ, nhưng cậu lại áp chế nó?”

Diệp Quân gật đầu.

Lý Toại Phong hơi tò mò: “Vì sao?”

Diệp Quân trầm giọng đáp: “Nếu bây giờ ta đạt đến thần tính hoàn mỹ thì với tâm cảnh và thực lực hiện tại, chắc chắn ta không thể nào điều khiển được nó…”

“Cậu muốn tu luyện nhân tính!”

Lý Toại Phong chợt thấy ngạc nhiên.

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Nét mặt Lý Toại Phong dần trở nên hơi nặng nề: “Chuyện này thật sự rất khó khăn”.

Diệp Quân mỉm cười: “Ta biết, đúng rồi, tiền bối cũng là thần tính hoàn mỹ đúng không?”

Lý Toại Phong gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối chưa từng nghĩ đến chuyện tu luyện nhân tính à?”

Lý Toại Phong cười nói: “Đã không còn khả năng này nữa rồi”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Lý Toại Phong giải thích: “Ngoài Đại Đạo, điều kiện tiên quyết để tu luyện nhân tính còn có nhu cầu của nhân tính, hơn nữa nhu cầu này còn cao hơn cả việc bản thân theo đuổi Đại Đạo, nhưng thế mới có thể dùng nhân tính áp chế thần tính. Mà trước khi ta theo đuổi thần tính, ngoài Đại Đạo thì ta cũng không còn nhu cầu gì khác. Sau khi Khai Đạo, ngoài Đại Đạo thì càng không còn gì có thể khiến ta để tâm nữa”.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Thì ra là thế”.

Lý Toại Phong nói tiếp: “Thần tính hoàn mỹ đã khó, nhân tính càng khó hơn, vì sau khi đạt tới thần tính hoàn mỹ lại đi theo đuổi nhân tính cũng giống như một người sau khi nắm giữ được quyền lực lại phải buông bỏ nó, đây là một chuyện vô cùng vô cùng khó. Nhưng mà…”

Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Diệp Quân, mỉm cười nói: “Ta cảm thấy cậu có cơ hội làm được, thiên phú của cậu rất cao, tâm lý còn vững, nhưng tinh khí thì chưa đủ, rõ ràng cậu vẫn còn rất lưu luyến với phụ nữ”.

Diệp Quân: “…”

Lý Toại Phong lại nói: “Với thực lực của cậu bây giờ thì dù là vị kia ở Tam Trọng Thiên cũng không thể làm gì cậu. Nếu cậu không áp chế thần tính của mình mà trở thành thần tính hoàn mỹ, thì muốn đánh thắng vị kia của Tam Trọng Thiên chắc chắn không khó, dù sao bây giờ ông ta cũng không ở trong thời kỳ đỉnh cao. Nhưng nếu cậu muốn tu luyện nhân tính thì phải cẩn thận, bây giờ cậu có thể áp chế thần tính, nhưng nếu trở thành thần tính hoàn mỹ, muốn áp chế nó một lần nữa sẽ cực kỳ khó khăn”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.

Dứt lời, hắn lại lấy một quả Đạo Linh đưa cho Lý Toại Phong: “Tiền bối, khoảng thời gian này cảm ơn ông đã bồi dưỡng và dạy dỗ ta”.

Nhưng Lý Toại Phong lại lắc đầu: “Cậu giúp ta phá huỷ tù ấn Đại Đạo, ơn cứu mạng như thế còn tặng ta một quả Đạo Linh, ta đã được lợi lắm rồi, luyện tập và hướng dẫn này chỉ là chuyện vô cùng nhỏ nhặt so với việc cậu giúp ta, sao ta có thể nhận đồ của cậu nữa chứ?”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3818


Diệp Quân còn muốn nói gì thêm, nhưng Lý Toại Phong lại nói: “Ta đi tu luyện đây”.

Dứt lời, ông ta biến thành một tia kiếm quang biến mất ở cuối chân trời.

Diệp Quân đứng tại chỗ lắc đầu cười khẽ, đây là lần đầu tiên hắn không tặng được quả Đạo Linh, không thể không nói khí phách của Lý tiền bối này thật sự khiến người ta rất kính nể.

Tiểu Tháp chợt nói: “Bây giờ mới ra dáng một kiếm tu đứng đắn này”.

Diệp Quân đen mặt: “Tháp gia, ý ngươi là ta không đứng đắn à?”

Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Bản thân ngươi thấy sao?”

Diệp Quân cười to: “Ta cảm thấy làm chính mình là tốt nhất”.

Tiểu Tháp suy ngẫm, tuỳ tiện đáp: “Đúng là thế”.

Oanh!

Lúc này, cuối chân trời phía xa chợt truyền tới một hơi thở đáng sợ.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên.

Thời không nơi đó rung động, một bóng người đi tới như sấm chớp chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt hắn.

Người vừa đến không phải ai khác mà chính là Sậu Nguyên đã bế quan rất lâu.

Mà lúc này, Sậu Nguyên đã đạt tới cảnh giới Khai Đạo.

Sau khi nhìn thấy Diệp Quân, Sậu Nguyên lập tức cúi chào: “Bái kiến Diệp thiếu”.

Diệp Quân cười nói: “Chúc mừng”.

Sậu Nguyên vội đáp: “Đều là công lao của Diệp thiếu, nếu không nhờ Diệp thiếu giúp đỡ, e rằng cả đời ta cũng không thể Khai Đạo”.

Diệp Quân mỉm cười: “Nếu bản thân ông không có bản lĩnh thì dù ta có cho ông mười quả Đạo Linh, ông cũng không thể Khai Đạo”.

Sậu Nguyên vội lắc đầu: “Không không, đều là công lao của Diệp thiếu…”

Diệp Quân cười nói: “Được rồi, hai chúng ta đừng khách sáo với nhau thế”.

Nói xong, hắn nhìn về phía chân trời xa xa: “Mấy huynh đệ kia của ông đâu?”

Sậu Nguyên trầm giọng đáp: “Bọn họ có lẽ gặp chút khó khăn”.

Diệp Quân gật đầu: “Đó cũng là chuyện bình thường”.

Nếu dễ Khai Đạo như thế thì e rằng trên đời khắp nơi đều là cao thủ cảnh giới Khai Đạo rồi.

Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó xoay người biến mất khỏi Tiểu Tháp.

Đi tới Trọng Thiên tiếp theo!



Bên ngoài.

Ở Đăng Thiên Vực lúc này, tất cả mọi người đều đang chờ đợi, đợi tộc Vu Mã trả thù Diệp Quân, sau đó mọi người làm ngư ông đắc lợi.

Nhưng sau khi mấy cao thủ cảnh giới Khai Đạo của tộc Vu Mã rời khỏi tộc thì đều không có động tĩnh gì.

Theo tình huống bình thường, với thực lực của mấy người kia có lẽ đã đến Đăng Thiên Vực lâu rồi.

Chẳng lẽ là lạc đường?

Rất nhiều cao thủ muốn hóng hớt đều rất nghi ngờ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom