Cập nhật mới

Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 283


Chương 283

Điều anh ta muốn biết là chuyện khác, ví dụ như Cố Mặc Ngôn.

Trình Nam Quyền hỏi: ‘Cố Mặc Ngôn, dạo này anh ta đang làm gì vậy?”

Quý Trung Khánh cũng cảm thấy nên đổi chủ đề, kẻo bị Trình Nam Quyên hỏi ra gì đó.

Anh ta lập tức trả lời: “À, anh ta hả, đang suôn sẻ lắm, người đẹp trong lòng. Anh ta vừa thấy sắc đã quên nghĩa luôn, giờ trở thành người đàn ông tốt của gia đình rồi.”

Trình Nam Quyền khẽ cau mày, khí chất u buồn càng lộ rõ hơn, anh ta hỏi Quý Trung Khánh: “Cố Mặc Ngôn kết hôn rồi à?”

Quý Trung Khánh gật đầu: “Ừ, kết hôn chớp nhoáng, ông cụ ép đấy.”

Quả nhiên anh ta đã quên Thu Uyển, Trình Nam Quyền nghĩ thầm.

Năm đó trong vụ hoả hoạn, Cố Mặc Ngôn thấy Trình Thu Uyển chết mà không cứu, mười năm trôi qua, không ngờ nay anh ta đã kết hôn.

Trình Nam Quyền hơi bực, trong giọng nói tràn đầy thù hẳn.

Anh ta nói: “Hừ, anh ta đã quên người năm ấy rồi chứ gì, có người mới, sự nghiệp thành công, thăng quan tiến chức. Những người đã chết vì anh ta đó, bây giờ nhìn lại thì đâu có là gì!”

Quý Trung Khánh rất xấu hổ khi đứng giữa Cố Mặc Ngôn và Trình Nam Quyền, anh ta cảm thấy đáng lẽ ra mình không nên nói cho Trình Nam Quyền biết chuyện kết hôn của Cố Mặc Ngôn.

Nói tới đây, hai người trò chuyện thêm một lát nữa rồi đường ai nấy di.

Sáng sớm Tô Thư Nghỉ vừa đến phòng làm việc đã nghe thấy Hiểu Khiết đang ở đó nói chuyện phiếm.

Hiểu Khiết nói: ‘Lát nữa có trò hay để xem rồi, tôi nhìn thấy vợ chưa cưới của tổng biên tập Cố tới đây. Cô ta ăn mặc thời thượng lắm, từ đầu tới chân toàn những món đồ hiệu mới nhất, nhưng mà vẻ mặt của cô ta không được vui lắm, hình như đôi vợ chồng trẻ này đang giận nhau. Hôm nay mọi người làm việc cẩn thận một chút nhé, đừng để bị vạ lây.”

Tô Thư Nghi khó hiểu, Lâm Bảo Châu tới đây làm gì, chẳng lẽ là đến gây sự? Cô yên lặng không lộ diện vẫn tốt hơn, nếu không được nữa thì cô sẽ viện cớ không ở phòng làm việc.

Khưu Duyệt lén lút quan sát Tô Thư Nghi từ chỗ ngồi của mình với dáng vẻ muốn xem trò hay. Hừ, vợ tổng biên tập đã đến, Tô Thư Nghi cô sợ rồi chứ gì, không dám đắc ý chứ gì, chột dạ chứ gì, đáng đời!

Trong phòng làm việc tổng biên tập, Lâm Bảo Châu tỏ ra khổ sở, mặt mày tái mét, nước mắt rưng rưng sắp rơi xuống.

Cô ta hỏi Cố Gia Huy: “Cố Gia Huy, anh nhắn tin cho em nói muốn chia tay là có ý gì? Em đã làm gì sai, tại sao anh lại muốn chia tay với em? Anh có biết em đau lòng như thế nào không?”

Nhìn Lâm Bảo Châu hùng hổ trước mặt mình, Cố Gia Huy thầm cười khẩy.

Cô ta thật to gan, còn dám tìm đến tận cửa bày ra dáng vẻ thương, ai không biết chân tướng sẽ bị vẻ bề ngoài xinh đẹp của cô ta lừa gạt mất.

Lâm Bảo Châu ơi là Lâm Bảo Châu, cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệt Cố Gia Huy cười khẩy, lấy những bức ảnh Tô Thư Nghĩ bị chụp lén năm đó từ trong ngăn kéo ra ném tới trước mặt Lâm Bảo Châu, đáp trả không chút khách sáo: “Đừng diễn nữa, cô còn định tiếp tục giả vờ bao lâu? Người đã hãm hại Tô Thư Nghi năm đó chính là cô đấy, Lâm Bảo Châu!”

Nghe thấy lời của Cố Gia Huy, mặt mũi Lâm Bảo Châu trắng bệnh, vô thức lùi về sau vài bước. Cô ta đang chột dạ.

Cô ta cương quyết khẳng định mình không hãm hại Tô Thư Nghi, gân cổ lên nói: “Không phải em, không phải em, anh hiểu lầm rồi. Gia Huy, những bức ảnh này có thể chứng minh điều gì? Anh đừng đoán mò ma.

Vẻ phẫn nộ trong đáy mắt Cố Gia Huy càng lớn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 284


Chương 284

Anh ta đã cử người đi điều tra về những bức ảnh này, lần theo dấu vết tìm được chủ gmail với người chụp ảnh và giao dịch, kết quả đúng như anh ta đã phân tích, ảnh chụp là trò của Lâm Bảo Châu mà ra, cho nên chắc chắn cô ta là kẻ chủ mưu!

Cô ta ghen tị với chị gái mình, dùng những bức ảnh để làm Tô Thư Nghi mất hết danh dự, tin đồn lan rộng trong trường, đến nồi Tô Thư Nghỉ phải bị chỉ trỏ sau lưng suốt hai năm trời, danh dự mất sạch, hoá ra tất cả đều do Lâm Bảo Châu đứng sau gây nên!

Lâm Bảo Châu đã hại anh ta, hại Tô Thư Nghỉ thê thảm! Nếu không có những bức ảnh này, sao anh ta có thể không tin Tô Thư Nghị, sao có thể rời xa Tô Thư Nghi rồi chia tay với cô? Sao Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn có thể ở bên nhau?

Tất cả mọi thứ đều là mưu kế của Lâm Bảo Châu! Sao anh ta có thể không hận cô †a được?

“Hiểu lầm? Gô lừa được người khác chứ không lừa được tôi đâu! Cô ấy là chị ruột của cô đấy! Sao cô lại có thể nhẫn tâm làm ra chuyện như vậy?” Cố Gia Huy vô cùng †ức giận, những gì Lâm Bảo Châu làm khiến anh ta rất thất vọng.

Sau khi điều tra ra kẻ chủ mưu của những bức ảnh, Cố Gia Huy rất kinh hãi, không ngờ vợ chưa cưới của anh ta, em gái ruột Tô Thư Nghi, người bên gối của anh ta lại có lòng dạ rắn rết như vậy. Anh ta đã suýt kết hôn với người phụ nữ độc ác và nhân tâm này! Lâm Bảo Châu quá đáng sợi Dưới vẻ bề ngoài đáng yêu là trái tim của một con ác quỷ!

Anh ta luôn nghĩ Lâm Bảo Châu rất ngây thơ, tuy ngày thường hơi kiêu căng phách lối nhưng lòng dạ vẫn tốt bụng. Ai ngờ đâu cô ta lại tìm người chụp lén chị gái mình, giữ lại những bức ảnh khiến người ta suy nghĩ bậy bạ, không chỉ cố tình cho anh ta xem mà còn tung tin đồn làm hại Tô Thư Nghĩ!

Tô Thư Nghi đáng thương vẫn chưa biết gì, sống cùng với cô ta như người một nhà.

Cố Gia Huy không thể để loại phụ nữ này ở bên cạnh mình thêm nữa, điều này cũng sẽ vô tình mang lại nguy hiểm cho Tô Thư Nghi.

Vậy nên anh ta mới muốn chia tay với Lâm Bảo Châu. Đáng lẽ việc chia tay nên giáp mặt nói rõ ràng, nhưng anh ta thực sự không muốn nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Bảo Châu nữa nên mới nhắn tin qua điện thoại yêu cầu chia tay, không ngờ cô ta lại tìm tới tận cửa.

Quyết tâm chia tay với Lâm Bảo Châu của Cố Gia Huy rất kiên quyết, còn Lâm Bảo Châu giờ phút này đang rất hoảng loạn.

Khoảnh khắc nhận được tin nhắn chia tay từ Cố Gia Huy, cô ta vô cùng tức giận. Cô †a cứ tưởng là do Tô Thư Nghi giở trò, cố tình quyến rũ Cố Gia Huy ở toà soạn. Anh †a bị quyến rũ, hai người còn tình cảm nên Cố Gia Huy mới muốn chia tay với cô ta.

Không ngờ nguyên nhân chia tay lại là Cố Gia Huy âm thầm điều tra vụ những bức ảnh hai năm trước, còn tra được cô ta.

Cô ta không thể thừa nhận, nếu thừa nhận thì Cố Gia Huy sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta, cô ta sẽ hoàn toàn mất đi trái tim anh tal Cô ta đã chờ đợi rất lâu mới có được kết quả như hiện tại với Cố Gia Huy. Cô ta sẽ không từ bỏ anh ta, quyết không để anh ta cứ thế rời xa mình.

Lâm Bảo Châu quyết định, những lúc cần thiết phải thực hiện biện pháp cần thiết!

Cô ta cố bình tĩnh lại, sau đó tủi thân nói với Cố Gia Huy: “Em không làm thế, không phải em đâu Gia Huy. Anh không có bằng chứng, không thể đổ oan cho em được!

Anh không thể chia tay với em.”

Không thể chia tay nghĩa là sao? Cố Gia Huy khó hiểu nhìn Lâm Bảo Châu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 285


Chương 285

Lâm Bảo Châu không cho Gố Gia Huy cơ hội phản bác, mục đích cô ta tới đây chuyến này đã đạt được đâu.

Cô ta đặt tay lên bụng, thâm tình trìu mến nói: ‘Gia Huy, em có thai rồi! Em đã mang thai con của anh! Chúng ta có con rồi!”

Có thai! Cô ta mang thai rồi! Cố Gia Huy cảm thấy Lâm Bảo Châu nhất định đang nói dối, đâu ra chuyện trùng hợp như vậy!

Anh ta không thể chấp nhận được sự thật.

Cố Gia Huy lắc đầu lia lịa: “Chuyện này không thể nào, chuyện này không thể nào, đây không phải sự thật! Lâm Bảo Châu, cô đừng giở trò nữa, vô ích thôi!”

Giờ phút này tính cách đúng lý không chịu tha người của Lâm Bảo Châu phát huy hết sức nhuần nhuyễn.

Cô ta nói tiếp: “Sao lại không thể, chuyện này do anh làm, lế nào anh quên rồi ư? Anh không nhớ tối hôm đó ca hát ở KTV, chúng †a đã có một buổi tối tuyệt vời như thế nào ở khách sạn sao? Em đã có thai vào lúc đó, Gia Huy, nó là con của anh! Anh không thể chối bỏ trách nhiệm và vứt bỏ hai mẹ con em được!”

Lâm Bảo Châu nắm tay anh ta đặt lên bụng mình, nói với anh ta: “Đứa bé này là của hai chúng ta, nhưng giờ anh lại muốn chia tay với em, chẳng lẽ anh muốn sau khi nó được sinh ra sẽ không có ba sao? Gia Huy, dù anh có thành kiến và hiểu lầm em thế nào, nhưng trẻ con vân là người bị hại vô tội nhất! Gia Huy, anh tỉnh táo lại đi!”

Lâm Bảo Châu cười thầm, nghĩ bụng, Cố Gia Huy, hãy cam chịu số phận đi, anh không thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu.

Lâm Bảo Châu dịu dàng nói với giọng chan chứa tình mẹ: “Anh chạm thử xem, nó còn nhỏ thế này, vài tháng nữa chúng ta sẽ có thể nghe thấy nhịp tim của nó. Trong bụng em có con của Cố Gia Huy anh, em vui lắm, Gia Huy, em yêu đứa bé này lắm.”

Rầm! Sự xuất hiện của đứa bé khiến Cố Gia Huy bàng hoàng như bị sét đánh.

Lâm Bảo Châu thuận thế ngã vào lòng Cố Gia Huy, tỏ ra hạnh phúc như thể chuyện những bức ảnh bị vạch trần chưa hề xảy ra.

Sau khi trấn an Cố Gia Huy, anh ta không còn nhắc về việc chia tay với cô ta nữa.

Thế là, Lâm Bảo Châu vô cùng vui vẻ rời khỏi phòng làm việc của Cố Gia Huy, còn chào hỏi các đồng nghiệp trong phòng làm việc. Mọi người đều nói cô ta là con gái nhà giàu, kiêu căng ngạo mạn, là người không thể đắc tội.

Lâm Bảo Châu phát hiện Tô Thư Nghi không có ở phòng làm việc. Nếu cô ở đây, cô ta nhất định sẽ dạy cho cô một bài học.

Cô ta đang tiếc nuối thì không ngờ oan gia ngõ hẹp, gặp được Tô Thư Nghi đang cầm một xấp tài liệu ở lối vào thang máy trên hành lang.

Tô Thư Nghi cũng nhìn thấy Lâm Bảo Châu.

Xem ra có một số người, một số việc không thể tránh được.

Ì Lúc này Lâm Bảo Châu rất muốn giết Tô Thư Nghị, chính vì sự xuất hiện của cô nên Cố Gia Huy mới nghi ngờ cô ta. Nếu không nhờ vừa rồi cô ta khăng khăng phủ nhận và đã có đối sách từ trước, có lẽ sẽ khó mà vượt qua được cửa ải khó khăn này!

Tô Thư Nghỉ vốn định đi thang máy lên lầu, nhưng cô đổi ý quay lại phòng làm việc trước, thế nhưng lại bị Lâm Bảo Châu chặn đường.

Lâm Bảo Châu lên tiếng: “Đừng đi vội vàng thế, chị gái của tôi ơi. Chúng ta tâm sự đi, chị không quan tâm tôi đến tìm Cố Gia Huy để làm gì à?”

“Tôi không có hứng thú. Nếu không có gì thì tôi đi làm việc đây.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 286


Chương 286

“Tô Thư Nghị, tốt nhất là chị nên tránh xa Cố Gia Huy một chút. Tôi cảnh cáo chị lần cuối, nếu chị dám tiếp cận anh ấy thì đừng trách tôi không khách sáo với chị!” Lâm Bảo Châu đe doa.

Đây là tình thân ư? Tô Thư Nghỉ cảm thấy gia đình của mình rất kì lạ, chị em ruột không thể nào hoà thuận với nhau.

Tô Thư Nghỉ đáp: “Tôi đã kết hôn rồi, tôi có chồng của mình. Tạm biệt, Lâm Bảo Châu.”

Lâm Bảo Châu hung tợn trừng mắt nhìn bóng dáng Tô Thư Nghi rời đi, cô càng không để ý thì càng có vẻ chột dạ. Lâm Bảo Châu cho rằng Tô Thư Nghi đang giả vờ thoải mái thôi. Cô ta nghĩ thầm khó khăn lắm mới đến toà soạn báo một chuyến, không thể cứ vậy mà đi được, như thế quá lợi cho Tô Thư Nghi!

Thế là cô ta nghĩ ra một kế, đưa ra một quyết định.

Đến trưa, lúc tan ca Khưu Duyệt nhận được cuộc gọi từ Lâm Bảo Châu, hai người hẹn gặp ở quán cà phê.

Lâm Bảo Châu đưa cho Khưu Duyệt một bì thư màu trắng.

Khưu Duyệt mở ra xem, là một số tiền khá lớn, cô ta hòm hòm đoán được vợ tổng biên tập có việc cần nhờ cô ta làm. Không cần hỏi và cũng không cần nói, cô ta cũng biết số tiền này có liên quan đến Tô Thư Nghi.

Khưu Duyệt cười hỏi: “Vợ tổng biên tập, cô khách sáo quá rồi, chuyện của cô không phải chính là chuyện của tôi sao?”

Lâm Bảo Châu ra vẻ trịch thượng ra lệnh cho cô ta: “Thật ra việc cần cô làm rất đơn giản, cô chỉ cần giúp tôi chú ý Tô Thư Nghi và chồng chưa cưới của tôi là được, có động tĩnh gì thì lập tức báo với tôi. Cô cũng biết đấy, con khốn Tô Thư Nghi kia lúc nào cũng tơ tưởng chồng chưa cưới của tôi!

Tôi không thể để con hồ ly tỉnh này làm “

càn.

Khưu Duyệt cẩn thận cất bì thư đầy ắp tiền vào ví da, mỉm cười nhìn Lâm Bảo Châu.

Cô ta võ ngực bảo đảm với Lâm Bảo Châu: “Cô yên tâm, tôi ghét nhất là Tô Thư NghiI Tôi đã không ưa cô ta từ lâu rồi. Cô ta đi tới đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, gây ra không ít rắc rối ở toà soạn. Ngày ngày chỉ mỗi cô ta giỏi, thật ra không có đàn ông, mấy năm này cô ta có thể làm việc ở toà soạn chắc? Hừt”

Lâm Bảo Châu cười hài lòng, cô ta cần những người đứng trên cùng thuyền, cùng chung mối thù như Khưu Duyệt.

Cô ta đáp: ‘Vậy thì cảm ơn cô nhé, cuộc hợp tác giữa chúng ta nhất định sẽ rất suôn sẻ. Nhưng cô nhất định phải giữ bí mật thật kĩ, không được để chồng chưa cưới của tôi, cũng chính là tổng biên tập của các cô biết, đây mới là điều quan trọng nhất! Biết chưa?”

Khưu Duyệt gật đầu lia lịa: “Tôi biết tôi biết mà, cô yên tâm, cứ giao hết cho tôi!”

“Vậy thì tốt rồi.” Lâm Bảo Châu nói.

Khưu Duyệt ngồi lại trò chuyện với Lâm Bảo Châu thêm một lát, uống xong cà phê rồi mới rời đi, như vậy mới có thể kéo gần quan hệ với vợ tổng biên tập, thế thì tương lai cô ta thăng chức tăng lương sẽ có chỗ dựa, không phải sao?

Sau khi Khưu Duyệt đi, Lâm Bảo Châu ngồi một mình trên ghế trong quán cà phê.

Cô ta sờ lên chiếc bụng phẳng lì của mình, nhớ lại một phen hú vía ngày hôm nay, lòng cô ta chợt chua chát.

Thật ra cô ta không có thai, cô ta đã lừa Cố Gia Huy thôi.

Cô ta cứ tưởng đêm đó chỉ cần bỏ thuốc mê Gố Gia Huy là mọi thứ sẽ thuận lợi, nhưng ngặt nỗi, đứa con bảo bối này không phải muốn là có được ngay. Cô ta lại thất bại, không thành công mang thai.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 287


Chương 287

Lúc ấy ở phòng làm việc của Cố Gia Huy, dưới tình thế cấp bách, cô ta không còn cách nào khác nên đành phải bịa đặt để lừa anh ta, mong rằng anh ta sẽ nể mặt đứa bé, không tiếp tục hỏi về chuyện bức ảnh nữa mà tập trung vào cô ta và đứa bé.

Xem tình hình bây giờ thì có vẻ Cố Gia Huy vẫn còn tình cảm với Tô Thư Nghi. Để phòng ngừa tình cảm giữa hai người tro tàn lại cháy, kế sách trước mắt là phải tìm mọi cách giải quyết chướng ngại vật Tô Thư Nghỉ này, sau đó cô ta sẽ từ từ tìm cách làm dao động và giữ Cố Gia Huy lại.

Tại quầy bar, Cố Gia Huy đang ngồi một mình trong góc uống rượu whisky với đá viên.

Lâm Bảo Châu có thai rồi! Đến giờ Cố Gia Huy vẫn chưa thể chấp nhận sự thật này.

Tâm trạng của anh ta rất nặng nề, chỉ muốn uống rượu, chỉ khi nào say anh ta mới cảm thấy mình được giải thoát khỏi gông xiềng, mới có thể thả lỏng thần kinh đang căng thẳng. Anh ta đã quá mệt rồi.

Người mình yêu không có được, còn người mình không yêu thì lại không thể thoát nổi.

Trẻ con là vô tội, Cố Gia Huy không thể chối bỏ trách nhiệm, nhân tâm bỏ rơi hai mẹ con.

Nhưng anh ta thực sự rất ghét Lâm Bảo Châu! Lúc trước anh ta chỉ cảm thấy Lâm Bảo Châu có nét hao hao Tô Thư Nghi nên muốn dùng cô ta để trả thù cho sự phản bội của Tô Thư Nghi! Không ngờ ông trời lại giáng một đòn trêu ngươi với Cố Gia Huy anh ta như thết Tô Thư Nghỉ không phản bội anh ta, cô là người bị hại! Còn anh ta, năm đó khi cô cần sự an ủi và bảo vệ của anh ta nhất, anh ta đã làm gì? Hai năm sau gặp lại Tô Thư Nghị, anh ta lại làm gì với cô! Cố Gia Huy cực kì hối hận.

Cố Gia Huy say đến mức mắt trở nên lờ đờ, trước mắt xuất hiện Tô Thư Nghỉ thích cười của năm ấy, cô mặc chiếc váy màu xanh lam, chạy về phía anh ta như một chú nai con, miệng gọi Gia Huy, Gia Huy, ha ha, Gia Huy…

Khi đó Tô Thư Nghỉ thích buộc tóc đuôi ngựa, thích xem phim, vừa tan học đã kéo anh ta đi tới rạp chiếu phim của trường để xem phim. Cô nói, Gia Huy, một ngày nào đó chúng ta già rồi vẫn sẽ ngồi ở đây xem phim nhé!

Anh ta cười cô nói nhảm, khi chúng ta già rồi, cái rạp chiếu phim cũ rích này còn tồn tại được chắc, có khi nó sẽ sửa thành lộ thiên đấy. Sau đó họ cười ầm lên…

Hồi ức dần trở nên mơ hồ rồi đột nhiên biến thành khuôn mặt của Lâm Bảo Châu.

Cô ta tỏ ra quyến rũ, đưa tay ra ôm lấy anh †a, nói với anh ta rằng Gia Huy, Gia Huy, con, con của chúng ta…

Cố Gia Huy đã uống rất nhiều rượu, nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp với Tô Thư Nghi trước đây, nhớ lại hành động dây dưa của Lâm Bảo Châu hôm nay, anh ta cảm thấy vô cùng đau đớn và bối rối.

Tô Thư Nghi, em có thể tha thứ cho anh không? Anh nhớ em nhiều lắm.

Cố Gia Huy lẩm bẩm: “Tô Thư Nghi, Tô Thư Nghi…”

Tô Thư Nghi tăng ca tối, mọi người trong văn phòng lần lượt rời đi. Hiểu Khiết nhắc cô đừng làm muộn quá, về nhà cho sớm.

Tối nay Cố Mặc Ngôn có buổi họp, không ở nhà.

Trời rất tối, Tô Thư Nghi dọn dẹp bàn làm việc xong, vừa định tắt đèn văn phòng rời đi thì Cố Gia Huy bỗng nghiêng ngả lảo đảo xông tới dọa cô nhảy dựng, mùi rượu nồng nặc ập tới.

Tô Thư Nghi tiến lên trước đỡ Cố Gia Huy, giật mình hỏi: “Anh uống rượu đấy à? Sao lại uống nhiều thế? Còn đến công ty làm gì nữa? Đi thôi, để tôi đưa anh về.”

Cố Gia Huy mở cặp mắt mông lung, tập trung nhìn lại, đúng là Tô Thư Nghỉ anh ta nhớ ngày mong đêm. Cố Gia Huy chợt cảm thấy vui sướng, cười thành tiếng: “Tô Thư Nghỉ, đúng là em rồi. Ha ha… em thật sự không đi mà.”

Tô Thư Nghi không biết rốt cuộc Cố Gia Huy uống bao nhiêu rượu rồi, nói chuyện cũng không lưu loát.

“Cố Gia Huy, anh tìm tôi có chuyện gì không? Muộn lắm rồi, để mai nói sau nhé.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 288


Chương 288

Tô Thư Nghi cảm thấy mình vẫn nên rời đi thì hơn. Nhưng người này uống say như chết, cô không quá yên tâm.

Cố Gia Huy cười ngây ngô: “Em đang trốn anh à? Đúng rồi, tối nay anh uống nhiều lắm, anh biết em không thích anh uống rượu. Hồi trước em cứ nói tửu lượng anh kém, say rượu cũng quấy… Ha ha, em thấy không? Anh nhớ hết chuyện bọn mình trước kia đấy.”

Tô Thư Nghi thở dài: “Còn nhắc chuyện trước kia làm gì chứ? Bây giờ mỗi người chúng ta đều có cuộc sống của riêng mình. Thế không phải rất tốt à?”

“Rất tốt? Tốt ư?” Cố Gia Huy cười khổ: Không có em, anh sống còn có ý nghĩa gì chứ?”

“Gia Huy, anh không thể nói như vậy… Tô Thư Nghi cảm thấy hơi tội nghiệp cho Cố Gia Huy.

Nhưng cô không ngờ Cố Gia Huy lại bất chợt năm bả vai của cô, rống lên như phát điên: “Tô Thư Nghỉ, sao anh lại không thể! Tuy rằng trước kia anh không tin em, nhưng em thật sự không yêu anh sao chứ!”

Tô Thư Nghi khựng lại, đáy lòng chấn động.

“Thư Nghị, anh biết em còn yêu anh. Chúng †a làm hòa đi được không? Anh sai rồi, anh là thăng khốn nạn.”

“Cố Gia Huy, anh say rồi, nói linh tinh gì vậy. Đi nào, đi nào, tôi đưa anh về. Anh ngủ ngon một giấc, sáng mai sẽ tỉnh táo đầu óc thôi.”

Cố Gia Huy tiến lên ôm cổ Tô Thư Nghị, chết sống cũng không chịu buông tay.

“Cố Gia Huy, buông ra, anh say rồi!” Tô Thư Nghỉ muốn giấy dụa nhưng lại bị Cố Gia Huy càng ôm càng chặt, làm cô sắp hít thở không thông tới nơi.

Cố Gia Huy bá đạo ôm Tô Thư Nghi, khóc lóc kể lể với cô: ‘Uống say mới tốt, uống say mới tốt, uống say anh mới có thể ôm em như trước kia! Thư Nghi, anh chưa bao giờ thôi nhớ em, dù là trước kia hay bây giờ… Thư Nghi, đừng rời bỏ anh, tha thứ cho những gì anh đã làm đi, đừng rời khỏi anh…

Có một giây lát, Tô Thư Nghi thừa nhận mình thoáng mềm lòng. Dù sao Cố Gia Huy cũng là quá khứ của cô, hai người cùng nhau vượt qua những năm tháng tươi đẹp nhất, từng có tình yêu tuyệt vời nhất.

Nhưng vật đổi sao dời, mọi thứ đã khác đi.

Cô gặp Cố Mặc Ngôn, mà Gố Gia Huy…

Tô Thư Nghi nhớ tới Lâm Bảo Châu, nhân cơ hội đẩy vòng tay của Cố Gia Huy ra: “Gia Huy, anh còn có Lâm Bảo Châu mà. Không phải hai người sắp cưới sao? Tôi có thể nhìn ra, Lâm Bảo Châu rất yêu anh, anh sẽ hạnh phúc.”

Nhắc tới Lâm Bảo Châu, Cố Gia Huy kích động khác thường. Anh ta có vẻ vô cùng phản cảm.

Anh ta quát: “Đừng có nhắc đến Lâm Bảo Châu! Em có biết sao anh muốn cưới cô †a không? Bởi vì hai người rất giống nhau, anh muốn cưới cô ta để trả thù em. Thật ra trong lòng anh vốn không có cô ta, anh chỉ có em. Thư Nghỉ, anh vô cùng hối hận.

Năm đó anh hận em như vậy đều vì anh quá yêu em! Anh yêu em, Tô Thư Nghil”

Tô Thư Nghỉ nghe Cố Gia Huy bày tỏ thì rất giật mình. Ánh mắt của anh ta còn chân thành, nhiệt liệt như vậy.

Anh ta vấn luôn che giấu tình yêu là vì sợ hãi, anh ta cho rằng cô là ả đàn bà lắng lơ, không tin tưởng cô. Nhưng lần anh ta không màng sống chết lao vào đám cháy cứu mình, Tô Thư Nghi hoảng hốt cảm thấy Cố Gia Huy của hai năm trước đã chính thức trở lại rồi.

“Tô Thư Nghỉ, em là của anh, em là của anh… Anh rất muốn quay lại thời đại học, chúng ta cùng nhau trở về được không?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 289


Chương 289

Mình cùng về lại trường học đi… Hai ta mới là xứng đôi nhất!” Ánh mắt Cố Gia Huy nhìn Tô Thư Nghi vô cùng trắng trợn, hừng hực ngọn lửa.

Cố Gia Huy phát hiện đêm nay Tô Thư Nghi cực kỳ xinh đẹp. Anh ta càng nhìn càng mê mẩn.

Giờ này trong văn phòng chỉ có trai đơn gái chiếc hai người, bên ngoài đã là đêm dài, ánh đèn rực rỡ từ ngoài cửa sổ thủy tinh ánh vào, rất thích hợp làm vài chuyện đặc biệt, cũng cực kỳ dễ khơi gợi luồng nhiệt sâu trong cơ thể, khiến con người ta rục rịch.

Thanh xuân của ai mà không tươi đẹp?

Mỗi ký ức dù là đắng cay hay ngọt bùi đều mang theo dấu ấn thanh xuân, chờ nhiều năm sau này sẽ biến thành áng thơ đẹp nhất, đáng dư vị nhất.

Mỗi lần Tô Thư Nghi và Cố Gia Huy đi cùng nhau đều trở thành một cảnh đẹp trong vườn trường đại học. Anh đạp xe đạp chở cô cùng đến trường, cùng tan lớp, cùng tới căn tin ăn cơm, cùng xem phim, cùng làm công ích, như một cặp song sinh dính liền, trời định phải ở bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa.

Nụ cười của hai người dừng hình ảnh tại khoảnh khắc hai năm trước, sau đó rách nát, tan vỡ. Sự lạnh lùng, quyết tuyệt của Cố Gia Huy trước kia đã trở thành một vết Sẹo trong tim Tô Thư Nghỉ, vĩnh viễn không thể chữa lành.

Tô Thư Nghi nói với anh ta: “Cố Gia Huy, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, chuyện đã qua cứ để nó qua đi, không có khả năng bắt đầu lại từ đầu.”

“Không, đừng mà Thư Nghi! Đừng tuyệt tình như vậy… Cố Gia Huy bước từng bước đến gần cô. “Cho anh một cơ hội nữa thôi, cho anh một cơ hội nữa. Anh nhất định sẽ yêu em hết lòng, sẽ bảo vệ em. Những gì Cố Mặc Ngôn không thể cho em, anh đều cho được!”

Tô Thư Nghi liên tục lui lại, bị bức đến tận góc tường. Cô có hơi sợ hãi: ‘Cố Gia Huy, anh đừng tới đây. Anh say rồi, tôi không trách anh. Anh đừng đến gần nữa. Tôi… tôi đã yêu Cố Mặc Ngôn rồi. Xin lỗi Gia Huy!”

Cô ấy yêu người khác!

Cô ấy chính miệng nói với mình, cô ấy yêu Cố Mặc Ngôn!

Nội tâm Cố Gia Huy hoàn toàn sụp đổ. Anh †a van nài, nhưng cô lại không chấp nhận.

Không biết là mượn men say hay Cố Gia Huy cảm thấy uất ức, càng thấy Tô Thư Nghi trốn tránh thì anh ta càng có sức lực, sải bước dài tới mạnh mẽ ôm cô vào lòng!

Sức ép của anh ta rất mạnh, toàn thân gắt gao kiềm giữ cô, khiến cô không thể động đậy!

“Cố Gia Huy, mau dừng lại đi, Cố…’ Còn chưa dút lời, Tô Thư Nghỉ đã bị Cố Gia Huy dùng môi chặn môi!

Anh ta cưỡng hôn cô! Anh ta hung hăng hôn lên môi cô, mặt cô, dùng sức mà hôn!

Mặc cho Tô Thư Nghỉ cầu xin giấy dụa, anh †a cũng không thể ngừng hôn cô, cứ hôn thế này mãi mới tốt!

Nhung nhớ đè nén quá lâu, Cố Gia Huy không bao giờ muốn dễ dàng buông tay Tô Thư Nghi lần nữa. Anh ta phải nghĩ mọi biện pháp cứu chữa, lần nữa có được cô!

Nụ hôn của Cố Gia Huy tới tấp tập kích Tô Thư Nghỉ như mưa, Tô Thư Nghi trốn cũng không thoát. Cô bị anh ta cưỡng hôn, hoàn †oàn không có sức phản kháng.

Tay Cố Gia Huy cũng bắt đầu không thành thật, Tô Thư Nghỉ cảm thấy cơ thể anh ta nổi lên biến hóa rõ rệt, sức lực cũng dần mạnh hơn!

Anh ta muốn cô tới mức không màng tất thảy, chỉ nghĩ muốn làm gì thì làm!

Tô Thư Nghỉ ý thức được mình cần mạnh mẽ chống cự, bằng không hậu quả không thế tưởng tượng. Rồi cô phải ăn nói với Cố Mặc Ngôn thế nào!

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 290


Chương 290

Vì vậy, Tô Thư Nghi lấy hết can đảm, dồn sức lực toàn thân giấy một bàn tay khỏi kìm chế của Cố Gia Huy.

Chát! Cô hung hăng cho anh ta một tát!

Sau đó dồn hết sức đẩy Cố Gia Huy ra.

Cố Gia Huy lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống. Anh ta thoáng tỉnh táo lại, ngây ngốc đứng tại chõ.

Cố Gia Huy ý thức được mình vừa phạm sai lầm, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi Thư Nghị, anh… anh kích động quá mức, em đừng giận, đừng… đừng đi…”

Tô Thư Nghi cảm thấy mình rất chật vật, cô sắp không nhận ra nổi Cố Gia Huy trước mặt này rồi.

Cô nói với anh ta: “Cố Gia Huy, tôi hận anh!”

Tô Thư Nghỉ cầm túi da trên bàn lên, khóc lóc chạy đi.

Cố Gia Huy mất hồn mất vía ngã ngồi xuống sàn văn phòng, cuộn mình dưới đất, gục đầu chôn xuống đầu gối, âm thầm hối hận không thôi.

Trong góc công ty, một người phụ nữ cầm di động chụp lại cảnh hai người hôn môi nồng nhiệt vừa rồi.

Người này chính là Khưu Duyệt.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Từ ngày Lâm Bảo Châu bảo cô ta giám thị Tô Thư Nghỉ và Cố Gia Huy, cô ta bắt đầu nghiệp gián điệp, không từ bỏ bất cứ thời cơ nào hai người họ ở cạnh nhau, lần này cuối cùng cũng bị cô ta bắt được.

Cô ta nhếch môi cười khẩy, nghĩ thầm: ‘Tô Thư Nghi được lắm, lần này cô xong đời rồi! Bây giờ e là cô sắp sửa bị vợ tổng biên †ập thanh lý môn hộ rồi đây, không đuổi cô khỏi tạp chí mới lạ! Cô cứ chờ mà xem! Ha ha.

Khưu Duyệt trốn ở góc phòng, lập tức gửi ảnh chụp lén vừa rồi đến số di động của Lâm Bảo Châu.

Lâm Bảo Châu vừa đi dạo phố về biệt thự nhà họ Lâm. Cô ta đá văng giày cao gót, năm thắng xuống giường nghỉ ngơi, tóc tai tán loạn.

Cô ta đang nghĩ đến chuyện xảy ra sáng nay. Không biết sau khi Cố Gia Huy nghe nói cô ta mang thai thì sẽ đối xử với cô ta thế nào? Liệu có cầu hôn cô ta không nhỉ?

Đến lúc ấy cô ta nên mặc váy cưới kiểu nào, nhất định phải tới Paris sắm váy cô dâu, còn phải đặt làm riêng một chiếc váy cưới đặc biệt làm cho mọi người không rời nổi mắt…

Đang nghĩ đến cảnh Cố Gia Huy kết hôn với mình thì Lâm Bảo Châu nhận được ảnh chụp trộm Khưu Duyệt gửi tới.

Ảnh chụp không thể nói chuyện, không thể ghi âm, chỉ có cảnh hai người hôn môi, trông như cực kỳ tình cảm đậm sâu vô cùng.

Lâm Bảo Châu tức đến run cả người, ném thẳng di động ra ngoài!

Chết tiệt!

Chẳng lẽ bọn họ thật sự tình cũ lại cháy?

Lâm Bảo Châu ôm đầu khóc rống, cô ta hận chết Tô Thư Nghĩ! Là ả! Toàn bộ đều là lôi của Tô Thư NghiI Vì sao Tô Thư Nghi cứ luôn đối nghịch với Lâm Bảo Châu cô ta? Chia sẻ ba, chia sẻ biệt thự, chung một phần gia sản, giờ còn muốn cướp người đàn ông của cô ta! Tô Thư Nghỉ vốn không nên sinh ra trên đời, ả ta nên đi tìm chết! Phải chết ngay đi mới đúng!

Ả ta là một con hồ ly tỉnh, bà mẹ Tô Ninh Kiều của ả ta cũng là hồ ly tỉnh, chỉ biết quyến rũ đàn ông!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 291


Chương 291

Lâm Bảo Châu chợt nhảy dựng khỏi giường, muốn trực tiếp ra ngoài tìm Tô Thư Nghi tính sổ, nghiền xương Tô Thư Nghi thành tro! Nhưng vừa đi tới cửa thì cô ta lại chợt dừng bước.

Không không không, cứng đối cứng là vô dụng, làm thế cũng không giải quyết được vấn đề gì. Không phải hai năm trước cô ta đã dạy bảo người chị này thảm thiết vô cùng đấy sao? Bây giờ cũng có thể làm được, Lâm Bảo Châu này không phải dễ chọc như vậy đâu!

Cô ta nhất định phải nghĩ cách làm lớn chuyện này lên, tốt nhất là khiến người trong cuộc là Cố Mặc Ngôn biết, chờ anh biết bộ mặt thật của Tô Thư Nghi thì nhất định sẽ vứt bỏ Tô Thư Nghi.

Với bối cảnh và ánh mắt của Cố Mặc Ngôn thì sao có thể nhịn được khi Tô Thư Nghi căm cho anh cái sừng to như vậy. Anh nhất định sẽ ly hôn với Tô Thư Nghi, sau đó dạy dõ Tô Thư Nghỉ thảm thiết. Đến lúc ấy, không cần Lâm Bảo Châu cô ta ra tay, Tô Thư Nghỉ cũng xong đời rồi!

Nghĩ đến đây, Lâm Bảo Châu bỗng ngửa đầu cười lớn, một giọt nước mắt rốt cuộc tràn mi mà ra.

Tô Thư Nghị, tôi phải hủy diệt cô, tôi thề!

Lâm Bảo Châu tự nói với mình.

Ngày hôm sau, Cố Mặc Ngôn chưa biết tình hình, vẫn đang đi làm tại công ty.

Mấy ngày nay bận quá, anh cũng hơi lơ là Tô Thư Nghị, lần nào hai người cũng vội vàng gặp mặt rồi ai bận việc của người đó.

Cố Mặc Ngôn lên kế hoạch hôm nay hoàn thành công việc sớm một chút, tối có thể thoải mái ở cùng cô.

Anh thích vừa về đến nhà là thấy Tô Thư Nghỉ, dù cô chỉ ngồi một chỗ đọc sách thôi cũng khiến anh cảm thấy an tâm khó tả.

Dương Tùng Đức từ ngoài cửa đi vào, báo rằng bên ngoài có một người phụ nữ một mực đòi gặp anh.

Cố Mặc Ngôn cho rằng vẫn là Tả Dao, nói không gặp. Nhưng Dương Tùng Đức lại nói không phải, là một người phụ nữ khác.

Cố Mặc Ngôn sửng sốt, còn có thể là ai?

Chẳng lẽ là Thư Nghi?

Cố Mặc Ngôn bảo Dương Tùng Đức mời cô gái kia vào văn phòng.

Người tới thật sự không phải Tả Dao, nhưng cũng không phải Tô Thư Nghi, mà là em gái Lâm Bảo Châu của cô.

Cố Mặc Ngôn không có ấn tượng gì tốt với người này, chẳng qua vì cô ta là em gái của Tô Thư Nghỉ nên mới đối xử lịch sự.

Cố Mặc Ngôn mời cô ta ngồi xuống nói chuyện.

Cố Mặc Ngôn phát hiện cách Lâm Bảo Châu nhìn mình có gì đó là lạ, cảm thấy cô ta đặc biệt tới thế này chắc chăn là có chuyện.

Người đến không có ý tốt.

Lúc này, cuối cùng Lâm Bảo Châu cũng mở lời: “Cố tổng, hôm nay tôi tới đây là có thứ này cho anh xem. Anh xem xong cũng đừng nóng giận đấy nhé.”

Cố Mặc Ngôn không nói gì, chỉ hơi cau mày.

Rốt cuộc cô ta muốn chơi trò gì?

Lúc này Lâm Bảo Châu đã rút ảnh chụp trong túi xách ra, đặt lên bàn làm việc của Cố Mặc Ngôn.

Cố Mặc Ngôn không xem ảnh mà nhìn thoáng qua Lâm Bảo Châu trước.

Lại ảnh nữa, có chịu để yên không hả?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 292


Chương 292

Sở thích của Lâm Bảo Châu này đúng là giống chồng chưa cưới Cố Gia Huy của cô ta.

Lâm Bảo Châu nói: “Sao vậy? Cố tổng không dám xem ảnh chụp à? Có phải sợ thấy người mình không muốn thấy không?

Ví dụ như… ảnh của chị tôi và người đàn ông khác ở bên nhau?”

Cố Mặc Ngôn ngồi trên xe lăn nhìn Lâm Bảo Châu.

Cô ta có vài nét rất giống Tô Thư Nghị, chắc chắn là chị em ruột, không có gì đáng nghỉ ngờ. Nhưng sao cô ta không mong chị mình sống tốt cơ chứ? Có thật cô ta luôn căm ghét Tô Thư Nghỉ như vậy chỉ vì Cố Gia Huy thôi không?

Cố Mặc Ngôn xụ mặt: “Tôi rất rõ nhân cách của Tô Thư Nghi.”

“Ha ha, Cố tổng đúng là tràn đầy tin tưởng đấy nhỉ? Chỉ sợ anh xem mấy tấm ảnh này xong sẽ không nói được đường hoàng như vậy đâu.” Lâm Bảo Châu cười đầy ác độc, ý bảo Cố Mặc Ngôn nhanh chóng cầm ảnh chụp lên nhìn thử.

Cố Mặc Ngôn thoáng chần chừ, cuối cùng vân cầm ảnh chụp lên xem thử.

Tuy ảnh chụp có phần mờ nhòe không rõ, nhưng vấn có thể nhìn ra nội dung và mặt của nhân vật.

Đúng vậy! Nhân vật trong ảnh chính là Cố Gia Huy và Tô Thư Nghi Không chỉ có vậy, Cố Gia Huy trong ảnh còn đang kích động ôm lấy Tô Thư Nghị, hôn côi Thoáng cái, bàn tay Cố Mặc Ngôn đang cầm ảnh chụp năm chặt, tấm ảnh bị siết đến biến dạng!

Trong lồ ng ngực Cố Mặc Ngôn lúc này như có một ngọn lửa cháy hừng hực!

Anh nâng tay nhìn về phía Lâm Bảo Châu †rước mặt, nghiến răng nghiến lợi hỏi: ‘Mục đích cô cầm mấy tấm ảnh này tới gặp tôi là gì?”

Lâm Bảo Châu bị lửa giận của Cố Mặc Ngôn dọa sợ, cô ta không ngờ anh sẽ tức giận đến thế.

Lâm Bảo Châu trả lời: ‘Cố Mặc Ngôn, anh mù đấy à? Anh không thấy gian tình giữa Tô Thư Nghỉ và Cố Gia Huy hay sao? Tô Thư Nghi trong lòng anh không hề yêu anh, cô ta yêu chồng chưa cưới của tôi, cũng là người yêu cũ của cô ta! Tôi chỉ muốn cho anh biết bộ mặt thật của cô ta thôi, đừng bị vẻ ngoài yếu đuối của cô ta lừa gạt. Tôi có lòng tốt thôi mài!”

“Lòng tốt?” Cố Mặc Ngôn cười mỉa, giọng nói lạnh như băng, không mang theo một chút độ ấm nào cả: “Vậy mời cô cầm lòng tốt của cô cút đi”

Mặt Lâm Bảo Châu tái nhợt.

Sao có thể như vậy?

Đây hoàn toàn không phải hiệu quả Lâm Bảo Châu muốn đạt được. Tại sao Cố Mặc Ngôn lại quay sang phát giận với cô ta chứ?

Cô ta cho Cố Mặc Ngôn xem ảnh chụp là vì muốn chọc giận anh, để anh vứt bỏ Tô Thư Nghị, tra tấn cô, hủy diệt cô. Sao †ự nhiên quay ngược ra uy hiếp cô ta thế này?

Cố Mặc Ngôn thật đúng là sỉ tình, say mê Tô Thư Nghi, đã hoàn toàn không phân biệt được trăng đen đúng sai nữa rồi!

Lâm Bảo Châu cũng kích động, cô ta nói: “Anh bảo tôi cút? Tô Thư Nghi cắm cho anh cặp sừng lớn như thế anh cũng không để ý à? Anh có còn là đàn ông không đấy!”

Lâm Bảo Châu tiếp tục: ‘Cố Mặc Ngôn, tôi biết trong lòng anh chắc chăn rất giận, lúc tôi thấy ảnh chụp cũng rất giận. Tôi hận không thể nghiền Tô Thư Nghi thành thịt vụn! Cô ta đã cưới anh rồi còn lả lơi với chồng của người khác, đây là phản bội!”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 293


Chương 293

Cố Mặc Ngôn nhìn Lâm Bảo Châu trước mặt, chút nhãn nại cuối cùng trong đáy mắt cũng rút cạn.

Anh đương nhiên tức giận.

Nhưng tuyệt đối không đến lượt Lâm Bảo Châu chạy tới dạy anh phải làm thế nào!

Nếu không phải nể tình Lâm Bảo Châu là phụ nữ, còn là em gái ruột của Tô Thư Nghỉ thì anh đã sớm không khách sáo với cô ta rồi. Nào còn có thể mặc cho cô ta chửi rủa om sòm trước mặt mình!

Cố Mặc Ngôn không rảnh đâu mà nói lời vô nghĩa với cô ta, chỉ trầm giọng cất tiếng đầy nguy hiểm: “Lâm Bảo Châu, chuyện giữa tôi và Tô Thư Nghi không đến lượt cô tới khoa tay múa chân. Tôi cảnh cáo cô một lần cuối cùng, nếu cô còn nhằm vào Tô Thư Nghỉ thì tôi sẽ khiến cô chết thảm.”

Ai ngờ Lâm Bảo Châu vấn còn cứng cổ nói: “Tôi cũng đang bảo vệ hôn nhân của tôi, chông chưa cưới của tôi thôi! Nếu Tô Thư Nghỉ còn dám quyến rũ Cố Gia Huy, tôi thành quỷ cũng sẽ không tha cho chị tal”

Dứt lời, nhìn lửa giận lạnh băng trong mắt Cố Mặc Ngôn, cuối cùng Lâm Bảo Châu vẫn sinh lòng sợ hãi, nhanh chóng nói cho hết lời: “Thôi bỏ đi! Cố Mặc Ngôn, những lời nên nói thì tôi cũng nói cả rồi. Chúc hai người hạnh phúc. Tạm biệt.”

Lâm Bảo Châu thấy không chiếm được của hời gì là biết lân này tới sai rồi, đành phải rời đi.

Chẳng qua lúc cô ta đi tới cửa văn phòng thì chợt dừng bước, nhỏ giọng nói một câu cuối cùng: “Cố Mặc Ngôn, anh cảm thấy Tô Thư Nghi thật lòng yêu anh đấy à?”

Lâm Bảo Châu đã rời khỏi văn phòng nhưng tâm tình phập phồng của Cố Mặc Ngôn lại không cách nào bình ổn.

Anh điều khiển xe lăn đi tới trước cửa sổ, nhìn cảnh thành phố bên ngoài. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ sát đất cực kỳ phồn hoa, trai gái qua lại, vội vàng bận rộn. Gặp nhau giữa biển người đã là duyên phận rồi, chỉ là bọn họ gặp gỡ không phải chỉ gặp một người, mà là vài người giữa muôn ngàn chúng sinh.

Tô Thư Nghỉ thật lòng yêu anh đấy à?

Câu hỏi này của Lâm Bảo Châu khiến Cố Mặc Ngôn suy nghĩ thật lâu.

Không ngờ anh lại không cách nào đưa ra một câu trả lời khẳng định hoặc tự tin.

Anh chưa từng có cảm giác lờ mờ không rõ như vậy trong chuyện gì cả. Nhưng Tô Thư Nghi lại có khả năng khiến anh sinh ra cảm giác không tự tin.

Buổi tối, Cố Mặc Ngôn về đến nhà, thấy Tô Thư Nghi đang sắp xếp lại tủ quần áo trong phòng ngủ.

Cô dốc hết quần áo của mình lên giường, phân loại gấp gọn từng thứ một.

Tô Thư Nghi thấy Cố Mặc Ngôn về thì thuận miệng nói: “Anh về rồi à?”

Cố Mặc Ngôn phát hiện trông Tô Thư Nghi như tâm sự nặng nề, nói chuyện cũng không an lòng, càng không mỉm cười lấy một cái.

Đáy lòng Cố Mặc Ngôn trầm xuống.

Bên này, Tô Thư Nghi thật đúng là tâm sự nặng nề.

Bóng ma bị cưỡng hôn tối qua còn chưa tiêu tan. Con người có đôi khi sẽ muốn sắp xếp lại tủ quần áo hoặc quét tước nhà cửa để giảm bớt sự căng thẳng và bất an trong lòng.

Cô còn đang nghĩ xem có nên nói chuyện Cố Gia Huy cưỡng hôn mình cho Cố Mặc Ngôn nghe hay không. Chẳng may làm Cố Mặc Ngôn nổi giận, sau đó không để ý tới cô thì phải làm sao?

Cố Mặc Ngôn vốn đã tương đối kiêng kị chuyện của Cố Gia Huy rồi. Đàn ông đều rất nhỏ mọn, chuyện đám cháy cứu hỏa lần trước đã khiến Cố Mặc Ngôn không thuận theo không buông tha vài ngày liền. Lần này Cố Gia Huy cưỡng hôn cô, anh có thể buông tha cho cô sao? Cô không thích Cố Mặc Ngôn nổi giận, cô hi vọng ngày nào anh cũng có thể tươi cười vui vẻ.

Mà Tô Thư Nghi mải suy tư nên không chú ý tới vẻ mặt Cố Mặc Ngôn không tốt chút nào.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 294


Chương 294

Lúc này, Cố Mặc Ngôn chậm rãi đứng lên khỏi xe lăn, đi tới trước rồi đột nhiên ghìm chặt Tô Thư Nghị, hỏi: “Tô Thư Nghi, em không có chuyện gì muốn nói với anh à?”

“Không, không có…’ Lúc này Tô Thư Nghi lại càng hoảng. Chẳng lẽ Cố Mặc Ngôn đã biết rồi? Sao có chuyện ấy được? Có khi nào là Cố Gia Huy nói cho anh?

Cố Mặc Ngôn cau mày, ánh mắt sâu thẳm hỏi cô: “Thật sự không có chuyện gì à?”

“Vâng… không… có.’ Tô Thư Nghi ngập ngừng: “Có đấy… Nhưng có phải anh biết chuyện gì rồi không?”

Cổ họng Cố Mặc Ngôn nghẹn cứng, trong thời gian ngăn không biết nên đáp lại thế nào.

Anh nói không nên lời.

Tô Thư Nghi cho rằng, nếu Cố Mặc Ngôn đã hỏi như vậy thì bất kể anh có biết hay không, nếu hai người đã cùng chung sống với nhau thì nên tin tưởng lẫn nhau mới phải. Cô cần nói hết chuyện đã xảy ra cho Cố Mặc Ngôn, nói với anh mình bị cưỡng hôn, sau đó cô cũng đã giấy ra chạy thoát.

Tô Thư Nghi bình tĩnh lại, sau đó nói với Cố Mặc Ngôn: “Cố Mặc Ngôn, em có lời này phải nói cho anh. Tối qua ở tòa soạn…”

Còn chưa chờ Tô Thư Nghi nói xong, Cố Mặc Ngôn đã hung hăng hôn lên môi cô, chặn hết những lời cô muốn nói lại.

Hôm nay anh hôn rất cường thế.

Khoảnh khắc Tô Thư Nghi mở miệng nói chuyện, Cố Mặc Ngôn phát hiện bản thân hoàn toàn không muốn nghe cái tên Cố Gia Huy’ phát ra từ miệng nhỏ của Tô Thư Nghi.

Anh không muốn lại nghe thấy cái tên Cố Gia Huy, anh muốn xóa bỏ Cố Gia Huy khỏi trái tìm Tô Thư Nghi.

Trong lòng cô không thể xuất hiện tên của người đàn ông nào khác ngoài Cố Mặc Ngôn!

Tô Thư Nghỉ bị nụ hôn của Cố Mặc Ngôn xâm lược, tấn công, đáy lòng cũng theo đó hòa tan.

Cô tê dại cả người nằm trên giường, để mặc cho Cố Mặc Ngôn yêu thương, cơ thể ngày càng mềm mại, toàn thân đều như muốn bay lên đến nơi.

Nụ hôn của anh bá đạo mạnh mẽ, tựa như muốn tiến vào sinh mệnh của cô cắm rễ khai hoa vậy. Tô Thư Nghi hoàn toàn say mê. Cô thích anh hôn môi cô, cảm giác như trái tim anh đang va chạm cô, cọ xát ra tỉa lửa tình yêu.

Hai người hôn môi nhau, Tô Thư Nghi cảm nhận được nhịp tim của Cố Mặc Ngôn càng lúc càng nhanh, cũng đã sẵn sàng kính dâng bản thân. Anh cuộn áo cô lên, lộ ra một tảng da thịt trắng nõn, bóng loáng.

Ngay khi hai người đã không kìm nén được thân thể của mình, di động của Tô Thư Nghỉ chợt vang lên.

Di động bị Tô Thư Nghi để trên giường, ngay trên đỉnh đầu, Cố Mặc Ngôn giương mắt nhìn thoáng qua, người gọi lại là Cố Gia Huy!

Đã muộn thế này rồi mà Cố Gia Huy còn dám gọi điện thoại cho Tô Thư Nghi.

Đáng chết.

Cố Mặc Ngôn càng thêm khó chịu trong lòng!

Tô Thư Nghi hỏi: ‘Muộn thế này rồi mà còn có ai gọi cho em thế?”

Cố Mặc Ngôn lạnh lùng đáp: “Cố Gia Huy.”

Ánh mắt Tô Thư Nghi bối rối như trẻ con làm sai chuyện, hoang mang lo sợ. Cô muốn nhận điện thoại, nhưng lại bị Cố Mặc Ngôn đè xuống.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 295


Chương 295

Cố Mặc Ngôn không chút suy nghĩ đã lập tức bấm nhận cuộc gọi của Cố Gia Huy.

Tô Thư Nghỉ sợ khiếp vía.

Cố Gia Huy không biết Cố Mặc Ngôn ở bên cạnh cô, ở đầu dây bên kia áy náy xin lỗi không ngừng.

“Tô Thư Nghị, xin lỗi em. Em tha thứ cho anh đi. Anh là súc vật, sao anh có thể làm tổn thương em như vậy. Em đừng giận, anh uống say, nhưng những lời anh nói đều là chân thành. Thư Nghi, em nghe thấy không, Thư Nghi?”

Tô Thư Nghỉ vừa nghe được giọng của Cố Gia Huy bên kia điện thoại đã muốn quát bảo anh ta câm miệng, Cố Mặc Ngôn lập tức dùng môi mình chặn môi Tô Thư Nghị, cô hoàn toàn không nói nên lời.

Nụ hôn của Cố Mặc Ngôn kiên định không nơi lỏng chút nào, anh bắt đầu cởi bỏ cúc áo của cô… một chiếc, hai chiếc, ba chiếc…

mãi đến khi lộ ra áo ngực. Bàn tay của anh còn không ngừng mơn trớn cơ thể cô, hôn nhiệt liệt và nhập tâm vô cùng.

Cô đánh Cố Mặc Ngôn, muốn Cố Mặc Ngôn dừng lại, nhưng Cố Mặc Ngôn hoàn toàn không màng tới sự phản kháng của cô, vân điên cuồng hôn môi cô, đè nặng không cho cô nhúc nhích.

Cố Gia Huy không biết tình huống, cho rằng Tô Thư Nghỉ tức giận không chịu nói chuyện, chỉ đành tiếp tục đau khổ cầu xin: “Thư Nghi, anh biết em giận, lúc em giận đều không thích nói chuyện, hờn dõi một mình. Tối hôm đó là do anh hồ đồ, đều là lôi của anh. Em đừng tự trừng phạt bản thân…”

Điện thoại lặng im, Tô Thư Nghi không nói gì, nhưng lại vang lên tiếng động khác thường.

Cố Mặc Ngôn lột sạch quần áo của Tô Thư Nghỉ vứt xuống sàn nhà, rơi rụng tán loạn.

Hai tay của anh lần lượt đè lại hai tay Tô Thư Nghi, khiến cô không thể giấy khỏi mình.

Anh nhìn chăm chằm Tô Thư Nghi như muốn nuốt trọn cô vậy, đáy mắt hừng hực ánh lửa.

Tô Thư Nghi càng vặn vẹo cơ thể thì sức ép của Cố Mặc Ngôn càng mạnh. Cố Mặc Ngôn càng tức giận thì càng muốn tra tấn Cố Gia Huy.

Cố Gia Huy ghé sát tai lại ống nghe di động, nghỉ hoặc hỏi: “Thư Nghỉ, em có đang nghe không? Em nói chuyện này với Cố Mặc Ngôn chưa? Hay đừng nói nhé, đây là bí mật giữa hai người chúng ta, chỉ có hai ta biết thôi. Chúng ta tự mình giải quyết được chứ? Thư Nghi, em… có thể cho anh một cơ hội nữa không?”

Cố Mặc Ngôn mặc kệ Gố Gia Huy bên kia điện thoại đang nói những gì, anh chỉ cần cậu ta biết Tô Thư Nghi đang ở bên cạnh anh, anh muốn làm thế nào thì sẽ làm như thế, bởi vì cô là vợ của Cố Mặc Ngôn, đám đàn ông khác đều hết hy vọng cút đi.

Sợ Gố Gia Huy nghe thấy tiếng vang, Tô Thư Nghi nhỏ giọng nói với Cố Mặc Ngôn: “Cố Mặc Ngôn, có phải anh hơi quá đáng rồi không? Anh không thể làm như vậy được.”

Ánh mắt Cố Mặc Ngôn nhìn chăm chú cơ thể Tô Thư Nghi không chút kiêng nể.

Không phải cô biết rõ anh đang định làm gì rồi sao? Anh muốn cho cô biết ai mới là chồng của cô, ai mới xứng ở bên cô.

Anh chính là muốn khiêu khích phản ứng thân thể của Tô Thư Nghi, nếu khiến cô không nhịn được mà thét to thì càng tốt!

Anh phải phơi bày hết thảy năng lực một lần, khiến Tô Thư Nghỉ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Tô Thư Nghi cố ý nghiêng đầu sang một bên, lại không ngờ môi của Cố Mặc Ngôn một mực đuổi theo, dính chặt lấy môi cô như nam châm, tiến vào, thăm dò. Cô cảm nhận rõ ràng hơi thở của anh thổi quét mà tới, làm cô vô thức run rẩy cả người. Cô âm thâm căn chặt khớp hàm, cố gắng áp chế xúc động muốn kêu to.

Cố Gia Huy có vẻ như đã nhận ra điều gì đó, anh ta không quá tin tưởng âm thanh mà chính tai nghe được, sốt ruột hồ: “Thư Nghỉ, xảy ra chuyện gì vậy? Tô Thư Nghi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 296


Chương 296

Tô Thư Nghi cảm thấy để người ngoài nghe được cô làm chuyện này với Cố Mặc Ngôn thì thẹn vô cùng. Còn ra thể thống gì nữa.

Cô căn răng không cho mình phát ra âm thanh khác thường khó nghe, cô rất giận, nhưng không phản kháng được cuộc tiến công của Cố Mặc Ngôn. Mà cuộc tiến công của Cố Mặc Ngôn thì lại không hề có ý ngưng nghỉ, càng tiến càng mạnh!

Cố Mặc Ngôn vô cùng vương quyết, hoàn toàn không để ý tới mặt mũi và cảm nhận của cô. Tô Thư Nghi cảm thấy mình chịu sỉ nhục nghiêm trọng. Cố Mặc Ngôn là người cô tin tưởng nhất, vậy mà lại làm ra chuyện này với cô! Cô không thể chấp nhận được!

“Cố Mặc Ngôn, anh mau dừng lại… Anh…

anh ức hiếp em…”

Tô Thư Nghi nghĩ, có phải những chuyện cô gặp phải hai năm trước khiến Cố Mặc Ngôn cảm thấy cô là một người phụ nữ tùy tiện, thân thể đã không còn trong sạch nên cũng không cần tôn nghiêm hay không.

Giờ phút này anh và gã đàn ông khốn nạn kia có gì khác nhau đâu cơ chứt Điểm khác duy nhất là Tô Thư Nghỉ yêu anh, mà người đàn ông hai năm trước hoàn toàn là người xa lạ. Nhưng đây cũng không phải cái cớ để Cố Mặc Ngôn có thể bỏ qua ý kiến của cô, bắt nạt cô như vậy.

“Cố Mặc Ngôn, đừng như thế được không?

Em xin anh, đừng như vậy… Tô Thư Nghi cầu khẩn.

Nhưng Cố Mặc Ngôn lại thờ ơ, chỉ lạnh lùng nói: “Tô Thư Nghi, đây là hình phạt của em.”

Xem ra Cố Mặc Ngôn đã biết chuyện Cố Gia Huy cưỡng hôn cô rồi. Anh nổi giận, anh ghen, Tô Thư Nghỉ đều có thể hiểu, thông cảm cho anh.

Nhưng anh không thể dùng thủ đoạn không chính đáng này để trừng phạt cô…

Người chồng yêu thương, bảo vệ cô như thiên thân đêm nay lại biến thành ma quỷ.

Nghĩ đến đây, Tô Thư Nghi không nhịn được rơi lệ.

Cố Gia Huy bên kia điện thoại gấp đến mức nhảy dựng, anh ta mắng to: “Cố Mặc Ngôn, đồ khốn kiếp! Chú mau buông Thư Nghi ra! Có giỏi thì nhằm vào tôi đây này!

Cố Gia Huy tôi chờ chú. Chú ức hiếp Tô Thư Nghỉ thì tính là anh hùng hảo hán gì đâu! Cố Mặc Ngôn, con mẹ chú nói chuyện đi, Cố Mặc Ngôn chính là muốn để Cố Gia Huy ghi nhớ cho kỹ, đừng ai hòng đụng vào người phụ nữ của anh!

Cậu ta cũng dám giậu đổ bìm leo cưỡng hôn Tô Thư Nghị, cậu ta cho rằng mình là ai chứ? Chẳng qua chỉ là bạn trai cũ của Tô Thư Nghi thôi, anh muốn nói cho Cố Gia Huy, đừng quên, Cố Mặc Ngôn anh mới là chồng của Tô Thư NghiI Cố Gia Huy gào lên: “Thư Nghi! Cố Mặc Ngôn, chú dựa vào đâu chứ! Chú dựa vào đâu!”

Tô Thư Nghi cố nhịn không cho bản thân phát ra âm thanh quá lớn, nhưng Cố Gia Huy vân có thể nghe ra tiếng rên khẽ cố nén của Tô Thư Nghi và tiếng nói trâm thấp của Cố Mặc Ngôn, anh ta giận không thể át, không nhịn nổi nữa!

Rốt cuộc Gố Gia Huy cũng không nghe thêm được nữa, trái tim anh ta tan nát.

Cố Gia Huy ném văng di động, ôm đầu khóc rống lên.

Người phụ nữ anh ta yêu đang mây mưa trên giường người đàn ông khác, hưởng thụ hương vị của cô, đó vốn là đặc quyền của Cố Gia Huy anh ta, nhưng giờ anh ta lại chẳng thể làm gì. Không làm gì được cả.

Điện thoại cuối cùng cũng tắt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 297


Chương 297

Cố Mặc Ngôn cũng đã hoàn tất tiến công, chấm dứt công kích.

Tô Thư Nghi đẩy Cố Mặc Ngôn trên người mình ra, vội vàng mặc quần áo, nước mắt giàn dụa khắp mặt.

Cố Mặc Ngôn đã đạt được mục đích, nhưng tại sao anh không cảm thấy vui vẻ chút nào cả? Cố Mặc Ngôn tự vấn bản thân.

Tô Thư Nghỉ đứng lên, hét lớn với Cố Mặc Ngôn đang nằm ngửa trên giường: ‘Cố Mặc Ngôn, anh thật quá đáng!”

Dứt lời, cô chạy ra ngoài không quay đầu lại.

Tô Thư Nghỉ ngủ trong phòng bên cạnh cả đêm, còn Cố Mặc Ngôn thì đơn độc thức trăng một đêm.

Hôm sau, Tô Thư Nghi cũng rời nhà từ rất sớm, không chạm mặt với Cố Mặc Ngôn.

Buổi tối, Cố Mặc Ngôn tan tâm trở về, Tô Thư Nghỉ đã đang ở nhà, cô ăn xong cơm chiều thì một mình lên phòng ngủ.

Cố Mặc Ngôn cũng không có gì muốn nói, bảo trì trâm mặc.

Tô Thư Nghi mặc cả quần áo nằm xuống giường, chừa khoảng trống rất rộng cho Cố Mặc Ngôn.

Cô nhăm mắt lại, trông như đã ngủ say.

Cố Mặc Ngôn ngồi xe lăn tiến vào nhìn thoáng qua, thở dài, cầm chăn và gối đầu đặt lên đùi, đi ra phòng sách ngủ, để Tô Thư Nghỉ ngủ một mình trong phòng.

Sáng sớm thức dậy ăn sáng, hai người cũng rất bình thản, chỉ là không còn sôi nổi nói chuyện và thân mật như trước, tựa như chỉ trong một đêm đã hóa người dưng.

Hai người một mực chiến tranh lạnh, ngay cả giúp việc trong nhà cũng đã nhìn ra.

Bọn họ thầm nghĩ, hai người này xứng biết bao, sao tự nhiên nói trở mặt là trở mặt ngay được thế. Không phải đều nói vợ chồng son đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa à? Đã mấy ngày rồi cũng chưa thấy hai người êm đẹp lại, đúng là làm người ta phát sầu.

Giúp việc trong nhà thấy cũng không dám nhiều lời, cả căn nhà an tĩnh hơn mọi khi rất nhiều.

Không ai muốn bắt chuyện với người kia tước, cả hai đều đang phát giận với người còn lại.

Cố Mặc Ngôn cho rằng Tô Thư Nghỉ giận dữ đến vậy chắc chắn là vì anh cố ý cho Cố Gia Huy nghe thấy hai người ân ái, khiến Tô Thư Nghỉ xấu mặt. Hoặc là cô rất quan tâm tới cái nhìn và suy nghĩ của Cố Gia Huy về cô.

Nghĩ vậy khiến Cố Mặc Ngôn càng phẫn nộ.

Nhưng thật ra Tô Thư Nghỉ giận là giận anh không tôn trọng cô. Vốn dĩ là chuyện anh tình tôi nguyện lại bị anh làm cho thay đổi hương vị.

Ngày này, trên đường Tô Thư Nghỉ đi làm, xe của Cố Mặc Ngôn lao vút qua bên người cô, không hề có ý định dừng lại, cứ như cô hoàn toàn không tồn tại vậy.

Trước kia xe của Cố Mặc Ngôn luôn chờ cô ở đoạn đường này, sau đó chờ cô đỉ tới cửa vào tàu điện ngầm mới rời đi.

Tô Thư Nghĩ ỉu xìu xìu đi tới văn phòng.

Cố Gia Huy nhìn từ cửa sổ văn phòng của mình ra, phát hiện mấy ngày nay vẻ mặt Tô Thư Nghi vân luôn không tốt, người cũng không có tinh thần. Nhưng anh ta không dám hỏi nhiều nửa câu.

Thêm lần trước anh cưỡng hôn Tô Thư Nghỉ nên vần luôn tránh mặt cô, sợ cô nổi giận hoặc xấu hổ.

Trong lòng anh ta âm thầm sốt ruột.

Không khí trong văn phòng sôi động vô cùng, như thể đang chúc mừng điều gì Vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 298


Chương 298

Hiểu Khiết chạy tới ôm chầm lấy Tô Thư Nghi.

Cô ấy vui mừng đến mức nheo cả hai mắt, nói với Tô Thư Nghĩ: “Chị Thư Nghi biết gì chưa? Lần trước chúng ta chụp được tin tức của Cố tổng và Tả Dao, không chỉ khiến kỳ tạp chí lần đó đắt như tôm tươi, còn đứng đầu bảng tiêu thụ tháng luôn!

Chị Thư Nghi, chúng ta thắng rồi!”

Tất cả mọi người đều võ tay chúc mừng tổ của Tô Thư Nghị, tỏ vẻ muốn học tập bọn họ.

Lúc này, chủ biên Tưởng Dung Châu đi tới nói: “Nói thêm cho mọi người một tin tốt nhét Bởi vì chúng ta biểu hiện rất tốt, công ty quyết định thưởng cho chúng ta! Không phải sắp tới kỳ du lịch hàng năm sao? Lần này mọi người có thể mang theo người nhà!”

Oa! Quá tuyệt vời! Quá may mắn! Chủ biên vạn tuết Mọi người đồng loạt hoan hô.

Tô Thư Nghỉ cũng bị không khí vui vẻ lây nhiễm, rốt cuộc cũng khế mỉm cười.

Hiểu Khiết nói với chị Trịnh: “Chị Trịnh, không cần hỏi cũng biết chị chắc chắn sẽ đưa chồng đi cùng. Em thì thảm rồi, không biết nên mang người bạn trai nào theo mới tốt nữa, sợ những người còn lại biết sẽ ghen. Chủ biên, em có thể mang hai người đi cùng không? Ha ha.”

Chủ biên Tưởng Dung Châu bị Hiểu Khiết chọc cười: “Cô nhóc điên này!”

Chị Trịnh còn không hiểu Hiểu Khiết hay sao chứ? Chị ấy nói: “Thôi đi cô, có một người bạn trai đưa tới cho bọn chị nhìn là tốt lăm rồi, chỉ giỏi nói linh tinh! Em sắp thành bà cô rồi đấy, bọn chị đều đang sốt ruột cho em đây này.”

Hiểu Khiết cười ngây ngô.

Khưu Duyệt chợt đứng khỏi chỗ ngồi, cất tiếng hỏi không có ý tốt: ‘Không biết Tô Thư Nghỉ định mang ai đi nhỉ. Ông chồng cưới chớp nhoáng của cô hay mấy anh bồ kia thế?”

Văn phòng vốn đang ríu rít thảo luận không ngừng nghe Khưu Duyệt cao giọng hỏi xong thì ngưng bặt.

Mọi người cũng rất hiếu kì chồng của Tô Thư Nghi trông ra sao, là thần thánh phương nào?

Hiếu Khiết bỗng nhớ tới tin tức lần này thành công như thế còn không phải vì chồng Tô Thư Nghĩ làm việc ở tập đoàn Ngôn Diệu đấy à? Nếu không nhờ chồng Tô Thư Nghĩ tuồn tin nóng, sao họ có thể chụp được ảnh Cố Mặc Ngôn và Tả Dao đi chung chứ!

Hiểu Khiết nói: ‘Khưu Duyệt câm miệng đi, tôi không cho cô nói chị Thư Nghỉ như thế.

Nếu không nhờ chồng chị ấy báo cho chị ấy thì tạp chí có thể làm tốt như bây giờ à?

Chị Thư Nghỉ em nói có đúng không nhỉ?”

Tô Thư Nghi giật thót.

Tô Thư Nghi chỉ có thể phụ họa Hiểu Khiết, xấu hổ cười nói: “Không có gì, không có gì, anh ấy cũng không làm gì cả, chỉ là thuận †ay giúp đỡ thôi. Mọi người đừng kỳ vọng anh ấy cao quá.”

Hiểu Khiết lại nói với Tô Thư Nghỉ: ‘Em không cần biết, anh ấy chính là ân nhân lớn giúp tạp chí mình! Chị Thư Nghị, lần này chị nhất định phải đưa anh rể cùng du lịch thường niên, bọn em sẽ cảm ơn anh ấy trực tiếp. Anh ấy là ân nhân của tạp chí mình mài! Mọi người nói xem có đúng không!”

Đúng đúng đúng, không sai! Mọi người nhiệt liệt tán thành ý tưởng của Hiểu Khiết!

Khưu Duyệt khinh thường ngồi về chõ.

Nghĩ thầm cứ vui đi, dù sao Tô Thư Nghỉ cũng đã đắc tội vợ tổng biên tập rồi. Nhìn là biết Lâm Bảo Châu không phải hạng người dễ đối phó, tôi xem Tô Thư Nghi cô còn có thể vui vẻ bao lâu.

Tất cả mọi người đều muốn gặp chồng của Tô Thư Nghi.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 299


Chương 299

Nhưng Tô Thư Nghi còn đang giận dõi với Cố Mặc Ngôn đây này, cô nhất thời khó xử, không biết nên đáp lại như thế nào mới tốt.

Cô vô cùng mâu thuẫn.

Cô còn đang giận Cố Mặc Ngôn, không muốn cùng anh tham gia du lịch thường niên. Nhưng nếu không đưa anh đi thì mọi người sẽ lại bắt đầu nghỉ ky.

Nhưng nếu mang theo Cố Mặc Ngôn đi thật, chẳng phải ai cũng biết tổng giám đốc tiếng tăm lừng lẫy của tập đoàn Ngôn Diệu – Cố Mặc Ngôn chính là chồng của Tô Thư Nghi hay sao? Tình huống này hình như càng không ổn!

Tô Thư Nghi như chợt nhớ tới gì đó, nói với Hiểu Khiết: ‘Hiểu Khiết, chị quên túi dưới lầu, chị xuống lấy đây. Em nhận điện thoại giúp chị nhé.”

Nói xong, Tô Thư Nghi đỏ mặt, nhấc chân rời khỏi văn phòng.

Đồng nghiệp lại bắt đầu nhao nhao phân tích, nói phải chăng chồng của cô xấu quá nên mới ngượng không dám mang ra ngoài. Hoặc có thể vốn không có ông chồng nào cả, mà là người yêu lén lút, hay là bạn học cũ gì đó cũng nên. Nếu không sao có thể giúp cô chuyện lớn như vậy, nhỡ may đắc tội Cố tổng Cố Mặc Ngôn thì phải làm sao? Đến lúc ấy sao có thể chịu nổi.

Lúc này Khưu Duyệt thêm mắm dặm muối nói với mọi người: “Nhìn cái nhãn rẻ tiền trên tay cô ta là biết chồng cô ta chẳng có tí thưởng thức nào rồi, chắc chắn không phải quan to quý nhân, quản lý cấp cao gì của tập đoàn đâu. Chắc là tay sai nhỏ làm việc trong tập đoàn Ngôn Diệu thôi, không có cấp bậc đặc biệt. Có thế mà còn cần phân tích à?”

Chị Trịnh không nghe nổi nữa, nói với Khưu Duyệt: ‘Cô thì biết cái gì mà ở đây nói nhăng nói cuội. Cô có thể tích khẩu đức không hả? Chồng người ta, các cô bàn tán làm gì!”

Thoáng cái, đám người trong văn phòng rơi vào đủ loại suy đoán và ảo tưởng về thân phận của chồng Tô Thư Nghi…

Tập đoàn Ngôn Diệu.

Cố Mặc Ngôn nhìn thư mời đấu giá trên bàn, khế nhíu mày.

Đây là một cuộc đấu giá từ thiện do bạn của ông nội tổ chức, bắt buộc phải có mặt, nhưng yêu cầu phải mời bạn đồng hành nữ hoặc nam cùng tham dự.

Như vậy, anh có hơi khó xử.

Tô Thư Nghị, liệu có muốn đi cùng anh không?

Tan làm, khi Tô Thư Nghỉ về đến nhà, Cố Mặc Ngôn đã ở nhà rồi.

Tô Thư Nghi nhìn thấy Cố Mặc Ngôn, không biết phải nói gì.

Mấy ngày nay Tô Thư Nghỉ đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ Cố Mặc Ngôn quá yêu cô nên mới phản ứng gay gắt như vậy. Suy cho cùng, bị Cố Gia Huy cưỡng hôn cũng là lỗi của cô, Cố Mặc Ngôn tức giận là chuyện bình thường, nếu anh không tức giận có nghĩa là anh ấy không ghen, không hề quan tâm. Anh cáu giận, bực tức thì mới chứng tỏ anh yêu cô.

Chiến tranh lạnh mấy ngày nay, cả hai người đều có ý muốn giảng hòa với đối phương nhưng vì sĩ diện nên không chịu chủ động xin lỗi.

Cố Mặc Ngôn siết chặt thư mời, trong lòng nghĩ rằng có lẽ đây là cơ hội tốt để anh và Tô Thư Nghi hòa giải.

Suốt mấy ngày Tô Thư Nghi đều không thèm để ý đến anh, một thân một mình đi qua đi lại, rất cô đơn, cũng không cười, luôn là bộ dạng mặt ủ mày chau, nhìn vậy trong lòng anh cũng bị dày vò, còn khó chịu hơn bị tra tấn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 300


Chương 300

Cố Mặc Ngôn ngồi trên xe lăn, đưa thư mời tận tay Tô Thư Nghị, trầm giọng nói: “Tô Thư Nghị, thư mời đấu giá từ thiện, em đi cùng anh đi.”

Tô Thư Nghỉ cầm trong tay, xem cũng không xem.

Cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh nhanh vậy đâu, vần còn rất giận anh, cô giận Cố Mặc Ngôn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra hết, quả nhiên anh nghĩ cảm nhận của cô là vô nghĩa, anh không thấy được rằng tổn thương trong lòng cô còn đó, vẫn chưa lành lại.

Cô nói: ‘Em chưa bao giờ tham dự cuộc đấu giá từ thiện cao cấp như vậy, em đi sợ sẽ xấu mặt.”

Nghe Tô Thư Nghi mở miệng từ chối, Cố Mặc Ngôn lần nữa nghiêm mặt, anh thuyết phục: “Đây là buổi đấu giá do một người bạn cũ của ông nội tổ chức, em không đi, ông nội sẽ giận đấy, ông đối xử với em tốt như vậy cơ mà”

Thể diện của ông nội vẫn cần phải cân nhắc, Tô Thư Nghi cũng sợ ông nội phát hiện giữa hai người có gì đó không ổn thì sẽ nổi giận.

Tô Thư Nghỉ chỉ đành gật đầu đồng ý đi cùng Cố Mặc Ngôn Nhưng mà Tô Thư Nghi không có lễ phục đẹp, cũng không biết trang điểm, cô gặp phải rắc rối rồi.

Cố Mặc Ngôn nhìn ra tâm tư của Tô Thư Nghị, tìm hãng một nhịp, dáng vẻ lo lắng của cô đáng yêu như một đứa trẻ vậy.

Cố Mặc Ngôn gọi điện thoại cho Dương Tùng Đức, bảo Dương Tùng Đức giúp sắp xếp. Vì Tô Thư Nghi không để anh công khai cô cho nên những việc chải chuốt ăn diện như vậy chỉ có thể nhờ Dương Tùng Đức.

Tô Thư Nghỉ nhìn anh đầy cảm kích.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nhưng trong lòng vẫn chưa tha thứ cho anh.

Hai người im lặng hồi lâu, Cố Mặc Ngôn đột nhiên nói với Tô Thư Nghi: “Tối nay anh không muốn ngủ phòng làm việc nữa.”

Tô Thư Nghi mềm lòng, phòng làm việc làm sao thoải mái bằng giường trong phòng ngủ được, mấy ngày nay anh cũng chịu khổ rồi.

Nhưng ngoài miệng cô vấn nói: “Đây là nhà của anh, giường của anh, anh là chủ cái nhà này, tùy ý anh.”

Cố Mặc Ngôn về lại phòng ngủ, hai người phân ra ngủ hai bên giường.

Ngày hôm sau Tô Thư Nghi theo sự sắp xếp của trợ lý Dương Tùng Đức đến một câu lạc bộ tư nhân rất cao cấp. Trước hết đi tắm spa, toàn thân được thả lỏng, mát xa nhẹ nhàng cuốn đi tâm trạng ủ rũ nhiều ngày nay của Tô Thư Nghi. Ngửi mùi thơm tỉnh dầu, sự phiền muộn từ từ giảm bớt rất nhiều, cô cảm thấy tâm trạng khá hơn nhiều.

Tô Thư Nghi trang điểm nhẹ nhàng lên trông rất thanh nhã động lòng người, kết hợp cùng kiểu tóc công chúa, càng làm nổi bật khí chất và sự quyến rũ của cô.

Tô Thư Nghi mặc chiếc váy do Cố Mặc Ngôn chuẩn bị cho cô, là một chiếc váy màu xanh bạc hà đơn giản mà thanh lịch, được thiết kế bởi nhà thiết kế nổi tiếng Alex, mặc lên trông cô tràn đầy sức sống lại không mất đi vẻ chững chạoc, quý phái.

Tất cả mọi người ở đó, bao gồm cả trợ lý Dương Tùng Đức đều không nhịn được mà khen ngợi.

Dương Tùng Đức bừng tỉnh ngộ, ồ, phụ nữ quả nhiên ăn vận vào là khác ngay!

Mợ chủ hóa ra là một người vô cùng xinh đẹp!

Cố Mặc Ngôn vội vàng chạy tới, chờ Tô Thư Nghi ở đại sảnh của câu lạc bộ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 301


Chương 301

Cố Mặc Ngôn mặc bộ vest chỉnh tề, vân là vẻ anh tuấn không thể che giấu. Mặc dù ngồi xe lăn nhưng vẫn không ảnh hưởng đến phong độ của anh chút nào, dường như trên người anh có một loại ma lực có thể thu hút sự chú ý của tất cả phụ nữ.

Khi Tô Thư Nghi bước ra từ cửa, Cố Mặc Ngôn không khỏi sững người.

Thật xinh đẹp, giống như một nàng công chúa thực thụ, đoan trang mà vấn tràn đầy năng lượng, xoay nhẹ vòng eo lại càng thêm quyến rũ động lòng người.

Mặc dù hai người vẫn đang chiến tranh lạnh, nhưng vì buổi đấu giá từ thiện do bạn ông nội tổ chức, hai người vẫn rất ăn ý, cùng xuất phát đến buổi đấu giá.

Buổi đấu giá từ thiện được tổ chức tại một khách sạn năm sao sang trọng, Cố Mặc Ngôn ngồi trên xe lăn, Tô Thư Nghi ăn mặc lộng lẫy đi bên cạnh, thu hút sự quan tâm và chú ý của mọi người.

Tiến vào hội trường khu đấu giá, bọn họ lần đầu tiên được gặp Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi.

Đôi mắt Lâm Bảo Châu chứa đầy sự đố kị và ghen tị.

Từ khi quen biết Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi một bước thành phượng hoàng!

Trước kia quần áo của cô luôn là loại rẻ nhất, hoàn toàn không thể so với Lâm Bảo Châu được, ai không biết còn tưởng Tô Thư Nghỉ là người giúp việc nhà họ.

Nhưng bây giờ, Tô Thư Nghi ăn vận sang trọng xuất hiện tại buổi đấu giá của giới danh gia vọng tộc, đúng là nực cười.

Cố Gia Huy cũng nhìn không rời nổi mắt, hôm nay Tô Thư Nghỉ thực sự rất đẹp, giống như biến thành một người khác, trông như nàng công chúa trong phim Roman Holiday vậy.

Lâm Bảo Châu tiến lên phía trước, nói đầy mỉa mai: ‘Ôi trời ơi, chị gái tôi đây ư? Đúng là vịt hóa thiên nga đấy nhỉ.”

Ánh mắt Cố Mặc Ngôn sắc như dao bắn về phía Lâm Bảo Châu.

Lâm Bảo Châu thót tim, ngậm miệng lại, quay đầu rời đi.

Cố Mặc Ngôn đẩy xe lăn đến trước mặt Cố Gia Huy, lạnh lùng nói: “Đừng có mơ tưởng thứ không thuộc về mình, không giống với buổi đấu giá hôm nay, cứ ra giá cao nhất là sẽ đạt được đâu, mà phải được lòng người.”

Giọng điệu lạnh lùng của Cố Mặc Ngôn tràn ngập cảm giác áp bức mạnh mẽ.

Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghỉ là vợ chồng hợp pháp, bất kể Cố Mặc Ngôn có nói gì, làm gì, Cố Gia Huy cũng không thể phản bác, càng không thể nhúng tay vào, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

Tô Thư Nghi không muốn để ý tới cuộc đối đầu lườm qua liếc lại giữa hai người đàn ông, cô nghĩ đến nụ hôn cưỡng ép của Cố Gia Huy và những chuyện xảy ra sau cuộc điện thoại đó, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Mà cô có tật, hễ cảm thấy xấu hổ là lại muốn vào nhà vệ sinh.

Tô Thư Nghi nói với Cố Mặc Ngôn: ‘Anh vào trước đi, em đi rửa tay.”

Không đợi Cố Mặc Ngôn đáp lời, Tô Thư Nghỉ đã vội quay đầu, sải bước rời đi.

Lâm Bảo Châu liếc Tô Thư Nghi một cái rồi nói với Cố Gia Huy: “Chúng ta cũng đi vào thôi.”

Nói xong, cô ta bèn kéo Cố Gia Huy vào sảnh trong.

Tô Thư Nghỉ đi vào nhà vệ sinh, ở đó rửa †ay, nhìn bản thân mình trong gương, cảm giác vừa giống lại vừa không giống. Cô là mợ Cố, hay là Tô Thư Nghi khốn đốn của năm đó? Hình như đều không phải, cô là ai? Tô Thư Nghi bỗng dưng hơi hoảng hốt.

Đi ra từ nhà vệ sinh, Tô Thư Nghi chạm mặt một người, hai người suýt nữa đụng phải nhau.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, sửng sốt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 302


Chương 302

Không ngờ lại là sao nữ Tả Dao. Hôm nay cô ta cũng tới.

Tả Dao vẫn ăn vận quyến rũ như vậy. Dáng người đẹp tự nhiên cũng là một loại vốn liếng, đương nhiên phải phô ra. Đây vẫn luôn là lý lẽ của cô ta, hơn nữa cũng là để cô ta thu hút được sự chú ý, đặc biệt là Cố Mặc Ngôn.

Tả Dao cũng thấy khó hiểu, dịp thế này mà Tô Thư Nghi cũng đến? Ngoại hình cô bình thường, vóc dáng cũng bình thường, cũng không phải quan chức cấp cao hay con nhà giàu, ai lại mời cô đến?

Chẳng lẽ là Cố Mặc Ngôn? Tả Dao lập tức phủ định suy nghĩ của mình. Hôm nay nghe nói là Cố Mặc Ngôn sẽ đi cùng với vợ anh.

Cô ta ghen tị liếc nhìn lễ phục sang trọng của Tô Thư Nghỉ: “Hôm nay ăn mặc sang chảnh như vậy là định câu dẫn cậu ấm nào hả? Tô Thư Nghỉ, cô đúng là đến chết cũng không chịu đổi! Sự kiện như này, loại người như cô cũng đến được sao? Biết điều thì mau cút về đi!”

Tô Thư Nghỉ cũng chịu đựng Tả Dao đủ rồi, cô không muốn có thêm bất cứ cuộc tranh luận vô nghĩa nào với cô ta nữa.

Cô nghiêng người, muốn lách qua Tả Dao để rời đi, nói với cô ta: “Xin lỗi, cô nhường đường chút đi, tôi phải đi vào sảnh trong.”

Tả Dao đưa tay ra, chặn cô lại.

“Đừng vội đi chứ, tôi còn chưa nói xong mài” Tả Dao chặn đường Tô Thư Nghi.

“Lần trước cô với Cố tổng vội vàng rời khỏi nhà hàng, tôi còn chưa kịp nhìn kỹ cô đâu.

Tôi muốn xem xem cô có bản lĩnh gì mà có thể khiến Cố tổng mê mẩn đến điên đảo thần hồn. Đây là lần đầu tôi thấy anh ấy để ý đến một người phụ nữ như vậy.”

Tô Thư Nghi kìm nén sự ghê tởm trong lòng. Nội tâm cũng đang tự trách, nếu lúc đó không phải vì tin tức mới cho tòa soạn, Cố Mặc Ngôn cũng sẽ không cần hẹn cô Tả Dao này cùng ăn cơm, vì vậy mà gây nên bao nhiêu rắc rối.

Cô ta tiếp tục nói: “Cô biết hôm nay ai sẽ tới không? Cố Mặc Ngôn của tập đoàn Ngôn Diệu, rồi cả vợ của anh ấy nữa đấy.

Mặc dù tôi chưa bao giờ gặp mợ Cố, nhưng nghĩ chút thôi cũng biết được cô ấy nhất định là một người có thân phận cao quý, gia thế hiển hách. Cô? Chính cô đó, Tô Thư Nghị, cô lấy cái gì so với người ta?”

Tô Thư Nghi thầm nghĩ tôi chính là mợ Cố đây, tôi còn phải so sánh với ai nữa. Tả Dao này đúng là ngây thơ.

Tả Dao càng nói càng hăng: “Sao nào, sợ rồi à? Sợ rồi thì nhanh chóng biến đi!”

Tô Thư Nghỉ thầm thấy nực cười, cô ta để ý cái danh mợ Cố này đến vậy cơ à? Cô ta thật sự cho rằng cô là tình nhân thật rồi.

Người khác thích làm mợ Cố, chứ cô thì chẳng thích đâu. Cô chính là cô thôi, cũng sẽ không vì bất cứ ai mà thay đổi nội tâm thuở ban đầu của mình.

Tô Thư Nghỉ nói với Tả Dao: “Tôi không tâm mợ Gố gì đó, hôm nay tôi đến là để tham gia buổi đấu giá từ thiện, không phải là để cãi nhau với cô. Cô Tả Dao, mời cô tránh đường.”

Mặt Tả Dao nhăn rúm lại.

Tức chết mất thôi!

Tả Dao ghét nhất là vẻ mặt không quan tâm của Tô Thư Nghĩ, dáng vẻ bàng quan không màng. Đều là người thích Cố Mặc Ngôn thôi mà, ra vẻ cái nỗi gì.

Trong mắt cô ta, Tô Thư Nghi chính là đang giả nail Dáng vẻ đáng thương tội nghiệp, nhìn qua tưởng gái ngoan nhưng thực ra là tiểu nhân miệng nam mô bụng một bồ dao găm. Loại người này Tả Dao đã từng gặp nhiều rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom