Cập nhật mới

Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 324


Chương 324

Cố Mặc Ngôn thấy ấm lòng, đây là lần đầu tiên Tô Thư Nghi chủ động ôm anh, có lẽ cô đã không còn giận anh nữa rồi.

Cố Mặc Ngôn vần chưa phản ứng lại được, Tô Thư Nghỉ như thế này là sao?

Anh cẩn thận hỏi cô: “Em không giận anh sao?”

“Em đã không giận anh từ lâu rồi.’ Tô Thư Nghi chân thành nói: “Trước kia em chỉ cho rằng anh không đủ tôn trọng em, sao lại…

đối xử với em một cách độc tài như thế, không có một chút dịu dàng nào cả, đúng là thô bạo. Nhưng ngẫm lại thì thật ra khi đó chắc là do anh quá tức giận mà thôi, không thể trách anh hết được.”

Cố Mặc Ngôn nhíu mày: “Thì ra em chỉ giận cái này thôi sao?”

Tô Thư Nghi nghiêng đầu, cô không hiểu hỏi anh: “Nếu không em giận cái gì chứ?”

Cố Mặc Ngôn cho răng chiến tranh lạnh suốt nhiều ngày như thế, vì để ý đến cái nhìn của Cố Gia Huy nên Tô Thư Nghỉ mới tức giận, thế nên anh mới thấy bứt rứt trong lòng.

Thì ra không phải vậy.

Cố Mặc Ngôn không trả lời câu hỏi của Tô Thư Nghỉ mà cười nói: ‘Em không giận là tốt rồi.”

Tô Thư Nghi nói: “Vậy, anh cũng không giận nữa sao?”

Cố Mặc Ngôn vốn định hỏi về chuyện bức ảnh Cố Gia Huy cưỡng hôn Tô Thư Nghị, nhưng anh lại không muốn Tô Thư Nghi nhớ đến người đàn ông đó nữa.

Đồng thời, anh cũng cảm thấy hình như mình cũng không cần thiết phải biết, bởi lúc này Tô Thư Nghi đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, dịu dàng nhìn anh như thế, anh cho rằng đã không có gì quan trọng nữa rồi.

Anh tin cô.

Chỉ đơn giản như thế thôi.

Cố Mặc Ngôn nói: ‘Bé ngốc, anh cũng hết giận từ lâu rồi.”

“Vậy thì tại sao suốt mấy ngày qua anh luôn làm lơ em chứ? Trong lòng em buồn muốn chết.” Tô Thư Nghỉ nhíu mày hỏi.

Cố Mặc Ngôn nhìn dáng vẻ làm nững này của Tô Thư Nghĩ, nghĩ bụng anh phải làm sao với cô đây?

“Anh không phớt lờ em.” Anh ôm cô vào lòng rồi khế nói: ‘Cũng không tức giận”

Tô Thư Nghi cau mày.

Thì ra anh không tức giận, có phải đồng nghĩa với việc anh không ghen không?

Tô Thư Nghỉ hỏi: ‘Em còn tưởng anh ghen “

chứ.

“Đúng là anh có ghen.” Cố Mặc Ngôn cũng không phủ nhận.

Trái tim Tô Thư Nghi chùng xuống.

Anh lại nói: ‘Nhưng anh tin tưởng em. Tô Thư Nghỉ, anh tin tưởng em, anh chỉ ghen mà thôi.”

Anh tin tưởng em.

Chỉ bốn chữ đơn giản nhưng lại khiến Tô Thư Nghỉ cảm thấy ấm lòng.

Năm đó Gố Gia Huy không tin tưởng cô, nhưng nay Cố Mặc Ngôn đã bằng lòng tin tưởng cô rồi.

Thế này gọi là đúng người phải không.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 325


Chương 325

Thật tuyệt.

Hai người nhìn nhau rồi bật cười, thì ra chiến tranh lạnh suốt mấy ngày qua đều bắt nguồn từ việc cả hai đều quá để ý đến đối phương.

Cố Mặc Ngôn nắm chặt tay Tô Thư Nghị, mười ngón tay đan vào nhau.

Nhìn Tô Thư Nghi rạng rỡ rung động lòng người trước mặt mình, Cố Mặc Ngôn chỉ cảm thấy phía sau căng cứng.

Tô Thư Nghỉ nhìn ánh mắt nóng bỏng trong đôi mắt của Cố Mặc Ngôn.

Cô xấu hổ cúi đầu xuống.

Nhưng Cố Mặc Ngôn lại nắm lấy cằm cô, nâng lên rồi hôn lên môi cô.

Cơ thể của Tô Thư Nghi bắt đầu trở nên mềm mại.

Hiện giờ Tô Thư Nghỉ đang cảm thấy rất ấm áp, bỏ đi sự bị động trước đây, cô cũng chủ động hôn Cố Mặc Ngôn.

Cố Mặc Ngôn rất cảm động, trái tim của anh cũng bắt đầu run lên.

Tình cảm của Cố Mặc Ngôn mỗi lúc một nhiều, hai tay Tô Thư Nghi ôm lấy cổ anh.

Đôi môi của anh như muốn nuốt chửng cô vậy, Tô Thư Nghi cũng để mặc cho Cố Mặc Ngôn thích làm gì thì làm, cô đón nhận sự âu yếm của anh, cam tâm tình nguyện hiến dâng mọi thứ của mình cho anh.

Nhiệt độ bên trong xe càng lúc càng cao, Cố Mặc Ngôn nỉ non bên tai cô: “Về nhà, anh sẽ ăn em sạch sành sanh.”

Tô Thư Nghi thở hổn hển, ngực phập phồng lên xuống, mặt ngày càng đỏ.

Cô càng xấu hổ như thế, trong mắt Cố Mặc Ngôn cô lại càng quyến rũ, anh lại khóa môi cô thêm lần nữa.

Nụ hôn lúc này và chuyện xảy ra ngày hôm nay giống như một dòng nước ấm chảy trong lòng Tô Thư Nghi.

Tô Thư Nghỉ cũng tan chảy, tan chảy như núi băng trên đỉnh Himalaya vậy, biến thành một dòng sông băng chảy dài, làm dịu đi tâm trạng của cả hai.

Cuối cùng chiếc xe cũng dừng trước biệt thự, tài xế và Dương Tùng Đức đỏ mặt nhìn nhau rồi xuống xe.

Bấy giờ Tô Thư Nghỉ mới nhận ra trên xe vẫn còn có người khác, cô bất giác đỏ mặt, sờ lên gò má đỏ ửng do bị hôn rồi vội vàng sửa sang lại quần áo.

Cố Mặc Ngôn nói: “Đi thôi, chúng mình về nhà.”

Hai người bước xuống xe, Tô Thư Nghi vừa mới đẩy Cố Mặc Ngôn cửa nhà, Cố Mặc Ngôn còn đang nghĩ xem làm sao để ăn sạch sành sanh cô thì ngay lúc này đột nhiên anh lại nhận được điện thoại của Quý Trung Khánh.

Người này, đến không đúng lúc chút nào cải Cố Mặc Ngôn nhíu mày, anh vốn định không để ý đến cuộc điện thoại đó, nhưng Quý Trung Khánh gọi một cuộc điện thoại không được bèn gọi thêm cuộc thứ hai.

Bấy giờ Cố Mặc Ngôn mới nghiêm túc lại, anh hiểu Quý Trung Khánh, tuy bình thường trông anh ta có vẻ ba lăng nhăng, nhưng nôn nóng như thế nhất định là có chuyện gì đó rất quan trọng.

Cố Mặc Ngôn nói với Tô Thư Nghi: ‘Em vào nhà trước đi, anh nghe điện thoại cái đã.”

Tô Thư Nghi gật đầu, cô đi vào trong nhà trước.

Còn Cố Mặc Ngôn thì nghe điện thoại.

Quý Trung Khánh thở hổn hển trong điện thoại: ‘Cố Mặc Ngôn, Cố Mặc Ngôn, hình như tôi biết người đàn ông đánh rơi khăn lụa trong khách sạn Thế Kỷ hai năm về trước là ai rồi! Lát nữa tôi sẽ đến nhà anh rồi nói rõ ràng cho anh biết!”

Mặt Cố Mặc Ngôn lập tức biến sắc Đã tìm được người đàn ông hai năm trước rồi sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 326


Chương 326

Cố Mặc Ngôn ngạc nhiên, anh cúp máy sau đó trở quay về phòng của mình ở trên †âng trước.

Trông thấy Tô Thư Nghi đang thay quần áo, tuy đang rất hoảng nhưng anh cũng không nói gì mà chỉ nói: “Em cũng mệt mỏi cả ngày rồi, em về phòng nghỉ ngơi sớm đi”

Tô Thư Nghỉ ngồi xuống, cô tựa người lên chân anh rồi nói: “Anh thì sao, hôm nay anh còn mệt hơn em nữa mà.”

Cố Mặc Ngôn nói: ‘Anh đang đợi Quý Trung Khánh, lát nữa cậu ấy đến tìm anh có chút việc.”

“Ồ, được rồi, vậy anh nhớ chú ý nghỉ ngơi đấy.’ Tô Thư Nghi gật đầu, cô đi tắm trước.

Trong phòng tắm, Tô Thư Nghỉ đang thân thờ.

Mọi chuyện xảy ra trong buổi đấu giá ngày hôm nay khiến cô chưa thể chấp nhận được.

Đầu tiên là bút máy kim cương của Trình Thu Uyển, đến bùa bình an bị đánh mất, lại đến bùa bình an được Cố Mặc Ngôn đấu giá bằng ba mươi tỷ, Cố Gia Huy và Lâm Bảo Châu cãi nhau, Lâm Bảo Châu mang thai, Cố Mặc Ngôn chắn rượu…

Tô Thư Nghi không khỏi bùi ngùi.

Nước là thứ dịu dàng, nhất là dòng nước ấm áp đang chảy trên cơ thể của Tô Thư Nghĩ, khi dòng nước ấm áp chạm vào từng tấc da thịt của cô, từ tóc cho đến chân, thần kinh căng thắng của Tô Thư Nghi cũng được thả lỏng, cô cũng thấy thoải mái hơn nhiều.

Tô Thư Nghi nhớ tới Cố Mặc Ngôn.

Trong buổi đấu giá anh đã mua lại bùa bình an của mẹ cô với giá ba mươi tỷ, cũng vì sợ cô bị thương nên đã đứng ra chắn ly rượu vang Lâm Bảo Châu hắt tới, anh luôn kịp thời xuất hiện trong những lúc cô gặp nguy hiểm…

Nhưng hình như giữa cô và Cố Mặc Ngôn còn có rất nhiều vật cản, ví dụ như Cố Gia Huy, Trình Thu Uyển, và cả sự thật của hai năm về trước nữa.

Có lẽ Cố Mặc Ngôn không để ý, nhưng chuyện của hai năm về trước luôn là cái dăm trong tim Tô Thư Nghỉ, nó thường xuyên khiến cô thấy đau khổ.

Nhưng ai lại không có quá khứ chứ. Chẳng phải cái dằm trong tim Cố Mặc Ngôn là trận hỏa hoạn và Trình Thu Uyển đó sao?

Hiện tại Cố Mặc Ngôn vẫn đang giả vờ như chân mình tàn phế, chắc hẳn anh còn có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết.

Ở trong phòng khách bên kia.

Cố Mặc Ngôn cầm điện thoại đọc tin tức một lúc nhưng cũng chẳng vào đầu được chữ nào.

Những lời Quý Trung Khánh nói trong điện thoại khiến Cố Mặc Ngôn thấy rất phiền lòng.

Rốt cuộc sự thật là gì? Quý Trung Khánh có thể đưa ra được lời giải cho câu đố này không?

Có một khoảnh khắc, tự dưng Cố Mặc Ngôn lại rất sợ biết được sự thật, bởi vì sự thật luôn là thứ đáng sợ.

Cố Mặc Ngôn đợi đến nóng ruột, một lúc lâu sau, Quý Trung Khánh mới vội vàng đến.

Đợi người giúp việc đi rồi, Cố Mặc Ngôn cũng đứng dậy khỏi xe lăn.

Thật ra mọi thứ ở trong buổi đấu giá không tính là mệt, mệt nhất chính là ngồi trên xe lăn.

Cố Mặc Ngôn rót cho Quý Trung Khánh một ly rượu vang.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 327


Chương 327

Quý Trung Khánh cầm lấy rồi nói: ‘Rượu vang, anh còn dám uống sao? Cả người đều uống rồi mà vẫn còn nghiện à.”

Anh ta dí mũi vào quần áo trên người Cố Mặc Ngôn rồi ngửi ngửi, sau đó bịt mũi nói: “Mùi rượu nồng như thế, ha ha, thì ra tửu lượng của người anh em cũng không tồi nhỉ”

Cố Mặc Ngôn vội hỏi: “Đừng có lảm nhảm nữa, mau nói đi, những gì cậu nói với tôi trong điện thoại là sao? Chuyện khăn lụa có manh mối rồi à?”

Trông Quý Trung Khánh có vẻ như đang rất vui, anh ta nói: “Đêm còn dài mà anh vội gì chứ. Haiz, con người anh sao chẳng có tí thú vị nào vậy, lúc nào cũng trưng cái bộ mặt lạnh lùng đó ra, có thấy mệt không.”

Cố Mặc Ngôn ngồi trên ghế sô pha rồi nói: “Đừng đùa nữa! Mau nói chuyện khăn lụa đi, cậu đã nhớ ra gì rồi, nói mau, đừng kiểm tra khả năng kiên nhẫn của tôi.”

“Được rồi, được rồi.” Quý Trung Khánh giơ hai tay lên ra hiệu đầu hàng: “Trong buổi tiệc đấu giá từ thiện ngày hôm nay anh phải cảm ơn một người đấy, là cô ta đã khiến tôi nhớ lại chuyện khăn lụa.”

“Là ai?’ Cố Mặc Ngôn đợi câu trả lời của Quý Trung Khánh.

Quý Trung Khánh thấy dáng vẻ nôn nóng của Cố Mặc Ngôn thì bật cười, anh ta nói: “Nhìn dáng vẻ sốt ruột của anh kìa, ha ha, buồn cười chết mất.”

Cố Mặc Ngôn túm cổ áo của Quý Trung Khánh rồi nghiêm giọng nói: ‘Cậu đùa đủ chưa! Nói mau, là ai, cô ta là ai.”

“Anh bỏ tay ra trước đã, bỏ tay ra đãi Tôi nói! Tôi nói là được chứ gì!”

Cố Mặc Ngôn buông tay, Quý Trung Khánh vội vàng lùi về phía sau một bước rồi nói.

“Thì là Lâm Bảo Châu đấy! Nếu như không phải cô ta hắt rượu về phía Tô Thư Nghị, anh Cố Mặc Ngôn đây anh hùng cứu mỹ nhân, rượu vang dính đầy người thì tôi vẫn chưa nhớ ra được đâu. Lúc tôi dùng khăn lau người cho anh thì cảm thấy hình như cảnh tượng như thế cũng từng xuất hiện ở đâu đó…”

Quý Trung Khánh cố tình ra vẻ suy tư.

Cố Mặc Ngôn ngốc nghếch chờ đợi, đột nhiên anh ý thức được điều gì đó bất thường!

Cố Mặc Ngôn áp sát Quý Trung Khánh, anh nhìn chằm chằm anh ta sau đó uy hiếp: “Quý Trung Khánh, đã là lúc nào rồi, cậu đừng có mà đề dà mớm lời, nếu không đừng trách tôi không khách sáo với cậu!”

“Ôi chao, tôi chỉ muốn thoải mái một chút thôi mà, anh xem anh kìa.”

Quý Trung Khánh nhìn Cố Mặc Ngôn rồi cười, anh ta ngoắc ngón tay với anh rồi nói: “Mau, hầu hạ ông đây xem nào.”

“Cười chán chưa? Chơi chán chưa?” Cố Mặc Ngôn nghĩ bụng nếu như Quý Trung Khánh còn đề dà mớm lời nữa thì anh sẽ cho anh ta biết tay!

Quý Trung Khánh cười chán rồi, anh ta nói với Cố Mặc Ngôn: “Cố Mặc Ngôn, tôi có thể nói cho anh biết chuyện chiếc khăn lụa nhưng anh phải đồng ý với tôi một điều kiện.”

Cố Mặc Ngôn đã đoán được từ trước, anh nói: “Tôi biết rồi, cậu nói đi.”

“Ngoäc tay nào.” Quý Trung Khánh ra dấu ngoäc tay.

Cố Mặc Ngôn hất tay Quý Trung Khánh ra rồi nói: “Tôi còn cần dùng đến cái này à?”

Quý Trung Khánh cười nói: ‘Lập tức mở lại nhà máy khăn lụa của tôi, tôi bị oan đấy, nó cũng bị oan, không có nhà máy khăn lụa, tiền tiêu vặt của tôi từ đâu mà có! Cố Mặc Ngôn, toàn là anh hại tôi, anh cũng không biết trong thời gian này tôi đã không cưa cẩm được bao nhiêu em!”

Cố Mặc Ngôn ngồi xuống ghế rồi nói: “Mở lại nhà máy khăn lụa cũng không phải chuyện gì khó nhưng còn phải xem manh mối cậu cung cấp có đáng giá không đã.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 328


Chương 328

Anh cứ yên tâm, chắc chắn đáng giá.’ Quý Trung Khánh ngồi xuống rồi nói: ‘Hơn nữa còn là sự thật mà anh không thể nào ngờ được.”

Sự thật.

Trái tim của Cố Mặc Ngôn đập nhanh hơn.

Hai năm trước Tô Thư Nghi ở trong khách sạn Thế Kỷ, rốt cuộc cô đã cùng ai… Cố Mặc Ngôn cũng không dám nghĩ tiếp nữa.

Đột nhiên Quý Trung Khánh hỏi: ‘Cố Mặc Ngôn, anh muốn nghe thật sao?”

“Muốn.”

“Anh chắc chưa?”

Cố Mặc Ngôn nghiêm túc nói: “Tôi chắc chắn. Tôi có thể chấp nhận được. Cậu nói đi”

“Vậy được.”

Lần này Quý Trung Khánh ngồi ngay ngắn trên ghế, anh ta nghiêm túc nói: “Anh còn nhớ hai năm trước cũng trong một buổi tiệc tối như thế, anh với Trình Nam Quyền xảy ra xung đột, cãi nhau rất to, anh bất cẩn để rượu vang dính trên quần áo của mình, tôi đã cho anh mượn khăn lụa không.”

Cố Mặc Ngôn cố găng nhớ lại, anh trả lời anh ta: “Hình như đúng là có chuyện như thế thật.”

Cố Mặc Ngôn nhớ buổi tối hôm ấy, sau khi anh và Trình Nam Quyền cãi nhau xong, anh đã uống rất nhiều rượu, hình như thấy không được khỏe, buổi tiệc còn chưa kết thúc anh đã rời đi rồi.

Anh nhớ, địa điểm tổ chức buổi tiệc tối hôm ấy hình như là một nơi cách khách sạn Thế Kỷ không xa.

Quý Trung Khánh thấy Cố Mặc Ngôn đang nhớ lại, vẻ mặt anh dường như thay đổi rất nhanh, thế là anh ta ra vẻ bỉ ổi nói: “Sao vậy, cậu Cố, anh đã nhớ ra gì rồi?”

“Tôi… tôi…” Nhất thời Cố Mặc Ngôn không biết nên nói gì.

Lần này lại đến lượt Quý Trung Khánh bị Cố Mặc Ngôn làm cho nóng ruột sắp chết, anh ta vội nói: “Sau đó thì sao, anh uống say rồi, tiếp đó, anh đã đi đến khách sạn Thế Kỷ…

Lúc này đột nhiên Cố Mặc Ngôn nhớ lại buổi tối của hai năm về trước!

Cố Mặc Ngôn đã nhớ lại tất cả!

Vào cái đêm hai năm trước kia, Cố Mặc Ngôn đang tham dự một bữa tiệc tụ tập rất nhiều nhân vật nổi tiếng.

Trong buổi tiệc, bởi vì Trình Thu Uyển mà Cố Mặc Ngôn cãi nhau với Trình Nam Quyền, lúc anh xô xát với Trình Nam Quyền bỗng phát hiện ý thức của mình ngày càng suy yếu, cả người nóng bừng như phát sốt.

Sau đó, anh nhận ra có thể là rượu vừa rồi mình uống không ổn, như là bị người ta bỏ thuốc. Anh lo lắng bản thân bị nguy hiểm nên nhanh chóng tìm Dương Tùng Đức đưa mình rời khỏi bữa tiệc đến khách sạn gần đó nghỉ ngơi.

Cố Mặc Ngôn nghĩ tới đây, cầm điện thoại gọi cho Dương Tùng Đức: ‘Alo? Dương Tùng Đức, cậu có còn nhớ có một bữa tiệc vào hai năm trước, sau khi tôi đi ra có nói là rượu mình uống có gì đó bất thường, sau đó bảo cậu đưa tôi đến khách sạn gần nhất không? Cậu có nhớ chuyện này không? Khách sạn đó tên là gì?”

Không biết Dương Tùng Đức trong điện thoại trả lời như thế nào, Quý Trung Khánh chỉ thấy điện thoại trên tay Cố Mặc Ngôn †ừ từ rơi xuống.

Quý Trung Khánh hỏi: “Tùng Đức nói sao?

Có phải cậu ta đưa anh đến khách sạn Thế Kỷ, đúng không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 329


 

Chương 329

Cố Mặc Ngôn gật đầu, có hơi không dám tin vào chân tướng mọi chuyện, trùng hợp thế ư?

“Đấy biết ngay!”

Quý Trung Khánh lại hỏi: “Thế anh có nhớ chuyện xảy ra sau đó không? Cố Mặc Ngôn?”

Sau khi Dương Tùng Đức xác nhận, Cố Mặc Ngôn tin răng trí nhớ của mình không hề sai. Anh đã nhớ lại hết thảy mọi chuyện xảy ra.

Hôm đó, Dương Tùng Đức đưa anh tới khách sạn Thế Kỷ, bởi vì phòng suite cao cấp của khách sạn đã đây nên anh ấy đặt phòng bình thường cho anh, để anh nghỉ ngơi một lát. Sau đó, Dương Tùng Đức trở về lấy quần áo để thay cho anh.

Cố Mặc Ngôn nhớ hiệu quả của thuốc cực mạnh, cả người anh như có lửa đốt. Anh không chịu được tác dụng của thuốc, cởi bỏ cúc áo để mình có thể mát mẻ hơn chút.

Nhưng không lâu sau, cơ thể anh lại bắt đầu nhộn nhạo ý như chú mèo động đực, nhất định phải tìm đối tượng giải tỏa.

Cố Mặc Ngôn thật sự không chịu nổi nữa, cơ thể khó chịu lạ thường như lắp một quả lựu đạn.

Anh cần phải ra ngoài tìm một cô gái để giải quyết, hơn nữa càng nhanh càng tốt!

Cố Mặc Ngôn nhớ, khi đó anh lảo đảo đi ra cửa, mặt nóng bừng, miệng khô khốc. Anh phát hiện phòng cách vách có một lão già đang đỡ một người phụ nữ say mèm đi thuê phòng.

Anh thầm nghĩ, lão già xấu xí như vậy mà ôm người đẹp mềm oặt như vũng bùn trong lòng nhất định không phải là tình nhân. Chắc người phụ nữ này nhận tiền của người này nên phục vụ ông tal Tốt quá, có người phụ nữ xa lạ ở ngay trước mặt, chỉ cần giao dịch là xong.

Cố Mặc Ngôn ngăn lão già kia lại, mới đầu dĩ nhiên ông ta không chịu, nhưng thấy anh trả giá gấp mấy lần lại thấy anh ăn mặc quý phái, rõ ràng không phải là người bình thường. Ông ta đành thôi, đưa người đẹp đã ý thức mơ màng vào lòng Cố Mặc Ngôn, sau đó đi mất.

Tiếp theo đó, Cố Mặc Ngôn đỡ người phụ nữ vào trong phòng… Sau đó, anh biến thành dã thú… bổ nhào lên cô gái đang năm trên giường. Trong mơ hồ, anh ngửi thấy hương hoa thanh mát, thoang thoảng trên tóc cô.

Cố Mặc Ngôn đoán, lẽ nào người phụ nữ được anh mua tối đó chính là Tô Thư Nghỉ?

Nhưng anh thật sự không nhớ ra dáng vẻ của cô gái đó, hình như cảm giác mặt mày khá giống với Tô Thư Nghi, kể cả cơ thể và làn da cùng với mùi hương trên tóc đều mang lại cảm giác rất thân thuộc.

Quý Trung Khánh nhìn vẻ mặt Cố Mặc Ngôn, đột nhiên cắt ngang dòng ký ức của anh, mỉm cười rồi hỏi anh: “Ê anh em tốt, hẳn là tôi nên chúc mừng anh nhỉ!”

Cố Mặc Ngôn sững sờ, dĩ nhiên trong lòng rất vui.

Lần đầu tiên của Tô Thư Nghi không phải tặng cho lão già hay tên đàn ông dùng khăn lụa nào đó mà chính là anh!

Xem ra Cố Mặc Ngôn đã nhớ lại tất cả rồi.

Quả nhiên Quý Trung Khánh đã đoán đúng!

Bây giờ anh ta có thể rửa oan rồi!

Quý Trung Khánh nói: “Đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ! Anh em tốt, hóa ra anh và chị dâu ăn cơm trước kẻng à!

Chậc, hai người cũng thật cởi mởi”

Cố Mặc Ngôn nghiêm mặt nói với anh ta: “Tôi không cho phép cậu nói Tô Thư Nghi như thế.”

Quý Trung Khánh lên tiếng: “Tôi nói anh này! Bây giờ cũng coi như đã cởi được gút mắc trong lòng anh rồi. Anh em tốt, nhiệm vụ mà anh giao tôi, tôi đã hoàn thành xuất sắc! Anh xem… xưởng khăn lụa của tôi có thể bắt đầu vận hành lại chưa? Anh đừng có giở trò lật lọng đấy nhé!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 330


Chương 330

Cố Mặc Ngôn nói: “Mở, ngày mai để xưởng khăn lụa của cậu khai trương. Bây giờ cậu có thể về được rồi.”

Vốn dĩ Quý Trung Khánh còn muốn uống đến tận sáng không say không về với Cố Mặc Ngôn, thế mà anh lại đuổi anh ta đi, cái tên có vợ quên bạn bè này!

Thôi được rồi, đã điều tra rõ sự thật, Cố Mặc Ngôn cũng đã nhớ lại, tối nay nhất định anh sẽ mất ngủ.

Lúc Cố Mặc Ngôn về phòng, Tô Thư Nghi đã ngủ rồi. Anh ngăm nhìn gương mặt đang say ngủ của cô, cô ngủ rất ngon, khóe miệng còn vương nụ cười không biết đang mơ mộng đẹp gì.

Bờ vai mảnh mai của cô nửa lộ ra bên ngoài, anh kìm lòng không đậu đưa tay sờ, Sợ quấy rầy đến giấc ngủ của cô nên anh cũng không dám manh động, kéo chăn lên che vai cho cô.

Khoảnh khắc phủ chăn lên, Cố Mặc Ngôn lại nhớ tới buổi tối hai năm trước.

Thật ra, anh vẫn nhớ buổi tối hôm đó, chẳng qua do ban đầu chuyện xảy ra quá đột ngột, anh không nhớ là khách sạn Thế Kỷ, cũng không ngờ lại trùng hợp tới như vậy.

Cố Mặc Ngôn nhớ tối hôm đó mình thật sự rất thoải mái, hiếm khi anh chạm vào một người phụ nữ xa lạ. Trước kia có biết bao cô gái chủ động ôm ấp đều bị anh kiên quyết từ chối.

Anh tưởng rằng là do hiệu quả của thuốc quá mạnh, bản thân mất kiểm soát. Bây giờ ngẫm lại, đó là vì Tô Thư Nghi nên anh mới không bài xích.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nghĩ đến đây, Cố Mặc Ngôn cảm thấy anh và cô rất có duyên trời định.

Cái đêm vội vàng hai năm trước rồi ngày nào đó của hai năm sau, họ đã gặp lại lần nữa, kết hôn rồi yêu nhau.

Liệu có phải anh đã bắt đầu thích cô từ tối hôm đó hay không. Nếu không, tại sao anh lại không bài xích cơ thể cô, mà còn hơi mê đắm và dư vị nữa.

Cố Mặc Ngôn còn nhớ hai năm trước, sau cái đêm anh được thoải mái đó, tỉnh lại phát hiện vệt đỏ lấm tấm trên giường. Lúc này anh mới phát hiện hóa ra người phụ nữ đang quay lưng với mình là lần đầu tiên trong đời. Đó là thứ rất quý giá đối với phụ nữ.

Cố Mặc Ngôn sợ bạc đãi cô gái này, liền bảo Dương Tùng Đức để lại sáu mươi triệu làm bồi thường.

Bởi đêm đó đã khuya, phòng không bật đèn, cô gái lại năm quay lưng về phía anh nên anh không thấy rõ được dáng vẻ. Vì thế khi Tô Thư Nghỉ xuất hiện trước mặt anh, anh cũng không nhận ra cô.

Bởi vì ký ức của anh về tối đó rất hỗn loạn và mơ hồ. Nếu không phải hôm nay được Quý Trung Khánh nhắc nhở, anh nào nhớ ra chứ.

Cố Mặc Ngôn đang ngắm đến thất thần, Tô Thư Nghi trên giường trở mình, chậm rãi mở mắt ra thì thấy anh đang nhìn mình ngây ngẩn, đoán rằng Quý Trung Khánh đã đến và đi rồi.

Tô Thư Nghi năm ngửa nhìn anh, buồn ngủ mơ màng dụi mắt rồi hỏi anh: “Anh sao vậy? Ngẩn người gì thế?”

Cố Mặc Ngôn sờ đầu cô, dịu dàng lên tiếng: “Không có gì, chỉ cảm thấy thật tốt khi gặp được em.”

Cố Mặc Ngôn cũng không ngủ được, cứ thế ngăm nhìn Tô Thư Nghi, làm cô bị nhìn đến khó hiểu.

Cô hỏi: ‘Sao cứ nhìn em chằm chằm thế?

Lại xảy ra chuyện gì à?”

“Ha ha, không có chuyện gì.’ Cố Mặc Ngôn tạm thời vẫn chưa muốn nói cho Tô Thư Nghỉ về chuyện hai năm trước.

Anh cúi người, hôn môi cô.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 331


Chương 331

Đúng rồi, khi đó cũng chính là cảm giác này. Anh thật trì độn, sớm biết là cô thì tốt rồi, anh sẽ càng thêm yêu thương cô hơn.

Người có duyên, chúng ta lại ở bên nhau, chẳng qua bây giờ em vẫn chưa biết người đó là anh. Cố Mặc Ngôn thầm nói với Tô Thư Nghi ở trong lòng.

Cô bị nụ hôn của anh trêu chọc, hai tay vuốt ve tấm lưng rắn chắc của anh.

Cô đã yêu cơ thể của anh, ấm áp và rất thoải mái, thoải mái đến độ như thể đang sờ đám mây, cơ thể cũng lơ lửng trên không theo.

Cố Mặc Ngôn dịu dàng cởi áo ngủ của cô ra, đôi tay nhẹ nhàng lướt qua làn da trắng nõn và mịn màng của cô từng ly từng tấc, để đôi tay anh nhớ kỹ cơ thể cô, sẽ không bao giờ lãng quên và nhận nhầm nữa, phải hoàn toàn hòa vào làm một với cơ thể anh, quấn quýt bên nhau mãi không chia lìa.

Đêm nay nhu tình như nước, yêu thương triền miên, một đêm vui sướng.

Hôm sau, Cố Mặc Ngôn bước vào văn phòng với tinh thần sáng láng, gọi Dương Tùng Đức tới.

Anh dặn Dương Tùng Đức: ‘Cậu không cần điều tra tiếp sự việc hai năm trước nữa, tôi đã biết người đàn ông chạm vào Tô Thư Nghỉ vào tối hôm đó là ai rồi.”

Dương Tùng Đức ngạc nhiên nhìn ông chủ của mình, diễn biến đột ngột thay đổi à?

Anh ấy còn chưa kịp hỏi thì Cố Mặc Ngôn đã hỏi lại: “Cậu còn nhớ hai năm trước, có người bỏ thuốc vào rượu của tôi không?

Khi đó nơi mà cậu đưa tôi đến có phải là khách sạn Thế Kỷ không?”

Anh muốn xác nhận lại lần nữa với Dương Tùng Đức.

“Đúng thế, tối qua anh đã hỏi tôi trong điện thoại rồi mà… Khách sạn Thế Kỷ! Ồ, trời ạI Cố tổng!”

Lúc này Dương Tùng Đức cũng mới nghĩ ra anh có ý gì, anh ấy hiểu ra, ngạc nhiên nói: ‘Lẽ nào khi ấy cô gái ngủ cùng Cố tổng đêm hôm đó chính là mợ chủ sao?”

Cố Mặc Ngôn gật đầu.

Dương Tùng Đức cũng mừng thay anh, đây đúng là mối duyên trời ban mài Họ đánh bậy đánh bạ thế nào lại cứu được mợ chủ khỏi bàn tay của kẻ xấu.

Hơn nữa sau hai năm kể từ đêm vui vẻ của Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghị, họ lại gặp gỡ, yêu nhau rồi kết hôn dưới tình huống chưa biết rõ mọi chuyện.

Dương Tùng Đức vui vẻ hỏi Cố Mặc Ngôn: “Cố tổng, mợ chủ đã biết chưa?”

Cố Mặc Ngôn nói: “Tạm thời tôi vẫn chưa định nói với cô ấy.”

Anh ấy không hiểu, chẳng phải nói ra sự thật với Tô Thư Nghỉ thì hai người đều vui mừng à? Tại sao không nhỉ?

Cố Mặc Ngôn không giải thích vì sao, chỉ nói với Dương Tùng Đức răng muốn anh ấy đi làm một chuyện.

Ở tòa soạn báo phía bên kia.

Buổi chiều, Tô Thư Nghỉ ra ngoài phỏng vấn, cô vừa trở lại văn phòng từ bên ngoài thì đã thấy đám người này đang ríu rít ầm ï, cô lập tức cảm thấy đau đầu.

Tô Thư Nghi hỏi: “Tụi em lại đang xem gì mà náo nhiệt thế?”

Hiểu Khiết kéo Tô Thư Nghỉ qua đó xem cùng.

Cô ấy nói: “Trên mạng có người chụp được ảnh đặc sắc, là ảnh của Cố tổng Cố Mặc Ngôn, tổng giám đốc tập đoàn Ngôn Diệu mà lần trước chúng ta phỏng vấn và vợ của anh ấy, mau đến xem này!”

Tô Thư Nghi nghe thấy Hiểu Khiết nói thế, thật sự giật mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 332


Chương 332

Bị người ta chụp lén rồi! Không xong, mọi chuyện sắp bị bại lộ.

Cô vân chưa muốn bị người ta phát hiện mình là mợ Cố nhanh như vậy, có thể bớt được phiền phức nào thì hay cái đó. Cô không muốn bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng.

“Không, không, không, chị không muốn xeml” Tô Thư Nghi lập tức trở nên căng thắng, nếu cô bị họ nhận ra thì phải làm Sao, giải thích thế nào đây? Liệu mọi người sẽ xa lánh cô chỉ bởi cô là mợ Cố không?

Hiểu Khiết nói: “Chị sợ gì chứ, con dâu xấu thế nào mà chả phải gặp mẹ chồng! Chị mau tới đây đi!”

Con dâu xấu thế nào mà chả phải gặp mẹ chồng à? Lễ nào họ đã…

Bức ảnh đáng ghét, tên chụp trộm đáng giận! Trong lòng Tô Thư Nghi gõ như trống bỏi, thôi xong rồi, xong thật rồi, liệu cô có bị họ nhận ra không? Làm thế nào bây giờ, cô có cần chạy trốn không nhỉ?

Nhiếp ảnh gia Lý Nam cất tiếng cảm thán: “Ôi trời, ai chụp thế này? Có chút tố chất kính nghiệp nào không thế? Mờ tịt, chẳng rõ chút nào cải”

Hiểu Khiết cũng nói: ‘Tiếc thế cơ chứ! Cảnh tượng hiếm có đến chừng nào! Nhưng mà đây đúng là Cố tổng Cố Mặc Ngôn không sai đâu, khí chất cao quý cùng vẻ điển trai của anh ấy không gì che lấp nổi.”

Đồng nghiệp Ngô nói: ‘Đúng đó, anh ấy trong bức ảnh còn ngồi xe lăn kia kìa, trong giới doanh nhân nổi tiếng của thành phố S, người ngồi xe lăn cũng chỉ có Cố tổng của †ập đoàn Ngôn Diệu thôi.”

Hiểu Khiết nói: “Thì sao? Đàn ông các anh cũng đố kị hả? Hừ.”

Gì cơ, ảnh không rõ, tốt quá rồi! Nhưng Cố Mặc Ngôn vần bị nhận ra, thế còn cô thì sao? Có lẽ không bị đâu nhỉ?

Tô Thư Nghi thâm đắc ý, sao mình may măn thế cơ chứ!

Cô bước tới xem thử, người trong ảnh đúng là cô và Cố Mặc Ngôn bị chụp lén ở đại sảnh của buổi bán đấu giá từ thiện.

Bức ảnh được chụp rất mờ, hoàn toàn không nhìn rõ mặt cô, hơn nữa bộ lễ phục cô mặc trên người cũng mới, họ chưa từng thấy dáng vẻ cô mặc thế bao giờ, sao có thể nhận ra mợ Cố trong bức ảnh này là cô chứ.

Ha ha, bấy giờ Tô Thư Nghi mới thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan tầm, mọi người vẫn còn đang nghiên cứu bức ảnh kia, còn lên mạng tìm kiếm đủ loại tin tức và ảnh chụp của buổi bán đấu giá từ thiện hôm đó, nhưng tiếc là không thu hoạch được qì.

Tin tức liên quan đến buổi bán đấu giá ở trên mạng đều rất chính quy, không hề viết về nội dung thực tế một chút nào, chỉ có người chụp lén giấu tên đăng bức ảnh của Cố Mặc Ngôn và mợ Cố là còn chút đáng xem.

Tô Thư Nghi không muốn ở lại đây thêm phút nào nữa, nhịp tim cô vấn luôn tăng nhanh, sợ hãi bị họ phát hiện manh mối nhận ra mình bất cứ lúc nào.

Vừa đến giờ tan ca, cô là người đầu tiên đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Nhiếp ảnh gia Lý Nam lớn tiếng nói: “Chị Thư Nghi, vừa mới tan ca đã đi rồi à? Mọi người hẹn ăn cơm cùng nhau, chị cũng đi nhé!”

Tô Thư Nghi khoác túi, quay đầu nói với Lý Nam một câu: “Để lần sau đi, mọi người cứ chơi từ từ, chị về nhà trước đây.”

‘Nhà một chữ thật ấm áp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 333


Chương 333

Chưa biết chừng Cố Mặc Ngôn đã ở nhà chờ cô về cùng ăn cơm rồi, sau đó buổi tối họ có thể cuộn tròn trên sofa xem phim giống như những cặp vợ chồng son bình thường khác, bình thường nhưng hạnh phúc.

Bóng lưng rời đi của Tô Thư Nghi bỗng gợi ý cho nhiếp ảnh gia Lý Nam, anh ta lại lật tấm ảnh bị chụp lén ra rồi so sánh với người phụ nữ mặc lễ phục ở bên trong.

Hình như anh ta đã phát hiện ra điều gì đó, võ vai Hiểu Khiết rồi nói: “Sao tôi thấy dáng vẻ của chị Thư Nghi rất giống với người trong hình nhỉ? Cô không thấy thế à?”

Hiểu Khiết nói: ‘Không phải đâu, trước giờ chị Thư Nghi đều không trang điểm, sao có đây có thể là chị ấy chứ? Chị ấy là mợ Cố, không thể nào đâu.”

Hiểu Khiết không tin, cảm thấy Lý Nam nhất định là xem ảnh xem đến si ngốc rồi.

Nhưng ánh mắt của nhiếp ảnh gia Lý Nam trước nay đều rất tinh tường.

Mọi người nghe xong lời anh ta nói, nhìn kỹ lại bức ảnh rồi tưởng tượng dáng vẻ của Tô Thư Nghị, đúng là cực kỳ giống!

Suốt dọc đường, Tô Thư Nghỉ luôn nghĩ đến dáng vẻ làm việc, ăn cơm hay vẻ mặt †ức giận và vui vẻ của Cố Mặc Ngôn…

Yêu một người chính là không ngừng nhớ nhung. Bây giờ trong đầu cô toàn là Cố Mặc Ngôn, Cố Mặc Ngôn, Cố Mặc Ngôn…

Tô Thư Nghỉ ngồi trên xe, mở di động ra lướt facebook, đầu đề facebook chính là tin tức về tập đoàn Ngôn Diệu, có rất nhiều lượt chia sẻ và bình luận.

Công ty thuộc tập đoàn của Cố Mặc Ngôn định công bố một quỹ mới, kim ngạch vô cùng lớn, cũng là lần đầu tiên trong lịch Sử của ngành tài chính thành phố S, tiếng tăm vang dội và mang ý nghĩa thúc đẩy vô cùng quan trọng.

Cư dân mạng bàn tán sôi nổi về Cố Mặc Ngôn, hầu hết đều khen ngợi anh.

[Ôi, ôi, ôi, không hổ là tập đoàn Ngôn Diệu, nhất định là một khoản lớn, rửa mắt mong chời] Tôi tự hào khi là nhân viên của Tập đoàn Ngôn Diệu!] Làm thế nào giờ? Tôi lại yêu Cố Mặc Ngôn mất rồi, anh ấy đẹp trai quá, đã thế lại còn thông minh như vậy!] Tôi muốn có được nụ hôn của anh ấy, vợ anh ấy thật là có phúc! Có thể hôn anh ấy mỗi ngày.] Tô Thư Nghỉ thấy chồng mình giỏi như vậy, lòng thầm cảm thấy vô cùng tự hào.

Cố Mặc Ngôn là người đàn ông hoàn mỹ, tuy bề ngoài lạnh lùng, cũng ít nói nhưng thật ra trái tim anh rất mềm mại.

Tô Thư Nghỉ vui vẻ xuống xe, trên đường đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, eô bước vào mua một chiếc bánh kem định chúc mừng Cố Mặc Ngôn.

Lúc Tô Thư Nghi cầm bánh kem về đến nhà thì Cố Mặc Ngôn cũng vừa tới nơi.

Cô giúp việc nấu cơm xong, đã tan làm về nhà.

Cố Mặc Ngôn hỏi cô: “Có chuyện gì à, sao vui vẻ thế? Còn mua cả bánh kem nữa.”

Tô Thư Nghỉ cười nói: ‘Hôm nay em lướt facebook, màn hình tràn ngập tin tức tập đoàn Ngôn Diệu công bố mở quỹ mới. Em mừng cho anh nên tiện đường mua một chiếc bánh kem về cùng nhau chúc mừng.

Anh thích vị này không?”

Cố Mặc Ngôn mở hộp bánh kem, bên trong là một chiếc bánh tiramisu. Tô Thư Nghỉ đã từng quan sát thấy anh không thích đồ quá ngọt, bánh tiramisu có vị hơi đăng đăng rất vừa miệng.

Cố Mặc Ngôn nói: ‘Em mua gì anh đều thích hết.”

Tô Thư Nghi đỏ bừng mặt, lái sang chuyện khác: ‘Quỹ của công ty anh sắp được công bố rồi đúng không?”

Cố Mặc Ngôn nói: ‘Quả thật công ty tập đoàn đang chuẩn bị công bố mở quỹ mới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 334


Chương 334

Chờ đến ngày quyết định xong chuyện ngân sách của quỹ, anh sẽ dẫn em đến tham dự buổi họp báo cùng, hơn nữa còn để tạp chí Phong Thượng của hội em cũng đến phỏng vấn.”

Vừa nghe thấy phỏng vấn, hai mắt Tô Thư Nghi lập tức sáng ngời.

Cô đứng dậy, khom người nói với anh: “Cảm ơn Cố tổng đã quan tâm tới tạp chí Phong Thượng của chúng em.”

Cố Mặc Ngôn cũng không cười mà cố ý bày ra vẻ mặt nghiêm nghị của ông chủ, chỉ vào đĩa rau trên bàn rồi nói: “Anh muốn anh món này, em bón cho anh đi!”

Tô Thư Nghi cố ý lấy đũa gắp một miếng thịt kho tàu, để bên miệng anh.

Cố Mặc Ngôn lắc đầu nói: “Dùng miệng bón cho anh.”

Tô Thư Nghi đang định nổi giận thì anh đã cau mày nói: ‘Em có muốn phỏng vấn buổi họp báo của hội anh không đấy?”

Bắt nạt người ta đúng không? Đồ xấu xal Cô thầm nghĩ trong lòng, nhưng vì lợi ích của tòa soạn, cô chỉ đành mặc anh bày bố.

Tô Thư Nghi ngoan ngoãấn ngậm miếng thịt kho tàu, ghé lại gân Cố Mặc Ngôn. Anh đưa tay ôm lấy khiến cô theo đà ngồi lên đùi anh.

Cố Mặc Ngôn nhận lấy miếng thịt bằng miệng, sau đó gắt gao hôn lên môi cô.

Mấy ngày tiếp theo, bởi vì việc của quỹ rất bận rộn nên anh thường xuyên họp hành, còn thỉnh thoảng đi công tác, buổi tối rất muộn mới trở về.

Tô Thư Nghi rất thương anh, mỗi tối bất kể muộn tới mức nào cô đều đợi anh trở về, mát xa cho anh, mặc anh càn rỡ xử trí, yêu thương cô.

Tuy nói cơ thể sử dụng rất nhiều sức lực nhưng tinh thần của Cố Mặc Ngôn lại rất thoải mái, anh muốn.

Hôm nay, mấy người trong tạp chí Phong Thượng cùng xúm lại thảo luận về nội dung chủ đề của tuần sau.

Mọi người cảm thấy mấy chuyện gần đây không đủ hot, tin tức lớn duy nhất cũng chỉ có việc tập đoàn Ngôn Diệu muốn công bố mở quỹ mới.

Tuy nhiên, không phải công ty truyền thông nào cũng đủ tư cách tham gia buổi họp báo về quỹ. Nếu chủ đề tin tức tốt như vậy bị các tòa soạn khác nhanh chân cướp mất, thế thì e rằng doanh số tiêu thụ tạp chí của họ kỳ này sẽ rớt xuống đáy cốc.

Lúc mọi người vẫn đang âu sầu thì Tô Thư Nghỉ đột nhiên dè dặt lên tiếng: “Có lẽ tòa soạn của chúng ta cũng có thể tham gia buổi họp báo đấy.”

Chủ biên Tưởng Dung Châu bỗng nhìn thấy hy vọng, nhớ ra lúc trước chụp được ảnh Cố Mặc Ngôn và Tả Dao hẹn hò, cùng một khung hình, không phải là công lao của Tô Thư Nghỉ sao?

Mọi người ba miệng một lời hỏi cô: “Cô có cách à?”

Tô Thư Nghi vốn là mợ Cố, nhất thời chột dạ không dám lên tiếng.

Hiểu Khiết vội đẩy Tô Thư Nghi rồi nói: “Được rồi, chị Thư Nghĩ, chị mau nói đi, mau nói đi, chúng em sốt ruột chết đi được!”

Lúc này Tô Thư Nghi mới lấy hết can đảm để nói: “Thật ra, mấy ngày trước chồng chị đã nói với chị rằng tạp chí Phong Thượng chúng ta cũng nằm trong danh sách các công ty truyền thông được tập đoàn Ngôn Diệu mời. Có lẽ họ vấn chưa kịp thông báo cho chúng ta.”

Wow! Chồng của Tô Thư Nghỉ quá tuyệt!

Mọi người đều hò reo, tạp chí Phong Thượng năm nay thay đổi bất ngờ, sắp giàu to rồi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 335


Chương 335

Biết trước được tin tức bên trong, như vậy †òa soạn của họ có thể bắt tay chuẩn bị sớm một chút, giết cho các tòa soạn đối thủ khác không kịp trở tay!

Hiểu Khiết nói: “Chị Thư Nghỉ, sao chồng chị tốt thế chứ, em sùng bái anh ấy quá đi mất! Chỉ cần là chuyện có liên quan đến tập đoàn Ngôn Diệu là anh ấy đều có thể xử lý! Chồng chị nhất định không phải là nhân viên bình thường!”

Tô Thư Nghi không dám ngẩng đầu nhìn mọi người, cô nói: “Nào có, anh ấy cũng không giỏi thế đâu… Có thể là vừa khéo thôi…”

Chị Trịnh cũng nói: “Đừng quan tâm mấy thứ này nữa, Thư Nghi, em lại cứu mọi người chúng ta, cứu cả tòa soạn. Tối nay bọn chị nên mời em ăn cơm mới phải! Mọi người nói xem có đúng không?”

“Đúng, đúng, mời ăn cơm, mời ăn cơml”

“Đúng, Tô Thư Nghỉ là ngôi sao may mắn của tòa soạn chúng ta! Bảo chồng em cùng đi nhé!”

Tô Thư Nghi vội xua tay, nói: ‘Không, không, không, không cần đâu, đừng khách sáo như thế. Dạo này ngày nào chồng em cũng phải tăng ca.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Khưu Duyệt ở bên cạnh cực kỳ tức giận, cất giọng chanh chua nói: “Tô Thư Nghị, chồng cô làm gì trong tập đoàn Ngôn Diệu mà có bản lĩnh này thế? Chẳng chuyện gì anh ta không biết cả, lẽ nào anh ta là nhân viên vệ sinh, có thể dạo khắp các văn phòng à?”

Khưu Duyệt độc miệng này! Hiểu Khiết và chị Trịnh trừng mắt với cô ta.

Lần nào cô ta cũng ngoi lên giết chết bầu không khí, chèn ép Tô Thư Nghi, người phụ nữ lòng dạ xấu xa, hay đố kịl Hiếu Khiết không kìm được lòng tám chuyện, hỏi cô: “Chị Thư Nghi, chị mau nói xem rốt cuộc chồng chị làm gì thế? Nói cho chúng em đi, nhất định không phải là nhân viên vệ sinh, có người ấy à, chỉ biết ganh ghét, lắm miệng thôi!”

Khưu Duyệt nói: “Hiểu Khiết! Cô nói ai đó?”

“Tôi nói ai à?” Hiểu Khiết liếc xéo nhìn cô ta rồi nói: “Cô nói xem?”

“Hừ!” Khưu Duyệt cầm laptop lên, tức giận rời khỏi văn phòng.

Đối diện với sự truy hỏi không ngớt và ánh mắt tò mò của mọi người, Tô Thư Nghi bất đắc dĩ nói: ‘Ngại quá, tôi vừa mới nhớ ra lát nữa còn một cuộc phỏng vấn, tôi phải đi ngay rồi. Lần sau lại nói, lần sau lại nói nhét”

Tô Thư Nghi chạy trối chết.

Người trong văn phòng càng tò mò về thân phận chồng cô hơn.

Rốt cuộc chồng Tô Thư Nghi là ai mà không thể gặp người thế? Cô năm lần bảy lượt từ chối giới thiệu anh…

Lúc Tô Thư Nghi rời khỏi công ty, cô bất ngờ nhận được điện thoại từ ba của mình Lâm Kim Minh.

Lâm Kim Minh nói: “Thư Nghi à, nghe nói mẹ con tỉnh rồi, dạo này sức khỏe của bà ấy vẫn ổn chứ? Có phải lại nằm viện rồi không?”

Tô Thư Nghỉ trả lời: “Mẹ đã tỉnh lại rồi, sức khỏe của bà vẫn ổn, bây giờ bà cần nghỉ ngơi tính dưỡng.”

Lâm Kim Minh nhớ lại quá khứ.

Khi ấy Tô Ninh Kiều có mái tóc đen nhánh để ngang vai, đôi môi đỏ đẹp tựa đóa bỉ ngạn, thú thật ông ta đã phải lòng Tô Ninh Kiều ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng do chuyện làm ăn của nhà họ Lâm nên ông ta vấn luôn dây mơ rễ má với nhà mẹ đẻ của Khương Dĩ Mai, khi ấy nhà họ Lâm gặp phải khủng hoảng không nhỏ, nhà họ Lâm bọn họ nào dám đắc tội với nhà mẹ đẻ của Khương Dĩ Mai chứ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 336


Chương 336

Khi ấy, bất đắc dĩ lắm ông ta mới phải vứt bỏ Tô Ninh Kiều. Ông ta hy vọng mình có thể nhận được sự tha thứ của Tô Ninh Kiều.

Suốt bao nhiêu năm qua, con gái Tô Thư Nghỉ của ông ta vẫn luôn hận ông ta bội bạc, Khương Dĩ Mai cũng không chịu buông tha cho Tô Ninh Kiều, bà ta luôn không cho ông ta lại gần bà.

Mà nay Tô Ninh Kiều tỉnh lại rồi, ông ta rất thương nhớ bà, chỉ muốn gọi điện thoại cho bà, nghe được giọng nói của bà là tốt rÓI.

Đang lúc Lâm Kim Minh cầm điện thoại nhưng không biết nói gì, cũng không biết Khương Dĩ Mai đã đi đến bên cạnh ông ta từ khi nào, bà ta giằng lấy điện thoại.

“Alo, Tô Thư Nghỉ phải không? Tôi là Khương Dĩ Mai. Cuối tuần này gia đình có tụ họp ăn với nhau một bữa cơm, cô nhất định phải đến đấy.”

Tô Thư Nghỉ nghe thấy thế, thì ra Khương Dĩ Mai đã nghe máy rồi, cô thật sự rất hận người ba nhu nhược của mình, sao ông ta lại yêu được người phụ nữ mạnh mẽ như vậy nhỉ?

Tô Thư Nghi không muốn đến đó ăn cơm, lần trước tới ăn cơm cả nhà họ đối xử với cô như thế, cô đã chịu đủ rồi, có thể tránh được thì tránh.

Thế là cô nói: “Xin lỗi, e là cuối tuần tôi phải tăng ca rồi.”

Khương Dĩ Mai cười mỉa, bà ta nói: “Tăng ca ấy à. Không sao, chẳng phải em rể của cô là cấp trên của cô đấy sao, bảo nó không cần cô tăng ca nữa là được. Tôi mặc kệ, cuối tuần này cô nhất định phải đến.”

Tại sao lại cứ muốn cô đến chứ? Khương Dĩ Mai sẽ tốt bụng nhiệt tình mời mọc cô đến thế sao?

Tô Thư Nghi không từ chối được bà ta nên chỉ có thể đồng ý.

Khương Dĩ Mai hài lòng cúp máy, bà ta lườm Lâm Kim Minh một cái rồi nói: ‘Đừng tìm Tô Ninh Kiều nữa, ông cứ coi như bà ta vần chưa tỉnh lại đi”

Lâm Kim Minh vốn định hỏi thăm nhiều hơn về tình hình của Tô Ninh Kiều, nhưng thấy Khương Dĩ Mai cúp máy ông ta cũng chỉ biết cúi đầu im lặng, nghĩ đến chuyện cuối tuần con gái sẽ về nhà ăn cơm, ông ta sẽ len lén hỏi thăm cô vậy.

Cố Mặc Ngôn trông thấy dáng vẻ mặt ủ mày chau của Tô Thư Nghỉ thì biết ngay, nhất định người ở đầu dây bên kia không mấy thân thiện.

Cố Mặc Ngôn hỏi cô: “Hay là anh đi cùng em nhé.”

Tô Thư Nghi do dự một lát rồi nói: ‘Không cần đâu, em đi một mình thôi.”

Không phải Tô Thư Nghi không muốn Cố Mặc Ngôn đến nhà ba mình, chỉ là cô biết Tình hình trong nhà và sắc mặt của mấy người kia, cô không muốn Cố Mặc Ngôn bị cuốn vào một gia đình như thế.

Nhất định Cố Mặc Ngôn sẽ bảo vệ cô, đến lúc ấy lại là một trò hề dây dưa mãi không dứt, Tô Thư Nghỉ muốn giữ lại cho mình chút tôn nghiêm khi đứng trước mặt Cố Mặc Ngôn.

Cuối tuần, Tô Thư Nghi đến nhà họ Lâm đúng như đã hẹn.

Cửa lớn của nhà họ Lâm đóng chặt, Tô Thư Nghi khẽ gõ cửa.

Người làm đi ra mở cửa rồi mời cô vào nhà.

Khương Dĩ Mai đang ngồi uống trà trên ghế, đối diện là Lâm Bảo Châu, còn có cả Cố Gia Huy nữa.

Khương Dĩ Mai thấy Tô Thư Nghi đến thì đứng dậy, dáng vẻ vênh vênh váo váo. Bà †a nói: ‘Sao bây giờ cô mới đến, cả nhà đều đang đợi cô đấy.”

Cố Gia Huy ngoảnh đầu lại, trông thấy Tô Thư Nghi thì giật mình.

Tô Thư Nghi nói: “Ngại quá, tắc đường.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 337


Chương 337

Cố Gia Huy vội vàng hòa giải, anh ta nói: “Ồ, không sao, bọn anh cũng vừa mới đến thôi.

Mặt mày Lâm Bảo Châu lạnh nhạt, cô ta vốn chẳng muốn để ý đến Tô Thư Nghị, cũng chẳng buồn nhìn cô lấy một cái.

Khương Dĩ Mai nói với người làm: “Nói với ông chủ, chuẩn bị ăn cơm, không biết ông ấy đang làm cái gì trong phòng làm việc nữa.

Tô Thư Nghỉ thấy có vẻ như hôm nay Khương Dĩ Mai vui vẻ hơn hẳn so với ngày thường, không ngờ bà ta lại không làm khó cô, chăng lẽ có chuyện gì khiến bà ta vui sao?

Lâm Kim Minh đi từ phòng làm việc ra, ông ta trông thấy Tô Thư Nghi thì rất mừng rỡ.

Ông ta cười nói: “Thư Nghỉ, con đến rồi đấy à. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”

Tô Thư Nghỉ đi theo Lâm Kim Minh đến bàn ăn trước mặt.

Bàn ăn được bày biện đẹp đế, trên bàn còn có cả một bó hoa tươi to, có rất nhiều đồ ăn ngon, còn có cả chai rượu ngon Lâm Kim Minh cất giữ bấy lâu nay nữa.

Tất cả mọi người đều đã ngồi vào chỗ, ai cũng rót cho mình một ly rượu.

Lúc này Khương Dĩ Mai cầm ly rượu lên rồi nói: “Hôm nay là một ngày đặc biệt, tôi rất Vui, cục cưng Lâm Bảo Châu của chúng ta đã mang thail Con bé với Cố Gia Huy cũng sắp sửa kết hôn rồi.”

Nói xong, Khương Dĩ Mai tỏ ra rất khoe khoang.

Cuối cùng Tô Thư Nghi cũng hiểu tại sao Khương Dĩ Mai lại cứ nằng nặc muốn cô đến ăn bữa cơm này rồi, bà ta đang khoe khoang, đây mới chính là Khương Dĩ Mai.

Khương Dĩ Mai rất biết nịnh nọt Cố Gia Huy, lúc ăn cơm bà ta cứ liên tục gắp thức ăn cho anh ta.

Khương Dĩ Mai thấy Tô Thư Nghỉ cúi đầu ăn cơm, cũng không nói năng gì, hàng mày nhíu chặt, bà ta cho rằng cô đang tự tỉ.

Thế là bà ta nói với Tô Thư Nghĩ: “Tô Thư Nghỉ, cô cũng đã lấy chồng rồi. Sao hôm nay không dân chồng cô đến đây để ba cô nhìn mặt vậy? Có phải là nghèo khó quá nên không dám dẫn về nhà đúng không.

Ha ha nghĩ cũng phải, chồng của cô sao có thể sánh được với Gia Huy của chúng tôi chứ.”

Tô Thư Nghi đặt đũa xuống rồi nói: “Con ăn no rồi, mọi người cứ ăn từ từ.”

Khương Dĩ Mai nói: ‘Vội cái gì, uống thêm hai ly nữa đã. Một ngày vui như thế này, cô đừng làm mất hứng.”

Lâm Bảo Châu muốn cản Khương Dĩ Mai lại nhưng bà ta lại không quan tâm, thậm chí còn không hiểu.

Cố Gia Huy thấy Tô Thư Nghỉ bị Khương Dĩ Mai gây khó dê, anh ta thấy rất khó chịu, rất muốn bảo vệ cô.

Nhưng, dựa vào đâu chứ, anh ta đã sắp kết hôn với Lâm Bảo Châu rồi.

Khương Dĩ Mai nói tiếp: “Nhìn chiếc nhãn cưới loại rẻ tiền trên tay cô kìa, chồng cô có nuôi nổi cô không vậy. Mà hai người cũng không được cùng nhau về nhà đòi tiền bố cô đâu đấy. Haiz, phụ nữ ấy mà, không có sức hút, cũng không còn trong trắng nên chỉ đành chịu ấm ức lấy một kẻ nghèo rớt thôi, đời này cứ thế coi như xong, đáng thương thật đấy. Phụ nữ nên sống một cuộc đời nhàn hạ, cơm bưng nước rót, quân áo đưa đến tận tay, như thế mới là một cuộc sống hạnh phúc. Tiếc thật đấy, tiếc thật đấy, Tô Thư Nghị, tôi thấy sao cô lại đáng thương như thế chứ. Haiz.’ “Mẹ, mẹ nói chuyện khác đi.”

Lâm Bảo Châu muốn mẹ mình ngậm miệng lại, đừng nói thêm gì nữa.

Nhưng Khương Dĩ Mai không muốn.

Hôm nay bà ta muốn để cho Tô Thư Nghi biết, cả đời này cô sẽ không thể nào sánh nổi con gái của bà ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 338


Chương 338

Khương Dĩ Mai lại nói: ‘Bảo Châu nhà ta hiền lành, sợ người làm chị gái như cô tự tí, cô cũng đừng nghĩ không thông nhé.”

“Cô đấy, cả đời này cũng đừng hòng trở mình, người nghèo kiếm tiền vất vả biết bao, biết đến tháng nào năm nào mấy người mới có thể trở thành người giàu sang được, mà thế thì cũng cần phải có bản lĩnh nữa. Gia Huy của chúng tôi là cậu chủ của nhà họ Cố, ngậm thìa vàng ngay từ khi còn nhỏ. Bảo Châu của chúng tôi đi theo Gia Huy tôi yên tâm, nhất định Gia Huy sẽ không để Bảo Châu của chúng tôi chịu thiệt thòi, ha ha.”

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa.” Những lời Khương Dĩ Mai nói khiến Lâm Bảo Châu càng thêm xấu hổ hơn. Phải biết là, rõ ràng chồng của Tô Thư Nghỉ là một người giỏi giang như thế, những gì mẹ cô ta nói hiện giờ chẳng khác nào vả vào mặt của cô ta.

Khương Dĩ Mai vẫn không muốn dừng việc khoe khoang lại, bà ta đang muốn mở miệng nói tiếp thì đột nhiên Lâm Kim Minh nhận được một cuộc điện thoại.

Sau khi bắt máy, sắc mặt của ông ta cũng lập tức thay đổi.

Lâm Kim Minh mặt mày xám ngoét, ông ta cúp máy rồi cứ như người mất hồn vậy.

Khương Dĩ Mai tiến lại gần rồi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy, trông sắc mặt của ông không được tốt lắm”

Lâm Kim Minh cố tỏ vẻ bình tính, nhưng rõ ràng là giấu đầu hở đuôi. Khương Dĩ Mai bắt đầu thấy sợ hãi.

Ông ta nói: “Đột nhiên vụ làm ăn lớn của nhà họ Lâm bị điều tra, không biết là do ai làm, có khả năng tất cả tiền của công ty đều sắp bị đóng băng rồi.”

Tin tức động trời thế này! Khương Dĩ Mai mặt mày trăng bệch, bà ta không tin đây là sự thật.

Bà ta run rẩy cất tiếng: ‘Ông đang lừa tôi phải không? Lâm Kim Minh ông nói đi chứ!

Ông nói đi chứ! Đây, đây không phải là sự thật, đây không phải là sự thật…

Mặt Lâm Kim Minh như miếng bánh đa nhúng nước, ông ta không cười nổi.

Ông ta nghiêm túc nói: ‘Đây là sự thật, công ty của nhà họ Lâm sắp đi đời rồi!”

Sắc mặt của Lâm Bảo Châu và Khương Dĩ Mai đều đột nhiên thay đổi.

Công ty của nhà họ Lâm đã rót rất nhiều vốn liếng vào vụ làm ăn này, thậm chí còn vay ngân hàng một khoản tiền, lỡ như bị đóng băng vốn, cũng đồng nghĩa với việc làm ăn thất bại, nhà họ Lâm sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị phá sản!

Lâm Bảo Châu cuống đến nỗi chẳng còn mảy may quan tâm đến hình tượng của mình nữa, cô ta rất hoảng hốt. Khó khăn lắm cô ta mới giành lại được Cố Gia Huy, hiện giờ nhà họ Lâm lại xảy ra chuyện! Cố Gia Huy sẽ nghĩ như thế nào đây? Anh ta sẽ cưới một người phụ nữ không một xu dính túi sao?

Cô ta chạy đến trước mặt Cố Gia Huy rồi van xin: “Gia Huy, phải làm sao bây giờ?

Em nên làm gì đây? Anh mau nghĩ cách cho ba em đi! Không thể để vụ làm ăn này xảy ra chuyện gì được, nếu không nhà họ Lâm sẽ xong đời mất!”

Khương Dĩ Mai cũng rất hoảng.

Đóng băng vốn, trời đất ơi! Chẳng phải là sắp nghèo rớt mồng tơi sao?

Không còn vinh hoa phú quý, bà ta cũng không thiết sống nữa!

Khương Dĩ Mai chất vấn Lâm Kim Minh: “Lâm Kim Minh, ông làm ăn kiểu gì đấy, sao lại để cho công ty bị kiểm tra chứ! Ông đã đắc tội với người nào rồi đúng không?

Hay là bị kẻ lừa đảo nào lừa rồi? Sao cái số của tôi lại khổ thế này, tôi đi theo ông suốt ngần ấy năm, khó khăn lắm mới đến được cái tuối hưởng phúc, nay công ty lại bị đóng băng vốn, còn nợ ngân hàng một khoản tiền lớn, cả đời này chúng ta cũng đừng hòng trả xong! Hu hu hu hưu…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 339


Chương 339

Nói xong, Khương Dĩ Mai khóc òa lên.

Lâm Bảo Châu vội vàng bước tới an ủi bà †a, nước mắt của cô ta cũng đã chảy dài.

Cố Gia Huy nhíu mày: ‘Bác trai, bác gái cứ yên tâm, cháu sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, cháu sẽ giúp đỡ mọi người, mọi người không cần phải lo lắng quá đâu, chú ý sức khỏe mới là điều quan trọng”

Lâm Kim Minh cũng rất tự trách.

Nhưng chuyện này tới quá đột ngột. Một vụ làm ăn lớn như thế, sao ông ta không cẩn thận cho được, ông ta cũng đã điều tra rất rõ tình hình của đối phương rồi, chắc chăn không có vấn đề gì. Không biết tại sao lại đột nhiên bị điều tra như thế, còn đóng băng cả vốn nữa.

Cố Gia Huy đi đến trước cửa sổ, anh ta gọi mấy cuộc điện thoại.

Tô Thư Nghi cũng thấy rất ngạc nhiên vì biến cố của gia đình.

Ban nãy Khương Dĩ Mai còn vênh vênh váo náo, khoe khoang cuộc sống giàu sang phú quý và đứa con rể nhà giàu Cố Gia Huy với cô, nhưng chớp mắt bà ta lại sắp lâm vào cảnh khó khăn, đầu đường xó chợ. Số phận của cuộc đời đúng là rất khó đoán.

Khương Dĩ Mai vẫn còn ngồi khóc ở đó, Lâm Bảo Châu và Lâm Kim Minh cũng không còn tinh thần gì nữa.

Cố Gia Huy gọi điện thoại điều tra, lúc trở về sắc mặt cực xấu: “Hình như mọi chuyện không đơn giản như thế, đối phương rất thần bí, lại quá mạnh, ngay cả người của bên cháu cũng không động vào được nên nhất thời chưa thể điều tra ra rốt cuộc là ịn al.

Khương Dĩ Mai nghe thấy Cố Gia Huy nói như thế xong thì khóc càng to hơn!

Vẻ mặt của Khương Dĩ Mai như đưa đám, bà ta suy sụp nói: “Là ai lại muốn gây khó dễ với nhà họ Lâm của chúng ta như thế chứ?”

Lâm Kim Minh ngồi trên sô pha, ông ta ôm ngực. Cố Gia Huy thấy thế thì vội rót cho ông ta một cốc nước nóng, sau đó đứng bên cạnh an ủi.

Tô Thư Nghi thấy cả gia đình họ ai cũng rất lo lắng, bỗng cảm giác mình đứng đây dư thừa biết mấy. Cô mở miệng an ủi Lâm Kim Minh nhưng lại sợ bọn họ cho răng cô đang xem trò hay, thế là đành im miệng rồi lắng lặng rời khỏi nhà họ Lâm.

Lâm Bảo Châu trông thấy bóng dáng rời đi của Tô Thư Nghi, đột nhiên cô ta nhớ lại lời cảnh cáo của Cố Mặc Ngôn dành cho mình!

Cố Mặc Ngôn từng nói, nếu như cô ta còn dám ra tay với Tô Thư Nghi nữa, thì anh sẽ khiến cô ta và cả nhà họ Lâm phải trả giá đất!

Lâm Bảo Châu thấy tay chân mình lạnh buốt.

Đúng vậy, nhất định là như thết Là Cố Mặc Ngôn làm. Nếu không thử hỏi trong thành phố S này, ai còn có thế lực như thế nữa, ra tay nhanh gọn và tuyệt tình như thết Lúc này Tô Thư Nghỉ đã đi ra ngoài sân của nhà họ Lâm, Lâm Bảo Châu lập tức đuổi theo, cô ta kéo cánh tay của Tô Thư Nghỉ không cho cô đi.

Tô Thư Nghi giật mình, cô nhíu mày nói: “Lâm Bảo Châu, cô lại muốn làm gì nữa, tôi chòng tôi ghẹo gì cô à? Buông tôi ra.”

“Chị còn không biết xấu hổ mà nói tôi chòng tôi ghẹo chị sao? Tô Thư Nghị, chị độc ác lắm!” Lâm Bảo Châu gẵn giọng nói: “Đến cả ba ruột của mình mà chị cũng không tha, cứ phải đuổi cùng giết tận như thế sao? Chị đúng là đồ ma quỷ!”

Nghe thấy Lâm Bảo Châu nói thế, Tô Thư Nghỉ vân rất mơ hồ, cô không hiểu.

Lâm Bảo Châu chất vấn: “Tôi hỏi chị, có phải là chị đã cố tình bảo Cố Mặc Ngôn cho nhà họ Lâm chúng tôi một bài học không, đóng công ty, đóng băng vốn, phá hoại chuyện làm ăn của nhà họ Lâm chúng tôi?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 340


Chương 340

“Ba của tôi cũng là ba ruột của chị đấy, sao chị có thể vô sỉ như thế chứ! Tôi cướp Cố Gia Huy của chị thế nên chị mới báo thù chúng tôi phải không?”

Những lời này từ đâu mà ra thế? Trước giờ cô chưa từng nhắc đến chuyện này với Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghỉ cô sẽ không làm những chuyện như thế này để trút giận đâu!

Tô Thư Nghi thấy mình rất vô tội, cô nói: “Cô đừng có ác miệng nói người khác, tôi không quá quắt như những gì cô nói đâu.

Cô tưởng tôi sẽ giống như cô chắc, nhàm chán đến mức làm ra chuyện này sao?

Lâm Bảo Châu, tôi nói cho cô biết, không phải tôi làm! Tôi không cần thiết phải làm như thế.”

Cho dù Tô Thư Nghỉ có phủ nhận cỡ nào, nhưng Lâm Bảo Châu vẫn chắc chắn cô chính là người đứng đăng sau xúi giục Cố Mặc Ngôn làm chuyện xấu.

Giọng điệu của cô ta càng tệ hơn: “Chị quyến rũ chồng sắp cưới của tôi đã đành, nay còn xúi cả chồng của chị động đến chuyện làm ăn của nhà họ Lâm chúng tôi nữa, chặn con đường làm ăn của chúng tôi muốn chúng tôi sống một cuộc đời nghèo hèn như chị phải không! Tô Thư Nghi ơi Tô Thư Nghị, tôi đúng là xem thường chị rồi!

Chị mau gọi điện thoại cho Cố Mặc Ngôn rồi bảo anh ta dừng tay lại đi! Mau! Mau lên!”

Đối mặt với những lời mắng nhiếc điên cuồng của Lâm Bảo Châu, Tô Thư Nghi thật sự không thể chịu nổi nữa, cô ngây người.

Sao cô lại có một đứa em gái ruột lòng dạ xấu xa, ác mồm ác miệng như vậy nhỉ!

Tô Thư Nghi mặt không cảm xúc nói: ‘Lâm Bảo Châu, cô ăn nói hẳn hoi một tí đi! Từ trước đến nay tôi chưa từng quyến rũ Cố Gia Huy, cũng chưa bao giờ bảo Cố Mặc Ngôn dạy dõ mấy người, toàn là do cô tự mình nghĩ ra thôi! Tôi đi đây, tôi chỉ mong mình chưa từng quen biết mấy người, tôi cũng rất đau lòng.”

“Chị đừng hòng đi.” Lâm Bảo Châu kéo Tô Thư Nghỉ, bám chặt lấy cũng không cho cô đi.

“Tô Thư Nghi, hôm nay chị không giải quyết cho xong chuyện này thì đừng hòng rời khỏi đây. Chị quay lại cho tôi! Con khốn này!”

Tô Thư Nghi và Lâm Bảo Châu giằng co ngoài vườn hoa, Lâm Bảo Châu bất cẩn vấp ngã. Tô Thư Nghi vốn định bước đến đỡ cô ta nhưng lại bị cô ta hất tay ra.

“Tôi không cần chị đố! Tô Thư Nghị, chị đừng có giả vờ giả vịt nữa!” Lâm Bảo Châu thét lên: ‘Chị đừng tưởng tôi không biết, chị ghen ghét đố ky tôi nhường nào, chị ngứa mắt việc tôi và Gia Huy sắp kết hôn, cũng giống như hồi còn nhỏ chị đã lén lút phá hỏng chiếc váy công chúa của tôi vậy!”

Tô Thư Nghi ngẩn người, cô nói: ‘Váy công chứ ư? Váy công chúa nào?”

Lâm Bảo Châu cười mỉa, cô ta nói: “Chị đừng giả vờ nữa, Tô Thư Nghi, chị đúng là quý nhân thường hay quên đấy nhỉ.”

Tô Thư Nghi quên rồi, nhưng Lâm Bảo Châu vấn còn nhớ rất rõ.

Lâm Bảo Châu nghiến răng nói: ‘Hồi nhỏ, tôi đã mua một chiếc váy Disney phiên bản giới hạn rất đẹp, chị đố ky với tôi, có lần nhân lúc chúng tôi ra ngoài du lịch chị đã cố tình làm hỏng nó! Chị đã quên những chuyện xấu xa mình làm, nhưng tôi thì vân còn nhớ rất rõ!”

Tô Thư Nghi nghĩ rất lâu, bấy giờ cô mới nhớ ra, hình như đúng là có chuyện này thật.

Hồi Tô Thư Nghi vấn còn là một cô bé. Có một lần Tô Ninh Kiều bị bệnh, không thể chăm sóc được cho cô, thế là bà đã gửi cô cho Lâm Kim Minh, nhờ Lâm Kim Minh tạm thời chăm sóc cho cô.

Có một hôm, Lâm Bảo Châu hớn hở quay về nhà, cô ta cầm trong tay một chiếc váy Disney phiên bản giới hạn, trông rất xinh đẹp. Tô Thư Nghi chưa bao giờ nhìn thấy chiếc váy nào xinh đẹp như thế, cô rất hâm mộ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 341


Chương 341

Trong lòng mỗi một bé gái đều tồn tại một cô công chúa, Tô Thư Nghỉ hồi nhỏ cũng có một giấc mộng công chúa.

Tô Thư Nghi nói với Lâm Bảo Châu, cô muốn mượn chiếc váy công chúa đó mặc một lần, nhưng dù cô có nói thế nào thì Lâm Bảo Châu cũng không đồng ý, cô ta còn mắng Tô Thư Nghi là đứa hèn mọn, vốn không xứng mặc váy công chúa, cô nên mặc quân áo ăn mày xin cơm ăn!

Tô Thư Nghi đã rất đau lòng, cô trở về phòng một mình, bữa tối cũng không ăn.

Nhưng Tô Thư Nghĩ vẫn rất thích chiếc váy công chúa phiên bản giới hạn đó. Thế là đúng lúc cả nhà Lâm Bảo Châu ra ngoài chơi, cô bị bỏ lại nhà một mình, cô định sẽ lén lút mặc váy công chúa một lần.

Chỉ một lần thôi, sau khi mặc xong cô sẽ trả lại ngay lập tức.

Như thế thì thần không biết quỷ không hay, cũng sẽ không có ai biết.

Thế là hôm ấy Tô Thư Nghi đã lét lút mặc chiếc váy công chúa xinh đẹp đó, một mình cô chạy trên đường. Trên đường không có một bóng người, cô cảm thấy mình như đi lạc vào thế giới cổ tích không người vậy, cô vui vẻ đến lạ, đó là một ngày rất vui.

Nhưng…. về sau hình như đã xảy ra chuyện gì đó, hại cô làm rách chiếc váy của cô ta, sau khi Lâm Bảo Châu quay về thì vô cùng tức giận, bảo Lâm Kim Minh và Khương Dĩ Mai tàn nhãn phạt cô.

Tô Thư Nghi hơi nhíu mày.

Do đây là chuyện của rất lâu về trước, hơn nữa cũng không phải là chuyện gì vui vẻ, cô vần luôn không muốn nhớ lại, thế nên lúc này ký ức của cô rất mơ hồ, nếu như không phải Lâm Bảo Châu nhắc lại thì cô cũng chẳng nhớ, giờ nhớ lại thì có rất nhiều chỉ tiết cô cũng không thể nhớ nổi nữa.

Ví dụ như, tại sao chiếc váy đó lại bị hỏng?

Tô Thư Nghi còn đang cố găng nhớ lại thì đột nhiên Lâm Bảo Châu lên tiếng, cắt đứt phựt mạch suy nghĩ của cô.

“Tô Thư Nghi! Chị đừng tưởng chị không nói là có thể phủ nhận được chuyện này!

Từ nhỏ chị đã là một con khốn mang trong mình lòng đố ky, hiện giờ lại càng ghê gớm hơn, chị còn muốn cướp đi người đàn ông của tôi! Còn muốn tôi táng gia bại sản nữa!

Sao trên đời này lại có một người phụ nữ độc ác như chị!”

Cuối cùng Tô Thư Nghỉ cũng không chịu nổi nữa, cô phản bác: “Tôi nói rồi, tôi không có hứng thú với đồ của cô, tôi rất xin lỗi về chuyện chiếc váy công chúa bị hỏng, nhưng đó không phải do tôi cố tình làm thế. Hơn nữa, khi ấy cô cũng đâu chịu buông tha cho tôi, chẳng phải cô đã bắt tôi rửa bát suốt nhiều ngày liền trong nhà cô hay sao? Lâm Bảo Châu, chuyện của nhà họ Lâm không hề liên quan đến tôi.”

Tuy Tô Thư Nghỉ không thừa nhận, nhưng Lâm Bảo Châu vẫn chắc chắn chuyện công †y của nhà họ Lâm bị điều tra và đóng cửa có liên quan đến cô.

Nhưng cô cũng không muốn nhiều lời với Lâm Bảo Châu, cho nên cô cũng chẳng buồn đoái hoài gì đến cô ta, chỉ mất kiên nhãn rời khỏi nhà họ Lâm.

Trên đường về, tự dưng Tô Thư Nghi lại nhớ đến một chuyện khác.

Khi đó, Cố Mặc Ngôn từng cho Tô Thư Nghi xem một bức ảnh, đó là ân nhân thuở nhỏ của anh, chiếc váy bé gái mặc trong bức ảnh, hình như trông rất giống với chiếc váy công chúa Disney phiên bản giới hạn của Lâm Bảo Châu.

Tô Thư Nghi suy nghĩ, chắc chỉ trùng hợp thôi.

Về chuyện công ty của nhà họ Lâm bị điều tra, Lâm Bảo Châu nghi ngờ như thế cũng không phải là không có khả năng, bởi vì chuyện này đến quá đột ngột, hơn nữa nó còn xảy ra vào thời điểm sau khi buổi đấu giá từ thiện kết thúc không lâu.

Tô Thư Nghi quyết định về nhà hỏi Cố Mặc Ngôn, làm cho rõ chuyện này, tránh về sau Lâm Bảo Châu lại vì chuyện này mà bám chặt lấy cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 342


Chương 342

Nhà họ Cố.

Cuối cùng Cố Mặc Ngôn cũng đợi được Tô Thư Nghi quay về, anh ngồi trên xe lăn, vẫn luôn đợi cô ở ngoài của.

Tô Thư Nghi thấy vậy thì ngẩn người, cô đau lòng nói: “Sao anh lại ngồi một mình ngoài gió vậy, mau vào nhà thôi, em bảo người giúp việc nấu cho anh một bát nước gừng nhé.”

Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi rồi nói: “Em không sao chứ, nhà họ Lâm có làm khó em không?”

Tô Thư Nghi lắc đầu, cô quay một vòng trước mặt Cố Mặc Ngôn rồi nói: “Em không sao, anh xem, chẳng phải vẫn khỏe mạnh đứng ở đây sao?”

Bấy giờ Cố Mặc Ngôn mới yên tâm cùng Tô Thư Nghi đi vào phòng khách.

Người làm nấu một bát nước gừng, Tô Thư Nghỉ giục Cố Mặc Ngôn uống nó nhân lúc còn đang nóng.

Tô Thư Nghi nhìn Cố Mặc Ngôn, do dự mãi cô mới lên tiếng: ‘Hôm nay em đi đến nhà họ Lâm, thì ra Khương Dĩ Mai muốn khoe khoang tin tức Lâm Bảo Châu và Cố Gia Huy sắp kết hôn trước mặt em. Sau đó tự dưng ba em nhận được một cuộc điện thoại từ công ty của nhà họ Lâm, một vụ làm ăn lớn của công ty bị đình chỉ, vốn liếng cũng bị đóng băng, nợ ngân hàng một khoản tiền, cũng sắp sửa phá sản rồi”

Cố Mặc Ngôn gật đầu: “Anh biết.”

Tô Thư Nghi hỏi anh: “Anh biết sao? Không lẽ những suy đoán của Lâm Bảo Châu là sự thật, chuyện của nhà họ thật sự là do anh làm à?”

Cố Mặc Ngôn cũng không có ý định phủ nhận: “Đúng vậy, anh muốn dạy cho họ một bài học, nhất là Lâm Bảo Châu.”

Tô Thư Nghi biết Cố Mặc Ngôn đang bất bình vì cô, anh đang trút giận thay cô.

Anh lo lắng cho sự an toàn của cô, nên ban nãy mới ngồi ngoài gió đợi cô.

Lần đầu tiên có người bằng lòng luôn kề bên, bảo vệ cô, Tô Thư Nghi rất cảm động.

Sao cô có thể trách anh cho được?

Nhưng lỡ như nhà họ Lâm thật sự phá sản, cả nhà bọn họ cũng thảm quá rồi. Tô Thư Nghỉ cũng từng sống những tháng ngày vất vả cực khổ, nghĩ đi nghĩ lại, cô lại thấy không đành lòng.

Cố Mặc Ngôn nhìn dáng vẻ có vẻ như không được vui cho lắm của Tô Thư Nghỉ thì hỏi: ‘Em không đành lòng phải không?

Em không cần nhân từ quá với kẻ thù của mình đâu, nếu không họ sẽ nghĩ em quá yếu ớt, có thể bắt nạt được đấy.”

Chuyện đã đến nước này rồi, Tô Thư Nghi còn có thể làm gì đây, phụ lòng Cố Mặc Ngôn sao? Thế thì chẳng phải cô không biết tốt xấu à?

Cố Mặc Ngôn mà tức giận thì sẽ rất đáng sợ, Tô Thư Nghi đã từng tự mình trải nghiệm rồi.

Tô Thư Nghi thở dài thườn thượt: “Thôi bỏ đi, em biết anh nghĩ cho em. Với cả từ xưa đến nay em cũng không muốn lo chuyện của nhà họ Lâm, liên quan gì đến em chứ.

Anh muốn làm thế nào thì làm như thế ấy, chỉ là… dạy bảo họ một chút là được rồi, em không muốn anh bỏ ra quá nhiều vì em như thế.”

Cố Mặc Ngôn gật đầu.

Anh cũng là người có chừng mực, hơn nữa thật ra anh cũng chẳng thèm bận tâm đến loại người như nhà họ Lâm, nếu như không phải vì Tô Thư Nghi, anh cũng chẳng muốn để tâm đến bọn họ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 343


Chương 343

Chỉ là anh muốn để cả gia đình ấy biết, người phụ nữ của Cố Mặc Ngôn anh không phải là người có thể tùy tiện động vào.

Ở bên này, Lâm Bảo Châu quay người trở về phòng khách. Lâm Kim Minh đang ôm Khương Dĩ Mai ngồi trên sô pha. Hai người họ đã đến mức vô cùng chán nản, gần như là suy sụp.

Lâm Kim Minh nói: “Tôi làm ăn trên thương trường phải nói là khiêm tốn biết điều, gặp ai cũng vui vẻ niềm nở, mọi việc đều suôn sẻ, chưa từng gây thù chuốc oán với ai.

Lần này rốt cuộc là ai cứ nhắm vào nhà họ Lâm cho bằng được như thế! Tôi nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu nổi, tôi đúng là vô dụng mà.”

Sau khi quay lại với vẻ mặt nghiêm trọng, Lâm Bảo Châu ngồi xuống không nói lời nào, thậm chí còn chẳng buồn để ý đến Cố Gia Huy.

Thấy sắc mặt con gái không ổn, Lâm Kim Minh hỏi: “Bảo Châu, con đang nghĩ gì thế, xảy ra chuyện gì à?”

Lâm Bảo Châu nhìn Lâm Kim Minh, không biết có nên nói với ba hay không. Cô ta thật sự không muốn đề cao địa vị của Tô Thư Nghỉ ở trước mặt bai Nhưng bây giờ là thời điểm mấu chốt, không có hơi đâu mà nghĩ nhiều như thế.

Cô ta nói: “Ba, có lẽ không phải là ba đắc tội với ai đâu, mà là con đã đắc tội với người ta.”

“Con sao?” Lâm Kim Minh thấy có gì đó không ổn, lại hỏi: ‘Bảo Châu, có phải con biết chuyện gì không? Con đã dây vào ai?”

Lâm Kim Minh thầm nghĩ, với tính cách kiêu căng bốc đồng của Lâm Bảo Châu, đác tội với người ta là chuyện bình thường, có khi còn nhiều lần nữa là đằng khác.

Nhưng nó đã đắc tội với ai mà có thế lực lớn đến mức ngay cả Cố Gia Huy cũng tạm thời khoanh tay chịu chết?

Lâm Bảo Châu thấy chuyện này rất nghiêm trọng, nếu không nói ra nguyên nhân thì sợ rằng bằng sức của một mình cô ta sẽ khó mà chống chọi được với Cố Mặc Ngôn.

Thế nên cô ta mới nói: “Về chuyện của nhà họ Lâm, nếu con đoán không lầm thì có lẽ là do tổng giám đốc Cố Mặc Ngôn của tập đoàn Ngôn Diệu gây ra, anh ta là con trai thứ hai của nhà họ Cố và cũng là chú của Gia Huy.”

Cố Mặc Ngôn! Cố Mặc Ngôn tiếng tăm vang dội! Cố Mặc Ngôn lạnh lùng tàn nhãn, có thế lực khổng lồ!

Nghe đến cái tên Cố Mặc Ngôn, Lâm Kim Minh và Khương Dĩ Mai đều kinh ngạc!

Tác phong làm việc trước nay của Cố Mặc Ngôn luôn là nhanh chóng mà hiệu quả cao. Năng lực và trí tuệ của anh ta đều ở mức phi thường, một khi đã nói là làm, thường khiến các công ty đối thủ nghe tên thôi cũng sợ mất mật, thậm chí còn run như cầy sấy, bởi chỉ cần một chút sơ ý nhỏ thôi cũng sẽ lâm vào cảnh thất bại thảm hại, mạt kiếp không ngóc đầu lên được.

Cố Mặc Ngôn sở hữu khối tài sản lên đến hàng trăm tỷ, có rất nhiều công ty và bất động sản, chỉ với khả năng kinh tế ấy thì nhà họ Lâm đã không có cửa để so sánh.

Khương Dĩ Mai không hiểu nổi, một người ngồi tít trên cao như Cố Mặc Ngôn, không có mối làm ăn với nhà họ Lâm, con rể mình còn là cháu trai của anh ta, anh ta có lý do gì để phá hoại công ty nhà họ Lâm, đến mức đẩy họ vào đường cùng chứ?

Lâm Kim Minh cũng cảm thấy kỳ lạ.

Khương Dĩ Mai hỏi: “Con gái à, sao con lại đắc tội với Cố Mặc Ngôn, anh ta là chú của Gia Huy, cũng là chú của con mà?”

Thể diện là chuyện nhỏ, nhà họ Lâm mới là chuyện lớn. Lâm Bảo Châu trình bày hết đầu đuôi sự việc.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom