Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 992


Chương 992

Tống Mỹ Như đỏ mắt, bắt đầu cọ tới cọ lui trên sàn.

Nhìn thấy hiệu quả của thuốc, Tống Hân Nghiên bước tới lấy chiếc tất bốc mùi ra khỏi miệng Tống Mỹ Như.

“Tống Hân Nghiên… mày chết… a… không yên lành được đâu…”

Xen lẫn tiếng chửi thề là những tiếng r3n rỉ.

Tống Mỹ Như hoảng sợ ngậm miệng.

Sao giọng của cô ta lại biến thành thế này?

Cô ta kinh hãi nhìn hai người họ đang thư thái ngồi xem kịch: “Bọn… bọn mày… rốt cuộc đã cho tao… ưm… ăn thứ gì?”

Khương Thu Mộc nghiêng người tới trước, lấy tay chống cằm, cười khinh bỉ: “Đương nhiên là đồ tốt rồi, có qua có lại thôi mà, vả lại đây chỉ là món khai vị thôi, chuyện vui còn ở phía sau. Chị yên tâm, ở đây chỉ có phụ nữ chúng ta, không cần nhịn, cứ buông thả đi.”

Thuốc Cố Vũ Tùng đưa có dược tính rất mạnh.

Mới nói được mấy câu, Tống Mỹ Như đã toát hồ hôi lạnh.

Cô ta thở hổn hển, giọng nói biến đổi, không có một chút uy hiếp: “Bọn mày… đợi đấy… cô của tao nhất định sẽ khiến bọn mày… sống không bằng chết!”

Tống Hân Nghiên cũng hết hứng thú, vẻ mặt thờ ơ kèm theo chút u ám.

Cô bước tới, ngồi xổm trước mặt Tống Mỹ Như, véo mạnh cằm cô ta: “Tống Thanh Hoa hả? Tống Mỹ Như, không cần chờ bà ta ra mặt vì cô đâu, tôi sẽ đi tìm bà ta. Người phụ nữ như cô thật đê tiện và vô đạo đức, nên đút cô vào lại trong bụng mới đúng!”

Đồng tử Tống Mỹ Như co rút.

Cô ta cười điên cuồng: “Mày… mày… trút giận thay cho Tống Dương Minh?”

“Chát!”

Tống Hân Nghiên dùng hết sức tát cô ta một bạt tai.

Cô nghiến răng nói: “Chị có biết chị và anh ấy có quan hệ gì không? Anh ấy là anh trai ruột của chị! Là anh trai cùng một mẹ với chị đấy!”

“Vậy thì… thì sao?”

Tống Hân Nghiên bị chọc giận, hận không thể bóp ch3t cô ta: “Vì để chọc giận tôi mà chị nỡ lòng làm tổn thương anh ấy sao?”

“Chát!”

Lại là một cái tát đầy giận dữ nữa.

Tống Mỹ Như bị đánh ngã quỵ xuống đất, hai bên má đều có dấu tay sưng đỏ, đối xứng với nhau trông rất buồn cười.

Tống Hân Nghiên túm lấy cổ áo cô ta rồi kéo lên, căm hận nói: “Ngày hôm đó, ngoài chụp ảnh ra, chị còn làm gì anh ấy nữa?”

“Làm gì sao?” Mồ hôi trên mặt Tống Mỹ Như nối đuôi nhau lăn xuống: “Ha ha ha… tao đã làm rất nhiều chuyện, mày… mày… muốn nghe cái nào?”

“Ha ha ha… ưm…” Cô ta cười khiêu khích, lầm bầm: “Mày muốn biết, nhưng tao… tao sẽ không nói cho mày biết đâu… ưm… a…”

 
 
Chương 993


Chương 993

Cảm giác kỳ lạ cuộn trào trong cơ thể càng lúc càng mạnh khiến Tống Mỹ Như sắp mất đi lý trí.

Nước mắt tuôn rơi, cô ta khó chịu r3n rỉ, ngọ ngoạy y như con rắn: “Nóng…nóng quá… Tống… Tống Hân Nghiên, thả tao ra…”

Tống Hân Nghiên ném cho cô ta một ánh nhìn kinh tởm: “Thả chị ra? Hứ, nằm mơ đi!”

Cô đứng dậy muốn đi.

Tống Mỹ Như mất hình tượng lăn một vòng trên đất, lấy thân mình chặn đường đi của cô, không ngừng cọ vào chân Tống Hân Nghiên.

“Thế… mày giúp tao c ởi quần áo ra đi…”

Tống Hân Nghiên đá cô ta ra rồi quay lại ghế sô pha ngồi xuống.

Tống Mỹ Như r3n rỉ, không ngừng lăn lộn trên đất: “Khó chịu quá… đàn ông… Tống Hân Nghiên, tìm đàn ông giúp tao… tao khó chịu quá…”

“Muốn đàn ông? Được thôi, nói cho tôi biết những gì tôi muốn biết, tôi sẽ tìm đàn ông cho chị.”

Tống Mỹ Như khó chịu nức nở, không còn giãy dụa nữa: “Nói… tao nói… ngày hôm đó, tao cho anh trai uống thuốc mê… uống xong, anh ấy… không còn biết gì nữa, cơ thể cũng không có phản ứng…”

Nghĩ đến vóc dáng rắn chắc của Tống Dương Minh, thuốc trong người cô ta như được tiếp thêm sức mạnh.

Tống Mỹ Như húc đầu xuống đất: “Anh ấy… không làm gì cả… Tống Hân Nghiên, anh ấy chỉ có… chỉ có mày! Mày… có biết không? Tao… rất ghen tị với mày!”

Nói đến đây, lòng căm thù đã khiến cô ta lấy lại chút lý trí.

Cô ta hận xé ruột xé gan: “Tao mới là em gái ruột của anh ấy, dựa vào đâu… dựa vào đâu mày lại muốn chiếm lấy trái tim anh ấy… a!!!”

Dưới sự tra tấn của thuốc kích d*c, Tống Mỹ Như đã trút hết những bất mãn và những chuyện ngày hôm ấy.

Tống Hân Nghiên khiếp sợ vô cùng.

Khương Thu Mộc cũng sửng sờ.

Hết khiếp sợ, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.

Tống Hân Nghiên nắm tay Khương Thu Mộc an ủi.

Khương Thu Mộc không giấu được sự kích động, hai mắt đỏ hoe: “Tốt quá rồi, anh Dương Minh không bị làm nhục…”

“Ừm.” Tống Hân Nghiên cũng mỉm cười vui mừng, đôi mắt đỏ hoe.

Khương Thu Mộc đè nén sự hưng phấn, đứng dậy đi tới trước mặt Tống Mỹ Như, giựt tóc cô ta, từ trên cao nhìn xuống: “Tống Mỹ Như, nếu sau này chị hứa sẽ làm người thật thà, không làm chuyện xấu xa nữa, tôi sẽ tha cho chị.”

“Tôi hứa! Tôi hứa!”

Tống Mỹ Như đã ướt sũng người, như thể mới bị lôi ra khỏi nước.

Lúc này, cô ta cảm thấy khó chịu muốn chết.

Nghe Khương Thu Mộc muốn tha cho cô ta, đừng nói là hứa sẽ không có làm chuyện xấu, cho dù bảo cô ta khỏa thân chạy ngoài đường cô ta cũng bằng lòng.

Khương Thu Mộc dù rất hận cô ta nhưng vẫn cởi trói cho cô ta.

Được cởi trói, Tống Mỹ Như như cá mắc cạn được thả xuống nước.
 
Chương 994


Chương 994

Cô ta thở hổn hển, tay run run nhanh chóng lột s@ch quần áo của mình.

Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc không dám nhìn hành động của cô ta, thật ghê tởm đến mắc ói.

“Đây là lần đầu tiên trong đời Tống Hân Nghiên tôi làm một chuyện hèn hạ như vậy. Tống Mỹ Như, mẹ kiếp, chị thật sự đã phá vỡ điểm giới hạn của tôi thật rồi! Tôi thực sự không hiểu nổi sao chị có thể bình thản chụp lại nhiều tấm ảnh như thế sau khi đã tính kế anh trai tôi.”

Tống Hân Nghiên nói chuyện nhưng không nhìn thẳng vào mặt cô ta: “Đây là bài học cho chị, cũng để cho chị thấy sau khi bị tính kế chị hèn hạ đến mức nào! Tôi hy vọng chị vấp ngã một lần thì khôn lên một chút, sau này đừng sử dụng mấy thủ đoạn kinh tởm và hèn hạ kia để tính kế người khác nữa…”

Lúc bước ra khỏi căn hộ của Tống Mỹ Như, cả Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc đều thở dài một hơi.

Khương Thu Mộc nghiến răng nói: “Quá hời cho chị ta rồi, chỉ mới đút thuốc cho chị ta, vẫn chưa cho đàn ông c**ng hi3p chị ta nữa, đáng lẽ vừa nãy tớ phải ác hơn một chút!”

Tống Hân Nghiên không nhịn được cười, nắm lấy cánh tay cô ấy: “Tớ mà ra tay thì không hời cho chị ta đâu!”

Khương Thu Mộc vẫn chưa hả giận: “Nhưng tớ vẫn còn tức, nghĩ đến việc anh Dương Minh bị con đàn bà ghê tởm kia làm ô uế, tớ hận không thể ném cô ta cho một lũ đàn ông…”

Tống Hân Nghiên thản nhiên nói: “Đầu Gỗ, quên đi, dù sao chị ta cũng là em ruột của anh trai tớ. Sau khi sự việc xảy ra, anh trai tớ chắc cũng hận chị ta rất nhiều, nhưng cuối cùng chẳng phải cũng tha cho chị ta rồi đấy sao? Sở dĩ tớ dùng chiêu này là để kiểm tra xem rốt cuộc chị ta có thật sự làm chuyện đó với anh trai tớ hay không mà thôi!”

Cô dừng bước chân, nắm lấy vai Khương Thu Mộc, động viên: “Đầu Gỗ, thích thì phải theo đuổi, chứ đừng để lỡ nhau rồi hối hận. Tớ biết anh trai tớ là nam thần trong lòng cậu, nhưng trong mắt người khác, anh ấy là một bông hoa thơm, nếu cậu không hái nó, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác hái thôi.”

Khương Thu Mộc gật đầu.

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Trước đây cô ấy cảm thấy mình không xứng với người đàn ông có một không hai này, nhưng cho đến khi biết con đàn bà đê tiện Tống Mỹ Như kia đã làm ra loại chuyện kia, cô ấy đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ!

Cô ấy phải dũng cảm theo đuổi được nam thần, sau đó bảo vệ anh ấy dưới đôi cánh của mình!

Khương Thu Mộc nghiến răng nghiến lợi, đúng vậy, phải trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ nam thần!

Đang nói chuyện, điện thoại của Tống Hân Nghiên đổ chuông.

Luật sư Vệ thông báo cho cô cuối tuần phải đến tòa án, vụ án sắp được mở phiên tòa rồi.

Tống Hân Nghiên trả lời xong rồi cúp máy.

“Chuyện gì vậy?”

Tống Hân Nghiên cảm thấy suy sụp tinh thần: “Luật sư Vệ thông báo với tớ vụ án Dạ Như Tuyết đầu độc Minh Trúc và vụ án Lâm Tịnh Thi và Chu Ngọc Trân hãm hại tớ sẽ hầu tòa vào thứ bảy, một vụ buổi sáng, một vụ buổi chiều.”

Thấy sắc mặt cô không tốt, Khương Thu Mộc có chút lo lắng: “Cậu không mềm lòng đúng chứ?”

Tống Hân Nghiên lắc đầu, ánh mắt kiên định: “Con cái là điểm giới hạn của tớ, kể cả là con của tớ hay là Minh Trúc!”

“Cậu hiểu là được rồi.” Khương Thu Mộc khoác vai cô: “Hôm nay thật sự là một ngày tin vui ùn ùn kéo đến, chúng ta nên đi uống rượu ăn mừng thôi. Nhân tiện chúc mừng cậu, cuối cùng cậu cũng học được cách ăn miếng trả miếng rồi.”

Cô ấy nghiêng đầu nhìn Tống Hân Nghiên: “Chỉ là sao trông cậu vẫn không vui thế?”

 
 
Chương 995


Chương 995

Tống Hân Nghiên cười: “Không có gì đâu, tớ chỉ nghĩ đến Tống Thanh Hoa thôi. Bà ta nhất định sẽ không bỏ qua cho tớ, nhưng điều tớ lo lắng không phải là bà ta sẽ làm gì tớ, mà là nếu bà ta biết tới hai đứa con của tớ…”

“Bà ta biết sao?”

Khương Thu Mộc kinh ngạc trợn to hai mắt, lo lắng hỏi: “Cậu sợ bà ta đối phó với con cậu sao? Vậy cậu tính thế nào?”

Tống Hân Nghiên suy nghĩ: “Tạm thời lấy tĩnh chế động đi. Bà ta chắc chắn sẽ tìm tớ, nếu tớ khẩn trương, vậy thì vừa hay trúng kế của bà ta, sẽ chỉ khiến bà ta càng thêm đắc ý ngang ngược.”

Khương Thu Mộc gật đầu: “Bất luận xảy ra chuyện gì, cũng đừng gánh vác một mình, cậu còn bọn tớ.”

Tống Hân Nghiên cảm động: “Đầu Gỗ, cảm ơn.”

Nhưng trong lòng lại thấp thoáng có chút mong chờ.

Lẽ nào Tống Thanh Hoa thật sự biết chuyện cô sinh con năm đó sao? Vậy thì bà ta cũng có khả năng biết tung tích của đứa trẻ?



Buổi chiều tan làm, Tống Hân Nghiên đang chuẩn bị tới bệnh viện thăm mẹ.

Mới bước ra cửa lớn của công ty thì nhìn thấy Tưởng Tử Hàn đợi ở dưới tầng.

Cô coi như không thấy, lướt qua anh.

Tưởng Tử Hàn dịch sang một bước, túm lấy cổ tay của cô: “Anh đã mời chuyên gia trong lĩnh vực thần kinh, người đã đợi ở Đế Đô, nhưng cần bệnh viện gật đầu đồng ý, ông ta mới có thể đi hội chẩn cho mẹ em.”

“Không cần.” Tống Hân Nghiên lạnh nhạt từ chối: “Mẹ tôi bây giờ rất tốt.”

Cô tách tay của Tưởng Tử Hàn ra.

Nhưng năm ngón tay của anh giống như bao bọc sắt thép, sức của cô căn bản không lay động được.

Tống Hân Nghiên tức giận, không nói gì mà ngước mắt, lần đầu nhìn thẳng của ngày hôm nay.

Cô có hơi sững người.

Gương mặt đẹp trai lạnh lùng của anh rõ ràng gầy hơn mấy ngày trước, sắc mặt có vài phần tiều tụy, mệt mỏi một cách khó tả.

Trái tim của Tống Hân Nghiên bỗng nhói một cái.

Cô vội vàng nhìn sang chỗ khác, lạnh lùng nói: “Tưởng Tử Hàn, mẹ tôi khỏe rồi có chỗ tốt gì với anh? Anh không sợ đến lúc đó mẹ tôi nói ra tất cả sự thật sao?”

Nói đến đây, cô giống như bỗng phản ứng lại, cười lạnh: “Ồ, chẳng trách, tôi nói ngay anh tại sao lại đột nhiên có lòng tốt như vậy. Chắc không phải là tìm một giáo sư chuyên gia lởm gì đó tới, khiến mẹ tôi càng chữa càng tệ chứ?”

Tưởng Tử Hàn bị người phụ nữ có cái miệng hư này làm cho tức tới đau dạ dày.

Sắc mặt của anh tái xanh, lại không thể giải thích: “Tùy em hiểu làm thế nào! Anh nợ em, cho nên anh chỉ có thể chiều em!”

Anh kéo Tống Hân Nghiên đi về phía bãi đỗ xe.

Tống Hân Nghiên giãy dụa: “Anh buông ra, tôi không thèm sự bố thí của anh!”

Tưởng Tử Hàn bị cô chọc giận, trên tay bỗng dùng sức, ấn cô vào tường.

“Bụp!” một tiếng, cánh tay hất ra, dùng sức chống ở trên tường cạnh vai của cô.

“Tưởng Tử Hàn, anh phát điên cái gì! Cút ra!”
 
Chương 996


Chương 996

Tống Hân Nghiên nổi giận, giơ tay đẩy anh.

Vừa chạm vào lồ ng ngực của anh thì phát hiện sắc mặt của anh có chút không đúng.

Cô mặt mày lạnh lùng, nhíu mày: “Anh lại muốn làm cái gì? Từng tưởng rằng giả bộ đáng thương thì tôi sẽ không so đo anh phát điên, nằm mơ!”

Dứt lời, trên tay bỗng dùng sức, đẩy anh ra muốn rời đi.

“Ưm!” Tưởng Tử Hàn thuận theo lực đạo của cô mà loạng choạng lùi một bước sang bên, dựa vào tường th ở dốc.

Tống Hân Nghiên vừa đi được một bước thì chân giống như đóng cọc trên mặt đất.

Vẻ mặt của cô lạnh lùng, nhắm mắt hít sâu một hơi mới bực bội nghiêng đầu nhìn anh: “Anh…”

Giọng nói đột nhiên khựng lại.

Chỉ thấy trên gương mặt đẹp trai của anh đổ mồ hôi hột, sắc mặt trắng bệch.

Tay của anh ấn vào phần dạ dày, cơ thể cao lớn không nhịn được mà hơi khom lại.

Sắc mặt của Tống Hân Nghiên thay đổi, theo bản năng bước tới một bước, đỡ lấy anh: “Anh làm sao vậy?”

Tưởng Tử Hàn hô hấp nặng nề, có hơi khó thở.

Anh hít sâu một hơi làm dịu lại mới cố nhếch môi dưới, ôm chặt Tống Hân Nghiên vào trong lòng: “Hân Nghiên, em vẫn quan tâm anh, để ý anh, em còn yêu anh có đúng không?”

Cả người Tống Hân Nghiên cứng nhắc, hô hấp dường như cũng không biết.

Cô có hơi hoảng loạn, mặt mày sa sầm chống vào ngực của anh, bỗng lùi lại một bước, rút ra khỏi ngực của anh, không nói hai lời xoay người muốn đi.

Tưởng Tử Hàn lại rên một tiếng rất khẽ, trước khi cô cất bước rời đi thì đưa tay túm cổ tay của cô.

Bàn tay lớn ấm áp khô hanh của anh lúc này lại hơi lạnh, lòng bàn tay còn có mồ hôi không bình thường.

Tay của anh chỉ nắm hờ, không biết là cố ý không nắm chặt hay là căn bản không có sức nắm chặt.

Bước chân của Tống Hân Nghiên lại khựng lại.

Rõ ràng dùng sức thì có thể giằng ra, nhưng không biết tại sao, chỉ là không nhẫn tâm giằng ra.

“Tưởng Tử Hàn, chúng ta đã kết thúc rồi, lại nói những chuyện vớ vẩn này thì có ý nghĩa gì?”

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Nhìn bộ dạng muốn chết không sống của anh, cô suy cho cùng không nhẫn tâm bỏ lại anh mà trực tiếp rời đi.

Tống Hân Nghiên xoay người, thô bạo đỡ anh đi về phía xe đỗ cách mấy bước của anh.

Mở cửa xe ở vị trí ghế lái phụ, trực tiếp nhét người vào.

Bản thân lại vòng qua vị trí ghế lái, ngồi vào.

Thắt dây an toàn, khởi động xe, động tác như trút giận.

Khi đang chuẩn bị lái xe đi thì thấy người đàn ông bên cạnh không nhúc nhích.

Cô nhíu mày: “Thắt dây an toàn.”

“Khó chịu, không có sức.” Tưởng Tử Hàn yếu ớt nói, tay ấn ở bên cạnh, chỉnh ghế ngả xuống.

Tống Hân Nghiên tức đến nghiến răng.

 
 
Chương 997


Chương 997

Nhưng thấy đôi mày kiếm của anh nhíu chặt như có thể kẹp muỗi, cô chỉ có thể nhịn tức tháo dây an toàn của mình, vươn qua anh, cúi người thò đi cầm dây an toàn ở phía anh.

Anh thở rất nặng nề, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.

Tống Hân Nghiên nhìn mà tim cũng nhói, bàn tay nắm dây an toàn bỗng run lên, thoáng cái lại không có cài nữa.

“Đừng lo lắng.”

Trên mu bàn tay đột nhiên phủ lên một bàn tay hơi lạnh, trên mặt anh có nỗi đau ẩn nhẫn, đáy mắt vẫn u ám.

Anh nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của cô, an ủi: “Đừng tự mình dọa mình, anh chỉ là dạo gần đây khi xã giao uống hơi nhiều rượu, viêm dạ dày, không sao.”

Hốc mắt của Tống Hân Nghiên đột nhiên đổ lên, tức tối rút ra tay.

“Cạch!”

Thắt dây an toàn xong, cô lạnh lùng nói: “Ai quan tâm anh chứ, tôi chỉ là chủ nghĩa nhân đạo, đưa anh đến bệnh viện, đừng tự mình đa tình.”

Cô ngồi trở lại, khởi động xe, vẫn châm biếm: “Bản thân anh là bác sĩ, bản thân cũng không quan tâm cơ thể của mình, còn trông mong người khác? Tôi lười quản…”

“Vù!”

Chiếc xe lao như bay rời khỏi bãi đỗ xe.

Tưởng Tử Hàn dường như không cảm nhận được đau đớn, dựa vào cửa xe, nghẹo đầu mỉm cười nhìn cô.

“Giáo sư Ellis là chuyên gia trong lĩnh vực thần kinh số 1 số 2 trên toàn thế giới, anh đặc biệt mời về. Nếu em không tin, có thể tự lên mạng tra, tìm hiểu người này, trên mạng có rất nhiều tư liệu về ông ấy và các loại bệnh án đặc biệt mà ông ta chữa khỏi…”

Giọng nói của anh trầm khàn, lộ sự suy yếu, mỗi một từ nói ra giống như mang theo ý run rẩy.

Tống Hân Nghiên nghe phải mà trái tim nhỏ cũng không thể kìm chế được mà run rẩy.

“Đủ rồi!”

Tống Hân Nghiên đột nhiên quát to một tiếng.

Cô lái xe, rút thời gian rảnh mà lạnh lùng lườm anh: “Bệnh rồi thì ngoan ngoãn im miệng! Bản thân anh đã thành cái dáng vẻ này rồi, có thể không nói chuyện không!”

Mắt của cô hơi đỏ, dáng vẻ tức tối nhìn trông cực kỳ dữ dằn, nhưng lại khiến trái tim con người mềm thành vũng nước.

Tưởng Tử Hàn nhịn đau mà mỉm cười, trong giọng nói yếu ớt lộ ra sự cưng chiều: “Em nói đúng, anh là bác sĩ, cơ thể của anh bản thân anh rõ nhất. Em đừng hoảng, bây giờ mở hướng dẫn chỉ đường trước, tới bệnh viện quân khu nơi mẹ em đang ở. Sau khi em thụ quyền, giáo sư Ellis ngày mai có thể kiểm tra cho mẹ em…”

Mắt của Tống Hân Nghiên càng đỏ hơn, năm ngón tay dùng sức siết chặt vô lăng.

Tưởng Tử Hàn vẫn đang tiếp tục: “Giáo sư Ellis lần này là dẫn theo đoàn đội của ông ấy tới, mỗi một người trong đó đều là ông lớn trong giới. Thuốc do đoàn đội bọn họ nghiên cứu bây giờ chỉ có chính phủ và bệnh viện chuyên khoa thần kinh của bên trên có tư cách đi xếp hàng đặt mua, hơn nữa…”

“Xoạt!”
 
Chương 998


Chương 998

Tống Hân Nghiên bỗng đánh vô lăng, chiếc xe cua một đường, rời khỏi đường lớn, kịt một tiếng dừng ở bên đường.

“Đã bảo anh im miệng rồi cơ mà!”

Tại sao còn muốn nói!

Tâm thần của Tống Hân Nghiên rất loạn, mắt đỏ tới mức gần như muốn rơi huyết lệ, nhanh chóng lấy khăn giấy ở chỗ điều khiển, vo lại, nhét vào trong miệng của Tưởng Tử Hàn.

Tưởng Tử Hàn cưng chiều nhìn cô, túm lấy cổ tay đang làm loạn của cô, lấy giấy ăn trong miệng ra, dịu giọng nói: “Được, nghe em, đến bệnh viện khám cho anh trước.”

Ánh mắt của anh dường như muốn làm bỏng người, Tống Hân Nghiên không khỏi run rẩy, giật tay lại, tay chân luống cuống khởi động xe lần nữa, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Tưởng Tử Hàn nhìn lộ tuyến xe chạy xiêu vẹo của chiếc xe, anh không khỏi lo lắng cho an toàn tính mạng của mình, yên tâm mà ngất đi.

Tống Hân Nghiên: “…”

Nước mắt vô dụng rơi xuống một giọt.

Cô nhanh chóng lau đi.

Một tay điều khiển vô lăng, một tay cầm điện thoại lên, tìm số điện thoại của Cố Vũ Tùng rồi gọi.

“Cậu… cả Cố, Tưởng Tử Hàn bị viêm dạ dày, đau tới ngất đi, chúng tôi… chúng tôi đang trên đường đến bệnh viện riêng của Tưởng Thị.

Khi Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn đến bệnh viện, Cố Vũ Tùng và bác sĩ đã đẩy giường cấp cứu đợi ở cửa khu cấp cứu.

Cố Vũ Tùng và bác sĩ lao tới, lắm tay lắm chân đỡ anh ra khỏi xe, chuyển sang giường bệnh di động, kiểm tra hô hấp và mức nước…

Khi Cố Vũ Tùng và bác sĩ đang thương lượng đưa anh đi kiểm tra bước tiếp theo thì Tưởng Tử Hàn đã tỉnh.

Anh sau khi truyền nước lập tức dễ chịu hơn rất nhiều, trực tiếp từ chối: “Những y thuật của các cậu đừng bày ở trước mặt tôi nữa, bản thân tôi có thể không rõ cơ thể của mình sao? Truyền xong bình dịch này, kê ít thuốc trở về uống điều trị là được.”

Tống Hân Nghiên đứng ở một bên, lặng lẽ nhìn anh, trong lồ ng ngực dấy lên một cơn tức giận mãnh liệt.

Cô lười quan tâm anh, nhíu mày liếc nhìn Cố Vũ Tùng.

Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Cố Vũ Tùng nhận được tín hiệu, vội nói: “Anh Hàn, chính vì anh là bác sĩ, mới không thể giấu bệnh sợ thầy được.”

Tưởng Tử Hàn bảo lấy thuốc uống cho anh, bỏ vào trong miệng, anh rút kim ra muốn xuống giường: “Tôi và Hân Nghiên tới bệnh viện quân khu trước, để cô ấy thụ…”

Còn chưa nói hết câu, cửa phòng cấp cứu được người ta vội vàng chạy ra.

Chúc Minh Đức đổ môi hột lao tới: “Boss tỉnh rồi sao? Chuyện gì vậy, lần này sao lại nghiêm trọng như vậy?”

Cố Vũ Tùng nhún vai: “Tôi biết đâu chuyện gì, anh ấy đâu chịu làm kiểm tra bước tiếp theo.”

Chúc Minh Đức mặt mày lo lắng: “Vẫn là làm kiểm tra đi, yên tâm. Anh trước đó bị viêm dạ dày, nhưng cứ hay phát tác, khoảng thời gian gần đây tần suất phát tác đột nhiên cao lên không ít, hơn nữa mỗi lần phát tác thì anh chỉ uống ít thuốc, bây giờ nhìn thuốc này căn bản vô dụng rồi…”
 
Chương 999


Chương 999

Tống Hân Nghiên nghe những điều này thì càng tức giận.

Mắt cô đỏ ngầu mà gầm lên: “Tưởng Tử Hàn anh có phải rất muốn chết không? Muốn chết thì xin kính nghiệp một chút, đừng ở trước mặt chúng tôi cố tỏ vẻ kiên cường không tới chốn.”

Lời này thật sự không khách sáo.

Chúc Minh Đức đột nhiên không dám lên tiếng nữa.

Cố Vũ Tùng cũng lặng lẽ lùi lại.

Tống Hân Nghiên tức đến mức lồ ng ngực phập phồng dữ dội, trực tiếp căn dặn Cố Vũ Tùng: “Sắp xếp kiểm tra cho anh ta!”

Quay đầu trừng mắt Tưởng Tử Hàn: “Nếu anh không làm kiểm tra thì đừng hòng kêu giáo sư của anh đi khám bệnh cho mẹ tôi!”

Chúc Minh Đức: “…”

Cố Vũ Tùng: “…”

Hai người không dám thở mạnh, ngầm hiểu ý lần nữa lặng lẽ nhìn về phía sau.

Quả nhiên, một núi không thể chứa hai hổ, muốn trấn áp một con hổ đực mãi mãi chỉ có hổ cái!

Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên mắt lớn nhìn mắt nhỏ mười mấy giây, cuối cùng anh đầu hàng, bất lực nhận thua: “Tôi làm.”

Anh khí thế hừng hực trừng mắt với Cố Vũ Tùng: “Còn không kêu người đi chuẩn bị.”

Gầm xong lại có chút trút giận: “Siêu âm B và CT nội soi dạ dày, Hân Nghiên muốn làm gì thì sắp xếp làm cái đó.”

Chúc Minh Đức: “…”

Ông chủ, cốt khí của anh đâu?!

Cố Vũ Tùng: “…”

Vợ quản nghiêm gì chứ, thật là không nỡ nhìn!

Nhưng!

Cố Vũ Tùng xoay đầu lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía Tống Hân Nghiên.

Cho nên nói, một vật đè một vật, người đè Tưởng Tử Hàn chính là vợ.

Tống Hân Nghiên nhận được cái like của Cố Vũ Tùng, mặt không cảm xúc lườm anh ta, xoay người muốn rời đi.

Tưởng Tử Hàn nhanh chóng ngồi dậy kéo người lại: “Em ở bên anh.”

Tống Hân Nghiên mất kiên nhẫn mà quay đầu lại: “Anh là Tưởng ba tuổi hay sao?”

“Nếu Tưởng ba tuổi có thể khiến em ở lại, vậy đúng là anh.”

Cố Vũ Tùng, Chúc Minh Đức: “…”

Hai người thật sự muốn ôm mặt, quá mất mặt rồi!

Khóe miệng của Tống Hân Nghiên giật giật, vừa muốn hất Tưởng Tử Hàn ra thì nghe anh lạc lõng nói: “Ngộ nhỡ anh kiểm tra ra ung thư dạ dày gì đó, ngay cả một người thân thật sự quan tâm anh cũng không ở bên cạnh…”

Anh nắm chặt cổ tay của cô: “Hân Nghiên, có em ở bên cạnh anh thì anh không sợ nữa.”
 
Chương 1000


Chương 1000

Tống Hân Nghiên tức đến mức nghiến răng, thật sự muốn tát một cái vào miệng của anh: “Anh có thể im miệng được không!”

“Vậy em ở lại không?”

“Mẹ kiếp tôi là gì của anh mà tôi phải ở lại? Tôi chỉ là vợ cũ, tôi…”

“Nếu em để bụng anh có thể lập tức biến em thành vợ hợp pháp.”

Vợ cái quỷ…

Tống Hân Nghiên bực bội muốn giết người.

Mẹ kiếp tên này bị quỷ nhập rồi sao!?

Cô tức giận hất tay của anh ra: “Tưởng Tử Hàn anh đủ rồi! Anh là bị bệnh dạ dày, không phải đầu óc có bệnh!”

Người đàn ông trên giường vốn suy yếu, sắc mặt cũng rất trắng bệch, lúc này ánh mắt trở nên ảm đạm, khiến người khác không nhẫn tâm.

Cố Vũ Tùng không nhìn nổi nữa.

Anh Hàn cao cao tại thượng của anh ta…

“Chị dâu! Anh Hàn anh ấy là nói đùa, chị…”

“Ai là chị dâu của cậu!”

Tống Hân Nghiên thật sự tức đến mức đỉnh đầu sắp bốc khói rồi.

Nhưng trong lòng cô lại sinh ra cảm giác buồn bã.

Bởi vì cô mềm lòng rồi, trong lòng vậy mà sinh ra cảm giác không lỡ.

“Được, không phải chị dâu thì không phải chị dâu. Vậy chị biết tình trạng sức khỏe thật sự của anh Hàn không? Mỗi năm anh ấy đều buộc phải làm hai lần kiểm tra sức khỏe, viêm dạ dày là bị từ lúc nhỏ, dạ dày vốn yếu ớt, càng dưỡng càng mỏng. Cho nên bây giờ đồ có chút k1ch thích cũng không thể ăn uống, nước ấm dưới 30 độ cũng không thể uống, gia vị có thêm một chút, lưỡi cũng không nếm ra được, nhưng dạ dày có thể thật sự phản ứng…”

Tống Hân Nghiên nhớ tới lúc ở Hải Thành, lần đầu tiên ở nhà họ Tưởng nấu mì.

Tối hôm đó cô nấu liên tiếp ba lần mới hợp cái dạ dày của người đàn ông bệnh kiều này.

Thì ra…

“Im miệng!”

Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé. Link tải nhé các bạn

Tưởng Tử Hàn quát Cố Vũ Tùng, có hơi mất mặt: “Cậu từ khi nào học cái thói lôi thôi hơn cả phụ nữ thế.”

“Được được được, em im miệng em im miệng.”

Cố Vũ Tùng im lặng trợn trừng mắt, anh ta đây là vì ai chứ.

Không biết lòng người tốt mà.

Kiểm tra đầu tiên mà Tưởng Tử Hàn làm chính là nội soi dạ dày.

Chuẩn bị xong, bác sĩ đang muốn đẩy anh vào phòng kiểm tra.

“Khoan đã.”

Anh hô dừng, lo lắng túm lấy tay của Tống Hân Nghiên: “Em sẽ ở đây đợi anh, đúng chứ?”
 
Chương 1001


Chương 1001

Tống Hân Nghiên mím môi không nói chuyện.

Ngón tay của Tưởng Tử Hàn siết chặt lại.

Tống Hân Nghiên cũng cảm nhận được đau đớn, hơi nhíu mày.

Tưởng Tử Hàn vội buông tay, trong lòng lại buồn bã, hằn học nói: “Tống Hân Nghiên, nếu anh tỉnh lại không nhìn thấy em thì anh dỡ căn nhà của nhà em…”

“Muốn dỡ thì đi dỡ, dù sao nhà họ Tưởng của anh không thiếu chút tiền đó.”

Tâm trạng của Tống Hân Nghiên cực kỳ phức tạp.

Còn có thể trẻ con hơn nữa không?!

Cô vô tình hất tay của anh ra, giúp bác sĩ đưa người vào trong phòng kiểm tra một cách vô tình.

Cố Vũ Tùng, Chúc Minh Đức ôm mặt.

Thật sự là… quá quá quá mất mặt rồi.

Cửa lớn của phòng kiểm tra khép lại.

Cố Vũ Tùng ngồi ở trên ghế ở khu chờ, thấp giọng bắt đầu nói: “Anh Hàn lúc bé rất đáng thương, anh ấy là con riêng, người của nhà họ Tưởng bằng mặt không bằng lòng, ngay cả cửa lớn của nhà họ Tưởng cũng không vào được. Ở bên ngoài, thân phận con riêng càng bị người khác coi thường, mọi lời mỉa mai mắng chửi gần như xoay quanh cả thời thơ ấu của anh ấy. Vì vậy, từ khi anh ấy hiểu chuyện thì luôn rất cố gắng, liều mạng muốn thay đổi vận mệnh thay đổi hiện trạng. Mà cái duy nhất có thể thay đổi những thứ này, chỉ có học. Anh ấy là thật sự đã học tới quên ăn quên ngủ, thường xuyên đói một bữa no một bữa…”

Nơi này sớm được Tưởng Tử Hàn dọn sạch, bên ngoài phòng kiểm tra hoàn toàn trống trải.

Giọng nói của Cố Vũ Tùng trầm thấp, khiến cả khu chờ rơi vào trong bầu không khí đè nén.

Tống Hân Nghiên kinh ngạc nhìn sang anh ta: “Mộ Kiều Dung đâu?!”

Mộ Kiều Dung là tình nhân của Tưởng Khải Chính, người con trai như Tưởng Tử Hàn là chỗ dựa duy nhất để bà ta bước vào nhà họ Tưởng.

Bà ta yêu thương còn không kịp, sao lại để anh chịu những chuyện này?

“Bà ta ư?”

Cố Vũ Tùng cười đầy châm biếm: “Bà ta chỉ một lòng nghĩ làm sao có được trái tim của ba anh Hàn, đâu có rảnh quan tâm anh Hàn. Anh Hàn chỉ là một bậc thềm để bà ta bước vào hào môn mà thôi, làm như yêu thương, không chết là đủ rồi.”

Tống Hân Nghiên nghe mà sửng sốt.

Đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp của Cố Vũ Tùng hơi ngước lên, nhìn cô nói nghiêm túc: “Anh Hàn một lòng muốn thay đổi vận mệnh chứng minh bản thân, nếu không phải từ bé cơ thể đã lắm bệnh yếu ớt, anh ấy cũng sẽ không giữa chừng từ bỏ kinh doanh mà quay sang học y.”

Sắc mặt của Tống Hân Nghiên tái nhợt, trong lòng lâm dâm khó chịu, giống như có hàng vạn cảm xúc công kích ở bên trong, nhưng lại không biết tại sao.

Cố Vũ Tùng cười trầm thấp: “Chị cũng đừng quá áp lực, tôi nói những điều này, chỉ là muốn để chị hiểu anh Hàn hơn một chút, không phải muốn tạo áp lực cho chị.”

Anh ta thở dài: “Bản thân anh Hàn là bác sĩ, cơ thể của anh ấy, trong lòng anh ấy có tính toán.”

Tống Hân Nghiên cuối cùng cũng thoát khỏi cảm xúc rối loạn.

Cô đột nhiên hỏi: “Cố Vũ Tùng, cậu và Tưởng Tử Hàn quen nhau như nào?”

Cố Vũ Tùng kinh ngạc nhướn mày.
 
Chương 1002


Chương 1002

Tống Hân Nghiên chưa từng gọi tên của anh ta ở trước mặt, trước giờ đều là cậu Cố cậu Cố một cách khách sáo xa cách.

“Mẹ tôi là người gốc Đế Đô, lúc nhỏ bà ấy dẫn tôi trở về Đế Đô thăm ông bà ngoại, quen biết ở nhà bà ngoại. Lúc đó, tôi hình như 11 tuổi…”

11 tuổi…

Tống Hân Nghiên nhớ con số này, vậy quả thật là rất lâu rồi, cũng đủ hiểu được.

Cố Vũ Tùng nhớ tới quá khứ, ý cười trên mặt cũng trở nên chân thành: “Lúc đó anh Hàn cũng mới 12 tuổi, anh Hàn 12 tuổi đẹp trai cool ngầu, khí chất lạnh băng đó rất bức người, dù sao ở trong mắt tôi, chính là rất lợi hại. Bắt đầu từ lúc đó, tôi trở thành fan của anh ấy. Nếu không phải vì anh Hàn học y, tôi cũng sẽ không theo học ngành này. Về nhà thừa kế gia nghiệp, ăn chơi thoải mái đợi chết không sướng hay sao…”

Bầu không khí về hồi ức tốt đẹp bị một câu cuối cùng phá hỏng hoàn toàn, Tống Hân Nghiên không nhịn được mà giật giật khóe miệng.

“Nếu hai người quen biết từ sớm như vậy, vậy cậu không biết quan tâm anh ta nhiều hơn sao? Lúc đó nếu cậu đốc thúc anh ta chữa bệnh dạ dày, cũng sẽ không đến mức càng ngày càng nghiêm trọng như bây giờ.”

Cố Vũ Tùng: “…”

Anh ta hít một hơi khí lạnh.

Bản lĩnh quật ngược này thật sự không phải là cái mà người bình thường có thể có.

“Chị dâu, nợ nần cũng không thể tính như vậy.” Anh ta kháng nghị: “Không phải là tội của tôi tôi kiên quyết không gánh!”

“Điều tôi nói lẽ nào không phải sự thật sao?”

Cố Vũ Tùng: “…”

“Tuy đạo lý là đạo lý này, nhưng…”

Anh ta lặng lẽ ôm mặt dưới cái nhìn của Tống Hân Nghiên: “Được rồi, tôi sai rồi. Trăm sai ngàn sai, đều là lỗi của tôi. Tại tôi lúc đó tuổi còn quá nhỏ, không biết về sau lại thành như vậy. Lời xưa quả nhiên nói không sai, nợ người ta tóm lại là phải trả…”

Hu hu hu, ai kêu anh ta lắm lời!

Không lắm lời, có thể gặp phải quả báo hiện thế này sao?!

Oán trách Cố Vũ Tùng xong, trong lòng Tống Hân Nghiên không có dễ chịu hơn.

Ngược lại đè ép tới mức có chút không thở được.

Cơ thể của cô dựa vào tường lập tức thẳng người, xoay người đi ra bên ngoài.

Cố Vũ Tùng vèo một cái đứng dậy theo, lo lắng nói: “Chị muốn đi đâu?”

Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại: “Ra ngoài hít thở.”

Ném lại câu đó, cô rảo bước rời đi.

Tiếp tục ở lại, cô có thể sẽ điên mất.

Tuy cật lực không muốn thừa nhận đau đớn rầu rĩ trong lòng là vì Tưởng Tử Hàn, nhưng cô cũng rõ hơn bất cứ ai, người đàn ông này trước giờ chưa từng bước ra khỏi trái tim của cô.

Tống Hân Nghiên bực bội rất muốn hét to.

Cô cũng biết là mình vô dụng, nhớ ăn không nhớ đánh.

Nhưng người khắc trong tim, làm sao mới có thể vứt bỏ được?!



Làm kiểm tra xong, Tưởng Tử Hàn được đưa về phòng bệnh.

Dược tính của thuốc trên người anh còn chưa hết, Cố Vũ Tùng bèn cầm lấy kết quả nhanh quay lại.
 
Chương 1003


Chương 1003

“Kết quả như thế nào?” Tống Hân Nghiên đè sự hoảng sợ trong lòng xuống, lạnh nhạt hỏi.

Mắt của Cố Vũ Tùng đảo nhẹ, thần sắc điềm nhiên trên mặt lập tức trở nên nặng nề.

Anh ta buồn bã lắc đầu: “Tình hình không quá lạc quan, viêm dạ dày thối rữa, rất nghiêm trọng.

Huyết sắc trên mặt Tống Hân Nghiên rút đi, đầu óc đột nhiên trống rỗng.

Thối rữa…

Hai chữ này nghe thế nào cũng đáng sợ.

“Nghiêm… trọng cỡ nào?!”

Yết hầu của cô cứng ngắc, giọng nói khô khốc, một vài liên tưởng không tốt không tự chủ mà xuất hiện trong đầu.

Cố Vũ Tùng ngây dại.

Anh ta là muốn dọa Tống Hân Nghiên, nhưng không ngờ dọa chết cô rồi.

“Anh ấy thật ra không…”

Lời an ủi tới cửa miệng thì phanh lại.

Dù sao cũng đã dọa rồi, nếu có thể giúp anh Hàn gương vỡ lại lành, anh ta bị ghi hận cũng không sao hết.

Dằn lòng, anh ta tiếp tục: “Giai đoạn sau của viêm dạ dày thối rữa là ung thư dạ dày. Bệnh này của anh Hàn không phải là một ngày hai ngày, bị kéo dài thành như này, muốn khỏi, chắc chắn không phải chuyện một hai ngày được, phải dùng thuốc trước. Muốn khỏi không tái phát, sau này phải điều dưỡng dạ dày trong khoảng thời gian dài, không thể tiếp tục đói một bữa no một bữa lúc nóng lúc lạnh được, càng không thể tức giận không thể quá mệt, phải duy trì tâm trạng tốt bất cứ lúc nào. Vậy nên, chị nếu không muốn khiến bệnh viêm dạ dày của anh ấy phát triển thành ung thư dạ dày thì đừng gây nhau với anh ấy, về sau cố gắng sống tốt với anh ấy đi…”

Tống Hân Nghiên nghe mà da đầu tê dại, ngón tay ấn điện thoại không khống chế được run rẩy.

Cố Vũ Tùng cố làm vẻ trầm trọng mà suýt xoa.

Thiết nghĩ anh ta ngay cả giới hạn cũng không cần nữa, lần này chắc có thể giúp anh Hàn giữ được chị dâu rồi.

Đang đắc ý, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tống Hân Nghiên vùi đầu đang xem điện thoại.

Cố Vũ Tùng bất mãn: “Chị dâu, chị không nghe tôi nói hay sao?!”

“Ừ.”

“Cơ thể của anh Hàn bây giờ thành ra như này, chị còn tâm trạng xem điện thoại?!”

“Tại sao không?!”

Điện thoại xoay lại, Tống Hân Nghiên quay lại màn hình sáng về phía Cố Vũ Tùng.

“Viêm dạ dày thối rữa — google…”

Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Cố Vũ Tùng sau khi đọc ra mấy từ này, lập tức im lặng.

Ở trong trang google của Tống Hân Nghiên, không những có giải thích về bệnh viêm dạ dày thối rữa, cũng có triệu chứng bệnh tình, còn có phương án chữa trị chuẩn xác, phương án dùng thuốc và phương án điều dưỡng thời gian sau, bảo đảm không tái phát…

Mẹ kiếp cái này cũng quá toàn diện… còn đúng nữa.

Hiện trường lật xe quy mô lớn chẳng qua cũng chỉ vậy.

Cho dù là da mặt dày như Cố Vũ Tùng cũng cảm thấy da mặt bỏng rát…

“Rất nghiêm trọng sao?”

Tống Hân Nghiên mỉa mai: “Là khá nghiêm trọng. Không nằm viện uống thuốc nửa tháng, cửa bệnh viện sẽ không mở cho các người.”

“Ha ha.”

Cố Vũ Tùng cười khan, lập tức chỉ vào màn hình điện thoại nghiêm túc nói: “Những điều trên mạng đều là lang băm! Chị dâu, chị đừng tin ông google, bác sĩ chủ nhiệm sống sờ sờ như tôi, phó giáo sư trẻ nhất Hải Thành ở đây, chị phải tin tôi…”
 
Chương 1004


CHƯƠNG 1004

Tống Hân Nghiên tức đến mức lồ ng ngực phập phồng kịch liệt.

Cô vừa rồi bị dọa rất ghê gớm, bây giờ thì tức đến mức bốc hỏa.

Cất điện thoại đi, cô lạnh lùng chế giễu: “Tôi thấy lang băm thật sự là cậu nhỉ? Tưởng Tử Hàn là anh em của cậu, anh ta cũng là bác sĩ, các anh hợp tác lại, ngay cả bệnh viêm dạ dày thối rữa cũng không chữa khỏi trực tiếp chuyển nghề luôn đi.”

Châm chọc người xong, cô tức giận xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Xong rồi!

Cố Vũ Tùng than khóc một tiếng, đuổi theo giữ người lại.

“Chị dâu, chị muốn đi đâu? Đừng đi, anh Hàn tỉnh lại nếu không nhìn thấy chị sẽ mắng chết tôi. Xin lỗi, vừa rồi đều là tôi không đúng, tôi không phải cũng là thấy hai người rõ ràng để ý nhau lại cứ làm tổn thương nhau nên lo lắng hay sao, chị nhất định phải cứu tôi…”

Tống Hân Nghiên không nhúc nhích: “Cậu vẫn là tự mình cầu phúc đi.”

Đi được hai bước, cô đột nhiên dừng lại hỏi: “Giáo sư Ellis kia khi nào tới?”

Cố Vũ Tùng sững người: “Buổi chiều đã tới rồi, người của anh Hàn đích thân tới sân bay đón.”

Cô trầm mặc hai giây: “Tình hình của mẹ tôi không dày vò, bọn họ muốn đi thì để ngày mai trực tiếp đến bệnh viện quân khu hội chẩn.”

Ném lại lời này, cô không dừng lại nữa, lập tức rảo bước rời đi.

Cố Vũ Tùng mất hai giây mới phản ứng được Tống Hân Nghiên đây là đồng ý rồi.

Tống Hân Nghiên chấp nhận Ellis, có phải cũng có nghĩa cô đã bắt đầu lần nữa chấp nhận anh Hàn rồi?!

Nghĩ như vậy, anh ta lập tức trở nên kích động, vội đồng ý: “Được được được, ngày mai chúng ta qua sớm, tôi và anh Hàn đích thân đưa người qua đó! Chị dâu, bây giờ rất muộn rồi, một cô gái như chị về nhà không an toàn, tôi bảo người đưa chị về.”

“Không cần!”

“Cần chứ cần chứ, nhất định cần. Nếu anh Hàn biết tôi để mặc chị trở về một mình, chắc chắn sẽ lột da của tôi…”

Cố Vũ Tùng không quan tâm lời từ chối của Tống Hân Nghiên, cưỡng chế sắp xếp người đưa cô trở về, còn dặn buộc phải đưa an toàn về tới tận cửa.

Tống Hân Nghiên không từ chối được, dứt khoát đi theo anh ta.

Khi Tưởng Tử Hàn tỉnh lại, trong phòng bệnh trống không.

Chúc Minh Đức tận trách nhiệm ở bên cạnh vừa trông người vừa làm việc.

Tưởng Tử Hàn lập tức ngồi dậy từ trên giường bệnh: “Hân Nghiên?”

Ánh mắt tìm kiếm một vòng ở phòng bệnh, không nhìn thấy người, mặt mày lạnh lùng lật chăn muốn xuống giường.

Chúc Minh Đức vội ngăn lại, an ủi: “Cô ấy về bệnh viện quân khu tg ương lượng với phía bệnh viện rồi, cô ấy đã đồng ý ngày mai để giáo sư Ellis dẫn đoàn đội tới làm kiểm tra cho bà Thẩm Hoài Ngưng.”

Tưởng Tử Hàn gật đầu, lại nằm xuống.

Không quá một giây, anh lại ‘vèo’ cái ngồi dậy, nhịn chỗ dạ dày không thoải mái mà lẩm bẩm: “Đồ không có lương tâm, thật sự không quan tâm sống chết của mình rồi…”
 
Chương 1005


CHƯƠNG 1005

Chúc Minh Đức nghe rõ ràng, nhưng lại muốn giả bộ như không nghe thấy gì cả, vẫn phải thay ông chủ nhà mình an ủi.

“Cô ấy ở đây trông anh rất lâu, cho tới khi có kết quả kiểm tra, hiểu rõ bệnh tình của anh với bác sĩ, chắc chắn dùng thuốc, biết không có gì đáng ngại lúc này mới rời đi…”

Tưởng Tử Hàn giống như đứa trẻ được kẹo, tâm trạng quả nhiên thoáng cái tốt lên, khóe miệng không tự chủ mà cong lên.



Ngày hôm sau.

Tống Dương Minh dẫn nhóm Ellis Tưởng Tử Hàn đến bệnh viện quân khu hội chẩn cho Thẩm Hoài Ngưng.

Ellis là ông chú trung tuổi tầm 50, da trắng tóc vàng mắt xanh, cơ thể mập mạp không giống một tinh anh y học.

Tống Hân Nghiên an ủi Thẩm Hoài Ngưng trước, mới đưa bà ta đến phòng hội chẩn.

Phòng hội chẩn được ngăn ra từ bức tường thủy tinh.

Tống Hân Nghiên đứng ở bên ngoài, cách lớp kính nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Thẩm Hoài Ngưng, trái tim cũng treo lên, nhâm nhẩm đau.

Cô dán vào tấm kính, có mấy lần muốn xông vào cắt đứt hội chẩn.

Vai đột nhiên có thêm một đôi tay có lực.

Bàn tay đó kéo cô lại, cưỡng ép ôm cô vào lòng: “Không sao. Tất cả người bị tổn thương tinh thần muốn chữa khỏi, những sợ hãi này đều buộc phải trải qua. Đừng sợ, đợi dì khỏi rồi, chắc chắn ai hại dì ấy thành như này, bất luận đối phương là Thiên Vương Lão Tử hay Diêm Vương địa ngục, anh đều sẽ giúp em báo thù.”

Bàn tay buông thõng bên người của Tống Hân Nghiên vô thức siết lại.

“Ha!”

Cô cười một cách mỉa mai: “Tưởng Tử Hàn, anh từng nghe câu chuyện ông cụ quyên bò chưa?”

Tưởng Tử Hàn mặt mày sững sờ.

Ý mỉa mai trên mặt Tống Hân Nghiên càng sâu: “Câu chuyện đó kể về một phóng viên phóng vấn một ông cụ ở đầu đường, hỏi ông ấy nếu ông ấy có 30 tỷ, giả dụ chúng tôi muốn đánh kẻ địch, ông ấy quyên góp bao nhiêu? Ông cụ vung tay nói quyên hết 30 tỷ. Phóng viên lại hỏi ông ấy, vậy nếu ông ấy có hai con bò, ông ấy quyên góp bao nhiêu. Ông cụ lại nói không quyên gì cả. Phóng viên rất không hiểu, truy hỏi ông cụ, ông có 30 tỷ ông cũng nguyện ý quyên góp, tại sao hai con bò lại không lỡ? Ông cụ trả lời, bởi vì tôi thật sự có hai con bò…”

Giọng nói của cô trầm thấp, giọng điệu bình tĩnh, nghe như đang kể một câu chuyện bình thường, chỉ là đằng sau câu chuyện đó lại có ý mỉa mai rất lớn.

Ý tứ là người làm mẹ cô tổn thương nếu thật sự là Thiên Vương Lão Tử, anh nói không chừng thật sự sẽ đi giúp cô trả thù. Nhưng nếu là người thân của anh thì không dễ nói…

Tưởng Tử Hàn không nhịn được mà khẽ bật cười, nâng cằm của cô lên: “Bản lĩnh ném đá giấu tay này của em ngược lại tiến bộ rồi.”

Tống Hân Nghiên mặt mày lạnh lùng, đẩy anh ra.

Vẻ mặt của Tưởng Tử Hàn vừa dịu dàng vừa nghiêm túc: “Hân Nghiên, em đang sợ cái gì?! Anh từng nói, cho dù đối phương thật sự là cha mẹ anh hoặc những người thân khác, ở chỗ anh, cũng tuyệt đối sẽ không bao che, em tại sao không tin anh chứ?”

“Anh đáng để tôi tin sao?”
 
Chương 1006


CHƯƠNG 1006

Ánh mắt của Tống Hân Nghiên u ám, cực kỳ châm biếm.

“Lời này của tôi đối với em mãi mãi có hiệu lực. Lần này nhớ rồi chứ?”

Ánh mắt của anh quyến luyến, chân thành không chút tạp chất.

Tống Hân Nghiên đột nhiên đỏ mắt.

Trái tim của Tưởng Tử Hàn co thắt, đưa tay muốn ôm cô vào lòng.

Tống Hân Nghiên lại vào trước lúc tay anh chạm vào cô thì bỗng lùi lại một bước: “Anh cách xa tôi ra.”

Tay của Tưởng Tử Hàn cứng ngắc, trên mặt không che đậy được sự u ám.

Tống Hân Nghiên cụp mắt, không dám nhìn vào mắt của anh nữa: “Tưởng Tử Hàn, tôi phải nghĩ kỹ, tôi muốn bình tĩnh. Vậy nên xin anh đừng lại gần tôi nữa, nếu có thể, đừng xuất hiện ở trước mắt tôi!”

Anh lại gần quá, đầu óc của cô trái tim của cô sẽ không theo khống chế mà loạn thành một mớ.

“Không!” Tưởng Tử Hàn từ chối: “Anh cái gì cũng có thể đồng ý, chỉ duy nhất rời xa em là không được.”

Thần sắc của anh kiên định bước một bước về phía Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên lại giống như bị anh làm bỏng, anh bước lên thì cô lùi lại.

Vẻ mặt của Tưởng Tử Hàn rất hiu quạnh, dừng bước: “Hân Nghiên, vì em, anh trước đó có thể dùng dao phẫu thuật tổn thương người khác, về sau nói không chừng dám đi giết người. Đến lúc đó nếu anh trở thành kẻ giết người, anh nhất định sẽ kéo em vào cùng, Nếu ở bên ngoài không thể ở cùng nhau, vậy ít nhất vào trong tù, chúng ta có thể bách niên giai lão.”

Vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, lời nói ra lại quyết tuyệt không có phép nghi ngờ.

Nước mắt cố nhịn của Tống Hân Nghiên lập tức rơi xuống.

Cô vội quay mặt đi, lau nước mắt: “Anh có phải uống nhầm không hả?! Có bệnh thì đi chữa, có ông chủ công ty nào giống như anh, học cái kiểu miệng lưỡi trơn tru…”

Tưởng Tử Hàn dựa vào bức tường kính, thở dài.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, bất lực nói: “Hết cách, gần mực thì đen, học theo em đó.”

Trước khi Tống Hân Nghiên nổi giận, Tưởng Tử Hàn nắm chặt tay của cô, năm ngón tay rõ khớp xương cưỡng chế đan vào trong khe ngón tay của cô: “Mọi chuyện có anh, đừng sợ. Hai vụ án của em và ba người phụ nữ của nhà họ Dạ vào cuối tuần, anh sẽ cho người đi xử lý. Em muốn xem náo nhiệt thì đi, không muốn xem thì không đi. Anh sẽ không cho bọn họ cơ hội tổn thương em nữa. Nhà tù này, bọn họ ngồi chắc rồi, nhưng…”

Lời của anh còn chưa nói hết, điện thoại của Tống Hân Nghiên đổ chuông.

Vẻ mặt của Tống Hân Nghiên phức tạp cưỡng chế rút tay ra khỏi lòng bàn tay của anh, rút điện thoại ra.

Tưởng Tử Hàn ỷ vào chiều cao tùy ý liếc nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi, cười lạnh: “Nói Tào Tháo thì điện thoại của Tào Tháo tới, ha!”

Sắc mặt của Tống Hân Nghiên rất khó coi: “Tưởng Tử Hàn, anh nhìn trộm chuyện riêng của tôi!”

“Sao hả, sợ chồng cũ biết tôi?”

Tống Hân Nghiên tức giận, cười lạnh: “Ai mới là chồng trước đó, trong lòng anh không biết sao?”

Tưởng Tử Hàn cũng bị chọc giận, lập tức bước lên một bước, cưỡng chế nắm chặt tay cầm điện thoại của Tống Hân Nghiên: “Một phế vật vô nhân tính, cũng dám tự xưng là chồng của em?”

“Anh!” Tống Hân Nghiên tức đến mức muốn bốc hỏa.
 
Chương 1007


CHƯƠNG 1007

“Nghe!” Tưởng Tử Hàn ấn điện thoại tới trước mặt cô: “Nếu anh ta hẹn em gặp mặt, kiên quyết từ chối! Giữa hai người ngoài chuyện ly hôn có thể nói, những chuyện khác đều không cần thiết để nói!”

Tống Hân Nghiên tức muốn chết.

Điện thoại vẫn đang đổ chuông.

Cô gắng sức muốn rút tay ra.

Tưởng Tử Hàn lại nắm chặt không chịu buông.

Hai người đối đầu.

Cuối cùng cuộc gọi vẫn được nghe, có điều là Tưởng Tử Hàn ấn nút nghe.

Anh không chỉ thay cô nghe điện thoại, còn mở loa ngoài.

Giọng nói dịu dàng của Dạ Vũ Đình lập tức truyền ra từ trong điện thoại: “Hân Nghiên, buổi tối gặp mặt đi.”

Sắc mặt của Tống Hân Nghiên lạnh lùng, mắt phun lửa, hằn học trừng mắt Tưởng Tử Hàn, lời lại nói với Dạ Vũ Đình ở đầu dây bên kia: “Có chuyện gì, nói thẳng trong điện thoại đi.”

“Trong điện thoại một chốc một lát sẽ không nói rõ được. Đề nghị hôm đó của em anh đã suy nghĩ rồi, anh tiếp tục giúp em thăm dò tin tức ở chỗ Tống Thanh Hoa, nhưng trong phiên tòa cuối cùng, hy vọng em có thể đổi lời khai, nể tình sự chân tình của anh dành cho em, tha cho người nhà của anh…”

Mắt của Tống Hân Nghiên cuối cùng trợn trừng lên, ánh mắt lóe lên, cụp mắt nhìn màn hình điện thoại: “Không cần nữa. Dạ Vũ Đình, nể tình chúng ta là vợ chồng trên danh nghĩa, chuyện tôi có thể làm nhiều nhất là không kéo anh xuống nước.”

Dạ Vũ Đình cười ở trong điện thoại: “Hân Nghiên, em nói gì thế. Đâu phải là anh hại em, em còn muốn kéo anh xuống kiểu gì, anh…”

“Anh hiểu lầm rồi.” Tống Hân Nghiên cắt ngang lời của anh ta: “Dạ Vũ Đình, tôi đã nghĩ kĩ lại rồi, nếu tôi tha cho người nhà của anh, Tống Thanh Hoa thông minh như vậy, chắc chắn cũng sẽ đoán được giữa chúng ta có giao dịch, với tính cách tàn độc đó của bà ta, cũng tuyệt đối sẽ không tha cho anh. Vậy nên chuyện này vẫn là thôi đi.”

Đầu dây bên kia đột nhiên rơi vào khoảng lặng.

Tống Hân Nghiên cũng không muốn tiếp tục tốn tâm tư đoán anh ta đang nghĩ cái gì, tiếp tục nói: “Thỏa thuận ly hôn anh ký xong thì cho người đưa tới hoặc ship tới cho tôi. Nếu anh kiên trì không đồng ý ly hôn, vậy tôi cũng chỉ có thể làm theo trình tự tư pháp.”

“Hân Nghiên…”

Dạ Vũ Đình còn muốn nói cái gì đó, nhưng Tống Hân Nghiên không cho anh ta cơ hội, trực tiếp cúp máy.

Ở đầu dây bên kia.

Dạ Vũ Đình nghe tiếng ‘tút tút’ truyền ra từ trong điện thoại, tức giận đến mức ‘bụp’ một tiếng, trực tiếp đập điện thoại.

“Tiện nhân! Cô ta thật sự coi mình thành kẻ tầm thường rồi! Mình tốn hết tâm cơ mới giữ cô ta ở bên cạnh, sao có thể buông tay như vậy!”

Tống Hân Nghiên, ly hôn, em mơ đi!

Cả đời này, em muốn thoát khỏi bên cạnh anh, trừ phi anh chết!



Giáo sư Ellis và nhóm của ông ta đã làm một loại kiểm tra và bài test với Thẩm Hoài Ngưng.
 
Chương 1008


CHƯƠNG 1008

Kết quả đưa ra, ông ta chỉ nhìn sơ, thần sắc bèn trở nên nghiêm nghị: “Tình trạng hiện nay của bệnh nhân không quá tốt. Thuốc đã ăn mòn thần kinh của bà ấy quá lâu, gần như đã là tổn thương vĩnh viễn rồi. Loại tình trạng này, cơ bản đã chốt, muốn nghịch chuyển, rất khó.”

Trái tim của Tống Hân Nghiên trở nên tối tăm: “Ông là chuyên gia nổi tiếng nhất lĩnh vực thần kinh ở trong quốc tế, ngay cả ông cũng không có cách sao?!”

“Cách cũng không phải không có, chỉ là rất mạo hiểm.”

Hy vọng dỗi dậy, Tống Hân Nghiên vui mừng nói: “Cách gì, ông nói.”

Ellis đưa tay về phía trợ lý ở đằng sau.

Trợ lý lập tức đưa một bản tư liệu.

Ellis cầm bản tư liệu này đưa cho Tống Hân Nghiên: “Đây là một dự án nghiên cứu hai năm nay của tôi và đoàn đội của tôi, loại thuộc phát minh trong này là chuyên nhằm vào bệnh thần kinh do thuốc dẫn tới tổn thương. Thuốc đã đưa vào thử nghiệm lâm sàng, theo số liệu thử nghiệm hiện nay thì thấy, hiệu quả không tồi. Khuyết điểm duy nhất là tác dụng phụ quá lớn.”

Nghe tới đây, sự mừng rỡ trong lòng Tống Hân Nghiên không ngừng dấy lên.

Nếu loại thuốc này một khi thành công, vậy thì có nghĩa mẹ cô…

Nhưng sự vui mừng này rốt cuộc có trở thành đại thụ chọc trời triệt để hay không.

“Tác dụng phụ gì?” Cô lo lắng hỏi.

“Nhẹ thì hôn mê sâu phát ban, nghiêm trọng thì có thể tổn thương lục phủ ngũ tạng. Có điều cô yên tâm, tuy những tác dụng phụ này nghe thì rất nghiêm trọng, nhưng tổn thương tạo thành thật sự đều khá nhẹ. Sẽ không khiến bộ phận khác trong cơ thể của bệnh nhân vì sự hồi phục ở phương diện thần kinh mà bỏ qua cái giá rõ ràng. Nhưng thể chất của mỗi người là khác nhau, có lẽ cũng sẽ có nguy hiểm khác.”

Ellis rất nghiêm nghị nói: “Cô Tống, cô là người giám hộ của bệnh nhân, xem cô có dám để bệnh nhân thử hay không.”

Tống Hân Nghiên trầm mặc nhìn tác dụng phụ được in đậm trên tư liệu, cô trầm mặc không nói.

Cô sao lại không biết, bác sĩ đều là nhắc tới kết quả xấu nhất trước.

Nhưng nguy hiểm khác… cô không băn khoăn là không thể.

Tưởng Tử Hàn nắm tay của cô, rút tư liệu trong tay của cô: “Nếu em không quyết định được, không bằng nghe theo lời dặn của bác sĩ.”

Tống Hân Nghiên cắn môi, khi ngẩng đầu lần nữa, trong mắt đã có quyết định: “Nếu chữa, cần chữa khoảng bao lâu? Tỷ lệ chữa khỏi là bao nhiêu?”

“Hoàn toàn chữa khỏi tôi không dám bảo đảm, nhưng khiến bà ấy sinh hoạt bình thường, nhớ lại chuyện trước kia vấn đề không lớn. Ngoài ra, thời gian này không thể ngắn. Bệnh nhân tâm thần, tuy điều trị bằng thuốc là chính, nhưng sự bầu bạn của người nhà cũng không thể thiếu. Hơn nữa chúng tôi sẽ không ở đây quá lâu, nếu có thể, tôi hy vọng các cô đưa bệnh nhân tới bệnh viện Santa Mia ở nước M của tôi. Nhanh thì nửa năm, chậm thì vài ba năm cũng có khả năng. Điểm quan trọng nhất, phương án chữa trị này một khi bắt đầu, giữa chừng tuyệt đối không thể gián đoạn.”

Tống Hân Nghiên cúi người trước Ellis: “Giáo sư Ellis, hôm nay rất cảm ơn ông, chỉ là chuyện này tôi vẫn cần suy nghĩ.”

Cô cũng cần nói chuyện với mẹ.

Tuy mẹ tinh thần không quá bình thường, nhưng khi tỉnh táo, vẫn biết suy nghĩ.
 
Chương 1009


CHƯƠNG 1009

Tưởng Tử Hàn tiễn đám người giáo sư Ellis rời đi.

Tống Dương Minh và Tống Hân Nghiên cũng đi tới phòng làm việc của bác sĩ, nói chuyện với Phó Khoa bác sĩ chữa trị chính của Thẩm Hoài Ngưng.

“Phương án mà giáo sư Ellis đưa ra có bao nhiêu khả năng?”

Phó Khoa rõ ràng vô cùng phấn khích: “Ellis là người đi đầu trong lĩnh vực thần kinh. Tất cả trường hợp mà ông ấy chữa khỏi đều được lưu hành trong các quyển sách giáo khoa về thần kinh học ở các nước. Thuốc mới mà ông ấy nhắc đến ngày hôm nay, tôi cũng từng đọc ở trên tạp chí y học cao nhất quốc tế, tuy vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm lâm sàng, nhưng trên quốc tế đã được đánh giá rõ ràng, ưu điểm vượt trội hơn nhược điểm!’

Nói đến đây, ông ta thở dài: “Loại thuốc này tuy chưa đưa ra thị trường, nhưng các bệnh viện trên toàn thế giới sớm đã bắt đầu xếp hàng xin mua rồi. Bệnh viện của chúng tôi cũng xin nhiều lần, chỉ là chúng tôi căn bản không lấy được số.”

Phó Khoa kiến nghị chân thành: “Nếu bà Thẩm có thể tiếp nhận chữa trị của chính giáo sư Ellis, chắc chắn là có thể chữa khỏi. Tình trạng của bà ấy vốn không phải tệ nhất, còn những tác dụng phụ kia, tổ chuyên gia của bệnh viện chúng tôi cũng đã nghiên cứu kỹ, căn bản không phải là chuyện gì cả. Rất nhiều thuốc sẽ có tác dụng phụ của mức độ nào đó, nói chốt lại, đây là tình huống bình thường trong quá trình dùng thuốc.”

Những lời này gần như giúp Tống Hân Nghiên hạ quyết tâm.

“Bác sĩ Phó, cảm ơn ông.”

Tống Hân Nghiên cảm ơn xong thì quay lại phòng bệnh của Thẩm Hoài Ngưng ở bên bà.

Người có chướng ngại tinh thần sẽ rất nhạy cảm đối với môi trường và cái mới.

Tuy hôm nay Tống Hân Nghiên đã nói trước với Thẩm Hoài Ngưng, nhưng bà ta vẫn lo lắng sợ hãi.

Mãi tới sau khi Tống Hân Nghiên xuất hiện ở trong phòng bệnh, bà ta mới thả lỏng hơn.

“Hân Nghiên…”

Thẩm Hoài Ngưng ngây ngốc gọi.

Tống Hân Nghiên đi tới bên cạnh mẹ, khuỵu ở bên cạnh ghế xoay, áp mặt vào đầu gối của bà ta: “Mẹ, vừa rồi có dọa tới mẹ không?”

Thẩm Hoài Ngưng chần chừ rồi gật đầu, lại lắc đầu: “Hân Nghiên ở đây… không sợ.”

Mắt của Tống Hân Nghiên đột nhiên đỏ hoe: “Mẹ, xin lỗi, khiến mẹ kinh sợ rồi. Chỉ là…”

Cô ngẩng đầu lên, nắm chặt đôi tay gầy gò của Thẩm Hoài Ngưng: “Mẹ cơ thể của mẹ xảy ra chút vấn đề nhỏ, buộc phải để bác sĩ chữa trị. Bác sĩ mắt xanh hôm nay tên là Ellis, là một chuyên gia rất giỏi. Nếu ông ấy có thể giúp mẹ chữa trị, mẹ chắc chắn có thể ra viện rất nhanh.”

Tống Hân Nghiên lo lắng nhìn Thẩm Hoài Ngưng: “Mẹ, mẹ có muốn mau chóng khỏe lại, sau đó về nhà với con không?”

Cô bắt đầu vẽ ra hình ảnh cuộc sống tốt đẹp sau khi xuất viện cho Thẩm Hoài Ngưng: “Về sau hai mẹ con chúng ta sống bên nhau, mỗi ngày cùng nhau nấu cơm ăn cơm, xem TV đi dạo phố, gặp được anh đẹp trai, chúng ta còn có thể cùng nhau thăm dò. Đợi sau này con có con của mình, mẹ còn có thể giúp con trông cháu. Đứa trẻ nhỏ nhắn mềm mại, khóc lóc đòi bà ngoại bế, đòi bà ngoại mang đi ra ngoài chơi, đi dạo công viên…”

Ánh mắt của Thẩm Hoài Ngưng vẫn trống rỗng, khóe miệng lại dịu dàng mà cong lên.

Bà ta gật mạnh đầu: “Muốn! Mẹ nhất định… có thể trông cháu ngoại thật tốt…”

Nước mắt của Tống Hân Nghiên lập tức rơi xuống.
 
Chương 1010


CHƯƠNG 1010

Khi đi ra khỏi phòng bệnh của mẹ, trong lòng cô đã có quyết định.

Tống Dương Minh dựa vào bức tường ở ngoài cửa phòng bệnh, đứng thẳng.

Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ta nghiêng đầu nhìn: “Nếu em quyết định rồi, bên phía nước ngoài anh sẽ sắp xếp người, tuyệt đối sẽ bảo vệ tốt cho dì, bảo đảm sẽ không để dì chịu bất cứ sự k1ch thích ngoài chữa trị.”

Hốc mắt của Tống Hân Nghiên đỏ hoe: “Anh, cảm ơn anh. Tuy em đã quyết định, nhưng trong lòng em vẫn nghi hoặc, chưa thật sự hạ chủ ý.”

“Em là lo lắng cô sao?”

Tống Hân Nghiên gật đầu, nhíu mày nói: “Bà ta tại sao lại yên tâm để mẹ em trở về bên cạnh em như vậy? Chỉ sợ mục đích thật sự thật ra là khiến em chữa khỏi cho mẹ em nhỉ? Sau khi chữa khỏi thì sao?”

Cô nhìn Tống Dương Minh hỏi.

Tống Dương Minh mím chặt môi, không nói chuyện.

Tống Hân Nghiên tiếp tục: “Đoán chắc là muốn khiến em từ chỗ mẹ em biết được một vài sự thật trong quá khứ. Mà sự thật đó, chắc chắn có lợi cho bà ta. Bà ta chắc là muốn mượn em, hoặc người ở bên cạnh em quan tâm để ý em để xử lý một vài người hoặc thế lực mà bà ta không động vào được…”

Tống Dương Minh thuận theo lối suy nghĩ này của Tống Hân Nghiên mà suy nghĩ, vậy mà không tìm được lý do phản bác.

“Chuyện cô biết quả thật quá nhiều, lại rất thông minh, trước giờ sẽ không làm việc vô ích.”

Tống Hân Nghiên nhắm mắt, mỉm cười miễn cưỡng: “Không sao. Mặc kệ bà ta muốn làm cái gì, điều quan trọng là phải bảo vệ sự khỏe mạnh và bình an của mẹ em trước, sau đó mới là em liệu có vào tròng hay không, có nguyện ý vào tròng hay không.”

Tay của Tống Dương Minh đặt ở trên vai của Tống Hân Nghiên, vỗ nhẹ: “Hân Nghiên, đừng nghĩ quá nhiều. Em biết anh không biết nói chuyện, nhưng lúc này có một câu rất thích hợp: Binh tới tướng chặn nước tới đất ngăn!”

“Ừm!”

Tống Hân Nghiên gật mạnh đầu.



Tưởng Tử Hàn tiễn Ellis một đoạn.

Đang muốn quay lại thì nhìn thấy Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh sánh bước đi ra.

Khí chất của hai người một cương một nhu, đứng cạnh nhau, có loại bổ sung hoàn mỹ, trông như một đôi trai tài gái sắc.

Mặt của Tưởng Tử Hàn lập tức đen lại.

Anh đi tới, giống như vô tình, trực tiếp chen vào giữa hai người, tách Tống Dương Minh và Tống Hân Nghiên ra.

Tống Dương Minh vô thức nhíu mày.

Tưởng Tử Hàn lúc này trong lòng coi như thoải mái hơn một chút.

“Chuyện chữa trị về sau của dì anh đã sắp xếp rồi, em đừng lo lắng.”

Trong lòng Tống Hân Nghiên do dự.

Tuy sau khi nghe xong lời của mẹ cô đã có quyết định, nhưng đồng ý để bác sĩ mà Tưởng Tử Hàn tìm hội chẩn giúp mẹ cô là một chuyện, muốn giao mẹ cho Tưởng Tử Hàn lại là một chuyện khác…
 
Chương 1011


CHƯƠNG 1011

Cô cắn môi, không lên tiếng.

Tống Dương Minh biết Tống Hân Nghiên đang lo nghĩ cái gì.

Tuy anh ta không thích hành vi của Tưởng Tử Hàn, nhưng lại không thể không thừa nhận, bất luận mối quan hệ hay trình độ dụng tâm, Tưởng Tử Hàn ở trong chuyện này đều hơn anh ta.

“Phương diện khác anh không dám gật bừa với cậu Tưởng, có điều chuyện này… anh tin cậu Tưởng, sắp xếp của cậu ấy tuyệt đối sẽ là tốt nhất. Hân Nghiên, không bằng…”

“Không cần.”

Tống Hân Nghiên cuối cùng đã hạ quyết tâm mà lắc đầu: “Anh, chuyện mẹ em ra nước ngoài chữa trị, có anh là đủ rồi. Chuyện về sau, làm phiền anh tốn thêm chút tâm tư.”

Lời của Tống Dương Minh khựng lại.

Nếu em gái đã quyết định như vậy, anh ta cũng không khuyên nữa, trịnh trọng gật đầu.

Sắc mặt của Tưởng Tử Hàn lập tức càng thêm khó coi: “Tống Hân Nghiên, lời nói trước đó của anh em coi như gió thoáng bên tai sao?”

Tống Hân Nghiên lạnh nhạt nhìn anh.

Tưởng Tử Hàn càng tức, mặt mày u ám, nghiến răng nói: “Em không nhớ, vậy anh ở trước mặt anh của em nói lại một lần.”

Anh cố ý nhấn thật mạnh vào chữ ‘anh’ đó.

“Cho dù dì về sau khỏi, nhớ ra người hại dì ấy thành như này có liên quan tới anh, anh cũng tuyệt đối sẽ không thiên vị bất cứ ai. Điểm này, không chỉ sự ích kỷ vì em, cũng là tuân thủ nghề nghiệp của một người bác sĩ như anh! Thuốc có thể cứu người, cũng có thể hại người, mà anh là bác sĩ phản đối dùng thuốc hại người nhất.”

Thần sắc trên mặt Tống Hân Nghiên từ đầu tới cuối đều rất lạnh nhạt: “Tưởng Tử Hàn, tôi rất cảm ơn mọi thứ anh làm cho tôi, nhưng đồng thời cũng rất xin lỗi. Vấn đề giữa chúng ta không thể giải quyết bởi hai chữ trách nhiệm. Anh biết cảm giác bị dao cứa hết lần này đến lần khác đó chứ?”

Tưởng Tử Hàn mím môi, sắc mặt tái xanh.

Tống Hân Nghiên quay mặt đi: “Vậy nên bây giờ bất luận anh làm bao nhiêu, vì tôi làm tới mức độ nào, tôi cũng không thể hoàn toàn ỷ lại vào anh. Chuyện chữa bệnh cho mẹ tôi, buộc phải có sự tham gia của anh tôi.”

Lời của Tống Hân Nghiên mới thật sự giống dao đâm.

Giết người diệt tim chẳng qua cũng chỉ có vậy.

Tưởng Tử Hàn im lặng hai giây, cũng không nói gì nữa.

“Được.” Anh trầm thấp nói: “Nếu như vậy thì em có thể tin anh nhiều hơn một chút, anh không nói nữa. Về sau nếu thật sự có chuyện gì, ít nhất vẫn có người chứng kiến thứ ba chứng minh trong sạch cho anh.”

Lời này gần như là tự giễu.

Tống Hân Nghiên từ trong lời nói của anh nghe ra sự buồn bã yếu ớt.

Nhưng vậy thì như nào chứ?!

Cô lạnh lùng bật cười: “Ha, anh ngược lại không chịu thiệt, tinh giống như hồ ly!”

Tâm trạng của Tưởng Tử Hàn chuyển biến tốt, ghé vào tai của cô nhỏ giọng vạch trần cô: “Thật ra em vốn cũng có ý này, không phải sao?”

Hô hấp nóng bỏng của anh phả vào gò má cần cổ của cô, Tống Hân Nghiên run rẩy trong vô thức.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top