Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 1012


CHƯƠNG 1012

Không cần nhìn không cần sờ cũng biết ở đó chắc chắn nổi một mảng da gà da vịt chi chít.

Cô thẹn và tức.

Tên này chắc chắn cố ý!

Đẩy mạnh anh ra, vừa chuẩn bị cất bước rời đi thì điện thoại đổ chuông.

Tống Hân Nghiên nghe: “Đầu Gỗ…”

Lời còn chưa nói xong thì nghe thấy Khương Thu Mộc ở đầu bên kia nói nhanh: “Nghiên, cái gì cũng đừng hỏi, mau xem hotsearch.”

Cũng không nói nhiều, bắt được trọng điểm trực tiếp cúp máy.

Trái tim của Tống Hân Nghiên tối lại, lập tức vào facebook.

#Cậu ba nhà họ Dạ rải cơm chó#

#Cặp vợ chồng xứng đôi nhất Đế Đô#



Tống Hân Nghiên lười xem những bài viết câu like đó, trực tiếp ấn vào.

Nguyên nhân của sự việc là có người tiết lộ điện thoại của Dạ Vũ Đình, lộ ra lượng lớn các loạt hình ảnh ngọt ngào của anh ta và Tống Hân Nghiên khi ở bên nhau.

Ngay khi vụ việc lộ ra, các tài khoản có tích xanh cũng giảm lượng truy cập, xuất hiện các loại câu chuyện về sự tương thân tương ái của hai người.

Còn thỉnh thoảng chèn vào mấy bức ảnh ngọt ngào của hai người, có hình có chứng cứ, muốn khiến người khác không tin cũng khó.

Tống Hân Nghiên trực tiếp nhảy qua nội dung, phóng to một bức ảnh đó ra xem.

Ảnh là thật.

Bên trong quả thật là mặt của Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình.

Hai người ôm nhau thân mật, nhìn trông vừa hạnh phúc vừa ngọt ngào, nụ cười xinh đẹp đơn thuần trên mặt giống như bay ra khỏi bức ảnh.

Chỉ là…

Tống Hân Nghiên nhìn Dạ Vũ Đình rõ ràng ấm áp hơn bây giờ và bản thân với vẻ đơn thuần trong ảnh, lập tức sững người.

Người này… không phải là cô!

Lướt tiếp, là ảnh cưới của hai người.

Bối cảnh màu đỏ rực, không có bất cứ kỹ thuật chụp ảnh kỹ xảo nào, nhưng lại chụp hai người vừa đẹp vừa hạnh phúc.

Khu bình luận tràn ngập lời chúc phúc ngưỡng mộ.

— Ngưỡng mộ quá đi, tại sao người đàn ông có tiền có nhan sắc đều có người trong lòng chứ, còn một đời một kiếp chỉ một người, đây là tiết tấu không để người bình thường sống nữa sao.

— Hic hic hic, cậu Đình tuyệt quá, quỳ một chân đi giày cho người trong lòng, miểu sát bạn trai trên toàn thế giới rồi, bất công quá!”

— Quả nhiên trai đẹp đều sẽ chia cho gái xinh, mẹ ơi, con xin được trẻ lại.
 
Chương 1013


CHƯƠNG 1013



Tưởng Tử Hàn liếc cái thì nhìn ra người trong ảnh không phải là Tống Hân Nghiên, hừ lạnh: “Dạ Vũ Đình cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi à.”

Lông mày của Tống Dương Minh nhíu chặt.

Đột nhiên sao lại bị người ta tung những bức ảnh này ra?

Trong mắt của Tống Hân Nghiên tràn ngập sự sững sờ khi nhìn thấy bức ảnh.

Cô kiên định nói: “Đây không phải là tôi. Tôi trước giờ chưa từng chụp những bức ảnh này với anh ta. Một bức ảnh chụp chung thân mật duy nhất mà chúng tôi chụp là ảnh chụp đăng ký kết hôn ở ủy ban.”

Cô mím môi, ánh mắt nhìn chằm chằm bức ảnh kết hôn màu đỏ rực.

Trong lòng Tưởng Tử Hàn đột nhiên dấy lên ngọn lửa không tên.

Mặt mày anh lạnh lẽo, cầm điện thoại của Tống Hân Nghiên ‘tách’ một tiếng, tắt máy.

Trên gương mặt đẹp trai tràn ngập sự khinh thường: “Vốn là không phải em, không có gì phải xem cả!”

Tống Dương Minh lần nữa nhìn sang anh, lộ ra thần sắc như có suy tư.

Tống Hân Nghiên cuối cùng cũng chú ý tới sự khác thường trong lời nói của Tưởng Tử Hàn.

Cô nhíu mày hỏi anh: “Anh có phải biết cái gì không?”

Tưởng Tử Hàn lại không nói nhiều, chỉ nói: “Em chỉ cần biết anh luôn tin em, tin một cách vô điều kiện là được. Anh biết em tuyệt đối không thể chụp ảnh như này với loại người đó.”

Tống Hân Nghiên: “…”

Tin tưởng cái thá gì.

Cô đã chụp loại ảnh nào với loại người nào chứ?!

Trong lòng nghẹn một cục, không nhả ra được, không nuốt xuống được, có điều lúc này chuyện quan trọng nhất không phải là cãi nhau với anh.

Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm vào mắt của Tưởng Tử Hàn: “Không đúng, anh chắc chắn có chuyện gì đó giấu tôi.”

Tưởng Tử Hàn cười hờ hững, cưng chiều xoa đầu của Tống Hân Nghiên, vừa dịu dàng vừa kiên định: “Mặc kệ là gì, anh cũng sẽ không hợp lại với Dạ Vũ Đình để chơi khăm em.”

Tống Hân Nghiên: “…”Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!

Tưởng Tử Hàn dịu giọng nói: “Những chuyện này em đừng nghĩ nhiều, anh sẽ xử lý ổn thỏa. Mấy ngày này, em cố gắng ở bên dì. Giáo sư Ellis ở Đế Đô còn có mấy buổi tọa giảng, sau Noel sẽ về nước. Đến lúc đó, anh sẽ đích thân tiễn giáo sư Ellis một đoạn, dì cũng sẽ đi cùng, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa cho dì rồi sẽ quay về.”

Trong lòng đè chuyện, Tống Hân Nghiên vô cùng bực bội: “Đã nói không cần. Thứ nhất, chuyện của mẹ tôi là chuyện của bản thân tôi. Anh giúp chúng tôi tìm bác sĩ, tôi rất cảm kích, nhưng những chuyện này tự tôi sẽ xử lý, không cần anh nhúng tay. Thứ hai, tôi không muốn cứ nợ ân tình của anh, tránh cho sau này lấy người của người phải nhường người. Thứ ba, anh không có lý do để làm những điều này.”

Cô giật lại điện thoại, giơ lên, có chút tự giễu: “Những bức ảnh này tung ra, tôi đã có thể thấy được trước người khác sẽ viết về tôi như nào. Nếu lúc này anh còn muốn chen một chân vào nữa, vậy cột sống của tôi chắc sẽ bị nước bọt của những người trên mạng nhổ cho gãy.”

Nói xong, cô muốn đi.

Tưởng Tử Hàn vô thức muốn đuổi theo.

 
 
Chương 1014


CHƯƠNG 1014

Tống Dương Minh bước lên một bước, cản anh lại: “Cậu Tưởng, em gái của tôi không phải là bông hoa nuôi trong nhà kính. Em ấy có chủ kiến, biết tự suy nghĩ. Tuy cậu quả thật xuất phát từ ý tốt muốn giúp em ấy, nhưng xin hãy dừng đúng lúc, có vài chuyện, vẫn là để tự em ấy xử lý thì tốt hơn.”

Tưởng Tử Hàn dừng lại, nhớ tới thần sắc vừa lạnh lùng vừa kiên đình của Tống Hân Nghiên vừa rồi, trong lòng rất bực bội.

Nhưng anh cũng biết, Tống Dương Minh nói không sai.

“Được.”

Cô muốn tự mình xử lý thì anh buông tay để cô làm.

Anh lướt qua Tống Dương Minh, cất giọng nói về phía Tống Hân Nghiên đã đi được mấy bước: “Thời gian ra nước ngoài được xác định anh sẽ thông báo cho em.”

Tống Hân Nghiên không quay đầu, chỉ có thể cúi đầu bước đi vô định.



Tống Dương Minh lái xe đưa Tống Hân Nghiên về.

Trên đường trở về.

Tống Dương Minh vừa lái xe vừa an ủi: “Không cần lo lắng, bất luận xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ cùng đối mặt với em.”

Anh không giỏi an ủi, dỗ con gái nên cũng không nói ra được lời hay ho gì.

Nhưng trong lời nói bình dị này lại chứa đựng sức mạnh khiến người khác yên tâm.

Tống Hân Nghiên trầm mặc ngồi ở ghế lái phụ, một lúc lâu sau mới đột nhiên nghiêng đầu nhìn sang anh trai nhà mình: “Anh, nếu người trong ảnh không phải là em, vậy liệu có khi nào là một người phụ nữ có vẻ ngoài rất giống em không?”

Khi nhìn thấy bức ảnh đó, cô thật sự ngỡ ngàng một trận, dòng suy nghĩ cũng hoàn toàn loạn rồi.

Nhưng có một ý nghĩ cứ không chịu theo khống chế mà xung kích vào thần kinh của cô, giống như đang nói với cô, cô đã bỏ qua cái gì đó.

Bây giờ bình tĩnh lại một chút, cô nghĩ, cô cuối cùng đã biết mình đã bỏ qua cái gì.

Từ lần đầu tiên gặp Dạ Vũ Đình, ánh mắt dịu dàng tới kỳ lạ của người đàn ông này, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn cô tới thất thần, và hành vi b3nh hoạn từ thủ đoạn cũng phải trói cô ở bên cạnh, vào lúc này dường như cũng có lời giải thích.

Dạ Vũ Đình coi cô thành người khác?

Tống Dương Minh liếc nhìn Tống Hân Nghiên với vẻ mặt suy tư, lông mày nhíu lại: “Tuy thế giới rộng lớn, chuyện gì cũng có thể có. Nhưng đâu có nhiều trùng hợp như vậy. Anh nhiêng về những bức ảnh đó là sản phẩm photoshop hơn.”

Anh ta phân tích: “Dạ Vũ Đình chắc là muốn dùng làn đạo đức dư luận này để trói buộc em, nếu em đệ đơn ly hôn hoặc không tha cho người nhà của cậu ta ở trong phiên tòa sắp mở, vậy thì đến lúc đó dư luận sẽ tấn công em…”

Tống Hân Nghiên như có suy tư: “Cách nói này của anh cũng có lý.”

Cô cười lạnh: “Nếu thật sự là như vậy, Dạ Vũ Đình tính toán rất hay.”

Cô vừa từ chối anh ta chưa được hai tiếng thì hotsearch hiện, còn dùng tốc độ lôi đình leo lên vị trí đầu bảng.
 
Chương 1015


CHƯƠNG 1015

Nếu nói không ai tác động, đánh chết cô cũng không tin.

Tống Hân Nghiên lần nữa lướt những hotsearch đó, xem từng cái.

Người phụ nữ mỉm cười hạnh phúc bên trong khiến cô tự dưng ngỡ ngàng.

Nếu không phải là hình ảnh photoshop, vậy người phụ nữ này giống cô như vậy… sẽ không có quan hệ gì chứ?

Xem một lát, cô tắt điện thoại đi: “Bỏ đi, trước tiên kệ đi, càng nghĩ càng không hiểu. Đây nếu thật sự là kế hoạch của anh ta, vậy em càng không thể mắc câu.”

“Ừ, trước tiên yên lặng quan sát rồi tính.”



Cùng thời gian đó.

Dạ Thị.

Lệ Anh Vũ đi tới phòng làm việc của Dạ Vũ Đình.

Vừa đẩy cửa ra, một lọ hoa đã đập về phía anh ta.

Thần sắc của Lệ Anh Vũ đanh lại, vội nghiêng người tránh ra.

“Choang!”

Lọ hoa bay qua vai của anh ta, đập vào bức tường đối diện, vỡ tan dưới đất.

Lệ Anh Vũ cẩn thận đi vào.

Phòng làm việc của Dạ Vũ Đình đã rất bừa bãi.

“Là ai? Rốt cuộc là ai tiết lộ những bức ảnh đó!”

Dạ Vũ Đình hằn học đạp chiếc ghế ở trước mặt: “Những người đó sao lại có nhiều ảnh của tôi và Nam Mặc Tầm như vậy?!”

Điều đáng hận nhất là anh ta vừa đi tìm Tống Hân Nghiên, những bức ảnh này đã lộ ra.

Rõ ràng sớm đã chuẩn bị sẵn rồi!

Lệ Anh Vũ đi tới đỡ chiếc ghế bị đạp đổ dưới đất lên: “Tôi cũng nghĩ mãi không hiểu, có điều đã cho người tra rồi. Nhưng có một điểm tôi rất nghi hoặc, mục đích người này làm như vậy rốt cuộc là muốn giúp anh hay hại anh!”

Hằn học phát ti3t một trận, sự phẫn nộ của Dạ Vũ Đình đã giải tỏa một ít.

Anh ta lạnh lùng nhìn sang Lệ Anh Vũ: “Sao nói vậy?”

Lệ Anh Vũ phân tích: “Nếu người đó là giúp anh, làm như vậy rất dễ khiến Tống Hân Nghiên phát hiện người anh thích là người khác. Nhưng nếu người đó là hại anh, loại chuyện này lại có thể gây áp lực cho Tống Hân Nghiên, nói không chừng cô ấy sẽ thật sự nói chuyện cho bác gái và Như Tuyết ở trên tòa… vậy nên, chúng ta hiện nay không thể phán đoán được người này là bạn hay địch.”

Lần này Dạ Vũ Đình thật sự bắt đầu bình tĩnh, suy nghĩ sâu theo lối suy nghĩ của Lệ Anh Vũ.

Dạ Nhất vào lúc này vội vàng đẩy cửa vào: “Ông chủ, tra được rồi. Chúng tôi tra được IP của người đăng bài sớm nhất.”

Lệ Anh Vũ nhướn mày: “Ồ, nhìn thần sắc này của cậu, hình như là người quen?”

Dạ Nhất mặt mày khó coi mà gật đầu.

“Là ai?” Dạ Vũ Đình nghiến răng nghiến lợi hỏi.
 
Chương 1016


CHƯƠNG 1016

“Tống Thanh Hoa!” Dạ Nhất liếc nhìn Dạ Vũ Đình, cẩn thận nói: “Có điều không có chứng cứ trực tiếp chứng minh là bà ta. Chúng tôi có thể tra được IP đăng bài là ở trong phạm vi bao phủ thuộc IP công ty của bà ta, còn cụ thể hơn thì không tra được.”

“Con mụ điên này!”

Dạ Vũ Đình mặt mày u ám mà mắng chửi, rút điện thoại ra muốn gọi chất vấn Tống Thanh Hoa.

Lệ Anh Vũ vội đi tới, đè vào điện thoại của anh ta: “Anh bây giờ không thể gọi điện cho bà ta được!”

“Cút!”

Dạ Vũ Đình giận dữ, đẩy tay của Lệ Anh Vũ ra muốn tiếp tục.

Đáy mắt của Lệ Anh Vũ vụt qua ý lạnh, vội mở miệng: “Cho dù anh gọi, bà ta không thừa nhận, anh cũng không làm gì được. Cậu ba, với thực lực của chúng ta bây giờ, căn bản không thể đối kháng với Tống Thanh Hoa! Tính kế muốn đối phó bà ta, đối đầu chính diện là hạ hạ sách!”

Lời này giống như một chậu nước lạnh đổ từ trên đầu xuống!

Dạ Vũ Đình nghiến chặt hàm răng, vẻ mặt rất căm hận không cam tâm, nhưng cuối cùng đã dừng tay.

Lệ Anh Vũ lúc này mới đi tới, rút điện thoại của anh ta: “Chuyện này, chúng ta coi như không biết, hơn nữa cũng giữ im lặng với bên ngoài, người trong ảnh chính là Tống Hân Nghiên.”

Dạ Nhất hỏi: “Nếu mợ chủ đích thân tới chất vấn thì sao?”

“Vậy thì nói với cô ấy ảnh không phải là thật. Là người có ý đồ xấu sử dụng photoshop. Còn tại sao, vậy thì là người khác muốn chia rẽ ly gian cô ấy và cậu ba, khiến cô ta nghi ngờ cậu ba yêu người khác!”

Những lời nói lạnh nhạt của Lệ Anh Vũ đã dập tắt lửa giận của Dạ Vũ Đình.

Chính là dùng chuyện Tống Hân Nghiên nghi ngờ để phủ nhận sự thật.

Dạ Vũ Đình không phải là người không có đầu óc, hoàn toàn bình tĩnh lại: “Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.”

Anh ta nhìn sang Dạ Nhất: “Biết làm như nào rồi chứ?”

“Được!” Dạ Nhất đáp ứng, lập tức xoay người đi ra ngoài

Lệ Anh Vũ thở phào, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười toan tính.

Thành công chia rẽ Tống Thanh Hoa và Dạ Vũ Đình, bên phía cậu Lục sẽ cho anh ta không ít chỗ tốt.



Nháy mắt đã tới cuối tuần.

Vụ án của Tống Hân Nghiên và Chu Ngọc Trân Lâm Tịnh Thi, và vụ án Dạ Như Tuyết đầu độc Tưởng Minh Trúc cũng ra tòa vào một ngày.

Tuy Tưởng Tử Hàn đã nói anh sẽ xử lý, Tống Hân Nghiên có thể tham gia có thể không tham gia, nhưng cô vẫn tới.

Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc cũng ở bên cạnh cô.

Ba người xuất hiện ở cửa tòa án, đang muốn đi vào.

“Cô Tống.”

Bên cạnh đột nhiên có người gọi.

Ba người Tống Hân Nghiên dừng bước nghiêng đầu.

Một người đàn ông lạ mặt mặc vest đi tới, đưa một bức thư: “Tống Thanh Hoa Tống tổng bảo tôi giao cái này cho cô, nói là hy vọng có lợi đối với phiên tòa của cô ngày hôm nay.”

 
 
Chương 1017


CHƯƠNG 1017

Ba người cùng nhau nhìn phong thư đó.

Tống Hân Nghiên không có nhận.

Khương Thu Mộc sợ là cái bẫy, vội giật lấy bức thư đó trước: “Đồ chúng tôi đã nhận, anh có thể đi rồi.”

Người đàn ông gật đầu, không nói nhiều xoay người rời đi.

“Hân Nghiên…”

Khương Thu Mộc để bức thư ra sau lưng: “Tớ cảm thấy Tống… người cô này của hai người vào lúc này đưa đồ cho cậu, chắc chắn không có ý tốt, cậu vẫn là đừng xem. Hoặc…”

Cô ấy cắn môi, hạ quyết tâm: “Cậu đợi chút, tớ giúp cậu xem qua là cái gì rồi cậu hãy quyết định có xem hay không.”

Nói xong, cô ấy mở phong thư ra.

Trong phong thư có mấy bức ảnh.

Khương Thu Mộc mới rút ra một nửa thì sững sờ hít một hơi, sự sững sờ trên mặt trong mắt có thể thấy bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy càng lúc càng nhiều.

Cô ấy cật lực muốn bình tĩnh lại, nhưng càng muốn che đậy, thần sắc càng hoảng.

Tống Dương Minh nhíu mày, trái tim của Tống Hân Nghiên tối lại.

Nhưng cô vẫn không có vội cầm lấy bức ảnh, cũng không hỏi Khương Thu Mộc nhìn thấy cái gì.

Cô chỉ nhắm mắt lại, khi mở mắt lần nữa, đáy mắt trầm tĩnh như nước, mỉa mai: “Tớ sớm biết Tống Thanh Hoa sẽ không chịu để yên, không ngờ chiêu sau của bà ta vậy mà sử dụng vào lúc này.”

Lông mày của Tống Dương Minh nhíu chặt: “Đưa anh xem.”

Đưa tay muốn cầm lấy bức ảnh.

Tay của Khương Thu Mộc chợt rụt lại, cất ảnh đi: “Thật ra cũng không… không có gì. Nếu Hân Nghiên đã đoán được rồi. Vậy những bức ảnh này có xem hay không đều như nhau. Sắp diễn ra phiên tòa rồi, chúng ta vẫn là vào trong trước đi, đợi phiên tòa kết thúc rồi xem cũng không muộn.”

Nói rồi, cô ấy kéo Tống Hân Nghiên muốn đi vào trong tòa án.

Tống Hân Nghiên đứng bất động: “Đầu Gỗ, đưa ảnh cho tớ.”

“Hân Nghiên…”

Khương Thu Mộc có hơi lo lắng nhìn cô.

Tống Hân Nghiên mỉm cười lạnh nhạt với cô ấy, kiên trì.

Đối phương là Tống Thanh Hoa, bà ta làm như vậy, kế hoạch tuyệt đối sẽ không chỉ có một bước này.

Cô xem, bà ta sẽ có bước kế hoạch thứ hai.

Cô không xem, bà ta cũng sẽ có bước kế hoạch thứ hai.

Nếu đã muốn ứng chiến, không bằng đi chiến một cách rõ ràng.

Tống Hân Nghiên không nói ra những lời này, nhưng ánh mắt lại biểu đạt rất rõ ý tứ của mình.

Khương Thu Mộc đấu tranh một lát, cuối cùng không tình nguyện để ảnh vào trong tay cô.

Thần sắc của Tống Hân Nghiên từ đầu tới cuối đều rất lạnh nhạt.

Cô bình tĩnh rút ảnh ra, bình tĩnh xem từng tấm.

Chỉ là sự trấn định được che đậy dưới sự bình tĩnh vào lúc nhìn thấy tấm ảnh thì vỡ vụn.

Trên ảnh chỉ có một người.
 
Chương 1018


CHƯƠNG 1018

Một người phụ nữ trẻ trung còn xinh đẹp.

Người phụ nữ rất gầy, nhìn trông có vài phần cô đơn, một đôi mắt vừa to vừa tròn hơn nữa rất có thần tràn ngập sự sợ hãi và kinh hoàng.

Cô đang tản bộ, hoa cỏ xung quanh đều trở nên bình dị.

Điều duy nhất không ăn nhập với hình ảnh là cái bụng hơi nhô lên của cô.

Cô đang mang thai!

Đó là bức ảnh đầu tiên, người phụ nữ trên bức ảnh có bụng khoảng 4-5 tháng, bụng đã rõ, nhưng vẫn không quá lớn.

Tống Hân Nghiên lật qua tấm này, nhìn sang tấm thứ hai.

Vẻ mặt của người phụ nữ không có quá nhiều sự thay đổi, điều duy nhất thay đổi là cái bụng to đó, giống như úp cái nồi to vào, đối lập rõ ràng với vóc người mảnh mai của cô.

Tới bức ảnh thứ ba, bụng của cô đã lớn tới mức dọa người, nhìn mà sợ hãi, không nhịn được lo lắng cái bụng đó liệu có đột nhiên rơi xuống không.

Thời gian ghi trên ảnh, bức ảnh đầu tiên là dáng vẻ khi mang thai hơn ba tháng.

Bức thứ hai là 6 tháng.

Bức thứ ba là 8 tháng, sắp tới ngày sinh.



Huyết sắc trên mặt của Tống Hân Nghiên rút đi, bàn tay cầm bức ảnh không khỏi run rẩy.

Những hình ảnh bị cô cố gắng quên đi cũng lũ lượt xuất hiện ở trong đầu.

Những tháng ngày cô đơn, sợ hãi, mù mịt về tương lai đó…

Người trong ảnh là cô!

Lật về sau.

Cô nằm ở trên giường sinh, mồ hôi nhễ nhại, tóc bết dính vào mặt, bên cạnh giường sinh ngoài lớp vải vô trùng, máu đỏ đã thấm ướt tấm lót vô trùng…

Tấm tiếp theo.

Cô hoàn toàn ngất đi.

Hai đứa trẻ sơ sinh toàn thân đỏ hỏn, trên mặt dính đầy phấn rôm được bọc vào trong chăn, nằm ở bên cạnh cô.

Đó là bức ảnh chụp chung duy nhất của ba mẹ con bọn họ.

Tiếp sau đó, cũng là một bức ảnh cuối cùng.

Trong ảnh không có Tống Hân Nghiên, chỉ có bóng dáng nhỏ bé của một đứa trẻ.

Cậu bé ngồi một mình trong đống gỗ xếp hình và chơi.

Đứa trẻ đó tầm khoảng 2-3 tuổi, mặt bị làm mờ đi.

Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm đứa trẻ trên bức ảnh, cơ thể không theo không chế mà lảo đảo.

“Hân Nghiên!”

Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc vội vàng đưa tay ra, mỗi người đỡ một bên.
 
Chương 1019


CHƯƠNG 1019

Trên trán Tống Hân Nghiên dần dần đổ rất nhiều mồ hôi hột.

Những mảnh vỡ ký ức rối loạn giống như vật thể bay không xác định, va chạm vào trong đầu của cô.

Cứ cảm thấy có cái gì muốn phá ra, nhưng lại vào thời khắc quan trọng thì biến mất một cách vô hình.

Bức ảnh trong tay Tống Hân Nghiên rơi xuống.

Cô ôm cái đầu đau muốn nứt ra, liên tục dùng tay đánh vào đầu.

“Hân Nghiên, em làm sao vậy?!”

Tống Dương Minh túm tay đang giật tóc của Tống Hân Nghiên cưỡng ép khống chế cô, ôm vào trong lòng: “Khó chịu ở đâu, nói cho anh.”

Trong miệng Tống Hân Nghiên phát ra tiếng ư ư, giống như con thú nhỏ bị thương, khóc như không khóc.

“Anh Dương Minh, phải làm sao?!”

Mắt của Khương Thu Mộc đỏ lên, nước mắt ngân ngấn trong mắt.

Động tĩnh bên này đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

Tống Dương Minh chợt cúi người, bế Tống Hân Nghiên lên, đi vào một góc ở đằng sau bãi đỗ xe.

Nơi đó tương đối yên tĩnh, cũng không có ai đi tới.

Khương Thu Mộc sững người, cũng vội vàng nhặt ảnh trên đất rồi chạy theo.

Tống Hân Nghiên dựa vào thân một chiếc xe, điều tiết một lúc mới bình tĩnh lại.

Tống Dương Minh ở trong thời gian này, đã cầm lấy những bức ảnh trong tay Khương Thu Mộc, xem từng bức.

Sắc mặt của anh trắng bệch, trên mặt của người đàn ông luôn đanh thép đó vậy mà vụt qua một tia kinh sợ.

Anh ta siết chặt bức ảnh, mím chặt môi: “Cô quả nhiên biết chuyện Hân Nghiên trước kia từng sinh con!”

Chuyện này, anh ta cũng không biết!

Nếu không phải sau khi giải ngũ tiếp quản công ty trong lúc vô tình biết được, Hân Nghiên đoán chắc sẽ giấu anh ta cả đời!

Khương Thu Mộc đau lòng lau mồ hôi lạnh toát trên trán của Tống Hân Nghiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện năm đó, nói không chừng là Tống Thanh Hoa sai người làm!”

Mi tâm của Tống Dương Minh nhíu chặt tới mức có thể kẹp chết con ruồi.

Nghĩ tới sự tàn độc của Tống Thanh Hoa, loại chuyện này bà ta không phải không làm ra được.

Anh ta bỏ những bức ảnh vào trong bao, cất đi, nghiêm túc nói: “Hân Nghiên, còn nhớ lời em vừa rồi đã nói không? Đây có thể là cái bẫy của cô, em không thể trúng kế. Nếu cô dám dùng chuyện này để uy hiếp em, đối với chúng ta mà nói, cũng chưa chắc không phải chuyện tốt. Ít nhất có một điểm đối với chúng ta mà nói là tin tốt, khiến chúng ta biết đứa trẻ còn sống tốt ở trên đời này có đúng không?”

Mắt của Tống Hân Nghiên đỏ hoe, nghiến chặt hàm răng, hai tay cũng siết thành nắm đấm.

Cô hận!

Nỗi hận trước nay chưa từng có!

“Anh, là bà ta! Nhất định là bà ta!”

Đoạn quá khứ đó, trừ cô và người bắt cô đi, không ai biết cả!
 
Chương 1020


CHƯƠNG 1020

Ngay cả nhân vật như Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng, tra lâu như vậy cũng không có tin tức!

Nhưng Tống Thanh Hoa tại sao lại có những bức ảnh này?!

Vậy thì chỉ có một khả năng, bà ta là kẻ đứng sau hoặc người tham gia của năm đó!

Tống Hân Nghiên ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn Tống Dương Minh, khàn giọng hỏi: “Bà ta rốt cuộc là ai? Em rốt cuộc đã nợ bà ta cái gì? Bà ta tại sao muốn sắp đặt cái bẫy lớn như vậy để chơi em hại em…”

Nước mắt căm hận rơi xuống, cả người run rẩy.

Tống Dương Minh cực kỳ đau lòng, nhưng chỉ có thể trầm mặc.

Anh ta không biết, cũng không trả lời được.

Có điều một nghi hoặc cũng theo đó mà sinh ra: “Nếu cô đã để dì trở về bên cạnh em, bây giờ còn để em đi chữa bệnh cho dì, vừa làm người tốt để có được sự tin tưởng của em, hoặc nói là làm giảm sự cảnh giác của em, vừa lấy đứa trẻ ra uy hiếp, cô rốt cuộc muốn làm gì? Hoặc cô muốn cái gì?!”

“Phải, tại sao?!”

Khương Thu Mộc cũng ngây người, đầu óc lập tức phình to: “Chắc không phải người cô này của hai người có dính dáng với Dạ Khải Trạch chứ?! Cho nên mới giúp nhà họ Dạ như vậy?!”

Đầu óc của Tống Hân Nghiên rất loạn, nhất thời cũng không nghĩ ra.

Tống Dương Minh ngược lại nghiêm túc suy nghĩ khả năng này: “Khả năng không lớn.”

Anh ta lắc đầu: “Từ sự tiếp xúc của cô và Dạ Khải Trạch thì thấy, bọn họ không giống loại quan hệ đó. Dạ Khải Trạch đối với cô rõ ràng là cung kính hơn ám muội.”

Ba người đứng ở trong góc thảo luận nửa ngày cũng không đưa ra được kết luận.

“Cứ ở đây đoán cũng không phải là cách.” Tống Dương Minh thấy Tống Hân Nghiên mặt mày không tốt lắm thì nói: “Huống chi trạng thái bây giờ của em rất không tốt. Phiên tòa đừng tham gia nữa. Dù sao bất luận em có đi hay không, bên phía luật sư Vệ chứng cứ đầy đủ, kết quả cũng sẽ không có thay đổi gì.”

Tống Hân Nghiên do dự, vẫn chưa quyết định, một trận huyên náo ép về phía này.

Bước chân rối loạn, còn có các loại âm thanh hỏi han.

“Người ở đâu?!”

“Có người nhìn thấy bọn họ dừng ở góc bãi đỗ xe…”

“Tìm được rồi, ở bên này…”

Trong lòng ba người Tống Dương Minh bỗng cảm thấy không tốt, đang chuẩn bị rời đi thì bị một đám phóng viên tay cầm micro bút ghi âm vác máy quay vây không một kẽ hở.

Các loại câu hỏi của các phóng viên giống như thủy triều đánh vào ba người.

“Cô Tống Hân Nghiên, nghe nói quan hệ của cô và chị dâu của cô rất tốt, với mẹ chồng Lâm Tịnh Thi còn thân như mẹ con ruột, vậy xin hỏi lần này ra tòa, cô liệu có tha cho bọn họ không?!”

“Có lời đồn tình cảm của cô và cậu ba Dạ rất sâu đậm, trước đó chuyện anh ấy ở trước tháp PL cầu xin cô còn gây chấn động, cô sẽ vì anh ấy mà tha thứ cho người thân của anh ấy chứ?”

“Từ những bức ảnh lộ ra mấy ngày hôm nay có thể nhìn ra cô và cậu ba Dạ ở bên nhau chắc đã nhiều năm rồi, người nha của anh ấy nếu có ác ý với cô cũng sẽ không đợi tới bây giờ, vụ án này liệu có khi nào chỉ là một hiểu lầm không?!”

“Có lời đồn cô và tổng giám đốc đương nhiệm của Tưởng Thị – Tưởng Tử Hàn từng có một đoạn hôn nhân, nhưng từ trên ảnh thì thấy, thời gian cô và cậu ba Dạ ở bên nhau sớm hơn, nhưng ngày kết hôn của cô và cậu ba Dạ lại là tháng 10 năm nay, chuyện này có phải nói rõ thời gian cô ở bên cậu ba Dạ, từng ngoại tình với tổng giám đốc Tưởng, sau khi ly hôn thì quay lại với nhau hay không?”
 
Chương 1021


CHƯƠNG 1021



Câu hỏi sau sắc bén hơn câu trước cứ thế mà lũ lượt ập tới.

Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc nghe mà mặt mày cực kỳ khó coi.

Hai người bảo vệ Tống Hân Nghiên ở phía sau, ngăn chặn sự ép hỏi của phóng viên.

Tống Hân Nghiên lại ở trong ánh đèn flash chói mắt bước ra khỏi đằng sau anh trai và bạn thân.

Sắc mặt của cô tái nhợt, vẻ bệnh tật lại đầy kiên quyết.

“Nếu mọi người đều muốn biết như vậy, vậy tôi hôm nay nói rõ với các vị.”

Tống Hân Nghiên vừa dứt lời, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng tách tách phát ra ánh đèn flash.

Cô nhìn mọi người một vòng: “Tôi không biết các vị muốn từ chỗ tôi nghe được đáp án như nào, nhưng nhằm vào bức ảnh đăng tải trên mạng, điều đầu tiên tôi muốn đính chính là người trong ảnh không phải là tôi. Còn là ai, tôi không biết, cũng không có hứng thú muốn biết. Ngoài ra…”

Khựng lại một chút, ánh mắt của cô hơi tối lại, trên gương mặt trắng bệch lộ ra vẻ kiên định: “Tôi và Dạ Vũ Đình quen biết còn chưa tới 1 năm, hôn nhân của hai chúng tôi chỉ là một đoạn hiểu lầm. Dạ Vũ Đình vào lúc cuộc đời tôi rơi xuống đáy cốc đã giúp tôi, tôi đã ấu trĩ cho rằng chăm sóc anh ta cả đời chính là báo ơn. Nhưng rất nhiều chuyện không phải tôi cảm thấy nó nên như vậy thì nó sẽ như vậy. Báo ơn và hôn nhân, vốn là hai chuyện khác nhau. Ở trong chuyện này, tôi sai rồi, tôi đã không tôn trọng hôn nhân.”

Có phóng viên lập tức truy hỏi: “Tức là thật ra hôn nhân của hai người vốn là một hiểu lầm, cô Tống, cô là muốn nói cô hối hận rồi sao?”

Tống Hân Nghiên lạnh nhạt nhếch môi dưới: “Trên đời không có thuốc hối hận, chuyện đã làm, hối hận cũng không vô ích. Tôi thừa nhận sai lầm của tôi, nhưng không vì nó là sai lầm mà hối hận.”

Cô đã vì sai lầm của mình đã trả giá.

Tống Hân Nghiên tiếp tục: “Hôn nhân là chuyện của hai người, tôi và Dạ Vũ Đình từ đầu đến cuối đều không có tình cảm, cũng không có vào sau khi kết hôn bồi dưỡng ra tình cảm, đây không phải là sai lầm của bất kỳ ai trong chúng tôi, tôi cũng không cho rằng ly hôn có gì mất mặt cả. Nếu đã biết sai còn cố sai thêm tương kính như băng mà sống hết cuộc đời này, đó mới là thật sự sai, cách làm cực kỳ ngu ngốc, đối với tôi và đối với anh ta đều không công bằng.”

Không muốn nói thêm những vấn đề này nữa, cô muốn nhanh chóng rời đi, vì vậy chuyển lại vấn đề chính: “Tôi không biết là ai đã photoshop những bức ảnh đó đăng lên mạng, có mục đích gì. Chuyện lần này, điều duy nhất có thể tiếp thu chính là câu chuyện cư dân mạng chế ra đều rất lãng mạn rất tốt đẹp, hy vọng mọi người cũng có thể có được tình yêu lãng mạn tốt đẹp như vậy. Cảm ơn các vị đã quan tâm về cuộc sống của tôi, cũng mong các vị cho tôi sự tôn trọng nên có về chuyện riêng tư.”

Nói xong, cô hơi cúi người, chào một cái, sau đó không thèm quan tâm bất cứ ai, tách phóng viên muốn rời đi.

Tống Dương Minh bước lên một bước, bảo vệ Tống Hân Nghiên ở trong lòng, tách đường.

Khương Thu Mộc lại ở một bên bảo vệ Tống Hân Nghiên.

Ba người khó khăn bước đi.

Nhưng phóng viên bao vây bọn họ vẫn không có được tin tức đủ bùng nổ, làm sao có thể dễ dàng để người rời đi.

“Á!”

Khương Thu Mộc kêu lên một tiếng, bị đẩy suýt nữa ngã.

Trong lúc hỗn loạn, phong thư trong tay cô ấy bị xé rách, ảnh bên trong ào ào rơi ra.

Phóng viên đứng gần nhìn thấy, lập tức phát hiện đại lục mới.
 
Chương 1022


CHƯƠNG 1022

Bọn họ dừng chen lấn về phía Tống Hân Nghiên, lũ lượt khom người nhặt ảnh.

Nhìn thấy hình ảnh trên bức ảnh, ai nấy đều vui mừng như điên.

Tống Dương Minh và Tưởng Tử Hàn đi ở phía trước nghe thấy động tĩnh, lập tức dừng lại.

“Đầu Gỗ…”

Tống Hân Nghiên vừa quay đầu, các phóng viên lần nữa tràn tới, micro lũ lượt chĩa vào, chỉ thiếu chút nữa dí thẳng vào mặt cô.

“Cô Tống, ảnh cô nói trên mạng là sản phẩm photoshop, vậy người phụ nữ với cái bụng lớn này thì sao?!”

“Thời gian trên bức ảnh này là vào 4 năm trước, khoảng thời gian đó vừa hay trùng khớp với khoảng thời gian trên bức ảnh đăng trên mạng. Xin hỏi đứa trẻ là của cậu ba Dạ sao?”

“Cô Tống, thật ra cô là mẹ quý nhờ con nhỉ?!”

“Cô Tống, con của hai người bây giờ đang ở đâu?”



Các phóng viên giống như gà chọi, vừa kích động vừa điên cuồng, không tiếc mọi thứ lần nữa vây công Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên lúc này mới biết, những phóng viên kia đã nhìn thấy bức ảnh.

Khương Thu Mộc rất tức giận: “Trả ảnh cho tôi!”

Cô ấy liều mình đi giật lại, giọng nói vừa tức vừa phẫn nộ mà hét lên.

“Các người đủ rồi đấy, những điều này là chuyện riêng tư, các người đã xâm phạm quyền riêng tư của chúng tôi, chúng tôi có quyền truy cứu. Trả ảnh đây!”

Khương Thu Mộc vô cùng phẫn nộ, điên cuồng và nhanh chóng lấy lại ảnh trong tay phóng viên.

Cô ấy vừa động, đám phóng viên cũng loạn cả lên.

Hai bên vô đẩy lẫn nhau, hiện trưởng loạn thành một cục.

Tống Dương Minh ở trong đám đông khó khăn lùi ra, cũng kéo Khương Thu Mộc vào trong vòng bảo vệ: “Thu Mộc, bỏ đi, rời khỏi trước rồi tính.”

Cưỡng chế tách một lối ở trong vòng vây của các phóng viên, nhanh chóng bảo vệ Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc chạy vào trong tòa.

Bên ngoài đám đông.

Một chiếc Maserati từ từ dừng lại.

Cửa sổ xe ở hàng ghế sau hạ xuống, gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn xuất hiện ở trong xe.

Anh nhìn cảnh tượng hỗn loạn ở trước tòa án thì nhíu mày: “Chúc Minh Đức, đi xem thử rốt cuộc có chuyện gì.”

“Được!”

Chúc Minh Đức vừa đáp lại thì điện thoại ‘ting’ một tiếng, nhận được một tin quảng cáo.

Anh ta vừa ấn mở vừa xuống xe, tùy ý liếc nhìn vài cái, động tác xuống xe bỗng dừng lại.

Anh ta nhanh chóng search trên mạng, sắc mặt khó coi nói: “Boss, tôi nghĩ tôi đã biết chuyện gì rồi…”
 
Chương 1023


CHƯƠNG 1023

Xoay người đưa điện thoại đã mở ra phía sau.

Trong điện thoại phát một video.

Cảnh tượng quay được vừa hay là ở cửa tòa án lúc này.

Chúc Minh Đức chỉnh phát lại.

Hình ảnh livestream lập tức bắt đầu từ lúc phóng viên chặn ba người Tống Hân Nghiên, cho tới cuối cùng bức ảnh rơi ra, bị phóng viên nhặt lên chụp lại…

Tưởng Tử Hàn nhìn bức ảnh được ống kính quay cận, đôi mắt sâu thẳm bỗng rung lên, bầu không khí trong xe lập tức lắng xuống.

Khi Chúc Minh Đức nhìn thấy những hình ảnh quay cận đó thì cũng rất kinh ngạc: “Người trong ảnh này là…”

“Là cô ấy.”

Lông mày của Tưởng Tử Hàn nhíu chặt, đưa ra đáp án chắc nịch.

Anh ấn tạm dừng, hình ảnh livestream dừng ở trên người Tống Hân Nghiên với cái bụng to trong bức ảnh.

Người phụ nữ với cơ thể gầy gò, bụng nhô lên lại to tới dọa người.

Thần sắc của cô có hơi u buồn, ánh mắt trống rỗng không nhìn thấy ánh sáng gì hết.

Trái tim của Tưởng Tử Hàn bỗng nhói đau.

Anh nhìn cô trong bức ảnh, thấp giọng nói: “Đây là cô ấy, cô ấy của 4 năm trước. Không phải một người với người phụ nữ trong bức ảnh chụp chung với Dạ Vũ Đình…”

Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn hơi nheo lại, ánh mắt u tối dần dần trở nên nguy hiểm.

Anh lạnh lùng nhếch môi: “Nếu Dạ Vũ Đình muốn dùng những thứ này để trói buộc Hân Nghiên, vậy thì cho thêm anh ta một mồi lửa, làm lớn chuyện đi!”

Chúc Minh Đức không hiểu: “Ý của boss là?”

Tưởng Tử Hàn bỗng ném điện thoại cho Chúc Minh Đức: “Là sự dung túng lúc đầu của tôi mới dẫn tới sự băn khoăn bây giờ của các cậu. Tại tôi cho Dạ Vũ Đình ảo giác, khiến anh ta thật sự cảm thấy, người phụ nữ của tôi là người anh ta cũng có thể động vào!”

Anh lạnh lùng nhìn Chúc Minh Đức, khóe miệng nở nụ cười lạnh mà đầy xấu xa: “Bây giờ, hãy khiến tất cả chuyện này hoàn toàn kết thúc tại đây đi!”

Chúc Minh Đức rùng mình, vội đáp lại: “Được!”

…Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!

Nửa tiếng trước khi phiên tòa diễn ra, ba người Tống Hân Nghiên và luật sư Vệ gặp mặt.

Luật sư Vệ không biết chuyện xảy ra ở bên ngoài, thấy sắc mặt của ba người không tốt, tưởng bọn họ lo lắng, bèn nhìn Tống Hân Nghiên và nói: “Nghe nói bên ngoài có rất nhiều phóng viên, nếu cô cảm thấy áp lực quá lớn, có thể không cần lên tòa. Vụ án này không chỉ có chúng ta đổ dồn tất cả tinh lực và tâm huyết, bên phía Tưởng Thị cũng phái người vào theo, sẽ không có sai sót, bắt đối phương trả giá là bắt buộc.”

Tống Hân Nghiên lắc đầu, ánh mắt kiên định: “Không, tôi phải đi!”

Dạ Vũ Đình vào trước khi diễn ra phiên tòa đã bày đường cho cô, phiên tòa này mới là bắt đầu để bọn họ thật sự xé rách mặt nhau, cô chắc chắn phải đích thân đi làm chứng.

Khương Thu Mộc đi tới, nắm chặt tay của Tống Hân Nghiên: “Chúng tớ ở bên cậu, không cần sợ.”
 
Chương 1024


CHƯƠNG 1024

Tống Hân Nghiên nghiêng đầu, mỉm cười đầy ấm áp với cô ấy và Tống Dương Minh, gật đầu: “Có hai người ở đây, tớ không sợ.”

Phiên tòa khua chuông gõ mõ bắt đầu.

Vụ ra tòa buổi sáng là vụ Tưởng Minh Trúc trúng độc.

Tống Hân Nghiên là bị cáo lên tòa.

Sau khi phiên tòa đi hết tất cả các quy trình, thẩm phán hỏi đương sự hai bên còn có gì muốn nói không.

Tống Hân Nghiên hùng hồn mở miệng: “Thưa thẩm phán, các thành viên bồi thẩm đoàn. Thiết nghĩ nghe xong chứng cứ và lời tường thuật của hai bên, người hiểu cũng có thể nhìn ra, trong cả vụ án, tôi cũng là người bị hại. Tôi không có mua thuốc độc hạ độc, càng không tổn thương đương sự là bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc. Tôi xin ngài thẩm phán cho tôi và đứa trẻ bị tổn thương một sự công bằng. Loại hung thủ tổn thương trẻ con rồi còn đổ tội cho người khác như này, gây nguy hại nghiêm trọng tới sự yên ổn của xã hội, buộc phải nghiêm phạt!”

Tốc độ nói của cô không nhanh không chậm, nhưng ánh mắt lại kiên định quyết tuyệt, mấy chữ cuối cùng gần như là nghiến răng nghiến lợi.

Dạ Vũ Đình ở bên cạnh nghe thì mặt mày vừa lạnh lẽo vừa phức tạp.

Anh nhìn Tống Hân Nghiên, đáy mắt sôi sục cảm xúc.

Người phụ nữ này, quả nhiên càng ngày càng ác.



Vụ án qua xét xử một buổi sáng, rất nhanh đã xử lý xong.

Ninh Bội, Dạ Như Tuyết đầu độc bỏ thuốc Tưởng Minh Trúc, đổ tội cho Tống Hân Nghiên, chứng cứ đầy đủ.

Hai người ở trong khoảng thời gian bị tạm giam cũng sống không bằng chết.

Tưởng Tử Hàn không cho thả bọn họ, càng không định để bọn họ sống tốt.

Vì vậy mỗi ngày ở trong trại giam đối với bọn họ mà nói đều là ác mộng.

Mở phiên tòa khiến hai người thở phào, cực kỳ thành khẩn khai nhận hành vi phạm tội và xin được khoan hồng.

Do tình tiết vụ án phức tạp, thẩm phán tuyên bố chọn ngày tuyên án.

Sau khi tan phiên tòa.

Dạ Vũ Đình chặn Tống Hân Nghiên ở cửa tòa án.

“Hân Nghiên, em cứ phải làm như vậy, ép Như Tuyết vào đường cùng sao?”

Tống Hân Nghiên bây giờ ngay cả tức cũng không tức giận nổi, thần sắc lạnh nhạt: “Anh Dạ sợ là không hiểu tôi, nếu tôi bị quấn tới phiền, có thể sẽ làm ra chuyện ngay cả bản thân tôi cũng không biết sẽ vô tình và thâm độc hơn nữa đâu.”

Cô nhướn mày, trong ánh mắt nhìn qua tràn ngập sự tà mị: “Anh chắc chắn muốn tôi cho anh một đáp án chứ?”

Dạ Vũ Đình thấy cô như vậy, vậy mà nhất thời bị chấn động.

Đợi khi hoàn hồn, lập tức cảm thấy vừa ngại ngùng vừa khó coi.

Anh ta bực bội, còn chuẩn bị nói cái gì đó thì thấy Dạ Nhất đợi ở bên ngoài vội vàng chạy vào: “Ông chủ.”
 
Chương 1025


CHƯƠNG 1025

Anh ta kéo Dạ Vũ Đình sang một bên, mặt mày lo lắng đè giọng nói: “Khi phiên tòa diễn ra anh tắt điện thoại suốt, tôi không liên lạc được cho anh. Thời điểm đó, xảy ra chuyện rồi… có người lại ở trên mạng tung ra một loạt ảnh.”

Tuy không biết là ảnh gì, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Dạ Nhất, sắc mặt của Dạ Vũ Đình lập tức thay đổi.

Không quan tâm Tống Hân Nghiên nữa, vội vàng cùng với Dạ Nhất rảo bước đi ra ngoài.



Tống Dương Minh đã đặt nhà hàng ở gần tòa án.

Ba người Tống Hân Nghiên từ trong tòa án đi ra, tới nhà hàng ăn cơm.

Khi ăn cơm, Khương Thu Mộc không đè nén được sự kích động, khen một cái: “Nghiên, cậu có biết tớ sùng bái cậu chết rồi không, không ngờ cậu không chỉ cương ở trong phiên tòa, vừa rồi còn cương hơn với Dạ Vũ Đình. Cậu không biết đâu, tớ rất lo cậu mềm lòng!”

Cô ấy giơ ngón tay cái về phía Tống Hân Nghiên.

So với sự kích động của Khương Thu Mộc, Tống Dương Minh lại trầm ổn hơn rất nhiều.

Nhìn sự mệt mỏi trên mặt em gái, trong mắt anh ta vụt qua vẻ đau lòng: “Hân Nghiên mệt rồi, vụ án buổi chiều anh và luật sư Vệ đi là được, ăn xong hai em về nghỉ ngơi trước đi?”

“Không cần. Em…”

Tống Hân Nghiên lắc đầu, vừa muốn từ chối—

Khương Thu Mộc đang lướt điện thoại đột nhiên hít một ngụm khí lạnh: “Đù!”

Cô ấy chửi bậy, chia điện thoại cho Tống Hân Nghiên cùng xem: “Nghiên, ‘cậu’ lại lên hotsearch rồi!”

Tống Hân Nghiên vội ghé qua.

Tống Dương Minh cũng vội vàng rút điện thoại ra lướt.

Có người ẩn danh dùng tài khoản có tích xanh lại đăng một loạt ảnh của ‘Tống Hân Nghiên’ và Dạ Vũ Đình.

Phong cách của bức ảnh giống hệt ảnh chụp chung được tung ra trước đó, ngọt ngào, hạnh phúc.

Trên mặt hai người đều là sự đơn thuần và non nớt của tuổi thanh xuân.

Lần này không chỉ có ảnh, còn có câu chuyện.

Tài khoản có tích xanh trực tiếp công bố quá khứ của nhân vật nữ chính trong ảnh.

Cô ta không phải là Tống Hân Nghiên, mà là một người giống hệt với Tống Hân Nghiên, người phụ nữ đó tên là Nam Mặc Tầm.

Nam Mặc Tầm và Dạ Vũ Đình là quen nhau khi du học ở nước ngoài, hai người nhất kiến chung tình, rất nhanh đã rơi vào tình yêu rực cháy.

Câu chuyện cô gái lọ lem và bạch mã hoàng tử, tất cả mọi người cuối cùng đều cho rằng bọn họ sẽ hạnh phúc sống bên nhau, tuy nhiên vận mệnh lại trêu đùa bọn họ.

Cô gái lọ lem cuối cùng không biết là mất tích hay là qua đời rồi.

Dù sao sống không thấy người, chết không thấy xác…

Phòng bao rơi vào khoảng lặng.

Khương Thu Mộc sau khi xem xong thì tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Tên khốn Dạ Vũ Đình, anh ta và Nam Mặc Tầm này sớm đã quen biết, hơn nữa Nam Mặc Tầm này còn là tình đầu của anh ta. Anh ta căn bản là coi Hân Nghiên thành…”
 
Chương 1026


CHƯƠNG 1026

Thế thân!

Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh cũng vào lúc này hiểu được.

Tống Hân Nghiên nhìn người phụ nữ mỉm cười rạng rỡ trên ảnh: “Thì ra là như vậy… Nam Mặc Tầm sống chết không rõ, mà Dạ Vũ Đình vào lúc tuyệt vọng tới sắp phát điên thì đột nhiên nhìn thấy tớ.”

Cho nên anh ta không màng tất cả nghĩ mọi cách muốn có được cô.

“Có lẽ mới đầu anh ta là nhận nhầm tớ thành Nam Mặc Tầm, về sau tuy phát hiện không phải, nhưng vì tớ và Nam Mặc Tầm trông quá giống nhau, giữ tớ ở lại bên cạnh anh ta, anh ta nhìn tớ ít nhiều sẽ có chút an ủi…”

Ha ha, thật sự coi cô thành thế thân.

“Bụp!”

Khương Thu Mộc đấm một cái vào bàn: “Đồ khốn, bà đây sớm muộn gì sẽ xé anh ta ra!”

Tống Dương Minh lo lắng nhìn Tống Hân Nghiên: “Không sao chứ?!”

“Không sao.”

Tống Hân Nghiên thở một hơi thật dài, trả điện thoại cho Khương Thu Mộc, cười tự giễu: “Trên đời này, quả nhiên không có tốt và xấu tuyệt đối. Có điều như vậy cũng tốt, em bây giờ cuối cùng cũng tin, anh ta để có được em mới không từ thủ đoạn là thật, nhưng nếu thích em thì thôi… Khá tốt, như vậy em cũng hoàn toàn không có gánh nặng nữa.”

Tống Dương Minh vòng qua bàn, an ủi xoa đầu của cô: “Đừng vì loại người này mà tức giận, không đáng.”

Tống Hân Nghiên nhếch miệng cười, đôi mắt trong veo hơi cong lên, có vẻ thực sự thoải mái: “Không tức giận, em rất vui. Hôm nay là một ngày đáng để ăn mừng!”

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Bấm chuông gọi người phục vụ tới: “Làm phiền mang một chai rượu vang đỏ qua đây.”

“Được.”

Người phục vụ định lui xuống.

“Chờ đã.” Tống Dương Minh vội vàng ngăn lại: “Không cần nữa, cảm ơn.”

Người phục vụ bối rối.

Cô ta nên nghe ai?

Tống Dương Minh nhắc nhở Tống Hân Nghiên: “Uống rượu thì không được vào tòa án. Chiều nay em còn muốn hầu tòa nữa không? Hơn nữa, cơ thể của em liên tục không khỏe, dạ dày còn chưa hồi phục hoàn toàn, sau này đồ ăn cay và rượu đều không liên quan đến em.”

“Anh……”

“Làm nũng cũng vô ích.” Tống Dương Minh giả bộ nghiêm túc, nói.

Khương Thu Mộc cũng gật đầu phụ họa: “Lần trước cậu bị ngộ độc rượu, suýt chút nữa dọa chết bọn tớ. Tớ ủng hộ anh Dương Minh.”

Hai đấu một.

Tống Hân Nghiên đã bị đánh bại.

“Thôi được.” Cô thỏa hiệp, khua khua tay với người phục vụ: “Không cần rượu nữa.”
 
Chương 1027


CHƯƠNG 1027

“Này, chờ một chút.” Khương Thu Mộc cười híp mắt, nói: “Không có rượu, nhưng không có nghĩa là không ăn mừng. Làm phiền giúp chúng tôi nấu chút gừng với nước coca làm thức uống thay rượu, cảm xúc vẫn phải có chứ.”

Người phục vụ lui xuống.

Khương Thu Mộc lại tiếp tục lướt hotsearch, dán mắt nhìn những lời mắng chửi phía dưới.

Cô ấy vui đến mức cười hì hì: “Chậc chậc, tên cặn bã Dạ Vũ Đình lần này đã bị lật xe hoàn toàn rồi, gạch đá cũng xây được vô số tầng. Còn có chuyện này, có cư dân mạng phân tích, mục đích thực sự của việc mấy ngày trước anh ta tung ra những bức ảnh trước kia chính là lợi dụng danh nghĩa đạo đức để bức ép cậu. Muốn lợi dụng dư luận trên mạng để ép cậu bỏ qua cho người nhà của anh ta.”

Khương Thu Mộc gật đầu tán thành: “Vị dân cư mạng này thật là người sáng suốt, nói quá đúng. Xem xem, mới mấy ngày mà tên cặn bã họ Dạ đã thực sự bị tát vào mặt rồi…”

Tống Dương Minh đăm chiêu: “Sắc bén như vậy, cảm giác không giống một cư dân mạng bình thường.”

Anh ấy nghi hoặc: “Có thể hiểu Dạ Vũ Đình như vậy, rốt cuộc người này là ai?”

“Không quan trọng anh ta là ai, chỉ cần có lợi cho chúng ta là được.” Khương Thu Mộc nói với vẻ không quan tâm.

Tống Hân Nghiên lại đột nhiên nói: “Tớ lại cảm thấy bức ảnh mấy ngày trước có thể không phải là do Dạ Vũ Đình tung ra”.

Cô phân tích nghiêm túc: “Dạ Vũ Đình không ngốc, nếu đã giữ kín chuyện của Nam Mặc Tầm lâu như vậy, hơn nữa còn nhất quyết không chịu ly hôn thì làm sao có thể tùy tiện tiết lộ ra nội tình của mình như vậy chứ?”

“Nói như vậy cũng có lý.” Khương Thu Mộc suy nghĩ, nói: “Nếu không phải là anh ta, chẳng lẽ là…Tống Thanh Hoa?

Cô ấy nhìn Tống Hân Nghiên, sau đó lại nhìn Tống Dương Minh.

Lúc nói ra lời này, cô ấy thực sự vô cùng lo lắng.

Dù sao, Tống Thanh Hoa là cô ruột của người trong lòng cô ấy.

Ánh mắt của Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh rơi vào người Khương Thu Mộc.

Khương Thu Mộc cười gượng một tiếng: “Suy đoán cá nhân, tớ cũng chỉ nói thật mà thôi, dù sao nếu không phải là Dạ Vũ Đình, nghĩ đi nghĩ lại, người bên cạnh hai người cũng chỉ có bà ấy là đáng nghi. Cho dù từ tin tức nắm bắt được hay là năng lực bản thân, không ai có thể so sánh được với Tống Thanh Hoa…”

Trong khi đang thảo luận, điện thoại của Tống Dương Minh đổ chuông.

Anh ấy lấy ra xem: “Là cô.”Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!

Căn phòng riêng lập tức trở nên yên lặng.

Tống Dương Minh liếc nhìn Tống Hân Nghiên, ấn nút nghe máy.

Ngay sau đó, sắc mặt của anh ấy thay đổi.

Sau khi cúp điện thoại, Tống Dương Minh nghiêm mặt: “Cô nói cô sẽ lập tức tới đây, còn dẫn theo… con của em. Biết chúng ta sẽ không tin bà ấy nên bà ấy dẫn theo bọn trẻ và báo cáo giám định huyết thống…”

Trong phòng riêng đột nhiên im lặng, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Tống Dương Minh lo lắng nhìn Tống Hân Nghiên: “Nếu em không muốn gặp, anh sẽ không để bà ấy đến đây…”
 
Chương 1028


CHƯƠNG 1028

Lời nói của Tống Dương Minh rất nhẹ nhàng nhưng lại giống như một chiếc búa âm vang, đập mạnh vào trong lòng Tống Hân Nghiên.

Cô sững sờ, đầu óc trở nên trống rỗng, giống như nghe hiểu lời của anh ấy, lại giống như nghe không hiểu gì.

Khương Thu Mộc cũng sững sờ, vô thức buột miệng: “Bà ta giấu bọn trẻ nhiều năm như vậy, đột nhiên lại đem bọn trẻ qua đây là muốn làm gì? Chúng ta đừng bị lừa, ngộ nhỡ không phải thì sao?”

Giọng nói có chút sắc bén.

Tống Dương Minh mím môi không nói gì.

Nhưng trong lòng mọi người đều có linh cảm rằng, Tống Thanh Hoa tìm đến vào lúc này, chắc chắn sẽ không phải chuyện tốt gì.

Tống Hân Nghiên chậm mất vài giây, sau đó não mới có thể suy nghĩ lại.

Đôi tay buông thõng hai bên cạnh nắm chặt lại, cô nhắm mắt, đè nén lửa giận và căn hận trong lòng, khàn giọng nói: “Bà ta muốn tớ bỏ qua cho đám người Lâm Tịnh Thi, bỏ qua cho người nhà họ Dạ.”

Khương Thu Mộc nghe xong, lửa giận liền bốc lên cao: “Con mẹ nó…đi xé xác bà ta!”

Cô ấy đột nhiên đứng dậy muốn lao ra ngoài.

Tống Dương Minh vội vàng giữ người lại, ánh mắt lại rơi vào tên người Tống Hân Nghiên: “Cho dù em quyết định thế nào, anh cũng đều ủng hộ em.”

Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, khi cô mở ra lần nữa, đôi mắt rất bình tĩnh.

Sự tức giận và đau khổ đã tan biến.

Cô nắm chặt tay, khàn giọng nói: “Anh, anh giúp em gửi tin nhắn cho bà ta, bảo bà ta rằng nếu bà ta muốn biết sự lựa chọn của em, chiều này trực tiếp đến tòa án.”

Sau khi ba người dùng bữa xong, vừa bước ra khỏi nhà hàng, một chiếc xe hơi chậm rãi dừng lại trước mặt bọn họ.

Tài xế nhanh chóng xuống xe, mở cánh cửa xe phía sau ra.

Tống Thanh Hoa đội mũ và đeo khẩu trang, xuống xe một cách tao nhã.

“Tôi đã nghĩ về điều đó, sớm muộn gì cũng phải gặp. Đợi lát nữa đến tòa án rồi, tôi sợ thời gian quá ngắn, không đủ để các cô nghiệm chứng chuyện xưa.”

Lúc bà ta nói, giọng nói gượng gạo mơ hồ, nhưng đã đỡ hơn nhiều so với lúc khi Tống Dương Minh nghe thấy ở bệnh viện ngày hôm đó.

Tống Thanh Hoa bước sang một bên nhường vị trí.

Người tài xế lại lần lượt bế hai đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi từ trên xe xuống.

Là hai bé trai giống nhau như đúc.

Bọn trẻ gầy và nhỏ, mái tóc khô, trên khuôn mặt không có chút thịt, làn da vốn phải mềm mại lại vàng vọt không có chút huyết sắc.

Tống Hân Nghiên hít thở một hơi, ánh mắt như thể đang cố định trên hai bóng hình nhỏ bé kia.

Hai đứa trẻ được tài xế đặt xuống đất một cách rụt rè.

Bọn trẻ nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Tống Hân Nghiên, đôi mắt nhỏ của hai đứa trẻ sáng lên, nhếch miệng cười.
 
Chương 1029


CHƯƠNG 1029

Hai đứa trẻ chạy về phía Tống Hân Nghiên với bước chân chập chững, mỗi đứa một bên ôm lấy chân cô, gọi với giọng non nớt: “Mẹ, mẹ…”

“Đại Bảo nhớ mẹ.”

“Tiểu Bảo cũng nhớ…”

“Oa……”

Cơ thể của hai cậu bé bộc phát ra sức mạnh lớn, bật khóc oa oa.

“Mẹ không đến gặp chúng con… Mẹ không cần Đại Bảo và Tiểu Bảo…”

Hai đứa trẻ khóc một cách cực kỳ thương tâm.

Tất cả mọi người có mặt đều bị cảnh này chấn động.

Tiếng khóc của hai đứa trẻ rất cuồng loạn, khiến cho trái tim tất cả mọi người đều thắt chặt lại.

Tống Hân Nghiên đứng đơ tại chỗ.

Không dám động đậy, cũng không thể động đậy.

Cô cụp mắt xuống, lúc ánh mắt trong veo chạm mắt với hai đôi mắt to tròn đẫm lệ, đồng tử lập tức co rút lại.

Một luồng chua xót xộc mạnh vào trong mũi, đôi mắt khó chịu, vành mắt đỏ lên.

Khóe môi của Tống Thanh Hoa cong lên đầy đắc ý sau lớp khẩu trang.

Bà ta lấy từ trong cặp ra hai phiếu báo cáo giám định đưa qua: “Đây là báo cáo giám định huyết thống của cô và bọn trẻ, còn có giấy chứng sinh.”

Ánh mắt Tống Hân Nghiên rời khỏi người bọn trẻ, nhìn vào những văn kiện mà Tống Thanh Hoa đưa qua.

Không nhận lấy cũng không có bất kỳ hành động nào.

Khương Thu Mộc chạy từng bước lớn qua, mang theo sự tức giận mà giật lấy những thứ đó: “Đừng tưởng bà tìm đại hai đứa nhỏ đến đây là có thể lừa gạt bọn tôi.”

Cô ấy mở tờ báo cáo ra một cách đầy tức giận.

Báo cáo giám định là giấy tờ của cơ quan giám định có tiếng ở thủ đô, ký tên và đóng dấu không thể giả.

Lật xuống dưới, là giấy chứng sinh của hai đứa trẻ.

Ngày 18 tháng 10 năm 20xx…

Tống Dương Minh cũng đã nhìn thấy những nội dung này.

Trong lòng dâng lên cảm giác hoang đường mãnh liệt.

Hai đứa bé vàng vọt gầy gò trước mặt này lại con của Hân Nghiên?

Tống Dương Minh có chút không chấp nhận nổi, trong lòng lởn vởn cảm giác khó chịu và kỳ lạ không tài nào loại bỏ đi được.

Khương Thu Mộc chau mày với vẻ nghi ngờ: “Chỉ mấy trang giấy mỏng này, nếu bà muốn, tôi có thể làm ra một tá cho bà trong mấy phút. Tống…”

Cô ấy vốn muốn gọi thẳng là Tống Thanh Hoa, nhưng ánh mắt lại tiếc qua Tống Dương Minh.

Rốt cuộc cũng là cô của người trong lòng, cho dù có làm chuyện sai trái thì vai vế vẫn còn đó.

Khương Thu Mộc vội vàng chuyển lời: “Bà Tống, dù sao bà cũng là nhân vật có máu mặt, tôi thắc mắc, bà luôn làm những việc khiến người khác cảm thấy kinh tởm như vậy rốt cuộc là vì điều gì?”

“Muốn biết?”

Tống Thanh Hoa lạnh lùng nhìn cô ấy một cái, giễu cợt.
 
Chương 1030


CHƯƠNG 1030

“Cô.” Tống Dương Minh tiến lên, nhìn Tống Thanh Hoa đầy kiên định: “Cô muốn Hân Nghiên làm gì? Chuyện trái ngược nhân luận pháp luật, cho dù cô ấy đồng ý, cháu cũng sẽ không để cho cô ấy làm.”

Tống Thanh Hoa liếc nhìn đứa cháu trai chính trực đến mức ngốc nghếch, giọng nói thờ ơ: “Cháu cũng quá xem thường cô của cháu rồi. Yên tâm, cô sẽ không làm khó người em gái tốt này của cháu đâu.”

Ánh mắt chuyển về phía Tống Hân Nghiên, bà ta nói với giọng điệu rất dịu dàng: “Chuyện năm đó, tôi sẽ không nhắc đến nửa chữ, các cô muốn biết, tôi nói rồi cô cũng không tin phải không? Vậy thì chờ Thẩm Hoài Ngưng khỏe lại, để cô ấy nói cho các cô thì tốt hơn. Có điều, ta cũng chưa từng làm điều gì vô ích.”

Tống Thanh Hoa đưa ra điều kiện của mình: “Tống Hân Nghiên, tôi đã sớm nói yêu cầu của tôi với cô rồi, muốn nhận lại hai đứa trẻ, cô biết phải làm gì đúng không?”

Tống Hân Nghiên không tiếp lời, đứng không nhúc nhích.

Bị hai đứa trẻ ôm lấy, trong lòng cô hỗn loạn rối bời, rất lâu không thể suy nghĩ bình thường.

Tống Thanh Hoa cau mày, rất nhanh liền thả lỏng.

Bà ta quay sang Tống Dương Minh: “Khuyên nhủ em gái cháu một chút, làm người làm việc có lúc không thể quá chân thật. Trên đời này cũng không có cái gì gọi là được cả đôi đường. Muốn nhận lại con thì phải bỏ qua cho người nhà họ Dạ. Còn có, thu lại cái ý nghĩ muốn ly hôn của cô ấy.”

“Cô!”

Tống Dương Minh nhíu chặt mày, trong đáy mắt đầy vẻ tức giận: “Cô, với năng lực của cô, muốn giúp người nhà họ Dạ thiếu gì cách, tại sao lại cứ ép buộc Hân Nghiên? Lại còn dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu này, rốt cuộc nhà họ Dạ đã hứa cho cô lợi ích gì, đáng để cô phải…”

“Cô thích!”

Tống Thanh Hoa cười nhạt, cắt ngang lời nói của Tống Dương Minh.

Sự nham hiểm lóe qua trong đáy mắt bà ta: “Cô chính là muốn để cô ta đích thân xin tha thứ cho bọn họ ở phiên tòa…”

Tưởng Tử Hàn không phải là muốn trút giận cho cô sao!

Bà ta muốn xem, Tống Hân Nghiên phản bội, tự mình tát vào mặt anh thì anh định làm gì với cô.

“Tống Hân Nghiên, chỉ cần cô làm theo yêu cầu của tôi, tôi sẽ nói cho cô mọi chuyện liên quan đến hai đứa trẻ này.”

Tống Hân Nghiên không phản ứng.

Thay vào đó, hai cậu con trai nhỏ ôm lấy cô lại lập tức khóc lớn lên: “Mẹ, đừng bỏ bọn con.”

Bọn trẻ khóc nấc lên.

Tống Hân Nghiên dần bình tĩnh trở lại sau hàng loạt cảm xúc phức tạp như sốc, kích động và khó tin.

“Đừng khóc nữa.”

Cô ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt hai đứa trẻ: “Nói cho mẹ biết, làm sao hai con biết mẹ là mẹ của các con?”

“Con biết.” Đại Bảo giơ bàn tay nhỏ gầy lên.

Tiểu Bảo sợ bị bỏ lại phía sau, vội càng chỉ tay về phía Tống Thanh Hoa.

Hai đứa trẻ tranh nhau nói: “Bà Tống cho bọn con xem qua ảnh của mẹ.”
 
Chương 1031


CHƯƠNG 1031

Tống Hân Nghiên liếc nhìn Tống Thanh Hoa, tiếp tục nhẹ nhàng hỏi: “Vậy thì ai có thể nói cho mẹ biết, mấy năm nay các con đã ở đâu?”

“Nước M.”

Hai đứa trẻ đồng thanh nói.

Đại Bảo nói: “Hôm qua bà Tống đã dẫn bọn con về.”

Tiểu Bảo bổ sung thêm: “Bà Tống nói muốn dẫn bọn con đi tìm mẹ, vì vậy bọn họ mới đến.”

Sâu trong đáy mắt của Tống Hân Nghiên hiện lên vẻ đau xót, giọng nói hơi khàn khàn: “Vậy các con bao nhiêu tuổi rồi?”

“Bốn tuổi.”

Bàn tay nhỏ gầy của Đại Bảo giơ ra bốn ngón tay nhỏ.

Tiểu Bảo nói thêm: “Sinh nhật của bọn con là ngày 18 tháng 10, mẹ, bọn con vừa mới qua sinh nhật lần thứ tư không lâu.”

Đôi mắt to sáng ngời của Đại Bảo trở nên u ám: “Nhưng từ trước đến nay không ai tổ chức sinh nhật cho bọn con. Mẹ, Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng muốn đón sinh nhật.”

Tiểu Bảo bẽn lẽn nhìn Tống Hân Nghiên: “Bà Tống nói sau này gặp được mẹ rồi, mẹ sẽ bù lại tất cả những ngày sinh nhật đã nợ cho bọn con. Mẹ, mẹ sẽ không lừa con và anh trai đúng không?”

Đại Bảo cũng nhìn Tống Hân Nghiên đầy mong đợi.

Đôi mắt của Tống Hân Nghiên chua xót, khàn giọng hứa: “Tất nhiên là sẽ không lừa, mẹ sẽ bù lại từng cái sinh nhật đã nợ cho những bảo bối của mẹ.”

Điều kiện trước tiên là bọn trẻ phải là con của cô.

Tư duy của hai đứa bé rất rõ ràng, lời nói cũng mạch lạc, nhưng mỗi khi cô đặt câu hỏi, bọn chúng gần như không cần suy nghĩ đã có thể đáp lại, không có chút ngắc ngứ.

Một đứa chưa trả lời hoàn chỉnh, đứa còn lại sẽ lập tức bổ sung.

Nó hoàn hảo đến mức khiến người ta tìm không ra kẽ hở nào.

Nhưng, nó quá hoàn hảo rồi…

Thấy Tống Hân Nghiên đã hỏi được kha khá rồi, Tống Thanh Hoa lập tức ra lệnh cho cấp dưới kéo hai đứa trẻ về cạnh mình.

Trong mắt Đại Bảo và Tiểu Bảo đầy vẻ không nỡ nhưng vẫn nghe lời mà buông tay ra, ngoan ngoãn đứng ở hai bên Tống Thanh Hoa.

“Ngoan lắm.”

Tống Thanh Hoa xoa đầu hai đứa trẻ, thản nhiên khen ngợi một câu.

Nói xong, ngón tay đột nhiên nắm lấy mái tóc mỏng mềm của hai đứa trẻ rồi kéo mạnh.

“Á…”

Đại Bảo và Tiểu Bảo đau đớn mà hét lên.

Nước mắt rưng rưng trong đôi mắt to tròn của hai đứa trẻ, nhưng bọn trẻ lại không dám khóc.

Hai đứa trẻ cắn chặt môi, dùng đôi mắt yếu ớt nhìn Tống Hân Nghiên một cách đầy đáng thương.

Tống Hân Nghiên hít thở một hơi, đồng tử co rút lại dữ dội.

Vào lúc này, bàn tay buông thõng bên người nắm chặt lại thành một nắm đấm.

Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc cũng hít một hơi.

Tính khí nóng nảy của Khương Thu Mộc trực tiếp bùng nổ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top