Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 952


Chương 952

Cô có thể hiểu hành vi của anh là để bảo vệ người nhà, nhưng cô sẽ không còn bất kỳ lòng tin nào nữa.

Vốn dĩ mất đi sự tín nhiệm, còn khiến người ta đau hơn so với tình yêu.

Khiến người ta tuyệt vọng hơn so với hận thù.

Cô ước rằng anh nói không biết… Chỉ cần vẫn còn sự tin tưởng, thì cho dù ba của anh có giết ba cô và làm mẹ cô bị thương, cô có muốn đi báo thù cũng là đi tìm ba anh!

Nhưng bây giờ…

Tống Hân Nghiên nắm chặt lớp vải trước ngực, nhắm mắt không dám mở ra.

Cô sợ mình vừa mở mắt, nước mắt liền không kiềm được mà tuôn ra.

Cứ như vậy đi!

Không để bản thân trở thành công cụ thù hận, không để mọi cảm xúc của bản thân trong nửa quảng đời còn lại chỉ là hận một người, như thế đã là giới hạn mà cô có thể làm với anh.



Khách sạn.

Tống Dương Minh dần dần có ý thức.

Bản năng làm quân nhân nhiều năm của anh ấy khiến anh ấy tỉnh táo ngay khi vừa tỉnh lại.

Anh ấy đột nhiên trợn tròn mắt, vừa định ngồi dậy thì liền phát hiện có thứ gì đang đè trên lòng ngực mình.

Anh cụp mắt nhìn xuống, ngay lập tức cảm thấy giận dữ vô cùng.

Tống Dương Minh hung hăng ngồi phắc dậy, dùng một chân đá người phụ nữ đang nằm bò trước lồng ngực của mình xuống giường.

Tống Mỹ Như bị đá tỉnh, khẽ “ưm” một tiếng, vô cùng hờn tủi ngồi dậy từ mặt đất, cơ thể trần trụi trừng mắt to mắt nhỏ với Tống Dương Minh trên giường: “Anh, anh làm gì vậy!”

Tống Dương Minh suýt chút nữa tức đến nổ tung, hàm răng nghiến răng rắc.

Gân xanh trên cổ và trán anh ấy đều nổi lên, vẻ mặt lạnh lùng tàn bạo khiến người khác sợ hãi.

Tống Mỹ Như đột nhiên run lên, sau đó cứng rắn trấn tĩnh lại.

Tống Dương Minh một tay ném chăn bông trên giường xuống, che đi cơ thể lõa lồ của cô ta.

“Đừng gọi tôi là anh! Tôi không có người em gái sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như cô!”

Khi nói câu này, anh ấy vội vàng xuống giường, cầm quần áo trên mặt đất kéo hai ba cái tròng vào người.

Ban đầu Tống Mỹ Như có chút sợ hãi, nhưng sau đó lại có chút nhút nhát.

Suy cho cùng thì cũng đã làm chuyện này rồi mà!

Nhưng khi nghe những lời Tống Dương Minh nói, cảm xúc ban nãy của cô ta lập tức biến mất.

Bọc người bằng chăn kỹ lưỡng, cô ta tỏ vẻ đúng lý hợp tình nhìn chằm chằm vào Tống Dương Minh, khiêu khích cười: “Vậy thì càng tốt, dù sao em cũng không muốn làm em gái của anh. Chuyện nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, anh à, anh là đàn ông, phải chịu trách nhiệm với em chứ.”

Tống Dương Minh hận đến mức hai mắt đỏ ngầu, cài xong nút áo cuối cùng, anh ấy đi nhanh về phía cô ta, thẳng tay túm cô ta cùng với chăn lên, đi về phía cửa.
 
Chương 953


Chương 953

Tống Mỹ Như che lại chăn thét chói tai: “Anh, anh muốn làm gì, mau buông tay!”

“Cút đi!”

Tống Dương Minh vừa nói vừa kéo cửa phòng ra, ném cả người lẫn chăn ra ngoài.

Tống Mỹ Như bị ném đến lảo đảo, nắm chặt chăn bông muốn quay lại, trước khi Tống Dương Minh kịp đóng sầm cửa thì đã bị cô ta chặn lại: “Anh làm vậy là đang ép em. Anh cho rằng em sẽ cho anh cơ hội hối hận hay cự tuyệt sao? Anh có muốn biết ai đã nhìn thấy hình ảnh chúng ta dây dưa với nhau hay không?!”

Ánh mắt Tống Dương Minh đột nhiên trở nên vô cùng tàn nhẫn.

Tống Mỹ Như đắc ý đẩy anh ta ra, một lần nữa chen vào trong phòng.

Cô ta tìm được điện thoại của mình, mở Zalo lên tìm nick của Tống Hân Nghiên, khiêu khích đưa điện thoại qua: “Em đã đem ảnh chụp gửi cho Tống Hân Nghiên rồi. Anh à, đều là em gái, không phải anh vẫn luôn coi nó như châu như ngọc, vô cùng quý trọng sao? Không biết khi nó nhìn thấy ảnh chụp này thì sẽ có phản ứng gì ta? Chắc bây giờ anh rất tức giận nhỉ, rất muốn đánh em nhỉ?! Vậy anh cứ tới đi!”

Tống Mỹ Như ngửa mặt, nghênh cổ đi tới, nham hiểm nói: “Bây giờ cho dù anh có đánh chết em cũng vô dụng!”

Tống Dương Minh nhìn chằm chằm vào điện thoại Tống Mỹ Như.

Trên màn hình điện thoại, hình ảnh anh ấy với Tống Mỹ Như đang trần truồng ôm nhau nằm trên giường xuất hiện ở khung thoại của Tống Hân Nghiên.

Không chỉ một tấm, mà là một loạt.

Anh ấy ở trên, cô ta ở trên, hôn môi, còn có một số tư thế kỳ quái nữa…

Chỉ liếc mắt một cái, Tống Dương Minh liền kinh tởm tới cực điểm.

Hai tay anh ấy siết chặt, tức giận vô cùng, một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh.

“Đánh chết cô chỉ làm bẩn tay tôi mà thôi. Cút đi!”

Anh ấy túm lấy Tống Mỹ Như kéo tới cạnh cửa, mở cửa ra, giơ một chân đạp cô ta ra ngoài.

“A…”

Tống Mỹ Như hét lên, bò dậy lao trở lại.

“Bịch!”

Cửa bị đóng sầm, còn khóa lại.

Tống Dương Minh dựa vào ván cửa, mãi cho đến khi động tĩnh bên ngoài hoàn toàn biến mất, anh ấy mới giống như bị người ta lấy hết sức lực, vò đầu bứt tóc, ngồi xổm xuống trước cửa.

Xấu hổ, ghê tởm, tức giận…

Đủ mọi cung bậc cảm xúc đan chéo vào nhau, khiến hai mắt anh ấy trở nên đỏ ngầu.

“A!!!”

Tống Dương Minh phát điên, đột nhiên đứng dậy, xoay người đánh mạnh lên bức tường trước mặt.

Âm thanh nặng nề xuyên qua tường truyền ra bên ngoài.

Tống Mỹ Như vẫn đứng trước cửa không rời đi, cười đắc ý.

“Anh à, người bình tĩnh như anh lại thành ra như thế này sao?!”
 
Chương 954


Chương 954

Nhớ lại tối hôm qua sau khi anh ấy hôn mê, dù cho cô ta loay hoay bày ra đủ mọi tư thế thì anh ấy cũng không có phản ứng, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận và không cam lòng.

Tống Mỹ Như hừ lạnh một tiếng, dậm chân xoay trở về phòng bên cạnh do tự cô ta thuê.

Cứ chờ xem!

Lần này tuy cô ta không ngủ được với anh ấy nhưng mục đích cũng đã đạt được.

Xem thử Tống Hân Nghiên khi nhìn thấy những ảnh chụp đó còn dám tới dụ dỗ anh trai cô ta không!

Trong phòng.

Tống Dương Minh sau một hồi trút giận liền nhanh chóng bình tĩnh lại, xem xét uu nhược điểm của mọi chuyện từ đầu tới cuối.

Mặc dù không thể cứu vãn được, nhưng anh ấy cũng muốn giảm tổn thất tới mức tối đa!

Nghĩ vậy liền làm, anh ấy vội lấy điện thoại ra gọi cho Tống Hân Nghiên.

Vẫn tắt máy!

Trong lòng Tống Dương Minh vừa vui vừa buồn.

Vui chính là vì Tống Hân Nghiên không mở máy, điều này cũng có nghĩa rất có khả năng cô vẫn chưa thấy được những bức ảnh đó.

Buồn chỉ là trong giây khắc này, anh ấy thật sự muốn trốn tránh.

Ý chí sắc thép và tâm huyết được rèn luyện trong quân đội nhiều năm thế mà lại tan thành mây khói trong giây phút này.

Cúp điện thoại, anh ấy ngay lập tức chuyển qua gọi cho Khương Thu Mộc.

Khương Thu Mộc lại bắt máy rất nhanh: “Anh Dương Minh, cuối cùng anh cũng gọi lại cho em. Tối hôm qua khi em gọi lại cho anh, anh không nghe, còn tắt máy nữa. Tìm thấy Hân Nghiên rồi, chịu chút khổ, nhưng người vẫn ổn. Bây giờ đang ở bệnh viện đấy, bác sĩ nói theo dõi hai ngày, nếu không có vấn đề gì thì lập tức có thể xuất viện trở về nhà.”

Biết Tống Dương Minh lo lắng, cô ấy nói ra toàn bộ tình hình.

Tống Dương Minh thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói: “Không sao là tốt.’

Do dự trong giây lát, anh ấy khàn giọng mở miệng nói: “Thu Mộc, có một việc tôi muốn nhờ cô giúp đỡ.”

Khương Thu Mộc nghe thấy từ Thu Mộc kia, lập tức ngây ngẩn cả người.

Con người Tống Dương Minh này, trầm tính lại cứng nhắc, nhìn có vẻ hiền hòa, nhưng nhiều lúc lại lộ ra vẻ xa cách.

Từ lúc quen biết đến giờ, anh ấy đa phần đều gọi cô là cô Khương, nhưng hôm nay…

Khương Thu Mộc vui mừng giống như trong lòng được rót mật: “Anh Dương Minh, anh nói đi. Chỉ cần em có thể làm được thì chắc chắn sẽ không từ chối.”

Tống Dương Minh im lặng hai giây, sau đó mới khó khăn mở lời: “Tối hôm qua tôi bị Tống Mỹ Như tính kế, cô ta gửi một số ảnh chụp không hay lắm vào điện thoại Hân Nghiên. Điện thoại em ấy vẫn luôn tắt máy, cô có thể nghĩ cách cầm điện thoại của em ấy xóa những bức ảnh đó trước khi bị em ấy nhìn được không?”

Giọng nói anh ấy vô cùng nặng nề, Khương Thu Mộc vừa nghe liền sững người.

Cô ấy vội vàng hỏi: “Anh Dương Minh, rốt cuộc chuyện là như thế nào? Tống Mỹ Như sao lại tính kế anh? Những ảnh chụp đó có ảnh hưởng đến anh sao?”
 
Chương 955


Chương 955

Chuyện tối hôm qua, mỗi một từ nói ra đều là sự sỉ nhục đối với Tống Dương Minh.

Hai mắt anh ấy đỏ ngầu nhưng vẫn nghiến răng kể lại đơn giản mọi chuyện cho cô ấy nghe.

“…Nhưng bức ảnh đó đều là dàn dựng, nói đến ảnh hưởng, tôi là đàn ông, cùng lắm chỉ bị chút hình tượng xấu mà thôi. Chỉ là lưu trữ những thứ bẩn thỉu này sẽ làm ô uế mắt Hân Nghiên… Cô cứ xóa đi, cũng đừng nhìn nó.”

Khương Thu Mộc liền trở nên tức giận, vô cùng hận Tống Mỹ Như.

Cô ấy siết chặt tay, giọng nói rất kiên quyết: “Anh Dương Minh, anh yên tâm, em lập tức đi tìm Hân Nghiên, tuyệt đối không để bất kỳ ai nhìn thấy ảnh chụp đó, Hân Nghiên cũng không thể!”

Nhưng vào lúc này, không có gì quan trọng hơn việc phá hủy những thứ làm mất hình tượng của anh ấy với người trong lòng.

Cúp điện thoại của Khương Thu Mộc, Tống Dương Minh sững sờ cho đến khi điện thoại vang lên một lần nữa, kéo anh ấy trở lại với hiện thực.

“Cô.” Tống Dương Minh bắt máy.

“Dương Minh, con lập tức đến bệnh viện Thành Song một chuyến đi.”

Hai mắt Tống Dương Minh liền nhíu lại: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Tới đi con sẽ biết.”

Tống Thanh Hoa nói xong liền cúp máy.

Tống Dương Minh nghĩ đến việc Khương Thu Mộc nói Tống Hân Nghiên uống rượu quá nhiều dẫn đến nhập viện, không biết vì sao, theo bản năng liền liên hệ hai việc này lại với nhau.

Phía bên kia.

Phòng bệnh Tống Hân Nghiên.

Khương Thu Mộc trấn tĩnh lại tâm trạng, đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi.

Vừa tới trước cửa phòng bệnh của Tống Hân Nghiên thì cửa phòng bệnh đã bị ai đó mở ra từ bên trong.

Tưởng Tử Hàn bước ra.

Tim Khương Thu Mộc đột nhiên ngừng đập, có cảm giác như vừa chuẩn bị làm chuyện xấu, nhưng chưa làm đã bị bắt lại.

Cô ấy cứng người gượng ép nở một nụ cười, nhỏ giọng hỏi: “Hân Nghiêu ngủ rồi sao?”

“Ngủ rồi.”

Tưởng Tử Hàn quay đầu nhìn người nằm trên giường bệnh vẫn không nhúc nhích, bước ra ngoài, thấp giọng nói: “Cô Khương tới thật đúng lúc, tôi muốn đi ra ngoài xử lý chút việc gấp, chỗ Hân Nghiên phải làm phiền cô Khương chăm sóc một lát.”

“Không vấn đề gì cả!”

Khương Thu Mộc vội vàng vỗ ngực đảm bảo.

“Mấy ngày nay cô ấy cần phải nằm trên giường truyền dịch, không thể xuống giường, làm phiền cô Khương quan tâm thêm một chút.”

“Yên tâm.”

Khương Thu Mộc lại quả quyết nói.

Lúc này Tưởng Tử Hàn mới yên tâm rời đi.

Anh đi rồi, Khương Thu Mộc lập tức bước nhẹ chân đến trước giường bệnh của Tống Hân Nghiên.
 
Chương 956


Chương 956

Cô thật sự ngủ rồi, hô hấp nhẹ nhàng đều đều.

Khương Thu Mộc yên tâm, tìm được điện thoại của Tống Hân Nghiêu trong túi trên tủ đầu giường.

Cô nhấn nhấn nhưng không lên.

Khương Thu Mộc lập tức lấy cục sạc ra kết nối, màn hình liền hiển thị biểu tượng pin màu đỏ.

“Phù!”

Cô ấy nhẹ nhàng thở hắt ra, không hư là đựợc.

Khương Thu Mộc bấm mở máy, nhấn vào Zalo.

Tin nhắn bên trong Zalo như bùng nổ.

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Tin nhắn của cô ấy gửi cho Hân Nghiên, của Tống Dương Minh gửi, của Tưởng Tử Hàn gửi… Ảnh đại diện của những người có tin nhắn chưa đọc lần lượt nhảy lên, tới vài giây sau mới dừng lại.

Khương Thu Mộc nhanh chóng tìm thấy Zalo của Tống Mỹ Như, vội vàng nhấn mở.

“Ting ting ting!”

Một loạt ảnh chụp hiện ra.

Khương Thu Mộc tiện tay bấm mở một tấm, cả người như rơi vào hầm băng.

Giường chiếu hỗn độn, đôi nam nữ trần như nhộng, tay chân dây dưa đan vào nhau…

Cả người Khương Thu Mộc không tự chủ được mà run lên, đầu óc trống rỗng.

Gần như tự mình hại mình liên tục bấm vào ảnh chụp xem.

Một tấm, hai tấm, ba tấm….

Cuối cùng là lời khiêu khích vô liêm sỉ của Tống Mỹ Như: “Tống Hân Nghiên, anh tôi sau này vĩnh viễn là người đàn ông của tôi rồi! Nếu cô còn dám quấy rầy dây dưa với anh ấy thì đừng trách tôi không khách khí!”

Khương Thu Mộc vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, hô hấp trở nên nặng nề, cố gắng giữ lại chút lý trí đang dần sụp đổ.

Tống Mỹ Như!!!

Ngay cả lời tỏ tình của mình mà cô còn cảm thấy là đang khinh nhờn Dương Minh, sao cô ta lại dám chứ!

Khương Thu Mộc đỏ bừng mắt, nhìn những ảnh chụp đó, trong lòng co rút mãnh liệt đến đau đớn.

Khó chịu, vô cùng khó chịu, cô ấy im lặng mà nở nụ cười, nước mắt tích tụ ở hốc mắt.

Anh Dương Minh, anh ấy chỉ nghĩ những bức ảnh này sẽ khiến Hân Nghiên tức giận, sao lại không nghĩ đến chuyện khi cô ấy nhìn thấy những bức ảnh này cũng có thể sẽ khổ sở đau lòng?

Là ảnh khỏa thân của anh ấy đó…

Cô ấy nằm mơ cũng muốn nhìn thấy, nhưng không phải với tình huống như vậy.

Tống Dương Minh lo lắng Hân Nghiên nhìn thấy, như thế sẽ khiến anh khó xử.

Nhưng còn mình thì sao?

Mình cũng là con gái, sao anh ấy lại có thể tàn nhẫn như vậy, thoải mái hào phòng để mình mở ra xem như vậy?!

 
 
Chương 957


Chương 957

Khương Thu Mộc vô cùng khổ sở, chuyển từng bức ảnh đó qua Zalo của mình, sau đó lại xóa tất cả hồ sơ Zalo về những bức ảnh đó trên điện thoại di động của Tống Hân Nghiên.

Khi thoát ra, cô ấy cũng thẳng tay chặn Zalo của Tống Mỹ Như và xóa bạn bè.

Lúc này mới lặng yên không một tiếng động đặt điện thoại lại tủ đầu giường.



Bệnh viện Thành Song.

Lúc Tống Dương Minh chạy tới, sắc mặt Tống Thanh Hoa tái nhợt, vô cùng tiều tụy nằm trên giường bệnh truyền dịch.

Trên trán bà ta dán băng gạc, băng gạc màu trắng bị máu chảy ra nhuộm đỏ một mảng nhỏ.

Nhìn thấy cháu trai bước vào, bà ta yếu ớt vẫy tay: “Lại đây ngồi, cô phải nghỉ ngơi vài ngày, chuyện bên công ty giao cho cháu xử lý nhé, nếu như có chuyện gì quan trọng không thể giải quyết được thì đến tìm cô.”

Tống Dương Minh nhíu mày ngồi xuống giường bệnh bà ta: “Cô à, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cô lại thành ra thế này?”

Trên mặt Tống Thanh Hoa hiện lên vẻ trào phúng, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng thở dài một hơi: “Hân Nghiên dùng bình rượu đánh cô đấy.”

Sắc mặt Tống Dương Minh ngay lập tức thay đổi.

Quả nhiên trực giác của anh ấy không sai.

Tống Dương Minh buộc miệng thốt lên: “Hân Nghiên không sao chứ?”

Đôi mắt sắc sảo của Tống Thanh Hoa lóe lên vẻ khó chịu.

Những người bình thường nghe bà nói vậy, họ sẽ vô thức hỏi bà có sao không, nhưng cháu trai cả của bà lại…

Tống Thanh Hoa săm soi đánh giá Tống Dương Minh, trong đầu đột nhiên nhớ lại những gì Tống Mỹ Như nói lúc trước Tống Hân Nghiên dụ dỗ Tống Dương Minh, mà Tống Dương Minh cũng thích Tống Hân Nghiên.

Quả nhiên…không có lửa làm sao có khói.

Tống Thanh Hoa nheo đôi mắt sắc sảo lại, không vạch trần: “Hân Nghiên muốn gặp cô, nhưng dạo gần đây cô bận nên không để ý tới được. Hôm nay tình cờ rảnh nên rủ con bé đi ăn lẩu cùng nhau. Con bé uống say rồi đánh cô… sau đó Tưởng Tử Hàn đưa con bé đi rồi.”

Mặc dù không có quá trình cụ thể, nhưng những lời này lại cung cấp đủ không gian cho người ta tưởng tượng.

Tống Dương Minh và Tống Hân Nghiên lớn lên cùng nhau, anh tự biết em gái mình là người như thế nào và tính cách ra làm sao.

Anh không tiện nghi ngờ Tống Thanh Hoa, nhưng những lời này lại khá khớp với lời của Khương Thu Mộc.

Mặc dù trong lòng Tống Dương Minh tràn đầy nghi vấn, nhưng anh ấy khôn ngoan không hỏi thêm nữa, chỉ nói: “Trước tiên cô hãy dưỡng bệnh cho tốt, chuyện của công ty cứ giao cho cháu, không cần lo lắng.”

Tống Thanh Hoa nhìn anh ấy một cách ân cần, gật đầu.

Sau khi Tống Dương Minh rời đi.

Tống Thanh Hoa tức giận, quét mọi thứ trên mặt bàn cạnh giường xuống đất.

“Được, được lắm! Tống Thanh Hoa tôi cả đời này chưa từng bị đánh như thế này, chứ đừng nói tới bị người ta khinh thường như thế!”
 
Chương 958


Chương 958

Một đứa là “cháu gái” tốt của bà ta, một đứa là cháu trai tốt của bà ta!

Đứa nào cũng giỏi cả!

Dù sao thì cháu trai là mầm mống do lão già nhà bà ta để lại, bà ta nhịn.

Nhưng Tống Hân Nghiên là cái thá gì!

Trong mắt bà ta lóe lên sự hung ác: “Một con ranh con mà cũng dám đè đầu cưỡi cổ tao. Cơn tức này mà không xả, Tống Thanh Hoa tao thề sẽ không làm người!”



Ngày hôm sau.

Khi Tống Hân Nghiên mở mắt ra, đã là ngày thứ hai.

“Mình ngủ bao lâu rồi?”

Giọng vẫn khàn, nhưng tốt hơn đêm qua rất nhiều.

“Một đêm.”

Sắc mặt Tống Hân Nghiên tái đi: “Chết rồi, mẹ mình…”

Cô bật dậy từ trên giường.

Khương Thu Mộc vội vàng chạy tới, đè cô lại: “Mình thay cậu qua thăm dì rồi, yên tâm đi, tâm trạng dì rất ổn định, không gây chuyện cũng không làm ồn.”

Vẻ mặt cô ấy đanh lại: “Mau nằm xuống lại đi, đầu không choáng nữa à?”

Tống Hân Nghiên bó tay: “Mình đã ổn rồi. Hết say rồi nên đương nhiên đầu không choáng nữa.”

Khương Thu Mộc trừng mắt nhìn cô: “Cậu yên phận tí đi, đừng đày đoạ cơ thể nữa. À với lại mình đã xử lí thủ tục nhập viện cho cậu rồi, cậu ở hay không thì cũng đã nợ món nợ ân tình giúp cậu nằm viện này rồi. Chi bằng cậu xem đây như một bệnh viện bình thường hoặc là một khách sạn để nghĩ dưỡng, đúng là có những người mình không muốn gặp, không gặp là được.”

Tống Hân Nghiên mím môi không nói gì.

Khương Thu Mộc cầm một quả táo lên và bắt đầu gọt vỏ: “Mặc dù mình không biết giữa cậu và Tống Thanh Hoa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khiến cậu trở nên như thế này hẳn là rất quan trọng. Biết là cậu không muốn nói vì sợ bọn mình lo lắng, Nhưng Hân Nghiên, nếu một mình cậu chịu đựng như vậy, thì bọn mình sẽ càng lo lắng hơn…”

Đôi mắt của Tống Hân Nghiên trở nên nóng bỏng, phòng tuyến trong lòng cô đột nhiên sụp đổ.

Cô đột nhiên ngồi dậy ôm lấy Khương Thu Mộc, nước mắt lưng tròng.

Khương Thu Mộc suýt nữa bị cô doạ chết khiếp.

Con bé này, cô ấy đang cắt trái cây đấy!

Cô vồ như vậy nhỡ trúng dao thì sao?

Sợ hãi!

Cảm nhận được nước mắt nóng hổi từ chỗ gáy, Khương Thu Mộc chẳng tức giận nổi được, vội vàng đặt con dao và quả táo lên bàn đầu giường, vỗ nhẹ vào lưng Tống Hân Nghiên an ủi: “Được rồi, được rồi, suýt chút nữa cậu doạ mình sợ chết khiếp, mình chẳng thèm giận cậu, cậu còn khóc cái gì?”

Tống Hân Nghiên giải toả tâm trạng xong mới ngại ngùng buông bạn thân ra.

Ánh mắt đảo quanh phòng bệnh, chắc chắn rằng không có người khác ở đây, cô mới khan giọng nói: “Đầu Gỗ, có lẽ mình biết ai đã khiến mình tan cửa nát nhà.”
 
Chương 959


Chương 959

“Tan cửa nát nhà?!”

Khương Thu Mộc kinh ngạc trợn to hai mắt.

Là ý mà cô ấy đang nghĩ tới có phải không?

Tống Hân Nghiên gật đầu: “Tống Thanh Hoa nói cha ruột mình chết trong tay người nhà họ Tưởng, mẹ mình cũng bị người…người nhà họ Tưởng hãm hại mới trở thành như bây giờ.”

Khương Thu Mộc kinh ngạc che miệng: “Vậy…vậy bà ta có đưa cho cậu bằng chứng không?”

“Không.”

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Vì vậy, mình mới nói là có thể. Trước khi có bằng chứng xác thực, mình sẽ không dễ dàng tin bất cứ ai. Nhưng… đêm qua tỉnh lại, mình đã thử thăm dò Tưởng Tử Hàn …”

Cô mệt mỏi nhắm mắt lại: “Đầu Gỗ, cho dù sau này nhà họ Tưởng có huyết hải thâm thù với mình hay không, mình nghĩ mình không thể tin tưởng Tưởng Tử Hàn nữa.”

“Không sao. Không có anh ấy, cậu vẫn còn mình và anh Dương Minh.”

Khương Thu Mộc nói xong, lại hỏi: “Bây giờ cậu định thế nào? Có muốn báo thù cho chú và dì không?”

Tống Hân Nghiên hơi thất thần, gật đầu rồi lại lắc đầu: “Hiện tại mình cũng không biết nữa. Sau khi tìm hiểu mọi chuyện rồi hẵng nói.”

Khương Thu Mộc trầm ngâm nói: “Cũng phải. Đối với chúng ta mà nói, cho dù là nhà họ Tưởng hay Tống Thanh Hoa, chúng ta đều là quần thể yếu thế. Đối phó với họ tuyệt đối không được hấp tấp.”

“Mình sẽ không hấp tấp.”

Sắc mặt Tống Hân Nghiên rất kiên quyết.

Cô không hành động thì thôi, đã hành động thì phải chắc chắn thành công.

“Sau những gì xảy ra ngày hôm qua, mình nghi ngờ rằng Tống Thanh Hoa và nhà họ Tưởng chắc chắn có xích mích gì đó mà chúng ta không biết. Tâm tư của người phụ nữ này rất sâu. Có lẽ bà ta muốn khiến mình trở thành một con dao để sử dụng.”

Khương Thu Mộc lập tức căng thẳng: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Mình không biết. Tóm lại, mình không thể dễ dàng bị lừa, mình cũng không hoàn toàn tin lời bà ta. Vẫn là câu đó, đợi làm rõ mọi chuyện rồi nói. Giai đoạn này mình chỉ muốn chữa khỏi bệnh cho mẹ.”

Mặc dù không biết có chữa khỏi được không.

Về phía Tống Thanh Hoa, cho dù là vì muốn tìm ra tung tích hai đứa con của cô, cô cũng phải tính chuyện lâu dài, nắm chắc đã rồi nói.



Bệnh viện Thành Song.

Xế chiều, Tống Thanh Hoa đi tiêm.

Y tá dọn đồ ăn lên bàn, bà ta đang định ăn thì thư ký Lưu Thái vội vàng gõ cửa bước vào.

Tống Thanh Hoa đuổi y tá đi, thong thả ung dung vừa ăn vừa hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Đột nhiên có người đăng video lên mạng, nói rằng trong sữa do Công ty thực phẩm Song Lâm dưới trướng tập đoàn chúng ta có chứa thành phần cấm dùng trong thực phẩm. Ngay khi video vừa được tung lên, nó lập tức leo lên top xu hướng, lúc chúng tôi muốn gỡ xuống thì cư dân mạng đã bùng nổ rồi. Dù bây giờ bài đăng gốc đã bị xoá, nhưng nhiều bài đăng mới ùn ùn xuất hiện, tỷ lệ theo dõi lại rất cao. Bây giờ mà gỡ top xu hướng xuống thì càng giấu đầu hở đuôi, nên chúng tôi không dám manh động.”

Lưu Thái vừa báo lại, vừa nhanh chóng đưa điện thoại di động của mình qua.
 
Chương 960


Chương 960

Sự việc Song Lâm trên Youtube và Facebook hot nhanh như phi tên lửa, chất vấn, khiếu nại và hùa theo ngày càng nhiều.

“Rõ ràng như vậy mà các người không nhận ra ư?”

Tống Thanh Hoa tức giận đến đập điện thoại: “Có người cố tình muốn vu oan cho chúng ta. Chỉ không biết bên kia nhắm vào FN hay Song Lâm.”

FN là cơ nghiệp mà Tống Thanh Hoa đã xây dựng ở nước ngoài trong mấy năm qua, còn Song Lâm chỉ là một công ty thực phẩm nhỏ bé không đáng nhắc đến trong số rất nhiều công ty con của FN.

Tống Thanh Hoa ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cấp dưới: “Có đối tượng khả nghi nào không?”

Lưu Thái đổ mồ hôi hột, ngay cả thở mạnh cũng không dám: “Mạng lưới quan hệ ở trong nước và đặc biệt là ở thủ đô của chúng ta vẫn luôn rất tốt. Hiện tại tạm thời không có manh mối gì.”

“Đúng là một đám vô dụng!”

Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Tống Thanh Hoa tức giận nắm chặt tay, nheo mắt vừa nghĩ vừa nói: “Trong cái giới này có thể ra tay với hiệu quả cao như vậy, e rằng ngoài Tưởng Tư Hàn ra, có lẽ cũng không tìm ra người thứ hai.”

“Tôi sẽ điều tra theo hướng này.”

Lưu Thái đáp lại, do dự một chút, sau đó thấp thỏm nói: “Thật ra chuyện Song Lâm lần này thật sự không phải là vu oan”

Tống Thanh Hoa ánh mắt lạnh lùng sắc bén, đột nhiên trừng Lưu Thái chằm chằm: “Nói rõ vào!”

Lưu Thái không dám giấu giếm nữa, vội vàng nói: “Vấn đề về sữa lần này chỉ là ngòi nổ thôi. Tháng trước, khi trụ sở tập đoàn đến từng chi nhánh kiểm tra ngẫu nhiên, họ đã phát hiện ra vấn đề của Song Lâm. Đó là một vài giám đốc quản lý của chi nhánh không làm tròn trách nhiệm, những vấn đề điều tra được thực sự tồn tại, nhưng chỉ có một đợt này thôi…

“Ban quản lí của tập đoàn đã yêu cầu chấn chỉnh, phía Song Lâm đã nhanh chóng phản hồi và chấn chỉnh ngay lập tức. Lúc đó sợ sẽ lớn chuyện nên nội bộ tập đoàn đã âm thầm xử lí, đồng thời cũng cho người của chúng ta âm thầm thu hồi những sản phẩm có vấn đề … Vì mọi thứ đều diễn ra bí mật, không dám rêu rao nên khó tránh khỏi có cá lọt lưới…”

Tống Thanh Hoa không thể tin được.

Chẳng qua bà ta mới về nước có một hai tháng mà cấp dưới bà ta lại dám táo tợn như vậy!

Bà ta vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Chuyện này sao tôi không biết?”

Lưu Thái lập tức lau mồ hôi lạnh giải thích: “Xin lỗi, chủ tịch Tống, việc kiểm tra ngẫu nhiên các công ty chi nhánh của tập đoàn đã lên lịch từ lâu, thời gian này bà lại không ở tập đoàn, mà trước giờ mấy chuyện này không cần báo cáo cho bà, cho nên…”

Tống Thanh Hoa bây giờ có cả suy nghĩ cắn chết mấy thứ vô dụng chẳng giúp được gì dưới trướng của bà ta.

Nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, có giận cũng vô ích.

Bà ta nhanh chóng bình tĩnh lại và bắt đầu phân tích lợi và hại: “Tôi biết Tưởng Tử Hàn, người đàn ông này tuy thủ đoạn cứng rắn, nhưng không đến nỗi dùng thủ đoạn vu oan hèn hạ này…”

Đang nói, đột nhiên một cái gì đó chợt lóe lên trong đầu bà ta.

“Không đúng!” – Tống Thanh Hoa lắc đầu: “Chuyện kiểm tra ngẫu nhiên tháng trước phát hiện vấn đề đang được sửa đổi rồi. Đã qua hơn một tháng…”
 
Chương 961


Chương 961

Trên lưng bà toát ra một lớp mồ hôi lạnh: “Cho nên nói vậy thì, e rằng Tưởng Tử Hàn sớm đã nắm được tình hình của chúng ta rồi. Chỉ là mãi vẫn chưa gây rối mà thôi…Lòng dạ của người đàn ông này đúng là kinh khủng.”

Tống Thanh Hoa cười nhạo, chua xót nói: “Tôi thật sự xem thường đứa con hoang Tưởng Khải Chính này!”

Bà ta suy tư một chút, lập tức lạnh giọng ra lệnh: “Chuyện đã thế này rồi, không thể khoanh tay đứng nhìn được. Chuyện tới nước này thì chỉ có thể có gì nói đó, còn có thể lấy lại một chút danh tiếng. Cho người chuẩn bị kỹ một phần hồ sơ điều tra ngẫu nhiên một tháng trước của FN, tổ chức họp báo.”

“Vâng!”

Lưu Thái đáp lại, nhanh chóng quay người đi làm việc.

Tống Thanh Hoa xoa xoa chỗ mi tâm mệt mỏi: “Tống Hân Nghiên, Tưởng Tử Hàn! Bọn mày hay lắm! Năm đó, cha bọn mày đều là bại tướng dưới tay bà, chỉ dựa vào đám hậu bối chúng mày mà thật sự muốn đối đầu với tao sao?! Đã thế, tao chờ xem chúng mày còn có bản lĩnh gì!”



Tưởng Tử Hàn làm xong việc thì đến bệnh viện, Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc đã rời đi.

Nhìn thấy phòng bệnh vắng tanh, anh cảm thấy hơi u ám.

Cố Vũ Tùng vừa từ sân bay về cũng đến.

Từ phía sau anh thò đầu vào nhìn: “Chị dâu lại bỏ anh chạy rồi à?”

Tưởng Tử Hàn quẳng một ánh mắt không vui qua.

Cố Vũ Tùng vội vàng đổi lời: “Chị dâu cũng thật là, nếu có việc gì gấp không thể đợi được anh về thì cũng nói một tiếng chứ.”

Tưởng Tử Hàn sắc mặt trở nên tốt hơn một chút, đi vào phòng bệnh.

Cố Vũ Tùng hùa theo: “Hay là anh Hàn, anh đuổi theo chị dâu trước đi? Em có cho người bí mật bảo vệ chị ấy. Nếu anh muốn biết chị ấy ở đâu thì để em hỏi thử?”

“Không cần.” – Tưởng Tử Hàn thản nhiên nói: “Chỉ cần biết rằng cô ấy tuyệt đối an toàn là được.”

Ui!

Sự kỳ diệu của tình yêu đúng là tuyệt vời!

Cố Vũ Tùng khuyên: “Giữa anh và chị dâu cũng không thể cứ hiểu lầm mãi như thế này được. Sao hôm nay anh không nhân cơ hội mở lòng, nói rõ mọi chuyện với chị ấy. Giữa hai người rõ ràng có tình cảm mà, cứ em chạy anh đuổi, có gì hay đâu? Ngay cả người ngoài cuộc cũng không nhìn nổi nữa.”

Tưởng Tử Hàn vẻ mặt lãnh đạm, nhưng hơi nhíu mày: “Không có hiểu lầm.”

“Hửm?”!

Cố Vũ Tùng nhất thời chưa hoàn hồn lại được: “Không phải chứ? Chỉ cần dựa vào những chuyện trước đây anh nói trong nhóm, người có mắt tinh tường đều có thể nhận ra có sự hiểu lầm. Bây giờ anh lại nói…”

Tưởng Tử Hàn buồn bực trừng mắt nhìn anh ta: “Tôi nói không có hiểu lầm là không có hiểu lầm!”

Cố Vũ Tùng lúng túng im lặng.

Được thôi, dù sao đó cũng là việc riêng của hai người.

Hai người hạnh phúc, hai người vui vẻ là được.

Vẻ mặt Tưởng Tư Hàn dịu đi một chút: “Người phụ nữ tôi thích sẽ không đến nỗi tin vào những lời vô căn cứ của người khác.”
 
Chương 962


Chương 962

Vì vậy, chung quy là vấn đề vẫn ở chỗ ba của anh!

Anh nắm chặt tay.

Rốt cuộc Tống Thanh Hoa đã nói gì với cô? !

“Đúng thế, chị dâu là người thông minh, thấu đáo nhất, chị ấy là đệ nhất thiên hạ!”

Cố Vũ Tùng cạn lời trợn trắng mắt hùa theo: “Nhưng anh Hàn, chẳng lẽ anh chưa bao giờ thắc mắc tại sao chị ấy thông minh như vậy lại thiếu tin tưởng vào anh à? Hay là nói chị ấy không tin tưởng anh?! Có khi nào là… chị ấy bị uy hiếp không?”

Nghe vậy, Tưởng Tư Hàn trầm ngâm nhìn anh ta.

Cố Vũ Tùng nhanh chóng tiếp tục phân tích: “Chị dâu thực ra là người rất tình cảm, nếu không thì lúc đầu chị ấy đã không thất vọng vì bố mẹ nuôi như thế. Điều chị ấy quan tâm nhất là tình thân, nên em nghi ngờ rằng chuyện có thể đe doạ chị ấy chỉ có thể là mẹ chị ấy!”

Tưởng Tư Hàn suy nghĩ một chút, sau đó trầm giọng nói: “Không, cô ấy quan tâm nhất còn có cả hai đứa bé năm ấy.”

Suy cho cùng, mẹ của cô đã được tìm thấy… nên cô nhen nhóm hy vọng tìm thấy con.

Tưởng Tư Hàn nắm chặt tay.

Quãng thời gian quá khứ không có sự hiện diện của anh khiến anh vừa đau lòng vừa khó chịu.

Nghĩ đến đây, Tưởng Tử Hàn lại liếc nhìn Cố Vũ Tùng.

Cố Vũ Tùng hối hận đến mức suýt chút nữa cắn lưỡi.

Ai bảo mày nhiều chuyện!

Ai bảo mày nhắc tới thứ không nên nhắc nhất.

Quả nhiên, Tưởng Tử Hàn hơi nheo mắt lại, giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo một chút lạnh lẽo: “Người của cậu ở nước ngoài đã điều tra gần một năm rồi nhỉ. Tiến độ thế nào rồi?”

Cố Vũ Tùng khóc không ra nước mắt, nhanh chóng giải thích: “Em không hề lười biếng, vẫn luôn cho người điều tra suốt. Dù sao chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi, đối phương đã sớm có phòng bị, xoá sạch mọi dấu vết, em…”

Anh ta vò đầu bứt tai, vội vàng giải thích một đống, nhưng Tưởng Tư Hàn không đáp lại.

Cố Vũ Tùng ngước nhìn anh.

Ánh mắt Tưởng Tư Hàn đang dán vào nơi nào đó, lộ ra vẻ trầm tư, hiển nhiên là đang suy nghĩ.

Cố Vũ Tùng cẩn thận ngậm miệng lại.

Tưởng Tử Hàn suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên nhếch môi.

Tóc gáy của Cố Vũ Tùng dựng hết cả lên, anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Cuối cùng, anh em tốt chỉ ân cần vỗ vai anh ta.

“Cậu cũng có ý đúng. Những gì cậu vừa nói đã nhắc nhở tôi rằng Hân Nghiên rời xa tôi, chán ghét tôi. Ngoại trừ có chút hiểu lầm, thì có lẽ đúng là bị uy hiếp. Nếu nghĩ theo hướng này, chuyện con cô ấy năm đó có thể liên quan đến Tống Thanh Hoa!

Cố Vũ Tùng lập tức ngừng suy nghĩ linh tinh lại, giơ ngón tay cái lên: “Đúng thế, sao trước đây chúng ta không nghĩ ra.”

Anh ta tâng bốc: “Hay là em bắt đầu điều tra lại từ điểm này?!”

 
 
Chương 963


Chương 963

Tưởng Tử Hàn chưa kịp trả lời thì Chúc Minh Đức cũng đã đến.

Anh ta cung kính đứng trước mặt hai người: “Ông chủ, Tống Thanh Hoa gọi điện tới mời, muốn gặp anh.”

“Không gặp.” – Tưởng Tử Hàn cười khẩy: “Trước tiên bơ đi, chờ bà ta sốt ruột lên rồi tính.”

“Vâng!”

Chúc Minh Đức đáp lại, lập tức làm theo.

Tống Hân Nghiên đã trở lại làm việc tại PL sau hai ngày nghỉ ngơi.

Vừa đến công ty, Đường Vũ Diệp liền vội vàng lấy mấy bản báo cáo đi tìm cô: “Cuối cùng cũng tới rồi, xem thử cái này. Ngày hôm qua phòng thí nghiệm đã đưa ra một tỷ lệ phối mới, độ tinh khiết quả thực tốt hơn tất cả các sản phẩm cùng loại trước đây. Bây giờ đợi khi cho ra tinh chất (serum), là có thể trực tiếp tiến hành bước cuối cùng của thử nghiệm.”

Tống Hân Nghiên nhận lấy báo cáo trên tay, lật từng trang một xem từng số liệu trên đó, ánh mắt dần dần sáng lên: “Xem ra hiệu quả thực sự rất tốt. Hầu hết các loại tinh chất trên thị trường đều không tốt bằng PL, công thức mới này thêm vào tinh chất của PL chắc chắn sẽ thành công!”

Đường Vũ Diệp ôm Tống Hân Nghiên kích động: “Em yêu ơi, em là ngôi sao may mắn của tôi.”

Mấy năm nay từ khi cô ấy đến PL, tuy có thành tựu không nhỏ trong việc nghiên cứu phát triển mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da, nhưng lại không có bước đột phá lớn nào, vì vậy mới bị Ninh Bội của Hoa Thắng chèn ép suốt nhiều năm như vậy.

Bây giờ nhìn thấy sản phẩm mới lấp lánh rực rỡ, Đường Vũ Diệp vui sướng tới mức vành mắt đỏ lên: “Vốn là ngày hôm qua đã muốn nói với em, nhưng John nói em bị bệnh, đừng quấy rầy em.”

Đường Vũ Diệp buông cô ra, quan tâm nói: “Mà này, người em thế nào rồi?”

“Bệnh vặt thôi.” – Tống Hân Nghiên mỉm cười nói qua loa: “Tham ăn lẩu quá nên viêm dạ dày ruột.”

Đường Vũ Diệp nhíu mày: “Vậy phải nghỉ ngơi cho thật tốt.”

“Ừm.”

Tống Hân Nghiên đáp lại, đi vào phòng thay quần áo.

Cô không nói với John chuyện mình bị bệnh.

Khi xin nghỉ phép chỉ nói là có việc, sao John biết cô bị ốm?

Hay là, khi Đường Vũ Diệp đi hỏi, anh ấy chỉ nói cho có lệ để đuổi cô ấy đi, nào ngờ lại trúng mà thôi?

Hay … John quen biết ai ở cạnh cô?

Tống Hân Nghiên nghĩ mãi không ra nên cũng lười nghĩ nữa, tập trung vào phòng thí nghiệm.

Sau khi tan ca, cô mua hoa đến bệnh viện quân y thăm mẹ.

Trong phòng bệnh, Thẩm Hoài Ngưng ôm một con búp bê, mải mê dịu dàng dỗ dành: “Cục cưng bé nhỏ Hân Nghiên … mau tỉnh lại đi. Ngoan, ăn nào. Nếu không ăn…… cục cưng bé bỏng sẽ không trở nên xinh đẹp được đâu…”

Lẩm bẩm trong miệng, bà ấy cầm chiếc thìa nhựa mềm bà dùng để uống nước, múc nước đút vào miệng búp bê.

Đầu của con búp bê nhanh chóng bị ướt sũng.

Thẩm Hoài Ngưng không hề nhận ra có gì đó không đúng, ngơ ngác cười.

Từ cho ăn đến lúc ru ngủ, Thẩm Hoài Ngưng đặt con búp bê xuống một cách cẩn thận và nhẹ nhàng, cầm len bên cạnh lên bắt đầu đan áo len cho búp bê …

Tống Hân Nghiên đứng ngoài cửa, quan sát tất cả những chuyện này qua ô kính trên cửa.

Khi y tá quay lại, cũng đứng ngoài cửa theo dõi cùng Tống Hân Nghiên: “Tình trạng của dì Thẩm không có tiến triển, nhưng vì mấy ngày nay không gặp cô, nên đã chuyển nỗi nhớ cô sang con búp bê.”
 
Chương 964


Chương 964

Cô y tá lại cho Tống Hân Nghiên một nụ cười an ủi: “Nhưng mỗi khi tinh thần hoảng loạn, xem con búp bê thành cô, bà ấy sẽ quên hết mọi thứ xung quanh mình, nói chuyện cũng không khó khăn như lúc còn tỉnh táo, cũng coi như là tiến bộ.”

Tống Hân Nghiên kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng, khàn giọng nói: “Mấy ngày nay vất vả cho cô rồi.”

Đẩy cửa đi vào: “Mẹ, con về rồi.”

Cô đưa những bông hoa đã mua cho Thẩm Hoài Ngưng đang ngồi trên xe lăn.

Thẩm Hoài Ngưng dường như không nhìn thấy những bông hoa mà cô đưa, nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên vài giây, đột nhiên cười toe toét: “Hân Nghiên…”

“Dạ.”

Tống Hân Nghiên để hoa sang một bên, cúi người ôm Thẩm Hoài Ngưng, ấm áp nói: “Mẹ, Hân Nghiên đã về.”

Thẩm Hoài Ngưng vui vẻ như một đứa trẻ, ôm Tống Hân Nghiên không buông.

Lòng Tống Hân Nghiên lại ngày càng chua xót.

Rốt cuộc là phải yêu thường tới mức nào mới có thể khiến một người mẹ dù đã trở thành thế này nhưng luôn nhớ đến con gái mình, muốn chăm sóc con gái.

Khi nhìn thấy con gái, thì cảm thấy hạnh phúc như có cả thế giới?

Tiếp đó, Tống Hân Nghiên ăn tối cùng Thẩm Hoài Ngưng, đẩy bà xuống lầu đi dạo, sau khi về phòng thì giúp bà gội đầu tắm rửa.

Lấy nước làm ướt tóc bà, mái tóc trắng không thể giấu được trong lớp bọt dày của dầu gội, trái tim của Tống Hân Nghiên thắt lại.

Trên đời này, điều chua xót nhất của hai mẹ con chỉ có thể là: khi gặp nhau thì mẹ đã già, còn con gái thì sớm đã mất đi dáng vẻ thời thơ ấu.

Giữa khoảng thời gian đó, chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều năm tháng đáng lẽ phải cùng nhau trưởng thành.

“Mẹ, mẹ đợi con, đợi con giải quyết xong tất cả mọi việc, con sẽ đưa mẹ về nhà.”

Tống Hân Nghiên kìm nén nỗi xúc động, hôn lên gương mặt mang dấu vết năm tháng của mẹ: “Sau này nếu nhớ con, mẹ có thể nhờ dì y tá gọi video cho con.”

Cô sẽ cố gắng hết sức để bù đắp tình cảm mẹ con đã mất hơn 20 năm nay.

Cũng sẽ cố gắng hết sức để sưởi ấm cho mẹ bằng tình yêu thương và hàn gắn trái tim chị nhiều tổn thương của mẹ.

Còn đối với những người đã làm tổn thương mẹ…

Đôi mắt của Tống Hân Nghiên lập tức lạnh lùng, cô nhất định trả cho bằng hết!



Tưởng Thị, Văn phòng tổng giám đốc.

Chúc Minh Đức đứng trước bàn làm việc của Tưởng Tử Hàn.

“Mặc dù Tập đoàn FN đã kịp thời tổ chức họp báo, phản hồi với công chúng về những việc Công ty TNHH Thực phẩm Song Lâm đã làm, cứu vớt được một chút dư luận, nhưng những ngày qua, Song Lâm thì không nói làm gì, FN cũng bị ảnh hưởng, giá cổ phiếu mấy ngày nay liên tục rớt giá, trên thị trường chứng khoán lỗ mấy chục nghìn tỷ. Tống Thanh Hoa sốt ruột rồi, chắc là sợ chúng ta còn có chiêu khác, ngày nào cũng gọi mấy cuộc đòi gặp anh.”
 
Chương 965


Chương 965

“À.”

Tưởng Tư Hàn chế giễu: “Bà ta rất nhạy bén đấy, vừa xảy ra chuyện là đã nghĩ tới chuyện này có liên quan đến tôi.”

Anh ngẩng đầu nhìn Chúc Minh Đức: “Cũng sắp đến lúc gặp bà ta rồi rồi. Cậu sắp xếp thời gian, địa điểm đi.”

“Vâng.”

Đêm đó.

Khách sạn Ức Gia Lâu.

Một chiếc Lamborghini dừng trước khách sạn.

Người gác cửa vội vàng tiến lên mở cửa.

Tống Thanh Hoa và Tống Dương Minh xuống xe.

Tống Thanh Hoa chỉnh lại mái tóc ngắn trước trán.

Trên trán dưới tóc vẫn còn vết thương đang đóng vảy.

Bà ta quay đầu nhìn Tống Dương Minh: “Con có quen Tưởng Tử Hàn nhỉ?”

Lông mày Tống Dương Minh Nam hơi nhíu: “Người chúng ta muốn gặp tối nay là Tưởng Tử Hàn?”

“Đúng.”

Tống Thanh Hoa nhẹ giọng nói: “Nếu đã tới thủ đô, thì phải lập quan hệ tốt với nhà họ Tưởng, nhà đứng đầu trong tứ đại tài phiệt.”

Bà ta lạnh lùng cười khẩy: “Sau này sẽ thường xuyên hợp tác. Ấn tượng của cháu với người này như thế nào?”

Tống Dương Minh sắc mặt tái nhợt, cũng không có nói nhiều, chỉ nói: “Quen biết sơ thôi.”

Trong khi cả hai đang nói chuyện, họ đã đến hành lang chỗ phòng riêng.

Chúc Minh Đức đã đợi sẵn ngoài cửa, từ xa nhìn thấy hai người đi tới, anh ta kinh ngạc, lập tức đẩy cửa bước vào.

“Tống Thanh Hoa tới rồi, đi cùng còn có Tống Dương Minh. Chúng ta … có cần thay đổi kế hoạch không?”

Ánh mắt lạnh lùng Tưởng Tư Hàn nhìn cái bàn trước mặt.

Đây không phải là một chiếc bàn tròn lớn thông thường.

Mà đã được đặc biệt thay đổi thành một bàn lẩu.

Trên bếp giữa bàn có một nồi nước lẩu sôi sùng sục, xung quanh bày hai vòng rượu trắng.

Vị cay tươi mới tràn ngập khắp căn phòng.

Khóe môi Tưởng Tử Hàn chầm chậm nhếch lên: “Không cần, nếu đã tới, thì để tôi tiện tay giúp Hân Nghiên xác minh xem rốt cuộc anh trai cô ấy đối với cô ấy có mấy phần chân thành.”

“Vâng.” – Chúc Minh Đức lui ra, mời Tống Thanh Hoa và Tống Dương Minh vào.

Vừa bước vào phòng riêng, cả hai khựng lại ngay khi thấy trận thế trên bàn.

Tưởng Tư Hàn không quan tâm hai người đã tới, đang dặn dò người phục vụ: “Rượu mở hết, bắt đầu cho nguyên liệu vào nấu, khách tới rồi, tiếp đón chu đáo vào.”

“Vâng.”

Người phục vụ đáp lại.
 
Chương 966


Chương 966

Phực phực phực!

Thoáng chốc, nửa lít rượu xái được mở thành một hàng.

Mười chai!

Xách bò béo ngậy cũng được người phục vụ nhúng nguyên từng miếng vào nồi lẩu.

Dùng muôi vớt nhẹ nhàng đưa một vòng rồi vớt ra.

Một muôi đầy ắp lau và thịt được chia ra các dĩa đối diện với Tưởng Tử Hàn.

Rất nhanh các cái đĩa đã chứa đầy nguyên liệu được nấu chín.

Tưởng Tử Hàn lúc này mới hài lòng quay đầu nhìn về phía cửa: “Tống tổng sao lại đứng ở cửa không vào?”

Vẻ mặt của Tống Thanh Hoa đã biến đổi từ nãy.

Tống Dương Minh cũng cau mày.

Anh nhìn Tưởng Tử Hàn và Tống Thanh Hoa, ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Tưởng Tử Hàn làm vậy để trả thù cho Hân Nghiên.

Anh nghe Khương Thu Mộc kể về những gì cô anh đã làm vài ngày trước.

Mặc dù rất tức giận, nhưng dù sao Tống Thanh Hoa cũng là cô của anh, mà lại còn bị thương.

Cả hai bên đều là người thân của anh nên anh không thể giúp Hân Nghiên xả giận.

Ai ngờ hôm nay Tưởng Tử Hàn lại ra tay.

Tâm trạng Tống Dương Minh đột nhiên trở nên phức tạp.

Tống Thanh Hoa chững lại, sắc mặt bình tĩnh trở lại, cười nói đi vào: “Cậu ba Tưởng không ra tay thì thôi. Một khi ra tay, nhất định phải là Hồng Môn Yến.”

“Nói hay lắm.”

Tưởng Tử Hàn nở một nụ cười giả tạo nói.

Nụ cười trên miệng Tống Thanh Hoa đông cứng lại: “Tôi rất cảm tạ cậu ba vì lòng hiếu khách, chỉ là trước giờ tôi chưa bao giờ làm điều gì không chắc chắn. Hôm nay tôi đến là có tin tức về ba của cậu, Tưởng tổng định đối xử như thế này với người đã mang tin tức quan trọng đến cho cậu ư?!”

Tưởng Tử Hàn thản nhiên lấy ra một điếu thuốc bỏ vào miệng.

Lách cách châm lên.

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

“Có vẻ Tống tổng luôn muốn nói chuyện gì đó mới mẻ trước.”

Đầu ngón tay anh kẹp điếu thuốc, khói xanh nhạt phả ra từ miệng và mũi anh: “Cũng được. Vậy chúng ta nói chuyện mới trước rồi hẵng tính chuyện cũ.”

Vừa dứt lời, anh nháy mắt với Chúc Minh Đức.

Chúc Minh Đức gật đầu, lập tức lấy ra xấp tài liệu đã chuẩn bị trước đưa cho Tống Dương Minh.

Tống Thanh Hoa trực tiếp đưa tay ra đón lấy.

Bà ta mở ra xem, nụ cười ung dung điềm tĩnh trên mặt biến mất, vẻ mặt cũng dần trở nên khó coi, cuối cùng trong ánh mắt tràn đầy sự tàn nhẫn, sắc mặt trắng bệch.

“Sao vậy cô?” – Tống Dương Minh nhìn Tống Thanh Hoa dò hỏi, đưa tay muốn lấy tài liệu trong tay Tống Thanh Hoa.
 
Chương 967


Chương 967

Tống Thanh Hoa cúi đầu: “Dương Minh, cháu đi xuống mua một bao thuốc lá cho cô.”

“Cháu bảo người ta mang lên.”

Tống Thanh Hoa nhìn anh ta với ánh mắt không cho phép từ chối: “Cháu đích thân đi.”

Tống Dương Minh và Tống Thanh Hoa nhìn nhau hai giây, sau đó quay người bước ra ngoài.

Chúc Minh Đức cũng nhanh chóng xua tay để người phục vụ lui ra ngoài.

Tống Thanh Hoa lúc này mới giễu cợt nói: “Thủ đoạn của cậu ba đúng là cao, ba ngày khiến tôi mất hơn 35 ngàn tỷ còn chưa đủ. Cậu muốn diệt gọn tôi sao?”

Những tư liệu này, toàn bộ đều là tư liệu đen của FN.

Tưởng Tư Hàn đưa điếu thuốc từ đầu ngón tay lên môi, chậm rãi hít một hơi rồi phả ra khói: “Vậy nên bây giờ bà muốn nói chuyện mới với tôi trước hay tính tính chuyện cũ trước?!”

Khuôn mặt Tống Thanh Hoa vặn vẹo tức giận, phẫn hận siết chặt tay.

Bà ta thật sự vẫn đánh giá thấp Tưởng Tử Hàn!

Trước đây bà ta chỉ chú ý tới Tưởng Diệc Sâm và Tưởng Dĩ Bình, hai anh em bọn họ đều không bằng Tưởng Khải Chính, không đáng để lo.

Về phần Tưởng Tử Hàn, anh ta chỉ là đứa con ngoài giá thú của Tưởng Khải Chính, lại là sinh viên y khoa nên không đáng để bà ta chú ý.

Ai có thể ngờ rằng người đàn ông cầm dao mổ này mới là ma quỷ thực sự!

Bà ta thực sự quá bất cẩn!

Tên Tưởng Diệc Sâm ngu ngốc đó, rốt cuộc đã giấu bà ta bao nhiêu thông tin về Tưởng Tử Hàn?!

Tống Thanh Hoa vẫn im lặng.

Sự kiên nhẫn của Tưởng Tử Hàn là có hạn.

Anh nâng cổ tay lên liếc nhìn thời gian: “Nửa giờ sau, tôi còn có một cuộc phẫu thuật, nếu Tống tổng vẫn không quyết định được, vậy họ Tưởng tôi đây không thể phụng bồi nữa, thay bà quyết định vậy.”

Tưởng Tư Hàn ném thẳng tàn thuốc vào trong nồi lẩu, ánh mắt đột nhiên ngoan độc, kiên quyết.

Tống Thanh Hoa hít sâu một hơi, cười đi tới trước bàn ngồi xuống: “Cậu ba định thay tôi quyết định như thế nào? Tổng tài sản của tất cả các công ty trong nước của tôi không vượt mấy trăm ngàn tỷ, bỏ đi cũng không sao. Thà chết đứng còn hơn sống quỳ, Tưởng Tử Hàn, cậu cho rằng tôi sẽ bị cậu uy hiếp sao?!”

Nụ cười trên mặt bà ta đanh lại, u ám không kém: “Năm đó ba cậu cũng không làm gì được tôi. Cậu cho rằng cậu có thể mạnh hơn ba cậu sao?”

Tưởng Tư Hàn bỏ ngoài tai, ngón tay vứt đầu lọc thuốc lá nhịp nhịp lên mặt bàn.

Từng người một, như thể đánh trúng trái tim của một người.

Cổ tay kia giơ lên, anh lại liếc mắt nhìn thời gian: “Chúc Minh Đức.”

Chúc Minh Đức lập tức tiến lên: “Boss.”

Tưởng Tư Hàn nhếch môi: “Tống tổng cũng là khách, chúng ta dùng lễ đón tiếp cũng dùng rồi, tiết kiệm thời gian, bây giờ nên tới bước dùng binh thôi…”

“Vâng!”

Chúc Minh Đức đáp.

Tống Thanh Hoa thực sự có chút lo lắng.
 
Chương 968


Chương 968

Với thân phận hiện tại của bà ta, ít ai dám phách lối như vậy trước mặt bà ta.

Bà ta nắm rõ trong lòng bàn tay tất cả những người có quyền lực và địa vị có thể thách thức bà ta.

Chỉ có tên Tưởng Tử Hàn này, bà ta không biết nhiều.

Nhưng nhìn biểu cảm của cậu nhóc này, không giống như đang đùa.

Cậu ta không làm thật đâu nhỉ?!

Tống Thanh Hoa trước giờ không phải người chịu thiệt thòi, ngay lập tức nghĩ một lối thoát.

Người duy nhất bà ta mang theo đã bị bà ta đuổi ra ngoài, không quay lại nữa.

Trong khoảnh khắc suy nghĩ đó loé lên, ở dưới bàn tay bà ta đã lặng lẽ bấm số điện thoại của Tống Dương Minh.

Dù gì thì cháu trai của bà ta cũng là thiết đầu binh xuất thân từ quân đội, đối phó với mấy tên thuộc hạ rác rưởi của Tưởng Tư Hàn chắc sẽ không vấn đề gì nhỉ?!

Hôm nay cứ rút về đã, mấy cái âm mưu này kia bữa khác rồi tính.

Ở bên kia.

Tống Dương Minh mua thuốc lá, vừa ra khỏi thang máy thì điện thoại của Tống Thanh Hoa tới.

Anh nhìn lướt qua, đổi thành chế độ im lặng, cất lại vào túi và tiếp tục đi về phòng riêng.

Bên ngoài phòng riêng không có ai, một giọng nói mơ hồ vọng ra từ bên trong.

Tống Dương Minh sắc mặt thản nhiên dừng lại, dựa vào tường ngoài phòng riêng, lẳng lặng chờ ở bên ngoài.

Anh nhớ lại những gì Khương Thu Mộc đã nói với anh lúc trước.

Chuyện nhập viện Hân Nghiên là việc làm tốt của người cô tốt bụng của anh ta.

Bà ta bắt cô ăn lẩu cay biến thái, bắt cô uống sạch mấy bình rượu xái, ngộ độc rượu, nếu đưa đi viện muộn tí nữa thì không ai có thể cứu được cô…

Tống Dương Minh bực bội ném hộp thuốc lá xuống, trong đáy mắt hiện lên lửa giận dày đặc.

Trong phòng riêng, giọng nói sắc bén ẩn chút sợ hãi của Tống Thanh Hoa vang lên: “Tưởng Tử Hàn, cậu muốn binh như thế nào?”

Tống Dương Minh thả lỏng cơ thể căng thẳng, tựa vào tường bất động.

Xin lỗi cô, lần này con đứng về phía Tưởng Tử Hàn.

Lúc đầu cô tổn thương Hân Nghiên, thì phải nghĩ rằng ngày này sẽ đến.

Nghĩ thế, anh ta mở hộp thuốc bị bóp méo ra, lấy từ trong đó ra một điếu thuốc nhàu nát, châm lửa và lặng lẽ hút thuốc…

Trong phòng riêng.

Tống Thanh Hoa tức giận đứng dậy: “Nếu cậu ba đã có việc bận vậy chúng ta hẹn hôm khác.”

Không cầm theo cả túi xách, sải bước muốn xông ra khỏi cửa.

Phòng riêng mà họ ở là một dãy phòng, ngoài ăn uống ở đây còn có các tụ điểm giải trí như quán bar, quán karaoke trong dãy phòng.

Chúc Minh Đức đứng sau lưng Tưởng Tử Hàn như một pho tượng: “Tống tổng, tới cũng tới rồi, vẫn nên ngồi cho ngay ngắn đi, cho bớt khổ.”
 
Chương 969


Chương 969

Khi anh ta nói, một vài người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện trong căn phòng.

Những người áo đen sắc mặt lạnh lùng, u ám chặn đường Tống Thanh Hoa.

Tống Thanh Hoa muốn tránh thoát, nhưng một trong số họ đã bắt lấy cánh tay bà ta bẻ ngoặt ra sau.

Ầm một tiếng, bắt chéo hai tay bà ta sau lưng, ấn bà ta nằm sấp xuống bàn.

Tống Thanh Hoa rất tức giận, nhưng phải kiềm chế, khó nhọc nói: “Tưởng Tử Hàn, cậu là một bác sĩ, là một chính nhân quân tử! Bắt nạt một người phụ nữ có một thân một mình như thế là hành vi người quân tử nên làm sao?!”

“Người phụ nữ của tôi đến chỗ Tống tổng không phải cũng đi một thân một mình sao?”

“Lách cách!”

Tưởng Tư Hàn lại châm một điếu thuốc, nhưng chỉ cầm giữa hai đầu ngón tay không hút: “Hay là Tống tổng nói tôi nghe thử, cái gì mới là hành vi mà chính nhân quân tử nên có?!”

Tống Thanh Hoa tức giận đến bật cười.

Bà ta hằn học trào phúng: “Cậu là cậu ba nhà họ Tưởng thì đã sao, quản lí tập đoàn Tưởng Thị thì đã sao, bề ngoài sáng sủa xinh đẹp, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật rằng cậu là con hoang. Tống Hân Nghiên là người phụ nữ của cậu khi nào? Cô ta là vợ hợp pháp, đường đường chính chính được pháp luật bảo hộ của Dạ Vũ Đình. Không đến lượt cậu ra mặt thay cô ta. Chẳng lẽ cậu muốn trơ trẽn cướp vợ của người khác?”

Tưởng Tư Hàn nhìn điếu thuốc đỏ hồng trên tay, mím môi lạnh lùng: “Dạ Vũ Đình cũng xứng sao?”

Anh nghiêng người về phía trước, hơi cúi xuống gần bàn.

Cảm giác áp bức vô tận ập với tư thế đó của anh ùn ùn ập đến chỗ Tống Thanh Hoa.

“Bà cho rằng nếu người phụ nữ của tôi muốn ra ngoài chơi, những người đàn ông khác thật sự dám chơi với cô ấy sao? Không đúng…”

Anh thản nhiên nhướng mày, giọng nói càng lúc càng trầm: “Phải là có ai dám thật sự chơi với cô ấy ư?”

Bất kể là nam hay nữ, người phụ nữ của anh muốn chơi, những người ngoài kia chỉ có thể bị chơi!

Chẳng ai dám tự tìm đường chết mà chơi đùa với cô!

Dạ Vũ Đình? Tống Thanh Hoa?

Ha ha!

Nếu bọn họ đã muốn làm ngoại lệ, vậy họ đều phải trả giá cho hành động của mình.

Tống Thanh Hoa chế nhạo: “Xem ra người hại Dạ Vũ Đình thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, thật sự là cậu. Cậu thật sự không quan tâm đến con dao mổ trên tay.”

“Vút…”

Vừa dứt lời, một con dao mổ màu bạc đã sượt qua má bà ta, cắm trên bàn.

Cán dao khẽ run lên, bên tai Tống Thanh Hoa vang lên một tiếng ong ong.

Tống Thanh Hoa hít một hơi, tim đập bình bịch!

Người vệ sĩ rút con dao mổ ra, kính cẩn trả lại cho Tưởng Tử Hàn.

Tưởng Tư Hàn ném con dao mổ xuống bàn, lạnh lùng nói: “Ngay cả người phụ nữ của mình tôi còn không thể bảo vệ, không thể cứu được. Bà tưởng tôi thật sự muốn giải cứu trăm họ trên đời ư? Tôi xứng đáng sao?”

Anh vẩy tàn tro từ điếu thuốc vào nồi lẩu nóng hổi: “Những hành động này thực sự không nên là hành động tôi nên làm. Nhưng Tống Thanh Hoa, bà đã động vào giới hạn của tôi, phá vỡ quy tắc thì đã là gì?”
 
Chương 970


Chương 970

Nồi nước lẩu đang sôi ùng ục, mùi thơm cay nồng cùng hơi nóng xộc lên tay Tưởng Tư Hàn.

Ngón tay thon dài xinh đẹp của anh buông lỏng, điếu thuốc rơi xuống nhanh chóng chìm trong nước.

“Bắt đầu đi.”

Tưởng Tư Hàn thấp giọng dặn dò, cầm một đĩa thức ăn gần đó đổ vào nồi, không cần biết là thứ gì, cho vào hết.

Nước lẩu sôi nhỏ hơn một chút.

Tưởng Tử Hàn hài lòng chiêm ngưỡng nó.

Vệ sĩ mặc áo đen đứng bên cạnh lập tức chuyển động.

Người đàn ông áp giải Tống Thanh Hoa trực tiếp túm tóc bà ta, kéo bà ta lên mặt bàn, đè chặt bà ta trên ghế.

Một người khác đổ rau và thịt trên bàn vào nồi nước lẩu.

Nước lẩu dịu lại.

Tưởng Tử Hàn tự mình bật lửa to lên.

Khi nước lẩu sôi lên, trong nồi ngay lập tức tỏa ra mùi thơm của thức ăn.

Thơm cay sặc mũi.

Đôi mắt lanh lợi của Tống Thanh Hoa đầy vẻ sợ hãi.

Bà ta giãy dụa: “Tưởng Tử Hàn, cậu dám đối xử với tôi như thế này, cậu không sợ hậu quả sao?”

Tưởng Tử Hàn vẫn không dao động, rất tận hưởng niềm vui khi được tự tay nấu đồ ăn.

Tống Thanh Hoa không tự chủ được run lên, giọng nói thảm thiết khôn cùng: “Hôm nay nếu cậu không giết tôi, thì chuẩn bị bị tôi trả thù đi…”

Chưa kịp nói xong, người đàn ông mặc đồ đen đã cầm một chai rượu nhét vào miệng Tống Thanh Hoa.

Mùi rượu trắng nồng nặc gay mũi ào ào trào ra từ chai vào miệng bà ta.

“A …” – Tống Thanh Hoa không quan tâm tóc bị người ta túm, vừa gào thét vừa giãy dụa.

Miệng chai bị bà ta đá văng, rượu trào ra miệng và mũi.

Ho không ngừng.

“Khụ khụ khụ…”

Ho ra nước mắt.

Không đợi bà ta định thần lại, người đàn ông mặc đồ đen lại giật tóc bà ta, nhét miệng chai vào miệng bà ta.

“Ừng ực ừng ực…”

Rượu không thể nuốt xuống được trào ra khỏi miệng, theo cổ bà ta chảy xuống quần áo.

Nhếch nhác vô cùng!

Sau khi đổ đầy liên tiếp hai chai, người đàn ông mặc đồ đen mới buông tay dừng lại.

Tống Thanh Hoa tung hoành trên bàn rượu nhiều năm, có tửu lượng phi thường.

Nhưng mặc dù hai chai rượu trắng nửa lít bị đổ ra cả một nửa, nhưng rượu vào bụng cũng rất nhiều.
 
Chương 971


Chương 971

Khi người đàn ông mặc đồ đen buông tay ra, bà ta đã không còn sức để phản kháng.

“Khụ khụ khụ…”

Tống Thanh Hoa vừa ho khan, vừa thở hổn hển mắng: “Tưởng Tử Hàn… Tao không tha cho mày … càng không tha cho Tống Hân Nghiên … bọn mày…bọn mày cứ đợi đấy…”

Bà ta thực sự hối hận đến xanh ruột!

Vốn tưởng rằng hôm nay gặp được Tưởng Tử Hàn sẽ có thể dùng chuyện của ba cậu ta để áp chế cậu ta, không ngờ tên nhóc này hoàn toàn lại là một tên hung tợn!

Anh ta làm những việc này, rõ ràng là không thèm nghĩ đến hậu quả!

Tưởng Tư Hàn sắc mặt lạnh lùng, gắp rau và thịt đã nấu chín trong nồi nước lẩu ra: “Tống tổng, bớt nói đi, giữ sức. Cả đời này, tôi chưa bao giờ kiên nhẫn phục vụ ai ăn như vậy đâu. Bà đúng là may mắn, là người đầu tiên.”

Một đĩa lớn đầy thức ăn không còn nhìn ra được là nguyên liệu gì được người đàn ông mặc đồ đen mang đến cho Tống Thanh Hoa.

Tống Thanh Hoa lại bị túm chặt tóc.

Người đàn ông mặc đồ đen trực tiếp bóp miệng bà ta, thô bạo nhét đồ ăn nóng hổi vào miệng bà ta.

Tưởng Tư Hàn lại châm thuốc, trên mặt không chút biểu cảm châm thuốc.

Bên ngoài phòng.

Tống Dương Minh lắng nghe tiếng hét và vùng vẫy của Tống Thanh Hoa, như thể không nghe thấy.

Một người phục vụ đi ngang qua đây, nghe thấy động tĩnh, lo lắng nhìn vào phòng riêng đóng cửa: “Xin lỗi, tôi có thể giúp gì không?”

Tống Dương Minh lại bỏ một mẩu thuốc lá khác lên nắp thùng rác: “Không sao đâu. Khách hàng uống nhiều rồi phát điên. Một lát nữa sẽ tự dừng.”

Người phục vụ ngập ngừng.

Nhưng người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng xơ xác tiêu điều này, thoạt nhìn không dễ chọc tức.

Người phục vụ không dám hỏi thêm: “Được. Nếu anh cần, vui lòng gọi điện thoại trực tiếp cho quầy lễ tân.”

Để lại lời nhắn, rồi vội vàng chạy đi.

Động tĩnh trong phòng riêng nhỏ dần, cuối cùng gần như không có một tiếng động.

Tống Dương Minh châm một điếu thuốc mới rồi im lặng hút.

Hân Nghiên, anh xin lỗi, anh thật vô dụng.

Anh không có can đảm để trút giận thay cho em như Tưởng Tử Hàn đã làm.

Anh đột nhiên hâm mộ với người không cần kiêng nể gì cả như Tưởng Tử Hàn…

Đoán chừng bên trong cũng gần xong rồi, Tống Dương Minh dập tàn thuốc, đẩy cửa bước vào.

Trên ghế, Tống Thanh Hoa tả tơi, sắc mặt tái nhợt ngất đi.

Lông mày Tống Dương Minh lập tức nhíu chặt: “Cô!”

Anh ta sải bước đi tới, ôm Tống Thanh Hoa vào lòng, dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn Tưởng Tư Hàn: “Tưởng Tử Hàn, các anh đừng có quá đáng!”

Tưởng Tử Hàn khóe môi giật giật, đứng dậy rời đi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top