Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 1032


CHƯƠNG 1032

“Bà làm cái gì vậy!” Cô ấy tức giận chạy tới, định giành lại hai đứa trẻ từ tay của Tống Thanh Hoa.

Chỉ là còn chưa xông đến trước mặt Tống Thanh Hoa đã bị cấp dưới của Tống Thanh Hoa chặn lại.

Tống Thanh Hoa thờ ơ giơ tay lên, ngón tay của hai tay lần lượt nhổ lấy mấy sợi tóc mỏng mềm.

“Cho các cô một số mẫu tóc mà thôi.”

Tống Thanh Hoa nói một cách hời hợt, túm lấy tay của Tống Dương Minh và đặt hai nhúm tóc mỏng mềm vào lòng bàn tay anh ấy.

“Tôi sẽ tìm cách hoãn phiên tòa buổi chiều. Trong khoảng thời gian này, đủ để các cô cầm những sợi tóc này đi giám định quan hệ huyết thống. Mọi chuyện, sau khi các cô xem xong báo cáo giám định rồi tính sau.”

Bà ta nhìn Tống Hân Nghiên với vẻ khiêu khích, đôi mắt và lông mày lộ ra ngoài khẩu trang cong lên, nói một cách nhã nhặn: “Tôi chờ cô đến tìm tôi.”

Bà ta khua khua tay, cấp dưới bên cạnh lập tức bế lấy hai đứa trẻ nhét vào trong xe.

“Mẹ…”

“Mẹ…”

Hai đứa trẻ giàn dụa nước mắt, miệng mếu đáng thương gọi Tống Hân Nghiên.

Trái tim Tống Hân Nghiên cũng quặn thắt lại dữ dội, chân không nhịn được mà cử động, nhưng đã dừng lại trước khi cất bước đi.

Cô nắm chặt tay, vô cùng bình tĩnh nhìn xe của Tống Thanh Hoa Du chạy đi, hòa vào dòng xe cộ, rồi cuối cùng biến mất.

Khương Thu Mộc lắng lại cơn giận, quay đầu lại: “Tống Thanh Hoa đây là đang bắt cóc trẻ con. Hay là, chúng ta báo cảnh sát đi?”

Cô ấy thậm chí không thèm kêu là cô Tống nữa, cho dù là ở trước mắt người mình thích, cô ấy cũng không muốn giả vờ nữa.

Cơ thể của Tống Hân Nghiên run lên một cách không thể kiểm soát.

Cô nghiến chặt răng, khuôn mặt nhỏ nhắn sa sầm lại, không nói gì.

Tống Dương Minh nắm chặt hai sợi tóc còn lưu lại trong lòng bàn tay: “Vẫn là nên làm giám định trước, xác định xem thân phận thực sự của bọn trẻ rồi tính tiếp.”

Vừa dứt lời, điện thoại di động của Tống Hân Nghiên đổ chuông.

Cô hít sâu một hơi, lấy điện thoại di động ra với động tác cứng ngắc: “Alô, luật sư Vệ.”

Luật sư Vệ ở phía đầu dây bên kia nói đầy vẻ bất lực: “Tôi vừa nhận được thông báo của tòa án, nói là vụ án phiên tòa chiều này có chứng cứ mới, phiên toà bị hoãn lại, thời gian cụ thể sẽ được thông báo sau.”

“Tôi biết rồi.”

Tống Hân Nghiên lãnh đạm đáp lại ba chữ.

Cúp điện thoại, cô nhìn Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh, bình tĩnh nói: “Phiên tòa đã bị hoãn rồi.”

“Là cô.” Tống Dương Minh trầm giọng nói.

Tống Hân Nghiên gật gật đầu, trên mặt không có chút cảm xúc, không tức giận cũng không ngạc nhiên.

Khương Thu Mộc vô cùng lo lắng.

Hân Nghiên quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta không thể yên tâm.
 
Chương 1033


CHƯƠNG 1033

Cô ấy nắm tay Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, nếu cậu tức giận thì cứ trút ra ngoài, khó chịu cũng có thể khóc, đừng như thế này…”

Cô ấy sợ.

“Cho dù là cậu muốn làm gì, tớ và anh Dương Minh đều sẽ ủng hộ cậu vô điều kiện.”

Tống Dương Minh gật đầu tán thành.

Tống Hân Nghiên cười gượng: “Yên tâm đi, tớ không sao, chỉ là thực sự bình tĩnh lại rồi mà thôi.”

Cô đã không còn hỗn loạn mất lý trí nữa.

Cô liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt sợi tóc kia của Tống Dương Minh: “Đi làm giám định trước đi.”

Tống Dương Minh đã trực tiếp đưa cô đến trung tâm giám định mà bạn anh ấy làm ở đó.

Làm giám định cấp tốc.

Ba giờ sau, kết quả đã có.

Khi ánh mắt của Tống Hân Nghiên nhìn thấy con dấu màu đỏ có bốn chữ lớn ‘xác nhận huyết thống’, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng.

Bàn tay cầm tờ báo cáo thẩm định run lên bần bật, năm ngón tay cũng không khống chế được mà ngày càng nắm chặt lại.

Là con của cô.

Đó là những đứa con mà cô đã thất lạc bốn năm trời!

Cô đã từng mơ tưởng đến việc đoàn tụ với lũ trẻ không biết bao nhiêu lần, hoặc là kích động, hoặc là buồn, hoặc là đối mặt mà không nhận ra.

Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng có một ngày lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này…

Nước mắt kìm nén suốt một ngày trời bỗng nhiên trào ra làm ướt cả vành mắt.

Khương Thu Mộc cũng kích động đến nỗi hai mắt đỏ lên.

Cô ấy bật dậy ôm chầm lấy Tống Hân Nghiên: “Trời ạ, tớ cũng không dám tin, bọn trẻ thực sự là con của cậu. Nghiên, chúc mừng, ý nguyện bấy lâu nay cuối cùng đã thành hiện thực, cậu tìm được bọn trẻ rồi.”

So với sự kích động của Khương Thu Mộc, Tống Dương Minh lại căm phẫn hơn là vui mừng.

Tống Thanh Hoa là cô của anh ấy, mà Hân Nghiên là người em gái mà anh ấy xem là quan trọng hơn cả mạng sống.

Mặc dù anh ấy và Tống Thanh Hoa nhận nhau không lâu, cảm tình cũng không sâu đậm nhưng vuốt mặt phải nể mũi.

Làm sao bà ta có thể làm như vậy chứ!

Sau khi phẫn nộ xong, anh ấy bèn hoàn toàn bình tĩnh lại.

Tống Dương Minh nhìn Tống Hân Nghiên và nói một cách lý trí: “Người cô này là người khôn ngoan và xảo quyệt, chưa từng làm việc gì không dứt khoát, có thể lăn lộn trên thương trường một cách thuận buồm xuôi gió, có thể thấy là thâm sâu khó lường. Người như vậy sẽ không bao giờ làm những việc không có ích lợi gì. Nhưng chuyện hôm nay bà ấy làm, lý do được đưa ra không đủ vững chắc, dùng những đứa trẻ đã giấu kín lâu như vậy để cầu xin cho nhà họ Dạ? Loại giao dịch thua lỗ này không phù hợp với tính cách của cô.”

Anh ấy đề nghị: “Ý anh là thay vì đoán già đoán non như vậy, không bằng trực tiếp tìm bà ấy hỏi cho rõ.”

Tống Hân Nghiên không nói gì.

Cô nhắm chặt mắt lại, sự kích động trong mắt và trong tim bèn lắng xuống.
 
Chương 1034


CHƯƠNG 1034

Khi mở mắt ra lần nữa, nơi đáy mắt cô đã khôi phục lại sự bình tĩnh.

Lại là một sự bình tĩnh khiến người khác lo lắng.

Khương Thu Mộc có chút hoảng sợ không giải thích được, vội vàng tiến lên nắm lấy tay cô: “Hay là chúng ta cứ báo cảnh sát đi?”

Cả hai người đều lo lắng nhìn Tống Hân Nghiên.

“Vô ích thôi.”

Tống Hân Nghiên thấp giọng nói: “Nếu Tống Thanh Hoa đã dám đem bọn trẻ về đây, chắc chắn là đã chuẩn bị xong mọi thứ.”

Tống Dương Minh gật đầu: “Bà ấy không đánh trận mà không chuẩn bị.”

Lúc mới tiếp xúc, anh ấy chỉ nghĩ rằng người cô này được sinh ra là để kinh doanh.

Bà ta không bao giờ mềm lòng với kẻ thù của mình trên thương trường, để đạt được mục đích, có thể nói là không từ thủ đoạn.

Thông qua cách bà ta đối phó với Hân Nghiên, anh ấy mới biết được sự âm hiểm và độc ác của người cô này của anh ấy là không phân biệt trường hợp, không phân biệt đối thủ.

“Nếu bà ấy nói bọn trẻ là do bà ấy nhặt về hoặc là được đưa về từ trại mồ côi, chúng ta căn bản không có cách nào. Đối vớibà ấy mà nói, làm ra thủ tục chính quy gì đó, căn bản không thành vấn đề.”

“Vậy phải làm sao?”

Khương Thu Mộc vội vàng hỏi.

“Yên tĩnh theo dõi biến chuyển.”

Tống Hân Nghiên bình tĩnh phân tích: “Bà ta mang con tớ đi bốn năm trời, bố trí sắp xếp lâu như vậy, chắc hẳn là phải có mục đích. Lâm Tịnh Thi và Chu Ngọc Trân không phạm tội lớn giết người phóng hỏa gì, bọn họ chỉ là hạ thuốc có thể dẫn tới sảy thai, cho dù có bản án nặng cũng chỉ vài năm. Với năng lực và thủ đoạn của Tống Thanh Hoa, muốn đưa người ra ngoài hoặc là án treo gì đó là quá dễ dàng. Nhưng bà ta không làm như vậy, bà ta thả mồi câu lớn lại chỉ để câu những con cá nhỏ, đây mới là mấu chốt của vấn đề.”

Cô nhìn về phía anh trai và bạn thân của mình: “Em luôn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.”

Khương Thu Mộc dựa theo mạch suy nghĩ của Tống Hân Nghiên mà phân tích ra: “Có khi nào liên quan đến cha bọn trẻ không?”

Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh đều sững sờ.

Bọn họ đều đã suy nghĩ về vô số khả năng, nhưng chỉ riêng điều này là họ chưa nghĩ đến.



Tống Dương Minh đưa hai cô gái về tiểu khu sau đó mới rời đi.

Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc đi bộ về nhà, vừa mới đến dưới lầu bèn nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce quen thuộc đang ngạo nghễ chặn trước lối vào tòa nhà.

Tưởng Tử Hàn dựa vào xe, đôi mắt cúi nhìn xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

Mãi cho đến khi hai người tiến lại gần, anh mới từ từ ngước mắt lên: “Tại sao phiên tòa buổi chiều lại bị hoãn?”

Tống Hân Nghiên không chút biểu cảm: “Luật sư có lẽ đã nói với anh rồi nhỉ, là tòa án thông báo. Cụ thể tại sao, chắc anh biết rõ hơn em.”

Tưởng Tử Hàn cau mày.
 
Chương 1035


CHƯƠNG 1035

Sắc mặt của người đàn ông lạnh lùng, môi hơi mím lại, một luồng khí xơ xác tiêu điều tỏa ra từ trên người anh.

“Hân Nghiên, anh là đang quan tâm em. Nếu anh tin vào lý do mà tòa án đưa ra, anh sẽ đến tìm em sao?”

Tưởng Tử Hàn xoa xoa ấn đường: “Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Buổi trưa, có người nhìn thấy Tống Thanh Hoa xuất hiện ở gần tòa án. Bà ta không phải là đã uy hiếp em đấy chứ?”

Khương Thu Mộc rất kinh sợ Tưởng Tử Hàn, nhưng nghe đến vấn đề đã khiến bọn họ rối như tơ vò suốt một buổi chiều, trong tiềm thức cảm thấy Tưởng Tử Hàn nhất định sẽ có cách giải quyết.

Cô ấy bước tới, đang định nói ra toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

Tống Hân Nghiên lại như thể biết trước mà kéo cô ấy lại.

Cô nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Đầu Gỗ, cậu đi lên trước đi.”

“Nhưng mà……”

“Tin tớ đi.”

Khương Thu Mộc thỏa hiệp, quay người đi vào tòa nhà.

Chỉ còn lại Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn ở đó.

Ánh mắt Tưởng Tử Hàn âm u: “Rốt cuộc em muốn giấu anh những gì? Tống Hân Nghiên, nếu anh thật sự muốn biết chuyện từ người khác, hiện tại mỗi một chữ mà Tống Thanh Hoa đã nói đều đã được đưa đến tay anh rồi.”

“Vậy anh còn hỏi em làm gì?” Tống Hân Nghiên thờ ơ hỏi ngược lại.

Tưởng Tử Hàn bị chọc tức.

Anh muốn nghe cô nói.

Cho dù là tốt hay xấu, hay là chửi bới làm nũng.

Thứ anh muốn chẳng qua là sự thay đổi trong mối quan hệ với cô.

Quan trọng hơn là anh có thể lấy chuyện này làm lý do để gặp cô… Nhưng cô gái nhỏ này giống như một con nhím, nhìn thấy anh là lại xù lông lên.

Tưởng Tử Hàn nén giận, nhẹ giọng nói: “Tống Thanh Hoa là loại người gì chắc em cũng thấy rồi, Nghiên Nghiên, anh sợ em bị thương, sợ em trúng kế của bà ta, vì vậy anh muốn nghe em nói sự thật một cách toàn diện nhất.”

“Vậy thật sự cảm ơn anh.”

Giọng nói Tống Hân Nghiên hờ hững, kèm theo sự trào phúng.

Cô tò mò hỏi: “Tưởng Tử Hàn, có phải anh đã sớm biết sự tồn tại của Nam Mặc Tầm không? Cho nên ngày đó, khi nhìn thấy những bức ảnh chụp chung trên mạng của tôi và Dạ Vũ Đình, anh mới có thể bình tĩnh như vậy. Còn có chuyện hôm nay, quá khứ của Dạ Vũ Đình và Nam Mặc Tầm đột nhiên lộ ra, hơn nữa trực tiếp vọt lên đứng đầu hot search. Nói không có ai ở sau lưng giở trò, chính tôi cũng không tin. Đây cũng là do anh làm ra đúng không?”

“Đúng.”

Tưởng Tử Hàn không muốn giấu giếm, anh kiên nhẫn giải thích: “Nhưng anh cũng không biết sớm hơn em bao nhiêu. Khi đó em đang nằm viện, thân thể không tốt, anh lại không chắc tình cảm của em dành cho Dạ Vũ Đình, cho nên mới không nói cho em biết…”

“Anh lo lắng em yêu Dạ Vũ Đình, sợ em biết mình chẳng qua chỉ là vật thế thân rồi sẽ khổ sở?”

Tống Hân Nghiên nói nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại khổ sở.
 
Chương 1036


CHƯƠNG 1036

Buồn bực, giống như đè lên một tảng đá lớn không thể di chuyển.

Cô mỉm cười tự giễu, không đợi anh trả lời đã nói: “Thật không may, em chỉ có một trái tim. Trái tim đó dành cho một người khác rồi, sau đó bị đâm hàng trăm ngàn lỗ, khó có thể rung động với người khác được…”

Tưởng Tử Hàn bị lời nói của cô làm cho chấn động, trái tim đập nhanh, kìm lòng không được một phen mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực.

Hốc mắt anh ửng đỏ, uất ức tích tụ trong khoảng thời gian này hiện tại đã tan biến.

“Có câu nói này của em, dù anh làm nhiều hơn nữa cũng đáng giá!”

Cơ thể Tống Hân Nghiên hơi cứng đờ, bàn tay buông xuống bên cạnh vô thức nắm chặt, lại buông ra.

Cô nhắm đôi mắt đang quay cuồng cảm xúc phức tạp, giọng nói yếu ới: “Tưởng Tử Hàn, chuyện của em và Tống Thanh Hoa, em sẽ tự mình xử lý tốt, anh đừng nhúng tay vào nữa.”

Cô đẩy anh ra, nghiêm túc và kiên định: “Em không phải là những bông hoa được nuông chiều trong nhà kính không thể chịu đựng gió và mưa, em đã được rèn luyện từ lâu.”

Đáy mắt cô gái là sự trong sáng và kiên định, còn có nét cầu xin mềm mại.

Tưởng Tử Hàn không cách nào từ chối, cũng không đành lòng từ chối.

Anh gật đầu, cưng chiều hôn lên trán cô: “Được, em không muốn anh nhúng tay vào, vậy sau này anh sẽ không hỏi chuyện này nữa.”

Tống Hân Nghiên vậy mà không kháng cự anh.

Cô mỉm cười nhạt, xoay người lên lầu.

Gió đêm mang theo rét buốt gào thét ập đến.

Hoàn toàn thổi bay một chút hương thơm cuối cùng Tống Hân Nghiên lưu lại trong không khí.

Đáy mắt ẩn chứa nét dịu dàng và yêu chiều của Tưởng Tử hồi nãy, giờ đây chỉ còn lại một vùng sâu thẳm ảm đạm.

Anh lấy ra một gói thuốc từ trong túi áo, cầm một điếu tựa vào xe, ngửa đầu nhìn tầng lầu mà Tống Hân Nghiên ở.

Sau khi nhẹ nhàng nhả ra một vòng khói màu xanh nhạt, anh đột nhiên mỉm cười.

“Lâu như vậy rồi, mỗi lần nhìn thấy anh đều giống như một con nhím. Hôm nay một giây trước vẫn là bé nhím, giây tiếp theo đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, thái độ mềm mỏng…”

Làm cho anh một lần nghĩ rằng cô bằng lòng về bên anh.

Tưởng Tử Hàn tự giễu lại cười khẽ một tiếng, ném điếu thuốc đi, một chân dẫm nát.

Không phải là muốn quấy nhiễu tâm trí của anh, để cho anh không cần quản sao!

Cô gái của anh thật sự là càng ngày càng có tâm kế.

Trở lại xe, Tưởng Tử Hàn lấy điện thoại ra bấm số.

“Mặc kệ cậu dùng biện pháp gì, tôi muốn biết ngay lập tức chuyện gì đã xảy ra với Tống Hân Nghiên ở tòa án hôm nay!”



Đêm tối.

Dạ Vũ Đình ở bên ngoài uống đến say mèm.
 
Chương 1037


CHƯƠNG 1037

Dạ Nhất cùng Lệ Anh Vũ một trái một phải, đỡ anh ta đi ra ngoài.

Dạ Vũ Đình giãy dụa rống to: “Buông ra, thả tôi ra! Mẹ nó… Không biết ai muốn hại tôi, chẳng lẽ ngay cả tự do uống rượu cũng không có?”

“Có có có.” Lệ Anh Vũ nói, “Nhưng bây giờ quán bar của người ta sắp đóng cửa rồi.”

“Mấy người đều không phải thứ tốt!”

Dạ Vũ Đình mắng: “Nam Mặc Tầm đã đi lâu như vậy rồi… Tại sao… không để cô ấy yên chứ? Tại sao… lại muốn phơi bày cô ấy?”

“Phải, là lỗi của chúng tôi. Chúng tôi không giúp anh bảo mật được chuyện riêng.”

Lệ Anh Vũ tiếp tục phụ họa, giảng đạo lý với kẻ say rượu, không phải anh ta ngốc, mà chính là đầu óc anh ta bị cửa kẹp.

Dạ Vũ Đình không hiểu sao khổ sở, bắt đầu khóc: “Vì sao không buông tha cho cô ấy, cũng không, buông tha cho tôi? Mọi thứ đã trở nên như thế này… Sau này sao tôi có thể tiếp tục với Nghiên Nghiên chứ?”

Lệ Anh Vũ sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn về phía Dạ Vũ Đình.

Từ khi anh ta quen biết người này, anh ta đã biết trong lòng Dạ Vũ Đình có một người, một cô gái đã qua đời.

Nhưng lúc này mới bao lâu mà anh ta cũng để tâm đ ến Tống Hân Nghiên rồi?

Lệ Anh Vũ kiềm nén phức tạp dưới đáy mắt, khuyên nhủ: “Sao không thể tiếp tục, hai người vẫn chưa ly hôn. Nếu như chưa ly hôn, hai người vẫn là vợ chồng, tất cả mọi thứ đều có thể.”

Dạ Vũ Đình không biết là tỉnh rượu hay là nghe được Lệ Anh Vũ khai đạo, không ngờ lại bình tĩnh lại.

Sau một lúc, anh ta bắt đầu cười.

Cười đến nước mắt chảy ra: “Con mẹ nó, chỗ đó đều bị chặt đứt rồi… đứt rồi!”

Anh ta vỗ ngực hét lớn: “Mẹ nó, ngay cả một người đàn ông bình thường cũng không làm được, cho dù giữ cô ấy ở bên cạnh thì có thể làm gì!”

Gào xong, tâm trạng anh ta bỗng dưng đổi hướng: “Cho dù hiện tại Nam Mặc Tầm trở về thì có thể làm gì chứ?”

Anh ta lảo đảo thoát khỏi kìm cặp của Lệ Anh Vũ và Dạ Nhất, chán nản ngồi xổm bên lề đường: “Tôi đã không xứng để có được cô ấy nữa.”

Anh ta không nói chuyện lắp bắp nữa, thậm chí ngay cả câu từ cũng rất rõ ràng.

Lệ Anh Vũ nhất thời không biết anh ta say thật hay giả.

Anh ta đứng bên cạnh Dạ Vũ Đình, khẽ cụp mắt nhìn, khuyên nhủ: “Hiện tại ngay cả tim hoại tử cũng có thể đổi, đừng nói chỗ đó của anh chỉ là bị thương. Không phải gia đình anh đang liên hệ với bác sĩ phẫu thuật chữa trị ở nước ngoài sao?”

Lệ Anh Vũ trấn an vỗ vỗ vai anh ta: “Anh xem hai tay anh kìa, gân tay hoàn toàn đứt hết mà còn có thể nối liền, hiện tại khoa học kỹ thuật càng ngày càng tốt, chỗ đó cũng có thể.”

Nhân viên phục vụ đỗ xe vừa vặn lái xe tới.

Dạ Nhất thở phào nhẹ nhõm: “Xe đến rồi.”

Đang chuẩn bị đỡ Dạ Vũ Đình lên xe, đột nhiên có một chiếc xe lao tới trước mặt bọn họ, ngăn cản đường đi.

Người lái xe mở cửa.
 
Chương 1038


CHƯƠNG 1038

Tống Thanh Hoa đeo khẩu trang khí thế hùng hổ xuống xe, đi tới trước mặt Dạ Vũ Đình ngồi xổm ven đường, trào phúng nói: “Nhìn dáng vẻ uất ức này của cậu kìa, đừng nói Tống Hân Nghiên, hiện tại ngay cả bọn ăn mày ven đường cũng chướng mắt cậu.”

Lệ Anh Vũ theo bản năng lui về phía sau hai bước, kéo dài khoảng cách với Dạ Vũ Đình.

Dạ Nhất cũng trầm mặc lui sang một bên.

Dạ Vũ Đình loạng choạng đứng dậy: “Bà đến làm gì?”

Mùi rượu phả vào mặt.

Tống Thanh Hoa sau khi trải qua sự kiện suýt chút nữa bị chuốc chết, giờ đây bà ta vô cùng căm ghét mùi rượu.

Bà ta nhíu mày, vẻ mặt khinh bỉ: “Đến xem cậu rớt đài như thế nào. Dạ Vũ Đình, lúc trước tôi vẫn cho rằng cậu sẽ lý trí hơn cha cậu, kết quả hiện tại xem ra, cả hai đều hèn nhát giống nhau! Vì một người phụ nữ mà tra tấn bản thân thành bộ dạng quỷ quái này. Đổi lại là người khác, e rằng cũng chịu không nổi.”

Dạ Vũ Đình tồn đọng vô số nỗi bực vào giờ khắc này hoàn toàn bùng nổ.

Anh ta với đôi mắt đỏ hoe, mạnh mẽ túm lấy cổ áo Tống Thanh Hoa, giơ tay lên: “Nếu không phải bà hại Nghiên Nghiên thành như vậy, tôi và cô ấy chắn chắn sẽ không trở mặt với nhau, tất cả là do bà…”

Nắm đấm hạ xuống, mắt thấy sắp đánh vào mặt Tống Thanh Hoa đang đeo khẩu trang.

Đáy mắt Tống Thanh Hoa lóe lên tia lạnh lùng, bà ta vung quyền chặn nấm đấm của anh ta, dùng tốc độ nhanh hơn Dạ Vũ Đình cho anh ta một cái tát.

“Bốp!”

Mặt Dạ Vũ Đình bị đánh đến mức lệnh sang một bên.

Tống Thanh Hoa với vẻ mặt lạnh lùng: “Hiện tại cậu đã tỉnh chưa?”

Đôi mắt của Dạ Vũ Đình lóe lên một tia tức giận.

Tống Thanh Hoa hoàn toàn không đặt anh ta vào mắt, lạnh giọng tiếp tục: “Tôi đã nói qua, dùng sự lừa dối để giữ một người bên cạnh mình thì sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ tẩy thôi, khuyên cậu nên dùng chút thực lực của mình để con bé không bao giờ dám rời xa cậu. Là tự cậu không có bản lĩnh, còn dám trút giận lên tôi. Dạ Vũ Đình, có phải là bình thường tôi đã quá nhân từ với cậu rồi không?”

Ngay cả ba anh ta là Dạ Khải Trạch cũng không dám lỗ m ãng với bà ta như vậy, thằng nhóc lông mọc chưa đủ như anh ta, ai cho anh ta can đảm đó vậy!

Tống Thanh Hoa khinh thường đẩy anh ta ra.

Dạ Vũ Đình bị đẩy loạng choạng lùi về sau.

Nếu Dạ Nhất không đỡ kịp thời, chỉ sợ đã ngã phịch xuống đất rồi.

Dạ Nhất và Lệ Anh Vũ chỉ dám đỡ Dạ Vũ Đình, không dám nói một lời với Tống Thanh Hoa.

Tống Thanh Hoa lạnh lùng nhìn Dạ Vũ Đình: “Não vẫn chưa bị men rượu ngâm hỏng đúng chứ? Có muốn tìm Tưởng Tử Hàn trả thù không? Tôi sẽ cho cậu một cơ hội. Nếu còn là đàn ông, thì cậu hãy phấn chấn lên đi, đi tìm những người đã làm tổn thương cậu, làm hại cậu để báo thù!”

Dạ Vũ Đình bị cái bạt tay của bà ta làm cho tỉnh táo.

Anh nhì bà ta, ánh mắt lạnh như rắn độc: “Thật sự có thể sao?”

Tống Thanh Hoa cười giễu cợt: “Có thể hay không, cậu sẽ sớm biết thôi. Nhưng từ bây giờ, cậu phải phấn chấn tinh thần dậy cho tôi !”
 
Chương 1039


CHƯƠNG 1039

“Được!”

Dạ Vũ Đình gật đầu.

Chỉ cần có thể báo thù, anh ta nguyện ý hy sinh tất cả!

Sau khi Tống Thanh Hoa rời đi, Lệ Anh Vũ lặng lẽ nói với Lục Minh Hạo chuyện vừa rồi …

Hoan Uyển.

Khi Cố Vũ Tùng, Lục Minh Hạo và Tô Thần Nam đến nơi, Tưởng Tử Hàn đang xem tài liệu do cấp dưới gửi đến.

Đó là tất cả những gì đã xảy ra với Tống Hân Nghiên trong và ngoài tòa án ngày hôm nay.

Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn ảm đạm.

Ngay khi ba người Cố Vũ Tùng bước vào, liền nhận ra bầu không khí không ổn.

“Đây là cái gì?” Cố Vũ Tùng cầm lấy phần văn kiện Tưởng Tử Hàn đã đọc qua rồi lật xem.

Tưởng Tử Hàn ném tư liệu lên bàn cà phê, ánh mắt phát lạnh: “Chuyện xảy ra ở tòa án hôm nay.”

“Tống Thanh Hoa cũng tham gia?!”

Cố Vũ Tùng đúng lúc nhìn thấy tên của Tống Thanh Hoa xuất hiện trên đó.

Tưởng Tử Hàn cười lạnh: “Bà ta mang theo hai đứa nhỏ đi tìm Hân Nghiên.”

“Đứa nhỏ?!” Ba người Lục Minh Hạo kinh ngạc: “Bà ta muốn làm gì?!”

“Hăm dọa!”

Đôi mắt Tưởng Tử Hàn lóe lên tia lạnh lùng, từ trong tài liệu lấy ra hai bản photo DNA: “Bà ta nói hai đứa trẻ đó chính là hai đứa mà Hân Nghiên từng sinh ra.”

Ba người Lục Minh Hạo càng kinh ngạc.

“Cho nên, rốt cuộc có đúng không?” Tô Thần Nam hỏi.

Ánh mắt Tưởng Tử Hàn lạnh lùng, không nói gì.

Cố Vũ Tùng sau khi phản ứng lại thì vô cùng tức giận: “Mẹ kiếp! Thảo nào người của tôi đã điều tra vụ việc ở nước M năm đó lâu như vậy nhưng lại chẳng tìm ra chút manh mối nào. Hóa ra là Tống Thanh Hoa, mụ phù thủy già đó đang gây rắc rối. ”

Sau khi mắng mỏ, anh ta lại tự hỏi: “Nhưng đó là chuyện của bốn năm trước. Chẳng lẽ bà ta đã lên kế hoạch từ bốn năm trước sao? Bà ta muốn có được thứ gì từ chị dâu chứ?! Trên người chị dâu có thứ gì đáng cho bà ta có được chứ?!”

Cả căn phòng im lìm.

Tô Thần Nam trầm tư: “Hiện tại chúng ta tạm thời không biết bà ta muốn làm gì, nhưng nếu có thể khiến cậu theo dõi lâu như vậy mà thậm chí cũng không tìm được manh mối nào, điều này cho thấy thực lực của Tống Thanh Hoa ở nước ngoài chắc chắn là không nhỏ. ”

Rất có thể là ngay cả bọn họ cũng không động vào được.

Tưởng Tử Hàn cau đôi mày kiếm, trong mắt tràn đầy sự phẫn nộ và cuồng bạo: “Dù cho bà ta có lợi hại như thế nào, nhưng hễ là người làm tổn thương người bên cạnh tôi, đều không được!”

Do dự một lúc, Cố Vũ Tùng vẫn mở miệng nói: “Tống Thanh Hoa không ngốc nên chắc chắn bà ta sẽ không làm những việc vô ích. Nếu bà ta đã để lộ đứa nhỏ vào lúc này, vậy ba của đứa nhỏ rất có thể cũng sẽ bị lộ, đến lúc đó anh và chị dâu… ”

Áp suất không khí trong phòng đột ngột giảm xuống khiến người ta khó thở.
 
Chương 1040


CHƯƠNG 1040

Lục Minh Hạo đá Cố Vũ Tùng, vội vàng đánh trống lảng: “Lộ ra thì đã sao. Một con rùa rụt cổ trốn tránh bốn năm, nói không chừng đã sớm chết rồi. Lúc này có khi xác chết cũng đã…”

“Á chù!”

Lục Minh Hạo còn chưa nói xong, Tưởng Tử Hàn đã hắt hơi một cái không kiểm soát được.

Lục Minh Hạo: “…”

Ngừng một chút, anh ta nói tiếp điều vừa rồi chưa nói: “Thật ra, người đàn ông đó có chết hay không cũng không quan trọng. Dù sao anh ta cũng không có tình cảm gì với chị dâu. Nếu anh ta thật sự dám gây rắc rối, cùng lắm chúng ta tiễn anh ta một đoạn thôi … ”

“Á chù!”

Tưởng Tử Hàn lại hắt hơi.

Lục Minh Hạo: “…”

Anh ta nói quá k1ch thích rồi sao? !

Nhưng cũng không đúng.

Cố Vũ Tùng rút ra một ít khăn giấy và cẩn thận đưa cho anh: “… Không sao chứ?”

“Không sao!”

Cố Vũ Tùng yên tâm lại, hùa theo lời của Lục Minh Hạo: “Minh Hạo nói đúng, cho dù cha của đứa bé có ra mặt thì cũng không thể làm gì chị dâu. Chuyện xảy ra năm đó đều là một âm mưu, chị dâu là nạn nhân trong vụ việc này, chị ấy hận mấy người đó còn không kịp, sao còn có thể có quan hệ với anh ta chứ. Anh Hàn anh cứ yên tâm đi, chuyện này em nhất định sẽ điều tra đến cùng. Cho dù không thể khiến mấy tên xấu xa đó ngồi tù mọt gông thì cũng phải khiến bọn họ trầy… ”

Tưởng Tử Hàn: “Á chù!”

Cố Vũ Tùng: “Trầy… da tróc vảy…”

“Á chù!”

Cố Vũ Tùng: “…”

Tô Thần Nam đứng dậy đi vào phòng bếp, bưng một ly nước nóng tới: “Bảo bác sĩ gia đình đến xem một chút đi.”

Tưởng Tử Hàn nhận lấy, cau mày xoa xoa mũi: “Không cần! Hồi nãy mới hít khí lạnh ở bên ngoài.”

Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra vừa rồi, hễ Lục Minh Hạo và Cố Vũ Tùng nói chuyện, lỗ tai của anh lại nóng lên không thể giải thích được, mũi cứ luôn ngứa ngáy, không nhịn được mà hắt hơi …

Đúng lúc này, di động của Lục Minh Hạo vang lên.

“Lệ Anh Vũ gửi tin nhắn.”

Lục Minh Hạo mở ra xem vài cái: “Tống Thanh Hoa đã đến tìm Dạ Vũ Đình.”

Nội dung cuộc trò chuyện của Dạ Vũ Đình và Tống Thanh Hoa được gửi đến không sót một lời.

Sau khi nghe điều này, Cố Vũ Tùng mắng mỏ: “Bà phù thủy già này thật không biết xấu hổ.”

Tưởng Tử Hàn xoa xoa ly nước nóng: “Chú hề nhảy đầm, không cần để vào lòng.”

Tống Hân Nghiên mới là người thực sự khiến anh khó chịu.
 
Chương 1041


CHƯƠNG 1041

Cô giống như một quả bom hẹn giờ tích tắc, luôn làm những điều mà anh không ngờ tới.

Tưởng Tử Hàn nhéo nhéo lông mày, nếu người phụ nữ đó có thể tém tém lại chút, anh cũng không đến nỗi…

Nghĩ đến thái độ của cô lúc tối, tâm trạng càng cảm thấy khó chịu.

“Tống Thanh Hoa đã đúng một lần. Trên đời này, nếu có bất cứ thứ gì có thể đe dọa Hân Nghiên, đó sẽ chỉ là con cái. Cô ấy đã luôn quan tâm đ ến hai đứa trẻ bị cướp đi từ khi sinh ra này. Về phần cha của bọn trẻ … … ”

Anh cười khẩy: “Cô ấy căn bản không quan tâm.”

Khi nói lời này, không biết tại sao, nhưng trong lòng anh cảm thấy khó chịu kỳ lạ.

Tưởng Tử Hàn bực bội đặt ly nước xuống, lạnh lùng nhìn ba người bọn họ nói: “Tìm cách cướp lấy đứa nhỏ từ tay Tống Thanh Hoa càng sớm càng tốt!”

Tô thần Nam cau mày, nghiêm mặt: “Anh nghĩ cho kỹ đi, chuyện này không phải chuyện nhỏ. Cướp trẻ con không đơn giản như âm thầm đi xử lý một kẻ nào đó.”

Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn bỗng trở nên sâu thẳm, vẻ mặt vô cùng kiên quyết.

Biết rằng đây là điềm báo trước cho sự tức giận của Tưởng Tử Hàn, Cố Vũ Tùng vội vàng cười nói: “Không phải là chưa làm qua sao, nhưng có sao chứ? Chuyện chưa làm qua, mới càng muốn thử. Đúng không, cậu Lục?!”

Anh ta nhanh chóng cho Lục Minh Hạo một cái nháy mắt.

“A… ha ha, phải!” Lục Minh Hạo vội vàng gật đầu đồng ý.

Cả hai đồng loạt nhìn Tô Thần Nam một lần nữa.

Tô Thần Nam không nói thêm nữa: “Lập kế hoạch rồi thông báo cho tôi.”

Được sự ủng hộ của anh em, Tưởng Tử Hàn cuối cùng cũng hài lòng: “Không vội, Tống Thanh Hoa không phải là người ăn chay, lúc này bà ta đẩy đứa nhỏ ra, vậy mà chỉ là để Hân Nghiên bỏ qua người nhà họ Dạ, nhìn thế nào cũng giống như lấy dao chặt heo để giết gà vậy. Lý do đằng sau điều này mới đáng được điều tra thêm. ”

Tô Thần Nam lý trí nói: “Nếu thực sự muốn bảo vệ cô ấy, anh tranh thủ lần đưa mẹ cô ấy ra nước ngoài này mà đưa theo cô ấy đi đi. Ở nước M, có người của chúng ta bí mật bảo vệ cô ấy, cho dù Tống Thanh Hoa có thực lực đến đâu, bà ta cũng không thể với tới đó được. Không có khả năng quấy rối cô ấy. ”

“Tôi thấy cách này được đó.”

Cố Vũ Tùng cũng đồng tình: “Dù sao thì ở đây chị dâu cũng không còn gì để dựa dẫm ngoài mẹ ruột của chị ấy. Giờ điều duy nhất chị ấy quan tâm chính là đứa trẻ. Đến lúc đó, chúng ta sẽ gửi đứa trẻ cho chị ấy, cho dù chị ấy muốn ở lại, cũng không buông bỏ được con cái.”

Lục Minh Hạo cũng gật đầu: “Chúng ta còn chưa đoán ra được thực lực đằng sau của Tống Thanh Hoa. Bây giờ không phải là lúc hoàn toàn chiến đấu với bà ta. Có thể vật lộn thì cứ cố gắng vật lộn đi.”

Sau khi bàn bạc kế hoạch, Tưởng Tử Hàn quyết định: “Vậy trước tiên tìm cách cướp lấy đứa nhỏ rồi tính!”



Vụ việc chiếc vòng tay của Tống Hân Nghiên bị đầu độc lại được đưa ra tòa vào ngày hôm sau.

Tống Hân Nghiên đêm đó ngủ không ngon, dù đã trang điểm nhưng cô vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi trong mắt.

Khương Thu Mộc vô cùng lo lắng: “Muốn làm gì thì làm. Bất kể cậu quyết định thế nào, tớ đều sẽ ủng hộ cậu.”

Tống Dương Minh sủng nịch mà xoa xoa đầu cô: “Mọi chuyện sẽ có anh gánh vác, đừng sợ.”
 
Chương 1042


CHƯƠNG 1042

Tống Hân Nghiên xúc động đến đỏ cả mắt: “Anh, Thu Mộc, cám ơn hai người.”

Tống Dương Minh, Khương Thu Mộc nhìn Tống Hân Nghiên đi về phía ghế đầu.

Khương Thu Mộc có chút không yên lòng: “Anh Dương Minh, anh cho rằng Hân Nghiên sẽ bỏ qua cho hai mẹ con nhà họ Dạ theo yêu cầu của TốngThanh Hoa chứ?”

“Có.”

Tống Dương Minh không chút do dự nói: “Đứa nhỏ chính là giới hạn của em ấy. Từ cái cách hôm qua Tống Thanh Hoa tiếp xúc với đứa nhỏ, có thể thấy được Tống Thanh Hoa đối với đứa nhỏ không tốt. Hân Nghiên nhất định sẽ không ngó lơ. Đừng nói là bỏ qua cho mẹ con nhà họ Dạ, cho dù là muốn em ấy làm tổn thương mình, em ấy hẳn cũng sẽ làm điều đó mà không chút do dự … ”

Khương Thu Mộc không khỏi run lên.

Lúc này Tống Dương Minh mới nhận ra những gì mình nói đã quá trớn, vội vàng trấn an: “Em cũng đừng lo lắng quá, Hân Nghiên không phải loại người không có chính kiến. Em ấy bình tĩnh và lý trí như vậy, trong lòng chắc chắn đã có sự lựa chọn rồi.”

Khương Thu Mộc gật đầu, trong suốt quá trình nghe có chút lơ đãng.

Vụ án đã rõ ràng, việc xét xử diễn ra nhanh chóng.

Trong suốt quá trình, sắc mặt của Tống Hân Nghiên lạnh như nước, không kích động, cũng không buồn.

Các luật sư của cả hai bên khẩu chiến bằng bằng chứng và luận cứ, cuộc chiến nhanh chóng được bùng cháy.

Ngay khi chủ tọa phiên tòa yêu cầu cả hai bên đưa ra tuyên bố cuối cùng, điện thoại di động của Tống Hân Nghiên chợt rung lên.

Cô cụp mắt xuống, ánh mắt hờ hững quét qua màn hình.

Đó là tin nhắn từ Tưởng Tử Hàn.

Chỉ có một câu, chỉ một vài con số, nhưng lại khiến đáy mắt Tống Hân Nghiên vốn lặng như nước đọng chợt khẽ nhúc nhích.

Cô vừa chuyển điện thoại của mình sang chế độ máy bay thì đã đến lượt cô trần thuật rồi.

Tống Hân Nghiên đứng lên, cung kính với thẩm phán, ánh mắt đầy căm phẫn không cam, nhưng ngữ khí bình tĩnh mà mở miệng: “Mới hôm qua, con gái của bị cáo là Dạ Như Tuyết vừa kết thúc phiên tòa đầu tiên về vụ đầu độc một đứa trẻ bốn tuổi nhằm định vu tội tôi. Nhưng trong vụ án hôm nay của chúng ta, là bị cáo đã trực tiếp đầu độc tôi, khiến tôi mất đi đứa con của chính mình. Tôi không có thù oán gì với bị cáo, cũng không hiểu tại sao họ lại làm vậy. Thế giới người lớn đầy gian dối và dối trá, tôi không cần họ xin lỗi, nhưng tôi cần họ cho đứa con đã chết của tôi một lời giải thích, vì vậy tôi cầu xin quan tòa trừng trị nghiêm khắc kẻ sát nhân! ”

“Hả?!”

Khương Thu Mộc kinh ngạc kêu lên, vội vàng che miệng.

Cô nghiêng người về phía Tống Dương Minh, hạ giọng hỏi: “Anh Dương Minh, những gì Hân Nghiên nói đâu giống như đang cầu xin đâu?!”

Không chỉ Tống Dương Minh nghe ra được mà những người khác trong khán phòng cũng nghe ra được.

Nhất thời, trên dưới toà án bàn tán xôn xao.

Lâm Tịnh Thi và Chu Ngọc Trân cũng không khỏi ngạc nhiên.

Điều này hoàn toàn không khớp với tin tức mà họ nhận được!
 
Chương 1043


CHƯƠNG 1043

“Cạch!” Thẩm phán gõ cái búa, nhắc nhở: “Im lặng!”.

Phòng xử án im ắng trở lại.

Tống Hân Nghiên cúi người về phía thẩm phán.

Khi đứng thẳng dậy một lần nữa, cô nói một cách chân thành: “Tôi không biết động cơ của bị cáo khi làm việc này, tôi không biết bằng cách nào mà tôi đã động chạm đến lợi ích của họ và khiến họ ghét tôi đến như vậy. Tôi chỉ biết rằng nếu vấn đề này không được truy cứu đến tận cùng, thì nói không chừng lần sau, bọn họ sẽ càng ngang tàng hơn, để những thành phần độc ác xấu xa này vượt lên trên vòng pháp luật … ”

Thái độ cứng rắn của Tống Hân Nghiên đã khiến cả Lâm Tịnh Thi và Chu Ngọc Trân ở khu bị cáo phải kinh ngạc không thôi.

Chu Ngọc Trân lo lắng thấp giọng hỏi Lâm Tịnh Thi: “Mẹ, có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao…”

Những gì Tống Hân Nghiên nói không phải để cầu xin, mà là yêu cầu trừng phạt nghiêm khắc bọn họ!

Đầu Lâm Tịnh Thi cũng hoảng loạn

Điều này hoàn toàn khác với tin tức mà bà ta nhận được.

Tại sao lại thành như vậy chứ? !

Tiếng ồn ào ở khu bị cáo khiến quan tòa không hài lòng, ông ta lấy búa răn đe: “Im lặng!”

Ở khán đài.

Khương Thu Mộc lo lắng nắm lấy cánh tay của Tống Dương Minh và nói: “Anh Dương Minh, Hân Nghiên cậu ấy …cậu ấy đưa ra yêu cầu trắng trợn như thế này, liệu có chọc giận Tống Thanh Hoa không? Nếu bà ta đe dọa Hân Nghiên bằng cách ra tay với đứa trẻ thì sao?!”

Tuy Tống Dương Minh không biết tại sao, nhưng nhìn Tống Hân Nghiên vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở chỗ nguyên cáo, trầm ngâm nói: “Em ấy nhất định là có cách khác.”

Đây là một phiên tòa công khai.

Toàn bộ phiên tòa được ghi lại trên camera trực tiếp và phát trực tiếp trên mạng.

Văn phòng tổng giám đốc FN.

Tống Thanh Hoa ngồi sau bàn làm việc và xem quá trình xét xử được phát trên máy tính.

Sau khi nghe bài phát biểu của Tống Hân Nghiên, bà ta tức giận đến mức ném tất cả tài liệu lên bàn.

Thư ký Lưu Thái nghe thấy động tĩnh liền vội vàng gõ cửa đi vào.

Văn phòng là một mớ hỗn độn, tài liệu bay khắp sàn.Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!

“Tống tổng không sao chứ?!” Lưu Thái thận trọng hỏi.

Tống Thanh Hoa tức giận siết chặt mép bàn, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt như dã thú mà nhìn chằm chằm Lưu Tấn: “Tống Hân Nghiên dám giở trò với tôi!”

Lưu Thái lắng nghe âm thanh của máy tính, còn có gì không hiểu nữa.

Anh ta thuần thục lấy ra một điếu thuốc và đưa nó.

Tống Thanh Hoa tức giận cầm lấy, bỏ vào miệng.

Lưu Thái vội vàng châm lửa cho bà ta: “Tống Hân Nghiên này không ngờ ngoài việc cứng đầu ra còn cố chấp như vậy, ngay cả sự sống chết của đứa trẻ cũng không quan tâm nữa… Nếu đứa trẻ còn không thể trở thành điểm yếu của cô ta, e rằng chúng ta muốn uy hiếp cô ta sẽ càng khó hơn.”

Tống Thanh Hoa hút vài điếu thuốc, lửa giận trong lòng cuối cùng cũng nguôi ngoai.
 
Chương 1044


CHƯƠNG 1044

Bà ta lại ngồi xuống.

Máy quay của phiên tòa lại quét về phía Tống Hân Nghiên.

Người phụ nữ tuy mặt không biểu cảm, nhưng nét mặt tinh xảo, xinh đẹp lại lộ ra vẻ lạnh lùng, khiến người ta muốn chinh phục.

Bà ta cười lạnh: “Không phải nó cố chấp, là nó chưa nhìn thấy thỏ thì chưa thả chim ưng ra thôi!”

Tống Thanh Hoa dửng dưng lắc tàn thuốc, nhìn Tống Hân Nghiên bằng ánh mắt nham hiểm: “Không hổ danh là con gái của hai vị giáo sư vĩ đại, tuy được nuôi dưỡng trong môi trường lộn xộn của nhà họ Tống suốt mấy năm nay, nhưng trong xương cốt vẫn còn gen của ba mẹ nó, tinh ranh và thông minh! ”

 

Lưu Tấn khó hiểu: “Tống tổng không tức giận nữa sao?”

Tống Thanh Hoa hừ lạnh một tiếng: “Nếu nó thật sự cầu xin cho mẹ con nhà họ Dạ ở phiên toà lần này, thì tôi đúng là có chút xem thường nó, cũng may là nó không có!”

Bà ta nghiền nát điếu thuốc trên bàn làm việc: “Tống Hân Nghiên có bản lĩnh như vậy, mới không lãng phí bao nhiêu năm chờ đợi của tôi!”

Đẩy chiếc ghế xoay sang một bên, đứng dậy và sải bước ra ngoài.

Lưu Thái sửng sốt một hồi, vội vàng đi theo.



Ở bên kia.

Văn phòng tổng giám đốc Tưởng Thị.

Cố Vũ Tùng, Lục Minh Hạo và Tô Thần Nam cũng ở lại văn phòng của Tưởng Tử Hàn để xem phiên tòa trực tiếp với anh.

Cố Vũ Tùng giơ cho Tưởng Tử Hàn một ngón tay cái tán thành: “Chiêu này gọi là gì chứ, thả con bọ ngựa bắt con ve ve, còn con chim vàng anh thì ở phía sau. Tống Thanh Hoa nghĩ rằng bà ta đã kiểm soát được tình hình chung, nhưng không ngờ, ngay phút chót, chị dâu đã bị một tin nhắn của anh Hàn kéo về lại, có lẽ hiện giờ Tống Thanh Hoa đang tức lắm.”

Lục Minh Hạo cũng nở nụ cười: “Thật muốn nhìn thấy khuôn mặt của Tống Thanh Hoa bây giờ.”

Tô Thần Nam trầm ngâm nhìn màn hình, không nói nói.

Tưởng Tử Hàn sắc mặt hơi tối sầm, không có một chút vui mừng: “Không phải cô ấy quyết định làm chuyện này sau khi đọc tin nhắn của tôi.”

“Hửm ?!”

Ba người Cố Vũ Tùng bối rối.

Ánh mắt lãnh đạm của Tưởng Tử Hàn rơi vào trên màn hình.

Trong máy quay, vẻ mặt Tống Hân Nghiên luôn vô cảm, cảm xúc dưới ánh mắt dao động nhẹ, cho dù là lúc luật sư bên kia đang nguỵ biện, hay khi cô đang trần thuật đầy nhiệt huyết, đều bình lặng như một vũng nước đọng.

Anh trầm giọng nói: “Vẻ mặt của cô ấy trong suốt quá trình đều không thay đổi, hẳn là trước khi bước vào tòa cô ấy đã đưa ra quyết định rồi, cô ấy không bị Tống Thanh Hoa uy hiếp, hoặc là … cô ấy đã đoán được hai đứa trẻ kia không phải con trai của cô ấy.”
 
Chương 1045


CHƯƠNG 1045

Tin nhắn anh gửi cho cô là: Đứa trẻ không phải của em.

Sau khi cô ấy nhìn thấy tin nhắn anh gửi, cô thậm chí không có phản ứng gì cả, điều này khó tránh khiến anh có chút ngạc nhiên.

Ba người Tô Thần Nam đều sững sờ, vô thức nhìn Tống Hân Nghiên trên màn hình.

Quả nhiên như Tưởng Tử Hàn đã nói, cô thực sự có một loại bình yên vượt qua các tầng trời a.

“Đậu xanh!”

Cố Vũ Tùng cạn lời: “Vậy có nghĩa chúng ta tăng ca cả đêm, tốn tiền nhờ người sử dụng dữ liệu lớn để tìm cha mẹ ruột của cặp song sinh với giá cao. Tất cả đều vô ích sao?!”

Không sai! Trước khi đi bắt đứa trẻ, bọn họ đã lý trí đi xác minh thân phận của đứa trẻ.

May mắn thay, sau khi nhập khuôn mặt của hai đứa trẻ vào hệ thống, mới thực sự phát hiện ra: mẹ ruột của hai đứa trẻ là người khác!



Cùng lúc đó, tại tòa án.

Thẩm phán nhìn về phía bị cáo: “Bị cáo, các người còn gì để bổ sung không?”

“Có!”

Lâm Tịnh Thi nén lửa trong bụng, cuối cùng không kìm được nữa, phù một cái đứng dậy: “Thưa thẩm phán, các thành viên trong hội đồng giám khảo, đừng nghe những lời vô nghĩa của cô ta.”

Bà ta tức giận chỉ vào Tống Hân Nghiên mắng: “Người phụ nữ này chỉ là một con hồ ly tinh, một con đ ĩ!”

“Cạch!”

Thẩm phán đập búa: “Bị cáo, chú ý lời nói của mình.”

Lâm Tịnh Thi miễn cưỡng nuốt những lời tục tĩu không thành lời đó và nói tiếp: “Tống Hân Nghiên đến từ một thành phố nhỏ, còn là con gái nuôi của một gia đình. Cô ta đến Thủ đô chính là muốn tìm một ngọn núi dựa, tội nghiệp cho đứa con trai ngu ngốc của tôi, bị vẻ đẹp của cô ta mê hoặc, thật sự bị cô ta dùng những thủ đoạn hạ lưu đó để câu hồn của nó. ”

“Cạch!”

Thẩm phán đưa ra cảnh cáo thứ hai: “Bị cáo, nếu bà lại sử dụng ngôn từ thiếu văn minh, tòa án sẽ cấm bà nói ngay lập tức!”

Lâm Tịnh Thi vốn còn có thể kìm nén được cơn tức giận, nhưng lần phát ti3t này khiến bà ta khó kiềm chế được: “Những gì tôi nói đều là sự thật! Nhà họ Dạ chúng tôi ở Thủ đô không phải là kẻ vô danh tiểu tốt, với một gia tộc như nhà chúng tôi, có ai muốn con trai mình kết hôn với một người phụ nữ không xứng với con mình về mọi mặt chứ?! Càng huống hồ, người phụ nữ này còn không an phận, sau khi kết hôn cô ta không những không kiểm điểm, lăng nhăng với tên đàn ông khác, mang thai dã chủng…. nếu như không phải vì chuyện lần này, không biết con trai tôi còn phải đội mũ xanh bao lâu nữa.. ”

“Phụt……”

Ai đó trong khán phòng nghe thấy lời nói của Lâm Tịnh Thi không khỏi bật cười.

Bà mẹ Lâm Tịnh Thi này..

Giống như sợ người ta không biết trên đầu con trai bà ta đội mũ xanh vậy.

Bên ngoài phòng xử án, nét mặt của những người xem chương trình truyền hình trực tiếp thậm chí còn đa dạng hơn.

Tưởng Tử Hàn sắc mặt lạnh lùng.

Ba người Cố Vũ Tùng thở không dám thở, muốn cười cũng không dám cười.
 
Chương 1046


CHƯƠNG 1046

Ai dám cười anh Hàn vì đã cho Dạ Vũ Đình đội mũ xanh chứ? !

Mẹ nó cái mũ này nói gì thì nói cũng không tới lượt Dạ Vũ Đình đội OK?

Nếu không phải ban đầu anh Hàn nhất thời tức giận, thì tới lượt Dạ Vũ Đình sao?!

Tại tòa án.

Luật sư Vệ cau mày nhắc nhở: “Bị cáo, đây là phòng xử án, không phải là nơi để bà nói linh tinh. Trước khi buộc tội thân chủ của tôi, hãy nghĩ xem con trai bà đang che giấu tâm tư gì. Hình ảnh Dạ Vũ Đình và người cũ Nam Mặc Tầm đã được đưa lên mạng, ai cũng biết anh ta lấy thân chủ của tôi là có tâm tư gì. Nhưng những gì bà vừa nói đã nhắc nhở chúng tôi rằng thân chủ của tôi hoàn toàn có thể kiện con trai bà về một tội khác là lừa dối hôn nhân. ”

Lâm Tịnh Thi kinh ngạc ngậm miệng.

Sau khi cảnh cáo bị cáo, thẩm phán chấm dứt sự trần thuật của bà ta, tuyên bố hôm khác sẽ tuyên án.

Sau khi ra tòa.

Ba người Tống Hân Nghiên bước ra khỏi tòa án, vừa ra tới cửa liền nhìn thấy xe của Tống Thanh Hoa đang đậu trước mặt.

Tống Thanh Hoa đội mũ và đeo khẩu trang dựa vào thân xe, nhìn thấy ba người Tống Hân Nghiên, cười lạnh và giơ ngón tay cái lên.

“Tống Hân Nghiên, cô thực sự không làm tôi thất vọng.”

Đứng thẳng dậy, chậm rãi bước đi đến chỗ Tống Hân Nghiên, nhẹ nhàng nói: “Nói xem, lúc đó cô bị sao vậy?!”

Khóe môi Tống Hân Nghiên khẽ nhếch lên, tạo thành một độ cong mỉa mai: “Cô nghĩ tôi sẽ thế nào?! Cô tuỳ tiện tìm hai diễn viên nhỏ đến diễn kịch mẫu tử tình thâm trước mặt tôi, thì tôi phải nhập vai với các người sao?”

Độ cong khóe môi của cô càng ngày càng sâu, ánh mắt đầy tò mò: “Hẳn là cô chưa từng có con đúng không? Nếu có, hẳn cô nên biết chân tình khi diễn hoàn toàn khác với tình cảm huyết thống được tự nhiên lộ ra. Hôm qua khi tôi nhìn thấy hai đứa nhỏ, lúc đầu tôi rất sốc nhưng sau cú sốc thì tôi thất vọng, một đứa nhỏ như vậy mà đã có một đôi mắt lập trình như vậy rồi, trả lời câu hỏi lại càng chính xác, như thể đã được tập đi tập lại hàng nghìn lần, mọi bước đi trông đều rất vừa phải … ”

Tống Thanh Hoa ngứa răng vì hận.

Kế hoạch mà bà ta tự hào, không ngờ lại thua ngay từ đầu.

“Nói cứ như thể cô đã nhìn thấy con ruột của mình vậy.” Tống Thanh Hoa cười chế nhạo, ánh mắt lóe lên vẻ ác độc: “Tống Hân Nghiên, nếu chúng nó không phải là con ruột của cô, vậy cô định giải thích thế nào về kết quả xét nghiệm quan hệ mẹ con? Tóc mà tôi cho cô, hẳn cô đã đi làm xét nghiệm quan hệ mẹ con rồi, phải không?”

“Làm rồi.”

Vẻ mặt của Tống Hân Nghiên rất bình tĩnh: “Đây là thất bại lớn nhất trong kế hoạch của bà ngày hôm qua. Bà đã nhổ tóc đứa trẻ trước mặt để xua tan nghi ngờ của tôi, nhưng thật không may, lúc đó tay bà vẫn chưa cử động, nhưng khuôn mặt của hai đứa trẻ đã bắt đầu xuất hiện những biểu hiện đau đớn rồi … ”

Cô bắt đầu nhắc lại từng bước mà Tống Thanh Hoa đã làm ngày hôm qua.

Mọi người không khỏi bắt đầu nhớ lại những hình ảnh mà họ đã thấy ngày hôm qua theo lời của cô.

Hóa ra là như vậy.
 
Chương 1047


CHƯƠNG 1047

Tống Thanh Hoa cười âm hiểm: “Cô nói chúng nó là diễn, vậy kết quả xét nghiệm ADN cô giải thích thế nào?”

Khí thế của Tống Hân Nghiên đột nhiên thay đổi.

Cô nghiến răng, đôi mắt dần đỏ lên không tự chủ được, như muốn ăn thịt người.

Không đợi Tống Thanh Hoa phản ứng, cô đột nhiên đưa tay bóp lấy cổ bà ta, nghiến răng nghiến lợi: “Bởi vì tóc mà bà cho là của con trai ruột tôi!”

Vừa dứt lời, Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh hít hai hơi liên tục, không dám tin nhìn về phía Tống Thanh Hoa.

Tống Hân Nghiên lạnh lùng chất vấn: “Tống Thanh Hoa, bà đưa con tôi đi đâu rồi! Năm đó tại sao lại làm như vậy….”

Đôi mắt đỏ hoe, cay cay, nước mắt trào ra.

Cô vô thức gập ngón tay lại, Tống Thanh Hoa bị bóp đến mức trợn tròn mắt: “Bà trả lại con tôi cho tôi, trả lại cho tôi!”

Giọng nói Tống Hân Nghiên cũng dần trở nên mạnh mẽ, vẻ mặt mơ hồ có chút mất khống chế.

Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc vội vàng xông lên, cùng với Lưu Thái, vội vàng tách hai người ra.

Sau khi chiếc cổ được thả tự do, Tống Thanh Hoa vội vàng hít thở mấy hơi mới hồi phục lại, cơn giận lập tức bay đầy trời, hất Lưu Thái ra, hung hăng giơ tay lên tát về phía Tống Hân Nghiên.

Thấy tay bà ta sắp rơi xuống mặt Tống Hân Nghiên, trong góc nghiêng một bàn tay lớn với khớp xương rõ ràng đột nhiên giơ ra.

Người kia nắm lấy cổ tay Tống Thanh Hoa, không thèm để ý hất một cái: “Bẩn!”

Giọng điệu vô cùng ghét bỏ!

Tống Thanh Hoa bị hất ra nên loạng choạng.

Nếu như không phải Lưu Thái nhanh tay đỡ được, chỉ sợ bà ta đã ngã rất thảm rồi.

“Cậu!” Tống Thanh Hoa tức giận, quay đầu đối diện với ánh mắt vô cùng lạnh lùng, u ám của Tưởng Tử Hàn.

Lời vẫn chưa nói ra khỏi miệng đã mắc kẹt trong cổ họng.

“Tôi cái gì?”

Tưởng Tử Hàn đứng phía trước bảo vệ Tống Hân Nghiên, giọng nói thờ ơ: “Tống Thanh Hoa, ai cho bà dũng khí ra tay ở trước tòa án, là cái quốc tịch ngoại quốc kia của bà?”

Tống Thanh Hoa tức đến mức mặt xanh đỏ xen lẫn nhau: “Rốt cuộc là ai ra tay trước, cậu nghĩ mọi người đều mù như cậu sao?”

“Vậy sao?”

Tưởng Tử Hàn cười như không cười, xấu xa lướt nhìn xung quanh: “Lúc nãy mấy người có ai nhìn thấy gì không?”

Mọi người giống như đã thương lượng xong hết rồi, lần lượt quay mặt đi.

Người nhìn trời, người nhìn đất, không có ai dám nhìn sang bên này.

Tống Thanh Hoa: “…”

Bà ta tức muốn chết, đang định nổi giận, dư quang đột nhiên nhìn thấy Dạ Vũ Đình dẫn theo một đám người đi về phía bên này.
 
Chương 1048


CHƯƠNG 1048

Khóe miệng Tống Thanh Hoa cong lên, thu lại sự tức giận, khuôn mặt tràn đầy sự chế nhạo, cố ý cao giọng nói: “Hân Nghiên, đúng là nên chúc mừng cháu, gặp được một người đàn ông tốt, si tình, dịu dàng lại biết quan tâm giống như Tưởng Tử Hàn. Vì một người đàn ông như vậy, hồng hạnh vượt tường cũng đáng, cô ủng hộ cháu .”

Cách đó không xa, bước chân Dạ Vũ Đình đột nhiên dừng lại, bằng mắt thường có thể thấy được vẻ mặt lập tức trở nên u ám.

Tống Hân Nghiên trừng đôi mắt đỏ hoe, vùng khỏi Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh, đẩy Tưởng Tử Hàn đang chắn ở trước mặt cô ra, bất chấp tất cả bổ nhào về phía trước.

Cả người cô tiều tụy, cơn tức giận gần như muốn bùng nổ, khiến ai thấy cũng phải sợ hãi.

Tống Thanh Hoa theo bản năng lùi về sau.

Vệ sĩ bà ta đưa theo lập tức nghiêng người qua, bảo vệ bà ta.

Nỗi sợ hãi biến mất, Tống Thanh Hoa lạnh lùng khiêu khích: “Tống Hân Nghiên, cô thật sự rất thông minh, vậy thì sao, cho dù cô tin hay không tin, con trai của cô đều ở trong tay tôi! Cô muốn lấy lại con trai, không thành vấn đề, đưa ra điều kiện đáng để trao đổi! Ngược lại, tôi muốn xem xem, cô có thể vì con trai cô đưa ra cái giá bao nhiêu để trao đổi!”

Bà ta cười khẩy: “Tôi đợi cô cho tôi sự bất ngờ!”

Sợi dây cuối cùng trong đầu Tống Hân Nghiên cũng đã đứt, trừng mắt đến mức sắp rách ra: “Tống Thanh Hoa, tôi giết bà!”

Tưởng Tử Hàn duỗi cánh tay dài ra, ôm chặt cô vào lòng.

“Đừng trúng kế, bà ta đang cố ý khiến em tức giận đó.” Anh thì thầm vào tai cô.

“Cút đi!” Tống Hân Nghiên giãy giụa, giọng nói cũng lạc đi.

“Cô, đủ rồi đó!”

Vẻ mặt Tống Dương Minh cũng trở nên vô cùng lạnh lùng: “Hân Nghiên, em ấy đã đắc tội gì với cô? Mà khiến cô phải hận em ấy sâu như vậy, phải cố làm ra huyền bí để ép người khác vào con đường cùng mới định dừng lại đúng không?”

Dừng một lúc, anh ta nhíu mày, lạnh lùng bước về phía trước: “Cho dù có, cô làm như vậy cũng đủ rồi! Đứa bé có lỗi gì mà cô muốn chúng nó vừa được sinh ra đã phải tách khỏi Hân Nghiên? Cô, cô có biết hành vi của cô bây giờ khiến người khác rất xem thường không!”

Tống Thanh Hoa tức giận lườm Tống Dương Minh, vung tay tát một cái về phía anh ta.

Trong người Tống Dương minh có sự chính trực và phản ứng của người lính, để Tống Thanh Hoa đánh một lần đã là cực hạn của anh ta.

Cát tát vung đến, anh ta nghiêng người lùi về sau, ra tay rất nhanh, nắm lấy cổ tay bà ta, đè lại.

Hai cô cháu đối đầu nhau.

Khương Thu Mộc ở bên cạnh sợ hãi, run rẩy, sau đó là tức giận.

Bà cô già này, ức hiếp bạn thân của cô ấy thì thôi đi, bây giờ còn muốn ra tay với người trong lòng của cô ấy?

Chuyện như thế này ai có thể chịu đựng được!

Khương Thu Mộc vô cùng tức giận, vung túi lên đập về phía Tống Thanh Hoa.

“A!”

Tống Thanh Hoa bị đập, hét lên một tiếng.
 
Chương 1049


CHƯƠNG 1049

Vệ sĩ của Tống Thanh Hoa đề phòng Tống Hân Nghiên nhưng lại không đề phòng Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc.

Tống Thanh Hoa bị đánh, vệ sĩ lập tức di chuyển, lần lượt đi về phía Khương Thu Mộc.

“Đầu gỗ!”

Tống Hân Nghiên cắn lên tay Tưởng Tử Hàn, nhân lúc anh bị đau, dùng cùi chỏ đập vào bụng anh.

Tưởng Tử Hàn theo bản năng buông tay ra, lùi về sau.

Tống Hân Nghiên lao về phía Khương Thu Mộc.

Tống Dương Minh cũng đã kéo Khương Thu Mộc vào lòng để bảo vệ trước khi vệ sĩ ra tay.

Mấy người lần lượt ra tay, hiện trường rất hỗn loạn.

Ánh mắt Tưởng Tử Hàn lạnh lùng, u ám, bước một bước về phía trước, kéo Tống Hân Nghiên về.

“Tưởng Tử Hàn, cái tên khốn này, buông tay ra!”

Mặt Tưởng Tử Hàn đen như mực, cúi người bế ngang cô lên, ép buộc rời khỏi mớ hỗn độn này, đi về phía bãi gửi xe.

Dạ Vũ Đình đứng cách đó không xa xem trò vui nửa ngày, cuối cùng bước lên, đưa tay ra chặn đường hai người.

Anh ta nhìn chằm chằm vào Tưởng Tử Hàn, ánh mắt lạnh lùng: “Thả vợ tôi xuống!”

Tưởng Tử hàn tức đến bật cười: “Vợ anh? Dạ Vũ Đình, anh ở đâu…”

“Anh câm miệng!”

Tống Hân Nghiên hét lên.

Tưởng Tử Hàn rủ mắt, nhìn người phụ nữ trong lòng, kiềm nén cơn tức giận, không phát ra tiếng.

Một đám phóng viên đi phía sau Dạ Minh Vũ dường như cuối cùng cũng đã hoàn hồn lại, như ong vỡ tổ tràn qua tấn công Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên.

“Cô Tống, xin hỏi Tưởng tổng là người thứ ba trong mối quan hệ giữa cô và cậu ba Dạ sao?”

“Đứa con mà cô phá bỏ là của Tưởng tổng sao?”

“Nhà họ Dạ không thừa nhận cô, hôn nhân của cô và cậu ba Dạ vẫn sẽ tiếp tục chứ?”

….

Tống Hân Nghiên tức muốn chết, giãy giụa muốn xuống, Tưởng Tử Hàn lại ôm chặt lấy cô, không buông tay.

Ánh mắt Dạ Vũ Đình rơi trên người Tống Hân Nghiên đang ở trong lòng Tưởng Tử Hàn, sự thâm tình trong đáy mắt giống như muốn tràn ra ngoài: “Hân Nghiên, xin lỗi, anh thừa nhận, lúc đầu anh tiếp cận em là có mục đích khác, đã lừa dối em. Nhưng vừa nhìn thấy em, anh đã không kìm lòng được mà muốn giữ em ở lại bên cạnh anh. Những ngày tháng sau này ở cùng nhau, anh càng bị em thu hút. Hân Nghiên, anh thừa nhận trong lòng anh đã từng có người khác, nhưng bây giờ người anh yêu là em, là Tống Hân Nghiên hiện tại, không phải là vật thay thế cho người khác…”

Tống Hân Nghiên cuối cùng cũng giãy giụa, nhảy khỏi vòng tay của Tưởng Tử Hàn.

Cô đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt thờ ơ, bình tĩnh: “Dạ Vũ Đình, anh không cần xin lỗi tôi. Giữa chúng ta, thực ra còn không được tính là bạn bè. Chuyện sau này, cũng không phải là lỗi của một mình anh, tôi cũng có trách nhiệm. Nên anh không cần xin lỗi, để mọi người đỡ lo lắng, anh hãy ký đơn ly hôn sớm một chút đi, chúng ta đều được giải thoát.”
 
Chương 1050


CHƯƠNG 1050

Vẻ mặt Dạ Vũ Đình tái mét.

Tống Hân Nghiên không thèm quan tâm, quay người muốn đi tìm Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh.

Vừa di chuyển, micro của phóng viên lại giơ đến.

“Cô Tống, xin hãy nói ra quan điểm của cô về hôn nhân.”

“Ngoại tình một cách công khai, trong lòng cô có cảm thấy hổ thẹn không?”

“Quanh quẩn bên cạnh hai người đàn ông xuất sắc, cô có cảm thấy áp lực không?”

“Trong lòng cô có phải vẫn luôn yêu anh Tưởng đúng không? Kết hôn với cậu ba Dạ chỉ là vì thuận tiện cho sau này có thể tiếp tục nối lại duyên phận lúc trước với anh Tưởng?”

….

Câu hỏi sau lại sắc bén hơn câu hỏi trước lần lượt ập đến.

Vẻ mặt Tống Hân Nghiên không hề thay đổi, mỉm cười: “Xin hỏi, mấy người là phóng viên đúng không?”

Các phóng viên tỏ ra khó hiểu, lần lượt đưa thẻ phóng viên của mình ra để chứng minh.

Tống Hân Nghiên nhận lấy một cái rồi liếc nhìn, bật cười thành tiếng: “Đúng là đều xuất thân từ nhà báo chuyên nghiệp.”

Trả lại thẻ nhà báo cho phóng viên kia, cô nhìn hết đám phóng viên một lượt: “Thầy cô ở trường của mấy người dạy mấy người làm phóng viên là phải đào bới chuyện riêng tư của người khác sao?”

Đám phóng viên bị chặn họng, vẻ mặt không được vui.

Tống Hân Nghiên tức giận trách mắng: “Đất nước có nhiều nhà khoa học vô danh như vậy mà mấy người không đưa tin, nhiều đứa bé có hoàn cảnh khó khăn như vậy mà mấy người không quan tâm.”

Liếc nhìn Tống Thanh Hoa, ám chỉ nói: “Còn có nhiều thế lực ngầm như vậy mà mấy người không dám vạch trần, chỉ dám quan tâm, đưa bài về một chút tin tức của giới nhà giàu. Đúng là làm mất mặt cái thân phận phóng viên này của mấy người!”

Lạnh lùng nói xong, cô đẩy phóng viên vẫn còn đang ngây người ở phía trước ra, sải bước rời đi.

Đợi đến khi tất cả mọi người hoàn hồn lại, cô đã đi xa rồi.

Cơn giận tích tụ trong lòng Tưởng Tử Hàn đột nhiên dần biến mất.

Anh khẽ cười, bước nhanh đuổi theo, kéo cô nhét vào ghế phó lái của xe mình.

Tống Hân Nghiên tức đến mức choáng váng, quay người muốn kéo cửa xe ra.

Tưởng Tử Hàn đã dùng điều khiển từ xa khóa cửa lại.

Anh bình tĩnh ngồi vào ghế lái.Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!

Tống Hân Nghiên tức giận trợn tròn mắt: “Mở cửa, tôi muốn xuống xe!”

Tưởng Tử Hàn làm như không nghe thấy, nghiêng người, kéo dây an toàn, thắt giúp cô: “Đừng làm ồn, anh đưa em đến một nơi.”

“Tôi, không, đi!”

Tống Hân Nghiên tức giận nói từng từ từng chữ một.

Tưởng Tử Hàn làm như không nghe thấy, chỉ thắt dây an toàn của mình rồi khởi động xe.

“Tưởng Tử Hàn!”
 
Chương 1051


CHƯƠNG 1051

Tống Hân Nghiên tức giận hét lên: “Mấy ngày hôm nay tôi đã đủ bận rộn rồi! Mấy vụ kiện đã làm lỡ rất nhiều thời gian của tôi, tôi rất bận, muốn đi thăm mẹ tôi, tôi còn phải đi xử lý công việc của tôi, tôi cũng rất mệt, muốn nhanh chóng trở về nghỉ ngơi!”

“Có rất nhiều cách để thư giãn, không chỉ có về nhà. Đi thăm mẹ em thì vẫn còn sớm, không vội vào lúc này.”

Lúc nói chuyện, chiếc xe đã phóng đi.

Tống Hân Nghiên đã không thể tức giận được nữa.

“Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Tưởng Tử Hàn chuyên tâm lái xe.

Tống Hân Nghiên có chút bực tức: “Có tin tôi nhảy xuống xe không!”

Tưởng Tử Hàn đã khóa cửa sổ lại, cô không thể nhảy được.

Nhưng anh vẫn đầu hàng.

“Ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ đi.” Ánh ánh anh chỉ ra bên ngoài, giọng điệu dịu dàng đến mức có thể chảy ra nước: “Tuyết rơi rồi.”

Tống Hân Nghiên tức giận quay đầu qua.

Dưới màn đêm, dưới ánh đèn đường rực rỡ đang dần sáng lên trong thành phố, những bông tuyết lóng lánh bay trong không trung, trong ánh sáng b ắn ra màu sắc sặc sỡ.

Tống Hân Nghiên sững sờ.

Tưởng Tử Hàn lái xe, liếc nhìn sang, khóe miệng bất giác cong lên.

Anh kéo kính cửa sổ xe xuống.

Tống Hân Nghiên không nhịn được mà đưa tay ra.

Những bông tuyết nhỏ, ónh ánh chạm vào tay rồi tan ra, để lại sự lành lạnh.

Trong nháy mắt, dường như cô đã quên đi tất cả những rối bời lúc nãy, lầm bầm: “Hải Thành gần phía nam, gần như không có tuyết. Thỉnh thoảng sẽ thổi một chút bọt tuyết, còn tan biến trong không trung. Không ngờ tuyết ở thủ đô lại rơi sớm như vậy. Còn…đẹp như vậy. Chả trách cả ngày hôm nay vân luôn âm u, hóa ra là sắp có tuyết….”

Tống Hân Nghiên bất giác mỉm cười, đôi mắt sáng đến mức khiến người khác không thể rời mắt, rất lóa mắt.

Tưởng Tử Hàn nhìn cô đến mức thất thần.

Có ánh đèn xe vụt qua, anh hoàn hồn lại: “Không còn sớm nữa. Hôm nay đã là đêm Giáng sinh rồi.”

Tống Hân Nghiên nghe thấy vậy thì sững sờ, quay đầu lại nhìn anh.

Tưởng Tử Hàn cười, ra hiệu cho cô nhìn về ghế sau: “Quay đầu lại đi.”

Tống Hân Nghiên quay đầu về hướng anh chỉ.

Tưởng Tử Hàn ấn một công tắc.

Trên hàng ghế sau đã được gập bằng là một hình trái tim khổng lồ được xếp bằng những quả táo đỏ.

Trong hình trái tim bằng táo được lấp đầy bằng những bông hoa tươi đủ loại và đủ màu sắc, bên ngoài là một vòng đèn nháy lấp lánh nhiều màu sắc.

Dải ánh sáng len lỏi vào giữa những bông hoa, khiến những bông hoa lóe lên năm màu rực rỡ, đẹp vô cùng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top