Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 972


Chương 972

Chúc Minh Đức đi theo sau ông chủ của mình, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý khi đi ngang qua Tống Dương Minh.

Trong phòng riêng, người của Tưởng Tử Hàn nhanh chóng rời đi.

Tống Dương Minh liếc nhìn Tống Thanh Hoa đang nhếch nhác trong vòng tay anh.

Mái tóc dính đầy dầu ớt và lá rau của bà ta rối tung cả lên, miệng bà ta sưng to gấp ba lần, không còn ra con người nữa…

Trong lòng Tống Dương Minh cảm thấy sảng khoái kỳ lạ.

Anh ta chậm rãi lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số: “Alo, 115, tôi đang ở…”

Sân bay quốc tế Thủ Đô.

Lệ Anh Vũ đeo kính râm vừa bước ra khỏi hành lang VIP thì bị một nhóm người mặc đồ đen chặn lại.

“Lệ thiếu gia khổ cực rồi, thiếu gia nhà tôi kêu chúng tôi tới đón ngài.”

Đối phương mặt vô cảm máy móc nói.

Lệ Anh Vũ sững sờ.

Anh ta đã nói với Dạ Vũ Đình thời gian máy bay sẽ hạ cánh, nhưng chưa bao giờ nghĩ anh ấy sẽ cử người đến đón.

Tự dưng có chút được sủng mà sợ.

Anh ta lập tức khách sáo gật đầu: “Được, khổ cực cho các anh rồi.”

Đi theo đối phương đến bãi đậu xe.

Người vệ sĩ bước tới trước một chiếc RV và mở cửa sau.

Lệ Anh Vũ không nghĩ nhiều liền cúi xuống đi vào.

Vừa bước vào, ngay lập tức nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Ngồi trên ghế sô pha của xe không phải là Dạ Vũ Đình mà là Lục Minh Hạo với khuôn mặt baby.

Bên cạnh anh ta còn có hai vệ sĩ mặc đồ đen cao lớn cường tráng.

Lục Minh Hạo lúc này đang mê mẩn trò chơi trên điện thoại di động của mình, rút tí thời gian ngẩng đầu lên, liếc Lệ Anh Vũ một cái.

“Chờ một chút, tôi đánh xong trận này rồi nói.”

Lệ Anh Vũ: “…”

Bây giờ anh ta xuống xe còn kịp không?!

Lệ Anh Vũ trong lòng sợ hãi, lúng túng cười hỏi: “Cậu Lục có dặn dò gì thì nói một tiếng là được, tại sao lại đích thân tới đón máy bay.”

Lục Minh Hạo không nói gì, sau khi trò chơi kết thúc, mới nở nụ cười giả tạo đáp: “Mặt của anh thật lớn.”

Anh cất điện thoại đi: “Hỏi anh một chuyện, lúc đầu anh đã giới thiệu Tống Hân Nghiên làm quen với Dạ Vũ Đình đúng không?”

Lệ Anh Vũ sửng sốt, trong lòng chợt lóe lên dự cảm không lành.

Không đợi anh nói chuyện, Lục Minh Hạo đã lười biếng nhắc nhở: “Đừng nói dối, tôi bắt anh tới đây để hỏi được, thì nhất định đã biết vài thứ. Hơn nữa, hôm nay khi anh đến Thủ đô, cũng là Dạ Vũ Đình bảo anh tới, đồng thời hứa sẽ cho nhà họ Lệ anh một vài dự án?!”

Một lớp mồ hôi lạnh toát ra trên lưng Lệ Anh Vũ.
 
Chương 973


Chương 973

Không dám suy nghĩ quá lâu, anh ta nhanh chóng nói: “Quả nhiên không có chuyện gì giấu giếm Cậu Lục.”

Anh ta rất biết thời thế, mặc dù anh ta vẫn có một chút quyền lực ở Hải Thành, nhưng trước những kẻ quyền thế ở thủ đô anh ta không có tí trọng lượng nào, cũng không dám tranh đấu.

“Chẳng qua có một điểm Cậu Lục nói sai. Không phải tôi chủ động giới thiệu cô Tống cho cậu ba Dạ, mà là anh ấy biết tôi quen cô Tống nên đặc biệt tới tìm tôi. Tôi cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, rất nhiều chuyện thân bất do kỷ. Lần này đến thủ đô không phải vì cậu ba Dạ, mà là để giúp cháu trai của tôi Hoắc Tấn Trung…

“À!”

Lục Minh Hạo hừ lạnh.

Người vệ sĩ bên cạnh bất ngờ tung một cú đấm vào bụng Lệ Anh Vũ.

“Hự!”

Lệ Anh Vũ đau đớn rên rỉ, không chịu nổi cúi xuống.

Lục Minh Hạo nhàn nhã bắt chéo chân, chậm rãi nói: “Lúc nãy tôi đã nói rồi, nói thật đi anh mới bớt khổ.”

Anh ta để hai chân xuống, chống khuỷu tay lên đầu gối, hơi nghiêng khuôn mặt baby, ngây thơ vô hại nói: “Nếu như anh hợp tác với tôi, ta sẽ cho anh lợi ích gấp ba lần Dạ Vũ Đình cho anh. Nếu anh muốn chống đối tôi, không những anh không thu được một chút lợi ích nào từ Dạ Vũ Đình, mà nếu tôi không vui, có lẽ sẽ khiến anh nhận lấy đau khổ gấp mười lần.”

Lục Minh Hạo mỉm cười, vẻ mặt ngây thơ càng ôn hòa: “Nếu tôi muốn động vào nhà họ Lệ của cậu, trong vòng ba ngày, Lệ Thị các cậu sẽ biến mất hoàn toàn trên thị trường.”

Khuôn mặt thì hiền lành, nhưng từng lời nói lại đầy uy hiếp.

Lệ Anh Vũ sắc mặt tái nhợt, gần như không nghĩ ngợi gì, lập tức quay người lại: “Cảm ơn Cậu Lục xem trọng. Có thể hợp tác với Lục Thị là ba đời nhà tôi có phúc. Mỗi câu của Cậu Lục, núi đao biển lửa Lệ Anh Vũ tôi cũng không từ…”

Dạ Vũ Đình và Lục Minh Hạo hoàn toàn không thể so sánh được.

Tuy đều là gia tộc bậc nhất ở thủ đô, nhưng nhà họ Dạ lại có ba anh em, cuối cùng hươu chết về tay ai còn chưa biết.

Nhưng Lục Minh Hạo thì khác, anh ta là thái tử của nhà họ Lục.

Ngoài ra, nhà họ Lục có quan hệ tốt với nhà họ Tưởng và nhà họ Tô, Lục Minh Hạo là anh em thân thiết của Tưởng Tử Hàn và Tô Thần Nam.

Đắc tội nhà họ Lục tức là đắc tội nhà họ Giang và nhà họ Tô.

Một lúc mà đắc tội ba nhà trong tứ đại tài phiệt thủ đô.

Nếu thế thì Ngọc Hoàng đại đế có lẽ cũng không cứu nổi nhà họ Lệ.

Lục Minh Hạo hừ lạnh một tiếng: “Anh biết tại sao vừa rồi không đánh vào mặt anh không?”

Lệ Anh Vũ nhảy số cực nhanh: “Dạ Vũ Đình biết tôi đã đến thủ đô, nếu không đi gặp anh, nhất định sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của anh ta. Cho nên Cậu Lục muốn tôi tiếp tục trở về bên cạnh Dạ Vũ Đình như thể không có gì xảy ra, làm nội ứng cho anh?”

Khuôn mặt búng sữa của Lục Minh Hạo nụ cười chân thành hơn: “Chẳng trách Dạ Vũ Đình lại tìm anh, quả nhiên có ngộ tính.”

Anh ấy đứng dậy vỗ vỗ vai Lệ Anh Vũ: “Để khích lệ anh, tối nay tôi sẽ tặng anh vài người phụ nữ.”
 
Chương 974


Chương 974

Lệ Anh Vũ ngập ngừng nhìn Lục Minh Hạo.

Lục Minh Hạo cong môi nở nụ cười.

Khuôn mặt trẻ thơ đó trông vô cùng ngây thơ.

Lệ Anh Vũ không tự chủ được rùng mình một cái, nhanh chóng cự tuyệt: “Cảm ơn Cậu Lục yêu thích, nhưng trước giờ tôi không có hứng thú với nữ sắc.”

“Chậc chậc, thật đáng tiếc.”

Lục Minh Hạo thở dài, đột nhiên nghĩ: “Chẳng lẽ là anh thích người như Dạ Vũ Đình?”

Lệ Anh Vũ sững sờ.

Rốt cuộc mạch não của Cậu Lục này kiểu gì vậy? !

Không có hứng thú với nữ sắc bằng thích đàn ông? !

Lục Minh Hạo ân cần nhắc nhở: “Vậy anh phải cẩn thận hơn, Dạ Vũ Đình bây giờ không hề nhân đạo, cẩn thận đè anh thành công, vậy rất mệt.”

Lệ Anh Vũ: “…”

Anh lại bất giác rùng mình một cái: “Cậu Lục … Cậu Lục suy nghĩ nhiều rồi. Tuy rằng tôi không có hứng thú với nữ sắc, nhưng tôi cũng không có hứng thú với những thứ khác. Cậu Lục thịnh tình như vậy, tôi từ chối nữa thì có vẻ như không biết điều, vậy cảm ơn lòng tốt của Cậu Lục trước …”

Lục Minh Hạo lúc này mới vừa lòng nở nụ cười: “Vậy mới đúng chứ.”

Anh ấy quay đầu lại dặn dò vệ sĩ bên cạnh: “Đi thôi, đưa anh Lệ đi xem món quà tôi tặng anh ấy.”

“Vâng”.

Lục Minh Hạo lại ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra, lại nhàn nhã chơi game.

Lệ Anh Vũ chỉ có thể sợ hãi tìm một góc ngồi.

RV nhanh chóng chạy về khách sạn.

Ngay khi Lệ Anh Vũ bước xuống xe, anh ta đã bị mấy người phụ nữ ăn mặc hở hang và mát mẻ kéo vào phòng.

Ngồi trên xe, Lục Minh Hạo tâm trạng vui vẻ quay lại đoạn video, gửi vào nhóm chat nhỏ ba người chỉ có anh, Cố Vũ Tùng và Tô Thần Nam.

Cố Vũ Tùng là người đầu tiên lên tiếng: [Chậc chậc, thằng nhãi Lệ Anh Vũ này có của ăn rồi. À mà, chúng ta chắc chắn là sẽ không nói với anh Hàn về chuyện này chứ?]

Tô Thần Nam: [Đưa ra lời cảnh cáo chân thành nhất cho cậu, che giấu cho cẩn thận. Hàn trước giờ luôn ghét những phương pháp này, đừng dẫn lửa đốt mình. Chúng ta giúp cậu ấy giải quyết vấn đề là được.]

Cố Vũ Tùng: [OK, tôi đã sai. Khóc.jpg. Này, sao chuyện tới tay các cậu lại dễ dàng như vậy, chỉ có tôi là một mình khổ thế này. Đảm đương việc khó nhất, tốn rất nhiều công sức, cũng không dám than thở trước mặt anh Hàn…]

Lục Minh Hạo: [Ôm.jig]

Tô Thần Nam: […]

Cố Vũ Tùng: [Thật may là còn có hai người, thật may là đã xây dựng được một thế giới nhỏ riêng tư như vậy, cuối cùng tôi cũng có thể hít thở ở đây. Ngưỡng mộ các cậu có thể làm những nhiệm vụ mà không cần suy nghĩ, lúc có thể động thủ thì không cần động miệng. Bây giờ tôi phải điều tra ra chuyện ba năm trước, còn phải canh chừng an toàn của chị dâu, khổ quá…]

 
 
Chương 975


Chương 975

Lục Minh Hạo: [Xoa đầu.jpg. Không phải có vệ sĩ đảm bảo an toàn sao? 】

Cố Vũ Tùng: [Vệ sĩ cũng chào thua. Lâu lâu anh Hàn sẽ hỏi tôi chị dâu ở đâu, làm gì, gặp ai … Nếu tôi không trả lời được ngay, anh ấy sẽ liếc tôi, hoặc tồi tệ hơn là sỉ nhục tôi. Như công kích cá nhân vậy…]

Lục Minh Hạo: [Hahahaha … đánh đấm chi đấy vẫn tốt hơn, con trai hãy bảo trọng.jpg]

Bệnh viện Thành Song

Tống Thanh Hoa mới ra viện chưa được mấy ngày thì đã phải quay lại phòng bệnh VIP trước đây đã ở.

Người vừa mới ra khỏi phòng cấp cứu như bà ta từ lâu đã không còn giữ được vẻ chăm chút như thường ngày.

Lúc này, đầu tóc bà ta rối tung, khuôn mặt nhợt nhạt, môi bị bỏng đến mức nổi cả bọng nước màu đỏ, cả người từ trên xuống dưới chỉ lộ ra được hai chữ duy nhất, đó là thảm hại.

Tống Dương Minh thờ ơ nhìn, trong lòng vô cùng bình tĩnh, không có một chút đau lòng hay thương hại nào.

Bà ta được đưa vào viện kịp thời mà còn như vậy, Tống Hân Nghiên không được đưa vào viện kịp thời, không biết lúc đó cô đã bị hành hạ đến mức thế nào?

Mấy hôm nay, đã mấy lần anh muốn đi thăm cô nhưng lại yếu đuối không dám quan tâm đến cô…

Bởi vì anh không xứng nữa!

Cũng vì anh không muốn vì hành động của mình mà một kẻ điên như Tống Mỹ Như lại tới làm tổn thương Tống Hân Nghiên….

Tống Thanh Hoa từ từ tỉnh lại, mở mắt nhìn Tống Dương Minh đang ngồi thừ người trước giường bệnh mình.

Lửa giận bùng lên, bà ta cố chống người ngồi dậy, tát anh một cái thật mạnh.

“Bốp!”

Một âm thanh chát chúa vang lên trong phòng bệnh.

Tống Thanh Hoa tức giận, nhìn chằm chằm đứa cháu kia, bà ta định nói gì đó nhưng đến khi mở miệng ra thì lại đau đến mức không nói được tiếng nào.

Bà ta lại càng tức giận, nhưng cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.

Mặt Tống Dương Minh bị tát lật sang một bên, phía trên gương mặt cương nghị xuất hiện dấu năm ngón tay rất rõ ràng nhưng dường như anh không cảm thấy đau.

“Xin lỗi cô.” Anh lên tiếng, giọng nói xin lỗi khàn khàn: “Cháu tưởng là cô cố tình để cháu đi là vì có một số chuyện không muốn để cháu biết. Lúc đó lại có một số việc gấp cần làm nên cháu mới phải rời đi một thời gian, nhất thời cũng quên mất chuyển điện thoại từ chế độ im lặng trở lại bình thường.”

Bộ dạng chân thành, sốt ruột, lo lắng đó của Tống Dương Minh không giống như là giả.

Tống Thanh Hoa nửa tin nửa ngờ nhưng lửa giận cũng đã tiêu tan không ít.

Tống Dương Minh biết Tống Thanh Hoa không nói được gì, anh cũng không đợi câu trả lời của bà ta, nói hết một lượt những gì mà bà ta muốn biết: “Cô uống nhiều rượu trắng lại ăn lẩu quá cay, dạ dày bị kích thích. Bác sĩ đã rửa ruột cho và tiêm cho cô, cô nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một vài ngày là sẽ không sao. Chỉ là vết thương ở miệng…”

Anh ngừng một lát rồi mới nói tiếp: “Bác sĩ nói phải mấy ngày sau mới tiêu hết được, cổ họng bị ớt cay làm bị thương, cũng phải tĩnh dưỡng vài ngày.”

Gương mặt Tống Dương Minh lộ vẻ ăn năn: “Tất cả đều là do sai sót của cháu. Cô yên tâm cháu sẽ ở đây với cô cho đến khi nào cô lành hẳn…”
 
Chương 976


Chương 976

Tống Thanh Hoa càng nghe lửa giận càng bốc lên ngùn ngụt nhưng bà ta lại không thể trút giận ra ngoài.

Ánh mắt bà ta ngập tràn oán hận, bà ta chỉ vào đống giấy bút ở cách đó không xa.

Tống Dương Minh ngoan ngoãn đưa chúng cho Tống Thanh Hoa.

“Cháu thích Tống Hân Nghiên?” Tống Thanh Hoa cầm được giấy bút, liền viết xuống câu này.

Tống Dương Minh ngơ ngác không hiểu.

Hiện giờ không phải Tống Thanh Hoa nên nổi giận đùng đùng, không thì nghĩ cách báo thù hoặc là chất vấn tình hình lúc đó, vì sao lại đột nhiên hỏi chuyện này chứ?

“Có phải không?”

Tống Thanh Hoa mất kiên nhẫn, bà ta lại viết xuống một câu.

“Đúng ạ.”

Tống Dương Minh im lặng hai giây rồi thừa nhận: “Dù sao cháu và em ấy cùng nhau lớn lên, từ lâu cháu đã coi em ấy là em gái. Hơn nữa…”

Anh nhìn Tống Thanh Hoa rất nghiêm túc: “Lúc ông nội bệnh nặng, cháu đã hứa với ông là sẽ chăm sóc tốt cho Hân Nghiên.”

Tống Dương Minh ấn giấy bút trong tay Tống Thanh Hoa, tiếp tục nói: “Cháu với Hân Nghiên chỉ có tình cảm anh em, không có bất cứ loại tình cảm nào trái luân thường đạo lý nào vượt lên trên cả, xin cô cũng đừng hiểu lầm.”

Hân Nghiên chỉ coi anh là anh trai, anh cũng sẽ không khiến cô phải chịu thêm bất cứ gánh nặng tình cảm nào.

Gương mặt Tống Thanh Hoa nhăn nhó, bà ta cầm giấy bút lên tiếp tục viết: “Con cháu nhà họ Tống chúng ta nói được làm được, dám yêu dám hận. Cô hiểu tâm tư của cháu, Dương Minh, chỉ cần cháu giúp cô, chỉ cần chúng ta cùng tìm Tưởng Tử Hàn trả thù mối thù hôm nay thì cô sẽ giúp cháu, tác thành cháu với Hân Nghiên, cô nói được làm được.”

Bàn tay Tống Dương Minh đang để trên đầu gối run lên rất khẽ, trong đáy mắt thoáng hiện ra vẻ âm u.

Anh cười khẽ: “Cô yên tâm, cho dù cô không nói thì cháu cũng nhất định sẽ giúp cô báo thù. Chỉ là chuyện của cháu và Hân Nghiên thật sự không cần cô giúp đâu ạ.”

Tống Thanh Hoa nhìn Tống Dương Minh chằm chằm để thăm dò, đôi mắt thâm sâu lúc mờ lúc tỏ.

Tống Dương Minh nhìn thẳng về phía bà ta, hoàn toàn không hề chột dạ hay sợ hãi.

Đúng lúc đó Tống Mỹ Như đi tới.

Cô ta đẩy cửa, nhìn thấy trên giường bệnh Tống Thanh Hoa đã tỉnh lại, vội vàng kích động chạy tới, hỏi han quan tâm đầy giả trân: “Cô, cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi, cô thấy thế nào rồi, cô còn thấy trong người khó chịu chỗ nào nữa không?”

Tống Thanh Hoa liếc nhìn cô ta, làm bộ như không có chuyện gì, xé tờ giấy đã viết đầy chữ kia đi rồi vo thành một cục.

Tống Mỹ Như nhìn lướt qua cục giấy trong tay bà ta rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Cô ta dựa vào Tống Dương Minh, đưa tay ra khoác tay anh, trách móc: “Anh cũng thật là, anh đi cùng cô mà sao lại để cho cô bị người ta ức hiếp thành ra như vậy chứ?”

Tống Dương Minh đứng phắt dậy, lùi về phía sau một bước lớn.

Cánh tay Tống Mỹ Như thõng trong không trung.
 
Chương 977


Chương 97

Chương 977

Cô ta cũng không thấy ngại, cánh tay đưa ra chuyển sang hướng khác, đưa lên vuốt tóc đầy tự nhiên rồi còn liếc mắt đưa tình với Tống Dương Minh.

Đôi lông mày rậm của Tống Dương Minh nheo chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi, anh ghê tởm nói: “Hai người nói chuyện đi, cháu ra ngoài hút điếu thuốc.”

Nói xong câu đó, anh quay người đi luôn.

Ra khỏi phòng bệnh, anh mới thở dài một hơi.

Tống Thanh Hoa nhìn thấy hết những phản ứng khác thường của Tống Dương Minh và hành động mồi chài của Tống Mỹ Như.

Sắc mặt bà ta hơi lạnh đi, đỉnh lông mày sắc lạnh hơi nhướng lên, bà ta mở giấy ra, viết chữ như rồng bay phượng múa sang một trang khác: “Có phải cháu làm gì đắc tội với anh cháu không?”

Tống Minh Dương vừa đi, trái tim đang dập dờn của Tống Mỹ Như không còn nơi nào để đi nữa, đành phải quay về.

Nghĩ lại chuyện hai ngày trước, cô ta hơi chột dạ nhưng vội vàng phủ nhận: “Làm sao có thể ạ. Cô cũng biết là anh cháu không thích cháu lắm. Trong mắt anh ấy chỉ có con tiện nhân Tống Hân Nghiên kia. Cháu chỉ không quen với việc anh ấy đối xử tốt với một người ngoài như vậy mà lại coi đứa em gái ruột như cháu như không tồn tại.”

Sắc mặt bà ta dần dịu đi.

Đứa cháu gái này của bà ta có dã tâm, có sắc tâm nhưng cũng may là đứa ngu ngốc, không làm được việc gì lớn, cũng không có khả năng làm hỏng việc tốt của bà ta.

Đối với cô ta, bà ta cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, không truy cứu đến cùng nữa, chỉ lạnh mặt viết một câu nhắc nhở cô ta: “Đối xử với anh cháu tốt một chút. Thế hệ của mấy đứa trong nhà họ Tống chỉ có nó là có thể đảm đương mọi chuyện. Về sau còn rất nhiều việc phải nhờ đến nó, cháu đắc tội với nó sẽ không có lợi cho cháu đâu.”

“Cô yên tâm đi, cháu biết chừng mực mà.” Tống Mỹ Như vội vàng cười cười hứa hẹn.

Cô ta liếc nhìn cánh cửa phòng bệnh đã khép chặt, mới dám sáp lại gần Tống Thanh Hoa nói nhỏ: “Cô, mấy hôm trước anh cháu nhờ vả các mối quan hệ để giúp Tống Hân Nghiên đưa mẹ cô ta vào khoa Thần kinh của Bệnh viện Quân khu. Có vẻ thần bí, nếu không phải cháu tình cờ bắt gặp anh ấy đang gọi điện thoại thì cũng không phát hiện ra được.”

Đôi môi Tống Thanh Hoa nhếch lên lạnh lùng.

Định chữa khỏi bệnh cho Thẩm Hoài Ngưng sao?

Cứ chữa đi, chữa khỏi rồi thì vở kịch này mới càng thú vị.

Tống Thanh Hoa không phản ứng gì, Tống Mỹ Như cũng không biết được trong lòng bà ta rốt cuộc đang nghĩ gì nên không dám tiếp tục.

Cô ta đành thảo mai, nói lấy lòng: “Cô, là Tống Hân Nghiên hại cô ra thành như thế này sao? Cô yên tâm, cháu nhất định sẽ báo thù cho cô.”

Tống Thanh Hoa liếc nhìn cô ta, bà ta cũng lười không muốn giải thích, chỉ viết ngắn gọn trên giấy: “Tạm thời không cần, cô đã có kế hoạch rồi.”

Tống Mỹ Như mỉm cười ngoan ngoãn: “Vâng ạ.”

Cô ta quay đầu bĩu bĩu môi, cô ta cũng chỉ nói vậy thôi.

Đừng tưởng cô ta không biết chuyện này là do Tưởng Tử Hàn làm.

Cô ta cũng không phải kẻ ngu, sẽ đi lấy trứng chọi đá.

Lịch trình hiện tại của Tống Hân Nghiên rất ổn định, nhà, công ty, bệnh viện, ngày nào cũng ba điểm trên một đường thẳng như vậy.
 
Chương 978


Chương 978

Ngày hôm nay, tâm trạng của Thẩm Hoài Ngưng không được ổn định lắm, cô ở bệnh viện rất lâu, khi về đến nhà thì đã là rất muộn.

Ai mà ngờ vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Khương Thu Mộc nằm bò trên tay vịn của ghế sofa ngủ thiếp đi.

Tháng 12, nhiệt độ ở thủ đô đã gần tới mức đóng băng, dự báo thời tiết nói hai ngày này sẽ có tuyết, cô gái ngốc nghếch kia ngủ như vậy không sợ sẽ bị cảm lạnh sao?

Tống Hân Nghiên vội vàng chạy đến: “Đầu Gỗ, mau dậy đi, về phòng rồi ngủ.”

Khương Thu Mộc bị cô lay qua lay lại nhưng hoàn toàn không có ý định muốn tỉnh.

Tống Hân Nghiên chau mày: “Đầu Gỗ?”

Cô vỗ nhẹ vào mặt Khương Thu Mộc.

Nhiệt độ trên người Khương Thu Mộc nóng đến dọa người.

Tống Hân Nghiên giật mình, vội vàng sờ trán cô, quả nhiên là đang bị sốt.

Lại còn sốt đến mức không biết trời đất trăng sao gì.

“Dì La!”

Tống Hân Nghiên vội vàng gọi dì La bảo mẫu.

Dì La lập tức chạy từ trong phòng ra: “Cô Tống, cô về rồi sao, có chuyện gì vậy?”

Tống Hân Nghiên về phòng lấy một cái chăn ra đắp lên người cho Khương Thu Mộc: “Đầu Gỗ sốt rồi, phải mau chóng đưa cậu ấy tới bệnh viện, dì tìm một cái túi đá giúp cậu ấy hạ nhiệt đã, tôi đi tìm chứng minh thư của cậu ấy.”

Dì La nghe vậy cũng cuống cuồng lên theo, vội vàng cởi tạp dề ra: “À…. Được rồi, tôi đi ngay đây.”

Dì La vừa nhanh chóng chạy vào phòng bếp mở tủ lạnh ra vừa lo lắng nói: “Hình như mấy hôm nay tâm trạng của cô Khương không được tốt lắm, thường xuyên nằm ngủ ở sofa. Tôi khuyên cô ấy thì cô ấy nói là đang xem phim. Nhưng xem bình thường thì không sao nhưng cô ấy xem được một lúc rồi lại khóc…”

Dì La thở dài một hơi: “Bộ phim cô ấy đang xem tôi cũng đã xem rồi, cũng không có gì cảm động lắm, không hiểu vì sao cô ấy xem có thể khóc được.”

Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé. Link tải nhé các bạn

Vừa nói chuyện, bà để chiếc khăn bông bọc túi đá lên trên trán của Khương Thu Mộc.

Tống Hân Nghiên cũng đã tìm được túi của Khương Thu Mộc, cô đổ hết đồ bên trong ra bàn uống nước rồi bắt đầu tìm chứng minh thư.

Nghe dì La nói vậy, động tác của cô chỉ hơi dừng lại: “Có lẽ là có chuyện gì đó.”

Cô đã không làm tròn trách nhiệm là bạn thân và bạn cùng phòng của Khương Thu Mộc, mấy ngày hôm nay cô bận đến mức không phát hiện ra sự bất thường của cô ấy.

Tìm đủ đồ đạc xong xuôi, Tống Hân Nghiên và dì La vội vàng đưa Khương Thu Mộc đến bệnh viện.

Sau khi vất vả một hồi, Khương Thu Mộc được đưa vào phòng để truyền dịch.

Dì La chăm sóc cho Khương Thu Mộc còn Tống Hân Nghiên vội vàng đi gặp bác sĩ để tìm hiểu tình hình: “Bác sĩ, rốt cuộc bạn tôi bị sao vậy?”

Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên, khoảng tầm tuổi của mẹ cô và Khương Thu Mộc.

“Còn có thể thế nào nữa, cảm lạnh, bị sốt và hạ đường huyết.”
 
Chương 979


Chương 979

Bác sĩ như một người bề trên, trách móc cô: “Mấy người trẻ tuổi các cô thật không biết quý trọng sức khỏe của mình. Nào là giảm béo, thích đẹp, không xem xem thời tiết thế nào. Bây giờ là lúc nào chứ, ăn mặc phong phanh, lại còn không ăn uống bình thường, hành hạ bản thân đến mức phải đưa vào viện… Được rồi, truyền dịch hai ngày là sẽ không sao đâu.”

Sau khi bác sĩ đi rồi, Tống Hân Nghiên bảo dì La về nghỉ ngơi trước, hôm sau đem bữa sáng tới rồi đổi ca cho cô.

Phòng bệnh yên tĩnh trở lại.

Tống Hân Nghiên nắm chặt bàn tay đang truyền dịch đến lạnh toát của Khương Thu Mộc: “Rốt cuộc là cậu gặp phải chuyện gì vậy? Vì sao lại không nói cho tớ biết?”

Khương Thu Mộc vẫn còn đang mê man, nhưng hình như nghe được tiếng cô liền ú ớ trả lời.

Chỉ là âm thanh rất nhỏ, Tống Hân Nghiên không nghe rõ.

Cô sáp lại gần.

Những âm thanh đứt đoạn của Khương Thu Mộc rơi vào tai cô: “Tống Mỹ Như… tiện nhân… không được chết tử tế.”

Tống Mỹ Như tới gây phiền phức cho Đầu Gỗ sao?

Trái tim Tống Hân Nghiên trĩu nặng, có thể là cô đã làm liên lụy đến Đầu Gỗ?

Cô đang chuẩn bị ngồi xuống thì Khương Thu Mộc lại bắt đầu sụt sịt.

“Anh Dương Minh… Xin lỗi… Xin lỗi… Nếu như em mạnh mẽ hơn một chút… Thì nhất định sẽ không để cho Tống Mỹ Như đắc ý… Bức ảnh… xóa rồi… Cô ấy không nhìn thấy…”

Khuôn mặt Tống Hân Nghiên trở nên nghiêm trọng.

Rốt cuộc là có chuyện gì mà lại có liên quan đến anh trai, Tống Mỹ Như và lại có cô ấy nào nữa?

Cô ấy là ai chứ?

Là cô sao?

Chuyện bức ảnh là sao?

Trong lòng Tống Hân Nghiên vô cùng nghi hoặc.

Cô do dự một lát rồi mở điện thoại của Khương Thu Mộc ra.

Nội dung tin nhắn Zalo giữa Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh rất ít, có đến 80% là liên quan đến cô.

Tống Hân Nghiên thoát ra ngoài rồi vào Zalo của mình, cô lướt lên trên, một đống ảnh lập tức hiện ra trước mắt.

Mắt cô lập tức trợn tròn, cô ngỡ ngàng nhìn những bức ảnh kia…

Sắc mặt Tống Hân Nghiên từ từ trở nên trắng bệch, toàn thân không khỏi cảm thấy lạnh toát.

Tống Mỹ Như là em gái ruột của anh trai cô mà!

Cô lướt dần lên trên, trong lòng càng lúc càng khó chịu, dạ dày cũng cảm thấy nhộn nhạo, cảm giác buồn nôn dâng lên, cuối cùng cô không nhịn được mà nôn khan ra ngoài.

Tống Hân Nghiên tắt những bức ảnh đó đi rồi để điện thoại sang một bên.

Sau một hồi bình tĩnh, cuối cùng cô cũng nén được cơn ớn lạnh và cảm giác buồn nôn xuống.

Cô lại lấy điện thoại của mình ra, mở nhật ký trò chuyện với Khương Thu Mộc, xác nhận bên phía cô hoàn toàn không có những bức ảnh đó.
 
Chương 980


Chương 980

Vậy là có người đã xóa nhật ký trò chuyện của cô?

Những bức ảnh kia là từ đâu ra?

Cô mở điện thoại của Khương Thu Mộc ra lần nữa, tìm thời gian những bức ảnh kia được gửi đi. Đó là lúc cô trúng độc rượu phải nhập viện.

Tống Hân Nghiên thoát ra khỏi Zalo rồi lại xem lịch sử cuộc gọi của cô và Khương Thu Mộc.

Ngày hôm đó anh trai đã gọi cô rất nhiều lần nhưng cô không hề nhận được.

Về sau anh cô gọi điện thoại cho Đầu Gỗ.

Mà những cuộc điện thoại này là ngay trước lúc những bức ảnh kia được gửi đi.

Cuộc điện thoại duy nhất được nhận là sau khi những bức ảnh kia được gửi, và là Đầu Gỗ chủ động gọi cho anh trai cô.

Kết hợp với những lời nói mớ ban nãy của Khương Thu Mộc, cô liên kết mọi chuyện với nhau và lập tức hiểu ra.

Là Tống Mỹ Như gửi những bức ảnh kia đến để khiêu khích cô, lúc đó cô còn hôn mê chưa tỉnh, Đầu Gỗ nhận lời với anh trai cô, xóa hết những bức ảnh đó trước khi cô kịp nhìn thấy.

Đầu Gỗ không chỉ xóa ảnh mà còn xóa cả lịch sử trò chuyện của cô.

Vậy nên bao nhiêu ngày qua, cô không phát hiện ra chuyện gì bất thường.

Là như vậy! Nhất định là như vậy!

Khương Thu Mộc bị ốm đang nằm trên giường bệnh đã ngừng nói mớ, chỉ là thỉnh thoảng vẫn còn tiếng sụt sịt.

Tống Hân Nghiên bỏ điện thoại sang một bên, đau lòng nắm lấy tay của Khương Thu Mộc: “Cậu đúng là đồ ngốc!”

Mắt cô đỏ lên, trong lòng vừa đau đớn vừa tắc nghẹn.

Ngốc quá đi mất!

Cô chỉ cần hơi có chuyện gì thì cô ngốc này đã chạy nam chạy bắc, trong nước ngoài nước gì cũng chạy theo cô.

Vậy mà đến khi Đầu Gỗ gặp chuyện lại dè dặt giấu giếm, không dám cho cô biết.

Khóe mắt Tống Hân Nghiên lập tức đỏ lên, cô sụt sịt nói: “Tớ biết cậu thích anh tớ nhưng ông ngốc kia lại không biết tình cảm của cậu. Đầu Gỗ, cậu yêu thầm như vậy, mệt biết bao…”

Đương nhiên là Khương Thu Mộc không phản ứng lại.

Ánh mắt của Tống Hân Nghiên nhìn về phía hai chiếc điện thoại, nhớ lại những bức ảnh ban nãy cô vừa nhìn thấy.

Tống Mỹ Như muốn khiêu khích cô, anh trai lại muốn cứu vớt tình hình…. Không ngờ cuối cùng người thật sự bị tổn thương là Đầu Gỗ.

Cô nắm chặt bàn tay của Đầu Gỗ.

Có vẻ như Đầu Gỗ thấy đau, cô giãy ra.

Tống Hân Nghiên buông tay, cẩn thận xin lỗi Khương Thu Mộc: “Xin lỗi cậu, xin lỗi cậu.”

Tâm tư cô lại quay về nghĩ tới Tống Mỹ Như.

Cô nghiến răng, loại người quái thai như cô ta không biết trong lòng thâm độc, méo mó thế nào mà có thể ghen với anh trai ruột của mình, cuối cùng không tiếc hi sinh danh dự của hai người.
 
Chương 981


Chương 981

Đúng là quá kinh tởm!

Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, đến lúc mở mắt ra, đáy mắt cô đỏ rực lạnh lùng vì tức giận.

“Tống Mỹ Như, cô dám xúc phạm, làm tổn thương người bạn thân nhất của tôi, người thân mà tôi quan tâm nhất! Có lẽ cái bạt tai trước đây vẫn còn quá ít! Lần này cô đã chuẩn bị xong chưa?”

Cô vắt khăn, lau mặt và lau người cho Khương Thu Mộc. Vừa dừng lại thì cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra.

Cố Vũ Tùng lao vào như một cơn gió, anh ta đi tới trước giường bệnh: “Khương Thu Mộc thế nào rồi? Đỡ sốt chưa?”

Nói rồi đưa tay ra sờ trán của Khương Thu Mộc, anh ta chau mày kiểm tra.

Tống Hân Nghiên nhìn anh ta đầy quái lạ, ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc và phòng bị: “Sao cậu Cố biết Đầu Gỗ bị ốm vậy?”

Hơn nữa tốc độ còn nhanh như vậy!

Cố Vũ Tùng không suy nghĩ gì: “Đây là bệnh viện. Bất cứ bệnh viện nào có xuất hiện tên của mọi người thì tôi cũng sẽ được biết ngay lập tức.”

Tống Hân Nghiên chau mày.

Sao lời này lại nghe có vẻ quen tai thế nhỉ?

Cô suy nghĩ một lúc, không phải quen tai mà đây chính là câu nói của Tưởng Tử Hàn.

Chỉ là lần này người nói câu này chuyển thành Cố Vũ Tùng, còn đối tượng được quan tâm là Khương Thu Mộc.

Trong lòng Tống Hân Nghiên xuất hiện một cảm giác kỳ lạ, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.

Còn phía bên này, Cố Vũ Tùng đã lấy ống nghe ra, định cho vào bên trong cổ áo bệnh nhân của Khương Thu Mộc.

Tống Hân Nghiên vội vàng bình tĩnh lại, nắm lấy cổ tay của anh ta: “Cậu Cố, cậu làm vậy có phải là hơi quá rồi không? Bác sĩ đã khám cho Đầu Gỗ rồi, cũng đã dùng thuốc rồi, bệnh của cô ấy đã được kiểm soát rồi. Cậu đến thăm được cô ấy chúng tôi đã rất cảm kích rồi nhưng cậu đừng làm phiền đến việc nghỉ ngơi của cô ấy.”

Cố Vũ Tùng chau mày khó chịu: “Tôi phải tự mình kiểm tra thì mới yên tâm được, nhỡ đâu các cô gặp phải lang băm thì sao?”

Nỗi nghi hoặc trong lòng Tống Hân Nghiên càng lớn hơn.

Cố Vũ Tùng đã thoát ra khỏi cánh tay của Tống Hân Nghiên.

Anh ta thu ống nghe lại, áp vào lòng bàn tay mình ủ một lát, chắc chắn không buốt tay rồi thì mới áp lên lồng ngực Khương Thu Mộc, cẩn thận nghe.

Tống Hân Nghiên nhìn vẻ chăm chú, cẩn thận của anh ta, nhất thời không biết nên nói gì.

Kiểm tra một lượt xong, khuôn mặt căng thẳng của Cố Vũ Tùng mới trở nên thoải mái hơn: “Đúng thật chỉ là do khí lạnh vào người nên mới sốt thôi.”

Anh ta thở phào một hơi, quay đầu nhìn về phía Tống Hân Nghiên, tươi cười nói: “Chị dâu về nghỉ ngơi đi, tôi ở lại trông là được rồi.”

Cảm giác kỳ lạ trong lòng Tống Hân Nghiên đã biến thành một suy đoán gì đó.

Cô nhướng mày, chỉ vào bản thân mình rồi lại chỉ vào Cố Vũ Tùng: “Quan hệ của tôi và Đầu Gỗ với quan hệ của cậu và Đầu Gỗ, cậu Cố, cậu cảm thấy tôi có thể yên tâm khi giao bạn thân tôi cho cậu không?”

“Vì sao không thể chứ?”
 
Chương 982


Chương 982

Cố Vũ Tùng trả lời không chút suy nghĩ, sau đó ngừng lại.

Mối quan hệ của anh ta và Khương Thu Mộc cùng lắm cũng chỉ là những người quen biết, thậm chí còn không được coi là bạn bè.

Rốt cuộc anh ta lấy đâu ra tự tin để đứng trước mặt Tống Hân Nghiên khiêu khích cô chứ?

Một người từ trước đến giờ không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ anh Hàn như cậu cả Cố đây tự nhiên lại hụt hơi, giọng nói lắp ba lắp bắp: “Tôi… tôi không phải cũng là bác sĩ sao? Đương nhiên là bác sĩ sẽ hiểu rõ cách để chăm sóc bệnh nhân hơn rồi.”

“Đúng là cậu là bác sĩ nhưng cậu còn là một người đàn ông, một người đàn ông độc thân, cậu chắc chắn là mình không thấy xấu hổ và có cơ sở để chăm sóc một người phụ nữ độc thân như Khương Thu Mộc sao?”

Cố Vũ Tùng: “…”

“Ha ha…”

Anh ta cười khan: “Không phải đàn ông thì càng có ưu thế sao, so về sức lực thì tôi khỏe hơn chị nhiều…”

Tống Hân Nghiên nhìn anh ta, một lời khó nói hết.

Bạn thân cô chân không đi được hay không thể tự đi vệ sinh?

Con mắt nào anh ta nhìn ra là Đầu Gỗ cần một người thật khỏe mạnh trông coi chứ!

Lại còn là đàn ông nữa chứ!

Tống Hân Nghiên hít sâu vào một hơi, chớp mắt rồi tò mò hỏi: “Cậu Cố, có phải là cậu thích Đầu Gỗ nhà tôi không?”

Cố Vũ Tùng: “!”

Sấm nổ đùng đùng, giống như có thứ gì đó đập lên đầu anh ta.

“Tôi… cô ấy… làm sao có thể chứ!”

Cố Vũ Tùng lắp bắp phủ nhận: “Chúng tôi… chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường quan tâm lẫn nhau một chút thôi mà. Hơn nữa không phải tôi cũng là bác sĩ sao, bản năng của một bác sĩ khiến tôi nhìn thấy bệnh nhân là không kìm được…”

“Hầy!”

Mặc dù Tống Hân Nghiên thở dài ra một hơi nhưng cô lại khẽ cười: “Nếu lời này là do những bác sĩ khác nói ra thì tôi còn tin được một nửa. Nhưng những lời này được nói ra từ miệng cậu Cố cậu thì nói thật là không có một phần trăm đáng tin nào cả.”

Cô nháy mắt trêu chọc: “Còn nữa, sự quan tâm của cậu có vẻ hơi đi quá giới hạn rồi đấy. Tên của Đầu Gỗ vừa xuất hiện ở trong bệnh viện thì cậu làm như được Hotsearch gợi ý, lập tức nhận được thông tin. Người biết thì còn cho rằng là cậu quan tâm, người không biết còn tưởng rằng cậu có ý đồ xấu xa đấy. Cậu nói xem đây không phải là thích thì là gì?”

Cố Vũ Tùng hoàn toàn ngơ ngác, anh ta đứng thừ ra, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.

Đây chính là thích sao?

Ánh mắt của anh ta vô thức nhìn xuống gương mặt trắng nhợt vì bệnh của Khương Thu Mộc.
 
Chương 983


Chương 983

Đúng là sáng và đẹp nhưng cũng không phải là đại mỹ nhân tuyệt sắc gì.

Ánh mắt di chuyển xuống dưới.

Thân hình này….

Phía trước mặc dù đỡ hơn cái sân bay một chút nhưng phía sau lại không có độ cong…

Eo… eo miễn cưỡng coi như là cũng có nhưng so với những thục nữ con nhà giàu có hay những ngôi sao trên mạng thì cô còn thua xa.

Đúng, một cô gái không có gì xuất sắc như vậy, làm sao anh ta có thể thích được chứ.

“Không thể nào.” Cố Vũ Tùng phủ định chắc chắn.

Tống Hân Nghiên gật đầu: “Có thể hay không thì trong lòng cậu là biết rõ nhất. Cậu Cố, nếu như cậu với Đầu Gỗ chỉ là bạn bè quan tâm lẫn nhau thì tôi thay mặt cô ấy cảm ơn cậu. Nhưng nếu cậu thật sự thích cô ấy… thì cậu phải cân nhắc cho thật kỹ. Trước khi cậu chắc chắn có thể cho cô ấy được một cuộc sống an ổn, hạnh phúc thì đừng tùy tiện biểu lộ tình cảm của mình.”

Cảm giác căng thẳng trong lòng Cố Vũ Tùng lập tức biến mất, thay vào đó là sự tức giận xâm chiếm.

“Cô Tống, chị đừng cho rằng chuyện tình cảm của mình lung tung, lộn xộn thì có thể hiểu được và chất vấn người khác.”

Hừ!

Đây là thẹn quá hóa giận sao?

Tống Hân Nghiên bị nói lại như vậy nhưng cũng không tức giận, ngược lại cô còn cười gian manh, khuôn mặt lộ rõ vẻ nhiều chuyện: “Vậy rốt cuộc có phải là cậu thật lòng thích Đầu Gỗ không?”

“Đã nói là không phải rồi mà, 100%, 1000% là không!”

Cố Vũ Tùng gấp gáp phủ nhận và còn cảnh cáo thêm: “Cơm có thể ăn bừa nhưng không thể nói năng bừa bãi, chị đừng lan truyền linh tinh…”

“Được rồi, không phải thì tốt.”

Cố Vũ Tùng lại tức giận: “Cái gì mà không phải thì tốt?”

Hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ thì trên giường bệnh, Khương Thu Mộc ú ớ một tiếng rồi tỉnh lại.

Sau cơn sốt cao, tinh thần cô uể oải, đầu óc cũng phản ứng chậm.

Tống Hân Nghiên nhìn thấy môi cô bong đến sắp nứt ra, vội vàng lấy cốc nước bên cạnh tới, cắm thêm chiếc ống hút rồi đưa cho cô: “Cậu uống nước trước đi.”

Khương Thu Mộc dựa vào tay cô, uống được gần một nửa ly nước, đầu óc mơ màng mới tỉnh táo hơn một chút.

Nhìn thấy Tống Hân Nghiên thức đêm tới đỏ cả mắt, Khương Thu Mộc nắm tay cô, cô khẽ ho một tiếng rồi an ủi: “Tớ không sao, có lẽ là do ban ngày phơi gió lạnh nên mới như vậy.”

“Ừ, tớ biết rồi.” Trong lòng Tống Hân Nghiên chua xót, cô khẽ đáp lại.

Khương Thu Mộc cười yếu ớt, cô buông tay ra, hai mắt chuẩn bị nhắm lại.

“Đừng ngủ vội.”

Cố Vũ Tùng tiến lên phía trước, cố đỡ Khương Thu Mộc từ giường bệnh lên, để cô dựa vào lòng mình: “Uống thuốc trước đã.”

Anh ta đưa chỗ thuốc đã chia sẵn sang.

“Không muốn đâu.” Khương Thu Mộc chau mày, quay mặt đi.

Viên thuốc màu trắng và màu vàng thì còn được, nhưng không ngờ còn có viên màu xám.
 
Chương 984


Chương 984

Loại thuốc đó vừa đắng còn vừa thối, cô uống một viên là có thể nôn cả một ngày.

Cố Vũ Tùng kiên nhẫn dỗ dành: “Hiện giờ giọng của cô đã khản đặc cả rồi, bây giờ không uống có khi ngày mai còn càng không nói được gì. Thuốc này có hiệu quả rất tốt, uống xong đi ngủ, ngày mai tỉnh lại sẽ ổn thôi.”

Lúc nói chuyện, anh ta đổ thuốc ra lòng bàn tay, nhân lúc Khương Thu Mộc không để ý, bóp miệng cô ra nhét thuốc vào trong.

Vị đắng dần lan ra.

“Oẹ…”

Khương Thu Mộc nôn khan, định nhổ ra ngoài, cô hét lên: “Cái đồ khốn nạn nhà anh, muốn đầu độc bản cung…”

Một cái tát giáng xuống mặt của Cố Vũ Tùng.

“Bốp!”

Phòng bệnh trở nên yên tĩnh.

Cố Vũ Tùng ngơ ngác.

Tống Hân Nghiên cũng thừ người ra.

Sau một giây sững sờ, cô vừa đau lòng vừa thấy buồn cười rồi vội vàng đưa nước cho Khương Thu Mộc.

Khương Thu Mộc nhận lấy ly nước uống ừng ực mấy ngụm mới xua tan vị đắng trong miệng.

Cố Vũ Tùng hoàn hồn, nhìn những viên thuốc bị nôn ra dưới đất, anh ta ấm ức lại bất lực: “Không uống được thì không uống, dữ dằn như thế làm cái gì?”

Anh ta thở dài, đỡ cô ấy nằm xuống giường: “Thôi bỏ đi, chút tỉnh lại rồi uống sau, dù sao truyền dịch cũng giống nhau…”

Cố Vũ Tùng lại đo nhiệt độ cho Khương Thu Mộc, vẫn còn hơi nóng, nhưng không nghiêm trọng mấy.

Anh ta cũng yên tâm: “Cơ thể đã hạ nhiệt, nếu không bị sốt trở lại thì sẽ không sao nữa.”

Tống Hân Nghiên lặng lẽ quan sát Cố Vũ Tùng.

Cậu Cố đã quen chỉ tay năm ngón, đoán chừng từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ăn đòn lần nào, lúc này một bên mặt in dấu bàn tay, trông mắc cười vô cùng.

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Tống Hân Nghiên cũng cười thật, nhưng nụ cười rất nhanh đã biến mất.

Cố Vũ Tùng cẩn thận đắp chăn cho Khương Thu Mộc rồi dặn dò cô ấy nếu cảm thấy không thoải mái phải gọi ngay cho bác sĩ.

Tống Hân Nghiên dần phân tâm, trong đầu đột nhiên nghĩ đến Tưởng Tử Hàn.

Khi cô ốm, anh cũng cẩn thận canh giữ trước giường bệnh của cô.

Tống Hân Nghiên bỗng nhiên cảm thấy bức bách, trái tim co thắt mạnh, rất khó chịu.

Khương Thu Mộc đã ngủ tiếp lần nữa.

Cố Vũ Tùng nhìn cô ấy một lúc rồi quay lại nói với Tống Hân Nghiên đang ngẩn người: “Chị dâu, mai chị phải đi làm đúng không? Tôi sẽ phái người đưa chị về.”

Tống Hân Nghiên hoàn hồn rồi lắc đầu: “Không cần đâu, lỡ như đêm nay Đầu Gỗ tỉnh dậy muốn đi vệ sinh thì tôi giúp sẽ tiện hơn.”

 
 
Chương 985


Chương 985

Suy nghĩ một hồi, cô cười nói với Cố Vũ Tùng: “Nếu cậu thực sự muốn giúp, sáng mai tới thay ca cho tôi. Ban ngày có nhiều y tá, cậu là con trai nên không tiện, Đầu Gỗ có thể gọi y tá, tôi cũng có thể yên tâm đi làm.”

Cũng không biết có phải câu nói lúc nãy của Tống Hân Nghiên đã có tác dụng rồi hay không, mà lần này Cố Vũ Tùng không kiên trì nữa.

Anh ta gật đầu: “Được.”

Bước tới cửa, anh ta dừng bước chân và ngoảnh đầu lại, do dự một hồi mới nói: “Anh Hàn gần đây mất ăn mất ngủ vì chuyện của chị, tâm trạng anh ấy rất tệ. Dạo gần đây, đừng nói mấy người trong công ty anh ấy, ngay cả tôi và lão Lục lão Tô cũng phải nhìn sắc mặt anh ấy mà sống.”

Cố Vũ Tùng thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Giữa hai người đã xảy ra rất nhiều chuyện nhưng đó không phải là kết quả anh Hàn muốn. Nguyên nhân anh ấy ly hôn với chị hồi đó một mặt là vì tâm trạng chị rất kích động, anh ấy muốn trấn an chị, mặt khác là để xoa dịu ba anh ấy. Nhưng từ đầu đến cuối anh ấy cũng chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với Sở Thu Khánh, cho nên sau này anh ấy mới làm giấy kết hôn giả, tất cả là để lừa Sở Thu Khánh và mẹ anh ấy. Hơn nữa, dù cho bà Mộ và Sở Thu Khánh có quậy đến mức nào, anh ấy cũng kiên quyết không tổ chức đám cưới…”

Tống Hân Nghiên vẫn bình thản, ánh mắt và giọng điệu không chút xao động: “Vậy thì sao?”

Cố Vũ Tùng thở dài: “Chị dâu, hồi đó anh Hàn buông tay để chị ra đi là bởi vì anh ấy cảm thấy chị sẽ không rời bỏ anh ấy và kết hôn với Dạ Vũ Đình. Lúc đó, anh ấy chỉ muốn cho chị thời gian để hai người bình tĩnh lại, nhưng anh ấy quá tự tin, cứ ngỡ chị vẫn là của anh ấy, chỉ là không ngờ mọi chuyện lại từng bước phát triển đến ngày hôm nay…”

Anh ta cười tự giễu: “Tôi quen biết anh ấy mười mấy năm, nhưng chưa từng thấy anh ấy để ý tới bất kỳ người phụ nữ nào… Không, phải nói là anh ấy chưa từng để ý đến một người, một sinh vật hay một thứ gì cả, chuyện gì cũng tự lực cánh sinh, cất giữ và bảo vệ cẩn thận. Dù cho năm đó biết được bệnh tình của Minh Trúc, anh ấy cũng bình tĩnh hơn so với chuyện xảy ra với chị.”

“Có lẽ chị không biết, vì để trả thù cho chị, anh ấy đã dùng con dao mổ yêu thích của mình để trừng trị Dạ Vũ Đình, Dạ Vũ Đình biến thành dạng gì chắc chị cũng biết rồi! Sau khi biết Tống Thanh Hoa ức hiếp chị, đêm đó anh ấy đã hẹn Tống Thanh Hoa ra ngoài, đổ mười chai rượu trắng và một nồi lẩu siêu cay đến biến thái vào bụng Tống Thanh Hoa, khiến bà ta suýt bị hành hạ đến chết. Nếu không phải được đưa đến bệnh viện kịp thời, e rằng bà ta đã không qua khỏi… Tôi chưa từng thấy anh ấy bối rối như vậy bao giờ, vì chị, ngay cả con dao mổ anh ấy yêu thích nhất có dính máu anh ấy cũng không tiếc.”

Tống Hân Nghiên đột nhiên nghĩ đến cái lần cô bị cảnh sát giả bắt, con dao mổ trong tay anh lúc đi vào thì màu trắng, lúc ra lại là màu đỏ.

Anh thật sự tức giận đến thế sao?

Cố Vũ Tùng thở dài: “Chị dâu, chị đừng cãi cọ với anh ấy nữa, cũng đừng nghi ngờ thành ý và sự quan tâm của anh ấy đối với chị. Nếu chị thật sự tức giận thì cứ nói thẳng với anh ấy, có thù thì cũng báo thù ngay tại chỗ, giết người không dao mới là dày vò nhất. Hai người hành hạ nhau như vậy không thấy mệt mỏi không thấy đau khổ hay sao?”

Tống Hân Nghiên nhìn Cố Vũ Tùng với tâm trạng phức tạp.

Anh ta là bạn thân chí cốt của Tưởng Tử Hàn, nhưng với mình cùng lắm chỉ có thể coi là người quen.

Mấy lời tri kỷ này không đến lượt anh ta nói.

Cô rất ngạc nhiên khi hôm nay anh ta nói nhiều điều về Tưởng Tử Hàn trước mặt mình như vậy.

Cô kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, vẻ mặt lạnh nhạt: “Cậu Cố, cậu nói những lời này với tôi thật sự khiến tôi rất bất ngờ, nhưng tình cảm giống như uống nước vậy, nóng lạnh tự người biết lấy. Tôi đã từng trải qua hai cuộc hôn nhân thất bại, dù nội tâm có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chịu đựng được sự hao mòn này. Tôi không ngu cũng chẳng ngốc, tôi biết dùng trái tim mình để cảm nhận được một người có thật lòng với tôi hay không.”
 
Chương 986


Chương 986

Cô nhếch môi: “Nếu có thể, xin cậu giúp tôi nhắn lại với Tưởng Tử Hàn một câu. Bây giờ tôi chỉ muốn yên tĩnh, yên ổn làm việc, ở bên người thân, tạm thời không nghĩ tới chuyện khác. Nếu anh ấy thực sự tôn trọng tôi thì xin anh ấy đừng quấy rầy đến tôi nữa.”

Lời này thật bình thản và lạnh lùng

Cố Vũ Tùng thương cho người anh em của mình, anh ta cũng không nói gì thêm nữa: “Ngày mai tôi sẽ đến thay cho chị, chị nghỉ ngơi sớm đi.”

Nói xong thì đóng cửa rời đi.

Tống Hân Nghiên bỗng thấy bối rối.

Cô đến bên cửa sổ, thẫn thờ nhìn màn đêm bên ngoài hồi lâu, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.

Tại sao bọn họ lại đi đến cục diện như ngày hôm nay?

Dù rất muốn quay lại nhưng không có đường quay lại nữa rồi…

“Ding dong!”

Âm thanh tin nhắn tới của Zalo kéo cô trở về thực tại.

Tống Hân Nghiên lau nước mắt, quay lại giường bệnh cầm điện thoại lên xem.

Là tin nhắn của Tống Thanh Hoa.

‘Trích chút thời gian gặp nhau đi, tôi nghĩ chắc cô đã điều tra ra được tên Thẩm Hoài Ngưng không phải là tên thật của mẹ cô, nếu muốn biết thêm, hãy đến gặp tôi.’

Tống Hân Nghiên nhìn tin nhắn Zalo rồi suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhấp vào khung trả lời…

Phòng bệnh bệnh viện Thành Song.

Điện thoại của Tống Thanh Hoa kêu lên “ding dong”.

Lưu Thái mở ra xem: “Tống Hân Nghiên hồi âm.”

Anh ta đưa điện thoại cho Tống Thanh Hoa.

‘Bà cảm thấy tôi sẽ tin những gì bà nói sao? Nói thật, lòng tin của tôi đối với bà bây giờ đã trở thành con số âm. Chưa kể là bà đang lừa tôi, dù cho bà có thật sự đưa kẻ giết người đến quỳ gối trước mặt tôi nhận lỗi, tôi cũng không tin!’

Gương mặt Tống Thanh Hoa tức đến vặn vẹo: “Con chó này, dám lên mặt dạy đời tao sao!”

Những vết bỏng bị phồng nước trên miệng bà ta vẫn chưa lành, vết bỏng vỡ ra rất đau, tiếng mắng chửi cũng cứng nhắc và không rõ ràng.

Lưu Thái thấy bà ta bị đau nên nhanh chóng an ủi: “Tống tổng, bà đừng nóng giận vì loại người này, không đáng đâu. Đợi bà dưỡng thương xong rồi nghĩ cách trừng trị cô ta cũng không muộn.”

Tống Thanh Hoa hít thở sâu vài cái để nguôi ngoai cơn tức giận, sau khi nghĩ xong, bà ta cầm lấy cái bảng Lưu Thái đưa cho và viết lên đó ba chữ – Tưởng Diệc Sâm.

Dù sao thì Lưu Thái cũng là một thân tín bên cạnh Tống Thanh Hoa, anh ta nhìn xong liền hiểu ý của bà ta.

“Tôi sẽ đi liên lạc và bảo anh ta đến gặp bà ngay.”

Sau khi nhận được tin tức, Tưởng Diệc Sâm liền đội mũ, đeo khẩu trang và kính vội vã chạy đến trong đêm.
 
Chương 987


Chương 987

Sau khi vào phòng bệnh, anh ta vội vàng tháo khẩu trang và kính, đặt thuốc bổ mình mang tới lên đầu giường Tống Thanh Hoa, nịnh nọt: “Tống tổng, thật sự xin lỗi, bởi vì mối quan hệ giữa chúng ta có hơi đặc biệt nên vẫn không dám đến thăm bà, bà khỏe rồi chứ ạ!”

“Chát!”

Tống Thanh Hoa ngồi thẳng người dậy, vung tay cho anh ta một bạt tai.

“Thằng ngu!” Bà ta nổi giận.

Tuy nói không rõ ràng lắm, nhưng ánh mắt lại u ám đáng sợ.

Tưởng Diệc Sâm bị đánh choáng váng đầu óc, trong mắt thoáng qua vẻ tàn nhẫn, nhưng lại không biểu hiện ra trên mặt, mà ngược lại còn thận trọng nhún nhường.

“Tống tổng, tôi xin lỗi, tôi thật sự không biết em ba sẽ vì đứa con hoang kia mà lại dám làm ra chuyện điên rồ như vậy!”

Tống Thanh Hoa khịt mũi, vẻ mặt lạnh lẽo!

Bà ta phất tay ra hiệu cho thư ký ra ngoài canh giữ.

Trong phòng chỉ còn lại bà ta và Tưởng Diệc Sâm.

“Tống Hân Nghiên là con hoang?”

Tống Thanh Hoa lạnh lùng nheo mắt lại, lúc nói chuyện cũng không dám mở miệng quá to, giọng nói cứng nhắc lại không rõ ràng: “Tưởng Diệc Sâm, cậu biết rõ giữa bọn nó có quan hệ đặc biệt thì ngay từ đầu không nên để cho bọn nó kết hôn chứ!”

Tưởng Diệc Sâm vô tội nói: “Chuyện này thật oan uổng cho tôi quá, họ kết hôn ở Hải Thành, vả lại còn kết hôn chớp nhoáng nên không ai biết cả. Nhưng mà không phải bây giờ đã ly hôn rồi sao, kết quả vẫn giống nhau, khác đường cùng đích. Chỉ là không biết sau này bọn họ có gây ra chuyện gì…”

Tống Thanh Hoa mấp máy môi, muốn cười khẩy nhưng không dám: “Thằng em trai ngoài giá thú của cậu cũng không tầm thường nhỉ, bao nhiêu năm ở thủ đô nhưng tôi chưa từng thấy ai không sợ tôi, không cho tôi mặt mũi. Thế nhưng cậu ta vì Tống Hân Nghiên lại không nghĩ tới hậu quả, tuy rằng có chút bốc đồng, nhưng cũng có phần chính trực! Chỉ là…”

Trong mắt tản ra sát khí: “Bản tính chính trực kia không nên dùng với tôi!”

“Ai nói không phải đâu.”

Tưởng Diệc Sâm phụ họa, nhưng trong lòng lại cười khẩy: “Thật không biết điều!”

Anh ta chê bai Tưởng Tử Hàn và không tiếc lời nịnh nọt Tống Thanh Hoa.

Tống Thanh Hoa nhìn Tưởng Diệc Sâm: “Xử cậu ta, tôi giúp cậu lấy lại Tưởng Thị.”

Ah!

Tưởng Diệc Sâm càng mỉa mai trong lòng, nhưng anh ta lại giả vờ vui mừng: “Thật sao?”

“Tôi có lừa cậu bao giờ chưa?”

Tưởng Diệc Sâm oán thầm trong lòng, đúng là chưa từng lừa, nhưng cũng không thực hiện được bao nhiêu.

Họ đã bí mật hợp tác với nhau nhiều năm nay, nếu bà ta thật sự muốn giúp mình thì đã không đợi đến bây giờ.

Anh ta chỉ là một con tốt thí mà thôi.

Hơn nữa, anh ta đã an bài nhiều năm nay, muốn lấy lại Tưởng Thị lúc nào mà chả được, cần gì bà điên này khoa tay múa chân?
 
Chương 988


Chương 988

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng vẫn nịnh nọt tâng bốc bà ta: “Đương nhiên không có rồi, Tống tổng, bà yên tâm đi, chuyện này giao cho tôi, đảm bảo xử lý gọn gàng sạch sẽ, chỉ là…”

Anh ta giả vờ đắn đo: “Tưởng Tử Hàn đã khác xưa rất nhiều, lấy thực lực của cậu ta bây giờ, muốn đến gần cậu ta cũng khó chứ đừng nói đến tìm cơ hội xuống tay. Nhưng Tống tổng thì khác, lấy năng lực của bà, chỉ cần vài phút là có thể tiêu diệt được thằng em họ này của tôi rồi. Chi bằng Tống tổng ra tay, tôi ở sau hỗ trợ, nhất định sẽ phối hợp ăn ý!”

Tống Thanh Hoa bị thằng oắt con này chọc tức đến nỗi suýt tắt thở.

Bà ta kìm nén cơn giận, thở dài: “Diệc Sâm, quả nhiên cậu đã không còn đoàn kết với tôi nữa, từ khi nào tôi đã khiến cậu cảm thấy không đáng tin như thế?”

Tưởng Diệc Sâm vội vàng giải thích: “Tống tổng, bà đang nói cái gì vậy chứ, chúng ta hợp tác nhiều năm nay, tôi không tin bà thì còn có thể tin tưởng ai nữa đây? Không phải là tôi không muốn làm, mà là khả năng của tôi thực sự có hạn. Bà cũng biết sau khi chú hai mất, toàn bộ Tưởng Thị đều rơi vào tay Tưởng Tử Hàn, tôi thực sự có hơi sợ cậu ta…”

Nhìn thấy bộ dạng không có tiền đồ của anh ta, Tống Thanh Hoa bỗng thấy tức giận, không nhịn được mắng thầm trong lòng!

“Muốn làm việc lớn thì phải mở rộng tầm nhìn. Nếu đã không có gan lấy mạng Tưởng Tử Hàn thì có thể đổi cách khác.”

Tưởng Diệc Sâm chột dạ hỏi ý kiến: “Ví dụ?”

Tống Thanh Hoa cười khẩy, nốt mụn nước trên miệng cũng chảy máu vì hành động này.

Bà ta hít một ngụm khí lạnh, sự lạnh lùng và hận thù hiện lên trong mắt: “So với cái chết thì hành hạ cậu ta sống không bằng chết mới càng hả giận hơn! Tôi nhất định sẽ khiến Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên phải hối hận vì đã đến với thế giới này! Tôi cũng sẽ khiến nhà họ Tưởng các người đã phải trả giá đắt!”

Tưởng Diệc Sâm giật giật mí mắt, anh ta vội vàng cầu xin: “Tống tổng, nhà họ Tưởng vô tội, đó đều là ý của Tưởng Tử Hàn. Xin bà giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho người nhà họ Tưởng.”

Tống Thanh Hoa không tiếp lời, không biết đang nghĩ gì, cười nói: “Vốn tưởng chuyến đi về nước lần này sẽ rất nhàm chán, nhưng ai ngờ lại lòi ra được một đối thủ khó chơi như thế. Nếu cậu ta đã muốn chơi, tôi sẽ chơi với cậu ta đến cùng!”

Giọng nói của bà ta vốn đã không rõ, lúc này lại có chút mơ hồ, mang theo chút áp bức…

Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Khi Tưởng Diệc Sâm ra khỏi phòng bệnh, vẻ cẩn thận dè dặt trên mặt cũng biến mất ngay lập tức.

Mặt mày u ám, nghiến răng chửi bới: “Bà điên này càng ngày càng điên rồ. Mấy năm qua nắm đầu mấy ông già của các gia tộc lớn ở thủ đô xoay mòng mòng, vậy mà bây giờ lại bị một tên nhóc bức đến độ người không ra người ma không ra ma, chỉ sợ sẽ điên hơn!”

Anh ta vuốt ve chiếc đồng hồ trên cổ tay rồi đi thẳng.

Tống Thanh Hoa không đáng tin, anh ta phải lên kế hoạch cho bản thân trước đã.

Nghĩ đến đây, đôi mắt Tưởng Diệc Sâm mới sáng lên một chút.

Cũng may là anh ta đã có chuẩn bị, trên tay đang có một lá bài tốt.

Đó là… con của anh ta, Tưởng Minh Triết!

Nhất định phải hoàn thành trước khi Tống Thanh Hoa đánh chủ ý lên thằng bé.
 
Chương 989


Chương 989



Phòng bệnh của Khương Thu Mộc.

Trời sáng, Cố Vũ Tùng đã mang bữa sáng đến.

Tống Hân Nghiên nhìn bạn thân của mình vẫn chưa tỉnh dậy, cô đè thấp giọng: “Cậu Cố, anh cũng quá…”

Ân cần rồi.

Cố Vũ Tùng đè thấp giọng: “Tôi đã chào hỏi bên bệnh viện và bác sĩ rồi, hôm nay họ sẽ làm kiểm tra cho cô Giang, tôi cũng đã mời hộ lý rồi, sau này cô đỡ phải vất vả chạy đi chạy về làm kiểm tra nữa…”

Tống Hân Nghiên cạn lời: “Cậu Cố, Đầu Gỗ chỉ bị cảm lạnh thông thường mà thôi, cần gì phải xét nghiệm nhiều như vậy?”

Cố Vũ Tùng cau mày nói: “Tối qua tôi đã đọc báo cáo khám bệnh của cô ấy, từ báo cáo xét nghiệm máu có thể thấy cô ấy bị thiếu oxy trong máu, lúc làm kiểm tra đúng lúc phát sốt, nên số liệu khác cũng không chính xác, cho nên tôi sắp xếp kiểm tra lại lần nữa cho yên tâm.”

Tống Hân Nghiên muốn hỏi anh ta yên tâm cái gì.

Đầu Gỗ có quan hệ gì với anh ta đâu!

Chưa kịp nói gì, Khương Thu Mộc nằm trên giường bệnh đã tỉnh lại.

Tống Hân Nghiên không rảnh nói chuyện với Cố Vũ Tùng nữa, cô đi tới hỏi: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Ngủ một giấc, Khương Thu Mộc cảm thấy tinh thần sảng khoái, vừa mở mắt ra, đầu óc minh mẫn, không còn mơ hồ như hôm qua nữa

Chỉ là sau khi sốt cao, cơ thể vẫn mềm nhũn.

Cô ấy cười giễu, nâng cánh tay yếu ớt lên: “Đã đỡ nhiều rồi, ốm một trận, tớ mới hiểu sâu sắc cái câu bệnh tật đến như long trời lở đất, nhưng đi chậm như tơ quay, cơ thể tớ quá yếu.”

Nói rồi cô ấy hít hít: “Mùi gì vậy? Thơm quá đi.”

Bụng cũng đúng lúc phát ra tiếng kêu ọp ọp.

Tống Hân Nghiên quay lại nhìn Cố Vũ Tùng, mỉm cười nhường lại vị trí cho anh ta.

Cố Vũ Tùng đặt hộp đựng đồ ăn lên tủ cạnh giường rồi mở ra.

Mùi thơm của cháo bay thoang thoảng, dụ dỗ người ta thèm chảy nước miếng.

Anh ta bày cháo và đồ ăn kèm ra, châm biếm: “Biết mình gà là đúng rồi đấy, già rồi còn nằm viện, nói ra thật xấu hổ, sau này đừng có nói với ai là có quen biết tôi đấy nhé, bạn của bác sĩ mà sao yếu đuối thế cơ chứ…”

Khương Thu Mộc: “…”

Đột nhiên có một sự thôi thúc muốn ném thứ này ra ngoài.

Cô ấy trợn tròn mắt: “Câm miệng, không thì cút! Cậu Cố, đừng tưởng bây giờ tôi không còn sức trừng trị cậu thì cậu có thể đả kích tinh thần để trả thù tôi nhé. Đợi tôi khỏe lại, xem xem tôi trừng trị cậu thế nào đây!”

Còn có tinh thần đấu võ mồm, xem ra cũng khỏe rồi.

Tống Hân Nghiên thở phào nhẹ nhõm: “Cậu nên tiết kiệm sức lực đi, lát nữa còn phải làm kiểm tra nữa.”

Khương Thu Mộc giật lấy bát cháo trong tay Cố Vũ Tùng: “Tớ khỏe rồi, thật sự không sao nữa rồi, việc còn lại tớ có thể tự mình xử lý được, cậu mau đi ăn sáng rồi đi làm đi.”

Cô ấy đang chuẩn bị múc cháo bỏ vào miệng, Tống Hân Nghiên bước tới cầm lấy bát và thìa.

“Không vội.” Cô thản nhiên nói: “Công việc của tớ hiện giờ tương đối tự do, không cần phải đến công ty, vả lại tớ còn có việc quan trọng hơn cần làm.”
 
Chương 990


Chương 990

Khương Thu Mộc nghi ngờ hỏi cô: “Chuyện gì thế?”

“Ăn đi, cũng không phải việc khẩn cấp, đợi cậu xuất viện rồi nói.” Tống Hân Nghiên đút một thìa cháo vào miệng Khương Thu Mộc, sau đó quay lại nhìn Cố Vũ Tùng nói: “Tới khi đó có thể phải nhờ cậu Cố giúp một tay.”

Cố Vũ Tùng ngạc nhiên.

Tống Hân Nghiên mấy ngày nay luôn thờ ơ với anh ta và anh Hàn, hôm nay trời sập hay sao mà lại nhờ anh ta giúp đỡ thế nhỉ.

Anh ta vội vàng nói: “Chị dâu, có chuyện gì cứ trực tiếp dặn dò tôi, dù có lên núi đao xuống biển lửa, vào nơi nước sôi lửa bỏng, tôi cũng tuyệt đối không chối từ!”

Tống Hân Nghiên như thể không nghe thấy giọng điệu nịnh nọt của anh ta, cô quay mặt đi, tiếp tục đút cháo cho Khương Thu Mộc, hời hợt nói: “Cũng không phải chuyện gì to tát, tôi muốn nhờ cậu lấy một loại thuốc… một loại thuốc có thể khiến người ta hưng phấn đến mất kiểm soát nếu ăn phải.”

“Phụt!”

Khương Thu Mộc phun đồ ăn trong miệng ra, nhưng may mà cô ấy phản ứng nhanh, lấy tay che miệng lại nên không phun vào người Tống Hân Nghiên.

“Khụ khụ…”

Cố Vũ Tùng sặc nước miếng, ho đến nỗi đỏ bừng cả mặt, anh ta nói: “Chị cần loại thuốc đó để làm gì?”

Tống Hân Nghiên lạnh lùng liếc mắt cảnh cáo anh ta.

Cố Vũ Tùng lập tức câm miệng, ra dấu OK: “OK! Đừng hỏi những thứ không nên hỏi, tôi sẽ lấy cho chị.”

Nói là làm, anh ta đứng dậy lập tức đi ra ngoài.

Khương Thu Mộc vội vàng nắm lấy tay Tống Hân Nghiên: “Cậu muốn làm gì?”

Tống Hân Nghiên nhướng mày, mỉm cười ranh mãnh: “Đợi cậu xuất viện, tớ sẽ đưa cậu đi đấu khẩu!”

Hai mắt Khương Thu Mộc sáng bừng: “Đấu khẩu với ai?”

“Tới lúc đó sẽ biết!”

Tống Hân Nghiên cố tình nói úp mở.

Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Ăn sáng xong, Khương Thu Mộc như được tiếp thêm năng lượng, dồi dào sức sống.

Được tiếp đầy máu, việc đầu tiên cô ấy làm là nhảy xuống giường và làm thủ tục xuất viện.

Tống Hân Nghiên vội vàng giữ cô ấy lại: “Này, cậu bình tĩnh lại đã nào, dù sao bây giờ cũng đã ở bệnh viện rồi, quan sát thêm cũng tốt. Hơn nữa, cậu Cố cũng sắp xếp làm kiểm tra cho cậu rồi.”

Cố Vũ Tùng mang thuốc trở về ở bên gật gù đầu.

Khương Thu Mộc bị ốm nên nước da vàng khè trông có hơi khó coi, nhưng ánh mắt sắc như dao: “Cậu Cố, có phải cậu cố ý không muốn tôi khỏe lại đúng không?”

Cô ấy khinh bỉ: “Cậu coi thường ai đấy? Tôi chỉ bị cảm lạnh phát sốt mà thôi, cậu làm thế người ta sẽ nghĩ tôi sắp chết đến nơi rồi đấy, cho nên đừng làm nữa.”

Nhìn thấy bộ dạng đầy sức sống của cô ấy, Tống Hân Nghiên cũng hoàn toàn yên tâm.

Nếu cô ấy không muốn làm, cô cũng không khuyên nữa.

Cố Vũ Tùng yên lặng nhìn Khương Thu Mộc mấy giây, cuối cùng cũng đầu hàng: “Không làm thì thôi, đỡ tốn tiền.”
 
Chương 991


Chương 991



Đêm.

Tống Mỹ Như thuê một căn hộ ở thủ đô tên Lam Kiều Biệt Uyển.

Cô ta nhậu nhẹt với đám bạn xong thì về nhà, say bí tỉ bấm mật khẩu.

Vừa mở cửa ra, một lực đạo bất ngờ xuất hiện sau lưng đẩy cô ta vào nhà.

“Đứa nào dám đẩy bà đấy?”

Tống Mỹ Như loạng choạng một hồi mới đứng vững, tức giận quay đầu lại xem thử.

Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc lần lượt vào nhà.

“Cạch!”

Cánh cửa khép lại.

Tống Mỹ Như lập tức tỉnh táo hơn phân nửa: “Tống Hân Nghiên, Khương Thu Mộc! Bọn mày đến nhà tao làm gì? Cút ngay!”

Tống Hân Nghiên cười khẩy, cô đưa mắt nhìn Khương Thu Mộc.

Hai người không nói hai lời tiến lên trước.

Tống Mỹ Như say nên phản ứng hơi chậm lụt, bị Khương Thu Mộc giữ chặt hai tay.

Tống Mỹ Như hoảng sợ hét lên: “Bọn mày muốn làm gì? Tống Hân Nghiên, nếu mày dám làm bậy, tao…”

Tống Hân Nghiên lấy thuốc Cố Vũ Tùng đưa cho đổ ra lòng bàn tay rồi đổ xuống cổ họng Tống Mỹ Như.

“Không!”

Tống Mỹ Như trợn to hai mắt: “Mày cho tao ăn thứ gì đó?”

“Chị sẽ biết ngay thôi.”

Tống Hân Nghiên cười, nhặt vớ của Tống Mỹ Như rớt trên đất làm thành dây thừng trói cô ta lại rồi đạp cô ta vào phòng khách khiến cô ta ngã lăn xuống đất.

“A!”

Tống Mỹ Như tức giận thét chói tai: “Tống Hân Nghiên, tao sẽ giết mày!”

“Ồn quá đi!”

Khương Thu Mộc ghét bỏ cau mày.

Cô ấy đang đứng ở huyền quan, trên tủ bên cạnh vẫn còn mấy đôi tất bốc mùi mà Tống Mỹ Như đã từng mang.

Khương Thu Mộc cầm chiếc tất bốc mùi lên vo lại rồi nhét thẳng vào miệng Tống Mỹ Như trong lúc cô ta đang la hét.

“Ừm… ừm…”

Tống Mỹ Như trừng mắt cảnh cáo hai người họ, nhưng mùi tất thối xộc vào khoang miệng và mũi khiến cô ta ghê tởm muốn ói.

Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc nhàn nhã ngồi xuống sô pha, cô lấy điện thoại và giá treo trong túi xách ra đặt lên bàn trà đối diện với Tống Mỹ Như rồi mở chức năng quay video.

Tống Mỹ Như mới đầu còn cố gắng vùng vẫy la hét.

Hai phút sau, cô ta cũng đuối sức, một cơn nóng ran không thể chịu nổi và cảm giác trống rỗng bỗng xộc lên từ bụng dưới.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top