Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 460


Chương 460

“Hay lắm!”

Rất nhiều ông chủ xem thi đấu đều hưng phấn kêu to.

Ông chủ đầu trọc thì liên tục kêu to: “Nhanh đứng dậy Trọng tài đếm tới mười, tên cơ bắp kia đã không có phản ứng.

“Tập đoàn Tiến Minh, chủ tịch Quách thắng!” Lúc này trọng tài tuyên bố.

Ông chủ Quách của tập đoàn Tiến Minh cười nói: “Ha ha, ông chủ Lý, võ sĩ mà ông tìm trông khá lại không dùng được, chỉ hai chiêu đã thua mất rồi, nói thật cho ông biết, võ sĩ của tôi là tôi đặc biệt mời từ nước Nhật tới đấy, là vì đấu với ông ngày hôm nay” “Ông…!Ông chủ đầu trọc xanh cả mặt, ông ta chủ động khiêu chiến, kết quả lại là như vậy.

Đám ông chủ ở dưới đài vô cùng kinh ngạc, võ sĩ xấu xí mặt rỗ kia lại được mời từ nước Nhật tới sao? “Ông chủ Lý, đừng quên đánh cược đấy…!Con đường buôn bán mà chúng ta tranh kia, sau này thuộc về tôi.

Chủ tịch Quách của tập đoàn Tiến Minh cười nói.

Ông chủ đầu trọc chỉ có thể phẫn nộ ngồi xuống.

Lúc này ông chủ Quách của tập đoàn Tiến Minh tiếp tục nói: “Các vị ông chủ ở đây, bây giờ tôi là nhà cái, ai có thể đánh bại võ sĩ của tôi, tiền thưởng là một trăm bảy mươi lăm tỷ, nếu khiêu chiến thất bại, chỉ cần trả ba mươi lăm tỷ là được, hoan nghênh các ông chủ tới chơi.” “Tôi tới!” Một ông chủ đứng dậy.

Có tiền thưởng, tất nhiên là có người sẵn lòng lên.

Đối với rất nhiều ông chủ mà nói, một trăm bảy mươi lăm tỷ đã không phải là con số nhỏ, có thể thắng được thì tốt, thua thì bọn họ cũng chỉ mất ba mươi lăm tỷ mà thôi.

Đây cũng là điểm hấp dẫn của thi đấu quyền anh ngầm.

Vì thế võ sĩ của ông chủ này lên đài, chỉ tiếc thân thủ vẫn không nhanh bằng võ sĩ người Nhật kia, hai chiêu đã bị đánh bại.

Kế tiếp lại có ông chủ lên đài khiêu chiến.

Kết quả tất cả đều không địch lại võ sĩ nước Nhật này.

Tổng giám đốc Tô cũng phải võ sĩ ông ta thuê lên, kết quả trực tiếp bị võ sĩ người Nhật đánh chết rồi.

Trong lúc này, không có ông chủ nào dám khởi xướng khiêu chiến, tất cả mọi người nhao nhao bàn tán.

“Võ sĩ nước Nhật của ông chủ Quách này đúng là lợi hại, chỉ sợ là người mạnh nhất thi đấu quyền anh ngầm hiện giờ?” “Không có ông chủ nào khiêu chiến nữa sao? Vậy tôi tăng tiền thưởng lên ba trăm năm mươi tỷ, thua vẫn là ba mươi lăm tỷ.” Ông chủ Quách của tập đoàn Tiến Minh hào phóng nói.

“Ba trăm năm mươi tỷ?” “Tiền thưởng cao như vậy, lúc trước rất hiếm có.”

Đám ông chủ vô cùng kích động nói.

Thưởng cao như vậy, tất nhiên là sẽ có người dũng cảm tiến lên.

Vì thế có hai ông chủ phái võ sĩ đi lên đài, nhưng tất cả đều bị võ sĩ nước Nhật kia đánh bại.

“Võ sĩ nước các người, chẳng lẽ đều yếu kém như vậy sao?” Võ sĩ nước Nhật ở trên đài mở miệng nói.

Những lời này vừa vang lên, đám ông chủ ở đây đều lộ ra vẻ tức giận.

“Mẹ nó, vậy mà để một tên người Nhật hung hãn ở đây như vậy, chẳng lẽ không có ai có thể trị được tên này sao?” “Ai còn võ sĩ mạnh không, nhanh phải người thu thập cậu ta đi!”

Chỗ Lâm Vân.

“Bạch Sa, vốn định cố gắng không phải anh ra sân, nhưng hiện giờ liên quan tới vinh dự của đất nước ta, tôi không thể không phải anh ra sân rồi.” Lâm Vân híp mắt nói.
 
Chương 461


Chương 461

Lâm Vân là một người đàn ông nhiệt huyết, sao có thể tiếp tục nhìn tên quỷ nước Nhật này nhục nhã đất nước bọn họ ở trên đài? “Anh Thiên, cuộc tranh tài này em đồng ý! Em nhìn tên quỷ người Nhật này là em tức, cho dù anh không phải em đi, em cũng muốn chủ động khiêu chiến.” Bạch Sa nói.

“Được lắm!”

Lâm Vân gật đầu, sau đó chuẩn bị đứng dậy khiêu chiến.

“Tôi tới !”

Đang lúc Lâm Vân chuẩn bị đứng dậy khiêu chiến, cách đó không xa đột nhiên có giọng nói vang lên.

Lâm Vân quay đầu nhìn, Khương Hùng Dũng đang chậm rãi đứng dậy.

“Khương Hùng Dũng tôi khiêu chiến!” Khương Hùng Dũng kiêu ngạo nói.

Khương Hùng Dũng biết, hiện giờ tất cả mọi người không làm gì được tên người Nhật này, nếu ông ta có thể thắng, thì danh lợi song thu.

“Hắc Báo, kế tiếp để cậu lên, đánh chết tên võ sĩ người Nhật này, thắng lấy thanh danh cho tôi.” Khương Hùng Dũng nói với Hắc Báo.

“Nếu tôi thắng, cho tôi bảy mươi tỷ!” Hắc Báo giơ tay lên nói.

“Chỉ cần cậu có thể thắng, đương nhiên không thành vấn đề” Khương Hùng Dũng đồng ý.

Chỉ cần thắng, vậy thì có ba trăm năm mươi tỷ, cho bảy mươi tỷ đương nhiên là Khương Hùng Dũng đồng ý.

Hắc Báo nghe thấy thế, anh ta đi thẳng lên lôi đài.

Sau khi Hắc Báo lên lôi đài.

“Lại là một tên đi tìm đường chết.

Võ sĩ người Nhật kia nhìn Hắc Báo với vẻ khinh thường.

“Người chết chắc chắn sẽ là anh!” Hắc Báo nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng vàng.

Ngay sau đó! “Rầm!” Một quyền của Hắc Báo đánh về phía võ sĩ người Nhật.

Võ sĩ người Nhật kia muốn tránh ra, nhưng Hắc Báo lập tức thay đổi chiêu thức, tốc độ rất nhanh.

Võ sĩ người Nhật vốn đang tươi cười, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi.

“Bịch!” Quả đấm của Hắc Bảo đánh vào ngực võ sĩ người Nhật kia, khiến anh ta liên tục lùi về sau.

Ngay sau đó, Hắc Bảo thừa thắng xông lên, võ sĩ người Nhật giơ tay định chắn.

Nhưng quả đấm của Hắc Báo đánh lên cánh tay của võ sĩ người Nhật xong, trực tiếp khiến cánh tay của anh ta bị gãy xương.

Võ sĩ người Nhật ngã xuống đất, trên mặt anh ta cũng lộ vẻ đau đớn.

Hắc Bảo trực tiếp xông lên, ngồi lên người tên võ sĩ người Nhật này, quả đấm như mưa rơi xuống đầu võ sĩ người Nhật.

Mãi đến khi óc của võ sĩ người Nhật bắn ra, Hắc Báo mới dừng tay.

Đến lúc này, võ sĩ người Nhật mất mạng.

“Hay lắm!”

Sau khi im lặng một lát, toàn trường lập tức vang lên tiếng hoan hồ.

“Mẹ kiếp, không ngờ tới ông Khương không có Trương Tuấn Kiệt, bây giờ lại tìm được người mạnh như vậy.
 
Chương 462


Chương 462

“Võ sĩ người Nhật cũng coi như lợi hại, kết quả ở trước mặt võ sĩ của ông Khương, thậm chí không có lực đánh trả, đã bị đánh chết rồi.” “Còn tưởng là võ sĩ người Nhật này sẽ lợi hại nhất hôm nay.

Không ngờ tới còn có người lợi hại hơn, thi đấu quyền anh ngầm ngày hôm nay, đúng là người mạnh xuất hiện tầng tầng lớp lớp

Khương Hùng Dũng cũng lộ ra tươi cười đắc ý.

“Cảm ơn ông chủ Quách, tôi thắng” Khương Hùng Dũng cười nói với ông chủ Quách cách đó không xa.

Ông chủ Quách của tập đoàn Tiến Minh chỉ có thể gượng cười nói: “Tiền thưởng ba trăm năm mươi tỷ này sẽ được chuyển tới ngay”

Khương Hùng Dũng gật đầu, sau đó xoay người lớn tiếng nói: “Bây giờ tôi là nhà cái, thắng võ sĩ của tôi, tiền thưởng sẽ là bảy trăm tỷ, thua thì trả bảy mươi tỷ, có người tới khiêu chiến không?”

Những lời này vừa vang lên, mọi người đều im lặng không nói.

Cho dù tiền thưởng bảy trăm tỷ cao, nhưng đám ông chủ đều thấy được bản lĩnh của Hắc Báo, không ai nguyện ý tặng không bảy mươi tỷ cộng thêm mất mặt.

Khương Hùng Dũng nhìn một vòng xong, cuối cùng dời mắt nhìn Lâm Vân.

“Lâm Vân, ân oán giữa hai chúng ta, hôm nay nên tính toán một chút đi, bây giờ tôi muốn khiêu chiến với cậu!” Khương Hùng Dũng nở nụ cười dữ tợn..

Khương Hùng Dũng muốn khiêu chiến mình, đây là chuyện nằm trong dự đoán của Lâm Vân.

Duy nhất khiến Lâm Vân bất ngờ, chính là Khương Hùng Dũng tìm được võ sĩ lợi hại như thế.

Tuy võ sĩ của Khương Hùng Dũng chỉ mới đánh một trận, nhưng thực lực đã biểu lộ không thể nghi ngờ.

“Bạch Sa, anh có thể ứng phó không?” Lâm Vân nhìn về phía Bạch Sa.

“Anh Thiên, là một võ sĩ quyền anh, lúc tới lượt tôi đi lên thì không có đường lui, tôi chỉ có thể nói, tôi sẽ dốc toàn lực.” Bạch Sa nghiêm túc nói.

Lâm Vân gật đầu, sau đó đứng dậy.

“Được! Tôi ứng chiến!”

Lâm Vân cũng biết, đối mặt với khiêu chiến của Khương Hùng Dũng, mình không có đường lui.

“Oa, chủ tịch Lâm và ông Khương sắp đấu với nhau rồi.”

“Buổi đấu giá lần trước, chủ tịch Lâm toàn thắng ông Khương, không biết bây giờ sẽ có kết quả thế nào.”

Đám ông chủ ở đây đều châu đầu ghé tai bàn tán, tất cả mọi người đều vô cùng chờ mong.

Đối với mọi người mà nói, Lâm Vân đấu với ông Khương, tuyệt đối là trò hay.

“Lâm Vân, nếu chúng ta đấu với nhau, tất nhiên là tiền đặt cược cũng phải sửa lại, cậu nói xem đúng không?” Khương Hùng Dũng cười nói.

“Ông muốn thay đổi thế nào?” Lâm Vân nhìn về phía Khương Hùng Dũng.

“Đánh cược… Một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ đi. Người thua trận phải cho đối phương một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, thế nào?” Khương Hùng Dũng cười nói.

“Được thôi, không phải chỉ là tiền thôi sao, Lâm Vân tôi không thiếu tiền.” Lâm Vân cười nói.

Ở buổi đấu giá lần trước, Lâm Vân còn bảy nghìn tỷ, nhưng sau đó Lâm Vân lấy ba nghìn năm trăm tỷ bơm vào dự án mảnh đất số một khu bảo hộ.

Hiện giờ trong tay Lâm Vân còn khoảng ba nghìn năm trăm tỷ.

Cho nên một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ này, Lâm Vân lấy ra được!

Hơn nữa nếu Lâm Vân thiếu tiền, tiền ở công ty đều là của mình, cũng có thể hỏi ông ngoại xin tiền bất cứ lúc nào.

“Đánh cược một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ sao?”
 
Chương 463


Chương 463

Đám ông chủ ở đây đều vô cùng thán phục, một số ông chủ ở đây có tổng tài sản còn chưa tới một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, đánh cược như vậy trong thi đấu quyền anh ngầm, tuyệt đối trước nay chưa từng có.

Đương nhiên hai bên ngoại trừ đánh cược một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ ra, còn đánh cược danh dự.

“Cậu đã đồng ý, vậy thì nhanh bảo người của cậu ra sân.” Khương Hùng Dũng có vẻ rất sốt ruột.

Dưới lôi đài, Lâm Vân quay đầu nhìn về phía Bạch Sa.

“Bạch Sa, trước khi ra sân phải nhớ một chuyện, nếu không đánh lại thì nhanh chóng nhận thua, thua tiền cũng không sao, mạng của anh nhất định không thể vứt!” Lâm Vân nghiêm túc dặn dò.

Lâm Vân vừa thấy được bản lĩnh của Hắc Báo trên đài, cùng với hình ảnh óc của võ sĩ người Nhật bị đánh nát ra.

Nhỡ đâu Bạch Sa không đánh lại được, Lâm Vân không muốn Bạch Sa phải rơi vào tình cảnh như thế.

Bạch Sa nghe xong lời Lâm Vân nói, anh ta có chút cảm động.

“Anh Thiên, anh là cố chủ đầu tiên quan tâm tới sinh mệnh của em như vậy, anh yên tâm đi, một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ kia, em nhất định sẽ không để anh Thiên thua đâu.” Ánh mắt Bạch Sa kiên nghị nói.

Sau khi Bạch Sa nói xong, anh ta lập tức nắm chặt tay bước lên đài.

Lúc này Bạch Sa ngoại trừ cảm động ra, thì còn có chút vui sướng, bởi vì đánh xong thi đấu ngày hôm nay, anh ta có thể được Lâm Vân chuộc ra ngoài, không cần làm võ sĩ quyền anh ngầm nữa, không cần mỗi ngày khiêu vũ trên mũi đao.

Anh ta cũng cảm thấy may mắn, may mắn vì mình có thể gặp Lâm Vân.

Khương Hùng Dũng nhìn thấy Bạch Sa xong, ông ta vô cùng kinh ngạc.

“Lâm Vân, cậu… Sao cậu không phái vệ sĩ bên cạnh cậu ra sân?” Khương Hùng Dũng cau mày nói.

Kế hoạch ban đầu của Khương Hùng Dũng là trong trận thi đấu quyền anh ngày hôm nay, sẽ đánh chết vệ sĩ Thạch Hàn của Lâm Vân, Lâm Vân không còn vệ sĩ Thạch Hàn nữa, ông ta có thể dễ dàng giết chết Lâm Vân rồi.

“Tôi bảo ai ra sân, hình như không tới lượt Khương Hùng Dũng ông quản.” Lâm Vân lạnh giọng nói.

“Hừ, cho dù phái người nào, kết quả đều như nhau.” Khương Hùng Dũng cười mỉa một tiếng.

Khương Hùng Dũng nghĩ, cho dù Lâm Vân phái những người khác, ông ta cũng có thể thắng được một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, còn thắng được thể diện.

Chẳng qua đợi trận đấu chấm dứt, ông ta sẽ lén phái Hắc Báo ra tay, giết vệ sĩ của Lâm Vân và Lâm Vân.

Lúc này, Khương Hùng Dũng rống to về phía lôi đài:

“Hắc Báo, đánh chết đối thủ này cho tôi, tôi sẽ cho cậu thêm bảy mươi tỷ.”

Hắc Báo ở trên đài cười gằn gật đầu.

Dưới đài, Lâm Vân quay đầu nói với Thạch Hàn: “Thạch Hàn, bọn họ đánh nhau, phần thắng là bao nhiêu?”

Thạch Hàn lắc đầu: “Tôi chỉ có thể nói, đối thủ trên đài không dễ chọc, thắng thua khó mà nói, dù sao Bạch Sa còn chưa ra tay, tôi chỉ có thể phán đoán được đại khái thực lực của cậu ấy, không thể đoán chuẩn được.”

Lúc này Bạch Sa đi lên lôi đài.

Đối mặt với trận chiến kịch liệt này, đám ông chủ ở dưới đài đều vô cùng chờ mong, không chỉ riêng hai vị võ sĩ ở trên đài quyết đấu, thực tế còn là quyết đấu giữa Khương Hùng Dũng và Lâm Vân.
 
Chương 464


Chương 464

Thậm chí có ông chủ bắt đầu dự đoán xem, người thắng sẽ là ai.

Trên lôi đài thi đấu.

“Bắt đầu trận đấu!”

Sau khi trọng tài tuyên bố bắt đầu trận đấu, hai bên vội vàng ra tay.

“Nhóc con, mạng của cậu, Hắc Báo tôi nhận.” Gương mặt Hắc Báo dữ tợn nhìn chằm chằm Bạch Sa, lộ ra hàm răng vàng của anh ta.

“Bạch Sa tôi đánh quyền anh nhiều năm như vậy, có thể nói là lăn từ trong đống người chết ra, người nào giết người nào khó mà nói.” Bạch Sa cười lạnh lùng.

“Ha ha, xem ra cậu chưa gặp được người mạnh chân chính, hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy!”

Sau khi Hắc Báo nói những lời này xong, anh ta lập tức đánh một quyền về phía Bạch Sa.

Một quyền này của anh ta có uy lực vô cùng khủng bố, quả đấm đi qua nơi nào, không khí ở chỗ đó phát ra tiếng rít gào khủng bố.

Bạch Sa cũng vội vàng nâng quyền, đánh một quyền ra

“Rầm!”

Quả đấm của hai bên đụng vào nhau.

“Rầm! Rầm! Rầm!”

Bạch Sa liên tục lùi về sau, mỗi khi bước một bước đều khiến lôi đài rung chuyển.

Lúc Bạch Sa ổn định cơ thể, anh ta chỉ cảm thấy cả cánh tay mình hơi run lên, huyết quản như sắp bùng nổ.

“Lực lượng thật mạnh! Mình chưa bao giờ gặp phải đối thủ mạnh như thế.” Bạch Sa thầm than trong lòng.

Trải qua một chiêu giao đấu, Bạch Sa đã rõ ít nhất ở phương diện lực lượng, đối phương hơn anh rất nhiều.

“Chịu chết đi!”

Bạch Sa xông lên lần hai. Hai bên bắt đầu tranh đấu lần thứ hai.

Sức lực không bằng, Bạch Sa muốn dựa vào lực phản ứng và phương diện khác. Nhưng sau khi giao đấu xong, anh ta phát hiện phương diện khác của đối phương cũng mạnh hơn anh ta.

“Bịch!” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Bạch Sa không phòng ngự được, quả đấm của đối phương đánh mạnh vào mặt anh ta, đánh anh ta ngã xuống đất.

Xương hàm bên má trái Bạch Sa đã sưng đỏ chảy máu, thị lực mắt trái đột nhiên trở nên mơ hồ.

Lúc này, trên mặt Hắc Báo xuất hiện nụ cười dữ tợn. Bạch Sa cố chịu đựng vội vàng đứng dậy chống đỡ. Bạch Sa đã bị thương, hoàn toàn rơi vào bị động.

“Rầm rầm rầm!”

Trên đài giao đấu rất kịch liệt, sau khi giao đấu một lát, Bạch Sa vốn đang ở thế hạ phong không cẩn thận bị Hắc Báo quét chân ngã xuống đất.

Sau khi Bạch Sa ngã xuống đất, Hắc Báo trực tiếp ngồi lên lưng Bạch Sa, sau đó nắm lấy chân trái của Bạch Sa bẻ ngược lại.

“Á!”

Cùng với tiếng kêu thảm thiết thê lương của Bạch Sa, chân Bạch Sa đã bị bẻ ra độ cong khủng bố.

Sau đó là tiếng xương cốt bị gãy vang lên.

Bạch Sa bị đau cố gắng dùng hai tay nắm lấy người Hắc Báo, dùng hết sức lực đẩy ngã, mới đẩy Hắc Báo ngã xuống.
 
Chương 465


Chương 465

Nhưng như vậy không thể tạo thành thương tổn đối với Hắc Báo, chỉ tạm thời khiến Bạch Sa hóa giải nguy hiểm.

Bạch Sa cố gắng đứng dậy, nhưng chân trái đã bị bẻ gãy, anh ta chỉ có thể cố gắng chống đỡ.

Dưới đài.

“Cậu Vân, Bạch Sa không đánh lại được, Bạch Sa thua chắc rồi, lại đánh tiếp Bạch Sa sẽ bị giết mất. Không thể để Bạch Sa tiếp tục đánh nữa.” Thạch Hàn nghiến răng nói.

Lâm Vân gật đầu, sau đó kêu to về phía đài: “Bạch Sa, nhanh nhận thua đi!”

Nếu như chắc chắn sẽ thua, Lâm Vân không thể để Bạch Sa tặng tính mạng được.

Tuy Bạch Sa ở trên đài nghe thấy lời Lâm Vân nói, nhưng anh ta vẫn không nhận thua.

Bởi vì anh ta muốn thay Lâm Vân thắng được trận thi đấu này. Anh ta biết nếu mình đầu hàng, Lâm Vân sẽ thua một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ. Còn thua cả mặt mũi.

Bạch Sa cảm thấy vẫn còn cơ hội, không phải là anh ta chưa từng thi đấu trận chiến ác liệt như thế, chỉ cần tìm được nhược điểm của đối phương, tiến hành một kích trí mạng, lập tức có thể chuyển bại thành thắng.

Nhưng bây giờ anh ta sai rồi!

Lúc này Hắc Báo tấn công lần hai.

Tuy Bạch Sa cố gắng ngăn cản, nhưng anh ta đã gãy một chân, đâu thể chống đỡ được?

“Rầm!”

Bạch Sa bị gãy một chân không còn sức chống đỡ, trực tiếp ngã xuống đất.

Hắc Báo thấy thế đột nhiên nhảy lên, sau đó mượn lực cả người đè xuống, dùng khuỷu tay đập mạnh vào lưng Bạch Sa.

“Phốc!”

Bạch Sa phun ra một ngụm máu tươi.

Hắc Báo vẫn chưa dừng tay, đánh mạnh về phía đầu Bạch Sa.

Lúc trước võ sĩ nước Nhật bị anh ta đánh phọt não như vậy.

Mà lúc này Bạch Sa đã hấp hối, ý thức mơ hồ, đâu còn sức lực đánh trả.

Dưới đài, nhìn thấy một màn như vậy đôi mắt Lâm Vân đỏ lên.

“Tôi nhận thua, dừng tay cho tôi! Dừng tay!”

Vẻ mặt Lâm Vân dữ tợn rống to về phía lôi đài.

Khương Hùng Dũng thì cười gằn gào thét:

“Ha ha, Hắc Báo, tiếp tục đánh cho tôi! Đánh chết cậu ta.”

Lâm Vân nghe thấy Khương Hùng Dũng nói như vậy, trên gương mặt anh tràn ngập lửa giận.

Trên lôi đài.

“Trận đấu kết thúc, mong lập tức dừng tay! Mong lập tức dừng tay.

Bởi vì Lâm Vân đã mở miệng nhận thua, cho nên trọng tài liên tục kêu ngừng.

Nhưng Hắc Báo không dừng lại, vẫn đang tiếp tục đấm vào đầu Bạch Sa luôn không nhúc nhích, bộ dạng giống như thề phải đẩm Bạch Sa phọt óc mới thôi.

“Dừng tay, lại không dừng tay tôi sẽ nổ súng theo quy

Mãi đến khi trọng tài lấy súng lục ra chĩa về phía Hắc định Bảo, Hắc Báo mới dừng tay.
 
Chương 466


Chương 466

“Nhanh cứu người cho tôi! Cứu người!”

Vẻ mặt Lâm Vân dữ tợn la to về phía trước.

Thạch Hàn đứng bên cạnh Lâm Vân nắm chặt tay vang ken két.

Nếu không phải trọng tài lấy súng ra ngăn cản Hắc Bảo, Thạch Hàn đã chuẩn bị lên đài cứu Bạch Sa rồi.

Đội chữa bệnh đợi ở bên cạnh vội vàng tiến lên lôi đài, dùng cảng nâng Bạch Sa xuống, sau đó tiến hành cấp cứu ở hiện trường.

Còn hiện giờ Bạch Sa sống hay chết, Lâm Vân hoàn toàn không biết.

Lâm Vân chỉ biết rõ một điểm, chỉ sợ Bạch Sa lành ít dữ nhiều.

Trên ghế ngồi xem thi đấu.

“Ha ha, thắng! Tôi thắng!” Khương Hùng Dũng hưng phần cười ha ha, bởi vì cuối cùng ông ta cũng thắng Lâm Vân.

Đối với Khương Hùng Dũng mà nói, ông ta đấu với Lâm Vân nhiều lần như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta thắng, đương nhiên là ông ta sẽ sung sướng, vui vẻ, kích động rồi.

Còn thắng ở trước mặt nhiều ông chủ lớn như vậy, ông ta cảm thấy mất mặt ở buổi đấu giá lần trước, bây giờ lấy lại được rồi.

Đảm ông chủ đang xem thi đấu đều bàn tán xôn xao.

“Không nghĩ tới võ sĩ của Khương Hùng Dũng lợi hại như vậy, ngay cả chủ tịch Lâm đều đã thua, chủ tịch Lâm phải trả một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ.

“Chủ tịch Lâm là người phương nào? Một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ không phải là trọng điểm, trọng điểm là thua thể diện, người của cậu ấy bị Khương Hùng Dũng đánh gần chết, chuyện này cũng là đánh vào mặt chủ tịch Lâm

Đối với kết quả trận đấu, tất cả mọi người đều thổn thức không thôi.

Chỗ Lâm Vân.

“Khương Hùng Dũng, tôi đã mở miệng nhận thua, ông còn bảo người của ông ra tay, ông có ý gì đây?” Lâm Vân trừng mắt, gào thét với Khương Hùng Dũng.

“Tôi nói này Lâm Vân, chỉ là một võ sĩ mà thôi, đã chết thì chết rồi, vậy mà cậu còn để ý như thế, cậu đúng là buồn cười.” Khương Hùng Dũng cười nhạo nói.

“Võ sĩ cũng là người, mạng của võ sĩ cũng vậy.

Đó là mạng người!” Lâm Vân híp mắt, trong mắt lóe lên ý lạnh.

“Tôi đánh chết người của cậu, vậy thì thế nào? Thi đấu quyền anh ngầm không phải là phân thực lực cao thấp sao? Không phục à? Không phục có dũng khí cậu lên đánh bại võ sĩ của tôi đi.

Chỉ cần cậu có bản lĩnh đó!” Khương Hùng Dũng hung hãn nói.

Im lặng một lát, Khương Hùng Dũng cười tiếp tục nói: “Đúng rồi Lâm Vân, tôi phải nói cho cậu biết, cậu càng tức giận thì tôi càng sung sướng, có thể khiến cậu tức thành như vậy, khỏi phải nói tôi sảng khoái cỡ nào, ha ha!”

Nghe thấy tiếng cười chói tai của Lâm Vân, trong mắt Lâm Vân lóe lên sát ý, lửa giận khiến Lâm Vân nắm chặt hai tay, khớp ngón tay vì nắm quá chặt mà trắng bệch.

“Lâm Vân, có phải là cậu rất tức giận hay không? Tức là được rồi! Một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ chúng ta đánh cược, nhớ phải trả cho tôi đấy…!Ha ha!” Khương Hùng Dũng cười đắc ý nói.

Lâm Vân không để ý tới Khương Hùng Dũng nữa, mà trực tiếp xoay người.

Thua thì thua, Lâm Vân không phải người thua không nhận, nhưng mối thù này, Lâm Vân tuyệt đối sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này sẽ trả lại gấp trăm, gấp ngàn lần.

“Thạch Hàn, chúng ta đi.
 
Chương 467


Chương 467

Đi xem Bạch Sa thế nào rồi!” Lâm Vân dẫn theo Thạch Hàn đi tới chỗ đội chữa bệnh dưới lôi đài.

Đối với Lâm Vân mà nói, việc cấp bách hiện giờ là xem Bạch Sa thế nào.

Lúc này Bạch Sa nằm yên trên cảng, toàn thân đều là máu.

Mấy nhân viên y tá đang tiến hành cứu giúp Bạch Sa.

“Bác sĩ, tình hình của Bạch Sa thế nào?” Lâm Vân vội vàng hỏi.

“Chủ tịch Lâm, não của người bệnh bị thương nặng, hiện giờ đang lên cơn sốc, trái tim đã ngừng đập, muốn cứu trở về cơ bản là không có hy vọng, chúng tôi chỉ có thể nói là sẽ dốc toàn lực” Một bác sĩ nói.

“Khốn nạn!”

Lâm Vân đá mạnh vào tường bên cạnh, trên gương mặt không thể kìm nén nổi lửa giận.

Trước khi thi đấu, Lâm Vân đã đồng ý với Bạch Sa, đợi anh ta đánh xong cuộc thi đấu ngày hôm nay, sẽ chuộc anh ta, anh ta không cần phải đánh quyền anh nữa.

Mà bây giờ Bạch Sa lại…!“Chủ tịch Lâm, thiết bị cứu chữa ở chỗ chúng tôi hiện giờ có hạn, cho nên bây giờ chúng tôi phải chuyển người bệnh tới bệnh viện cứu chữa, xe cứu thương ở ngoài cửa đã đợi lệnh!” Bác sĩ nói.

“Được! Các người phải cứu anh ấy giúp tôi!” Lâm Vân nghiến răng nói.

“Phương diện phí tổn…!Bác sĩ hỏi.

“Yên tâm, tốn bao nhiêu tiền, đều do mình Lâm Vân tôi gánh vác.” Lâm Vân nói.

“Được được được! Chúng tôi nhất định sẽ gắng sức cứu chữa!” Bác sĩ liên tục gật đầu.

Ngay sau đó, bác sĩ gọi mấy y tá nâng Bạch Sa ra ngoài, chuẩn bị nâng Bạch Sa lên xe cứu thương.

“Thạch Hàn, chúng ta cũng đi theo đi.” Lâm Vân vừa nói, vừa chuẩn bị ra ngoài.

“Cậu Vân, đợi một lát!”

Bỗng nhiên Thạch Hàn giữ chặt lấy tay Lâm Vân.

“Thạch Hàn, anh?” Lâm Vân xoay người nhìn Thạch Hàn với vẻ nghi ngờ.

“Tôi sẽ ra sân, báo thù thay cho Bạch Sa.

Trong mắt Thạch Hàn lóe lên sát ý.

Cho dù bọn họ đi theo, cũng không thể tham dự cứu viện, chuyện Thạch Hàn có thể làm là báo thù rửa hận thay Bach Sa.

“Nhưng mà…!Anh từng thề độc, sẽ không ra sân thi đấu nữa mà.” Lâm Vân nghiêm túc nói.

“Vì báo thù thay Bạch Sa, vì cậu Vân, vì thu thập tên Khương Hùng Dũng kia, cho dù vi phạm lời thề độc, cùng lắm là bị sét đánh!” Giọng điệu của Thạch Hàn sắc bén, trong đôi mắt lóe lên sát ý.

Sau khi nói xong, Thạch Hàn sải bước đi lên lôi đài.

“Lâm Vân, cậu có ý gì đây? Phải vệ sĩ của cậu ra sân à?” Khương Hùng Dũng thấy vệ sĩ của Lâm Vân đi lên, ông ta vội vàng mở miệng.

“Đúng thế! Tôi còn muốn đấu với ông một trận nữa.

Lâm Vân nghiến răng nghiến lợi nói.

Nếu Thạch Hàn đã đi lên đài, Lâm Vân cũng không do dự nữa, vậy thì chiến đi.

“Ha ha, được lắm!” Khương Hùng Dũng cười nói.

Đối với Khương Hùng Dũng mà nói, không phải ý nghĩ đầu tiên của ông ta là hy vọng vệ sĩ của Lâm Vân ra sân, sau đó để Hắc Bảo đánh chết vệ sĩ của Lâm Vân sao?
 
Chương 468


Chương 468

Hiện giờ vệ sĩ của Lâm Vân muốn ra sân, chuyện này chẳng phải đang hợp ý của ông ta à? “Oa! Còn đánh tiếp! Vậy mà bọn họ còn đánh một trận nữa!”

Đám ông chủ ở đây thấy Lâm Vân và Khương Hùng Dũng lại đối đầu, mọi người đều sôi trào hừng hực lần hai.

Đối với đảm ông chủ mà nói, hai nhân vật lớn như Lâm Vân và Khương Hùng Dũng đối đầu, tuyệt đối là vô cùng đặc sắc, vô cùng đáng xem.

“Lâm Vân, nếu chúng ta lại đánh một trận nữa, không phải là nên thêm chút tiền đặt cược sao? Chúng ta đánh cược ba nghìn năm trăm tỷ, thế nào? Tôi nghĩ Lâm Vân cậu sẽ dám đánh cược đúng không?” Khương Hùng Dũng cười nói.

Vừa mới thắng một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, tất nhiên là bây giờ Khương Hùng Dũng muốn đánh cược lớn hơn nữa.

“Ba nghìn năm trăm tỷ sao? Đương nhiên không thành vấn đề.

Chỉ là đánh cược tiền không thú vị lắm, chúng ta lại đặt cược thêm thứ khác, thế nào?” Lâm Vân híp mắt nói.

“Hả? Cậu muốn đánh cược gì?” Khương Hùng Dũng nhìn Lâm Vân hỏi.

“Đánh cược một cánh tay, thế nào? Tôi thua, tôi sẽ chém đứt tay trái, ông thua, ông chém đứt tay trái.” Lâm Vân nheo mắt nhìn về phía Khương Hùng Dũng.

“Cái gì? Đánh cược một cánh tay sao?”

Đám ông chủ ở đây nghe thấy lời Lâm Vân nói xong, cả đám đều khiếp sợ không thôi.

“Muốn đánh cược một cánh tay sao? Đánh cược này cũng quá lớn rồi?” “Đúng vậy, Lâm Vân là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, thân phận của cậu ấy tôn quý cỡ nào, vậy mà muốn lấy cánh tay của mình ra đánh cược, đây là bị Khương Hùng Dũng làm cho tức điên rồi đúng không?”

Mọi người tới tham dự buổi đấu quyền anh này là vì giải trí, mọi người cùng lắm là lấy tiền ra chơi đùa, chưa có một ông chủ nào dám nói lấy tay mình ra đặt cược.

Cho nên mọi người mới khiếp sợ như thế, thậm chí là không thể hiểu nổi vì sao Lâm Vân lại làm vậy.

Sắc mặt Khương Hùng Dũng cũng thay đổi, ông ta không ngờ tới Lâm Vân lại đề xuất đặt cược như vậy, nói thật, trong lòng ông ta rất không muốn đánh cược như thế.

“Sao thế? Khương Hùng Dũng ông không dám đánh cược à?” Lâm Vân híp mắt lạnh giọng nói.

“Thúi lắm! Ông đây không dám sao? Đánh cược thì đánh cược.

Cậu là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, một cánh tay của cậu còn đắt hơn cả tay tôi, dựa vào cái gì tôi không đánh cược.

Tôi đồng ý!” Khương Hùng Dũng nghiến răng nói.

Tuy trong lòng Khương Hùng Dũng có chút không tình nguyện, nhưng hiện giờ mọi người đều đang nhìn chằm chằm ông ta đấy.

Hơn nữa ông ta nghĩ lại, Hắc Báo lợi hại như thế, ông ta thật sự nắm chắc thắng lợi trong tay, ông ta dựa vào cái gì không dám đánh cược?

Sau khi Khương Hùng Dũng đồng ý, bầu không khí ở đây lập tức bùng nổ.

“Ồ, vậy mà thực sự lấy một tay ra làm đặt cược, quá tàn nhẫn.

“Hai bọn họ đầu với nhau vốn đã vô cùng đặc sắc, bây giờ còn lấy cánh tay ra đặt cược, cuộc tranh tài này mới thật sự là điểm nhấn của ngày hôm nay.

Đám ông chủ ở đây đều vô cùng chờ mong cuộc tranh tài này..

“Nhưng mà chủ tịch Lâm quá không lý trí, vị võ sĩ kia của ông Khương rất mạnh, cơ hội thắng của chủ tịch Lâm rất xa vời.
 
Chương 469


Chương 469

“Quả thật là vậy, vị võ sĩ kia của ông Khương quá mạnh rồi! E rằng chủ tịch Lâm sẽ phải thua…!

Tất cả mọi người đều cảm thán không thôi, bởi vì mọi người đều thấy được Hắc Báo ở trên lôi đài lợi hại cỡ nào.

Trong lòng đa số ông chủ đều cảm thấy hy vọng thắng của Lâm Vân rất xa vời.

“Mau nhìn đi, người của chủ tịch Lâm đã lên lôi đài, cuộc chiến sắp bắt đầu rồi.” Đám ông chủ ở đây đều luôn tập trung nhìn trên lỗi đài, tất cả mọi người đều biết rõ đây là điểm nhấn của ngày hôm nay.

Mọi người rất muốn biết, rốt cuộc người nào mới là người thắng cuối cùng.

Trên lôi đài, Thạch Hàn đã đi lên.

“Tuyển thủ của hai bên vào chỗ, bây giờ trận đấu bắt đầu.

Lúc này trọng tài tuyên bố.

“Tôi sẽ giết anh báo thù thay Bạch Sa.” Đôi mắt Thạch Hàn nheo lại nhìn chằm chằm Hắc Bảo.

“Anh…!Anh tên là gì?” Vẻ mặt Hắc Bảo kinh ngạc nhìn chằm chằm Thạch Hàn.

Bởi vì sau khi Hắc Bảo nhìn Thạch Hàn ở khoảng cách gần, đặc biệt là nhìn thấy ánh mắt của Thạch Hàn xong, bỗng nhiên anh ta nghĩ tới một người, nghĩ tới một người đến bây giờ vẫn khiến anh ta mơ thấy ác mộng.

“Thạch Hàn!” Thạch Hàn mở miệng nói hai chữ

Lúc Hắc Báo nghe thấy hai chữ “Thạch Hàn” này, toàn thân lập tức run lên, sắc mặt đều trở nên trắng xanh, giống như chịu đả kích rất lớn.

“Anh…!Anh quả nhiên là Thạch Hàn, anh…!Sao anh có thể xuất hiện ở nơi đây?” Hắc Báo nhìn chằm chằm Thạch Hàn, trong mắt lóe lên sợ hãi vô tận, giống như nhìn thấy ma quỷ.

“Anh quen tôi à?” Thạch Hàn nhướng mày.

“Tôi tên là Hắc Báo, tôi…!Tôi từng đánh quyền anh với anh một trận ở nước ngoài, chẳng lẽ anh quên rồi sao?” Giọng nói của Hắc Bảo đều hơi run rẩy.

Bởi vì Hắc Báo hồi tưởng lại trận đấu khiến người ta sinh ra bóng ma, ở trong cuộc tranh tài đó anh ta thảm cỡ nào, đến bây giờ anh ta vẫn còn nhớ rõ.

“Tôi đấu với quá nhiều người, kẻ yếu không có tư cách được tôi nhớ kỹ” Thạch Hàn lạnh giọng nói.

“Anh…!Không phải anh là vương của quyền anh ngầm ở nước ngoài à? Anh…!Sao anh có thể tới nước này, sao anh có thể xuất hiện ở đây?” Hắc Báo nằm mơ cũng không ngờ tới, lại có thể đụng tới Thạch Hàn khiến mình mơ thấy ác mộng.

“Bớt nói lời linh tinh đi, tôi đảm bảo, tôi nhất định sẽ đánh anh phọt cả óc.

Trong mắt Thạch Hàn lóe lên sát ý Sau khi Hắc Báo nghe thấy thế, anh ta sợ tới mức hai chân mềm nhũn.

Bởi vì anh ta từng lĩnh giáo Thạch Hàn mạnh cỡ nào, lần đó anh ta bị Thạch Hàn đánh trọng thương suýt mất mạng, khoảng một năm sau mới khôi phục lại.

Ngoại trừ vết thương trên cơ thể ra, cuộc thi đấu lần đó còn để lại bóng ma tâm lý trong lòng anh ta.

“Đừng đánh! Đừng đánh! Tôi nhận thua!” Hắc Báo sợ hãi không thôi, vội vàng quỳ trên đất.

Đã từng có bóng ma tâm lý, khiến Hắc Báo không thể sinh ra ý chí chiến đấu.

“Sao lại thế này?” “Võ sĩ của ông Khương, sao lại quỳ xuống nhận thua thế?” Sau khi Hắc Báo quỳ xuống nhận thua, mọi người ở đây lập tức mơ hồ.
 
Chương 470


Chương 470

Tất cả ông chủ ở đây đều nhìn chằm chằm trên lôi đài, bọn họ vốn rất chờ mong, vốn tưởng rằng có khả năng nhìn thấy một trận đại chiến vô cùng kịch liệt.

Thậm chí đa số ông chủ đều cảm thấy Hắc Báo có thực lực mạnh nên sẽ thắng.

Kết quả là trận đấu còn chưa bắt đầu, vậy mà Hắc Báo đã quỳ trên đất nhận thua?

Chuyện này nằm ngoài dự đoán của mọi người!

Đương nhiên, người có sắc mặt khó coi nhất là Khương Hùng Dũng.

“Hắc Báo, con mẹ nó cậu làm gì thế? Ai cho cậu nhận thua? Không được nhận thua! Đứng dậy đánh cậu ta cho tôi.

Đứng dậy đánh cậu ta đi.” Sắc mặt Khương Hùng Dũng xanh mét rống to về phía lôi đài

Khương Hùng Dũng tuyệt đối không ngờ tới, vậy mà Hắc Báo sẽ quỳ xuống nhận thua.

Nhưng Hắc Báo ở trên lôi đài, cũng không vì lời nói của

Khương Hùng Dũng mà đứng dậy.

Trên lôi đài, ngay cả trọng tài cũng hơi mơ hồ, còn chưa đấu võ mà, sao người này đã nhận thua rồi?

Nhưng trọng tài vẫn nhanh chóng hỏi Hắc Báo xác nhận lại: “Cậu chắc chắn muốn trực tiếp nhận thua đấy chứ?” “Tôi chắc chắn! Tôi chắc chắn!”

Hắc Báo liên tục gật đầu, anh ta căn bản không dám đánh với Thạch Hàn.

Trọng tài gật đầu, sau đó lớn tiếng tuyên bố: “Cuộc tranh tài lần này, võ sĩ của ông Khương nhận thua, chủ tịch Lâm thắng!”

Xôn xao.

Những lời này vừa vang lên, mọi người lập tức bàn tán xôn xao.

“Trời ạ, cuộc tranh tài này kết thúc như vậy sao? Ông Khương cứ thế mà thua à?” “Nếu là như vậy, chẳng phải ông Khương sẽ thua ba nghìn năm trăm tỷ, cộng thêm một cánh tay sao?”

Trước khi bắt đầu thi đấu, người nào cũng không ngờ tới, trận tranh tài này sẽ dùng phương thức ngoài ý muốn như vậy kết thúc.

“Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn”

Khương Hùng Dũng phẫn nộ liên tục mắng to, ông ta tức tới mức gương mặt biến thành màu tím xanh,

Lúc này Lâm Vân đứng dậy, nhìn về phía Khương Hùng Dũng.

“Khương Hùng Dũng, ông thua, ba nghìn năm trăm tỷ cộng thêm một cánh tay thuộc về tôi rồi.”

Nói thật Lâm Vân cũng không ngờ tới, sau khi đối phương nhìn thấy Thạch Hàn, vậy mà sẽ trực tiếp nhận thua, hình như đối phương biết Thạch Hàn? “Không! Chuyện này không tính! Không tính!” Khương

Hùng Dũng phẫn nộ rống to.

Ngay cả đánh cũng không đánh, ông ta liền thua, sao Khương Hùng Dũng có thể cam tâm? “Không tính sao? Ông nằm mơ à! Thạch Hàn, lấy một tay ông ta xuống cho tôi!” Lâm Vân nói với Thạch Hàn ở trên đài.

“Vâng!”

Thạch Hàn nhảy từ trên lôi đài xuống, bước nhanh về phía Khương Hùng Dũng.

Khương Hùng Dũng thấy Thạch Hàn xông tới, ông ta sợ tới mức sắc mặt thay đổi.

“Ngăn cậu ta lại cho tôi! Ngăn cậu ta lại!”

Khương Hùng Dũng vội vàng rống to với hai vệ sĩ ở phía sau.

Lúc này Thạch Hàn đã xông tới trước mặt Khương Hùng Dũng.

“Đứng lại!” Hai vệ sĩ ngăn cản Thạch Hàn.
 
Chương 471


Chương 471

Hai tay của Thạch Hàn trực tiếp nâng hai vệ sĩ kia lên, sau đó ném mạnh ra bên ngoài.

Ngay sau đó, Thạch Hàn đi tới trước mặt Khương Hùng Dũng.

“Cậu…!Cậu đừng có mà xằng bậy

Khương Hùng Dũng ngồi trên ghế đã bị dọa tới mức mặt biến thành màu gan heo, cả người đều ngồi không yên.

“Tôi không xằng bậy, tôi chỉ giúp ông thực hiện đánh cược mà thôi.”

Thạch Hàn vừa nói, vừa lấy con dao găm quân dụng sắc bén ra.

Ngay sau đó, Thạch Hàn trực tiếp chém một dao.

“Á!”

Cùng với tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên, nửa cánh tay trái của Khương Hùng Dũng bị Thạch Hàn chém đi.

Máu tươi văng khắp nơi! Luật sư đứng phía sau Khương Hùng Dũng bị bắn máu lên đầy mặt, ông ta bị dọa hai chân mềm nhũn, trực tiếp đái ra quần.

Lúc này, bầu không khí lập tức giống như là chết lặng.

“ừng ực! ừng ực!”

Đám ông chủ ở đây nhìn thấy một màn này, cũng không nhịn được nuốt nước bọt.

Nói đùa, Khương Hùng Dũng là người có năng lực rất lớn ở thành phố Bảo Thạnh đấy.

Bọn họ tự hỏi, hiện giờ ở thành phố Bảo Thạnh, chỉ sợ chỉ có Lâm Vân dám ngang nhiên chém tay Khương Hùng Dũng như thế.

Người của hội quyền anh cũng không dám ra tay ngăn cản, dù sao Khương Hùng Dũng thật sự đã thua.

“Tay của tôi! Trả tay lại cho tôi!”

Khương Hùng Dũng nhịn đau kêu to, Khương Hùng Dũng biết hiện giờ khả năng chữa bệnh phát triển, chỉ cần trả tay lại cho ông ta, ông ta có thể nhanh chóng cầm đi női lai.

Nhưng Thạch Hàn không để ý tới ông ta, mà trực tiếp cầm lấy tay cụt đi tới trước mặt Lâm Vân.

“Cậu Vân, tay cụt này xử lý thế nào đây?” Thạch Hàn hỏi.

“Anh cầm lấy cánh tay này bảo quản trước, nếu Bạch Sa chết, dùng cánh tay này chôn cùng với anh ấy.

Lâm Vân híp mắt nói.

“Vâng!” Thạch Hàn gật đầu.

Còn Khương Hùng Dũng, đội chữa bệnh ở đây đã chạy tới trước mặt ông ta, tiến hành xử lý cầm máu khẩn cấp đối với vết thương của ông ta.

Lâm Vân dẫn theo Thạch Hàn đi tới trước mặt Khương Hùng Dũng.

“Khương Hùng Dũng, ngoại trừ cánh tay này ra, ông còn nợ tôi ba nghìn năm trăm tỷ, trừ đi một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ tôi thua ông lúc trước, ông còn nợ tôi một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ.

Nhớ kỹ, trong vòng mười ngày chuyển cho công ty của tôi, nếu không tự gánh lấy hậu quả” Lâm Vân lạnh giọng nói.

“Cậu cậu cậu…!

Khương Hùng Dũng đang tức giận dùng tay phải ôm ngực, ông ta suýt nữa tức tới mức hộc máu.

“Lâm Vân, cậu trả cánh tay lại cho tôi! Trả lại cho tôi!” Khương Hùng Dũng như bệnh tâm thần rống to, ông ta không muốn trở thành người cụt tay.

“Trả lại cho ông sao? Nằm mơ đi!”
 
Chương 472


Chương 472

Lâm Vân nói những lời này xong, anh lập tức trực tiếp dẫn Thạch Hàn đi ra bên ngoài.

Nhìn bóng lưng Lâm Vân rời đi, Khương Hùng Dũng tức tới mức phun ra ngụm máu.

Khương Hùng Dũng vốn tưởng rằng, thi đấu quyền anh hôm nay sẽ là ngày ông ta báo thù rửa hận, kết quả là ông ta không ngờ tới, cuối cùng ông ta vẫn bại bởi Lâm Vân, chẳng những thua tiền, còn mất đi cánh tay trái của mình.

“Đều tại tên khốn nạn kia! Tên khốn nạn kia!”

Khương Hùng Dũng trợn tròn mắt nhìn Hắc Báo, ông ta biết, chính là vì Hắc Báo chủ động nhận thua, mới khiến ông ta thua trận.

Lúc này Hắc Bảo đã đi từ trên đài xuống, đi tới trước mặt Khương Hùng Dũng.

“Khốn nạn, ai cho cậu nhận thua! Tôi phải giết cậu” Khương Hùng Dũng như bị bệnh tâm thần rống to với Hắc Báo.

“Ông Khương, ông không giết được tôi đâu, trái lại nếu ông ép tôi tức giận, bây giờ tôi có thể ra tay giết ông” Hắc Bảo lạnh giọng nói.

Khương Hùng Dũng nghe thấy thế, sắc mặt lập tức thay đổi..

Sau khi Hắc Báo nói xong, anh ta lập tức trực tiếp xoay người rời đi, rõ ràng là anh ta biết không thể ở bên cạnh Khương Hùng Dũng nổi nữa, cho nên anh ta định đổi thành phố tiếp tục phát triển.

Khương Hùng Dũng biết sự lợi hại của Hắc Báo, cho nên ông ta không dám ngăn cản, để mặc Hắc Báo rời đi.

Sau khi Lâm Vân và Thạch Hàn rời khỏi hội quyền anh ngầm, hai người đi thẳng tới bệnh viện.

Hiện giờ Bạch Sa sống hay đều, đều ảnh hưởng tới trong lòng hai người.

Tuy Lâm Vân biết Bạch Sa cơ bản là không có hi vọng, nhưng Lâm Vân vẫn ôm chút hi vọng và kỳ vọng.

Tuy Lâm Vân và Bạch Sa mới quen không lâu, nhưng Lâm Vân đã hứa với anh ta sẽ dẫn anh ta rời khỏi thi đấu quyền anh ngầm, đồng ý cho anh ta một cuộc sống mới.

Hơn nữa Bạch Sa cũng là vì thay mình ra sân, cho nên mới bị đánh thành như vậy.

Bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện, Lâm Vân và Thạch Hàn đang lo lắng chờ đợi.

Trải qua bốn tiếng cấp cứu, cuối cùng bác sĩ cũng đi từ trong phòng cấp cứu ra.

“Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?” Lâm Vân lập tức đứng dậy hỏi.

Bác sĩ lắc đầu: “Tuy đã bảo vệ được tính mạng, nhưng đầu bị thương nặng, còn khi nào anh ta có thể tỉnh lại, chỉ có thể nhìn mệnh của anh ta rồi.

Hơn nữa cho dù tỉnh lại, tình hình cũng không khả quan lắm

Lâm Vân không biết, đây được xem là tin tức tốt hay tin tức xấu.

Nếu nói là tin tức tốt, ít nhất Bạch Sa bảo vệ được tính mạng.

Nếu nói tin tức xấu, có khả năng Bạch Sa biến thành người sống thực vật.

“Cậu Vân, ít nhất có hi vọng, còn hơn không có chút hy vọng nào.” Thạch Hàn an ủi.

“Cũng đúng” Lâm Vân gật đầu.

Ngay sau đó, Lâm Vân nhìn về phía người đàn ông trung niên bên cạnh, ông ta là người hội quyền anh ngầm phái tới, dù sao Bạch Sa cũng là người của hội quyền anh ngầm.

“Hiện giờ Bạch Sa còn là người của các ông, các ông định xử lý thế nào?” Lâm Vân hỏi.

“Chủ tịch Lâm, Bạch Sa chúng tôi mặc kệ, nếu cậu muốn quản, chúng tôi sẽ bán cho cậu với giá thấp là ba mươi lăm tỷ.” Người đàn ông nói.
 
Chương 473


Chương 473

Người đàn ông vừa nghe nói Bạch Sa thành người sống thực vật, nếu bọn họ tiếp tục chịu trách nhiệm với Bạch Sa, chi phí Bạch Sa ở bệnh viện mỗi ngày sẽ do bọn họ phụ trách.

Hơn nữa tình hình của Bạch Sa như thế, cho dù tỉnh lại, sau này cũng không có tác dụng gì, tất nhiên là hội quyền anh ngầm sẽ không muốn giữ lại phế vật, có người quân chuyện này càng tốt, còn có thể kiếm được chút tiền.

“Được, ba mươi lăm tỷ, tôi chuộc anh ấy, tôi sẽ quản anh ấy.” Lâm Vân đồng ý.

Lúc này Lâm Vân chuyển khoản ba mươi lăm tỷ cho hội quyền anh ngầm, sau đó sắp xếp bệnh viện, sắp xếp cho Bạch Sa một phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, cộng thêm y tá đặc biệt.

Chi phí của những chuyện này, có lẽ là chi phí rất cao đối với người bình thường, nhưng đối với Lâm Vân mà nói, không tính là gì.

Thực ra với tình hình của Bạch Sa, đổi lại là cố chủ khác, tuyệt đối sẽ không quản Bạch Sa, nhưng Lâm Vân tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nếu làm vậy ngay cả Lâm Vân cũng khinh thường mình.

Lâm Vân vừa mới nộp chi phí đi tới cửa bệnh viện, một bóng dáng chặn Lâm Vân lại.

Lâm Vân tập trung nhìn vào, là luật sư của Khương

Hùng Dũng.

“Ngăn cản đường đi của tôi làm gì?” Lâm Vân lạnh lùng nhìn ông ta một cái.

“Ông Khương đã chuẩn bị xong một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, hơn nữa ông Khương đang ở trong bệnh viện, ông ấy muốn đích thân giao cho cậu” Luật sư nói.

“Ông ta tốt bụng như vậy sao? Nhanh như vậy đã muốn đưa tôi tiền à? Bảo tôi đi gặp ông ta, không phải là bấy đấy chứ?” Lâm Vân cười mỉa nói.

Khương Hùng Dũng sẽ chủ động vội vàng đưa tiền cho mình như vậy sao? Lâm Vân không tin, trong lòng Lâm Vân lập tức dấy lên chút cảnh giác.

“Sao có thể là bẫy được? Ông Khương chỉ muốn gặp mặt đưa tiền cho cậu thôi.” Luật sư nói.

“Cậu Vân không cần sợ, có tôi ở đây.” Thạch Hàn nói.

Lâm Vân gật đầu, sau đó mở miệng nói: “Được, tôi đi theo ông gặp ông ta

Dưới hướng dẫn của luật sư, hai người đi tới phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của Khương Hùng Dũng.

Khương Hùng Dũng đang ngồi trên giường bệnh, cánh tay trái của ông ta đã được băng bó, trong phòng bệnh còn hơn mười vệ sĩ mặc đồ đen.

“Khương Hùng Dũng, tôi nghe nói ông muốn gặp mặt giao một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ cho tôi, nhanh lấy ra đi, tôi bận rộn nhiều việc, không rảnh ở đây với ông Lâm Vân đi tới trước giường bệnh của Khương Hùng Dũng.

Khương Hùng Dũng kìm nén lửa giận trong lòng, nói: “Tiền tôi đã chuẩn bị, nhưng không phải cho không, tôi có một yêu cầu, tôi đưa một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, cậu phải trả cánh tay lại cho tôi.” “Hóa ra là nhớ tới cánh tay của ông à.”

Lâm Vân cười mỉa một tiếng, đồng thời hiểu ra,

Khương Hùng Dũng muốn lấy lại cánh tay, sau đó nối lại.

Lâm Vân cười mỉa tiếp tục nói: “Một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ kia vốn là ông thua tôi, ông phải cho tôi vô điều kiện, ông không có tư cách đề ra yêu cầu.

“Nhưng tiền ở trên tay tôi, cậu muốn thì phải giao tiền cho tôi” Khương Hùng Dũng nói “Được, vậy tiền tôi không cần, dù sao tôi không thiếu chút tiền đó của ông, ông cũng vĩnh viễn đừng mơ lấy được cánh tay của ông.

Tạm biệt.
 
Chương 474


Chương 474

Sau khi Lâm Vân nói xong câu đó, anh lập tức xoay người đi ra ngoài.

“Đứng lại!”

Mấy vệ sĩ ngăn Lâm Vân và Thạch Hàn.

Lâm Vân quay đầu nhìn, Khương Hùng Dũng đang cầm một khẩu súng, họng súng có lắp ống giảm thanh chĩa về phía Lâm Vân.

“Khương Hùng Dũng, ông lại chơi chiều này sao? Lần này tôi lại nói cho ông biết, ông có can đảm thì nổ súng đi, bệnh viện là nơi công cộng, nếu ông giết tôi, ông ngoại tôi có thể dễ dàng tra ra được ông, ông cũng phải xong đời.” Lâm Vân lạnh giọng nói.

“Cậu nói không sai, tôi thật sự không dám công khai giết cậu, nhưng mà…!Tôi dám giết vệ sĩ của cậu.”

Khương Hùng Dũng nở nụ cười hung ác, sau đó nhằm ngay họng súng về phía Thạch Hàn.

“Giao cánh tay ra đây, nếu không tôi sẽ nổ súng giết cậu ta.

Tôi đảm bảo, ép tôi tức giận, tôi tuyệt đối sẽ làm được” Khương Hùng Dũng hung dữ nói.

“Được thôi, ông nổ súng đi.

Lâm Vân vừa nói vừa đứng trước người Thạch Hàn, thay Thạch Hàn ngăn cản.

Hiện giờ nếu Khương Hùng Dũng nổ súng, chỉ có thể bắn trúng Lâm Vân, không thể bắn trúng Thạch Hàn.

“Cậu…!Bắp thịt trên mặt Khương Hùng Dũng đột nhiên co giật.

“Khương Hùng Dũng, một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ kia ông không cho tôi cũng không sao, nhưng chuyện này tôi nhất định sẽ truyền ra ngoài, tôi muốn cả thành phố Bảo Thạnh này biết, Khương Hùng Dũng ông là một tên tiểu nhân thua không thực hiện hứa hẹn.” Lâm Vân lạnh giọng nói.

“Cậu..” Sắc mặt Khương Hùng Dũng thay đổi.

“Thạch Hàn, chúng ta cùng lui ra ngoài đi.

Lâm Vân che chở Thạch Hàn, cùng lùi ra bên ngoài.

Có hai vệ sĩ muốn ngăn cản, bị Thạch Hàn đánh hai quyền đã hôn mê, mấy vệ sĩ khác trong phòng dám ngăn cản sao?

Cứ như vậy, Lâm Vân và Thạch Hàn cùng ra khỏi phòng bệnh.

Khương Hùng Dũng vẫn không dám nổ súng.

Dưới lầu bệnh viện.

“Cậu Vân, không nghĩ tới bây giờ là cậu bảo vệ tôi”

Thạch Hàn lộ ra nụ cười khổ.

“Ha ha! Lâm Vân cười ha ha.

“Nhưng mà cậu Vân, cho dù ông ta dám nổ súng, tôi cũng không sợ, gân cốt của tôi đã luyện qua muôn vàn thử thách, uy lực súng lục phỏng chế của ông ta, có lẽ thương tổn được tôi, nhưng còn chưa đến mức uy hiếp được tính mạng của tôi.” Thạch Hàn nói.

Đối với Thạch Hàn, cho dù Khương Hùng Dũng liều mạng, dám nổ súng với Lâm Vân, anh ta cũng nhất định sẽ đỡ đạn thay Lâm Vân.

“Khương Hùng Dũng này, chắc chắn ước gì có thể giết chết được chúng ta, cho dù thế nào, trong thời gian kế tiếp chúng ta phải đề phòng cẩn thận, đề phòng Khương Hùng Dũng này giở trò” Lâm Vân nói.

“Đúng thế!” Thạch Hàn gật đầu.

Còn cánh tay kia của Khương Hùng Dũng, Lâm Vân bảo Thạch Hàn cầm cho chó ăn, Lâm Vân tuyệt đối sẽ không để ông ta nối lại cánh tay này.
 
Chương 475


Chương 475

Đồng thời Lâm Vân gọi điện cho tổng giám đốc Lưu Ba, một là bảo anh ta đề cao cảnh giác, đề phòng Khương Hùng Dũng làm mấy chuyện xấu, hai là bảo anh ta lan truyền tin tức, Khương Hùng Dũng đánh cược thua nhưng quỵt nợ không trả, ghê tởm chết Khương Hùng Dũng.

Thứ ba, Lâm Vân bảo Lưu Ba nghĩ biện pháp, không tiếc ra giả lớn lấy lòng nhân viên quản lý cấp cao của tập đoàn Hùng Dũng, Lâm Vân cũng phải nghĩ biện pháp khiến Khương Hùng Dũng xong đời.

Ngày hôm sau, trong bệnh viện.

“Ông Khương, hiện giờ khắp nơi đều đang lan truyền, nói ông không giữ lời hứa, đánh cược thua một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ với chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, lại quỵt nợ không trả, rất nhiều dân chúng đều đang truyền tai nhau.” Luật sư báo cáo với Khương Hùng Dũng.

“Khốn nạn!” “Choang!”

Khương Hùng Dũng nắm lấy cốc trà ở đầu giường, ném mạnh xuống đất, ông ta tức tới mức bắp thịt trên mặt đều giật giật.

Ông ta nhớ tới nhiều lần chịu thiệt trong tay Lâm Vân, ông ta tức tới mức phổi sắp nổ tung, nhưng ông ta không thể làm gì được.

Hiện giờ ngay cả tay trái của ông ta cũng bị chém.

“Luật sư, Hắc Báo kia là ông dẫn tới, cậu ta làm hỏng chuyện ông tất phải nghĩ biện pháp có tác dụng cho tôi, nếu ông không nghĩ ra, tôi sẽ bắt ông hỏi tội.” Khương Hùng Dũng hung dữ nói.

Bây giờ Khương Hùng Dũng ước gì có thể băm Lâm Vân ra vạn đoạn, rút gân lột da.

“Ông Khương, tôi thật sự còn một biện pháp.

Biện pháp này, tuyệt đối có tác dụng.

Luật sư lập tức nở nụ cười nói.

Ngay sau đó luật sư tiến tới bên tại Khương Hùng

Dũng, nhỏ giọng nói: “Chúng ta có thể mời sát thủ, bọn họ bị sát thủ giết chết, chúng ta có thể phủi sạch hết quan hệ.

“Sát thủ sao? Nhưng mà vệ sĩ của tên nhóc kia rất lợi hại.” Khương Hùng Dũng nghi ngờ nói.

“Ông Khương, chúng ta sẽ mời sát thủ dùng súng bắn tỉa, trực tiếp giết chết từ xa, vệ sĩ của cậu ta lợi hại tới mấy cũng không có tác dụng.

Cậu ta và vệ sĩ của cậu ta, đều phải chết.

Luật sư cười nói.. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Đúng vậy! Sao tôi không nghĩ ra chuyện này nhỉ?” Khương Hùng Dũng vỗ đùi, gương mặt vô cùng kích động, vui sướng.

Khương Hùng Dũng cười nói: “Ha ha, biện pháp này đúng là tuyệt diệu, cho dù vệ sĩ của cậu ta lợi hại tới mấy, còn có thể ngăn cản được súng bắn tỉa sao?”

Ngay sau đó, Khương Hùng Dũng vội vàng nhìn về phía luật sư.

“Luật sư, bây giờ ông đi thuê sát thủ cho tôi, nhớ kỹ, phải thuê sát thủ lợi hại kỹ thuật bắn súng xuất thần nhập hóa, tiền bạc không thành vấn đề.” Khương Hùng Dũng vội vàng nói.

“Ông Khương yên tâm, tôi nhất định sẽ làm thỏa đáng, lấy chuyện này chuộc tội.” Luật sư gật đầu đáp.

“Được! Đợi giết chết tên nhóc kia, tôi sẽ có thưởng lớn.

Tôi tin, bây giờ cho dù năng lực của Lâm Vân lớn tới đầu, cũng không làm nên được chuyện gì! Ha ha!” Khương Hùng Dũng cười rất chói tai.
 
Chương 476


Chương 476

Trong phòng học ở trường đại học Bảo Thạnh.

“Lâm Vân!”

Như Tuyết đi tới trước mặt Lâm Vân.

“Như Tuyết, là cậu à!”

Lâm Vân ngẩng đầu nhìn thấy là Như Tuyết, lập tức lộ ra vui mừng sợ hãi.

Lâm Vân không ngờ tới, vậy mà Như Tuyết sẽ chủ động đến tìm mình.

Nhưng trong lòng Lâm Vân có chút khó chịu, bởi vì mình không thể tiếp nhận cô ấy.

“Lâm Vân, tôi…!Như Tuyết ấp a ấp úng, giống như có chuyện gì đó muốn tìm Lâm Vân.

Hơn nữa Lâm Vân phát hiện, sắc mặt Như Tuyết cũng không được tốt lắm, cô ấy gặp phải chuyện gì đó sao? “Như Tuyết, có chuyện gì cậu cứ nói đi.” Lâm Vân nói.

“Không…!Không có gì.” Như Tuyết gượng cười, sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.

“Như Tuyết!”

Lâm Vân kêu to với bóng lưng Như Tuyết, nhưng Như

Tuyết không quay đầu lại.

Lâm Vân chắc chắn, Như Tuyết tìm mình là có chuyện gì đó, nhưng mà cô ấy không nói liền rời đi, Lâm

Thiên cũng không có biện pháp.

“Haizz, oan nghiệt.” Hoàng Luân ngồi cùng bàn không nhịn được cảm thán.

Hoàng Luân biết chuyện giữa Lâm Vân và Như Tuyết,

Tô Bảo Nhi, anh ta đều cảm thấy bất đắc dĩ thay Lâm

Thiên.

“Anh Thiên, em có một đề nghị có thể vẹn toàn đội bên” Hoàng Luân cười nói.

“Hả? Biện pháp gì?” Lâm Vân nhìn về phía Hoàng

Luân.

“Vì sao phải lựa chọn? Anh có thể…!Lấy cả hai mà, như vậy anh không cần phải xoắn xuýt nữa rồi.” Hoàng Luân cười nói.

“Hai người đều lấy sao?” Lâm Vân ngẩn ra.

Lâm Vân lắc đầu cười khổ: “Tên nhóc cậu đưa ra chủ ý quá bẩn thỉu rồi.” “Được rồi được rồi, anh Thiên anh coi như là em nói đùa đi, em không nói nữa.

Hoàng Luân nói.

“Đúng rồi Hoàng Luân, sao gần đây anh không thấy bạn gái em đâu?” Lâm Vân nhìn chằm chằm Hoàng Luân nói.

“Em và cô ta đã chia tay rồi, lúc trước anh nói rất đúng, cô ta là người phụ nữ hám giàu, sau khi cô ta biết anh Thiên là người có tiền, cô ta luôn đưa ra chủ ý bẩn thỉu, bảo em gặp anh đòi tiền, loại phụ nữ như vậy sao có thể giữ được? Cho nên em chủ động chia tay rồi.” Hoàng Luân nói.

“Loại phụ nữ như thế, chia tay sớm một chút là chuyện tốt, tránh hủy hoại em” Lâm Vân gật đầu nói.

Sau khi tan học, Lâm Vân và Hoàng Luân đi trên con đường chính ở trường học.

“Anh Thiên, mau nhìn xem chỗ đó có rất nhiều người vây quanh, chúng ta đi xem xảy ra chuyện gì thế.” Hoàng Luân chỉ phía trước.

Vì thế Lâm Vân và Hoàng Luân đi tới đó.

Hai người đi tới chỗ đó thì thấy hai thành viên của hội sinh viên, đang tuyên truyền hoạt động.
 
Chương 477: Chương 477


Chương 477
“Đây là vũ hội hóa trang do hội sinh viên chúng tôi tổ chức cùng với học viện tài chính và kinh tế Bảo Thạnh, mục đích chủ yếu là kết bạn.

” Một thành viên của hội sinh viên nói.

“Em gái của học viện tài chính và kinh tế rất xinh đẹp.

“Đúng vậy, nói trắng ra là nhân cơ hội này tìm người yêu, thậm chí là hẹn hò.

Đám sinh viên vậy xem bàn tán xôn xao, đều là một số người rất quen mắt muốn tham gia.

“Hoa khôi của trường tới rồi.


Bỗng nhiên đám người xôn xao, ngay sau đó Tô Bảo Nhi đi vào đám người.

Rõ ràng là Tô Bảo Nhi cũng đi qua nơi này, thấy nơi này có rất nhiều bạn học vây quanh, cho nên cô ấy muốn xem đã xảy ra chuyện gì.

“Tô Bảo Nhi!”

Lâm Vân nhìn thấy Tô Bảo Nhi xong, liền đi tới trước mặt cô ấy, chào hỏi: “Tô Bảo Nhi, thật trùng hợp, ở chỗ này đều có thể gặp được em.

“Ai ngờ đụng trúng anh ở đây.

” Tô Bảo Nhi trừng Lâm Vân một cái.

Một màn này, lập tức khiến sinh viên ở xung quanh nhỏ giọng bàn tán.

Gặp trắc trở Lâm Vân đành phải lùi về, không nói gì nữa.

Lúc này, thành viên của hội sinh viên tiếp tục nói: “Vũ hội hóa trang lần này, trường học chúng ta có tầm mươi người, nam nữ mỗi người bốn mươi, nữ thì miễn phí, nhưng sau khi đăng ký thì cần sàng lọc, nam thì không cần sàng lọc, nhưng phải nộp mười triệu rưỡi phí đăng ký
Những lời này vừa vang lên, đảm sinh viên ở xung quanh lập tức sôi trào hừng hực.

“Mười triệu rưỡi phí đăng ký sao? Cũng quá đắt rồi?” “Mười triệu rưỡi phí đăng ký này, rõ ràng là phí vào cửa, chặn những người nhà không giàu có ở bên ngoài, lựa chọn người có tiền tham dự.

“Đám người nghèo như chúng ta, không có cơ hội rồi.

Rất nhiều bạn học nam vốn nóng lòng muốn tham gia, nhưng sau khi nghe yêu cầu, cũng chỉ có thể đánh mất ý nghĩ này.


Rất rõ ràng, vũ hội hóa trang này là lựa chọn sinh viên nữ xinh đẹp, cùng với sinh viên nam có tiền tham gia, cấp bậc có vẻ cao.

Dù sao sinh viên đại học bình thường, rất khó lấy ra được mười triệu rưỡi mua vé vào cửa, đi tham dự một hoạt động giải trí, chỉ người nhà có điều kiện mới mua được.

Những nam sinh viên gia đình bình thường, chỉ có thể hâm mộ.

“Bây giờ bắt đầu đăng ký.

Thành viên của hội sinh viên tuyên bố.

“Tôi muốn đăng ký! Tôi muốn đăng ký!”
Mấy nữ sinh dẫn đầu tiến lên đăng ký, đối với bọn họ mà nói, đây là một cơ hội tốt để kết bạn với cậu chủ nhà giàu.

Đương nhiên những sinh viên nữ xấu trực tiếp bị loại.

Cũng có mấy nam sinh viên gia đình giàu có đăng ký, đối với bọn họ mà nói, đây là cơ hội tốt hẹn hò với cô gái xinh đẹp.

“Tôi muốn đăng ký
Đúng lúc này, hoa khôi của trường Tô Bảo Nhi đột nhiên đi đến chỗ đăng ký.

Thành viên của hội sinh viên cùng với các bạn học ở đây, đều vô cùng kinh ngạc nhìn chăm chăm Tô Bảo Nhi.

Người nào cũng không nghĩ tới, vậy mà Tô Bảo Nhi sẽ đăng ký.



 
Chương 478: Chương 478


Chương 478
Vũ hội hóa trang này, đối với những cô gái tham gia mà nói, tương đương với cho bọn họ một cơ hội kết bạn với cậu chủ nhà giàu.

Cho nên đảm sinh viên nữ đăng ký tham gia, phần lớn gia cảnh không được tốt lắm, đều muốn tìm được bạn trai có tiền.

Nhưng mà Tô Bảo Nhi thì sao? Tô Bảo Nhi chẳng những vô cùng xinh đẹp, hơn nữa gia cảnh vô cùng tốt, tài sản trong nhà mấy nghìn tỷ, là điển hình của cô gái nhà giàu xinh đẹp.

Tô Bảo Nhi như vậy, cho dù là đám cậu chủ nhà giàu ở thành phố Bảo Thạnh, cũng đều tha thiết mơ ước kết bạn với cô ấy.

Cô ấy cần tham dự vũ hội hóa trang này sao? “Bạn học Tô Bảo Nhi, cậu.

Cậu thật sự muốn tham gia à?” Thành viên của hội sinh viên không nhịn được hỏi.

“Đương nhiên là thật, sao thế? Tôi không thể tham gia sao?” Tô Bảo Nhi nói.

“Có thể có thể, đương nhiên là cậu có thể tham gia rồi.


Thành viên của hội sinh viên gật đầu nói.


“Một khi đã như vậy, vậy thì đăng ký đi.

” Tô Bảo Nhi nói.

Sau khi Tô Bảo Nhi nói xong, còn quay đầu nhìn Lâm Vân một cái.

“Anh Thiên, sao…!Sao Tô Bảo Nhi lại tham gia loại hoạt động như vậy nhỉ?” Hoàng Luân không nhịn được kinh ngạc nói.

“Cô nàng này, rõ ràng là muốn anh tức giận mà” Lâm Vân lắc đầu cười.

Trong lòng Lâm Vân không khỏi suy nghĩ, thực ra trong lòng cô nàng này vẫn có chút để ý mình, nếu cô ấy hoàn toàn không cần mình, cô ấy sẽ không chọc tức Lâm Vân.

Lần trước cô ấy bảo anh Giang làm bạn trai của cô ấy, sau đó cố ý xuất hiện trước mặt Lâm Vân, không phải là vì muốn chọc tức Lâm Vân sao? “Hoàng Luân, đi! Chúng ta cũng đi đăng ký!” Lâm Vân hơi nhếch miệng cười nói.

Nếu cô nàng Tô Bảo Nhi này muốn chọc tức mình, đương nhiên là Lâm Vân phải theo tới cùng.

“Oa, chúng ta cũng đi sao?” Hoàng Luân có chút kinh ngạc vui mừng.

Là một người đàn ông, đương nhiên là anh ta muốn đi tham gia, mở mang kiến thức rồi.


Lâm Vân gọi Hoàng Luân đi tới chỗ đăng ký.

“Hai chúng tôi đăng ký!” Lâm Vân nói.

Ngay sau đó, Lâm Vân chuyển khoản hai mươi mốt triệu thông qua di động.

“Được rồi anh Thiên, em đã đăng ký giúp anh.

” Thành viên của hội sinh viên thấy Lâm Vân chuyển khoản thành công, lúc này đăng ký giúp Lâm Vân.

Tuy nhiên các bạn học trong trường vẫn đang tranh luận thân phận của Lâm Vân, có người cho rằng Lâm Vân thật sự là con nhà giàu, cũng có người cho rằng Lâm Vân là giả mạo.

Nhưng không thể nghi ngờ Lâm Vân chính là nhân vật làm mưa làm gió trong trường.

Tô Bảo Nhi thấy Lâm Vân đăng ký, trong mắt cô ấy xuất hiện kinh ngạc.

Lúc Lâm Vân đăng ký xong rời đi, Tô Bảo Nhi lập tức ngăn cản Lâm Vân.

“Vợ à, em chủ động tới tìm anh như vậy, là muốn làm lành với anh sao?” Lâm Vân cười nhìn về phía Tô Bảo Nhi.

“Ai là vợ anh, đừng có mà nói linh tinh!” Tô Bảo Nhi hơi nhíu mày, trừng mắt với Lâm Vân một cái.

Lâm Vân cười nói: “Em đều đã làm chuyện đó với anh…!“Câm miệng! Anh câm miệng cho tôi!” Tô Bảo Nhi tức tới mức giậm chân.



 
Chương 479: Chương 479


Chương 479
Tô Bảo Nhi biết rõ Lâm Vân muốn nói tới chuyện lần đó, nếu như để bạn học khác nghe thấy chuyện này, sau này cô ấy đâu còn mặt mũi gặp người khác?.

“Được rồi, vậy anh không nói ra, dù sao chuyện mà anh muốn nói, em biết anh biết.

” Lâm Vân cười xấu xa.

“Lâm Vân, nhà anh nghèo như vậy, vậy mà anh đăng ký tham gia loại vũ hội hóa trang này, anh nghĩ gì thế? Anh lấy đâu ra tiền đăng ký?” Tô Bảo Nhi lạnh giọng nói.

Tuy trong trường đang lan truyền Lâm Vân là con nhà giàu, nhưng Tô Bảo Nhi chưa bao giờ tin.

Hơn nữa lúc trước Tô Bảo Nhi đến khu nhà nghèo chỗ
Lâm Vân ở, cô ấy biết trong nhà Lâm Vân rất nghèo.

“Cô chủ Tô Bảo Nhi à, anh Thiên thật sự là đời thứ ba của nhà giàu, không phải con nhà nghèo.

” Hoàng Luân ở bên cạnh không nhịn được nói.

“Anh đừng khoác lác thay anh ta nữa, tôi từng đến nhà anh ta rồi, tôi biết nhà anh ta nghèo cỡ nào, cho nên anh ta lừa được người khác, không lừa được tôi đầu.


” Tô Bảo Nhi lạnh giọng nói.

Hoàng Luân còn định giải thích thay Lâm Vân, nhưng Lâm Vân lại xua tay.

“Hoàng Luân đừng nói nữa.

Hoàng Luân nghe thấy vậy, lúc này mới không nói hết
Tô Bảo Nhì nhìn Lâm Vân, tiếp tục nói: “Lâm Vân, tôi biết anh quấn lấy tôi như vậy, là nhìn trúng tiền nhà tôi.

Anh nói đi, rốt cuộc là anh muốn bao nhiêu tiền, mới bằng lòng không dây dưa tôi nữa.

“Em vẫn luôn cho rằng, anh vì tiền trong nhà em sao?” Lâm Vân cười mỉa một tiếng.

“Chẳng lẽ không đúng sao? Tôi thậm chí hoài nghi, có khả năng là anh muốn thông qua tôi, đoạt lấy tài sản của nhà tôi, dù sao cha tôi chỉ có mình tôi là con gái.

” Tô Bảo Nhi nói.

Lâm Vân và Tô Bảo Nhi xảy ra quan hệ xong, vì sao
Tô Bảo Nhi vẫn luôn từ chối Lâm Vân?

Là vì Tô Bảo Nhi cảm thấy, Lâm Vân tiếp cận cô ấy, cùng với muốn ở bên cô ấy, chỉ vì mục đích này.

Tô Bảo Nhi tiếp tục nói: “Lâm Vân, hôm nay tôi sẽ nói rõ cho anh biết, cho dù thế nào, tôi tuyệt đối sẽ không để âm mưu của anh thực hiện được.

” Sau khi nói xong, Tô Bảo Nhi lập tức xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Tô Bảo Nhi rời đi, Lâm Vân không khỏi lẩm bẩm nói: “Cho nên cô ấy hoài nghi anh muốn ở bên cô ấy, chỉ vì tài sản của nhà cô ấy, mà không phải vì chịu trách nhiệm, cho nên cô ấy luôn từ chối anh sao?”
Hoàng Luân gật đầu nói: “Anh Thiên, thật sự có khả năng này.

Em cảm thấy anh Thiên nên nhanh chóng chính thức nói cho cô ấy biết thân phận của mình.

“Ừ, cũng nên để cô ấy biết rồi.

” Lâm Vân gật đầu.

Trước đây Lâm Vân không chính thức công khai thân phận của mình với Tô Bảo Nhi
Thậm chí Lâm Vân còn cố ý giấu diểm, còn bảo cha Tô Bảo Nhi đừng nói thân phận của mình cho Tô Bảo Nhi.

Trước đây ở trước mặt Tô Bảo Nhi, Lâm Vân cũng thừa nhận là mình rất nghèo.

Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, Lâm Vân cảm thấy đã tới lúc mình nên để Tô Bảo Nhi biết thân phận của mình.

Một khi đã như vậy, vũ hội hóa trang này, Lâm Vân sẽ công bố thân phận với cô ấy, để cô ấy biết mình là chủ tịch của Tỉnh Xuyên, là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, mình tuyệt đối không ở bên cô ấy vì tiền nhà cô ấy.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom