Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 440


Chương 440

Quán karaoke Bằng Lăng Tím là một quán karaoke rất nổi tiếng ở thành phố Bảo Thạnh, sau lưng là tập đoàn giải trí Nam Cường.

Có thể trở thành tổng giám đốc của quán karaoke Bằng Lăng Tím, ở trong mắt bọn họ, nhân vật như vậy tuyệt đối rất trâu bò, không kém gì hai ông chủ mới tới.

Nhân vật trâu bò như vậy, vậy mà tự mình tới gặp mặt Lâm Vân? “Hừ, có gì mà kỳ lạ, tên kia tiêu phí hơn ba tỷ rưỡi, tiêu phí cao như vậy, tổng giám đốc tới đây chào hỏi kính rượu, đó là chuyện vô cùng bình thường, mọi người chưa có kinh nghiệm nên không biết là đúng rồi.” Tôn Thiện Nhân lạnh giọng nói.

“Hóa ra là như vậy, anh Nhân nói rất có đạo lý.

Mọi người hiểu ra đều gật đầu.

Tổng giám đốc của quán karaoke mới đi ra ngoài, nhân viên phục vụ ở bên ngoài phòng VIP lại vội vàng chạy vào, giọng nói vang dội: “Tổng giám đốc Lê ông chủ của công ty thực phẩm

Quang Hoa ở bên ngoài xin gặp, nói là muốn vào kính rượu.

“Công ty thực phẩm Quang Hoa sao?”

Lâm Vân nghĩ một lát lập tức nhớ công ty này, lần trước lúc Lâm Vân mời ăn cơm, Lâm Vân tuyên bố muốn đóng băng mọi hoạt động của nhà họ Giang, tổng giám đốc Lê của thực phẩm Quang Hoa này, là người đứng ra đầu tiên ủng hộ.

“Ông chủ của công ty thực phẩm Quang Hoa ư?” “Trời ạ! Công ty thực phẩm Quang Hoa, là xí nghiệp đứng đầu về ngành thực phẩm ở thành phố Bảo Thạnh, tổng tài sản hơn bảy nghìn tỷ.” “Ông chủ trâu bò như vậy, vậy mà muốn tới phòng VIP của chúng ta sao? Chẳng lẽ…!Lại tới chào hỏi anh Nhân?”

Các bạn học ở trong phòng VIP nghe nói ông chủ của công ty thực phẩm Quang Hoa ở bên ngoài, lập tức bàn tán xôn xao.

Đây là phú ông mấy nghìn tỷ, xí nghiệp này cũng rất nổi tiếng ở thành phố Bảo Thạnh, ông chủ trâu bò như vậy, vậy mà muốn tới phòng VIP của bọn họ, bọn họ có thể không khiếp sợ được sao?

Không đợi Lâm Vân nói chuyện, Tôn Thiện Nhân ở bên cạnh đã mở miệng nói: “Ông chủ của công ty thực phẩm Quang Hoa tới đây sao? Cậu nhanh mời ông ấy vào đây đi.” “Vâng!” Nhân viên phục vụ đáp lại xong, lập tức xoay người đi ra ngoài.

“Chậc chậc, không ngờ ngay cả tổng giám đốc Lê của công ty thực phẩm Quang Hoa, cũng chạy tới đây kính rượu tôi, ha ha.” Tôn Thiện Nhân cười nói.

Thực ra Tôn Thiện Nhân nói thầm ở trong lòng, hình như mình và tổng giám đốc Lê của công ty thực phẩm

Quang Hoa không thân thuộc mà.

Nhưng Tôn Thiện Nhân nghĩ một lát, ở trong phòng VIP này, còn có ai có mặt mũi có mặt mũi khiến ông chủ lớn như vậy tới chào hỏi?

Căn bản không có! Tôn Thiện Nhân nghĩ thầm rằng, chẳng lẽ tổng giám đốc Lê này biết mình làm về đòi nợ, cho nên đặc biệt tới đây làm quen với mình? “Anh Nhân đúng là trâu bò, ngay cả ông chủ của công ty thực phẩm Quang Hoa, đều đã tới chào hỏi anh Nhân.

“Anh Nhân đúng là quá trâu bò rồi.

Chúng em không thể theo kịp”

Mọi người ở đây nhao nhao mở miệng tán thưởng.

Chỉ có Lâm Vân lắc đầu cười.

Bởi vì Lâm Vân đã đoán được, ông chủ của công ty thực phẩm Quang Hoa này đầu tới gặp Tôn Thiện Nhân? Rõ ràng là tới đây gặp mình.

Lúc này, cửa phòng VIP mở ra.

Tổng giám đốc Lê cười tưới bước nhanh vào bên trong.
 
Chương 441


Chương 441

Tôn Thiện Nhân thấy thế, vội vàng đứng dậy đi tới nghênh đón.

Dù sao đây là ông chủ lớn tài sản mấy nghìn tỷ, Tôn Thiện Nhân không dám tự cao tự đại.

“Tổng giám đốc Lê, hoan nghênh hoan nghênh!”

Tôn Thiện Nhân tiến tới trước mặt tổng giám đốc Lê, lộ ra tươi cười nịnh nọt.

“Cậu là ai?” Tổng giám đốc Lê nhíu mày nhìn Tôn Thiện Nhân một cái.

“Tổng giám đốc Lê, ông…!Không phải là ông tới gặp tôi à? Tôi là Tôn Thiện Nhân của công ty đòi nợ Thiện Nhân Tôn Thiện Nhân cười gượng, có chút xấu hổ hỏi.

“Tới đây gặp cậu sao? Tôi quen cậu à? Đúng là khó hiểu.

Tổng giám đốc Lê nhìn Tôn Thiện Nhân với ánh mắt khinh thường, sau đó đẩy anh ta ra, tiếp tục đi vào trong phòng VIP.

“Chuyện này…!

Tôn Thiện Nhân bị đẩy ra mặt đỏ tại hồng, muốn bao nhiều xấu hổ có bấy nhiêu xấu hổ, nhưng mà anh ta không dám nói gì, bởi vì người ta là ông chủ tài sản hơn bảy nghìn tý.

Các bạn học ở trong phòng VIP cũng vô cùng nghi ngờ.

Tổng giám đốc Lê của công ty thực phẩm Quang Hoa, không phải là tới gặp Tôn Thiện Nhân sao?

Sao lại nói không quen, còn đầy Tôn Thiện Nhân ra nữa?

Chẳng lẽ không phải tới gặp Tôn Thiện Nhân? Vậy…!

Vậy ông ta tới gặp người nào?

Các bạn học ở đây đều nghi ngờ, nhìn chằm chằm ông chủ tài sản mấy nghìn tỷ này.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của tất cả mọi người, ông chủ Lê hơi mập lại lùn chạy chậm tới trước mặt Lâm Vân, sau đó nở nụ cười nịnh nọt nói với Lâm Vân: “Chủ tịch Lâm, nghe quản lý quán karaoke nói cậu ở đây chơi, đúng lúc tôi cũng ở quán karaoke này ca hát, cho nên đặc biệt tới đây gặp cậu.

Cùng với kính cậu một ly

Ông chủ Lê vừa mới nói xong, cả phòng VIP lập tức rơi vào trong yên tĩnh.

Cho dù là đám Tôn Thiện Nhân, hay là lớp trưởng Lý

Minh Nguyệt, hoặc hoa khôi của lớp Trương Ngọc Anh, cùng với tất cả bạn học khác đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Ông chủ Lê tài sản mấy nghìn tỷ, thực ra là…!Tới gặp Lâm Vân? Còn cúi người thật sâu, vô cùng cung kính nữa?

Trời ạ, bọn họ không nhìn nhầm đấy chứ? “Tổng giám đốc Lê, ông đã đến đây, vậy thì rót rượu đi.” Lâm Vân nhẹ nhàng bâng quơ xua tay.

“Vâng vâng vâng!”

Tổng giám đốc Lê vui sướng gật đầu, sau đó cầm lấy rượu trên bàn rót một lỵ.

“Tôi kính chủ tịch Lâm.

Tổng giám đốc Lê bưng ly rượu lên, sau đó ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.

Đối với ông chủ Lê mà nói, Lâm Vân có thể nể mặt để ông ta uống ly rượu này, đã là coi trọng ông ta, là nề mặt Lê Tiến Hùng ông ta rồi.

Sau khi bỏ lỵ xuống.

“Chủ tịch Lâm, nghe nói hôm nay cậu liên hoan với lớp, vậy tôi không làm phiền cậu nữa.”
 
Chương 442


Chương 442

Sau khi tổng giám đốc Lê nói xong, ông ta lập tức ngoan ngoãn xoay người rời khỏi phòng VIP

Sau khi tổng giám đốc Lê rời đi, bầu không khí trong phòng trở nên quái dị, tất cả mọi người đều vô cùng khó hiểu nhìn Lâm Vân.

Bọn họ đều rất muốn biết, rốt cuộc chuyện này là thế nào.

Lâm Vân nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Tôn Thiện Nhân nói: “Lúc trước tôi từng nói rồi, ông chủ tài tài sản trên ba nghìn năm trăm tỷ mới có tư cách tới gặp tôi, không biết bây giờ cậu tin chưa?” “Chuyện này…!Chuyện này chắc chắn là ngoài ý muốn.

Chắc chắn…!Chắc chắn là tổng giám đốc Lê nhầm rồi!” Tôn Thiện Nhân lắp bắp nói, gương mặt xanh mét.

Anh ta không nguyện ý tiếp nhận một màn vừa rồi.

Đúng lúc này, nhân viên phục vụ ở bên ngoài chạy vào, giọng nói vang dội: “Chủ tịch của tập đoàn khai thác mỏ Hải Châu, Trương Quốc Hùng ở ngoài cửa xin gặp” “Cái gì? Chủ tịch của tập đoàn khai thác mỏ Hải Châu? Trời ạ, nhân vật trâu bò như vậy vậy mà cũng tới đây?”

Trong phòng VIP vốn yên tĩnh, lập tức tràn ngập tiếng bàn tán xôn xao, tất cả bạn học đều châu đầu ghé tai.

Các bạn học ở đây đều là người ở thành phố Bảo Thạnh, cho nên bọn họ biết rất rõ, vị Trương Quốc Hùng này là tỷ phú siêu giàu, ở thành phố Bảo Thạnh tuyệt đối có thể xếp vào hàng đại gia.

Những người như bọn họ, ai mà đối với tên của Trương Quốc Hùng không như sấm bên tại?

Lúc này, chủ tịch của tập đoàn khai thác mỏ Hải Châu đã đi tới.

Các bạn học trong phòng nhìn thấy nhân vật lớn như pho tượng này xong, đều có chút không đứng nổi.

Ông chủ của công ty thực phẩm Quang Hoa vừa rồi đã đủ trâu bò? Nhưng đặt trước mặt chủ tịch Trương của tập đoàn khai thác mỏ Hải Châu, thì chính là kém xa vạn dặm.

Nhân vật trâu bò như vậy, ông ta tới đây là có chuyện gì?

Trải qua chuyện của ông chủ công ty thực phẩm Quang Hoa vừa rồi, trong đầu mọi người lại sinh ra một ý nghĩ khủng bố.

Chẳng lẽ…!Chủ tịch Trương của tập đoàn khai thác mỏ Hải Châu, cũng là tới chào hỏi Lâm Vân.

Chỉ thấy gương mặt của chủ tịch Trương uy nghiêm khí độ bất phàm tiến vào phòng VIP xong, vốn là nhìn lướt qua, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Lâm Vân, sau đó vội vàng lộ ra tươi cười, bước nhanh tới trước mặt Lâm Vân.

“Chủ tịch Lâm, cậu thực sự ở đây, tôi là chủ tịch Trương của tập đoàn khai thác mỏ Hải Châu, đặc biệt tới đây chào hỏi cậu Lâm.” Thái độ của chủ tịch Lâm vẫn vô cùng cung kính. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Một màn này, khiến trán tất cả mọi người chảy mồ hôi lạnh, đôi mắt trợn to,

Trời ạ, đường đường là chủ tịch của tập đoàn khai thác mỏ Hải Châu, vậy mà cung kính với Lâm Vân như vậy?

Mọi người sắp ngất đi vì không chịu nổi rồi.

Còn đám Tôn Thiện Nhân, gương mặt đã sớm trắng xanh vì trái tim co rút lại, đôi mắt cũng như nhìn thấy quỷ.

“À..” Lâm Vân chỉ hờ hững đáp lại chủ tịch Trương một tiếng.

Chủ tịch Trương cũng đến kính rượu, kính Lâm Vân một ly.

Sau khi bỏ ly xuống, ông ta nói: “Chủ tịch Lâm, tôi không quấy rầy nữa, tôi xin phép đi trước.

Sau khi chủ tịch Trương nói xong, ông ta lập tức xoay người rời đi.

Lúc này, nhân viên phục vụ ở ngoài cửa chạy vào, kích động không thôi nói: “Bên ngoài có một đoàn ông chủ tới, theo thứ tự là…!“Chủ tịch Chu của tập đoàn dệt Kim Cường” “Chủ tịch Vương của tập đoàn Lâm Dương.” “Chủ tịch Lưu của tập đoàn Việt Hoàng “Còn có, còn có chủ tịch Doãn của hội doanh nhân thành phố Bảo Thạnh”.
 
Chương 443


Chương 443

Nhân viên phục vụ một hơi báo ra mười mấy ông chủ lớn, tên của nhân vật lớn.

Mọi người nghe mỗi cái tên mà nhân viên phục vụ báo ra, trong lòng bọn họ đều run lên, những người này, có ai không phải là phú ông tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Bảo Thạnh?

Đặc biệt là khi mọi người nghe nhân viên phục vụ báo cái tên cuối cùng ra, mọi người chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ.

“Trời ạ, chủ tịch Doãn của hội doanh nhân thành phố Bảo Thạnh cũng tới sao? Ở trong giới kinh doanh thuộc thành phố Bảo Thạnh, ông ấy là người đức cao vọng trọng rất được mọi người kính trọng.

Có một bạn học không nhịn được kinh ngạc kêu lên, giọng nói đều trở nên sắc bén dị thường.

“Chẳng lẽ…!Chẳng lẽ những người này đều tới gặp Lâm Vân?”

Lúc này, chủ tịch Doãn đã dẫn theo mười mấy ông chủ lớn, vội vàng chạy vào.

Tôn Thiện Nhân nhìn thấy những ông chủ lớn này xong, anh ta không nhịn được nuốt nước bọt, chọn bất cứ một người nào trong số những người này, cũng có thể khiến anh ta run rẩy, càng đừng nói nhiều người cùng tụ tập với nhau như thế.

Còn những người khác ở đây, cho dù là lớp trưởng Lý Minh Nguyệt, hoa khôi của lớp Trương Ngọc Anh, hay là các bạn học khác, bọn họ nhìn thấy đám nhân vật lớn này xong, bọn họ đều khẩn trương tới mức trán chảy đầy mồ hôi lạnh, bị khí thế của đối phương làm sợ tới mức không dám cử động.

Bọn họ tự hỏi mình, bọn họ tuyệt đối chưa từng thấy quá nhiều nhân vật lớn như thế!

Chuyện này, đủ để thành đề tài câu chuyện bọn họ khoác lác cả đời.

Chủ tịch Doãn dẫn theo đám ông chủ tiến vào phòng VIP xong, lập tức đi thẳng tới trước mặt Lâm Vân.

“Chào chủ tịch Lâm!”

Những ông chủ giá trị con người hàng trăm tỷ thậm chí là hàng nghìn tỷ, đều vô cùng cung kính hành lễ với Lâm

Thiên.

“Chủ tịch Lâm, tôi đang gặp mặt những ông chủ này ở ngay phòng VIP số 8888, nghe nói là cậu tới nơi này, cho nên chúng tôi đều vội vàng tới đây chào hỏi cậu, uống ly rượu” Chủ tịch Doãn cười tít mắt nói.

“Các vị nể mặt, tất nhiên là Lâm Vân tôi vô cùng cảm kích, tôi mời các vị uống một lỵ” Lâm Vân lạnh nhạt.

Ngay sau đó, Lâm Vân cũng nâng ly rượu lên, uống cạn với mọi người.

Một màn này khiến trái tim mọi người đang nhìn Lâm Vân run lên, những nhân vật trâu bò như vậy, sau khi thấy Lâm Vân vậy mà cùng cúi đầu kh lưng?

Trời ạ, bọn họ không dám tưởng tượng rốt cuộc Lâm Vân có thân phận khủng bố cỡ nào, mới có thể đạt tới mức độ này.

Vẻ mặt Tôn Thiện Nhân lại càng tuyệt vọng, anh ta đã mất hết can đảm.

Đến lúc này, tuy Tôn Thiện Nhân còn chưa biết Lâm Vân là ai, nhưng anh ta đã biết rõ một chuyện, xe Lamborghini mà Lâm Vân lái tuyệt đối không phải là thuê, Lâm Vân tuyệt đối mua được, anh có thân phận đủ để khiến đám ông chủ ở đây đều sợ hãi.

Chỉ là anh ta không thể tưởng tượng được, rốt cuộc Lâm Vân có được thân phận trâu bò thế nào, mới có thể khiến những người có mấy trăm tỷ, thậm chí là nghìn tỷ đều cúi đầu hành lễ với Lâm Vân.

Sau khi chủ tịch Doãn và đám ông chủ kính rượu xong, bọn họ cũng bày tỏ không quấy rầy đến Lâm Vân nữa, sau đó rời khỏi phòng VIP.

Bầu không khí ở trong phòng VIP rất áp lực, rất kỳ lạ.
 
Chương 444


Chương 444

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn Lâm Vân.

Lâm Vân chậm rãi đứng dậy, đứng khoanh tay nhìn về phía Tôn Thiện Nhân.

“Tôn Thiện Nhân, những ông chủ tới gặp tôi kính rượu tôi này, so với ông chủ ba mươi lăm tỷ kia của cậu, hẳn là không kém đúng không?” “Tôi..” Tôn Thiện Nhân xoa mồ hôi lạnh trên trán, kìm nén tới mức gương mặt đỏ bừng không nói nên lời.

Lúc này, bỗng nhiên Tôn Thiện Nhân nghĩ tới một câu lúc trước của Lâm Vân.

Lúc trước Lâm Vân nói, ông chủ tài sản dưới ba trăm năm mươi tỷ, không có tư cách gặp tôi, ông chủ dưới ba nghìn năm trăm tỷ nhìn thấy tôi cũng phải vô cùng cung kính, cho dù là ông chủ ba nghìn năm trăm tỷ trở lên, gặp tôi cũng phải vô cùng khách sáo.

Lúc ấy Tôn Thiện Nhân và các bạn học ở đây nghe thấy Lâm Vân nói những lời này xong, chỉ cảm thấy đây là chuyện vô cùng buồn cười.

Mà bây giờ, vậy mà những lời Lâm Vân nói đã biến thành sự thật.

“Bây giờ còn có ai cảm thấy xe Lamborghini của tôi là thuê nữa không? Còn có ai cảm thấy, tôi là đang phồng má giả làm người mập nữa không?” Lâm Vân chậm rãi hỏi.

Các bạn học ở đây đều lắc đầu liên tục như trống lắc.

Bây giờ còn có ai dám nghi ngờ Lâm Vân?

Bây giờ còn có ai dám khinh thường Lâm Vân?

Bây giờ còn có ai dám cười nhạo Lâm Vân?

Tuyệt! Đối! Không! Có! “Lâm…!Lâm Vân, rốt cuộc là cậu có thân phận gì? Vì sao…!Vì sao ngay cả những ông chủ có giá trị con người ngàn tỷ, đều phải cung kính với cậu?” Lớp trưởng Lý Minh Nguyệt không nhịn được hỏi ra.

“Đúng rồi anh Thiên, anh…!Rốt cuộc là anh có thân phận gì thế?” Bạn ngồi cùng bàn cấp ba Cao Gia Hưng cũng mở miệng hỏi.

Chiến trận vừa rồi, cùng dọa Cao Gia Hưng sợ tới mức không nhẹ.

Mọi người đều nhìn về phía Lâm Vân, tất cả các bạn học ở đây đều rất muốn biết, rốt cuộc là Lâm Vân có thân phận gì, mới có thể khiến những nhân vật trâu bò như vậy, tất cả đều cúi đầu với Lâm Vân.

Ngay cả Tôn Thiện Nhân và hai tên chó sẵn của anh ta, cũng vô cùng tò mò nhìn Lâm Vân, bọn họ cũng rất muốn biết.

“Nếu đã đến nước này, vậy tôi nói thẳng vậy.

Tôi là chủ tịch đương nhiệm công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh.” Lâm Vân lạnh nhạt nói.

“Chủ tịch của Tỉnh Xuyên sao?”

Mọi người hoảng sợ.

“Chẳng trách tất cả mọi người đều gọi cậu ấy là chủ tịch Lâm, hóa ra cậu ấy là chủ tịch của Tỉnh Xuyên.” Rất nhiều bạn học lập tức hiểu ra.

“Không! Tuyệt đối không chỉ như vậy, tuy thân phận chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh trâu bò, nhưng vẫn chưa đủ khiến đám người chủ tịch Doãn đều phải cúi mình hành lễ.

Một bạn học nam nói.

Tôn Thiện Nhân cũng không nhịn được gật đầu, anh ta biết rất rõ, thân phận chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh, có khả năng khiến đám người chủ tịch Doãn sẽ đối đãi với Lâm Vân vô cùng khách sáo, nhưng không đủ khiến bọn họ phải khúm núm.

Đây là cách biệt một trời một vực.
 
Chương 445


Chương 445

Lâm Vân cười nói: “Không sai, tôi còn một thân phận khiến bọn họ đều kinh hãi, tôi là cháu ngoại của Lê Chí Thành.

“Cháu…!Cháu ngoại của Liễu Chí Trung?” “Á!”

Sau khi tất cả bạn học ở đây nghe thấy thế, cũng không nhịn được hít vào một hơi.

Liễu Chí Trung là nhân vật phương nào? Người giàu nhất Tây Nam đấy.

Vậy mà Lâm Vân là cháu ngoại của người giàu nhất.

Bọn họ thậm chí còn là bạn học của cháu ngoại người giàu nhất?

Đồng thời cuối cùng mọi người cũng hiểu được, vì sao ngay cả đám người chủ tịch Doãn đều phải khúm núm.

Bây giờ không còn ai lại nghi ngờ Lâm Vân nữa.

Bây giờ mọi người mới hiểu được, cái đùi to nhất trong đảm bạn học không phải là Tôn Thiện Nhân, mà là Lâm Vân

Nói một cách chính xác, chút tài lực đó của Tôn Thiện Nhân, căn bản không thể so sánh được với Lâm Vân.

“Bich!”

Sau khi Tôn Thiện Nhân nghe đến đó, vẻ mặt tuyệt vọng ngồi sửng sốt trên ghế sofa.

Trời ạ, Lâm Vân là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, anh ta không dám tưởng tượng, mối thù anh ta từng bắt nạt

Lâm Vân, nếu Lâm Vân tìm anh ta tính sổ, anh ta phải gánh chịu thế nào?

Hai tên chó săn của Tôn Thiện Nhân và Kiều Thanh Bình và Triệu Tiến Minh, bọn họ biết thân phận của Lâm Vân xong, cũng lập tức sợ tới mức chảy đầy mồ hôi lạnh, hai chân đều run lên.

“Được rồi, tất cả mọi người đừng thất thần nữa.

Rượu ở trên bàn, mọi người có thể tùy tiện mở ra uống, đều là tôi mời.” Lâm Vân mở miệng nói.

“Được! Được lắm!” Mọi người nhao nhao gật đầu, coi lời Lâm Vân nói là mệnh lệnh.

“Anh Thiên, em kính anh một ly

Tôn Thiện Nhân vội vàng cổ nở nụ cười, chạy tới rốt một ly Lafite 82 cho Lâm Vân, rồi rót một ly cho mình.

Rất rõ ràng, anh ta muốn xum xoe với Lâm Vân, dùng chuyện này khiến Lâm Vân tha thứ cho anh ta.

“Anh Thiên, lúc trước Tôn Thiện Nhân em quá trẻ tuổi, cho nên làm rất nhiều chuyện đắc tội anh Thiên, em kính anh Thiên một lỵ, coi như là tạ tội.” Tôn Thiện Nhân nâng ly lên.

“Đợi đã!” Lâm Vân xua tay.

Ngay sau đó, Lâm Vân quay đầu nói với nhân viên phục vụ: “Đi lấy một chai Red Star Erguotou tới đây

Tất nhiên là nhân viên phục vụ làm theo, rất nhanh một chai Red Star Erguotou được nhân viên phục vụ đưa tới.

“Tôn Thiện Nhân, Lafite 82 này cậu đừng nghĩ được uống vào, cậu còn không xứng.

Cậu uống thứ này thích hợp hơn, có vẻ xứng với cấp bậc của cậu.” Lâm Vân vừa nói, vừa đặt chai Red Star Erguotou lên bàn.

Tôn Thiện Nhân kìm nén tới mức mặt đỏ bừng, anh ta cảm thấy Lâm Vân đang nhục nhã anh ta một cách công khai, nhưng anh ta không dám nói gì.

“Còn chuyện tha thứ cho cậu, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết, chỉ sợ cậu nghĩ hay quá rồi.” Lâm Vân cười lạnh lùng.
 
Chương 446


Chương 446

“Không sai anh Thiên, Tôn Thiện Nhân và mấy tên chó săn của cậu ta, lúc học trung học bắt nạt chúng ta như vậy, anh Thiên anh chắc chắn chưa từng quên, tuyệt đối không thể tha thứ cho bọn họ.” Cao Gia Hưng tức giận nói.

Lúc học trung học bị bắt nạt như vậy, đã để lại bóng mờ tâm lý rất lớn đối với Cao Gia Hưng, tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với nhân sinh của anh ta.

Nhưng mà Cao Gia Hưng không có bản lĩnh báo thù.

Hiện giờ Lâm Vân phát đạt, cũng khiến Cao Gia Hưng thấy được hi vọng báo thù.

Tôn Thiện Nhân nghe Cao Gia Hưng nói xong, sắc mặt lập tức khó coi.

Kiều Thanh Bình ở phía sau Tôn Thiện Nhân, lại càng chỉ vào Cao Gia Hưng hét to: “Cao Gia Hưng, cậu muốn chết có phải không?” “Kiều Thanh Bình, tôi thấy cậu mới là người muốn chết, đến bây giờ còn dám hoành hành như vậy.” Vẻ mặt Lâm

Thiên âm u nhìn về phía Kiều Thanh Bình..

Sắc mặt Kiều Thanh Bình lập tức thay đổi, bình thường anh ta hung hãn quen rồi, cho nên vừa rồi không nhịn được.

“Cao Gia Hưng, đi lên tát cậu ta hai cái, có tôi làm chỗ dựa” Lâm Vân nói với Cao Gia Hưng.

“Anh Thiên, đây là chuyện em tha thiết mơ ước.

Cao Gia Hưng nhếch miệng cười.

Nếu là trước đây, Cao Gia Hưng chắc chắn không dám, nhưng bây giờ có Lâm Vân làm chỗ dựa, tất nhiên là Cao Gia Hưng sẽ không sợ hãi.

Ngay sau đó, Cao Gia Hưng trực tiếp xông tới trước mặt Kiều Thanh Bình.

“Bốp! Bốp!”

Hai cái tát vang dội, tát mạnh vào mặt Kiều Thanh

Bình.

Bị tát trước mặt bao nhiêu bạn học như vậy, Kiều Thanh Bình cảm thấy thể diện bị mất sạch, sắc mặt anh ta rất khó coi, nhưng nghĩ tới thân phận kinh người của Lâm Vân, anh ta không dám nói nửa chữ.

Đại ca Tôn Thiện Nhân của anh ta, lại càng ngay cả rằm cũng không dám đánh một cái.

“Ha ha, sảng khoái

Cao Gia Hưng vui sướng cười ha ha, cục tức mà anh ta kìm nén trong lòng nhiều năm, cuối cùng cũng được xả ra rồi.

“Tôn Thiện Nhân, biết hôm nay tôi tới tham gia buổi liên hoan của lớp là vì lý do gì không?” Lâm Vân cười tươi nhìn Tôn Thiện Nhân.

“Vì…!Vì sao?” Tôn Thiện Nhân có chút sợ hãi hỏi.

Đôi mắt của Lâm Vân nheo lại: “Vì tính nợ với đám lưu manh mấy người.”

Tôn Thiện Nhân và hai chó săn ở phía sau anh ta nghe thấy thế, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Lúc này, bỗng nhiên di động của Tôn Thiện Nhân vang lên.

Sau khi nghe máy, trong điện thoại vang lên giọng nói vang dội: “Anh Nhân, việc lớn không tốt rồi, công ty bị cảnh sát niêm phong.

Còn nói là muốn bắt anh!” “Bich!”

Tôn Thiện Nhân nghe thấy thế, điện thoại trong tay bịch một cái rơi xuống đất.

“Lâm Vân, là…!Là cậu làm à?” Sắc mặt Tôn Thiện Nhân tái nhợt nhìn Lâm Vân.

“Không sai, là tôi làm, cậu hung hãn nhiều năm như vậy, ngày lành đã hết rồi, mười năm kế tiếp trải qua trong tù đi” Lâm Vân lạnh nhạt nói.
 
Chương 447


Chương 447

Tôn Thiện Nhân làm buôn bán, vốn là sản nghiệp không đàng hoàng, tuy tiền tới tay nhanh, nhưng cũng dạo chơi bên cạnh pháp luật.

Trên đường tới quán karaoke, Lâm Vân đã gọi điện dặn dò chuyện này, còn chứng cứ Tôn Thiện Nhân làm việc phạm pháp, chỉ cần anh muốn biết, có thể tìm được cả đống.

“Anh Thiên, em…!Em cầu xin anh! Anh tha cho em đi Em không muốn bị bắt! Em không muốn vào tù

Dưới sợ hãi, Tôn Thiện Nhân trực tiếp quỳ trên đất, ôm lấy chân Lâm Vân cầu xin

Tôn Thiện Nhân biết, đối mặt với Lâm Vân thân phận bối cảnh khủng bố như vậy, anh ta muốn trốn được một kiếp, ngoại trừ cầu xin tha thứ ra, thì không còn bất cứ biện pháp nào.

Mọi người thấy Tôn Thiện Nhân quỳ trên đất, đều thổn thức không thôi, mới đầu Tôn Thiện Nhân là người phát đạt nhất ở trong mắt bọn họ, nhận được nịnh bợ và lấy lòng của mọi người.

Tôn Thiện Nhân cũng có đường làm quan vô cùng rộng mở.

Mà bây giờ, Tôn Thiện Nhân đã quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, chật vật không chịu nổi! “Tha cho cậu sao? Lúc cậu học trung học, có nghĩ tới việc tha cho chúng tôi không? Chúng tôi cầu xin cậu đừng bắt nạt chúng tôi, cậu đã làm thế nào, chẳng lẽ cậu quên rồi sao?” Lâm Vân lạnh lùng nói.

Sau khi Lâm Vân nói xong, lập tức đá Tôn Thiện Nhân ra xa.

Đối với loại người cặn bã, xấu xa như Tôn Thiện Nhân, Lâm Vân tuyệt đối không có khả năng tha thứ cho anh ta.

Lúc này, cửa phòng VIP mở ra, mấy người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát xông vào, trực tiếp dẫn Tôn Thiện Nhân còn có Kiều Thanh Bình, Triệu Tiến Minh rời đi.

Nhìn bọn họ bị đưa đi, Lâm Vân có cảm giác vui sướng không thể nói rõ, những nhục nhã mình phải chịu lúc học trung học, cuối cùng bây giờ cũng được báo, những khuất nhục lúc trước, cuối cùng cũng được làm dịu.

Còn cái gì mà hiên ngang lẫm liệt, cái gì mà giả nhân giả nghĩa, con mẹ nó đi hết đi.

Lâm Vân dám nói mình không phải người xấu, nhưng tuyệt đối không phải người tốt.

Người từng có ân với mình, Lâm Vân tuyệt đối sẽ không quên.

Nhưng người từng có thù oán với mình, Lâm Vân cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Nếu bây giờ phát đạt rồi, Lâm Vân muốn trả hết ân oán.

“Được lắm! Thật sự tốt quá!”

Cao Gia Hưng thấy đám Tôn Thiện Nhân bị bắt, cũng kích động khen hay.

Chuyện vui vẻ nhất trên thế giới này là được tận mắt nhìn thấy kẻ thù mình hận nhất xong đời.

“Đúng vậy! Thật sự tốt quá rồi!”

Rất nhiều bạn học trong lớp cũng khen hay, bọn họ có người vì phụ họa, cũng có người trầm trồ khen ngợi phát ra từ tận đáy lòng.

Dù sao một số bạn học ở đây, có không ít người từng bị Tôn Thiện Nhân bắt nạt, lúc trước bọn họ đi lấy lòng Tôn Thiện Nhân là vì tiền đồ, thực ra bọn họ cũng hy vọng thấy loại lưu manh như Tôn Thiện Nhân gặp xui xẻo.

Cho nên bọn họ cũng coi như khen ngợi từ tận đáy lòng.

Lâm Vân nhìn mấy bạn học này xong, không nhịn được lắc đầu.

Bọn họ nhìn thấy Tôn Thiện Nhân phát đạt, mấy người từng bị Tôn Thiện Nhân bắt nạt cũng phải đi lấy lòng Tôn Thiện Nhân, hiện giờ thấy Tôn Thiện Nhân xong đời, lại khen hay, đây gọi là gió chiều nào theo chiều đó.

Ngay sau đó, Lâm Vân quay đầu nhìn về phía Cao Gia Hưng.
 
Chương 448


Chương 448

“Cao Gia Hưng, nếu cậu nguyện ý, sau này có thể đến Tỉnh Xuyên làm việc, tôi sẽ cho cậu chức vụ.

Còn tiền lương, lương một năm sẽ không dưới một tỷ bốn trăm triệu.

Lâm Vân nói.

Đối với bạn học ngồi cùng bàn kiêm bạn tốt, tất nhiên là Lâm Vân vui lòng giúp đỡ.

“Oa! Lương một năm là một tỷ bốn trăm triệu

Các bạn học ở đây nghe thấy lời Lâm Vân nói xong, đều lộ ra vẻ mặt vô cùng hâm mộ, có thể đi vào tập đoàn lớn như tập đoàn Tỉnh Xuyên làm việc, đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là ước mơ, hơn nữa lương một năm không dưới một tỷ bốn trăm triệu.

Cao Gia Hưng gãi đầu, cười nói: “Anh Thiên, cảm ơn anh, nhưng mà em cảm thấy bây giờ em cùng làm ở quán ăn đêm với cha em khá ổn, tuy khổ với mệt chút, nhưng một năm có thể tiết kiệm mấy trăm triệu, như vậy là đủ rồi.”

Tuy điều kiện mà Lâm Vân đưa ra vô cùng hấp dẫn, nhưng tính cách của Cao Gia Hưng là muốn tay làm hàm nhai, không muốn dựa vào người khác, như vậy anh ta mới có thể yên tâm thoải mái.

“Quả nhiên là cậu vẫn có tính cách như trước đây, được rồi! Vậy tôi không làm khó dễ cậu nữa.” Lâm Vân vô bả vai của Cao Gia Hưng.

“Như vậy sau này cậu gặp bất cứ phiền phức gì, đều có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi tuyệt đối sẽ không chối từ, tuyệt đối sẽ dốc toàn lực giúp cậu.” Lâm Vân nghiêm túc nói.

“Ha ha, chuyện này không thành vấn đề” Cao Gia Hưng cười gật đầu.

Tất nhiên là chuyện này khiến mọi người vô cùng hâm mộ, có chủ tịch của Tỉnh Xuyên làm chỗ dựa, sau này gặp bất cứ phiền phức gì đều không sợ.

“Các vị, mọi người nên ca hát thì ca hát, nên uống rượu thì uống rượu đi, đừng thất thần nữa, Cao Gia Hưng cậu bật nhạc lên đi.” Lâm Vân nói. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Không thành vấn đề” Cao Gia Hưng gật đầu.

Sau khi âm nhạc vang lên, mọi người bắt đầu ca hát uống rượu.

Lâm Vân lại đi tới bên cạnh lớp trưởng, cô gái ngồi bên cạnh lớp trưởng Lý Minh Nguyệt vội vàng nhường vị trí cho Lâm Vân.

“Lớp trưởng, tôi ngồi bên cạnh cậu, cậu không ngại chứ?” Lâm Vân cười khẽ nói.

“Đương…! Đương nhiên không ngại.” Lý Minh Nguyệt vội vàng nói.

Lâm Vân nghe thấy thế, lúc này mới ngồi xuống, ngồi bên cạnh Lý Minh Nguyệt.

Lúc này cơ thể Lý Minh Nguyệt căng cứng, cả người đều vô cùng khẩn trương.

“Lý Minh Nguyệt, cậu khẩn trương như vậy làm gì? Thả lỏng chút đi.” Lâm Vân cười nhìn thoáng qua Lý Minh Nguyệt.

“Dù sao…!Dù sao cậu cũng là chủ tịch của Tỉnh Xuyên, còn là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, ngay cả đám phú ông vừa rồi đều đã cung kính, tôi…!Tất nhiên là tôi có áp lực tâm lý rồi.

Biểu cảm của Lý Minh Nguyệt hơi cứng ngắc nở nụ cười.

“Không có chuyện gì, tôi không phách lối, hơn nữa lớp trưởng cũng không phải là người nịnh hót, cần gì phải để ý tới thân phận của tôi.” Lâm Vân cười nói.

Lý Minh Nguyệt gật đầu, sau đó thở sâu một hơi, mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

“Lâm Vân, lúc trước thật ngại quá, tôi cũng hiểu lầm cậu, hiểu lầm cậu đang khoác lác, thậm chí tôi cũng tin xe thể thao của cậu là thuê.

Thậm chí là cảm thấy cậu thay đổi, cậu đừng giận tôi.” Lý Minh Nguyệt xin lỗi Lâm Vân.
 
Chương 449


Chương 449

“Không sao, cậu không tin cũng rất bình thường, người nào không tin cũng rất bình thường, dù sao đây là quyền của mỗi người.

Cậu lại không lấy chuyện này ra châm chọc tôi, tất nhiên là tôi không có khả năng giận cậu rồi.” Lâm Vân cười nói.

Im lặng một lát, Lâm Vân tiếp tục nói: “Lý Minh Nguyệt, lúc học trung học cậu giúp tôi không ít, có một lần tôi không đóng nổi phí học thêm, cũng là cậu lén nộp giúp tôi, tôi đều ghi nhớ ở trong lòng, chưa bao giờ quên.” “Phí học thêm sao? Chắc chắn là cậu nhớ sai rồi, tôi không nộp phí học thêm giúp cậu.” Lý Minh Nguyệt vội vàng lắc đầu.

“Lý Minh Nguyệt, cậu đừng che giấu nữa, lúc ấy tôi tới hỏi giáo viên, giáo viên nói là cậu nộp giúp tôi.” Lâm Vân cười nói.

Lý Minh Nguyệt ngẩn ra: “Vậy mà giáo viên nói cho cậu biết sao? Tôi còn bảo thầy ấy giữ bí mật mà!”

Lâm Vân mỉm cười, anh biết lúc ấy Lý Minh Nguyệt không muốn để mình biết, là vì không muốn thương tổn tôn nghiêm và mặt mũi đàn ông của mình.

Chẳng những giúp anh, còn suy nghĩ thay anh nữa.

Chuyện này, Lâm Vân luôn ghi nhớ trong lòng.

“Lý Minh Nguyệt, cho dù thế nào, tôi vẫn phải cảm ơn cậu, số tiền mà lúc ấy cậu nộp thay tôi, tôi cũng nên trả lại cho cậu rồi.” Lâm Vân cười nói.

Ngay sau đó Lâm Vân lấy một tờ chi phiếu đã sớm chuẩn bị ra.

Ngoại trừ thù ra, anh còn nợ ân tình nữa.

Chuyện ân oán của mình, Lâm Vân tuyệt đối sẽ không quên.

Đối với ân tình, Lâm Vân tuyệt đối cũng sẽ không quên..

“Đây là chi phiếu ba tỷ rưỡi, cậu cầm lấy đi.” Lâm Vân đưa chi phiếu cho Lý Minh Nguyệt.

Uống nước nhớ nguồn, đối với người có ân với mình, Lâm Vân nhất định sẽ không quên, nhất định sẽ bảo đáp trăm ngàn lần.

“Ba tỷ rưỡi!”

Mấy bạn học xung quanh nhìn thấy Lâm Vân lấy chi phiếu ba tỷ rưỡi ra cho Lý Minh Nguyệt, đều lộ ra biểu cảm vô cùng khiếp sợ, đối với bọn họ mà nói đây tuyệt đối là số tiền lớn.

Bọn họ sắp hâm mộ muốn chết rồi.

Bọn họ thậm chí còn suy nghĩ, nếu lúc học trung học giúp đỡ Lâm Vân một lần, vậy mình đã phát đạt rồi, chỉ tiếc bọn họ chưa từng làm.

“Ba tỷ rưỡi sao?”

Ngay cả Lý Minh Nguyệt cũng che miệng, bị con số nhiều như vậy dọa sợ, cô ấy thậm chí không nghĩ tới, mình có thể có được nhiều tiền như thế.

“Lâm Vân, số tiền này…!Số tiền này nhiều lắm, lúc ấy tôi giúp cậu nộp ba trăm năm mươi nghìn, cho dù cậu muốn trả tôi, đưa tôi ba trăm năm mươi nghìn là được.

Lý Minh Nguyệt liên tục xua tay.

“Số tiền trả thừa, coi như là lãi đi.” Lâm Vân vừa nói, vừa nhét chi phiếu vào tay Lý Minh Nguyệt “Cho dù là lãi, cũng không nên nhiều như thế, hơn nữa khi đó tôi giúp cậu, không phải là muốn lấy lại.

Tôi thật sự không thể nhận lấy khoản tiền này, nếu không ngay cả tôi cũng coi thường mình”

Lý Minh Nguyệt vừa nói, vừa trả tiền vào tay Lâm Vân.

“Chuyện này…!Được rồi.”
 
Chương 450


Chương 450

Lâm Vân do dự một lát, cuối cùng cất đi, Lâm Vân biết cô ấy sẽ không nhận khoản tiền này.

“Vẫn là câu nói kia, sau này có việc gì cần tôi giúp đỡ, cứ việc tới tìm tôi, ân tình của cậu đối với tôi lúc học trung học, tôi sẽ nhớ cả đời.” Lâm Vân nghiêm túc nói.

“Ừ” Lý Minh Nguyệt như chim nhỏ nép vào người gật đầu.

Lúc này, hoa khôi của lớp Trương Ngọc Anh chạy tới.

Trương Ngọc Anh thuận thế ngồi lên đùi Lâm Vân, sau đó cười quyến rũ nói: “Lâm Vân, lúc chúng ta học trung học, cũng được cho là bạn mà, tôi không chế tờ chi phiếu kia đâu, không bằng…!Không bằng cậu cho tôi tờ chi phiếu ba tỷ rưỡi kia đi.”

Trương Ngọc Anh nhìn thấy Lâm Vân cho Lý Minh Nguyệt chi phiếu, cô ta không ngừng hâm mộ, cho nên cũng chạy tới bám lấy quan hệ với Lâm Vân.

“Bạn học Trương Ngọc Anh, lúc trung học cậu ngoại trừ hỏi tôi làm đề thế nào ra, hình như không giúp tôi bất cứ chuyện gì? Cậu cảm thấy cậu có tư cách gì khiến tôi cho cậu ba tỷ rưỡi kia?” Lâm Vân cười mỉa nói.

Nếu là lúc trung học, Lâm Vân còn có chút ấn tượng tốt đối với Trương Ngọc Anh, nhưng bây giờ nhìn thấy cô ta ở buổi họp lớp xong, chút ấn tượng tốt này đã sớm biến mất sạch rồi.

“Dựa vào.

Dựa vào buổi tối tôi có thể ở bên cậu.

Trương Ngọc Anh nháy mắt với Lâm Vân, ý ở ngoài lời không cần nhiều lời.

Lâm Vân lắc đầu: “Trương Ngọc Anh, nếu tôi đoán không sai, hẳn là cậu rất bẩn rồi, cho nên tôi không có hứng thú với cậu, mời cậu đứng dậy

Buổi liên hoan ngày hôm nay, khiến Lâm Vân thất vọng nhất là Trương Ngọc Anh thay đổi, lúc học trung học cô ta là một cô gái đơn thuần, thanh thuần.

Bây giờ thì sao? Nhìn thấy người nào phát đạt, cô ta liền dán sát vào người đó.

Nếu Tôn Thiện Nhân không bị mình đánh ngã, có lẽ tối nay cô ta sẽ đi thuê phòng với Tôn Thiện Nhân.

Trương Ngọc Anh nghe xong lời Lâm Vân nói, gương mặt cô ta nóng bỏng đỏ lên, sau đó cô ta rất thức thời đứng dậy.

Trong thời gian kế tiếp, các bạn học đều nhao nhao tới kính rượu Lâm Vân, mục đích vô cùng rõ ràng, muốn hàn gắn mối quan hệ với Lâm Vân.

Nói đùa, Lâm Vân là chủ tịch của Tỉnh Xuyên, là cháu ngoại của Liễu Chí Trung người giàu nhất Tây Nam, bọn họ tùy tiện bấu víu được chút quan hệ, sẽ thăng chức rất nhanh.

Đối với những bạn học này tới kính rượu, Lâm Vân đều đáp lại từng người, nhưng thái độ rất lạnh nhạt.

Ngoài ra còn có hai người miễn cưỡng có chút ân nhỏ đối với Lâm Vân lúc học trung học, Lâm Vân cho mỗi người ba trăm năm mươi triệu coi như là cảm ơn, hai người này cũng không khách sáo, trực tiếp nhận lấy sau đó cảm ơn Lâm Vân.

Sau khi kết thúc buổi liên hoan của lớp, đã là mười một giờ tối.

Mọi người nhao nhao rời đi, bởi vì lớp trưởng Lý Minh Nguyệt hơi say, cho nên Lâm Vân tự mình lái xe đưa cô ấy về nhà.

Cũng vì Lý Minh Nguyệt uống rượu, trong tình huống Lý Minh Nguyệt không phát hiện ra, anh đã lén nhét chi phiếu ba tỷ rưỡi vào trong túi nhỏ của Lý Minh Nguyệt.

Trong nhà Khương Hùng Dũng.

Luật sư vội vàng chạy vào “Ông Khương, gần đây tôi gặp một cao thủ vô cùng lợi hại, muốn dẫn tới cho ông Khương xem.

Trên mặt luật sư xuất hiện nụ cười.
 
Chương 451


Chương 451

“Hả? Để tôi gặp xem sao?” Khương Hùng Dũng vô cùng hứng thú nói.

Tay chân hạng nhất của Khương Hùng Dũng là Trương Tuấn Kiệt đã bị Lâm Vân phế lần trước, trong tay ông ta đúng lúc cần gấp một tay chân kiêm vệ sĩ mạnh.

“Hắc Báo, cậu vào đi.” Luật sư nói với bên ngoài cửa.

Sau khi giọng nói vừa ngừng, một người đàn ông cao gầy đi tới.

Làn da của người đàn ông này đen xì, diện mạo thì xấu xí, dáng người thấp bé, khoảng chừng chỉ một mét sáu, nhưng trong mắt lóe lên sắc bén, trên gương mặt là một vết sẹo dữ tợn.

“Luật sư, đây là cao thủ lợi hại mà ông nói sao? Ha ha!” Khương Hùng Dũng nhìn thấy người này xong, ông ta lập tức cười ha ha.

Bởi vì dáng người người này thấp bé, còn có chút gầy yếu, dựa theo khổ người, căn bản không thể so được với tay chân Trương Tuấn Kiệt tiền nhiệm của ông ta, cho nên Khương Hùng Dũng hoàn toàn coi thường anh ta.

“Ông Khương, ông đây là đang xem thường Hắc Báo sao?” Hắc Báo phát ra giọng nói khàn khàn, cổ họng giống như từng bị xé rách.

Sau khi Hắc Bảo vừa mới nói xong, anh ta lập tức giảm mạnh chân xuống.

“Rầm!”

Cùng với một tiếng vang thật lớn, đá cẩm thạch dưới chân Hắc Báo trực tiếp nứt vụn! Chỗ chân giẫm lên đã lún sâu mấy centimet.

“Có chút năng lực đấy.

Trước mắt Khương Hùng Dũng sáng lên.

Ngay sau đó, Khương Hùng Dũng chỉ một vệ sĩ bên cạnh mình.

“Cậu đến thử thân thủ của cậu ấy đi!”

Vệ sĩ này có bộ dạng khôi ngô, vạm vỡ.

“Ông Khương, tôi!” Nhưng vệ sĩ này lại lộ ra vài phần sợ hãi, bởi vì anh ta tự biết, anh ta giẫm chân một cái, ngay cả đá cẩm thạch cũng không thể nứt ra được.

“Bảo cậu đi thì đi đi! Đừng nói linh tinh!” Khương Hùng Dũng trợn mắt nhìn anh ta.

Vệ sĩ này chỉ có thể gật đầu, sau đó đi tới trước mặt Hắc Bảo.

“Á!”

Vệ sĩ kêu to một tiếng, sau đó nắm chặt tay đánh mạnh về phía Hắc Bảo.

Hắc Báo nhếch miệng cười, lộ ra một hàng răng vàng, không có ý né tránh.

“Rầm!”

Một quyền của vệ sĩ đánh lên người Hắc Bảo.

Tuy vệ sĩ này kém Trương Tuấn Kiệt, nhưng cũng là tay chân có vẻ mạnh kế tiếp dưới tay Khương Hùng Dũng, Khương Hùng Dũng mới sắp xếp anh ta ở bên cạnh bảo vệ mình.

Một quyền này của anh ta đánh ra, đánh lên trên người người bình thường, đủ để khiến người bình thường hộc máu.

Nhưng sau khi Hắc Bảo trúng một quyền này, vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích chút nào, sắc mặt cũng không thay đổi, vẫn lộ ra tươi cười như cũ.

“Cậu chỉ có chút sức lực như vậy à? Gãi ngứa cho tôi cũng không đủ” Hắc Báo phát ra giọng nói khàn khàn.

“Anh…!Sắc mặt vệ sĩ thay đổi.
 
Chương 452


Chương 452

Ngay sau đó vệ sĩ cảm thấy nhục nhã nên liên tục ra quyền, quả đấm như mưa đánh lên người Hắc Báo, nhưng không thể tạo thành chút uy hiếp nào đối với Hắc Báo.

“Cậu đã không đánh được tôi, vậy đến lượt tôi rồi.”

Sau khi Hắc Báo nói xong, thì đột nhiên ra quyền, một tay nắm chặt lại đánh vào ngực vệ sĩ.

“Phốc!”

Vệ sĩ bị đánh bay ngược lại, đập vào ghế sofa ở bên cạnh.

Vệ sĩ ói ra hai ngụm máu xong thì trực tiếp trợn trắng mắt không còn hơi thở.

Tập trung nhìn vào, chỗ lồng ngực vệ sĩ lại bị đánh lõm xuống vài phần.

Một màn này, mấy vệ sĩ khác nhìn thấy mà hết hồn, trời a, người này quá mạnh rồi.

“Ha ha! Được lắm!”

Khương Hùng Dũng đứng bật dậy, vui sướng vỗ tay liên tục, người này mạnh hơn Trương Tuấn Kiệt nhiều.

“Ông Khương, Hắc Báo có uy danh hiển hách trong một thế hệ quyền anh ngầm ở Đông Nam Á, có danh xưng lực sĩ Kim Cang, bởi vì đánh chết một cậu chủ nhà giàu, mới không thể không chạy tới đất nước của chúng ta, tôi tin có Hắc Báo ra tay, giết chết vệ sĩ của Lâm Vân tuyệt đối không thành vấn đề.” Luật sư nói.

“Ừ” Khương Hùng Dũng cười gật đầu.

Người này lợi hại cỡ nào, ông ta đã tận mắt nhìn thấy, ông ta tin người này chắc chắn có thể giết chết vệ sĩ của Lâm Vân.

Nghĩ tới đây, trong lòng Khương Hùng Dũng là mừng như điên.

Dù sao đối với Khương Hùng Dũng hiện giờ mà nói, chuyện lớn nhất bây giờ là làm thế nào mới giết được Lâm Vân.

“Hắc Báo, từ nay về sau, cậu đi theo Khương Hùng Dũng tôi lăn lộn, phụ nữ ở chỗ tôi cậu thích chơi cứ chơi, một năm tôi sẽ cho cậu mười tỷ năm trăm triệu, không! Tiền lương mười bảy tỷ năm trăm triệu.” Khương Hùng Dũng vươn năm ngón tay với Hắc Bảo.

“Không không không! Tôi muốn ba mươi lăm tỷ.” Hắc Bảo mở miệng lên tiếng.

“Được thôi! Ba mươi lăm tỷ thì ba mươi lăm tỷ.” Lúc này Khương Hùng Dũng lập tức đồng ý.

Có tay sai mạnh như thế, ba mươi lăm tỷ Khương Hùng Dũng cũng nguyện ý, quan trọng nhất là có người này, có thể bảo người này đi thu thập vệ sĩ của Lâm Vân rôi.

“Hắc Báo ra mắt ông Khương!” Hắc Bảo thấy Khương Hùng Dũng đồng ý, lúc này lập tức chắp tay hành lễ với Khương Hùng Dũng..

“Hắc Bảo, bây giờ tôi phải cậu đi giết hai người.

Khương Hùng Dũng nói.

“Ông Khương, ông muốn Hắc Báo đi giết Lâm Vân và vệ sĩ của cậu ta sao?” Luật sư vội vàng hỏi.

“Vô nghĩa, ngoại trừ bọn họ ra, còn có thể là ai?” Khương Hùng Dũng lạnh giọng nói.

“Ông Khương, thi đấu quyền anh ngầm ở thành phố Bảo Thạnh sắp bắt đầu rồi.

Theo ý tôi, bây giờ không vội ra tay trước, đợi tới lúc thi đấu quyền anh ngầm, chúng ta ra tay lần nữa.” Luật sư nói.

Im lặng một lát, luật sư tiếp tục nói: “Nếu Lâm Vân tham dự thi đấu quyền anh ngầm, như vậy tất nhiên sẽ phái vệ sĩ của cậu ta ra sân, đến lúc đó chúng ta phải Hắc Báo ra sân, trực tiếp đánh chết vệ sĩ của Lâm Vân trên sân thi đấu, danh chính ngôn thuận, còn có thể mượn chuyện này lập uy trước mặt đám ông chủ ở thành phố Bảo Thạnh.
 
Chương 453


Chương 453

Luật sư cười tiếp tục nói: “Chỉ cần đánh chết về sĩ của tên nhóc này, sau đó chúng ta phải người đi ám sát tên nhóc Lâm Vân, cậu ta không có ai bảo vệ, sẽ bị giết rất dễ dàng “Ừ, có đạo lý.” Khương Hùng Dũng gật đầu.

Buổi đấu giả lần trước, Khương Hùng Dũng đã mất hết thể diện ở trước mặt đảm ông chủ lớn ở thành phố Bảo Thạnh, ông ta đang lo lắng nên lấy lại mặt mũi kiểu gì.

Bây giờ có thi đấu quyền anh ngầm, đúng lúc là cơ hội tốt để ông ta lấy lại mặt mũi.

Còn có thể giết chết được vệ sĩ của Lâm Vân, một mũi tên trúng hai con chim.

“Được, chuyện này cứ định như vậy đi.

Lúc này Khương Hùng Dũng nói. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Khương Hùng Dũng đã thấy được sự lợi hại của Hắc Bảo, ông ta tự tin Hắc Báo này chắc chắn có thể giải quyết được vệ sĩ của Lâm Vân.

Ngày hôm sau, tập đoàn Tỉnh Xuyên.

“Chủ tịch Lâm, đây là thiệp mời do hội đấu quyền anh ngầm ở thành phố Bảo Thạnh gửi tới, mời cậu, thời gian là ba ngày sau.

Tổng giám đốc Lưu Ba đưa một thiệp mời mạ vàng giao cho Lâm Vân.

“Thi đấu quyền anh ngầm sao? Đó là gì thế?” Vẻ mặt Lâm Vân nghi ngờ.

“Chủ tịch Lâm, thi đấu quyền anh ngầm do hội quyền anh ngầm ở thành phố Bảo Thạnh tổ chức, tổ chức hai năm một lần, năm nay là lần thứ bảy, đến lúc đó rất nhiều ông chủ lớn ở thành phố Bảo Thạnh sẽ đến đó tham dự.

Đối với đám ông chủ lớn mà nói, đây là một bữa tiệc giải trí” Lưu Ba giải thích.

Lâm Vân thuận tay xem thiệp mời, sau đó bỏ lên trên bàn.

“Tôi không đi, tôi không có hứng thú gì đối với chuyện này”

Lâm Vân đối với loại giải trí tàn nhẫn như vậy, quả thật không có nhiều hứng thú lắm.

“Chủ tịch Lâm, tuy tôi cũng rất chán ghét nơi này, nhưng đây là vấn đề trong giới này, cậu là cháu trai của ông Lê, sau này loại nơi như vậy, chắc chắn là phải tới rất nhiều, tôi cảm thấy chủ tịch Lâm đi tới đó trải nghiệm một lần cũng được, dù sao không cần cậu ra sân thi đấu mà, không phải sao?” Lưu Ba đề nghị.

Thi đấu quyền anh ngầm diễn ra rất tàn khốc và gay can.

Càng quan trọng hơn là, thi đấu quyền anh ngầm cho phép đánh cược với các hình thức khác nhau, không có bất cứ hạn chế nào, cho nên rất nhiều người giàu có thích.

Thi đấu quyền anh ngầm còn có một đặc điểm, đó chính là không có quy tắc.

Đấu quyền anh ngầm là một cuộc “chiến đấu không giới hạn” chân chính, ngoài việc không thể sử dụng vũ khí ra, người dự thi có thể dùng bất cứ phương thức gì giã đối phương.

Phương thức càng tàn nhẫn càng nhận được cổ vũ, chính vì như vậy, quyền anh ngầm mới khiến sự hưng phấn của đám nhà giàu tăng vọt.

Tình huống thi đấu quyền anh ngầm bị hãm hại tới chết rất phổ biến.

Trong trận đấu cao nhất, gần như mỗi cuộc tranh tài đều có người bị thương nặng, tỉ lệ tử vong cũng rất cao.

Đây cũng là nguyên nhân khiến đám người giàu có thích thú.
 
Chương 454


Truyện sẽ được cập nhật vào ngày mai. Team Тrцуe л 3.оn e cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ chúng mình!. Chúc các bạn luôn an lành và mạnh khỏe trong mùa dịch ạ!

Hiện tại có rất nhiều trang web copy tự động của Тruуeл 3. оne. Nên nội dung này chỉ là để chống copy tự động, mong cả nhà thông cảm. Cảm ơn cả nhà!

Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng, Xèo đôi cánh, xèo đôi cánh

Ɓươm bướm baу đôi ba vòng, Ɓươm bướm baу đôi ba vòng

Ɛm ngồi xem, em ngồi xem …… hahaaha !!

Kìa con gái kìa , kìa con gái kìa,Gủ đi chơi, gủ đi chơi

Ɓa tháng sau em có bầu, Ɓa tháng sau em có bầu

Mang zề nuôi, mang zề nuôi …… hahaaga~~

Anh thjch con ghệ mập ăn nhiều nó mới mập …Ăn xong rồi zo ấp ấp xong rồi lại nằm

Anh thjck con ghệ ốm không ăn nó mới ốm …Không sướng lúc khi ôm mình mẩу như cọng gôm

Anh thjck con ghệ lùn tui lùn nhưng rất sung …Hơi khó lúc khi hun muốn hun phải khôm xuống

Anh thjck con ghệ cao nhìn em như người mẫu …Ϲhân dài cao đến nách zo cửa lại đụng đầu

Anh thjck con ghệ ngầu nhìn giống xã hội đen …Xâm mình 3 4 chỗ mang zề ba má khen

Anh thjck con ghệ đen hàm răng em rất trắng …Tối ngủ phải mở đèn nếu kO chỉ thấу trăng Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!
 
Chương 455


Chương 455

“Lâm Vân!” Một giọng nói quen thuộc truyền tới.

Lâm Vân quay đầu nhìn, Khương Hùng Dũng đang sải bước tiến tới, bên cạnh ông ta vẫn luôn là luật sư của ông ta.

“Khương Hùng Dũng, ông dẫn theo mình luật sư à? Ông không dẫn theo võ sĩ của mình sao? Chẳng lẽ ông muốn phải luật sư của mình ra sân?” Trên gương mặt Lâm Vân xuất hiện nụ cười nhìn chằm chằm Khương Hùng Dũng.

Ngay sau đó, Lâm Vân lại nói: “Ồ…!Đúng rồi, đàn em của ông, võ sĩ hạng nhất của ông là Trương Tuấn Kiệt đã bị vệ sĩ của tôi đánh chết, ông không còn ai có thể dùng đúng không?” “Cái gì? Trương Tuấn Kiệt bị đánh chết rồi sao?” Đám ông chủ vây xem ở xung quanh đều vô cùng kinh ngạc.

“Trương Tuấn Kiệt là võ sĩ hạng nhất đàn em của ông Khương, mấy năm trước tổ chức thi đấu quyền anh ngầm, ông Khương đều phải Trương Tuấn Kiệt ra tay, luôn lấy được thành tích cao.

Bây giờ lại bị vệ sĩ của chủ tịch Lâm đánh chết rồi sao?” “Nói như vậy, vệ sĩ bên cạnh chủ tịch Lâm rất mạnh đúng không?”

Mọi người bàn tán xôn xao.

Khương Hùng Dũng nghe Lâm Vân nhắc tới chuyện này, gương mặt ông ta lập tức trở nên khó coi.

“Lâm Vân, tên nhóc cậu đừng đắc ý, thi đấu quyền anh ngầm hôm nay, tôi nhất định sẽ khiến cậu đẹp mặt.” Khương Hùng Dũng hung dữ nói.

Sau khi nói xong, Khương Hùng Dũng đi nhanh về phía trước.

Lúc này Khương Hùng Dũng không đưa võ sĩ mới của ông ta là Hắc Bảo đi theo bên cạnh, chính là muốn giấu đã, đợi Hắc Bảo lên đài mới gáy một tiếng đều khiến mọi người kinh ngạc.

Khương Hùng Dũng nghĩ thầm trong lòng, Lâm Vân bây giờ cậu cứ cười đi, đợi Hắc Báo của tôi lên đài, cậu chỉ có khóc rồi.

“Chúng ta cũng đi.

Lâm Vân cười, sau đó dẫn theo Thạch Hàn đi vào bên trong.

Tiến vào kho hàng bỏ hoang, Lâm Vân phát hiện vậy mà như một vùng trời khác.

Cả kho hàng bỏ hoang đã được cải tạo thành nơi thi đấu quyền anh.

Sau khi tiến vào nơi này.

“Cậu Vân, cậu…!Đến lúc đó sẽ không phải tôi ra sân đấy chứ?” Thạch Hàn nói.

“Trừ anh ra, tôi không còn người khác để phải ra thi đấu nữa.” Lâm Vân giang tay nói.

“Cậu Vân, tôi đánh vô số trận thi đấu quyền anh ngầm, chỉ là thi đấu quyền anh ngầm ở thành phố Bảo Thạnh, tôi căn bản không để vào mắt.” Thạch Hàn nói.

Ngay sau đó, Thạch Hàn lại nói tiếp: “Hơn nữa cậu Vân, lúc ông cụ Lê cứu tôi từ nước ngoài về, tôi từng mở miệng thề, cuộc đời này sẽ không lên đài đánh quyền anh nữa, tôi không thể vi phạm lời thề!” “Như vậy à, anh…!Sao anh không nói sớm?” Lâm Vân lập tức lộ ra nụ cười khổ.

Ngay từ đầu Lâm Vân đã có ý nghĩ để Thạch Hàn ra sân.

“Cậu Vân, cậu không hỏi mà.” Thạch Hàn bất đắc dĩ nói..

“Bây giờ chúng ta đã tới đây rồi, vậy tôi sẽ thuê một võ sĩ có vẻ lợi hại đánh thay tôi, anh hiểu chuyện này, lát nữa thuê võ sĩ anh xem giúp tôi là được.” Lâm Vân nói.

Việc đã đến nước này, cũng không có biện pháp khác.

“Không thành vấn đề, cứ giao cho tôi, tôi tuyệt đối có thể tìm được người rất mạnh” Thạch Hàn tự tin nói.
 
Chương 456


Chương 456

Hội quyền anh ngầm có rất nhiều võ sĩ, đám ông chủ chỉ cần xài tiền là có thể thuê.

Bên trái chỗ thi đấu có hơn hai mươi võ sĩ đứng đó, giống như thương phẩm ở trong tủ cho đám ông chủ lựa chọn.

Ở chỗ này cũng có năm sáu ông chủ đang đi dạo, lựa chọn.

“Ông chủ, lựa chọn tôi đi, tôi rất mạnh, hơn nữa tôi cũng không đất, đánh một trận hai tỷ bốn trăm năm mươi triệu.

“Ông chủ, tôi cũng rất mạnh, hơn nữa đánh một trận chỉ cần một tỷ bảy trăm năm mươi triệu.

Một số võ sĩ vì làm ăn, chủ động giới thiệu mình.

Lâm Vân cũng dẫn theo Thạch Hàn đi đến đây.

Những người này giới thiệu về mình, đương nhiên là giới thiệu theo hướng có lợi, hơn nữa giá cả cũng tự mình định, nói thật, thật sự rất khó chọn ra được người tốt nhất.

Tổng giám đốc Tô cha của Tô Bảo Nhi, lúc này cũng đang chọn lựa, hơn nữa đúng lúc chọn xong muốn rời khỏi nơi này.

“Chủ tịch Lâm cậu cũng đến đây à?” Tổng giám đốc Tổ nhìn thấy Lâm Vân xong, vội vàng cười tiến lên chào hỏi Lâm Vân.

“Tổng giám đốc Tô, về chuyện Tô Bảo Nhi con gái ông, tôi thật sự rất bất đắc dĩ” Lâm Vân bất đắc dĩ nói.

“Haizz, tôi cũng nói với con bé nhiều rồi, nhưng con bé dầu muối không vào, tôi cũng vì chuyện này mà rất buồn rầu” Tổng giám đốc Tô nói.

“Thôi, chuyện này nói sau” Lâm Vân lắc đầu.

Im lặng một lát, Lâm Vân lại nói thêm: “Tổng giám đốc Tô, võ sĩ ông lựa chọn thế nào? Bao nhiêu tiền?”

Lâm Vân vừa nói vừa đánh giá võ sĩ đứng bên cạnh tổng giám đốc Tô, làn da của người này tối đen, bộ dạng khôi ngô, khiến người ta có cảm giác rất lợi hại.

“Năm tỷ hai trăm năm mươi triệu một trận, là người giá cao nhất trong số những võ sĩ đang đợi lựa chọn, tôi cảm thấy cậu ấy chắc chắn rất mạnh.

Tổng giám đốc Tôi cười nói.

“Không sai, tôi lợi hại hơn đám cặn bã kia.

Tôi là người mạnh nhất ở nơi này!” Võ sĩ này ngẩng đầu nói.

“Chủ tịch Lâm, cậu cũng đi lựa chọn võ sĩ sao?” Tổng giám đốc Tô hỏi.

Lâm Vân gật đầu.

“Được, vậy tôi ở đây đợi chủ tịch Lâm, chủ tịch Lâm chọn xong chúng ta cùng đi ngồi, không biết chủ tịch Lâm có bằng lòng không?” Vẻ mặt tổng giám đốc Tô nịnh nọt.

“Được, vậy ông đợi ở đây đi.” Lâm Vân gật đầu.

Tuy chuyện tổng giám đốc Tô bỏ thuốc đúng là quá xấu xa, nhưng dù sao ông ta cũng là cha của Tô Bảo Nhi, nếu Lâm Vân nói sẽ chịu trách nhiệm với Tô Bảo Nhi, vậy sau này có khả năng ông ta là cha vợ mình.

Ngay sau đó, Lâm Vân và Thạch Hàn đi về phía trước.

Sau khi đi một đoạn, Thạch Hàn liền mở miệng nói: “Cậu Vân, tôi nói thật, võ sĩ vừa rồi mà tổng giám đốc Tô thuê, đừng nhìn anh ta tự xưng là rất mạnh, thực ra trông khá mà không dùng được, giá trị càng không nhiều tiền như thế” “Hả? Anh đã nhìn ra sao?” Lâm Vân kinh ngạc nhìn Thạch Hàn.

Thạch Hàn cười nói: “Tôi từng đấu vô số trận quyền anh, đối thủ đều có thể xếp thành ngọn núi nhỏ, nếu ngay cả chút ánh mắt đó không có, tôi đánh uổng phí quyền anh nhiều năm như vậy rồi!” “Được! Có anh lựa chọn người giúp tôi, tôi càng yên tâm” Lâm Vân cười nói.

Dù sao Lâm Vân không hiểu gì về chuyện này, có Thạch Hàn ở đây, tất nhiên là Lâm Vân yên tâm.
 
Chương 457


Chương 457

Khi nói chuyện, hai người đi tới trước mặt đám võ sĩ.

“Ông chủ muốn chọn võ sĩ sao? Chọn tôi đi, sức chiến đấu của tôi rất mạnh.

Chỉ cần hai tỷ tám trăm triệu một trận!” Một người đàn ông vạm vỡ tiến lên đẩy mạnh tiêu thụ mình.

Lâm Vân nhìn về phía Thạch Hàn, rõ ràng là muốn hỏi ý kiến của Thạch Hàn.

Thạch Hàn lắc đầu, rõ ràng là không nên chọn người này.

Vì thế hai người tiếp tục đi về phía trước.

Trên đường đi không ngừng có võ sĩ tiến lên tiến cử mình, tất cả bọn họ đều nói mình rất lợi hại, nếu không hiểu biết, muốn nhận định rốt cuộc là người nào mạnh, đây tuyệt đối là chuyện rất khó.

Nhưng những người này đều bị Thạch Hàn lắc đầu phủ quyết.

“Thạch Hàn, không tìm được người thích hợp à? Đã xem gần hết rồi đấy.” Lâm Vân hỏi.

“Cậu Vân, người phía trước!” Thạch Hàn chỉ người đàn ông đứng cách vài mét.

Làn da của người đàn ông này hơi vàng, bắp thịt nhìn cũng không căng đầy, đặt ở bên cạnh đám võ sĩ da đen vạm vỡ, nhìn không lọt vào mắt.

“Anh ta sao? Thạch Hàn anh chắc chắn chứ?” Lâm

Thiên đã có chút nghi ngờ.

“Cậu Vân, thật sự là cao thủ, tuyệt đối đừng nhìn bề ngoài, cậu xem khớp ngón tay của cậu ta xem.” Thạch Hàn nói.

Lâm Vân tập trung nhìn vào, khớp ngón tay của người đàn ông này biến thành màu đen, hơn nữa thô hơn người thường, nhìn giống như sưng lên.

“Còn có ánh mắt cậu ta nữa, cùng với một số điểm bí mật khác, đều khiến tôi đưa ra phán quyết này.” Thạch Hàn nói.

“Ý của anh là, anh ta là cao thủ sao?” Lâm Vân hỏi.

Thạch Hàn gật đầu: “ít nhất ở trong hơn hai mươi võ sĩ này, cậu ta là người lợi hại nhất, lợi hại hơn tên Trương Tuấn Kiệt lúc trước” “Lợi hại hơn Trương Tuấn Kiệt sao? Vậy thì chọn người này đi.” Lâm Vân vui vẻ nói.

Đừng nhìn Trương Tuấn Kiệt dễ dàng bị Thạch Hàn đánh bại, đó là vì Thạch Hàn mạnh.

Thực ra Trương Tuấn Kiệt đặt ở cấp bậc thành phố, đã là một võ sĩ rất lợi hại, thi đấu quyền anh ngầm mấy năm trước, Khương Hùng Dũng đã phải Trương Tuấn Kiệt ra sân, đều lấy được chiến tích cao.

“Cậu Vân, đây chỉ là thi đấu quyền anh ngầm cấp thành phố, nếu có thể thuê người này, hẳn là đủ càn quét thi đấu hôm nay” Thạch Hàn nói.

“Được, chúng ta qua đó.

Lâm Vân trực tiếp dẫn Thạch Hàn đi tới trước mặt người này.

Người này vẫn luôn đứng tại chỗ, không giống những võ sĩ khác chủ động tiến lên trước giới thiệu mình cho ông chủ lựa chọn, cho nên anh ta hoàn toàn ở trạng thái không ai hỏi thăm.

“Vị võ sĩ này, anh rất thú vị, những người khác đều bận rộn đẩy mạnh tiêu thụ mình, anh lại thờ ơ.” Lâm Vân cười nói.

Người đàn ông nhìn thoáng qua Lâm Vân sau đó nhẹ nhàng nói: “Tôi hi vọng không ai lựa chọn tôi.” “Hả? Vì sao vậy? Anh không muốn kiếm tiền à?” Lâm

Thiên kinh ngạc nói.

“Bởi vì tôi chán ghét đánh quyền anh” Người đàn ông lắc đầu.
 
Chương 458


Chương 458

“Một khi đã như vậy, vậy anh còn ở đây làm gì, anh có thể rời khỏi nhóm người này mà.” Lâm Vân nói.

Người đàn ông liếc mắt nhìn Lâm Vân một cái, sau đó nhắm mắt lại nói: “Đám người chúng tôi, không phải muốn vào thì vào, muốn ra là có thể ra

Thạch Hàn ở bên cạnh cũng mở miệng nói: “Cậu Vân, dựa theo quy củ, nếu cậu ta muốn rời khỏi thi đấu quyền anh ngầm, một là bị đánh chết, hai là có ông chủ chuộc thân thay cậu ta, càng là võ sĩ lợi hại, chi phí chuộc thân sẽ càng cao hơn.”

Lâm Vân giật mình gật đầu.

Người đàn ông này nghe xong lời Thạch Hàn nói, anh ta lập tức mở mắt ra, kinh ngạc nhìn Thạch Hàn.

“Người anh em này, hình như anh hiểu rất rõ về chuyện này.

Thạch Hàn cười nói: “Bởi vì tôi cũng từng làm nghề này, tôi cũng chán ghét nghề này giống như cậu, nhưng mà tôi may mắn gặp được người có duyên chuộc tôi ra mà thôi.”

Thật ra Thạch Hàn nghe thấy lời người đàn ông nói, trong lòng cũng rất cảm thán, bởi vì anh ta nhớ tới mình trước đây, mình cũng từng rất chán ghét quyền anh, muốn trở thành đại gia trong ngành quyền anh ngầm, nhưng không được.

“Vậy anh đúng là may mắn, có người đồng ý tiêu tiền chuộc thân cho anh.

Người đàn ông vô cùng hâm mộ nói.

Lúc này, Lâm Vân mở miệng hỏi: “Nếu muốn chuộc anh, không biết cần bao nhiêu tiền.” “Bảy trăm tỷ.” Người đàn ông vươn ngón tay ra.

Ngay sau đó, người đàn ông lắc đầu cười khổ: “Có ông chủ nào sẽ bỏ bảy trăm tỷ mua một vệ sĩ chứ?”

Quả thật thuê một vệ sĩ mạnh, căn bản không có khả nắng tốn nhiều tiền như vậy.

Lâm Vân gật đầu.

“Đúng rồi, không biết thuê anh đánh một trận bao nhiêu tiền?” Lâm Vân lại hỏi thăm.

“Bảy tỷ một trận.

Người đàn ông lạnh lùng nói, rõ ràng là trong lòng anh ta không muốn bị thuê, nhưng ngại quy củ của hội quyền anh ngầm, e sợ ông chủ, anh ta không dám từ chối, chỉ có thể báo giá.

“Được, tôi thuê anh, thay tôi đánh trận đấu hôm nay xong, tôi sẽ chuộc anh ra, sau này anh sẽ làm vệ sĩ cho tôi.” Lâm Vân nói.

“Cậu đồng ý chuộc tôi ra sao? Không biết cậu là ông chủ nào?” Người đàn ông có vẻ vừa mừng vừa sợ, đây là chuyện anh ta tha thiết mơ ước.

“Tôi xin tự giới thiệu, tôi là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh.” Lâm

Thiên nói.

“Chủ tịch của Tỉnh Xuyên sao?” Đương nhiên là người đàn ông này từng nghe nói tới tập đoàn Tỉnh Xuyên.

“Thế nào? Có đồng ý đi cùng tôi hay không?” Lâm

Thiên cười hỏi.

“Đồng ý! Đương nhiên là đồng ý!” Người đàn ông liên tục gật đầu.

“Vậy thì theo tôi đi.” Lâm Vân cười nói.

Ngoại trừ phí tổn cho võ sĩ, thuê võ sĩ còn nộp cho hội quyền anh ngầm bảy trăm tỷ tiền thuê nữa.

Lâm Vân nộp phí tổn này xong, lập tức thành công thuê được anh ta..

Trải qua nói chuyện với nhau, Lâm Vân biết được tên chữ của người này, ngoại hiệu là Bạch Sa.
 
Chương 459


Chương 459

“Cậu Vân, thực ra vừa rồi tôi còn định nói, tôi sẽ lấy hết tiền tôi tích cóp được ra chuộc cậu ấy, không ngờ tới cậu Vân cũng muốn chuộc cậu ấy, đúng lúc giảm chi phí cho tôi.” Thạch Hàn lộ ra tươi cười.

Lâm Vân có thể chắc chắn, đây là lần thứ hai anh thấy Thạch Hàn cười.

“Ha ha, điều đó chứng minh chúng ta ăn ý” Lâm Vân cười vỗ bả vai Thạch Hàn.

Lâm Vân hoàn toàn có thể hiểu ý nghĩ của Thạch Hàn.

Anh ta nhìn thấy Bạch Sa xong thì nghĩ tới chính mình, đồng bệnh tương liên khiến anh ta muốn cứu Bạch Sa, cứu người từng giống như anh ta.

Khi nói chuyện, Lâm Vân đi về chỗ tổng giám đốc Tô đang đợi.

“Chủ tịch Lâm, đây là võ sĩ cậu chọn à? Nhìn có vẻ quá gầy, giống như không có sức chiến đấu, chủ tịch Lâm có muốn chọn lại không?” Tổng giám đốc Tô nói.

“Không cần.” Lâm Vân lắc đầu cười.

Ngay sau đó, đám người đi tới trước lôi đài ngồi xuống.

Lúc Lâm Vân tới, đã có hơn nửa người ngồi ở đây, đợi khoảng chừng 20 phút, đảm ông chủ đều ngồi xuống het.

Hôm nay có khoảng bốn mươi ông chủ tới, còn lại đều là võ sĩ, vệ sĩ, nhân viên công tác.

Lúc này, một người đàn ông mặc âu phục đi lên trên đài, tuyên bố thi đấu quyền anh ngầm lần này chính thức bắt đầu.

Ngay lập tức có một ông chủ đầu trọc đứng dậy.

“Ông chủ Lý của tập đoàn Tiến Minh, ân oán giữa hai chúng ta, hôm nay tính toán một chút đi?” Ông chủ đầu trọc này mở miệng nói.

Võ sĩ ở bên cạnh ông chủ đầu trọc này lập tức đi lên đài.

Ông chủ Lý của tập đoàn Tiến Minh bị điểm danh, lập tức đứng dậy.

“Ông chủ Quách, tôi đang định đi tìm ông đấy, không ngờ tới ông lại nói trước tôi một bước, tôi sợ ông sao? Lên!”

Ông chủ của tập đoàn Tiến Minh lập tức bảo võ sĩ của mình lên lôi đài.

Lâm Vân từ chỗ tổng giám đốc Tô biết được, hai ông chủ này cùng làm về dịch vụ vận tải, tính là đối đầu.

“Ông chủ Lý, người nào thua thì người đó phải nhường con đường vận chuyển đang tranh, có dám không?” Ông chủ đầu trọc nói.

“Được thôi!” Ông chủ của tập đoàn Tiến Minh lộ ra tươi cười.

Hai bên đánh cược với nhau xong, trận đấu trên lôi đài lập tức được kéo màn che ra.

Sau khi trọng tài tuýt còi, trận đấu chính thức bắt đầu.

Võ sĩ mà ông chủ của tập đoàn Tiến Minh phải ra là một người đàn ông xấu xí, gương mặt rỗ lỗ chỗ, còn võ sĩ mà ông chủ đầu trọc phải ra, là một người đàn ông vạm vỡ.

Chỉ thấy kẻ cơ bắp kia đánh về phía người đàn ông mặt rỗ, phản ứng của người đàn ông mặt rỗ rất nhanh, chui qua háng tên cơ bắp kia, sau đó đột nhiên đánh về phía đầu! “Á!”

Cùng với tiếng hét thảm, vậy mà người đàn ông cơ bắp bị đánh ngã xuống đất.

Người đàn ông mặt rỗ thừa thắng xông lên, bỗng nhiên nhảy lên dùng sức nặng của bản thân lao xuống dưới, lấy khuỷu tay đánh vào đầu tên cơ bắp.

“Rầm!”

Đầu của tên cơ bắp bị đánh một đòn nghiêm trọng xong, miệng mũi chảy máu, vẫn không nhúc nhích, không biết rốt cuộc là đã chết hay hôn mê.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom