Cập nhật mới

Dịch Đệ Nhất Thái Tử Đại Thanh

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: 40: Muốn Làm Nhà Kính


Editor: Vương Chiêu MeoHệ thống nhìn mà trợn mắt há mồm.

Đời sau nói “chỉ cần ta không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác”, quả thực rất đúng.

Nhìn ký chủ mà xem, nói mấy câu thôi đã biến người xấu hổ thành người khác, đây mới thật sự là thần! Nhưng mà cũng thật sự chó má, ngay cả cha ruột mình mà cũng lừa gạt!Dận Nhưng không vui:- Ngươi nói cái gì thế hả? Vốn dĩ ta không có ý nghĩ gì với cô gái nhà người ta, là chính Hoàng a mã tự hiểu sai! Cũng không nhìn xem ta đang bao nhiêu tuổi! Một đứa con nít 6 tuổi thì biết cái gì! Có cái gì không hiểu thì hỏi ngay, ăn ngay nói thật thôi mà! Như thế nào lại kêu là lừa gạt? Với lại, có bao giờ có đứa trẻ nào từ bé đến lớn mà không đào hố cha mình bao giờ đâu? Con cái không hố cha thì không phải là đứa con tốt!Hệ thống: Con cái không hố cha thì không phải là đứa con tốt? Đây là kiểu suy nghĩ logic gì vậy?----- Ký chủ, đời trước cậu tuổi gì?- Tuổi hổ!----- À! Hóa ra hai đời đều là tuổi hổ! Hơ, tôi còn cho rằng cậu tuổi chó đấy!Dận Nhưng: …..

Đừng tưởng là ta không biết ngươi đang mắng ta! Ha, có tiền đồ ghê! Dám ẩn ý mắng chửi người ta, không phải chỉ có ngươi là chó, mà cả nhà ngươi đều là chó đấy.Một người một hệ thống đang dỗi nhau trong đầu, thì Khang Hi hồi phục tinh thần:- Khụ khụ, Hoàng a mã chưa nói trẻ nhỏ thì không thể nghe hát.

Chẳng qua là….


Ừm…..

Như con nói, cô gái đó hát quá kém, không nghe nữa, miễn cho bẩn lỗ tai chúng ta.

Thôi ăn cơm đi! Lần trước không phải con đã nói chỗ này nổi tiếng về gà nướng, còn cố ý mua một con mang về cung hay sao?Dận Nhưng lập tức cười ngồi xuống, chờ cho người hầu bên cạnh thử đồ ăn, thấy Khang Hi động đũa, thì mới ăn uống thỏa thích.

Đang ăn đến vui vẻ, một trận gió thổi tới.

Cửa sổ ở hướng giếng trời đã đóng, nhưng cửa sổ cạnh đường lại đang rộng mở, nên Dận Nhưng rụt rụt cổ, rùng mình một cái.- Sao không biết đường mặc nhiều quần áo một chút? Giờ đã lạnh chưa!Khang Hi vừa mắng vừa cởi áo choàng khoác lên người Dận Nhưng.

Thấy Dận Nhưng định từ chối, Khang Hi trừng mắt:- Cứ mặc lên người đi, thân thể trẫm khỏe hơn con nhiều.Nhìn ra bên ngoài qua ô cửa sổ, ông lại nói:- Mấy ngày nữa là bắt đầu mùa đông rồi.

Lần trước không phải con từng hỏi thủy tinh thì có thể làm được thành cửa sổ hay không đấy à? Cửa sổ làm từ thủy tinh càng bền, chắn được gió, hơn nữa còn sáng sủa.

Trẫm đã cho người Công Bộ thử qua, thật sự có thể làm.

Để ngày mai trong cung nhận một lô thủy tinh, thì để người Doanh Tạo Tư mang sang làm cho Dục Khánh cung trước.Dận Nhưng lắc đầu:- Cứ làm cho Hoàng a mã trước đi ạ! Còn cả ô khố mã ma nữa.

Ô khố mã ma lớn tuổi rồi, càng sợ lạnh hơn.Khang Hi cười nói:- Khó được con còn nhớ đến ô khố mã ma.


Không uổng công ô khố mã ma con thương yêu con bấy lâu nay.- Ai đối xử tốt với con thì con đều biết.

Con đương nhiên nhớ rõ ô khố mã ma đối tốt với con, cũng nhớ rõ Hoàng a mã nữa.Nghĩ đến con trai mua gà nướng, trên đường về dùng chính nhiệt độ cơ thể để ủ ấm, làm cho mình được ăn đồ nóng, thì Khang Hi vui mừng gật đầu:- Được rồi! Tất cả đều làm! Nhân tiện hiện tại thời tiết còn chưa phải lúc lạnh nhất, phải làm nhanh lên mới kịp.Dận Nhưng nghĩ nghĩ, tiến lại gần Khang Hi:- Hoàng a mã, con có thể không làm cửa sổ thủy tinh trước không? Con muốn dùng chỗ thủy tinh này làm cái nhà kính ở phía sau Dục Khánh cung.Khang Hi:….

Cái gì? Là cái gì cơ? Nhà kính?- Mới rồi trên phố, mấy người chủ quán cứ lải nhải, mùa đông tới muốn ăn miếng rau xanh cũng khó.

Nhi thần đã hỏi qua, thời tiết quá lạnh, nên rau xanh không lớn lên nổi.

Nếu có thể đảm bảo độ ấm thì biết đâu lại lớn được? Có cái nhà kính thì sẽ ngăn cản được gió.Khang Hi bất đắc dĩ.

Thằng bé này sao lại có nhiều chủ ý như thế! Ông thở dài:- Không có gió thì cũng không ấm áp được.- Đúng nhỉ!Dận Nhưng nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, suy tư, bất chợt nghĩ đến cái gì, cậu lại cao hứng lên:- Con nghĩ ra rồi! Lâm Hành Thự (*) trong cung có rất nhiều người biết chăm sóc hoa cỏ trong mùa đông.


Để khi về con kêu Tiểu Trụ Tử gọi hai người tới hỏi một chút, kiểu gì cũng có cách.

Hoàng a mã, trước hết người đồng ý giúp con làm cái nhà kính đi, có được không? Chờ con trồng được rau xanh thì sẽ hái cho người ăn!(*) Lâm Hành Thự: theo lời tác giả thì đây là một bộ phận chuyên quản lý việc chăm cây cối trong cung thời Minh, không tra ra được là triều Thanh có bộ phận này không, tên là gì, nên tác giả cứ sử dụng tên thời Minh.Nghĩ gì vậy, còn chưa làm được cái gì đâu mà đã ngóng trông trồng ra rau xanh rồi!Khang Hi thở dài:- Trong cung có hầm băng, có dự trữ một lượng rau dưa, không thiếu phần con đâu.Dận Nhưng dẩu môi:- Nhưng mà chỉ có một hai loại rau, quá đơn điệu, cũng chẳng mới mẻ.

Con muốn thử xem sao! Hoàng a mã, người đồng ý với con đi mà.

Lúc trước người từng hứa sẽ làm theo một yêu cầu của con.

Bây giờ con muốn cái này, người là Hoàng đế, cũng không thể nói lời mà không giữ lời được.Khang Hi dở khóc dở cười:- Rồi rồi rồi! Ta đồng ý với con! Cửa sổ cũng làm, mà nhà kính cũng làm cho con!Chuyện này có gì đâu? Chỉ tốn có chút thủy tinh thôi, đúng không? Vốn dĩ không mong thằng bé thật có thể trồng ra cái gì, nếu có thể dỗ cho nó cao hứng, không quấn lấy mình nữa, làm lỗ tai mình thanh tịnh, thì chút thủy tinh này coi như đáng giá.Dận Nhưng lập tức hoan hô, ôm lấy Khang Hi:- Hoàng a mã là số một! Người là a mã tốt nhất thiên hạ!Khang Hi ngốc một giây, cảm nhận được thân thể mềm mại trong lòng mình, cùng với sự vui sướng của Dận Nhưng, khóe miệng không tự giác mà giương lên..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: 41: Xây Dựng Nhà Kính


Editor: Vương Chiêu MeoDục Khánh cung.Người Doanh Tạo Tư tới gõ gõ đập đập, bận rộn cả lên.Dận Nhưng quả thực tìm hai người có tay nghề cao cấp về chăm sóc cây cỏ tới để làm cố vấn, thậm chí còn tự mình đi tới Lâm Hành Thự, nhờ đó biết được rất nhiều thứ, ví dụ như, thời tiết lạnh thì đúng là phải dùng tới phòng ấm, nhưng hoa có trong phòng ấm lại bị hạn chế về ánh sáng, cho nên cũng không lớn nhanh được.Lấy năng lực của họ thì có thể kéo dài thời kỳ sống của hoa cỏ ở một trình độ nhất định, như làm hoa nở muộn hơn hoặc sớm hơn.

Nhưng nếu muốn để hoa cỏ giữa trời đông nở rộ xinh đẹp như mùa xuân hoặc mùa hè thì họ không làm được.

Họ chỉ có thể phòng chống cho hoa cỏ bị sinh bệnh, làm một ít biện pháp giữ ấm đơn giản mà thôi.Tình huống này có vẻ không quá lý tưởng.

Dận Nhưng cũng không thất vọng.

Mục đích của cậu vốn không phải là muốn hoàn chỉnh kỹ thuật từ Lâm Hành Thự, mà là mượn cơ hội giao lưu với Lâm Hành Thự, rồi từ đó không dấu vết mà lộ ra hiểu biết của mình về phương pháp gieo trồng bằng nhà kính.- Trong các cung đều có noãn các, phần lớn là làm địa long và tường ấm.


Như tẩm điện của Cô, rất ấm áp.

Vậy nếu Cô làm một cái nhà kính mà có một mặt không phải bằng thủy tinh, mà làm thành tường ấm, thì có thể đạt được hiệu quả, đúng chứ?- ……- Cô phát hiện, mùa hè mà mặc quần áo màu đen thì sẽ bị nóng hơn mặc những bộ quần áo màu sáng.

Sư phó Nam nói, đó là do màu đen càng có thể hút nhiệt.

Nói vậy, Cô có nên sơn tường thành màu đen không?- …….- Cô từng hỏi qua mấy tiểu thái giám bán mình vào cung vì nhà quá nghèo.

Bọn họ nói, điều kiện trong nhà quá kém, sống quá gian nan, không có tiền mua chăn đệm ấm, nên mùa đông liền dùng cỏ với rơm trải lên trên giường để sưởi ấm.

Như vậy là cỏ với rơm có tác dụng giữ ấm, nếu dùng trong nhà kính thì cũng có thể giữ ấm được đúng không?- …..- Ừm! Không chỉ có thể dùng trong phòng, mà ở ngoài phòng cũng có thể dùng.

Vậy có nên chăng cho người đào cái rãnh mương, dựng cỏ với rơm lên.

Như vậy thì trong phòng ngoài phòng đều được giữ ấm, thế lại càng tốt nhỉ?- !!!!!Dận Nhưng một hơi nói ra mười mấy vấn đề, làm người Lâm Hành Thự nghe thấy mà trợn mắt há mồm, hai mặt nhìn nhau.


Chuyện này…..

họ nên nói là phải hay không phải? Biện pháp của Thái tử nhìn qua thì tất cả đều có căn cứ, nhưng dùng trong phòng ấm, lại còn là phòng ấm làm bằng thủy tinh, thì chưa ai thử qua cả.

Trong nhất thời, mọi người đều ngẩn ra, không biết phải làm sao.Cũng may, Dận Nhưng không cần biết đáp án của họ, mà trực tiếp quyết định:- Được rồi! Cô quyết định, cứ làm như thế đi!Mọi người trong Lâm hành Thự: ……Hệ thống kinhh ngạc vạn phần.----- Ký chủ! Sao cậu lại biết kỹ thuật làm nhà ấm?Nó không hề lộ ra cái gì, mà ký chủ đã tình cờ làm đúng nhiệm vụ tương quan rồi!Dận Nhưng híp mắt:- Ngươi quên đời trước ta là diễn viên à?Hệ thống: ??? Cái này liên quan gì đến diễn viên? Từ bao giờ diễn viên lại phải có thêm nhiều kiến thức bên ngoài? Không phải diễn viên không cần quan tâm bằng cấp hay sao? Tuy nói có không ít diễn viên chính quy, nhưng không chính quy còn nhiều hơn.

À, không đúng! Ký chủ có bằng cấp khá ngon lành, nhưng ký chủ không phải là học Thanh Hoa Bắc Đại ư? Đi Thanh Hoa Bắc Đại để học được kỹ thuật làm lều ấm trồng rau á?Khóe miệng Dận Nhưng run rẩy:- Theo như ngươi nói thì ta đây phải đi học đại học nông nghiệp mới đúng.

Dù sao thì điểm thi đại học của ta không tồi, tùy tiện chọn trường nào cũng được, không sợ bị trượt.

Nếu muốn học kỹ thuật trồng trọt lều ấm thì đi đại học nông nghiệp chẳng phải tốt hơn sao?Hệ thống: …… tới tới! Cái cảm giác quen thuộc này lại tới nữa rồi.- Ngươi có thân thể sao? Có cổ sao Trên cổ có đầu sao? Không biết động não mà suy nghĩ cho cẩn thận à? Như thế nào chuyện này lại không liên quan gì tới diễn viên?----- …..- Ta diễn một bộ phim về thời cận đại, đóng vai một thanh niên trí thức đi xuống nông thôn.

Ở nông thôn, nhân vật của ta phát hiện cơ hội, lợi dụng tri thức và mối quan hệ của mình, sau khi kết thúc cuộc vận động thì nhận thầu một mảnh ruộng lớn để thử nghiệm làm lều lớn gieo trồng, cuối cùng đã trở thành Đại vương trồng trọt.Hệ thống: …….- Bộ phim này có nhiều tình tiết về phấn đấu sự nghiệp của nam chính.


Sự nghiệp của nam chính chính là gieo trồng trong lều lớn, chẳng lẽ ekip phim lại không hiểu tí nào về kỹ thuật lều lớn? Mỗi đoàn phim đều sẽ mời cố vấn đến, ví dụ như phim lịch sử thì mời cố vấn lịch sử, phim về đề tài y khoa thì sẽ mời bác sĩ tới cố vấn.

phim về hình sự trinh thám thì mời cảnh sát và luật sư tới cố vấn.

Cho nên phim của ta đương nhiên sẽ mời những giáo sư nông nghiệp về cố vấn.

Ta đóng vai nam chính, chẳng lẽ không giao lưu gì với họ?Hệ thống: …….

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: 42: Dận Thì Đố Kỵ


Editor: Vương Chiêu MeoNếu dựa theo yêu cầu của Dận Nhưng thì không phải đơn thuần làm cái nhà kính đơn giản như vậy.

Cũng may, ngoại trừ thủy tinh, những đồ vật khác đều rất bình thường.

Cho nên, Thái tử vừa nói một lời, Doanh Tạo Tư lấy lòng còn không kịp, tất nhiên là không có phản đối.Tiếng động bên này hừng hực khí thế, làm cho một đám người trong cung nhìn thấy mà choáng váng.Có người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, có người thì thấy Thái tử thật con mẹ nó thông minh, còn có người lại cảm thấy vừa ao ước vừa đố kỵ.Dận Thì tức giận đến đỏ cả mặt.- Đều là con trai của Hoàng a mã! Sao Hoàng a mã có thể bất công như thế này!Huệ tần thở dài:- Lời này không thể nói bậy được.

Hoàng thượng có chỗ nào không thương con? Lâu lâu hỏi đến việc học của con, thường xuyên đến Đông Ngũ Sở thăm con.

Hoàng a mã con vẫn rất quan tâm yêu thương con đấy!- Nhưng ông ấy lại càng thương yêu Thái tử hơn! Bất kể Thái tử muốn cái gì, chỉ cần mở miệng là Hoàng a mã đều đồng ý.

Lần trước nó tự ra khỏi cung, Hoàng a mã cũng chỉ giơ cao đánh khẽ, ngay cả rắm còn không thèm thả.


Chỉ là Thái tử không dám lén ra ngoài nữa thôi.

Nhưng mà nó không lén đi, lại đổi thành cầu xin trắng trợn.

Mỗi ngày nó đều bám theo Hoàng a mã mà nhõng nhẽo.

Hoàng a mã cũng dung túng cho nó, lại còn tự mình dẫn nó ra ngoài.

Con cũng là con của ông ấy, sao ông ấy không dẫn cả con theo?Huệ tần hung hăng chọc chọc trán Dận Thì:- Vì sao ông ấy lại không dẫn con theo, chính con không biết à?Dận Thì: ……..- Thái tử muốn ra khỏi cung thì tự mình đi nói.

Con cũng muốn ra khỏi cung, vì sao lại không nói? Con không có miệng à? Nếu thời điểm Thái tử làm nũng với Hoàng thượng, con cũng tự mình nói ra suy nghĩ, nói muốn đi theo cùng, thì Hoàng thượng có thể không dẫn theo con hay sao?Dận Thì cắn môi:- Con…..

con…..- Nếu con không nói nên lời, không làm được như nó, thì giờ oán giận với ta có ích lợi gì?Huệ tần xoa xoa thái dương, vô cùng bất đắc dĩ.


Dận Thì lớn lên ở ngoài cung, vào năm 6 tuổi mới được đón trở về.

Từ trước đó chẳng có mấy lần được gặp mặt Hoàng thượng, sao có thể so được với Thái tử từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên cạnh ngài ấy, còn cùng ở tại Càn Thanh cung.Nhưng mà, Hoàng thượng lại không phải là không thương yêu Dận Thì.

Ngài ấy thường xuyên hỏi thăm chuyện học hành và cuộc sống hàng ngày của Dận Thì, lúc nói chuyện, vẻ mặt ngài ấy ôn hòa, có thể thấy được ngài ấy có lòng quan tâm Dận Thì thật sự.

Thậm chí, bởi vì Dận Thì lớn lên ở ngoài cung, nên ngài ấy còn có vài phần áy náy.

Nếu Dận Thì có được một nửa thủ đoạn của Thái tử, gia tăng phần áy náy này lên, thì sẽ càng làm cho Hoàng thượng thêm coi trọng, càng thân thiết với Hoàng thượng hơn.Có điều, tính tình Dận Thì như thế kia, không học theo nổi cách làm của Thái tử.Nếu là Huệ tần trước kia, nàng sẽ nghĩ, không học theo được thì thôi, không cần miễn cưỡng.

Cuộc đời còn dài, ai biết được ngày mai sẽ ra sao? Lúc này được sủng ái, không có nghĩa là cả đời được sủng ái.

Hiện giờ, hai đứa còn bé, còn cả một thời gian dài cơ mà! Dận Thì không phải là không có ưu điểm khác.

Thằng bé hoàn toàn có thể thay đổi con đường đi tới.Nhưng hiện tại, Huệ tần cảm thấy, sợ là không thể như thế..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: 43: Huệ Tần Dạy Bảo Dận Thì


Editor: Vương Chiêu MeoNếu là Huệ tần trước kia, nàng sẽ nghĩ, không học theo được thì thôi, không cần miễn cưỡng.

Cuộc đời còn dài, ai biết được ngày mai sẽ ra sao? Lúc này được sủng ái, không có nghĩa là cả đời được sủng ái.

Hiện giờ, hai đứa còn bé, còn cả một thời gian dài cơ mà! Dận Thì không phải là không có ưu điểm khác.

Thằng bé hoàn toàn có thể thay đổi con đường đi tới.Nhưng hiện tại, Huệ tần cảm thấy, sợ là không thể như thế.Nàng nhìn về phía Dận Thì:- Trong mắt con chỉ nhìn thấy Hoàng thượng đối xử tốt với Thái tử, chỉ nghĩ Hoàng thượng bất công thôi sao?Dận Thì ngẩng đầu, thần sắc mê mang, không hiểu ý là gì.- Thái tử nhỏ hơn con hai tuổi, lại có công lao lớn bên người.

Con có ư?Dận Thì nhíu mày:- Ý ngạch nương là chuyện đồng hồ với thủy tinh ấy à? Bản vẽ đồng hồ rõ ràng là Nam tiên sinh vẽ ra, còn thủy tinh là Sách Ngạch Đồ chế tạo.- Nhưng Nam tiên sinh nghiên cứu bản vẽ đồng hồ là vì Thái tử cảm thấy hứng thú, tháo dỡ đồng hồ để thảo luận với hắn, mới làm cho hắn có cơ hội này.

Phương pháp chế tạo thủy tinh càng là do Thái tử đưa cho.- Cái phương pháp ấy là nó viết linh tinh, đánh bậy đánh bạ!Vẻ mặt Huệ tần nghiêm khắc:- Vậy cũng vẫn là nó viết! Nó đều tham dự vào, còn là tác dụng mấu chốt.

Hai công lao kia không thiếu công sức của nó.

Huống gì, Sách Ngạch Đồ là thúc công nó, tộc Hách Xá Lí kiên định đứng bên cạnh nó.Dận Thì cắn răng khó chịu:- Chẳng qua là số nó may thôi!- Số may cũng là một loại bản lĩnh.


Con có nghĩ tới không, giờ nó còn chủ trương để cho Lưu thái y nghiên cứu bệnh đậu mùa, thậm chí còn phái Sách Ngạch Đồ đi giúp đỡ.

Còn bản thân nó thì tạo nên nhà kính.

Nếu hai cái này cũng thành công thì sẽ ra sao?Dận Thì không tin:- Ngạch nương, người có thể đừng có buồn lo vô cớ như thế được không.

Thái tử có thể mân mê ra đồng hồ với thủy tinh đều là do vận cứt chó.

Cái vận cứt chó này dẫm được một lần là đủ rồi, dẫm hai lần là do ông trời mù mắt.

Chẳng lẽ ông trời có thể luôn luôn mù mắt à? Bệnh đậu mùa đã xuất hiện bao nhiêu năm nay, là có thể dễ dàng khắc chế hay sao? Càng đừng nói ý tưởng mùa đông trồng được rau xanh, nếu mà truyền ra bên ngoài, có ai không nói một câu ảo tưởng đâu? Cũng chỉ có Hoàng a mã dung túng cho nó, để cho nó làm loạn, khiến cho cửa sổ thủy tinh của mọi người đều phải làm sau.Nói đến đây, Huệ tần cũng rất khó chịu.

Hiện giờ, có ai mà không mong ước cửa sổ làm bằng thủy tinh đâu.

Toàn bộ trong cung, ngoài Thái Hoàng Thái hậu, Thái hậu và Hoàng thượng ra, cũng chỉ có Thái tử là có.

Không chỉ như thế, Thái tử được cửa sổ thủy tinh, còn mân mê xây cái nhà kính.

Vì thế, cửa sổ thủy tinh của bọn họ đều bị dịch ra sau.Nhưng mà, khó chịu thì khó chịu, Huệ tần sẽ không tùy tiện nói ra như Dận Thì, huống hồ, nàng còn có chuyện càng lo lắng hơn.- Không nói đến mấy thứ này, cho dù chuyện của Lưu thái y hay chuyện trồng rau mùa đông đều không thành, thì chỉ riêng chuyện làm ra đồng hồ với thủy tinh đã không thể khinh thường rồi.

Con có biết bây giờ trên triều đình, người ta khen ngợi nó nhiều như thế nào không?Trong lòng Dận Thì nghẹn muốn chết.

Đương nhiên là cậu ta biết một ít chuyện.Huệ tần lại hỏi:- Nếu là những chuyện khác, có lẽ chúng ta còn có thể nghĩ cách để di dời một phần công lao lên người con.

Nhưng, những chuyện này đều cần thiên thời địa lợi nhân hòa, hoàn toàn bằng vận may.


Chúng ta phải vượt qua nó như thế nào?Nàng vốn tưởng rằng, Dận Thì lớn hơn Dận Nhưng hai tuổi, có thiên phú cưỡi ngựa bắn cung hơn hẳn.

Thân phận Thái tử của Dận Nhưng tuy rằng quý trọng, lại cũng là một loại gông cùm xiềng xích, vì với thân phận này, Dận Nhưng không có khả năng hành quân đánh giặc.

Dận Thì lại có thể.

Chỉ cần Dận Thì lập được quân công, nắm giữ binh quyền trong tay, là có tương lai.

Hiện giờ, xem ra kế hoạch này sợ là phải sửa đổi rồi.- Bảo Thanh! Ngạch nương biết con trưởng thành rồi, không muốn làm ra vẻ trẻ con, không quen nhìn hành động đáng xấu hổ của Thái tử.

Nhưng, con phải nhìn rõ thế cục.

Thái tử đã có công lao bên người, điểm này chúng ta nếu không so được, không đuổi kịp được, thì càng không thể để nó ôm hết yêu thương của Hoàng thượng được.

Như thế, sự chênh lệch giữa con và nó sẽ càng ngày càng lớn.Huệ tần kéo Dận Thì tới bên người, trịnh trọng nói với cậu ta:- Qua năm, con đã 9 tuổi.

Nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Chuyện nên hiểu đều đã hiểu.


Ngạch nương chỉ hỏi con một câu, con có cam nguyện thần phục Thái tử, sau này an ổn làm một thủ hạ của nó, làm một người cùng tông thất với nó?Cả người Dận Thì chấn động, nhìn Huệ tần một lúc lâu, cắn răng nói:- Con không muốn!Huệ tần cười rộ lên:- Tốt! Vậy con phải nghe ngạch nương.

Đầu tiên, con phải quản lý tốt tính tình của mình, đừng có cái gì cũng biểu lộ hết lên mặt như thế, đặc biệt là đối với Hoàng a mã con.

Sau này, con phải học được cách tỏ ra yếu thế trước mặt Hoàng a mã con, nói chuyện thật nhiều với Hoàng a mã con, biểu lộ con yêu thương và kính ngưỡng ngài ấy ra sao.

Nếu con không biết làm như thế nào thì cứ nhìn theo Thái tử mà học.Thấy Dận Thì lộ vẻ mặt do dự, Huệ tần nghiêm túc lên:- Nếu con không muốn làm thì vứt hết mọi tâm tư của con đi, cũng đừng có tranh đoạt dài ngắn với Thái tử.

Chỉ cần lo ở chung thật tốt với nó, làm một thần tử trung thành.

Như thế thì ta cũng bớt phải lo nghĩ.Bảo cậu ta phải ở chung thật tốt với Thái tử? Đi nịnh bợ Thái tử, lấy lòng Thái tử?Dận Thì nắm chặt hai tay.

Cậu ta không thể chấp nhận được!Thấy cậu ta như vậy, Huệ tần rốt cuộc vẫn không đành lòng làm con trai đau lòng, giọng điệu hòa hoãn:- Chẳng lẽ con không muốn thân thiết với Hoàng a mã con? Không muốn đạt được niềm vui từ Hoàng a mã giống như Thái tử?Dận Thì cúi đầu, mím môi, sau một lúc lâu nói:- Ngạch nương, con đã hiểu.Huệ tần khẽ thở phào, bên môi lộ ra vài phần ý cười..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: 44: Dận Thì Thay Đổi


Editor: Vương Chiêu MeoVĩnh Hòa cung.Ngọc Thiền một bên cầm kéo đưa cho Ô Nhã thị, hầu hạ nàng chỉnh sửa chậu hoa, một bên nói:- Thám tử ở Chung Túy cung truyền tin tới, nói hôm nay Đại a ca đi gặp Huệ tần nương nương.

Hai mẹ con cho người lui ra hết, chỉ đơn độc nói chuyện trong phòng chừng 30 phút.

Về phần họ nói gì thì không ai biết.

Ngay cả Phương Nhụy là người đắc lực nhất bên cạnh Huệ tần nương nương đều phải ra canh giữ ở ngoài cửa, không thể tới gần.

Có điều, thám tử từng nghe thấy Đại a ca oán giận chuyện nương nương các cung và Đông Ngũ Sở còn chưa có cửa sổ thủy tinh, mà Thái tử lại tạo ra nhà kính rồi.Ô Nhã thị cũng không để ý:- Huệ tần ở trong cung nhiều năm rồi, phải có chút bản lĩnh, nếu không thì sao có thể làm cho quý phi nhiều lần ăn mệt được? Không riêng mình nàng, chỉ cần có thể ngồi lên chủ vị một cung, có ai mà không có chút thủ đoạn? Không nói đến toàn bộ cung điện, ít nhất là phải khống chế điện của mình thật chặt, biến thành một cái thùng sắt.

Thám tử không đến được gần nàng mới thật bình thường.

Lời của Đại a ca cũng không có gì quan trọng.

Giọng điệu khác nhau thì ý nghĩa sẽ khác nhau.

Huệ tần sẽ không để mấy lời này truyền đến tai Hoàng thượng.


Cho dù có đến thì cũng chẳng sao.

Có thể nói là Đại a ca thuận miệng cảm thán, hoặc là Đại a ca đang hâm mộ Thái tử.

Có ai mà không hâm mộ người có cửa sổ thủy tinh chứ? Người lớn còn thế, nói gì đến Đại a ca vẫn còn là một đứa trẻ.Ngọc Thiền cười hỏi:- Vậy nương nương có hâm mộ không?Ô Nhã thị không trả lời, chỉ nói:- Hoàng thượng đã hạ lệnh, tẩm điện các nương nương đều sẽ làm cửa sổ thủy tinh, đương nhiên không thiếu phần của bổn cung.

Bổn cung nôn nóng làm cái gì!Lời vừa dứt, chậu hoa đã được sửa sang gần như xong xuôi.

Nàng chỉ ra cây quýt ngoài cửa sổ:- Hái một ít xuống đi, ngươi tự mình mang tới Dục Khánh cung đưa cho Thái tử.

Hãy nói là năm kia ta có tự mình gieo hai cây quýt, năm nay ra quả, không biết có phải là trong cung khí hậu rất tốt không mà quýt này còn ngọt hơn quýt thượng cống một chút.

Mời Thái tử nếm thử một ít đồ tươi mới.Hai cây quýt ngoài sân sai khá nhiều quả, chẳng qua là chỉ có hai cây, dù có nhiều quả thì tặng cho Thái hoàng Thái hậu, Thái hậu và Hoàng thượng một ít rồi, chẳng còn thừa bao nhiêu.

Hiện giờ lại tặng thêm một phần cho Thái tử, cũng chỉ còn lại đủ mình ăn thôi.Ngọc Thiền lĩnh mệnh đi xuống.

Ô Nhã thị rửa tay, thay đổi quần áo, đi tới trắc điện nhìn Dận Tộ.Dận Tộ đã lớn lên khá nhiều, trắng trẻo bụ bẫm.

Trẻ con sơ sinh ngủ nhiều, nên giờ còn chưa tỉnh.

Ô Nhã thị liền ngồi ở bên cạnh tủm tỉm cười, thường thường lắc lắc nôi, trên mặt tràn ngập từ ái.Nàng đã sớm phát hiện ra tâm tư của Huệ tần và Đại a ca, chẳng có gì ngoài không cam lòng, không phục.

Đại a ca là con lớn nhất, lại có gia tộc nhà mẹ đẻ hùng mạnh ủng hộ, vốn nên có địa vị tối cao trong các hoàng tử, nhưng thực tế mọi chuyện đều xếp sau Thái tử.

Mẹ con Huệ tần sao có thể cam chịu? Ở trong cung này, mấy ai lại chịu khuất phục sau lưng người khác?Thái tử chiếm vị trí con vợ cả, Đại a ca chiếm vị trí con trai trưởng (lớn tuổi nhất).

Nhưng bọn họ đều đã quên, tiên hoàng và Hoàng thượng đều không phải là con cả hay con trưởng.

Cái quy củ con vợ cả hay con trai trưởng này rất khác ở trong hoàng gia.

Ai có thể cười đến cuối cùng thì còn phải xem thủ đoạn của từng người.Ánh mắt Ô Nhã thị lóe lóe.

Có ai không muốn vị trí kia đâu.


Nhưng nàng lại càng hiểu rõ hoàn cảnh và năng lực của bản thân.Nếu có thể, tất nhiên nàng muốn tranh đoạt một trận.

Có điều, Hoàng thượng thân thể còn khỏe mạnh, Dận Tộ mới chào đời chưa lâu, ngay cả Dận Chân còn chưa đầy 2 tuổi, Thái tử lại đang ở thế mạnh, nhìn kiểu gì thì đều thấy giờ suy xét này kia vẫn còn sớm.

Không bằng trước tiên giao du tốt với Thái tử, sau này từ từ mưu tính, thì mới là hành động sáng suốt.*****Dục Khánh cung.Dận Nhưng ăn quả quýt xong không ngừng cảm khái, quả nhiên là ngọt hơn các giống quýt khác nhiều.

Thời buổi này không có các loại phân hóa học để thúc đẩy vị ngọt cho quả.

Cho nên, đây chính là vị ngọt thuần thiên nhiên.

Có thể trồng ra được vị ngọt như này thì đúng là khó được.

Ô Nhã thị đã từng đưa đồ ăn cho cậu vài lần, hương vị dường như đều không tồi.

Lần trước đưa mì trường thọ cũng như thế, không kém ngự trù chút nào.Ăn xong quả quýt, ném vỏ sang một bên, cậu vỗ vỗ tay rồi rời đi.

Cậu hoàn toàn không biết tâm tư của nhóm hậu phi, đương nhiên, cho dù có biết thì cũng chẳng để ý.

Nhưng rất nhanh cậu liền phát hiện một chuyện.

Dận Thì thay đổi! Ngày xưa, lúc cậu làm nũng với Hoàng a mã, Dận Thì đều nhìn cậu đầy khinh thường.


Hiện giờ, Dận Thì lại đi theo làm nũng!Ví dụ như, cậu ôm Hoàng a mã, Dận thì cũng ôm.

Hay như cậu hỏi Hoàng a mã hôm nay có thời gian không, muốn dùng bữa cùng với Hoàng a mã, thì Dận Thì cũng nói muốn.

Hay như cậu tự tay đưa điểm tâm lên miệng cho Hoàng a mã, Dận Thì cũng đưa.

Đủ loại trò, nhiều không kể xiết, giống như là đang chơi trò chơi bắt chước với cậu, có đôi khi cách nói năng giống cậu y đúc, như một cái máy nhắc thoại.Khang HI cũng đã nhìn ra, lại không nói gì cả.

Đối với sự thay đổi của Dận Thì, ông thậm chí còn thấy cao hứng, vui mừng.Con trai muốn thân cận cha, cha sao lại không nghĩ muốn thân cận con trai đâu.Dận Nhưng có chút tò mò chuyện gì đã dẫn tới sự thay đổi này của Dận Thì, nhưng cũng chỉ tò mò trong chốc lát.

Đoán không ra thì nghỉ, không đoán nữa.

Với cậu mà nói, như vậy không xấu, còn hơn là mỗi ngày nhìn chằm chằm vào cậu rồi so bì cao thấp.

Cả hai đều còn là trẻ con, Khang Hi còn sống được vài thập niên nữa cơ.

Đấu cái gì mà đấu, đấu đến cuối cùng ai cũng không có kết cục tốt thì việc gì phải làm thế..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: 45: Phát Hiện Kinh Hỉ


Editor: Vương Chiêu MeoNhà kính đã xây dựng xong, ra hình ra dáng.

Dận Nhưng vô cùng hài lòng.

Hiện giờ đã là tháng 10, lúc này mới tạo nhà kính thì hơi muộn, nhưng vẫn còn hơn là không làm gì.Dận Nhưng bắt đầu vơ vét người biết trồng trọt ở trong cung.Cung nữ đều giống nhau, tuyển từ bao y nô tài đi lên.

Đừng có nhìn bao y là nô tài, trong nhà không nhất định là nghèo đâu.

Phần lớn bọn họ điều kiện không tồi, có vài người thậm chí còn phú quý và có địa vị nữa cơ.

Thân phận thấp ở đây chỉ là so với vương công quý tộc.

Bọn họ không phải là bá tánh bình thường, càng không thể kêu là nghèo khổ.

Bởi vậy, các cô gái sinh ra trong những gia đình này không có khả năng biết trồng trọt.Bọn thái giám lại là tình huống khác.


Trừ bỏ số ít người có hoàn cảnh gia đình có tội, còn lại phần lớn đều là bị bán vào cung, thân thế rất đáng thương, bới ra thì đầy người sinh ra trong gia đình nông dân nghèo khó.Dận Nhưng cho người truyền tin tức ra, liền có không ít người tới đây bẩm báo, hoặc là tự đề cử mình.

Dận Nhưng không có khả năng nhận hết, dứt khoát ra bài thi, bên trên đều là vấn đề về việc đồng áng, lại sai sử Tiểu Trụ Tử đi điều tra dò hỏi thêm.Vừa thi sàng lọc vừa điều tra thêm như vậy, cuối cùng giữ lại bốn người, trong đó, biểu hiện xuất sắc nhất là Mạnh Cát Tường.Theo lời cậu, Mạnh gia tuy là hộ nông dân, tổ tiên lại từng là cử nhân.

Tích lũy nhiều năm, tuy gia cảnh suy tàn rất nhiều, thì vẫn còn không ít đồng ruộng, đứng đầu trong thôn.

Mẹ đẻ Mạnh Cát Tường mất sớm, cha Mạnh liền cưới vợ kế, mẹ kế còn mang theo một cậu em trai kế (kế đệ).

Ban đầu, cha Mạnh không thích đứa con riêng này, suốt ngày nhìn chằm chằm, sợ vợ kế thiên vị con trai ruột, khắt khe Mạnh Cát Tường.Nào biết, năm thứ hai, mẹ kế liền sinh tiểu đệ đệ.

Hai người có cốt nhục chung, tâm tư cha Mạnh dần bị lung lạc.

Cuộc sống của Mạnh Cát Tường bắt đầu khổ sở từ đây.Bởi vì mẹ kế và kế đệ đều biết ăn nói, am hiểu diễn trò, nên sau này, Mạnh Cát Tường trở thành kẻ dư thừa trong nhà, chưa nói đến không so được với cậu em trai ruột, mà ngay cả so với người không có cùng huyết mạch Mạnh gia như kế đệ, cậu vẫn còn kém xa vạn dặm.Từ lúc 8 tuổi, cậu đã bắt đầu đi theo cha xuống ruộng làm việc, còn nhỏ tuổi mà đã bị sai sử như một lao động trưởng thành.

Làm được nhiều nhất, được ăn ít nhất.

Cứ thế qua ba năm, vào năm cậu 11 tuổi, cha cậu cân nhắc muốn cải thiện cuộc sống trong gia đình, bèn cầm hết toàn bộ tài sản của gia đình đi ra ngoài buôn bán, hy vọng có thể kiếm được một khoản tiền lớn cho cậu em ruột đi học, khôi phục vinh quang của tổ tiên.Nhưng mà, cha cậu căn bản không phải là người làm được việc lớn, mất trắng tiền trong tay không nói, còn nợ nần chồng chất.

Chủ nợ tới đòi, tuyên bố không có tiền thì lấy đất mà gán nợ.

Mà đất lại là trái tim, là sinh mệnh của gia đình người nông dân.

Trong nhà chẳng còn gì cả, lại mất đất nữa thì cuộc sống phải làm sao đây?Mẹ kế sợ cha Mạnh thật sự bán đất, hoặc đánh chủ ý lên trên người kế đệ, liền trước tiên lừa cậu ra khỏi cửa, bán cậu đi, còn bán tới nơi được giá tốt.

Chỗ nào có thể mua người với giá cao đây? Ngoài bán cho kỹ viện làm trai bao, thì chỉ còn trong cung.

Cứ như vậy, Mạnh Cát Tường trở thành thái giám.Dận Nhưng nghe xong thì thổn thức một trận.

Quả nhiên, nơi nào cũng không thiếu cặn bã.Có điều, làm cho Dận Nhưng vui sướng chính là Mạnh Cát Tường rất thông minh, suy nghĩ rất linh hoạt.


Bởi vì không được người nhà đối xử tử tế, Mạnh Cát Tường thường xuyên ngẩn người ở đồng ruộng, có đôi khi vừa ngồi xuống là ngồi cả một ngày.

Thời gian dài, cậu chán muốn chết, bèn bắt đầu học cách quan sát những sự vật xung quanh, ví dụ như lúa chẳng hạn.

Cậu phát hiện, khi lúa nở hoa, nhụy hoa lại không giống với các loại hoa khác.Cậu nghe người nuôi ong trong thôn nói, hoa cũng phân hoa đực, hoa cái.

Ong mật hút mật hoa, cũng là giúp cho hoa thụ phấn, như thế mới kết quả được.

Không có mấy loại ong mật, bươm bướm, thì cho dù cây ăn quả có nở hoa, cũng không thể kết quả được.

Người nuôi ong còn dạy cậu cách phân biệt hoa, dạy cậu cách thụ phấn.Từ từ, cậu bắt đầu phát hiện vì sao hoa lúa lại khác biệt, vì trong một bông hoa vừa có nhụy đực, vừa có nhụy cái.Cậu nói suy đoán này cho người trong thôn, không một ai phản ứng với cậu, còn nói cậu ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm.

Từ đó về sau, cậu không nói thêm gì nữa, nhưng vẫn luôn ghi tạc chuyện mới lạ này trong lòng.Dận Nhưng nghe thấy mà trợn mắt há mồm.

Cậu trò chuyện với cả bốn người họ, từ thân thế, gia đình đến những chuyện thú vị của đồng ruộng.

Ba người kia thường thường, không có chuyện gì lạ, không nghĩ tới lại phát hiện được kinh hỉ trên người Mạnh Cát Tường.Đây là một nhân tài đó.

Bây giờ đã phát hiện được hoa đực hoa cái, lại còn hiểu được biện pháp thụ phấn nhân tạo.Mạnh Cát Tường trăm triệu lần không nghĩ tới biết trồng trọt lại là một ưu thế, bằng cách này, cậu trở thành người bên cạnh Thái tử điện hạ.


Có nằm mơ cũng không dám nghĩ! Vì thế, cậu càng cố gắng làm việc hơn nữa.Dận Nhưng để cho họ trồng mấy thứ rau dưa, còn bản thân tự vạch ra một mảnh, đem đủ các loại hạt giống lương thực mà Sách Ngạch Đồ sưu tầm được trồng vào đó.Cái gì mà lều lớn gieo trồng rau xanh dưa cải, đó đều là nhân tiện! Mục đích chân chính của cậu chính là trồng lương thực đó!Tuy nói có thể chờ đầu xuân sang năm, thời tiết ấm áp thì trồng sau cũng được, nhưng nếu làm vậy, chờ đến khi ra mạ, sợ là đã sớm bỏ lỡ thời gian gieo trồng.

Thành quả cũng chỉ có thể nhìn ở mảnh đất thí nghiệm nhỏ này, muốn khai phá ruộng thí nghiệm còn phải chờ đến sang năm.

Chờ sau khi ruộng thí nghiệm có thành quả, lại mở rộng quy mô cả nước thì mất thêm một năm nữa.

Đây là tính trên tình huống thuận lợi mọi đường.Thời gian quá dài.

Lương thực là gốc rễ của đất nước, do vậy càng sớm làm thì càng tốt.Sau khi tự tay vùi hạt giống cuối cùng xuống đất, Dận Nhưng đứng lên, trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng.Cậu rất coi trọng nơi này, mỗi ngày đều dặn dò bốn người Mạnh Cát Tường, còn an bài thêm bốn người cho họ dạy bảo, phụ giúp họ làm việc.

Không chỉ có thế, mỗi ngày cậu đều đến dạo một vòng trong nhà kính, quan sát tình hình nảy mầm, sau đó ngồi xổm bên hạt giống mà nhìn chờ mong, trong lòng lẩm bẩm.Hạt giống nhỏ ơi, vì các ngươi mà ta đã tốn biết bao công sức rồi.

Các ngươi hãy hiểu cho ta, cố gắng sinh trưởng, cố gắng nảy mầm đi! Ngàn vạn lần không thể xảy ra sự cố gì.

Nhân dân cả nước có thể được ăn no bụng hay không đều trông chờ vào các ngươi!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: 46: Kiến Nghị Của Phương Ma Ma


Editor: Vương Chiêu MeoThời tiết ngày càng thêm rét lạnh.

Vào tháng 11, Thái hoàng Thái hậu ngã bệnh, làm cho Khang Hi và Dận Nhưng rất sợ hãi.Người ta nói, người sống đến bảy mươi tuổi xưa nay hiếm.

Thái hoàng Thái hậu tuy còn chưa đến 70 nhưng cũng xấp xỉ rồi.

Vào thời kỳ này, tuổi thọ của con người còn ngắn.

Ngoài việc chết trẻ chết non hay ngoài ý muốn qua đời trên đường, thì đa phần người sống thọ và chết tại nhà cũng chỉ sống đến hơn 40 tuổi.Với tuổi của Thái Hoàng Thái hậu đã tính là rất thọ rồi.


Một chút cảm mạo nho nhỏ đều có khả năng phát thêm chứng bệnh khác, dẫn tới chịu không nổi mà đi.

Mặc dù sách sử đã ghi chép lại bà còn sống thêm được nhiều năm, nhưng Dận Nhưng vẫn sợ.

Ai biết được có hiệu ứng cánh bướm là cậu đây thì sách sử còn tin được bao nhiêu phần?Trong khoảng thời gian này, dường như là bất kỳ khi nào rảnh, Dận Nhưng và Khang Hi đều chạy tới Từ Ninh cung.

Đái Giai thị càng thêm dụng tâm, trực tiếp ở bên cạnh giường của Thái hoàng Thái hậu hầu hạ bà uống thuốc, tận tâm tận lực.Trận bệnh này tuy không đáng ngại, cũng phải mất 10 ngày sau mới khỏi hắn.

Sau khi bệnh tình chuyển biến tốt đẹp, Thái hoàng Thái hậu càng đối xử chân thành hơn với Đái Giai thị.

Hành động này của nàng cũng thành công lọt vào mắt Khang Hi.

Nghe nói nàng đã được sủng hạnh mấy ngày, kèm theo ban thưởng không ngừng.Dận Nhưng nghe được tin tức: …..Cậu ngẩng đầu nhìn Phương ma ma, biểu tình phức tạp:- Chuyện Hoàng a mã sủng hạnh ai thì ngươi không cần nói với Cô.Phương ma ma lắc đầu:- Tuy ngài là Thái tử, bề ngoài nhìn như không có mâu thuẫn với chư vị nương nương, nhưng dưới gối các nương nương đều có hoàng tử, như vậy đều có xung đột lợi ích với ngài.

Nô tỳ nói mấy tin tức này cho ngài là để ngài hiểu rõ biến hóa thế cục trong cung.Dận Nhưng mê mang mà nhìn nàng.

Cậu không quên người này đi từ phòng trà của Khang Hi mà ra.

Khang Hi sẽ để cho người ta dạy cậu như thế ư? Không, Khang Hi còn ngóng trông huynh hữu đệ cung, cả nhà hòa thuận cơ!Dường như nhìn ra nghi hoặc của cậu, Phương ma ma giải thích:- Hoàng thượng đã nói qua, nếu nô tỳ tới Dục Khánh cung rồi thì chính là người của Thái tử, tất cả mọi chuyện đều lấy Thái tử làm trọng.Dận Nhưng nhíu mày:- Vậy ngươi cảm thấy Cô nên làm như thế nào?- Nô tỳ có mấy cái nhìn như thế này, điện hạ có thể nghe một chút, còn cuối cùng điện hạ muốn làm như thế nào thì do chính ngài quyết định.Dận Nhưng có vài phần hứng thú:- Ngươi nói xem!- Điện hạ thích nghe cung nhân kể chuyện xưa, tiểu thuyết này nọ, hẳn là sẽ hiểu sự lợi hại của thối gió bên tai.


Hoàng thượng là minh quân, đương nhiên sẽ không phải kiểu nam nhân chỉ nghe lời nói từ một phía như trong tiểu thuyết.

Nhưng, sẽ có lúc, ngài cần một bông hoa hiểu chuyện bên người Hoàng thượng hỗ trợ nói chuyện cho ngài.- Ý ngươi là muốn Cô liên kết với hậu phi sao?Phương ma ma gật đầu:- Hoàng tử thành niên và thứ mẫu cần phải kiêng kị, nhưng điện hạ vẫn còn nhỏ tuổi, đây là thời cơ tốt nhất để tiếp xúc từ từ với hậu phi.

Chờ qua hai năm nữa đã không thích hợp nữa.

Nô tỳ nhìn trong các vị nương nương tiểu chủ thì cảm thấy Đái Giai tiểu chủ là người thích hợp nhất.

Đái Giai tiểu chủ xuất thân không cao, trong tộc tuy có Cát Lỗ, nhưng lại không cùng một chi với nàng, quan hệ giữa họ xa cách, không hay qua lại với nhau.

Kể cả nàng sinh ra Thất a ca thì cũng không tạo thành bất kỳ uy hiếp gì với Thái tử.


Nô tỳ thấy ngài ở chung với nàng tại Từ Ninh cung khá bình thản, hai người có thể nhân có Thái hoàng Thái hậu ở đó, sẽ có rất nhiều cơ hội gặp mặt, không cần phải tìm lý do hay cái cớ nào khác.Triều đình quy định, thân thể có tật thì không thể thi cử ra làm quan, mà làm quan đã không được thì càng đừng nói đến làm Hoàng đế.

Bởi vậy nếu muốn đoạt ngôi vị, Dận Hữu trực tiếp bị loại bỏ từ vòng ngoài.Dận Nhưng nghĩ nghĩ:- Phương ma ma thật sự cảm thấy như vậy thích hợp sao?Phương ma ma rũ mi:- Nói là thích hợp chỉ là so với các nương nương khác mà thôi.

Nếu bảo là có chỗ nào không thích hợp thì cũng có.

Nếu Thái tử liên minh với Đái Giai thị, có ngài trợ lực, lại có Thái hoàng Thái hậu coi trọng, nàng nhất định có thể thăng chức.

Chờ nàng đi lên địa vị cao, trở thành chủ một cung, tuy nói Thất a ca không gây trở ngại gì với Thái tử, nhưng nàng vẫn còn trẻ.Còn trẻ, liền có thể sinh hoàng tử khác.- Cho nên, ý của Phương ma ma là gì?- Nô tỳ chỉ nêu lên điểm lợi và hại, còn quyết định đều ở Thái tử..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: 47: Những Chuyện Tưởng Chừng Bất Hợp Lý Nay Đều Hợp Lý


Editor: Vương Chiêu MeoDận Nhưng nhìn Phương ma ma một lúc lâu, ánh mắt lóe lóe, lắc đầu mà cười:- Vì sao Cô lại phải tìm đến cung phi? Hoàng a mã thương yêu Cô như thế, còn cần người khác phải nói chuyện giúp Cô ư? Cho dù là thật sự cần, thì Cô còn có Thái hoàng Thái hậu.

Cô chỉ cần hiếu thuận người là được.Thái hoàng Thái hậu thật sự yêu thương cậu.

Kể cả hiện nay, Đái Giai thị nhìn như đã lọt vào mắt bà, nhưng Thái hoàng Thái hậu vẫn luôn không yêu cầu được gặp Dận Hữu một lần.

Bởi vậy, có thể thấy được, không một ai có thể thay thế được địa vị của cậu trong lòng Thái hoàng Thái hậu.Phương ma ma nghe xong, không hề có tức giận vì mình đưa ra kiến nghị mà đối phương không thèm tiếp thu, càng không hề cảm thấy thất vọng, chỉ là cung kính nói:- Thái tử quyết định là được rồi!Động tác này làm cho Dận Nhưng nhìn mà không hiểu gì cả.Thái hoàng Thái hậu tuy thương yêu cậu, nhưng tuổi tác đã cao, chuyện này ai cũng ngầm hiểu.


Dận Nhưng không có chọc phá, mà cố ý nói như vậy, là để thử Phương ma ma.

Nhưng mà Phương ma ma hành động như thế này đến tột cùng là có ý gì?Hay là Phương ma ma cũng đang thử cậu? Chuyện này có phải là ý của Khang Hi hay không?Không! Không phải! Hiện giờ đang là lúc cậu và Khang Hi cha con tình thâm, không có phát sinh bất luận chuyện gì làm cho cha con cậu nảy sinh khúc mắc.

Khang Hi không cần thiết phải thử cậu, mà cho dù có thử thì cũng không dùng một cung phi như Đái Giai thị tới thử.Cho nên, đây là Phương ma ma tự mình chủ trương?Đối diện với ánh mắt đánh giá của Dận Nhưng, Phương ma ma không né tránh, trực tiếp ngả bài:- Thái tử! Nô tỳ vào cung 15 năm, 5 năm đầu là hầu hạ bên người Thái hoàng Thái hậu, sau lại được Thái hoàng Thái hậu đưa cho Hoàng thượng, đầu tiên là hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của Hoàng thượng, sau đó lại được điều đi tiếp quản chuyện trà nước trong phòng trà.Dận Nhưng mở to hai mắt.Ối mẹ ơi! Hóa ra là người của Thái hoàng Thái hậu!Cùng ngày, khi Dận Nhưng đi tới Từ Ninh cung, liền cố tình dẫn theo Phương ma ma bên người.

Trước kia, mỗi khi tới đây, cậu đều dẫn tiểu thái giám đi.Thái hoàng Thái hậu vừa nhìn thấy người là đã hiểu rõ, vẫy lui mọi người trong nhà, rồi vẫy tay để Dận Nhưng đi tới gần mình, một bên từ ái mà vuốt ve đầu cậu, một bên nói:- Bảo Thành đừng trách ô khố mã ma không nói trước với con.

Hiện tại con biết cũng giống vậy thôi.

Tuyết Thanh là người trung thành, con có thể yên tâm sử dụng nàng.Dận Nhưng khó hiểu:- Ô khố mã ma, không phải là người rất thích thứ phi Đái Giai thị hay sao?- Chưa nói tới thích hay không thích, mấy ngày nay nàng hầu hạ bên người ta cũng tính là tận tâm, còn biết tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận.

Cho dù nhiều ngày nay Hoàng thượng sủng ái nàng, cũng không thấy nàng kiêu căng cuồng vọng, càng không quên bản tâm.


Bảo Thành à, ô khố mã ma đã sống vài thập niên, trải qua ít nhiều mưa gió, tự nhận là hiện giờ đôi mắt còn có vài phần bản lĩnh nhìn người.

Ta đã quan sát nàng rất lâu, cảm thấy ở trong hậu cung này, nàng còn xem như là người lương thiện, cho dù có chút tâm cơ thì cũng chỉ là vì để bảo vệ mình, chưa từng nhúng tay vào những chuyện dơ bẩn.

Người này cũng không phải là loại vong ân phụ nghĩa.

Ngược lại, nếu người nào đó có ân với nàng, nàng sẽ ghi nhớ trong lòng, ngày nào đó có cơ hội, nàng chắc chắn sẽ hồi báo.Dận Nhưng sửng sốt, đột nhiên linh quang chợt lóe, dường như đã nghĩ thông suốt chuyện gì, trong lòng rất chấn động:- Ô khố mã ma giữ nàng ở lại Từ Ninh cung, cho nàng thể diện, chống lưng cho nàng, đều là vì con?Thái hoàng Thái hậu cũng không phủ nhận:- Bảo Thành à! Ô khố mã ma già rồi, không có khả năng bảo vệ con cả đời.

Hoàng a mã con tuy rằng thương con, nhưng nó còn có sáu đứa con trai nữa, sau này lại càng có thêm nhiều.


Ô khố mã ma muốn trong lúc còn sống thì giúp con được thêm một tay.Dận Nhưng nghe lời này còn có gì không hiểu nữa.

Lâu nay, Thái hoàng thái hậu mặc kệ sự đời.

Trước đó không phải là không có cung phi muốn tới nương tựa vào bà, nhưng bà chưa từng đáp ứng ai cả.

Sao tự dưng bây giờ lại giúp đỡ Đái Giai thị? Đặc biệt là, dần dần, bà yêu thích Đái Giai thị, nhưng lại không có nửa điểm đề cập tới chuyện gặp Dận Hữu.Trước đây, những chuyện tưởng chừng như không hợp lý, giờ phút này đều biến thành hợp lý..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: 48: Thái Hoàng Thái Hậu Nói Lời Thấm Thía


Editor: Vương Chiêu MeoMũi Dận Nhưng chua xót, nước mắt tuôn rơi, nghẹn ngào ôm chặt Thái hoàng Thái hậu:- Ô khố mã ma thiên tuế, sẽ sống thật lâu! Con không cho ô khố mã ma nói những lời không may mắn như thế!- Thiên tuế đều là người khác kêu mà thôi.

Nếu thật là thiên tuế thì chẳng phải biến thành rùa già hay sao?- Vậy….

vậy thì ô khố mã ma cũng phải sống lâu trăm tuổi!- Được rồi! Ô khố mã ma sẽ sống lâu trăm tuổi.Lời tuy nói như vậy, chỉ là để dỗ dành Dận Nhưng.Chờ Dận Nhưng ngừng khóc, Thái hoàng Thái hậu nói tiếp:- Bảo Thành, so với người khác, con thua kém ở chỗ không có ngạch nương hỗ trợ.

Hiện nay, ta còn sống, còn có thể nhìn ngó thêm.

Nếu có một ngày ta không còn nữa, giữa con và Hoàng thượng sinh ra mâu thuẫn, chỉ sợ là tất cả mọi người trong cung này đều bỏ đá xuống giếng, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, không có ai nói chuyện thay con, ở giữa cứu vãn tình hình giúp con.

Đương nhiên, hiện giờ con với Hoàng thượng đang cha con tình thâm, không phải lo lắng nhiều.

Chỉ là, mọi việc đều cần phải phòng ngừa chu đáo.


Chẳng thà là bán cái ân tình cho Đái Giai thị, sớm có chuẩn bị thì hơn.Nói xong, Thái hoàng Thái hậu lại thở dài:- Chỉ hy vọng hành động này của ta là suy nghĩ nhiều.

Ta chỉ mong con và Hoàng thượng vẫn luôn giống bây giờ, vĩnh viễn không có ngày cần phải dùng đến nàng (*Đái Giai thị).Dận Nhưng nắm chặt tay Thái hoàng Thái hậu, trong lòng đau đớn:- Ô khố mã ma, người đừng lo lắng.

Người chỉ cần lo hưởng phúc là được.

Bảo Thành đồng ý với người, nhất định sẽ nghe lời Hoàng a mã, vĩnh viễn hiếu thuận với Hoàng a mã.Thái hoàng Thái hậu lắc đầu, không nói tiếp chuyện này nữa, ngược lại chuyển chủ đề:- Bảo Thành có nhớ rõ trước kia ô khố mã ma từng nói với con, hoài nghi sau lưng Đái Giai thị có cao nhân chỉ điểm hay không?Dận Nhưng gật đầu.- Ô khố mã ma hoài nghi người này là Đức tần.Dận Nhưng sửng sốt, không phải là vì ngoài ý muốn, mà là vì cậu cũng có hoài nghi tương tự.- Ô Nhã thị người này, ta không tiếp xúc nhiều lắm.

Nhưng có thể ở dưới mí mắt Đồng Giai thị đạt được thánh sủng, còn liên tiếp sinh hạ hai vị hoàng tử, từ một cung nữ Bao y ngồi vào chủ vị một cung, thì chắc chắn không phải đèn cạn dầu.

Bảo Thành không nên coi thường nàng.- Bảo Thành biết!- Bảo Thành! Hôm nay những lời ô khố mã ma nói với con, con đều nhớ ở trong lòng đi.

Đái Giai thị, nếu con cần phải sử dụng thì cứ dùng, những vẫn phải đề phòng.

Chủ yếu là hai chuyện này.

Thứ nhất, như Tuyết Thanh đã từng nói, Đái Giai thị còn trẻ, sau này có lẽ sẽ còn sinh hoàng tử.

Tuy Dận Hữu không có năng lực cạnh tranh, nhưng không có nghĩa là đệ đệ cùng mẹ không có.

Ta tự nhận giờ phút này không nhìn lầm Đái Giai thị, nhưng sẽ không tránh được lòng người thay đổi.

Thứ hai, cho dù Đái Giai thị không thay lòng, thì con vẫn phải chú ý.

Nếu thật sự Ô Nhã thị là người bày mưu tính kế cho nàng, vậy thì nhờ kế này đã giúp nàng và Dận Hữu tìm được một con đường sống, cũng coi như có ân với nàng.


Ân nhân đối đầu với ân nhân, Đái Giai thị sẽ lựa chọn như thế nào, chúng ta đều không biết.Dận Nhưng rất đồng ý với lời này.Thái hoàng Thái hậu lại nói tới Ô Nhã thị:- Ô Nhã thị là người thông minh.

Nàng có dã tâm, nhưng cũng thức thời, hiểu được nên làm thế nào để tranh thủ lợi ích lớn nhất cho mình.

Chính vì như thế, trước khi con trai nàng trưởng thành, nàng sẽ không dễ dàng bại lộ tâm tư của mình, càng sẽ không mạo muội ra tay.

Nếu như ngôi vị Thái tử của con vững chắc, không xảy ra mâu thuẫn gì với Hoàng a mã con, cho dù nàng có nhiều dã tâm đi nữa thì cũng sẽ áp chế xuống, từ đó an phận, cầu con đường tốt nhất ngoại trừ ngôi vị hoàng đế cho con trai mình, còn bản thân mình, trừ làm Thái hậu, thì vẫn có thể làm một Thái phi phong cảnh.

Nhưng nếu có một ngày, con làm sai chuyện gì, xa cách với Hoàng a mã con, nàng liền sẽ bắt lấy thời cơ kéo con xuống ngựa, tuyệt đối không nương tay.Dận Nhưng hít sâu một hơi.

Không thể không nói, lời đánh giá Đức tần này vô cùng tuyệt.

Quả nhiên, gừng càng già càng cay! Đặc biệt, Thái hoàng Thái hậu đã trải qua ba triều đại, vượt qua không biết bao nhiêu mưa gió.- Bảo Thành! Con là hoàng tử, sau này tới Từ Ninh cung thì nói nhiều lời hơn với Đái Giai thị, lại không cần phải tiếp xúc quá mức.

Con chỉ cần chịu khó đi đến Đông Ngũ Sở nhiều một chút, thăm hỏi Dận Hữu, biểu hiện ra con quan tâm người đệ đệ này.


Đái Giai thị tự nhiên sẽ xem ở trong mắt, ghi tạc trong lòng.

Những chuyện này, ô khố mã ma tin tưởng con sẽ làm rất tốt.

Chỉ là, đã phải dùng, lại phải đề phòng, trong đó cần có độ.

Con nên tự mình chiêm nghiệm mà rút ra nên làm như thế nào.

Sau này, nếu có chuyện gì không hiểu, thì cứ hỏi Tuyết Thanh.

Con đã rõ chưa?Từng câu từng chữ, từng vụ từng việc, đều là chuẩn bị trước cho cậu.

Dận Nhưng không chịu nổi, lung tung đáp lời, sớm đã khóc không thành tiếng, nước mắt rơi đầy mặt..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: 49: Đánh Rớt Tâm Tư Của Khang Hi


Editor: Vương Chiêu MeoThời điểm Khang Hi tới đây, Dận Nhưng đã khóc đến mệt, nằm trên trường kỷ nặng nề mà ngủ, giữa lúc hô hấp còn sụt sịt một cái, hai con mắt sưng húp cả lên.Khang Hi ngạc nhiên:- Đây là làm sao vậy?Thái hoàng Thái hậu thở dài:- Thằng bé mơ thấy Hoàng ngạch nương của nó, lại nghe các cung nữ bên dưới nói chuyện phiếm, trong đó có rất nhiều chuyện ngày xưa ở nhà cùng mẫu thân.

Bảo Thành khó tránh khỏi nghĩ đến bản thân mình, thêm nữa các huynh đệ khác đều có ngạch nương, chỉ mình nó không có, nên càng thương tâm.Thần sắc Khang Hi tối sầm lại:- Cái thằng bé này! Cho dù là như thế thì cũng nên tới tìm trẫm, sao lại tới quấy rầy mã ma được?- Bảo Thành là ta nhìn lớn lên.

Thằng bé thân thiết với ta, ta cao hứng còn không kịp, sao lại gọi là quấy rầy? Ta còn trông mong thằng bé có thể tới đây nhiều hơn nữa kìa.Thái hoàng Thái hậu nhìn Khang Hi:- Trẻ con buồn khổ, đương nhiên là muốn tìm người thân.

Thật ra Bảo Thành không phải là không nghĩ tới tìm con.

Chẳng qua, thằng bé thông cảm cho con.Khang Hi: ????Thái hoàng Thái hậu lại nói:- Xưa nay con luôn yêu Hách Xá Lí, cho dù là nàng đã qua đời thì vẫn thường xuyên nhớ đến.


Phần tình nghĩa này, Bảo Thành đều xem ở trong mắt.

Nó sợ nói với con, sẽ chỉ làm cho con thương tâm theo.

Thằng bé tới tìm ta cũng không phải tố khổ, chỉ là muốn hỏi ta, Hách Xá Lí trông như thế nào.

Chỉ là, ta thấy thần sắc thằng bé không đúng, dò hỏi nhiều lần mà nó đều không trả lời, nên mới gọi Tuyết Thanh đi vào ép hỏi ngọn nguồn.

Bảo Thành….

Bảo Thành nói nó nằm mơ thấy ngạch nương mà nhìn không thấy mặt, cứ như có sương mù che khuất, không nhìn rõ gì.

Thằng bé này….

Thằng bé này……Thái hoàng Thái hậu thở dài:- Từ khi sinh ra, Bảo Thành chưa từng nhìn thấy ngạch nương.

Thằng bé tới hỏi ta ngạch nương trông như thế nào, hy vọng sau này nếu còn nằm mơ thì trong mơ có thể nhìn thấy rõ diện mạo của ngạch nương, chứ không phải là bóng người mơ hồ nữa.Nghe được lời này, Khang HI cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, trái tim đau đớn liên hồi.Sau một lúc lâu, ông mới mở miệng:- Trẫm nghe nói nhà mẹ đẻ Hoàng hậu có một muội muội (*), diện mạo lớn lên rất là tương tự Hoàng hậu.

Hay là trẫm để nàng tiến cung?(*) Lời tác giả: muội muội của Hách Xá Lí chính là nói Bình phi, nhập cung vào tháng 10 năm Khang Hi thứ 19, không có cụ thể tuổi tác, đại khái là chừng 10 tuổi.


Không sai, mọi người không nhìn lầm đâu.

Tra tư liệu đều nói là chừng 10 tuổi.

Thật tổn thọ mà! Nháy mắt cảm thấy Khang Hi làm người khó mà nhìn thẳng.

Có điều, nhớ lại là Khang Hi kết hôn năm mới 11 -12 tuổi ……Đương nhiên, đoạn tiến cung này đều là ta chém gió.Thêm vào đó, hậu cung của Khang Hi có rất nhiều đôi chị em.

Ví dụ như chị em Nghi phi – Quách Lạc La quý nhân (cái này hình như là chị em họ chứ không phải chị em ruột); rồi lại chị em Hiếu Chiêu hoàng hậu – Ôn Hi quý phi, Hiếu Ý hoàng hậu – Khác HUệ Hoàng quý phi, sau đó lại là Nhân Hiếu hoàng hậu – Bình phi.Trong đây, Quách Lạc La quý nhân có phân vị thấp nhất, nhưng nàng có con gái, Cố Luân Khắc Tĩnh công chúa.Trừ bỏ người này, trong ba vị muội muội của ba Hoàng hậu, Bình phi có địa vị thấp nhất, không có cảm giác tồn tại trong hậu cung, sinh được con trai cũng chết yểu.Nhưng ở trong tác phẩm này, nhân vật Bình phi sẽ được sáng tác lại, không hoàn toàn giống như lịch sử.(***)Ai ngờ, vừa dứt lời, Khang Hi đã bị trừng mắt một cái.

Thái hoàng Thái hậu cảm thấy chủ ý này thật chẳng ra gì, quả thực một lời khó nói hết, lại không thể nói rõ, chỉ đành bảo:- Cho dù diện mạo có tương tự thì vẫn khác nhau, không phải là bản thân người đó.


Bảo Thành nhớ chính là bản thân Hách Xá Lí, là ngạch nương thân sinh, không ai có thể thay thế được.

Cho dù là dì, cũng không thể.Khang Hi ngẩn người.

Đúng vậy! Cho dù là em gái ruột, kể cả tương tự, thì lại thế nào? Chung quy vẫn không phải là Hách Xá Lí của ông!Lời này phảng phất đánh thức ông, chút ý tưởng này nháy mắt không còn sót gì.Nhưng vào lúc này, Dận Nhưng trở mình, chép chép miệng, vẫn còn buồn ngủ.- Hoàng a mã?Cậu có phần không chắc chắn, xoa xoa đôi mắt, hóa ra đúng thật là Hoàng a mã, bèn vội xoay người xuống giường hành lễ, thấy hai mắt Khang Hi phiếm hồng thì vô cùng nghi hoặc:- Hoàng a mã làm sao đó?Thái hoàng Thái hậu kể lại ngọn nguồn mọi chuyện.Dận Nhưng sửng sốt một lát, rất nhanh đã hiểu được ý của Thái hoàng Thái hậu.

Đầu tiên là giải thích lý do vì sao hôm nay cậu lại khóc lớn ở Từ Ninh cung.

Thứ hai là muốn gia tăng sự thương tiếc của Khang HI đối với cậu..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: 50: Một Già Một Trẻ Tâm Sự


Editor: Vương Chiêu MeoThấy ánh mắt thâm ý của Thái hoàng Thái hậu, Dận Nhưng lập tức đáp lại.

Cậu sụt sịt mũi, cúi đầu:- Là nhi thần không tốt, lại làm cho Hoàng a mã thương tâm.Vẻ mặt cậu vừa khổ sổ, vừa lo lắng, lại tự trách.

Khang Hi chỉ cảm thấy càng thêm đau lòng, vội kéo cậu vào lòng:- Không liên quan đến Bảo THành.

Là Hoàng a mã làm chưa đủ tốt.Dận Nhưng liên tục lắc đầu:- Hoàng a mã không được nói như vậy.

Hoàng a mã đã trả giá rất nhiều vì con, trong lòng con đều hiểu rõ.


Bảo Thành tuy không có ngạch nương, nhưng lại có a mã tốt nhất thiên hạ.

Hoàng a mã, Bảo Thành không khó chịu, người cũng đừng thương tâm, có được không?Khang Hi nghẹn ngào:- Được!Sắc trời dần tối, bà cháu cha con ba người ở bên nhau cùng dùng cơm tối.Từ Ninh cung có phòng bếp nhỏ, tất cả thức ăn đều được làm từ đây.

Đái Giai thị bưng thủy tinh cao đi lên, bày ở trước mặt Dận Nhưng:- Nghe nói Thái tử thích ăn cái này nên ta thử làm một phần.

Thái tử nếm thử xem sao.Trên mặt Khang Hi mang theo vài phần ý cười:- Trong cung có nhiều đầu bếp như thế, cần gì nàng phải tự làm?Đái Giai thị đáp lời:- Thiếp thân muốn rèn luyện tay nghề một chút, dù gì thì cũng nhàn rỗi.Thái hoàng Thái hậu mỉm cười gật đầu:- Nàng là đứa có lòng, mấy ngày nay ta ăn uống không ngon miệng, nàng liền nghĩ cách học hỏi với ngự trù, làm cho ta vài món khai vị ngon miệng lại dễ tiêu hóa.Tròng mắt Dận Nhưng đảo một vòng.

Tình hình hôm nay có vẻ không đúng.

Cậu nhìn Đái Giai thị, lại nhìn sang Thái hoàng Thái hậu.

Không phải là kẻ xướng người họa đấy chứ?Dận Nhưng nháy mắt hiểu ra, vội bắt kịp tiết tấu, kéo lấy Đái Giai thị:- Thủy tinh cao này ăn rất ngon, cảm ơn ngài!- Thái tử thích là tốt rồi!- Các món ăn ngài làm mấy hôm nay ngon lắm, Cô đều rất thích!Đã nhiều ngày nay, Dận Nhưng đúng thật là đều dùng bữa ở Từ Ninh cung, mà Đái Giai thị cũng đúng là học làm đồ ăn để làm cho Thái hoàng Thái hậu, nhưng cơ bản là mỗi ngày chỉ làm một món mà thôi.

Tình huống làm một bàn ăn đầy đặn, còn cố ý chọn món ăn cho Dận Nhưng như ngày hôm nay, là không có.Nhưng Khang Hi bận rộn triều chính, ít tới được đây, nên không biết rõ cho lắm.Lời Dận Nhưng nói, nghe vào trong tay Khang Hi, liền tự nhiên cho rằng Đái Giai thị mỗi ngày đều tự thân làm đồ ăn cho Thái hoàng Thái hậu và Thái tử, đầy đủ chu đáo, ân cần, nên nụ cười trên mặt càng lớn hơn:- Nàng cũng ngồi đi, cùng nhau ăn.Đái Giai thị hơi kinh ngạc:- Vậy sao được? Thiếp thân hầu hạ ngài và Thái hoàng Thái hậu dùng bữa là được rồi.Thái hoàng Thái hậu cười nói:- Hoàng thượng bảo ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi.

Đây là thánh chỉ! Chẳng lẽ ngươi định kháng chỉ hay sao? Chuyện hầu hạ đã có nô tài lo, ngươi cứ yên tâm mà ăn.Lúc này Đái Giai thị mới hành lễ tạ ơn, ngồi ở vị trí cuối cùng.Ăn xong một bữa cơm, tất cả đều vui vẻ.Hoàng thượng trở về Càn Thanh cung, ban đêm liền triệu Đái Giai thị thị tẩm.

Thái hoàng Thái hậu thì giữ Dận Nhưng ngủ lại tại Từ Ninh cung.Một già một trẻ cùng nằm trên giường.


Thái hoàng Thái hậu nhẹ giọng nói:- Hôm nay Bảo Thành biểu hiện rất khá.Dận Nhưng do dự mà hỏi chuyện về Đái Giai thị.Thái hoàng Thái hậu cười rộ:- Nàng là một mẫu thân tốt, lúc nào cũng suy nghĩ cho con trai.

Lúc trước, nàng tới Từ Ninh cung, cũng là vì muốn con trai mình được sống tốt hơn.

Chẳng qua là, ta đã ở tuổi này.

Có câu, trời có nắng có mưa, nếu ta có thể sống lâu thêm mấy năm, chờ Dận Hữu lớn lên thì cũng thôi.

Nhưng nếu ta chẳng may đi sớm, thì nàng sẽ ra sao? Dận Hữu sẽ ra sao? Con là Thái tử, là đế vương tương lai.

Ngoài ta ra, không có người nào thích hợp hơn con cả.

Chỉ cần con thân thiện với huynh đệ thì Dận Hữu sẽ sống không quá kém.


Cho nên, ta không cần nói rõ, chỉ cần bóng gió với nàng mấy câu, nàng là kẻ thông minh, tự nhiên sẽ hiểu.Thái hoàng Thái hậu lại hỏi:- Con có biết vì sao ta không muốn cho dì của con vào cung hay không?Tuy Thái hoàng Thái hậu không nói rõ, nhưng bà đã chỉ ra rằng “Có giống cỡ nào thì vẫn không phải là người đó”.

Chính là muốn phá tan ảo tưởng của Khang Hi, nhắc nhở ông rằng trên đời này không có người nào giống người khác như đúc.

Có một số đồ vật là không thể thay thế được.Nói đến đây, trên mặt Thái hoàng Thái hậu hiện ra vài phần mỉa mai:- Theo ta được biết, người dì kia của con năm nay mới 11 tuổi.

Cô nương 11 tuổi khuôn mặt còn chưa nảy nở đâu, sao lại truyền ra lời đồn giống với Hoàng ngạch nương con? Lại còn truyền đến tai Hoàng a mã con?Dận Nhưng nhíu mày.

Chỗ này sợ là có người cố ý gây ra..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: 51: Dận Nhưng Nhìn Thấu Mọi Chuyện


Editor: Vương Chiêu Meo- Hách Xá Lí gia có một Hoàng hậu, còn trở thành đầu quả tim của Hoàng a mã con.

Bọn họ nếm được ngon ngọt, sợ là muốn lại tiếp tục duy trì như vậy.Dận Nhưng suy tư trong chốc lát:- Đây chắc không phải là ý của thúc công.Chuyện thực nghiệm bệnh đậu mùa ở bên kia thôn trang tiến triển không tồi.

Sách Ngạch Đồ gần đây thăng tiến vù vù, ngay cả gặp Minh Châu mà mặt vẫn còn tươi cười, lại càng thêm kính trọng người Thái tử này hơn.Huống hồ, từ sau khi lôi Sách Ngạch Đồ ra khỏi triều đình, Dận Nhưng liên tiếp phái nhiệm vụ cho ông, làm cho thời gian này Sách Ngạch Đồ không hề rảnh rỗi.Thái hoàng Thái hậu không phản bác:- Hẳn là cũng không phải ý của ông ngoại con.

Ông nguội con tuổi tác đã cao, mấy năm nay sức khỏe ngày càng đi xuống.

Nghe nói trong năm đã bị bệnh mấy lần.Chuyện này Dận Nhưng có biết.

Ông ngoại Cát Bố Lạt sức khỏe không tốt, đã sớm từ quan về nhà dưỡng bệnh.

Dận Nhưng không thể tùy ý ra khỏi cung, nên từng phái người đưa quà cáp sang thăm bệnh, an ủi.Thái hoàng Thái hậu hừ lạnh:- Hắn không có tinh lực kia.


Nhưng Hách Xá Lí là một gia tộc lớn.

Ngoại trừ họ ra, thì còn có rất nhiều người.

Với cả, người dì này của con không cùng một mẹ với Hoàng ngạch nương con.Dận Nhưng hiểu rõ.

Chị em cùng cha cùng mẹ mà còn có tranh chấp, nói gì đến chuyện không cùng một mẹ.Đối với thúc công Sách Ngạch Đồ và ông ngoại Cát Bố Lạt mà nói, cậu đã là Thái tử, còn vô cùng được Hoàng thượng yêu thương.

Chỉ cần họ cùng một lòng với cậu, từ từ đợi cậu lớn lên thượng vị là được rồi, không cần phải làm điều thừa.Nhưng đối với dì và ngạch nương của dì, cho dù cậu có vinh quang lớn cỡ nào, thì các nàng cũng chỉ có được một số lượng có hạn lợi ích mà thôi.

Nếu muốn đạt được lợi ích nhiều hơn nữa thì vào cung chẳng phải càng thích hợp hơn sao?Đều là phụ nữ, đều là chị em, dựa vào đâu mà tỷ tỷ có thể, muội muội lại không thể? Dì mới 11 tuổi, cho dù tuyển tú thì cũng ít nhất phải chờ đến khi 13 tuổi.

Cho nên, kể cả thúc công và ông ngoại có tâm tư này, thì sẽ không ra tay sớm như thế.Nhưng hai mẹ con dì lại không như vậy.

Các nàng sợ bệnh tình của ông ngoại càng ngày càng nặng, nên muốn sắp xếp mọi chuyện cho ổn thỏa trước.Thái hoàng Thái hậu lại than:- Cho dù không phải là chủ ý của ông ngoại và thúc công con, thì kể cả bọn họ có biết cũng chưa chắc sẽ ngăn cản.

Nếu nhà Hách Xá Lí có thể có thêm một cô nương nữa vào cung thì không có bất lợi gì với họ cả.

Với con thì chưa chắc.Dận Nhưng ôm chặt Thái hoàng Thái hậu:- Bảo Thành đã hiểu rồi ạ! Nàng kém tuổi khá nhiều so với Hoàng ngạch nương.

Lúc nàng sinh ra, Hoàng ngạch nương con đã tiến cung rồi.

Hai người họ chưa từng ở cạnh nhau thì có thể có bao nhiêu tình cảm được? Hiện giờ lại truyền ra lời đồn nàng giống hệt với Hoàng ngạch nương con, có thể thấy được đây là một âm mưu.


Đã có lời đồn thì chắc hẳn là ngoại hình khá giống.

Chỉ với điểm này, lấy sự nhung nhớ của Hoàng a mã với Hoàng ngạch nương con, thì nàng liền có tương lai.

Nàng cũng là cô nương của tộc Hách Xá Lí.

Có thân phận này, địa vị của nàng trong cung sẽ không kém.

Nếu thủ đoạn của nàng không đủ, nhà Hách Xá Lí đương nhiên sẽ không nảy sinh tâm tư khác.

Nhưng nếu nàng có thủ đoạn cao, lấy Hoàng ngạch nương của con làm bàn đạp, được Hoàng a mã con yêu thích, thậm chí từng bước một thay thế được Hoàng ngạch nương con, loại bỏ địa vị của Hoàng ngạch nương ở trong lòng Hoàng a mã, đến lúc đó, nàng lại sinh được đứa con trai, thì sau này nhà Hách Xá Lí sẽ ủng hộ con, hay là ủng hộ tiểu a ca kia? Cho dù vẫn có người kiên định không rời, đứng ở bên con như cũ, thì tất nhiên sẽ có người bất đồng ý kiến.

Như vậy, nhà Hách Xá Lí sẽ chia làm hai phe phái.Ánh mắt Thái hoàng Thái hậu chợt lóe qua kinh ngạc, sau đó lại vui sướng hẳn lên.- Tốt! Tốt lắm! Bảo Thành có thể nhìn thông suốt như thế, ô khố mã ma vô cùng vui mừng.Dận Nhưng hít mũi:- Ô khố mã ma! Bảo Thành đều hiểu cả! Bảo Thành biết người đã tận tâm tận lực vì con như thế nào.

Bảo Thành luôn nhớ kỹ, mãi mãi nhớ kỹ.Đúng là bởi vì cậu hiểu hết, đều nhớ kỹ, cho nên mới không muốn lại giả vờ tiếp.

Ô khố mã ma Hiếu Trang Thái hậu tiếng tăm lừng lẫy trong sử sách năm nay đã gần 70 tuổi, vốn có thể mặc kệ hết mọi chuyện, chỉ chăm lo sức khỏe để kéo dài tuổi thọ, mà lại vì cậu mà lao tâm lao lực, không tiếc dùng lại các thủ đoạn tính kế mà bà đã không dùng tới lâu nay.Tấm lòng này, Dận Nhưng sao lại không hiểu.- Nhớ kỹ là tốt rồi.


Bảo Thành của chúng ta thông tuệ như thế, ô khố mã ma đã có thể yên tâm rồi.Dận Nhưng gật đầu thật mạnh:- Cho nên, người xem, Bảo Thành rất có khả năng.

Bảo Thành có thể tính toán tốt cho chính mình, có thể bảo vệ bản thân thật tốt.

Hôm nay người đã giúp Bảo Thành đánh rớt tâm tư muốn nạp dì vào cung của Hoàng a mã.

Mọi chuyện sau nay, người cứ để Bảo Thành tự đi tiếp đi.

Người cũng đã nói, Bảo Thành không có khả năng cả đời tránh ở dưới cánh chim của người, mà phải học hỏi mọi chuyện.

Ô khố mã ma, từ nay về sau, người cứ bình thản mà lo hưởng phúc là được rồi.Thái hoàng Thái hậu đỏ mắt mà gật đầu:- Được rồi! Ô khố mã ma sẽ chỉ lo hưởng phúc, là hưởng phúc của con!- Vâng!Một già một trẻ nín khóc mà mỉm cười..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: 52: Không Thể Đối Xử Với Bảo Thành Như Một Đứa Trẻ


Editor: Vương Chiêu MeoTừ đó về sau, quả nhiên Dận Nhưng đi tới Đông Ngũ Sở vài lần, có điều lại càng chăm chỉ đi Từ Ninh cung hơn.

Thái hoàng Thái hậu không hề coi cậu là đứa trẻ 6 tuổi nữa, mà bắt đầu dồn hết tâm trí phân tích cho cậu thế cục trong cung, dùng chính kinh nghiệm mà bà đã từng trải qua để nhắc nhở, dạy dỗ cậu phương pháp sinh tồn trong cung, các thủ đoạn tranh đấu giữa phụ nữ với nhau.Tô Ma Lạt Cô không đành lòng:- Thái tử còn nhỏ, bây giờ nói những chuyện này với ngài ấy có phải còn sớm quá không?Thái hoàng Thái hậu nhận chung trà, uống một ngụm:- Ta biết ngươi thương nó, trong cung này có rất nhiều chuyện dơ bẩn, khó tránh khỏi nó nghe xong sẽ bị sợ hãi.

Trong “sách Chiến Quốc” có một câu nói thế này: “Ái chi thâm tắc vì này kế sâu xa”.

Ngươi có chắc chắn là lúc này che chở nó lại không phải là hại nó không? Nói một câu không dễ nghe, hai chúng ta đã ngần này tuổi rồi, nửa thân thể đã vui vào đất, không biết chừng ngày nào đó đã không còn trên cõi đời này nữa.Thấy Tô Ma Lạt Cô không nghe nổi lời này, Thái hoàng Thái hậu xua tay:- Đừng nói cái gì mà thiên tuế trăm tuổi.

Nói dễ nghe thật đấy, sự thật là thế nào thì trong lòng chúng ta đều rõ ràng.

Sống chết có số cả.- Vậy thì….

Vậy thì cũng ….Tô Ma Lạt Cô do dự.Thái hoàng Thái hậu cười rộ lên:- Vốn dĩ ta cũng không định sớm dạy nó đâu.


Từ trước Bảo Thành đã thông minh, nhưng lại chỉ là thông minh bình thường, không coi là đặc biệt xuất sắc.

Nhưng năm nay khác rồi, có lẽ là nó trưởng thành, hiểu chuyện hơn.

Năm nay, sau khi Hoàng thượng hạ chỉ để đám người Trương Anh, Lý Quang Địa làm thầy của Bảo Thành, mấy người này đều là người tài giỏi, dạy Bảo Thành rất tốt, chẳng những việc học xuất sắc, mà những việc khác cũng xuất sắc không kém.

Ví dụ ngay trước mắt như đồng hồ với thủy tinh đi, còn cả chuyện Lưu thái y chủ trì chuyện nghiên cứu bệnh đậu mùa, ta có nghe Hoàng thượng nói tình hình tiến triển không tồi, khả năng không bao lâu nữa sẽ truyền ra tin tức tốt.

Người ngoài đều nói là Bảo Thành gặp may, nhưng một lần gặp may, hai lần gặp may, lần thứ ba cũng là gặp may thôi sao? Mấy công lao này lấy ra, có cái nào mà không phải là công lao to lớn đủ để phong hầu bái tướng đâu? Nếu những chuyện này đều là do may mắn, vậy số may mắn này chẳng phải là ý trời hay sao? Bảo Thành chính là người được ông trời lựa chọn.

Huống hồ, mấy thứ như đồng hồ này tuy không thường thấy, nhưng các nhà huân quý có không ít, trong cung còn có vài cái kìa.

Vậy tại sao người khác nhìn thấy đồng hồ lại không nghĩ đến tháo rời nó ra? Cố tình lại để cho Bảo Thành tò mò muốn mở ra xem? Hay lại nói chuyện thủy tinh đi.

Nhiều lò gạch, nhà xưởng như hiện nay, ai nấy đều biết đại khái các thành phần, chỉ còn khúc mắc ở chỗ tỷ lệ phối chế.

Có ai mà không thử nghiệm? Khắp cả cái kinh thành này, hậu duệ hoàng thất, quý tộc, quan to hiển quý nhiều như thế, bọn họ không có tiền sao? Sao lại chỉ có Bảo Thành bỏ được thời gian và tất cả nhân lực tài lực để đi làm? Quan trọng hơn cả là bệnh đậu mùa.

Bảo Thành chỉ nghe người nông dân nói chuyện phiếm về việc trâu bị bệnh là đã nghĩ đến điểm mấu chốt trong đó.

Nếu đổi thành người khác thì sẽ như thế sao?Tô Ma Lạt Cô ngẩn người một lúc lâu, kiên định lắc đầu.


Điều đó tất nhiên là không thể xảy ra.Thái Hoàng Thái Hậu cười tươi hơn nữa:- Điều này chứng minh cái gì? Chứng minh là Bảo Thành nhà chúng ta nhìn mầm biết cây, có nghị lực, có kiên trì, không sợ hãi đương đầu.

Tô Mạt nhi, chúng ta không thể đối xử với nó như một đứa trẻ được.Chính là vì nhìn thấy rõ điểm này mà Thái hoàng Thái hậu mới thay đổi chủ ý.Trước kia, bà vẫn rất thương yêu Bảo Thành, lại không định nhúng tay vào sâu như này.

Dù gì thì Khang Hi cũng là cháu trai một tay bà nuôi lớn.

Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt.

Tuy rằng bà chưa từng nghĩ tới chuyện thương tổn Khang Hi, nhưng thủ đoạn bực này đã coi như là tính kế rồi.Dựa theo suy nghĩ của riêng bà, bà không thích Khang Hi mãi nhớ tới Hách Xá Lí.

Nhưng bà lại mặc kệ Khang Hi.

Tuy có một phần là cảm thấy Khang Hi càng nhớ mong Hách Xá Lí, càng sẽ yêu ai yêu cả đường đi lối về, Bảo Thành sẽ được lợi, nhưng càng nhiều hơn là bà hiểu rõ, cho dù mình ra mặt thì cũng không làm được gì.

Chuyện của Phúc Lâm (*) chính là vết xe đổ.

Trong chuyện tình cảm, bà càng nhúng tay thì chỉ càng đẩy người ra xa mình.(*) Phúc Lâm: tên của Hoàng đế Thuận Trị, cha của Khang Hi.Chính là, năm nay, lúc ở Ngũ Đài Sơn, bà đã nghe nói rất nhiều chuyện trong cung.


Sau khi trở về, tận mắt nhìn thấy Dận Nhưng trưởng thành, tâm tư bà bắt đầu từng chút chuyển biến.

Đương nhiên, bà cũng đã chuẩn bị chuyện phía sau, đảm bảo địa vị và lợi ích của Dận Nhưng, đồng thời đảm bảo cho Khang Hi.Phương Tuyết Thanh chính là sự chuẩn bị thứ nhất.

Nàng ở bên cạnh Dận Nhưng đảm nhận hai nhiệm vụ to lớn, thứ nhất là bảo vệ Dận Nhưng, thứ hai là dẫn đường cho Dận Nhưng, không để cho thằng bé lớn lên đi sai đường, hỏng hết tâm tính.Chỉ cần Dận Nhưng có thể bảo vệ được bản tâm, hơn nữa thằng bé còn thông tuệ, thì nó chính là trữ quân thích hợp nhất của Đại Thanh.Thái hoàng Thái hậu quay đầu nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ.

Từ sau khi Khang Hi tự mình chấp chính, bà đã lui về phía sau, không để ý tới mọi việc.

Cuộc sống mấy năm nay, nói dễ nghe là bình thản, an yên, nói không dễ nghe là một cuộc sống đáng buồn.Không nghĩ tới, ông trời lại cho bà một kinh hỉ lớn như vậy.

Bà có thể không cao hứng được hay sao?.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom