Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Kinh Doanh Dưới Âm Phủ

Kinh Doanh Dưới Âm Phủ
Tác giả: 丁十三
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: 丁十三

Dịch: Vlog_98

Chương: 8

Văn án:

Tôi mở một cửa hàng nhỏ dưới âm phủ.

Dưới âm phủ không có hàng nên tôi chỉ có thể báo mộng nhờ bạn trai trên dương gian đốt giúp một ít.

Một tháng sau, bạn trai tôi nổi giận.

“Chết rồi nên em xuống dưới đó chơi vui quá ha, mấy thứ đồ này sao lúc còn sống em không nghĩ đến chuyện cùng anh chơi thử?”
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Một năm sau kể từ ngày qua đời, tôi quyết định bắt đầu kinh doanh nhỏ dưới âm phủ.

Sau một thời gian dài điều tra, tôi phát hiện dưới âm phủ chẳng có nổi một cửa hàng tình nhân.

Tìm thấy cơ hội kinh doanh, tôi lập tức lấy hết tiền tiết kiệm ra mở cửa hàng.

Địa điểm thì có, nhưng hàng biết nhập từ đâu?

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi hạ quyết tâm tìm đến người bạn trai hồi xưa.

Tôi dùng số vàng cuối cùng đút lót cho Mộng Quan, tối đến đi vào giấc mơ của bạn trai.

“Chồng ơi, chồng à, người ta nhớ chồng nhiều lắm.”

Một năm không gặp, Lục Uyên dường như đã trưởng thành hơn trước rất nhiều.

Anh vẫn mặc bộ đồ ngủ mà hồi đó tôi đi mua cùng anh, mái tóc lâu ngày không được cắt tỉa nằm mềm mại trên đầu, dáng người gầy hơn trước rất nhiều, may mắn thay, khuôn mặt đẹp trai không góc chết không thay đổi.

Anh trống rỗng nhìn tôi, mắt cứ lờ mờ hờ hững.

Tim tôi như thắt lại, tên chó chết này đừng nói là quên tôi rồi đó nha!

Ngay khi tôi muốn làm gì đó để khơi gợi trí nhớ kém cỏi của anh, cuối cùng Lục Uyên cũng “ừm” một tiếng như  đã trả lời.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, còn nhớ tôi là tốt.

Tôi chỉ có xíu tiền nên Mộng Quan chỉ cho tôi năm phút để đi vào giấc mộng.

Không kịp kể lại tình cũ, tôi chỉ có thể bất chấp mặt dày dựa sát vào người Lục Uyên “Chồng à, không có anh bên cạnh em cô đơn quá, ví bằng anh có thể giúp em được thì tốt quá rồi.”

“Ồ? Giúp kiểu gì?”

“Dễ lắm, chỉ cần gửi em một số công cụ DIY gì đó là được rồi.”

Thời gian có hạn, vậy nên tôi đưa ra tất cả danh sách mua hàng đã lên kế hoạch từ trước cùng một lúc.

Giây sau, tôi phát hiện tai của Lục Uyên….bằng mắt thường cũng thấy được nó đang đỏ lên.

Anh dường như muốn nói điều gì đó, nhưng tôi không có thời gian để nghe, Mộng Quan đã kết thúc cõi mộng của tôi.

Lúc trở về, tim tôi thấp thỏm không yên, thật ra tôi cũng không chắc liệu Lục Uyên có đốt thứ này cho tôi không, tôi một chút của cũng không có.

Cũng đã chết một năm rồi mà anh chàng này thậm chí còn chưa đốt được cho tôi một tờ tiền nào.

Nhưng ngoài anh ấy ra, tôi cũng không biết nên tìm ai.

Tôi không thể để cha mẹ già của mình đốt cho tôi những thứ này!

Sau khoảng ba bốn ngày sốt ruột chờ đợi ở trạm dịch tiền tệ, ngay khi tôi nghĩ rằng mọi chuyện đã thất bại, cuối cùng tôi cũng đã nhận được gói hàng trên dương gian gửi xuống.

Nhìn thấy chữ “Uyên” như rồng bay phượng múa trên gói hàng, tôi vui mừng khôn xiết.

Mở ra, danh sách tôi đã gửi trong cõi mộng một cái cũng không thiếu.

Trời ơi, lần này Lục Uyên rốt cuộc cũng làm chuyện nên người rồi!

Những thứ mà Lục Uyên gửi cho tôi thực sự có thể nói là hàng độc ở âm phủ- duy nhất.

Suy cho cùng, chả ma nào dám để gia đình đốt mấy thứ này cả?

Cửa hàng vừa khai trương đã ngay lập tức thu hút vô số hồn ma đặt hàng.

Rất nhanh, tất cả các mặt hàng đều được bán hết.

Giá để ma về báo mộng cho người nhà là không hề rẻ nhưng tôi vẫn giữ nguyên ý chí kiên cường bất khuất không ngại gian khổ làm giàu. Tôi góp nhặt hết tiền mình lao động kiếm được gần đây hùng dũng oai vệ đi đến văn phòng quản lý giấc mơ. Dồn hết đồng xu cắt bạc đưa cho Mộng Quan.

“Lần này, về một tiếng!”

Lục Uyên rất ít ngủ, sau mấy tiếng đồng hồ ngồi chơi với Mộng Quan, cuối cùng tôi cũng đợi được người này ngủ say.

Tôi nhìn đồng hồ trên tường, đã ba giờ sáng.

“Anh đi ngủ cũng trễ quá rồi.”

Lục Uyên hình như vẫn đang ở công ty, áo sơ mi hơi nhăn lại, hai má tái nhợt hơi ửng đỏ hệt như vừa mới đi xã giao về, cả người nằm dài lên ghế sô pha trong phòng làm việc.

Tôi bước tới, hít hít “Còn uống rượu nữa chứ?”

Người bên kia nhìn tôi ngây người vài giây, sau khi xác nhận tôi là ai, anh từ từ thu lại ánh mắt, nói “ừm” một lần nữa.

Dù sao tôi cũng có nhiều thời gian nên tôi chỉ khoanh chân ngồi xuống “Anh phải tự chăm sóc sức khỏe của mình chứ. Còn trẻ mà cứ thức khuya với uống rượu. Anh có biết em đã đợi cho đến khi anh đi ngủ bao lâu rồi không. ”

Còn khiến em phải nộp thêm 100 tiền vàng cho Mông Quan nữa chứ.

Lục Uyên giễu cợt “Em mà còn quan tâm đến chuyện sống chết của anh à, đã một năm rồi cũng không thấy em tới tìm anh.”

“Em đương nhiên quan tâm rồi! Chỉ là, chỉ là trước kia không có cơ hội thôi, hiện tại không phải em tới rồi sao.”

Tôi mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ vạn nhất Lục Uyên thật sự chết thì không phải là không có người xuất hàng cho mình à.

Tôi gãi gãi đầu “Cái đó, mấy thứ lần trước anh đốt cho e mem nhận được rồi.”

Lục Uyên nhướng mắt, đợi tôi nói tiếp.

Tôi nuốt nước miếng “Ý là, anh đốt thêm cho em được không?”

Nghe đến đây, Lục Uyên mỉm cười.

Anh cười đến nỗi cái răng khểnh nhỏ bị che khuất cuối cùng cũng lộ ra.

“Trần Niệm An, có phải em đang nuôi chó sau lưng anh không?”

Tôi lắc đầu như trống giã “Tuyệt đối không có đâu, em chỉ tự chơi một mình thôi…”

“Em thích chơi như thế, sao lúc còn sống không nghĩ đến chuyện chơi với anh?”

Không nghĩ đến chuyện chơi với anh…

Chơi với anh…

Một loạt hình ảnh không được kiểm duyệt xuất hiện trong tâm trí tôi, tôi đỏ mặt chạy trốn khỏi giấc mơ.

Lúc tôi quay lại, Mông Quan đang vắt chéo chân chơi Tetris.

Này là máy chơi game dành cho trẻ em, năm ngoái vừa được con trai đốt cho.

Cậu ta cả ngày luôn mang theo, xem nó như đứa con.

Thấy tôi đi ra, cậu ta đút máy chơi game vào túi “Vẫn còn 20 phút nữa mà, sao cô ra sớm vậy?”

Tôi lại nghĩ đến lời nói của Lục Uyên, bất tri bất giác tự vỗ lấy mặt, ” 20 phút này lưu lại, lần sau dùng.”

Tôi nói xong, không đợi Mộng Quan đáp lại đã vội vàng chạy đi.

Cuộc đàm phán lần này đã thất bại.

Tôi không thể lừa Lục Uyên đốt thêm mấy thứ đó cho mình.

Mấy khách hàng ma cứ như đói khát đến cửa hàng giục tôi cả ngày, chuyện này thật sự khiến tôi sứt đầu mẻ trán.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Ngay khi tôi muốn tìm thêm một số kênh khác, trạm dịch đã liên hệ với tôi, nói có hàng đóng gói từ dương gian gửi xuống.

Chữ “Uyên” trên bao hàng sáng lấp lánh, lòng tôi khẽ động, mở ra thì thấy có đầy đủ thứ mình muốn, chủng loại còn phong phú hơn lần trước.

Hơn nữa còn rất nhiều loại mà tôi thậm chí chưa bao giờ nhìn thấy.

Lục Uyên là thần tài gì thế này!

Tôi nóng lòng muốn lấy tất cả chúng ra để đặt lên kệ trưng bày thì lại phát hiện dưới đáy bao còn có một tấm thẻ.

Chính Lục Uyên đã viết nó bằng bút đen rồi đem đốt.

Nét chữ khỏe khoắn mạnh mẽ: “Lần sau còn muốn nhờ anh cái gì thì phải viết báo cáo trải nghiệm sử dụng, đọc cho anh nghe. Mỗi sản phẩm không được dưới 800 chữ”.

Báo cáo trải nghiệm sử dùng?

Không dưới 800 chữ?

Tôi kiểm kê số lượng sản phẩm mà Lục Uyên đã gửi cho mình.

Mẹ ơi! Nhiều như này thì khác nào kích cỡ một quyển tiểu thuyết.

Trước đây tôi không biết Lục Uyên còn có sở thích này đâu đấy!

Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ sử dụng bất kỳ thứ nào trong số những thứ này.

Nhưng không gì có thể ngăn cản quyết tâm kiếm tiền của tôi.

Tôi ngay lập tức khởi chạy hoạt động đánh giá người dùng trong cửa hàng. Bất kỳ ai có phản hồi hơn 800 chữ sẽ được tặng phiếu giảm giá cho lần mua tới.

Dưới sự tiếp thị khéo léo của tôi, trong vòng một tuần, tôi không chỉ bán hết hàng mà còn nhận được một báo cáo đánh giá cỡ từ điển.

Tôi vừa đến văn phòng quản lý giấc mơ với tư thế ngẩng cao đầu, còn chưa kịp nói thì Mộng Quan đã hỏi trước: “Lại muốn báo mộng?”

“uh-huh.”

Mộng quan cau mày nói: “Không có người chết nào mỗi ngày lại bỏ ra nhiều tiền như vậy để báo mộng cho người sống đâu, ngay cả Steve Jobs xuống đây cũng không đắc ý như cô.”

Tôi cười cười nói “Tôi đây không phải là đang suy nghĩ cho việc làm của anh sao.”

“Vậy tôi phải thực sự cảm ơn cô rồi.”

Mộng Quan mở cánh cửa vào mộng, vốn dĩ tôi nghĩ còn phải đợi hơi lâu, nhưng không ngờ lần này mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Sau khi vào mộng, tôi nhìn lướt qua đồng hồ trên đồng hồ, đã bảy giờ tối.

“Sao anh ngủ sớm dữ zị?”

Nhìn lại lần nữa, Lục Uyên còn mặc một chiếc áo sơ mi trắng thẳng thớm, bên dưới là một chiếc quần tây giản dị, tóc hẳn còn được chải chuốt kĩ càng, thậm chí anh còn vuốt keo tạo nếp.

Cổ tay phải vẫn đeo chiếc đồng hồ năm xưa tôi tặng, dây đeo có chút phai màu, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng chút nào đến khí chất quý tộc của anh.

Ai đi ngủ mà mặc kiểu này, cũng quá quyến rũ rồi đó.

Tôi nghi hoặc “Lẽ nào anh biết hôm nay em sẽ về nên mới cố tình đợi em sao?”

Đáp lại nghĩ hoặc của tôi là nụ cười khẩy của Lục Uyên.

Được thôi, là tự em đa tình không biết xấu hổ.

Lục Uyên ngồi trên ghế xoay, giống như người già, hai tay mảnh khảnh gõ gõ vào tay vịn “Lại kiếm anh muốn gì? Kêu em làm bài tập, đã làm xong chưa?”

Còn bài tập nữa chớ.

Thực sự nghĩ tôi tự dùng rồi.

Kìm nén sự thôi thúc đảo mắt, tôi lấy trải nghiệm người dùng đã thu thập được từ trong túi ra, dâng lên bằng cả hai tay “Trải nghiệm người dùng mà ngài muốn đây, cái nhỏ nhất cũng được viết hết ra rồi, mời ngài xem xét.”

Lục Uyên lật tới lật lui, thình lình ngẩng đầu “Mấy cái này đều là em viết sau khi tự mình trải nghiệm?”

Nghe đến đây, tim tôi như thắt lại.

Trước khi về đây tôi đã đọc hết nội dung, xóa hết tên liên quan, lẽ nào vẫn có cá lọt lưới sao?

Một bên tôi trả lời “phải”, một bên lại lo lắng nhìn sang, cũng muốn xem thử.

Lục Uyên lật đến một bên trang “Tự em đọc xem.”

Tôi chớp mắt đọc theo chỗ anh ta chỉ: “Trải nghiệm người dùng xuất sắc, từ giờ muốn làm chuyện xấu hổ với nam thần lúc nào cũng được rồi. Trải nghiệm như thật vậy á, dù có chết dưới hoa mẫu đơn cũng mãn nguyện.”

Đúng thật là chân thành, viết vừa có lí vừa đúng trọng điểm.

Tôi không hổ thẹn còn hỏi lại “Xin hỏi có vấn đề gì sao?”

Lục Uyên nhướng mày “Ai là nam thần của em?”

Chết tiệt, lại còn đào hố chờ mình!

“Anh nghe em giải thích, em không có ý đó, ý em là nói…”

Chuyện này tôi không cách nào giải thích được!

Cuối cùng, tôi chỉ có thể cắn răng theo lao đáp: “Anh, anh là nam thần của em đó!”

Nghe thấy cấu này, sắc mặt Lục Uyên cải thiện rõ rệt.

Ngay cả khóe miệng ngàn năm không nhếch mép cũng hơi nhếch lên, giữa lông mày và mắt anh ta có một chút thỏa mãn.

“Bài tập em làm không tệ, muốn gì thì cứ nói với anh đi.”

Đây là lần đầu tiên tôi phát hiện ra Lục Uyên hóa lại đẹp trai đến thế!

Tôi không nhịn được chạy tới, ôm lấy Lục Uyên “moa moa” mấy cái “Chồng vạn tuế!”

Lục Uyên hiển nhiên sửng sốt một chút, tựa hồ không tưởng tượng được anh vươn tay nhéo nhéo mặt tôi, đồng tử thả lõng nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi biết anh ấy muốn hỏi gì, mở miệng nói lớn “Đây là mơ.”

Giấc mơ là hão huyền.

Nhưng nó cũng là sự tồn tại thực sự duy nhất liên kết giữa cõi âm với dương gian.

Tôi nói xong thì thấy hai mắt Lục Uyên đỏ hoe.

Một lúc lâu sau, tôi thu hai tay anh đặt trên mặt mình xuống.

Chuông reo, đã đến giờ chia tay rồi.

Tôi nói “Lục Uyên, anh đốt thêm cho em một ít nữa đi.”

Lục Uyên không trả lời tôi.

Nhưng tôi biết, anh ấy sẽ làm.

Với sự giúp đỡ của Lục Uyên, công việc kinh doanh của tôi ngày càng khởi sắc.

Với tốc độ hút vàng này, chỉ mấy tháng nữa thôi tôi có thể tiến vào TOP 100 ma nhà giàu nhất khu đông nam mà không gặp trở ngại gì rồi.

Đáng tiếc, tôi không tiết kiệm được đồng nào.

Tất cả số tiền tôi kiếm được đều dùng để gặp Lục Uyên.

“Cô cứ không tiết chế được như này không được đâu.”

Bộ dạng tiêu tiền như nước của tôi cuối cùng ngay cả Mộng Quan cũng không chịu được nữa, anh ta cứ nhắc nhở tôi “Cô đã chết rồi, người ma hai hướng, sao cô cứ đâm đầu yêu một người còn sống làm chi.”

“Ai ai ai yêu đương đâu chứ, tôi chỉ đi nhập hàng thôi.” Tôi ngẩng cao đầu không chịu thừa nhận “Tôi làm việc này là vì sự nghiệp phát triển kinh doanh bền vững của công ty, đây hoàn toàn là chiến lược đầu tư giai đoạn đầu. ”

“Hừm, có nói với anh anh cũng không hiểu đâu.”

Mộng quan không tức giận “Nói cô cũng như không, cút cút cút mau cút vào đi.”

Lúc giấc mơ mở ra, Lục Uyên đã đợi tôi.

Tôi rất tự nhiên chạy tới, ôm eo Lục Uyên, vùi mặt vào trong ngực anh, ngọt ngào hét lên: “Chồng ơi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Lục Uyên nhoẻn miệng cười muốn vươn tay ôm tôi, nhưng lại không có sức mà rút lại.

Tôi không nhận ra sự khác thường của Lục Uyên, trong lòng có chút kích động “Lần này chúng mình có thể gặp nhau tận hai tiếng, anh vui không, vui không?”

“Ừm.”

Tôi dựa vào người Lục Uyên mà lảm nhảm “Anh có biết mấy ngày trước em đã nhìn thấy ai ở ẩm phủ không? Lão Trương, lớp trưởng trung học của chúng ta đó, em nghe bảo cậu ấy chết vì bệnh ung thư. Chậc, anh nói xem cậu ấy còn trẻ mà, mới kết hôn năm ngoái đúng không? ”

Vừa dứt lời, tôi liền cảm thấy thân thể Lục Uyên cứng đờ, anh không trả lời câu ấy mà chỉ hỏi: “Nếu bây giờ anh chết, có phải anh cũng sẽ được gặp em không?”

Tôi đứng hình mấy giây sau đó mới nhận ra ý Lục Uyên muốn nói.

“Sao anh lại có suy nghĩ như vậy hả? Lục Uyên, anh không được chết, anh phải sống thật tốt cho em.”

“Tại sao?”

Lục Uyên nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu.

“Hồi đó em dễ dàng ra đi như vậy, sao anh lại không thể?”

“Tình huống không giống nhau. Em là vì cứu người mới chết, cũng được coi như anh hùng lên hẳn bản tin đi? Còn anh thì sao? Hơn nữa, ba mẹ em còn có chị em chăm sóc, em có một mình, có chết cũng không quá lo lắng. Ba mẹ anh thì ngược lại, họ chỉ có mình anh, tương lai về già họ phải trông cậy vào anh. ”

“Em có một mình?” Lục Uyên nhìn tôi “Trần Niệm An, lúc em liều mạng cứu người, em có nghĩ đến anh không? Đôi khi anh tự hỏi em đã bao giờ yêu anh chưa.”

Lục Uyên rơi nước mắt, hít sâu vài cái mới bình tĩnh lại.

“Không phải ý đó.”

Tôi lắc đầu muốn giải thích, nhưng còn chưa kịp nói thì cổng giấc mơ đã bắt đầu bị xé toặc.

Tôi buộc phải thoát ra.

“Sao lại như vậy?”

Tôi chạy đến tìm Mộng Quan “Không phải anh nói có thể kéo dài đến hai tiếng đồng hồ sao, sao lại kết thúc trước khi hết giờ?”

Mộng Quan sắc mặt cũng có điểm kỳ quái “Không biết nữa, lẽ nào hệ thống có vẫn đề?”

Chúng tôi thử thêm vài lần mà vẫn không thành công.

Thật là một hệ thống thối nát, tôi đã chi nhiều tiền như vậy còn không đổi được cái máy nào tốt hơn sao!

Ngày hôm đó tôi không thể đợi cửa giấc mở mở ra lần nữa nên tôi phải quay về.

Nhưng mà, ngày hôm sau, tôi vẫn không thể vào giấc mơ của Lục Uyên.

“Còn chưa sửa xong?”

“Hệ thống hoàn toàn không bị hư.” Mộng quan cau mày “Sửa xong cũng không thấy bị sao cả.”

Vậy tại sao tôi không thể vào?

Mộng Quan đoán “Có thể là o anh ta đã tỉnh.”

“Không thể nào, Lục Uyên sẽ không để tôi đợi lâu như vậy. Anh ấy biết rõ tôi sẽ báo mộng, mỗi lần đều là cứ đến là gặp được thôi.”

Tôi nói xong, ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.

Cứ đến là gặp?

Làm thế nào mà con người luôn ở trạng thái ngủ, bất cứ lúc nào tôi đến cùng đều gặp được?

Rõ ràng, Mộng Quan cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Tôi nắm lấy cánh tay Mộng quan, “Mộng quan, nếu một người đột nhiên rơi vào trạng thái hôn mê liệu tôi có thể bị đẩy ra khỏi giấc mộng không?”

“Hôn mê chính là hoàn toàn bất tỉnh, cửa dẫn đến cõi mộng cũng hoàn toàn đóng lại.”

Mộng quan khuyên tôi: “Đừng nghĩ lung tung, anh ta không ngu vậy đâu, ai lại chịu để mình hôm mê trong thời gian dài chỉ để chwof gặp cô cơ chứ. Mấy ngày nay hẳn là bận rộn công việc, nào rảnh mới gặp cô.”

Nhưng tôi đợi rất lâu cũng không thấy Lục Uyên đâu.

Số hàng anh hứa đốt cho tôi cũng đã bán hết sạch.

Lục Uyên … rốt cuộc có chuyện gì?

Tôi không có nguồn thu nhập, đành phải trở lại trạng thái lần đầu tiên đến âm phủ.

Bây giờ tôi chỉ còn vài chục phút nữa kể từ lần liên lạc cuối cùng với Lục Uyên, để có thể nhìn thấy người này sớm hơn, tôi ngồi xổm bên cạnh Mộng quan chờ đợi.

Anh ta đang ngồi chơi Tetris, tôi lại hỏi anh ta: “Con trai anh mấy tuổi?”

Mộng quan suy nghĩ một hồi nói: “Tôi mất năm nó 7 tuổi, năm nay hẳn cũng 14 tuổi rồi.”

“Anh chết cũng được 7 năm rồi mà con trai anh còn đốt đồ chơi này cho anh sao, quả là hiếu thảo.”

“Con trai đốt cho tôi hồi nó vẫn còn nhỏ lận.”

Nhắc đến con trai mình, Mộng Quan cười ngu ngốc “Đây là món đồ chơi cuối cùng tôi mua cho nó trước khi chết. Tôi đoán chắc nó còn đang giận tôi. Từ lúc chết đến giờ đã mấy năm không gặp nó rồi.”

Không có vàng mã, không được báo mộng.

Tôi có chút tò mò “Nhà anh không đốt tiền giấy cho anh sao?”

“Không có, đoán chừng rất hận tôi.”

Những ngón tay thô ráp của mộng quan xoa mép máy chơi game, khuôn mặt anh ta đầy u ám, như thể anh ta đang nhớ lại.

“Tôi đột tử lúc đang lái xe. Nó khá đột ngột. Đang trên đường tan làm thì chết. Tôi đã bỏ mặc vợ con, biến họ thành mẹ góa con côi, không nơi nương tựa. Họ hận tôi cũng phải thôi.”

Nói xong, anh ta thở dài nói: “Đối với tôi mà nói, làm ma rồi tôi cũng chỉ muốn dành dụm ít tiền để gặp được mẹ con, nhân tiện cũng tích chút Âm đức, xem có chiếu cố được cho vợ con hay không ”

Sứ giả ma làm quan dưới âm phủ, lương chẳng bao nhiêu nhưng âm đức thì gấp bội.

Thực sự là ma nào cũng có tâm ma, nhưng không ngờ, một người đàn ông như mộng quan, người vừa to vừa thô, lại có một tâm hồn tinh tế đến thế.

Nói đến con trai, khóe miệng Mộng quan không khỏi nhếch lên “Con trai vợ chồng tôi đẹp trai lắm.”

Tôi nghi ngờ liếc nhìn khuôn mặt chữ Hán trước mặt, rõ ràng là không tin.

Mộng quan hiểu rõ ý tôi, anh ta lấy trong túi ra một tấm hình “Cho cô xem.”

Tôi cúi mặt, lúc tháy nó thì choáng váng.

Trong ảnh, một người phụ nữ tươi cười đang ôm một đứa nhỏ, đứa nhỏ không còn nhỏ lắm, khoảng sáu, bảy tuổi, khi cười thì giữa miệng thằng bé có một chiếc răng bị mất.

Chỉ là … sao nhìn quen quá.

Tiếng phanh gấp và tiếng hét lớn vang vọng bên tai, nỗi đau chia lìa thể xác và linh hồn của tôi khi bảo vệ đứa trẻ dường như lại xâm chiếm.

Cơn đau trong người tôi đã biến mất từ ​​lâu nhưng tiềm thức vẫn mãi co giật.

Mộng Quan vỗ mạnh vào tôi, “Nghĩ gì thế, hỏi cô có đẹp trai không đó?”

Tôi định thần lại, “à” một tiếng, trả lại tấm hình “Đẹp trai.”

Mộng Quan bất mãn, “có lệ quá đi.”

Sau một hồi im lặng, cửa vào cõi mộng của Lục Uyên cuối cùng cũng mở ra, mắt tôi sáng lên, “Mộng Quan, tôi vào được chưa?”

Không biết có phải bị tôi lây nhiễm hay không, nhưng mộng quan cũng có chút kích động, “Nhanh đi, còn có 40 phút, nhanh lên.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Tôi lao vào “Lục Uyên!”

Đập vào mắt là một bóng dáng ốm yếu.

Anh không mở mắt, nằm một mình trên giường bệnh, xung quanh toàn là mùi thuốc khử trùng.

Chỉ mới mấy ngày mà Lục Uyên sụt cân kinh khủng, vẻ mặt nhợt nhạt không như cố tình trang điểm, toàn thân lộ ra vẻ yếu ớt thiếu sức sống.

Nước mắt tôi “tí tách” rơi xuống.

Lục Uyên đưa tay lên như vẻ đã dùng hết sức lực rồi mới chạm được vào má tôi.

Giọng anh ấy yếu đến mức chỉ khi tôi tiến lại gần mới nghe được.

Anh nói “Mấy thứ hứa với em bữa giờ không đốt được, có phải đã làm chậm trễ công việc của em rồi không?”

Đã thành ra như này rồi mà còn nói mấy lời vô bờ bến đó.

Nỗi lo cho anh ấy nửa chừng bị chuyện này làm cho tan biến hết cả rồ: “Sao anh lại thành ra thế này?”

Lục Uyên lắc đầu không trả lời, chỉ nhìn tôi chằm chằm.

Lần này thời gian có hạn, tôi không thể nói thêm với anh ấy.

“Em phải đi rồi.” Tôi cúi đầu hôn lên môi Lục Uyên “An tâm dưỡng bệnh, nhớ tự chăm sóc bản thân, đừng để em chết rồi mà còn lo lắng chuyện này.”

Xác nhận Lục Uyên đã bình an, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Một thời gian sau, gói hàng Lục Uyên gửi xuống đã đến.

Cửa hàng mở cửa trở lại, cuộc sống ma quái của tôi cũng theo đó mà trôi qua.

Song, ngay khi tôi định đóng cửa, định tìm Lục Uyên ôn lại chuyện quá khứ thì một người quen thuộc xuất hiện.

Người đến thực sự là lớp trưởng trung học mà tôi đã đề cập với Lục Uyên ngày hôm đó, Lão Trương.

Lẽ ra phải mấy ngày nữa Lão Trương mới phải xuống âm phủ, nhưng trên mặt không cậu ta hoàn toàn không có vẻ gì là đau khổ, cứ tràn đầy xuân sắc.

Đứng bên cạnh cậu ta, tay trong tay với cậu ta, là một … một ma nữ?

Tôi biết vợ của Lão Trương, trước đây cả hai có quan hệ rất tốt, hiển nhiên người ở bên cạnh cậu ta lúc này hoàn toàn không phải là người vợ đó.

Mới chết bao lâu mà vừa xuống đã đi bước nữa?!

Lúc Lão Trương nhìn thấy tôi, cậu ta không hề né tránh một chút nào, còn chủ động tiến đến chào hỏi: “Cậu mở cửa hàng này à? Lúc mới xuống tớ đã nghe nói về cửa hàng này rồi. Nếu Lục Uyên biết cậu xuống dưới này làm ăn không tệ, e là cũng có thể yên tâm rồi. ”

Không nhắc đến Lục Uyên còn tốt, một khi nhắc đến Lục Uyên làm tôi lại nghĩ đến vợ cậu ta.

Tôi không khỏi chế nhạo “Đúng ha, nếu chị dâu biết chuyện cậu xuống dưới đây vô tư thế này, e là cậu ấy cũng sẽ yên tâm thôi.”

Kết quả hình như không hiểu ý tôi muốn nói, Lão Trương còn gật gật đầu “Đợi tôi tiết kiệm được tiền rồi, có thể về báo mộng với cô ấy.”

Tên này có thể nào còn chút liêm sỉ nữa được không!

Lão Trương vừa bước vào vừa lảm nhảm nói: “Cậu với Lục Uyên quen nhau hơn mười năm, từ ngày cậu đi cậu ta cứ như bỏ mặc tính mạng. Người không ra người, ma không ra ma. Tháng trước lúc tôi nhập viện điều trị ung thư dạ dày, tôi cũng đã gặp Lục Uyên. ”

Vốn dĩ tôi không muốn đối phó với thứ cặn bã này, nhưng khi nghe thấy chuyện này, cuối cùng tôi cũng có phản ứng.

“Cậu nói đã gặp Lục Uyên ở bệnh viện? Sao anh ấy lại ở bệnh viện?”

“Uống thuốc ngủ quá liệu, bị đưa đi rửa ruột.”

Tôi hít một hơi thật sâu, Lão Trương thâm thúy liếc tôi “Đợi nào cậu nào kiếm được tiền, nhớ tìm Mộng Quan báo mộng cho cậu ấy, để cậu ấy yên tâm mà sống tốt, không vương vấn cậu nữa. Người chết thì cũng đã chết rồi, người sống vẫn phải sống tốt đúng không? ”

Nói xong Lão Trương cùng ma nữ rời đi.

Còn tôi, vẫn đứng tại chỗ, nghĩ đi nghĩ lại những lời của Lão Trương.

Có rất nhiều điều tôi đã không nhận thấy, bây giờ cuối cùng cũng đã có câu trả lời.

Tại sao một người chỉ có thể ngủ say lúc 3 giờ sáng mà bây giờ tôi có thể nhìn thấy anh ấy bất cứ khi nào tôi đến văn phòng quản lý giấc mơ.

Tại sao người lúc đầu còn ngượng ngùng, mặc bộ đồ ngủ tôi mua cho không chịu thay, giờ mỗi lần gặp tôi đều quần áo chỉnh tề, cứ như thể sắp có một buổi hẹn hò với ai đó.

Thế mà tôi còn cà khịa cái tính làm màu của anh ấy, đi ngủ còn không quên trang điểm.

Hóa ra, chỉ là để gặp tôi.

Lục Uyên, tên ngốc này.

Tôi vốn định đi tìm Mộng quan để gặp Lục Uyên.

Nhưng những lời của Lão Trương đã ngăn tôi lại.

Mông quan đã từng nói người ma khác đường.

Lão Trương nói, người chết cũng đã chết rồi.

Tôi cứ quấy rầy Lục Uyên như thế, chẳng phải chỉ đang kéo dài chu kỳ buồn phiền của anh ấy sao?

Sau ngày hôm đó, tôi tự khống chế không gặp Lục Uyên nữa.

Không có nguồn cấp, tôi ngừng làm việc chăm chỉ, cả ngày chỉ nằm trong quan tài.

Trong khoảng thời gian này, mộng quan có đến gặp tôi một lần, thấy tôi như thế thì cau mày “Tôi còn tưởng cô đi đầu thai lâu rồi, bây giờ thấy cô chưa chết tôi yên tâm rồi.”

Sau đó, thấy tôi ế ẩm liền không nhịn được hỏi thêm: “Sao thế, phá sản rồi à?”

Nghe giọng điệu này tôi cứ cảm thấy rằng anh ta đang cười trên nỗi đâu của tôi.

Tôi xuống âm phủ lâu vậy mà cũng không có bạn bè, trong lúc bận rộn kiếm tiền thì mộng quan này thực sự là một trong số ít người mà tôi có thể nói chuyện.

Tôi không kìm lòng được “Cứ coi như tôi chia tay rồi đi.”

Vẻ mặt Mộng Quan căng thẳng “Cô chia tay với nhà cung cấp? Vậy số tiền trước đây cô tiêu không phải là vô ích rồi sao?”

Đó là trước đây tôi nói vậy thôi.

Tôi không biết nên cười hay nên khóc, chỉ nói: “Anh ấy là bạn trai của tôi.”

Tôi ngay lập tức kể với anh ấy tất cả mọi thứ “Anh nói đúng, tôi chỉ muốn nhìn thấy anh ấy. Người không thể chấp nhận cái chết thực sự là tôi. Mộng quan, anh nói xem có phải tôi đã sai rồi không?”

“Dù sao cô cũng không thiếu vàng mã. Muốn nhìn thì cứ nhìn. Cô cứ nhìn cậu ta già đi thì có làm sao đâu?”

“Nhưng không phải anh bảo người ma khác đường sao, tất cả đều là hư ảo?”

“Đó là nói với mấy ma nghèo khổ thôi.”

Mộng quan suy nghĩ một hồi “Tôi ở âm phủ nhiều năm như vậy mà thật sự chưa thấy ngươi nào như cô. Mọi người sớm hay muộn gì cũng đều muốn đi đầu thai. Còn dạng chết như cô, chết rồi mà vẫn không ngừng phấn đấu làm ăn, ít lắm. ”

Nói xong, anh ta lẩm bẩm: “Tôi mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, mỗi ngày cũng muốn báo mộng về gặp vợ con, cho dù mọi thứ có là giả đi nữa…”

“Anh không sợ ảnh hưởng đến tính mạng của bọn họ, khiến bọn họ càng ngày càng lún sâu sao?”

“Nếu cô là chỗ dựa tinh thần của họ thì sao?”

Lời nói của mộng quan như kéo tôi ra khỏi mớ hỗn độn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


Đúng vậy, dù sao việc tiếp tục kinh doanh cũng vừa giúp tôi kiếm tiền lại vừa thông qua báo mộng biết được những gì đã xảy ra với người đàn ông của mình!

Nhưng mà, liệu Lục Uyên có tiếp tục gặp tôi nữa không?

Nếu anh ấy tiếp tục uống thuốc ngủ thì phải làm sao?

Ngay khi tôi không thể quyết tâm nhìn về phía trước, tôi nhận được một gói hàng từ Lục Uyên.

Bên trong còn có một bức thư viết tay bị đốt.

Gửi vợ anh:

Hôm nay là ngày giỗ thứ hai của em vậy mà anh vẫn không đợi được em báo mộng về.

Khi em vừa ra đi, anh đã rất hận em, hận em sao lại đoạn tuyệt như thế, nhưng rồi anh lại càng hận chính bản thân mình, không thể bảo vệ em.

Lần đầu tiên em bước vào giấc mơ, anh đã nghĩ đó chỉ là ảo ảnh, sao em có thể chủ động hỏi anh mấy thứ đó được? Nhưng anh vẫn đốt hết những gì em đã nói với anh trong mộng, không ngờ, vài ngày nữa em lại quay lại. Trong lòng anh rất vui, hóa ra tiểu biến thái như em còn có lương tâm, còn có thể tìm ra cách như vậy để gặp anh.

Đột nhiên, cuộc sống của anh như có những kỳ vọng trở lại.

Nhưng gần đây em lại biến mất.

Anh cầu xin em, xin em hãy quay lại nhìn anh một lần nữa thôi, được không?

Mãi mãi yêu em.

Lục Uyên.

Kết thúc còn kèm một đoạn giai thoại thú vị.

“Hôm nay lúc anh đặt mấy món này cho em chủ cửa hàng đã nhắn tin hỏi anh có phải cùng nghề không, có muốn hợp tác không. Sau một hồi tán gẫu còn giảm 20% doanh thu cho anh. Đời này anh chưa bao giờ anh nghĩ tới sẽ có một ngày anh có thể bắt đầu kinh doanh loại hình kinh doanh như này. ”

Đọc tới đây, nước mắt cuối cùng cũng kìm được, tôi không nhịn nổi bật cười.

Lục Uyên khi còn đi học là một học bá, tốt nghiệp xong cũng vào dạng người ưu tú, nếu không phải tại tôi, anh ấy đã không mua mấy thứ này.

Đọc lại bức thư hai lần tôi mới cẩn thận gấp lại, bỏ vào túi.

Thở phào nhẹ nhõm.

Trái tim lơ lửng chùng xuống.

Ngày hôm sau, tôi đi tìm mộng quan.

Mộng quan lấy đồng xu, hỏi tôi, “này là thông suốt rồi đấy à?”

“May nhờ có lời chỉ bảo của anh.”

Nói rồi, tôi lấy trong túi ra một dụng cụ mới đưa cho anh ta, “Tặng anh đó.”

Nhìn thấy món đồ này, khuôn mặt vốn đã đen lại xanh của Mộng quan lại càng xanh hơn.

“Tôi đường đường là đại nam nhân, sao cô lại tặng tôi cái này, mắc ói quá đi. Mang đi, mang đi giùm cái!”

“Tại sao chứ, nó là bảo vật đắt hàng của cửa hàng tôi đó?”

Tôi cau mày, nhấn nút, thứ trong tay tôi bắt đầu lung lay từ bên này sang bên kia.

Lợi dụng thời cơ tôi đâm thứ này lên vai anh ta, anh ta “Ai da” một cái, tôi nhếch mép, ” súng massage mà, thế nào, không phải là cùng một kiểu sao?”

Mộng Quan vặn vẹo cổ “Cô có năng lực thật đó.”

“Nghề nghiệp mà.” Tôi chớp chợp mắt, “Dùng thích thì tới chỗ tôi mà mua, tôi giảm giá cho anh”.

Mộng Quan sắc mặt tối sầm lại, phất tay áo, “Cú cút cút, mau đi tìm người đàn ông của cô đi, nhìn thấy cô liền khó chịu.”

Đã lâu không gặp, tôi đứng cách Lục Uyên vài bước, vẫn có chút rụt rè.

Tôi sợ anh ấy sẽ hỏi tôi tại sao lâu như vậy tôi không đến.

Lề mề chậm chạp không dám tiến lên.

“Còn chưa chịu tới?”

Lục Uyên duỗi tay ra, ngay khi tôi được thả ra, tôi nện vào cánh tay của Lục Uyên như một quả đạn pháo nhỏ “Thực xin lỗi.”

Anh hôn lên đỉnh đầu tôi, thở dài nói: “Đến là tốt rồi.”

Người khác yêu thì tốn tiền, chúng tôi yêu nhau thì tốn vàng mã.

Tôi còn nhờ Lục Uyên cung cấp số lượng lớn hàng hóa cho mình, có như vậy mới duy trì được chi phí yêu đương.

“Anh bỏ tiền ra mua đồ cho em, còn em kiếm được lại chả cho anh đồng nào. Em đây là đang giao dịch với chi phí bằng không à.”

Lục Uyên cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, liếc mắt nhìn tôi.

“Vậy thì em, vậy em không cho anh cơ hội gặp em nữa…”

Tôi cười cười quấn lấy anh như một con rắn nước.

“Anh vẫn cảm thấy mình lỗ. Mua nhiều thứ như vậy mà một cái cũng vô dụng. Thà cứ đốt vãng mã cho rồi.”

“Vậy anh nói xem phải thế nào?”

Tôi thực sự không biết một người đã chết như tôi có thể làm gù được.

Lục Uyên nhìn tôi “về sau em không cần nộp báo cáo cho anh nữa, lúc về cứ mang theo dụng cụ tới là được.”

Tôi choáng váng, nói như này nghĩa là sao?

Lục Uyên cúi đầu thì thào với giọng nói gần như mê hoặc “Niềm vui đôi lứa chỉ biết làm trong giấc mộng.”

Gần đây tâm trạng tôi rất tốt.

Mộng quan cũng có tâm trạng vui vẻ.

Lúc tôi đến tìm Lục Uyên, tôi thực sự nhìn thấy anh ta đang sửa lại mái tóc của mình.

“Chắc anh đã tìm thấy mùa xuân thứ hai ở âm phủ rồi đúng không?”

“Bậy bạ.”

Mộng Quan trừng mắt nhìn tôi “Tôi yêu vợ như mạng sống của mình vậy.”

Ha ha.

Tôi chưa kịp hỏi thì Mộng Quan đã đến, thần thần bí bí nới với tôi, “Tôi tiết kiệm đủ tiền rồi, thứ Ba tuần sau sẽ được gặp con trai.”

Sau bao nhiêu năm chết đi, cuối cùng Mộng quan cũng có thể nhìn thấy con trai mình, không có gì lạ khi anh ta rất vui.

“Sao lại phải vào thứ Ba tuần sau?”

“Ngày lành tháng tốt, thỉnh sư phụ Từ tính toán đó.”

Sư phụ Từ là một thầy bói đã dựng một quầy hàng dưới âm phủ chúng tôi, cả đời ông ấy luôn theo nghề này.

Nghe bảo sư phụ Từ lúc đi bộ vì không chú ý mà rơi xuống sông, chết đuối.

Tôi không tin chuyện này nên tôi chỉ nói lời chúc mừng rồi đi báo mộng về tìm Lục Uyên.

Tôi cứ nghĩ đến chuyện Mộng quan sẽ gặp con trai vào thứ ba tuần tới mà hơi lơ đãng.

“Nghĩ gì thế?”

Thấy biểu hiện của tôi có chút không đúng, Lục Uyên hỏi.

“Anh có nhớ đứa nhỏ em cứu trông như nào không?”

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Lục Uyên chìm xuống.

Nhưng anh ấy vẫn nói “ừm”, “Anh nhớ.”

“Thằng bé hình như là con trai của người bạn ma đã chết của em.”

Tôi bị xe tung.

Vì cứu một đứa nhỏ.

Hôm đó, tôi có hẹn với Lục Uyên đi xem phim, lúc tôi đang đợi anh ấy đón tôi ở cổng công ty thì nhìn thấy một đứa nhỏ đang đứng ở ngã tư chờ đèn giao thông, đột nhiên một chiếc xe quay vòng, tăng tốc về phía thằng bé.

Đứa nhỏ nhìn chằm chằm vào chiếc xe choáng váng, nhưng tôi thậm chí không nghĩ đến chuyện đó, tôi chỉ lao đến, chặn đứa trẻ dưới người mình.

Anh hùng cứu người, vô tình bỏ mệnh.

“Chồng à, anh đã tìm được người lái xe gây tai nạn chưa?”

Thấy Lục Uyên gật đầu, tôi mím môi nói: “Bạn em đã cho em xem ảnh vợ anh ấy. Người ngồi ở ghế phụ hôm đó hình như là … vợ của anh ấy vậy.”

“Cái gì?”

Ban đầu, tôi không chắc lắm, nhưng bức ảnh mà mộng quan cho tôi xem ngày hôm đó đã cho tôi một ấn tượng khó phai mờ.

Giờ nghĩ lại càng thấy nghi ngờ.

Tại sao chiếc xe đột ngột rẽ khỏi đường chính lại lao thẳng về phía đứa nhỏ.

Hơn nữa, đứa nhỏ sao lại không chạy, cứ nhìn chằm chằm vào chiếc xe.

“Chồng à, anh có thể giúp em một việc được không?”

Tôi nhìn Lục Uyên, “Giúp em tìm hiểu tình hình của đứa nhỏ đó, còn thêm… tình hình của mẹ nó nữa.”

Vừa dứt lời, Lục Uyên nở nụ cười.

” Trần tiểu thư à, em không nghĩ anh đã cung cấp quá nhiều dịch vụ cho em rồi sao? Chăm sóc em là đủ rồi, giờ anh còn phải chăm sóc những người bạn đã chết của em nữa hả.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


Dừng lại một hồi “Điều quan trọng nhất là … bạn của em chính là thành viên trong gia đình đã giết em. Anh không muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong gia đình của họ.”

“Giúp em đi mà.”

Mộng quan là một con ma tốt, anh ấy đã làm việc chăm chỉ nhiều năm mới dành dụm đủ tiền, tôi không muốn anh ấy nhận được kết quả như vậy.

Nếu những điều suy đoán là sự thật, thì mộng quan không nên báo mộng.

Thấy người đàn ông này vẫn tỏ vẻ không quan tâm, tôi xông tới “Chồng yêu, em xin anh đó. Không phải anh đã gửi sản phẩm mới cho em sao, hôm nay sao tụi mình không thử luôn ta”.

Sau khi trả rất nhiều tiền cũng như cống hiến hết mình, cuối cùng tôi cũng bước ra khỏi giấc mơ.

Nhìn khuôn mặt hào phóng khoanh chân ngồi đó ngâm nga một bài hát nhỏ và chơi game của mộng quan, bao nhiêu tức giận của tôi liền ập tới.

“Vì anh mà tôi đã phải hy sinh rất nhiều đó!”

Mộng quan không hiểu đầu cua: “Sao thế, cô lại đụng chạm gì với nhà cung cấp của mình nữa à?”

Hình ảnh nóng bỏng má lại hiện ra, tôi nghiến răng nghiến lợi: “chằng thèm lo cho anh nữa, cẩu nam nhân”

Mộng quan:?

Vài ngày sau, tôi nhận được tin theo dõi được đốt từ Lục Uyên.

Người ngồi ghế phụ chính là mẹ của cậu bé, Lưu Huệ.

Người lái xe gây ra vụ tai nạn là chồng hiện tại của cô ta, Trương Nghị.

Trương Nghị là một tên hoàn toàn thối nát, ăn chơi nhậu nhẹt, mại dâm, cờ bạc, thỉnh thoảng còn đấm đá Lưu Huệ.

Con trai của Mộng quan cũng đang ở tuổi vị thành niên, lúc thấy mẹ mình bị đánh, cậu bé thường chống cự.

Đổi lại, mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn.

Cuối cùng, Trương Nghị thực sự có ý định giết người.

Hắn ta đã mua một số tiền bảo hiểm khổng lồ cho con trai của mộng quan, muốn giết thằng bé để gian lận số tiền bảo hiểm.

Lúc đầu Lưu Huệ không đồng ý, nhưng sau đó, ả ta không chịu nổi sự dụ dỗ của Trương Nghị, hắn bảo một khi cần có tiền, họ có thể đến thành phố khác làm lại cuộc đời.

Hắn ta còn hứa sẽ thay đổi.

Vậy nên, Lưu Huệ đã đồng ý.

Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, họ lừa thằng bé ra ngoại ô, sự thay đổi duy nhất là sự có mặt của tôi.

Lời thú nhận của cả hai chi tiết đến mức ngay cả một người ngoài cuộc như tôi cũng phải run sợ.

Hổ dữ không ăn thịt con, ả Lưu Huệ này quá đọc ác nhẫn tâm rồi. (đọc đến đây tự nhiên nhớ đến mấy vụ bạo hành con)

May mắn thay, cả hai người đã bị đưa ra công lý, còn thằng bé hiện đang được nuôi dưỡng tạm thời trong một mái ấm.

Tôi không thể tưởng tượng được mộng quan sẽ buồn như thế nào, người luôn yêu thương vợ con như anh ấy nếu biết được sau khi mình chết đã xảy ra những chuyện như này sẽ thế nào.

Suy nghĩ đầu tiên của tôi là ngăn anh ấy bước vào giấc mơ của con trai.

“mộng quan!”

Tôi chạy đến văn phòng quản lý giấc mơ, nhưng không thấy mộng quan ở đâu cả.

“Anh ấy đi gặp con trai rồi.” Con ma giúp việc quạt một cái, thấy tôi đi vào như kiếm được người tâm tình: “còn mang theo máy chơi game nữa, bảo muốn có trận chiến Tetris với con trai. ”

Cái gì mà tetris chứ?

Tôi chỉ có thể đợi bên ngoài, sau khoảng một tiếng, cánh cửa của giấc mơ  mở ra.

“mộng quan.”

Tôi bước tới, “Anh, anh còn ồn chứ?”

Vẻ mặt của Mộng quan khá bình tĩnh.

Anh ấy nhìn tôi khóe miệng miễn cưỡng giật giật, “Niệm An, cám ơn cô nha.”

Lòng tôi nặng trĩu.

Anh ấy vẫn biết.

“Anh nói xem sao mộng quan không phản ứng gì lúc biết chuyện này thế?”

Trong mơ, tôi ngồi đối diện với Lục Uyên, chống cằm, vẻ mặt khó hiểu.

“Em muốn phản ứng gì?”

“Khóc? Chửi rủa? Cái gì cũng được, dù sao cũng không nên như vậy.”

Vẫn làm việc từng bước mỗi ngày, như thế không biết gì cả.

Lục Uyên không do dự nói: “Chắc nghĩ mình chết rồi, chết là hết, cho nên không dễ dàng quan tâm nhiều như vậy chuyện con người nữa.”

Tôi không thích nghe điều này.

“Ý anh là chuyện người sống, người chết như tụi em bớt quan tâm lại à.”

Lục Uyên nhíu mày “Nói xằng bậy.”

Tôi nghiêng người có chút tò mò, “Lục Uyên, ba mẹ anh không phải nói sẽ tìm đối tượng cho anh sao?”

Có lẽ là bởi vì suy nghĩ của tôi nhảy quá nhanh, Lục Uyên dừng lại vài giây trước khi liếc tôi một cái, “Tìm người khác? Anh không có nhiều tiền để đốt mấy thứ đó cho cô ấy đâu.”

Đánh tôi, đây là đánh tôi một lần nữa!

Tôi sắp tức giận, nhưng Lục Uyên lại bắt đầu ho khan.

Tôi cau mày, “Anh sao thế?”

“Không sao, anh chỉ bị cảm thôi.”

“Không phải đã khỏi lâu rồi sao?”

“Ừ, không nhớ nữa.”

Bằng mắt thường tôi cũng thấy được dáng người Lục Uyên đã tệ hơn.

Người từng chạy 1.500 mét cũng thở một cách dễ dàng, giờ đây hễ là bắt đầu cảm lạnh.

Hôm đó tôi cũng tìm thấy lọ thuốc trong phòng Lục Uyên, tôi hỏi anh ấy là thuốc gì thì anh ấy nói dối tôi là vitamin.

Có điều, mới vài ngày báo mộng lại đã phát hiện cại lọ biến mất.

Trở ngại lớn nhất giữa người và ma chính là khi anh cố tình giấu giếm, tôi không cách nào biết được.

Tôi vốn dĩ muốn hỏi xem cơ thể của Lục Uyên có liên quan gì đến những giấc mơ thường xuyên của tôi không, nhưng trước khi tôi biết kết quả, thì có một chuyện đã xảy ra với cửa hàng của tôi.

Các tiểu thương đã bị chấn chỉnh, cửa hàng của tôi bị đóng cửa vì “vi phạm thuần phong mỹ tục”.

Trời ơi, sét đánh giữa trời quang.

Tôi chỉ chờ đợi gặp một người đàn ông bằng cách dựa vào doanh thu của cửa hàng để tạo ra thu nhập thôi mà. Giờ thì hay rồi, một phát bay sạch.

“làm sao bây giờ!”

Tôi lo lắng đến mức chỉ có thể đến Mộng Quan cầu cứu: “Niêm phong quá đột ngột, tôi đã hẹn gặp Lục Uyên rồi, nếu không chào hỏi sẽ lỡ hẹn, anh ấy có chịu chấp nhận cái chết của tôi môt lần nữa không”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


“Kêu hai người gặp nhau có chừng mực, lấy tiền vàng mà gửi ngân hàng cô không nghe.” Mộng quan lắc đầu, “Đợi tôi lấy được tiền lương tháng sau, số tiền này chắc chống đỡ cũng được 5 phút, tới lúc đó cô dùng trước đi. ”

“Thật sao?”

Tôi cảm kích quá, từ trong kho lấy ra thêm một ít dụng cụ “Mấy cái này đều tặng anh.”

Mộng Quan sắc mặt tối sầm lại “Cô cứ tự mình giữ lấy đi, cám ơn.”

Vốn dĩ, chỉ cần tôi đợi đến khi Mộng Quan lấy lương là tôi có thể gặp được Lục Uyên rồi.

Ít nhất cũng nói được lời chào, cho anh ấy biết lần này tôi không chủ động bỏ đi.

Nhưng mới vài ngày, mộng quan đã gửi tin tức cho tôi.

“Tôi e không giúp được cô nũa rồi.”

“Vì sao?”

Mộng Quan nghiến răng “Trương Nghị, hắn ta đã được tạm tha rồi, bây giờ hắn ta còn dọa giết con trai tôi.”

Tôi không biết làm thế nào mà mộng quan lại biết chuyện Trương Nghị được tạm tha.

Tôi nhắc nhở mộng quan “Anh cũng đã chết rồi, còn có thể làm gì nữa. Lẽ nào anh thật sựu muốn dựa vào năm phút đồng hồ kia để xen vào chuyện con người sao?”

“Cô cũng đã chết rồi. Sao cô còn nhất quyết muốn gặp người yêu mình?”

Tôi hiểu ý nghĩa lời nói của Mộng quan.

Mộng quan đã tính toán chuyện đi vào giấc mơ hết cả rồi.

“Anh đi gặp con trai anh à?”

Mộng quan không trả lời tôi, thay vào đó lại nói, “Niệm An, cô có biết làm ma có thể tích lũy âm đức không?”

Tôi gật đầu.

“Hôm qua, tôi đã đến Trung tâm Quản lý Âm đức để kiểm tra các tiêu chí âm đức mấy thế kỷ qua của mình, tôi đổi hết cả luôn rồi.”

Ở âm phủ, Âm đức là nơi tu hành của mọi  ma quỷ.

Nếu đủ các tiêu chí nhất định thì đủ điều kiện đầu thai.

Số lượng công đức cũng sẽ quyết định cuộc đời của một người được sinh ra ở kiếp sau.

Ở đâu có quyền lợi, ở đó có giao dịch, có rất nhiều chỗ ở âm phủ chuyên buôn bán âm đức.

Bán càng nhiều âm đức, sức nặng của nguyện ước đổi lại càng nặng.

Những con ma kinh doanh âm đức này đã tồn tại nhiều thiên niên kỷ, chúng rất có bản lĩnh, nhưng những con ma bán âm đức vì nguyện ước xấu xa, nhẹ thì được tái sinh vào cõi súc sinh, tệ nhất thì không thể siêu thoát.

Thật là điên rồ khi mộng quan lại bán đi một trăm năm âm đức chỉ trong một hơi thở.

“Anh định làm gì? Chỉ vì tên Trương Nghị kia thôi sao, thật không đáng. Nếu như anh thật sự muốn tìm cách, chúng ta cùng nhau tìm cách. Còn có Lục Uyên mà, anh ấy vẫn còn sống, tôi có thể bảo anh ấy chăm sóc con trai của anh.”

Mộng Quan lắc đầu cười, từ trong túi lấy ra một cái máy chơi game đưa cho tôi “Giữ giúp tôi.”

Sau đó, anh ấy bước vào cánh cổng giấc mơ, tự mình đóng cửa giấc mơ.

Tôi lo lắng chờ đợi bên ngoài, nghĩ rằng sẽ cố gắng thuyết phục con ma này khi anh ấy bước ra.

Có điều, năm phút thỏa thuận đã trôi qua mà anh ấy vẫn chưa ra ngoài.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, anh ấy vẫn chưa ra.

Sao mà đồng xu của người này có thể hỗ trợ một giấc mơ dài như vậy.

Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn, cuống cuồng chạy lại gọi mọi người, nhưng không ai đáp lại.

Ngay sau đó, một nhóm ma mặc đồng phục đến.

Họ mở cánh cửa giấc mơ, sứ giả ma đứng đầu lấy ra một cái túi vải, ra hiệu về phía nó tựa như sư Pháp Hải thu phục quỷ, ngay lập tức có thứ gì đó bị hút vào trong đó.

Tất cả những gì tôi có thể thấy là đèn đỏ nhấp nháy bên trong chiếc túi và có rất nhiều chuyển động.

“Có, có chuyện gì vậy?”

Tôi bắt gặp một con ma, thì thầm.

Con ma không chút biểu cảm nói: “Cựu mộng quan Vương Dũng dám biển thủ, bây giờ đã trở thành ác quỷ. Dám giết người thường trong giấc mơ, bây giờ anh ta bị bắt và bị xét xử.”

Ác quỷ, giết người thường?

Tay cầm máy chơi game của tôi run lên bần bật.

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được, giấc mơ mộng quan đi vào lần này hóa ra lại là giấc mơ của Trương Nghị.

Mục đích là để giết hắn ta!

Các hồn ma đã tan biến hết, Văn phòng Quản lý Giấc mơ trở nên trống rỗng.

Tôi đứng đó rất lâu, không thể định thần lại được.

Mộng quan đã bán hết âm đức lâu nay của mình, rõ ràng, anh ấy đã đoán trước được cái kết.

Có điều sao anh ấy lại không dùng âm đức trăm năm của mình để đổi lấy việc trừng phạt Trương Nghị?

Rốt cuộc anh ấy đã ước gì?

Tôi còn đang suy nghĩ về điều này thì đột nhiên có người gọi tôi từ phía sau “Cô là Trần Niệm An đúng không?”

Tôi quay người, một người đàn ông mặc áo choàng đen đứng sau lưng tôi, anh ta gầy đến mức chỉ thấy quần áo rộng thùng thình, đội mũ che kín đầu, tôi hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt của anh ta.

“là tôi”

“Có người dùng Âm đức để ước nguyện cho cô, mau đi theo tôi.”

Bầu trời trong xanh vô tận.

Những đám mây lớn rải rác trên đó.

Ánh mặt trời chiếu vào mặt khiến người ta không mở mắt ra được.

Cả người tôi như muốn rã rời, cảm giác đau lưng mỏi vai thực sự khiến tôi rơm rớm nước mắt.

Tôi không khỏi thở dài: Cái giao dịch âm đức chết tiệt kia đúng là quá mạnh tay rồi!

Với trí nhớ khi còn là một con người, tôi đi đến nhà của Lục Uyên.

Một người lạ ra mở cửa.

“Người chủ đã bán căn nhà này cách đây sáu tháng rồi,” anh ta nói với tôi.

“đã bán?!”

“Ừm, bán vội lắm, hình như đang cần tiền gấp.”

Cần tiền gấp?

Lục Uyên rất thiếu tiền sao?

Nhưng anh ấy chưa bao giờ đề cập đến điều đó với tôi trong giấc mơ.

Lúc tôi bước ra ngoài với trạng thái xuất thần, tôi nhận ra rằng mình không còn nơi nào để đi.

Bây giờ tôi không có điện thoại di động, không có thông tin liên lạc của Lục Uyên, thậm chí anh ấy còn thay đổi chỗ ở.

Tìm một ai đó trên dương gian khó hơn nhiều so với ở âm phủ.

“chị gái?”

Đột nhiên, có ai đó gọi tôi từ phía sau.

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên đang đứng phía sau tôi.

Cậu bé cao ngang tầm với tôi, trông rất quen thuộc.

Tôi nheo mắt hồi lâu mới hít một hơi “Em … là cậu nhóc đó à?”

Con trai của mộng quan!

Tôi thực sự đã gặp con trai của mộng quan ở đây!

Thằng bé cũng không ngạc nhiên như tôi, chỉ chớp mắt, “Chị đang tìm anh Lục Uyên à?”

“Em biết anh ấy?”

Thằng bé gật đầu “Hiện tại em ở với anh ấy, anh ấy nhờ em tới đón chị.”

Tôi tròn xoe mắt, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Tôi nghi ngờ đi theo thằng bé về phía trước, theo nó đi vòng vèo vào một con hẻm nhỏ, cuối cùng dừng lại ở một tòa nhà ống kiểu cũ.

“Hai người sống ở đây?”

Thằng bé gật đầu, bước lên, lúc đến lầu cao nhất mới móc ra chìa khóa.

Vừa định mở cửa thì cánh cửa đã bị đẩy ra, có người mở từ bên trong.

Sau đó, tôi nhìn thấy một dáng người đẹp trai nhưng hơi gầy.

Một nụ cười quen thuộc trên khuôn mặt của anh ấy.

Nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi.

Thằng bé hiểu chuyện đi vào phòng, chỉ còn lại tôi và Lục Uyên.

Hai chúng tôi đều không nói chuyện, Lục Uyên nắm tay tôi, đi quanh phòng khách trống trải rồi dẫn tôi vào phòng ngủ chính.

Đây là căn phòng mà tôi hay thấy trong giấc mơ.

Trang trí bên trong hoàn toàn không ăn nhập với vẻ đơn sơ mộc mạc bên ngoài, có thể nói nó hoàn toàn giống với phòng ngủ chính của nhà cũ.

Hèn gì tôi không nhận thấy bất cứ điều gì khác thường.

“Nhà bán khi nào?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


Lục Uyên ho khan vài tiếng, liền nói: “Nửa năm trước.”

“Vì đốt đồ cho em?”

Lục Uyên chỉ nhìn tôi, không nói.

Nhưng tôi biết, tôi đã đúng.

Tôi tiết kiệm tiền hàng bên dưới nhưng lại không tính đến số lượng lớn hàng hóa trên dương gian nên một mình Lục Uyên phải chịu mọi chi phí.

Tôi không biết phải nói gì, tôi ôm chặt eo Lục Uyên.

Hành động này là điều mà tôi đã làm không biết bao nhiêu lần trong mơ.

Nhưng chỉ lần này, tôi mới cảm nhận được nhiệt độ.

Nhiệt độ của con người.

Lục Uyên dùng sức ôm lại tôi.

Giống như trong mộng lúc trước, anh cúi đầu hôn lên trán tôi, chậm rãi nói ra bốn chữ:

“Chào mừng về nhà.”

Mộng quan đã dùng âm đức trăm năm để đổi lấy cơ hội trở lại dương gian của tôi.

Nhưng những chuyện này đều là những chuyện ở âm phủ chúng tôi, sao Lục Nguyên biết được.

Hơn nữa, còn con của mộng quan, sao thằng bé lại ở với anh?

Sau khi phấn khích, cuối cùng tôi cũng không thể không đặt câu hỏi.

“Mộng quan bước vào giấc mơ của anh.”

“Anh nói sao?”

“Mộng quan đã bước vào giấc mơ của anh. Chỉ năm phút, nhờ cậy anh chăm sóc đứa con của anh ấy. Và … cả em nữa.”

“Vậy nên, năm phút cuối cùng của anh ấy thực sự đã trao cho anh?”

Tôi đã nghĩ mộng quan đã dùng năm phút đó để đi giấc mơ của Trương Nghị, nhưng không ngờ anh ấy vẫn cho tôi mượn.

Chỉ là gặp Lục Nguyên thay tôi.

Tôi nghĩ đến mặt chữ điền của mộng quan mà mắt hơi ướt.

Vốn dĩ tôi còn đang nghĩ “biển thủ” là có ý gì, nhưng hóa ra giấc mơ của Trương Nghị chỉ đơn giản là anh ấy tự ép đi vào.

Ác quỷ sao?

Anh ấy à, anh ấy chỉ là một tên ngốc.

Về sau, con trai mộng quan hỏi tôi có từng gặp cha thằng bé dưới đó không.

Tôi đã không nói với thằng bé rằng cha thằng bé đã biến mất.

Tất cả những gì tôi có thể nói là anh ấy đã trở thành một anh hùng ở âm phủ, về sau anh ấy sẽ luôn ban phước cho các thế hệ tương lai.

“Đây là thứ mà cha em nhờ chị đưa cho em.”

Tôi đưa cho thằng bé chiếc máy chơi game mà mộng quan đã từng chơi, “Sau này đừng đốt nó nữa”

Dưới đó … sẽ không còn ai nhận được nữa.

Ngoại truyện:

Cơ thể của Lục Uyên đã bị suy mòn trong hai năm sau kể từ ngày tôi qua đời.

Sau khi trở về dương gian, tôi phải chăm sóc anh ấy hết một năm anh ấy mới từ từ tăng cân trở lại.

Có điều, tôi cũng phát hiện ra trong khoảng thời gian này lục Uyên có vẻ không nghèo như tôi nghĩ.

“Anh nói anh định mua gì?”

“Nhà cưới.”

“Anh điên à?” Tôi cau mày “Tụi mình không có tiền mua nhà cưới đâu”.

Lục Uyên đã không đi làm trong một thời gian dài vì sức khỏe của mình.

Con trai của mộng quan còn đi học, tương lại chúng tôi thậm chí sẽ còn có con riêng.

Bây giờ mà mua nhà chắc anh phải bán thận mất.

“Một năm trước, lúc bán căn nhà đó anh đã trích ra một số tài sản của mình nhân tiện đầu tư.”

“Đầu tư cái gì?”

“Em có nhớ trong bức thư anh viết cho em trước đó anh có nói anh đã đặt hàng cho em từ một cửa hàng online cũng như có thông tin liên lạc sếp của cửa hàng không?”

Tôi gật đầu.

“Sau này, công việc làm ăn của họ khó khăn nên nhân tiện anh mua luôn cổ phiếu với tiếp quản công ty luôn. Lúc đó anh nghĩ em có nhu cầu nhiều nên tiện cho lấy hàng rẻ”.

Tôi mở miệng, nhưng không nói nên lời.

“và sau đó?”

“Sau đó, anh đã cải tiến và điều chỉnh sản phẩm theo phản hồi đánh giá người tiêu dùng mà em đã cung cấp cho anh, đồng thời anh cũng sửa đổi mô hình tiếp thị. Giờ đây, công ty đó đã hoạt động trở lại và có lãi.”

Tôi chần chữ một lúc lâu mới thốt được ra câu: “Vậy chuyện này … tốt quá rồi.”

“Vậy nên, để gia đình chúng ta có thể tiếp tục tạo ra thu nhập trong tương lai, công việc của em không thể dừng lại được rồi.”

Đột nhiên tôi có dự cảm không lành “Công việc gì vậy?”

Anh đặt môi lên tai tôi “Công việc đánh giá đó, lão bà đại nhân.”

Tôi nghĩ tới bản báo cáo đánh giá dày hơn cả từ điển, giờ chết một lần nữa, liệu có còn quá muộn không??

Hết

P/S: thương Lục Uyên, mộng quan và cả Niệm An lẫn con trai mộng quan quá.

Biết nên start up gì chưa mấy bợn, có start up thì cũng phải có người đánh giá đó???? Lo mà kiếm người trước khi start up đê!!!!!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom