Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Tsundere Của Tôi

Bạn Trai Tsundere Của Tôi
Tác giả: 好运元宵汤
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: 好运元宵汤

Dịch: VLOG_98

Thể loại: HIỆN ĐẠI, HÀI HƯỚC, MA QUỶ

VĂN ÁN:

Tôi bị người môi giới lừa gạt, thuê phải một căn Columbarium*.

Chẳng ngờ, bên trong còn có một con ma Tsundere* trẻ trung xinh đẹp.

Tôi cẩn thận nhìn kĩ.

Chao ôi! Hóa ra lại là người quen.

Cái văn án nó có mấy câu vậy thôi é : ))

*Columbarium là một cấu trúc để lưu trữ công cộng và được tôn kính thường là các bình đựng rượu, lưu giữ hài cốt hỏa táng của những người đã khuất. Việt Nam thì hay gọi là Nhà để tro hoả táng (theo wiki)

*Tsundere: à một thuật ngữ tiếng Nhật để chỉ một quá trình phát triển nhân vật miêu tả một nhân vật có tính cách lúc đầu rất khắc nghiệt bên ngoài trước khi dần dần thể hiện một mặt ấm áp, thân thiện hơn theo thời gian. Từ này có nguồn gốc từ các thuật ngữ tsun tsun và dere dere. Việt Nam thì hay gọi là Trong nóng ngoài lạnh (theo wiki)

P/s: Truyện này cùng tác giả với bộ Đám cưới ma với Mèo dơi nhưng được viết trước nên là mọi người đọc sẽ cảm thấy phong cách hơi giống Đám cưới ma. Ban đầu mình đọc thì không cảm nhận gì lắm nhưng càng cố đọc thì càng thấy xúc động. Hy vọng mọi người sẽ thích!
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Bác sĩ bảo tôi chỉ còn sống được sáu tháng.

Vậy nên tôi đã nghỉ việc, dọn nhà, dự định một mình trải qua sáu tháng trong thanh thản.

Tôi tìm một môi giới bất động sản trên mạng, nói với anh ta điều kiện duy nhất tôi muốn ở căn nhà là phải yên tĩnh ít người.

Hôm đó tên môi giới đưa tôi đi xem nhà.

Tiểu khu này có tên là Khu vườn trên mây, nằm ở vùng ngoại ô với non xanh nước biếc, người sống ở đây toàn thuộc tầng lớp trung đến cao cấp, nhà cả đắt đỏ nhưng giá thuê lại rẻ hều.

Tên môi giới nói với tôi anh ta là nhân viên quản lý căn nhà này, chủ nhà với vợ đã đi ra nước ngoài nghỉ ngơi, họ nhờ anh ta cho thuê lại căn nhà.

Lúc tôi hỏi tại sao giá thuê lại rẻ như vậy, tên môi giới ngập ngừng giải thích: Vợ chồng chủ nhà giàu mà, họ không quan tâm đến số tiền cỏn con này đâu, cho thuê chỉ vì muốn căn nhà có sức sống mà thôi.

Tôi tin.

Nội thất căn nhà rất hợp với gu tôi, vậy nên tôi chốt đơn ngay tức khắc.

Tên môi giới yêu cầu tôi thanh toán tiền đặt cọc, tiền thuê nhà và một khoản phí môi giới ngay trong ngày như thể sợ tôi hối hận.

Ngày hôm sau, tôi chuyển đến căn nhà này.

Tôi đến vào buổi tối, sắp xếp hành lý, đặt mấy thứ cần thiết hàng ngày của mình vào nhiều nơi khác nhau trong nhà rồi đi ngủ.

Đêm đến trời đổ mưa to, tôi bị sấm sét đánh thức, nhìn thấy rèm cửa sau khi bị gió thổi tung lên mơ hồ có một bóng người xuất hiện.

Na ná hình dáng một người đàn ông.

Ban đầu tôi hốt hoảng lo sợ, tưởng có người vào nhà, nhưng quan sát một lúc thì thấy bóng người như có như không, chốc chốc lại không thấy.

Bị ảo giác hả ta?

Tôi lặng lẽ quan sát một lúc, tay chân ớn lạnh cả đi.

Có khi là do gió lạnh quá.

Tôi xuống giường, đi đến bên cửa sổ đóng lại.

Mưa dông bên ngoài thoáng chốc yên tĩnh hơn rất nhiều, bóng người cũng không xuất hiện nữa.

Tôi tắt đèn, an tâm say giấc.

Sáng sớm thức dậy mặt trời vẫn còn hửng nắng.

Tôi ngồi dậy vươn vai, muốn hòa mình vào ánh nắng ấm áp nên đã mở rèm cửa.

Sau đó, tôi sửng sốt phát hiện một dấu tay đẫm máu trên khung cửa sổ mà trước đó không tì vết.

Ngay tức khắc máu tôi gần như chảy ngược trở lại.

Tôi nhớ rất rõ rằng hôm qua lúc lau kính, trên đó không có gì cả.

Được một lúc thì tôi bình tĩnh lại.

Tôi rời cửa sổ vào phòng tắm lấy giẻ lau.

Tôi mở cửa sổ, đưa tay lau đi dấu tay đẫm máu bên ngoài cửa sổ.

Nhưng lau mạnh vài lần dấu tay đẫm máu vẫn còn nguyên vẹn, không một dấu chùi nào bị phai mờ.

Lúc này tôi mới phát hiện hóa ra dấu tay ban đầu là được in từ bên trong.

Đến nước này thì tôi có thể khẳng định căn nhà này chắc chắn có gì đó không ổn.

Môt giả tưởng về một hiện tượng phi nhiên nảy ra trong đầu tôi.

Nhưng dù sao tôi cũng bình thản chấp nhận cái chết rồi mà, còn chuyện gì không chấp nhận nổi nữa đâu?

Tôi lấy giẻ lau bên trong, lần này, dấu vết nhanh chóng được lau sạch.

Tôi quay vào phòng tắm giặt giẻ, nhớ lại hình bóng mình đã nhìn thấy sau rèm cửa trước khi ngủ đêm qua, nếu kết hợp với dấu tay đẫm máu đột nhiên xuất hiện sáng nay thì …

Tôi e căn nhà có thể đã bị ma ám.

Tôi bình tĩnh vắt giẻ, nhìn lên tấm gương treo trên bồn rửa.

Khuôn mặt tôi trong gương đang vô cảm thì đột nhiên chậm rãi mở miệng, lộ ra một nụ cười quái dị.

Nhưng rõ ràng tôi không có cười.

Tôi nhìn mình trong gương, miệng tôi ngày càng mở rộng, thậm chí gần như kéo đến tận gốc tai.

Nó một bên kéo mặt tôi cười, một bên giơ tay lên, dùng ngón tay viết tên tôi lên mặt gương, từng chữ từng chữ một —

Khúc Linh Linh.

Chữ viết tay toàn máu, máu từ từ chảy xuống, thật kỳ lạ, anh ta làm sao biết được tên tôi?

Tôi không khỏi cau mày, nói với gương “Anh làm gì zị?”

Truyện được đăng tải duy nhất tại Web truyenngan.xyz, IB NHẬN PASS TẠI Page Thích Ăn Dưa 502, vui lòng không mang đi chỗ khác, thân!

Tôi sững sờ nhìn mình trong gương một lúc, vẻ mặt kỳ quái trong gương đã biến mất thay vào đó là một vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ, nó nhìn chằm chằm vào tôi.

Những vết nứt mỏng trên gương bắt đầu xuất hiện, như thể người trong gương đang tức giận.

Tôi nhanh chóng lùi lại vài bước, đưa tay lên che mặt.

Dự đoán của tôi đã đúng, chỉ mới hai giây chiếc gương liền vỡ tung.

Tiếng vỡ đinh tai nhức óc, từng mảnh từng mảnh rơi xuống sàn, tôi vừa cúi đầu xuống đã thấy những mảnh vỡ tán loạn đang chiếu vô số thân ảnh của mình, tất cả đều lạnh lùng nhìn tôi.

Cuối cùng mọi thứ trở lại bình thường.

Tôi muốn hỏi tên môi giới chuyện gì đang xảy ra, cũng biết anh ta chắc chắn sẽ không chịu thừa nhận.

Dù gì cũng đã tiền trao cháo múc, muốn đòi lại còn khó hơn lên trời.

Hơn hết, tôi không muốn chuyển chỗ nữa.

Thuê được một căn nhà tốt với giá rẻ như vầy quả là một niềm mơ ước ở thành phố này.

Ngoài việc xa thành phố hơn một chút thì không còn nhược điểm nào nữa.

Vả lại, giờ tôi cũng không cần thường xuyên vào thành phố, ngoại trừ những lúc phải đến bệnh viện khám định kỳ.

Vậy nên chỗ này chính là nơi hoàn hảo để tôi sống hết quãng đời còn lại của mình.

Còn về chuyện bị ma ám, dù sao tôi cũng là người sắp chết, sớm muộn gì cũng trở thành ma nên không có gì phải sợ cả.

Tôi gọi điện tới một cửa hàng gia dụng, đặt mua một chiếc gương mới cho phòng tắm.

Ngay sau khi chủ cửa hàng nghe thấy địa chỉ của tôi, họ đã từ chối giao hàng.

Một lúc thì nói đường xa quá, một lúc lại nói cửa hàng bận quá không đủ nhân viên.

Vừa nãy không phải vẫn còn rất ổn sao? Tôi không tin mấy lý do này chút nào.

Tôi phải tăng giá gấp đôi cửa hàng mới miễn cưỡng đồng ý.

Buổi chiều, chuông cửa reo, tôi đến kiểm tra cửa thì thấy một ông bác đang bày vẻ mặt hoảng loạng, hóa ra là nhân viên của cửa hàng kinh doanh đồ gia dụng hồi sáng.

Ông bác thuần thục lắp gương, tôi cảm ơn bác, thấy đầu bác nhễ nhại mồ hôi liền ân cần đưa khăn giấy.

Tôi hỏi bác: “Bác ơi, bác nóng lắm hả?”

Ông bác chà chà lau mồ hôi, nhìn tôi ngập ngừng như muốn nói, cuối cùng hỏi tôi: “Con là người thuê nhà hả?”

Tôi nói dạ.

Ông bác hỏi: “Thế con có từng gặp ai ở đây chưa?”

Vẻ mặt ông bác tràn ngập cám dỗ, vừa tò mò vừa nín thở như sợ hãi.

Tôi lắc đầu, nói không có.

Nhắc lại:

*Columbarium là một cấu trúc để lưu trữ công cộng và được tôn kính thường là các bình đựng rượu, lưu giữ hài cốt hỏa táng của những người đã khuất. Việt Nam thì hay gọi là Nhà để tro hoả táng (theo wiki)

*Tsundere: à một thuật ngữ tiếng Nhật để chỉ một quá trình phát triển nhân vật miêu tả một nhân vật có tính cách lúc đầu rất khắc nghiệt bên ngoài trước khi dần dần thể hiện một mặt ấm áp, thân thiện hơn theo thời gian. Từ này có nguồn gốc từ các thuật ngữ tsun tsun và dere dere. Việt Nam thì hay gọi là Trong nóng ngoài lạnh (theo wiki)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Ông bác lại hạ giọng run rẩy nói: “Mấy nhà trong tiểu khu này toàn là Columbarium đó.”

Tôi hỏi “Columbarium là sao ạ?”

Ông bác kiêng kỵ nhìn phòng khách, nói: “Con tự tìm hiểu đi, bác chỉ có thể nhắc nhở con tới đây thôi.”

Ông bác nói xong liền vội vàng rời đi.

Ông bác không nhắc thì tôi không nhận ra, tôi dọn đến đã gần 24 tiếng rồi mà hình như chưa thấy một người nào còn sống trong tiểu khu này.

Nhưng mà đây cũng là “yên tĩnh” mà tôi đã đặc biệt yêu cầu trước khi thuê mà.

Tôi thích những nơi yên tĩnh, càng yên tĩnh càng thích, nhưng mà hiện tại xem ra chỗ này yên tĩnh đến mức kỳ lạ quá rồi.

Càng ở tôi càng nhận ra không chỉ có căn nhà này yên tĩnh, ngay cả trong mùa hè nóng nực thế này mà nguyên tiểu khu thậm chí một tiếng ve sầu cũng không nghe ra được.

Tôi đã tìm kiếm trên Internet “columbarium” là gì.

Một loạt các tin tức xã hội xuất hiện trên trang web.

Tôi mở một cái ra xem qua, hóa ra ban đầu columbarium được mua để làm nơi lưu giữ tro cốt.

Thường có hai loại tình huống dẫn đến chuyện này:

Một là vì nghĩa trang quá đắt, nhiều người không thể mua được.

Hai là vì mong muốn gia đình đã khuất có một nơi tốt đẹp để thuộc về.

Tôi nghĩ lý do thứ hai mới là điều khiến tiểu khu này trở thành một columbarium, bởi vì giá nhà ở đây thực sự rất đắt, tầng lớp lao động bình thường không thể mua nổi.

Đặc biệt là căn nhà tôi thuê, trang trí toàn đồ cao cấp, chất lượng không tồi, rõ ràng đã được nhà thiết kế chăm chút kỹ lưỡng, nội thất và đồ điện đều là những thương hiệu nổi tiếng.

Theo lời tên môi giới nói, chủ nhà là một cặp vợ chồng già ngoài năm mươi tuổi, vừa mới ra nước ngoài nghỉ mát không lâu.

Dựa theo tuổi của họ, tro cốt được đặt ở đây hẳn là thuộc về con trai hay con gái của họ.

Mà nếu đã cố tình để tro cốt ở đây thì sao còn đi cho thuê nhỉ, bộ không sợ va chạm hay sao?

Tôi đã khá chắc chắn rằng ngoài tôi ra còn có một thứ khác trong căn nhà này. Sau một lúc suy nghĩ, tôi nói lớn với căn nhà trống:

“Tôi biết anh muốn tôi rời đi, nhưng tôi đã trả tiền thuê nhà rồi, căn nhà này là do ba mẹ anh cho thuê nên anh đừng trách tôi nữa, có được không?”

Không ai trả lời lời tôi, căn nhà im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Bây giờ anh ta trốn đi đâu rồi ta?

Ma thì sống kiểu gì ta?

Tôi không thể không tự hỏi.

Đến tối, tôi tắt đèn, vừa mới nằm xuống giường thì đã nghe thấy tiếng bước chân trong phòng khách.

Tôi nhanh chóng nhắm mắt lại.

Tôi không sợ ma, chỉ sợ ma đáng sợ, máu me quá mà thôi.

Từ xưa đến giờ, kể cả trong mấy tác phẩm điện ảnh, truyền hình hay tiểu thuyết thì hình ảnh những hồn ma đều rất đáng sợ.

Hiện giờ sức khỏe của tôi đang trong tình trạng nguy hiểm nặng, nếu chẳng may sợ chết khiếp chẳng phải đi đời nha ma luôn hay sao.

Trong màn đêm dày đặc, chỉ có tiếng thở dốc của tôi và tiếng bước chân vừa chậm rãi vừa xa lạ trong phòng khách ngoài cửa.

Nó dừng ngay cửa, bây giờ đã đứng trong phòng ngủ của tôi.

Tôi cảm thấy sự lạnh lẽo đang bao trùm lấy mình, nhiệt độ chăn bông ấm áp hạ xuống từng chút một, dần dần lạnh như một chiếc quan tài.

Tiếng bước chân không tiếp tục vang lên nữa.

Bị chăn bông ngăn cản rồi?

Sao tự nhiên thấy lạnh thế này.

Tôi muốn quấn chăn chặt hơn một chút, vừa thò tay vào dưới chăn liền cảm thấy có gì đó lạnh như băng.

Vừa cứng cứng lại vừa mềm mềm.

Giống như…

Một bàn tay con người.

Tôi vội vàng bật đèn, ánh sáng rực rỡ đầu giường lấp đi bóng tối, bàn tay trong chăn từ từ co về cuối giường, biến mất dưới lớp chăn bông.

Nhưng tôi đã thấy rõ ràng.

Bàn tay đó rất lớn, xương khớp rõ ràng, các ngón lại thon dài. Nó hẳn là tay của đàn ông.

Tôi rất tức giận.

Nếu đã là ma nam, chuyện nam nữ thụ thụ bất thân chẳng lẽ còn không biết sao?

Như này là cố ý muốn chiếm tiện nghi con gái nhà người ta đó biết hong!

Mấy ngày sau đó tôi đều trưng vẻ mặt khó coi, mỗi lần đóng cửa hay cầm thứ gì đều cố ý làm to tiếng.

Không biết có phải do sự thù địch của tôi đã kìm hãm anh ta hay không mà con ma này dường như đã biến mất, không xuất hiện dọa tôi sợ nữa.

Nhưng thay vào đó, mọi thứ trong tủ lạnh của tôi liền bị hư hỏng.

Đồ ăn của tôi, mới mua về được một thời gian, vậy mà không thể ăn được nữa.

Ngay cả mùi vị cũng trở nên rất lạ, đợi tôi cắn một miếng, trong miệng toàn là mùi tiền giấy đang cháy.

Xem ra sau khi quá sợ hãi bỏ chạy anh ta đã thay đổi chiến lược, bắt đầu lên kế hoạch bỏ đói tôi.

Tôi bỏ tất cả những gì không ăn được vào túi rác đêm ra để ngoài cửa.

Lúc tôi đứng ở cửa buộc túi rác, định đi vào thì cánh cửa như bị đẩy mạnh từ phía sau, phút chốc đóng sầm lại.

Tôi quá muộn để chuẩn bị, mũi suýt chút thì bị đâm.

Tôi nhìn xuống đôi dép dưới chân, đưa tay vào túi quần thì cảm thấy túi trống rỗng.

Tôi thậm chí còn không mang theo điện thoại của mình.

Chìa khóa dự phòng lại càng không.

Nửa đêm, chẳng biết đi đâu cả.

Con ma đó cuối cùng cũng có cơ hội đuổi tôi ra khỏi nhà.

Anh ta không chỉ không xứng làm ma, mà còn giậu đổ bìm leo nữa chứ!

Tôi gắng sức mở cửa, bảo anh ta mau mở cho tôi vào.

Hiển nhiên, anh ta sẽ không vì tôi muốn mở cửa mà mở cửa cho tôi, vậy nên tôi chỉ còn cách khiến anh ta không được bình yên nữa.

Tôi đập cửa liên tục nửa tiếng, bỗng có tiếng “két“, cửa từ từ mở ra.

Cửa mở, nhưng là cửa phòng bên.

Nếu đúng là tất cả các phòng ở đây đều có hũ đựng tro cốt, vậy thì phòng bên cạnh hẳn sẽ giống phòng tôi, có một con ma sống trong đó.

Một bàn chân nhợt nhạt từ từ bước ra khỏi ngưỡng cửa, tôi nín thở, mắt dần hướng lên trên.

Thứ xuất hiện không phải là con quỷ đói hung dữ mà tôi tưởng tượng mà là một chàng trai trẻ với bím tóc và râu ria xồm xoàm.

Nếu không phải vì làn da quá mức trắng bệch, hai mắt vô hồn, hai con ngươi ủ rũ chìm sâu dưới đáy mắt, tôi đã nghĩ cậu ta là một người sống.

Cậu ta bước đến gần tôi, cùng lúc đó ngày càng nhiều bóng ma xuất hiện trên hành lang.

Một người trong số họ mở cửa, bước ra trực tiếp, một số xuyên qua bức tường, một số lại bay từ trần nhà xuống, số khác lại từng bước bước lên cầu thang.

P/s: sợ hong?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Tôi hoảng sợ dựa vào cửa, không biết họ định làm gì tôi.

Chàng trai trẻ với bím tóc khịt mũi trước mặt tôi, nói: “Người sống?”

Tỷ tỷ trưởng thành khoảng ba mươi tuổi cau mày “Mấy ngày nay tôi luôn cảm thấy ở đây bất an, hóa ra là do cô ta.”

Một cụ ông ân cần nói: “Cô gái, ai cho cháu tới đây ở vậy? Cháu không phải bị lừa đấy chứ?”

Tôi vội vàng gật đầu “Đúng rồi ông ạ, tên môi giới nói chủ căn nhà này đi nghỉ ở nước ngoài rồi, họ nhờ hắn cho thuê nhà giùm. Cháu dọn đến mới phát hiện, mới phát hiện…”

Trước mặt họ với con ma trong nhà, tôi không biết nói gì cho phải.

Mấy con ma bàn nhau, phẫn nộ dâng trào: “Nhất định là tên Tiểu Hà Can đó!”.

“Ừ đúng đó đúng đó, hắn ta thực sự không phải thứ tốt lành gì!”

“Mọi người còn nhớ không, năm ngoái con trai tôi đi công tác nước ngoài vài tháng, có để lại chìa khóa nhờ hắn ta trông coi, vậy mà mới có mấy ngày hắn đã đưa người thuê nhà vào ở!”

“Cô gái nhỏ này nhất định bị hắn ta lừa gạt rồi! Tất cả nhà ở đây đều do người nhà chúng tôi mua cho người quá cố ở, ai lại đi cho thuê? Hơn nữa, gia đình này không thiếu tiền chút nào.”

Tôi nghe xong thì choáng váng, lẽ nào thực sự bị tên môi giới lừa gạt?

Con ma sát vách không nói lời nào, cứ chăm chú nhìn tôi, nhìn thấy anh mắt cậu ta tôi liền sởn cả da gà.

Ma sát vách hỏi tôi “Chị sắp chết hả?”

Bầu không khí lặng ngắt, tất cả mọi người, từ đàn ông, đàn bà đến trẻ nhỏ, họ đều chằm chằm nhìn tôi.

Tôi im lặng một lúc, rồi cúi đầu nói ừm: “Tôi chỉ còn sống chưa đầy nửa năm nửa thôi”.

Tỷ tỷ hơn ba mươi nghe thế thì có thiện cảm với tôi hơn, giọng điệu của cô ấy cũng thân thiện hơn nhiều “Hèn gì em có thể nhìn thấy tụi này”

Chị ấy nhìn về phía cánh cửa phía sau nói: “Chị nghe em đập cửa phải được một lúc rồi, em có phải là bị khóa cửa rồi hay không?”

Ông cụ bất mãn nói: “Cậu nhóc này, sao có thể ức hiếp người ta như vậy chứ!”

Ông ấy xông pha đi đầu tới, đập mạnh vào cửa nói: “Ma bên trong nghe cho rõ, mau mở cửa cho cô gái vào!”

Ma sát vách chỉ vào phòng “Người mới dọn vào đó, anh ta hơi quái gở, tính nết cũng rất khó gần. Anh ta hiếm khi giao thiệp với mấy người trong tòa nhà này lắm, nhưng dù sao, tụi này cũng nhất định sẽ giúp chị.”

Cậu quay đầu lại, hét lên “Cơ Cơ Diệu Diệu!”

Lời vừa dứt, một cặp song sinh khoảng bảy tám tuổi lanh lẹ chạy tới, chúng cười khúc khích rồi cơ thể xuyên qua bức tường không chút ngăn cản.

Một lúc sau cửa được mở chỉ với bằng một cú nhấp chuột.

Cặp song sinh giúp tôi mở cửa từ bên trong xong lại xuyên tường nhí nhố chạy đi chơi.

Ma sát vách vỗ vỗ vai tôi nói: “Mau vào đi, nếu anh ta lại bắt nạt chị, chị cứ nói cho tụi này biết.”

“Cảm ơn.” Tôi chân thành cúi đầu chào họ.

Một nhóm ma dõi theo tôi vào trong mới giản tán.

Tôi nhìn ra ngoài qua mắt mèo, mới chỉ trong vòng hai giây, hành lang đã khong còn một bòng người.

Ngay khi ngày mới vừa ló dạng, tôi đã gọi cho tên môi giới Tiểu Hà.

Tôi muốn hắn ta cho một lời giải thích thỏa đáng, có khi tới giờ này vợ chồng chủ nhà ở nước ngoài còn chưa biết rằng căn nhà đã được Tiểu Hà cho thuê với tên của họ.

Tôi còn ở đây thêm nữa có khi sẽ làm phiền những linh hồn đang yên nghỉ bên trong.

Tôi phải đi.

Điện thoại Tiểu Hà đổ chuông nhiều lần nhưng không có ai bắt máy.

Tôi phải tìm đến tận công ty của hắn ta, hỏi han từ đồng nghiệp của hắn mới biết hắn đã nghỉ việc từ hôm kia.

Đó không phải là ngày sau khi tôi chuyển đến hay sao!

Một người nào đó trong công ty nói với tôi rằng tiền đặt cọc và tiền thuê nhà mà Tiểu Hà nhận được không phải giao cho công ty, tất cả đều bị hắn ta biển thủ hết rồi.

Hơn nữa, căn nhà tôi đang ở không thuộc danh sách của công ty họ, họ nói họ không thể giúp gì được.

Tiền thuê nhà và tiền đặt cọc trong sáu tháng là rất nhiều.

Hai năm trở lại đây, tôi liên tục phải vào viện, tiền chi cho viện phí đã gần hết, giờ lại thêm tiền tìm nhà, không dư dả bao nhiêu.

Với thể trạng nửa sống nửa chết của tôi bây giờ, tìm được việc thật sự rất khó.

Cùng đường bí lối, tôi phải liên lạc với chị gái năm cuối quen hồi trung học.

Nhờ sự giúp đỡ của tôi mà chị ấy mới tóm được người mình thích. Chỉ biết ơn tôi rất nhiều, từng nói nếu tôi cần giúp đỡ cứ đến gặp chị ấy.

Năm sáu năm qua tôi không hề gây phiền hà gì tới chị ấy. Năm nay chị ấy mới lấy chồng, nghe nói đã mở một thẩm mỹ viện quy mô lớn, tôi tính hỏi chỉ xem có thể cho tôi làm việc gì ở đó không.

Tôi gặp được tiền bối, chị ấy nói tôi phải bắt đầu học nghề trước đã.

Lương tuy không cao nhưng có thể giải quyết được tình trạng khó khăn hiện giờ của tôi.

Tôi suy nghĩ một chút, đợi tôi nhận được hai tháng lương ở đây, cộng với số tiền còn lại trong thẻ là tôi có thể chuyển ra khỏi căn nhà kia được rồi.

Đến khi đi làm về, tôi giải thích hoàn cảnh của mình với căn nhà trống, còn hứa sẽ dọn ra ngay khi tôi tiết kiệm đủ tiền.

Tôi biết anh ta nhất định sẽ nghe thấy.

Đổi lại, tôi còn hứa mỗi ngày tan làm sẽ mang về cho anh ta mấy món ngon ngon.

Trước khi đề xuất điều kiện trao đổi này tôi đã tìm ra lý do vì sao thức ăn trong nhà luôn bị hỏng.

Chuyện bắt đầu từ một ngày nọ, cặp song sinh đến chơi với tôi.

Tôi mang sữa với bánh quy ra  mời chúng, Cơ Cơ Diệu Diệu hạnh phúc ăn mấy món nhẹ mà tôi đưa cho.

Bọn nhỏ về chưa được bao lâu thì tôi phát hiện mấy món ăn nhẹ mà tôi mời chúng vẫn còn nguyên vẹn.

Tôi cầm nó lên nếm thử, trong miệng tràn ngập mùi đốt tiền giấy quen thuộc.

Vậy nên cuối cùng tôi đã hiểu-

Đồ ăn tôi mua trước đây luôn dở chứng hóa ra là do tên ma nam vô danh tiểu tốt này ở nhà ăn trộm.

Xem ra anh ta khá tham ăn.

Từ đó tôi kê được đơn thuốc phù hợp.

Ngày đầu tiên tan làm, tôi mang cho anh ta một chiếc hamburger kẹp thịt bò.

Ngày thứ hai tan làm, tôi mang cho anh ta một hộp gà rán với trà sữa.

Ngày thứ ba tan làm, tôi mang cho anh kẹo hồ lô ngạo đường.

Mấy ngày nay ma nam không dọa tôi  nữa.

Rõ ràng anh ta đã chấp nhận lời đề nghị sống chung này.

Cứ thế tôi tiếp tục sống ở đây trong hòa bình!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Chương bị khóa, mong độc giả thông cảm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


Chương bị khóa, mong độc giả thông cảm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


CHÚ Ý CÓ CÂU HỎI PASS CHO CHƯƠNG SAU: Tên nữ chính là gì? Không dấu, không hoa, không cách, 12 chữ

Tôi đúng thật là ở nhà chị Tiểu Phi hơi lâu, lúc về nhà, không thấy ma nam đâu cả.

Tôi rửa tay sạch sẽ, đeo tạp dề vào, khéo léo đánh trứng, thái rau, bắt đầu nấu mì.

Mì chín, tôi quay người thì thấy ma nam đã ngồi sẵn trên ghế bàn ăn rồi.

Tôi mang cho anh ta một bát, ma nam ăn mấy miếng đã xong.

Bát của tôi vẫn chưa động nên tôi lấy đũa gấp mấy miếng sang cho anh ta.

Ma nam nói: “Không cần đâu, cũng không quá ngon.”

Nhưng đợi tôi đẩy lại bát mì cho anh ta, anh ta vẫn thật thà cầm đũa lên ăn.

Ăn uống xong xuôi xong anh ta lau miêng, đột nhiên nói với tôi: “Cô không cần phải dọn ra ngoài nữa.”

Tôi: “Hả?”

Anh ta hung hăng nói: “Hả cái gì? Không nghe rõ, còn muốn tôi nói lại lần nữa?”

Đương nhiên là tôi nghe rất rõ, chỉ là không hiểu sao anh ta lại đột nhiên thay đổi thái độ với tôi.

Nhưng sớm muộn gì tôi cũng phải dọn ra ngoài, rốt cuộc thì tôi không thể biết mình sẽ đột ngột ra đi vào lúc nào, chết ở nhà người khác cũng không hay lắm.

Đến tối, tôi đặt cái hũ ở đầu giường như thường lệ.

Lúc nửa tỉnh nửa mê trong chăn lại truyền đến một hơi mát quen thuộc, tôi cố ý nhấc chăn lên, nhìn xuống liền thấy ma nam.

“Cô cố ý đúng không, rốt cuộc cô có còn là con gái không hả?” Nam ma nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Tôi nằm xuống, tay vòng qua eo anh ta ngày càng táo tợn hơn.

“Đây là cảm giác khi nằm trong vòng tay một người đàn ông sao? Để tôi trải nghiệm chuyện tốt này một chút trước khi chết có được không?”

Ma nam vốn đã lạnh lùng, nay thấy tôi thế này thì cứng đơ không dám nhúc nhích, tôi ôm chặt anh ta như một cục nước đá.

Anh ta định đẩy tôi ra thì tôi vội ôm chặt hơn, nhắm mắt nói nhỏ: “Tôi sắp chết rồi. bệnh án bệnh viện với thuốc dưới nhà anh đều thấy rồi đó.”

Lời nói của tôi dường như đã chạm vào anh ta, khiến anh ta mềm lòng hơn, anh ta yên tĩnh trở lại.

Có lẽ cũng chính vì tôi đã giúp anh ta cảm nhận được hơi ấm của cuộc sống mà lâu rồi anh không được gặp.

Được một lúc, anh ta ra lệnh tôi buông anh ta ra.

“Đây là mộng tưởng của tôi.” Tôi dĩ nhiên không chịu buông tay.

Anh ta rất mất tự nhiên “Cái gì, ngủ với tôi là mộng tưởng của cô sao?”

Tôi không đáp.

Anh ta nói: “Rốt cuộc cô có chịu buông không hả?”

Tôi chặn ngay miệng anh ta bằng một nụ hôn.

Anh ta mở to mắt vì kinh ngạc, cuối cùng cũng yên tĩnh lại, không đẩy tôi ra nữa.

Đến khi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, tôi mơ mơ màng màng nói với anh ta: “Anh biết không? Tôi từng thích một người.”

Im lặng một lúc, giọng nói như bị bóp nghẹt của ma nam từ trên đầu tôi vang lên “Liên quan gì đến tôi?”

Tôi dụi mặt vào lòng anh ta “Không có gì, chỉ muốn nói với anh một tiếng vậy thôi.”

Sáng sớm thức dậy phát hiện ma nam đã mở mắt rồi.

Anh ta để đầu tôi gối lên cánh tay, nằm ngửa thất thần nhìn trần nhà, không biết đang nghĩ gì.

Tôi im lặng quan sát anh ta rất lâu, đến khi anh ta nghe thấy tiếng tôi ngáp mới thôi.

Biểu cảm dịu dàng của anh ta lập tức trở nên sống động, đối mặt với tôi anh ta liền xấu hổ tỏ vẻ khó chịu, vội vàng kéo lại cánh tay mà tôi đã kê ngủ suốt đêm qua.

Tôi chạm vào cái gáy lạnh buốt của mình, lơ mơ hỏi: “Tay anh có đau không?”

Ma nam lạnh lùng nói: “Người chết không cảm giác được.”

“Ra là vậy.” Tôi nghiêm nghị gật đầu, sau đó kéo cánh tay anh ta đặt lại dưới gáy, nghiêng người về phía anh ta như thể được anh ta ôm vào lòng.

“Vậy như này có cảm giác không?” Nói xong, tôi liền nghiêng người kề sát mặt anh ta hôn trộm một cái.

“Khúc – Linh – Linh!”

Anh ta nghiến răng nghiên lợi, nhưng cứ để tôi muốn làm gì thì làm.

Tôi chịu không nổi muốn cười.

Lẽ nào anh ta không biết, anh ta càng như vậy toi càng muốn chọc anh ta sao?

Chợt tôi nghĩ đến một chuyện khác, nghiêm túc hỏi anh ta: “Đúng rồi, tôi luôn muốn hỏi anh câu này, làm sao anh biết tên tôi?”

Sáng sớm ngày đầu tiên tôi chuyển đến đây anh ta đã cố tình dọa tôi sợ bằng cách viết họ tên tôi lên gương bằng máu.

Ma nam mất tự nhiên nói: “Thì biết thôi.”

Anh ta ngọ ngoạy một lúc tính vén chăn trốn thoát.

Phát hiện ra ý đồ của anh ta tôi liền nhanh chóng vòng tay qua eo anh ta, đu lên người anh ta như một con bạch tuộc.

Vẻ mặt ngại ngùng của ma nam này thật sự rất buồn cười.

Anh ta rõ ràng luôn tỏ vẻ không tình nguyện, nhưng cũng không làm gì tôi cả.

Bao giờ cũng làm ra bộ dạng không muốn, trong mắt tôi bộ dạng này về cơ bản giống như thích mà giả vờ từ chối.

Chúng tôi dường như đã đảo lộn danh tính, anh ta cứ như thể một người vô hại, còn tôi, tôi lại thành một con ma quỷ quái lúc nào cũng quấy rối cậu học sinh nhỏ.

Nếu là tôi của trước đây, tôi sẽ không bao giờ dám làm chuyện này, giờ thì chỉ sống được mấy ngày nữa thôi, không việc gì phải lo lắng nữa, cứ tận hưởng lạc thú trước mắt, hai mươi mấy năm sống trên đời này có là gì.

Tôi ra vẻ như một tên cướp dọa dẫm nạn nhân “Nếu anh không nói sự thật, tôi sẽ không cho anh đi.”

Ma nam mặt đầy bất lực.

Im lặng một lúc, anh ta nhìn tôi, hết sức khó hiểu nói: “Khúc Linh Linh, trước đây không nghĩ hóa ra em lại là người như vậy.”

P/s: Ỏ, ai đoán ra manh mối các mối quan hệ chưa nhể?? Coi lại kỹ câu hỏi pass đặt đầu chương cho chương sau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


Trước đây?

Tôi sững sờ một lúc, tim như bị bóp thắt chặt lại, nhưng cảm giác này không hề đau, cảm giác này khiến tôi như được gọt rửa tâm hồn, môi tôi như nếm được một vị ngọt bất ngờ.

Tôi gần như đoán được câu trả lời, nhưng tôi vẫn giả vờ bối rối hỏi anh ta “Cái gì trước đây?” Tôi muốn nghe anh ta nói tiếp.

“Trường trung học Thanh Lâm.” Ma nam ngừng nhìn tôi, nói với vẻ bình tĩnh gần như chắc chắn “Em học ở trường trung học Thanh Lâm, lớp 201X.”

Tôi gật đầu “Đúng rồi, làm sao anh còn biết chuyện này?”

Ma nam đầu lại quay sang nhìn tôi, vẻ mặt tựa như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Rõ ràng trước em là một cô gái trầm lặng mà, sao bây giờ, sao bây giờ cứ lại luôn thích … thích động tay động chân với đàn ông vậy hả!”

Nói đến hình tượng học sinh gương mẫu con ngoan trò giỏi thời cấp ba, lại nhìn tôi hiện tại, cả người đang ôm chặt anh trên giường, da thịt cọ xát.

Hai má tôi nóng ran, đành thả anh ra.

Ma nam: “Sao lại không ôm nữa?”

Hai mắt tôi sáng lên, vươn tay ôm lấy “Nếu anh đã thích, vậy em…”

Anh như một tên trộm, vội vàng ôm gối tránh đi, lăn qua lộn lại ngã rớt xuống giường, nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.

Tôi ôm bụng cười.

Miệng cười mà lòng chua xót, hai mắt đẫm lệ.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Sống cùng một hồn ma nghe thì có vẻ kỳ lạ, nhưng chúng tôi rất hòa thuận với nhau.

Đôi khi tôi cảm thấy giữa chúng tôi có một sự hiểu ngầm, giống như một cặp vợ chồng già đã sống với nhau hàng chục năm.

Bây giờ cuộc sống của tôi giống như một chiếc đồng hồ cát đếm ngược.

Tần suất tôi thấy ma nam ở nhà ngày càng nhiều, tôi nhận ra hóa ra trước đây tôi không gặp anh ấy nhiều, không phải vì anh ấy cố tình tránh mặt tôi, mà là vì sức khỏe của tôi vẫn tốt, vẫn chưa đủ để giao tiếp với hồn ma chết lâu khác.

Giữa người sống với người chết có một vách ngăn, từ trường khác nhau nên dù ở cùng một không gian cũng không thể gặp nhau.

Ma nam từng hỏi tôi sao lại rơi vào tình cảnh này.

Tôi chỉ vào đầu mình và nói với anh ấy “Trong này có thứ gì đó đang phát triển. Lại còn là ác tính. Xác suất phẫu thuật thành công chỉ có 5% thôi.”

Anh ấy im lặng hồi lâu rồi hỏi tôi: “Vậy nên em liền bỏ cuộc?”

Tôi nói: “Em vốn dĩ đã vô tư vô lo, một mình đến, một mình đi. Vả lại thời trung học anh chắc hẳn cũng biết em nhỉ, ít nhất cũng biết em là trẻ mồ côi mà đúng không. Mỗi ngày tan học xong em đều phải làm việc bán thời gian ở mấy quán ăn nhanh để kiếm tiền trang trải cuộc sống. Từ thời thơ ấu đến lúc trưởng thành đều đã khốn khó rồi.”

Tôi ưỡn ngực tự hào nói: “Hồi đó em là đứa duy nhất đáng thương nên em rất nổi tiếng, chẳng trách anh còn nhớ em”.

Ma nam nhìn tôi, dịu dàng đến mức gợi cho tôi cảm giác gió xuân thổi trong thung lũng, có thể chữa lành mọi vết sẹo mà tôi đã phải chịu trong nửa đời người.

Ngập ngừng một hồi, anh lưỡng lự hỏi tôi: “Vậy em còn nhớ anh không?”

“Anh đẹp trai thế như, dĩ nhiên em phải nhớ rồi.” Tôi nói không chút do dự.

Ma nam khẽ mím môi, trên mặt lộ ra vài phần mong đợi lẫn thẹn thùng.

Anh cứ thế này tôi muốn trêu chọc anh một lần nữa quá.

Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi nghiêng đầu nói: “Nhưng anh hẳn là chết lâu rồi đúng không. Người chết người sống khác nhau, anh với trước đây không giống nhau lắm. Vậy nên lúc thấy anh em chỉ nhớ là mình từng gặp chứ không nhớ rõ anh là ai. Hay là anh cho em xem mấy tấm hình trước đây của anh đi? Không thì, anh kể em nghe mấy chuyện anh làm thời trung học? Anh đã từng phải lòng ai chưa? ”

Nam ma đối mặt với tôi với vẻ em thật phiền phức.

Tôi chuyển chủ đề, đề cập lại: “Hay là anh nói em nghe sao anh lại chết đi? Chúng ta học cùng trường, chuyện về trai đẹp như anh hẳn em có nghe qua, như này thì em biết anh là ai rồi. ”

Tôi vẫn bị ám ảnh về nguyên nhân cái chết của anh ấy.

Quả nhiên, vẻ mặt của ma nam lập tức thay đổi, anh rất không vui nói: “Khúc Linh Linh, em đúng là cái đồ không tim không phổi!”

Tôi đặt tay lên ngực, cười thật tươi nhìn anh nói: “Tim còn đây, phổi cũng ở đây!”

Ma nam quay đầu không dám nhìn vào chỗ tôi đặt, vội vàng đứng dậy đi về phòng trốn.

Bữa tối hôm đó, ma nam nói rằng tôi sẽ được phép ở lại đây.

Tôi tự hỏi liệu có phải vì anh biết tôi sắp chết, vì thông cảm cho tôi nên mới cho tôi ở lại, để tôi yêm tâm sống trong nhà anh đến lúc chết hay không?

Tấm lòng này tôi xin nhận.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thực sự mà nói ít ai rộng lượng như anh, tôi còn đang khá lo sợ sẽ không có ai thu thập xác cho mình.

Tôi tiếp tục làm công việc của mình tại thẩm mỹ viện.

Đời mà, chính là như vậy, còn thở là còn phải chăm chỉ làm việc.

Thể chất của tôi ngày càng trở nên tồi tệ, hầu như tôi thậm chí không thể ăn uống được, ngày nào cũng phải nhờ cậy đến việc trang điểm để nâng cao nước da của mình, vậy nên không ai biết sự thật rằng tôi gần như chỉ còn cái xác.

Hôm đó đi làm, Tiểu Lâm vội vàng chạy đến chỗ tôi, nói đàn anh đến cửa hàng kìa, gọi tôi xuống xem một chút.

Phải mất vài giây tôi mới nhận ra người anh rể mà cậu ấy đang nói đến chính là chồng của đàn chị.

Lúc đi xuống, tôi thấy đồng nghiệp của mình đang vây quanh một người đàn ông, ngọt ngào gọi hai tiếng anh rể.

Tôi nghi ngờ nhìn chằm chằm vào hình bóng đó.

Lúc anh ta quay lại, tôi nhìn thấy một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.

Tiểu Lâm kích động chọt chọt cánh tay của tôi “Đàn anh quyến rũ quá đi, cậu nói xem anh ấy không phải là đẹp trai hơn trước sao? Ài. Sao cậu không phản ứng gì hết zị?”

Tôi đối mặt với cậu ấy, cau mày hỏi: “Đàn anh?”

Tiểu Lâm đột nhiên vỗ trán “Ôi ôi! Tớ nhớ ra rồi, cậu không cùng trường đại học với tớ và đàn chị. Xem não tớ này, cả ngày cứ mơ mơ hồ đồ.”

Cậu ấy tiếp tục nói: “Đàn chị với đàn anh rất nổi tiếng ở trường đại học của tụi tớ, ai nấy đều ghen tị …”

Tôi ngắt lời cậu ấy “Tớ nhớ hồi cấp ba chị ấy đã có bạn trai mà, không phải cùng một người sao?”

“? Ý cậu là giáo thảo trường cấp ba tụi mình á hả? Chuyện này tớ cũng không biết. Hồi đó chị ấy với giáo thảo chỉ quen biết nhau thôi, có điều nghe nói tốt nghiệp xong cả hai bên nhau thật.”

“Đàn chị với giáo thảo không cùng trường đại học sao?”

? “Không cùng đâu, hơn nữa còn ở chỗ khác xa lắm, bạn trai của đàn chị từ thời đại học vẫn luôn là anh rể hiện tại mà.”

“Thôi mà đừng nói chuyện này nữa” Tiểu Lâm hạ giọng khẽ thì thầm “nghe Thượng Dương nói, anh ấy đầu năm nay đã chết rồi.”

Thượng Dương là em trai của đàn chị, anh ta nhiều lần đến cửa hàng nên tôi có gặp anh ta vài lần.

Rột cuộc là xảy ra chuyện gì?

Người đàn ông bên cạnh đàn chị, sao bây giờ lại là người tầng dưới được.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Các mốc thời gian và các mối quan hệ phức tạp đang khiến tôi đau đầu, một khi nghĩ sâu hơn một chút liền bị hoa mắt chóng mắt.

Tôi muốn hỏi thêm Tiêu Lâm câu khác, quay đầu lại đã thấy cậu ấy đã chạy xuống tham gia cuộc vui.

Tôi đứng ở cầu thang bộ, tâm sự trùng trùng nhìn đàn chị bên dưới.

Chị ấy như bắt gặp ánh mắt của tôi, quay đầu lại nhìn tôi.

Khuôn mặt xinh đẹp đó trong mắt tôi lúc này trở nên thâm sâu khó dò.

Chúng tôi nhìn nhau vài giây, chị ấy nở một nụ cười thân thiện với tôi rồi nhìn đi chỗ khác, nắm chặt tay người đàn ông bên cạnh rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


Nửa năm trước tôi chỉ nhận được thiệp mời dự tiệc đính hôn của đàn chị, mới mấy tháng, người đàn ông bên cạnh chị ấy đã thay đổi.

Thẩm mỹ viện của chị ấy vừa vặn lại chuẩn bị khai trương từ nửa năm trước.

Khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, có lẽ chỉ có Thương Dương mới có thể nói cho tôi biết.

Ngày đầu tiên đến viện, Thương Dương đã tỏ ra hứng thú với tôi.

Tôi đã nhiều lần từ chối anh ta rõ ràng, nhưng anh ta càng ngày càng dai dẳng, suốt ngày cứ đến đu đưa trước mặt tôi.

Hôm nay cuối cùng tôi cũng đồng ý để anh ta đưa mình về.

Thương Dương nghe thấy nơi tôi ở cũng không mấy phản ứng, chỉ thở dài nói: “Chỗ em ở hơi xa nhỉ.”

Ngồi trong xe, tôi cố gắng dò chuyện với Thương Dương, hỏi anh ta vì sao chị gái với bạn trai cấp ba lại chia tay nhau.

Thương Dương cười trừ kiểu không sao nói rõ được, nhìn về tay lái trước mặt “Em nói Cư Phố Nam à, anh ta mới chết thôi, một người phụ nữ như chị gái anh, không phải ai cũng có thể kết hôn.”

Tôi ra vẻ hứng thú với chuyện này “Thế sao anh ta lại chết?”

Thượng Dương quay đầu nhìn tôi, không vui nói: “Linh Linh, sao em cứ nói chuyện với anh về một người đàn ông khác thế? Anh ở ngay trước mặt em mà em không quan tâm đến anh xíu nào.”

Tôi cười khan một tiếng “Em quan tâm đàn chị không phải là đang quan tâm đến anh hay sao?”

“Chị gái anh mà đáng thương gì, suốt ngày được anh rể giữ như bảo bối. Đâu có như người đó.”

Tôi vẫn không bỏ cuộc nói: “Người đó…”

“Linh Linh!” Thương Dương liền giở giọng quát mắng, đột ngộ phanh gấp quay đầu trừng mắt nhìn tôi “Đừng nhắc tới cái người sống ở Phổ Nam nữa có được không? Cung không có gì hay ho lắm!

Tôi không nói gì nữa.

Thượng Dương nhìn tôi thế này, như sợ làm tôi sợ, anh thỏa hiệp nói: “Được rồi được rồi! Con gái tụi em đúng là lắm chuyện, đừng tiếp tục nghĩ đến chị anh với CưPhố Nam nữa, anh nói thật cho em nghe, chị anh chia tay anh ta là vì anh ta KHÔNG ĐƯỢC đó, chuyện này em hiểu hông! ”

ANH TA.

KHÔNG.

ĐƯỢC……

Khóe miệng tôi giật giật.

Chuyện này mà bị đương sự được, có khi anh ta tức đến mức đội mồ sống dậy luôn mất.

Lời của Thương Dương có thể không tin nhưng nghĩ đến dáng vẻ của người đó, tôi không khỏi tò mò …

Chẳng lẽ…

Thực sự không được?

Thương Dương lái xe đến cổng tiểu khu, lúc tôi xuống xe, anh ta nằng nặc đòi đưa tôi lên tận phòng.

Tôi mỉm cười đồng ý.

Thương Dương này có thù với đàn anh như vậy, nói người ta không được cứ như anh ta thử rồi ấy.

Lòng tôi thở phảo nhẹ nhõm, lúc lên xe đã muốn lên cơn rồi.

Anh ta muốn vào tiểu khu tiễn tôi tận phòng, đó cũng là điều tôi muốn.

Vài dặm xung quanh tiểu khu đã vắng lặng, nay đi vào trong còn tĩnh mịch hơn, bên trong chỉ có một ngọn đèn trong phòng bảo vệ ở cổng và một nhân viên bảo vệ già đang ngồi lơ mơ.

Thượng Dương sững người ngay khi vừa bước chân vào cổng tiểu khu, nhìn lên mấy tòa nhà trước mặt nói: “Em sống chỗ quái quỷ gì thế này, sao chỗ nào cũng tối như mực vậy, không có ai sống ở đây à?”

Tôi an ủi anh ta: “Tiểu khu mới, chưa có nhiều người dọn đến”.

“Chỗ này lạnh quá, cmn cứ như nghĩa trạng vậy.”

Anh ta vừa nói vừa quay lại nhìn tên của tiểu khu ngay cổng “Khu vườn trên mây, đến cái tên cũng chết tiệt.”

Tôi cười “Về đến nhà sẽ không lạnh nữa.”

Thương Dương trên mặt lộ ra một nụ cười kỳ quái.

Ngay khi cửa thang máy đóng lại, Thương Dương nóng lòng muốn ôm tôi vào lòng.

Tôi đẩy anh ta ra, anh ta lại lại gần hôn tôi.

Đột nhiên đèn trong thang máy bắt đầu nhấp nháy, chớp tắt chớp sáng, kèm theo đó là một tràng tiếng cười liên tiếp như chuông bạc.

“Bộp” một tiếng, một cái tát vang lên giòn giã.

Đột nhiên đèn lại sáng.

Tôi thấy Thương Dương che mặt ra vẻ không tin nhìn chằm chằm mình, “Linh Linh, em không muốn thì cứ nói không muốn, tát anh làm gì!”

Tôi ngây người xòe hai tay “Em đâu có tát anh đâu.”

Thương Dương đè lại lửa giận, chỉ vào cái tát đỏ như in trên mặt, lớn tiếng nói: “Em không tát anh vậy trên mặt anh đây là cái gì!”

Tôi lại gần nhìn rõ anh ta hơn, khó chịu nói “Nhưng mà bàn tay em đâu có cùng cỡ với dấu này đâu, anh xem.”

Thương Dương quay đầu nhìn gương trên tường thang máy sau lưng, liếc mắt nhìn tay tôi, sờ sờ cái tát in trên mặt rõ ràng nhỏ hơn.

Đó chỉ là dấu tay của một đứa nhỏ.

Mặt anh ta tái mét.

Tôi cười thầm trong lòng, cái tát của Cơ Cơ Diệu Diệu cũng đủ nặng rồi.

Thương Dương ngậm chặt miệng, không nói lại lời nào.

Đợi thang máy lên đến tầng, anh ta nhanh chóng chạy ra ngoài.

Lúc tôi lấy chìa khóa mở cửa, Thương Dương liên tục nhìn lại, giục tôi nhanh lên.

Tôi không cố ý, chỉ là hôm nay khóa cửa hình như có vấn đề, cắm thế nào cũng không mở được.

Tôi hiểu rõ chuyện này do ma nam trong nhà gây ra, anh không cho tôi đưa đàn ông về nhà.

Thương Dương lại bắt đầu thúc giục: “Nhanh lên nào, em không phải là không muốn anh vào đó chứ!”

“Không mà” tôi nói vô tội “Ổ khóa hình như bị hư rồi.”

Không khí trong hành lang u ám lạnh lẽo, được một lúc Thương Dương bắt đầu rùng mình.

Anh ta sợ đến chết đi sống lại nhưng vẫn không chết tâm, nắm lấy chìa khóa trong tay đẩy tôi ra “Để anh!”

Anh ta cắm cắm vặn vặn, giọng điệu đột nhiên trở nên ngọt xớt “Linh linh sao em còn vội hơn anh thế này? Đợi cưa cưa mở cửa đã nha. Em ngoan. Đừng quấy.”

Tôi canh anh ta nói “Hả?” một cái “Anh gọi em à?”

Thương Dương ổn định lại, nhìn xuống bàn tay mảnh khảnh nhợt nhạt với móng tay đen đang chậm rãi tiến về phía mình.

Tôi đành phải đút cả hai tay vào túi, ra vẻ chuyện gì cũng không làm.

Thương Dương gào lên “AAAA” một dãy rõ to rồi vội vàng đẩy bàn tay đó đi.

Anh ta run rẩy dựa vào tường, cả người giống như một quả cà tím teo tóp vì sương giá, “Vừa rồi, vừa rồi là ai nắm tay anh?”

Tôi có thể thấy rõ đó là bàn tay của hồn ma sát vách.

Tôi thật sự bị bọn họ cười nhạo đến chết rồi, nhưng đối mặt với Thương Dương tôi lại phải giả bộ không biết gì “Tay gì cơ? Em không thấy gì hớt á.”

Thương Dương nuốt nước miếng, dở khóc dở cười “Có … là, là tay của phụ nữ, lạnh như đá zị.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9


Anh ta đã thế này rồi mà không may vẫn bị mọi người gây sự.

Một người khác chạy ra sau lưng rồi chọc một ngón tay vào gáy anh ta, Thương Dương như chim sợ cong cành nhảy dựng lên gào thét.

“Anh sao thế? Thấy trúng gì hả?” Tôi quan tâm hỏi.

Thương Dương tựa cửa trượt người xuống, ngây ngốc rùng mình ớn lạnh..

Đột nhiên anh ta thẳng thừng cúi đầu xuống, nhìn vào mấy ngón tay của mình.

Một chất lỏng màu đỏ tươi đang từ từ tràn ra từ khe cửa phía sau anh ta, là máu, chúng tự như có ý thức, vây quanh anh ta từ mọi phía.

Thượng Dương bỏ chạy, té cớt té đái.

Trong tiểu khu yên tĩnh, tiếng hét gầm trời của anh ta vang vọng khắp nơi.

Tôi lạnh lùng nhìn bộ dạng luộm thuộm của anh ta, hiểu rõ sau này anh ta sẽ không bao giờ quấy rầy tôi nữa.

Hàng xóm ma quái đều ra mặt nói chơi còn chưa đã mà, tôi cười nói với bọn họ, em không thể mỗi ngày đều đem người sống đến trêu chọc.

Họ nói: “Cái tên cặn bã này xứng đáng bị bọn này dạy cho một bài!”

Bọn họ cả ngày đều ở trong chung cư, hiếm khi kiếm được niềm vui, Thượng Dương đi rồi, bọn họ vẫn chưa đủ đã.

Chỉ có ma nam sát vách vẫn thờ ơ suốt quá trình.

Ngay sau khi Thương Dương rời đi, anh ta liền khóa cửa trở lại bình thường.

Tôi bước vào nhà, đâu đâu cũng không thấy bóng dáng ma nam.

Thường thì mỗi ngày tôi đi làm về anh ấy đều đứng ngay cửa đón chào tôi, giống như một chú cún con đang chờ chủ về tan sở về vậy á.

Hôm nay gặp tình huống này, e là đã làm anh ấy không vui rồi.

Tôi cảm thấy không hiểu ra sao, nhưng không còn cách nào, vẫn phải dỗ dành anh ấy trước đã.

Tôi lục tung mọi phòng cuối cùng mới thấy anh ấy đang ở trong bồn tắm.

Ma nam nửa nằm bên trong, hai tay ôm ngực tức giận thở phì phò.

Tôi nói “Anh đang tắm hả?”

Ma nam quay đầu liếc tôi một cái “Người chết không cần tắm.”

Tôi ngồi trên thành bồn tắm, cười cười hỏi: “Zị anh ngồi đây làm gì?”

Anh càng bày vẻ khó ưa, ngoảnh mặt làm ngơ với tôi.

Tôi hỏi: “Đúng rồi anh có biết người ở bên ngoài vừa rồi là ai không?”

Vẻ mặt ma nam co giật “I don’t care.”

Xem ra anh không thấy Thương Dương.

Tôi do dự một lúc, thình lình hỏi một câu: “Này, thân thể anh có được hay không?”

Ma nam cau mày, nghe không hiểu ý tôi.

Tôi có chút xấu hổi khi nhắc đến vấn đề này, nhưng dù sao cũng nói tiếp: “Chính là phương diện kia đó.”

Ma nam sững sờ một lúc, sau đó ngồi dậy, giơ hai chân ra khỏi bồn tắm.

Anh tức giận nói sau lưng tôi: “Khúc Linh Linh, em thật là!”

Không biết do thiếu từ ngữ hay ngại ngùng, anh không nói nên lời.

Tôi thích nhất là nhìn bộ dạng anh ấy mỗi lần như này, hahha cười nhìn anh đi ra khỏi phòng tắm.

Ma thì không thể nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng được, làn da của họ luôn phủ một màu xanh xao bất thường.

Nhưng nếu mà anh còn sống thì hẳn từ đầu đến chân anh đã đỏ bừng bừng, hệt như món dê om.

Tôi đột nhiên nhịn cười, nghĩ đến mấu chốt vấn đề, che miệng nói vẻ hoài nghi: “A, anh sẽ không … sẽ không đến giờ vẫn còn là một mầm non đấy chứ?”

Bóng dáng ma nam bất định, bi thảm quay đầu trừng mắt nhìn tôi, xoay người đi ra một góc rồi lập tức biến mất không còn tăm tích.

Định kiến của tôi về ma đã bị anh ấy triệt để hoàn toàn rồi.

Tôi cứ nghĩ tới liền mắc cười.

Mở vòi hoa sen lên tắm, tôi nhìn xuống cơ thể mình.

Mấy cô gái khác đều sợ lên cân vì sợ mình quá nặng, còn tôi, một năm nay không dám lên cân là vì bản thân bị sụt kí trầm trọng.

Có thể trong tương lai, tôi chỉ còn là một nắm tro tàn nhỏ trên bàn thờ.

Đợi tôi ra đi rồi, ma nam, những người hàng xóm, chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Tôi tắt vòi hoa sen, với lấy khăn tắm trên tường.

Vừa một chân bước ra khỏi vòi tắm, tôi liền cảm thấy choáng váng, rõ ràng là mở mắt, nhưng trước mắt lại là hai mảng đen.

Tôi đã quen với tình trạng này, đó là phản ứng phổ biến nhất của tôi mỗi lần phát bệnh.

Tôi loạng choạng vài bước, ngã xuống gạch phòng tắm, tạo ra một tiếng “bịch” nhỏ.

Lúc nghe thấy ma nam ngoài cửa hỏi mình có chuyện gì, tôi nói không ra lời, bóng tối trước mặt như dày thêm, nhắm mắt lại hôn mê bất tỉnh.

Trong bóng tối, tôi nghe thấy bên ngoài phòng tắm có rất nhiều người đến.

Họ nhanh chóng đi vào phòng tắm, hai nữ y tá đỡ tôi dậy và hỏi tôi “Là em đã gọi xe cấp cứu đến sao?”

Tôi còn đang bàng hoàng thì một nữ y tá nhìn thấy bắp chân tôi liền thì thào: “Sao lại ngã đến mức này, nhà chị không có ai à?”.

Tôi chậm rãi lắc đầu.

Chắn hẳn ma nam đã giúp tôi gọi cấp cứu.

Tôi cử động chân một chút, đau đớn đến mức rít lên.

Bác sĩ bên ngoài nói: “Bị gãy rồi, mau thu dọn đồ đạc đến bệnh viện.”

Y tá giúp tôi vào phòng ngủ thay quần áo, tôi đóng cửa lại, bọn họ ở bên ngoài đợi trước.

Tôi mở tủ tìm quần áo để mặc, cảm nhận được khí lạnh đang đến gần sau lưng mình, quay đầu lại thì thấy ma nam đang lo lắng.

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều có chút xấu hổ, không hẹn mà cùng quay mặt đi hướng khác

Nguyên nhân là vì, lúc này đây tôi chỉ mặc một cái áo choàng tắm, bên trọng hỏng có gì hớt.

Lúc ngã xuống mới nhớ ra mình không có gì trên người, lúc y tá đi vào thì cũng chỉ mang một cái khăn tắm, hẳn là cũng nhờ anh chuẩn bị trước.

Tôi nhẹ ho khan một tiếng, dái tai hơi nóng nói: “Chuyện này… cám ơn anh.”

Ma nam thẳng thắn đáp: “Không có gì.”

Tôi nhìn anh ấy.

Anh ấy cũng nhìn tôi.

Sau đó tôi lịch sự hỏi: “Em phải thay quần áo, anh tránh ra được không?”

Anh dường như không nghĩ tới tôi nói chuyện này, ba chân bốn cẳng quay người đi.

Tôi trùm một chiếc váy lên người để tiện đến bệnh viện điều trị gãy chân.

Lúc tôi mở ngăn kéo tìm thẻ bảo hiểm, ma nam đột nhiên gọi tôi lại: “Linh Linh.”

Đây là lần đầu tiên anh ấy gọi tên tôi như vậy.

Không giống như đợt viết tên bằng máu trên gương dọa tôi sợ trước đây, cũng không giống đợt nói tôi không giống con gái.

Lần này, anh ấy không gọi họ tôi, giọng điệu ôn hòa đáng thương xen lẫn sự lo lắng mơ hồ.

Trong đời tôi hiếm khi được đối xử dịu dàng như vậy, đối diện với anh, trái tim tôi như được xoa dịu, nhẹ nhàng như dòng suối được sưởi ấm bởi nắng xuân.

“Em có thể mang cái đó theo được không?”

Anh chỉ vào cái hũ của mình cạnh giường.

Spoil chương sau: ma nam biến mất ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10


Xe cấp cứu hướng thẳng tới bệnh viện, chân tôi đau quá thế là các bác sĩ với y tá liên tục trò chuyện với để đánh lạc hướng tôi,

Một nữ y tá hỏi tôi “Chúng tôi vào nhà cô thì dường như không thấy được ai khác. Vậy ai đã gọi điện đến bệnh viện vậy?”

Một y tá khác cũng nhìn tôi hỏi “Đúng ó, gõ hai lần cửa còn tự động mở nữa chứ.”

Cả hai đều tỏ vẻ mọi chuyện không hợp lý, nghĩ tới điều gì đó nhưng không thể chắc chắn nên cứ nhìn tôi đầy nghi ngờ.

Tôi phải thốt lên: “Ưhm … chắc là bạn tôi đó. Anh ấy vội bắt tàu nên gọi 120 xong liền bỏ đi, còn để cửa cho tôi nữa.”

Mấy y tá cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bác sĩ nam mỉm cười nói với họ: “Không lẽ là hai người nghĩ do ma làm? Ngành chúng ta không thể tin tưởng mấy thứ như siêu hình học đó được. Chúng ta phải luôn ghi nhớ những giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội.”

Nói xong, anh ta siết chặt vạt áo: “Sao tự nhiên thấy lạnh quá đi, có phải điều hòa bật quá thấp không?”.

Cô y tá nói “Điều hòa đâu có bật, có điều đúng là lạnh hơn hồi mới đến nhiều.”

“Cái quái gì thế này? Nhiệt độ đột nhiên giảm xuống hả?”

Tôi cụp mắt nhìn ma nam đang ngồi bên cạnh.

Chỉ tôi mới có thể nhìn thấy anh ấy.

Ma nam hẳn là đã lâu không ra ngoài, trong lòng không thích nghi kịp, cứ nhìn trước ngó sau, tâm trạng bất an, giống như một mèo nhà dễ bị căng thẳng khi gặp môi trường xa lạ.

Tôi chợt xót xa.

Anh đã từng là người sống sờ sờ trước mặt, là con cưng của trời, điều kiện lẫn vật chất trời sinh, lẽ ra phải trải qua phần đời còn lại của mình một cách bình yên và hạnh phúc. Bây giờ âm dương cách biệt, ngay cả việc nhìn thấy ánh mặt trời cũng trở thành điều xa xỉ.

Tim tôi như bị bịt kín bởi một đám khí tức đục ngầu, hồi lâu không xoa dịu được.

Đến bệnh viện chụp phim, tôi bị ngã mạnh ở chân trái nhưng rất may không bị chấn thương đến xương.

Tôi nói đùa với ma nam “Cũng may không bị gãy xương, bằng không đến lúc hỏa táng mọi người mới phát hiện bị què.”

Ma nam cười “Tâm trạng em tốt thật đó.”

Tôi cười cả híp mắt: “Có anh đến chăm nom dĩ nhiên phải tốt rồi.”

Ma nam xấu hổ nhìn đi chỗ khác.

Bác sĩ khuyên tôi nên nằm viện hai ngày để theo dõi, sắp xếp phòng bệnh cho tôi.

Không phải phòng đơn, một phòng ba giường, còn là hỗn tạp.

Đêm nay thiếu giường, hai người còn lại trong phòng trừ tôi thì đều là đàn ông ngoại.

Một người nghe bảo là côn đồ chuyên gây rối bị đánh thương, người còn lại là một người thực vật đã nằm ở đây sáu năm rưỡi.

Ngay khi tôi bước vào, tên côn đồ nhìn chằm chằm vào tôi đầy ác ý, y tá nói nếu tôi không ngại thì đợi thêm một thời gian nữa, cô ấy có thể đi điều phối giường cho tôi.

Có một con ma ở bên cạnh, cho dù có mười tên côn đồ tôi cũng không sợ.

Tôi lịch sự từ chối lời đề nghị của y tá, đi ngang qua giường của tên côn đồ một cách bình tĩnh.

Ma  nam ở lại chăm nom tôi.

Mặc dù âm dương cách biệt, anh cũng không thể làm gì cho tôi, nhưng dù vậy, anh cũng lặng lẽ ở bên.

Ngồi trên chiếc ghế đẩu cạnh giường tôi, anh ấy trông như đang suy nghĩ trong dầu điều gì đó.

Có người ngoài ở đây tôi không tiện nói chuyện với anh.

Không có điện thoại di động, không có trò chơi, một ma nam như vậy làm tôi nhớ tới những người già cô độc tuổi già, lẽ nào anh cũng nhàm chán như vậy sao?

Khoa nội trú buổi tối không yên bình lắm, trên hành lang luôn có người qua lại, người lấy nước nóng, người đi vệ sinh, người tán dóc, người tắm rửa.

Gã côn đồ nhỏ gần cạnh cửa đang nằm trên giường lướt video ngắn ồn ào, thỉnh thoảng lại còn bật cười.

Y tá tắt đèn sau khi kiểm tra phòng, tên côn đồ đặt điện thoại xuống, một giây sau liền ngủ thiếp đi, ngáy to rung trời.

Tôi nói nhỏ với ma nam “Anh không ngủ sao?”

Anh vẫn ngồi bên giường tôi, thậm chí không thay đổi tư thế.

Nghe câu hỏi của tôi, anh chỉ ngước mắt lên, giữa đêm trăng mờ ảo khuôn mặt ấy trông thật quyến rũ.

“Ngủ kiểu gì?” Anh hỏi ngược lại tôi.

Tôi vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh “Ở nhà ngủ kiểu gì thì ở đây ngủ kiểu ấy thôi. Nhanh nào nhanh nào, chăn êm gối ấm chuẩn bị cho anh cả rồi nè.”

Dĩ nhiên là anh ấy từ chối, nhưng lần này không tức giận mắng tôi nữa.

Tôi không phải lúc nào cũng đùa giỡn, thấy anh vậy liền thôi.

Không biết qua bao lâu, đang say giấc thì bị một luồng khí lạnh đánh thức.

Tưởng ma nam chịu không nổi nữa trèo lên, tôi chạm vào bên cạnh, nhưng là trống không.

Cảm giác như xung quanh có ai đó đang thì thầm về tôi.

“Cô ta còn sống hay đã chết?”

“Không bằng sờ thử, coi có lạnh không.”

“Sao cậu không sờ?”

“Sờ đi, sờ đi, đợi tí nữa soái cưa ma về coi các cậu dám không!”

Soái cưa ma?

Tôi cau mày, thình lình mở mắt.

Vài bóng ma đang nhìn trước mặt tôi sợ hãi lùi lại.

Tôi liếc sơ qua họ.

Bọn họ đều mặc áo bệnh viện, thoạt nhìn không khác gì bệnh nhân ở đây.

Nhưng tôi đã đối phó với một loạt những người hàng xóm ma quái trong căn hộ của mình đến nỗi tôi có thể biết ngay họ là người hay ma.

Bây giờ điều này không quan trọng.

Ma nam đi đâu rồi?

Tôi tìm kiếm khắp nơi, thậm chí còn cúi đầu xuống gầm giường để tìm, nhưng không tìm thấy ma nam.

Những con ma, những người không biết tôi có thể nhìn thấy họ, hỏi nhau “Cô ta kiếm gì thế?”

Tôi nhìn họ nói “Soái cưa ma mà bạn nói, anh ấy đi đâu rồi?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11


Chương bị khóa, mong độc giả thông cảm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12


Chương bị khóa, mong độc giả thông cảm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13


Chương bị khóa, mong độc giả thông cảm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14


Chương bị khóa, mong độc giả thông cảm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15


Chương bị khóa, mong độc giả thông cảm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16


Mùa hè sắp kết thúc, tiếng ve ngày càng nhỏ đi, cuộc đời tôi cũng gần kết thúc.

Tôi phải nằm trên giường bệnh, chỉ mới mấy ngày tôi đã sụt vài kí.

Như bác sĩ đã nói, tôi vẫn không thể qua được mùa hè.

Thực ra, tôi không còn hy vọng điều trị, tôi nằm đây chỉ vì không còn nơi nào để đi. (thương quá TT)

Ở đây ít nhất mà nói, họ sẽ lo tang lễ cho tôi và vận chuyển thi thể tôi đến nhà xác.

Trong nửa cuộc đời ngắn ngủi này, tôi thầm lặng đến, thầm lặng đi.

Tôi nhìn những chiếc lá không còn xanh ngoài phòng mà mắt cứ lâng lâng, ngỡ như đã trở lại mùa hè cấp ba.

Chàng trai tôi thích cao như cây, ấm áp như mặt trời.

Về Cứ Phố Nam, tôi thường tự hỏi liệu anh ấy có nhớ tôi vào một đêm nào đó khi anh ấy không thể ngủ được hay không.

Có người gõ cửa ba lần tôi mới sực tỉnh, tưởng là y tá đang đến xem nên tôi mơ hồ mời vào.

Cửa mở, một cặp vợ chồng trung niên lớn tuổi bước vào.

Họ nhìn tôi hỏi nhẹ nhàng “Con gái, con là Khúc Linh Linh phải không?”

Tôi gật đầu nói phải.

Đôi vợ chồng già ngạc nhiên nhìn nhau, trong lòng như ngầm hiểu.

Sau đó, bác gái hỏi tôi “vậy con có biết ai là Cư Phố Nam không?”

Tôi ngồi thẳng dậy, buộc mình phải trả lời: “Con biết, anh ấy là học sinh năm cuối cấp ba trường con.”

Nghe tôi nói xong, bác gái rơm rớm nước mắt, sau lưng xúc động nói với chồng: “Em đã bảo con trai em không bao giờ vô cơ báo mộng mà, anh còn không tin, nhìn đi, bệnh viện với tên trùng khớp thế này, con bé cũng biết Cư Phố Nam là ai.”

Tim tôi nghe đến cái tên đó liền đập rộn ràng, tôi hỏi họ: “Bác trai, bác gia, hai người là người nhà anh ấy …”

“Con gái, hai bác là ba mẹ của Cư Phố Nam, hai bác được nó giao phó để thăm con.”

Hai bác ở lại với tôi trong một thời gian dài.

Biết tôi không cha không mẹ, biết cuộc đời của tôi không còn dài. Trước khi đi, họ ngại ngùng hỏi tôi đám ma tính làm sao.

Tôi hiểu ý của họ, tôi cũng hiểu rằng đây là ý của Cư Phố Nam. Tôi nói với họ:

Cháu muốn ở bên Cư Phố Nam.

Trước khi sang thu, vào ngày cuối cùng của mùa hè, tôi được hỏa táng thành tro và được đặt trong một cái hũ giống của Cư Phố Nam.

Đôi vợ chồng già ôm cái hũ của tôi đưa tôi trở lại Khu vườn trên mây.

Những người hàng xóm cũ của tôi đã đợi sẵn để chào đón tôi, ba mẹ Cư Phố Nam không thấy họ, họ lặng lẽ nhìn tôi bước vào nhà Cư Phó Nam, tất cả đều chào đón tôi trở lại.

Cái hũ của tôi được đặt trên bàn hương cùng với của Cư Phố Nam.

Bây giờ tôi cũng giống như Cư Phố Nam, trạng thái thể chất mới khiến tôi cảm thấy tươi mới và tuyệt vời.

Không có nhiệt độ cơ thể, không có hơi thở, không có đói khát, không có việc phải làm, bay nhảy khắp nơi, có thể xuyên qua các bức tường.

Sau khi ba mẹ Phố Nam rời đi, tôi vẫn nhìn ngôi nhà thân thuộc này, y như ngày tôi đi.

Tôi quay lại nhìn thấy ma nam đã mất tích từ lâu từ phòng ngủ đi ra.

Anh ấy mặc bộ áo dài long phụng mà tôi đã từng thấy trong tủ và thứ mà anh ấy đang cầm trên tay chính là chiếc áo dài long phụng mà tôi đã từng yêu thích.

Chúng tôi nhìn nhau, đồng loạt cúi đầu.

Anh ngại ngùng nói: “Anh chưa có cơ hội mặc bộ quần áo này kể từ khi hoàn thành nó. Hóa ra là để chờ ngày này. Anh ướm rồi, nó có vẻ vừa với em đó.”

Cổ họng tôi như thể bị bông nhét, không thể nói được.

Anh bước đến gần tôi, rút ra một cây bút cũ.

Trước mặt tôi, anh mở nắp bút, lấy ra một tờ giấy bạc giấu bên trong.

“Linh Linh,” ma nam nói “Anh cũng có một chuyện muốn nói với em.”

“Nhiều năm trước, anh cũng thích một cô gái, nhưng tiếc là anh quá thiếu chủ động.”

“Anh chỉ biết một vài điều về cô ấy thông qua một trong những đàn chị của cô ấy. Đàn chị đó thường đưa cho anh những chiếc bánh quy mà anh yêu thích, còn nói cô ấy làm mỗi ngày đều đặc biệt làm chúng vì anh. Từ miệng cô ấy, anh biết cô gái đó không thích mình, lúc ấy anh thất vọng lắm.”

“Vào ngày tốt nghiệp, cô ấy bất ngờ đến còn tặng cho anh một cây bút.”

“Tôi vẫn luôn trân trọng giữ chiếc bút này, cũng không dám dùng nó, vậy nên anh thậm chí đã không nhìn thấy mảnh giấy cô ấy viết cho anh.”

Chỉ có tôi nhớ rõ ràng những gì được viết trên đó.

Tôi nói “Tình yêu thầm kín tựa như vị việt quất chua ngọt. Em muốn làm cho anh những chiếc bánh quy vị việt quất cho đến hết cuộc đời, nhưng đã quá trễ rồi.”

Nhìn những ngón tay anh từ từ xòe ra tờ giấy bạc, tôi bàng hoàng, nước mắt chực trào ra lập tức bị kìm lại.

Tôi như đứt giây trong một giây, lo lắng anh sẽ đọc nó ra, tôi vội vàng chộp lấy nó.

Ma nam nhanh chóng tránh đi, nhưng cũng trầm ngâm không đọc ra.

Trong lúc ẩu đả, tôi sẩy chân lao về phía anh.

Anh ôm tôi thật chặt, chân thành nhìn xuống tôi.

Anh hỏi “Linh Linh, có phải chúng ta đã quá trễ không?”

Hai mắt tôi nhức nhối, cựa vào cổ anh, nước mắt tuôn rơi như mưa: “Làm sao mà trễ được, không bao giờ là quá trễ!”

Tôi khoác lên mình chiếc váy áo long phượng theo phong cách Trung Quốc, trước sự chứng kiến của tất cả những người hàng xóm ma quái, tôi kết hôn với người mình thích trong nhiều năm – Cư Phố Nam.

Đời này không có gì phải hối hận, kiếp này tôi đã từng nghĩ ông trời đối xử với tôi quá lạnh lùng, nhưng giờ tôi biết rằng mọi thứ đều là sự an bài tốt nhất.

Chúng tôi yêu sai thời điểm, nhưng đã được hoàn thành theo một khái cạnh khác.

Hết phần chính.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom