Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Chương 60: Trí Nhớ Sai Vị


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 61: Một Màn Kinh Ngạc


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 62: Thời Khắc Gian Nan


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 63: Đâm Ngươi


Viên Doanh: “Rốt cuộc là cô ăn chúng tôi hay là chúng tôi tiêu diệt cô còn chưa biết đâu nha!”

Nói xong, cô ấy hướng về tôi, cho tôi một ánh mắt, tôi hiểu ý lập tức kéo Chu Tiên, đem cô ấy kéo ra phía sau tôi, cùng lúc đó Trương Tiểu Mẫn cũng bị kéo qua.

Sau khi sắp xếp xong cho Chu Tiên và Trương Tiểu Mẫn, tôi và Viên Doanh hai người nhanh chóng hành động. Tôi lập tức móc ra đồng tiền ném về phía nam quỷ. Viên Doanh từ trong lòng lấy ra một tấm lưới to màu đỏ ném qua, trực tiếp đem nữ quỷ chụp lại.

Tôi nghe thấy một trận tiếng kêu thê thảm, nữ quỷ sắc mặt tái nhợt, khóe miệng lộ ra vệt máu, ngẩng đầu gắt gao trừng mắt nhìn Viên Doanh. Tôi nghe thấy một trận tiếng rống, nam quỷ bị tôi ném trúng đột nhiên xé mở quần áo, trên thân màu đỏ nhạt, thân thể của cậu ta dần dần bành trướng, biến cao, biến to, cánh tay tráng kiện đem theo tư thế hủy thiên diệt địa.

Viên Doanh: “Không hay rồi! Tình Thiên, cậu mau đem Chu Tiên và Tiểu Mẫn đi trước.”

Tôi: “Còn cậu thì phải làm sao? Ngoài lưới đỏ thì cậu còn có pháp khí nào khác không?”

Viên Doanh: “Mình mặc đạo bào của bà nội, sẽ không có chuyện gì đâu, nếu các cậu còn không đi, một người cũng không thể sống được. Con quỷ này đột nhiên biến lớn!”

Cô ấy vừa nói vừa đẩy tôi, Chu Tiên dùng sức bóp tôi, lo lắng nói.

Chu Tiên: “Làm theo lời Viên Doanh nói đi, cậu ấy biết pháp thuật, chúng ta ở đây sẽ chỉ làm liên lụy cậu ấy thôi.”

Tôi nhìn thấy lo lắng trong mắt Viên Doanh, vì thế tôi không tiếp tục chậm trễ, kéo Chu Tiên và Tiểu Mẫn chạy. Tới khi chúng tôi chuẩn bị tới cửa phòng ngủ, nam quỷ đột nhiên chuyển phương hướng, vươn lệ trảo chộp tới tôi.

Mắt thấy cậu ta sắp chộp tới, tôi lập tức đẩy Chu Tiên ra. Khi cậu ta tới gần tôi, tôi lấy ra đồng tiền lập tức đâm vào hai mắt của cậu ta, nào biết cậu ta quay đầu đi, đồng tiền trực tiếp cắm vào trong lỗ mũi to của cậu ta.

Mắt cậu ta trừng lên, lỗ mũi nặng nề hổn hển, đinh! Một tiếng, đồng tiền rơi trên mặt đất, âm thanh phá lệ vang dội.

Trương Tiểu Mẫn: “Chạy mau, cậu ta đang ngây ngẩn cả người. Viên Doanh, chúng mình cùng đi!”

Nói xong, Trương Tiểu Mẫn bước lên phía trước, mở cửa xông lên, Chu Tiên theo sát mà lên. Tôi và Viên Doanh liếc nhau, dùng hết sức của đôi chân mà chạy về phía trước. Hai con quỷ trong phòng ngủ chúng tôi đối phó không nổi, nhất định phải ra ngoài để tìm quân cứu viện.

Bốn người chúng tôi liều mạng mà chạy, kỳ quái là bây giờ đang là ban ngày tại sao trong hành lang lại không có người? Một chút âm thanh ồn ào cũng không có, quá quỷ dị rồi. Chúng tôi chạy rất lâu nhưng lại không tìm thấy cầu thang.

Trương Tiểu Mẫn: “Cầu thang đâu rồi nhỉ? Tại sao lại chỉ có hành lang?”

Chu Tiên: “Không biết a, để mình đi gọi những người ở phòng ngủ khác, nhiều người thì sẽ không sợ nữa.”

Tôi thấy cô ấy đi tới trước phòng ngủ khác liều mạng gõ cửa, nhưng gõ đến chết cũng không có người nào đáp lại, càng không có người mở cửa. Dần dần tôi đoán được là quỷ đánh tường, chúng tôi hoàn toàn bị bịt kín trong một không gian, không cách nào liên hệ với thế giới bên ngoài.

Viên Doanh: “Tức chết ta rồi, cư nhiên đem ta vậy trong quỷ đánh tường, các cậu ai bà dì tới rồi? Lấy băng vệ sinh ra dùng.”

Trương Tiểu Mẫn: “Mình tới rồi, nhưng bên dưới của mình vẫn đang đổ máu nha, mình đang đóng mà, cho cậu rồi thì mình phải làm sao?”

Tôi thấy khuôn mặt cô ấy đỏ lên, dưới cái nhìn bức bách của Viên Doanh cô ấy chỉ có thể cúi đầu lấy ra. Chính tại lúc này, Trương Tiểu Mẫn không biết bị làm sao, đột nhiên ngã xuống không dậy nổi, ngất đi. Mà phía trước nam quỷ và nữ quỷ đều xuất hiện rồi!

Nam quỷ cười khanh khách vang vọng cả hành lang, âm thanh không ngừng “bữa tiệc lớn, bữa tiệc lớn.”

Viên Doanh: “Mau chạy thôi!”

Tôi: “Trương Tiểu Mẫn thì làm sao bây giờ?”

Viên Doanh: “Cậu ấy có bà dì hộ thể, sẽ không có chuyện gì, đi thôi!”

Thấy nam quỷ chạy tới bên này, tôi không kịp nghĩ nhiều, tôi túm chặt Chu Tiên đang bị dọa phát ngốc chạy theo Viên Doanh. Nhưng bất luận chạy như thế nào, chúng tôi cũng không thể tìm thấy cầu thang.”

Viên Doanh: “Người chia làm hai hướng, Tình Thiên, cậu đem Chu Tiên đi tìm lối ra, mình ở lại đây đối phó với bọn chúng. Cậu trên đường đi, một đường sờ tường, sẽ phát hiện ra chỗ khác thường. Mau!”

Tôi: “Được, mình đi, cậu chú ý an toàn!”

Chu Tiên: “Tình Thiên, chúng ta mau tìm lối ra, mình cùng cậu sờ.”

Tôi: “Cậu cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần rồi.”

Cô ấy cuối cùng cũng khôi phục lại lý trí rồi. Tôi không tiếp tục kéo cô ấy nữa, tự chiếu cố mình, tự sờ tường. Tôi vừa đi vừa sờ, đợi tới khi tôi sờ thấy chỗ ngoặt ở phía trước, một cỗ kình lực đột nhiên đánh úp lại. Lúc tôi quay đầu lại, thấy Chu Tiên cầm một con dao găm chói mắt, hai mắt đỏ rực.

Chu Tiên: “Giết chết ngươi!”
 
Chương 64: Hai Con Quỷ


Chu Tiên rống lớn một tiếng, cầm dao găm đâm về phía tôi. Cô ấy cách tôi rất gần, động tác đột nhiên tăng tốc. Tôi liên tục lùi về phía sau, đối với người thân cận tôi căn bản không phòng bị, trực tiếp bị dồn tới góc tường. Nhìn mắt của cô ấy ngày càng đỏ, trong nháy mắt tôi đã hiểu rõ, không biết từ khi nào Chu Tiên đã bị quỷ thượng thân rồi!

Chu Tiên: “Giết chết ngươi, uống máu ngươi, ăn thịt ngươi, hi hi.”

Tôi nâng tay giữ chặt cổ tay của cô ấy, càng nắm càng chặt, cổ tay đã bị tôi bóp ra một vệt đỏ rồi nhưng cô ấy lại giống như người không có việc gì.

Chu Tiên: “Ngươi bóp dù sao cũng không phải thân thể của ta, ngươi cứ việc bóp, lực khí lớn một chút, mạng của bạn ngươi, hỡi ôi.”

Động tác trên tay tôi vừa dừng, nghe giọng nói của cô ta, tôi nhớ tới nữ quỷ đó, rõ ràng bị lưới đỏ chụp lại rồi tại sao lại có thể đi vào trong cơ thể của Chu Tiên? Tôi phải làm sao để có thể vừa bảo vệ an toàn cho Chu Tiên lại vừa đuổi được nữ quỷ đi?

Chu Tiên: “Uống máu, ăn thịt!”

Nữ quỷ càng lúc càng hưng phấn, kình lực cũng theo đó mà tăng lên. Dao găm đặt trên cổ của tôi, chỉ cần tay của tôi nới lỏng, dao găm sẽ cứa đứt cổ của tôi.

Tôi hơi hơi cúi đầu nhìn chân của cô ấy, tôi từng nghe Viên Doanh nói, nếu như quỷ công lực không sâu nếu bám vào người khác chỉ có thể khống chế đại não, thân dưới không thể thao túng. Ánh mắt tôi sáng lên, có biện pháp rồi!

Vì vậy tôi đột nhiên buông tay, vào thời khắc dao găm đâm tới, tôi ngồi xổm xuống, một cước đá lên đùi của Chu Tiên.

Tôi: “Chu Tiên, Cậu mau tỉnh lại đi!”

Rống xong tôi lại đá một cước, sau đó nhảy dựng lên, đánh một cái vào ót cô ấy.

Phanh! Dao găm rơi xuống, âm thanh ở trong hành lang yên tĩnh cực kỳ vang dội.

Động tác của Chu Tiên dừng lại, mắt trừng lớn, giống như một cái xác không hồn, ngẩn ngơ nhìn phương xa, không hề có tiêu cự.

“Có chút bản lãnh, coi thường ngươi rồi!” Âm thanh phẫn hận trong hành lang bay tới. Tôi thấy một quỷ ảnh trên đỉnh đầu của Chu Tiên, tóc tai bù xù, chính là nữ quỷ ban nãy. Cô ta nhếch khóe môi, cười cười nhìn tôi, vươn tay nhắm ngay Chu Tiên.

“Ta không có biện pháp bắt ngươi, nhưng bạn học của ngươi chất thịt cũng không tồi, ngươi tiến về phía trước một bước ta sẽ giết chết cô ta!”

Tôi nhất thời rối rắm, không tiếp tục tiến lên phía trước thì sẽ không thể tìm thấy lối ra, phá không được quỷ đánh tường, Viên Doanh có nguy hiểm. Nếu như đi, tình cảnh của Chu Tiên…Nhìn nữ quỷ bay trên không trung, lông mày của tôi nhăn lại, nắm chặt hai tay.

Tôi: “Nếu ngươi dám giết cô ấy thì ngươi cũng sẽ không còn mạng. Không tin, ngươi cứ thử xem!”

“Ha, ta tại sao lại không dám giết cô ta? Người này thực buồn cười. Đối với quỷ mà nói, cái gì mà mạng với không mạng? Ngươi biết ta tại sao lại chết không? Chính là bị người ta giết chết đó, ở gần trường học này bị người ta bắt cóc sát hại.”

Chết oan rất dễ dàng biến thành cô hồn dã quỷ, suốt ngày phiêu đãng bên ngoài, bắt được cơ hội liền hại tính mạng người khác.

Tôi: “Ngươi là bị chết oan, chết rồi cũng không thể sống lại, nếu ngươi lại giết người, những người đó cũng giống ngươi sẽ biến thành lệ quỷ.”

“Không phải là rất tốt sao? Mọi người đều là lệ quỷ thì sẽ không bị xem thường nữa a.” Nữ quỷ đắc ý cười hai tiếng, tay vừa chuyển trong không gian, dao găm ở dưới đất liền bị cô ta hút lên, cô ta đang cầm dao găm ở trên mặt Chu Tiên vuốt tới vuốt lui.

Nữ quỷ đã hết thuốc chữa, tôi làm theo lời của cô ta, kết quả chỉ có một, tôi, Viên Doanh, Chu Tiên, một người cũng chạy không thoát. Không bằng phản ngược lại, nói không chừng sẽ thành công.

Tôi: “Tùy ngươi, chỉ cần ta có thể sống là được!”

Tôi cố ý nói như vậy, dứt lời, tôi quay người vội vàng đi về phía trước.

“Làm sao đây, bạn của ngươi không cần ngươi nữa rồi, vậy ta sẽ không khách khí nữa!”

Tôi quay người, trùng hợp thấy nữ quỷ cầm dao găm vuốt trên mặt của Chu Tiên, việc không thể chậm trễ, chính là bây giờ. Tôi cầm đồng tiền mạnh mẽ ném về phía cô ta, một chiêu trúng ngay vào đầu nữ quỷ.

Đinh! Dao găm rơi xuống, cái trán của nữ quỷ bị đốt thành một cái động lớn, mịch mịch chảy ra máu đen.

“Tìm chết!” Cô ta giống như là bị điên, hướng tôi chạy tới. Mà phía sau của tôi truyền tới một âm thanh lớn hơn nữa, tôi quay đầu nhìn qua.

Là nam quỷ đó, anh ta từ một phương hướng khác chạy về phía tôi, tôi bị hai con quỷ bao vây tấn công …
 
Chương 65: Mẹ Ôm


Mẹ ôm

Bên trái là nữ quỷ, bên phải là nam quỷ, không ai có thể giúp tôi. Tôi làm sao để đối phó với hai con quỷ đây? Ở một khắc này, tôi nghĩ tới Dị Tư Ẩn, nếu như có anh ta ở đây, tất cả đều không thành vấn đề. Mà tôi hiện tại, chỉ có thể dựa vào bản thân.

Không bao lâu, hai con quỷ đồng thời dừng lại, lộ ra răng nanh, phát ra ý cười lạnh lẽo. Tôi đứng dán tại trên tường, nhìn quanh bốn phía, một mảnh yên ắng tĩnh mịch. lòng bàn tay của tôi đều là mồ hôi. Tôi không phải là đạo sĩ, đồng tiền cũng đã dùng hết rồi, tôi không biết phải làm sao.

Có lẽ đợi tôi chính là cái chết, bị hai con quỷ ăn tươi nuốt sống.

Hai con quỷ hướng tôi công kích, chính lúc sắp chạm được vào tôi, phanh! Trước mắt đột nhiên xuất hiện một đạo hào quang màu trắng, đem theo giọng nói mềm mại của một em bé, nhưng âm thanh này không phải là Cầu Cầu. Đợi tới khi hào quang rút đi, tôi thấy thân thể đỏ nhạt của một em bé, em bé giống như em bé ở trong tranh tết, cũng giống thiên sứ, nhìn nó mập mạp, hai tay chống nạnh vô cùng đáng yêu.

Quỷ Bảo: “Thức thời chút, cút, ta ở đây không ai có thể thương tổn ma ma của ta!”

Nghe được hai chữ ‘ma ma’ tôi cả người run lên. Nó gọi tôi là ma ma, cho nên nó là đứa nhỏ trong bụng của tôi, đã thành hình rồi, đáng yêu như vậy, ở lúc nguy cấp hiện thân bảo hộ tôi. Trước đó tôi còn có ý niệm đem bỏ nó trong đầu, đối lập như vậy, tôi quả thực không phải người.

Quỷ Bảo: “Ma ma, ma ma yên tâm, con sẽ bảo hộ người!”

Sau âm thanh vang dội, đôi tay mập mạp vung lên thành hình quả đấm, một vòng tròn màu trắng, một vòng lại một vòng dập dờn mở ra, nữ quỷ bị đánh trúng, kêu rên quỳ rạp trên đất, bộ dáng vô cùng thê thảm. Nam quỷ sau khi nhìn thấy, không nhịn được co rúm lại, lui về phía sau vài bước, cẩn thận nhìn đứa nhỏ.

Quỷ Bảo: “Dám thương tổn ma ma của ta, tìm chết!”

Bộ dáng của nó vô cùng khí phách, từ trên người nó tôi thấy được hình ảnh của Dị Tư Ẩn. Tính khí của nó và Dị Tư Ẩn giống hệt nhau, tôi thấy nó không có chút nào sợ sệt mà hướng nam quỷ phóng tới, thân thể nho nhỏ của nó so sánh với thân thể khổng lồ của nam quỷ…Trái tim tôi nhảy dựng lên, tôi không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa.

Tôi: “Cục cưng, con hãy cẩn thận.”

Tôi chưa đặt tên cho nó, chỉ có thể gọi nó là cục cưng, nó cười hi hi hai tiếng, lập tức hung ác nhìn về hướng nam quỷ.

Quỷ Bảo: “Chịu chết đi!”

Ánh sáng trong nắm tay của nó ngày càng mạnh mẽ, thân thể của nam quỷ tránh đi nhưng vẫn bị đánh trúng, thân thể khổng lồ vèo cái rút lại, rất nhanh biến thành một hình người bình thường.

Mà cước bộ của cục cưng cũng bắt đầu bất ổn, tôi có thể nhìn ra là nó bị thương nặng, mặc dù có mạnh mẽ nhưng mới chỉ ở trong bụng của tôi có mấy tháng.

Tôi chạy về phía trước đem nó ôm vào lòng, nó cười, ở trong lòng tôi cọ cọ.

Quỷ Bảo: “Ma ma, con sẽ trở nên cường đại, con sẽ bảo hộ ma ma, ma ma đừng vứt bỏ con, đừng bỏ con đi, có được không?”

Âm thanh của nó rất suy yếu, hai mắt ngập nước đáng thương nhìn tôi. Tôi có thể cảm nhận được, nó trời không sợ, đất không sợ chỉ sợ tôi đem nó phá bỏ. Trái tim của tôi hoàn toàn mềm mại, dường như tôi đã làm ra một tội ác tày trời, rất hổ thẹn.

Tôi: “Xin lỗi con cục cưng, sau này mẹ sẽ chăm sóc cho con thật tốt.”

Quỷ Bảo: “Ma ma, nói lời giữ lời nha.”

Sau âm thanh nũng nịu, thân thể của nó càng ngày càng nhỏ, ở trong lòng tôi biến thành một điểm sáng, giống như gió chui vào trong bụng tôi.

Sau khi cục cưng biến mất, nam quỷ phấn trấn lên, cậu ta lau khô vệt máu bên mép, bước từng bước về phía tôi. Mà công lực của nữ quỷ rất kém, bị đánh nằm trên mặt đất không dậy được.

Hai tay của tôi nắm chặt thành quyền, dự định thấy chết không sờn, nắm tay của nam quỷ vung tới, thân thể của tôi linh hoạt tránh đi.

Ngay tại lúc cậu ta muốn lần nữa tập kích, một đạo âm thanh cực kỳ uy nghiêm vang lên trong không trung.

Dị Tư Ẩn: “Dám động tới người đàn bà của ta, tìm chết!”
 
Chương 66: Phá Quỷ Đánh Tường


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 67: Cảm Ơn Con, Cục Cưng


Anh ta cúi đầu nhìn xuống phần bụng của tôi, thần sắc trong mắt ý tứ hàm xúc không rõ, có kinh ngạc, cũng có hài lòng. Qua một lát, anh ta ngồi chồm hổm xuống, vừa vuốt ve bụng tôi vừa nhẹ giọng nói.

Dị Tư Ẩn: “Ma ma của con nghĩ hết biện pháp để loại bỏ con, thời khắc mấu chốt con vẫn dũng cảm mà bảo vệ cô ta.”

Trái tim của tôi trầm xuống, cảm giác hổ thẹn dâng lên. Người bảo hộ tôi thế nhưng tôi lại muốn giết chết nó, tôi không phải người, ngay cả quỷ cũng không bằng.

Tôi: “Dị Tư Ẩn, tôi sẽ không bỏ đứa nhỏ.”

Tôi nhìn ánh mắt của anh ta, lời nói ra như đinh đóng cột. Anh ta cười, sờ sờ đầu của tôi.

Dị Tư Ẩn: “Cuối cùng cũng có bộ dáng của một người mẹ rồi.”

Dứt lời anh ta thu tay, trong nháy mắt thân ảnh của anh ta biến thành một đạo ảo ảnh, nhanh chóng phiêu tán. Đợi tôi lần nữa trợn mắt, anh ta đã không còn ở trước người tôi nữa, chỉ có không khí. Tôi nhắm mắt, nâng tay sờ vào bụng.

Tôi: “Cảm ơn con, cục cưng.”

Tôi thấp giọng nỉ non. Tôi cầm khăn bà dì, nhắm ngay lối ra của quỷ đánh tường, hơi chút đụng vào, quỷ đánh tường tự động biến mất. Yên tĩnh rút đi, tiếng ồn ào giống như thủy triều mãnh liệt mà đến. Trên hành lang nhiều ra rất nhiều người, bọn họ kinh ngạc nhìn khăn bà dì trong tay tôi.

Tôi phản ứng được, lập tức thu lại, xấu hổ cười cười. Lập tức quay người bước về phía trước, tôi nhất định phải mau chóng đi tìm Viên Doanh bọn họ. Quỷ đánh tường phá rồi, không thể để cho bọn họ nằm trên hành lang đi!

Tôi vừa đi được vài bước, phía sau liền bị người vỗ một cái, tôi ngẩng đầu nhìn qua, là Trương Tiểu Mẫn.

Tôi: “Tiểu Mẫn!”

Trương Tiểu Mẫn: “Tình Thiên, cậu không sao là tốt rồi, dọa chết mình rồi, sau khi tỉnh lại, mình liền…”

Còn chưa nói xong, Chu Tiên từ phía trước bước tới, biểu tình bình thản, thản tới mức có chút khác thường.

Chu Tiên: “Tình Thiên, Tiểu Mẫn, đi tới thư viện không?”

Ánh mắt của cô ấy cười thành một đường thẳng, giống như bình thường, dịu dàng, uyển chuyển hàm xúc. Vì vậy tôi thử thăm dò cô ấy, hỏi.

Tôi: “Chu Tiên, cậu đi đâu vậy?”

Chu Tiên: “Vừa hết tiết quay lại, ở trong ký túc đợi các cậu đó. Mọi người đều ở bên ngoài làm cái gì? Viên Doanh cũng không ở đây.”

Lúc này, Viên Doanh chạy vội tới, gõ gõ vai của tôi.

Viên Doanh: “Chu Tiên, cậu mau tới thư viện chiếm chỗ đi! Đợi lát nữa bọn mình tới ha!”

Chu Tiên: “Được, Tiểu Mẫn đi cùng không?”

Trương Tiểu Mẫn: “Đi, cùng đi, cậu đi trước.”

Chu Tiên: “Được rồi, mình đi trước đây.”

Nói xong, cô ấy bước vào chỗ rẽ, nhanh chóng xuống lầu. Trương Tiểu Mẫn thở dài một hơi, vừa kích động vừa sợ hãi. Cô ấy nắm chặt tay của tôi, đè ép giọng hỏi.

Trương Tiểu Mẫn: “Tình Thiên, vừa nãy gặp quỷ rồi, một nam một nữ. Mình bị ngất đi, Viên Doanh bị đánh tan, cậu phía sau đã trải qua những gì?”

Tôi không muốn để cô ấy biết chuyện phát sinh trong lúc đó, đơn giản hàm hồ trả lời.

Tôi: “Mình cũng bị ngất đi.”

Trương Tiểu Mẫn: “A? Vậy sao trong tay cậu lại có khăn bà dì của mình, khăn bà dì của mình trên dấu có hello kitty đó!”

Tôi: “Mình lấy cái này của cậu để phá quỷ đánh tường a, đây không phải là vẫn chưa phá được liền ngất đi sao. Sau đó như thế nào mình cũng không biết nữa.”

Viên Doanh: “Chúng mình mau thu dọn một chút rồi đi tới thư viện đi. Chu Tiên bị dọa sợ hãi quá độ, trí nhớ thiếu thất. Ba người chúng ta đừng nói với cậu ấy, trái tim của cậu ấy chịu không nổi đâu. Khi quay lại cậu hãy đi mua máu gà đeo lên cổ, con đường sau này chỉ sợ là không bình lặng nữa rồi.”

Trương Tiểu Mẫn cả người thần thái sáng láng, hai mắt phát sáng.

Trương Tiểu Mẫn: “Được, mình chính là thích làm những việc như thế này đó!”

Rất nhanh ba người chúng tôi quay lại ký túc, ký túc sạch sẽ, căn bản không hỗn độn giống với lúc trước. Sau khi đơn giản thu dọn, chúng tôi đem theo túi đi xuống lầu ký túc.

Tôi: “Tiểu Mẫn, sau này đừng thỉnh bút tiên. Chúng ta phải đi tra một chút, trường học chết bao nhiêu người, mấy năm gần đây ở phụ cận lại chết bao nhiêu người.”

Viên Doanh: “Ba năm gần đây, dưới nóc ký túc xá này chết 4 nữ. Ba người bởi vì tự sát, một người bị hại, một người sau cùng bị tai nạn xe, chết ở gần trường học, phải cẩn thận điều tra.”
 
Chương 68: Thang Máy Kỳ Lạ


Trương Tiểu Mẫn: “Quản lý cai quản trường học đâu, trong ngoài trường đã chết nhiều người như vậy.”

Tôi: “Việc không thể chậm trễ, trước tiên đi điều tra, quỷ nam công kích chúng ta không biết lai lịch như thế nào, nhưng nữ quỷ là một quỷ nước, bị chết đuối.”

Chính tại lúc này, mày của Viên Doanh nhăn lại, vô cùng nghi hoặc.

Viên Doanh: “Cô ta là trong trường chúng ta, là học tỷ học trên chúng ta hai khóa, rõ ràng là ở trong ký túc treo cổ tự tử, tại sao lại biến thành quỷ nước rồi?”

Tôi cũng tiếp theo nghi hoặc, lẽ nào không phải là cô ta tự sát? Nếu như là tự sát, oán khí toàn thân sẽ không nặng như vậy, bên trong đến tột cùng là ẩn dấu điều gì? Quan hệ giữa cô ta và nam quỷ đó hình như không tồi. Có điều, điều tra được thì lại như thế nào? Cô ta đã bị Dị Tư Ẩn đánh cho hôi phi yên diệt rồi. Nam quỷ cũng bị lưới đỏ bắt được, kết cục cũng không khác nữ quỷ là mấy.

Trương Tiểu Mẫn: “Mình đã nghiên cứu mấy năm, quỷ cao cấp cô đơn chi ảnh, quỷ cấp thấp kết bè kết đội. Viên Doanh, hai con quỷ tập kích chúng ta là thuộc cấp bậc nào?”

Viên Doanh: “Cấp thấp.”

Trương Tiểu Mẫn: “Ôi trời, cấp thấp đều không đối phó được, đạo thuật của cậu là như thế nào học a? Mệt bà nội cậu đạo hạnh sâu.”

Viên Doanh: “Cậu được rồi đó, mình là gà mờ, đi, đi tới thư viện.”

Cả một đường hai người bọn họ cậu một câu tôi một câu. Trương Tiểu Mẫn không giống Viên Doanh, gặp được quỷ đặc biệt kích động, giống như thứ nghiên cứu mấy năm cuối cùng cũng có thành phẩm. Trường học bởi vì để cho sinh viên chúng tôi thuận tiện học tập, thư viện cách ký túc không xa, đi khoảng năm, sáu phút là tới.

Tạo hình thư viện rất đặc sắc, từ ngoài nhìn vào giống như một cuốn sách đang mở, tổng cộng có năm tầng lầu, tầng 1 tầng hai là phòng mượn đọc, tầng ba tầng bốn là phòng tự học. Ba người chúng tôi đi thang máy tới lầu hai, tầng một toàn là sách chính nhi bát kinh, tầng hai loại sách nào cũng có, đạo học, phật học, lý học đều có.

Viên Doanh: “Đi xem sách đạo, nhân tiện mình tìm đồ.”

Khi chúng tôi đi tới phòng mượn đọc trên lầu hai, tôi không nhịn được ý nghĩ muốn nghiêng đầu. Di? Không đúng nha, bên đó trước đây rõ ràng là thang máy, tại sao lại biến thành thang cuốn rồi? Nếu như thay đổi thang máy thì cũng không nên là loại thang cuốn trong trung tâm mua sắm lớn nha.

Tôi: “Viên Doanh, cậu nhìn bên đó! Thang cuốn.”

Tôi tiến lên kéo lấy Viên Doanh, vừa nói vừa chỉ về hướng thang cuốn. Nhưng tôi vừa nói xong, thang cuốn liền không thấy đâu nữa, rõ ràng là thang máy đập vào tầm mắt.

Viên Doanh: “Làm cái gì? Bên đó chỉ có thang máy, ngay cả nhân ảnh đều không có.”

Dứt lời, cô ấy dẫn đầu bước vào phòng mượn đọc sách, Trương Tiểu Mẫn theo sát phía sau, vào thời khắc tôi bước vào thì quay đầu lại nhìn, thang cuốn một lần nữa xuất hiện. Tại sao chỉ có tôi nhìn thấy? Hay là nói, cố ý thiết lập lại cái này để tôi nhìn thấy?

Viên Doanh: “Tình Thiên, đừng quay lại, mau tới đây!”

Nghe tiếng của Viên Doanh, tôi không tiếp tục chậm trễ, lập tức bước vào. Đột nhiên xuất hiện một thang cuốn huyền bí, không biết là thông tới nơi nào?

Giá sách để sách đạo ở tận cùng bên trong, Trương Tiểu Mẫn và Viên Danh đang lật xem. Tôi tùy ý cầm một cuốn, mở ra xem mục lục, trùng hợp nhìn thấy chương huyễn ảnh. Tôi nhớ tới thang cuốn khi nãy, cùng với huyễn ảo có quan hệ không?

Dựa theo biểu thị ở mục lục, tôi lật tới trang tám mươi ‘Khi có một số vật mà chỉ mình bạn có thể nhìn thấy, người khác nhìn không thấy thì bạn cần phải cẩn thận.’ Nhìn thấy câu đầu tiên, tim của tôi trầm xuống, bên cạnh tôi rốt cuộc còn có những quỷ nào?

‘Lần đầu tiên xuất hiện trong cuộc sống, nếu như không giải quyết thì có thể sẽ xuất hiện trong giấc mộng, thậm chí đem bạn hút vào vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không thể thức tỉnh. Từ đó sẽ ngủ mê mệt.’

Trương Tiểu Mẫn: “Tình Thiên, cậu xem quyển nào thế? Ông trời ơi, huyền ảnh thực cường đại nha!”

Viên Doanh: “Huyền ảnh gì? Đưa mình xem xem.”

Không bao lâu, cuốn sách trên tay tôi liền bị Viên Doanh cướp đi, cô ấy nhìn thoáng qua sau đó hỏi tôi.

Viên Doanh: “Vừa nãy cậu nói thang cuốn là có chuyện gì?”

Tôi: “Xác thực, mình nhìn thấy hai lần.”

Cô ấy sắc mặt nghiêm túc, trong mắt toàn là suy tư, cô ấy nghiêm túc nhìn qua, sau đó hỏi Trương Tiểu Mẫn.

Viên Doanh: “Cậu sinh tháng mấy?”
 
Chương 69: Sắc Mặt Khó Coi


Trương Tiểu Mẫn bị hỏi không biết làm sao, nhìn chằm chằm lên trời nửa ngày mới phản ứng lại.

Trương Tiểu Mẫn: “Sinh tháng tư.”

Viên Doanh: “Tháng tư sao, vậy không được rồi.”

Tôi không biết Viên Doanh định làm gì, tháng sinh của Trương Tiểu Mẫn thì liên quan gì tới việc tôi nhìn thấy thang cuốn thần bí?

Tôi: “Viên Doanh, thang cuốn chỉ có người ngày sinh đặc biệt mới có thể thấy sao?”

Viên Doanh: “Mình không biết, chỉ là một suy đoán mà thôi. Bà nội tới giờ vẫn chưa quay lại, với đạo hạnh bây giờ của mình, đi một bước tính một bước vậy. Tình Thiên, cậu đem bọn mình tới thang cuốn nhìn xem.”

Nói xong, cô ấy đem sách để lên giá sách, lập tức đi về phía trước.

Tôi: “Chính là ở chỗ lối ra, nguyên bản là ở chỗ thang máy.”

Trương Tiểu Mẫn vẻ mặt hoài nghi, đi theo chúng tôi ra ngoài. Đợi chúng tôi đi tới chỗ ban đầu, thang cuốn thần bí không thấy nữa, tôi rất buồn bực, đi về phía trước vài bước nhưng lại bị Viên Doanh kéo lại.

Viên Doanh: “Đừng đi, vạn nhất cậu đi tới đó thang cuốn đột nhiên xuất hiện đem cậu đi tới một nơi nào đó không rõ, bọn mình muốn cứu cũng cứu không kịp.”

Tôi: “Các cậu quay người lại, có thể chỉ có một mình mình mới có thể nhìn thấy.”

Viên Doanh và Trương Tiểu Mẫn gật đầu, lập tức quay người. Tôi lần nữa nhìn về hướng thang máy, lần này thang cuốn vẫn như cũ không xuất hiện. Tôi đặc biệt nghi hoặc, rốt cuộc là như thế nào? Thực kỳ quái, tại sao đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất?

Viên Doanh: “Tình Thiên, nhìn thấy chưa?”

Tôi: “Không có.”

Trương Tiểu Mẫn: “Làm sao thế này? Trong thư viện liệu có quỷ hay không?”

Cô ấy vừa nói xong, đầu liền bị Viên Doanh gõ một cái.

Viên Doanh: “Thư viện tàng thư rất nhiều, cũng có rất nhiều sách phật, còn có đồ cổ. Những thứ đó quỷ rất sợ, bây giờ lại đang là ban ngày, không thể nào có quỷ, nếu như là buổi tối thì cũng không xác định.”

Tôi; “Có lẽ buổi tối chúng ta tới thì có thể nhìn thấy thang cuốn?”

Trương Tiểu Mẫn giọng nói càng lớn, nhảy dựng cả lên.

Trương Tiểu Mẫn: “Ôi trời, chơi kích thích như vậy?”

Âm thanh của cô ấy quá lớn, cổ họng tựa như cái kèn đồng, rất nhiều người nhìn về phía chúng tôi bên này, cũng có một số người biểu thị bất mãn. Thành viên của thư viện bước tới bảo chúng tôi nhỏ giọng một chút.

Tôi: “Dì, chúng cháu sẽ chú ý, thực ngại quá.”

“Đừng làm ảnh hưởng tới người khác là được, mau giải tán đi, muốn nói chuyện phiếm thì đi ra ngoài.”

Tôi: “Vâng, chúng cháu sẽ ra ngoài.”

Tôi vừa nói vừa kéo Viên Doanh với Trương Tiểu Mẫn đi về phía nhà vệ sinh. Khi chúng tôi bước vào, trùng hợp thấy một cô gái mặc váy dài trắng, tóc dài phiêu phiêu. Dáng người của cô ấy rất đẹp, sắc mặt nhìn không có chút tinh thần gì.

Viên Doanh lập tức tiến tới gần tôi, nói nhỏ.

Viên Doanh: “Cô gái này có không bình thường, sắc mặt quá khó coi rồi.”

Tôi: “Mình cũng thấy vậy, móng tay của cô ấy có hơi phiếm hồng, theo lý mà nói thì sắc mặt cũng nên là trong trắng lộ hồng.”

Vai của tôi bị Trương Tiểu Mẫn vỗ một cái, cô ấy tiến tới gần tôi, vẻ mặt tán thưởng.

Trương Tiểu Mẫn: “Tình Thiên, cậu có thể đi làm trinh thám rồi, còn chú ý tới cả móng tay người ta nữa cơ.”

Viên Doanh: “Chúng mình lặng lẽ đi theo cô ấy, có lẽ có thể từ cô ấy tìm ra dấu vết để lại.”

Tôi lập tức gật đầu, lén lút đi theo. Từ khi gặp Dị Tư Ẩn, cuộc sống của tôi hoàn toàn bị thay đổi. Vốn nên là thời kỳ sinh viên một lòng đọc sách, nhưng lại bị quỷ dây dưa. Tôi dường như tiến vào một vòng lốc xoáy, sóng biển đánh úp lại, càng lún càng sâu. Tôi đã thành một người vợ, bây giờ điều có thể làm chỉ là tiếp tục tiến về phía trước, không còn đường lui, thẳng đến khi gió êm sóng lặng.

Cô gái váy dài đi lên phòng tự học trên lầu, một mình cô ấy ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất, hai tay không ngừng vuốt nhẹ, bộ dáng hình như rất lạnh.

Tôi: “Thời tiết hiện tại không lạnh, cô ấy không nên sợ lạnh.”

Viên Doanh: “Tiếp tục nhìn, cô ấy không thể chỉ có một người.”

Ba người chúng tôi đứng ở chỗ rẽ, cố ý lấy ra một cuốn sách giả vờ xem, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cô gái váy dài. Cô ấy vuốt một hồi lâu mới bắt đầu cầm sách lên đọc, lật xem còn thực sự ghi chép. Bên cạnh của cô ấy còn đặt một cuốn từ điển tiếng anh rất dày, trong tay đều là sách ngoại ngữ chuyên nghiệp.
 
Chương 70: Tôi Lên Thang Cuốn


Tôi: “Tiểu Tiên, đi hỏi các bạn ở khoa ngoại ngữ của cậu xem có phải hay không có tiết?”

Khoa ngoại ngữ là khoa mà trường chúng tôi công nhận là chuyên ngành có nhiều giờ học nhất, những chuyên ngành khác đến năm thứ tư về cơ bản đều không có tiết, chỉ có khoa ngoại ngữ là kiên trì giữ vững cho tới trước khi tốt nghiệp một tháng.

Trương Tiểu Mẫn: “Tình Thiên, hôm nay vốn dĩ là có tiết, nhưng buổi sáng hôm qua khoa ngoại ngữ sảy ra chuyện. Một cô gái từ lầu bốn nhảy xuống tử vong. Người nhà chạy tới làm ầm ĩ nên tiết học ngày hôm nay đều hủy bỏ rồi.”

Viên Doanh: “Cái gì, có người nhảy lầu chết? Cậu có ảnh của người đó không?”

Cô ấy nói chuyện giọng rất nhỏ, mà tim tôi gia nhanh tốc độ nhảy dựng lên. Tôi nhìn cô gái mặc váy trắng ở phòng tự học phía xa xa, sắc mặt của cô ấy rất không bình thường. Cô ấy liệu có phải là cô gái nhảy lầu đó không? Nếu như phải, một người vừa mới chết tại sao lại có thể đi lại dưới ánh mặt trời? Quá kì quái rồi, trừ phi có người giúp đỡ.

Trương Tiểu Mẫn: “Có ảnh rồi, các cậu nhìn đi.”

Tôi tiến tới gần nhìn, trên màn hình là một cô gái xa lạ, không phải là người đang học trong thư viện.

Viên Doanh: “Chúng ta vẫn cần phải yên lặng quan sát, người con gái này rốt cuộc có lai lịch gì, sắc mặt không phải là một người khỏe mạnh hoặc là bà dì tới, có vấn đề. Hôm nay chúng ta cái gì cũng đừng làm, theo dõi cô ấy.”

Viên Doanh nói xong, tôi liền nhìn thấy Chu Tiên trong phòng tự học, tay của cô ấy giơ lên cao, tôi tưởng rằng cô ấy gọi chúng tôi, cho tới khi tôi thấy cô ấy đứng lên đi về phía cô gái mặc váy trắng, thì ra Chu Tiên quen biết cô gái kia.

Trương Tiểu Mẫn: “Như vậy là tốt rồi, không cần phải tốn quá nhiều công phu, chúng mình đi hỏi Chu Tiên.”

Tôi: “Từ từ, chúng ta không thể để cô gái ấy phát hiện ra, nếu như cô ấy không phải là người bình thường, chúng ta làm rõ ràng như vậy, cô ấy rất nhanh sẽ có thể phát hiện ra.”

Viên Doanh: “Tình Thiên nói rất đúng, chúng ta chia làm ba hướng, mỗi người ở một lối rẽ, một khi xác thực tin tức thì sẽ gọi điện.”

Ba người chúng tôi nhìn nhau, sau đó gật đầu, nhanh chóng tản ra. Tôi ngồi chồm hổm ở cửa phía tây. Năm phút trước một người cũng không có, sau đó cô gái mặc váy trắng bước tới, biểu tình trên mặt của cô ấy rất không bình thường, giống như cười lại giống như…

Cô ấy bước từng bước đi tới, ánh mắt rơi trên người của tôi, không có tìm tòi nghiên cứu cũng không có kì quái, bình thản nhìn, nhẹ nhàng quan sát. Sau cùng, cô ấy dừng lại trước mặt tôi, một lời cũng không nói, lẳng lặng nhìn tôi.

Tôi: “Đồng học, sắc mặt của bạn không tốt, cần ăn nhiều một chút để bồi bổ.”

Cô ấy vẫn không nói chuyện, sau khi xem xét tôi thì chậm rãi rời đi. Sau khi nghiêng người đi qua, từ cánh môi của cô ấy tràn ra một nụ cười. Từ góc độ của tôi nhìn lại, vô cùng âm trầm, dường như rơi vào đỉnh núi tuyết.

Thang cuốn vốn nên ở phòng mượn đọc đột nhiên lại xuất hiện. Cô gái mặc váy trắng bước từng bước tới thang cuốn. Ánh mắt của tôi đột nhiên trừng lớn, cô ấy quả nhiên không phải người bình thường. Cô ấy từ từ đi lên thang cuốn, thang cuốn chậm rãi hướng về phía trước, tôi chỉ nhìn thấy một phần, ngoài ra đều bị sương trắng bao phủ.

Tôi mê cả mắt, rất hiếu kì phần cuối của thang cuốn là gì, nhưng tôi không thể lên, ít nhất là trong tình huống chỉ có một mình, tuyệt đối không thể lên. Tiếng cười âm trầm của cô gái lần nữa truyền tới, xoay quanh trong đầu tôi. Tiếng cười vang lên, thân thể tôi không chịu sự khống chế hướng về phía trước.

Đại não của tôi vô cùng thanh tỉnh, liều mạng muốn dừng bước chân nhưng lại không thể kiểm soát được nó, giống như hai chân không phải là của tôi mà là của người khác. Tôi bị thúc ép lên thang cuốn, cô gái mặc váy trắng ở phía trước, cô ấy quay đầu nhìn tôi một cái, mím môi cười cười, một lời không nói.

Tôi không nghe thấy âm thanh nào nữa, duy độc có thể thấy chỉ có sương trắng và cô gái váy trắng. Tôi không cách nào để liên hệ được với Viên Doanh, chỉ có thể đi theo lên thang cuốn. Thang cuốn rất dài, đã qua rất lâu nhưng tôi vẫn ở trên thang cuốn.
 
Chương 71: Phần Cuối Của Thang Cuốn


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 72: Sinh Ra Và Tử Vong


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 73: Thuận Gió Mà Xuống


Tịch Hoa: “Ba, hai…”

Áo của tôi bị buông ra, hai chân tiếp theo bay lên không trung. Vào lúc sắp ngã xuống, áo lần nữa bị túm chặt, tôi bị túm lên. Khuôn mặt phóng đại của Tịch Hoa hiện lên trước mắt tôi, anh ta oán hận nhìn tôi.

Tịch Hoa: “Thực không sợ chết? Thành quỷ cấp bậc thấp nhất, vĩnh viễn không cách nào đầu thai, trở thành cô hồn dã quỷ cũng không sợ?”

Tôi: “Tại sao lại phải sợ? Nếu anh có bản lãnh thì buông tôi ra, chết là xong hết mọi chuyện.”

Tịch Hoa: “Cô cho rằng tôi không dám?”

Lời nói hạ xuống, sắc mặt của anh ta từ từ u ám. Anh ta nở nụ cười lạnh lẽo, tay nhanh chóng buông ra, kình lực đột kích, tôi bị đẩy xuống vách núi, gió lạnh gào rít thổi qua. Thời khắc từ trên đỉnh núi rơi xuống, tôi không có bất kì một cảm giác gì, tôi nhắm mắt lại, hai tay bảo vệ phần bụng.

Tôi: “Bảo bảo, mẹ sẽ không có chuyện gì, con đừng ra.”

Tôi ôn nhu nói, đột nhiên ý nóng trong bụng mất đi, mắt của tôi vẫn như cũ nhắm lại. Chính tại lúc này, một bàn tay to bám trụ ở phía sau lưng của tôi.

Tịch Hoa: “Tô Tình Thiên, cô thắng rồi.”

Ván cược này tôi thắng rồi, cược Tịch Hoa sẽ không giết tôi. Không phải anh ta có cảm tình với tôi mà là tôi có tác dụng đối với anh ta. Một quân cờ có tác dụng, làm sao có thể nói hủy liền hủy?

Đợi khi hai chân của tôi chạm đất, tôi nhìn thấy một nhà gỗ nhỏ ẩn trong rừng cây, ở đây thực sự giống như một thế ngoại đào nguyên, ngăn cách với bên ngoài.

Tịch Hoa: “Khoảng thời gian này cô sẽ sống ở đây, đừng nghĩ sẽ giở trò bịp bợm, cô không ra ngoài được đâu, vì đứa nhỏ trong bụng mà ngoan ngoãn một chút.”

Tôi nhìn anh ta một cái, nếu anh ta đã nói ra lời như vậy thì sẽ không động thủ với đứa nhỏ trong bụng của tôi. Trước mắt mắt mà nói, tôi và đứa nhỏ đều an toàn. Nơi này là nơi nghiêm mật mà Tịch Hoa chế tạo ra, anh ta nói là Dị Tư Ẩn không thể vào được. Dị Tư Ẩn thực sự không thể tìm thấy sao?

Tịch Hoa: “Đi theo bên cạnh cô ta, giám sát cô ta.”

Âm thanh lạnh lẽo truyền tới, tôi nhìn thấy cô gái váy trắng bước về phía tôi, đối với Tịch Hoa cung kính gật đầu nói một chữ ‘vâng’. Rất nhanh, Tịch Hoa đội mũ áo choàng lên, không nhìn tôi một cái, trực tiếp bước đi.

“Theo tôi tới nhà gỗ.” Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô gái mặc váy trắng vang lên, từng bước từng bước đi về phía nhà gỗ.

Đồ trang trí trong nhà gỗ rất đơn giản, những cái gì nên có đều có, duy độc chỉ không có các thiết bị điện tử hiện đại. Ở đây không có bất kì một phương thức giải trí nào, trên giá sách để vài cuốn sách và tạp chí, đây là thứ tiêu khiển duy nhất của tôi.

“Mệnh lệnh của chủ nhân là cô chỉ được hoạt động trong phạm vi một trăm mét ở xung quanh ngôi nhà gỗ.”

Khi cô ấy nói chuyện, tròng mắt cũng không động, thân mình thẳng tắp, mặt không chút thay đổi, khăn quàng màu trắng đã được cô ấy quàng lên.

Tôi: “Cô là quỷ Tịch Hoa nuôi dưỡng?”

“Tôi sinh ra là để phục vụ chủ nhân.”

Tôi: “Không ai sinh ra để làm cái gì, sinh mệnh là của chính mình, con đường là do mình chọn.”

“Cô muốn sáo ngữ, không thể nào, ngoan ngoãn ở lại đây đi.” Nói xong cô ấy đi ra ngoài, thẳng tắp đứng bên ngoài cửa sổ.

Tôi nhìn bóng dáng của cô ấy, suy đoán quan hệ của cô ấy và Tịch Hoa khi đó. Cô ấy hẳn không phải là sinh viên khoa ngoại ngữ của trường chúng tôi.

Tôi: “Màu sắc vết đỏ trên cổ cô vô cùng mới, rất rõ ràng là vừa mới chết không lâu. Cô sống trên đời là vì giúp Tịch Hoa làm việc, anh ta chết rồi cô cũng đi theo? Tự mình bóp chết chính mình?”

Tới thủy tới chung, cô gái váy trắng không nói chuyện. Bất kể tôi dụ kích như thế nào cũng vô dụng, cô ấy là nô bộc trung thành của Tịch Hoa. Tôi nhìn quanh bốn phía, mùi thơm ngát của gỗ tràn ngập trong phòng, rất an thần.

Tôi bước vào phòng, cởi giày, tựa vào giường.

Tôi: “Bảo bảo, chấp nhận ở đây vài ngày, chúng ta sẽ ra ngoài thôi.”

“Quỷ Bảo đá tôi, lấy động tác để trả lời, khóe môi của tôi không khỏi giương lên.
 
Chương 74: Có Thứ Gì Đó Đang Động


Tôi vuốt ve bụng qua lại, một chút lại một chút, rất nhẹ nhàng. Sau cùng, tôi dựa vào bên giường ngủ. Ngủ rất lâu, đợi khi tôi tỉnh lại thì trời đã đầy sao rồi. Tôi nghe thấy động tĩnh bên ngoài, theo tiếng nhìn qua, cô gái váy trắng đang loay hoay với bát đũa.

Tôi xuống giường, đi giày ra ngoài, trên bàn đã bày ba món ăn, một món canh bốc khói nghi ngút, một bát cơm màu xanh biếc, không phải là màu trắng.

“Cơm ngâm với nước rau tương đối bổ dưỡng, tôi từ nhỏ tới lớn đều ăn như vậy.” Cô gái váy trắng nói xong, quy củ đứng ở bên cạnh, vẫn như cũ mặt không chút thay đổi.

Tôi ngồi trên ghế gỗ, nhìn kỹ bát cơm màu xanh lục, cầm đũa nếm thử một miếng, có vị rau dưa nhàn nhạt, cùng với cơm trắng không giống nhau.

Tôi: “Cô có muốn ăn một chút không?”

“Không ăn.”

Tôi: “Từ nhỏ tới lớn đều ăn cơm màu xanh lục, khẳng định không còn dư vị?”

“Tôi không phải là người sống, quỷ không dùng được đồ ăn.”

Tôi: “Không ăn đồ ăn không đại biểu cho không thể ăn, lẽ nào ăn cơm thì cô sẽ hôi phi yên diệt? Ăn một miếng đi!”

Nói xong, tôi lấy một cái thìa xúc ra một miếng cơm màu xanh lục, đứng dậy đi tới bên cạnh cô ấy, tầm mắt cô ấy rơi trên thìa cơm, trong mắt lộ ra khát vọng nồng đậm. Tôi hiểu được, chỉ cần có trí nhớ, quỷ sẽ không quên quãng thời gian còn sống, cho dù là thống khổ hay vui vẻ, đều là một đoạn hồi ức khó mà quên được.

Dần dần, cô gái mặc váy trắng mở miệng ăn một chút, cô ấy nheo mắt, vô cùng hưởng thụ.

Tôi: “Còn bát không? Lấy hai bát, tôi chia cho cô một nửa.”

“Không được, nếu bị chủ nhân biết sẽ phải chịu phạt, ăn một miếng đã là ban ơn rồi.”

Sau đó, bất luận tôi thuyết phục như thế nào cô ấy đều sở vi bất động. Trong mắt của cô ấy một miếng thực sự là rất tốt rồi. Tôi vừa ăn vừa quan sát cô ấy, bản tính của cô ấy không xấu, bị Tịch Hoa lợi dụng, hoặc nên nói cô ấy cam tâm tình nguyện bị lợi dụng.

Cho nên cô ấy và Tịch Hoa rốt cuộc là quan hệ gì? Là cô gái mà khi Tịch Hoa còn sống nuôi dưỡng bên cạnh?

Tôi ăn một miếng lại một miếng, cho tới khi tôi ăn xong cũng vẫn chưa nghĩ ra.

“Chủ nhân phân phó, cô ăn cơm xong thì liền đi nghỉ ngơi, sách và tạp chí trên giá cô đều có thể xem. Xem xong thì thông báo cho tôi, tôi đổi sách mới cho cô.”

Tôi: “Ừ, cảm ơn cô.”

Nói xong, tôi đi vào trong phòng, thuận tay cầm một cuốn tạp chí du lịch, miêu tả phong cảnh các nơi. Tôi ngồi trên ghế trong phòng, lật xem một tờ lại một tờ. Đột nhiên tôi có đối sách, quỷ đối với mùi vô cùng mẫn cảm, nếu như tôi động tay động chân trên bộ sách, Dị Tư Ẩn liệu có cảm thấy mà tìm được tôi không?

Nghĩ tới đây, tôi nhanh chóng lật xem bộ sách, tận lực lưu lại hơi thở của tôi trên bộ sách. Lật tới cuối cùng, tôi thừa dịp cô gái váy trắng không chú ý, bứt một sợi tóc đặt vào trong cuốn sách. Tôi đem sách trên giá đều lật xem một lượt, trong mỗi một cuốn sách đều lưu lại một sợ tóc, không dám lưu quá nhiều, sợ lưu nhiều sẽ bị Tịch Hoa phát hiện. Tổng cộng có năm cuốn sách, mỗi cuốn sách kẹp một sợi tóc hoặc dài hoặc ngắn.

“Thời gian tới rồi, lên giường đi ngủ, chủ nhân phân phó cô không thể thức đêm.”

Tôi: “Năm cuốn tôi đều thích, ngày mai mang sách mới tới giúp tôi.”

“Cô thích loại hình nào?”

Tôi: “Loại quân sự, lịch sử.”

“Cô thế nhưng lại thích loại đó, thực không hiểu được cô.” Cô ấy đi tới cầm lấy năm cuốn sách, rất nhanh liền đi ra ngoài.

Cô ấy đi đổi sách rồi, năm cuốn sách đó sẽ bị cô ấy đem đi đâu? Dị Tư Ẩn khi nào mới có thể phát hiện? Đem theo nghi hoặc, tôi leo lên giường, tắt đèn đầu giường, nằm thẳng xuống.

Trong đêm đen, tôi mở hai mắt, nếu như năm cuốn sách đem ra ngoài, mùi vị của tôi sẽ lưu ở thế giới bên ngoài.

Chính ở lúc này, động tĩnh rất nhỏ vang lên, cách cửa sổ tôi nhìn thấy một thân ảnh lung lay, là ai tới rồi? Nếu như là Tịch Hoa hoặc cô gái mặc váy trắng, căn bản sẽ không cẩn thận như thế, cho nên khẳng định là người ngoài!
 
Chương 75: Thang Cuốn Lần Nữa Xuất Hiện


Âm thanh rất nhỏ từ từ biến lớn, một trận tiếng bước chân truyền tới, rất rõ ràng, người ẩn núp đã bị phát hiện. Không bao lâu, tôi nghe thấy một giọng nói mềm mại, từ âm thanh có thể nhận ra được là cô gái mặc váy trắng. Ngay sau đó âm thanh ngày càng lớn, hai người giống như đang giao thủ.

“Địa bàn của chủ nhân mà cũng dám tới gây rối, không muốn sống nữa sao!”

“Ha, chủ nhân nhà cô hiện giờ không rảnh, cô ấy là người của trường chúng tôi, khi cô ấy lên thang cuốn cùng cô thì tôi đã nhìn thấy rồi!”

“Làm càn!”

Lại một trận tiếng động, hai người đánh càng ngày càng nghiêm trọng. Tôi lập tức xuống giường đi giày, đi tới bên cửa mở ra một khe hở. Theo tiếng nhìn qua, ngoài cô gái mặc váy trắng còn có một người khác nữa, cô ấy mặc đồng phục của khoa ngoại ngữ trường tôi!

Cô ấy rốt cuộc là ai, cô ấy mạo hiểm tới đây có phải là vì tìm tôi không? Tôi đem theo nghi hoặc cẩn thận nhìn qua, trùng hợp cô ấy cũng nghiêng đầu, vừa nhìn thấy tôi liền hít phải một ngụm khí lạnh. Cô ấy chính là cô gái vừa chết không lâu ở khoa ngoại ngữ, nhảy lầu chết. Bạn của Trương Tiểu mẫn ở khoa ngoại ngữ gửi ảnh tới, chính là cô gái này! Cô ấy cư nhiên lại theo tôi tới đây, một đường lại không bị bất cứ ai phát hiện, cô ấy vừa mới chết, thực chỉ là một con quỷ bình thường thôi sao?

“Cô ấy ra rồi, tôi không phí lực cùng cô nữa.” Dứt lời, một đạo kình phong đánh úp lại, cửa sổ tựa hồ bị chấn động.

Tôi thấy thần sắc kích động của cô gái váy trắng, cô ấy lập tức giương tay đánh về hướng cô gái đang chạy về phía tôi. Hành động của cô gái kia đặc biệt nhanh nhẹn, lại rất tỉnh táo, trong phút chốc đã né đi. Cô ấy nhanh chóng tới trước mặt tôi, hướng tôi nháy mắt mấy cái.

“Cậu có phải rất muốn đi ra ngoài không, tôi biết đường ra ngoài.”

Tôi: “Mục đích của cậu là gì?”

“Cậu rất thông minh, trước tiên hãy ra ngoài đã, ra ngoài rồi sẽ nói với cậu. Dù sao tôi cũng sẽ không muốn mạng của cậu.”

Không kịp nghĩ nhiều, tôi đã đáp ứng điều kiện của cô ấy. Cô ấy từ trong tay lấy ra một quả cầu thủy tinh màu lam trong suốt, ném về hướng cô gái mặc váy trắng, quả cầu rơi xuống nổ tung, giống như một đám mây lớn màu xanh.

“Đi!” Âm thanh đi qua, cô ấy nhẹ nhàng tiến vào, tay hơi hơi nhoáng lên một cái, trong phòng xuất hiện một cánh cửa ẩn hình, tôi cùng cô ấy đi ra ngoài.

“Chúng ta mau chạy đi, Tịch Hoa tới rồi thì một người cũng chạy không thoát.” Âm thanh của cô ấy đặc biệt dồn dập, lúc đầu là chạy, sau đó là bay lên.

Tôi là một người bình thường, căn bản là không bay được, chỉ có thể mau chóng chạy trên đất bằng. Cách nhà gỗ xa một chút, tôi liền cách Tịch Hoa xa một chút.

“Tôi không phải là đối thủ của cô gái mặc váy trắng, cầu thủy tinh chỉ có một trái. Chúng ta có thời gian năm phút, phía trước có một lối ra, cậu mau chạy.” Cô gái sau khi nói xong, tăng thêm tốc độ bay qua đó.

Tôi lấy tốc độ trăm mét tiến lên chạy về phía trước, sau khi chạy được một đoạn, tôi bắt đầu thở hồng hộc. Lúc này, bụng dưới của tôi nóng lên, tôi biết Quỷ Bảo nhắc nhở tôi có nguy hiểm, nói không chừng là cô gái váy trắng đuổi tới.

Tôi không có thời gian nghỉ ngơi, tiếp tục chạy. Tôi nhìn thấy phía xa có một ngọn núi, cô gái đưa tôi ra khỏi nhà gỗ đang đứng trên đỉnh núi. Cô ấy lấy ra một hạt châu màu hồng, ném về phía tôi bên này.

Hạt châu rơi xuống, trước mắt tôi xuất hiện thang cuốn thật dài, cùng với thang cuốn khi tôi tới giống nhau như đúc, đi lên thang cuốn này là có thể ra ngoài!

Tôi: “Bảo bảo, sắp an toàn rồi!”

Tôi vừa nói vừa chạy thật nhanh, phía sau truyền tới tiếng bước chân cực nhanh. Tôi hơi thoáng nhìn qua, cô gái váy trắng đang ở cách đó không xa, vẻ mặt cô ấy căm hận nhìn tôi. Bước chân càng ngày càng nhanh, chỉ cần tôi hơi chậm một chút liền sẽ bị cô ấy bắt được.

Tôi cắn chặt răng, dùng tận lực, liều mạng chạy. Cuối cùng, hai chân của tôi bước lên thang cuốn, thang cuốn bắt đầu chậm rãi chuyển động.

Nhưng lúc này hai chân của tôi bị một đôi tay lạnh như băng túm lấy, nhất thời thang cuốn bị kẹt không tiếp tục chuyển động.
 
Chương 76: Mục Đích Của Cậu Là Gì


“A, cậu mau kéo cô ta ra, thời gian của chúng ta không nhiều!” Cô gái ở trên đỉnh núi nhảy xuống, dừng ở trước người tôi. Cô ấy khom người đẩy cô gái mặc váy trắng, nhưng còn chưa tới gần thì cơ thể cô ấy đã bị bắn ra.

Cô ấy nặng nề ngã trên thang cuốn, khóe miệng lưu lại một vệt màu xanh biếc.

“Nếu cô chạy rồi tôi không có biện pháp nào ăn nói với chủ nhân. Cô muốn đi, có thể, trừ phi tôi chết!” Cô gái mặc váy trắng âm ngoan cười nói, trong mắt hiểm ác tới cực điểm.

Hai bàn tay lạnh như băng của cô ấy gắt gao túm lấy tôi, bất kể đánh, đá cô ấy thế nào cô ấy cũng không di chuyển.

“Chỉ có một chiêu, cô ta là bị bóp chết, cậu hãy bóp cổ cô ta, cô ta sẽ hôi phi yên diệt!”

Khi nghe thấy câu nói này, cô gái mặc váy trắng rất rõ ràng run rẩy, vô cùng cẩn thận nhìn tôi. Nhưng dù vậy cô ấy cũng vẫn như cũ, không di dời tay bảo vệ cổ. Cô ấy quá trung thành với Tịch Hoa rồi. Tình nguyện hôi phi yên diệt cũng phải mạnh mẽ kéo lấy tôi.

“Không còn thời gian nữa, cậu mau bóp cô ta, thang cuốn không thể duy trì quá lâu!”

Nữ quỷ lại lần nữa thúc giục tôi, tôi rốt cuộc vươn hai tay tìm được cổ của cô gái mặc váy trắng, dấu vết bị ghìm lần trước vẫn còn rất rõ ràng. Thân thể của cô ấy run rẩy, sợ hãi nhìn tôi.

“Chủ nhân đối với cô rất tốt, rất nhiều người cầu xin còn không được, tại sao nhất định phải chạy trốn?”

Tôi thấy khóe mắt của cô ấy ẩm ướt, lưu lại nước mắt màu xanh lục. Bất luận là người hay là quỷ đối với cái chết đều sợ hãi.

Tôi: “Anh ta đối tốt với tôi là có mục đích, đều là vì sinh tồn. Nếu cô còn không buông ra, đừng trách tôi hạ thủ không lưu tình.”

“Dị Tư Ẩn đối tốt với cô, cũng có mục đích. Tại sao lại không tin chủ nhân? Nếu đã phải hôi phi yên diệt rồi tôi sẽ nói thực với cô. Hai nhà Dị Tịch là đối thủ một mất một còn, tổ tiên tích hạ ân oán. Tới thế hệ của chủ nhân càng không thể vãn hồi. Dị Tư Ẩn lại càng thiết kế để bóp chết chủ nhân, chỉ đáng tiếc là bóp không đúng giờ, cũng tự đem mình tiến vào.”

Tôi: “Cô muốn kéo dài thời gian, cho rằng tôi không biết sao? Xin lỗi, tôi hạ thủ rồi.”

Dứt lời, hai tay của tôi liều mạng dùng lực bóp cô ấy, mặt của cô ấy càng trắng bệch. Sau cùng, chảy ra một chút màu xanh biếc, thân ảnh càng lúc càng mờ nhạt, mặt của cô ấy xuất hiện một đạo màu xanh nhạt, sắp hôi phi yên diệt rồi.

Tôi biết cô ấy không còn lực khí rồi, cho nên tôi lập tức buông tay, nhanh chóng nâng chân đá cô ấy. Một cước này tôi dùng lực khí rất lớn, cô ấy bị tôi đá xuống, hung hăng ngã trên mặt đất ho khan. Tôi cũng không có bóp chết cô ấy, mặt cô ấy chỉ bị thương mà thôi, quỷ mệnh này phải bảo vệ.

Không có sự ngăn trở của cô gái mặc váy trắng, thang cuốn chậm rãi hướng về phía trước, không qua bao lâu đột nhiên tăng nhanh tốc độ, thân ảnh của cô gái váy trắng từ từ biến nhỏ.

“Thực lương thiện, đối với quỷ đều có thể lưu tình, nếu như mỗi người đều giống như cậu thì tôi đã không chết rồi.”

Tôi: “Cô ấy không xấu, trung thành với chủ nhân không phải sai lầm của cô ấy.”

“Thực thông minh, cô ta được cứu mà cậu cũng có thể ra ngoài.”

Tôi: “Tôi đạt được tự do, nói đi, cậu muốn tôi làm gì?”

“Chúng ta cùng một trường, cậu khẳng định đã nghe nói về cái chết của tôi. Mọi người đều nói tôi tự sát, nghĩ không thông, hậm hực từ trên lầu nhảy xuống. Oan khuất của tôi không thể kể ra, nhưng tôi không thể chết một cách vô ích như vậy được.”

Tôi: “Chết oan, không phải là tự sát?”

“Tôi là bị người ta đẩy xuống.”

Nghe tới đây, tôi vô cùng khiếp sợ, ở trường học thế nhưng lại xảy ra sự việc giết người!

Tôi: “Cậu muốn tôi giúp cậu rửa sạch oan khuất, đem hung thủ giết người ra công lý.”

“Đúng, trường học không có người thông linh, tôi sợ bị đạo sĩ bắt đi, vẫn luôn trốn ở góc thư viện, cho tới khi cậu xuất hiện. Tôi ngửi thấy quỷ khí trên người cậu, chỉ có cậu có thể nhìn thấy thang cuốn, tôi càng xác định cậu có thể nhìn thấy quỷ.”

Tôi: “Được, tôi sẽ giúp cậu, kẻ sát nhân là ai?”

Tôi thấy nữ quỷ cười, cười rất bất đắc dĩ. Thẳng tới khi thang cuốn tới điểm cuối cùng, cô ấy mới nói cho tôi biết hung thủ, sau khi nghe thấy tên của hung thủ, toàn thân của tôi không thể nhúc nhích, cư nhiên lại là người mà tôi quen biết, là người mà có nghĩ tôi cũng không nghĩ tới!
 
Chương 77: Không Dám Tin


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 78: Thăm Dò Chu Tiên


Viên Doanh vừa nhìn thấy Chu Tiên lập tức bước tới, hoài nghi hỏi.

Viên Doanh: “Tiểu Mẫn đâu? Cậu ấy vừa đi tìm cậu.”

Chu Tiên vô cùng nghi hoặc, nhìn đôi mắt tinh thuần ấy, đáy lòng tôi cuộn sóng, thực sự là Chu Tiên sao? Cô ấy thực sự mưu hại tính mạng của người khác?

Chu Tiên: “Mình không nhìn thấy cậu ấy a, mình vẫn luôn ở trong phòng tự học đợi các cậu, đợi nửa ngày các cậu cũng không tới.”

Nói tới đây, cô ấy nhìn tôi cười mắt nheo lại.

Viên Doanh: “Chúng mình ở trong phòng tự học nhìn thấy…”

Tôi biết Viên Doanh muốn nói gì, tôi lập tức giữ chặt cô ấy, kéo cô ấy một cái, biểu ý cô ấy đừng nói.

Tôi: “ Chu Tiên, vị trí cậu tìm là ở đâu? Chúng mình vẫn luôn đi tìm cậu, Tiểu Mẫn cũng đi tìm cậu rồi. Cậu thực sự không thấy cậu ấy sao?”

Chu Tiên: “Không có a, mình ở phòng tự học trên lầu.”

Tôi nhìn Viên Doanh một cái, cô ấy cũng nghi hoặc. Chúng tôi đều biết Chu Tiên có một thói quen, nếu như chọn phòng tự học thì sẽ chỉ đi lại ở cùng một tầng, tuyệt đối sẽ không xuống dưới. Nhưng vừa nãy cô gái váy trắng là ở phòng tự học ở tầng này, Chu Tiên chạy xuống tìm cô gái mặc váy trắng, rất kì quái.

Tôi: “Chu Tiên, sao lại chạy xuống đây rồi? Gọi điện cho bọn mình là được rồi a.”

Chu Tiên: “Mình ở trên tầng đợi rất lâu, dứt khoát đi xuống tìm các cậu a.”

Nhìn bộ dáng chân thành của cô ấy, thực sự không giống nói dối, nhưng rõ ràng là cô ấy đã nói dối. Tôi tiến lên trước một bước, khủy tay của cô ấy có một vết bớt, nếu như quỷ hóa thân thành cô ấy, hoặc là quỷ ở trên thân thể của cô ấy, bớt sẽ biến hóa. Về điểm này là tôi xem được ở trong sách đạo mà bà nội của Viên Doanh cho.

Chu Tiên: “Tình Thiên, cậu sao vậy?”

Tôi: “Tiểu Mẫn nói vết bớt của cậu biến thành hình trăng khuyết, thực sự!”

Tôi vừa nói vừa nói vừa nhìn cô ấy, tôi phát hiện ánh mắt của Chu Tiên không được tự nhiên. Cô ấy rất nhanh đã khôi phục lại, cô ấy tránh cánh tay của tôi, buông ống tay áo xuống.

Chu Tiên: “Người trưởng thành vết bớt cũng sẽ thay đổi theo, rất bình thường đi? Cậu có thể tìm kiếm ở trên mạng xem, rất nhiều người đều như vậy.”

Tôi: “Mình chỉ muốn ngắm trăng khuyết một chút thôi, từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy. Đi, chúng ta tới phòng tự học, cậu đưa chúng mình lên.”

Chu Tiên: “Được, đi theo mình.”

Tôi và Viên Doanh đi theo phía sau Chu Tiên, đi theo cô ấy lên lầu. Một đường không ai nói chuyện, tôi biết Viên Doanh đã bắt đầu hoài nghi Chu Tiên rồi. Trải qua việc này, tôi đã bắt đầu tin lời nữ quỷ, người chết sẽ không nói dối, rửa sạch oan khuất, đem hung thủ ra công lý.

Thực không ngờ, có một ngày tôi sẽ cùng bạn của mình giương cung bạt kiếm.

Sáu phút sau chúng tôi tới phòng tự học, vị trí cạnh cửa sổ. Sách chuyên ngành của Chu Tiên đặt trên bàn, tôi nhìn bên trên đột nhiên xuất hiện sách tài chính, hỏi.

Tôi: “Cậu muốn thi chứng chỉ tài chính sao? Chúng mình không phải chuyên ngành tài chính mà.”

Chu Tiên: “Năm thứ tư rồi, lấy thêm một chứng chỉ, tốt nghiệp tìm việc thêm một phần bảo đảm. Tiểu Mẫn đang muốn lấy chứng chỉ chuyên ngành dinh dưỡng nữa đó!”

Tôi phát hiện Chu Tiên rất không bình thường, lúc trước cô ấy chỉ đọc sách chuyên ngành, thề sống chết không thi chứng chỉ tài chính, nói không muốn cả ngày phải giao thiệp với những con số, bây giờ cư nhiên lại nói loại lời này!

Chu Tiên: “Ngồi đọc sách đi, mình không có nhiều thời gian, cuối tuần sau sẽ thi rồi.”

Viên Doanh: “Cậu xem trước đi, mình và Tình Thiên đi tìm Tiểu Mẫn, điện thoại cũng không thấy bắt máy, không biết đi đâu mất rồi.”

Tôi phát hiện ánh mắt của Chu tiên rất phức tạp, nhưng cô ấy không nói gì, gật gật đầu tiếp tục đọc sách. Tôi và Viên Doanh tận lực nhỏ giọng, bước ra ngoài. Điện thoại không gọi được chỉ có thể đi từng tầng để tìm.

Viên Doanh: “Tình Thiên , có có phát hiện ra Chu Tiên có gì đó không bình thường không? Liệu cô ấy có phải bị quỷ bám thân rồi?”

Tôi không nói chuyện, cô ấy không bình thường, nhưng cô ấy không phải bị quỷ thượng thân.

Viên Doanh: “Lúc trước cậu nói, một nữ quỷ cứu cậu, chính là cô gái nhảy lầu ở khoa ngoại ngữ, cô ấy đã nói gì với cậu?”
 
Chương 79: Tiểu Mẫn Đi Đâu Rồi?


Tôi vừa định trả lời thì thấy có người tới, vì vậy tôi kéo Viên Doanh vào góc cầu thang, nhẹ giọng nói.

Tôi: “Bối cảnh gia đình của Chu Tiên, cậu biết được bao nhiêu?”

Viên Doanh: “Mình đang nói chuyện với cậu về nữ quỷ mà, nói Chu Tiên làm cái gì? Cô ấy và nữ quỷ có quan hệ gì?”

Nói tới đây, mắt cô ấy đột nhiên trừng lớn, gắt gao kéo cánh tay của tôi.

Viên Doanh: “Trên diễn đàn trường có một bài post, nói nữ sinh nhảy lầu có tính cách hoạt bát, cởi mở, không có uất ức gì, hoàn cảnh gia đình bậc trung, căn bản không tồn tại nguyên nhân nhảy lầu, lẽ nào Chu Tiên biết?”

Tôi: “Cô ấy đem mình từ trong tay Tịch Hoa cứu ra, là muốn nhờ mình thay cô ấy rửa sạch oan khuất. Cô ấy không phải là nhảy lầu tự sát, mà là bị người ta đẩy xuống.”

Viên Doanh: “Cái gì! Bị người đẩy xuống??? Trong trường học có kẻ rắp tâm. Trời ạ! Vừa nãy cậu nói với mình Chu Tiên, Tình Thiên, sự việc lớn rồi, cậu hoài nghi…”

Tôi đưa tay lên giữ chặt vai của cô ấy, bình tĩnh nói.

Tôi: “Cô ấy nói với mình người đẩy cô ấy là Chu Tiên. Chu Tiên không phải là người bình thường, là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Chu thị, là vị hôn thê của Dị Tư Ẩn.”

Viên Doanh nhíu mày, thân thể của cô ấy thậm chí đứng không vững lùi về sau, lùi tới bên tường, dựa vào góc tường lạnh băng, mà tinh thần vẫn chưa hồi phục lại.

Viên Doanh: “Tình Thiên, để cho mình từ từ dung nhập đi, lượng tin tức quá lớn rồi, mình chưa tiêu hóa được, nữ quỷ có khi nào nói dối không?”

Tôi: “Mình lúc mới bắt đầu cũng nghĩ như vậy đó, nhưng bây giờ thấy phản ứng của Chu Tiên, thực khác thường, mình không thể không hoài nghi. Viên Doanh, việc cấp bách, chúng ta mau đi tìm Tiểu Mẫn đi, sau đó sẽ tiếp tục điều tra thân phận thực sự của Chu Tiên. Nếu như cô ấy là thiên kim của tập đoàn Chu thị, như vậy lời của nữ quỷ đều là thật.”

Qua một lát Viên Doanh mới gật đầu, chúng tôi bắt đầu tìm kiếm Tiểu Mẫn trong thư viện, nhưng chúng tôi đã tìm một vòng rồi nhưng lại không thấy, lẽ nào Tiểu Mẫn không có ở thư viện?

Viên Doanh: “Gọi điện cho cậu ấy cũng không nhận, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Trái tim của tôi nhảy dựng lên, Tiểu Mẫn đi tìm Chu Tiên, mà Chu Tiên lại nói là không nhìn thấy Tiểu Mẫn, có lẽ nào là lời nói dối không?

Viên Doanh: “Tình Thiên, cậu có biện pháp nào có thể gặp được Dị Tư Ẩn không?”

Cô ấy đột nhiên nhắc tới Dị Tư Ẩn, cô ấy muốn từ trong miệng của Dị Tư Ẩn biết được thân phận thực sự của Chu Tiên. Một khi xác định, vậy thì, Chu Tiên con người này chúng tôi sẽ phải đề phòng. Nhưng là trong tiềm thức tôi không muốn gặp Dị Tư Ẩn. Tôi không có cách nào hỏi ra miệng ‘Dị Tư Ẩn, Chu Tiên là vị hôn thê của anh sao’?

Viên Doanh: “Chia nhau ra hành động, cậu đi tới Tinh Thủy Loan, tìm tổ chim của Dị Tư Ẩn, còn sợ không tìm được anh ta sao? Không còn cách nào nữa rồi, Tịch Hoa mới là nguy hiểm nhất, bà nội mình tới giờ vẫn chưa trở lại, chỉ dựa vào ba món công phu mèo cào của mình thì giải quyết không nổi bao nhiêu quỷ.”

Nói xong, cô ấy cực nhanh xuống lầu, tôi nhìn bóng lưng của cô ấy đã đi xa, nghĩ tới lời nói của cô ấy. Tôi chỉ có thể đi tìm Dị Tư Ẩn để cầu được chân tướng thôi sao? Tôi phải mở miệng như thể nào đây? Tôi đứng tại chỗ một lát, lại gọi điện thoại cho Trương Tiểu Mẫn.

Không còn cách nào, tôi chỉ có thể ra khỏi thư viện thuê xe đi tới Tinh Thủy Loan. Nếu như Chu Tiên thực sự làm chuyện giết người đó, vậy ký túc mà tôi cho rằng là nơi an toàn sẽ là điểm nguy hiểm tiếp theo.

Tôi vừa ra khỏi thư viện, liền nhìn thấy rất nhiều sinh viên chạy về hướng cổng trường.

“Không xong rồi, nghe nói có một nữ sinh của trường chúng ta bị đâm xe ở bên đối diện!”

“Có rất nhiều người đã đi ra đó rồi, mau đi xem xem, nữ sinh đó chảy rất nhiều máu, không chết thì cũng sẽ thành tàn tật a!”

Dự cảm không tốt dâng lên trong lòng tôi, tôi không nghĩ nhiều, lập tức chạy ra khỏi trường học, chạy theo phương hướng của nhóm người đó. Đợi khi tôi tới hiện trường, đã nhìn thấy nhân viên của bệnh viện nhấc nữ sinh bị xe đâm lên xe cứu thương. Tôi không nhìn thấy rõ người đó, nhưng tôi nhìn thấy một y tá cầm một cái túi dính máu.

Cái túi này tôi rất quen thuộc, vải bố màu trắng, bên trên là một bức họa, là Trương Tiểu Mẫn vẽ, độc nhất vô nhị, vẫn còn chữ ký của mỗi người trong ký túc của chúng tôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom