Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 1583


Chương 1583:

 

Sinh nhật 18 tuổi, cô uống một chút rượu, gương mặt ửng đỏ, ở trong phòng anh, anh đè cô trên vách tường, cứ như vậy muốn lần đầu tiên của cô.

 

Cô rất đau, mềm giọng nhỏ nhẹ nức nở, giọng nói như chim hoàng oanh, như thể khẽ bóp một chút sẽ tan vỡ, CÔ nói: “Anh ơi, em đau quá…”

 

Anh đã bị ham muốn làm mụ óc, chỉ lo mình thoải mái, nói nặng lời với cô: “Không cho phép khóc!”

 

Cô sợ đến nước mắt đọng trên gò má, sau đó dè dặt vươn bàn tay nhỏ bé, ôm lấy cổ anh, chịu đựng đau đón lấy lòng anh, hôn gò má anh: Anh, em không đau chút nào… em rât vui vẻ… em rốt cuộc đã là của anh…”

 

Có Dạ Cần bây giờ còn nhớ rõ vẻ nhu thuận nghênh hợp của cô một đêm kia, thế nhưng tất cả đều thay đổi, từ lúc anh cho cô một cái tát.

 

Anh mắt rất nhiều năm để cô thích anh, sau đó lại tự tay đầy cô ra xa, đánh mắt tình yêu của cô.

 

Rất nhanh Có Dạ Cần liền tìm được Diệp Linh, Hải Thành nhỏ như vậy, anh cũng đủ ở chỗ này hô mưa gọi gió, tìm người rất đơn giản.

 

Diệp Linh cũng không đi đâu, chỉ là ở trong khách sạn thuê phòng tổng thống, lúc Cố Dạ Cần đi vào, Diệp Linh đang ở phòng tắm trong đánh răng.

 

Ánh mắt của hai người ở trong mặt gương chạm nhau, Diệp Linh không có bắt kỳ biểu tình bát ngờ nào, bởi vì cô biết anh chẳng mấy chốc sẽ tìm được cô.

 

Có Dạ Cần nhìn cô, cô mặc áo choàng tắm của khách sạn, mái tóc quăn màu trà tùy ý xõa tung nơi đầu vai, có hơi loạn, trên chân xỏ đôi dép màu hồng nhạt, còn có một chiếc đã rót, rất giống cô bé đột nhiên mắt đi người lớn chăm sóc.

 

Cố Dạ Cần nhặt lên một chiếc dép khác, đi tới bên cạnh cô, sau đó chậm rãi quỳ một gối xuống, trầm giọng nói: “Cũng bao lớn rồi còn để chân trần, sẽ cảm đấy, nhắc chân lên.”

 

…Ắ Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của [uc Liều …- Hội học thuật kết thúc, Lục Tư Tước mang theo thư ký Tông Minh rời đi.

 

Rất xa, Lục Tư Tước liền ở phía trước thây được bóng người trong trẻo tuyệt sắc kia, là Liễu Anh Lạc.

 

Bên cạnh Liễu Anh Lạc vây quanh nhiều cái thanh niên tuần kiệt, đám thanh niên tuần kiệt kia hai mắt sáng rực nhìn cô, đang xin cô Wechat.

 

Liễu Anh Lạc khoát hai tay đang từ chói, rõ ràng cô chỉ muốn thoát khỏi đám người đó.

 

Có lẽ ý thức được ánh mắt của anh, cô ngắng đầu, nhìn lại.

 

Bốn mắt nhìn nhau, cô gái đứng ở đâu đường, nhanh chóng mỉm cười, Sau đó ngọt ngào kêu một tiêng, Lục Tư Tước khẽ khựng lại.

 

Cô gái đã chạy qua đây, gió đêm thổi tan làn váy trên người cô, bước chân của cô mềm mại lại vui vẻ, cô chạy đến bên người anh, vươn tay nhỏ khoác lên cánh tay tráng kiện của anh, giống như một chú gấu không đuôi bám bên người anh.

 

Cái đầu nho nhỏ nghiêng qua,, cô nháy đôi mắt kiều nhìn anh, lại ngọt ngào kêu một tiêng.

 

Có Dạ Cần ngồi xổm người xuống, xỏ dép cho cô.

 

Hàng mi Diệp Linh khẽ run, cô thừa nhận mấy năm nay ngoại trừ cái tát anh cho cô vào đêm sinh nhật 18 tuổi kia của, thời điểm khác anh đối với cô quá tốt, săn sóc lại mạnh mẽ, bên người có như vậy một người đàn ông, rất khó không động tâm.

 

Diệp Linh không nhúc nhích, Cố Dạ Cần liền vươn bàn tay to, nắm được mắt cá chân mảnh khảnh của cô để cô giơ chân lên.

 

Chân của cô tinh xảo khéo léo, cô cứ như vậy, thịt thơm xương ngọc, từng cm như lấp lánh từng ánh vàng, vưu vật khó có được, toàn thân không có chỗ nào không đẹp.
 
Chương 1584


Chương 1584:

 

Hiện tại chân của cô có hơi lạnh, lòng bàn tay của anh chạm vào, mang theo nhiệt độ cơ thể ấm nóng của người đàn ông, năm ngón chân Diệp Linh liền cuộn tròn một cái.

 

Cố Dạ Cần nhìn mà ánh mắt hơi đỏ, rất muôn hôn chân cô.

 

Nhưng anh khắc chế, cũng không có hành động, chỉ xỏ giúp cô chiêc dép.

 

Có Dạ Cần đứng lên, tuấn mỹ cao to đứng ở trước mặt cô, anh không có tâm tình gì lớn, giở tay nhắc chân lộ ra cảm giác thương nhân nho nhã đạm mạc: “Vì sao không nghe điện thoại của anh?”

 

“Điện thoại hư rồi.” Diệp Linh nói dối.

 

“O, vậy anh đổi điện thoại mới cho em.”

 

“… Có Dạ Cẳn!” Cô nhịn không được kêu tên anh.

 

Con ngươi đen thanh bàn của Cố Dạ Cần rơi trên khuôn mặt nhỏ mềm mị của cô, nhàn nhạt đáp: “Ưm?”

 

“Lần trước ở trong điện thoại tôi đã nói rất rõ rồi, nêu như anh không nghe hiểu, vậy tôi lặp lại lần nữa, buông tôi đi!”

 

Cố Dạ Cần nhấp đôi môi mỏng: “Linh Linh, anh không nỏi giận với em không có nghĩa là anh không tức, em tốt nhất biết chừng mực, đừng chọc anh nữa.”

 

“Vậy không còn cách nói tiếp được rôi.” Diệp Linh xoay người rời đi.

 

Cố Dạ Cần kéo lại cổ tay cô.

 

Diệp Linh bị ép dừng bước, một giây kế tiếp Cố Dạ Cần nhẹ nhàng kéo, cơ thê lả lướt của cô trực tiếp ngã vào trong ngực anh.

 

Một mùi hương sạch sẽ mát lạnh nam tính của người đàn ông ùn ùn kéo đến,thân thể Diệp Linh cứng đò, trong đầu đều là hình ảnh đêm 18 tuổi kia dây dưa với anh, tiếp theo là cô một mình đi xa, tên chủ cho thuê phòng trọ mập kia nửa đêm vào phòng của cô muốn cưỡng hiếp cô, cô chảy máu không ngừng, sảy thai, cuối cùng chính là hình ảnh Cố Hiền xé nát lớp ngụy trang bố hiền, dữ tợn chán ghét nói với cô, dù sao cô đã ngủ với con trai gã ta, ngủ thêm với anh đây thì ngại cái gì…

 

Cố Dạ Cần cũng không có ý gì, thế nhưng rất nhanh anh đã nhận ra sự khác thường của cô, thân thể cô đã cứng ngắc như khối đá, lạnh băng không chút nhiệt độ.

 

“Linh Linh, em làm sao vậy?”

 

Diệp Linh liền đẩy ra anh, khom lưng nôn.

 

Cô ghé vào trên bồn cầu, hôn đến xây xâm mặt mày.

 

Có Dạ Cần muốn lên trước, nhưng Diệp Linh không ngắng đâu, chỉ nói một câu: “Đừng tới gân tôi!”

 

Có Dạ Cần dừng bước chân lại, thân thể đột nhiên cứng đờ.

 

Anh đứng nhìn cô, cô chảy mồ hôi lạnh cả mặt, mái tóc màu trà dính vào trên khuôn mặt cô, cả người như búp bê bị rách.

 

“Vì sao lại ói ra? Em là bài xích anh, hay là bài xích tất cả đàn ông?” Đã hơn một lần là như thế này, anh đụng tới cô, cô liền nôn.

 

Sắc mặt Diệp Linh tái nhợt giống như trang giấy: “Không biết… tôi chưa thử qua với người đàn ông khác, bởi vì anh không cho phép.”

 

Có anh ở, một con muỗi cũng đừng hòng tới gần cô, nên cô cũng không biêt cô không thế chịu anh đụng vào, hay không thể chịu tất cả đàn ông.

 

Bầu không khí bên trong phòng tắm lập tức thấp xuống, Có Dạ Cần không nói chuyện, bầu không khí trầm mặc lại kiềm nén.

 

“Cố Dạ Cần, anh đã phá hủy tôi, còn muốn như thế nào nữa? Bây giờ tôi đối với ngươi không có chút giá trị nào, chỉ là một người lãnh cảm, nếu như anh thích làm với xác chết thì cứ tới.”

 

Có Dạ Cần cảm thấy nực cười, ai có thể nghĩ tới đóa hoa hồngkiều diễm nhất, đệ nhát mỹ nhân lệnh tất cả đàn ông điên cuồng, lại là một kẻ lãnh cảm.
 
Chương 1585


Chương 1585:

 

Có Dạ Cần xoay người, đi ra ngoài, anh từ trong túi quân lấy điện thoại ra, bắm số Hạ Tịch Quán.

 

Hạ Tịch Quán rất nhanh đã chạy đến, cô ghim cho Diệp Linh một châm, Diệp Linh dừng nôn mửa lại, cả người mơ màng buồn ngủ.

 

Có Dạ Cần và Hạ Tịch Quán đứng trong phòng khách, Có Dạ Cần hỏi: “Cô ây làm sao vậy?”

 

Hạ Tịch Quán rửa tay, nói ra máy chữ: “Rôi loạn căng thẳng sau sang chân.”

 

Có Dạ Cần nhíu mày kiếm.

 

Ngọn đèn trong phòng khách rất nhẹ, Hạ Tịch Quán tiếp tục nói: “Rối loạn căng thẳng sau sang chấn, chính là bị cản trở tâm lý sau sang chấn. Cố tổng, năm ấy Linh Linh 18 tuổi, vết thương anh gây ra cho cô ấy, so với anh có thể tưởng tượng càng nghiêm trọng gay go hơn rất nhiều. Mấy năm nay, cô ấy vẫn luôn sống không tốt, cô ây ở trong góc phòng anh không biết từ từ liếm láp vét thương của mình, tự mình chữa lành.”

 

“Nhưng loại tự chữa lành này cũng không thành công, cộng thêm gần đây chuyện của bố anh, càng xát thêm lớp muối trên vết thương của cô ấy, hiện tại cô ấy rất bài xích anh chạm vào, hoặc có lẽ là, bây giờ Linh Linh bài xích tất cả đàn ông.”

 

Gương mặt anh tuần của Có Dạ Cần giăng kín tâng sương mù, dưới tia sáng mờ nhạt, thây không rõ anh đang suy nghĩ gì, hồi lâu sau, anh mở miệng nói: “Cô ây thê nào mới có thể tốt?”

 

Hạ Tịch Quán: “Cố tổng, buông tau cô ấy đi! Anh biến mắt trong cuộc đời của cô ấy, bao gồm cả toàn bộ Cố gia.”

 

“Như vậy, cô ấy sẽ tốt hơn đúng không?” Cố Dạ Cần nhìn Hạ Tịch Quán, hỏi rất nghiêm túc.

 

Anh phải hỏi một câu đó, bởi vì buông tay Diệp Linh ra, sau này anh sẽ không sông tôt được hơn nữa.

 

Hạ Tịch Quán gật đầu: “Sẽ Sẽ.”

 

Có Dạ Cần khẽ nhắm mắt, mấy giây sau móc ra đường vòng cung nhàn nhạt, anh không thua bắt kỳ kẻ nào, cuối cùng vân bại bởi cô.

 

“Được thôi, tôi thả cô ấy.” Có Dạ Cần xoay người rời đi.

 

Từ ngày đó về sau, Diệp Linh không còn gặp qua Có Dạ Cần, cô bắt đầu làm việc trở lại, lịch trình mỗi ngày sắp đến kín mít.

 

Nhưng Diệp Linh nghe nói một việc, Có Dạ Cần và Tiền Tư Tư giải trừ hôn ước, Tiền gia không lâu sau đó liền bị thiếu nguôn vôn, gặp phải sóng gió.

 

Tuy Tiền gia cuối cùng cũng gắng gượng vượt qua được, thế nhưng rất nhanh đã biến mắt trong tầm nhìn của đại chúng, cũng không xuất hiện nữa.

 

Phàm là khách quý đã tham gia buồi hôn lễ Có Tiền kia đều cảm thấy sợ hãi, tất cả mọi người biết, sau khi Cố Dạ Cần huyết tẩy Hải Thành, liền động thủ với Tiền gia.

 

Bởi vì Diệp Linh bị say mê hương, là Tiền Tư Tư tự tay sắp đặt tất cả.

 

Cưng chiều của Có Dạ Cần đối với Diệp Linh, bao phủ khắp cả Tứ Cửu Thành.

 

Theo Có Hiền thoái vị, Có Dạ Cần chính thức tiếp nhận Cố thị, đồng thời tiền hành cuộc cải cách sắm rền gió cuốn cả thương giới, rất nhanh bên người của anh lại xuất hiện người phụ nữ khác, một người rồi một người.

 

Mấy năm nay giữ mình trong sạch, bên người chưa từng có người phụ nữ, Có Dạ Cần lại đã thay đổi như thành người khác, bắt đầu phong lưu, thay phụ nữ như thay quần áo rôi.

 

Lên tới danh viện thiên kim, xuống đên người mẫu trẻ vòng giải trí, đều bị bọn chó săn chụp hết tất cả, không phải cùng đi ăn tối, thì là cùng vào hương khuê””.

 

*Hương khuê: khuê phòng thơm, ý chỉ phòng của người con gái.

 

Nếu như muốn hỏi những người phụ nữ kia có điểm gì giống nhau, đó chính là – trẻ tuổi, xinh đẹp!

 

Có Dạ Cần vẫn thích phụ nữ xinh đẹp, càng xinh đẹp càng tôt.
 
Chương 1586


Chương 1586:

 

Xử lý xong chuyện của Diệp Linh, Hạ Tịch Quán và Lục Hàn Đình bay trở về Hoa Tây Châu.

 

Vừa đến Hoa Tây, Hạ Tịch Quán liền nhận được điện thoại của bà bà, bà bà nói thân thể bà khó chịu, Hạ Tịch Quán hơi kinh ngạc, máy năm nay bà bà tuy là tinh thần minh mẫn, thế nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, chỉ sợ bệnh tới như núi sập, nên Hạ Tịch Quán và Lục Hàn Đình chia nhau ra, vội vã chạy về.

 

Trong căn hộ, bà bà yếu ớt nằm trên giường, Hạ Tịch Quán đi vào: “Bà bà, bà bị sao vậy, khó chịu ở chỗ nào, con xem mạch cho bà.”

 

Hạ Tịch Quán bắt mạch của bà bà, sau đó chau mày: “Bà bà, mạch tượng của bà rất hỗn loạn, có phải gân đây có tâm sự gì không ạ?”

 

Bà bà dựa lưng vào đầu giường, bà kéo tay Hạ Tịch Quán lại: “Quán Quán, ta không sao, chỉ là gần đây hơi đau đầu, từ khi ta tới Hoa Tây, gần như mỗi thời mỗi khắc đều có thể ngửi được mùi máu năm đó tổ tiên Lan Lâu chúng ta đổ xuống, mỗi khi nghĩ tới những thứ gia cừu quốc hận này, ta cả đêm không thể chợp mắt.”

 

“Hiện tại lại nghe nói dòng máu Xích Tử chân chính của Hoa Tây đã xuất hiện, thế nhưng đáng tiếc là, chúng ta đến nay vẫn không thể tìm ra chân thân của dòng máu Xích Tử này, huyết hải thâm cừu không đội trời chung của Hoa Tây và Lan Lâu, chúng ta nhất định phải nhổ cỏ tận góc, trước hết phải khiến cho chân thân dòng máu Xích Tử biến mắt, Quán Quán, trong lòng con có phải nghĩ ta giống không?”

 

Hạ Tịch Quán khẽ giật mình, được bà bà nhắc nhở như vậy, cô cũng nhớ tới giữa mình và Lục Hàn Đình có một hô sâu thủy chung không cách nào vượt qua.

 

Bà bà võ võ tay Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, tại sao con không nói chuyện?

 

Con là Lan Lâu Công Chúa của chúng ta, Nữ Vương Điện Hạ tương lai, trên vai con có sứ mệnh trọng đại phục hưng Lan Lâu, muôn ngàn lần không thẻ bị nhi nữ tình trường trước mắt làm khó, cái này… con không quên chứ!?”

 

Hạ Tịch Quán cầm ngược tay bà bà, trịnh trọng nói: “Bà bà, bà yên tâm đi, con không quên, con nhất định sẽ phục hưng Lan Lâu.”

 

“Vậy là tốt rồi.” Bà bà gật đầu: “Thuốc chắc nấu xong rồi, Quán Quán con đi nhìn thử đi.”

 

“Dạ.” Hạ Tịch Quán đi ra ngoài.

 

Hạ Tịch Quán đi, nữ sứ của bà bà – Nguyệt Nương đi lên trước, thấp giọng nói: “Bà bà, bà thăm dò rồi mà Công Chúa vẫn không có nói ra thân phận thật sự của Lục Hàn Đình, tôi thấy Công Chúa thực sự là tình căn thâm chủng với Lục Hàn Đình rồi.”

 

Bà bà nhanh chóng hừ lạnh một tiếng, bà nhìn hướng Hạ Tịch Quán rời đi, lộ ra thất vọng sâu đậm, lần này Hạ Tịch Quán làm cho bà quá thất vọng rồi.

 

Đoạn thời gian trước bà nhận được một tờ giấy, trên tờ giấy có một hàng chữ nhỏ – Lục Hàn Đình chính là chân thân của dòng máu Xích Tủ!

 

Lúc đó bà bà thấy được tờ giấy thì rất khiếp sợ, bà tuyệt đối không ngờ rằng chân thân dòng máu Xích Tử lại chính là Lục Hàn Đình.

 

Hoa Tây và Lan Lâu có huyết hải thâm cừu như vậy, Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán thật sự không thể ở chung với nhau.

 

“Quán Quán hiện tại càng tình căn thâm chủng với Lục Hàn Đình, chúng ta càng phải nhanh chân cứu vãn, muôn ngàn lần không thể để Quán Quán hãm sâu!”

 

“Bà bà, bà muốn làm như thế nào?”

 

Bà bà suy nghĩ một chút, sau đó hướng về phía Nguyệt Nương nói nhỏ vài câu.

 

Hạ Tịch Quán đút bà bà uống thuốc, bà bà nói: “Quán Quán, ta muốn nghỉ ngơi, thời gian không còn sớm, con cũng trở về nhà đi.”

 

“Dạ, bà bà, ngày mai con sẽ trỏ lại thăm bà.”

 

Hạ Tịch Quán rời đi, cô đi tới trên đường cái, lúc này một con gió lạnh phát qua, không hiểu sao tăng thêm vài phần hàn ý.

 

Có mưa nhỏ rơi tí tách trên mu bàn tay cô, Hạ Tịch Quán dừng bước lại, thì ra bầu trời chẳng biết lúc nào đã bắt đầu đổ xuống cơn mưa nhỏ.

 

Trời mưa.
 
Chương 1587


Chương 1587:

 

Hạ Tịch Quán ngắng đầu, nhìn từng hạt mưa rơi xuống đỉnh đầu.

 

Lúc này trong tầm mắt đột nhiên xông vào một chiêc dù đen, có người tới, ở trên đỉnh đâu của cô bung dù.

 

Người nào?

 

Hạ Tịch Quán nhanh chóng xoay người, cô nhìn thây một gương mặt quen thuộc, là… Lục Tử Tiễn.

 

Lục Tử Tiễn tới.

 

Lúc này một chiếc xe limo lặng lặng dừng sát ở ven đường, trợ lý ở phía sau chờ, Lục Tử Tiễn mặc áo khoác ngoài màu xanh đen mỏng, trong tay cầm một chiếc dù đen, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa xuất hiện bên người Hạ Tịch Quán.

 

Anh che cây dù ở trên đỉnh đầu cô, bản thân lại hơn nửa người ở bên ngoài, hạt mưa xối mạnh vào đầu vai phẳng của anh, rơi xuống hơi nước thanh bản.

 

Đôi mắt Hạ Tịch Quán sáng ngòi: “Tử Tiên, sao anh lại tới đây?”

 

Lục Tử Tiễn nhìn Hạ Tịch Quán, khẽ cong lên môi mỏng, giọng nói dịu dàng âm áp: “Em tới đây làm ít chuyện, trời mưa rồi, sao chị lại đứng đờ ở trong mưa thế, có tâm sự à?”

 

Vừa rồi Lục Tử Tiễn ngồi ở trong xe liền thấy một màn ngoài cửa số, Hạ Tịch Quán mặc chiếc váy dài đứng ở đầu đường, bây giờ đã cuối thu cô mặc hơi mỏng manh, trời lại thình lĩnh đổ mưa, cô ngắng đầu nhìn, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc treo tâm sự, mi tâm chau chặt.

 

Hạ Tịch Quán không biết nên nói như thê nào, chuyện này có chút phức tạp: “Cũng không suy nghĩ chuyện gì a”

 

“Vậy em tiễn chị về nhà.”

 

“Dạ”

 

Hạ Tịch Quán theo Lục Tử Tiễn đi tói bên xe, trợ lý muôn kéo mở cửa sau xe, nhưng ngón tay thon dài của Lục Tử Tiễn đã đưa tới, tự mình kéo ra cửa sau xe.

 

Trợ lý bị khựng lại, anh ta cũng biết Prof. Lục nhà anh ta có bao nhiêu phong hoa, không gần nữ sắc đến mức nào, Lục Tử Tiễn một thân áo blouse trăng đã trở thành đại lão một đời của y giới, tuổi trẻ đã ra vào đủ các căn cứ chữa bệnh cơ mật, đoàn đội chữa bệnh dưới danh anh càng trải rộng ở mỗi một ngóc ngách trên toàn câu, trong tay năm Viện Nghiên Cứu Khoa Học Đề Đô, được mệnh danh là – Lục thần y.

 

Con gái thích anh rất nhiều, đều là các cô gái tốt gia thế trong sạch, gặp được anh sẽ thẹn thùng mặt đỏ, thế nhưng, anh chưa từng nhìn qua những cô gái kia, ngay cả liếc mắt cũng không có.

 

Có đôi khi ngay cả trợ lý cũng hoài nghi, lẽ nào Prof. Lục nhà mình tròi Sinh không có hứng thú với con gái?

 

Cho đến bây giờ, Hạ Tịch Quán xuất hiện.

 

Prof. Lục nhà mình đối với Hạ Tịch Quán, là bất đồng như thế.

 

Trợ lý không khỏi nhìn Hạ Tịch Quán nhiều hơn một chút, cô gái này hình như là… người phụ nữ của Lục Hàn Đình, cũng chính là chị dâu của Pro.

 

Lục nhà mình?

 

Trợ lý cả kinh, Prof. Lục nhà mình sẽ không đôi với chị dâu mình…

 

Trợ lý nhanh chóng cúi thấp đầu xuông, không dám nhìn nữa.

 

Lục Tử Tiễn kéo ra cửa sau xe, Hạ Tịch Quán dẫn theo làn váy đang định lên xe, thế nhưng một giây kế tiếp động tác cô khựng lại rồi dừng.

 

“Làm sao vậy?” Lục Tử Tiễn hỏi.

 

Hạ Tịch Quán lắc đầu, như có điều suy nghĩ nói: “Không đúng… không đúng… quá không đúng… em phải trở về một chuyến…”
 
Chương 1588


Chương 1588:

 

Từ sau khi ra khỏi chỗ bà bà, Hạ Tịch Quán có một loại dự cảm rất xấu, hiện tại dự cảm càng thên mãnh liệt, cô luôn cảm giác có chuyện gì sắp xảy ra.

 

Cô phải trở về.

 

Hạ Tịch Quán xoay người chạy, vừa chạy cô vừa quay đầu: “Tử Tiễn, em có chút chuyện phải xử lý, anh trở về trước đi!”

 

Trong căn hộ, Lục Hàn Đình tới.

 

Vừa rồi bà bà gọi điện thoại cho anh, nói Hạ Tịch Quán ở chỗ này, thân thể có điểm khó chịu, Lục Hàn Đình sau khi nghe được nhanh chóng chạy tới.

 

Trong phòng khách, Lục Hàn Đình đi vào, anh liếc mắt liền thấy được bà bà.

 

Bà bà đã xuống giường, một mực.

 

chờ anh: “Hàn Đình, cậu đã đên rôi?”

 

“Bà bà, Quán Quán đâu ạ? Quán Quán làm sao vậy?”

 

“Vừa rồi Quán Quán lúc tới còn rất tốt, nhưng đột nhiên ngắt xỉu,” Trên mặt bà bà đầy vẻ lo âu: “Hàn Đình, Quán Quán bây giờ đang ở trong phòng, cậu mau đi vào xem thử con bé đi!”

 

“Dạ”

 

Lục Hàn Đình nhanh chóng vào phòng, chỉ thầy trên giường lớn nằm một người, đưa lưng về phía anh.

 

“Quán Quán.” Lục Hàn Đình đi tới, vươn tay vén chăn lên.

 

Một giây kế tiếp ánh sáng sắc lạnh lóe lên, người trên giường nhảy lên một cái, gio lưỡi dao sắc bén trong tay lên hướng đâm đến trái tim anh.

 

Con ngươi Lục Hàn Đình co rụt lại, nhanh chóng tránh được, lưỡi dao sắc bén không đâm tới trái tim anh, lại đâm sâu sâu vào cánh tay phải của anh.

 

Máu chảy như suối.

 

Lục Hàn Đình lúc này mới thấy rõ người trên giường, cô căn bản không phải là Hạ Tịch Quán, mà là nữ sứ của bà bà Nguyệt Nương.

 

Nguyệt Nương nhanh chóng xuống giường, cung kính lui đến rồi phía sau bà bà, bà bà thu lại ý cười hiền hòa, hai mắt băng lạnh mà căm hận nhìn Lục Hàn Đình, sau đó hừ lạnh nói: “Lục Hàn Đình, hôm nay chính là ngài chết của ngươi!”

 

Cửa phòng mở ra, lại ba cô gái đi đến, các cô theo thứ tự là Hoa Nương, Hảo Nương, Viên nương, các cô và Nguyệt Nương cùng xưng Hoa Hảo Nguyệt Viên, là tứ đại kiếm khách của Lan Lâu Cổ Quốc, thân thủ rất đáng gờm.

 

Lúc này bà bà triệu hoán các cô đến đây, chính là bày ra thiên la địa võng, để Lục Hàn Đình không chạy thoát được.

 

Hoa Nương nói: “Bà bà, hắn chính là chân thân của dòng máu Xích Tử?”

 

Bà bà gật đầu: “Không sai.”

 

Năm đó máu của tổ tiên Lan Lâu tiên huyết nhiễm đỏ dòng nước Hoa Tây, hậu nhân Lan Lâu giữa sự liên thủ và phản bội của Hoa Tây và Giao Nhân mật đi thân nhân cùng có thổ của mình, loại huyết hải thâm cừu này sâu tận xương tủy, đã là người Lan Lâu đều sẽ không quên.

 

Hoa Nương lúc này giơ lưỡi dao sắc bén trong tay lên, thông hận nhìn Lục Hàn Đình.

 

Lục Hàn Đình đã biết xảy ra chuyện gì, anh đè tay xuống vết thương trên cánh tay phải, máu nóng ð ồ chảy ra từ đầu ngón tay anh.

 

Khuôn mặt tuần tú của anh bắt đầu trăng bệch, nhưng đôi mắt thâm thúy vẫn sâu kín nhìn bà bà: “Bà bà, Quán Quán đâu?”

 

Nhắc tới Hạ Tịch Quán, bà bà lúc này phất tay áo: “Lục Hàn Đình, Quán Quán chính là Lan Lâu Công Chúa của bọn ta, cô và ngươi tuyệt đối không thể ở cạnh nhau, ngươi sớm chặt đứt ý định này đi!”
 
Chương 1589


Chương 1589:

 

Lục Hàn Đình nhếch đôi môi mỏng, cả người tản ra một khí tràng cường đại âm u: “Bà bà, tôi bây giò còn tôn xưng bà một tiếng bà bà, là vì tôi không hy vọng Quán Quán ở trên tay bà chịu đến bát kỳ thương tổn nào, dù là Lan Lâu, hay là Hoa Tây, đều không liên quan gì tới tôi, ai dám tổn thương Quán Quán, tôi để kẻ đó chôn cùng cô ấy!”

 

Mấy ngày nay tuy Hạ Tịch Quán cũng không nói gì, thế nhưng Lục Hàn Đình cảm giác được cô có tâm sự, kỳ thực anh cái gì cũng biết, từ giây phút thân thế anh lộ ra kia, anh đã biết có một vùng biển máu quốc thù ngăn cách giữa bọn họ.

 

Cô không hỏi, nên anh cũng không nói với cô, cái gì mà Lan Lâu, cái gì mà Hoa Tây, đều không liên quan gì với anh, anh quan tâm chỉ có mỗi mình cô.

 

Anh chỉ là Lục tiên sinh của cô.

 

Vĩnh viễn là Lục tiên sinh của cô.

 

Bà bà sắc mặt băng lạnh: “Lục Hàn Đình, hay cho khẩu khí điên cuồng của ngươi, chờ ngươi có thể sống qua đêm nay đi rồi hãng nói!”

 

Lục Hàn Đình giật mình, lúc này hai mắt anh biến thành màu đen, anh nhanh chóng ý thức được trên kiếm có độc.

 

Ý thức trôi đi, hai mắt Lục Hàn Đình nhắm nghiền, trực tiếp ngất xỉu trên mặt đất.

 

Lục Hàn Đình bắt tỉnh.

 

Bà bà nhìn về phía Nguyệt Nương: “Các ngươi còn đang chờ cái gì, mau động thủ! Bây giờ là cơ hội tuyệt hảo, chỉ cần để dòng máu Xích Tử biến mắt, Lan Lâu sẽ sắp sửa được phục hưng!”

 

Nguyệt Nương Hoa Nương gật đầu: “Vâng.”

 

Các cô giơ lên lưỡi dao sắc bén trong tay đâm vê hướng trái tim Lục Hàn Đình.

 

Ở thé ngàn cân treo sợi tóc đó, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói thanh lệ: “Dừng tay!”

 

Bà bà quay đầu, Hạ Tịch Quán chạy đến.

 

Hạ Tịch Quán thấy có dự cảm không lành, quả nhiên lúc cô chạy về liền thây một màn này, cô sợ đến không hít thở được, nếu như cô tới muộn một bước…

 

“Công Chúa Điện Hạ.” tứ nương Hoa Hảo Nguyệt Viên nhanh chóng cung kính hành lễ.

 

Hạ Tịch Quán đi tới, cô nhìn Lục Hàn Đình nằm dưới đất: “Bà bà, bà làm cái gì vậy?”

 

“Quán Quán, những lời này hẳn là ta tới hỏi con, Lục Hàn Đình chính là chân thân dòng máu Xích Tử, chuyện này vì sao con không nói cho ta?” Bà bà lạnh lùng nói.

 

Hàng mi Hạ Tịch Quán run lên, kỳ thực cô biết thân thế Lục Hàn Đình không giấu được: “Bà bà, bà đã biết rồi?”

 

“Quán Quán, nếu như ta không biết thì có phải con đỉnh gạt ta cả đời hay không? Con là Lan Lâu Công Chúa, Lục Hàn Đình là tử địch của con, tối nay là một cơ hội tuyệt hảo, Lục Hàn Đình đã lọt lưới, chúng ta phải nhân cơ hội này giết hắn đi, vĩnh tuyệt hậu hoạn!” Bà bà quyết định thật nhanh.

 

Hạ Tịch Quán lắc đầu: “Không được, bà bà, bà không thể động vào Lục Hàn Đình!”

 

“Quán Quán!” Bà bà lớn tiếng hô lên: “Lẽ nào con muốn làm kẻ phản bội Lan Lâu, làm tội nhân thiên cỗ của Lan Lâu sao?”

 

“Con…” Hạ Tịch Quán chậm rãi quỳ xuống, cô kéo lại tay bà bà, cầu khẩn nói: “Bà bà, xin bà hãy thả Lục Hàn Đình! Nếu như… nếu như hôm nay bà giết anh ấy, con đây cũng sẽ không sóng nổi nữa!”

 

“Quán Quán, con!” Bà bà thực sự là đau lòng nhức óc.

 

Lúc này tiếng cười to “ha ha ha” vang lên, bên tai rối loạn tưng bừng, Thượng Quan Đằng mang theo hộ vệ vây quanh nơi đây chật như nêm cối.
 
Chương 1590


Chương 1590:

 

Thượng Quan Đằng võ tay đi đến: “Lan Lâu Công Chúa, bà bà chưởng giới, còn có tứ đại cao thủ Lan Lâu, thực sự là cảm tạ các ngươi tụ tập hết ở chỗ này, cho ta đây thời cơ tốt một lưới bắt hết bọn ngươi!”

 

Chứng kiến Thượng Quan Đằng, ánh mắt bà bà chợt nghiêm lại, nhanh chóng đem kéo Hạ Tịch Quán đến phía sau mình: “Bảo vệ tốt Công Chúa Điện Hại”

 

“Tuân mệnh!”

 

Đôi mắt sáng của Hạ Tịch Quán rơi trên gương mặt đác ý của Thượng Quan Đằng: “Thượng Quan Đằng, ngươi làm sao biết được bọn ta ở chỗ này? Có phải … Giao Nhân Tộc Công Chúa hay không?”

 

Lúc này một chuỗi tiếng chuông mị hoặc vang lên, Giao Nhân Tộc Công Chúa xuất hiện: “Lan Lâu Công Chúa vẫn thông tuệ vô song như vậy, chỉ trong giây lát đã đoán ra là ta rồi.”

 

*Vì bây giờ truyện tiến vào giai đoạn nửa huyền huyễn, nửa cổ đại, nên mình xin phép chuyển sang ngôi ta – ngươi cho những nhân vật phản diện và Hạ Tịch Quán, còn những nhân vật ở hiện đại mình vẫn giữ ngôi xưng như cũ.

 

… Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu…

 

Liễu Anh Lạc đột nhiên chạy tới thân mật khoác tay anh, còn ngọt ngào gọi anh, Lục Tư Tước chau mày kiếm một cái, muốn rút cánh tay mình về.

 

Lúc này Liễu Anh Lạc nhón chân lên, tiền tới bờ tai anh, nhỏ giọng đáng thương nói: “Lục tiên sinh, nhờ anh đó, giúp em một chút đi, van cầu anh.”

 

Lúc cô lại gần mang theo mùi hương thiếu nữ trong veo, lúc này Lục Tư Tước chỉ mới 18 tuổi, chưa từng chạm qua con gái, đều là thiếu nam thiệu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, đối mặt với cô gái mềm mại tinh nghịch làm nũng như vậy, vành tai của Lục Tư Tước, bỗng nhiên đỏ lên.

 

Sau lưng thư ký Tống Minh nhìn thiên chỉ kiêu tử nhà mình, chủ tịch đại nhân bạc tình lạnh lùng lại đỏ tai, anh ta lập tức trợn to hai mắt, phảng phát thấy được kỳ quan đệ nhất thiên hạ.

 

Hạ Tịch Quán tiến lên một bước, cô nhìn Thượng Quan Đằng và Giao Nhân Tộc Công Chúa đứng chung một chỗ, trong đôi mắt trong vắt cuồn cuộn ra ánh sáng sắc bén: “Giao Nhân Tộc Công Chúa, tờ giấy bà bà ta nhận được kia có phải là ngươi đưa hay không?”

 

“Bốp bốp bóp,” Giao Nhân Tộc Công Chúa cũng không nhịn được giơ tay lên vỗ tay: “Không sai, là ta đưa.”

 

Sắc mặt bà bà đại biến, bà cũng nhanh chóng ý thức được, bà bị lợi dụng rôi.

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa lợi dụng cừu hận của bà đối với Hoa Tây, đến một chiêu bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau.

 

Bà bà muốn nói với Hạ Tịch Quán, nhưng Hạ Tịch Quán khoát tay, ngăn lại, chuyện này là sơ sẩy của cô, gần đây cô bận chuyện của Lục gia, sơ sót bà bà nơi đây, nên cho Giao Nhân Tộc cơ hội thừa dịp nhảy vào.

 

Hạ Tịch Quán nhếch đôi môi đỏ mọng: “Thượng Quan Quận Chúa, nên ngươi bây giờ là muốn cùng Giao Nhân Tộc liên thủ một lưới bắt hết bọn ta? Ta khuyên ngươi nên nghĩ rõ, một khi ngươi động thủ, Hoa Tây và Lan Lâu sẽ chính thức khai chiến.”

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa biết tài ăn nói của Hạ Tịch Quán, mồm mép tép nhảy, có thể nói người sắp chết thành sống, Giao Nhân Tộc Công Chúa sợ Thượng Quan Đằng sẽ bị rung động, cho nên nhanh chóng nói: “Thượng Quan Quận Chúa, đừng do dự nữa, Hoa Tây và Lan Lâu có huyết hải thâm cừu, ngươi không chết thì ta phải lìa đời, hiện tại thời cơ tốt như Vậy, ngươi phải ra tay trước mới chiếm được lợi thế, năm đó tổ tiên Hoa Tây chưa từng diệt được Lan Lâu, nếu như Lan Lâu biến mắt trong tay của ngươi, vậy ngươi mới là Quân Vương vĩ đại nhất của Hoa Tây, sẽ được ghi vào sử sách, ca tụng công đức!”

 

Những lời này đều nói trúng tim Thượng Quan Đằng, hơn nữa Thượng Quan Đằng hết sức kiêng dè Hạ Tịch Quán, hiện tại gã đã lựa chọn hợp tác cùng Giao Nhân Tộc, hôm nay nhất định phải để Hạ Tịch Quán chết ở chỗ này.

 

Thượng Quan Đẳng vung tay lên: “Người đâu, lên! Nếu như bọn nó phản kháng, vậy… giết không chừa một đứa!”

 

Thượng Quan Đẳng lộ ra vẻ ngoan ý âm lệ.

 

“Tuân mệnh!” Thủ hạ Thượng Quan Đăng mang tới liên động thủ.

 

Bà bà nhanh chóng nói: “Bảo vệ Công Chúa! Mau hộ tông Công Chúa rời đi!”
 
Chương 1591


Chương 1591:

 

Nơi này là Hoa Tây, là địa bàn của Thượng Quan Đẳng, hiện tại Thượng Quan Đẳng lại sai người bao vây nơi đây, tình thế rất bát lợi, Nguyệt Nương kéo Hạ Tịch Quán: “Công Chúa, chúng ta đi mau!”

 

Hạ Tịch Quán kéo bà bà: “Bà bà, chúng ta cùng đi!”

 

Bà bà lúc này đẩy Hạ Tịch Quán ra: “Quán Quán, con đi trước đi, bà đi saul”

 

Nguyệt Nương phá cửa sổ: “Công Chúa, không còn kịp rồi, quyết định thật nhanh, chậm trễ sẽ loạn, chúng ta đi mau!”

 

Hạ Tịch Quán quay đầu nhìn thoáng qua, bà bà chưởng giới còn có Hoa Nương Hảo Nương Viên Nương đều đã lâm vào vòng vây của Thượng Quan Đằng, thế phòng ngự càng ngày càng thu hẹp, hôm nay nhất định là một hồi tử chiến.

 

Viền mắt trắng nõn của Hạ Tịch Quán đột nhiên đỏ lên, cũng là vào thời khắc này cô mới ý thức được rõ ràng nỗi cừu hận giữa Hoa Tây, Lan Lâu và Giao Nhân, sợ rằng khó có được ngày hoà giải.

 

“Công Chúa, cần thận!” Lúc này Hoa Nương đột nhiên hét lên một tiêng.

 

Hạ Tịch Quán ngắng đầu, chỉ thấy tay phải Giao Nhân Tộc Công Chúa cầm cung, tay trái cài tên: “vút” một tiếng, mũi tên nhọn bay ra ngoài, lao vun vút về phía trái tim cô.

 

Con ngươi Hạ Tịch Quán co rụt, một giây ké tiếp “phụt” một tiếng, tiếng tên nhọn căm vào máu thịt vang lên, loại thanh âm này làm người ta sỏn cả gai óc.

 

Hạ Tịch Quán kinh ngạc nhìn phía trước, bà bà chạy đến cản mũi tên cho cô, hiện tại mũi tên nhọn đã xuyên vào trái tim bà bà.

 

Thời gian dường như dừng lại, bà bà chậm rãi lăn thân thể bà, bà dùng một ánh mắt nghiêm khác lại thương yêu như ngày thường nhìn Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, đừng… trách…

 

trách bà bà lòng dạ ác độc… bà bà đi rồi, Lan Lâu… liền… giao cho con…

 

trở về, làm nữ vương, vạn dặm thiết ky xóa nỗi nhục, phục hưng Lan Lâu… Quán Quán, con đường của con… vừa mới bắt đầu…”

 

Nói xong, bà bà hộc ra một ngụm máu tươi, trực tiếp ngã trên mặt đắt.

 

Hạ Tịch Quán đã không còn hít thỏ, hàng mi khẽ run, trong hốc mắt từng giọt lệ rơi xuông: “Bà bài”

 

“Công Chúa!” Viền mắt Nguyệt Nương đỏ bừng kéo Hạ Tịch Quán, Chúng ta đi nhanh đi!”

 

Nguyệt Nương mang theo Hạ Tịch ; Quán từ cửa số nhảy xuông, trực tiếp rơi xuống trên đất bằng.

 

Thế nhưng nơi đây cũng đã bị bao vây, Nguyệt Nương một tay đầy Hạ Tịch Quán ra: “Công Chúa, tôi chỉ có thê hộ tống người tới đây, người mau chạy, đừng quay đầu lại!”

 

Hạ Tịch Quán lảo đảo một cái, hai tay nhỏ xuôi ở bên người siết thành quyền thật chặt, cô chịu đựng viền mắt mơ hồ, xoay người chạy.

 

Cô không dám quay đầu, thế nhưng dẫu cơn gió mạnh thét gào mạnh bên tai, tắt cả thanh âm đều nghe rõ ràng như vậy, Hoa Nương, Hảo Nương và Viên Nương trên lầu toàn bộ ngã xuống trong vũng máu.

 

Các cô ây ra sức đánh một trận, vì cô mở ra một con đường máu.

 

Cô không dám dừng bước chân lại.

 

Không thể cô phụ mọi người.

 

Lúc này “phụt” một tiếng, Giao Nhân Tộc Công Chúa cầm trong tay lưỡi dao sắc bén sâu đậm đâm vào trong buồng tim Nguyệt Nương, sau cùng Nguyệt Nương cũng đã ngã xuống dưới.

 

Thủ hạ đưa đến khăn tay, Giao Nhân Tộc Công Chúa ung dung lau hai bàn tay dính đầy máu tươi của mình, sau đó nhìn về phía Hạ Tịch Quán, rốt cục chỉ còn lại có cô.

 

“Đưa cung tên tới.” Giao Nhân Tộc Công Chúa cười nói.

 

Thủ hạ nhanh chóng đưa đến cung tên.
 
Chương 1592


Chương 1592:

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa lần nữa tay phải câm cung, tay trái cài tên, nhăm ngay buông tim Hạ Tịch Quán, muốn bắn mũi tên nhọn trong tay ra.

 

Thế nhưng lúc này tiếng thắng xe bén nhọn vang lên, một chiếc xe đen đột nhiên chạy nhanh đến, ngừng lại, cửa sau xe kéo ra, bên trong lộ ra một bàn tay kéo lại cánh tay gầy của Hạ Tịch Quán, trực tiếp mang cô lên xe.

 

Chiếc xe đen nhanh chóng biến mắt trong tầm mắt.

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa bị kìm hãm, ả hoàn toàn thật sự không ngờ Sẽ có người đột nhiên xôg ra, chặn cho Hạ Tịch Quán nửa đường.

 

Kế hoạch ngày hôm nay không chê vào đâu được, Hạ Tịch Quán có chạy đăng trời!

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa tức giận ném trịch cung tiễn trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Thượng Quan Đằng: “Thượng Quan Quận Chúa, mau đi thăm dò, tra một chút chiếc xe đen kia rốt cuộc là ai, nơi này chính là địa bàn của ngươi, cho dù đào ba thước đất cũng phải tra ra chiếc xe kial”

 

Thượng Quan Đẳng nhìn chiếc xe kia, sau xe cũng không có biển số xe, nhưng nó lại dám chạy đến, cũng thật to gan.

 

“Được, ta sẽ phái người đi thăm dò, hôm nay để Hạ Tịch Quán chạy trốn, sau này sợ rằng sẽ trở thành họa lớn.” Thượng Quan Đẳng lo lắng nói.

 

“Làm sao, Thượng Quan Quận Chúa, ngươi sợ?”

 

“Giao Nhân Tộc Công Chúa, lẽ nào ngươi không sợ?”

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa và Thượng Quan Đẳng trong lòng đều rât kiêng ky Hạ Tịch Quán, lúc này Hạ Tịch Quán chạy trốn, sợ rằng phải tăm lửa trùng sinh.

 

“Giao Nhân Tộc Công Chúa, ta đi trước.” Lúc này vài thị vệ đưa Lục Hàn Đình ngủ mê man ra ngoài, trực tiếp lên xe Thượng Quan Đằng.

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa chớp mắt: “Thượng Quan Quận Chúa, ngươi mang Lục Hàn Đình đi là muốn làm cái gì?”

 

Thượng Quan Đằng câu môi: “Lục Hàn Đình là chân thân dòng máu Xích Tử, ta muốn dẫn nó về, đương nhiên là… để nó kế thừa ngôi vị Quận Chúa!”

 

Trong biệt thự ngoại ô, Lục Tử Tiễn giơ ngón tay thon dài lên cởi áo khoác ngoài trên người ra anh đứng lặng ở trước cửa số sát đất.

 

Rất nhanh tiếng gõ cửa vang lên, Ngũ Vũ đi đến, cung kính thấp giọng báo cáo: “Chủ tử, chiếc xe kia đã tiêu hủy, người của Thượng Quan Đằng cũng không tra được chỗ chúng ta, nơi đây rất an toàn.”

 

Là Lục Tử Tiễn cứu Hạ Tịch Quán.

 

Trên gương mặt tuần mỹ vô song của Lục Tử Tiễn cũng không có biểu tình dư thừa, lúc này Ngũ Vũ lại nói: “Chủ tử, nơi này là Hoa Tây, là địa bàn Thượng Quan Đẳng, hiện tại gã long trời lở đất tìm chúng ta… Chủ tử vì Hạ tiêu thư thiệp hiểm như vậy, tham dự vào trong chiến tranh giữa Hoa Tây Lan Lâu và Giao Nhân Tộc, như vậy có đáng hay không?”

 

Lục Tử Tiễn nhớ tới hơn bốn năm trước trong căn cứ dưới lòng đất, Hạ Tịch Quán không hè từ bỏ anh, vậy hiện tại sao anh dám vứt bỏ cô?

 

“Đáng.” Lục Tử Tiễn nói.

 

Vì cô, tất cả đều đáng giá.

 

Ngũ Vũ đặt một phần hồ sơ niêm phong ở trên bàn làm việc: “Chủ tử, căn cứ tình báo, dòng máu trên người Lục Hàn Đình rất đặc thù, chính là dòng máu Xích Tử, với cừu hận giữa Hoa Tây và Lan Lâu, Lục Hàn Đình và Hạ tiểu thư sợ rằng đời này đều không thẻ tiến tới với nhau.”

 

Nói Ngũ Vũ thận trọng nhìn dung nhan tuần mỹ kia của Lục Tử Tiễn: “Chủ tử, nếu như anh thích Hạ tiểu thư, thì hiện tại… là một thời cơ tốt.”

 

Thừa lúc vắng mà vào.

 

Lục Tử Tiễn nhìn thoáng qua hồ sơ phong kín trên bàn làm việc, cũng không nói lời nào, không ai biết anh đang suy nghĩ cái gì, im lặng mấy giây sau anh mới cắt giọng: “Ngày mai tôi muốn thấy báo cáo kiểm tra máu của Lục Hàn Đình.”
 
Chương 1593


Chương 1593:

 

Ngũ Vũ khựng lại, chủ tử nhà mình tại sao muốn báo cáo kiểm tra máu của Lục Hàn Đình?

 

Lẽ nào chủ tử là muốn phân tích dòng máu đặc thù của Lục Hàn Đình?

 

Vì sao?

 

Chủ tử suy nghĩ cái gì?

 

Mặc dù Ngũ Vũ có rất nhiều nghi vấn, nhưng anh ta một chữ cũng không dám hỏi, chỉ có thể cung kính gật đầu: “Vâng ạ.”

 

Hiện tại Lục Tử Tiễn tung hoành toàn bộ y giới, nắm trong tay hệ thống bộ gen khổng lồ nhất toàn cầu, muốn số liệu máu trên người Lục Hàn Đình, rất đơn giản.

 

Lục Tử Tiễn đi ra thư phòng, đi tới phòng của Hạ Tịch Quán, bên trong người làm nữ mới vừa lui ra ngoài, trong tay bưng tổ yến.

 

Tổ yến không hề động đến, rất rõ ràng Hạ Tịch Quán một ngụm cũng không ăn.

 

“Tiên sinh, Hạ tiểu thư nói cô ấy không đói bụng.” Người làm nữ khổ SỞ nói.

 

Lục Tử Tiễn tự tay nhận láy tổ yến: “Đi xuông đi.”

 

“Vâng.” Người làm nữ lui xuống.

 

Lục Tử Tiễn bưng tổ yến đẩy cửa phòng ra, anh liếc mắt liền thấy được Hạ Tịch Quán, hiện tại Hạ Tịch Quán ngôi trên thảm lông trước của sỏ sát, cô co chân, hai tay ôm đầu gói của mình, đôi mắt trong vắt kia nhìn ngoài cửa sổ, yên lặng đang ngắn người.

 

Lục Tử Tiễn đi tới, ngồi xuống bên người cô: “Đang suy nghĩ cái gì?”

 

Trong con ngươi tan rã của Hạ Tịch Quán chậm rãi có tiêu cự, cô quay đầu nhìn Lục Tử Tiễn: “Tử Tiễn, cám ơn anh đã cứu em, nhưng anh đừng nên tham dự vào, như vậy rất nguy hiểm.”

 

Lục Tử Tiễn nhàn nhạt câu môi mỏng, mêm mại cười nói: “Anh tưởng… chúng ta là bạn.”

 

Hạ Tịch Quán cong môi, nở nụ cười.

 

“Sau này em có tính toán gì không?”

 

Hạ Tịch Quán cảm thấy trên người rât lạnh, cô dùng hai cánh tay ôm lây chính mình, muốn cho chính mình một chút ám áp: “Em muốn mau chóng chạy về Lan Lâu.”

 

Lúc này trở về Lan Lâu, cô sẽ kế thừa ngôi vị Nữ Vương rôi.

 

Lục Tử Tiễn lẳng lặng nghe, Hạ Tịch Quán lại nói: “Nhưng… trước khi trở về Lan Lâu, em còn có một số việc phải làm, có vài kẻ phải giải quyết.”

 

*Vì ngôi xưng hô bên Trung giống với | – You tiếng Anh, nên để linh hoạt và đủ đề thê hiện tâm tình của nhân vật hơn, mình xin phép chuyển ngôi xưng của Tử Tiễn với Tịch Quán về anh – em.

 

Lúc Hạ Tịch Quán nói những lời này lại khôi phục thần thái ngày thường, thông tuệ xen lẫn vẻ sắc bén lạnh thấu xương, còn có mấy phần thong dong.

 

Đôi đồng tử Lục Tử Tiễn sáng lên, anh biết đây mới là Hạ Tịch Quán mà anh biết, cô chưa bao giờ sợ bắt kỳ gian nan hiểm trở gì trên thế gian này, càng chiến càng hăng.

 

“Cần anh giúp em gì không?”

 

“Em muốn gặp bà bà và tứ nương Hoa Hảo Nguyệt Viên.”

 

Lục Tử Tiễn gật đầu: “Nghe nói Thượng Quan Đằng và Giao Nhân Tộc Công Chúa đều mang bà bà và Tứ Nương về, ngày mai sẽ phoïi trước Huyền Võ Môn để dân chúng xem, anh có biết những người này, ngày mai có thể đưa em cải trang đi Vào.”

 

“Thượng Quan Đằng và Giao Nhân Tộc Công Chúa biết en ngày mai nhất định sẽ đi, bọn họ đã bố trí xong thiên la địa võng chờ em ở nơi đó rồi.
 
Chương 1594


Chương 1594:

 

“Vậy em còn muốn đi?”

 

“Đi, đương nhiên muốn đi!” Hạ Tịch Quán nhếch đôi môi đỏ mọng: “Em chẳng những muốn đi, còn muốn mang bà bà và Tứ Nương về nhà.”

 

Cô muốn mang bọn họ về, Lan Lâu mới là nhà của bọn họ, cô không thể ném bọn họ ở Hoa Tây.

 

“Ứm có nắm chắc không? Muốn ở trong thiên la địa võng mang bà bà và Tứ Nương toàn thân trở ra, không phải là chuyện đơn giản.”

 

Hạ Tịch Quán nhìn nơi xa xa ngoài cửa số: “Em tự có cách.”

 

Trước Huyền Võ Môn.

 

Thị vệ ném bà bà và Tứ Nương ra, bốn phía đều là đám người vây xem, chỉ trỏ.

 

“Nghe nói bọn họ đều là người Lan Lâu, muôn ám sát Thượng Quan : Quận Chúa, ngược lại bị đánh chêt.”

 

“Suyt, ông nhỏ giọng một chút, tôi lại nghe nói những người này đều bị Lan Lâu Công Chúa giật dây, hiện tại Thượng Quan Quận Chúa ban lệnh truy sát, đang lùng sục Lan Lâu Công Chúa khắp nơi, Lan Lâu Công Chúa biến thành đối tượng truy nã rồi đấy.”

 

Hiện tại Thượng Quan Đẳng và Giao Nhân Tộc Công Chúa đứng ở trên hoàng thành, quan sát tất cả phát sinh phía dưới, Thượng Quan Đằng nói: “Ngươi nói, Hạ Tịch Quán thực sự đến không?”

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa gật đầu: “Sẽ, ả nhất định sẽ đến.”

 

Lúc này trong đám người phía dưới xuất hiện một thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại, Hạ Tịch Quán tới, hôm nay cô mặc áo choàng trắng, trên đầu đội mũ, thấy không rõ mặt, cô chậm rãi đi tới.

 

Hạ Tịch Quán xuyên qua đoàn người, đứng trước mặt bà bà và Tứ Nương, ngày hôm qua vẫn còn đang sống sờ sờ, hiện tại thân xác đã nguội lạnh.

 

Hạ Tịch Quán nhìn bọn họ, trong lòng nhẹ giọng nói – bà bà, Tứ Nương, con tới rồi, con hiện tại liền mang mọi người về nhà.

 

— Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu — Liễu Anh Lạc giống như một gấu không đuôi vậy bám trên người Lục Tư Tước, máy thanh niên tài giỏi đẹp trai kia thây được, thức thời rời đi.

 

Lục Tư Tước lúc này từ trong bàn tay nhỏ của cô rút cánh tay mình về, anh nhíu lại mày kiếm nhìn cô, mím môi không vui nói: “Cô bé, xin tự trọng!”

 

Nói xong, anh xoay người đi đến xe, lưu cho cô một bóng lưng bạc tình lạnh lùng.

 

Thư ký Tống Minh: Sao bây giờ anh ta lại có ảo giác chủ tịch bị một cô gái đùa giỡn thê nhỉ?

 

Lục Tư Tước lên xe: “Lái xe.”

 

“Vâng.”

 

Lúc xe nhắc bánh, Liễu Anh Lạc yêu kiều đứng lặng ở ngoài xe, cô nhìn anh cười ngọt ngào nói: “Liễu Anh Lạc! Tên của eml Em tên là Liễu Anh Lạc!”

 

Trong lòng Lục Tư Tước khẽ động, cái tên “Liễu Anh Lạc” này quanh quần bên tai anh, như không dời đi được.

 

Lúc Lục Tư Tước thấy cái tên “ Liễu Anh Lạc” này lần nữa, là trên cuộc thi thiết kế do Lục thị tổ chức, Tống Minh đưa danh sách thí sinh dự thi cho anh.

 

Trên cổng thành Giao Nhân Tộc Công Chúa trong đám người liếc mắt liền thấy được Hạ Tịch Quán, hai mắt ả sáng ngời: “Thượng Quan Quận Chúa, Hạ Tịch Quán tới!”

 

“Thật không? Ở đâu?” Thượng Quan Đẳng nhìn xuống dưới lầu.

 

Lúc này lầu dưới Hạ Tịch Quán ngẳắng đầu, đôi mắt trong vắt xuyên qua đoàn người nhìn lại, ánh mắt rơi trên người Thượng Quan Đằng và Giao Nhân Tộc Công Chúa.

 

Sau mấy giây ngắn ngủi đối diện, Hạ Tịch Quán xoay người, nhanh chóng rời đi.
 
Chương 1595


Chương 1595:

 

“Người đâu, người đâu mau tói đi theo ta, Hạ Tịch Quán đã tự chui đầu vào lưới, lần này ta nhất định phải bắt được ả!” Giao Nhân Tộc Công Chúa mang theo thủ hạ nhanh chóng đuỏi theo.

 

Thấy Giao Nhân Tộc Công Chúa đuổi theo, Thượng Quan Đằng cũng không chậm trễ, trong lòng gã quá kiêng ky Hạ Tịch Quán, chỉ khi loại trừ Hạ Tịch Quán, đến đêm gã mới có thể ngủ yên.

 

Thượng Quan Đằng mang theo thị vệ cũng đuổi theo, lúc đuổi tới sân luyện ngựa của hoàng gia, Thượng Quan Đằng ở phía trước thấy được Giao Nhân Tộc Công Chúa.

 

“Giao Nhân Tộc Công Chúa, Hạ Tịch Quán đâu, sao không thây ả đâu?”

 

Thượng Quan Đăng hỏi.

 

Gương mặt Giao Nhân Tộc Công Chúa lo lắng, ả chỉ chỉ phía trước: “Ta vừa thấy Hạ Tịch Quán biến mắt trong này, chúng ta mau đi.”

 

“Được.” Thượng Quan Đằng theo Giao Nhân Tộc Công Chúa đi qua.

 

Lúc này, Giao Nhân Tộc Công Chúa đột nhiên dừng chân lại.

 

Thượng Quan Đằng sửng sốt: “Giao Nhân Tộc Công Chúa, sao ngươi không đi?”

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa ngắng đầu, nhìn về phía Thượng Quan Đẳng, ả chậm rãi câu môi, nở nụ cười.

 

Nụ cười này làm cho Thượng Quan Đẳng sỏn cả gai óc, dù sao Thượng Quan Đằng và Giao Nhân Tộc Công Chúa chỉ là hợp tác tạm thời, kỳ thực hai người đều nghi ngờ lẫn nhau, Thượng Quan Đằng cũng không quên mấy năm nay Họa Phi Giao Nhân Tộc vẫn nằm vùng ở bên người gã chuốc thuốc gã, móc rỗng thân thể gã.

 

Giao Nhân Tộc là muốn thao túng gã.

 

Cho nên bây giờ chứng kiến Giao Nhân Tộc Công Chúa dị thường, trong lòng Thượng Quan Đẳng gióng lên tiếng chuông lớn: “Ngươi… ngươi cười cái gì?”

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa buồn bã nói: “Hạ Tịch Quán là phải đuổi, thế nhưng Thượng Quan Quận Chúa ta cũng không thể tha, nếu như Lan Lâu và Hoa Tây đồng thời biến mắt, Giao Nhân Tộc bọn ta đây liền trở thành duy nhất!”

 

Thượng Quan Đẳng rùng mình, nỗi giận nói: “Ngươi… ngươi to gan!”

 

Lúc này tay Giao Nhân Tộc Công Chúa khẽ động, Thượng Quan Đằng chỉ cảm thấy trong tầm mắt lóe lên ánh sáng lạnh, gã muốn cử động, thế tốc độ Giao Nhân Tộc Công Chúa rất nhanh, giơ tay chém xuống, một giây kế tiếp một bả đao nhọn cũng đã sâu đậm đâm vào trong ngực gã.

 

Thượng Quan Đằng đột nhiên đau nhói, sắc mặt trắng bệch: “Người đâu, nhanh…đên đây…”

 

Thị vệ sau lưng nhanh chóng chạy tới.

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa buông lỏng đao ra, xoay người chạy.

 

“Quận Chúa, ngài làm sao vậy?”

 

“Không cần lo cho ta, mau đuổi theo Giao Nhân Tộc Công Chúa, giết không tha!” Thượng Quan Đằng che vết thương của mình, phẫn hận cắn răng nói.

 

“Vâng.”

 

Bên kia, Giao Nhân Tộc Công Chúa đang đuổi theo Hạ Tịch Quán, rất nhanh bước chân ả liền ngừng lại, bởi vì Hạ Tịch Quán đã ở phía trước chờ ả.

 

Trên người Hạ Tịch Quán vẫn là áo choàng trắng đó, cô đã tháo mũ xuống, mái tóc đen thanh thuần như tơ lụa xõa tung ở đầu vai, bên tai cô căm một đóa hoa trắng nhỏ, gương mặt chưa thoa phần tô son lại phá lệ tuyệt sắc tiên khí, hiện tại cô lặng lặng đứng ở phía trước, đôi mắt trong vắt lóe ra toái quang, chớp mắt tỏa ra hương hoa.

 

Trong lòng Giao Nhân Tộc Công Chúa giật mình không rõ, rất rõ ràng không ngờ tới Hạ Tịch Quán lại không trốn, mà là đang nơi đây chờ ả.

 

“Hạ Tịch Quán, vì sao ngươi không trỗn?”
 
Chương 1596


Chương 1596:

 

Hạ Tịch Quán nhìn Giao Nhân Tộc Công Chúa, chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng: “Ta tại sao phải chạy trốn, hiện tại người nên trốn… là ngươi ấy chứt”

 

“Có ý gì?” Giao Nhân Tộc Công Chúa không hiểu.

 

Hạ Tịch Quán cười nhạt không nói gì, cô lui về phía sau hai bước, sau đó dùng lực hua hua tay: “Người đâu tới đây mau, Giao Nhân Tộc Công Chúa ở chỗ này!”

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa ngắng đầu, chỉ thấy những thị vệ của Thượng Quan Đẳng “xoát” cái đều nhìn lại: “Giao Nhân Tộc Công Chúa ở đâu, Quận Chúa có lệnh, bắt ả, giết không tha!”

 

Cái gì?

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa hoài nghi chính mình nghe lầm, lão già Thượng Quan Đằng đó tại sao muốn bắt chính mình, không phải đã hẹn nhau cùng bắt Hạ Tịch Quán sao?

 

“Hạ Tịch Quán, mày làm cái gì?”

 

Hạ Tịch Quán nhướng hàng mày lá liễu: “Ngươi vừa rồi làm cái gì ngươi không rõ sao, vừa rồi ngươi đã đâm Thượng Quan Đằng một dao mà.”

 

Con ngươi Giao Nhân Tộc Công Chúa co rụt lại, ả đâm Thượng Quan Đằng lúc nào chứ, ả căn bản cũng không thấy Thượng Quan Đằng, vẫn đang đuổi Hạ Tịch Quán mà.

 

Không tốt.

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa ý thức được mình trúng kế: “Hạ Tịch Quán, là ngươi, đúng không? Là ngươi giả mạo tai”

 

Trong đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán tràn ra tia sáng lạnh lùng, cô giơ tay lên cởi bỏ áo choàng trên người, lại quấn mái tóc dài lên: “Giao Nhân Tộc Công Chúa, hôm nay chẳng qua chỉ là đòi lại ít thứ trên người ngươi, trên tay ngươi dính máu, thù của Lan Lâu cùng Giao Nhân giữa ngươi và ta, ta tới ngày tát báo!”

 

Nói xong Hạ Tịch Quán vươn tay phất một cái, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc nhanh chóng biến thành một khuôn mặt nhỏ bình thường, rất nhiều thị vệ vọt tới, Hạ Tịch Quán trà trộn vào đoàn người, kinh hoàng nói: “Giao Nhân Tộc Công Chúa ở đó, ả ta ở đói”

 

Thân ảnh Hạ Tịch Quán nhanh chóng biên mắt trong đám đông.

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa trơ mắt nhìn Hạ Tịch Quán chạy thoát, Hạ Tịch Quán am hiểu thuật dịch dung, ngụy trang thành dáng vẻ nha hoàn thừa dịp loạn chạy thoát.

 

“Các ngươi làm cái gì, các ngươi bắt ta làm cái gì? Thượng Quan Đằng đâu, bảo Thượng Quan Đẳng tới gặp ta, chúng ta trúng kế rồi!” Giao Nhân Tộc Công Chúa hét lón.

 

Lúc này Thượng Quan Đằng bị thương vội vã chạy tới, gã âm u nhìn Giao Nhân Tộc Công Chúa: “Giao Nhân Tộc Công Chúa, ngươi chạy à, ta xem lần này ngươi chạy đến đâu?”

 

N Giao Nhân Tộc Công Chúa cạn lời, đêu nói không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, ả xem như đã cảm nhận sâu sắc câu nói này.

 

“Thượng Quan Quận Chúa, ngươi trúng kế rồi, vừa rồi đâm ngươi một đao không phải ta, mà là Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán dùng thuật dịch dung ngụy trang thành ta, ả muốn ly gián chúng ta, ngươi ngàn vạn lần đừng để bị mắc mưu!” Giao Nhân Tộc Công Chúa giải thích.

 

Thượng Quan Đẳng vung tay lên, bốc đồng biểu thị – ta không nghe, ta không nghe, ta cái gì cũng không muốn nghe: “Giao Nhân Tộc Công Chúa, ngươi còn muốn gạt ta, ngươi nghĩ rằng ta ngu xuẩn như vậy sao?”

 

Giao Nhân Tộc Công (Chùa: Thượng Quan Đằng ngu hết thuốc chữa, không thể cùng bày mưu!

 

“Quận Chúa!” Lúc này có thị vệ vội vã chạy tới, báo cáo: “Quận Chúa, không xong, vừa rồi trước Huyền Võ Môn đột nhiên cháy, bởi vì có rất nhiều dân chúng vây xem, mọi người bị kinh sợ lập tức giải tán, khung cảnh cực kỳ hỗn loạn, trong lúc đó bà bà và tứ nương của Lan Lâu toàn bộ biến mắt rồi.”

 

“Cái gì?” Thượng Quan Đẳng tức giận.

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa biến sắc, ả đã biết, đây là kế liên hoàn của Hạ Tịch Quán.

 

Ngày hôm nay Hạ Tịch Quán lẻ loi một mình xông vào Huyền Võ Môn, đập nồi dìm thuyền, bày mưu nghĩ kế, quay ả và Thượng Quan Đằng Vòng vòng.
 
Chương 1597


Chương 1597:

 

Hạ Tịch Quán một mũi tên trúng hai con nhạn, chẳng những chia rẽ liên mính giữa ả và Thượng Quan Đằng, còn mang đi bà bà cùng tứ nương.

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa vẫn luôn biết thực lực của Hạ Tịch Quán, cô gái của Lan Lâu này, trí kế vô song, mỗi một bước cô đi đều rất cần thận, ngày hôm nay vốn là tử cục, nhưng vẫn bị Hạ Tịch Quán cho cứng rắn chém ra một con đường sống.

 

“Đuổi! Mau đuổi theo! Truyền lệnh của ta, lập tức phong tỏa cửa thành, phải đem Hạ Tịch Quán trở về cho ta!” Thượng Quan Đằng giận dữ nói.

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa biết trong lòng Thượng Quan Đằng luống cuống, sợ, ả nhanh chóng nói: “Thượng Quan Quận Chúa, hiện tại ngươi đã biết rồi đấy, đâm bị thương ngươi không phải ta, mà là Hạ Tịch Quán, đây là kế liên hoàn của ả, chúng ta không thể nội chiến, mà nên tập trung hỏa lực tiêu diệt Hạ Tịch Quán và Lan Lâu trước.”

 

Ánh mắt Thượng Quan Đẳng rơi vào Giao Nhân Tộc Công Chúa, đột nhiên thâm độc bật cười: “Vừa rồi Hạ Tịch Quán câu có nói đúng một câu.”

 

*Ä nói cái gì?”

 

“Ä nói, nếu như Lan Lâu và Hoa Tây cùng nhau biến mắt, vậy Giao Nhân Tộc sẽ trở thành duy nhât.”

 

Sắc mặt Giao Nhân Tộc Công Chúa đại biến, Hạ Tịch Quán lại nói như vậy, Thượng Quan Đằng vốn chính là kẻ đa nghi, Hạ Tịch Quán đang khích lên lòng đa nghi của gã.

 

Những lời này đã giống như một cây đuốc châm vào lòng Thượng Quan Đẳng, sau này sẽ điên cuồng bùng cháy.

 

“Thượng Quan Quận Chúa, vậy ngươi… bây giờ muốn làm như thế nào?”

 

“Hiện tại giữa Hoa Tây, Lan Lâu cùng Giao Nhân, thực lực Hoa Tây chúng ta cường đại nhất, ta hiện tại chính thức giải trừ liên minh với ngươi, cùng lúc đó lùng bắt Hạ Tịch Quán, về mặt khác sẽ giam giữ ngươi, như vậy Lan Lâu và Giao Nhân liền đều trong lòng bàn tay của ta rồi, ha ha ha.” Thượng Quan Đẳng cảm giác mình quá thông minh, gã ngửa mặt lên trời cười to, quả thực yêu chết chính mình.

 

Tim Giao Nhân Tộc Công Chúa trực tiếp trầm xuống, ả biết kế ly gián của Hạ Tịch Quán đã thành công, quá ghê tởm!

 

Dưới tàng cây dương liễu ven bờ sông.

 

Lúc này dưới tàng cây dương liễu đứng nghiêm một thân ảnh nhỏ nhắn mêm mại, Hạ Tịch Quán!

 

Hạ Tịch Quán lặng lặng đứng ở bờ sông, trên sông đậu một chiếc thuyền, Tình Nhi đứng ở đầu thuyền, đang phát tay: “Công Chúa, tạm biệt.”

 

Gió mát thổi đến, phất động tắm màng trên khoang thuyền, chỉ thấy bên trong lặng lặng nằm năm người, bà bà và tứ nương, khuôn mặt bọn họ an yên nằm ở nơi đó, thay quần áo sạch sẽ, như thể chỉ đang ngủ.

 

Thuyền đã tới rồi, dẫn bọn họ về nhà, trở về Lan Lâu.

 

Trong đôi mắt Hạ Tịch Quán tràn ra vài phần đau khổ, cô nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”

 

“Công Chúa, người chừng nào trở về, người đi theo chúng thần đi!, Hiện tại Thượng Quan Đằng phong tỏa toàn thành, ở lại chỗ này rất nguy hiểm.” Tình Nhi khuyên nhủ.

 

Hạ Tịch Quán lắc đầu: “Tôi biết bây giò chỗ này rất nguy hiểm, cho nên các cô toàn bộ rút lui khỏi Hoa Tây đi, tôi một mình ở lại chỗ này, tôi còn có một số việc muốn làm, xong xuôi sẽ lập tức trở về.”

 

“Nhưng Công Chúa, một mình người ở chỗ này…”

 

Hạ Tịch Quán giơ tay lên, cắt đứt Tình Nhi lo lăng: “Tình Nhi, đi thôi, mang bà bà và tứ nương vê nhà.”

 

Tình Nhi chỉ có thể gật đầu: “Công Chúa, tạm biệt.”

 

Thuyền nhỏ rất nhanh đã đến vào lòng sông, biến mắt không thấy.

 

Hạ Tịch Quán lặng lặng đứng lặng ở bờ sông trong chốc lát, sau đó cô xoay người, một giây kế tiếp một thân ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng liền xông vào trong tầm mắt cô.
 
Chương 1598


Chương 1598:

 

Lục Tử Tiễn.

 

Hôm nay Lục Tử Tiễn mặc áo choàng đen, sắc đen càng tôn lên tuần nhan như ngọc của anh, khí chất Lục Tử Tiễn vẫn rất sạch sẽ, trời sinh mang theo khí độ chỉ thế gia công tử mới có, anh không biết đã đứng ở nơi đó từ khi nào, vẫn đứng phía sau Hạ Tịch Quán, lắng lặng nhìn cô, chờ cô.

 

Hạ Tịch Quán khựng lại: “Tử Tiễn, sao anh lại tới đây, không phải em đã nói sau khi vào Huyền Võ Môn chúng ta liền mỗi người mỗi ngã sao, em sợ mang tới nguy hiểm cho anh.”

 

Đôi đồng tử đen diệu sáng của Lục Tử Tiễn nhìn cô, thanh âm mềm mại: “Không có gì phải lo, nơi này có người của anh, chúng ta có thể trốn khỏi không trở ngại.”

 

Lúc này thủ lĩnh Huyền Võ Môn chạy tới, cung kính nói: “Lục thần y, tôi mang hai người đi.”

 

“Được.”

 

Hạ Tịch Quán theo Lục Tử Tiễn rời đi, quả nhiên có thủ lĩnh Huyền Võ Môn dẫn đường, một đường đi rất thông suốt.

 

Hạ Tịch Quán nghĩ thầm, đại khái Thượng Quan Đằng nằm mơ cũng không nghĩ tới gã ở bên ngoài phong tỏa toàn thành, mà cô lúc này lại nghênh ngang tiêu sái đi trên đường lớn Huyền Võ Môn.

 

“Tử Tiễn, anh và vị thủ lĩnh Huyền Võ Môn này quen biêt thê nào vậy?” Hạ Tịch Quán tò mò hỏi.

 

“Anh đã từng đã cứu vợ của vị thủ lĩnh này, nên anh ta đôi với anh có chút cảm kích.” Lục Tử Tiễn đáp.

 

Hạ Tịch Quán nhìn ra được, vị thủ lĩnh Huyền Võ Môn này đối với Lục Tử Tiễn không chỉ là cảm kích, còn có sùng bái và kính yêu, bằng không anh ta cũng sẽ không mạo hiểm lớn tiên bọn họ ra ngoài như vậy.

 

Làm bác sĩ, có dao trong tay thật ra lại là vũ khí lợi hại nhât trên đời này.

 

Mấy năm này, anh dường như quen biết được rất nhiều người.

 

Đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán rơi trên khuôn mặt tuần tú Lục Tử Tiễn, ngắm kỹ anh.

 

Lục Tử Tiễn nghiêng mặt, thấy cô ngẹo cái đầu nhỏ, đôi mắt đen láy ươn ướt dừng trên mặt anh, anh không khỏi câu môi, trên gương mặt là không cách nào che giấu vẻ mềm mại: “Nhìn gì thế?”

 

“Tử Tiễn, em cảm thấy… mấy năm này anh hình như thay đổi không ít, thế nhưng, em vẫn không nói ra anh thay đổi ở đâu, chắc là… đã cường đại hơn rồi.”

 

Hạ Tịch Quán suy nghĩ một chút, cuối cùng dùng từ “cường đại” này.

 

Lục Tử Tiễn câu môi: “Cường đại, chẳng lẽ không được à?”

 

Chỉ khi cường đại rồi, anh có thể bảo vệ người anh muôn bảo vệ.

 

Hạ Tịch Quán nháy mắt: “Cường đại tất nhiên là tốt, thế nhưng Tử Tiễn, anh khác với chúng em, chúng em bị vận mệnh ràng buộc, nhưng anh không có, anh có thể lựa chọn một cuộc sống vui vẻ tự tại.”

 

Lục Tử Tiễn thả chậm bước chân, lúc này anh hy vọng dường nào Huyền Võ Môn không có điểm cuối, anh cùng cô có thê đi như vậy mãi.

 

Bên tai có giọng nói mềm mại của cô, bên người có cô bâu bạn, đây chính là cuộc sông vui vẻ tự tại của anh.

 

Lúc này phía trước xôn xao, thủ lĩnh Huyền Võ Môn nhanh chóng nói: “Lục thần y, không cần lo lắng, những người kia dán hoàng bảng, Thượng Quan Quận Chúa đã chọn xong người thừa kế của mình, đó chính là Thượng Quan Hàn Đình.”

 

Cái gì?

 

Bước chân của Hạ Tịch Quán đột nhiên khựng lại.

 

Thủ lĩnh Huyền Võ Môn tiếp tục nói: “Thượng Quan Quận Chúa muốn truyền ngôi cho Thượng Quan Hàn Đình, Thượng Quan Hàn Đình chẳng mấy chốc sẽ kế thừa ngôi vị Quận Chúa, trở thành Quân Chủ của Hoa Tây.”
 
Chương 1599


Chương 1599:

 

— Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liêu — Tan việc, Lục Tư Tước mang theo thư ký Tông Minh đi thang máy VIP dành riêng cho chủ tịch, vừa xuống dưới đại sảnh, anh liền thấy nhóm con gái trẻ đẹp đang đi tới từ bên ngoài.

 

“Chủ tịch, những cô gái này đều là tới dự cuộc thi thiệt kê.” Tông Minh thâp giọng nói.

 

Dự thi?

 

Lục Tự Tước đột nhiên nhớ lại cái tên thấy ở trong danh sách – Liễu Anh Lạc.

 

Anh ngắng đầu, đôi mắt thâm thúy nhàn nhạt quét qua gương mặt các cô gái kia, vậy mà, không thây người kia.

 

Cô… hình như không tới.

 

Lục Tư Tước nhanh chóng nhíu mày, bởi vì anh không biết mình đang làm gì, anh chợt bắt đầu tìm kiếm thân ảnh cô gái đó trong đám người.

 

Anh bị gì thế?

 

Lục Tư Tước không hiểu sao có chút phiền muộn, anh tăng nhanh bước chân, nhưng vừa mới đi ra, một bóng người vội vã chạy qua đây, trực tiếp đụng vào trong ngực anh.

 

Kể từ khi biết trên người Lục Hàn Đình chảy xuôi dòng máu Xích Tử, Hạ Tịch Quán cũng biết ngày này sớm muộn sẽ đến, thế nhưng, nó tới quá nhanh.

 

Nhanh đến độ cô trở tay không kịp.

 

Lục Tử Tiễn cũng dừng bước, anh nhìn khuôn mặt nhỏ đột nhiên trở nên tái nhợt củaHa Tịch Quán nanh, thấp giọng nói: “Anh hai bây giò còn đang ở trong hoàng cung, em…”

 

Hạ Tịch Quán thõng xuống hàng mi nhỏ dài: “Tử Tiễn, chúng ta đi thôi.”

 

Nhìn bóng lưng Hạ Tịch Quán rời đi, Lục Tử Tiên quay đâu, nhìn thoáng qua hoàng thành phía sau.

 

Trong hoàng cung.

 

Ngự y mới vừa băng bó vết thương cho Thượng Quan Đẳng, bỗng có người vội vã báo lại: “Quận Chúa, không xong rồi, Giao Nhân Tộc Công Chúa vừa mới lén bỏ chạy!”

 

“Cái gì?” Thượng Quan Đằng tức giận, thuận tay đã ném chén trà bên người: “Các ngươi đám phế vật này, nhiều người như vậy cũng không canh giữ được một ả Giao Nhân Tộc Công Chúa!”

 

“Quận Chúa, xin bớt giận.” Lúc này mưu thần bên người tới khuyên bảo nói: “Giao Nhân Tộc Công Chúa chạy đi nhất định là đi tìm Hạ Tịch Quán, vậy cũng tốt, chúng ta cái gì cũng không cần làm, cứ chờ nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi thôi.”

 

Hai mắt Thượng Quan Đẳng sáng ngời, giận dữ biến mát: “Có lý, việc câp bách của chúng ta là để Thượng Quan Hàn Đình mau chóng kế thừa ngôi vị Quận Chúa, Thời gia hiện tại tay cầm quyền cao, thiên kim đại tiểu thư Thời gia Thời Hi Ngọc chính là đệ nhất danh viện, ta muốn tiến hành đám hỏi, để Thượng Quan Hàn Đình cưới Hi Ngọc, như vậy Hoa Tây chúng ta có thể thiên thu vạn đại rồi.”

 

Lúc này có người làm nữ đi đến, báo cáo: “Quận Chúa, Thượng Quan Điện Hạ đã tỉnh.”

 

Thượng Quan Hàn Đình đã tỉnh.

 

Sau khi Thượng Quan Đằng mang Thượng Quan Hàn Đình về liền cho anh uông thuốc giải, giải đi chất độc trên kiếm, hiện tại anh cuối cùng đã tỉnh.

 

Thượng Quan Đằng liền đứng dậy: “Đi, đi xem.”

 

Thượng Quan Hàn Đình đã tỉnh, nhưng anh thụ thương hơi nghiêm trọng, sắc mặt còn rất tái.

 

Anh vén chăn lên muốn xuống giường, thế nhưng người làm nữ nhanh chóng ngăn anh: “Điện Hạ, ngự y nói ngài phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, tránh cho tác động vết thương, nên người không thể xuống giường.”

 

Điện Hạ?
 
Chương 1600


Chương 1600:

 

Tiếng xưng hô này làm cho tròng mắt thâm thúy Thượng Quan Hàn Đình cuồn cuộn ra tia sắc bén, anh nhìn thoáng qua căn phòng này: “Tôi bây giờ đang ở đâu?”

 

Lúc này cửa phòng bị đầy ra, Thượng Quan Đẳng chạy vào, ôm lầy Thượng Quan Hàn Đình bắt đầu khóc rống: “Cháu trai cả của ta, cậu rốt cuộc gặp lại con rồi, máy năm nay con theo mẹ con lưu lạc dân gian nhất định rất gian khổ! Đèu là cậu Sai, cậu nhất định sẽ bồi thường cho con thật tốt.”

 

Thượng Quan Hàn Đình thấy một người đàn ông nhào tới ôm anh khóc rồng, khuôn mặt tuần tú “xoát” cái đen kịt, anh ghét bỏ nói: “Buông tay.”

 

Thượng Quan Đẳng nhanh chóng buông lỏng ra, gã ngượng ngùng nhìn Thượng Quan Hàn Đình: “Hàn Đình à, là ta, ta là cậu con!”

 

Thượng Quan Hàn Đình lạnh lùng nhìn Thượng, Quan Đẳng, sau đó đứng dậy xuống giường, anh muốn đi tìm Hạ Tịch Quán!

 

“Hàn Đình cháu, con là muốn đi tìm Hạ Tịch Quán sao? Đừng tìm, Hoa Tây chúng ta và Lan Lâu có mối thù không đội trời chung, hơn nữa chúng ta còn giết bà bà và tứ nương của ả rồi, con và cô không có khả năng, vẫn là sớm chặt đứt điI!”

 

Bước chân Thượng Quan Hàn Đình dừng lại, anh quay đầu, ánh mắt âm vụ lãnh lệ nhìn chằm chằm Thượng Quan Đằng, anh còn không biết đã xảy ra việc này.

 

“Hàn Đình à, con mau chấp nhận hiện thực đi! Trên người con chảy xuôi dòng máu Xích Tử, Hoa Tây là trách nhiệm của con, làm người cậu, ta rất coi trọng con, nên ta muốn truyền ngôi cho con, để con làm Hoa Tây Quận Chúa.”

 

“Hơn nữa, ta còn vì con chọn một cháu dâu thượng cấp, cô ấy chính là Thời gia thiên kim Thời Hi Ngọc, đây là một vị danh viện thiên kim chân chính, ta muốn con cưới cô ấy làm Hoàng Hậu.”

 

Trên khuôn mặt tuần tú của Thượng Quan Hàn Đình không có biểu cảm dư thừa, anh lạnh lùng nhìn Thượng Quan Đằng: “Nói xong rồi? Nói xong rồi thì tôi đi.”

 

Anh xoay người rời đi.

 

Thượng Quan Đẳng: “…”

 

Anh đã biết được ý của Thượng Quan Hàn Đình, Thượng Quan Hàn Đình – tự quyết định, ý rất dứt khoát, mau cút qua bên kia chơi một mình đi.

 

“Hàn Đình à,” Thượng Quan Đằng gọi lại Thượng Quan Hàn Đình: “Hiện tại Hạ Tịch Quán đã thành tội phạm bị truy nã, ta lùng bắt ả khắp thành, con đi ra ngoài tìm ả cũng vừa vặn lắm, dẫn đường cho ta, ta đang lo tìm không được ả.”

 

Bước chân của Thượng Quan Hàn Đình nhanh chóng dừng lại, anh quay người sang, trong tròng mắt thâm thúy đã dâng lên vài phần lệ khí đỏ tươi: “Thượng Quan Đằng, ông có phải chán sống rồi không?”

 

Thượng Quan Đằng nhún vai: “Hàn Đình, chờ con ngồi trên vị trí của ta bây giờ, rồi hãy nói với ta những lòi này, bằng không, huyết hải thâm cừu giữa Lan Lâu và Hoa Tây vẫn cách giữa con và ả ta, con không bảo vệ được Hạ Tịch Quán, chỉ mang đên cho ả tai họa.”

 

Hai bàn tay to xuôi ở bên người Thượng Quan Hàn Đình siết thành quyên, mắy giây sau buông lỏng ra, anh quay người ngồi xuông, sau đó nhếch môi nở nụ cười đáng sợ: “Thượng Quan Đẳng, ông cũng chưa từng cân nhắc qua cho bản thân mình, chờ tôi ngồi trên ngôi vị Quận Chúa, người đầu tiên tiêu diệt chính là ông.”

 

Thượng Quan Đằng cứng đờ, sau đó “ah”: “ha ha ha” xấu hỗ bật cười: “Hàn Đình à, chúng ta không nói chuyện nữa, Thời Hi Ngọc đã tới, ánh mắt đệ nhát danh viện này rất cao, cũng không phải là cô gái tầm thường, nêu như cô ây không xem trọng con, thì sẽ không có cái gọi là kết hôn, cho nên, con hiểu ý của ta chứ! Con trước hét giải quyết vị Thời Hi Ngọc này đi.”

 

Trong hoàng thành, vài chiếc xe limo chồng đạn sang trọng chậm rãi ngừng lại, một người làm nữ cung kính nói: “Tiểu thư, chúng ta đã đến.”

 

Thời Hi Ngọc ngồi ở phía sau, cũng không xuông xe.

 

Người làm nữ nói: “Tiểu thư, chúng ta phải vào xem thử, có thú vị hay không, nêu như người không thích vị Thượng Quan Điện Hạ này, cũng sẽ không ai miễn cưỡng người.”

 

Thời Hi Ngọc có gương mặt cực kỳ mặt xinh đẹp, cô ta khác xa với tất cả mọi người, từ nhỏ xuất thân đã nỏi tiếng, giơ tay nhắc chân đều lộ ra vẻ ưu nhã động nhân của đệ nhất danh viện, cô ta cũng không muốn xuống xe, đối với Thượng Quan Hàn Đình cũng không có bắt kỳ hứng thú gì, cô ta chậm rãi lấy ra một bức họa, vẽ lên là một thân ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa.
 
Chương 1601


Chương 1601:

 

Đây mới là người cô ta thíchI Lục Tử Tiễn đưa Hạ Tịch Quán về, trong thư phòng, Ngũ Vũ lại đưa tới một hồ sơ niêm phong: “Chủ tử, vừa mới nhận được tin tức, Thượng Quan Đằng muốn cho Thượng Quan Hàn Đình cưới Thời gia thiên kim đại tiểu thư Thời Hi Ngọc làm Hậu.”

 

Lục Tử Tiễn mở hồ sơ ra, bên trong là bức họa của Thời Hi Ngọc.

 

“Là cô ta?”

 

“Chủ tử, anh biết vị Thời Hi Ngọc này?”

 

Lục Tử Tiễn nhàn nhạt buông bức hoạ cuộn tròn xuông: “Từng gặp mặt một lân, tôi chữa bệnh cho cô ta.”

 

“Thời Hi Ngọc này là Thời gia thiên kim đại tiểu thư, thân phận tôn quý, luôn được sủng ái, được phong đệ nhất danh viện, nghe nói trong ngăn kéo của cô ta có rất nhiều bức họa của vương tử Điện Hạ, đều là chọn chồng cho cô ta, thế nhưng cô ta cũng không liếc mắt đến.”

 

“Hiện tại Thời gia cầm quyền cao, người nào cưới Thời Hi Ngọc, có thể đạt được toàn bộ thế lực khổng lồ của Thời gia, chính là bởi vì cái này, Vì giang sơn vĩnh cửu, Thượng Quan Đằng mới dán mắt lên trên người Thời Hi Ngọc.”

 

Lục Tử Tiễn không có biểu tình gì, hiện tại anh trên người anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, cúc áo nơi ống tay cũng không cởi ra, mà là nghiêm cần bao vây lấy cổ tay của anh, người đàn ông vẫn luôn mặc áo blouse rất hợp với sắc trắng, điều này khiến anh trở thành người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đẹp mắt nhất, không ai sánh bằng.

 

“Tôi biết rồi, Quán Quán thế nào?”

 

“Hồi chủ tử, sau khi Hạ tiểu thư trở về phòng đã ngủ, khẩu vị không tốt lắm, đầu bếp nữ đã dùng rất nhiều cách, nhưng Hạ tiểu thư ăn không vào.”

 

Trên khuôn mặt lãnh đạm kia của Lục Tử Tiễn lúc này mới xuất hiện vẻ dao động, anh rũ tuán mỹ mí mắt nhìn một chút lịch trình, ngày mai đã được anh dùng bút đỏ đánh dấu, bởi vì ngày mai là sinh nhật Hạ Tịch Quán.

 

Hạ Tịch Quán ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã là xế chiều, cô chỉnh sửa một chút sau đó rời cửa, lúc này người làm nữ đã đi tói: “Hạ tiểu thư, tiên sinh gọi cô đến, có chuyện tìm cô.”

 

Lục Tử Tiễn tìm cô?

 

Hạ Tịch Quán gật đầu: “Ừ.”

 

Người làm nữ dẫn Hạ Tịch Quán tới trong một căn phòng, Hạ Tịch Quán đầy cửa đi vào, trong phòng rất tối, cũng không mở đèn.

 

Lúc này “đùng đùng” hai tiếng, ruy băng nỗ vang, Lục Tử Tiễn từ trong bóng tối đi tới, trong tay anh cầm một cái bánh ga-tô, hiện tại trên bánh ga- tô thắp ánh nén chập chờn, anh cất giọng hát vang bài chúc mừng sinh nhật.

 

Hàng mi Hạ Tịch Quán run lên, lúc này mới nhớ tới hôm nay là sinh nhật của cô.

 

Hôm nay là sinh nhật cô 24 tuổi.

 

Lục Tử Tiễn đi tới, đôi đồng tử đen diệu sáng dưới ánh nến chập chờn nhìn Hạ Tịch Quán, tràn đầy đều ánh sáng, anh nhẹ giọng cười nói: “Quán Quán, chúc em sinh nhật vui vẻ, em lại lớn thêm một tuổi rồi.”

 

Hạ Tịch Quán cong đôi môi đỏ mọng: “Tử Tiễn, cảm ơn anh.”

 

“Quán Quán, ước đi! Nghe nói các điêu ước sinh nhật đêu sẽ linh ứng đó.”

 

Thật vậy chăng?

 

Hạ Tịch Quán chắp hai tay, nhẹ nhàng nhắm hai mắt, điều ước sinh nhật tuổi 24 của cô là… cô rất muốn gặp Lục tiên sinh, Lục tiên sinh có thể xuất hiện ở trước mắt cô.

 

Thế nhưng, điều ước này nhất định là sẽ không linh ứng.

 

Thôi vậy.

 

Hạ Tịch Quán mở mắt ra, sau đó thổi tắt ngọn nến.
 
Chương 1602


Chương 1602:

 

Đèn trong phòng sáng lên, lúc này Hạ Tịch Quán thấy mu bàn tay Lục Tử Tiễn có vài nơi bị phỏng, cô nhanh chóng nói: “Tử Tiễn, sao tay anh bị thương thế?”

 

Tay Lục Tử Tiễn trắng nõn thon dài, rất đẹp, trời sinh là tay cầm dao phẫu thuật, từ nhỏ cũng không chạm qua củi gạo dầu muối, cho nên hai vết phỏng kia thấy rất rõ.

 

Ngũ Vũ đứng cạnh thấy một màn này, nghĩ thầm trong lòng – Hạ tiều thư, chủ tử sáng sớm hôm nay đã bắt đầu làm bánh cho cô, cái bánh sinh nhật này là chủ tử tự mình làm đó.

 

Lục Tử Tiễn chưa từng làm bánh ga- tô, đây là lần đầu tiên, cho dù dưới sự chỉ đạo của đầu bếp nữ, anh cũng luống cuồng tay chân, hiện tại cái bánh trong tay anh đã là thành phẩm tốt nhát.

 

Lục Tử Tiễn câu môi: “Không sao, không cần thận bị phỏng mà thôi.”

 

Anh cũng không nói cho cô biết.

 

Hạ Tịch Quán chau mày: “Cái tay này của anh là tay để phẫu thuật đó, quý giá không gì sánh được, lần sau nhất định phải cần thận một chút, qua đây, em giúp anh băng bó.”

 

“Em ăn miếng bánh trước đã.”

 

Hạ Tịch Quán dùng ngón tay lấy một chút bánh đặt ở trong miệng mình: “Ưm, ăn ngon thật.”

 

Lục Tử Tiễn cười.

 

Xử lý tay cho Lục Tử Tiễn xong, Hạ Tịch Quán về tới phòng mình, cô cầm điện thoại lên, ngón tay đặt trên bàn gõ, cô bấm ra dãy số đã quen thuộc tận xương.

 

Lục tiên sinh…

 

Hàng mi khẽ run, cô nhắn gọi.

 

Thế nhưng rất nhanh cô đã cúp.

 

Điện thoại chưa kịp kết nối, cô không thể gọi.

 

Nhưng, cô chẳng máy chốc sẽ đi, trở vê Lan Lâu.

 

Hiện tại cô thật sự muốn nghe giọng nói của anh một chút.

 

Cô thật sự nhớ anh.

 

Viền mắt trắng nõn từ từ biến đỏ, trước khi nước mắt rơi xuống, Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngưởng mặt, cô bắt đầu hít sâu, từng lần một tự nói với mình, không sao, mình có thể kiên cường hơn mà, đừng khóc.

 

Ôn định tâm tình, Hạ Tịch Quán ra phòng, cô muốn đi ra ngoài hít thở không khí…

 

Lục Tử Tiễn lên lầu, anh thấy cửa Hạ phòng Tịch Quán đang mở.

 

Hiện tại đã là chín giờ tối.

 

Anh quay một hướng và bước vào căn phòng đang mở: “Quán Quán.”

 

Không ai trả lời.

 

Giày da được làm thủ công đạp trên thảm phát ra thanh âm trâm ôn, anh vào phòng tăm.

 

Con ngươi đen hơi dừng lại, anh chậm rãi nhìn về phía đặt điện thoại bên đài rửa mặt, điện thoại di động vẫn sáng, mặt trên hiện lên một dãy số vẫn chưa gọi đi, Lục tiên sinh…

 

Ánh mắt Lục Tử Tiễn dừng vài giây trên ba chữ “Lục tiên sinh” đó, kỳ thực, mặc dù cô không nói, anh cũng biết điều ước sinh nhật của cô là cái gì.

 

Trên khuôn mặt tuần tú của Lục Tử Tiễn không có tâm tình gì biến hóa, anh từ trong túi quần lấy ra điện thoại, sau đó bắm một dãy số.

 

“Alo, Thời tiểu thư…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top