Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 1625


Chương 1625:

 

Lục Tử Tiễn đi lên trước, đi tới bên người Hạ Tịch Quán, anh từ trên cao nhìn xuống cô, sau đó vươn ngón tay thon dài nâng lên chiếc cằm xinh xắn của cô: “Quán Quán, anh có thể cho em thời gian bi thương, nhưng, em phải mau chóng điều chỉnh tâm tình của mình, sau đó chuẩn bị kết hôn cùng anh”

 

Hạ Tịch Quán đã ngửi được mùi máu trên ngón tay anh, đó là máu của Lục Hàn Đình, trên tay anh dính máu của Lục Hàn Đình.

 

Đôi mắt Hạ Tịch Quán bởi vì nước mắt thanh tẩy càng thêm sáng rực, cô lạnh lùng nhìn anh, lộ ra gai nhọn: “Kết hôn?

 

Lục Tử Tiễn, anh còn kết hôn với tôi?”

 

“Không sai, chuyện này anh đã bàn với Thượng Quan Quận Chúa rồi, phục hưng Lan Lâu đã thất bại, cô gái giáo huấn lang là em liền vĩnh viễn ở lại Hoa Tây đị!!”

 

Thượng Quan Đằng gật đầu, tốt bụng khuyên: “đúng vậy Hạ Tịch Quán, người thức thời mới là trang tuần kiệt, hiện tại Hàn Đình đã chết, Tử Tiễn lại yêu ngươi như thế, ngươi cứ yên tâm kết hôn với Tử Tiễn cháu ta đi, chờ ta TH h truyên vương vị cho Tử Tiên, ngươi sẽ chính là Hoàng Hậu của Hoa Tây rồi.”

 

Hạ Tịch Quán nhìn Lục Tử Tiễn: “Anh muốn leo lên ngôi vị Quận Chúa?”

 

“Tại sao lại không chứ?” Lục Tử Tiễn nhếch môi cười nhẹ, hỏi ngược một câu.

 

Hạ Tịch Quán lắc đầu, cô xa lạ nhìn Lục Tử Tiễn bây giờ: “Lục Tử Tiễn, tôi phát hiện ra tôi đã không còn quen biết anh nữa, anh đã không còn là Lục Tử Tiễn trong kí ức tôi rồi, hoặc có lẽ là, tôi cho tới bây giờ chưa từng quen biết anh.”

 

Trong ký ức của cô Lục Tử Tiễn trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất trần, thế gian dù có hỗn loạn thế nào, anh đều có thể gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

 

Nhưng anh bây giờ, tự tay đâm anh ruột, mơ ước ngôi vị Quận Chúa, còn , ì muôn bức hôn cô, đã xa lạ đên thê.

 

Lục Tử Tiễn trước mắt đã triệt để hắc hóa rồi.

 

Trên gương mặt tuần mỹ như ngọc của Lục Tử Tiễn cũng không có tâm tình gì ớn: “Quán Quán, em bây giờ có thể một lần nữa làm quen với anh.”

 

Hạ Tịch Quán dùng sức xoay mặt, không muốn đề cho anh đụng vào, hiện ại anh đụng vào chỉ làm cô cảm thấy mâu thuẫn chống cự: “Lục Tử Tiễn, anh chết cái ý niệm này đi! Tôi sẽ không kết hôn với anh, tôi là chị dâu ruột của anhl”

 

“Người anh muốn, cho dù là chị dâu ruột thì có gì ngại, huống chi em không phải nữa, em và Lục Hàn Đình ly hôn rôi vân chưa phục hôn.”

 

Hạ Tịch Quán cảm thấy cô và Lục Tử Tiễn đã không còn cách nào trao đổi, cũng đúng, anh đã hạ thủ được với anh cả của mình, sao lại sợ hãi một cái danh xưng chị dâu chứ?

 

Hạ Tịch Quán rũ xuống hàng mi nhỏ dài nhìn Lục Hàn Đình trong ngực, cô vẫn là chưa tin Lục tiên sinh của cô cứ nhữ vậy mà chết.

 

Hạ Tịch Quán tự tay mò mạch đập của Lục Hàn Đình.

 

Thế nhưng lúc này Lục Tử Tiễn lên tiếng: “Người đâu, mang Thượng Quan Điện Hạ đi.”

 

Có mấy thị vệ đã đi tới, nhanh chóng từ trong lòng Hạ Tịch Quán đoạt đi Lục Hàn Đình.

 

“Quán Quán, mấy ngày nay em cứ an tâm ở trong hoàng thành tu dưỡng điI Đại hôn đã và đang chuẩn bị, chúng ta sẽ mau chóng thành hôn, em tốt nhất đừng vùng vẫy, dù Dịch Dịch Bì Bì Tinh Tinh đều còn ở Hoa Tây, nếu như động đến bọn nhỏ sẽ không tốt!” Lục Tử Tiễn lãnh đạm nói.

 

Anh lại dùng bọn nhỏ uy hiếp cô, Hạ Tịch Quán không biết tại sao Lục Tử Tiễn hiện tại có thể ti tiện vô sỉ tới mức này!

 

“Người đâu, mang Lan Lâu Công Chúa xuống dưới!”

 

Nhanh chóng có người đi tới: “Lan Lâu Công Chúa, xin mời.”

 

Hạ Tịch Quán đi.

 

Chuyến đi đến tổ miếu lần này Thượng Quan Đằng đại thắng kết thúc, Thượng Quan Đằng đi tới bên người Lục Tử Tiễn: “Tử Tiễn cháu, con quả nhiên không để cho ta thất vọng, ta biết con yêu Hạ Tịch Quán, ta đã sai người chuẩn bị cho các con một hồi thịnh thế hôn lễ, sau khi hôn lễ kết thúc, ta cũng sẽ truyền vương vị cho con, giang sơn và mỹ nhân, đều là của con rồi.”
 
Chương 1626


Chương 1626:

 

Lục Tử Tiễn nhéch đôi môi mỏng, cũng không nói lời nào.

 

Tất cả mọi người rời đi, Thời Hi Ngọc làm người đứng xem suốt toàn bộ hành trình còn đứng tại chỗ, lúc này nha Ề ú hoàn bên người thâp giọng nói: “Tiêu thư, chúng ta đều nhìn lầm Lục thần y rồi, không nghĩ tới Lục thần y là một kẻ đáng sợ như thế này.”

 

Thời Hi Ngọc nhìn bóng lưng Lục Tử Tiễn biến mắt, nhẹ giọng nói: “Cô cảm thấy anh ấy đáng sợ, tôi lại cảm thấy anh ấy không chút nào đáng sợ.”

 

Hạ Tịch Quán bị giam trong hoàng thành, phía ngoài đang chuẩn bị hôn lệ, đã có tú nương vội đo ba vòng cho cô, thiết kế Phượng Quan Hà Bí riêng cho cô.

 

Mấy ngày này xảy ra chuyện có biến hóa nghiêng trời lệch đất, Lục Tử Tiễn đột nhiên hắc hóa làm tắt cả rối loạn.

 

: : Lục Hàn Đình chêt, không ai lại có thê rút ra Hiên Viên Kiếm, phục hưng Lan Lâu thất bại, mà cô còn phải mặc Phượng Quan Hà Bí gả cho Lục Tử Tiễn, đây hết thảy là những thứ cô cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến, lại chợt xông tới, giết cô trở tay không kịp.

 

Rất nhanh, đã đến đêm trước đại hôn.

 

Ma ma vội tới trang điểm cho Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán đuổi hết những người đó ra ngoài: “Tôi sẽ không trang điểm, cũng sẽ không mặc mấy thứ này, bảo Lục Tử Tiễn qua đây gặp tôi, tôi muốn gặp anh ta!”

 

“Cô dâu à, cô như vậy làm khó chúng tôi quá… Mọi người sợ sệt, hai mặt nhìn nhau.

 

Lúc này một bóng người đi ra, Lục Tử Tiễn tới: “Mấy người đều đi ra ngoài đi!”

 

“Vâng.” Tất cả mọi người đi xuống.

 

Trong phòng chỉ còn sót Hạ Tịch Quán si s và Lục Tử Tiên, Lục Tử Tiên nhìn cô: “Quán Quán, anh đã tới, em tìm anh?”

 

Hạ Tịch Quán lạnh lùng nhìn Lục Tử Tiễn: “Lục Hàn Đình đâu, tôi muốn gặp Lục Hàn Đình!”

 

“Hắn đã chết rồi.”

 

“Anh ấy còn sống, tôi muốn thấy anh ấy còn sống, anh ấy đã chết, tôi muốn thấy anh ấy đã chết, mặc kệ anh ấy sống hay chết, tôi đều muốn đi cùng với anh ấy, tôi muốn mang anh ấy đi!”

 

Lục Tử Tiễn tiến lên, đi tới trước mặt Hạ Tịch Quán, anh nhìn viền mắt đỏ ửng của cô, sau đó gật đầu: “Được, anh có thể để em gặp hắn.”

 

Hạ Tịch Quán không nói chuyện, cô : không tin anh sẽ tôt bụng như vậy, lại có thể đồng ý.

 

“Nhưng,” Lục Tử Tiễn sâu kín nói ra điều kiện của mình: “Chúng ta đám cưới trước đã, sau đám cưới xong, anh sẽ để em gặp hắn, Quán Quán, đừng tùy hứng, nhé? Bằng không… cả đời này em cũng đừng hòng gặp hắn nữa.”

 

Hạ Tịch Quán thông suốt đứng lên: “Lục Tử Tiễn, vì sao anh đột nhiên biến thành như vậy, anh có phải… đang diễn trò hay khôn, anh có phải đang có kế hoạch gì hay không, anh mau nói cho em biết, đây hết thảy không phải thật, hiện tại anh đứng trước mặt em, cũng không phải là thật!”

 

Lục Tử Tiễn liếc thấy được ngoài cửa số, hiện tại Thượng Quan Đẳng đã tới, D đang ghé vào trên cửa số nhìn lén.

 

“Quận Chúa…”

 

Thượng Quan Đẳng vung tay lên, bảo thủ hiệu chớ lên tiếng, kỳ thực trong òng Thượng Quan Đẳng đối với Lục Tử Tiễn vẫn có hoài nghi, hiện tại Lục Tử Tiễn và Hạ Tịch Quán ở trong phòng nói chuyện, gã nhân lúc nghe én.

 

Lục Tử Tiễn biết Thượng Quan Đằng ới, con ngươi đen trong trẻo của anh rơi trên khuôn mặt tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán, hiện tại trong đôi mắt cô đầy ràn chờ mong, anh biết rõ đây là cơ hội cuối cùng cô cho anh.

 

Ngày sau cô và anh gặp nhau lần nữa, sợ rằng phải chĩa mũi kiếm vào nhau.
 
Chương 1627


Chương 1627:

 

Lục Tử Tiên nhêch môi: “Quán Quán, em muốn nghe cái gì? Anh thích em đến thế nào, em không phải không biết.”

 

Ánh sáng trong mắt Hạ Tịch Quán trong nháy mắt tắt đi, cô lui về sau một bước.

 

Lục Tử Tiễn đi đến, từng bước một tới gần cô: “Quán Quán, em muốn anh chúc phúc em và Lục Hàn Đình sao, anh muốn anh trơ mắt nhìn hai người hạnh phúc sao, xin lỗi, anh làm không được!”

 

“Lục Hàn Đình từ nhỏ đã có nhiều hơn anh, cái gì đều là của hắn, sau đó gặp được em, em cũng là hắn, cái này anh làm sao cam tâm, anh đã sớm thề trong : ạ lòng sẽ đoạt lại tât cả những thứ vôn thuộc về anh, bao gồm cả em, Quán Quán!”

 

Hạ Tịch Quán nhìn Lục Tử Tiễn trước mắt xa lạ như thế, cô lắc đầu.

 

Rất nhanh, tắm lưng mềm mại của cô chống lên vách tường lạnh như băng, cô không thể lui được nữa.

 

Lục Tử Tiễn lần qua đây, ngăn cô giữa tường và lồng ngực mình.

 

Hai bàn tay to nắm chặt bờ vai oánh nhuận của cô: “Quán Quán, Lục Hàn Đình đã chết, em tỉnh lại đi! Ở chung với anh, anh sẽ đối tốt với eml”

 

Nói xong, Lục Tử Tiễn cúi đầu, trực tiếp hướng trên môi đỏ mọng của cô hôn tới.

 

Hàng mi Hạ Tịch Quán run lên, nhanh chóng tránh né, khoảng cách gần như vậy để cô ngửi được hơi thở đàn ông sạch sẽ như lan như ngọc trên người Lục Tử Tiễn, mùi hương này dị thường dễ ngửi, hệt như lúc trước, thế nhưng, anh đã thay đổi, đã hoàn toàn thay đổi rôi.

 

Trong lòng Hạ Tịch Quán không ôm bắt kỳ hy vọng nào với anh nữa, hai tay nhỏ bé chống lên lồng ngực anh đẩy anh ra ngoài: “Lục Tử Tiễn, anh buông ra, đừng chạm vào tôi!”

 

Lúc cô né tránh, đôi môi mỏng của Lục Tử Tiễn lau lướt qua trên sợi tóc mềm mại của cô, trên người cô rất thơm, mỗi một sợi tóc đều tản ra mùi hương.

 

Đã nhiều năm như vậy, Lục Tử Tiễn từ thiếu niên phong hoa đến người đàn ông 27 tuổi, không phải là không có dục vọng, dù sao cũng là người đàn ông bình thường, đối diện với cô gái mình yêu, cũng có khát vọng.

 

Hiện tại môi anh chạm đến sợi tóc cô, : thân thê cao to tuân mỹ của anh khẽ cứng đờ.

 

Hạ Tịch Quán rất chống cự loại thân mật này, cô chưa từng nghĩ tới sẽ cùng Lục Tử Tiễn phát triển đến bước này, cô và Lục Hàn Đình còn kém một bước sẽ tái hôn lại, dù thế nào, cô là chị dâu của anhl “Lục Tử Tiễn, anh đừng như vậy… nếu như anh chạm vào tôi, tôi sẽ thực sự hận anhl”

 

Lục Tử Tiễn nhẹ nhàng lăn yết hầu – vậy hận đi!

 

Bàn tay to trắng nõn của anh rơi vào sau gáy cô, dịu dàng lại không mất lực nắm chặt gáy cô, sau đó hướng trên khuôn mặt của cô, hôn lên.

 

: Anh hôn được đôi mặt của cô, anh đã cảm thấy cô gái trong lòng kinh sợ hoảng loạn, bởi vì hàng mi tựa cánh bướm của cô dưới làn môi anh rung động, anh nhắm mắt lại, lại hôn lên đôi mắt cô, vô cùng yêu thương.

 

Hạ Tịch Quán biết đại khái Lục Tử Tiễn yêu cô, nhưng anh đã thay đổi, nhưng cô không rõ vì sao anh đã trở nên ti tiện như thế, vì sao lúc hôn lại dịu dàng cẩn thận đến thế?

 

Lúc này nụ hôn của Lục Tử Tiễn từ trên ánh mắt của cô đi xuống, tránh được môi cô, rơi trên khuôn mặt của cô, sau đó trằn trọc đến cổ cô.

 

Một bàn tay khác của ăn nắm chặt vòng eo mêm, ung dung nhãc cô lên, kéo cô Vào trong ngực mình.

 

“Lục Tử Tiễn, không muốn!” Thân thể hai người kề sát như vậy, Hạ Tịch Quán ra sức giãy dụa.

 

Thượng Quan Đằng ngoài cửa số hài lòng nhìn một màn này, xem ra hoài nghỉ của gã đối với Lục Tử Tiễn không cần thiết, Lục Tử Tiễn thực sự hắc hóa rôi.

 

Thượng Quan Đằng xoay người rời đi.

 

Lục Tử Tiễn liếc thấy Thượng Quan Đẳng đã rời đi, lý trí nói cho anh biết, anh nên dừng lại.

 

Nhưng, anh không buông tay được.
 
Chương 1629


Chương 1629:

 

Đút tay phải vào trong túi quần, anh xoay người rời đỉ.

 

Hạ Tịch Quán nhìn bóng lưng của anh, Lục Tử Tiễn 27 tuổi lui đi dáng vẻ thanh hoa xuất trần, hiện tại ngược lại hiện ra vài phần ngây ngô.

 

Rất giống như… chạy trối chết.

 

“Lục Tử Tiễn, tôi đồng ý với anh, ngày mai tôi với anh kết hôn, nhưng anh phải trả Lục tiên sinh lại cho tôi.” Hạ Tịch Quán lớn tiếng nói.

 

Lục Tử Tiễn dừng bước chân lại, mấy giây sau: “Ừ.”

 

Anh rời đi.

 

Lục Tử Tiễn đi ra khỏi phòng, gió lạnh phía ngoài phất trên khuôn mặt tuần tú của anh, thồi tan một thân khô nóng.

 

Lúc này phía trước có người đi tới, là Thời Hi Ngọc.

 

Thời Hi Ngọc nhìn Lục Tử Tiễn, chào hỏi một tiếng: “Lục thần y.”

 

Lục Tử Tiễn không có tâm tình gì lớn, anh nhàn nhạt gật đầu một cái, sau đó liền đi.

 

Nha hoàn nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, Lục thần y lại từ trong phòng Lan Lâu Công Chúa đi ra, anh cả vừa mới chết, Lục ề thân y đã không kịp chờ đợi muôn chiếm lấy người phụ nữ của anh cả mình, em thấy anh ta chính là một kẻ mặt người dạ thú, tiểu thư, người hãy cách xa loại người này một chút đi!!”

 

Thời Hi Ngọc nhìn hướng Lục Tử Tiễn biến mát: “Cô sợ cái gì?”

 

“Tiểu thư, em đương nhiên là sợ Lục thần y bắt nạt người!”

 

Thời Hi Ngọc nhếch môi thành nụ cười nhàn nhạt mà châm chọc: “Yên tâm đi, Lục thần y không có chút hứng thú nào với tôi, anh ấy cuộc đời này “nước sông vô hạn, ta chỉ cần một gáo”*.

 

*Đại ý: Trên đời người ngàn vạn, tôi chỉ yêu mình em.

 

Ngày đại hôn đến rồi, Hạ Tịch Quán mặc vào mũ phượng khăn vai, trên đầu đội khăn voan màu đỏ, mặc người thao túng.

 

Ma ma vui vẻ đi đến: “Cô dâu, giờ lành đã đến, chúng ta phải đi bái đường rồi.”

 

Hạ Tịch Quán không phản kháng, người săn sóc cô dâu lôi kéo dây đỏ, dắt cô đi ra ngoài.

 

“Chờ một chút, váy cô dâu cần sửa sang một chút.” Lúc này một cô hầu gái chạy tới, chỉnh lại làn váy cho Hạ Tịch Quán.

 

Rất nhanh, trong tay Hạ Tịch Quán bị len lén bỏ vào tới một tờ giấy.

 

Cô hầu gái này…

 

Hàng mi Hạ Tịch Quán run lên, cô biết người của cô tới rồi.

 

Người của Lan Lâu đã đến, tới đón cô đi trở về.

 

Mấy ngày nay Hạ Tịch Quán án binh bất động, bởi vì hiện tại cô đang ở trong hoàng thành, tự do bị chế ngự, nếu như : tùy tiện hành động, nhât định sẽ có người vô tội hi sinh.

 

Cô giả vờ đáp ứng trận đại hôn này, cũng là bởi vì động tĩnh hôn lễ rất lớn, nhất định sẽ truyền tới tai người Lan Lâu, hơn nữa hôn lễ có khách khứa tập hợp, có thể thừa dịp loạn mà thoát, tối nay là cơ hội rời đi thật tốt.

 

Cô phải mang Lục tiên sinh rời đi, trở về Lan Lâu!

 

Cho nên Hạ Tịch Quán một mực chờ đợi, hiện tại, cô chờ đến lúc rồi.

 

Hạ Tịch Quán không đổi sắc thu tờ giấy ở trong ống tay áo, sau đó cùng người săn sóc cô dâu đi ra ngoài.

 

Bên ngoài, tiếng chiêng rung trời, đập vào mắt đêu là màu đỏ chính thông, Lục Tử Tiễn một thân thanh nhuận phong hoa đứng lặng ở đó.
 
Chương 1630


Chương 1630:

 

Lúc này tâm phúc Ngũ Vũ đã đi tới, che ai thấp giọng nói: “Chủ tử, người Lan Lâu đến, vừa rồi đưa một tờ giấy cho Hạ tiểu thư, xem ra Hạ tiểu thư đêm nay sẽ rời đỉ.”

 

Lục Tử Tiễn nghe được, thế nhưng trên khuôn mặt tuấn tú anh không có chút rung động nào, rất rõ ràng không có bất ÿ bất ngờ nào, anh đã đoán được.

 

Cô thông tuệ bực nào, sao có thể mặc anh bài bố?

 

Cô không muốn ở bên người anh, nhất định sẽ rời đi.

 

P Trận đại hôn này, đôi với cô mà nói, là giả.

 

“Chú rể, cô dâu tới!”

 

Lục Tử Tiễn ngắng đầu, lập tức liền thấy người săn sóc cô dâu dắt Hạ Tịch Quán ra.

 

Cô mặc một thân mũ phượng khăn quàng vai, đứng trong ánh đèn chập chờn, phong hoa khiếp người.

 

Đôi đồng tử đen thanh sạch của Lục Tử Tiễn từ từ tràn ra ấm áp nhu tình, trận đại hôn này đối với cô mà nói, là giả, thế nhưng đối với anh mà nói, là thật.

 

“Giờ lành đã đến, bái đường!”

 

% Lục Tử Tiên và Hạ Tịch Quán đứng chung một chỗ, có người đang hô lớn: “Nhất bái thiên địa!”

 

Lục Tử Tiễn và Hạ Tịch Quán cùng nhau bái.

 

“Nhị bái cao đường!”

 

Thượng Quan Đằng vui vẻ uống trà.

 

“Phu thê giao bái!”

 

Lục Tử Tiễn và Hạ Tịch Quán mặt đối mặt, cùng nhau bái.

 

“Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!”

 

Hạ Tịch Quán lại bị người săn sóc cô dâu dắt xuống phía dưới, đưa vào phòng cưới.

 

Trong hôn phòng, Hạ Tịch Quán ngồi ở bên giường, người săn sóc cô dâu nói: “Cô dâu à, chú rễ phải ở bên ngoài tiếp khách quý, cô đợi một hồi, chú rễ đến rồi sẽ tháo khăn đội đầu của cô dâu xuống.”

 

Hạ Tịch Quán không nghe rõ người săn sóc cô dâu đang nói cái gì, cô lặng lẽ mở ra tờ giấy kia, phía trên có một hàng chữ nhỏ – Bờ sông Lạc Thủy, cung nghênh Nữ Vương về nhà.

 

Người của cô bờ sông Lạc Thủy.

 

Lúc này “két một tiếng, cửa phòng cưới bị đẩy ra, người săn sóc cô dâu b cười nói: “Chú rễ sao nhanh như vậy đã tới rồi, đây tuyệt đối là chú rể tới nhanh nhất mà tôi thấy đó, chú rẻ chỉ sợ là không kịp chờ đợi muốn tháo xuống khăn đội đầu của cô dâu rồi nhỉ.”

 

Lục Tử Tiễn tới.

 

Trong tiếng pha trò của người săn sóc cô dâu, Lục Tử Tiễn đi lên trước, đi tới trước mặt Hạ Tịch Quán.

 

Lục Tử Tiễn rũ mí mắt tuần mỹ nhìn Hạ Tịch Quán lúc này, trong lòng anh biết ý đi cô đã quyết, anh cũng không định giữ lại, chỉ là – Quán Quán, chờ một chút, chờ một chút là tốt rồi, chờ thêm chút nữa, anh sẽ đích thân đưa em về nhà.

 

Người săn sóc cô dâu đem hỉ xứng” ra: “Chú rể, anh có thể bóc khăn đội đầu của cô dâu rồi, chúc hai người ân ái trăm năm, vừa lòng đẹp ý.”

 

*Hỉ xứng: cây gậy để chú rể vén khăn đội đầu của cô dâu Lục Tử Tiễn vươn ngón tay trắng nốn, nhận lấy hỉ xứng.

 

` Anh chậm rãi nâng lên khăn đội đâu của cô dâu.

 

Hạ Tịch Quán ngẳng đầu, nhìn về phía anh.
 
Chương 1631


Chương 1631:

 

Cái nhìn này lại đột nhiên xông vào đáy mắt Lục Tử Tiễn, cô mặc Phượng Quan Hà Bí đỏ thẫm, vì anh búi tóc, kim trâm đỏ “leng keng” rung động, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc tràn đầy tiên khí tản ra ánh sáng kinh tâm động phách.

 

Cái nhìn này, kinh niên bắt diệt.

 

Hạ Tịch Quán trong vắt nhìn anh, đáy mắt lại không có chút độ ấm: “Lục Tử Tiễn, đủ chưa?”

 

Lục Tử Tiễn giơ tay lên, bảo người săn : b sóc cô dâu lui xuông: “Bà lui xuông trước đi.”

 

Người săn sóc cô dâu: lui Trong phòng hiện tại chỉ còn lại hai người bọn họ, Hạ Tịch Quán châm chọc nhếch đôi môi đỏ mọng: “Lục Tử Tiễn, đáp ứng anh, tôi đã làm được, chắc anh sẽ không muốn…động phòng đấy chứ!”

 

Lục Tử Tiễn từ trên cao nhìn xuống cô: “Nếu như anh nói muốn, em sẽ làm gì?”

 

Đáy mắt Hạ Tịch Quán lóe lên gió lạnh, sau đó huýt sáo một tiếng.

 

“AI” Bên ngoài có người thét chói tai: “Sói! Là sói!”

 

Ả : Ẫ Một giây kê tiêệp cửa sô phòng cưới bị phá vỡ, một con chó soi cao to chạy đến, ngoan ngoãn đứng ở bên chân Hạ Tịch Quán.

 

Hạ Tịch Quán nhìn Lục Tử Tiễn: “Lục Tử Tiễn, đêm nay anh tốt nhất đừng đến gần tôi, nếu không móng vuốt sói vô tình, tự anh liệu mà làm!!”

 

Lúc này Lang Vương “gào” một tiếng hướng về phía Lục Tử Tiễn, lộ ra hàm răng sắc bén.

 

Đêm tân hôn tối nay, Hạ Tịch Quán để Lang Vương tới tọa trấn, không cho Lục Tử Tiễn gần người.

 

Lục Tử Tiễn cũng không nói cái gì, anh xoay người rời đi.

 

Anh vậy mà đi?

 

Hạ Tịch Quán hơi nghi ngờ, cô không biết trong lòng anh lại có âm mưu quỷ kế gì: “Lục Tử Tiến, Lục tiên sinh đâu, anh đã đồng ý với tôi, trả Lục tiên sinh lại cho tôi!”

 

Lục Tử Tiễn không quay đầu lại: “Anh đồng ý với em, nhưng không phải đêm nay.”

 

Nói xong, anh rời đỉ.

 

Hạ Tịch Quán siết quyền, anh vậy mà chơi chữ với cô, đúng là vô sỉ!

 

Nhưng, người của cô đã đi lục soát tung tích của Lục tiên sinh, sẽ mang Lục tiên sinh ra ngoài.

 

Hiện tại cô phải mau chóng chạy tới bờ sông Lạc Thủy, người của cô đều ở nơi đó, cô sợ chậm một chút sẽ có nguy hiểm.

 

Không biết làm sao vậy, đêm nay cô tâm thần không yên, luôn cảm giác có chuyện gì sắp xảy ra.

 

Lục Tử Tiễn ra phòng cưới, Ngũ Vũ thấp giọng nói: “Chủ tử, đã sai người đuổi Thượng Quan Đằng đi rồi, bây giờ có thể đến tổ miếu.”

 

“Tốt.” Lục Tử Tiễn gật đầu: “Quán Quán nơi đó thế nào rồi?”

 

: Hi “Đã chuân bị xong rôi, đêm nay Hạ tiêu thư ra hoàng thành sẽ một đường thông suốt, chủ tử, Hạ tiểu thư thông tuệ, như vậy cũng không dùng lo lắng.”

 

Đúng vậy, cô thông minh đến thế, cho dù không có anh, cô cũng có thể thuận lợi ra hoàng thành.

 

Chỉ là anh vẫn không yên lòng, sợ cô có một phần vạn nguy hiểm.

 

“Giao anh cả cho người Lan Lâu, để cho Quán Quán đưa anh cả trở về.”

 

Lục Tử Tiễn phân phó nói.

 

“Vâng.” Ngũ Vũ gật đầu.

 

“Chúng ta đi.”
 
Chương 1632


Chương 1632:

 

“Chủ tử, tôi không rõ… chúng ta đên tô miều làm cái gì, nơi đó chỉ có Hiên Viên Kiếm.” Ngũ Vũ thực sự không biết chủ tử nhà mình tại sao muốn đi tổ miếu.

 

Lục Tử Tiễn nâng đôi đồng tử trong trẻo lạnh lùng nhìn phía bóng đêm phía trước, sau đó nhàn nhạt cất tiếng: “Rút Hiên Viên Kiếm!”

 

Cái gì?

 

Ngũ Vũ trợn to hai mắt, anh ta hoài nghi mình xuất hiện huyễn thính, chủ tử đi rút Hiên Viên Kiếm?

 

Nhưng, chỉ có dòng máu Xích Tử mới có thể rút Hiên Viên Kiếm mà?

 

Không đúng, rút Hiên Viên Kiếm sẽ chết!

 

“Chủ tử!” Ngũ Vũ hoảng sợ đi theo sát.

 

Tổ miếu.

 

Lục Tử Tiễn vào nội thất, thanh Hiên Viên Kiếm kia tản ra tia sáng sắc bén còn dứt khoát đứng lặng ở đó.

 

Lục Tử Tiễn đi lên trước, vươn tay.

 

“Chủ tử, không thể!” Ngũ Vũ nhanh chóng ngăn cản: “Chủ tử, tôi không biết anh làm cách gì để biến thành dòng máu Xích Tử, thế nhưng, Hiên Viên b : Kiêm này anh ngàn vạn lân không thê rút, một ngày rút ra, tâm mạch anh sẽ tổn hại mà chết.”

 

Lục Tử Tiễn lãnh đạm nói: “Tôi biết.”

 

Anh biết, Lục Hàn Đình không thể chết, bởi vì anh ấy chết, Hạ Tịch Quán sẽ thống khổ.

 

Cho nên, chỉ có thể để anh thay Lục Hàn Đình.

 

“Ngũ Vũ, cậu lui xuống đi.”

 

“Chủ tử, thực sự không thể!” Ngũ Vũ sắp quỳ xuống.

 

Lục Tử Tiễn tâm ý đã quyết, bắt luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản anh, anh vươn tay, cầm Liễu Hiên Viên Kiếm, sau đó chậm rãi dùng sức.

 

Hiên Viên Kiếm từ trong kẽ đất chậm rãi bị rút ra, toàn bộ tổ miếu lại bắt đầu rung rung.

 

Cổ họng Lục Tử Tiễn ngai ngái, phốc một tiếng, rất nhanh đã hộc ra một búng máu.

 

Viền mắt Ngũ Vũ đỏ bừng: “Chủ tử!”

 

Lục Tử Tiễn lấy mu bàn tay lau máu ở bên khóe môi, sau đó dùng hết khí lực toàn thân, chậm rãi kiên định rút Hiên Viên Kiếm ra.

 

Tổ miếu phát ra động đất nhỏ, rất nhanh nửa bầu trời Hoa Tây đều bị T nhiêm đỏ, kỳ quan như vậy khiên mọi người đều vây xem.

 

Tất cả mọi người từ trong nhà đi ra, ngắng đầu nhìn rặng mây đỏ đầy trời, nghị luận ầm ï.

 

“Mấy người mau nhìn, nơi đó làm sao vậy?”

 

“Thiên đạo dị tượng, như là có chuyện gì lớn sắp xảy ral”

 

Thượng Quan Đằng bị chuốc rất nhiều rượu, đã hơi say, lúc này có người vội vã chạy tới, kinh hoảng nói: “Quận Chúa, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn, Hiên Viên Kiếm bị rút ra rồi!”

 

Cái gì?

 

Ẫ Thượng Quan Đăng cả người từ trên ghế đứng phát lên, gã sợ đến mức đỗ mồ hôi lạnh cả người, men say ban nãy cũng thanh tỉnh hơn phân nửa.
 
Chương 1633


Chương 1633:

 

Thượng Quan Đằng vội vã chạy ra ngoài, bởi vì chạy quá gấp, thiếu chút nữa ngã sắp mặt.

 

Gã đẩy đoàn người ra, ngắng đầu nhìn lại, chỉ thấy rặng mây đỏ càng ngày càng đỏ, như là máu nhuộm đại địa.

 

Toi rồi!

 

Trái tim Thượng Quan Đằng trầm xuống, gã biết Hiên Viên Kiếm phong ấn trong tổ miếu trăm năm hơn đã bị rút lộ.

 

Hiên Viên rút, Lan Lâu hiện.

 

Năm đó Lan Lâu biến mất ở trên biển, lúc này, quyền thổ mà đến, ưu việt xông vào ánh mắt thế nhân.

 

Chuyện gì xảy ra thế này?

 

Trong lòng Thượng Quan Đằng đã nhấc lên sóng gió kinh hoàng, là ai rút Hiên Viên Kiếm ra?

 

Lục Hàn Đình đã chết, trên đời này sẽ không có ai sở hữu dòng máu Xích Tử nữa, rốt cuộc là người nào rút Liễu Hiên Viên Kiếm ra?

 

“Người đâu! Mau tới!” Thượng Quan Đẳng hét lớn.

 

“Vâng, Quận Chúa.” Thủ hạ nhanh chóng vọt tới.

 

“Mau chóng chạy đến tổ miếu, phong tỏa cửa thành, ta muốn tra, ta muốn bắt kẻ này tới!”

 

Lúc này người bên cạnh hét lên một tiếng: “Mấy người mau nhìn kìa, nơi đó, ảo ảnh! Trời ạt”

 

Thượng Quan Đằng giương mắt nhìn, chỉ thấy phía trước ở bờ sông Lạc Thủy, con sông dài cuồn cuộn chảy về hướng đông, trên mặt nước tầng sương dày đặc dần dần tiêu tán, tầm nhìn càng thêm rõ ràng.

 

Lúc này trăng chiếu sáng trên cao, nước sông trong suốt thấy đáy, sóng gợn lăn tăn, giỗng như lóe lên kim quang, xinh đẹp đến không chân thật.

 

Điểm cuối của bờ sông, từ từ xuất hiện một ảo ảnh của thành phố dưới đáy sông, càng như là một đất nước, một đất nước đẹp như tiên cảnh nhân gian.

 

Cuộc hôn lễ này cũng có trưởng bồi lớn tuổi tới tham gia, bọn họ si ngốc nhìn ảo ảnh trên sông kia, khiếp sợ thốt lên: “Lan… Lan Lâu Cổ Quốc!”

 

Lời này vừa rơi xuống, trong nháy mắt khơi dậy từng con sóng lớn.

 

Thượng Quan Đằng lảo đảo, không kịp rồi, cái gì cũng không kịp nữa rồi, Lan Lâu đã xuất hiện!

 

Hạ Tịch Quán đã dịch dung, sau đó ngụy trang thành một nha hoàn từ hoàng thành chạy ra ngoài, cô là có nghỉ ngờ, bởi vì đường ra hoàng thành quá thuận lợi, một chút nguy hiểm cũng không có.

 

Nhưng, ngày hôm nay đại hôn, tất cả mọi người đều đi uống rượu, phòng bị chắc chắn sẽ buông lỏng, cũng có thể hiểu được.

 

Hạ Tịch Quán chạy với tốc độ nhanh nhất tới bờ sông Lạc Thủy, Tình Nhi và người Lan Lâu đã chờ ở nơi này đã lâu.

 

Tình Nhi nhanh chóng tiến lên đón: “Công Chúa Điện Hạ, người rốt cuộc đã Ơi”: “Tình Nhi, có tìm được Lục tiên sinh hay không?” Đây là điều Hạ Tịch Quán quan tâm nhất.

 

“Công Chúa, đã tìm được, đang chạy tới trên đường.”

 

Thật tốt quá!

 

Hạ Tịch Quán nhất định phải mang Lục Hàn Đình đi.

 

Lúc này có người vội vã chạy tới: “Công Chúa, không xong rồi.”

 

“Xảy ra chuyện gì? Lục tiên sinh đâu?”
 
Chương 1634


Chương 1634:

 

“Công Chúa, lúc đầu chúng tôi đã tìm được chỗ ẩn thân của Lục tiên sinh, thế nhưng lúc chúng tôi đi vào thì phát hiện, Lục tiên sinh đã không thây đâu!”

 

Cái gì?

 

Hạ Tịch Quán nhanh chóng chau hàng mày thanh tú, Lục tiên sinh tại sao đột nhiên biến mắt?

 

Chuyện này rất kỳ lạ.

 

“Công Chúa,” Lúc này Tình Nhi nhanh chóng nói: “Công Chúa, không còn kịp nữa, chúng ta mau chóng trở về Lan Lâu đi!”

 

Nhưng là, Lục tiên sinh không thấy đâu, cô muốn mang Lục tiên sinh về, hiện tại Lục tiên sinh còn ở chỗ này, sao mà cô đi được?

 

Trong lòng Hạ Tịch Quán rồi loạn, , b hông biêt nên lựa chọn như thê nào.

 

“Công Chúal” Lúc này có người kêu ên: “Người mau nhìn!”

 

Hạ Tịch Quán nâng đôi mắt trong vắt ên, chỉ thấy rặng mây đỏ khắp bầu trời, hiên đạo dị tượng.

 

Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán run ên, con ngươi đột nhiên co rút.

 

“Công Chúa, đây là thế nào, bầu trời Hoa Tây sao lại biến thành như vậy, lúc bà bà chưởng giới vẫn còn sống đã từng nói, năm đó Tổ tiên Lan Lâu chúng ta hy sinh, lúc máu Lan Lâu nhiễm đỏ toàn bộ bờ sông Lạc Thủy này, cũng có thiên đạo dị tượng, máu đỏ đầy trời như vậy.” Tình Nhi nghỉ ngờ nói.

 

` „ ` Hạ Tịch Quán nhìn bâu trời, lâm bâm nói: “Hiên Viên kiếm… bị rút ra rồi!”

 

Cái gì?

 

Tình Nhi chấn động: “Nhưng Công Chúa, Lục tiên sinh là dòng máu Xích Tử duy nhất trên đời này, chỉ có Lục tiên sinh mới có thể rút ra Hiên Viên kiếm, Lục tiên sinh đã chết, hiện tại là ai đã rút Hiên Viên kiếm?”

 

Hạ Tịch Quán lắc đầu, không biết, cô cũng không biết.

 

Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

 

“Công Chúal” Lúc này Tình Nhi ngạc nhiên hô lớn: “Công Chúa mau nhìn, : Lan Lâu xuât hiện! Chúc mừng Công Chúa, người rốt cục thực hiện di nguyện của tổ tiên năm đó, phục hưng Lan Lâu!”

 

Hạ Tịch Quán thuận mắt nhìn lại, sương mù lượn lờ bên bờ sông Lạc Thủy đã hoàn toàn tán đi, Lan Lâu Cổ Quốc đẹp như tiên cảnh nhân gian đang ở một bờ sông khác, Lan Lâu xuất hiện.

 

Đêm nay tất cả mọi chuyện đã hoàn toàn thoát khỏi khống chế, Hạ Tịch Quán đoán không được chuyện gì đang xảy ra, cả người cô đều rối loạn.

 

Lúc này xa xa truyền đến rất nhiều tiếng bước chân, ánh mắt Hạ Tịch Quán chợt biến nghiêm: “Thượng Quan Đẳng mang người tới!”

 

“Công Chúa, chúng ta về nhà đi! Chúng ta có thể trở về nhà rồi!”

 

Về nhà.

 

Đúng vậy, cô phải về nhà rồi.

 

Hạ Tịch Quán quay đầu nhìn thoáng qua hướng Hoa Tây, cô biết Lục tiên sinh sẽ vĩnh viễn lưu tại nơi đây, thế nhưng, cô phải về nhà.

 

Cô còn có thể trở lại!

 

Thượng Quan Đằng mang người vội vã chạy tới bờ sông Lạc Thủy, chỉ thấy trên bờ sông có hai chiếc thuyền con, trên người Hạ Tịch Quán mặc áo choàng trắng, yêu điệu đứng lặng ở đầu thuyền, hiển nhiên đang chờ gã.

 

“Thượng Quan Quận Chúa, ngươi tới đã muộn.” Hạ Tịch Quán câu môi, lúc này thân ảnh cô tuyệt sắc phong hoa cùng bờ sông Lạc Thủy như hòa thành một thể, như là nữ thần từ trên trời giáng xuống.
 
Chương 1635


Chương 1635:

 

Thượng Quan Đằng tức giận giậm chân tại chỗ, gã hét lớn: “Hạ Tịch Quán, ngươi trở lại cho tail”

 

Hạ Tịch Quán nhìn Thượng Quan Đẳng: “Thượng Quan Quận Chúa, ta nhất định sẽ trở về.”

 

Nói xong, cô xoay người, đứng chắp tay, thân ảnh tuyệt sắc theo con thuyền lượn lờ chậm rãi biến mất trong tầm mắt.

 

Hạ Tịch Quán đi rồi.

 

Thượng Quan Đằng cảm giác mình sắp hộc máu, gã thiên tính vạn tính, lúc đầu hết thảy đều rất thuận lợi, ai biết trận đại hôn này lại dồn dập xảy ra bất ngờ, Hiên Viên rút, Lan Lâu hiện, Hạ Tịch Quán ngồi thuyền trở về.

 

“Quận Chúa, chúng ta bây giờ nên làm cái gì bây giờ?”

 

y h Trong hai mát Thượng Quan Đăng lộ ra ý hung ác: “Hạ Tịch Quán đi rồi, thế nhưng kẻ rút Hiên Viên Kiếm vẫn còn ở trong hoàng thành, mau đến tổ miễu, ta muốn chặt hắn thành tám khúc!”

 

Trong tổ miếu, Lục Tử Tiễn dùng hết sức lực toàn thân rút Hiên Viên Kiếm ra, thế nhưng tâm mạch anh đã tốn hại, mũi kiếm đã lên trên mặt đất: “oanh”

 

một tiếng, Lục Tử Tiễn trực tiếp quỳ một chân trên đắt.

 

Phốc.

 

Trong miệng anh phun ra một ngụm máu tươi.

 

P š “Chủ tử!” Hai mắt Ngũ Vũ đỏ ngầu chạy tới đỡ chủ tử nhà mình, vừa rồi anh ta tận mắt nhìn chủ tử nhà mình dùng cả sinh mệnh mình rút Hiên Viên Kiếm ra.

 

Sắc mặt Lục Tử Tiễn trắng bệch, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, anh nhẹ nhàng hắt tay, ngăn Ngũ Vũ tới đỡ mình.

 

Ngũ Vũ chỉ có thể đứng tại chỗ.

 

Lục Tử Tiễn khép mở mí mắt tuần mỹ, ép xuống máu tanh cuồn cuộn ở cổ họng, anh thử máy lần, rốt cục chật vật đứng lên từ dưới đất.

 

Lục Tử Tiễn đi ra ngoài, mỗi một bước đi thong thả lại kiên định, anh ra khỏi tổ miêu, một mình đi ra bãi cỏ phía ngoài.

 

Anh ngắng đầu, nhìn rặng mây đỏ đầy trời, tựa như lắm bẩm: “Có phải… Lan Lâu đã hiện không?”

 

Ngũ Vũ theo sau lưng, gật đầu nói: “Đúng vậy chủ tử, Lan Lâu đã hiện.”

 

Lục Tử Tiễn cảm giác có vật gì nhẹ nhàng thổi qua gò má anh, hóa ra là lá phong vàng lả tả rơi xuống, anh chậm rãi cong môi, đường cung nơi khóe môi lưu luyễn mà mềm mại, anh nhẹ giọng nói: “Quán Quán, tạm biệt.”

 

– Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu — Lục Tư Tước đột nhiên bị hôn liền cứng đờ, anh còn chưa từng hôn cô gái nào, l đây là lân đâu tiên.

 

Thư ký Tống Minh khiếp sợ há to miệng -OMG, chủ… chủ tịch đây là bị cưỡng bức sao?

 

Lục Tư Tước nhìn Liễu Anh Lạc, cô gái lúc nãy còn cố chấp hỏi anh có thích con gái không, hiện tại đôi mắt ươn ướt nước yêu kiều đang vô cùng chờ mong chờ đợi đáp án của anh.

 

Lục Tư Tước nhấp môi mỏng một cái, bàn tay to siết cổ tay mảnh khảnh của cô, trực tiếp kéo cô đi.

 

Trong phòng làm việc của chủ tịch, Lục Tư Tước kéo cô vào, lưng Liễu Anh Lạc bị đụng vào góc bàn làm việc của anh, còn chưa kịp phản ứng, lúc này trong tầm mắt tối sầm, Lục Tư Tước lấn qua, chặn cô lại: “Cô năm nay bao nhiêu tuổi? Sao còn nhỏ như thế đã biết câu dẫn người ta rồi hả?”

 

Lúc cô rời đi, anh không cách nào tiễn đưa, chỉ có thể ở nơi đây khẽ nói với bản thân – Quán Quán, tạm biệt.

 

Phụt.

 

Lục Tử Tiễn lại phun ra một búng máu tươi.

 

“Chủ tử!”
 
Chương 1636


Chương 1636:

 

Lúc này phương xa liền truyền đến tiếng của Thượng Quan Đằng: “Mau lên, bao vây toàn bộ nơi đây, một con con ruồi cũng không cho lọt!”

 

“Tuân mệnh!”

 

Sắc mặt Ngũ Vũ đại biến: “Chủ tử, : s l Thượng Quan Đăng chạy đên rôi, chúng ta bây giờ đã chạy không kịp.”

 

Sắc mặt Lục Tử Tiễn rất yếu ớt, vệt máu bên khóe môi càng tôn lên khuôn mặt tái nhợt của anh vài phần yêu dã, anh thấp giọng ra lệnh: “Ngũ Vũ, cậu đi đi, mặc kệ tôi!”

 

“Chủ tử, tôi sẽ không đi! Anh cam tâm tình nguyện, vì Hạ tiểu thư mà chết, vậy hiện tại tôi chết theo chủ tử, tôi cũng cam tâm tình nguyện, mong chủ tử đừng đuổi tôi đi!”

 

Lục Tử Tiễn đóng mở đôi môi mỏng tái nhợt, muốn nói chuyện, thế nhưng lúc này một giọng nói dễ nghe truyền tới: “Lục thần y.”

 

Lục Tử Tiễn ngắng đầu nhìn lên, là…

 

Thời Hi Ngọc.

 

Thời Hi Ngọc tới.

 

Thời Hi Ngọc nhìn Lục Tử Tiễn: “Lục thần y, mời đi theo tôi.”

 

Thượng Quan Đằng bao vây bên ngoài , thế nhưng chẳng thấy được ai.

 

Thủ hạ báo cáo: “Quận Chúa, mỗi một góc đều lục soát qua, nơi đây không có ai.

 

Làm sao có thể?

 

Kẻ rút Hiên Viên kiếm chạy đi đâu rồi?

 

Rút Hiên Viên Kiếm, người kia cũng sông không được bao lâu.

 

Thượng Quan Đằng trầm tư chốc lát, hiện tại gã nghi ngờ một người, nói đúng hơn là, gã vẫn luôn hoài nghi một người, đó chính là Lục Tử Tiễn.

 

“Mau trở về hoàng thành! Thượng Quan Đẳng lập tức xoay người lại, gã muốn đi tìm Lục Tử Tiễn.

 

Trong hoàng thành.

 

Thượng Quan Đẳng khí thế hung hăng chạy trở về, gã hỏi người làm nữ: “Lục thần y đâu? Nó hiện tại ở đâu?”

 

“Quận Chúa, Lục thần y bây giờ đang ở trong phòng.”

 

b D Thượng Quan Đăng rât nghỉ ngờ: “Lục thần y vẫn không đi ra ngoài?”

 

“Đúng vậy, lúc đầu Lục thần y và Hạ tiểu thư đại hôn, thế nhưng đêm tân hôn Hạ tiểu thư gọi một con sói tới coi chừng, không cho Lục thần y đến gần người, tôi thấy Lục thần y uống rất nhiều rượu, bị đỡ đến nghỉ trong khách phòng, vẫn không đi ra.” Người làm nữ nói.

 

Thực sự?

 

Thượng Quan Đằng bán tín bán nghị, gã lên lầu, liền đây ra cửa phòng.

 

Trong phòng, Lục Tử Tiễn và Thời Hi Ngọc đang lăn trên giường, nghe được tiêng cửa mở, Thời Hi Ngọc “a” một tiếng thét chói tai, nhanh chóng kéo chăn che cảnh xuân trên người mình: “Thượng Quan Quận Chúa, ông tại sao không gõ cửa đã vào, mau đi ra ngoài!”

 

Thượng Quan Đằng trực tiếp cứng đờ, gã không nghĩ đến Lục Tử Tiễn sẽ lăn giường với Thời Hi Ngọc ở chỗ này.

 

Hiện tại quần áo Thời Hi Ngọc xốc xếch, vẻ mặt thẹn thùng ửng hồng, không hề giống giả.
 
Chương 1637


Chương 1637:

 

Lúc này Lục Tử Tiễn trên giường đứng dậy, trong tròng mắt đen nhuộm vài phần men say, trên người đều là mùi rượu: “Thượng Quan Quận Chúa, xảy ra chuyện gì?”

 

Thượng Quan Đẳng nhìn Lục Tử Tiễn, . Ũ Lục Tử Tiên tuy đã say rượu rôi, nhưng thân hình trầm ổn mạnh mẽ, nếu như là anh rút Hiên Viên kiếm, cũng sẽ không có dáng vẻ yên lành như thế.

 

Thượng Quan Đằng tạm thời buông xuống nghi ngờ trong lòng: “Bên ngoài đã xảy ra chuyện, Tử Tiễn à, con mặc đồ đi rồi ra ngoài đi, ta chờ con.”

 

Thượng Quan Đằng đi ra.

 

Cửa phòng lần nữa bị đóng lại, Lục Tử Tiễn vươn tay đè xuống ngực mình, bên trong mùi tanh cuồn cuộn, anh nhịn không được, một dòng máu liền từ khóe môi chảy xuống.

 

Thời Hi Ngọc nhanh chóng xuống giường, cô ấy dùng khăn tay sạch sẽ thay Lục Tử Tiễn lau chùi vết máu bên : khóe môi, thâp giọng nói: “Chuyện của Công Chúa Lan Lâu, Thượng Quan Đẳng chắc sẽ không từ bỏ ý đồ, có thể lừa gạt được trong chốc lát, lừa không được một đời.”

 

Lục Tử Tiễn nhẹ nhàng nhắm mắt: “Vậy cũng không cần giấu.”

 

Thời Hi Ngọc là thiên kim đại tiểu thư của Thời gia, cô ấy đã biết Lục Tử Tiễn muốn làm những gì: “Lục thần y, anh muốn tôi làm những gì? Sau lưng tôi là cả thế lực to lớn của Thời gia, Thời gia sẽ đứng ra ủng hộ ngươi, khẳng định nhất hô bá ứng, anh chỉ cách vị trí hoàng quyền chí cao vô thượng một bước thôi.”

 

Nói xong Thời Hi Ngọc gợi lên môi đỏ mọng: “Lục thần y, chỉ cần anh bây giờ mở miệng, tôi nhất định sẽ giúp anh.”

 

Lục Tử Tiễn cũng không lập tức đáp, anh nhìn thoáng qua Thời Hi Ngọc: “Thời tiêu thư, cô muôn cái gì?”

 

“Anhl” Thời Hi Ngọc nói ra một chữ.

 

Lục Tử Tiễn chậm rãi lắc đầu: “Thứ cô muốn, tôi không cách nào cho, cho nên, tôi cũng không cần sự trợ giúp của cô.”

 

“Tôi đã từng nói, anh còn có thể cần đến tôi, tôi chờ anh, thế nhưng Lục thần y kế cận hiểm cảnh cũng không tới tìm tôi, đây chính là lý do anh không tìm đến tôi?”

 

Lục Tử Tiễn vươn tay, ung dung mặc quần áo vào, anh đạm mạc lên tiếng: “Tôi không thể cho cô, cũng sẽ không cho cô hy vọng, bởi vì tôi biết tư vị chờ đợi là đau khổ thế nào, đường tôi đi qua, không hy vọng Thời tiểu thư sẽ đi lại.”

 

D Nói xong, Lục Tử Tiên mở rộng cửa đi ra ngoài.

 

“Lục Tử Tiễn!” Thời Hi Ngọc đột nhiên gọi anh lại.

 

Lục Tử Tiễn dừng bước chân lại.

 

Thời Hi Ngọc nói: “Anh đã chữa bệnh cho tôi, đã cứu tôi, ngày hôm nay, tôi đã trả lại cho anh, về sau hai chúng ta đã sạch nợ.”

 

Lục Tử Tiễn không quay đầu lại, mấy giây sau anh nhẹ giọng nói: “Ừ.”

 

Lan Lâu Cổ Quốc.

 

5 Hạ Tịch Quán mở một buổi họp, trong buổi họp đều là một ít nhân vật cấp nguyên lão, cô phải ra vẻ già dặn, cũng không thể bày ra dáng vẻ con gái xinh đẹp nữa rồi.

 

Tình Nhi nói: “Công Chúa, đã tìm nhà thiết kế đến, quần áo trong tủ của người phải thay đồi rồi.”

 

Nói xong Tình Nhi tiếp lời: “Nhưng Công Chúa không cần khổ sở, khi chúng ta đi ra ngoài chơi còn có thể mặc váy đẹp nha.”

 

Tình Nhi có chút không nỡ và cảm khái, Công Chúa chỉ mới 24 tuổi, độ tuổi hoa, thế nhưng sau khi cô lên ngôi Nữ Vương, cũng không thể mặc váy đầm như con gái bình thườn, mà phải khoác lên tư thế của nữ vương.

 

Năm đó Lâm Thủy Dao chính là không chịu được ràng buộc như vậy mà trốn thoát.

 

Có được có mắt, ngôi vị Nữ Vương này sợ rằng phải khóa lại tất cả cảnh xuân tươi đẹp của Công Chúa rồi.
 
Chương 1638


Chương 1638:

 

Công Chúa tiên khí tuyệt lệ như thé, thực sự đáng tiếc.

 

Hạ Tịch Quán ngược lại không cảm thấy gì cả, xưa nay kẻ làm đế vương, ở địa vị cao, nào có ai có thể sống tùy tâm sở dục?

 

Trước đây cô là một cô gái vô ưu vô lo, nhưng bây giờ không thể.

 

Cô lựa chọn con đường này.

 

Mặc dù từ nay về sau thì giờ bị giới hạn, cả đời này đều sẽ bị vây trong hoàng thành này, cô cũng không sẽ hồi hận.

 

Cô sải bước tiến về phía trước.

 

Đây là trách nhiệm của cô.

 

Chỉ là… cô vẫn chưa tìm được Lục tiên sinh.

 

Lục tiên sinh dường như đá chìm đáy biển, trong một đêm biến mất ở thế gian này.

 

Lúc này tiếng đập cửa vang lên, người làm nữ ngoài cửa nhẹ giọng nói: “Công Chúa.”

 

Tình Nhi nhìn về phía Hạ Tịch Quán: “Công Chúa, tôi đi ra ngoài nhìn một chút.”

 

“Được.”

 

Hạ Tịch Quán cởi áo khoác, sau đó giơ tay lên tháo thanh trâm ra, suối tóc đen dài tùy ý xõa tung xuống dưới.

 

Về sau, e là cô phải luôn búi tóc.

 

Lúc này Tình Nhi đã trở về: “Công Chúa.”

 

Hạ Tịch Quán nghiêng mắt, nhìn thoáng qua dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tình Nhi: “Sao vậy?”

 

“Công Chúa, mới vừa nhận được tin tức, Thượng Quan Đằng chết rồi.”

 

Cái tay đang cầm lược của Hạ Tịch Quán khẽ khựng lại.

 

“Thượng Quan Đằng chết, Thời gia là gia tộc đầu tiên đứng ra, ủng hộ Lục Tử Tiễn xưng vương, có thể nói nhất hô bá ứng, hiện tại Hoa Tây đang chuẩn bị lễ mừng kế vị, Lục Tử Tiễn sắp trở thành tân Quận Chúa Hoa Tây rồi!”

 

Hạ Tịch Quán cũng không cảm thấy bát ngờ, Lục Tử Tiễn sau khi hắc hóa muốn cả giang sơn và mỹ nhân, hiện tại Hoa Tây rung chuyển, đúng là thời cơ tốt nhất để anh đoạt quyền.

 

` Đích thân anh giệt Lục tiên sinh, cô Vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh.

 

“Đã biết, về sau tin tức của anh ta, không cần báo cho tôi biết.”

 

“Vâng.”

 

“Đúng rồi, gần đây có tin tức của Dịch Dịch không?”

 

Cô sinh ba đứa con, Bì Bì hành tung bất định, bốn bể là nhà, Tinh Tinh không cần lo lắng, vẫn luôn được Lâm Thủy Dao mang theo trên người, duy chỉ có Dịch Dịch…

 

Lúc Lục Hàn Đình vẫn còn sống, đưa Lục Thần Dịch đến trường học dành cho thiên tài khép kín đứng đầu toàn s b câu tiên hành huân luyện, huân luyện ở nơi đó đều là kiểu ma quỷ, Lục Thần Dịch lại rất thích ứng, cũng không liên lạc với người nhà, Hạ Tịch Quán có chút bận tâm lại có chút nhớ Tiểu Dịch Dịch.

 

Tình Nhi lắc đầu: “Công Chúa, Dịch Dịch Điện Hạ cũng không truyền đến bất kỳ tin tức gì.”

 

Trong lòng Hạ Tịch Quán có hơi mắt mác, hai đứa con trai này của cô đều độc lập như vậy, không cần cô.

 

“Công Chúa, đi ngủ sớm một chút đi ạI Ngày mai sẽ là lễ đăng ngôi Nữ Vương.”
 
Chương 1639


Chương 1639:

 

Hạ Tịch Quán chính thức kế thừa ngôi vị Nữ Vương rồi.

 

Hoa Tây.

 

Đêm khuya, bên ngoài vậy mà đã bắt đầu có tuyết rơi xuống.

 

Tuyết trắng như lông ngỗng lớn nhỏ từ trên bầu trời bay xuống dưới, nhanh chóng đặt lên trên mặt đất một tầng tuyết trắng thanh khiết.

 

Lục Tử Tiễn đi ra ngoài, đứng ở nơi trên cùng của tầng tầng nấc thang, đứng giữa nơi quyền thế nhìn xuống.

 

Anh bễ nghễ cả thế giới.

 

Lúc này Ngũ Vũ đi tới, khoác áo : choàng đen trên bả vai anh tuân của người đàn ông: “Chủ tử, tuyết rơi rồi, trời lạnh, chúng ta trở về thôi.”

 

Áo choàng đen càng thêm tôn lên khuôn mặt tuấn tú Lục Tử Tiễn vẻ phong hoa, anh ngắng đầu, nhìn tuyết trắng bay múa đầy trời.

 

Khụ khụ.

 

Bóng đêm cô tịch bao phủ xuống, một mảnh hiu quạnh.

 

Lục Tử Tiễn một mình đứng trong đêm tuyết nơi này, cúi đầu ho khan vài tiếng.

 

Trong lòng Ngũ Vũ khổ sở không chịu được, anh ta biết chủ tử nhà mình không sống được bao lâu.

 

“Chủ tử, anh đang suy nghĩ gì vậy?”

 

Ngũ Vũ hỏi.

 

Suy nghĩ gì ư?

 

Lục Tử Tiễn chậm rãi nhếch đôi môi mỏng, trong mắt anh như lướt qua xe ngựa hoa, vội vã lướt qua 27 năm này.

 

Bố anh Lục Tư Tước, mẹ anh Liễu Anh Lạc, anh cả Lục Hàn Đình, bác Lục Nhân Nhân, còn có bà nội…

 

Cuối cùng, anh nghĩ tới Hạ Tịch Quán.

 

Một cái liếc mắt ở Đế Đô không ngờ đã thành suốt đời, Hạ Tịch Quán là tất cả đẹp đế và ấm áp từ tận nội tâm anh, anh yêu cô.

 

Ặ Thê nhưng, cô đi rôi.

 

“Mấy giờ rồi?” Anh mở miệng hỏi.

 

“Hồi chủ tử, mười hai giờ.”

 

Mười hai giờ?

 

Ngũ Vũ do dự một chút, sau đó mở miệng nói: “Chủ tử, tối nay là đêm giao thừa, Hạ Tịch Quán đã chính thức thượng vị Nữ Vương, đêm này cô ấy sẽ cùng dân chúng của cô cùng nhau đón giao thừa.”

 

Nói rồi Ngũ Vũ đưa một video tới, Lục Tử Tiễn nhìn – Tối nay khắp bầu trời sao của Lan Lâu Cổ Quốc, hết thảy dân chúng tụ ở trên quảng trường, nhìn vào màn hình LCD lớn, và hét lên đầy phấn khích – năm, bốn, ba, hai, một!

 

Trên màn hình LCD đột nhiên hiện lên khuôn mặt nhỏ như ngọc, trên mái tóc dài đen nhánh của Hạ Tịch Quán mang Vương miện, rực rỡ như hoa, cô hướng về phía màn ảnh làm hai chữ V, vui sướng la lớn – Đến – Năm Mới – Rồi!

 

Tất cả dân chúng cũng bắt đầu hoan hô, sau đó rằm rầm, bầu trời vang lên pháo hoa sáng chói không gì sánh được, pháo hoa nổ đùng đùng, giống như sao băng rơi xuống.

 

Ánh mắt Lục Tử Tiễn phảng phất như ngừng trên khuôn mặt nhỏ phấn chắn vui sướng của cô, sau đó anh nhàn nhạt câu môi.

 

Cười.
 
Chương 1640


Chương 1640:

 

Cuộc đời ngắn ngủi này đêu bảo vệ nụ cười ấy của cô.

 

Anh từng hứa hẹn, dùng nửa đời lưu quang, đổi lấy cô năm tháng sống an nhàn, không sầu lo, không bi thương.

 

Anh làm được rồi.

 

Năm đó vị cao tăng kia đã từng lưu lại tiên đoán, nói tương lai thiên hạ sẽ nghênh đón thời kì song vương, những lời này đã chứng giám, anh thành Hoa Tây Quận Chúa, cô thành Lan Lâu Nữ Vương.

 

Anh nhận lấy họ “Thượng Quan” trong tay Lục Hàn Đình, anh vì cô rút ra Hiên Viên kiếm, đêm nay, anh rời đi cũng sẽ mang đi tất cả huyết hải thâm cừu của Hoa Tây cùng Lan Lâu, cuộc sống quay về tĩnh lặng, nhân sinh sau này sẽ tiếp tục lâu dài.

 

Thật tốt.

 

Khu khụ.

 

Lục Tử Tiễn lại cúi đầu ho khan vài tiếng.

 

Viền mắt Ngũ Vũ đỏ bừng, bởi vì anh ta cũng đã cảm giác được đêm nay chủ tử đã sắp xuôi tay rồi: “Chủ tử, nếu như anh muốn gặp Hạ tiểu thư, chúng ta có thể đi gặp mà.”

 

Có thể ở bên người mình yêu nhất vào giây phút cuối cùng, đã là một loại viên mãn.

 

s P l Lục Tử Tiên chậm rãi lắc đâu: “Quên GÌ: Ngũ Vũ còn muốn nói điều gì, thế nhưng tất cả như nghẹn ở cổ họng, một chữ đều không phát ra được.

 

Lúc này bên tai truyền đến một tiếng nói non nót: “Chú út.”

 

Lục Tử Tiễn quay đầu, Tiểu Lục Thần Dịch.

 

Tối nay Tiểu Lục Thần Dịch cũng khoác áo choàng đen, cậu lặng lặng đứng ở nơi đó, tuổi còn nhỏ lại sinh một đôi mắt Đan Phượng sâu thẳm, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

 

“Dịch Dịch, qua đây.” Đôi đồng tử đen trong trẻo kia của Lục Tử Tiễn sáng lên, anh đứng trên vị trí chí tôn, hướng Tiểu Lục Thần Dịch ra bàn tay to của mình: “Dịch Dịch, đến cạnh chú út nào.”

 

Ngũ Vũ lui sang một bên, anh ta ngắng đầu nhìn lại, chỉ thấy Lục Thần Dịch nho nhỏ từng bước một leo lên bậc thang, đi vào đường hoàng quyền xen lẫn máu hoa.

 

Ngũ Vũ kinh hãi, đây là đứa trẻ mới mấy tuỏi, thế nhưng anh ta đã từ trên người cậu bé này thấy được bóng dáng sát phạt của bậc đề vương.

 

Tiểu Lục Thần Dịch đi tới, Lục Tử Tiễn cầm bàn tay nhỏ của cậu, hai chú cháu đứng trên hoàng thành, Lục Tử Tiễn : chậm rãi cười nói: “Dịch Dịch, vê sau…

 

nơi đây liền giao cho con, chú cảm thấy, con là vì nơi đây mà thành.”

 

Tiểu Lục Thần Dịch ngước khuôn mặt nhỏ còn non nớt nhìn Lục Tử Tiễn: “Chú út, con cảm thấy cho chú hiện tại rất không khỏe.”

 

Lục Tử Tiễn dùng bàn tay to dịu dàng vuốt cái đầu nhỏ của cậu: “Dịch Dịch, con bây giờ còn chưa hiểu, chú út khỏe „ mà.

 

“Con có thể nói cho mẹ.”

 

Lục Tử Tiễn lắc đầu: “Không cần, cái gì cũng không cần nói.”

 

Nói xong, Lục Tử Tiễn xoay người rời đi.

 

Lục Tử Tiễn về tới trong phòng của mình, anh đầy ra cửa hậu thất, lúc này một trận gió mát phất qua tới, mở ra cả phòng đậu đỏ.

 

Không ai biết, Lục Tử Tiễn ở trong hậu viện mình trồng tràn đầy cây đậu đỏ.

 

Hiện tại, cây đậu đỏ đã nở rộ.
 
Chương 1641


Chương 1641:

 

Lục Tử Tiễn đi vào, thân ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa đi xuyên vào cây đậu đỏ, anh vươn ngón tay trắng nõn sạch sẽ hái một viên đậu, đặt trong lòng bàn tay.

 

Đậu đỏ tương tư, tràn đầy đều là tình yêu anh không cách nào nói ra khỏi miệng.

 

Anh đột nhiên nghĩ tới, đại hôn ngày ấy, cô vì anh mặc vào mũ phượng khăn vai, anh dùng hỉ xứng vén lên khăn đội đầu của cô, dưới ánh nến chập chòn, gương mặt ấy tuyệt sắc tựa thủy.

 

Anh vẫn cho rằng đó là thật.

 

Anh cảm thấy, cô đã là vợ anh.

 

– trời sinh đã là kẻ si tình, trọn đời không biết yêu, nay người yêu thương nhất, há có thể chết yên?

 

Lục Tử Tiễn nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt, số mệnh không đảo ngược, nhân sinh đã viên mãn, trèo non lội suối không gặp được, mệnh như khói mây ¬ dạt trôi trên biên cả vô tận. Cuộc đời này, chỉ vì cô mà đến!

 

*Cây đậu đỏ còn có tên gọi khác trong tiếng Trung là “Cây tương tu”.

 

Lục Tử Tiễn chết rồi.

 

Lúc Tiểu Lục Thần Dịch phát hiện ra anh, anh đã ngã xuống trong bụi đậu đỏ, trên người anh là áo sơ mi trắng sạch sẽ và quần tây đen, dáng vẻ vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng phong hoa như lúc ban đầu, đã nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đều đã thay đổi, thế nhưng Lục Tử Tiễn chưa từng thay đổi, anh loáng thoáng vẫn là nhị công tử quan nắp mãn kinh hoa năm đó của Lục gia, hai bàn tay trắng nõn sạch sẽ như sinh ra vì y thuật.

 

Anh đi rất bình thản, khóe môi ôm lấy một nụ cười như có như không.

 

Tiểu Lục Thần Dịch phát hiện ngón tay › anh cong lại, trong lòng bàn tay năm một vật, mở ra xem, là một hạt… đậu đỏ.

 

Dựa theo ý niệm của Lục Tử Tiễn lúc còn sống, Tiểu Lục Thần Dịch lo liệu một hồi tang lễ đơn giản, không thông tri bất luận kẻ nào.

 

Thời Hi Ngọc tới.

 

Thời Hi Ngọc lẳng lặng đứng lặng trước mộ bia, đêm hôm đó anh nói với cô – Đường anh đi qua, không hy vọng cô sẽ đi lại, khi đó cô liền buông tay rồi.

 

Cô biết cuối cùng cả đời mình cũng sẽ không trở thành nữ chính trong chuyện xưa của anh, người đàn ông sạch sẽ như Vậy, xe ngựa, điện tín đều chậm”, tương tư cũng chỉ trao cho một mình cô ây.

 

* Ngày tháng năm xưa trôi chậm, xe ngựa, điện tín đều chậm, thế nên một đời chỉ đủ để yêu một người.

 

Thời Hi Ngọc đỏ cả vành mắt, cô nhìn Tiểu Lục Thần Dịch bên người: “Chú cậu giao hoàng quyền chí tôn cho cậu, nhưng, cậu bây giờ tuổi còn nhỏ quá, có muốn sắp xếp trọng thần phụ trợ không?”

 

Tiểu Lục Thần Dịch nhìn Lục Tử Tiễn trên mộ bia, trong thanh âm non nót lộ ra mấy phần đạm mạc: “Không cần, cô chỉ cần biết, sau này tôi sẽ làm theo ý của chú út, để Thời gia hưởng hết vinh hoa phú quý thế nhưng, có vài thứ các cô đừng nên đụng vào, hoàng quyền chính là một cái quan tài, có thể mai š táng rât nhiêu người.”

 

Hô hấp Thời Hi Ngọc bị kiềm hãm, khiếp sợ không gì sánh nồi nhìn đứa bé bên người này, cậu chỉ mới bón tuổi, đã có thể nói ra lời này.

 

Thời Hi Ngọc trong xương lộ ra kính nễ và sợ hãi, trực giác của cô cho biết đứa bé này sau khi lớn lên, không phải vô tình đến đáng sợ, chính là thâm tình đến đáng sợ.

 

“Chủ tử, chúng ta trở về thôi.” Lúc này Ngũ Vũ cung kính nói.

 

Tiểu Lục Thần Dịch thu hồi ánh mắt, mang theo Ngũ Vũ rời đi.

 

Thời Hi Ngọc mở ra lòng bàn tay của mình, trong lòng bàn tay của cô đã toát 3 : : một lớp mô hôi mỏng, cô biêt một vị đê vương đã sắp trưởng thành, mười năm hai mươi năm sau, hô mưa gọi gió, không gì làm không được.

 

Lan Lâu Cổ Quốc.
 
Chương 1643


Chương 1643:

 

Lúc này, bước chân của Lệ Quân Mặc Ụ đột nhiên một trận, bởi vì ông thây được một biển quảng cáo đặc biệt lớn đặt trong đại sảnh sân bay.

 

Lệ Quân Mặc đi tói, không xem thì thôi, vừa xem ông tức muốn ngất đi.

 

— Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu — Anh hỏi cô bao lớn, còn nói cô còn tuôi nhỏ đã biết câu dẫn người khác.

 

Liễu Anh Lạc bị ngăn ở bàn làm việc và trong lồng ngực anh, hơi thở mát lạnh quen thuộc trên người anh công thành đoạt đất mà đến, hệt như đời trước, dễ ngửi, mê người như thê.

 

Liễu Anh Lạc chớp chớp đôi mắt hạnh, nhỏ giọng hỏi: “Cái gì là… câu người a2”

 

Lục Tư Tước biết cô cố ý, đều nói hiện tại cô gái quan nắp mãn kinh hoa của Liễu gia trong trẻo nhưng lạnh lùng mà khuynh thành, nhưng cô gái ở trước mặt anh lộ ra yếu ớt và dí dỏm bây giờ là ai?

 

Quả nhiên, lời đồn không thẻ tin.

 

Lúc này bên mũi mùi hương trong veo của thiếu nữ thơm kéo tới, ra là Liễu Anh Lạc đột nhiên kiếng chân lên, dán khuôn mặt xinh đẹp vô địch tiến tới trước mắt anh: “Lục tổng, em hỏi anh đấy.”

 

Mặt của hai người bắt ngờ không kịp đề X : \ phòng tới gân như thê, ánh mặt Lục Tư Tước quét đến bên môi cô, vừa rồi, cô chính là như vậy hôn lên.

 

Môi của cô, mềm mềm, thơm thơm.

 

Lệ Quân Mặc nhìn ba chữ to trên áp- phích – Phượng Vũ Cung!

 

Lời tuyên truyền của Phượng Vũ Cung là như này – Muốn có người cùng bạn đàm luận trăng sao? Muốn có người cùng bạn từ thi từ ca phú nói tới nhân sinh triết học? Vậy tới Phượng Vũ Cung đil!

 

Trên poster còn hiện ra đại diện của Phượng Vũ Cung, Lệ Quân Mặc nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, không sai mà, ông không nhìn lầm, đại diện này đúng là con gái Hạ Tịch Quán của ông!

 

Đương nhiên, còn có đóa hồng đỏ Diệp LinhI Ề Anh chụp trên poster là photoshop, thê nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc của Nam Quán Bắc Linh.

 

“Chủ tịch, tôi cũng là vừa mới biết được… Lâm tiểu thư trong khoảng thời gian này mở một cái… Phượng Vũ Cung…” Thư ký riêng bên người ấp a ấp úng nói.

 

Lệ Quân Mặc đã nhíu mày kiếm lên, ông thấp thuần hỏi: “Phượng Vũ Cung là làm cái gì?”

 

Chủ tịch nhà mình mấy năm nay là người không nhiễm lửa khói nhân gian, thế nhưng thư ký riêng biết, thư ký riêng mồ hôi con mồ hôi mẹ đổ xuống, cậu ta thận trọng đánh giá sắc mặt chủ tịch nhà mình: “Chủ tịch, tôi nói cho ngài biết, ngài ngàn vạn lần đừng…

 

kích động, Phượng Vũ Cung này chính là một cái… hồng quán, chính là… bên trong có rất nhiều mỹ nhân… bồi đàn ông tìm thú vui, bồi trò chuyện… bồi chơi… bồi…”

 

Thư ký riêng nhanh chóng im phát, bởi vì khuôn mặt tuấn tú của Lệ Quân Mặc đã cứng lại: “Cậu đang nói cái gì?”

 

Thư ký riêng lúc này thẳng người: “Chủ… chủ tịch, tôi cũng không nói gì…”

 

Lồng ngực Lệ Quân Mặc gấp gáp phập phòng, chỉ cảm thấy một luồng máu nóng vọt lên đầu mình, ông Lệ Quân Mặc từ nhỏ chính là thiên chi kiêu tử, sinh hoạt cá nhân vô cùng sạch sẽ, chưa từng đi qua máy thứ tiêu khiển rẻ á : tiên như thê, thê nhưng, cái này không đại biểu ông cái gì cũng không hiểu!

 

Ông đã nghe hiểu, Lâm Thủy Dao lại dám mở một cái hồng quán!

 

Chủ của hồng quán gọi là gì, gọi là… tú bà?

 

HIUD Bo Được rồi, chính bà đi làm tú bà còn chưa đủ, còn bắt con gái của ông, thiên kim thủ phủ đứng đầu thế giới đi pr cho bà?

 

Lệ Quân Mặc nhanh chóng nhắm mắt, để ngăn mình trực tiếp bị tức ngất, Lâm Thủy Dao, người phụ nữ đáng chết này!

 

Danh dự đời này của ông đều bị hủy ở trong tay của bà, bà đến tột cùng còn muốn cho ông bao nhiêu cái bất ngờ?

 

Lệ Quân Mặc nhìn về phía thư ký riêng bên người: “Tháo cái biển quảng cáo kia xuống cho tôi!”
 
Chương 1644


Chương 1644:

 

“Chủ… Chủ tịch,” Thư ký riêng muốn khóc: “Hiện tại quảng cáo Phượng Vũ Cung đã xuất ra, tháo ở đây, chỗ khác còn có.”

 

“Vậy tháo xuống toàn bộ, phong tỏa tắt cả tin tức!”

 

“Chủ… Chủ tịch, sợ rằng đã không kịp, Lâm tiểu thư đã gửi thư mời, mời tất cả anh hùng hảo hán tới rồi, Đại tiểu thư làm Lan Lâu Nữ Vương, tiên khí mà _ ẫ tuyệt sắc, Diệp tiểu thư lại là đóa hồng vĩnh viễn không tàn ở giới giải trí, hai tiểu thư ấy đã làm cho tin khai trương của Phượng Vũ Cung đã nổ tung, hotsearch Weibo đã tê liệt, hiện tại hết thảy vé máy bay đều bị mua sạch, cư dân mạng đều đang nói, cho dù có bò cũng muốn bò đến Phượng Vũ Cung nhìn một lần.”

 

“Không chỉ như thế, hiện tại các quý tộc của các quốc gia khác đều đã cưỡi chuyên cơ bay đi Phượng Vũ Cung rồi, lẽ nào chủ tịch không phát hiện sao, đám giám đốc lui tới làm ăn này với chúng ta có đều… không có ở nhà…”

 

& M Lệ Quân Mặc: “…

 

Lệ Quân Mặc thực sự là phát cáu hết chỗ nói rồi, ông nhanh chóng lấy ra : điện thoại di động, bâm sô điện thoại của Lâm Thủy Dao.

 

Kỳ thực trong khoảng thời gian này ông cũng gọi điện thoại cho Lâm Thủy Dao, thế nhưng điện thoại của bà vẫn luôn tắt máy.

 

Hiện tại, dĩ nhiên gọi được!

 

Tiếng nhạc chờ reo một lần, sau đó được tiếp, giọng nói mềm mị của Lâm Thủy Dao vang lên, mang theo ý cười, nghe được lúc này tâm tình bà rất tốt: “Alo, Lệ tổng, anh sao lại gọi cho tôi thế?”

 

Lệ Quân Mặc tức giận nghiến răng: “Con gái của tôi đâu?”

 

“Anh nói Quán Quán à? Quán và cùng Linh Linh hiện tại đang ở chỗ tôi.”

 

“Bảo chúng nó lập tức rời đi.”

 

“Vì sao?”

 

“Cô còn hỏi vì sao? Lâm Thủy Dao, Quán Quán là con ruột cô à?”

 

“Đương nhiên là ruột rồi, nếu không, tôi cũng không gọi con bé tới rồi.”

 

“.” Lệ Quân Mặc tức đến bật cười: “Nếu nói như vậy, cô để Quán Quán quảng cáo cho cô, là vinh hạnh của Quán Quán?”

 

“Lệ tổng, anh tức rồi? Đừng tức giận đừng tức giận, tôi biết ông đang tức cái gì, yên tâm, tôi là mẹ ruột, tôi cái gì cũng sẽ không cho Quán Quán làm, chỉ là để Quán Quán đứng yên xinh đẹp, dù sao hiện tại danh khí của Quán Quán và Linh Linh lớn như vậy, tôi mượn bọn nó kéo kéo lưu lượng.”

 

Nghe bà nói đi kìa, bà lại mượn con gái kéo lưu lượng!

 

“Lâm Thủy Dao!” Lệ Quân Mặc nghiền răng nghiền lợi.

 

“Nha, Lệ tổng, tôi hiện tại hơi bận, có rất nhiều khách quý cần tiếp đãi, không cùng anh tán gẫu nữa, đúng rồi, Lệ tổng phải ngoan ngoãn nha, uống hết dược liệu của cây khương hoạt vị đó đi, 5 tôi rât chờ mong vẻ hùng hỗ của anh vào ngày nào đó đấy, bye bye.” Lâm Thủy Dao trực tiếp cúp điện thoại.

 

Nghe tiếng “tút tút” kia, Lệ Quân Mặc chỉ cảm thấy huyết khí cuồn cuộn, thân thể cao to bỗng chao đảo.

 

“Chủ tịch!”

 

“Chuẩn bị chuyên cơ, lập tức bay đến Phượng Vũ Cung!” Lệ Quân Mặc từ trong môi bắn toé ra vài âm tiết sâm nhiên, ông hiện tại phải đi tìm bà, nói thật với bà về chuyện “vẻ hùng hỗ của ông ” này.

 

Sóm muộn cũng có một ngày, ông đè bà trên giường khiến bà khóc xin thai Ông muốn bà nói – Lệ Quân Mặc, anh thật giỏi!

 

Phượng Vũ Cung.
 
Chương 1645


Chương 1645:

 

Lâm Thủy Dao hấp tấp khai trương Phượng Vũ Cung, ngày mai sẽ là lễ khai trương, Phượng Vũ Cung chắc chắn sẽ hot rần rần.

 

Các giang hồ hảo hán, còn có quý tộc các quốc gia đến tới đặt hẹn, các khách sạn cao cấp ở gần Phượng Vũ Cung đều cháy phòng, có thể mở hồng quán thành như vậy, Lâm Thủy Dao nhận thứ hai, không người nào dám nhận thứ nhất.

 

Hạ Tịch Quán và Diệp Linh đã ở trong Phượng Vũ Cung, hai cô bạn thân tụ b b chung một chồ luôn luôn nói không hêt đề tài, Hạ Tịch Quán kéo Diệp Linh: “Linh Linh, cậu và Có tổng gần đây thế nào rồi?”

 

Diệp Linh giơ tay lên nâng lọn tóc dưới bên quai hàm, tiếng nói ung dung lười biếng: “Từ lần trước tạm biệt ở Hải Thành, anh ta không liên lạc đến tớ nữa, cũng không xuất hiện ở trước mặt tớ, tớ mỗi ngày đều chạy lịch trình, gần đây còn vào một đoàn phim, lịch trình kín mít, chúng tớ xem như là… đã cắt đút liên lạc rồi.”

 

Hạ Tịch Quán nhìn Diệp Linh, Diệp Linh trong khoảng thời gian này nhìn cũng không có thay đổi, thế nhưng, lại giống như thay đổi rất nhiều, trên mặt cô nhàn nhạt, không chút ý cười, trong khí chất mềm mị không xương lại lộ ra vài ) phân lãnh đạm, nhìn hệt sức xa cách.

 

Hạ Tịch Quán biết cuộc nói chuyện của cô và Cố Dạ Cần lần trước, Có Dạ Cẩn đã buông tay Diệp Linh.

 

Còn có thể buông bao lâu, Hạ Tịch Quán không biết.

 

Bởi vì cô luôn cảm thấy Cố Dạ Cần mặt ngoài sạch sẽ tuấn nhã nhưng trong xương lộ ra tối tăm hắc ám, giống như là một quả bom hẹn giờ, anh ta khát khao Diệp Linh đã lâu, tựa như chính anh ta nói, anh ta xem Diệp Linh thành tư sủng của mình.

 

“Linh Linh, vậy nói một chút về cậu đi!

 

Nếu Cố tổng đã rời xa cậu, vậy cậu cũng phải sống cuộc sống của người bình thường, con của tớ cũng biết mua : xì dâu rồi, cậu chừng nào định yêu thương hả?”

 

Diệp Linh nhướng mày liễu, cô cũng không nhận ra con của Hạ Tịch Quán hiện tại đã biết mua xì dầu, đương nhiên, cô cũng sẽ không yêu đương.

 

“Quán Quán, tớ là đại minh tinh đấy, rất bận rộn, nhất cử nhất động đều bị bọn chó săn nhìn chằm chằm, cho nên tớ hông yêu đương, hơn nữa, con của cậu cũng là con của tớ, tớ có hai đứa con trai một đứa con gái nuôi đó!” Diệp Linh cười nói.

 

Hạ Tịch Quán đã biết, Diệp Linh đang rốn tránh đề tài này, hoặc có lẽ là, cô đang trốn tránh đề tài về đàn ông.

 

Lần trước ở Hải Thành, cô đã sinh ra âm lý cực đại bài xích với đàn ông, xem ra trong khoảng thời gian này cũng không giảm bớt, thậm chí ngày càng tăng lên.

 

Hạ Tịch Quán chữa cho rất nhiều người, thế nhưng lúc này đây cô không biết nên chữa cho Diệp Linh thế nào.

 

Có đôi khi, cô rất hy vọng Cố Dạ Gần cách xa Diệp Linh một chút, nhưng ở một số thời khắc, cô cảm thấy chỉ có Cố Dạ Cần mới có thể chữa cho Diệp Linh.

 

Đó là thế giới của Cố Dạ Cần và Diệp Linh, cô một người đứng xem, căn bản là không đi vào được.

 

“Linh Linh…”

 

Hạ Tịch Quán muốn nói chuyện, thế : : nhưng Diệp Linh trực tiệp cát lời cô, cô ấy cầm một cái chén trà, đi tới phía trước cửa sổ, nhìn ánh mặt trời rực nắng ngoài cửa sổ: “Quán Quán, ngoại trừ đàn ông, chúng ta còn rất nhiều thứ phải theo đuổi mà, hiếm khi tớ có được ngày nghỉ, đừng thảo luận đề tài của đàn ông nữa.”

 

Hạ Tịch Quán chỉ đành dừng lại, cô đi tới bên người Diệp Linh, vươn tay ôm lấy cánh tay mềm của Diệp Linh.

 

Rất nhanh, Hạ Tịch Quán liền mẫn cảm nhận thấy được Diệp Linh đột nhiên cứng đờ, cô ngắng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía ngoài trên đường cái chạy nhanh đến một chiếc xe limo sang trọng.

 

Hiện tại quý tộc các quốc gia đều qua đây, trên đường cái chính là không bao giờ thiếu xe sang, thế nhưng chiếc xe xa hoa này vẫn nhanh chóng hấp dẫn mảng lớn ánh mắt, đặc biệt làm người khác chú ý.

 

Lúc này cửa sổ phía sau xe chậm rãi trượt xuống, một khuôn mặt quen thuộc nhảy vào ánh mắt, là… Cố Dạ Cần.

 

Có Dạ Cẩn tới!
 
Chương 1646


Chương 1646:

 

Hạ Tịch Quán cũng không bắt ngờ, Cố Dạ Cần sẽ đến, bởi vì Diệp Linh ở chỗ này, hôm nay anh vẫn mặc hợp thể tây trang màu đen như cũ, trên khuôn mặt tuấn tú đeo một bộ mắt kiếng gọng vàng, nhìn nho nhã sạch sẽ, cũng vô cùng trẻ tuổi tuần mỹ.

 

Song, anh không phải đến một mình, bên cạnh anh còn có một người, là một cô gái vô cùng trẻ tuổi xinh đẹp.

 

Cô gái kia ngồi bên người Cố Dạ Cần, ôm thật chặt cánh tay Có Dạ Cần, thân thể trẻ tuổi căng mịn hận không thể dính vào trên người Có Dạ Cần.

 

Cô gái xinh đẹp mến mộ nhìn Cố Dạ Cần, như chim nhỏ nép vào người đang nói cái gì đó, Cố Dạ Cẩn nhàn nhạt nhếch lên môi mỏng, nhìn hết sức cưng chiều.

 

Cứ như vậy liếc mắt, xe đã vội vã phóng đi, biến mắt trong tầm mắt.

 

Hạ Tịch Quán biết trong khoảng thời gian này Cố Dạ Cần quen rất nhiều bạn gái, trước đây bên người chỉ có một Diệp Linh, anh đã bắt đầu thay phụ nữ như thay quần áo: “Linh Linh, đó là tân sủng mới của Cố tổng?”

 

Ánh mắt Diệp Linh rơi trên bóng xe, khuôn mặt nhỏ dịu dàng đáng yêu cũng không có tâm tình gì lớn, chỉ là nhàn nhạt lười biếng nói: “Ừ, tân sủng kia khá quen mặt, hình như là tiểu hoa đán mới nổi trong vòng giải trí gần đây, tài nguyên cô ta tốt lắm, diễn mấy bộ phim cũng có chế tác lớn, tất cả mọi người đều nói phía sau cô ta có một kim chủ cường đại, hiện tại xem ra, vị kim chủ đại nhân này chính là Cố Dạ Cần rồi.”

 

Hạ Tịch Quán nhìn Diệp Linh, trong đôi mắt trong vắt lộ ra vài phần lo lắng.

 

Diệp Linh nhếch đôi môi đỏ mọng: “Quán Quán, cậu nhìn tớ như vậy làm cái gì, tớ rất ổn, tuy là tớ là cựu tân : sủng bị ném bỏ rôi, kim chủ đại nhân của tớ có niềm vui mới, bắt đầu chở che cho người khác, thế nhưng, cái này đã không ảnh hưởng tới giò tớ bây giờ đây rồi.”

 

Hạ Tịch Quán và Diệp Linh bị kéo đến một phòng, bắt đầu tiếp thu huấn luyện.

 

Cô giáo huấn luyện không phải Lâm Thủy Dao, mà là My nương tâm phúc của Lâm Thủy Dao.

 

“Quán Quán, Linh Linh, các cô biết tuýp đàn ông như thế nào nhất được nhiều người phụ nữ thích nhất không?” My nương cười hỏi.

 

Hạ Tịch Quán chỉ hiểu được đôi chút về Ẻ ự chuyện tình ái, người thây duy nhât chính là Lục Hàn Đình, hiện tại My nương nhiệt tình như lửa, muốn truyền đạo thụ nghiệp cho cô, cô chỉ có thể nháy đôi mắt trong vắt hết sức tò mò nhìn My nương.

 

My nương thần bí cười nói: “Đương nhiên là… người đàn ông có “hàng to”…

 

là được nhiều người phụ nữ thích nhất rồi.”

 

Hạ Tịch Quán: “…”

 

My nương cũng quá thẳng thắn rồi đó!

 

“Quán Quán, đừng lộ ra dáng vẻ chưa thấy qua việc đời như thế, nào, chị dạy em nhìn đàn ông có hàng to như thế nào, học xong về sau, tất cả đàn ông trong mắt em đều trần truồng!”

 

Hạ tịch Quán đứng phát lên, cô lộ ra biểu tình quá mót, xoay người căng giò chạy.

 

“Này, Quán Quán!”

 

Hạ tịch Quán trốn thoát, trong phòng chỉ còn sót My nương cùng Diệp Linh, My nương từ trên xuống dưới nhìn Diệp ; Linh vài lân, lên tiêng “chặc chặc”: “Linh Linh, tử thái này của em, thật là trời sinh vưu vật.”

 

So với Hạ Tịch Quán bức rức, Diệp Linh thong dong phóng khoáng hơn rất nhiều: “Cảm ơn đã khen.”

 

“Nào, đừng cảm ơn, Linh Linh, em đeo cái guốc gỗ này đi, chị dạy cho em đi vài bước.”

 

My nương cho Diệp Linh xỏ đôi guốc gỗ, bảo cô lắc mông bước đi.

 

“Một… Hai… Ba, bắt đầu.”

 

Theo nhịp điệu My nương, Diệp Linh lắc lắc dáng người mềm mị bắt đầu bước đi, My nương liên tục tán thưởng, Diệp Linh thật sự có thiên phú.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top