Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 1603


Chương 1603:

 

Cúp điện thoại, Lục Tử Tiễn xoay người rời khỏi căn phòng này.

 

Đi xuống lầu, anh đầy ra cửa sau biệt thự, ở trên sân cỏ, anh thây được một thân ảnh nhỏ nhăn.

 

Hạ Tịch Quán ở đó.

 

Cô ngồi một mình trên xích đu dây mây chiếc váy dài màu hồng nhạt khoác thêm chiếc áo khoác ngoài đen, trong đêm khuya, cô một mình ở chỗ này ngồi xích đu.

 

Lục Tử Tiễn đi tới, khoác áo choàng màu đen trên bờ vai oánh nhuận của Hạ Tịch Quán, ngón tay thon dài anh ưu nhã cuộn, cài vạt áo trước cho cô.

 

Hạ Tịch Quán ngoái đầu nhìn lại, nhàn nhạt mỉm cười: “Tử Tiễn, sao anh còn chưa ngủ?”

 

Lục Tử Tiễn đi tới bên người cô, ngồi ở bên cạnh cô trên xích đu.

 

Trong tay anh cầm một quyền sách: “Còn chưa ngủ, đang đọc sách.”

 

“Thực sự là đứa trẻ ngoan.” Hạ Tịch Quán mêm mại cười.

 

Lục Tử Tiễn ưu nhã vắt đôi chân dài, thân thể cao lớn dựa vào thanh xích đu, chín giờ tối, ánh trăng sáng dưới ngọn đèn vàng độ qua đây, tôn lên khuôn mặt tinh xảo trong trẻo nhưng lạnh lùng phong hoa ấy.

 

Cởi áo choàng màu đen, trên người anh mặc chiếc áo đen cỗ lo, giày da cọ sáng khẽ đặt trên sân cỏ, chiếc ghế xích đu khẽ đung đưa.

 

Hạ Tịch Quán nâng đầu nhỏ nhìn ánh trăng kia, đột nhiên cảm khái nói: “Tử Tiễn, anh nói lúc nào tuyết sẽ rơi2”

 

Bây giờ là cuối mùa thu, khí trời đã rất lanh, thê nhưng cách ngày tuyết rơi rât xa.

 

Cô đột nhiên muốn ngắm tuyết rơi.

 

Lục Tử Tiễn nhìn khuôn mặt nhỏ Hạ Tịch Quán: “Em muốn ngắm tuyết?”

 

~- Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu — Một người xông tới, đụng phải lòng ngực anh.

 

Lục Tư Tước đã cảm thấy có sợi tóc mêm mại quét qua mặt anh, mang.

 

theo hương thơm mát lạnh của thiêu nữ.

 

“Thật ngại quá, thật ngại quá…”

 

Người trong ngực thức thời lui về phía sau mấy bước, tay nhỏ xoa cái trán đỏ lên của mình, nâng khuôn mặt lớn chừng bàn tay lên.

 

Lục Tư Tước thấy rõ cô, ngũ quan tuyệt sắc trong trẻo của Liễu Anh Lạc hung hãng xông vào trong tầm mắt của anh.

 

Là cô!

 

Anh tưởng cô không đến, nhưng cô chỉ đến muộn.

 

Hai mắt Liễu Anh Lạc liễm diễm mà toái sáng: “Lục tiên sinh, không đụng anh đau chứ ạ!”

 

Lục Tư Tước đã biết, cô là cố ý đụng vào trong ngực anh.

 

Kỳ thực ngày ấy ở chùa anh đã biết rôi, cô thích anh.

 

“Dạ.” Hạ Tịch Quán gật đầu: “Nhưng, mùa này không thể ngắm tuyết.”

 

Lục Tử Tiễn thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nhìn vê phía trước, phía trước Ngũ Vũ vẫn luôn đứng canh.

 

Nhận được ánh mắt đó, Ngũ Vũ gật đầu một cái, đi tới một bên, bám một số điện thoại: “Alo, chủ tử có lệnh, tối nay toàn thành phủ tuyết xuống.”
 
Chương 1604


Chương 1604:

 

Hai phút sau, Hạ Tịch Quán cảm thấy một đóa hoa tuyệt rơi trên mặt cô.

 

Cô khẽ khựng lại, sau đó chậm rãi ngâng đâu, phía trên bâu trời, hoa tuyêt từng đóa từng đóa rơi xuống.

 

Đôi đồng tử trong suốt của cô co rụt, không thê tin được, cô nhanh chóng đưa tay ra.

 

Một mảnh hoa tuyết rơi vào trong lòng bàn tay cô.

 

“Trời ạ, Tử Tiễn anh nhìn này, tuyết rơi!” Hạ Tịch Quán vui vẻ nhìn vê phía Lục Tử Tiễn bên cạnh.

 

Lúc này Ngũ Vũ tiến lên, đưa đến chiếc dù đen.

 

Lục Tử Tiễn tự mình nhận lấy cán dù, chậm rãi che phía trên Hạ Tịch Quán.

 

Dù đen che trên đỉnh đầu Hạ Tịch Quán phía, hoa tuyết không rơi đến trên người cô, thế nhưng tay của cô vẫn duỗi ở bên ngoài.

 

Lục Tử Tiễn chậm rãi câu môi, giọng nói thấp thuần từ tính còn tràn ra vẻ cưng chiều nhàn nhạt: “Chơi ít hoa tuyết thôi, coi chừng bị cảm lạnh.”

 

“Dạ em biết rồi.”

 

Nhìn bầu trời đỗ xuống cơn tuyết nhỏ, tinh thuần thánh khiết như vậy, tâm tình Hạ Tịch Quán từ từ tốt lên.

 

Cô lộ ra ý cười vui vẻ đã lâu.

 

Tuy vẫn tiếc nuối.

 

Nếu như có thể cùng Lục tiên sinh cùng nhau xem trận tuyết này thì tốt rồi, cô còn có thẻ cho đắp người tuyết cho Lục tiên, cùng anh ném tuyết.

 

Hạ Tịch Quán cảm thấy hơi mệt, thân thể nhỏ nanh nghiêng qua, nhẹ nhàng tựa cái đầu nhỏ vào trên bờ vai anh tuần của Lục Tử Tiễn.

 

Cô nhắm nghiền hai mắt.

 

Cô đã ngủ rồi, bởi vì Lục Tử Tiễn nghe được hơi thở mềm nhẹ của cô, phả bên tai anh.

 

Anh chậm rãi nghiêng mặt, nhìn cô.

 

Không biết nhìn bao lâu, anh giơ tay, muốn khẽ sờ lên khuôn mặt nhỏ ấy.

 

Lúc này Hạ Tịch Quán trong lúc ngủ mơ di chuyển đôi môi đỏ mọng, tràn ra tiêng nỉ non mềm mại: “Lục tiên SÌNH….

 

Cô đang gọi Lục tiên sinh.

 

Cô tâm tâm niệm niệm đều là Lục Hàn Đình.

 

Tay khựng lại, cứ như vậy cứng đờ giữa không trung.

 

Mấy giây sau, Lục Tử Tiễn nhàn nhạt thu tay về, khóe môi móc ra độ cung nhọợt nhạt mà mềm mại, anh cầm sách trong tay lên.

 

Hoa tuyết bay tán loạn, anh cứ như vậy ngồi ở trên xích đu, tay nâng dù đen bảo vệ người trong ngực để gió tuyết bát xâm, hơn nửa đầu vai anh lại bị hoa tuyết rơi ướt nhẹp.

 

Đôi giày da như có như không thoáng chạm lên mặt cỏ, xích đu khẽ đu đưa, chiếc váy hồng nhạt của Hạ Tịch Quán trong cơn gió tạo ra từng đường cong mềm mại.

 

Hết thảy đều tốt đẹp như vậy.

 

Bên ngoài lại rối loạn, Hoa Tây chín giờ, vô số danh môn thục viện đầy ra cửa sổ trong phòng, nhìn trận tuyết xuất hiện giữa trời thu một cách kỳ lạ.

 

– Oa, mùa thu mà lại có tuyết, thật là đẹp và lãng mạn quá.
 
Chương 1605


Chương 1605:

 

– Thu sao lại có tuyết nhỉ?

 

– Không biết, đoán chừng là có chàng hoàng tử nào dỗ cho công chúa cười rôi!

 

– Không bằng, chúng ta đi ném tuyết đi Lúc này trong hoàng thành, một chiếc xe chống đạn phiên bản dài sang trọng đang chờ, Thượng Quan Đẳng nhiệt tình nhìn Thượng Quan Hàn Đình và Thời Hi Ngọc: “Hàn Đình, không nghĩ tói con và Hi Ngọc phát triển nhanh như vậy, ta thật cao hứng, đêm nay các ngươi đi hẹn hò đi! Chơi vui vẻ một chút.”

 

Hiện tại Thượng Quan Hàn Đình và Thời Hi Ngọc đứng chung một chỗ, hai người nhìn Thượng Quan Đẳng, sau đó xoay người lên xe.

 

Chiếc xe chống đạn phóng đi.

 

Trong xe, mặt Thượng Quan Hàn Đình không chút thay đổi: “Thời tiểu thư, đêm nay vì sao cô hẹn tôi?”

 

Gương mặt mỹ lệ làm rung động lòng người của Thời Hi Ngọc lộ ra nụ cười: “Thượng Quan Điện Hạ, tôi là được người phó thác, mang anh ra khỏi hoàng thành.”

 

“Ah? Phải không? Ai cũng biết ánh mắt Thời tiểu thư rất cao, hai người chúng ta cũng không ai thuận mắt ai, hiện tại không biết rốt cuộc có ai có nhân tình lớn như vậy, có thể để cho Thời tiêu thư vì anh ta làm việc.”

 

“Thượng Quan Điện Hạ, cái này anh cũng không cân xía vào.”

 

Thượng Quan Hàn Đình không nói gì thêm, anh và Thời Hi Ngọc vốn không quen biết, trong xe rơi vào trầm mặc.

 

Lúc này Thời Hi Ngọc quay đầu nhìn vê phía ngoài cửa số, phía ngoài hoa tuyêt đang rơi.

 

Vậy mà lại có tuyết rơi.

 

Hiện tại mới là cuối mùa thu, không có khả năng tuyết rơi, trừ phi có người cô tình làm.

 

Thời Hi Ngọc là thiên kim chân chính, từ nhỏ đã thường thấy máy chuyện phong hoa tuyết nguyệt lãng mạn, cô không khó đoán ra từng bông tuyết rơi xuống kia đều viết đầy nỗi tâm tình.

 

Người này là ai2 Nửa giò sau đến được đích, Thượng Quan Hàn Đình xuống xe, nhìn ngôi biệt thự trước mắt này, đôi mắt thâm thúy của anh chậm rãi híp một cái, ngạc nhiên.

 

Thì ra người quen của Thời Hi Ngọc là… Lục Tử Tiễn.

 

“Thượng Quan Điện Hạ, anh đợi ở đây một chút, tôi đi vào trước.”

 

Thượng Quan Hàn Đình gật đầu: nĐƯỢC.”

 

Thời Hi Ngọc mang theo nha hoàn cùng nhau vào biệt thự, nha hoàn nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, lần này đây người giúp đỡ rồi Lục thần y một đại ân, Lục thần y chắc là rất cảm kích người đó.”

 

Thời Hi Ngọc câu môi: “Anh ấy đã cứu tôi, nếu như nói cảm kích, tôi mới phải là người cảm kích anh ấy mới đúng.”

 

Lúc này bước chân Thời Hi Ngọc dừng lại, bởi vì cô ấy ở phía trước thấy được một thân ảnh quen thuộc.

 

Trên sân cỏ, Lục Tử Tiễn ngồi trên xích đu, trong tay bung chiếc dù đen, Hạ Tịch Quán đang ngủ, nhẹ nhàng tựa ở đầu vai anh, gió đêm phát tới, làn váy trên người Hạ Tịch Quán thổi sang chiếc quần tây được cắt tỉa như đao phong, đầy vẻ lưu luyến.

 

Ánh mắt Thời Hi Ngọc biến đổi, tầm mắt cô ấy rơi trên người Hạ Tịch Quán, Lan Lâu Công Chúa, cô ấy biết.

 

Nha hoàn nói: “Áy tiểu thư, đó không phải là Lan Lâu Công Chúa sao? Trời ạ, hiện tại Thượng Quan Quận Chúa hiện tại lùng bắt vị Lan Lâu Công Chúa này toàn thành, Lục thần y sao lại ở cùng vị Lan Lâu Công Chúa này, còn muốn kéo tiểu thư xuống nước…”

 

Thời Hi Ngọc nhanh chóng nhìn về phía nha hoàn, thấp giọng trách cứ một câu: “Nếu biết chuyện này không phải chuyện đùa, thì ngậm miệng cô lại!”

 

Nha hoàn nhanh chóng im bặt, không dám nói tiêp nữa.
 
Chương 1606


Chương 1606:

 

Thời Hi Ngọc ngắng đầu, lúc này Lục Tử Tiễn đứng dậy, anh cúi thân thể cao lớn, ôm ngang Hạ Tịch Quán đang ngủ say lên.

 

Hai người biến mát ở rồi trong tầm mặt.

 

Trên xích đu còn dư lại một quyền sách.

 

Thời Hi Ngọc đứng tại chỗ, thật lâu không hề động, Lục Tử Tiễn trong trí nhớ của cô ấy vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa như vậy, cô cho là cả đời anh sẽ không biết đến hai từ dịu dàng.

 

Thế nhưng cô ấy sai rồi, kỳ thực sự dịu dàng nhât của anh cho tới bây giờ chỉ trao cho một người.

 

Nếu như cô ấy không nhớ lầm, vị Lan Lâu Công Chúa này hình như là chị dâu của anh, không nghĩ tới ý trung nhân của anh lại là…

 

Thời Hi Ngọc mở lòng bàn tay ra, ấy vậy mà tay cô đỗ đầy mồ hôi lạnh.

 

Hạ Tịch Quán mơ mơ màng màng ngủ một giấc, sau đó cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, điện thoại tới.

 

Hạ Tịch Quán mở đôi mắt nhập nhèm ra, ân phím nhận nghe điện thoại: “Alo.”

 

“Quán Quán,” Giọng nói mèm mại của Lục Tử Tiễn từ bên kia truyền tới: “Đừng ngủ nữa, nên tỉnh lại thôi, hôm nay là sinh nhật của em đó, sinh nhật còn chưa kêt thúc mà.”

 

Hạ Tịch Quán lười biếng, không muốn di chuyền.

 

“Anh còn chưa tặng quà sinh nhật cho em, Quán Quán, ra ngoài đi, anh chuẩn bị cho em một phần quà sinh nhật này.”

 

Lục Tử Tiễn vì cô chuẩn bị một phần quà sinh nhật.

 

Hạ Tịch Quán nhanh chóng đứng dậy: “Dạ, em ra ngay đây.”

 

Hạ Tịch Quán xuống giường, đi ra ngoài.

 

Cô cũng không biết phần quà sinh nhật này là cái gì, thế nhưng trong khoảng thời gian này Lục Tử Tiễn vì cô làm tất cả, cô đã rất cảm kích, tuy là cô xem Lục Tử Tiễn thành bạn bè thật sự, thế nhưng cô cũng không muốn liên lụy Lục Tử Tiễn, cho nên, cô chẳng máy chốc sẽ đi.

 

Hạ Tịch Quán đi ra biệt thự, đi tói trên sân cỏ, rât nhanh, bước chân của cô đột nhiên cứng đờ, dùng lại.

 

Bởi vì ở phía trước cô thấy được một bóng người anh tuân, quen thuộc như vậy.

 

Quen thuộc tận xương.

 

Đôi đồng tử trong suốt của Hạ Tịch Quán đột nhiên co rụt, trực tiếp dao động ngay tại chỗ, Lục Hàn Đình!

 

Không phải, hiện tại nói đúng hơn là, Thượng Quan Hàn Đình, anh đã trở vê hoàng thât rôi.

 

Hạ Tịch Quán thật không ngờ lại ở chỗ này gặp được anh, giữa anh và cô cách một vực sâu không cách nào Vượt qua, vậy mà anh đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô.

 

Mới trước đây không lâu, cô còn ước, điều ước sinh nhật 24 tuổi của cô đó là có thể gặp anh một lần.

 

Hiện tại điều ước đó đã linh ứng.

 

Thượng Quan Hàn Đình thân cao chân dài đứng lặng bên cửa xe, dưới ngọn đèn sáng rực từ phía sau độ qua, dát cho anh lên một tâng viên Vàng.

 

Một tay đút trong túi quần, giữa hai ngón tay thon dài của anh kẹp một điều thuốc, phả ra từng làn khói trắng.

 

Lập tức, bốn mắt nhìn nhau.

 

Thượng Quan Hàn Đình nhắc chân dài đi tới, dừng ở trước mặt cô.
 
Chương 1607


Chương 1607:

 

Bàn tay nhỏ xuôi ở bên người Hạ Tịch Quán siêt thành quyên: “Lục tiên sinh, đã lâu không gặp.”

 

Cô nhạt nhẽo chào hỏi một tiếng.

 

Thượng Quan Hàn Đình hút một hơi thuốc, sau đó đem môi mỏng nhếch thành đường vòng cung cưng chiều, anh cắt tiếng: “Ừm,”

 

Hạ Tịch Quán không biết nói gì.

 

Lúc này Thượng Quan Hàn Đình chậm rãi phun làn khói trong miệng lên khuôn mặt nhỏ của cô.

 

Tuy là tránh được mũi miệng cô, thế nhưng mùi thuốc lá nồng nặc làm cho mặt Hạ Tịch Quán nhanh chóng cháy lên.

 

Anh là cố ý đúng không!

 

Hạ Tịch Quán cắn răng lên đôi môi đỏ mọng: “Vậy em đi trước nhé.”

 

Thượng Quan Hàn Đình nhìn cô, bờ môi dưới dưới vết căn nhẹ liền mắt đi sắc đỏ kiều diễm, ánh mắt anh sâu lại, sau đó gật đầu: “Ừm.”

 

Hạ Tịch Quán xoay người, rời đi.

 

Cô đi.

 

Cũng không biết đi nơi nào.

 

Trong lòng rất khó chịu, giống như trồng rỗng, viền mắt trắng nõn của Hạ Tịch Quán không hiểu sao từ từ biến đỏ, đột nhiên nghĩ đến cô năm nay đã 24 tuổi.

 

Hạ Tịch Quán lại nghĩ tới tuổi 19 của mình năm ấy từ nông thôn đi tới Hải Thành, là độ tuổi còn mơm mởn xanh non, một năm kia cô tình cờ gặp anh đến từ Đề Đô.

 

Thời gian trôi nhanh, thoáng qua rồi biên mật.

 

Lúc này cô nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân trầm ồn, anh đi theo.

 

Thượng Quan Hàn Đình một đường theo cô.

 

Lúc cô rời đi, anh đã cùng ở sau lưng CÔ rôi.

 

Chỉ là cô một đường cúi cái đầu nhỏ, không biêt đang suy nghĩ gì.

 

Anh dừng ở phía sau của cô, điều thuốc lá đầu ngón tay đã thiêu đốt hết, anh dập tắt đầu mẫu thuốc lá trong thùng rác.

 

Hiện tại Hạ Tịch Quán đang ở phía trước, anh ở phía sau.

 

Hai tay anh đút trong túi quần ngắm bóng hình cô, hôm nay cô mặc một chiếc váy hồng nude, suối tóc đen dài tùy ý xõa lên bờ vai oánh nhuận, trên chân cô đi đôi bata trắng, cả người ở thanh thuần dệt ra mấy phần mềm mại đáng yêu.

 

Máy năm nay, thời gian từ từ lắng đọng nên vẻ nhuệ khí lộ rõ trên người cô, khiến cô trở nên càng động nhân.

 

Hạ Tịch Quán biết anh đang nhìn cô.

 

Hai người không nói với nhau một câu nào, thế nhưng nỗi trống rỗng trong lòng chậm rãi lại đây, âm áp.

 

Ra biệt thự, Hạ Tịch Quán đứng trên đường cái gọi một chiêc xe taxi.

 

Xe taxi ngừng lại, cô vươn tay kéo ra cửa sau xe, thế nhưng một bàn tay rõ ràng khớp xương thò qua, kéo ra cửa Sau xe trước cô một bước.

 

Cô ngồi xuống, ngay sau đó chỗ ngồi bên người trâm xuông, anh cũng đi Vào ngôi.

 

Trước mặt tài xế hỏi: “Tiên sinh, tiểu thư, hai người đi đâu?”

 

Cô không nói gì.
 
Chương 1608


Chương 1608:

 

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp từ tính: “Cứ đi dạo một vòng đi.”

 

“Yes Sir.”

 

Xe taxi chạy, buổi tối làn gió mát trời đêm sảng khoái phât đên, lay động mái tóc dài của Hạ Tịch Quán.

 

Cô nghiêng mặt, nhìn về phía ánh đèn đường sáng chói của thành thị phồn hoa ngoài cửa sổ, đã nhiều năm như vậy, anh xuất hành đều là ngồi xe phiên bản giới hạn toàn cầu, hai người thực sự lần đầu tiên ngồi taxi.

 

Thượng Quan Hàn Đình cảm thấy tuần gò má ngưa ngứa, gió mát phất động tóc cô, vài sợi tóc quấn trên mặt anh, dưới chóp mũi đều mơ hồ có thê ngửi thấy mùi tóc cô thơm ngát.

 

“Ngồi vững nhé.”

 

Lúc này tài xế trước mặt nhắc nhở: một tiêng, đánh tay lái, xe taxi nhanh chóng quẹo vào khúc cua.

 

Hạ Tịch Quán không ngồi vững, bởi Vì quán tính, cả người ô ngã vê phía người đàn ông bên cạnh.

 

Lúc này một cánh tay tráng kiện dò tới nắm chặt vòng eo nhỏ mềm của cô, một cách tự nhiên kéo cô vào trong ngực mình.

 

Cô nâng đôi mắt trong vắt nhìn anh, bàn tay anh nâng mặt cô lên, cúi người hôn.

 

Trong cổ họng, trong cảm quan, trong nháy mặt đêu là mùi vị trên người anh.

 

Đôi môi đỏ bừng bị anh mút mạnh, anh chậm rãi kiên định cạy ra răng cô, ôm lây chiêc lưỡi cô cùng múa.

 

Cô cảm thấy.

 

Cảm tháy nỗi nhớ của anh tựa thủy triều.

 

Hạ Tịch Quán vươn hai tay nhỏ bé ôm vòng hông to lớn ấy, hàng mi như lông vũ nhẹ nhàng khép lại, khẽ nhắm mắt.

 

Đêm này, sinh nhật 24 tuổi của cô, ở trên xe taxi, cô vùi trong lòng ngực anh ấm áp mà rộng rãi, hôn anh tùy ý mà lưu luyến.

 

Xe taxi ngừng lại, Hạ Tịch Quán kéo ra cửa sau xe: “Lục tiên sinh, anh đừng xuông, em muôn nhìn anh đi.”

 

Thượng Quan Hàn Đình vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, mêm mại nói: “Ư.”

 

Hạ Tịch Quán đứng ở bên ngoài, giơ giơ tay nhỏ bé.

 

Thượng Quan Hàn Đình nhìn thoáng qua tài xế: “Lái xe.”

 

“Vâng, tiên sinh.”

 

Tài xé đạp chân ga, xe taxi phóng đi.

 

Xe đi xa, Thượng Quan Hàn Đình nhìn xuyên qua kính chiêu hậu, cô còn đứng ở đó, đưa mắt nhìn anh.

 

Bóng người cô từng chút từng chút một xa dân, rôi biên mật trong tâm mắt của anh.

 

Hai bàn tay rõ khớp xương siết thành quyên, anh phải dùng hêt khí lực toàn thân mới không quay đầu lại.

 

Kỳ thực anh rất muốn nói với cô – Quán Quán, đi theo anh đi, để anh mang em đi.

 

Không cần bận tâm đến Lan Lâu, không cần bận tâm đến Hoa Tây, tắt cả đêu không có quan hệ gì với bọn họ, bọn họ có thế đi đến nơi không có ai, định cư ở nơi không chội chật xô bồ, anh mới có thể bảo vệ được cô, cho cô một đời sủng ái, không chia xa.

 

Thế nhưng, cuối cùng anh cũng không nói gì.

 

Bởi vì, anh không thể.
 
Chương 1609


Chương 1609:

 

Anh biết cô có quá nhiều trách nhiệm và sứ mạng, anh cũng biết cô muốn làm những gì, anh chỉ có thể không can thiệp đến cô, để cho cô đi làm chuyện mình nên làm.

 

Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, điện thoại tới, là… Lục Tử Tiễn gọi.

 

Nhìn trên ba chữ “Lục Tử Tiễn” đang hiện trên màn hình di động, Thượng Quan Hàn Đình hơi chau mày kiếm, anh biết, người em trai này của anh, tình không biết lúc nào đã nhen nhóm, cháy bùng thành tình thâm.

 

Thượng Quan Hàn Đình ấn phím nhận nghe điện thoại: “Alo, Tử Tiễn, ngày hôm nay cảm ơn em.”

 

Lúc này, Lục Tử Tiễn đang đứng ở bên cửa sỏ sát đất, một tay anh cầm điện thoại, đôi đồng tử diệu sáng xuyên qua cửa sổ sát đất dừng lại trên sân cỏ, Hạ Tịch Quán còn đứng ở đó, thật lâu nhìn hướng Thượng Quan Hàn Đình rời đi.

 

Cô ở đó nhìn người khác, lại không biêt, cô cũng là phong cảnh xinh đẹp nhât trong mặt người khác.

 

Lục Tử Tiễn câu môi: “Anh cả, không cần cảm ơn, những thứ này đều là em nên làm.”

 

Kỳ thực, tính cách Lục Tử Tiễn thực sự là rất giọng mẹ anh – Liễu Anh Lạc, tính tình hét sức trong trẻo lạnh lùng, hơn nữa do nguyên nhân thân thế, anh chưa từng được yêu thương, cho nên đôi với tình thân cũng không có khái niệm gì.

 

Anh và Thượng Quan Hàn Đình chỉ là duy trì lễ phép căn bản mà thôi, ngày hôm nay, bởi vì điều ước sinh nhật Hạ Tịch Quán là Thượng Quan Hàn Đình, nên anh đưa Thượng Quan Hàn Đình cho Hạ Tịch Quán.

 

Món quà sinh nhật anh tặng cô, chính là điêu ước sinh nhật của cô.

 

Dù cho điều ước ấy là cái gì, anh cũng giúp cô thực hiện.

 

Đạo lý này Thượng Quan Hàn Đình tự nhiên cũng hiểu: “Tử Tiễn, bố mẹ đi quá nhanh, em là em ruột anh, anh cả như bố, mặc kệ em tin hay không, anh luôn có trách nhiệm với em, tất cả những gì anh có đều có thể nhường cho em, duy chỉ có… cô ấy là không thế, Quán Quán là mạng của anh.”

 

Thượng Quan Hàn Đình nói – Quán Quán là mạng của anh.

 

Lục Tử Tiễn cầm điện thoại di động, trên khuôn mặt tuần mỹ cũng không có chút dao động, anh chỉ nhàn nhạt câu đôi môi mỏng: “Dạ, em biết.”

 

“Tử Tiễn, em mau rời khỏi Hoa Tây đi! Đừng tham dự vào vòng lôc xoáy này, ỏ đây không thích hợp với em.”

 

Phải không?

 

Nhưng, đã không còn kịp rồi.

 

Ánh mắt Lục Tử Tiễn sâu đậm rơi trên thân ảnh nhỏ xinh của Hạ Tịch Quán, trong lòng đang suy nghĩ – cô ở chỗ này, anh còn có thể đi đâu?

 

“Anh cả, thật ra thì, Quán Quán có phải là mạng của anh hay không, cùng em lại có quan hệ thế nào, phàm là cô áy yêu em một phần, em đêu sẽ đem hét toàn lực tranh giành cô ấy, thế nhưng anh cả, anh cũng là mạng của cô ây, cho nên em làm sao nhân tâm muôn mạng của cô ây?”

 

“Anh cả, về sau hãy yêu thương Quán Quán, mấy năm nay em chưa từng đồ ky anh, dù là bà nội, bố hay là… mẹ đều yêu thương anh, em đều chưa từng đồ ky anh, thế nhưng anh có Quán Quán, anh vĩnh viễn sẽ không biết em điên cuồng đố ky anh thế nào, anh đến sớm hơn em một bước, nên may mắn hơn em trọn đời.”

 

“Anh cả, người trong lòng của anh, cũng người trong lòng của em, em cũng có quyền lợi được yêu, nên đừng đối với em quá mức hà khắc, Quán Quán là nửa đời lưu quang em bắt được trong lòng bàn tay. Mặc dù em ở vị trí cách cô ấy gần nhát, nhưng đó cũng là khoảng cách xa nhát, lòng em biết nửa đời lưu quang này sẽ mai táng cuộc đời em, trỏ thành khuyết điểm lớn nhát trong sinh mệnh em. Thế nhưng, em trọn đời này không hồi hận, không thể toàn lực bác bỏ hết đi tình yêu dành cho cô ấy, cho nên, em chỉ có thể đem hết toàn lực đi bảo vệ tình yêu của cô ấy, cả đời này phải bảo vệ cô ấy, năm tháng sống an nhàn, không sầu lo, không bi thương.”

 

Xe taxi phóng nhanh trên đường, phong cảnh ngoài cửa sổ lướt nhanh trong mắt Thượng Quan Hàn Đình, sau khi bố mẹ qua đời, người em trai ruột này trở thành áy náy và lo lắng lớn nhất trong lòng anh.

 

Bây giờ nghe được Lục Tử Tiễn dùng chất giọng cực kỳ êm dịu nói những lời này với anh, những thứ này vốn là nói với Hạ Tịch Quán, nhưng đã định trước cả đời đều không thể thốt ra, Thượng Quan Hàn Đình đã chau mày thật chặt.
 
Chương 1610


Chương 1610:

 

“Tử Tiễn, tại sao em muốn nói với anh những lời này? Sao anh lại cảm giác em cứ là lạ?” Thượng Quan Hàn Đình có một loại dự cảm rất xấu, anh cảm giác Lục Tử Tiễn sẽ làm ra chuyện gì đó không hay.

 

“Tử Tiễn, anh là anh cả em, dù là Quán Quán hay là em, đều là trách nhiệm của anh, em nhất định đừng tham dự vào vòng xoáy này…”

 

“Tút tút’ hai tiếng, Thượng Quan Hàn Đình vẫn chưa nói hết, đầu kia Lục Tử Tiễn đã trực tiếp cúp điện thoại.

 

Nghe đoạn âm thanh bận đó, Thượng Quan Hàn Đình trực tiếp mím môi lạnh lẽo, anh muốn cho tài xế quay đầu trở về, thế nhưng lúc này điện thoại lại vang lên, lần này là Thượng Quan Đẳng…

 

Trong biệt thự, Lục Tử Tiễn cát điện thoại, lúc này Ngũ Vũ đi đên, thâp giọng báo cáo: “Chủ tử, Thời tiêu thư lỚI”

 

Thời Hi Ngọc đi đến, cô liếc mắt liền thấy Lục Tử Tiễn đứng trước cửa số sát đất, ngũ quan anh tuấn mỹ thanh hoa dưới ánh sáng mờ nhạt, nhìn càng thêm sạch sẽ lương bạc.

 

Một người người đàn ông như vậy, rât khó khiên người ta không động tâm.

 

Một năm trước cô ấy bị bệnh, anh chữa bệnh cho cô ấy, sau lần kia, cô ấy đối với anh liền nhớ mãi không quên.

 

Ánh mắt Lục Tử Tiễn rơi khuôn mặt xinh đẹp của Thời Hi Ngọc: “Thời tiểu thư, lần này cám ơn cô, lần trước cô đã nói, cần giúp một tay có thể trực tiếp tìm cô, nên tôi tiên trảm hậu tấu, nói vậy với sự thông tuệ của Thời tiểu thư, nhất định đã nhìn thấu ngọn nguồn, cô yên tâm, tất cả mọi chuyện tôi đều đã chuẩn bị xong rồi, cô và Thượng Quan hàn Đình chỉ là đi ước hẹn, sẽ có nhân chứng kiểm chứng, không sai chút nào, tuyệt đối sẽ không dính dáng đến Thời tiểu thư, hiện tại tôi sai người tiễn Thời tiểu thư trở về.”

 

Thời Hi Ngọc nhìn anh, chậm rãi nhéch đôi môi đỏ mọng: “Lục thần y quả nhiên đã sắp xếp xong xuôi tất cả, không nghĩ tới Lục thần y trị bệnh cứu người, ngay cả chuyện tham dự vào loại âm mưu quốc gia này cũng có thê tâm tư kín đáo, không lộ chút sơ hở nào.”

 

“Thời tiêu thư muốn nói gì?”

 

“Tôi có thế nói cái gì, Lục thần y không phải đã tính toán cho tôi rồi sao, chuyện hôm nay tôi phải giữ kín miệng, bằng không rước họa vào thân Lục thần y chắc cũng không phụ trách.”

 

Lục Tử Tiễn một tay đút trong túi quần, không nói tiếp, chỉ lắng lặng nhìn Thời Hi Ngọc, rất rõ ràng đang chờ đợi câu sau của cô ấy.

 

Thời Hi Ngọc đi lên trước, đi tới bên người anh: “Lục thần y, anh vì Lan Lâu Công Chúa lại có thể đến mức này, nhưng, anh lại yêu một người không nên yêu.”

 

Lục Tử Tiễn im lặng vài giây, sau đó nâng mày kiếm đẹp mắt lên: “Thời tiêu thư, tôi yêu người nào, liên quan gì tới cô?”

 

Thời Hi Ngọc nhón chân lên, dán khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của mình tiền đến trước mắt anh: “Đương nhiên là có liên quan, Lục thần y, người thông minh không nói lời mờ ám, tôi thích anh.”

 

“Thì sao?”

 

“Vì Lan Lâu Công Chúa, Lục thần y khẳng định còn cần tôi trợ giúp, tôi chờ anh.” Nói xong, Thời Hi Ngọc rời đi.

 

-— Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu — Bên người Lục Tư Tước chưa bao giờ thiếu con gái vây quanh, anh thấy, Liễu Anh Lạc và này các cô gái thích anh cũng không khác biệt gì, cô cũng có tâm cơ, trăm phương ngàn kế hấp dẫn ánh mắt của anh, tạo sự chú ý với anh.

 

Lục Tư Tước muốn bình đẳng, không nhìn cô, rời xa cô, tuyệt đối không để cho cô một biểu hiện nào đặc biệt.

 

Cho nên, anh hừ lạnh một tiếng, cất bước đi.

 

Đi tới bên xe, ánh mắt của anh liền rơi vào trên cửa số xe cọ sáng, xuyên qua cửa số xe nhìn cô, dường như không khống chế được.

 

Cái nhìn này khiến Lục Tư Tước trên cửa số xe trực tiếp đụng phải cặp mắt róc rách ánh nước của Liễu Anh Lạc, cô cũng đang nhìn anh.

 

Lập tức, bốn mắt nhìn nhau.
 
Chương 1611


Chương 1611:

 

Liễu Anh Lạc nhanh chóng che miệng cười trộm: “Lục tiên sinh, em bắt được rồi nha, anh đang nhìn lén em.”

 

Lục Tử Tiễn nhìn thoáng qua bóng lưng Thời Hi Ngọc biến mắt, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.

 

Lúc này Ngũ Vũ tiến lên: “Chủ tử, lúc gặp lại tiểu thư rất thích anh, phía sau Thời tiểu thư là cả thế lực to lớn của Thời gia, thế lực này làm cho đến cả cũng Thượng Quan Đằng hết sức kiêng NU Ngũ Vũ không nói tiếp nữa, mà là thận trọng theo dõi sắc mặt Lục Tử Tiễn.

 

Rất đáng tiếc, Lục Tử Tiễn cũng không biểu lộ cái gì, cũng không có nói lời nào, anh chỉ thản nhiên nói: “Tôi xuống dưới phòng nghiên cứu, không cần đi theo.”

 

“Vâng.” Ngũ Vũ nhìn theo Lục Tử Tiễn rời đi, anh ta biết chủ tử nhà mình đang tiến hành cuộc nghiên cứu thay đổi dòng máu, báo cáo dòng máu Xích Tử của Thượng Quan Hàn Đình đã đưa qua đã mấy ngày, nhưng mục nghiên cứu này cụ thể là cái gì, Ngũ Vũ cũng không biết, là tâm phúc, Lục Tử Tiễn cũng không để anh ta tham dự.

 

Ngũ Vũ nhíu mày, anh luôn cảm thấy chủ tử nhà mình đang làm một chuyện rất nguy hiểm.

 

Phòng nghiên cứu.

 

Lục Tử Tiễn mặc áo blouse trắng dài, : sạch sẽ nỗi bật, trong ngón tay thon dài của anh cầm một ống nghiệm, bên trong ống nghiệm là chất lỏng màu đỏ, nhìn hết sức yêu dã.

 

Laptop mở ra, Lục Tử Tiễn đang tiến hành video họp y học, bên kia video là một cái người ngoại quốc, cũng là giáo sư đứng đầu toàn cầu về ngành nghiên cứu máu.

 

Giáo sư nhìn ống nghiệm màu đỏ trong tay Lục Tử Tiễn, dùng tiếng Anh nói: “Prof. Lục, chúng ta đã tiến hành phân giải với dòng máu đặc thù trong cơ thể Thượng Quan Hàn Đình, tỉnh chế ra nguyên tố quan trọng nhất trong đó, hiện tại nguyên tố này đang ở ống nghiệm trong tay anh.”

 

Đôi đồng tử trong trẻo của Lục Tử Tiễn cũng rơi trên mặt giáo sư: “Tôi cũng đã tiến hành phân giải với dòng máu của tôi rồi, tôi và Thượng Quan Hàn Đình là anh em ruột, so với số liệu, nếu như tôi tiêm nguyên tố này vào bên trong cơ thể tôi, thành công dung hợp, vậy tôi cũng có thể sở hữu dòng máu Xích Tử rồi.”

 

Giáo sư nhanh chóng lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng cảnh cáo nói: “Profí. Lục, làm bác sĩ, vậy không cần tôi nhắc nhở anh, anh phải biết ý nghĩ này của anh là nguy hiểm cỡ nào, anh định cải biến bộ gen trong dòng máu của mình, thực sự rất đáng sợ, nguyên tố quan trọng trong dòng máu Xích Tử là Tiên Thiên, máu người bình thường căn bản là không cách khống chế, mặc dù anh và Thượng Quan Hàn Đình là anh em ruột, nhưng xác xuất thành công cũng : chỉ có năm phân trăm, một khi dung hợp thất bại, huyết quản toàn thân anh sẽ bạo liệt mà chết. Prof. Lục, tôi thực sự không biết nguyên nhân gì để cho anh có ý nghĩ như vậy, anh phải hiểu được, anh bây giờ đang… nghịch thiên cải mệnh.”

 

Nghịch thiên cải mệnh?

 

Lục Tử Tiễn nhàn nhạt câu môi, nếu như có thể bảo vệ cô, nghịch thiên cải mệnh lại ngại gì?

 

Từ khoảnh khắc tờ báo cáo phân giải dòng máu Thượng Quan Hàn Đình đưa tới trỏ đi, anh đã đang và sẽ nghịch thiên cải mệnh.

 

“Tôi hiểu rõ, chính là bởi vì tôi là bác sĩ, nên tự tôi chắc chắn, tôi vẫn chưa : : \ muôn chết, bởi vì tôi còn rât nhiêu chuyện vẫn chưa hoàn thành, nên tôi sẽ chia hai lần để tiêm.”

 

“Prof. Lục…” Giáo sư vẫn khuyên nhủ, anh ta thần khảnh nói: “Prof. Lục, nghe tôi một câu, người nghịch thiên cải mệnh, trái với tự nhiên, đều sẽ không được chết yên.”

 

Lục Tử Tiễn đưa tay, trực tiếp cắt đứt video.

 

Đã không còn giọng nói nào, toàn bộ phòng nghiên cứu quay về an tĩnh, Lục Tử Tiễn ngồi trên ghế salon, ngón tay thon dài trắng nõn cuộn lại, cởi cúc áo ống tay áo, sau đó anh cầm lấy ống nghiệm màu đỏ, chậm rãi đây một nửa dịch thể vào mạch máu của mình.

 

Anh ngôi trên ghê sa lon, bên tai đêu yên tĩnh, yên tĩnh đến độ anh có thể nghe được tiếng huyết quản mình lưu động.
 
Chương 1612


Chương 1612:

 

Rất nhanh, đã có đau đớn truyền đến.

 

Là dòng máu Xích Tử và máu trong cơ thể tiếng va chạm nhau.

 

Khuôn mặt tuần tú của Lục Tử Tiễn tắm trong nháy mắt trắng bệch, trán úa ra mồ hôi lạnh, cả người cũng trượt xuống từ trên ghế salon, lăn trên thảm lông.

 

Giáo sư nói rất đúng, tuy anh và Thượng Quan Hàn Đình là anh em ruột, đáp ứng được các yêu cầu cơ bản để hợp nhất máu, thế nhưng dòng máu Xích Tử quá mức mãnh liệt, rất khó khống chế.

 

Trong tròng mắt trong trẻo lạnh lùng của Lục Tử Tiễn dính vào một tầng màu đỏ tươi, anh cảm giác mạch máu mình sắp tung, anh gào lên một tiếng thống khô.

 

Lục Tử Tiễn mơ một giấc mộng rất dài rất dài.

 

Ở trong mơ, anh trở về khi còn bé, khi đó anh còn rất nhỏ, mới vừa học được bước đi, có một ngày, anh bước đi lảo D đảo nghiêng ngã, trực tiêp ngã nhào.

 

Bàn tay nhỏ của anh cọ trên mặt đất, lòng bàn tay rách da, rất đau.

 

Lúc này anh nghe được giọng của bồ – Lục Tư Tước, từ lúc còn rất nhỏ anh đã sùng bái bố của mình, bố đồ sộ cao ngất, là đế vương một đời thương giới, khí tức một thân thâm trầm mà dày nặng luôn làm cho anh vừa thương vừa SỢ.

 

Anh vội vàng bò dậy từ dưới đất, chạy đến cạnh cửa, anh liền thấy trên sân cỏ, bố mới bước xuống từ trên xe, anh cả đến, bố thấp người, vươn cánh tay có lực, trực tiếp ôm anh cả vào trong khuỷu tay của mình.

 

Bố chưa từng ôm anh, khi đó anh nho Ệ Ề nhỏ đây mắt là lệ, anh len lén giâu bàn tay nhỏ bị thương bé ở phía sau, người cũng núp ở phía sau cửa.

 

Bắt đầu từ lúc đó, anh học được cách rời xa.

 

Rời xa, sẽ không bị thương nữa.

 

Hình ảnh vừa chuyển, bên tai lại bắt đầu tràn ngập tiếng huyên náo, tiếng bác Nhân Nhân và bố cãi nhau kịch liệt, tiếng mẹ Liễu Chiêu Đệ oán giận tính kế, anh nho nhỏ không cần thận chạy vào thư phòng của bó, thấy được bức hoạ cuộn tròn bố cất kỹ ở trong ngăn kéo.

 

Anh mở ra bức hoạ cuộn tròn, đó là lần đầu tiên trong đời, cũng là một lần duy nhất anh thấy được mẹ đẻ Liễu Anh Lạc.

 

Một người phụ nữ rất đẹp.

 

Anh nho nhỏ cảm thấy trong lòng khẽ động, như là từ nơi sâu xa có cái gì dẫn dắt anh, anh còn muốn xem nữa, thế nhưng lúc này bố xuất hiện, trực tiếp vươn tay cướp đi bức hoạ cuộn tròn trong tay anh.

 

Ngày đó bó tức giận, lớn tiếng trách cứ anh, bảo anh về sau không cho phép lại bước vào đó nửa bước, còn nói người trên bức họa anh không đụng được.

 

Chính là như vậy, tất cả dịu dàng của anh, còn chưa kịp nở rộ, đã điêu linh.

 

Tình yêu đó, cho tới bây giờ đều không liên quan gì với anh.

 

ệ 4 q Hình ảnh lại vừa chuyên, tât cả về tới đầu đường rất nhiều năm trước ở Đế Đô, ngày đó dương quang rực rỡ, xuân phong mười dặm, anh gặp Hạ Tịch Quán, cô gái anh yêu nhất cuộc đời này.

 

Anh và cô cùng nhau cứu người, năm ngón tay cô mềm mại cùng với đầu ngón tay của anh qua lại không ngót, cùng anh mười ngón tay đan thật chặt.

 

Trụ sở trong lòng đất, anh trúng cổ độc, cô liều mình cứu giúp, giọng nói cô ấm áp thủ thỉ bên tai – Tử Tiễn, em ở đây, em vẫn luôn ở đây.

 

Anh mở mắt ra, tiến đụng vào đôi mắt trong vắt sáng ngời ấy của cô, cô đang nhìn anh, cười với anh.

 

Vì yêu sinh buồn, vì yêu sinh sợ hãi, Lục Tử Tiễn nhớ tới năm đó đã từng có một vị cao tăng đi tới trước cửa Lục gia, nói muốn đoán một quẻ cho Lục gia nhị công tử.

 

Trên quẻ có lời – trời sinh đã là kẻ sỉ tình, trọn đời không biết yêu, nay người yêu thương nhất, há có thể chết yên?
 
Chương 1613


Chương 1613:

 

Lúc này bên tai lại truyền tới tiếng nói quen thuộc ấm áp kia- Tử Tiễn! Tử Tiễn, mau tỉnh!

 

Lục Tử Tiễn run rẫy mí mắt, sau đó mở mắt ra.

 

Nhưng, in vào mi mắt không phải là khuôn mặt nhỏ kia của Hạ Tịch Quán, mà là… Ngũ Vũ.

 

Mặt Ngũ Vũ đầy lo lắng sốt ruột: “Chủ tử, anh rốt cuộc đã tỉnh rồi, anh làm sao thế, lúc tôi vào đã thấy anh ngã ở đây!”

 

Ánh mắt Lục Tử Tiễn chậm rãi từ trên mặt của Ngũ Vũ dời đi, nhìn chung quanh, anh như đang tìm người nào.

 

¬ “Chủ tử, anh đang tìm Hạ tiêu thư sao?

 

Đúng rồi, Hạ tiểu thư biết y thuật, tôi sẽ mời Hạ tiểu thư qua đây ngay bây giờ!”

 

Ngũ Vũ đứng dậy muốn đi.

 

Lục Tử Tiễn lên tiếng: “Đứng lại!”

 

Ngũ Vũ dừng lại, Lục Tử Tiễn ngồi dậy, anh nhìn Ngũ Vũ: “Chuyện này nhất định không thể để cho Quán Quán biết, hiểu chưa?”

 

Ngũ Vũ rất muốn hỏi vì sao, nhưng nhìn thần sắc chủ tử nhà mình nghiêm nghị, anh ta không dám hỏi gì nữa.

 

Lục Tử Tiễn đứng dậy, về phòng mình.

 

Trong phòng.

 

Lục Tử Tiễn vào phòng tắm tắm gội, hôm nay anh tiêm một nửa lượng thuốc, tuy là giữa chừng hôn mê, thế nhưng đã thành công dung hợp.

 

Anh đã có nửa dòng máu Xích Tử, chỉ cần lại thành công dung hợp nửa thuốc còn lại, anh liền chân chính sở hữu dòng máu Xích Tử rồi.

 

– Trời sinh đã là kẻ sỉ tình, trọn đời không biết yêu, nay người yêu thương nhát, há có thể chết yên?

 

Lục Tử Tiễn nhớ lại quẻ bói năm đó của cao tăng kia lưu lại, anh khẽ nhếch môi, nếu đã nghịch thiên cải mệnh, anh sẽ không nghĩ tới chết yên.

 

: Tăm xong, Lục Tử Tiên mặc áo choàng tắm đi ra, anh cầm lên điện thoại trên tủ giường, bắm một số điện thoại.

 

Rất nhanh, đầu kia đã được tiếp thông, một tiếng nói quen thuộc truyền tới: “Alo.”

 

Là Thượng Quan Đẳng.

 

Hạ Tịch Quán tạm biệt Lục Tử Tiễn: “Tử Tiễn, trong khoảng thời gian này cám ơn anh, nhưng, em phải đi, em muốn đi xử lý chuyện của em.”

 

Lục Tử Tiễn nhìn cô hỏi: “Chuyện gì?”

 

Thứ nhât, giải quyêt Giao Nhân Tộc, thứ hai, rút ra Hiên Viên kiếm, cô phải đi.

 

Hạ Tịch Quán mỉm cười: “Tử Tiễn, chuyện của em anh không cần biết, chuyện này đối với anh mới là an toàn nhất.”

 

“Cần anh giúp một tay không?”

 

Hạ Tịch Quán biết Lục Tử Tiễn lo lắng, hết thảy người Lan Lâu đã rút lui khỏi Hoa Tây, mà cô vẫn là một tội phạm bị truy nã, bên ngoài giăng tấm lưới rộng đang tìm cô, chỉ với mình cô, sao có thể hoàn thành hai chuyện này?

 

Cặp mắt trong suốt của Hạ Tịch Quán rạng rỡ chiếu sáng, cô khẽ lắc đầu: : “Không cân đâu ạ, một mình em là được rồi.”

 

Nói xong, cô xoay người rời đi.
 
Chương 1614


Chương 1614:

 

Hạ Tịch Quán đi tới nhà gỗ nhỏ ở ngoại ô, cô đẩy cửa ra, đi vào, bên trong là Họa Phi.

 

Lúc này Họa Phi thấy được Hạ Tịch Quán bèn “ha ha” cười to: “Lan Lâu Công Chúa, nghe nói ngươi gần đây rất thảm, người thân chết vài đứa, chính mình thành tội phạm bị truy nã, trước đây ta đã cảnh cáo ngươi thế nào, ta đã nói ngươi không phải là đối thủ của Giao Nhân Tộc Công Chúa bọn ta.

 

Nhiều năm trước, tổ tiên Lan Lâu các ngươi đấu không lại Giao Nhân, nhiều năm sau, Lan Lâu các ngươi vẫn là bại tướng dưới tay Giao Nhân Tộc bọn tai”

 

Trên khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán treo nụ cười thản nhiên, cô k nhướng chân mày lá liêu tinh xảo: “Phải không? Đến tột cùng ai thua ai thắng, ~”

 

đêm nay có thể thấy rõ.

 

“Có ý gì?” Họa Phi nghi ngờ nhìn Hạ Tịch Quán: “Lan Lâu Công Chúa, ngươi có phải lại có âm mưu gì quỷ kế đúng không?”

 

“Ngươi đoán xem.”

 

“Hứ, có tỏ ra vẻ thần bí! Lan Lâu Công Chúa, ta khuyên ngươi thấy rõ hiện thực đi! Ngươi bây giờ đến bản thân cũng nửa bước khó đi, sao có thể đấu với bọn ta?”

 

Hạ Tịch Quán cũng không trả lời vẫn đề này, cô chỉ đi lên trước, giải khóa dây thừng trên vách tường, sau đó kéo Họa Phi ra ngoài.

 

Š n Họa Phi đã bị nhốt ở chỗ này hơn một tháng, tối tăm không ánh mặt trời, hiện tại đột nhiên đi ra, hít thở được không hí trong lành, khóe môi của bà ta móc ra một nụ cười quỷ dị.

 

Nhưng rất nhanh Họa Phi liền nhận ra không thích hợp, bởi vì Hạ Tịch Quán mang theo bà ta đi vào trong vùng rừng rậm phía trước bên kia.

 

Cánh rừng đó vừa nhìn vô tận, giống như một vực sâu đen ngòm có thể nuốt chửng người, đây chính là sức mạnh thần bí nguy hiểm đến từ chính tự nhiên, ở đêm hôm như vậy, đặc biệt dọa người.

 

Họa Phi đều rợn cả tóc gáy, thế nhưng : Hạ Tịch Quán đi vê phía trước, trong tay lôi dây thừng kéo bà ta, từng bước chân đều đi kiên định thong dong, trên đỉnh đầu mơ hồ có ánh trăng sáng trong độ qua đây, càng làm cô thêm vài phần xuất trần.

 

Họa Phi càng thêm nghi hoặc: “Lan Lâu Công Chúa, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”

 

Hạ Tịch Quán không quay đầu lại, chỉ mở miệng: “Đi đâu đó một chút.”

 

Đi đâu đó một chút?

 

Đáp án này làm cho Họa Phi sắp hộc máu, nào có ai đêm hôm lại đến trong rừng đi đâu đó? Đi bộ à?

 

Lúc này bước chân của Hạ Tịch Quán chậm rãi ngừng lại, cô quay đâu, nhìn về phía Họa Phi: “Ngươi không phải đã thông báo cho người Giao Nhân Tộc sao?”

 

Nụ cười quỷ dị vừa rồi của Họa Phi nhanh chóng cứng đờ, bà ta khiếp sợ nhìn Hạ Tịch Quán: “Làm sao ngươi biết?”

 

Giao Nhân Tộc có một ám hiệu liên lạc bí mật, ám hiệu này một khi phát ra ngoài, người của Giao Nhân Tộc sẽ nhanh chóng chạy tới.

 

Hiện tại Hoa Tây và Giao Nhân đều đang Hạ Tịch Quán, muốn bao vây giết chết Hạ Tịch Quán, nhất là Giao Nhân Tộc, Hạ Tịch Quán hiện tại lộ diện, Giao Nhân Tộc sợ rằng đã khuynh sào phát động, tuyệt không bỏ qua cơ hội này.

 

Hạ Tịch Quán nhếch đôi môi đỏ mọng: “Họa Phi, bằng không ngươi nghĩ ta mang ngươi đi một vòng là đang làm gì? Dắt chó đi dạo? Không phải, ngươi không thú vị bằng chó.”

 

“Ngươi!”

 

“Đêm nay có kịch hay, ta đang chờ ngươi gọi người Giao Nhân Tộc đến, Giao Nhân Tộc mấy năm nay vẫn trốn chui trốn nhủi, tùy thời ẩn núp, hiện tại không cần ta đi tìm các ngươi, các ngươi ngược lại chính mình khuynh sào phát động, chủ động đưa đến trước mặt ta, như vậy không tốt hơn sao?”

 

Họa Phi cứng đò, thì ra Hạ Tịch Quán lợi dụng bà ta gọi người Giao Nhân Tộc đên.

 

Mấy năm nay thế lực Giao Nhân Tộc trải rộng các nơi, rất bí ẩn, nhưng lúc này Hạ Tịch Quán lợi dụng bà ta, để cả Giao Nhân Tộc phơi bày dưới ánh mặt trời.
 
Chương 1615


Chương 1615:

 

Họa Phi có một dự cảm rất xấu, thế nhưng, bà ta nhanh chóng lại phủ nhận loại dự cảm này, bởi vì căn bản không khả năng: “Lan Lâu Công Chúa, ngươi đừng thần thần bí bí như vậy nữa, chờ đại quân Giao Nhân Tộc ta đột kích, một mình ngươi ngay cả sức chống cự cũng không có, đến lúc đó nhất định sẽ chết rất thảm!”

 

Vừa dút lời, trong rừng rậm yên tĩnh liền truyền đến tiếng sột soạt ầm ï, một nhóm người đông đúc chạy tới, dẫn đâu phía trước chính là Giao Nhân Tộc Công Chúa thần thái sáng láng.

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa “ha ha”

 

cười to: “Lan Lâu Công Chúa, không nghĩ tới chúng ta nhanh như thế đã gặp mặt rồi! Ngươi trốn đi, ngươi trốn thử xem, tối hôm nay ngươi có chắp cánh cũng không thể bay được!”

 

Hạ Tịch Quán ngước mắt, cô đã bị Giao Nhân Tộc bao vây.

 

Họa Phi đại hỉ, lưng nhanh chóng ưỡn thẳng: “Lan Lâu Công Chúa, đêm nay sẽ là ngày chết của ngươi!

 

Lúc này, một nhóm người khác cũng đã chạy tới, Thượng Quan Đằng mang theo Thượng Quan Húc chạy đến, bọn họ núp ở ở chỗ sâu trong rừng.

 

Cũng không lộ diện.

 

Thượng Quan Húc chứng kiến Hạ Tịch Quán và Giao Nhân Tộc cả kinh: “Phụ vương, người làm sao biết được Hạ Tịch Quán và Giao Nhân Tộc ở chỗ này?”

 

Tình báo của thủ hạ Thượng Quan Húc vẫn là nhanh nhất, hai ngày trước Hạ Tịch Quán từ trước Huyền Võ Môn mang người Lan Lâu đi, từ đó tin tức biệt tăm, bên ngoài vẫn đang tìm cô.

 

Không nghĩ tới Hạ Tịch Quán vừa lộ diện một cái, Thượng Quan Đẳng liền mang theo người ngựa chạy đến, Thượng Quan Húc không thể không hoài nghỉ, Thượng Quan Đẳng là từ nơi nào có được tình báo trực tiếp.

 

Thượng Quan Đẳng vung tay lên, thần thần bí bí nói: “Húc Nhi, chuyện này con cũng không cần xía vào, hiện tại chúng ta tọa sơn quan hồ đấu là được.”

 

Thượng Quan Húc biết Thượng Quan Đẳng không chịu nói: “Phụ vương, người có tính toán gì không, đợi Lan Lâu và Giao Nhân đấu lưới rách cá chết, chúng ta nhân cơ hội tiêu diệt bọn họ?”

 

Thượng Quan Đằng gật đầu, hai mắt › sáng lên: “Không sai, cơ hội này hiêm lắm, khó có lại lần nữa.”

 

Ánh mắt Thượng Quan Húc rơi trên bóng lưng Hạ Tịch Quán ở phía trước: “Con từng qua lại với vị Lan Lâu Công Chúa này mấy lần, bây giờ xem như cô ấy dường như đang nằm ở thế bại rồi, thế nhưng, nếu đêm nay cô ấy dám một mình đến đây, rất rõ ràng cho thấy một thân đấu với đại quân Giao Nhân Tộc đại quân, cô ấy khẳng định có chiêu, cô gái của Lan Lâu, tuyệt thế vô song, những lời này không phải vô căn cứ mà 6Ó 4 Thượng Quan Đẳng câu môi: “Cho nên ta nói, đừng vội làm gì, cứ tình xem trước.”

 

Thượng Quan Húc đã cảm thấy vị phụ vương này đột nhiên trở nên thông minh, cũng không biết phía sau có vị cao nhân nào chỉ điểm.

 

Phía trước, Giao Nhân Tộc Công Chúa nhìn Hạ Tịch Quán, trong hai mắt yếu ớt chiếu sáng, dường như Hạ Tịch Quán đã là vật trong tay, cá trong chậu của ả ta rồi: “Lan Lâu Công Chúa, còn chờ cái gì, mau thả Họa Phi ral”

 

Đôi mắt Hạ Tịch Quán tỏa sáng rực rỡ: “Được, ngươi nói thả thì thả.”

 

Hạ Tịch Quán nhẹ buông tay, trực tiếp buông lỏng dây thừng ra.

 

Họa Phi nhanh chóng đi tới phía sau Giao Nhân Tộc Công Chúa, nhỏ giọng nói: “Công Chúa, Lan Lâu Công Chúa này là lạ, sợ rằng có bẫy.”

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa không cho là đúng: “Họa Phi, lá gan của ngươi sao lại nhỏ như vậy, hiện tại Lan Lâu Công Chúa lẻ loi một mình, chẳng lẽ còn có thể ngăn cản đại quân Giao Nhân Tộc chúng ta hay sao?”

 

“Cái này…”

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa không đề ý tới Họa Phi nữa, ả nhìn Hạ Tịch Quán: “Lan Lâu Công Chúa, ngươi bây giờ mau đưa tay chịu trói đi, như vậy ta còn có thể cho ngươi chết thống khoái một chút.”

 

Đôi mắt sáng của Hạ Tịch Quán từ trên mặt của Giao Nhân Tộc Công Chúa, Họa Phi chậm rãi dòi qua, lại rơi trên đại quân Giao Nhân Tộc, cô chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng, nở nụ cười: “Xem ra, đêm nay người nên tới đều đã tới, người đến đông đủ.”
 
Chương 1616


Chương 1616:

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa cứng lại: “Có ý gì?”

 

Hạ Tịch Quán lui về sau một bước, cô đột nhiên dí dỏm nháy mắt, sau đó thổi một tiếng huýt sáo.

 

Hạ Tịch Quán lại huýt sáo!

 

Tiếng huýt sáo này nhẹ nhàng dễ nghe, phảng phất xuyên qua cả mảnh rừng tối.

 

Một giây kế tiếp, u…

 

Có tiêng tru vang lên.

 

Màng tai Họa Phi khẽ động: “Đây là tiếng gì?”

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa cũng cứng đờ tại chỗ, tiếng này hình như là… sói!

 

Đây là tiếng sói húI “Sóil Sói đến kìal”

 

Không biết là kẻ nào hít vào một ngụm khí lạnh cả kinh kêu lên.

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa và Họa Phi nhanh chóng ngắng đầu, chỉ thấy ở chỗ sâu trong cánh rừng đen ngòm đột nhiên chạy tới một con sói, một con chó sói cao to, toàn thân là bộ lông màu , : vàng kim, hai mắt tản ra tia sáng sắc lạnh hung mãnh, đồng tử xanh biếc, khiến người ta kính sợ.

 

“Trời ạ!” Thượng Quan Đẳng vẫn luôn ẩn núp trợn to hai mắt, không khỏi lui về sau một bước.

 

Thượng Quan Húc nheo mắt lại, mấy giây sau chỉ có khiếp sợ lên tiếng nói: “Giáo huấn lang bí thuật!”

 

Giáo huần lang bí thuật?

 

Thượng Quan Đằng nhìn Thượng Quan húc, sau đó nhìn về phía Hạ Tịch Quán, nội tâm gã đã nhấc lên mưa rền gió dữ, không nghĩ tới giáo huấn lang bí thuật mất tích trăm năm lâu lần nữa tái hiện thế gian.

 

Năm đó Thượng Quan Đằng còn chưa sinh ra, chỉ là sau đó nghe lão nhân bên cạnh đê cập qua, năm đó tô tiên Lan Lâu kinh tài tuyệt luân, từng thống lĩnh một đội quân không thể đánh đổ mệnh danh là Lang Chi Thiết Ky truy nguyệt, cuồn cuộn phi cước, địa chắn sơn hà.

 

Sau đó, giáo huắn lang bí thuật liền thát truyền.

 

Không nghĩ tới Hạ Tịch Quán chính là thiếu nữ giáo huấn lang đời sau.

 

Tất cả mọi người kinh sợ lui về phía sau, sợ sói công kích bọn họ, một giây kế tiếp, bọn họ đều sợ ngây người.

 

Bởi vì con sói kia tới đến bên người Hạ Tịch Quán, chậm rãi ngồi xuống, gào lên.

 

Chó sói hung mãnh ở trước mặt Hạ Tịch Quán ngoan ngoãn như một con thú cưng nhỏ.

 

Hạ Tịch Quán xoay người, cưỡi trên lưng sói, tối nay ánh trăng trắng trong như nước, cô một thân váy trăng dài, liễm diễm phương hoa.

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa khiếp sợ há to miệng, đủ để nhét trái trứng vào trong: “Lan Lâu Công Chúa, ngươi…

 

Ngươi vậy mà…”

 

Tim Họa Phi đã chìm đến đáy cốc, dự cảm không lành ban đầu cuối cũng đã ấn chứng, Hạ Tịch Quán đến có chuẩn bị, cô lại là người mang giáo huấn lang bí thuật nghìn năm!

 

Hạ Tịch Quán cưỡi trên lưng sói, từ trên cao nhìn xuống Giao Nhân Tộc, giọng nói như giọt nước rơi vào khay ngọc, mỗi một chữ đều trực kích lòng người: “Năm đó tổ tiên từng thống lĩnh Lang Chi Thiết Ky truy nguyệt cuồn cuộn phi cước, đạp phá sơn hà Giao Nhân, chỉ tiếc công chưa thành thân đã chết trước, hiện tại Hạ Tịch Quán ta, là Nữ Vương Lan Lâu Cỗ Quốc đời thứ 8, kế thừa nguyện vọng tổ tiên ta, lần nữa thống lĩnh Lang Chi Thiết Ky xuất chinh, khu thát nhục, phục sơn hà”!”

 

*Xóa đi nỗi nhục mất nước, giành lại độc lập cho dân tộc.

 

Lúc này trăng sáng tỏ như nước, càng tôn thêm vẻ kinh tâm động phách trên khuôn mặt oánh nhuận tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán.
 
Chương 1617


Chương 1617:

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa kinh ngạc h $ quên cả thôt lên, ả không biêt nên nói cái gì.

 

Lúc này Hạ Tịch Quán lấy ra một cây sáo ngọc, cô đặt sáo ngọc ở bên đôi môi đỏ mọng bắt đầu thổi, rất nhanh, tiếng sáo dễ nghe quanh quần trong toàn bộ cánh rừng.

 

Hú.

 

Hú hú hú.

 

Một con sói từ trong bóng tối đi ra, rồi con thứ hai, thứ ba, thứ tư… hàng trăm hàng ngàn con sói đi ra.

 

Đám sói ưu nhã lại hung tàn thả bước đi tới phía sau Hạ Tịch Quán, tiếng tru dọc theo đỉnh núi, kéo dài vang vọng khắp nơi.

 

Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu — Liễu Anh Lạc chính thức tham gia cuộc thi thiết kế của Lục thị, thế nhưng đệ nhất mỹ nhân tài hoa xuất chúng lại trong trẻo tuyệt sắc kia đã định trước sẽ bị mọi người xa lánh và công kích.

 

“Đó chính là Liễu Anh Lạc àI”

 

“Đúng, là cô tal”

 

“Dung mạo thật là xinh đẹp, vừa rồi tôi còn thấy cô ta đụng vào trong lòng Lục tổng.”

 

“Cô ta nhất định là muốn câu dẫn Lục tổng, hồ ly tinhl”

 

“Lục tông bây giờ còn chưa từng hẹn hò với con gái, nói không chừng đối với phụ nữ không có hứng thú, mà hứng thú với đàn ông đó.”

 

Liễu Anh Lạc không muốn để ý tới những người này, thế nhưng các cô nhắc tới Lục Tư Tước của cô, cô tuyệt không thẻ để yên.

 

Liễu Anh Lạc đi tới trước mặt bọn họ: “Mấy người đừng nói bậy, Lục Tư Tước không thích đàn ông, khuynh hướng giới tính của anh ấy rất bình thường, thích phụ nữ!”

 

“Hứ! Bọn tôi nói Lục Tư Tước mắc mớ gì tới cô, cô dựa vào cái gì quản chúng tôi?”

 

Liêu Anh Lạc: “Các cô không được nói Lục Tư Tước, tôi quản định rồi, dựa vào tôi sau này sẽ là Lục thái thái của anh ấy!”

 

Giao Nhân Tộc thấy một màn như vậy, đã sợ đến hồn bay lên mây: “Trốn! Mau mau trốn đi!”

 

Đám người ào ào quăng mũ cởi giáp, Xoay người chạy.

 

Trong lòng Giao Nhân Tộc Công Chúa hoảng sợ, hiện tại lại thấy người của mình không đánh đã lui, càng luống cuống tay chân, ả hét lớn: “Các ngươi đứng lại cho ta! Cấm trốn, một kẻ cũng không được trốn, các ngươi không thể đào binhl”

 

Thế nhưng, không ai nghe ả nói, hiện trường đã hỗn loạn.

 

Hạ Tịch Quán cưỡi trên lưng sói, tiếng : : ø sáo từ chậm đên gâp gáp, sau đó biên thành gió táp mưa gào, tất cả bầy sói đều khẽ tru, hai mắt tản ra ánh sáng lành lạnh xanh biếc.

 

Rất nhanh, tiếng sáo dừng lại, đôi mắt trong vắt Hạ Tịch Quán đột nhiên đổi nghiêm: “Giết!”

 

GiếtI Chữ này vừa dứt, bầy sói điên cuồng lao lên.

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa chỉ cảm thấy một cơn kình phong tập kích đến, ả nhìn lại, con ngươi chợt co rút, hiện tại tai của cô chỉ còn lại một giọng nói – chạy! chạy mau đi!

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa nhanh chân chạy.

 

Thế nhưng, chân người đã định trước không địch nổi chân sói, Hạ Tịch Quán cưỡi xuống Lang Vương phi tới, trực tiếp nhào Giao Nhân Tộc Công Chúa xuống dưới thân, móng vuốt Lang Vương sắc bén đâm về phía trái tim Giao Nhân Tộc Công Chúa…

 

Thượng Quan Đằng và Thượng Quan húc vẫn luôn trốn ở chỗ sâu trong rừng, bọn họ khiếp sợ không gì sánh nỗi nhìn từng cảnh tượng trước mát, bọn họ bình sinh vẫn chưa từng thấy được hình ảnh hùng tráng và kinh tâm động phách đến thé.
 
Chương 1618


Chương 1618:

 

Đêm nay, Hạ Tịch Quán cưỡi sói chạy đến phương Bắc, mang theo Lang Chỉ Thiết Ky trong truyền thuyết, đánh chiêm thành trì của Giao Nhân Tộc, thuận thế chẻ tre, nổi danh khắp thiên hạ.

 

Hôm nay, trong hoàng thành, Thượng Quan Hàn Đình và Thời Hi Ngọc đang ở trong ngự hoa viên, rất nhanh bọn họ liền nghe được tiếng nghị luận của giới quý tộc.

 

“Mấy người có biết tin tức nóng nhất mấy ngày này là cái gì không?”

 

“Đương nhiên biết, cô gái Lan Lâu tuyệt diễm thiên hạ chứ gì!

 

Vài quý tộc hưng phần tám chuyện: “Cô gái Lan Lâu Hạ Tịch Quán, ở tảng sáng cưỡi sói, danh chấn toàn bộ thiên hạ, khí thôn sơn hà, hiện tại trên phố đều đang đồn, cô gái Lan Lâu tuyệt sắc dung tư, là Nữ Vương Lan Lâu đời thứ 8, cô trở thành một đời truyền kỳ.”

 

“Cô gái Lan Lâu này vẫn lưu lạc dân gian, được giấu quá tốt, chúng ta vậy mà hiện tại mới biết.”

 

“Cũng không biết cô gái Lan Lâu này là tuyệt diễm thiên hạ như thế nào?”

 

Một quý tộc lấy ra một bức tranh, chậm rãi mở cuộn tranh ra, phía trên là một bức tranh Đan Thanh được họa sĩ tỉ mỉ chắp bút.

 

“Các anh đến nhìn này, đây chính là cô gái Lan Lâu Hạ Tịch Quán!”

 

Thượng Quan Hàn Đình nâng đôi mắt sâu thẳm lên, nhìn về phía bức Đan Thanh trong tay quý tộc kia, buồi tối đó, anh không ở.

 

Nhưng hai ngày này anh thường xuyên nghe nói tin tức của cô, nghe nói ngày đó cô cưỡi lang đi, bầy sói lao nhanh vang vọng cả chân trời, hai bờ sông đều là đám người vây xem, sợ cô là người trời, cô gái Lan Lâu như tổ ong vỡ ra, vô số đại gia danh sư đều đã tới mô phỏng tuyệt sắc dung tư ấy của cô.

 

Thượng Quan Hàn Đình nhìn bức họa kia, sắc trời vừa sáng, xa xa nơi chân trời kéo ra một chỗ hỗng, mặt trời mới mọc tản ra hào quang vàng óng, Hạ Tịch Quán cưỡi sói phi cước, làn váy trắng tinh không chút bụi trần, suối tóc đen tựa thác nước phát động theo làn gió, vẽ ra trên không trung từng độ cong tuyệt sắc mà liễm diễm.

 

Cô thống lĩnh Lang Chi Thiết Ky, bầy sói đi theo phía sau cô lao điên cuồng, đến mức, cuồn cuộn cuốn lên bụi bặm đầy trời.

 

Một màn này được khắc trên những bức tranh rực rỡ của các họa sĩ, về sau dù cho thời gian lưu chuyển, cũng sẽ không ảm đạm đi nửa phần.

 

Từ đó, cô gái Lan Lâu Hạ Tịch Quán được viết vào trong truyền kỳ.

 

Thượng Quan Hàn Đình nhìn bức họa kia, trong tròng mắt u lãnh bình tĩnh không lay động, thế nhưng anh nhìn rất lâu.

 

Ngày đó sinh nhật cô, anh cùng cô ở trong taxi ôm hôn nhau, kỳ thực có rất nhiêu lời vân chưa nói ra.

 

Anh biết, anh đã là Thượng Quan Hàn Đình.

 

Mà cô, cũng đã là cô gái Lan Lâu Hạ Tịch Quán.

 

Thời Hi Ngọc cũng nhìn bức họa cuộn tròn kia, cho dù đều là phụ nữ, trong mắt của cô ấy cũng lóe lên sâu đậm kinh diễm, hóa ra đây chính là Hạ Tịch Quán.

 

Đây chính là… người đầu quả tim của Lục Tử Tiễn.

 

Kỳ thực Thời Hi Ngọc thật lâu trước đã từng nghĩ, cô gái có thể để cho một Lục Tử Tiễn trong trẻo nhưng lạnh lùng mà chước hoa yêu sẽ như thế nào, bây giờ : thây Hạ Tịch Quán, cô ây mới thật sự hiểu rõ.

 

Thời Hi Ngọc cũng sâu đậm hiểu, về sau, cũng sẽ không bao giờ có ai có thể đi vào trái tim Lục Tử Tiễn, bởi vì khoảng thanh xuân tươi đẹp anh đã gặp gỡ được Hạ Tịch Quán, khó có ai sẽ làm anh động tâm lần nữa.

 

Lúc này một tiếng ho khan vang lên, là Thượng Quan Đẳng tới.

 

Thời Hi Ngọc ngoái đầu nhìn lại: “Quận Chúa.”

 

Thượng Quan Đằng đã đi tới: “Hàn Đình, Hi Ngọc, nói vậy chuyện hai ngày này đã xảy ra các con cũng đã nghe nói, cô gái Lan Lâu Hạ Tịch Quán này thực sự không giống người thường, ; một mình cô ta đã có thê địch thiên quân vạn mã, trực tiếp san phẳng Giao Nhân Tộc, Giao Nhân diệt tộc rồi, kế tiếp chính là… Hoa Tây chúng ta.”
 
Chương 1619


Chương 1619:

 

Thượng Quan Hàn Đình chậm rãi nheo lại cặp mắt thâm thúy kia: “Cho nên?”

 

“Cho nên, chúng ta sẽ chờ Hạ Tịch Quán tới, cô ta nhất định sẽ vào tổ miếu Hoa Tây chúng ta, đến rút Hiên Viên Kiếm!” Thượng Quan Đằng cười nói.

 

Thượng Quan Hàn Đình quan sát Liễu Thượng Quan Đằng, anh cảm thấy máy ngày này Thượng Quan Đẳng tươi cười rạng rỡ, dáng vẻ như trong lòng đã có dự tính, tuyệt nhiên bất đồng với trước kia.

 

Thượng Quan Đăng tiên lên hai bước, đi tới trước mặt Thượng Quan Hàn Đình, gã thần bí cười nói: “Hàn Đình, con biết rút Hiên Viên Kiếm mắu chốt là ai không?”

 

“Ai?”

 

“Conl”

 

Thượng Quan Hàn Đình khẽ chau mi tâm anh khí, ý kia là – tiếp tục.

 

Ở trước mặt Thượng Quan Hàn Đình, Thượng Quan Đằng là Quận Chúa lại có ảo giác bị ra lệnh: “Hàn Đình, mặc kệ Hạ Tịch Quán nổi danh khắp thiên hạ thế nào, cô ta không rút được Hiên Viên Kiếm, chỉ có dòng máu Xích Tử mới có thể rút ra Hiên Viên Kiếm, nói TL : cách khác, chỉ có con mới có thê rút ra Hiên Viên Kiếm.”

 

Thượng Quan Hàn Đình im lặng vài giây: “Vậy ông không sợ?”

 

“Sợ? Hàn Đình, con là nói ta nên sợ con sẽ giúp Hạ Tịch Quán rút Hiên Viên Kiếm?” Thượng Quan Đằng cười lắc đầu: “Hiên Viên Kiếm không phải nói rút là có thể rút ra, một khi con rút Hiên Viên Kiếm, một thân dòng máu Xích Tử sẽ phá hủy, hơn nữa sẽ gân mạch đứt đoạn, không chết yên.”

 

Đây chính là cái giá đất khi rút Hiên Viên Kiếm!

 

Trên khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hàn Đình cũng không có tâm tình gì lớn, anh cũng không tiếp lời.

 

“Hàn Đình, Hạ Tịch Quán chẳng mấy chốc sẽ tới, tự con suy nghĩ thật kỹ đi!”

 

Nói xong, Thượng Quan Đằng rời đi.

 

Thượng Quan Đẳng về tới thư phòng của mình, gã đẩy cửa ra, trong thư phòng đã có một thân ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng mà chước hoa đang chờ gã.

 

Thượng Quan Đằng đi vào: “Lục thần y, chào ngươi.”

 

Phía trước là Lục Tử Tiễn!

 

Lục Tử Tiễn tới.

 

Xuất hiện trong thư phòng Thượng Quan Đẳng.

 

Ngày hôm nay Lục Tử Tiễn khoác áo choàng đen, tuấn nhan như ngọc, anh đứng trước cửa sổ sát đất, đôi con ngươi đen trong trẻo rơi trên mặt Thượng Quan Đẳng, chậm rãi câu môi: “Hạ Tịch Quán đang trên đường tới Hoa Tây rồi, Thượng Quan Quận Chúa, ông đã chuẩn bị xong chưa?”

 

Hai ngày trước, lúc Thượng Quan Đằng nhận được điện thoại của Lục Tử Tiễn, gã rất kinh hỉ, gã vạn lần không ngờ Lục Tử Tiễn lại sẽ hợp tác với gã.

 

Vì vậy, gã nắm giữ rồi tình báo trực tiếp, luôn là có thể tìm được Hạ Tịch Quán trước tiên.

 

“Lục thần y, Hạ Tịch Quán nhất định là vì Hiên Viên kiếm mà đến, để phòng ngừa ngoài ý muốn, chúng ta hiện tại nên bắt lấy cô ta, dù sao hành tung của Hạ Tịch Quán Lục thần y rõ như lòng bàn tay mà.”

 

Lục Tử Tiễn nhìn Thượng Quan Đẳng: “Tôi rõ hành tung của Hạ Tịch Quán như lòng bàn tay, nhưng bây giờ thời cơ chưa chín, Hạ Tịch Quán không phải muốn đi vào tổ miếu rút Hiên Viên kiếm sao, chúng ta để cô ấy đi vào.”

 

“Lẽ nào Lục thần y có diệu kế gì?”

 

“Thượng Quan Quận Chúa, ông thực sự muốn để Thượng Quan Hàn Đình kế thừa vương vị của ông? Trước không nói Thượng Quan Hàn Đình xem ông như cừu địch, để mặc dòng máu Xích Tử kế thừa vương vị, sợ rằng Thượng Quan Quận Chủ thâu đêm đều không thể chợp mắt nhỉ?”
 
Chương 1620


Chương 1620:

 

Thượng Quan Đằng mang Thượng Quan Hàn Đình về hoàng thành, để Thượng Quan Hàn Đình làm Quận Chúa, đây vốn là chuyện khiến người ta rất hồ nghi, hiện tại tâm tư bị vạch trần, Thượng Quan Đằng hừ lạnh một tiếng, : : : gã sao có thê là thật tình muôn đề Thượng Quan Hàn Đình kế thừa vương vị chứ, gã chỉ lợi dụng Thượng Quan Hàn Đình tới kìm hãm Hạ Tịch Quán, càng muốn để dòng máu Xích Tử tùy gã sử dụng.

 

Lục Tử Tiễn thờ ơ nhìn tâm cơ lộ ra trong mắt Thượng Quan Đẳng: “Thượng Quan Quân Chủ, chúng ta không bằng liền thừa cơ hội vào tổ miếu đó, đem Thượng Quan Hàn Đình cùng Hạ Tịch Quán một lưới hết.”

 

“Lục thần y, dù là Thượng Quan Hàn Đình hay là Hạ Tịch Quán, đều không phải là kẻ đầu đường xó chợ, ngươi thật sự nắm chắc?”

 

Lục Tử Tiễn nhàn nhạt nhếch môi móc: “Tôi sẽ tự mình giải quyết Thượng Quan Hàn Đình.”

 

Thượng Quan Đẳng lộ ra vài phần nghi ngờ: “Lục thần y, Thượng Quan Hàn Đình là anh cả ruột của ngươi, ngươi thực sự hạ thủ được à, hơn nữa ngươi à một đời thần y, tại sao sẽ đột nhiên tham dự vào những âm mưu này, còn đến giúp ta, Lục thần y, ngươi không sẽ à gián điệp hai mặt đấy chứ!”

 

Lục Tử Tiễn nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, tuần mỹ dung nhan nhàn nhạt, tìm không thấy vui giận: “Tôi không có anh cả, từ nhỏ không có, hiện tại càng không có, tôi không hiểu, vì sao anh ta có tất cả, tôi lại không có, những thứ này cũng nên là của tôi, và Hạ Tịch Quán, tôi nhất định phải có được cô ây.”

 

Y : Nói rôi Lục Tử Tiên nhìn vê phía Thượng Quan Đằng: “Thượng Quan Quận Chúa, tôi không phải giúp ông vô điều kiện, tôi giúp ông đạt được mục đích, ông phải đưa vương vị của ông cho tôi.”

 

Lục Tử Tiễn muốn thay thế Thượng Quan Hàn Đình, làm Hoa Tây Quận Chúa.

 

Hơn nữa, anh còn muốn có được Hạ Tịch Quán.

 

Giang sơn và mỹ nhân, anh đều muốn.

 

Thượng Quan Đẳng từ trong tròng mắt đen trong trẻo của Lục Tử Tiễn thấy được không cam lòng và dã tâm, những thứ này loại bỏ đi nghỉ ngờ của _ gã, gã “ha ha” cười to nói: “Tử Tiên, ngươi cũng là huyết mạch hoàng tộc Hoa Tây chúng ta, truyền ngôi cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải thay ta hoàn thành một chuyện.”

 

“Yên tâm đi, Thượng Quan Hàn Đình tôi sẽ giải quyết, còn về phần Hạ Tịch Quán… ông không được chạm vào cô ấy, Hạ Tịch Quán có giáo huấn lang bí thuật thiên cổ, Thượng Quan Quận Chúa, lẽ nào ngươi không muốn?”

 

Nhắc tới giáo huấn lang bí thuật, Thượng Quan Đẳng cũng nhớ tới cái đêm kinh tâm động phách kia, cũng là cái đêm làm gã thay đổi chủ ý.

 

Gã lúc đầu muốn cho Hạ Tịch Quán trực tiếp biến mất, thế nhưng rất rõ ràng đề Hạ Tịch Quán còn sống có ý : nghĩa lớn hơn nhiêu.

 

“Được, Tử Tiễn à, ta đều nghe lời con, chuyện tổ miếu, đều xem con rồi.”

 

Thượng Quan Đằng giải quyết dứt khoát.

 

Lục Tử Tiễn bí mật ở trong hoàng thành, Ngũ Vũ vẫn theo: “Chủ tử, hiện tại xem ra Thượng Quan Đẳng là tạm thời tín nhiệm anh rồi, nhưng chuyện tổ miếu làm sao bây giờ, đến lúc đó anh sẽ lộ đấy.”

 

Ngũ Vũ cũng không biết chủ tử nhà mình có kế hoạch gì, lẽ nào chuyến đi đến tổ miếu kia, chủ tử nhà mình thật sự muốn chính tay đâm Thượng Quan Hàn Đình, sau đó cưới Hạ Tịch Quán?

 

-} 5 Lục Tử Tiên không có biêu tình gì, hiện ra vài phần tĩnh mật bí hiểm, anh nhìn Ngũ Vũ: “Việc này cậu không cần phải xen vào.”

 

Nói xong, Lục Tử Tiễn trở về phòng của mình.

 

Trong phòng, Lục Tử Tiễn nhìn chấm đỏ nhỏ trên vệ tinh theo dõi, chấm đỏ nhỏ kia chính là vị trí hiện tại của Hạ Tịch Quán.

 

Hạ Tịch Quán đã đến gần hướng tổ miều rồi.

 

Cô đến rồi.

 

Lục Tử Tiễn lấy ra nửa ống nghiệm màu đỏ, sau đó cuốn ống tay áo lên, từ từ đầy chất lỏng màu đỏ vào trong máu mình.

 

Hạ Tịch Quán tới, đây là cô lần thứ hai đến tổ miếu Hoa Tây.
 
Chương 1622


Chương 1622:

 

Hạ Tịch Quán chau hàng mày thanh tú, trong khoảng thời gian này cô cũng không tiếp xúc với người nào, có thể gần người cô như vậy, đồng thời dưới tình huống cô không chút nổi lên nghi ngờ nào đặt máy theo dõi vào người cô, Hạ Tịch Quán không nghĩ tới những người khác, chỉ có thể nghĩ đến… Lục Tử Tiễn.

 

Lục Tử Tiễn!

 

Nhưng, làm sao có thể?

 

Hạ Tịch Quán nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ này, cô tin tưởng Lục Tử Tiễn, anh tuyệt đối sẽ không hại cô.

 

“Thượng Quan Quận Chúa, ngươi đã đến rồi cũng tốt, hôm nay ta nhất định phải rút ra Hiên Viên Kiếm.” Hạ Tịch Quán nói.

 

trong khoảng thời gian này cô cũng không tiếp xúc với người nào, có thể gần người cô như vậy, đồng thời dưới tình huống cô không chút nổi lên nghi ngờ nào đặt máy theo dõi vào người cô, Hạ Tịch Quán không nghĩ tới những người khác, chỉ có thể nghĩ đến… Lục Tử Tiễn.

 

Lục Tử Tiễn!

 

Nhưng, làm sao có thể?

 

Hạ Tịch Quán nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ này, cô tin tưởng Lục Tử Tiễn, anh tuyệt đối sẽ không hại cô.

 

“Thượng Quan Quận Chúa, ngươi đã đến rồi cũng tốt, hôm nay ta nhất định phải rút ra Hiên Viên Kiếm.” Hạ Tịch Quán nói.

 

xe Ệ Hiện tại đôi mắt thâm thúy của Thượng Quan Hàn Đình cũng rơi trên khuôn mặt tuyệt sắc nhỏ nhắn của Hạ Tịch Quán, bốn mắt nhìn nhau, anh nhắc đôi chân dài, từng bước một đi tới bên người Hạ Tịch Quán.

 

“Quán Quán.” Anh vươn bàn tay, giữ bàn tay nhỏ bé mềm như không xương của cô tronglòng bàn tay của mình: “Chỉ cần là chuyện em muốn làm, anh đều sẽ giúp em hoàn thành, hôm nay anh sẽ giúp rút Hiên Viên Kiếm!”

 

Hạ Tịch Quán ngẳắng khuôn mặt lớn chừng bàn tay nanh nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Nhưng, trên người anh dù sao cũng chảy xuôi huyết mạch hoàng tộc Hoa Tây mà…”

 

; “Quán Quán,” Anh năm thật chặt bàn tay cô: “Anh chưa bao giờ là Thượng Quan Hàn Đình, chỉ là Lục Hàn Đình, anh không muốn làm Thượng Quan Điện Hạ gì đó, anh chỉ muốn vĩnh viễn làm Lục tiên sinh của em.”

 

Viền mắt trắng nõn của Hạ Tịch Quán đột nhiên đỏ lên, vì cô, anh có thể bỏ xuống tất cả, vĩnh viễn làm Lục tiên sinh của cô.

 

Thượng Quan Đẳng nhìn một màn này, sắc mặt trở nên lạnh, kỳ thực, gã đã sớm đoán được lựa chọn của Lục Hàn Đình.

 

Anh vĩnh viễn là Lục Hàn Đình, mà không phải Thượng Quan Hàn Đình.

 

Vì Hạ Tịch Quán, anh bỏ cả đường lên hoàng quyền cẩm tú, bỏ qua dòng họ Thượng Quan của mình.

 

Nếu dòng máu Xích Tử không thể được gã sử dụng, anh phải bị hủy.

 

“Hạ Tịch Quán, còn có một việc, ngươi nhất định không biết, tuy Hàn Đình cháu ta có thể giúp ngươi rút ra Hiên Viên Kiếm, nhưng nó sẽ đánh đổi mạng sống, bởi vì, rút ra Hiên Viên Kiếm, dòng máu Xích Tử của nó sẽ phá hủy, toàn thân gân mạch về sau sẽ từ từ đứt gãy, nhận hết thống khổ dẫằn vặt rồi sau đó chết.”

 

Cái gì?

 

Ặ Con ngươi trong suôt của Hạ Tịch Quán đột nhiên co rụt, khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn về phía Thượng Quan Đẳng.

 

Thượng Quan Đằng cười gần một tiếng: “Đây cũng là cái giá đắt khi ruồng bỏ chính sứ mệnh của mình!”

 

Tại sao có thể như vậy?

 

Hạ Tịch Quán trước đó thực sự không biết, giây phút này tay chân cô trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, không chút nhiệt độ.

 

Lục Hàn Đình rũ mí mắt anh tuấn nhìn cô, trong tiếng nói trầm thấp từ tính thám lây mềm mại: “Quán Quán, chúng ta rút Hiên Viên Kiếm ra trước, anh tin P tưởng y thuật của em, em có thê chữa được cho anh.”
 
Chương 1624


Chương 1624:

 

Thế nhưng, đích thân anh, đâm xuyên qua trái tim Lục Hàn Đình.

 

Hạ Tịch Quán khiếp sợ nhìn Lục Tử Tiễn, cô bắt đầu lắc đầu, hồi lâu tìm khắp không về được giọng nói mình: “Tử Tiễn, anh… anh có biết anh đang làm cái gì không?”

 

Lúc này Lục Hàn Đình buông lỏng Hiên Viên Kiếm ra, thân thể cao ngất “ầm”

 

một tiếng, trực tiếp ngã trên mặt đất.

 

Ngón tay trắng nõn thon dài của Lục Tử Tiễn dính máu, anh dùng khăn tay ung dung lau khô vết máu, sau đó nhìn Hạ Tịch Quán, nhẹ giọng cười nói: “Quán Quán, anh muốn khiến hắn biến mắt, hãn biên mật thì tôt rôi.”

 

Hạ Tịch Quán chưa từng hoài nghi Lục Tử Tiễn, cho đến giờ phút này, Lục Hàn Đình đã ngã xuống trước mặt cô.

 

Hạ Tịch Quán giơ tay lên, dùng sức tát ên khuôn mặt tuấn tú của Lục Tử Tiễn.

 

Bốp.

 

Tiếng tát tai thanh thúy tay vang lên, Lục Tử Tiễn bị đánh trật cả mặt.

 

“Quán… Quán: Quán…” Lúc này Lục Hàn Đình yếu ớt cất tiếng.

 

Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngồi xổm người xuống, lấy tay đè xuống buồng tim Lục Hàn Đình: “Lục tiên sinh, anh đừng nói, em giúp anh cầm máu…”

 

Lục Hàn Đình chậm rãi lăc đâu, anh há hốc miệng, muốn nói chuyện, thế nhưng chỉ hộc ra một ngụm máu lớn.

 

Hạ Tịch Quán đã cảm thấy lòng bàn tay vừa ướt vừa nóng, máu nóng ồ chảy ra từ nơi trái tim anh, muốn ngăn cũng không nổi.

 

Hốc mắt trắng nõn từ từ biến đỏ, hàng mi run lên, từng giọt nước mắt giống như chuỗi hạt châu đứt đoạn rơi ào ạt.

 

Cô lập tức khóc không thành tiếng.

 

Lục Hàn Đình cật lực giơ tay lên, muốn khẽ vuốt ve gương mặt cô, muốn giúp cô lau lệ trên mặt, muốn nói với cô – Quán Quán, đừng khóc.

 

: Thê nhưng, tay anh vân là cứng đờ ở giữa không trung, cuối cùng, vô lực rũ xuống.

 

Nhịp tim Lục Hàn Đình đã dừng lại, mắt đi hô hấp.

 

“Lục tiên sinh! Đừng mà, Lục tiên sinh, anh đừng bỏ em lại, mau tỉnh đi anh!”

 

Hạ Tịch Quán cảm giác trái tim mình bị xé rách thành hai nửa, đau thấu tim gan.

 

Lục Tử Tiễn chậm rãi xoay khuôn mặt tuân tú lại, anh nhìn lúc này Hạ Tịch Quán ngồi dưới đất, khóc không thành tiếng, hai cái tay xuôi ở bên người liền âm thầm siết thành quyền.

 

Ệ j Thượng Quan Đăng là kẻ vui vẻ nhât, Lục Hàn Đình không nghe lời như thế, nên biến mất càng sớm càng tốt, như vậy, trên đời này cũng sẽ không bao giờ có ai có thể rút ra Hiên Viên kiếm.

 

“Hạ Tịch Quán, lần này ngươi phải nhận thua, bởi vì… dòng máu Xích Tử duy nhất trên đời này đã biến mắt rồi, không còn ai có thể rút ra Hiên Viên Kiếm, đại kế phục hưng Lan Lâu của ngươi cũng triệt để rơi vào ngõ cụt.”

 

Thượng Quan Đằng đắc ý cười ha ha.

 

Hai mắt Hạ Tịch Quán đẫm lệ mờ nhạt, cô ôm Lục Hàn Đình thật chặt ở trong ngực mình, sau đó nâng đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Lục Tử Tiễn: “Lục Tử Tiễn, Lục Hàn Đình là của anh cả ruột của anh, anh tự tay hại chết anh ruột mình, tôi mãi mãi sẽ không tha thứ cho anh! Tôi hận anhl”

 

Cô nói – tôi hận anhl Lục Tử Tiễn nghĩ, vậy hận đi! Nếu như hận cũng là một phương thức được khắc ghi, vậy anh tình nguyện để cô hận anh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top