Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 1563


Chương 1563:

 

Hôm nay Cố Dạ Cần vẫn là một thân tây trang hợp thể màu đen, chất vải thượng đẳng tôn lên dáng người cao ngất ấy, khuôn mặt anh tuấn mỹ, so với trước đó vài ngày càng thêm đạm mạc lạnh lùng chút.

 

Tiền Tư Tư nhanh chóng đi tới trước mặt Cố Dạ Cần, dẫn theo áo cưới xoay vài vòng, mắt đầy mến mộ cùng chờ mong: “Dạ Cần, đẹp không?”

 

Có Dạ Cần vươn tay ôm eo nhỏ của Tiền Tư Tư, ôn hòa gật đầu: “Đẹp.”

 

Tiễn Tư liền cười tươi như một đóa hoa.

 

Lúc này Có Dạ Cần ngước mắt, nhìn về phía Diệp Linh.

 

Diệp Linh câu môi, hào phóng gọi một tiếng: “Anh trai.”

 

Có Dạ Cần gật đầu, dáng vẻ hai người rất giống là anh em đơn thuần, chuyện đêm hôm đó như thể chưa từng xảy ra.

 

Lúc này Hạ Tịch Quán cười nói: “Cố tổng, Tiền tiểu thư, vậy tôi và Linh Linh sẽ không quấy rầy hai người thử áo cưới nữa, đi trước một bước, bye bye.”

 

Hạ Tịch Quán kéo tay Diệp Linh rời đi.

 

Hai cô bạn thân rời đi, Cố Dạ Cẩn nhìn bóng lưng Diệp Linh biến mắt trong tầm mắt của mình, theo hứng thú tàn đi, anh thu lại cánh tay đang ôm trên bờ eo Tiền Tư Tư.

 

Tiền Tư Tư cảm thấy vòng eo buông lỏng, cô ta cứng đờ, nhưng rất thông minh không vạch trần, bởi vì cô ta không muốn chuyện bị ném bỏ ở trên đường cao tốc lần trước lại tiếp diễn, càng làm mình khó chịu.

 

“Dạ Cần, em thay váy cưới, anh chờ em một lát nhé.” Tiền Tư Tư đi vào phòng thay đồ.

 

Mấy phút sau, Tiền Tư Tư đi ra, nhưng Cố Dạ Cần đã không thấy đâu, anh không biết đã đi nơi nào.

 

“Tiền tiểu thư, áo cưới ban nãy cô có hài lòng không? Áo.

 

cưới đó là Cố tổng sai người từ Milan may riêng cho cô, Tiền tiểu thư, Cố tổng thật sự cưng chiều cô, chúng tôi thực sự rất hâm mộ cô đó.”

 

Nghe mấy câu khen của nhân viên, lòng hư vinh của Tiền Tư Tư rất thỏa mãn: “Ừ, tôi rất hài lòng, Dạ Cẩn đặt may.

 

cho tôi nhất định là tốt nhất.”

 

“Đúng rồi Tiền tiểu thư, Cố tổng còn đặt thêm chiếc váy công chúa nữa đó.”

 

Cái gì?

 

Váy công chúa?

 

Tiền Tư Tư cũng không biết chuyện váy công chúa này, Cố Dạ Cẩn chưa nói với cô ta.

 

“Đúng vậy, Tiền tiểu thư, cô xem, đây là chiếc váy công chúa đó.” Nhân viên tự tay kéo rèm ra, chiếc váy công chúa màu hồng hung hăng xông vào tầm mắt Tiền Tư Tư.

 

Chiếc váy công chúa này được kết bằng chỉ vàng, vô cùng sang trọng, thiết kế của váy công chúa nhẹ nhàng, kiểu dáng rất nữ tính, đây có lẽ là chiếc váy công chúa mà cô gái nào cũng mơ ước có thể có một cái trong tủ đồ của mình.

 

“Tiền tiểu thư, Cố tổng đối với cô thực sự quá tốt, một chiếc váy cưới, một chiếc váy công chúa, đều có.”

 

Tiền Tư Tư lại nói không ra lời, bởi vì cô ta biết chiếc công chúa này không phải cho cô ta, nếu như đoán không sai, chiếc váy công chúa này là cho… Diệp Linh!

 

Có Dạ Cần lại vì Diệp Linh đặt may riêng chiếc váy công chúa!
 
Chương 1564


Chương 1564:

 

Nếu như bạn là phụ nữ, váy cưới và váy công chúa bạn chọn cái nào?

 

Tiền Tư Tư ghen ghét bấm ngón tay vào trong lòng bàn tay của mình.

 

Có Dạ Cẩn đi tìm Diệp Linh, nhưng anh cũng không tìm được Diệp Linh, mà là ở phía trước thấy được Hạ Tịch Quán.

 

Hạ Tịch Quán đặc biệt chờ anh ở nơi này, hiện tại đôi mắt trong vắt kia của Hạ Tịch Quán rơi trên khuôn mặt tuần tú của anh, mỉm cười nói: “Cố tổng, anh tìm Linh Linh sao, Linh Linh đi vệ sinh rồi.”

 

Có Dạ Cần đi tới: “Tôi không có chuyện gì, muồn tiễn các em đoạn đường.”

 

Hạ Tịch Quán nhìn anh: “Cố tổng đối với loại chuyện làm tài xế này thật đúng là làm không biết mệt.”

 

—— Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu —— Sau khi kết thúc sinh nhật mười tám tuổi, cuộc sống Lục Tư Tước trở nên bận rộn lạ thường, làm hậu duệ quý tộc một đời thương giới, hôm nay Lục Tư Tước được mời đi Đại học Z thăm quan.

 

Đi tới bên tủ kính Đại học Z, Lục Tư Tước chậm rãi dừng bước, bởi vì anh bị một bức thiết kế trang sức trong cửa tủ hấp dẫn.

 

“Lục tổng, anh không nghe nói sao, gần đây có một cô gái đột nhiên xuất hiện, kinh diễm toàn bộ giới thiết kế trang sức, tắm bản thảo chính là bút tích của cô bé đó.”

 

“Một cô gái?” Lục Tư Tước hỏi.

 

Hiệu trưởng Đại học Z gật đầu: “Đúng vậy, một cô gái, cô bé tên là… Liễu Anh Lạc.”

 

Đời này Liễu Anh Lạc so với đời trước thành danh sớm hơn, chỉ mới 14 tuổi cô đã bắt đầu nổi danh toàn bộ giới trang sức, rực rỡ nở rộ.

 

Đây cũng là lần đầu tiên Lục Tư Tước nghe đến cái tên *Liễu Anh Lạc” này, lần thứ hai anh nghe là ở trên một quán bar.

 

Một phú nhị đại thần bí lại hưng phấn nói với anh: “Tư Tước, anh rất lâu chưa trở về Đề Đô nhỉ, nói cho anh biết, hiện tại toàn bộ Đề Đô đều đang đồn — Liễu gia có cô gái, quan nắp mãn kinh hoa.”

 

Có Dạ Cần nhìn Hạ Tịch Quán: “Cô muốn nói gì với tôi?”

 

Hạ Tịch Quán mỉm cười, đôi mắt kia rất sáng: “Cố tổng, anh chẳng máy chốc sẽ kết hôn rồi, cho nên anh xem Linh Linh là gì?”

 

Có Dạ Cần không có biểu cảm gì: “Em gái.”

 

“Em gái? Vậy tôi lần đầu tiên nhìn thấy có người anh trai như anh đấy, người anh trai như anh làm quá đúng chức trách nhỉ, vừa săn sóc, vừa mạnh mẽ, quả thực lấy cái danh anh trai làm hết bổn phận người yêu.”Hạ Tịch Quán cười nói.

 

Trên khuôn mặt tuần tú của Cố Dạ Cẩn đeo một bộ mắt kiếng gọng vàng, tự dưng tôn lên vài phần tuần mỹ nho nhã của anh, anh nhìn nơi xa, môi mỏng nhéch lên vẻ lãnh đạm giễu cọt: “Tôi cũng không thấy chuyện đó có vấn đề gì”

 

“Có tổng thông minh như vậy, nên biết tôi đang nói cái gì, người yêu săn sóc lại mạnh mẽ Linh Linh cũng không thiếu, mắu chốt là Có tổng trụ ở đây, người khác sẽ không vào được.” Nói rồi Hạ Tịch Quán nhìn về phía Cố Dạ Cần, nhẹ giọng hỏi: “Có tổng, một bên liều lĩnh bảo vệ cô ấy, một bên lại muốn hủy hoại cô ấy, tâm tình này như thế nào?”

 

Có Dạ Cần nhấp một cái môi mỏng, con ngươi đen thanh bần rơi trên mặt Hạ Tịch Quán, đều nói người phụ nữ của Lục Hàn Đình thông tuệ vô song, quả nhiên không giả.

 

Có Dạ Cần một tay đút trong túi quần, khí chất vẫn sạch sẽ ôn nhã như cũ, anh chậm rãi câu môi, giọng nói trầm thấp đạm mạc: “Cô cho rằng, làm anh trai của cô ấy và làm bạn trai của cô ấy có khác biệt gì à?”

 

Hàng mi Hạ Tịch Quán run lên.

 

Ý cười nơi khóe môi Cố Dạ Cần rất nhạt, như có như không: “Tôi vẫn đứng ở cương vị anh trai, không bước lên trước, thủ hạ lưu tình như thế đã là nhất nhân từ lớn nhất tôi đối với cô ấy.”

 

Nói xong, Có Dạ Cần xoay người rời đi.

 

Hạ Tịch Quán đứng tại chỗ, cô nhìn bóng lưng Có Dạ Cẩn biến mắt trong tầm mắt của mình, lần này cuộc nói chuyện của cô và Cố Dạ Cần chấm dứt trong vô ích, ý tứ sau cùng của Có Dạ Cần đại khái là — thấy tót thì lấy, lần sau đừng tới phiền tôi!

 

“Có tổng.” Lúc này Hạ Tịch Quán gọi anh lại.
 
Chương 1565


Chương 1565:

 

Bước chân Cố Dạ Cần dừng lại.

 

Hạ Tịch Quán chậm rãi nói: “Người yêu trước, vĩnh viễn là bên thua, vì sao không suy nghĩ lui về phía sau một bước nữa, buông tay anh ra, để Linh Linh đi, anh và Cố gia chiếm trọn cuộc sống trước đây của Linh Linh, Linh Linh nên cảm kích tình thu dưỡng của máy người, thế nhưng mấy người tạo áp lực trên người Linh Linh, cô ấy cũng có thiên sang bách khổng trong lòng, máy người cho cô ấy quá nhiều đau khổ.”

 

Có Dạ Cẩn cũng không nói lời nào, anh trực tiếp rời đi.

 

Lúc này Diệp Linh đã đi tới: “Quán Quán, chúng ta đi thôi.

 

Hạ Tịch Quán thu lại nỗi lòng: “Ừ.”

 

Hôn kỳ của Cố Dạ Cần và tiền Tư Tư càng ngày càng gần, ngày mai sẽ là đám cưới, Diệp Linh làm em gái, nhát định phải tham gia hôn lễ, cho nên cô bay trở về Hải Thành.

 

Dựa theo tập tục, Diệp Linh trước đêm đám cưới phải về nhà, nhưng Diệp Linh rất nhiều năm chưa về Cố gia rồi, nên cô cũng không trở về.

 

Tiền Tư Tư đứng ở trên lầu Cố gia, lúc đi ngang qua thư: phòng, cô ta nghe được tiếng cải vã bên trong.

 

Là Cố Hiền và Cố phu nhân Ôn Lam.

 

Ôn Lam ngòi trên xe lăn, sắc mặt rất xấu, bà ta u oán phẫn hận nhìn Cố Hiền, lên tiếng châm chọc: “Làm sao, Diệp Linh đêm nay không về, ông hình như rất thất vọng, cả người như mắt hồn ấy nhỉ.”

 

Cố Hiền nhíu mày: “Ôn Lam, bà lại nổi điên cái gì, đi ra ngoài, tôi không muốn gặp bài!”

 

“Cố Hiền, tôi nói sai câu nào hả, đừng cho là tôi không biết tâm tư bẩn thỉu kia của ông, Diệp Linh con tiện nhân kia đã mê hoặc ông thần hồn điên đảo rồi, tôi xem ông chịu, có thể chịu đến ngày nào!”

 

“Ôn Lam, bà cút ra ngoài cho tôi!”

 

Ngoài cửa tiền Tư Tư đã chấn kinh há to miệng, trời ạ, vừa rồi cô ta đã nghe được cái gì?

 

Cố Hiền lại có loại tâm tư đó với… Diệp Linh?

 

Tiền Tư Tư biết giữa hai anh em Cố Dạ Cần và Diệp Linh không bình thường, thế nhưng cô ta cũng không biết Có Hiền đối với cô con gái nuôi Diệp Linh cũng không bình thường, không nghĩ tới hai bố con Cố gia này đều thích Diệp Linh?

 

Tin tức bùng nổ này làm cho nhịp tim Tiền Tư Tư trong nháy mắt đập nhanh, cô ta như đã biết một bí mật lớn không nên biết.

 

Diệp Linh bây giờ đang nổi danh trong vòng giải trí, nhưng là đại minh tinh, nếu như cô ta thả tin tức này ra ngoài, ngày mai đầu đề các trang báo giải trí đại khái sẽ nghiêng trời lệch đất — Diệp Linh rơi vào lưới tình với cha con Cố gia, không có đạo đức, tam quan nỗ tung.

 

Lấy sự nỗi tiếng của Diệp Linh bây giờ, quả cầu tuyết dư luận này sẽ nhanh chóng lăn xuống, hơn nữa càng thêm to lớn.

 

Diệp Linh hiện tại đang đứng rất cao, sẽ ngã có bao thê thảm.

 

Hiện tại chính sách rất nghiêm, Diệp Linh là con gái nuôi của Có gia tất cả đều biết, nhưng bây giờ lại dây dưa với bố con Có gia, trọng tâm câu chuyện mẫn cảm này một khi dính vào người, chắc chắn phải chết, cô chẳng máy chốc sẽ bị phong sát.

 

Khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc ấy sẽ biến thành chuột chạy qua đường, người người kêu đánh, mà đám đại lão thương giới động dục kia mà biết sẽ điên cuồng nhào lên, hận không thể nuốt chửng cô, đến lúc đó cô sẽ thực sự biến thành đồ chơi của đàn ông.

 

Tiền Tư Tư sau khi khiếp sợ nhanh chóng nhếch khóe môi, cô ta đã nghĩ tới một diệu kế, cô ta muốn Diệp Linh chết không có chỗ chôn!

 

Hôm nay là đại hôn, Diệp Linh về tới Cố gia.

 

Lần trước cô rời khỏi Cố gia chính là sinh nhật 18 tuổi năm đó, sau này cô cũng không trở lại nữa.
 
Chương 1566


Chương 1566:

 

Lần nữa trở lại chốn cũ, Diệp Linh ngây ngắn, có chút chết lặng, nhưng trên mặt cô cũng không biểu lộ cái gì.

 

Cô dâu ở phòng hóa trang bên trong, Tiền Tư Tư thân thiết kéo lại bàn tay Diệp Linh: “Em Linh Linh, em rốt cuộc đã trở về, hôm nay chị rất lo lắng, Dạ Cẩn có chút việc gắp, phải xử lý lát mới có thể trở về, em phải ở cùng chị đây.

 

Ngày hôm nay là đại hôn, Cố Dạ Cần có chút việc gấp phải xử lý, nhưng bên ngoài khách quý đã đến, hôn lễ của thủ phủ Hải Thành Cố Dạ Cẩn và thiên kim Tiền Tư Tư Tiền gia làm hết sức oanh động, tắt cả ký giả truyền thông đều trình diện, mười dặm thảm đỏ, rực rỡ loá mắt.

 

Diệp Linh gật đầu: “Dạ.”

 

“Em Linh Linh, em ngồi đi đã.”

 

Diệp Linh ngồi trên ghế salon, thợ trang điểm đang trang điểm cho Tiền Tư Tư, Diệp Linh buồn chán, liền lấy một quyển tạp chí đọc, lúc này cô đột nhiên ngửi được một mùi hương kì lạ nhàn nhạt.

 

Mùi gì thế này?

 

Con ngươi màu đen Diệp Linh nhanh chóng mắt đi tiêu cự, trở nên chết lặng máy móc, cô đứng lên, giống như một người máy đi ra ngoài.

 

Đi một mình về trên hành lang, cô như là bị người khác thao túng chuyển đến cửa một căn phòng, giơ tay lên, cô nhắn chuông cửa gian phòng kia.

 

“Là ai?” Cửa phòng mở ra, là Cố quản gia.

 

Cố quản gia là tâm phúc của Có Hiền.

 

Cố quản gia thấy Diệp Linh hai mắt vui vẻ, bởi vì đây là phòng của Cố Hiền, Diệp Linh tới phòng Cố Hiền, ý tứ trong này đã không cần nói cũng biết.

 

Làm tâm phúc, Cố quản gia hoàn toàn là biết chủ tử tâm tư của Có Hiền, ông ta vui vẻ nói: “Tiểu thư, sao cô lại tới đây, mau vào đi.”

 

Cố quản gia nghiêng người, nịnh hót mời Diệp Linh tiến đến.

 

Diệp Linh nhắc đôi chân nhỏ, máy móc đi vào.

 

“Tiểu thư, lão gia đang tắm, chẳng máy chốc sẽ đi ra.”

 

Vừa dút lời: “cạch” một tiếng, cửa phòng tắm mở, Có Hiền khoác đồ ngủ đi ra.

 

Có Hiền liếc mắt liền thấy được trong phòng Diệp Linh, hai mắt gã sáng ngời: “Linh Linh, sao con lại tới đây?”

 

Nghe có người nói chuyện, cặp mắt trống rỗng kia của Diệp Linh ngơ ngác nhìn về hướng Có Hiền.

 

Có quản gia nhanh chóng cười nói: “Lão gia, ngào và Linh Linh tiểu thư chậm rãi trò chuyện, tôi lui xuống trước ạ.”

 

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại Diệp Linh và Cố Hiền, Diệp Linh cả người còn si ngốc ngơ ngác, một chút thần thái cũng không có.

 

Cố Hiền tiến lên: “Linh Linh, con tìm đến bác là có chuyện gì sao, hay nói, có người bắt nạt con à?”

 

Hiện tại Diệp Linh không có một chút thần thái, thế nhưng thiên sinh lệ chất, dáng vẻ ngơ ngác nhìn Có Hiền ngược lại thêm máy phần điềm đạm đáng yêu.

 

Có Hiền động lòng trắc ẳn, đây là phòng gã, Diệp Linh tới nơi này tìm gã, vốn là cho gã ám chỉ nào đó.

 

Cố Hiền đi tới bên người Diệp Linh, sau đó chậm rãi vươn tay, thử dò xét chạm vào bàn tay nhỏ của Diệp Linh.

 

Diệp Linh không phản kháng, Cố Hiền như là chiếm được khích lệ cực lớn, gã lúc này giữ thật chặt tay của Diệp Linh trong lòng bàn tay của mình.

 

“Linh Linh, con có lời gì liền nói với bác, con yên tâm, bác nhất định sẽ thay con làm chủ.”

 

Diệp Linh ngơ ngác, không hề động.
 
Chương 1567


Chương 1567:

 

Có Hiền đã cảm thấy bàn tay nhỏ bé trong lòng tay gã vừa non vừa trơn, xúc cảm hệt như tơ lụa, ý niệm tà ác trong lòng gã “phụt” một tiếng châm lửa, cảm giác này vừa cắm ky lại kích thích, so với năm đó gã đối với mẹ Diệp Linh Tôn Di còn sâu hơn.

 

Lúc Diệp Linh còn rất nhỏ, gã liền nhìn lén Diệp Linh tắm, mặc dù không thực hiện được.

 

Hiện tại Diệp Linh chủ động vào trong phòng gã, Có Hiền sao mà có thể chịu được nữa?

 

Cố Hiền dùng sức đẩy, Diệp Linh ngã vào trên giường mềm mại.

 

Thình lình không trọng lực làm cho Diệp Linh kinh ngạc một chút, thần trí hỗn độn lập tức thanh tỉnh, con ngươi màu đen khôi phục tiêu cự, cô khiếp sợ nhìn Có Hiền.

 

Cố Hiền sao lại tới đây?

 

Hay là, cô tại sao lại ở chỗ này?

 

“Bác Cố, con bị sao vậy ạ?” Diệp Linh luống cuống tay chân muốn đứng lên.

 

Phòng này là của Cố Hiền, cô còn nằm trên giường Cố Hiền, điều này làm cho cô nổi da gà, cả người cũng giống như bị điện giật muốn đứng dậy.

 

Cô không kịp suy nghĩ chuyện trải qua, toàn bộ đại não cô đều rối loạn, hơn nữa, cô có một loại dự cảm rất xấu.

 

“Linh Linh, con đã tới rồi, còn muốn đi đâu?” Lúc này Cố Hiền không kịp chờ đợi xông tới.

 

Con ngươi Diệp Linh co rụt lại, khiếp sợ không gì sánh nồi nhìn Cố Hiền nhào tới cô, cô nhanh nhạy tránh một cái, tránh được Cố Hiền.

 

Cố Hiền trực tiếp nhào hụt một cái, gã có chút không vui: “Linh Linh, em đây là ý gì, lẽ nào anh hiểu sai ý em rồi?”

 

Diệp Linh khựng lại, còn chau nhẹ nhẹ hàng mày liễu, tuy cô còn không biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng bác Có trước mắt đã không phải là bác Có mà cô vẫn biết rồi.

 

Diệp Linh lặng lẽ nói: “Bác Cố, bác nghĩ con có ý gì?”

 

“Linh Linh, em còn gọi anh là bác Cố sao, anh không muốn làm bác Cố của em, anh muốn làm người đàn ông của em!” Có Hiền nói.

 

Hô hấp Diệp Linh bị kiềm hãm, cứ như vậy nhìn Cố Hiền trước mắt, cô cảm giác hai lỗ tai mình ong ong, cô không biết vừa rồi bản thân đã nghe tháy cái gì.

 

Là gã mang cô về Cố gia.

 

Trong lòng cô vẫn rất cảm kích, rất tôn kính gã.

 

Tuy Cố Hiền không thể so sánh với với bố cô, thế nhưng chí ít ở trong lòng Diệp Linh, Có Hiền cũng giống như bó, nhưng là bây giờ gã nói với cô, gã muốn làm người đàn ông của cô!

 

“Bác Cố, bác…”

 

“Linh Linh,” Cố Hiền si mê nhìn khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh: “Em thực sự là càng ngày càng giống với mẹ em, mỗi khi nhìn em lớn lên, anh càng thêm yêu thích em vài phần, năm đó anh mang em về Cố gia, không phải là coi em là con gái nuôi, anh vẫn luôn đợi em lớn lên.”

 

“Linh Linh, có thể em cảm thấy tuổi tác anh có chút lớn, thế nhưng người đàn ông tuổi lớn biết thương yêu em, chỉ cần em bằng lòng ở chung với anh, anh ngay lập tức sẽ cùng ả đàn bà điên Ôn Lam kia ly hôn, anh đã chịu đủ bà ta rồi, Linh Linh, anh yêu em, người anh vẫn luôn yêu là em.”

 

Nghe những lời này, Diệp Linh đã cảm thấy trong lòng như nhắc lên sóng lớn, cô muốn nôn.

 

Những lời này tuyệt đối là lời nói buồn nôn nhất mà cô nghe qua, buồn nôn không gì so được.
 
Chương 1568


Chương 1568:

 

Thì ra mấy năm nay Cố Hiền dưới lớp ngụy trang bồ hiền cất giấu tâm tư xấu xa bản thỉu như thế, Diệp Linh nhớ tới mình mấy năm này còn ngây ngô gọi gã là “bác Cố bác Cố”, đã cảm thấy mình thật sự ngu ngốc đến nực cười.

 

“Linh Linh, em đồng ý ở cạnh anh đi! Anh đã đợi không nồi rồi.” Lúc này Cố Hiền đi qua đây cầm tay của cô.

 

Diệp Linh nhanh chóng giãy giụa, không để cho gã đụng tới, khuôn mặt nhỏ mềm mị đều lạnh xuống: “Có Hiền, ông thật sự làm cho người… buồn nôn!”

 

Nói xong, Diệp Linh xoay người rời đi.

 

Có Hiền biến sắc, lộ ra vẻ dử tợn, gã chặn lối đi của Diệp Linh: “Linh Linh, em có phải còn yêu con trai Dạ Cẳẩn của anh hay không?”

 

Diệp Linh dừng bước.

 

Chuyện giữa Có Dạ Cần và Diệp Linh là cửa ải khó mà Cố Hiền vẫn không qua được, năm đó gã nhìn lén Diệp Linh tắm bị Cố Dạ Cần bắt tại trận, cành vàng lá ngọc bản thân thật vất vả từ Diệp gia bắt tới được mới vừa lớn lên đã bị Có Dạ Cần hãng tay trên, đây quả thực là cái dằm trong lòng Có Hiền.

 

“Lễ nào anh nói sai, Diệp Linh, em đã ngủ với con trai anh, nếu đã làm gái điềm thì còn lập đền thờ trinh tiết làm gì, em bồi ngủ thêm một người đàn ông thì ngại cái gì?”

 

“Huống chi, năm đó nếu như không có anh, em đã sớm chết đói đầu đường, anh thu dưỡng em nhiều năm như vậy, coi như là trả ơn, em phải ngủ cùng anh một lần!”

 

Diệp Linh lạnh cả người, cô nhìn Có Hiền hoàn toàn thay đổi trước mắt, thật thắp mắng một câu: “Súc sinh!”

 

Cô muốn đi.

 

Thế nhưng Cố Hiền kéo cô lại, sau đó đẩy cô tới trên giường, không kịp chè đợi đè lên.

 

“Buông tôi ra! Cố Hiền, cho dù năm đó tôi đói chết, cũng tốt hơn so với hiện tại!” Viền mắt Diệp Linh đỏ bừng, cô tình nguyện cả cuộc đời này của cô chưa từng đặt chân đến Cố gia.

 

Bởi vì người phụ nữ dưới thân giãy giụa giống như điên, cho nên Cố Hiền không chiếm được chỗ tốt gì: “bốp” một tiếng, gã giơ tay tát cho Diệp Linh một cái.

 

Diệp Linh bị đánh lệch cả mặt, khóe miệng thắm ra vết máu, đầu váng mắt hoa.

 

Thế nhưng nhân cơ hội này, Diệp Linh tránh thoát Cố Hiền, cướp đường bỏ chạy.

 

Mới vừa đi ra ngoài, một chùm ánh flash chói mắt chiều qua đây, rất nhiều nhóm ký giả xuất hiện.

 

Trong phòng.

 

Diệp Linh xốc xếch ngồi ở trên giường của mình, sắc mặt cô tái nhợt giống như một trang giấy, không có chút huyết sắc nào.

 

Bên ngoài rất hỗn loạn, tất cả bảo vệ đều xuất động, miễn cưỡng chặn đám ký giả điên kia ngoài cửa, trợ lý Hoa Tỷ đặt máy vi tính xách tay ở trước mặt cô, sắc mặt ngưng trọng nói: “Linh Linh, không xong rồi, đã xảy ra chuyện, quần áo em xốc xéch từ trong phòng Có Hiền chạy ra, bị ký giả vừa vặn chụp trúng, chị đoán hiện tại tất cả báo chí đều đang tan ca, chuẩn bị nổi lên một hồi bão táp.”

 

“Linh Linh, đề tài như vậy thực sự quá mẫn cảm, em vốn chính là nữ vương lưu lượng, một câu chuyện lặt vặt cũng có thể lên hot search, đã thế hotsearch còn ung dung phá Võ con số hàng triệu, nếu như chuyện này tuôn ra, nhóm người đỏ mắt trong giới giải trí này nhất định sẽ thừa dịp xằng bậy đạp em một cước, vòng giải trí vốn chính là nơi ăn tươi nuốt sống.”

 

“Xã hội bây giờ lòng bao dung với người phụ nữ rất ít, cộng thêm nguyên nhân thân thê em, vây giữa đôi bố con Có gia, để Có gia thủ phủ Hải Thành bạo phát scandal thế kỷ, đề tài này sẽ huyên náo truyền khắp môi ngóc ngách, lập tức, hình tượng của em sẽ sụp đỏ.”

 

“Linh Linh, về sau em sợ khó có đất xoay người”.

 

Tay chân Diệp Linh lạnh lẽo, cô hiện tại còn không nhớ nỗi mình làm sao đi ra khỏi đám phóng viên đó, ngày hôm nay là hôn lễ của Có Dạ Cần và tiền Tư Tư, khách quý tập hợp, những ký giả kia chen chúc tới: “răng rắc răng rắc” khắp nơi đều là tiếng camera.

 

Diệp Linh vào vòng giải trí đã đã nhiều năm rồi, hơn nữa lúc ánh đèn truyền thông chiều trên người cô cô không lo lắng luống cuồng, thế nhưng vừa rồi, tâm cô sinh sợ hãi.

 

Những người đó nhìn cô, chỉ trỏ.

 

“OMG, Diệp Linh và Có Hiền?”

 

“Mọi người đừng hiếu làm, Diệp Linh hơn nửa đêm quần áo xốc xếch từ phòng Có Hiền chạy ra, chỉ là nói chuyện phiếm thôi.”

 

“Đại minh tinh Diệp Linh, đây là vở kịch nào…

 

Có Hiền là bó nuôi của cô. phim truyền hình cầu huyết lúc tám giờ cũng không dám diễn như thế.”
 
Chương 1569


Chương 1569:

 

“Tôi phải nói, cái này có gì ngạc nhiên, thịnh thế mỹ nhan này của Diệp Linh, chẳng những cùng Cố Hiền vướng víu không rõ, chúng ta còn có ai không biết Cố tổng cũng là cưng chiều cô ta đến mức biến thái, bó con Cô gia đều bị cô làm si mê xoay quanh rồi.

 

“Diệp Linh, chỉ xincoo một việc, buông thacho Có tổng có được không? Cô làm bản nam thần của tôi.”…

 

Diệp Linh run rầy hàng mỉ, ép buộc mình từ những thanh âm kia đi ra: “Hoa tỷ, em mệt lắm rồi, ngày mai rồi hãy nói, em đi trước tắm đã.”

 

Diệp Linh vào phòng tắm.

 

l Trong bồn tắm bơm đầy nước nóng, Diệp Linh cởi quần áo trên người ra, sau đó ném vào trong thùng rác, nhắc đôi chân dài trắng noãn bước vào trong bồn tắm, cô chôn trọn thân thể mình ở trong nước nóng.

 

Tuy là Cố Hiền không chạm đến cô, thế nhưng cô hay vẫn dùng sức chà xát cơ thể mình một lần, cô cảm thấy bản, buồn nôn.

 

Hai cánh tay gầy ôm chặt chính mình, đôi mắt cô trống rồng không chút tiêu cự, cô biết dư luận bên ngoài đã xôn xao rồi.

 

Bạo lực mạng giống như quả cầu tuyết càng lúc càng lớn đập tới trên người cô.

 

Đám cưới Có Tiền hôm nay vốn chính là trăm mắt ngó đến, không nghĩ tới lại náo loạn như thế.

 

Linh trong đầu không ngừng hiện.

 

chửi rủa cura Cố phu nhân Ôn Lam khi xưa lần nữa cuốn tới — Tiểu tiện chân, một hgày nào đó mày sẽ bò lên trên giường bố nuôi mày.

 

Bên ngoài hỗn loạn, lúc này một chiếc xe lino sang trọng đến, như đề vương chậm rãi ngừng lại.

 

Thư ký riêng Chu Khải cung kính kéo ra cửa sau xe, một đôi giày da màu đen được cọ sáng đặt trên sân cỏ, Cố Dạ Cần đã trở về.

 

Người hầu kéo ra cửa biệt thự, Có Dạ Cần đạp bước chân trầm ồn đi vào, gió lạnh phía ngoài phát động lấy áo khoác ngoài sắc mỏng trên người anh, mang theo hoi lạnh.

 

Rất nhanh Có Dạ Cẩn nhấc đôi chân dài lên thang lầu, thân thể người đàn ông anh tuần cao ngất độ dưới ánh đèn treo trong trong chóc lát sáng chói khiến người ta không dời mắt nồi, thanh quý như vậy, cao không thể chạm.

 

Rất nhanh, anh liền biến mắt ở rồi hành lang.

 

Lúc bão gầm gió thét, Có Dạ Cẩn đã trở về.

 

Một thân phong sương.

 

Diệp Linh trong bồn tắm rất lâu, sau đó kéo thân thẻ mệt mỏi đến trên giường, hiện tại cái gì cũng không muốn làm, cô chỉ muốn ngủ một giấc.

 

Rèm cửa kéo kín, bầu không khí tĩnh mịch đến mức tận cùng, ngược lại lộ ra vẻ kiềm nén, cô ngủ không yên, đôi mày thanh tú vặn chặt, cô dường như nghe được thanh âm gì.

 

Hoa Tỷ đang nói chuyện: “Cố tổng, anh đã trở về!”

 

“Cạch” một tiếng, cửa phòng bị đầy ra.

 

Diệp Linh trong nháy mắt mở mắt ra, phảng phất như tâm linh cảm ứng, cô từ trên giường ngồi dậy, cặp mắt nhập nhèm kia nhìn về hướng cánh cửa.

 

Của phòng mở ra, Cố Dạ Cẩn đứng ở cạnh của.

 

Người đàn ông người mặc áo khoác đen mỏng, bên trong là tây trang cùng màu, phía dưới là quần tây dài đen được cắt tỉa như đao phong, anh nghịch sáng đứng thẳng, người đầy phong sương trở về.

 

Cố Dạ Cần đã trở về.

 

Anh rốt cuộc đã trở về.

 

Con ngươi Diệp Linh đụng phải đôi mắt thâm thúy của người đàn ông kia, anh cởi bao tay da đen đưa cho Chu Khải phía ngoài, sau đó nhắc đôi chân dài đi đến: “ầm” một tiếng, anh đóng cửa phòng lại.

 

Trong phòng, bên ngoài phòng, là hai thế giới.
 
Chương 1570


Chương 1570:

 

Trong thế giới này, chỉ có anh và cô.

 

Có Dạ Cần nhìn người phụ nữ ngồi yên trên giường, anh đi tới, giơ lên bàn tay rõ ràng khớp xương cởi đi áo khoác trên người, lại cởi tây trang, bên trong làáo sơmi sạch sẽ chỉnh tè thuần trắng, bên ngoài là chiếc ghi lê xanh lam.

 

Áo ghi lê bao lấy lồng hgực to lớn, trên túi áo có một cái kim băng màu vàng, hiện lên vẻ băng lãnh đắt giá, rạng rỡ chiếu sáng.

 

“Ngây ngốc nhìn anh làm cái gì, không nhận ra anh, hửm?” Anh nhàn nhạt gợi lên môi mỏng.

 

Diệp Linh run rầy hàng mi, đột nhiên không biết nói cái gì.

 

Tiếng nói khô khóc.

 

Có Dạ Cần nhắc đôi chân dài đi tới bên giường, thân thể đồ sộ của người đàn ông trong nháy mắt bao phủ người phụ nữ ở trong bóng tối của anh, rũ xuống mí mắt anh tuần, anh nhìn cô, sau đó vươn bàn tay rõ ràng khớp xương, sò lên khuôn mặt nhỏ của cô.

 

Khuôn mặt lớn chừng bàn tay mềm mị ở trong lòng bàn tay của anh, anh dùng lòng bàn tay to yêu thương vuốt ve gương mặt cô, khóe môi bạc tình nổi lên ý cười mềm mại mà lưu luyến: “Linh Linh, đây chính là quà tân hôn em tặng cho anh? Ừm, như em mong muốn, cuộc hôn lễ này kết thúc.”

 

Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu.

 

Ở trong phòng bao sang trọng, Lục Tư Tước lần nữa nghe nói cái tên “Liễu Anh Lạc” này, Liễu gia có cô con gái, quan nắp mãn kinh hoa.

 

“Từ Tước, tôi cho anh xem thử ảnh chụp cảu cô gái Liễu gia này, thực sự là khuỳnh thành quốc sắc.”

 

Phú nhị đại lấy ra ảnh chụp, Lục Tư Tước nhìn thoáng qua, là cô.

 

Lúc đó Liễu Anh Lạc đầy nhanh tiến trình tất cả cuộc đời mình, 14 tuổi một đường nhảy lớp vào đại học T của Đề Đô, học ngành thiết kế trang sức, cô mặc một thân váy trắng, trong lòng ôm máy cuốn sách, nửa gò má dưới ánh nắng hiện lên vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng mà quốc sắc.

 

“Tư Tước, ở giữa nhan sắc của đảm thiên kim, cô bé Liễu gia này K.O. hết thảy danh viện, trực tiếp tần chức thành đệ nhất mỹ nhân Đề Đô, bao nhiêu con em nhà giàu lái xe thể thao theo đuỏi cô bé, thế nhưng tính tình cô gái này rất lạnh lùng, không nói với bắt kỳ người nào, cũng sẽ không cười.”

 

Ah, phải không?

 

ˆ Trong đầu Lục Tư Tước hiện lên hình ảnh cô chủ động đến xin Wechat anh, còn có gương mặt dịu dàng đó của cô, hiện lên ánh sáng rực rỡ, cứ như vậy nhìn anh, yêu kiều cười với anh.

 

Đòi này, tất cả nụ cười của cô đều cho anh.

 

Chỉ có anh.

 

Giọng nói trầm thấp của anh rót vào bên tai, Diệp Linh ngước mắt nhìn anh.

 

Tròng mắt của cô chạm phải đáy mắt của anh, đáy mắt anh thâm thúy tràn đây là hình bóng cô, kiên định ung dung như vậy.

 

“Anh ơi, có phải em… đã gây họa rồi phải không ạ?”

 

Có Dạ Cần vuốt khuôn mặt nhỏ của cô, sau đó nhàn nhạt câu môi: “Có việc thì gọi anh, không có việc thì Cế Dạ Cần, em người phụ nữ này rất thực tế đấy.”

 

Cố Dạ Cần nhìn dáu tay trên mặt cô, da thịt cô mềm, vừa rồi Hoa Tỷ đã dùng đá chườm mặt cho cô, nhưng bây giờ vẫn đỏ sưng, anh đè thấp tiếng: “Có người đánh em.”

 

Diệp Linh nghiêng mặt, không đáp.

 

Có Dạ Cần thu tay mình: “Anh đi tắm trước.”

 

Anh đầy cửa phòng tắm ra, rất nhanh, bên trong truyền đến tiếng nước chảy “tí tách”.

 

Anh đang tắm.

 

Diệp Linh ngồi yên một hồi, sau đó vén chăn lên xuống giường, treo áo khoác ngoài và tây trang anh ném trên ghế salon lên kệ trao quần áo, trên quần áo đều là mùi vị trên người anh, vẻ nam tính sạch sẽ của người đàn ông.
 
Chương 1571


Chương 1571:

 

Máy ngón tay nanh mềm mại của cô siết chặt vải vóc lạnh cứng trên tây trang, cô dán cái mũi nhỏ của mình lên ngủi một cái, hơi thở thành thục quen thuộc của người đàn ông, để cô an lòng và mê luyến đến lạ.

 

Noi có anh, cho dù núi tuyết đất lửa cô đều an lòng, đây chính là mị lực đặc biệt phát ra trên người anh.

 

Diệp Linh biết, anh che chở cô nhiều năm như vậy, có vài thứ đã thâm nhập vào cốt tủy cô.

 

Cho dù tróc xương moi tim, cô không còn cách nào phai mờ dấu vét anh lưu trên người cô. Bát thình lình, hốc mắt của cô hồng hồng.

 

Lúc này cửa phòng tắm bị đầy ra, một làn hơi lạnh nhẹ nhàng khoan khoái tập kích đến, Có Dạ Cần đi ra, đứng sau lưng cô: “Nghĩ gì thé?”

 

Trong nháy mắt anh đi ra liền thấy một màn này, cô ôm áo quàn anh ngây ngốc đò ra.

 

Diệp Linh nén nước mắt: “Anh, em muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi Cố gia, em không muốn trở về nữa.”

 

Lần trước rời đi, cô mới xuống từ trên giường Có Dạ Cần, làn đây trở về, lại lên giường Có Hiền.

 

Cô cảm thấy buồn nôn.

 

Rất buồn nôn.

 

“Linh Linh…” Cố Dạ Cẩn vươn cánh tay ôm vòng hông nhỏ mềm của cô.

 

Nhưng trong khoảnh khắc mới chạm tới cô, cơ thể Diệp Linh mềm như không xương nhanh chóng cứng ngắc như một khối băng, cô chau mày liễu, tay nhỏ đè xuống trong ngực mình, dáng vẻ khó chịu.

 

“Làm sao vậy?” Có Dạ Cẩn hỏi.

 

Một giây kế tiếp Diệp Linh đẩy anh ra, trực tiếp chạy vào phòng tắm, cô ghé vào trên bồn cầu, bắt đầu nôn.

 

Cô chưa ăn gì cả, vừa nôn đã nôn đến xây xâm mặt mày, nôn hết mật đẳng trong dạ dày ra.

 

Có Dạ Cần đứng ở cạnh cửa nhìn cô, sắc mặt cô tái nhợt giống như trang giấy, như búp bê bị rách, một chút sinh khí cũng không có.

 

Ánh mắt anh u tối không rõ, cô lãnh cảm anh có biết đến, anh không biết đến nay cô đã chống cự sự đụng chạm của đàn ông đến thé, chỉ ôm thôi cô đã không chịu được.

 

Miễn cưỡng dừng lại nôn mửa, thân thể Diệp Linh giống như như cánh diều đứt dây, lung lay sắp đỏ.

 

Cố Dạ Cẩn đưa cô ôm ngang lên, đưa đến trên giường lớn mềm mại, đắp chăn cho cô xong, anh dịu dàng nói: “Linh Linh, một lát thôi, anh muốn xử lý một chuyện, xử lý Xong, anh liền mang em rời khỏi nơi này.”

 

Diệp Linh chôn khuôn mặt nhỏ tái nhợt trong chiếc gồi mềm mại, cô biết anh muốn đi xử lý cục diện rối rắm này, bên ngoài bây giờ sợ rằng đã loạn long trời lở đất rồi, cô nhắm mắt lại, toàn thân mỏi mệt, chỉ muốn ngủ.

 

Trong tầm mắt tối sàm, Có Dạ Cần cúi người xuống hôn lên trán cô: “Ngủ đi, ngủ ngon.”

 

Diệp Linh hai mắt nhắm nghiên, rất nhanh đã chìm vào giâc ngủ.

 

Có Dạ Cần cúi đầu, nhìn gương mặt cô khi ngủ, trong ngọn đèn mờ nhạt, anh chậm rãi nheo lại cặp mắt thanh bần kia, đáy mắt tràn ra một vẻ lạnh lùng âm u…

 

Sáng sớm hôm sau.

 

Diệp Linh là bị chuông điện thoại đánh thức, chậm rãi mở đôi mắt nhập nhèm ra, bên người trống không, Cố Dạ Cần đã đi mát.

 

Cô dậy quá muộn, hiện tại đã tám giò sáng, ánh nắng ban xuyên thấu qua tầng tầng lớp bụi soi đến, một phòng âm áp.

 

Cô đã không ở Có gia rồi.
 
Chương 1572


Chương 1572:

 

Lúc cô ngủ say, Cố Dạ Cần ôm cô ra, hiện tại cô đang ngủ trên giường căn hộ mình.

 

Vươn bàn tay nhỏ mềm Sờ soạng di động trên tủ giường, cô ân phím nhận: “Alo, Hoa tỷ.”

 

Là điện thoại của trợ lý Hoa tỷ.

 

“Linh Linh, em nghỉ ngơi thế nào rồi, nếu như đã nghỉ khỏe, chúng ta liền rời khỏi Hải Thành thôi! Em còn rất nhiều hành trình cần sắp xếp đó.”

 

Rời khỏi Hải Thành?

 

Ngày hôm qua ở trên tiệc cưới xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoa tỷ cũng nói đường làm minh tinh của cô đến ngõ cụt rồi, làm sao trong một đêm mưa rèn gió dữ đột nhiên dừng lại, đã trời trong nắng âm?

 

“Là Có Dạ Cần, đúng không?”

 

“Đúng vậy Linh Linh, Cố tổng đã thay em giải quyết tất cả, tối hôm qua Cố tổng phong sát tám tòa soạn báo có lực ảnh hưởng lớn ở Hải Thành, đã ¡n báo rồi, những ký giả kia đều bị hù chạy, còn có trên Weibo, tất cả tiêu đề về em đều bị ép xuống, video và ghi âm còn chưa kịp xem đã biến mắt trong một đêm, Cố tổng lầy phương thức khắc nghiệt huyết tẩy cả Tứ Cửu Thành, hiện tại về em, đã thành từ cắm.”

 

Có Dạ Cần huyết tẩy cả Hải Thành.

 

Vị thủ phủ Cố Dạ Cần tuần mỹ nho nhã Hải Thành này, rất ít người có cơ hội thấy anh ra tay, thế nhưng anh một khi đã ra tay, phải là thế lôi đình hủy diệt.

 

Đối với mấy dư luận bắt đầu lên men kia, anh không có bắt luận ngôn từ gì, anh chỉ che tay mình lên bầu trời Tứ Cửu Thành, để cô đỗ bến trong lòng anh, vì cô chặn tất cả mưa gió.

 

Trái tim Diệp Linh khẽ cuộn mình lên, đêm qua anh một thân mưa gió trở về, mặt ngoài không chút biến hóa nào.

 

Thế nhưng anh lại ở bên ngoài lôi đình sát phạt.

 

“Linh Linh, chúng ta lúc nào đi?”

 

Diệp Linh từ trong lời Hoa tỷ nghe được ý thúc giục, Hoa tỷ trước đây chưa từng như vậy, Hoa tỷ dường như rất muốn cô lập tức rời đi.

 

“Đợi chút đi ạ, em muốn gặp Cố Dạ Cân rôi nói sau.” Nói xong Diệp Linh cúp điện thoại.

 

Lúc này ở Cố gia.

 

Có Hiền nổi giận đùng đùng ngồi ở trong phòng khách, gã dùng sức ném chén trà trên sàn nhà: “Cố Dạ Cần đâu? Mau gọi điện thoại cho nó, bảo nó qua đây, nó là có ý gì, không cho ta ra ngoài, đây là muốn nhốt ta ở chỗ này?”

 

Người hầu nơm nớp lo sợ đứng trong góc nhỏ, thở mạnh cũng không dám, rất sợ đám lửa giận của Cố Hiền đốt tới trên người bọn họ.

 

Trên người Cố quản gia cũng đổ một tầng mồ hôi lạnh, đêm qua Diệp Linh tới gõ cửa, vốn là một chuyện tót, thế nhưng ai nghĩ đến dĩ nhiên gặp phải phong ba lớn như vậy, ông ta còn chưa kịp xử lý, một đám hộ vệ áo đen xông vào đã bắt Có Hiền và ông ta đến trong biệt thự này, cũng ở lại canh giữ ở cạnh cửa, không cho bọn họ đi ra ngoài.

 

Đây rõ ràng chính là nhốt!

 

Có gia sắp loạn rồi, đứa con trai vì một người phụ nữ mà nhôt bô mình ở đây.

 

Cố quản gia sâu sắc hiểu được, mấy năm nay Có Hiền ăn ăn uống uống làm một thái thượng hoàng tiêu dao, mà người chân chính cầm quyền Cố gia là Có Dạ Cần, Cố Dạ Cần này sợ là muốn lật trời.

 

Lúc này cổng biệt thự bị kéo ra, một hơi lạnh tiền đến, Cố Dạ Cần toàn thân áo đen, đồ sộ xuất hiện ở cạnh của.

 

Có Dạ Cần tới rồi.

 

Anh nhắc đôi chân dài, đạp bước trầm ổn đi đến, cởi áo khoác ngoài đưa cho thư ký Chu Khải, Chu Khải cung kính lui đến một bên, Có Dạ Cần đi tới trên ghé salon đối diện Cố Hiền ngồi xuống, sau đó nhàn nhạt gợi lên môi mỏng: “Bó, sao lại nồi nóng thế?”
 
Chương 1573


Chương 1573:

 

Có Hiền nhìn về phía Có Dạ Cần đối diện, người đàn ông một thân áo sơmi trắng, quần tây dài đen, thanh bần tuần nhã, nồi bật bát phàm, nhiều năm chém giết trên thương trường đã lắng đọng ra vẻ thành thục sắc bén trên người anh, vẻ đạm mạc mỏng lạnh như thể một đề vương.

 

Đứa con trai này, từ lúc anh sinh ra, Cố Hiền chưa từng nhìn thật kỹ.

 

Bây giờ liếc mắt, lại xa lạ như thế.

 

“Có Dạ Cần, mày tới đúng lúc lắm, tao đang muốn tìm mày đây, mày có ý gì, nhốt tao ở chỗ này, lá gan mày lớn nhỉ, tao là bố mày, mày dám ngõ nghịch như vậy!” Cố Hiền âm trầm nói.

 

Sắc mặt Có Dạ Cẩn không có chút biến động nào, thậm chí ngay cả mi tâm cũng không chau lại: “Bố, bên ngoài bây giờ phong thanh hạc lệ*, mây ngày nay xin bố ở nơi này nghỉ ngơi thật tốt, chờ qua tiếng gió thỏi, con sẽ phái chuyên cơ đưa bố ra nước ngoài giải sâu một chút.”

 

*Phong thanh hạc lệ: Tiếng rên rỉ của gió cùng tiếng kêu của hạc. Một cảm giác thấy thoáng qua về sự nguy hiểm trong những tiếng nhỏ nhát.

 

Miêu tả hoảng hốt lo sợ, hay tự mình nghĩ loạn đâm ra sợ hãi lo buồn, tự dọa chính bản thân.

 

“Cái gì?” Cố Hiền suýt chút nữa nhảy dựng lên, gã toàn thân run rầy nhìn Có Dạ Cần: “Đưa tao ra nước ngoài, mày đây là có ý gì?”

 

Cố quản gia cả người đỗ mò hôi, ông ta len lén nhìn thoáng qua đối diện người đàn ông, từ lúc anh vào cửa cũng không có biểu tình dư thừa nào, thế nhưng hàn khí trên người anh vẻ không ngừng tràn ra bên ngoài, khiến người ta sợ hãi.

 

Ông ta nhanh chóng rót một chén trà, ân cân đi lên trước: “Lão gia, thiếu gia, hai ngài đều xin bớt giận trước, nói cho cùng, hai người cũng vì một người phụ nữ mà thôi.”

 

“Thiếu gia, tôi có thể làm chứng, đêm qua là Linh Linh tiểu thư tự mình gõ cửa phòng lão gia, mặc kệ trong phòng chuyện gì xảy ra, đều là Linh Linh tiều thư chủ động, mà nói đến cùng, hai người là bố con ruột, Linh Linh tiểu thư chỉ là một người ngoài.”

 

“Thiếu gia, cậu đã quên rồi, năm đó Linh Linh tiểu thư tại vào ngày sinh nhật 18 tuổi đó chủ động bò lên trên giường của cậu câu dẫn cậu, nếu cô có thể câu dẫn thiếu gia, tự nhiên cũng có thể câu dẫn lão gia, thiếu gia cậu cũng đừng vẻ thư thanh thuần vô tội bề ngoài của Linh Linh tiểu thư lừa, bất hòa với bố mình!” Cố quản gia hát tắt cả nước bản lên trên người Diệp Linh.

 

Có Dạ Cần nhắc mí mắt lên, nhẹ nhàng nhìn Cô quản gia, sau đó anh gọi lên môi mỏng, nở nụ cười.

 

Có Dạ Cần đột nhiên nở nụ cười.

 

Anh cười rộ lên lộ ra một hàm răng trắng tinh, như là răng nanh sắc bén của hồ, hiện lên ánh sáng sắc lạnh sâm nhiên và sát ý.

 

Da đầu Cố quản gia tê rần, lắp bắp nói: “Thiêu gia, cậu… cậu uông trà trước ạ.”

 

Cố Dạ Cần nhìn ông ta, sau đó vươn bàn tay rõ ràng khớp xương ra, đón chén trà trong tay ông ta.

 

Cố quản gia buông lỏng tinh thần, người đàn ông đồng ý uống trà của ông ta, vậy biểu thị ông ta đã khuyên bảo thành công.

 

Ông ta đưa chén trà cho người đàn ông.

 

Khi sắp nhận được, Có Dạ Cần đột nhiên nhẹ buông tay: “xoảng”, chén trà rơi trên thảm.

 

Rõ ràng là Có Dạ Cần có ý đánh rơi, thế nhưng Có quản gia sợ đến nhanh chóng quỳ xuống, phủ phục trước đôi chân dài kiêu ngạo kia của người đàn ông: “Thiếu gia, tôi không phải cố ý.”

 

Cố Dạ Cần từ trên cao liếc xuống tên nô tài này, anh đưa đoi giày da dính nước trà tới trước mặt người đàn ông, lãnh đạm phát động đôi môi mỏng: “Lau sạch cho tôi.”

 

“Vâng, thiếu gia.” Cố quản gia lấy cái khăn trong túi giúp Cô Dạ Cân lau chùi giày.

 

Một giây kế tiếp, Có Dạ Cẩn chậm rãi nhắc chân, giãm tay Cố quản gia phía dưới giày mình.

 

Anh như chà đạp rác rưởi, dưới chân dùng sức nghiền ép, đôi môi mỏng cong lên, anh ưu nhã cười nói: “Ông mới vừa nói cái gì, tôi không nghe rõ, ông nói lại cho tôi nghe.”
 
Chương 1574


Chương 1574:

 

*A”, Cố quản gia hét thảm một tiếng, ông ta cảm giác tay mình sắp bị người đàn ông này đạp gãy.

 

“Thiếu gia, tha mạng, tôi sai rồi, tôi không dám nữa.”

 

Có quản gia liên thanh xin tha, ông ta theo chiếc quần tây được cắt tỉa như đao phong của người đàn ông nhìn lên, nét mặt người đàn ông thủy chung treo ý cười rất nhạt, trong nụ cười ưu nhã lộ ra vẻ thờ ơ, thế nhưng khiến người ta nhìn mà sợ run lên.

 

“Ông sai rồi, ông sai chỗ nào? Nhiều năm như vậy, ông tìm cho bó tôi bao nhiêu tình nhân, cái này tôi không quan tâm, thế nhưng ông lại đánh chủ ý tới trên đầu Linh Linh, bắt nạt cô ấy! Ai cho ông cái gan ấy, hả?”

 

“Thiếu gia, tôi…”

 

Có Dạ Cần khẽ cúi người: “Nếu biết năm cô ấy 18 tuổi lên giường tôi, vậy ông nên biết cô ấy là người phụ nữ của tôi, người phụ nữ của tôi là người mà tên cầu nô tài như ông có thể nhục nhã?”

 

Có quản gia đau gào khóc thảm thiết, ông ta nhanh chóng nhìn về phía Cố Hiên: “Lão gia, cứu tôi, cầu ngài cứu tôi”

 

Sắc mặt Cố Hiền đã xấu xí đến cực hạn, cái gọi là đánh chó phải dòm mặt chủ, Có Dạ Cần ở ngay trước mặt gã động thủ với Cố quản gia, kỳ thực chính là để cho gã nhìn.

 

Lời kia, cũng là nói cho gã nghe.

 

Bởi vì gã cũng dám tơ tưởng đến người phụ nữ của anhI “Xắc xược!” Cố Hiền tiện tay cầm lên gạt tàn thuốc trên bàn uống trà cái, hung hăng đập trúng trên đầu Cố Dạ Cần.

 

Có Dạ Cần không tránh, lấy thân thủ của anh nhất định có thể tránh thoát, thế nhưng gạt tàn thuốc rơi xuống giữa ót của anh, vang lên một tiếng, gạt tàn thuốc rơi trên thảm, một dòng máu nóng xông ra.

 

“Chủ tịch!” Chu Khải kêu một tiếng, nhanh chóng tiền lên, anh ta lấy ra hòm thuốc, thay Có Dạ Cần xử lý vết thương.

 

Có quản gia đã ngất đi, năm ngón tay phải của ông ta đã bị đạp gãy, tay đã phế đi.

 

Hai người bảo vệ tiến lên, kéo Có quản gia xuông.

 

Bầu không khí trong phòng khách trở nên ngột ngạt đè nén, Chu Khải đơn giản xử lý vết thương một chút, đã bị Cố Dạ Cần vẫy lui.

 

Cố Dạ Cần lười biếng dựa vào trên ghê sa lon, rút một điêu thuôc ra, sau đó nhíu lại mày kiêm cúi đâu châm lửa.

 

Hít một hơi thuốc, sau đó phun ra.

 

Có Hiền làm con trai mình bị thương, lại không có chút đau lòng cùng hổ thẹn nào, gã hừ lạnh một tiếng: “Có Dạ Cần, mày thực sự là cứng cánh rồi, ngay cả thằng bố là tao mày cũng không đề trong mắt, vì một con Diệp Linh, mày muốn động đên bô mình?”

 

“Bố?” Có Dạ Cần phả ra làn khói, cúi đầu bật cười một tiếng: “Vậy lúc ông muốn động vào Diệp Linh, có nghĩ tới người người phụ nữ này là người phụ nữ của con trai ông hay không?

 

Bó, tại sao ông muốn chạm vào cô ấy, mấy ngày trước tôi đã cảnh cáo ông, là tôi chưa nói rõ với ông, hay là lỗ tai ông bị điếc?”

 

Cố Hiền tái nhợt mặt, nhưng gã nhanh chóng ổn định mình: “Mày là con tao, tất cả những gì mày có bây giờ đều là Cố gia cho mày, Diệp Linh cũng thế!”

 

“Tất cả những gì mày và Diệp Linh có đều là tao ban cho, ở trước mặt tao, chúng mày có tư cách gì nói không được?” Có Hiền tức giận nói.

 

Có Dạ Cần thờ ơ hút thuốc: “Bó, ông mang Linh Linh về nhà nuôi, lại bị tôi nhanh chân đoạt trước, trong lòng ông có phải cảm thấy rất bát bình hay không?”

 

Nói rồi Cố Dạ Cần ưu nhã vắt chéo đôi chân dài: “Thật ra mấy năm nay ông ở bên ngoài chơi thế nào cũng được, tôi mặc kệ ông, tôi nhớ lúc tôi còn rất nhỏ đi qua phòng làm việc của ông, lúc đó tôi đầy cửa ra, liền nghe được tiếng thở dốc của ông và thư ký ông, hai người đang vật nhau ở trên ghế salon.”

 

“Bản tính của ông chính là như vậy, chẳng có gì tốt lành, thế nhưng Diệp Linh, ông không thể động vào, đến tột cùng tôi phải nói bao nhiêu lần ông mới có thể hiểu?”
 
Chương 1575


Chương 1575:

 

Có Dạ Cần từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình có hoàn cảnh dị dạng bệnh hoạn như vậy, cuộc sống rất âm u, cho nên năm đó lúc anh thấy được Diệp Linh luôn hướng về ánh nắng, tốt đẹp rực sáng, một cái nhìn kia, kinh niên bắt diệt.

 

Cố Hiền không nghĩ tới Có Dạ Cần chẳng những bắt gặp được gã nhìn lén Diệp Linh tắm, còn thấy được qua gã chơi trò rung giường, sắc mặt gã lúc này trở nên rất khó coi: “Cố Dạ Cần, tao vẫn là câu nói kia, nếu như mày dám động vào tao, tao sẽ trục xuất mày khỏi Cố gia, khiến mày hai bàn tay trắng!”

 

Trục xuất khỏi Cố gia.

 

Hai bàn tay trắng.

 

Ngũ quan anh tuấn của Có Dạ Cần trong làn khói trở nên mờ nhạt, bàn tay càm điều thuốc dùng sức chọc chọc lồng ngực của mình, anh cười nói: “Bố, ông có lầm không, mấy năm nay ông ở bên ngoài sống như thế tiêu diêu tự tại, đó là bởi vì tôi bán mạng cho Cố gia, tiền mà ông nuôi đám tình nhân kia, đều là tôi kiếm cho ông!”

 

“Tiêu tiền tôi kiếm ra, còn muốn ngủ người phụ nữ của tôi, bố, có thể đừng ngây thơ nữa không, khiến tôi hai bàn tay trắng, ông còn không có năng lực này.”

 

“Mày!” Có Hiền cảm thấy trong miệng ngai ngái, gã sấp bị đứa con trai này chọc tức đến thổ huyết rồi.

 

Có Dạ Cần hút một hơi thuốc sâu, dí đầu mầu thuốc vào trong gạt tàn, anh đứng lên, đưa tay búng bụi thuốc dính trên quần tây mình.

 

Anh để tay vào túi quần rồi bước ra khỏi cửa, định đi thì đột nhiên bước chân anh dừng lại, đôi mắt sâu hẹp rơi vào khuôn mặt xanh mét của Cố Hiền, bỗng nhiên bật cười: “Đúng rồi bố, có phải ông tát Diệp Linh một cái không?”

 

Có Hiền chắn động, tiện đà nồi lên ý giận ngút trời: “Đúng, tao tát Diệp Linh một cái, mày có thể làm gì tao, chẳng lẽ còn muốn đánh tao?”

 

“Ha,” Cố Dạ Cần từ trong cổ họng bức ra tiếng cười lạnh, sau đó anh nghiêng người từng bước tới gần Cố Hiền, rút bàn tay đang cắm ở trong túi quần ra, anh ưu nhã cười cười: “Bó, tôi là con trai ông, cho nên vừa rồi ông dùng gạt tàn đập tôi, tôi không tránh, thế nhưng hãy tin tôi, đây tuyệt đối là một lần cuối cùng, đưa ông đi nước ngoài, ông cũng đừng trở lại nữa.”

 

“Còn nữa, tôi là người đàn ông của Diệp Linh, bảo vệ cô ấy là chuyện tôi nên làm, ông đánh người phụ nữ : của tôi, khoản nợ này, tôi không thê không tính với ông.”

 

Nói xong, Cố Dạ Cần xách cỗ áo của Có Hiền, một nắm đắm bàn chắc liền hung hăng đánh xuông.

 

Sau năm phút.

 

Cửa biệt thự mở ra, có thân ảnh quen thuộc xuât hiện, Cô phu nhân Ôn Lam vội vã chạy đến.

 

Ôn Lam nhìn Cố Dạ Cần một chút, sau đó nhìn về phía bên trong biệt thự, Cố Hiền nằm trên mặt đất, đang thống khổ rên rỉ.

 

Sắc mặt Ôn Lam đại biến, bà ta khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn Có Dạ Cần: “Dạ Cần, con có phải điên rồi hay không, con đánh bố con? Ông ta chính là bô conl”

 

Nói rồi Ôn Lam hét lớn: “Người đâu!

 

Mau tới! Đỡ lão gia dậy!”

 

Nhóm người làm nữ trong biệt thự liếc nhau một cái, không dám tiến lên, bọn họ rât sợ Cô Dạ Cân.

 

Trên tay Cố Dạ Cần dính máu, vì anh đánh Có Hiền đến đổ máu, anh ung dung nhận khăn Chu Khải đưa tới lau chùi tay mình, lồng ngực to lớn vẫn còn đang thở gấp, nhưng anh ôn hòa nhìn về phía Ôn Lam: “Mẹ, ly hôn đi!”

 

Ly hôn?

 

Ôn Lam chắn động.

 

“Mẹ, nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao, buông tay đi! Mẹ đã hoàn toàn thay đồi, đừng để mình càng thêm xâu xí nữa, nửa đời sau của mẹ, con sẽ phụ trách.”

 

Con sẽ phụ trách.

 

Một câu nói này làm cho viền mắt Ôn Lam nhanh chóng hồng hồng, đứa con trai này cao hơn bà rất nhiều, có thể bảo vệ được bà, thế nhưng bà chỉ cảm thấy lòng chua xót.
 
Chương 1576


Chương 1576:

 

Kỳ thực trước đây cô cũng nghĩ tới việc ly hôn, quá đau khổ rồi, thậm chí còn nghĩ tới tự sát, nhưng lúc đó Cố Dạ Cần nho nhỏ đi đến bên bà, nhẹ nhàng ôm cô.

 

Ôn Lam lắc đầu: “Không, mẹ không muôn ly hôn.”

 

Thời gian khó khăn nhất bà đã chịu đựng qua, hiện tại bà vì hận mà sông, bà đã không muốn thoát khỏi nó.

 

Có Dạ Cần đã sớm biết đáp án: “Vậy được rồi, mẹ, mẹ muốn thế nào, con đều có thể cùng mẹ, theo mẹ, duy chỉ có Diệp Linh, sau này mẹ đừng đi tìm cô ấy nữa.”

 

Nghe được câu này, Ôn Lam nhanh chóng ngước mắt nhìn về phía Cố Dạ Cần: “Dạ Cần, con vì Diệp Linh đánh bồ con, chẳng lẽ còn muốn giáo huấn mẹ con sao?”

 

Trong tiếng nói đè thấp của Có Dạ Cần lộ ra vài phần mệt mỏi rã rời: “Mẹ, con sắp ba mươi rồi, qua mấy năm nữa, sẽ không trẻ, con nghe lời của mẹ, cưới vợ, sống cuộc sống của người bình thường, thế nhưng, con cần Diệp Linh ở bên cạnh con, cô ấy là góc nhỏ bên con, con mới có thể tốt được, mẹ hiểu không?”

 

“Mẹ, đây là một lần cuối cùng con nói cho mẹ những lời này, nếu như mẹ còn cần con đứa con trai này, sau này hãy cách Diệp Linh rất xa.”

 

Nói xong, Cố Dạ Cẩn xoay người rời đi.

 

“Dạ Cần,” Ôn Lam hướng về phía bóng lưng anh tuấn của Có Dạ Cần hô một câu: “Lão gia tử đã bay tới Hải Thành!”

 

Cố lão gia tử tới, đó là người nắm quyền chân chính ẩn trong bóng tối, tàn nhẫn vô tình.

 

“Dạ Cần, con vì Diệp Linh rối loạn tâm trí, cùng bố mình trở mặt thành thù, lão gia tử sẽ không để cho Có gia loạn, con là người thừa kế ưu tú nhát của ông ta, ông ta tất nhiên sẽ không tha cho Diệp Linh!”

 

… Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu …

 

Sau khi chia tay cùng phú nhị đại, rất nhanh Lục Tư Tước liên tham gia.

 

một hội giao lưu học thuật đứng đâu.

 

“Lục tổng, mời ngồi.”

 

Lục Tư Tước ngồi ở vị trí thứ nhất bên tay phải, đây là chủ vị toàn trường, ngọn đèn sáng chói từ đỉnh đầu tỏa xuống, dường như mạ lên ánh sáng vàng óng lên dung nhan anh tuần như ngọc ấy.

 

Mọi người “xoát xoát” nhìn lại – Hóa ra đây chính là chàng trai của Lục gia, thực sự quá loá mát.

 

Hội học thuật bắt đầu, tiền hành được đến hồi cuối, nhân viên công tác đi tới, cung kính thấp giọng nói: “Lục tổng, vừa rồi biết được, hội học thuật giao lưu này đặc biệt mời một cô thiếu nữ tài ba tới tiền hành diễn thuyết.”

 

Trong lòng Lục Tư Tước khẽ động, ngẳng đầu nhìn về phía trước.

 

Chỉ thấy MC trên đài chậm rãi đi tới một thân ảnh trong trẻo mà khuynh quốc tuyệt sắc, Liễu Anh Lạc tới.

 

Liễu Anh Lạc đột nhiên đến, hung hăng xông vào đáy mắt anh.

 

Lục Tư Tước không nghe rõ cô đang nói những gì, anh chỉ biết lúc toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như thủy triều, có người hỏi: “Cô gái Liễu gia, xin hỏi động lực cuộc sống của cô là Liễu Anh Lạc phong hoa đứng ở trên đài, cặp mắt hạnh sóng sánh ánh nước kia chậm rãi rơi trên khuôn mặt tuần tú của Lục Tư Tước, cô câu đôi môi đỏ mọng, mỗi chữ mỗi câu cười nói: “Mặc dù có quãng đời dài đẳng đẳng còn lại, nhưng tôi nghĩ tôi vẫn không kịp chờ, tôi muốn vì anh ấy đứng nơi trung tâm dưới ngọn đèn dầu sáng chói trong vạn người, để anh ấy liếc mắt liền thấy được tôi.”

 

Diệp Linh ở trong căn hộ của mình, lúc này “ding dong” một tiêng, chuông cửa vang lên.

 

Có phải Có Dạ Cần đã trở về hay không?

 

Diệp Linh đi tới, mở ra cửa căn hộ, bên ngoài không phải Cô Dạ Cân, mà là hai hộ vệ áo đen.

 

Hộ vệ áo đen mở miệng nói: “Diệp tiểu thư, chào cô, lão gia tử tới Hải Thành, ngài ấy muốn gặp cô.”

 

Có lão gia tử?
 
Chương 1577


Chương 1577:

 

Diệp Linh lộp bộp giật mình, trong ấn tượng cô chỉ gặp qua Có lão gia tử một lần, đó chính là ngày Có Hiền đưa cô về nhà đó, bên ngoài biệt thự Cố gia chậm rãi ngừ ng một chiếc xe Sang trọng, cô quay đầu lại, lập tức thấy được Có lão gia tử đang ngồi ở phía sau trong cửa số xe đang trượt xuống.

 

Có lão gia tử ngồi ở trong xe, đang lẳng lặng nhìn cô.

 

Ánh mắt kia, đặc biệt yên tĩnh, song, khiến cô toàn thân sợ hãi.

 

Về sau nữa, cô vẫn chưa gặp lại Cố lão gia tử.

 

Cố lão gia tử mấy năm nay cũng không ở Hải Thành, nhưng ông ta là người nắm quyền chân chính của Cố gia, nắm quyền sinh sát trong tay.

 

Hiện tại Cố lão gia tử đã trở về, muốn gặp cô.

 

Có lẽ do cái nhìn khi còn bé kia để lại bóng ma trong lòng cô, trong nội tâm Diệp Linh rât bài xích Cô lão gia tử.

 

Nhưng, cô cũng không từ chối.

 

Bỏi vì, Cố lão gia tử cũng không cho cô cơ hội từ chôi.

 

“Được, tôi đi với các anh.”

 

Nửa giò sau, Diệp Linh đi tới một ngôi biệt thự, hộ vệ đẩy cửa thư phòng ra: “Lão gia tử, Diệp tiêu thư tới.”

 

Diệp Linh đi vào, cô nhìn thấy Cố lão gia tử.

 

Cố lão gia tử mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, tinh thần minh mẫn, tuy là trên mặt ông đã đầy nếp nhăn, nhưng cái đôi mắt đục ngâu kia tản ra ánh sáng sắc bén khôn khéo.

 

Vừa nhìn chính đã thây nghiêm khắc.

 

“Lão gia tử, chào ngài, ngài tìm tôi?”

 

Diệp Linh lễ phép mà hào tự nhiên chào hỏi một tiếng.

 

Cặp mắt đục ngầu kia của Cố lão gia tử roi trên khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Diệp Linh, chậm rãi lộ ra một ít ý cười: “Diệp tiểu thư, không cần lo lắng, tôi sẽ không làm thương tổn cô, tôi tÌm cô chỉ có một việc.”

 

“Chuyện của tôi và Cố Hiền?”

 

Có lão gia tử lắc đầu: “Dạ Cần không phải giam giữ bố nó, sau đó đuổi ra Hải Thành, cả đời định cư nước ngoài không được trở về rồi à? Nếu Dạ Cần đã giải quyết tốt đẹp rồi, vậy chuyện xưa không cần nhắc lại.”

 

Hàng mi dài như lông quạt của Diệp Linh khẽ run lên, cô vẫn chưa biết chuyện này.

 

“Diệp tiểu thư, ngày hôm nay tôi tìm cô, là muôn cô rời khỏi cháu của tôi Cô Dạ Cẳn.”

 

Có lão gia tử là vì cái này mà đến.

 

Diệp Linh chậm rãi cúi đầu, mấy giây sau, cô ngắng đầu: “Lão gia tử, tôi nghĩ ngài hiểu lầm rồi, giữa tôi và Cố Dạ Cần, chưa bao giờ là tôi dính anh ấy, mà là anh ây gắt gao siết chặt tôi, cho nên, ngài tìm nhằm người rồi, ngài nên đi tìm cháu trai ngài.”

 

Cố lão gia tử cười hói: “Cô đã tới, Dạ Cần còn có thể đến trễ sao, nó đã trên đường tới rôi.”

 

“Tôi sẽ dùng cách của tôi để cho nó buông tay ra, đương nhiên cũng hy vọng Diệp tiểu thư có thể phối hợp với tôi, cô dùng cách của cô đề nó buông tay, Diệp tiểu thư thông minh như vậy, nên biết tôi đang nói cái gì, đúng không?”

 

Bàn tay xuôi ở bên người Diệp Linh hơi cuộn tròn, sắc mặt tái nhợt không nói gì.

 

Có lão gia tử cầm ly trà lên, ưu nhã nhấp một ngụm trà: “Diệp tiểu thư, cô đã không yêu Dạ Cần nữa rồi, đúng không?”
 
Chương 1578


Chương 1578:

 

Trái tim Diệp Linh bỗng nhiên siết lại, cô cũng không biết…

 

Cô chỉ biết trong sinh mạng cô chỉ có… Cố Dạ Cần.

 

Chỉ có anh.

 

Lúc này ánh mắt Có lão gia tử rơi trên người Diệp Linh, ông nheo lại đôi mắt sắc bén kia, trên dưới quan sát Diệp Linh, sau đó ý tứ không rõ bật cười: “Chỉ chớp mắt, con gái Diệp Thanh Đề đã lớn như vậy.”

 

Diệp Thanh Đè, là bố Diệp Linh.

 

Diệp Linh đã rất lâu không ở trong miệng của người khác nghe được tên bố cô, hiện tại đột nhiên nghe được Có lão gia tử nhắc đến, cô trừng lớn hai mắt khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn Cố lão gia tử: “Ngài…quen bố tôi?”

 

“Ah,” Cố lão gia tử bí hiểm nở nụ cười: “Năm đó Diệp Thanh Đề thế gia có ai không biết, Diệp Thanh Đề sinh một đôi trai gái, con gái là đóa hoa hồng được nuông chiều, con trai..

 

con trai Diệp Minh càng là hạc trong bầy gà, trò giỏi hơn thày, 18 tuổi đã ngồi ghế thủ lĩnh bộ chấp hành FÚUI, kinh tài tuyệt luân, năm đó Diệp gia thực sự rực rỡ loá mắt, chỉ tiếc, Diệp Thanh Đề chết ở trong tai nạn giao thông, con trai Diệp Minh một đêm mắt tích, con gái thành con nuôi nhà khác, quả thật làm người ta thồn thức mà.”

 

Diệp Linh nhìn Cố lão gia tử, cô nhìn ra lúc Cố lão gia tử nói những lời này cũng không có cảm khái thổn thức gì, ngược lại, trong mắt Có lão gia tử có ánh sáng, là loại ánh sáng vô cùng u nhiên ám sắc.

 

Điều này làm cho Diệp Linh nhẹ nhàng chau hàng mày liễu, cô có một loại trực giác, Cố lão gia tử và giữa Diệp, không đơn giản như vậy!

 

Lúc này, người làm nữ đi đến, cung kính nói: “Lão gia tử, thiêu gia tới rôi!”

 

Có Dạ Cần tới.

 

Cố lão gia tử thu hồi tâm tư, sâu kín nở nụ cười: “Tới còn rất nhanh, Diệp tiểu thư, làm phiền cô ở bên trong trong mật thất một lúc.”

 

Diệp Linh đi tới một gian mật thắt, mật thất vừa vặn có thể thấy tình huông bên ngoài.

 

Có Dạ Cần vội vã chạy đến, anh cao ngất đứng trước mặt Có lão gia tử, đôi đồng tử đen nhìn bốn phía một chút: “Ông nội, Linh Linh đâu?”

 

Có lão gia tử hừ lạnh một tiếng: “Dạ Cần, bây giờ trong mắt con còn có người ông này sao? Ta thấy trong mắt trong lòng con chỉ có Diệp Linh, vì nó, con không tiếc quay lưng với bố mình.”

 

Vẻ mặt Có Dạ Cần không có chút biến động nào, anh lãnh đạm mở miệng: “Ông nội, Linh Linh nhát gan, ông đừng dọa cô ấy, con đưa cô ây trở về trước, có chuyện gì chúng ta về rồi hãng nói.”

 

“Dạ Cần, khi con còn bé ta dạy con thế nào, quyền lợi của đám cưới hào môn là nhu yêu phẩm, làm một người thừa kế đạt chuẩn, con không thể động chân tình, hiện tại con lại làm thế nào, chuyện của con và Diệp Linh xôn xao dư luận, bố con thành thù, người phụ nữ như vậy, ta không dung nạp được, con lập tức chia tay với cô ta.”

 

“Ông nội, con sẽ không buông tay với cô ấy.”

 

“Choảng” một tiếng, Cố lão gia tử ném mạnh chén trà trong. tay vào trên mặt bàn, cặp mắt đục ngầu kia trở nên sắc bén, ông ta măng: “Thằng bất hiếu, quỳ xuông cho tal”

 

Sắc mặt Cố Dạ Cần thủy chung nhàn nhạt, ngay cả mi tâm cũng không chau, anh chậm rãi quỳ xuống.

 

Người hầu đưa tới roi da, Có lão gia tử chộp roi da trong tay: “bốp” một tiếng, hung hăng quát lên lưng Có Dạ Cần.

 

Đây là gia pháp.

 

Trong mật thất, con ngươi Diệp Linh co rụt lại, trái tim như là bị một bàn tay gắt gao siết chặt, mỗi một lần hít thỏ đều đau.

 

Roi da đánh trên người anh, lại làm trái tim cô đau đón.

 

Diệp Linh muồn đi ra ngoài, thế nhưng mật thât đã đóng kín, cô căn bản tìm không được công tắc.
 
Chương 1579


Chương 1579:

 

Cố lão gia tử một roi quất xuống, lập tức có máu tươi thắm ra từ áo Cố Dạ Cần: “Dạ Cần, con bây giờ nên nói như thế nào?”

 

Cố Dạ Cần quỳ rất thẳng, anh chậm rãi nói: “Con tưởng mấy người đều biết, mấy năm nay… Diệp Linh là tư sủng của con mà ai ai cũng rõ, là người con trắng trợn yêu thích.”

 

Trong mật thất Diệp Linh nghe nói như thế trực tiếp cứng đờ, hàng mi run rây, rất nhanh viền mắt trắng nõn bắt đầu từ từ biến đỏ, bên trong dâng lên tầng hơi nước trong suốt.

 

Anh nói – anh tưởng bọn họ đều biết, mấy năm nay… Diệp Linh là tư sủng của anh mà ai ai cũng rõ, là người anh trắng trợn yêu thích.

 

Những lời này rất rõ đã chọc giận Cố lão gia tử, Cố lão gia tử quơ roi da, lần nữa quất về phía phía sau lưng anh.

 

Vút.

 

Vút.

 

Vút.

 

Roi da quát từng cái xuống bờ lưng rộng của Có Dạ Cẩn, roi kia rơi trên người anh, da tróc thịt bong, nhìn thấy mà giật mình.

 

Rất nhanh, Có lão gia tử quất mệt, dù sao quơ roi cũng là việc tốn thể lực, ông ta ném mạnh roi da dính máu trên thảm, sau đó hừ lạnh một tiếng ngồi xuống.

 

“Cố Dạ Cần, con đừng tưởng rằng con bây giờ cánh cứng rôi, có thể tự cao tự đại, con cũng biết, con càng như vậy, ta càng không tha cho Diệp Linh, con sẽ chỉ đặt nó vào hiểm cảnh.” Trong lời nói của Cố lão gia tử lộ ra ý uy hiếp.

 

Phía sau lưng Có Dạ Cần vét thương chồng chát, trán đã túa ra một lớp mồ hôi lạnh, thế nhưng cả người anh vẫn thong dong, cũng không chút sợ hãi dao động nào, đối mặt với uy hiếp của Có lão gia tử, anh chỉ nâng lên cặp con ngươi đen thanh bần kia, nhàn nhạt nhìn Có lão gia tử: *Ông nội, ông đã già rồi, nên đừng quá nhọc tâm, vẫn nên nghỉ ngơi đi.”

 

*…” Có lão gia tử vốn đang thở dốc, lần này được lắm, thở dốc đột nhiên dùng lại, thở không ra tiêng.

 

Có lão gia tử cũng không thích Có Hiền, ông ta thấy, đứa con trai Cố Hiền này nhất định chính là một kẻ vô tích sự nuôi tốn gạo, công lao duy nhất của Có Hiền chính là sinh cho có gia một Có Dạ Cần.

 

Cố lão gia tử rất thích Có Dạ Cần, lúc còn rất nhỏ đã xem anh thành người thừa kế mà bồi tài, Cố Dạ Cần sinh trưởng trong bóng tối, trong cốt nhục đều chảy xuôi vẻ bạc tình sát phạt, điều này làm cho ông ta rất hài lòng.

 

Nhưng, kể từ giây phút Diệp Linh xông vào trong sinh mệnh Có Dạ Cần, cô đã trở thành một tắc dương quang anh khao khát nhát không gì sánh băng.

 

Kỳ thực Cố lão gia tử đã hồi hận, ông ta nên sớm ra tay làm Diệp Linh biến mắt, ở thời điểm cánh Cố Dạ Cần vẫn chưa cứng.

 

Hiện tại Cố lão gia tử híp cặp mắt đục ngầu nhìn Cố Dạ Cần lúc này còn quỳ dưới đất, Có Dạ Cần cũng đang nhìn ông ta, ánh mắt bình tĩnh, bên trong lại giống như mực đen đậm đặc, thâm trầm mà nguy hiểm.

 

Có lão gia tử biết, một ngày nào đó thăng cháu này sẽ thoát khỏi bàn tay ông ta.

 

Chỉ là, ngày này sớm hơn so với ông ta tưởng tượng một chút.

 

Có Dạ Cần đã có thể đối kháng với ông ta rôi.

 

Vì Diệp Linh, anh động đến bó mình, động đén căn cơ Có gia, Có lão gia tử không biết, sau này anh còn có thể vì Diệp Linh điên cuồng tới mức nào.

 

Diệp gia cửa nát nhà tan, chỉ còn lại đứa con gái này, đứa con gái này nhìn như không hề có lực đánh trả, nhưng cô cũng là nơi mềm mại nhất trong tim Có Dạ Cần.

 

Sợ rằng sẽ có một ngày, đứa con gái Diệp gia này sẽ dĩ kỷ vi mâu”, đánh đến toàn bộ Cố gia quân lính tan rã.

 

*Đây là phép ẩn dụ sử dụng quan điểm, phương pháp hoặc nhận xét của đối phương để bác bỏ đối phương.
 
Chương 1580


Chương 1580:

 

Ông ta tuyệt đối không thể để cho Có gia hủy trong tay con gái Diệp gia.

 

“Hừ, Dạ Cần, con bây giờ vì Diệp Linh đối kháng với ta rồi phải không, tất cả bây giờ con có đều là ta đưa cho con, nếu như ta thu hồi, con sẽ hai bàn tay trắng.” Có lão gia tử nói.

 

Có Dạ Cần nhìn Cố lão gia tử: “Ông nội, tất cả của Có gia, con đều có thể cho ông, cái gì cũng không cần, thế nhưng, ông tưởng con rời khỏi có gia con sẽ không nuôi nổi một Diệp Linh sao?”

 

Có lão gia tử khựng lại, sau đó câu môi: ‘Dạ Cần, con có hỏi qua ý của Diệp Linh hay chưa?”

 

Cố Dạ Cần nhấp môi mỏng, không nói thêm gì nữa.

 

“Hôm nay nói chuyện dừng ở đây, Dạ Cân, con trở vê suy nghĩ thật kỹ, ta cho con thời gian.”

 

Trong mật thất, hai mắt Diệp Linh đẫm lệ mông lung nhìn người đàn ông đang bên ngoài quỳ, sau lưng anh vết máu lẫn lộn, nhưng anh vẫn quỳ thẳng tắp như trước, hệt như cây tùng giữa ngày mưa bão, sắc mặt anh bình tĩnh không lay động khiến người ta không biết anh đang suy nghĩ gì.

 

Diệp Linh đã cảm thấy tim rất đau rất đau, thân thể nhỏ mềm theo bờ tường vô lực tuột xuông.

 

Lúc này bên tai vang lên một chuỗi tiêng bước chân, Cô lão gia tử tới.

 

“Diệp tiểu thư, tôi bảo Dạ Cần lựa chọn giữa cô và Cố gia, đồng thời cũng đề cho cô đưa ra chọn lựa.”

 

Viền mát Diệp Linh đỏ bừng nhìn về phía Có lão gia tử: “Ông đây là có ý gì?”

 

“Diệp tiểu thư, nếu tôi không dùng thứ gì được nữa, tôi sẽ tự tay phá hủy nó, Dạ Cần là cháu đích tôn của Có gia, mạng của nó, cũng là của 24t tôi.

 

Toàn thân Diệp Linh run rấy, Có lão gia tử đang uy hiệp cô!

 

Vì sao, vì sao Cố lão gia tử tàn nhẫn với anh như vậy, ông ta là ông nội ruột của Cô Dạ Cân mà?

 

Trái tim Diệp Linh đau đến thít chặt.

 

“Diệp tiểu thư, cô vẫn chưa rõ sao, cô là khởi nguồn hết thảy đau khổ của Dạ Cần, nó hận cô, hận Diệp gia cô, thế nhưng nó lại không buông tay cô ra được, cái này như một hồi đánh giằng co, cô ở bên cạnh nó mỗi một ngày đều đều lôi kéo nó, như thể muốn xé rách nó thành hai nửa.”

 

“Chỉ khi cô rời đi, nó có thể hoàn toàn giải thoát, nó còn có mẹ nó, mới có thể sống cuộc sống yên bình.”

 

Diệp Linh thất hồn lạc phách rời đi, quản gia đi tới, thắp giọng nói: “Lão gia tử, ngài nói Diệp Linh sẽ chia tay với thiêu gia sao?”

 

Có lão gia tử nhìn hướng bọn họ biến mắt phương: “Sẽ, Diệp Linh là con gái Diệp gia, cô ta và Dạ Cần vĩnh viễn không ở chung với nhau được.”

 

“Lão gia, có nên nói chuyện… hai nhà Cô Diệp cho thiêu gia không ạ?”

 

Quản gia do dự hỏi.

 

Quá khứ hai nhà Có Diệp là một đoạn bí mật lớn động trời bị ẩn giấu, bí mật này một khi bị vạch trần, sẽ hủy hoại tất cả mọi người.

 

Có lão gia tử lắc đầu: “Tạm thời không cần, đúng rồi, gần nhất có tin tức của Diệp Minh không?”

 

“Không có, từ lần trước chúng ta phát hiện tung tích của Diệp Minh, cậu ta liền vô ảnh vô tung biến mắt rồi, dường như chưa từng xuất hiện.”

 

“Đứa con trai của Diệp Thanh Đề này; tinh tài tuyệt luân, năm đó chính là tiều bá vương của Hải Thành, cậu ta một khi trở về, sợ rằng phải quậy trọn cái Hải Thành này đến long trời lở đất, phái người theo dõi gắt gao, nhất định không thể để cho cậu ta trở VS.”

 

Tuy Diệp lão gia tử có dự cảm, Diệp Minh sẽ trở về rất nhanh.
 
Chương 1581


Chương 1581:

 

Trong căn hộ.

 

Trong phòng, bác sĩ mang blouse trắng dài cầm hòm thuốc đi, bên trong gay mũi mùi nước khử trùng.

 

Có Dạ Cần nằm lỳ ở trên giường, để trần lưng, lằn roi sau lư ng anh đan xen, tuy đã được bác sĩ xử lý qua rồi, thề nhưng vẫn máu thịt be bét như trước.

 

Thư ký riêng Chu Khải thấp giọng nói: “Diệp tiểu thư, bác sĩ đã tiêm cho chủ tịch thuốc giảm đau, bây giờ đang ngủ say, buổi tối chủ tịch liền giao cho cô chăm sóc nhé.”

 

“Được.” Diệp Linh gật đầu.

 

Chu Khải mang bác sĩ rời đi, Diệp Linh nhắc chân đi tới bên giường, cô vươn lòng bàn tay trắng nõn, khẽ sờ lên vùng lưng anh tuần của người đàn ông, cô muốn sờ thử vết thương của anh, thế nhưng, cô lại không dám.

 

Anh nhất định rất đau rất đau.

 

Diệp Linh cứ như vậy lẳng lặng nhìn anh, cô đột nhiên suy nghĩ, chấp niệm khó có thể buông tay của anh đối với cô, rốt cuộc là hận, hay là..

 

Yêu?

 

Mấy năm này, Diệp Linh vẫn luôn biết, anh không yêu cô.

 

Cô đã từng chính tai nghe qua anh với mẹ anh nói chuyện, tất cả tư sủng và thiên vị anh đối với cô cũng chỉ là một loại thủ đoạn trả thù, đưa cô lên mây rồi hung hăng đạp cô xuống, để cô tan xương nát thịt.

 

Nhưng là bây giờ Diệp Linh có chút hoài nghi, anh sẽ không phải… cũng yêu cô đấy chứ?

 

“Nước…” Lúc này tiếng nói khàn khàn của người đàn ông truyền vào bờ tai cô.

 

Diệp Linh nhanh chóng hoàn hồn, anh khát, muôn uông nước.

 

Diệp Linh rót một ly nước, sau đó đút tới bên môi anh, thế nhưng nước từ khóe môi anh chảy ra, nhanh chóng làm ướt vạt áo anh.

 

Uống nước như vậy rất không tiện.

 

Diệp Linh suy nghĩ một chút, sau đó tự mình uống một hớp nước, cúi người đặt lên môi anh.

 

Anh lúc này đang nằm, cô hôn lên đôi môi mỏng của anh, mớm nước trong miệng đút cho anh.

 

Từng ngụm từng ngụm, cô đút một ly nước cho anh.

 

Người đàn ông ngủ mê man nếm được nguôn nước ngọt, bản năng đảo khách thành chủ, bắt lầy đôi môi cô.

 

Hôn vốn là chuyện ngọt ngào nhất, thế nhưng Diệp Linh nêm được vị rất đăng.

 

Môi miệng của anh rất đắng.

 

Cô cũng thế.

 

Sáng sóm hôm sau.

 

Cố Dạ Cẩn chậm rãi mở mắt ra, anh bây giờ đang ở trong căn hộ Diệp Linh.

 

“Linh Linh, Linh Linh…”

 

Anh gọi tên Diệp Linh, thế nhưng không ai đáp lại, trong phòng yên lặng, Diệp Linh không ở đây.

 

Cố Dạ Cần đứng dậy, vươn ngón tay thon dài mặc lên áo sơmi xám lạnh, xương bả vai người đàn ông triệt để mở ra, có vẻ thẳng tắp anh tuấn, những lằn roi giao thoa càng thêm nét dã tính không kèm chế được.

 

Mặc áo Sơmi xám lạnh vào, cài cúc áo, anh nhâc đôi chân dài ra cửa phòng, đi tìm Diệp Linh.
 
Chương 1582


Chương 1582:

 

Thế nhưng tìm một vòng, cũng không tìm được Diệp Linh.

 

Cô đâu rồi?

 

Bỏi vì trước đây Diệp Linh từng trốn sau rèm cửa, nên Cố Dạ Cần thân cao chân dài đứng lặng bên rèm cửa, hít sâu một hơi: “xoạt” một tiếng, anh kéo ra rèm cửa.

 

Thế nhưng lần này, phía sau rèm cửa trông không.

 

Không có ai.

 

Ánh nắng ban mai chiếu đến trong tròng mắt hẹp của Cố Dạ Cần, làm anh cảm thây gai mắt.

 

Không thấy Diệp Linh nữa rồi.

 

Có vô số thanh âm ghé vào tai anh nói một câu, không tháy Diệp Linh nữa rôi.

 

Anh từ trong túi quần lầy ra điện thoại di động, sau đó bắm số điện thoại Diệp Linh.

 

Tiếng chuông du dương reo một lần, sau đó đường dây được nôi thông.

 

Cô nghe máy.

 

“Alo, Linh Linh, em bây giờ ở đâu?

 

Anh không phải đã nói với em sao, đừng chạy loạn.”

 

“Có Dạ Cần,” Giọng nói bình tĩnh của Diệp Linh từ đâu điện thoại kia truyên tới: “Anh buông tay tôi đi.”

 

Cố Dạ Cần một tay chống nạnh, khẽ khép lại hàng mi, anh đè xuống tính khí thấp giọng hỏi: “Cho em một cơ hội nói lời dễ nghe, phía sau lưng anh còn có vết thương, không muốn nghe em nói những thứ này.”

 

“Có Dạ Cần, hôm qua lúc ông nội anh đánh anh, tôi đã ở đó, ông nội anh bảo anh đưa ra lựa chọn, giang son và mỹ nhân, anh chọn cái nào.”

 

Trên khuôn mặt tuần tú của Có Dạ Cần không có chút tâm tình nào: “Vậy đáp án của anh, không phải em cũng đã nghe thấy rồi à?”

 

Giang sơn và mỹ nhân, anh chọn cái nào.

 

Anh chọn mỹ nhân.

 

“Cô Dạ Cần, đáp án của anh là cái gì, không chút quan trọng nào, quan trọng là… trước đây tôi đã nói với anh, anh tốt nhất ở vị trí này mãi mãi đừng rơi xuống, đừng mắt đi quyền thế tiền tài cùng địa vị có được lúc này, bằng không… anh hai bàn tay trắng, tôi sẽ người đầu tiên đạp anh.”

 

Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại.

 

Có Dạ Cần một lần nữa gọi cô, thế nhưng bên kia truyền đến giọng nữ máy móc – xin lỗi, số điện thoại quý khách đang gọi đã tắt máy.

 

Cô nói cô sẽ đạp anh, sau đó, cô tắt điện thoại.

 

Có Dạ Cần cứ gọi cô mãi, như không biết cô đã tắt máy, gọi vài chục lần, khuôn mặt tuần tú đã trầm xuống, gân xanh trên trán nỏi lên, anh giơ tay định quăng điện thoại di động đi.

 

Thế nhưng, anh chịu đựng.

 

Trong thư phòng, Cố lão gia tử từng nói – sao con không thử hỏi ý Diệp Linh.

 

Anh lúc đó không trả lời, bởi vì anh biệt, Diệp Linh chặc chăn sẽ không cho anh thời gian.

 

Cô không kịp chờ đợi muốn chạy trồn, cô đã đợi ngày này rất lâu rồi.

 

Có Dạ Cần nắm chặt điện thoại, anh đang suy nghĩ, anh đã đánh mắt người con gái anh yêu như thế nào.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top