Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 1543


Chương 1543:

 

Lệ lão phu nhân lập tức nghe không hiểu, mấy giây sau bà mới phản ứng được, bà nhanh chóng quở Lâm Thủy Dao: “Cái con bé này, nói bậy nói bạ, ai nói Thanh Thanh hầu hạ Quân Mặc?”

 

Lâm Thủy Dao khựng lại, chẳng lẽ không đúng sao?

 

“Dao Dao, ta hiểu rõ vài hào môn âm thầm sẽ vì thiếu gia nhà mình chuẩn bị vài cái nha hoàn thông phòng, thế nhưng nhà của chúng ta cũng không có cái tập tục xấu đó, lẽ nào nhiều năm trước con bá đạo đẩy Quân Mặc nhà ta lên giường cũng không có phát hiện nó là một tiểu xử nam, lúc đó nó còn rất ngây thơ đó.”

 

Đối với chuyện Lâm Thủy Dao cưỡng bức con trai nhà mình, Lệ lão phu nhân luôn muốn cho Lâm Thủy Dao Nhất ngón tay cái — nữ anh hùng, xin nhận cái cúi đầu của ta!

 

Lâm Thủy Dao biết, một đêm kia, ông là lần đầu tiên, bà cũng là lần đầu tiên.

 

Nhưng…

 

“Mẹ, con rời đi mấy năm nay, Quân Mặc kết hôn rồi ly hôn, bên người khẳng định có rất nhiều người phụ nữ, mẹ yên tâm, con sẽ không để bụng quá khứ của anh ấy.”

 

Lệ lão phu nhân vỗ bắp đùi mình: “Dao Dao, việc này Quân Mặc còn chưa nói cho con?”

 

“Nói cái gì ạ?”

 

“Dao Dao, ta đã nói với con, Quân Mặc nhà ta khi còn bé bởi vì ngoại hình đẹp, cho nên xe riêng của nó đi qua chỗ nào, đám con gái liền như điên đến nhìn nó, thế nhưng thằng bé này từ nhỏ không thấy hứng thú với con gái, nó toàn thân toàn ý đâm đầu vào bài vở và sự nghiệp của gia tộc.”

 

“Lúc đầu bọn ta đều cảm tháy tốt vô cùng, thế nhưng từ từ bọn ta cảm thấy không được bình thường, Quân Mặc mười tám tuổi cũng không thích liếc mắt nhìn con gái, sau đó nó đến nước Anh, ta phái người nghe ngóng, nó cũng không kết bạn một đứa bạn gái nào hết, cái này làm ta lo lắng lắm, con nói một thiếu niên trai tráng như nó thì sẽ không như thế phải không!?”

 

“Sau đó có một ngày, cháu gá Dạ gia Dạ Huỳnh ưỡn cái bụng bự tìm tới cửa, muốn Quân Mặc cưới ả, Quân Mặc đồng ý, nhưng hôn nhân nhiều năm như vậy, Quân Mặc chưa từng chạm qua Dạ Huỳnh, dù cho chạm tay cũng chưa từng.”

 

“Mấy năm nay nó chẳng những không chạm qua Dạ Huỳnh, những người phụ nữ khác cũng chẳng cho ai chạm vào, ta từ lo lắng nó đơn độc một mình biến thành lo lắng nó vô cảm, Dao Dao, con nói ta có bao nhiêu chua xót.”

 

“Cho nên Dao Dao, Quân Mặc nhà ta trong xương rất ngây thơ, nó chưa từng yêu đương cũng không tiếp xúc qua người phụ nữ nào, ước đoán ngay cả phim đồi trụy cũng chẳng buồn liếc mắt nữa là. Thiên phú IQ cao cũng khiến nó khiếm khuyết về mặt tình cảm, nó về mặt tình cảm chính là một đứa bé mới chập chững vào nhà trẻ mà thôi. Dao Dao, ở mức độ nào đó con còn thành thục hơn so với Quân Mặc, đều nói phụ nữ là người thầy giỏi nhất của đàn ông, Quân Mặc nhà ta liền giao cho con.”

 

“Ta thấy, con đối với Quân Mặc mà nói rất khác biệt, nó rất thích con.”

 

Lâm Thủy Dao lần đầu tiên nghe nói việc này, bà sợ ngây người, mấy năm nay Lệ Quân Mặc chưa từng… chạm qua phụ nữ?

 

Trời ạ, mấy năm nay ông sao mà sống được thế.

 

“Mẹ!” Lúc này Lệ Quân Mặc xuất hiện, ông đại khái nghe được một chút nội dung hai người nói chuyện, nên lên tiếng cắt đứt: “Đừng tám nữa, trời đã tối rồi, mau trở về phòng ngủ!”

 

Lệ lão phu nhân làm dấu OK: “Ta đi liền đây.”

 

Nói đi liền đi, Lệ lão phu nhân không chút dây dưa biến mắt trong tầm mắt.

 

Lệ Quân Mặc đi tới, nhìn khuôn mặt động nhân của Lâm Thủy Dao: “Vừa rồi cô nói gì với mẹ tôi thế?”

 

“Ah, mẹ anh nói, đã từng có một ngày bà ấy bắt được anh ở trong phòng xem phim đồi trụy.”

 

Lệ lão phu nhân mới vừa đi tới cửa phòng lảo đảo một cái: Lệ Quân Mặc nhíu mi tâm anh tuấn một cái: “Nói bậy, tôi chưa từng xem!”

 

“Lệ tổng, không cần nói dối đâu, đàn ông nào chưa xem qua thể loại phim đó chứ, tôi cũng không tin anh chưa từng xem.”
 
Chương 1544


Chương 1544:

 

Khuôn mặt tuần tú Lệ Quân Mặc lạnh xuống, ông thật sự chưa từng xem, đại khái khoảng chừng mười lăm tuổi, đã từng có một công tử len lén chia sẻ phim đó trên điện thoại di động cho ông xem.

 

Liễu Anh Lạc một mực đợi ngoài cửa lớn Lục thị, đến khi gần mười hai giờ, một chiếc Rolls-Royce Limo chạy nhanh đến.

 

Xe sượt qua người cô, lúc này cửa sổ xe phía sau chậm rãi trượt xuông, lộ ra dung nhan như ngọc.

 

Lục Tư Tước đã trở về.

 

Ở rạng sáng mười hai giờ.

 

Đôi mắt hạnh trong trẻo kia của Liễu Anh Lạc sáng rực như đầy sao, cô chạy tới.

 

Thế nhưng chiếc xe kia cũng không dừng lại, mà là “vèo”

 

một tiếng lái đi từ bên người cô.

 

“Lục Tư Tước!” Liễu Anh Lạc chạy đi, đuổi theo xe anh.

 

Đáng tiếc, xe rẽ bánh ở ngã tư phía trước, biến mát không thấy đâu.

 

Liễu Anh Lạc thở hồn hển ngừng lại, ánh mắt của cô dừng tại hướng xe anh biến mắt, thêm máy phần khổ sở và ưu thương, nhưng cô mỉm cười, khẽ cất giọng như thủ thỉ cùng ai: “Lục Tư Tước, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

 

Lúc đó ông liếc mắt qua, người phụ nữ trên phun kia dáng dấp quá xấu rồi, rất lẳng lơ, người đàn ông chồng trên người người phụ nữ, cơ thể trắng phớt, nhìn hắn chỉ muốn ói.

 

Đại khái khi đó đối với loại chuyện này liền để lại trong tâm lý ông một bóng ma, rất nhiều năm về sau ông đều không thể chịu được khi phụ nữ chạm vào mình.

 

Cho đến khi, bà xuất hiện.

 

Bà chính là bất ngờ trong cuộc đời ông.

 

Mẹ ông lo lắng, một khóc hai náo ba treo cổ, không ngừng nhét phụ nữ cho ông, cho tới bây giờ cũng chưa ngừng.

 

“Lâm Thủy Dao, nếu miễn cưỡng tôi đã xem qua thể loại phim ấy chưa, thì tôi đây từng xem qua một bộ, là của cô diễn.”

 

Lâm Thủy Dao nhìn dung nhan anh tuần ấy, ông mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, vải vóc thượng hạng hoàn mỹ buộc vòng quanh tắm lưng ông cao ngắt, còn có đường cong vòng eo nam tính kia, phía dưới là đôi chân dài to, hình mẫu chuẩn nam thần hoàn mỹ cắm dục, khiến người ta thét chói tai và điên cuồng.

 

Lâm Thủy Dao thực sự rất khó tưởng tượng, một người đàn ông như vậy, lại thanh tâm quả dục đến độ này, máy năm nay một người phụ nữ cũng không có.

 

Tất cả hoài nghỉ của lão phu nhân đều hợp lý, đổi thành bất kỳ người đàn ông nào, bà cũng sẽ hoài nghi thân thể người nọ có vấn đề.

 

Nhưng, cơ thể Lệ Quân Mặc rất khỏe mạnh!

 

Đêm qua…

 

“Lệ tổng,” Lâm Thủy Dao chớp hàng mi nhìn ông: “Tôi muốn hỏi anh một câu, anh sẽ không… thích tôi đấy chứ?”

 

Lệ Quân Mặc cứng đò: “Cô nói cái gì?”

 

*Đều nói người đàn ông đều sẽ không cách nào quên người phụ nữ đầu tiên của mình, huống chỉ dáng dấp tôi xinh đẹp như vậy, lần đó chúng ta lại nồng nhiệt như thé, nếu như anh từ dục sinh yêu cũng không phải không có khả năng.”

 

Lệ Quân Mặc mím môi mỏng, từ trên cao liếc mắt bà: “Lâm Thủy Dao, tự mình đa tình cũng là một loại bệnh, tôi kiến nghị cô nên chữa trị kịp thời.”

 

Lâm Thủy Dao không hề tức giận, ngược lại thở dài một hơi, bà lấy tay vỗ vỗ lòng ngực mình: “Làm tôi sợ muốn chết, làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng mình lại để lại nợ phong lưu chứ, dù sao con người của tôi chính là cao thủ trộm tim đó nha.”

 

Ca nhà xem thêm truyện mới hot nhé! Theo đuổi vợ thật khó
 
Chương 1545


Chương 1545:

 

“Lệ tổng, nói cho anh hay, con người tôi nói không với yêu đương, đàn ông chẳng qua là công cụ sinh con của tôi, rỗi rãnh cũng có thể trêu chọc một chút giải sầu, anh ngàn vạn lần đừng thích tôi, không có kết quả đâu!”

 

Lệ Quân Mặc – “công cụ sinh con”: “…

 

Khuôn mặt tuấn tú ấy ‘xoát” một cái đen thùi, tâm tình phiền muộn lần nữa cuốn tới, không nói gì, ông hung ác trợn mắt nhìn bà, nhắc chân liền đi.

 

Ông… Ông đây là thế nào?

 

Chẳng lẽ… Lại tức giận à!?

 

Lâm Thủy Dao phát hiện tính tình của người đàn ông Lệ Quân Mặc này thật như nắng mưa, âm tình bắt định!

 

Này này này, tôi còn chưa hết giận đâu đấy, tôi mới là bé cưng cần được dỗ đó!

 

Lệ Quân Mặc đến thư phòng làm việc, quả nhiên làm việc mới là thứ ông quen thuộc, phụ nữ đối với ông mà nói có chút xa lạ.

 

Sau hai giờ, ông đứng dậy ra cửa, về tới phòng mình.

 

Mới vừa vào phòng, Lệ Quân Mặc liền ngửi được một mùi thơm ngát của người phụ nữ, cùng vẻ thanh bần tuyệt nhiên bắt đồng, phòng của ông bởi vì một người phụ nữ biến thành giường êm gối cao, mộ dịu dàng”.

 

*Đây là một câu nói để diễn tả giường có mỹ nhân ấp gối, chiếc giường vốn bình thường lại trở nên êm ái kì lạ, khiến người đàn ông muốn chết chìm trên đó.

 

Lệ Quân Mặc dừng bước chân lại, lúc này liền nghe được tiêng Lâm Thủy Dao: “Má Ngô, má đã đên rôi, tôi đã tăm xong rồi, má giúp tôi thoa kem dưỡng da nha!”

 

Lệ Quân Mặc ngước mắt, ở phía trước thấy được một bóng người.

 

Lâm Thủy Dao mới vừa tắm xong, bà đang ngồi trên ghế mây ghé vào bên cửa sổ sát đất, bà mặc chiếc váy ngủ lộ lưng màu đen.

 

Con ngươi Lệ Quân Mặc co rụt lại, ánh mắt rơi trên người bà, không dời được nửa phần.

 

Tắm lưng yêu kiều của bà toàn bộ đều lộ ra, da thịt của người phụ nữ như mỡ dê thượng đẳng, còn chưa sờ mà đã cảm giác được trượt không lưu tay, nơi thắt lưng của bà, lõm thật sâu, nhưng bờ mông phía dưới lại cong vẻnh lên, đậm chất hình chữ S, bất kỳ người đàn ông nào thầy một màn như vậy đều phải chảy máu mũi.

 

Lệ Quân Mặc đã quen thanh tâm quả dục, đột nhiên thấy được một màn kích thích như thế, đã cảm thấy cổ họng giống như lăn qua than lửa.

 

“Má Ngô, má làm gì vậy, mau tới đây đi ạ.”

 

Lâm Thủy Dao mệt mỏi một ngày, hiện tại cánh tay gầy đặt phía dưới gối, ngay cả tiếng nói cũng dính vào vài phần lười biếng quyến rũ.

 

Lệ Quân Mặc đi tới.

 

Lâm Thủy Dao lười biếng ghé vào trên ghế mây, từ từ nhắm hai mắt, bà mới vừa tắm bồn hoa hồng, thoải mái đến muốn ngủ.

 

Nghe được tiếng bước chân đi tới, bà mở miệng nói: “Má Ngô, kem dưỡng da ở trên tủ giường ấy, má giúp tôi thoa đi.”

 

Lệ Quân Mặc vươn tay, cầm hũ kem dưỡng da lên.

 

Ông đổ kem dưỡng da ra lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng đặt lên tắm lưng trần xinh đẹp đó.

 

Toàn thân bà đều mềm, bên trong như không có xương, bắp thịt tinh tế trắng nõn thực sự như tơ lụa, ông chạm thử liền có cảm giác bàn tay trơn trượt.
 
Chương 1546


Chương 1546:

 

Lệ Quân Mặc khẽ thở gấp, yết hầu người đàn ông di động, miệng đắng lưỡi khô.

 

Không thể phủ nhận, Lâm Thủy Dao vô luận là khuôn mặt hay dáng người đều là một vưu vật, nhiều năm trước một hồi phong hoa tuyết nguyệt mang cho ông cực hạn vui sướng khó có thể dùng lời diễn tả được, cho nên máy năm nay ông đều nhớ mãi không quên.

 

Đã bao năm trôi qua, bà một chút cũng không thay đổi, bà rất biết bảo dưỡng mình, làm bác sĩ bà còn có cách để giữ mình tươi trẻ, chỉ cần bà nguyện ý, bà có thể câu hồn đàn ông đi.

 

Hai bàn tay rộng lớn của Lệ Quân Mặc phủ trên lưng bà, nhẹ nhàng xoa bóp bôi kem lên.

 

Lâm Thủy Dao cảm thấy lòng bàn tay má Ngô hơi to, còn có vết chai mỏng, nhưng má Ngô quanh năm làm việc, cái này cũng có thể hiểu được.

 

Tay nghề má Ngô rất tốt, Lâm Thủy Dao thoải mái ưm khẽ một tiếng.

 

Trong phòng rất an tĩnh, Lệ Quân Mặc tự nhiên nghe được một tiếng ưm ấy của bà, mềm nhữn…

 

Lệ Quân Mặc cảm thấy dưới mũi nóng lên, như sắp chảy máu mũi.

 

Ông không khống chế tốt lực đạo, bàn tay nặng nề bóp đường eo lõm xuống của bà.

 

Lâm Thủy Dao cảm thấy có chút đau, bà mở mắt ra, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn lại: “Má Ngô, má sao vậy…

 

AU Lâm Thủy Dao khiếp sợ nhìn Lệ Quân Mặc, lập tức từ trên ghế mây ngồi phất dậy: “Sao… sao lại là anh?”

 

Lâm Thủy Dao kéo lấy cái chăn, che thân thể của mình, bà làm sao cũng không ngờ người đến không phải má Ngô, mà là ông!

 

Ông tiến vào từ lúc nào?

 

Sao chẳng hé răng gì hết thế?

 

“Lệ… Lệ Quân Mặc, phi lễ chớ nhìn, đi ra ngoài! Anh mau đi ra ngoài cho tôi!”

 

Lâm Thủy Dao vừa nghĩ tới hai bàn tay ông tùy ý chu du qua tắm lưng xinh đẹp của bà, nơi mới bị ông vuốt qua liền nổi lên một tầng màu hồng, đôi chân nhỏ của bà nhảy xuống từ trên ghé mây, trực tiếp chạy đến cửa.

 

“Má Ngô! Má Ngôi”

 

Nghe bà kêu to, Lệ Quân Mặc bước mạnh đuổi theo, từ phía sau vươn tay bụm miệng bà lại: “Đừng kêu! Không cho phép kêu loạn!”

 

Lâm Thủy Dao không muốn nghe lời của ông, thế nhưng một giây kế tiếp bà liền đã nhận ra dị thường, bởi vì có một giọt hai giọt ba giọt… dịch thể nóng bỏng nhỏ trên vai bà.

 

Đây là?

 

Lâm Thủy Dao quay đầu, bà trong nháy mắt mở to hai mắt: “Lệ Quân Mặc, anh… anh chảy máu mũi!”

 

Lệ Quân Mặc duỗi tay sờ, lúc này mới phát hiện mình chảy máu mũi!

 

Ông vậy mà thực sự chảy máu mũi!

 

Lệ Quân Mặc sắc mặt xanh mét đi tới bên bàn trà, rút máy tờ giấy khăn che cái mũi của mình, lồng ngực nam tính to lớn bắt đầu phập phồng, lại bị bà bắt được một nhược điểm, cái chuyện cười này phỏng chừng đủ để bà cười cả năm rồi.

 

Mắt hét mặt mũi đàn ông!

 

Lâm Thủy Dao cũng không có ngờ đến ông ấy vậy mà sẽ chảy máu mũi, bà nhìn bản thân, bà mặc cũng không coi là quá lộ liễu, hiện tại bà tin rồi, lão phu nhân nói đều là thật, mấy năm nay ông chưa từng chạm qua phụ nữ!

 

“Lệ tổng” Lâm Thủy Dao kêu ông một tiếng.
 
Chương 1547


Chương 1547:

 

Lệ Quân Mặc ngoái đầu nhìn lại nhìn bà, giọng nói không tốt lắm: “Cái gì?”

 

Lâm Thủy Dao: “Lệ tổng, dáng vẻ anh thật giống như…

 

chưa từng va chạm xã hội ấy.”

 

*..” Lệ Quân Mặc hung hăng nhìn chòng chọc bà, cái gì cũng không nói, xoay người tiền vào phòng tắm.

 

Lâm Thủy Dao nhìn bóng lưng của ông, làm sao lại cảm thấy người đàn ông này có chút ngại ngùng ấy nhỉ, nhìn thật đúng là… dễ thương.

 

Lệ Quân Mặc tắm nước lạnh đi ra, Lâm Thủy Dao đã thay đổi váy ngủ bình thường dựa vào đầu giường đọc sách.

 

Nghe được tiếng động, bà ngẳng đầu, đôi mắt nước liễm mang theo vài phần hoạt bát và linh động nhìn về hướng ông: “Áy, Lệ tổng, lần này thời gian anh tắm thật lâu nha, chẳng lẽ anh một mình ở bên trong len lén… tự xử à!?”

 

Lệ Quân Mặc mắt vài giây mới đuổi kịp nhịp điệu của bà, bà lại dám… buông lời cợt nhã với ông!

 

*Câm miệng!” Ông từ trong răng bật ra hai chữ lạnh lẽo.

 

Lâm Thủy Dao dùng sách che nửa mặt mình, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy ươn ướt, nhìn dáng vẻ ông túng quẫn, bà cười đến run rầy cả người.

 

Lệ Quân Mặc vô cùng buồn bực về tới ghế sa lon của mình.

 

“Lệ tổng, nói cho anh một chuyện, tôi đã ở đây hai ngày rồi, ngày mai tôi phải đi.”

 

Cái gì?

 

Bà ngày mai phải đi?

 

Lệ Quân Mặc đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, tuy là bà chỉ ở đây hai ngày, nhưng ông đã quen trong phòng của mình có một người thơm mềm như ngọc.

 

Buổi tối ông về đến nhà, đều thấy ngọn đèn vàng ấm, nghe được đều là tiếng cười vui vẻ của bà và lão phu nhân.

 

Dáng vẻ khéo léo bà dỗ lão phu nhân vui vẻ, dáng vẻ vừa kiều vừa hoạt khi diễn trò với ông, còn có vẻ bát tinh ranh khi nói lời cọt nhã với ông, cũng làm cho ông hết sức… vui vẻ.

 

Ông dĩ nhiên muốn cuộc sống như thế có thể kéo dài.

 

Nhưng, hiện tại bà đột nhiên nói với ông, bà ngày mai phải đi.

 

Ánh mắt Lệ Quân Mặc rơi trên văn kiện trong tay, dường như đối với đề tài này cũng không thèm để ý, sau máy giây im lặng, ông như thờ ơ nói: “Cô đột nhiên đi, phải nói với lão phu nhân như thế nào?”

 

*Tôi vừa rồi đã nói với lão phu nhân, tôi phải đi làm việc, lão phu nhân rất hiểu và ủng hộ, còn nói phụ nữ chúng ta phải có sự nghiệp của mình, lão phu nhân cho phép tôi đi rôi.”

 

Xem ra bà quyết tâm phải đi, lão phu nhân cũng biết, ông là người biết đến cuối cùng.

 

Lệ Quân Mặc từ trong văn kiện ngắng đầu, cặp mắt phượng kia rơi trên gương mặt rực nắng của bà: “Cô muốn đi làm việc gì?”

 

“Cái này…”

 

Có thể nói cho ông biết sao?

 

Làm sao nói cho ông biết?

 

Nói bà muốn đi làm tú bà ư?

 

NOI “Bí mật.” Lâm Thủy Dao cười nói.
 
Chương 1548


Chương 1548:

 

Không nói thì không nói, dù sao Lệ Quân Mặc cũng không coi trọng cái nghề mà bà muốn làm lắm.

 

Không lâu sau, Cung Phượng Vũ của Lâm Thủy Dao tưng bừng khai trương, còn dẫn con gái của mình Hạ Tịch Quán và Diệp Linh cùng đám mỹ nhân đến dự, oanh động toàn bộ giang hồ, Lệ Quân Mặc: “…

 

“Ba” một tiếng, Lệ Quân Mặc khép lại văn kiện, trực tiếp ném trên bàn: “Cô đi đi, đi nhanh lên, không ai giữ cô, ngủ!”

 

Ông nằm trên ghé sa lon, hai mắt nhắm nghiền.

 

*.” Lâm Thủy Dao lần nữa lảo đảo trong gió, ông lại thế nào, tại sao lại tức giận?

 

Con người này thật khó hầu hạ.

 

“Lệ tổng, tôi còn có một việc muốn nói với anh, tôi đã dựa theo hẹn lừa được lão phu nhân rồi, anh chắc có thể thanh tịnh một đoạn thời gian, vậy anh không có vật gì phải trả lại cho tôi à.” Lâm Thủy Dao ám chỉ nói.

 

Lệ Quân Mặc trực tiếp lật cả người, đưa lưng về phía bà.

 

Lâm Thủy Dao: “…”

 

Quên đi, sáng mai rồi hãy nói, ngược lại quyền giang hồ bí tịch kia bà nhất định phải mang đi, không cho phép ông chơi xấu!

 

Lâm Thủy Dao khép sách dược lại, cũng nằm xuống ngủ.

 

Lệ Quân Mặc vẫn không ngủ, nhưng ông biết Lâm Thủy Dao đang ngủ, bởi vì ông nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của bà.

 

Lệ Quân Mặc lúc này thật sự muốn đứng lên, lay tỉnh bà, người phụ nữ không có tim phổi này!

 

Lệ Quân Mặc nằm thẳng lại, ông nhìn đèn treo trên đỉnh đầu, mỗi lần đều như vậy, bà bá đạo xông vào sinh mệnh của ông, lúc đi liền vung lên ống tay áo không mang đi một áng mây, mà cuộc sống vốn yên tĩnh của ông đã bị bà quậy đến loạn, cuối cùng ông còn giống như một cô gái bị chồng bỏ bị bà ném bỏ!

 

Lệ Quân Mặc trong lòng biết, ông thích người phụ nữ này TÔI.

 

Sau hồi phong hoa tuyết nguyệt đó liền đối với bà nhớ mãi không quên, hiện tại tính tình bà linh động hoạt bát càng khiến ông hãm sâu yêu thích.

 

Lệ Quân Mặc trằn trọc, dứt khoát ngồi dậy, ông lấy ra quyền giang hồ bí tịch kia.

 

Giang hồ bí tịch bị niêm phong, nhìn không thấy bên trong, ông rất tò mò, quyển giang hồ bí tịch này rốt cuộc là cái gì, khiến bà để tâm như vậy?

 

Lệ Quân Mặc tháo đóng gói phía ngoài ra, sau đó lật quyền giang hồ bí tịch kia ra.

 

Không xem không biết, xem rồi liền bị dọa cho giật mình, con ngươi Lệ Quân Mặc chọt co rụt lại.

 

Quyển giang hồ bí tịch này vậy mà là…

 

Mỗi một trang phía trên đều có hai người, bày ra đủ loại tư thê ngượng ngùng.

 

Xem ra cái này sách đồi trụy hàng hiếm bán lẻ, bà vậy mà lại muốn cái này?!

 

Lệ Quân Mặc bèn đứng dậy, đi tới bên giường: “Lâm Thủy Dao, dậy ngay!”

 

Lâm Thủy Dao đang ngủ say, lúc này bà cũng cảm giác một muỗi chết tiệt ở bên tai bà “ong ong ong”, rất đáng ghét.

 

Lâm Thủy Dao mở mắt ra, lập tức liền thấy Lệ Quân Mặc đứng bên mép giường bà.

 

Thì ra Lệ Quân Mặc âm tình bất định chính là con muỗi đáng ghét kial Lâm Thủy Dao có chút cộc khi mới dậy, hai tay xoa đôi mắt nhập nhèm, bà chu môi nói: “Lệ tổng, anh lại thế nào, hơn nửa đêm có để cho người ta ngủ hay không…”

 

Lời của bà vẫn chưa nói hết: “ba” một tiếng, Lệ Quân Mặc trực tiếp vứt quyển giang hò bí tịch kia xuống chăn bà: “Cô xem đây là cái gì!”
 
Chương 1549


Chương 1549:

 

Giang hồ bí tịch của bà!

 

Lâm Thủy Dao hai mắt sáng ngời, nhanh chóng lật quyển giang hồ bí tịch kia ra, bà xem rất nghiêm túc, vừa đọc vừa tắm tắc nói: “Oa, lợi hại lợi hại, tôi như mở ra biển kiến thức mới vật, thật không hỗ là giang hồ bí tịch mắt tích đã lâu!”

 

Lệ Quân Mặc đứng ở mép giường: “…

 

Ông cho rằng sau khi bị bắt bà hẳn là mặt đỏ, xấu hồ, hận không thể độn thỏ.

 

Nhưng bây giờ người phụ nữ đang nồng nhiệt thưởng thức quyền giang hồ bí tịch kia, còn không quên tiền hành phê bình là ai!

 

“Lâm Thủy Dao, cô là phụ nữ đấy, cô đến tột cùng có biết hai chữ “thấy thẹn” là viết thế nào hay không?”

 

“Hả?” Lâm Thủy Dao ngẳng đầu, vô tội đơn thuần nhìn ông, sau đó gật đầu: “Biết a, Lệ tổng, anh không biết viết hai chữ thấy thẹn hả, tôi có thể viết cho anh xem, dạy anh nhé.”

 

Lệ Quân Mặc thiếu chút nữa đã bị tức chết rồi, ông vươn bàn tay ra muốn lấy lại quyển giang hồ bí tịch kia: “Cám cô đọc nó, tôi tiêu hủy nó ngay bây giờ!”

 

What?

 

Tiêu hủy giang hồ bí tịch?

 

Não của ông có phải úng nước rồi có phải hay không, đồ tốt như vậy cũng không biết thưởng thức?

 

“Không muốn! Không được động vào giang hò bí tịch của tôi!” Lâm Thủy Dao nhanh chóng nâng cao tay lên, không cho ông đoạt.

 

Thân thể cao to như ngọc Lệ Quân Mặc lấn qua, một bàn tay đã nắm được cổ tay trắng của bà, một bàn tay khác ung dung cướp bí tịch.

 

Người đàn ông này nhìn cao quý nhã nhặn, không nghĩ tới lực đạo lại lớn như vậy, Lâm Thủy Dao bị ông khống chế không thể động đậy, rất nhanh thì rơi xuống thế hạ phong, mắt thấy bí tịch sắp bị ông lầy mắt.

 

Làm sao bây giờ?

 

Lâm Thủy Dao lóe lên một ý, nhanh chóng nhét quyển giang hồ bí tịch kia vào trong váy ngủ mình, sau đó để lên ngực mình đưa đến trước mặt ông: “Anh cướp đi, có bản lãnh thì qua đây cướp đi.”

 

Bà lại dám nhét bí tịch vào trước ngực của mình!

 

Lệ Quân Mặc nhìn dáng người bà, hiện tại bí tịch nhét vào tới ngực bà phồng lên, viền mắt ông bị kích thích đỏ lên.

 

“Lệ Quân Mặc, sao anh không cướp đi, anh không dám đúng không?” Lâm Thủy Dao cắt cao giọng.

 

Cổ họng Lệ Quân Mặc khẽ động, sau đó đẩy bà, Lâm Thủy Dao trực tiếp bị đẩy xuống giường.

 

Lâm Thủy Dao còn không biết chuyện gì xảy ra, bà muốn ngồi dậy, thế nhưng Lệ Quân Mặc đã từ bên trên đổ xuống, ác độc nói: “Lâm Thủy Dao, đây là cô tự tìm, tôi đã nhịn cô thật lâu!”

 

Ông cúi đầu hôn lên của bà.

 

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Lâm Thủy Dao quên cả cắn chặt răng, Lệ Quân Mặc liền tiến quân thần tốc, bá đạo cướp đi tất cả hô hắp của bà.

 

Phản ứng đầu tiên của Lâm Thủy Dao chính là, kỹ năng hôn của ông so với lần trước có tiền bộ rất lớn.

 

Lần trước ông còn khó khăn đụng phải khóe môi bà, đàn ông dường như trời sinh có thiên phú ở phương diện này, trải qua chỉ đạo của bà, lúc này đây ông đã hôn tùy theo ý mình.

 

*Ưml” Lâm Thủy Dao chống hai tay lên lồng ngực ông, bắt đầu phản kháng, muốn đầy ông ra.

 

Lệ Quân Mặc dùng máy ngón tay thon dài giữ cổ tay trắng bà hai đặt trên đỉnh đầu, bắt đầu hôn mặt bà: “Không phải thích cô thích quyển giang hồ bí tịch đó sao, vậy tối nay chúng ta liền tham thảo thật kỹ từng cái.”

 

Ông khàn giọng nói với bà.
 
Chương 1550


Chương 1550:

 

*..” Lâm Thủy Dao thế mới biết người đàn ông này chẳng những không được thỏa mãn mà còn rất hư hỏng!

 

Lúc này ông lui đi vẻ cắm dục ngày thường, chẳng khác gì những người đàn ông khác.

 

“Lệ Quân Mặc, không muốn, anh mau buông tôi ra! Không phải anh không thích ép buộc phụ nữ sao, không phải anh nói dưa hái xanh không ngọt sao?”

 

“Tôi còn chưa ăn, làm sao biết cô ngọt hay không?” Lệ Quân Mặc nói bên tai bà.

 

Lâm Thủy Dao biết đại khái lúc này ông đã quyết tâm rồi, ông đã hơn hai mươi năm không chạm vào phụ nữ, bây giờ có thể nhịn xuống mới lạ.

 

Thế nhưng, bà không muốn mà!

 

“Lệ Quân Mặc, anh dám! Nếu như anh ép buộc tôi, sớm muộn tôi cũng có một ngày sẽ giết chết anh!”

 

Lệ Quân Mặc nhắm đôi mắt đỏ thắm: “Tôi đây hiện tại liền cho cô mạng của tôi!”

 

Sau năm phút, trong phòng tràn đầy mùi vị hoan ái, trong hốc mắt đỏ thắm của Lệ Quân Mặc dâng lên vẻ chán chường và thất bại.

 

Lâm Thủy Dao dưới người chớp chớp mi, sợ hãi lại không chắc chắn nhìn ông: “Anh… anh đã khỏe rồi?”

 

Năm phút đồng hồ…

 

Trừ bỏ màn dạo đầu, Lâm Thủy Dao đánh giá một chút, hai phút, không thể nhiều hơn nữa, không thì cho không ông luôn!

 

Mặt Lệ Quân Mặc đen như đít nồi, ông buông lỏng Lâm Thủy Dao, rút người ra.

 

Ngón tay thon dài móc đồ ngủ trên thảm lên, sau đó mặc lên người, ông điều chỉnh trạng thái một chút, sau đó ngoái đầu nhìn bà: “Có muốn tắm hay không?”

 

Lâm Thủy Dao thuận tay cầm một cái gối dùng sức đập trúng khuôn mặt tuần tú của ông: “Không muốn!”

 

Lệ Quân Mặc có tránh, gối đập phải khuôn mặt tuần tú ông rồi rớt xuống.

 

“Lệ Quân Mặc, chuyện này tôi không để yên cho anh đâu!”

 

Ánh mắt Lệ Quân Mặc tối sầằm, mím môi mỏng thành độ cong lạnh lẽo: “Lâm Thủy Dao, nhìn cho rõ thế cục, là cô tới trêu chọc tôi, làm cô là tôn trọng cô.”

 

*…” Lâm Thủy Dao giật giật hàng mày thanh tú.

 

Lệ Quân Mặc nhíu mày theo, trong giọng nói khàn khàn tràn ra vẻ lo lắng mà mình cũng không dễ dàng phát giác: “Lâm Thủy Dao, cô làm sao vậy?”

 

Lâm Thủy Dao chau hàng mày thanh tú, hai chân đau đớn cọ vào nhau: “Tôi bị người đâm.”

 

Lệ Quân Mặc đi vào phòng tắm, sau đó lấy một cái khăn lông ấm trở về, váy ngủ trên người bà bị ông kéo rách, ông cầm áo sơ mi đen sạch sẽ mặc vào trên người bà, giúp bà mặc quần áo, giọng nói khàn khàn thắm vẻ dịu dàng: “Có đau hay không?”

 

Lâm Thủy Dao cúi đầu, không nói chuyện với ông.

 

Lệ Quân Mặc hơi xúc động: “Hỏi cô một lần nữa, có đau hay không, nói.”

 

Lâm Thủy Dao đạp một cước về phía ông: “Anh con mẹ nó bị ngu à, tôi đau thành như vậy anh còn ý vị hỏi tôi có đau hay không?”

 

Lệ Quân Mặc bị đạp mạnh ở bắp đùi, toàn bộ khuôn mặt tuần tú ông xoát một cái trở nên tái nhợt.

 

“Lệ Quân Mặc, anh đi ra ngoài mua thuốc cho tôi!”

 

“Thuốc gì?”
 
Chương 1551


Chương 1551:

 

“Anh thật không biết hay là giả vờ không biết thế, tôi còn rất trẻ, rất có thể sẽ mang thai, anh đi mua thuốc tránh thai đi.”

 

Lệ Quân Mặc đứng dậy, giọng nói cứng ngắc không vui nói: “Tôi không đi!”

 

Lâm Thủy Dao cũng nổi nóng: “Lệ Quân Mặc, tuy là tôi chọc anh thế nhưng lẽ nào anh không muốn trả tiền cho hai phút vừa rồi của mình sao?”

 

Hai phút…

 

Lệ Quân Mặc hung hăng nhìn chòng chọc bà mấy giây sau xoay người xuống giường, ông mặc đồ ngủ sau đó mở cửa phòng ra.

 

Ngoài cửa có một người bất ngờ không kịp đề phòng bị đẩy ngã: “Ai nha, ngã chết ta.”

 

Là Lệ lão phu nhân.

 

Lệ Quân Mặc: “…”

 

“Ai nha, ta đang ở đâu, ta là ai, ta đang làm gì thế nhỉ,” Lệ lão phu nhân vừa nói vừa liếc trộm Lâm Thủy Dao trong phòng, sau đó huých huých bả vaiLệ Quân Mặc, nhỏ giọng khích lệ nói: “Con trai, chơi trễ như thế, con được nha, mãnh nam đó.”

 

— Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu —– Trên chiếc xe sang trọng đang phóng nhanh đi, Lục Tư Tước ngồi phía sau xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô gái càng lúc càng xa ở phía sau.

 

Vừa rồi anh đã thấy cô, dĩ nhiên cũng thấy cô đuồi theo xe anh một đường.

 

Là cô.

 

Anh nhận ra cô.

 

Cô gái ngày ấy ở chùa muốn kết bạn Wechat với anh.

 

Tống Minh trước mặt nhìn thoáng qua chủ tịch nhà mình, đây là lần đầu tiên anh ta thấy chủ tịch nhà mình đặt mắt trên người một cô gái.

 

Tân chúa tể một đời thương giới, tương lai cô gái đứng cạnh chủ tịch nhà mình này cũng sẽ là trâm anh thế gia làm Lục gia đương gia chủ mẫu, cho nên rất nhiều cô gái chen chúc xông đến anh.

 

Tống Minh cũng nhìn thoáng qua sau lưng, anh ta cũng nhận ra Liễu Anh Lạc.

 

“Chủ tịch, đó không phải là… cô gái ở chùa ngày đó sao, hôm nay sinh nhật của ngài, cô ấy chắc là tới tặng quà sinh nhật.”

 

Lục Tư Tước nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, như có như: không liếc Tống Minh: “Thư ký Tống, cậu và cô bé này rất thân?”

 

Tống Minh: “…”

 

Không, không hề quen biết luôn đấy.

 

Lục Tư Tước trước sau hai đời vẫn bá đạo thích ăn dấm chua như cũ, quỷ hẹp hòi!

 

Hai phút Lệ Quân Mặc cảm giác mình bị đâm đau đớn: “…

 

Mẹ!”

 

Thấy tâm tình Lệ Quân Mặc không tốt, Lệ lão phu nhân như một làn khói chạy về phòng mình: “Con trai, cố lên, con là giỏi nhất!”

 

Lệ Quân Mặc cạn lời, ông khoác áo khoác ngoài cầm chìa khóa xe lên, lái xe đến tiệm thuốc gần nhà.

 

Lệ Quân Mặc đến tiệm thuốc mua thuốc tránh thai, nhưng ông không lập tức trở về, mà lười biếng ngồi trên thân xe, hút một điều thuốc.

 

Gió lạnh ban đêm phát tới trước mặt, có thể để tỉnh khỏi mê man.
 
Chương 1552


Chương 1552:

 

Rất rõ ràng, đêm nay ông mắt khống chế.

 

Mấy năm nay ông không hứng thú với phụ nữ, đêm nay lại mất tự chủ như tên lỗ mãng vậy, mấu chót nhất là, ông làm rất khó coi, tự tay viết xuống một đoạn sỉ nhục.

 

Nhớ tới dáng vẻ người phụ nữ tức giận không tình nguyện dưới thân ông, yết hầu Lệ Quân Mặc cuộn lại, ông bây giờ bị cái gì thế, lại muốn làm lần nữa.

 

Lúc này những người đi đường nhao nhao dừng lại nhìn ra xa, dưới ánh đèn đường ban đêm có rất nhiều cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, các cô len lén nhìn Lệ Quân Mặc.

 

Lệ Quân Mặc còn rất trẻ, chỉ hơn 40 tuổi, đàn ông ở tuổi này thành thục lại thành công thượng lưu vốn đã là mị lực khó có thể dùng lời diễn tả được, đã từng là con cưng của Đề Đô trong năm tháng lắng đọng trong càng phát ra cao quý, trên người lại lộ ra khí độ sạch sẽ chỉ có ở một thế gia công tử, ông giống như là một khối sắt nam châm hấp dẫn mọi ánh mắt.

 

Lệ Quân Mặc đi ra gắp gáp, căn bản không thay quần áo, chỉ mặc áo khoác đen bên ngoài, hiện tại ông lười biếng dựa trên thân xe, mơ hồ có thể thấy được đồ ngủ lụa bên trong ông, ăn mặc như vậy vậy mà cũng bị ông mặc thành cảm giác cao cấp.

 

Hơn nữa, trên chân Lệ Quân Mặc là một đôi dép.

 

Ai có thể nghĩ tới con cưng Đề Đô Lệ Quân Mặc lại hơn nửa đêm xỏ dép đi ra ngoài mua thuốc tránh thai?

 

Các cô gái trẻ xinh đẹp nhìn ông, nhao nhao mặt đỏ tim đập.

 

Lệ Quân Mặc cũng không chú ý tới những thứ này, ông dập tắt mẫu thuốc lá trong tay, sau đó xoay người lên xe, xe sang nhanh chóng lái đi.

 

Lệ Quân Mặc về tới Lệ gia đại trạch, đẩy cửa phòng ra, ông không thấy bóng dáng Lâm Thủy Dao trên giường đâu.

 

Vừa rồi lúc ông đi bà vẫn còn ở, hiện tại ông đã về bà lại không thấy đâu.

 

Bà đi đâu rồi?

 

Lệ Quân Mặc đặt thuốc tránh thai xuống, sau đó nhìn quanh phòng, trong phòng trống không, Lâm Thủy Dao thực sự biến mắt.

 

Đã trễ thế này, bà đi đâu?

 

Lệ Quân Mặc nhanh chóng ra ngoài, muốn gọi người làm nữ: “Người đâu…”

 

“Đừng kêu.” Lệ lão phu nhân xuất hiện: “Quân Mặc, con đang tìm Dao Dao đúng không, Dao Dao nói nó có việc gấp, đi trước rồi.”

 

Cái gì, bà đi rồi?

 

Bà không phải ngày mai mới đi sao?

 

Lệ lão phu nhân qua đây, dùng cùi chỏ đẩy Lệ Quân Mặc một cái, mập mờ trừng mắt nhìn: “Làm sao, Dao Dao mới đi một hồi con đã nhớ nó à, trước đây cũng không phát hiện con dính người như thế.”

 

*..” Lệ Quân Mặc hoàn toàn không muốn nói chuyện với Lệ lão phu nhân, ông xoay người vào phòng.

 

Rất nhanh, ông thấy được trên tủ đầu giường có một tờ giấy nhỏ được đè xuống, trên tờ giấy có một hàng chữ nhỏ đẹp mắt — đồ ngốc, tôi đi đây, giang hò bí tịch cũng mang đi luôn.

 

Lệ Quân Mặc thế mới biết mình bị lừa, bà là bác sĩ, có cách để tránh thai, vừa rồi bà bảo ông đi mua thuốc tránh thai chỉ là đuổi ông đi, mà bà nhân cơ hội mang theo Công Ti g ` quyên giang hô bí tịch bỏ chạy!

 

Người phụ nữ này!

 

Lệ Quân Mặc rất tức giận, lúc này ông phát hiện phía dưới tờ giấy còn có chữ, ông nhìn xuống dưới, chỉ thấy bà viết ~- tức giận đúng không Lệ tổng, đừng tức giận nha, tôi có quà cho anh.

 

Bà để lại quà cho ông?
 
Chương 1553


Chưong 1553:

 

Mi tâm đang nhíu chặt tùng của Lệ Quân Mặc thả lỏng đôi chút, người phụ nữ này coi như có chút lương tâm.

 

Ông nhìn xuống tiếp, muốn nhìn thử bà tặng gì.

 

Rất nhanh ông liền thấy món quà đó, bà viết vài chữ to — cây khương hoạt, chuyên trị thận hư!

 

Bà nói, cây khương hoạt, chuyên trị thận hư.

 

Mặt Lệ Quân Mặc đen thùi, Lâm Thủy Dao, ông đến ý muốn bóp chết bà cũng có!

 

Hạ Tịch Quán vẫn chưa rời khỏi Đề Đô, vì cô lo lắng cho Diệp Linh, hôm nay Diệp Linh kết thúc lịch trình, cùng Hạ Tịch Quán uống cafe.

 

Trong quán cà phê, hai cô bạn thân ngồi ở chỗ gần cửa sổ, ngày hôm nay Diệp Linh mặc một chiếc áo len len màu hồng cánh sen, áo len rộng thùng thình, ngược lại tôn lên đầu vai cô oánh nhuận, mềm mại không xương, phía dưới là chiếc quần ống bó màu đen, ống quần được xắn lên hai vòng, lộ ra mắt cá chân tinh xảo, mái tóc dài cuộn sóng lười biếng xỏa trên đầu vai của cô, khuôn mặt lớn chừng bàn tay nanh như đóa hồng đỏ khó khăn lắm mới nở rộ, khoe ra sắc đẹp quyền rũ.

 

“Linh Linh, nghe nói Có Dạ Cẩn sắp kết hôn rồi?” Hạ Tịch Quán hỏi.

 

Diệp Linh nắm muỗng nhỏ, khuấy cà phê trong ly, cô cong đôi môi đỏ mọng thờ ơ nói: “Đúng vậy, nghe nói đối tượng anh ta kết hôn là thiên kim đại tiểu thư Tiền Tư Tư của trùm giải trí Tiền gia, đây cũng tính là đám cưới hào môn, môn đăng hộ đối đó!”

 

“Cái gì mà môn đăng hộ đối, Linh Linh, tớ hỏi cậu, Có Dạ Cần kết hôn rồi, cậu thì sao?”

 

Diệp Linh uống một ngụm cây cà phê: “Anh ta kết hôn đâu liên quan gì tới tớ, nhiều lắm tớ có thêm bà chị dâu.”

 

*.. Linh Linh!” Hạ Tịch Quán cầm tay Diệp Linh: “Thanh xuân con gái rất quý báu, cậu đã theo Có Dạ Cần bốn năm rồi…

 

Hạ Tịch Quán trở về Lan Lâu Cổ Quốc sinh hạ tam bào thai đến giờ, ước chừng đã qua bốn năm.

 

Diệp Linh không có biểu tình gì, cô nâng tay lên cuốn mái tóc bên dưới quai hàm, trong thần sắc nhàn nhạt lười biếng toát ra phong tình vạn chủng: “Quán Quán, cậu đừng hiểu lầm, bốn năm này Cố Dạ Cần cũng không chạm vào tớ, chúng tớ vẫn là tình cảm anh em rất thuần khiết.”

 

Năm đó Hạ Tịch Quán và Diệp Linh cùng xưng danh Hải Thành Song Xu, Nam Quán Bắc Linh thiên tư quốc sắc, thế nhưng hai người các cô là tuyệt nhiên hai kiểu bắt đồng.

 

Hạ Tịch Quán tiên khí linh động, thông tuệ vô song, mà Diệp Linh chính là một đóa hồng có gai, từ nhỏ chính đã diễm áp tứ phương, kiểu xinh đẹp của cô sẽ bị đám con gái ghen ghét công kích, nếu như không có bối cảnh cường đại, cũng sẽ bị đám đàn ông thượng lưu phân chia, trở thành đồ chơi của người khác.

 

Hạ Tịch Quán kinh ngạc trợn to hai mắt, cô vẫn rất hiểu Có Dạ Cần, máy năm này Cố Dạ Cẩn lại có thể cố nén không chạm vào Diệp Linh?

 

“Linh Linh, cậu nói thật à? Cố Dạ Cần có phải đổi tính rồi hay không?”

 

“Không phải,” Diệp Linh lắc đầu: “Anh ta đại khái là…

 

muốn chạm lại không dám chạm, anh ta không dám theo đuổi dục vọng ở đáy lòng, Có Dạ Cần vẫn là người thanh tỉnh mà ẩn nhẫn như vậy, tự chủ của anh ta cường đại đến đáng sợ.”

 

Điểm này Hạ Tịch Quán rất công nhận, trong xương Cố Dạ Cần chỉ có chút “nguyên tố” hắc ám của đàn ông, càng nhiều là “nguyên tố” thanh tỉnh mà tự chế của đàn ông, còn đáng sợ hơn.

 

“Quán Quán, chúng ta trở về thôi.”

 

Hai cô bạn thân ra quán cà phê, bởi vì hôm nay Hoa Tỷ lái xe bị người khác tông vào đuôi xe, xe bảo mẫu cũng không tới đón, Hạ Tịch Quán và Diệp Linh dứt khoát vẫy.

 

tay gọi một chiếc xe taxi.

 

Xe taxi còn chưa tới, một chiếc Aston Martin đã ngừng lại.
 
Chương 1554


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1554:

 

Chiếc xe Aston Martin bản giới hạn toàn thế giới này toàn thân tản ra tia sáng khiêm tốn nội liễm lại xa hoa, ở trên đường nửa đêm có vẻ phá lệ chói mắt, hiện tại xe chậm rãi ngừng lại, cửa sổ lái xe trượt xuống, lộ ra một gương mặt đẹp trai không gì sánh được, là Cố Dạ Cần.

 

Có Dạ Cẩn tới.

 

Diệp Linh còn kéo tay Hạ Tịch Quán, thấy Có Dạ Cẩn cô cũng không có tâm tình gì lớn, mà là gợi lên đôi môi đỏ liễm diễm, ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Anh trai.”

 

Hôm nay Có Dạ Cần mặc tây trang hợp thể màu đen, chất vải thượng đẳng bị là nóng không chút nếp uốn nào, khí chất anh đạm mạc mỏng lãnh, rất khó để người ta nhìn ra anh đang suy nghĩ cái gì.

 

Hiện tại ánh mắt anh rơi trên khuôn mặt nhỏ kiều diễm của Diệp Linh: “Đi đâu? Anh đưa bọn em đi.”

 

Lúc này trong xe sang truyền đến một giọng nữ ỏn ẻn: “Dạ Cần, là ai 4?”

 

Chỗ cạnh tài xế có người, chính là đối tượng kết hôn Tiền Tư Tư của Có Dạ Cần.

 

Tiền Tư Tư cao gây, rất đẹp, hiện tại cô ta nghiêng người qua đây, nhìn Diệp Linh và Hạ Tịch Quán.

 

Có Dạ Cần mặt không đổi lên tiếng: “Em gái tôi.”

 

Anh nói Diệp Linh là em gái anh.

 

“Ah, em đã sớm nghe nói anh có một cô em gái, hơn nữa còn là đại minh tinh hot nhất vòng giải trí bây giờ Diệp Linh, hóa là thật.” Tiền Tư Tư cười nhìn về phía Cố Dạ Cần, trong mặt mày đều là vẻ ngưỡng mộ cùng sỉ mê với người đàn ông, vừa nói cô ta vừa nhìn về phía Diệp Linh ngoài xe: “Em Linh Linh, chào em, chị là Tiền Tư Tư.”

 

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


 

Hiện tại, anh vẫn nhìn Diệp Linh, từ giây phút khi Diệp Linh xuất hiện trở đi, anh chưa từng dời mắt qua.

 

Tiền Tư Tư nhanh chóng nói: “Em Linh Linh, em với bạn em đi đâu thế, chị và Dạ Cẩn có thể tiễn các em đoạn đường.”

 

Diệp Linh lắc đầu: “Cảm ơn chị dâu, chúng em đón xe là được rồi, sẽ không làm kỳ đà cản mũi chị và anh đâu.”

 

Tiền Tư Tư trôi chảy như vậy, cũng không phải là thực sự muốn tiễn Diệp Linh đoạn đường, hiện tại Diệp Linh từ chối, cô ta còn muốn giả bộ khổ sở, thế nhưng lời cô ta còn chưa cất ra, bên tai liền truyền đến giọng nói trầm thấp từ tính của Cố Dạ Cẩn: “Nơi đây không dễ bắt xe, đừng quậy nữa, lên xe đi.”

 

Tiền Tư Tư cứng đờ, người đàn ông bên người lấy một giọng nói vô cùng cường thế bá đạo nói câu “đừng quậy nữa” ra khỏi miệng, có thể xem thành anh trai đang nói cùng em gái mình, thế nhưng… lời này từ trong miệng Cố Dạ Cẩn cất ra liền sinh ra một loại ảo giác người đàn ông đang ra lệnh người phụ nữ của mình.

 

Diệp Linh nhìn một chút đoạn đường ở đây, cũng không có kiểu cách nữa: “Vậy được rồi, cảm ơn anh và chị dâu, Quán Quán, chúng ta lên xe thôi!”

 

Diệp Linh cùng Hạ Tịch Quán lên xe ngồi ở phía sau.

 

Aston Martin vững vàng bay nhanh trên đường, Cố Dạ Cần mắt nhìn thẳng lái xe, bầu không khí trong xe rất an tĩnh, trong an tĩnh lại lưu động một khí tức quỷ dị.

 

Lúc này Tiền Tư Tư phá vỡ im lặng: “Em Linh Linh, năm nay em 24 tuổi nhỉ! Có bạn trai gì chưa?”

 

“Vẫn chưa, mấy năm này công việc em khá bề bộn, đang trong thời kỳ đang nổi, bên người lại có rất nhiều paparazi canh như sói đói, nên không có cơ hội quen bạn trai, chị dâu chị quen nhiều người, néu thích hợp giới thiệu cho em một chút nha.” Diệp Linh nói.
 
Chương 1555


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1555:

 

Tiền Tư Tư vui vẻ gật đầu: “Được, chị nhất định sẽ giúp em lưu ý, Dạ Cần, đây chính là điểm không tốt của anh đó, bên cạnh anh nhiều giám đốc như vậy, cũng nên quan tâm một chút chuyện chung thân đại sự của em gái mình chứ.”

 

Tiền Tư Tư dịu dàng nhìn về phía Có Dạ Cẩn bên người.

 

Có Dạ Cần ngắng đầu, đồng tử thanh bần xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về phía Diệp Linh phía sau.

 

Màu hồng cánh sen vẫn là màu rất kén chọn phụ nữ, thế nhưng Diệp Linh môi hồng răng trắng, mặt mày như họa, khống chế rất tốt gam màu này, khuôn mặt nhỏ nhu mì kia cũng được tôn lên xinh đẹp không thể tả.

 

Ánh mát Cố Dạ Cần trầm xuống, yết hầu cuộn lại: “Linh Linh, em muốn anh giới thiệu đàn ông cho em sao, hửm?”

 

Diệp Linh đón nhận ánh mắt của anh: “Đương nhiên muốn ạ, hơn nữa anh ơi, anh còn phải giới thiệu người tốt cho em, em muốn kiểu tướng mạo anh tuần, vóc người cường tráng, nghe lời em còn có thể chọc em vui vẻ ấy.”

 

Có Dạ Cần nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, anh móc môi mỏng ra vẻ châm chọc giễu cọt, sau đó tràn ra tiếng xì khẽ: “Ha Ha.

 

Một tiếng này hạ xuống, bầu không khí miễn cưỡng duy trì trong xe trong nháy mắt đóng băng.

 

May mắn chính là, rất nhanh đã tới điểm đến, Diệp Linh và Hạ Tịch Quán xuống xe.

 

Hai cô bạn thân đi cùng một chỗ, vẫn không lên tiếng Hạ Tịch Quán kéo ống tay áo Diệp Linh, nhỏ giọng nói: “Xe của Cố tổng vẫn chưa đi, anh ta đang nhìn cậu kìa, Tiền Tư Tư vẫn còn ở bên, anh ta thực sự không hề kiêng dè.”

 

Diệp Linh không quay đầu, nụ cười đọng trên khuôn mặt nhỏ ban nãy chậm rãi biến mắt, cô nhàn nhạt mà lười biếng nói: “Anh ta chính là không sợ gì, ngược lại cũng không phải không cưới được vợ, cô vợ này chạy, cô vợ kế tiếp đã chạy tới rồi, Quán Quán, không cần để ý đến anh ta, anh ta chính là một kẻ điên.”

 

Trong chiếc Aston Martin, Cố Dạ Cẩn vẫn đưa mắt nhìn Diệp Linh vào nhà trọ mới thu hồi ánh mắt, anh đạp chân ga, xe sang lần nữa bay nhanh trên đường.

 

Tiền Tư Tư nhìn anh, nỗ lực cười nói: ‘Dạ Cẩn, Em Linh Linh thật xinh đẹp, so với TV và trong tạp chí còn hấp dẫn hơn nhiều, người ta nói em Linh Linh là bây giờ đỉnh phong ở giới giải trí, hôm nay vừa nhìn, quả nhiên danh bắt hư truyền.”

 

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


 

Bồi ngủ?

 

Hai chữ “bồi ngủ” này quá vi diệu rồi, Tiền Tư Tư cho rằng Có Dạ Cần sẽ tức giận, thế nhưng chỉ thấy Cố Dạ Cẩn nghe hai chữ đó chậm rãi nhướng mày kiếm, tự dưng sinh ra vài phần lưu manh, ngay cả đôi môi mỏng đều móc ra đường vòng cung nghiền ngẫm.

 

Bồi ngủ…

 

Cô từng bồi ngủ anh sao?

 

Sao anh không biết thế?

 

Rất hiển nhiên, cô không có.
 
Chương 1556


Chương 1556:

 

Thời gian hai người thân mật rất ít, cô không chịu, mỗi lần anh chạm tới cô cô đều trở nên cứng ngắc, sắc mặt tái nhọt, toàn thân rét run, bày ra bộ dạng bị cưỡng gian cho anh xem.

 

Anh cũng không dám thực sự chạm vào cô, một khi một người đàn ông bắt đầu không quản được nửa người dưới của chính mình thì rất nguy hiểm, anh không dám phóng túng chính mình mê muội trên người cô.

 

Cánh cửa dục vọng một khi đã mở ra, liền không thể đóng được.

 

Anh đang cười, hơn nữa cười… tà khí như thế, Tiền Tư Tư đã mẫn cảm nhận thấy được sự dị thường giữa đôi ngụy huynh muội này, Tiền Tư Tư nhất thời cảm thấy nguy cơ tứ phía, nhưng trên mặt cô ta vẫn cười: “Dạ Cần, em Linh Linh còn nhỏ, em thực sự sợ em ấy lầm đường lạc lối, dù sao hiện tại các cô gái xinh đẹp đều sẽ câu dẫn đàn ông, muốn thu được cho mình tắm phiếu cơm dài hạn cho mình…”

 

“Cô muốn nói cái gì?” Lúc này Cố Dạ Cẩn đột nhiên lên tiếng cắt đút lời cô ta.

 

Tiên Tư Tư quay đâu, lập tức liên đụng phải đôi con ngươi đen nhánh lạnh lẽo kia, hiện tại anh đang nhìn cô ta.

 

Thần sắc anh rất nhạt, đôi mắt bình tĩnh không chút lay động, nhưng nhìn kỹ phía dưới tròng mắt của anh dường như có hai vực sâu nguy hiểm lại đáng sợ, không cẩn thận liền có thể nuốt chửng người ta xuống phía dưới.

 

“Em…”

 

“Tiền đại tiểu thư, mẹ tôi rất thích cô, tôi cũng nguyện ý cưới cô, chỉ cần cô yên tĩnh không gây chuyện, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, cô có thể trở thành Cố thái thái, cho nên, về sau có máy lời nên dùng não rồi hãng nói, có một số việc cho dù đã nhìn ra cũng phải nhắm mắt lại, hiểu chưa?”

 

*..” Trái tim Tiền Tư Tư trong nháy mắt chìm vào đáy cốc, anh… anh đây là đang ám chỉ cái gì?

 

Anh có cái loại tâm tư ham muốn này đối với em gái mình, bây giờ bị cô ta – vị hôn thê chộp được, anh chẳng những không che lắp, còn dám hung hăng ngang ngược như thế!

 

Có Dạ Cẩn nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, điện thoại tới, là thư ký gọi.

 

Có Dạ Cần án phím nhận: “Alo.”

 

Giọng của thư ký nhanh chóng truyền đến: “Chủ tịch, bố ngài tới Đề Đô rồi, hiện tại đang đi tìm… Diệp tiểu thư.”

 

Cái gì?

 

Có Dạ Cần nhanh chóng nhíu lên mày kiếm, giữa mi tâm anh tuấn dâng lên một tầng khói mù, cũng không nói gì, anh trực tiếp cúp điện thoại.

 

Tiền Tư Tư cũng đã nhận ra khí tràng chọt trở nên lạnh của người đàn ông, cô ta quan tâm hỏi: “Dạ Cần, đã xảy ra chuyện gì?”

 

Một giây kế tiếp tiếng thắng xe chói tai vang lên, Cố Dạ Cần dừng xe bên đường, sau đó phun ra hai chữ hờ hững vô tình: “Xuống xel”

 

Cái gì?

 

Anh bảo cô ta xuống xe?

 

Tiền Tư Tư nhìn một chút, bây giờ đang ở trên đường cao tốc, anh lại muốn ném cô vào đường cao tốc!

 

Lúc này Có Dạ Cần quay đầu, một ánh mắt sắc bén bỗng rơi qua đây: “Làm sao, muốn tôi mời xuống xe?”

 

*” Sắc mặt Tiền Tư Tư tái nhợt, hai mắt đỏ bừng, cô ta siết chặt tay, sau đó mở cửa xe xuống xe: “Dạ Cần, em…”

 

Có Dạ Cần đạp chân ga, chiếc Aston Martin phóng đi như hỏa tiễn.

 

Tiền Tư Tư bị gió xe cuốn lên một tầng bụi, cô ta đã phát cáu phát điên, cô ta còn sự thật tò mò, rốt cuộc chuyện gì đã làm cho Cố Dạ Cần luôn luôn thanh bản tự chế trong nháy mắt biến sắc mặt?

 

Hạ Tịch Quán ở chỗ Diệp Linh chơi một chút rồi lập tức trở về, Diệp Linh rót đầy bồn tắm và rải thêm hoa hồng thư giãn, sau đó mặc váy ngủ hai dây đi ra.
 
Chương 1557


Chương 1557:

 

Lúc này “ding dong” một tiếng, chuông cửa căn hộ của cô vang lên.

 

Là ai2 Diệp Linh thuận tay cầm áo khoác ngoài phủ thêm, sau đó mở cửa ra, ngoài cửa là bố của Cố Dạ Cần – Có Hiền.

 

Tình cảm của Diệp Linh đối với Có Hiền rất phức tạp, năm đó bố mẹ cô chết trong tai nạn giai thông, anh trai ruột lại mắt tích trong một đêm, cô lập tức làm cô nhi, đúng lúc đó Có Hiền xuất hiện, mang cô về Có gia.

 

Diệp Linh rất cảm kích Có Hiền, bác Cố trong khoảng thời gian rất dài như đã làm bó cô, thế nhưng cô rất nhanh đã nghênh đón chửi rủa sắc bén của Cố phu nhân, trong đó rất nhiều lời mắng cô giống với mẹ cô, đều là hồ ly tinh, trưởng thành liền muốn bò lên trên giường Có Hiền.

 

Cứ như vậy, Diệp Linh cảm giác giữa mình và Cố Hiền rất lúng túng, theo lớn lên, cô cũng càng ngày càng cách Có Hiền thật xa.

 

Hiện tại không ngờ Có Hiền sang đây thăm cô.

 

“Bác Có, sao bác lại tới đây?”

 

Cố Hiền từ ái nhìn Diệp Linh: “Linh Linh, bác vừa lúc tới Đề Đô làm một chút việc, cho nên tiện đường tới thăm con, mấy năm này con cũng không về nhà, cũng không chủ động liên lạc bác, bác lo lắng cho con.”

 

“Bác Có, con rất tốt ạ, bác không cần lo đâu ạ.”

 

Cô Hiên nhìn thoáng qua trong căn hộ: “Linh Linh, trong căn hộ con có ai không, chúng ta vào nói chuyện đi.”

 

Diệp Linh đã trưởng thành, mặc kệ Cố Hiền đối với cô là tâm tư gì, hai người cũng không thích hợp ở một chỗ: “Bác Cố, bạn con ở bên trong, đêm nay không tiện lắm.”

 

Cố Hiền gật đầu: “Linh Linh, kỳ thực những lời này của bác, bác với mẹ con là cố nhân, trước đây đón con về nhà chính là muốn nuôi con như con gái, nhưng vợ bác…”

 

Nói rồi Cố Hiền nặng nề thở dài một hơi: “Con à, máy năm nay con thẹn với con, khổ con rồi.”

 

Hàng mi như cánh quạt của Diệp Linh run lên: “Bác Có, bác không thẹn với con mà, trong lòng con rất cảm kích bác.”

 

“Linh Linh, bác…” Cố Hiền muốn nói lại thôi, đầy mặt bi thương, sau đó gã chậm rãi vươn tay, kéo bàn tay nhỏ của Diệp Linh.

 

Còn chưa kéo đến, lúc này bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười thật thấp: “Bó, bố tới Đế Đô sao không nói với con một tiếng?”

 

Diệp Linh ngẳng đầu, lập tức liền tháy Có Dạ Cản.

 

Có Dạ Cần tới, hiện tại cao ngất đứng lặng ở trong góc phòng mờ tối phía trước, ánh sáng bên kia rất yếu, khuôn mặt đẹp trai không thể kén chọn kia ẩn ở bên trong lộ ra vài phần bí hiểm.

 

Anh tới gấp gáp, nơi đầu vai phẳng đọng phong sương giá rét, mặc dù đang cười, nhưng nụ cười lại lạnh thấu xương.

 

— Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu —— Sáng sớm hôm sau, Lục Tư Tước đến công ty, tiếp tân nhanh chóng chào đón: “Chủ tịch, những thứ này đều là nhóm thục viện thiên kim hôm qua tặng cho ngài, ngài xem nên xử lý như thế nào?”

 

Lục Tư Tước nhìn thoáng qua đống quà chồng chất như núi kia, nhóm thục viện thiên kim đều mua toàn thương hiệu quốc tế, mặt Lục Tư Tước không chút thay đổi, đi nhanh: “Vứt hết.”

 

“Vâng, chủ tịch.”

 

Lúc này Lục Tư Tước đột nhiên thấy được một chiếc túi xách tay tinh xảo, anh quỷ thần xui khiến dừng bước.

 

“Chủ tịch, món quà này là một cô gái tặng cho ngài, cô bé này rất đẹp, cô bé ngày hôm qua đợi anh một ngày, đến khuya mới đi.” Tiếp tân đưa chiếc túi lên.

 

Lục Tư Tước lấy món quà bên trong ra, đây là một cái…

 

hộp đựng sao giấy.
 
Chương 1558


Chương 1558:

 

Bên trong đều là các ngôi sao đủ mọi màu sắc cô vì anh tự: tay gấp.

 

Bên trong còn có một tờ giấy note, Lục Tư Tước lấy ra, trên giấy note treo một cái chuông nhỏ tinh xảo, lúc này gió xuân bên ngoài hiu hiu, chuông phát ra tiếng kêu thanh thúy dễ nghe, trên giấy chép một hàng chữ nhỏ — Ngày bảy tháng bảy trường sinh điện, chúc anh sinh nhật hạnh phúc, vĩnh viễn hạnh phúc.

 

Liễu Anh Lạc nói với Lục Tư Tước mười tám tuổi — sinh nhật hạnh phúc, vĩnh viễn hạnh phúc.

 

Trên con thuyền lênh đênh trên biển biếc, cô từ phương xa trở về, cuộc đời này nguyện gió xuân mười dặm, thổi đi tắt cả đau thương kiếp trước của anh, làm anh hạnh phúc.

 

Diệp Linh bị kiềm hãm, anh sao lại đến đây?

 

Anh không phải mang theo Tiền Tư Tư đi rồi à?

 

Có Hiền lúc đầu muốn nắm tay Diệp Linh lại không nắm được, tay trực tiếp cứng đờ giữa không trung, gã quay đầu nhìn về phía con trai mình: “Dạ Cẩn, sao con lại tới đây?”

 

Có Dạ Cẩn một tay đút trong túi quần, ánh mắt âm u không rõ: “Bố, bố nhất định phải trò chuyện với con ở đây?”

 

Cố Hiền nhíu mày một hồi, sau đó xoay người đi theo Cố Dạ Cần.

 

Diệp Linh đứng tại chỗ nhìn bóng lưng hai bố con họ rời đi, cô thật không ngờ đêm nay hai bố con này đều tới, tình cảm hai bố con họ vẫn không tốt, hiện tại cũng không biết trò chuyện cái gì nữa, cô nhàn nhạt chau hàng mày thanh tú.

 

Trong hành lang mờ tối, Có Dạ Cẩn và Cố Hiền đứng chung một chỗ, Cố Hiền mím môi nói: “Dạ Cần, sao con lại tới đây?”

 

Có Dạ Cần như cười như không: “Bó, những lời này hẳn là con tới hỏi bố chứ!?”

 

“Con…” Cố Hiền nhìn con trai mình, gã và mẹ của Có Dạ Cần là đám cưới hào môn, cũng không có tình cảm gì, cộng thêm trong lòng gã vẫn nhớ nhung mãi mối tình đầu của mình – Tôn Di cũng chính là mẹ của Diệp Linh, cho nên gã từ nhỏ đã không thích đứa con trai Có Dạ Cẩn này.

 

Thế nhưng Cố Dạ Cẩn từ nhỏ đã ưu việt, là một người thừa kế đạt tiêu chuẩn, Có Hiền từ từ còn phát hiện ra đứa con trai này càng lớn càng thanh bần thâm trằm, tỷ như hiện tại cặp. mắt lạnh lẽo như cười như không dán trên người gã, rõ ràng ánh mắt đó rất nhạt, nhưng bên trong lại như tia X quang sắc bén, khiến gã không chỗ che giấu.

 

gã chính là bố của anh, anh lại dùng loại giọng này nói chuyện với gã!

 

Có Hiền chắp hai tay sau lưng: “Dạ Cần, Linh Linh hiện tại đã trưởng thành, không phải còn bé nữa rồi, con bé dủ sao không phải là em gái ruột của con, cho nên về sau không có việc gì con cũng không cần tìm đến nó, tránh cho người khác đàm tiếu, phá hỏng danh dự của Linh Linh!”

 

“Ha,” Cố Dạ Cẩn từ trong cổ họng bật ra tiếng cười nhẹ: “Bố, con còn tưởng rằng bố không biết Diệp Linh là con nuôi của bố đấy, đêm hôm khuya khoắt bồ tới đây tìm em ấy, không sợ người khác nói lời ong tiếng ve à?”

 

Cố Hiền bị phản kích, trực tiếp á khẩu không trả lời được, sắc mặt của gã cũng rất khó xem, lúc này thấp giọng khiển trách: “Dạ Cẩn, con có phải bị mẹ con ảnh hưởng rồi không, mẹ con đã điên rồi, con đừng tin bà ta nói.”

 

“Đừng tin mẹ tôi nói cái gì, nói chuyện năm đó ông thực sự: cùng mẹ Diệp Linh ngoại tình à, nói ông mang Diệp Linh về nhà kỳ thực có mưu đồ khác, nói ôngvẫn âm thằm ham muốn cô con gái nuôi Diệp Linh này à, sớm muộn cũng có một ngày sẽ đè em ấy lên giường ông?” Có Dạ Cần phát động đôi môi mỏng, mỗi chữ mỗi câu không gì sánh được.

 

lạnh lùng bạc tình, trực tiếp khiến Có Hiền khó chịu.

 

“Mày!” Cố Hiền sắc mặt đại biến, gã không chút do dự giơ’ tay lên, dùng sức tát lên khuôn mặt tuấn tú của Cố Dạ Cần.

 

Có Dạ Cần không tránh: “bốp” một tiếng, anh bị tát đến trật cả mặt.

 

Có Hiền tức đến run rẩy cả người, chỉ vào Cố Dạ Cẩn mắng: “Cố Dạ Cẩn, mày bây giờ cứng cánh rồi đúng không, tao cho mày biết, tao còn chưa chết, còn chưa giao Cố gia và Cố thị cho mày, tao có thể cho mày làm người thừa kế Cố gia, để cho mày làm chủ tịch của Có thị, nhưng hiện tại tao cũng có thể để cho mày từ vị trí này lăn xuống, để mày hai bàn tay trắng!”

 

“Mấy năm nay mẹ mày chính là một kẻ có bệnh thần kinh, một bà điên, mày đừng học tập bà ta, bằng không mẹ con chúng mày cút hết cho tao!”
 
Chương 1559


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1559:

 

Trên khuôn mặt tuấn tú của Cố Dạ Cần không có bắt kỳ cảm xúc sóng lớn nào, anh chỉ dùng đầu lưỡi đỉnh lên gò má phải bị đánh, sau đó chậm rãi xoay khuôn mặt lại, anh nhìn Cố Hiền, mẹ anh bây giờ là bộ dáng gì, còn chẳng phải do người bố này anh một tay tạo ra sao?

 

Người Cố gia, đều điên hết.

 

Không có một kẻ bình thường.

 

Có Dạ Cần nhún vai, trong chất giọng trầm thấp tràn ra một vài ý cười ngả ngớn: “Nếu hiện tại đã vạch mặt rồi, vậy cũng không còn gì để nói.”

 

Nói xong Cố Dạ Cần một tay đút trong túi quần, đi tới bên người Cố Hiền, thấp giọng nói: “Thu hồi cái điệu bộ kia làm người ta nôn mửa kia của ông đi, ông có tâm tư gì với Diệp Linh, tôi so với bất luận kẻ nào biết rõ hơn cả, đừng động vào cô ấy, bằng không… ông sẽ đích thân phá hủy toàn bộ Cố gia.”

 

Con ngươi Cố Hiền co rụt lại, gã khiếp sợ nhìn Cố Dạ Cẳẩn lúc này đứng ở trước mặt gã, anh… anh dám… uy hiếp gã?

 

Có Hiền lúc này mới ý thức được thằng con trai mình vẫn luôn không ưa chẳng biết lúc nào ở góc tối đã lặng yên lớn lên, trưởng thành… thành dáng vẻ gã sợ hãi.

 

Cố Hiền nhớ lại một việc, hơn mười năm trước, Diệp Linh được nhận vào Cố gia, một ngày lại một ngày nẫy nở, dù cho còn chưa trổ mã thành kiều diễm ướt át như bây giờ’ vậy, nhưng cô như nụ hoa trong veo dưới nước, đặt ở trước mắt cũng làm người ta rất muốn hái cô xuống.

 

Có một buổi tối nọ, Diệp Linh đang tắm, vợ gã không ở đó, vì vậy gã đuổi tất cả người làm nữ đi, vào phòng Diệp Linh.

 

Gã len lén đầy ra cửa phòng tắm, nhìn vào bên trong…

 

Gã còn chưa kịp thấy gì, bên tai liền vang lên tiếng đập cửa “ầm ầm”, tiếng đập mạnh mẽ, gã bèn quay đầu, liền ở cạnh cửa thấy được Cố Dạ Cần.

 

Lúc đó Cố Dạ Cẩn cứ như vậy đứng ở cạnh cửa, con ngươi đen thanh bần lằng lặng mà u sâm nhìn gã, phảng phất rơi vào đáy mắt của anh, khiến nội tâm dơ bản và trò hề của gã nhìn không xót chút gì.

 

Gã nhanh chóng rời đi, Có Dạ Cẩn cũng không nói với bất cứ người nào chuyện này, hai bố con dường như đã quên sạch chuyện hôm đó rồi.

 

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


 

“Chủ tịch.” Lúc này thư ký riêng Chu Khải đi tới, đưa lên một chiếc khăn tay sạch sẽ.

 

Có Dạ Cần không vươn tay nhận, anh đối với cái tát trên mặt này không thèm để ý chút nào, nhưng anh trầm giọng nói: “Phái người theo dõi gắt gao Có Hiền.”

 

Chu Khải khẽ gật đầu, anh ta nhớ tới ban nãy Cố Hiền nói dốc không biết ngượng muốn cho chủ tịch nhà mình hai bàn tay trắng, đã cảm thấy đây là chuyện cười lớn nhất anh ta từng nghe được.

 

“Chủ tịch, tôi thấy bố ngài sẽ không dễ dàng buông tay Diệp tiểu thư, không bằng nói tâm tư của bồ ngài cho Diệp tiểu thư, để Diệp tiểu thư tự mình đề phòng trước.”

 

Cố Dạ Cẩn khẽ nhắm mắt: “Không cần, đừng để chuyện này làm bắn lỗ tai của cô ấy.”
 
Chương 1560


Chương 1560:

 

Nói xong, Cố Dạ Cần xoay người.

 

Có Dạ Cần đi tới hành lang gấp, rất xa anh ở phía trước thấy được Diệp Linh, Diệp Linh cũng không có vào căn hộ, mà là đứng ở nơi đó, đang chờ anh.

 

Cô cúi cái đầu nhỏ, mái tóc xoăn màu trà dính hơi nước rũ xuống đầu vai, lui đi vẻ gai nhọn lãnh diễm ngày thường, cô bây giờ rất nhu thuận mềm mại.

 

Trước đây cô vẫn ngoan ngoãn mềm mại như vậy, cười rất ngọt rất ngọt, sau này, cô đã thay đồi.

 

Đại khái chính là một đêm sinh nhật 18 tuổi kia của cô, anh tính kế chiếm đoạt cô, phá hủy cô, một đêm kia cô kéo hành lý rời đi, lúc trở lại lần nữa chính là dáng vẻ gai góc đó.

 

Cố Dạ Cần chậm rãi dừng bước, anh đứng ở chỗ này, từ rất xa nhìn cô, anh nhớ tới rất nhiều năm trước lần đầu tiên lúc nhìn thấy cô.

 

Khi đó cô là hòn ngọc quý trên tay của Diệp gia nhà cao cửa rộng, có một lần bố anh Có Hiền dẫn anh đến Diệp gia làm khách, Diệp Linh và mấy đứa bé trong đại viện cùng nhau tan học trở về.

 

Ngày đó Diệp Linh mặc một đôi giày da mũi tròn, mái tóc dài mang theo vẻ gợn sóng tự nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mà kiều diễm, nụ cười nắng mà rực rỡ.

 

Cô bị những đứa bé kia vây ở chính giữa, những đứa trẻ kia đều rất thích cô, giương mắt muốn nói chuyện với cô.

 

Trong đó có một đứa bé thấy được anh, nhanh chóng vươn tay chỉ: “Linh Linh, cậu mau nhìn kìa, nhà cậu lại có khách tới, chắc lại là mời bó cậu làm việc rồi.”

 

Diệp Linh nho nhỏ quay đầu, lập tức liền thấy anh.

 

Cô không giống với những đứa trẻ kia, không có cảm giác về ưu việt và vẻ cao cao tại thượng trời sinh, cô chạy tới, mở to đôi mắt sữa vừa mềm vừa to chớp chớp nhìn anh, thanh tuyến ngọt ngào gọi anh: “Anh ơi, chào anh nha, em mời anh ăn kẹo.”

 

Cô đưa một cây kẹo que ngũ sắc trong bàn tay tới.

 

Về sau rất nhiều năm Có Dạ Cần mới biết, Diệp Linh với anh không phải là người của một thế giới, thật giống như khoảng cách giữa bọn họ hiện tại, cách thiên sơn vạn thủy.

 

Anh chỉ có thể đứng ở nơi này, từ xa nhìn cô.

 

Cô từ nhỏ đã sinh trưởng ở trong ánh dương, là đóa hồng yếu ớt được che chở, mà anh từ nhỏ sinh trưởng trong hắc ám và dơ bẩn, muốn phá hủy nhát chính là kiểu như cô, nhưng, muốn có được nhất cũng là cô.

 

Lúc này phía trước Diệp Linh ngẳng đầu, thấy được anh.

 

Bốn mắt nhìn nhau, Cố Dạ Cần thu hồi tâm tư, sau đó nhấc chân dài, đi tới bên cạnh cô.

 

Ánh mắt Diệp Linh rơi vào má phải của anh, vừa rồi một cái tát kia Có Hiền đánh hết sức lực, nên má phải của anh hồng hồng, mơ hồ có thể thấy dấu tay: “Bác Cố đánh anh?”

 

Có Dạ Cần câu môi: “Thấy rồi còn hỏi?”

 

“Bác Cố vì sao đánh anh, hai người cãi nhau?” Diệp Linh tiến lên, giơ bàn tay nhỏ lên sờ sờ lên vết đỏ trên khuôn mặt tuần tú ấy.

 

Có Dạ Cần vươn tay, kéo lại bàn tay nhỏ bé của cô, anh móc môi thành đường vòng cung tà nịnh: “Bố anh cấm anh tới quấy rầy em.”

 

“Vậy đáng đời! Nên để cho bố anh đánh chết anh!” Diệp Linh giận anh liếc mắt, trực tiếp rút tay mình về.

 

Lúc này Có Dạ Cần chú ý tới trên người cô, trong cổ áo khoác ngoài cô lộ ra một đoạn cổ trắng nhỏ, da thịt cô quá mềm, tinh tế trắng nõn thơm ngát, bên trong cô dường như không mặc quân áo.

 

Khuôn mặt tuần tú Cố Dạ Cần thoắt cái liền lạnh xuống: “Diệp Linh, bên trong em không mặc quần áo liền chạy ra ngoài?”

 

Có ý gì?

 

Diệp Linh nhìn anh.
 
Chương 1561


Chương 1561:

 

Có Dạ Cần đưa ngón tay ra, mò về cổ áo cô.

 

“Bốp”, Diệp Linh trực tiếp hất bàn tay to của anh ra: “Cố Dạ Cần, anh tốt nhất đứng đắn một chút, đừng có táy máy tay chân như trước, anh cũng đừng quên anh bây giờ là người đã có hôn ước.”

 

Diệp Linh xoay người đi vào căn hộ.

 

Thế nhưng Cố Dạ Cẩn chụp bờ vai cô oánh, trực tiếp cưỡng chế xoay cô qua, sau đó đẩy đến trên vách tường.

 

Động tác của anh cũng không dịu dàng, tắm lưng nhỏ mềm của Diệp Linh đụng vào tường, cô đau chau mày liễu, ngũ quan mềm mị cũng lạnh xuống: “Cố Dạ Cần, anh muốn cởi đồ tôi thì cứ nói, có cần phải làm như vậy không?”

 

Có Dạ Cần tràm mặt, căn bản không để ý đến cô, anh giơ’ tay cởi áo khoác ngoài của cô xuống tới, đầu vai cô oánh nhuận chỉ mang chiếc váy ngủ hai dây.

 

“Diệp Linh, em quả nhiên không mặc quần áo!” Anh từ trong hàm răng bật ra một câu như vậy.

 

*.” Người này bị điên rồi hả, cô mặc váy ngủ hai dây! Lẽ nào mặc váy ngủ hai dây trong mắt anh không phải quần áo?

 

“Cố Dạ cần, anh lại bị cái gì kích thích, tôi thích mặc thế nào thì mặc thế ấy, mắc mớ gì tới anh, anh tức giận như vậy làm cái gì, tôi bảo anh cởi truồng sao?”

 

Cô mới vừa tắm xong liền nghe được ngoài cửa có người gõ cửa, cho nên cô mặc áo khoác ngoài rồi ra cửa, có chuyện gì sao?

 

Đây đã là thời nào rồi, lẽ nào phụ nữ ra cửa cũng phải che phủ mình nghiêm nghiêm ngặt ngặt sao, có thời gian rảnh rỗi không bằng giáo dục cho máy tên đàn ông đạo đức của đàn ông một chút, để cho bọn họ khóa nửa người dưới của mình lại.

 

Cố Dạ Cẩn cảm giác mình trần truồng cũng không tức giận như vậy, hai bàn tay to đè xuống đầu vai của cô, ngũ quan anh tuấn đã xám xịt: “Diệp Linh, tôi đã nói với em bao nhiêu lần, không cho phép ra ngoài rêu rao, không cho phép hấp dẫn ánh mắt người đàn ông khác, em đến tột cùng muốn thế nào mới chịu nghe lời?”

 

Diệp Linh giơ tay lên, dịch lọn tóc bên quai hàm một luồng ra sau tai, trong thanh tuyến lười biếng lộ ra mấy phần lãnh diễm trí mạng: “Cố Dạ Cần, xinh đẹp là chuyện của tôi, tôi chỉ phụ trách xinh đẹp, không phụ trách những người đàn ông kia, không phải người phụ nữ nào cũng cần đàn ông, các anh cút tôi càng xa càng tốt.”

 

Nói xong cô dùng sức đầy anh, muốn đầy anh ra.

 

Người ta nói phụ nữ lúc nào là xinh đẹp nhất, đó chính là lúc không yêu ai, những lời này quả nhiên không giả.

 

Có Dạ Cần khẽ cuộn yết hầu, hai mắt nhìn chằm chằm cô: *Những người đàn ông này cũng bao gồm bố tôi sao?”

 

Cái gì?

 

Diệp Linh chợt cứng đờ, ngước mắt nhìn anh.

 

Có Dạ Cần ở trong ánh mắt mê man của cô tàn nhẫn câu dẫn đôi môi mỏng, dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe được nói với cô: “Diệp Linh, em hiểu tôi đang nói cái gì, đúng không? Năm đó bố tôi sỉ mê mẹ em như vậy, em rất giống mẹ em, hơn nữa so với mẹ em xinh đẹp hơn hơn mấy phân, bồ tôi cũng là đàn ông, em mặc thành như vậy.

 

ở đêm khuya gặp mặt ông ta, muốn làm gì, hả?”

 

“Tôi nghĩ ra rồi, nếu như tôi chưa từng xuất hiện lời, các người bây giờ đang nắm tay, hoặc là ôm, càng hoặc là em dẫn ông ta vào nhà em, các người cô nam quả nữ lấy cái danh bố con nuôi để cho mình biến thành… con nuôi chân chính?”

 

Có Dạ Cần ở hai chữ “con nuôi” này càng thêm đè nặng giọng, mang theo vẻ bạc ý giễu cợt bén nhọn.

 

Khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh trong sát na trở nên trắng bệch.

 

Cô cũng không biết khi nào cái từ “con nuôi” này biến thành một từ bản thỉu như vậy, trong ký ức tuổi thơ cô tràn đầy tiếng chửi rủa khó nghe của Cố phu nhân, nói cô trưởng thành sẽ bò lên trên giường Có Hiền.
 
Chương 1562


Chương 1562:

 

Mấy năm nay cô che tai mình, không muốn nghe những lời nói đó, có đôi khi bịt tai trộm chuông”, cũng là một cách để bảo vệ mình không bị thương, nhưng bây giờ lời Có Dạ Cần giống hệt như Có phu nhân.

 

Thì ra, anh chính là nhìn cô như vậy.

 

Thì ra, cô ở trong lòng anh là hèn hạ như vậy.

 

*Bịt tai trộm chuông: Vì thấy nhiều bạn còn hiểu nhằm câu thành ngữ này nên mình xin giải thích, dựa theo tích có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy. Ý chung chính là tự lừa chính mình, nhưng không lừa dối được người.

 

Bốp!

 

Tiếng tát tai thanh thúy lần thứ hai vang lên, Diệp Linh giơ tay lên, hung hăng tát Có Dạ Cẩn một bạt tai.

 

Cố Dạ Cần lần nữa bị đánh trật khuôn mặt tuần tú.

 

Diệp Linh nhìn dấu tay nổi lên má trái anh, như hài hòa với dấu tay bên má phải kia, cô câu đôi môi đỏ mọng lộ ra nụ cười cực kỳ xinh đẹp lạnh lùng: “Ưuả nhiên, nhìn như vậy liền thuận mắt hơn.”

 

Nói xong cô kéo ra cửa căn hộ, đi vào.

 

Oanh một tiếng, cửa căn hộ đóng lại, nhốt Có Dạ Cẩn ở ngoài cửa.

 

Bàn tay to xuôi ở bên người của Cố Dạ Cần siết thật chặt thành quyền, kỳ thực, anh rất muốn khống chế chính mình, không nói những lời khó nghe đó, anh biết rõ cô chú ý những thứ này.

 

Bố cô mẹ cô và anh trai cô đều là những người thân yêu nhất của cô, biến cố gia đình khi còn bé đã trở thành nỗi đau lớn nhất trong lòng cô, trong một đêm cô gái từ nhà cao cửa rộng phải đến ở nhà Cố gia, năm đó cô nhỏ như vậy lại trong tiếng chửi rủa mạt sát của mẹ anh một đường lớn lên, anh thường thấy cô cuộn tại trong góc giường đờ’ ra…

 

Anh biết cô sẽ đau khổ.

 

Nhưng, anh chính là không khống chế được chính mình, sự tự chủ lãnh tĩnh khắc chế của anh khi nhìn đến cô không mặc gì đã chạy ra ngoài, đã nháy mắt sụp đổ.

 

Anh từ trước đến nay biết lòng chiếm hữu của anh đối với cô mãnh liệt đến đâu, cường liệt đến bệnh hoạn.

 

Có Dạ Cần dùng sức đập tay vào trên vách tường.

 

Từ đêm đó về sau, Cố Dạ Cần không còn liên lạc với Diệp Linh, cũng không xuất hiện trước mắt cô lần nào nữa, nhưng hôn kỳ của Cố Dạ Cần và Tiền Tư Tư đã quyết định, sẽ diễn vào nửa tháng sau.

 

Hôm nay Diệp Linh và Hạ Tịch Quán cùng đi đi dạo phó, đụng phải một người quen, là Tiền Tư Tư.

 

Tiền Tư Tư vui vẻ nhìn Diệp Linh: “Em Linh Linh, thật là đúng dịp nha, dĩ nhiên lại ở đây chạm mặt em, chị đang thử váy cưới, em giúp chị nhìn thử có đẹp không.”

 

Rất nhanh Tiền Tư Tư mặc áo cưới đi ra, cô ta dẫn theo.

 

làn váy cưới ở trước mặt Diệp Linh xoay vài vòng: “Em Linh Linh, thế nào?”

 

Diệp Linh nhìn áo cưới có vài giây sợ sệt, giác mộng thật lâu trước đây của cô đó là có thể mặc váy cưới trắng tinh khôi gả cho Cố Dạ Cẩn, làm cô dâu của anh.

 

Anh che chở cô rất nhiều năm, khắp Tứ Cửu Thành biết anh có cưng chiều cô bao nhiêu, cô vẫn tưởng anh là toàn bộ thế giới của cô.

 

Nhưng, đích thân anh đã hủy hoại toàn bộ thế giới của cô.

 

Hiện tại một người phụ nữ khác sắp mặc váy cưới gả cho anh.

 

Diệp Linh vẫn không nói gì, chợt Tiền Tư Tư vui vẻ nói: “Dạ Cần, anh đã đến rồi?”

 

Diệp Linh ngước mắt, thấy được Cố Dạ Cần nhiều ngày không gặp.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top