Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 2602


Chương 2602:

“Tiểu tử, nếu như cậu không đến uống rượu với tôi, tôi đây chỉ có thể.

cùng Lục hoa khôi uông rượu.” Nói rồi ánh mắt Trương Hàn lại rơi trên đôi chân đẹp của Lục Họa, hắn đột nhiên lộ tay ra: “Chậc, đôi chân này của Lục hoa khôi trắng thật đó, tiểu tử, cậu còn chưa sờ Thời nhỉ! Hiện tại tôi thay cậu kiểm tra..

Lục Họa không ngờ tới bàn tay Trương Hàn lại đột nhiên đưa tới, cô nhanh chóng tránh được, cảnh giác hỏi: “Anh làm cái gì thê?”

Giọng của Lục Họa rơi vào trong màng tai Lâm Mặc.

“Trương Hàn, mày dám đụng cô ây một cái, có tin tao chặt mày không!”

Hồ hấp. Lâm Mặc đột nhiên trâm, từ trong cô họng bật ra giọng nói phá lệ lành lạnh.

Trương Hàn vô cùng vui vẻ, hắn thu tay mình, rất hài lòng với phản ứng của Lâm Mặc: “Tiêu tử, 1949, tôi chờ cậu.”

Nói xong Trương Hàn trực tiếp cúp điện thoại.

194.

9 Trong phòng bao sang trọng, Trương Hàn và hai công tử đang đánh bài, ba người hút thuốc lá, khói thuốc mù mịt.

Triệu Hàm Hàm đi tới bên cạnh Trương Hàn nhỏ giọng nói: “Anh, lát nữa Lâm Mặc có tới không?”

Trương Hàn gõ gõ tàn thuốc đỏ thắm xuống gạt tàn thuốc, hắn đã thua liên tục rồi mấy lần rồi, mi tâm tuần mỹ chau chặt, tâm tình không tốt: “Em Hàm Hàm à, em thích Lâm Mặc đến vậy?”

“Đúng vậy anh, em thực sự rất thích Lâm Mặc, không thê không có anh ấy, lát nữa anh phải giúp em một chút đấy.” Triệu Hàm Hàm làm nũng nói.

Trương Hàn nhướng mày, đồng ý: “Có thê, đương nhiên có thê.”

Triệu Hàm Hàm vui như mở cờ trong bụng.

Ánh mắt hai công tử phú gia chăm chú dán vào trên người Lục Họa, từ khi đến, Lục Họa liên an tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon, thờ ơ với bọn họ, thế nhựng hai công tử luôn nhìn chằm chằm vào cô, linh hồn nhỏ bé đều suýt chút nữa bị câu đi, muôn chảy nước miêng.

“Trương thiếu, tiểu mỹ nhân kia là ai thế?”

“Đúng vậy Trương thiếu, cậu từ nơi này tìm đến tiểu mỹ nhân, cũng quá đẹp rồi! Tôi đều cảm thấy bên cạnh tôi đều là mấy ả dong chỉ tục phần đấy.”

Trương Hàn ngậm điều thuốc lá ở trên môi mỏng, nhíu mày nhìn bài trong tay: “Nuốt nước miệng của chúng mày lại, tiểu mỹ nhân này tao là chuẩn bị co người khác.”

Cho ai cơ?

Một giây kế tiếp “cạch” một tiếng, cửa phòng bao xa hoa bị đây ra, một thân ảnh anh tuần nhảy vào ánh mắt.

Lục Họa ngắng đầu, thấy được Lâm Mặc.

Ngày hôm nay cậu mặc chiếc áo thun tráng và quân đen đơn giản, mái tóc ngắn mêm mại xõa trên trán cậu, thực sự là thiểu, niên tuần mỹ, khiến người ta liệc mắt tâm liền động.

Đôi mắt Đan Phượng kia của Lâm Mặc nhàn nhạt quét qua toàn trường, ánh mắtcũng rơi vào trên mặt cô.

Trương Hàn thả bài ¡ xuống, nhìn một chút đồng hồ trên cổ tay: “Chậc chậc tiểu tử, cậu chạy tới thật nhanh đầy, đoạn đường này là ‘nỗi nhớ nhà tựa như tiễn’ à!?”
 
Chương 2603


Chương 2603:

Nói rồi Trương Hàn đứng dậy đi tới bên người Lâm Mặc, tự tay ôm vai Lâm Mặc: “Đi, chúng ta đi đánh bài.”

“Trương thiếu, đây là người nào?” Hai công tử hỏi.

“Ah, đây là cậu em vợ của tao, tao là anh rễ cậu ấy. ” Trương Hàn hảo phóng giới thiệu.

Cái gì?

Hai công tử trừng lớn mắt, bọn họ không nghe nói vị này tiêu bá vương kết hôn rồi.

Bọn họ muốn nói chuyện, thế nhưng giọng nói lãnh đạm của Lâm Mặc truyền tới: “Mày không xứng.”

Lâm Mặc nói Trương Hàn không xứng.

Hai công tử lại là cả kinh, thiếu niên này là ai vậy, cậu cũng quá ngông!

Dám đối đáp lại tiểu bá vương Trương Hàn?

Trương Hàn không hề tức, hắn chỉ chỉ một chén rượu trên chiều bài: “Tiểu tử, tới, uông trước một ly, trợ hứng.”

Lâm Mặc không nhúc nhích.

Lúc này Triệu Hàm Hàm đi lên trước, thân mật khoác cánh tay Liễu Lâm Mặc, điềm nhiên hỏi: “Lâm Mặc, anh tới rồi.) “Ah, đúng rồi, tôi cũng quên em Hiàm Hàm tôi, Lâm Mặc, như vậy đi, cậu theo em Hàm Hàm uống một chén rượu giao bôi.” Trương Hàn đột nhiên thay đôi chủ ý.

Oa.

Hai công tử hai mắt đều sáng, có trò hay đề nhìn.

Khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Hàm Hàm lúc này đỏ lên, kỳ thực cô ta nói dối với Lục Họa, cô ta còn chưa phải là bạn gái của Lâm Mặc.

Cho tới nay đều là cô ta điên cuồng theo đuôi Lâm Mặc, thê nhưng Lâm Mặc không thích cô ta.

Đêm hôm đó ở sân thượng cô ta dùng mỹ nhân kế, „nhưng Lâm Mặc vẫn vô tình đưa đầy cô ta ra.

Mang thai là giả, Lâm Mặc chẳng những không chạm qua cô ta, ngay cả dắt tay cũng không có.

Hiện tại Trương Hàn bảo bọn họ uống rượu giao bôi, trong lòng Triệu Hàm Hàm giật mình: “Ai nha anh họ, anh thật là xâu nha.”

Trương Hàn mặc dù là cười nhìn Triệu Hàm Hàm, thế nhưng đáy mắt hắn một chút ý cười cũng không có, thảo nào Lâm Mặc chướng mắt con em họ này của hắn, con em này thực sự là quá ngu, là đàn ông đều sẽ thích Lục Họa.

Trên khuôn mặt tuần tú của Lâm Mặc không có biểu cảm gì, cậu nhìn thoáng qua Lục Họa.

Lục Họa cũng nhìn cậu, cậu sẽ cùng Triệu Hàm Hằm uống rượu giao bôi sao?

Triệu Hàm Hàm vỗn chính là bạn gái của cậu, nghe nói các cặp đôi yêu nhau đều sẽ chơi mây trò chơi mập mờ như thế, cậu chắc cũng uống nhỉ.

“Đúng rồi tiểu tử, đừng nhìn nữa, ly rượu giao bôi này nêu như cậu không uống, tôi đây chỉ có thể uống với Lục hoa khôi.” Lúc này Trương Hàn đi tới bên người Lâm Mặc nhỏ giọng nói.

Lâm Mặc lạnh lùng nhìn chòng chọc Trương Hàn.

“Tiểu tử, kỳ thực chúng ta cũng có thể ngưng hẳn trò chơi này, như vậy đi, cậu nói chị cậu ở nơi nào cho tôi biết, đêm nay tôi đã đưa Lục hoa khôi đến trên giường cậu, cậu xem giao dịch này như thê nào?”
 
Chương 2604


Chương 2604:

Lâm Mặc nhìn Trương Hàn, giọng nói không chút phập phông nào: “Nêu như tao muộn cô ây ở trên giường mình, còn cần hỗ trợ của mày?”

Trương Hàn khựng lại, sau đó “ha ha ha” cười to, hắn quả nhiên không có nhìn lầm, Lâm Mặc chính là cùng một loại người với hắn.

Nếu như cũng kéo Lâm Mặc vào trong địa ngục này, vậy thì thật là thú VỊ.

Cực kỳ thú vị.

“Tiểu tử, vậy uống rượu giao bôi đi!”

Trương Hàn thúc giục.

Lục Họa nhìn Lâm Mặc, chỉ thấy Lâm Mặc câm ly rượu lên, Triệu Hàm Hàm cũng câm ly rượu lên, cánh tay hai người quần quanh, uỗng ly rượu giao bôi.

Bốp bốp.

Trương Hàn xem náo nhiệt vỗ tay.

Ngón tay Lục Họa cuộn tròn đứng.

lên, kỳ thực cô sớm đoán được Lâm Mặc sẽ cùng Triệu Hàm Hàm uông rượu giao bôi rồi, bọn họ quan hệ thân mật cũng đã. làm, bây giờ làm cái gì đều rất bình thường.

Cô đã sớm cắt đứt trong lòng, vệ sau cũng sẽ không bao giờ quan tâm đên chuyện của Lâm Mặc, không cho cậu cơ hội nhiễu loạn nhịp tim của mình nữa.

Nhưng giờ khắc này, Lục Họa vẫn cảm thầy trong lòng rất khó chịu rất khó chịu.

Cô cũng không biết mình tại sao lại thích một chàng trai hư hỏng như vậy.

Cậu thực sự là là một tên tệ bạc!

Lâm Mặc để ly rượu xuống: “Bọn tao đi được chưa?”

Cậu dùng… bọn tao là ý chỉ cậu và Lục Họa, cậu đến đưa Lục Họa rời đi.

Trương Hàn khoát tay áo: “Đừng gấp gáp nha, nêu đã tới, chúng ta đây chơi một ván, vừa rồi bốn thiếu một, tôi vẫn luôn chờ cậu.”

“Nghĩ gì mà chơi? Chơi cái gì?” Lâm Mặc hỏi.

“Chơi bài, tiền đặt cược chính là em Hàm Hàm và Lục hoa khôi, một ván định thắng I thua, người thắng cuối cùng có thể ở mang một trong hai mỹ nhân đi, một người không bị chọn liên đưa về nhà.” Trương Hàn nói quy tắc trò chơi.

“Tốt, cứ như vậy chơi, chúng tôi đồng ý.” Hai công tử kia nhanh chóng tán thành, ánh mắt dâm dê của bọn hắn rơi trên người Lục Họa, làm người thăng cuôi cùng, bọn họ có thê mang Lục Họa đi, ha ha.

“Lục hoa khôi thực sự quá có mị lực, hai thằng bạn của tôi thèm nhỏ dãi với Lục Giáo Hoa rồi, tiểu tử, cậu chơi hay không?”

Lâm Mặc nhìn lướt qua hai công tử kia, Trương Hàn chính là muôn cậu phải chơi, ván này nếu như cậu thua, . Lục Họa nhất định sẽ bị bọn họ cho mang đi.

Cậu phải thắng.

“Được, tôi chơi.” Lâm Mặc đồng ý rồi.

Bốn người ngồi xuống, bắt đầu chia bài.

“Lục hoa khôi, em đừng ngồi một mình ở đó, qua đây, rót chén trà cho chúng tôi.” Trương Hàn phân phó.
 
Chương 2605


Chương 2605:

Lục Họa cảm giác mình hôm nay rât mông lung, tự dựng bị làm thứ đặt cược, bây giờ còn bị Trương. Hàn xem thành nha đầu rót trà, CÔ SỢ CÓ một ngày bản thân mình biết đã quên thân phận công chúa cao quý của mình.

Lục Họa đứng dậy, nhận lấy nước trà trong tay người phục vụ, bắt đầu châm trà.

Lục Họa rót cho Trương Hàn một chén trà trước, Lâm Mặc ngay ở bên cạnh, Triệu Hàm Hàm giỗng như một con bạch tuộc dính vào Lâm Mặc: “Lâm Mặc, mở miệng nào, a, ăn quả nho.”

Triệu Hàm Hàm lột một quả nho, đút thịt quả tới bên miệng Lâm Mặc.

Bởi vì Lục Họa ở cạnh, giọng của Triệu Hàm lại quá ỏn ẻn, là kiều đàn ông nghe xong đâu xương khớp đều sẽ nhữn ra mà phụ nữ nghe xong nổi da gà cả người.

Lâm Mặc không có phản ứng, trên thực tế cậu căn bản không chú ý tới Triệu Hàm Hàm, tất cả lực chú ý của cậu đều đặt ở trên người Lục Họa.

Theo Lục Họa tới gần, cậu đã ngửi được mùi thơm trong veo trên người Lục Họa.

Lâm Mặc cảm thầy có chút khô nóng, nhiệt độ cơ thể cũng bắt đầu tăng lên.

Lục Họa nhìn cảnh Triệu Hàm Hàm đút Lâm Mặc ăn nho, trong lòng như bị một tảng đá lớn đè ép, cô sắp thở không được.

Cô ép mình không nhìn, thế nhưng dư quang mắt cô vẫn cứ lướt qua.

Nhìn không khí vi diệu giữa ba người này, Trương Hàn khẽ câu môi, sau đó hắn đột nhiên vươn tay, đây Lục Họa một cái.

Lục Họa không, phòng bị, nước trà trong tay liên vẫy ra ngoài, ướt hết đồ trên người cho Lâm Mặc.

“Cái gì thế, Lục hoa khôi à, tay chân em sao vụng như vậy hả, ngay cả rót trà cũng không xong, mau câm giây lau cho cậu em vợ tôi đi.” Trương Hàn vừa oán giận vừa đưa giây cho Lục Họa.



” Lục Họa đương nhiên biết Trương Hàn đầy cò, đối với tên ác nhân cáo trạng trước mặt, cô cũng hết chỗ nói rồi.

Đô trên người Lâm Mặc ướt sũng, Lục Họa nhận khăn tay giúp cậu lau: “Xin lỗi, tôi không phải cô ý, tôi giúp cậu lau.”

Lục Họa khom lưng, hai người nhất thời đến gần, Lâm Mặc cũng cảm giác ngón tay cô vô thức đụng phải hông cậu, thất lưng người đàn ông vôn không thể đụng vào.

Yết hầu Lâm Mặc khẽ trượt, cậu đã nhận ra ly rượu vừa rôi kia bất thường, bởi cơ thể vì cậu không thích hợp.

Lâm Mặc tự tay kéo lại cổ tay mảnh khảnh của Lục Họa.

Hàng mi Lục Họa run lên, ngắng đầu nhìn cậu.

Khuôn mặt tuần tú kia của Lâm Mặc âm trầm có thê nặn ra nước, trong đôi mắt Đan Phượng xinh đẹp cuôn cuộn phong vân: “Đừng chạm vào tôi, cút sang một bên!”

Cậu hắt cô ra.

Đừng chạm vào tôi!

Cút sang một bên!

Lục Họa bị hắt lui về phía sau hết mây bước, thiêu chút nữa liền ngã vật ra.
 
Chương 2606


Chương 2606:

Chẳng ngờ cậu vô tình đến thế, quả nhiên đêm hôm đó là cô nghĩ nhiêu rôi, cậu căn bản không thích cô, không phải, không phải, cậu căn bản là chán ghét cô!

Tốt, tốt, cô cũng không thèm thích loại người xâu xa như vậy!

Lục Họa ngồi về trên ghé sa lon.

Trương Hàn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: “Em vợ à, nhóc sai rồi nHề † đối đãi với con gái phải dịu dàng, cậu xem câu đều sắp măng khóc Lục hoa khôi rồi kìa.”

“Đúng vậy, Lục hoa khôi, không cần đề ý loại người không biệt thương hương tiệc ngọc, lát nữa anh sẽ làm em vui vẻ.” Hai công tử kia dâm tà cười nói.

Lậm Mặc nhẹ nhàng nhắc lên mí mắt, liếc Trương Hàn: “Mày cho tao uống cái gì?”

“Không có gì mà.” Trương Hàn rất vô tội: “Chính là rượu thôi, chỉ là rượu này hơi nóng, buổi tối cần chút vận động giải trí, nên lát nữa thắng cậu cân phải chọn cho kỹ.”

Nói rồi Trương Hàn uống một ngụm rượu, còn lớn tiếng cười, hắn biết Lâm Mặc với hãn cùng là một loại người, chỉ là hắn thể hiện ra, mà Lâm Mặc một mực áp chế tối tăm và dục vọng của mình, giải phóng đi, để bọn hắn có thể cùng nhau đi xuông địa ngục.

Lâm Mặc khép mắt, cả người lạnh vài phần, ván bài đã chính thức bắt đầu.

Lâm Mặc chưa từng chơi bài, thế nhưng đối với một thiên tài như cậu mà nói, chơi bài chẳng qua là một trò chơi dễ như bỡn, rất nhanh hai tên công tử kia đã thua.

Hai công tử ca bỏ lỡ cơ hội chọn Lục Họa, rât không vui.

Trên chiếu bài còn dư lại Trương Hàn và Lâm Mặc, Trương Hàn là tắm chiếu cũ trong bộ mồn bài bạc này, thế nhưng đềm nay hắn quá xui, rât nhanh hãn ném bài trên bàn, còn mắng tục một tiếng: “Mẹ nói”

“Trương thiếu, đừng nóng giận, người ta nói đen bạc đỏ tình đó.” Đám công tử cười nói.

Phải không?

Trương Hàn nặng nề tựa bờ lưng dài đên gần trên ghê, không biết lh đến người nào, lúc hắn cởi nút áo sơ mi liêm môi một cái, vẽ cuông dã trong lúc lơ đãng kia rắt mê người.

“Em vợ, cậu thắng. rồi, em Hàm Hàm và Lục hoa khôi, cậu chọn một mang đi F Phòng cũng đã đặt cho các cậu rồi.

Trương Hàn trông đợi nhìn Lâm Mặc, hiện tại Lâm Mặc phải đưa ra lựa chọn, chọn Lục Họa, hay là Triệu Hàm Hàm.

Triệu Hàm Hàm cảm giác mình thắng chắc, vừa rồi thái độ Lâm Mặc ‘hung dữ với Lục Họa như vậy, tuy cÔ ta không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhất định là có hiêm khích rôi, đây chính là cơ hội cô ta thừa lúc văng xông vào tốt nhát.

“Lâm Mặc.” Triệu Hàm Hàm chim nhỏ rúc vào người Lâm Mặc, tràn đầy hi vọng nhìn Lâm Mặc.

Lục Họa thờ ơ lạnh nhạt nhìn hết thảy, cái này còn cân chọn sao, cậu nhất định sẽ chọn Triệu Hàm Hàm.

Cậu đã cùng Triệu Hàm Hàm có loại quan hệ thân mật kia rôi, hiện tại cũng chỉ là ôn chuyện cũ mà thôi.

Lục Họa chỉ hy vọng tất cả mạu chóng kết thúc, cô không muôn ở nơi này thêm một giây một phút nào nữa.

“Tôi chọn Triệu Hàm Hàm.” Lúc này Lâm Mặc mở miệng.

Cậu đưa ra lựa chọn, chọn Triệu Hàm Hàm.

Tuy là sự lựa chọn này là ở trong dự liệu của Lục Họa, thế nhưng trái tim cô vẫn hung hăng bị đâm vào.
 
Chương 2607


Chương 2607:

“Máy y người chơi hết rồi chứ gì! Tôi về nhà trước.” Lục Họa đứng dậy, trực tiếp rời khỏi phòng bao xa hoa.

Lục Họa đi, Triệu Hàm Hàm là người Vui vẻ nhất, cô ta tựa như xấu hỗ e dè nhìn Lâm Mặc: “Lâm Mặc, chúng ta…

Lúc này Lâm Mặc vươn tay, lạnh lùng đầy cô ta ra.

“Lâm Mặc, cậu…” Triệu Hàm Hàm có chút ngây ngô, không biết Lâm Mặc là có ý gì, dựa theo quy tắc trò chơi, hiện tại cô tạ phải cùng Lâm Mặc đi khách sạn rôi.

“Em vợ, cậu muốn đi sao?” Trương Hàn đứng dậy, thấp giọng nói: “Cậu cũng đừng quên cậu uông ly rượu kia…

Đôi mắt Đan Phượng bạc bẽo của Lâm Mặc rơi trên mặt Trương Hàn, sau đó như cười như không câu môi một cái:*“Trò chơi đên đây kết thúc, nêu như chơi nữa, tao cũng không thể cam đoạn tao sẽ chơi cái gì, mày, còn muốn tiếp tục chơi với tao à?”

Đáy mắt thâm thúy của Lâm Mặc đen đặc, cộng thêm tia máu đỏ nhàn nhạt, ánh lên vẻ mỹ lệ và nguy hiểm không nói ra được, Trương Hàn biết thiếu niên này đã đến giới hạn nhẫn nại, hắn giơ hai tay lên: “Được rồi được rồi, em vợ nói cái gì chính là cái đó.”

Lâm Mặc bỏ đi.

Trương Hàn ở phía sau nói với: “Em vợ, đi thong thả không tiễn, về sau tới chơi thường xuyên nhé.”

Lục Họa ra quán bar, cô cũng không ngồi xe, mà là đi bộ trở về.

Gió đêm mát lạnh phất động làn tóc cộ, cô cúi cái đầu nhỏ nhìn mặt đất, đầy đầu nghĩ đều là hiện tại Lâm Mắc và Triệu Hàm Hàm đang làm gì?

Lục Họa đột nhiên dừng bước, cô đặt hai tay nhỏ bé ở bên môi, hô to: “Lâm Mặc, tôi ghét cậu!”

Giọng nói trong veo của thiếu nữ hấp dân ánhmắt của người đi đường, ai nấy đều ngoái đầu đều nhìn lại.

“Mấy người nhìn mỹ nữ kia kìal”

“Cô ấy đang gọi gì vậy, chẳng lẽ cãi nhau với bạn trai rồi ?”

“Hình như vậy.”

“Mỹ nữ gọi tên gì thế, Lâm… Mặc?”

Lục Họa còn cảm thấy chưa hết giận, cô lại kêu một tiếng: “Lâm Mặc, tôi thật sự rất rất rất ghét cậu!”

Lục Họa không biết là, lúc này cách phía sau cô không xa có một bóng người đang đứng lặng ở đó, Lâm Mặc đi theo ra ngoài, đã theo cô một đường.

Tuy là Trương Hàn nói thả cô về nhà, thê nhưng cậu lo lắng.

Lâm Mặc, tôi chán ghét cậu!

Lâm Mặc, tôi thật sự rất rất rất ghét cậu!

Lâm Mặc đút hai tay trong túi quần, tâm tình phiền muộn tích tụ cho tới nay đột nhiên vui sướng, Lâm Mặc Lâm Mặc… Cô dùng giọng nói trong veo như vậy một lân lại một lân kêu tên của cậu, chỉ vậy đã quá đủ.

Lâm Mặc nhìn về thiếu nữ xinh HIẾP ˆ phía trước, chậm rãi câu môi: “Ừ, biết ôi.

Lục Họa an toàn trở về nhà, nhìn cô đi vào Lâm Mặc mới quay người trở VỀ.
 
Chương 2608


Chương 2608:

Trên người rất nóng, cảm giác mình sắp nồ tung tại chỗ.

Lâm Mặc vào phòng tắm, không ngừng dùng nước lạnh tắm gội, thế nhưng cảm giác lạnh nóng đan xen gần như dẫằn vặt cậu đến điên rồi.

Rất nhanh, cậu cảm thầy mũi nóng lên, vươn tay lên sờ, sờ ramột tay máu đỏ tươi.

Cậu chảy máu mũi.

Trương Hàn từ nhỏ đã là một ác ma, rượu hãn đưa tới không phải rượu gì tốt, tác dụng chậm lại nóng kinh người, Lâm Mặc mặc dù là thiêu niên thiên tài, thế nhưng vẫn là một tay mơ ở phương diện tình trường.

Đóng vòi nước, Lâm Mặc khoác đồ ngủ đi ra, lúc này chuông điện thoại vang lên, điện thoại tới.

Là Trương Hàn gọi tới.

Lâm Mặc ấn phím nhận, thế nhưng không nói chuyện.

“Em vợ, cậu bây giờ thế nào, đừng nói anh rễ không quan tâm cậu đây nhé, nghiệp quật cậu đấy, không nghe lồi anh rễ.

“Rượu kia người bình thường cũng không chịu nổi, cậu thả Lục hoa khôi, còn đưa cô ây vệ nhà, bây. giờ hồi hận chưa? Chỉ cần cậu nói một câu hội hận, anh hiện tại liền phái người bắt cô Ấy tới, tắm rửa thơm tho ném Vào trong chăn của cậu.’ Khuôn mặt tuần tú của Lâm Mặc đỏ trắng đan xen, rõ ràng không dễ chịu, mái tóc ngắn âm ướt không ngừng nhỏ máu XuÔng, thiếu niên dính một thân hơi nước phá lệ tuần tú khiến tim người ta rung động không thôi, cậu khàn khàn nói: “Đừng chạm vào cô ấy, bằng không… mày nhất định sẽ hối hận!”

“Chậc chậc chậc, em vợ này, không nghĩ tới em lại là kẻ sỉ tình đó, đã như vậy còn có thê chịu đựng không động vào con bé, tôi cũng bị cậu làm cảm động luôn rồi này.”

“Tôi nói này em vợ, cậu còn chưa chạm qua phụ nữ, còn là một tiểu xử nam nhỉ?” Trương Hàn chê cười cậu.

Lâm Mặc không nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại.

Cậu thế này không có cách nào đi bệnh viện, cho nên Lâm Mặc nằm xung giường.

Nhiệt độ trên người từng giây tăng dần, trong xương như có từng đàn kiến đang bò.

Không sao, cậu có thể nhịn được.

Lâm Mặc từ mình phía dưới gối đầu lấy ra một vật, là chiếc khăn của cô.

Trên khăn còn thêu một chữ “Họa”. Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!

Lâm Mặc chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó nhẹ nhàng hôn lên chữ “Họa” kia.

Nghe tiếng ‘tút tút’ kia, Trương Hàn trực tiêp ném điện thoại ở trên ghê sa lon.

Hắn lười biếng dựa vào lưng ghế sopha, cầm một chai bia trực tiếp rót xuông.

“Thiếu gia, cậu uống ít một chút, cậu mới khỏe lại, không thể uống rượu.”

Thủ hạ qua đây khuyên nhủ.

Trương Hàn chẳng buồn nhấc mí mắt: “Cút.”

Thủ hạ ảo não đi ra ngoài.

Rật nhanh, trên bàn trà lăn lỗc một đồng VỎ chai rượu, Trương Hàn ngà ngà say, hắn nghĩ đến Lâm Mặc, trong xương quật cường như vậy, giỗng với… chị gái của cậu như đúc.

Chị của cậu cũng rất quật cường.
 
Chương 2609


Chương 2609:

Mang cả núi vàng biển bạc chu cập nuôi dưỡng cô không chịu, vẫn còn ở dưới người hắn khóc lóc, một chút cũng không giống những người phụ nữ khác biệt làm hắn vui lòng.

Trong chốc lát, Trương Hàn ngã xuông trên ghê sa lon.

Thủ hạ sợ hãi: “Thiếu gia! Thiếu gia!”

Trương Hàn đã tỉnh, là ở trên giường lớn biệt thự của mình, bác sĩ tư nhân đã truyền nước biển cho hắn.

“Thiếu gia, bây giờ cơ thể ngài không thích hợp uông rượu, ngày hôm nay uống rượu nhiêu, dạ dày. chảy máu.”

Bác sĩ nơm nớp Ìo SỢ nói.

“Đã biết, ra ngoài đi.” Trương Hàn không nhịn được nói.

Bác sĩ không dám nói thêm cái gì, nhanh chóng đi.

Lúc này một thủ hạ vội vã chạy vào: “Thiếu… thiếu gia…

Tâm trạng Trương Hàn đang không tốt: “Lắp bắp cái gì?”

“Thiếu gia, đã tra… tra được… Tra được Lâm Bắt Nhiễm bây giờ đang ở chỗ nào rồi!”

Cái gì?

Trương Hàn rút ngay kim tiêm truyện nước muối, trực tiệp đứng dậy Xuông giường, hắn vội đên độ ngay cả dép cũng không xỏ.

“Mày nói cái gì, tìm được Lâm Bát Nhiễm rồi? Cô ấy ở đâu, cô ây hiện tại ở đâu?” Trương Hàn vọt tới trước mặt thủ hạ túm lấy cỗ áo thủ hạ.

“Thiếu gia, Lâm Bát Nhiễm bây giờ đang ở trong bệnh viện.”

Bệnh viện?

Trương Hàn cầm áo khoác ngoài của mình, trực tiếp ra ngoài.

“Thiếu gia, ngài vẫn còn đang truyền dịch mà.” Thủ hạ nhanh chóng đuôi theo.

Trong bệnh viện.

Lâm Bát Nhiễm nằm trên giường bệnh, trên tay cô cảm quyên sách thiết kế kia, thế nhưng vẫn chưa mở ra.

Ngô Trạch Vũ cảm thấy rất kỳ quái, rất rõ ràng chị Bất Nhiễm rất thích quyền sách thiết kế này, từ sau khi Lục Họa đưa tới, chị ấy liền thường xuyên cầm ở trong tay, yêu thích không buông, thê nhưng chị vân chưa mở ra.

“Chị Bắt Nhiễm, chị nghỉ ngơi sớm một chút đi] Hai ngày nữa sẽ giải phẫu, chị cần đề tỉnh thần nghỉ ngơi đủ.”

Lâm Bắt Nhiễm gật đầu: “A Vũ, em trỏ về đi, không cần ở với chị nữa đâu, giò chị ngủ đây.”

“Dạ.” Ngô Trạch Vũ tắt đèn, sau đó rời đi.

Trong phòng bệnh yên tính, một chút thanh âm cũng không có, Lâm Bắt Nhiễm đã quen văng lặng như vậy, cô đặt sách thiệt kê phía dưới gôi, nhăm mắt ngủ.

Đêm nay cô ngủ rât chập chờn, không ngừng gặp ác mộng, cô lại mơ tới lúc mình bị bán đến 1949, cô muốn chạy trốn, thế nhưng đều thất bại.
 
Chương 2610


Chương 2610:

Mỗi một lần bị bắt trở về những người đó đều sẽ đánh đòn cô một trận dã man, một lần nghiêm trọng nhất là cắt đứt đùi phải cô.

Lâm Bát Nhiễm ở trong mo lại thấy được những khuôn mặt dữ tọn hung ác kia, bọn họ còn thô bỉ nhìn cô.

“Ông chủ, con nhỏ kia cứng đầu lắm, càng đánh nó càng chạy, không bằng đề cho các anh em ngủ nó, kiểu gì nó cũng ngoan lại.”

“Gương mặt này dáng người này, nhìn mà các anh em cứng cả lên.”

Đám dơ bản ấy hận không thể nhào lên ăn sông cô.

Song ông chủ 1949 nhanh chóng quát lớn bọn họ: “Tránh qua một bên đi, con này bây giờ là hoa khôi của chúng ta, qua mây ngày đưa nó đấu giá, có thể ăn được rất nhiều tiền đây.”

Trán Lâm Bát Nhiệm úa ra một lớp mô hôi lạnh, lúc này cô cảm giác có một bàn tay võ võ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.

Loại cảm giác này thực sự quá chân thực, hơn nữa khiến cô có một loại cảm giác rất quen thuộc, Lâm Bất Nhiễm đột nhiên mở mắt ra.

Hiện tại trong phòng bệnh rất tối, bên giường cô ngôi một người, là Trương Hàn.

Trương Hàn tới.

Mới vừa rồi là hắn sờ mặt cô, bởi vì cô đột nhiên thức dậy, cho nên tay hắn cứng đờ ở giữa không trung.

“Tỉnh?” Trương Hàn thu tay về, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng với cô.

Ở trong trí nhớ Lâm Bát Nhiễm, người đàn ông trước mắt này so đám dợ bản thô bỉ kia càng đáng sợ hơn, hắn là nguồn cơn tất cả ác mộng của cô, hắn đến lần nữa đủ đề thức tỉnh tất cả ký ức thông khô của cô.

Lâm Bắt Nhiễm nhanh chóng ngồi dậy, cô cuộn bên giường, mắt phòng bị nhìn hắn: “Anh chưa chết?”

Hai người đã ba năm không gặp, câu đầu tiên cô nói với hắn là “anh chưa chết”, được rồi, Trương Hàn tạm thời xem như cô › đang quan tâm hắn: “Nhiễm Nhiễm, lầu như vậy không gặp, em có nhớ tôi hay không?”

Lâm Bát Nhiễm lôi chăn, bởi vì quá mức dùng sức, cho nên đốt ngón tay cô cũng bắt đầu trở nên trăng bệch: “Nhớ, tôi mỗi ngày môi đêm đều nhớ đến anh, hận không thể đề anh chết sớm”

Vốn dĩ đội mắt ươn ướt Lâm Bất Nhiễm trông rồng, không chút màu sắc, nhưng nhìn đến Trương Hàn giờ khắc này, trong tròng mắt ươn ướt ây thiêu cháy ngọn lửa hừng hực, màu sắc minh diệm kia dường như khiến cô rực rỡ hẳn lên, cả người cũng có sức sông hon.

Trương Hàn không hề tức giận: “Vậy làm sao bây giờ đầu, nhất định làm cho Nhiễm Nhiễm thất vọng rôi, anh luyến tiếc chết lắm, bởi vì nếu như anh chết, nhất định phải chôn em theo, nói cho cùng anh luyến tiếc Nhiễm Nhiễm chất.”

Lậm Bắt Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn, hắn chính là một kẻ tâm lý cực đoan biến thái như vậy.

“Nhiễm Nhiễm, em cách tôi xa như vậy làm cái gì?” Nói rôi Trương Hàn mở : rộng hai cánh tay: “Qua đây, đề tôi ôm một cái.”

Lâm Bát Nhiễm: “CútI”

Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng Ngô Trạch Vũ, Ngô Trạch Vũ đi mà quay lại: “Chị Bát Nhiễm, chị đã ngủ chưa?”

Nghe được giọng nam xa lạ, gương mặt đẹp:trai Trương Hàn đột nhiên trâm xuống, ngay cả con ngươi cũng chậm rãi híp lại: “Hắn là ai, em thân?”
 
Chương 2611


Chương 2611:

Trái tim Lâm Bật Nhiễm siết lại, cô không nghĩ tới Ngô Trạch Vũ đi mà quay lại còn bị tên biến thái .Trương Hàn này bắt tại trận, sự chiếm hữu của Trương Hàn đối với cô cường đại đến mức đáng sợ, không cho phép cô cùng người đàn ông khác nói chuyện hay cười đùa.

Trong khoảng thời gian một năm cô bị nhốt, cô bị thương có một bác sĩ nam băng bó cho cô, ,CÔ liền cười với bác Sĩ nam kia đề, biểu thị cảm ơn, một màn này bị hắn thầy được.

Lúc đó hắn đóng cửa lại, đi lên liền phất tay, dùng sức cho cô một bạt tai.

Hắn máng cô: “Ông đây móc tim móc phổi đối với em, ngay cả một nụ cười em cũng không cho, vậy mà cười với thằng khác đến là vui vẻ như thế, thực sự đê tiện!”

Hắn vứt cô xuống trên giường, hung hăng chà đạp một trận.

Bác sĩ nam kia cũng biến mắt theo.

Lâm Bắt Nhiễm biết hậu quả khi hắn tức giận, cho tới nay hắn là tảng đá, mà cô là lấy quả trứng chọi lấy tảng đá kia, thân thể rách nát này của cô chết chẳng sao, chỉ là cô không yên lòng em trai Lâm Mặc, thê nhưng cô không hề muốn liên lụy đến người khác.

“Không phải.” Lâm Bát Nhiễm nhanh chóng phủ nhận.

Ngũ quan tuần mỹ của Trương Hàn ân trong bóng tôi thấy không rõ biểu cảm, rất nhanh hắn duỗi lưỡi liếm môi một cái, toát ra vẻ ngạo nghễ và ngang bướng từ trong xương, hắn đứng dậy, đi tới hướng cạnh cửa.

Con ngươi Lâm Bắt Nhiễm co rụt lại, nhanh chóng tay kéo lại ông tay áo Trương Hàn.

Trương Hàn dừng bước lại, từ trên cao nhìn xuông, sắc mặt lạnh như băng nhìn cô.

Lâm Bát Nhiễm lắc đầu: “Đừng! Tôi và cậu ây không bản thỉu như anh nghĩ, cậu ây vận đứa bé, bằng tuổi với em trai tôi thôi.”

Lúc này giọng Ngô Trạch Vũ ngoài cửa lại truyền tới: “Chị Bất Nhiễm, chị đã ngủ chữa?”

Lâm Bắt Nhiễm lo lắng nhìn Trương Hàn, hắn không di chuyền, cô nhanh chóng lên tiêng: “A Vũ, chị đã ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai rôi hãy nói, em mau về nhà đi.”

“Dạ chị Bất Nhiễm, ngủ ngon. ” Tiếng bước chân của Ngô Trạch Vũ càng lúc càng xa.

Lâm Bắt Nhiễm nhất thời thở dài một hơi, lúc này cằm cô bị ngón tay thon dài dùng Sức năm, cô bị ép ngắng”

đầu, đụng phải đôi đen u ám kia: “Ôm anh.”Cả nhà tải appt ruyện hola về đọc nhiều nhé!

Ôm anh.

Hắn nói hai chữ.

Lâm Bát Nhiễm cứng đờ.

“Làm sao, muốn tôi sai người đưa em trại nhỏ kia về?” Trương Hàn ngoẹo đầu cười.

Lâm Bắt Nhiễm cuộn lên ngón tay, cho tới khi móng tay bóp vào trong lòng bàn tay cũng không cảm thây đau.

Cô chậm rãi di chuyển, quỳ gồi trên.

giường, giơ hai tay nhỏ bé lên ôm cổ hắn, ôm hăn.

Giờ khắc này Trương Hàn cong tắm lưng cao ngất xuông, cánh tay vòng qua, bàn J4ay đặt trên eo cô tiêm dùng sức ân cô vào trong ngực của mình.
 
Chương 2612


Chương 2612:

Lâm Bắt Nhiễm là đụng vào trong ngực hắn, trên người hắn đều là cơ bắp, rất đau.

Trương Hàn chôn khuôn mặt tuần tú xuÔng trong cổ cô: “Nhiễm Nhiễm, em trưởng thành rồi, hẳn đã học được cách nghe lời, đừng chọc tôi tức giận.”

Cô với hắn lúc ấy, còn rất nhỏ, mới vừa lên đại học.

Bây giờ cũng ba, bón năm trôi qua rồi, vừa rôi hắn ngôi ở bên giường nhìn cô, cô đã trưởng thành, cho nên, cũng nền học cách nghe lời.

Lâm Bát Nhiễm cứng đờ người để cho hắn ôm, sắc mặt cũng từng tác từng tác tái nhợt xuÔng.

Lúc này Trương Hàn tự tay nhắc ngang cô lên rồi hắn ôm cô đi ra ngoài.

“Anh dẫn tôi đi đâu?” Lâm Bát Nhiễm cả kinh.

Cô không muốn đi ra ngoài, ba năm nay cô phong bề chính mình, dựng lên ngăn cách, cô không muỗn ra ngoài.

Trương Hàn không ngừng bước chân: “Dẫn em đi một chỗ.”

Nơi nào?

“Không muốn! Tôi không muốn đi! Tôi không muôn đi nơi nào cả! Mau thả tôi xuống!” Lâm Bất Nhiễm bắt đầu giãy giụa.

Trương Hàn . cũng không có ý trưng cầu ý kiến cô, vốn là kẻ cường thế bá đạo, ba năm nay cô gây rất nhiều, ở trong lòng hắn nhẹ như bông, hắn ôm cô đi nhanh ra bệnh viện.

Lâm Bát Nhiễm đi tới trên đường cái.

Ba năm chưa ra ngoài, thế giới này đối với cô mà nói rất xa lạ, cũng là nỗi sợ, Lâm Bất Nhiễm không ngờ đến cái hố sâu mình mãi không nhảy qua ra được lại bị Trương Hàn đơn giản mang ra ngoài như thế.

Lâm Bắt Nhiễm mờ mịt nhìn thế giới này, gió đêm mơn man thồi qua, ánh đèn neon ven đường lên cho cả thế giới một tầng sáng nhu hòa, cô có chút run sợ, thì ra, thế giới này vẫn luôn xinh đẹp như Vậy.

Chỉ là cô, không còn nét xuân sắc ấy nữa rôi.

Trương Hàn nhét Lâm Bất Nhiễm vào trong xe thể thao sang trọng, xe thể thao “phần phật” một tiếng lái ra ngoài.

Lâm Bắt Nhiễm toàn bộ hành trình không nói chuyện, bởi vì cô biết trong trò chơi giữa cô và Trương Hàn, cô không hệ có quyên nói chuyện, cô chỉ sợ sệt nhìn phong cảnh lướt qua cực nhanh bên ngoài cửa sổ, giỏng như một con búp bê mặc cho người định đoạt nghiền nát.

Rất nhanh xe thể thao liền dừng ở, đầu hẻm, Trương Hàn trượt cửa sỐ xe xuống: “Nhiễm Nhiễm, em xem.”

Lâm Bắt Nhiễm ngắng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong ngõ hẻm âm u ẩm ướt co ro vài tên ăn xin, mây tên đó quân áo tả tơi, toàn thân tản ra mùi tanh tưởi.

Bọn họ đã rất lâu chưa ăn uống, không biết từ đâu lây được bánh bao vừa cứng vừa thiu, đang chuẩn bị gặm một cái.

Thế nhưng bánh bao bị rớt, cho nên mây tên ăn xin đó đi nhặt, hai chân của bọn họ đã bị đánh gãy toàn bộ, chỉ có thể ở bò dưới đất.

Lâm Bát Nhiễm nhìn mấy tên ăn xin kia đột nhiên cảm thấy nhìn rất quen mắt, cô nhớ ra rồi, mây kẻ này chính là mấy khuôn mặt dữ fợn bỉ ồi quần quanh cô trong cơn ác mộng kia.

Là bọn hắn cắt đứt chân cô.
 
Chương 2613


Chương 2613:

Chỉ là, mấy năm trước mấy kẻ này còn là một thanh niên khỏe mạnh, nhưng bây giờ đã thành một lũ ăn xin tàn tật rôi.

“Nhiễm Nhiễm, chính máy kẻ này bắt nạt em, đừng SỢ, tôi đã thay em báo thù, bọn hắn bây giờ sống sống không bằng chết.” Trương Hàn cười nói.

Lúc này có hai người áo đen đi vào trong ngõ hẻm, trong tay bọn họ cầm mộc côn, giãm nát trên đát, J4rong nháy mắt bánh bao đã bị giãm đên nát bấy.

“Bánh bao… Bánh bao…” Máy tên ăn mày trong miệng phát ra tiếng rú hung dữ, bắt lại bánh bao bỏ vào trong miệng mình.

“Ai cho phép chúng mày ăn bánh bao, muôn ăn bánh bao cũng được thôi, học tiếng chó sủa cho chúng ta nghe một chút.” Hai người áo đen kia nói.

Gâu gâu gâu.

Đám ăn mày đã quen bị dằn vặt như vậy, nhanh chóng sủa vài tiêng.

Hai người áo đen kia cười ha ha.

Nhìn ngõ hẻm âm u ầm ướt lại tràn đầy liữ manh bạo lực như vậy, Lâm Bất Nhiễm cảm thầy rất buồn nôn, cô chủ muôn nôn: “Tôi không muốn nhìn, tôi muốn trở về!”

“Làm sao, em bắt đầu thông cảm bọn hắn rồi? Em cũng đừng quên: bọn hắn trước kia dằn vặt em thế nào.”

Lâm Bất Nhiễm ngắng đầu nhìn Trương Hàn, cười lạnh nói: “Tôi không quên, cũng như không quên trước đây anh dân vặt tôi thê nào, anh cân gì phải giả mù sa mưa mang tôi sang đây nhìn những thứ này, nêu như anh thực sự muôn báo thù cho tôi thì anh nên giết anh trước!!”

Trương Hàn không có biểu cảm gì, hăn chỉ là tự tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Bát Nhiễm lên.

Lâm Bát Nhiễm rất chán ghét hắn đụng chạm, cho nên nhanh chóng giãy giụa: “Buông ral”

Trương Hàn cười, thê nhưng đâu ngón tay dùng lực, bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Bát Nhiệm, da thịt trắng nõn của cô lúc này đã đỏ một mảnh.

“Nhiễm Nhiễm, tôi thực sự không hiểu nỗi em tại sao hận tôi, người bán bán em vào 1949 chính là bố em, người cắt đứt chân cũng là người khác, cho dù không có tôi, đêm đâu của em cũng sẽ bị mua đi.”

“Người đàn ông mua em kia có lẽ là một lão già dâm dê, đặc biệt thích uống thuốc kích thích, có lẽ là một tên trung niên béo mập đã có VỢ, còn có thê nói khoác khoe khoang chuy ện chăn gôi giữa hai người cho lũ mm của gã. Ah, đúng rồi, đàn ông mua em có thể còn chưa phải là một kẻ, có lẽ là hai, là ba, là bôn, một đám đàn ông… những thứ này, em từng nghĩ qua chưa?”

“Xã hội chính là hiện thực như thê, em bình tĩnh mà xem xét, tôi đối với em không tốt sao? Lẽ nào em không nên thây may mắn em đã gặp được tôi sao?”

“Nhiễm Nhiễm, đừng hận tôi, muốn hận thì hận số mệnh em đi! Mạng em không tốt.”

Mỗi câu mỗi một chữ của Trương Hàn đều mạnh mẽ đập vào trong lòng Lâm Bát Nhiệm, cô cắn răng thật chặt, che tới khỉ lợi chảy máu, trong miệng tràn đầy mùi ngai ngái.

Đúng vậy, hắn nói rất đúng.

E rằng, hắn thật sự đã đúng.

Rất nhanh, cả người Lâm Bát Nhiễm giỗng như một quả bóng đột nhiên xì hơi, mềm mại vô lực ngôi phịch ở ghế.

Hàng mi rung động, cộ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khóe mắt ướt đẫm lệ.

Ba năm nay, cô chưa từng rơi nước mắt.
 
Chương 2614


Chương 2614:

Chân cô què rồi, những đứa bé kia vây quanh cô không ngừng gọi cô là người què nhỏ.

Thân thể của cô đã ô ué, những người đó dùng ánh mắt khác thường đâm sống lưng cô Mây người xem, nó làm gái đây!

Cô vốn là sinh viên trường danh tiếng, là nhà thiết kế thời trang vô cùng thiên phú, thế nhưng cô vội vã thôi học, ngay cả việc học cũng không thê hoàn thành.

Ba năm nay cô chưa từng khóc, bởi vì cô hận.

Cô hận, cho nên cô chẳng bao giờ cúi đầu với vận mệnh.

Nhưng bây giờ, cô đột nhiên không biêt nên hận người nào.

Cô thực sự quá buồn cười.

Lâm Bắt Nhiễm dùng bàn tay nhỏ che mặt mình, giọt nước mắt nóng bỏng xuyên qua kế tay, cô vừa khóc vừa cười giỗng như kẻ ngôc.

Trương Hàn lẳng lặng nhìn cô, khóc đi, khóc ra sẽ tốt hơn.

Hắn hiểu cô, là cô gái tuy bên ngoài nhu nhược thế nhưng trong lòng không gì sánh được kiên cường, cảng đánh cô càng chạy, cũng không phải là kẻ có cơm ngon áo đẹp sẽ khom lưng, cho nên, hắn trước hết phá hủy cô, để cho cô học được cúi đâu, như vậy hắn mới có thể hoàn toàn năm giữ cô, để cô dựa vào hơi thở của hăãn mà sông.

Như vậy rất tốt, niềm tin của cô đã bị hắn đập vỡ.

Xe thể thao dừng ở công bệnh viện, Lâm Bắt Nhiễm khóc mệt, trên mặt khô khốc, hai mắt trồng rồng mờ mịt.

Trương Hàn tự tay cởi dây an toàn cho cô, thê nhưng tay không dòi đi, mà là vòng qua sau gáy cô, muốn hôn cô.

Hắn nhịn rất lâu rồi.

Lâm Bắt Nhiễm quay đầu, tránh được, không đề cho hắn hôn.

Trương Hàn dừng một chút, cũng không ép buộc cô: “Nhiễm Nhiễm, tôi cho em chút thời .gian suy nghĩ, không phải em còn có thân nhân sao, em trai em Lâm Mặc, còn có Ngô Trạch Vũ kia… Em chắc không ủy vọng bọn nó gặp ‘ chuyện không may nhỉ! Tối mai tôi sẽ trở lại.”

Hắn đang uy hiếp cô, dùng em trai cô và Ngô Trạch Vũ đề uy hiễp cô!

“Trương Hàn, anh muốn làm cái gì?”

“Nhiễm Nhiễm, tôi muốn làm cái gì quyết định bởi em muốn làm gì, đừng giãy giụa nữa, ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, tôi biết em không tham vinh hoa phú quý, nhưng em đảm bảo người thân em an toàn chứ, em xem, ba năm trước đây em trai em Lâm Mặc đâm anh một đao, bó tôi và ông nội vốn định trong trại giáo dưỡng .

lặng yên giết chết em trai em rôi, thê.

nhưng tôi không đồng ý, bởi vì tôi biết em trai em chết em sẽ không chịu nủi, Nhiễm Nhiễm, tôi thương em đến thế, em còn muôn tôi làm thê nào nữa?”

Lâm Bất Nhiễm siệt chặt ngón tay, có đôi khi cô thực sự cảm thây Trương Hàn là một con ác quỷ, bởi vì hẳn thích nhất là đùa bốn lòng người.

Hắn biết em trai là uy hiếp của cô.

“Có phải anh đã đi tìm em trai tôi rồi không?”

Trương Hàn gật đầu: “Là em trai em tìm tôi trước, ba năm trước em trai em vì em cầm dao, hiện tại vẫn có thể vì em liều mạng như cũ, Nhiễm Nhiễm, chắc em không hy vọng em trai em vì em bỏ mạng, đúng chứ?”
 
Chương 2615


Chương 2615:

Lâm Bắt Nhiễm đột nhiên nghĩ tới hai ngày trước tay em trai hình như bị thương, lúc đó em trai nói lảng sang chuyện khác, cô cũng không nghĩ nhiều, bây giò nghĩ lại A Mặc vi cô lại đi tìm “Trương Hàn.

Nơi này là thiên hạ của Trương gia, một tay che trời, em trai chỉ có thê lầy mạng liều mạng với hắn.

Không đáng!

Tên biến thái Trương Hàn này căn bản cũng không đáng đề em trai bồi mệnh.

Đều do cô.

Đều tại cô cả.

Cô liên lụy đến A Mặc.

Nếu như không có cô, không có cái “gia đình cực phâm” này, A Mặc đã Sớm ra nước ngoài.

“Anh đừng đụng vào em trai tôi, cũng đừng đụng vào A Vũ!” Viền mắt Lâm Bất Nhiễm đỏ bừng quát ầm lên.

Trương Hàn nhìn bộ dáng của cô, bên trong bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình là dáng người gây gò, song vẫn xinh đẹp, sạch sẽ thanh thuân như cũ, hiện tại cô tức giận nhìn hắn chằm chằm, rất giống con thú nhỏ bị thương, hắn thấy, thời khắc này cô thực sự cực kỳ đáng thương.

“Đã biết.” Trương Hàn giữ gáy cô, hôn lên môi cô.

Cô vẫn là mùi vị trong trí nhớ, thơm ngon như thuốc phiện, khiến người ta vừa chạm đến đã phát nghiện.

Lâm Bát Nhiễm không chịu nổi như: vậy, hai tay đặt trong ngực hắn muốn đầy hắn ra, thế nhưng không đây được.

Cô chỉ có thể há miệng, cắn mạnh vào khóe môi hắn.

Shh.

Trương Hàn bị đau, buông lỏng cô ra, hăn dùng mu bàn tay lau khóe môi của mình, đã chảy máu.

Song, hắn đã quen rồi.

Cô rất thích cắn người.

Trương Hàn thở phì phò, khắc chế nhiệt huyết sôi trào trong cơ thể, hắn tùy ý nhìn cô chòng chọc, sau đó vươn tay võ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Nhiễm Nhiễm, em hăng hái như vậy à, cũng. không uỗng. ba năm nay tôi mỗi tối đều muôn em.”

Lâm Bắt Nhiễm muốn che tai, không nghe ô ngôn uê ngữ của hắn, cô chính là thú cưng của hắn, là công cụ giải tỏa dục vọng của hắn, hắn tức giận còn có thê tát cô măng cô đồ đê tiện, cuộc sông đó tựa như địa ngục vậy.

“Xuông xe, trở vê suy nghĩ thật Kỹ, ngày mai tôi sẽ tới tìm em nữa.”

Trượng Hàn liếm khóe môi vừa mới bị cắn, mùi máu tươi luôn làm hắn cảm thấy rất kích thích.

Lâm Bát Nhiễm nhanh chóng kéo cửa xe xuông, cô chịu đựng cơn đau bên đùi phải, từng bước về bệnh viện.

Sáng sớm Ngô Trạch Vũ liền tới bệnh viện, cậu ấy đây cửa phòng bệnh ra, Lâm Bất Nhiễm đã tỉnh, đang ngôi ở bên giường.

Mái tóc đen thanh thuần xõa xuống, cô ngồi yên lặng, đối mặt với tường, rèm cửa số đã kéo kín, không chút tia sáng xuyên vào, không ai biệt cô đang suy nghĩ cái gì.

Lâm Bắt Nhiễm rất đẹp, dù cho ở giai đoạn này vẫn xinh đẹp kinh người như cũ, quanh thân cô quanh quần một vẻ đẹp tuyệt vọng, như là cánh bướm mỏng manh.
 
Chương 2616


Chương 2616:

“Chị Bất Nhiễm, sao dậy sớm vậy ạ?”

Ngô Trạch Vũ đi tới.

Lâm Bát Nhiễm nhàn nhạt nhéch môi: *A Vũ, em cũng tới rất sớm mà.”

Kỳ thực Lâm Bắt Nhiễm một đêm không ngủ, cô đã ngôi từ tối hôm qua đên giờ.

“Chị Bát Nhiễm, em mua cho chị đồ ăn sáng, mau nhân lúc nóng ăn ởi ạ.”

“A Vũ, A Mặc sao còn chưa tới?”

“Em cũng không biết, đêm qua tên Trương Hàn kia gọi một cú điện thoại cho A Mặc, A Mặc vội vã đi…” Ngô Trạch Vũ đột nhiên ý thức được mình lỡ miệng, cậu ta nhanh chóng ngậm miệng, Ì lắng nhìn về phía Lâm Bắt Nhiễm.

Sắc mặt Lâm Bắt Nhiễm rất yếu ót, một chút khí huyết cũng không có.

“Chị Bất Nhiễm, em…”

Lúc này cửa phòng bệnh bị đầy ra, Lâm Mặc tới.

Lâm Mặc liếc mắt liền nhìn ra không khí vi diệu, cậu nhíu mày, bén nhọn quét về Ngộ Trạch Vũ: “Cậu nói cái gì với chị tôi rồi?”

“A Mặc.” Lâm Bất Nhiễm nhanh chóng mở miệng: “A Vũ không nói gì cả, vừa rôi bọn chỉ chỉ là tùy tiện tán gẫu một chút thôi.”

Lâm Mặc thu hồi ánh mắt: “Chị, hai ngày nữa sẽ phẫu thuật, chị phải nghỉ ngơi nhiều hơn đấy.”

Nói rồi Lâm Mặc ho khan hai tiếng.

“A Mặc, em làm sao vậy, bị cảm sao?” Lâm Bát Nhiễm quan tâm hỏi.

Cơ thể Lâm Mặc rất tốt, thiếu niên vốn khỏe mạnh, cậu cũng thích vận động, nhưng tối hôm qua cậu tắm nước lạnh cả đêm, cơ thể làm bằng sắt cũng không gánh được, đã hơi cảm nôi.

“Chị, em không sao.”

Lâm Bất Nhiễm âm thầm siết tay, tuy Lâm Mặc không nói gì, thế nhưng cô đoán ra được, tôi hôm qua tên ác quỷ Trương Hàn kỉa tìm A Mặc, khẳng định không có chuyện tối.

Đêm nay Trương Hàn sẽ trở lại tìm cô, cô không muốn lại nhẫn nhục trở thành đồ chơi của Trương Hàn, cô cũng không. muốn lại liên lụy đến A Mặc, cho nên, cô chỉ có thê…

Nghĩ tới cái này, Lâm Bất Nhiễm ngược lại buông lỏng, càng thản nhiên sung sướng.

*A Mặc, hai ngày nữa phẫu thuật rồi, hai ngày này em đến trường đi! Hoặc đi ra ngoài một chút cũng được.” Lâm Bất Nhiễm đề nghị.

“Đúng đấy A Mặc, mấy ngày nay cậu không đến trường học, ngày hôm nay trường tổ chức du xuân đây, Lục hoa khôi cũng đi, cậu có muôn đi góp vui không?”

“Không muốn.” Lâm Mặc từ chối ngay.

Lúc này*Ngô Trạch Vũ mỏ điện thoại ra, đăng nhập vào diễn đàn Nhất Trung, diễn đàn đã đăng ảnh chụp du xuân, cậu ây đưa ảnh chụp tới: “A Mặc, cậu xem này, bức Bnh đầu tiên chính là Lục hoa Khôi”

Lục Họa khí chất giai nhân, mắy hoạt động như này đều là dùng ảnh chụp của Lục Họa để tuyên truyền.

Lâm Mặc nhắc lên mí mắt tuần tú nhìn thoáng qua, Lục Họa đang mặc đồng phục học sinh ngồi hàng thứ nhất ở xe trường, một tay câm cờ đỏ, một tay giơ chữ V, cô cười vô cùng xán lạn.

Lâm Mặc không khỏi nhìn cô nhiều thêm vài lần, lúc này cậu thấy được người bên cạnh Lục Họa, là Cát Thành kia.

Cát Thành đang ngồi ở cạnh Lục Họa.
 
Chương 2617


Chương 2617:

“Mẹ nó, thằng Cát Thành này và Lục hoa khôi, cũng không học chung lớp, vì sao hắn lại ngồi chung với Lục hoa khôi?”

*“A Mặc, tôi nghe nói Cát Thành rất thích Lục hoa khôi, lần du xuân này hắn không biết xáu hồ đến gần nhất định là muốn mặt dày tán tỉnh rồi.”

*Toi rồi A Mặc, tình địch của cậu đã xuất hiện, hắn còn ở dưới mí mắt cậu công khai cạy góc tường nhà cậu, việc này cậu đền tột cùng có quản hay không?” Ngô Trạch Vũ tức giận nói.

Lâm Mặc nhấp môi mỏng một cái, xoay người đi ra ngoài.

“Này A Mặc, cậu vẫn chưa nói cậu có muốn đi du xuân hay không đấy!” Ngô Trạch Vũ gãi đầu mình, càng ngày càng không hiều nồi tâm tư của Lâm Mặc.

*“A Vũ, A Mặc nhất định sẽ đi, em cũng theo nó đi chơi một bữa đi!”

“Chị Bất Nhiễm, em ở lại với chị!…”

Lâm Bắt Nhiễm lắc đầu: “Không cần, du xuân chỉ có một ngày mà thôi, buổi tối các em về rồi, chị không cân em trông đâu. A Vũ, em đi theo A Mặc chị mới yên tâm, tránh cho nó vì Lục Họa mà đánh nhau với người khác, A Mặc vì người mình thích có thể liều mạng đấy.”

Ngô Trạch Vũ suy nghĩ một chút cũng thây có lý này: “Chị Bất Nhiễm, vậy chúng em đi trước.”

*A Vũ.” Lâm Bát Nhiễm đột nhiên gọi Ngô Trạch Vũ lại.

Ngô Trạch Vũ dừng bước, quay đầu nhìn Lâm Bắt Nhiễm.

Lâm Bắt Nhiễm vẫn an tĩnh ngồi bên giường, cô dịu dàng cong khỏe mội, thời gian phẳng phật trở lại hơn bốn năm trước, cô vẫn là nữ sinh viên sạch sẽ xinh đẹp kia, tràn đây khao khát và hướng tới với thế giới, với tương lai, trong tim có tín niệm, từng bước đi vê phía trước: “A Vũ, nói cho A Mặc, bảo nó sống tốt.”

Kỳ thực cô có rất nhiều lời muốn nói, thê nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ nói A Mặc sống tốt.

Cô và A Mặc đừ rất nhỏ đã mắt mẹ, đều nói chị cả như mẹ, nhưng cô chỉ là môi liên lụy với A Mắc.

Ngô Trạch Vũ vui vẻ cười nói: “Chị Bằt Nhiễm, em sẽ nói cho A Mặc, chúng em đều sẽ sống tốt mà.”

“Ừ, được rồi, mau đi đi.”

“Chị Bất Nhiễm, tạm biệt.”

Lâm Bắt Nhiễm giơ tay lên, giơ giơ, cô nói thầm trong lòng tạm biệt.

Rất nhanh đã đến buổi tối, tiếng xe Ferrari gầm rú khoe khoang không gì sánh được dừng ở công bệnh viện, Trương Hàn xuống xe, trong tay hắn còn đang câm một bó hoa hồng.

Bó hoa hồng này là tặng cho Lâm Bát Nhiệm.

Trương Hàn lên lầu, tự tay đầy ra cửa phòng bệnh.

Trong phòng bệnh bật một ngọn đèn hoàng hôn, Lâm Bắt Nhiễm ngôi ở bên giường, cô đã thay quân áo bệnh nhân ra, mặc chiếc váy trắng, mái tóc đen thanh thuần buộc thành đuôi ngựa thật thấp, cô ngồi ở dưới ánh đèn, đang lật xem quyền sách thiết kế kia.

Quyền sách kia cuối cũng đã bị cô giỏ đọc.

Trương Hàn không lập tức đi vào, mà là đứng ở cạnh cửa nhìn cô, đệm nay cô rất đẹp, nhất là chiếc váy trắng chết tiệt đó.
 
Chương 2618


Chương 2618:

Hắn yêu nhất khi cô khoác lên mình bộ váy trăng.

Trương Hàn đi vào.

Lâm Bát Nhiễm đang chăm chú đọc sách, ngay cả hăn đên phía sau cũng không phát hiện.

Trương Hàn giơ tay lên, rơi trên vai của cô: “Nghĩ thông rồi?”

Ngón tay đang lật sách của Lâm Bát Nhiễm đột nhiên khựng lại, bản thân đạng đắm chìm trong thế giới kia tỉnh dần lại, cô ngắng đầu, xuyên qua mặt kính thấy được người phía sau, Trương Hàn nhìn cô chằm chằm, không hề che giấu dục vọng, giông như mãnh thú đăm đăm dán vào con môi ngon miệng của mình.

Lâm Bát Nhiễm chậm rãi khép sách lại, bình tĩnh nói: “Anh đã đến rồi?”

Trương Hàn đưa hoa hồng qua: “Nhiễm Nhiễm, tặng cho em.

Lâm Bát Nhiễm không nhận: “Cảm Hiến Trương Hàn cũng không bởi vì sự lãnh đạm và có lệ của cô mà tức . giận, bởi vì dáng v vẻ mặc váy trắng chết tiệt của cô đủ đề lấy lòng hăn, hắn cúi đầu, hướng lên môi cô định hôn.

Lâm Bát Nhiễm muốn tránh ra.

Thê nhưng còn chưa kịp tránh, giọng điệu lười biếng của Trương Hàn liên truyền tới: “Trò lạt mềm buộc chặt chơi một chút là được, nêu như chơi quá mức thì sẽ khiến người ta cảm thây như… đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết đáy, Nhiễm Nhiễm, em nói đúng không?”

Lâm Bát Nhiễm nhìn ánh mắt của hắn, hiện tại hắn híp nửa mắt, trong ý cười nhạt là lạnh thấu xương, còn có khinh miệt đối với cô.

Không sai, hắn là thái tử của Trương gia, mọi người trong mắt hắn đều là giun dễ, cỗ cũng không ngoại lệ.

Kỳ thực Lậm Bắt Nhiễm vẫn biết cô chính là đồ chơi của hắn, là món đồ tiền mua về, có thê tùy ý lăng nhục, tùy ý trút giận.

Lâm Bát Nhiễm thản nhiên nhìn hắn, không hề sợ hãi chùn bước: “Vì sao anh luôn bám lấy tôi?”

“Ý của tôi là, tôi bị anh nhốt cũng có một đoạn thời gian rất dài, lẽ nào anh còn chưa chơi chán? Bên ngoài người phụ nữ nhiều như vậy, dùng lời của anh mà nói tôi cả ngày khóc sướt mướt như đề tang ai, ở trên giường cũng như làm với xác chết, không thú vị nhự vậy, vậy sao anh vẫn luôn như âm hồn bắt tán bám tôi mãi không buông?

“Trương Hàn, có phải anh thích tôi rồi không?”

Cô hỏi, Trương Hàn, có phải anh thích tôi rôi không?

Mặt mày Trương Hàn khẽ động, chậm rãi nheo mắt lại, hắn hơï lộ ra mê mang nhìn Lâm Bắt Nhiễm: “Thích? Thích là cái gì, tôi không hiểu.”

Hắn thật sự không hiểu thích là cái gì, từ xưa tới nay chưa từng có ai dạy hắn thích là cái gì.

An.

Lâm Bát Nhiễm đột nhiên bật cười.

“Em cười cái gì?”

Lâm Bắt Nhiễm thật sự bật cười, cô có một đôi mắt to ươn ướt, xinh đẹp thần “kỳ, hiện tại cười rộ lên hai mắt cô đều sáng, tựa như sao trời lắp lánh: “Xin lỗi, tôi vĩnh viễn sẽ không nói cho anh… thích là cái gì.”

Ánh mắt Trương Hàn chọt lạnh, hắn nhìn chằm chằm Lâm Bắt Nhiễm, ánh mắt khiến người ta sợ run lên.

“Nghe nói mẹ anh đã mắt khi anh còn nhỏ, phải không?” Lâm Bất Nhiễm đột nhiên đổi chủ đề.
 
Chương 2619


Chương 2619:

Trương Hàn vươn năm ngón tay.

xuyên vào mái tóc dài của cô, giữ lại gáy cô: “Hôm nay em làm sao vậy, nhìn là lạ, lời hôm nay em nói với tôi cộng lại chắc cũng nhiều hơn cái năm em ở cạnh tôi rồi.

Lâm Bắt Nhiễm ngước khuôn mặt.

nhỏ nhắn nhìn hắn: “Tôi chỉ là muốn hàn huyên với anh, hiểu rõ anh hơn, mẹ anh… rời đi như thế nào vậy?”

Trương Hàn khép mắt: “Anh đây cửa ra, bà ây đã ngã xuống trong vũng máu, máu loang đây đât.”

“Vậy…

Lâm Bát Nhiễm còn muốn nói, thế nhưng Trương Hàn đã cúi đầu, dùng sức hôn cô.

Hàng mi Lâm Bắt Nhiễm run tây, rất nhanh cô giơ tay lên, chủ động ôm cổ hắn, bắt đầu nhợt nhạt đáp lại hắn.

Trong I mắt Trương Hàn bừng lửa, quá khứ cô rất ít khi thuận theo thần phục như vậy, vậy thì đủ rồi, chỉ cần cô nghe lời: Trương Hàn tự tay ôm ngang cô lên đưa đên trên giường bệnh, sau đó chính mình áp lên.

Ngón tay hán linh hoạt cuộn lại, mặc dù ba năm không có đụng cô, nhưng chuyện cởi cô cúc áo này hắn vẫn làm thuận buồm xuôi gió như cũ.

Chỉ là bây giờ hắn hơi gắp, cởi nút cũng thầy rườm rà, hắn đang suy nghĩ có nên xé nát chiếc váy của cô hay không.

Lúc này, một bàn tay nhỏ lộn lên, đè tay hãn xuống.

Trương Hàn buông cô ra, ánh mắt nóng rực: “Lại thê nào?”

Hắn đã mát kiên nhẫn. Cả nhà tải app truyện hola nhé!

“Tôi chưa tắm, tôi muốn đi tắm trước, có thể chứ?” Lâm Bắt Nhiễm nhìn hắn.

Trương Hàn không đáp, dường như đang suy xét lời cô thật hay giả.

“Vận mệnh của tôi đã nằm trong tay anh, anh còn sợ tôi chạy sao?” Nói xong Lâm Bát Nhiễm đầy hắn ra.

Trương Hàn thuận thế nằm xuống, hắn cuộn cổ họng: “Cho em năm phút, năm phút không xong tôi sẽ coi như em đang mời tôi tăm cùng.”

Hắn có chút hồi hận, đêm nay chớ nên ở chỗ này, mà là hắn là mang cô đến khách sạn.

Lâm Bất Nhiễm vào phòng tắm, đóng của lại.

Trương Hàn chò ở bên ngoài, một phút, hai phút, ba phút… trôi qua, Lâm Bất Nhiễm vẫn chưa đi ra.

Tiếng nước tí tách từ bên trong truyền đến cũng từ từ mắt hẳn.

Không chút thanh âm, tĩnh lặng đến mức làm lòng người hoảng sợ.

Trương Hàn bén nhạy phát hiện dị thường, kỳ thực nghĩ kỹ lại, tối nay cÔ vẫn rất khác thường.

Hắn không nói rõ cô khác thường ở đâu, theo lý thuyết hắn đã ép vỡ niềm tin vững chãi từ sâu trong nội tâm cô, cô chắc đã phải cúi đầu trước vận mệnh rồi.

Trương Hàn nhanh chóng đứng dậy, hắn đi tới cửa phòng tầm, các đôt ngón tay thon dài có lực đánh lên trên ván cửa phát ra tiếng “thùng thùng”

bén nhọn: “Nhiễm Nhiễm, em tắm xong chưa?”

Bên trong không có tiếng động, không ai trả lời hăn.
 
Chương 2620


Chương 2620:

Trái tim Trương Hàn từ từ trằm xuống, hắn không khỏi nhíu mày: “Nhiễm Nhiễm, mở cửa ra, bằng không tôi sẽ đi vào đấy.”

Vẫn một mảnh thinh lặng.

Trương Hàn đưa tay đặt lên chốt cửa, cửa đã khóa trái từ bên trong.

“Nhiễm Nhiễm!” , Trương Hàn mím môi, một giây kế tiệp liên nâng lên chân dài, một cước đạp lên ván cửa.

Àm.

Cửa phòng tắm mở ra.

Trương Hàn lập tức liền ngửi được mùi máu tươi.

Hắn trời sinh mẫn cảm với mùi máu tươi, năm đó lúc mẹ rời đi, hắn cũng đây cửa ra như vậy, ngửi được mùi máu tanh tưởi cũng y như đúc.

Lúc này hắn cảm thầy lòng bàn chân dinh dính, hắn cúi đầu nhìn, máu đã chảy xuôi như dòng suôi nhỏ, đã chảy đến ‘difDÏ chân hãn.

Con ngươi Trương Hàn không ngừng co rút rôi phóng đại, hắn đi vào, chỉ thấy Lâm Bất Nhiễm nằm trong bồn tăm, nước ngập tràn đã bao phủ cơ thể cô, cô vấn mang chiếc váy trắng đps, làn váy liễm diễm tản ra ở trong nước, xinh đẹp tựa như bức tranh thủy mặc.

Cô an tĩnh nhắm mắt, tay phải mảnh khảnh đã vô lực rũ bền ngoài bồn tắm, trên cổ tay của cô thình lình có một miệng máu rất sâu, bên trong còn tí tách nhỏ xuống từng giọt máu.

Trương Hàn đã biết, cô cắt cô tay tự sát.

Hắn giật mình tại chỗ, lúc này tất cả ký ức đêu quay. về nhiều năm trước kia, cái ngày mà hắn nhìn mẹ ngã vào trong vũng máu, máu trên người dường như bất tận, đang không ngừng chảy trôi.

Hiện tại hình ảnh của mẹ và Lâm Bất Nhiệm đan xen Vào nhau, Trương Hàn chỉ cảm thấy đau, đầu hắn đau quá.

Lâm Bát Nhiễm còn đề lại một tờ giấy, đặt ở trên đài rửa mặt.

Trương Hàn cầm lấy tò giấy, phía trên là hàng chữ nhỏ xinh đẹp của cô không biết… mẹ anh có phải chết đi như vậy không?

Trương Hàn đọc đi đọc lại hàng chữ ấy, cho tới khi viền mắt đỏ bừng.

Hắn đã biệt, Lâm Bật Nhiễm chưa từng cúi đầu trước vận mệnh, cô chọn cách thức này để chống chọi lại với vận mệnh một lân sau cuôi.

Đôi với người đã tổn thương cô, cô cũng chưa từng tha thứ, cho nên cô lầy phương thức như vậy điên cuông trả thù hăn.

Hắn sớm nên biết, từ trong Xương cốt cô rất cứng, ngoài mềm trong cứng.

Hắn cũng nên sớm biết, vừa rồi cô cố ý hỏi vè mẹ hắn, bởi vì cô muốn lây phương thức này đề làm hắn đau đớn, hiện trường hoàn nguyên năm đó, vạch trần vết sẹo vẫn còn rướm máu trong lòng hắn, làm cho hắn phát cuồng.

Trương Hàn cuộn lên ngón tay, vo tờ giấy kia, ném vào thùng rác rồi, sau đó hắn vươn tay vớt Lâm Bắt Nhiễm từ trong bề tắm.

Hắn ôm Lâm Bắt Nhiễm xông ra, đi đến hành lang trong kêu to: “Bác sĩl Bác sĩ”

Bây giờ là buổi tối, trong hành lang yên tĩnh, hắn vừa hô như thế liền vang lên tiếng động đỉnh tai nhức óc.

Bác sĩ trực ca khoác áo blouse trắng nhanh chóng chạy ra: “Xảy ra chuyện gì?”

Trương Hàn giao Lâm Bát Nhiễm cho bác sĩ: “Cứu cô ấy!”
 
Chương 2621


Chương 2621:

Sắc mặt bác sĩ cũng qhay đổi: “Xe đầy! Mau chóng chuẩn bị phẫu thuật!”

Y tá chạy tới, đặt Lâm Bát Nhiễm trên xe đây, bác sĩ đeo khẩu trang lên, chuẩn bị vào phòng giải phẫu, lúc này bện tai truyền đến một tiễng nói âm trầm: “Không cứu sông được cô ây, các người cũng đừng hòng sông.

Bác sĩ cứng đờ, chỉ thấy Trương Hàn đứng nơi mờ tối, áo sơ mi trăng trên người cậu đã bị máu nhuộm đỏ, nhìn rất kinh dị, song so với máu tươi, sắc mặt của cậu càng đáng sợ hơn, hai tròng mắt đỏ đậm, gương mặt đẹp trai dường như sẽ không còn cảm xúc, rât cứng ngắc, có vẻ tàn bạo không gì sánh được.

Lúc này Trương Hàn hoàn mỹ giải thích được cái gì gọi là kẻ ác không cân nhiều lời.

Mồ hôi lanh trên trán bác sĩ thi nhau túa xuống.

Lúc này Trương Hàn tiến lên, đi tới bên cạnh Lâm Bắt Nhiễm, cậu cao ngất đứng nghiêm, lạnh như băng. liếc cô gái đã nhằm chặt mắt, chậm rãi nói: “Nhiễm Nhiễm, có thể trước đây, anh sẽ cân nhắc thả em ra, thế nhưng sau lần này, em sẽ không còn cơ hội thoát khỏi anh, nêu như em dám chết, anh sẽ đưa từng đứa từng đứa bên cạnh em xuống bôi cùng, không biết màn tang lễ máu tươi này, em có thích không?”

Lục Họa tham gia du xuân, song bởi vÌ chuyện ‹ của Lâm Mặc, cô không hăng hái lắm.

Lúc đầu cô muốn hoàn toàn dứt đoạn, không đề Lậm Mặc lại ảnh hưởng đến mặt hồ phẳng ‘ lắng trong lòng cô nữa, thế nhưng cô phát hiện cái này rất khó, cũng tỷ như hiện tại cô ngôi ở trên xe trường mà hôn thì bay vê phương nào.

“Em Lục! Em Lục!” Lúc này giọng Cát Thành truyện tới.

Lục Họa nhanh chóng hoàn hồn, cô nhìn Cát Thành bên cạnh: “Đàn anh, vừa rồi anh nói cái gì?”

Cát Thành hơi xấu hồ, vừa rồi hắn nói nhiều như Vậy, thế nhưng Lục Họa một chữ cũng không nghe vào, cứ như hắn đang độc thoại vậy.

“Em Lục, em đang nghĩ gì thé, anh thấy em cứ không yên lòng.”

Lục Họa giơ tay lên dịch một lọn tóc bên quai hàm Ta sau tai, che giấu nói: “Không có gì.”

Lúc này Vưu Linh ở chỗ ngôi phía sau đang tám chuyện với hai nữ sinh: “Lần này cả lớp chúng ta đều tới du xuân rồi, chỉ có một người chưa tới, ??

là Lâm Mặc nhỉ.

“Lâm Mặc đã chừng mấy ngày chưa đi học rôi, du xuân cũng không tham gia, các cậu nói xem cậu ta cả ngày bận cái gì thế?”

“Bậân yêu đương chứ gì, cậu không thấy Triệu Hàm Hàm lớp bên cạnh cũng không đi du xuân à?”

Lục Họa nhìn phong cảnh ngoài cửa SỐ, không sai, lân du xuân này Lâm Mặc và Tinh Hàm Hàm không đến.

Đêm gUẾ ở quán bar Lâm Mặc chọn Triệu Hàm Hàm, vẫn còn ở phòng khách sạn nhỉ, bọn họ chắc là… đã trải qua một đêm xuân sắc mặn nồng rôi.

Lúc này xe trường đột nhiên thắng lại, dừng ở ven đường.

“Gì thế, sao đột nhiên dừng xe rồi?”

Có bạn học nghỉ ngờ hỏi.

Chỉ thấy cửa xe trường mở ra, có hai người đi lên.

“Trời ạ các cậu nhìn kìa, Lậm Mặc đến rồi!” Vưu Linh há to mồm cả kinh nói.

Lâm Mặc đến rồi?

Lục Họa nhanh chóng ngắng đầu, cô nhìn thấy dáng người anh tuân của Lâm Mặc, cậu tới thật, phía sau còn có Ngô Trạch Vũ đang cười hì hì.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top