Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 2582


Chương 2582:

“Tôi không cần!” Lục Họa tức giận giơ tay lên, dùng sức ném cây kẹo que trên tay cậu.

Bếp.

Kẹo que rơi trên sân cỏ.

Lâm Mặc buông Lục Họa ra, khom lưng nhặt.

Cho tới nay, Lâm Mặc đều là cao cao tại thượng, hiện tại Lục Họa nhìn thiếu niên cao ngạo tà lạnh tại trước mặt mình cúi xuông thắt lưng, đi nhặt trên sân .cỏ kẹo que, trái tim cô cbỗng nhiên mềm nhũn.

Hai tay nhỏ bé xuôi ở bên người cuộn tròn một cái, Lục Họa không thể mặc kệ cho sự nhẹ dạ của nhìn mình, cô cũng sẽ không bao giò cho cậu cơ hội nữa, cho cậu cơ hội bắt nạt mình.

Lục Họa nhắc chân đi.

“Đứng lại.” Phía sau truyền đến giọng cậu lãnh đạm.

Lục Họa không ngừng bước chân.

Rất nhanh Lâm Mặc liền đuồi theo từ phía sau, ngón tay mạnh mẽ có lực của cậu lại siết lấy cổ tay cô, kéo cô lại.

“Lâm Mặc, cậu làm cái gì, buông! Cậu còn như vậy nữa tôi sẽ kêu đây, tôi sẽ nói cậu……”

“Nói sao?”

Lâm Mặc đầy cô, Lục Họa cảm thấy phía sau đột nhiên mát lạnh, thì ra cô bị cậu ngăn ở trong góc tường rôi.

Cái tư thế này……

Lục Họa đã thấy qua, gọi là kabedon”.

*Kabedon hay KabeDon đề cập tới hành động đập mạnh vào tường.

Nghĩa bái đầu là đập mạnh vào tường, để phản đối điều gì đó, sau này có nu là chàng trai ép cô gái giữa tường và mình, được xem là hành động lãng mạn.

Không rảnh suy nghĩ những thứ này, Lục Họa không muôn ngay lúc này lại thua khí thế, cô trừng đôi mắt sáng về phía cậu, “Tôi sẽ nói cậu khiêm nhã với tôi!”

Lời này vừa rơi xuống, bốp một tiếng, Lâm Mặc chống một tay phải trên vách tường bên người cô.

Thiếu niên cao 1m75 cũng theo thế đè xuông, chậm rãi áp sát cô, hơi thở quanh quân giữa hai người.

Lục Họa theo phản xạ có điều kiện lui về phía sau, thế nhưng không thể lui được nữa, cô trơ mắt nhìn cậu vượt qua khoảng, cách an toàn giữa nam nữ, cứ thế lần đến gần cô.

Hiện tại mặt của cậu gần. ngay trước mắt, nhìn khoảng cách gần như vậy, cậu thực sự là điện trai đến mức làm người ta giận sôi, vóc người thiếu niên lộ ra vẻ trẻ 4rung, nhìn hơi gầy, song bờ lưng gây lại lộ ra sức mạnh, cộng thêm khí chất lãnh đạm bạc bẽo, trời sinh đã mang đến cảm giác bá đạo, cũng chính là móc treo quần áo biết đi.

Lục Họa bị cậu chặn lại, cho tới bây giờ cô chưa từng bị cậu chàng nào kabedon, khuôn mặt nhỏ trăng nõn từ từ nóng lên.

Lâm Mặc nhìn cô, tràn đây đáy. mát là khuôn mặt rực rỡ động nhân của thiếu nữ, cậu nói, “Biết cái gì gọi là khiếm nhã không?”

Cái gì?

Lục Họa trong chốc lát ngây ngóc.

Dáng vẻ ngây thơ ấy rơi vào trong mắt thiếu niên là nét đẹp, không gì sánh được Lâm Mặc nhệch môi mỏng thành đường vòng cung tà mị, thập.
 
Chương 2583


Chương 2583:

giọng nói, “Cái tôi khiêm nhã của cậu đêu đã chụp xuống rồi, không bằng, tôi hiện tại an vị thực thi tội danh khiếm nhã nhé?”

Lục Họa ngớ người, giờ mới hiểu được cậu có ý gì, cậu sao lại có thể…… vô liêm sỉ như thế?

Cậu rõ ràng là đùa giỡn lưu manh với côi Lục Họa giơ tay lên, tát lên mặt cậu.

Bóp.

Tiếng tát tay thanh thúy vang lên.

Lâm Mặc không tránh, cho cô đánh.

` Cậu nhìn cô gái, cô gái vừa xấu hồ vừa giận dữ, đôi mắt đen lúng liếng rơi trên mặt cậu, tựa như một con mèo con đang phát điên.

Cáu kỉnh đáng yêu.

Thật ra cậu có thể tránh, thế nhưng cậu không muốn, cậu cần một cái tát này thức tỉnh chính mình.

Sức cô rất nhẹ, tay quét qua mặt cậu, không hề đau chút nào.

Lâm Mặc khẽ động.

Cậu định làm cái gì?

Lục Họa vốn mới tát cậu đang hơi sợ, trong lòng rất đề phòng, hiện tại cậu khẽ động, cô khẽ kêu lên, sợ đến nhắm chặt hai mắt.

Chẳng lẽ cậu định đánh cô!?

Thiếu niên tối tăm như cậu cho tới bây giờ thì không phải hạng dễ trêu, rât nguy hiểm, nêu như cô không đoán sai, cậu còn nhỏ nhen có thù tất báo, cậu sẽ đánh cô lại chứ?

Lục Họa rất tâm thần bắt định, rất nhanh trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm của eậu, “Há miệng.

Cái gì?

Lục Họa chậm rãi mở mắt ra, Lâm Mặc cũng không đánh cô, chỉ là lột ra vỏ kẹo que, đưa kẹo que tới bên môi cô.

Cậu đút cô ăn kẹo que. Cả nhà tải app truyệnhola nhé!

Khuôn mặt nhỏ của Lục Họa sùng sục sôi lên, vệt đỏ ửng khả nghi bò lên đến vành tai trăng như tuyết, cô dùng sức mở lắc đầu, từ chối, “Tôi không ăn! Tôi không ăn đâu!”

Thiêu nữ nhỏ nhắn mềm mại bị cậu vây ở giữa tường và trong lòng, cô thận trọng không dám di chuyên, cứ sè sẹ tránh đỉi, lúc này ánh dương soi đến, trong lòng ngực có một niêm vui như dây leo tùy ý điên cuông sinh sôi nảy nở, Lâm Mặc chậm rãi nheo lại mặt phượng, trên gương mặt tuần tú tràn ra vẻ mềm mại, “Vậy cậu liếm một cái cũng được.”

Cậu đang nói cái gì?

Chăng lẽ cậu nghe không hiểu tiếng người, cô nói cô không muôn ăn, dù cho liễm một cái cũng không muốn, cũng không cần cậu đưa kẹo que.

“Lâm Mặc, cậu thả ra, tôi muốn về nhà!” Cô gằn mạnh.

Lâm Mặc vây cô ở trong ngực mình, một tay câm kẹo que, “Nêu như cậu nghe lời, tôi sẽ thả cậu về nhà.”

Giọng thiếu niên đã khàn khàn.
 
Chương 2584


Chương 2584:

Lục Họa không biết nên làm sao từ chối cậu, cô hăn nên đây cậu ra, thế nhưng hai tay cô câu vào tường thật chặt, không dám đụng vào thân thế cậu kề sát trước mất, dưới lớp áo thun mỏng ây là bắp thịt giàu sức co dẫn của thiêu niên.

Nhiệt khí trên khuôn mặt nhỏ không ngừng bốc hơi, nhiệt độ giữa hai người thăng cao rất nhiều.

Lúc này bên tai truyền đến tiếng gọi ngây thơ của Cô Vũ, “Chị Họa Hoai Chị Họa Họa, chị đâu rồi?”

Cố Vũ mua kẹo que đã trở về, hiện tại đang tìm cô khắp nơi.

Lục Họa cả kinh, Vũ Vũ đang ở cách đó không xa, rất dễ dàng sẽ phát hiện cô và Lâm Mặc, đến lúc đó không biết Vũ Vũ sẽ suy diễn linh tinh thế nào nữa.

“Lâm Mặc, cậu mau thả ra.” Lục Họa đã hơi sót ruột.

Lâm Mặc nhìn cô thật sâu, “Vậy cậu liễm kẹo đi.”

tin ” Không còn cách nào, Lục Họa không muôn bị Có Vũ phát hiện, nên cô đành thỏa hiệp.

Lục Họa vươn lưỡi, liếm kẹo que một cái thật nhanh.

Rất ngọt.

Hình như còn là…… vị ô mai.

“Được chưa!?” Lục Họa bỏ chạy thật nhanh.

Lần này Lâm Mặc không giữ cô nữa, cậu thả cô đi.

“Vũ Vũ, chị ở chỗ này.” Lục Họa chạy tới bên người Cố Vũ.

“Chị Họa Họa, không phải em đã bảo chị đứng yên tại chô đừng chạy loạn sao, vừa rồi chị đã đi đâu?” Cổ Vũ cảm thấy kỳ quái, cho nên dáo dác ngó nhìn bôn phía.

Lục Họa kéo Cố Vũ lại, “Vũ Vũ, chúng ta mau vê nhà thôi!”

“Được. Áy, chị Họa Họa, mặt chị sao đỏ thế?”

“Có ư, chắc là…… nóng quá đó!……”

Lục Họa nhanh chóng dời đề tài đi, nhưng cô không cần Soi gương cũng biêt mặt mình đã đỏ sắp nhỏ ra máu được, trong miệng. ngọt ngào, trong cổ họng lan tràn đều là vị ô mai ngọt thanh kia.

Thật khó tưởng tượng ra dáng vẻ cậu đi mua kẹo que, còn mua vị ô mai.

Lục Họa và Cố Vũ lên xe, thế nhưng các cô không lập tức trở về nhà, mà là đi ra ngoài shopping.

Khó có được cuối tuần rỗi rảnh, hai chị em nhân cơ hội đi ra ngoài hít thở không khí.

Lục Họa đi tới một nhà sách, vừa đi vào cô liền nhìn trúng một quyền sách thiết kế.

Ông chủ hiệu sách nhanh chóng đã đi tới, “Cô bé, con cảm thấy hứng thú thiết kế thời trang à, con học thiết kế sao?”

Lục Họa lắc đầu, Không phải, nhưng con có một người bạn chắc là sẽ thầy hứng thú với thiết kế thời trang.”

“Con muốn mua quyền sách này tặng cho cô bé đó sao? Vậy con mua đúng rồi đấy, quyền sách nảy là bản thảo của một nhà thiết kế Milan đại tài tự tay viết ra đó, bây giờ đã không xuất bản ở trên thị trường nữa nôi, bởi vì vợ chú học thiết kế thời trang, bà ây mua được cuồn này, hiện tại mang thai chờ: sinh rồi, nên nhịn đau cắt thịt đặt quyền sách này ở trên giá sách, muốn ở trong biển người mênh mông tặng cho người hữu duyên.”

Lục Họa không học về thiết kế, thế nhưng cô từ nhỏ cũng chỉ mặc hàng hiệu, cho nên vừa rồi cô liếc mắt một cái liền nhận ra đây là một cuốn bản thảo.
 
Chương 2585


Chương 2585:

Cuốn sách này hoàn toàn chính xác đã không còn xuất bản nữa rồi, không ngờ báu vật này lại được cô tình cò đào được.

“Ông chủ, quyền sách này con mua, chú giúp con bọc lại với ạ.”

“Bé à, quyển sách này giá không rẻ đâu, 130, 000 tệ đấy, con xem……

Loại sách độc bản như này, chẳng những phải có duyên, còn phải có tiên.

Lục Họa từ bé đã là cô công chúa nhỏ, trên người không mang theo tiền sẵn, lần này đến đây, bô mẹ chỉ cho cô sinh hoạt phí cô định, nhưng SỐ tiền đó không đủ mua quyền sách này.

Lục Họa suy nghĩ một chút, sau đó tháo sợi dây chuyền đang đeo xung: “Ông chủ, con dùng sợi dây chuyên này đổi quyền sách kịa, nêu như chú biết nhìn hàng thì chắc ‘chú cũng biết cuộc trao đồi này chú không chịu thiệt.”

Ông chủ nhìn dây chuyền Lục Họa lầy xuống hai mất đêu sáng, sợi dây chuyên này là hàng xa xỉ phẩm kinh điển đó, một mình nó đủ đề đổi máy cuốn sách rồi: “Yes sỉr cô gái, chú đóng gói cho con ngay.”

Lúc này Cố Vũ kéo góc áo Lục Họa, nhỏ giọng nói: “Chị Họa Họa, sợi dây chuyên kia là sợi chị thích nhất mà, chị đã mang lâu lắm rồi, cứ như vậy đổi ư?”

Lục Họa gật đầu, thần bí cười nói: “Dây chuyên có giá, sách vô giá.”

“Vậy chị Họa Họa, chị muốn tặng sách cho ai vậy?”

Tặng cho… chị của Lâm Mặc.

Ngày đó cô nhìn thấy dưới gối Lâm Bất Nhiễm đặt một cây viết, một tờ giấy trắng, cô đoán Lầm Bất Nhiễm đang học thiết kế, hơn nữa cô còn ở trong phòng thầy được mấy khối vải vụn đoán, chắc là thiết kế thời trang rồi.

Lâm Bắt Nhiễm vốn là một cô gái trẻ trung rất lanh lợi.

“Tặng cho một người bạn, em không quen đâu. Đúng rồi Vũ Vũ, chuyện.

dây chuyền tuyệt đối không thê nói cho mẹ chị biết, nhớ chưa?” Lục Họa dặn dò.

“Đã biết đã biết, đây là bí mật của hai chúng ta.” Cố Vũ ra dấu OK.

Trong bệnh viện.

Lâm Mặc nhìn Lục Họa và Có Vũ rời đi, sau đó cậu quay trở vê phòng bệnh.

Lâm Bắt Nhiễm nằm trên giường bệnh, trên người mặc rquân áo bệnh nhân rộng lớn, cô ấy tùy ý đề bác sĩ y tá làm các hạng mục kiêm tra, cả người như con búp bê không chút sinh khí, mặc người thao túng.

Lâm Mặc đứng ở cạnh cửa nhìn một màn này, cũng không ởi vào.

*“A Mặc, cậu đã trở về, vừa rồi cậu đi tìm Lục hoa khôi làm cái gì thế, đi lâu như vậy?” Ngô Trạch Vũ hóng hớt hỏi.

Lâm Mặc không đáp.

Ngô Trạch Vũ đã quen độc thoại, cậu nhìn Lâm Bắt Nhiễm trong phòng bệnh, thở dài một tiếng: “A Mặc, chẳng mấy chốc sẽ phậu thuật, thế nhưng chị cậu không hề vui vẻ.”

Ừ, cậu đã nhìn ra, chị không hề vui.

Ngày đó Lục Họa nói rất đúng, chị có tâm bệnh, cậu cân mang chị ra ngoài.

Nhưng, mang ra ngoài kiểu gì?

Thế giới ngoài kia quá đau thương.

Lúc này “ding” một tiếng, điện thoại Lâm Mặc vang lên, tin nhắn tới.
 
Chương 2586


Chương 2586:

Mở tin Tả ra, bên trong chỉ vỏn vẹn vài chữ Trương Hàn về nước, bây giờ đang ở Trương Hàn, tên ác ma đã bị hủy cuộc đời Lâm Bát Nhiễm.

Mấy năm trước dao trong tay Lâm Mặc đã từng xuyên qua cơ thể Trương Hàn, Trương Hàn bị thương rất nặng, sau đó vần luôn trị liệu ở nước ngoài.

Hiện tại, Trương Hàn trở về nước.

Trong đôi mắt Đan Phượng của Lâm Mặc nhanh chóng thâm vào một tầng âm lệ đỏ như máu, cậu cất điện thoại vào trong túi quân, hắn ta trở về thật đúng lúc.

“Cậu ở đây trông chị tôi, tôi đi ra ngoài một chuyên.” Đơn giản thông báo hai câu, Lâm Mặc xoay người rời đi.

“Này A Mặc, đã trễ thế này, cậu đi đâu đó?” Ngô Trạch Vũ nhìn thân ảnh Lâm Mặc nhanh chóng biên mắt.

Đây là quán bar lớn nhất toàn thành phó, cũng là cái hang tiêu tiền trứ danh, mấy năm trước Lâm Bát Nhiễm bị bán đến noi đây, nhanh chóng trở thành hoa khôi ở đây.

Lúc đó đêm đầu của Lâm Bất Nhiễm dùng để bán đầu giá, trên hội đấu giá, tiêu bá vương Trương Hàn vung tiên như rác, mua Lâm Bất Nhiễm, sau đó, tiến hành cầm tù cô một thời gian rất dài.

Bên kia, Lục Họa bị Cố Vũ cưỡng chế kéo tới quán bar Lục Họa không thích mây nơi như quán bar, cô không muôn đi vào: “Vũ Vũ, chúng ta đừng nên vào, bố mẹ em biết em lén tới quán bar không, nếu như chú dì biết nhất định mắng chết eml”

Có Vũ dí dỏm nháy mắt: “Chị Họa Họa, chị không nói em không nói, bó mẹ em làm sao biết chúng tôi tới đây được chứ?”

“Nhưng là…”

“Thôi thôi đừng nhưng nhị nữa, mau vào thôi, em nghe nói tiêu bá vương Trương Hàn về nước rồi đấy!”

TC Hoa lộp bộp giật mình, Trương Hàn… cái tên này thật quen thuộc.

Nếu như không nhớ lầm thì Trương Hàn chính là tên ác ma hủy hoại chị Lâm!

Tên ác ma này vậy mà đã trở về!

Ngay lúc Lục Họa đang sợ run thì Cố Vũ đã lôi cô đi vào, hai người tìm một góc hẻo lánh ngôi xuông, gọi hai ly rượu cocktail.

“Vũ Vũ, Trương Hàn là ai?” Lục Họa hỏi.

“Chị Họa Họa, chị vừa đến nơi này, khẳng định không biết Trương gia, thê nhưng Trương gia là nhà giàu đỉnh cấp ở chỗ bọn em, tổ tông Trương gia làm giàu dựa vào súng đạn, con cháu bọn họ rất nhiều người đều là đại nhân vật chính đàn thương giới, quyên lực như một cây đại thụ che trời, đến đời này, Trương Hàn là độc đỉnh của Trương gia, hắn từ nhỏ hành sự đã quái đản, phàm là nơi hắn xuất hiện địa phương, tất cả mọi người đều phải nhượng bộ lui binh, xưng hắn là tiểu bá Vương.” Cố Vũ đơn giản giới thiệu qua tiêu bá vương Vương Trương Hàn.

Ngón tay Lục Họa siết lại, cô không nghĩ tới tên ác ma hủy hoại chị Lâm vậy mà có bối cảnh cứng như thề.

Năm đó chuyện phát sinh ở trong quán bar 1949 đã được đè xuông, ngay cả Cố Vũ cũng không biết năm đó chính là ở chỗ này Lâm Mặc cầm dao nhỏ đâm vào tên tiêu bá vương quái đản hung ác kia, tiểu bá vương tông Lâm Mặc vào trại giáo dục vị thành niên, nhưng Lâm Mặc cũng sắp tiến tiểu bá vương vào bệnh viện.
 
Chương 2587


Chương 2587:

Tiểu bá vương Trương Hàn người người e ngại, thê nhưng trong xương Lâm Mặc bạc bẽo như vậy, là tính tình gặp thần sát thần, gặp Phật giết phật, cậu cũng không e sợ bắt kỳ kẻ nào.

Một người tối tăm lạnh lùng, một kẻ quái đản hung ác, nghĩ một chút đã cảm thấy hết hồn.

Lục Họa thầm hơi bắt an, nơi đây đã yên bình nhiều năm, cô luôn cảm thấy sẽ có thêm một màn mưa máu gió tánh sắp cuốn đến.

Lúc này Cố Vũ chỉ một ngón tay: “Chị Họa HẠ chị mau nhìn, tiểu bá vương Trương Hàn tới.”

Lục Họa nhanh chóng ngắng đầu, chỉ thấy công vào bị một cước đạp ra, phía ngoài gió lạnh lúc này thôi vào, Trương Hàn tới.

Trương Hàn vô cùng tuần mỹ, hắn mặc áo gió, chân đạp giày đen, túi da thượng đăng lộ ra tà khí ương bướng đập vào mặt: “xoát” một cái đã hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Phía sau Trương Hàn còn có một, đám hộ vệ áo đen đi theo, trông râ rất hùng hồ, chiến trận khá lớn.

Ong chủ 1949 vội vã chạy tới, có lẽ do chạy quá gấp, ông ta lảo đảo một cái, thiêu chút nữa liên quỳ trước mặt Trương Hàn, vô cùng chật vật.

“Trương… Trương thiêu, sao cậu lại đại giá quang lâm, hoan nghênh hoan nghênh.” Ông chủ lau mô hôi lạnh trên trán cười nói.

Một tên bảo vệ kéo một cái ghé ra, Trương Hàn ¡ngồi xuống, vắt chéo chân, hắn nửa hí hai mắt, giọng nói lười biếng tùy ý: “Đã lâu không tới, gọi hoa khôi các ông ra đây.”

“Vâng Trương thiếu, Mai Khôi” tới đi!”

Lão bản sớm có chuẩn bị, cậu bắt chuyện Mai Khôi tiền lên.

*Mai Khôi: Nghĩa là hoa hồng.

Mai Khôi bây giờ là hoa khôi 1949, người cũng như tên, rất là kiều diễm, cô ta đi tới trước mặt Trương Hàn, hai mắt sáng lên, Trương Hàn chẳng những là tiểu bá Vương nơi này, còn là thái tử gia Trương gia, ngoài sáng trong tối không biệt bao nhiêu cô gái muôn gả vào Trương gia bay lên đầu cành biên thành phượng hoàng, hiện tại cơ hội của cô ta đã tới.

Năm đó Trương Hàn ở 1949 vung tiền như rác chiếm hồng nhan, là giai thoại chắn động một thời, chỉ tiếc.

Lâm Bát Nhiễm là một kẻ không cm lời.

Nếu như Lâm Bắt Nhiễm nghe lời, không. biết những tháng ngày tốt đã chờ sản cô ây, trong mặt Mai Khôi, Lâm Bát Nhiễm quả không hiểu chuyện.

“Trương thiệu, em… em là Mai Khôi.”

Mai Khôi hiểu chuyện đứng ở bên chân Trương Hàn.

Trương Hàn từ trên cao nhìn xuống Mai Khôi, sau đó vươn tay, nắm cằm hoa hồng.

Mai Khôi ngắng đầu, cô ta chớp mi, nỗ lực phóng điện về phía Trương Hàn.

Trương Hàn nhìn cô ta một cái, sau đó ghét bỏ hát mặt cô ta ra một bên: “Sao lại xấu như vậy, thực sự là xấu chết đi được.”

Hộ vệ truyền, một tờ giấy tới, Trương Hàn dùng g lầy thờ ơ lau tay, còn lau đặc biệt tỉÍ mỉ, SihÌt thể mình vừa chạm vào thứ gì bẩn lắm.

Mai Khôi bị hất ra, chật vật nằm trên đất: “Trương thiếu, anh…

Mai Khôi rất tổn thương, cô ta mà xấu sao?

Cô thực sự rất xấu á?
 
Chương 2588


Chương 2588:

Làm sao có thể?

Hiện tại cô ta là hoa khôi “hot” nhất 1949, những. người đàn ông kia đều thích chọn cô ta, cô ta còn tưởng rằng Trương Hàn cũng sẽ bị cô ta mê hoặc, không ngờ răng hắn hiện tại đã ghét bỏ cô ta như thể, còn mắng cô ta xâu.

Ông chủ run rầy đứng ở một bên, e rằng Mai Khôi rất kỳ quái, thế nhưng trong lòng ông chủ không hề thầy lạ, năm đó vị tiêu bá vương này rât thích Lâm Bát Nhiễm, có thể nói, Lâm Bắt Nhiễm được vị tiểu bá vương này rất cưng chiều.

TT thiếu, Mai Khôi dĩ nhiên là không thê so với… Bất Nhiễm…” Ông chủ cười lây lòng.

Nhắc tới hai chữ “Bất Nhiễm” này, động tác chà lau ngón tay của Trương Hàn khẽ dừng, song vẻn vẹn hai giây, hắn lại khôi phục bình thường, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác.

Lau chùi sạch ngón tay, Trương Hàn ném giây vào trên mặt đất, tựa như, rác ném lên trên người Mai Khôi, hắn nghiêng đầu, như cười như không nói: “Thực sự nhạt nhão.”

Ấn xong, Trương Hàn xoay người rời đi Mai Khôi buồn bã khóc òa, ông chủ lại thở dài một hơi, rốt cục đã tiễn được vị Phật này đi.

Năm đó vị Phật này và thiếu niên âm u kia ở đây âu đả nhau, máu văng đầy đất, hình ảnh thảm thiết đó đến nay vân là ác mộng của ông chủ. Tải app truyệnhola đọc tiếp nhé!

Ông không muốn hình ảnh đó lập lại nữa đâu.

Nhưng Trương Hàn đi hai bước, bước chân đột nhiên ngừng lại.

Ông chủ ngắng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía trước chậm rãi đi đến một bóng người thanh lạnh, Lâm Mặc tới.

Lộp bộp.

Trái tim ông chủ trong nháy mắt chìm đến đáy cốc.

Ác mai Hai tên ác ma này lại nữa rồi!

Lục Họa và Có Vũ vẫn luôn ở trong góc phòng không bắt mắt, quan sát đên nhất cử nhất động của Trương Hàn, đương nhiên, lúc này cô cũng nhìn thây Lâm Mặc.

Lâm Mặc mặc áo đen từ phía bên n chậm rãi đi tới, sau đó ngừng ại Lâm Mặc đạm mạc đứng nghiêm, hai tay Trương Hàn đút trong túi, ánh mắt rơi vào trên mặt cậu, ba năm trôi qua gặp nhau lần nữa, ánh mặt đôi bên chạm nhau trong nháy mắt đã văng lên vẻ sắc lẹm như dao.

“Chị Họa Họa, Lâm Mặc! Lâm Mặc sao lại tỜi đây?” Có Vũ nhỏ giọng nói.

Tim Lục thất đã thót lên tới cổ họng, Lâm Mặc tới, cô đoán được cậu sớm muộn gì cũng đến, chỉ là không đoán được cậu lại đến nhanh như vậy.

Bên kia khói thuốc súng đã tràn ngập, Lục Họa mẫn cảm đã nhận ra được không khí đè nén của toàn bộ quán bar, cô chậm rãi đứng lên.

Những tên hộ vệ của Trương Hàn có quen biết vbowis Lâm Mặc, thiếu niên này, dù cho ba năm qua đi, vẫn khiến người ta không dám quên như cũ.

“Thiếu gia…” Bọn hộ vệ khẩn trương bảo vệ trước mặt Trương Hàn.

Thế nhưng Trương vươn tay, trực tiếp hất hộ vệ đang cản trở ra, hắn nhắc chân, đi tới trước mặt Lãm Mặc.

“Tiểu tử, mày đã đến rồi? Mày tới đúng Ì lúc lắm, mày giấu chị mày đi đâu rồi, ba năm nay, tao đối với chị mày thực sự là… nhớ mãi không quền đây.”

Trương Hàn đè tháp tiếng, thì thầm bên tai Lâm Mặc.
 
Chương 2589


Chương 2589:

Khuôn mặt tuần tú của Lâm Mặc ẩn trong vùng sáng nhạt nhòa, thầy không rõ thân sắc, cậu chỉ nhàn nhạt nhêch môi: “Phải không? Vậy thì thật đáng tiếc, chị tao đã quên mày rồi.”

Trương Hàn không tin, không biết nhớ ra cái gì đó hãn chậm rãi câu môi, chất giọng đè thấp lộ ra vài phần khinh bạc ám muội: “Chị mày thực sự quên tao? Tao đây cả đời quên không được cô ây, quên không được… tiếng thét chói tai kia, giọng nói nhỏ vụn đến đáng thương kêu gào thống khổ ấy, thực sự là… khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, muốn ngừng mà không được.”

Lục Họa cách quá xa, căn bản nghe không được Lâm Mặc và Trương Hàn đaïgh nói cái gì, Lâm Mặc vân luôn không có biểu cảm gì, đến lúc này cậu mới chậm rãi nhâc lên mí mắt, liệc Trương Hàn.

Một giây kế tiếp, bụp một tiếng.

Lâm Mặc giơ tay lên, một nắm tay bền chắc trực tiệp nện lên trên mặt Trương Hàn.

Trương Hàn không tránh, hứng trọn một quyên, hắn ngã lui về phía sau đụng vào trên bàn.

Rượu trên bàn chảy hết, tiếng thủy tỉnh vỡ phá lệ chói tai.

AI Không biết là người nào hét lên: “Đánh nhaul Đánh nhau! Chạy mau!”

Khách trong quán rượu nhân bị giật mình, ai nây đêu nhanh chóng đứng dậy, chạy ùa ra bên ngoài.

Cố Vũ cũng không ngờ đến có sự cố phát sinh, cô kéo lại tay Lục Họa: “Chị Họa Họa, chúng ta đi maul”

Cố Vũ lạnh lẹ, sau khi biết cửa ở đâu, cô bé liền lôi Kéo Lục Họa chuồn êm ra cửa sau.

Lục Họa lảo đảo đuôi theo, vừa chạy, cô vùa quay đầu…

Trương Hàn ăn một quyền, những tên hộ vệ của hắn lúc này muốn lên trước, thế nhưng Trương Hàn quát một câu: “Không có mệnh lệnh của tao, chúng mày ai cũng không được nhúc nhích, chúng mày đều không phải là đối thủ của nó!”

Đám hộ vệ kia nhanh chóng đứng tại chỗ, bất động.

Trương Hàn vươn tay, tùy ý lau lau vệt máu›ở khóe môi một cái, sau đó hắn đứng dậy, quái đản cười nói: “Tiểu tử, nghìn vạn lần phải giấu kỹ chị mày, bằng không, jJao chăng mây chốc sẽ tìm được cô ấy, nói cho cô ây biết, tao nhớ cô ấy, rất nhớ rất nhớ, ha ha.”

Trong cặp mắt phượng của Lâm Mặc dính vào tia máu nhàn nhạt, cậu tiến lên, níu lấy cô áo của Trương Hàn, thanh âm thiếu niên sắc lạnh như dao, trong cổ họng bật ra từng câu chữ đáng sợ: “Tao hồi hận, mây năm Tn dao của tao đã đâm nhằm chỗ”

Nói xong hàn quang trong tay Lâm Mặc lóe lên, lưỡi dao sắc bén tiêm trực tiếp hướng hạ thân Trương Hàn đâm tới.

Trương Hàn chỉ chịu một quyền, tuyệt không thể nhiều hơn nữa, lúc dao đâm tới hắn linh hoạt tránh một cái: “Tiểu tử, ở đây không thể, đâm, bằng không, tao sao làm anh rễ mày được.”

Hàn khí cả người Lâm Mặc quá mức lớn, lúc dao đi qua, trực tiếp vạch trên khuôn. mặt tuần tú của Trương Hàn một vết máu.

Thân thủ Trương Hàn cũng nhanh nhẹn, hơn nữa có chuẩn bị mà đến, hắn từ bên “hông rút ra một con dao quân sự nhỏ, một tay lấy mũi dao đâm vào trong cánh tay phải Lâm Mặc.

Quân áo trên người cả hai lần nữa bị máu tươi nhiễm đỏ.

Mai Khôi đã bị cục diện đầy máu kia hù chạy, ông. chủ hai chân mềm nhũn, trực tiễp ngôi phịch trên mặt đất, còn, bọn họ lại vẫn thế, bọn họ đây là không muốn sống đúng không!

Ác mai Lâm Mặc và Trương Hàn ra đi, hai người năm con dao nhỏ mang máu thở dốc, Trương Hàn tà nịnh cười nói: “Tiểu tử, thực lực chúng ta tương đương, cậu giết không được tôi, tôi chết, cậu cũng phải chết.”
 
Chương 2590


Chương 2590:

Máu nóng hỗi từ trong cánh tay phải Lâm Mặc túa ra, cậu mở rôi nhắm mắt, chỉ đáp hai chữ: “Cũng được.”

Nụ cười trên mặt Trương Hàn đã tan, hắn nhìn Lâm Mặc, biểu tình trở nên âm ngoan, dù là ba năm trước hay là ba năm sau, thiếu niên này đều không ĐC chết.

Nhưng, lên không muốn chết.

Hắn không muốn chết, mà cậu lại không sợ chết, ván này, lại đã định trước hắn thua.

Ba năm trước, chính con dao của thiếu niên đâm vào trong thân thể hắn, suýt chút nữa tiễn hắn lên Tây Thiền.

Trương Hàn đề phòng, thiếu niên xuất thân nghèo khó trước mắt này thật sự làm người ta kinh sợ.

Lúc này, Lâm Mặc từng bước một đi tới, mang theo hơi thở cái chết nguy hiểm.

Trương Hàn chuyển động dao, hắn biêt đêm nay chắc chắn sẽ có người gục ngã.

Huyết chiến, hết sức căng thẳng.

Thần kinh tất cả mọi người đều nhảy đến cực điểm, không dám thở mạnh.

Vừa lúc đó, một thanh âm mềm mại dễ nghe vang lên: “Lâm Mặc!”

Lâm Mặc cứng đờ.

Thanh âm này…

“Chị Họa Họa, chị làm gì vậy, tại sao chị lại chạy vê, ở đây rât nguy hiểm, chúng ta mau mau về nhà thôi.” Có Vũ lúc đầu kéo Lục Họa rời đi, nhưng đang chạy đột nhiên Lục Họa hất tay cô trở về đây.

Lâm Mặc chậm rãi xoay người, cậu thấy được Lục Họa.

Lục Họa chạy. về, đôi mắt sáng lưu động ây rơi vào khuôn mặt tuân tú của cậu, chăm chú nhìn cậu.

Con ngươi Lâm Mặc co rụt lại, không biết cô ở chỗ này.

Hiện tại dáng vẻ cậu nhất định rất tỆ, trong tay cậu còn cầm dao, dao nhỏ tí tách từng giọt máu.

Quả nhiên, Có Vũ thấy được dáng vẻ dữ tợn của cậu bây giờ, sợ đến thét chói tai một tiếng: “AI”

Tiếng thét này cũng bừng tỉnh lại lý trí Lâm Mặc, vẻ khát máu trong đôi mắt cậu chậm rãi tán đi.

Lâm Mặc nhắc chân, muốn đi tới hướng Lục Họa.

Đừng sợ…

“AI Anh đừng tới đây, nếu anh qua đây chúng tôi liền báo cảnh sát!” Có Vũ nhanh chóng chắn trước mặt Lục Họa.

Bước chân của Lâm Mặc dừng lại.

“Chị Họa Họa, chúng ta nhanh về nhà thôi, bọn họ đáng sợ quái” Cố Vũ cưỡng chế lôi Lục Họa đi.

Hai mắt Lục Họa có hơi hồng, cô liếc Lâm Mặc, sau đó cùng Cô Vũ rời đi.

Thân ảnh hai cô bé rất nhanh biến mất.

Lậm Mặc đứng tại chỗ, thật lâu không hề động.

Trương Hàn nhìn ra cái gì, hắn thả dao nhỏ câm trong tay, đi tới bên người Lâm Mặc: *Tiều tử, đó là cô gái mày thích? Xem, dáng vẻ mày. lấy.

Hnn) giết người bị cô ta nhìn thấy rồi, cô ta bị mày hù chạy rồi.”

Lâm Mặc nắm thật chặt chuôi dao, ngón tay siết đến tái nhọt, rất nhanh “cạch” một tiếng, dạo nhỏ từ trong lòng bàn tay rơi xuống.
 
Chương 2591


Chương 2591:

Bệnh viện.

Lâm Mặc lúc trở về đã là ban đêm, cậu lén bảo y tá băng bó cánh tay cho cậu, không đề cho chị và Ngô Trạch Vũ biết, dường như tất cả chưa từng xảy ra.

Đi tới trong phòng bệnh, cậu ở bên giường chị đứng rất lâu, chị đã ngủ rôi, cậu đi ra ngoài.

Hành lang bệnh viện ban đêm không có ai, yên ‘ tĩnh, Lâm Mặc một mình ngôi ở chỗ này, đầu dựa vào tường, chậm rãi nhằm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, cậu lại mở mắt ra.

Hai mắt đỏ bừng, tràn đầy tia máu mệt mỏi.

Cậu từ trong túi quần móc ra điện thoại, sau đó nhập một chuỗi số điện Ta cậu không, lưu số điện thoại này, thế nhưng số điện thoại này đã nhớ kỹ trong lòng.

Cậu đã sớm biết số di động của cô, Lục Họa.

Cậu không gọi.

Không dám gọi.

Ngày hôm nay để cô thấy được bản thân đáng sợ như vậy, cô nhất định bị dọa rồi, cô nhất định sẽ sợ cậu, sẽ chán ghét cậu.

Lâm Mặc lại lấy ra một vật, là cây kẹo que sáng nay đút cho cô.

Cô chỉ liễm một cái liền chạy.

Lâm Mặc bỏ cây kẹo que vào trong miệng mình.

Ngọt. Cả nhà tải app truyệnhola đoc tiếp nhé!

Rất ngọt.

Lâm Mặc không thích ăn đồ ngọt, cậu lại tựa đầu về trên vách tường, m mắt tuần mỹ khép hờ, đầy đầu đều là hình ảnh cô liêm kẹo qu, trách không được kẹo que trong miệng cậu ngọt như vậy.

Cậu nâng tay trái lên, bắm đi bắm lại dãy số điện thoại kia, dường như chỉ có như vậy mới có thể… giảm bớt tương tư.

Bệnh Lục Họa rất nhanh đã khỏi, thứ Hai cô và Cô Vũ ngồi xe đến trường.

Xe sang trọng dừng ở đối diện đường cái, Lục Họa và Cô Vũ đi tới, Cô Vũ còn sợ hãi dặn dò: “Chị Họa Họa, ngày đó Lâm Mặc ở trong 1949 đáng sợ quá đi mắt, chị về sau nhất định phải cách anh ta xa một chút, đừng nói chuyện với anh ta biết chưa? Chị đến đây chính là trách nhiệm của em, em phải phụ trách an toàn với chị!”

Lục Họa không nói gì, bởi vì cô thầy được một người, Lâm Mặc tới.

Lâm Mặc cũng tới đi học.

Ngày hôm nay thiếu niên mặc đồng phục học sinh, phía trên áo sơmi màu xanh lam nhạt thát cà vạt, cà vạt cũng không thắt chỉn chu mà để vắt phất phơ trên cô, phía dưới là quần đen, trong tay cầm áo khoác, rõ ràng là đồng phục học sinh mọi người mặc, nhưng cậu lại mặc vào lại hút mắt đến nhất là trong đám người.

Chung quanh Lục Họa đều là người có nhan sắc đỉnh cao, anh cả anh ba của cô đều là nhân tài kiệt xuất, nhưng thiếu niên này lại khác xa với mọi người, trong đầu: cô đột nhiên chọt lóe lên vài năm sau, mười mây năm sau, dáng vẻ Lâm Mặc mặc âu phục đeo caravat, vốn là móc treo quận áo thì cậu chắc chắn còn có vài phân nhã nhặn bại hoại.
 
Chương 2592


Chương 2592:

Lục Họa thấy được Lâm Mặc, Lâm Mặc cũng nhìn thấy cô, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Song rất nhanh, Lục Họa liền dời đi ánh mắt.

“Trời ạ chị Họa Họa, chị nhìn Lâm Mặc vậy mà tới học kìal Ấy, chị Họa Họa, Lầm Mặc có phải đang nhìn chị hay không, sao em cảm giác anh ta đang nhìn chằm chằm vào chị thế?”

Cô Vũ nghỉ ngờ nói.

Lục Họa cúi đầu cũng có, thể cảm giác ánh mắt Lâm Mặc vẫn rơi vào trên người cô, không biết là do hôm nay ánh mắt cậu phá lệ nóng bỏng táo bạo hơn, hay là do đêm hôm đó dáng vẻ cậu cầm con dao nhỏ mang máu Tân lạnh lại đáng sợ, cô luôn cảm thấy một thân khí tức xâm lược của cậ, làm cô muốn tránh.

“Vũ Vũ, em nhìn nhằm rồi, chị và anh ta không quen, chúng ta mau vào thôi! Kẻo đên muộn.” Lục Họa kéo Cố Vũ vào cổng trường.

Cố Vũ đi một hồi rồi quay đầu, cô bé phát hiện Lâm Mặc vân cứ luôn đi theo phía sau các cô: “Chị Họa Họa, Lâm Mặc hình như… vẫn đi theo chúng ta… anh ta muôn làm gì chứ…

Cố Vũ hơi sợ.

Cậu vẫn đi theo phía sau các c?

Lục Họa cũng không biết Lâm Mặc muốn làm gì, e rằng… các cô Suy nghĩ nhiều rồi! Lâm Mặc chỉ là cùng đường với các cô mà thôi.

Lúc này bên tai truyền đến rồi loan tưng bừng, có bạn học hưng phân nói: “Các cậu mau nhìn, Triệu Hàm Hàm tới!”

Triệu Hàm Hàm tới.

Lần này sân thượng đại nhân vật chính Lâm Mặc, Lục Họa, Triệu Hàm Hàm trong tin đồn của trường tụ tập một đường rôi, các học sinh đi ngang qua cũng bắt đầu xao động, muốn nhìn một màn kịch đặc sắc.

Triệu Hàm Hàm… Lục Họa gần như đã quên mắt người này, người này là bạn gái của Lâm Mặc.

Đêm hôm đó một màn thấy ở trên ban công lại chui vào trong đầu Lục Họa, dưới ánh trăng, Triệu Hàm Hàm ôm cô Lâm Mặc, thân thể thiệu nữ lả lướt dán chặt vào cậu, vô cùng kiều diễm ám muội.

Cậu là người có bạn gái.

Lục Họa dường như đột nhiên ý thức được điềm này.

“Chị Họa Họa! Chị Họa Họal” Tiếng kêu của Có Vũ truyền tới.

Lục Họa nhanh chóng hoàn hồn: “Sao vậy Vũ Vũ?”

“Chị Họa Họa, chị làm sao vậy, đang tốt tự nhiên ngắn người? Chị Họa Họa, em phát hiện chị gân đây có tâm sựt “Phải không? Chị có thể có tâm sự gì?” Lục Họa phủ nhận.

“Em cũng không biết, nhưng em ở trong ni có xem qua một câu.”

“Câu gì?”

Cố Vũ thần bí đè thấp giọng: “Thiếu nữ hoài xuân…”

Thiếu nữ hoài xuân?

Bốn chữ này làm hàng mi Lục Họa run lên.

“Thiêu nữ hoài xuân chính là con gái bước vào thời kỳ trưởng thành bắt đầu nghĩ đến chuyện cưới gả, các cô gái đa số gặp người con trai mình thích, sẽ hay thât thân, đờ ra, em thấy trạng thái chị Họa Họa bây giờ hoàn toàn đúng y như vậy đó.”

Có Vũ là người nói vô ý, nhưng Lục Họa lại là người nghe hữu ý, cô cảm giác trái tim mình giật thót lên.
 
Chương 2593


Chương 2593:

“Vũ Vũ, em mới bao lớn, đừng nói lung tung nữa, mau đên trường!”

“Dạ, chị Họa Họa.” Cố Vũ giơ giơ tay nhỏ, chạy đến trường cấp 2.

Lục Họa đứng tại chỗ cũng cảm giác được rất nhiều ánh mắt rơi vào trên người cô, lúc đầu cô dính vào chuyện của Lâm Mặc và Triệu Hàm Hàm đã có rất nhiều suy đoán đồn đại, cô cũng không để ý tới những ánh mắt này, cũng không quay đâu nhìn Lâm Mặc và Triệu Hàm Hàm, cô đi thẳng vào lớp học.

Lâm Mặc nhìn thân ảnh Lục Họa biến mắt trong tầm mắt của mình, cậu không cỏ biểu cảm gì, cũng đi vào phòng học theo.

Triệu Hàm Hàm luôn nhìn Lâm Mặc, thế nhưng Lâm Mặc toàn bộ hành trình không nhìn cô ta, ngay cả liếc cũng chẳng buồn liếc, hai tay xuôi ở bên người Triệu Hàm Hàm âm thầm siết thành quyền.

Hôm nay vẫn như bình thường, Lục Họa chăm chú đi học, Lâm Mặc vẫn đi ngủ.

Buổi chiều tan học, Lục Họa ởi toilet, đi ngang qua cửa hành lang cô nghe được tiêng động bên trong, hơn nữa rất quen thuộc, là của Triệu Hàm Hàm.

Lục Họa không phải người thích hóng hớt, cũng. Không có hứng thú nghe trộm người khác, cô muôn mau chóng rời đi, thế nhưng tiếng động bên trong quá rõ, Triệu Hàm Hàm rất kích động: “Lâm Mặc, vì sao cậu không đê ý tới tớ, vì sao cậu đối với tôi luôn lãnh đạm như vậy, tớ. chỗ nào không tốt, cậu nói ra, tớ sẽ sửa, tớ sẽ nỗ lực biến thành dáng vẻ cậu thích!”

Lục Họa có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của cô Triệu Hàm Hàm là một cô gái vừa ưu tú vừa kiêu ngạo, không nghĩ tới cô ta ở trước mặt Lâm Mặc lại hèn mọn đến thế.

“Lâm Mặc, tớ thích cậu, tớ thực sự rất thích cậu!” Triệu Hàm Hàm lần nữa tỏ tình mãnh liệt.

Lục Họa đã cảm thấy Triệu Hàm Hàm có chút điên cuồng, lần trước chuyện của cô ta và Lâm Mặc ở ban công lộ ra, hậu quả rất nghiềm trọng, hiện tại đi học trở lại rồi, cô ta lại còn bám theo Lâm Mặc không bỏ.

Lục Họa nhắc chân, muốn rời khỏi đây.

Thế nhựng một giây kế tiếp “két” một tiếng, cửa hành lang đột nhiên mỏ ra, có một người đi ra, là Lâm Mặc.

Lục Họa không chuẩn bị, cô trực tiếp ngắng đầu, nhanh chóng đụng phải đôi mặt Đan Phượng thanh bân kia của Lâm Mặc.

Lâm Mặc một tay đặt trên chốt cửa, lúc thấy cô mí mắt cậu khẽ nhúc nhích.

Rất rõ ràng, lần này ba người lại tình cờ gặp nhau.

Lục Họa hơi xấu hồ: “xin lỗi, tôi đi ngang qua, các cậu tiệp tục.”

Cô muốn đi.

“Đứng lại!” Lúc này Triệu Hàm Hàm đột nhiên gọi một tiêng.

Lục Họa quay đâu, chỉ thây viên mắt Triệu Hàm Hàm đỏ bừng vọt ra: “Lâm Mặc, cậu nói thực cho tôi biết, có phải bởi vì cô ta, cậu thích cô phải không?”

Lục Họa cứng đò, cô hoàn toàn không nghĩ tới Triệu Hàm Hàm chuyên mũi dùi sang trên người cô, cô ta còn hỏi… Lâm Mặc có thích cô hay không?

Lục Họa nhìn về phía Lâm Mặc, Lâm Mặc đang nhìn cô, ánh mắt đen mà sáng ngời.

Thình thịch thình thịch.

Trái tim Lục Họa, vào giờ khắc này toàn bộ rồi loạn.

“Tôi…” Lúc này Lâm Mặc nhàn nhạt mở miệng.

Nhưng lời Lâm Mặc còn chưa nói ra khỏi miệng, Lục Họa đã xoay người rời đỉ.

Lâm Mặc mím đôi môi mỏng một cái, cũng đi theo.
 
Chương 2594


Chương 2594:

Triệu Hàm Hàm cứng đò tại chỗ, giác quan thứ sáu của con gái tới chuẩn như vậy, cô ta đã khẳng định Lâm Mặc thích Lục Họa, bởi vì trong mắt cậu tràn đầy đều là cái bóngcủa Lục Họa.

Ghê tởml Tan học, Lục Họa đang đợi Có Vũ, lúc này có một người đi tới, là Triệu Hàm Hàm.

“Lục Họa, cô rảnh không, chúng ta nói chuyện một chút.” Triệu Hàm Hàm cả vú lập miệng em nhìn Lục Họa, tràn đây: địch ý và khiêu khích.

Lục Bếo chẳng những cướp đi vinh dự của cái danh hoa khôi của cô ta, còn đoạt đi chàng trai cô ta thích, khoản nợ này cô ta sẽ ghim ở trong lòng.

Lục Họa cũng không muôn nói chuyện phiêm với Triệu Hàm Hàm, cô từ chôi nói: “Tôi đang chờ người, không tiện nói chuyện.”

“Lục Họa, cô sợ à?”

“Sợ? Tôi sợ cái gì?”

Triệu Hàm Hàm hừ lạnh một tiêng: “Quan hệ của tôi và Lâm Mặc cô cũng biết, Lâm Mặc là bạn trai của tôi, thê nhưng cô cướp bạn trai tôi, làm tiểu tam chen chân vào tình cảm người khác, là hồ ly tinh thích câu dẫn bạn trai người khác, cô không sợ à?”

Ngôn ngữ tràn ngập tính công kích của Triệu Hàm Hiàm lúc này. khiến Lục Họa chau mày: “Mấy việc cô nói tôi không làm, hơn nữa cô đánh mắt bạn trai mình có thể chỉ nghĩ tới tôi để tìm cảm giác tồn tại sao, nêu như tôi là cô, tôi càng phải tốn thời gian trên người Lâm Mặc hơn, hoặc là, tự nghĩ lại chính mình.”

“Cô!” Triệu Hàm Hàm thật không nghĩ tới Lục Họa miệng, mồm lanh lợi đến thế, cô ta ngây ngân cả người.

“Tôi còn có việc, đi trước.” Lục Họa không nhìn cô ta nữa, nhắc chân định đi.

“Lục Họa!” Triệu Hàm Hàm nhanh chóng đổi sắc mặt, từ lên mặt nạt người biến thành đáng thương, cô ta kéo lại Lục Họa, hai Biết nói đỏ là đỏ ngay: “Lục Họa, ban nãy là tôi không tôt, tôi không nên hung dữ với cậu như vậy, tôi cầu cậu, hiện tại tôi câu rất cậu, cậu đừng tranh giành Lâm Mặc với tôi nữa, tôi thật sự rất rất thích Lâm Mặc, tôi không thê không có anh ây.”

Lục Họa đã cảm thây con người Triệu Hàm Hàm này biên sắc mặt còn nhanh hơn cả lật sách, cô dùng sức rút về ống tay áo của mình: “Triệu Hàm Hàm, tôi lập lại lần nữa, tôi và Lâm Mặc không có bắt cứ quan hệ gì, chuyện tình giữa các cậu không liên quan gì tới tôi, tôi cũng không có Bữ ng thú biết.”

Nói xong, Lục Họa đi.

“Lục Họa!” Triệu Hàm Hàm từ phía sau kêu một tiếng: “Tôi… Tôi đã là người của Lâm Mặc rồi!”

Cái gì?

Những lời này trực tiếp nổ tung bên tai Lục Họa, Triệu Hàm Hàm đang nói cái gì, cô tạ nói cô ta đã là người của Lâm Mặc rồi?

Bọn họ vẫn là học sinh, yêu đương và phát sinh quan hệ, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.

Lục Họa kinh hãi.

“Lục Họa, đêm hôm đó cậu cũng thấy đấy, tôi và Lâm Mặc kìm lòng không đậu, đã phát triển đến bước đó, tôi đã là người phụ nữ của anh ấy rồi!”

“Danh tiết rất quan trọng với một cô gái, anh ây là người đàn ông đâu tiên của tôi, tôi muôn cùng Lâm Mặc sông yên lành, nhưng là bây giờ Lâm Mặc đối với tôi rất lãnh đạm, tình yêu cuồng nhiệt đã chậm rãi thối lui, anh ây dường như lại bị cậu hấp dẫn, tôi hiệu, cậu chắc chắn có cảm giác mới mẻ hơn tôi, cho nên van câu cậu cách Lâm Mặc xa. một chút! Tôi không thể mắt đi anh ây. ‘ Triệu Hàm Hàm đau khổ cầu khẩn.

Lục Họa đã loạn, tin tức nặng kí này của Triệu Hàm Hàm thực sự khiên người ta quá khiếp sợ.
 
Chương 2595


Chương 2595:

Hơn nữa lời trong lời ngoài của Triệu Hàm Hàm đêu đang ám chỉ Lâm Mặc là một thằng trăng hoa cặn bã, cậu và Triệu Hàm Hàm quen nhau liên chán, bây giờ bị cô mới mẻ hấp dẫn, thế nhưng cậu cũng chỉ là muôn chơi qua đường, chơi chán liền thay.

Lục Họa cũng không nói gì, nhanh chóng rời đi.

Lục Họa cùng Cố Vũ về tới nhà, Lục Họa ở phòng bếp gọt táo, đột nhiên cô vừa trật tay, lưỡi dao sặc bén vạch ra một miệng máu ở trên ngón tay của cô.

Máu tươi chảy ra.

“Trời ạ chị Họa Họa, chị bị thương rồi!” Có Vũ dùng sức đè xuông vêt thương của Lục Họa, hoảng hồt băng bó cho cô.

“Vũ Vũ, chị không sao.”

“Còn nói không sao, đã rạch sâu như vậy! Chị Họa Họa, chị gần đây bị gì thế, càng ngày càng không yên lòng rôi!”

Lục Họa run rẫy hàng mi: “Chắc do gân đây học tập áp lực quá.”

Mới lạ ấy! Cả nhà tải app truyệnhola nhé!

Có Vũ không tin lý do này, cho dù muốn gạt người cũng phải lấy lý do nào ra hôn chứ, thành tích Lục Họa vô cùng vô cùng xuất sắc đói “Vũ Vũ, chị lên lầu đã.”

Lục Họa lên lầu, vào phòng mình, quyên sách của nhà thiệt kê bà kỉa vận còn nghiêm chỉnh đặt trên bàn sách của cô, vôn là muôn đưa cho chị Lâm Bắt Nhiễm.

Trong khoảng thời gian này cô không yên lòng, hôn cứ ở trên mây, Cô Vũ cũng nhìn ra, kỳ thực Lục Họa cũng tự biết, chỉ là chính cô không muốn thừa nhận, thừa nhận mình là bởi vì..

Lâm Mặc.

Chàng thiếu niên Lâm Mặc ấy, đơn giản là người ở trong c đám người cô liếc mắt đến nhiều nhất.

Không thể tiếp tục như vậy nữa, Lục Họa biết mình không thể cứ thế được.

Song quyền sách thiết kế này phải .

đưa cho chị Lâm Bắt Nhiễm, cô nhất định phải đưa đi.

Lục Họa cầm sách thiết kế ra ngoài, đi thẳng đến bệnh viện.

Trong bệnh viện.

Lục Họa tìm được phòng bệnh Lâm Bất Nhiễm, cô ở bên ngoài gõ cửa một cái, thể nhưng bên trong không có tiếng động.

Lục Họa đầy cửa vào, trong phòng rất tối, Lâm Bắt Nhiễm năm trên giường bệnh, đang ngủ.

Lậm Bắt Nhiễm còn giống như trước, sắc mặt tái nhợt, cô ây vẫn gặp ác mộng, trán thám đẫm mồ hồi lạnh.

Lục Họa không gọi cô ấy tỉnh dậy, mà là rón rén đặt quyên sách thiết kê kia ở dưới gôi Lâm Bát Nhiễm, sau đó lui ra ngoài.

Lục Họa đi.

Bên kia, Lâm Mặc mới từ phòng làm việc của bác sĩ đi ra, kết quả kiểm tra Lâm Bắt Nhiễm đã có, tắt cả bình thường, có thể tiền hành phẫu thuật rôi.
 
Chương 2596


Chương 2596:

Ngô Trạch Vũ thấp giọng nói: °A Mặc, mau chóng phẫu thuật thôi! Tiểu ác ma Trương Hàn kia đã trở về, hắn vân luôn tìm chị Bắt Nhiễm, hắn chính là ác mộng của chị ấy, sau khi phẫu thuật thành công chúng ta liền mang chị ấy xuất ngoại, bắt đầu lại từ đầu.”

Ngày ấy Lâm Mặc đi 1949 là muốn châm dứt Trương Hàn, lúc đó đang giết mù quáng, ai ngờ Lục Họa xuât hiện, một tiếng “Lâm Mặc ”của cô để đã làm cậu đề con dao bên trong tay xuông.

Cậu không sợ chết.

Nhưng một khắc kia, cậu không muốn chết.

Trương Hàn giống như là bom hẹn giờ, trạng thái Lâm Bất Nhiễm bây giờ một chút kích thích cũng chịu không nôi, cho nên kế hoạch xuất ngoại phải đời lên trước.

Lâm Mặc không nói gì.

` “A Mặc, cậu tại sao không nói chuyện, cậu có phải muốn ra nước không, cậu có phải muôn rời khỏi nơi này?” Ngô Trạch Vũ hỏi.

Ngô Trạch Vũ không đợi được Lâm Mặc trả lời, ngược lại phát hiện Lâm Mặc đột nhiên dừng bước, không ởi.

Ngô Trạch Vũ theo ánh mắt Lâm Mặc nhìn về phía trước, thấy được một người, Lục Họa.

Lục Họa mới từ trong phòng bệnh Lâm Bắt Nhiễm đi ra, bây giờ đang vào thang máy.

*A Mặc, Lục hoa khôi này tới bệnh viện làm gì, thăm chị sao?” Ngô Trạch Vũ kỳ quái nói.

Trên khuôn mặt tuần tú của Lậm Mặc không có biêu cảm gì, cậu nhắc đôi chân dài tiến lên.

Lâm Mặc vào phòng bệnh, chị còn đang ngủ, vẫn chưa tỉnh.

Đôi mắt Đan Phượng kia của Lâm Mặc ở trong phòng bệnh sắc bén quét một vòng, ánh mắt rất nhanh đã rơi vào quyền sách thiết kế phía dưới ôi kia.

Trước đây chị học chuyên ngành thiết kế thời trang, hơn nữa chị rất có thiên phú thiết kế, năm nhất đại học bản thảo thiết kế của chị đã được một chủ biên thời trang nhìn trúng, sau đó học viện thiết kế Milan mời chị đến học, vốn dĩ chị có thể nắm giữ một tiền đồ như gắm.

Thế mà bất hạnh vẫn ập xuống trên đầu chị.

Ba năm nay, chị chưa. từng cầm bút lên.

Lục Họa đưa tới một quyền sách thiết kê.

*“A Mặc, Lục hoa khôi tặng cho chị một quyền. sách thiết kế?” Ngô Trạch Vũ ám muội hâm mộ dùng cùi chỏ đây Lâm Mặc một cái: “A Mặc, cái khác tôi không biết, nhưng có một thứ tôi dám khẳng định, vị này Lục hoa khôi thích cậu.”

“Được nha A Mặc, từ nhỏ đến lón đào hoa trên người cậu không đứt nhá, đặc biệt được đám con gái yêu thích, chỉ là Triệu Hàm Hàm kia sông chết dây dưa với cậu, đợi cậu đáp lại, nhưng cậu vậy mà một cơ hội cũng không cho.”

*A Mặc, cậu thích Lục hoa khôi nhie, nếu như cậu cũng thích cô thì đừng do dự nữa, tôi thu hồi câu nói trước kia, tuy cô ấy rất cao quý. nhưng cậu về sau có thê vừa kiếm tiền vừa nuôi cô ấy mà, nói không chừng cô ấy nguyện ý ăn chung bánh màn thâu với cậu đó.”

Ngô Trạch Vũ vừa dứt lời, Lâm Mặc liên xoay người chạy đi.

Lần này Ngô Trạch Vũ không cản cậu, bởi vì cậu ta biết Lâm Mặc đuổi theo Lục Họa rôi.

Lục Họa ra khỏi bệnh viện, lúc này sau lưng truyền đến tiếng: “Lục Họa!”

Là Lâm Mặc.

Cậu đuổi tới.
 
Chương 2597


Chương 2597:

Lục Họa có chuẩn bị tâm lý, cô tới bệnh viện rất có thể gặp phải Lâm Mặc, nói chuyện cũng đyiwhe, cô cần phải cắt đút, không thể lại để cho thiêu niên này đảo loạn tâm trí cô mãi, khiến cô suốt ngày cứ ngơ ngơ ngắn ngắn, cô không thích mình như vậy.

Lục Họa dừng bước, cô nhìn Lâm Mặc từ phía trước chạy tới, đèn đường hất vào trên gò má đẹp trai của cậu, tăng thêm mây phân nhu hòa.

“Cậu tới thăm chị tôi?”

“Ứ, nghe nói chị Bật Nhiễm sắp phâu thuật, cho nên tôi tới thăm một chút, đúng rồi, mây ngày hôm trước lúc tôi đi dạo phố vô ý thây được một quyên sách thiết kế, liền mua tới tặng cho chị Bất Nhiễm, rất rẻ, không đáng bao đồng đâu.”

Hai người mặt đứng đối mặt, Lâm Mặc nhìn cô gái trước mắt, cậu xưa nay biết cô rât đẹp, thế nhưng môi một lần gặp mặt, cậu vẫn tâm động không ngớt như’ cũ.

Cậu thích cô.

Rất thích rất thích.

Cậu vẫn áp chê tình cảm của mình, không dám vượt qua khoảng cách nửa bước, bởi vì cậu biết trong lồng ngực liều mạng ngăn chặn một khát vọng nóng bỏng tựa nhự dung nham, ch nn không không chế được chính mìn Nhưng, cô một lần lại một lần đi tới bên người cậu.

Cậu không muốn nhịn nữa.

Cậu muốn hỏi, cô có phải cũng thích cậu không?

“Lục Họa, vì sao cậu tốt với chị tôi như vậy?” Giọng cậu khàn khàn.

Lục Họa nhìn ánh mắt của cậu, đêm nay đôi mắt của thiếu niên sáng rực lạ thường, càng chói mắt hơn cả tinh không, cô cuộn tròn ngón tay: “Lâm Mặc, tôi rất cảm thông cho tỉnh cảnh của chị Bát Nhiễm, cho nên nêu như cậu có khó khăn gì đều có thể tìm tôi, bắt kế là phương diện kinh tế hay là phương diện chữa bệnh, tôi biêt cậu rất có cốt khí, không cân sự đồng cảm và trợ giúp của tôi, thế nhưng, làm người chung quy đều sẽ có lc cúi đầu, không phải sao?”

Lâm Mặc là một người thông minh bực nào, cậu đã nghe được ý tứ Lục Họa.

Đêm nay, cô tới bố thí.

Tắm lòng thành nhiệt kia, từ từ nguội dần.

“Đúng rôi Lâm Mặc, ngày hôm nay tan học Triệu Hàm Hàm tới tìm tôi, bảo tôi không nên phá hỏng tình cảm giữa các cậu, thật ra ây, chuyện tình giữa các cậu không liên quan gì tới.

tôi, ngày đó tôi đứng ra cũng là muốn chứng minh cho sự trong sạch của mình, cho nên, tôi hy vọng các cậu có thể xử lý thích đáng tình cảm của mình, đừng làm phiền đến tôi nữa.”

Giọng Lục Họa rất nhẹ, có thể nói là dịu dàng, hơn nữa cô chỉ là nói ra sự thật, dường như cũng không có ý khác.

Nhưng Lâm Mặc nghe hiểu, từng chữ từng câu của cô đều ngắm ngầm chứa dao.

“Còn nữa Lâm Mặc, tôi biết cậu không thích tôi, đổi với tôi có thành kiến, thế nhưng chúng ta dù sao cũng là bạn học cùng lớp, vê sau chúng ta cứ chung sống hòa bình đi…”

Lục Họa vẫn chưa nói hết, Lâm Mặc đã câu môi, bật cười một tiêng.

Ha.
 
Chương 2598


Chương 2598:

Thiếu niên từ trong cổ họng bật ra tiếng cười lộ rõ mỉa mai và bạc bẽo, hàng mi Lục Họa run rấy, lời đã tập.

luyện xong cũng không nói được nữa.

Bầu không khí giữa hai người trở nên vô cùng gượng gạo, kiêm nén làm người ta không thở nổi.

Lục Họa ngắng đầu nhìn cậu, cắt đứt sự im lặng quỷ dị này: “Cậu cười cái gì?”

Lâm Mặc: “Tôi có thích cậu hay không, cậu lại không biết?”

Lục Họa giật mình.

Cô vẫn cho là cậu chán ghét cô, nếu không cô có mấy lần chủ . động tìm tới cửa, cậu căn bản cũng sẽ không nhìn thẳng vào mắt cô.

Cô hiểu, cậu có cốt khí có ngạo khí, vô cùng bài xích sự giúp đỡ của cô, đêm nay cô cao cao tại thượng cho bồ thí sẽ chỉ làm cậu càng ghét cô hơn, cô chỉ muốn dùng cách này cắt đứt tất cả.

Hiện tại cậu lại có ý gì?

Lâm Mặc nhìn cô, khóe môi bạc bẽo móc ra một đường vòng cung nhàn nhạt: “Vừa rôi cậu đây trước mặt của tôi nói nhiều lời như vậy, tôi nghĩ cậu biết rôi chứ, quyền sách kia bao nhiêu tiền, tôi trả cho cậu.”

Cậu trả tiền cho cô.

Cậu hiện tại lại khôi phục dáng vẻ ban đầu kia, ánh mắt cậu nhìn cô, vừa lãnh vừa xa lánh.

Lục Họa không nói chuyện.

Lậm Mặc từ trong túi lấy ra một tờ tiền mới tinh, nhét vào trong tay cô: “100 tệ mua một quyền sách đủ chứ, tôi biết nhiều tiên hơn nữa cậu cũng chướng mắt, bây giò đôi bên sạch nợ, đi đây.”

Cậu xoay người rời đi.

Lục Họa cầm 100 tệ: “…” Kinh ngạc nhìn cậu biến mắt ở trước mắt mình.

Lâm Mặc không có lập tức trở về bệnh viện, cậu đi tới một tiệm tạp hóa nhỏ ven đường, mua một gói thuôc lá.

Một mình cậu đứng ở cột đèn giao thông đầu đường, lặng yên châm lửa, bắt đầu phả ra làn khói trăng.

Rất nhanh, rơi xuống một vòng đầu mẫu thuốc lá.

Cậu cần dùng hương nicotin tê liệt bản thân, bằng không cậu sẽ không buông tay cô như vậy.

Cô bây giờ còn rất mảnh mai, một mình đi tới đây, nếu như cậu hạ thủ, rất dễ dàng đắc thủ.

Trong thời gian cậu hút một gói thuốc lá, trong đầu đã lóe lên rất nhiều suy nghĩ âm u bệnh hoạn, cậu thực sự rất xầu, từ trong khu dân nghèo đi ra dòng máu của cậu là bân thỉu, trách chỉ trách… cô không nên tới trêu chọc cậu.

Thế nhưng, cậu cũng không làm gì.

Coi như hết.

Để cô đi đi!

Lâm Mặc lại trở về tiệm tạp hóa nhỏ, cậu mua một cây kẹo que vị dâu tây.

Lột ra vỏ bọc, cậu nhét kẹo que vào trong miệng.

Lần này kẹo que không ngọt.

Quả nhiên, kẹo que cô ăn rồi mới ngọt.
 
Chương 2599


Chương 2599:

Lục Họa đi học như bình thường, thế nhưng cô không gặp Lâm Mặc nữa, Lâm Mặc hai ngày không tới trường.

“Họa Họa, Lâm Mặc này thật là lớn gan, cậu ta vất vả lắm mới vào Nhất Trung, vào học không ng ủ chính là trồn học, sao mà ngầu thế nhỉ?” Vưu Linh lầm bẩm.

Lục Họa không phát biểu ý kiến, mặc kệ đêm hôm đó cậu có ý gì, cô đã kết thúc với cậu, cô sẽ không đi quan tâm đến chuyện của cậu nữa.

Lúc này chủ nhiệm lớp đi đến: “Các bạn, trường học họp quyết định ngày mai du xuân, phí du xuân bạn Lục Họa thu giúp cô nhé, sau đó gộp lại giao cho cô, đêm nay không có bài tập, các bạn nghỉ sớm một chút, ngày mai chúng ta không gặp không vô.”

Đa.

Các học sinh cũng bắt đầu hoan hô.

Kỳ thực dựa theo lệ cũ thường ngày, một năm sẽ có một lần du xuần, chỉ là năm nay tới sớm hơn chút.

Tất cả mọi người rất vui vẻ.

Tan học, Lục Họa đang đợi Cố Vũ.

Lúc này Triệu Hàm Hàm lại đi tới: “Lục Họa, cậu có nói rõ với Lâm Mặc chưa, cậu với anh ấy chia tay rồi sao?”

Lục Họa chau hàng mày thanh tú: “Chúng tôi đã nói rõ, cho nên Triệu Hàm Hàm, cô về sau đừng tới tìm tôi nữa.”

Lục Họa xoay người rời đi.

Lúc này một xe thể thao màu đỏ “phần phật” một tiếng phóng nhanh qua đây, dừng ở trước mặt Lục Họa và Triệu Hàm Hàm, cửa số lái xe chậm rãi trượt một cái, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.

Tuy là Lục Họa chỉ với từng gáp hắn một lần, nhưng cộ vẫn liếc mắt đã nhận ra hắn, là tiêu bá vương Trương Hàn.

Trương Hàn tới.

Trương Hàn lái xe thể thao xa hoa, trên mặt mang chiếc kính râm lớn, trong miệng nhai kẹo cao su, hắn cũng không xuông xe, một tay chống đỡ trên tay lái, hán quay đầu nhìn lại, lười biếng cười nói: “Hi, em Hàm Hàm, Lục hoa khôi.”

Triệu Hàm Hàm thấy Trương Hàn nhanh chóng đứng thăng thân, ngoan ngoãn chào một tiêng: “Anh họ.”

Triệu Hàm Hàm là thiên kim Triệu gia, Triệu gia và Trương gia có chút giao tình, cho dù Triệu Hàm Hàm phải gọi Trương Hàn một tiếng “anh họ”, dĩ nhiên không phải ruột thịt, mà là họ hàng xa.

Trong lòng Triệu Hàm Hàm rất sợ Trương Hàn, một mặt là sợ hãi quyền thê của “Trương gia, về phương diện khác, cô ta biết Trương Hàn từ nhỏ đã là một ác ma.

Trương gia là nhà giàu có đỉnh câp, ba me Trương Hàn bởi vì yêu nhau mà kết hôn, mẹ Trương Hàn là cô con gái rượu xinh đẹp dịu dàng, tuy môn không đăng hộ không đổi, thê nhưng vẻ dịu dàng và tài Bà của bà đã bắt lấy trái tim Trương Hàn, cho nên trong mây năm đâu mới kết hôn bọn họ ngọt ngào lại ân ái, đó là tuôi thơ hạnh phúc nhất của Trương Hàn.

Chỉ tiếc, thời gian này quá ngắn ngủi.

Đều nói bước chân vào hào môn như đạp hụt vào biển rộng, tình yêu cuông nhiệt nùng tình mật ý rất nhanh đã bị cuộc sông nhạt nhẽo mài mòn đi, bố Trương Hàn bắt đầu lưu luyễn hoa thơm cỏ lạ bên ngoài.
 
Chương 2600


Chương 2600:

Khi đó mẹ Trương Hàn đã mang thai lần thứ hai, đã mang thai tám tháng rồi, ngày đó mẹ mang theo tiểu Trương Hàn đến công ty thăm bố, mới vừa đầy ra cửa ban công, trên ghề sa lon hại cơ thể lõa lồ đang dây dưa nhau, bố Trương Hàn đang cùng thư ký quèn 18 tuổi mình làm loại chuyện ghê tởm nhất…

Không qua mấy ngày, mẹ Trương Hàn qua đời.

Lúc chết cái bụng vẫn còn to tròn, bên trong là em ruột của Trương Hàn, một xác hai mệnh.

Mẹ Trương Hàn sinh non, thế nhưng người làm nữ trùng hợp không ở nhà, mẹ Trương Hàn cầm điện thoại trong tay, cuộc gọi cuối cùng là cho ba Trương Hàn.

Thế nhưng khi đó bố Trương Hàn mang theo bồ nhí của mình ra nước ngoài du lịch, mẹ Trương Hàn ngã, ngay giữa thời. điểm cái chết cần kè, trong tay bà siết thật chặt điện thoại, máu tươi chảy đầy đất.

Từ đó về sau, Trương Hàn đã thay đổi.

Mẹ chết, bố chẳng máy chốc cưới bồ nhí về nhà, bồ nhí kia mang thai, tám tháng, cái bụng ưỡn cao y hệt của mẹ trước khi chết.

Đêm đầu kết hôn, bố Trương Hàn đầy cửa phòng ra, trong phòng máu lan đầy đất, cô bộ nhí mang thai tám tái kia ngã vào trong vũng máu, đã không còn thở, lúc đó Tiểu Trương Hàn chỉ mới bảy tám tuổi, hắn ưu nhã ngôi trên ghế sa lon, dùng khăn giây thờ ơ lau máu trên tay, sau đó ngâng đầu, nhìn bố: “Bó, ngay cả mẹ tôi chết một lần cuối ông cũng không chứng kiến, hiện tại, tôi phục hồi hiện trường như cũ, đề ông thấy đấy.”

Tiểu Trương Hàn cười, lộ ra hàm răng trăng đáng sợ.

Từ nay về sau, bô Trương Hàn lại tìm vài tình nhân, những cô nhân tình ây không phải là bị bán cho làng chơi thì cũng bị vài tên ăn xin hay kẻ lang thang bần thỉu nhất hãm hiếp, một là chết, hai la hóa điên, tất cả đều có kết rất thảm.

Bố Trương Hàn tuyệt không thích đứa con trai này, bởi vì ông ta luôn cảm thấy đứa con trai này sớm muộn sẽ lầy mạng mình, thê nhưng, lão gia tử thích người cháu này, các chú các bác giới quân chính trong nhà thích đứa cháu này, họ thích sự điên cuông, tàn nhẫn và quỷ quyệt ở hắn, coi như trân bảo.

Mây năm nay tính tình ngang bướng Bế nghịch của Trương Hàn, càng không thê vãn hồi, mãi đến khi… hắn ngã một cú đau ở Lâm Mặc, suýt chút nữa mật mạng.

Kẻ như vậy hai tay dính đầy máu, là ma quỷ chân chính, Triệu Hàm Hàm rât sợ.

Trước đây Lục Họa cũng không quen biết đến những kẻ như vậy, CÔ cảm thấy đây cũng là mục đích của chuyên đi này mà bố mẹ cho cô, để cô biết trên đời có vô sô loại người, địa phương nho nhỏ này, cũng là ngọa hồ tàng long, Trương Hàn trước mắt, Lục Họa biết hắn trong xương là sự điên cuồng đến không kìm chế được.

“Hai người cứ trò chuyện, tôi đi.

trước.” Lục Họa nhắc chân muốn đi.

“Lục hoa khôi, đừng vội đi, ngày hôm nay có duyên gặp như vậy, dù nói thế nào cũng phải uông vài chén chứ, trên xe tôi, tôi mời hai em đến quán bar uống rượu. ” Trương Hàn nhai kẹo cao su phóng khoáng nói.

Dung mạo Trương Hàn phần nhiều là di truyền tư mẹ hẳn, phi phàm tuần mỹ, bộ dạng người hiền lành.

Lục Họa nhìn \ Trương Hàn, còn nhẹ cong khóe môi: “Nếu như tôi nói không đi thì?”

“Lục hoa khôi, vừa rôi tôi không thể không nói rõ, tôi cũng không phải là trưng câu ý kiến của em, mà là thông báo em, đêm nay máy ly rượu ở quán bạr, em không muôn uông cũng phải uống,. rượu tôi mời vẫn chưa có người nào dám không uông.” Trương Hàn cười nói.
 
Chương 2601


Chương 2601:

Lời này vừa dứt, bên cạnh xuất hiện vài người mặc áo đen hung hãn, rõ ràng chính là thủ hạ của Trương Hàn, những người áo đen kia hướng về phía Lục Họa khinh bạc huýt sáo, ý kia là tiêu mỹ nhân, nêu cô không lên xe, chúng tôi liền động thủ.

Lục Họa không có biểu cảm gì, cô thản nhiên nói: “Được, tôi đây liên theo anh uông vài chén.”

“Thế mới được chứ!” Trương Hàn rất hài lòng.

Triệu Hàm Hàm cũng không muốn đi, thế nhưng cô ta cũng không dám phản kháng, cho nên cô ta kéo ra chỗ kế bên tài xẽ, Lục Họa chuẩn bị lên ngồi phía sau.

Thế nhưng Trương Hàn lên tiếng: “Em Hàm Hàm, em ngôi phía sau đi, đề Lục hoa khôi ngôi chỗ kê bên tài xê tôi, tôi và mỹ, nhân câu thông câu thông cảm tình.”

Tay Triệu Hàm Hàm liền cứng lại rồi, hết sức khó xử, từ khi Lục Họa xuất hiện, cô ta liền biến thành phông xanh làm nền, ánh mắt những người đàn ông kia đều rơi vào trên người cô.

Triệu Hàm Hàm lòng không phục đi ngôi phía sau.

Trong xe thể thao xa hoa, Lục Họa ngôi ở ghế cạnh tài xế, cô cũng không nói lời nào.

Trương Hàn nhai kẹo cao su, cũng không có ý tứ cùng mỹ nhân câu thông tình cảm.

“Anh họ, hiện tại Lục Họa là tân hoa khôi trường học của chúng em, rất nhiều đàn anh thích cô ấy đó, thế nào, Lục Họa rất đẹp hal?” Triệu Hàm Hàm không có ý tốt hỏi.

Tuy Trương Hàn đưa mắt đặt ở trên người Lục Họa khiến Triệu Hàm Hàm rất khó chịu, thê nhưng nghĩ lại, nếu như Lục Họa và Trương Hàn thành đôi, vậy Lâm Mặc chính là của cô ta rồi, hơn nữa, hẹn hò cùng tên ác ma Trương Hàn, đoán chừng là địa ngục nhân gian nhỉ! Cho nên Triệu Hàm Hàm có ý dẫn sự chú ý tới trên người Lục Họa.

Lục Họa đã nghe được tâm cơ Triệu Hàm Hàm, cô quay đầu, nhìn về phía Trương Hản.

Chỉ thấy Trương Hàn đưa mắt đặt trên người cô, từ trên xuống dưới quan sát, còn nhìn đôi đùi đẹp dưới váy đồng phục của cô, bộ dáng kia tà tứ lại không đứng đắn: “Chân trăng như vậy.”

Triệu Hàm Hàm cảm giác kế hoạch mình được như ý, hệt sức đặc ý.

Lục Họa dời ánh mắt đi, nhìn về phía ngoài cửa số, tuy là Trương Hàn bộ dạng rất tà mị, thế nhưng cô nhìn ra Trương Hàn đối với cô không có loại ý tưởng đó, vừa rôi câu “chân trắng”

kia ở trong tai Triệu Hàm Hàm nghe.

rất ám muội, thế nhưng Lục Họa chỉ cảm thấy chỉ để lừa người.

Trương Hàn nhai kẹo cao su, đem tay nghe Bluetooth, sau đó bắm một số điện thoại.

“Tút tút” hai tiếng, điện thoại bên kia không nhanh không chậm tiếp thông, một giọng nói đạm mạc từ tính truyên tới: “Alo.”

Là Lâm Mặc.

So với hứng thú đối với Lục Họa, rất rõ ràng Trương Hàn có hứng thú với Lâm Mặc hơn, hắn câu môi, giọng nói cũng nâng cao mây phần: “Tiêu tử, chơi ở đâu đấy, 1949, qua đây uống rượu với nhau đi.”

“Nói vào ý chính đi.” Bên kia Lâm Mặc tích chữ như vàng.

“Tiểu tử, cậu không muốn đến?”

Lúc này đèn đỏ sáng lên, Trương Hàn đạp phanh đợi đèn đỏ, hắn cũng không gập, ngón tay đập tay lái, phá lệ có kiên nhân.

Thế nhựng Lâm Mặc cũng không có kiên nhẫn, cậu định cúp điện thoại.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top