Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 2259


CHương 2259:

 

Tiêu Thành gật đầu, trong hai mắt anh tràn ngập tia máu đáng sợ, nhìn như sắp nứt ra, nhiều năm như vậy trên tay anh dính qua máu rất nhiều người, thế nhưng máu của cô nóng như vậy, anh nóng đến độ đã bắt đầu sợ hã.

 

Sợ hãi.

 

Trong cuộc đời anh vậy mà lại xuât hiện từ này.

 

“Về sau, không cho phép như vậy nữa, anh mới có thể bảo vệ được em…”

 

Hà Băng chật vật giơ tay lên, vuốt ve guơng mặt anh, cô câu môi, cười cười trong mắt đã có vài giọt lệ rơi xuống: “Tiêu Thành, không sao đâu, anh theo đuổi tín ngưỡng của anh, em bảo vệ anh.”

 

Anh theo đuổi tín ngưỡng của anh, em bảo vệ anh.

 

Những lời này sâu đậm đánh vào sâu trong linh hồn Tiêu Thành, anh cảm giác con đường tối mù nhiều năm đột nhiên xuất hiện một ngọn đèn chiếu sáng. Nhiêu năm vệ sau, khấp thê giới dù cho mưa bão hay gió sương hiểm trở cỡ nào, anh thủy chung nhớ kỹ có một cô gái từng nói với anh lời tư tình cảm động nhất thế giới này, đây là tình yêu nóng bỏng dũng cảm nhất của cô với anh.

 

“Tiêu Thành, em muốn hỏi anh một câu, anh yêu em không?”

 

Dù cho Hà Băng đã đoán được tâm ý của anh đối với cô, thế nhưng cô vẫn muốn nghe anh nói ra, cô muốn nghe anh tận miệng nói yêu cô.

 

Tiêu Thành cúi đầu, môi mỏng khô khốc rơi vào trên trán cô, anh nhắm mắt lại, nói giọng khàn khàn: “Bây giờ không thể nói cho em biết, em phải lập tức đến bệnh viện phẫu thuật, song anh đông ý với em, chờ lúc em mở mắt ra, anh sẽ nói cho em biết đáp án.”

 

Thật vậy chăng?

 

Hà Băng bây giờ đích xác cảm thấy rất đau rất đau, ánh mắt đã chậm rãi biến đen, trước khi hôn mê cô nhỏ giọng rù rì: “Vậy không cho anh gạt em, chờ lúc em mở mắt ra, em phải ở bên cạnh em, em muốn vừa mở mắt ra thấy anh đầu tiên.”

 

Trong bệnh viện.

 

Dương Kim Đậu sốt ruột canh giữ ngoài cửa phòng giải phẫu, sau một tiếng, Hà Băng bị đẩy ra, bác sĩ nói: “Phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân sẽ tỉnh trong vòng 24 giờ, năm viện tu dưỡng, đợi vết thương khỏi hẳn.”

 

Thần kinh căng thẳng của Dương Kim Đậu rốt cuộc mới giãn xuống, nếu như con gái xảy ra điều gì ngoài ý muốn, bà cũng không muốn sống nữa.

 

Hà Băng bị đẩy vào phòng bệnh VIP, Dương Kim Đậu đau lòng đắp chăn cho con gái, lúc này bà ở cạnh cửa thấy được thân thể cao ngất kia của Tiêu Thành.

 

Tiêu Thành cũng vẫn canh giữ ở trong bệnh viện, nửa bước chưa rời.

 

Dương Kim Đậu đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại: “Tiêu Thành, cậu qua đây, chúng ta tâm sự.”

 

Tiêu Thành lưu luyên nhìn Hà Băng, sau đó theo Dương Kim Đậu ởi tới trong hành lang.

 

Trong hành lang, Dương Kim Đậu giơ tay lên, dùng sức tát Tiêu Thành một bạt tai.

 

Bốp.

 

Tiêu Thành bị đánh trật nguyên khuôn mặt tuấn tú, kỳ thực anh có thể tránh, thế nhưng anh không tránh.

 

Cái tát này anh chịu.

 

Dương Kim Đậu tức đến run rấy cả người, bà không có chút nào cảm thấy là mình liên lụy đến Tiêu Thành và Hà Băng, bà ta chán ghét nhìn Tiêu Thành: “Tiêu Thành, tôi đã nói rồi, cậu cách xa Băng Băng một chút, cậu sẽ mang đến nguy hiểm cho Băng Băng, đứa con gái đang yên lành của tôi bây giờ lại nằm trên giường bệnh, cậu bảo người làm mẹ như tôi sao có thể không đau lòng?”
 
Chương 2260


Chương 2260:

 

Tiêu Thành ngước mắt nhìn về phía Dương Kim Đậu: “Cô, con rất xin lỗi, nhưng con cam đoan, đây là một lần cuối cùng.”

 

Dương Kim Đậu không tin Tiêu Thành cam đoan: “Cậu rời khỏi con gái tôi, tôi mới tin cậu.”

 

“Cô, con sẽ không rời khỏi Băng Băng, con muốn cưới Băng Băng.” Tiêu Thành trịnh trọng nói.

 

Dương Kim Đậu chấn động: “Cậu nói cái gì?”

 

“Cô, thân phận của con trong lòng cô rõ ràng, hiện tại nhiệm vụ của con đã hoàn thành, có thể khôi phục làm người bình thường, hơn nữa, con đã đệ trình đơn xin kết hôn lên bên trên, tâm ý của Băng Băng đối với con, cô cũng rõ ràng, chỉ cần em ấy nguyện ý gả cho con, bất luận ai cũng không thể ngăn cản, ngăn cản hay phá hỏng quân hôn cũng sẽ bị xử phạt.”

 

Dương Kim Đậu cảm giác một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu mình dội xuống, bà ta còn chưa biết Tiêu Thành sắp khôi phục thân phận, anh là tướng trong quân, Huyết Ưng truyền kỳ, không biết có bao nhiêu lão bên trên kia muốn gả con gái mình cho anh, đơn xin kết hôn của anh rất dễ dàng được phê chỉ thị xuống.

 

Huống chỉ Hà Băng còn là con của liệt sĩ, hai người bọn họ muốn kết hôn không thể bị bắt luận kẻ nào ngăn cản, bao gồm cả người làm mẹ là bà ta.

 

Dương Kim Đậu nhanh chóng rối loạn, bà ta trong chốc lát không biết nên làm sao.

 

Lúc này Tiêu Thành đột nhiên nhíu lên mày kiêm, thân thê khó chịu.

 

Dương Kim Đậu: “Tiêu Thành, cậu làm sao vậy?”

 

Tiêu Thành biết không tốt rồi, cơn ghiền ma túy của anh đã phát tác.

 

Vừa rồi hết thảy tâm tư đều đặt trên người Hà Băng, anh đã quên mất vụ này.

 

Thứ anh hút không ngờ tới sẽ phát tác nhanh như vậy, xem ra tên đại ca kia nói không sai, thứ này không phải thứ bình thường.

 

Tiêu Thành chỉ cảm thấy huyết dịch trong cơ thể bắt đầu sôi trào, sau đó tán loạn trên dưới, không hề chịu khống chê.

 

Bác sĩ tiêm thuốc trấn định cho Tiêu Thành, sau đó sắc mặt ngưng trọng nói: “Đây là báo cáo kiểm tra máu của cậu, thành phần gây nghiện rất cao, đây không phải là ma tuý bình thường.”

 

“Bác sĩ, vậy chúng tôi bây giờ nên làm cái gì?” Chu Siêu khẩn trương hỏi.

 

“Cai nghiện, vô cùng khẩn cắp.”

 

Chu Siêu trầm mặc, cái này không có đường tắt, chỉ có thể giải, thế nhưng quá trình cai nghiện rất thống khổ, rất nhiều người vì thế bỏ mạng.

 

Bác sĩ nhìn về phía Tiêu Thành: “Chúng tôi đã thành lập tô chuyên gia chạy tới Vân Nam Miêu Cương, hy vọng ở đó có thể tìm được thảo dược cai nghiện giúp anh, hiện tại anh phải theo chúng ta cùng nhau đến Miêu Cương trước, chứng nghiện đã phát tác, một phút cũng không thể lỡ.

 

“A Minh, chúng ta nhanh lên lên đường đi!” Chu Siêu thúc giục.

 

Diệp Minh nhấp môi mỏng một cái, sau đó trầm giọng nói: “Chờ một chút.”

 

Chu Siêu lúc này đã hiểu, Diệp Minh là muốn ở lại đợi Hà Băng tỉnh, anh đã đồng ý Hà Băng, đợi cô mở mắt ra để cô là người đầu tiên gặp anh.

 

Diệp Minh đứng dậy, muốn nhìn Hà Băng, thế nhưng anh mới vừa đứng lên đã cảm thây mắt tôi sâm lại, một giây kế tiếp thân thể cao ngất “ầm” một tiếng trực tiếp ngã xuống phía dưới.

 

“AMinhl”
 
Chương 2261


Chương 2261:

 

Diệp Minh cảm thấy đầu đau muốn nứt, lúc mơ màng liền nghe được tiếng xầm xì bên người.

 

Vài binh lính Huyết Đồng nhét chung một chỗ – “Các cậu đều gặp chị dâu của chúng ta chưa?”

 

“Thấy được, chị dâu nhìn thật nhỏ, nhỏ hơn cả chúng ta.”

 

“Thế nhưng chị dâu thật xinh đẹp, là cô gái xinh đẹp nhất tôi từng gặp qua đấy.”

 

“Lão đại thực sự thích chị dâu đó, vì chị dâu đến độ có thể quỳ xuống cho người khác luôn.”

 

“Này, Tiêu Lục, cậu không phải từng tiếp xúc gần với chị dâu sao, chị dâu thế nào?”

 

“Chị dâu thật lợi hại, đương nhiên chị ấy ở bên cạnh tôi rút dao của em ra, đến em cũng ngăn cản không kịp, thật không hỗ là cô gái lão đại thích, quá khác biệt!” Tiểu Lục sùng bái nói.

 

Diệp Minh mở mắt ra, anh đã không ở trong bệnh viện rồi, bây giờ đang ở trên một chiếc xe Jeep.

 

Vừa rồi lúc anh ngất đã trực tiếp bị chở nã “Lão đại, anh tỉnh rồi?” Có người phát hiện Diệp Minh đã tỉnh.

 

Chu Siêu nhanh chóng chạy tới, quan tâm hỏi: “A Minh, cậu bây giờ cảm thấy thế nào?”

 

Diệp Minh ngồi dậy, hiện tại sắc mặt anh rất yếu, thứ anh hít là hàng mới nhất chỗ đại ca cầm đầu vừa chế ra, rất lợi hại, anh nhìn về phía Chu Siêu: “Ai cho cậu đem tôi mang ra ngoài?”

 

“Là… là bác sĩ, A Minh, chúng ta mau đến Miêu Cương đi! Cai nghiện vô cùng khẩn cấp, hơn nữa cậu cũng không hy vọng Hà tiểu thư thấy dáng vẻ cậu bây giờ chứ!?” Chu Siêu khuyên.

 

Diệp Minh mím môi lạnh lẽo: “Dừng xe, quay xe, trở về bệnh viện!”

 

“A Minhl”

 

“Trước khi đi, tôi muốn nhìn cô ấy một cái!”

 

Chu Siêu thở dài một hơi, được thôi, nhìn một cái rồi đi Miêu Cương: “Tiểu tứ, quay xel”

 

“Lão đại, anh chỉ mới không thấy chị dâu một lúc mà đã nhớ chị dâu rồi2”

 

“Lần này bởi vì lão đại anh một quỳ thành danh mà mọi người đều biết chúng ta có một chị dâu rồi.”

 

“Nghe nói rất nhiều quân hoa* không phục, muốn đến gặp mặt chị dâu chúng ta đói”

 

*hoa khôi trong quân đội.

 

“Đúng, tất cả mọi người muốn nhìn chị dâu thử xem chị dâu rốt cuộc có mị lực gì mà có thể nắm được trái tim lão đại chúng tai”

 

Những chàng bộ đội Huyết Đồng này ra vào chiến trường, không có gì bất lợi, thế nhưng bọn họ để súng xuống, đều là người đáng yêu nhất.

 

Diệp Minh vươn chân dài, đạp cái mông một cậu Huyết Đồng: “ai nha”

 

một tiếng, vài cậu lính Huyết Đồng chồng người té xuống.

 

“Ngoan ngoãn một chút lại cho: tôi, không thì đêm nay không có cơm ăn, còn phải chạy mang vật nặng hai tiếng đây!” Diệp Minh măng.

 

“Vâng, lão đại!”

 

Vài cậu lính Huyết Đồng nhanh chóng bò dậy ngồi nghiêm chỉnh một hàng, một chữ cũng không dám hé răng.

 

Chu Siêu cười nói: “A Minh, mấy thằng nhãi con lại chọc phiền cậu, bọn nó đã lâu không thấy cậu, nhớ cậu thôi. A Minh, trên người cậu có vết thương, tôi bảo Lý Kỳ xử lý vết thương cho cậu.”
 
Chương 2262


Chương 2262:

 

Nói rồi Chu Siêu kêu một tiếng: “Lý Kỳ.”

 

Lý Kỳ tới, mặc chiếc blouse trắng, cô ta là một bác sĩ dã chiến, cô ta đi tới bên người Diệp Minh, vươn tay cởi cúc áo Diệp Minh.

 

Ao sơmi lột ra, lộ ra lông ngực to lớn của người đàn ông, da thịt màu đồng tản ra vẻ mạnh mẽ khiêu gợi bóng loáng, ngực có vết dao, còn có vết máu, nhưng anh như không đau, mi tâm cũng không buôn chau.

 

Chỉ là môi anh hơi tái đi, đèn xe mờ mờ chiếu xuống, trên khuôn mặt tuấn tú anh tràn đầy một vẻ sơ nhạt, ngũ quan vô cùng lạnh lùng.

 

Người đàn ông lạnh lùng cứng rắn như vậy, đều khiến phụ nữ muốn tìm tòi.

 

“Anh Minh, anh giơ tay lên, em giúp anh cởi áo sơmi ra.” Lý Kỳ nói.

 

Diệp Minh lười biếng nâng một cánh tay, áo cởi hết sơ mi đen, lộ ra tám khối cơ bụng và đường nhân ngư phía dưới vô cùng hoàn mỹ chặt khít.

 

Trên tám khối cơ bụng là thắt lưng, địa phương phía dưới không ai dám nhìn, người đàn ông này quá hùng tráng, không phải là thứ người đàn ông bình thường có thể so sánh, chỉ có thể liếc trộm.

 

Nhưng là bây giờ trên bụng anh có mấy vết cào màu đỏ, như là người phụ nữ làm ra, đặc biệt ái muội.

 

Chu Siêu và Lý Kỳ đều thấy được, Diệp Minh tựa lưng ra sau ghế, thờ ơ nhắm mắt.

 

Lý Kỳ nhanh chóng động thủ, giúp người đàn ông xử lý vết thương.

 

“Anh Minh, cô gái tên Hà Băng kia, anh thực sự thích cô ấy sao?”

 

Lý Kỳ là con gái cố nhân của Diệp gia, cùng nhau lớn lên với Diệp Minh từ nhỏ , thanh mai trúc mã, sau đó cô ta vẫn đi theo Diệp Minh, trở thành một bác sĩ dã chiến xuất sắc, cùng những người này vào sinh ra tử.

 

Xe cảnh sát rất an tĩnh, không ai nói chuyện, ngay cả châm rơi trên mặt đất đều có thể nghe thấy, tất cả mọi người đưa lỗ tai nghe, nghe đáp án này.

 

Con người rắn rỏi bị năm tháng lắng đọng ra tang thương, được đại lão các giới, quân chính tư pháp truyền tụng “Huyết Ưng”, anh sẽ động tâm sao?

 

Diệp Minh lắc đầu: “Không phải thích.”

 

Tay Lý Kỳ khựng lại, trong mất có ánh sáng.

 

Song rất nhanh Diệp Minh lại nói: “Là yêu, tôi yêu cô ấy.”

 

Diệp Minh nói – anh yêu Hà Băng.

 

Ánh sáng trong mắt Lý Kỳ trong nháy mắt tắt đi.

 

Trong bệnh viện.

 

Tiêu Thành đã trở về lại, bước chân anh vững vàng đi trên hành lang, rất nhanh bước chân anh khựng lại, bởi vì anh đi tới cửa phòng bệnh của Hà Băng.

 

Xuyên thâu qua cửa sô thủy tinh nhìn vào, Hà Băng nằm trên giường bệnh, vẫn còn đang hôn mê.

 

Ánh mắt anh dán chặt vào khuôn mặt ấy, muốn mặt mày dáng dấp cô khắc sâu vào linh hồn vào xương tủy mình.

 

Hà Băng, tạm biệt.

 

Anh nhất định phải đi.

 

Rất xin lỗi, lời hứa với cô vẫn không thể nào thực hiện.
 
Chương 2263


Chương 2263:

 

Còn có câu trả lời kia, câu trả lời mà cô mong đợi kia, anh không thể tận miệng nói cho cô nghe.

 

Hai bàn tay xuôi ở bên người của Diệp Minh siết thành quyền thật chặt, viền mắt từ từ trở nên đỏ tươi, đây là cô gái anh yêu nhất.

 

Cô gái, em có thể… chờ anh không?

 

Anh hiện tại cần một chút thời gian, em có thể chờ anh trở về không?

 

Nếu như anh không chết, tất nhiên sẽ trở về cưới eml Nắm đắm siết chặt chậm rãi buông ra, Diệp Minh xoay người rời đỉ.

 

Ngày hôm sau.

 

Hàng mi dài như cánh ve yêu ớt run lên một cái, Hà Băng chậm rãi mở mắt ra.

 

Đập vào mắt đều là màu trắng, còn có một mùi nước khử trùng gay mũi, cô đang ở trong bệnh viện.

 

“Băng Băng, con tỉnh rồi? Bên tai truyền đến tiếng kinh ngạc vui mừng.

 

Hà Băng nghiêng đầu qua chỗ khác, cô nhìn thấy mẹ mình Dương Kim Đậu, còn có bác sĩ chính, y tá, y tá cao cấp, nói chung rất nhiều người.

 

Đôi mắt sáng của Hà Băng xeẹt qua từng gương mặt, thế nhưng không có người cô muốn tìm kia.

 

Bóng người cao lớn cô quen thuộc không ở nơi đây.

 

Tiêu Thành không ở đây.

 

Hà Băng lại tìm một lần lần nữa, vẫn không có.

 

Bàn tay nhỏ bé vô lực giật giật, cô yếu ớt mở miệng: “Mẹ.”

 

Dương Kim Đậu nhanh chóng tiến lên, cầm tay Hà Băng: “Băng Băng, con vừa tỉnh lại, mới vừa thoát khỏi kỳ nguy hiểm, đừng động, nhanh nằm xuống nghỉ ngơi.”

 

“Mẹ, Tiêu Thành đâu?”

 

Cô đang tìm Tiêu Thành.

 

Tiêu Thành đâu?

 

Vì sao anh không ở đây?

 

Anh đã hứa với cô, đợi cô mở mắt ra người đầu tiên thấy là anh mà.

 

Cho nên cô mở ra đầu tiên là tìm anh, thế nhưng không có, cô không tìm được.

 

Anh đi đâu rồi?

 

Hà Băng vừa tỉnh liền tìm Tiêu Thành, đã làm cho Dương Kim Đậu tuyệt không vui, kỳ thực Dương Kim Đậu cũng không biết Tiêu Thành đi đâu, song như vậy vừa hay hợp ý bà, Tiêu Thành cứ thế biến mắt mới tốt, vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa.

 

Nhưng Dương Kim Đậu cũng không nói ý nghĩ trong lòng ra, bà hiện tại đã thông minh, biết như vậy sẽ chỉ làm tình cảm mẹ con sẽ càng ngày càng xa.

 

“Băng Băng, Tiêu Thành hình như có chút việc, nó nói vài ngày nữa tới gặp (09101, Hi vọng nơi đáy mặt Hà Băng chậm rãi tắt đi, cô rủ hàng mi như cánh ve lên tiếng: “À.”

 

“Băng Băng,” Dương Kim Đậu kéo lại tay Hà Băng: “Con phải mau chóng nghỉ ngơi khỏe, Tiêu Thành sẽ đến thăm con.”
 
Chương 2264


Chương 2264:

 

“Anh ấy thực sự sẽ đến ư?” Hà Băng không xác định.

 

Dương Kim Đậu biết cách tốt nhất chính là để Hà Băng thất vọng với Tiêu Thành, bà ta kéo khóe môi: “Sẽ đến.”

 

Hà Băng nhìn trần nhà đỉnh đầu, nhưng là vì sao cô không cảm giác được anh?

 

Cô hình như không cảm giác được hơi thở của anh nữa, dường như anh đã rời khỏi nơi này.

 

Anh đã nói, sẽ để cô nhìn thấy đầu tiên.

 

Chỉ chớp mắt một tuần trôi qua, Hà Băng ngoan ngoãn ở trong bệnh viện dưỡng sức, cơ thể của cô khôi phục tốt.

 

Thế nhưng, cả tuần này, Tiêu Thành vẫn không tới.

 

Hà Băng không biết anh lúc nào sẽ tới, cô đã lâu đã lâu không gặp anh rồi.

 

Thật nhớ anh.

 

Hà Băng lấy điện thoại ra, lần nữa bắm ra số điện thoại quen thuộc, cô gọi điện thoại cho Tiêu Thành.

 

Thế nhưng bên kia rất nhanh đã truyền đến tiếng nói máy móc lạnh như băng: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tia 7 Điện thoại của anh không gọi được.

 

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Dương Kim Đậu tới, Hà Băng cắt điện thoại đi.

 

Một giây kế tiếp cửa phòng bệnh đã bị đầy ra, Dương Kim Đậu còn mang đến một người, là Đường Ngọc.

 

“Băng Băng, cơ thể con cũng khỏe rồi, bác sĩ nói có thể xuất viện, mẹ đã bảo người làm xong thủ tục xuất viện, Đường Ngọc cũng tới, nó rất lo lắng cho con, chúng ta cùng nhau đón con về nhà.” Dương Kim Đậu cười nói.

 

Đường Ngọc nhiệt tình mà tự nhiên nhận lấy bao lớn bao nhỏ, sau đó dắt tay Hà Băng: “Băng Băng, đi, chúng ta về nhà thôi.”

 

Hà Băng tránh được tay Đường Ngọc, lạnh lùng xa lánh nói: “Cảm ơn, tự em đi được rồi.”

 

Hà Băng dẫn đầu đi ra ngoài trước.

 

Đường Ngọc Bưbi từ chối cứng đờ tại chỗ, lúc này Dương Kim Đậu đi tới nhỏ giọng nói: “Đường Ngọc, Băng Băng bị cô làm hư rồi, con ngàn vạn lần đừng giận nó, hiện tại Tiêu Thành đã đi, cũng không biết lúc nào sẽ trở về, con nhất định phải nắm chặt tốt khoảng thời gian này, vững vàng bắt lây trái tim Băng Băng trong lòng bàn tay.”

 

Đường Ngọc biết đây không thẻ, tim Hà Băng đã sớm đánh rơi trên người Tiêu Thành, dù cho anh ta cố gắng thế nào, Hà Băng đều sẽ không thích anh ta.

 

“Cô, con nhất định sẽ cố gắng, thế nhưng Tiêu Thành một khi quay lại, chắc chắn sẽ đoạt Băng Băng trở về, chúng ta phải nghĩ một cách tốt triệt để chặt đứt vọng tưởng của Tiêu Thành!”

 

Đường Ngọc giật dây nói.

 

“Cách gì tốt?” Dương Kim Đậu hỏi.

 

“Cô, con muốn cùng Băng Băng kết hôn!”

 

Dương Kim Đậu ngắn ra: “Trực tiếp kết hôn? Nhưng Băng Băng…”

 

“Cô, đừng do dự nữa, con muốn trực tiếp kết hôn với Băng Băng, như vậy đợi Tiêu Thành trở lại Băng Băng cũng đã là vợ con rồi, hắn cũng không thể đoạt Băng Băng đi, lần này hắn rời quả là thời cơ tốt trời cho, chúng ta phải nắm lấy thời cơ này!”

 

“Nhưng tính Băng Băng bướng bỉnh, nó chắc chắn sẽ không kết hôn…”
 
Chương 2265


Chương 2265:

 

“Cô, vậy trước tiên cứ gạt Băng Băng, chúng ta cứ công khai tin kết hôn bên ngoài, lại lây lý do đê Băng Băng dưỡng bệnh nên nhốt cô ấy ở nhà, ngày cưới chúng ta lại thả Băng Băng ra, để cô ấy ở lộ diện trong hôn lễ. Hôn lễ một khi đã thành, cô ấy chính là người của Đường gia con rồi!” Đường Ngọc hưng phần nói.

 

Dương Kim Đậu có chút động lòng, bởi vì Tiêu Thành thủy chung là quả bom hẹn giờ, còn không bằng thừa dịp khoảng thời gian Tiêu Thành rời đi này trực tiếp phong tỏa tin tức, giam lỏng Băng Băng ở nhà, để cô kết hôn với Đường Ngọc.

 

Như vậy dù cho Tiêu Thành trở VỀ, Băng Băng cũng đã là Đường thái thái.

 

Tiêu Thành là một quân nhân, anh cũng không thể cướp phụ nữ có chồng, phá hỏng gia đình người ta! Đây chính là vết bản cả đời.

 

Dương Kim Đậu càng nghĩ càng động tâm, bà ta nhìn Đường Ngọc trịnh trọng hỏi: “Đường Ngọc, con sẽ cả đời đối tốt với Băng Băng, thương nó yêu nó bảo vệ nó sao?”

 

Đường Ngọc nghĩ ra kế hoạch hoàn mỹ này hoàn toàn là muốn đả kích trả thù Tiêu Thành và Hà Băng, anh ta phải phá hư bọn họ, để bọn họ mãi mãi không thể ở cùng nhau.

 

Song cái này Đường Ngọc chắc chắn sẽ không nói cho Dương Kim Đậu, anh ta thản nhiên đón nhận ánh mắt Dương Kim Đậu, còn thể nói: “Cô à, cô yên tâm đi, con nhất định sẽ đối tốt với Băng Băng cả đời!”

 

Dương Kim Đậu tin Đường Ngọc trước mắt, bà ta gật đầu nói: “Được, Đường Ngọc, vậy cô liền giao phó hạnh phúc chung thân của Băng Băng cho con.”

 

Dương Kim Đậu mang theo Hà Băng trở về nhà, bà ta mặt ngoài im hơi lặng tiếng, thế nhưng rất nhanh đã đạt thành liên minh với Đường gi , hai nhà ngay lập tức tuyên bố tin vui với bên ngoài.

 

Hôn kỳ cũng đã chọn xong, sợ đêm dài lắm mộng, hôn kỳ vô cùng gấp gáp, định một ngày tốt vào ba ngày sau.

 

Tin kết hôn lúc này truyền khắp toàn bộ thành phố Hồng Khẩu, hết thảy trang đâu đâu đê giải trí đêu đăng tin cưới của đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, hai nhà Đường Dương còn tung ra rất nhiều tắm hình, đều là liên hoan thật lâu trước đây của hai nhà, hoặc là chụp vội hình ảnh khi Đường Ngọc và Hà Băng đứng chung một chỗ, thoạt nhìn rất thân mật, thành công khoác lên vỏ bọc giả dối.

 

Hà Băng ở nhà dưỡng bệnh, cũng chưa trở về trường học, cô còn đang chờ Tiêu Thành.

 

Cô chờ Tiêu Thành trở về.

 

Tối hôm đó, Hà Băng lại lấy điện thoại ra, bắm số Tiêu Thành, thế nhưng rất nhanh cô liền phát hiện bất thường, bởi vì điện thoại cô không có sóng, điện thoại căn bản không gọi được.

 

Xảy ra chuyện gì thê này?

 

Hà Băng liền cảnh giác, thần kinh nhạy cảm lập tức đã bị chạm vào, cô như đã ngửi được một mùi không tầm thường.

 

Lúc này cửa phòng đẩy ra, Dương Kim Đậu vào: “Băng Băng, ăn tối thôi.”

 

Hà Băng nhìn Dương Kim Đậu, Dương Kim Đậu máy ngày này tâm tình đều rất tốt, nhất là ngày hôm nay, tươi cười rạng rỡ, thần thái sáng láng, Hà Băng đã cảm thấy Dương Kim Đậu mấy ngày này nhất định đã im lặng làm ra chuyện lớn nào đó.

 

Chuyện lón này xem ra còn khá là ghê gớm.

 

Hà Băng cũng không vạch ra, cái tên “Tiêu Thành” này chính là sợi dây ngăn cách mẹ con hai người, bọn họ không nói chuyện được.

 

“Mẹ, điện thoại con sao lại mất sóng rồi?” Hà Băng hỏi.

 

Ngày mai sẽ là đám cưới, Hà Băng là cô dâu rồi, để ngừa bất trắc, Dương Kim Đậu cũng sai người cắt sóng đi: “Ò thế à2 Có thể là tín hiệu xảy ra vấn đè, Băng Băng, chúng ta ăn cơm trước đỉ, sáng mai mẹ sai người ta tới kiểm tra một chút.”

 

“Được.” Hà Băng gật đầu, theo Dương Kim Đậu xuống lầu.
 
Chương 2266


Chương 2266:

 

Đên rôi phòng khách, Hà Băng thờ ơ nhìn lướt qua phía ngoài, bên ngoài tất cả đều là hộ vệ áo đen, đã bao vây nơi này.

 

Xem chiến trận lớn như vậy, một con muỗi cũng không lọt ra nồi.

 

Trong đôi mắt sáng kia của Hà Băng lóe ra cái gì, có thể làm mẹ cô làm đến mức này là chuyện gì?

 

Song Hà Băng không hề hỏi gì, cũng không nói gì, yên lặng bồi Dương Kim Đậu ăn tối.

 

Sau khi bữa cơm kết thúc, hai mẹ con ngồi trên ghế salon, Dương Kim Đậu nhìn con gái nhu thuận nghe lời rất yên tâm, nếu như không có Tiêu Thành, Cuộc sống của bọn họ sẽ vĩnh viễn hài hòa lại hạnh phúc như thé.

 

Dương Kim Đậu vẫn rất hiểu con gái mình, cô tâm tư lả lướt lại thông tuệ, nhiều năm lớn lên theo Hà Tấn lại có bén nhạy xúc giác, chỉ chút dấu vết đã khiến cô nghi ngờ, nên hai ngày này Dương Kim Đậu làm việc rất cẩn thận, bà ta cũng rất vui mừng ngày mai có thể tận mắt nhìn con gái của mình mặc vào váy cưới, con gái của bà về sau sẽ có được hạnh phúc bình thường.

 

“Băng Băng, mẹ cắt cho con chút trái cây nhé!?” Dương Kim Đậu muốn đứng dậy.

 

Lúc này Hà Băng vươn tay đè xuống ngực mình, rên một tiếng.

 

“Băng Băng, con làm sao vậy, có phải vết thương lại đau rồ không?” Dương Kim Đậu lúc này khẩn trương hỏi.

 

Hà Băng gật đâu: “Mẹ, hôm nay con quên thay thuốc cho vết thương rồi, mẹ lấy hòm thuốc tới giúp con với ạ.”

 

“Được, mẹ sẽ đi ngay bây giờ.” Dương Kim Đậu nhanh chóng lên lầu.

 

Hà Băng ngước mắt nhìn thoáng qua hướng Dương Kim Đậu biến mất, nhanh chóng ngồi thẳng người, cô vươn tay, cầm lên điện thoại Dương Kim Đậu đặt ở trên bàn uống trà.

 

Mở điện thoại lên, cô gửi một cái tin nhắn đi ra ngoài.

 

Tin nhắn gửi đi thành công, cô xóa tin nhắn đi, sau đó đặt điện thoại về lại.

 

Đợi lúc Dương Kim Đậu cầm hòm thuôc trở lại cũng không có phát hiện Hà Băng có bất cứ khác thường nào.

 

Ngày hôm sau.

 

Hôm nay là đám cưới, Đường Ngọc mặc tây trang đen đi tới trước cửa Dương gia, anh ta lái xe hoa tới rước Hà Băng.

 

Ngày hôm nay Hà Băng trở thành cô dâu của anh ta.

 

“Đường thiếu, chúc mừng chúc mừng, đệ nhất băng mỹ nhân của thành phố Hồng Khẩu chúng ta cuối cùng đã vào nhà anh, đây thật là tiện sát bọn tôi ma.

 

“Đường thiêu tuổi trẻ tài cao, Hà tiêu thư xinh đẹp, ông trời tác hợp cho, chúng ta trước hết chúc hai người tân hôn hạnh phúc, sớm sinh quý tử nhé.”

 

“Đường thiếu, cô dâu ở trên lầu sao, chúng ta mau lên nhìn cô dâu đi!”…..

 

Tất cả mọi người đều ồn ào, mà nam chính hôm nay Đường Ngọc bị vòng vây ở chính giữa, cũng là người có tinh thần thoải mái vui vẻ nhất, nếu như Hà Băng sau khi cưới toàn tâm toàn ý đi theo anh ta, anh ta cũng sẽ đối tốt với Hà Băng.

 

Như vậy vừa trả thù Tiêu Thành, vừa được hạnh phúc, vẹn toàn đôi bên.

 

Lúc này Dương Kim Đậu đi ra, Đường Ngọc lúc này nhiệt tình gọi một tiêng: “Mẹ!”

 

“Ừ!” Dương Kim Đậu lên tiếng, trả lại cho Đường Ngọc một bao lì xì to.

 

“Mẹ, Băng Băng đâu?”
 
Chương 2267


Chương 2267:

 

“Băng Băng ở trên lầu, không có vấn đề gì, yên tâm đi đi.” Dương Kim Đậu và Đường Ngọc đều không sợ, hiện tại tên đã trên dây, không phải phụ thuộc vào Hà Băng nữa rồi, hơn nữa hai người lén lút đều thương lượng xong, nếu như Hà Băng không muốn mặc váy cưới xuất giá, vậy Dương Kim Đậu liền một khóc hai náo ba treo cổ, có thừa cách để Hà Băng thỏa hiệp.

 

“Vâng. Mẹ, vậy con lên lầu đón Băng Băng ạ.” Đường Ngọc mang theo đoàn phù rê lên lâu.

 

“Băng Băng! Băng Băng, mở cửa đi, anh tới rồi!” Đường Ngọc ở ngoài gõ cửa.

 

Thế nhưng, bên trong không có tiếng động.

 

Một chút thanh âm cũng không có.

 

Đường Ngọc liền cảm thấy khác thường: “Băng Băng! Băng Băng, anh vào nhé!”

 

Đường Ngọc đẩy cửa vào, trong phòng rỗng tuếch, Hà Băng đã biến mắt.

 

Dự cảm không lành ban nãy trong nháy mắt đẩy Đường Ngọc vào trong vực sâu, Hà Băng mắt tích!

 

“Áy, cô dâu đâu?”

 

“Không xong, cô dâu không thấy đâu rồi!”

 

“Trời ạ, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì a, cuộc hôn lễ này oanh động toàn bộ thành phố Hồng Khẩu, hiện tại cô dâu tử vậy mà lại… đào hôn, cái này Đường thiếu làm sao thu thập cục diện rối rắm này chứ, Đường thiếu sắp trở thành chuyện cười của toàn bộ thành phố Hồng Khẩu này rồi!”

 

Dương Kim Đậu đẩy ra đoàn người chạy tới, bà ta ở trong căn phòng lớn tìm một vòng, thật sự không tìm được Hà Băng.

 

Bà ta lúc này mới ý thức được, Hà Băng đã bỏ chạy rồi!

 

“Băng Băng!” Dương Kim Đậu lập tức ngồi liệt trên thảm.

 

Lúc này, một chiếc xe sang nhanh chóng cách rời hồng khẩu, đi về nơi xa.

 

Hà Băng tháo xuông cái mũ trên đâu, cảm kích nhìn về phía Diệp Linh bên cạnh: “Chị Linh Linh, Cố tổng, lần này cảm ơn hai người.”

 

Là Cố Dạ Cần cùng Diệp Linh tới.

 

Cố Dạ Cẩn đang lái xe, đôi mắt đen thanh lạnh xuyên qua kính chiếu hậu liếc Hà Băng, lịch sự đạm nhạt gật đầu một cái.

 

Diệp Linh thân mật cầm tay Hà Băng: “Băng Băng, không cần khách khí, bọn chị đã nghe nói tin kết hôn của em và Đường Ngọc, cho dù tối hôm qua em không ta gửi tin nhắn cho chị, hôm nay chị cũng tới tìm em. Chị tuyệt đối không tin em sẽ ở trong khoảng thời gian anh chị rời đi gả cho người đàn ông khác!”

 

Hà Băng ngắng đầu liếc nhìn phong cảnh ngoài lướt qua cực nhanh ngoài cửa số: “Anh chị đã hứa với em, em vừa mở mắt ra là có thể thấy anh ấy, thế nhưng anh ấy nuốt lời, hơn nữa em chờ lâu như vậy, anh ấy cũng chưa LOI Diệp Linh hiểu, khi một cô gái bị thương yếu ớt, là cần người yêu làm bạn nhất, nhưng, anh cô lại không thể ở bên cạnh Hà Băng.

 

“Băng Băng, anh chị…”

 

Hà Băng nhếch môi, nhẹ giọng nói: “Em biết, không cần giải thích, em đều biết, anh ấy không tới, nhất định là bởi vì anh ấy không thể tới, lần trước đang thi hành nhiệm vụ, anh ây hít thứ kia, em biết tình huống hiện tại của anh ấy nhất định rất tệ.”

 

Cô biết.

 

Cô biết tất cả.

 

Cô mỗi ngày gọi điện thoại cho anh, không phải muốn anh ở bên cạnh cô, cô chỉ là… chỉ là muốn nghe một chút thanh âm anh, chỉ là muốn biết anh hiện tại sống có tốt hay không.
 
Chương 2268


Chương 2268:

 

Anh nhất định đã lâm vào chứng nghiện ma túy, cô biết – anh bây giờ đang ở nơi cô không biết chật vật chiến đấu.

 

Viền mắt trắng nõn của Diệp Linh nhanh chóng đỏ lên, cô rốt cuộc đã biết anh vì sao thích cô bé trước mắt này “Đúng vậy Băng Băng, chị đã liên lạc Quán Quán, Quán Quán đã trên đường đi đến Miêu Cương, chúng ta cùng nhau xuất phát, lần này nhất định có thể giúp anh chị vượt qua cái cửa ải khó khăn này.” Diệp Linh kiên định nói.

 

Trong lòng Hà Băng tràn đầy đầy sức mạnh, có nhiều người yêu Tiêu Thành như vậy, mọi người đoàn kết lại với nhau, còn có cửa ải khó khăn gì không khắc phục được?

 

“Băng Băng, chỉ là chúng ta rời đi như thế, chỗ mẹ em và Đường thiếu…” Diệp Linh muốn nói lại thôi.

 

Hà Băng lắc đầu: “Đó là một hồi tuồng bọn họ tự biên tự diễn, để bọn họ tự ăn ác quả mình gieo đi! Em sẽ không gả cho bât luận kẻ nào, chỉ gả cho… Tiêu Thành!”

 

Ba người bằng tốc độ nhanh nhất đi tới Miêu Cương, cũng ở lại trong trang trại.

 

Trại chủ vô cùng nhiệt tình dẫn Hà Băng, Cố Dạ Cần và Diệp Linh tới khu Tây Sương: “Cố tổng, khách ở đây là vài ngày trước từ nơi khác tới, không biết có phải là người mọi người muốn tìm hay không, hiện tại tôi dẫn vào mọi người làm quen, thì sẽ có đáp án ngay thôi.”

 

Vị trại chủ này đã từng nhận ân tình của Có Dạ Cần, nên rất nhiệt tình hieus khách.

 

Nhịp tim Hà Băng nhất thời đập nhanh hơn, khách ở đây sẽ là Tiêu Thành sao?

 

Cô sắp gặp được Tiêu Thành rôi ư?

 

Chỉ cần nghĩ đến tình trạng cơ thể của anh bây giờ, cô liền hận không thể lập tức gặp được anh.

 

“Được, làm phiền trại chủ rồi.” Cố Dạ Cần gật đầu.

 

Trại chủ vươn tay gõ cửa phòng.

 

Rất nhanh, cửa phòng mở ra.

 

Hà Băng thấy được khách bên trong, là một gương mặt xa lạ, không phải là Tiêu Thành.

 

Tia sáng hi vọng kia trong mắt Hà Băng trong nháy mắt phai đi, không phải Tiêu Thành, không phải anh.

 

Anh không ở nơi này sao?

 

Vậy anh bây giờ đang ở đâu?

 

Miêu Cương lớn như vậy, cô phải đi đến đâu để tìm anh?

 

Ba người đầy cõi lòng chờ mong mà đến, hiện tại không khỏi đều có chút thất vọng, Diệp Linh nhìn Cố Dạ Cẩn: “Chồng à, xem ra chúng ta tìm nhằm người rồi, nói không chừng còn tìm sai địa điểm rồi, hiện tại thời gian cấp bách, chúng ta có nên lập tức rời khỏi trang trại này đến nơi khác tìm anh em hay không?”

 

Cố Dạ Cần nhìn Hà Băng: “Hà tiểu thư, cô cảm thấy thế nào? Đi hay ở, cô tới quyêt định đi.”

 

Cố Dạ Cần giao quyền quyết định cho Hà Băng, dù sao loại chuyện tìm người này, cần một chút trực giác, mà trực giác của Hà Băng từ trước đến nay là chuẩn nhất.

 

Hà Băng suy nghĩ một chút: “Giờ đã khuya lắm rồi, chúng ta tạm thời ở chỗ này ở một đêm đi.”

 

“Được.”

 

Trại chủ lập tức sai người chuẩn bị phòng cao cấp, ba người ở lại nơi này.

 

Hà Băng một mình một phòng, hiện tại tuy đã khuya lắm rồi, nhưng cô cũng không muốn ngủ, nên cô đi ra ngoài một mình.
 
Chương 2269


Chương 2269:

 

Rât nhanh, cô liên từ khu Tây Sương đi tới khu Đông Sương, một người làm nói: “Tiểu thư, chào cô, khu Tây Sương là khu khách quý trong trại chúng tôi, những quý khách này đều giống với ọn cô không giàu cũng sang. Thế hưng khu Đông Sương này là khu dân ghèo, là trại chủ chúng tôi thiện tâm, hứa chấp một vài người bằần cùng hông nhà để về, địa vị những người ày cao thấp không đều, đã từng gặp huyện bất trắc, vì để tránh xảy ra huyện không vui, tiểu thư đừng đi vào hu Đông Sương, mau mau rời đi tốt hơn.”

 

Trang trại này rất lớn, Hà Băng lúc tới đã quan sát qua, nhất là khu Đông Sương, rất nhiều tầng lầu ngõ ngách, mặc dù không an toàn, nhưng dùng đề ẩn thân cũng cực tốt.

 

Hà Băng gật đầu: “Cảm ơn đã nhắc nhỏ, tôi biết rồi.”

 

Người làm rời đi.

 

Hà Băng cũng không đi, cô trực tiếp đi vào khu Đông Sương, lúc này phía trước tới một người phụ nữ, trong tay người phụ nữ bưng một chậu nước, không nhìn đường, va phải cô một cái.

 

“Cô gái, xin lỗi, tôi không cố ý, cô không sao chứ?” Người phụ nữ nhanh chóng xin lỗi.

 

Hà Băng lắc đầu, quần áo cô không dính nước: “Tôi không sao.”

 

Hà Băng rời đi.

 

Người phụ nữ nhìn Hà Băng rời đi, có chút đờ ra.

 

“Kỳ Kỳ, em đang nhìn gì thế?” Lúc này phó sĩ quan Chu Siêu đã đi tới.

 

Người phụ nữ này không phải ai khác, chính là quân y Lý Kỳ, Chu Siêu Lý Kỳ và Tiêu Thành đều đã đến nơi này.

 

Hà Băng bọn họ cũng không tìm nhầm nơi.

 

Lý Kỳ nhìn hướng Hà Băng biến mắt , là cô gái kia, là cô gái Diệp Minh thích kia.

 

Lý Kỳ đã từng rất xa gặp qua Hà Băng, nên cô ta nhận ra.

 

Không nghĩ tới duyên phận còn quá kỳ diệu đã vậy, cô bé này cũng tới Miêu Cương tồi.

 

“Anh Siêu, em mới vừa đụng phải một cô bé, cô bé kia rất quen mặt, hình như là cô bé Hà Băng anh Minh thích kia, Hà Băng tới rồi.” Lý Kỳ nói.

 

Cái gì?

 

Chu Siêu nhanh chóng nhìn về phía hướng Hà Băng biến mất, thế nhưng không thấy gì cả.

 

“Kỳ Kỳ, em có phải hoa mắt rồi không, Hà Băng làm sao có thể tới nơi này, em đã quên rồi à, Hà Băng đã gả cho Đường Ngọc rồi!”

 

“Em sẽ không nhìn lâm, đó chính là…”

 

“Được rồi Kỳ Kỳ, em đừng ở trước mặt A Minh nhắc lại cái tên Hà Băng này, A Minh không buông được Hà Băng, em cũng không phải không biết, mấy hôm trước tỉnh thần A Minh vừa tốt hơn chút, liền từ trong miệng những người sát vách biết được hôn lễ long trọng của hai nhà Đường Dương, A Minh bị kích thích, chứng nghiện ma túy kích phát ngay tại chỗ, dây cũng trói không được cậu ấy, nếu như không phải đúng lúc cho cậu ấy một châm, lúc này A Minh chắc cũng không thể trở về đoạt cô dâu nữa rồi!”

 

Mặt Lý Kỳ cũng ngưng trọng, độc trên người Diệp Minh rất lợi hại, trong khoảng thời gian này đã mạnh mẽ cai nghiện, thế nhưng, cai không được.

 

Với khí lực cường đại và ẩn nhẫn nghị lực của Diệp Minh vậy mà cũng không thể tiếp tục chống đỡ, có thể tưởng tượng được trong khoảng thời gian này anh thống khổ bao nhiêu.

 

Tổ chuyên gia y học cũng tề tụ đến Miêu Cương, tuy đã tìm được mấy vị dược liệu trân quý có thể giảm bớt cơn đau của Diệp Minh, thế nhưng đối với cai nghiện, tất cả mọi người đều bó tay.

 

Lúc này, không ai muốn gặp chuyện bắt trắc nào nữa.
 
Chương 2270


Chương 2270:

 

Lý Kỳ nhớ đến hình ảnh vài ngày trước khi Diệp Minh biết được Hà Băng gả cho Đường Ngọc kia, đến nay còn cảm thây nghĩ mà sợ.

 

Diệp Minh cô ta quen biết nhiều năm như vậy, dù cho lúc cai nghiện, cô ta còn chưa thấy Diệp Minh mất khống chế, thế nhưng vì cô gái tên Hà Băng kia, anh như biến thành một con dã thú mắt khống ché.

 

“Kỳ Kỳ, thân phận chúng ta đặc thù, tuyệt đối không thể lộ ở chỗ này, mấy năm nay thế lực buôn bán hàng cắm đã bành trướng đến Miêu Cương, lúc này chúng ta tới Miêu Cương tìm kiếm dược liệu vốn đã rất mạo hiểm, nên ngàn vạn lần không thể để bất cứ ai biết chúng ta ở chỗ này, biết chưa?”

 

“Hơn nữa, về Hà Băng, anh ngay từ đầu đã không tán thành A Minh và Hà Băng ở cạnh nhau. Lúc đại ca cầm đầu bảo A Minh quỳ xuông, A Minh thật sự muốn quỳ xuống, anh cũng biết A Minh thật sự thích Hà Băng rồi, người như chúng ta, chơi với cái thứ gọi là tình yêu là một việc rất nguy hiểm.”

 

“Cho nên Kỳ Kỳ, anh rất coi trọng em, hiện tại Hà Băng đã lập gia đình, anh biết em thích A Minh đã rất nhiều năm, em liền cẩn thận nắm chặt cơ hội lần này, tranh thủ cùng A Minh tu thành chính quả đi.”

 

Chu Siêu nói lời thật lòng, anh ta cũng không thích Hà Băng, anh ta luôn cảm thấy cô gái như Hà Băng quá chói mắt quá loá mắt, cô chẳng những tuyệt lệ, hơn nữa băng là cô, hỏa cũng là cô, cô bé như vậy đã định trước rất nguy hiểm.

 

Nhưng Lý Kỳ thì khác, Lý Kỳ tính tình dịu dàng, là lựa chọn tối ưu để lấy làm vợ, cô ta có thể cho cuộc sống hôn nhân Diệp Minh ổn định mà an tâm, có thể để Diệp Minh không có nỗi lo về sâu.

 

Cho nên, Chu Siêu không chút do dự đứng bên phía Lý Kỳ.

 

Lý Kỳ nhanh chóng đỏ mặt, cô ta không nghĩ tới tâm tư mình bị người khác xem thấu, không sai, cô đã thích Diệp Minh rất nhiều năm.

 

Lý Kỳ dám khẳng định, cô gái vừa rồi nhất định là Hà Băng, người phụ nữ nhòn người phụ nữ, chắc chắn sẽ không nhìn lầm.

 

Nhưng thê thì sao, Hà Băng đã lập gia đình, nếu như anh Minh và một người phụ nữ có chồng ở cùng một chỗ, đó mới thực sự hủy hoại anh.

 

“Dạ…” Lý Kỳ dùng sức gật đầu: “Anh Siêu, em ta sẽ nắm chặt cơ hội này.”

 

Hà Băng đi dạo một vòng ở khu Đông Sương, lúc đi ngang qua một căn phòng, cô đột nhiên dừng bước.

 

Bởi vì bên trong truyền đến một tiếng động, như là tiếng ghế rơi xuống mặt đất.

 

Bên trong xảy ra chuyện gì?

 

Hà Băng trong trẻo lạnh lùng, không phải là kiểu người quá hiếu kỳ, nhưng nhìn phiến cửa phòng đóng chặt trước mắt này, cô lại quỷ thần xui khiến đi lên trước, đây ra một khe cửa.

 

Trong phòng rất tối, một tia sáng cũng không lọt vào, cô nhìn thấy cái ghế ngã xuống đất.

 

Trên ghế cột một người, một người đàn ông.

 

Bởi vì người đàn ông đưa lưng về phía của cô, lại rất tối, nên cô căn bản thấy không rõ tướng mạo người kia.

 

Song dáng người anh rất cao lớn, hai tay hai chân anh đều bị trói trên ghế, trong bóng đêm giữa căn phòng đặc biệt yên tĩnh, yên tĩnh đến có thể nghe được tiếng thở của người đàn ông.

 

Tiếng thở dốc của anh rất nặng, từng hơi từng hơi, như là lồng ngực to lớn đang phập phông trên dưới, thông khô ẩn nhẫn cái gì.

 

Hít vào, thở ra…

 

Bao lấy sức mạnh rắn rỏi của người đàn ông.

 

Hà Băng nhắc đôi chân nhỏ muốn tiến lên, cô khẽ động chân.

 

Thế nhưng lúc này bên tai vang lên một tiếng nói khàn khàn đến không cách nào phân biệt được: “Ai?”
 
Chương 2271


Chương 2271:

 

Cái ghế chuyển động một cái, trong bóng tối, có một đôi mắt đỏ thắm khóa qua hướng cô, âm u tàn nhẫn.

 

Ánh mắt này rất hung tàn lại khiến cô cảm thấy… xa lạ lại quen thuộc.

 

Hà Băng giật mình.

 

Người đàn ông kia mặc dù đang bị trói, thế nhưng anh linh hoạt tránh thoát dây thừng, sau đó từ dưới đất bò dậy, anh đi nhanh đến.

 

Hà Băng kinh ngạc còn chưa kịp phản ứng, lúc này bàn tay thô ráp của người đàn ông liền nhanh chóng thò qua đây, chế trụ cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo cô vào.

 

“Âm” một tiếng, cửa phòng bị đóng lại…

 

Tầm mắt Hà Băng bỗng chốc tăm tối, cô cảm giác mình bị người đàn ông trước mắt lôi vào trong bóng tối rất nghèo nàn ánh sáng.

 

Lưng gây tựa trên ván cửa, người đàn ông ngăn cô giữa ván cửa và lồng ngực to lớn của anh.

 

“Cô là ai?” Anh trong bóng đêm hung ác hỏi cô.

 

Bốn mắt nhìn nhau, Hà Băng chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay mềm mại hướng đến mặt anh vuốt ve.

 

Nhưng còn chưa kịp chạm đến, bàn tay to của người đàn ông lại đột nhiên bóp cổ cô: “Muốn chết!”

 

Hà Băng cảm thấy khó thở, cần cổ thon gây trong lòng bàn tay lớn của anh đơn giản không chịu nổi một kích, phảng phất chỉ cần anh nhẹ nhàng gập lại, cổ của cô liên gãy đoạn, cái mạng nhỏ này cũng liền giao trong tay anh. “ang 5 Hà Băng có thể cảm giác được anh không bình thường, hiện tại anh không chút lý trí nào, toàn thân tràn đầy khát máu hung ác, chắc cũng là nguyên nhân anh bị trói chặt.

 

Hà Băng nhớ tới thuở thiếu thời mình từng ở những trại cai nghiện thấy rất rõ ràng, người đàn ông trước mắt không thể nghi ngờ đã nghiện ma túy.

 

Hà Băng cảm thấy hô hấp khó khăn, khuôn mặt nhỏ từ từ trướng hồng, cô so với ai khác đều biết anh hiện tại nguy hiểm cỡ nào, một người nghiện ma túy sẽ mắt hết tính người, anh sẽ thương tổn mọi người, bao gồm cả cô.

 

Thê nhưng, cô không hê sợ.

 

Hà Băng cật lực giơ ngón tay lên từ từ với tới về phía trước, rất nhanh, đầu ngón tay của cô chạm đến mặt anh.

 

Trong bóng tối, bàn tay nhỏ bé của cô bò trên mặt anh, từng chút xíu, chậm rãi mơn trớn mặt mày anh, sau đó rơi Vào trên môi anh.

 

Không biết bao lâu anh chưa cạo râu rồi, hàng râu đâm vào tay cô đau.

 

Viền mắt trắng nõn của Hà Băng từ từ biến đỏ, cô xác định, người đàn ông trước mắt này chính là – Tiêu Thành!

 

Là anhIl Cô tìm được anh rồi!

 

Trong bóng tối thân thể Tiêu Thành cứng đờ, bởi vì anh cảm nhận được bàn tay nhỏ mềm mại của cô, mang theo vô tận thương tiếc và yêu thương vuốt ve trên mặt anh, loại cảm giác này khiến anh thấy quen thuộc, quen thuộc đến trong lòng rung động.

 

Bàn tay chậm rãi buông ra, anh buông lỏng cổ cô ra.

 

Hà Băng từng ngụm từng ngụm hít vào không khí, cô không muốn chết, không hề muốn chết.

 

Cô nhón chân lên, to gan hôn lên đôi môi mỏng của Tiêu Thành.

 

Anh không mặc đồ, phía dưới là chiếc quần dài, cô vô ý sờ tới bắp thịt trên người anh, bắp thịt của anh từng cục nhô ra giống như hàng rào, vô cùng cường tráng.
 
Chương 2272


Chương 2272:

 

Thế nhưng trên bắp thịt anh có rất nhiều vết thương, có vài vết đã khép miệng, có vài cái vẫn là vết mới, cô xia lên, lòng bàn tay mềm mại cũng thấy đau.

 

Sao cả người anh đều bị thương thế này?

 

Mấy ngày này, anh đã trải qua thứ gì?

 

Trái tim Hà Băng bị một bàn tay siêt lại thật chặt, rất đau, cô không biết nên làm sao để anh thoải mái, cô chỉ có thể để anh cảm giác được sự nhiệt tình của cô.

 

Cô dùng hai tay ôm cổ anh.

 

Tiêu Thành ý thức tan rả cứng đờ, anh không biết cô bé trong lòng này là ai, anh chỉ biết nụ hôn của cô rơi vào trong lòng anh, lắp đầy trái tim anh.

 

Tiêu Thành cúi người, dùng sức đặt cô ở trên ván cửa, đảo khách thành chủ.

 

Rõ ràng là cô chủ động trước, thế nhưng anh buông lỏng rồi cầm: lại quyền chủ động.

 

Lúc này anh vươn tay đặt lên khuôn mặt nhỏ của cô, dùng sức xoa, Hà Băng chau mày, tự nhiên há miệng ra.

 

Anh hôn tiến đến, công thành đoạt đất.

 

Trong khoang miệng anh rất đắng, không biết là ăn cái gì, hình như là vị thảo dược, đắng đến độ cô nhăn mặt.

 

Trong miệng cô là ngọt, như mùi thơm cơ thể cô, nhàn nhạt hương sữa, mùi hương ngọt ngào sạch sẽ đặc biệt thuộc về cô gái 21 tuổi mềm mại như nước.

 

Mùi hương ngọt ngào này rơi vào tay đàn ông đơn giản không thê ngăn cản.

 

Hà Băng cảm thấy đau, toàn thân đều đau.

 

Trên mặt anh toàn là râu cứng, đâm cô đau quá.

 

Cánh tay anh có lực kiện siết chặt, giữ lấy cô, vòng eo 60 của cô cũng chỉ đủ một phần ba cánh tay anh, anh sắp bóp gãy eo cô rồi.

 

Ở trong lòng anh, cô giống như là một con thỏ nhỏ không có bát kỳ lực công kích nào.

 

Thế nhưng Hà Băng không nhận thua, cô học dáng vẻ của anh để trả lại anh, rất nhanh trong cổ họng liền tràn ra mùi máu tươi nhàn nhạt.

 

Khi Hà Băng không thể hô hấp, Tiêu Thành đột nhiên ôm ngang cô lên.

 

Anh bước mạnh vài bước lên trước, ném cô xuống chiếc giường cứng lạnh.

 

Hàng mi Hà Băng run lên, muốn đứng dậy, thế nhưng không kịp nữa rồi.

 

Chóp mũi cao thẳng của Tiêu Thành cọ trên cái mũi nhỏ thanh tú của cô.

 

Đám phụ nữ con gái mà thấy anh như vậy, sợ rằng đều phải liếm màn hình rồi.

 

Tim Hà Băng đập như trống chầu, tự nhiên biết tiếp đó sẽ xảy ra việc gì, thế nhưng cô không hề chuẩn bị.

 

Cô vươn tay đầy anh một cái.
 
Chương 2273


Chương 2273:

 

Thế nhưng rất nhanh anh đã đặt tay cô ở đỉnh đầu, Hà Băng có chút bất an, anh đột nhiên chôn mặt ở cổ cô, vô thức nỉ non một câu: “Băng Băng.”

 

Băng Băng Hà Băng biết trạng thái anh bây giờ đã vô thức, hết thảy đều dựa vào bản năng, nhưng anh gọi tên cô, anh đang gọi – Băng Băng.

 

Cơ thể Hà Băng nhanh chóng mềm nhữn ra, hai tay nhỏ bé ôm cổ anh dùng sức lật cả người, cô trực tiếp đè anh ở dưới thân.

 

Hiện tại, nam dưới, nữ trên.

 

Hà Băng cúi đầu, dịu dàng hôn vào miệng vết thương trên người anh…

 

Cô đang hôn vết thương của anh, trong bóng tối cặp mắt sâu thẳm kia của Tiêu Thành tràn đây tia máu đỏ đáng sợ, cô họng khẽ cuộn, anh hiện tại rất hỗn loạn, đại não không cách nào suy nghĩ, càng như vậy cảm giác cơ thể càng thêm nhạy cảm, anh cũng cảm giác được vết thương của mình được hôn qua từng cái, cô gái hôn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, giống như lông vũ thổi qua mặt hồ phẳng lặng trái tim anh, làm cho thân tâm anh bắt đầu nóng huyết dâng trào, loại cảm giác này gần như khiến anh không chịu nỗi.

 

Lúc này tay Hà Băng rơi trên thắt lưng anh, từ từ mở ra…

 

Không biết qua bao lâu, chắc cũng chẳng lâu lắm, Hà Băng cảm giác chỉ mới mấy phút, lúc này cô nghe phía bên ngoài truyện đên tiêng bước chân, có người tới.

 

Con ngươi Hà Băng co rụt lại, tay nhỏ bé nhanh chóng chống lên lồng ngực tràn đầy mồ hôi của Tiêu Thành, khu Đông Sương này điều kiện không tốt lắm, cái giường cũng ọp ẹp, động chút đã đều ra tiếng “két két”.

 

Ngay từ đầu Hà Băng còn có thể chịu đựng, nhưng bây giờ có người tới, cô sợ đến ngừng thở.

 

Tiêu Thành không chịu, còn đưa tay cô lên trên ván giường.

 

Khuôn mặt nhỏ của Hà Băng bạo nổ, toàn bộ lực chú ý của cô đều tập trung ở bên ngoài, nếu như người bên ngoài thực sự đầy cửa vào lời thì cô không còn mặt mũi gặp ai nữa.

 

Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện: “Lý tiểu thư, đã trễ thế này cô còn ra ngoài?”

 

Tiếng bước chân kia ngừng lại, sau đó Hà Băng nghe được một giọng nữ rất dịu dàng: “Ừ, tôi đi ra ngoài lấy ít nước cho chồng tôi.”

 

Chồng?

 

Hai chữ này chính xác truyền tới trong lỗ tai Hà Băng, nghe tiếng bước chân cô dám khẳng định người phụ nữ bên ngoài kia là tới tìm Tiêu Thành, nhưng người phụ nữ bên ngoài kia vừa gọi Tiêu Thành là cái gì, chồng?

 

“Lý tiểu thư, cô thật sự quá tốt với chông cô đó, tuy chông cô không lộ diện gì hết, nhưng chúng tôi cũng nhìn ra được hai người rất ân ái nhaI”

 

Hà Băng lại nghe người phụ nữ kia nói: “Đúng vậy, tôi và chồng tôi từ nhỏ đã quen nhau, là thanh mai trúc mã, trước đây lúc bố mẹ chồng tôi còn sống đã nhận tôi là con dâu của Diệp gia bọn họ, cả đời này tôi cũng chỉ quen mỗi chồng tôi, hiện tại chúng tôi rất hạnh phúc.”

 

Hàng mi Hà Băng rung động, kinh ngạc.

 

Người phụ nữ phía ngoài lúc nói những lời này đều mang theo nụ cười nhàn nhạt hạnh phúc, căn bản không giống như nói dối, vậy là anh thật sự có một thanh mai sao?

 

Anh họ Diệp?

 

Hà Băng biết Tiêu Thành không phải tên thật của anh, Diệp Linh là em gái anh, vậy anh chắc chắn họ Diệp, nhưng anh còn chưa nói với cô anh tên gì.

 

Người phụ nữ phía ngoài lúc nói những lời này đã tiết lộ rất nhiều thông tin quan trọng, Hà Băng lúc này mới phát hiện mình hoàn toàn không biết gì về anh cả, mấy ngày này cô vẫn lo lắng cho anh, nhớ anh, nhớ anh đến ngủ không được, nhớ anh đến trà không uống cơm không ăn, vừa rồi nhìn anh một thân tổn thương cô còn rất đau lòng, ai ngờ anh âm thầm dẫn theo một cô tiểu thanh mai được bố mẹ công nhận ở cạnh!
 
Chương 2274


Chương 2274:

 

Trong lòng Hà Băng lúc này xông tới mùi giấm, cô thừa nhận mình ghen tị, uất ức.

 

Cô cái gì cũng không sợ, thế nhưng chiếm hữu của cô rất mạnh, trong mắt không được phép chưa một hạt cát, cô không thích bên cạnh anh có những người phụ nữ khác.

 

Anh chỉ có thể là của một mình cô!

 

Hà Băng bắt đầu giãy giụa, cô dùng sức tránh thoát bàn tay anh, sau đó bắt đầu đầy anh.

 

Trong bóng tối Tiêu Thành nhíu mày, không chịu buông tay, bá đạo giam cắm cô.

 

Hà Băng siêt quả đâm, bắt đâu đập anh, ý kia là – tiểu thanh mai kia là ai?

 

Anh có giải thích gì không? Anh đi tìm tiêu thanh mai kia đi, còn tìm em làm cái gì?

 

Tiêu Thành chau mi tâm thành chữ “xuyên” sâu , cúi đầu hôn cô.

 

Hà Băng tách ra, không chịu.

 

Tiêu Thành có chút nóng nảy, vươn bàn tay giữ khuôn mặt nhỏ của cô, nụ hôn rơi vụn vặt vào trên mặt cô.

 

Hà Băng có thể cảm giác được mê luyến và yêu thích của anh với mình, nhưng cô không cách nào không chú ý người phụ nữ bên ngoài kia, cô tức giận nâng người lên, cắn một cái trên vai Tiêu Thành.

 

Lúc cô dịu dàng có thể anh từ thép thẳng thành thép vòng, thế nhưng lúc cô mạnh mẽ đã kích thích lòng chinh phục của anh, Tiêu Thành chỉ cảm thây trong cổ họng giống như lăn qua than lửa, hết thảy đều mắt khống chế.

 

Bên ngoài là Lý Kỳ, Lý Kỳ đã trở về, lúc này bọn họ là nặc danh đi tới Miêu Cương, nên bọn họ tuyên bố với bên ngoài cô ta và Tiêu Thành là vợ chồng, cô ta tự nhiên cứ thế gọi Tiêu Thành là “chồng”.

 

Vừa rồi hàng xóm cách vách tìm cô ta nói chuyện phiếm, hiện tại hàng xóm đã đi, Lý Kỳ bưng nước đi tới cửa phòng Tiêu Thành.

 

Cô ta rất lo lắng Tiêu Thành, trong khoảng thời gian này chứng nghiện Tiêu Thành rất nặng, từ từ Tiêu Thành liền có khuynh hướng hung ác hơn, anh bắt đầu hại người hại mình, bọn họ không thê làm gì khác hơn là trói Tiêu Thành lại.

 

Bọn họ có thể giúp anh thực sự quá ít, cai nghiện chỉ có thể dựa vào nghị lực mạnh mẽ của Tiêu Thành, phải dựavào chính anh để vượt qua.

 

Lần nghiện ma túy này đã đã mấy ngày, cộng thêm biết được tin tức kết hôn của Đường Ngọc và Hà Băng, trạng thái tinh thần của Tiêu Thành rất kém, bác sĩ đều nói sức chiến đấu và ý chí củaTiêu Thành đều ở trong tình trạng cực kỳ bất ồn.

 

Tình hình này rất tệ, nếu ngay cả Tiêu Thành mình cũng từ bỏ bản thân, vậy chỉ có một con đường chết.

 

Lý Kỳ biết hết thảy đều là do cô gái tên Hà Băng kia.

 

Ngay từ đầu lúc tới Miêu Cương, Tiêu Thành rất ngoan cường, bởi vì anh phải về, cô bé kia đang chờ anh.

 

Sau đó biết được cô bé kia kết hôn rồi, Tiêu Thành gần như sa sút tinh thần chỉ trong một đêm.

 

Lý Kỳ không rõ, vì sao cô gái tên Hà Băng kia lại có lực ảnh hưởng với với Tiêu Thành lớn như vậy?

 

Cô rõ ràng không ở nơi này, nhưng có thể khiến Tiêu Thành sống, khiến Tiêu Thành chết.

 

Sắc mặt Lý Kỳ ngưng trọng, cô ta rất lo lắng Tiêu Thành có thể gắng gượng qua lần cai nghiện ma túy này hay không.

 

Đứng ở cửa phòng, Lý Kỳ giơ tay lên, định gõ cửa.

 

Thế nhưng rất nhanh tay cô ta liền cứng lại giữa không trung, bởi vì cô ta nghe được thanh âm trong phòng.
 
Chương 2275


Chương 2275:

 

Tiếng giường “ken két” đánh thẳng tới, kèm theo tiếng khóc nức nở của cô gái.

 

Rất nhanh Lý Kỳ nghe được tiếng rên Tiêu Thành, gợi cảm quyến rũ lại khẽ mắng: “Khóc gọi hồn à? Hồn đã bị tiếng khóc em câu đi luôn rồi!”

 

Lý Kỳ lập tức cứng đờ tại chỗ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ trắng đan xen.

 

Cô ta quên mắt phản ứng.

 

Ai cũng có thê nghĩ ra bên trong đang diễn ra chuyện gì.

 

Hai phút sau, cửa phòng mở ra, Hà Băng xuất hiện trong tầm mắt Lý Kỳ.

 

Là co.

 

Quả nhiên là cô.

 

Lý Kỳ biết, bản thân không nhận lầm người, thế nhưng cô ta thật không ngờ Hà Băng tìm được Tiêu Thành nhanh đến thế.

 

Bọn họ không muốn Hà Băng và Tiêu Thành gặp mặt, thế nhưng từ nơi sâu xa tất cả đều như đã được an bài, dù cho Tiêu Thành ở nơi nào, Hà Băng luôn là người đâu tiên có thê tìm được anh.

 

Hà Băng mới vừa mặc quần áo tử tế, khuôn mặt trứng ngỗng kiều diễm như nhuộm son, đỏ hồng say lòng người, trong cổ áo có thể thấy da thịt tràn đầy dấu ô mai.

 

Hà Băng nhìn Lý Kỳ, Lý Kỳ cũng nhìn Hà Băng, hai người bốn mắt nhìn nhau.

 

“Anh Minh anh ấy…” Lý Kỳ mở miệng hỏi.

 

A Minh?

 

Anh tên thật là Diệp Minh?

 

Tiếng “anh Minh” này gọi thật đúng là thân thiết.

 

Hà Băng: “Anh ây ở bên trong, đã ngủ rồi.

 

Lý Kỳ khẽ sửng sốt, cô ta là bác sĩ, cô ta biết Tiêu Thành lúc nghiện ma túy rất khó chìm vào giấc ngủ, nhưng bây giờ anh lại ngủ thiếp đi.

 

Lẽ nào, lần nghiện ma túy này anh có thể gắng gượng vượt qua?

 

Hà Băng nhìn Lý Kỳ: “Tôi và anh ấy xa nhau không bao lâu, nên tôi sẽ không tin hai người đã kết hôn rồi.”

 

Lý Kỳ lập tức tiến đụng vào cặp mắt sáng trong suốt kia của Hà Băng, cô ta hơi cứng đờ.

 

“Anh ấy nói với cô về tôi chưa?” Hà Băng hỏi.

 

Lý Kỳ vẫn không nói gì, Hà Băng lại nói: “Anh ấy có nói qua hay không cũng không sao, tôi có thể tự giới thiệu mình một chút, tôi là Hà Băng, anh ấy là người đàn ông của Hà Băng tôi!”

 

“Cô và anh ấy thanh mai trúc mã tôi có thể chấp nhận, thế nhưng tôi không hy vọng bất luận kẻ nào nhúng chàm người đàn ông của tôi, vào quan hệ của tôi và anh ấy, nói vậy vừa rồi cô ở x ngoài cửa cũng nghe được rõ ràng rồi chứ, anh ấy nói mạng của anh ấy chính là của tôi, đời này nếu như anh ấy dám phụ tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho anh ấy!”

 

Nói xong, Hà Băng trực tiếp rời đi.

 

Lý Kỳ đứng tại chô nhìn Hà Băng rời đi, cô ta sâu đậm rung động, đây là lần đầu tiên cô ta giao phong với Hà Băng, cô gái viết hết tình yêu nóng bỏng và ham muốn chiếm hữu bá đạo với Diệp Minh ở trong mắt, cô thản nhiên quả quyết, nhiệt liệt lại không nao núng như vậy, Lý Kỳ có chút hiểu được vì sao Tiêu Thành lại yêu cô bé này rồi.
 
Chương 2276


Chương 2276:

 

Lý Kỳ hơi tái mặt, cô ta đột nhiên cảm thấy Hà Băng là một đối thủ cực kỳ mạnh, cùng Hà Băng đoạt đàn ông, cô ta không năm chắc phần thắng.

 

Đứng ở cạnh cửa một hồi, Lý Kỳ đẩy cửa vào.

 

Trong phòng rất tối, không bật đèn, Diệp Minh còn chưa tỉnh, vẫn đang ngủ.

 

Trên giường rât mât trật tự, vừa nhìn cũng biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

 

Song Lý Kỳ tính toán thời gian một chút, từ lúc Hà Băng vào phòng đến ra khỏi phòng cũng không bao lâu, lẽ nào… cơ thể Diệp Minh ở phương diện kia có chút vấn đề?

 

Bất kể như thế nào, cô ta vẫn thích Diệp Minh.

 

Lý Kỳ mê luyến ngắm nhìn Diệp Minh, đột nhiên trong lòng cô ta lộp bộp giật mình, nghĩ tới một ý hay.

 

Nếu như cô ta để Diệp Minh hiểu làm, để Diệp Minh cho rằng vừa rồi người ngủ với anh ta là cô ta thì sao?

 

Lý Kỳ tim đập rộn lên, vừa rôi Diệp Minh nghiện ma túy, cả người đều thần chí không rõ, anh còn không biết vừa người ban nãy là Hà Băng.

 

Lý Kỳ bị thời cơ tốt trời cho này váng óc, cô ta phải nắm chặt cơ hội này.

 

Lý Kỳ lúc này vươn tay cởi quần áo, nằm xuống ở bên người Diệp Minh.

 

Ngày hôm sau.

 

Diệp Minh lật cả người, đưa cánh tay tới, kéo người bên cạnh vào trong ngực của mình.

 

Anh dán khuôn mặt tuân tú vào mái tóc dài của cô thầm thì gọi: “Băng Băng.”

 

Anh mơ.

 

Mơ thấy Hà Băng rồi.

 

Nhưng là một giây kế tiếp, cả người anh cứng đờ, đột nhiên mở mắt ra, tỉnh.

 

Anh phát hiện bất thường, người trong ngực là lạ, không phải cảm giác Hà Băng mang đến cho anh.

 

Diệp Minh mở mắt nhìn, khuôn mặt xinh đẹp của Lý Kỳ phóng đại trong tầm mắt anh.

 

Là Lý Kỳ!

 

Lý Kỳ thẹn thùng nhìn Diệp Minh, gọi một tiếng: “anh Minh…”

 

“Tại sao là cô?” Diệp Minh trong nháy mắt đẩy Lý Kỳ ra, lập tức ngồi phắt dậy, mi tâm của anh dâng lên một tầng rét lạnh, cả người âm trầm sắp nặn ra nước.

 

Lý Kỳ dùng chăn che mình, có chút uất ức: “Anh Minh, chính là em mà, không phải em, vậy còn có thể… là ai?”

 

“Anh Minh, tối hôm qua… tối hôm qua anh rất đau khổ, bắt lại em, em không tránh thoát…”

 

“Hơn nữa, nêu làm như vậy có thê giảm bớt… đau khổ của anh thì em dĩ nhiên nguyện ý…”

 

Lý Kỳ cắn môi dưới, diễn vẻ bị bắt nạt vô tội vô cùng nhuần nhuyễn.

 

Trong tròng mắt đen Diệp Minh tràn đầy tia máu đỏ đáng sợ, hai tay nắm thật chặt thành quyền, đã nắm chặt các đốt ngón tay đến trắng bệch, đồng thời tạo ra tiếng vang “côm cốp”, khiến người ta nghe mà sởn cả gai óc.

 

Lý Kỳ đã cảm thấy bây giờ mỗi một phút mỗi một giây đều là dằn vặt giày vò, bởi vì cô ta không biết Diệp Minh bây giờ đang nghĩ cái gì.
 
Chương 2277


Chương 2277:

 

Không khí ngột ngạt khiến người ta hít thở không thông.

 

Một lúc lâu, Diệp Minh siết năm đấm dùng sức đập vào trên vách tường.

 

Lý Kỳ sợ đến co rụt lại, lực Diệp Minh rất lớn, dưới một nắm tay bền chắc, tường đã thủng một lỗ lớn.

 

Mấy dòng máu theo quả đắm của anh nhỏ xuống.

 

“Anh Minh, anh bị thương rồi! Mau mau để em xử lý cho anh!” Lý Kỳ chồm lấy tay Diệp Minh.

 

Thế nhưng chưa bắt được, Diệp Minh đứng phắt dậy, vào buồng vệ sinh.

 

Lý Kỳ bị ném lại.

 

Cô ta một mình cứng đò trên giường, cô ta nhìn Diệp Minh đi ra rất khiếp sợ rất hối hận, anh không chút nào hy vọng người phụ nữ tối hôm qua kia là cô tai Tuy tối hôm qua anh ta không có ý thức, thế nhưng trong tiềm thức anh biết đó là Hà Băng.

 

Vừa rồi anh ta ôm cô, còn ở tai cô kêu một tiếng — Băng Băng.

 

Thế nhưng cô ta và Diệp Minh thanh mai trúc mã, rất hiểu tính của người đàn ông này, anh là thiên chi kiêu tử, trong xương có ý thức trách nhiệm và sứ mệnh rất nặng, hiện tại anh tưởng cô ta đã thất thân cho anh rồi, anh không có khả năng chẳng đoái hoài đến cô ta nữa.

 

Lý Kỳ cảm giác chuyện hiện tại mình cần làm chính là để Diệp Minh phụ trách với mình.

 

Lý Kỳ lấy ra một con dao, nhanh chóng cứa ngón tay mình, máu chảy ra.

 

Lý Kỳ nhỏ máu rơi vào trên ga giường xốc xếch, làm ra biểu hiện giả dối.

 

Trong phòng vệ sinh.

 

Diệp Minh hai tay chống trên đài rửa mặt, anh nhìn chính mình trong gương.

 

Trong khoảng thời gian này anh sống rất chán chường tối tăm, hiện tại trên mặt toàn là râu ria, nghiện ma túy đang không ngừng cắn nuốt sức mạnh và ý chí của anh, hai mắt của anh lõm sâu đi, anh sắp không nhận ra bản thân nữa rồi.

 

Diệp Minh mở ra vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt.

 

Tối hôm qua, anh trong giấc mộng…

 

Mơ tới Hà Băng.

 

Anh mơ Hà Băng đã đến.

 

Cảm giác trong giấc mộng kia chân thực như vậy, anh bây giờ còn có thể nhớ lại rõ ràng, nhưng khi anh mở mắt ra, người đó liền biến thành Lý Kỳ.

 

Anh và Lý Kỳ thanh mai trúc mã không sai, thê nhưng anh chỉ xem Lý Kỳ là em gái, nếu như anh thích Lý Kỳ, cũng không độc thân đến bây giờ.

 

Hiện tại, hết thảy đều rối loạn.

 

Anh không chấp nhận được mình và Lý Kỳ đã ngủ với nhau, trong đầu của anh hiện ra khuôn mặt trứng ngỗng nho nhỏ kia của Hà Băng, dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng như tuyết vừa nóng bỏng như lửa ấy của cô.

 

Đêm hôm đó cô dạng chân trên đùi anh ôm cổ anh, nói với anh — Tiêu Thành, con người em có bệnh sạch sẽ, trong mắt không chấp chưa được một hạt cát, hiện tại anh đã là người đàn ông của em rồi, phàm là để em phát hiện anh và người phụ nữ khác ái muội dây dưa nhau, em tuyệt đối sẽ không tha cho các người, em sẽ tự tay châm dứt đôi gian phu dâm phụ các người!
 
Chương 2278


Chương 2278:

 

Lúc đó anh cười hôn cô mắng — em đúng là cô gái nhỏ chanh chual Qúa khứ ngọt ngào hiện lên trước mắt biến thành châm chọc lớn nhất, Diệp Minh đã cảm thấy trong lòng giống như bị con dao dao nhỏ đâm vào, anh biết mình đã ô uế, nếu như bị Hà Băng biết, cô nhất định sẽ phỉ nhổ anh, không cần anh nữa.

 

Diệp Minh lại nghĩ đến chứng nghiện ma túy trên người mình, hiện tại anh sống người không ra người, quỷ không ra quỷ, còn lấy cái gì cho cô hạnh phúc?

 

Hiện tại, cô ở nơi nào?

 

Cô đang làm gì?

 

Nghe nói, cô và Đường Ngọc kết hôn rồi, đúng không?

 

Hiện tại, cô có phải đã trở thành vợ người khác rồi?

 

Diệp Minh đi ra ngoài, Lý Kỳ vẫn còn ở đó, cô ta đang sửa sang lại ga giường: “Anh Minh, anh ra ngoài à? Anh có khỏe không?”

 

Diệp Minh không nói gì, cặp mắt sâu thẳm u trầm kia rơi trên giường, anh ở trên drap giường thấy được một đóa tuyết mai.

 

Anh đương nhiên biệt đó là cái gì, ba năm trước lần đầu tiên của anh và Hà Băng, đã thấy qua đóa tuyết mai này.

 

Lý Kỳ biết Diệp Minh đã thấy, cô ta gấp lại drap giường bản, trải drap giường mới ra: “Anh Minh, hôm nay khuya lắm rồi, anh nghỉ ngơi trước đi, em giặt cái drap đã bản này đã.”

 

Lý Kỳ đi ra ngoài.

 

“Lý Kỳ.” Diệp Minh đột nhiên gọi lại Lý Kỳ.

 

Lý Kỳ dừng bước chân lại, cô cũng biết Diệp Minh sẽ gọi mình lại, đối đãi với người đàn ông cứng rắn như Diệp Minh, phải lấy lui làm tiến.

 

Lý Kỳ xoay người nhìn vê phía Diệp Minh, dịu dàng nói: “Anh Minh, có việc gì sao?”

 

“Tối hôm qua… thật là cô à?” Diệp Minh mím môi hỏi.

 

Lý Kỳ căng thẳng, không khỏi có chút sốt ruột, chỉ thấy cặp mắt thâm trầm lại huyết hồng kia của Diệp Minh đang rơi vào trên người cô ta, sắc bén như chim ưng lại mang theo dò sát, anh giống như không tin tưởng người tối hôm qua kia là cô.

 

Trước mặt người đàn ông mạnh mẽ như vậy, ai cũng có áp lực, Lý Kỳ cũng Có.

 

Song, Lý Kỳ sớm đã có chuẩn bị, cô ta biêt Diệp Minh người đàn ông này không dễ lừa, cô ta sớm đã chuẩn bị đáp án.

 

“Anh Minh, tối hôm qua… tối hôm qua…” Lý Kỳ muốn nói lại thôi, dường như rất xấu hỗ: “Tối hôm qua tình trạng của anh hình như không tốt lắm, chúng ta… qua loa liền kết thúc, song anh ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, em không có ý ghét bỏ anh, không bằng… em đi chuẩn bị một chút thảo dược điều trị thân thể cho anh…”

 

Diệp Minh mím môi lạnh lẽo, thân thể anh không có vấn đề gì, song tối hôm qua quả thực có chút khó coi, ngắn ngủi mấy phút đã…

 

Anh vẫn cho là dưới người là Hà Băng, tối qua lúc đầu cô không muốn cho, còn căn anh một ngụm, anh bị kích thích mắt đi khống chế, hồn suýt chút nữa giao hết cho cô.

 

Chuyện này không ai biết, ngoại trừ người tối hôm qua ngủ với anh.

 

Hiện tại Lý Kỳ nói lời này ra, chút hi vọng trong tim Diệp Minh hoàn toàn bị ép vỡ.

 

Lý Kỳ tiếp tục lái triển khai thế mạnh yếu đuối của mình: “Anh Minh, anh có phải muốn nói gì không, nếu như anh muốn nói… chuyện tối hôm qua kia, vậy không cần, đây chẳng qua là ngoài ý muốn, em không cần anh phụ trách với CIrIE “Anh Minh, em biết anh thích cô gái tên Hà Băng kia, anh yên tâm đi, đây chỉ là bí mật giữahai người chúng ta, em sẽ không nói lung tung ở trước mặt Hà Băng, cô ấy vĩnh viễn sẽ không biết chuyện này.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top