Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 2239


Chương 2239:

 

Hiện tại anh không tốt à, Hồng Kông một mình anh độc quyền, ăn hết toàn bộ, quyền thế, địa vị, tiền tài, mỹ nữ…

 

anh muốn bao nhiêu thì bấy nhiêu, thế nhưng anh vẫn còn có một thân phận như vậy, một thân phận… nguy hiêm như treo đầu bên thắt lưng….

 

Tiêu Thành thân cao chân dài đứng lặng ở ngoài xe, nhíu lại mày kiếm hít một hơi thuốc, sau đó anh một tay chống trên mui xe, một tay mang theo đỏ thắm ngọn lửa cúi thân hình cao lớn xuống, cặp mắt đen kia nhuộm chút ý cười nhìn Tiêu Đình Đình, phơi bày tất cả ngụy trang, bạc bếo như vậy: “Tiêu đại tiểu thư, trò chơi còn chưa bắt đầu, cô sao lại bỏ chạy? Không có can đảm chơi à, hử?”

 

Nói rồi anh cúi đầu cười một tiếng, lồng ngực to lớn dưới phập phông, phát sinh từ tính cộng hưởng.

 

Toàn thân Tiêu Đình Đình run rấy, ả lui về phía sau, lui một chút lại một chút, ả nô lực cách đây xa người đàn ông này một chút: “Anh là… anh là…”

 

“Tôi là ai, cô không cần quan tâm, ngủ một giấc thật ngon, tỉnh ngủ, chúng ta chơi tiếp.” Tiêu Thành cười nhạt nói.

 

Lúc này Tiêu Đình Đình cảm thấy gáy đau xót, một cây châm đâm đến, hai mắt ả tối sầm, trực tiếp bắt tỉnh.

 

“Lão đại, vừa rồi Tiêu Đình Đình muốn gọi điện thoại cho Tiêu lão gia tử, nhưng tín hiệu bị chúng ta quấy nhiễu, không gọi được.”

 

“Tiêu Đình Đình này có chút giấu giếm với chúng ta, kỳ thực Tiêu lão gia tử đã mang theo đại ca cầm đầu tới.”

 

Tiêu Thành hút thuốc, bên nhìn lướt qua thiệt bị truy tìm tung tích, Tiêu lão gia tử và đại ca cầm đầu đã tiến nhập vòng phục kích bọn họ, lũ tội phạm ấy sắp lộ diện.

 

Anh mất thời gian dài ngủ đông ở Hồng Kông như vậy, hiện tại rốt cục đã xuất hiện phía sau màn lớn.

 

Trên gương mặt anh tuấn Tiêu Thành không tiết lộ qua nhiều biểu cảm, anh thấp giọng phân phó: “Dẫn Tiêu Đình Đình đi, xóa sạch ký ức chớ nên tồn tại trong đầu ả đi, tôi ở chỗ này chờ bọn họ.”

 

“Vâng thưa lão đại!”

 

“Còn có…” Tiêu Thành không nói tiếp, chỉ là hút một hơi thuốc.

 

Phó sĩ quan Chu Siêu kinh ngạc nói: “Lão đại, hôm nay anh làm sao vậy, sao muốn nói rồi lại thôi, cái này cũng không giống như anh.”

 

Tính tình Tiêu Thành là sắm rên gió cuốn, trời sanh là người lãnh đạo, chưa ngập ngừng bao giờ.

 

Tiêu Thành phun ra làn khói thuốc: “Gặp được đại ca cầm đầu, dọn sạch đường dây ở Hồng Kông, vậy vụ này xong rồi, giúp tôi xin với cấp trên.”

 

“Xin cái gì?”

 

“Xin kết hôn, tôi muốn kết hôn.”

 

Cái gì?

 

Toàn bộ người trong đội đêu sôi trào: “Lão đại, anh muốn kết hôn rồi? Chị dâu của chúng em là ai thế?”

 

“Đúng vậy lão đại, chúng em chưa nghe nói qua chị dâu, chị dâu là thần thánh phương nào vậy?”

 

Tiêu Thành đá bọn họ một cước: “Chuyện của tôi, bớt hỏi.”

 

Nói rồi Tiêu Thành cũng nở nụ cười.

 

Phó sĩ quan Chu Siêu đi cùng Tiêu Thành rất nhiều năm, là anh em vào sinh ra tử, anhta cùng mọi người giống nhau, cũng là đột nhiên nghe Tiêu Thành nói muốn kết hôn, nơi đây đều là anh em của anh, anh ở chỗ này nói, vậy đã nói rõ anh đời này nhất định muốn cô gái kia rồi.
 
Chương 2240


Chương 2240:

 

Gì.

 

Môi một quyêt định của Tiêu Thành đêu suy nghĩ cặn kẽ, Chu Siêu nhìn khóe môi cong cong của Tiêu Thành, mềm mại bao lầy nhàn nhạt ôn cưng chìu, anh ta cho tới bây giờ chưa từng thấy vẻ mặt ấy của Tiêu Thành.

 

Chu siêu gật đầu: “Được, tôi sẽ giúp anh đệ đơn xin kết hôn lên, hy vọng một đơn này có thể thành công mỹ mãn, đến lúc đó các anh em đều sẽ đi uống rượu mừng của anh.”

 

Đội quân Huyết Đồng rất nhanh đã biến mắt, hành động cực nhanh tựa nhữ chưa từng xuất hiện.

 

Tiêu Thành lười biếng dựa vào bên cạnh xe, thờ ơ hút hết một điều thuốc, chuyện kết hôn này, bát tự còn chưa viết lên đâu, cũng không biết cô có nguyện ý hay không.

 

Song, cô có nguyện ý hay không đó là chuyện của cô, anh muốn cùng cô kết hôn là chuyện của anh.

 

Ba năm nay, anh đã từng vô số lần thử quên cô, buông tay cô, thế nhưng không được.

 

Sự tồn tại của Đường Ngọc cũng để cho anh hiễu rõ, anh không thê nào trơ mắt nhìn cô thuộc về người đàn ông khác, trừ phi anh nhắm mắt chết đi.

 

Anh muốn côi!

 

Cái ý niệm này tựa như dây mây điên cuồng sinh sôi trong lòng anh, càng mọc khắc chế không nổi, tuy thân phận của anh nguy hiểm, thế nhưng về chuyện hạnh phúc này, anh biết dốc hết tất cả những gì mình có, dốc hết trọn đời cho cô.

 

Tiêu Thành vứt mẫu thuốc lá xuống đắt, sau đó dùng giày da dí dí, nhắc chân dài vào khách sạn.

 

Phòng khách sạn.

 

Hà Băng tăm nước lạnh thật lâu, đên khi một chuỗi chuông điện thoại di động du dương vang lên, cuộc gọi đến.

 

Cô tắt vòi hoa sen đi ra ngoài, là mẹ cô Dương Kim Đậu gọi tới.

 

Hà Băng hiện tại rất mệt mỏi, cũng không có tâm tư đi ứng phó mẹ mình, nên cô trực tiếp cúp điện thoại.

 

Thế nhưng mẫu thân tuy hơi cứng nhắc, thế nhưng thực sự yêu cô, Hà Băng lại mở tin nhắn ra, định soạn tin cho Dương Kim Đậu.

 

Lúc này ngón tay cô đột nhiên khựng lại, bởi vì cô lại thấy được đoạn video nóng mắt lẳng lặng nằm trong hộp SMS của cô.

 

Tiêu đình Đình gửi cho cô đã mấy ngày, thê nhưng cô lại chưa từng xem.

 

Vì sao không mở ra xem à?

 

Đại khái là bởi vì, cô còn đối với ôm ảo tưởng với Tiêu Thành!

 

Song, vừa rồi ở suối nước nóng nghe được tiếng kêu của Tiêu Đình Đình, một chút ảo tưởng ấy đã mắt sạch.

 

Hà Băng mở video ra, cô muốn triệt triệt để để quên Tiêu Thành đi.

 

Video mở ra, trên giường lớn hai bóng người đang dây dưa, phá lệ hừng hực.

 

Rất nhanh, hàng mi Hà Băng run lên, cô như đột nhiên phát hiện cái gì.

 

Cô xem kỹ hết đoạn video này, sau đó lại xem một lần.

 

Không phải.

 

Người này không phải Tiêu Thành!
 
Chương 2241


Chương 2241:

 

Người đàn ông này tuy hình thể rất giống Tiêu Thành, lại thêm nguyên nhân tắt đèn thấy không rõ, thế nhưng Hà Băng xác định, trăm phần trăm xác định, người này tuyệt đối không phải Tiêu Thành!

 

Đây là chuyện gì xảy ra?

 

Hà Băng siết điện thoại, cô cảm giác lý trí mình trong nháy mắt đã trở về, trong đầu lóe lên một ngàn phỏng đoán.

 

Lúc này bên ngoài truyện đên tiêng bước chân trầm ổn, sau đó cửa phòng tắm bị đầy ra, có người tới.

 

Hà Băng quay đầu, cô ở cạnh cửa thấy được Tiêu Thành.

 

Tiêu Thành đã trở về!

 

Tiêu Thành cầm trong tay thuốc giải đưa cho cô: “Thuốc giải đến rồi, mau dùng.”

 

Hà Băng không vươn tay nhận, cô chậm rãi đẩy đoạn video bên trong điện thoại tới trước mặt Tiêu Thành: “Tiêu Thành, anh tới giải thích một chút, đây là xảy ra chuyện gì?”

 

Tiêu Thành ngước mắt nhìn về phía điện thoại Hà Băng, rất nhanh anh liền thấy đoạn video kia.

 

Anh còn không biết Tiêu Đình Đình ở sau lưng anh làm chuyện mờ ám như thế, môi mỏng míim một cái, anh vươn tay lấy điện thoại Hà Băng đi, trầm giọng nói: “Xóa video đi.”

 

Hà Băng giấu điện thoại đến phía sau, không cho anh lẫy được.

 

Tiêu Thành lắn đến gần: “Giấu cái gì?

 

Lấy ra”

 

Anh thật đúng là bá đạo!

 

“Tiêu Thành, người đàn ông trong video là anh sao?” Hà Băng hỏi.

 

Mi tâm anh khí của Tiêu Thành chau lại một cái, không đáp.

 

“Anh vì sao không trả lời tôi? Kỳ thực tự tôi có đáp án, người đàn ông trong video này căn bản không phải là anhl”

 

Hà Băng khẳng định nói.

 

Ánh mắt Tiêu Thành khẽ động, rơi trên mặt Hà Băng tiểu, ba năm nay anh chưa từng chạm qua Tiêu Đình Đình, đều là thế thân của anh thay anh ngủ với Tiêu Đình Đình, thế thân này rất giống anh, gần như có thể lấy giả đánh tráo, Tiêu Đình Đình cũng không nhận thấy được cái gì, cô làm sao lại phát hiện ra?

 

Hà Băng dường như đã xem thấu Tiêu Thành bây giờ đang ở suy nghĩ gì: “Anh có phải đã quên rồi hay không, ba năm trước tôi với anh từng ngủ qua, sở thích và biểu hiện mỗi người đàn ông ở trên giường rất khác nhau, cho nên tôi liếc mắt là có thể nhìn ra người đàn ông kia không phải anh.”

 

Tiêu Thành biết cô thông minh, từ nhỏ đã lớn lên cùng Hà Tấn cô trời sinh đã có một loại năng lực điều tra và năng lực phản trinh sát, hơn nữa hai người đã từng có một đêm vui vẻ, cho nên thế thân này căn bản không lừa được cô.

 

“Tiêu Thành, người đàn ông này là thế thân của anh sao, anhđã cùng Tiêu Đình Đình kết hôn rồi, vậy tại sao lại dùng thế thân, Tiêu Vũ cũng không phải con anh, đúng không?”

 

“Tiêu Thành, mục đích anh làm điêu này là cái gì, hoặc là, anh rốt cuộc là ai?”

 

Hà Băng nghi ngờ dò hỏi nhìn Tiêu Thành, kỳ thực ba năm trước cô đã hoài nghi tới thân phận của anh, song anh giấu quá sâu, vẫn khiến cô đoán không ra.

 

Tiêu Thành hiện tại cái gì cũng không thể nói, đây là cơ mật, huống hồ cô biết càng ít càng an toàn: “Hà Băng, việc này không phải là thứ em nên hỏi.”

 

Hà Băng rủ mắt, sau đó nhẹ nhàng nhếch lên đôi môi đỏ mọng: “Những lời này của anh làm tôi có chút hoảng hốt, bởi vì tôi nhớ… bố tôi cũng từng đã nói y chang vậy với tôi.”
 
Chương 2242


Chương 2242:

 

Nói rôi con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng sáng rực của Hà Băng rơi vào trên ánh mắt anh: “Bố tôi là một cảnh sát nằm vùng, ông ấy là một gã cảnh sát nhân dân!”

 

Những lời này rất có khí phách, lúc rơi xuống, cả thế giới dường như đều yên lặng.

 

Tim Tiêu Thành đột nhiên mềm, anh biết dù cho Dương Kim Đậu nói xấu Hà Tấn bao nhiêu lần, cái này không chút nào lay động được vị trí của Hà Tấn trong lòng Hà Băng, Hà Băng sâu đậm yêu bố mình, cũng vô cùng tự hào vì ông.

 

Khi Hà Băng nói câu nói này ra, đôi mắt sáng ây dường như bât chợt dâng lên một tầng hơi nước trong suốt lưu chuyển, lại lóe ra tia sáng chói mắt không gì sánh được.

 

Lúc này, Tiêu Thành không biết cô đã đoán được cái gì, đoán được bao nhiêu, cô có phải đã biết được thân phận thực sự của anh rồi không.

 

Tiêu Thành dẫn đầu phá vỡ trầm mặc, anh cầm thuốc trong tay lần nữa đưa tới: “Xóa video bên trong điện thoại đi, sẽ uống thuốc này vào.”

 

Hà Băng vươn tay nhận lấy viên thuốc trong tay anh, sau đó, trực tiếp ném vào trong bồn cầu.

 

Con ngươi Tiêu Thành co rụt lại, tốc độ Hà Băng ném quá nhanh, anh trơ mắt nhìn thuôc nhanh chóng hòa tan trong nước, biến mắt không thấy.

 

“Hà Băng, em làm cái gì thế hả?” Tiêu Thành nỗi giận.

 

Hà Băng tiến lên một bước, trực tiếp đến gần sát anh, cô ngắng khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhìn anh: “Tiêu Thành, em hiểu rõ vài lời anh không thể nói, không sao, em có thể không hỏi, em chỉ muốn hỏi anh một câu. Anh, thích em không?”

 

Thân hình cao lớn của Tiêu Thành trực tiếp cứng đờ, hiện tại cô đã áp sát anh, hai người gần như dán chặt lại với nhau, anh đã ngửi được mùi hương thiếu nữ trong veo trên người cô.

 

Hiện tại cô nhìn anh hỏi, Tiêu Thành, anh, thích em không?

 

Có thích cô hay không?

 

Tiêu Thành không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển đến bước này, đầu của anh ong ong rồi, tuy anh đã là người đàn ông 36 tuổi rồi, thế nhưng, anh rất ngây thơ, vẫn còn là một “cậu bé” chưa từng yêu đương qua.

 

Bây giờ bị cô gái mình thích tới gần, còn bị ép hỏi anh có thích cô hay không, anh bối rồi.

 

Hà Băng đang chờ đợi đáp án của anh, thế nhưng chờ mãi, cũng không đến khi anh nói chuyện.

 

Haizz.

 

Lễ nào, những lời này anh cũng không thể nói sao?

 

Hà Băng chậm rãi nhón chân lên, đi tới môi anh, nhẹ nhàng hôn một cái.

 

Xúc cảm trên môi anh cực kỳ tốt, tác dụng thuốc trong cơ thể Hà Băng còn chưa giảm bớt, vừa rồi còn áp chế được, hiện tại hôn một cái đã cảm thấy tất cả lửa nóng bùng lên.

 

Hà Băng vươn hai tay nhỏ bé ôm lấy cổ của anh, lại hôn lên.

 

Cô không có kinh nghiệm, kinh nghiệm duy nhất chính là buổi tối ba năm trước đây, hiện tại dáng vẻ cô học anh gặm căn anh, giống như con cún nhỏ.

 

Tiêu Thành lúc này huyết khí cuồn cuộn, anh cố nhịn vươn tay đầy Cô ra, khàn giọng khiên trách: “Hà Băng, em làm cái gì vậy?”

 

Hà Băng thấy trong tròng mắt đen kia của anh đã thấm lấy tình cảm đỏ tươi, rõ ràng đã rất muốn rồi, còn vờ nghiêm trang, cô vô tội nháy mát: “Lẽ nào, ngay cả cái này cũng không thể sao? Công việc của anh không phải cái này sao, em hiện tại gặp nạn, anh phải giúp em, chú à!”

 

Cô gọi anh một tiếng “chú”, Tiêu Thành biết cô vẫn đã đoán được toàn bộ.
 
Chương 2243


Chương 2243:

 

Bàn tay của anh nâng bờ mông cong của cô lên, trực tiếp ôm cô ngồi trên đài rửa mặt.

 

Hà Băng còn chưa ngồi vững vàng, anh liền cúi đầu hôn lên, mưa rên gió dữ, trong nháy mặt cướp đi tât cả hô hâp của cô.

 

Anh thực sự hôn rất dùng sức, cảm giác kia giống như là muốn ăn sạch cô.

 

Hà Băng bị anh hôn như thế, thân thể trong nháy mắt giống như nước mềm nhữn xuống phía dưới.

 

Cô biết không phải do thuốc, mà do anh.

 

Mấy ngày nay Đường Ngọc vẫn muốn cùng cô thân mật, thế nhưng bản năng cô đã từ chối.

 

Hiện tại đổi thành Tiêu Thành, cô trực tiếp trầm mê trong nụ hôn của anh.

 

Hà Băng nhanh chóng dùng răng cắn đâu lưỡi anh.

 

Shh.

 

Tiêu Thành bị đau, chậm rãi buông lỏng cô ra, ánh mắt anh đỏ thắm nhìn chằm chằm cô, giọng đã khản đặc: “Làm sao vậy, có phải… hối hận rồi không?”

 

Hà Băng lại ôm cổ anh, mái tóc ẩm ướt dính trên gò má trắng nõn, đôi môi đỏ mọng sưng tấy, màu sắc minh diễm mạnh mẽ kích thích tròng mắt người đàn ông, cô lắc đầu: “Không có… em chỉ là muốn hỏi, anh chưa thực sự kết hôn với Tiêu Đình Đình đúng không!?”

 

Tiêu Thành nhìn cô chằm chằm, không nói chuyện.

 

“Quên đi, cái này chắc cũng không thể nói, vậy em sẽ không hỏi.” Hà Băng biệt anh cái gì cũng không thể nói, thế nhưng cô muốn xác nhận một chút, bởi vì cô không muốn làm… tình nhân, dù cho giả cũng không thẻ.

 

Lúc này Tiêu Thành khẽ bóp vòng eo thon nhỏ của cô, trong môi tràn ra hai chữ khàn khàn: “Không có.”

 

Anh nói, không cói Hai mắt Hà Băng sáng ngời, thì ra anh và Tiêu Đình Đình thật sự không kết hôn!

 

Cô ngọt ngào tiến đến trước mặt anh, nhỏ giọng cười nói: “Tiêu Thành, em thích anh.”

 

Cái gì?

 

Cô vừa nói cái gì?

 

Trái tim Tiêu Thành giật nảy, bàn tay giữ lại vai cô: “Em nói cái gì? Lặp lại lần nữal”

 

Hà Băng nhìn anh, lặp lại một lần: “Tiêu Thành, em thích anh.”

 

Cô nói – Tiêu Thành, em thích anh.

 

Tiêu Thành cho tới bây giờ không dám nghĩ cô cũng thích mình, dù sao ba năm trước đây cô không muốn, sau đó cô lại muốn đính hôn với Đường Ngọc, vậy mà cô lại thích anh.

 

“Hà Băng, những lời này không cho nói đùa, nếu như em dám nói dối chơi ông đây, em nhất định sẽ chết đấy, biết không?” Anh hung ác nhìn cô chằm chằm.

 

Hà Băng không sợ anh, cô chính là thích anh, đã thích thầm ba năm ròng rồi.

 

Tính cô thanh lạnh, đối với người nào cũng thờ œ tựa như băng vậy, thế nhưng cô một khi đã xác định tình cảm, gặp người mình thích, cô liền có thể nhiệt tình như lửa.

 

Hà Băng không nói chuyện, thế nhưng cô dùng hành động thực tế trả lời câu hỏi của anh, cô nhắm mắt hôn lên môi anh…

 

Không biết qua bao lâu, tất cả đã yên tĩnh lại.
 
Chương 2244


Chương 2244:

 

Trên giường lớn mềm mại có hai người đang nằm, Tiêu Thành vươn tay, kéo Hà Băng vào trong ngực mình.

 

Trên người anh đều là mồ hôi, thế nhưng Hà Băng không hè thấy hôi, toàn thân anh đều cơ bắp thịt xương cứng, tựa như sắt thép, vô cùng cương nghị.

 

Hà Băng từ từ nhắm hai mắt, không dám mở ra.

 

Tiêu Thành giơ tay lên xoa mái tóc đen thanh thuần của cô, khàn giọng cười nói: “Sao lúc này lại ngượng ngùng thê, can đảm ban nãy chạy đi đâu rồi?”

 

Khuôn mặt trứng ngỗng nho nhỏ của Hà Băng kiều diễm như đóa tường vi mới vừa nở rộ, tươi ngon mọng nước, biết anh đang chê cười cô, cô siết quả đấm nện anh một cái.

 

Tuy cô không có làm ỏn ẻn, nhưng dưới bầu không khí ái muội như vậy, vẫn có chút – đáng ghét, người ta đánh anh bây giờ.

 

Tiêu Thành cầm lại quả đấm nhỏ của cô, ôm cô thật chặt vào trong ngực mình, sau đó cúi đầu, ở trên trán cô in lên một nụ hôn.

 

Hà Băng có thể cảm giác được yêu thích của anh dành cho mình, đồng thời cô lại cảm thây nụ hôn này quá quen thuộc, hàng mi dài run rẫy, cô mở mắt ra, đôi mắt đen ngập nước nhìn anh: “Tiêu Thành, ngày đó Đường Ngọc xảy ra tai nạn xe, buổi tối có phải anh đã đến bệnh viện gặp em?”

 

Tiêu Thành khựng lại.

 

“Anh không chỉ đến gặp em, còn hôn trộm em một cái, đúng không?” Hà Băng hỏi tới.

 

Tiêu Thành biết không dối gạt được, nhưng anh lại không có ý tốt thừa nhận, anh vòng người, vươn tay lấy bao thuốc trên tủ giường, muốn hút điếu thuốc.

 

Nhưng vừa động, tay Hà Băng liền từ phía sau duỗi tới, ôm lấy vòng hông to lớn của anh, cô áp sát khuôn mặt nhỏ, thổi khí bên tai anh: “Tiêu Thành, anh cũng thích em, đúng không?”

 

Tiêu Thành cảm giác thân thể cứng rắn của mình đã bị cô gắt gao quấn quanh, thiếu nữ thực sự hương mềm như ngọc, giờ khắc này anh nghĩ, mỹ nhân quả nhiên là mồ chôn anh hùng.

 

Điếu thuốc lá đang ở phía trước, dễ như trở bàn tay, nhưng Tiêu Thành đột nhiên thu tay về, sau đó lật cả người, trực tiếp đặt Hà Băng ở dưới thân.

 

Suối tóc đen rối tung trên chiếc gối trăng như tuyết, Hà Băng cũng không lảng tránh, đôi mắt sáng trong trẻo lạnh lùng nhìn thẳng vào anh.

 

Cô biết, anh cũng thích cô!

 

Tiêu Thành cúi đầu, cái gì cũng không nói, mà bắt đầu hôn cô, thân phận này, độ tuổi này của anh là lúc người đàn ông đã đến giai đoạn thành thục thâm trầm, sẽ không thổ lộ tình yêu bằng lời, thế nhưng anh dùng hành động biểu lộ tế cối, Anh thích cô.

 

Trước đây anh thích nhất sự thông tuệ, dũng cảm và cứng cỏi của cô, hiện tại anh càng thích cô lui đi vẻ ngoài lạnh lùng, nhiệt tình như lửa với anh, băng là cô, hỏa cũng là cô.

 

Hà Băng giơ tay lên, ôm cổ anh, nhỏ giọng nói: “Tiêu Thành, hiện tại đã khuya lắm rồi, anh không phải trở về sao?”

 

Nếu như anh lưu lại nữa, đó chính là qua đêm ở chỗ cô.

 

Tiêu Thành nhìn cô: “Vậy em có muốn anh ở lại không?”

 

“Muốn.” Hà Băng không chút nào kiểu cách trả lời anh.

 

Tiêu Thành câu môi, lại hôn vào trên mặt cô.

 

Hà Băng xấu hổ kéo qua chăn, còn ôm anh lật cả người: “Chỉ cho phép anh hôn em thôi à, lẽ nào em không thể hôn anh? Em cũng muốn hôn anh.”

 

Trong chốc lát Tiêu Thành lại đè cô xuống, hai người từ bên này giường lăn đến bên kia giường.
 
Chương 2245


Chương 2245:

 

Không biết qua bao lâu, trong phòng vang lên tiếng chuông điện thoại, điện thoại đặt ở trên tủ giường Tiêu Thành vang lên.

 

Điện thoại tới.

 

Tiêu Thành từ trong chăn thò tay ra, ấn phím nhận nghe, giọng Tiêu lão gia tử lúc này truyền tới: “Alo, A Thành à.”

 

Nghe được giọng Tiêu lão gia tử, Hà Băng giật mình, cô nhanh chóng giơ tay lên chống lên lồng ngực Tiêu Thành.

 

Cảm nhận được cô đề phòng và lo lắng, Tiêu Thành đặt điện thoại ở bên đầu gối, sau đó cúi đầu hôn lên mắt cô, anh thờ ơ mở miệng nói: “Lão gia tử.”

 

“A Thành, ta và đại ca cầm đầu đã chuẩn bị lên máy bay rồi, ngày mai sẽ bay đến chỗ con, không biết sao ta cứ cảm thấy tâm thần không yên, nên con phải bảo đảm chỗ con an toàn, không thê đê xảy ra vân đê nào đây.” Tiêu lão gia tử dặn dò.

 

“Đã biết, yên tâm đi ạ.” Tiêu Thành đáp.

 

“Đúng rồi, Đình Đình đâu, để Đình Đình nói với ta vài câu.”

 

Tiêu lão gia tử đột nhiên nhắc đến Tiêu Đình Đình, Hà Băng lúc này mở mắt ra nhìn Tiêu Thành, ý kia là – làm sao bây giờ?

 

Tiêu Thành không hề bối rối, anh năm tay Hà Băng, xuyên vào năm ngón tay cô, gắt gao giao chặt với cô, sau đó anh đột nhiên siết chặt làm cô đau.

 

Hà Băng chau mày, khuôn mặt nhỏ đỏ có thể nhỏ máu, giường lớn kêu lên tiếng “két ái muội, cô mở miệng, cúi đâu kêu một tiêng.

 

“Ha ha ha,” Tiêu lão gia tử hài lòng cười to nói: “Xem ra ông già ta đây gọi điện thoại không đúng lúc rồi, quấy rối đến cuộc sống vợ chồng của hai con. Tốt, A Thành con càng phải thêm dốc sức với Đình Đình, để con bé sớm một chút sinh con trai cho con.”

 

Tiêu lão gia tử vui vẻ cúp điện thoại.

 

Tiêu Thành nhìn cô gái, giữa bọn họ có một loại ăn ý khó tả, chỉ cần một ánh mắt một động tác của anh, cô có thể đuổi kịp bước chân của anh, biết anh muốn làm cái gì, sau đó hoàn mỹ phối hợp anh.

 

Tiêu Thành hôn vào trên trán cô, cúi đầu cười, dùng thanh âm chỉ hai người mới có thê nghe được lưu luyên nói nhỏ với cô: “Thì ra em cũng biết kêu à, kêu thật hay đó.”

 

Hà Băng đấm một cái vào trên vai anh, một cái không đủ, cô còn đấm thêm mắy cái nữa mới thôi.

 

Tiêu Thành xuống giường trước, áo sơmi vắt hờ trên người không sơ vin, anh vào phòng tắm, lấy một chậu nước nóng, dùng khăn mặt lau chùi thân thể cho Hà Băng.

 

Hà Băng nằm ở trên giường, ngay cả sức lực để mở mắt cũng không có.

 

Lau sạch rồi, Tiêu Thành cầm một chiếc áo sơ mi trắng của mình mặc vào cho cô, ngón tay cong lại, giúp cô cài chăc cúc áo, vươn tay đẩy vài lọn tóc quấn quanh trên khuôn mặt cô ra, anh thì thầm: “Băng Băng, anh bỗng nhớ ra anh chưa dùng biện pháp an toàn.”

 

Hà Băng chôn khuôn mặt ửng đỏ vào trong gối, nhỏ giọng la anh: “Sao ngay từ đầu anh không nói?”

 

“Ba năm trước đây… anh cũng không nói mấy lời này…”

 

Tiêu Thành lần nữa: “…”

 

Hà Băng đã cảm thấy anh cố ý, bởi vì một vấn đề anh lại tái phạm, đã từ ba năm trước phạm đến ba năm sau rồi.

 

Thấy anh không nói, Hà Băng mở mắt ra nhìn anh: “Yên tâm đi, bây giờ em đang kỳ an toàn, không mang thai được.”

 

“Em kỳ ngay cả an toàn của mình cũng tính qua à?”
 
Chương 2246


Chương 2246:

 

“Dĩ nhiên, ba năm trước… em đã tính qua, chúng ta còn chưa kết hôn, em không thể có bầu trước khi lập gia đình được!” Hà Băng hơi kiêu ngạo nói.

 

Tiêu Thành hiện tại đã không còn trẻ nữa, đã 36 rồi, hiện tại gặp được cô gái mình thích, anh đương nhiên muốn “bác sĩ bảo cưới”, song nhìn khuôn mặt nho nhỏ của Hà Băng, cô rõ ràng vẫn còn đứa trẻ, còn là cô gái nhỏ cần người thương cần người cưng chiều.

 

Tiêu Thành thương yêu hôn cô, sau đó nói: “Đêm nay anh không thể ở lại chỗ này bồi em rồi.”

 

Hà Băng gật đâu, vừa rôi Tiêu lão gia tử điện thoại tới cô cũng biết đêm nay dự định ở lại của anh phải dẹp: “Biết rồi, anh đi đi! Lát nữa em phải về nhà, dù sao… ngày đính hôn của em và Đường Ngọc sắp đến…”

 

Lời cô vẫn chưa nói hết, Tiêu Thành liền khẽ bấm thắt lưng mềm của cô: “Làm sao, mới vừa xuống dưới giường anh liền đính hôn với Đường Ngọc?”

 

Hà Băng câu môi: “Áy, mùi chua nồng quá đi.”

 

Tiêu Thành nhíu mày: “Đâu ra mùi chua?”

 

Hà Băng chui vào trong ngực anh, dùng chóp mũi cọ anh, ngửi khắp nơi, giông như chú cún nhỏ: “Ở trên người anh đó, người nào đó đánh vỡ bình dấm rồi, vị chua ghê gớm thật, nói năng cũng âm dương quái khí rồi!”

 

Tiêu Thành thế mới biết cô đang chê cười anh, anh kéo cô vào trong ngực mình, bá đạo nói: “Không cho phép đính hôn cùng Đường Ngọc!”

 

Hà Băng vươn tay ôm lấy hông anh: “Biết rồi, vừa rồi em vẫn chưa nói hết, Tiêu lão gia tử muốn dẫn người nào tới, đây đối với anh mà nói khẳng định rất quan trọng, nên em sẽ đi trước! Anh cứ chuyên tâm làm việc của anh, em cũng phải về, Dương gia và Đường gia là thế giao, em muốn trở về nói cho mẹ biết em muốn lui hôn, em sẽ không theo đính hôn với bắt cứ ai.”

 

Tim Tiêu Thành mêm nhũn, ý của cô là – anh có chiến trường của anh, mà cô cũng có chiến trường của chính cô, nhưng, chiến trường của cô không nên cô một thân đối mặt, anh nên cùng đối mặt với cô.

 

Tiêu Thành và Dương Kim Đậu đã gặp nhau hai lần, anh hiểu rất rõ Dương Kim Đậu, trong tính cách cường thế của Dương Kim Đậu còn có cô bài xích phiến diện với nghề nghiệp này của anh, gần như đã sâu tận xương tủy, muốn bà thay đổi chủ ý, khó như lên trời.

 

Lúc này anh nên cùng Hà Băng trở về, nên để anh gặp trực tiếp mẹ cô.

 

“Băng Băng, mây ngày này anh không phân thân ra được, thế nhưng, em làm xong chuyện ở đây làm xong sẽ đi tìm em trước tiên, anh sẽ nghĩ cách để cho mẹ em chấp nhận anh.” Tiêu Thành trịnh trọng nói.

 

Hà Băng gật đầu: “Được.”

 

Hà Băng trở về, cô chưa trở về trường học, mà là trực tiếp trở về nhà.

 

Người làm nữ mở ra cổng biệt thự, Hà Băng đã cảm thấy bầu không khí ngột ngạt bên trong, người làm nữ nhỏ giọng nhắc nhở: “Đại tiểu thư, Đường thiếu tới, cô cẩn thận một chút, tôi thấy tâm trạng phu nhân rất không tốt, mới vừa rôi còn rớt bê một cái bát.”

 

Hóa ra Đường Ngọc tới.

 

Đường Ngọc này tốc độ đúng là rất nhanh, anh ta nhất định đã dầu thêm bỏ muối chuyện ở khách sạn nói một trận với mẹ cô, Hà Băng chau mày, đi vào.

 

Trong phòng khách, Dương Kim Đậu và Đường Ngọc ngồi trên ghế salon, Hà Băng tiến lên, kêu một tiếng: “Mẹ.”

 

Sắc mặt Dương Kim Đậu rất khó nhìn, bà lạnh lùng nhìn về phía Hà Băng: “Băng Băng, mẹ hỏi con, mẹ để con và Đường Ngọc đi trên đảo quay chụp ảnh cưới, nhưng con đi làm cái gì?”

 

Hà Băng cũng không có ý định quanh co, cô nói thẳng: “Mẹ, hủy bỏ đính hôn đi! Con sẽ không gả cho Đường Ngọc.”
 
Chương 2247


Chương 2247:

 

“Con không gả cho Đường Ngọc, vậy con muốn gả cho ai?”

 

Hà Băng nói ra một cái tên: “Tiêu Thành! Mẹ, con thích anh ấy.”

 

Dương Kim Đậu đứng phất dậy, bà giơ tay lên, hung hãng tát Hà Băng một cái.

 

Bốp.

 

Tiếng tát tay thanh thúy vang lên, Hà Băng bị đánh trật cả mặt.

 

“Phu nhân, xin bà bớt giận, bà đánh Đại tiểu thư làm cái gì?” Người làm nữ nhanh chóng tới khuyên can.

 

Đường Ngọc cũng đứng dậy, anh ta kéo lại Dương Kim Đậu, thành khẩn nói: “Cô, cô đừng đánh Băng Băng, con sẽ đau lòng, muốn đánh thì cô đánh con đi, là con vô năng, là con không đủ ưu tú, bằng không Băng Băng cũng sẽ không bị miệng lưỡi ba hoa của Tiêu Thành đâu độc.”

 

Đường Ngọc không khuyên còn đỡ, vừa khuyên liền tưới dầu vào lửa, Dương Kim Đậu tức đến run rẩy cả người, bà ta thất vọng vô cùng nhìn Hà Băng: “Băng Băng, con xem Đường Ngọc đối với con thật tình như thế, đều lúc này còn giúp con nói chuyện, con sao có thể nhẫn tâm phụ nó? Tiêu Thành kia đến tột cùng bỏ thuốc mê gì cho con, hắn đã có vợ, con trai cũng đã lớn như vậy, con một thiên kim tiểu thư trong sạch qua lại với hắn không sợ bị coi thường sao, nếu như bên ngoài truyền ra danh tiếng của con liền bị phá hủy!”

 

Thân phận của Tiêu Thành không thể tiết lộ, đám cưới giả cũng không thể tiết lộ, nên Hà Băng cái gì cũng không thể nói, cô chỉ kiên trì nhìn vê phía Dương Kim Đậu: “Mẹ, ngoại trừ Tiêu Thành, con sẽ không kết hôn với bất luận kẻ nào.”

 

“Mày!” Dương Kim Đậu tiến lên, còn muốn cho Hà Băng một tát.

 

Hà Băng không có tránh, đôi mắt sáng thẳng thắn thành khẩn mà cố chấp nhìn Dương Kim Đậu.

 

Tay Dương Kim Đậu liền cứng lại rồi, bà nhớ tới nhiều năm trước lúc bà muốn gả cho Hà Tấn, người nhà bà không đồng ý, mẹ bà đã từng đã cho bà một bạt tai, lúc đó ánh mắt của bà y đúc ánh mắt Hà Băng bây giờ, vì ái tình mà váng đầu, tự cho suy nghĩ của mình là đúng.

 

Nhưng, sau đó bà đồi lây cái gì?

 

Đứa con gái này tính cách giống hệt với bà, đánh không có tác dụng.

 

Dương Kim Đậu nén giận thu tay về, lạnh giọng ra lệnh: “Người đâu, nhốt Đại tiểu thư ở trong phòng, không có tôi đồng ý ai cũng không thẻ thả nó ral”

 

“Vâng.” Người làm nữ đi tới bên người Hà Băng: “Đại tiểu thư, phu nhân hiện tại đang ở nổi nóng, hai người là mẹ con, không nên ầm ï quá. Mấy năm nay phu nhân một mình gây dựng sự nghiệp, cũng không tái hôn, phu nhân chỉ có một người thân là con, con cũng phải thông cảm phu nhân một chút, chúng ta lên trước lầu đi!”

 

Những lời này đã đâm vào chô mêm mại trong lòng Hà Băng, cô xoay người, lên lầu.

 

Đường Ngọc thấy thân ảnh Hà Băng biến mất trong phòng ngủ, trong hai mắt lóe lên âm vụ, anh ta nhỏ giọng nói: “Cô, như vậy không giam được Băng Băng, cho dù giam được thể xác Băng Băng, cũng giam không được trái tim Băng Băng!”

 

Nói rồi Đường Ngọc giận dữ: “Đều do tên Tiêu Thành kia, con vẫn luôn kính trọng xem hắn là dượng, không ngờ tới hắn lại là người như thế, hiện tại Băng Băng đã vâng vâng dạ dạ đi theo hắn rồi, cả đời đều sẽ bị hủy hoại trên tay hăn, đáng tiệc là con không có năng lực liều mạng với hắn, bằng không con nhất định sẽ làm hắn biến mắt!”

 

Đúng vậy, làm anh biến mắt.

 

Làm cho Tiêu Thành biến mắt!

 

Hai mắt Dương Kim Đậu đột nhiên sáng lên.

 

Dương Kim Đậu nhìn Đường Ngọc: “Đường Ngọc, con đã biết quá khứ kia của Băng Băng và Tiêu Thành, con thực sự không chút nào chú ý sao?”

 

Làm sao có thể không chú ý?
 
Chương 2248


Chương 2248:

 

Ở trong khách sạn, Hà Băng rõ ràng trúng thuốc, nhưng cô hoàn hảo trở về, điều này nói rõ cái gì, chỉ có thể nói rõ Hà Băng và Tiêu Thành lại ngủ cùng nhaul Anh ta tốn công trù tính một hồi, cuối cùng lại để Tiêu Thành được hời, nhớ đến Tiêu Thành còn xách cổ áo anh ta như xách một con gà con ra khỏi cửa khách sạn, Đường Ngọc đã hận đến mặt nhăn mày nhó.

 

Song, anh ta cũng không biêu lộ ra những thứ này, ngược lại bị thương nhìn Dương Kim Đậu: “Cô, đó đã là quá khứ, thứ con muốn chỉ là hiện tại và tương lai của Băng Băng, con đương nhiên sẽ không chú ý quá khứ cô ấy, ngược lại, về sau con còn sẽ đối tốt với Băng Băng gấp bội, con tin tưởng Băng Băng sớm muộn cũng có một ngày sẽ thấy ra chân tình của con, cô ấy sẽ quên đi Tiêu Thành, thích conl”

 

Dương Kim Đậu nghe được những lời này gần như mừng đến chảy nước mắt, bà cầm tay Đường Ngọc: “Đứa trẻ ngoan, vậy cô an tâm rồi, giao Băng Băng cho con cô rất yên tâm.”

 

Đường Ngọc đi, Dương Kim Đậu trở vê phòng mình, bà cảm thấy bà phải hành động, tuyệt không thể để đời con gái mình bị hủy trên tay Tiêu Thành.

 

Bà đã trả giá cho tình yêu của mình, trong cuộc hôn nhân này, bà nhịn bao nhiêu cô độc, uất ức, nước mắt, tuyệt vọng còn có thống khổ, năm đó bố mẹ không đồng ý cô và Hà Tắn cưới nhau, bà liền cùng Hà Tấn bỏ trốn, sau khi ly hôn bà lại trở về quê, bố mẹ đã qua đời từ lâu rồi.

 

Hiện tại bà không thể trơ mắt nhìn con gái đi lên vết xe đổ của mình, đầu sỏ gây nên tất cả đều doTiêu Thành!

 

Người khác không biết thân phận của Tiêu Thành, thê nhưng bà biệt, nên bà không sợ Tiêu Thành.

 

Bà đã cảnh cáo Tiêu Thành, đừng trêu chọc con gái của mình, bằng không bà cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì, ngàn vạn lần đừng đánh giá thấp tình yêu của mẹ đối với con gái!

 

Dương Kim Đậu đã quyết tâm, bà hiện tại sẽ bay tìm Tiêu Thành!

 

Hà Băng vẫn ở trong phòng mình, lúc này tiếng gõ cửa vang lên, người làm nữ đẩy cửa đi vào, đem đá đến: “Đại tiểu thư, dì giúp con chườm mặt, lần này phu nhân xuống tay mạnh, má phải của con đã sưng lên rồi, chườm đá có thể giúp tiêu sưng.”

 

“Cảm ơn dì ạ.” Hà Băng nói cảm ơn.

 

Người làm nữ thở dài một tiếng: “Đại tiểu thư, dì đã theo phu nhân nhiều năm như vậy, phu nhân là một người phụ nữ thực sự tuyệt không dễ dàng, nên con đừng trách bà ấy.”

 

Hà Băng lắc đầu: “Sẽ không ạ.”

 

“Đại tiểu thư, kỳ thực phu nhân chính là sợ con đi lên con đường cũ của bà ấy…”

 

Hà Băng câu môi, trong mắt kia lóe ra ánh sáng sáng chói: “Con không phải bà ấy, bà ấy cũng không phải là con, nên mẹ làm sao biết con có phải cam tâm tình nguyện đi lên con đường ấy hay không, hơn nữa, bô con là bô con, Tiêu Thành là Tiêu Thành, sao bà ấy biết được con và Tiêu Thành sẽ đi con đường thế nào.”

 

Người làm nữ cảm thấy Hà Băng đã quyết tâm, vội hỏi: “Đại tiểu thư, lời này con ngàn vạn lần đừng nói trước mặt phu nhân, phu nhân nghe xong lại phải nổi giận hơn đấy, cũng may phu nhân hiện tại đã đi, bằng không…”

 

Hà Băng lúc này chộp được chữ mấu chốt: “Mẹ con đi rồi? Đã trễ thế này, bà ấy đi đâu?”

 

Người làm nữ cứng đờ, nguy rồi, bà ấy nói lỡ miệng rồi!

 

Hà Băng đã sinh lòng cảnh giác, cô nhanh chóng đứng lên, đe dọa nhìn người làm nữ: “Mẹ con rôt cuộc đã đi đâu, bà ấy chẳng lẽ đi tìm Tiêu Thành ư2”

 

Dương Kim Đậu đi tìm Tiêu Thành, hơn nữa còn nhanh chóng chạy tới khách sạn.

 

Lần này đây bà ta phải nói rõ với Tiêu Thành, nếu như anh không buông tay, bà ta sẽ công khai thân phận nằm vùng của anh.

 

Lúc này, một chiếc xe sang chạy nhanh đến, cửa sau xe mở ra, Tiêu lão gia tử xuống xe, bên cạnh lão còn có một bà lão, bà lão này chính là đại ca cầm đầu.

 

Ai có thể nghĩ tới tên đại ca cầm đầu tung hoành giang hồ lại là một người phụ nữ!
 
Chương 2249


Chương 2249:

 

Dương Kim Đậu nặng nề tâm sự, cũng không thây được hai người kia, bà đi tới, còn không cần thận đụng phải Tiêu lão gia tử một cái.

 

“Thật ngại quá.” Dương Kim Đậu nhanh chóng xin lỗi, song bà ta không dừng bước, trực tiếp đi về phía trước.

 

Tiêu lão gia tử nhìn bóng lưng Dương Kim Đậu, lúc này thủ hạ tâm phúc bên người đột nhiên nghi ngờ nói: “Lão gia tử, sao tôi cảm giác người phụ nữ này hơi quen quen, hình như đã gặp qua ở đâu ấy ạ?”

 

“Ở đâu?” Tiêu lão gia tử hỏi.

 

Thủ hạ tâm phúc suy nghĩ một chút, hình như là ba năm trước đây, hắn ta ở… cạnh Tiêu Thành đã từng thấy qua Dương Kim Đậu.

 

Thủ hạ tâm phúc nhanh chóng che bên tai Tiêu lão gia tử thấp giọng nói: “Lão gia tử, người phụ nữ này…”

 

Trong Tây nội đường vắng vẻ của khách sạn, cửa bị mở ra, Tiêu Thành đạp đôi giày vừa dày vừa nặng đi vào, hai cánh tay Tiêu Đình Đình khoác trong khuỷu tay bền chắc của anh.

 

“Thành gia, Đại tiểu thư, hai người đã tới.” Lão Hỗ đứng lên.

 

Lão Hồ là thủ hạ đứng đầu của đại ca cầm đầu ngày hôm nay Tiêu lão gia tử mang theo đại ca cầm đầu tới chính thức gặp mặt với Tiêu Thành.

 

Tiêu Thành mặc áo sơ mi đen quân tây đen, đồ sộ to lớn, mái tóc ngắn được vút lên, tạo hình, rẻ ngôi ba bảy, lộ ra cái trán như đao phủ và ngũ quan anh tuần lạnh lùng.

 

Áo sơ mi đen cởi vài cúc áo, không nghiêm chỉnh, xuyên qua một chút tà mị tùy hứng, cặp mắt sâu thẳm kia như cười như không liếc Lão Hổ: “Chủ tử nhà ông thực sự là thiên hô vạn hoán nhỉ, đã cho tôi leo cây máy lần rồi.”

 

Tiêu Thành ngồi xuống, lười biếng dựa lưng vào sô pha, đôi chân dài để ngang trước mặt trên bàn trà, người đàn ông đã lăn lộn giới hắc đạo nhiều năm như vậy, dã tính bên trong không kèm chế được lộ ra khí phái của một đại lão.

 

Lão Hồ biệt hiện tại Tiêu Thành rât được coi trọng, nói không chừng chính là người nối nghiệp của đại ca cầm đầu, nên ông ta tiến lên đốt điều thuốc cho Tiêu Thành: “Thành gia, cái này cũng không cách nào, mấy năm nay những cảnh sát kia truy lùng đến cùng, ngay cả người bên cạnh cũng không thể tin tưởng, lỡ gì là nằm vùng…”

 

Lão Hổ muốn nói lại thôi, bí mật quan sát sắc mặt Tiêu Thành.

 

Tiêu Thành cầm điếu thuốc, nghe lời này anh nhướng mày kiếm, phun ra một làn khói trắng: “Làm sao, chủ tử ông nghỉ tôi là nằm vùng à?”

 

Nói rồi anh nhấc tay véo mặt Tiêu Đình Đình, cười không nghiêm chỉnh : “Ông ta nói chồng em nằm vùng kìa, em có sợ không?”

 

Tiêu Đình Đình đã bị thôi miên, quên mắt ký ức không nên có, ả yêu vẻ lưu manh ngả ngớn ấy của Tiêu Thành, cả người hận không thể dính vào trên người anh.

 

“Lão Hồ, ba năm nay mỗi ngày tôi đều ngủ với A Thành, anh ấy nằm vùng sao tôi lại không biết? Được rồi, miễn bàn chuyện này nữa, đại ca cầm đầu đâu, sao lại không lộ diện?” Tiêu Đình Đình không nhịn được nhìn Lão Hỗ.

 

Lão Hổ ngồi trên ghế salon đối diện: “Ha ha, Thành gia, cậu sao mà nằm vùng được chứ, tôi nói thế thôi, song hôm nay tôi mời tới một người quen, cũng đề cho Thành gia gặp một lân.”

 

Lão Hỗ vỗ vỗ tay, thủ hạ mang vào một người.

 

Là… Hà Băng!

 

Hà Băng đã bị bắt!

 

Biết được Dương Kim Đậu tìm đến Tiêu Thành, Hà Băng liền nhanh chóng chạy tới, lúc đó cô đúng lúc thấy Dương Kim Đậu đụng phải họng súng của Tiêu lão gia tử.
 
Chương 2250


Chương 2250:

 

Ba năm trước đây Dương Kim Đậu bay đến Hồng Kông đón cô, từng có tiếp xúc với Tiêu Thành, một khi Dương Kim Đậu bị tra xét, vậy bố cô Hà Tắn và thân phận của Tiêu Thành đều sẽ bị lộtheo, cái này sẽ hại chết Tiêu Thành, Dương Kim Đậu hành sự lỗ mãng chẳng những sẽ phá hư tất cả kế hoạch của Tiêu Thành, còn có thể khiến Tiêu Thành rơi vào nguy hiêm trí mạng.

 

Lúc đó dưới cảnh chỉ mành treo chuông, Hà Băng nhanh chóng đưa ra quyết đoán, cô xuất hiện trong tầm mắt Tiêu lão gia tử.

 

Quả nhiên, lực chú ý của Tiêu lão gia tử liền trở về trên người cô, đồng thời sai người bắt cô lại.

 

Mái tóc đen nhánh xốc xếch rối tung xuống dưới, lộ ra khuôn mặt nhỏ tuyệt lệ, xđôi mắt sáng ươn ướt, bị lôi kéo chật vật, thế nhưng thần sắc cô vẫn rất trấn định thong dong.

 

Trong căn phòng này ngoại trừ Lão Hổ, còn có một chút thủ hạ của Lão Hồ, cô vừa vào, liền khiến đám đàn ông kia đều nhìn thẳng.

 

Thiêu nữ 21 tuôi, độ tuôi như hoa nhưữ ngọc, da thịt trắng nõn nhắn một cái đã có vết hồng, khơi lên bao nhiêu tà niệm của đàn ông, khiến người ta sinh ra ham muốn bóp nát.

 

Hà Băng vừa tiến đến, những thủ hạ kia lên kêu òa lên: “Lão Hồ, đây là rau xanh lấy đâu ra thế, thật mềm đó.”

 

Ánh mắt bọn thủ hạ chu du trên người Hà Băng, dáng vẻ thô bỉ kia hận không thể nhào lên cởi hết quần áo trên người Hà Băng.

 

Hà Băng nhàn nhạt nhìn thoáng qua những người đó, khuôn mặt nhỏ không gì sánh được trong trẻo nhưng lạnh lùng, thẳng thắng lại không chút sợ hãi nào, sau đó cô nâng đôi mãt đen ươn ướt cô nhìn về phía Tiêu Thành đang lười biếng dựa trên ghế sa lon.

 

Cô không nói gì, lúc này cái gì cũng không thể nói.

 

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu Thành kỳ thực không có biểu cảm nào, thế nhưng trong nháy mắt Hà Băng tiến vào, mi tâm của anh đã trầm xuống.

 

Anh nhàn nhạt mà sắc bén chậm rãi quét mắt đến trên mặt đám thủ hạ nhao nhao ý dâm chung quanh một vòng.

 

Tiếp xúc được ánh mắt của người đàn ông, những thủ hạ kia nhanh chóng thu hồi ý cười dâm đãng, sợ hãi cúi đầu xuống.

 

Tiêu Thành lúc này mới nhìn vê phía Lão Hỗ đối diện, điếu thuốc đỏ thắm giữa ngón tay đưa đến bên môi mỏng, hút sâu một hơi, sau đó anh phun ra một làn khói trăng: “Đây là ý gì, hả?”

 

“Thành gia, đừng nóng giận, chúng ta ý gì cũng chẳng có, chính là muốn an toàn một chút, nghe nói cô gái đẹp này trước kia là tân sủng của Thành gia, Thành gia rất cưng, hiện tại mời cô ấy tới, đợi Thành gia và chủ tử tôi an toàn gặp mặt liền tự nhiên sẽ thả cô ấy ra.”

 

Lão Hỗ cười làm lành.

 

Khói trắng lượn lờ mơ hồ dung nhan tuần mỹ của người đàn ông, thế nhưng mơ hồ có thể thấy cặp mắt sâu thẳm đang nheo lại và đường nét sắc nhọn của hàm dưới: “Chủ tử ông đâu? Người không đên, chúng ta đàm luận kiêu gì?”

 

“Thành gia, chủ tử chúng tôi và Tiêu lão gia tử đã tới, song trước khi gặp ngài ấy, anh phải làm một chuyện.”

 

Tiêu Thành nhắc lên mí mắt anh tuấn, trong lồng ngực to lớn bật ra tiếng cười nhẹ trêu người: “Ah, chuyện gì?”

 

Lão Hồ khom lưng, đặt một vật ở trên bàn trà.

 

Hà Băng đưa mắt nhìn, là… bột trăng.

 

Là ma túy!

 

Không được!
 
Chương 2251


Chương 2251:

 

Con ngươi Hà Băng co rụt lại, hai tay nhỏ bé xuôi ở bên người nhanh chóng cuộn tròn một cái, bọn họ lại dám để Tiêu Thành dùng thứ này.

 

Không thể, một khi đã nghiệnm cả đời này của Tiêu Thành sẽ bị hủy hoại!

 

Hà Băng đi theo Hà Tấn nhiều năm, cô đã từng đi đến giới ma túy này, xem qua tình huống bi thảm nơi đó, người dính vào ma túy đã mắt hết tính người, chỉ cần để bọn họ hít một ngụm, sai bọn họ cắt thịt trên người cũng được.

 

Hà Băng rất muốn ngăn cản Tiêu Thành, thế nhưng ngón tay giữa giáp cô bắm sâu vào trong lòng bàn tay ngăn trở chính mình, bởi vì cô vô cùng rõ ràng – Tiêu Thành không phải của một mình cô, anh có sứ mạng của mình.

 

Lão Hổ nhìn Tiêu Thành: “Thành gia, nếu muốn thấy chủ tử tôi, trước hết cậu phải hít thứ này.”

 

Tiêu Thành còn lười biêng dựa vào sô pha, anh cụp mắt xuống nhìn thứ trên bàn trà, không có biểu cảm gì, ngay cả mi tâm cũng không nhíu một cái.

 

Tiêu Đình Đình thật sự thích Tiêu Thành, ả nhìn thấy vật này nhanh chóng chau mày: “Lão Hồ, bố tôi sao có thể để A Thành hít thứ này, đây chính là người đàn ông tôi thích, là chồng tôi, không thể để anh ấy đụng vật này, bố tôi đâu, tôi muốn gặp bố tôi!”

 

“Đại tiểu thư, điện thoại của lão gia tử…” Lão Hỗ đưa điện thoại cho Tiêu Đình Đình.

 

Tiêu Đình Đình nhận, không biết bên kia Tiêu lão gia tử nói gì, ả cúp điện thoại: “A Thành, bố nói, chỉ cần anh hít vật này, vê sau chúng ta chính là người một nhà, đại ca cầm đầu đang chờ anh.”

 

Đại ca cầm đầu đang chờ anh…

 

Tiêu Thành nhướng mày kiếm.

 

“A Thành, bố em bảo anh đi qua ngay đấy.” Tiêu Đình Đình nói.

 

Tiêu Thành vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Đình Đình: “Đi thôi.”

 

Tiêu Đình Đình đứng dậy rời đi.

 

“Thành gia, chủ tử tôi thực sự rất xem trọng anh, chỉ cần anh hút vật này, chẳng những có thể nhìn thấy chủ tôi, ngài ấy còn muốn giao toàn bộ phần Đông Nam A trong tay cho anh, hơn nữa cậu đã là rể hiền Tiêu gia rồi, những ngày tháng về sau sẽ rất sung sướng.”

 

Tiêu Thành câu khóe môi mỏng lạnh, thủy chung là thái độ hờ hững, sau đó anh thu chân dài trên bàn trà, cúi xuống thân hình cao lớn, điếu thuốc lá giữa ngón tay tiến đến đống bột kia: “Tôi còn chưa hít thử cái này, không biết mùi vị như thế nào?”

 

Anh hít một hơi.

 

Tiêu Thành!

 

Hà Băng trắng bệch mặt, tay chân lạnh lẽo, cả người như bị đẩy tới vực sâu, nhưng cô cái gì cũng không thể làm, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh hít thứ đó.

 

Tiêu Thành không ngừng, anh hít hêt mắy thứ trên bàn trà kia.

 

Nặng nề ngã lưng vào trên ghế salon, người đàn ông cao 1m9, lúc ngã xuống phát ra tiếng “két” nhỏ, như thể cái sô pha này không chịu nồi khí lực cường hãn của anh.

 

Một cánh tay lười biếng đặt trên tay vịn ghế, đôi mắt sâu thẳm kia lộ ra một tia mê ly, nâng mắt nhìn Lão Hổ, anh mắng: “Mẹ kiếp, thứ này thực sự khiến người ta dục tử phiêu tiên mà.”

 

Lão Hỗ vỗ tay: “Thành gia sướng rồi.”

 

Nói rồi Lão Hỗ lấy ra một bao khác, hắn cũng hít.

 

Thân sắc Lão Hồ cũng bắt đâu mê ly hưởng thụ: “Thành gia, có thứ này, còn kém một thứ chúng ta là có thể sướng như tiên luôn, đó chính là… phụ nữ.”
 
Chương 2252


Chương 2252:

 

Lão Hồ vỗ tay một cái, đám thủ hạ kia dẫn hai cô nàng xinh đẹp diêm dúa lòe loẹt.

 

Hai ả này đều chạy tới bên người Tiêu Thành, một trái một phải dây dưa Tiêu Thành, ỏn ẻn kêu: “Thành gia, chúng em thực sự đã ngưỡng mộ đại danh của anh đã lâu, anh so với trong truyền thuyết càng thêm anh tuấn càng thêm cường tráng nha.”

 

Mỹ nữ đưa ngón tay ra chọc chọc lồng ngực to lớn của Tiêu Thành, dưới lớp áo sơ mi mỏng là bắp thịt từng khôi từng khối như hàng rào của người đàn ông, nơi trái tim phập phồng, như ẩn núp hùm hổ, đập vào mặt đều là hormone nam tính.

 

Người đàn ông như Tiêu Thành, luôn được phụ nữ đón chào nhất.

 

Tiêu Thành vươn cánh tay, ôm một mỹ nữ trong đó, anh híp cặp cặp mắt sâu thẳm hút một hơi thuốc, sau đó ác liệt thổi trên mặt mỹ nữ: “Tôi anh tuấn cường tráng hơn trong truyền thuyết, còn gì nữa không?”

 

Lời này đều là lời của mấy gã làng chơi, rất vô liêm sỉ.

 

Mỹ nữ đỏ mặt chui vào trong lòng Tiêu Thành: “Còn có… phải đợi lát nữa thử mới biết được nha.”

 

Tay mỹ nữ duỗi trên người Tiêu Thành.

 

Lão Hồ đôi diện cười nói: “Thành gia, lúc đầu đã nói hai mỹ nữ này chúng ta là mỗi người một em, thế nhưng bọn họ gặp được anh, đều nhào tới trong lòng anh rồi, dụ hoặc và mị lực của Thành gia với phụ nữ quả nhiên không thể chống đỡ được mà.”

 

Tiêu Thành hút thuốc, gương mặt ấy không thấy rõ, tay hai mỹ nữ kia sờ lên người anh, anh cũng không ngăn cản, áo sơmi quần tây đã có nếp nhăn, thế nhưng càng lộ vẻ dã tính mê người.

 

Cặp mắt sâu thẳm kia hơi hơi híp lại, vật kia làm tinh thần anh hơi lung lay, có chút trầm mê.

 

Lão Hổ cũng đã phiêu phiêu, mà bên cạnh không có phụ nữ, lúc này hắn vừa nghiêng đâu, nhìn vê phía Hà Băng ở một bên.

 

Khuôn mặt nhỏ của Hà Băng lộ ra vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, da thịt trắng mịn, cái miệng nhỏ nhắn hồng như cánh hoa sen, vẻ đẹp này đương nhiên là thứ hai mỹ nữ kia có thể so sánh được.

 

Lão Hồ cười dâm, sau đó đứng dậy đi về phía Hà Băng.

 

Hà Băng vẫn nhìn Tiêu Thành, nhìn anh liên lụy chính mình, nhìn anh phải ôm trái ắp, viền mắt trắng noãn đã đỏ bừng.

 

Lúc này một bàn tay heo duỗi tới, vô cùng thô bỉ sờ soạng một cái trên khuôn mặt nhỏ của cô: “Oa, da cô em thực sự là rât mịn, còn mịn hơn cả tơ lụa anh từng sờ qua, ha ha.”

 

Lão Hỗ thô bỉ cười to, thủ hạ khác cũng cười theo.

 

Những gã này đã nhìn chòng chọc Hà Băng rất lâu rồi, hiện tại thấy Lão Hỗ đã động đến Hà Băng, đều hưng phấn gầm rú.

 

Hà Băng lạnh lùng nhìn Lão Hồ, sau đó phun ra một chữ: “Cút!”

 

“Cút? Xem ra cô em còn rất mạnh bạo, nhưng, anh thích!” Lão Hỗ xoa tay về phía Hà Băng, lòng bàn tay hắn còn lưu lại xúc cảm vừa rồi, trơn trợt không gì sánh kịp.

 

Kỳ thực Lão Hồ hết sức kiêng ky Tiêu Thành, nhưng bây giờ hăn đã hít thứ này, thần kinh đã ở trạng thái hưng phấn, nhìn Hà Băng, cả người hắn như muốn bay lên trời vậy.

 

Hắn vươn tay bóp chặt vòng hông của Hà Băng, trực tiếp kéo Hà Băng tới trong ngực mình: “Em gái, lẽ nào em còn muốn Thành gia sao? Thành gia đã kết hôn rồi, hơn nữa hiện tại phải ôm trái ấp, không có thời gian rảnh rỗi quan tâm em, nói không chừng đã chơi chán rồi, không bằng, em theo Hổ ca đi, anh đảm bảo cho em ăn ngon mặc đẹp.”

 

Nói rồi Lão Hỗ liền bóp eo nhỏ Hà Băng vài cái vòng eo nhỏ mềm không xương, như nhẹ nhàng bóp đã vỡ. Hà Băng lạnh lùng nhìn Lão Hồ, sau đó châm biếm một câu: “Đàn ông cho tao ăn ngon mặc đẹp không ít, tao dựa vào cái gì chọn mày, mày xứng sao?”

 

“ÂyY, em gái thật thú vị, ha ha ha.” Lão Hồ phách lối cười to.
 
Chương 2253


Chương 2253:

 

Hiện trường nóng lên, Tiêu Thành không hề động, anh như trước khí định thần nhàn dựa vào sô ph, tư thế đại lão.

 

Khói mù mơ hồ khuôn mặt tuấn tú ấy, anh híp cặp mắt sâu thẳm kia thờ ơ nhìn Lão Hổ, sau đó câu môi: “Lão Hồ, nếu biết cô ta là tình nhân cũ của tôi, ông làm như vậy, cũng không sợ tôi giận?”

 

“Thành gia, không phải chỉ là một tình nhân cũ thôi sao, cô ta lẽ nào có thể so với chủ tử tôi?”

 

Lời này của Lão Hồ là có ý uy hiêp, dù sao Tiêu Thành đã thành công gần hết, còn thiếu một bước cuối cùng, hiện tại sắp gặp được đại ca cầm đầu, hắn lại là tâm phúc của đại ca cầm đầu, Tiêu Thành cũng sẽ không ở thời điểm mắu chốt này bởi vì một tình nhân cũ mà vạch mặt với hắn.

 

Đàn ông mà, từ xưa làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, phụ nữ chỉ là quần áo bên ngoài.

 

Lão Hổ khá tự tin, hắn ôm Hà Băng trực tiếp đẩy Hà Băng ngã trên bàn, hắn vươn tay hất hết đồ trên bàn rơi xuống đất, sau đó động thủ kéo quần áo trên người Hà Băng.

 

“Em gái, em nghe lời một chút đi, Hồ ca mới yêu thương em chứ.”

 

Bọn thủ hạ gào rú.

 

Tiêu Thành ở trên ghế sa lon một màn kia nhìn trên bàn, Lão Hỗ như dã thú phát tình như đè lên Hà Băng, tay hắn sức lớn, đã bóp cổ tay, bắp đùi của Hà Băng ra vài dấu rồi.

 

Hiện tại, anh không nên làm gì cả.

 

Chỉ cách thành công một bước cuôi cùng.

 

Thế nhưng…

 

Đó là người phụ nữ của anhl Tiêu Thành bị kích thích viền mắt màu đỏ tươi, anh vươn tay đẩy một mỹ nữ dính trong ngực ra, thân hình cao lớn đứng lên, nhấc đôi chân dài đi qua, bước tiến của anh rất lớn, lúc đi tới còn một tay đút trong túi quần, một tay hai cầm một điếu thuốc, phóng túng ngỗ ngược.

 

Vài bước đã đi tới trước mặt Lão Hồ, anh cũng không nói gì, trực tiếp nhắc chân, lập tức liền đạp về phía thắt lưng Lão Hỗ.

 

Lão Hỗ không đê phòng, cả người bị đạp bay ra ngoài, nặng nề đụng vào trên vách tường.

 

“Thành gia, mày có ý gì?” Lão Hỗ trong nháy mắt biến sắc mặt, hắn chật vật đứng lên, xoa thắt lưng bị thương của mình, mặt âm u nhìn về phía Tiêu Thành: “Xem ra Thành gia thì không muốn thấy chủ tử nhà tao rồi!”

 

Tiêu Thành đứng lặng, trên khuôn mặt tuấn tú dâng lên một tầng lệ khí, môi còn ngậm điếu thuốc, còn có một tầng bụi rớt xuống, anh nhàn nhạt liếc Lão Hồ: “Chó nhà ai tru thế kia?”

 

Tiêu Thành nói hắn là một con chó.

 

Mặt Lão Hồ dữ tợn, hăn nhanh chóng rút súng bên hông ra, nhắm ngay Tiêu Thành.

 

Tiêu Thành lúc tiến vào đã bị soát người rồi, không có vũ khí, cũng không mang thủ hạ theo.

 

Lão Hồ muốn bắn Tiêu Thành.

 

Chợt hắn thấy hoa mắt, không ai thấy Tiêu Thành làm sao qua được, anh đã lắc mình đến trước mặt Lão Hồ, bàn tay to thò ra siết cổ tay Lão Hổ, ung dung gập lại.

 

“A”, Lão Hỗ hét thảm một tiếng, cổ tay gãy xương, súng trong tay bị đoạt đi, lúc này trên đầu gối còn bị đá một cước: “cốp” một tiếng, Lão Hồ quỳ Xuông.

 

Tiêu Thành đứng bên cạnh hắn, điếu thuốc vẫn ở trong môi mỏng, súng trong tay để trên đầu Lão Hổ.

 

Anh từ trong cổ họng bật ra tiếng cười nhạt thật thấp: “Nể mặt chủ tử mày tao cho mày chút sĩ diện, mày lại dám thực sự lên mặt. Người phụ nữ của Thành gia, ngươi cũng dám đụng? Cho dù tao chơi còn dư lại, mày cũng không xứng.”
 
Chương 2254


Chương 2254:

 

Những thủ hạ của Lão Hồ lúc đầu cũng chuẩn bị rút súng, thế nhưng thủ đoạn “chỉnh” Lão Hỗ hùng hỗ của Tiêu Thành thực sự vô cùng mạnh mẽ tàn nhẫn, lập tức kinh hãi tại chỗ.

 

Đám thủ hạ kia đều sợ nhìn Tiêu Thành, không dám động.

 

Bên người Tiêu Thành tuy là không có thủ hạ, thế nhưng bên ngoài còn nhiều người của anh.

 

Lão Hỗ thanh tỉnh một chút, nòng súng lạnh như băng hướng về phía đầu của anh, hắn nhanh chóng giơ hai tay đầu hàng: “Thành gia, Thành đại gia, xin…

 

xin lỗi, tôi không dám, anh đừng làm tôi bị thương, bằng không sẽ không tiện ăn nói với chủ tử của tôi.”

 

Nhắc tới cái này, Tiêu Thành buông Lão Hỗ ra, sau đó vươn tay lôi Hà Băng vào phòng tắm.

 

Phòng tắm.

 

Nơi đây ngăn cách tất cả nguy hiểm và hỗn loạn bên ngoài, chỉ có hai người bọn họ, Tiêu Thành buông lỏng Hà Băng ra, hai người bốn mắt nhìn nhau.

 

“Xin lỗi…”

 

“Xin lỗi…”

 

Hai người đồng thời lên tiếng, nói hai chữ giống nhau – xin lỗi.

 

Hà Băng tiến lên, vươn tay ôm lấy Tiêu Thành, cô dán khuôn mặt nhỏ vào buồng tim của anh, nghe nhịp đập có lực thình thịch để cô có cảm giác an toàn: “Xin lỗi, mẹ em bay tới tìm anh, thiêu chút nữa đã bị Tiêu lão gia tử phát hiện, nên em không thể làm gì khác hơn là lộ diện, bị bắt lại.”

 

Tiêu Thành giơ tay lên xoa xoa mái tóc dài của cô, khẽ rủ mi, môi rơi trên tóc cô: “Người nên xin lỗi là anh, nếu không phải do anh, mẹ và em sẽ không đặt mình trong hiểm cảnh.”

 

Hà Băng lắc đầu, lòng thành của anh, cô hiểu, lòng thành của cô, anh cũng hiểu, phần ăn ý này không cần nhiều lời: “Anh bây giờ thế nào, có phải cảm thấy rất khó chịu không?”

 

Hà Băng đau lòng nhìn anh.

 

Tiêu Thành thấy đôi mắt sáng ươn ướt kia của cô, tất cả đau lòng thương yêu của cô đối với anh đều ẩn nhẫn khắc chê trong hai tròng mắt của cô, vừa rôi cô không lên tiếng ngăn cản anh, hiện tại cô cũng không trách cứ anh, cô hiểu sứ mạng và tín ngưỡng của anh, cô chỉ là rất đau lòng rất rất đau lòng anh.

 

Tiêu Thành giữ lại sau gáy cô, cúi đầu hôn lên môi cô.

 

Yết hầu trên dưới cuộn, anh định lực tốt, hút cũng không đến mức phê pha lâng lâng như Lão Hổ, nhưng bây giờ máu anh sôi trào, bị giày vò không nhẹ.

 

Môi của cô mềm mại ngọt ngào khiến anh mê luyến không ngớt.

 

Tay Hà Băng để trên ngực anh, cô đã cảm thấy anh khó chịu, nếu như vậy có thể khiến cho anh thoải mái một chút, cô dĩ nhiên sẽ nguyện ý toàn lực phối hợp.

 

Hai tay Hà Băng ôm cỗ anh, nhón chân lên to gan đáp lại.

 

Rất nhanh, tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa vọng đến tiếng Lão Hỗ: “Thành gia, vừa rồi chủ tử nhà tôi gọi điện thoại tới, bảo tôi dẫn anh tới gặp ngài ấy.”

 

Tiêu Thành phải đi gặp tên đại ca cầm đầu.

 

Tiêu Thành chậm rãi buông lỏng Hà Băng ra, giúp cô lau sạch nước bên khóe miệng, khàn giọng nói: “Đợi ở chỗ này, không được đi đâu, sẽ có người mang em ra.”

 

Hà Băng ngắng khuôn mặt nhỏ ửng đỏ: “Tiêu Thành, anh đi đi, không cân lo lắng cho em.”

 

Tiêu Thành xoa xoa mái tóc cô, cuối cùng nói hai chữ: “Đừng sợ.”

 

Anh nói, đừng sợ.
 
Chương 2255


CHương 2255:

 

Tiêu Thành xoay người, nhắc đôi chân dài rời đi.

 

Anh đi.

 

Hà Băng nhìn bóng lưng anh rời đi, kỳ thực cô muốn nói cho anh biết, cô không hề sợ, đến bây giờ cô chưa từng SỢ.

 

Vừa nãy lúc Lão Hổ đè trên người cô, cô hoàn toàn có thể làm Lão Hồ tàn phế, thế nhưng cô không làm gì, bởi vì cô sợ phá hư nhiệm vụ của anh.

 

Đó là nhiệm vụ mà anh không chớp mắt hít thứ đó, bởi vì thương anh, nên thử yêu thương tất cả của anh.

 

Cô nghĩ, cuối cùng cũng có một ngày cô cũng sẽ yêu thích tín ngưỡng của anh.

 

Tiêu Thành đi tới giáo đường bên ngoài khách sạn, trong ngoài giáo đường đều có người canh gác, bên trong giáo đường, đại ca cầm đầu, Tiêu lão gia tử và Tiêu Đình Đình đều ở đây.

 

Đại ca cầm đầu đã lộ diện.

 

Tiêu Thành đạp đôi giày da dày nặng đi vào, anh phát hiện màn hình hiển thị camera theo dõi, vừa rồi tất cả xảy ra trong phòng đều bị theo dõi.

 

Tiêu Đình Đình không gì sánh được u oán nhìn Tiêu Thành, nổi máu ghen hừ một tiếng: “A Thành, anh lại che chở con hồ ly kia như vậy!”

 

Tiêu Thành đi lên trước, bóp mặt Tiêu Đình Đình vài cái, anh tà mị nhướng mi, dỗ Tiêu Đình Đình: “Sao, ghen à? Anh ở bên ngoài có phụ nữ, giấu được em sao?”

 

Tiêu Đình Đình: “…”

 

Đã che chở Hà Băng, ở trước mặt ả anh chăng những không nhận sai, thái độ còn ác liệt kiêu ngạo như thế, Tiêu Đình Đình thực sự điên tiết, thế nhưng trong xương lại yêu thích cái ngỗ nghịch tà tứ của người đàn ông này.

 

Lúc này đại ca cầm đầu cười nói: “Được rồi Đình Đình, đừng ầm ï nữa, đàn ông ở bên ngoài có phụ nữ rất bình thường, nếu như không có ai, đó mới không bình thường, con nhưng là người phụ nữ của đại ca, về sau không thể nhỏ nhen như vậy!”

 

Đại ca cầm đầu đều lên tiếng, Tiêu Đình Đình cũng không dám ghen tuông nữa.

 

Thế nhưng, trong lòng ả vẫb nghĩ, đợi sau khi trở về ả phải nghĩ cách giết chết con hồ ly Hà Băng kia.

 

Tiêu Thành nhàn nhạt thu tay mình, sau đó nhìn về phía đại ca cầm đầu, anh cũng không ngờ đại ca cầm đầu lại là một bà lão: “Nghe danh đã lâu, hôm nay rốt cục đã gặp mặt.”

 

Đại ca cầm đầu hài lòng nhìn Tiêu Thành: “A Thành, bố chồng cậu và tứ đại nguyên lão đều rất thích cậu, vẫn tác hợp chúng ta gặp mặt, ngồi đi, chúng ta có thể nói chuyện làm ăn rồi.”

 

Tiêu Thành ngồi xuống, Lão Hổ lấy ra một cái rương đen, trong rương đều là bảo bối: “Thành gia, đây là hàng tốt nhất trong tay tôi, hiện tại liền giao cho cậu”.

 

Tiêu Thành lật một chút những bảo bối kia, híp cặp mắt sâu thăm cười: “Cảm ơn.”

 

“A Thành, làm rất tốt, ta cũng rất coi trọng cậu, nói không chừng về sau ta sẽ truyền vị trí của ta cho cậu đấy.”

 

Trong miệng đại ca cầm đầu ngậm một điếu xì gà.

 

Tiêu Thành nhướng mày kiếm, không nói gì.

 

Lúc này “bang” một tiếng, có viên đạn bắn xuyên vào.

 

Người bên ngoài hét lớn: “Không xong rồi, cảnh sát tới, chúng ta bị bao vây rồi!”
 
Chương 2256


Chương 2256:

 

Đại ca cầm đầu và Tiêu lão gia tử sắc mặt đại biến: “Chuyện gì xảy ra? Hành tung của chúng ta sao lại có thê bại lộ?”

 

Đại ca cầm đầu nghĩ tới điều gì, bà ta từ trong túi mình lấy ra một khẩu súng, nhắm ngay đầu Tiêu Thành: “Tiêu Thành, mày là cảnh sát nằm vùng!”

 

Tiêu Thành ngồi yên trên ghế, anh từ chỗ đại ca cầm đầu lấy ra một điếu xì gà, tự mình châm lửa.

 

Khói mù lượn lờ nhanh chóng mơ hồ khuôn mặt tuấn tú của anh, xuyên qua một thân khí độ bình tĩnh nghiêm nghi.

 

Anh đời này đầu đội trời, chân đạp đất, chưa sợ qua, nòng súng để trên đầu anh cũng chẳng chớp mắt lấy một cái, vì sao ư, vì anh không thẹn với lương tâm.

 

Anh là một nam tử hán thắng thăng sang 5 cương nghị.

 

Lúc này cửa giáo đường bị phá vỡ, một nhóm bộ đội đặc chủng mặc quân phục rằn ri xuất hiện, trên mặt bọn họ có ba vạch đen.

 

Huyết Đồng.

 

Chi bộ đội đặc chủng trong truyền thuyết đã xuất hiện.

 

Con ngươi đại ca cầm đầu co rụt lại, khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn người đàn ông đang đạm mạc hút thuốc lá, bà ta đã đoán được toàn bộ: “Mày vậy mà lại là… là Huyết Ưng!”

 

So với sự cảnh giác và tỉnh ngộ của đại ca câm đâu, Tiêu lão gia tử và Tiêu Đình Đình hoàn toàn là bối rối, bọn họ cảm giác mình như lũ ngu, đây chính là rẻ hiền của họ, sao lại thành cảnh sát nằm vùng, đây chính là người chồng cùng giường chung gối với ả ba năm, sao lại thành Huyết Ưng rồi?

 

Trong này sợ là có hiểu lầm gì rồi!?

 

“Ha, ha ha,” Đại ca cầm đầu dử tợn cười to hai tiếng: “Tiêu Thành, tao thua trên tay mày, tao nhận, tao phục mày, cuộc sống yên lành kia hóa ra cũng chỉ là nằm vùng, mày thật độc ác, vừa rồi thứ mày hít kia không phải là thứ quen mặt thông thường, thứ này cai không được, đời này của mày xong rồi!”

 

Tiêu Thành ngắng đầu, chậm rãi phun ra một làn khói, anh ở trong màn sương nhìn đại ca cầm đầu cười một tiếng: “Tao có xong chưa, tao không biết, tao biết chính là, mày xong rồi.”

 

Tiêu lão gia tử và Tiêu Đình Đình hoàn toàn dưới trạng thái chết sững bị dẫn đi/ Lúc này đại ca cầm đầu hét to một tiếng: “Tiêu Thành, không được nhúc nhích, mày xem đây là cái gì?”

 

Tiêu Thành ngước mắt vừa nhìn, đại ca cầm đầu cầm trong tay một thiết bị phát nỗ.

 

“Tiêu Thành, ban nãy tao đã đặt trên người con nhỏ kia đặt một con chip gây nổ, chỉ cần tao nhẹ nhàng nhắn một cái, nó liền phanh một tiếng, nổ tung XO Bàn tay Tiêu Thành kẹp xì gà khựng lạ, con ngươi giấu sau làn khói thuốc trong nháy mắt trở nên sắt bén.

 

Anh nhìn chằm chằm đại ca cầm đầu, thấp giọng mở miệng: “Nói đi, muốn cái gì?”

 

“Thả tao, lập tức phái chuyên cơ hộ tống tao rời khỏi đây.”

 

Tiêu Thành câu môi: “Nói chút hữu dụng đi, đây là cơ hội cuối cùng để mày nói chuyện.”

 

Anh không chịu.

 

Mặt của đại ca câm đâu trong nháy mắt âm xuống: “Vậy được, Tiêu Thành, mày bây giờ liền quỳ xuống cho tao, tao muốn mày quỳ xuống tao, cầu xin tao!”

 

Đại ca cầm đầu muốn Tiêu Thành quỳ.

 

Phó sĩ quan Chu Siêu lúc này tiến lên nổi giận nói “Đừng mơ mộng hão huyền, mày là ai, Tiêu Thành lại là ai, dưới gối anh ấy có vàng, chỉ lạy trời lạy đất lạy bố mẹ, muốn anh ấy quỳ mày, dẹp ý niệm này đi!”

 

Đại ca cầm đầu nhiều hứng thú nghịch thiết bị trong tay: “Cái này không đến phiên mày nói, quỳ hay không, Tiêu Thành phải tự mình lựa chọn, tao thấy Tiêu Thành rất yêu thích con bé kia, nêu như nó luyên tiệc thì sao.”
 
Chương 2257


Chương 2257:

 

“A Minh!” Chu Siêu gọi tên Tiêu Thành.

 

“Tiêu Thành, tao đếm ba tiếng, nếu như đếm xong, mày còn chưa quỳ xuống, tao đây cũng chỉ đành để con bé kia, bùm một tiếng thôi. Một, hai…”

 

Khi đại ca cầm đầu sắp hô đến tiếng thứ “ba”, Tiêu Thành phát động môi mỏng: “Được, tao qùy!”

 

“Ha ha,” Đại ca cầm đầu nhanh chóng cười to: “Tiêu Thành, một người phụ nữ mà thôi, mày lại vì một người phụ nữ quỳ xuống với ta, mày xong, cuộc đời của mày đã có uy hiếp cùng nhược điểm, đã định trước thất bại thảm hại.”

 

“A Minhl”

 

“Lão đại!”

 

Đội Huyết Đồng hai mắt đỏ bừng nhìn Tiêu Thành, bọn họ hận không thể tiến lên xé nát tên đại ca cầm đầu kia.

 

Tiêu Thành người này tắm mưa máu, ngay cả quan công anh cũng không quỳ, trên đời này vậy mà cũng có người khiến anh quỳ xuống.

 

Anh vậy mà lại vì cô gái này quỳ xuống.

 

Tiêu Thành khẽ động, chậm rãi quỳ xuống.

 

“Ha ha, các mày đều nhìn kỹ, vị thần cao quý của chúng mày, sĩ quan cao cấp Huyết Ưng của Huyết Đồng, hiện tại phải quỳ xuông cho tao, ha ha.” Đại ca cầm đầu càn rỡ cười to.

 

Tiêu Thành chậm rãi quỳ xuống, đầu gối của anh chẳng mấy chốc sẽ đụng tới mặt đất.

 

Mắt thấy thực sự sẽ quỳ xuống.

 

Lúc này cạnh cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói thanh lệ: “Tiêu Thành!”

 

Tiêu Thành khựng lại nhanh chóng quay đầu, anh ở cạnh cửa thấy được Hà Băng.

 

Hà Băng chạy tới!

 

Cô tới!

 

Tiêu Thành nhíu mi tâm anh tuấn một cái, anh bén nhọn ném ánh mắt đánh tới Tiểu Lục bên cạnh Hà Băng, anh ra lệnh, để Tiểu Lục mang Hà Băng trực tiếp rời khỏi nơi nguy hiểm này.

 

Tiểu Lục là người nhỏ nhất trong các anh em, tiếp thu được ánh mắt sắc bén của lão đại, anh ta luống cuống sờ sờ đầu mình: “Lão đại, đừng trách em, là…

 

là chị dâu tự phát hiện dị thường, nên chạy tới…”

 

Hà Băng vốn là dự định rời đi, đây là chiến trường của anh, cô bảo vệ tốt bản thân mới là trợ giúp lớn nhât với anh, thế nhưng lúc cô rời đi chỉ có thấy được Tiêu lão gia tử và Tiêu Đình Đình bị bắt, nhưng không thấy được tên đại ca cằm đầu kia, cô đối với nguy hiểm trời sinh đã có có một loại khứu giác bén nhạy, lúc đó cô đã cảm thấy có chuyện không hay xảy ra.

 

Quả nhiên, Hà Băng chạy tới liền thấy Tiêu Thành sắp quỳ xuống cho nữ đại ca này.

 

Tiêu Thành nhìn Hà Băng, đã nhíu lên mày kiếm, anh trầm giọng không vui nói: “Sao em lại tới đây, mau rời khỏi nơi này!”

 

Hà Băng chuyển đôi mắt sáng từ trên mặt Tiêu Thành tới trên mặt của đại ca cầm đầu, rất nhanh cô liền thấy được thiệt bị trên tay đại ca câm đâu, ánh mắt lóe lên, cô đã thông minh đoán được tám chín phần: “Đó là cái gì?”

 

“Cái này không cần em để ý!” Tiêu Thành cắt đứt cô.

 

Đại ca cầm đầu chứng kiến Hà Băng tới hai mắt đều sáng: “Em gái, tới đúng lúc lắm, em còn không biết sao, lúc em bị bắt đã bị người của ta cấy con chip phát nỗ, hiện tại mạng của em đã ở trong tay ta.”
 
Chương 2258


Chương 2258:

 

“Em gái, Tiêu Thành này thật đúng là thật tâm thích em, ta bảo hắn quỳ xuống cho ta, hắn còn thật sự muốn quỳ.”

 

“Nếu như bây giờ em muốn sống, vậy hãy để Tiêu Thành ngoan ngoãn nghe lời ta, ta chăng những muôn hăn quỳ xuống, còn muốn hắn chuẩn bị chuyên cơ tiễn ta rời đi.”

 

Trong tay đại ca cầm đầu nắm mạng Hà Băng, nên rất có tự tin, bà ta cảm thấy Hà Băng tới chỉ là gia tăng rồi lợi thế trong tay mình.

 

Hà Băng liếc đại ca cầm đầu, sau đó đưa mắt rơi trên khuôn mặt tuần tú của Tiêu Thành, thì ra… anh có thể vì cô mà quỳ xuống với người khác.

 

Hà Băng nhếch đôi môi đỏ mọng, chữ chữ leng keng nói: “Tiêu Thành, đừng quỳ!”

 

Đại ca cầm đầu biến sắc: “Lẽ nào mày không muốn sống?”

 

Hà Băng lặc đâu, đôi mắt sáng đong đầy ánh sao tràn ra vẻ kinh tâm động phách: “Không ai có thể bắt tôi tới uy hiếp anh ấy, nếu có một ngày tôi trở thành uy hiếp và nhược điểm trí mạng của anh ấy, vậy thì, tô sẽ tự tay… hủy đi chính mình!”

 

Vừa dứt lời, Hà Băng trực tiếp vươn tay, cô rút đao nhọn giắt bên hông Tiểu Lục, sau đó không chút do dự đâm mũi đao vào trong tim mình.

 

Phụt.

 

Một dòng máu nóng bắn tung tóe ra.

 

Đại ca cầm đầu kinh hãi, mấy năm nay bà ta không phải chưa từng gặp qua cô gái mạnh mẽ cương quyết, thế nhưng cô gái có thê tự đâm mình như Hà Băng, bà ta thật sự lần đầu tiên thấy.

 

Lúc này trong tầm mắt nhoáng lên, Tiêu Thành đã tới trước mặt bà ta, bàn tay to của người đàn ông nhanh như tia chớp thò đến, giành lấy thiết bị kích nỗ trong lòng bàn tay bà ta.

 

Tiêu Thành tựa như quỷ mị, tốc độ quá nhanh.

 

Đại ca cầm đầu còn chưa phản ứng kịp: “phanh” một tiếng, một viên đạn bắn vào giữa hai chân đại ca cầm đầu, bà ta trực tiếp ngồi phịch ở trên mặt đât.

 

Đại ca cầm đầu bị bắt.

 

Tiêu Thành nhắc đôi chân dài từng bước một đi đên Hà Băng, sau đó ngôi xổm người xuống, ngón tay thon dài đang run rẩy, anh bế cô gái lên, ôm trong ngực mình.

 

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn cũng dính máu, anh vươn tay lau sạch vết máu trên mặt cô, cả thế giới phảng phất đều yên lặng, an tĩnh đến độ anh có thể nghe được tiếng hít thở yếu ớt của cô.

 

“Đừng sợ, không có chuyện gì đâu…

 

em sẽ không chết, anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay lập tức…” Tiêu Thành ôm ngang Hà Băng.

 

Mọi người nhìn Tiêu Thành, cả người anh đã nổi hết gân xanh, nhìn vô cùng sát khí dữ tợn, hiển lộ sự đáng sợ từ trong xương, hai mắt anh đỏ bừng nhìn cô gái cả người đẫm máu. Trong mắt, trong lòng, đều là cô.

 

Tiêu Thành ôm Hà Băng đi ra, bác sĩ chạy tới: “Thả Hà tiểu thư xuống, để tôi nhìn thử.”

 

Tiêu Thành đặt cô gái trong lòng trên băng ca, bác sĩ kiểm tra vết thương một hồi: “Lưỡi dao cách tim chỉ một đoạn nhỏ, Hà tiểu thư còn có thể cứu được, mau mau đến bệnh viện, Hà tiểu thư phải lập tức tiến hành phẫu thuật.”

 

Tiêu Thành nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Hà Băng, tay cô không chút nhiệt độ, anh dùng lực xoa xoa, muốn truyền nhiệt độ của mình lại cho cô: “Băng Băng, tỉnh lại đi… Băng Băng…”

 

Phảng phất nghe được tiếng gọi của người đàn ông, Hà Băng cật lực mở mắt, cô lập tức đụng phải viền mắt đỏ bừng của anh, cô chậm rãi câu môi: “Không sao đâu… Em không sao… em cũng không ngốc, lúc hạ dao… tay em đã trật đi, sẽ không lấy mạng em… Tiêu Thành, em còn chưa muốn chết… em có phải rất thông minh không?”

 

Cô hỏi – em có phải rất thông minh không?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top