Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 2279


CHương 2279:

 

“Anh Minh, mấy năm nay em vẫn không nói cho anh biết, kỳ thực… kỳ thực em thích anh, em vẫn luôn chôn giấu này ở đáy lòng, không sao đâu, anh thích Hà Băng, em thích anh, em cũng không cầu cái gì, tối hôm qua… chỉ cần có tối hôm qua, em có chết cũng không tiếc, em chỉ hy vọng trong lòng anh có thể lưu một chút vị trí cho em.”

 

Nói xong, Lý Kỳ liền xoay người rời đi.

 

Diệp Minh đứng tại chỗ, anh không đuổi theo, không có gì hay để đuổi, bởi vì, anh không còn cách nào phụ trách với Lý Kỳ.

 

Anh không thích Lý Kỳ, nếu vì phụ trách mà cưới Lý Kỳ, đó mới hại đời cô ta.

 

Chu Siêu tìm đến Diệp Minh, anh ta đầy cửa mà vào: “A Minh, Kỳ Kỳ nói cậu đã vượt qua lần nghiện ma túy này rồi, thật tốt quái”

 

Diệp Minh đứng lặng ở bên giường, anh thay quần áo, một thân đồ đen đơn giản, trên đầu đội mũ lưỡi trai, dáng vẻ phải ra khỏi xa đây.

 

“A Minh, cậu muôn ra ngoài, cậu muôn đi đâu?” Chu Siêu nghi ngờ hỏi.

 

Diệp Minh mím môi: “Cậu tới vừa lúc, nói với bọn họ một tiếng, tôi muốn rời đi Vài ngày.”

 

Diệp Minh đi liền.

 

“A Minh!” Chu Siêu nhanh chóng chắn trước mặt Diệp Minh: “A Minh, chẳng lẽ cậu muốn đi tìm Hà Băng!?”

 

Diệp Minh không đáp, thầm đồng ý.

 

Anh muốn đi tìm Hà Băng.

 

Vài ngày trước biết được cô và Đường Ngọc sắp kết hôn anh đã định đi tìm cô, nhưng anh lại phát tác chứng nghiện ma túy, hiện tại anh khỏe rồi, nhất định phải đi tìm Hà Băng.

 

“A Minh, cậu điên rồi, bây giờ cơ thể cậu thế nào cậu không rõ ràng lắm sao, cậu lúc nào cũng có thể lên cơn nghiện, cậu bây giờ đi tìm Hà Băng, là muốn chết ở bên ngoài sao?”

 

“Đừng đi tìm Hà Băng nữa, trễ rồi, hết thảy đã trễ rồi, Hà Băng đã là Đường thái thái, cậu tỉnh lại đi! Nếu như cô ấy thực sự yêu cậu, cũng sẽ không trong thời gian cậu rời đi này gả cho người đàn ông khác nhanh như vậy!”

 

Khuôn mặt tuấn tú Diệp Minh bình tĩnh, khí tức trên người trầm mặc lại lạnh lẽo cứng rắn, anh liếc Chu Siêu, trong môi mỏng tràn ra hai chữ: “Tránh ral”

 

“Tôi không cho! A Minh, Hà Băng đã là phụ nữ có chồng rồi, cậu lại vướng víu không rõ với cô ta tự hủy tương lai mình, cô ta không đáng!”

 

Chu Siêu lời này vừa dứt, bàn tay to Diệp Minh trong nháy mắt vươn qua, níu lấy cổ áo của Chu Siêu, sau đó vung sang bên cạnh.

 

Chu Siêu không đứng vững, bị lực đạo sắc bén mạnh mẽ này hất vào trên vách tường.

 

Lúc này ánh mắt dày đặc không vui của Diệp Minh đánh tới: “Là anh em, về sau đừng để cho tooi từ trong miệng cậu nghe lại lời này, Hà Băng là người phụ nữ của tôi, cô ấy có yêu tôi hay không, cô ây có đáng hay không, cậu có tư cách gì để nói? Tôi không cho phép bất kỳ kẻ nào nói xấu cô ấy, không cho phép bắt luận kẻ nào chửi bới cô ấy!”

 

Chu Siêu giận điên lên, anh ta cảm thấy Diệp Minh đã bị Hà Băng hạ thuốc mê rồi: “A Minh, cậu không thể đi, tuyệt đối không thể đi!”

 

Lúc này Lý Kỳ đi đến, lúc đầu Lý Kỳ muốn lấy lui để tiến, để Diệp Minh đuổi theo mình, cô ta rất thông minh, biết rõ làm sao lợi dụng cảm giác hổ thẹn tâm tội lỗi của một người đàn ông, nhưng cô ả chờ mãi, vẫn không chờ được Diệp Minh tìm mình.
 
Chương 2280


Chương 2280:

 

Hiện tại cô ta vừa vào cửa liền thấy Diệp Minh và Chu Siêu đang cãi nhau, hai người kia là anh em tốt cùng vào sinh ra tử, chưa từng cãi nhau, cô ta kinh ngạc nói: “Anh Minh, anh Siêu, hai người đang cãi nhau gì thế?”

 

Chu Siêu liền nói ngay: “Kỳ Kỳ, em mau khuyên nhủ A Minh đi! Cậu ta vừa khỏe chút đã muốn đi tìm Hà Băng rồi!”

 

Cái gì?

 

Lý Kỳ cứng đò, cô ta không ngờ tới Diệp Minh không đuổi theo mình, ngược lại muốn đi tìm Hà Băng!

 

Anh mới khỏe đã muốn đi tìm Hà Băng!

 

“Anh Minh, anh Siêu cũng là vì tốt cho anh, bây giò anh đi tìm Hà Băng, sẽ chết ở bên ngoài đấy.” Lý Kỳ nói.

 

Diệp Minh không nhìn Lý Kỳ, anh nhìn nơi xa, chậm rãi nói: “Nêu như có thê chết ở bên cạnh cô ấy, vậy cũng được.”

 

Con ngươi Lý Kỳ co rụt lại, khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn Diệp Minh, anh đang nói cái gì?

 

Lúc này Diệp Minh lại nói: “Tôi hối hận rồi.”

 

“Cái gì?” Lý Kỳ hỏi.

 

“Tôi hối hận rồi, ngày đó tôi không nên len lén đi mắt, tôi không nên để lại cô ấy một mình ở nơi đó, cô ấy sẽ không gả cho Đường Ngọc, cho dù gả, cũng không phải cam tâm tình nguyện, nhất định là mẹ của cô ấy và Đường Ngọc ép, tôi biết, tôi biết tất cả.”

 

Lý Kỳ kinh sợ, không biết nên nói cái gì đó.

 

Chu Siêu nhảy ra ngoài: “A Minh, tôi thấy cậu đúng là điên rồi, cậu vì Hà Băng mà nỗi điên rồi.”

 

Thì sao?

 

Diệp Minh nhắc chân, trực tiếp rời đi.

 

“A Minhl”

 

“Anh Minhl”

 

Lý Kỳ và Chu Siêu đồng thời kêu anh, bọn họ rất muốn giữ Diệp Minh lại, thế nhưng Diệp Minh tâm ý đã quyết, bọn họ không biết nên giữ lại bước chân anh thế nào.

 

Lúc này, bước chân của Diệp Minh đột nhiên khựng lại, anh lại phát nghiện rôi.

 

Cơn nghiện này tới quá kịch liệt, khoảng thời gian phát tác nghiện ma túy thời gian càng ngày càng nhiều, Diệp Minh căn bản là không đi ra khỏi nơi đây, càng chưa nói tìm Hà Băng.

 

Mấy ngày nay anh mỗi ngày đều đang cai nghiện, mỗi ngày đều bị thống khổ dẫn vặt.

 

Diệp Minh lập tức liền quỳ một gối xuống xuống dưới, quỳ trên sàn nhà, mi mắt vừa dày vừa nặng như bàn chải rủ xuống, lồng ngực của anh lúc lên lúc xuống kịch liệt thở gấp.

 

Lúc cơn nghiện phát tác thật giống như vô số con trùng bò trong máu anh, anh vươn bàn tay thô ráp cào da thịt trên người, như muôn lây vật gì ra.

 

“Anh Minh!” Lý Kỳ kinh hô lên một tiếng, cô ta cũng biết không ổn: “Snh Minh, anh không thể cào mình nữa, trên người anh vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương múi, sẽ nhiễm trùng, còn như vậy nữa trên người anh sẽ không nơi nào lành lặn nữa, nghiện ma túy còn chưa cai khỏi, anh cũng sẽ bị thối rữa vết thương mà chết!”

 

Lý Kỳ đè xuống bàn tay to của Diệp Minh.

 

Cặp mắt sâu thẳm kia của Diệp Minh cặp kia trở nên đỏ bừng, anh hất Lý Kỳ ra, muốn cào chính mình.
 
Chương 2281


Chương 2281:

 

Thế nhưng lúc này Chu Siêu đúng lúc dùng sợi dây trói lại hai bàn tay to của anh, ngăn cản động tác của anh.

 

“Kỳ Kỳ, A Minh lại phát nghiện rồi, anh nhùn thử rồi, trên người A Minh không có thêm vết thương mới, nói rõ hôm qua A Minh không tự mình hại mình đã gắng gượng qua được, em mau mau nhớ lại, ngày hôm qua đã cho A Minh uống thuốc gì!” Chu Siêu nói.

 

Ngày hôm qua Diệp Minh không cần phải tự mình hại mình, Chu Siêu cột anh vào ghế sau đó vội vã ra ngoài lấy thảo dược, nhưng lúc trở lại Diệp Minh đã khỏe rồi.

 

Trong lúc này đã xảy ra chuyện gì sao?

 

Chu Siêu tràn đầy hy vọng nhìn Lý Kỳ, anh ta cảm thấy Lý Kỳ nhất định là tìm được linh đan diệu dược gì tới cứu Diệp Minh rôi.

 

Lý Kỳ lại hiểu, ngày hôm qua và trước đây cũng không có gì khác, ngoại trừ…

 

Hà Băng, Hà Băng tới.

 

Hà Băng vào phòng, da thịt gần gũi với Diệp Minh, vì vậy Diệp Minh liền gắng gượng qua được.

 

Hà Băng giống như là thuốc của Diệp Minh, có thể giúp anh khắc phục thống khổ mà chứng nghiện ma túy mang tới.

 

Lý Kỳ lại không thể nói chuyện này cho Diệp Minh và Chu Siêu, một khi nói ra, cô ta biết sau này sẽ không có chuyện của cô ta nữa.

 

Cô ta tuyệt đối không thể để mình mắt đi giá trị.

 

“Kỳ Kỳ, tại sao em không nói chuyện, nhanh nói đi!” Chu Siêu thúc giục.

 

DETI S2 Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, có người tới.

 

Chu Siêu nhanh chóng phòng bị ngắng đầu, cửa nơi này vẫn tương đối cũ kỹ, trên cửa có cửa số, dán lên giấy trăng, bên ngoài nhìn không thấy bên trong, thế nhưng bên trong có thể nhìn thấy bóng người bên ngoài.

 

Hiện tại trên cửa số kia xuất hiện một thân thể nhỏ nhắn mềm mại, nhìn hết Sức quen thuộc.

 

Chu Siêu cứng đờ, anh ta nhận ra, là…

 

Hà Băng!

 

Ngày hôm qua Lý Kỳ nói đã gặp Hà Băng, anh ta còn chưa tin, hiện tại anh tận mắt thấy Hà Băng rồi.

 

Là Hà Băng.

 

Hà Băng tới.

 

Chu Siêu lúc này quay đầu nhìn về phía Diệp Minh bên người, chỉ thấy cặp mắt huyết hồng kia của Diệp Minh đã rơi vào trên cửa số, anh nhìn chằm chằm thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại kia.

 

Đăm đăm nhìn lấy.

 

Trong phòng lặng yên không tiếng động, ngay cả Lý Kỳ cũng ngắng đầu nhìn về phía thân ảnh kia, trong nháy mắt cô gái kia tới, thân hình cao lớn của Diệp Minh đột nhiên cứng đờ.

 

Bọn họ đều nhận ra, Diệp Minh khẳng định ngay ánh mất đâu tiên liên nhận ra.

 

Anh biết, Hà Băng tới!

 

Hà Băng đã tới bên cạnh anhl Ngoài cửa, Hà Băng đứng lặng, sau đó cô giơ tay lên, lòng bàn tay mềm mại rơi vào trên khung giấy cửa sổ.
 
Chương 2282


Chương 2282:

 

Cô không lập tức gõ cửa, thế nhưng năm ngón tay mềm mại của cô vuốt nhè nhẹ trên cửa sổ, giống như cô gái đáng yêu vuốt ve người yêu mình.

 

Diệp Minh khẽ di chuyền.

 

Chu Siêu nhanh chóng đè cánh tay Diệp Minh xuông, läc đâu.

 

Chuyến này ở Miêu Cương vô cùng nguy hiểm, Diệp Minh còn chưa khôi phục thân phận thật của mình, thân phận của anh một khi lộ ra ánh sáng, sẽ bị truy sát, sau này sẽ là một con đường máu.

 

Huyết Đồng đã giải quyết rất nhiều đại lão quốc tế, anh giống như là một cây đinh* khiến người ta thấp thỏm lo âu, tất cả mọi người đều muốn vạch mặt nạ anh xuống, nhồ tận gốc anh.

 

*Cây định ở đây có hai tầng nghĩa lóng, một là sự việc khó giải quyết, hai là người nằm vùng, cả hai đều có ý nghĩa trong trường hợp của DM, nên mình xin giữ nguyên.

 

Ở trong lòng Chu Siêu, Hà Băng thủy chung là người ngoài.

 

Diệp Minh mặt không chút thay đổi, anh vẫn đứng lên, nhấc đôi chân dài đi tới cạnh cửa.

 

Anh ung dung trở tay một cái đã tránh khỏi dây thừng buộc chặt mình, anh chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay to ngăn cách cánh cửa số sờ lên bàn tay nhỏ bé của cô.

 

Rõ ràng không sờ được, nhưng anh như đã sờ đến.

 

Một cánh cửa, ngăn cách hai thế giới.

 

Thế nhưng trái tim cô, đang ở bên tay anh, có thể chạm tay đến.

 

Cô đên!

 

Cô vậy mà đến rồi!

 

Diệp Minh cho tới bây giờ chưa từng nghĩ cô sẽ đến Miêu Cương, cô lại tìm được anh nhanh như vậy, không phải cô đã kết hôn rồi ư, Dương Kim Đậu tuy cường thế, nhưng tuyệt đối là một người mẹ tốt, cô bỏ lại mẹ mình rồi ư2 Trong tâm Diệp Minh có rất nhiều nghi vấn, anh hận không thể ngay bây giờ mở rộng cửa, dùng sức kéo cô vào trong ngực mình.

 

Anh rất nhớ cô.

 

Anh thật sự muốn ôm cô một cái.

 

Ngoài cửa, Hà Băng thu ngón tay vê, gõ cửa phòng: “Tiêu Thành, là em.”

 

Diệp Minh ở bên trong, yết hầu nhô ra trên dưới cuộn, anh khẽ nhằm mắt, sau đó lên tiếng: “Hà Băng, sao em lại tới đây?”

 

Hà Băng nghe được thanh âm anh, khàn khàn, từ tính, thế nhưng, thờ ơ dị thường.

 

Anh hình như không vui khi cô đến.

 

Hà Băng là một người tâm tư rất bén nhạy, cô liền chau hàng mày thanh tú: “Lễ nào em tới Miêu Cương du lịch à, em đương nhiên là tới tìm anh, ngày đó em vào phòng phẫu thuật anh còn hứa với em, chỉ cân em mở mắt ra người đầu tiên thấy sẽ là anh, thế nhưng em không thấy được anh, cho nên, em chỉ có thể tự mình đến tìm anh.”

 

“Tiêu Thành,” Hà Băng nhẹ nhàng gọi tên anh: “Em vẫn luôn tìm anh, em rất nhớ anh.”

 

Cô nói — Tiêu Thành, em rất nhớ anh.

 

Mấy ngày này ở thời điểm cai nghiện không gì sánh được khó chịu, Diệp Minh thường suy nghĩ đoạn thời gian thuộc về Tiêu Thành và Tô Tiểu Đường, đó đều không phải là tên thật của bọn họ, về sau cũng sẽ bị mọi người từ từ quên lãng, nhưng lại là thời gian phồn hoa như gắm nhất mà bọn họ giao phó tình yêu cho nhau, là ký ức độc nhất vô nhị chỉ thuộc về hai người bọn họ.
 
Chương 2283


Chương 2283:

 

Diệp Minh lúc đâu chỉ là muôn nghe một chút thanh âm của cô, thế nhưng anh cũng không khắc chế nổi nữa, trực tiếp vươn tay kéo cửa phòng ra.

 

Cửa phòng mở ra, bốn mắt nhìn nhau.

 

Diệp Minh đã rất lâu không nhìn thấy Hà Băng rồi, đều là thấy ở trong mơ, ngày hôm nay Hà Băng mặc chiếc áo thun tay dài trắng, mái tóc đen thanh thuần tán lạc trên đầu vai, trên gương mặt trứng ngỗng lớn chừng bàn tay chưa thoa phấn tô son, trong trẻo nhưng tuyệt lệ, đôi mắt tỏa sáng chói lọi, sinh sinh động động một mỹ nhân.

 

Diệp Minh đã cảm thấy mấy ngày nay cô lại đẹp hơn một chút, cô gái chỉ mới 21 tuổi, mỗi một ngày vẫn còn đang nở rộ, không giống anh, 35 tuổi, tối tăm mà tang thương.

 

Diệp Minh liều mạng khắc chế tơ vương trong lòng, ép buộc mình thờ ơ, anh nhìn Hà Băng: “Em tìm đến tôi chỉ để nói những lời này?”

 

Hà Băng thấy anh đã muốn vọt vào trong ngực anh, tâm tình với nhau, thế nhưng anh xa lánh và thờ ơ trực tiếp đổ lên cô một chậu nước lạnh, cô lại thấy được trong phòng Chu Siêu và Lý Kỳ, hai người kia một người là anh em vào sinh ra tử của anh, một kẻ là tiểu thanh mai của anh, Hà Băng có thể mẫn cảm cảm giác được hai người kia bài xích cô, giống như cô là một người lạ xông Vào, xông vào cảnh giới của bọn họ.

 

Hà Băng chau mày nói: “Tiêu Thành, anh làm sao vậy, em có lời muốn nói với anh, em có thể để cho những người khác đi ra ngoài trước không?”

 

Diệp Minh nghiện ma túy đã phát tác, hai cái tay xuôi ở bên người siết thành quyền thật chặt, anh chịu đựng thân thể đau đớn không để mình lộ ra bất kỳ bất thường nào, anh không muốn để cô nhìn thấy anh bắt kham chật vật: “Bọn họ không phải người ngoài, em có chuyện cứ nói thẳng đi.”

 

Anh lạnh lùng từ chối.

 

Hà Băng có chút thất vọng, cô muốn cùng anh nói đều là chuyện riêng, hiện tại người ngoài ở đó, cô nói kiểu gì?

 

“Tiêu Thành, anh làm sao vậy, mấy ngày này không gặp, em cảm giác anh đã thay đổi thái độ với em rồi, trong lúc này có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

 

“Em cảm thây giữa những người yêu nhau điều cơ bản nhất chính là thẳng thắn thành khẩn và tín nhiệm, nếu như anh gặp chuyện gì, em hy vọng ngươi có thể chân thành nói cho em biết.”

 

Lý Kỳ lo lắng nhìn Diệp Minh, cô ta rất sợ Diệp Minh nói chuyện tối hôm qua ra, như vậy thì lộ mắt.

 

Song, cô ta biết Diệp Minh có giáo dưỡng rất tốt, cho dù anh không định phụ trách với cô ta, cũng sẽ không ở trước mặt Hà Băng nói chuyện anh và cô ta từng ngủ với nhau cho Hà Băng nghe, đây là phẩm hạnh của một người đàn ông.

 

Quả nhiên, Diệp Minh không nói gì, anh chỉ là nhâp môi mỏng một cái: “Không có chuyện gì cả.”

 

“Thực sự?” Hà Băng nghi ngờ.

 

Ánh mắt thông minh sáng suốt của cô gái vào trên người anh, Diệp Minh đã cảm thấy không chống nổi, cô lúc nào cũng có thể phát hiện ra gì đó, nhưng, anh không muốn để cho cô biết, anh, khó có thể mở miệng.

 

Hoặc là, anh hy vọng ở trong lòng cô giữ lại lại một phần tốt đẹp.

 

“Được rồi, Hà Băng, em đến tột cùng muốn nói gì, trước đây tôi cảm thấy cho em rất có cá tính, em rất hấp dẫn, nhưng là bây giờ tôi phát hiện em thay đổi rồi, em trở nên bình thường, thích dây dưa, còn nghi thần nghi quỷ, em như thê không thú vị!” Diệp Minh khâu thị tâm phi nói.

 

Cái gì?

 

Hà Băng cứng đờ tại chỗ, anh chính là như vậy nhìn cô?

 

“Hà Băng, em có phải đang trách tôi không ở trong bệnh viện cùng em hay không, tôi có nhiệm vụ, cái này ngay từ đầu em cũng đã biết, về sau không chỉ lúc em ngã bệnh tôi không thể ở cùng em, đoán chừng lúc em sinh con tôi cũng không thể ở cùng, ngay từ đầu em luôn miệng nói sẽ thông cảm cho tôi, sẽ không trở thành gánh nặng của tôi, nhưng bây giờ em bắt đầu trói cột tôi, em khiến tôi thấy rất phiền!”
 
Chương 2284


Chương 2284:

 

Hà Băng trắng nhợt mặt, cô lắc đầu nói: “Em không có… em chỉ là lo lăng cho anh thôi…”

 

“Lo lắng? Lại là lo lắng? Em biết rõ thân phận tôi đặc thù, ai cho em tới Miêu Cương tìm tôi, em biết không biết loại người như em lo lắng sẽ bại lộ thân phận của tôi, mang đến cho tôi nguy hiểm trí mạng. Hà Băng, tôi căn bản không cần em lo lắng, em đừng lại trở thành gánh nặng của tôi, nếu như em thực sự vì tốt cho tôi, hiện tại đi về đi!

 

Tôi có rất nhiều chuyện muốn làm, không có thời gian lãng phí trên người của em nữal”

 

Từng câu chữ thờ ơ lạnh lùng cùng cực ấy giống như mưa đá nhau đập vào trên mặt Hà Băng, trước đây cho tới bây giờ cô chưa từng thấy uất ức, hiện tại cảm giác ấy như xoay vần đất trời cuôn đền.

 

Mấy ngày nay anh không nói tiếng nào đã rời đi, cô một mình đợi ở đó, một mình đối mặt với tất cả.

 

Đêm qua anh làm cô một thân tổn thương đi ra, bất luận kẻ nào nhìn đều sẽ cho là anh ngược đãi cô, cô sau khi trở về chính len lén thoa thuốc mỡ cho mình, còn có vài vết thương riêng tư đau nhức cô cả đêm.

 

Ngày hôm sau cô giương mắt tới tìm anh, lại đổi lấy những câu chữ bạc tình này của anh?

 

Anh cảm thấy cô rất phiền?

 

Anh cảm thấy cô là một trói buộc?

 

Anh không muốn lãng phí thời gian trên người cô nữa?

 

Nơi đây không phải chỉ có hai người bọn họ, còn có Chu Siêu và Lý Kỳ, chiến hữu và người thân của anh, anh lại bức cô đến cảnh mắt mặt như vậy?

 

Viền mắt trắng nõn của Hà Băng đột nhiên liền đỏ.

 

Trái tim Diệp Minh đột nhiên đau nhức, anh cảm thấy không cách nào để hít thở, càng là cô gái kiên cường dũng cảm, cô tan vỡ càng là trong nháy mắt, anh biêt mình đã triệt đê tôn thương trái tim cô.

 

E rằng, rất nhanh cô cũng sẽ không thích anh nữa.

 

Như vậy, cũng tốt, anh không đáng.

 

Anh và Lý Kỳ… không còn cách nào xoay chuyển, anh sẽ không tha thứ chính mình.

 

Anh lại nghiện ma túy, hy vọng còn sống đều rất xa vời.

 

Cô còn trẻ, tuổi tác mơn mởn, không cần phải lãng phí cảnh xuân tươi đẹp ở trên người anh.

 

Diệp Minh nhẫn tâm: “Hà Băng, tôi không muốn thấy em nữa, nếu như không muôn gây phiên toái cho tôi, vậy lập tức rời khỏi nơi này đi về nhà đi!”

 

Nói xong, Diệp Minh liền quay lưng lại, không nhìn cô nữa.

 

Anh không thể nhìn cô nữa, bởi vì anh sợ mình sẽ mềm lòng, anh sợ mình một giây kế tiếp sẽ không khống chế được ôm cô vào ngực.

 

Rất nhanh, thân hình cao lớn của anh đột nhiên cứng đò, bởi vì bàn tay nhỏ bé từ phía sau duỗi tới, trực tiếp ôm lấy vòng hông to lớn của anh, Hà Băng từ phía sau ôm chặt lấy anh.

 

“Đây là lần thứ hai.” Cô nhẹ giọng nói.

 

Cái gì?

 

“Đây là lân thứ hai, anh nói không cân em nữa, lần đầu tiên là ba năm trước, anh cũng nhẫn tâm đầy em ra như vậy.”

 

“Tiêu Thành, lần này em cũng có thể tha thứ cho anh, em biết gánh nặng của anh rất nhiều, anh nói ranhững lời này tất nhiên có lý do và suy tính của anh, thế nhưng, sự bất quá tam, nếu như còn có lần tiếp theo nữa, anh lại nói không cần em, vậy em sẽ đi thật.”
 
Chương 2285


Chương 2285:

 

Trái tim Diệp Minh lúc này vừa đau vừa mềm, anh đã nói như vậy, lại không đuổi cô đi được.

 

Anh biết cô nói thật, nếu như có lần thứ ba nữa, cô sẽ không cần anh nữa.

 

Dù cho lúc đó cô còn yêu sâu đậm, cô sẽ đích thân câm dao hung hăng khoét anh khỏi lòng cô.

 

Diệp Minh chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay to liền rơi vào trên tay cô, da thịt cô rất trơn mịn, anh cầm tay cô vào lòng bàn tay của mình.

 

Nhắm mắt một cái lúc mở ra lại, anh vô tình lấy tay cô ra: “Hà Băng, em không phải muốn nghe đáp án của tôi sao, tôi hiện tại có thể trả lời em.”

 

Cô hỏi, anh có thích cô hay không?

 

Hiện tại, anh có thể cho cô đáp án.

 

“Đừng nói!” Hà Băng lập tức từ chối: “Em hiện tại không muốn nghe!”

 

“Hà Băng, tôi thích em.” Diệp Minh đột nhiên nói.

 

Hàng mi Hà Băng run lên, khóe môi cong lên: “Thật ư?”

 

“Song, từ khi em yêu tôi sau đó, tôi liền phát hiện mình không phải thích em đến là như vậy nữa rồi, em không thú vị lại dính người như thế khiến tôi không còn hứng thú nữa.” Diệp Minh lại bỏ thêm một câu như vậy.

 

Trái tim Hà Băng trực tiếp chìm đến đáy cốc, lúc này tay cô cũng bị Diệp Minh gỡ ra, anh vô tình đầy cô ra.

 

Khuôn mặt trứng ngông của Hà Băng trắng bệch, trắng không còn chút huyết sắc nào, cô nhìn Diệp Minh, hốc mắt đỏ bừng nói: “Anh bây giờ mới nói cái này, vậy sao lần trước chúng ta ngủ với nhau anh lại không nói?”

 

“Tiêu Thành, tôi ghét anhI”

 

Nói xong, Hà Băng trực tiếp rời đi.

 

Hà Băng đi rồi.

 

Lý Kỳ thở dài thật sâu một hơi, cô ta đi lên trước, vươn tay đỡ Diệp Minh: “Anh Minh, anh…”

 

Diệp Minh tránh cô ta đụng vào, còn từ trong môi mỏng tràn ra ba chữ: “Đừng đụng tôi!”

 

Tay Lý Kỳ cứng lại ở giữa không trung.

 

*“A Minh.” Chu Siêu tiến lên.

 

“Mấy người đi ra ngoài hết đi, tôi muốn ở một mình.” Diệp Minh đuổi Chu Siêu và Lý Kỳ ra ngoài.

 

Hà Băng trở về phòng mình, lúc này Cố Dạ Cần cùng Diệp Linh đúng lúc tới.

 

“Băng Băng, em làm sao vậy, sao sắc mặt kém như vậy, có phải tối hôm qua ngủ không ngon hay không?” Diệp Linh quan tâm hỏi.

 

Hà Băng lắc đầu: “Không sao ạ, Linh Linh, em tìm được anh chị rôi.”

 

“Thật ư? Băng Băng, anh chị bây giờ đang ở đâu?” Diệp Linh mừng rỡ, cô thực sự không nghĩ tới Hà Băng nhanh như vậy đã tìm được anh cô rồi.

 

“Anh chị bây giờ đang ở khu Đông Sương, chị có thể đi nhìn anh ấy.”

 

“Thật tốt quá, Băng Băng, chúng ta cùng đi gặp anh chị thôi!” Diệp Linh kéo lại tay Hà Băng.
 
Chương 2286


Chương 2286:

 

Thế nhưng Hà Băng không đi.

 

“Băng Băng, em làm sao vậy, em có phải đã… cãi nhau với anh chị không?”

 

Hà Băng không trả lời câu hỏi này: “Chị Linh Linh, chị Hạ lúc nào sẽ đến ạ?”

 

“Ngày mai sẽ đến.”

 

“Vậy ngày mai em sẽ rời khỏi nơi này.”

 

Nói xong, Hà Băng vào phòng mình.

 

Diệp Linh càng thêm nghỉ ngờ, cô nhìn về phía Cố Dạ Cẩn: “Chồng à, Băng Băng đây là thế nào?”

 

Cố Dạ Cần hai tay đút trong túi quần, nhún vai: “Đi hỏi anh em một chút sẽ biết.”

 

“Buồn cười, nhất định là anh em làm Băng Băng giận rồi! Băng Băng là cô gái tốt biết bao, anh em thực sự là đang ở trong phúc không biết phúc, em sẽ đi tìm anh ấy ngay bây giờ!” Diệp Linh khí thế hung hăng đi tìm Diệp Minh tính sổ.

 

Diệp Linh tìm đến trước của phòng Diệp Minh, cô gõ cửa phòng: “Anh, là em, mở cửal”

 

Diệp Minh một mực trong phòng, anh đang lên cơn nghiện, đầu còn có chút váng, nhiệt độ cơ thể tăng lên, như đã sốt rồi.

 

Nghe được giọng của em gái, anh cũng không có mở cửa, chỉ cau mày nói: “Linh Linh, sao em cũng tới đây rồi, đừng quậy nữa, lập tức rời khỏi nơi này trở về đi!”

 

“Anh, chúng em là lo lắng anh nên mới tới nơi này, em hỏi anh, anh có phải đã chọc giận Băng Băng rôi không?” Diệp Linh tức giận nói.

 

Nghe được tên Hà Băng, Diệp Minh cảm giác trái tim của mình bị hung hăng vồ một cái: “Cô ấy, có ổn không?”

 

“Không ổn! Anh, anh có biết trong khoảng thời gian anh không ở đây, Băng Băng đã trải qua cái gì không, mẹ em ấy buộc em ấy gả cho Đường Ngọc, hai nhà Đường Dương gạt em ấy chuẩn bị hôn lễ xong xuôi hết rồi, thế nhưng ngày đại hôn, Băng Băng đào hôn, em ấy chạy tới nơi này tìm anh!”

 

Cái gì?

 

Diệp Minh cứng lại, cô đào hôn sao?

 

rang 7 Vừa rồi anh muốn hỏi một câu về chuyện của cô và Đường Ngọc bao nhiêu, nhưng anh không dám hỏi, anh chỉ có thể quyết tuyệt tình làm bộ phiền chán cô, đẩy cô ra, anh không biết cô đã đào hôn.

 

Nói như vậy, cô chưa gả cho Đường Ngọc!

 

“Anh, em là em anh, em biết anh không phải tên khốn, anh chắc chắn thích Băng Băng, thế nhưng nỗi băn khoăn của anh quá nhiều, hơn nữa thân phận và cơ thể hiện tại của anh, anh hoàn toàn có lý do cố tình gây sự đẩy Băng Băng ra. Nhưng anh à, anh biết phụ nữ chúng em ghét nhât cái gì không, đó chính là bọ anh tự cho mình đúng, cho là làm vậy tốt với bọn eml”

 

“Tính của Băng Băng anh còn không rõ sao, lần đào hôn này đã huyên náo xôn xao dư luận, em ấy là bỏ qua tất cả đi đến Miêu Cương xa xôi tìm anh, em ấy có thể dốc đi hết tất cả yêu một người, cô ấy so với bất luận kẻ nào chúng ta đều dũng cảm hơn rất nhiều.”

 

“Băng Băng chưa bao giò sợ theo anh chịu khổ, bao nhiêu gian nan và nguy hiểm em ấy cũng không sợ, em ấy sợ cái gì, chỉ là sợ trái tim của anh.”

 

“Trái tim của anh luôn đong đưa không kiên định nhữ thế, ba năm trước anh đã đẩy em ấy ra, hiện tại anh lần nữa đầy em ấy ra, đợi đến khi em ấy góp đủ thất vọng rôi, em ây liên đi thật.”

 

“Anh, em cũng mặc anh, tùy anh thế nào đấy! Ngày mai Quán Quán sẽ chạy tới nơi này, Băng Băng nói, ngày mai đợi Quán Quán tới sẽ rời đi.”

 

Nói xong, Diệp Linh cũng đi.

 

Bên tai Diệp Minh thanh tịnh, thế nhưng lời Diệp Linh nói không ngừng vang vọng, anh không biết Hà Băng đào hôn cần bao nhiêu dũng khí, cô cho anh vẫn là toàn bộ của cô.
 
Chương 2287


Chương 2287:

 

So sánh đi, anh băn khoăn quá nhiều, vừa yêu vừa sợ, yêu anh, cô nhất định mệt chết nhỉ.

 

Diệp Minh tự giễu câu môi mỏng, một giây kế tiếp ánh mắt anh tối sầm, đường đường là người đàn ông 1m9 “ầm” một tiếng trực tiếp ngã xuống.

 

Anh bắt tỉnh.

 

Vết thương trên người Diệp Minh gây ra sốt cao không lùi, Lý Kỳ đo nhiệt độ cơ thể, đã sốt tận 42 độ.

 

Còn sốt như vậy nữa, sợ là sẽ sốt đến hồ đồ mắt.

 

Chu Siêu cũng canh ở trước giường, anh ta vươn tay sờ trán người đàn ông trên giường, trán nóng rực như lửa.

 

“Kỳ Kỳ, em mau lấy chút thuốc hạ sốt qua đây, anh làm một thùng gỗ, đổ chút nước lạnh vào, vật lý giảm nhiệt cho A Minh.” Chu Siêu nói.

 

“Dạ.”

 

Chu Siêu và Lý Kỳ cùng đi đi ra ngoài.

 

Trong phòng không ai, Diệp Minh một mình nằm ở trên giường, môi anh rất khô, đã tróc đi một lớp da, sốt cao khiến anh không ngừng nằm mơ — Khát.

 

Khát quá.

 

Lúc này bên tai vang lên một tiếng nói thanh lệ: “Tiêu Thành, anh khát sao?

 

Có muốn uống nước không?”

 

Hàng mi run lên một cái, anh mở mắt ra, khuôn mặt nhỏ tuyệt Lệ của Hà Băng xuất hiện trong tầm mắt anh.

 

Hà Băng tới.

 

Anh nhìn cô, không nói gì.

 

Hà Băng hạ thấp thân thể nhỏ mềm xuống, từng chút đến gần anh, hương sữa nhàn nhạt trên người cô gái xâm nhập vào cảm quan của anh.

 

Khát.

 

Càng ngày càng khát.

 

Yết hầu anh khẽ cuộn.

 

Lúc này trên đôi môi mỏng khô khốc mềm nhũn, hai tay cô gái ghé vào trên lồng ngực to lớn của anh, hôn anh.

 

Đôi mặt phân rõ trăng đen đâm nước nhìn anh: “Tiêu Thành, có muốn hết khát không?”

 

Anh lúc này vươn bàn tay xuyên vào mái tóc bên quai hàm cô, giữ lại gáy cô, hôn lên cô.

 

Lật cả người, đặt cô ở dưới thân thể mình, anh hung hăng hôn cô, khiến cô không thở được.

 

Anh giống như là một con cá sắp chết khô, đột nhiên gặp được dòng nước suối ngọt ngào, anh dùng sức nuốt lấy nước suối thanh ngọt.

 

Đột nhiên, cô gái liền đẩy anh ra, lạnh lùng nói: “Tiêu Thành, không phải anh không có hứng thú với tôi sao, hiện tại anh đang làm cái gì, tự vả mặt mình?”

 

Anh cứng đờ.
 
Chương 2288


CHương 2288: Vì bị chặn nên nay nhóm phải chuyển qua web mới truyen3.one nhé!

 

Lúc này hình ảnh vừa chuyển, dưới người anh trống không, bên giường đứng hai người, một đôi thiếu nam thiếu nữ, vô cùng đẹp đôi.

 

Đường Ngọc ôm Hà Băng, từ trên cao nhìn xuống anh: “Tiêu Thành, đối đãi với con gái đừng thô lỗ như thế, càng là cô gái tốt càng phải dịu dàng đối đãi, người đàn ông không hiểu phong tình như anh căn bản không xứng với Băng Băng. Lúc đầu Băng Băng rất thích anh, thê nhưng đáng tiệc, chính anh đẩy cô ấy ra, vậy bây giờ tôi sẽ không khách khí, Băng Băng là của tôi.”

 

Nói rồi Đường Ngọc từ từ cúi đầu, hôn lên Hà Băng trong ngực.

 

Không!

 

Không muốn!

 

Diệp Minh trên giường đột nhiên mở mắt ra.

 

Nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, Diệp Minh từng ngụm từng ngụm thở dốc, lồng ngực to lớn phập phông, trong tròng mắt đỏ tươi, bàn tay xuôi ở bên người còn lôi thành quyền thật chặt, lôi ra một tay đầy mồ hôi.

 

Chậm rãi buông lỏng bàn tay ra, anh duỗi lưỡi liếm đôi môi mỏng khô ráo, sau đó chậm rãi ngồi dậy.

 

Khát quá, muốn uống nước.

 

Anh đứng dậy xuống giường, đứng bên bàn rót cho mình một ly nước.

Cả nhà tải ứng dụng truyện Hola về đọc nhé! Nhóm sẽ lên ở ứng dụng!

Trong bàn tay cầm cái ly, anh đột nhiên nghĩ tới nụ hôn trong mộng kia …

 

Tư vị kia.

 

Anh lại mơ tới cô, lại là một hồi mộng Xuân.

 

Ừ, anh nhớ cô rồi.

 

Diệp Minh đưa ly tới bên môi, muốn uông nước, thê nhưng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vui sướng của người làm: “Đi thôi, chúng ta mau mau đi xem, đêm nay có vũ hội mặt nạ đó, nam nữ cầm mặt nạ giống nhau có thể nhảy cùng nhau một bản đó.”

 

Vũ hội mặt nạ?

 

Diệp Minh buông ly xuống, cô cũng sẽ đi sao?

 

Anh sốt cao còn chưa lui, thân thể không khỏe, nhưng anh vẫn là nhấc đôi chân dài, mở cửa phòng.

 

Bên kia, Diệp Linh mạnh mẽ kéo Hà Băng ra khỏi cửa phòng: “Băng Băng, chúng ta mau mau đi thôi, nghe nói vũ hội mặt nạ lần này rất náo nhiệt, em đừng ở trong phòng buồn bực mãi nữa, chúng ta đi ra ngoài chơi một chút đi!”

 

Hà Băng từ chối: “Em không muốn đi.”

 

Diệp linh có tính toán riêng của mình, cô tuy rất tức giận, thế nhưng cũng không thể mặc kệ anh trai được! Thần trợ công cô nhất định phải làm, nên vừa rồi cô mua được người làm cố ý ở ngoài cửa phòng Diệp Minh nói chuyện vũ hội mặt nạ, hiện tại cô lại tự mình đến kéo Hà Băng đi, cô muốn tạo cơ hội.

 

“Ai nha Băng Băng, em coi như theo chị đi chơi đi, chúng ta đi nhanh một chút.”

 

Diệp Linh không nói lời nào lôi Hà Băng đi.

 

Diệp Minh đi tới vũ hội mặt nạ, nhưng anh không đi vào, mà đứng ở một góc tối hẻo lánh không người.

 

Anh không thể lộ diện, không tham gia vũ hội, e rằng anh càng chớ nên qua đây.

 

Từ lúc nào trở nên mất khống chế như thế, nếu như anh luôn không tỉnh táo nhiều năm như vậy, chỉ sợ anh đã chết đến mấy trăm lần rồi.
 
Chương 2289


Chương 2289:

 

Thế nhưng, vết thương trong áo sơ mi anh đã bị nhiễm trùng, hơn nữa cơn nghiện trong người, anh cũng làm bằng xương thịt, nói không chừng không chống nổi tới ngày mai.

 

Anh chỉ muôn đên xem một chút.

 

Trong đại sảnh đều là trai gái mang mặt nạ cả lả lướt, rất nhanh anh ở bên trong thấy được Hà Băng.

 

Anh một tay đút trong túi quần, cặp mắt sâu thẳm dán thật chặt vào đạo thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại kia.

 

Thiếu nữ 21 tuổi đứng lặng dưới ngọn đèn sáng chói giữa đại sảnh, tỏa sáng tốt đẹp khiến người ta lóa mắt.

 

Cô đứng nghiêng người, rủ mắt đang chọn mặt nạ.

 

Diệp Minh nhìn nửa gò má nghiêng của cô, da thịt trắng mịn tựa như mỡ dê tỏa ra ánh sáng như minh châu, cô cụp mắt xuống, hàng mi nhỏ dài như cánh ve an tĩnh tuyệt đẹp rũ xuống, chọc cho mấy người đàn ông trong đại sảnh cứ mãi liếc trộm cô.

 

Diệp Minh nhìn cô, lén lút nơi không người, ánh mắt kia từ trên xuống dưới quan sát một lần vóc người cô, đã là người đàn ông 35 tuổi, anh nghĩ cái gì cũng không che giấu, anh đã lâu chưa chạm vào cô rồi.

 

Tối hôm qua anh ở trong mơ rõ ràng đã mơ thấy cô, anh còn không nắm được quyền chủ động, bị Lý Kỳ kín đáo cười nhạo một phen anh “không được”.

 

Diệp Minh nhanh chóng không nghĩ tới mấy chuyện này nữa, cô đang chọn mặt nạ, rất nhanh cô đã chọn trúng mặt nạ hình hùng ưng.

 

Hùng ưng.

 

Diệp Minh nhìn cô dùng lòng bàn tay mêm mại nhẹ nhàng xoa con hùng ưng kia, cô đang nhớ đến anh sao?

 

Anh là Huyết Ưng truyền kỳ, thế nhưng cô hình như không biết đó là anh, cô yêu thích mặt nạ hùng ưng đại khái cũng là một loại thần giao cách cảm, anh và cô mặc kệ thân xác hay là tâm tư đều phù hợp như vậy.

 

Trái tim Diệp Minh mềm mại rối tinh rối mù, cô gái ngốc của anh, Diệp Linh nói cô ngày mai đợi Hạ Tịch Quán tới liền sẽ đi, vì sao cô không lập tức đi, mà phải đợi Hạ Tịch Quán tới?

 

Cô vẫn là không an tâm về anh.

 

“Cố thái thái, Hà tiểu thư, chào hai vị.”

 

Lúc này trại chủ đã đi tới.

 

Diệp Linh kéo Hà Băng quay đâu, chỉ thấy trại chủ dẫn con trai Lộ Tư của mình cũng theo qua đây, lúc này ánh mắt Lộ Tư đang rơi vào trên người Hà Băng, hai mắt sáng lên.

 

“Trại chủ, Lộ Tư thiếu gia, chào.” Diệp Linh chào hỏi một tiếng.

 

“Hà tiểu thư, cô chọn là mặt nạ hùng ưng sao, vậy thật trùng hợp, tôi cũng chọn mặt nạ hùng ưng.” Lộ Tư nhìn Hà Băng cười nói.

 

Hà Băng nhìn thoáng qua mặt nạ trong tay Lộ Tư, quả nhiên là giống như đúc cô chọn.

 

Vừa rồi lúc cô đi tới liếc mắt một liền thấy trúng cái mặt nạ hùng ưng này, cô cảm thây chim ưng một mình bay lượn bầu trời rất giống người đàn ông Tiêu Thành kia, nên cô chọn cái này.

 

Lộ Tư nhìn Hà Băng, quả là “đất mưa Giang Nam dưỡng ra mỹ nữ đẹp nhất”, hắn gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng chưa từng thấy qua người đẹp như Hà Băng.

 

Khí chất trên người Hà Băng hấp dẫn hơn người, thanh lệ thong dong, vừa rồi lúc cầm mặt nạ còn mang theo nhàn nhạt ưu sầu, khiến người ta hận không thể kéo cô vào trong lòng che chở.

 

“Hà tiểu thư, tôi có thể mời cô nhảy một bản không?” Lộ Tư đi tới trước mặt Hà Băng, thân sĩ cúi người xuống, đưa tay ra.

 

cảm thây chim ưng một mình bay lượn bầu trời rất giống người đàn ông Tiêu Thành kia, nên cô chọn cái này.
 
Chương 2290


Chương 2290:

 

Lộ Tư nhìn Hà Băng, quả là “đất mưa Giang Nam dưỡng ra mỹ nữ đẹp nhất”, hắn gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng chưa từng thấy qua người đẹp như Hà Băng.

 

Khí chất trên người Hà Băng hấp dẫn hơn người, thanh lệ thong dong, vừa rồi lúc cầm mặt nạ còn mang theo nhàn nhạt ưu sầu, khiến người ta hận không thể kéo cô vào trong lòng che chở.

 

“Hà tiểu thư, tôi có thể mời cô nhảy một bản không?” Lộ Tư đi tới trước mặt Hà Băng, thân sĩ cúi người xuống, đưa tay ra.

 

Nơi đây đã hâp dân ánh mặt mọi người, tất cả mọi người đều ồn ào — “Đồng ý! Đồng ý đi! Mau trả lời đi!”

 

“Khiêu vũ! Khiêu vũ! Mau mau khiêu vũi”

 

Trong góc Diệp Minh nhìn một màn này, Lộ Tư anh tuấn đẹp trai, Hà Băng duyên dáng yêu kiều, hai người được mọi người vây quanh ồn ào, rất có mùi Vị yêu đương.

 

Anh biết cô rất được hoan nghênh, cho dù không có Đường Ngọc cũng sẽ có Đường Ngọc số 1, Đường Ngọc số 2 xuất hiện, những người đàn ông này đều sẽ mê muội vì cô.

 

Lúc này người làm bên người đang bàn tán “Oa, Lộ Tư thiếu gia của chúng ta cùng vị kia đẹp như tiên đồng ngọc nữ ấy, quả xứng đôi.”

 

“Vũ hội mặt nạ hôm nay trại chủ chúng ta vì Lộ Tư thiếu gia mà chuẩn bị, muốn chọn cho Lộ Tư thiếu gia một vị Thiếu phu nhân, xem ra Hà tiểu thư rất có thể trở thành Thiếu phu nhân chúng ta.”

 

“Cô xem ánh mắt Lộ Tư thiếu gia nhìn Hà tiểu thư kìa, đó là ánh mắt rơi vào bề tình đó.”

 

Diệp Minh đỏ bừng hai mắt, gân xanh trên trán mơ hồ nổi lên, lúc này anh rất muốn xông ra, kéo cô tới bên cạnh mình, hướng toàn thê giới tuyên bô chủ quyền của mình.

 

Anh muốn biến cô thành vật riêng của mình, không cho bất kỳ thằng đàn ông nào mơ ước tới cô.

 

Thậm chí, anh còn muốn giấu cô đi, không cho đám đàn ông kia thấy được sắc đẹp cô.

 

Cô chỉ có thể là của anhI Nhưng…

 

Diệp Minh chậm rãi nhếch cánh môi mỏng lạnh khô khốc, anh tự giễu cười nhẹ một tiếng, đột nhiên không biết bản thân đến tột cùng muốn làm cái gì.

 

Rõ ràng đã từ chối cô, nhưng vẫn không thể chịu đựng cô thuộc về người khác, muôn cô, điên cuông muôn cô.

 

Diệp Minh nhắm mắt lại, sau đó xoay người rời đi.

 

Trong vũ hội.

 

Diệp Linh thầm nghĩ không xong rồi, cô mang Hà Băng tới là tạo cơ hội cho anh mình, chứ không phải cho vị Lộ Tư thiếu gia này, hiện tại rất rõ ràng, vị Lộ Tư thiếu gia này coi trọng Hà Băng rồi.

 

Diệp Linh đã thấy Diệp Minh đứng trong góc tối, Diệp Minh tới rồi!

 

Diệp Linh sốt ruột vô cùng — anh anh mau mau qua đây đi, có người đoạt vợ với anh rồi!

 

Một giây kê tiêp, Diệp Linh chỉ thây Diệp Minh xoay người đi.

 

Anh lại bỏ đi!

 

Diệp Linh,”…”

 

Hà Băng nhìn Lộ Tư thiếu gia trước mắt, mặc kệ người chung quanh ồn ào thế nào, trên khuôn mặt trứng ngỗng ấy vẫn không có cảm xúc gì, cô thản nhiên nói: “Xin lỗi, tôi không phải tới khiêu Vu.

 

Lộ Tư khựng lại, gương mặt đẹp trai lộ ra thất vọng, Hà Băng không chút lưu tình từ chối anh.

 

“Hà tiểu thư…” Lộ Tư muốn giữ cô.
 
Chương 2291


Chương 2291:

 

“Tôi hơi mệt mỏi, mọi người cứ từ từ chơi, tôi đi về trước.” Không đợi Lộ Tư nói, Hà Băng trực tiếp nhấc đôi chân nhỏ rời đi.

 

Diệp Linh nhìn thân ảnh tiêu sái của Hà Băng — vẫn là chị dâu vừa đẹp vừa ngầu!

 

“Xin lỗi, Lộ Tư thiếu gia, vậy chúng tôi đi trước.” Diệp Linh cũng rời đi theo.

 

Lộ Tư cứng đờ tại chỗ, bao ánh mắt chung quanh nhìn vào anh ta, chỉ trỏ, kinh ngạc Lộ Tư thiếu gia của bọn họ lại bị người khác từ chối — “Trời ạ, Lộ Tư thiếu gia vậy mà lại bị từ chối, vì sao?”

 

“Chăng lẽ là mị lực Lộ Tư thiêu gia giảm xuống rồi sao?”

 

“Nghe nói vị Hà tiểu thư đẹp như thiên tiên này đến từ thành phố lớn, chắc chắn đã quen người tốt hơn so với Lộ Tư thiếu gia, như vậy xem ra, Lộ Tư thiếu gia hoàn mỹ trong mắt chúng ta hình như có chút kém.”

 

Sắc mặt Lộ Tư liền trở nên rất khó coi, chuyện hắn ta bị Hà Băng từ chối làm hắn vô cùng mắt mặt, hắn chưa từng bị cô gái nào từ chối qua, hiện tại tất cả mọi người đều đang hoài nghỉ mị lực của hắn rồi.

 

Lúc này thủ hạ nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, vị Hà tiểu thư này thực sự là không biêt phải trái, anh xem trọng cô ây là cô ấy thiên đại có phúc, nếu như là cô gái khác, đã sớm vui đến nhảy cẵng rồi.”

 

Nhìn Hà Băng đi xa tiếu ảnh, Lộ Tư lộ ra không cam lòng và phẫn nộ, ở trên địa bàn của hắn còn dám chảnh như vậy, cô sớm muộn gì cũng là món ăn trên bàn của hắn.

 

“Cậu qua đây.”

 

Thủ hạ nhanh chóng che tai đi qua: “Vâng thiếu gia, anh có gì phân phó?”

 

Lộ Tư nói nhỏ vài câu với thủ hạ…

 

Diệp Minh không đi xa, anh lại lên cơn nghiện thuốc lá, nên ở góc tối không người anh từ trong túi quân móc ra một bao thuốc lá.

 

Anh đứng ở nơi rất tối, chỉ có một chút ánh trăng hắt tới, lấy ra một điều thuốc, anh kẹp giữa ngón tay thon dài rồi châm lửa.

 

Nhíu lại mày kiếm dùng sức hít một hơi, anh cảm giác mùi nicotin của điếu thuốc này hơi nhạt, không đè ép được rung động trên người.

 

Hút vài hơi, lúc này bên tai vang lên một giọng nói ỏn ẻn: “Tiên sinh, kết bạn không?”

 

Diệp Minh ngước mắt vừa nhìn, trước mắt là một mỹ nữ Miêu Cương, cô ta là ca sỹ ở nơi này, ngoại trừ đánh đàn bên ngoài, cũng sẽ đi hầu hạ vương cung đại thân ở đây.

 

Là loại gái như là hoa khôi đầu bảng của các quán bar xa xỉ ở Đề Đô, giá cả rất cao.

 

Thân thể to lớn lười biếng dựa vào trên vách tường, Diệp Minh một tay đút trong túi quần, tay kẹp thuốc, trong môi mỏng chậm rãi phun ra làn khói trắng, đôi mắt huyết hồng quan sát mỹ nữ kia trên dưới.

 

Mỹ nữ vừa nhìn đã biết có trò vui rồi, cô ta vươn tay cởi bỏ áo khoác trên người, lộ ra váy ôm body bên trong.

 

Dáng người mỹ nữ này rất đẹp, trên ưỡn dưới vềnh, chuẩn hình chữ S.

 

Mỹ nữ rất tự tin đi tới, đi tới trước mặt Diệp Minh, cô ta vươn tay sờ lên lông ngực to lớn của Diệp Minh.

 

Diệp Minh không hề động, cứ như vậy để cô ta vuốt, ngón tay mang theo thuốc lá đưa đến môi mỏng bên hút một hơi, anh phả hết hơi thuốc trên người mỹ nữ, sau đó câu môi cười nói: “Tôi không có tiền.”

 

Không có tiền?

 

Mỹ nữ cứng đờ, song tay cô ta lưu luyến trên lồng ngực to lớn của người đàn ông, khó có thể thu lại, trời lạnh như thế này, anh chỉ mặc chiếc áo thun mỏng, cổ áo hơi lộ ra một mảng lớn da thịt màu đồng gợi cảm.
 
Chương 2292


Chương 2292:

 

Phía dưới là quần dài màu đen, thế nhưng áo sơmi không có buộc vào trong quân, quân áo của anh đêu có nếp nhăn, chưa được là qua, nhìn dáng vẻ như không có tiền, lại chết tiệt lộ ra vẻ hoang dã không kềm chế được.

 

Mỹ nữ này đã quen không ít người đàn ông, nhưng thật sự chưa từng gặp ai như vậy, cũng cảm giác anh một thân thô ráp, tràn đầy hormone nam tính.

 

“Tiên sinh, thông thường tôi kết bạn là muốn tiêu tiền, thế nhưng anh nha, tôi có thể miễn phí.”

 

Mỹ nữ này muốn miễn phí.

 

Diệp Minh nhíu lại mày kiếm hút thuốc, muốn đầy cô ta ra.

 

Hà Băng đi ra, muôn trở vê phòng mình.

 

Lúc này cô nhìn thấy hai người, trong một góc hẻo lánh, một người người đàn ông vóc dáng đồ sộ to lớn lười biếng dựa vào trên vách tường, đầu ngón tay thon dài vẫn còn kẹp thuốc, người phụ nữ kia một tay để trên ngực của anh, hình ảnh kia nhìn vô cùng hương diễm.

 

Con ngươi Hà Băng co rụt lại, dĩ nhiên là… Diệp Minh! Qua trang mới truyen3 chấm one nhé cả nhà!

 

Anh ở chỗ này làm cái gì?

 

Người phụ nữ kia là ai?

 

Hai tay nhỏ bé xuôi ở bên người Hà Băng đột nhiên siết thành quyền, tên khôn này!

 

Tính cảnh giác của Diệp Minh rất cao, lúc có người tới anh rất dễ dàng liền phát hiện ra, có người!

 

Cặp mắt sâu thẳm đã đỏ hồng kia đột nhiên nghiêng qua, quét một ánh mắt âm u tớinơi đó.

 

Thế nhưng anh trong nháy mắt cứng đờ, là… Hà Băng.

 

Hà Băng một mình đứng ở nơi đó, đang lạnh lùng theo dõi anh.

 

Diệp Minh đã biết, cô hiểu lầm.

 

Nhưng anh không làm gì mài Diệp Minh nhanh chóng đầy người phụ nữ kia ra, bỏ chạy.

 

“Tiên sinh, anh đi đâu thế?” Mỹ nữ Miêu Cương kia bất mãn trề môi.

 

Diệp Minh không nói gì, cũng không nhìn Hà Băng nữa, anh xoay người rời đi, muốn rời khỏi chốn thị phi này.

 

Hà Băng nhìn anh, giận không chỗ phát tiết, cô giơ tay lên, cầm mặt nạ trong tay dùng sức đập về phía anh.

 

Cốp.

 

Diệp Minh chỉ cảm thấy sau gáy đau xót, mặt nạ đập phải gáy anh sau đó rơi trên mặt đất, trực tiếp vỡ thành hai nửa.

 

Đau đớn đột ngột khiến bước chân Diệp Minh hơi khựng ai, vươn tay vòng qua sau gáy mình sờ một cái, lại sờ ra vài vết máu.

 

Cô đập anh chảy máu.

 

Không cần ngoái đầu nhìn lại, anh đều biết là ai dùng mặt nạ đập anh, là Hà Băng!

 

Mẹ kiếp, oắt con, đã lâu không gặp vậy mà cô vẫn hoang như thế, bây giờ lại dám đập anh.

 

Cô là dụng hết toàn lực đập anh, đập anh đến chảy máu.

 

Cô thực sự ngứa da, thật muốn bắt cô lại dạy dỗ một trận.
 
Chương 2293


Chương 2293:

 

Đương nhiên những thứ này chỉ là tưởng tượng, Diệp Minh không hề quay đầu, nhắc đôi chân dài rời khỏi nơi này.

 

Diệp Minh về tới phòng mình, nằm trên chiếc giường cứng lạnh lẽo, anh rất muốn nhắm mắt ngủ, thế nhưng sốt cao và cơn nghiện ma túy đốt anh căn bản ngủ không được, anh nhằm hai mắt, trong đầu tất cả đều là hình ảnh Hà Băng đứng trong ngọn đèn rực rỡ cầm mặt nạ hùng ưng.

 

Gáy còn rất đau, là cô đập ra.

 

Con nhóc này!

 

Diệp Minh lười biếng dựa lưng vào đầu giường, đóng mở mí mắt anh tuấn, sau đó tự mình động thủ cởi thắt lưng bên hông ra…

 

Bên ngoài, Chu Siêu tới, anh ta muốn vươn tay đẩy cửa phòng ra, thế nhưng rất nhanh anh ta liền nghe được âm thanh không bình thường từ bên trong truyền tới.

 

Chu Siêu khựng lại.

 

Lúc này Lý Kỳ đi tới: “Anh Siêu, anh sao không vào, em mới vừa đi lấy một loại thuốc tê, anh Minh thế nào rồi, chúng ta mau vào xem thôi?”

 

Thê nhưng Chu Siêu cản lại: “Kỳ Kỳ, chờ một chút.”

 

Lý Kỳ dừng ở bên ngoài, cô ta chẳng hiểu gì, giọng nói cũng có chút lo lắng: “Anh Siêu, chúng ta đang chờ cái gì, chúng ta mau vào nhanh xem anh Minh đi! Trong khoảng thời gian này anh Minh cai nghiện quá thống khổ rồi, hiện tại lại sốt cao, tuy vừa rồi đã giảm nhiệt vật lý, nhưng em rất lo lắng.”

 

Lúc này Chu Siêu chắc chắn sẽ không để Lý Kỳ đi vào, anh ta an ủi: “Kỳ Kỳ, không cần lo quá, lần này A Minh nhất định có thể gắng gượng qua.”

 

Lý Kỳ muốn nói, thế nhưng lúc này bên tai truyền đến một tiếng rên.

 

Tiêng rên này là trong phòng truyên tới.

 

Lý Kỳ cứng đò, người đàn ông bên trong kia rất cứng đầu, lúc đau sẽ lấy đồ cắn trong miệng, một tiếng cũng không bật ra, cô ta cho tới bây giờ chưa từng nghe anh rên qua.

 

Tiếng rên này…

 

Cô ta từng nghe qua.

 

Đêm qua Hà Băng ở trong anh, ở lúc cuối cùng anh cũng…

 

Lý Kỳ nhanh chóng đỏ mặt.

 

Đợi một hồi, Chu Siêu giơ tay lên gõ cửa: “A Minh.”

 

Mây giây sau, bên trong truyên đên một tiếng nói khàn khàn: “Vào đi.”

 

Chu Siêu đây cửa phòng ra, đi vào.

 

Trong phòng rất tối, bên trong còn sót lại mùi vị khó nói, Chu Siêu đi tới mở đèn, lại đẩy ra cửa số để thoáng khí hơn.

 

“A Minh, không sao chứ?” Chu Siêu nhìn về phía người đàn ông trên giường.

 

Lúc này Lý Kỳ cũng đi đến, cô ta ngước mắt nhìn về phía Diệp Minh trên giường.

 

Diệp Minh lười biếng chán chường dựa vào đâu giường, tóc mái âm ướt che mí mắt anh tuần của anh, một chân co lại, anh rủ mắt hơi khom thắt lưng, hai tay đốt điều thuốc lá.

 

Giữa hai ngón tay thon dài mang theo ngọn lửa đỏ thắm, anh bắt đầu phả ra làn khói trăng.
 
Chương 2294


Chương 2294:

 

Lý Kỳ đỏ mặt nhìn xuống phía dưới một cái, Diệp Minh trần nửa người trên, trên người đan xen vết thương, tuy nhìn thấy mà giật mình, thế nhưng càng nhiều hơn một loại gợi cảm và dã tính khó tả.

 

Phía dưới là quần dài đen, hiện tại dây lưng hơi mở ra, khóa kéo cũng mở ra, lộ ra quần lót bên trong…

 

Dưới giường một đống giấy trắng, mới vừa lau qua.

 

Lý Kỳ ngồi xổm người xuống, dọn sách đống giấy trăng kia.

 

Chu Siêu sờ trán Diệp Minh: “A Minh, cậu hết sốt rồi.”

 

Diệp Minh hít một hơi thuốc, sau đó chậm rãi phun ra, mới vừa phát tiết, trong mặt mày anh tuấn nhuộm vài phần phóng túng tà khí, anh không đáp.

 

Lý Kỳ vào buồng vệ sinh, Chu Siêu đè thấp tiếng: “A Minh, cậu thế này cũng không được, đã 35 rồi, bên cạnh không có người phụ nữ làm sao được, tìm một người phụ nữ tốt lập gia đình đi!”

 

“Lập gia đình sớm một chút rồi sinh con, như vậy cô bác ở dưới suối vàng cũng sẽ yên tâm hơn, trước đây cô bác thích Kỳ Kỳ…”

 

Chu Siêu thừa cơ hội này đề cử Lý Kỳ nhiệt liệt.

 

Thế nhưng lời anh ta vẫn chưa nói hết, Diệp Minh đột nhiên cắt đứt anh: “Đó là bởi vì bố mẹ ta còn chưagặp qua Hà Băng.”

 

Thiên ngôn vạn ngữ của Chu Siêu như nghẹn ở cổ họng: “…”

 

Tóc mái mướt mồ hôi che phủ cặp mắt sâu thẳm kia Diệp Minh, thấy không rõ thần sắc của anh, Chu Siêu không biết anh suy nghĩ cái gì, chỉ có thể nói: “A Minh, nếu như cậu thật sựuthích Hà Băng, vậy tôi tìm cô ấy ngay bây giờ, để cô ấy giúp cậu cùng vượt qua cửa ải khó khăn này…”

 

Chu Siêu hơi ngừng lại, bởi vì Diệp Minh nhàn nhạt quét mắt tới.

 

Người đàn ông nâng mắt, cái trong tròng mắt nhuộm một tầng tinh lực nghiêm ngặt, ngũ quan góc cạnh lạnh nhạt, cái quét mắt nhẹ nhàng lại lộ ra tính uy hiếp áp bách và không vui: “Đừng đánh chủ ý lên cô ấy.”

 

Anh từ trong môi mỏng hộc ra vài chữ lạnh như băng.

 

“A Minh, cậu đã biết mình và cô gái kia không có kết quả, vậy sống thực tế đil Kỳ Kỳ mấy năm nay vẫn luôn chờ cậu.”

 

Trong phòng vệ sinh Lý Kỳ vừa định đi ra, thế nhưng cô ta nghe được những khó khăn này…”

 

Chu Siêu hơi ngừng lại, bởi vì Diệp Minh nhàn nhạt quét mắt tới.

 

Người đàn ông nâng mắt, cái trong tròng mắt nhuộm một tầng tinh lực nghiêm ngặt, ngũ quan góc cạnh lạnh nhạt, cái quét mắt nhẹ nhàng lại lộ ra tính uy hiếp áp bách và không vui: “Đừng đánh chủ ý lên cô ấy.”

 

Anh từ trong môi mỏng hộc ra vài chữ lạnh như băng.

 

“A Minh, cậu đã biết mình và cô gái kia không có kết quả, vậy sống thực tế đil Kỳ Kỳ mấy năm nay vẫn luôn chờ cậu.”

 

Trong phòng vệ sinh Lý Kỳ vừa định đi ra, thế nhưng cô ta nghe được những lời này, bước chân trực tiêp khựng lại.

 

“A Minh, Kỳ Kỳ với cậu là thanh mai trúc mã, lại cùng cậu có chung tín ngưỡng, chúng ta đều đem tất cả nhiệt huyết dắn thân vào vào cách mạng, Kỳ Kỳ một mực chờ đợi cậu, mấy năm nay con bé từ chối hết thảy người theo đuổi nó, sắp thành gái lỡ thì rồi.”

 

“Cậu và Kỳ Kỳ rất thích hợp, hai người kết hôn mà! Thừa dịp tuổi còn trẻ, để Kỳ Kỳ sinh vài đứa cho cậu, có cậu liền có một cái nhà, không có cậu, Kỳ Kỳ cũng sẽ mang theo con cậu, không để căn nhà này biến mắt.”

 

“Cô bé Hà Băng kia quá nhỏ, lại loá mắt như vậy, trên người cô ấy có rất nhiều nhân tố không xác định, cậu và cô ấy cứ tiếp tục dây dưa sẽ chỉ làm hai người đêu bị thương!”
 
Chương 2295


Chương 2295:

 

Trong phòng rất an tĩnh, an tĩnh ngay cả từng tiếng nước nhỏ xuống mái ngói cũng nghe được rõ ràng, Chu Siêu và Lý Kỳ đều đang đợi đáp án của anh.

 

Người đàn ông thủy chung lãnh đạm hút thuốc, không lộ ra bất kỳ tâm tình nào, anh một chữ cũng không có nói.

 

Chu Siêu biết chuyện này không gấp được, nào có ai bức chuyện kết hôn sinh con, cái này phải song phương đều nguyện ý.

 

*“A Minh, đêm nay cậu nghỉ ngơi đi, mỗi ngày đều sẽ phát nghiện, hôm nay là một khởi đầu tốt, xem ngày mai thế nào, tớ đi ra ngoài trước.”

 

Nói rôi Chu Siêu đi ra ngoài.

 

Chu Siêu đi, Diệp Minh ngồi ở trên giường hút hết điếu thuốc sau cùng, bóp tắt đầu mầu thuốc lá, anh đứng dậy đi tắm.

 

Nơi đây phân thành khu khách quý và khu bình dân, chỗ Hà Băng là khu khách quý, cái gì cũng có, chỗ Diệp Minh là khu bình dân, toilet rất nhỏ, chỉ có thùng nước và bồn cầu, ngay cả chỗ tắm cũng không có.

 

Anh đổ một chậu nước lạnh, đứng trên tiểu khu sau nhà, cởi hết quần áo, từ trên đỉnh đầu dội một gáo nước lạnh.

 

Anh đang tăm nước lạnh.

 

Anh cũng không cảm thấy lạnh, dòng nước lạnh như băng từ bắp thịt rắn chắc chảy xuôi xuống, chảy qua tám khối cơ bụng, sau đó theo đường mỹ nhân ngư hoàn mỹ chảy vào nơi vô cùng to lớn không thích hợp để các bạn nhỏ nhìn.

 

Cầm xà phòng xoa lên người một cái, sau đó dùng khăn mặt ẩm ướt tùy tiện xoa vài cái, mấy phút liền tắm xong.

 

Anh mặc quần lót đen viên đi vào phòng.

 

Trong phòng còn có một người, Lý Kỳ, Lý Kỳ vẫn chưa đi.

 

Diệp Minh đi đến, cặp mắt sâu thẳm kia nhìn cô một cái, sau đó nhắc chân dài dùng ngón tay thon dài móc cái quần dài màu đen, quay lưng lại mặc trên người mình: “Có việc?”

 

Anh thấp giọng hỏi.

 

Lý Kỳ nhìn bả lưng to lớn của người đàn ông, lúc anh mặc quà , xương bả vai cùng và xương khớp đều gỗ lên, giống như chim ưng giang rộng đôi cánh xoay vần giữa trời đêm, dã tính mà cường hãn.

 

Rất nhiều người đàn ông theo đuổi cô ta, được mai mối cho cô ta, thế nhưng cô ta không đặt vào mắt.

 

Nói không nên lời lý do, cô ta nghĩ, nêu như người phụ nữ nào trong cuộc đời này may mắn gặp phải người đàn ông như Diệp Minh, thì mấy người đàn ông còn lại mấy kia đã không lọt nổi mắt.

 

Người đàn ông này, thẳng thắng cương nghị, chính trực từng trải, phụ nữ đại khái đều yêu kiểu đàn ông như vậy, muốn được bàn tay thô ráp của anh dịu dàng vuốt ve, muốn được anh ôm vào trong ngực, để anh tựa vào trong ngực mình nghỉ ngơi chốc lát.

 

“Anh Minh, anh cởi quần áo dơ ra đưa cho em, em giúp anh giặt sạch rồi đưa lại cho anh.” Lý Kỳ dịu dàng nói.

 

Diệp Minh cài chặt thắt lưng, sau đó nhắc đôi chân dài nhặt đống quần áo dơ ở bên ngoài lên, đi vào buông vệ sinh: “Không cần, cô đi ra ngoài đi.”

 

Người đàn ông thân cao chân dài đứng ở bên đài rửa mặt, cúi người bắt đầu giặt quần áo dơ.

 

Anh từ chối.

 

Cô ta muốn giúp anh giặt quần áo, anh cũng từ chối.
 
Chương 2296


Chương 2296:

 

Trong đôi mắt Lý Kỳ lộ ra nồng nặc thất vọng, hiện tại cả phòng đều rất yên lặng, cũng chỉ có thanh âm chà xát quần áo trong phòng tắm truyền tới.

 

Diệp Minh cầm lấy quần lót của mình ở đó nghiêm túc tắm chà xát, sau đó lại dùng nước sạch giật, cuối cùng cầm quần áo phơi trên kệ áo.

 

Đàn ông thường không câu nệ tiêu tiết, áo sơmi quần tây ướt rượt treo trên kệ áo, nhăn nhúm, nhìn vô cùng khôi hài.

 

“Anh Minh, gáy anh sao lại bị thương thế?” Lúc này Lý Kỳ đột nhiên phát hiện vết thương sau gáy Diệp Minh, cô ta lo lắng nói: “Mau ngồi xuống, để em băng bó cho anh…”

 

Vết thương sau gáy không biết bị từ khi nào, anh lại chẳng nói một tiếng nào.

 

“Đi ra ngoài!” Diệp Minh bật ra hai chữ lạnh lùng.

 

Lý Kỳ nhanh chóng cứng đờ.

 

Diệp Minh ngước mắt, nhàn nhạt nhìn Lý Kỳ: “Hiện tại khuya lăm rồi, tôi không sao, đi ra ngoài.”

 

Lý Kỳ đã biết, vừa rồi Chu Siêu nói những lời này, anh cuối cùng vẫn không để ở trong lòng, nên anh sẽ không cho cô ta một tia hi vọng nào.

 

Nếu như chưa từng gặp cô gái Hà Băng kia, có thể anh còn có thể chấp nhận.

 

Thế nhưng anh đã gặp.

 

Lý Kỳ không đi ra ngoài, cô ta nhanh chóng tiến lên, nhào qua, ôm lấy Diệp Minh, ôm chặt lấy, uất ức nói: “Anh Minh, vì sao anh lạnh lùng với em như thế, anh như vậy làm em rất buồn, đến tột cùng muốn em làm như thế nào, anh mới có thể yêu thích em một chút?”

 

Lý Kỳ thật sự rât ghen ty với Hà Băng, bởi vì lúc anh ở cùng Hà Băng khác xa, anh trao hết tất cả dịu dàng mình có cho Hà Băng.

 

Diệp Minh nhíu mày, thanh tuyến đều trầm xuống: “Lý Kỳ, buông tay!”

 

“Không, em không buông, anh Minh, để em ôm một lát thôi, một lát thôi cũng được rồi.” Lý Kỳ cầu xin.

 

Diệp Minh chắc chắn sẽ không đồng ý lời cầu xin này, anh vươn tay muốn đầy Lý Kỳ ra.

 

Nhưng một giây kế tiếp, cửa phòng trực tiếp bị đầy ra, có người tới.

 

Diệp Minh lúc này ngâng đâu, anh ở cạnh cửa thấy được thân ảnh thanh lệ kia của Hà Băng, Hà Băng tới!

 

“Tiêu Thành, em viết…” Hà Băng cầm trong tay một cuốn sách nhỏ tới, cô vốn định nói chuyện, nhưng lúc nhìn đến phòng một màn bên trong, giọng của cô hơi dừng lại.

 

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Diệp Minh trong nháy mắt đẩy Lý Kỳ trong ngực ra.

 

Hà Băng nhìn anh, đôi mắt sáng đã lạnh lùng: “Tiêu Thành, anh thật đúng để tôi xem kịch hay!”

 

Nói xong, Hà Băng xoay người rời đi.

 

“Hà Băng!” Diệp Minh đuổi theo, bởi vì anh biết lúc này đây nếu như anh nếu không đuổi theo sẽ mãi mãi không đuổi được cô.

 

Bước mạnh lên trước, anh vươn tay cầm chế trụ cổ tay mảnh khảnh của Hà Băng: “Hà Băng, em hãy nghe anh nói, chuyện không phải như em thấy!”

 

Hà Băng dừng bước, ngửa đâu nhìn anh: “Được, tôi hiện tại cho anh cơ hội, anh tốt nhất giải thích cho tôi, rốt cuộc chuyện là như thế nào!”

 

Diệp Minh vẫn không nói gì, Lý Kỳ đã chạy qua đây, cô ta trực tiếp chắn trước mặt Diệp Minh: “Hà tiểu thư, cô không nên trách anh Minh, anh Minh không làm gì cả, hết thảy đều là tôi một phía tình nguyện, nếu như cô muốn đánh muốn mắng thì hướng về phía tôi đil Đừng làm khó anh Minh.”

 

Hà Băng tức đến bật cười, Lý Kỳ này thực sự là một đóa “trà xanh lớn”.
 
Chương 2297


Chương 2297:

 

“Lý Kỳ, hiện tại tôi và Tiêu Thành đang nói chuyện, có phần cô chen miệng vào à? Tùy tiện cät ngang người khác trò chuyện là giáo dưỡng cô? Hay nói cô cố ý làm tôi buồn nôn để đạt được mục đích thừa vắng nhảy vào?” Hà Băng cười lạnh nói.

 

Lý Kỳ không nghĩ tới Hà Băng tuy tuổi còn nhỏ, thế nhưng miệng đã độc như vậy, trực tiếp vạch trần tâm cơ cô ta, vả mặt cô, cô ta thật mạnh, cô ta trắng nhợt mặt, sau đó làm bộ đáng thương nhìn về phía Diệp Minh: “Anh Minh, em… em không có làm gì cả, thế nhưng Hà tiểu thư hình như cố ý nhắm vào em, cô ấy hình như không thích em, em cũng không biết em đã làm sai điều gi.

 

Lý Kỳ chưa bao giờ cảm giác mình đã làm sai điều gì, lấy thời gian mà nói, cô ta và Diệp Minh thanh mai trúc mã, Hà Băng mới là kẻ thứ ba.

 

Huống hồ Diệp Minh còn chưa kết hôn, mỗi người đều có cơ hội, cô ta chẳng qua là vì yêu mà tranh thủ.

 

Diệp Minh nhìn thoáng qua Lý Kỳ đang uất ức, sau đó nhấp môi mỏng: “Nếu biết cô ấy không thích cô, sao cô còn muốn đến trước mặt cô ấy để cô ấy chán ghét?”

 

“,.” Lý Kỳ ngu người, Diệp Minh đây là đang trách cứ cô ta?

 

Cho nên nói, Hà Băng ghét cô, cũng chính là lỗi của cô ta?

 

Diệp Minh phảng phất đang nói — cô ấy tại sao ghét cô, tự cô nghĩ lại đil “Đi ra ngoài.” Lúc này Diệp Minh hộc ra ba chữ bạc tình, hạ lệnh đuồi khách.

 

Lý Kỳ bị đuổi sắc mặt trắng bệch, cô ta cảm thấy mất hết thể diện, xấu hổ lại khó chịu.

 

Song, cô ta không thể đi.

 

Lúc này nếu cô đi, Diệp Minh sẽ nói gì đó với Hà Băng, nếu như anh thẳng thán chuyện đã xảy ra, hết thảy đều lộ mắt.

 

Không được.

 

Cô ta tuyệt đối không thể để cho loại chuyện như vậy phát sinh.

 

Cô ta phải ra tay trước.

 

Lý Kỳ động thủ một cái, một bình thuôc nhỏ nhanh chóng từ ống tay áo cô ta rớt ra.

 

Ánh mắt Diệp Minh và Hà Băng đều “xoát” một cái rơi trên bình thuốc nhỏ.

 

“Ôi, thuốc của tôi!” Lý Kỳ giả bộ lo lắng kinh hô lên một tiếng, cúi người liền nhặt lên bình thuốc nhỏ.

 

Lúc này giọng Hà Băng lạnh như băng liền vang lên: “Đây là thuốc gì?”

 

“Không có… Không có gì…” Lý Kỳ giấu bình thuốc nhỏ ở phía sau mình.

 

Hà Băng vươn tay, đoạt lấy bình thuốc nhỏ trong tay Lý Kỳ, chỉ thấy trên bình thuôc nhỏ dán một tờ giây nhỏ, trên đó viết ba chữ — thuốc tránh thai.

 

Thuốc tránh thail Ba chữ này hung hăng xông vào mắt Hà Băng.

 

Diệp Minh thị lực tốt, anh dĩ nhiên cũng thấy được ba chữ này, đôi cặp mắt sâu thảm kia trong nháy mắt trầm xuống, chìm vào trong hàn đàm vạn trượng.

 

“Tiêu Thành, đây là cái gì?” Hà Băng ngắng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Diệp Minh.

 

Diệp Minh không muốn để cho cô biết chuyện này, nhưng bây giờ không dối gạt được, anh siết nắm tay, gân xanh nỗi lên.

 

“Anh Minh, em… em không cô ý, bình thuốc nhỏ này không biết sao lại tự dưng rơi ra ngoài…”

 
 
Chương 2298


Chương 2298:

 

“Hà tiểu thư, cô đừng ép anh Minh, là…à tôi và anh Minh từng có… da thịt gần gũi, tôi sợ mang thai, nên liền lén uống huốc tránh thai.”

 

“Thế nhưng Hà tiểu thư, cô đừng hiểu ầm, tôi và anh Minh không phải như cô ưởng tượng đâu, anh Minh là thích cô, ôi cái gì cũng không cầu, chỉ cầu có hể ở lại cạnh anh Minh chăm sóc anh ấy, cô ngàn vạn lần đừng đuổi tôi đi…”

 

Lý Kỳ oa oa nói một tràng, mặt ngoài nhún nhường vì lợi ích toàn cục, kì thực ại đỗ dầu thêm lửa.

 

Anh sáng trong mặt Hà Băng tan rả, rât sớm trước đây cô từng nói cô là một người trong mắt không chấp chứa được một hạt cát, tuyệt đối không chấp nhận phản bội, dù là tinh thần hay là thân thể, cũng khiến cô buồn nôn.

 

“Tiêu Thành, tôi hiện tại không muốn nghe cô ta nói, cô ta đang nói cái gì, tôi đều không tin, hiện tại tôi chỉ muốn nghe anh nói, thuốc tránh thai này đến tột cùng là chuyện gì, anh và Lý Kỳ này rốt cuộc từng ngủ với nhau hay không?”

 

Hà Băng không thể nào tiếp thu được chuyện này, chuyện này đối với cô mà nói tuyệt đối là sét giữa trời quang, cô không tin lời kẻ nào, chỉ tin tưởng Tiêu Thành.

 

Cô hiện tại muôn một câu nói của Tiêu Thànhl Diệp Minh mím môi lạnh lẽo, ngay cả trong hai mắt đều tràn ngập tia máu đáng sợ, anh không nói được một lời.

 

Hà Băng xông lên trước, vươn tay kéo lại ống tay áo của anh: “Anh vì sao không nói lời nào, Tiêu Thành, chỉ cần anh bây giờ nói với tôi không có, tôi sẽ tin, vì sao anh không nói lời nào, im lặng có phải là đại biểu ngầm thừa nhận?”

 

Diệp Minh nhìn viền mắt đỏ bừng của Hà Băng, tiếng nói trầm thấp lại khàn khàn nói: “Hà Băng, xin lỗi, là anh phụ em.”

 

Hà Băng cảm giác trong bóng tôi đưa tới hai bàn tay, trực tiếp đẩy cô vào trong vực sâu, anh nói xin lỗi, anh nói phụ cô, thì ra… anh thực sự ngủ với Lý Kỳ rồi.

 

Hà Băng lắc đầu, không ngừng lắc đầu: “Không phải, ta không tin, anh không phải là người như thết”

 

“Chúng ta mới tách ra bao lâu, anh liền ở cùng Lý Kỳ, vậy tôi là gì, anh đặt tôi ở chỗ nào?”

 

“Tiêu Thành, tôi hỏi ang, anh và Lý Kỳ từ lúc nào lên giường, là trước chúng ta, hay là sau chúng ta?”

 

Đêm hôm đó cô chỉ ngủ với anh, anh sao lại ở cùng một chô với Lý Kỳ?

 

Cô phải hỏi rõ chuyện này, cô vẫn không tin, không phải là như vậy!

 

Diệp Minh không nói gì, chuyện về buổi tối kia anh khó có thể mở miệng.

 

Hà Băng chờ mãi, không chờ tới một chữ của anh.

 

Anh cái gì cũng không nguyện ý nói.

 

Về chuyện anh và Lý Kỳ thân mật, anh một chữ cũng sẽ không nói cho cô nghe.

 

Hà Băng thất vọng rồi, thất vọng to lớn nuốt chửng cô, từ khi đến Miêu Cương, thái độ của anh chính là như vậy, xa lánh, từ chối, đẩy cô đi xa, hiện tại anh và Lý Kỳ xảy ra chuyện, anh một câu giải thích cũng không có.

 

So với chuyện của bản thân, thái độ hiện tại của anh thực sự là rét lạnh lòng cô.

 

“Tiêu Thành, tôi hận anh, tôi sẽ không tha thứ cho anh!” Hà Băng cầm bình thuốc trong tay dùng sức đập vào trên người Diệp Minh, sau đó xoay người chạy.

 

Hà Băng đi.

 

Trong mắt Lý Kỳ lộ ra đắc ý, màn chiến dịch này cô ta đánh tâm lý, tuy đêm đó là Hà Băng, thế nhưng cô ta hiểu rất rõ Diệp Minh, chuyện đêm đó Diệp Minh tuyệt đối sẽ không nói chữ nào, đây là tu dưỡng của một người đàn ông như anh.

 

Thế nhưng cái này vừa vặn là một chuyện con gái để ý nhất, anh đã triệt để làm Hà Băng tổn thương.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top