Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 2468: 2468: Chương 2465





Điều này không giống với đứa con mà Phương Chính đã tưởng tượng.

Khi ông biết được con trai ông thích đàn ông, ông đã giận run người.

Ông lại lần nữa cho rằng Phương Nguyên là thứ không có tương lai.

Trên đời này có cả đống phụ nữ, không ngờ anh lại vì một thằng đàn ông mà cãi nhau với anh em của mình, thật đúng là ngang ngược.

Nhưng mà hôm nay sau khi nhìn thấy Phương Nguyên, Phương Chính đột nhiên không cảm thấy như thế nữa.

Ông có cảm giác không thể hiểu được người đối diện.

Nghĩ đến đây, giọng điệu của Phương Chính hơi mềm đi, nói khẽ: “Nguyên, có lẽ con sẽ trách ba vì ba không xứng làm ba, nhưng ba gánh vác quá nhiều sứ mạng, ba không thể rút ra quá nhiều thời gian để làm bạn cùng con, nhưng con là con trai của ba, trong lòng ba luôn có con.”.

ngôn tình ngược
“Con biết.”
Phương Nguyên không nóng không lạnh nói, nhưng dưới đáy mắt rõ ràng lại không có chút tin tưởng nào.


Có anh?
Nếu có anh thì anh còn phải sống khổ sở như thế sao?
Phương Chính nhìn thấy ánh mắt anh là biết ngay anh không tin, nhưng xa cách nhiều năm như thế, cũng không thể thay đổi trong một sớm một chiều.

Phương Chính thở dài nói: “Đừng làm khó dễ Vu Phong.”
Thì ra đây mới là mục đích ông đến đây lần này.

Phương Nguyên cười mỉa nói: “Có phải ba nói nhầm rồi không? Từ đầu đến cuối người bị làm khó dễ là con.

Ba nên đi nói với Vu Phong đừng làm khó dễ con mới đúng.

Thành lâm của con là bị anh ta hại chết, cuộc đời của con cũng bị anh ta phá hư, ba lại thiên vị mà chạy đến đây nói với con, bảo con đừng làm khó dễ anh ta.

Có thể thấy được ba rất thích anh ta.

Nếu đã thế, vì sao không cho anh ta một thân phận chính thức đi? Vừa lúc, quốc gia của chúng ta cũng có thêm một hoàng tử.”
Có rất nhiều lời đồn về thân phận của Vu Phong, nhưng những người có thủ đoạn đều đã biết được chuyện Vu Phong là con của Phương Chính, dù sao kết quả ADN nằm chình ình ở đó, bây giờ chỉ thiếu mỗi việc Phương Chính thừa nhận thôi, Bây giờ vì đứa con riêng Vu Phong này, Phương Chính còn cố ý đến đây nói với anh, cõi lòng vốn đã lạnh của Phương Nguyên nay lại càng lạnh hơn.


Phương Chính thấy dáng vẻ có chút tức giận của Phương Nguyên, thở dài nói: “Cậu ta không phải là con của ba, nhưng lại là anh em của con.”
“Có ý gì?”
Phương Chính lập tức nói cho Phương Nguyên biết thân phận của Vu Phong.

“Rất ít người biết được chuyện này, bây giờ cũng không phải lúc công khai thân phận của Vu Phong, cho nên ba mới để tất cả mọi người cho rằng cậu ta là con trai của ba.

Nhưng mà chờ chú của con về, tất cả mọi chuyện đã có thể công khai rồi.”
Phương Nguyên ngẩn người.

Anh còn có một người chú, lại còn là Hàn Khiếu?
Anh cảm giác tam quan của anh có vấn đề rồi.

“Rốt cuộc các người đang tính toán cái gì?”
“Một mạch khoáng, một tài nguyên có thể đưa quốc gia của chúng ta trở thành một nước lớn trên thế giới.

Chỉ cần quốc gia chúng ta có được mạch khoáng này, nghiên cứu quân sự, vũ khí mới của chúng ta có thể sản xuất liên tục, mới có thể sáng ngang với các quốc gia khác.

Nguyên, quốc gia của chúng ta quá nhỏ, nhỏ đến mức trên thế giới này không có bao nhiêu quốc gia biết đến chúng ta.

Con nhìn quốc gia chúng ta mà xem, chúng ta có kỹ thuật tiên tiến nhất, có nhân tài cao cấp nhất, tại sao chúng ta lại bị quốc gia khác coi thường chứ? Chỉ cần chúng ta có được mạch khoáng này, chúng ta sẽ có được thực lực tuyệt đối.

Con cũng biết quốc gia chúng ta rất thiếu tài chính, nhưng dựa vào sự cung cấp của mấy gia tộc lớn cũng không đủ để chèo chống toàn bộ chi tiêu cho việc nghiên cứu của cả quốc gia..

 
Chương 2469: 2469: Chương 2466





Cho nên ba và chú của con mới tính toán tất cả mọi thứ, vì làm nhà họ Phương chúng ta vùng lên.

Về tình về lý, chúng ta đều thiếu nợ chú của con, mấy năm nay ông ta đã phiêu bạc ở nước ngoài một mình, gánh vác mọi thứ một mình, ba nhất định phải bảo vệ tốt con của ông ấy.”
Phương Chính nhìn Phương Nguyên, nói rõ ràng: “Ba biết giữa còn và Vu Phong có hiềm khích, ba cũng biết con đã gặp Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, thậm chí còn muốn hợp tác với bọn họ, nhưng mà Nguyên à, còn phải biết rõ, con là người nước T, con, ba và Vu Phong mới là anh em.

Thẩm Hạ Lan cũng được, Diệp Ân Tuấn cũng thế, đều không phải là người thuộc quốc gia chúng ta, cũng không phải người cùng tộc với chúng ta.

Trong người con đang chảy dòng máu của người nhà họ Phương, con phải biết rõ cái gì mới là điều con nên làm.

Con muốn vị trí quốc chủ này, được thôi, chờ đến khi ba lấy được mạch khoáng, ba sẽ truyền vị trí này lại cho con.

Tất cả những gì ba làm còn không phải là vì con cháu đời sau như bọn con sao? Trong lòng con phải biết rõ ràng, ai mới là người thân của con, ai là kẻ địch của con.


Muốn làm quốc chủ thì phải phân biệt rõ đâu là thân sơ xa gần.

Mẹ của con là người nước Z, cho dù gia tộc của mẹ con có mạnh cỡ nào thì cũng chỉ là mối quan hệ để chúng ta có thể lợi dụng, mà không phải là nơi để chúng ta đối xử chân thành, con biết không?”
Phương Nguyên nghe được lời này, hai tay nắm chặt lại, thậm chí còn nghiến chặt răng.

Mẹ đi theo ông cả đời, cuối cùng chết bên trong cung điện này, vậy mà ông lại nói với anh đây chỉ là mối quan hệ để lợi dụng?
Phương Nguyên chưa bao giờ cảm thấy Phương Chính có trái tim, nhưng ông máu lạnh như bây giờ vẫn làm Phương Nguyên cảm thấy sợ hãi.

Anh cảm thấy không đáng thay cho mẹ!
Cho dù Thẩm Hạ Lan nói mẹ Tiêu Nguyệt của anh còn sống, anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc đi tìm.

Vì sao chứ?

Bởi vì anh sợ tìm được mẹ rồi, sau đó lại bị Phương Chính lợi dụng lần nữa, sẽ lại kéo bà vào trong vũng lầy này một lần nữa.

Bây giờ nghe được Phương Chính nói những gì anh suy đoán đều là sự thật, Phương Nguyên che giấu hận thù của bản thân, cúi đầu nói: “Con biết rồi.”
Phương Chính không hiểu được vẻ mặt của Phương Nguyên, cũng không biết đứa con trai này đang nghĩ cái gì, nếu không phải anh và Vu Phong đã đấu tranh quá gay gắt, hôm nay ông cũng sẽ không đến.

Hơn nữa Mặc Vân Thanh có thể bị người ta âm thầm cứu đi, thậm chí đến cả ông cũng không điều tra được tung tích, Phương Chính nghĩ có liên quan đến Phương Nguyên.

Hôm nay đến đây cũng là vì muốn cảnh cáo anh.

Đối với nhà họ Phương mà nói, Thẩm Hạ Lan cũng chỉ là người ngoài.

“Nguyên, ba biết trong lòng con vẫn còn oán hận ba, ba không nói mấy chuyện khác, con cứ nghĩ đến Diệp Ân Tuấn, cậu ta giàu như thế, thậm chí còn biết thiết kế chiến xa và vũ khí, một khi cậu ta muốn gây bất lợi cho quốc gia của chúng ta, con hợp tác với cậu ta thì chỉ có nước đẩy quốc gia của chúng ta vào con đường suốt đời không thể ngóc đầu dậy, mà ba và chú của con đang thèm thuồng mạch khoáng của nước cậu ta, bản thân chúng ta đã là quan hệ đối địch, con cho rằng Diệp Ân Tuấn sẽ bỏ qua cho quốc gia của chúng ta sao? Đừng có khờ nữa, bọn họ mới là kẻ thù của chúng ta, việc cấp bách nhất hiện tại chính là anh em bọn con phải đoàn kết, cùng nhau đối phó với người ngoài, biết chưa?”
Cuối cùng Phương Nguyên cũng hiểu được một vài.

“Rốt cuộc ba muốn nói cái gì? Đừng nói là ba tưởng người ba tìm kiếm đang ở chỗ này đó? Vậy không bằng ba cử người đi lục soát đi?”.

 
Chương 2470: 2470: Chương 2467





Lời nói thẳng thừng có hơi hỗn láo, nhưng Phương Nguyên lại cảm thấy chẳng sao cả.

Phương Chính chưa bao giờ đến chỗ của anh, đột nhiên đến, còn nói nhiều chuyện như thế, thậm chí còn nói thân phận thật sự của Vu Phong, đơn giản là muốn nói cho anh biết, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan là người ngoải, bảo anh đừng hợp tác với người ngoài mà thôi.

Nhưng đối với Phương Nguyên mà nói, cái gì mới là người ngoài.

Trong lúc anh cần giúp đỡ nhất, là hai người ngoài Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan này cho anh ấm áp, mà ba của anh thì sao? Đang làm cái gì chứ?
Cái gì mà lợi ích quốc gia, cái gì mà mạch khoáng, cái gì mà nghiên cứu khoa học, với anh mà nói nó đều là cái thá gì cả!
Anh cực kỳ muốn phá hủy quốc gia này, phá hủy cái cung điện lạnh nhạt này.

Anh hoàn toàn không để ý đến việc có thể làm nước T trở thành một nước lớn trên thế giới hay không, thậm chí anh cũng không quá để ý đến vị trí quốc chủ, hiện tại anh tranh cướp cũng chỉ vì báo thù.

Vì Thành Lâm, vì mẹ mà thôi.


Phương Chính lại nực cười đến mức cho rằng trong lòng anh quan tâm đến cả thiên hạ sao?
Phương Nguyên anh chưa bao giờ có trái tim rộng lớn đến thế, anh chỉ muốn sống yên ở một góc, sống cuộc sống sáng đi chiều về cùng người yêu mà thôi, nhưng ước mơ đơn giản đó đã biến thành hi vọng xa vời.

Khi mà người anh muốn bảo vệ đã không còn nữa, anh còn cần để ý cái gì nữa chứ?
Đối với Phương Chính mà nói, Thẩm Hạ Lan là người ngoài, nhưng lại là cháu gái duy nhất của mẹ anh, là em gái duy nhất của anh, nếu cô và Diệp Ân Tuấn muốn nước T này, anh dùng hai tay dâng lên thì đã sao chứ?
Nhưng hiện tại anh sẽ không nói những lời này cho Phương Chính biết, cũng cảm thấy không cần thiết.

Dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Phương Chính, không hề để ý đến việc ông lục soát cung điện.

Thấy Phương Nguyên như thế, Phương Chính đột nhiên có chút tức giận.

Ông đã nói hết lời ngon tiếng ngọt, có phải đứa con trai này cũng muốn làm trái ý ông giống như con đàn bà Tiêu Nguyệt kia không?

Nhớ đến đây, sắc mặt Phương Chính trở nên rất tồi tệ.

“Không đến mức phải lục soát cung, nhưng cũng đã lâu lắm rồi, có lẽ trong cung của con cũng nên thay đổi nội thất, cũng là vì ba không quan tâm đến, người đâu, cử một đội nhân viên đến đây kiểm tra nội thất của cậu hai, có cái gì cần đổi thì báo cáo lên, buổi chiều sẽ đưa nội thất mới đến.”
Tuy lời Phương Chính nói đầy vẻ quan tâm, nhưng ý tứ lại là muốn lục soát cung.

Diệp Ân Tuấn đang trốn trong góc hơi khựng lại, sau đó bắt đầu căng thẳng.

Nếu để Phương Chính phát hiện anh đang trốn ở chỗ Phương Nguyên, cho dù Phương Nguyên có một trăm cái miệng cũng không giải thích được.

Lúc này Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày, không hiểu nổi Phương Chính làm vậy là có ý gì? Không lẽ ông phát hiện anh đang trốn bên này?
Hay là có ai bán đứng anh?
Diệp Ân Tuấn nghĩ đến Thanh Loan, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu.

Cho dù Thanh Loan không thích Thẩm Hạ Lan, cho dù cô ta có nhằm vào Thẩm Hạ Lan, nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn tin tưởng cô sẽ không phản bội anh.

Vậy thì vì sao Phương Chính lại đến đây?
Diệp Ân Tuấn không hiểu nổi..

 
Chương 2471: 2471: Chương 2468





Phương Nguyên lại không biết được nỗi lo của Diệp Ân Tuấn, lúc này chẳng có gì lo lắng cả, nhưng đáy mắt lại lướt qua chút châm chọc.

Người ba luôn miệng nói Thẩm Hạ Lan là người ngoài, vậy mà đến con trai của ông cũng không tin, còn muốn điều tra được thứ gì từ nơi này để cản trở anh.

Đây là tình ba con ở hoàng gia.

Đúng là buồn cười!
May mà anh đã không có bất cứ chờ mong nào, nếu không không biết có phải lại đau lòng buồn bả thêm lần nữa không.

Phương Chính thấy Phương Nguyên chỉ lạnh nhạt tránh sang một bên, không hề cản trở hành động của ông, không khỏi nhíu mày.

Không lẽ ông đoán sai rồi?
Người cứu Mặc Vân Thanh không phải là Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn sao?
Mà Phương Nguyên cũng không có liên quan gì đến bọn họ sao.


Trong đầu Phương Chính xuất hiện đủ loại nghi vấn, nhưng sắc mặt Phương Nguyên quá lạnh nhạt, không hề cản trở hành động của ông, đây cũng là vì anh không biết Diệp Ân Tuấn đang ở chỗ này, cho nên mới có thể bình tĩnh như thế, nếu biết anh đang ở đây, chỉ sợ Phương Nguyên cũng không thể lạnh nhạt như thế.

Thị vệ tuần tra nhanh chóng đi đến, chắp tay chào Phương Nguyên xong bắt đầu lục soát cung.

Diệp Ân Tuấn cực kỳ căng thẳng.

Đúng lúc này, anh cảm giác có ai đó kéo ống tay áo anh.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên xoay người định đánh trả, lại thấy được Thẩm Hạ Lan, không khỏi ngẩn người.

“Hạ Lan!”
Trong lòng Diệp Ân Tuấn vô cùng vui sướng, có niềm vui khi tìm được cái đã mất, nhưng cũng có lo lắng và căng thẳng.

Nếu Thẩm Hạ Lan xuất hiện trước khi Phương Chính đến thì tốt rồi, bây giờ cô xuất hiện e là sẽ làm tình cảnh của cô và anh có chút nguy hiểm.


“Đi theo em.”
Hình như Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn đang nghĩ gì, nói nhỏ, đồng thời kéo anh đi.

Diệp Ân Tuấn không nghi ngờ cô, lén lút đi theo Thẩm Hạ Lan rời khỏi nơi này, nhưng đáy mắt anh có chút kinh ngạc, cái này hình như là một con đường bí mật.

Sao Thẩm Hạ Lan lại biết chứ?
Nhưng Diệp Ân Tuấn cũng không hỏi, vô cùng tin tưởng đi theo sau Thẩm Hạ Lan rời khỏi cung điện của Phương Nguyên, mà sau khi đi ra, Diệp Ân Tuấn nhìn thấy một cô gái đáng yêu đang đứng ở bên ngoài, nhìn thấy hai người Thẩm Hạ Lan ra đến mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cuối cùng hai người cũng về rồi, sao nào? Có bị ba của tôi phát hiện không?”
Phương Yến Nhi hơi lo lắng hỏi.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu, cảm ơn nói: “Lục công chúa, cảm ơn cô.”
“Cô là người của anh hai tôi, tôi đương nhiên phải bảo vệ.”
Phương Yến Nhi cười nhạt.

Diệp Ân Tuấn lập tức biết được thân phận của Phương Yến Nhi.

Anh chỉ là hơi kinh ngạc, sao Thẩm Hạ Lan lại có thể dính líu đến lục công chúa?.

 
Chương 2472: 2472: Chương 2469





Thấy anh có rất nhiều điều muốn nói, Thẩm Hạ Lan nói nhỏ: “Công chúa, chúng ta về trước đi.”
“Được.”
Phương Yến Nhi cũng không cản trở.

Diệp Ân Tuấn đi theo Thẩm Hạ Lan vào phòng, đợi đến khi anh nhìn thấy Mặc Vân Thanh vẫn mạnh khỏe, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Hạ Lan, chuyện gì thế này?”
Nghe câu hỏi của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan nói nhỏ: “Bọn em ở cửa âm dương không chờ được người của Thanh Loan đến, nhưng lại gặp phải người của đội tuần tra, lúc đó sợ sẽ liên lụy đến Thanh Loan, em và cô đành trốn đi, không ngờ lại được lục công chúa cứu.

Lục công chúa là người của anh họ, cho nên bọn em đều rất an toàn.”
Mặc Vân Thanh nghe lời Thẩm Hạ Lan, khẽ nhíu mày, lại nhanh chóng giãn ra.

Cái con bé ngu ngốc này lại còn bảo vệ Thanh Loan, không lẽ không phát hiện ra Thanh Loan muốn chiếm chỗ của cô sao?
Cũng không biết cô nghĩ gì nữa.


Nhưng Mặc Vân Thanh rất hiếm khi xen vào chuyện tình cảm của người khác.

Diệp Ân Tuấn nghe vậy hơi sững sờ.

Không phải Thanh Loan làm?
Anh nhìn vào mắt Thẩm Hạ Lan, từ tốn nói: “Hạ Lan, em là vợ của anh, còn nhớ những gì anh đã nói sao? Cho dù là bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì, cũng không thể để bản thân chịu ấm ức.”
“Em không có chịu ấm ức, em nói thật, không tin thì anh hỏi cô đi.”
Thẩm Hạ Lan quăng chuyện này cho Mặc Vân Thanh.

Mặc Vân Thanh cạn lời.

Bây giờ lại kéo bà xuống nước là có ý gì?
Giúp cô bé ngốc này lừa gạt Diệp Ân Tuấn, giúp cái cô Thanh Loan kia sao?
“Cô về phòng, hai vợ chồng bọn con từ từ nói chuyện đi.”

Mặc Vân Thanh đứng dậy rời đi, bà không muốn dính vào vũng nước đục này.

Diệp Ân Tuấn cũng cảm thấy Mặc Vân Thanh ở chỗ này hơi bất tiện, thấy Mặc Vân Thanh đi rồi, lúc này mới cẩn thận kiểm tra Thẩm Hạ Lan, thấy cô không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.

“Có phải Thanh Loan tìm người làm gì em không?”
“Không có mà, anh không yên tâm người của chính anh đến vậy sao?”
Thẩm Hạ Lan thề thốt phủ nhận.

Thanh Loan có ân với Diệp Ân Tuấn, cô không muốn làm Diệp Ân Tuấn rơi vào tình cảnh vong ơn phụ nghĩa, cuộc đấu tranh của cô và Thanh Loan là cuộc đấu tranh giữa hai người phụ nữ, không cần phải kéo Diệp Ân Tuấn vào.

Diệp Ân Tuấn vẫn không tin.

“Vậy tại sao em lại tắt định vị?”
“Sợ anh sốt ruột tìm đến, bại lộ vị trí của lục công chúa.

Tất cả mọi người ở đây đều cho rằng lục công chúa không quan tâm đến chuyện bên ngoài, nếu để người ta biết cô ta là người của anh họ, vậy là hại người ta rồi.

Hơn nữa lúc nãy, nếu không phải lục công chúa nói cho em biết anh gặp nguy hiểm, em cũng không biết còn có một con đường bí mật có thể đi thông đến cung điện của anh họ, đón anh ra ngoài.”.

 
Chương 2473: 2473: Chương 2470





Lúc trước Thẩm Hạ Lan còn ở trong phòng trò chuyện cùng Mặc Vân Thanh, lại nghe nói Tĩnh Hy đến tìm cô, nói lục công chúa có việc muốn tìm.

Cô có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn đến, sau đó nghe thấy Phương Yến Nhi gọi cô là Thẩm Hạ Lan, sau đó nói rõ thân phận của cô và Diệp Ân Tuấn, hơn nữa còn nói cho cô biết Phương Chính đang lục soát cung, Diệp Ân Tuấn có khả năng đang gặp nguy hiểm, làm cô đi theo con đường bí mật này để cứu người.

Vốn Thẩm Hạ Lan còn đang nửa tin nửa ngờ, nhưng khi cô nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, lập tức vô cùng căng thẳng.

Cô có nghĩ thế nào cũng không ngờ được Diệp Ân Tuấn thật sự đang ở nơi đó!
“Đúng rồi, không phải anh ở chỗ Thanh Loan sao? Sao lại chạy đến cung điện của anh họ?”
Thẩm Hạ Lan có hơi kinh ngạc.

Cô tin chắc Thanh Loan sẽ bảo vệ Diệp Ân Tuấn thật tốt, lại không ngờ Diệp Ân Tuấn lại chạy ra ngoài.


“Em còn nói? Em không thấy đâu, em đã mất tích rồi, sao anh còn có thể ở lại đó được? Sau này anh sẽ không bao giờ bỏ em lại một mình nữa, mặc kệ mấy cái quy định chết tiệt kia, nó không quan trọng bằng em.”
Diệp Ân Tuấn thử tưởng tượng nếu như Thẩm Hạ Lan không được Phương Yến Nhi cứu sẽ có hậu quả như thế nào, lập tức vô cùng sợ hãi.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan vô cùng ấm áp, dựa vào lòng Diệp Ân Tuấn, cười nói: “Em còn tưởng rằng anh còn có rất nhiều lời muốn nói với Thanh Loan, dù sao đã lâu lắm rồi hai người không gặp nhau.”
“Em không có ở đó, không thể nói cái gì hết, lỡ như em ghen tị thì phải làm sao?”
Diệp Ân Tuấn yên tâm, cũng có tâm trạng nói đùa với Thẩm Hạ Lan.

“Em không thèm ghen đâu, chồng của em yêu em như thế, em ghen làm gì?”
“Vậy à?”
Diệp Ân Tuấn nâng cằm Thẩm Hạ Lan lên, bắt cô không thể không nhìn thẳng vào hai mắt anh.


“Nói cho anh biết, rốt cuộc Thanh Loan có làm gì em không?”
Thẩm Hạ Lan suy nghĩ, trên mặt lại không biểu hiện gì.

“Anh có ý gì hả? Anh đang ước gì cô ta làm gì em đúng không? Em thấy anh là đang muốn mượn đao giết người xử lý em, sao đó đi cưới người khác đúng không?”
Thẩm Hạ Lan hơi tức giận hất tay anh ra, đồng thời đẩy Diệp Ân Tuấn, giả vờ tức giận.

Diệp Ân Tuấn hơi sửng sờ, sau đó thở dài, ôm lấy cô nói nhỏ: “Nói bậy bạ cái gì đó, em biết anh không có ý này mà.”
Anh quen biết Thanh Loan rất lâu, đương nhiên càng hiểu con người của Thanh Loan hơn Thẩm Hạ Lan, ngay giây phút Thúy nói không đón được Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn đã có rất nhiều suy đoán, thậm chí cảm thấy có khả năng Thanh Loan sẽ tận dụng cơ hội lần này để mượn đao giết người, cho nên lúc đó anh mới vội vàng, hoảng loạn như thế, thậm chí còn nói ra những lời nói vô cùng quyết liệt.

Nhưng bây giờ Thẩm Hạ Lan lại nói với anh đây không phải lỗi của Thanh Loan, là cô tự bỏ chạy, Diệp Ân Tuấn không tin những lời này.

Trong cung, Thẩm Hạ Lan chỉ có một quân cờ duy nhất là Trương Vũ, bây giờ Trương Vũ đang bị thương nặng hôn mê, cung điện Phương Nguyên cũng cách xa như thế, người duy nhất cô có thể dựa dẫm là Thanh Loan, sao lại có thể tự ý bỏ đi giữa đường được?.

 
Chương 2474: 2474: Chương 2471





Trừ phi có chuyện bất đắc dĩ làm cô không thể không làm thế.

Nhưng vì sao Thẩm Hạ Lan không nói?
Vì sao còn muốn giấu diếm thay Thanh Loan?
Diệp Ân Tuấn nghĩ đến ân oán gút mắt giữa anh và Thanh Loan, không khỏi đau lòng.

Cái cô bé ngốc này là vì nghĩ cho anh nên mới làm bản thân bị ấm ức như thế.

Anh chưa bao giờ muốn Thẩm Hạ Lan sẽ để bản thân cô chịu ấm ức, nhưng bây giờ vẫn làm cô phải chịu ấm ức, chuyện này làm Diệp Ân Tuấn rất khó chịu.

Thẩm Hạ Lan không biết hiện tại trong lòng Diệp Ân Tuấn đã suy nghĩ rất nhiều điều, vẫn cứ chu môi nói: “Em không biết anh có ý gì, em không phải con giun trong bụng anh.”
“Em muốn làm giun à? Ghê quá, nhưng nếu em muốn, anh cũng chiều theo ý em.”
Diệp Ân Tuấn thò gương mặt điển trai của anh lại gần, há miệng cắn lên mặt Thẩm Hạ Lan.

“Ui da, anh làm gì đó?”
Thẩm Hạ Lan đẩy Diệp Ân Tuấn ra, có hơi buồn bực.


Từ khi nào mà người đàn ông này trở nên trẻ con như thế?
Diệp Ân Tuấn lại cười khẽ.

“Muốn ăn em, không phải em muốn làm con giun trong bụng anh sao? Không ăn em thì làm sao em làm được?”
Câu này có vẻ khá mập mờ.

Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ mặt.

“Không nói với anh nữa.

Anh còn chưa nói cho em biết tại sao anh lại chạy đến chỗ của anh họ em.”
“Tìm em.”
Diệp Ân Tuấn trả lời rất dứt khoát.

Cho dù trong lòng cũng nghĩ như thế, bây giờ lại nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan vẫn có chút cảm động.

“Nơi này quá nguy hiểm, sau này anh không được hành động một mình nữa.”

“Vậy em cũng không được rời khỏi anh.”
Diệp Ân Tuấn không quên được nỗi sợ hãi khi biết Thẩm Hạ Lan mất tích, anh nắm chặt tay cô.

Thẩm Hạ Lan gật đầu.

Cô sẽ không rời khỏi Diệp Ân Tuấn nữa.

Nơi này rất nguy hiểm, còn có Thanh Loan luôn rình rập xung quanh, sao cô có thể buông tay Diệp Ân Tuấn được.

“Đúng rồi, chúng ta đi về thôi, nếu không Thanh Loan sẽ lo lắng.”
Thẩm Hạ Lan nói, lập tức làm Diệp Ân Tuấn ngẩn người.

Đi về?
Cô gái ngốc này lại muốn làm cái gì?
Không lẽ cô không biết quay về chỗ Thanh Loan thì chẳng khác gì dê vào miệng cọp sao? Vậy mà lại còn xung phong đòi đi về?
“Thẩm Hạ Lan, não em bị úng nước rồi sao?”
Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày, lời nói ra lại làm Thẩm Hạ Lan cạn lời.

Anh lại dám mắng cô!
Hu hu!
Có cần khóc cho anh xem không nhỉ?.

 
Chương 2475: 2475: Chương 2472





Trong khi Thẩm Hạ Lan đang đấu tranh tư tưởng thì cô bất chợt nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Lục công chúa này và Phương Nguyên có quan hệ gì nhỉ?”
Thẩm Hạ Lan đang tính toán xem có nên khóc hay không thì nghe thấy vậy dừng lại, lắc lắc đầu nói: “Hai người bọn họ vừa mới thành lập liên minh, hay nói chính xác hơn là vì em nên mới bắt tay với nhau.

Nghĩ kỹ thì em cảm thấy bên phía có vẻ an toàn hơn, chí ít cô ta sẽ không làm gì anh.”
Lời này khiến trong lòng Diệp Ân Tuấn rất khó chịu.

“Về phe cô ta thì em sẽ phải chịu uất ức.”
“Còn chưa biết ai mới là người chịu uất ức đâu đấy.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười, mắt sáng trong khiến Diệp Ân Tuấn động lòng cười nói: “Được nhưng nếu cô ta ăn hiếp em thì em nhất định phải nói cho anh biết đấy.”
“Đương nhiên rồi, anh là bùa bảo hộ của em mà.”
Thẩm Hạ Lan ôm lấy cánh tay của Diệp Ân Tuấn cọ vào cơ thể mình để làm nũng khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy toàn thân nóng lên.

“Em muốn làm sao?”

Giọng nói của anh khàn khàn nhưng Thẩm Hạ Lan lại nhanh chóng nhìn thấy gió nổi mây phun trong mắt anh nên vội vã rụt người lại, cười nói: “Thói quen ấy mà.”
“Buổi tối anh không ngại thói quen đó của em đâu.”
Nếu không phải thời cơ không đúng, Diệp Ân Tuấn sao có thể buông tha cô chứ, bây giờ cô cũng chẳng biết làm gì.

Thẩm Hạ Lan cười ngây ngô không đáp lời.

“Đúng rồi, nếu chúng ta muốn đi thì phải nhanh nhanh một chút, em sợ lục công chúa không đáng tin.

Em đi tìm cô Mặc đây.

Diệp Ân Tuấn còn chưa kịp nói gì thì Thẩm Hạ Lan đã bỏ chạy như thể anh là mãnh thú hồng hoang vậy.

Anh bật cười lắc đầu nhưng mặt lại nhanh chóng đổi sắc.


Lúc rời khỏi chỗ của Thanh Loan, anh đã nói dứt khoát như vậy, bây giờ anh lại đưa Thẩm Hạ Lan trở về, liệu Thanh Loan có oán hận Thẩm Hạ Lan?
Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn hơi buồn bực.

Đúng lúc này Thanh Loan gọi điện thoại đến.

“Anh Diệp, anh ở đâu vậy? Ba em đến chỗ anh hai rồi, giờ em qua, anh nhân cơ hội lẩn vào trong đám thị vệ rồi em sẽ đưa anh đi.”
Giọng điệu của Thanh Loan nghe rất gấp gáp.

Đối với Diệp Ân Tuấn mà nói, Thanh Loan không nỡ để anh chịu một chút tổn thương nào.

Phương Chính đột nhiên đến chỗ Phương Nguyên khiến Thanh Loan sợ hãi quá độ.

Tuy rằng trong lòng có chút bất mãn vì sự dứt khoát của Diệp Ân Tuấn đối với mình nhưng lúc này cô ta cũng chẳng nghĩ đến chuyện đó nữa.

Nghe đến đó, Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Không cần qua đâu, anh không ở chỗ Phương Nguyên, lát nữa anh đưa Hạ Lan qua, nếu em cảm thấy không chấp nhận được thì chúng tôi sẽ tìm chỗ khác để trú chân.”
Ngụ ý của những lời này là nếu cô ta có thể bao dung Thẩm Hạ Lan thì tôi tới nếu không thì thôi..

 
Chương 2476: 2476: Chương 2473





Thanh Loan có phần bất ngờ nhưng sau đó là cảm giác ganh tỵ xuất hiện.

Vì người con gái Thẩm Hạ Lan này mà Anh Diệp đã hai lần ba lượt từ chối cô ta, bây giờ còn phòng bị với cả chính cô ta, tất cả đều là những chuyện mà Thanh Loan không lường trước được.

Có vẻ như Thẩm Hạ Lan này thật sự chiếm giữ một vị trí rất lớn trong lòng Diệp Ân Tuấn.

Nếu cô ta nhất quyết muốn cứng rắn với Thẩm Hạ Lan thì chắc Diệp Ân Tuấn sẽ ngày càng cách xa cô, thậm chí tình bạn mà hai người họ vun đắp trong mưa bom bão đạn sẽ sụp đổ.

Đây là ưu thế của Thanh Loan, cô ta nhất quyết không để cho Thẩm Hạ Lan lấy đi chút ưu thế ít ỏi này.

Nghĩ đến đây, Thanh Loan vội vàng nói: “Anh Diệp nói gì vậy chứ.

Nếu là chị dâu thì em đương nhiên phải đối đãi hết lòng rồi.

Em sẽ cử người đi đón cả hai.”

“Được.”
Một tiếng chị dâu này khiến trong lòng Diệp Ân Tuấn thoải mái hơn một chút nhưng vẫn chưa đến mức buông lỏng cảnh giác.

Anh vẫn ghi lòng tạc dạ chuyện người phụ nữ ấy lúc chiến đấu im hơi lặng tiếng thế nào nên đây là lúc anh nên khăng khăng giữ vợ mình ở bên cạnh.

Lúc Thẩm Hạ Lan đưa Mặc Vân Thanh theo ra thì Diệp Ân Tuấn cũng đã trò chuyện xong.

“Có thể sang không?”
Thẩm Hạ Lan ngầm hiểu, trong lòng tuy rằng khó chịu nhưng không biểu hiện ra ngoài, ngược lại còn tỏ vẻ tự nhiên hào phóng khiến Diệp Ân Tuấn không nhìn rõ được tâm tư của cô.

Tuy nhiên, Diệp Ân Tuấn vẫn hiểu được tình hình hiện tại, muốn giữ được tính mạng của Thẩm Hạ Lan cùng Mặc Vân Thanh thì chỉ có chỗ của Thanh Loan là tương đối an toàn.

Mặc Vân Thanh nhìn nhìn Thẩm Hạ Lan, lại nhìn nhìn Diệp Ân Tuấn rồi thấp giọng nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì chúng ta đi thôi, chần chừ ở đây mãi không an toàn.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan chủ động nắm tay Diệp Ân Tuấn và ba người đi ra ngoài.


Phương Yến Nhi thấy bọn họ đi ra thì không hề bất ngờ, hơn nữa còn cười tủm tỉm nói: “Mấy người đã bàn xong rồi và muốn rời đi đúng không?”
Tim Thẩm Hạ Lan nảy một cái.

Cô luôn cảm thấy hình như Phương Yến Nhi chuyện gì cũng biết cho nên vô cùng bất an.

Bên kia đã tìm hiểu hết về gia đình cô nhưng cô lại hoàn toàn không tra ra được gì về họ, đây là một chuyện rất đáng lo.

Diệp Ân Tuấn nheo mắt nhìn Phương Yến Nhi nhưng không nhìn ra được sơ hở gì từ vẻ mặt của cô ta, hoặc là người phụ nữ này rất giỏi che giấu hoặc cô ta thật sự ngây thơ, nhưng Diệp Ân Tuấn cảm thấy khả năng thứ hai không đáng tin, quả nhiên phụ nữ chốn cung cấm ai cũng lợi hại cả.

“Đúng vậy, chúng muốn rời khỏi đây, trong khoảng thời gian này cám ơn cô đã chăm sóc cho vợ tôi.

Chúng tôi sẽ quay lại báo đáp ân tình này.”
Diệp Ân Tuấn nói rất nghiêm túc.

Chỉ cần đối phương có tính toán thì anh cảm thấy là họ vẫn có thể đi chung đường.

Nhưng Phương Yến Nhi lại cười nói: “Được, tôi sẽ ghi nhớ câu này, nhưng tạm thời tôi chưa có việc cần đến các người, đợi sau này chưa biết chừng sẽ làm phiền đến mọi người một phen.”
Câu nói này khiến trong lòng Thẩm Hạ Lan rối bời, nhưng tình hình hiện tại cũng khiến cô không còn cách nào khác.

“Bên phía anh họ của tôi không sao chứ?”.

 
Chương 2477: 2477: Chương 2474





Nếu Phương Yến Nhi đã điều tra triệt để gia đình cô thì cô có muốn che giấu cũng vô ích nên Thẩm Hạ Lan hỏi thẳng.

“Không sao đâu, ba tôi sẽ không làm gì anh hai đâu.

Yên tâm đi, huống hồ anh hai đã đồng ý hợp tác với anh họ của tôi rồi, ba tôi nể mặt anh họ tôi nên sẽ không gây khó dễ cho anh hai nữa.”
Lúc nhắc tới người anh họ Lăng Thiên Vũ, Phương Yến Nhi vô cùng vui vẻ, thậm chí còn có chút tự hào nữa.

Thẩm Hạ Lan âm thầm nhớ kỹ tên, định sai người điều tra kỹ lai lịch của người này.

“Mọi người đi thế nào? Tự đi hay cần tôi sai người đưa đi?”
Phương Yến Nhi tỏ vẻ hào phóng.


“Chúng tôi tự đi thôi, không muốn gây thêm phiền toái cho cô nữa.”
Nói thì nói vậy nhưng Thẩm Hạ Lan biết chẳng qua cô không muốn để Phương Yến Nhi biết cô sẽ đi đâu.

Có điều trong cung, mạng lưới tình báo của Phương Yến Nhi rất ghê gớm.

“Mọi người muốn tới chỗ của ngũ tỷ đúng không? Nếu vậy mọi người đừng đi Cửa Âm Dương nữa, có đường khác đi thẳng đến đó luôn.”
Cũng chẳng rõ Phương Yến Nhi là vô tình hay cố ý mà chỉ cho mấy người bọn Thẩm Hạ Lan một lối đi khác.

Con đường này không có đội tuần tra cũng không người canh giữ, lại còn khá gần với cung điện của Thanh Loan, vừa nghe thấy thế liền biết lúc bảo họ đi đường Cửa Âm Dương Thanh Loan đã rắp tâm thế nào.

Nhưng lúc này Thẩm Hạ Lan như chuyện gì cũng không biết, cười nói với Phương Yến Nhi: “Cảm ơn cô.”
“Đừng khách sáo, đều là người một nhà cả.”
Phương Yến Nhi vẫn sai người tiễn đám Thẩm Hạ Lan ra khỏi cung điện, rồi còn tiễn đến đường mòn mới rút lui.


Từ khi biết không cần phải đi đường Cửa Âm Dương, Diệp Ân Tuấn liền bắt đầu im lặng, vẻ mặt nặng nề.

Xem ra anh không hề nghĩ oan cho Thanh Loan, cô ta quả thật muốn làm gì đó với Thẩm Hạ Lan.

Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn túm Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Lát nữa anh sẽ liên lạc với Tử Thu bảo anh ấy đích thân đến đây đưa em và bác Mặc đi.”
“Em không đi.”
Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn lo lắng cho cô nhưng lúc này nếu để Hạ Tử Thu tiến vào thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một sự mạo hiểm rất lớn.

Ba người họ còn không biết mình có thể thoát khỏi đây hay không, hà cớ gì lại liên lụy thêm một người nữa vào đây?
Huống hồ nói gì đi nữa thì Thẩm Hạ Lan vẫn phải gặp mặt người phụ nữ Thanh Loan này một lần, đây là chuyện mà không ai có thể thay đổi được, kể cả là Diệp Ân Tuấn cũng không được.

Diệp Ân Tuấn bực dọc: “Hạ Lan!”
“Cậu để cô ấy ở lại đi, cứ như vậy mà bảo cô ấy đi thì không biết trong lòng cô ấy sẽ nghĩ gì về cậu và Thanh Loan đâu.

Thay vì bảo cô ấy quay về rồi suy nghĩ lan man trong lòng thì chi bằng để cô ấy gặp đường chủ Thanh Loan của cậu một lần để trong lòng cô ấy thoải mái được phần nào.”.

 
Chương 2478: 2478: Chương 2475





Mặc Vân Thanh nhìn thấy bộ dạng của hai người họ như vậy liền bất giác lên tiếng.

Diệp Ân Tuấn thở dài một tiếng nói: “Anh và cô ta chẳng có gì hết cũng sẽ không có gì đâu.”
“Vậy sao anh lại sợ em ở lại.”
Ánh mắt Thẩm Hạ Lan mang theo sự trách móc.

Trong lòng Diệp Ân Tuấn cảm thấy cục diện này thật khó nắm bắt.

“Anh sợ cô tay sẽ làm em tổn thương, sợ em sẽ chịu uất ức.”
“Ai chịu uất ức còn chưa biết đâu đấy.”
Thẩm Hạ Lan lúc này giống như một chiến binh mặc áo giáp thề sẽ bảo vệ hôn nhân, bảo vệ người đàn ông của của mình đến chết, mặc cho Thanh Loan có lợi hại thế nào đi nữa, cô ta có lại đây thì cô cũng không thèm sợ.

Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan cố chấp như vậy, Diệp Ân Tuấn cuối cùng đành phải im lặng.

Ba người đi dọc theo đường mòn đến cung điện của Thanh Loan.


Thấy Diệp Ân Tuấn cùng Thẩm Hạ Lan đi vào bằng con đường này thì sắc mặt của Thanh Loan nhìn đến thay đổi, cùng lúc, cô ta nhìn về phía Diệp Ân Tuấn, phát hiện Diệp Ân Tuấn cũng đang nhìn mình, cặp mắt xếch đẹp ấy lóe ra một tia thất vọng cùng tức giận, Thanh Loan liền thấy rầu rĩ.

Rốt cuộc là ai chỉ cho họ con đường này.

Như vậy chẳng khác nào bán đứng cô ta.

Nhưng sau đó Thanh Loan vẫn không hé răng một lời mà chỉ nhìn thẳng vào Thẩm Hạ Lan.

Quả nhiên là yêu mị.

Thanh Loan thầm đánh giá trong lòng chứ không để lộ ra mặt.

Cao thủ đây rồi.

Đó là ấn tượng đầu tiên của Thẩm Hạ Lan, cô đã từng tưởng tượng ra rất nhiều dáng vẻ của Thanh Loan chỉ không ngờ người phụ nữ này lại đẹp như vậy, lạnh lùng cô độc như hàn mai trên núi cao đang nở rộ trong gió khiến người khác không sao ngó lơ được vẻ đẹp của cô ta.


Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất áp lực trước vẻ ngoài này của người phụ nữ đang thầm thương trộm nhớ chồng mình.

Diệp Ân Tuấn cũng có thể cảm nhận được yếu tố bất an trong không khí nên tằng hắng một tiếng rồi nói: “Đây là vợ của anh Thẩm Hạ Lan.

Hạ Lan, đây là cô em gái mà anh đã nói với em Thanh Loan.”
Thẩm Hạ Lan chủ động cười và đưa tay ra với Thanh Loan.

“Chào em Thanh Loan, trong khoảng thời gian này phiền em chiếu cố nhiều nhé.”
“Làm gì có.”
Thanh Loan bắt tay Thẩm Hạ Lan nhưng lại âm thầm siết mạnh, không lộ chút sắc thái nào trên mặt.

Cuộc tranh giành giữa hai người thoạt nhìn thì đã bắt đầu, lúc này cảm thấy sự khiêu khích của Thanh Loan, Thẩm Hạ Lan mỉm cười rồi cũng âm thầm siết chặt tay.

Một người thì mắt lóe lên tia chớp kẻ thì mắt tóe lửa, Thanh Loan đột nhiên buông lỏng tay.

Nhìn sơ qua thì mọi chuyện vẫn bình thường, nhưng Thẩm Hạ Lan thu sức lại thì thân mình mất tự chủ lảo đảo tiến về phía trước, đột nhiên đúng lúc này có một đôi cánh tay cường tráng ôm lấy eo cô và một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai.

“Đói bụng rồi phải không? Anh thấy em đứng không vững nữa rồi.”.

 
Chương 2479: 2479: Chương 2476





Ánh mắt dịu dàng của Diệp Ân Tuấn chẳng khác nào con dao tẩm độc đâm thật sâu vào ngực Thanh Loan.

Kể từ khi đến nước T, Diệp Ân Tuấn hầu như không có thiện cảm với Thanh Loan khiến cô ta không khỏi xót xa.

Cô ta cũng có làm gì đâu chứ, chẳng qua chỉ buông tay ra trước mà thôi, nếu không phải Thẩm Hạ Lan tự cạnh tranh thì chuyện này sao lại diễn ra chứ?
Quả nhiên là loại phụ nữ mưu mô!
Thanh Loan tức giận, ganh ghét, liếc Thẩm Hạ Lan.

Đương nhiên Thẩm Hạ Lan biết Thanh Loan đang nghĩ gì trong bụng nên cô giật giật ống tay áo Diệp Ân Tuấn, cười nói: “Em đói rồi, đói lắm rồi, anh nhìn em Thanh Loan làm gì? Lẽ nào anh còn muốn em Thanh Loan nấu cơm cho em ăn à?”
Câu nói này nghe như đang đùa cho vui nhưng lọt vào tai Thanh Loan thì lại thành ra khiến cô ta khó chịu.

Người phụ nữ mưu mô này còn muốn sai mình nấu cơm cho cô ấy sao?

Cô ta lấy đâu ra cái gan đó vậy?
Diệp Ân Tuấn lại nghĩ thành Thẩm Hạ Lan muốn ăn cơm Thanh Loan nấu liền dịu dàng cất lời: “Thanh Loan nấu ăn ngon lắm, anh cũng nhiều năm rồi chưa được ăn.

Không biết có được may mắn ăn một lần không?”
Thanh Loan đột nhiên đan xen nhiều cảm xúc khác nhau, ngũ vị pha tạp trong lòng.

Cô ta quả thật từng vì Diệp Ân Tuấn mà đi học nấu ăn, cũng rất muốn nấu cho Diệp Ân Tuấn nhưng tình hình hiện tại là Diệp Ân Tuấn muốn xả giận cho Thẩm Hạ Lan nên trong lòng Thanh Loan chua xót lắm, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, không thể không làm.

“Anh Diệp cứ đùa, nấu cho anh ăn là lẽ dĩ nhiên mà.”
“Là chị dâu của em muốn ăn.”
Diệp Ân Tuấn nhấn mạnh hai chữ chị dâu.

Từ lúc bước vào phòng tới giờ, Thanh Loan chưa từng gọi Thẩm Hạ Lan một tiếng chị dâu, thậm chí ngay cả một từ xưng hô cũng không có, đấy là cách thức cô ta tỏ ý không chấp nhận Thẩm Hạ Lan.


Anh biết ép buộc Thanh Loan như vậy là hơi quá đáng, nhưng chẳng lẽ Thẩm Hạ Lan không uất ức ư?
Cô ấy không biết gì hết và cũng chẳng làm gì sai, tại sao lại phụ tấm lòng của cô ấy chứ.

Thanh Loan nghiến răng cười một cách miễn cưỡng.

“Dạ, chị dâu muốn ăn thì em sẽ nấu.”.

||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||
Nói xong miễn cưỡng xoay người rời đi.

Thúy hơi kinh ngạc, chưa có ai trong cung điện này dám đối đãi với công chúa như vậy, huống hồ công chúa cũng sẽ không vì bất luận kẻ nào mà cúi đầu, nhưng người đàn ông trước mặt lại khiến Thanh Loan dù chịu uất ức vẫn phải tươi cười nghênh đón, khiến Thúy không thể không ngoảnh lại nhìn Diệp Ân Tuấn lần nữa đồng thời nhanh chóng đuổi theo Thanh Loan.

“Công chúa, để em nấu thì hơn, người là cành vàng lá ngọc đã khi nào vào bếp đâu chứ?”
“Không cần, em không nghe thấy sao? Anh Diệp muốn ăn đồ ta nấu, em giúp ta là được rồi.”
Thanh Loan đã điều chỉnh tâm trạng ổn thỏa, thẩm chí còn có chút vui mừng nữa..

 
Chương 2480: 2480: Chương 2477





Chỉ cần là chuyện liên quan đến Diệp Ân Tuấn cô ta đều sẵn lòng làm, cùng lắm là không thèm ngó ngàng gì tới người phụ nữ đó nữa.

Thẩm Hạ Lan hơi buồn bực chút xíu vì tình tiết tiến triển quá nhanh, cô khẽ trách Diệp Ân Tuấn: “Anh cố ý đúng không? Rõ ràng anh biết em không có ý đó mà.”
“Cô ta nên tỏ thái độ với em, em là chị dâu, đây là chuyện không thay đổi được.”
Diệp Ân Tuấn cũng không phủ nhận, anh không muốn giữ bí mật với Thẩm Hạ Lan.

Mặc Vân Thanh không ngờ Diệp Ân Tuấn sẽ làm đến bước này, Thẩm Hạ Lan đã từng kể cho bà ta nghe về mối quan hệ giữa anh và Thanh Loan, vốn tưởng rằng đàn ông đều sẽ nhớ đến ân tình mà để vợ mình chịu uất ức, dù gì vợ là vợ còn ân nhân là người ngoài nhưng Diệp Ân Tuấn không hề để tâm, ngược lại còn bảo vệ Thẩm Hạ Lan chặt chẽ, thậm chí không muốn để cô phải gánh chịu dù chỉ là một chút uất ức.

Đó là thứ tình cảm mà Mặc Vân Thanh hâm mộ.

Bà không thể không nhớ đến Hoắc Chấn Ninh.

Lúc trước Hoắc Chấn Ninh cũng lịch sự, lãnh đạm, tao nhã.


Còn nhớ lần đầu tiên bà ta cùng ông ta đi leo núi nhân ngày thành lập trường, chân bà ta bị bong gân, chính Hoắc Chấn Ninh đã cõng bà xuống núi.

Lúc ấy Hoắc Chấn Ninh không biết thân phận thật sự của bà ta nhưng vẫn đối xử dịu dàng với bà khiến bà từ đó về sau luôn một lòng một dạ với người đàn ông ấy.

Mặc dù về sau Hoắc Chấn Ninh biết được thân phận của bà ta nhưng vẫn dùng thái độ như cũ để đối đãi với bà chứ không khúm núm như những người đàn ông khác, khiến bà càng trân trọng tình bạn giữa hai người.

Nào ngờ hoa rơi cố ý nước chảy vô tình.

Người con gái mà một kẻ ưu tú như Hoắc Chấn Ninh yêu thương nhất lại không phải là bà ta.

Nếu người mà ông ta yêu là bà thì phải chẳng bà cũng sẽ hạnh phúc như Thẩm Hạ Lan?
Mặc Vân Thanh không biết câu trả lời nhưng ngực bà là đau đến cùng cực, thậm chí bà muốn khóc.

Ngẫm lại thì mình đã già rồi nên không nhìn nổi cảnh phát cơm chó như vậy nữa.


“Tôi về phòng nghỉ ngơi trước đây, khi nào ăn cơm thì gọi tôi.”
Mặc Vân Thanh ho khan một tiếng rồi bảo thị nữ đưa mình rời đi.

Thẩm Hạ Lan đã bắt được ánh mắt cô đơn của Mặc Vân Thanh liền hỏi: “Cô Mặc làm sao vậy?”
“Không sao đâu.

Có lẽ là mệt mỏi.”
Diệp Ân Tuấn nhìn bà ta, lặng lẽ cười, trong lòng cũng hiểu được phần nào, nhưng chuyện tình cảm ai nói chắc được đây?
Mặc Vân Thanh cùng Hoắc Chấn Ninh có duyên mà không phận, đây cũng là chuyện bất lực, mặc dù sau từng ấy năm, Hoắc Chấn Ninh chỉ yêu một mình Tiêu Nguyệt dù đã mất đi một số công năng nhưng ông vẫn mong Tiêu Nguyệt sống tốt.

Tình cảm của họ đã trải qua sự thử thách cùng lễ rửa tội của năm tháng, nếu có thể, Diệp Ân Tuấn cũng hy vọng bọn họ có thể tiếp tục đi đến lúc đầu bạc.

Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn có vẻ thất thần nên nhéo vào eo anh một cái khiến Diệp Ân Tuấn đau mà nhíu mày.

“Vợ, em như vậy là bạo hành gia đình đó.”
“Vậy anh kiện em đi!”
Thẩm Hạ Lan dùng ánh mắt quyến rũ liếc một cái thì Diệp Ân Tuấn sao mà nỡ đi kiện cô chứ?
“Không thể kiện em nhưng anh có thể dùng cách khác để đòi lại công bằng.”
Diệp Ân Tuấn vừa nói vừa đặt tay lên người Thẩm Hạ Lan nhưng lại bị cô tát một cái rơi xuống..

 
Chương 2481: 2481: Chương 2478





“Đừng nói mấy chuyện vô bổ này này, anh còn chưa giải thích cho em rõ vừa rồi có phải là cố ý không?”
“Em đã biết câu trả lời rồi còn hỏi anh làm gì?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy vợ mình bây giờ rất chi là hung hãn, nhưng hung như một chú cún con khiến lòng dạ người ta ngứa ngáy khó chịu.

Thẩm Hạ Lan bực dọc.

“Anh làm vậy chẳng khác nào rước thêm hận cho em.

Em và cô ta mới gặp nhau lần đầu, anh không thể để hai người chúng em sống cùng nhau một cách bình an được sao?
“Sống cùng nhau bình an? Vợ ơi, chồng của em đang lúc tráng niên, mắt cũng chả phải mù, vừa rồi trong lúc hai người bắt tay đã xảy ra chuyện gì chẳng lẽ anh không nhìn ra? Cô ta là muốn vỗ mặt em để em phải xấu hổ, nếu đã không biết thì thôi nhưng anh đã nhìn thấy thì sao có thể giả vờ ngó lơ được đây? Công chúa thì sao chứ? Trước mặt em thì cô ta là em chồng, chẳng phải nên hầu hạ chị dâu sao?”
Diệp Ân Tuấn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ khiến Thẩm Hạ Lan thầm cảm thấy thoải mái trong lòng.

“Anh bớt dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ người ta đi, anh chủ động ra tay là vì sợ em làm cho em gái mưa của anh bị thương thì có?”

“Trời đất chứng giám, vợ nói vậy làm anh khổ tâm quá đi.”
Diệp Ân Tuấn than trời trách đất.

Thẩm Hạ Lan mím môi, trên môi không kìm được nở nụ cười, cảm giác khó chịu ban nãy khi bị Thanh Loan làm cho ngượng ngùng đã nhanh chóng tan biến.

Sau khi hai người ngồi xuống thì có người bước tới pha trà cho họ.

Thẩm Hạ Lan nhìn chung quanh, thấp giọng hỏi: “Em nghe nói Trương Vũ đang ở gần đây, hiện tại cậu ấy đang ở đâu? Em có thể đến gặp không?”
“Chờ cơm nước xong anh sẽ đi với em, hiện tại Trương Vũ là người của anh, em và anh cùng đi gặp cậu ấy thì mới an toàn.”
Bởi vì bên cạnh còn có thị nữ nên Diệp Ân Tuấn sẽ không nói trắng ra nhưng dù gì Thẩm Hạ Lan cũng vẫn nghe hiểu.

“Được.”
Hai người uống trà, trò chuyện rất vui vẻ.


Thanh Loan biết tình hình hiện tại của hai người họ liền tức giận.

Quả là một người phụ nữ mưu mô!
Đang khoe cho cô ta thấy đấy à.

Muốn nói cho cô ta biết rằng mình đã thành công nắm chặt Diệp Ân Tuấn trong lòng bàn tay để Diệp Ân Tuấn xuất đầu lộ diện vì cô.

Ánh mắt của Thanh Loan lạnh hẳn đi.

Thúy cũng đoán được manh mối từ những cuộc trò chuyện và lời lẽ của mọi người, theo Thanh Loan nhiều năm như vậy dĩ nhiên cô ấy phải hiểu được suy nghĩ của Thanh Loan rồi.

“Công chúa, có cần động tay động chân vào đồ ăn không? Người cũng biết có một vài thứ có thể lặng lẽ cho vào đồ ăn mà không bị người khác phát hiện mà.”
Trong cung, loại chuyện này cũng không hiếm gặp, âm thầm giết một người là một chuyện quá dễ dàng.

Thanh Loan ngập tràn sát khí, nhưng khi nghĩ đến ánh mắt quan tâm và kiên quyết của Diệp Ân Tuấn, tia lý trí cuối cùng của cô ta cũng chiến thắng được sự ghen tuông..

 
Chương 2482: 2482: Chương 2479





“Không thể.

Ta sẽ quang minh chính đại mà chiến thắng người phụ nữ đó để cô ta ngoan ngoãn cút khỏi Anh Diệp.

Thủ đoạn bỉ ổi như vậy không phải là phong cách của ta.”
Lời của Thanh Loan khiến Thúy sững sờ.

Liệu có bao nhiêu người trong cung không cần dùng đến thủ đoạn chứ?
Huống hồ vì để đạt được mục đích, mà Thanh Loan cũng chẳng phải kẻ cao thượng gì, thế nhưng lúc này cô ta lại có thể nói ra những lời như vậy cũng đủ để biết được địa vị của người đàn ông Diệp Ân Tuấn này trong lòng Thanh Loan.

Thúy cân nhắc trong lòng nhưng vẫn không nói gì mà chỉ yên lặng lùi lại bên cạnh Thanh Loan để phụ giúp.

Thời gian nấu một bữa cơm không lâu cũng không mau, vừa đúng một tiếng.

Thẩm Hạ Lan uống trà rất từ tốn, lúc uống còn dựa vào Diệp Ân Tuấn nghỉ ngơi một lát, chờ đến khi Thanh Loan đem đồ ăn lên thì Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang ngủ.


“Huh!”
Diệp Ân Tuấn cẩn thận ra hiệu bảo Thanh Loan im lặng, sau đó ngồi yên một chỗ không nhúc nhích.

Còn Thẩm Hạ Lan dựa vào vai anh ngủ rất ngon.

Thanh Loan thấy ngứa mắt và khó chịu khi chứng kiến cảnh tượng đẹp đẽ đó.

Cô ta ngứa mắt với dáng vẻ điềm tĩnh của Thẩm Hạ Lan nhưng ngứa mắt hơn cả là cảnh cô dựa vào người Diệp Ân Tuấn còn Diệp Ân Tuấn tuy rằng khó chịu nhưng vẫn ngồi im không nhúc nhích với dáng vẻ cưng chìu.

Đây từng là cảnh tượng mà cô mơ ước, nhưng bây giờ lại bị người khác chiếm đoạt trước, bảo cô làm sao mà cam tâm tình nguyện chứ.

Nhưng Diệp Ân Tuấn đã ra dấu không cho cô được lên tiếng, mặc dù Thanh Loan tức muốn chết nhưng lúc này cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng pháo nổ.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên tỉnh táo.


“Bị giật mình à?”
Diệp Ân Tuấn vội vàng vỗ vỗ lưng Thẩm Hạ Lan như đang dỗ dành một đứa bé.

Thanh Loan theo Diệp Ân Tuấn lâu như vậy nhưng có bao giờ nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng ấy của Diệp Ân Tuấn?
Cô ta bất giác nhìn đến ngây người.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu theo bản năng: “Đang ban ngày mà sao lại đốt pháo chứ? Hôm nay là ngày hội gì sao?”
“Hôm nay là lễ quốc khách của nước T chúng tôi.”
Thanh Loan rất bất mãn với thái độ không coi ai ra gì của Thẩm Hạ Lan nên giọng điệu cũng hằn học theo.

Thẩm Hạ Lan lúc này mới ý thức được bọn họ hiện đang ở đâu và tình địch thì vẫn còn đang đứng trước mặt mình.

Cô lập tức vực dậy tinh thần, ngồi thẳng người lên cười nói: “Xin lỗi, mệt quá nên em ngủ quên mất.

Anh nữa đó, không có chuyện gì làm sao không đánh thức em?”
Thẩm Hạ Lan hờn dỗi trừng mắt với Diệp Ân Tuấn.

Nhưng Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Chẳng sao cả, anh chỉ bị tê eo thôi, lát nữa về phòng, em ấn vài cái cho anh là được.”
Những lời lẽ ái muội này khiến Thẩm Hạ Lan đỏ mặt.

Còn đối với Thanh Loan thì cô ta càng chắc chắn Thẩm Hạ Lan là một con người lẳng lơ, mưu mô..

 
Chương 2483: 2483: Chương 2480





Thẩm Hạ Lan có thể cảm nhận được ánh mắt của Thanh Loan nhìn cô như đang muốn xé xác cô thành trăm mảnh, nhưng cô không quan tâm bởi từ đầu Thanh Loan đã không có ý định kết bạn cùng cô, huống hồ cô và chồng mình có làm gì đi nữa thì cũng đều hợp lý hợp tình hợp pháp? Việc gì phải nhìn sắc mặt của cô ta chứ?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan vương vai mỉm cười ngọt ngào với Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Em đói bụng rồi.”
“Thanh Loan nấu cơm xong rồi, em đi rửa mặt rồi ăn cơm.”
Diệp Ân Tuấn xoa đầu Thẩm Hạ Lan, vô cùng sủng nịch.

“Dạ.”
Thẩm Hạ Lan được thị nữ dẫn đi.

Thanh Loan cắn nát môi dưới, tay siết chặt, cô ta nhìn Diệp Ân Tuấn muốn nói rồi lại thôi làm cho Diệp Ân Tuấn rất là khó chịu.

“Có gì thì nói đi.”
Thanh Loan cắn môi dưới, thấp giọng nói: “Anh Diệp, chẳng phải anh quá nuông chiều cô ta sao? Phụ nữ thì đừng nuông chìu quá bằng không cô ta sẽ được đằng chân lân đằng đầu.”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn đột nhiên tối đi.


“Người phụ nữ của tôi đương nhiên tôi phải cưng chiều rồi.

Sau này em đừng đả động tới chuyện này nữa.”
Sự chở che của Diệp Ân Tuấn khiến cho Thanh Loan rất không thoải mái, nhưng thấy mặt mũi Diệp Ân Tuấn lạnh lùng như vậy, Thanh Loan cũng thức thời không nói gì nữa.

Khi Thẩm Hạ Lan qua trở lại, cô đã nhạy bén nhận ra sự gay gắt giữa Thanh Loan cùng Diệp Ân Tuấn, nhưng vẫn làm như không biết nói: “Nơi này lạnh quá, ăn cơm được chưa?”
“Truyền mang đồ ăn lên.”
Thanh Loan cố gắng không để ý đến tiếng của Thẩm Hạ Lan, thậm chí còn lơ luôn cả sự hiện diện của Thẩm Hạ Lan nhưng chẳng thể nào làm được vì sự tồn tại của Thẩm Hạ Lan quá rõ rệt.

“Ông xã, em muốn ăn tôm.”
Thẩm Hạ Lan cười tủm tỉm nói với giọng điệu cố ý ra vẻ nũng nịu.

Diệp Ân Tuấn cười một cách cưng nựng, rõ ràng là anh cũng ra sức phối hợp.


Anh bóc tôm xong bỏ vào bát của Thẩm Hạ Lan còn mình thì không ăn con nào.

Thanh Loan ở bên cạnh thấy vậy đã mấy lần muốn nói nhưng đều nhịn, có điều ánh mắt không đồng tình thậm chí là trách móc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ Lan, hy vọng Thẩm Hạ Lan có thể tự giác một chút đừng có sai bảo Diệp Ân Tuấn quá, đáng tiếc Thẩm Hạ Lan như bị mù, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt cô ta.

“Uhm ông xã, còn cả cua nữa, em cũng muốn ăn.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn lại bóc cua cho Thẩm Hạ Lan rồi đặt vào chén của cô.

.

Ủng hộ chính chủ vào ngay # ТR UMtruyeИ.

VЛ #
Thẩm Hạ Lan ăn xong liền kêu lên một tiếng khoái chí.

Nhìn thấy Thanh Loan giận mà không dám nói gì, sự tức giận trong ngực cô cũng vơi đi phần nào..

 
Chương 2484: 2484: Chương 2481





Mặc Vân Thanh từ đầu đến cuối ngồi bên cạnh im lặng ăn cơm, chỉ lắc đầu chứ không nói một lời.

Trong bữa ăn, chỉ có Thẩm Hạ Lan là ăn uống vô cùng vui vẻ, Diệp Ân Tuấn chẳng ăn gì nhiều, Thanh Loan hầu như tức no luôn rồi còn Mặc Vân Thanh thì vì không đói lắm, cả cái bàn ăn này do một mình Thẩm Hạ Lan bao quát toàn trường.

“Ăn no quá đi.”
Thẩm Hạ Lan nấc cụt một cái, chẳng để ý gì đến hình tượng khiến Thanh Loan không vừa mắt chút nào.

Nói như thế nào đi nữa thì Diệp Ân Tuấn cũng là một trong tứ thiếu của Hải Thành, là bà Diệp mà Thẩm Hạ Lan chẳng có chút hình tượng nào, cũng không nể mặt Diệp Ân Tuấn, một người phụ nữ như vậy ngoài để lên giường ra thì còn làm được gì chứ.

Thanh Loan suýt chút nữa đã khịt mũi lạnh lùng với cô nhưng Thẩm Hạ Lan lại còn ngại lửa không đủ lớn nên tiếp tục bày ra dáng vẻ vô tội nhìn Thanh Loan nói: “Ồ? Thanh Loan này, sao em không ăn? Có phải tự thấy đồ mình nấu không ngon không? Hay để hôm nào chị làm cho em ăn nhé, cũng nên để em nếm thử chút tay nghề của chị chứ nhỉ.”
“Em mà nấu ăn sao, đừng đi đốt nhà bếp nữa mất công anh lại phải bồi thường cho người ta.”

Diệp Ân Tuấn lập tức tiếp lời Thẩm Hạ Lan khiến Thẩm Hạ Lan giận dỗi..

Cô nấu ăn cũng có đến nỗi nào đâu?
Bình thường đồ mà Diệp Ân Tuấn ăn cũng gì và này nọ lắm chứ bộ, lúc này Diệp Ân Tuấn nói như vậy, chẳng phải càng khiến Thanh Loan cảm thấy cô không có chỗ nào ra hồn sao?
Quả nhiên, ánh mắt Thanh Loan xẹt qua một tia khinh bỉ.

“Phụ nữ thì vẫn nên học nấu ăn, tục ngữ có câu con đường ngắn nhất đến trái tim đàn ông là đi qua dạ dày, cô đi đâu cũng bắt Anh Diệp tự tay làm tất tần tật như vậy sao được? Dù sao nhan sắc rồi cũng sẽ già đi, vài năm nữa cô sẽ không con đẹp như bây giờ.”
Lời nói của Thanh Loan lộ rõ sự khinh thường.

Nhưng Thẩm Hạ Lan lại như không hiểu ẩn ý trong câu nói của cô ta mà chỉ vội vàng nhìn về phía Diệp Ân Tuấn, lo lắng hỏi: “Ông xã, em già rồi sao? Anh chán ghét em vì em không đẹp nữa à?”
“Làm gì có, với anh em là người đẹp nhất.


Huống hồ anh đã bắt được dạ dày của em rồi, sau này đừng hòng kẻ nào cướp được em đi.”
Diệp Ân Tuấn nói vậy khiến trong lòng Thẩm Hạ Lan vô cùng đắc ý còn sắc mặt của Thanh Loan thì trở nên khó coi.

Diệp Ân Tuấn biết nói những lời ngon ngọt như vậy từ khi nào? Hơn nữa ý tứ trong lời nói của anh là sợ Thẩm Hạ Lan bị người đàn ông khác cướp đi sao?
Một người phụ nữ để lên giường rốt cuộc có chỗ nào đáng giá để Anh Diệp phải đối xử như thế?
Thanh Loan nghiến chặt răng.

Thẩm Hạ Lan không thèm quan tâm cô ta, tốt nhất tức chết luôn đi, miễn cho ngày đêm tơ tưởng đến người đàn ông của cô.

Diệp Ân Tuấn cũng không ngờ cô vợ bé nhỏ của mình cũng có mặt xấu xa như vậy nên không khỏi buồn cười, có điều được người ta cưng chiều mà còn ngang ngược như vậy cũng thú vị đó chứ.

“Ông xã ơi, em ăn no rồi, hay là chúng ta về phòng vận động một chút đi.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Mặc Vân Thanh sặc nước canh, liên tục ho khan còn sắc mặt của Thanh Loan thì đen như đáy nồi.

Người phụ nữ không biết xấu hổ này..

 
Chương 2485: 2485: Chương 2482





Trước cả đám người mà cô ta nói cái quái gì vậy?
Diệp Ân Tuấn mím môi cười, rất muốn làm theo yêu cầu của Thẩm Hạ Lan về phòng tập thể dục gì đó, nhưng nghĩ đến Trương Vũ, anh ho khan một tiếng nói: “Đợi lát nữa đi, anh đi đây một chút, phải xem Trương Vũ đang ở đâu.

Thanh Loan, anh nghe nói Trương Vũ đang ở chỗ của em?”
“Đúng vậy, Anh Diệp, để em đưa anh đi.”
Thanh Loan cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm.

Anh Diệp đúng là anh Diệp, sẽ không để cho ả hồ ly tinh Thẩm Hạ Lan kia mê hoặc.

Nghĩ vậy, trong lòng Thanh Loan dễ chịu hơn.

Thẩm Hạ Lan còn muốn chọc tức Thanh Loan chút nữa nhưng cảm thấy tay của Diệp Ân Tuấn nắm tay mình hơi mạnh nên không khỏi nghĩ đến tình cảnh của Trương Vũ mà từ bỏ ý định.

“Nếu chị dâu mệt rồi thì về ngủ trước đi, em đưa anh Diệp đi là được rồi.”

Thanh Loan đã sớm ngứa mắt với Thẩm Hạ Lan nên bây giờ cuối cùng cũng có cớ để đuổi Thẩm Hạ Lan, Thanh Loan đã lên tiếng thì có bắt cô ta gọi Thẩm Hạ Lan một tiếng chị dâu cũng chẳng có vấn đề gì.

Thẩm Hạ Lan lại ôm cổ tay Diệp Ân Tuấn, nũng nịu đích nói: “Em không muốn, em cũng muốn đi cùng anh.

Ông xã, người ta chẳng quen ai ở đây, đáng sợ quá đi, anh đưa em đi với.”
Cô đã hoàn thành tốt vai diễn tuyệt sắc hại nước hại dân.

Diệp Ân Tuấn thực sự sợ mình sẽ không nhịn được trước sự tấn công của Thẩm Hạ Lan.

Trước đây anh đâu có ngờ cô vợ bé nhỏ của mình lại dữ dằn như vậy chứ, anh chỉ nhớ là cô luôn thẹn thùng, vậy mà lúc này đối mặt với tình địch lại hăn máu đến thế, Diệp Ân Tuấn phát hiện anh thích cô như vậy.

“Khụ khụ, đi đi đi, anh có nói là không đưa em đi đâu chứ.”
Không biết là cố ý hay vô tình mà cánh tay của Diệp Ân Tuấn lại cọ vào ngực của Thẩm Hạ Lan.


Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy như có một luồng điện xẹt qua người, toàn thân cứng đờ trong giây lát, sau đó mặt lập tức đỏ bừng.

Tên lưu manh này!
Cô chửi thầm trong lòng nhưng ngoài mặt thì cười hì hì, nũng nịu một câu.

“Ghét anh quá đi.”
Giọng nói õng ẹo đó khiến Diệp Ân Tuấn suýt chút nữa là vấp té còn Thanh Loan thì nổi đầy gân xanh.

Cô ta thề, Thẩm Hạ Lan mà còn ăn nói không biết xấu hổ kiểu đó thì cô ta không ngại sai người nhân lúc tối trời đánh cô một trận, tốt nhất là đánh cho què quặt lê lết luôn để xem cô còn có thể ỏng ẹo, nũng nịu nữa không.

Cảm nhận được Thanh Loan sắp nổi trận lôi đình đến nơi, rốt cuộc Thẩm Hạ Lan cũng dừng lại với ý muốn ham sống mạnh mẽ.

Diệp Ân Tuấn đã có chút bối rối, ánh mắt cũng lóe lên một tia nôn nao nhưng lúc này chỉ có thể kìm nén mà thôi.

Cô nàng tiểu yêu thích chọc người ta này..

“Vậy đi thôi.”
Thanh Loan ngó lơ Thẩm Hạ Lan, đi ngang qua mặt hai người họ rồi đi thẳng một lèo..

 
Chương 2486: 2486: Chương 2483





Thẩm Hạ Lan thấy cô ta đã đi thì định buông tay ra nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn nắm chặt lại.

“Chọc cho đã rồi bỏ chạy, bà Diệp dạo này cao tay quá nhỉ?”
Diệp Ân Tuấn cất giọng khàn khàn, sự nung nấu trong ánh mắt anh khiến Thẩm Hạ Lan muốn khóc tới nơi.

“Ông xã này, chuyện chúng ta đi gặp Trương Vũ quan trọng hơn.”
Mặc Vân Thanh thấy Thẩm Hạ Lan ở trước mặt Thanh Loan và trước mặt Diệp Ân Tuấn là hai dáng vẻ khác nhau thì không khỏi cười khẽ một tiếng.

“Con nhóc quỷ này, cẩn thận đùa với lửa lớn có ngày tự thiêu chính mình đấy.”
Nói xong Mặc Vân Thanh quay về phòng.

Lúc này, Trương Vũ là ai bà tay không quan tâm, nhưng thấy Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn phát “cơm chó”, bà nghĩ mình đã ăn no rồi nên không cần ăn thêm “cơm chó” nữa.

Thẩm Hạ Lan lúc này mới nhận ra trong lúc chọc tức Thanh Loan, cô vô tình quên mất sự có mặt của Mặc Vân Thanh.

Quá ư là thất sách.


“Đều tại anh hết!”
Thẩm Hạ Lan nhéo Diệp Ân Tuấn một cái.

Diệp Ân Tuấn còn đang tưởng tượng lát nữa quay lại sẽ được lợi lộc gì nào ngờ bị người ta ngang nhiên nhéo một cái, không khỏi muốn khóc lên.

“Anh lại làm gì nữa?”
“Nếu không phải anh chọc phải đào hoa thì em có đến nỗi bị cô cười không hả?”
Thẩm Hạ Lan hiện tại đang tự mâu thuẫn, biết rõ không liên quan đến Diệp Ân Tuấn nhưng không hiểu sao vẫn cứ nổi xung.

Cái đồ ong bướm này!
Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình thật là khổ quá đi.

.

ngôn tình tổng tài
“Được rồi là lỗi của anh, nóc nhà của anh đừng nóng giận nữa, em nói thế nào thì là thế ấy?”

“Hừ!”
Thẩm Hạ Lan ngạo nghễ khịt mũi rồi bước nhanh theo hướng Thanh Loan vừa đi.

Mặc dù Thanh Loan đi rất nhanh nhưng cô ta vẫn để ý tình hình phía sau, thấy Diệp Ân Tuấn cùng Thẩm Hạ Lan cứ chậm rì rì chưa đi lại nhớ đến bộ dạng nũng nịu vừa nãy của Thẩm Hạ Lan, cô ta bất giác nghĩ lan man.

“Khốn kiếp? Loại phụ nữ như vậy sao xứng với anh Diệp chứ? Mình tuyệt đối sẽ không để cô ta làm tổn hại danh tính của anh Diệp.

Nhất định thế!”
Thanh Loan lầm bầm lầu bầu xong, trong mắt lộ rõ ánh nhìn phẫn nộ.

Thấy Thanh Loan như thế, Thúy không kìm được bước lên một bước, thấp giọng nói: “Công chúa, đừng nóng giận nữa, chuyện này thực ra rất dễ xử lý.

Em thấy bà Diệp đó có ánh mắt đào hoa, nhan sắc quyến rũ, nhìn là biết không phải người an phận.

Ngày mai trong cung có yến hội, nghe nói quốc chủ đặc biệt tổ chức cho thiếu gia Lăng Thiên Vũ.

Lần này quốc chủ tự mình ra lệnh cho tân quý Lăng Thiên Vũ phải trình diện.

Có tin đồn rằng Lăng Thiên Vũ dáng vẻ xấu xí, hay là đến lúc đó chúng ta động tay động chân một chút để bà Diệp ở cùng với Lăng Thiên Vũ, đắc tội xúc phạm Lăng Thiên Vũ, sợ rằng Thẩm Hạ Lan sẽ không có cách nào lo được cho bản thân cô ta.

Anh Diệp thì sao tiện ra mặt được, đến lúc đó chẳng phải mọi chuyện đều theo ý của chúng ta sao?”.

 
Chương 2487: 2487: Chương 2484





Nghe Thúy nói vậy, ánh mắt Thanh Loan chợt lóe, có điều sau khi nghĩ kỹ, ánh mắt của Thanh Loan có chút thay đổi.

“Công chúa, em biết tâm người thiện nên cứ coi như không biết gì hết, để em làm được rồi, nếu sau này xảy ra chuyện thì người cứ nói đó là chủ ý của một mình em, đến lúc đó anh Diệp cũng sẽ không oán hận người.

Em là thị nữ của người, thấy tâm trạng của người rầu rĩ nên muốn xả giận cho người cũng là chuyện thường tình, chỉ hy vọng sau này công chúa có thể đối xử tử tế với em trai của em, mong công chúa có thể cho nó một tiền đồ xán lạn.”
Trong nhà Thúy chẳng còn ai ngoài một người em trai, cô ấy đã từng hứa với ba mẹ sẽ chăm sóc tốt cho em trai, bây giờ có có hội rồi, dù đổi bằng mạng sống của mình đi nữa thì cô ấy cũng phải dọn sẵn cho em trai mình một tương lai tươi sáng.”
Thanh Loan nhìn Thúy với vẻ mặt phức tạp, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút cảm động.

Trái tim cô ta đã chết từ nhiều năm trước, nếu vẫn còn một chút dấu vết ấm áp thì đều là sống vì Diệp Ân Tuấn, cho nên mặc dù mấy năm nay Thúy vẫn luôn hầu hạ bên cạnh cô ta, thậm chí tận tâm hết sức thì cô ta cũng chẳn để trong lòng, dù sao cô ta cũng là chủ một cung, tận trung là yêu cầu tối thiểu cần có của một thị nữ.

Nhưng giây phút này đây, Thanh Loan lại xem Thúy là người nhà của mình.


“Yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho em trai của cô.”
“Cảm ơn công chúa.”
Thúy lập tức vui vẻ ra mặt, có điều trong tươi cười còn có chua xót.

Chỉ có như vậy thì số mệnh của những kẻ thấp kém như cô ấy mới được thay đổi, hoặc là hộ chủ đã chết, hoặc là có giá trị lợi dụng thì mới mang đến phú trạch cho người thân.

Thanh Loan nhìn Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn đã đuổi kịp phía sau, thấp giọng nói: “Được rồi, bây giờ đừng để người phụ nữ đó phát hiện ra manh mối.”
“Dạ.”
Thúy vội vàng quay lại vị trí của mình.


Diệp Ân Tuấn thấy Thanh Loan chẳng có vẻ gì là mất kiên nhẫn thì bất giác dừng lại, cảm thấy hơi kỳ quái nhưng cũng không nói gì.

Đoàn người rất ăn ý không nói một lời, đi thẳng tới chỗ Trương Vũ đích.

Trương Vũ đã khá hơn nhiều nhờ sự chăm sóc của Thanh Loan nhưng anh ta vẫn còn hôn mê, những dấu vết trên mặt và cơ thể đều khiến Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn chấn động.

“Sao lại thành ra bộ dạng này?”
Thẩm Hạ Lan dù sao cũng là cấp trên của Trương Vũ, bây giờ thấy mặt mũi của anh ta chẳng còn ra hình dạng gì thì bất giác nổi cơn tức giận và lo lắng.

Thanh Loan liếc cô rồi thầm nhủ, quả nhiên đúng như Thúy nói, người phụ nữ này đúng là đứng núi này trông núi nọ, đang để ý đến người đàn ông này.

Hiện giờ Trương Vũ đã biến thành bộ dạng này rồi mà cô vẫn còn rất quan tâm.

Cô dựa vào đâu chứ?.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom