Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cục Cưng Có Chiêu

Dịch Cục Cưng Có Chiêu
Chương 2388: 2388: Chương 2385





Điều cô lo lắng nhất là tâm lý của chú hai, bây giờ nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm.

Thấy Thẩm Hạ Lan vui mừng, Diệp Ân Tuấn không khỏi mỉm cười.

“Đương nhiên là thật.

Có Tiêu Nguyệt ở bên, chú hai cũng sẽ khoẻ lại nhanh hơn, anh cảm thấy hai người họ nên ở cùng nhau.”
“Em cũng nghĩ vậy.”
Thẩm Hạ Lan cười vui vẻ sau đó chợt nhớ ra mình vẫn chưa đánh răng bèn vội nói: “Không nói với anh nữa, em đi đánh răng đây.

Khi nào trực thăng tới?”
“Không vội đâu, năm tiếng nữa cơ.”
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan nhảy xuống khỏi giường thì sợ hãi toát mồ hôi lạnh.


“Em chậm thôi.”
“Không sao đâu.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy đã khoẻ hơn nhiều, nhanh chóng chạy vào phòng tắm.

Diệp Ân Tuấn lắc đầu, sau đó lại cười.

Trong lúc chờ Thẩm Hạ Lan, anh đã cho người chuẩn bị đồ ăn, sau đó lấy báo ra đọc.

Thẩm Hạ Lan đánh răng xong, đi ra thì thấy Diệp Ân Tuấn đang đọc báo, dáng vẻ điềm tĩnh ấy thật sự khiến người ta cảm thấy cuộc đời thật yên bình.

“Đoán xem em là ai?”
Thẩm Hạ Lan che mắt Diệp Ân Tuấn từ phía sau.

Việc làm trẻ con như vậy nhưng lại khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy vui vẻ, anh không khỏi nghĩ nếu từ hồi đại học anh đã thiết lập quan hệ tình cảm với Thẩm Hạ Lan, liệu khi ấy có phải thi thoảng cô cũng sẽ chạy ra bảo anh đoán xem cô là ai không?
“Mau nói đi, em là ai?”

“Diệp phu nhân.”
Diệp Ân Tuấn cười tươi.

Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy mình ngây thơ, trong phòng chỉ có hai người mà cô lại hỏi câu ngu ngốc này.

“Lần này không tính, lần sau ra ngoài chơi lại.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn chẳng những không cảm thấy ngây thơ, ngược lại còn hơi mong chờ khiến Thẩm Hạ Lan nhất thời không nói nên lời.

“Anh không thấy chán à?”
“Ở cùng em, làm gì cũng không chán.”
Bây giờ Diệp Ân Tuấn thật sự rất biết nói những lời ngọt ngào.

Môt Thẩm Hạ Lan bất giác cong lên.

“Coi như anh biết nói chuyện.

Chúng ta đi báo tin tốt cho dì và chú hai đi.”
“Ừ.”.

 
Chương 2389: 2389: Chương 2386





Diệp Ân Tuấn bị Thẩm Hạ Lan kéo ra khỏi ghế, hai người nhanh chóng đi tới trước cửa phòng Hoắc Chấn Ninh.

Sau khi lịch sự gõ cửa, giọng nói của Hoắc Chấn Ninh từ bên trong truyền đến.

“Vào đi.”
Khi Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn bước vào thì thấy Tiêu Nguyệt ngồi bên cạnh giường gọt táo cho Hoắc Chấn Ninh, mà Hoắc Chấn Ninh cũng không khó chịu.

Đã xảy ra chuyện gì rồi ư?
Hai người này lúc trước còn sống chết không chịu qua lại, bây giờ lại bình tĩnh ngồi bên nhau, cảnh tượng này khiến Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ.

Dù Diệp Ân Tuấn ngạc nhiên nhưng cũng chỉ thoáng qua nơi đáy mắt.

“Có chuyện gì sao?”
Tiêu Nguyệt gọt táo xong thì đưa cho Hoắc Chấn Ninh, sau đó ngẩng đầu hỏi.


Khóe môi bà nở nụ cười hạnh phúc, hệt như cô gái rơi vào bể tình.

Thẩm Hạ Lan hoàn hồn, nhanh chóng nói: “Năm tiếng nữa sẽ có máy bay trực thăng đón chú dì về Đế Đô.

Chú hai, Diệp Ân Tuấn đã sắp xếp người phục hồi tâm lý cho chú, con biết chú nóng lòng muốn về nhà họ Hoắc, nhưng bây giờ chú về trong trạng thái tâm lý này sẽ khiến chú út đau lòng.

Chú ba đang làm nhiệm vụ ở ngoài, không thể về ngay được.

Chú nghe chúng con được không?”
Thẩm Hạ Lan sợ Hoắc Chấn Ninh sẽ từ chối sắp xếp của họ nên nhẹ giọng hỏi thử.

Không ngờ Hoắc Chấn Ninh lại đồng ý ngay: “Được, các con sắp xếp thế nào thì chú làm theo thế đó.

Vậy Tiêu Nguyệt thì sao?”

“Đương nhiên dì sẽ về cùng chú rồi.

Bây giờ dì về Hải Thành cũng không an toàn.”
Thẩm Hạ Lan không nói thẳng rằng họ đang điều tra những người khả nghi, nếu Tiêu Nguyệt về Hải Thành, rất có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn trước khi họ kiểm tra xong, đây là điều cô không muốn thấy nhất.

Tiêu Nguyệt gật đầu, chỉ cần có thể đi cùng Hoắc Chấn Ninh, bà đi đâu cũng như nhau cả.

Trước đây bà như tấm bèo trôi, không có gốc rễ, không có nhà, sau khi gặp Hoắc Chấn Ninh bà mới có cảm giác thân thuộc, hai người đã xa cách gần cả đời, cuối cùng cũng được ở bên nhau, đương nhiên bà không muốn xa cách nữa.

Thấy họ không phản đối, Diệp Ân Tuấn trầm giọng bảo: “Vậy mọi người thu đọn dồ đạc đi, lát nữa sẽ có người đến đón.

Vì sự an toàn của mọi người, có thể sẽ có vệ sĩ bảo vệ 24/24, tốt nhất hai người hãy quen với điều này.”
Anh có thể nghĩ đến sự sắp xếp của Mặc Trì, tuy nói sau khi đến Đế Đô là địa bàn của Mặc Trì, nhưng không ai biết người của Phương Chính có trà trộn vào không, vì vậy vẫn phải cẩn thận.

Tiêu Nguyệt không cảm thấy gì, bà bị giám sát nhiều năm nên cũng chẳng bận tâm.

Hoắc Chấn Ninh tin tưởng Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, cảm thấy hai người sẽ không làm hại mình nên cũng đồng ý.

Sau khi thu xếp mọi thứ, Diệp Ân Tuấn đưa Thẩm Hạ Lan ra khỏi phòng, nhưng anh không ngờ Tiêu Nguyệt cũng đi ra..

 
Chương 2390: 2390: Chương 2387





“Hạ Lan, chờ một chút.”
Tiêu Nguyệt gọi khiến Thẩm Hạ Lan dừng bước, cô nghi hoặc nhìn bà.

“Dì có chuyện gì vậy? Có phải dì còn chuyện gì muốn giao cho con không?”
Tiêu Nguyệt nhìn Thẩm Hạ Lan, trầm giọng hỏi: “Chú dì về Đế Đô, vậy hai đứa đi đâu?”
“Đây không phải điều bà nên hỏi.”
Giọng Diệp Ân Tuấn hơi lạnh lùng.

Tiêu Nguyệt biết Diệp Ân Tuấn không thích mình lắm, có lẽ vì bà đã từng có điều che giấu Thẩm Hạ Lan, hoặc vì lý do gì khác, nhưng bà vẫn cảm nhận được anh không thích mình.

Nhưng Tiêu Nguyệt không dừng lại.

“Dì đoán các chị định tới nước T phải không? Xảy ra nhiều chuyện như thế, dù là nhà họ Diệp hay nhà họ Tiêu hoặc nhà họ Hoắc, ít nhiều đều có quan hệ với hai anh em Phương Chính, vậy nên hai đứa không thể buông bỏ thù hận.

Hai đứa định đi báo thù đúng không?”

Tiêu Nguyệt nhìn thẳng vào Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, lông mày Diệp Ân Tuấn lập tức nhíu chặt.

Thẩm Hạ Lan sợ Diệp Ân Tuấn nói ra điều gì đó khiến Tiêu Nguyệt xấu mặt, nên nhanh chóng đáp lời: “Dì cả, chúng ta chỉ muốn ra ngoài chơi thôi, thành thật mà nói, con và Ân Tuấn vốn định đi du lịch, thật đó.”
Cô không quan tâm Tiêu Nguyệt có tin hay không, nhưng nói thế này cũng không sai.

Diệp Ân Tuấn nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, đây là chuyện bí mật, là một hành động quan trọng, đương nhiên cô không thể nói cho Tiêu Nguyệt, cho dù bà đoán ra thì cô cũng không thể gật đầu nói là đúng.

Đó là quy tắc, cũng là kỷ luật.

Tiêu Nguyệt dường như đã nhận ra thân phận Diệp Ân Tuấn đặc biệt, ánh mắt tối lại nhưng bà vẫn nói: “Dù hai đứa đi du lịch hay làm gì thì dì cũng sẽ không đến nước T cùng hai đứa đâu.”
Điều này khiến lông mày Diệp Ân Tuấn bất giác nhướng lên.

Anh thật sự không thích Tiêu Nguyệt lắm, nếu không cũng không gọi Hoắc Chấn Ninh là chú hai còn Tiêu Nguyệt thì gọi thẳng tên như vậy.

Tiêu Nguyệt quá ích kỷ.


Không thể nói rằng Tiêu Nguyệt không tốt, nhưng môi trường lớn lên từ nhỏ khiến bà ta luôn đặt mình lên hàng đầu trong mọi việc.

Người như vậy rất ích kỷ, nếu ảnh hưởng đến lợi ích cá nhân, người như vậy sẽ nghĩ đến đường lui cho mình đầu tiên, mà đây chính là lý do Diệp Ân Tuấn không thích Tiêu Nguyệt.

Anh có thể nhìn ra được Thẩm Hạ Lan thật sự có tình cảm với Tiêu Nguyệt, thật sự coi bà ta như người nhà, nhất là khi nhìn lén thấy sự khó khăn và bất lực của Tiêu Nguyệt khi ở trong rừng, thật ra Thẩm Hạ Lan đã có ý nghĩ bảo vệ Tiêu Nguyệt.

Nhưng Tiêu Nguyệt lại không thể đối xử với Thẩm Hạ Lan như cô, vì vậy Diệp Ân Tuấn mới không thích bà ta.

Chỉ cần là người không thật tâm với Thẩm Hạ Lan, anh đều không thích.

Nếu điều kiện cho phép, anh muốn những nhân tố bất định này tránh càng xa càng tốt.

Thẩm Hạ Lan nghe Tiêu Nguyệt nói thế thì cười: “Chúng con cũng không định đưa dì đi cùng mà, dì chăm sóc chú hai cho tốt là được rồi.

Dì cả, đời này dì với chú hai đều rất vất vả, con thật sự hy vọng sau này hai người có thể sống vui vẻ, hạnh phúc.”
Đây là lời nói thật lòng của Thẩm Hạ Lan.

Ánh mắt Tiêu Nguyệt hơi thay đổi, bà lấy một tấm bản đồ từ trong túi áo ra, đưa cho Thẩm Hạ Lan..

 
Chương 2391: 2391: Chương 2388





“Đây là bản đồ cung điện nước T, dì chỉ có thể làm đến đây thôi.”
Thẩm Hạ Lan khá bất ngờ, cô vội vàng nhận lấy rồi cười bảo: “Cảm ơn dì cả.”
“Đi đây!”
Diệp Ân Tuấn kéo cánh tay Thẩm Hạ Lan để cô tránh xa Tiêu Nguyệt, nhưng lại nghe Tiêu Nguyệt nói: “Hạ Lan, Ân Tuấn, nếu có thể, hy vọng hai đứa có thể cứu Phương Nguyên.”
Lông mày Diệp Ân Tuấn lập tức nhíu lại.

“Bà không cảm thấy yêu cầu này có chút quá đáng sao?”
Âm thanh Diệp Ân Tuấn lạnh lẽo như khối băng.

Thẩm Hạ Lan lại kéo tay anh nói: “Đừng như vậy, dù sao Phương Nguyên cũng là con trai của dì cả em, nên nếu chúng ta có thể giúp được chuyện này thì cứ giúp đi, dù sao cũng là một mạng người.”
Bà xã cũng đã nói như vậy rồi, Diệp Ân Tuấn còn có thể nói gì nữa chứ? Anh đành im lặng mà đứng ở một bên.


Đôi mắt Tiêu Nguyệt ngân ngấn nước, nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Hạ Lan, dì biết mọi người đều không thích dì, dì cũng biết chị gái là người như thế nào, có lẽ cả đời này dì cũng không thể trở thành người phụ nữ như chị ấy.

Chị ấy cao quý, có nguyên tắc có điểm mấu chốt, còn dì thì ích kỷ, luôn chỉ nghĩ cho bản thân.

Nếu như dì là mọi người thì dì cũng sẽ chẳng thèm làm bạn với người như mình.

Nhưng mà dì đã là người như vậy, từ nhỏ đến lớn, dì không biết nên tin tưởng ai, dì chỉ có thể trông cậy và tin tưởng vào bản thân mà thôi.

Cho nên, dì đã từng không thẳng thắn với hai con, dì cảm thấy rất có lỗi.

Hiện nay, hai con đề phòng dì như vậy thì dì cũng không thể nói gì, giờ đây, dì chỉ xin hai con nhất định hãy cứu Phương Nguyên ra được không?”

Vừa nãy còn chỉ là thỉnh cầu, giờ đã là nhất định rồi, Diệp Ân Tuấn cau mày, vừa định nói gì đó thì Thẩm Hạ Lan đã nói: “Dì cả, chúng con sẽ cố hết sức, nhưng mà dì cũng biết đấy, có một số việc đến bản thân chúng con cũng không dám đảm bảo, muốn che chở một người không hề đơn giản như vậy.

Nếu dì đã khăng khăng như thế thì con đành nhận lời với dì, chúng con sẽ cố gắng hết sức, nhưng thật không thể cam đoan kết quả.”
Có một số việc mà trong lòng mọi người đều biết rõ, Tiêu Nguyệt đã nói đến mức này, tất nhiên Thẩm Hạ Lan không muốn để Diệp Ân Tuấn lại tức giận nổi nóng, cũng không hi vọng mâu thuẫn giữa hai người tăng thêm, cho nên chỉ có thể nói hết những lời mà Diệp Ân Tuấn muốn nói ra.

Thẩm Hạ Lan có thể nói những lời như vậy, nhưng nếu là Diệp Ân Tuấn nói thì chưa chắc Tiêu Nguyệt có thể tiếp thu được, đây chính là sự khác biệt giữa cháu gái và cháu rể.

Tiêu Nguyệt khẽ gật đầu, trầm tư một lát rồi khẽ nói: “Vậy thì dì nhờ các con vậy.”
Sau khi Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn trở về phòng, Diệp Ân Tuấn hơi thở dài nói: “Em ấy, em đối với Tiêu Nguyệt quá tốt rồi, bà ấy còn giấu diếm chúng ta rất nhiều chuyện.”
“Em biết, nhưng bà ấy nói cũng đúng mà, hoàn cảnh sống từ nhỏ đến lớn khiến bà ấy không có cách nào tin tưởng bất kỳ ai, đây là cách để bà ấy tự vệ.

Anh thương em nên mới nhận ra bà ấy không chân thành với em, thật ra, nếu nói ra thì có lẽ bà ấy đã làm rất tốt rồi.”
Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi buồn bực.

“Em ấy, em quá khoan dung với người thân của mình rồi.”.

 
Chương 2392: 2392: Chương 2389





“Anh không khoan dung với em sao?”
Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn lo lắng cho mình, cũng vì bất bình cho mình, vội ôm lấy cánh tay anh nũng nịu.

Cô như vậy thì Diệp Ân Tuấn còn có thể nói gì chứ.

Hai người ở trong phòng đợi, rất coi trọng chuyện đi nước T.

Máy bay trực thăng của anh Mặc nhanh chóng tới.

Hoắc Chấn Ninh và Tiêu Nguyệt được sắp xếp lên máy bay.

Nhìn máy bay bay đi rồi, Thẩm Hạ Lan cảm thán nói: “Hi vọng cuộc đời bọn họ sau này sẽ thuận lợi.”
“Em suy nghĩ thật nhiều, có sức suy nghĩ không bằng nghĩ xem sau này chúng ta sẽ làm thế nào?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi bất mãn vì sự chú ý của Thẩm Hạ Lan bị phân tán bởi những người khác.


Thẩm Hạ Lan vội vàng nói: “Có tổng giám đốc Diệp ở đây, sao có thể để em đau đầu về những chuyện này chứ? Đúng không?”
“Em ấy.”
Cuối cùng Diệp Ân Tuấn không nỡ nói gì cô nữa, kéo cô về phòng thu dọn hành lý.

Phía Trạm Dực cũng đã nhận được thông báo, Diệp Ân Tuấn chỉ nhắn tin messenger với anh ta một lát, sau đó dẫn Thẩm Hạ Lan rời đi.

Bọn họ cũng đi máy bay tư nhân, nhưng là máy bay do Hạ Tử Thu phái tới.

Thẩm Hạ Lan biết vết thương của Diệp Minh đã tốt hơn rất nhiều rồi, Diệp Tranh và Diệp Nghê Nghê cũng đang sống rất tốt ở Kình Thiên Minh, sau khi xét duyệt xong sẽ đưa bọn chúng về Hải Thành, đi nhà trẻ như bình thường.

Diệp Minh và Diệp Nghê Nghê, Diệp Tranh ở cùng nhau hết sức ầm ĩ, cũng đặc biệt hiếu động.

Bọn chúng đều đã chat video với Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn, Diệp Nghê Nghê còn hơi tủi thân, nói ba mẹ đi ra ngoài du lịch không đưa bọn chúng theo, sau này trưởng thành, khi đi du lịch nó cũng không dẫn hai người bọn họ theo, chọc cho Thẩm Hạ Lan cười không ngậm được miệng.

Diệp Minh thì không nói gì, chỉ dặn Diệp Ân Tuấn chăm sóc tốt Thẩm Hạ Lan.


Diệp Tranh còn nhắc nhở Thẩm Hạ Lan chú ý loại thuốc nào dị ứng.

Tóm lại ba đứa con cứ như bà vú nhỏ, nghe chúng nói Thẩm Hạ Lan cảm thấy trong lòng ấm áp.

Cuối cùng Diệp Ân Tuấn phải nói lời có tính tổng kết mới khiến bọn chúng kết thúc lần video này.

Thẩm Hạ Lan tựa vào vai Diệp Ân Tuấn, dịu dàng nói: “Mỗi lần cuộc sống gặp khó khăn, chúng ta chỉ cần nghĩ tới ba đứa con là lại có động lực để đi tiếp, thật cảm ơn ông trời đã để chúng xuất hiện trong sinh mệnh của chúng ta.

Bởi vì có các con, dù phía trước là mưa to gió lớn, em cũng sẽ vượt mọi chông gai tiến lên đi đến cuối con đường, bởi vì chúng ta phải cho các con hoàn cảnh sống an toàn, để toàn bộ những âm mưu và tính toán kia cách xa bọn chúng.”
Diệp Ân Tuấn ôm cô, khẽ gật đầu nói: “Anh sẽ luôn đồng hành cùng em.

Sau khi những chuyện này kết thúc, anh sẽ đưa em đi du sơn ngoạn thủy, cùng em đi vẽ phác họa, cùng em trải nghiệm cuộc sống.”
“Thật ư?”
Hai mắt Thẩm Hạ Lan lấp lánh như sao.

Cô rất muốn được sống cuộc sống như vậy.

“Tất nhiên rồi.”.

 
Chương 2393: 2393: Chương 2390





Chuyện mà đời này Diệp Ân Tuấn muốn làm nhất chỉ có một, đó chính là để bà xã mình sống vui vẻ sung sướng, anh đã không muốn quan tâm đến bất cứ thứ gì khác nữa.

Thẩm Hạ Lan vui vẻ dựa vào anh, ngồi máy bay tư nhân rời khỏi Trương Gia Trại.

Cô không biết Diệp Ân Tuấn bố trí Trương Linh thế nào, cũng không biết Diệp Ân Tuấn sắp xếp cho ai tiếp quản Trương Gia Trại, chỉ biết Diệp Ân Tuấn không mang theo bất kỳ vệ sĩ nào, mà cùng cô hành trang đơn giản lên đường.

Hai người giống như không phải đi nước T làm chuyện lớn mà là ra ngoài du lịch.

Khi máy bay bay đến biên giới nước T, Thẩm Hạ Lan cũng cảm giác được bầu không khí có vẻ khá khác biệt, có một chiếc trực thăng Z-10 đang bay thẳng áp sát về phía bọn họ.

“Tổng giám đốc Diệp, là máy bay chiến đấu của nước T.”
Phi công vội nói.

Thẩm Hạ Lan lập tức căng thẳng.


Đến giờ cô vẫn chưa từng trải qua chiến tranh.

Diệp Ân Tuấn lại thấp giọng nói: “Vòng qua bọn họ, tránh rađa, cho máy bay bay dưới tầng thấp, bí mật tiến vào trong biên giới nước T.

Anh có thể làm được không?”
Phi công khẽ nhíu mày, sau đó quyết đoán nói: “Tôi có thể.”
“Xin nhờ anh.”
Đoạn đối thoại giữa Diệp Ân Tuấn và phi công khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút lo lắng, tay cô không tự chủ được tiến vào trong bàn tay Diệp Ân Tuấn.

“Đừng sợ, có anh ở đây.”
Một câu nói nhẹ nhàng của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy yên lòng.

Có lẽ phi công một trong những tay lái xuất sắc, khi bị trực thăng Z-10 áp sát, đột nhiên bay vút vào mây xanh, trực tiếp rời khỏi không phận nước T.


Thấy mấy người Diệp Ân Tuấn bay mất, đối phương chỉ phát cảnh cáo một cái, sau đó lập tức quay trở về.

Diệp Ân Tuấn cười lạnh nói: “Một đất nước nhỏ bé mà trang bị vũ khí lại khá tối tân.”
Thẩm Hạ Lan không biết anh đang nói gì, không phải chỉ đối mặt cùng đối phương một chút sao? Sao đã nhìn ra trang bị vũ khí của người ta khá tối tân rồi?
Lúc này, phi công nói: “Tổng giám đốc Diệp, cần mở vệ tinh giám sát không? Truyền tất cả ở đây trở về.”
“Chụp màn hình gửi đến điện thoại di động của tôi, tôi sẽ truyền trở về, hệ thống vệ tinh bên này của anh không thể mở, nếu không lát nữa sẽ bị vệ tinh định vị theo dõi được.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn bình tĩnh ra lệnh.

Nhìn Diệp Ân Tuấn vào lúc này, Thẩm Hạ Lan chợt cảm thấy rất lạ lẫm.

Anh vẫn hướng phía trước, vẫn tỉnh táo cơ trí, nhưng trong lúc vô hình dường như đã có thêm một vòng sáng thần thánh.

Cô chợt nhớ tới ảnh chụp Diệp Ân Tuấn mà cô nhìn thấy trên tường danh dự, thì ra anh vào lúc rất đẹp trai.

Cảm nhận được ánh mắt yêu thương của vợ, trong lòng Diệp Ân Tuấn hơi dừng lại, lập tức trào lên sự thỏa mãn..

 
Chương 2394: 2394: Chương 2391





“Sợ không?”
“Có anh ở đây, em không sợ.”
Thẩm Hạ Lan khẽ cười, giữa hai hàng lông mày toát lên tình cảm dịu dàng.

“Anh sẽ bảo vệ em, dù là khi nào anh cũng sẽ bảo vệ em.”
Đây là lời hứa của Diệp Ân Tuấn.

Nước T hết sức hung hiểm, chuyến này không thể mang quá nhiều người, tốt nhất là nên đi vào một mình.

Nếu có thể lựa chọn, ngay cả Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cũng không muốn mang theo, nhưng mà anh cũng biết, nếu mình không mang Thẩm Hạ Lan theo thì cô sẽ không yên tâm.

Thế này cũng tốt.

Hai người ở bên nhau, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, có lẽ bọn họ cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối.


Diệp Ân Tuấn nắm chặt bàn tay Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan cũng thế, hai trái tim dựa chung một chỗ, dũng cảm tiến tới.

Phi công lái máy bay bay ra ngoài một lúc thì đột ngột quay lại, trái tim Thẩm Hạ Lan cũng trở nên căng thẳng.

Cô biết, cuộc chiến chân chính đã bắt đầu.

Không biết tại sao, trong lòng Thẩm Hạ Lan không hề sợ hãi, mà lại có chút hưng phấn.

Bởi vì cô biết mình và Diệp Ân Tuấn không đơn độc, phía sau bọn họ còn có mấy người anh Mặc, còn có rất nhiều người đang hộ tống cho bọn họ.

Khi lần nữa bay đến khu vực bay nước T, máy bay đột nhiên bay thấp xuống, cảm giác đột ngột hạ cánh khiến Thẩm Hạ Lan bị dọa vội nhắm mắt lại, cảm giác cả trái tim cũng hạ xuống theo.

Trái tim đập thình thịch, hết sức nhanh chóng.

Diệp Ân Tuấn bảo vệ cô ở trong ngực, cả người hơi nằm xuống.


Việc bay ở tầng thấp này là việc cần kỹ thuật, trên cơ bản phải đi vào vị trí dưới tầng thấp mới có thể tránh né rađa và kiểm tra của vệ tinh.

Tất cả thiết bị điện tử đều phải tắt máy, nếu không một tin nhắn cũng có thể bại lộ hành tung.

May mà sau khi lên máy bay không lâu, Diệp Ân Tuấn đã bảo Thẩm Hạ Lan tắt điện thoại.

Trước nay, Thẩm Hạ Lan không biết máy bay còn có thể bay thấp như vậy, cô sợ hãi sau đó lại cảm thấy hưng phấn, từ khe cánh tay Diệp Ân Tuấn nhìn ra phía ngoài, ánh mắt tò mò như trẻ con, khiến khóe môi Diệp Ân Tuấn không khỏi khẽ nhếch lên.

“Quốc gia khác còn chưa thực hiện được kỹ thuật hàng không này, chúng ta là nước đầu tiên thực hiện được, em tự hào không?”
“Tất nhiên rồi.”
Thẩm Hạ Lan khẽ đáp, dường như nghĩ nói chuyện lớn tiếng sẽ bị người ta phát hiện.

Diệp Ân Tuấn càng cảm thấy cô đáng yêu.

Đi về phía trước nữa là đến khu canh gác, Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày, ôm Thẩm Hạ Lan lên, môi mỏng hơi lạnh lập tức ngăn chặn miệng cô.

Cô mở to mắt kinh ngạc, lại chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mi thật dài cùng đôi mắt phượng xinh đẹp ánh lên vẻ thận trọng của Diệp Ân Tuấn.

Hưng phấn vừa rồi đã bị sự căng thẳng thay thế, lúc này nụ hôn của Diệp Ân Tuấn đã chiếm cứ tất cả hệ thống giác quan của cô, khiến cô không rảnh bận tâm quá nhiều, còn đang ngẩn ngơ, đỏ bừng mặt thì đã nghe thấy phi công nói: “Tổng giám đốc Diệp, chúng ta đến rồi.”.

 
Chương 2395: 2395: Chương 2392





“Đến rồi à?”
Thẩm Hạ Lan lập tức đẩy Diệp Ân Tuấn ra, vô cùng hưng phấn nhìn ra phía ngoài.

Nước T là một đất nước rất hiện đại, khắp nơi đều là lối kiến trúc thời kỳ Đông Âu, Thẩm Hạ Lan nhìn đến hoa mắt.

“Phương Chính này chuyển hết công trình kiến trúc của các quốc gia Đông Âu đến đây sao? Chẳng trách ông ta lại không mở cửa cho người ngoài, nếu các quốc gia khác nhìn thấy các kiến trúc đặc trưng của mình xuất hiện ở đây, còn không kiện ông ta xâm phạm bản quyền à?”
Thẩm Hạ Lan thì thầm, khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi buồn cười.

.

Ngôn Tình Sủng
Sự chú ý của cô đúng là rất độc đáo.

“Đi thôi, xuống máy bay trước đã, máy bay này không đăng ký ở đây, nên nhân dịp bọn họ chưa phát hiện được thì phải bay trở về trước.”

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói.

Thẩm Hạ Lan không khỏi có chút sững sờ.

“Bay trở về? Vậy chúng ta làm thế nào? Chỉ hai người chúng ta ở đây ư? Không phải chứ? Diệp Ân Tuấn, anh đang nghiêm túc sao?”
Thẩm Hạ Lan vốn có chút lo lắng, bây giờ lại nghe thấy ngay cả máy bay cũng sắp bay mất, không khỏi càng cảm thấy căng thẳng hơn.

Diệp Ân Tuấn xoa xoa đầu cô, cười nói: “Không sao, ở đây có người của chúng ta mà.”
“Hả?”
“Em quên rồi hả? Thanh Loan đang ở đây.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức lấy lại tinh thần.

“Đúng nhỉ, Thanh Loan ở đây, mà Thanh Loan là nam hay nữ? Dung mạo đẹp trai, xinh đẹp không?”
Hiện Thẩm Hạ Lan như đứa trẻ hiếu kỳ, không kìm được hỏi hết chuyện này đến chuyện khác.


Diệp Ân Tuấn biết nguyên nhân là do cô quá căng thẳng, nên cũng không nói gì thêm, mà dắt tay Thẩm Hạ Lan xuống máy bay.

Sau khi cúi đầu chào bọn họ, phi công lập tức bay đi.

Thẩm Hạ Lan chợt cảm thấy có chút bơ vơ.

“Anh ta cứ thế mà đi à?”
Nhìn ánh mắt không nỡ của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi buồn bực.

“Em lưu luyến anh ta sao? Hay là để anh ta đưa em cùng trở về nhé?”
“Đừng đừng đừng, em chỉ nói vậy thôi mà.”
Nghe được vị chua trong lời nói của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan lập tức đổi giọng.

Diệp Ân Tuấn liếc cô một cái, lập tức kéo tay cô đi về phía trước.

May mà màu da của người nước T và bọn họ giống nhau, nên hai người Thẩm Hạ Lan đi trên đường cũng sẽ không gây chú ý gì.

Nơi bọn họ hạ cánh là một sườn núi nhỏ, sau khi xuống núi, Diệp Ân Tuấn mở nắp sau điện thoại di động, lấy sim điện thoại ra vất đi, rồi cho vào một sim điện thoại mới..

 
Chương 2396: 2396: Chương 2393





Thẩm Hạ Lan hơi tò mò hỏi: “Tại sao phải ném sim đi?”
“Sợ người khác dùng định vị sim của anh rồi truy ra tung tích của chúng ta.

Em cũng ném sim của em đi đi, anh sẽ dùng căn cước công dân của người khác để làm sim khác cho em, sau này ở đây sẽ dùng sim mới để gọi điện thoại.”
Dứt lời, Diệp Ân Tuấn cầm lấy điện thoại của Thẩm Hạ Lan, rồi thay sim mới vào.

Thẩm Hạ Lan có vẻ không nỡ nói: “Sim đó em dùng lâu lắm rồi, không nỡ bỏ đi.”
“Sau khi quay về nước có thể làm lại mà.

Em ngốc rồi hả?”
Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.

Đúng nhỉ, cô đúng là đã quên béng mất chuyện này.


Sau khi hai người làm xong tất cả chuyện này, Diệp Ân Tuấn mở điện thoại ra gọi cho một số điện thoại.

“Thanh Loan, tôi đã đến nước T rồi, lát nữa sẽ gửi vị trí cho cô, cô hãy phái một người tới đón chúng tôi, tiện thể sắp xếp cho chúng tôi một chỗ ở.”
“Vâng.”
Trong điện thoại di động truyền đến giọng con gái trong trẻo.

Âm thanh đó nhẹ nhàng giòn tan, thật giống như hạt ngọc rơi vào đĩa sứ, vô cùng trong trẻo êm tai.

Vừa nghe thấy âm thanh này Thẩm Hạ Lan đã cảm thấy thích người có thên Thanh Loan này rồi.

“Cô gái này là gì của anh thế?”
Nhìn gương mặt hóng chuyện của bà xã, Diệp Ân Tuấn cười nói: “Em có phải đồ ngốc hay không? Cô ấy là Thanh Loan trong Kình Thiên Minh, em nói là người gì của anh? Hạ Lan, sao anh phát hiện, sau khi đến nước T em đã để quên não ở trong nước rồi nhỉ? Cần quay về tìm xem hay không?”
“Đáng ghét.”
Thẩm Hạ Lan trừng mắt với Diệp Ân Tuấn một cái, trong lòng cũng thầm mắng mình hơi ngớ ngẩn rồi.


“Vậy bây giờ chúng ta cứ ở đây chờ à?”
“Ừ, em có lạnh không?”
Thời tiết nước T tương đối lạnh, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lại ăn mặc khá mỏng manh, hiện gió lạnh thổi đến, Thẩm Hạ Lan không khỏi run lên một cái.

Diệp Ân Tuấn định mở vali hành lý lấy áo khoác ra khoác thêm cho Thẩm Hạ Lan thì mới phát hiện trong vali hành lý của bọn họ không hề có cái áo khoác dầy nào.

Chỗ Trương Gia Trại, bốn mùa đều như mùa xuân, có lẽ không nghĩ tới sẽ đột ngột đến nơi này, nên không hề chuẩn bị quần áo thu đông, Thấy vậy, Diệp Ân Tuấn không hề do dự cởi áo khoác của mình ra, khoác thêm cho Thẩm Hạ Lan.

“Em không cần, anh cũng đâu phải người sắt, anh cũng sẽ lạnh mà.”
Thẩm Hạ Lan từ chối.

Diệp Ân Tuấn khẽ nói: “Tố chất cơ thể anh tốt hơn em, em đừng để bị cảm, nếu em bị cảm, anh sợ em sẽ bị sốt đấy, còn chưa quen cuộc sống nơi đây, bệnh rồi sẽ không phải chuyện tốt, nghe lời.”
Anh cũng đã nói như vậy, Thẩm Hạ Lan không tiện từ chối nữa.

Cô nhìn quần áo mỏng manh của Diệp Ân Tuấn, chợt nói: “Hay là hai người chúng ta cùng khoác áo đi, anh khoác áo lên rồi ôm em, chúng ta sưởi ấm lẫn nhau.”
Dứt lời, Thẩm Hạ Lan đưa áo khoác trả lại cho Diệp Ân Tuấn, sau đó đứng ở trước mặt Diệp Ân Tuấn, quay lưng về phía anh, dựa cả người vào trong ngực Diệp Ân Tuấn, sau đó vươn tay kéo cánh tay của Diệp Ân Tuấn qua, vòng chặt lấy cơ thể mình..

 
Chương 2397: 2397: Chương 2394





Cảm giác được cơ thể thơm ngát mềm mại trong ngực, khiến Diệp Ân Tuấn có chút rung động, lại nghe Thẩm Hạ Lan nói: “Có phải ấm áp hơn nhiều hay không?”
“Ừ.”
Giọng Diệp Ân Tuấn hơi khàn đi.

Đâu chỉ ấm áp, mà là quá ấm áp rồi.

Diệp Ân Tuấn khẽ cười, Thẩm Hạ Lan cũng cong khóe môi.

.

truyện xuyên nhanh
“Diệp Ân Tuấn, anh nói nơi này là vùng ngoại thành phải không? Sao không hề có người đi lại thế? Anh xem chúng ta đã ở đây lâu như vậy rồi, thế mà không hề nhìn thấy bất kỳ xe hay người nào đi qua.”
Thẩm Hạ Lan mẫn cảm nhận ra nơi này rất hoang vắng.


Con ngươi Diệp Ân Tuấn hơi co lại, anh nhìn xung quanh một chút, khẽ nói: “Không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng đừng rời khỏi tầm mắt của anh là được.”
“Trời lạnh như vậy, em có thể đi chỗ nào chứ?”
Thẩm Hạ Lan khẽ nói, cảm giác chân cẳng hơi lạnh, cô bắt đầu dậm chân, định dùng cách vận động để cho cơ thể nóng lên một chút.

Diệp Ân Tuấn xoa xoa bàn tay cô, không ngừng hà hơi, nhìn cái mũi nhỏ cóng đến đỏ bừng của Thẩm Hạ Lan mà thầm có chút đau lòng.

“Là sơ suất của anh, trước khi đến nên xem tình hình thời tiết bên này.”
“Cũng không trách anh được, vừa rời khỏi Trương Gia Trại đã lập tức ngồi máy bay đến đây, dù anh muốn mua gì thì ở Trương Gia Trại cũng chưa chắc có thể mua được.

Thanh Loan chắc sắp đến rồi nhỉ? Chúng ta kiên trì một chút là được, kiên trì một chút.”
Thẩm Hạ Lan cười hì hì, cảm xúc lạc quan bao phủ Diệp Ân Tuấn, khiến anh cũng không cảm thấy lạnh như vậy.

Hai người đã chờ ở đây hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy người của Thanh Loan đến, sắc mặt Diệp Ân Tuấn dần có chút khó coi rồi.

Anh lại gọi điện cho Thanh Loan.


“Người của cô đang ở đâu?”
“Đã trên đường đi rồi, vị trí của hai người quá xa, nơi đó là khu vực không người, cho nên muốn đi vào cần tốn chút công phu và có chút phiền phức.

Đại ca Diệp, sao hai người lại hạ cánh ở đó chứ?”
Thanh Loan cũng có chút bất đắc dĩ.

Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày.

Khu không người à?
Nước T vốn không lớn, sao có thể để một khu vực không người qua lại chứ?
“Khu không người này trước kia chưa từng có ai ở sao? Nơi này không có bức xạ hạt nhân gì đó chứ? Cô phải nói tôi biết, tôi đưa theo vợ tôi tới.”
Âm thanh của Diệp Ân Tuấn hết sức sốt ruột và lạnh lùng.

Thẩm Hạ Lan giật nảy mình.

Bức xạ hạt nhân?
Không đến mức đó chứ?
Lời của Diệp Ân Tuấn suýt chút nữa đã làm cho Thanh Loan bị sặc..

 
Chương 2398: 2398: Chương 2395





Đây là đại ca Diệp ăn nói thận trọng của bọn họ sao? Sao giờ lại có thể nói năng buồn cười như vậy chứ?
Sức mạnh của tình yêu đúng là vĩ đại.

Thanh Loan ho khan một tiếng, giấu đi kinh ngạc của mình, thấp giọng nói: “Không có bức xạ hạt nhân, có điều nghe nói bên đó hay có dã thú lui tới, đã từng làm hại đến mạng người, nên lãnh đạo vây thành khu không người, rất nhiều năm rồi không ai đặt chân đến.”
Nghe Thanh Loan nói như vậy, lúc này Thẩm Hạ Lan mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhớ tới chủ đề căng thẳng này là do Diệp Ân Tuấn khơi lên, liền trừng mắt với Diệp Ân Tuấn một cái.

Diệp Ân Tuấn hơi nhếch môi, cảm thấy Thẩm Hạ Lan như thế này thật rất thú vị.

Dỡ bỏ sự trầm ổn và thành thục, bây giờ cô có chút giống với thời kỳ học đại học.

Ký ức ngọt ngào ùa về, khiến sắc mặt Diệp Ân Tuấn có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều.

“Chúng tôi là lén đi vào, tất nhiên không thể đáp xuống sân bay, dừng ở khu không người cũng không có gì không tốt.


Cô mau đến đi, chúng tôi đều không mang quần áo chống rét, sắp bị cảm vì lạnh rồi.”
Câu nói này rất thật.

Diệp Ân Tuấn cũng cảm thấy hơi lạnh, với thể chất âm hàn của Thẩm Hạ Lan chắc chắn càng không chịu nổi.

Nghe xong, Thanh Loan lập tức có chút lo lắng.

“Tôi bảo bọn họ tạm thời đi mua một ít quần áo rét, đại ca Diệp, trước khi đi chúng tôi không mang theo, tốt nhất anh và chị dâu hãy tìm một nơi tránh gió lạnh một chút, dự báo thời tiết báo lát nữa có mưa kèm tuyết.”
Lời của Thanh Loan không thể nghi ngờ khiến Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.

Mưa kèm tuyết?
Từ Trương Gia Trại, nơi bốn mùa như mùa xuân đến nơi này, giống như đột ngột bắt đầu mùa đông, mà trên người bọn họ lại ăn mặc mỏng manh, nơi đây còn là khu không người, bọn họ có thể đi nơi nào tránh gió lạnh một chút chứ?

Nhưng Diệp Ân Tuấn cũng biết, hiện Thanh Loan cũng không có cách nào.

“Biết rồi, sau khi tới thì điện thoại cho tôi, tôi tìm một nơi tránh đi một chút trước.”
“Vâng.”
Hai người cúp điện thoại, mũi Thẩm Hạ Lan sắp đông lạnh đến rơi mất rồi.

Cô xoa xoa cái mũi đỏ của mình, khẽ nói: “Chúng ta nên đi qua bên đó xem một chút không? Không chừng có thể gặp được loại nhà cỏ nào đó.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan đã đọc quá nhiều truyện cổ tích và tiểu thuyết rồi, nhưng cô là vợ mình, nên anh cũng không thể công khai chán ghét, chỉ khẽ nói: “Đi một chút cũng tốt, vận động một chút có thể chống lạnh.”
“Vậy đi thôi.”
Thẩm Hạ Lan nắm tay Diệp Ân Tuấn đi về phía Nam.

Bởi vì Thanh Loan mới vừa mới nói, nơi này thường có dã thú lui tới, nên Thẩm Hạ Lan đi rất thận trọng, Diệp Ân Tuấn cũng hết sức đề phòng.

Hai người đi về phía Nam hai cây số, Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi buồn đi tiểu.

“Chờ một chút, Diệp Ân Tuấn, em muốn đi vệ sinh.”
Nhìn dáng vẻ kìm nén đến khó chịu của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn nhìn chung quanh một chút, nói: “Nơi này là khu không người, chắc chắn không có nhà vệ sinh công cộng, không bằng em đi chỗ gần đây đi vệ sinh một chút đi, anh sẽ canh chừng cho em.”.

 
Chương 2399: 2399: Chương 2396





Trong lòng Thẩm Hạ Lan kháng cự, nhưng mà cơ thể không đợi nổi nữa, đành khẽ gật đầu, chạy về phía một bụi cỏ dại rậm rạp.

Diệp Ân Tuấn cũng không yên tâm lắm, đi theo phía sau, lại nghe được Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Anh đừng ở xa em quá, em sợ.”
“Ừ.”
Diệp Ân Tuấn bước nhanh tới, chợt nghe thấy Thẩm Hạ Lan “A” một tiếng, anh lập tức lo lắng.

“Có chuyện gì thế? Thẩm Hạ Lan, em có đó không?”
Diệp Ân Tuấn sốt ruột hỏi, đồng thời bước nhanh tới, nhưng mà cỏ dại rất cao, khiến anh nhất thời không tìm thấy phương hướng của Thẩm Hạ Lan.

Nghe thấy âm thanh lo lắng của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan vội nói: “Em ở đây, anh đừng lo, đi về phía trước theo hướng mười giờ đi.”
Theo chỉ dẫn của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng tìm được cô.


“Em làm sao thế? Gặp phải chuyện gì phải không?”
Trong đầu Diệp Ân Tuấn vẫn quanh quẩn lời của Thanh Loan nơi này có dã thú lui tới nên sợ Thẩm Hạ Lan đụng phải dã thú gì thì coi như nguy rồi.

Thẩm Hạ Lan lại lắc đầu, khẽ nói: “Anh nhìn chỗ kia xem, có phải có một ngôi nhà hay không?”
Theo hướng chỉ của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cũng loáng thoáng cảm giác được hình như có cái gì đó hình dáng như một ngôi nhà, nhưng mà vì chung quanh cỏ dại quá cao, đến mức khiến người ta nhìn không rõ lắm.

Thẩm Hạ Lan vẫn có chút ám ảnh vể chuyện đi vệ sinh khi dã ngoại, cô kéo góc áo Diệp Ân Tuấn, khẽ nói: “Hay là chúng ta qua xem một chút đi, nếu thật là ngôi nhà, chúng ta có thể đi vào đi toilet rồi.”
“Dù đó có là ngôi nhà, thì nhìn xem nơi này xung quanh cỏ dại cao như vậy, không chừng đã bỏ hoang từ sớm rồi, có vào cũng chưa chắc có phòng vệ sinh.”
Diệp Ân Tuấn biết để Thẩm Hạ Lan đi vệ sinh ở bên ngoài là có chút làm khó cô, nhưng mà hiện là thời điểm đặc biệt, anh không hi vọng Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện gì.

Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực phụng phịu.

Nhìn dáng vẻ cô mềm yếu nữ tính, Diệp Ân Tuấn mềm lòng.


“Đi thôi, anh cùng em đi xem một chút, dù có bỏ hoang thì ít nhất vẫn an toàn hơn ở bên ngoài.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan nở nụ cười.

“Em biết ông xã em là tốt nhất mà.”
“Ừm, giờ miệng ngọt như vậy.”
Tâm tình Diệp Ân Tuấn cũng rất tốt.

Hai người nắm tay, bước từng bước về phía ngôi nhà kia.

Rõ ràng nhìn có vẻ rất gần, nhưng mà đi cũng rất xa, nếu không phải Thẩm Hạ Lan dựa vào ý chí kiên cường nhịn tiểu thì có lẽ cô đã sớm tè ra quần rồi.

Đi khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng hai người đã đi tới trước ngôi nhà.

Xung quanh nơi này đều là cỏ dại, thậm chí còn có dây thường xuân, phủ kín toàn bộ ngôi nhà, nếu không nhìn kỹ, căn bản không nhận ra là ngôi nhà..

 
Chương 2400: 2400: Chương 2397





Diệp Ân Tuấn không khỏi có chút bội phục Thẩm Hạ Lan, như thế này mà cô cũng có thể nhận ra là ngôi nhà, cũng rất lợi hại đấy.

Ngược lại, Thẩm Hạ Lan lại có chút hưng phấn.

“Xem đi, em đã nói là ngôi nhà mà.”
Cô như đứa bé đoán đúng câu đố, bật cười lớn chạy đến trước mặt Diệp Ân Tuấn như đòi khen thưởng.

Diệp Ân Tuấn cười chọc cái mũi cô một cái, rồi dịu dàng nói: “Vâng, bà xã của anh lợi hại nhất.

Em ở đây chờ anh, anh xử lý chỗ cỏ dại này một chút, nếu không có lẽ cửa này không mở ra được.”
Dứt lời, Diệp Ân Tuấn lập tức đi về trước một bước, rồi móc từ trong giày quân đội một con dao găm quân dụng, dọn dẹp cỏ dại ở cửa ra vào một hồi.

Nếu như nói khi ở trong thành phố, Diệp Ân Tuấn là kiểu tổng giám đốc khiến cô mê muội, thì giờ đây khi ở bên ngoài dã ngoại, Diệp Ân Tuấn cả người tỏa ra nam tính càng khiến Thẩm Hạ Lan không thể dời nổi mắt.


Sau khi dọn dẹp xong cỏ dại, Diệp Ân Tuấn phát hiện Thẩm Hạ Lan vẫn luôn ánh mắt lấp lánh nhìn mình thì tâm trạng không khỏi vui vẻ.

“Anh sẽ mở cửa ra, bên trong chắc đã rất lâu rồi không có ai ở, có lẽ rất bụi bặm, có thể khiến người bị sặc, nên em trước tiên chờ chút rồi hãy đi vào.”
“Được.”
Hiện Diệp Ân Tuấn nói gì Thẩm Hạ Lan đều nghe đó, cô cảm thấy Diệp Ân Tuấn ngầu đến mức không thể dùng ngôn ngữ nào diễn tả được.

Diệp Ân Tuấn cũng không ngờ bản thân cũng đã từng này tuổi, mà bã xã còn mê luyến mình như thế, nhất thời cảm thấy hết sức thỏa mãn, đặc biệt dễ chịu, đặc biệt ấm áp, lập tức cảm thấy vô cùng nhiệt tình.

“Ở đây chờ anh, biết chưa?”
“Dạ.”
Thẩm Hạ Lan như bé ngoan như đứng ở một bên, Diệp Ân Tuấn một chân đạp cửa phòng ra.

Bên trong bụi bay mù mị, Diệp Ân Tuấn đã chuẩn bị từ trước bịt kín miệng mũi, mà Thẩm Hạ Lan cũng nhanh chóng vọt sang một bên, nhưng lại cảm thấy cuống hơi họng ngứa.


Nhà này chắc là từng có người ở, bên trong thứ gì cũng có, đồ dùng trong nhà đầy đủ, hơn nữa nhìn trang trí và đồ dùng trong nhà thì chắc đã từng tốn không ít tiền.

Diệp Ân Tuấn dạo qua một vòng, không phát hiện có gì khả nghi, lúc này mới nói với Thẩm Hạ Lan: “Vào đi, có phòng vệ sinh.”
Thẩm Hạ Lan không kịp chờ đợi vọt vào đi vệ sinh một lát.

Khi cô đi ra, đã thấy Diệp Ân Tuấn đang nấu nước.

Cuối cùng, Thẩm Hạ Lan cảm thấy ấm áp một chút.

Bên ngoài bầu trời u ám, cũng không biết khi nào thì mưa kèm tuyết đến, dù sao Thẩm Hạ Lan không thích thời tiết như thế này, giống hệt Phương Chính khiến người ta cảm thấy chán ghét.

“Ân Tuấn, anh nói nơi này là khu không người mà, tại sao có thể có một ngôi nhà ở đây như thế?”
Diệp Ân Tuấn không cách nào trả lời vấn đề của Thẩm Hạ Lan.

Nơi này thật không thiếu thứ gì, thậm chí còn có cả bát đũa.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy tủ lạnh, liền đi tới, sau khi mở ra xem xét, bên trong còn có một số nguyên liệu nấu ăn và mì ăn liền..

 
Chương 2401: 2401: Chương 2398





“Chết tiệt, chúng ta khá may mắn này, nơi này thế mà cái gì cũng có, còn có đồ ăn.”
Vừa nói chuyện, Thẩm Hạ Lan vừa lấy nguyên liệu nấu ăn ra quan sát một chút, chắc là mua ở siêu thị nào đó, phía trên còn dán tem giá.

Thẩm Hạ Lan nhĩn kỹ ngày phía trên, lại có thể là ngày hôm qua!
Cô cảm thấy hơi hồi hộp.

“Ân Tuấn, anh lại đây!”
Thẩm Hạ Lan kêu to một tiếng, Diệp Ân Tuấn lập tức đi tới.

“Chuyện gì thế?”
“Anh nhìn thời gian này, là em nhìn lầm sao?”
Thẩm Hạ Lan không chắc chắn lắm, đưa tem giá của siêu thị cho Diệp Ân Tuấn nhìn.

Sau khi xem, ánh mắt Diệp Ân Tuấn có chút nặng nề.


Nhìn từ bên ngoài, ngôi nhà này thật giống như rất nhiều năm không có ai ở, thậm chí phía ngoài cỏ dại và dây thường xuân cũng đã phủ kín ngôi nhà, nhưng sao đồ trong tủ lạnh này là là ngày hôm qua chứ?
Hơn nữa tận đến giờ phút này, Diệp Ân Tuấn mới phát hiện không thích hợp.

Dù trong phòng bụi bặm, nhưng phòng bếp lại sạch sẽ như mới, thậm chí ấm nấu nước cũng sạch sẽ.

Nếu như vẫn luôn không có ai ở thì sao nhà bếp lại sạch sẽ như vậy?
Chỉ có một lý do, đó chính là có người vẫn đang sử dụng phòng bếp ở đây.

Nhưng mà làm sao người đó vào được đây?
Nghĩ tới đây, Diệp Ân Tuấn trở nên hết sức cảnh giác.

Cỏ dại phía ngoài không hề có dấu vết đi qua, nếu trong này có người sử dụng phòng bếp, như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là người đó ở ngay trong nhà này.

Nghĩ vậy khiến Diệp Ân Tuấn nhanh chóng kéo Thẩm Hạ Lan về phía sau, sau đó móc từ trong túi ra một khẩu súng lục đưa cho cô.


“Lát nữa có bất kỳ động tĩnh gì, nhớ bảo vệ tốt bản thân.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan cũng biết chuyện có chút nghiêm trọng.

Hai người nhìn về phía phòng ngủ, rồi khẽ gật đầu với nhau, sau đó nhanh chóng đi về phía đó.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn một trái một phải đi đến cửa phòng ngủ, Diệp Ân Tuấn đưa đầu ngón tay ra với Thẩm Hạ Lan.

Khi ngón tay đếm tới ba, Diệp Ân Tuấn giơ chân đạp cửa phòng ra, mà súng trong tay của Thẩm Hạ Lan cũng lên đạn, nhắm thẳng vào trong phòng.

“Không được nhúc nhích!”
Thẩm Hạ Lan lạnh giọng quát.

Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày.

Trong phòng không có bất kỳ ai, nhưng chăn mền xốc xếch đặt ở chỗ đó, có dấu vết có người đã ngủ ở đây.

Diệp Ân Tuấn sờ soạng một chút, mọi thứ đều lạnh, nói cách khác người không ở nơi này.

Nghĩ tới đây, Diệp Ân Tuấn kéo Thẩm Hạ Lan đến bên cạnh mình, thấp giọng nói: “Nơi này chỉ có một phòng ngủ, người không ở đây thì không biết có thể ở đâu? Đó hình như là phòng sách, em ở lại đây nhé, anh đi qua nhìn một chút.”.

 
Chương 2402: 2402: Chương 2399





Trước nguy hiểm chưa rõ, Diệp Ân Tuấn không nỡ để Thẩm Hạ Lan mạo hiểm, nhưng Thẩm Hạ Lan lại kéo cánh tay của anh, khẽ nói: “Càng những lúc nguy hiểm, chúng ta càng phải ở bên nhau, bởi vì không ai trong chúng ta biết khi nào nguy hiểm sẽ xuất hiện, anh ở bên em, em sẽ cảm thấy an toàn, mình em ở đây, em sẽ lo cho anh, mà không tập trung tinh thần được.”
Thẩm Hạ Lan đã nói vậy, tất nhiên Diệp Ân Tuấn không cự tuyệt nữa.

Anh kéo tay Thẩm Hạ Lan đi về phía phòng sách.

Hai người phối hợp ăn ý đạp cửa phòng sách ra, lập tức một tầng bụi bặm xông đến trước mặt, khiến bọn họ sặc sụa mà liên tục ho khan.

Diệp Ân Tuấn bất giác kéo Thẩm Hạ Lan vào trong ngực bảo vệ, ánh mắt nhanh chóng quét qua phòng sách một lần, nơi này có vẻ như rất lâu không ai đi vào, khắp nơi đều là tro bụi.

Trong ngôi nhà này, hình như chỉ có phòng ngủ và phòng bếp được người ta sử dụng, nói cách khác người đó chỉ sử dụng phòng ngủ và phòng bếp, nhưng bây giờ người đi đâu rồi?
Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi khó hiểu.

Thẩm Hạ Lan chợt cảm giác có một ánh mắt dõi theo mình, cô không khỏi nhanh chóng quay đầu, nhưng lại không nhìn thấy gì cả, cảm giác bị người ta rình trộm khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.

“Có chuyện gì thế?”
Diệp Ân Tuấn nhận ra Thẩm Hạ Lan có điều bất thường, vội nhìn theo ánh mắt cô.


Thẩm Hạ Lan khẽ nói: “Em luôn cảm thấy trong ngôi nhà này còn có những người khác đang nhìn chúng ta, cảm giác nhìn trộm quá mãnh liệt, em không thể coi như không có gì được.”
Diệp Ân Tuấn lập tức trở nên căng thẳng.

“Phía nào?”
“Phía phòng ngủ.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy, Diệp Ân Tuấn kéo tay Thẩm Hạ Lan, lần nữa quay về phòng ngủ.

Phòng ngủ rất nhỏ, gần như có thể nhìn không sót một cái gì, căn bản không có chỗ giấu người, nhưng ánh mắt Thẩm Hạ Lan lại nhìn chằm chằm vào vách tường lấp kín.

“Em phát hiện cái gì?”
Diệp Ân Tuấn biết, Thẩm Hạ Lan sẽ không vô duyên vô cớ nhìn chằm chằm vách tường kín mít, trừ phi cô phát hiện gì đó.

Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Em luôn cảm giác bức tường này không thích hợp.”
Dứt lời, Thẩm Hạ Lan định tiến lên, thì bị Diệp Ân Tuấn cản lại.

“Em ở lại đây đi, anh đi qua nhìn một chút.”

“Anh cẩn thận một chút.”
Thẩm Hạ Lan biết, nơi có Diệp Ân Tuấn, thì dù cô muốn tỏ ra anh hùng cũng không thể, vì không để Diệp Ân Tuấn lo lắng, cô vẫn luôn rất nghe lời, chỉ có thể dặn dò Diệp Ân Tuấn.

“Ừ.”
Diệp Ân Tuấn khẽ gật đầu.

Anh bước từng bước tới gần vách tường.

Đi lại gần mới phát hiện màu vách tường này không giống xung quanh lắm, dù đã cố hết sức dùng cùng loại, nhưng nhìn kỹ thì vẫn nhận ra có sự khác biệt.

Diệp Ân Tuấn trực tiếp ra tay, ấn xuống một góc vách tường một cái, vách tường lập tức hoạt động.

.

Truyện Đam Mỹ
Thì ra đây chính là một cái tủ âm tường che giấu.

Khi tủ âm tường từ từ mở ra, thì đồng thời một bóng đen bất ngờ từ bên trong vọt ra, dao găm lạnh lẽo dưới khúc xạ mặt trời khiến người ta không khỏi kinh ngạc, nhưng lại đâm thẳng về phía Diệp Ân Tuấn.

“Ân Tuấn, cẩn thận!”
Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy căng thẳng, định chạy tới hỗ trợ, nhưng tốc độ đối phương quá nhanh, Thẩm Hạ Lan không theo kịp..

 
Chương 2403: 2403: Chương 2400





Diệp Ân Tuấn cũng nhìn thấy một bóng đen đánh về phía mình, anh bất giác giơ chân lên đá về phía ngực đối phương.

Đối phương rên lên một tiếng, bay thẳng ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan vội vàng đi tới trước mặt Diệp Ân Tuấn, nhìn anh có vẻ hơi lo lắng.

“Anh không sao chứ?”
“Không sao.”
Hai mắt Diệp Ân Tuấn nhìn chằm chằm vào bóng người kia.

Bóng người kia tóc rất dài, che khuất khuôn mặt, căn bản không nhìn rõ bộ dáng gì, mà quần áo trên người cũng đã rách rưới, giống như đã rất lâu rồi chưa thay đổi, nhưng nhìn dáng vẻ bề ngoài thì có thể thấy đó là một người phụ nữ.

Phụ nữ?

Diệp Ân Tuấn hơi cau mày lại.

Một người phụ nữ lại xuất hiện ở chỗ như thế này, tốt nhất không phải là người phụ nữ điên là được.

Rõ ràng Thẩm Hạ Lan cũng đã nhận ra điều này.

“Bà là ai?”
Súng của Thẩm Hạ Lan nhằm thẳng vào bà ta.

Bà ta lau máu tươi nơi khóe miệng, dao găm trong tay lần nữa đánh về phía Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn.

Lần này, Thẩm Hạ Lan chắn trước mặt Diệp Ân Tuấn, dí súng vào thẳng trán bà ta.

“Bà muốn thử xem dao găm của bà nhanh, hay là súng của tôi nhanh phải không?”

Âm thanh của Thẩm Hạ Lan rất lạnh, nghe ra không có chút độ ấm nào.

Người phụ nữ hơi dừng động tác lại.

“Vén tóc sang một bên, nói, bà là ai?”
Thẩm Hạ Lan tiếp tục dò hỏi.

Bà ta hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói năng gì.

Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày, bất giác muốn tiến lên, nhưng dường như người phụ nữ này có một loại cảm giác ghét bỏ trời sinh đối với đàn ông, khi đối mặt với Thẩm Hạ Lan thì không sao, nhưng Diệp Ân Tuấn vừa tiến lên phía trước, bà ta lập tức trở lên kích động, lập tức vung dao găm trong tay lên, chẳng màng đến việc có thể làm bản thân bị thương hay không.

Nhìn dáng vẻ này của bà ta, Thẩm Hạ Lan phát hiện tóc bà ta đã có ít tóc bạc rồi, có lẽ cũng không còn trẻ nữa, hoặc là vì ở nơi này quá lâu không thấy ánh nắng nên tóc chuyển sang màu trắng cũng nên.

“Xin lỗi, không phải chúng tôi cố ý xông vào, mà thật tưởng nơi này không có ai ở, nên mới định đến tránh gió tuyết một chút.”
Thẩm Hạ Lan nghĩ là do bọn họ xông vào, không trách được người ta tự vệ, nên lập tức thu súng lại.

Nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy, lại thấy cô thu súng về, lúc này người phụ nữ mới rút dao găm về..

 
Chương 2404: 2404: Chương 2401





Bà ta không nói gì mà đi thẳng qua người Thẩm Hạ Lan, đi đến phòng bếp, bưng nước đã được Diệp Ân Tuấn nấu xong ra, rót vào một bình trà, sau đó đặt ở trên mặt bàn, bày ra ba cái chén.

Thấy động tác rót trà của bà ta rất uyển chuyển, Thẩm Hạ Lan cảm thấy bà ta chính là người trong nghề, hoặc có thể nói bà ta cũng là phụ nữ quyền quý.

Có điều, tại sao một phụ nữa quyền quý lại xuất hiện ở nơi này chứ?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy khó hiểu.

“Chào bà, xin hỏi bà tên gì? Tôi tên Thẩm Hạ Lan, đây là chồng tôi Diệp Ân Tuấn, đã làm phiền bà rồi.”
Thẩm Hạ Lan chủ động lễ phép giới thiệu mình và Diệp Ân Tuấn, người phụ nữ hơi dừng lại, sau đó khẽ nói: “Ngồi xuống uống chút trà nóng đã, nơi này không có hơi ấm, mặc dù ấm áp hơn bên ngoài một chút, nhưng khi đêm xuống sẽ rất lạnh.”
Giọng của bà ta khàn khàn, không biết có phải vì lâu quá không nói chuyện hay không mà lúc nói chuyện có chút gượng gạo.

Diệp Ân Tuấn đi tới.


Ơi nơi xa lạ này, nếu như không có người, có lẽ Diệp Ân Tuấn còn có thể để Thẩm Hạ Lan uống nước trà này, nhưng bây giờ lại xuất hiện một người phụ nữ thân phận không rõ ràng như thế, anh cũng không dám để Thẩm Hạ Lan có bất kỳ sơ suất gì.

Dù Diệp Ân Tuấn không nói gì, nhưng Thẩm Hạ Lan hiểu hành động của anh, cô liếc nhìn người phụ nữ, đôi mắt bà ta xuyên qua mái tóc dài, mang theo vẻ dò xét.

Thẩm Hạ Lan mỉm cười nói: “Cám ơn bà.”
Nói xong, cô không để ý ngăn cản của Diệp Ân Tuấn, trực tiếp nâng chén trà lên uống một ngụm.

Người phụ nữ khá ngạc nhiên, mà ánh mắt Diệp Ân Tuấn đầy vẻ không đồng ý.

“Cô đúng là rất dũng cảm, nhưng mà cậu ta có vẻ khá quan tâm cô.”
Bà ta nói một câu tổng kết về Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, sau đó tùy tiện vén tóc ra sau tai, lộ ra một gương mặt thanh tú.


Nếu như chỉ nhìn gương mặt này thì Thẩm Hạ Lan không thể đoán được bà ta lớn hơn cô bao nhiêu tuổi, bởi vì người phụ nữ này nhìn rất trẻ trung, nhưng Diệp Ân Tuấn lại hơi sững sờ, thấp giọng hỏi: “Bà có phải họ Mặc hay không?”
Anh vừa dứt lời, ánh mắt bà ta lâp tức trở nên sắc bén.

“Cậu là ai?”
Vẻ mặt bà ta vừa thả lỏng một chút đã lập tức trở nên căng thẳng, có vẻ hết sức cảnh giác.

Thẩm Hạ Lan không biết đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua cô cảm thấy người phụ nữ này vừa còn rất tốt, bây giờ lại đầy ác ý, thậm chí muốn giết người, không khỏi túm tay Diệp Ân Tuấn một cái.

Nhưng Diệp Ân Tuấn lại không hề bị lay động, anh nhìn bà ta gằn từng chữ hỏi: “Bà có quen Mặc Trì không?”
Anh vừa nói xong, bà ta lại lần nữa vung dao găm trong tay ra, dí ngang cổ Diệp Ân Tuấn.

“Rốt cuộc cậu là ai?”
“Bà là Mặc Vân Thanh phải không?”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn có vẻ ngạc nhiên vui mừng.

Anh chẳng thể ngờ mình lại có thể tìm được Mặc Vân Thanh ngay khi vừa đến nước T..

 
Chương 2405: 2405: Chương 2402





Bị người ta nói thẳng ra tên mình, Mặc Vân Thanh lại nhìn ánh mắt Diệp Ân Tuấn có vẻ mừng rỡ cùng kích động, không khỏi nghĩ tới gì đó.

“Cậu là người của Trì Nhi sao?”
“Vâng, cháu là người của anh Mặc, anh Mặc vẫn luôn tìm cô, lần này còn để vợ chồng cháu đến đây tìm cô.

Anh ấy nói dù có phải trả giá thế nào cũng phải tìm được cô, đồng thời hi vọng chúng cháu mang cô về nước.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến đôi mắt Mặc Vân Thanh lập tức ngấn nước.

“Trì Nhi có lòng rồi.”
Mặc Vân Thanh thu dao găm về.

Không trách Diệp Ân Tuấn vừa nhìn đã nhận ra bà, hai cô cháu bọn họ quả thực quá giống nhau.

Mặc Vân Thanh thở dài một hơi, lần nữa ngồi xuống.


“Ngồi đi, đều là người nhà, cũng không có gì phải đề phòng nữa.

Nước trà này không có độc, uống đi.”
Mặc Vân Thanh lại đưa cho cho Thẩm Hạ Lan một chén trà.

Lần này, Diệp Ân Tuấn không ngăn cản nữa, bản thân cũng uống một chén, Mặc Vân Thanh cũng cầm một chén lên uống.

Trà này là trà ngon.

Gần như vừa vào miệng Diệp Ân Tuấn đã nếm ra, có điều ở trong khu không người hoang tàn vắng vẻ này, lá trà này từ đâu tới chứ?
Nghĩ đến Mặc Vân Thanh là bị người của Phương Chính mang đi, mà nơi này còn trở thành khu không người vì thường xuyên có dã thú lui tới, anh không khỏi nghĩ tới gì đó.

“Cô Mặc, nơi này chắc không có dã thú nhỉ?”
“Có.”

Diệp Ân Tuấn đoán vì cầm tù Mặc Vân Thanh ở nơi này, không cho người khác biết, nên Phương Chính mới làm ra vẻ bí ẩn tạo nên một khu không người đến như thế, đe dọa không cho những người khác bước vào, dần dà nơi này chính là an toàn nhất, lại không nghĩ rằng Mặc Vân Thanh trực tiếp phủ nhận.

Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của Diệp Ân Tuấn, Mặc Vân Thanh khẽ nói: “Nơi này có dã thú, hổ, sư tử, còn có sói.

Đều là Phương Chính chuyển từ rừng rậm nguyên thủy tới.

Vì để không cho phép bất kỳ ai đặt chân đến nơi này, không thể để cho bất kỳ ai phát hiện ra sự tồn tại của cô.

Cô đã ở đây được vài chục năm rồi.”
Thân phận của Mặc Vân Thanh hết sức cao quý, thế nhưng lại sống ở trong ngôi nhà nhỏ bé này mấy chục năm rồi, phạm vi hoạt động chỉ có phòng ngủ và phòng bếp, thậm chí còn không hề bước chân ra ngoài cửa chính.

Đây là bi ai của bà, nhưng cũng bất lực.

Bà đã từng định chạy trốn, thế nhưng thiếu chút nữa chết trong miệng cọp, khi được người cứu trở về thì chỉ còn thoi thóp, từ đó về sau Mặc Vân Thanh biết bà không thể đi khỏi khu không người này, chỉ không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp được Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan.

“Sao hai cháu lại vào được đây?”
Mặc Vân Thanh hết sức kinh ngạc.

Thẩm Hạ Lan mỉm cười nói: “Chúng cháu ngồi máy bay trực thăng bay vào, rồi hạ cánh ở nơi cách nơi này không xa, đúng lúc cháu muốn đi vệ sinh, nên mới đi về phía này, sau đó thì nhìn thấy ngôi nhà này.”.

 
Chương 2406: 2406: Chương 2403





Nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy, Mặc Vân Thanh ngạc nhiên há hốc miệng.

“Hai cháu đi máy bay tiến vào? Chẳng lẽ không bị hệ thống vệ tinh phát hiện sao?”
“Phi công của chúng cháu là phi công ưu tú nhất, trước mắt đã đột phá bay dưới tầng trời thấp, cho nên đã lặng lẽ xuyên qua phệ thống hòng ngự của bọn họ, sát mặt đất bay vào.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến ánh mắt Mặc Vân Thanh lập tức sáng lên.

“Bay sát mặt đất? Quốc gia chúng ta đã thành công rồi?”
“Tất nhiên!”
“Quá tốt rồi!”
Dáng vẻ hưng phấn của Mặc Vân Thanh khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi chua xót.

Dù bị vây ở chỗ này vài chục năm, nhưng trong lòng người phụ nữ này vẫn luôn nghĩ đến sự lớn mạnh của tổ quốc mình, có lẽ người không bị ép ở nước ngoài không thể hiểu được cảm giác đó.


Thấy Mặc Vân Thanh hứng thú với quân sự, Diệp Ân Tuấn không khỏi nói: “Bây giờ chúng ta không chỉ kỹ thuật bay tiến bộ, mà trang bị quân sự khác cũng dẫn đầu thế giới, nếu thật chiến tranh với nước T, thì Phương Chính căn bản chẳng là gì cả.”
“Giỏi, quá giỏi rồi!”
Mặc Vân Thanh kích động đứng lên, đi đi lại lại.

“Phương Chính lòng lang dạ thú muốn xâm chiếm tổ quốc của chúng ta, cô thật hi vọng người của chúng ta có thể bắt ông ta đánh cho tàn phế.”
“Sẽ có ngày đó, nhưng cô Mặc, cháu cảm thấy trước tiên cô cần trở về đã.”
Sau khi suy nghĩ, Diệp Ân Tuấn đưa ra kết luận.

Bọn họ còn phải ở lại đây để thực hiện các nhiệm vụ khác, nhưng nhất định phải giải quyết chuyện bên này của Phương Chính, vốn tưởng phải cần thời gian rất lâu mới có thể tìm được Mặc Vân Thanh, không ngờ trời xui đất khiến lại có thể tìm được bà đầu tiên, điều này khiến Diệp Ân Tuấn rất vui mừng đồng thời cũng lo lắng cho an toàn của bà.

Đi theo bọn họ quá nguy hiểm.


Mặc Vân Thanh lại lắc đầu nói: “Không, các cháu có thể lặng lẽ tiến vào là ngoài ý muốn, cô không thể gây thêm bất ngờ gì cho các cháu.

Hơn nữa, có cô ở đây, các cháu mới có tiếp viện, mới có thể an toàn.”
Nghe Mặc Vân Thanh nói vậy, Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng Diệp Ân Tuấn hiểu ngay, nên không khỏi có chút sững sờ.

Mặc Vân Thanh đang nghi ngờ Mặc Trì sao?
Bà sợ sau khi mình trở về, Mặc Trì sẽ không quan tâm đến sống chết của vợ chồng họ nữa, là ý này sao?
Nhưng mà sao có thể như vậy?
Anh và Mặc Trì là anh em tốt nhất, còn là thuộc hạ trung thành của anh ta, Mặc Trì chắc chắn sẽ không mặc kệ anh, nhưng vì lời của Mặc Vân Thanh, trong lòng Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi chịu.

“Cô Mặc, giữa cháu và anh Mặc sẽ không như vậy đâu.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan hiểu ra, không khỏi sửng sốt một chút.

Mặc Vân Thanh nhìn ánh mắt kiên định Diệp Ân Tuấn, thật lâu sau mới nói: “Chỉ mong cháu nói đúng, cô đã bị nhốt ở đây mấy chục năm rồi, đã không còn tin ai nữa.

Cô chỉ biết là, muốn được bảo vệ tốt nhất, thì nhất định phản nắm được điểm yếu của đối phương, đây mới là đường lui duy nhất.”.

 
Chương 2407: 2407: Chương 2404





Diệp Ân Tuấn không biết mười mấy năm qua bà đã trải qua cuộc sống như thế nào, Thẩm Hạ Lan cũng không biết, nên nghe bà nói vậy, bọn họ đều không nói gì, chỉ trầm mặc.

Đúng lúc này, đột nhiên có âm thanh hoạt động của xích sắt truyền đến, khiến sắc mặt Mặc Vân Thanh lập tức thay đổi.

“Hai người mau trốn vào tủ đi.


Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn hơi ngạc nhiên trước câu nói của Mặc Vân Thanh, nhưng cũng không có nhiều thời gian để giải thích, vì sự an toàn, anh vẫn nhanh chóng kéo Thẩm Hạ Lan trốn vào trong tủ.

Không hiểu sao về phương diện này, Diệp Ân Tuấn lại tin tưởng Mặc Vân Thanh.

Thẩm Hạ Lan vừa trốn vào trong tủ đã bị Diệp Ân Tuấn ôm vào lòng, hơi thở của hai người hòa vào nhau, trong không gian chật hẹp, dáng người cao lớn của anh ôm lấy cô có vẻ hơi chen chúc, nhưng cảm giác này vẫn rất mới mẻ.

Tiếng xích sắt ngày càng lớn, dù Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đang ở trong tủ cũng nghe thấy rất rõ, hai người liếc nhìn nhau, rồi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Mặc Vân Thanh vọng vào từ bên ngoài.

“Các cậu định để tôi đói chết đúng không? Thời gian đưa cơm ngày càng lâu.


Sao thế? Giờ Phương Chính ngày càng mất kiên nhẫn với tôi à?”
Mặc dù Thẩm Hạ Lan không biết Mặc Vân Thanh đang nói với ai, nhưng nghe giọng điệu không được tốt cho lắm.

Tiếng xích sắt bỗng ngừng lại, rồi một giọng nam trầm thấp vang lên.

“Bà Mặc nói đùa rồi, Quốc chủ chúng tôi cực kỳ để tâm đến bà Mặc.


“Thế à?”
Mặc Vân Thanh hừ lạnh, nhìn đồ trong tay đối phương, rồi cười khẩy: “Bão tuyết sắp ập tới rồi, thế mà Quốc chủ các cậu lại cho tôi ít đồ chống rét như thế? Ông ta định để tôi chết cóng à? Nơi này đã biến thành khu không người, chẳng có một chút hơi ấm, nếu các cậu không chuẩn bị chút đồ chống rét cho tôi, thì tôi làm sao sống qua mùa đông giá rét này?”
Người đàn ông cung kính đáp: “Bà Mặc, gần đây trong nước có chút chuyện hệ trọng cần phải xử lý, Quốc chủ bảo bà hãy chịu đựng mấy ngày, rồi sẽ sắp xếp cho bà.


“Ha ha, chịu đựng mấy ngày ư? E rằng ông ta định để tôi chết cóng thì đúng hơn? Nhiều năm như vậy vẫn không thể lấy được thứ gì đáng giá trên người tôi, nên định bỏ mặc tôi, để tôi tự sinh tự diệt, đúng không?”
Mặc Vân Thanh giận dữ, nhưng đối phương là người không dễ lay động, nên vẫn cung kính đáp: “Bà Mặc nói đùa rồi, thân phận của bà là đáng giá nhất.


Tất nhiên Quốc chủ sẽ không để bà chết.

Nhưng Quốc chủ nghe nói có người lạ tiến vào khu không người này, nên mong bà Mặc đừng tùy tiện tiếp xúc với người ngoài.


“Chuyện này thật nực cười.

Nơi này đã bị mấy người biến thành khu không người rồi, vậy mà người lạ vẫn có thể tiến vào, là ma à?”
Mặc Vân Thanh hừ lạnh, rõ ràng không hề nể mặt đối phương.

Người đàn ông nhìn quanh phòng, thấy nước trà nóng hổi và ba chiếc tách, thì không khỏi nhíu mày.

“Bà Mặc đang có khách à?”
“Khách? Vậy phải nhờ các cậu cho người vào mới được.


Tất nhiên Mặc Vân Thanh cũng nhìn thấy tách trà trên bàn, nhưng vẫn không thay đổi sắc mặt, điều này đã khiến người đàn ông hơi không chắc chắn.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top