Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cục Cưng Có Chiêu

Dịch Cục Cưng Có Chiêu
Chương 2348: 2348: Chương 2345





“Xảy ra chuyện gì sao?”
Thẩm Hạ Lan tò mò hỏi một câu, Diệp Ân Tuấn lắc đầu, biểu thị anh cũng không rõ lắm, Trạm Dực đã phái người đi điều tra rồi.

Nhưng Dao Lạc lại nói: “Đây là một trận pháp, Hạ Lan, tôi nói cô làm.”
“Được.”
Về phương diện trận pháp thì Thẩm Hạ Lan hoàn toàn nghe theo Dao Lạc.

Hàn Hi Thần sợ cơ thể Dao Lạc không chịu nổi, lúc này thấy Dao Lạc dạy trận pháp cho Thẩm Hạ Lan thì anh ta có chút sững sờ, sau đó lại nhếch môi cười.

Dao Lạc không phải là người dễ mở lòng, một khi nhận định thì chính là cả đời, xem ra Dao Lạc đã xem Thẩm Hạ Lan là bạn của mình rồi.

Trước khi có kết quả giám định ADN, Hàn Hi Thần thích xu hướng phát triển này.

Cho dù xuất hiện kết quả xấu nhất là anh ta là con trai của Phương Nghị, nhưng chỉ cần có Thẩm Hạ Lan ở đây thì anh ta và Dao Lạc còn có hy vọng, không phải sao?

Chỉ là một người phụ nữ mà thôi, nhưng anh ta lại không buông tay được.

Thẩm Hạ Lan mở trận pháp theo lời Dao Lạc, đột nhiên một mùi cổ xưa nồng nặc phả vào mặt.

Diệp Ân Tuấn lập tức chạy tới, ôm Thẩm Hạ Lan bổ nhào xuống đất và hét lên: “Nằm xuống, nín thở!”
Đội ngũ đã được huấn luyện bài bản, nghe thấy mệnh lệnh của Diệp Ân Tuấn, họ nhanh chóng nằm xuống nín thở, Hàn Hi Thần cũng lập tức ôm Dao Lạc vào lòng.

“Chuyện gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan đưa mắt hỏi Diệp Ân Tuấn, cô không cảm thấy nguy hiểm nào hết.

Diệp Ân Tuấn trầm giọng nói: “Mạch khoáng đóng lâu ngày nên một khi tiếp xúc với không khí bên ngoài, nó sẽ phát tán ra một luồng khí độc.

Tuy rằng không quá độc, nhưng cũng không thể xem thường được.”
Thẩm Hạ Lan chợt hiểu ra.


Về phương diện này, cô lại biết quá ít.

Không ngửi thấy mùi vị gì, có người nín thở chậm liền bị trúng độc, lăn lộn trên đất kêu gào.

Trạm Dực lập tức sai người khiêng xuống cứu chữa, sắc mặt những người khác càng thêm trầm trọng.

Vốn tưởng chỉ là một mạch khoáng nên cũng không cần quá nghiêm túc, cho đến giờ phút này, mọi người mới phát hiện sự việc khó khăn hơn họ tưởng tượng rất nhiều.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy không còn nguy hiểm thì mới đứng dậy.

Anh kéo Thẩm Hạ Lan lên, nhỏ giọng nói: “Lát nữa cần em thì em hãy tiến lên, còn những lúc khác thì phải đi bên cạnh Dao Lạc, đã biết chưa?”
“Ừm.”
Thẩm Hạ Lan cũng biết chuyện này rất nguy hiểm nên vội vàng gật đầu, nhưng lại lo lắng cho Diệp Ân Tuấn, cô kéo cánh tay anh.

Mặc dù cô không nói nhưng Diệp Ân Tuấn hiểu cô muốn nói gì.

“Anh sẽ cẩn thận, yên tâm.”
Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng buông Diệp Ân Tuấn ra..

 
Chương 2349: 2349: Chương 2346





Anh và Trạm Dực là lãnh đạo, cô không thể giữ lại, cũng không dám giữ.

Thẩm Hạ Lan trở lại bên cạnh Dao Lạc.

Dao Lạc nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy loại mạch khoáng này.

Trước kia tôi đã từng nhìn thấy nó trong sách vở, tôi chỉ nghĩ đó là một câu chuyện tiếu lâm, nhưng không ngờ lại là thật.”
“Ý cô là gì?”
Thẩm Hạ Lan không hiểu biết về mạch khoáng cho nên rất ngạc nhiên.

Dao Lạc bảo cô tiến lại gần mình, sau đó nói: “Loại mạch khoáng này chắc chắc có lịch sử trên nghìn năm.”
“Cô nói gì?”
Thẩm Hạ Lan khá ngạc nhiên.

Trên nghìn năm?

Vậy thì mạch khoáng kia rất lâu đời.

Dao Lạc nghiêm túc gật đầu rồi nói tiếp: “Mạch khoáng hiện nay đâu còn sử dụng trận pháp để che giấu nữa? Thậm chí trong xã hội hiện đại cũng đã gần như không còn thấy trận pháp nữa rồi.

Tôi từng thấy trong sách của gia tộc, loại trận pháp mở cửa này đã xuất hiện cách đây cả nghìn năm.”
“Nếu ngàn năm trước đã phát hiện ra mạch khoáng này thì tại sao họ lại không khai thác nó mà lại dùng trận pháp để che giấu nó?”
Thẩm Hạ Lan lẩm bẩm, nhưng não cô lại xoay chuyển rất nhanh.

Không ai lại không thích nhiều tiền, thậm chí ngàn năm trước còn có một mạch khoáng như vậy, đó là phúc khí của đất nước, chắc chắc vua chúa nào cũng sẽ cho người khai thác mới phải.

Nhưng tại sao đối phương lại dùng trận pháp để che giấu?
Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Thẩm Hạ Lan, khiến cô nhăn mặt.

“Trừ khi mạch khoáng này không thể khai thác được bằng sức người!”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên trợn to mắt, cô nhìn chằm chằm Dao Lạc, trái tim như mắc nghẹn trong cổ họng.


Dao Lạc biết cô đã đoán được, gật đầu nặng nề.

“Các trận pháp từ thời xa xưa đều rất nguy hiểm, mạch khoáng cổ như vậy bị che giấu hàng ngàn năm, đủ để cho thấy mạch khoáng này không đơn giản, thậm chí sức người không thể điều khiển được.

Công nghệ của hàng nghìn năm trước rất lạc hậu nên họ đã phong ấn nó.

Bây giờ công nghệ của chúng ta đã tiên tiến, không biết liệu chúng ta có thể khai thác được hay không.”
Trong mắt Dao Lạc tràn đầy lo lắng.

Cô ta không giống những người khác, với tư cách là người thừa kế duy nhất của gia tộc sử dụng trận pháp, cô ta rất nhạy bén về vấn đề này.

Sắc mặt Thẩm Hạ Lan có chút nghiêm trọng.

Cô nhanh chóng nói cho Trạm Dực và Diệp Ân Tuấn tin tức này.

Trạm Dực và Diệp Ân Tuấn sửng sốt giây lát, sau đó phái người đi kiểm tra thân thể của mọi người, sau đó bảo bọn họ nghỉ ngơi một lúc, chờ kết quả của bác sĩ.

Hơn 1 tiếng sau, kết quả cho thấy mọi người đều bình thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Công việc khai thác là nhiệm vụ của họ, đã phát hiện ra mạch khoáng rồi, hơn nữa người nước T cũng đang để mắt tới, đám người Trạm Dực không thể không khai thác được, hơn nữa họ cũng đã báo cáo lên cấp trên, vì vậy sau khi nghỉ ngơi một lát, mọi người lại tiếp cận mạch khoáng..

 
Chương 2350: 2350: Chương 2347





Trạm Dực đã chuẩn bị đầy đủ trước khi lên đường, anh ta có mang theo nhân viên khai thác mỏ chuyên nghiệp và các nhà khảo sát địa chất.

Lúc này, các nhà khảo sát địa chất đang tiến hành khảo sát mạch khoáng sản.

Thấy Dao Lạc hơi mệt, Thẩm Hạ Lan phái người cõng Dao Lạc đến một nơi xa rồi dựng một chiếc lều nhỏ để Dao Lạc nghỉ ngơi một lúc.

Dao Lạc quả thực có chút đuối sức, nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy, cô ta cũng không từ chối, đi vào lều ngủ thiếp đi.

Hàn Hi Thần phái người đi tuần tra xung quanh, lúc này ai biết được Phương Nghị có đột nhiên xuất hiện hay không.

Mọi người đang tiến hành từng bước, Thẩm Hạ Lan nhân cơ hội này tìm hiểu tin tức về mạch khoáng này, nhưng tìm kiếm khắp google vẫn không thấy có ghi chép nào.

Tại sao lại không có ghi chép về mạch khoáng lớn như vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan hơi hoang mang.


Lúc này đột nhiên có người nôn mửa, sau đó bắt đầu thấy khó thở, cơ thể co rút ngã xuống đất.

“Có chuyện gì vậy? Bác sĩ!”
Thẩm Hạ Lan là người đầu tiên phát hiện ra tình huống này, lập tức hét lên.

Diệp Ân Tuấn và Trạm Dực vội vàng quay đầu lại nhìn thì thấy bác sĩ vội vàng chạy tới bắt đầu khám cho người đàn ông ngã xuống đất.

Ngay sau đó là người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư…
Gần như cùng một lúc, một số lượng lớn người ngã xuống, triệu chứng giống nhau, môi biến thành màu xanh.

“Trúng độc!”.

Truyện Lịch Sử
Bác sĩ lập tức thay đổi sắc mặt.


Thẩm Hạ Lan thấy hồi hộp trong lòng.

Vừa nãy kiểm tra không phải vẫn còn ổn sao? Tại sao lại đột nhiên trúng độc?
Lúc này Dao Lạc mới nghe thấy âm thanh bên ngoài, sau khi thấy hiện tượng như vậy liền hét lên với Thẩm Hạ Lan: “Hạ Lan, kéo người ra khỏi mạch khoáng, rồi đóng mỏ khoáng lại, nhanh lên!”
Trạm Dực và Diệp Ân Tuấn nghe xong thì lập tức ra lệnh, nhưng Trạm Dực lại tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Dao Lạc có chút khó coi, cô ta nói: “Mạch khoáng đã bị phong ấn quá lâu, không khí bên trong và không khí bên ngoài tiếp xúc với nhau sẽ tạo thành độc tố tự nhiên, tổn hại đến sức khỏe con người.

Mạch khoáng này đã bị phong ấn hàng ngàn năm nhưng không có ai khai thác, đây không phải là hiện tượng bình thường.

Theo suy luận của tôi thì mạch khoáng này chắc chắn có vấn đề, thậm chí có thể là vấn đề mà sức người không thể giải quyết được.

Vì vậy, thủ trưởng Trạm, lập tức dừng lại, nếu không sẽ có rất nhiều sinh mạng bị chôn vùi ở đây.”
Những lời này không phải là đang dọa bọn họ, trước đây Dao Lạc chỉ nhìn thấy loại tình huống này trong sách vở của gia tộc, nhưng cô ta không ngờ lại gặp phải nó trong thực tế, lúc này cô ta cũng rất bối rối.

Trạm Dực có chút khó xử.

“Đây là mệnh lệnh.”.

 
Chương 2351: 2351: Chương 2348





“Anh Trạm, không phải chúng ta không khai thác, nhưng bây giờ chúng ta phải quan tâm đến tính mạng của bọn họ.

Nếu đã biết mạch khoáng này có vấn đề thì chúng ta phải tìm ra vấn đề trước đã, giải quyết vấn đề xong thì chúng ta hành động không phải tốt hơn sao?”
Thẩm Hạ Lan lên tiếng, cô đồng ý với đề nghị của Dao Lạc.

Trạm Dực còn đang do dự thì Diệp Ân Tuấn cũng tham gia vào hàng ngũ thuyết phục anh ta.

“Anh Trạm, chuyện này nhất định phải dừng lại, anh xem rất nhiều người đã bị trúng độc, hơn nữa chúng ta cũng không mang theo nhiều người, lẽ nào bọn họ phải chết tại đây sao? Bọn họ phải nên ở trên chiến trường.”
Trạm Dực nhìn những binh lính đang kêu rên, cuối cùng cũng gật đầu.

“Được, tôi đi nói lại với cấp trên, ở đây giao lại cho cậu.”
Anh nhìn Thẩm Hạ Lan và Dao Lạc.

Dao Lạc gật đầu nói: “Tôi đã dạy cô trận pháp phong ấn rồi, cô cứ theo khẩu quyết mà làm.”

Thẩm Hạ Lan biết bây giờ là chuyện lớn nên vội vàng chạy qua đó, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn giữ lại.

“Người đâu, tìm mặt nạ phòng độc.”
Diệp Ân Tuấn chuẩn bị thứ này để đề phòng những chuyện bất ngờ, chỉ có mấy cái thôi, không ngờ lúc này lại dùng đến.

Thẩm Hạ Lan mỉm cười nhìn Diệp Ân Tuấn.

Sau khi đeo mặt nạ phòng độc, Thẩm Hạ Lan bước nhanh tới, bắt đầu phong ấn lối vào mạch khoáng theo khẩu quyết Dao Lạc đã dạy, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là tay mơ, phong ấn mấy lần vẫn không thành công.

Dao Lạc thấy thế thì nôn nóng cả lên, vì vậy cô ta bảo Hàn Hi Thần lấy mặt nạ phòng độc cho mình đeo rồi đi tới.

Cô ta vẫn còn rất yếu, nhưng lúc này lại cho người ta cảm giác rất vững chắc.

Đây có lẽ là sức hấp dẫn của những người trong gia tộc trận pháp.


Hàn Hi Thần nhìn cô ta, có chút đau lòng, lông mày nhíu chặt lại.

Anh ta hơi hối hận vì đã đưa Dao Lạc đến đây, lỡ như thân thể Dao Lạc chịu không nổi thì sao?
Nhưng Dao Lạc lại không thể nghe thấy những tâm tư này của anh ta, cũng không muốn quan tâm đến chúng trong lúc này.

Thấy cô ta đi tới, Diệp Ân Tuấn lo lắng hỏi: “Cô có được không?”
“Không được cũng phải làm, khí độc tản ra càng lâu thì càng nhiều người bị trúng độc.

Nếu như gặp gió lớn thổi khí độc ra khỏi phạm vi này thì e rằng sẽ có thêm nhiều người gặp họa.”
Dù đi theo Phương Nghị nhiều năm nhưng với tư cách là một thành viên của gia tộc trận pháp, Dao Lạc vẫn giữ được lòng nhân từ cơ bản nhất.

Thẩm Hạ Lan gật đầu, cùng Dao Lạc bắt đầu phong ấn lối vào mạch khoáng.

Bác sĩ đang cấp cứu, dù sao cũng không có nhiều bác sĩ, nhưng lại có rất nhiều binh lính ngã xuống, hiện trường nhất thời có chút hỗn loạn.

Mặc dù Dao Lạc và Thẩm Hạ Lan đã cố gắng hết sức để phong ấn nó lại, nhưng một người vừa mới sẩy thai, còn một người mới bắt đầu học, hai người đã phải vật lộn một lúc lâu.

Mọi người đang cố gắng cứu vãn, nhưng dường như có một con thú to lớn đang ẩn nấp trên không trung, khiến người ta vô cùng lo lắng..

 
Chương 2352: 2352: Chương 2349





Tình huống bất ngờ như vậy khiến Trạm Dực và Diệp Ân Tuấn cũng bận bịu, thậm chí còn có chút nghiêm trọng.

Mặc dù Thẩm Hạ Lan và Dao Lạc đã cố gắng hết sức phong ấn nhưng vẫn khiến một số người trúng độc.

Nhìn những người chết trước mắt mình, Thẩm Hạ Lan cảm thấy lòng nặng nề, nỗi xót xa không nói nên lời bao trùm bọn họ, khiến cho mọi người vô cùng bức bối.

Bác sĩ vẫn đang cấp cứu, Thẩm Hạ Lan đẩy Dao Lạc vào trong lều, hai người nhất thời không nói nên lời.

Không ai muốn gặp phải tình cảnh như vậy, bây giờ nhìn thấy mới chợt nhận ra, mạng người thật mong manh, mong manh đến mức người đang nói chuyện với bạn một giây trước thì một giây sau đã qua đời, âm dương cách biệt.

Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ thấy bất lực như vậy, đối mặt với những tai họa và những mối nguy hiểm chưa biết trước, lần đầu tiên cô nghiêm túc suy nghĩ, sau đó đi đến lều của Trạm Dực.


Trạm Dực và cấp trên vừa nói chuyện xong thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi vào.

Sắc mặt anh ta không tốt lắm, anh ta hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì sao?”
“Anh Trạm, tôi nghĩ bây giờ chúng ta nên tạm dừng nhiệm vụ này đi.”
Thẩm Hạ Lan nói lời này sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng, nhưng vẻ mặt Trạm Dực vẫn có chút nặng nề.

“Đây là chuyện tôi không thể quyết định được, tôi biết những lo lắng của cô bây giờ.

Thành thật mà nói, tôi cũng không dễ chịu gì, bọn họ đều là những người một tay tôi dẫn dắt, họ chết ngay trước mắt tôi, lẽ nào tôi không buồn sao? Nhưng đây là mệnh lệnh từ cấp trên đưa xuống, chúng tôi là những người lính, Hạ Lan à, người lính coi phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, chúng tôi không có lựa chọn nào khác.”
Trạm Dực cũng rất buồn, thậm chí cũng biết Thẩm Hạ Lan nói đúng, nhưng bây giờ rất nhiều người biết và nhìn chằm chằm vào mạch khoáng này, đây là tài nguyên quốc gia, nhiệm vụ của bọn họ là không được để nguồn tài nguyên quốc gia chảy ra bên ngoài.

Vì vậy Trạm Dực cũng rất mâu thuẫn.

Thẩm Hạ Lan nhíu mày, đúng lúc không biết nên nói gì thì Diệp Ân Tuấn bước vào.

“Tôi nghĩ chúng ta phải tạm hoãn việc tiếp cận khai thác nguồn mạch khoáng.”
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan có cùng quan điểm.

Trạm Dực thở dài không lên tiếng, nhưng anh ta biết Diệp Ân Tuấn hiểu.


Diệp Ân Tuấn thật sự hiểu được nỗi khó xử của Trạm Dực, anh bước tới chỗ Thẩm Hạ Lan, kéo Thẩm Hạ Lan ngồi xuống cái ghế bên cạnh, sau đó nói: “Muốn hoàn thành nhiệm vụ này không phải là không thể, nhưng trước tiên anh cần tìm một người, có sự giúp đỡ của người này, chúng ta có thể giảm thiểu tổn thất và hoàn thành nhiệm vụ.”
“Ai?”
Hai mắt Trạm Dực đột nhiên sáng rực, Thẩm Hạ Lan cũng nhìn Diệp Ân Tuấn, tuy rằng không nói, nhưng cô biết Diệp Ân Tuấn phải chắc chắn mới nói như vậy.

Đối diện với ánh mắt sáng rực của bọn họ, Diệp Ân Tuấn nói: “Chú hai Hoắc.”
Vừa nói xong, cả Thẩm Hạ Lan và Trạm Dực đều sững sờ.

“Chú hai? Tại sao lại là chú hai?”
Câu hỏi của Thẩm Hạ Lan cũng là câu hỏi của Trạm Dực.

Diệp Ân Tuấn lấy ra một số tài liệu rồi nói: “Đây là thông tin của chú hai Hoắc, chú ấy học chuyên ngành khảo cổ ở đại học, sau đó học nghiên cứu sinh về khảo sát địa chất và thăm dò mạch khoáng.

Điều quan trọng nhất là trước đây chú hai Hoắc đã từng đến Trương Gia Trại và ở lại đây trong một khoảng thời gian.


Mặc dù có người nói rằng chú ấy đến đây để tìm Tiêu Nguyệt, nhưng cũng có người nói rằng chú ấy đến đây để nghiên cứu mạch khoáng này.

Chúng ta không quen thuộc mạch khoáng này, nếu vào mà không chuẩn bị trước thì sẽ mất nhiều hơn được.

Dù sao nhiệm vụ tìm chú hai Hoắc và khai thác mạch khoáng cũng không xung đột với nhau, vậy tại sao không tìm chú hai Hoắc trước đi? Mạch khoáng ở đây, không chạy đi đâu được.

Chúng ta không mở được mạch khoáng này thì người khác chưa chắc đã mở được.

Nếu đã như vậy thì không bằng chúng ta tìm chú hai Hoắc trước rồi quay lại khai thác mạch khoáng, một công đôi việc, không phải sao?”.

 
Chương 2353: 2353: Chương 2350





Trạm Dực nheo mắt, còn Thẩm Hạ Lan lại có chút kích động.

Cô hoàn toàn tán thành việc đi tìm chú hai Hoắc.

Trạm Dực nhìn Diệp Ân Tuấn, hỏi: “Nếu cậu đã đưa ra yêu cầu như vậy thì có phải đã có tung tích của chú hai Hoắc rồi không?”
“Không có, nhưng có người biết chú ấy đang ở đâu.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan nhanh chóng nghĩ ngay đến một người.

Trương Linh!
Nhưng không phải bà ta đã đi rồi sao?
“Anh biết Trương Linh đang ở đâu sao?”
“Biết.”
Diệp Ân Tuấn nhìn vợ mình đầy dịu dàng.


“Được, tôi sẽ giao việc này cho cậu làm.”
Trạm Dực rất yên tâm về Diệp Ân Tuấn.

Bây giờ tạm thời không thể khai thác mạch khoáng, suy xét đến tình trạng sức khỏe của Dao Lạc, đương nhiên phải tìm một nơi tốt hơn để Dao Lạc dưỡng bệnh, có Hàn Hi Thần ở cùng cô ta, Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn ra khỏi hang động trở về làng Trương Gia Trại.

Vừa vào phòng, Thẩm Hạ Lan nôn nóng hỏi: “Trương Linh ở đâu?”
“Bà ta không hề đi đâu xa mà vẫn luôn ở gần đây.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan khẽ cau mày.

“Rốt cuộc là sao?”
Diệp Ân Tuấn thở dài nói: “Trong lòng Trương Linh vẫn còn có Trương Gia Trại và Tranh Tranh nên bà ta không rời đi, bà ta tìm anh nói cho anh biết tất cả mọi chuyện.”
“Tất cả? Bà ta nói lý do tại sao bà ta phản bội Trương Gia Trại sao?”

“Đúng.”
Diệp Ân Tuấn gật đầu, nói: “Quốc chủ nước T đã giữ lại tro cốt của con trai bà ta và bắt bà ta phải làm theo mệnh lệnh.”
Chỉ với một câu đã khiến Thẩm Hạ Lan há hốc miệng.

“Tro cốt? Ngay cả tro cốt của thằng bé mà quốc chủ cũng không tha sao? Con trai bà ta không phải đã chôn rồi sao? Chẳng lẽ là bị…”
“Đúng vậy, đã bị đào lên.”
Giọng điệu Diệp Ân Tuấn có chút tức giận.

Người ta nói rằng người chết là hết, nhưng hành động bây giờ của Quốc chủ nước T quả thật quá mức kinh tởm.

Đứa bé đã chết nhiều năm nhưng lại không để nó yên nghỉ, đây là mối thù hận gì vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan bỗng hiểu được cảm xúc của Trương Linh.

Điều bà quan tâm nhất là con trai mình, nhưng con trai đã chết, bà ta chỉ có thể gửi gắm tâm tư của mình vào Diệp Tranh, bây giờ Quốc chủ mất trí đến mức không tha cho người chết.

Trương Linh bị ông ta khống chế, bà ta nuốt không trôi cục tức này, nên tìm Diệp Ân Tuấn kể lại mọi chuyện cũng không phải là không thể..

 
Chương 2354: 2354: Chương 2351





Sau khi Thẩm Hạ Lan hiểu ra, cô thở dài nói: “Bà ta cũng là một người đáng thương, nhưng em vẫn không thể tha thứ cho việc bà ta đã hạ cổ anh.”
“Bà ta đã giải thích với anh rồi, bà ta nói bà ta hạ cổ anh là để cứu anh, em đừng để tâm đến Kim tuyến cổ kia nữa, bà ta đã chuẩn bị sẵn thuốc giải cho anh rồi.

Bà ta làm vậy để Quốc chủ nước T trúng chiêu, để Quốc chủ nước T buông tha cho con trai bà ta mà thôi.”
Diệp Ân Tuấn không biết nguyên nhân hậu quả thì thôi, giờ đã biết, anh hận không thể xé xác Quốc chủ nước T thành trăm mảnh.

Nói thế nào thì Trương Linh cũng là người Trương Gia Trại, là một trong số ít người còn sót lại của Trương Gia Trại.

Quốc chủ nước T đối xử với bà ta như vậy, đó là một sự sỉ nhục đối với Diệp Ân Tuấn anh.

Diệp Ân Tuấn nhất định sẽ báo thù.


Sau khi Thẩm Hạ Lan biết nguyên nhân, cô cũng không còn hận Trương Linh nữa.

Cô chợt nhớ tới vấn đề vừa rồi, vội vàng hỏi: “Trương Linh thật sự biết tung tích của chú hai sao?”
“Bà ta biết, em thử nghĩ xem, Quốc chủ nước T muốn dùng chú hai Hoắc để khống chế Tiêu Nguyệt, nhưng mà cho dù chú hai Hoắc có chết thì Tiêu Nguyệt vẫn còn một đứa con trai, không phải sao? Dùng con trai để uy hiếp mẹ, điều này hiệu quả hơn nhiều so với một người không thể ở bên nhau cả đời đúng không? Cho nên Quốc chủ nước T nói ông ta giữ lại mạng sống của chú hai Hoắc để khống chế Tiêu Nguyệt, chuyện này không hợp logic, trừ khi chú hai Hoắc có tác dụng khác.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ra.

“Ý anh là chú hai em biết cách mở mạch khoáng, hoặc là chú ấy biết cách vào khai thác mạch khoáng mà giảm thiểu tổn thất, cho nên Quốc chủ nước T đã không giết chú ấy?”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì Diệp Ân Tuấn gật đầu, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng.

“Đúng vậy, Trương Linh nói với anh rằng những năm qua, Quốc chủ nước T vẫn luôn ép chú hai Hoắc vào trận pháp mạch khoáng, nhưng chú hai Hoắc không chịu nói nên đã bị tra tấn, nhưng Quốc chủ nước T không cho chú ấy chết, đó là lý do tại sao người ta nói chú ấy sống không bằng chết.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất buồn.

Đó là người thân có quan hệ máu mủ với cô.


Nhưng cô lại không biết chú ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu.

Bây giờ nếu có thể tìm được chú hai Hoắc, Thẩm Hạ Lan thề rằng cô tuyệt đối sẽ không bao giờ để ai làm tổn thương chú hai Hoắc nữa.

Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan đang nghĩ gì, anh đau lòng tiến lên một bước ôm Thẩm Hạ Lan vào lòng, thì thầm: “Có anh đây, chỉ cần em muốn thì anh sẽ giúp em.”
Câu nói này giống như một hậu thuẫn mạnh mẽ, khiến Thẩm Hạ Lan đột nhiên có phương hướng.

“Được, chúng ta nhất định phải cứu được chú hai, bây giờ chúng ta đi tìm Trương Linh.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng rút khỏi vòng tay của Diệp Ân Tuấn, thậm chí còn muốn lập tức đi tìm Trương Linh, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn lại.

“Đừng vội, bây giờ không phải lúc.”
Diệp Ân Tuấn nói: “Trương Linh không thể đi chung với chúng ta một cách lộ liễu được, bà ta cần tìm thời gian để nói chuyện với chúng ta, anh đã hẹn với bà ta sẽ gặp nhau ở nhà thờ họ lúc tám giờ tối.


“Nhà thờ họ?”.

 
Chương 2355: 2355: Chương 2352





Thẩm Hạ Lan khẽ cau mày, nhưng không nói gì, cô tin Diệp Ân Tuấn sắp xếp như vậy là có dụng ý riêng.

Diệp Ân Tuấn gật đầu.

Rời khỏi những người đó, tâm trạng Thẩm Hạ Lan cũng thoải mái đi nhiều, nhưng nghĩ đến những binh lính đã chết oan uổng kia, Thẩm Hạ Lan muốn ra ngoài mua một ít tiền giấy đốt cho bọn họ, mặc dù có chút mê tín, nhưng cũng chỉ vì muốn an ủi trái tim.

Diệp Ân Tuấn không ngăn Thẩm Hạ Lan làm điều này, anh cũng thấy buồn khi nhìn thấy những người đó chết.

Ngày hôm nay, cả Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đều không có tâm trạng, hai người ở trong phòng nghỉ ngơi dưỡng sức.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, trong lòng Thẩm Hạ Lan có chút căng thẳng.

Cô tự hỏi liệu Trương Linh có lừa họ lần nữa hay không, không biết liệu lần này họ có thể thuận lợi tìm được chú hai hay không? Cô không biết bây giờ chú hai đang phải đối mặt với những chuyện gì và liệu chú ấy có thể đi với cô hay không.

Rất nhiều câu hỏi xoay quanh tâm trí Thẩm Hạ Lan, cô thấp thỏm bất an nhưng cũng bất lực.


Khi màn đêm hoàn toàn bao phủ mặt đất, Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan, ánh mắt lấp lánh.

“Em có sợ không?”
“Có anh ở đây, em không sợ.”
Thẩm Hạ Lan nhìn ánh mắt nóng bỏng của Diệp Ân Tuấn Thiên, trong lòng đột nhiên yên tâm hơn, có lẽ đây chính là sức mạnh của niềm tin.

Không biết từ bao giờ, Diệp Ân Tuấn đã trở thành niềm tin của Thẩm Hạ Lan.

Diệp Ân Tuấn khẽ mỉm cười, sau đó nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan bước nhanh về phía nhà thờ họ.

Khi Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đến thì Trương Linh đã ở đó rồi.

Không biết là vì sợ bị nhận ra hay vì điều gì khác mà Trương Linh mặc một chiếc áo choàng trùm kín người.


Nếu không phải Thẩm Hạ Lan quá quen thuộc với bà ta thì sẽ không nhận ra bà ta.

Trương Linh không ngờ Thẩm Hạ Lan cũng đến, nhất thời có chút xấu hổ.

“Bà chủ, cô cũng đến sao?”
Trương Linh ngượng ngùng nhìn Thẩm Hạ Lan, không hiểu sao bà ta lại rất thiếu tự tin khi đối mặt với Thẩm Hạ Lan.

Có lẽ là bởi vì hai người cũng là phụ nữ, cũng có thể là bởi vì bà ta biết tình cảm của Thẩm Hạ Lan dành cho Diệp Ân Tuấn, nên sau khi hạ cổ để với Diệp Ân Tuấn, bà ta biết Diệp Ân Tuấn có thể tha thứ cho mình, nhưng Thẩm Hạ Lan thì chưa chắc, vì vậy bà ta có chút e ngại.

Thẩm Hạ Lan hiểu ra điều gì đó từ ánh mắt của Trương Linh, thật ra mà nói thì Thẩm Hạ Lan không hài lòng với cách làm của Trương Linh, nhưng mà đã nghe Diệp Ân Tuấn giải thích, cô cũng là một người mẹ, nếu cô là Trương Linh, đoán chừng cũng sẽ đưa ra lựa chọn như vậy.

Cô thở dài nói: “Nói cho chúng tôi biết những gì bà biết đi, chuyện đã qua thì hãy cho qua đi, tôi sẽ giải thích với Tranh Tranh.”
Thẩm Hạ Lan biết người mà Trương Linh quan tâm nhất lúc này là ai, điều cô không muốn nhất là nhìn thấy bà ta và Diệp Tranh lục đục với nhau, nhưng thực tế lại luôn khiến người ta bất lực.

Trương Linh chớp chớp mắt, hốc mắt có chút ẩm ướt.

Con trai bà ta đã chết, bây giờ vẫn chưa được yên nghĩ, giờ đây Diệp Tranh giống như đứa con trai thứ hai của bà ta, bà ta thật sự không muốn Diệp Tranh hận mình, bà ta sẽ không chịu đựng nổi.

Giờ Thẩm Hạ Lan đã giải quyết những chuyện Trương Linh quan tâm nhất thì bà ta còn có thể nói gì nữa? Còn có gì phải lo lắng nữa?.

 
Chương 2356: 2356: Chương 2353





“Cảm ơn bà chủ, tôi sẽ nói cho cô biết tất cả những gì tôi biết, nhưng tôi cũng mong hai người có thể giúp tôi mang tro cốt của con trai tôi về được không? Tôi không có khả năng tự mình làm việc này, trừ khi tôi làm theo ý của Quốc chủ, nhưng tôi thực sự không thể làm hại trại chủ và bà chủ được.”
Trương Linh là người Trương Gia Trại, bà ta đã mất mát quá nhiều vì Trương Gia Trại, giờ đây không dễ gì trại chủ của Trương Gia Trại mới xuất hiện, bà ta không thể phản bội anh.

Nhưng bà ta cũng là một người mẹ, không thể để con trai mình chết không được yên nghỉ, nên chỉ có thể đặt hết hy vọng vào Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn.

“Tôi hứa với bà.”
Thẩm Hạ Lan không nói chuyện, đây là chuyện giữa Diệp Ân Tuấn và Trương Linh.

Mặc dù cô là vợ Diệp Ân Tuấn và cũng có thể đồng ý với Trương Linh, nhưng cô vẫn cảm thấy Diệp Ân Tuấn nói thì tốt hơn.

Quả nhiên, Diệp Ân Tuấn hiểu cô, anh lạnh nhạt lên tiếng.

Có được sự bảo đảm của Diệp Ân Tuấn, Trương Linh thở phào nhẹ nhõm, bà ta không còn lo lắng gì nữa.


Bà ta nói: “Tôi biết chú hai Hoắc đang ở đâu, tôi có thể đưa hai người đến đó.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên trở nên kích động.

“Chú hai đang ở nước T sao?”
“Không phải, chú hai Hoắc ở đây.”
Thẩm Hạ Lan nghe Trương Linh nói thế thì sửng sốt, nhưng Diệp Ân Tuấn lại không ngạc nhiên.

“Có gần đây không?”
Trương Linh gật đầu nói: “Ừ, ở gần đây.”
Thẩm Hạ Lan ngẩn người.

Cô không ngờ mình và chú hai lại ở gần nhau như vậy nhưng vẫn mãi không có tin tức và tung tích của chú hai, chắc chú hai sốt ruột biết bao.


“Ở đâu?”
Vẻ mặt Thẩm Hạ Lan có chút kích động.

Trương Linh nói: “Đi theo tôi.”
Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan, anh biết Thẩm Hạ Lan rất muốn gặp Hoắc Chấn Ninh, nhưng anh cũng sợ Thẩm Hạ Lan sẽ không chịu nổi sau khi nhìn thấy tình cảnh của Hoắc Chấn Ninh.

“Hạ Lan, em nghe anh nói này, cho dù lát nữa có nhìn thấy gì thì em cũng phải giữ bình tĩnh.”
Trước đây Thẩm Hạ Lan đã đặt ra rất nhiều giả thiết, nhưng khi nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy khiến cô không khỏi sửng sờ, trong lòng đau nhói.

Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì chắc chắn tình hình không mấy lạc quan, cô sợ mình sẽ không chịu nổi, nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan bỗng thấy ấm áp trong lòng, cô cũng dần dần bình tĩnh lại.

“Em biết rồi.”
Cô khẽ nói, nhưng giọng điệu rất kiên định.

Sau đó Diệp Ân Tuấn nói với Trương Linh: “Đi thôi.”
Trương Linh đưa Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn ra khỏi Trương Gia Trại, không ai ngăn cản họ, một là vì Diệp Ân Tuấn đã ra lệnh, hai là vì Trương Linh ăn mặc rất kỹ nên không ai nhận ra bà ta..

 
Chương 2357: 2357: Chương 2354





Sau khi nhóm người rời Trương Gia Trại, họ dừng lại gần Bạch Thủy Trại.

Dạo gần đây Thẩm Hạ Lan hay đi trên con đường này nên cô dĩ nhiên rất quen thuộc.

“Đến Bạch Thủy Trại làm gì? Chẳng lẽ trại chủ Trần của Bạch Thủy Trại có hiềm nghi?”
Bây giờ Thẩm Hạ Lan cảm thấy không thể tin tưởng ai hết.

Trương Linh lắc đầu nói: “Không phải, chú hai Hoắc đang ở gần đây.”
“Cái gì?”
Hai mắt Thẩm Hạ Lan đột nhiên mở to.

Diệp Ân Tuấn cũng nhăn mày.

Đường ở đây rất bằng phẳng, không có chỗ nào có thể giấu người được, Trương Linh nói chú hai Hoắc ở đây, nhưng anh nhìn thế nào cũng thấy không giống lắm.


“Trương Linh, bà có chắc là ở đây không?”
“Phải.”
Trương Linh gật đầu, sau đó đưa Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đến một thị trấn nhỏ gần Bạch Thủy Trại.

Thị trấn này không có nhiều người, cũng không sôi động lắm, mỗi hộ gia đình đều cách nhau hơi xa, khu vực tương đối rộng.

Trương Linh đưa họ đến một ngôi nhà có vẻ bình thường và nói: “Chú hai Hoắc đang ở đây.”
Thẩm Hạ Lan không thể tưởng tượng được chú hai lại được bố trí ở một nơi bình dân như vậy, còn thật sự bị giấu trong thành phố.

Ánh mắt Diệp Ân Tuấn xẹt qua tia lạnh lẽo, anh lấy từ trong ủng ra một con dao găm quân dụng đưa cho Thẩm Hạ Lan, nói: “Đi vào cũng phải cẩn thận, lúc nào cũng phải bảo vệ mình, biết không?”
Thẩm Hạ Lần sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.

Trương Linh nhìn bọn họ, khẽ nói: “Không cần phiền phức như vậy đâu, tôi có thể thả cổ trùng để người trong đó ngất xỉu, thuận tiện cho chúng ta làm việc.


Bằng không, nếu có tiếng ồn lớn thì tôi sợ sẽ khiến người bên ngoài chú ý.”
Nghe Trương Linh nói vậy, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan biết ở đây có lính canh bên ngoài.

Họ vô thức quan sát xung quanh và nhận thấy rằng địa hình ở đây quả thực dễ phòng thủ nhưng khó tấn công.

“Được.”
Mặc dù Diệp Ân Tuấn không có ấn tượng tốt với cổ trùng, nhưng lúc này anh phải thừa nhận rằng bước đi của Trương Linh an toàn hơn.

Bọn họ chỉ có ba người, lỡ như bên trong có quá nhiều người, thì cứu người biến thành nộp mạng mất.

Diệp Ân Tuấn thận trọng, Thẩm Hạ Lan tự nhiên cũng không còn lo lắng nữa, mọi chuyện đều nghe theo Diệp Ân Tuấn, chỉ cần có anh ở đây thì Thẩm Hạ Lan sẽ không hoảng sợ.

Thấy Diệp Ân Tuấn đồng ý, Trương Linh lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, Thẩm Hạ Lan biết trong đó chứa gì, nhưng nghĩ đến loại cổ trùng đó, cô cảm thấy toàn thân tê dại, thậm chí còn dựng tóc gáy.

Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan đang sợ hãi nên anh đứng chắn trước mặt Thẩm Hạ Lan, chặn hết tầm nhìn của cô.

Sau khi Trương Linh thả cổ trùng ra, ba người cùng đợi, sau khoảng mười phút, Trương Linh mới nói: “Có thể vào được rồi.”
Diệp Ân Tuấn kéo Thẩm Hạ Lan ra phía sau anh, Trương Linh đi cuối, cả ba nhanh chóng bước vào nhà..

 
Chương 2358: 2358: Chương 2355





Ngôi nhà khép hờ cửa.

Khi Diệp Ân Tuấn đẩy cửa ra, bên trong truyền đến mùi thơm, hình như người trong nhà vừa nấu xong còn chưa kịp ăn.

Trong phòng có sáu người, ba nam ba nữ, tất cả đều ngủ thiếp trên bàn.

Thẩm Hạ Lan biết sự thần kỳ của cổ trùng, cho nên lúc này cũng không thăm dò nữa, mà đi tìm kiếm tung tích của chú hai Hoắc, nhưng căn nhà này có bốn phòng, Thẩm Hạ Lan tìm mấy lần cũng chẳng thấy người nào khác ngoài sáu người kia.

Trương Linh nói: “Thưa bà chủ, chú hai Hoắc ở tầng hầm.”
Những lời này đột nhiên khiến Thẩm Hạ Lan thay đổi sắc mặt.

Tầng hầm?

Người dân ở đây không xây tầng hầm, họ chỉ đào hầm để đựng rau hay gì đó mà thôi.

Chắc chú hai Hoắc sẽ không ở dưới tầng hầm đâu đúng không?
Thẩm Hạ Lan nghĩ vậy, Diệp Ân Tuấn và Trương Linh đã đi về phía tầng hầm.

Không biết có phải sắp gặp được chú hai Hoắc rồi hay không mà Thẩm Hạ Lan kích động đến mức sắp tắt thở.

Diệp Ân Tuấn vừa mở cửa hầm thì một mùi chua xộc thẳng vào mặt, ngay cả Thẩm Hạ Lan đứng sau Diệp Ân Tuấn cũng bị mùi này làm cho nghẹt thở, cô lùi lại một bước, ho liên tục.

Chua thế thì người ở sao được?
Thẩm Hạ Lan bịt mũi, cố gắng hết mức đè nén khứu giác rồi nhảy xuống với Diệp Ân Tuấn.

Trương Linh rắc chút bột lên cửa hầm, Thẩm Hạ Lan liếc mắt nhìn, tuy rằng không biết là thứ gì, nhưng bây giờ chỉ có thể tin tưởng Trương Linh sẽ không hại bọn họ.


Cô quay đầu lại nhìn Diệp Ân Tuấn thì thấy Diệp Ân Tuấn cũng nhìn hành động của Trương Linh, anh cũng không có biểu hiện gì, lúc này Thẩm Hạ Lan mới thả lỏng một chút.

Chỉ cần Diệp Ân Tuấn nhìn thấy, bất kể xảy ra chuyện gì thì Thẩm Hạ Lan cũng tin rằng Diệp Ân Tuấn có thể giải quyết được.

Sau khi ba người xuống hầm, liền nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Cẩn thận dưới chân.”
Diệp Ân Tuấn bật đèn pin điện thoại lên, sau khi nhìn thấy phân và nước tiểu dưới chân, cô suýt nữa nôn mửa.

Diệp Ân Tuấn hối hận vì đã để Thẩm Hạ Lan xuống đây.

“Hạ Lan, hay là em lên đó đợi nhé?”
“Không, em muốn gặp chú hai.”
Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn sợ cô không chịu nổi, nhưng cô đã đến đây rồi, sao có thể lùi bước được?
Hơn nữa hoàn cảnh trước mặt cô thật sự rất khó chịu, cô không biết chú hai mình đang ở đâu, vậy sao cô có thể đi lên trước được?
Diệp Ân Tuấn cũng biết mình không khuyên được Thẩm Hạ Lan, nhưng anh vẫn muốn thử một lần, bây giờ nghe được câu trả lời của Thẩm Hạ Lan, anh chỉ có thể lắc đầu thở dài nói: “Đi sát theo anh, lát nữa có khó chịu chỗ nào thì nhất định phải nói cho anh có biết không?”.

 
Chương 2359: 2359: Chương 2356





“Ừm.”
Mùi nước tiểu khắp nơi khiến Thẩm Hạ Lan khó thở, cô cảm thấy trong lúc đang nói chuyện thì mùi khai xộc vào miệng, thuận theo hơi thở chui xuống dạ dày, khiến cô kinh tởm muốn phun hết thức ăn đã ăn vào ban ngày ra ngoài, nhưng bây giờ Diệp Ân Tuấn đang lo lắng, Trương Linh còn đang đứng phía sau, cô không thể vô dụng như vậy.

Thẩm Hạ Lan kìm nén cảm giác muốn nôn, cô tiến lên từng bước, cẩn thận đi theo Diệp Ân Tuấn, tuy rằng cố hết sức không nhìn dưới chân mình nhưng đáng tiếc là càng đi càng ít chỗ để đặt chân xuống.

Nhìn đống phân và nước tiểu hỗn độn ở đây, Thẩm Hạ Lan rốt cuộc cũng không nhịn được nôn khan, sắc mặt Trương Linh cũng không khá hơn chút nào.

Diệp Ân Tuấn vỗ nhẹ vào lưng Thẩm Hạ Lan, ánh mắt mang theo vẻ thương tiếc và xót xa.

Đúng lúc này, âm thanh của dây xích sắt trượt trên mặt đất truyền đến, khiến Thẩm Hạ Lan nhịn lại cơn nôn mửa, toàn thân căng thẳng.

“Ai đó?”
Diệp Ân Tuấn bỗng căng thẳng, anh lập tức bảo vệ Thẩm Hạ Lan phía sau, sự hoảng sợ này đã hình thành một hành động vô thức, khiến Thẩm Hạ Lan thấy rất cảm động.

Khi một người đàn ông coi việc bảo vệ bạn như một bản năng, vậy có thể nói ra điều gì?

Một người đàn ông như vậy sao có thể không yêu cho được?
Thẩm Hạ Lan nắm chặt cánh tay Diệp Ân Tuấn, nói nhỏ: “Là chú hai đúng không?”
Cô đã nghĩ đến điều tồi tệ nhất, ở đây rất tối và không có một chút ánh sáng nào, nếu không mang theo điện thoại xuống thì họ căn bản không nhìn thấy ánh sáng.

Nếu chú hai sống trong môi trường như vậy quanh năm suốt tháng, Thẩm Hạ Lan không dám nghĩ tiếp.

“Chú hai, cháu là Hạ Lan, con gái của Hoắc Chấn Phong và Tiêu Ái.

Chú có phải là Hoắc Chấn Ninh, chú hai của cháu không?”
Thẩm Hạ Lan biết việc vạch trần mình lúc này là điều không khôn ngoan, bởi vì cô không biết đối phương là kẻ thù hay bạn bè, nhưng bây giờ cô không quan tâm được nhiều như vậy.

Hoắc Chấn Ninh ngẩn người, tựa hồ như đang tiêu hóa lời nói của Thẩm Hạ Lan, lại có vẻ không dám chắc lắm.

Giọng ông ta rất khàn khiến người nghe rất khó chịu, nhưng ông ta hỏi lại một câu: “Cháu là con gái của anh cả sao?”
“Là cháu, chú hai, cháu đến đưa chú về nhà.”

Thẩm Hạ Lan kích động, thậm chí có chút run rẩy.

Diệp Ân Tuấn tiến lên một bước, anh đưa điện thoại về phía đối diện thì nhìn thấy một người bị bị xích lại một chỗ, đang ngồi chồm hổm như một con chó.

Tóc dài đến mức dính bết vào nhau, đen thùi lùi, bốc lên một mùi hôi thối khiến người ta không nhịn được lùi ra sau.

Tóc che mất khuôn mặt vì vậy không nhìn rõ được khuôn mặt ông ta.

Đồ trên người rách tả tơi, thậm chí có chỗ còn nát bét, lộ ra đầy sẹo, vết thương cũ và mới đan xen với nhau khiến người ta kinh hãi.

Thẩm Hạ Lan chỉ mới nhìn một chút thì đã không chịu được nữa, không biết có phải là do ánh sáng hay không mà tóc Hoắc Chấn Ninh đã bạc trắng, có chút chói mắt.

Diệp Ân Tuấn không dám ở đây quá lâu nên bước tới nói: “Chú hai, cháu là Diệp Ân Tuấn, chồng của Hạ Lan.

Cháu sẽ đưa chú ra ngoài, có chuyện gì thì chúng ta ra ngoài rồi nói.”
“Được.”.

ngôn tình sủng
Hoắc Chấn Ninh cũng rất kích động..

 
Chương 2360: 2360: Chương 2357


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Dù sao ông ta cũng là cậu hai nhà họ Hoắc, mấy năm nay sống không bằng một con chó, bây giờ lại lôi thôi trước mặt con cháu, nếu có thể lựa chọn, Hoắc Chấn Ninh thà bị tông chết, nhưng ông ta không thể chết, ít nhất thì bây giờ không thể.

Thẩm Hạ Lan nhìn Hoắc Chấn Ninh toàn thân bẩn thỉu, lại nhớ tới thói quen sạch sẽ của Diệp Ân Tuấn, không nhịn được nói: “Em sẽ cõng chú hai.”
“Người đàn ông của em vẫn chưa chết.”
Diệp Ân Tuấn liếc cô một cái, có chút bất mãn, anh cũng mặc kệ những thứ khác, lập tức chém đứt dây thừng trên người Hoắc Chấn Ninh, sau đó xoay người cõng Hoắc Chấn Ninh trên lưng, bước nhanh ra ngoài.

“Trương Linh, bảo vệ Hạ Lan, tôi ra ngoài trước.”
Diệp Ân Tuấn vừa đi vừa nói, dù sao thì tình hình ở đây cũng không được tốt lắm.

“Được.”

Trương Linh vội vàng đồng ý.

Thẩm Hạ Lan không còn sức quan tâm đến chuyện khác, bây giờ trong lòng cô đang vô cùng kích động, cô đi theo bước chân của Diệp Ân Tuấn ra ngoài, làm như không thấy những thứ bẩn thỉu dưới chân.

Ba người cuối cùng cũng ra khỏi hầm, những người bên ngoài vẫn còn đang ngủ.

Trương Linh đỡ Thẩm Hạ Lan bước ra ngoài, Diệp Ân Tuấn nhìn người còn đang ngủ mê man, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

“Ném những người này vào hang sói.”
[Diendantruyen.Com] Cục Cưng Có Chiêu


Tiêu Nguyệt không biết ra đây từ lúc nào, bà ta đang đứng ở cổng Trương Gia Trại, khi thấy Thẩm Hạ Lan quay về thì tiến lên nghênh đón.

“Hạ Lan, hai đứa đi đâu thế?”
Giọng nói của Tiêu Nguyệt lạnh lùng, nhưng lại khiến cơ thể Hoắc Chấn Ninh chấn động.

Ông ta không còn là Hoắc Chấn Ninh khi còn trẻ, không còn là người phong lưu phóng khoáng của trước kia, bây giờ ông ta thậm chí còn không bằng một kẻ ăn mày.

Hoắc Chấn Ninh cúi đầu càng thấp, không dám đối mặt với Tiêu Nguyệt.

Thẩm Hạ Lan nhìn Hoắc Chấn Ninh, cảm thấy sống mũi cay cay.

“Dì, cháu và Ân Tuấn ra ngoài đón một người trở về.”.

 
Chương 2361: 2361: Chương 2358





Thẩm Hạ Lan không nói là Hoắc Chấn Ninh, cô biết lúc này Hoắc Chấn Ninh không muốn Tiêu Nguyệt nhìn thấy bộ dạng ông ta thế này.

Hai người từng yêu nhau như vậy, chỉ đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi, bây giờ chắc chỉ còn là người xa lạ.

Tiêu Nguyệt chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền sững sờ.

Bà ta đập cửa xe, tâm trạng hơi kích động nói: “Mở cửa!”
“Đừng mở!”
Giọng Hoắc Chấn Ninh không lớn, nhưng Tiêu Nguyệt lại nghe được.

“Đừng mở sao? Hoắc Chấn Ninh, ông có gan nói lại lần nữa xem!”
Nước mắt Tiêu Nguyệt lăn dài trên má.

Sau bao nhiêu năm tìm kiếm, bà ta chưa từng nghĩ rằng mình có thể tìm được ông ta, có thể gặp được ông ta, càng không ngờ lại gặp ông ta trong bộ dạng này.


Cho dù mái tóc dài che khuất khuôn mặt, nhưng giọng nói, dáng vẻ, từng cử động tinh tế của ông ta đều khắc sâu trong tâm trí bà ta, suy tư mỗi ngày, nhìn ngắm mỗi ngày thì sao có thể nhìn lầm được?
Cho dù người trước mặt có gầy và hốc hác hơn trước thì ông ta vẫn là ông ta.

Thời điểm Hoắc Chấn Ninh nghe thấy Tiêu Nguyệt gọi tên mình, đột nhiên muốn nhảy xuống xe chạy trốn, nhưng lại bị Thẩm Hạ Lan giữ lại.

“Chú hai, chú đi đâu vậy? Cháu tìm chú lâu như vậy, chú ba, chú út vẫn đang chờ chú về nhà đó, chú muốn đi đâu?”
Những lời của Thẩm Hạ Lan như gián tiếp thừa nhận suy đoán của Tiêu Nguyệt.

Nước mắt làm nhòe đi đôi mắt bà ta, bà ta đập mạnh vào cửa sổ và hét vào mặt Diệp Ân Tuấn: “Mở cửa!”
Lúc này, Diệp Ân Tuấn không nhìn thấy một tia chán ghét hay kinh tởm nào trong mắt Tiêu Nguyệt, mà chỉ có nỗi buồn và sự đau lòng.

Chỉ người yêu ông ta thật lòng mới không quan tâm đến bộ dạng của Hoắc Chấn Ninh lúc này.

Diệp Ân Tuấn khẽ thở dài, sau đó mở cửa xe.

“Đừng!”

Hoắc Chấn Ninh muốn ngăn cản, nhưng đã quá muộn.

Tiêu Nguyệt xông tới không chút do dự ôm lấy Hoắc Chấn Ninh, nhiệt độ cơ thể ấm áp kia khiến bà ta đột nhiên khóc nức nở.

“Đồ khốn kiếp! Ông là đồ khốn! Ông từng nói muốn lấy tôi, còn nói cho dù tôi là ai, cho dù tôi ở trong hoàn cảnh nào cũng sẽ không từ bỏ tôi.

Kết quả thì sao? Ông đã đi đâu? Tôi đợi ông hơn hai mươi năm, tìm ông hơn hai mươi năm ông có biết không?
Ông từng nói sẽ cứu tôi, kết quả để tôi gả cho gã đàn ông khác, thậm chí còn sinh con trai cho ông ta.

Bây giờ ông chán ghét tôi rồi đúng không? Ông cảm thấy tôi không xứng với ông phải không? Sao ông lại dám chạy trốn trước mặt tôi! Hoắc Chấn Ninh, ông là một kẻ hèn nhát! Ông có còn là đàn ông không?”
Tiêu Nguyệt luôn tỏ ra lạnh lùng trước mặt Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, thậm chí còn có chút cao ngạo, nhưng bây giờ bà ta giống như một người đàn bà chanh chua, không ngừng mắng chửi Hoắc Chấn Ninh, thậm chí còn đánh vào ngực ông ta.

Những giọt nước mắt chân thành kia không ngừng rơi xuống, không còn chút hình tượng nào, nhưng Thẩm Hạ Lan cảm thấy lúc này Tiêu Nguyệt mới là một người phụ nữ bình thường, một người phụ nữ bằng xương bằng thịt.

Diệp Ân Tuấn nháy mắt với Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan đột nhiên hiểu ý.

Mặc dù cô cũng có rất nhiều điều muốn nói và muốn hỏi chú hai, nhưng bây giờ cô nên chừa lại chút không gian cho Tiêu Nguyệt và chú hai.

Thẩm Hạ Lan lặng lẽ xuống xe, cùng Diệp Ân Tuấn tay trong tay rời khỏi đây..

 
Chương 2362: 2362: Chương 2359





Diệp Ân Tuấn bảo mọi người tăng cường cảnh giác ở đây, sau đó đưa Thẩm Hạ Lan vào nhà.

“Đi tắm rửa.”
Diệp Ân Tuấn biết vừa nãy Thẩm Hạ Lan rất khó chịu.

Nhưng Thẩm Hạ Lan lại lắc đầu nói: “Anh đi tắm đi, anh mắc chứng ưa sạch sẽ, vừa rồi anh rất nghĩa khí cõng chú hai em ra ngoài, Ân Tuấn, cảm ơn anh.”
“Vợ chồng già rồi mà còn nói những lời ngốc nghếch gì thế? Chú ấy là chú hai em, lẽ nào không phải là chú hai anh sao?”
Những lời kia khiến Thẩm Hạ Lan cảm động không nói nên lời, trái tim cô rất ấm áp, cô biết người đàn ông này yêu cô đến tận xương tủy.

So với Tiêu Nguyệt và Hoắc Chấn Ninh, với Tiêu Ái và Hoắc Chấn Phong thì cô và Diệp Ân Tuấn may mắn biết bao.

Thẩm Hạ Lan gật đầu, cũng không tranh chấp với Diệp Ân Tuấn nữa, cô bước vào phòng tắm tắm trước.


Diệp Ân Tuấn đi vào phòng khác tắm rửa sạch sẽ, nhân tiện thay một bộ quần áo sạch sẽ, rồi sai người chuẩn bị một bộ quần áo cho Hoắc Chấn Ninh.

Mặc dù không biết Tiêu Nguyệt và Hoắc Chấn Ninh có thể trò chuyện được bao lâu, nhưng Tiêu Nguyệt chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bộ dạng lôi thôi lếch thếch của Hoắc Chấn Ninh, bà ta nhất định sẽ tẩy rửa sạch sẽ cho ông ta.

Diệp Ân Tuấn bảo người mang quần áo đến cho ông ta, nhân tiện chuẩn bị một chút đồ ăn, có thể thấy được Hoắc Chấn Ninh bị nhốt trong hầm nhiều năm như vậy, tinh thần không có vấn đề gì cũng coi như ý chí mạnh mẽ, bây giờ chỉ cần bổ sung dinh dưỡng.

Sau khi làm tất cả mọi chuyện, Diệp Ân Tuấn mới đi làm chuyện của mình.

Khi Thẩm Hạ Lan ra thì Diệp Ân Tuấn đã xử lý xong mọi việc.

Hoắc Chấn Ninh bị Tiêu Nguyệt kéo về phòng, bà ta cũng không quan tâm trên người Hoắc Chấn Ninh có mùi gì, trực tiếp kéo ông ta vào phòng tắm.

Tiêu Nguyệt vào phòng tắm cởi quần áo của Hoắc Chấn Ninh ra dọa ông ta sợ tới mức nắm chặt quần áo rách nát của mình, khàn giọng nói: “Tiêu Nguyệt, tự tôi làm, tôi làm được rồi.”

“Có thật là được không?”
Tiêu Nguyệt nhìn chằm chằm ông ta như thể sợ ông ta sẽ bỏ chạy.

Nhìn người phụ nữ mình yêu vẫn rạng ngời xinh đẹp sau mấy chục năm, nghĩ đến bộ dạng bây giờ của mình, Hoắc Chấn Ninh thực sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Bây giờ ông ta không xứng với Tiêu Nguyệt, không xứng.

Ông ta né tránh ánh mắt bà ta, nói: “Tôi thực sự có thể.”
“Hoắc Chấn Ninh, tôi nói cho ông biết, nếu ông lại dám biến mất khỏi tầm mắt tôi lần nữa thì cho dù có đuổi xuống âm phủ tôi cũng không buông tha cho ông.”
Hoắc Chấn Ninh bị lời nói chắc nịch của Tiêu Nguyệt làm chấn động, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra.

“Tôi phải tắm rửa, bà ra ngoài trước đi.”
Hoắc Chấn Ninh mở miệng đuổi người.

Tiêu Nguyệt biết ông ta là một người có lòng tự trọng rất lớn, bây giờ bị bà ta nhìn thấy bộ dạng thảm hại như vậy chắc chắn rất khó chịu.

Lúc này, Tiêu Nguyệt hận Quốc chủ nước T chết đi được, bà ta hận không thể băm vằm ông ta thành trăm mảnh!.

 
Chương 2363: 2363: Chương 2360





Hoắc Chấn Ninh từng phong lưu phóng khoáng, tiêu sái nổi trội nhường nào, giờ lại bị giày vò thành ra như vậy.

Tuy Tiêu Nguyệt không biết Quốc chủ đã làm gì Hoắc Chấn Ninh, nhưng từ những gì trước mắt cũng đủ để hiểu điều đó tồi tệ thế nào rồi.

Tiêu Nguyệt vốn định đi tìm Thẩm Hạ Lan hỏi cho rõ ràng, nhưng bà sợ một khi rời đi, Hoắc Chấn Ninh sẽ chạy mất.

Đời này không dễ gì bà mới có được tung tích của ông, tìm ra hành tung của ông, bà tuyệt đối không thể để ông biến mất trước mặt mình nữa.

Tiêu Nguyệt cho người đi chuẩn bị thức ăn, được biết rằng Diệp Ân Tuấn đã thông báo rồi, phía bên phòng bếp cũng đã nấu rồi.

Tiêu Nguyệt vội nói: “Bảo phòng bếp đừng cho rau thơm, ông ấy không ăn rau thơm.”
Tuy giọng nói của bà không lớn, nhưng Hoắc Chấn Ninh vẫn nghe thấy.


Không ăn rau thơm?
Cảm giác như đây đã là chuyện của kiếp trước rồi.

Bị cầm tù trong hầm tối không thể thấy ánh sáng mặt trời, đừng nói là rau thơm, đến cả thức ăn bị ôi thiu ông cũng đã ăn rồi, không ăn thì không thể sống tiếp nổi, thậm chí còn bị nhét vào miệng rất nhiều thứ mà ông không thể nào miêu tả được.

Bây giờ nhớ lại những điều này, Hoắc Chấn Ninh cảm thấy bản thân cũng tự thấy ghê tởm.

Bây giờ ông giống như một con chuột cống bẩn thỉu, nhếch nhác, hoàn toàn không có mặt mũi gặp người khác, sao có thể ở bên Tiêu Nguyệt được?
Cho dù vẫn yêu bà, nhưng cho dù không để ý mọi thứ của bà thì sao chứ?
Dù sao thì ông cũng không xứng với bà nữa rồi.


Hoắc Chấn Ninh vẫn luôn hi vọng có thể rời khỏi tầng hầm, nhưng giờ đã thật sự được như ý nguyện, ông lại hận không thể trốn đi, cả đời này sẽ không ra ngoài gặp người khác nữa.

Ông có thể không để ý đến cái nhìn của bất cứ ai, nhưng chỉ không muốn Tiêu Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ lúc này của ông, tiếc là ông vẫn xuất hiện với vẻ này.

Hoắc Chấn Ninh mở vòi nước, mặc cho dòng nước chảy xuống người mình, cái cảm giác ấm áp này đã rất lâu ông ta không cảm nhận được rồi.

Ông vẫn luôn cho rằng mình sẽ chết ở cái tầng hầm không thấy ánh nắng mặt trời đó, không ngờ ông còn có ngày có thể thấy lại ánh nắng mặt trời.

Giờ đây chỉ đơn giản là tắm bằng nước nóng thôi đối với ông cũng là một điều xa xỉ ông từng mơ ước.

Tóc đã bết đến mức rối nùi không thể sạch được nữa, ông dứt khoát cầm cây kéo bên cạnh lên cắt đi mái tóc dài của mình, tuy là không được đẹp cho lắm nhưng cũng đã gọn gàng hơn rất nhiều.

Hoắc Chấn Ninh đang tắm rửa, Tiêu Nguyệt cũng không rảnh rỗi, bà đi tìm quần áo sạch sẽ, Diệp Ân Tuấn đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, bà đi đến phòng bếp một chuyến, đích thân nấu hai món cho Hoắc Chấn Ninh, thậm chí còn đun một bình rượu cho ông.

Lúc xong xuôi mọi chuyện quay trở lại, Hoắc Chấn Ninh vẫn chưa ra ngoài..

 
Chương 2364: 2364: Chương 2361





Thẩm Hạ Lan thật ra cũng muốn đi thăm, nhưng Diệp Ân Tuấn lại bế cô lên giường, thấp giọng nói: “Thời gian đêm nay thuộc về hai ta, nên em có câu hỏi gì tối nay cũng không được hỏi, ngủ đi thì hơn, không sớm nữa rồi, nghỉ sớm thì ngày mai mới có tinh thần nói chuyện với chú hai chứ đúng không? Huống chi ngày tháng sau này của chúng ta còn dài, sau này còn rất nhiều thời gian để nói chuyện với chú hai.”
Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan kích động, cũng biết sự cố chấp của cô với chú hai.

Dù sao chú hai của cô cũng là anh em sinh đôi với Hoắc Chấn Phong, nhìn thấy chú hai như nhìn thấy Hoắc Chấn Phong vậy.

Đối với Thẩm Hạ Lan mà nói, cô còn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc Chấn Phong, cho dù đã từng xem ảnh nhưng cũng chưa từng gặp mặt Hoắc Chấn Phong một lần.

Đây là điều nuối tiếc trong đời Thẩm Hạ Lan.

Nên cô cũng ấp ủ chút suy nghĩ nhìn chú hai Hoắc như nhìn thấy ba mình.

Diệp Ân Tuấn sao không hiểu cho được?
Chỉ là chú hai Hoắc bây giờ e là không có sức lực cũng không có thời gian để tiếp đón cô cháu gái này.


Thẩm Hạ Lan nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói vậy, tuy biết những gì Diệp Ân Tuấn nói đều là thật, có điều vẫn có chút hứng khởi nói: “Lần này chú hai thật sự ra ngoài rồi đúng chứ? Ông sẽ không bị đưa đi lần nữa đâu nhỉ?”
“Yên tâm đi, ở địa bàn của anh còn chưa ai đủ năng lực đưa chú hai đi đâu.”
Diệp Ân Tuấn cười nói.

Thẩm Hạ Lan vội gật đầu.

“Đúng đúng đúng, người của chúng ta ở đây, không ai có thể đưa chú hai đi nữa, huống chi đám người đó cũng bị anh giải quyết rồi, cho dù bọn họ muốn báo tin với Quốc chủ thì cũng phải mất một khoảng thời gian, đến lúc đó cho dù bọn họ muốn tìm được chú hai thì cũng không thể nữa.”
Thẩm Hạ Lan lẩm bẩm như một đứa bé.

Diệp Ân Tuấn thấy cô mãi cũng không thể bình tĩnh lại, không khỏi cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Thẩm Hạ Lan hơi ngơ ra, sau đó liền bị Diệp Ân Tuấn dẫn dắt.

Hoắc Chấn Ninh tắm rửa một tiếng rưỡi cuối cùng cũng ra ngoài.


Một người vốn đen thùi lùi lúc này đã sáng sủa sạch sẽ, tuy đầu tóc có hơi lộn xộn nhưng nhìn đã dễ chịu hơn nhiều rồi.

Cuộc sống không thấy ánh sáng mặt trời trong bao nhiêu năm khiến làn da của ông có chút xanh xao, thậm chí nhìn như bị bệnh, mà đôi mắt của ông cũng có chút ngơ ngác, không nhạy bén như người bình thường.

Mũi Tiêu Nguyệt có chút chua xót.

Hoắc Chấn Ninh từng phong độ đến nhường nào? Đôi mắt xán lạn như những vì sao kia luôn khiến người ta chìm đắm trong đó giờ đây lại thành ra như vậy?
Tiêu Nguyệt đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, mỉm cười kéo tay Hoắc Chấn Ninh ngồi xuống.

Hoắc Chấn Ninh vô thức muốn tránh nhưng lại bị Tiêu Nguyệt nhận ra, bà nắm chặt bàn tay gầy trơ xương của ông.

Ông mặc chiếc áo choàng ngủ của Tiêu Nguyệt.

Tiêu Nguyệt mỉm cười, thấp giọng nói: “Đây đều là những món ông thích ăn, tôi đích thân nấu đó, ông nếm thử xem có giống với mùi vị hơn hai mươi năm trước không?”
Ánh mắt bà hiện lên vẻ mong chờ, như là hai người chưa từng tách rời hơn hai mươi năm qua vậy.

Lồng ngực Hoắc Chấn Ninh nóng lên, hốc mắt có chút cay xè..

 
Chương 2365: 2365: Chương 2362





Ông chưa từng nghĩ đến còn có ngày được ra ngoài và ngồi ăn cơm với Tiêu Nguyệt.

Hoắc Chấn Ninh cầm đũa lên, động tác có chút lóng ngóng nhưng vẫn thuận lợi gắp thức ăn cho vào miệng.

Một cảm giác quen thuộc lập tức lấp đầy vị giác khiến đôi mắt Hoắc Chấn Ninh dần ướt.

Ông không nói gì, cúi đầu ăn, tuy không phải ăn ngấu ăn nghiến nhưng cũng khiến Tiêu Nguyệt nhìn thấy mà xót xa không thôi.

“Ông ăn chậm một chút, vẫn còn mà.

Đừng chỉ ăn thức ăn không, ăn cả cơm đi.”
Tiêu Nguyệt đặt bát cơm vào tay Hoắc Chấn Ninh.

Hoắc Chấn Ninh ngập ngừng một lúc, nhận lấy rồi bắt đầu ăn cơm, cả quá trình không nói một câu nào, thậm chí còn không nhìn Tiêu Nguyệt lấy một lần.

Nước mắt của Tiêu Nguyệt không chịu khống chế mà rơi xuống.


Nếu năm đó bà và Hoắc Chấn Ninh không yêu nhau, có phải bây giờ ông đã có con cháu đầy nhà, cuộc sống viên mãn rồi hay không?
Là lỗi của bà!
Là bà đã hủy hoại cả đời của Hoắc Chấn Ninh.

Tiêu Nguyệt tự trách không thôi, nghẹn ngào nói: “Ông biết không? Tôi vẫn luôn nghĩ, nếu năm đó tôi không gặp được ông, không yêu ông, có lẽ ông có thể kết hôn với một cô gái nào đó, nói không chừng hai người đã sớm có một đứa con rồi, ông có thể kinh doanh, có thể nhập ngũ, có thể nói chuyện trời đất với anh em mỗi ngày, có thể ở bên chăm sóc phụng dưỡng mẹ ông.

Cuộc đời của ông sẽ vô cùng hoàn hảo và rực rỡ.

Nhưng vì gặp phải tôi, vì yêu tôi, ông nhìn xem ông đã thành ra thế nào rồi? Hoắc Chấn Ninh, đời này Tiêu Nguyệt tôi nợ ông cũng không trả hết được.”
Tay Hoắc Chấn Ninh chợt dừng lại, một giọt nước chảy xuống từ khóe mắt, rơi vào trong bát, nhanh chóng hòa vào thức ăn.

Hối hận không?
Những năm tháng này Hoắc Chấn Ninh đã hỏi bản thân vô số lần.

Ông có hối hận vì quen biết Tiêu Nguyệt không? Có hối hận khi yêu bà không?

Nhưng đáp án mỗi lần đều giống nhau.

Ông không hối hận!
Nếu không có Tiêu Nguyệt ông sẽ không bao giờ biết được mình có thể vì một người mà điên cuồng đến mức nào, nếu không yêu Tiêu Nguyệt, ông cũng sẽ không đi nghiên cứu khảo sát địa chất hay mạch quặng gì đó.

Nếu không phải vì Tiêu Nguyệt, ông càng không biết mình lại mạnh mẽ đến vậy.

Cả đời này có thể thật lòng yêu một người như vậy là đủ rồi, còn về kết quả, ông chưa từng nghĩ đến.

Có thể ở bên nhau là tốt nhất, nếu không thể thì chỉ cần thấy bà sống vui vẻ, hạnh phúc là được rồi.

Hoắc Chấn Ninh suy nghĩ miên man rồi lại tiếp tục ăn, như là không nghe thấy Tiêu Nguyệt đang nói gì.

Tiêu Nguyệt nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Hoắc Chấn Ninh lại càng đau lòng hơn.

Hoắc Chấn Ninh trước kia tuy không hẳn là một người nói nhiều nhưng cũng có thể ở bên bà lải nhải cả sáng không ngừng, nhưng bây giờ ông như là đã mất đi năng lực ngôn ngữ, im lặng đến mức khiến người ta cảm thấy đè nén.

Tiêu Nguyệt không nói gì nữa mà đi ra ngoài.

Lúc chỉ còn lại một mình, Hoắc Chấn Ninh đặt đũa xuống..

 
Chương 2366: 2366: Chương 2363





Thức ăn rất ngon, nhưng lại không phải vị trước kia nữa.

Dù gì, khoảng thời gian đã mất đi của hai người cũng không thể trở lại nữa, tình cảm của hai người cũng không thể tiếp tục nữa.

Cuộc sống luôn có rất nhiều điều không như ý, Hoắc Chấn Ninh vốn tưởng rằng mình đã thản nhiên với điều đó rồi, nhưng ở trước mặt Tiêu Nguyệt, trước mặt người mình yêu, ông mới nhận ra trái tim đã tê dại kia lại đau đớn vô cùng, lục phủ ngũ tạng như bị vò nát.

Ông yêu bà!.

Truyện Xuyên Không
Yêu bà hệt như hơn hai mươi năm trước!
Nhưng ông đã mất đi tư cách yêu bà rồi!
Trên thế giới này còn có chuyện gì buồn hơn chuyện này sao?
Hoắc Chấn Ninh vẫn luôn không tin vào định mệnh, nhưng giờ đây lại không biết mình nên làm thế nào.

Lúc ở dưới tầng hầm, hi vọng duy nhất là nhìn thấy lại ánh mặt trời.


Nhưng bây giờ đã ra ngoài, ông lại hoang mang.

Đã hơn hai mươi năm trôi qua, ông đã hoàn toàn xa lạ với thế giới này, ông không biết nên thích ứng với nó thế nào, càng không biết mình còn có thể làm gì, còn có giá trị gì.

Sự kiên cường trước kia đã hoàn toàn biến mất sau khi bị thời gian bào mòn.

Hoắc Chấn Ninh nhìn bát đũa trước mắt, cảm giác như trái tim mình cũng trống rỗng.

Sau này ông nên đi đâu về đâu?
Trở về nhà họ Hoắc làm con mọt cho người ta nuôi sao?
Không!
Đó không nên là cuộc đời của Hoắc Chấn Ninh ông!
Nhưng Hoắc Chấn Ninh ông còn có cuộc đời không?
Có lẽ hơn hai mươi năm trước, từ khi bị người đàn ông kia nhốt dưới tầng hầm, cuộc đời của ông đã kết thúc rồi.


Lúc Tiêu Nguyệt trở về, trùng hợp nhìn thấy Hoắc Chấn Ninh ngây ngốc nhìn bát đũa.

Ông như một đứa trẻ bất lực, mê man không tìm thấy đường về nhà.

Trái tim bà lại càng đau đớn hơn.

“Chấn Ninh, ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì để tôi chỉnh tóc cho ông?”
Tiêu Nguyệt cố gắng hết sức để khiến giọng nói trở nên nhẹ nhất có thể.

Hoắc Chấn Ninh khẽ run rẩy, đặt bát đĩa trong tay xuống.

Ông như một đứa trẻ gò bó, không biết phải làm gì trước mặt Tiêu Nguyệt.

Nhìn công cụ cắt tóc của Tiêu Nguyệt không biết muợn từ đâu ra đến thất thần.

“Ngồi xuống.”
Tiêu Nguyệt bước tới, dịu dàng ấn Hoắc Chấn Ninh xuống chiếc ghế bên cạnh, rồi choàng khăn lên người ông, mới khẽ nói: “Lát nữa nếu tôi cắt không đẹp ông cũng không được cười đâu đấy.”
Vốn tưởng rằng Hoắc Chấn Ninh sẽ nói “không đâu” giống như trước kia, nhưng lúc này Hoắc Chấn Ninh lại yên lặng đến mức khiến người ta thấy nặng nề.

Tiêu Nguyệt biết không thể vội được, sau đó liền mở tông đơ lên, lúc đang chuẩn bị cắt tóc cho Hoắc Chấn Ninh, chợt thấy một chuỗi lỗ kim trong tai ông..

 
Chương 2367: 2367: Chương 2364





Sắc mặt bà lập tức trắng bệch như tờ giấy.

“Lỗ kim này của anh là thế nào?”
Giọng nói của Tiêu Nguyệt trở nên sốt ruột, tay cũng run lên.

Hoắc Chấn Ninh hơi khựng lại, nhưng vẫn không nói gì.

“Anh trả lời em đi? Hoắc Chấn Ninh, anh có thể đối xử tốt với em như trước được không? Bây giờ thậm chí anh còn không muốn nói chuyện với em nữa sao?”
Tiêu Nguyệt đột nhiên cất cao giọng.

Nếu Thẩm Hạ Lan có mặt ở đây chắc chắn sẽ rất sốc.

Bởi vì trong ấn tượng của tất cả mọi người, Tiêu Nguyệt là một người phụ nữ rất có khí chất, dù khi gặp phải truy sát cũng vẫn giữ được vẻ mặt bình thản, nhưng bây giờ đối mặt với Hoắc Chấn Ninh bà ta hệt như một con khủng long đang nóng nảy, sắp bùng nổ bất cứ lúc nào.


Nhưng Hoắc Chấn Ninh lại hiểu rõ Tiêu Nguyệt.

Một Tiêu Nguyệt đã từng dịu dàng như nước, dù gặp phải chuyện cấp bách cỡ nào cũng vẫn có thể bĩnh tĩnh giải quyết, nhưng bây giờ biểu hiện của Tiêu Nguyệt lại khiến ông ta nhìn ra khuyết điểm của bản thân.

Là ông ta đã ép bà ta trở thành bộ dáng này.

Nhưng ông phải nói với Tiêu Nguyệt thế nào đây?
Ông ta nên nói với bà ta rằng lỗ kim trên cổ là do người của Quốc chủ tiêm vào? Nói với bà ta rằng trong cơ thể ông ta có vô số độc tố đang hành hạ bản thân, không biết sẽ chết đột ngột lúc nào? Hay là nói cho bà ta biết những năm nay ông sống không bằng chết ra sao ư?
Nếu nói ra hết thảy chỉ càng khiến Tiêu Nguyệt thấy hổ thẹn, khó chịu thậm chí sẽ khóc lóc thảm thiết hơn thôi.

Thay vì như vậy, ông ta thà rằng không nói thì hơn.


Ông ta cực kỳ không muốn nhìn dáng vẻ buồn bã của Tiêu Nguyệt.

Thấy Hoắc Chấn Ninh vẫn im lặng, Tiêu Nguyệt đột nhiên ném cái tông đơ điện trong tay sang một bên rồi ngồi xổm trước mặt Hoắc Chấn Ninh, dùng hai tay ôm chặt lấy khuôn mặt của Hoắc Chấn Ninh, ép ông ta phải nhìn thẳng vào mắt mình.

“Hoắc Chấn Ninh, có phải bây giờ ông muốn trốn trong mai rùa của mình không quan tâm tôi cả đời sao? Ông đang trách tôi sao? Trách tôi không giữ mình vì ông hay trách tôi thỏa hiệp với số phận?”
“Không có.”
Thật ra Hoắc Chấn Ninh không muốn nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm nước mắt của Tiêu Nguyệt lại vô thức thốt lên.

“Không có là sao? Nếu không có tại sao ông lại đối xử với tôi như vậy? Nếu không có ông sẽ ngó lơ tôi sao? Có phải bây giờ ông nghĩ tôi đứng trước mặt ông cũng khiến ông thấy xấu hổ, thấy cực kỳ chướng mắt đúng không? Chỉ cần ông nói một câu, tôi sẽ lập tức biến mất, cả đời sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ông nữa, được không?”
Tiêu Nguyệt thật sự sắp gục ngã.

Đời này người bà ta yêu duy nhất, thậm chí bây giờ vẫn còn yêu chính là Hoắc Chấn Ninh, tại sao ông ta không biết chứ?
Hoắc Chấn Ninh thấy được sự quyết liệt trong mắt Tiêu Nguyệt, cuối cùng thở dài, trầm giọng nói: “Bà cũng biết mà tôi không có ý đó đâu.”
“Vậy ông có ý gì?”
Lúc này Tiêu Nguyệt đã không còn là một người phụ nữ chín chắn, mà trông giống như một cô gái nhỏ bất cần, nhưng đôi trong mắt của Hoắc Chấn Ninh lại toát lên vẻ cưng chiều.

Ông ta vuốt tóc Tiêu Nguyệt thì thầm: “Tôi chỉ không biết phải nói gì với bà.”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top