Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cục Cưng Có Chiêu

Dịch Cục Cưng Có Chiêu
Chương 2408: 2408: Chương 2405





“Vậy ba tách trà này của bà Mặc là…”
“Một mình tôi quá cô đơn, nên ảo tưởng có người tới chỗ tôi ngồi lê tán dóc, rồi pha trà, trò chuyện với người ta, không được à?”
Mặc Vân Thanh nói như thể thật sự có chuyện như vậy.

Người đàn ông không quá tin tưởng, định đi vào phòng ngủ của Mặc Vân Thanh để kiểm tra, nhưng bà đã tiến lên một bước, lạnh lùng quát: “Láo xược! Cậu là cái thá gì, mà dám bước vào phòng của tôi?”
“Tôi không dám, nhưng nếu bà Mặc giấu người khác ở đây, thì thuộc hạ không thể nào giải thích với Quốc chủ được.

Nên để mọi người sống tốt một chút, bà Mặc vẫn nên tránh ra để tôi kiểm tra một lát sẽ tốt hơn.


Mặc dù thái độ của đối phương cung kính, nhưng lại thốt ra những lời khiến người khác cực kỳ chán ghét, ít nhất là giờ Mặc Vân Thanh đang cảm thấy thế.

“Thân phận của tôi đâu cho phép cậu láo xược, hơn nữa, căn phòng chỉ rộng bằng ấy, cậu cảm thấy tôi có thể giấu được người ư?”
“Vậy tôi phải xem qua mới biết được.



Dứt lời, người đàn ông đẩy Mặc Vân Thanh ra, hoàn toàn không có thái độ cung kính, chọc bà tức anh ách, hận không thể giết chết người đàn ông này.

Tim Thẩm Hạ Lan nhất thời treo lên.

Rốt cuộc người đàn ông này là ai?
Mà lại ngang ngược như vậy?
Diệp Ân Tuấn cũng chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần người đàn ông vừa mở tủ ra, anh sẽ lấy mạng đối phương ngay.

Không khí căng thẳng đến mức động vào nổ.

Sau khi đi vào phòng của Mặc Vân Thanh, người đàn ông liền kiểm tra khắp nơi, mắt thấy anh ta sắp đi về phía tủ, Mặc Vân Thanh khẽ nhíu mày, rồi dứt khoát ném tách trà trong tay.

Tách trà đập vào giữa đầu người đàn ông, anh ta nhất thời sửng sốt, rồi nghe thấy tiếng hừ lạnh của Mặc Vân Thanh: “Cậu thật sự muốn chết đúng không? Tôi cũng không ngại giết con chó mà Phương Chính phái tới, dù gì cậu chết rồi cũng sẽ có người khác thay cậu tới đây.



Câu nói này cực kỳ lạnh nhạt, thậm chí không biết từ lúc nào trong tay Mặc Vân Thanh đã cầm một con dao găm, tia sáng lạnh lẽo khúc xạ vào mắt người đàn ông, khiến anh ta hơi cân nhắc.

“Bà Mặc nói đùa rồi, đây là đồ ăn mà Quốc chủ chuẩn bị cho bà trong ba ngày tới, nếu không còn chuyện gì nữa, thì bà Mặc cố gắng ăn ít một tý, vì bão tuyết sắp ập tới rồi, có thể chúng tôi sẽ không ra ngoài được.


Người đàn ông lại trở về dáng vẻ cung kính, nhưng Mặc Vân Thanh chẳng hề cảm kích.

“Cút!”
Người đàn ông cũng phớt lờ thái độ của Mặc Vân Thanh, bà vừa dứt lời, anh ta liền rời đi.

Tiếng xích sắt lại truyền tới, từ gần đến xa.

Thẩm Hạ Lan định mở cửa tủ ra, nhưng bị Diệp Ân Tuấn ngăn cản.

Rồi anh lắc đầu với cô.

Thẩm Hạ Lan hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không hành động gì nữa, ở những nơi như này, cô luôn vô thức tin cậy Diệp Ân Tuấn, bất kể là quyết định gì, chỉ cần anh cảm thấy được là được.

.

 
Chương 2409: 2409: Chương 2406





Hai người lại đợi một lát, Mặc Vân Thanh cũng không đi vào, mà ở bên ngoài cầm tách trà lên, đổ hết nước ra, rồi tiếp tục pha trà, lẩm bẩm: “Trì, cháu uống trà đi, nếm thử Phổ Nhĩ mà cô vừa mới pha đi, nếu cháu có thể nếm ra Phổ Nhĩ sống hay chín, thì cô sẽ có thưởng.


Thẩm Hạ Lan hơi ngẩn người, Diệp Ân Tuấn cũng sửng sốt.

Dù đang ở trong tình cảnh này, trong lòng Mặc Vân Thanh vẫn nhớ đến Mặc Trì.

Ngôn Tình Hài
Bên ngoài đồn đại rằng bà nuôi dưỡng Mặc Trì như con ruột, xem ra là thật rồi.

Thẩm Hạ Lan hơi đồng tình với người phụ nữ này.

Đúng lúc này, tiếng xích sắt không hề vang lên, nhưng người đàn ông trước đó lại mở cửa đi vào.

Mặc Vân Thanh ném thẳng ấm trà nóng hổi qua đó.


“Cậu muốn chết à?”
Có lẽ đây là lần đầu tiên người đàn ông thấy Mặc Vân Thanh nổi nóng, nên không khỏi né tránh, nhưng vẫn không thể thoát được.

Ấm trà của Mặc Vân Thanh không hề ném trúng anh ta, mà đập vào vách tường bên cạnh, nhất thời nước nóng bắn tung tóe làm bỏng mặt người đàn ông.

“Á!”
Người đàn ông bỗng rên rỉ, nhưng nhận ra luồng sát khí đang ập tới, nên hoảng hốt ngăn lại, rồi bị Mặc Vân Thanh đạp vào bụng, cả người bay ngược ra ngoài.

Hình như Mặc Vân Thanh thật sự muốn giết anh ta, nên cầm chiếc ghế ở bên cạnh lên đập về phía người đàn ông.

Người đàn ông cũng không dám đánh trả, mắt thấy sắp đập trúng mình, anh ta vội mở miệng.

“Bà Mặc, tôi không có cố ý, tôi chỉ quay lại để nói cho bà biết, Quốc chủ nói gần đây không được yên ổn, nên bảo bà đừng đi ra ngoài.



Chiếc ghế của Mặc Vân Thanh chỉ còn cách đầu người đàn ông tầm 5cm.

Mặt bà lạnh lẽo như nước, giọng nói càng ẩn chứa sự giận dữ.

“Nếu cậu dám thăm dò tôi nữa, thì tôi bảo đảm lần sau đầu cậu sẽ nở hoa.


Người đàn ông cảm nhận được, Mặc Vân Thanh không nói đùa, tim anh đập loạn xa, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

Anh luôn biết Mặc Vân Thanh đáng sợ, người phụ nữ này bị nhốt ở đây nhiều năm như vậy, thần kinh đã sớm không còn bình thường nữa, trước anh cũng đã có mấy người đưa cơm phải bỏ mạng rồi, Quốc chủ chỉ cho người nhà bọn họ khoản tiền an ủi rất lớn, còn mấy chuyện khác thì mặc kệ.

Tất nhiên người đàn ông không muốn nối gót theo họ, nên sau khi anh tiếp nhận nhiệm vụ này, thật ra anh cũng xem như cung kính với Mặc Vân Thanh.

Anh nhận ra chỉ cần mình đối xử lịch sự với Mặc Vân Thanh, thì bà sẽ không làm khó mình, vì hôm nay anh đã cảm nhận được điều bất thường, nên mới quay lại bắt tại trận, ai ngờ cũng vì lý do này mà chọc giận Mặc Vân Thanh.

Đừng coi thường Mặc Vân Thanh là phụ nữ, một khi bà phát điên lên thì sức lực còn mạnh hơn cả đàn ông, vừa nghĩ tới chiếc ghế ban nãy đập trúng đầu anh, nói không chừng anh sẽ vỡ đầu, trán anh liền toát mồ hôi lạnh.

.

 
Chương 2410: 2410: Chương 2407





“Bà Mặc, quả thật tôi đã quên mất câu này, nên mới quay lại để nói cho bà biết.


Người đàn ông vội nói.

Mặc Vân Thanh biết anh ta không nói thật, nhưng giờ bà chẳng muốn so đo với anh ta.

Bà tiện tay ném chiếc ghế đi, lạnh lùng nói: “Cút!”
“Vâng vâng vâng, tôi cút ngay đây!”
Người đàn ông lật đật bỏ chạy.

Mặc Vân Thanh nhìn phương hướng anh ta bỏ chạy rồi nhíu chặt mày.

Người đàn ông đã rời đi được một phút, nhưng Mặc Vân Thanh vẫn không nhúc nhích, tất nhiên Diệp Ân Tuấn cũng không cho Thẩm Hạ Lan ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan nghĩ nếu ban nãy cô không nghe lời Diệp Ân Tuấn, rất có thể cô sẽ bại lộ, rồi bị đối phương tóm gọn.

Nghĩ đến đây, cô bỗng thấy hơi sợ hãi.


Mấy phút nữa lại trôi qua, Diệp Ân Tuấn khẽ nói với Thẩm Hạ Lan: “Chúng ta có thể ra ngoài được rồi.


“Có cần đợi thêm tý nữa không?”
Thẩm Hạ Lan hơi sợ người đàn ông kia lại quay lại, nên lo lắng hỏi.

Diệp Ân Tuấn khẽ cười lắc đầu nói: “Không sao, có lẽ anh ta đã đi rồi, lúc nãy cô Mặc dữ tợn như vậy, e rằng đã hù dọa anh ta rồi.


“Em cũng bị dọa sợ.


Nghe Thẩm Hạ Lan nói thế, Diệp Ân Tuấn không nhịn được búng vào trán cô.

“Em nhát gan hồi nào thế?”
“Bây giờ này, có anh ở bên cạnh, thì em nhát gan nhất.


Thẩm Hạ Lan le lưỡi, dáng vẻ tinh nghịch đó khiến Diệp Ân Tuấn hơi rung động.


Gần đây, người phụ nữ này ngày càng quyến rũ anh.

Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan ra khỏi tủ.

Mặc Vân Thanh nhìn bọn họ, khẽ nói: “Cháu nhận ra rồi đúng không?”
“Vâng.


Diệp Ân Tuấn gật đầu, nhưng Thẩm Hạ Lan lại mơ màng.

“Anh nhận ra điều gì thế?”
Cô chợt cảm thấy khó hiểu trước đoạn đối thoại của Diệp Ân Tuấn và Mặc Vân Thanh.

Xảy ra chuyện gì vậy?
Diệp Ân Tuấn thấy ánh mắt mơ màng của Thẩm Hạ Lan thì khẽ nói: “Lần đầu tiên khi người đàn ông đi vào có vang lên tiếng xích sắt, điều này chứng tỏ có lẽ cửa anh ta đi vào có xích sắt ngăn cản, nhưng lần thứ hai khi anh ta quay lại thì chẳng hề có, có lẽ vẫn còn lối ra hoặc lối vào thứ hai.


“Đúng vậy, tôi luôn cho rằng ở đây chỉ có một lối ra vào, dù gì cửa chính cũng bị đóng chặt, nhưng giờ xem ra, rõ ràng tôi đã nghĩ sai rồi.

Còn nữa, ban nãy người đàn ông kia cực kỳ cẩn thận, có lẽ cậu ta đã nhận ra điều khác thường ở đây, nhưng không dám làm gì tôi, nên quay về xin ý kiến của Phương Chính rồi.

Giờ chúng ta đang vô cùng nguy hiểm, tôi chỉ muốn hỏi, chúng ta có thể ra ngoài không?”
Câu nói Mặc Vân Thanh nhất thời khiến hai người Thẩm Hạ Lan trở nên căng thẳng.

.

 
Chương 2411: 2411: Chương 2408





“Chẳng phải ban nãy anh ta không hề nhìn thấy chúng ta à?”
Thẩm Hạ Lan hơi ngạc nhiên dò hỏi.

Diệp Ân Tuấn khẽ đáp: “Ba tách trà đã bại lộ số người ở đây của chúng ta, hơn nữa nếu vẫn còn lối ra vào thứ hai, thì rất có thể người đàn ông đã nhìn thấy cánh cửa bị chúng ta đạp hỏng rồi.


Giờ Thẩm Hạ Lan mới nhớ ra bọn cô vào đây bằng cách nào.

“Vậy giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Thẩm Hạ Lan chống nạnh hỏi.

Nếu lát nữa là trận chiến cực kỳ ác liệt, cô cũng chẳng sợ, miễn sao có thể ở bên Diệp Ân Tuấn, thì ở đâu cũng không quan trọng.

Diệp Ân Tuấn vỗ nhẹ tay Thẩm Hạ Lan, dịu dàng đáp: “Chẳng phải chúng ta vẫn còn Thanh Loan à? Giờ chỉ trông cô ta có thể tới đây sớm hơn người của Phương Chính một bước.



Diệp Ân Tuấn đang nói thì điện thoại đổ chuông.

Thấy số điện thoại trên màn hình, khóe miệng Diệp Ân Tuấn khẽ cong lên.

“Cô ta tới rồi, có lẽ chúng ta sắp đi được rồi.


Mặc Vân Thanh và Thẩm Hạ Lan đều thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Ân Tuấn trượt nghe máy.

“Thanh Loan, người của cô tới đâu rồi?”
“Chúng ta đã tiến vào khu không người rồi, nhưng các anh đang ở đâu?”
Giọng nói của Thanh Loan hơi gấp gáp.

Diệp Ân Tuấn gửi vị trí nơi này qua cho cô, tiện thể nhắc đến chuyện của người đàn ông ban nãy, và sự tồn tại của Mặc Vân Thanh.


Cả người Thanh Loan ngây ngốc.

“Mặc Vân Thanh? Người nhà họ Mặc?”
Dù gì Thanh Loan cũng ở nước Z mấy năm, tất nhiên sẽ biết rõ người nhà họ Mặc.

Diệp Ân Tuấn khẽ ừm, nhưng Thanh Loan lại hơi mất bình tĩnh.

“Diệp lão đại, anh muốn hại chết tôi à? Người của tôi đã phái ra ngoài rồi, nếu khu không người không có ai, Quốc chủ hỏi tới thì cùng lắm tôi sẽ nói rằng tới đây đi săn.

Giờ người nhà họ Mặc bị nhốt ở đó, anh còn muốn dẫn bà ấy cùng đi, chẳng khác nào đang nói cho Quốc chủ biết là tôi dẫn người rời đi.


Giọng nói của Thanh Loan hơi sốt sắng.

Diệp Ân Tuấn cũng không ngờ anh vừa tới nước T đã có thể tìm được cô Mặc, nên nhất thời cảm thấy hơi có lỗi với Thanh Loan.

“Cô có cần tôi cử người đi gây rối ở vùng biên giới, để Phương Chính cho rằng người của chúng ta đã cứu cô Mặc đi rồi không?”
Đây là cách duy nhất mà trước mắt Diệp Ân Tuấn có thể nghĩ tới.

.

 
Chương 2412: 2412: Chương 2409





Nhưng Thanh Loan lại khẽ đáp: “Tôi sẽ liên lạc với Hạ Tử Thu, bảo anh ta cử trực thăng tới đưa thẳng người nhà họ Mặc đi.

Quốc chủ có thể nhốt bà ấy nhiều năm như vậy, thậm chí còn vì một mình bà ấy mà phân chia toàn bộ khu rừng thành khu không người, có thể thấy Quốc chủ quan tâm bà ấy đến cỡ nào.

Chỉ cần bà ấy còn ở trong nước, dù phải đào ba thước đất, Quốc chủ cũng phải tìm cho ra, giờ tôi vẫn chưa có bản lĩnh giấu người nhà họ Mặc để người khác không tìm thấy được, nên Diệp lão đại, nếu anh thật sự nghĩ đến sự an toàn cho bà ấy, thì hãy bảo bà ấy mau đi đi.”
“Nhưng Tử Thu phái người tới cần phải có thời gian, tôi sợ bên Quốc chủ sẽ nóng lòng.”
Diệp Ân Tuấn cũng suy xét đến vấn đề này, nhưng giờ e rằng người đàn ông đã quay về nói cho Phương Chính biết, đợi bọn họ muốn rời khỏi khu không người thì đã hơi muộn rồi.
Thanh Loan ngẫm nghĩ rồi khẽ đáp: “Kế sách trước mắt chỉ có thể sử dụng sức mạnh ẩn giấu của Kình Thiên Minh chúng ta.

Nhưng như vậy, có thể chúng ta sẽ mất đi mấy anh em, vì một khi bị bại lộ, với tính cách của Quốc chủ chắc chắn sẽ diệt sạch.


Diệp lão đại, dùng mạng mười mấy anh em để đổi lấy một người nhà họ Mặc, cái giá này quá lớn rồi đó.”
Những người này đều do Thanh Loan bí mật đào tạo, ban đầu cũng lợi dụng thân phận của mình để dẫn người vào nước T, để chuẩn bị một ngày nào đó trong tương lai có thể dùng đến, nhưng giờ vì một người nhà họ Mặc mà phải trả giá nhiều tính mạng anh em như vậy, Thanh Loan chẳng hề bằng lòng.
Với cô, Kình Thiên Minh là ân nhân, nhà của cô, còn người nhà họ Mặc thì không.
Mặc dù Diệp Ân Tuấn trung thành với người nhà họ Mặc, nhưng cô không phải là người nước Z, nên thái độ cũng không cung kính với người nhà họ Mặc như vậy.
Diệp Ân Tuấn biết lập trường và tính cách của Thanh Loan, nhưng Mặc Vân Thanh thì không biết.

Anh vô thức liếc nhìn bà, Mặc Vân Thanh khẽ nói: “Cô ấy nói đúng, làm như vậy sẽ trả giá rất lớn, hơn nữa Mặc Vân Thanh cô là mạng, chẳng lẽ người khác không phải là mạng ư? Không được, cháu và Thẩm Hạ Lan cứ đi trước đi, còn cô sẽ ở lại đây.

Chỉ cần cô vẫn còn ở đây, thì Phương Chính sẽ không làm gì cả, cùng lắm là chuyển cô tới nơi khác thôi.

Hai người cứ yên tâm, ông ta sẽ không lấy mạng tôi đâu, dù gì thân phận người nhà họ Mặc cũng rất có tác dụng với ông ta.”
Mặc Vân Thanh vừa dứt lời, Thanh Loan nhất thời sửng sốt.

Cô từng nghĩ liệu người nhà họ Mặc có đồng ý lời đề nghị của cô không, nói trắng ra là cô đang thăm dò phản ứng của bà.
Nếu Mặc Vân Thanh mặc kệ việc sống chết của người khác mà muốn rời đi, thì Thanh Loan sẽ là vứt bỏ bà ngay.

Với cô, cô chỉ quen Diệp Ân Tuấn, còn việc sống chết của người khác thì cô không quan tâm, cũng chẳng muốn quản.

Nhưng giờ nghe Mặc Vân Thanh nói như thế, mắt Thanh Loan hơi lóe lên.
Nhưng Diệp Ân Tuấn lại khẽ nói: “Không được, cháu đã hứa với cậu Mặc phải dẫn cô về rồi, hơn nữa cậu Mặc nói giờ cậu ta đã làm việc Kình Thiên Minh.”
Câu nói này là nói cho Thanh Loan nghe.
Thanh Loan nhíu chặt mày, nhưng không nói gì nữa, mà nghe Diệp Ân Tuấn nói: “Thanh Loan, cô cử mấy anh em gây ra cuộc hỗn loạn ở xung quanh khu không người đi, đồng thời liên lạc với Hạ Tử Thu phái trực thăng tới đây đón người.

Rồi nói cho các anh em của chúng ta biết, đừng đối đầu trực diện với họ, chỉ cần trực thăng của Hạ Tử Thu tới, thì bảo bọn họ lên trực thăng rời đi ngay.”
“Vậy người nhà họ Mặc thì sao?”
Thanh Loan nghe ra hàm ý của Diệp Ân Tuấn, anh định để anh em của mình rời khỏi nước T.
Nhưng mấy người đó được dẫn vào từ nhiều năm trước để bảo vệ anh, nếu giờ vì một người nhà họ Mặc mà rút lui hết, thì sau này ai sẽ phụ trách sự an toàn cho Diệp Ân Tuấn?.

 
Chương 2413: 2413: Chương 2410





Mắt Diệp Ân Tuấn hơi thâm trầm, khẽ đáp: “Cô Mặc sẽ đi theo tôi.

Chỉ cần trực thăng của Hạ Tử Thu nhập cảnh, Phương Chính sẽ nhận ra cậu ta tới đây để đón cô Mặc, do đó dù người của chúng ta đều đã lên trực thăng, ông ta cũng sẽ không ngờ cô Mặc vẫn còn ở đây.


“Diệp lão đại, anh đang đi nước cờ nguy hiểm.


Thanh Loan biết, chỉ cần Hạ Tử Thu tới, thì các anh em của cô sẽ an toàn rút lui, dù gì trực thăng của anh ta cũng thuộc loại máy báy chiến đấu, hoàn toàn chiếm được ưu thế so với nước T hiện tại, nhưng Diệp Ân Tuấn lại đặt mình vào chỗ nguy hiểm.

Diệp Ân Tuấn đáp: “Không còn thời gian nữa, cô cứ làm theo lời tôi nói đi.


“Diệp lão đại, anh dẫn người nhà họ Mặc đi cùng người của tôi đi.


Cuối cùng Thanh Loan cũng thỏa hiệp.


Cô không thể trơ mắt đứng nhìn Diệp Ân Tuấn gặp nguy hiểm, càng không để Hạ Tử Thu và các anh em đối mặt với lửa đạn của nước T, nên cô đành phải ra mặt.

“Thanh Loan…”
Mắt Diệp Ân Tuấn hơi lóe lên.

Anh biết lập trường của Thanh Loan, giờ nghe cô nói thế thì không khỏi áy náy.

Thẩm Hạ Lan không hiểu nguyên do nên hỏi: “Cô ấy có thân phận gì thế?”
“Ngũ công chúa của nước T, Phương Diên Ly, con gái của Phương Chính.


Câu trả lời của Diệp Ân Tuấn khiến cả người Thẩm Hạ Lan ngây ngốc.

Cô không ngờ Thanh Loan của Kình Thiên Minh lại là ngũ công chúa của nước T.

“Cô ấy…”
“Chúng ta ra ngoài trước đi.



Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan, rồi nhìn Mặc Vân Thanh nói: “Cô Mặc, cô hãy theo sát tụi cháu.


“Được, cô đã gây thêm phiền phức cho hai đứa rồi.


Mặc Vân Thanh luôn mong ngóng rời khỏi nước T, nhưng cũng không muốn vì một mình mà phải hy sinh nhiều người như vậy, hôm nay càng nghe thấy đối phương là ngũ công chúa của nước T, thì không khỏi sửng sốt, rồi nhìn Diệp Ân Tuấn bằng ánh mắt thăm dò.

Rốt cuộc Kình Thiên Minh là tổ chức gì?
Không ngờ có thể khiến ngũ công chúa của nước T phản nước và ba, thật khiến người khác không dám tin.

Diệp Ân Tuấn không có thời gian giải thích nhiều như vậy với họ, sau khi dẫn hai người ra khỏi nhà, thì nhanh chóng đi tới tọa độ mà Thanh Loan đã gửi cho anh.

Gió tuyết đã bắt đầu thổi, lúc Diệp Ân Tuấn rời đi vẫn không quên lấy một chiếc áo phao trong tủ cho Thẩm Hạ Lan mặc vào, dù là thế nhưng cô vẫn bị lạnh đến mức chóp mũi đỏ bừng.

“Em cố kiên trì thêm tý nữa, đợi chúng ta tìm được người của Thanh Loan sẽ ổn thôi.


Diệp Ân Tuấn khẽ an ủi.

Thẩm Hạ Lan gật đầu, vội theo sát phía sau, thỉnh thoảng còn quan sát tình hình xung quanh, kịp thời che lấp dấu vết sau khi Diệp Ân Tuấn và Mặc Vân Thanh đi qua.

.

 
Chương 2414: 2414: Chương 2411





Ba người Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan nhanh chóng tìm thấy người mà Thanh Loan cử tới, đối phương mặc đồ đặc trưng của Kình Thiên Minh, lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thì vô cùng cung kính nói: “Diệp lão đại, chúng tôi tới đón các anh đây.


“Vất vả cho cậu rồi.


Có thể gặp được anh em của mình ở nơi đất khách quê người, trong lòng Diệp Ân Tuấn rất thân thiết, vẻ mặt cũng hòa hoãn hơn nhiều.

Mặc Vân Thanh và Thẩm Hạ Lan ngồi lên xe, Diệp Ân Tuấn quan sát xung quanh, khẽ nói: “Phía sau có xe không?”
“Có, Thanh Loan đường chủ bảo chúng tôi một xe chạy về phía Bắc, còn xe đón các anh thì chạy về hướng Nam.

Hãng xe đều như nhau, không dễ để người khác phát hiện ra tung tích của chúng ta, với lại lát nữa bão tuyết sẽ ập tới, nên sẽ nhanh chóng che lấp dấu vết của chúng ta.


Người đàn ông vội giải thích.

“Cậu tên gì?”
“Tôi tên Cường.



Cường khẽ đáp, rồi nhanh chóng leo lên xe.

Sau khi mấy người Diệp Ân Tuấn ngồi lên xe, thì không khí trong xe khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy như đã trải qua mấy đời.

Mặc Vân Thanh luôn giữ im lặng, nhưng ánh mắt lại quan sát xung quanh, trông có vẻ cực kỳ thận trọng.

Cường khởi động xe, phía sau cũng có một chiếc xe, nhưng chạy về hướng ngược lại.

Diệp Ân Tuấn khẽ hỏi: “Cậu tới đây bao lâu rồi?”
“5 năm rồi.


Cường cung kính đáp.

“Gia đình còn ai nữa không?”
“Tôi có một người mẹ già, năm ngoái ba tôi đã mất rồi, nhưng tôi không về kịp.



Lúc nói câu này, Cường hơi đau khổ.

Trong lòng Diệp Ân Tuấn cũng không thoải mái.

Anh em anh ẩn nấp ở nơi đất khách quê người, dù ba mình qua đời cũng không quay về, nếu bọn họ là quân nhân thì còn được người khác tôn kính, nhưng bọn họ đều không phải.

Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Ân Tuấn rất khó chịu, cuối cùng anh cũng hiểu rõ tại sao Mặc Trì lại muốn dẫn dắt Kình Thiên Minh đi theo con đường đứng đắn.

Kình Thiên Minh rất nổi tiếng ở khu vực giữa thiện và ác, quản quân rất nghiêm khắc, đối với người khác, bọn họ là tường đồng vách sắt, nhưng người hiểu rõ Diệp Ân Tuấn và Hạ Tử Thu đều biết, trong xương bọn họ đang chảy dòng máu quân nhân, tất nhiên sẽ đào tạo ra nhân tài ngàn dặm khó tìm.

Nếu nhân tài như vậy ở trong khu vực giữa thiện và ác, sẽ khó tránh khỏi không công bằng với họ, Nhưng giờ đã khác rồi, bọn họ đều có thể là công nhân viên được ghi vào sổ sách, sự trả giá của bọn họ cũng sẽ được người khác tôn kính.

Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn khẽ nói: “Đợi xong chuyện này, tôi cho cậu nghỉ phép một tháng để về thăm mẹ cậu.


“Cảm ơn Diệp lão đại.


Cường vô cùng kích động.

.

 
Chương 2415: 2415: Chương 2412





Mọi người đều không nói gì nữa, Thẩm Hạ Lan thấy xe chạy ra khỏi khu không người, rồi ngày càng xa dần, đến nỗi có thể nhìn thấy ngọn hải đăng màu cam, thì không khỏi phấn chấn.

“Chúng ta sắp tiến vào nội thành rồi đúng không?”
“Đâu chỉ là tiến vào nội thành, mà đường chủ còn bảo tôi chở thẳng mọi người vào cung.”
Nghe Cường nói thế, Thẩm Hạ Lan liền giật mình, Mặc Vân Thanh cũng sửng sốt.

“Vào cung?”
“Ừm, đường chủ bảo nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, đây gọi là bóng tối dưới ánh đèn.

Quốc chủ sẽ không ngờ rằng chúng ta lại nấp trong cung.”
Trong lời nói của Cường tràn ngập vẻ sùng bái Thanh Loan, có thể thấy cô rất có danh vọng.

Nghĩ tới cô em gái của anh họ Phương Nguyên, Thẩm Hạ Lan bỗng thấy hơi tò mò.


Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan, khẽ nói: “Lát nữa em đừng tò mò quá, biết chưa?”
“Vâng!”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.

Diệp Ân Tuấn như đi guốc trong bụng cô, cô mới nghĩ gì anh cũng biết hết, thật nhàm chán.

Thấy Thẩm Hạ Lan không còn phấn chấn như ban nãy, Diệp Ân Tuấn liền cười nói: “Đợi qua kiểm tra an ninh rồi, em muốn làm gì anh cũng mặc kệ.

Dù em đi thăm Phương Nguyên cũng được.”
“Em muốn tới thăm Trương Vũ.”
So với Phương Nguyên, Thẩm Hạ Lan vẫn rất lo lắng cho Trương Vũ.

Từ khi nước T đóng cửa, Trương Vũ chẳng tung ra tin tức gì, hơn nữa anh ta còn đi theo Vu Phong, con người này quá nham hiểm xảo giá, không biết Trương Vũ có bị bại lộ hay không, giờ thế nào rồi?
“Được, anh sẽ đi cùng em.”

Diệp Ân Tuấn đáp lại rất dứt khoát.

Mặc Vân Thanh chỉ lắng nghe, không đưa ra bất kỳ ý kiến gì, bà không biết tên của mấy người này, nhưng những người bà quen thuộc lại chẳng còn ở đây nữa.

“Chú hai Hoắc vẫn ổn chứ? Có phải ông ta đã được các cậu cứu về rồi không?”
Bà vốn tưởng rằng cả đời này mình sẽ không hỏi chuyện về Hoắc Chấn Ninh nữa, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn được.

Thẩm Hạ Lan nhìn Mặc Vân Thanh, nghĩ tới những gì mình và Diệp Ân Tuấn đã nói, nên khẽ đáp: “Trước khi tụi cháu tới đây chú hai cháu đã quay về rồi, giờ đã được đón tới Đế Đô, mấy năm nay chú ấy luôn bị Phương Chính giam cầm, nên tình trạng rất nguy cấp.”
“Chú hai cháu? Hoắc Chấn Ninh là chú hai cháu?”
Mặc Vân Thanh bỗng trợn tròn mắt, có vẻ vô cùng bất ngờ.

Giờ Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn mới nhận ra bọn họ chưa hề nói đến thân phận của Thẩm Hạ Lan cho Mặc Vân Thanh.

“Đúng vậy, cháu là con nhà họ Hoắc, ba cháu là Hoắc Chấn Phong, mẹ cháu là Tiêu Ái.

Hồi nhỏ cháu bị người khác bế nhầm, lớn lên ở nhà họ Thẩm, nên mới mang họ Thẩm.”
Thẩm Hạ Lan kể lại ngắn gọn, còn ba mẹ nhà họ Thẩm thì giờ cô đã không còn muốn nhắc tới nữa, để khỏi nói tới ký ức đau lòng kia, nên cô dứt khoát nói bế nhầm là được..

 
Chương 2416: 2416: Chương 2413





Mặc dù cô nói ngắn gọn, nhưng lại mạch lạc rõ ràng, Mặc Vân Thanh nhất thời hiểu rõ.

“Lúc Hoắc Chấn Phong hy sinh vẫn chưa kết hôn, không ngờ ông ta lại có con với con gái ông cụ Tiêu, cô chẳng hề hay biết mấy chuyện này, xem ra mấy năm nay cô thật sự đã lệch khỏi quỹ đạo với mọi người rồi.”.

truyện xuyên nhanh
Mặc Vân Thanh gượng cười, không ai có thể thấu hiểu nỗi khổ sở và đau đớn trong lòng bà.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan rất khó chịu, mặc dù cô không biết tình yêu thù hận của thế hệ trước, nhưng giờ thấy chú hai đã thất bại hoàn toàn, rồi lại nhìn Mặc Vân Thanh lúc này, Thẩm Hạ Lan thật sự không biết phải nói gì.

Cô vỗ nhẹ tay Mặc Vân Thanh an ủi: “Mọi chuyện đều sẽ ổn thôi.”
“Đúng vậy, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi.

Còn Triệu Nguyệt Minh thì sao?”
“Ông ta chết rồi.”

Có lẽ Mặc Vân Thanh cũng không ngờ tới kết quả này, nên nhất thời sửng sốt, sau đó ánh mắt lóe lên cảm xúc nào đó, rồi bình tĩnh lại.

Không ai nói gì nữa.

Xe đã tiến vào nội thành.

Dọc đường đi đều có thiết bị kiểm tra gì đó, tim mấy người Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đều treo lơ lửng.

Nhưng Cường vẫn bình tĩnh lái xe về phía trước.

“Ngừng xe, kiểm tra theo thông lệ.”
Xe của Cường bị người khác ngăn lại.

“Tôi là thuộc hạ của tam vương tử, ra khỏi thành phố làm chút chuyện, mắt chó của các cậu mù hết rồi à, không nhìn thấy rõ giấy thông hành trước xe tôi ư?”
Giọng nói của Cường rất nghiêm nghị.


Đối phương liếc nhìn xe của Cường, rồi nhất thời biến sắc, vội tránh qua một bên nói: “Xin lỗi đại ca, tôi chỉ làm việc theo thông lệ, mong anh thông cảm, mời anh.”
Cường chẳng thèm liếc nhìn đối phương, mà giẫm chân ga rời đi ngay.

Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày hỏi: “Tam vương tử? Chẳng phải cậu là người của Thanh Loan à?”
“Đường chủ bảo chúng tôi không được làm thuộc hạ của cô ấy, bằng không nếu cô ấy xảy ra chuyện sẽ bị diệt sạch, nên mấy anh em chúng tôi được chia ra ở chỗ các vương tử, như vậy có thể quan sát mọi chiều hướng ở trong cung, cũng để cho chúng tôi an toàn hơn, dù tra ra một người, cũng không liên lụy đến người khác.”
Càng nghe Cường nói thế, thì Thẩm Hạ Lan càng khâm phục Thanh Loan này.

“Đường chủ của các cậu thật lợi hại.”
“Tất nhiên rồi.”
Cường chẳng hề che giấu vẻ sùng bái với Thanh Loan.

Diệp Ân Tuấn không nói gì nữa, mà chỉ khẽ cười khi nhìn thấy đôi mắt hưng phấn của Thẩm Hạ Lan.

Lúc xe lái vào trung tâm thành phố, hai bên đường đều có người đứng canh gác, không khí nhất thời trở nên căng thẳng.

Thẩm Hạ Lan tựa vào lòng của Diệp Ân Tuấn, khẽ hỏi: “Sao em cứ cảm thấy nơi này ngột ngạt như vậy?”
“Có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi.”.

 
Chương 2417: 2417: Chương 2414





Diệp Ân Tuấn bẩm sinh đã nhạy cảm, nên giờ mắt anh hơi lóe lên.

Mặc Vân Thanh khẽ nhíu mày nói: “Chắc giờ nơi này là khu giới nghiêm, nên chúng ta dư sức để đi vào.”
Cường ngừng xe ở một khách sạn gần đó, rồi bảo Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan và Mặc Vân Thanh xuống xe, đi thẳng vào trong khách sạn.

Khách sạn là Cường dùng chứng minh thư của người khác để đăng ký.

Sau khi mấy người Diệp Ân Tuấn đi tới phòng tổng thống, thì Cường bảo bọn họ ở trong phòng rửa ráy một lát, rồi đi lấy quần áo cho ba người.

Mặc Vân Thanh tắm xong đi ra, khẽ cau mày nhìn mái tóc dài của mình, rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh, cầm kéo cắt tóc.

Thẩm Hạ Lan hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không ngăn cản, mà tiến lên một bước hỏi: “Cô có cần cháu giúp không?”
“Được, làm phiền cháu rồi.”
Từ khi biết Thẩm Hạ Lan là cháu gái Hoắc Chấn Ninh, Mặc Vân Thanh đối xử cực kỳ tốt với cô, hơn nữa còn rất thân thiết.


Thẩm Hạ Lan đi tới giúp đỡ, cắt mái tóc dài của Mặc Vân Thanh thành tóc ngắn, hơn nữa còn làm một kiểu tóc đẹp.

Nhìn gương mặt khá già giặn của mình ở trong gương, Mặc Vân Thanh như nhìn thấy dáng vẻ hồi trẻ của mình, nhưng tiếc rằng trên đầu bà đã có sợi tóc bạc, như đang nhắc nhở bà về sự trôi qua của năm tháng.

Nếu không phải Phương Chính giam cầm bà nhiều năm như vậy, có lẽ bà có thể làm được rất nhiều chuyện, chứ không lãng phí một thời gian dài như vậy.

Giờ tình yêu đã không còn nữa, sự nghiệp cũng không, mọi thứ đều bị bỏ lỡ.

Ngực Mặc Vân Thanh bỗng bùng lên lửa giận.

Nhìn dòng xe tấp nập ở bên ngoài, rồi nghĩ tới nơi này là đại bản doanh của Phương Chính, Mặc Vân Thanh hận không thể phá hủy, nổ tung toàn bộ nơi này, nhưng cô cũng biết mình giờ mình chỉ có thể tưởng tượng, vì chuyện này không được hấp tấp.

Thẩm Hạ Lan không biết suy nghĩ trong lòng Mặc Vân Thanh, sau khi nhìn thấy bà cắt tóc ngắn thì không khỏi lên tiếng: “Cô Mặc, cô thật xinh đẹp.”

Đây gọi là lấy chồng theo chồng, Diệp Ân Tuấn gọi bà là cô Mặc, tất nhiên Thẩm Hạ Lan cũng sẽ gọi theo như vậy.

Mặc Vân Thanh cũng không so đo gọi thế nào, càng hưởng thụ lời khen của Thẩm Hạ Lan, nên không khỏi nhếch miệng cười.

Thật ra bà cũng được xem là người đẹp, lúc cười lên cũng cực kỳ xinh đẹp, nhưng kiểu đẹp của bà khác với Tiêu Nguyệt, không nói ra được ai đẹp hơn ai, mà chỉ có thể nói là mỗi người một vẻ.

“Cô già rồi, dù đẹp thế nào cũng không thể quay ngược trở lại.”
Lời nói của Mặc Vân Thanh chứa đầy sự tiếc nuối, nhưng Thẩm Hạ Lan không thể nào giúp bà xoa dịu được.

Diệp Ân Tuấn đứng bên ngoài gõ cửa hỏi: “Cô, Hạ Lan, hai người đã thay đồ xong chưa?”
“Bọn cô ra liền đây.”
Thẩm Hạ Lan thấy Mặc Vân Thanh đã sửa soạn xong, mới cùng bà đi ra ngoài.

Cường đã tới rồi, Diệp Ân Tuấn cũng đang ngồi ở đó, anh mặc áo đuôi tôm màu đen, trông cực kỳ trang trọng.

“Diệp lão đại, chị dâu, bên Quốc chủ có ảnh của hai người, nên về cơ bản người quản lý công việc đều nhận ra hai người, do đó nếu hai người muốn đi vào, thì tôi phải hóa trang cho hai người.”
Thẩm Hạ Lan hơi ngạc nhiên trước lời nói của Cường..

 
Chương 2418: 2418: Chương 2415





“Bọn họ đều nhận ra chúng tôi? Vậy chẳng phải lúc chúng tôi đi vào, người ở dưới đại sảnh đều nhìn thấy chúng tôi hết à?”
“Không sao, bọn họ đều là người bên mình, đây là khách sạn của chúng ta.”
Cường nói rất hống hách.

Diệp Ân Tuấn im lặng, rõ ràng anh đã biết chuyện này.

Thẩm Hạ Lan không ngờ ở đây cũng có sản nghiệp của nhà mình, nên không khỏi nhìn Diệp Ân Tuấn nói: “Chồng à, anh thật lợi hại.”
“Không phải anh lợi hại, mà là Tử Thu.”
Diệp Ân Tuấn không hề kể công, nhưng Thẩm Hạ Lan biết, sở dĩ Hạ Tử Thu bán mạng cho anh như vậy, là vì năm đó anh đã ơn cứu mạng anh ta.

Đó là một người đàn ông rất nghĩa khí.

“Không biết giờ anh ta và em vợ anh ta thế nào rồi?”
Diệp Ân Tuấn khẽ cười trước câu hỏi của Thẩm Hạ Lan.


“Em quản nhiều rồi đó, em có cần gọi điện hỏi thăm không?”
“Thôi bỏ đi, em đâu có thân với anh ta.”
Thẩm Hạ Lan lè lưỡi, rất tinh nghịch.

Mặc Vân Thanh thấy hai người như vậy, thì không khỏi nhớ tới hồi mình còn trẻ, lúc đó bà cũng mơ mộng về tình yêu, rồi chồng mình sẽ như thế nào, nhưng giờ bà đã hơn 40 rồi, nên không dám nghĩ tới mấy chuyện này nữa.

Quả nhiên con người không được để lãng phí thời gian.

Diệp Ân Tuấn cảm nhận được sự u ám của Mặc Vân Thanh, nên kéo Thẩm Hạ Lan tới cạnh mình rồi nói: “Em mau đi hóa trang đi, Cường đã dẫn người tới đây rồi.”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan cũng không dò hỏi, mà ngồi thẳng qua đó.

Chuyên gia trang điểm đi vào, sau khi chào hỏi mấy người Diệp Ân Tuấn thì bắt đầu trang điểm cho Thẩm Hạ Lan và Mặc Vân Thanh.

Thời gian cho hai người phụ nữ khá lâu, nhưng sau khi trang điểm xong, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình sắp không nhận ra bản thân rồi.


Gương mặt trung tính như vậy, dù là chính cô cũng không dám nhận ra.

“Kỹ thuật trang điểm này quá cừ rồi đó!”
Thẩm Hạ Lan cảm thán, Mặc Vân Thanh cũng hơi ngạc nhiên.

Dưới bàn tay của chuyên gia trang điểm, gương mặt vốn hơi già nua của bà đã thay đổi, giờ đứng cùng Thẩm Hạ Lan, thật sự giống như hai chị em.

“Tốt lắm.”
Mặc Vân Thanh cũng khá hài lòng.

Thẩm Hạ Lan xoay người tìm Diệp Ân Tuấn, định xem thử anh có thể nhận ra mình hay không, thì thấy hình như anh đã béo lên rất nhiều, nhất là phần bụng, như đang mang thai vậy, bộ vest trên người anh cũng được đổi lên số lớn.

Thoạt nhìn thật sự không khác gì một người đàn ông trung niên béo phì.

Thẩm Hạ Lan nhất thời ngơ ngác.

“Anh anh anh, sao anh lại biến thành thế này?”
Thẩm Hạ Lan không thể ngờ rằng Diệp Ân Tuấn lại hóa trang xấu như vậy, đến nỗi cô cũng kịp thích ứng..

 
Chương 2419: 2419: Chương 2416





“Không đẹp à?”
Diệp Ân Tuấn lại cực kỳ lạnh nhạt.

“Xấu chết mất.”
Thẩm Hạ Lan ghét bỏ nói, lập tức làm Diệp Ân Tuấn cười khẽ.

“Xấu là đúng rồi, như vậy mới không có ai chú ý tới anh.

Dù sao một người đàn ông già bụng phệ cũng không khiến người ta chú ý thái quá, với cả Cường còn chuẩn bị cho chúng ta thẻ căn cước mới, có thể tra được trên mạng.”
Lời Diệp Ân Tuấn nói lại làm Thẩm Hạ Lan rất ngạc nhiên, có được kỹ thuật thế này, nói rõ đối phương cũng có chức vị.

“Em sờ bụng anh một cái đi, cứ cảm giác như sắp sinh ấy? Anh Diệp, em hỏi chút này, anh vất vả không?”
Thẩm Hạ Lan bắt đầu trêu chọc.


Diệp Ân Tuấn mặc cho tay cô sờ soạng trên bụng mình, một lớp đồ che dày như vậy quả thực là hơi mệt.

Nhưng mà bây giờ thời tiết không nóng lắm, vẫn chịu được cái này.

“Chơi chán chưa?”
“Chưa đâu, gương mặt này của anh buổi tối sẽ dọa em tỉnh, em sẽ cảm thấy mình ngủ với nhầm người rồi.”
Lời nói không giữ mồm giữ miệng này của Thẩm Hạ Lan lập tức làm Diệp Ân Tuấn kéo cô vào trong lòng.

“Ngủ nhầm người à? Hả? Sau khi tới nơi này thì lá gan cũng lớn ra không ít nhỉ?”
Diệp Ân Tuấn nói xong liền vươn bàn tay chơi ác về phía Thẩm Hạ Lan.

“Ha ha ha, đừng nghịch, nhột!”
Thẩm Hạ Lan không chịu được bị Diệp Ân Tuấn gãi ngứa, liền vội cười cầu xin tha.


Hai người trêu đùa không chút kiêng dè, sau khi tới nơi này, Thẩm Hạ Lan cũng thể hiện bản tính vốn có, sự trầm ổn hướng nội lúc ở Hải Thành đã sớm bị cô ném tới chín tầng mây, giờ thì cực kỳ hoạt bát, cởi mở giống hồi còn học đại học, làm Diệp Ân Tuấn càng thêm vui mừng.

Thẩm Hạ Lan không biết, vì không có người quen biết bên cạnh, cô không cần giả vờ, không cần duy trì thân phận mợ Diệp.

Bây giờ mới coi như sống bằng dáng vẻ mà mình mong muốn nhất.

Mặc Vân Thanh nhìn dáng vẻ chơi đùa của hai người họ, không khỏi lắc đầu, cười đi tới phòng khác.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn ầm ĩ xong, hai người ngã ra giường, hô hấp hỗn loạn.

Ai không biết còn tưởng bọn họ vừa làm ra chuyện ngại ngùng gì.

Cường và thợ trang điểm rất thức thời mà đi ra ngoài, cho bọn họ không gian riêng tư tuyệt đối.

Thẩm Hạ Lan nghịch ngón tay của Diệp Ân Tuấn, nhỏ giọng hỏi: “Tới bên này anh có tính toán gì không? Hai chúng ta có được tính là nhảy vào hang hổ không?”
“Tính.”
Diệp Ân Tuấn vuốt ve mái tóc dài của Thẩm Hạ Lan, cảm giác mềm mại làm anh yêu thích không muốn buông tay..

 
Chương 2420: 2420: Chương 2417





Anh thấp giọng nói: “Thật ra anh không có tính toán gì, chỉ là tới nhìn xem, thu thập một vài chứng cứ.

Nếu như có thể thực sự tìm được người chúng ta muốn tìm, mang về được thì tốt.

Về cái khác, xem Phương Nguyên và Thanh Loan có ý gì.

Nếu bọn họ vẫn muốn giữ lại nước T, vậy chúng ta giao cho bọn họ một nước T sạch sẽ là được.

Nếu bọn họ không muốn, chúng ta cứ hủy đi thì có sao?”
Diệp Ân Tuấn cũng không có cảm tình gì với nơi này, cũng không có tình cảm, nói ra thì cũng chỉ vì nhiệm vụ bản thân và một vài chuyện khác nên mới tới.

Mình và Thẩm Hạ Lan bị gài bẫy lâu vậy rồi cũng nên tính hết nợ đúng không?
Trước kia vẫn cho rằng chuyện là do Diệp Tri Thu làm, bây giờ xem ra cũng chỉ là chiêu mượn đao giết người.

Thù nhà họ Tiêu, oán nhà họ Hoắc, nợ nhà họ Diệp, bọn họ đều cần phải cho người chết một lời giải thích công bằng.


Thẩm Hạ Lan khẽ gật đầu.

Cô nhỏ giọng nói: “Em muốn Trương Vũ trở về an toàn.”
“Chúng ta sẽ bảo vệ tốt cho anh ta, yên tâm đi.”
Diệp Ân Tuấn nói, Thẩm Hạ Lan cực kỳ yên tâm.

“Ân Tuấn, thật ra, em cảm thấy trừng phạt thẳng những người kia là được.

Về phần nước T, cư dân ở đây không phải vô tội ư?”
“Chuyện này thì nói sau.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy bây giờ không phải lúc bàn những vấn đề này.

Cường phái người để bọn họ ăn uống thoải mái, bão tuyết bên người đã bắt đầu mạnh hơn.

Thẩm Hạ Lan đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn bão tuyết bên ngoài, không khỏi nói: “May mà chúng ta quay về, nếu không đoán chừng sẽ chết cóng ở khu không người.”
“Cũng có lẽ sẽ chết một cách lặng lẽ.”
Diệp Ân Tuấn ôm lấy eo thon của Thẩm Hạ Lan từ phía sau.


Bây giờ cô mặc một cái áo len trắng, quần jean thoải mái, dáng vẻ thanh xuân dạt dào.

Thấy vậy, trái tim Diệp Ân Tuấn đập thình thịch trong lồng ngực.

Diệp Ân Tuấn tựa cằm vào vai Thẩm Hạ Lan, nhỏ giọng nói: “Vợ, anh muốn thảo luận, nghiên cứu một cách nghiêm túc chút chuyện vợ chồng với em trên giường, được không?”
Đoạn đường này, Diệp Ân Tuấn nhịn sắp chết rồi, cơ thể Thẩm Hạ Lan không tốt, hoàn cảnh cũng không rõ ràng, làm anh vẫn luôn không dám vượt giới hạn.

Bây giờ do bão tuyết tạm thời bọn họ ở lại, Diệp Ân Tuấn không khỏi dấy lên lòng riêng.

Hơi thở ấm áp phả bên tai, Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy lỗ tai có hơi ngứa ngáy, trong cơ thể như nóng lên.

“Cái gì mà chuyện vợ chồng chứ? Em không hiểu, người ta vẫn là trẻ nhỏ đấy!”
Thẩm Hạ Lan cứng đầu cãi lại, bị Diệp Ân Tuấn trực tiếp bế lên.

“Trẻ nhỏ thật hả? Vậy ba dạy cho em cái gì gọi là lễ trưởng thành.”
Diệp Ân Tuấn tà ác nói.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy ngón chân cũng đỏ bừng lên.

“Phì, không biết xấu hổ.”.

 
Chương 2421: 2421: Chương 2418





Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời, đã bị Diệp Ân Tuấn trực tiếp ném lên giường lớn.

“Muốn vợ là được cần gì mặt mũi? Huống hồ chúng ta đã có đăng ký, quốc gia cho phép, ai dám nói gì?”
Diệp Ân Tuấn nói xong bắt đầu lấn người tới.

Ban đầu Thẩm Hạ Lan còn già mồm kháng cự, sau đó chủ động nghênh đón.

Bão tuyết bên ngoài vẫn còn tiếp tục, thậm chí nhân cơ hội bùng lên, trong phòng lại ấm áp vui vẻ, sắc xuân dạt dào.

Khi Thẩm Hạ Lan tỉnh lại lần nữa, bên ngoài đã tối đen.

Hiếm khi Diệp Ân Tuấn vẫn còn ở trên giường, cơ ngực cường tráng làm Thẩm Hạ Lan thấy mà đỏ bừng cả mặt.

“Dậy rồi à? Có đói bụng không? Anh gọi người mang cơm tới.”.


Đọc truyện tại ( T RUМtruyeИ.VЛ )
“Không cần.”
Thẩm Hạ Lan mới lên tiếng, phát hiện cổ họng mình đã khàn đi.

Trời ạ, cô nhớ tới tiếng kêu to đầy xấu hổ của mình, không khỏi càng thêm ngượng ngùng.

Diệp Ân Tuấn thích nhìn dáng vẻ ngượng ngùng này của Thẩm Hạ Lan nhất, giống như cây xấu hổ, cực kỳ đáng yêu.

Anh cười nói: “Thế này có gì mà ngượng, chúng ta là hợp pháp.”
“Anh im miệng! Mệt chết rồi, em ngủ tiếp đây.”
Thẩm Hạ Lan quay người, phát hiện xương cốt cả người như muốn rời ra từng mảnh, đau nhức vô cùng.

Cô đột nhiên nhớ tới cô Mặc, không khỏi hỏi: “Cô Mặc đâu rồi?”
“Đã đi nghỉ ở phòng sát vách từ sớm rồi.”

Diệp Ân Tuấn bất giác cảm thấy vợ thật đáng yêu.

Thẩm Hạ Lan có hơi ngượng, trực tiếp kéo chăn phủ lên mình.

“Con sói đói nhà anh, lúc nào cũng không đầy bụng được đúng không?”
“Ừ.”
Diệp Ân Tuấn lại thừa nhận rất nhanh, làm Thẩm Hạ Lan bó tay luôn.

“Em có nên về sau cho anh tự giải quyết không nhỉ?”
“Không được.”
“Nhưng mệt lắm.”
“Anh sẽ kiềm chế chút.”
Cuộc đối thoại của hai người càng ngày càng nguy hiểm, Thẩm Hạ Lan trực tiếp chọn im miệng.

Cô nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ thiếp đi.

Diệp Ân Tuấn nghe được tiếng hít thở đều đều của cô, lúc này mới cười, đắp chăn cho cô xong thì anh đi ra ngoài ban công hút một điếu thuốc.

Điện thoại vang lên hai tiếng “tinh tinh”..

 
Chương 2422: 2422: Chương 2419





Diệp Ân Tuấn cúi đầu nhìn, là tin nhắn Thanh Loan gửi tới.

Anh cầm điện thoại, nhìn lướt qua về phía giường, thấy Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang ngủ say thì kéo cửa ban công ra, sau đó ấn nhận cuộc gọi video.

Phía đối diện lập tức xuất hiện một gương mặt thanh tú.

“Alo, đại ca Diệp, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp, Thanh Loan.”
Con ngươi Diệp Ân Tuấn có chút dịu dàng.

Thanh Loan phát hiện Diệp Ân Tuấn thay đổi so với trước đây rồi, gương mặt nghiêm túc kia bây giờ cũng có vẻ ôn hòa, đáng tiếc dáng vẻ đó của anh không phải vì mình.

“Anh bình dị, gần gũi hơn so với trước kia đấy.”
Thanh Loan mỉm cười, đáy mắt xẹt qua vẻ cô đơn.


Diệp Ân Tuấn nhìn cô ta, nói từng câu từng chữ: “Những năm này vất vả cho cô rồi.”
“Không vất vả gì, còn không phải ngày ngày kiếm sống à.”
Thanh Loan không quan trọng mà nhún vai.

Bên ngoài tuyết lớn, nhưng Thanh Loan chỉ mặc một chiếc áo mỏng, tay cầm chén rượu, bên trong dập dờn rượu vang, bỗng tỏa ra thêm vẻ cô đơn.

Trái cổ Diệp Ân Tuấn nhúc nhích một cái, thấp giọng nói: “Tuổi cô không còn nhỏ nữa, nên tìm người kết hôn rồi.”
“Sao vậy? Bây giờ đại ca Diệp còn muốn sắp xếp cả chuyện hôn nhân của em à?”
Thanh Loan cười, nhưng nụ cười kia lại cực kỳ đắng chát.

“Đại ca Diệp, anh nên biết, người em muốn lấy nhất là ai.”
“Thanh Loan, tôi đã kết hôn, hơn nữa còn có con rồi.

Tôi rất yêu vợ và bọn nhỏ.

Đã bao nhiêu năm rồi, cô nên buông xuống đi.”

Sắc mặt Diệp Ân Tuấn có chút khó coi.

Nếu như lần này không phải vì ý của Mặc Trì Thu mà qua đây, thì thật sự Diệp Ân Tuấn không muốn tới, chỉ vì bên này có Thanh Loan.

Thanh Loan, một người anh tự nhận là thuộc hạ, lại là người phụ nữ có tình cảm với anh, yêu mà không có được.

Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thanh Loan cười khổi đáp: “Anh vẫn giống như trước đây, từ chối người ta một cách lưu loát như vậy, không thèm quan tâm xem em có thể chấp nhận được không.

Đại ca Diệp, anh cũng như vậy với vợ anh à? Tôi nghe nói lần này cô ấy cũng tới, anh không sợ cô ấy nhìn ra giữa chúng ta có chuyện gì sao?”
“Giữa chúng ta chẳng có chuyện gì cả.

Thanh Loan, đừng để tâm vài chuyện vụn vặt.

Cô biết, cô vĩnh viễn là cô em gái nhỏ mà tôi yêu thương nhất.”
Diệp Ân Tuấn làm Thanh Loan phải trầm mặc.

Cô ta uống một hơi hết rượu vang trong tay, nhìn Diệp Ân Tuấn trong video mà đau lòng không thôi.

Em gái ư?
Nhưng cô ta chưa bao giờ muốn làm em gái của anh!.

 
Chương 2423: 2423: Chương 2420





Có điều Thanh Loan cũng biết, mình không thể làm căng quá, nếu không Diệp Ân Tuấn sẽ cách cô ta rất xa.

Lần này ông trời cho cô ta cơ hội, để Diệp Ân Tuấn tự đến bên cạnh cô ta.

Cô ta có nhiều thời gian từ từ tiếp xúc với Diệp Ân Tuấn, không phải sao?
Nghĩ tới đây, Thanh Loan cười, nụ cười cực kỳ quyến rũ.

Cung điện vắng vẻ không có một chút sức sống này lại vì Diệp Ân Tuấn sắp tới mà làm cho Thanh Loan có thêm vẻ mong đợi và hưng phấn.

“Đại ca Diệp, hai ngày này là giới nghiêm của thành, bên ngoài lại có bão tuyết, không có việc gì thì đừng ra ngoài.

Chờ mấy ngày nữa, em sẽ đích thân đi đón anh, đón mọi người vào cung.”
Ban đầu Thanh Loan muốn nói đón Diệp Ân Tuấn vào cung, nhưng vì không muốn để Diệp Ân Tuấn thấy phản cảm, cô ta đành nói thành mọi người.


Một người phụ nữ chưa từng vào sinh ra tử với Diệp Ân Tuấn, Thanh Loan cảm thấy mình có tự tin thắng được Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan còn không biết mình bị người ta xếp vào danh sách tranh đấu, lúc này vẫn đang ngủ say.

Diệp Ân Tuấn lại như nhìn thấu được suy nghĩ của Thanh Loan thông qua video, sắc mặt anh nghiêm lại, nói từng câu từng chữ: “Thanh Loan, tôi hi vọng trong khoảng thời gian ở nước T này, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không ảnh hưởng tới tình anh em của chúng ta.

Tôi nghĩ cô biết ý của tôi là gì.”
Lời này vừa dứt, sắc mặt Thanh Loan lập tức thay đổi.

Đây là lời cảnh cáo mà Diệp Ân Tuấn dành cho cô ta!
Trong ấn tượng của Thanh Loan, Diệp Ân Tuấn rất ít khi nói như này với cô ta.

Bây giờ vì Thẩm Hạ Lan, lại bỗng đối xử với cô ta như thế.

Thanh Loan không khỏi cảm thấy hơi tủi thân.


“Đại ca Diệp, bao năm qua em làm nhiều chuyện cho Kình Thiên Minh như vậy, vì anh làm nhiều đến thế, bây giờ anh định vì một Thẩm Hạ Lan mà định làm gì em thật sao?”
Trong giọng nói mang theo vẻ ẩn nhẫn khiến cho người ta đau lòng, Diệp Ân Tuấn đột nhiên thấy không đành lòng.

“Thanh Loan, cô ấy là vợ tôi, tôi không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn thương cô ấy.

Là một người đàn ông, nếu như ngay cả vợ mình mà tôi cũng không bảo vệ được thì cô cảm thấy tôi xứng làm một người đàn ông sao?”
“Nhưng mà…”
“Được rồi, Hạ Lan là một người phụ nữ tốt, nếu như hai người gặp nhau, tôi tin cô sẽ thích cô ấy.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì lập tức cúp máy.

Thanh Loan nghe tiếng máy bận trong điện thoại, con ngươi không khỏi tối đi mấy phần.

Diệp Ân Tuấn rất ít khi quan tâm một người như vậy.

Cô ta nhìn xấp tư liệu điều tra được trong tay, tất cả đều liên quan tới Thẩm Hạ Lan.

Đã từng là một Thẩm Hạ Lan bình thường tới nỗi ném ra đường cũng không được ai nhìn nhiều, dựa vào cái gì mà có được tình yêu của Diệp Ân Tuấn? Còn không phải vì cô dùng thủ đoạn, bò lên giường của Diệp Ân Tuấn mới trở thành mợ Diệp hay sao?.

 
Chương 2424: 2424: Chương 2421





Đối với người phụ nữ thế này, Thanh Loan cực kỳ khinh thường.

Cho dù phần sau tư liệu nói Thẩm Hạ Lan đã chịu nhiều khổ sở thế nào trong mấy năm này, thậm chí suýt thì chết trong biển lửa, nhưng thế thì có là gì?
Nếu như không phải cô thấy người sang bắt quàng làm họ, muốn gả cho Diệp Ân Tuấn, thì sẽ có những chuyện này sao? Nói cho cùng, đây đều do Thẩm Hạ Lan gieo gió gặp bão, tự làm tự chịu, ai ngờ Diệp Ân Tuấn lại che chở, bao bọc cô như vậy.

Dựa vào cái gì chứ?
Thanh Loan nắm chặt đống tài liệu trong tay, khiến nó thay đổi hình dạng, đáy mắt xẹt qua một tia nhất định phải được.

Sau khi Diệp Ân Tuấn cúp máy, nhìn bão tuyết bên ngoài, tâm trạng cực kỳ khó chịu.

Ý nghĩa của Thanh Loan đối với anh không giống.

Năm đó, Thanh Loan vì anh mà cùng lên chiến trường, cùng nhau vượt mưa bom bão đạn, cùng kề vai chiến đấu.

Nói thật, khoảng thời gian đó Diệp Ân Tuấn hoàn toàn không xem cô ta thành phụ nữ.

Cô ta là anh em, là người anh em có thể giao phó sinh mạng cho.

Nhưng trong một lần làm nhiệm vụ, Diệp Ân Tuấn bị bắt.


Để cứu Diệp Ân Tuấn về, Thanh Loan không để ý kỷ luật, không quan tâm mệnh lệnh, một thân một mình xông vào khu địch, cứ thế giết hơn ba mươi phần tử khủng bố mở một đường máu, cứu Diệp Ân Tuấn ra ngoài, bản thân lại bị giữ lại trong lòng địch.

Diệp Ân Tuấn không biết cô ta phải chịu cái gì, chỉ biết sau khi cứu Thanh Loan về, cả người cô ta đầy máu.

Mặc dù không có tổn thương từ người khác phái gây ra, nhưng bụng cô bị một viên đạn xuyên qua, bác sĩ nói đời này cô ta đã mất đi quyền làm mẹ.

Đây là thứ mà cả đời này Diệp Ân Tuấn nợ cô ta.

Anh còn nhớ rõ lúc đó Thanh Loan cười, nói với anh: “Đại ca Diệp, không sao đâu, anh sẽ không ghét em đúng không? Hay là anh cưới em đi là được.”.

||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Lúc đó, Diệp Ân Tuấn cũng có tâm tư muốn cưới cô ta, dù sao một người phụ nữ không thể sinh con mà muốn tìm một người đàn ông thật lòng với mình cũng không dễ dàng gì.

Anh không muốn tương lai của Thanh Loan vì chuyện này mà vợ chồng bất hòa, gia đình không yên.

Cho nên Diệp Ân Tuấn im lặng, không trả lời cũng không phản đối, có điều tất cả mọi người đã chấp nhận bọn họ là một đôi.

Lúc đó Thanh Loan rất vui, cho dù bản thân không hoàn hảo thì cô ta cũng không quan tâm.


Diệp Ân Tuấn có thể cảm nhận được sự hưng phấn của cô ta, nhưng anh lại có chút kìm nén và khó chịu.

Về mặt tình cảm, anh không muốn cưới Thanh Loan, vì lòng anh đối với cô chỉ có một loại tình cảm chiến hữu, tình anh em, chứ tuyệt đối không phải tình yêu.

Trong lòng Diệp Ân Tuấn, anh cũng có mơ ước với tình yêu.

Anh cũng hi vọng một đời một kiếp với một người, cho nên rất bài xích chuyện này.

Nhưng về mặt lý trí, anh biết Thanh Loan cần trị liệu.

Khi đó cảm xúc của Thanh Loan không ổn định, vì để cô ta có thể phối hợp điều trị với bác sĩ thật tốt, nên chỉ đành tạm thời ngầm thừa nhận với lời đồn đại bên ngoài về mối quan hệ của họ.

Thanh Loan chìm đắm trong hạnh phúc cả ngày, đương nhiên vết thương cũng khỏi khá nhanh.

Diệp Ân Tuấn còn nhớ rõ, ngày Thanh Loan khỏi bệnh mặc một bộ áo cưới màu trắng, lúc đó anh mới ý thức được cô ta là phụ nữ, là phụ nữ hàng thật giá thật, mà người phụ nữ này muốn gả cho anh, muốn cùng anh sống hết một đời.

Lúc ấy, đáy lòng Diệp Ân Tuấn cực kỳ mâu thuẫn, anh biết mình rất khốn nạn, nhưng vẫn lên tiếng.

Anh nói: “Thanh Loan, xin lỗi.

Tôi sẽ coi em là em gái cả đời này.

Sau này tôi chính là chỗ dựa mạnh nhất của cô.

Nhà họ Diệp chính là nhà mẹ đẻ của cô, tôi cam đoan không ai dám bắt nạt cô, nhưng tôi không thể lấy cô được.”.

 
Chương 2425: 2425: Chương 2422





Vẻ mặt vui mừng của Thanh Loan ngừng hẳn.

Cô ta kinh ngạc nhìn Diệp Ân Tuấn, đáy mắt dấy lên chút đau xót, ngay lập tức làm con mắt Diệp Ân Tuấn đau nhói.

Cô ta khóc.

Đây là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn thấy Thanh Loan khóc, cũng chỉ có lúc đó anh mới biết được, Thanh Loan cũng chỉ là một cô gái nhỏ, một cô gái không hề mạnh mẽ giống như trong tưởng tượng của người khác.

“Xin lỗi, Thanh Loan, tôi biết tôi làm vậy thì có hơi tàn nhẫn với cô.

Nhưng mà ai trên đời này cũng có quyền tìm kiếm tình yêu thuộc về mình.

Lòng tôi đối với cô không phải tình yêu, trong tim tôi đã có kế hoạch cho một nửa kia của mình trong tương lai, nhưng người trong kế hoạch đó không phải cô.

Tôi đã từng nghĩ tới, có cần phải cưới cô vì trách nhiệm không, nhưng tim tôi nói với tôi, làm vậy đối với cô và tôi đều rất khốn nạn.”
“Đại ca Diệp, em không quan tâm, em gả cho anh chính là gả cho tình yêu.”
Thanh Loan gào khóc, cực kỳ suy sụp.

Bao nhiêu ngày chờ đợi, vốn cho rằng sẽ có một buổi hôn lễ khiến cho người ta hâm mộ, ai ngờ Diệp Ân Tuấn lại nói lời chia tay.


Cô ta không chấp nhận được.

Diệp Ân Tuấn lại hạ giọng nói: “Nhưng tôi không yêu cô.

Không yêu thì hôn nhân sẽ không có hạnh phúc.

Không yêu thì cái gì cũng chỉ là lời hứa suông.

Thanh Loan, tôi không yêu cô, cho dù qua mười năm, hai mươi năm nữa, tôi vẫn sẽ không yêu cô.

Tôi không phải người đàn ông có thể lâu ngày sinh tình.

Tình yêu tôi cần là kiểu vừa gặp đã yêu, vừa gặp đã cảm mến, đã rung động.

Chúng ta ở bên nhau đã bao nhiêu năm rồi, nói thật, nếu như không phải vì cô bị thương, thì thậm chí tôi còn không ý thức được cô là con gái.

Con người tôi vẫn luôn cố chấp, cô cũng biết đấy.”
Lời này cực kỳ tàn nhẫn, cực kỳ lạnh lùng.


Đây là lần đầu tiên Thanh Loan ý thức được Diệp Ân Tuấn là người không có trái tim.

Trái tim anh làm từ đá, cho dù mình có dùng lò lửa cũng chưa chắc nung chảy được, nhưng giờ đến Thẩm Hạ Lan thì lại thành thế nào?
Diệp Ân Tuấn đang nhớ lại chuyện cũ, Thanh Loan cũng vậy.

Cô ta nhìn tư liệu trong tay, cười đến điên cuồng, nước mắt bất giác chảy ra.

“Đại ca Diệp, anh đã nói, anh sẽ không nhún nhường đối với hôn nhân, thế nhưng rõ ràng trước đây Thẩm Hạ Lan đã dùng thủ đoạn bò lên giường cửa anh mới ép anh không thể không cưới cô ta.

Vì sao anh lại tốt với cô ta như vậy? Vì sao anh lại quyết định là cô ta? Anh đã nói mình không phải kẻ lâu ngày sinh tình à? Thế thì Thẩm Hạ Lan dựa vào cái gì mà có được trái tim của anh? Em đường đường chính chính xông vào trong lòng địch vì cứu anh, tình nghĩa của anh đối với em còn không bằng một người phụ nữ bò lên giường anh ư?”
Thanh Loan nghĩ mãi mà không hiểu.

Năm đó sau khi cơ thể tốt lên, bởi vì tự tiện hành động mà cô ta bị xóa tên xuất ngũ, rời khỏi quân đội, cũng rời khỏi Diệp Ân Tuấn.

Vốn cho rằng cả đời này đều không còn duyên phận với anh, nhưng sau khi Diệp Ân Tuấn bảo Hạ Tử Thu xây dựng Kình Thiên Minh, cô ta lại thấy được hi vọng.

Những năm này, mặc dù không gặp Diệp Ân Tuấn được mấy lần, nhưng biết anh ở đây, còn là cấp trên của mình, trong lòng Thanh Loan vẫn vui vẻ.

Thậm chí mấy năm trước vì giải quyết chướng ngại cho Diệp Ân Tuấn, cho anh sự bảo vệ nhất định, cô ta dứt khoát về bên cạnh quê hương và người thân, nơi mà cô ta cực kỳ chán ghét, thậm chí không muốn nhắc tới này.

Cô ta lẻ loi một mình mưu lược ở nước T, làm nền, chỉ vì một ngày kia, khi Diệp Ân Tuấn tới nơi này có thể an toàn vô tư.

Bây giờ anh tới thật rồi, nhưng không phải một mình, mà anh còn mang theo vợ của anh..

 
Chương 2426: 2426: Chương 2423





Nếu như thực sự gặp mặt Thẩm Hạ Lan, cô ta phải xưng hô với cô thế nào đây?
Chị dâu?
Ha ha, cô ta xứng sao?
Con ngươi Thanh Loan xẹt qua một tia lạnh lùng.

Bên ngoài truyền đến giọng nói của hầu gái.

“Công chúa, nhị vương tử tới.”
Thanh Loan có hơi sững sờ.

Cô ta gần như sắp quên đi tên mình gọi là gì.

Đúng, cô ta là công chúa thứ năm của nước T, là Phương Diên Ly, nhưng cái tên này cực kỳ lạ lẫm, bởi vì từ nhỏ tới lớn có rất ít người gọi, ít tới nỗi cô ta đã quên rồi.

Nếu không phải năm mười tuổi đó, mẹ cô ta liều chết che chở cho cô ta rời khỏi nơi này, cô ta đã chết từ lâu rồi.

Cho nên khi cô ta gặp được Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn hỏi cô ta tên gì, cô ta đã lắc đầu.

Ngay lúc đó, mặc dù Diệp Ân Tuấn rất lạnh lùng, nhưng cũng cực kỳ quan tâm.


Anh ôm cô ta vào trong lòng, khi đó lần đầu tiên trong mười năm rời khỏi mẹ, cô ta được người khác ôm lấy.

Cô ta còn nhớ rõ cảm giác kia ấm áp nhường nào, làm cho người ta an lòng bao nhiêu.

Cho nên gần như trong giờ phút ấy, cô ta đã thích Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn nói: “Thế thì gọi em là Thanh Loan nhé.

Thanh Loan là một loại Phượng Hoàng, cao quý, kiên cường.

Anh hi vọng em có thể giống như phượng hoàng tắm trong lửa mà hồi sinh.”
Lúc đó, Thanh Loan cảm thấy cái tên này cực kỳ hay, lại hỏi: “Vậy tại sao lại không gọi là Phượng Hoàng?”
Cô ta còn nhớ rõ Diệp Ân Tuấn nói thế này: “Phượng Hoàng trải qua quá nhiều khổ sở, lúc tự thiêu để hồi sinh mới tan nát cõi lòng, cho nên em là Thanh Loan được rồi.

Anh hi vọng sau này em có thể gặp ít trắc trở, vui vẻ lớn lên.”
Lúc đó, khóe môi Diệp Ân Tuấn khẽ nhếch, giống như một ánh nắng mặt trời sáng rỡ, chiếu rọi vào trong lòng Thanh Loan, cũng làm cho trong lòng cô ta từ đây có lý do và tín niệm sống tiếp.

Cô ta muốn bản thân trở nên ưu tú nhất, ưu tú tới nỗi co thể xứng đôi với người đàn ông trước mặt này.


Cho nên cô ta cố gắng, cô ta chấp nhận tất cả sự sắp xếp và giáo dục, cho dù mệt tới nỗi hai tay nổi bọt nước, nhưng chỉ cần một câu “vất vả rồi” của Diệp Ân Tuấn, cô ta sẽ cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.

Nhưng bây giờ thì sao?
Thanh Loan có chút đau lòng.

Hầu gái thấy Thanh Loan không trả lời, không khỏi gọi câu nữa.

“Công chúa?”
“Cho anh ta vào đi.”
Thanh Loan đột nhiên hoàn hồn.

Trước kia cô ta không cảm thấy hứng thú chút nào đối với việc ai là chủ nhân của quốc gia này, thậm chí càng không có tình cảm gì với mấy anh trai, chị gái ở đây.

Lúc trước, mẹ con bọn họ gặp rủi ro, cũng không thấy đám anh chị này tới nói giúp bọn họ câu nào, càng không có ai đưa ra bất cứ sự trợ giúp gì.

Cái người gọi là anh Hai này, năm đó bản thân cũng khó bảo toàn, nghe nói bị chèn ép tới nỗi sắp chết rồi.

Cô ta lại không ngờ anh ta sẽ còn sống mà về, thậm chí dậy lên tâm tư cướp đoạt.

Trước đó cô ta không muốn bị cuốn vào trong trận gió lốc này, nhưng mà tư liệu có ghi anh Hai Phương Nguyên này chính là anh họ của Thẩm Hạ Lan, chuyện này thành ra thú vị rồi.

Anh họ à?
Vậy thì một người phụ nữ ti tiện như Thẩm Hạ Lan, cuối cùng sẽ chọn tình yêu hay chọn tình thân đây?
Khóe môi Thanh Loan có hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười đầy ý vị không rõ..

 
Chương 2427: 2427: Chương 2424





Sau khi Phương Nguyên tiến vào, liền thấy cô em Năm không mấy lộ diện này đang ngồi trên ghế quý phi, dáng vẻ cực kỳ lười biếng giống như một con mèo nhỏ.

“Diên Ly, nghe nói em bị cảm, hôm nay đỡ hơn chút nào chưa?”
Phương Nguyên hơi lộ ra nụ cười, từ từ bước vào.

Anh ta đi ngược sáng mà tới, đầu che đi ánh sáng, nhưng cũng là cho trong lòng Thanh Loan có hơi động một chút.

Mấy năm không gặp, người anh Hai này cao to lên nhiều.

Còn nhớ hồi bé người anh Hai này gầy teo, dáng vẻ không nuôi sống được, nhưng không ngờ rằng vậy mà anh ta vẫn sống.

Thanh Loan cũng có tư liệu của Phương Nguyên, khi biết anh ta thích đàn ông thì không có khinh bỉ, mà còn cảm thấy anh ta nỗ lực vì tình yêu quá nhiều.

Vốn không có lòng tranh đoạt, vậy mà bị ép thành như bây giờ.

Cũng là một người đáng thương.


“Cảm ơn anh Hai quan tâm, chút cảm lạnh này mà cũng khiến anh Hai bận lòng, ngay cả ba cũng không có hỏi tới.”
Thanh Loan cúi đầu, có vẻ như đau lòng.

Phương Nguyên nhìn em Năm trước mặt, nghĩ tới bản thân cũng từng vậy, ít nhiều có chút không đành lòng.

“Ba bận chuyện lớn cả ngày, sao có thể quan tâm chút chuyện vặt này chứ? Đây là thuốc cảm anh bảo người ta làm, thành phần thuốc Đông y, không có tác dụng phụ, em uống chút đi.

Cơ thể sớm khỏe mạnh, người mới có tinh thần.

Ở đây, bản thân cũng không biết tự thương mình, người khác càng không quan tâm em đâu.”
Thanh Loan có hơi sững sờ.

Nói thật, trong tòa cung điện này, cô ta sống cũng không có gì đáng kể, có đôi khi người hầu sẽ quên đi sự tồn tại của chủ nhân như cô ta, chứ nói chi tới mấy người anh chị kia.

Ngày hôm nay, Phương Nguyên tới làm cho cô ta có một tia nghi ngờ.

“Cảm ơn anh Hai.


Thúy, bưng thuốc tới cho ta.”
“Vâng công chúa.”
Thúy nhận lấy thuốc từ tay Phương Nguyên, đưa cho Thanh Loan.

Thanh Loan uống không chút do dự, lại làm Phương Nguyên bất ngờ.

“Em Năm không sợ anh bỏ độc vào à?”
“Em gần như là một người bị lãng quên rồi, anh Hai cần gì hao phí công sức bỏ độc em?”
Thanh Loan nói mà có chút đắng chát.

Đây chính là nỗi bi ai của phận làm con như bọn họ trong dòng dõi quý tộc.

Một khi anh không có giá trị lợi dụng thì sẽ không có ai nhớ tới anh, cho dù là ba anh cũng vậy.

Nhưng mà cô ta cũng biết, bây giờ mình còn được hầu hạ như công chúa, là vì có tác dụng khác mà thôi.

Công chúa, từ xưa tới nay đều dùng để làm thông gia củng cố thế lực.

Thanh Loan cũng không biết Quốc chủ gả mình cho ai, nhưng mà cho dù là ai, bây giờ cô ta có chỗ dựa rồi.

Dù sao Diệp Ân Tuấn cũng tới rồi mà?.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top