Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cục Cưng Có Chiêu

Dịch Cục Cưng Có Chiêu
Chương 2368: 2368: Chương 2365





“Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện.

Tôi tìm ông lâu như vậy là muốn biết mấy năm nay ông đã trải qua những việc gì? Quốc chủ đối xử với ông thế nào? Làm thế nào mà ông có thể kiên trì suốt ngần ấy năm?”
“Có ý nghĩa sao? Biết rồi thì thế nào? Thời gian không thể quay trở lại, chúng ta cũng không thể chống lại Quốc chủ, tất cả việc nên xảy ra đều đã xảy ra rồi.

Biết được chỉ càng khiến bà thêm đau lòng hơn thôi.

Bà đau lòng tôi cũng đau lòng.

Giờ nhắc lại chẳng khác nào để tôi trải qua những đau khổ mà tôi đã phải chịu đựng một lần nữa.

Đây có thực sự là điều mà bà muốn không?”
Giọng nói của Hoắc Chấn Ninh rất từ tốn nhưng lại khiến Tiêu Nguyệt không nói nên lời.

Bà ta chưa từng nghĩ sẽ khiến Hoắc Chấn Ninh buồn bã, khổ sở một lần nữa.

Nhưng nếu ông ta không nói, làm sao bà ta biết đây?
Quốc chủ chưa bao giờ là người hiền lành.


Bà ta có thể tưởng tượng được sự tàn nhẫn của Quốc chủ đối với Hoắc Chấn Ninh, vì vậy bà ta muốn xác nhận, nhưng bây giờ nghe được lời của Hoắc Chấn Ninh, Tiêu Nguyệt chỉ biết im lặng.

Rốt cuộc hai người cũng không thể trở lại như xưa, không còn có thể muốn nói gì thì nói với đối phương nữa, giữa họ đã có vết sẹo, một khi khơi lại máu chảy đầm đìa, lại sợ đối phương đau lòng không dứt.

Tiêu Nguyệt cắn chặt môi dưới, trong lòng cuộn trào suy nghĩ, cuối cùng cũng chịu thua Hoắc Chấn Ninh.

Bà ta chậm rãi đứng dậy, lại cầm tông đơ điện lên rồi lặng lẽ cắt tóc cho Hoắc Chấn Ninh.

Hoắc Chấn Ninh không từ chối, ngược lại còn rất phối hợp.

Dù Tiêu Nguyệt cắt thành thế nào ông ta cũng không quan tâm.

Thật ra, sau nhiều năm đây là lần đầu tiên trong lòng Hoắc Chắc Ninh lại bình tĩnh như vậy.

Cuối cùng thì bọn họ cũng có thể lặng lẽ đứng bên nhau như thuở mới yêu, dù không nói gì, nhưng sự gần gũi của trái tim quả thật rất ấm lòng.

Tiêu Nguyệt cắt kiểu đầu đinh cho Hoắc Chấn Ninh.

Sau khi cắt xong thấy Hoắc Chấn Ninh hơi giống với dáng vẻ trước đây, vành mắt Tiêu Nguyệt lại đỏ lên lần nữa.


Sắc mặt trắng bệch của ông ta khiến người khác đau lòng.

“Đêm nay ông cứ ngủ ở đây đi.”
Tiêu Nguyệt biết không hợp tình nhưng như vậy thì đã sao?
Bà đã chờ đợi và tìm kiếm người đàn ông này cả đời, cuối cùng bà cũng tìm được ông ta.

Thậm chí bà còn biết suốt bao năm qua cuộc sống của ông ta còn tệ hơn cái chết, làm sao bà có thể để ông ta ra đi?
Hoắc Chấn Ninh muốn rời đi, ông ta biết thân phận bây giờ của Tiêu Nguyệt không thích hợp ở cùng với ông ta, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Tiêu Nguyệt cuối cùng ông ta vẫn không mở miệng từ chối.

Dưới sự sắp xếp của Tiêu Nguyệt, Hoắc Chấn Ninh nằm trên giường của bà.

Trên giường có hơi thở của Tiêu Nguyệt khiến tâm trí của Hoắc Chấn Ninh quay cuồng.

Còn nhớ lần đầu tiên khi hai người nếm thử trái cấm, cả hai đều rất tò mò và kích động, thậm chí là cuồng nhiệt, nhưng bây giờ …
Trong mắt Hoắc Chấn Ninh xẹt lên tia xót xa.

Ông ta đã mất đi tư cách làm đàn ông.

Nghĩ đến những gì mà Quốc chủ đã làm với ông ta, đôi mắt Hoắc Chấn Ninh lóe lên một tia tàn nhẫn và tức giận, nhưng chỉ là thoáng qua.

Ông ta nghiêng người, quay lưng về phía Tiêu Nguyệt.

Ông ta nên nói gì với Tiêu Nguyệt đây?.

 
Chương 2369: 2369: Chương 2366





Nói cho bà biết bây giờ ngay cả ham muốn cơ bản nhất của đàn ông, ông ta cũng không làm được?
Ở độ tuổi bây giờ của Tiêu Nguyệt làm sao bà có thể chịu đựng được một thái giám như ông?
Nếu đã từng yêu nhau tha thiết, bây giờ sau bao nhiêu năm gặp lại, với bộ dáng tàn phế như ông ta thì có thể cứu vãn được gì?
Chưa bao giờ Hoắc Chấn Ninh thấy khó chịu như vậy, thậm chí muốn rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng ông ta đi không được cũng không thể đi, chỉ đành nằm ngay đơ ở đây như một xác chết.

Tiêu Nguyệt nhìn người đàn ông mà bà nhớ nhung sớm chiều ở trước mặt, sau đó leo lên giường ôm lấy Hoắc Chấn Ninh từ phía sau.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp cùng hơi thở quen thuộc tràn vào lỗ mũi Hoắc Chấn Ninh, trong lòng ông ta đau thương tột độ, thì thào nói: “Đừng như vậy mà Tiêu Nguyệt.”
“Không, em muốn anh, em muốn trao thân cho anh.

Chấn Ninh, chúng ta mới là một đôi.

Em biết nhất định anh sẽ nghĩ em là một người phụ nữ lẳng lơ nhưng em không quan tâm.


Sau ngần ấy năm, em chỉ có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc làm phụ nữ khi được ở cạnh anh, anh biết không?
Tiêu Nguyệt ôm Hoắc Chấn Ninh thật chặt.

Cả người Hoắc Chấn Ninh như bị một con dao sắc nhọn đâm vào, đau đến ngạt thở.

Ông ta biết rất rõ cảm giác đó.

Đời này Tiêu Nguyệt là người phụ nữ duy nhất của ông ta, hương vị lưu luyến ăn vào xương tủy khiến ông ta cả đời này không thể nào quên được, đáng tiếc …
Hoắc Chấn Ninh nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ.

Nếu bà làm như vậy nữa tôi sẽ đổi phòng.”
Lời nói này rất vô tình nhưng dưới sự vô tình đó là sự bất lực và đau lòng không phải ai cũng có thể lĩnh hội được.

Cơ thể Tiêu Nguyệt cứng ngắc, đáy mắt lại ngập tràn nước mắt.


Cuối cùng thì ông ta vẫn chê bà, đúng không?
Tiêu Nguyệt cố nén nước mắt thì thầm: “Em sẽ không đụng đến anh, cứ để em ôm anh như vậy được không? Nhiều năm rồi, em vẫn muốn được ôm anh như thế này.

Nếu không em sẽ mất ngủ cả đêm.

Cứ coi như anh thương hại em vậy.

Anh hãy thỏa mãn nguyện vọng này của em được không? Để em ôm anh, nhẹ nhàng ôm anh như vậy là được rồi.


Đối mặt với một Tiêu Nguyệt hèn mọn như vậy Hoắc Chấn Ninh có thể nói gì?
Ông ta thở dài một tiếng, nhắm mắt lại.

Tiêu Nguyệt tắt đèn, trong phòng tối chỉ nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của hai người, nhưng sự đan xen giữa hai âm thanh này lại khiến cả hai cực kỳ an tâm.

Hoắc Chấn Ninh vốn nghĩ đổi chỗ khác thì sẽ không ngủ được, nhưng hơi thở ấm áp phía sau bao trùm khiến ông ta bất giác chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Nguyệt nghe được tiếng thở đều đều thì muốn bật đèn, nhưng lại sợ ánh sáng chói mắt sẽ khiến Hoắc Chấn Ninh không ngủ được, nên chỉ có thể lặng lẽ nhìn, dùng ngón tay khẽ khàng phác họa đường nét của ông ta..

 
Chương 2370: 2370: Chương 2367





Cũng chỉ có lúc này Tiêu Nguyệt mới nhận ra Hoắc Chấn Ninh đã già.

Làn da chảy xệ, da mặt cũng không còn mịn màng đàn hồi nữa.

Tuy chân mày và đôi mắt vẫn như trong trí nhớ nhưng đáng tiếc trong mắt ông ta đã có dấu vết của sự thăng trầm và né tránh, ông ta không còn là thiếu niên hăng hái thuở nào.

Nói không hận là giả.

Giờ phút này Tiêu Nguyệt rất muốn băm vằm Quốc chủ ra thành trăm mảnh.

Thế nhưng bà biết, bản thân phải nhẫn nhịn.


Bao nhiêu năm nay bà luôn muốn thoát khỏi sự khống chế của Quốc chủ, đáng tiếc mãi không thành công.

Nhưng giờ khắc này bà lại có một suy nghĩ điên rồ, dù có đồng quy vu tận, dù phải hy sinh tất cả bà cũng muốn đòi lại công bằng cho Hoắc Chấn Ninh từ Quốc chủ.

Cuối cùng, Tiêu Nguyệt không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ và ngủ thiếp đi trong vòng tay của Hoắc Chấn Ninh.

Hai người cả đêm trằn trọc.

Hôm sau khi ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, Hoắc Chấn Ninh là người thức dậy trước.

Ánh nắng ấm áp và rực rỡ khiến ông ta cảm thấy như cách một đời, thậm chí trong phút chốc còn không biết mình đang đâu, hôm nay là ngày tháng năm nào, mãi đến khi sau lưng truyền tới giọng nói quen thuộc.

“Anh tỉnh rồi?”

Giọng nói của Tiêu Nguyệt mang theo sự lười biếng và ngại ngùng khi thức dậy vào buổi sáng, khiến cả người Hoắc Chấn Ninh cứng ngắc nhưng lại không biết phải làm sao.

“Anh đói không? Muốn ăn gì em sẽ làm cho anh.”
Tiêu Nguyệt nhìn đồng hồ mới hơn sáu giờ, trong bếp hẳn là có chỗ cho bà tự mình nấu nướng.

Tuy bà là phu nhân thứ bảy của Quốc chủ nhưng bà chưa từng chính tay nấu canh cho bất kỳ người đàn ông nào ngoài Hoắc Chấn Ninh ra.

Hoắc Chấn Ninh không biết phải trả lời thế nào, ông ta muốn nói với Tiêu Nguyệt không cần phải như vậy, nhưng ông ta không biết nói như vậy có thích hợp không, có khiến Tiêu Nguyệt đau lòng không cho nên dứt khoát giữ im lặng.

Tiêu Nguyệt thật sự cũng không phải muốn hỏi ý kiến của Hoắc Chấn Ninh, tự lẩm bẩm một mình: “Em nấu trứng trà cho anh được không? Em nhớ trước kia anh rất thích món này.”
Trứng trà sao?
Hoắc Chấn Ninh cảm giác như thời gian không được ăn món này dài như một đời vậy, bây giờ nghĩ đến mùi vị quen thuộc trong trí nhớ, ông ta không khỏi nuốt nước miếng.

Tiêu Nguyệt nhạy bén phát hiện ra điểm này, bất chợt mỉm cười.

Nụ cười tươi tắn và rạng rỡ của bà khiến Hoắc Chấn Ninh nhìn một lúc cũng không biết mình nên duy trì cái gì nữa..

 
Chương 2371: 2371: Chương 2368





Đã nhiều năm Tiêu Nguyệt không thấy được dáng vẻ này của Hoắc Chấn Ninh, nụ cười của bà càng thêm rạng rỡ.

“Em đẹp không?”
Bà như cô dâu mới về nhà chồng rụt rè hỏi.

Hoắc Chấn Ninh vô thức gật đầu, nhưng thấy thái độ của mình hơi không đúng, vội cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt Tiêu Nguyệt nữa, nhưng đối với Tiêu Nguyệt như vậy là đủ rồi.

“Anh dậy đánh răng rửa mặt đi.

Em đi nấu đồ ngon cho anh.

Đúng rồi, nếu lát nữa bọn Hạ Lan đến anh giúp em chào hỏi một chút.

Hẳn là anh biết Hạ Lan phải không? Chính là người hôm qua đưa anh ra đấy, cháu gái của anh, con gái của Hoắc Chấn Phong.”
Tiêu Nguyệt biết mấy năm nay Hoắc Chấn Ninh không tiếp xúc gì với nhà họ Hoắc, cũng không hiểu rõ thân phận của Thẩm Hạ Lan.

Tuy hôm qua cô dẫn ông ta ra ngoài nhưng cụ thể là ai phỏng chừng trong lòng Hoắc Chấn Ninh vẫn đang suy đoán.


Nhưng không ngờ lần này Hoắc Chấn Ninh lại trả lời.

“Tôi biết con bé là ai.

Là con của anh cả của anh và chị cả của bà, nhưng dáng vẻ của con bé không giống bọn họ lắm.”
Tiêu Nguyệt hơi khựng lại một lúc rồi tươi cười giải thích: “Hạ Lan bị tai nạn nên phải phẫu thuật thẩm mỹ.

Trước đó con bé rất giống chị cả của em và anh cả của anh đấy.

Lát nữa, anh xem hình trước kia của con bé là biết ngay.”.

đam mỹ hài
“Được.”
Sau khi Hoắc Chấn Ninh nghe nói Thẩm Hạ Lan từng bị tai nạn, không khỏi ngẩn người nhưng lại không hỏi thăm tiếp có lẽ trong lòng ông ta cũng hiểu rõ.

Tiêu Nguyệt thấy ông ta như vậy, lúc này mời rời khỏi phòng.


Hoắc Chấn Ninh thấy Tiêu Nguyệt đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta thật sự không thể bình thản nói chuyện với Tiêu Nguyệt được.

Sau khi Tiêu Nguyện rời đi, Hoắc Chấn Ninh nhanh chóng chỉnh trang lại trang phục, tuy vẫn mặc quần áo hôm qua nhưng so với những năm tháng sống trong hầm kia ông ta vẫn rất hài lòng.

Phải công nhận thời gian và hoàn cảnh thật sự có thể mài mòn hết thảy mọi góc cạnh của con người.

Hoắc Chấn Ninh bây giờ không còn vẻ kiêu căng ngạo mạn của thời trẻ nữa ngược lại đã trở nên lắng đọng và trầm lặng hơn rất nhiều.

Đương nhiên Thẩm Hạ Lan cũng ngủ không yên giấc.

Nếu không phải Diệp Ân Tuấn ngăn cản, có lẽ cô đã đòi đến gặp Hoắc Chấn Ninh lúc nửa đêm rồi.

Lúc này trời đã sáng, nghe được tiếng động truyền tới từ phòng Tiêu Nguyệt, Thẩm Hạ Lan vội chạy tới.

Cô sốt ruốt đến độ lòng bàn tay ướt sũng.

Diệp Ân Tuấn không khỏi mỉm cười khi thấy bộ dáng này của vợ mình, sau đó gõ cửa phòng Tiêu Nguyệt.

Hoắc Chấn Ninh hơi khẩn trương, nhưng ông ta vẫn tự nhủ bây giờ đã tự do, cần phải thích ứng với xã hội hiện tại và đạo lí đối nhân xử thế bên ngoài.

Hoắc Chấn Ninh nghĩ đến đây, sau khi chuẩn bị xong rồi mới nói: “Vào đi.”.

 
Chương 2372: 2372: Chương 2369





Trong lòng ông ta thấp thỏm không yên, nhưng khoảnh khắc khi thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, không biết có phải vì bọn họ dẫn ông ta ra ngoài không mà tất cả sự lo lắng và sợ hãi của ông ta lập tức biến mất tăm.

“Là hai người à, chào.”
Hoắc Chấn Ninh chào hỏi trước.

Cả người Thẩm Hạ Lan ngây ra như phỗng.

Tối hôm qua khi nhìn thấy Hoắc Chấn Ninh, dáng vẻ ông ta vô cùng chật vật đến nỗi nhìn không ra tướng mạo cụ thể của ông ta.

Nhưng bây giờ sau khi Hoắc Chấn Ninh được Tiêu Nguyệt chỉnh trang sạch sẽ lại, ông ta giống hệt người cha mà cô nhìn thấy trong bức ảnh.

Không tiếp xúc với ánh mặt trời trong một thời gian dài khiến nước da ông tái nhợt, thậm chí nhìn như có bệnh, còn mái tóc của ông ta lại trắng như tuyết, khiến người khác thấy rất chói mắt.

Giọng của Thẩm Hạ Lan đột nhiên trở nên nghẹn ngào.


“Chú hai, tóc của chú…”
Tuy Tiêu Nguyệt đã cắt rất ngắn nhưng màu trắng kia vẫn cực kỳ chói mắt.

Nhưng Hoắc Chấn Ninh lại tỏ vẻ không sao nói: “Không sao đâu, người còn sống quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”
Lời này nghe vô cùng phóng khoáng nhưng lại khiến người nghe thấy đau lòng hơn.

Thẩm Hạ Lan lập tức chạy tới, ôm lấy Hoắc Chấn Ninh, vừa khóc vừa kêu: “Chú hai, chú hai!”
Cô không biết bản thân nên nói gì, và có thể nói gì.

Hơn hai mươi năm trước cô vẫn chưa chào đời, cũng không rõ Hoắc Chấn Ninh đã xảy ra chuyện gì, nói thông cảm thì có vẻ hơi đạo đức giả và không thực tế, nhưng người trước mặt này chính là chú hai của cô, cũng là người đàn ông có khuôn mặt giống hệt ba cô.

Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ gặp ba, nhưng bây giờ thấy Hoắc Chấn Ninh cô lại có cảm giác vô cùng thân thiết.

Thật ra dáng vẻ của bốn anh em nhà họ Hoắc rất giống nhau, nhưng Hoắc Chấn Phong và Hoắc Chấn Ninh đẹp trai hơn, hơn nữa bọn họ đều mang khí chất thư sinh, không giống như Hoắc Chấn Hiên và Hoắc Chấn Đình.

Hai người họ nam tính hơn, điều này một phần do họ được rèn luyện trong môi trường quân đội.


Tình cảm của Thẩm Hạ Lan dành cho Hoắc Chấn Ninh rất đặc biệt, mang theo sự khao khát và mong đợi dành cho ba mình, lúc này cô chỉ thấy vui mừng khôn tả.

Hoắc Chấn Ninh hơi kích động.

Con gái của anh cả đã lớn như vậy, còn ông ta đời này coi như hết hy vọng.

Hoắc Chấn Ninh vỗ vai Thẩm Hạ Lan, khẽ nói: “Con như vậy nếu bị anh cả nhìn thấy chắc chắn anh ấy sẽ ghen tỵ đấy.”
Thẩm Hạ sững sờ một lúc, sau đó nghẹn ngào nói: “Con chưa bao giờ được gặp ba.”
Cô kể ngắn gọn cho Hoắc Chấn Ninh nghe về những chuyện mình đã trải qua.

Nghe được cuộc đời chìm nổi của Thẩm Hạ Lan, Hoắc Chấn Ninh bỗng thấy đau lòng.

“Tủi thân cho con rồi.

Con tên Thẩm Hạ Lan à? Tại sao không phải họ Hoắc?”
Nhất thời Thẩm Hạ Lan không biết giải thích như thế nào.

Diệp Ân Tuấn nhỏ giọng nói: “Chú hai, chúng con gọi quen rồi.”.

 
Chương 2373: 2373: Chương 2370





“Cũng được, mọi người vui vẻ là được.”
Tâm trạng Hoắc Chấn Ninh cực kỳ phức tạp.

Ngần ấy năm trôi qua, ông ta không ngờ anh cả và mẹ mình không còn nữa, bây giờ mọi chuyện thực sự khác xưa.

Ông ta thở dài, nhưng lại nghe thấy Thẩm Hạ Lan hỏi: “Chú hai, người nhốt chú vào hầm là Quốc chủ của nước T đúng không?”
“Con đừng xen vào chuyện này, sau này chú sẽ nói với chú ba và chú út con.”
Hoắc Chấn Ninh theo bản năng muốn bảo vệ Thẩm Hạ Lan nhưng cô lại không muốn như vậy.

“Chú hai, có một số việc con không muốn xen vào, là do người khác không muốn thấy con sống.”
Thẩm Hạ Lan lại kể những chuyện xảy ra xung quanh cô một lần nữa.

Hoắc Chấn Ninh không khỏi tức giận khi biết Quốc chủ lại tính toán và bức hại người nhà mình như vậy.

“Sớm muộn gì chú cũng sẽ giết chết người đó.”

Đây là câu nói tàn độc ác nhất mà Hoắc Chấn Ninh nói từ khi ông ta bước ra ngoài, ngay cả hơi thở toàn thân cũng toát ra một tia lạnh lẽo, giống như một ác quỷ bò ra từ Địa Ngục.

Thẩm Hạ Lan không biết Hoắc Chấn Ninh đã phải chịu đựng những gì, nhưng lúc này cô cũng có suy nghĩ giống Hoắc Chấn Ninh.

Diệp Ân Tuấn thấy hai chú cháu có nhiều điều muốn nói với nhau nên không khỏi lui ra ngoài nhường lại không gian riêng cho bọn họ.

Hoắc Chấn Ninh không phải đứa bé đương nhiên thấy rõ sự cưng chiều của Diệp Ân Tuấn dành cho Thẩm Hạ Lan toát ra từ đáy mắt.

Nhà họ Hoắc bọn họ từ xưa đã nặng tình, xem ra Thẩm Hạ Lan cũng yêu sâu đậm Diệp Ân Tuấn.

“Hạ Lan, thằng nhóc kia đối xử với con thế nào? Nó có bao giờ oán hận về việc khuôn mặt con từng bị hủy dung không?”
Thẩm Hạ Lan sững sờ trước câu hỏi của Hoắc Chấn Ninh, sau đó lắc đầu nói: “Chú hai, Ân Tuấn đối xử với con rất tốt.

Trước kia anh ấy không biết cách trao đổi với con, vì muốn tốt cho con tự cho mình là đúng nhưng con lại không hiểu, chuyện con bị hủy hoại gương mặt không trách anh ấy được.



Nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy, Hoắc Chấn Ninh biết rằng cô cháu gái này đã quyết định lựa chọn Diệp Ân Tuấn rồi.

“Anh cả và chị dâu rốt cuộc chết thế nào?”
Hoắc Chấn Ninh đã bị giam cầm nhiều năm nên không biết được bất kỳ tin tức nào về thế giới bên ngoài, bây giờ ông ta nóng lòng muốn biết mọi chuyện về nhà họ Hoắc.

Thẩm Hạ Lan kể cặn kẽ mọi chuyện cho Hoắc Chấn Ninh nghe.

.

Ủng hộ chính chủ vào ngay * TRÙM truуệИ.

vn *
Đôi mắt Hoắc Chấn Ninh hơi nheo lại “Diệp Tri Thu chết rồi?”
“Dạ.”
“Diệp Tri Thu là ba ruột của thằng nhóc kia?”
Ánh mắt Hoắc Chấn Ninh đột nhiên trở nên sắc bén.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan hơi hồi hộp, sau đó gật đầu nói: “Vâng.”
“Con lại sống chung với con trai của kẻ thù giết hại ba mình?”.

 
Chương 2374: 2374: Chương 2371





Khi Thẩm Hạ Lan nghe thấy câu hỏi của Hoắc Chấn Ninh, nỗi bất an trong lòng không ngừng lan ra, nhưng cô vẫn kiên quyết nói: “Chú hai, chuyện này không liên quan gì đến Ân Tuấn, thực ra anh ấy cũng là người bị hại.”
Lần này Hoắc Chấn Ninh không lên tiếng phản bác gì, nhưng càng như vậy Thẩm Hạ Lan lại càng không yên lòng.

“Chú hai, chú hãy tin con.

Diệp Ân Tuấn không giống Diệp Tri Thu, hơn nữa anh ấy đối xử với con rất tốt.”
“Chú ba và chú út của con đã từng khảo hạch cậu ta chưa?”
Hoắc Chấn Ninh chau mày.

Thẩm Hạ Lan vội vàng gật đầu.

“Đã khảo hạch rồi, ngay cả ông ngoại cũng công nhận anh ấy.

Hơn nữa Ân Tuấn còn là quân nhân tại chức.”

Thẩm Hạ Lan không định nói lời này, nhưng nhìn thái độ này của Hoắc Chấn Ninh khiến cô thật sự không đoán ra được ý của Hoắc Chấn Ninh, trong lòng không khỏi nóng nảy.

Hoắc Chấn Ninh giống ba cô, cô không muốn cuộc hôn nhân của mình với Diệp Ân Tuấn không được ba và chú hai chấp thuận.

Cuối cùng, Hoắc Chấn Ninh cũng gật đầu sau khi nghe nói hai người em trai cũng đồng ý với nhân phẩm của Diệp Ân Tuấn: “Sau này chú sẽ từ từ quan sát thằng nhóc đó thật kỹ.”
Thẩm Hạ Lan dở khóc dở cười, nếu Diệp Ân Tuấn biết sự rút lui của mình là để Hoắc Chấn Ninh suy đoán bản thân mình như vậy, không biết anh sẽ có cảm giác gì?
“Chú hai, chú đừng làm khó anh ấy quá.”
Thẩm Hạ Lan lắc lư cánh tay của Hoắc Chấn Ninh, dáng vẻ làm nũng của cô khiến Hoắc Chấn Ninh hơi ngây ngẩn.

Cảm giác này rất kỳ diệu.

Ông ta biết mình có thể cả đời không có con cháu, Bây giờ lại có một người đáng yêu như vậy làm nũng với ông ta, thật sự khiến ông ta thấy vô cùng mới mẻ.

Với độ tuổi bây giờ của ông ta, nếu ông ta ở chung với Tiêu Nguyệt từ sớm thì có lẽ con của bọn họ cũng lớn bằng từng này rồi.


Nhất thời, trong lòng Hoắc Chấn Ninh quay cuồng, càng cảm thương tiếc Thẩm Hạ Lan.

Anh cả và chị dâu đều đã mất, Thẩm Hạ Lan là đứa con duy nhất của đời sau, ông ta đã quyết định coi Thẩm Hạ Lan như con gái ruột của mình.

“Được, không làm khó dễ.”
Hoắc Chấn Ninh rốt cuộc cũng thở hắt ra, khóe môi hơi giương lên.

Thẩm Hạ Lan nở nụ cười vô cùng rạng rỡ.

“Vẫn là chú hai tốt nhất.

Sau này, con cũng là người có chú hai cưng chiều, thật sự rất hạnh phúc.”
“Nhóc ngốc nghếch.”
Hoắc Chấn Ninh bắt đầu thích ứng với vai diễn hiện tại, thậm chí còn thấy rất vui.

Thẩm Hạ Lan không biết Hoắc Chấn Ninh đang suy nghĩ gì, cô nhìn Hoắc Chấn Ninh tò mò và hóng hớt, khẽ hỏi: “Chú hai, rốt cuộc giữa chú và dì đã xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua hai người có chuyện gì không?”
“Không có.

Đời này chú và Tiêu Nguyệt không thể.”.

 
Chương 2375: 2375: Chương 2372





Ngay khi Hoắc Chấn Ninh vừa nói xong thì nghe được bên ngoài có tiếng loảng xoảng, giống như tiếng đĩa sứ rơi xuống đất vỡ tan tành.

Thẩm Hạ Lan giật thót tim một hồi thì thấy Tiêu Nguyệt đẩy cửa ra, sắc mặt tái nhợt lộ vẻ nhẫn nhịn, nhưng lại mang theo tia đau lòng nhìn Hoắc Chấn Ninh.

Nhất thời, Thẩm Hạ Lan đột nhiên thấy mình là kẻ có tội, đã gián tiếp làm tổn thương Tiêu Nguyệt.

“Cả đời cũng không được? Hoắc Chấn Ninh, đây là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng ông đúng không?”
Hai ngày nay Tiêu Nguyệt đã khóc hết nước mắt của cả đời, tuy lúc này rất buồn nhưng hai mắt bà lại khô khốc, không rơi được giọt nước mắt nào nữa.

Hoắc Chấn Ninh hơi né tránh nhưng vẫn nói nhỏ: “Chúng ta đã bỏ lỡ nhau kiếp này, kiếp sau tôi sẽ trả lại cho bà.”
“Kiếp này còn chưa hết, ông hứa với tôi kiếp sau làm gì? Hoắc Chấn Ninh, ông có còn nhớ lời hứa của ông với tôi không? Ông từng nói đời này ông sẽ đối xử tốt với tôi, sẽ chiều chuộng tôi như công chúa, vậy mà bây giờ ông đối xử với tôi như thế này sao?”

Giọng Tiêu Nguyệt mang theo chút châm chọc, nhưng lại khiến Hoắc Chấn Ninh không ngẩng đầu lên được.

“Bà hãy coi như tôi chưa nói những lời lúc trước đi, đời này tôi đã phụ bà, bà muốn hận, muốn mắng tôi thế nào cũng được, tôi sẽ không trách bà.”
“Ông không trách tôi? Hoắc Chấn Ninh, nhưng ông có biết có thể tôi sẽ oán trách ông không? Tôi nói cho ông biết, dù kiếp này ông đối xử với tôi thế nào, trừ khi tôi nói buông tay, nếu không dù có chết, tôi cũng phải chết cùng ông! Ông bớt nói những lời vô nghĩa đó với tôi đi!”
Tiêu Nguyệt nói xong thì đặt thức ăn đã nấu xong lên bàn, sau đó xoay người rời khỏi phòng.

Thẩm Hạ Lan hơi lo lắng cho Tiêu Nguyệt, cô liếc mắt nhìn Hoắc Chấn Ninh, còn chưa lên tiếng đã nghe ông ta nói: “Đi xem bà ấy đi, đừng để bà ấy xảy ra chuyện.”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đuổi theo.

Diệp Ân Tuấn nhìn Hoắc Chấn Ninh bằng ánh mắt thăm dò.


“Chú hai, chú có nỗi niềm khó nói gì à?”
Mặc dù lời Diệp Ân Tuấn nói là câu hỏi nhưng lại mang tính khẳng định hơn.

Đời này Hoắc Chấn Ninh rất vất vả, cứ tưởng có thể một mình chịu đựng, nhưng nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy ông lại cảm thấy hơi buồn.

“Cháu nhìn từ đâu?”
“Ánh mắt của chú.

Trong mắt chú toàn là Tiêu Nguyệt, nhưng chú lại nói lời làm tổn thương bà ấy, thậm chí không muốn ở bên bà ấy.

Chúng ta đều là đàn ông, cháu cảm thấy có lẽ cháu hiểu được tâm tư của chú.”
Diệp Ân Tuấn không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, nhưng Hoắc Chấn Ninh nghe lời này lại thấy hơi sửng sốt, sau đó cười khổ.

“Vậy điều mà cháu cũng nhìn ra được, Tiêu Nguyệt cũng nhìn ra được đúng không? Thế mà chú còn tưởng mình thông minh lắm, nhẫn nhịn nỗi đau, làm tổn thương bà ấy, hoá ra lại chỉ là trò cười.”.

 
Chương 2376: 2376: Chương 2373





Hoắc Chấn Ninh nhìn trên bàn toàn món ăn mình thích, bây giờ nghĩ lại thái độ và lời nói vừa rồi của Tiêu Nguyệt, ông nhỏ giọng bảo: “Có thể cả đời này chú không bao giờ được làm một người đàn ông bình thường nữa.

Con nghĩ để bà ấy ở cùng một người đàn ông như thái giám có thể hạnh phúc được không?”
Lời này vừa dứt, Diệp Ân Tuấn lập tức ngẩn người, cho dù anh đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng không ngờ lại là kết cục này.

.

Truyện mới cập nhật
“Quốc chủ đã làm gì chú?”
“Chuyện gì cũng làm rồi, bọn họ muốn biết bí mật nhưng chú không nói, vậy nên ra sức tra tấn chú.

Ban đầu chúng tiêm đủ loại thuốc cho chú, chú cũng không biết mình đã vật lộn với ranh giới của sự sống và cái chết bao nhiêu lần, lần nào nghĩ mình sẽ đi gặp thần chết thì lại được người cứu, lâu dần, cái chết trở thành thứ xa xỉ với chú.

Sau này chú mới phát hiện mình đã mất đi bản năng của một người đàn ông, nhưng cũng không sao, đời này có thể chú sẽ chết trong căn hầm nào đó giống như con chuột trong mương hôi thối mà chẳng ai đoái hoài, thậm chí thành bộ xương trắng cũng chẳng ai biết, nhưng không ngờ các con lại cứu chú ra ngoài.


Bây giờ chú vui mừng vì được ra, nhưng cũng buồn bã vì được đi ra.

Chú không biết sau khi ra được rồi, mình sẽ làm gì, toàn thân vô lực, nhìn giống người nhưng thực chất chú đã thành một kẻ bỏ đi từ lâu rồi.

Vai không xoay được, tay không nhấc được, thậm chí chức năng của một người bình thường cũng không còn, chú sống còn có ý nghĩa gì nữa?”
Hoắc Chấn Ninh bị nhốt bao nhiêu năm thật sự rất khổ, bây giờ Thẩm Hạ Lan và Tiêu Nguyệt không ở đây, ông cũng không biết vì sao mình lại nói với Diệp Ân Tuấn những lời này, nhưng dường như không nói ông sẽ rất khó chịu, không biết nên làm thế nào.

Ông hoang mang trước thế giới này, lo sợ về tương lai, thậm chí còn có tâm lý không muốn tiếp xúc với mọi người.

Ông biết mình như vậy không ổn, dù sao cũng đã được cứu và còn sống, với người thân của ông mà nói có lẽ là một tin tốt, cho dù vì người thân thì ông cũng phải tiếp tục sống, nhưng ngoài lý do này thì ông còn lý do nào nữa?
Trước đây người ông ngày đêm nhung nhớ là Tiêu Nguyệt, cho dù trải qua bao nhiêu khó khăn, khổ sở cũng muốn được ở bên bà, nhưng bây giờ Tiêu Nguyệt lại trở thành người mà ông sợ gặp nhất.

Ai chưa trải qua cảm giác đó sẽ không biết, nhưng ông vẫn phải nói ra, vì ông đã kìm nén quá lâu rồi.


Diệp Ân Tuấn không biết nên an ủi Hoắc Chấn Ninh thế nào, chỉ có thể nói nhỏ: “Chú hai, chú còn có chúng con, con và Hạ Lan là con của chú, chúng con sẽ chăm sóc chú đến cuối cuộc đời.”
Hoắc Chấn Ninh hơi sửng sốt, sau đó bật cười: “Chẳng trách cháu gái chú lại yêu con, con đúng là thú vị.”
“Thật ra bao năm nay Tiêu Nguyệt cũng không dễ dàng.”
Diệp Ân Tuấn không khỏi nói thay Tiêu Nguyệt.

Anh nhớ đến thái độ của Quốc chủ với Tiêu Nguyệt và trái tim nguội lạnh như tro tàn của Tiêu Nguyệt.

Sao Hoắc Chấn Ninh lại không biết Tiêu Nguyệt sống vất vả? Chính vì như vậy ông mới cảm thấy mình nên rời xa Tiêu Nguyệt, đó là sự lựa chọn tốt nhất cho bà.

Tiêu Nguyệt ở ngoài cửa định đẩy cửa đi vào nhưng bị Thẩm Hạ Lan ngăn lại.

Thẩm Hạ Lan kéo bà đến nơi không người, tâm trạng rất phức tạp.

Dù Tiêu Nguyệt đã chạy ra ngoài nhưng chưa đi xa, khi thấy Thẩm Hạ Lan ra ngoài tìm mình, bà đã kéo tay cô lại trốn ngoài cửa nghe lén.

Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ nghe lén người khác nói chuyện như vậy, bây giờ bị Tiêu Nguyệt kéo đi như thế, cô không khỏi thấp thỏm bất an, nhưng nghĩ lại những lời Hoắc Chấn Ninh vừa nói, cô lại sợ hãi choáng váng..

 
Chương 2377: 2377: Chương 2374





Bây giờ nhìn vào đôi mắt u ám của Tiêu Nguyệt, Thẩm Hạ Lan cắn răng hạ giọng bảo: “Dì cả, con phải giết Quốc chủ nước T, dì đừng cản con.”
“Dì không ngăn cháu, thậm chí dì sẽ giúp cháu.

Người đàn ông này quá đáng hận, dì sẽ trả ông ta cả gốc lẫn lãi.”
Tiêu Nguyệt chưa bao giờ nghĩ rằng lý do Hoắc Chấn Ninh từ chối mình lại là điều này.

Thảo nào ông không muốn bà chạm vào, thảo nào bây giờ ông lại thay đổi nhiều như thế, thảo nào ông lại luôn im lặng.

Một người đàn ông bình thường bỗng trở thành thái giám, dù là ai cũng không chấp nhận được, Hoắc Chấn Ninh không điên đã là mạnh mẽ lắm rồi.

Tiêu Nguyệt run lên vì tức giận, bà rất ít khi tức giận như thế, bởi vì từ nhỏ bà đã được dạy không nên để cảm xúc của mình bộc lộ ra ngoài, không được để người khác biết mình đang nghĩ gì, nhưng lúc này bà không nghĩ được nhiều như thế nữa.


Bà chỉ mong bây giờ có thể lập tức tới nước T giết chết người đàn ông kia.

Sao ông ta có thể tàn nhẫn như vậy?
Sao ông ta dám!
Hai tay Tiêu Nguyệt đan chặt vào nhau, không nói lời nào.

Thẩm Hạ Lan hơi kìm nén và lo lắng.

“Dì cả, sau này dì định thế nào?”
“Làm thế nào cái gì? Hoắc Chấn Ninh là người đàn ông của dì, dù ông ấy có thành thế nào, dì cũng không bao giờ rời xa ông ấy!”
Tiêu Nguyệt nói rất chắc chắn.

Thẩm Hạ Lan hơi ngập ngừng: “Nhưng dì là thất phu nhân của nước T mà.”

“Thất phu nhân chết từ lâu rồi, cả nước đã biết chuyện này.

Hơn nữa thất phu nhân là vợ lẽ, người phụ nữ có cũng được không có cũng không sao, không được vào nhà thờ tổ tiên, không được ghi tên vào gia phả, chỉ cần dì muốn là có thể đi, trên pháp luật, dì với ông ta không có bất cứ quan hệ gì.”
Lời Tiêu Nguyệt nói khiến Thẩm Hạ Lan hơi đau lòng.

Tiêu Nguyệt đã phải chịu đựng sự bất công như thế nào trong những năm qua?
Có phải năm đó Tiêu Nguyệt đã giả chết để thoát khỏi sự chà đạp của Quốc chủ không? Ít nhất thì giả chết, chỉ còn một mình cũng không cần phải hầu hạ ông ta ngủ nữa, đúng không?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy có lẽ suy nghĩ của mình là đúng, nhưng lại ngại hỏi ra.

“Nhưng dì cả à, nếu dì cứ bỏ mặc không quan tâm như vậy, Phương Nguyên phải làm sao?”
Thẩm Hạ Lan còn nhớ Phương Nguyên vẫn đang ở nước T, mà Tiêu Nguyệt cũng vẫn luôn rất quan tâm anh ta.

Nhưng lần này Tiêu Nguyệt lại không chút do dự: “Phương Nguyên là con trai ông dì, nếu ông ta muốn giết thì dì cũng không ngăn cản, nói khó nghe thì sự tồn tại của Phương Nguyên là một vết nhơ của dì, nhắc nhở dì đã từng sinh cho ông ta một đứa con.

Nếu nó không bảo vệ được mình mà chết thì đó cũng là số của nó, không thể trách dì được.”.

 
Chương 2378: 2378: Chương 2375





Thẩm Hạ Lan hoàn toàn sững sờ.

Chuyện gì thế này?
Trước đây Tiêu Nguyệt vì Phương Nguyên mà từ bỏ tôn nghiêm đi cầu xin Quốc chủ tha cho anh ta, sao bây giờ bà lại nói những lời thế này?
Thẩm Hạ Lan nghi hoặc rồi nhanh chóng hiểu ra.

Khi chưa biết sống chết của Hoắc Chấn Ninh, Phương Nguyên là lý do và động lực duy nhất để Tiêu Nguyệt sống tiếp, nhưng bây giờ biết Hoắc Chấn Ninh bị Quốc chủ tra tấn thành thế này, cả đời này cũng không thể có con của mình, tâm trạng Tiêu Nguyệt cũng thay đổi.


Bây giờ bà có thể từ bỏ tất cả, cho dù con trai ruột của mình có chết cũng phải bảo vệ Hoắc Chấn Ninh, phải ở bên Hoắc Chấn Ninh, tình cảm này khiến Thẩm Hạ Lan cũng không biết nên nói gì.

Tình cảm giữa họ sâu đậm nhưng ông trời lại trêu người, làm thế nào để giải quyết tình huống bây giờ đây?
Thẩm Hạ Lan không biết.

Cô thật sự không muốn Phương Nguyên chết, nhưng nếu Quốc chủ thật sự thất vọng về Tiêu Nguyệt, liệu ông ta có lấy mạng Phương Nguyên ra để đe doạ không? Điều này họ cũng không thể biết được.

Tiêu Nguyệt nhìn Thẩm Hạ Lan, thấy vẻ mờ mịt và kinh ngạc nơi đáy mắt cô, bà không khỏi cười giễu: “Có phải cảm thấy dì rất máu lạnh không?”
“Cũng không phải, chỉ là cháu thấy Phương Nguyên hơi vô tội.”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Tiêu Nguyệt hơi kích động.

“Nó vô tội? Vậy dì không vô tội sao? Dì vừa sinh ra đã bị đưa đi, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện đã bị huấn luyện thành sát thủ và ám vệ, dì không có quyền tự chủ, chủ nhân bảo làm gì thì dì phải làm thế đó, thậm chí tình cảm và hôn nhân của dì cũng không được quyết định, dì còn sinh con cho ông ta, dì không vô tội sao? Dì rõ ràng có ba mẹ nhưng lại không được nhận, rõ ràng có người yêu nhưng lại phải phục vụ kẻ khác, rõ ràng đời này muốn sinh con cho Hoắc Chấn Ninh nhất nhưng lại có duyên không phận.

Những điều này lẽ nào không đủ nói lên dì vô tội sao?”
Hàng loạt câu hỏi ngược lại của Tiêu Nguyệt khiến Thẩm Hạ Lan không biết nói sao, nhưng cô cũng nhanh chóng tìm được chút tin tức.

“Dì cả, dì nói người bắt dì đi năm đó là Quốc chủ của nước T? Tại sao ông ta lại làm vậy? Ông ta với nhà họ Tiêu chúng ta có thù hận gì? Là ông ta nuôi dì từ nhỏ sao? Ông ta bắt con gái nuôi phải làm người phụ nữ của mình, thậm chí còn sinh con cho ông ta?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy tam quan của mình sắp sụp đổ.

Rốt cuộc Quốc chủ nước T này là người kỳ quái gì vậy?.

 
Chương 2379: 2379: Chương 2376





Tiêu Nguyệt bị Thẩm Hạ Lan hỏi dồn dập mà đỏ mặt, thậm chí không biết phải đối mặt với cô thế nào, bà không biết Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đã nhìn trộm lúc bà và Quốc chủ gặp nhau, nếu không bây giờ sẽ càng thêm xấu hổ.

“Có phải cảm thấy dì rất yếu đuối không? Từ nhỏ đến lớn không giết ông ta, thậm chí còn dây dưa không rõ với ông ta, dù biết ba mẹ mình ở đâu cũng không thể về, là dì bất hiếu.

Nhưng dì có thể làm gì đây? Dì không thoát khỏi sự kiểm soát của ông ta, chỉ một mình Hoắc Chấn Ninh đã khiến dì không thoát ra được.

Dì biết mình rất ích kỷ, bất hiếu với ba mẹ, không thân với người nhà.

Nhưng như vậy thì sao? Dì chỉ cần một mình Hoắc Chấn Ninh thôi.

Chỉ cần có được ông ấy, ở bên ông ấy, dù phải trả cái giá thế nào dì cũng chấp nhận.”
Ban đầu Tiêu Nguyệt còn hơi áy náy, nhưng càng về sau trong mắt bà chỉ còn lại sự cố chấp.


Đời này bà không cần gì nhiều, chỉ một mình Hoắc Chấn Ninh thôi là đủ.

Thẩm Hạ Lan chưa từng trải qua môi trường trưởng thành của Tiêu Nguyệt, không biết bà đã trải qua những gì, nhưng cô tin chắc chắn là điều mình không chịu nổi, nếu không Tiêu Nguyệt cũng không trở nên cực đoan như vậy.

“Dì cả, chúng con không trách móc dì, dì muốn làm thế nào thì làm, con luôn ủng hộ dì.”
Bây giờ Thẩm Hạ Lan cũng chỉ có thể nói như thế, làm như thế, cô cảm thấy đây mới là điều mình nên làm.

Tiêu Nguyệt và Hoắc Chấn Ninh vốn là một đôi, nếu không vì Quốc chủ thì họ đã sớm ở bên nhau, sao có thể có nhiều bi kịch như vậy?
Suy cho cùng, người đáng hận nhất vẫn là Quốc chủ.

“Quốc chủ đó tên là gì ạ?”
Thẩm Hạ Lan vẫn chưa được biết tên của Quốc chủ.


Tiêu Nguyệt khựng lại, lạnh lùng đáp: “Ông ta tên Phương Chính, tiếc rằng làm người lại chẳng đàng hoàng, đoan chính chút nào.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cái tên này quá phổ biến, phổ biến đến mức đâu đâu cũng thấy, không tìm được ấn tượng gì về người này.

“Khi nào về cháu sẽ bảo Ân Tuấn điều tra gia cảnh của ông ta.”
Thẩm Hạ Lan tin tưởng khả năng hack của Diệp Ân Tuấn, cô không muốn con trai bị nhúng chàm bởi những điều đó, chỉ đành vất vả chồng mình.

Tiêu Nguyệt lạnh lùng nói: “Không cần điều tra, con muốn biết gì, dì sẽ nói cho con.”
“Dạ?”
Thẩm Hạ Lan hơi ngạc nhiên.

Tiêu Nguyệt hạ giọng: “Còn nhớ Phương Thiến không?”
“Phương Thiến? Bà cụ nhà họ Diệp ạ?”
Sao Thẩm Hạ Lan lại không nhớ Phương Thiến? Nếu ban đầu không vì Phương Thiến thì cô sẽ không nghi ngờ cuộc đời mình.

Nghĩ lại ban đầu bà ta đối xử tốt với mình, Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ nghĩ rằng sau này bà ta lại chỉ mong mình chết đi, nhưng Tiêu Nguyệt đột nhiên nhắc đến Phương Thiến, cô lại không hiểu lắm có phải bà đang nói đến mẹ nuôi của Diệp Ân Tuấn không..

 
Chương 2380: 2380: Chương 2377





Tiêu Nguyệt thấy ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Hạ Lan thì gật đầu: “Chính là bà ta, thật ra bà ta có thể coi là chị họ của Phương Chính.”
“Sao ạ?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy những gì mình nghe thấy hôm nay quá bất ngờ, không khỏi há hốc miệng, dù đã trải qua rất nhiều chuyện nhưng cảm giác lúc này vẫn không thể khiến cô bình tĩnh được.

.

Google ngay trang [ TRUМtr uyeЛ.

V N ]
Tiêu Nguyệt thấy cô như vậy thì cười khẽ, sau đó hạ giọng: “Con không nghe nhầm đâu, Phương Thiến chính là chị họ của Phương Chính.

Năm xưa Phương Chính đưa một nhóm người tộc Phương Thiến đến đất nước chúng ta, dùng một số thủ đoạn thay đổi thông tin rồi để họ bám rễ ở nước ta, sau này phụ nữ nhà họ Phương bắt đầu lấy chồng xa, về cơ bản đều gả cho quan chức cao quý và quân sự chính trị.


Những chuyện này đều được làm âm thầm, bí mật, hơn nữa họ Phương rất phổ biến, nếu không biết trước thì sẽ không liên hệ những người này với nhau.”
Thẩm Hạ Lan vô cùng chấn động, ban đầu khi biết người của gia tộc Phương Thiến gả cho quan chức cấp cao, cô đã cảm thấy bọn họ rất mưu mô, bây giờ nghe bọn họ là người của Phương Chính, mà Phương Chính lại là Quốc chủ của nước T, mục đích của ông ta là gì?
“Phương Chính đưa những người thân này tới nước ta để thu thập tin tức tình báo ạ?”
“Coi như là vậy, bọn họ tuy là một nước nhỏ nhưng tham vọng của hai anh em Phương Chính rất lớn.

Bọn chúng muốn lũng đoạn đất nước chúng ta, thậm chí muốn âm thầm tiếp quản quyền lực chính trị của nước ta.

Năm đó dì không phải người duy nhất là con của tướng quân bị bắt cóc.”
Tiêu Nguyệt nhin Thẩm Hạ Lan nói từng chữ: “Dì ở trại huấn luyện nhìn thấy rất nhiều trẻ mồ côi.

Nói là mồ côi, thực ra là bị bắt từ khi mới lọt lòng, trước đây dì không biết thân phận của họ, sau này mới dần nhận ra rất nhiều người trong số họ đều là con của quan chức cấp cao hoặc tướng quân ở các nước, mục đích là để có một ngày chúng dùng tính mạng họ uy hiếp ba mẹ họ, từ đó có được lợi ích và thông tin tình báo mà chúng muốn.

Vậy nên ý nghĩa cuộc đời dì là như vậy, chỉ là dì yêu Hoắc Chấn Ninh nên Phương Chính mới giữ dì lại bên cạnh, ông ta cảm thấy phụ nữ sinh con thì sẽ sống vì con, thậm chí sẽ vì con mà từ bỏ người thân và gia đình vốn có của mình.


Tiếc là ông ta quá không hiểu dì.”
Nói đến đây, lòng Tiêu Nguyệt đầy chua xót.

Đây là phiền muộn của bà, cũng là số phận của bà, trước đây bà chấp nhận số phận, nhưng bây giờ Hoắc Chấn Ninh đã thành ra thế này, bà còn có thể tiếp tục chấp nhận số phận sao?
Không!
Không thể nào!
Bà phải phản kháng!
Để người thân của mình sẽ không trở thành Hoắc Chấn Ninh thứ hai.

Trước kia bà cứ tưởng chỉ cần mình nghe lời, chỉ cần từ bỏ người thân ở bên ông ta, làm một con búp bê ngoan ngoãn là được, nhưng sau này bà mới hiểu Phương Chính không chết thì bà và người thân, người yêu của bà đều không được sống tốt.

Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ trước những gì Tiêu Nguyệt nói, bây giờ cô nóng lòng muốn đi tìm Diệp Ân Tuấn, nhưng lại không biết Diệp Ân Tuấn và Hoắc Chấn Ninh nói tới đâu rồi.

Dường như Tiêu Nguyệt biết cô đang nghĩ gì, bà nhỏ giọng nói: “Về đi, đưa Diệp Ân Tuấn đi, dì nghĩ dì cần nói chuyện đàng hoàng với Hoắc Chấn Ninh, các cháu ở đây không tiện lắm.”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan biết Tiêu Nguyệt sẽ không bỏ rơi Hoắc Chấn Ninh nên cũng không còn gì phải lo lắng nữa..

 
Chương 2381: 2381: Chương 2378





Sau khi hai người về, đúng lúc Diệp Ân Tuấn từ trong phòng đi ra, thấy Thẩm Hạ Lan và Tiêu Nguyệt thì hơi sững sờ, sau đó anh gật đầu với Tiêu Nguyệt: “Chú hai vừa mới ngủ, cảm xúc của chú ấy không được ổn định lắm, con đã gọi bác sĩ tới khám rồi.”
“Cảm ơn.”
Tiêu Nguyệt rất ít khi nói cảm ơn, lần này bà nói rất chân thành.

Diệp Ân Tuấn vẫy tay rồi nắm tay Thẩm Hạ Lan rời đi.

Thẩm Hạ Lan nóng lòng kéo Diệp Ân Tuấn vào phòng ngủ.

Diệp Ân Tuấn cười hỏi: “Sao thế? Ban ngày ban mặt, em muốn làm chuyện có lợi cho cả thể chất và tinh thần à?”
“Đừng đùa, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
Thẩm Hạ Lan lườm Diệp Ân Tuấn, rất quyến rũ nhưng tự cô lại không biết điều ấy.

“Chuyện gì?”

Diệp Ân Tuấn kéo tay cô để cô ngồi lên đùi mình.

Sau khi phản kháng vô hiệu, Thẩm Hạ Lan cũng lười tự hành mình, để cho Diệp Ân Tuấn nghịch đầu ngón tay mình, ngồi trên đùi anh kể lại cho anh những gì Tiêu Nguyệt vừa nói.

Diệp Ân Tuấn chợt khựng lại.

“Em nói thật chứ?”
“Không phải em nói, là dì cả nói.

Em cảm thấy chuyện này rất quan trọng, cần phản ánh với cấp trên.

Bây giờ chúng ta không biết lão họ Phương kia đang giữ bao nhiêu người của chúng ta, nhất là quân khu và cơ quan chính phủ, thâm nhập thật sự đáng sợ.”
Thẩm Hạ Lan không dám nghĩ tiếp.


Sắp xếp từ hơn ba mươi năm trước, Phương Chính và Phương Nghị bày ra một bàn cờ lớn, ai có thể ngờ rằng họ lại có tham vọng lớn như vậy?
Vẻ mặt Diệp Ân Tuấn cũng hơi nghiêm nghị.

“Đây quả là chuyện lớn, anh cần nói chuyện với cậu Mặc.

Hạ Lan, em ngồi đây một lát nhé.”
“Vâng.”
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng rời khỏi phòng, cầm điện thoại đi ra ngoài.

Khi nghe điện thoại hình như Mặc Trì vừa ngủ dậy, giọng nói hơi lười biếng.

“Mới sáng sớm cậu đã quấy rầy giấc mộng đẹp của người ta, có chuyện gì cực kỳ quan trọng hả? Nếu không có thì khi nào gặp tôi sẽ đánh cho cậu một trận.”
Mặc Trì vừa ngáp vừa nói.

Diệp Ân Tuấn hoàn toàn không để tâm đến lời đe doạ của anh ta, nhỏ giọng bảo: “Có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.”
“Hả?”
Diệp Ân Tuấn kể lại những lời Tiêu Nguyệt vừa nói..

 
Chương 2382: 2382: Chương 2379





Cơn buồn ngủ của Mặc Trì lập tức tan biến.

“Những gì cậu nói đều là thật chứ?”
“Tiêu Nguyệt nói như vậy.

Trước mắt tôi chỉ biết năm xưa ông cụ Tiêu bị mất con gái, cậu biết còn những nhân vật quan trọng nào cũng mất con không?”
Câu hỏi của Diệp Ân Tuấn khiến Mặc Trì cau chặt lông mày.

“Không biết, nhưng không loại trừ khả năng họ không báo án hoặc không báo với cấp trên.

Tôi sẽ lập tức cử người đi điều tra, ngoài ra sẽ đưa hết vợ của các quan chức cấp cao họ Phương đi cách ly và thẩm tra.”
Cách của Mặc Trì là cách bảo thủ và an toàn nhất, Diệp Ân Tuấn không phản đối.

“Chuyện này tôi còn có phỏng đoán khác.”
“Nói đi.”
Diệp Ân Tuấn do dự một chút, sau đó nói: “Cô của cậu cũng có thể đang trong tay Phương Chính.


Chú hai Hoắc đã được chúng tôi cứu ra, nhưng tinh thần rất tệ, thân thể và tinh thần đều bị tàn phá, chưa điên đã là may rồi, tôi vẫn chưa hỏi được tung tích của cô Mặc, nhưng từ lời nói của ông ấy, tôi đoán rất có thể cô Mặc đang trong tay Phương Chính.

Nếu lời Tiêu Nguyệt nói là thật, trong tay Phương Chính có rất nhiều con cái của những người quan trọng của các quốc gia, thân phận của cô Mặc chẳng phải càng là con bài có lợi hơn sao?”
Tay Mặc Trì đột nhiên siết chặt, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.

Giọng anh ta lạnh lẽo như ác ma chui ra từ địa ngục, gằn từng chữ: “Nếu ông ta dám làm chuyện gì xấu với cô của tôi, tôi sẽ khiến đất nước nhỏ bé của ông ta tan thành tro bụi.”
“Tôi sẽ theo vụ này, nói với cậu như vậy là mong cậu chuẩn bị tâm lý.”
Diệp Ân Tuấn biết tình cảm Mặc Trì dành cho cô Mặc, Triệu Nguyệt Minh đã chết, vậy những chuyện ông ta làm bao nhiêu năm nay chẳng qua là gánh tội thay cho Phương Chính mà thôi.

Vậy nên tình hình của cô Mặc thực sự rất đáng lo ngại.

Mặc Trì thấp giọng: “Diệp Ân Tuấn, cậu hãy tìm cô giúp tôi với, đây là thỉnh cầu cá nhân của tôi.”
Anh ta rất ít khi nhờ người khác, nhưng lần này anh ta lại cúi đầu trước Diệp Ân Tuấn.

Trong lòng Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất khó chịu.


“Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức.

Dù sao thì nhà họ Diệp chúng tôi cũng có trách nhiệm, ban đầu khi Phương Thiến gả vào ai mà biết được lại là âm mưu to lớn thế này!”
“Chúng ta là thế hệ sau, nếu gạt bỏ hận nước thù nhà sang một bên, thậm chí tôi còn thấy khâm phục tài thao lược của Phương Chính.

Thế mà ông ta cũng nghĩ ra được, bày ra một bàn cờ lớn như thế.”
Diệp Ân Tuấn cau mày, nhỏ giọng bảo: “Chúng ta vẫn nên nghĩ tới chuyện chúng ta phải đối mặt bây giờ đi.

Việc khai thác các mạch quặng có suôn sẻ không?”
Sau đó anh báo cáo mọi chuyện cho Mặc Trì, tuy biết Trạm Dực sẽ báo cáo với cấp trên, nhưng cấp trên trực tiếp của anh là Mặc Trì, anh cũng có trách nhiệm phải thực hiện của riêng mình.

Mặc Trì nghe Diệp Ân Tuấn báo xong thì không nằm tiếp được nữa.

“Tôi sẽ nói với ông cụ xem ông ấy có phản ứng thế nào, có cách nào hay không.

Bây giờ cậu hãy bảo vệ chú hai Hoắc hết sức có thể, nếu không được thì đưa về Đế Đô, tôi cho máy bay trực thăng tới đón.”
Mặc Trì cân nhắc đến sự an toàn của Hoắc Chấn Ninh, quyết định cho Diệp Ân Tuấn tạm dừng kế hoạch khai thác mỏ quặng.

Diệp Ân Tuấn không phản đối..

 
Chương 2383: 2383: Chương 2380





Sau khi cúp điện thoại, Diệp Ân Tuấn trở lại phòng ngủ, Thẩm Hạ Lan cũng vừa nghe điện thoại xong.

“Ai gọi đến vậy?”
Diệp Ân Tuấn vô thức hỏi.

Thẩm Hạ Lan đáp: “Anh Trạm.

Anh ấy nói cấp trên bảo tạm dừng khai thác mạch quặng, chờ tìm được cách thích hợp sẽ khởi công xây dựng sau.

Bây giờ đã có quá nhiều người chết, cấp trên cảm thấy không nên hoang phí tính mạng của các chiến sĩ như vậy.”
“Cũng giống ý của cậu Mặc, có thể cậu ấy sẽ cử trực thăng đến đón chú hai về Đế Đô tĩnh dưỡng.”
Diệp Ân Tuấn biết tầm quan trọng của chú hai Hoắc với Thẩm Hạ Lan, vậy nên anh mới nói với cô chuyện này.


Thẩm Hạ Lan hơi giật mình, nhưng cũng cảm thấy sắp xếp như vậy cũng tốt cho chú hai hơn.

“Dì cả thì sao? Anh đã nói chuyện của dì chưa?”
Diệp Ân Tuấn gật đầu: “Cậu Mặc chắc chắn sẽ đón Tiêu Nguyệt về cùng, dù sao bà ấy cũng là con gái của ông ngoại, hơn nữa bây giờ còn là con gái duy nhất.

Đời này ông ngoại vất vả, họ sẽ không khiến ông cụ chạnh lòng đâu.”
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại hơi lo lắng: “Dì cả được đón về, chú hai cũng được chúng ta cứu ra, vậy Phương Nguyên sẽ nguy hiểm.”
“Chưa chắc.”
Diệp Ân Tuấn lắc đầu: “Nếu Phương Chính vẫn muốn tiếp tục khống chế Tiêu Nguyệt thì sẽ giữ lại mạng sống của Phương Nguyên, chỉ có như vậy ông ta mới có thể lấy được thông tin và thứ mình muốn từ Tiêu Nguyệt.

Ông ta cảm thấy mẹ con liền tim, huống hồ thái độ của Tiêu Nguyệt với Phương Nguyên cũng rất rõ ràng, Phương Chính sẽ cân nhắc.”
Thẩm Hạ Lan vẫn rất lo lắng, tuy cô biết điều Diệp Ân Tuấn nói cũng là thật, nhưng trong lòng vẫn thấy không chắc chắn.


“Chúng ta thì sao? Chúng ta phải làm gì? Quay về cùng chú dì à? Sau khi chúng ta trở về có phải cũng nên kết thúc việc truy sát anh và thẩm tra anh Trạm không?”
“Chắc không nhanh vậy đâu.

Cậu Mặc đã biết những lời Tiêu Nguyệt nói, bây giờ cậu ấy đang điều tra tất cả những người nữ họ Phương, trước khi điều tra xong, anh và anh Trạm vẫn cần làm bom khói để tiếp tục gây hoang mang cho kẻ thù.”
Diệp Ân Tuấn giải thích, Thẩm Hạ Lan không có gì không hài lòng, dù sao cũng đẫ trải qua rất nhiều, thêm một thời gian nữa cũng chẳng là gì.

Nhưng cô vẫn cau mày, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Diệp Ân Tuấn tiến lên một bước, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Anh biết em đang lo lắng cho Phương Nguyên, thậm chí còn lo lắng cho cả Trương Vũ nữa, đúng không?”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan không giấu giếm.

Mất liên lạc với Trương Vũ một thời gian dài, Thẩm Hạ Lan thực sự rất sợ, cô sợ mình không bảo vệ tốt cho Trương Vũ, sợ anh ta bị Vu Phong phát hiện, sợ cuối cùng mình chỉ được thấy xác Trương Vũ.

Nghĩ đến những khả năng này, tâm trạng Thẩm Hạ Lan vô cùng tồi tệ..

 
Chương 2384: 2384: Chương 2381





Diệp Ân Tuấn trầm giọng nói: “Nếu cậu Mặc không sắp xếp nhiệm vụ khác cho anh, anh sẽ đưa em đến nước T, đến lúc đó chúng ta có oán báo oán, có thù báo thù, quậy cho bọn chúng long trời lở đất mới thôi.”
“Có thể không?”
Thẩm Hạ Lan lập tức ngẩng đầu, hai mắt hiện lên vẻ chờ mong.

Diệp Ân Tuấn cười bảo: “Có thể, nếu Phương Chính thật sự đủ to gan để giam giữ cô Mặc, vậy ông ta cách ngày mất nước không còn xa nữa.”
“Chuyện này liên hợp quốc không quan tâm à?”
“Nước T chỉ là một nước nhỏ, chưa được vào liên hợp quốc.”
Diệp Ân Tuấn cũng chính vì điều này nên mới muốn giết từng nhóm người có tham vọng ấy.

Nghĩ đến những gì ông ngoại phải chịu đựng, nghĩ đến cái chết thảm của ba mẹ, nghĩ đến gia đình mình và gia đình Diệp Ân Tuấn bị tính kế, Thẩm Hạ Lan không chịu được nữa: “Em không thể đợi được nữa.”
“Chờ một thời gian đi, sẽ có tin thôi.”
Diệp Ân Tuấn an ủi Thẩm Hạ Lan.


Hai người ôm nhau một lúc, bụng Thẩm Hạ Lan sôi ùng ục khiến cô hơi xấu hổ.

“Hình như em đói rồi.”
Cô đỏ mặt khẽ nói.

Khoé môi Diệp Ân Tuấn hơi nhếch lên.

“Ừm, anh nghe thấy rồi.”
“Nghe thấy rồi anh còn không làm đồ ăn cho em? Anh nhìn dì cả của em đi, mới sáng sớm dì đã chuẩn bị đồ ăn cho chú hai.

Diệp Ân Tuấn, anh không yêu em nữa rồi.”
Thẩm Hạ Lan giả khóc tố cáo.


Diệp Ân Tuấn nói không nên lời: “Làm ơn đi, người ta là Tiêu Nguyệt dậy sớm nấu cơm cho chú hai mà.”
“Ồ, ý anh là anh chê em không phải vợ hiền, mẹ tốt sao?”
Thẩm Hạ Lan hơi nhướng mày, Diệp Ân Tuấn chợt sững người.

“Không, không, ý anh không phải như vậy, là lỗi của anh, anh để bà xã bị đói, anh đáng phải chịu phạt.

Hay là lát nữa ăn xong ông xã chăm sóc hầu hạ em tận tình nhé?”
Mặt Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ bừng tới tận cổ.

“Anh đúng là càng ngày càng không đứng đắn.”
Nói rồi cô đẩy Diệp Ân Tuấn ra muốn chạy trốn, nhưng bị anh giữ lấy cánh tay kéo lại, ôm cô vào lòng rồi khoá ngay môi cô bằng một nụ hôn nóng bỏng.

Thẩm Hạ Lan hơi buồn bực, sao cô lại bị hôn rồi?
Nhưng cô cũng không phản kháng, ngược lại còn rất phối hợp.

Diệp Ân Tuấn thật sự muốn đè cô xuống giường đại chiến ba trăm hiệp, nhưng nghĩ đến vợ đói bụng, anh đành buông cô ra, hạ giọng bảo: “Anh làm gì cho em ăn trước đã.”
“Chắc đầu bếp đã nấu xong rồi đấy, anh lấy nhé, em hơi mệt.”.

 
Chương 2385: 2385: Chương 2382





Thẩm Hạ Lan cũng không biết có chuyện gì, gần đây cô luôn cảm thấy không có tinh thần.

Diệp Ân Tuấn nghe vậy thì hơi lo lắng.

“Lát nữa anh sẽ gọi bác sĩ tới khám cho em.”
“Em không sao, anh đừng làm ầm lên, chắc do lần trước em không nghỉ ngơi đầy đủ, cần từ từ chăm sóc lại, gần đây nhiều việc nên cũng không chăm lo cho bản thân lắm.”
Thẩm Hạ Lan biết tình trạng thể chất của mình, cô sợ Diệp Ân Tuấn lo lắng nên vội vàng giải thích.

Nhưng cô không giải thích thì thôi, cô giải thích lại càng khiến Diệp Ân Tuấn thêm áy náy.

“Đều là lỗi của anh, là do anh sơ suất.

Tranh Tranh về rồi, anh liền quên mất chuyện này, là anh làm không tốt.


Khi nào về anh sẽ bảo bác sĩ khám cho em, sau đó kê cho ít thuốc.”
Thẩm Hạ Lan biết nếu mình từ chối lần nữa Diệp Ân Tuấn sẽ càng cảm thấy áy náy, vì thế đành đáp: “Được, anh nói sao thì làm vậy, nghe anh hết.”
“Thế mới ngoan chứ.”
Diệp Ân Tuấn đưa tay gãi mũi Thẩm Hạ Lan, sau đó mới quay người rời khỏi phòng.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy toàn thân đau nhức, cô dựa vào giường muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng không ngờ lại ngủ thiếp đi.

Khi Diệp Ân Tuấn quay lại thì thấy Thẩm Hạ Lan đang ngủ, vì thế anh lại càng thêm lo lắng.

Anh nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan, đưa tay sờ trán cô thấy không nóng mới yên tâm.

Lần này anh không gọi Thẩm Hạ Lan dậy ăn nữa mà gọi điện cho bác sĩ.

Bác sĩ khám cho Thẩm Hạ Lan một lúc rồi nói: “Cậu Diệp, mợ Diệp thiếu cả khí lực và khí huyết, lại chưa quen với khí hậu ở đây nên mới mệt mỏi, thèm ngủ.


Tôi sẽ kê một ít thuốc nhưng tốt nhất hai người nên rời khỏi đây đi, dù sao liên quan đến khí hậu thì không thể cải thiện được.”
Diệp Ân Tuấn nghe Thẩm Hạ Lan không sao mới thấy yên tâm.

“Được, tôi biết rồi.”
Sau khi tiễn bác sĩ về, Diệp Ân Tuấn vẫn xoắn xuýt có nên gọi Thẩm Hạ Lan dậy không thì cô đã bị cơn đói làm cho tỉnh giấc.

“Hế? Sao em lại ngủ thiếp đi vậy?”
Cô hơi khó hiểu.

Diệp Ân Tuấn cười đáp: “Không sao, cũng chưa ngủ được bao lâu.”
“Vừa nãy em thấy hơi mệt.”
Thẩm Hạ Lan ngồi dậy, vươn vai.

Diệp Ân Tuấn kê một cái gối sau lưng cô: “Hôm qua em cứu được chú hai ra nên kích động, cả đêm ngủ không yên giấc, bây giờ chú hai đã không sao, tâm trạng em thả lỏng tự nhiên sẽ cảm thấy mệt mỏi.”
Nghe Diệp Ân Tuấn giải thích như vậy, Thẩm Hạ Lan ngẫm nghĩ thấy có vẻ đúng là như thế, cô cười ngốc nghếch hỏi: “Lát nữa ăn xong em ngủ bù có được không?”
“Được, anh ngủ cùng em.”
Bây giờ Diệp Ân Tuấn cũng không có việc gì làm, bên phía cậu Mặc chưa có tin gì, anh ngủ cùng vợ cũng không sao..

 
Chương 2386: 2386: Chương 2383





Thẩm Hạ Lan đương nhiên rất vui, bất kể là khi nào, chỉ cần Diệp Ân Tuấn ở bên cạnh là cô đã thấy yên tâm.

Ăn sáng xong, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn về phòng ngủ tiếp, vệ sĩ bên ngoài nhất thời không nói nên lời, nhưng cũng không dám nói lời nào.

Bên phía Tiêu Nguyệt và Hoắc Chấn Ninh rất yên tĩnh, cũng không biết họ đã nói gì, dù sao cũng rất hài hoà, có vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

Sau khi Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn ngủ đủ thì đã là buổi trưa, Diệp Ân Tuấn nhìn đôi mắt ngái ngủ của Thẩm Hạ Lan, cười hỏi: “Ăn sáng xong ngủ một giấc, bây giờ lại là buổi trưa rồi, em có muốn dậy ăn trưa không?”
Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút, sau đó cười bảo: “Sao đột nhiên em cảm thấy bây giờ hai chúng ta đang sống như heo vậy?”
“Một mình em làm heo là được rồi.”
Diệp Ân Tuấn nhéo mũi cô rồi vén chăn bước ra khỏi giường.


Dù đã kết hôn nhiều năm, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn rất mê thân hình Diệp Ân Tuấn.

Người đàn ông này giữ dáng thật tốt!
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn hơi buồn bực: “Em còn nhìn nữa là anh sẽ thật sự hoá sói đấy.”
Thẩm Hạ Lan kêu lên, kéo chăn che người rồi cười ha hả: “Anh nhẫn tâm ra tay với bệnh nhân à?”
“Em là bệnh nhân mà lại nhẫn tâm quyến rũ anh như thế?”
Diệp Ân Tuấn trông có vẻ rất tủi thân.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi đau lòng.


“Hay là, em hy sinh một chút nhé?”
Diệp Ân Tuấn thẳng thừng ném quần áo bên cạnh lên đầu Thẩm Hạ Lan, không nói lời nào đi vào phòng tắm.

Tầm nhìn của Thẩm Hạ Lan bị chặn lại, quanh khoang mũi đều là hơi thở của Diệp Ân Tuấn, đây là quần áo của anh!
Không đúng.

Ánh mắt vừa rồi của Diệp Ân Tuấn là thế nào?
Cô đã nói cô có thể hy sinh, thế mà anh lại ghét bỏ cô?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy chắc chắn là mình nhìn nhầm.

Cô bị chồng ghét bỏ rồi!.

 
Chương 2387: 2387: Chương 2384





Sau khi Diệp Ân Tuấn ra khỏi phòng, cậu Mặc đã gọi tới.

“Dừng mọi hoạt động của khu mỏ, nếu có thể, tôi hy vọng cậu có thể đến nước T điều tra rõ xem cô tôi có ở đó không.”
Giọng điệu Mặc Trì còn mang theo chút khẩn cầu.

Diệp Ân Tuấn biết tính Mặc Trì, anh ta rất ít khi cầu xin người khác, bây giờ vì cô mà anh ta đã hạ mình, huống chi anh cũng muốn đến nước T với Thẩm Hạ Lan nên đương nhiên sẽ không từ chối.

“Được, cậu phái người đón chú hai Hoắc và Tiêu Nguyệt về trước đi.”
Diệp Ân Tuấn biết đưa Tiêu Nguyệt về nước T sẽ có rất nhiều lợi ích, nhưng tình cảm Thẩm Hạ Lan dành cho Tiêu Nguyệt thì khác, anh không muốn cô gặp nguy hiểm một lần nữa.

Mặc Trì nói nhanh: “Tôi đã điều động trực thăng rồi, năm tiếng nữa sẽ tới.”
“Tôi chờ họ đi rồi sẽ hành động.”
“Giúp tôi nhé, hãy thật cẩn thận, có gì cần thì cứ liên lạc với tôi, tôi sẽ giúp đỡ hết sức có thể.”
Vì cô, Mặc Trì định hy sinh mọi thứ.


Diệp Ân Tuấn gật đầu.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Ân Tuấn vào phòng ngủ.

Thẩm Hạ Lan vẫn ngồi trên giường ôm chăn với vẻ mặt buồn bã.

“Sao vậy? Em không thoải mái sao?”
Diệp Ân Tuấn hơi lo lắng, bước tới sờ trán Thẩm Hạ Lan nhưng bị cô nắm lấy cô tay.

“Có phải anh ghét bỏ em không?”
“Em nói gì vậy? Sao anh có thể ghét bỏ em chứ?”
Diệp Ân Tuấn dở khóc dở cười.

Thẩm Hạ Lan bây giờ thực sự rất thú vị.

Nhưng Thẩm Hạ Lan lại không chịu bỏ qua: “Vậy vì sao em đã nói em có thể hy sinh bản thân mà anh vẫn chạy trốn?”

Diệp Ân Tuấn lại không nói nên lời.

“Vì chuyện này mà em suy nghĩ lâu như vậy?”
“Ừm.”
Thẩm Hạ Lan trịnh trọng gật đầu.

Diệp Ân Tuấn cười bảo: “Bây giờ sức khoẻ em không được tốt.

Nếu anh muốn em rồi em suy sụp thì sao? Không biết cả ngày trong đầu em suy nghĩ cái gì nữa.

Khi nào em khoẻ, một đêm em muốn bảy lần anh cũng đồng ý.”
“Ai muốn cùng anh một đêm bảy lần chứ!”
Mặt Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ bừng đến tận cổ.

Diệp Ân Tuấn mỉm cười vuốt tóc cô: “Mau dậy đi, cậu Mặc vừa gọi tới bảo đã điều trực thăng tới đón chú hai và Tiêu Nguyệt.

Có cậu Mặc sắp xếp, chú hai sẽ sớm bình phục thôi.”
“Có thật không?”
Thẩm Hạ Lan rất vui mừng..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top