Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cục Cưng Có Chiêu

Dịch Cục Cưng Có Chiêu
Chương 2268: 2268: Chương 2265





Hàn Hi Thần nhìn Dao Lạc ở trước mặt, đáy mắt hiện lên tia đau lòng.

Anh ta đột nhiên cúi đầu xuống, một nụ hôn bá đạo chặn miệng Dao Lạc lại.

“Ưm ưm…”
Dao Lạc sững sờ, sau đó giãy dụa, nhưng lại bị Hàn Hi Thần dùng một tay giữ hai tay của cô lại.

Nụ hôn nóng bỏng khiến người khác nghẹt thở, bá đạo đến mức không có chút khe hở.

Lúc đầu Dao Lạc vẫn còn giãy dụa, cuối cùng không động, chỉ có thể để mặc Hàn Hi Thần muốn làm gì thì làm.

Thôi.

Anh ta muốn như thế nào thì cứ như thế đi.

Dao Lạc từ bỏ kháng cự, ngược lại khiến Hàn Hi Thần dâng lên một ngọn lửa vô danh.


Ở lại bên cạnh anh ta khó chịu đến vậy sao?
Rõ ràng là hai người đều có tình cảm với nhau, rõ ràng người giết chết gia đình cô không phải là anh ta, dựa vào cái gì mà tất cả đều bắt anh ta trả?
Dựa vào cái gì?
Hàn Hi Thần đột nhiên buông Dao Lạc ra, anh ta tức đến mức một chân đạp bay chiếc ghế đẩu ở trước mặt, phát ra âm thanh rất lớn.

Dao Lạc bị dọa mà run cầm cập, nhìn Hàn Hi Thần nổi điên mà có chút hốt hoảng.

Hình như cô chưa từng nhìn thấy Hàn Hi Thần lộ ra cảm xúc như vậy.

“Cậu Hàn, anh…”
“Tốt nhất em hãy câm miệng lại cho anh, nếu không anh sợ mình thật sự sẽ giết chết em!”
Hàn Hi Thần đột nhiên quay đầu lại, tia đỏ ngầu ở đáy mắt khiến Dao Lạc giật mình, Sắc mặt cô tái mét khiến người khác nhìn thấy mà chướng mắt.

Hàn Hi Thần hít thật sâu, cố gắng hết sức để ngọn lửa tức giận của mình lắng lại.


Anh ta không tức giận với Dao Lạc mà tức giận với chính mình.

“Tại sao lại thả Hàn Khiếu đi? Ông ta với em có huyết hải thâm thù, tại sao em lại thả ông ta đi? Ở lại đây, cho dù là Diệp Ân Tuấn hay là Thẩm Hạ Lan đều sẽ không bỏ qua cho ông ta, hà tất phải do chính em ra tay? Em hà tất phải tự hại mình?”
Hàn Hi Thần cố gắng để hơi thở của mình ổn định hơn một chút.

Dao Lạc nghe thấy câu hỏi của Hàn Hi Thần, hơi sững sờ, sao đó lại cười khổ nói: “Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan sẽ không bỏ qua cho Hàn Khiếu, nhưng cũng sẽ không giết ông ta.

Bọn họ sẽ giao ông ta cho cảnh sát, có lẽ là bên quân đội, đến lúc đó cho dù là chịu thẩm vấn, ông ta cũng không trải qua cảm giác một viên đạn là chết.

Trên tay của ông ta nhuốm quá nhiều nghiệp chướng, trên người ông ta gánh nhiều mạng người như vậy, dựa vào cái gì mà muốn chết một cách dễ dàng như vậy? Đây không phải là kết cục tốt nhất sao, nếu như Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn không nhìn thấy ông ta, bị người của ông ta cứu đi, lần sau bắt được Hàn Khiếu sẽ là lúc nào? Em đã đợi 12 năm, mỗi đêm đều sẽ mơ thấy người thân của mình khóc lóc, hỏi tại sao vẫn chưa báo thù cho bọn họ.

Em đã 30 tuổi rồi, không bao nhiêu thời gian để có thể đợi thêm 12 năm nữa.”
Nói rồi nói, nước mắt Dao Lạc lại rơi xuống.

“Anh có biết không? Lúc em 18 tuổi đã bị coi là món quà trưởng thành đưa đến bên cạnh anh, trong lòng em có cảm nhận như thế nào không? em, một cơ thể sạch sẽ lại phải hầu hạ con trai của kẻ thù của mình, hơn nữa còn phải tiếp tục sống một cách không chút tôn nghiêm.

Năm đó em trải qua như thế nào, anh có biết không?”
“Anh biết.”
Đồng tử của Hàn Hi Thần đột nhiên trở nên u ám, lời nói của anh lại khiến Dao Lạc sững sờ.

“Anh biết? Anh biết cái gì? Anh cái gì cũng không biết!”.

 
Chương 2269: 2269: Chương 2266





Cảm xúc của Dao Lạc đột nhiên trở nên kích động.

“Anh căn bản không biết em không muốn ở bên cạnh anh như thế nào đâu! Mỗi đêm em đều mang theo dao, em muốn giết chết anh, anh là con trai duy nhất của Hàn Khiếu, chỉ có anh chết rồi,
Hàn Khiêu mới trải qua nỗi đau mất đi người thân.

Tất cả những gì mà bản thân em đã chịu đựng, em đều muốn ông ta cũng phải nếm thử.

Thậm chí em còn muốn bôi thuốc độc vào cơ thể
mình, chỉ cần anh chạm vào em, cho dù là chết, em cũng phải kéo anh theo cùng.

Những thứ này anh đều không biết!”
Dao Lạc khóc một cách vô cùng đau khổ, thậm chí đau đến mức khóc thành tiếng.

“Nhưng do em vô dụng, em thật sự quá vô dụng.

Em cho rằng đêm đó anh sẽ muốn em, em đã chuẩn bị lâu như vậy, nhưng anh lại không chạm vào em, anh bảo em tự mình đi ngủ, một mình

anh đi đến phòng sách.

Trong một năm sau đó, em đã tìm vô số cơ hội, nhưng anh đều không chạm vào em.

Lúc đầu em còn tưởng anh không hài lòng về em, em đợi đến năm thứ hai, anh lại
đưa cô gái khác trở về, đến lúc đó em sẽ lôi kéo cô gái kia làm việc giúp em, nhưng em lại phải đợi đến tận mấy năm.”
Nhìn Dao Lạc khóc thảm thiết như vậy, mắt của Hàn Hi Thần cũng có chút ướt ướt.

“Vậy tại sao em không giết anh?”
“Em muốn giết anh, nhưng em không ra tay được.

Lần đầu tiên em nhìn thấy anh bị cổ độc hành hạ, em đã từng nghĩ việc thừa cơ giết chết anh, nhưng anh lại nắm lấy tay em, gọi mẹ, giây
phút đó dường như em lại nhìn thấy dáng vẻ em nằm trong lòng mẹ lúc trước.

Tại sao? Tại sao Hàn Khiêu lại tàn nhẫn với anh- đứa con trai duy nhất của ông ta như vậy? Tại sao ông ta không
thể cưng chiều anh? Nếu như ông ta đối xử với anh rất tốt rất tốt, em giết anh sẽ khiến ông ta khó chịu.

Nhưng ông ta quá máu lạnh, ông ta không hề quan tâm đến anh.

Vậy thì em giết chết
anh có tác dụng gì chứ?”
Dao Lạc che mặt mình lại, khóc một cách rất đau thương.

Nhiều năm như vậy, sự đau khổ đè nén trong lòng cô cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận nói ra.

Nhiều năm như vậy, cô sắp ép điên bản thân mình rồi.

Cô vừa hận, vừa yêu, còn phải không ngừng nhắc nhở bản thân mình ý nghĩa của việc sống tiếp là gì.


Cô rất mệt, rất mệt.

Nếu như Hàn Hi Thần đối xử không tốt với cô thì cũng thôi đi, nhưng Hàn Hi Thần đối xử với cô rất tốt, tốt đến mức cô không thể hận anh ta.

Cảm giác này không ai có thể hiểu được, mỗi ngày mỗi đêm cô đều chịu đựng sự dày vò.

Hàn Hi Thần thở dài, đi đến ôm cô vào lòng.

“Đừng động vào em! Anh đừng động vào em!”
Dao Lạc từ trước đến nay luôn dịu hiền lại phản kháng một cách rất kịch liệt, nhưng cô lúc này sao có thể là đối thủ của Hàn Hi Thần chứ?
Hàn Hi Thần ôm chặt lấy cô, hét lên một tiếng: “Nghe anh nói.”
Có lẽ giọng nói của Hàn Hi Thần quá sắc bén, hoặc là Dao Lạc đã không còn sức lực, cô chỉ có thể ngây người nhìn Hàn Hi Thần, nước mắt chảy rào rào.

Hàn Hi Thần cảm thấy những giọt nước mắt kia vô cùng chướng mắt.

Từ 18 tuổi đến bây giờ, dường như anh chưa từng nhìn thấy cô khóc, cho dù là vết thương bầm dập, cho dù là thoát khỏi cái chết, cô đều cắn răng kiên trì, chưa từng rơi nước mắt, nhưng Dao
Lạc lúc này lại khóc vô cùng kịch liệt.

Hàn Hi Thần đã từng oán giận Dao Lạc chưa từng khóc, bây giờ nhìn thấy nước mắt của cô anh lại mới phát hiện ra, anh ta thà cả đời này không nhìn thấy cô khóc.


Giọng nói của anh dịu dàng hơn rất nhiều.

“Nghe anh nói, cho dù chuyện trước đây là gì, có ân oán như thế nào, đều đã kết thúc rồi.

Dao Lạc, Hàn Khiếu nợ nhà họ Lâm bọn em, em có thể tính toán với ông ta, em không có quyền tính
những tội danh này lên đầu anh.

Em là người của anh, em hận anh cũng được, yêu anh cũng được, cả đời này anh không thể để em rời khỏi anh.

Con cái em muốn sinh thì sinh, em không muốn sinh anh cũng không ép buộc.

Cả đời này cho dù là dây dưa em cũng phải ở bên cạnh anh.

Đây là số mệnh của em! Hàn Hi Thần anh là người
như thế nào em cũng biết rõ, nếu như em không muốn sinh con cho anh, bây giờ anh sẽ đi làm phẫu thuật, nhưng nếu như em dám rời khỏi anh thử xem..

 
Chương 2270: 2270: Chương 2267





Em làm tổn thương mình một phần, anh sẽ phế một cánh tay của anh, nếu như em còn uống thuốc độc tự tử, anh sẽ cắt một miếng thịt của mình.

anh không quan tâm mình sống hay chết, dù
sao anh sống cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại anh muốn xem xem hai chúng ta ai tàn nhẫn hơn ai.”
Hàn Hi Thần không hề nói đùa, đột nhiên khiến trong lòng dời sông lấp biển.

“Anh cho rằng có thể dọa được em sao? Hàn Hi Thần, hai chúng ta đều đã xé rách mặt rồi, anh lấy bản thân mình để uy hiếp em! Đúng là nực cười! em chỉ mong sao anh chết đi anh có biết
không? Anh là con trai của Hàn Khiếu, anh chết rồi em mới vui vẻ!”
Dao Lạc tức giận đẩy Hàn Hi Thần ra.

Trong lòng cô vô cùng hoảng loạn, nước mắt đồng thời cũng bay ngang dọc rất mãnh liệt.

Cô sợ Hàn Hi Thần có tình cảm sâu đậm với mình, thật sự rất sợ.

Anh ta sao có thể không cần con chứ?
Anh ta mới 30 tuổi, còn một cuộc đời rất dài, mà cô chẳng qua chỉ là một cơ thể bị khiếm khuyết, bao nhiêu năm nay hành hạ cơ thể như vậy, cũng không biết còn có thể làm mẹ được không.

Hàn Hi Thần không tranh cãi với cô nữa, chỉ lấy ra một con dao quân dụng từ trong giày da, chém một nhát vào cánh tay của mình.

Con dao giơ lên rồi lại rơi xuống, Hàn Hi Thần đau đến mức mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, nhưng lại không phát ra tiếng, một miếng thịt đột nhiên rơi trên giường của Dao Lạc, máu tươi nhễ nhại.


“A!”
Dao Lạc đột nhiên hét lên một tiếng.

“Hàn Hi Thần, anh điên rồi sao?”
Cô không quan tâm tối qua mình mới làm phẫu thuật phá thai vẫn còn yếu, càng không quan tâm sự thiêu đốt trong dạ dày, giây phút nhìn thấy Hà Hi Thần tự làm hại mình, trái tim Dao Lạc đau
đến mức muốn nổ tung.

Cô lập tức vén chăn lên, hoảng loạn đến mức ngã xuống giường, nhưng cũng không quan tâm đến cơ thể mình, mà ôm chặt lấy cánh tay Hàn Hi Thần, hai tay loạn xạ che vết thương cho anh
ta.

Dao Lạc bị vết thương kia kích thích mà lập tức nổi giận.

“Bác sĩ! Bác sĩ!”
Cô muốn quay người ấn chuông cấp cứu, nhưng lại bị Hàn Hi Thần nắm chặt lấy cánh tay cô.

“Còn muốn uống thuốc độc tự tự không?”
Sắc mặt anh ta tái nhợt, nhưng đôi mắt kia lại nhìn chằm chằm vào Dao Lạc, chỉ cần cô dám nói còn anh sẽ lại cắt một miếng thịt của mình.

Dao Lạc lập tức sụp đổ.

“Anh chính là một tên điên! Hàn Hi Thần, anh chính là một tên điên! Anh để một người phụ nữ lúc nào cũng muốn giết anh ở bên cạnh, không phải não anh có vấn đề đấy chứ?”
“Đúng!”

Hàn Hi Thần nhìn Dao Lạc, nói từng chữ từng chữ một: “Đời này anh chưa từng muốn có thứ gì, ngay cả cái mạng này, Hàn Khiếu muốn thì có thể lấy đi, nhưng bây giờ thứ duy nhất mà anh
muốn chỉ có em.

Lâm Dao Lạc, anh không đùa với em.

Nếu em còn dám uống thuốc độc, dám tự sát thử xem.

Cho dù lên trời hay xuống hoàng tuyền, anh đều sẽ không bỏ qua cho em.

Em là của anh, sống hay chết cũng đều là của anh.

Anh không đồng ý, cho dù Diêm Vương đến cũng không thể đưa
em đi.

Em hãy nhớ lấy cho anh, em là người phụ nữ của Hàn Hi Thần anh, cả đời này đều là như vậy.

Dám chết một lần nữa, anh sẽ cắt một lỗ trên người mình.

Em không đau lòng cũng không
sao, cắt chơi là được rồi.”
“Anh chính là một tên điên!”
Dao Lạc khóc thét, nhưng cũng không dám chậm trễ, vội vàng ấn chuông cấp cứu.

Lúc bác sĩ đến, trong phòng bệnh đều là mùi máu, bọn họ sợ đến mức muốn lập tức đẩy Hàn Hi Thần vào phòng cấp cứu, nhưng lại bị Hàn Hi Thần cự tuyệt.

“Chỉ cần băng bó, khâu viết thương cho anh ở đây, để cho cô ấy nhìn.”
Lời nói của Hàn Hi Thần khiến bác sĩ có chút kinh hãi..

 
Chương 2271: 2271: Chương 2268





“Anh Hàn, cô gái này vừa mới làm phẫu thuật phá thai, cơ thể còn yếu, anh làm như vậy sẽ dọa cô ấy sợ đó.”
“Có sao? Tôi nói ở đây!”
Hàn Hi Thần vô cùng kiên trì.

Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của anh, Dao Lạc phải thỏa hiệp.

“Mau khâu vết thương cho anh ta, ngay tại đây.”
Giọng nói của cô khàn khàn, có thể dường như đột nhiên bị khoét rỗng, ngồi phịch xuống giường, nhưng không trốn tránh được ánh mắt của Hàn Hi Thần.

Cô ở bên Hàn Hi Thần 12 năm, không biết anh ta lại phiến diện, cố chấp và bá đạo như vậy, nhưng loại cố chấp và phiến diện này khiến cô đau lòng đến mức trái tim muốn vỡ ra.

Đây chính là chỗ đáng sợ của Hàn Hi Thần.

Rõ ràng anh ta biết cô yêu anh ta, không thể nhìn thấy anh ta tự làm hại bản thân mình như vậy, nhưng lại dùng bản thân mình để uy hiếp cô.

Dao Lạc nhìn Hàn Hi Thần, đáy mắt phức tạp.

Bác sĩ và y tá bận rộn một lúc, cuối cùng cũng xử lý xong vết thương của Hàn Hi Thần, hơn nữa đáp ứng yêu cầu của Hàn Hi Thần, thêm một chiếc giường nữa ở trong phòng bệnh.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, Dao Lạc trở nên khá im lặng.


Cô giống như trước đây muốn đưa nước cho Hàn Hi Thần, nhưng lại bị Hàn Hi Thần ngăn lại.

“Đi lên giường nằm.”
“Nhưng hầu hạ anh là bổn phận của em.”
Lời nói của Dao Lạc khiến Hàn Hi Thần khẽ cau mày.

“Anh bảo em đi lên giường nằm.

Đừng để anh nói đến lần thứ ba.”
Dưới cái nhìn dữ tợn của Hàn Hi Thần, Dao Lạc không thể không nằm lên giường.

Cô vừa mới sảy thai, cơ thể vẫn còn yếu, lại trải qua chuyện buồn, nằm trên giường không bao lâu đã ngủ.

Hàn Hi Thần nhìn Dao Lạc đã ngủ say, kêu người nấu một ít canh tăng khí bổ huyết mang đến đây, còn mình cầm điện thoại đi ra ban công.

“Tổ chức lại người của chúng ta, nhân lúc Hàn Khiếu vẫn chưa trở lại, thu nạp hết người của ông ta cho tôi.

Nghe lời thì giữ lại, không nghe lời thì giết”
Hàn Hi Thần lúc này giống như Diêm vương đòi mạng đến từ địa ngục, không có một chút nhu tình nào.


Trên thế giới này, ngoài hai vợ chồng Diệp Ân Tuấn và Dao Lạc ra, không còn người nào có thể khiến anh ta sinh ra lòng từ bi.

Sau khi cúp điện thoại, Hàn Hi Thần rót cho mình một cốc nước.

Vết thương trên cánh tay vô cùng đau, nhưng có thể khiến trong lòng Dao Lạc sinh ra sự lo lắng và băn khoăn, không tự sát nữa, anh ta cảm thấy cũng xem như là đáng giá.

Người phụ nữ cứng đầu này.

Thừa nhận yêu mình khó đến vậy sao?
Người đầu ấp tay gối mười mấy năm, ai mà không hiểu ai chứ.

Nếu như không kiểm soát được cô gái nhỏ này, cậu Hàn như anh ta cũng chỉ là đồ bỏ đi.

Khóe miệng Hàn Hi Thần hơi cong lên, đi đến bên giường Dao Lạc, vén tóc cô ra sau tai, đặt một nụ hôn lên trán cô, khẽ nói: “Đồ ngốc, không ép em như vậy, em sẽ chạy đi thật xa.

Lâm Dao
Lạc, có một câu anh chưa từng nói với em, cũng không nói ra được.

Thực ra anh yêu em.

Nếu như em nói cho anh biết những điều này sớm hơn một lúc, cho dù là vì em mà giết ba mình thì
làm sao, dù sao ông ta cũng không coi anh là con trai.”
Trong mắt anh ta tràn đầy nhu tình, nhưng tiếc là Dao Lạc đã ngủ rồi, không nghe thấy những điều này, có lẽ Hàn Hi Thần cũng không muốn Dao Lạc nghe thấy những điều này.

Chuyện ở bệnh viện cuối cùng vẫn truyền đến tai Thẩm Hạ Lan.

Cô có chút kinh hãi, nhưng cũng không tiện đánh giá tình cảm giữa Hàn Hi Thần và Dao Lạc, chỉ có thể bảo Trương Linh đi đến bệnh viện thăm bọn họ, mình cũng đi theo..

 
Chương 2272: 2272: Chương 2269





Lúc Trương Linh đến, Dao Lạc vẫn còn đang ngủ, có thể lần này giày vò quá nhiều, cơ thể quá yếu, cô ngủ mấy tiếng đồng hồ mà vẫn chưa tỉnh.

Hàn Hi Thần vốn dĩ có chút lo lắng, thấy Thẩm Hạ Lan và Trương Linh đến, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Mau khám cho cô ấy đi.”
Trương Linh kiểm tra một lượt cho Dao Lạc, sau đó nói: “Không sao, chỉ là quá yếu, nghỉ ngơi thật tốt là được.”
Nghe thấy Dao Lạc không sao, Hàn Hi Thần mới khẽ nói: “Dao Lạc không có thả Hàn Khiếu đi, theo như tôi đoán có lẽ là Dao Lạc dẫn dụ Hàn Khiếu đến một nơi nào đó rồi nhốt lại, đợi ông ta
tự sinh tự diệt.

Tôi biết mọi người gấp gáp muốn biết điều gì đó từ trong miệng của Hàn Khiếu, đợi Dao Lạc tỉnh lại tôi sẽ giúp mọi người hỏi cô ấy.”
Lời này khiến Thẩm Hạ Lan và Trương Linh có chút bất ngờ, nhưng cũng có chút thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, Tiêu Nguyệt vội vàng đi đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan, nói vào tai cô mấy câu,
lập tức khiến sắc mặt của Thẩm Hạ Lan thay đổi.

“Sao vậy, lại xảy ra chuyện gì?”
Trương Linh và Hàn Hi Thần cũng đã nhìn thấy sắc mặt Thẩm Hạ Lan không đúng, không khỏi hỏi một tiếng.


“Không có gì, tôi về trước đây, Trương Linh, bà ở đây trông chừng Dao Lạc cho thật tốt.”
Thẩm Hạ Lan cũng không nói là có chuyện gì mà là vội vã rời đi cùng với Tiêu Nguyệt.

Trương Linh có hơi nghi hoặc một chút, nhưng mà cũng không đi khỏi, ở lại kiểm tra sức khỏe cho Dao Lạc thật cẩn thận, xem xem phải chữa trị như thế nào.

Hàn Hi Thần ra dấu với người ở bên ngoài, liền có hai người nhanh chóng đi cùng với Thẩm Hạ Lan, âm thầm bảo vệ cô.

Sau khi Thẩm Hạ Lan và Tiêu Nguyệt ra khỏi phòng bệnh thì nhanh chóng đi đến Trương Gia Trại.

“Những gì dì nói đều là thật? Ân Tuấn thật sự trở về rồi?”
“Thật đó, đã về rồi, nhưng mà tình huống không tốt lắm.”
Sắc mặt của Tiêu Nguyệt cũng có chút nóng ruột.

Thẩm Hạ Lan vừa mới nghe thấy tình huống của Diệp Ân Tuấn không tốt lắm thì liền sốt ruột.

“Bị thương hả?”
“Bị thương nhẹ, nhưng mà cậu ấy vẫn cứ luôn hôn mê.”

Nghe thấy Tiêu Nguyệt nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức ngây ra một lúc.

“Vẫn luôn hôn mê mà tại sao lúc nãy lại không chịu nói, tôi để Trương Linh ở lại đây, thế thì Ân Tuấn ở bên kia phải làm sao bây giờ?”
“Diệp Tranh đang chăm sóc cho cậu ấy, thằng bé nói là tạm thời không cần Trương Linh, chỉ kêu dì đến đây thông báo cho cháu.”
Nghe Tiêu Nguyệt nói vậy, Thẩm Hạ Lan có hơi bất ngờ, cuối cùng không hỏi cái gì nữa mà nhanh chóng lái xe về Trương Gia Trại.

Sau khi cô trở về thì liền đi vào phòng ngủ, lúc nhìn thấy Diệp Tranh, trong lòng của Thẩm Hạ Lan có chút kích động.

“Ân Tuấn đâu rồi?”
“Ba đang ở trên giường.”
Diệp Tranh nhường đường cho cô.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi vào thì nhìn thấy Diệp Ân Tuấn an tĩnh nằm ở trên giường, giống như là ngủ thiếp đi.

Mới có mấy ngày không gặp nhau, Thẩm Hạ Lan cảm thấy như đã rất lâu rất lâu rồi.

Cô nhẹ chân đi tới, sợ đánh thức Diệp Ân Tuấn.

Lúc này, tay của cô đặt lên mặt Diệp Ân Tuấn, nhiệt độ ấm áp đó mới để cô tin tưởng là Diệp Ân Tuấn đã thật sự trở về.

“Ba con sao vậy?”
“Con không biết nữa, con kiểm tra thấy không có vấn đề gì, trên người chỉ có mấy vết thương nhỏ, nhưng mà lại cứ luôn hôn mê, giống như là ngủ thiếp đi vậy.”
Diệp Tranh thấp giọng nói, lại làm cho trái tim của Thẩm Hạ Lan nhấc cao lên..

 
Chương 2273: 2273: Chương 2270





“Nếu đã như vậy, sao con lại không cho Trương Linh trở về?”
Thẩm Hạ Lan không hiểu chỗ này.

Diệp Tranh trầm tư một lúc rồi nói: “Mẹ à, đây là ý của ba.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn không hiểu.

“Không phải là con đã nói ba con vẫn luôn hôn mê hả?”
“Đúng vậy, nhưng mà trong lòng bàn tay của ba vẫn luôn cầm cái này.”
Diệp Tranh đưa một tờ giấy cho Thẩm Hạ Lan.

Trên tờ giấy chính là nét bút của Diệp Ân Tuấn, trên đó viết: “Không cần phải lo lắng cho ba, cũng không cần phải mời bất cứ ai khám bệnh cho ba, nhất định phải giữ bí mật về chuyện ba trở
về.”
Thẩm Hạ Lan không biết Diệp Ân Tuấn nói như vậy là có ý gì, ở Trương Gia Trại đều là người, muốn giấu giếm tất cả mọi người thì làm sao có thể?

Mà rốt cuộc tình huống hiện tại của Diệp Ân Tuấn là như thế nào?
Chẳng lẽ tình trạng giống với Hàn Hi Thần?
“Tranh, có phải tình huống hiện tại của ba con cũng là do Hoàng kim Cổ xảy ra vấn đề không? Giống như Hàn Hi Thần hồi lúc trước, chờ thêm một khoảng thời gian nữa thì sẽ tự mình tỉnh lại?”
Đối mặt với câu hỏi của Thẩm Hạ Lan, Diệp Tranh lắc đầu: “Không phải đâu, lúc đó bác cả vừa mới ăn Hoàng kim Cổ cho nên thân thể bị phản ứng, cho nên mới có thể hôn mê giảm xóc.

Nhưng mà ba với Hoàng kim Cổ đã dung hòa lâu như vậy rồi, chắc là sẽ không xuất hiện tình huống như thế đâu, mạch tượng của ba vẫn ổn định giống như là ngủ thôi.

Con đã kiểm tra rồi, thật
sự không có vấn đề gì hết.

Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng đâu, ba không muốn bất cứ ai biết ba đã trở về chắc là có tính toán gì đó rồi, đến lúc ba tỉnh dậy thì chúng ta sẽ rõ ràng thôi.”
Mặc dù biết là Diệp Tranh nói không sai, nhưng mà Thẩm Hạ Lan vẫn lo lắng.

Chỉ cần Diệp Ân Tuấn chưa tỉnh lại thì cô sẽ không thể yên lòng.


“Nhưng mà bây giờ một người đang sống sờ sờ như thế, sao có thể giấu diếm được chứ? Hơn nữa, chỉ cần Trương Linh trở về thì kiểu gì cũng sẽ phát hiện ra, mẹ cũng không thể từ chối chặn
bà ta ở ngoài cửa?”
Mặc dù Thẩm Hạ Lan không biết là tại sao Diệp Ân Tuấn lại có yêu cầu này, nhưng mà muốn giấu một người ở Trương Gia Trại thì quả thật có chút khó khăn: “À đúng rồi, Ân Tuấn trở về bằng
cách nào vậy? Anh ấy không muốn để bất cứ người nào biết là anh ấy trở về, vậy thì anh ấy dùng biện pháp gì để trở về?”
“Nhà thờ họ.”
Lời nói của Diệp Tranh làm Thẩm Hạ Lan sững sờ.

“Nhà thờ họ?”
“Ba đi ra từ trong đường hầm dưới bàn thờ ở nhà thờ họ.”
Thẩm Hạ Lan lập tức ngây ra một lúc.

Lúc đầu khi cô rơi vào trong đó cô đã quen biết với Trần Oánh Oánh ở nơi đó, đó không phải là một cái hầm hả? Thế mà còn có đường hầm?
Nếu như có, chắc là Trần Oánh Oánh có biết tới.

Cho nên là Trần Oánh Oánh đã đưa Diệp Ân Tuấn trở về?
Tại sao đã đưa Diệp Ân Tuấn trở về mà lại không đưa Diệp Nghê Nghê trở về cùng chứ?
Có quá nhiều nghi vấn xuất hiện trong đầu Thẩm Hạ Lan, nhưng mà lại không thể tìm thấy một đáp án chính xác.

“Con không có chuyện gì mà lại đi vào nhà thờ họ làm chi?”.

 
Chương 2274: 2274: Chương 2271





Lúc này, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện ra vấn đề.

Diệp Tranh thấp giọng nói: “Là Nghê Nghê cho con biết.”
“Nghê Nghê? Bọn con liên lạc với nhau bằng cách nào?”
Nghe thấy tin tức của Diệp Nghê Nghê, Thẩm Hạ Lan tương đối kích động.

Diệp Tranh lấy điện thoại di động ra đưa cho Thẩm Hạ Lan.

“Nửa tiếng đồng hồ trước Nghê Nghê có gọi điện thoại cho con, kêu con đến nhà thờ họ đón ba, tín hiệu của em ấy thật sự không tốt, nói xong rồi là không có tín hiệu nữa.”
Diệp Tranh không khỏi ảo não.

Thẩm Hạ Lan không biết là Diệp Nghê Nghê và Diệp Ân Tuấn đang giở trò quỷ gì, nhưng mà lúc này Diệp Ân Tuấn đã trở về, hình như là cô cũng có chút suy đoán.

“Vậy bây giờ có chỗ nào có thể giấu người không?”
Đối mặt với câu hỏi của Thẩm Hạ Lan, Diệp Tranh chỉ có thể lắc đầu.

“Con không biết.”
Trương Gia Trại được xây dựng rất thông thoáng, cho dù có để Diệp Ân Tuấn trong phòng ngủ thì cũng không có khả năng không bị người khác phát hiện.


Thẩm Hạ Lan đang phát sầu.

Sau khi Thẩm Hạ Lan trở về thì Tiêu Nguyệt cũng trở về phòng của mình, tiếp tục phái người điều tra thân phận của Hàn Khiếu.

Lúc Thẩm Hạ Lan đang phiền muộn, Diệp Minh Triết đột nhiên lại điện thoại tới.

“Mẹ ơi, lão Diệp có đó không?”
Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại, vội vàng nói: “Đang nghỉ ngơi, sao vậy, tìm ba con có chuyện gì không?”
“Con đột nhiên nhớ tới một chuyện, ngày hôm nay đang chơi đùa mới nhớ tới.”
“Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan hơi nghi hoặc một chút.

Diệp Minh Triết thấp giọng nói: “Lúc bà nội Trương với con gặp nhau ở nhà tù Đế Đô, hình như là có nói cho con nghe một vài chuyện của Trương Gia Trại, lúc đó con không nhớ, thời gian trôi
qua lâu như vậy, con sắp quên đi rồi, nhưng mà lúc nãy chơi đùa thì mới nhớ ra.”
Thẩm Hạ Lan bất ngờ.

“Bà nội Trương? Trương Phương hả?”
“Dạ.”
Diệp Minh Triết nhẹ gật đầu.


Thẩm Hạ Lan có chút tò mò Trương Phương đã nói gì với Diệp Minh Triết.

“Bà ấy nói cái gì?”
“Hình như là bà nội Trương có nói cho con biết ở Trương Gia Trại có một mật đạo có thể thông ra bên ngoài, có vẻ như là ở chỗ nhà thờ họ đó, nói là lúc trước bởi vì tình huống khẩn cấp được
dùng để chạy trốn, nhưng mà vào cái ngày Trương Gia Trại bị diệt trại thì không có người nào kịp chạy đến đó.

Còn nữa, ở vị trí đó có một mật thất, con đã gửi vị trí qua cho mẹ rồi đó.”
Diệp Minh Triết nói xong thì cũng cúp điện thoại, đồng thời gửi định vị cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan theo định vị của Diệp Minh Triết gửi cho mà đi tìm một chút, phát hiện lại ở ngay phòng ngủ của mình.

.

Đam Mỹ Hài
Là trùng hợp?
Thẩm Hạ Lan cứ cảm thấyDiệp Minh Triết biết cái gì đó, vị trí này có phải là do thím Trương đã nói cho Diệp Minh Triết biết không? Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng mà bây giờ nó đã hóa giải
tình huống khẩn cấp cho cô.

Cô và Diệp Tranh tìm kiếm rất lâu ở trong phòng, mới phát hiện dường như là vách tường phía sau ngăn tủ trống không.

Hai người lần mò cả nửa ngày mới phát hiện ra cơ quan, sau khi đi vào thì quả nhiên là một mật thất, thế mà còn có một cái lỗ thông gió.

“Người xây dựng Trương Gia Trại là Trương Vũ, chẳng lẽ người để lại mật đạo cùng với mật thất này cũng là cậu ta? Nhưng mà bây giờ Trương Vũ đang ở nước T, chúng ta đã bị cô lập với
nước T, làm sao cậu ta có thể tìm truyền tức ra ngoài được chứ?”.

 
Chương 2275: 2275: Chương 2272





Trong mắt của Thẩm Hạ Lan lướt qua một tia suy ngẫm.

Diệp Tranh thấp giọng nói: “Nói không chừng là trước khi đi thì chú Trương Vũ có để lại.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.

Trương Vũ có thể quen biết với ai ở đây?
Một chuyện bí mật như thế, chắc có lẽ là cậu ta chỉ có thể nói với hậu nhân của Trương Gia Trại.

Là Trần Oánh Oánh?
Trương Vũ không nói cho Trương Linh nghe mà lại nói những thứ này cho Trần Oánh Oánh nghe, nói rõ Trương Vũ rất tin tưởng Trần Oánh Oánh, vậy thì chuyện Trần Oánh Oánh lợi dụng
Trương Linh để đi theo Diệp Ân Tuấn và Diệp Nghê Nghê tìm Trạm Dực cần phải tính toán lại.

Trong nháy mắt, Thẩm Hạ Lan đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng mà cô vẫn nhanh chóng chuyển Diệp Ân Tuấn đến đó.

“Tranh, ba con thật sự không có chuyện gì đúng không?”

“Thật sự không có chuyện gì đâu, hình như là ba chỉ mệt mỏi quá thôi, đang nghỉ ngơi đó, mẹ thấy dưới mắt của ba toàn là quầng thâm không kìa.”
Diệp Tranh chỉ vào mắt của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan cũng phát hiện quầng thâm mắt của anh rất đậm, nhưng mà một người luôn có tính cảm giác cao như anh lại ngủ say như thế, cô cảm
thấy có chút bất an.

Sau khi sắp xếp xong cho Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan cũng không thể ở lại đây, tránh cho người bên ngoài tìm không thấy, cô chỉ có thể đi ra ngoài cùng với Diệp Tranh.

Trương Linh kiểm tra sức khỏe cho Dao Lạc xong xuôi, kê mấy đơn thuốc chữa bệnh thì liền quay về.

“Có phải là đã xảy ra chuyện gì không?”
Trương Linh nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi rất vội vã thì vô cùng lo lắng, vội vàng trở về tìm Thẩm Hạ Lan.

“Không có gì đâu, điều tra được chút tin tức của Hàn Khiếu.”
Đối với thân phận của Hàn Khiếu, Tiêu Nguyệt chỉ nói với Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan cũng chỉ nói cho Hàn Hi Thần, bây giờ Hàn Hi Thần còn chưa trở về, Trương Linh hỏi như vậy, vì để
không làm lộ hành tung của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan cũng chỉ có thể lấy tin tức của Hàn Khiếu ra mà nói.

Không phải là cô không tin Trương Linh, mà vào thời điểm mấu chốt như thế này, nếu như Diệp Ân Tuấn đã dặn dò như vậy thì đương nhiên nó có lý do, cho nên Thẩm Hạ Lan chỉ có thể giấu

diếm.

Lúc Trương Linh nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói Hàn Khiếu cũng không phải là Hàn Khiếu thật sự thì không khỏi nhíu mày.

“Hàn Khiếu này thật sự làm cho người ta nhìn không thấu mà, lại mạo danh rồi thay thế thân phận của một người chết lâu như vậy, còn có thể làm đến mức không có ai nhận ra, không thể
không nói, đây quả thật là một chuyện khó mà tin được, chỉ sợ là thế lực sau lưng của ông ta không tầm thường đâu.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.

“Đúng vậy, cho nên chuyện năm đó của Trương Gia Trại có lẽ là còn có chỗ nào đó mà chúng ta không biết, nếu chỉ là bởi vì khai thác quặng thì tôi cảm thấy không có khả năng, chuyện này
càng điều tra lại càng cảm thấy sương mù dày đặc, có lẽ là chỉ có thể tìm được Hàn Khiếu rồi thì mới có thể biết được vài chuyện.

Nhưng mà bây giờ không biết tung tích của Hàn Khiếu đang ở
đâu, sức khỏe của Dao Lạc lại không tốt, không biết là chúng ta có thể kéo dài được bao lâu.”
Thẩm Hạ Lan có chút đau đầu.

Trương Linh trầm tư một lúc, thấp giọng nói: “Mợ chủ, có lẽ là chúng ta có thể đi hỏi chú hai Hoắc một chút, không chừng là chú hai Hoắc biết thân phận của Hàn Khiếu đó.”
Câu nói này lập tức làm Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc.

Chú hai Hoắc?
Vào thời điểm này mà đi gặp chú hai Hoắc là có an toàn không? Nghe ý của Trương Linh, chắc là chú hai Hoắc đang ở gần đây, trái tim của Thẩm Hạ Lan lập tức thấp thỏm..

 
Chương 2276: 2276: Chương 2273





“Sao vậy, cô cũng đang lo lắng cái gì à?”
Trương Linh nhìn Thẩm Hạ Lan thấy cô có hơi do dự, không khỏi hỏi một câu.

“Không phải là Tiêu Nguyệt nói không thể đi thì cô thật sự từ bỏ đó chứ?”
Lời nói này của Trương Linh làm trong lòng Thẩm Hạ Lan lộp bộp một cái.

“Không có liên quan đến dì cả đâu, trước tiên trì hoãn việc của chú hai Hoắc lại đi, chuyện ở bên đây quá nhiều, hơn nữa Hàn Hi Thần còn đang chăm sóc cho Dao Lạc ở bệnh viện, người của chúng ta đều đã phân tán hết rồi, nếu như lại đi tìm chú hai, thế thì ai sẽ trông chừng trại đây?”
Sau khi Thẩm Hạ Lan đã suy tính kỹ càng, cô quyết định chờ sau khi Diệp Ân Tuấn tỉnh dậy rồi hẵng nói.

Trương Linh nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy thì cũng không mở miệng nữa, mà là trực tiếp trở về phòng, về phần trong lòng của bà ta đang suy nghĩ như thế nào thì Thẩm Hạ Lan không biết, cũng không có thời gian để suy nghĩ.

Bây giờ cô không tin tưởng bất cứ ai, ngoại trừ Diệp Ân Tuấn.


Thẩm Hạ Lan không dám trở về phòng mình là vì sợ người khác sẽ chú ý, cho dù trong lòng nóng như lửa đốt.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Thẩm Hạ Lan vẫn kiểm tra từng bước, xung quanh không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.

Cuối cùng cũng đã tới buổi tối, mọi người cùng ăn cơm tối với nhau.

Bởi vì Hàn Hi Thần và Dao Lạc đang ở bệnh viện, Diệp Ân Tuấn lại không thể ra ngoài, mà Tiêu Nguyệt thì đang ở trong phòng điều tra chuyện Hàn Khiếu, cho nên trên bàn ăn cũng chỉ có mấy người mà thôi.

Trương Linh luôn rất im lặng, cũng không còn nói đến chuyện đi tìm chú hai Hoắc nữa, hình như là Diệp Tranh cũng có tâm sự, cả buổi tối đều không nói tiếng nào.

Bữa cơm này, ăn không biết mùi vị.

Sau khi Thẩm Hạ Lan ăn cơm xong thì lập tức trở về phòng, nói là mình có chút mệt mỏi, nếu như không có chuyện gì thì đừng có đến tìm cô.


Trương Linh nhìn bước chân đi khỏi của Thẩm Hạ Lan mà như có điều suy nghĩ.

“Tranh, có phải là mẹ của con có chuyện gì giấu chúng ta không vậy?”
Trương Linh nhìn Diệp Tranh, có vẻ như vô ý mà hỏi.

Diệp Tranh lắc đầu, vẻ mặt buồn bực: “Mẹ có chuyện gì giấu diếm chúng ta ạ?”
“Lúc nãy con đang suy nghĩ cái gì vậy?”
“Con đang suy nghĩ Hoàng kim Cổ trong cơ thể của bác cả hình như là không giống với thứ trong cơ thể của ba con, sư phụ, Hoàng kim Cổ trong cơ thể của ba con là do người bỏ vào, nhưng mà sao con cứ cảm thấy không giống với của bác cả vậy chứ?”
Lời nói của Diệp Tranh làm Trương Linh khựng lại một chút, ánh mắt có hơi chuyển động, vội vàng cúi đầu xuống ăn cơm.

“Không biết nữa, có lẽ là lúc trước con Hoàng kim Cổ của Trương Phương cho Hàn Khiếu có tác dụng hơn, dù sao thì cũng là mối tình đầu mà.”
“Nhưng mà của sư phụ không phải là do lão trại chủ để lại hả, con tốt nhất phải dành cho ba mới đúng chứ, lúc trước ba bị trúng cổ độc, sư phụ đã dùng Hoàng kim Cổ giải độc cho ba con, sao lại không xảy ra tình huống hôn mê giống như bác cả? Hay là nói thể chất của mỗi người là không giống nhau, nên trạng thái mà bọn họ biểu hiện cũng không giống nhau?”
Diệp Tranh mang theo một bộ dạng không ngại học hỏi mà nhìn Trương Linh, lập tức làm Trương Linh không biết phải trả lời như thế nào.

“Đúng là chuyện này có chỗ kỳ quái, để một lúc nữa sư phụ trở về nghiên cứu cổ thư.”.

 
Chương 2277: 2277: Chương 2274





“Vâng.”
Diệp Tranh không nói cái gì nữa, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, nhưng mà trong mắt lại lướt qua một tia suy ngẫm.

Sau khi Thẩm Hạ Lan trở về phòng, cảm thấy không có ai thì mới nhanh chóng đi vào trong mật thất, cô không nhìn thấy có một bóng người cũng đi vào theo mình.

“Ai?”
Đợi đến lúc Thẩm Hạ Lan phát giác thì bóng người sau lưng đã tiến vào trong mật thất.

“Cậu ấy sao rồi?”
Hàn Hi Thần sốt ruột đi đến bên cạnh Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan thấy là Hàn Hi Thần, ít nhiều gì cũng có chút an tâm.

Không biết tại sao, cô có thể đề phòng tất cả mọi người, thậm chí là bao gồm cả Trương Linh, nhưng mà cô lại rất yên tâm đối với Hàn Hi Thần.


Có lẽ là cảm thấy anh ta chính là người thân duy nhất của Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan có chút khổ sở mà nói: “Hôm nay anh ấy được đưa về đây, đi ra từ mật đạo, nhưng mà trong lòng bàn tay của anh ấy có giữ một tờ giấy.”
Thẩm Hạ Lan đưa tờ giấy cho Hàn Hi Thần xem.

Ánh mắt của Hàn Hi Thần có hơi tối xuống.

“Em cứ để mặc cho cậu ấy ngủ như thế này?”
Thẩm Hạ Lan vội vàng nói: “Không có, Tranh đã kiểm tra rồi, nói là sức khỏe của anh ấy không có vấn đề, chỉ là ngủ thiếp đi mà thôi, bây giờ mọi người đều đang chờ đợi Ân Tuấn tỉnh dậy.”
“Không phải là cậu ấy đang ngủ thiếp đi đâu, mà là bị cổ phản phệ.”
Hàn Hi Thần nói vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức luống cuống tay chân.

“Cổ hả? Trong thân thể của anh ấy ngoại trừ có một con Hoàng kim Cổ thì đã không còn con khác.”
Đôi mắt của Hàn Hi Thần lập tức nheo lại.


“Hoàng kim Cổ? Hoàng kim Cổ từ đâu ra?”
“Của Trương Linh cho đó.”
Thẩm Hạ Lan liền nói chuyện của Diệp Ân Tuấn cho Hàn Hi Thần nghe.

Hàn Hi Thần vội vàng vạch mắt của Diệp Ân Tuấn ra, trên mí mắt của anh có những sợi chỉ màu vàng giống như là mấy con côn trùng nhỏ, trông vô cùng đáng sợ.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy như vậy thì lập tức hít vào một hơi.

“Anh ấy đã từng rất hung dữ, rất muốn đánh nhau, đó là dáng vẻ lúc mới sử dụng Hoàng kim Cổ, có đôi khi anh ấy kích động đến nỗi mắt cũng sẽ có màu vàng như thế này, nhưng mà tại sao trong máy mắt đều là tuyến trùng màu vàng vậy chứ?”
Sắc mặt của Hàn Hi Thần có chút khó coi.

“Đây không phải là Hoàng kim Cổ đâu, hoặc là nói là Hoàng kim Cổ đã được cải tiến.

Bây giờ cổ trùng trong thân thể của cậu ấy đã mượn cốt nhục của cậu ấy mà sinh sôi, nếu như không phát hiện ra, cứ mặc cho cậu ấy ngủ say như vậy, đợi thêm một tuần nữa trứng trùng sẽ bắt đầu nảy nở, cậu ấy sẽ trở thành thức ăn của những cổ trùng này, sẽ bị bọn nó móc sạch từ trong ra ngoài.”
Lời nói của Hàn Hi Thần làm sắc mặt Thẩm Hạ Lan trở nên trắng bệch.

“Sao lại có thể như vậy chứ, lúc trước trong thân thể của anh ấy có cổ độc, Trương Linh đã nói là Hoàng kim Cổ có thể kiểm soát hết tất cả các cổ trùng.”.

 
Chương 2278: 2278: Chương 2275





“Quả thật là giống với Hoàng kim Cổ, nhưng mà chắc là có ai đó đã bỏ thêm cổ trùng làm thức ăn cho Hoàng kim Cổ để Hoàng kim Cổ bị biến dị.”
Mấy năm nay, Hàn Hi Thần vẫn luôn dính líu với cổ trùng, lại lấy thân mình thử cổ, cho nên Thẩm Hạ Lan không hề nghi ngờ lời nói của anh ta.

“Bây giờ phải làm sao đây?”
Lúc này, Thẩm Hạ Lan cảm thấy Trương Linh có hiềm nghi rất lớn, nhưng mà cho dù có bắt Trương Linh lại thì làm được gì?
Làm chậm trễ thời gian thì không nói, còn có thể khiến cho lòng người bất ổn, tình huống hiện tại nếu như lòng người có thay đổi thì rất có thể sẽ xảy ra hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Bây giờ Thẩm Hạ Lan chỉ có thể ký thác hi vọng ở trên người Hàn Hi Thần.

“Anh cả, anh có cách đúng không?”
“Để anh thử một chút, chắc là máu của anh có tác dụng, bây giờ cũng chỉ có thể để Diệp Ân Tuấn tỉnh lại trước đã, chỉ cần cậu ấy có thể tỉnh lại thì những chuyện khác dễ nói rồi.”
Hàn Hi Thần cầm con dao nhọn cắt ngón tay của mình, nặn máu của mình ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan đi tìm một cái chén để nhận lấy.


Sau khi hai người cho Diệp Ân Tuấn uống máu xong thì chỉ có thể chờ đợi.

Thẩm Hạ Lan cố gắng để biểu hiện của mình bình tĩnh một chút.

Cô và Diệp Ân Tuấn đã cùng nhau trải qua nhiều sóng gió như thế, chắc chắn là lần này cũng có thể gắng gượng vượt qua.

Cô nắm lấy tay của Diệp Ân Tuấn, cái gì cũng không nói, nhưng mà cô biết chắc là Diệp Ân Tuấn có thể cảm nhận được tâm trạng và nỗi lo của mình.

Chắc chắn là anh sẽ tỉnh lại.

Hàn Hi Thần nhìn thấy cô như vậy, không khỏi nhớ tới cô gái kiên cường trong phòng bệnh.

Trước khi anh ta rời đi thì Dao Lạc đã tỉnh dậy.


Hàn Hi Thần rất cẩn thận, không muốn để người mình yêu phải lộ diện ở bên ngoài, sau khi Thẩm Hạ Lan và Trương Linh đi khỏi thì Hàn Hi Thần đã cho người đến đón Dao Lạc, đi sắp xếp một nơi an toàn.

Anh ta nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Trương Linh là người của Trương Gia Trại à?”
“Đúng vậy, cho nên em mới không hiểu bà ta có lý do gì mà lại hại Ân Tuấn.”
Thẩm Hạ Lan cau mày.

Hàn Hi Thần thấp giọng nói: “Có một số người ngay từ đầu là có ý định tốt, nhưng mà cuộc sống và môi trường mà bọn họ đã trải qua trong nhiều năm sẽ làm thay đổi lòng dạ của một con người.

Mặc dù anh không biết Trương Linh đó là có chuyện gì, nhưng mà đối với vấn đề này thì bà ta có hiềm nghi rất lớn, bên cạnh Diệp Ân Tuấn không phải là người có thể dễ dàng đến gần, hơn nữa, khả năng sinh sản của cổ trùng này rất mạnh.

Nhưng mà dựa theo thời gian của em nói thì Diệp Ân Tuấn lại không xuất hiện tình trạng như hiện tại, nếu như quả thật là Trương Linh đã hạ cổ, chắc chắn là bây giờ Diệp Ân Tuấn đã chết từ lâu rồi.”
Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc.

“Vậy điều đó đã nói không phải là Trương Linh?”
“Không loại trừ bà ta, nhưng mà cũng có khả năng không phải là bà ta, nếu như không phải là Trương Linh thì còn có ai có thể im lặng không tiếng động hạ cổ với Diệp Ân Tuấn vậy chứ, thật kỳ lạ.”
Lông mày của Hàn Hi Thần nhíu chặt lại cùng một chỗ.

Anh ta nhìn Diệp Ân Tuấn đang hôn mê, trong lòng lo lắng không thôi..

 
Chương 2279: 2279: Chương 2276





“Anh đã cho người của anh bắt đầu khống chế kinh tế và công việc làm ăn của Hàn Khiếu, cho dù không thể điều tra thân phận của Hàn Khiếu, chỉ cần anh có thể khống chế các đường kinh doanh của ông ta thì sẽ có người đến cửa tìm anh, cho nên mấy ngày tiếp theo có thể là anh không thể đồng hành cùng mọi người được rồi, có chuyện gì cụ thể thì anh sẽ nói cho mọi người biết, chúng ta cứ liên lạc với nhau qua điện thoại đi.”
Ngày hôm nay, Hàn Hi Thần đến đây chính là vì chuyện này, lại không nghĩ rằng gặp phải chuyện của Diệp Ân Tuấn.

“Lúc đầu dự định đến đây thì sẽ đi, nhưng mà bây giờ lại không được rồi, trừ phi tìm được quỷ trong số bọn họ, nếu không thì anh đi ra ngoài tương đương với việc chịu chết cho Hàn Khiếu.

Mặc dù anh không sợ chết, nhưng mà anh cũng không muốn mình chết không rõ ràng.”
Trong mắt của Hàn Hi Thần lướt qua một tia lạnh lùng.

Thẩm Hạ Lan cũng không nghĩ tới là ở bên cạnh mình còn có nội gián.

Cô thấp giọng nói: “Lần này xem như thương gân động cốt rồi, em phải tìm ra cái tên nội gián cho bằng được.”
“Thời gian không còn nhiều nữa, để anh xem tình huống của Diệp Ân Tuấn.”
Hàn Hi Thần đứng dậy đi đến trước mặt Diệp Ân Tuấn, vạch mắt của anh rồi nhìn thoáng qua, những sợi tơ màu vàng đã tối đi một chút, nhưng mà vẫn còn tồn tại.


Anh ta lấy một túi châm cứu từ bên hông, ở bên trong có rất nhiều ngân châm.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy hành động của anh ta nhưng cũng không lên tiếng, dây cung ở trong lòng lại đang kéo căng.

Chỉ nhìn thấy Hàn Hi Thần cắm ngân châm vào các huyệt vị ở xung quanh mắt của Diệp Ân Tuấn, sau đó lại rót máu của mình cho Diệp Ân Tuấn, sắc mặt của Diệp Ân Tuấn biến đen biến tím, dường như là có thứ gì đó đang di chuyển trên mí mắt của anh.

Hàn Hi Thần trực tiếp rút ngân châm ra, ngân châm đã đen đi, mà những sợi tơ màu vàng đang quấn trên ngân châm vẫn đang ngọ nguậy, giống như là những con côn trùng, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy mà cả người nổi da gà.

“Đây là trứng trùng?”
“Là ấu trùng.”
Hàn Hi Thần thấp giọng nói, ánh mắt không rời khỏi gương mặt của Diệp Ân Tuấn, anh ta nói: “Có lẽ là anh phải cần hơn một tiếng đồng hồ, nhất định phải xử lý hết những ấu trùng này thì mới được.”
“Ngoại trừ trên mắt, những chỗ khác cũng có nữa hả?”

Thẩm Hạ Lan không khỏi lo lắng.

Hàn Hi Thần nhỏ giọng nói: “Không biết nữa, bình thường thì chỉ tập trung ở trên mắt mà thôi, chờ anh xử lý khu vực trên mắt xong rồi thì sẽ xem xét ở những vị trí khác có không, khoảng thời gian này không thể bị bất cứ ai quấy rầy, cho nên nhất định phải chuẩn bị sự an toàn ở bên ngoài cho thật tốt.”
“Được rồi, em biết rồi, để em đi ra ngoài tự mình canh chừng, đảm bảo sẽ không cho bất cứ ai đến đây làm phiền.”
Thẩm Hạ Lan nói xong, vừa mới định đi ra ngoài thì đã nghe thấy trước mặt truyền đến từng tiếng gõ cửa.

“Mợ chủ, cô đang ở đâu vậy, tôi tìm cô có chút việc.”
Là giọng nói của Trương Linh.

Thẩm Hạ Lan muốn nhanh chóng đi ra ngoài tránh để lộ chân tướng, nhưng mà cô chưa kịp mở cửa mật thất thì đã nghe thấy cửa phòng rắc một tiếng, bị người ta mở ra từ bên ngoài.

Trái tim của Thẩm Hạ Lan đập thình thịch.

Trương Linh không khỏi quá gấp gáp rồi?
Cô còn chưa lên tiếng mà bà ta lại bước vào như thế?
Lúc này, Thẩm Hạ Lan tuyệt đối không thể đi ra ngoài..

 
Chương 2280: 2280: Chương 2277





Dường như là Hàn Hi Thần cũng không ngờ tới là Trương Linh vội vàng như thế, không khỏi nhìn Thẩm Hạ Lan, lại không nói cái gì.

Sau khi Trương Linh bước vào phòng thì không nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đâu, bà ta liền nghi ngờ.

“Người đâu rồi, rõ ràng là không nhìn thấy cô ấy ra ngoài mà.”
Trương Linh lầm bầm lầu bầu nói, sau đó lại giống như là đang bắt đầu tìm kiếm cái gì đấy.

Thẩm Hạ Lan có thể nghe được, nhưng mà lại không nhìn thấy, cô không khỏi nóng nảy.

Hàn Hi Thần ra hiệu cho cô đừng xúc động, hai người nín thở lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài.

Trương Linh tìm kiếm một hồi, không biết là tìm được cái gì đó, liền vội vã rời đi.

Vì để đề phòng vạn nhất, Thẩm Hạ Lan không lập tức đi ra ngoài mà là đợi một lát nữa rồi mới mở cửa mật thất đi ra ngoài.


Cách bố trí ở trong phòng cũng không có gì khác biệt so với lúc rời khỏi, nhưng mà Thẩm Hạ Lan biết là Trương Linh đã động tay động chân.

Trên bàn của cô có dấu tích bị tìm kiếm, mặc dù vết tích rất nhạt gần như là nhìn không ra, nhưng mà Thẩm Hạ Lan vẫn có thể thấy được.

Cô nhanh chóng đi tới kéo ngăn kéo ra rồi nhìn thoáng qua.

“Có thiếu gì không?”
Hàn Hi Thần cũng đi ra ngoài theo.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu, nói: “Không có, lại có thêm một thứ.”
“Cái gì vậy?”
“Là cái này.”
Thẩm Hạ Lan đưa một lọ hương đến cho Hàn Hi Thần.

“Mặc dù em không biết vật này có tác dụng gì, nhưng mà cái này quả thật không phải là của em.”
Trên mặt của Thẩm Hạ Lan đều là dấu chấm hỏi.


Hàn Hi Thần nhận lấy rồi gửi một cái, sau đó lông mày thoáng giãn ra.

“Đây là thuốc giải, là thuốc giải để trị cổ độc ở trên người Diệp Ân Tuấn.”
“Đây là kim tuyến trùng?”
Thẩm Hạ Lan ngạc nhiên.

Hàn Hi Thần nhẹ gật đầu, sau đó cầm lấy thuốc giải đi vào trong mật thất, Thẩm Hạ Lan cũng không ở lại mà là vội vàng đi theo.

Sau khi Diệp Ân Tuấn được cho uống thuốc giải, sắc mặt có hơi dịu đi, hô hấp cũng đã ổn hơn rất nhiều.

Hàn Hi Thần thở dài một hơi rồi nói: “Tốt rồi, không có chuyện gì nữa rồi.”
“Hoàng kim Cổ trong cơ thể anh ấy vẫn còn chứ?”
Đây là vấn đề mà Thẩm Hạ Lan đang lo lắng.

Hàn Hi Thần nhẹ gật đầu rồi nói: “Yên tâm đi, Hoàng kim Cổ đối với cậu ấy có ích vô hại, em không cần phải lo lắng quá đâu.”
“Nhưng mà thứ này cứ ở trong cơ thể của anh ấy, làm cho em rất bất an, hơn nữa còn là do Trương Linh đã hạ, em càng không thể tin tưởng Trương Linh có thể đến đây đưa thuốc giải.

Chỉ có thể có một lời giải thích, bà ta đã biết Ân Tuấn trở về, cũng biết cổ độc trên người Ân Tuấn đã phát tác, cho nên từ phương diện này đã có thể đoán được cổ ở trên người Ân Tuấn là do Trương Linh đã hạ, nếu không thì cũng không thể trùng hợp như vậy được.”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan tối xuống, giọng nói có hơi trầm..

 
Chương 2281: 2281: Chương 2278





“Còn nữa, Trương Linh đã nói Trần Oánh Oánh là phản đồ, mượn Nghê Nghê đến doanh địa tìm Trạm Dực, sau đó bọn họ liền mất tin tức và hành tung, mà truyền âm cổ do Trần Oánh Oánh truyền lại cũng là do Trương Linh đã phát hiện.

Anh cả, anh không cảm thấy những chuyện này quá trùng hợp hả?”
Thẩm Hạ Lan không muốn phải nghi ngờ Trương Linh, cô cũng đã từng hoài nghi rồi, nhưng mà sau đó chứng cứ không đủ, thậm chí là Trương Linh còn cứu Diệp Ân Tuấn, bọn họ mới có thể bỏ đi nghi ngờ với Trương Linh, bây giờ Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy Trương Linh mới chính là nội gián trà trộn trong bọn họ.

.

Chương mới nhất tại ~ TгЦмtгuуe n.

мE ~
Trần Oánh Oánh không có lý do để phản bội, lý do duy nhất có thể giải thích chính là bị Trương Linh hãm hại, lúc này đang bị nhốt cùng với bọn người Trạm Dực ở đâu đó mà không thể ra ngoài, hoặc là gặp phải chuyện gì đó ngoài ý muốn.

Hàn Hi Thần cau mày không nói chuyện, anh ta cũng đồng ý với suy luận của Thẩm Hạ Lan, nhưng mà cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thể giải thích được.


“Có lẽ là em đã nói đúng, nội gián thật sự là Trương Linh, nhưng mà hành động ngày hôm nay của Trương Linh là có chuyện gì vậy chứ? Bà ta làm như vậy đồng nghĩa với việc đã để lộ mình, bà ta không sợ em chơi chết bà ta hả? Cho dù em không làm như vậy thì sau khi Diệp Ân Tuấn tỉnh dậy với thân phận là trại chủ đương nhiệm của Trương Gia Trại, muốn giết chết Trương Linh là chuyện dễ như trở bàn tay, cho nên điểm này rất khó để giải thích.”
Đương nhiên là Hàn Hi Thần cũng đã nghĩ tới những gì mà Thẩm Hạ Lan nói, nhưng mà lại không nghĩ ra nguyên nhân.

“Thôi bỏ đi, chúng ta ở đây suy nghĩ cũng không có tác dụng gì, không bằng bắt Trương Linh lại rồi hỏi.

Nếu như trong lòng bà ta thật sự có quỷ, chắc có lẽ là bây giờ không ở đây đâu, đưa thuốc giải xong, biết là bây giờ chúng ta đang cần, thừa dịp lúc chúng ta đang giải độc rồi chạy trốn, không tổn thương người không tổn thương mình, chắc có lẽ đây là tính toán của Trương Linh.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì liền đi ra ngoài.

Cô lập tức đi tìm Trương Linh, thậm chí còn mang người đi theo, quả nhiên là Trương Linh đã đi rồi.

Nhìn thấy bà ta dọn đồ vô cùng vội vàng, còn có những món đồ mà bà ta không mang theo.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan vô cùng nặng nề.

Diệp Tranh nghe thấy tin tức thì chạy tới, lúc cậu bé nhìn thấy điều tra phòng của Trương Linh thì trái tim có hơi khó chịu.


“Mẹ ơi, sư phụ của con lại làm cái gì vậy ạ?”
Lúc bản thân Diệp Tranh nói ra chữ lại, trên mặt của cậu bé nóng rát.

Cậu bé biết là mẹ và ba đã cho sư phụ quá nhiều cơ hội.

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Tranh, sờ lên đầu của cậu bé rồi nói: “Mặc kệ bà ta đã làm cái gì, chuyện này không có liên quan gì với con, con về nghỉ ngơi đi.”
Đôi mắt của Diệp Tranh có chút ẩm ướt, lại cố gắng kiềm chế, mà bây giờ Thẩm Hạ Lan căn bản không có thời gian để an ủi Diệp Tranh.

“Tìm kiếm cho tôi, cho dù có đào sâu ba thước thì cũng phải tìm Trương Linh ra cho tôi.”
Cả người Thẩm Hạ Lan đều là sát khí.

Cô có thể tha thứ cho Trương Linh đi tìm một cuộc sống mới, nhưng mà tuyệt đối không cho phép Trương Linh làm tổn thương Diệp Ân Tuấn.

Lúc tất cả mọi người cho rằng bà ta là người của mình, vậy mà bà ta lại hạ độc Diệp Ân Tuấn Cho dù bây giờ có đưa thuốc giải thì như thế nào?
Cuối cùng, phản bội thì chính là phản bội.

Lúc Thẩm Hạ Lan trở về phòng ngủ thì Diệp Ân Tuấn đã tỉnh dậy, đang nói gì đó với Hàn Hi Thần, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan bước vào, Diệp Ân Tuấn nở nụ cười..

 
Chương 2282: 2282: Chương 2279





“Vợ à, em về rồi?”
Một câu nói vô cùng đơn giản lại làm hốc mắt của Thẩm Hạ Lan ẩm ướt.

“Anh làm em sợ muốn chết, anh có biết không hả?”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp nhào vào trong ngực Diệp Ân Tuấn, khẩn trương quan sát người anh.

“Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không vậy, có còn muốn ngủ nữa không?”
Vẻ lo lắng trong mắt cô đã níu lấy trái tim của Diệp Ân Tuấn.

“Không có chuyện gì đâu, anh cả nói là anh không sao rồi.”
Tiếng anh cả này của Diệp Ân Tuấn làm cho Hàn Hi Thần sửng sốt, lập tức cười khổ rồi nói: “Thật là hiếm có, cậu còn có thể gọi anh một tiếng anh cả.”
“Anh có thể cút rồi.”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy Hàn Hi Thần ở đây có hơi chướng mắt.

Hàn Hi Thần cũng không định ở lại đây lâu hơn, nhìn đồng hồ rồi nói: “Thế lực Hàn Khiếu ở bên kia chắc có lẽ là tối nay anh đã có thể kiểm soát hoàn toàn, chuyện mà cậu nói, anh cần phải suy nghĩ, dù sao thì sức khỏe của Dao Lạc không thích hợp làm chuyện mệt nhọc, cô ấy cần phải nghỉ ngơi.”
Về điểm này, Diệp Ân Tuấn biết là mình đã cưỡng cầu.

“Được rồi.”
Nói xong thì Hàn Hi Thần liền đi khỏi.

Lúc trong mật thất chỉ còn lại Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan có chút tò mò.

“Lúc nãy hai anh em bọn anh nói chuyện gì vậy?”
“Nói đến chuyện Hàn Khiếu cùng với Hoàng kim Cổ trong cơ thể anh.”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy bất an.

“Ân Tuấn, không có cách nào lấy Hoàng kim Cổ này ra ngoài hả? Chúng ta từ bỏ đi có được không, em thật sự rất sợ hãi với loại cổ này.”
Thật ra thì Thẩm Hạ Lan có bóng ma tâm lý với vật này, bắt đầu từ lúc cho rằng mình mang thai, cô đã không thích thứ này rồi, cô không hiểu tại sao trên thế giới này lại có người nghiên cứu mấy loại vật đó, quả thật quá đáng ghét.

Diệp Ân Tuấn biết suy nghĩ của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, thấp giọng nói: “Anh biết là em không thích, nhưng mà anh cả nói với anh dựa theo thời gian tính toán Hoàng kim Cổ đã hòa vào trong thân thể, dung nhập vào cốt nhục của anh, cho nên chỉ sợ là không có cách nào lấy nó ra.”
“Sao lại có thể như vậy?”
Thẩm Hạ Lan khổ sở nói.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng an ủi: “Yên tâm đi, lần này cũng coi như là trong họa có phúc, bách độc bất xâm.”
“Em mới không tin như vậy đâu, nếu như anh thật sự bách độc bất xâm, vậy sao lần này thiếu chút nữa là anh chết rồi?”
Thẩm Hạ Lan không dễ bị lừa như thế.

Diệp Ân Tuấn không khỏi cười khổ mà nói: “Cưới một người vợ thông minh cũng không phải là chuyện tốt.”
“Diệp Ân Tuấn, anh nói chuyện đàng hoàng cho em, rốt cuộc là thứ này có trong thân thể của anh là nguy hiểm không?”.

 
Chương 2283: 2283: Chương 2280





Đây mới chính là điều mà Thẩm Hạ Lan vẫn luôn lo lắng.

Bởi vì Tống Dật Hiên bị người ta hại mà Hồ Ngọc Duyên ngay cả con cũng không có, trong cơ thể của Diệp Ân Tuấn vẫn luôn có cổ trùng sống sờ sờ, Thẩm Hạ Lan nghĩa như thế nào thì cũng cảm thấy sợ hãi.

Cô thật sự không thể chịu đựng cảm giác lo lắng như này thêm một lần nào nữa.

Diệp Ân Tuấn đau lòng ôm Thẩm Hạ Lan, anh thấp giọng nói: “Hàn Hi Thần cũng không hiểu rõ Hoàng kim Cổ, chỉ biết nó là là vua của cổ trùng, có thể để khắc chế tất cả các cổ trùng, về phần những cái khác, anh ta vẫn còn chưa nghiên cứu hoàn toàn.”
“Em mới không tin đâu, có thể khắc chế cổ trùng khác, vậy kim tuyến trùng trong cơ thể của anh là có chuyện gì?”
Thẩm Hạ Lan vừa mới nhớ tới mấy con kim tuyến trùng lít nha lít nhít, thân thể không nhịn được mà run lên một cái.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Đó là do Trương Linh đã cho vào lúc Hoàng kim Cổ vẫn còn chưa phát triển hoàn toàn, cùng nhau sinh trưởng với Hoàng kim Cổ, nên mới có thể thuận theo máu của anh mà tiến vào trong cơ thể anh, làm cho anh không thể tra ra được.


Nhưng mà Hàn Hi Thần cũng đã nói lúc trước cơ thể của anh đã bị cổ độc làm tổn thương, năng lực chịu đựng không mạnh, nếu như Hoàng kim Cổ thuần túy tiến vào trong cơ thể anh, có lẽ là trực tiếp chết bất đắc kỳ tử.

Cho nên, từ một phương diện khác mà nói, hành động lần này của Trương Linh cũng coi như là cứu anh.”
“Anh lại còn nói chuyện giúp cho bà ta, anh có biết thiếu chút nữa là bà ta đã hại chết anh rồi không?”
Cảm xúc của Thẩm Hạ Lan hết sức kích động.

Vừa mới nghĩ tới thiếu chút nữa là Trương Linh đã hại chết Diệp Ân Tuấn dưới mí mắt cô, Thẩm Hạ Lan liền tức giận không thôi.

“Không được, sau này để em nghiên cứu quyển cổ thư của Trương Gia Trại bọn anh, chỉ có thể hiểu rõ cổ trùng thì em mới có thể không bị người khác tùy tiện lợi dụng, càng không để cho người khác làm tổn thương anh ngay trước mặt em.”
Nghĩ đến chuyện này, Thẩm Hạ Lan vô cùng bực bội.


Diệp Ân Tuấn biết suy nghĩ của cô, anh nhỏ giọng nói: “Được rồi, đừng có tức giận nữa, cũng không cần phải đi xem cái đó làm gì, em không có hứng thú với cổ trùng, cũng đừng có ép buộc mình phải học nó.

Hạ Lan, không phải là anh đang kiếm cớ cho Trương Linh, nhưng mà anh cảm thấy bà ta không phải là người xấu, bà ta làm như vậy có lẽ là có nỗi khổ tâm của riêng mình, nói tóm lại là bà ta không muốn hại anh, nhiều nhất cũng chỉ là kiểm soát anh, ngăn cản bước đi của chúng ta mà thôi.”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì thở dài một hơi: “Mặc kệ bà ta làm như vậy là vì cái gì, chúng ta cũng nên tìm thấy bà ta thì mới có thể biết được rốt cuộc là có chuyện gì.”
Vốn dĩ cho rằng chuyện này đã có bước tiến triển, lại không nghĩ tới bây giờ lại càng khó phân biệt hơn.

Thẩm Hạ Lan không khỏi nôn nóng.

“Đúng rồi, lúc nãy anh với anh cả nói chuyện gì vậy, sao lại nhắc tới Dao Lạc?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Ân Tuấn khựng lại, sau đó thấp giọng nói: “Anh muốn mời Dao Lạc đi phá trận.”
Lời này lập tức làm Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc.

Dao Lạc là hậu nhân nhà họ Lâm, đương nhiên là bát quái trận cũng chỉ có cô ta mới có thể phá giải, nhưng mà sức khỏe hiện tại của Dao Lạc căn bản không thể chịu được giày vò..

 
Chương 2284: 2284: Chương 2281





Thẩm Hạ Lan nhớ đến lời nói sau cùng của Hàn Hi Thần, bất giác thở dài một hơi.

“Con của anh cả không còn nữa, thật là đáng tiếc.”
“Cũng không có gì là phải tiếc, một đứa trẻ không khỏe mạnh được sinh ra đời chỉ có thể làm cho tất cả mọi người phải đau khổ.

Cũng may là thời gian Dao Lạc mang thai ngắn, điều dưỡng sức khỏe là vẫn còn có hi vọng có con, nếu như chờ đến lúc đứa nhỏ đứt ruột sinh ra lại là một thai chết, chắc có lẽ là đả kích với bọn họ càng lớn hơn nữa.”
Lúc đối mặt với vấn đề, đàn ông luôn lý trí hơn.

Thẩm Hạ Lan biết những gì mà Diệp Ân Tuấn nói đều đúng, nhưng mà về phương diện tình cảm thì vẫn cảm thấy đau lòng.

“Dù sao thì cũng là một cái mạng mà.”
“Bây giờ cũng chỉ là một phôi thai mà thôi, có lẽ ngay cả tim thai còn chưa có nữa đó, đừng có để tâm vào chuyện vụn vặt, huống hồ gì hận thù giữa hai người bọn họ vẫn còn chưa được giải quyết, cho dù có đứa bé này thì vẫn sẽ không thể hạnh phúc.


Chuyện của người khác để cho người khác giải quyết đi, em đừng có quan tâm.”
Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.

“À đúng rồi, nói tới con, cũng không biết là Tử sinh con chưa nữa, hình như là thời gian cũng sắp tới rồi.”
Không phải là Thẩm Hạ Lan cố ý nhắc tới Tử, nhưng mà cô lại đột nhiên nhớ tới.

Có chút lo lắng mà nhìn Diệp Ân Tuấn, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn không có biểu cảm đặc biệt gì thì mới thở phào một hơi.

Thấy bộ dạng vợ của mình cẩn thận như vậy, Diệp Ân Tuấn không nhịn được cười.

“Sao vậy, sợ anh buồn hả?”
“Ừm.”.


Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.

Cô cảm thấy gần đây thật sự rất không tốt, ngoại trừ Bạch Tử Đồng sinh một đứa con trai, con của Tống Dật Hiên không còn, con của Hàn Hi Thần cũng không còn, đều khiến cho lòng người cảm thấy ngột ngạt.

Sao mà Diệp Ân Tuấn lại không hiểu cô suy nghĩ cái gì được chứ.

Anh nhẹ nhàng ôm cô, thấp giọng nói: “Triệu Ninh tỉnh rồi.”
Lời nói này làm Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ, cô nhớ tới tình cảm của Triệu Ninh đối với Diệp Tử, Thẩm Hạ Lan thật sự tiếc hận mà nói: “Chắc chắn là cậu ấy lại xin tha giúp cho Diệp Tử?”
“Không có.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn lại làm Thẩm Hạ Lan ngây ngẩn cả người.

“Không có hả?”
“Không có, mà còn ngược lại nữa kìa, Triệu Ninh yêu cầu sinh đứa trẻ trước thời hạn, đã liên lạc với bác sĩ để mổ cho Diệp Tử, sinh ra một đứa nhỏ mập mạp ba ký chín.”
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói, trong mắt lướt qua một tia cảm xúc, nhưng thoáng qua liền biến mất.

“Sinh rồi hả? Là con trai?”.

 
Chương 2285: 2285: Chương 2282





Thẩm Hạ Lan không biết nên diễn tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào, chắc là vui vẻ đi, đúng là rất vui, nhưng mà nhớ tới mối quan hệ hiện tại của Diệp Tử với Triệu Ninh, cô lại không thể vui được.

Hơn nữa, dựa vào tính tình của Diệp Tử, nói không chừng là sẽ lợi dụng đứa bé này để làm gì đó với Triệu Ninh.

Dường như là Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan đang suy nghĩ cái gì đó, anh nhỏ giọng nói: “Diệp Tử chết rồi.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan rất kinh ngạc.

Mạng sống của Diệp Tử rất mạnh, biết bao nhiêu lần đứng bên bờ vực sinh tử đều có thể vượt qua được, tại sao sinh đứa bé ra liền chết đi?
Nhớ tới lúc trước khi đi Diệp Ân Tuấn đã kêu bọn họ đối xử với Diệp Tử như thế nào, Thẩm Hạ Lan không khỏi nhíu mày.

“Cô ta mất máu quá nhiều mà chết.”
“Bị Triệu Ninh chính tay.”
Lúc Diệp Ân Tuấn nhận được tin tức này thì cũng tương đối kinh ngạc.


Triệu Ninh yêu Diệp Tử như thế, vì Diệp Tử, anh ta có thể từ bỏ thù hận giữa hai gia đình, lại vì Diệp Tử mà chịu nhiều đau khổ như thế, thậm chí vì Diệp Tử mà anh ta tình nguyện để cho mình sống thật hèn mọn, nhưng mà cuối cùng anh ta lại tự tay tiễn đưa Diệp Tử.

Thẩm Hạ Lan cũng rất ngạc nhiên, thậm chí còn phản ứng không kịp.

Đôi tình nhân đó đã từng vì nhau mà ngay cả mạng sống cũng không cần, là chuyện gì đã dẫn đến kết cục như hiện tại?
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Sau khi Diệp Tử sinh con xong thì Triệu Ninh trực tiếp đưa tiễn cô ta, Triệu Ninh nói với anh cô ta còn sống đối với ai cũng không tốt, không bằng cứ khó sinh mà chết như thế đi.

Sau này cậu ta sẽ nói với con mình là mẹ thằng bé vì sinh thằng bé mà mất nhiều máu rồi qua đời, như vậy đứa nhỏ sẽ nhớ cái tốt của Diệp Tử.

Triệu Ninh cầu xin anh ghi tên của Diệp Tử vào gia phả nhà họ Diệp, không vì cái gì khác, vì đứa nhỏ, cậu ta tình nguyện từ bỏ tất cả các cổ quyền mà nhà họ Diệp đã cho cậu ta.”
Thẩm Hạ Lan nghe đến đó thì đã không biết nên nói cái gì.

Diệp Tử đúng là gieo gió gặt bão.


Thời gian tốt đẹp bị cô ta giày vò thành như hiện tại, nếu như cô ta có thể quên hết mọi thứ, không bị người khác lợi dụng, chắc có lẽ là bây giờ cô ta là một người phụ nữ hạnh phúc nhất.

Có được gia đình, có con trai, còn có được một anh trai thương cô ta, nhưng mà bây giờ cô ta không còn cái gì nữa.

Thẩm Hạ Lan đã từng hận Diệp Tử.

Lúc cô ta làm Diệp Minh Triết bị thương, cô hận không thể chém cô ta thành muôn mảnh.

Nhưng mà bây giờ cô ta đã chết rồi.

Người chết đèn tắt, tất cả ân óan cũng tiêu tan.

Cô sẽ không trách tội Triệu Ninh cùng với một đứa nhỏ không biết chuyện gì, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi sẽ thấy khó chịu.

“Triệu Ninh muốn rời khỏi hả?”
“Không, cậu ấy muốn học kinh doanh với anh.”
Diệp Ân Tuấn thật sự không nghĩ tới điểm này..

 
Chương 2286: 2286: Chương 2283





Triệu Ninh không muốn cổ phần nhà họ Diệp, lại muốn dựa vào mình để cho đứa nhỏ một hoàn cảnh sống tốt đẹp, đây chính là sự kiêu ngạo của một người ba, anh nên ủng hộ.

Thẩm Hạ Lan cũng hiểu điểm này, cô không khỏi tán dương Triệu Ninh.

“Sau này chăm sóc cậu ta một chút đi.”
“Ừm, cậu ta mãi mãi là em rể của anh.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.

Hai người ôm chặt nhau.

Cuộc chia ly ngắn ngủi làm cho bọn họ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà lại không biết phải bắt đầu từ nơi nào, chỉ có thể ôm lấy nhau.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình sắp bị ngạt không thở nổi rồi, lúc này mới đẩy anh một cái: “Có phải là anh muốn đè chết em rồi đi tìm một người vợ khác không thế?”

Diệp Ân Tuấn lập tức bật cười.

“Em hung dữ như vậy, anh ngay cả một người cũng không thể ứng phó được, làm gì có tâm tư cưới vợ khác chứ?”
“Anh dám nói em hung dữ hả? Diệp Ân Tuấn, anh to gan quá rồi đó!”
Thẩm Hạ Lan lập tức giơ năm ngón tay của mình ra chọc chọc dưới nách Diệp Ân Tuấn.

Khóe môi Diệp Ân Tuấn cong lên, đùa giỡn với Thẩm Hạ Lan một hồi, hai người chơi mệt rồi thì nằm ở trên giường.

Thẩm Hạ Lan gối đầu trên đùi Diệp Ân Tuấn, cô cảm thấy thật sự không chân thật.

Sự biến mất của Diệp Ân Tuấn quá thần bí, xuất hiện cũng đột ngột, bây giờ có rất nhiều nghi vấn đang xuất hiện trong đầu cô, nhưng mà cô lại không biết nên hỏi cái nào trước.

“Ân Tuấn.”

“Sao vậy?”
“Trần Oánh Oánh không phải là phản đồ nhỉ?”
Thẩm Hạ Lan nhớ đến dáng vẻ tự tin của bà Trần, không khỏi hỏi một câu.

“Không phải.”
Câu trả lời khẳng định của Diệp Ân Tuấn làm cho Thẩm Hạ Lan thở phào một hơi.

“Vậy em có thể cho rằng Nghê Nghê vẫn đang an toàn?”
“Đúng vậy, không có một chỗ nào an toàn hơn chỗ mà Nghê Nghê đang ở.”
Mặc dù không biết Diệp Nghê Nghê đang ở đâu, nhưng mà Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì cũng an tâm hơn.

“Vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào đây?”
“Chờ đợi.”
“Chờ hả?”
“Đúng vậy, chờ đến khi Hàn Hi Thần hoàn toàn nắm thế lực của Hàn Khiếu ở trong tay rồi thì lại hành động.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, dịu dàng nói: “Hiếm lắm mới có thời gian rảnh rỗi, vợ à, đã lâu lắm rồi hai người chúng ta không có thân mật với nhau.”.

 
Chương 2287: 2287: Chương 2284





Lời nói lộ liễu như thế làm gương mặt của Thẩm Hạ Lan đỏ lên.

“Em vừa nhớ ra em vẫn còn có chuyện, em đi ra ngoài trước đây.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì liền đứng dậy chạy đi, lại bị Diệp Ân Tuấn ôm lấy eo từ phía sau, trực tiếp ôm cô vào trong ngực.

“Em có thể có chuyện gì được chứ, anh biết tin tức của Hàn Khiếu rồi.”
“Hả, anh biết hả?”
Thẩm Hạ Lan rất bất ngờ.

Dao Lạc thả Hàn Khiếu đi, tất cả bọn họ đều không biết vị trí của Hàn Khiếu, thế mà Diệp Ân Tuấn lại biết?
Nhìn biểu cảm kinh ngạc của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn rất vô liêm sỉ mà đưa mặt tới.


“Hôn anh một cái, em hôn anh một cái thì anh sẽ nói cho em biết.”
Thẩm Hạ Lan lập tức cạn lời.

“Diệp Ân Tuấn, có phải là anh đã ra ngoài gặp người nào đó không hả, tại sao em cứ cảm thấy sau khi anh trở về thì lại trở nên không biết xấu hổ như vậy?”
Thẩm Hạ Lan chỉ thuận miệng nói mà thôi, nhưng mà mắt của Diệp Ân Tuấn lại lóe lên một cái, sau đó lại điềm nhiên như không có chuyện gì mà cười cười: “Vốn dĩ anh thay đổi thất thường mà, vợ à, em cũng không phải là không biết, thừa dịp bây giờ ở bên ngoài vẫn còn đang bình tĩnh, chúng ta an ủi nhau một chút đi.”
Đôi môi của Diệp Ân Tuấn trực tiếp phủ lên.

Thẩm Hạ Lan muốn trốn tránh, nhưng mà lại không nhanh bằng động tác của Diệp Ân Tuấn.

Anh của bây giờ giống như là một con thú dữ được thả ra khỏi chiếc lồng, mang theo tính xâm lược, để cho người ta cảm thấy kinh tâm động phách, đồng thời còn có chút rung động.

Thẩm Hạ Lan chậm rãi đắm chìm vào sự tấn công dịu dàng của Diệp Ân Tuấn, không bao lâu sau, quân lính liền tan rã.


Hai người trong mật thất cả mấy tiếng đồng hồ, Thẩm Hạ Lan cảm thấy cơ thể của mình sắp rời ra thành từng mảnh, không khỏi đạp Diệp Ân Tuấn một đạp.

“Trong vòng một tuần, không cho phép chạm vào em.”
Bộ dạng hờn dỗi của cô làm Diệp Ân Tuấn cảm thấy buồn cười.

Diệp Ân Tuấn thỏa mãn dựa ở bên giường, trịnh trọng nói: “Được, không động vào.”
“Em đang nói thật với anh đó.”
Thẩm Hạ Lan không tin anh, chỉ thiếu điều muốn duỗi ngón tay ra để ngoéo tay với anh mới được.

Thẩm Hạ Lan đáng yêu như thế lập tức làm tâm trạng của Diệp Ân Tuấn tốt hơn, anh không khỏi cười nhẹ.

“Đã lớn như vậy rồi, còn giống như một đứa nhỏ.”
Anh duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt ve mũi Thẩm Hạ Lan, sau đó nghiêng người nằm xuống.

“Ngủ với anh một lúc?”
“Không được, nếu ở bên ngoài có người đến tìm em, để em đi ra ngoài ngủ, bây giờ đã điều tra ra nội ứng ở Trương Linh, anh có muốn ra ngoài lộ diện không? Dù sao thì vệ sĩ nhà họ Diệp nhìn thấy anh thì cũng yên tâm hơn.”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top