Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cục Cưng Có Chiêu

Dịch Cục Cưng Có Chiêu
Chương 2248: 2248: Chương 2245





Cô cho rằng mình sẽ bị phá thân ngay đêm đầu tiên, lại không nghĩ tới Hàn Hi Thần chỉ kêu cô nằm trên giường, không động vào cô, ngược lại nói với cô muốn làm gì thì nói với anh, cô muốn gì đều đồng ý.

Thật sự làm người phụ nữ của Hàn Hi Thần hẳn là lúc 24 tuổi.

Hàn Hi Thần trúng mị dược, là cô tình nguyện dâng hiến bản thân, từ đó cũng khiến thái độ của Hàn Hi Thần đối với cô thay đổi 180 độ.

Cô nhớ rất rõ ràng, Hàn Hi Thần từng nói, từ giờ trở đi, em là người phụ nữ của Hàn Hi Thần tôi, sau này nếu ai dám bắt nạt em, em nói với tôi, tôi giúp em đòi lại gấp mười lần.

Lúc đó, Lâm Dao Lạc thực ra đã muốn nói, ba anh giết cả nhà tôi, tôi có thể báo thù sao?
Nhưng cô không nói ra, vì cô có thể nhìn ra, Hàn Hi Thần còn kỳ vọng và mong chờ đối với Hàn Khiếu.


Cô luôn cho rằng Hàn Hi Thần là con trai duy nhất của Hàn Khiếu, Hàn Khiếu nhất định sẽ vô cùng yêu thương anh, chỉ cần cô hủy Hàn Hi Thần, Hàn Khiếu nhất định sẽ đau không muốn sống, nhưng sau khi ở bên Hàn Hi Thần, Lâm Dao Lạc mới phát hiện, Hàn Khiếu căn bản không phải người.

Hàn Hi Thần chỉ gánh danh xưng cậu Hàn, trên thực tế còn không bằng cả người bình thường.

Lâm Dao Lạc biết mình không nên đồng tình Hàn Hi Thần, càng không nên yêu anh, nhưng có lúc tình cảm chính là như vậy, đến không kịp phòng bị.

Hàn Hi Thần hết lần này đến lần khác cứu cô khỏi dầu sôi lửa bỏng, trái tim Lâm Dao Lạc đã mất rồi.

Lúc cô lần đầu tiên mang thai, Lâm Dao Lạc sợ hãi.

Lần đầu tiên cô cảm thấy có lỗi với ba mẹ, với tổ tông, cô lại muốn sinh con cho con trai của kẻ thù, muốn khai chi tán diệp cho họ.

Chuyện này sao có thể chứ?
Cho nên Lâm Dao Lạc tính kế tất cả, để Hàn Hi Thần cho rằng là Hàn Khiếu làm sảy đứa con của cô, từ đó cũng khiến giữa Hàn Hi Thần và Hàn Khiếu xuất hiện rạn nứt.

Bây giờ nghĩ lại, Lâm Dao Lạc cảm thấy mình sở dĩ muốn tổn thương bản thân cũng không nhẫn tâm tổn thương Hàn Hi Thần, quả thực là vì yêu anh.

Cô yêu người không nên yêu, lại không cách nào bước ra khỏi vết hằn trong đáy lòng mình.


Lâm Dao Lạc khóc như một đứa trẻ, cô úp sấp trước giường Hàn Hi Thần, thấp giọng nói: “Em thật sự không định giết đứa bé này, thật đó, bất kể anh có tin hay không, em đều chưa từng nghĩ tới mình sẽ mang thai.

Sao lại mang thai chứ? Rõ ràng em đã uống thuốc tránh thai rồi, tại sao lại mang thai chứ?
Hàn Hi Thần, không phải em ác độc, mà là trong người em có độc, lần trước lúc anh phát tác cổ độc, em đã thay anh hút độc tố ra, lại lưu lại trong cơ thể em.

Em cho rằng không thể mang thai, cho nên không chú ý, nhưng bây giờ mang thai rồi, rất có khả năng là một đứa bé không khỏe mạnh, thậm chí là một đứa bé vừa ra đời đã mang theo kịch độc, sao em có thể để con mình ra đời như vậy?
Sao có thể để nó đối diện với thế giới này như thế? Cho nên đừng trách em, thật sự đừng trách em.

Dù sau này em không thể sinh con nữa, em cũng sẽ không để đứa bé đến thế giới này chịu khổ.

Hàn Hi Thần, có lẽ đây chính là ý của ông trời, chúng ta rốt cuộc không cách nào đi bên nhau.

Dù em yêu anh, dù em có thể buông bỏ quá khứ ở bên anh, nhưng ông trời lại không cho chúng ta một tương lai tốt đẹp, không phải sao?”
Cô khóc, nghẹn ngào, không chú ý tới Hàn Hi Thần ngủ say trên giường cử động, thậm chí muốn giãy giụa mở mắt, cuối cùng lại không có kết quả.


Lâm Dao Lạc khóc mệt rồi, mới lau khô nước mắt, tự mình đi rửa mặt, cũng cầm khăn lông ấm lau mặt cho Hàn Hi Thần.

Động tác của cô dịu dàng như người vợ hiền, cô cũng đã từng cho rằng như vậy, nhưng bây giờ tỉnh mộng rồi, cô phải đối mặt hiện thực.

Dao Lạc vô cùng không nỡ nhìn Hàn Hi Thần, khẽ khom người, hôn lên môi anh, nỉ non: “Hàn Hi Thần, em yêu anh, thật sự yêu anh, nhưng em không thể ở bên anh.

Quên em đi, anh còn trẻ, có thể tìm một cô gái xinh đẹp bắt đầu lại.

Bây giờ cổ độc trong người anh hẳn sẽ bị hoàng kim cổ dọn sạch, có một cô gái sạch sẽ cùng anh sinh con cũng không phải hi vọng xa vời đúng không nào? Nếu có kiếp sau, em hi vọng có thể gặp được anh đúng thời điểm, sau đó chúng ta yêu nhau, hiểu nhau, ở bên nhau.”.

 
Chương 2249: 2249: Chương 2246





Nói xong, cô khẽ đứng dậy, nhìn ánh bình minh bên ngoài, khóe môi lộ ra nụ cười giải thoát.

“Ba, mẹ, ông nội, bà nội, anh, chị dâu, còn có cháu trai nhỏ, cháu gái nhỏ, Dao Lạc đến với mọi người ngay đây.”
Nói xong, cô lấy bao bột phấn trong túi ra, không chút do dự đổ vào miệng.

Lúc Dao Lạc xảy ra chuyện, không ai ở bên cạnh, dù là Hàn Hi Thần, hiện tại cũng trong trạng thái hôn mê, nhưng một hàng nước mắt trong suốt từ khóe mắt anh chảy xuống, hẳn là có thể nghe thấy lời của Dao Lạc.

Thẩm Hạ Lan cứ cảm thấy có chút bất an, cảm giác này khiến cô vô cùng nôn nóng, lại không biết nên làm gì.

Cô ở trong phòng đi tới đi lui, rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề chứ?
Nhìn dáng vẻ Dao Lạc thản nhiên như vậy, hình như sớm đã biết họ sẽ đến bắt cô ấy.

Đã như vậy, tại sao Dao Lạc không đi cùng Hàn Khiếu chứ?
Hơn nữa lúc nhắc tới Hàn Khiếu, Thẩm Hạ Lan chú ý cô ấy, đáy mắt cô ấy mang theo thù hận.


Thù hận một người như vậy, sao lại để cô ấy đi cứu chứ?
Cứ cảm thấy trong này có gì đó nói không thông.

Thẩm Hạ Lan cẩn thận suy nghĩ một lát quá trình bắt Dao Lạc vừa rồi, trong đầu bỗng nhảy ra dáng vẻ bình thản của Dao Lạc.

Không.

Đó không phải bình thản!
Dường như là một loại lãnh đạm tâm như tro tàn.

Tâm như tro tàn?
Trái tim Thẩm Hạ Lan lập tức lộp bộp.

Cô cẩn thận suy ngẫm, Dao Lạc dường như luôn có dáng vẻ chả hề quan tâm tới đứa bé đó, thậm chí có chút không muốn lắm, bây giờ lại là biểu cảm thế này.

“Nguy rồi!”

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng xoay người, chạy như bay tới phòng Dao Lạc.

Cửa phòng đã bị khóa chết từ bên trong.

Cảm giác bất an càng lan rộng.

“Dao Lạc, mở cửa!”
Cô đập vào cánh cửa, nhưng bên trong không chút động tĩnh.

“Dao Lạc!”
Thẩm Hạ Lan vội tìm người tới, đá mở cửa phòng, nhưng lúc này Dao Lạc đã ngã trên mặt đất, khóe miệng đều là máu đen.

“Mau gọi xe cấp cứu! Nhanh lên!”
Trái tim Thẩm Hạ Lan run rẩy, cô biết, lần này, bất kể có thể cứu Dao Lạc về không, đứa bé trong bụng hẳn là không giữ được.

Đứa bé đó vừa hình thành, còn nhỏ như vậy, Dao Lạc quyết tuyệt uống thuốc độc như thế, sao có thể còn sống sót?
Không nói được trong lòng là cảm giác gì, Thẩm Hạ Lan cảm thấy lồng ngực nghẹn khuất.

Diệp Tranh và Trương Linh nghe thấy tiếng động cũng vội tới..

 
Chương 2250: 2250: Chương 2247





Trương Linh nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Dao Lạc, vội nói: “Tôi châm một châm cho cô ấy trước, trừ độc, cố hết sức để độc tố không tiến vào tim.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan vội nhường chỗ, bước chân lại có chút phiêu đãng.

Là cô sơ suất.

Cô làm sao cũng không nghĩ tới Dao Lạc lại đi bước này.

Rốt cuộc là tại sao chứ?
Thẩm Hạ Lan nhìn Hàn Hi Thần còn đang hôn mê trên giường, nhất thời cũng không biết nên nói gì mới tốt.

Trương Linh và Diệp Tranh nhanh chóng thi châm cho Dao Lạc, châm rút ra đều là màu đen, như mực.

Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng hỏi: “Còn có thể cứu sao?”

“Hẳn có thể, dược tính của cô ấy rất mạnh, may mắn phát hiện sớm.

Yên tâm đi, châm cứu trung y của Trương Gia Trại chúng tôi vẫn không đến mức làm tổ tiên mất mặt.”
Thấy Trương Linh tập trung thi châm, Thẩm Hạ Lan cũng không tiện làm phiền.

Cô lại cầm điện thoại lên gọi cho Diệp Ân Tuấn, đáng tiếc bên kia vẫn là trạng thái không cách nào kết nối.

Diệp Nghê Nghê và Diệp Ân Tuấn thế nào vẫn chưa rõ, bên này lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

Hàn Khiếu chạy rồi, Dao Lạc uống thuốc độc, tất cả mọi chuyện dường như đều vượt khỏi dự tính, khiến người ta không cách nào khống chế.

Thẩm Hạ Lan xoa huyệt thái dương, thật sự hi vọng Diệp Ân Tuấn có thể ở bên cô lúc này, cũng có người thương lượng.

Diệp Tranh không biết đứng dậy từ lúc nào, đến cạnh cô.


Cậu vươn bàn tay nhỏ khẽ cầm lấy tay Thẩm Hạ Lan, xúc cảm ấm áp khiến cô sững sốt, lập tức cúi đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt lo lắng xuất hiện trước mặt mình.

“Mẹ, sẽ không có chuyện gì.”
Giọng Diệp Tranh vẫn non nớt như vậy, nhưng ánh mắt lại kiên định, trong vô hình tiếp thêm sức mạnh cho cô.

“Ừ, sẽ không có chuyện gì, mẹ nhất định sẽ bảo vệ các con.”
Thẩm Hạ Lan trước nay chưa từng cảm thấy gánh nặng nặng nề như vậy, giờ phút này, cô mới hiểu rõ nguyên nhân tại sao Diệp Ân Tuấn trải qua nhiều như thế lại vẫn đứng thẳng.

Chỉ vì phía sau bạn đều là máu mủ của mình, là người bạn dùng cả sinh mệnh cũng muốn bảo vệ, cho nên bạn không thể gục ngã, bởi vì một khi bạn gục ngã, những khó khăn, khốn khổ sẽ như sóng biển ập về phía những đứa trẻ và người thân bạn.

Thẩm Hạ Lan đau lòng Diệp Ân Tuấn, lại vì có thể đồng cam cộng khổ với anh mà cảm thấy kiêu ngạo.

Tình cảm trải qua mưa gió, nắm tay cùng tiến về phía trước mới là thứ cô muốn.

Thẩm Hạ Lan khom người ôm Diệp Tranh lên, cười nói: “Có các con ở đây, mẹ sẽ có sức mạnh, yên tâm đi, mẹ không sao.”
Diệp Tranh gật đầu, úp vào lòng cô, cảm nhận nhịp tim đập của cô, ngửi hơi thở của cô, trái tim vô cùng an tĩnh, dường như bất kể bên ngoài mưa bão thế nào, cậu cũng không sợ..

 
Chương 2251: 2251: Chương 2248





Bàn tay nho nhỏ nắm chặt lấy áo sơ mi Thẩm Hạ Lan, dù cậu biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng dù sao vẫn là một đứa bé, từ động tác của cậu, Thẩm Hạ Lan có thể cảm nhận được chút bất an và sợ hãi.

Cô ôm chặt cậu, ôm thật chặt.

Lúc này đây, không cần bất kỳ lời nào, chỉ cần ôm nhau là được.

Trương Linh bên này xem như hoàn thành thi châm, bác sĩ cũng đuổi tới kịp thời.

Thẩm Hạ Lan để Trương Linh ở lại, bản thân theo xe cấp cứu tới bệnh viện.

Cấp cứu Dao Lạc xem như kịp thời, sau một tiếng cấp cứu, cuối cùng giữ được tính mạng, nhưng đứa bé thì như Thẩm Hạ Lan nghĩ, đã không giữ được.

Lúc Dao Lạc ra khỏi phòng phẫu thuật, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy xuất hiện trước mặt Thẩm Hạ Lan, cô không biết tại sao, không hề chán ghét, không oán hận Dao Lạc, ngược lại có chút đau lòng.


Dao Lạc thực sự rất gầy, gầy đến mức không có bao nhiêu thịt.

Có lẽ có người sẽ thích loại xinh đẹp này, nhưng theo Thẩm Hạ Lan thì chỉ có đau lòng.

Nếu một người phụ nữ có tâm bệnh, dù là sơn hào hải vị cũng nuôi không mập.

Dao Lạc được đẩy vào phòng chăm sóc tích cực.

Cô ấy lúc này vô cùng yên lặng, Thẩm Hạ Lan mới cẩn thận quan sát dáng vẻ cô ấy.

Dao Lạc quả thực rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay, ngũ quan thanh tú kết hợp vô cùng hoàn mỹ, thêm một phần không nhiều, ít một phần không thiếu, hơn nữa thuộc kiểu ưa nhìn, càng nhìn càng thấy thoải mái, càng nhìn càng thấy đẹp.

Người tướng mạo thế này đều không phải đại gian đại ác, đều là tâm thiện.

Từ đầu, Thẩm Hạ Lan đã không cảm thấy Dao Lạc là người xấu, chỉ là chuyện thả Hàn Khiếu đi khiến cô nghĩ không thông, nhưng Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy Dao Lạc hẳn là có nỗi khổ.


Dao Lạc còn chưa tỉnh, Thẩm Hạ Lan không thể rời khỏi nơi này.

Thời gian từng giây từng phút trôi đi, Dao Lạc yên lặng an tĩnh nằm đó, dường như cô ấy đã buồn ngủ rất lâu rồi, hiện tại chỉ là đang nghỉ ngơi mà thôi.

Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, Thẩm Hạ Lan đứng dậy, mở cửa liền nhìn thấy Hàn Hi Thần đứng bên ngoài, bất giác khẽ sừng sờ.

“Anh cả? Anh tỉnh rồi?”
Thẩm Hạ Lan có chút kích động.

Hàn Hi Thần chỉ gật đầu, ánh mắt khẽ bi thương.

“Cô ấy vẫn ổn chứ?”
“Bác sĩ nói đã không còn nguy hiểm nữa, chỉ là còn chưa tỉnh, nhưng đứa bé không giữ được, xin lỗi, anh cả, em không chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Thẩm Hạ Lan áy náy, cô biết Hàn Hi Thần phản chiến đã trợ giúp rất lớn đối với Diệp Ân Tuấn, cô thật sự sợ Hàn Hi Thần vì chuyện Dao Lạc mà lật mặt với Diệp Ân Tuấn.

Không phải cô nhỏ nhen, muốn suy đoán lòng người, nhưng thực sự là họ từng trải qua quá nhiều, lòng người là thứ không dám dễ dàng tin tưởng, cô tình nguyện tin tưởng mọi người có ý đồ lẫn nhau, cũng tốt hơn thứ hão huyền gọi là vì tình thân.

Hàn Hi Thần lại lắc đầu nói: “Không trách các em, em vĩnh viễn cũng không gọi tỉnh được một người giả bộ ngủ.”.

 
Chương 2252: 2252: Chương 2249





“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan không hiểu lắm, Hàn Hi Thần lại không định nói nhiều, trực tiếp lướt qua người cô đi vào.

Thấy Dao Lạc bình tĩnh nằm đó, đáy mắt Hàn Hi Thần lướt qua đau lòng.

“Em về đi, rất nhiều chuyện trong trại đều cần em xử lý, Hàn Khiếu cũng chạy rồi, anh cũng biết rồi.

Bây giờ nhất định em có rất nhiều việc, phía Dao Lạc tự anh trông giữ là được.”
Hàn Hi Thần đi tới bên giường, ngồi trước giường Dao Lạc.

Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ này của họ liền biết mình ở lại là dư thừa, chỉ là vẫn có chút lo lắng nói: “Anh cả, anh cũng biết Hàn Khiếu chạy rồi, em điều vài người tới, em sợ Hàn Khiếu sẽ gây bất lợi với hai người.”
“Không cần, anh đã liên lạc với người của mình rồi, lát nữa sẽ tới, canh gác an toàn bên trại cần người, phía anh, em không cần lo lắng.”
Hàn Hi Thần có chút bất lực nói.


Thẩm Hạ Lan còn muốn nói gì đó, lại bị Hàn Hi Thần đuổi ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn Hàn Hi Thần và Dao Lạc, ánh mắt anh đỏ bừng.

“Hình như đã rất lâu rất lâu rồi anh không nhìn thấy dáng vẻ em ngủ an ổn như vậy.”
Anh đứng dậy đến phòng vệ sinh lấy một xô nước ấm, giặt sạch khăn lông, sau đó khẽ lau mặt và hai tay cho Dao Lạc.

Động tác anh dịu dàng như vậy, giống hệt lúc Dao Lạc chăm sóc anh trước đó.

“Anh vẫn không hiểu tại sao em mỗi tối đều mơ thấy ác mộng? Tại sao đêm không thể ngủ, ngủ không an ổn? Dù anh tăng thuốc an thần cho em, em vẫn không ngừng run rẩy, vẫn khóc khi ngủ.

Anh biết trong lòng em có bí mật, anh nghĩ rồi sẽ có một ngày em sẽ nói với anh, anh cũng cảm thấy mình sẽ là người thân mật nhất đời này của em, anh có lòng tin mình có thể hóa giải bất kì khổ sở nào trong lòng em, nhưng cho tới giờ phút này anh mới hiểu, thì ra có những chuyện đã được định sẵn từ trước khi anh sinh ra, bất kể anh cố gắng thế nào, em cũng sẽ không buông xuống chấp niệm, đúng không?”
Hàn Hi Thần khẽ vén tóc Dao Lạc ra sau tai.

Làn da cô vốn trắng nõn, bây giờ càng trắng đến lóa mắt.


“Anh cũng nghe nói rồi, mặc dù anh hôn mê, nhưng chuyện bên ngoài anh vẫn rõ ràng, mỗi câu, mỗi chữ em nói, anh đều có thể nghe thấy.

Dao Lạc, em đã hận Hàn Khiếu như vậy, tại sao không giết anh? Em biết không? Lúc em nói, anh bất lực biết bao.

Anh muốn ôm em, muốn nói bất kể em làm gì, anh cũng không trách em, nhưng anh chỉ có thể nằm đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn em uống thuốc độc.

Cô ngốc, anh còn chưa chết đâu, Hàn Khiếu cũng chưa chết, em sao lại tự mình uống thuốc độc chứ?
Là cảm thấy mấy năm nay giày vò đủ rồi sao? Hay là vì em căn bản không nỡ anh chết? Muốn anh tìm một cô gái khác kết hôn sinh con, em nghĩ thế nào vậy? Có phải em đã quên, anh từng nói, em là người phụ nữ của Hàn Hi Thần anh, sống là người của anh, chết là ma của anh.

Dù em muốn chết, cũng phải xem anh có đồng ý không.

Dao Lạc, có lẽ anh thật sự kế thừa máu lạnh của Hàn Khiếu.

Dù biết em ở bên anh sẽ đau khổ, anh cũng không cho phép em rời đi! Dù là chết cũng không được!”
Mắt Hàn Hi Thần đỏ bừng tràn ra kiên nghị.

Anh nắm chặt tay Dao Lạc, thật chặt, rũ mắt, không biết đang nghĩ gì..

 
Chương 2253: 2253: Chương 2250





Thẩm Hạ Lan ở bên ngoài một lúc, đến lúc bên trong không còn vang lên âm thanh gì thì cô mới rời đi.

Cô không biết sau khi Hàn Hi Thần biết Dao Lạc uống thuốc độc sẽ có tâm trạng như thế nào, nếu là Diệp Ân Tuấn có lẽ anh sẽ rất buồn, nhưng trong chuyện tình cảm này cô thật sự không giúp được.

Sau khi Thẩm Hạ Lan rời khỏi đó, cô về Trương Gia Trại.

Bên phía của Tiêu Nguyệt vẫn còn bận rộn, có thể là đang điều tra vấn đề về thân phận của Hàn Khiếu, còn lúc Trương Linh gặp Thẩm Hạ Lan, bà ta dẫn cô sang một bên, thấp giọng nói: “Trại chủ đã liên hệ với tôi rồi.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi bất ngờ.

Vì sao Diệp Ân Tuấn không liên lạc với cô? Mà lại tìm tới Trương Linh.

Hình như biết được Thẩm Hạ Lan đang nghĩ gì, Trương Linh vội vàng nói: “Tín hiệu bên phía trại chủ bị nghe lén, không thể gọi được điện thoại, vậy nên cậu ấy sử dụng phương thức liên lạc riêng có của Trương Gia Trại để liên lạc với tôi.”
“Cổ trùng?”
Phương thức liên lạc mà Thẩm Hạ Lan có thể nghĩ tới cũng chỉ có một loại này.


Trương Linh gật đầu.

“Trại chủ là người rất có thiên phú, biết dùng cả cổ trùng để liên hệ với tôi.

Cậu ấy nói bọn họ không sao, bảo chúng ta không cần lo lắng, bảo vệ tốt lối vào của Trương Gia Trại, đợi tin tức của cậu ấy.”
Trương Linh có vẻ rất phấn chấn, cũng là vì có tin tức của Diệp Ân Tuấn, chỉ cần còn trại chủ thì bà ta sẽ có niềm tin.

Nhưng Thẩm Hạ Lan không lạc quan được như vậy.

“Ân Tuấn không biết dùng cổ trùng.”
Nói xong câu này Thẩm Hạ Lan lập tức bước đi rời khỏi đó, để lại một mình Trương Linh đứng ngơ ngác.

Không biết dùng cổ trùng sao?
Làm sao có thể?
“Mợ chủ, tôi không nói dối, trại chủ thật sự đã liên lạc với tôi.


Tôi vẫn còn giữ lại con cổ trùng chuyên truyền tin đó.”
Trương Linh vội vàng giải thích, trong đầu của Thẩm Hạ Lan lại xuất hiện một bóng người.

Trần Oánh Oánh!
Mẹ của cô ta là hậu duệ của Trương Gia Trại, hiểu về cổ trùng là điều rất bình thường.

Trại chủ của Bạch Thủy Trại nói từ nhỏ Trần Oánh Oánh chưa từng tiếp xúc với những thứ này nhưng Thẩm Hạ Lan không tin.

Nếu Trần Oánh Oánh thật sự lợi dụng thân phận của Diệp Ân Tuấn để gửi tin nhắn này đi thì cô không hề cảm thấy được an ủi một chút nào, ngược lại cô càng cảm thấy lo lắng hơn.

Thân phận hiện giờ của Trần Oánh Oánh là bạn hay là thù còn chưa rõ ràng, cho dù là lợi dụng cô để tìm được Trạm Dực thì điều đó cũng không chứng tỏ Trần Oánh Oánh là người của Hàn Khiếu.

Giống như Dao Lạc.

Không phải cô ta đã thả Hàn Khiếu sao?
Nhưng thái độ của cô ta với Hàn Khiếu lại khiến người khác suy nghĩ nhiều.

Thẩm Hạ Lan hơi đau đầu, rất nhiều chuyện không rõ ràng cứ bao lấy cô, từng cơn mệt mỏi khiến cô ăn không vào..

 
Chương 2254: 2254: Chương 2251





Không biết Diệp Tranh xuất hiện ở đó từ khi nào, cậu bé cầm một bát canh táo đỏ, thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ ăn chút gì đó đi, con bảo nhà bếp làm cho mẹ.”
“Cảm ơn Diệp Tranh.”
Thẩm Hạ Lan nhìn đứa con trai hiểu chuyện này, trong lòng không kìm được lại nhớ tới Diệp Minh Triết.

Nếu bây giờ Diệp Minh Triết có ở đây thì tình hình lại là thế nào.

Diệp Tranh nhìn Thẩm Hạ Lan uống xong bát canh táo đỏ rồi cậu mới bưng bát ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan nhớ tới Diệp Minh Triết.

Cô lấy điện thoại ra, gọi video cho Diệp Minh Triết.

Lúc cuộc gọi video được kết nối, Diệp Minh Triết đang uống thuốc, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó của cậu làm khóe môi cô hơi cong lên.


“Mẹ không biết con trai mẹ phải uống loại thuốc đắng như vậy?”
Diệp Minh Triết vội vàng đưa lên miệng, uống một hơi hết sạch, vị đắng không hết, cậu vội vàng ăn một quả quýt rồi mới thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ không biết đâu, một ngày ba bữa, bữa nào con cũng phải uống, thật sự con uống muốn bệnh luôn.”
“Vậy con cũng phải nghĩ cho cơ thể mình chứ.

Sao rồi? Con cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Thẩm Hạ Lan cũng thấy tâm trạng của con trai thoải mái hơn rất nhiều.

Diệp Minh Triết nói: “Con khỏe nhiều rồi, mẹ, bên phía mẹ như thế nào rồi? Có tiến triển gì không?”
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Không có tiến triển gì cả, nhưng cũng không có nguy hiểm gì.

Con không cần lo lắng gì cho mẹ, cứ dưỡng thương cho thật tốt rồi nhanh chóng về bên cạnh mẹ, mẹ nhớ con rồi.”
“Con cũng nhớ mẹ.”
Diệp Minh Triết nói xong khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên, nhìn vô cùng đáng yêu.

Thẩm Hạ Lan vô cùng thích dáng vẻ hiện giờ của Diệp Minh Triết, cô chỉ muốn cách màn hình véo cậu một cái.


“Con trai mẹ đẹp trai thật đấy, nào, mẹ thơm một cái.”
Thấy Thẩm Hạ Lan muốn cách màn hình thơm cậu một cái, mặt Diệp Minh Triết lại càng đỏ hơn, hai tai cũng đỏ ửng.

“Mẹ, có phải mẹ có chuyện gì muốn con làm không?”
Diệp Minh Triết thấy mình không chịu nổi một người mẹ nhiệt tình như vậy.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Không có, mẹ chỉ hi vọng con nghỉ ngơi thật tốt.”
Hiện giờ, Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng may mắn vì Diệp Minh Triết không đi theo cô, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Hiện giờ cũng không biết Diệp Nghê Nghê như thế nào, tất cả mọi chuyện cô đều chỉ có thể đợi.

Mẹ con hai người nói chuyện một lúc, Diệp Minh Triết đề nghị chơi một trò chơi thì bị Thẩm Hạ Lan từ chối.

“Mẹ, có phải là ba không cho không ạ? Đúng rồi, ba đâu ạ, sao con không nhìn thấy ba đâu?”
Lúc này Diệp Minh Triết mới phát hiện ra Diệp Ân Tuấn không có bên cạnh.

Bình thường lúc này không phải Diệp Ân Tuấn luôn ở bên cạnh mẹ sao..

 
Chương 2255: 2255: Chương 2252





Thẩm Hạ Lan mỉm cười, nói như không có gì: “Ba con qua đây có rất nhiều việc phải làm, làm gì có thời gian ở bên cạnh mẹ? Đúng rồi, đã tìm thấy bác Trạm của con rồi, bây giờ chắc hai người đang ở bên ngoài nói chuyện với nhau.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy không cần giấu giếm Diệp Minh Triết chuyện này, như vậy cũng có thể khiến cậu yên tâm hơn một chút.

Quả nhiên Thẩm Minh Triết nói: “Bác Trạm vẫn khỏe đúng không ạ?”
“Cũng khỏe, con đừng lo lắng.

Ba mẹ không ở bên cạnh con, con nhất định phải chăm sóc tốt cho mình, con biết chưa?”
“Con biết rồi, nếu ba không có thời gian ở cạnh mẹ vậy mẹ chơi với bọn con một ván đi.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười nói: “Trương Linh về rồi, Tiêu Nguyệt cũng qua đây rồi, mẹ phải tới chỗ họ hỏi chuyện chú hai Hoắc vậy nên bây giờ không chơi với các con được.

Con cũng nghỉ ngơi sớm đi, biết chưa?”
“Vâng, được ạ, tạm biệt mẹ.”
“Tạm biệt con!”

Sau khi ngắt cuộc gọi video với con trai, Thẩm Hạ Lan mới thở phào một hơi.

Cô cũng không hiểu vì sao, chỉ là tự nhiên nghĩ đến Diệp Minh Triết cô lại cảm thấy hơi lo lắng, mặc dù cô biết rõ cậu ở tổng bộ của Kình Thiên Minh, chắc sẽ an toàn nhưng sau khi xảy ra chuyện của Diệp Nghê Nghê, hình như cô trở nên mất niềm tin vào mọi thứ.

Thẩm Hạ Lan quay người đi ra cửa thì nhìn thấy Tiêu Nguyệt đã đứng ở cửa, không biết đã đến được bao lâu.

“Dì? Sao dì không vào trong ngồi?”.

ngôn tình tổng tài
Thẩm Hạ Lan mở cửa làm Tiêu Nguyệt giật mình.

Bà ta lắc đầu nói: “Dì không vào đâu, dì đã đi điều tra thân phận của Hàn Khiếu, quả nhiên cháu nói không sai, ông ta không đơn giản chỉ là một nhân viên khảo sát địa chất.”
“Như vậy là có ý gì? Dì đã điều tra được gì rồi?”

Tự nhiên Thẩm Hạ Lan thấy có hứng thú.

Nhưng Tiêu Nguyệt lại lắc đầu nói: “Không điều tra được thân phận thật, hình như có người cố tình cắt đứt manh mối, nhưng có thể khẳng định Hàn Khiếu dùng trộm thân phận của người khác.”
“Dùng trộm?”
Thẩm Hạ Lan chau mày.

Tiêu Nguyệt gật đầu, nói: “Đúng, đúng là có một người tên Hàn Khiếu, người đó đúng là nhân viên khảo sát địa chất nhưng người đó không phải là Hàn Khiếu mà trước đây chúng ta đã nhìn thấy.

Cháu nhìn cái này đi.”
Tiêu Nguyệt lấy tấm ảnh từ máy tính xuống đưa cho Thẩm Hạ Lan.

“Người này mới thật sự là Hàn Khiếu, dì đã tìm người điều tra rồi, ông ta sinh ra ở một sơn thôn nhỏ ở đây, về sau thi đỗ đại học, thành tích học tập luôn rất xuất sắc, sau khi tốt nghiệp đại học vào làm việc ở Cục khảo sát địa chất.

Nhưng trong một lần khảo sát địa chất sau khi làm việc được một năm, gặp phải sạt lở đất, người này đã chết rồi.”
Nghe Tiêu Nguyệt nói như vậy rồi lại nhìn bức ảnh xa lạ trên tay, trong lòng Thẩm Hạ Lan không khỏi cảm thấy chấn động.

“Ý của dì là Hàn Khiếu hiện giờ đang dùng trộm thân phận của một người chết?”.

 
Chương 2256: 2256: Chương 2253





“Đúng vậy, 30 năm trước mạng Internet không phát triển, có nhiều số liệu không gửi được lên trên.

Lúc đó sau khi Hàn Khiếu chết, gia đình anh ta đã nhận người về, theo lý mà nói đã phải làm các thủ tục xóa hộ khẩu và giấy báo tử nhưng người nhà anh ta không hề làm những giấy tờ này.

Điều quan trọng nhất là người của dì đã đi điều tra phát hiện ra, năm thứ hai sau khi Hàn Khiếu chết, tất cả người thân của anh ta đều biến mất trong một đêm.”
Nghe Tiêu Nguyệt nói vậy, hai mắt của Thẩm Hạ Lan hơi tối đi.

“Biến mất trong một đêm sao? Bị giết sao?”
“Không biết, hoàn toàn không có một dấu vết nào mà những bạn học có liên quan tới Hàn Khiếu đều cắn răng nói mình quên mất Hàn Khiếu trông như thế nào.

Dì cảm thấy việc này không bình thường, có thể là tất cả người quen của Hàn Khiếu đều đã bị mua chuộc.

Người có thể mua chuộc cùng một lúc nhiều người như vậy thậm chí có thể khiến người thân của Hàn Khiếu biến mất trong một đêm nhất định không đơn giản, đó không phải là việc mà một người bình thường có thể làm được.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.


Những gì Tiêu Nguyệt nói cũng chính là những gì cô đang nghĩ, chỉ là trong lòng cô vẫn cảm thấy rất chấn động.

Hàn Khiếu không ngờ lại không phải là Hàn Khiếu.

30 năm trước Trương Phương cũng không biết thân phận thật sự của mối tình đầu của mình, có thể thấy Hàn Khiếu rất biết che giấu bản thân.

Rốt cuộc ông ta là ai?
Vì sao lại dùng thân phận của Hàn Khiếu để sống trên đời.

“Dì còn điều tra được thông tin gì khác không?”
“Không.”
Tiêu Nguyệt lắc đầu, bất lực nói: “Các mốc thời gian của Hàn Khiếu này và Hàn Khiếu đã chết quá trùng hợp, có thể nói là không có một kẽ hở nào, vậy nên dì nghi ngờ năm đó chưa chắc đã có chuyện Hàn Khiếu chết trong sạt lở đất, nói không chừng là bị ám hại.”
Thẩm Hạ Lan dừng lại một lúc, nhưng cô cũng cảm thấy có khả năng này.


Bọn họ còn tưởng rằng cách chân tướng sự thật càng lúc càng gần, ai ngờ lại trùng trùng sương mù, mọi chuyện trở nên mịt mù khó hiểu như vậy.

Người tên Hàn Khiếu trước mắt này lại dùng thân phận của người khác sống hơn 30 năm nay, chuyện này đúng là quá đáng sợ.

“Hàn Hi Thần biết chuyện này không?”
“Chắc là không biết, bí mật của Hàn Khiếu có lẽ đến người phụ nữ bên cạnh ông ta cũng không biết.”
Tiêu Nguyệt càng nhíu mày chặt hơn.

Người tên Hàn Khiếu này phức tạp như vậy, bây giờ còn được thả ra, về sau muốn bắt ông ta có lẽ không dễ như vậy nữa.

“Biết Hàn Khiếu ở đâu chưa?”
Thẩm Hạ Lan lắc đầu.

“Dao Lạc uống thuốc độc, hiện giờ còn đang hôn mê chưa tỉnh, chúng ta không biết vì sao cô ta lại thả Hàn Khiếu, trước khi cô ta uống thuốc độc cũng không chịu nói.

Bây giờ chỉ có thể chờ đến khi cô ta tỉnh lại rồi nói ra thông tin gì đó có ích.”
Thẩm Hạ Lan cũng bất lực với chuyện này..

 
Chương 2257: 2257: Chương 2254





Tiêu Nguyệt thấy cô như vậy, vỗ vai cô thấp giọng nói: “Đừng lo lắng quá, đúng rồi, bên phía của Diệp Ân Tuấn có thông tin không?”
“Trương Linh nhận được một cổ trùng truyền tin, nói bọn họ không có chuyện gì, bảo chúng ta yên lặng chờ đợi, nhưng cháu cảm thấy đó không phải là do Diệp Ân Tuấn gửi, bởi vì anh ấy không hiểu lắm về việc dùng cổ trùng truyền tin.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Tiêu Nguyệt nheo mắt lại hỏi: “Vậy đó là ai?”
“Cháu nghi ngờ đó là Trần Oánh Oánh.”
“Trần Oánh Oánh?”
“Đúng.

Cháu tò mò và nghi ngờ về thân phận của người phụ nữ này, vậy nên cháu định đi một chuyến tới Bạch Thủy Trại.”
Thẩm Hạ Lan nói vậy lập tức làm Tiêu Nguyệt cảm thấy căng thẳng.

“Bây giờ cháu đi Bạch Thủy Trại không phải là tự chui đầu vào lưới sao?”
Tự chui đầu vào lưới sao?
Thẩm Hạ Lan không biết, cô chỉ biết là bây giờ cô phải làm rõ thân phận của Trần Oánh Oánh.

Dù sao Diệp Ân Tuấn và Diệp Nghê Nghê không ở bên cạnh, trong lòng cô cũng không biết chắc thế nào.


“Hay là dì đi cùng cháu?”
Tiêu Nguyệt rất lo lắng cho Thẩm Hạ Lan.

.

Truyện Nữ Cường
Thẩm Hạ Lan nhìn Tiêu Nguyệt, lại nhớ đến mẹ mình là Tiêu Ái, nếu như Tiêu Ái còn sống, có lẽ cũng lo lắng cho cô như vậy.

Cảm giác đau đớn lóe lên trong mắt Thẩm Hạ Lan.

Cô gật đầu, thấp giọng nói: “Nếu như mẹ cháu còn sống, có lẽ cũng quan tâm cháu như dì.”
Tiêu Nguyệt hơi bất ngờ, bà ta thở dài một hơi, nói: “Nuối tiếc lớn nhất trong đời này của dì là không mau chóng quay về.”
“Có những chuyện là do ông trời đã định, một số duyên phận có cưỡng cầu cũng không được.

Đợi đến khi chuyện này kết thúc, dì cùng cháu về thăm ông ngoại đi.


Mấy năm nay ông ấy rất nhớ dì đấy.”
Thẩm Hạ Lan biết mình có thể vẫn chưa hoàn tin tưởng Tiêu Nguyệt nhưng có một số tình cảm thật sự không đè nén được.

Mong là Tiêu Nguyệt không làm cô nhìn lầm người.

Tiêu Nguyệt gật đầu, thấp giọng nói: “Dì đi thu xếp một lát, một chút nữa sẽ đưa cháu đi Bạch Thủy Trại.”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, quay người đi chuẩn bị.

Cô giao Trương Gia Trại cho Trương Linh, ở đây có Trương Linh bảo vệ, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì, huống hồ từ trước đến nay Trương Gia Trại luôn là nhà của Trương Linh nên Thẩm Hạ Lan để cả Diệp Tranh ở lại.

Diệp Tranh gật đầu đồng ý với sự sắp xếp của Thẩm Hạ Lan, cậu chỉ nhắc cô chú ý an toàn.

Không lâu sau, hai người Thẩm Hạ Lan và Tiêu Nguyệt cùng đi tới Bạch Thủy Trại.

Bạch Thủy Trai vẫn giống như khi Diệp Ân Tuấn đến đây, lúc trại chủ Trần nhìn thấy cô thì hơi bất ngờ.

“Mợ Diệp? Sao cô lại ở đây? Không phải cô và cậu Diệp đã đi tới Hậu Sơn rồi hay sao?”
“Trần Oánh Oánh đã về chưa?”.

 
Chương 2258: 2258: Chương 2255





Trại chủ Trần nghe thấy Thẩm Hạ Lan hỏi như vậy, lắc đầu khó hiểu.

“Oánh Oánh dẫn cô chủ Diệp đi tìm các cô rồi, mọi người không gặp nhau sao?”
“Tôi có thể gặp vợ ông không?”
Thẩm Hạ Lan không trả lời, cô vẫn mỉm cười nhưng trại chủ Trần hình như đã nhìn ra được cái gì đó.

“Có phải Oánh Oánh làm sai chuyện gì không?”
“Trại chủ Trần cảm thấy Trần Oánh Oánh có thể làm sai việc gì?”
Thẩm Hạ Lan không trả lời còn hỏi ngược lại, tự nhiên khiến trại chủ Trần mất niềm tin.

“Tôi, không biết.”
“Hay là ông cứ để tôi gặp vợ ông đi.’ Bà Trần là hậu duệ của Trương Gia Trại, Thẩm Hạ Lan vẫn còn hi vọng bà ta có thể niệm tình cũ.

Trại chủ Trần suy nghĩ một lát rồi thấp giọng nói: “Cho dù Oánh Oánh đã làm chuyện gì, tôi đều hi vọng cô có thể nhẹ nhàng một chút trước mặt vợ tôi, sức khỏe của bà ấy không được tốt, tôi không muốn vì chuyện gì đó của Oánh Oánh mà bà ấy xảy ra chuyện, coi như là tôi cầu xin các cô.”

Thẩm Hạ Lan không có cách nào để trả lời trại chủ Trần, dù sao chuyện này cũng có liên quan tới Diệp Ân Tuấn và Diệp Nghê Nghê.

Cô thấp giọng nói: “Trại chủ Trần, nếu như có thể tôi cũng không mong làm phiền đến việc nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng của bà Trần nhưng hiện giờ Trần Oánh Oánh dẫn chồng và con gái tôi đi, không biết tung tích ở đâu.

Chồng tôi đang là trại chủ của Trương Gia Trại, ông cảm thấy tôi có nên hỏi bà Trần chuyện này không?”
Trại chủ Trần lập tức ngỡ ngàng.

“Không thể nào, con bé Oánh Oánh làm sao có thể làm chuyện như vậy với cậu Diệp và cô chủ nhỏ?”
“Tôi cũng không tin nên muốn đến đây tìm hiểu tình hình.

Dù sao tôi và chồng tôi cũng không mong muốn việc trở thành kẻ thù với Bạch Thủy Trại.”
Câu nói của Thẩm Hạ Lan làm trại chủ Trần im lặng.

“Đứa con gái tội nghiệt này, quay về xem tôi có đánh gãy chân của nó không.”

“Vậy phải tìm thấy cô ta trước mới được.”
Nói xong Thẩm Hạ Lan đi vào bên trong, lần này trại chủ Trần không hề ngăn cản.

Từ khi đến đây Tiêu Nguyệt không nói một lời nào, chỉ yên lặng đứng sau lưng Thẩm Hạ Lan, bây giờ cô đi vào trong thì cũng đi theo vào.

Trại chỉ Trần không biết thân phận của Tiêu Nguyệt nên đương nhiên cũng không ngăn cản.

Lúc Thẩm Hạ Lan tới trước giường của bà Trần, vừa hay lúc đó bà ta vừa tỉnh lại.

“Mợ Diệp, cô như vậy là…”
“Bà Trần, tôi có thể nói riêng với bà mấy câu được không?”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan hiền hòa, làm người khác cảm thấy rất yên tâm.

Bà Trần gật đầu rồi mỉm cười với trại chủ Trần: “Tôi muốn uống canh gà mà ông tự tay làm, ông đi làm cho tôi được không?”
Vợ mình đã yêu cầu như vậy, trại chủ Trần còn có thể nói gì?
“Bà đừng kích động quá.”
Trại chủ Trần dặn dò một câu rồi rời đi..

 
Chương 2259: 2259: Chương 2256





Thẩm Hạ Lan nói ý như vậy, Tiêu Nguyệt cũng đi ra ngoài.

Lúc trong phòng chỉ còn lại bà Trần và Thẩm Hạ Lan, ánh mắt của bà Trần có vẻ hơi lo lắng.

“Mợ Diệp, có phải Oánh Oánh nhà tôi đã làm sai chuyện gì không?”
Thẩm Hạ Lan cũng là một người mẹ, nhìn thấy bà Trần như vậy cô cũng thấy khó chịu.

Cô thấp giọng nói: “Đúng là có chút chuyện.

Nhưng bà cũng đừng kích động quá, tôi chỉ tới đây tìm hiểu một chút tình hình thôi.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan liền kể lại một lượt sự tình cho bà Trần nghe, không để sót bất cứ chi tiết nào.


Sắc mặt của bà Trần có vẻ khó coi, đến khi Thẩm Hạ Lan nói xong liền nói xin lỗi trước: “Xin lỗi Mợ Diệp, là tôi không biết dạy con, tôi thật có lỗi với trại chủ.”
“Bà cũng đừng nói vậy, bây giờ vẫn chưa tìm thấy Trần Oánh Oánh, ai cũng không biết được rốt cuộc là có chuyện gì.

Tôi tin là Trần Oánh Oánh có lẽ cũng không làm bị thương đến chồng và con gái của tôi, chỉ là tôi rất muốn biết hiện giờ cô ta đang ở đâu.

Bà Trần, bà có thể giúp tôi suy nghĩ một chút xem Trần Oánh Oánh có thể đi đâu được không.”
Không ai hiểu con bằng mẹ, Thẩm Hạ Lan luôn cảm thấy có lẽ bà Trần có thể cho cô được một chút manh mối.

Nhưng bà Trần lại lắc đầu nói: “Đứa bé này từ bé đã quen sống hoang dã, tôi và ba nó chỉ có một đứa con là nó, sức khỏe tôi không tốt nên từ nhỏ đã chiều chuộng nó.

Còn nhớ lúc đầu khi nó nói với tôi thủ trưởng Trạm định phát triển nó, nó vô cùng vui mừng.

Từ đầu đến cuối tôi không thể tin được con gái tôi lại trở thành đồng phạm với kẻ khác.”
Thẩm Hạ Lan cũng không tin nên cô mới đích thân tới Bạch Thủy Trại một chuyến, nhưng thấy bà Trần như vậy cô có hỏi chắc cũng không biết được thông tin gì, trong lòng không khỏi cảm thấy thất vọng.

“Tôi tin con người của Trần Oánh Oánh, cũng tin rằng cô ta làm vậy có thể là có nguyên nhân khác.

Nhưng bà Trần, bà cũng là một người mẹ, có lẽ bà hiểu được tâm trạng của tôi.


Con gái tôi mới được năm tuổi, sức khỏe chồng tôi cũng không được tốt, bây giờ hai người bọn họ cùng mất tích theo con gái bà, làm sao tôi có thể không lo lắng được?”
Bà Trần nhìn Thẩm Hạ Lan rồi gật đầu, thấp giọng nói: “Tôi hiểu tâm trạng của cô, con gái tôi cũng không phải là người không có chừng mực.

Tạm thời không nói đến việc vì sao nó phải làm như vậy, chỉ nói tới tính cách của nó, nó tuyệt đối không thể nào tiếp tay cho kẻ xấu và không lo lắng gì cho sự an toàn của tôi và ba nó được.

Mặc dù Bạch Thủy Trại là nhà của chúng ta nhưng nếu như Mợ Diệp muốn san bằng nơi này, chúng tôi cũng không có cách nào để bảo vệ đúng không? Nếu như con gái tôi thật sự làm chuyện xấu, cũng không đến mức không dẫn hai thân già chúng theo đúng chứ? Huống hồ nó không nói với chúng tôi bất cứ hành động gì nhưng lại để chúng tôi ở đây.

Như vậy cũng chứng minh con gái tôi không phải kẻ phản bội.

Không phải là người làm mẹ như tôi muốn thoát tội cho con gái mình, chỉ là với tình hình hiện giờ có rất nhiều chuyện không tiện nói.”
Thẩm Hạ Lan nhìn bà Trần yếu đuối trước mặt, cô có cảm giác giống như đây là lần đầu tiên mình quen người phụ nữ này.

Bà ta nói không hề sai.

Đây cũng là nguyên nhân Thẩm Hạ Lan nghi ngờ Trần Oánh Oánh thật sự không đối đầu với bọn họ, không ngờ bà Trần cũng là người sáng suốt như vậy.


“Bà Trần thật sự khiến tôi mở mang tầm mắt.”
“Mợ Diệp cũng thật là người có tấm lòng bồ tát, nếu không cô cũng không tìm đến một người đã tàn phế một nửa như tôi đúng không?”
Bà Trần cười nhạt, thái độ điềm nhiên của bà ta lại khiến Thẩm Hạ Lan bái phục.

“Không giấu gì bà, Trương Linh nhận được một con cổ trùng truyền tin, có lẽ là của Trần Oánh Oánh gửi về, cô ta bảo chúng tôi tạm thời án binh bất động, chờ đợi tin tức.’ Vốn dĩ Thẩm Hạ Lan không định nói những điều này nhưng bây giờ lại không nói không được.

Bà Trần hơi ngẩn người, sau đó lập tức liền nói: “Vậy tôi biết bọn họ ở đâu rồi?”
“Ở đâu vậy?”
Thẩm Hạ Lan vô cùng sốt ruột..

 
Chương 2260: 2260: Chương 2257





Bà Trần lại thấp giọng nói: “Chuyện này tạm thời không thể nói cho cô biết nhưng nếu cô muốn tìm bọn họ thì tốt nhất nên tới nhà con cháu nhà họ Lâm.”
“Con cháu của nhà họ Lâm?”
“Đúng, con cháu nhà họ Lâm mới hiểu về trận pháp, nếu tìm được người này có thể tìm được con bé nhà tôi hoặc mấy người chồng cô.”
Bà Trần nói vậy làm Thẩm Hạ Lan hơi nghi ngờ, cô không kìm được nhớ đến Dao Lạc.

Mấy hôm trước, chính Dao Lạc đã dẫn bọn họ vào trận pháp Âm dương bát quái, chẳng lẽ Dao Lạc là con cháu nhà họ Lâm?
Trong lòng Thẩm Hạ Lan vô cùng kích động nhưng cô cũng thấy hơi lo lắng.

Dao Lạc uống thuốc độc vẫn chưa tỉnh lại, cho dù cô ta là con cháu của nhà họ Lâm thì hiện giờ cũng không thể làm gì.

Cho dù như vậy nhưng biết được thông tin này, cô cũng cảm thấy vui mừng.

“Cảm ơn bà, bà Trần.

Bà nghỉ ngơi cho thật tốt, về sau tôi sẽ lại tới thăm bà.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười, khuôn mặt vô cùng dịu dàng.


Bà Trần gật đầu, thấp giọng nói: “Mặc dù bây giờ tôi là người của Bạch Thủy Trại nhưng Trương Gia Trại là nhà mẹ đẻ của tôi.

Trong lòng tôi vẫn luôn nhớ đến vụ thảm án diệt trại năm đó.

Mợ Diệp, cô không cần nghi ngờ tôi, càng không cần đoán già đoán non về Oánh Oánh nhà tôi, tôi dám dùng tính mạng của mình để bảo đảm Oánh Oánh tuyệt đối không phải là kẻ phản bội, càng không phải là người vong ân phụ nghĩa.”
“Tôi tin.”
Thẩm Hạ Lan rất ít khi tin người khác nhưng giây phút này cô bằng lòng tin bà Trần trước mặt, hoặc cũng có thể bởi vì Trương Gia Trại không còn lại mấy người, hoặc cũng có thể cả hai người đều là người làm mẹ.

Hai người lại nói thêm mấy câu nữa rồi Thẩm Hạ Lan mới đứng lên rời khỏi đó.

Tiêu Nguyệt nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ra khỏi đó, vội vàng đi theo.

“Cháu hỏi được gì rồi à?”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, thấp giọng nói: “Cháu muốn tới bệnh viện thăm Dao Lạc.

Dì, dì về trước đi.”
“Hay dì đi cùng với cháu, bệnh viện đông người phức tạp.


Dì sợ xảy ra chuyện gì đó.”
Suy nghĩ của Tiêu Nguyệt làm Thẩm Hạ Lan khựng lại một chút.

“Được.”
Thẩm Hạ Lan không từ chối, lái xe cùng Tiêu Nguyệt đến bệnh viện.

Lúc nhìn thấy bọn họ đến Hàn Hi Thần cảm thấy hơi bất ngờ nhưng anh ta cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ thờ ơ nói: “Cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, nếu hai người đến đây vì chuyện trận pháp thì có lẽ hai người phải thất vọng rồi.”
Tự nhiên Thẩm Hạ Lan khựng lại một lúc.

“Anh biết chuyện trận pháp sao?”
Lúc Dao Lạc dẫn bọn họ vào trận pháp Âm dương bát quái, Hàn Hi Thần không có mặt ở đó, vậy mà bây giờ anh ta lại nói được chính xác mục đích của bọn họ như vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan không khỏi đoán già đoán non.

Hàn Thần Hi thờ ơ nói: “Lúc tôi hôn mê, Dao Lạc đã nói với tôi.”
Anh ta nói hết những gì Dao Lạc đã nói cho Thẩm Hạ Lan và Tiêu Nguyệt biết.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan vô cùng bất ngờ, cô không ngờ Dao Lạc lại có thân thế thảm như vậy.

Chỉ là vẫn còn một chuyện cô vẫn không hiểu.

“Anh cả, không phải em có ác ý muốn phỏng đoán gì về Dao Lạc.

Chỉ là nếu như tất cả những gì anh nói là thật vậy thì Dao Lạc phải có mối thâm thù đại hận với Hàn Khiếu, vậy tại sao Dao Lạc lại thả Hàn Khiếu đi.”.

 
Chương 2261: 2261: Chương 2258





Hàn Hi Thần nhìn Dao Lạc còn đang hôn mê bất tỉnh, ánh mắt mang theo mấy phần đau đớn, giọng nói trầm thấp: “Tôi cũng không biết, có thể giữa chừng có xảy ra chuyện gì đó, Dao Lạc và Hàn Khiếu có mối thù diệt môn, cho dù cô ấy thả ông ta đi thì cũng không phải vì cứu ông ta, nói không chừng còn có sắp xếp khác.”
Hiện giờ Hàn Khiếu không có một chút tình cảm nào với Hàn Hi Thần, mặc dù anh ta đã nuốt hoàng kim cổ nhưng anh ta vẫn biết rõ những gì xảy ra ở thế giới bên ngoài, Hàn Khiếu đối xử với anh ta thế nào, đã xử lý thi thể anh ta thế nào anh ta đều nghe thấy rõ, có lẽ đúng từ lúc đó, anh ta thật sự đã nghĩ kỹ.

Hàn Khiếu đã cho anh ta sinh mệnh nhưng trong 30 năm nay có lẽ anh ta đã trả hết.

Về sau anh ta và Hàn Khiếu sẽ không còn quan hệ gì nữa.

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Hi Thần, Thẩm Hạ Lan dường như nhìn thấy Diệp Ân Tuấn của mấy năm trước.

Có những lúc hai anh em bọn họ rất giống nhau, ví dụ như dáng vẻ lạnh lùng này sau khi bị người thân làm tổn thương, thực sự trong lòng bọn họ còn đau khổ hơn ai hết.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy có một số chuyện bắt buộc phải nói cho Hàn Hi Thần.


Cô trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi thấp giọng nói: “Anh cả, có chuyện này em nghĩ anh nên biết.”
“Chuyện gì vậy?”
“Chuyện này liên quan đến Hàn Khiếu.”
Thẩm Hạ Lan biết bây giờ nói tới Hàn Khiếu là một chuyện cấm kỵ nhưng cô biết cuối cùng Hàn Hi Thần cũng phải đối mặt, bây giờ tránh được một lúc nhưng không tránh được cả đời.

Hàn Hi Thần hơi ngẩn người, ánh mắt hơi thay đổi rồi mới nhàn nhạt nói: “Chuyện gì của ông ta? Không phải là ông ta đã bỏ trốn sao?”
“Anh có biết thân phận thật sự của ông ta sao?”
Câu hỏi này của cô làm Hàn Hi Thần ngơ ngác, không hiểu gì.

“Như vậy là có ý gì?”
“Em đã cho người đi điều tra thân phận của Hàn Khiếu, ba mươi năm trước Hàn Khiếu đã qua đời rồi, tất cả người thân có liên quan tới ông ta đều đã biến mất trong một đêm.

Người tên Hàn Khiếu bây giờ đã dùng thân phận này 30 năm nay.


Lúc đó mạng Internet của chúng ta vẫn chưa phát triển, rất nhiều nơi xa xôi không điều tra đến được vậy nên mới tạo ra những lỗ hổng.

Bây giờ Dao Lạc đã được Hàn Khiếu thả ra, chúng ta không biết thân phận thật sự của ông ta là gì, một chút manh mối gì cũng không có.”
Câu nói của Thẩm Hạ Lan khiến Hàn Hi Thần đột nhiên nheo mắt lại.

“Em nói cái gì? Hàn Khiếu đã chết rồi?”
“Nên nói là Hàn Khiếu thật đã chết rồi.

Người tên Hàn Khiếu bây giờ chúng ta không biết rõ thân phận của ông ta.”
Hàn Hi Thần ngẩn người.

Ba mươi năm trước, Hàn Khiếu đã chết, vậy ba của anh ta là ai?
Vậy rốt cuộc người đàn ông đã cho anh ta sinh mạng là ai?
Tự nhiên Hàn Hi Thần cảm thấy buồn cười.

Sống trên đời 30 năm, vậy mà anh ta lại không biết mình là con của ai, thân phận của anh ta là gì..

 
Chương 2262: 2262: Chương 2259





Chẳng trách Hàn Khiếu đối xử với anh ta không nóng không lạnh, thậm chí không hề quan tâm, một người có thể vứt bỏ thân phận của mình 30 năm nay thì làm sao có thể quan tâm đến một tên dã chủng như anh ta?
Hoặc có thể năm đó Hàn Khiếu và Trương Phương ở bên cạnh nhau chỉ vì muốn mỏ khoáng của Trương Gia Trại, chỉ là bất ngờ có thêm một đứa con là anh ta.

Đáng tiếc là Trương Gia Trại đến khi chết cũng không nói bí mật này cho Hàn Khiếu, nên anh ta mới sống được tới bây giờ.

Mục đích Hàn Hi Thần anh ta sống tới bây giờ có lẽ chỉ có một, đó là ngáng đường Diệp Ân Tuấn, hoặc là để Hàn Khiếu lấy ra lợi dụng, hé lộ bí mật của Trương Gia Trại?
Nghĩ thông chuyện này, Hàn Hi Thần tự nhiên cảm thấy thật châm biếm và cũng thật đau lòng.

Vốn dĩ anh ta còn tưởng rằng tâm trạng của mình sẽ không xao động vì người đàn ông đó, nhưng giây phút này anh ta vẫn cảm nhận được một nỗi đau như rút gân lột da.

Hóa ra đây mới thực sự là ý nghĩa sự ra đời của anh ta.

Nếu một người đàn ông đến cốt nhục của mình còn có thể vứt bỏ được, vậy chuyện ông ta muốn làm nhất định không đơn giản.


Tuyệt đối không chỉ đơn giản là vì số tiền mỏ vàng kia.

Ông ta cần số tiền đó làm gì?
Không lẽ tiền thật sự có thể mua bán tình cảm sao?
Có thể mua được tình thân sao?
Anh ta là con trai duy nhất của Hàn Khiếu, nhưng Hàn Khiếu không hề quan tâm đến, ngoại trừ việc anh ta không phải là con của Hàn Khiếu và người ông ta yêu sinh ra, hoặc có thể trước khi gặp được Trương Phương, Hàn Khiếu đã có con.

Suy nghĩ kỳ lạ này tự nhiên chui lủi vào trong đầu của Hàn Hi Thần khiến anh ta rùng mình.

Sóng gió nổi lên trong lồng ngực của anh ta, một mùi tanh ngọt dâng lên nhưng đã bị Hàn Hi Thần ép xuống.

“Anh cả, anh không sao chứ?”
Thẩm Hạ Lan thấy sắc mặt của Hàn Hi Thần không được tốt lắm, vội vàng dìu anh ta lên.

Khóe miệng của Hàn Hi Thần nở một nụ cười châm biếm, anh ta tự giễu nói: “Có thể tất cả mọi người chúng ta ở đây đều bị Hàn Khiếu lừa, rất có khả năng tôi không phải là đứa con duy nhất của ông ta, nếu không ông ta làm sao có thể lạnh lùng với tôi như vậy.


Cho dù tôi không phải là con của ông ta và người ông ta yêu, nhưng một giọt máu đào hơn ao nước lã, ông ta đối xử với tôi như vậy thật quá vô tình.”
“Có phải nghi ngờ ông ta không phải là ba ruột của mình không?”
“Tôi còn hi vọng như vậy hơn.

Tôi đã đọc thuộc lòng tờ giám định mà ông ta đã làm, đúng là chúng tôi có quan hệ cha con, chỉ là tôi cảm thấy ngoài tôi ra có thể Hàn Khiếu còn có một đứa con trai khác.

Hơn nữa e rằng ông ta muốn lấy mỏ vàng không phải đơn giản chỉ vì tiền.”
Hàn Hi Thần nhìn bầu trời âm u bên ngoài, hình như là trời sắp mưa và cũng giống như tâm trạng của anh ta lúc này.

“Bao nhiêu năm nay có thể mọi người không biết nhưng tôi biết rõ, Hàn Khiếu luôn điên cuồng kiếm tiền, công việc gì ông ta cũng làm, giết người càng là công việc yêu thích của ông ta.

Chỉ cần có người trả được tiền là ông ta sẽ bán mạng.

Ông ta lợi dụng việc khảo sát địa chất, phát hiện ra mấy khu mỏ, để có được quyền sở hữu của những khu mỏ đó, ông ta không từ thủ đoạn, ép người khác phạm pháp, ký kết các hợp đồng mua bán giá rẻ.

Ông ta luôn tích góp tiền bạc, mặc dù ông ta sống một cuộc sống rất xa hoa nhưng tốc độ ông ta kiếm tiền nhanh hơn tốc độ ông ta tiêu tiền rất nhiều.

Chỉ là tôi không biết số tiền đó đã đi đâu.”.

 
Chương 2263: 2263: Chương 2260





Lúc Hàn Hi Thần nói đến đây, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Thẩm Hạ Lan.

“Em hiểu ý tôi không?”
“Em không hiểu lắm, có thể Hàn Khiếu có tài khoản bí mật.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy, Hàn Khiếu khẽ lắc đầu.

“Anh đã điều tra hết tất cả các tài khoản của ông ta, tài sản của ông ta chỉ có khoảng mấy chục tỉ, hoàn toàn không so được với tốc độ kiếm tiền của ông ta.

Lúc trước anh chỉ nghi ngờ, nghi ngờ ông ta có thể dùng một tài khoản khác để chuyển tiền ra ngoài.

Nhưng anh là con trai duy nhất của ông ta, ông ta không để tiền cho anh thì có thể chuyển nó cho ai? Hơn nữa người nào lại cần một số tiền lớn như vậy?”
Bây giờ hoàn toàn có thể nghĩ ra được những thứ Hàn Hi Thần đã bỏ qua.

Không phải anh ta không nghi ngờ Hàn Khiếu, chỉ là có nghi ngờ nhiều đến đâu đi chăng nữa thì cũng không có bằng chứng.


Hơn nữa đúng là Hàn Khiếu có rất nhiều điểm kỳ lạ khiến người khác không thể nhìn thấu và đoán được.

Thẩm Hạ Lan chau mày lại.

“Anh nói xem liệu Hàn Khiếu có chuyển tiền cho Triệu Nguyệt Minh không?”
“Không đâu, Triệu Nguyệt Minh đã chết rồi.”
Tin này của Hàn Hi Thần làm Thẩm Hạ Lan vô cùng bất ngờ.

Bên này cô và Diệp Ân Tuấn vừa mới biết được một chút thông tin của Triệu Nguyệt Minh, không ngờ bây giờ Hàn Hi Thần lại nói ra một tin sốc như vậy.

“Chết rồi? Làm sao có thể thế được?”
Nếu như Triệu Nguyệt Minh đã chết, vậy những người ở thủ đô là do ai chỉ đạo? Không lẽ là nhà họ Triệu sao?
Nếu là nhà họ Triệu thì Triệu Nguyệt Minh đã chết, bọn họ lại bán mạng vì ai?

Thẩm Hạ Lan tự nhiên lại cảm thấy chuyện vốn dĩ trước đây đã rõ ràng nay lại rơi vào một biển sương mù, khiến không ai nhìn rõ và hiểu được.

Hàn Hi Thần hình như không nhìn thấy sự kỳ lạ của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Nói một cách chính xác thì sau khi tiêu diệt Trương Gia Trại, Triệu Nguyệt Minh đã chết rồi.

Có một lần tôi nghe trộm được Hàn Khiếu nói, bởi vì hành động của nhà họ Trương thất bại, Triệu Nguyệt Minh gây ra một số rắc rối, bị người khác chú ý đến.

Vậy nên Hàn Khiếu giúp ông ta ra nước ngoài tránh nạn, nhưng về sau chuyện ra nước ngoài của Triệu Nguyệt Minh bàn bạc không thành, Hàn Khiếu không nói hai lời, thẳng tay giết chết Triệu Nguyệt Minh, những người đi theo Triệu Nguyệt Minh ra ngoài không một người nào còn sống sót.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Hàn Khiếu quá đáng sợ và cũng quá máu lạnh.

.

Đam Mỹ Hài
Năm đó Triệu Nguyệt Minh dẫn cả nhà trốn ra nước ngoài, nghe nói lúc đó bà Triệu vừa sinh con không lâu, như vậy không phải đến cả đứa bé cũng… “Thật sự không giữ một ai sao? Năm đó bà Triệu vừa mới sinh con không bao lâu.”
“Em nói xem, đứa bé đó có lẽ là người đầu tiên bị giết, hơn nữa còn bị giết ngay trước mặt Triệu Nguyệt Minh.

Bà Triệu thấy vậy lập tức phát điên, Triệu Nguyệt Minh trong lúc tức giận đã liều mạng với Hàn Khiếu, cuối cùng cũng không phải là đối thủ của ông ta, tất cả đều chết hết, chuyện này bị Hàn Khiếu che giấu.

Vậy nên bao nhiêu năm nay không có người nào biết được tung tích của Triệu Nguyệt Minh, đó không phải vì bọn họ vô dụng mà là Triệu Nguyệt Minh từ lâu đã không còn ở trên cõi đời nữa.”.

 
Chương 2264: 2264: Chương 2261





Lúc đó Hàn Hi Thần còn rất nhỏ, còn chuyện này Hàn Khiếu đã nói ra trong lúc uống rượu say với người phụ nữ bên cạnh.

Anh ta còn nhớ, người phụ nữ đó là một bang phái nào đó của Đế Đô phái tới, mục đích là để thăm dò tung tích của Triệu Nguyệt Minh từ miệng của Hàn Khiếu, nhưng đáng tiếc là đã bị Hàn Khiếu phát hiện, ông ta dứt khoát cho người phụ nữ đó biết hết mọi chuyện trước khi chết, ông ta nói hết tin tình báo mà người phụ nữ đó muốn biết cho cô ta rồi giết luôn cô ta trên giường.

Chỉ là không ai ngờ được lúc đó Hàn Hi Thần vì một con cổ trùng mà vào phòng Hàn Khiếu, đến lúc anh ta muốn đi ra thì đã không kịp, anh ta chỉ có thể trốn dưới gầm giường, vì vậy nên mới tình cờ nghe được chuyện này.

Lúc đó Hàn Hi Thần mới tám chín tuổi, hoàn toàn không biết Triệu Nguyệt Minh là ai, càng không để tâm đến, chỉ là lúc đó anh ta cũng không dám đụng vào họng pháo nên cứ trốn suốt ở đó đến khi thi thể của gián điệp kia được lôi ra ngoài, Hàn Khiếu ra ngoài thì anh ta mới trèo ra chạy đi.

Chỉ là mấy năm về sau cũng có mấy người phụ nữ đến bên cạnh Hàn Khiếu, điều tra chuyện của Triệu Nguyệt Minh nhưng đáng tiếc là không một người nào có kết cục tốt đẹp, cũng không ai có thể sống tiếp được.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ mấy người phụ nữ đó đều do bên phía Đế Đô phái tới, chỉ là Hàn Khiếu quá mưu mô, giảo hoạt, không hề tin tưởng bất cứ một người phụ nữ nào.


Từ trước đến nay anh ta luôn cho rằng trong trái tim của Hàn Khiếu có Trương Phương, cho dù có mối quan hệ với những người phụ nữ khác nhưng cũng chỉ là đóng kịch, giải tỏa tâm lý khó chịu trong lòng.

Nhưng bây giờ Hàn Hi Thần mới phát hiện ra, Hàn Khiếu không hề quan tâm đến người phụ nữ bên cạnh mình là ai, ông ta cũng không cho phép bất kỳ ai sinh con cho mình, trừ anh ta là Hàn Hi Thần ra, ông ta thật sự không có một đứa con nào lưu lạc ở bên ngoài.

Hàn Hi Thần còn nhớ, có một người phụ nữ đã mang thai con của Hàn Khiếu, tưởng rằng mình đã ngồi lên được vị trí bà Hàn, nhưng không ngờ lại bị Hàn Khiếu đánh chết.

Bên dưới của người phụ nữ chảy rất nhiều máu nhưng Hàn Khiếu không thèm nhìn lấy một giây, cứ thế ném người này ra ngoài.

Một người đàn ông làm sao có thể không cần đứa con của mình.

Lúc trước Hàn Hi Thần còn tưởng rằng Hàn Khiếu mặc dù đối xử nghiêm khắc với mình nhưng tốt xấu gì ông ta cũng không có con ở bên ngoài, đó cũng là một kiểu tình yêu đặc biệt dành cho anh ta, nhưng hiện giờ nhìn lại, anh ta thấy mình đúng là ảo tưởng, suy nghĩ những điều viển vông.

Nói không chừng Hàn Khiếu không cho bất cứ người phụ nữ nào sinh con cho ông ta.


Tự nhiên Hàn Hi Thần cảm thấy hứng thú với thân phận thật của Hàn Khiếu.

Nếu như ông ta không phải là Hàn Khiếu, nếu như ông ta không cho phép bất cứ người phụ nữ nào sinh con cho ông ta, vậy rốt cuộc ông ta là ai? Liệu ông ta còn có những đứa con khác trên đời không?
Thẩm Hạ Lan nghe thấy tin tức này thật sự vô cùng kinh ngạc, thậm chí có chút không dám tin.

Bọn họ vẫn luôn dựa vào Triệu Nguyệt Minh làm manh mối để điều tra lâu như vậy, lại là một người đã chết hơn hai mươi năm.

Sao có thể chứ?
Nhưng cô lại cảm thấy Hàn Hi Thần không cần thiết phải lừa mình.

Thẩm Hạ Lan không khỏi nhớ Diệp Ân Tuấn.

Nếu như có Diệp Ân Tuấn ở đây, có phải có thể nghĩ đến mối liên hệ khác không?
Hàn Hi Thần cũng đang suy nghĩ hoài nghi của mình, lúc quay đầu nhìn Thẩm Hạ Lan, hơi dừng lại, hỏi: “Diệp Ân Tuấn vẫn chưa trở về?”.

 
Chương 2265: 2265: Chương 2262





“Chưa, hình như Trần Oánh Oánh đang giấu chúng ta chuyện gì đó.”
Thẩm Hạ Lan đem mọi chuyện nói lại một lần.

Cô rất lo lắng cho Diệp Ân Tuấn và Diệp Nghê Nghê, nhưng cũng giống như bà Trần nói, Trần Oánh Oánh không có lý do gì để phản bội Trạm Dực, vậy thì cô ta làm như thế là có dụng ý gì?
“Có lẽ vì để mê hoặc người ngoài, để cho Hàn Khiếu nghĩ là bên phía Trạm Dực có gian tế, dụ rắn ra khỏi hang.”
Lời của Hàn Hi Thần không phải Thẩm Hạ Lan chưa từng nghĩ đến, nhưng vẫn có chút nghĩ không ra.

“Nếu là như vậy, thì đám người Ân Tuấn có lẽ sẽ truyền tin tức cho chúng ta, nhưng chỉ có một truyền âm cổ trở về, bảo chúng ta án binh bất động, chờ đợi tin tức.

Tôi không biết tin tức này là thật hay giả, vì vậy có chút lo lắng.”
Lông mày Thẩm Hạ Lan nhíu chặt lại.

Hàn Hi Thần thờ ơ nói: “Muốn biết là thật hay giả, trở về bảo Dao Lạc đưa chúng ta đi vào tìm là biết.”.


ngôn tình ngược
“Tình hình của Dao Lạc bây giờ anh cũng nhìn thấy rồi, cũng không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại, cho dù tỉnh lại, chúng ta cũng không dám đảm bảo Dao Lạc có thể giúp chúng ta.

Anh cả, em không biết hận thù giữa Dao Lạc và Hàn Khiếu, nhưng cô ấy đã uống thuốc độc một cách đoạn tuyệt như vậy, sợ là…”
Lời còn lại Thẩm Hạ Lan không nói nữa.

Trên thế giới thứ khó giải nhất chính tình cảm.

Hàn Hi Thần lại liếc nhìn Dao Lạc vẫn còn hôn mê nằm trên giường, khẽ nói: “Cô ấy sẽ tỉnh lại.

Em trở về trước đi, đợi cô ấy tỉnh lại tôi sẽ gọi điện thoại cho em, khoảng thời gian này hãy chăm sóc cho bản thân thật tốt, nếu không Diệp Ân Tuấn sẽ đau lòng đó.”
Thẩm Hạ Lan không biết có phải là ảo giác của cô không, luôn cảm thấy tâm trạng của Hàn Hi Thần đã tốt hơn một chút.

Chuyện của Hàn Khiếu đối với anh ta mà nói không phải chính là một sự đả kích sao?

Tại sao ngược lại dáng vẻ của anh ta lại có chút vui mừng?
“Anh cả, anh không sao chứ?”
Thẩm Hạ Lan có chút không yên tâm hỏi.

“Không sao, em trở về trước đi.”
Hàn Hi Thần trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, Thẩm Hạ Lan cũng ngại tiếp tục ở lại đây, chỉ có thể gật đầu rời đi.

Lúc cô đi ra khỏi phòng bệnh, Hàn Hi Thần trực tiếp đóng cửa lại, thái độ kia quả thật khiến Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.

Cô không được mọi người yêu thích như vậy sao?
Khi mà trong phòng bệnh chỉ còn lại Hàn Hi Thần và Dao Lạc, Hàn Hi Thần nhìn Dao Lạc đang nằm trên giường bệnh, ánh mắt mang theo tia thâm tình.

“Còn muốn giả vờ đến lúc nào nữa? Mí mắt cũng cử động rồi.

Ở cùng anh lâu như vậy, mà không học được cách nói dối, không học được cách giả vờ.

Dao Lạc, em nói xem em ở bên cạnh anh mười mấy năm sao vẫn hồ đồ như vậy?”.

 
Chương 2266: 2266: Chương 2263





Giọng điệu của Hàn Hi Thần mang theo một chút cười thầm và nuông chiều.

Sau khi bị vạch trần, Dao Lạc không thể không mở mắt ra, lúc đối diện với đôi mắt mang theo ý cười của Hàn Hi Thần, trái tim khẽ run rẩy.

Cho dù đã qua 12 năm, cô vẫn không thể ngăn cản được sức hấp dẫn của anh ta.

Vẫn là nụ cười nhàn nhàn của anh ta liên lụy đến tất cả tâm trạng, nghiêng đổ vì anh ta, không quan tâm đến mọi thứ.

Dao Lạc có chút tức giận khi bản thân mình như vậy.

Cô lập tức quay đầu đi, dường như không nhìn Hàn Hi Thần có thể quên đi người này là con trai của Hàn Khiếu, là kẻ thù của cô.

Hàn Hi Thần vốn đang cười, nhưng nhìn thấy dáng vẻ trốn tránh giống như con đà điểu của Dao Lạc, đồng tử không khỏi trở nên u ám hơn.


“Còn chưa làm loạn đủ sao?”
Giọng nói của anh ta lạnh lùng, mang theo chút tức giận.

Dao Lạc không khỏi có chút sợ hãi, lại cắn môi dưới không nói gì.

Hàn Hi Thần đột nhiên đi về phía trước, nắm lấy cằm cô ra, ép cô không thể không nhìn thẳng vào đôi mắt mang theo sự tức giận kia của anh.

“Anh hỏi em, vẫn chưa làm loạn đủ sao?”
“Em không làm loạn! Buông em ra!”
Giọng nói của Dao Lạc khàn khàn, nhưng lại mang theo chút ngang ngược.

Cằm của cô rất đau.

Ở bên cạnh Hàn Hi Thần 12 năm, anh ta rất ít khi đánh cô, ngoại trừ năm đầu tiên đã nổi giận với cô, anh ta về cơ bản đối xử với cô rất tốt.


Giống như bây giờ, đôi mắt đỏ ngầu kia, dáng vẻ hận không thể ăn cô, đây là lần đầu tiên Dao Lạc nhìn thấy, không khỏi có chút sợ hãi.

Cô nói với chính mình, người trước mặt là con trai của kẻ thù của cô, cô không nên cũng không thể bị anh ta mê hoặc và ảnh hưởng, nhưng sự nhút nhát lại dâng lên từ tận đáy lòng, giống như cô đã làm chuyện gì có lỗi với anh ta vậy.

Chuyện có lỗi với anh ta sao?
Đúng vậy.

Chính tay cô đã giết chết đứa nhỏ của hai người bọn họ.

Có lẽ Hàn Hi Thần đã biết chuyện này.

Anh ta thích trẻ con như vậy, mong muốn có con như vậy, với tất cả hành động của cô cho dù giết chết cô có lẽ Hàn Hi Thần cũng không hết hận?
Dao Lạc vẫn luôn biết, Hàn Hi Thần không phải là thiện nam tín nữ, sự tàn nhẫn của anh cô biết rõ hơn ai.

Mười hai năm nay, tay Hàn Hi Thần nhuốm không ít máu, cô cũng nhìn thấy rất nhiều, nhưng những thủ đoạn, thô bạo và tàn nhẫn đều không nhắm vào cô.

Bây giờ anh muốn phế cô sao?
Cũng đúng..

 
Chương 2267: 2267: Chương 2264





cô là quà tặng lễ trưởng thành của Hàn Hi Thần, vốn dĩ chỉ là một đồ chơi có cũng được không có cũng được.

Bây giờ anh ta muốn giết cô, cô cũng không thể phản kháng.

Có lẽ từ khi thả Hàn Khiếu đi, bị mấy người Thẩm Hạ Lan bắt được, cô đã biết, kết cục đang đợi mình là cái gì.

Hàn Hi Thần hận nhất chính là phản bội.

Cô không chỉ phản bội lại anh ta, còn làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, ngay cả bản thân cô cũng xem thường chính mình, huống chi là Hàn Hi Thần?
Dao Lạc rất ít khóc, nhưng giây phút này lại không thể cầm được nước mắt của mình.

Cô cứ nghĩ là chất độc của cô đã đủ mạnh, mình có thể đi xuống đón ba mẹ mình, nhưng tiếc là ai mà biết được cô vẫn được cứu trở lại.

Thế giới này đối với cô mà nói tan hoang xơ xác, cô vốn đã không muốn sống, nếu không phải muốn ở bên cạnh Hàn Hi Thần nhiều hơn, có lẽ cô chết từ lâu rồi.

Bây giờ Hàn Hi Thần đã tìm được Diệp Ân Tuấn, đã tìm được người thân thật sự của mình, cuối cùng cô cũng có thể buông tay rồi, tại sao còn phải cứu cô chứ?

“Giết em đi.”
Đôi mắt Dao Lạc nhìn vào Hàn Hi Thần, nhìn người đàn ông mà cô đã ở bên cạnh từ thời thiếu niên, nếu nói có thể vứt bỏ thì là nói dối.

Anh ta giống như xương máu của mình, sớm đã không thể tách rời.

Nhưng cô không thể yêu, không thể sinh con trai con gái cho anh ta, cô không thể.

Có lẽ chỉ có cái chết mới là sự giải thoát.

“Em nghĩ thật đơn giản.

Giết chết con của anh, mà lại muốn chết? Em cảm thấy Hàn Hi Thần anh là người dễ sai khiến như vậy sao? Dao Lạc, thời gian em ở bên cạnh anh cũng không ngắn, sao càng sống càng trở về vậy.

Hàn Hi Thần anh là một người có thù mà không báo sao?”
Ánh mắt của Hàn Hi Thần có chút lạnh lùng.


Dao Lạc đã từng cho rằng mình có thể chịu đựng được sự lạnh lùng của Hàn Hi Thần, nhưng bây giờ mới phát hiện, cô đã đánh giá quá cao bản thân mình.

Cô yêu Hàn Hi Thần yêu đến tận xương tủy, cô không thể chịu đựng được sự lạnh lùng và hận thù của Hàn Hi Thần đối với mình.

Cằm đau dữ dội, dạ dày vì phải rửa sạch cũng khó chịu đến mức như thiêu như đốt, nhưng không bằng một phần vạn cơn đau từ trong lòng.

“Cậu Hàn muốn trừng phạt em như thế nào? Em tuyệt đối không lời oán than.”
Dao Lạc nhắm mắt lại.

Cô không thể đối diện với khuôn mặt kia mà nói những lời trái với lương tâm, cô không làm được.

Ngón tay Hàn Hi Thần hơi dùng lực, cằm của Dao Lạc đỏ lên, nhưng cô chỉ nhắm chặt hai mắt lại, bướng bỉnh không phát ra một tiếng nào.

“Trừng phạt em? Bốn đứa nhỏ của chúng ta cứ như vậy bị em âm thầm giết chết, một câu trừng phạt của em là được?”
Trái tim của Dao Lạc đau giống như bị kim châm.

Đứa nhỏ chính là nỗi đau sâu nhất trong lòng cô.

Cô đã làm các biện pháp, cố gắng có thể tự mình tránh thai, nhưng cô vẫn mang thai, cô cũng không muốn, đó cũng là con của cô mà!
Dao Lạc lặng lẽ rơi nước mắt..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top