Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cục Cưng Có Chiêu

Dịch Cục Cưng Có Chiêu
Chương 2288: 2288: Chương 2285





Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Ân Tuấn khựng lại một chút, anh thấp giọng nói: “Tạm thời không cần đâu, anh cứ ẩn nấp ở đây đã, nói không chừng là sẽ có thu hoạch bất ngờ.”
“Tùy anh vậy, em đi ra đây.”
Thẩm Hạ Lan có chút không nỡ.

Cô thật sự muốn nghỉ ngơi ở trong ngực Diệp Ân Tuấn một hồi, nhưng mà cô cũng biết là Diệp Ân Tuấn nói đúng.

Bọn họ đã ở đây trong khoảng thời gian không ngắn, cũng nên tìm kiếm đường để đột phá, tiếp tục tìm kiếm hướng phát triển vụ án mới được.

Huống hồ gì Trương Linh nói là biết vị trí của chú hai Hoắc, bây giờ không thấy Trương Linh đâu, cũng không biết là lúc nào mới có thể gặp lại chú hai Hoắc.

Thẩm Hạ Lan mở cửa mật thất ra, trở về phòng ngủ, sau khi hỏi thăm không có chuyện gì quan trọng thì liền nằm ở trên giường chìm vào giấc ngủ.

Tất cả nhìn có vẻ như sóng yên biển lặng, nhưng mà Tiêu Nguyệt lại cảm thấy như có một sóng to gió lớn đang đè nén.


Lúc đầu, bà ta muốn tìm Trương Linh, khi biết là Trương Linh đã chạy trốn, không khỏi khẽ nhíu mày.

Tiêu Nguyệt tự nhận mình là người hiểu rõ Trương Linh nhất, nhưng mà bây giờ bà ta lại không hiểu Trương Linh làm như vậy là vì cái gì.

“Tìm người âm thầm điều tra vị trí của Trương Linh, còn nữa, đi thăm dò gần đây Trương Linh đã liên lạc với ai.”
“Vâng.”
Có một bóng người vọt ra khỏi phòng của Tiêu Nguyệt.

Tiêu Nguyệt nhìn bầu trời ở bên ngoài, rõ ràng phong cảnh nơi đây xinh đẹp như thế, rõ ràng không khí trong lành nhưng mà trong mắt của bà ta lại không có sắc thái.

Hoắc Chấn Ninh, rốt cuộc là anh đang ở đâu?
Trong lòng Tiêu Nguyệt âm u đau khổ, nhưng mà nhiều hơn là chút khó chịu và đau lòng.


Màn đêm dần dần buông xuống, Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang ngủ say, trên trời lại đột nhiên bùm một tiếng, có một chùm pháo hoa chói sáng đang từ từ tản ra.

“Ai bắn pháo hoa vậy, đẹp quá.”
Ở bên ngoài đang hét ầm lên, Tiêu Nguyệt lại hơi sững sờ, ánh mắt lập tức trở nên thâm trầm.

Diệp Ân Tuấn cũng nghe thấy âm thanh của pháo hoa, anh nhanh chóng rời khỏi mật thất, lúc nhìn thấy pháo hoa ở bên ngoài cửa sổ thì cau mày.

Chắc đây là tín hiệu gì đó nhỉ?
Diệp Ân Tuấn phỏng đoán, lúc này Thẩm Hạ Lan liền tỉnh dậy.

“Tại sao lại có người bắn pháo hoa vào ban đêm vậy chứ?”
Thẩm Hạ Lan khoác một cái áo khoác rồi bước xuống giường cô đứng trước cửa sổ với Diệp Ân Tuấn mà không có lo lắng gì.

Diệp Ân Tuấn lắc đầu, thấp giọng nói: “Chắc là dùng để liên lạc.”
“Để em cho người đi điều tra xem ai bắn.”
Trong nháy mắt, Thẩm Hạ Lan liền hiểu ngay..

 
Chương 2289: 2289: Chương 2286





Diệp Ân Tuấn cũng không ngăn cản, cứ luôn cảm thấy pháo hoa này có hơi quen mắt, lại nhất thời nghĩ không ra.

Lúc Thẩm Hạ Lan đi ra ngoài dặn dò thì liền nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Nguyệt vụt qua.

Có muốn quay về nói cho Diệp Ân Tuấn biết, nhưng mà tốc độ của Tiêu Nguyệt quá nhanh, nếu như cô trở về thì sẽ mất dấu của Tiêu Nguyệt.

Chẳng lẽ nói pháo hoa là phương thức liên lạc của Tiêu Nguyệt cùng với những người khác?
Thẩm Hạ Lan thật sự không muốn phải suy đoán Tiêu Nguyệt, nhưng mà nếu như Trương Linh đều có thể xảy ra vấn đề, vậy thì sao Tiêu Nguyệt không có khả năng được chứ?
Lúc này, cô cảm thấy không có ai đáng tin.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi theo, đồng thời gửi cho Diệp Ân Tuấn một tin nhắn và bật chia sẻ vị trí trên thiết bị di động.

Diệp Ân Tuấn sẽ biết được vị trí chính xác của Thẩm Hạ Lan thông qua chia sẻ định vị.


Đây là của Diệp Minh Triết cài đặt cho Thẩm Hạ Lan, đương nhiên là bây giờ cô cần dùng đến.

Bóng dáng của Tiêu Nguyệt nhanh chóng xuyên qua, cho dù thân thủ của Thẩm Hạ Lan thì thiếu chút nữa cũng bị mất dấu.

Trong lòng vô cùng kinh ngạc, cô không nghĩ tới là thân thủ của Tiêu Nguyệt lại tốt như thế.

Nếu như Tiêu Nguyệt có thân thủ như thế, tại sao lúc trước lại bị Trương Linh truy sát đến Hải Thành, không thể không bất chấp nguy hiểm mà tìm tới cô và Diệp Ân Tuấn?
Vấn đề này chợt lóe lên trong đầu Thẩm Hạ Lan, cô lập tức hiểu ngay.

Có lẽ là Tiêu Nguyệt vẫn đang giấu diếm bọn họ cái gì đó.

Loại cảm giác này rất khó chịu, đặc biệt là Tiêu Nguyệt còn là người có quan hệ với Thẩm Hạ Lan, dáng dấp lại giống y hệt mẹ mình, Thẩm Hạ Lan cảm thấy lồng ngực như có một tảng đá lớn đang đè nén rất khó chịu.

Tiêu Nguyệt rất cẩn thận, vừa đi vừa suy nghĩ, sợ là sau lưng có người theo đuôi, nếu như không phải là Thẩm Hạ Lan thì chắc có lẽ bây giờ đã bị bại lộ từ lâu.


Mồ hôi lạnh Thẩm Hạ Lan chảy ròng ròng, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Dựa vào thân thủ của Tiêu Nguyệt, đừng nói là một Trương Linh, cho dù có thêm một Trương Linh nữa thì cũng chưa chắc có thể làm tổn thương bà ta, nhưng mà lúc trước khi mà Tiêu Nguyệt đến Hải Thành, Thẩm Hạ Lan nhớ rất rõ bà ta nói là mình bị Trương Linh đâm bị thương.

Thẩm Hạ Lan nhớ tới những chuyện này thì tâm trạng lại càng phiền muộn.

Hai người một trước một sau, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng phát hiện Tiêu Nguyệt đi vào trong rừng.

Đây là một khu rừng cách Trương Gia Trại không xa, nếu như có thể, cũng có thể đi đường vòng đến núi phía sau Trương Gia Trại.

Cho nên, Tiêu Nguyệt đến đây là có mục đích gì?
Chẳng lẽ cũng là vì mỏ vàng?
Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng mà cô cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó vỡ vụn từng chút từng chút, hứng gió lạnh thổi tới, cô như rơi vào trong hầm băng.

Tiêu Nguyệt rất quen thuộc với rừng rậm, thậm chí là quen đường đến nỗi như là về nhà của mình, nhưng mà lại làm khổ cho Thẩm Hạ Lan.

Thiếu chút nữa là Thẩm Hạ Lan đã bị bại lộ rất nhiều lần, may mà nhanh chóng tránh khỏi, nhìn thấy Tiêu Nguyệt đi được một tiếng đồng hồ rốt cuộc cũng đã dừng lại trong rừng sâu..

 
Chương 2290: 2290: Chương 2287





Gió ở nơi đây thổi phù phù, Thẩm Hạ Lan tìm một vị trí trốn thật kỹ.

Tiêu Nguyệt nhìn xung quanh một chút, sau đó duỗi ngón tay ra huýt sáo một tiếng, lập tức có một người áo đen xuất hiện.

Bởi vì quá tối, người áo đen lại nấp rất kỹ, làm cho Thẩm Hạ Lan không thể nhìn thấy rõ mặt của người kia, cô lại suy đoán ở trong lòng người gặp Tiêu Nguyệt là ai vậy?
Chẳng lẽ là thuộc hạ của Tiêu Nguyệt?
Nhưng mà không đợi Thẩm Hạ Lan nghĩ rõ ràng thì liền nhìn thấy Tiêu Nguyệt quỳ xuống với người áo đen, sắc mặt có chút khủng hoảng.

“Bà còn dám đến đây.”
Giọng nói của người áo đen mang theo một tia tàn nhẫn và lạnh lẽo.


Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày.

Là đàn ông?
Hơn nữa còn là một người đàn ông không nhỏ tuổi.

Mối quan hệ giữa ông ta và Tiêu Nguyệt là gì vậy?
Tại sao Tiêu Nguyệt lại sợ ông ta?
Thân thể của Tiêu Nguyệt co rúm lại, lại thấp giọng nói: “Chủ nhân cho gọi, sao tôi lại dám không đến.”
“Chủ nhân? Bà còn biết tôi là chủ nhân của bà?”
Người áo đen đột nhiên đá vào ngực của Tiêu Nguyệt.

Tiêu Nguyệt liền ngã xuống đất, khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi, có thể thấy được người áo đen ra tay rất nặng.


Trái tim của Thẩm Hạ Lan lập tức bị nắm chặt.

Dù sao thì Tiêu Nguyệt cũng là dì cả của cô, một cước này giống như là đang đá vào người của Thẩm Hạ Lan, làm cho cô đau đớn khó chịu.

Chủ nhân?
Tiêu Nguyệt lại gọi ông ta là chủ nhân?
Thẩm Hạ Lan khá là kinh ngạc.

Tiêu Nguyệt lại cố gắng nhịn đau mà bò dậy, vẫn cung kính quỳ ở trên đất, thấp giọng nói: “Tiêu Nguyệt biết lỗi rồi.”
“Biết lỗi rồi? Bà sai ở đâu, là một phu nhân lại không chịu làm, cứ nhất định phải làm tiểu nhân giấu đầu lòi đuôi như vậy thì cũng thôi đi, bà yên ổn gây dựng thể lực của mình cũng không phải là không thể giúp tôi hoàn thành nguyện vọng, nhưng mà bà lại chắp tay tặng thế lực của mình cho người phụ nữ Trương Linh đó làm gì vậy? Cái chiêu ve sầu thoát xác này còn có thể được nữa à?”
Giọng nói của người áo đen vô cùng lạnh lẽo, lời nói nói ra làm Tiêu Nguyệt run rẩy.

Bà ta đột nhiên lại gật đầu với người áo đen, nghẹn ngào nói: “Chủ nhân, tôi biết là tôi gieo gió gặt bão, chủ nhân muốn chém muốn giết món ruốc thịt tôi, tôi cũng không có nửa lời oán giận, chỉ cầu xin chủ nhân cho tôi gặp Hoắc Chấn Ninh một lần cuối cùng.”.

 
Chương 2291: 2291: Chương 2288





“Bà thật sự có tình cảm với ông ta, nếu như không phải bởi vì người đàn ông này, bà cũng sẽ không cam tâm tình nguyện đi theo tôi, làm việc cho tôi, đúng không?”
Người áo đen lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Nguyệt, ánh mắt đó giống như chim ưng làm cho người ta động cũng không dám động.

Tiêu Nguyệt khá là thoải mái.

“Đúng vậy, người mà tôi yêu nhất trên đời này chính là Hoắc Chấn Ninh.”
“Làm càn!”
Người đàn ông lại đá Tiêu Nguyệt ngã xuống đất một lần nữa, lực đạo lần này làm cho Tiêu Nguyệt nằm một lúc lâu vẫn không thể ngồi dậy nổi.

Ngay cả Thẩm Hạ Lan cũng có thể phát giác ra cơn giận của ông ta.

“Yêu hả? Bà cũng chỉ là một con chó mà tôi nuôi thôi, cũng dám nói chuyện yêu đương.


Tiêu Nguyệt, bà cho rằng bà vẫn là bà của hai mươi năm trước à? Lúc đó bà chỉ có một thân một mình, bà có thể không sợ cái gì, coi như là ngày hôm nay tôi biết bà vì yêu Hoắc Chấn Ninh bà có nỡ từ bỏ con trai Phương Nguyên của mình không?”
“Đừng mà!”
Tiêu Nguyệt lập tức trở nên kích động.

Bà ta khó khăn bò dậy, kéo chặt lấy ống quần của người đàn ông, hèn mọn cầu xin người đàn ông: “Đừng làm tổn thương tới Phương Nguyên, thằng bé không biết cái gì hết, ông lại không thích thằng bé, tôi cho thằng bé rời khỏi nước T, để thằng bé đi càng xa càng tốt, tuyệt đối sẽ không chọc giận ông.

Cầu xin ông đừng làm tổn thương nó, từ đầu đến cuối tôi đều không muốn nó nhúng tay vào cuộc chiến ở hoàng cung, thật sự không có.”
Nhắc tới Phương Nguyên, Tiêu Nguyệt khóc không thành tiếng.

Bà ta không phải là một người mẹ đúng nghĩa.

Kể từ khi Phương Nguyên được sinh ra, từ việc ăn uống và cuộc sống của anh ta đều là do vú nuôi chăm sóc, cho đến lúc Phương Nguyên biết hiểu chữ nghĩa, Tiêu Nguyệt lại bởi vì nguyên nhân thân phận của mình mà không thể chăm sóc con, nhưng mà vợ của quốc chủ sao lại có thể đối xử thật lòng với Phương Nguyên được chứ?

Từ nhỏ, Phương Nguyên đã bị bắt nạt, người làm mẹ như bà ta cũng chỉ có thể lạnh mắt mà nhìn cái gì cũng không làm được.

Nói tới thì bà ta cũng là thất phủ nhân của nước T, nhưng mà trên thực tế bà ta chỉ là một món đồ chơi của quốc chủ mà thôi.

Có rất nhiều lần bà ta sợ Phương Nguyên chết trong hoàng cung, thấy Phương Nguyên lần lượt gặp phải nguy hiểm, Tiêu Nguyệt cảm thấy chẳng bằng mình không sinh đứa nhỏ này ra.

Nhưng mà sinh hay không sinh đứa bé này đều không phải là do bà ta làm chủ.

Người đàn ông lại không hề thương hại Tiêu Nguyệt đang khóc thút thít, mà là ngồi xổm người xuống, dùng ngón tay nâng cằm Tiêu Nguyệt lên.

Dưới ánh trăng, bộ dạng đẫm nước mắt của Tiêu Nguyệt rốt cuộc cũng đã làm cho đôi mắt của người đàn ông có chút dịu dàng.

“Tôi biết tâm tư của bà, bà không muốn nó chết ở nước T, cho nên lại bắt đầu nhằm vào Phương Nguyên, ép nó phải vào khu ổ chuột để nó quen biết với Thành Lâm, đồng thời mượn Thành Lâm đưa nó rời khỏi đầm rồng hang hổ như là nước T, từ đó tiến vào ngành giải trí có đúng không?”
Cơ thể của Tiêu Nguyệt lại càng run rẩy dữ dội.

Sự dịu dàng của người đàn ông vừa thoáng qua liền biến mất, lập tức bóp chặt lấy cằm của bà ta giọng nói cũng lạnh lùng..

 
Chương 2292: 2292: Chương 2289





“Vậy thì tôi hỏi bà, bà có nghĩ tới Thành Lâm đó sẽ khiến cho con của bà biến thành một người đồng tính không hả? Bà có nghĩ tới Thành Lâm sẽ trở thành một kíp nổ để Phương Nguyên liều mạng trả thù, nếu như không phải là bởi vì Thành Lâm, có lẽ là bây giờ Phương Nguyên sẽ sống khá cực khổ, nhưng mà tuyệt đối sẽ không giống như hiện tại, bởi vì tranh đoạt quyền lực mà đẩy mình vào giữa trung tâm, bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, Thành Lâm là do bà đã phái người giết đúng không?”
Câu nói này của người đàn ông làm Tiêu Nguyệt run rẩy cả người, mà làm cho Thẩm Hạ Lan đang trốn trong chỗ tối kinh ngạc không thôi.

Thành Lâm là do Tiêu Nguyệt giết?
Không phải là Vu Phong hả?
Cô khiếp sợ không thôi, nhưng mà cũng nhanh chóng phản ứng lại.

Nếu như những gì mà người đàn ông nói là thật, vậy thì Tiêu Nguyệt giết Thành Lâm là có lý do.


Dù sao thì Thành Lâm cũng là người của Tiêu Nguyệt, Tiêu Nguyệt lại tin tưởng giao Phương Nguyên vào trong tay của anh ta, nhưng mà Thành Lâm lại làm tính hướng của Phương Nguyên xuất hiện vấn đề, làm cho Phương Nguyên sa đọa như thế, Tiêu Nguyệt là một người mẹ, làm sao có thể chịu đựng được chứ?
Cho nên, đây mới chính là nguyên nhân chân chính mà Thành Lâm chết đó à?
Chẳng trách không tìm thấy thời cơ gây án của Vu Phong, chỉ có thể tìm thấy động cơ gây án của Vu Phong mà thôi.

Nếu như ngày hôm nay Thẩm Hạ Lan không theo đến đây, có lẽ là cho đến chết cô cũng không nghĩ tới là Tiêu Nguyệt lại ra tay với Thành Lâm.

Phương Nguyên quan tâm Thành Lâm như thế, kết quả là mẹ của mình lại giết chết người mà mình yêu nhất, làm sao Phương Nguyên có thể chấp nhận được?
Thẩm Hạ Lan không khỏi buồn bã.

Sau khi Tiêu Nguyệt nghe thấy những lời này thì không lên tiếng nữa.


Có vẻ như là người đàn ông không vừa lòng với bộ dạng hiện tại của bà ta, hất Tiêu Nguyệt ra, lạnh lùng nói: “Cả đời này bà đừng nghĩ là có thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi, tâm trạng của tôi tốt thì bà có thể giải sầu ở bên ngoài, nếu như tâm trạng của tôi không tốt, mặc kệ bà ở đâu, tôi cũng có thể bắt bà trở về.

Tôi biết bây giờ cánh của bà đã cứng lắm rồi, nghe nói là bà còn đến Hải Thành tặng quà cho ông cụ Tiêu, dự định nhận tổ quy tông hả? Bà với Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn qua lại thân thiết là bởi vì chừa lại đường lui cho mình? Hay là vì để tăng trợ lực cho con trai bà?”
“Không, tôi không có! Tôi đã nói rồi, Phương Nguyên sẽ không tranh quyền, cho dù nó có muốn thì tôi cũng sẽ để nó cắt đứt suy nghĩ ngày.”
Tiêu Nguyệt nói như chém đinh chặt sắt.

Trái tim của Thẩm Hạ Lan đột nhiên trầm xuống.

Phương Nguyên vì báo thù cho Thành Lâm, bây giờ đã sớm dấn thân vào trong bão tố, cũng là đến lúc này Thẩm Hạ Lan mới hiểu được tại sao Tiêu Nguyệt rõ là có thế lực mà lại không chịu giúp Phương Nguyên, hóa ra là từ đầu đến cuối Tiêu Nguyệt không muốn Phương Nguyên phải trở thành quốc chủ mới của nước T.

Nhưng mà lời nói của Tiêu Nguyệt lại không làm người đàn ông vui vẻ, ngược lại còn thâm sâu mà nói: “Nó đã có suy nghĩ này, vậy thì để nó tranh đấu một lần đi, tôi cũng muốn xem xem thằng nhóc này có năng lực lớn đến bao nhiêu, nếu như nó thật sự có thể đoạt quyền thành công, để nó làm quốc chủ nước T cũng không phải là không được.”.

 
Chương 2293: 2293: Chương 2290





“Đừng, đừng mà! Chủ nhân, tôi cầu xin ông đừng đối xử với Phương Nguyên như vậy, đời này của tôi đã bán cho ông rồi, ông kêu tôi sống cũng được chết cũng được, tôi không oán giận chút nào.

Nhưng mà Phương Nguyên thì không được, nó vô tội mà, chủ nhân, nó vô tội.”
Tiêu Nguyệt lập tức kích động.

Bà ta lại bò đến chân của người đàn ông, hèn mọn nắm lấy ống quần của người đàn ông mà cầu xin.

Thẩm Hạ Lan chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thấp hèn của Tiêu Nguyệt.

Lúc này, Tiêu Nguyệt rất lạ lẫm, giống như là một người không có lòng tự trọng, nhưng mà rõ ràng là cảm giác mang đến cho bất cứ người nào đều không phải là như thế này.

Thẩm Hạ Lan không nói được trong lòng của mình có tư vị gì, chỉ cảm thấy lòng ngực nghẹt thở đến khó chịu.

Người đàn ông nâng cằm của Tiêu Nguyệt lên, làm cho bà ta không thể không nhìn về phía ông ta.


“Vô tội hả? Trong người của nó có dòng máu nhà họ Tiêu là đã không vô tội rồi.”
“Vậy tại sao lúc trước lại không giết tôi đi? Nếu như giết tôi thì thằng bé sẽ không ra đời, trong người thằng bé sẽ không chảy dòng máu nhà họ Tiêu.”
Tiêu Nguyệt đột nhiên lại nổi giận.

Lúc này, bà ta chỉ là một người mẹ.

Hoặc là nói, bốn chữ người nhà họ Tiêu đã kích thích dây thần kinh của bà ta, làm cho bà ta không có cách nào tha thứ.

Bà ta giống như là một con sư tử con bị chọc giận, hận không thể nhào tới cắn người đàn ông một cái, cho dù có kéo xuống một miếng da cũng được.

Người đàn ông lại trở nên hưng phấn đối với hành động của Tiêu Nguyệt.

“Nổi giận hả? Đã nhiều năm như vậy rồi, có biết tại sao tôi không bỏ qua cho bà không hả? Bởi vì vẻ mặt này của bà làm cho tôi cảm thấy rất hưng phấn.”

Nói xong, người đàn ông trực tiếp đẩy ngã Tiêu Nguyệt trên mặt đất, trong nháy mắt xé rách quần áo của Tiêu Nguyệt, không để ý đến tiếng kêu khóc và sự phản kháng của Tiêu Nguyệt, không có bước dạo đầu gì mà liền xâm chiếm Tiêu Nguyệt.

“Buông tôi ra, buông ra!”
Tiêu Nguyệt khóc khàn cả giọng, dáng vẻ bất lực đó, vẻ mặt đau đớn kích thích mỗi một tế bào thần kinh của Thẩm Hạ Lan.

Đây là dì cả của cô.

Cho dù Tiêu Nguyệt có làm cái gì, bây giờ cô chỉ biết bà ta là người nhà họ Tiêu, là đứa con gái còn lại của ông ngoại.

Thẩm Hạ Lan muốn không quan tâm mà lao ra ngoài, lại bị người ta giữ chặt thân thể.

Cô đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy chẳng biết từ lúc nào Diệp Ân Tuấn đã đứng sau lưng cô, ôm chặt lấy cô.

Ánh mắt của anh lướt qua một tia khó chịu, lại lắc đầu với Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan biết quyết định của Diệp Ân Tuấn là chính xác.

Nhìn đối phương chỉ có một người đàn ông, nhưng mà ai biết được xung quanh có người nào khác mai phục hay không?.

 
Chương 2294: 2294: Chương 2291





Tiêu Nguyệt là sự tồn tại mạnh mẽ như thế, ở trước mặt của ông ta lại không chịu nổi một đòn, nếu như bây giờ tùy tiện đi ra ngoài thì cũng chỉ tặng đầu cho người ta mà thôi.

Nhưng mà biết là một chuyện, trơ mắt nhìn Tiêu Nguyệt bị tên khốn nạn đó khi dễ, Thẩm Hạ Lan thật sự hận không thể cầm dao làm thịt mình.

Nếu như ngày hôm nay không đi ra ngoài cùng với Tiêu Nguyệt, cô chắc chắn sẽ không biết được mấy năm nay Tiêu Nguyệt sống cực khổ như thế.

Bây giờ cô tận mắt nhìn thấy, nó thật sự giống như là một con dao nhọn đang lăng trì cô từng chút từng chút một, làm cho nước mắt của cô không tự chủ được mà rơi xuống.

Diệp Ân Tuấn ôm chặt Thẩm Hạ Lan vào trong ngực.

Anh đoán là trong lòng của Thẩm Hạ Lan rất khó chịu, cho dù anh có cảm thấy khó chịu đi nữa thì cũng không thể để cho Thẩm Hạ Lan bị bại lộ hành tung.

Thứ nhất, nếu như bị bại lộ, bọn họ chưa chắc có thể trở về an toàn.

Thứ hai, dù sao thì Tiêu Nguyệt cũng là người lớn trong nhà của Thẩm Hạ Lan, bị con cháu của mình nhìn thấy dáng vẻ chật vật không chịu nổi như thế, e là Tiêu Nguyệt sẽ điên mất.


Đó là người phụ nữ lạnh lùng kiêu ngạo ở trước mặt của mọi người, làm sao có thể chịu đựng những thứ này.

Thẩm Hạ Lan nắm chặt ống tay áo của Diệp Ân Tuấn, cô cảm thấy đau đớn, lại không thể ngăn cản nước mắt tràn ra.

.

Ngôn Tình Tổng Tài
Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy lòng ngực của mình bị chất lỏng ấm áp thấm ướt, không bao lâu liền ngập lụt.

Trong lòng anh rất đau, nhưng mà cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể ngước mắt không nhìn, nhưng mà tiếng thở dốc của người đàn ông cùng với tiếng la khóc của phụ nữ không ngừng đan xen với nhau, làm cho bọn họ có muốn tránh cũng không tránh được, có tránh cũng không thể tránh.

Một trận giày vò kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.

Lúc bắt đầu, Tiêu Nguyệt còn kêu khóc, đến cuối cùng đã khóc không ra hơi.

Ánh mắt của bà ta đã chết lặng, thân thể cũng chết lặng, chỉ có đau lòng, hận không thể lập tức chết đi.


Sau khi người đàn ông được thỏa mãn rồi thì mới ngồi dậy từ trên người Tiêu Nguyệt, nhìn thấy Tiêu Nguyệt giống như một con cá chết đang nằm ở đó, trong mắt lướt qua vẻ tức giận.

“Bốp!”
Ông ta đá một đá vào người của Tiêu Nguyệt, tính tình có chút hung tợn.

Tiêu Nguyệt oán hận nhìn chằm chằm ông ta, nhưng mà cũng chỉ có thể trừng mắt.

Phương Nguyên đang bị ông ta giám sát, Tiêu Nguyệt có thể không thèm quan tâm mà đồng quy vu tận với ông ta, nhưng mà bà ta không thể kéo theo mạng của Phương Nguyên.

Mặc dù đứa nhỏ đó không phải là mình muốn sinh ra, nhưng mà đã mang thai mười tháng, bà ta cũng là một người mẹ.

Bà ta không thể quên được huyết nhục tình thân, đời này bà ta nợ Phương Nguyên đủ nhiều rồi, bà ta không thể mang cả mạng của Phương Nguyên đi.

Cho nên, Tiêu Nguyệt chỉ có thể nhẫn nhịn.

Quần áo đã bị người đàn ông xé rách, không thể mặc được nữa.

Người đàn ông vỗ tay một cái, liền có hai người phụ nữ đi ra đỡ Tiêu Nguyệt dậy.

Hai người phụ nữ đỡ Tiêu Nguyệt đi qua một hồ nước rửa người, sau đó lại đổi quần áo mới cho bà ta..

 
Chương 2295: 2295: Chương 2292





Lúc này, Thẩm Hạ Lan mới may mắn vì Diệp Ân Tuấn đã đến đây, nếu như không phải là Diệp Ân Tuấn kéo mình lại, chỉ sợ là bây giờ cô đã bị bắt.

Tiêu Nguyệt đờ đẫn để người ta bố trí tất cả, cuối cùng người đàn ông mới ném cho Tiêu Nguyệt một viên thuốc, lạnh nhạt nói: “Uống nó đi.”
Tiêu Nguyệt nhìn cũng không thèm nhìn mà trực tiếp nuốt vào.

Có một số người cảm thấy chết là đáng sợ, nhưng mà Tiêu Nguyệt lại cảm thấy sống không bằng chết lại còn đáng sợ hơn.

Sau khi uống thuốc xong, Tiêu Nguyệt nhìn người đàn ông, lạnh lùng nói: “Tôi muốn gặp Hoắc Chấn Ninh.”
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Gặp ông ta để làm cái gì? Nói cho ông ta biết bà đã trở thành người phụ nữ của người đàn ông khác, sinh con cho người đàn ông khác, hay là nói cho ông ta biết bây giờ bà vẫn còn yêu ông ta? Bà cảm thấy ông ta sẽ trả lời bà như thế nào? Tiêu Nguyệt, ngoan ngoãn nghe lời tôi đi, đừng có chọc tôi tức giận, cái gì tôi cũng có thể cho bà.

Nhưng mà đối với Hoắc Chấn Ninh, bà vẫn nên chết tâm đi.”
Tiêu Nguyệt nắm chặt tay lại, cho dù móng tay đâm rách thịt nhưng mà vẫn không cảm nhận được cơn đau.


“Ông đã đồng ý với tôi, ông đã đồng ý với tôi sẽ cho tôi gặp ông ấy một lần.”
Tiêu Nguyệt run rẩy cả người, cơ thể của bà ta trong gió lạnh trông lại bất lực như vậy, cô đơn như vậy.

Người đàn ông lại lạnh lùng nói: “Chờ đến khi ông ta chết, tôi sẽ cho bà gặp ông ta.”
“Tên khốn nạn!”
Tiêu Nguyệt nhìn người đàn ông trước mặt, thiếu chút nữa là đã điên mất.

Ông ta vẫn luôn lừa gạt bà ta!
Lúc kêu bà ta đến nước T, rõ ràng đã đồng ý với bà ta chỉ cần bà ta gả cho ông ta, ông ta sẽ cho bà ta gặp Hoắc Chấn Ninh.

Nhưng mà bà ta đã gả rồi mà vẫn chưa nhìn thấy Hoắc Chấn Ninh, chỉ có thể thấy được đồng hồ của Hoắc Chấn Ninh, đó là của bà ta mua tặng, đó là tín vật định ước của hai người bọn họ.


Sau đó, ông ta ép buộc bà ta sinh con, nói là chỉ cần sinh con thì bà ta sẽ để Tiêu Nguyệt gặp Hoắc Chấn Ninh một lần.

Biết rõ là hy vọng xa vời, biết rõ đây có thể là một cạm bẫy, nhưng mà Tiêu Nguyệt vẫn vì một chút hi vọng mà thỏa hiệp.

Nhưng mà bà ta sinh Phương Nguyên ra lại không thể gặp Hoắc Chấn Ninh như cũ.

Hơn hai mươi năm, gương mặt của bà ta đã thay đổi, cũng không biết bây giờ Hoắc Chấn Ninh như thế nào.

Cái người nâng niu bà ta trong lòng bàn tay, bây giờ sống chết cũng không biết.

Tiêu Nguyệt oán hận nhìn người đàn ông, bây giờ không có cách nào khác, chỉ có thể giận dữ nói: “Ông đến tìm tôi để làm gì?”
“Để tìm Hàn Khiếu, đưa ông ấy đến nước T, đây chính là nhiệm vụ của bà.”
Lời nói của người đàn ông lập tức làm Tiêu Nguyệt bất ngờ.

“Hàn Khiếu đã được thả đi rồi.”
Người đàn ông nhìn Tiêu Nguyệt, lạnh lùng nói: “Dao Lạc đó cũng không phải là thật lòng muốn thả Hàn Khiếu đi, mà là nhốt Hàn Khiếu trong một trận pháp, để cho ông ta bị tra tấn, nhiệm vụ của bà chính là để Dao Lạc hóa giải trận pháp thả Hàn Khiếu ra.”.

 
Chương 2296: 2296: Chương 2293





“Nhiệm vụ này, tôi không làm được.”
Tiêu Nguyệt trực tiếp từ chối, nhưng mà một khắc sau người đàn ông lại cười lạnh: “Cô gái ở bên cạnh Phương Nguyên chắc là người của bà đúng không? Nhưng mà mấy ngày trước cô gái đó đã bị tôi khống chế rồi, bây giờ nước T đang phong quốc, vào không được ra cũng không xong.

Bà nói xem, nếu như Phương Nguyên có chuyện gì đó, ai có thể truyền tin tức cho bà đây.”
Tiêu Nguyệt lập tức sụp đổ.

“Tôi thực sự không thể làm được, bây giờ thân phận của Hàn Khiếu đã bị bọn người Hạ Lan phát hiện rồi, hơn nữa bọn họ cũng nhất định phải có được Hàn Khiếu, tôi căn bản không quen biết với Dao Lạc, làm sao có thể để cô ta mở trận pháp thả Hàn Khiếu ra được chứ?”
“Điều đó tôi không quan tâm, Thẩm Hạ Lan là cháu gái của bà, bà luôn có cách ra tay với cô ta.

Tiêu Nguyệt, tôi nói cho bà biết, nếu như Hàn Khiếu có chuyện gì, đừng có nói là bà, con của bà, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, tất cả những người ở bên cạnh bọn họ, tôi sẽ không bỏ qua cho một người nào.

Đến lúc đó, nói không chừng là thảm kịch của Trương Gia Trại lại tái hiện ở nhà họ Diệp, nhà họ Tiêu, nhà họ Hoắc, tôi nghe nói là nhà họ Hoắc vẫn còn hai người đàn ông còn sống, bà muốn nhìn bọn họ chết hả?”
Lời nói của người đàn ông lập tức làm Tiêu Nguyệt không biết làm sao.


Cho dù bà ta biết nhiệm vụ lần này không có khả năng hoàn thành, nhưng mà bây giờ không thể phản kháng.

Hoắc Chấn Ninh chắc chắn sẽ không hi vọng hai người em trai của mình xảy ra chuyện.

Hơn nữa, bà ta cũng không hi vọng ông cụ Tiêu không sống đến già, cho nên bà ta im lặng.

Đối với sự im lặng của bà ta, người đàn ông rất vui vẻ, giọng điệu cũng hòa hoãn một chút: “Tìm được Hàn Khiếu, chuyện sau này tôi sẽ xử lý giúp cho bà, bà yên tâm đi, chỉ cần bà đưa Hàn Khiếu trở về nước T thì bà vẫn là thất phu nhân như cũ.”
Đối với vị trí thất phu nhân, Tiêu Nguyệt không hề muốn có nó, nhưng mà bây giờ bà ta căn bản không có năng lực để phản kháng.

Trôi qua nhiều năm như thế, bà ta vẫn luôn phản kháng, bà ta cho là mình đã thành công rồi.

Nhưng mà cho tới ngày hôm nay bà ta mới biết được, những gì mà mình làm ở trước mặt người đàn ông này lại nhỏ bé đến thế.


Ông ta đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện của mình từ lâu, nhìn bà ta vùng vẫy giống như là một con tép.

Mấy năm nay, bà ta phải vất vả như thế nào mới có được mọi thứ của hiện tại, nhưng mà cho đến bây giờ bà ta mới hiểu được những gì mà mình có cũng là do người đàn ông này đồng ý.

Tiêu Nguyệt không thể hình dung cảm giác hiện tại của mình, chỉ đột nhiên cảm thấy tất cả không còn ý nghĩa nữa, nhưng mà lại không thể chết.

Không phải là ai cũng có thể cảm nhận cảm giác này, càng không có người nào hiểu được.

Bà ta thu hồi tâm trạng, nhìn người đàn ông rồi hỏi: “Rốt cuộc thì Hàn Khiếu là ai, ông lại coi trọng ông ta như vậy là bởi vì ông ta biết thăm dò địa chất à? Hay thật sự chỉ là bởi vì một khoáng mạch mà thôi?”
“Đến lượt bà hỏi chưa? Cái gì không nên biết thì ngậm miệng lại đi, nhiều năm như thế rồi, vẫn còn chưa học được đạo lý này à?”
Người đàn ông đột nhiên lại lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiêu Nguyệt, sau đó quay lại dẫn người đi khỏi.

Trong rừng cây chỉ còn lại một mình Tiêu Nguyệt, nhưng mà bà ta lại đứng đó giống y như một pho tượng.

Cơn gió lạnh thổi qua làm thân thể cô đơn của bà ta có hơi run rẩy.

Thậm chí là Thẩm Hạ Lan sợ bà ta sẽ lập tức gục ngã..

 
Chương 2297: 2297: Chương 2294





Cô muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn cản, thậm chí gần như là cô bị Diệp Ân Tuấn nửa kéo nửa ép buộc rời khỏi đó.

Dường như là Tiêu Nguyệt nhận ra cái gì đó, đột nhiên quay đầu lại, nhưng mà chỉ nhìn thấy cây cối đang đung đưa, lá cây xào xạc, nhưng mà lại không có vết tích có ai tồn tại.

Chẳng lẽ mình đã suy nghĩ nhiều rồi?
Tiêu Nguyệt khẽ nhíu mày, lúc này bà ta ý thức được một vấn đề rất quan trọng.

Hàn Khiếu và nước T có quan hệ, thậm chí rất có thể là thân phận không thấp.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn chật vật trốn chạy đến Trương Gia Trại.

Tại sao lại nói là trốn?
Bởi vì hơi thở của Thẩm Hạ Lan hỗn loạn, mà thiếu chút nữa là Diệp Ân Tuấn đã bị Tiêu Nguyệt phát hiện.


Chỉ kém một chút nữa thôi.

Nếu như Diệp Ân Tuấn đi muộn một phút, có lẽ là bọn họ sẽ bị phát hiện.

Tối ngày hôm nay đối với Tiêu Nguyệt mà nói chính là một sự nhục nhã vô cùng lớn, không thể bị người khác phát hiện, đặc biệt là con cháu như Thẩm Hạ Lan, nhưng mà bọn họ lại vô tình biết chuyện này.

Thẩm Hạ Lan vẫn còn chưa kịp phản ứng từ chuyện vừa nãy, cô rất khó chịu, vừa mới nghĩ tới dáng vẻ bất lực của Tiêu Nguyệt, biểu cảm bị ức hiếp, trong lòng của cô liền có một ngọn lửa giận đang dâng trào.

Có khi nào mà con gái nhà họ Tiêu lại bị khi dễ như vậy?
Đây chính là dì cả của cô.

Đương nhiên là Diệp Ân Tuấn biết bây giờ trong lòng Thẩm Hạ Lan rất khó chịu, anh cũng không khuyên nhủ mà lại rót cho Thẩm Hạ Lan một ly nước ấm.

“Uống nước đi, bình tĩnh lại, chúng ta cần phải bàn bạc kỹ về chuyện ngày hôm nay.”
Thẩm Hạ Lan nhìn bóng người quen thuộc trước mặt, cái mũi có chút chua xót.


“Em không nghĩ tới là dì cả lại sống khó khăn như thế, em cho là dì ấy chỉ bị bắt đi mà thôi, sau đó dựa vào năng lực của mình mà làm thất phu nhân của quốc chủ nước T, thậm chí còn sinh ra Phương Nguyên.

Em cảm thấy cuộc sống của dì ấy cao cao tại thượng, có thể hoàn toàn có thể làm chủ cuộc đời của mình, nhưng mà không nghĩ tới dì ấy lại phải sống hèn mọn như vậy.

Khó trách, khó trách dì ấy không chịu về nhà, chẳng trách dì ấy không có cách nào nhận mặt ông ngoại, chẳng trách dì ấy vẫn luôn mặc kệ Phương Nguyên, thậm chí còn để Phương Nguyên ra khỏi nước T, hóa ra tất cả đều là bởi vì dì ấy thân bất do kỷ.

Nói như vậy, có phải là năm đó tất cả những chuyện mà dì ấy làm với chú hai cũng là trái với lòng mình.”
Thẩm Hạ Lan rơi nước mắt.

Dì cả của cô.

Là một người phụ nữ ưu nhã, nhưng mà lại sống một cuộc sống hèn mọn ở nơi không có ai nhìn thấy.

Có lẽ lúc này chỉ có phụ nữ mới có thể hiểu được nỗi bi ai của phụ nữ.

Thẩm Hạ Lan đồng cảm sâu sắc.

Diệp Ân Tuấn thở dài một hơi, anh ôm Thẩm Hạ Lan ở trong ngực, thấp giọng nói: “Mỗi một người đều có sự bất đắc dĩ riêng của mình, nhưng mà anh nghĩ mỗi người đều có giới hạn riêng, mặc dù anh không biết ranh giới cuối cùng của Tiêu Nguyệt là ở đâu, nhưng mà nếu như vượt qua ranh giới cuối cùng, Tiêu Nguyệt tuyệt đối sẽ không làm.”.

 
Chương 2298: 2298: Chương 2295





“Ranh giới cuối cùng? Một người sống có tôn nghiêm đều là một hy vọng xa vời mà còn có ranh giới cuối cùng được à?”
Thẩm Hạ Lan nâng đôi mắt đẫm nước mắt lên nhìn Diệp Ân Tuấn, bộ dạng đau lòng ấy làm cho trái tim của Diệp Ân Tuấn đau thắt lại.

“Có chứ, chú hai Hoắc, Phương Nguyên đều là ranh giới cuối cùng.”
Thẩm Hạ Lan không khỏi nhớ tới hành động cách đây không lâu của Tiêu Nguyệt.

Vì chú hai Hoắc, Tiêu Nguyệt làm con rối nhiều năm như thế, vì Phương Nguyên, bà ta lại quỳ xuống cầu xin người đàn ông đó, có thể thấy được bọn họ có vị trí rất quan trọng trong lòng Tiêu Nguyệt.

Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan có vẻ như đã nghĩ thông suốt, tiếp tục thấp giọng nói: “Mặc dù em không biết người đàn ông đó là ai, nhưng mà từ chuyện ngày hôm nay, chú hai Hoắc tuyệt đối vẫn còn sống, nếu không thì ông ta cũng sẽ không dùng chuyện này để khống chế Tiêu Nguyệt, cho dù có Phương Nguyên ở trong tay thì ông ta cũng không nắm chắc phần thắng cao, nếu không thì Tiêu Nguyệt không có khả năng dễ giải quyết được như vậy.”
Lúc này, Thẩm Hạ Lan mới nhẹ gật đầu.


Cô uống hết ly nước ấm ở trong tay, nhiệt độ ấm áp thuận theo yết hầu chảy vào trong dạ dày, cô mới cảm thấy ấm áp lên một chút.

“Người đàn ông kia là ai?”
Trong mắt Thẩm Hạ Lan bắn ra sự phẫn nộ và thù hận.

Nhục nhã dì cả của cô như thế, thù này, cô nhất định phải báo!
Diệp Ân Tuấn lại thấp giọng nói: “Không biết nữa, chúng ta cũng không nhìn thấy rõ mặt, có lẽ là thân phận của người này cũng chỉ có Tiêu Nguyệt mới biết.”
“Nhưng mà bà ấy sẽ không nói đâu, chúng ta cũng không có cách nào hỏi.”
Nếu như hỏi thì sẽ để Tiêu Nguyệt biết được bọn họ đã nhìn thấy chuyện xảy ra vào ngày hôm nay.

Diệp Ân Tuấn cũng trầm mặc.


Đầu óc Thẩm Hạ Lan nhanh chóng xoay chuyển.

“Người đàn ông đó có quan hệ với Hàn Khiếu, thậm chí còn có thể kiểm soát hành động của nước T, thân phận của ông ta chắc chắn không hề đơn giản, có lẽ ông ta chính là người của nước T.”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Diệp Ân Tuấn không khỏi suy nghĩ một chút.

“Vốn cho rằng Vu Phong là boss lớn, bây giờ xem ra Vu Phong không đáng để nhắc tới, ngược lại là Hàn Khiếu đáng để người ta phải suy nghĩ.”
“Anh có phương hướng rồi?”
Hai mắt Thẩm Hạ Lan lập tức sáng lên.

“Nếu như người đàn ông đó có quan hệ với nước T, vậy thì nói không chừng Hàn Khiếu cũng là người của nước T, thậm chí rất có thể có một địa vị vô cùng quan trọng ở nước T.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan sửng sốt một chút, sau đó đầu óc đột nhiên như bừng tỉnh.

“Em nhớ ra rồi.”
“Cái gì?”.

 
Chương 2299: 2299: Chương 2296





Thẩm Hạ Lan bắt lấy cánh tay của Diệp Ân Tuấn, vui mừng nói: “Lúc em nhìn thấy Hàn Khiếu thì có một loại cảm giác rất quen thuộc, hình như là đã gặp ông ta ở đâu rồi, nhưng mà em rõ ràng là mình chưa từng gặp ông ta, sao lại có cảm giác này được chứ?”
“Bởi vì Hàn Hi Thần, hai người bọn họ là ba con!”
Diệp Ân Tuấn phân tích theo lý trí, Thẩm Hạ Lan lại lắc đầu.

“Không đúng, mặc dù hai người bọn họ là ba con, nhưng mà Hàn Hi Thần lại không có chỗ nào giống với Hàn Khiếu, ngược lại cực kì giống với thím Trương, con trai giống mẹ không có gì đáng trách, nhưng mà trên người Hàn Hi Thần lại không có một cái bóng của Hàn Khiếu.

Ân Tuấn anh chưa từng gặp Hàn Khiếu, cho nên anh mới có thể suy đoán như vậy, nhưng mà em đã gặp rồi, Hàn Khiếu và Hàn Hi Thần thật sự không giống nhau chút nào hết, ngược lại là có một người rất giống ông ta.”
Diệp Ân Tuấn nghe xong thì lập tức ngây ra một lúc.

“Ai?”
“Phương Nguyên?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan lại làm Diệp Ân Tuấn ngây ngẩn cả người.


“Ai chứ?”
Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn cảm thấy kỳ lạ, thậm chí ngay cả cô cũng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng mà bây giờ nghĩ lại hai người bọn họ có rất nhiều chỗ tương đồng.

“Hàn Khiếu và Phương Nguyên rất giống nhau, nói đúng ra mắt và mũi của Phương Nguyên giống Hàn Khiếu, miệng của anh ta thì cực kỳ giống với dì cả.”
Sau khi Thẩm Hạ Lan nói xong lời này, trong lòng cũng có chút chìm xuống, cô biết là Diệp Ân Tuấn đang suy đoán cái gì, nói thật là cô cũng suy đoán như vậy.

Cô nhìn Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Anh nói xem, có khi nào Hàn Khiếu là quốc chủ nước T không thế?”
“Không có khả năng!”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp bác bỏ.

.


ngôn tình sủng
“Quốc chủ nước T vẫn luôn ở nước T, hơn nữa ba mươi năm trước quốc chủ nước T còn đến quốc gia của chúng ta thăm hỏi một lần, những thứ này có trong ghi chép đó.

Lúc đó, Hàn Khiếu lại ở Trương Gia Trại, trừ phi ông ta có thuật phân thân, nếu không thì tuyệt đối không có khả năng làm được chuyện đó.”
“Vậy có khi nào Hàn Khiếu với quốc chủ nước T là anh em sinh đôi?”
Tư duy của Thẩm Hạ Lan đã hoàn toàn phát huy.

Diệp Ân Tuấn vươn tay chạm vào mũi của Thẩm Hạ Lan, cưng chiều cười một tiếng: “Có phải là em ngốc rồi không hả? Gen của song bào thai có thể di truyền, nhưng mà hoàng tử hay là công chúa nước T đều không có ai là song bào thai.”
“Vậy sao có thể giống nhau như thế?”
Thẩm Hạ Lan lẩm bẩm, trạng thái có chút sa sút.

Diệp Ân Tuấn lại thấp giọng nói: “Muốn biết cái này cũng không phải là không có cách.”
“Anh có cách hả?”
“Em có nhớ Thanh Loan của Kình Thiên Minh chúng ta không?”
Câu hỏi đột ngột của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc, thậm chí còn không hiểu ra làm sao..

 
Chương 2300: 2300: Chương 2297





Không phải là lúc này đang nói tới Hàn Khiếu hả, sao lại nhắc tới Thanh Loan vậy?
Nhưng mà Thẩm Hạ Lan cũng không hỏi, cô chỉ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Diệp Ân Tuấn, ánh mắt đó làm cho trong lòng của Diệp Ân Tuấn ngứa ngáy.

Anh đưa tay ra che mắt Thẩm Hạ Lan lại.

Người phụ nữ này căn bản không biết ánh mắt ngây thơ của mình khiến cho người khác muốn phạm tội đến cỡ nào.

“Sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan có chút bất mãn muốn kéo tay của Diệp Ân Tuấn xuống, lại phát hiện Diệp Ân Tuấn ôm lấy mình từ phía sau, đặt cô ngồi ở trên đùi.

Tư thế này có chút mập mờ, lại làm cho người ta cảm thấy xấu hổ, nhưng mà hai người đang ở trong phòng, lại là vợ chồng, không có ai nhìn thấy, Thẩm Hạ Lan cứ để mặc anh.


“Nói chuyện thì cứ nói đi, anh làm gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan tùy ý vùng vẫy hai lần liền từ bỏ, dựa ở trong ngực Diệp Ân Tuấn lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ có lực của anh, cô thấp giọng hỏi.

Cảm giác xúc động trong lòng của Diệp Ân Tuấn rốt cuộc đã hòa hoãn rồi, anh thấp giọng nói: “Thanh Loan đang ở nước T.”
“Nhưng mà bây giờ không phải nước T đang phong quốc hả, tín hiệu đã bị giấu rồi, sao anh liên lạc được?”
“Bọn anh có địa chỉ liên lạc và tần số riêng.”
Nói rồi, Diệp Ân Tuấn lại lấy một đồ vật có hình dạng như máy phát tín hiệu, vật đó nhìn có hơi cổ, không khỏi khiến Thẩm Hạ Lan há to miệng.

“Cái này…”
“Suỵt, xem anh biểu diễn là được rồi.”
Diệp Ân Tuấn cười nhạt, đỡ Thẩm Hạ Lan ngồi qua một bên, sau đó lại trở về phía trước mấy phát tín hiệu, cắm điện vào bắt đầu gõ.


Tiếng gõ có quy luật để Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ngay, có lẽ đây chính là mật mã băng tần.

Cô rất kinh ngạc.

Phương thức truyền đạt rất cổ xưa, nhưng mà bây giờ khoa học kỹ thuật đang phát triển, đã sớm loại bỏ phương thức liên lạc này rồi, lại không nghĩ tới là Diệp Ân Tuấn nhặt được cơ hội.

Phương thức liên hệ như thế này, cho dù tần số có bị người ta chặn lại, nếu như không có mật mã chuyên dụng thì cũng không biết nội dung liên lạc giữa bọn họ.

Thẩm Hạ Lan không thể không nói, đúng là mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy được những chuyện kinh ngạc và vui mừng từ chỗ Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn gửi cái gì Thẩm Hạ Lan không biết, cũng không có hỏi cô, chỉ đứng ở một bên pha một tách trà cho Diệp Ân Tuấn, im lặng chờ đợi.

Không bao lâu sau, đối phương liền truyền đến biến động, làm Thẩm Hạ Lan rất vui mừng..

 
Chương 2301: 2301: Chương 2298





“Có liên lạc hả?”
“Ừm.”
Trái ngược với Thẩm Hạ Lan đang vui mừng, Diệp Ân Tuấn lại bình tĩnh hơn rất nhiều, giống như là căn bản không tồn tại xác suất không liên lạc được.

“Đối phương nói cái gì vậy?”
Lúc này, Thẩm Hạ Lan không biết cái gì hết, lại vô cùng sốt ruột.

Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ sốt ruột của Thẩm Hạ Lan, anh đột nhiên cảm thấy Thẩm Hạ Lan như thế này rất đáng yêu, không khỏi cười nói: “Thưởng cho anh một cái, anh sẽ nói cho em biết.”

“Không phải là em pha trà cho anh rồi đó à?”
Thẩm Hạ Lan chỉ vào ly trà trước mặt rồi nói.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Anh muốn thưởng cái khác.”
Thẩm Hạ Lan lập tức nghĩ đến cái gì, sắc mặt đỏ đến cổ, trừng Diệp Ân Tuấn: “Đồ vô liêm sỉ, ngày nào cũng nghĩ những chuyện đó, anh không sợ thận hư hả.”
Diệp Ân Tuấn lập tức sững sờ.

“Thận hư? Anh chỉ muốn em hôn anh một cái, sao thận hư được chứ?”
Lời này vừa mới nói ra, Thẩm Hạ Lan liền biết mình đã hiểu lầm rồi, mặt lập tức đỏ như nhỏ ra máu.


Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, sao mà Diệp Ân Tuấn không đoán được cơ chứ, anh không thể nhịn cười.

“Vợ à, em là muốn…”
“Ngậm miệng đi, nói nhanh lên, đối phương nói cái gì?”
Thẩm Hạ Lan xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, lúc này nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Ân Tuấn đắc ý như vậy thì cô lại càng ngượng ngùng, cũng nhanh chóng hôn một cái ở trên mặt Diệp Ân Tuấn, sau đó quay người sang chỗ khác, dáng vẻ thẹn thùng thật sự làm cho lòng người ngứa ngáy khó chịu.

Vất vả lắm, Diệp Ân Tuấn mới có thể đè nén tâm trạng mình xuống, anh cười nói: “Thanh Loan nói là cô ấy sẽ điều tra chuyện này, một lát nữa sẽ gửi tin tức cho chúng ta.”
“Một lát là bao lâu?”
“Không biết nữa, có lẽ là sẽ nhanh thôi, chắc là cần một khoảng thời gian.”
Diệp Ân Tuấn đang nói, mấy phát tín hiệu lập tức truyền đến một âm thanh..

 
Chương 2302: 2302: Chương 2299





Thẩm Hạ Lan lập tức kích động.

“Nhanh như vậy đã có tin tức rồi?”
Trái ngược với sự kích động của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn lại trở nên nghiêm túc.

“Không đúng, không thể nào Thanh Loan lại trả lời tin nhắn nhanh như vậy, muốn điều tra một người dù sao thì cũng phải mười mấy phút, hoặc là mấy phút, không có khả năng lập tức trả lời ngay.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như thế, Thẩm Hạ Lan liền lo lắng.

“Anh nói là Thanh Loan gặp nguy hiểm?”
Diệp Ân Tuấn không nói gì nữa, anh nhanh chóng nhận tin tức, trên tin tức chỉ có hai chữ “nói sau”.

Có thể nhận thấy Thanh Loan ở bên kia đang nguy hiểm đến cỡ nào.

Có lẽ lại gặp phải chuyện gì đó đột ngột xảy ra, làm cô ta lập tức cắt đứt liên lạc.


Vừa mới nghĩ đến sự an toàn của Thanh Loan, Diệp Ân Tuấn liền cảm thấy lo lắng, nhưng mà bây giờ không thể gọi điện thoại, máy tính cũng đã bị che lại, cho dù có gấp đi nữa thì cũng không làm được gì.

Anh nhớ đến Thanh Loan vẫn luôn có cách giải quyết nguy cơ, dù sao thì cũng là một người có thể ngồi vào vị trí tứ đại đường chủ của Kình Thiên Minh thì sẽ không dễ gặp nguy hiểm như thế.

“Sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy sắc mặt của Diệp Ân Tuấn vẫn không thả lỏng, cô không khỏi hỏi một câu.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Cô ấy đã cắt đứt liên lạc rồi, chắc là có chuyện gì đó đột ngột xảy ra, bây giờ bên trong nước T có tình huống như thế nào không ai trong chúng ta biết được, chỉ có thể chờ đợi bọn họ xóa bỏ phong quốc rồi lại nói.”
Trong lòng Thẩm Hạ Lan cũng có chút lo lắng.

Trương Vũ còn đang ở nước T, cũng không biết tình hình hiện tại như thế nào, còn có Phương Nguyên và Vu Phong, bây giờ hai người bọn họ đấu đá nhau như thế nào rồi?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy quốc chủ nước T rất thông minh, đóng cửa lại để thanh lý nội bộ, cũng làm cho người ta trở tay không kịp, cũng không thể tiếp ứng kịp.


Nghĩ đến Trương Vũ mất liên lạc đã lâu, trái tim của Thẩm Hạ Lan cũng không khỏi lo lắng.

Chắc là cậu ta không bị bại lộ đâu nhỉ?
Có lẽ vẫn còn sống?
Trước kia cảm thấy có Phương Nguyên bảo vệ ít nhất là không cần phải lo lắng cho sự an toàn của Trương Vũ, nhưng mà bây giờ biết tình cảnh của Tiêu Nguyệt đương nhiên cũng hiểu được tình cảnh của Phương Nguyên.

Phương Nguyên tứ cố vô thân, một người ở trong cuộc chiến không biết là có thể tiếp tục chống đỡ không đây?
Những vương tử khác đều có người trong mẫu tộc ủng hộ, chỉ có một mình Phương Nguyên là không có, Thẩm Hạ Lan không nghĩ tới điểm này.

Cô vốn cho rằng mình có thể làm hậu phương và mẫu tộc của Phương Nguyên, lại không nghĩ rằng cô còn chưa kịp đến nước T thì đã bị cô lập rồi.

Người đàn ông kia nói để Phương Nguyên tự đương đầu, nếu như thật sự có thể thành công ông ta cũng có thể để Phương Nguyên lên làm quốc chủ nước T.

Đến cùng là thân phận như thế nào mới có thể nói ra lời nói mạnh miệng như vậy?
Chẳng lẽ là quốc chủ hả?
Đầu óc Thẩm Hạ Lan đột nhiên khựng lại.

Quốc chủ?.

 
Chương 2303: 2303: Chương 2300





Chẳng lẽ người đó là quốc chủ?
Cô nhớ đến cuộc đối thoại giữa người đó với Tiêu Nguyệt, mạch suy nghĩ trong đầu cũng nhanh nhẹn hơn.

Nếu như người đàn ông đó là quốc chủ, vậy thì Tiêu Nguyệt chính là thất phu nhân của ông ta, cho nên lúc ông ta nhìn thấy Tiêu Nguyệt thì mới nói là làm phu nhân yên ổn không chịu làm, cứ nhất định phải giày vò mình, cũng chỉ có quốc chủ mới có thể kêu mưa gọi gió ở nước T, một tay che trời.

Biết rõ là Tiêu Nguyệt giả chết nhưng mà cũng có thể giấu diếm giúp cho bà ta, từ đó Tiêu Nguyệt đã có không gian để hoạt động, nhưng mà lại có thể khống chế các động thái của Tiêu Nguyệt.

Tiêu Nguyệt nói là mình không muốn sinh Phương Nguyên, là người đàn ông đó ép buộc bà ta sinh ra, nếu như người đàn ông đó là quốc chủ, muốn một đứa con của mình và Tiêu Nguyệt thì cũng không có gì đáng trách cho lắm.

Nếu không thì Thẩm Hạ Lan thật sự không nghĩ ra người đàn ông đã có lý do gì mà khống chế Tiêu Nguyệt làm như vậy.

Trái tim của Thẩm Hạ Lan đột nhiên bừng sáng.

“Ân Tuấn, em nghĩ là em đã đoán được thân phận của người đàn ông đó rồi.”

“Là quốc chủ nước T.”
Vấn đề mà Thẩm Hạ Lan có thể đoán được, đương nhiên Diệp Ân Tuấn đã nghĩ đến.

Thấy suy nghĩ của hai người giống nhau, Thẩm Hạ Lan vội vàng nói: “Nếu như ông ta là quốc chủ, vậy thì ông ta tìm Hàn Khiếu để làm gì? Chẳng lẽ là ba mươi năm trước chuyện Trương Gia Trại bị diệt tộc có liên quan tới nước T?”
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên sắc bén.

“Nếu như quả thật có liên quan, vậy thì đã nói rõ mỏ vàng phía sau Trương Gia Trại đã bị các nước khác dòm ngó, điều này không chỉ là ân oán cá nhân của Trương Gia Trại mà liên quan đến việc trộm tài nguyên của quốc gia, đây là xâm phạm đất nước, một nước T nhỏ bé lại có dã tâm như thế, có tiêu diệt cũng không đủ cho đất nước.”
Trong lời nói của Diệp Ân Tuấn tràn đầy sát khí mãnh liệt, từ khoảnh khoắc này, Thẩm Hạ Lan đã thấy được hơi thở quân nhân trên người Diệp Ân Tuấn.

Ức hiếp nước nhà, dù ở xa cũng phải tiêu diệt.

Loại khí thế này làm trong lòng Thẩm Hạ Lan kính nể không thôi.

“Dù anh muốn làm cái gì đi nữa em cũng sẽ ủng hộ anh.”

Thẩm Hạ Lan nắm chặt tay của Diệp Ân Tuấn.

Trong đôi mắt sắc bén của Diệp Ân Tuấn mang theo một tia dịu dàng.

“Chúng ta nắm tay cùng nhau tiến bước.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu mỉm cười, mặc dù con đường phía trước khó khăn nguy hiểm, nhưng mà có Diệp Ân Tuấn đi cùng với mình, lại có liên quan đến tài nguyên của quốc gia, Thẩm Hạ Lan cảm thấy tất cả đều có ý nghĩa.

Có lẽ đây chính là tín ngưỡng, đây chính là lòng trung thành của một nhân dân đối với một quốc gia.

Có một loại nhiệt huyết đang dâng trào trong cơ thể.

Thẩm Hạ Lan phát hiện lúc này mình cách nội tâm của Diệp Ân Tuấn gần như thế.

Cô chủ động vươn tay ra ôm lấy Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Chúng ta đi tìm dì cả đi, có lẽ là lúc này dì ấy cần người thân nhất.”
“Em đi đi, bây giờ anh không thích hợp để lộ diện, em đi nói chuyện với bà ta đi.”
Diệp Ân Tuấn vỗ vỗ vào tay Thẩm Hạ Lan..

 
Chương 2304: 2304: Chương 2301





Tiêu Nguyệt đúng là rất đáng thương, người yêu và con trai của mình đều bị người khác nắm trong lòng bàn tay, bà ta cũng không có cách nào khác, vừa đau khổ vùng vẫy.

Thanh xuân cả đời này, tâm huyết cả đời này đều bỏ ra ở đây, bây giờ là người không có nhà, nước không có nước, giống như là một bụi lục bình không có chỗ dựa.

Thẩm Hạ Lan biết chỗ dựa của bà ta ở đâu, cho dù là rất khó, nhưng mà lúc này cô vẫn hi vọng có thể tự tay đưa Tiêu Nguyệt về nhà.

Không phải là bà ấy đã rời khỏi nhà quá lâu rồi à?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan buông Diệp Ân Tuấn ra, dịu dàng nói: “Anh ở đây ngoan ngoãn đi, em đi qua với dì cả, một lát nữa sẽ trở về.”
“Được rồi.”
Diệp Ân Tuấn dịu dàng cười.

Thẩm Hạ Lan ra khỏi phòng ngủ, lúc đi đến phòng của Tiêu Nguyệt, ít nhiều gì cũng có chút do dự.

Cô không biết là Tiêu Nguyệt đã về chưa, bây giờ đang có tâm trạng gì, mà cô cũng không thể tùy tiện đi vào, như vậy phải nói cái gì đây?

Thẩm Hạ Lan trở về phòng lấy trà và bánh, lại đi đến trước cửa phòng của Tiêu Nguyệt, đồng thời gõ cửa phòng của bà ta.

“Dì cả, dì đã ngủ chưa vậy?”
Thẩm Hạ Lan nói với chất giọng dịu dàng, bên trong truyền đến giọng nói có hơi khàn của Tiêu Nguyệt.

“Có chuyện gì không, dì thấy không thoải mái.”
Tiêu Nguyệt vừa mới trải qua chuyện lúc nãy, sao có thể thoải mái được?
Thật ra thì Thẩm Hạ Lan không muốn làm phiền bà ta, nhưng mà cô biết nếu như bây giờ bỏ mặc một mình Tiêu Nguyệt thì bà ta sẽ chỉ càng khó chịu hơn.

Cho nên Thẩm Hạ Lan tiếp tục gõ cửa rồi nói: “Dì cả, cháu có mang hồng trà đến pha cho dì uống, buổi tối cháu ngủ không được, bây giờ Ân Tuấn cũng không có ở bên cạnh, cháu không có người nào để nói chuyện, lúc ở nhà còn có thể tâm sự với ông ngoại, nhưng mà bây giờ nếu như cháu gọi điện thoại cho ông ngoại, chắc chắn là ông ấy sẽ ngủ không ngon giấc.”
Cửa phòng lập tức được mở ra.

Mặc dù Tiêu Nguyệt cố gắng che giấu nhưng mà đôi mắt sưng đỏ ấy vẫn có thể để Thẩm Hạ Lan nhìn ra bà ta đã từng khóc.


Một người phụ nữ kiên cường như thế, kiêu ngạo như thế, lại chỉ có thể âm thầm khóc.

Đây chính là nỗi đau của phụ nữ, cũng là số phận của Tiêu Nguyệt.

“Vào trong đi.”
Tiêu Nguyệt nhìn Thẩm Hạ Lan, nghiêng người qua một bên.

Thẩm Hạ Lan vội vàng đi vào trong, đồng thời đóng cửa phòng lại.

“Dì cả, ở chỗ của dì có đồ để pha trà không?”
Thẩm Hạ Lan hỏi, Tiêu Nguyệt cũng không keo kiệt mà là lấy dụng cụ pha trà từ trong tủ ra đưa cho Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Dì đi tắm, cháu đi pha trà trước đi.”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi Thẩm Hạ Lan pha trà xong thì Tiêu Nguyệt cũng đã bước ra phòng tắm.

Có lẽ bởi vì mới vào nhà tắm, Thẩm Hạ Lan phát hiện đôi mắt sưng đỏ của Tiêu Nguyệt đã giảm đi rất nhiều, gần như là nhìn không thấy..

 
Chương 2305: 2305: Chương 2302





Lúc cô đến đây, chắc là Tiêu Nguyệt vừa mới trở về không bao lâu, nếu không thì cũng sẽ không để cho cô nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy.

“Dì cả uống ly trà đi, xem xem tay nghề pha trà của cháu như thế nào?”
Thẩm Hạ Lan nhoẻn miệng cười, đưa ly trà cho Tiêu Nguyệt.

Tiêu Nguyệt nhấp một ngụm, hương thơm vươn nơi đầu lưỡi, không khỏi tấm tắc khen: “Trà ngon”
“Nếu như dì thích uống thì cứ uống nhiều thêm một chút đi, chờ sau này trở về nhà họ Tiêu, dì nếm thử trà của ông ngoại pha, đó mới gọi là tuyệt nhất.”
Ngày hôm nay Thẩm Hạ Lan cứ luôn nhắc tới ông cụ Tiêu, cô cố ý muốn để Tiêu Nguyệt biết rằng bọn họ là người một nhà, cho dù có xa nhau bao lâu đi nữa thì cô cũng sẽ đưa bà ta về nhà.

Bàn tay của Tiêu Nguyệt hơi dừng lại, ánh mắt cụp xuống.

“Vậy à, đáng tiếc là dì không có cơ hội nếm thử.”
“Sẽ có cơ hội mà, chờ sau khi chúng ta giải quyết chuyện của Trương Gia Trại xong rồi thì chúng ta sẽ về nhà, cháu nghĩ là nếu như ông ngoại nhìn thấy dì thì sẽ rất vui vẻ, với lại cháu cũng vui nữa.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Tiêu Nguyệt sững người lại.


“Cháu vui hả?”
“Đúng vậy đó, mẹ của cháu đã qua đời rồi, bởi vì có dì cả ở đây, cho nên cháu mới có thể coi như ngày nào cũng được nhìn thấy mẹ mình.

Nếu như sau này có thể ở bên cạnh dì cả, cháu nghĩ là mẹ của cháu cũng sẽ vui vẻ.”
Lời nói này của Thẩm Hạ Lan làm đôi mắt của Tiêu Nguyệt cảm thấy ấm áp.

“Cái chết của Tiêu Ái thật sự thê thảm.”
Bà ta biết Tiêu Ái chết như thế nào, trong lòng không khỏi cảm thấy đau đớn.

Đó chính là người thân có một gương mặt giống y như bà ta, đời này không có duyên gặp nhau nữa rồi.

Có lẽ là bà ấy có thể chết cùng với Hoắc Chấn Phong, đó cũng coi như là một niềm hạnh phúc, còn tốt hơn là bà ta và Hoắc Chấn Ninh nhiều năm không thể gặp nhau.

Nhìn thấy Tiêu Nguyệt có chút thất thần, Thẩm Hạ Lan vội vàng rót trà cho bà ta: “Dì cả, từ đầu đến cuối cháu đều tin tưởng mẹ cháu trên trời có linh thiêng, những gì mà dì tâm nguyện sẽ thành hiện thực.”

Tâm nguyện sẽ thành hiện thực à?
Tiêu Nguyệt suy nghĩ đến mấy chữ này, chậm rãi cong khóe môi.

“Chỉ mong là như vậy.”
Nhìn thấy cảm xúc của Tiêu Nguyệt đã khá hơn một chút, trong lòng Thẩm Hạ Lan mới nhẹ nhõm.

Tiêu Nguyệt nhắm nháp trà, thấp giọng nói: “Chắc là cháu đến đây cũng không phải để tâm sự việc nhà đơn giản như vậy có đúng không?”
Bà ta biết sự cảnh giác và phòng bị của Thẩm Hạ Lan đối với bà ta hơn bất cứ ai khác, cho dù bọn họ là người thân chảy cùng một dòng máu, nhưng mà Thẩm Hạ Lan không yên tâm về bà ta.

Bà ta không trách Thẩm Hạ Lan.

Bây giờ tất cả mọi chuyện khó mà phân biệt, nếu như bà ta là Thẩm Hạ Lan thì đương nhiên cũng sẽ có thái độ và suy nghĩ như thế, cho nên Thẩm Hạ Lan đột nhiên lại đến đây tìm bà ta uống trà nói chuyện phiếm, Tiêu Nguyệt không cảm thấy đây chỉ là một chuyện đơn giản như thế.

Thẩm Hạ Lan không biết phải giải thích với Tiêu Nguyệt rằng mình đột nhiên cảm thấy thương bà ta, cho nên mới đến đây bầu bạn với bà ta, nên là lúc cô nghe thấy Tiêu Nguyệt hỏi như vậy, trong lúc nhất thời lại không biết phải trả lời như thế nào.

Tiêu Nguyệt nhìn dáng vẻ ảo não của Thẩm Hạ Lan, không khỏi cười nói: “Cháu đó, đều đã là mợ Diệp rồi, con cái cũng đã năm tuổi, tâm tư gì cũng hiện lên trên mặt, như thế này là không tốt đâu.”
“Cháu…”
Thẩm Hạ Lan không biết phải làm sao..

 
Chương 2306: 2306: Chương 2303





Tiêu Nguyệt nhìn thấy như thế này, không khỏi cười nói: “Dì biết là cháu đến tìm dì chắc là có chuyện gì đó, cháu muốn hỏi là đã điều tra thân phận của Hàn Khiếu được chưa có đúng không? Đúng lúc bên phía dì cũng có manh mối, đang định qua đó nói cho cháu biết.”
Lời này vừa mới nói ra, Thẩm Hạ Lan lập tức thấy ngạc nhiên.

Thân phận thật sự của Hàn Khiếu đã bị Tiêu Nguyệt điều tra ra rồi?
Thẩm Hạ Lan cho là ở bên người tên là Thanh Loan của Diệp Ân Tuấn sẽ cho ra tin tức sớm hơn, lại không nghĩ tới người cho cô tin tức sớm nhất lại là Tiêu Nguyệt.

Nhớ đến suy đoán trước đó, Thẩm Hạ Lan đè xuống sự kinh ngạc ở trong lòng, cô vội hỏi: “Thân phận của Hàn Khiếu là gì vậy?”
“Dì vẫn còn chưa sắp xếp lại, nhưng mà cũng có thể nói cho cháu nghe kha khá.”
Giọng nói của Tiêu Nguyệt rất thấp, sau khi nhìn Thẩm Hạ Lan thì liền mở miệng nói.

“Tên thật của Hàn Khiếu là Phương Nghị, là em trai ruột của quốc chủ nước T.”
Lúc nói tới quốc chủ nước T, Thẩm Hạ Lan phát hiện Tiêu Nguyệt cắn chặt răng.


Xem ra là cô đã đoán đúng rồi, người áo đen đó có khả năng chính là quốc chủ.

Nhưng mà không phải nước T đã phong quốc rồi hả?
Tại sao quốc chủ lại đến đây?
Còn có thể giày vò Tiêu Nguyệt như thế?
Chẳng lẽ chỉ là vì để cứu Hàn Khiếu trở về?
Em trai ruột à?
Đó chính là thân vương, thân phận lớn biết bao nhiêu, cũng làm khó cho Hàn Khiếu có thân phận thân vương thế mà lại tình nguyện mạo danh thay thế sống một cuộc sống của người bình thường hơn ba mươi năm.

Vậy mục đích ẩn nấp của bọn họ chắc chắn sẽ không đơn giản.

Trong lòng của Thẩm Hạ Lan nhanh chóng suy nghĩ những vấn đề này.


Nhưng mà Tiêu Nguyệt lại không biết Thẩm Hạ Lan đang suy nghĩ cái gì, thấp giọng nói: “Dì cũng vừa mới điều tra không lâu thôi, hơn ba mươi năm trước Phương Nghị đã rời khỏi nước T rồi, lúc trước tin tức này đã bị quốc chủ phong bế, sau đó nói là ông ta ra nước ngoài đi du học, từ đó về sau cũng không còn tin tức nữa, cũng không có nhiều người hỏi thăm tới tình hình của ông ta, dần dà mọi người xem như đã quên mất con người này rồi.

Lại cộng thêm quốc chủ muốn xóa mất dấu vết của ông ta, ngay cả vợ của ông ta cũng không cánh mà bay, cho nên Phương Nghị dần dần không có dấu vết theo thời gian.

Hơn ba mươi năm trôi qua, chẳng còn được bao nhiêu người biết còn có một thân vương tên là Phương Nghị, chỉ biết được thân tính của quốc chủ là người đã chết, cho nên nhiều năm như thế, Phương Nghị mới có thể thuận lợi như vậy.”
Sau khi nói đến đây, yết hầu của Tiêu Nguyệt có chút ngứa, chắc có lẽ là đã bị cảm rồi.

Bà ta cố gắng kiềm chế không muốn để cho Thẩm Hạ Lan nhìn ra.

Trông có vẻ là khá nặng, bà ta bị đàn ông giày vò như thế, không bị cảm mới là lạ đó.

Người đàn ông đó bị bệnh thần kinh, mới sẽ không quan tâm sức khỏe của bà có chịu nổi không.

Nghĩ đến đây, trong mắt Tiêu Nguyệt xẹt qua một tia sát ý, vừa mới thoáng qua liền biến mất.

Thẩm Hạ Lan nghe Tiêu Nguyệt nói như vậy thì hoàn toàn kinh ngạc..

 
Chương 2307: 2307: Chương 2304





Cô ngạc nhiên với thân phận của Phương Nghị, nhưng mà đầu óc cũng nhanh chóng loại bỏ một vấn đề.

“Phương Nghị đã từng kết hôn rồi?”
“Đúng vậy, ông ta đã kết hôn ở nước T, nhưng mà đối phương là một cô gái bình thường.

Con người của Phương Nghị đi bước không đi tâm, lúc trước cưới vợ là bởi vì biểu hiện không có gì để ý tới vị trí quốc chủ, cho nên mới vội vàng cưới một người phụ nữ không có gia cảnh, là một đứa trẻ mồ côi nghèo.

Cũng chính vì vậy, quốc chủ mới vô cùng để bụng cậu em trai này, thậm chí còn cảm thấy nợ em trai mình rất nhiều.”
Tiêu Nguyệt nói những chuyện mà mình đã điều tra được cho Thẩm Hạ Lan nghe.

Thật ra thì trước kia bà ta cũng đã điều tra được thân phận của Hàn Khiếu rồi, nhưng mà lại có chút giấu diếm, ban đầu dự định lấy cái này ra để cược xem, xem có thể đổi lại một cơ hội để gặp Hoắc Chấn Ninh hay không, nhưng mà không ngờ tới là người đàn ông kia lại tuyệt tình như vậy.

Đã nhiều năm như thế, bà ta vẫn luôn sống trong địa ngục, nhưng mà còn ngây thơ hi vọng xa vời là người đàn ông đó nể tình mình bầu bạn nhiều năm mà có thể cho bà ta chút ân tình, chỉ cần một chút là được rồi.

Nhưng tiếc là, cuối cùng vẫn là do bà ta đã suy nghĩ nhiều.


Đã như vậy thì đừng có trách bà ta làm hỏng toàn bộ kế hoạch.

Bây giờ Tiêu Nguyệt rất liều mạng, thậm chí còn có trạng thái được ăn cả ngã về không.

Một người còn sống mà người không ra người quỷ không ra quỷ như thế này, có nhà không thể quay về, có người yêu không thể gặp, có con trai không thể bảo vệ, cuộc sống như thế này, bà ta đã sống đủ lắm rồi.

Nếu như kết quả lần này phải chết, Tiêu Nguyệt cảm thấy có lẽ là mình được giải thoát.

Thẩm Hạ Lan không biết tâm tư quanh co ở trong lòng Tiêu Nguyệt, cô chỉ nghe thấy Tiêu Nguyệt kể lại chuyện của Hàn Khiếu, đầu óc cô nhanh chóng xoay chuyển.

Cô cứ luôn cảm thấy có thứ gì đó có thể xâu chuỗi lại với nhau, để cô suy nghĩ rõ ràng một số chuyện, nhưng mà những thứ đó chỉ lóe lên trong ngắn ngủi, cô căn bản không thể bắt được.

Thẩm Hạ Lan lựa chọn từ bỏ.

“Dì cả, dì có thể điều tra được những chuyện này đã rất không dễ dàng rồi, vất vả cho dì quá.”

“Không cần đâu, chỉ cần có thể giúp cháu là được rồi, dì cũng có tư tâm mà, dì hi vọng sau khi bắt được Phương Nghị thì có thể thông qua ông ta để biết được Hoắc Chấn Ninh đang ở đâu.”
Lời nói của Tiêu Nguyệt làm Thẩm Hạ Lan thấy xúc động.

Mẹ và ba của cô đã bỏ lỡ nhau cả một đời, Tiêu Nguyệt và Hoắc Chấn Ninh cũng bỏ lỡ nhau cả đời, cục diện sinh đôi như thế này là hạnh phúc hay là bất hạnh?
Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng mà lại cảm thấy trái tim nặng trịch, bị ép tới khó chịu.

“Cháu sẽ hỏi giúp cho dì, dì yên tâm đi.”
Thẩm Hạ Lan biết chú hai Hoắc chính là động lực sống duy nhất của Tiêu Nguyệt, nếu như không có chú hai Hoắc, có lẽ là Tiêu Nguyệt đã chết từ lâu rồi.

Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng đau lòng.

Con gái nhà họ Tiêu đều si tình như thế, đáng tiếc là không ai có kết thúc tốt đẹp.

Cũng may là cô không nhìn nhầm người, đây chính là chỗ mà Thẩm Hạ Lan cảm thấy được an ủi nhất.

Cô không dám ở lại, sợ lại đối mặt với Tiêu Nguyệt như thế sẽ để cho mình bất giác nói rằng mình đã nhìn thấy hết tất cả.

Thẩm Hạ Lan vội vàng đứng dậy, thấp giọng nói: “Dì cả, thời gian không còn sớm nữa, dì nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai cháu sẽ điện thoại anh cả của cháu xem xem có thể biết được vị trí của Phương Nghị từ chỗ Dao Lạc không.”
“Được.” Tiêu Nguyệt cũng không ngăn cản..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top