Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cục Cưng Có Chiêu

Dịch Cục Cưng Có Chiêu
Chương 2208: 2208: Chương 2205





Trong quá trình rơi xuống, Dao Lạc nắm chặt lấy Thẩm Hạ Lan, đồng thời khi tiếp đất thì muốn đệm phía dưới thay cô, lại bị cô biết được, trực tiếp kéo cô ấy vào lòng.
“Cô.”
Dao Lạc rất kinh ngạc.
Thẩm Hạ Lan lại thấp giọng nói: “Cô là người phụ nữ của Hàn Hi Thần, chúng tôi từng đồng ý với anh ta sẽ chăm sóc thật tốt cho cô.

Bây giờ trong bụng cô có con của anh ta, nếu ngã thế này e rằng không thỏa”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan trực tiếp đẩy Dao Lạc lên phía trên, bản thân cô lại làm đệm lưng cho cô ấy.

Đau đớn kịch liệt lại thêm tốc độ rơi xuống của Dao Lạc, xém chút khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy gân cốt mình sắp đứt gãy.

Đáy mắt Dao Lạc lướt qua cảm động.
Từ sau khi làm người phụ nữ của Hàn Hi Thần, cô ấy liền được cho biết bất kể ở tình huống nào cũng phải bảo vệ sự an toàn của anh ta, dù phải trả giá bằng mạng sống của mình, cũng không thể khiến anh ta chịu thương tổn.

Mà Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn là người Hàn Hạ Thần để ý nhất, cô ấy đương nhiên cảm thấy mình nên bảo vệ họ, nếu không Hàn Hi Thần sẽ đau lòng buồn bã, lại không nghĩ tới trong mắt Thẩm Hạ Lan, cô ấy lại quan trọng nhất.
Hơn mười năm rồi, cô ấy luôn là một cái bóng, một ám vệ, một quân cờ có thể tùy ý vứt bỏ, nhưng giờ phút này cô ấy mới cảm thấy mình cũng là một con người, cũng được người khác quan tâm và tôn trọng.
Cảm giác này ngoại trừ Hàn Hi Thần từng đem lại cho cô ấy, Thẩm Hạ Lan xem như là người thứ hai.
Mũi cô ấy có chút chua xót, rầm rì nói: “Cảm ơn cô, Thẩm Hạ Lan”
“Không cần khách sáo, nhưng tôi cảm thấy cô nên kéo tôi dậy rồi hãy nói, tôi đau chết mất.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình sắp ngã thành tâm khúc rồi, đau chết mất.

Dao Lạc vội đỡ cô dậy, hai người vừa bò dậy, đã có một khẩu súng lạnh lẽo nhắm chính xác vào đầu họ.
“Đừng cử động! Xoay người đi!”
Giọng nói lạnh lẽo không chút độ ẩm khiến Thẩm Hạ Lan và Dao Lạc khẽ sững sờ, trong lòng đều lộp bộp một chút, e là chuyện họ sợ hãi đã thành hiện thức rồi.
Nơi này chẳng lẽ thật sự là người của Hàn Khiểu sao? Thẩm Hạ Lan cúi đầu, nhìn thấy chân đối phương mang giày quân trang, lại mặc quần lính đánh thuê, bất giác trái tim khẽ trầm xuống.
Cô âm thầm muốn móc khẩu súng tùy thân trong lòng ra, lại bị đối phương nhìn thấu.


“Tôi đã nói rồi, đừng cử động! Nếu không tôi bắn nổ đầu cô.”
Lời này tuyệt đối có tính uy hiếp.

Dù Thẩm Hạ Lan muốn liều mạng, nhưng bên cạnh còn có Dao Lạc, khiến cô không dám khinh suất.

Đối phương nhanh chóng hạ súng của họ xuống.

Diệp Ân Tuấn cũng không biết rơi đến đâu rồi, lúc này, Thẩm Hạ Lan lòng nóng như lửa đốt.

“Các người là ai? Chúng tôi chỉ là vào nhầm” “Câm miệng! Đi theo chúng tôi!” Đối phương căn bản không muốn nghe Thẩm Hạ Lan giải thích.
Dao Lạc kéo tay áo Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Đi cùng họ trước đi, chúng ta bây giờ không có cách nào khác?
“Nhưng Ân Tuấn.”
“Hắn đang ở gần đây.

Đó là trận âm dương bát quái, có lẽ máu của tôi đã khởi động trận pháp, mới khiến chúng ta rơi vào, nhưng Diệp Ân Tuấn sẽ không cách chúng ta quá xa”.

 
Chương 2209: 2209: Chương 2206





Nghe Dao Lạc nói vậy, Thẩm Hạ Lan mới có chút yên tâm.
Chỉ cần Diệp Ân Tuấn và họ không cách nhau xa, Thẩm Hạ Lan sẽ có cách tìm thấy anh.


Hai người họ theo hai lính đánh thuê đi vào trong lều bên cạnh.

Thẩm Hạ Lan nhìn ngó, nơi này có khoảng mười mấy lều, đều được dựng ngoài trời, chẳng lẽ chính là để ôm cây đợi thỏ bắt họ? Họ đi ba ngày, lại vẫn không thể trốn thoát sao? Vẫn bị Hàn Khiếu bắt được rồi sao?
Vừa nghĩ tới Hàn Khiểu, Thẩm Hạ Lan liền có chút phẫn nộ.

Giống như mình chạy một vòng lâu như vậy, cuối cùng vẫn như thằng hề rơi vào trong tay ông ta, cảm giác này thật sự rất tệ hại.
“Vào đợi! Đừng giở trò!”
Người đàn ông giục Thẩm Hạ Lan lại gần một lều.


Trong lều này không có ai, chỉ có Thẩm Hạ Lan và Dao Lạc, khá rộng rãi.
Người đàn ông cũng không theo vào, mà ở ngoài canh giữ.

Thẩm Hạ Lan thấy nơi này có đồ ăn đồ uống, nghĩ tới thân thể Dao Lạc, cô khẽ nói: “Bất kể lát nữa chờ đợi chúng ta là điều gì, ăn một chút trước đi, dù gì cũng tốt hơn lát nữa không có sức.
“Ừa”
Sắc mặt Dao Lạc tái nhợt, thậm chí trên trán cũng thấm ra mồ hôi lạnh.
Trạng thái tinh thần cô ấy rất không ổn.

Thẩm Hạ Lan sợ trong tình huống như vậy Dao Lạc sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thậm chí là không giữ được đứa bé, vội kêu cô ấy nằm xuống túi ngủ bên cạnh nghỉ ngơi.
Cô bưng đồ ăn thức uống tới trước mặt Dao Lạc, cùng cô ấy ăn một chút.
Dao Lạc dường như rất mệt, ăn uống no xong thì có chút không chịu nổi mà ngủ thiếp đi.


Mà Thẩm Hạ Lan không dám ngủ, luôn ngồi bên cạnh, nhìn lính đánh thuê bên ngoài, nghe tiếng đổi ca, trong lòng lại có chút không chắc.
Sau khi Diệp Ân Tuấn rơi xuống chỗ không xa họ thì cũng bị lính đánh thuê như vậy kẹp giữ, đưa tới lều ngoài cùng.
“Các người tốt nhất đừng làm gì vợ tôi, nếu không, tôi thề sẽ khiến các người hối hận”
Diệp Ân Tuấn bây giờ hoàn toàn không bận tâm bản thân thể nào, trong đầu đều là hình bóng Thẩm Hạ Lan.

– Một khi thật sự rơi vào trong tay Hàn Khiểu, e rằng họ lành ít dữ nhiều.
Vừa nghĩ tới khả năng này, Diệp Ân Tuấn liền vô cùng sầu lo, thậm chí có chút không màng tới sống chết muốn xông ra ngoài, lại bị người đi vào làm kinh ngạc.
“Thế nào? Mới bao lâu không gặp? Không quên nữa?”
Trạm Dực cười híp mắt đi vào.
Diệp Ân Tuấn cho rằng mình hoa mắt, vội dụi mắt, phát hiện Trạm Dực đã đến bên cạnh mình, giơ tay cho anh một đấm.
“Tên nhóc cậu vẫn như trước đây, lại thật sự không màng tất cả đến nơi này tìm tôi như vậy? Không biết cậu bây giờ nguy hiểm cỡ nào sao?”
“Anh cả?”
Diệp Ân Tuấn bị đánh một cú mới phản ứng lại, mắt lập tức có chút đỏ lên.
“Anh không sao rồi?” “Không sao rồi, ngồi xuống nói”
Trạm Dực kéo Diệp Ân Tuấn ngồi xuống, hơn nữa cho người mang lên chút đồ ăn cho anh..

 
Chương 2210: 2210: Chương 2207





“Yên tâm đi, em dâu và người phụ nữ đó đều được tôi sắp xếp trong lều khác, cũng sắp xếp đồ ăn thức uống, tạm thời sẽ không có chuyện”
Trạm Dực biết Diệp Ân Tuấn đang nghĩ gì, vội mở miệng nói.

Diệp Ân Tuấn lúc này mới yên tâm.

“Anh lại thật sự ở đây!” Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Trạm Dực khẽ sửng sốt.

“Cậu biết tôi ở đây?”
“Từng nghe Hàn Hi Thần nói, vốn cho rằng anh ta lừa tôi, nhưng nhìn thấy anh và người bên ngoài thì tôi liên hiểu rõ.

Những người này hẳn đều là quân nhân đi”
Diệp Ân Tuấn uống ngụm nước, cảm thấy cổ họng có chút khô.
Trạm Dực gật đầu nói: “Xem như vậy đi, nhưng đều là lính già giải ngũ.

Chuyện tôi điều tra không thể dùng lính tại ngũ, vì tránh một vài tai mắt, chỉ có thể như vậy.


Cậu vừa nói Hàn Hi Thần? Con trai Hàn Khiếu? Cậu lại có liên hệ với anh ta? Người đàn ông đó vô cùng âm hiểm”
Diệp Ân Tuấn nghe Trạm Dực đánh giá Hàn Hi Thần như vậy, khựng lại một lát rồi nói: “Anh ta là anh trai cùng mẹ khác cha của tôi”
“Hử?”
Trạm Dực ít nhiều cũng có chút kinh ngạc, nhưng đối với chuyện của Trương gia trại, anh ta vẫn là biết không ít, lập tức cũng có chút hiểu rõ.
“Thì ra anh ta là con trai thím Trương”
“Vâng, cho nên anh ta ngăn cản tôi tới, nói có những việc không phải tôi có thể nhúng tay.

Tôi nghĩ anh có lẽ là ở đây, liền quyết định đến xem xem, huống hồ chuyện của Trương gia trại cũng dính dáng tới cô Mặc và chú hai Hoắc, cậu Mặc cũng hi vọng tôi tới.
“Cậu Mặc?” Trạm Dực có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền hiểu ra.
“Tôi hiểu rồi, nhiệm vụ lần này vốn là do Mặc gia bí mật hạ lệnh cho tôi, cậu Mặc biết một chút cũng không có gì quá đáng” Diệp Ân Tuấn gật đầu, ăn chút đồ rồi nói: “Nhưng cậu Mặc biệt không nhiều”
“Anh ta nhất định không biết quá nhiều, thậm chí trước khi tôi tới, có lẽ tôi cũng không biết quá nhiều.

Ân Tuấn, cậu nghĩ xong rồi chứ? Một khi tôi nói chuyện mình biết cho cậu, cậu sẽ phải tham dự vào hành động lần này, hơn nữa hành động lần này không thể bỏ dở nửa chừng.

Bây giờ cậu vẫn còn quân hàm, thủ tục giải ngũ cũng chưa làm, nói chính xác thì cậu vẫn là quân nhân.


Một khi cậu biết tất cả, trước khi nhiệm vụ kết thúc thì không thể rút ra”
Trạm Dực vô cùng thận trọng nhìn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Tôi có lựa chọn sao? Trương gia trại là trách nhiệm tôi không thể chối bỏ.

Trong thân thể tới bây giờ có Hoàng kim cổ đại biểu cho trại chủ Trương gia trại, thậm chí chân tướng Trương gia trại bị diệt năm đó tôi cũng cần đưa ra lời giải thích cho các tộc nhân còn lại.

Dù không tham dự hành động, tôi cũng phải làm rõ ràng.

Đến lúc đó, một mình tôi hành động khó tránh khỏi phá hoại kế hoạch của anh, như vậy thì không bằng tôi cũng gia nhập đi”
Trạm Dực nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, lập tức thở dài: “Nếu có thể, tôi thật sự không hi vọng cậu gia nhập vào.

Cậu cũng biết quy củ của hành động, một khi nhiệm vụ dính dáng với bản thân cậu, thì cần tránh hiềm nghi, nhưng bây giờ nếu cậu tránh nguy hiểm, có lẽ thật sự sẽ có rất nhiều việc không thể tra rõ ràng.

Cho nên lần này phá lệ, tôi sẽ nói với phía trên sau”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn gật đầu, lại ăn một chút.

Ba ngày nay anh cũng cực kỳ mệt mỏi.
Trạm Dực nhìn ra sự mỏi mệt của anh, cười vỗ vai anh nói: “Ăn no uống say rồi thì ngủ một lát, đợi cậu nghỉ ngơi xong chúng ta lại nói.

Vợ cậu cậu cứ yên tâm đi, có người của tôi trông coi sẽ không có chuyện gì?.

 
Chương 2211: 2211: Chương 2208





“Được.” Cả đường bị đuổi giết, Diệp Ân Tuấn quả thực nghỉ ngơi không tốt lắm, bây giờ đến chỗ Trạm Dực, anh mới cảm thấy như thật sự quay về nhà, ăn chút thức ăn, uống chút nước, liền trực tiếp ngã lên túi ngủ ngủ.
Mà bên phía Thẩm Hạ Lan cũng cuối cùng không chịu nỗi, nằm sấp trên túi ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này mấy người xem như ngủ an ổn, ngủ thẳng đến sáng sớm hôm sau mới tỉnh.

Truyện Võng Du
Dao Lạc có chút kinh ngạc, cô ấy đã rất lâu rất lâu không ngủ say như vậy rồi, nhưng giấc ngủ này quả thực rất ngon, mà mấy người bên ngoài cũng không vào làm khó họ, thậm chí còn đưa bữa sáng tới cho họ.
Lúc Thẩm Hạ Lan tỉnh lại thì nhìn thấy Dao Lạc cầm ngân châm thử bữa sáng, sau khi thấy không có độc thì mới nói với Thẩm Hạ Lan: “Ăn chút đi.”
“Được.” Hai người ăn cơm xong, bên ngoài có người nói với Thẩm Hạ Lan, kêu họ tạm thời ở đây nghỉ ngơi, Diệp Ân Tuấn lát nữa sẽ tới.
Nghe thấy tin tức này, Thẩm Hạ Lan khẽ cau mày nói: “Họ không phải quá thân thiện với chúng ta rồi chứ? Có lẽ đây không phải người của Hàn Khiếu.”
Dao Lạc lại không nói chuyện, nhưng đáy mắt vẫn có cảnh giác nồng đậm.

Sau khi Diệp Ân Tuấn tỉnh dậy thì bị Trạm Dực gọi ra ngoài.
Anh không biết có lời gì mà không thể nói trong lều, chỉ là lúc anh và Trạm Dực đứng dưới chân núi, nhìn thấy tất cả trước mắt, toàn thân Diệp Ân Tuấn đều sững sờ.

“Đây là?”
“Mỏ vàng.”
Trạm Dực nhìn mỏ mạch trước mặt, nói có chút nặng nề: “Năm đó Hàn Khiếu là học giả địa chất, ông ta phát hiện mỏ mạch của mỏ vàng nơi này, cho nên mới quan tâm Trương gia trại như vậy, kéo theo thảm án của Trương gia trại sau đó”
“Mở mạch? Cả ngọn núi này đều là mỏ mạch của mỏ vàng?” Diệp Ân Tuấn có mỏ kim cương ở châu Phi, đương nhiên Trạm Dực vừa nói anh liền hiểu rõ.
Trạm Dực gật đầu nói: “Đúng vậy.

Đầu nguồn của mỏ mạch chính là ở Trương gia trại.

Mỗi đời trại chủ đều biết chuyện này, nhiệm vụ của họ cũng là để bảo vệ mỏ mạch.

Thực ra đối với họ mà nói, mỏ vàng không phải tài phú, mà là địa khí.

Là địa khí bảo hộ trại của họ.


Vì mỏ mạch, độc trùng trên mạch núi bên này vô cùng ưu việt, phẩm chất cổ trùng luyện ra càng tốt hơn.
Cậu cũng biết, thứ Trương gia trại được lưu truyền từ cổ đại chính là tôi luyện cổ trùng.

Mở mạch này chính là căn bản để Trương gia trại an thân lập mệnh.

Một khi mở mạch bị phá hoại, phẩm chất cổ trùng sẽ giảm xuống.
Nghe nói mấy trăm năm mới luyện ra được một con Hoàng kim cổ, nhưng Trương gia trại chỉ trong ngắn ngủi một trăm năm đã luyện ra được ba
mảnh Hoàng kim cổ, hơn nữa phẩm chất cực kỳ tốt.

Cho nên Trương gia trại tuyệt đối không cho phép người ngoài chạm tới mỏ mạch này.
Vì bảo vệ bí mật này, người của Trương gia trại trước nay không thông hôn với thế giới bên ngoài, muốn vĩnh viễn lưu giữ lại bí mật.
Nghe tới lúc này, Diệp Ân Tuấn khẽ khựng lại.

Hoàng kim cổ lại có ba mảnh?
Trong thân thể anh có một mảnh, vậy hai mảnh khác thì sao?
“Chú hai Hoắc năm đó đến đây cũng là vì mỏ mạch sao?”
“Không phải, chú hai Hoắc đến vì Hoàng kim cổ:.

 
Chương 2212: 2212: Chương 2209





Trạm Dực thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Chú hai Hoắc của cậu là kẻ si tình, năm đó yêu Tiêu Nguyệt lại cho rằng mình và anh cả yêu cùng một người phụ nữ, sau khi bị Tiêu Nguyệt lừa xuất ngoại thì thảm không nói nỗi.

Sau đó ông ấy cuối cùng phát hiện bí mật của Tiêu Nguyệt và Tiểu Ái, nhưng Tiêu Nguyệt lúc đó đã là người phụ nữ của quốc chủ.

Ông ấy tâm ý nguội lạnh, muốn rời khỏi nơi đau lòng đó, lại vô ý biết được trong cơ thể Tiêu Nguyệt bị hạ cổ, nếu muốn giải cổ, thì cần cổ vương Hoàng kim cổ của Trương gia trại mới có thể giải, vì cứu Tiêu Nguyệt, chú hai Hoắc mới đến Trương gia trại”
Diệp Ân Tuấn không nghĩ tới chú hai Hoắc đến đây vì điều này.
Anh khẽ cau mày, nghĩ tới gì đó, sau đó hỏi: “Chú hai Hoắc đến đây, cô Mặc cũng đến, đồng thời cũng thu hút sự quan tâm của Triệu Nguyệt Minh vẫn luôn để ý tình huống mỏ mạch bên này, đúng chứ? Ông ta cho rằng chú hai Hoắc và cô Mặc đã phát hiện bí mật mỏ mạch, cho nên mới giết người diệt khẩu, đúng không?”
“Hẳn là vậy đi, nhưng tôi biết chú hai Hoắc quả thực đã tìm được một mảnh Hoàng kim cổ, còn gửi cho Tiêu Nguyệt giải cổ, lại bại lộ hành tung, từ đây về sau không rõ tung tích.


Tiêu Nguyệt mấy năm nay cũng đang tìm chú hai Hoắc, nhưng chú hai Hoắc như bốc hơi khỏi nhân gian, không có bất kỳ tung tích nào, mà sau khi chú hai Hoắc rời đi cũng không còn thấy cô Mặc nữa.”
Trạm Dực cau chặt mày lại, đây là bí ẩn chưa có lời giải, khiến anh ta rất nghi hoặc.

Diệp Ân Tuấn nhớ tới lời Hàn Hi Thần, thấp giọng nói: “Hàn Hi Thần nói chú hai Hoắc đang ở trong mạch núi này” “Ở trong mạch núi này?”
Trạm Dực rõ ràng có chút kinh ngạc.
“Anh ta nói vậy”
Diệp Ân Tuấn có chút không bình tĩnh nỗi.
“Anh Trạm, anh nói năm đó Hàn Khiểu vào Trương gia trại chính là vì mỏ mạch đúng không? Nhưng người của Trương gia trại không phải cẩm người ngoài vào sao? Tại sao năm đó lại để Hàn Khiếu vào trại? Hơn nữa còn để ông ta ở trong trại lâu như vậy? Còn có thím Trương là thiếu trại chủ, chuyện mỏ mạch này bà ta sao lại không biết?”
Nghe Diệp Ân Tuấn hỏi vậy, Trạm Dực trầm giọng nói: “Thím Trường chỉ là thiếu trại chủ, theo quy củ của Trương gia trại, chỉ có trại chủ đương nhiệm trước khi chết mới sẽ nói bí mật của mỏ mạch cho trại chủ kế tiếp, nhưng năm đó thảm án Trương gia trại xảy ra đột ngột, lão trại chủ căn bản không kịp nói gì với thím Trương, cho nên chuyện này thím Trương không biết.


Nếu không phải chúng ta bắt tay đo lường địa chất, có lẽ chúng ta cũng không phát hiện bí mật này”
“Đo lường địa chất?”
“Đúng, Hàn Khiểu là nhân viên đo lường địa chất, mặc dù đây chỉ là một thân phận, nhưng tôi luôn cảm thấy rất kỳ quái, một nhân viên đo lường địa chất tại sao lại có hứng thú với Trương gia trại như vậy? Mà nghe nói năm đó Hàn Khiếu có thể vào Trương gia trại chính là vì ông ta là nhân viên đo lường địa chất.”
Nghe Trạm Dực nói vậy, Diệp Ân Tuấn có chút nghi hoặc.
“Tôi không hiểu, nếu mỏ mạch là bí mật của Trương gia trại, Hàn Khiếu lại là nhân viên đo lường địa chất, họ không phải nên tránh ông ta, ngăn cản ông ta vào mới đúng sao?”
Trạm Dực gật đầu.
“Theo lý mà nói thì hẳn là như vậy, nhưng chúng tôi điều tra hồ sơ, năm đó Hàn Khiếu có thể thuận lợi vào Trương gia trại, là vì núi sau Trương gia trại xảy ra sạt lở, mỏ mạch ẩn giấu trong núi sâu xuất hiện manh mối.

Người của Trương gia trại rất kinh hoảng, cho nên tổ chức người lên núi muốn chôn lại mỏ mạch này, lở đất thể nào, chết mười mấy người.

Lão trại chủ lúc đó không bỏ cuộc, lại tổ chức hành động chân núi một lần, nhưng lại xảy ra sự kiện kỳ dị, người tham gia hành động chân núi lúc đó đều chết trong nhà một cách kỳ lạ..

 
Chương 2213: 2213: Chương 2210





Chuyện này gây ra hoảng sợ trong trại, vừa khéo lúc đó
Hàn Khiếu ở gần đó đo lường địa chất, lão trại chủ liền cho rằng ông ta có nghiên cứu về phương diện này, cho nên mới phá lệ mời ông ta vào thôn.
Lão trại chủ vốn nghĩ Hàn Khiểu giúp chăn mỏ mạch xong thì giết người diệt khẩu, chỉ là ông ta không đợi tới ngày đó, lại đợi được sự diệt vong của Trương gia trại”
Nghe Trạm Dực nói vậy, trong lòng Diệp Ân Tuấn có chút khó chịu.
“Hàn Khiếu là có ý lập mưu, có lẽ lở đất và sự kiện kinh dị đều do ông ta bí ẩn làm ra, dù sao thì mục tiêu của ông ta chính là cửa vào mỏ mạch trong Trương gia trại.”
Diệp Ân Tuấn không phải đồ ngốc, trên thế giới này không có chuyện trùng hợp tới vậy, chuyện trùng hợp quá nhiều, đó chính là có ý đồ.

Trạm Dực gật đầu nói: “Hẳn là vậy.” Những chuyện này các anh từ đầu tra được?” Diệp Ân Tuấn có chút kinh ngạc.
Người còn lại của Trương gia trại năm đó không nhiều, bây giờ vẫn đều ở cạnh anh chờ đợi hoặc làm việc, Trạm Dực lại biết những chuyện cũ này từ đâu chứ?
Trạm Dực lấy một quyển sách cổ từ trong lòng ra đưa cho Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất quen mắt, lật xem xong thì buồn bực.

“Đây là cách cổ của Trương gia trại? Sao lại ở chỗ anh?”

“Tôi muốn, đương nhiên sẽ ở chỗ tôi rồi.

Trong này có chút Miêu văn, nhưng tôi đã tìm người phiên dịch rồi, ngoại trừ những kỹ xảo luyện cổ, thì chính là ghi chép vài bí sử của Trương gia trại.

Bây giờ thứ này cũng xem như vật về nguyên chủ rồi.”
Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày, buồn bực nói: “Sách cổ này không phải ở trong tay Diệp Tranh sao?”
“Tôi kêu Nghê Nghê lấy đến”
Trạm Dực nói hùng hồn, lại khiến Diệp Ân Tuấn có chút buồn bực.
“Bớt lợi dụng con gái tôi.

Đừng cho rằng Trạm Dương nhà anh tốt với Nghề Nghê thì có thể kêu con bé làm gì đó”
“Nghê Nghê nhà cậu là một nhân tài”.

Kiếm Hiệp Hay
Trạm Dực không chút che giấu sự yêu thích đối với Diệp Nghê Nghê.


Diệp Ân Tuấn lại nhàn nhạt nói: “Con gái tôi đương nhiên là nhân tài” “Được rồi, đừng keo kiệt như vậy, tôi lại không làm gì cậu.

Bây giờ cậu cũng biết chuyện này rồi, chuyện chúng ta phải tra tiếp sau đây chính là người sau lưng Hàn Khiếu là ai?
Nghe Trạm Dực nói vậy, Diệp Ân Tuấn khẽ híp mắt nói: “Năm đó Hàn Khiếu hẳn là hợp tác tới Triệu Nguyệt Minh, vậy người sau lưng ông ta nhất định là Triệu Nguyệt Minh”
“Triệu Nguyệt Minh xuất ngoại rồi, hơn nữa năm thứ hai xuất ngoại thì mất tích” Lời của Trạm Dực khiến Diệp Ân Tuấn lập tức sững sờ.
“Anh nói gì?”
“Chuyện này được che giấu rất tốt, ngay cả chúng tôi cũng cho rằng Triệu Nguyệt Minh bây giờ còn ở nước ngoài tiêu dao tự tại, nhưng gần đây tôi mới nhận được tin tức, người ở nước ngoài không phải Triệu Nguyệt Minh, mà là em trai ông ta.

Năm thứ hai Triệu Nguyệt Minh ở nước ngoài đã mất tích li kỳ.

Nếu người phía sau Hàn Khiếu thật sự là ông ta, ông ta không có lý do vứt bỏ vợ con ẩn giấu nhiều năm như vậy.

Hơn nữa nếu Triệu Nguyệt Minh đạt được bảo tàng mỏ vàng này, căn bản không cần tránh ở nước ngoài.

Cậu biết khai thác cả mỏ vàng của mạch núi này sẽ là tài phú cỡ nào sao?”
Diệp Ân Tuấn nhìn mạch núi trước mắt, nhàn nhạt nói: “Nhất định không đáng giá bằng mỏ kim cương của tôi”
Khóe miệng Trạm Dực co rút.
“Thật tục, tôi phát hiện sao bây giờ cả người cầu toàn mùi tiền vậy?”.

 
Chương 2214: 2214: Chương 2211





“Tôi làm thương nhân nhiều năm vậy rồi, trên người không có mùi tiền, chẳng lẽ còn có mùi ngọt?”
Lời này của Diệp Ân Tuấn hỏi cho Trạm Dực lập tức hậm hực.
“Cậu như vậy tôi ghét kẻ giàu.”
“Tôi cũng chỉ là hơi nhiều tiền thôi, nếu quốc gia thật sự cần, tôi bỏ ra là được rồi.”
“Cậu nỡ à?”
“Có gì không nỡ.

Đều là vật ngoài thân”
Dáng vẻ không chút để tâm của Diệp Ân Tuấn thật sự khiến Trạm Dực rất muốn đánh người.
Có phải người giàu đều khiến người ta hâm mộ đố kỵ hận như vậy không?
Nói về chuyện chính, muốn biết người phía sau Hàn Khiểu là ai, cần phải bắt được ông ta trước.


Ý của bên trên rất rõ ràng, bất kể dùng cách gì, cũng phải bắt được Hàn Khiểu về quy án, hơn nữa là bắt bí mật.

Tránh cho rút dây dọa người phía sau.
Diệp Ân Tuấn gật đầu, ánh mắt có chút trầm trọng.
“Muốn bắt được ông ta không chút động tĩnh hơi khó”
“Cho nên cần cậu giúp đỡ”
Diệp Ân Tuấn khẽ nhướn mày, lập tức nghĩ tới gì đó.
“Anh muốn tôi lợi dụng Hàn Hi Thần?”
“Không thể nói là lợi dụng, nghiệp mà Hàn Khiểu từng gây ra và tất cả hành vi của ông ta mấy năm nay, bắt ông ta không oan uổng.

Nếu Hàn Hi Thần có thể giúp đỡ, cũng là có ích đối với bản thân anh ta.

Cậu nên biết, Hàn Hi Thần mấy năm nay cũng làm không ít chuyện giết người cướp của.


Đến lúc đó thật sự thẩm phán tới, sẽ giảm hình phạt cho bản thân.

Tôi biết quan hệ của cậu và Hàn Hi Thần không cạn, nhưng Ân Tuấn, cậu cũng nên biết thân phận của mình, nên làm thế nào, trong lòng cậu đã có tính toán đúng không?”
Nhìn ánh mắt Trạm Dực, trong lòng Diệp Ân Tuấn không biết ra sao.
Chuyện Hàn Hi Thần làm mấy năm nay anh quả thực đều biết, nhưng rõ ràng, bên trên cũng biết rõ.
Bây giờ đây xem như cho Hàn Hi Thần một cơ hội lập công chuộc tội, anh cũng hi vọng Hàn Hi Thần có thể cải tà quy chính, quang minh chính đại đứng dưới ánh mặt trời.
Nhưng Hàn Hi Thần sẽ lựa chọn thể nào, Diệp Ân Tuấn thật sự không rõ.

“Không thể chừa một con đường sao? Mấy năm nay Hạ Tử Thu cũng làm rất nhiều chuyện, phía cậu Mặc cũng có thể cho anh ta một thân phận ẩn giấu, tại sao Hàn Hi Thần không được?
Trạm Dực thở dài một hơi, vỗ vai Diệp Ân Tuấn nói: “Hạ Tử Thu là một tay chúng tôi bồi dưỡng, dù làm chuyện gì, cũng là đứng về phía chúng tôi, nhưng Hàn Hi Thần là lính nước ngoài.

Ân Tuấn, có những chuyện cậu nên hiểu.

Khái niệm huấn luyện của nước ngoài không giống chúng ta, hơn nữa Hạ Tử Thu mặc dù tàn bạo, mấy năm nay đều là giết phần tử khủng bố, trước nay chưa từng hại người vô tội, nhưng tổ chức của Hàn Hi Thần cầm tiền làm việc, chỉ cần đưa tiền thì có thể mua mạng, người chết trên tay anh ta rất nhiều người đều là vô tội”
Diệp Ân Tuấn bỗng cảm thấy trái tim nghẹn đến khó chịu, thậm chí hô hấp có chút khó khăn..

 
Chương 2215: 2215: Chương 2212





“Được rồi, cũng đừng buồn quá, bên trên cho cơ hội, thì phải xem Hàn Hi Thần tự mình lựa chọn thế nào.

Cậu cũng đừng quá khó chịu, có thể sau khi xong việc này, cậu muốn xuất ngũ cũng có thể xuất ngũ, thậm chí rất có thể xuất ngũ có lương.”
Diệp Ân Tuấn biết xuất ngũ có lương là có ý gì, nói đúng hơn là về hưu.

Người bình thường qua sáu mươi tuổi về hưu, bộ đội đặc chủng là ba lăm tuổi xuất ngũ, nhưng mà cấp bậc của anh ở đó, cho dù rút lui cũng có quân hàm, thậm chí có tiền lương, chỉ là không tham gia hành động quân sự mà thôi.

Đây cũng là cuộc sống mà Diệp Ân Tuấn muốn.

Anh gật nhẹ đầu, rút một điếu thuốc của Trạm Dực, sau đó thấp giọng nói: “Em đi xem Hạ Lan, trận pháp bên ngoài là có chuyện gì vậy? Thật sự là trận âm dương bát quái cổ?”
“Nói đến cái này, cô gái mà mấy cậu mang theo bên người kia cũng không phải là người bình thường đâu, thế mà có thể giải được trận pháp này, không đơn giản.”
Trạm Dực rất hứng thú với Dao Lạc.

Diệp Ân Tuấn nghe thế thì biết Dao Lạc thật sự nói đúng, không khỏi có chút nghi hoặc với thân phận của cô ta.


“Dao Lạc là người của Hàn Khiếu.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Trạm Dực hơi sững sờ.

“Dao Lạc? Họ Dao sao?”
“Không rõ lắm, chỉ biết cô ấy tên là Dao Lạc, là quà trưởng thành mà Hàn Khiếu đưa cho Hàn Hi Thần, nhưng mà Hàn Hi Thần có vẻ rất quan tâm đến cô ấy.”
Diệp Ân Tuấn nói hết những chuyện mình biết cho Trạm Dực.

Trạm Dực thấp giọng nói: “Cô gái này hẳn là người đời sau của trận pháp.

Mạch khoáng này rất nhiều năm, tôi cũng đã nói là Trương Gia Trại trong này cũng có mấy trăm năm lịch sử.

Nếu như cả dãy núi không có trận pháp bảo vệ, có lẽ mạch khoáng này đã sớm bị người phát hiện, cũng sẽ không che dấu tốt như vậy.

Cậu không biết, chúng tôi vì phá giải trận pháp này, mời bao nhiêu cao nhân, vừa vẽ bản đồ vừa tra tư liệu rất nhiều tháng, không ngờ Dao Lạc kia một lúc đã giải ra.

Cô ấy là một nhân tài, phải nghĩ cách giữ lại.”

“Cái này tôi thật không thể nói chắc được, cô gái Dao Lạc này rất có chủ kiến, hơn nữa chỉ nghe Hàn Hi Thần.

Anh muốn Dao Lạc, thì phải bảo vệ Hàn Hi Thần.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Trạm Dực có chút khó xử.

“Diệp Ân Tuấn, cậu đang làm khó tôi.”
“Tôi là nói sự thật.

Dao Lạc thích Hàn Hi Thần, hơn nữa trong bụng còn có con của Hàn Hi Thần tôi không biết anh muốn nhân tài thế nào, tối thiểu thì Dao Lạc không thể ép buộc, cũng không thể để cô ta mệt mỏi quá độ được.

Bởi vì tôi đã đồng ý với Hàn Hi Thần, phải bảo vệ hai mẹ con họ chu toàn.”
Đây là lời hứa của Diệp Ân Tuấn với Hàn Hi Thần.

Trạm Dực nhíu mày, rồi vẫn gật đầu.

Nói chuyện cũng đã xong, Diệp Ân Tuấn hỏi thăm vị trí của Thẩm Hạ Lan, sau đó đi đến.

Thẩm Hạ Lan bên này vẫn luôn rất nghi ngờ, ăn uống đối phương cung cấp vô cùng đầy đủ, nhưng mà lại không cho phép bọn họ ra khỏi lều trại.

Dao Lạc lại rất yên lặng, nhưng mà sự yên lặng này lại làm cho người ta cảm thấy có chút bị đè nén..

 
Chương 2216: 2216: Chương 2213





Thẩm Hạ Lan rót cho cô ấy chén nước, nói: “Uống nước đi, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm trong núi lớn, uống chút nước ấm người.”
“Cảm ơn.”
Dao Lạc nhận chén nước chỉ làm ấm tay, nhưng không uống, đáy mắt xẹt qua vẻ lo lắng.

“Cậu Hàn lúc nào thì mới tụ hợp cùng chúng ta?”
Thẩm Hạ Lan ko biết trả lời thế nào.

“Nhanh thôi.”
Diệp Ân Tuấn từ bên ngoài đi vào, Thẩm Hạ Lan cũng có chút ngạc nhiên.

“Ân Tuấn?”
“Bị dọa rồi sao?”
Diệp Ân Tuấn ôn nhu xoa đầu cô, cười nói: “Không phải người của Hàn Khiếu, là anh Trạm.”
“Trạm Dực? Chúng ta thế mà đánh bậy đánh bạ lại tìm được anh Trạm?”
Thẩm Hạ Lan rất là vui mừng.


Diệp Ân Tuấn gật nhẹ đầu.

Vợ trong khoảng thời gian này theo anh vất vả ngược xuôi, quả thật có chút mệt nhọc.

Dao Lạc lại nghe thấy là đội ngũ của Trạm Dực thì khẽ nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Tôi muốn quay về tìm cậu Hàn.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Dao Lạc, thấp giọng nói: “Tôi đã hứa với Hàn Hi Thần, không thể để cô quay về.

Anh ấy hẳn là có kế hoạch riêng, cô quay về chỉ làm hỏng kế hoạch của anh ấy, hơn nữa bây giờ thân thể của cô không thích hợp.”
Dao Lạc chớp chớp mắt, lòng bàn tay không tự chủ sờ xuống bụng, ánh mắt cũng trở nên có chút dịu dàng.

“Tôi mang thai rồi đúng không?”
Đây là cô ta hỏi thẳng ra.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn nhìn qua nhau, Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Đúng, bây giờ khả năng thai còn chưa ổn định, ý của Hàn Hi Thần là hy vọng cô có thể bảo vệ đứa bé này.”
Ánh mắt Dao Lạc có chút ấm áp.


“Nhưng mà nếu như không có anh ấy, tôi sống còn có ý nghĩa gì?”
“Sau có thể không có anh ấy? Hàn Hi Thần khẳng định có cách tự cứu mình.”
“Anh ấy không có cách nào!”
Dao Lạc đột nhiên cũng có chút kích động.

“Nếu như cậu Hàn có cách, thì cũng không để cho tôi đi, càng sẽ không nhờ hai người bảo vệ đứa bé này.

Anh ấy không phải là người giao vợ con mình cho người khác.

Từ trước đến nay, anh ấy đều nắm chắc thắng lợi trong tay, cho dù là ảo cảnh ác liệt đến mức nào, tình cảnh khó khăn đến cỡ nào, anh ấy cũng sẽ không bỏ lại tôi.

Anh ấy đã từng nói, anh ấy sống tôi sống, anh ấy chết tôi chết.

Hai chúng tôi là một, hôm nay anh ấy giao tôi cho mấy người, nói đúng hơn là anh ấy đã không còn đường lui, muốn đánh cược được ăn cả ngã về không rồi.”
Nói xong, Dao Lạc lại nghẹn ngào.

Sắc mặt Diệp Ân Tuấn cũng có chút thay đổi.

“Anh ấy là con trai của Hàn Khiếu, Hàn Khiếu sẽ không để anh ấy chết.”.

 
Chương 2217: 2217: Chương 2214





“Mấy người căn bản không hiểu rõ Hàn Khiếu! Ông ấy chắc là là sẽ không giết chết cậu Hàn, nhưng mà sẽ làm cho anh ấy sống không bằng chết! Một người chết không đáng sợ, đáng sợ là muốn chết cũng không chết Được.

Mấy người sẽ không hiểu.

Diệp Ân Tuấn, sở dĩ trên đường đi tôi đi theo mấy người, là vì cậu Hàn quan tâm mấy người, tôi muốn thay anh ấy trông coi mấy người, đưa mấy người đến nơi an toàn, đây là ý của cậu Hàn.

Nhưng mà tôi sẽ không bỏ lại một mình anh ấy.”
Ánh mắt của Dao Lạc có chút ướt át.

Cô ta nghẹn ngào nói: “Mọi người đều cảm thấy mình sống khổ, nhưng mà mọi người thật sự hiểu được cái gì là khổ sao? Diệp Ân Tuấn, anh cảm thấy mình đau khổ, đáng thương, mẹ nuôi của anh, mẹ đẻ của anh đều tính toán với anh, nhưng mà ít nhất từ nhỏ đến lớn anh đều được xem là người bình thường mà nuôi lớn, thậm chí là sinh ra còn ngậm thìa vàng.

Cuộc sống anh trải qua so với cậu Hàn, đã là thiên đường.

Anh có thầy nổi tiếng dạy, anh có người hầu hầu hạ, nhưng mà cậu Hàn có cái gì? Anh ấy không có gì cả, anh ấy từ nhỏ đã bị ném đến từ đường lạnh như băng, nhìn một cái bài vị, được cho biết đó chính là mẹ của anh ấy, là một chuyên gia dùng cổ.

Lúc anh ở đây ăn tổ yến vi cá, cậu Hàn đang cắn xé với một đám bò cạp độc, rắn mối độc.


Anh ấy không có tuổi thơ, không có thời gian vui vẻ, anh ấy chỉ có sâu độc.

Anh ấy là con độc nhất của Hàn Khiếu, nhưng mà Hàn Khiếu căn bản không quan tâm đến sống chết của anh ấy.

Nói dễ nghe, là nghiêm khắc, nói khó nghe, chính là tuyệt tình lạnh lùng! Một người cha như vậy, mấy người cảm thấy sẽ đối xử với cậu Hàn thế nào?”
Tâm của Diệp Ân Tuấn đột nhiên căng thẳng.

Dao Lạc sau khi nói xong, đứng lên khỏi túi ngủ, chỉnh trang lại bản thân một chút, thấp giọng nói: “Bây giờ mấy người đã đến nơi an toàn, cũng tìm được người mình muốn tìm, như vậy tôi không đi cùng nữa.

Tôi phải đi về tìm cậu Hàn, anh ấy bây giờ đang cần tôi.”
“Cô không thể quay về! Nếu như cô nói là sự thật, Hàn Khiếu cũng sẽ không bỏ qua cho cô! Hàn Hi Thần đã hy vọng đứa bé này ra đời đến mức nào cô biết không? Nếu như cô trở về, chẳng những là không giữ được mình, ngay cả đứa bé trong bụng cô cũng không giữ được.

Dao Lạc, đây là tâm nguyện của Hàn Hi Thần.

Anh ấy hy vọng con của hai người có thể sinh ra.”
Thẩm Hạ Lan ngăn Dao Lạc lại.


Cô là phụ nữ, đương nhiên nhìn ra được tình cảm trong mắt Dao Lạc, nhưng mà cô biết, Diệp Ân Tuấn đã hứa với Hàn Hi Thần phải chăm sóc tốt Dao Lạc và đứa bé trong bụng.

Cô không thể để cô ấy đi.

Ánh mắt Diệp Ân Tuấn có chút phức tạp, thấp giọng nói: “Cô ở lại, tôi đi cứu anh ấy.”
Lời này làm Dao Lạc có chút kinh ngạc, lập tức lắc đầu.

“Không, cậu Hàn không muốn anh có chuyện gì, nếu như anh đã đến nơi an toàn rồi, về thì đừng mạo hiểu trở về nữa.

Đã không có cậu hàn, đừng nói là đứa bé, cho dù chính tôi còn sống cũng không có ý nghĩa.

Anh ấy vẫn luôn là một người tận lực chống đỡ, lần này vì cứu hai người, mà làm mình bị thương.

Bây giờ anh ấy đã yếu không chịu nổi, nếu như lại bị Hàn Khiếu biết anh ấy giúp mấy người đối phó với ông ta, kết cục của cậu Hàn tôi thật sự không dám nghĩ.

Đời này tôi không có hy vọng xa vời nào khác, tôi chỉ muốn có thể chết cùng một chỗ với anh ấy, đó là kết cục tốt nhất của tôi.

Cho nên hai người cũng không cần phải khuyên tôi, con đường của tôi tự mình đi.

Cho dù là cậu Hàn đã sắp xếp, nhưng nếu như không phải tôi muốn, tôi cũng sẽ không tiếp nhận.”
Dao Lạc lúc này làm Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan thay đổi cách nhìn..

 
Chương 2218: 2218: Chương 2215





“Dao Lạc, một mình cô quay về cũng không làm được cái gì, thậm chí còn có thể trở thành điểm yếu của Hàn Hi Thần.

Cô không quay về, Hàn Khiếu có lẽ chỉ tức giận trừng phạt Hàn Hi Thần một chút, nhưng nếu cô quay về, Hàn Hi Thần sẽ vì cô và đứa bé mà đưa tay chịu trói, cô hy vọng như thế sao?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Dao Lạc dừng lại, chợt nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói tiếp: “Tôi biết cô lo lắng cho Hàn Hi Thần, chúng tôi cũng lo lắng cho anh ấy, nhưng mà nếu như cô trở về vì muốn tăng thêm thống khổ cho Hàn Hi Thần, tôi cảm thấy thật sự không cần.

Yêu một người không phải nói là chết hay không chết cùng một chỗ mới xem là chân ái, có đôi khi chờ đợi cũng là một loại yêu.”
Dao Lạc nhìn Thẩm Hạ Lan, nghe những lời này của cô, nhất thời nước mắt tuôn ra càng nhiều.

“Tôi chỉ là sợ hãi, tôi sợ tôi sẽ không còn được gặp lại anh ấy, tôi sợ khi anh ấy cần tôi nhất tôi không ở bên cạnh anh ấy.

Kỳ thật hai người không biết, cậu Hàn sợ tối, sợ một mình.

Sau khi trưởng thành năm mười tám tuổi, chúng tôi chưa từng xa nhau.


Hôm nay không có tôi ở bên cạnh, tôi sợ đêm anh ấy không thể say giấc, tôi…”
Thẩm Hạ Lan bước nhanh về phía trước, ôm lấy Dao Lạc, thấp giọng nói: “Không sao, chúng ta nhẫn nại một chút, tôi tin Diệp Ân Tuấn sẽ nghĩ cách đưa Hàn Hi Thần ra ngoài.

Bọn họ là anh em, trước đó Diệp Ân Tuấn không biết sự tồn tại của Hàn Hi Thần, mới để anh ấy trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ chúng tôi biết rồi, đương nhiên sẽ không làm như không thấy.

Dao Lạc, tin tưởng chúng tôi, tin tưởng chúng tôi có thể mang Hàn Hi Thần hoàn hảo về cho cô, được không?”
Dao Lạc cũng nhịn không được nữa dựa vào trong lòng Thẩm Hạ Lan khóc thút thít.

“Van xin hai người, nhất định không thể buông tay cậu Hàn, mấy người là ánh mặt trời ấm áp cuối cùng của anh ấy.”
Những lời này nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng Diệp Ân Tuấn.

“Tôi sẽ.”
Diệp Ân Tuấn vốn còn muốn ở lại bên cạnh Thẩm Hạ Lan, nhưng mà nghe Dao Lạc nói xong những lời này, cuối cùng anh cũng không ở lại nổi nữa.

Nếu như an nguy của mình cần dùng mạng của Hàn Hi Thần để bảo vệ, như vậy anh tuyệt đối không đồng ý.


Trong đầu Diệp Ân Tuấn lại nghĩ đến khuôn mặt và nụ cười của Hàn Hi Thần, lần đầu tiên anh cảm thấy có một người anh trai như vậy rất tốt.

Nhìn Dao Lạc dựa vào trong ngực Thẩm Hạ Lan khóc, Diệp Ân Tuấn xoay người đi ra ngoài.

Có lẽ anh thật sự nên làm chút gì đó.

Lúc Diệp Ân Tuấn đi ra, Thẩm Hạ Lan nhìn anh một cái, cũng không đi theo, mà tiếp tục ở lại an ủi Dao Lạc, dù sao bây giờ tâm trạng của Dao Lạc không quá ổn định, mà cô ấy còn đang có con.

Thẩm Hạ Lan biết, Diệp Ân Tuấn sẽ không mặc kệ Hàn Hi Thần, mặc dù chuyện này có chút nguy hiểm, nhưng mà Hàn Khiếu đối với bọn họ mà nói, rồi phải đối mặt.

Sau khi Diệp Ân Tuấn ra ngoài, trực tiếp đi đến chỗ của Trạm Dực.

“Ở đây có thể phát tín hiệu ra ngoài không?”
Bình thường mà nói, bên dưới trận pháp này sẽ che lại tín hiệu, dùng di động sợ là không được.

Trạm Dực thấp giọng hỏi: “Cậu muốn liên lạc với bên ngoài?”
“Đúng, cần làm một chút chuyện, tôi muốn đưa Hàn Hi Thần ra.”.

 
Chương 2219: 2219: Chương 2216





Diệp Ân Tuấn cũng không lừa Trạm Dực, dù sao chuyện này muốn dấu cũng không dấu được.

Trạm Dực cúi đầu trầm tư một lúc, nói: “Tôi cảm thấy anh ấy ở lại chỗ Hàn Khiếu làm trong ứng ngoại hợp với chúng ta tương đối ổn.”
“Anh để một đứa con trai đi đối phó với cha của mình, vốn là rất tàn nhẫn, huống gì Hàn Hi Thần không phải là lính của chúng ta, trong lòng anh ấy có tin ngưỡng hay không tôi và anh đều không biết.

Anh dựa vào cái gì cho là anh ấy sẽ vì chút thân tình với chúng ta mà xé rách tình cảm cha con mấy chục năm với Hàn Khiếu? Hay là anh cảm thấy Dao Lạc ở trong tay chúng ta, Hàn Hi Thần sẽ mặc chúng ta sắp xếp? Hàn Hi Thần không phải là một người muốn bị người khống chế, cho nên anh Trạm, cứu anh ấy ra mới ra chính xác nhất.

Nếu như ép Hàn Hi Thần, để anh ấy và Hàn Khiếu liên hợp lại, chúng ta càng không có phần thắng.”
Lời này của Diệp Ân Tuấn làm Trạm Dực chau mày.

Anh ấy không nói gì, ra vẻ đang trầm tư cái gì đó.

Diệp Ân Tuấn cũng biết, lúc này không phải là lúc Trạm Dực nghĩ đến tình cảm cá nhân của mình, bây giờ anh ấy là chủ soái, nên vì tất cả mọi người sau lưng mà tính toán, cũng phải xuất phát từ đại cục.


Đây chính là chỗ mà Trạm Dực kém Diệp Ân Tuấn.

Trạm Dực có thể đi đến bước này, bởi vì gốc rễ của anh cũng là ba đời quân nhân.

Trong lòng anh có sự quyết đoán và tín ngưỡng không thể xóa nhòa, nhìn về toàn bộ anh ấy sẽ không vì chuyện tình cảm nhi nữ mà làm chậm trễ mọi thứ, thậm chí sẽ đại nghĩa diệt thân.

Nhưng mà Diệp Ân Tuấn anh lại không làm được.

Nếu như lúc này Hàn Khiếu bắt Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn biết mình khẳng định không có cách nào bình tĩnh, mặc dù cũng có tín ngưỡng, mặc dù cũng sẽ đưa ra lựa chọn, nhưng tuyệt đối không thể bỏ lại Thẩm Hạ Lan.

Đây chính là lý do bây giờ Trạm Dực là trung tướng mà anh chỉ là thiếu tướng.

Diệp Ân Tuấn không giục Trạm Dực quyết định, chỉ là lẳng lặng đợi đến cùng.


Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lông mày của Trạm Dực vẫn không giãn ra.

Lúc Diệp Ân Tuấn hút điếu thuốc thứ ba, Trạm Dực cuối cùng cũng đã mở miệng.

“Nếu như cậu nhất định phải làm như thế, tôi chỉ có thể cho cậu mười người.

Không gạt cậu, Diệp Ân Tuấn, lần này ra ngoài tôi không mang nhiều người lắm, đều là lĩnh mũi nhọn, tôi không thể để bọn họ có bất kỳ thương tổn nào.

Cậu cũng biết, thép tốt phải dùng làm thương tốt.

Hàn Hi Thần bây giờ đối với chúng ta vẫn chưa thể nói là không thể không có được.”
“Tôi hiểu, không cần mười người, anh chỉ cần mở chặn sóng thông tin cho tôi là được rồi, hoặc là cho tôi một cái điện thoại có thể liên lạc với ngoại giới là được.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Trạm Dực hơi sững sờ.

“Cậu định đi cứu anh ấy một mình?”
“Cũng không phải, tôi có người của mình.”
Diệp Ân Tuấn cười nhạt, khóe môi lộ ra một chút tự tin..

 
Chương 2220: 2220: Chương 2217





Trong lòng Trạm Dực rất khó chịu, nhưng mà lại gật nhẹ đầu nói: “Được.”
Nói xong anh ta đưa cho Diệp Ân Tuấn một chiếc điện thoại.

“Cái điện thoại này có thể liên lạc với bên ngoài, nhưng mà cậu phải đứng ở đúng nơi gọi điện thoại, bởi vì nơi đó là mắt trận yếu nhất, tín hiệu có thể xuyên qua.”
“Cám ơn.”
Diệp Ân Tuấn cầm điện thoại đến mắt trận, sau đó gọi điện cho Trương Linh.

Trương Linh không ngờ lại nhận điện điện thoại của Diệp Ân Tuấn, có chút hơi ngốc ra, nhưng mà vẫn rất nhanh nhận điện.

“Trại chủ, tôi đã đến phụ cận Trương Gia Trại, Tranh Tranh đã gọi điện thoại cho tôi.”
“Đến gần Trương Gia Trại tạo ra chút ồn ào, làm Hàn Khiếu nghĩ bà vừa nhận được tin tức gì mới, cần phải dẫn hắn qua đấy.”
Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt nói.

Trương Linh lại khẽ nhíu mày.


“Trại chủ, một mình tôi có thể làm như thế sao? Có viện binh không?”
“Không có, viện binh bà tự tìm.

Trương Linh, tôi biết bà có cách.”
Diệp Ân Tuấn nói xong cũng cúp điện thoại.

Trương Linh nghe thấy âm thanh tút tút của điện thoại vang lên bên tai, trong lòng có chút hỗn loạn.

Không có viện binh hấp dẫn Hàn Khiếu đến, không khác gì tự tìm đường chết.

Hàn Khiếu nhất định phải có Trương Gia Trại, mặc dù Trương Linh không biết kế hoạch của Hàn Khiếu cần cái gì, nhưng mà cũng không phải là tên ngốc, những năm gần đây đều tra ra được một chút dấu vết để lại, chỉ sợ sự diệt vong của Trương Gia Trại có quan hệ trực tiếp với Hàn Khiếu.

Hôm nay Diệp Ân Tuấn đã nói như vậy, thì càng thêm khẳng định suy đoán của Trương Linh.


Bà ta thở dài một hơi, đúng là vẫn phải cầm điện thoại lên gọi cho Tiêu Nguyệt.

“Phu nhân, chúng ta gặp mặt đi, tôi cần sự giúp đỡ của bà.”
Khi Tiêu Nguyệt nhận được điện thoại của Trương Linh thì rất bất ngờ.

“Bà lại tạo ra bẫy rập gì để tôi nhảy xuống?”
“Không có bẫy rập, nhưng mà muốn hợp tác với bà một lần.

Tôi biết chú hai Hoắc ở đâu.”
Lời nói của Trương Linh làm cả người Tiêu Nguyệt hưng phấn.

“Bà nói thật? Không gạt tôi?”
“Không có, tôi thật sự biết chú hai Hoắc ở đâu, nhưng mà tôi cần bà cho tôi mượn người.

Tôi biết thế lực chân chính trong tổ chức bà không giao cho tôi, vốn định dùng để đi cứu chú hai Hoắc đúng chứ? Những người đó của bà đều là tử sĩ, có thể vì bà mà ngay cả mạng cũng không cần, vô cùng dũng mãnh, cho nên mấy năm gần đây, bà vì bồi dưỡng bọn họ đã tiêu tốn một lượng tài sản lớn, đáng tiếc tôi theo bà lâu như vậy, cũng không biết được tăm hơi của đội ngũ này.

Hôm nay tôi cần đội ngũ này của bà giúp tôi, chỉ cần bà đồng ý, tôi lập tức đưa bà đi gặp chú hai Hoắc.”
Lời nói của Trương Linh làm Tiêu Nguyệt trầm ngâm..

 
Chương 2221: 2221: Chương 2218





Bà ta sống ở nước T lâu như vậy, không có khả năng một chút lá bài tẩy cũng không có, mà Trương Linh thế mà lại biết lá bài tẩy của bà, mặc dù nói Trương Linh không biết những tử sỉ này ở đâu, cũng đã có thể làm cho Tiêu Nguyệt hãi hùng khiếp vía, “Tôi muốn gặp ông ấy trước.”
“Không được, thời gian không cho phép, nhiệm vụ của trại chủ cho tôi rất khẩn cấp, bây giờ tôi chỉ có thể đi làm nhiệm vụ của trại chủ trước, chỉ có chờ tôi làm xong nhiệm vụ mới có thể đưa bà đi gặp ông ấy.

cho nên bảo vệ mạng của tôi, bà mới có cơ hội tìm được chú hai Hoắc, bằng không cả đời này bà cũng không tìm thấy ông ấy.”
Lời nói của Trương Linh làm lông mày của Tiêu Nguyệt nhíu chặt.

“Bà uy hiếp tôi? Tôi làm sao biết bà nói là thật?”
“Bà không có lựa chọn nào khác.”
Trương Linh đang đánh cược, đánh cược tình cảm của Tiêu Nguyệt đối với chú hai Hoắc, đánh cược Tiêu Nguyệt sẽ đồng ý.

Trong lúc chờ đợi, trên trán Trương Linh vẫn luôn chảy mồ hôi lạnh.


Cuối cùng, Tiêu Nguyệt đồng ý rồi.

“Được, tôi có thể đưa người cho bà mượn, nhưng mà Trương Linh, nếu như sau khi chuyện này thành công bà không đưa tôi đi tìm ông ấy, tôi sẽ giết bà.”
Giọng nói Tiêu Nguyệt lạnh lùng vô tình.

Khóe môi Trương Linh lộ ra một nụ cười khổ.

Bọn họ đã từng là đối tác tốt nhất của nhau, đã từng vì nhau mà đặt cược tính mạng, hôm nay Tiêu Nguyệt lại có thể vì chú hai Hoắc mà lấy mạng mình.

Đúng là bởi vì vẫn còn yêu quá sâu.

Chỉ có điều Trương Linh lo lắng, lo lắng Tiêu Nguyệt nhìn thấy chú hai Hoắc như bây giờ, không biết có thể tỉnh táo không.


“Được.”
Trương Linh cúp điện thoại, ngực bị bót nghẹt.

Kỳ thật bà thật sự chỉ muốn làm bác sĩ mà thôi, nhưng mà từ lúc mình trở thành người của Trương Gia Trại, bà đã không có lựa chọn nào khác.

Bên này Trương Linh nhanh chóng làm ra động tác.

Hàn Khiếu biết hậu nhân của Trương Gia Trại đã trở lại, hơn nữa mang theo một quyển sách cổ lưu truyền xuống, ông ta lập tức hưng phấn.

“Quyển sách cổ của Trương Gia Trại không phải trên tay Diệp Ân Tuấn sao?”
“Hàn gia, nghe nói bản sách cổ này Diệp Ân Tuấn xem không hiểu, cho con của anh ta Diệp Tranh, Diệp Tranh lại là đồ đệ cua Trương Linh, cho nên có thể đến tay Trương Linh cũng không có gì không thể, lại nói, Trương Linh là hậu nhân của Trương Gia Trại, không chừng có thể hiểu được trên sách viết cái gì.

Có lẽ có bản ghi chép về mạch khoáng.”
Lời nói của tay cấp dưới làm đáy mắt Hàn Khiếu xẹt qua vẻ hưng phấn..

 
Chương 2222: 2222: Chương 2219





“Tôi vẫn luôn không tìm được cửa vào của mạch khoáng, chỉ biết là ở trên núi đằng sau Trương Gia Trại, qua nhiều năm bí mật thăm dò như vậy, lại luôn bị một loại năng lượng thần bí ngăn cản.

Nếu như có thể tìm được bản sách cổ, không chừng có thể thật sự tìm được cửa vào.

Chỉ cần tìm được cửa vào của mạch khoáng, cả tòa núi này đều là của tôi! Đi mang cậu chủ đến đây.”
Hàn Khiếu ra lệnh một tiếng, lập tức có người đến từ đường.

Nhưng khi bọn họ mở cửa từ đường ra, Hàn Hi Thần sắc mặt tái nhợt nằm trên đất, có vẻ đã không còn hô hấp.

“Nhanh! Thông báo cho Hàn gia, cậu Hàn, cậu Hàn có khả năng…”
Người làm không dám nói lung tung, lại sợ đến mức có chút run rẩy.

Hàn Khiếu nhận được tin tức chạy đến từ đường, thấy Hàn Hi Thần hấp hối nằm đó, chỉ thở ra một hơi, không hít vào.

“Tại sao lại có thể như vậy?”

Hàn Khiếu lập tức nổi giận.

“Gọi bác sĩ! Nhanh!”
Bác sĩ nhanh chóng được dẫn đến, nhưng mà sau khi kiểm tra cho Hàn Hi Thần, sợ đến mức đặt mông ngồi xuống đất, giọng run rẩy nói: “Hàn gia, cậu Hàn có thể không ổn.”.

truyện teen hay
“Cái gì gọi là không ổn?”
Hàn Khiếu bắt lấy cổ áo của bác sĩ, móc súng ngắn từ trên lưng quần ra, trực tiếp nhắm vào đầu của bác sĩ.

“Chữa cho nó, nếu như nó chết, tôi sẽ để một nhà già trẻ của ông chôn cùng!”
“Hàn gia, cho dù ông giết tôi, tôi cũng không có cách nào! Cậu Hàn đây là trúng cổ, cổ độc đã đi vào trong tâm mạch, đã, đã…”
Bác sĩ ít nhiều cũng hiểu biết về cổ độc, nhìn bộ dáng Hàn Hi Thần lúc này mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hàn Khiếu cũng có chút luống cuống.

“Sao có thể? Nó là con trai của thím Trương! Từ nhỏ đến lớn đều làm bạn với độc trùng.


Sao nó có thể bị độc trùng cắn trả? Cứu nó cho tôi! Dùng tây y cũng phải cứu nó!”
Bác sĩ lại trực tiếp khóc.

“Hàn gia, tôi thật sự bất lực.

Cậu Hàn bây giờ sợ là đã không được rồi.

Nhìn cậu Hàn như vậy, sợ là dùng hoàng kim cổ.”
“Hoàng kim cổ? Nó thế mà lại ăn hoàng kim cổ?”
Con ngươi Hàn Khiếu đột nhiên trợn to.

“Nghịch tử! Hoàng kim cổ trân quý như vậy, sao mày lại ăn chứ? Mày cũng biết, trên đời này chỉ có ba miếng hoàng kim cổ, mà tao chỉ có cái này, lại là năm đó Trương Phương để lại.

Tao có chỗ để dùng, sao mày lại ăn rồi?”
Hàn Khiếu đá một cước vào trên người Hàn Hi Thần, vẫn không hết hận, lại liên tục đá vài cái.

“Nghịch tử! Sớm biết như vậy, năm đó tao nên bóp chết mày!”
Hàn Khiếu hung dữ nhìn Hàn Hi Thần sắp chết đi, lạnh lùng nói: “Đã không thể cứu sống, vậy thì để nó ở đây đi, chờ nó chết đi, ném nó vào trong vạc sâu độc, ở đó trông giữ mẹ nó đi!”
Nói xong Hàn Khiếu nhấc chân rời khỏi từ đường, hơn nữa còn cho người khóa bên ngoài lại..

 
Chương 2223: 2223: Chương 2220





Không ai thấy, khóa mắt Hàn Hi Thần chảy xuống một hàng lệ mỏng.

Đây chính là cha của anh ta.

Ha ha!
Hàn Hi Thần đau đến mức cả người muốn rời ra thành từng mảnh, thậm chí cảm thấy rất có thể một giây sau mình sẽ chết, đáng tiếc loại đau đớn này vĩnh viễn không ngừng nghỉ hành hạ anh ta, làm anh ta miệng không thể nói, tay không thể động, như một cỗ thi thể nằm trên mặt đất.

Lúc trước khi ăn hoàng kim cổ vào đã ôm một chút may mắn, cho là mình có thể đối phó được với sự cắn nuốt của hoàng kim cổ, có thể thay da đổi thịt thanh trừ tất cả cổ độc trong người, sau này sẽ không bị Hàn Khiếu khống chế và sắp xếp nữa.

Nhưng mà anh ta cũng biết, hoàng kim cổ vô cùng bá đạo, nếu như bản thân không chịu được, sẽ thật sự chết ở đây.

Mấy ngày nay đám người Diệp Ân Tuấn cũng đã rời đi, anh ta được ăn cả ngã về không đưa ra quyết định này, không để lại bất kỳ đường lui nào cho mình, hôm nay ở biên giới sinh tử, anh ta rõ ràng chính miệng nghe được sự lạnh lùng và vô tình của Hàn Khiếu đối với anh ta.

Dù nói thế nào, ông ta cũng đã nuôi anh ba mươi năm.


Mặc dù ba mươi năm nay đối với anh ta cũng không phải quá có tình cảm ấm áp, nhưng mà trên mặt huyết thống, ông ta vẫn là cha mình.

Hôm nay một chút không nỡ cuối cùng cũng bị Hàn Khiếu tự mình chém đứt rồi.

Anh là con của ông ta!
Ba mươi năm, cho dù là nuôi một con chó cũng phải có cảm tình chứ?
Nhưng mà ông ta xem anh như một miếng giẻ lau, tùy thời cũng có thể vứt bỏ.

Thậm chí ngay cả quan tài cũng không muốn cho anh ta, mà cho người ném anh ta vào trong vạc sâu độc để đi cùng với người mẹ đã chết.

Đây quả thật là cha của anh ta sao?
Đối với ông ta mà nói, mình rốt cuộc là cái gì?
Tim Hàn Hi Thần như bị dao cắt, lại cảm thấy có chút giải thoát.

Như vậy thật sự không có gì không nỡ rồi.


Tình cảm giữa anh và Hàn Khiếu chấm dứt.

Thiếu nợ sinh dưỡng của ông ta, hôm nay xem như là đã trả đủ rồi.

Hàn Hi Thần nhắm mắt lại, tùy ý nước nắm chảy ào ào.

Ở đây dù sao cũng không có người ngoài, cũng sẽ có ai nhìn thấy sự yếu ớt và đau khổ của anh ta, anh ta không cần phải mang mặt nạ làm người, cuối cùng có thể chân thật khóc rồi.

Hàn Hi Thần cảm thấy cả người đau lạnh quá, cả người giống như là hầm băng.

Nếu như không sống nổi, có thể anh ta thật sự phải chết ở đây rồi, cũng không biết bây giờ Dao Lạc thế nào, có thể làm loạn muốn quay về tìm anh ta hay không.

Nghĩ đến chuyện giữa mình và Dao Lạc, Hàn Hi Thần thật sự có chút hối hận.

Qua nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng ở bên Dao Lạc một cách đàng hoàng.

Anh ta biết Dao Lạc thích ra ngoài dạo chơi, nhưng mà anh ta vẫn luôn không có thời gian đưa cô ra ngoài.

Mấy năm nay bên cạnh cũng không phải không có những người phụ nữ khác muốn ở lại bên cạnh anh ta, nhưng mà anh ta không có cách nào nhìn được Dao Lạc đau khổ..

 
Chương 2224: 2224: Chương 2221





Anh ta còn nhớ lần mình bị thương nặng nhất kia, là Dao Lạc khóc hét lôi anh ta từ trong đống người chết ra ngoài, sau đó cố hết sức cõng anh ta vào trong trấn tìm bác sĩ.

Người bác sĩ này muốn Dao Lạc lấy thân thể để trả mới bằng lòng cứu anh, đó là lần đầu tiên Dao Lạc giết người, vì anh mà giết người.

Anh còn nhớ sự bất lực và đau khổ lúc đó của Dao Lạc, nhớ rõ tiếng bác sĩ đó xé rách áo quần của Dao Lạc, thầm chí nhớ dáng vẻ kêu gào trong cuống họng của Dao Lạc.

Nhưng mà anh ta lại không làm gì được, chỉ có thể đứng nhìn.

Là Dao Lạc cầm lên dao giải phẫu trước mặt anh ta giết chết người bác sĩ đó.

Lúc những dòng máu đỏ tung tóa bắn lên mặt anh ta, anh ta thấy được cơ thể run rẩy cùng với vẻ bối rối bất lực của Dao Lạc, nhưng dù vậy, cô ấy vẫn là từ trong văn phòng của bác sĩ tìm được cồn I ốt và thuốc, từng chút từng chút một xử lý vết thương cho anh ta.

Anh ta không biết mình vì sao mà sống được, những ngày đó bên ngoài đều là mưa bom bão đạn, phần tử khủng bố tán loạn khắp nơi.

Dao Lạc và anh tránh ở trong phòng làm việc đó ngây người hơn một tuần lễ.

Anh ta vẫn luôn sốt cao không hạ, là Dao Lạc ôm anh ta không ngừng nói chuyện.


Cô cho anh tất cả mọi thứ.

Hàn Hi Thần cũng là từ sau lần đó, chân chính xem Dao Lạc là vợ của mình.

Những năm gần đây, hai người đã trải qua quá nhiều mưa bom bão đạn, nhưng không có con của mình.

Anh ta thiếu Dao Lạc quá nhiều, cũng không biết liệu còn có cơ hội che gió che mưa cho cô không.

Nhưng mà có Diệp Ân Tuấn ở đây, Dao Lạc sẽ được đối xử tử tốt.

Hàn Hi Thần cảm thấy đau lòng sắp chết, trạm gác bên ngoài cũng rút lui, cả từ đường đều yên tĩnh, anh ta sắp không nghe được tiếng hô hấp của mình.

Anh ta đột nhiên cảm thấy mình thật đáng thương.

Cho dù chết cũng không ai biết, thậm chí không ai biết thi thể của anh ta ở đâu.

Có lẽ đợi đến lúc có người phát hiện ra, anh ta chỉ còn lại một bộ xương khô trong vạc.


Nghĩ đến kết cục của chính mình như vậy, Hàn Hi Thần không biết mình nên khóc hay nên cười.

Mà sau khi Hàn Khiếu rời khỏi từ đường, thủ hạ lần nữa truyền đến tin tức, nói Trương Linh vào từ đường Trương Gia Trại, ở trong đó rất lâu không ra, không biết làm cái gì bên trong.

Hàn Khiếu có chút nóng nảy rồi.

“Mang người theo tôi đi.”
Lúc này, Hàn Khiếu quyết định tự thân xuất mã.

Chỉ cần bắt được Trương Linh, chiếm được bản sách cổ đó, không chừng có thể tìm được lối vào mạch khoáng.

Người của Hàn Khiếu ồn ào bỏ đi hơn phân nửa, những người còn lại đang bận chuyện khác, căn bản không ai quan tâm đến sự sống chết của Hàn Hi Thần.

Hàn Hi Thần còn sống, đó là cậu Hàn, hôm nay chết đi, cái gì cũng không phải.

Diệp Ân Tuấn lúc biết Trương Linh bên kia đã hấp dẫn Hàn Khiếu khởi hành, thì định một mình rời đi tìm Hàn Hi Thần, chỉ là lúc đi ra lại gặp Thẩm Hạ Lan và Dao Lạc.

“Hai người sao lại đi ra?”
“Không có tôi, anh không ra được.”
Dao Lạc nhìn Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Trận âm dương bát quái chỉ có tôi biết làm thế nào để ra ngoài, hơn nữa từ nơi này có thể tiến vào mật đạo của từ đường.”
“Nhưng cơ thể của cô…”.

 
Chương 2225: 2225: Chương 2222





“Tôi không sao.”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Diệp Ân Tuấn, mở miệng nói: “Em sẽ chăm sóc Dao Lạc, Diệp Ân Tuấn, cô ấy lo lắng cho Hàn Hi Thần, giống như em lo lắng cho anh, anh để bọn em ở lại chờ tin tức, đối với Dao Lạc mà nói là dày vò.

Không bằng chúng em đi cùng anh, em cam đoan không làm cản trở, cũng không để Dao Lạc bị người phát hiện vẫn không được sao?”
Cô nhìn Diệp Ân Tuấn, vẻ mặt cầu xin.

Diệp Ân Tuấn sao có thể nhẫn tâm làm Thẩm Hạ Lan buồn?
“Được, nhưng mà tất cả đều phải nghe anh.”
“Được.”
Ba người lần nữa rời khỏi nơi đóng quân của Trạm Dực.

Dưới sự dẫn dắt của Dao Lạc, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan lần nữa đi đến mật đạo trong từ đường, nhưng mà lúc này, Dao Lạc đi vô cùng gấp.

Cô rất không yên tâm, cảm thấy lồng ngực rầu rĩ, giống như có chuyện gì sắp xảy ra.

“Dao Lạc, cô chậm một chút, cô chú ý cơ thể của cô một chút.”

Thẩm Hạ Lan rất lo lắng, nhưng mà bây giờ Dao Lạc căn bản không nghe lọt bất kỳ cái gì.

Diệp Ân Tuấn bước nhanh đi theo, cũng có chút không tốt lắm.

Lúc ba người đi vào từ đường, thì thấy Hàn Hi Thần nằm ở đó, giống như đã không còn hơi thở.

“Cậu Hàn! Cậu Hàn!”
Dao Lạc nhanh chân chạy đến, trực tiếp nhào lên người Hàn Hi Thần.

Cơ thể của anh ta lành lạnh, lập tức dọa Dao Lạc sợ đến khóc.

“Hàn Hi Thần, cậu Hàn, anh tỉnh! Anh làm sao vậy? Anh tỉnh lại đi!”
Lúc Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan nghe cô kêu lên như vậy, không khỏi có chút sửng sốt.

“Chuyện gì thế?”
Diệp Ân Tuấn chạy như bay đến, trực tiếp dò xét hơi thở của Hàn Hi Thần, hơi thở hơi yếu gần như không phát hiện này làm trong lòng Diệp Ân Tuấn cũng lộp bộp một chút.


“Tại sao có thể như vậy? Lúc đi ra còn tốt, Hàn Khiếu cũng không quan tâm anh ấy sao?”
“Tôi đã nói rồi, Hàn Khiếu căn bản sẽ không quan tâm đến sinh tử của anh ấy, là mấy người cảm thấy hổ dữ không ăn thịt con, còn cho là tôi nói chuyện giật gân.

Bây giờ anh ấy chết rồi, mấy người vừa lòng chưa?”
Nước mắt của Dao Lạc như nước mở bình tràn ra.

Cô ấy ôm Hàn Hi Thần khóc nói: “Có đứa bé thì sao chứ? Nếu như đứa bé này cần anh phải rời đi làm sự trả giá, em tình nguyện không cần.

Cậu Hàn, từ năm mười tám tuổi, em đã biết sứ mệnh của mình là gì.

Em là quà thành niên của anh, là hộ vệ của anh, là tử sĩ của anh.

Hôm nay anh chết đi, để lại đứa bé chưa thành hình trong bụng em làm cái gì? Ai nói với anh không có anh em sẽ sống tiếp?
Ai cho em anh sắp xếp cuộc đời của em như vậy? Anh, anh muốn em phải làm thế nào, anh phải mở miệng nói cho em biết, để người khác chuyển lời là thế nào? Anh đã nói, em là món quà thành niên của anh, em chỉ nghe một mình anh.

Anh muốn em sống muốn em chết, ít nhất cũng phải chính miệng nói cho em biết.

Chỉ cần anh nói cho em biết, anh muốn em sống, em sẽ mang theo đứa bé mà sống tiếp.

Nhưng mà em không nghe người khác nói lại, em không nghe.”.

 
Chương 2226: 2226: Chương 2223





Nước mắt to như hạt đậu nhỏ giọt trên mặt Hàn Hi Thần, nhưng mà Hàn Hi Thần không có bất kỳ động tĩnh nào.

Thẩm Hạ Lan cũng ngây người, nhìn Diệp Ân Tuấn đau khổ cùng với Dao Lạc suy sụp, cô hít sâu một hơi nói: “Hàn Hi Thần thật sự đã chết rồi sao?”
“Có có hơi thở rất yếu, nhưng mà…”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn không nói hết được.

Thẩm Hạ Lan lúc này tỉnh táo nhất.

Cô thấp giọng nói: “Chúng ta mang anh ấy đi, Diệp Tranh hẳn là có cách cứu anh ấy.

Anh ấy hẳn là đã trúng cổ rồi.

Lúc chúng ta đi còn đang tốt đẹp, sao bây giờ lại thành như thế này chứ?
“Trong cơ thể anh ấy có cổ độc.

Nhiều năm thử cổ, luyện cổ như vậy sao có thể không có cổ ở lại chứ? Tôi vẫn luôn cho rằng anh ấy đang đáng cược mạng sống của mình.


Mỗi một lần luyện cổ thành công, tìm được đường sống trong cái chết kỳ thật đều trả một cái giá rất lớn, nếu như không khống chế được cổ độc trong cơ thể, cuối cùng sẽ thất khiếu chảy máu mà chết.

Người luyện cổ sẽ luôn có một người bảo vệ, nhưng mà anh ấy không có.

Cho nên tôi vẫn luôn không biết anh ấy sẽ gặp chuyện không may lúc nào.

Anh ấy sắp xếp tôi với hai người hẳn là đã phát hiện tình hình cơ thể của mình không ổn rồi.

Đứa bé trong bụng tôi có thể được sinh ra hay không vẫn còn chưa biết, cho dù được sinh ra, bị nhiều cổ độc ảnh hưởng như vậy, cũng không biết đứa bé sẽ như thế nào, có thể mang theo khiếu thiếu bẩm sinh nào đó hay không, có hay mang theo độc tố mang sinh ra hay không? Cho nên tôi không suy nghĩ lạc quan được như vậy.

Anh ấy muốn đứa bé này, tôi chỉ muốn anh ấy còn sống.”
Lời nói của Dao Lạc làm Thẩm Hạ Lan giật mình không nhẹ.

Trước kia cô còn tưởng Dao Lạc có thể mang thai đứa bé của Hàn Hi Thần là một chuyện tốt, nhưng mà bây giờ không biết nên nói cái gì.

“Dù thế nào đi nữa, chúng ta đưa anh ấy về, để Tranh Tranh nhìn xem, rồi sẽ có cách.


Không phải còn chưa chết sao? Chỉ cần còn một hơi thở, là chúng ta có hy vọng không phải sao? Huống hồ chúng ta còn có thể bảo Tranh Tranh liên lạc với Trương Linh, Trương Linh là người của Trương Gia Trại, bà ấy khẳng định biết cách giải cổ độc.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan lập tức làm Dao Lạc có chút hy vọng.

“Trương Gia Trại vẫn còn hậu nhân còn sống?”
“Còn, hơn nữa ở ngay Trương Gia Trại, chúng ta đưa Hàn Hi Thần đi trước.

Cho dù chết, cũng không thể chết ở đây.

Anh ấy là anh của Diệp Ân Tuấn, anh ấy không nên yên lặng không tiếng động mà chết ở đây.”
Diệp Ân Tuấn nói xong trực tiếp ôm Hần Hi Thần lên, nhưng mà lúc đến gần Hàn Hi Thần, đột nhiên anh cảm thấy ngực nhói lên một cái.

“Diệp Ân Tuấn, anh làm sao thế?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn đột nhiên té quỵ xuống đất, không khỏi có chút lo lắng.

Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy ngực mình như bị lửa thiêu đốt, giống như có thứ gì đó muốn phá ngực mà ra, lại như lại bị cái gì đó chặn lại không thoát ra được, cảm giác xé rách này làm cả người anh co lại.

“Ân Tuấn!”
Bởi vì đau đớn, sắc mặt Diệp Ân Tuấn rất khó coi, thiếu chút nữa ném Hàn Hi Thần xuống.

Dao Lạc vội vàng đỡ Hàn Hi Thần, mà Thẩm Hạ Lan ôm lấy cánh tay của Diệp Ân Tuấn.

“Không sao chứ? Có phải là không thoải mái ở chỗ nào?”.

 
Chương 2227: 2227: Chương 2224





Sắc mặt Diệp Ân Tuấn vô cùng tái nhợt, mồ hôi hạt lớn như hạt đậu không ngừng rơi xuống đất, anh cảm thấy đau khổ đến mức dường như hoàng kim cổ trong cơ thể có liên hệ với Hàn Hi Thần.

Chẳng lẽ… Trong lòng anh xẹt qua chút nghi ngờ.

Gần như là theo bản năng, Diệp Ân Tuấn dùng dao nhỏ cắt đứt cổ tay mình, nhỏ giọt máu tươi vào trong miệng Hàn Hi Thần.

Hương vị máu tanh kích thích Hàn Hi Thần, làm anh ta há miệng ra theo bản năng, uống máu Diệp Ân Tuấn, giống như là người đã khát lâu ngày.

Khung cảnh này có chút máu tanh, cũng có chút quỷ dị, nhưng mà không ai nói chuyện.

Thẩm Hạ Lan chỉ là đau lòng nhìn Diệp Ân Tuấn, nhìn máu của anh chảy vào trong miệng Hàn Hi Thần, sắc mặt tái nhợt dường như càng thêm tái nhợt.

Hàn Hi Thần uống một lúc, bên phía Diệp Ân Tuấn có chút không chống đỡ nổi, Thẩm Hạ Lan rất nhanh điểm vào cổ Hàn Hi Thần, để anh ta hôn mê bất tỉnh, nhưng mà sắc mặt lại dễ nhìn hơn một chút, mà Diệp Ân Tuấn lại có chút lung lay sắp đổ.


Dao Lạc nhanh chóng ôm lấy Hàn Hi Thần từ trong ngực Diệp Ân Tuấn, mà Thẩm Hạ Lan lại đỡ lấy Diệp Ân Tuấn.

“Thế nào? Còn ổn không?”
“Vẫn ổn, chúng ta đi nhanh.”
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu.

Anh liếc nhìn Hàn Hi Thần, phát hiện sắc mặt Hàn Hi Thần hồng nhuận hơn một chút, lúc này mới thấp giọng nói: “Nếu như tôi đoán không lầm trong cơ thể anh ấy có hoàng kim cổ, hai hoàng kim cổ đụng vào nhau, giống như là một núi không thể chứa hai hổ, sẽ phát sinh cảm ứng.

Anh dùng máu của mình tạm thời áp chế cổ độc của anh ta, tạm thời có thể để anh ấy giảm bớt một chút, nhưng mà muốn chân chính giảm bớt phải đi tìm Tranh Tranh.

Người bên ngoài không biết sẽ vào lúc nào, cho nên nhanh đi thôi.’ “Được.”
Thẩm Hạ Lan gật nhẹ đầu.

Dao Lạc nhìn qua Diệp Ân Tuấn, lại nhìn Hàn Hi Thần, sau đó không nói một lời đỡ Hàn Hi Thần đi ra ngoài.


Trên đường đi bốn người cũng không nói gì, sau khi ra khỏi mật đạo, về đến nơi đóng quân của Trạm Dực, Diệp Tranh và Diệp Nghê Nghê đã đợi bọn họ ở đó rồi.

Đi theo đám người đó đến còn có Trần Oánh Oánh.

“Nhanh, xem Hàn Hi Thần một chút.”
Diệp Ân Tuấn có chút nóng nảy.

Thẩm Hạ Lan lại lo lắng cho cơ thể của Diệp Ân Tuấn, cũng để cho những bác sĩ khác truyền máu cho Diệp Ân Tuấn.

Diệp Tranh nhanh chóng chạy đến.

Lúc cậu nhìn thấy Hàn Hi Thần như vậy, có chút nghiêm túc nói: “Hẳn là hoàng kim cổ, con không hiểu nhiều về hoàng kim cổ, cái này cần phải sư phụ con đến.”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn hơi trầm xuống.

Anh nhớ đến kế hoạch ban đầu của mình.

“Trương Linh còn đang ở Trương Gia Trại? Tình hình bên kia thế nào?”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top